Trở lại Thái Quốc Công phủ, Đỗ Như Hối đã sớm quay về nhà sớm hơn dự liệu, đang cùng Chương thị ngồi trong đại đường bàn chuyện nhà.
- Cha mẹ!
Đỗ Hà kêu lên một tiếng.
Đỗ Như Hối gật gật đầu.
Chương thị lại thân thiết kêu lên:
- Hà nhi đã về rồi sao? Đến đây, ngồi xuống bên cạnh mẹ!
Đợi Đỗ Hà ngồi xuống, lại hỏi:
- Đi học đường học tập có quen không?
- Tạm được, tiên sinh dạy nghe hiểu được. Nhưng không dạy tốt như mẹ, mẹ giảng sinh động hơn.
Đỗ Hà đúng lúc vỗ mông ngựa, dỗ Chương thị vui vẻ cười toe toét.
- Người dạy học cho các ngươi là lão gia hỏa Khổng Dĩnh Đạt đi!
Đỗ Như Hối ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
Lão gia hỏa?
- Dạ, là lão…
Đỗ Hà vốn định bắt chước gọi “lão gia hỏa”, nhưng thấy chân mày Đỗ Như Hối chợt nhướng lên liền vội vàng sửa miệng:
- Là Khổng lão tiên sinh.
Trong mắt Chương thị chợt hiện lên vẻ sáng ngời, cười nói:
- Khổng tiên sinh chính là đại nho nổi tiếng, Hà nhi phải chuyên tâm theo hắn học tập, nhất định sẽ có tiền đồ.
- Ý nghĩ nữ nhân!
Đỗ Như Hối không đồng ý với ý kiến của Chương thị, nhìn Đỗ Hà nói:
- Nhị lang, lão gia hỏa kia đúng là có học vấn, nếu nói đàm kinh luận học cả cha cũng không bằng. Nhưng làm người quá mức cứng nhắc cổ hủ, không biết biến báo, đem lời nói của thánh nhân xem là chân lý vô thượng. Nhị lang có thể học tri thức văn hóa của hắn, nhưng quyết không thể học cách xử sự làm người của hắn, đối với đất nước không có lợi ích gì, còn gây tai hại cho chính mình.
Lời nói này của Đỗ Như Hối đúng là nói vào trong tâm khảm Đỗ Hà.
Chiều hôm nay Khổng Dĩnh Đạt dạy đạo xử sự của quân tử cho bọn họ, có nói “Quân tử dụ vu nghĩa, tiểu nhân dụ vu lợi”. Quân tử lấy nghĩa làm đầu, chỉ có tiểu nhân mới luôn nghĩ tới lợi ích. Nói ra một tràng điển cố, làm Đỗ Hà nghe tới mức lỗ tai muốn sinh kén.
Nếu Lý Thế Dân muốn dùng đạo lý của Khổng Dĩnh Đạt đi trị quốc, mỗi người đều đi làm quân tử, bị người đánh mà không đánh trả, mắng không mắng trả, có thể tưởng tượng được Đại Đường vương triều không tới mười năm sẽ bị suy bại.
- Lời này của phụ thân rất đúng, con cũng hiểu được học thuyết Nho gia không phải không tốt, nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể mù quáng, nếu mù quáng sẽ gặp kết quả trái ngược lại. Giống như Tần quốc, Tần Thủy Hoàng hùng tài vĩ lược, thống nhất thiên hạ, nhưng hắn quá mức trọng pháp, pháp lệnh khắc nghiệt khiến kẻ khác giận sôi, đến nỗi tới đời thứ hai đã vong. Lại tiếp tục đến thời đại Ngụy Tấn, khi đó văn phong thịnh hành, một đám phần tử trí thức lại thích làm ẩn sĩ, không có tâm tư đền nợ nước. Thậm chí bọn hắn còn để một tháng không tắm rửa, trên người đầy rận. Lại vẫn đem một đám người thối hoắc tụ tập cùng một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm, lấy việc bắt rận để giết thời gian, thế cho nên thời đại Ngụy Tấn thực lực của một nước liền suy bại, ngoại tộc hổ lang tác oai tác phúc trong quốc nội, liên tục tách ra tự lập quốc gia, cả một Hoa Hạ tốt đẹp lại bị chia năm xẻ bảy. Đương nhiên con cũng không phủ nhận Ngụy Tấn nam bắc triều sinh sản văn hóa quả thật có thể xem là sáng lạn. Nhưng từ Ngụy tới Tùy suốt ba trăm sáu mươi năm, hơn ba mươi vương triều lớn nhỏ luân phiên hưng diệt cùng ngoại tộc xâm lấn mang đến tai nạn cho Hoa Hạ chúng ta, đây chính là điều không cần nghi ngờ.
- Nhị lang lại có được kiến giải như thế?
Đỗ Như Hối hưng phấn tới mức chòm râu cũng run rẩy.
Lời nói này của Đỗ Hà ngay cả Đại Đường danh tướng như Đỗ Như Hối cũng phải gật đầu khen ngợi.
Bồi song thân hàn huyên thêm vài câu, Đỗ Hà nhớ tới việc mình còn bị phạt, mượn cớ có bài học xin quay về tây viện.
Tiểu la lỵ linh lung bưng lên nước trà, cũng ở một bên thuần thục mài mực cho hắn.
- Nha đầu, ngươi còn giữ chữ viết trước kia của ta không?
Tiểu la lỵ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, từ trên giá sách gần bên lấy xuống một quyển “Luận Ngữ”, mở ra tờ thứ nhất thấy hai chữ lớn như long phi phượng vũ.
Đỗ Hà chăm chú quan sát hồi lâu cũng nhìn không ra là chữ gì.
- Hai chữ này viết cái gì?
Tiểu la lỵ có chút khó thể mở miệng, bị Đỗ Hà nhìn chăm chú đành nhẹ nhàng nói:
- Là tên của thiếu gia!
Sắc mặt Đỗ Hà xấu hổ chuyển sang đỏ thẫm, hắn vì Đỗ Hà trước kia mà cảm thấy xấu hổ, thật lợi hại, Cuồng Thảo vốn phải dùng một bút cấu thành, thế bút tương liên mà xoay tròn, tiêu sái hào hùng khí phách, mà “Cuồng Thảo” của Đỗ Hà trước kia lại viết theo kiểu từng bút từng bút kết nối nhau.
Cách viết kia so với Cuồng Thảo càng thêm cuồng.
- Bỏ đi, ta tự viết theo ý mình!
Đỗ Hà vốn định bắt chước chữ viết của Đỗ Hà trước kia mà sao chép lại để tránh phiền toái không cần thiết, nhưng nhìn kiểu “Cuồng Thảo” của người kia ngay cả thần tiên cũng không bắt chước nổi, đành phải bỏ qua ý nghĩ này.
Đỗ Hà từ ống đựng bút trên bàn cầm một cây bút lông chấm mực vung bút viết.
Tiểu la lỵ vốn bĩu môi ngoảnh đầu khinh thường nhìn chữ “Cuồng Thảo” mà ngay cả thần tiên cũng không thể bắt chước trước kia, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn qua Đỗ Hà viết chữ, rốt cục ánh mắt không cách nào di chuyển sang nơi khác được nữa.
Chữ viết của Đỗ Hà đúng là xinh đẹp, điều này có quan hệ tới xuất thân đời trước của hắn, cha mẹ kiếp trước của hắn đều là đại học cao tài sinh, cha hắn rất thích thư pháp, trong nhà còn có hai bức “Tiền Xích Bích Phú” của Tô Thức cùng “Đông Phương Sóc họa tượng tán” của Nhan Chân Khanh, đều là bút tích thực sự của tác giả. Bởi vì bị cha hắn ảnh hưởng, từ nhỏ hắn rất thích thư pháp, thường xuyên nhìn vào “Tiền Xích Bích Phú” cùng “Đông Phương Sóc họa tượng tán” mà luyện tập viết chữ, một tay lấy cả tinh túy chân truyền của hai vị đại danh gia Tô, Nhan, về sau còn đem dung hợp thành một, tự thành nhất mạch.
- Đây thực sự là chữ viết của nhị thiếu gia sao?
Tiểu la lỵ kinh hô.
- Như thế nào?
Đỗ Hà cười tự đắc, đối với thư pháp của mình xưa nay hắn vẫn rất có tự tin.
Tiểu la lỵ lộ ra thần sắc sùng bái, nhìn lên Đỗ Hà chăm chú, thầm nghĩ:
- Không thể tưởng được nhị thiếu gia té ngã một lần chẳng những ném bỏ được tính tình trước kia, ngay cả chữ viết cũng vô cùng dễ nhìn!
Ánh mắt kia nhìn Đỗ Hà làm cho hắn cảm thấy lâng lâng, lòng hư vinh nho nhỏ chiếm được sự thỏa mãn thật lớn.
Thấy bộ dáng khả ái của tiểu la lỵ, Đỗ Hà không nhịn được véo nhẹ lên má nàng, cười nói:
- Nhìn cái gì, không sợ bị thiếu gia ăn ngươi?
Tiểu la lỵ kinh hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như đào mật, phối hợp cùng khuôn mặt thanh thuần như nước làm người khác rung động muốn cắn một ngụm.
- Nơi này là thư phòng, thiếu gia…thiếu gia…đừng như vậy!
Tiểu la lỵ lẩm bẩm, tiếng nói nhỏ yêu như ruồi muỗi, nếu không phải Đỗ Hà thính tai nhất định sẽ không nghe thấy.
- Thư phòng không được, nói như vậy phòng ngủ là được sao?
Trong lòng Đỗ Hà hiện lên ý niệm này, bỗng dưng trăm ý niệm cùng sinh, trong lòng có chút không bình tĩnh.
Hôm nay vào lớp học, Khổng lão đầu nhi điểm danh đòi kiểm tra bài phạt của Lý Tuyết Nhạn cùng Đỗ Hà.
Lý Tuyết Nhạn lo lắng liếc qua Đỗ Hà, lại đi tới trước tiên nộp lên một xấp giấy.
Đỗ Hà đuổi theo sau.
Khi đi trở về chỗ ngồi, Đỗ Hà lại đối diện ánh mắt của Trưởng Tôn Trùng.
Trong đôi mắt kia tràn ngập hận ý âm độc, Đỗ Hà hiểu ý nở nụ cười, hôm nay Trưởng Tôn Trùng cũng giống như dĩ vãng nhiệt tình đi tới chào hỏi Trường Nhạc công chúa. Trong dĩ vãng Trường Nhạc công chúa đều mỉm cười đáp lễ, hôm nay chỉ lạnh lùng đáp lại một câu, thái độ đã hoàn toàn khác hẳn.
Nhưng trong ánh mắt người kia, Đỗ Hà phát hiện còn mang theo một cỗ thần sắc vui sướng khi người gặp họa khiến lòng hắn không khỏi cảnh giác.
Trở lại chỗ ngồi, Khổng lão đầu nhi vừa kiểm tra xong bài phạt của Lý Tuyết Nhạn, cầm lấy bài phạt của Đỗ Hà nhìn xem, đột nhiên phát ra thanh âm như kinh nghi, tán thán:
- Chữ thật đẹp quá…
Khổng lão đầu nhi có chút kiến thức, quan sát thật cụ thể, lấy ra một tờ nhìn Đỗ Hà nghi vấn hỏi:
- Đỗ Hà, đây là chữ do ngươi viết?
- Hồi tiên sinh, là ta tự mình viết!
Đỗ Hà trả lời như thế.
Đỗ Hà vừa dứt lời, lập tức có người kêu lên:
- Hắn nói dối, tiên sinh. Ngày hôm qua Đỗ Hà có nói hắn muốn mời người viết thay. Chữ của Đỗ Hà đâu thể nào xinh đẹp!
Ánh mắt Đỗ Hà híp lại, người “cáo trạng” là Tiêu Hạ, không cần hỏi cũng biết là do Trưởng Tôn Trùng sai khiến.
- Tiên sinh, đây quả thật là chữ của ta viết!
Đỗ Hà biện giải.
Tiêu Hạ hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ngươi viết ra được chữ tốt như vậy, ta sẽ đem quyển sách này ăn hết!
Đỗ Hà nghe được nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Đối mặt Tiêu Hạ khiêu khích, Đỗ Hà thật ung dung nói một câu:
- Sự thật sẽ thắng hùng biện!
Đỗ Hà đang định viết, bỗng nhiên phát giác chính mình lại không biết mài mực. Ở kiếp trước mực viết vốn luôn có sẵn, đi vào thời đại này cơ hội duy nhất viết chữ chỉ có đêm qua, là do Linh Lung giúp hắn mài mực sẵn.
Mài mực cũng phải chú ý kỹ xảo, Đỗ Hà căn bản không biết.
Hắn liếc mắt nhìn Lý Tuyết Nhạc ngồi gần bên, thấp giọng nói:
- Có thể mài mực giúp ta không?
Con cháu phú gia đều có thư đồng nha hoàn, cũng sẽ không có chuyện không có người ở bên hầu hạ mài mực.
Lý Tuyết Nhạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười vui vẻ đồng ý.
Nàng rót một chút nước trong vào nghiên mực, thuần thục mài, phút chốc nước cùng mực hòa tan vào nhau, màu sắc đậm nhạt đều vừa đúng.
Đỗ Hà nói tiếng cảm tạ, vung bút viết bốn chữ lớn.
Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh “xuy” một tiếng bật cười.
Bốn chữ, chiếm hết cả một trang giấy Tuyên Thành lớn.
- Mời tiên sinh xem thử!
Hắn đem trang giấy lật lại hướng Khổng lão đầu nhi.
Tiêu Hạ ăn sách!
Bốn chữ, không nội dung, bút pháp mạnh mẽ, hóa gầy thành cứng rắn biến thành hùng hồn đẫy đà, cấu tạo nét bút khoan dung mà khí thế rộng rãi, bút lực mạnh mẽ lại khí khái lẫm nhiên, cùng chữ viết dịu dàng tú khí của Đường triều khác thật xa, nhưng lại tạo ra một hương vị mới mẻ đặc biệt.
- Để lão phu nhìn xem!
Khổng lão đầu nhi kích động chạy tới, tốc độ nhìn qua không giống một lão nhân bảy mươi tuổi chút nào.
Trường Nhạc công chúa cũng kinh hô, hai mắt kinh ngạc nhìn vào chữ viết của Đỗ Hà, thất thần lắc đầu:
- Không có khả năng, điều này không có khả năng!
Đỗ Hà viết chính là chữ Khải, chữ Khải là từ Cổ Đãi diễn biến mà thành, xuất từ thời Hán triều. Sau Đông Tấn, nam bắc phân chia, thư pháp cũng chia làm nam bắc hai phái. Thư thể của Bắc phái mang theo Hán đãi di hình, bút pháp cổ xưa chính kính, mà phong cách chất phác phương nghiêm. Thư pháp Nam phái lại phóng túng nghiên diệu, thiện theo tú khí. Nam Bắc triều bởi vì địa vực khác biệt, tập tính cá nhân thư phong bất đồng khác hẳn. Bắc thư pháp cương cường, Nam thư pháp hàm súc, mỗi bên đều đạt sự kỳ diệu riêng mình, không chia trên dưới.
Đi tới thời Tùy Đường, Khải thư mới được phát triển.
Tùy thống nhất Trung Nguyên, đem nghệ thuật văn hóa Nam Bắc triều tương dung bao hàm, đi tới thời đầu Đường triều, chính trị hưng thịnh, nghệ thuật thư pháp dần dần thoát khỏi khung xương của những triều đại trước, lấy ra một tư thế mới hiển hiện thế nhân. Lúc này Khải thư dùng hai chữ “lãng mạn” để hình dung, bút pháp dịu dàng tú kình, nhưng lại thiếu khuyết khí thế, không đủ hùng hồn.
Tới thời trung Đường, Khải thư mới có lần thứ hai đột phá. Lấy Nhan Chân Khanh làm đại biểu, đặt ra tiêu chuẩn chân chính cho Khải thư, tạo thành hình mẫu trở thành chính thống.
Chữ của Đỗ Hà nhận lấy ảnh hưởng rất lớn từ Nhan Chân Khanh, tự thể ngay ngắn rậm rạp, nét bút hoành khinh thẳng trọng, bút lực hùng hồn cường hãn viên tròn, bù đắp được chỗ thiếu khuyết của Khải thư hiện tại, luận cảnh giới đã hơn xa loại chữ Khải đương kim rất nhiều.
Trường Nhạc công chúa ở Đại Đường lấy danh xưng đại mỹ nhân nổi tiếng, lại am hiểu thư pháp, dĩ nhiên nàng thật xem thường Đỗ Hà, nhưng hôm nay thấy chữ viết của Đỗ Hà hơn xa nàng gấp trăm ngàn lần, cảm thụ trong lòng tất nhiên là ngũ vị tạp trần, không thể tin nổi.
Về phần phản ứng của Khổng lão đầu nhi, không ngừng hoan hô nhảy nhót, liên tục kêu to “chữ tốt, chữ tốt”, thần sắc như điên như cuồng.
Dùng bút lông viết chữ luôn chậm chạp, cho nên khi sao chép nội quy trường học Đỗ Hà chỉ cầu nhanh, mặc dù viết đẹp nhưng không viết ra được tinh hoa của Khải thư.
Mà bốn chữ này do Đỗ Hà có ý định làm Tiêu Hạ mất mặt, làm cho hắn không thể xuống đài, cho nên dụng tâm mà viết, viết ra được trình độ thực sự của chính mình, viết ra tinh hoa của Khải thư đời sau.
Cho nên lúc ban đầu Khổng lão đầu nhi chỉ cảm thấy chữ viết của Đỗ Hà xinh đẹp mà hiện giờ lại kích động mất đi lý trí.
- Có thể được duyệt bực thư pháp này cuộc đời của lão phu xem như không uổng phí!
Khổng lão đầu nhi kích động không tự chủ được chính mình, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, cung kính đem “chữ đẹp” cầm trong tay đặt ngang lên mặt bàn.
- Khổng Dĩnh Đạt xin bái tiên sinh, nếu tiên sinh không chê, tại hạ nguyện phụng dưỡng bên cạnh tiên sinh, chỉ mong học được chút tự thể này!
Không ngờ hắn thực sự bái xuống, vòng tay cúi mình với Đỗ Hà, xem ý tứ của hắn thực sự dự tính bái Đỗ Hà làm thầy.
Đỗ Hà ngây người, học sinh trong học đường cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Năm nay Khổng Dĩnh Đạt đã gần bảy mươi, là đại nho nổi danh của Đại Đường, mà năm nay Đỗ Hà bất quá mới mười lăm, là một tiểu tử ăn chơi trác táng tiếng xấu lan xa.
Chênh lệch giữa hai người dữ dội thế nào không cần phải nói.
Nhưng Khổng Dĩnh Đạt cúi đầu đúng là chân chân thật thật không hề có chút giả dối.
Đỗ Hà nhất thời kinh hoảng, tay chân thất thố vội vàng nâng hắn dậy nói:
- Tiên sinh muốn sát ta a, ngài là tiên sinh, đại lễ như vậy Đỗ Hà làm sao dám nhận!
Khổng lão đầu nhi nói chuyện thật dễ nghe, nhưng Đỗ Hà cũng không muốn nhận một đệ tử đã bảy mươi tuổi, rốt cục là ai hầu hạ ai còn chưa biết được đâu.
Khổng lão đầu nhi quả nhiên lấy tính tình ngoan cố nổi danh, không đạt mục đích thề không bỏ qua, thế nhưng vẫn luôn bái lạy, chẳng khác gì đang giở trò vô lại lưu manh.
Đỗ Hà cũng có chút cảm động, Khổng lão đầu nhi tuy rằng cổ hủ, nhưng khát vọng học tập văn hóa thực sự làm người ta không thể không kính phục.
Đỗ Hà đành dùng lý do mình còn quá nhỏ nên cự tuyệt.
Khổng lão đầu lại nói:
- Học không trưởng ấu, càng không chia giàu nghèo quý tiện, người đạt được đi trước. Thư pháp của tiên sinh khí thế hùng hồn mà không mất phóng túng nghiên diệu, thắng ta rất nhiều, đủ ta bái sư. Dĩnh Đạt là chân tâm thật ý bái tiên sinh làm thầy, hi vọng tiên sinh thành toàn.
Đối mặt vẻ thành tâm của Khổng lão đầu, Đỗ Hà cũng có chút khó xử, nhưng muốn để một lão nhân gia vừa thấy một tiểu tử như hắn liền bái lạy, Đỗ Hà thực sự lo lắng mình sẽ bị giảm thọ!
- Như vậy đi tiên sinh, tiểu tử tài sơ học thiển, chỉ có chữ viết còn xinh đẹp. Sau này ngài dạy ta học văn, ta dạy ngài thư pháp, theo như lời Khổng phu tử đã nói “trong ba người tất có ta sư”, chọn sở trường của người mà học theo, nhìn khuyết điểm của người mà sửa chữa! Ta và ngươi bù đắp lẫn nhau, không cần hành đại lễ!
Cuối cùng hắn suy nghĩ ra một biện pháp điều hòa!
Khổng lão đầu nghe xong cũng thấy hữu lý nên cuối cùng mới chịu bỏ qua.
Đỗ Hà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Tiên sinh, chữ viết này có thể tặng cho học sinh tìm hiểu được không!
Cuối cùng Khổng lão đầu cũng không tiếp tục hành đại lễ, nhưng hai chữ tiên sinh dù thế nào hắn cũng không đồng ý sửa miệng.
Đỗ Hà cũng chỉ đành bỏ mặc, nhưng tận đáy lòng cũng có chút vui vẻ phấn chấn. Có thể nói Khổng Dĩnh Đạt là đương thời đệ nhất đại nho, ngay cả đệ nhất đại nho cũng muốn bái hắn làm thầy, đủ thấy hắn đúng là một thiên tài.
Hắn nhìn Khổng lão đầu đem bốn chữ viết giấu đi như giấu bảo bối, liền cười quái dị nhìn qua Tiêu Hạ, hài hước nói:
- Mời!
Khuôn mặt Tiêu Hạ lúc trắng lúc xanh, hắn không nhịn nổi vẻ hài hước của Đỗ Hà, nhưng cả một quyển sách dày như vậy bảo hắn làm sao nuốt xuống?
- Chỉ là một lời nói đùa, Đỗ huynh cũng đừng tưởng thật!
Trưởng Tôn Trùng bất đắc dĩ đứng lên giải vây cho Tiêu Hạ.
Trưởng Tôn Trùng đã nói như thế, nếu như Đỗ Hà còn tiếp tục tính toán chẳng khác gì tự nhận mình hẹp hòi, liếc mắt nhìn đối phương thản nhiên cười, cũng không tiếp tục truy cứu.
Đỗ Hà ngồi vào chỗ, Phòng Di Ái từ phía sau nhẹ giọng khen ngợi biểu đạt lòng kính ngưỡng của mình.
Đỗ Hà không để ý tới hắn, chỉ nhìn Lý Tuyết Nhạn mỉm cười nói:
- Không có ngươi mài mực, ta cũng không viết được chữ tốt như vậy!
Nhưng trong thần sắc nàng lại ẩn chứa ý cười nói không nên lời.
- Thật đẹp!
Đỗ Hà thấp giọng tán thưởng, cũng phát hiện mình càng ngày càng thích xem nụ cười của nàng.
Lý Tuyết Nhạn nghe được Đỗ Hà tán thưởng, gương mặt xấu hổ cơ hồ muốn nhỏ ra huyết.
Đỗ Hà cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ngược lại nhìn ra phía trước, ngoài ý muốn phát hiện Trường Nhạc công chúa đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Đỗ Hà dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng, Trường Nhạc công chúa quay đầu sang nơi khác, thấy vậy Đỗ Hà cũng lơ đễnh dời mắt.
Lúc này Khổng Dĩnh Đạt đã bắt đầu buổi dạy học của hắn, Đỗ Hà thật nhanh tập trung tinh thần vào việc học tập.
Đúng như phụ thân Đỗ Như Hối đã nói, tính tình cổ hủ của Khổng Dĩnh Đạt không nên học, nhưng tài học của hắn thật đáng giá học hỏi.
Hắn lại không biết hành động hôm nay của mình lại tạo ra một vị đại thư pháp gia chưa từng có từ trước tới nay!
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hết thảy cũng không phát triển như lòng kỳ vọng của Đỗ Hà, Đỗ Hà đã quá xem nhẹ tình cảm huyễn diệu của văn nhân, cũng quá xem nhẹ tốc độ truyền lưu bát quái của Đại Đường.
Chỉ một canh giờ tên của Đỗ Hà đã truyền khắp cả hoàng cung.
Đại nho Khổng Dĩnh Đạt bái sư, giống như tin tức sét đánh ngay giữa trời trong mây tạnh.
Khổng Dĩnh Đạt là ai?
Một trong mười tám học sĩ của Đại Đường, là thái phó của thái tử, tế tửu, ti nghiệp quốc tử, chưởng quản nền giáo dục của quốc gia, là mẫu mực trong đại nho, xưng là Đại Đường đệ nhất đại nho cũng không là quá mức.
Hắn là đối tượng ngưỡng mộ của hàng vạn hàng ngàn nho sĩ, là nho giả mà hàng ngàn hàng vạn sĩ tử hâm mộ, danh dương vũ nội.
Nhưng Khổng Dĩnh Đạt lại bất kể thân phận tôn sư, ngay trước mặt mọi người lại công khai muốn bái Đỗ Hà làm thầy, đủ thấy thư pháp của Đỗ Hà kinh thế hãi tục ra sao.
Danh khí của Khổng Dĩnh Đạt thật lớn, giá trị của Đỗ Hà đương nhiên càng tăng thêm gấp trăm lần.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, tên của Đỗ Hà đã chấn động cả thành Trường An.
Đại Đường trị quốc đều xem trọng văn võ ngang nhau, thư pháp là một môn nghệ thuật cao thâm, như Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân, Trữ Toại Lương có ai không được người người kính ngưỡng hâm mộ?
Nhưng càng nhiều chính là lòng tò mò, Đỗ Hà tiếng xấu lan xa, ở Trường An có thể nói không người không biết, lại đột nhiên biến thành thư pháp danh gia, thậm chí còn làm đại nho như Khổng Dĩnh Đạt muốn bái sư, thực sự làm thế nhân phải nghi hoặc.
Đỗ Hà còn chưa biết mình đã uy chấn Trường An, vẫn thản nhiên tan học về nhà, thăm hỏi mẫu thân Chương thị lại quay về tây viện tiếp tục luyện tập kiếm pháp.
Hết thảy đều phải bắt đầu tu tập từ đầu, cho nên Đỗ Hà nếu muốn khôi phục lại tiêu chuẩn trình độ của kiếp trước, nhất định phải bỏ thêm càng nhiều công phu thời gian đi luyện tập.
An nhàn rỗi rảnh, Đỗ Hà liền bỏ qua hết thảy chỉ cố gắng luyện võ.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Đỗ Hà cũng không cần đi nhiều đường vòng, vì vậy võ nghệ tiến bộ thật thần tốc, một thân khinh công cái thế cũng đã sơ lộ một chút hiệu quả.
Múa xong bộ “Thiết Huyết Thập Nhị Thức”, Đỗ Hà thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thiết Huyết Thập Nhị Thức là tuyệt kỹ của Đại Kỳ Môn, cũng là bộ kiếm pháp sắc bén nhất được ghi chép bên trong Lưu Hương Bảo Giám. Ai từng xem qua Đại Kỳ Anh Hùng Truyện đều biết thanh danh của bộ kiếm pháp kia, đây là bí kỹ mà Thiết Trung Đường tìm được trong bảo tàng của Đại Kỳ Môn lưu lại.
Về thân thế của Sở Lưu Hương không ai biết rõ, cho dù Đỗ Trường Thiên là đồ đệ của hắn cũng không hiểu rõ ràng, nhưng có thể khẳng định Sở Lưu Hương có quan hệ mật thiết với Thiết Trung Đường của Đại Kỳ Môn.
Ít nhất bên trong Lưu Hương Bảo Giám ghi chép thật nhiều tuyệt kỹ của Đại Kỳ Môn, Thiết Huyết Thập Nhị Thức chính là một trong số đó, còn có Đại Kỳ Phong Vân Chưởng là vũ kỹ cao thâm.
Nhưng Đỗ Hà lại thích khinh công kiếm pháp, đối với việc vận dụng khinh công kiếm pháp đều có tâm đắc, cho nên chủ tu khinh công kiếm pháp, quyền chưởng chân chính cũng chỉ học lướt qua.
- Linh Lung, thiếu gia luyện được thế nào?
Đỗ Hà nhìn qua tiểu la lỵ mỉm cười, mỗi khi hắn luyện võ, tiểu la lỵ cũng sẽ ở một bên trộm dùng ánh mắt sùng bái si ngốc nhìn hắn, thấy vậy lòng hư vinh nho nhỏ của Đỗ Hà cũng được thỏa mãn, vì vậy hắn cũng không vạch trần nàng.
Trải qua lần “trêu chọc” tại thư phòng hôm qua, Đỗ Hà dần dần dùng việc trêu chọc tiểu la lỵ làm niềm vui, mỗi khi làm cho nàng đỏ mặt hắn cũng không nhịn được cười ha hả, tâm tình liền đặc biệt thấy khoan khoái.
Linh Lung thấy Đỗ Hà đã phát hiện được sự hiện hữu của mình, kêu lên một tiếng sợ hãi, trộm quay đầu bỏ chạy.
Đỗ Hà đang định đuổi theo, lại nghe quản gia gọi lại, nói cho hắn biết Đỗ Như Hối gọi hắn đến thư phòng.
Đỗ Như Hối là đương triều tể tướng, Thái Quốc Công, phủ đệ tự nhiên cũng không bủn xỉn, chiếm diện tích thật lớn, có thể phân ra tứ viện đông tây nam bắc.
Đỗ Như Hối thân là nhất gia chi chủ, cùng Chương thị ở lại đông viện. Đại ca Đỗ Cấu là trưởng tử cùng thê tử của hắn ở tại bắc viện, Đỗ Hà ở tây viện, phía nam viện là chỗ ở của người hầu.
Đỗ Hà ứng tiếng, bước nhanh về hướng thư phòng bên đông viện.
Đi tới cửa thư phòng, Đỗ Hà gõ cửa kêu một tiếng:
- Cha!
- Vào đi!
Thanh âm khàn khàn uy nghiêm của Đỗ Như Hối truyền ra.
Đỗ Hà đẩy cửa đi vào, Đỗ Như Hối đang ngồi ngay ngắn ngay trên ghế, thấy Đỗ Hà đi vào, đôi mắt sáng ngời hữu thần luôn luôn nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt tương đối sắc bén.
Đỗ Như Hối nhậm chức tể tướng sáu năm, quyền cực quần thần, trên người tự nhiên có một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả, làm người ta không rét mà run.
Đỗ Hà thấy sắc mặt Đỗ Như Hối có vẻ nghiêm nghị nên trong đáy lòng cũng có chút bồn chồn, nhưng có câu nói ban ngày không làm việc trái lương tâm ban đêm không sợ quỷ gõ cửa, vì vậy hắn thật thản nhiên nhìn thẳng vào phụ thân mình.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Đỗ Như Hối gật gật đầu, nói:
- Nhị lang, nghe nói chữ viết của con không tệ, nơi này có giấy bút mực, con tùy tiện viết một bài thơ đi.
Trong lòng Đỗ Hà giật mình, biết đây đích thị là tai họa do Khổng lão đầu nhi gây ra, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Đỗ Hà cũng không có ý định giấu dốt, nghĩ nghĩ về thơ cổ thời Đường, lại nghĩ tới bài Quan Thương Hải của Tào Tháo, liền cầm bút viết:
- Đông lâm kiệt thạch, dĩ quan thương hải. Thủy hà đạm đạm, sơn đảo tủng trì. Thụ mộc tùng sinh, bách thảo phong mậu. Thu phong tiêu sắt, hồng ba dũng khởi. Nhật nguyệt chi hành, nhược xuất kỳ trung; tinh hán xán lạn, nhược xuất kỳ lý. Hạnh thậm chí tai, ca dĩ vịnh chí.
• Ngắm biển khơi:
•
(Trên mỏm núi cao
Phóng trông biển rộng
Cuồn cuộn nước reo
Gò đảo sừng sững
Cây cối tầng tầng
Cỏ hoa nghìn sắc
Gió thu hiu hắt
Sóng vọt tưng bừng
Mặt trăng mặt trời
Từ đó sáng ngời
Ngân hà rực rỡ
Từ đó ra đời.)
Đây là bài thơ của Tào Tháo sáng tác, tác phẩm được viết ở Bắc Thu Ô Hoàn Tào Tháo năm thứ mười hai Kiến An. Lúc ấy Tào Tháo tự mình dẫn đại quân bắc thượng, truy kích và tiêu diệt tàn quân Viên Thiệu, tuyên thệ trước khi xuất quân bắc phạt, bảy tháng đến Lô Long Trại, Lâm Kiệt Thạch Sơn. Hắn thúc ngựa vung roi, lên núi ngắm biển, đối mặt biển khơi dâng tràn sóng lớn, xúc cảnh sinh tình nên viết ra bài thơ tráng lệ này. Trong thơ khí thế bàng bạc, cách điệu hùng phóng, làm nổi bật ra vũ trụ bao dung, nhật nguyệt tinh huy khoáng thế hung hoài.
Mà Khải thư của Đỗ Hà truyền từ Nhan Chân Khanh, thư pháp rộng rãi hùng hồn, kết cấu tinh hãn mà không lộ cứng ngắc, phối hợp cùng bài thơ này của Tào Tháo lại vô cùng thích hợp tuyệt đỉnh.
Thi từ khí thế, thư pháp khí thế, tan thành một thể, có thể nói là thiên cổ danh tác.
Thần sắc Đỗ Như Hối chấn động, bài Quan Thương Hải do Đỗ Hà viết càng vượt hơn cả bức thư pháp bốn chữ mà hắn viết cho Khổng Dĩnh Đạt gấp trăm lần.
Lúc ấy Đỗ Như Hối được Lý Thế Dân sắc phong là người đứng đầu mười tám học sĩ, một thân tài hoa không cần nói cũng hiểu, nhưng khi xem bài Quan Thương Hải của Đỗ Hà cũng không tự chủ được kích động đứng dậy, cầm tờ giấy Tuyên Thành trong tay tinh tế giám định thưởng thức.
- Chữ tốt, chữ tốt, chữ tốt! Khó trách Khổng lão đầu không quản mặt mũi muốn bái nhị lang làm thầy!
Thấy Đỗ Như Hối vui vẻ, Đỗ Hà cũng nở nụ cười.
Thời gian gần một tháng không đủ cho Đỗ Hà dung nhập vào Đại Đường vương triều, nhưng đã đủ cho hắn dung nhập vào gia đình này.
Nhìn thấy phụ thân tươi cười vui vẻ, bản thân làm con đương nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng.
- Lão gia, bên ngoài phủ có Ngu Vĩnh Hưng, Trữ Khởi Cư Lang, Âu Dương Suất Canh liên danh đưa lên bái thiếp cầu kiến!
Đang lúc này, quản gia đi vào đưa lên một phong bái thiếp tinh xảo.
Đỗ Như Hối thản nhiên cười, cũng không kỳ quái với việc thăm viếng của bọn họ.
Tiếp nhận bái thiếp, hắn cũng không nhìn mà chuyển tay đưa qua cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà không hiểu ra sao, mở ra bái thiếp, đoạn đầu tiên là một ít lời khen tặng nhàm chán, cuối cùng lại làm Đỗ Hà bật tiếng kinh hô.
Bên dưới ký tên không ngờ lại là Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân cùng Trữ Toại Lương.
Trời ạ! Tứ đại danh gia thư pháp thời sơ Đường một lần đều đến đủ ba người.
Đỗ Hà có chút choáng đầu hoa mắt.
Đỗ Như Hối mỉm cười nói:
- Nhị lang, những người này đều là tới tìm con, chuẩn bị một chút theo cha ra tiếp khách!
Đỗ Hà vừa thấy tên của ba người kia, đáy lòng đã có ý nghĩ này, nhưng nghe Đỗ Như Hối nói vẫn nhịn không được kinh ngạc:
- Tới tìm con?
Đỗ Như Hối hài hước nhìn Đỗ Hà, cười nói:
- Nhị lang còn chưa biết đi, con viết bốn chữ kia ngay cả bệ hạ cũng không nhịn được hô to chữ tốt. Hiện giờ cả Trường An ai chẳng biết Đỗ gia nhị lang là thư pháp danh gia có thể làm đại nho Khổng Dĩnh Đạt cúi đầu bái phục?
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đỗ Hà hoàn toàn không tưởng được chính mình bất quá nhất thời sính uy, lại tạo ra tình hình khoa trương như thế, ngay cả Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng biết, trong lòng hắn ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Khổng Dĩnh Đạt, đi theo phía sau Đỗ Như Hối ra đại sảnh gặp mặt Ngu Thế Nam, Trữ Toại Lương cùng Âu Dương Tuần.
Đỗ Như Hối là tể tướng tôn sư, nhưng thái độ làm người không chút ngạo khí, không hề bày ra cái giá, tự mình xuất phủ đón chào.
Đỗ Hà đi theo phía sau, xa xa nhìn thấy ba người đang đứng bên ngoài cổng phủ.
Người dẫn đầu là một lão nhân gia cao tuổi gầy yếu râu tóc bạc trắng, ở sau hắn một người cũng là lão giả, thân mặc nho sĩ phục giản dị, mặt mày hồng hào, thế đứng hơi thả lỏng, có vẻ khá tinh thần. Người còn lại tuổi nhỏ hơn rất nhiều, chỉ khoảng bốn mươi mấy, mi mắt nhỏ, mắt híp, gương mặt dài như mặt lừa, không quá nho nhã, chỉ tạo cho người ta cảm giác buồn cười.
- Ngu tiên sinh, Âu Dương tiên sinh, Trữ huynh, Đỗ mỗ để ba vị chờ lâu, trong lòng hổ thẹn!
Đỗ Như Hối chào hỏi ba người, lại giới thiệu Đỗ Hà:
- Đây là tiểu khuyển Đỗ Hà, nhị lang, còn không tới ra mắt vài vị thúc bá?
Khóe môi Đỗ Hà chợt co quắp.
Tiểu khuyển?
Đỗ Hà nghe được lời này cũng không biết mùi vị, người cổ đại thật là kỳ quái, khiêm tốn là phẩm chất truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa, Đỗ Hà cũng không bài xích. Nhưng khiêm tốn thì khiêm tốn, tại sao phải gọi con mình là tiểu khuyển đây? Ta là tiểu khuyển, vậy phụ thân đại nhân ngài là gì chứ?
Chỗ hỏng duy nhất của Đại Đường chính là quá đa lễ, nhìn thấy trưởng bối phải vái chào. Tuy nói lễ phép tượng trưng, nhưng thấy người liền bái thật làm người ở thế kỷ 21 như Đỗ Hà có chút không chịu được.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, Đỗ Hà cũng không thể đánh mất mặt mũi của Đỗ gia.
- Đỗ Hà gặp qua Ngu bá bá, Âu Dương bá bá, Trữ thúc thúc, tiểu chất kính đại danh của ba vị thúc bá đã lâu, sớm có lòng muốn lãnh giáo thư pháp, đáng tiếc luôn luôn vô duyên gặp mặt.
Một tràng dông dài khen ngợi khiến mặt mày cả ba người đều sáng lạn.
Trữ Toại Lương cười nói:
- Lãnh giáo thì không dám, hiền chất viết bốn chữ đưa cho Khổng tiên sinh như thương kính tùng bách, cương nghị hùng hồn, làm người thán phục, chỉ giáo lẫn nhau mới là chân lý.
Ngu Thế Nam cùng Âu Dương Tuân đều gật đầu đồng ý lời nói của Trữ Toại Lương.
Đỗ Hà quả nhiên được sủng ái mà lo sợ, chẳng biết tại sao mình chỉ viết mấy chữ lại có thể được ba vị thư pháp danh gia dù trải qua mấy ngàn năm lịch sử thư pháp Trung Hoa vẫn giữ được địa vị cùng nhất trí khen ngợi.
Đỗ Như Hối đưa tay mời ba người cùng vào đại sảnh trò chuyện.
Mọi người thăm hỏi khách sáo một lúc, Ngu Thế Nam chợt thở dài một tiếng:
- Đỗ tướng gia tâm tư linh mẫn, ý tứ chúng ta đến đây chắc Đỗ tướng gia cũng đã sớm biết được. Cũng không dám dây dưa, lệnh lang sáng chế ra tự thể thư pháp giống như giai lại phi giai, nhất bút nhất họa như đao tước gọt đẽo, đại khí bàng bạc thực sự làm chúng ta hướng về. Chẳng biết có thể cùng lệnh lang đàm thư luận họa, thỏa nguyện trong lòng…
- Lệnh lang sáng chế!
Trong lòng Đỗ Hà chấn kinh, chợt tỉnh ngộ, rốt cục hắn hiểu được vì sao Khổng Dĩnh Đạt lại bái sư ngay trước mặt mọi người, rốt cục đã hiểu được vì sao Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuần, Trữ Toại Lương ba vị thư pháp danh gia lại vừa ý hắn như vậy.
Hai chữ “sáng chế” của Ngu Thế Nam đã nói rõ hết thảy.
Đỗ Hà viết Khải thư là loại thể tự Nhan Khải thư, do thư pháp đại sư Nhan Chân Khanh sáng chế một loại Khải thư truyền lưu phổ biến nhất cũng là ảnh hưởng lớn nhất. Đời sau khi học viết Khải thư, đều lấy thể tự Nhan của Nhan Chân Khanh sáng chế làm chủ yếu.
Nhưng hôm nay mới là Trinh Quán mười năm, chỉ sợ Nhan Chân Khanh vẫn chỉ là một tiểu hài nhi còn đang chơi bùn, càng không cần nói tới việc sáng chế được thể tự Nhan Khải thư.
Chẳng hạn như phát minh của Edison ở thế kỷ 21 vốn không có gì nổi bật, nhưng nếu nhắc tới trên thế giới này nhà phát minh vĩ đại nhất lại là ai, không hề nghi ngờ người đó chính là Edison, dù những gì hắn phát minh ra đều đã bị đem đi đào thải.
Bởi vì hắn đã khai sáng một trường phái, hắn là người đầu tiên nắm giữ loại lý luận kỹ thuật này.
Mà Nhan thể giai thư của Nhan Chân Khanh cũng giống như phát minh của Edison. Lúc ấy Khải thư còn có vài loại phương pháp sáng tác, có sở trường sở đoản, đều khác hẳn nhau, mà Nhan Chân Khanh đã khai sáng một con đường riêng, hắn sáng chế ra Nhan thể giai thư, tạo thành mẫu mực Khải thư đời Đường, trở thành Khải thư tốt nhất được công nhận.
Sau đời Đường từng có rất nhiều danh gia đều theo cách biến pháp thành công của Nhan Chân Khanh mà hấp thu được kinh nghiệm. Bọn họ học tập cơ sở trụ cột của Nhị Vương lại học tập theo Nhan Chân Khanh mà kiến thụ lên phong cách của chính mình. Tô Thức từng nói qua:
- Thơ đẹp nhất là của Đỗ tử, văn không ai bằng Hàn Thôi Chi, họa không ai sánh Ngô Đạo tử, thư pháp không ai kịp Nhan lỗ công, mà cổ kim biến huyễn, khả năng của thiên hạ tận cùng là như thế!
Thư pháp của Nhan Chân Khanh đã thuộc cấp bậc nhân vật đáng tôn thờ.
Mà thư pháp của Đỗ Hà vốn xuất từ Nhan Chân Khanh, đồng thời còn ảnh hưởng bởi thư pháp danh gia Tô Thức, tự thành nhất mạch, không nói có thể siêu việt Nhan Chân Khanh, nhưng ở Nhan thể giai thư còn chưa kịp ra đời hiện tại, đã đủ để ngạo thị đương đại, hoàn toàn có thể đánh đồng cùng ba người Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân cùng Trữ Toại Lương.
Còn có một chuyện càng thêm trọng yếu.
Sư phụ của Ngu Thế Nam là thất thế tôn của Vương Hi Chi, thư pháp gia Trí Vĩnh thiền sư thời nhà Tùy, Âu Dương Tuân lại học theo Vu Hán Đãi, mà Trữ Toại Lương lại học theo sở trường của Vương Hi Chi, Ngu Thế Nam cùng Âu Dương Tuân. Tuy rằng bọn họ đều tự mở ra một trường phái riêng, nhưng chữ viết khó tránh sẽ có sự trùng hợp bên trong.
Đỗ Hà cũng giống như vậy, tự thể của hắn chí ít có tám phần cực giống Nhan thể tự.
Tuy nói Nhan Chân Khanh học theo Âu Dương Tuân, Trương Húc nhưng Khải thư của hắn lại do bản thân cách tân chiếm đa số, vì vậy trở thành đặc thù riêng.
Vấn đề nằm ở chỗ hiện tại Nhan Chân Khanh cũng chỉ mới là một tiểu hài nhi, Đỗ Hà bắt chước lại biến thành người sáng tạo. Sau này cho dù Nhan Chân Khanh tiếp tục sáng chế ra thể chữ Nhan, nhưng thế nhân sẽ chỉ cho rằng Nhan Chân Khanh học Đỗ Hà, mà không ai nói Đỗ Hà học Nhan Chân Khanh.
Đỗ Hà đã bị ý nghĩ này làm sợ ngây người, chính mình trong lúc vô ý thế nhưng đã thay thế Nhan Chân Khanh sao?
Phải biết rằng Nhan Chân Khanh chính là cự linh trong thư đàn. Bao ngàn năm qua duy nhất có thể so sánh thư pháp với Nhan Chân Khanh cũng chỉ có Kiên thư thánh Vương Hi Chi là có thể hùng phong cùng sánh bước trong thư pháp xưa nay.
Nghĩ tới đây, Đỗ Hà không khỏi cảm thấy có chút lâng lâng, nhớ tới đời sau lịch sử có người so sánh mình cùng Vương Hi Chi, hắn vui vẻ cơ hồ quên hết trời đất.
- Nhị lang, nhị lang!
Đỗ Như Hối liên tục kêu lên hai tiếng mới làm Đỗ Hà bừng tỉnh lại.
Thấy mọi người nhìn mình, Đỗ Hà xấu hổ cười nói:
- Tiểu chất thất thố, được Ngu bá bá khen ngợi như vậy khiến cho tiểu chất quên hết trời đất a!
Mọi người cười vang.
Đỗ Như Hối từ trong tay áo lấy ra bài viết Quan Thương Hải, cười nói:
- Đây là sở chỉ của tiểu khuyển vừa viết ra, hãy xem trước thế nào?
Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân, Trữ Toại Lương tới đây bái kiến chủ yếu là muốn xem chữ viết của Đỗ Hà, làm sao có dị nghị, mọi người liền tụ tập lại quan sát chiêm ngưỡng.
Bài viết Quan Thương Hải đúng là tác phẩm xuất sắc của Đỗ Hà, hiện rõ khí thế rầm rộ của Khải thư, phối hợp cùng cỗ khí tức bàng bạc trong thơ, quan niệm nghệ thuật thật hoàn mỹ.
Ba vị thư pháp danh gia cơ hồ đứng ngây ra đương trường, liên tục tán thưởng, sôi nổi đánh giá, nhất là Âu Dương Tuân càng thêm kích động vạn phần.
Âu Dương Tuân viết thư pháp cũng lấy Khải thư là chủ yếu, trong lịch sử được công nhận là một trong tứ đại danh gia Khải thư, địa vị đứng sau người đầu tiên là Nhan Chân Khanh. Hắn bắt chước Hán Đãi sáng chế Âu thư giai tự cũng danh vang một thời.
- Khải thư này của tiểu hữu tuy không thể hiện vẻ tinh tế của Khải thư, nhưng bút lực hiểm kính, kết cấu độc lập, càng khó được chính là khí thế rộng rãi, ý cảnh tràn đầy. Hay tai, hay tai!
Hắn bị thư pháp của Đỗ Hà thuyết phục, mặc dù tuổi đã tám mươi, nhưng lại chỉ mong ngang hàng luận giao, đổi giọng gọi Đỗ Hà là tiểu hữu.
Ngu Thế Nam cùng Trữ Toại Lương không sở trường Khải thư, nhưng nhìn ra được chữ của Đỗ Hà quả thật không giống người thường, cũng không mặt mũi tự cao tự đại, tình nguyện ngang hàng luận giao, cùng nghiên thâm thư pháp.
Ba người Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân cùng Trữ Toại Lương nghiên cứu thư pháp người lâu nhất cũng sáu mươi năm, ít nhất là Trữ Toại Lương cũng hơn ba mươi năm, luận tâm đắc hơn xa Đỗ Hà, cho nên thương thảo thư pháp tinh diệu hắn chỉ đứng yên một bên lắng nghe.
Nhưng dù sao Đỗ Hà cũng mang theo kinh nghiệm của cả hai ngàn năm lịch sử, một ít tâm đắc hậu nhân sáng chế cũng không phải ba người kia có thể lý giải, ngẫu nhiên phun ra vài câu nói siêu thoát hiện thời cũng làm ba người nghe được như si như say, kêu to thống khoái.
Bốn người trao đổi chữ viết mãi cho tới đêm khuya mới cáo từ ra về.
Được thư pháp danh gia nổi danh nhất đương thời thừa nhận khen ngợi, danh xưng thư pháp tông sư một đời của Đỗ Hà cũng đã thành ngã ngũ.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân, Trữ Toại Lương ba vị thư pháp danh gia thăm viếng cùng hài lòng rời đi không hề nghi ngờ đã khẳng định địa vị của Đỗ Hà trở thành thư pháp tông sư một đời.
Người đứng đầu thư pháp Đại Đường Ngu Thế Nam, thứ hai Âu Dương Tuân, cùng thứ ba Trữ Toại Lương.
Đỗ Hà được ba người họ tán thành, thế nhân còn ai dám nói chữ không đây?
Bởi vậy người tới cửa cầu chữ giống như loài cá dưới sông, nhiều vô số kể, biến thành Đỗ Hà phiền não không sao chịu nổi.
Nhưng Đỗ Như Hối lại là Đại Đường tể tướng, giao hữu thật sự quá rộng. Một ít tiểu quan không quan trọng có lẽ không cần lưu ý tới, nhưng tỷ như Phòng Huyền Linh, Ngụy Chinh, Vu Chí Trữ, Tô Thế Trường, Diêu Tư Liêm, Hứa Kính Tông là những bằng hữu tốt cùng cựu thần tới cửa thỉnh mời, Đỗ Như Hối thật ngượng ngùng cự tuyệt nên chỉ đành bảo Đỗ Hà viết vài chữ đưa tặng bọn họ.
Theo Khải thể tự Đỗ Hà “sáng chế” được truyền lưu, đúng như trong lịch sử ghi chép lại. Khải thể tự mới sáng tạo lập tức thay thế Khải thể tự tú khí vốn có, lấy thái độ hùng tráng khỏe khoắn thịnh hành khắp cả Trường An, thế nhân còn đem loại thư pháp này xưng là “Đỗ thể tự”.
Hiện giờ nhân sĩ Trường An ai ai cũng biết nếu có được một bản thư pháp “Đỗ thể tự” là vinh quang.
Đỗ Hà đối mặt loại tình huống này ngoại trừ chỉ lắc đầu cười khổ, không còn cách nào khác.
Làm cho Đỗ Hà trong nháy mắt thành danh như thế, không phải là ai khác, chính là nhân vật số một của Đại Đường đế quốc, Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân yêu thích thư pháp là chuyện mà ai ai cũng biết, nguyên lai Lý Thế Dân luôn dùng loại thư pháp mạnh mẽ ôn nhu, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng không bộc lộ ra được khí chất của một vị đế vương. Mà “Đỗ thể tự” của Đỗ Hà hoành khinh dựng thẳng, hùng hồn lẫm nhiên, đại khí bàng bạc phóng khoáng, loại bàng bạc đại khí này chính là loại cảm thụ mà một vị hoàng đế thích nhất.
Suốt mấy ngày liên tiếp đại thần trên triều đình đều phát hiện khi Lý Thế Dân phê duyệt tấu chương đã thay đổi phong cách chữ viết, dần dần khuynh hướng “Đỗ thể tự”.
Chính bởi vì “Đỗ thể tự” cũng đúng là thật khó luyện tập, lại có chút bao hàm, ngay cả Lý Thế Dân còn đang học tập viết “Đỗ thể tự”, những vị đại thần khác vì muốn lấy lòng vị thiên cổ minh quân này, cả đám người đều về nhà khổ luyện “Đỗ thể tự”. Mặc dù là Đỗ Như Hối cũng không ngoại lệ, Đỗ Hà nhiều lần bị cha hắn kêu vào thư phòng viết một ít chữ khó viết, đó là bởi vì muốn dùng những chữ khó kia, Đỗ Như Hối lại viết không đẹp, liền công khai vận dụng quyền lực làm phụ thân bảo Đỗ Hà viết qua một lần, sau đó mới nhìn theo bắt chước.
Chỉ sau một tháng, trong tấu chương thượng biểu dần dần lấy “Đỗ thể tự” làm chủ yếu.
Thử nghĩ xem, ngay cả Lý Thế Dân cũng đang luyện tập “Đỗ thể tự”, cả triều đình văn võ đều học theo, còn không nổi danh hay sao?
Đỗ Hà cũng từ một kẻ ăn chơi trác táng không đáng một xu đảo mắt đã biến thành một vị thư pháp danh gia nổi tiếng hôi hổi, người người hâm mộ.
Giờ này ngày này, Đỗ Hà tự tay viết ra “Đỗ thể tự” được xưng là đáng giá ngàn vàng còn chưa đủ.
Tên khốn Phòng Di Ái từng dùng một bức tự của Đỗ Hà tự tay viết cho hắn đem ra ngoài bán lại cho người khác với giá trên trời ba trăm ngân lượng. Nếu không phải tên hỗn đản kia nóng lòng sang tay, chỉ sợ xa xa không chỉ là giá cả như thế.
Hoằng Văn Quán.
Hai người Đỗ Hà, Phòng Di Ái đúng là cột không rời kèo, kèo không rời cột.
Tuy rằng hiện giờ giá trị của Đỗ Hà đã tăng cao gấp trăm lần, nhưng đối đãi với Phòng Di Ái vẫn trước sau như một.
Bởi vì hắn phát hiện phẩm hạnh của tên tiểu tử này mặc dù ác kém, nhưng loại nhân vật có thể vì giúp bằng hữu mà không tiếc mạng sống, hắn vẫn thấy đáng giá kết giao.
Hai người dùng qua cơm trưa liền quay về Di Viên.
Di Viên là một đại hoa viên nằm gần bên thư viện, phong cảnh bên trong hợp lòng người, thúy trúc rậm rạp, nơi này là địa phương vui chơi nghỉ ngơi của học sinh.
Thân phận đặc thù, đãi ngộ quả nhiên hơn kém thật lớn.
Dĩ vãng mỗi khi Đỗ Hà đi qua đường, mỗi người đều tránh né, mà hôm nay cả đám đều nhiệt tình đi lên chào hỏi.
Xuyên qua vài hành lang dài, là một đại viện.
Hiện tại cách thời gian vào học còn một lát, phần lớn học sinh đều đang ở trong viện vui chơi.
Đỗ Hà còn chưa đi vào trong viện, trong tai chợt nghe được thanh âm tiếng cười vui như chuông bạc vang xa.
Nghe tiếng cười kia, trên mặt Đỗ Hà liền lộ ra nét tươi cười.
Đó là thanh âm của Lý Tuyết Nhạn, ngoại trừ nàng còn có ai có thể cười được ngọt ngào như thế?
Đi vào bên trong hoa viên, vừa nhìn qua liền thấy được một đạo phong cảnh tú lệ.
Hai tuyệt sắc giai nhân đang chơi đá cầu trong hoa viên trước mắt.
Chính là Trường Nhạc công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn.
Trường Nhạc công chúa vẫn một thân bạch y cung trang, cao quý vô song, như tiên tử thiên giới, Lý Tuyết Nhạn mặc một thân hồng sắc hồ phục, xinh đẹp động lòng người, giống như nhân gian tinh linh.
- Tiếp lấy!
Lý Tuyết Nhạn đã quả cầu qua phía Trường Nhạc công chúa.
Trường Nhạc công chúa dùng lòng bàn chân nhẹ nhàng tiếp lấy, sau đó đá lên cao, tiếp tục dùng đầu ngón chân đem quả cầu đá tới.
Động tác của nàng lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không hề mất đi chút dáng vóc cao quý.
- Tới hay lắm!
Lý Tuyết Nhạn kêu lên một tiếng, hoa dạng của nàng tương đối nhiều, trước tiên tiếp được quả cầu lại hất lên cao, theo sau thân mình xoay chuyển ba trăm sáu mươi lăm độ đưa lưng về phía Trường Nhạc công chúa đá quả cầu ra ngoài, sau đó phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Hai vị giai nhân vui chơi tạo ra một phong cảnh tuyệt mỹ, Đỗ Hà ngồi lên ghế đá gần bên chăm chú thưởng thức.
Hai thiếu nữ nếu luận tư sắc, Trường Nhạc công chúa xinh đẹp hơn, nhưng Lý Tuyết Nhạn lại hoạt bát vui tươi, cũng làm hai mắt người khác tỏa sáng.
Đối mặt với cách thưởng thức quang minh chính đại của Đỗ Hà, Phòng Di Ái thật sự cảm thấy ngại ngùng, thấp giọng nói:
- Hay là chúng ta đi qua một bên nhìn trộm thôi?
Đỗ Hà lườm hắn, nói:
- Ngươi làm như vậy có khác gì đám người giả đạo đức đây?
Lòng thích cái đẹp, ai ai cũng có.
Nhị nữ vui chơi hấp dẫn cơ hồ toàn bộ ánh mắt của nam tử trong hoa viên, chỉ là cả đám người đều giả vờ trốn sang một bên nhìn trộm, chỉ có một mình Đỗ Hà ở ngay bên cạnh quang minh chính đại thưởng thức.
- Cũng phải!
Phòng Di Ái ghét nhất những người trong ngoài không đồng nhất, nghe Đỗ Hà nói như vậy cũng thản nhiên ngồi xuống.
- Nha!
Lý Tuyết Nhạn đột nhiên kêu một tiếng.
Nàng dùng sức quá lớn, một cước đem quả cầu đá văng lên trên gốc Ngân Hạnh bên cạnh, may mắn thế nào lại dính lên chạc ba tàng cây không rơi xuống.
Lý Tuyết Nhạn nhìn quả cầu dính trên tàng cây chán nản giậm chân.
Trường Nhạc công chúa đưa tay che ánh nắng mặt trời, nhìn nhìn nói:
- Thân cây thẳng tắp, không nơi đặt chân, xem ra chỉ có thể dùng thang. Mau đi học thôi, chờ sau khi tan học về ta gọi thị vệ tới lấy đi.
Lý Tuyết Nhạn bĩu môi thở dài:
- Cũng chỉ đành như thế!
Nhưng bộ dáng của nàng thật ủy khuất, hiển nhiên đang tỏ vẻ mình chưa được chơi tận hứng.
- Được rồi mà!
Trường Nhạc công chúa mỉm cười an ủi:
- Việc đã đến nước này, ngươi bày ra bộ dáng kia có ý nghĩa gì đây?
Lý Tuyết Nhạn thì thầm lẩm bẩm, nhưng vẫn còn có chút mất hứng, ủ rũ buồn bực.
Đỗ Hà đi tới, nhìn quả cầu trên cây hướng Lý Tuyết Nhạn cười nói:
- Ta giúp ngươi lấy!
Hắn lui về phía sau một bước, lại nhảy ra phía trước, một cước đạp lên thân cây cả người bay lên trời.
Hắn đưa tay tìm tòi, đem quả cầu nắm trong tay lại vững vàng rơi xuống đất.
- Cầm lấy!
Đỗ Hà đem quả cầu đưa cho Lý Tuyết Nhạn, thấy nàng tựa hồ sợ ngây người, đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ, mỉm cười nhìn nàng.
Đỗ Hà bất quá mới mười lăm tuổi, vóc dáng cao chừng một thước sáu. Mà quả cầu dính trên tàng cây tới ba thước, Đỗ Hà nhẹ nhàng nhảy lên cách mặt đất hơn một thước rưỡi, lấy tuổi tác của hắn đủ xưng kinh thế hãi tục.
Lý Tuyết Nhạn mừng rỡ nói:
- Không thể tưởng được ngươi còn biết võ nghệ, thật sự lợi hại!
Đỗ Hà nghe mỹ nữ khen ngợi rất tự hào, hiêu trương nói: