Hắn vừa nói xong, từ vết nứt trên đỉnh gò đất đột nhiên phún thẳng một cột nước lên trời.
Thực ra đó không phải là cột nước, mà là một luồng ánh sáng. Luồng ánh sáng này bắn thẳng lên trời tựa như một tháp đèn, e rằng người ở phương viên vài dặm quanh đó cũng đều nhìn thấy. Những nhánh cây vung lên múa loạn, cuồng phong gào thét, đất đá gạch ngói, rắn lẫn lộn trong đó, bao gồm cả hóa thân của Tông Lãng cũng bị gió thổi tung bay.
Biến hóa xảy ra hết sức bất ngờ, Vô Phương vừa muốn cõng Vô Niệm lên lưng đã bị cột sáng khiến cho kinh hoảng, đặt mông ngã ngồi ra đất. Vô Tâm cũng bị dọa cho giật nảy mình, vọt ra phía sau Tông Chân, hỏi:
- Đại sư, lại xảy ra chuyện gì nữa thế? – Tông Chân cùng Tông Lãng vừa rồi triển khai một phen đấu phép kinh tâm động phách, y đều nhìn rõ, đối với Tông Chân đã sinh ra lòng bội phục sát đất.
Tông Chân khép tay thành hình tháp, trên mặt vẫn thản nhiên như không:
- Ba La Di biến hình lần cuối. – Hắn cầm thiền trượng cắm xuống đất, nhìn Vô Phương quát:
- Vô Phương, đi mau, sau đó hằng ngày dùng Tam Miểu Mẫu Đà trấn tà cho Vô Niệm, nếu ba ngày sau Vô Niệm vẫn không tỉnh, đưa nó nhập niết bàn.
Vô Phương chấn động, hỏi:
- Sư phụ, sao người không trừ tà cho sư đệ? – Vô Tâm ở bên cạnh lại kêu lên:
- Đại sư, người muốn dùng thân thể vượt hiểm? – Đầu óc của y so với Vô Phương thì linh mẫn hơn nhiều, Tông Chân chỉ cần nói một câu y đã có thể hiểu được hàm ý bên trong.
Tông Chân phủi phủi bụi đất trên người, cao giọng nói:
- Đạo cao một tấc ma cao một trượng, khắp nơi trên thiên hạ đều là hiểm địa.
Áo cà sa trên người hắn lấm lem bùn đất, nhưng lời vừa rồi thốt ra lại hoàn toàn ung dung tiêu sái, khó có thể diễn tả được. Vô Phương không nói nữa, vái dài một cái, cõng Vô Niệm trên lưng rời đi. Lão vừa đi được hai bước, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Vô Tâm đứng im bất động, bèn đưa tay kéo Vô Tâm nói:
- Đạo hữu, sư phụ nói chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi.
Vô Tâm “ồ” một tiếng, đoạn cất bước theo. Y đi được vài bước, đột nhiên lại hỏi:
- Vô Phương đại sư, tôn sư thật sự muốn một mình ở lại ứng phó sao?
Lúc này cột ánh sáng đã không còn cao như trước nữa, nhưng đã lớn hơn rất nhiều. Vô Phương nhìn qua một chút cũng cảm thấy bất an, nhưng vẫn đáp:
- Sư phụ nói tuyệt đối sẽ chính xác….
Vô Tâm nghiến răng, đứng khựng lại nói:
- Tiểu hòa thượng, trước kia ta đã nói rồi, trừ ma vệ đạo là bổn phận của người xuất gia, có những trường hợp, cho dù không kiếm đồng tiền lời nào, cũng phải liều mạng thực hiện.
Y quay người đi trở lại, Vô Phương vội kêu lên:
- Đạo hữu, đạo hữu! – Song Vô Tâm không hề để ý đến lão, thân hình đã biến mất sau rừng thông.
Y vừa mới qua một khóm cây thấp, đã thấy tình cảnh của hố sâu, không khỏi chấn động. Gò đất dưới hố sâu lúc này hệt như một cái bánh bao bị vỡ ra, từ trong đó có một đầu rắn khổng lồ ló ra. Đầu rắn có hai cái sừng ngắn, cột ánh sáng lớn đó chính là từ mắt rắn phóng ra mà có. Tông Chân đang ngồi bên miệng hố, thiền trượng đặt ngang trên gối, đang niệm lầm bầm điều gì đó, mắt miệng, mũi, tai của hắn đều có máu tươi ứa ra, nhưng chú ngữ trong miệng vẫn liên miên bất tuyệt, con rắn kia muốn tiến ra ngoài song lại tựa như bị một tấm lưới lớn quấn chặt, cho dù giãy giụa thế nào đi nữa cũng không xông ra được.
Tông Chân vốn cho rằng tiểu đạo sĩ này nhìn thấy nguy hiểm thì sẽ chạy nhanh còn hơn cả thỏ, không nghĩ ra y sợ hãi song vẫn quay trở lại, nhìn thấy Vô Tâm đi đến, mặc dù tâm ý của hắn đã thanh tịnh như mặt nước hồ phẳng lặng, song vẫn cảm thấy một chút cảm động. Chỉ là Phật môn thanh tu, ý nghĩ không được phân tâm, hắn vừa lơ đãng một chút, cấm thuật yếu đi, đầu rắn khổng lồ lại lao ra được vài thước, đầu rắn thật lớn lắc lư, thi thoảng trong miệng lại phun ra khí diêm sinh.
Đây chính là biến thân lần thứ hai của Tông Lãng. Huyễn thân lần thứ nhất của lão vốn đã là độc nhất vô nhị, song không nghĩ ra lần biến thân thứ hai hoàn toàn trái ngược, lại là dáng vẻ như lúc này. Trước đó, A Hồng khi biến thân thành rắn đã có thể xem là rắn lớn, nhưng so với con rắn khổng lồ lúc này thì chả đáng là gì cả. Vô Tâm thấy Tông Chân đã dần dần không thể chống cự được nữa, y nhảy đến bên người Tông Chân, tay trái vẽ thành một vòng tròn, hợp lại với tay phải, giữa đỉnh đầu mơ hồ nổi lên tiếng ào ào như sấm vang, nhưng vẫn ẩn mà không phát.
Tông Chân nhìn thấy một loạt động tác của Vô Tâm, đột nhiên mở miệng nói:
- Đạo hữu, Ngũ Lôi Phá của người chưa lĩnh hội được yếu quyết, không cần phải uổng phí tâm cơ.
Ngũ Lôi Thiên Tâm đạo pháp là pháp thuật tối cao trong Ngũ Lôi Pháp, Ngũ Lôi Phá của Vô Tâm bất quá chỉ là một loại pháp thuật thuộc chi thứ, huyễn thân của Tông Lãng đã có thể hô phong hoán vũ, loại lôi kích như của y đương nhiên sẽ chẳng thể làm thương tổn đến một cọng lông của nó. Vô Tâm nóng lòng kêu lên:
- Đại sư, cho dù chỉ là một chút sức mọn song cũng phải chia sẻ một chút lực lượng.
Trong mắt Tông Chân chợt hiện lên nét tán thưởng. Lúc này, cự xà trong hố sâu đột nhiên ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, phun ra từ miệng một cụm khói trắng, cụm khói mang theo mùi khí diêm sinh sặc sụa, càng ngày càng nở rộng, lan đầy hố sâu, vẫn không ngừng tiếp tục tỏa dần lên trên.
Tông Chân đứng lên, cắm thiền trượng trước người, nói:
- Hắn đang muốn dốc toàn lực, đạo hữu, cẩn thận. – Khuôn mặt Tông Chân vẫn bình thản như thường, tuy nhiên trong thanh âm đã mơ hồ ẩn chứa sự hoảng sợ.
Khói trắng càng ngày càng dày đậm, tựa như sương mù. Lúc này trăng đã chếch về phía tây, chân trời đã hé sáng, nhưng nơi này vẫn tối tăm, hơn nữa khói trắng càng ngày càng dày đặc, không thể nhìn thấy rõ mọi vật. Chỉ cần cách hai thước là Vô Tâm đã không còn nhìn thấy gì nữa, trong lòng y nổi lên sự bất an, đành hỏi:
- Đại sư, nên làm gì đây?
Tông Chân đứng bên cạnh hắn, mặt nhìn về thiền trượng phía trước, thấp giọng nói:
- Còn một canh giờ nữa là sáng, chỉ cần có thể kìm chế, không cho Ba La Di đi ra trong vòng một canh giờ này, sau đó mặt trời xuất hiện, nó sẽ tự động tan rã.
Vô Tâm đáp:
- Là thế.
Già trẻ lớn bé trong Lưu phủ đều bị cột dị quang trên núi khiến cho bừng tỉnh, đứng trong sân quan sát. Nói ra những giả thiết như có quỷ vật xuất hiện, nói Phật tổ hàng lâm… nhưng tất cả đều không thuyết phục.
Đừng ở hành lang, nghe những phán đoán lung tung của mọi người, trong lòng Lưu Hãn Đạt lại cảm thấy phức tạp, cũng không biết rốt cuộc nó như thế nào nữa.
Miếu Ngũ Hiển Linh Quan là do mười năm trước Tông Lãng đề nghị mà kiến tạo nên, lúc đó Tông Lãng nói phía thành tây có khí chất long hổ, nên xây phần mộ ở đây, ngày sau có thể lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Lưu gia là người Sắc Mục, đối với phong thủy rất tin tưởng, mười năm qua Lưu gia cũng sáng rỡ như mặt trời lên cao, quyền thế ngày càng phát triển, mộ phần tổ tiên ở Tây Sơn được miếu Ngũ Hiển Linh Quan che tai mắt người khác lại xuất hiện cả trăm loại rắn. Rắn có tướng như rồng, hẳn là do long mạch nuôi dưỡng mà thành, Lưu Hãn Đạt càng tin tưởng những điều Tông Lãng nói. Tuy nhiên đêm nay lại liên tục xảy ra những chuyện bất thường, sự bất an trong lòng hắn cùng càng ngày càng tăng lên.
Hồ quản gia đột nhiên rón rén đi đến bên người hắn, nhỏ giọng nói:
- Lão gia.
Lưu Hãn Đạt liếc mắt nhìn lão, hỏi:
- Chuyện gì?
- Tông trưởng lão dường như đã xảy ra chuyện!
Lưu Hãn Đạt chấn động. Lúc này hắn mới phát hiện ra tòa tiểu viện mà Tông Lãng ở lúc này bị ánh sáng xanh bao phủ. Trong phòng Tông Lãng chỉ có một tháp nến, vô luận thế nào cũng không thể phát sáng như thế được. Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Ngươi trấn an hạ nhân, để ta đi xem.
o0o
Khoen đồng trên thiền trượng bỗng nhiên rung lên tạo thành thanh âm như ve sầu mùa hè. Thân hình Tông Chân lập tực chớp lên tránh né, đã thấy một dải thịt màu đỏ lướt qua, nơi nào nó đi qua cỏ cây đều rạp xuống, đất cát bay loạn, thiền trượng bị quấn lấy, rút đi mất, Tông Chân đã nhảy đi tránh né, nào còn về kịp để giữ lại thiền trượng. Vừa rồi hắn nhờ thiền trượng cảnh báo nên mới tránh được tai kiếp, lúc này bên người đã không còn thiền trượng, nhất thời cảm thấy mờ mịt.
Vô Tâm đột nhiên từ làn khói tiến ra, nói:
- Đại sư, đó là vật gì vậy?
Tông Chân nhìn vào khói trắng mênh mông trước mặt, thấp giọng nói:
- Là lưỡi.
Lưỡi! Vô Tâm sợ hãi nhảy dựng lên. Mặc dù biết con rắn dưới hố sâu là rất lớn, nhưng vẫn chưa có ấn tượng lắ,, vừa rồi lưỡi rắn đảo qua, y mới chính thức cảm nhận được sự to lớn của con rắn, y nói:
- Đại sư, nên làm gì bây giờ?
Lưỡi rắn đã tấn công, con cự xà này nhất định là muốn phá cấm chú. Tông Chân cảm thấy đáy lòng phát lạnh, đủ loại mọi cảm giác vui buồn sợ hãi đã quên sạch trong tám mươi năm qua bỗng nổi lên trong lòng. Hắn lắc đầu nói:
- Đi thôi, có thể chạy xa được chừng nào thì cứ chạy.
Vô Tâm ngẩn ra, sau đó nói:
- Hay! – Đoạn xoay người bỏ chạy. Y vốn đã sợ hãi, nhìn thấy cái lưỡi của con rắn lợi hại như thế, dám là sẽ nuốt chửng hai người lắm. Nhược bằng không thừa dịp này chạy đi, nhất định là sẽ bị rắn khổng lồ biến thành món điểm tâm. Lúc này nhìn bốn phía đều không thấy gì cả nhưng y vẫn phân biệt được đâu là trước đâu là sau. Tông Chân thì lại mỉm cười, một nụ cười mà nhiều năm chưa từng xuất hiện, thớ thịt khi cười cũng đã tỏ ra có phần khô cứng, hắn chờ cho Vô Tâm đi, quay người lại bước lên quát:
- Tông Lãng, phúc họa đều do một mình Tông Chân đảm đương, ngươi mau đến đây.
Thanh âm Tông Lãng như sấm đánh trời cao, Vô Tâm vốn đang cắm đầu cắm cổ mà chạy, nghe được thanh âm này bất đồ đứng khựng lại. Y không ngờ đã đến bước này mà Tông Chân vẫn khiêu chiến với Tông Lãng, nhất định là muốn đồng quy vu tận với đối phương. Vô Tâm luôn coi việc kiếm tiền làm trọng, y đến miếu Ngũ Hiển Linh Quan thật ra là vì kỳ trân dị bảo trong miếu, thuận tiện trừ bỏ yêu vật làm hại dân lành, nhưng gặp Vô Niệm, Tông Chân, những người xả thân vì nghĩa đã khiến cho y thực sự chấn động.
Giữa không trung, dị quang lóe lên, khói trắng tản ra, một đầu rắn từ trên hạ xuống. Vô Tâm sợ đến nỗi chân nhũn cả ra, nhưng đầu rắn lại tựa như không thấy y, lướt qua người y, vô thanh vô tức tiến về phía Tông Chân. Con rắn này xông đến cực nhanh, tiến đến đâu khói trắng dạt ra đến đấy. Tông Chân đang đứng ở miệng hố nhìn xuống dưới, hắn cho rằng cự xà vẫn ở dưới hố, căn bản không hề đề phòng đối phương tấn công từ phía sau, đứng im không hề biết gì cả. Vô Tâm kinh hãi thất sắc, hai chân đạp mạnh, trường kiếm rút khỏi vỏ, tung mình theo đầu rắn, hét lớn:
- Chịu chết đi!
Trường kiếm đâm thẳng xuống đầu rắn, thanh kiếm này vốn rất sắc bén, một sợi tóc thổi qua cũng đứt, thế nhưng khi cắm vào lớp vẩy trên đầu rắn, thanh kiếm lập tức gãy thành hai đoạn, mũi kiếm không cách nào xuyên vào được. Tuy nhiên cự xà bị một nhát đâm của Vô Tâm cũng bị chấn động. Tông Chân bị thanh âm khiến cho kinh động, quay người lại, lập tức tung ra một chưởng vỗ vào đầu rắn.
Một chưởng này so với một kiếm của Vô Tâm còn lợi hại hơn, cự xà đau đớn, toàn bộ thân thể dựng lên, thân rắn loang lổ ngũ sắc như cầu vồng dựng lên giữa thiên địa. Vô Tâm chỉ cảm thấy gió bên tai rít lên như đao bén, chẳng biết đã vọt lên cao bao nhiêu nữa, y nắm chặt vào cái sừng ngắn trên đầu rắn, cả người bám theo nó, trong đầu không ngừng kêu khổ.
Con rắn này đao kiếm bất nhập đã hoàn toàn nằm ngoài trí tưởng tượng của y. Lúc này cả người y đã bị rắn đem theo lên giữa không trung, cao hơn mười trượng, hơn nữa vẫn không ngừng phóng lên cao, mũi miệng của y đều đã ứa máu, trong lòng hiểu rõ chỉ cần lỏng tay là sẽ rơi thẳng xuống dưới. Đang lúc nguy cấp, bên tai bỗng vang lên tiếng Phạn xướng.
Nơi ác ma tồn tại, ứng với khí dơ dục bẩn.
Có địa ngục chính là vì người nảy sinh cái ác.
Vì người khác chớ sinh lòng ghen ghét, vì bản thân chớ cố đoạt danh lợi.
Từ mục nhìn chúng sinh, tất đạt được đại uy diệu sắc….
Thanh âm cực kỳ ôn hòa, nghe rất rõ ràng, ý niệm trong đầu Vô Tâm bỗng chốc sáng ngời, trên người xuất hiện sức lực, nhảy lên, hai chân quắp lấy sừng rắn, lấy từ trong ngực ra một thỏi tiểu nguyên bảo.
Thỏi nguyên bảo này vốn là đặt trong tượng thần ở miếu, sau khi tượng thần đổ vỡ, Vô Tâm nhặt lấy. Cự xà nằm bên dưới miếu Ngũ Hiển Linh Quan, thỏi tiểu nguyên bảo cũng ít nhiều bị triêm nhiễm, có phần tương thông với cự xà. Y đã lấy nguyên bảo ra, nhưng đột nhiên lại cảm thấy tiếc, bất quá cũng đành cắn răng, vận kình bóp dẹt thỏi vàng. Thỏi nguyên bảo vốn được đúc bằng vàng nguyên chất, khá mềm, nếu không, công lực Vô Tâm không thể nào bóp dẹt nhanh như thế được. Y cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu lên trên mặt thỏi nguyên bảo, quát:
- Thiên địa vô cực, ngũ phương sứ giả, tứ minh đại thần, oanh lôi chớp giật, nổi gió roi sét, dâng roi cho ta, lập tức tuân lệnh!
Máu vừa bám vào, khối nguyên bảo đột nhiên biến thành đen nhánh, tựa như dầu hỏa đốt cháy. Vô Tâm cầm nguyên bảo dán lên đầu rắn, đưa tay rút Ma Hầu La Già kiếm bên hông ra, hét lớn một tiếng đâm xuống.
Y đã đem Ngũ Lôi Phá và Yếm Thắng Pháp hợp lại thành một. Ngũ Lôi đại pháp là của chính đạo, Yếm Thắng Pháp lại là tà thuật, trên đời này cho đến nay, chưa từng có người nào đem hai môn pháp thuật này hợp lại làm một. Mũi kiếm đâm vào khối vàng, như xuyên qua gỗ mục, khối vàng nhất thời đã hóa thành một bãi nước vàng, Ma Hầu La Già kiếm cắm thẳng xuống, ngập đến tận chuôi. Cự xà trọng thương, rống to một tiếng, thân thể lại quăng về phía trước, thân rắn dài thường thượt đã không còn dựng đứng lên cao nữa.
“Ầm” một tiếng, bầu trời không biết từ lúc nào đã tích tụ rất nhiều đám mây, cự xà vừa quăng mình vào tầng mây, nhất thời tia chớp sáng lóe, bắn ra như ngàn vạn rắn vàng điên cuồng nhảy múa, khiến cho phương viên vài dặm xung quanh đều sáng rực.
Mưa ào ạt rơi xuống, Mùa thu hiếm khi thấy những cơn mưa lớn như thế, cơn mưa này vừa đến một cách bất chợt lại vừa rất mạnh mẽ, đỉnh núi vốn bị khói trắng bao trùm lập tức hé lộ.
“Trời mưa! Trời mưa!”
Đám đầy tớ trong Lưu phủ chạy nhanh tứ tán để tránh mưa, lúc này một đạo thiểm điện lại từ chân trời giáng xuống sân Lưu phủ. Lưu Hãn Đạt đang ở hậu viện đi đến, bị thanh âm sét đánh khiến cho giật mình, vội chạy đến hành lang, vừa vặn nhìn thấy một tia chớp đánh xuống tiểu phòng của Tông Lãng. Trong viện rung lên, ngay cả mặt đất cũng tựa như rung chuyển, Lưu Hãn Đạt bị chấn ngã ngồi xuống đất, mắt hoa choáng váng. Ngay trong thời khắc vừa rồi, khi ánh chớp lóe lên, hắn đã nhìn thấy lão tăng trong căn phòng nhỏ tỏa sáng quanh thân, nhất thời như ngọc lưu ly tỏa sáng, sau đó là tiếng nổ vang lên, căn phòng giống hệt như một nhà kho chứa hỏa dược bị bén lửa nổ tung, không khí dày đặc mùi diêm sinh.
Hắn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, nhất thời vẫn chưa dám tin vào sự thật, dụi dụi mắt nhìn lại, lão tăng mới rồi vẫn còn ngồi nghiêm trang, căn phòng ánh lên thứ ánh sáng xanh giờ đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cơn mưa tầm tã như trút nước.