- Con để ý giùm mẹ, nhé Kim. Mẹ thấy con An dạo này nó lớn rồi đó.
- Ương bướng như con nít ấy thôi.
- Nít nôi gì nữa, nó phổng phao như thế, con xem xét bảo ban nó ăn mặc…
- Con mà bảo được nó ư, có nó bảo con thì có.
- Nói bậy mà nghe được, chị em với nhau liệu êm kẻo người ta cười cho. Mẹ bảo nó cũng được, nhưng đâu hay bằng chị. Với lại các cô bây giờ ăn mặc cũng khác đám già này ngày xưa.
- Bọn nhóc bây giờ gớm lắm mẹ ơi, chúng đâu cần đợi bảo mới biết.
- Cái gì cũng phải có lớp lang chứ. Cái gì hay bằng kẻ đi trước.
- Sách vở của mẹ với của con trở thành lỗi thời rồi mẹ không biết sao? Bây giờ báo chí, phim ảnh, điện tử, điện toán ào ào, ba mươi giây chân mây góc biển nào cũng phơi bày hết, có gì phải là thầm kín như con với mẹ đâu.
- Ừ, mẹ thấy cỏn con như cái tivi là phương tiện truyền thông đại chúng cũng chẳng thiếu sự gì, chuyện gì cũng có thể nói oang oang được, thật nghe mà bắt ngượng. Mẹ nhớ hồi còn đi dạy có lần họp ban giáo viên cả thầy lẫn cô, mẹ nhắc nhở cá cô không nên mặt áo dài xẻ eo cao đi dạy, ấy thế mà bị các cô lên án: chuyện riêng phụ nữa sao lại nói trước cả phái nam. Bây giờ, cả con nít cũng được nghe đủ mọi chuyện.
- Ðó là mẹ chưa quan tâm tới sách báo đó thôi, còn lắm chuyện chóng cả mặt.
- Ðành rằng thế. Nhưng là phương tiện truyền thông đại chúng thì phải nhớ rằng trẻ con bao giờ cũng đông gấp đôi ba lần người lớn.
- Mẹ đúng là nhà sư phạm, dù là cựu sư phạm. Nhưng mẹ có biết rằng thế giới ngày nay đã tiến đến mức nào không? Ai lại dễ để mang tiếng mình bị lạc hậu.
- Tiến tới đâu thì tiến, đừng đi tắt. Trừ khoa học ra, vấn đề nhân văn, nhân sinh hay cái gì gì đi nữa thì cũng phải có trình tự, lớp lang. Cái kệch cỡm của kẻ bắt chước là bao giờ cũng muốn hơn người ta nên sinh ra còn lố lăng hơn cả cái “văn minh” mình đeo đuổi.
- Bữa nay me định cho con ăn món gì thế?
- Chẳng có gì khác. Mẹ vẫn chỉ mốn nhắc con xem chừng nhỏ An giùm mẹ.
- Từ ngày có chiếc xe đạp cô ta quậy lắm phải không mẹ?
- Ừa, chẳng chiều nào chịu ở nhà. Mà đứa nào sửa xe đạp cho nó vậy?
- Thằng Quân.
- Quân là thằng nào?
- Cái cậu hay rủ nó đi chơi đánh cầu ấy.
- À, thằng nhỏ ấy trông lễ phép. Nhưng còn con nhỏ tóc xè lông nhím nào hay tới tìm nó thế?
- Ôi, con nhỏ linh tinh lắm, con hết biết. Ðám bạn ở trường nó đâu có đứa nào như vậy.
- Ðộ rày nó hay nhắc mẹ may quần áo. Con xem quần áo nó cũn cỡn cả rồi, cần gì cứ cho mẹ biết, chị em chỉ bảo nhau.
Chị Kim thở dài thậm thượt:
- Mẹ biết không, nó bảo nó thích mặc quần xà lỏn ở nhà.
- Sao lại quần xà lỏn?
- À, quên quần short. Nó nói đỡ tốn vải lại còn mát.
- Còn nhỏ nhít thì ở nhà mặc gì chả được.
- Con đồng ý ở tuổi nó ăn mặc vậy cũng dễ thương. Nhưng còn bạn bè của con. Mẹ nghĩ coi, bạn trai con tới nhà mà nó cứ cái váy đeo cũn cỡn đi tới đi lui trông xốn con mắt quá.
Ậm ừ, rồi mẹ hỏi:
- Còn cái anh chàng Thức với con độ này ra sao vậy?
- Chẳng sao cả.
- Chẳng sao là thế nào? Mẹ thấy nó vẫn hay tới tìm con.
- Có hay không thì cũng thế thôi.
- Nói chi lạ vậy. mẹ thấy anh ta cũng quý hai chị em lắm mà.
- Quý hoá gì, chị Kim dằn giọng, bao giờ gặp mặt con phải nói thẳng với hắn ta mới được.
- Thú thiệt, mẹ chẳng hiểu tụi bay thế nào cả.
An làm như không nghe gì trong câu chuyện giữa mẹ và chị Kim, lẳng lặng lên lầu, về phòng.
Cắm cúi trên trang vở An vờ như rất chăm khi chị Kim bước vào. Thực sự thì bài vở cũng chả có gì ngoài vài “hằng đẳng thức quang trọng” nhưng cũng chẳng quan trọng lắm. Còn những bài khác An chỉ việc lướt qua và bằng phương pháp “ôn bài chéo góc”, An kéo hai đường thẳng xuyên suốt là đủ đầu bài đến cuối bài.
- Học kỳ rồi em suýt trúng học sinh tiên tiến chị Kim ạ.
- Trường mi xổ số à?
- Ðâu có, em sẩy mất mấy điểm môn Hóa. Coi như có phiếu khen an ủi.
- Thôi, đừng khoe.
- Em chẳng khoe. Nhưng em học cũng chẳng đến nỗi tệ.
- Học chỉ lấy làm đủ, làm xong cũng là một cách học… qua sông.
- Qua sông không đắm đò cũng tốt chán chị ơi. Con gái mà.
- Cái gì cũng muốn ngang tầm với nam nhi, còn học thì lại phân biệt.
- Ừa hén, em quên mất. Nhưng tụi bạn em bảo “sắc đẹp với học giỏi không ngồi chung một bàn” phải không chị Kim?
- Các cô nào nấu chiên luộc tục ngữ như món ăn kiểu đó khó ngửi quá.
- Ðúng quá đi ấy chứ. Chỉ có các cô không ai thèm nhìn tới mới … nhìn sách vở cho đỡ tủi.
- Bỏ cái quan niệm ấy đi nghe nhỏ. Bộ các nữ danh nhân thế giới đều như lọ lem tất cả chắc?
- Em không dám chắc. Nhưng các nữ cầu thủ bóng chuyền, bóng rổ vẫn khó kén chồng.
- Mi du nhập “tư tưởng lớn” hơi sớm đấy nhỏ ạ. Những đứa trẻ viết sớm mọi chuyện chẳng tốt lành gì đâu. Ta tiếc cho nhỏ Hà.
- Ðáng hãnh diện lắm chứ, trúng tuyển xuất sắc cuộc thi diễn viên điện ảnh trẻ thành phố, chị Hà làm nức lòng học sinh toàn trường.
- Rồi bỏ học ngang phải không?
- Chị ấy đã có sằn tư tưởng bỏ học từ lâu. Nay có lý do chính đáng.
- Ừa, chính đáng lắm.
- Chị xem dễ gì có một cơ hội làm diễn viên điện ảnh như thế.
- Chuông khánh kia còn chẳng ăn ai … Ðừng tưởng bở. Ðó chỉ là trò chơi của các đạo diễn và bọn hùa theo kiếm chác.
- Chị lười vỗ tay quá, chị Kim ạ. Cũng tại chị hay thích đứng sau hậu trường.
- Nói thì nói thế chứ, chuyện thiên hạ hơi đâu chỉa mũi vô. Nhưng hình như mi thích tới lui nhà ấy lắm phải không?
- Bình thường thôi.
- Nhà được cái chú Quân ấy coi bộ được.
- “Củi tre dễ nấu, người xấu dễ sai, đẹp trai khó khiến” mà chị.
- Nó mà xấu trai à?
- Cù lần.
- Thôi đi cô. Tôi nói cho cô biết: bạn bè vừa phải thôi. Giao tiếp với bọn con trai ít chứ, lớn rồi chứ không phải nít nôi nữa.
- Bạn là bạn. Trai gái cũng thế thôi.
- Tự nhiên được thế là tốt. Ðừng có bày đặt nhí nhố mà chơi trò “kết mô-đen” này nọ, không hay đâu.
- Chị thiệt mâu thuẩn. Mới đó nói không còn nít nôi giờ lại nói nhí nhố.
- Ừa, cái rắc rối của các cô các cậu là như thế đó.
Cả hai chị em cùng cười và hầu như chẳng ai muốn giải thích cái điều mình đang nghĩ. Hay người ta vẫn cứ nghĩ mà chẳng bao giờ xong như thường nói, chẳng có vấn đề chi cả.
- Chị Kim nè, An muốn rườm rà chuyện với chị, chị mà chụp hình nghiêng đẹp lắm đó.
- …
- Anh Thức nói vậy. Anh ấy nhắn em hôm nào mời chị đi công viên chụp hình.
- Thôi, cảm ơn.
- Hình đẹp có thể in lịch.
- Tôi không phải là tài tử.
- Mời tài tử, diễn viên đi chụp hình phải kèm phong bì dày cộp đấy chị ơi.
- Dĩ nhiên. Nghề nào nghiệp ấy. Nai tơ đừng xớ rớ vô rừng già rừng rậm.
- Chị nhìn đâu cũng thấy thú dữ. Em nói thế với anh Thức nhé.
- Cứ nói nguyên văn: Coi chừng thú dữ.
- Chị tàn nhẫn quá.
- Cứ cho là như thế đi. Nhưng tôi cũng lưu ý cô …
Nhìn sang An, đôi mắt tròn xoe chờ đợi, chị Kim bỏ lửng câu nói:
- … À, nhưng mà thôi. Ðiện thoại của anh ta số mấy nhỉ?
- Em có đưa cho chị rồi mà. Chị cần gì anh ấy nữa?
- Chả cần gì cả. Chỉ có một điều muốn nhắn với hắn ta.
- Em biết, An khẽ liếc chị cười nụ nhỏ, em biết trái tim chị đã … lập nghiệp ở đâu rồi.
Thấy chị Kim yên lặng. An nghĩ chị đã … trúng thương, tấn công tiếp:
- Chị long trọng tuyên bố đi, chị Kim.
- Chi vậy?
- Dù sao cũng phải đăng ký mẫu mã chất lượng để độc quyền chứ!
- Ðừng nhảm.
- Em mong rằng mình nhảm để khỏi mất phần chocolate của em.
- Mi nhận của người ta sao?
- Ðều đều. Một lối hối lộ dễ thương.
- Dẹp mi đi, An ạ.
Bỗng dưng chị Kim nhìn An, cái nhìn lạ lùng xuyên thẳng khiến An phải lúng túng, bỡ ngỡ:
- Có gì đâu những miếng kẹo mà chị quan trọng vậy, chị Kim?
- Từ nay tao không muốn cái anh chàng ấy có mặt ở nhà này nữa.
- Chị không muốn gặp anh ấy thì thôi.
- Cả mi nữa.
Chị Kim gằn giọng. Có điều gì vô lý ở đây mà An chưa hiểu. Dù sao anh Thức vẫn luôn đàng hoàng, lịch sự. Có gì phải đáng trách? An tính lên tiếng bênh vực nhưng nghĩ lại chị Kim đâu cần biết điều ấy, nên thôi.
- Tao nói vì bổn phận. Mẹ nhắc ta phải xem chừng mi. Lớn lên rồi mi hiểu.
Có cái gì không ổn rồi đây. An lan man nghĩ ở đầu giấc ngủ. Dù sao cũng phải cho anh Thức biết tất cả.
Buổi trưa hôm qua khi vừa ghé trung tâm, nơi làm việc, Thức được anh bạn báo tin: Có một cô bé tới đây tìm cậu:
- Nữ sinh áo trắng, cặp sách thơ ngây, mắt tròn nai tơ ngơ ngác đi tìm anh Thức.
- Chúa tôi, bồ nhí nhé.
- Tầm bậy tầm bạ, bồ lớn còn chưa nói chi bồ nhí. Ðừng có đầu độc trẻ thơ.
- Nhưng cậu coi chừng bị trẻ thơ … đầu độc đấy.
- Yên chí lớn, đầu độc bằng kẹo có chết bao giờ cũng chết ngọt ngào.
- Cái chết ngọt ngào cũng là cái chết.
- Ta đang mơ như thế.
- Yêu nữ sinh đang là cái “mốt”?
- Làm gì có chuyện đó, đừng méo mó nghề nghiệp lăng xê.
- Hình như cậu đang có hợp đồng lẻ viết truyện phim học trò?
- Cái trò đó thì có nhưng hiện tại vẫn chỉ trong giai đoạn phác thảo.
- Phác thảo trên những tà áo à?
- Cậu lại tào lao nữa. Cách phác thảo của tôi hơi khác, phác thảo bằng hình chụp và bằng những đoạn phim từ.
- Hay đấy, bao giờ khởi động cậu phải nhớ hợp đồng với anh em mình trong dịch vụ quảng cáo cho phải phép.
Chiều nay Thức đang sửa soạn tới tòa soạn một tờ báo gặp anh bạn thì An lại xuất hiện.
- Bất ngờ thế, bé.
- Anh luôn bất ngờ với người ta thì người ta trả thù chứ sao!
- Có chuyện gì quan trọng không An?
- Quan trọng mà cũng không quan trọng. Anh ở trong cái chuồng chim bồ câu này đây à?
- Một phòng thuê.
- Thế mà mấy ông ở trung tâm nói rằng anh sống huy hoàng như một ông vua.
- Vua độc thân. Nghe chi cái miệng mấy ông vua tào lao ấy.
- Trung tâm anh toàn vua.
- Ừ, toàn vua. Mời công chúa ngồi.
- Không thèm.
An đứng hết ngó cái này cái kia rồi lại đi quanh phòng cầm xem thứ này, bỏ thứ nọ.
- Bộ mấy tháng nay không có ai quét phòng cho anh à?
- Tay trái bảo tay phải, tay phải đẩy tay trái, còn chân anh cứ đi suốt ngày.
- Ðể bao giờ rảnh em tới dọn cho anh nhé.
- Sáng kiến hay đấy.
- Em sẽ quét hết mọi thứ trong cái phòng này lùa ra đường. Con trai các anh ăn ở bê bối quá. Ồ, anh còn cả vẽ nữa đấy à?
- Minh họa lang thang cho một vài tờ báo.
- Tại sao lại là lang thang.
- Vì chỉ đôi khi mới được mời thôi.
- Anh nhiều nghề quá.
- Toàn những nghề có eo.
- Tại sao lại có eo?
- Nghề eo ngheo huyền nghèo.
- Anh lại có cả nghề đánh vần nữa. Vui thật.
Những sợi dây đàn treo trên tường reo lên dưới những ngón tay của An cùng với tiếng cười:
- Cả phòng anh chỉ mình cây đàn này là có giá trị.
- …
- Giá trị không bụi. Hình như anh thường ôm nó.
- Người tình cô đơn của anh đấy.
- Ôi chao, tội nghiệp.
- Tội nghiệp quá đi ấy chứ, những đêm chưa ngủ được, nếu không có nàng chắc anh buồn chết mất.
- Thôi đủ tội nghiệp rồi, không ai muốn khóc đâu. Anh đàn anh nghe, bộ không có cô hàng xóm nào nghe giùm nữa sao?
- Không hề.
- Báo cho anh biết trước, bất chợt có hôm nào em làm hàng xóm xa tới nghe anh đàn đó.
- Tuyệt vời, bé ạ.
- Còn tuyệt vời hơn nếu bây giờ anh dắt xe đạp của em vô phòng!
- Chi vậy?
- Du lịch.
- Hết năm du lịch từ lâu rồi, ta đi lòng vòng uống nước thôi.
- Ði đâu cũng được, miễn là đi. Em chán ngồi lắm.
Buổi chiều. Thức quên luôn người bạn hẹn đợi ở tòa soạn. Buổi chiều. Thức có cả nắng cả hoa, cả chim muông và âm nhạc ở sau lưng. Chiếc xe của anh phóng ra khỏi thành phố, nơi đầy những tiếng động và bụi bặm đang săn đuổi, chụp bắt, chen chúc, nhào lộn và quay tròn mọi người trong đó. Ngoại ô nhẹ nhõm và bay bỗng.
- Anh Thức này, An nhoài người trên vai Thức, trái tim anh bình an không đấy?
Thức giật mình:
- Chi vậy, bé?
- Em sắp nói với anh một chuyện quan trọng.
- An mà cũng có chuyện quan trọng nữa à?
- Dĩ nhiên là chỉ quan trọng đối vời anh thôi.
- Còn An?
- Chỉ hơi hơi quan trọng, nếu anh vẫn không quên phần chocolate của em.
- Như mọi khi thôi, dù có quan trọng đến thế nào chăng nữa.
- Anh không tự ái khi chị Kim cấm cửa anh chứ?
- Anh đã linh cảm chuyện ấy từ lâu rồi.
- Em không hiểu chị Kim sao lại không ưa anh và xem anh như những người bạn khác của chị ấy.
- Mỗi trái tim có một lý lẽ riêng chứ.
- Còn trái tim của anh thì sao?
- Bằng phẳng.
- Xạo.
- Sao yên lặng vậy, để em kiểm tra nhịp đập của trái tim anh xem nào.
- Ngồi yên đi, té xe bây giờ đấy cô bé ạ.
- Ðừng té xe kẻo rụng mất tim, ông anh. Em nói đây nè: Chị Kim có bồ rồi.
- …
- Năm phút mặc niệm. Sao anh lại cười như mếu thế?
- Xạo.
- Em mà xạo à, có chứng cớ đàng hoàng. Buổi tối anh chị nắm tay nhau đứng dưới gốc cây vú sữa nhà em và cụng đầu nhau túi bụi.
- Quỷ quái thật. An rình chị à?
- Việc chi phải rình, em đứng ở cửa sổ phòng em là thấy hết.
- Nhỏ ơi, thôi quên chuyện đó đi.
- Xem phim mà anh bắt em bịt mắt à, vô lý chưa?
- Tò mò là điều không tốt.
- Sao anh không nói cả những điều không bao giờ nằm trong bóng tối?
- Rắc rối vừa thôi nhỏ ơi. Như thế là anh đã hiểu chẳng còn bao giờ nên bén mảng tới cổng nhà An nữa.
- Sao, anh nhát gan đến quên cả phần chocolate của em à?
- Còn chocolate nữa ư. – Thức cười thầm thú vị - Không thay đổi.
- Nếu thế anh phải sửa lại là không bén mảng tới cổng nhà chị Kim nữa mới đúng.
- Lại rắc rối nữa.
Mái tóc và tiếng rúc rích vùi trên lưng áo Thức. Phải gọi em là “cô bé rắc rối” mới đúng.
An chồm lên tay lái nhấn còi:
- Ngừng đi bác tài.
- Ở đâu đây?
- Anh không nhìn thấy những chùm dừa hấp dẫn trước quán kia à?
- Mắt to có khác.
An lựa những trái dừa tròn nhất và đòi bà chủ quán bỏ đá vào trong. Cô bé không uống nước dừa bằng ly mà bằng nguyên trái với ống hút, còn việc nạo cơm bằng muổng để tùy tiện khác miếng to miếng nhỏ, khoanh dài khoanh ngắn.
- Sao anh không uống đi, anh Thức?
- Ngắm bé uống cũng ngọt rồi.
- Sao anh ưa cao hứng lung tung vậy. Lại còn cười cười nữa nghĩa là sao?
- Sao em cứ “sao anh” hoài vậy là sao?
- Ngạo người ta há.
Thức châm thuốc hút và phà khói vào đôi mắt tròn đang nhìn mình không chớp:
- Dữ vừa thôi nhỏ.
- Anh thật lộn xộn. Ba hồi kêu người ta thế này, ba hồi kêu người ta thế kia. Em mà là cô giáo sẽ chấm anh môn Văn dưới không điểm.
- Học tập mà cũng có điểm âm nữa cơ à, cô giáo tương lai?
- Thù này để chờ anh chết trước đầu thai làm học trò của em.
- Ghê nhỉ. Bây giờ anh mới biết thêm: dữ tợn còn là đức tính của các cô bé mới lớn.
- Ðừng xếp loại tui, tự ái à nha. Tui không bao giờ thích đứng trong một mẫu số chung nào hết.
Cái giận như vờ, cái hờn như thật. Thức muốn ghi nhận vào tập “phác thảo” của mình tất cả hình ảnh này. Cô bé thật dễ thương. Nhí nhảnh và phụng phịu, ngơ ngác rồi ranh mãnh cũng nhanh như một cái chớp mắt. An còn khác những bạn đồng tuổi trong cách nhìn thông minh, tự nhiên và rất … lanh miệng.
- Bạn bè em ra sao rồi, An?
- Vẫn phá phách vậy thôi. Chúng đang chờ có dịp hỏi tội anh về những tấm ảnh chụp, sao mãi không thấy anh báo cáo gì cả?
- Còn phim, chờ in một lượt. Anh có ý định hôm nào xin phép vác máy quay video vào trường em đó.
- Chi vậy?
- Ghi hình chứ sao.
- Anh làm phóng sự học đường à?
- Chưa hẳn. Nhưng cũng gần như thế.
- Sắp nghỉ hè rồi đó anh, nhớ vào lớp em xem tụi nó phá nhé!
- Chắc chắn là phải có.
- Sang năm em mặc áo dài đi học rồi đó.
- Ôi chao, thế là đã lớn rồi đấy.
- Và anh bỏ cái từ “bé” đi nhé.
- Ðôi khi thôi, vẫn dễ thương chứ, chịu không nào, bé?
- Chưa biết, còn phải xem xét lối phát âm của anh đã.
Cái nhéo tay bất ngờ làm Thức oằn người không kịp chống đỡ, chiếc xe hơi chao đi trong tiếng cười.
Chợt Thức nhớ tới điều phải hỏi An:
- Có cậu Quân nào đó ở gần nhà em phải không?
An giật mình:
- Sao anh biết?
- Anh đặt ống kính ở cổng cư xá nhà em mà.
- Em không thích xem phim trinh thám đâu nhé.
- Quân bao lớn?
- Học trên em một lớp.
- Quân sửa xe đạp cho em phải không?
- Trời đất, ai khai mà biết kỹ thế?
- Cậu ta có cô chị tên Hà phải không?
- Anh biết rồi còn hỏi. Cái chị hay về chung đường với em đó.
- Cô ta quả là hoa khôi nữ sinh. Hà vừa trúng tuyển diễn viên điện ảnh nghiệp dư em biết chứ?
- Trường em ai chả biết.
- Anh có gặp cô ta ở Câu lạc bộ diễn viên điện ảnh. Tình cờ biết cô ta ở cùng chung cư xá với em thế là cô ta khai vanh vách.
- Chị Hà thiệt may mắn. Mộng đã trở thành thực. Chị ấy chỉ mơ được đóng phim.
- Chưa hẳn đâu. Còn thử mệt. Quay tới quay lui, nháp một nháp hai chắc gì được giao vai. Khối diễn viên thượng thặng còn chờ xếp hàng kia. Các diễn viên trúng tuyển kiểu này được… sang tay làm người mẫu thời trang là may mắn.
- Dù sao cũng vui. Bao giờ anh cho An đến câu lạc bộ chị ấy chơi nha. Thông báo cho anh biết là An sắp có những tháng hè chưa biết tung đi đâu đấy.
- Anh sẽ lên kế hoạch cho em sau.
- Kế hoạch gì cũng phải có anh nữa nhé.
- Cớ gì rắc rối vậy?
- Ðơn giản là vì em không muốn anh cứ phải ôm mãi “người tình cô đơn”, tay đàn tai nghe một mình hoài như vậy.
Thức tưởng lưng mình là đám mây để An nép vào đấy, bồng bềnh trong hơi ấm thoảng qua. Cám ơn bé. Cám ơn đời đã cho ta những giây phút hạnh phúc nhỏ nhoi quý hiếm này. Biết định nghĩa làm sao đây?
Thành phố đã lên đèn và rất nhanh. Thức không muốn cả mình và An lẫn vào trong ấy.
- Anh không buồn chị Kim chứ?
- Ðã từ lâu anh nghĩ như vậy rồi, chẳng buồn gì. Chỉ lo cho chị ấy biết em đi chơi lăng quăng với anh như thế này lại phiền thôi.
Thức đã nói với An như vậy khi cô bé ra về. Câu nói còn ngầm theo anh đến ngày hôm sau khi có bạn bè cùng cơ quan nói: Rồi nhé, chở “thiên thần áo trắng” đi chơi, thấy rồi, hết chối. Thức chẳng chối gì. Chỉ cười trừ. Biết nói cho mọi người hiểu thế nào nhỉ. Và thật thà chẳng có chuyện gì để nói.
- Tôi là Kim, chị của nhỏ An đây. Tôi muốn nói chuyện với ông một chút, không phiền chứ?
- Chẳng có gì phiền cả, xin cô cứ nói.
Ở đầu dây đằng kia, giọng nữ ngập ngừng:
- Tôi… muốn… hỏi thật ông, nhỏ An vẫn thường quấy rầy ông phải không?
- Không thường đâu. Và cũng chẳng có gì gọi là quấy rầy cả.
- …
Giây yên lặng. Thức hiểu không ổn rồi đây.
- Cô yên tâm. An ngoan và rất thông minh.
- Cám ơn ông, em tôi có thể tôi biết rõ hơn thế. Tôi gọi tới chỉ để xin ông lưu ý một điều … Câu nói ngắt bởi một cái bậm môi có lẽ, rồi thật nhanh, giọng nữ rắn rỏi:
- Xin ông nhớ cho, An vẫn còn là một con bé.
Ðối thoại cắt ngang như để dằn xúc động, Thức nghe tiếng “kịch” đặt máy khô gọng dội lại tai mình. Cầm cái ống nghe ngẩn ngơ một lúc, không biết nghĩ gì, Thức bật cười khan, nhẹ nhàng đặt xuống. Rồi anh lững thững bước ra cửa, nhìn bâng quơ lên khoảng trời nhỏ qua những tàng cây kẽ lá.
Ðôi khi những mảnh đời cỏn con lại trở thành quan trọng.
- Sao? Lại nhức nhối con tim rồi à?
Một anh bạn từ trong đi ra vỗ vai Thức. Thúc nhún vai:
- Có gì đâu.
Cố tình phủ nhận để òa vỡ trong Thức một cảm giác phiêu lưu, lãng mạn vô bờ. Ngồi nơi góc quán thường ngày, từ sớm, Thức ngóng sang cổng trường chờ những “thiên thần áo trắng” từ “thiên đường nhỏ” ùa ra làm rộn rã đường phố, làm lấp lánh sáng một cõi trần gian này. Cái ảo tưởng mình là kẻ tội lỗi thoáng qua, ở cái nơi khói và bụi bây giờ, vừa là nỗi đam mê rắn độc, vừa là niềm trân trọng trái cấm. Thức không định ra được điều mình nghĩ. Nhưng nào phải anh là kẻ đi kiếm tìm những thứ thường tình trong cuộc sống. Không bao giờ anh muốn bằng lòng đặt chân trên những lối mòn đã trở thành đường cho bao người, anh biết rõ mình điều này. Và trên một lối riêng nào đấy, hẳn là anh phải cô đơn một mình cho đến tận cuối chân trời không tưởng kia, có thể.
- Bản phác thảo của cậu tới đâu rồi?
Hà Nhân, anh bạn đạo diễn trẻ ở xưởng phim truyện kéo chiếc ghế xích lại gần Thức.
- Còn cần nhiều góc cạnh lắm. Tôi đã có ý định lọt vào sân trường để thực tế nhưng chưa biết lấy danh nghĩa gì cả.
- Cần gì danh nghĩa chính thức. Cậu cứ đóng vai phụ huynh đi lớ ngó khắp trường để tìm văn phòng xem có ai đuổi cậu không nào.
- Ý kiến hay đấy.
- Bọn học trò sắp nghỉ hè rồi. Tôi đã cho thu hình những tàng phượng đỏ nở đầu tiền trong thành phố này.
- Cả những tàng phượng cuối mùa buông trái nữa chứ?
- Tôi cần gì phải theo suốt mùa một cây phượng như thế, mình có làm phim thực vật đâu.
- Chẳng cần phải là phim thực vật mà cây phượng vẫn cứ quan trọng đối với học trò. Nó là hoa học trò mà lại, chúng gọi thế đấy.
- Tôi ghi nhận điều này. Nếu cậu cho kịch bản sớm ta sẽ khởi quay vào mùa hè tới.
- Vội thế.
- Cũng còn phải duyệt xét, bố trí tới lui. Tôi sẽ tham gia với cậu phân cảnh sau. Ðầu mùa hè này tôi lại còn nhận cố vấn cho một nhóm phim thể nghiệm, cũng toàn trẻ cả thôi. Có thể tôi sẽ làm việc nhiều ngày ở Vũng Tàu với họ.
- Thú nhỉ.
- Nếu cậu thích cứ tháp tùng cho vui.
- Tôi sẽ “lên chương trình” vụ này.
- Có gì cứ ghé Câu lạc bộ điện ảnh, tôi thường tới lui ở đó.
- Rồi.
- Tôi phải có công chuyện đi ngay.
Hà Nhân leo lên xe đạp máy, chiếc mô tô hai ống khói dềnh dàng như chủ của nó, nổ to át cả tiếng nói. Ði rồi anh ta còn hét vọng lại:
- Này thi sĩ, yêu học trò thì được chứ đừng dạy học trò yêu nhé, tội ngập mặt.
Mấy tuần lễ nay Thức bận rộn không còn hở một chút thời gian để ngồi quán, lặng lẽ nơi này vào giờ tan trường đợi An ngang qua như mọi lần. Dù bận còn quá nhiều việc chạy tới lui chưa xong nhưng từ lúc nghe điện thoại Kim gọi tới, anh muốn buông xuôi tất cả. Tự dưng cảm thấy mình nhớ An, nhớ đôi mắt và giọng nói cười hồn nhiên của cô bé quá đỗi.
Tan trường đã lâu, những cánh áo trắng đã chia khắp ngã đường và cổng trường đã thưa hẳn mà chẳng thấy An đâu.
Lòng buồn hụt hẫng trở về, suốt buổi chiều Thức chẳng làm được gì cho xong. Kỳ lạ, ta đâu phải thuở nào hồn như trang giấy trắng mà sao cứ vẫn muốn bay? Bật cười với ý nghĩ là mình đã “tương tư” thật rồi, Thức đốt thuốc liên miên.
“Xin ông nhớ cho, An vẫn chỉ là một con bé”.
Trong lời nhắc nhở của Kim ban sáng có cả trách móc lẫn một chút gì như hờn giận. Nếu có điều gì đáng buồn ở đây là tại Kim. Chính những gì đã buột ra khỏi ý nghĩ là một mũi tên, đẩy nó mau tới đích, để vụn vỡ những gì không thể hình dung được. Ðó là tình cảm của anh với An. Một cái nhìn cũ kỹ đã bao thời, và có lẽ còn mãi tồn tại đến bao đời nữa là, quan hệ giữa người nam và người nữ chỉ có một định danh: Tình Yêu.
Mặc ai muốn nghĩ sao thì nghĩ, Thức bật dậy khi nghĩ rằng An đau không đi học được và đang nằm đợi “ước gì có chocolate tới thăm”.
“Xin ông nhớ cho, An vẫn chỉ là một con bé”.
Sáng hôm sau, chừng vô học đã được một giờ, Thức đóng bộ tươm tất vào trường tìm An.
- Tôi muốn gặp thầy giám thị.
- Xin phép nghỉ học hả, vào đi. Văn phòng rẽ tay phải.
Theo hướng tay người gác cổng. Thức bước vào văn phòng. Giám thị không phải là thầy mà là một “cô” có tướng khá là phúc hậu đang trễ mắt kiếng cúi xuống một cuốn sổ lớn.
- Thưa cô …
- Cậu tìm ai?
- Tôi là phụ huynh học sinh…
Cô giám thị sửa lại kiếng, nhìn người đối diện cho rõ hơn. Thức cũng nói cho rõ hơn:
- Tôi là anh của trò An.
- Lớp mấy?
- Phạm thị Thanh An, lớp 9A3.
- Ðơn đâu?
- Ðơn gì ạ?
- Ðơn xin phép nghỉ học chứ còn chi nữa?
- À không. Tôi muốn gặp em ấy một chút.
- Ở nhà không gặp đến đây gặp chi vậy?
- Tôi ở xa mới về, lại phải đi gấp, tôi muốn gặp em có chút việc.
- Con nít con nôi mà có việc gì. Cậu ra ngoài phòng khách ngồi đợi tôi cho người xuống lớp gọi.
Cầu mong cho cô bé không vì lý do gì nghỉ học, chứ không lại rắc rối to.
May quá. Thức đưa một ngón tay lên môi ra dấu khi thấy An xuất hiện ở cửa với đôi mắt tròn bỡ ngỡ.
- Có chuyện chi vậy, anh Thức?
- Suỵt, nhỏ chứ. Chẳng có chuyện chi cả. Anh tưởng bé đau.
- Ðâu có.
- Sao bữa qua không thấy An về học?
- Anh đi đón An à?
- Suỵt, khẽ chứ.
- Không có chị Hà, em về học với mấy đứa bạn, đi vòng đường khác rồi.
- Thảo nào.
- Uổng quá, mất phần sữa đậu nành bánh bông lan của em.
- Chỉ hay ăn.
- Cũng hay học nữa chứ. Xin được khiêm nhường thông báo cho anh biết: Sáng nay đã có kết quả học kỳ 2, em được xếp hạng 3.
- Giỏi.
- Phải thưởng cho em cái gì đi.
- Có ngay đây.
Thức rút trong bụng áo sơ mi ra thanh kẹo chocolate dúi vào tay An. Rất nhanh nó biến vào sau vạt áo của An khi cô giám thị làm phận sự ngoài hành lang kịp ghé mắt nhìn vào.
- Ngày mai anh đón em chứ?
- …
- Sắp nghỉ hè rồi đấy.
- Ðợi em ở xe sữa đậu nành nhé?
An chu môi:
- Tuyệt vời quá.
Anh Thức về rồi, cô giám thị đứng đón An ngay ở chân thang hỏi dồn dập:
- Ai vậy, có chuyện gì vậy?
- Thưa cô, ông anh con.
- Anh em mà có chuyện chi phải gấp gáp tới trường cười cợt với nhau vậy?
- Dạ, anh ấy mới về phép.
- Làm gì mà về phép, tóc tai thế không phải là lính rồi.
- Dạ, anh ấy… đi tù, chỉ được phép thăm nhà ít giờ.
- Tù gì? Tù hình sự à?
- Dạ không, anh ấy hiền lắm. Anh ấy chỉ bị tù oan thôi, sắp được tha rồi.
“Hừ”. Cô giám thị nhìn xuống tay An dấu trong vạt áo và chưa kịp hỏi “cái gì đây” thì An đã mau miệng hơn:
- Cô mới mua đôi giày đẹp quá, chân cô đi thiệt hợp.
Và không ai chạy đuổi theo với đôi giày đẹp bao giờ. Còn An thì đã khuất lẹ ở cầu thang.
Hú vía. Giờ chơi có ngay một cái chợ nhỏ ở góc sân với đầy đủ bạn trong nhóm. An thuật lại câu chuyện “ông anh ở tù” và chưởng “tung hỏa mù” đánh lừa cô giám thị, cả bọn được một phen cười nghiêng ngửa.
- Mi có ông anh thiệt tuyệt diệu An ạ, mai kêu ông ấy để râu cho giống phim “Chim tải cút hay hót” nhé?
- Chỉ có khác là Chim tải cúc của mình lại đóng thế vai chính.
Có một cậu bé nào đó, được bọn con gái gạ gẫm pha mật với đường, đã mạnh dạn leo lên cây phượng ở góc trường hái xuống những chùm hoa to. Chỉ một thoáng là cây phượng hầu như chỉ còng lá, mà hoa thì đã chất đầy lên những giỏ xe đạp của đám học trò tóc dài đứng dưới.
An cũng được chia một chùm. An đòi chùm to nhất. Tan học sớm, cô bé đến ngay nơi Thức làm việc. Không có Thức ở đấy, An để lại chùm hoa trên bàn.
Thế là mùa hè đến.
Khi Thức tới thì chùm hoa đã bắt đầu héo, nhưng vẫn còn nguyên đấy trên bàn.
Buổi tối, cỡ chừng hơn 9 giờ, Thức về ngang nhà An, thấy đèn trên lầu vẫn còn sáng. Anh vòng xe vào cư xá và nhấn còi xe “tin tin”. Đã quen với tiếng còi xe này rồi, không cần nhìn thấy gì trong bóng tối dưới đường nhưng An vẫn biết là anh Thức đang đợi mình. Ló đầu trên vùng ánh sáng ô cửa, cô bé đưa tay vẫy trước khi chạy xuống.
Có khi là một tập báo nhiều màu, một cọng hoa vàng mới lén rút ra từ một bình cắm nào đó, hoặc chỉ là một chiếc lá khô vô tình rơi trước mặt. Cũng có khi là mộc con gà con bằng len, một con búp bê mềm nhỏ xíu xíu trên tay cầm khăn tắm, nhắm mắt mím môi ngộ nghĩnh. Nhưng thường là những gì có thể ăn được như một cục kẹo có giọt rượu, chục cái trứng chim đựng trong bọc có kèm gói muối tiêu. Bịch chè chuối hay một hộp kem cũng có thể “mở tiệc” ngay tại chỗ.
Một vòng nhỏ quanh cư xá “cho chóng mặt để về ngủ say”. Một vòng lớn là những con đường “đi cho mát để về dễ ngủ mơ”. Những câu chuyện vu vơ chẳng đâu vào đâu, nhưng lại dài như vô tận.
- Anh Thức đã bao giờ thấy màu xanh nước mưa chưa?
- Người ta chỉ nói xanh da trời, xanh cẩm thạch, xanh biếc, xanh lơ chứ anh chưa nghe ai nói màu xanh nước mưa bao giờ.
- Kệ người ta chứ. Em thấy màu xanh nước mưa rồi đấy. Nó xanh trong, xanh ngọt, xanh lành mạnh, xanh thơm thơm... Cái chi mà anh cười?
- Ly chè đậu xanh phải không?
- Thôi đi, lãng òm. Người ta đang kể giấc mơ anh làm mất hứng.
- Tuyệt vời màu xanh nước mưa. Hứng tiếp di, anh nghe đây.
- Trời mưa. Em thấy mình trần trụi đi trong mưa, ướt đẫm. Kỳ cục chưa, mà tóc không hề ướt, lại có gió bay nữa chứ. Tóc em dài như thế này nè. Tóc em dài có đẹp không anh Thức?
- Đẹp chứ.
- Sang năm em để tóc dài nhé. Dài phủ qua vai một chút thôi, em không thích ôm hết cả lưng đâu. Vậy đẹp há.
- Ừa, đẹp lắm.
- Hoa cúc trắng, anh Thức biết không ngập ngang thân em như thế này nè, bát ngát một thảo nguyên cúc trắng. Thích quá em hái em hái, em hái nhiều lắm, ôm đầy ngực một màu trắng có hương thơm dịu.
- Xin ngừng lại một chút.
- Chi vậy?
- Hơi ngả đầu chút nữa cho tóc xỏa xuống vai.
- Chi vậy?
- Mắt mở tròn đừng chớp.
- Chi vậy?
- Xong rồi. Anh vừa chụp được một tấm hình nghệ thuật tuyệt vời.
- Thật nhé, bao giờ anh chụp cho em một tấm hình như vậy nhé.
Thức không nghĩ rằng tấm hình chụp thật sẽ đẹp bằng tấm hình trong mơ. Song anh biết rằng có một cái gì thật đẹp, thật lãng mạn đang ở trước mặt anh vây lấy anh và long lanh như giọt sương sớm, sẽ tan ngay khi chạm tay vào.
-... Rồi trăng lên...
- Mưa trong đêm trăng à?
- Trong mơ người ta muốn mơ sao thì mơ chứ. Anh dã nhìn thấy màu xanh nước mưa chưa, anh Thức?
- Gần thấy rồi.
- Thôi vòng xe về đi, em buồn ngủ nhíp mắt lại rồi đây nè.
Về tới phòng trọ, Thức bày ngay giá vẽ ra. Còn một khung vải vuông vức anh để dành đã lâu, nay mới biết mình sẽ vẽ gì. Miệt mài tới khuya, anh cố ghi lại hình ảnh của giấc mơ An kể. Hiện dần lên những hoa, mái tóc và đôi mắt. Nhưng anh không thể nào pha được “màu xanh nước mưa”. Cuối cùng bức vẽ chỉ còn thấp thoáng một bờ vai bé nhỏ và màu những bông cúc trắng. Không hoàn tất nổi. Thất vọng, Thư”c bỏ dở bức vẽ.
Trong lúc Thức mải quan sát những gì người ta đang xây dựng ở đây thì An đã một mình ra bãi. Khi quay lại thấy cô bé đã ra tới chân nước.
Chiếc mũ cỏ bờm xờm không bao giờ chịu yên trên đầu An, gió hất đi mấy lần. Tay xách dép tay giữ mũ, An vừa đuổi theo vừa trốn chạy những con sóng nhỏ ở bờ cát một cách thích thú. Chỉ nghe tiếng sóng nhưng Thức cũng tưởng nghe được cả tiếng của An cười lẫn trong ấy.
Buổi chiều ở đây, bãi đã thưa người. Dáng của An không thể lẫn với một ai. Màu vàng chanh của chiếc áo sơ mi vừa rộng thùng thình, vừa dài gần phủ mí gấu quần soọc trắng khiến Thức bật cười với cái tên “mốt áo đi-mượn” mà một anh bạn nào đó trong trung tâm dịch vụ đã giễu cợt gọi như thế. Đôi chân mịn màng nhỏ nhắn của An nhanh như sóc, thoăn thoắt trên cát mịn, khi thì đuổi theo một con còng, khi cúi xuống lượm một vỏ ốc vỏ sò nào đó ngắm nghía lúc lâu, tưởng muốn giữ lại rồi lại quăng xuống biển ngay sau đó.
Bé là một quà tặng quý hiếm mà đời sống dành cho ta. Thức tìm một tảng đá và ngồi lại ở đấy, nhìn ra biển. Anh bắt đầu hút thuốc, những ngụm khói ngược gió phả lại khuôn mặt khiến nó trở thành méo mó, dị dạng và mơ hồ khó hiểu.
Làm sao có thể giữ được một khoảng cách vừa đủ để còn mãi, còn mãi như tiếng cười hồn nhiên và đôi mắt nai thơ ngây của An. Rồi một ngày nào đó bé sẽ lớn lên, chắc chắn là thế như cỏ cây, và anh biết anh sẽ mất bé vĩnh viễn bé ạ.
“Hãy khoan là hoa, xin hãy khoan là trái. Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua”. Ngẫu hứng nào nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai khi đèo đọt, sâu nữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ của mình với tiếc nuối. Còn tuổi thơ của Thức, và suốt một thời lớn lên ở ngôi làng ven biển hầu như đã chìm hẳn. Chìm trong đêm tối của thiếu thốn, bom đạn và khắc nghiệt của thiên nhiên. Chỉ còn khói cháy mù mịt tiếng nổ chát chúa và những hốc mắt hoắm xuống vì lo âu, sợ sệt.
Trong tâm tưởng Thức chỉ còn âm lại tiếng sóng biển vỗ đều đều vào bãi, đã bao năm.
- Anh Thức, tiếng An la lớn từ cuối bãi, nó kìa.
- Cái gì?
- Chiếc nón của em, nói kìa...
Cứ bị gió đe dọa rình rập giật chiếc nón mãi, An bực mình bèn tung nó lên cao. Chiếc nón liệng một vòng trong không trung, chỉ chớp mắt là nó đã quăng mình thật xa và tiếp tục lăn mình trên cát. Thức phải khá vất vả mới tóm được, khi nó dã tấp vào đám cây thấp ven đường.
- Thôi, giữ giùm em đi , hết nắng rồi. Và cả cái này nữa, An đưa đôi dép cho Thức, “Chúc cá em học giỏi và chăm ngoan”.
- Khỏi chúc cũng đắt hàng.
Thức nói và tụt cả đôi dép của mình đang mang xâu chung vào một cây que, vác lên vai. Cả hai cùng thong thả bước chân trần trên cát.
- Biển ở đây có vẻ trong và xanh hơn Vũng Tàu, phải không anh Thức?
- Cũng vậy thôi. Có điều ở đây hiền và sạch hơn. Vì không bị lố nhố bởi ghế bố và dù, ít vỏ đậu phọng và cùi bắp hơn.
- Có bao giờ người ta “ăn” luôn cả biển không anh?
- Cũng có thể. Nhưng đến khi người ta khiến nó cau có khó chịu thì nó lại nuốt chửng luôn cả người đi cho rồi. Đó là trường hợp những thành phố bị chôn vùi dưới lòng biển.
- Biển của em phải là biển hoang sơ, ít dấu chân người. Em không thích biển ồn ào và màu sắc như một cái chợ.
- Như thế An phải về quê anh. Có những bãi còn trôi dạt vào rong và sứa, vỏ sò ốc nhiều vô kể. Anh đã có một thời nhỏ ở đấy.
- Hẳn là nhiều kỷ niệm vui lắm phải không anh?
- Chẳng có gì. Đúng hơn chỉ toàn là một màu biển. Những buổi không tới trường, anh lang thang ngoài bãi suốt ngày. Có khi tìm một bóng mát đánh giấc cho tới chiều. An biết hồi đó anh mơ gì không? Thực buồn cười, anh hay gối đầu trên tay ngó – ngược lên trời anh ước giá mình có thể hóa thành con chim được đi đây đó, bay tới khắp nơi mình muốn. Gần hai chục năm sau, hóa ra những thằng bạn anh đứa nào cũng có một ước mơ như thế. Phần đông bọn anh lại gặp nhau ở cùng một thành phố.
- Vui nhỉ, toàn chí lớn gặp nhau.
- Ừa, chí lớn chí bé gì cũng gặp nhau trên... đỉnh đầu.
Thức cười và chỉ cho An cái vỏ ốc nằm chơ vơ ở mé nước. An thích thú vớt con ốc lên, vớt theo cả nước còn đựng trong ấy.
- “Đại dương trong lòng con ốc nhỏ” nè anh.
“Nè anh”, Thức thấy cả đại dương xanh biếc trong đôi mắt mở rộng bỡ ngỡ của An nữa. Một đại dương gọn trong lòng bàn tay rất gần rất đẹp nhưng lại là một đại dương không bao giờ có thực. Song người ta vẫn có thể chết đuối trong đó, chỉ vì chút dại dột cỏn con. Khi Thức vừa chợt nhận thấy hơi ấm đôi bàn tay bé nhỏ làm chao động mặt nước, anh vội buông ra. Cả một “đại dương” sóng sánh vỡ ra theo.
- Đại dương tron gtúi anh là chắc nhất.
An bỏ cái vỏ ốv vào túi quần của Thức. Cô bé thích thú vô cùng công việc này, nhất là những con ốc bé xíu xíu ưa lặn ở mé cát ướt, vỏ chúng trơn và ánh một màu hồng dễ thương như những móng tay vụng dại. Tất cả nằm trong túi Thức. Người con trai tưởng như mình đã đánh rơi mất phân nửa tuổi đời của mình cho những tiếng cười trong veo.
- Nếu mình cứ đi hết buổi chiều này tới buổi chiều khác, An biết sẽ có gì xảy ra không?
- Một cái mành xâu bằng vỏ ốc trong túi anh.
- Không phải. Mười ngón tay An hóa thành vỏ ốc và nằm gọn trong ấy.
Nhưng không bao giờ có nhiều buổi chiều như thế. Còn buổi chiều của An và Thức đang chìm dần xuống mặt biển kia. Và họ phải về thành phố kịp cho đêm xuống, trước khi biết có những giọt nước mắt buồn phiền ở đâu đó có thể trào ra, làm vỡ mất những gì vốn đã mong manh, chỉ còn là sương khói nuối tiếc ở một thời, chôn vùi một thời.