Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 11 : Cải cách xuân phong xuy mãn.
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Báo cáo tiến hành cải cách thí điểm xưởng đồ hộp của Đường Dật đã được phê chuẩn, huyện ủy đồng ý đem mấy năm liên tục lỗ vốn cùng tình trạng công nhân đình công đặt sang một bên, mấy ngày nay Đường Dật vội vàng đi thăm công nhân của phân xưởng, để lắng nghe và tiếp thu ý kiến của họ.
Mặt trời buổi chiều dào dạt ấm áp, toàn bộ trấn nhỏ đang chìm trong ánh sáng bình yên, Đường Dật vừa đến thăm nhà công nhân Vương Nhị Thành mà trong lòng cũng nặng trịch, nhớ tới cảnh Vương Nhị Thành nhiệt lệ lã trã, buồn rầu ngồi hút thuốc, đứa nhỏ nằm ở đầu giường gần lò sưởi đang khóc oa oa, Đường Dật thở dài, phân xưởng mấy tháng nay đã khất nợ tiền lương của công nhân, lương thực hành hóa cơ bản nhất trong cuộc sống của công nhân thậm chí cũng không được đảm bảo, vấn đề của xưởng đồ hộp cần phải được giải quyết ngay.
Trần Kha đi theo sau hắn, ánh mắt đỏ lên, tuổi mười tám của nàng đúng là tuổi đa sầu đa cảm, vừa rồi bị cuốn vào trong bầu không khí nặng nề, vừa ra khỏi nhà Vương Nhị Thành đã bắt đầu lau nước mắt.
Đường Dật trừng mắt liếc nàng một cái, nói : “ Khóc cái gì mà khóc, giống như cô thì công tác kiểu gì? Nghĩ ra biện pháp giúp đỡ xưởng đồ hộp thoát khỏi tình trạng lỗ vốn hiện nay mới là điều cán bộ Đảng chúng ta nên làm!” Mắng mỏ vài câu mà trong lòng cả kinh, ông trời ơi, tôi làm sao dám giáo huấn mẹ nuôi chứ?
Trần Kha lau nước mắt, nghẹn ngào nói : “ Đường bí thư, ngài nói … việc đem xưởng đồ hộp ra đấu thầu … là thật sao ?? Đấu thầu hay không còn không đều là những người này?”
Đường Dật nhíu mày nói: “Sao mà giống được ? Thứ nhất đấu thầu là không còn chế độ lương cứng của nhà nước nữa, có thể đề cao tính tích cực làm việc của công nhân, thầu khoán liên quan đến lợi ích bản thân của một người, hắn khẳng định sẽ tìm mọi cách để đề cao hiệu quả và lợi ích, mà xưởng trưởng đều không phải cán bộ của nhà nước như trước đây, đề cao trình độ bên ngoài.
Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho tôi lập kế hoạch để người của xưởng đồ hộp có ý định nhận thầu, tôi muốn xem bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp đề cao hiệu quả và lợi ích như thế nào. Đến lúc đó mới tuyển chọn những người ưu tú nhất.”
Nghe đến mê mẩn, Trần Kha dần dần ngừng khóc, nhưng vẫn còn chút hoài nghi nói : “ Thế nhưng … Thế nhưng như thế nào mới là đề cao hiệu quả và ích lợi của nhà máy? Tôi làm như thế nào cũng không nghĩ ra được …”
Đường Dật nở nụ cười, điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ thanh tú của Trần Kha, cười nói : “ Biện pháp thì rất nhiều! Ví dụ như nếu tôi làm xưởng trưởng, tôi sẽ làm thế nào? Đầu tiên chính là cải tiến chủng loại của xưởng đồ hộp, chủng loại đóng hộp quá ít, chủ yếu là táo và lê , điều kiện kỹ thuật không được nâng cao, chỉ có thể làm ra những sản phẩm kém chất lượng thôi! Ngẫm lại, khắp nơi trên núi toàn là nấm tuyết, vì sao không thể chế biến thành đồ hộp được?”
“Nấm tuyết đóng hộp?” Trần Kha lắc đầu nói : “Vậy… có ăn được không?”
Đường Dật nói : “ Chè hạt sen nấm tuyết, đều được chú ý tới, nấm tuyết vốn thích hợp với đồ ăn ngọt, đương nhiên, lúc đóng hộp phải cho thêm hoa quả vào bên trong, thành đồ hộp thập cẩm, tác dụng như vẽ mắt cho rồng, không thể để một hộp chỉ toàn là nấm tuyết được!”
“Hiện tại đời sống của nhân dân quần chúng dần dần được nâng cao, đã không còn thỏa mãn với no đủ, đối với nhu cầu ăn uống cũng ngày càng cao, chúng ta tiến hành chế biến nấm tuyết, thứ nhất có thể nâng cao được thu nhập của những người sinh sống trên núi, thứ hai tăng lực cạnh tranh giữa các xưởng đồ hộp, tại sao lại không làm?”
Nghe Đường Dật thao thao bất tuyệt, Trần Kha rơi vào vào trạng thái trầm tư, không khỏi nhìn vị bí thư hăm hở đầy nhiệt huyết này, nàng có chút mê man, càng tiếp xúc nhiều với hắn, nàng càng cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, vì sao tất cả mọi vấn đề khó khăn ở trong tay hắn dường như đều rất đơn giản? Vấn đề được giải quyết dễ dàng, đều chỉ do hắn vô ý nói ra, có thể khiến mình suy nghĩ rất lâu, có phải đây là sự chênh lệch về trình độ không?
“Tiểu đồng chí! Không cần phải sùng bái tôi!” Đường Dật cười ha hả vỗ đầu Trần Kha, ngay trước mặt Trần Kha, Đường Dật có thể tự nhiên buông lỏng giới bị, bộc lộ sự đắc ý nho nhỏ của mình. Có lẽ bởi vì trong tiềm thức của Đường Dật, Trần Kha chính là người gần gũi nhất.
“ Tự mãn …” Trần Kha bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng trong lòng đã hiểu rằng, mình sớm đã sùng bái hắn.
Hai người nói nói cười cười đã đi tới đầu ngõ của khu chính quyền trấn, vừa định đi vào, lại nghe phía sau có người gọi : “Đường bí thư?”
Đường Dật quay đầu lại, chỉ thấy cách quầy bán quà vặt không xa một người hơn ba mươi tuổi, gương mặt dài như mặt ngựa, mặc một bộ đồng phục màu xám mà cán bộ nông thôn thường mặc, nhìn thấy Đường Dật vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng chạy đến, nhiệt tình bắt tay Đường Dật, thân thiết nói : “ Đường bí thư, thật đúng là ngài, thật là quá tốt, cuối cùng cũng đã đợi được ngài!”
Đường Dật nhận ra hắn, là Liễu Gia Thuận xưởng trưởng xưởng đồ hộp, nghe nói bí thư trấn Liễu Đại Trung là bà con xa của hắn, khi đó xưởng đồ hộp thuộc về xí nghiệp quốc doanh, xưởng trưởng cũng thuộc biên chế cán bộ nhà nước, cán bộ cấp lão làng.
Đường Dật cũng ân cần bắt tay thân mật với hắn, Liễu Gia Thuận nắm lấy bàn tay của Đường Dật, dường như quan hệ của hai người rất thân thiết, mở miệng nói: “Đường bí thư, sớm đã muốn tìm ngài, có chút chuyện muốn cùng ngài bàn bạc, tối nay có rãnh không ? Đến nhà tôi ngồi chơi!” Không đợi Đường Dật trả lời lại nói tiếp : “ Biết ngài rất bận, nhưng hôm nay bất kể như thế nào cũng phải bớt chút thời gian tới thăm tệ xá, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với ngài, đều là chính sự, là chính sự cả!”
Đường Dật mỉm cười nói: “Tôi cũng không vội lắm, vậy đi, tối nay tôi nhất định sẽ đến!”
Chờ Liễu Gia Thuận cao hứng tạm biệt đi xa, Đường Dật quay đầu lại nói với Trần kha : “ Tối nay có việc gì không? Cùng tới nhà hắn làm khách!”
Trần Kha ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, không biết trong hồ lô của Đường Dật có chứa cái gì.
~~o0o~~
Nhà của Liễu Gia Thuận thuộc loại nông dân cá thể rất sạch sẽ, ngôi nhà ba gian lợp ngói đỏ, nền xi-măng trong sân được lau chùi đến độ chỉnh chỉnh tề tề, phòng phía đông là buồng ngủ, cũng là phòng để đón khách, gạch men sứ màu phấn hồng, trần nhà màu trắng, bàn trà bằng thủy tinh, có cả trường điều sô-pha, cách bố trí rất lịch sự tao nhã, kiểu nhà này ở nông thôn khi đó tuyệt đối là sang trọng.
Nhìn trên giá ti-vi ở góc ghế sô-pha là cái ti-vi hai mươi tư inch, Đường Dật cười nói : “ Liễu xưởng trưởng trước đây chắc cũng chạy sô dữ lắm!”
Trên bàn trà đã bày sẵn những món ăn nóng hổi, thịt xào mộc nhĩ, thịt hầm với nấm rừng, gà tre trắng, cá hấp … khi đó nông thôn không có khái niệm gì về rau củ cả, mở tiệc chiêu đãi thì cứ đè trâu ra, vặt cổ gà để làm thịt, cho nên thịt cá rất phong phú.
Trần Kha đã thay một bộ đồ thể thao màu hồng phấn, mang một đôi giày du lịch màu trắng xinh đẹp, khuôn mặt càng xinh đẹp, tràn ngập sức sống thanh xuân.
Liễu Gia Thuận khi nhìn thấy Trần Kha cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, hiện tại nhiệt tình tiếp đón hai người ngồi xuống, nghe Đường Dật trêu chọc, hắn cười nói : “Chuyện này làm gì có, bây giờ cuộc sống của nông gia chúng ta đều khá giả, tôi thấy không tới một hai năm nữa, mọi nhà đều có thể xem ti-vi màu!”
Rượu kiếm nam xuân, tửu lượng của Đường Dật không cao, nên chỉ có thể ngồi nhấm nháp một tí, không muốn uống tới bến, Liễu Gia Thuận gọi vợ vào, bảo nàng uống với Đường Dật vài chén, con dâu nhà họ Liễu lớn lên cũng đoan chính, có nhiều ý vị phong lưu, ngồi bên cạnh mời rượu Đường Dật, thân thể thỉnh thoảng cọ cọ vào người hắn một cái, Đường Dật ngược lại chẳng cảm thấy gì, nhưng Trần Kha càng nhìn càng tức, bĩu môi thở phì phì.
Rượu quá ba tuần, Liễu Gia Thuận mới từ từ đi vào vấn đề chính, cầm chén rượu mời Đường Dật một chén, nói : “Đường bí thư, nghe nói vài ngày nữa sẽ quyết định chọn người nhận thầu xưởng đồ hộp?”
Đường Dật khẽ gật đầu, Liễu Gia Thuận do dự nói tiếp: “Vậy …Tôi có thể nhân khoán hay không?” Vừa nói chuyện vừa đánh giá sắc mặt của Đường Dật, vợ của Liễu Gia Thuận dường như đã uống hơi nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, góp phần giúp cho phần nhan sắc bình thường của nàng thêm vài phần inh đẹp, dùng chân chạm nhẹ vào chân của Đường Dật, cười quyến rũ nói : “ Đường bí thư, điều mà nhà tôi không yên lòng nhất chính là cái xưởng đồ hộp kia, tôi muốn nói, chuyện hao công nhọc lòng mà không có kết quả thì để cho người khác làm , nhưng ổng vẫn không nghe! Ngài nói xem, cái này có phải số trời sinh đã vất vả không?”
Đường Dật cười cười, nói với Liễu Gia Thuận : “ Liễu xưởng trưởng muốn nhận thầu? Đó là chuyện tốt a! Tôi nhiệt liệt tán thành, ông là người lâu năm trong xưởng đồ hộp, biết nên cải cách thể chế như thế nào, tiềm lực của nhà máy ra sao! Nói thật ra, tôi cũng đang buồn bực về việc chọn xưởng trưởng mới, vẫn chưa có người nào có thể làm tôi yên tâm. Như vậy đi, ông viết cho tôi một bản kế hoạch để tôi xem!”
Liễu Gia Thuận liền thở phào, mà vợ hắn mặt cũng đã như hoa, liên tiếp mời rượu Đường Dật, Trần Kha đã tức giận khiến cho bát đĩa loạn hưởng, nhưng Đường Dật lại không cảm thấy gì nên nói : “ Tiểu Trần, cô nhìn cô xem, không uống một giọt nào, chuyện trên bàn rượu, so với chị dâu tôi còn kém xa.” Vợ của Liễu Gia Thuận cười khanh khách quyến rũ không tả nổi.
Tiễn Đường Dật và Trần Kha ra tới cửa, nhìn bọn họ đã đi xa, vào trong nhà Liễu Gia Thuận lập tức làm mặt lạnh, đánh vào mông vợ hắn một cái “bốp”, mở miệng mắng : “Mẹ nó, tôi gọi bà ra để mời rượu, thấy bà là giả diễn thành thật, nhìn bộ dạng thân thiết của bà kia! Thằng mặt trắng như vậy mà cũng thích?”
Con dâu nhà họ Liễu cười một cách phóng đãng nói : “ Ghen à, ông đừng có so đo, Đường bí thư mạnh hơn ông nhiều, nếu hắn thật sự coi trọng tôi, lão nương cũng chấp nhận là tình nhân của hắn!”
Liễu Gia Thuận tức giận, vừa muốn mắng tiếp thì đã bị vợ hắn ôm cổ, hai tay mò xuống dưới làm vài động tác, miệng cười quyến rũ nói : “ Ông nha, ăn phải giấm chua hả, không phải tôi làm vậy vì ông sao ? “ Nhìn bộ dáng lẳng lơ của bà vợ mình, cơn giận của Liễu Gia Thuận đột nhiên biến mất.
Rời khỏi nhà họ Liễu, Đường Dật và Trần kha yên lặng đi thẳng, trăng sáng nhôcao, ánh trăng mông lung mờ ảo, có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đường Dật “xì” một tiếng, nói : “ Đúng vậy, còn ai có thể xinh đẹp bằng Tiểu Trần của tôi? Trần Kha đại tiểu thư mới là Trần Gia, không đúng, là đệ nhất đại mỹ nữ Duyệt Sơn huyện!”
Trần Kha mặt đỏ lên, rồi lập tức bĩu môi nói : “ Đường bí thư, ngài chuẩn bị đem xưởng đồ hộp giao cho Liễu Gia Thuận thật sao? Hắn… Hắn có thể làm tốt sao?”
Đường Dật mỉm cười, nói: “ Tôi nói là giao xưởng đồ hộp cho hắn khi nào? Tôi có nói sao?”
“ Thế nhưng, thế nhưng ngài ở trên bàn rượu đã nói như vậy, không phải đã đồng ý rồi sao?” Trần Kha không phục nói, quả thật, trên bàn rượu có nhiều việc là hiểu mà không nói.
Đường Dật cười nói: “Xem bản kế hoạch của hắn đã rồi nói! Về phần vừa rồi? Tôi cũng không đồng ý với hắn cái gì, hắn nghĩ như thế nào là chuyện của hắn, như thế nào? Mời tôi ăn vài miếng thịt, rồi tìm một bà béo ghê tởm đến nịnh hót tôi, tôi sẽ nợ hắn? Cũng không cần phải nghĩ, hắn có phúc ngồi dùng cơm cùng tôi và đệ nhất mỹ nữ Duyên Sơn huyện, nếu tính rõ ra là hắn thiếu tôi một món nợ ân tình mới đúng!” Đường Dật nhờ có rượu nên rất hưng phấn hét lên, còn Trần Kha bên cạnh nhịn không được cũng bật cười, oán khí vừa rồi cũng đã bay đi mất.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 12: Đường bí thư không chịu thua kém.
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Trong phòng hội nghi của trấn ủy, mười mấy người đang ngồi vây quanh một cái bàn dài, ở đây đang tổ chức hội nghị cải cách thí điểm xưởng đồ hộp, những người có trách nhiệm đều tham gia, ngoài ra còn có hai công nhân của xưởng đồ hộp làm đại biểu.
Hội nghị thảo luận về bản kế hoạch của Liễu Gia Thuận, Liệu Đại Trung là người đầu tiên đồng ý, kế hoạch của Liễu Gia Thuận quả thật rất chính xác, dù sao hắn cũng đã làm việc ở đây được bốn năm năm, đối với xưởng đồ hộp cũng có hiểu biết ít nhiều, phương án cải cách trong bản kế hoạch đưa ra cũng có thể coi là một biện pháp giải quyết, ví dụ như rút gọn nhân thủ, rồi tiết kiệm phí tổn như thế nào, rồi đề phòng lãng phí không đáng có ra sao…
Những người đứng đầu trấn trên nhìn thấy đều liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Liễu Đại Trung thấy có nhiều người ủng hộ như vậy, đắc ý nhìn Đường Dật, trong lòng nói, ngươi cải cách tới cải cách lui, còn không phải muốn người nhà họ Liễu ta làm chủ? Đơn giản chỉ là thay đổi cái tên gọi.
Trần Kha ngồi bên cạnh ghi chép cũng đăm chiêu ủ dột, cha của nàng cũng tham gia lần cạnh tranh này, nhưng mà xem ra, Liễu Gia Thuận trở thành xưởng trưởng mới xem ra là ván đã đóng thuyện, lại thấy Đường Dật cứ nhíu mày liên tục, biết hắn không hy vọng đem xưởng đồ hộp giao cho Liễu Gia Thuận quản lý, nhưng tình huống lúc này, tựa hồ như hắn đã bất lực, không thể nào bắt hắn bác bỏ bản kế hoạch đã được nhiều người tán thành? Trong lòng, chủ yếu vẫn vì Đường Dật mà lo âu, ghé vào trên bàn kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú của Đường Dật, nghĩ sau này làm thế nào để hắn hài lòng ? Đột nhiên nàng giật mình, bản thân mình vừa nghĩ đi đâu vậy? Vội vàng ngồi xuống ghi chép, vụng trộm nhìn bốn phía, không có ai chú ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhàng.
Liễu Đại Trung hơi đắc ý lớn giọng nói : “ Tốt lắm, các đồng chí, xem ra kế hoạch của đồng chí Liễu Gia Thuận chính đích mọi người cùng hướng tới, như vậy tôi xin tuyên bố…” Hắn cũng không hỏi ý kiến của Đường Dật mà chuẩn bị tuyên bố kết quả.
“Chờ một chút!” Đường Dật đang xem bản kế hoạch khoát tay, chặn lời Liễu Đại Trung, cầm lấy bản kế hoạch màu đỏ trên bàn nói: “Mọi người thấy thế nào về bản kế hoạch này?”
Đường Dật cũng vừa xem đến phần này, tối hôm qua trong đống bản kế hoạch không có phần này, hẳn là trước khi vào họp sáng này đã thêm vào, nét chữ thêm vào rất đẹp, dường như là do con gái viết, lúc bắt đầu Đường Dật cũng tùy tiện lật qua lật lại vài lần, nhưng khi xem đến đây thì hai mắt chợt sáng lên, đối với việc Liễu Gia Thuận trở thành xưởng trưởng, Đường Dật đương nhiên không ủng hộ, bởi vì có cảm giác là tên đó không có ý cải cách gì cả.
Điều hắn nói trên bàn rượu cũng không phải là giả dối, trấn trên quả thật không có nhân tài có thể làm hắn yên tâm, quả nhiên, xem hết mấy bản kế hoạch mấy ngày nay, các bản kế hoạch gửi về không có cái nào ra hồn, xem ra có cái của Liễu Gia Thuận là tốt nhất, mọi chuyện đã xong xuôi, vốn dĩ Đường Dật chuẩn bị đưa Liễu Gia Thuận lên làm tân xưởng trưởng, dù biết kết quả này có chút chua xót.
Đường Dật thậm chí suy nghĩ xem có nên dẫn đường cho Liễu Gia Thuận làm tốt hơn không, nhưng đột nhiên nhìn thấy bản kế hoạch màu đỏ này, Đường Dật hưng phấn lên, kế hoạch như vậy, mới là thứ hắn cần!
“Các đồng chí xem một chút, bản kế hoạch này rất tốt, các vị nhìn xem, trong đây phân ra kế hoạch cụ thể, ví dụ như khai thác nghiệp vụ của xưởng đồ hộp như thế nào, lợi dụng ưu thế bản địa ra sao … Ủa?” Đường Dật đột nhiên sửng sốt, bởi vì trong bản kế hoạch có ghi thêm mục: “Mở rộng chủng loại của xưởng đồ hộp, ví dụ như, lợi dụng nấm tuyết bản địa…” Hắn không khỏi gương mắt nhìn Trần Kha, thấy tiểu nha đầu này lén lút cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn, giống như làm việc gì đó thẹn với lòng vậy.
Đường Dật lật qua mặt bìa, kí tên là “ Trần Phương Viên” mơ hồ cảm thấy quen quen, đột nhiên nhớ ra, đây không phải là tên cửa hiệu của cha nàng sao? Trong lúc nhất thời Đường Dật thật sự dở khóc dở cười, nha đầu này sao chép, sao lại sao chép ý nghĩ của mình, chẳng qua bản kế hoạch này, quả thật không tồi, có nhiều cái mình không nghĩ đến, có lẽ đã hao tốn rất nhiều tâm tư, chắc không phải là chủ ý của Trần Kha, dù sao Trần Phương Viên cũng là người đầu tiên mở cửa hàng trên trấn, mấy năm nay cũng đã tích góp được một chút tiền, cũng có thể là người tài ba nổi danh ở trấn trên.
Đường Dật ho khan một tiếng, nói: “Mọi người xem xem, đối với bản kế hoạch này thấy thế nào?”
Liễu Đại Trung nhíu mày nói: “ Đường trưởng trấn! Tôi cho rằng không có gì để thảo luận nữa! Mọi người đều đã đồng ý với bản kể hoạch của đồng chí Liễu Gia Thuận, ngài cần gì phải gây thêm rắc rối, chẳng lẽ trí tuệ tập thể không bằng sự thông minh của một mình Đường Dật ngài?”
Đường Dật mỉm cười nói: “ Không phải như vậy, Liễu bí thư, không biết ngài đã xem qua bản kế hoạch này chưa, tôi tổng kết đơn giản một chút, đầu tiên tôi xin hỏi mọi người, như thế nào là một xí nghiệp tốt?”
Mọi người nhìn mặt nhau, Đường Dật vốn không đợi họ trả lời, nói tiếp: “ Tôi cho rằng một xí nghiệp tốt có thể tổng kết bằng bốn chữ : Tăng Thu Giảm Chi, việc buôn bán có ngàn vạn đường, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi phạm trù của bốn chữ này, nếu nói kế hoạch của Liễu Gia Thuận là tiết kiệm trong lời nói, vậy bản kế hoạch trong tay tôi chính là làm thế nào khai nguyên!”
Giọng nói của Đường Dật cao lên, tràn trề sức lực nói : “ Khai nguyên và tiết kiệm, cái nào quan trọng hơn ? Với xí nghiệp khác nhau, buôn bán khác nhau thì có cách giải thích khác nhau, nhưng với xưởng đồ hộp của chúng ta, tôi có thể nói một câu, giai đoạn hiện nay, khai nguyên quan trọng hơn so với tiết kiệm nhiều! Tiết kiệm? Xưởng đồ hộp của chúng ta cứ tiếp tục tiết kiệm, phản đối lãng phí, sản phẩm thì không bán ra, tiết kiệm được vài đồng lẻ? Cho nên muốn cho xưởng đồ hộp hồi sinh, nhất định phải là khai nguyên! Nếu muốn có biện pháp đem xưởng đồ hộp bán đi! Phải khai thác thị trường mới!”
“Đúng, rất đúng, Đường bí thư nói rất đúng!” Những quan chức cấp cao nghe hiểu hay không hiểu đều gật đầu, phần nghe hiểu được thì trong lòng khen một câu, tuệ nhãn của Đường bí thư thật cao siêu. Còn đám nghe không hiểu cũng hạ quyết tâm đi theo Đường bí thư, trong nháy mắt, hồng kỳ đã muốn đổi màu cờ, Liễu Đại Trung chỉ còn đơn độc một mình, nhìn thấy đám người kia cứ phụ họa theo, mặt hắn tái mét, trong lòng đột nhiên cảm thấy không biết làm thế nào, chẳng lẽ mình đã già? Bị thằng nhóc con này nói vài câu đã không có đủ sức phản kháng?
Trần Kha đang ngồi ghi biên bản cũng cười ngây ngô cười hì hì, giống như là nàng đang được khen ngợi.
Đường Dật lại vung tay nói: “Huống chi! với sự tiết kiệm của Trần Phương Viên còn nhậm chức, hiểu rõ tình huống về sau, khẳng định là sẽ nắm bắt được đại sư! Nếu không biết tiết kiệm thì cũng như ông ta tự tay vứt một túi tiền! Đâu có ai điên mà tự tay vứt một đống tiền của mình đi?”
“Ha ha…” Cả hội trường vang lên tiếng cười, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, biểu thị cho hội nghị lần này kết thúc thuận lợi.
Sau khi họp xong, Đường Dật bắt lấy Trần Kha đang lén lút trốn đi, cười nói : “ Cô nhóc, to gan lắm đó, dám đem suy nghĩ của tôi viết vào trong đó, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải là tự phản đối chính mình sao?”
Trần Kha phản kháng, giống như là cây ngay không sợ chết đứng, biện bạch : “ Tôi đây chỉ thấy nó như thế nào thì dùng như thế đó!”
Đường Dật “lẫn lộn” một chút, bất ngờ bắn nàng một cái vang dội, rồi nhe răng cười với nàng rồi rời đi, để lại Trần Kha đang oán hận nhìn bóng lưng của hắn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 13: Muốn Tiểu Đường năm đó nghĩ xa, hội trường vạn người xưng hùng (1).
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Khách sạn Thừa Khải là khách sạn nổi danh của thị trấn Duyên Sơn, vào đại sảnh, nền nhà bằng cẩm thạch màu xanh có thể phản chiếu bóng người, trần nhà thì treo đèn trần hoa lệ, đại sảnh có mấy chục bàn tròn bằng gỗ bày trí giao nhau, vừa sạch sẽ vừa cao nhã. Tại thời đại này tuyệt đối xưng là tráng lệ.
Đường Dật bị Tề Khiết lôi tới đây, sau khi báo cáo công tác nhận thầu xưởng đồ hộp tại huyện ủy , Đường Dật tới quán ăn nhỏ của Tề Khiết, kết quả là Tề Khiếu không mời hắn ăn mấy món ngon, nói đạo lý rõ ràng, nên Đường Dật cũng không thể từ chối.
Ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Đường Dật cười nói: “ Kiếm được một cút tiền liền lên mặt à ? Như vậy không tốt đâu ! Tác phong phấn đấu lúc gian khổ còn hay không?”
Hôm nay Tề Khiết mặc một cái áo khoác bằng dạ màu xanh, thắt lưng ác khoác sít chặt, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh hoàn mỹ của nàng, càng thêm phần mê người. Mà da nàng trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp được tôn nên bởi đôi khuyên tai màu lam, càng thêm phần kiều diễm, không gì sánh bằng , thậm chí mái tóc dài của nàng cũng được tỉ mỉ vén lên, cặp tóc tinh xảo đầy sáng tạo giống như một đóa hoa, đều trang nhã thanh tú, tăng lên vài phấn khí chất cao quý của nàng.
Hôm nay Tề Khiết mặc một cái áo khoác bằng dạ màu xanh, thắt lưng ác khoác sít chặt, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh hoàn mỹ của nàng, càng thêm phần mê người. Mà da nàng trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp được tôn nên bởi đôi khuyên tai màu lam, càng thêm phần kiều diễm, không gì sánh bằng , thậm chí mái tóc dài của nàng cũng được tỉ mỉ vén lên, cặp tóc tinh xảo đầy sáng tạo giống như một đóa hoa, đều trang nhã thanh tú, tăng lên vài phấn khí chất cao quý của nàng.
“Đi đi,ít cùng tỷ tỷ đi đến đây” Cặp mắt quyến rũ của Tề Khiếu liếc Đường Dật một cái, nàng nhìn bốn phía, rồi thấp giọng nói: “Chúng ta đi lên lầu hai đi, ở dưới đây người soi mói, ảnh hưởng thật không tốt …”
Đường Dật ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Sao chị lại sợ lời ong tiếng của kẻ khác? Chẳng lẽ tôi giống loại người trêu hoa ghẹo nguyệt lắm sao? Dùng cơm với bạn thì có gì phải sợ?”
Tế Khiết chán nản, không biết hắn ngu thật hay giả ngu, nhưng chuyện này cũng không nên nói đùa, đành phải giải thích: “ Người ta nói thế nào thì mặc kệ, tôi sợ ảnh hưởng không tốt đến cậu, mấy người, mấy người có có quyền không phải đều sợ chuyện này sao?”
Đường Dật lắc đầu, nói: “Sợ cái gì ? Nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, ăn một bữa cơm thì có sao? Sao lại băn khoăn nhiều như vậy?” Đột nhiên hắn nhìn chằm chằm Tề Khiết cười nói: “ Nhưng tôi nghe thấy những lời này sao lại cảm thấy dường chị có ý với tôi?”
Tề Khiết tức giận nhéo vào tay của Đường Dật một cái, oán hận nói : “ Tôi là nghĩ cho tiểu quỷ đầu nhà cậu, tiểu quỷ đầu này càng ngày càng không thành thật!” Đường Dật bị nhéo đến méo miệng.
Một nữ phục vụ mặc đồng phục đưa thực đơn lên, nhìn Đường Dật và Tề Khiết đang “liếc mắt đưa tình” mỉm cười, trong lòng âm thầm hâm mộ thở dài đây quả là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, chỉ là người con trai nhìn có vẻ nhỏ tuổi.
Đường Dật tùy ý gọi vài món, Tề Khiết cười duyên nói: “Gọi nhiều vậy, ăn hết của tôi à.” Đang cười vui vẻ, ánh mắt nhìn về đại sảnh, vừa nhìn thấy mấy người đang tiến về phía này, nụ cười lập tức biến mất.
Đường Dật dễ dàng nhìn ra sự khác thường của nàng, phất tay ý bảo người phục vụ đi chuẩn bị đồ ăn, rồi quay đầu, chỉ nhìn thấy trên lối đi nhỏ có ba người đi tới, đi trước là một lão già mặc áo đúng kiểu Tôn Trung Sơn, vừa đi vừa ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có dáng vẻ, vừa nhìn cũng bước trước đây đã từng làm quan, hai người một nam một nữ hơn ba mươi tuổi đi phía sau, đều mặc trang phục gia tộc, nam thì béo, nữ thì khuôn mặt xinh đẹp, hơi phong tình, xem ra là cả nhà đến ăn cơm.
Chờ đám người đi đến gần, Tề Khiết đứng dậy chào hỏi : “ Cha, đại ca, đại tẩu, người cũng tới ăn cơm sao?”
Lão già dáng điệu nhà quan cũng nhìn thấy Tề Khiết, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lại nhìn Đường Dật đang ngồi cùng bàn với Tề Khiết, hừ lạnh nói : “Ai là cha của cô, không được nhận nhận bừa làm thân.”
Nhưng thiếu phụ phía sau đã mỉm cười nói: “ Em dâu, em cũng ở đây sao? Nghe nói tiệm cơm nhỏ của em không tồi, bán cơm hộp để kiếm tiền sao?” Nói thì có vẻ nhiệt tình, nhưng tư thế từ trên cao nhìn xuống lại hoàn toàn rõ ràng.
Lão già xanh mặt : “ Tốt làm ăn không tồi, muốn đi đường tắt, cũng không sợ người chê cười!”
Đường Dật lúc này mới biết bên kia là nhà chồng trước kia của Tề Khiết, nhìn Tề Khiết sau khi bị lão già răn dạy biểu tình mấy tự nhiên, Đường Dật hơi hơi nhíu mày, nhưng đây là việc nhà người ta, mình không nên xen mồm vào.
Lão già kia chính là phó cục trưởng Triệu Nhất Ba đã thối lui vài năm trước, đối với Tề Khiết, hắn cảm thấy rất chướng mắt, thậm chí có chút oán hận, cảm thấy đây là khắc tinh của con trai mình, nếu không có nàng, đứa con cũng sẽ không chết.
“ Cha, đại ca đại tẩu, không có chỗ ngồi, hay là cùng ngồi đi” Bây giờ đang là giờ cơm, trong đại sảnh dường đã không còn chỗ ngồi, Tề Khiết nhiệt tình mời bọn họ ngồi cùng bàn, len lén nhìn Đường Dật bằng ánh mắt xin lỗi, Đường Dật lại không cảm thấy có gì bất mãn, trong ánh ămts nhìn về phía Tề Khiết lại có sự tán thưởng.
Triệu Nhất Ba vốn không muốn ngồi, nhưng con dâu trưởng cứng rắn bắt hắn ngồi xuống, xem ra nàng rất được sủng ái, nói ra nói vào đều lộ ra ý làm nũng.
Thiếu phụ đánh già Đường Dật vài lần, hỏi Tề Khiết: “ Sao thế, sao không giới thiệu?”
Đường Dật cũng đứng dậy với Tề Khiết, vội vàng mỉm cười : “ Xin chào, tôi là bạn của Tề Khiết, tên là Đường Dật” Đưa tay ra muốn bắt tay với lão già, nhưng lão không thèm quan tâm, hừ lạnh một tiếng nói : “ Đường ngang nhõ tắt!”
Thiếu phụ cười nói: “ Tiểu huynh đệ, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, còn là sinh viên sao? Này, cô em dâu, ánh mắt cô bây giờ ngày càng cao a!” Môi cong lên mang theo giọng mỉa mai.
Tề Khiết vội vàng giới thiệu với Đường Dật, đại ca là Triệu Sơn, đại tẩu là Lý Tiểu Thúy, đều công tác tại bộ xây dựng. Khi Triệu Sơn hỏi Đường Dật đang công tác ở đâu, hắn chỉ cười cười nói : “ Tôi hả, cả ngày chẳng có lý tưởng gì, cũng không biết vội là gì.”
Lý Tiểu Thúy cười nói: “ Cậu là bạn của Quân Tử? Nghe nói Quân Tử ở Tam Nhai rất được hoan nghênh, về sau có việc đừng quên chiếu cố chị dâu” Rõ ràng nghĩ Đường Dật là kẻ du thửi du thực trong xã hội.
Từ lúc bọn họ ngồi xuống, cái bàn trở nên náo nhiệt, Triệu Sơn Lý Tiểu Thúy mở mồm há miệng đều là cục trưởng thế này thế kia? Khoa làm sao làm sao, giống như bọn họ hơn hẳn người khác, Tề Khiết không hề quan tâm đến lời nói của bọn họ, hết lần này tới lần khác nói bóng nói gió vài câu về tiệm cơm của Tề Khiết, “quan tâm” tới việc buôn bán của nàng, nói thì lên mặt cụ non, biểu hiện đối với Tề Khiết không cùng một tầng lớp.
Triệu Sơn ngậm một điếu ba năm, lại ném cho Đường Dật một viên, đĩnh đạc nói : “ Nếm thử đi, các người mua cũng không được” Khi đó thuốc ngoại quả thật rất khó mua.
Đường Dật cười cảm ơn một tiếng, đem điếu thuốc để một bên, Tề Khiết len lén túm lấy góc áo của Đường Dật, Đường Dật quay đầu cười với nàng, ý bảo không sao, lúc này nàng mới yên tâm một chút.
Triệu Sơn phun ra một làn khói, đột nhiên ghé sát vào tai lão già nói như vậy: “ Ba, xe của Đỗ cục trưởng hình như đang để bên ngoài, hắn cũng tới đây ăn cơm sao? Người có muốn đi chào hỏi một tiếng không?”
Triệu Nhất Ba khoát tay, làm ra vẻ không quan tâm: “ Quên đi, chúng ta tới lui cùng lão già kia làm cái gì?”
Lý Tiểu Thúy vừa gắp đồ ăn cho lão, vừa nói: “ Ba, không nên nói như vậy, dù sao người cũng là lãnh đạo của hắn, lời nói của người trong lòng hắn cũng có chút phân lượng, vài ngày nữa, sẽ có thảo luận điều phối nhân thủ trong cục, chuyện của Đại Sơn nhờ người đánh tiếng với hắn, người không nói lời nào a, chuyện nhân sự này không thể đùa được!”
Đang nói chuyện, ánh mắt Triệu Sơn trở nên ngưng trệ, điếu thuốc trên miệng rớt xuống bàn “ lạch cạch” mà hắn cũng không hề hay biết, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng nhỏ giọng nói: “ Ba, ai nói người lui rồi thì không quản sự, nhìn xem, Đỗ cục trưởng từ lầu hai xuống, hướng về phía chúng ta đó, chốc nữa hắn cùng người chào hỏi, người đừng quên chuyện của con” Nói xong nhìn Đường Dật và Tề Khiết, nghiêm túc nói: “ Em dâu, một lát các người phải chú ý, đừng ăn nói lung tung. Đỗ cục trưởng là đại nhân vật trong huyện, quên đi, quên đi … hai người tốt hơn là nên đi, đừng gây phiền phức cho tôi!”
Triệu Sơn nói xong lập tức đứng dậy, nghênh hướng một người đàn ông trung niên mập mạp, Đường Dật biết ngồi tiếp sẽ mất mặt, vì thế nháy mắt với Tề Khiết một cái, hai người cùng đứng dậy cáo từ lão già, lão già hừ một tiếng không nói gì cả.
Triệu Sơn mỉm cười với Đỗ cục trưởng, vươn ta ra chuẩn bị bắt tay với Đỗ cục trưởng, phát hiện ra ánh mắt của ông căn bản không nhìn lên người nhìn, cứ như vậy mà đi qua người hắn, hắn ngây người ra một lúc, trong lòng nói thì ra chỉ thấy phụ thân mình, đối với cấp dưới căn bản không để ý.
Xoay người lại đi đến bên cạnh phụ thân, nghe Đỗ cục trưởng cười to nói : “ Đường bí thư, đúng là ngài, thấy tôi sao lại đi trước, không nể mặt lão Đỗ một chút sao? Có phải quý nhân nhiều việc, không nhớ lão Đỗ tôi?”
Triệu Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ cục trưởng đang nắm chặt tay người thanh niên tên Đường Dật kia một cách thân thiết, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, giống như nhìn thấy bảo bối, nụ cười sáng lạn như vậy cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy qua.
Đường Dật mỉm cười nói: “ Sao có thể chứ? Tôi còn tưởng Đỗ cục trưởng không biết tôi, là tới chào hỏi lãnh đạo, nghĩ là không nên làm phiền các vị”
“ Lãnh đạo? Ai?” Đỗ Đại Vĩ mọi nơi trên mặt béo tròn bóng nhoáng chuyển động, bây giờ mới giật mình nhìn thấy Triệu Nhất Ba đứng cạnh mình và Đường Dật.
“Ai da! Lãnh đạo cũ ở đây, xem ra nhãn lực của tôi đã kém, xin lỗi xin lỗi “ Đỗ Đại Vĩ vội vàng bắt tay với Triệu Nhất Ba, hỏi Đường Dật: “ Đường bí thư cũng quen biết với lãnh đạo của tôi?”
Đường Dật cười cười: “ Cứ cho là vậy, nàng là bạn của tôi” Nói xong chỉ tay về phía Tề Khiết, Tề Khiết vội vàng chào hỏi, Đỗ Đại Vĩ cười ha hả, nói : “ Đừng khách khí, bạn bè của Đường bí thư cũng chính là bạn bè của tôi, không cần phải nói như thế” Rồi xoay người nói với Đường Dật: “ Đường bí thư, cố mời không bằng tự nhiên gặp, lần trước tôi mời ngài ăn cơm nhưng ngài không nể tình, hôm nay nể mặt lão Đỗ tôi đi!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 14: Muốn Tiểu Đường năm đó nghĩ xa, hội trường vạn người xưng hùng (2).
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Dật suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, Đỗ Đại Vĩ không giấu nổi sắc mặt vui mừng, giống như một người đạt được giải thưởng lớn, nắm tay Đường Dật lên lầu hai, quay lại nói với Triệu Nhất Ba : “Lão cục trưởng, tôi lên lầu hai, tôi cũng rất muốn mời ngài cùng lên!” Chẳng qua Triệu Nhất Ba ngày trước làm phó cục trưởng, vài năm trước đã từ chức, trong cục đã không có lực ảnh hưởng, nếu không phải vì quen biết với Đường Dật, Đỗ Đại Vĩ cũng không mời lão, nhưng nói chuyện thì cũng rất thân thiết, căn là là muốn bộc lộ ý kiến chân chính của mình.
Sắc mặt Triệu Nhất Ba vốn có chút âm trầm, nhưng Lý Tiểu Thúy đã vội vã đuổi theo, nàng không muốn từ bỏ cơ hội tốt để tiếp xúc với lãnh đạo. Chỉ là, nàng nhìn Đường Dật có phần ngây người, người này lại là bí thư sao?
Phòng ở lầu hai vô cùng lộng lẫy, có ba bốn người đang ngồi vây quanh một cái bàn lớn, đều là người của cục xây dựng, vừa nhìn thấy Đường Dật tiến vào lập tức đứng dậy, đều là thân thiết bắt tay chào hỏi, phó cục trưởng Lý An nói: “ Đúng là Đường bí thư, hồi nãy tôi đi WC, nhìn thấy ngài quen mắt, quay lại nói với Đỗ Cục, không ngờ quả thật là ngài, sáng nay tôi nghe thấy chim khách kêu đâu?”
Nói cười vài câu, Đường Dật giới thiệu “ bạn tốt” Tề Khiết với bọn họ, mọi người cùng ngồi xuống bàn, bọn họ đều nhận ra Triệu Nhất Ba, cùng đều tự chào hỏi vài câu.
Đỗ Đại Vĩ vội vàng gọi rượu và đồ ăn, chỉ chốc lát, đồ ăn và rượu phong phú đưa lên đầy bàn, tuy rằng Tế Khiết lần đầu ngồi chung bàn với nhiều lãnh đạo như vậy, nhưng nàng dù sao cũng là người làm ăn buôn bán, biết nên kết thân thế nào, tô đậm bầu không khí ra sao. Trong lòng thầm nói không thể làm cho bí thư đệ bị mất mặt, nhất định phải giúp hắn tạo mối quan hệ tốt. Liền cầm một chén rượu ngữ lương, cười duyên với mấy người Đỗ Đại Vĩ : “ Các vị lãnh đạo, muội tử mời mọi người một chén!”
Đám Đỗ Đại Vĩ còn chưa nói, Đường Dật đã giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: “ Ngồi xuống, tôi không cần nữ nhân tạo bầu không khí! Về sau đừng làm như vậy!” Thanh âm rất thấp, nhưng chắc như đinh đóng cột, không cho phản kháng. Đây là lần đầu tiên Đường Dật nói chuyện một cách nghiêm túc với Tề Khiết, ngây ra một lúc, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngoan ngoãn ngồi xuống, chợt nghe giọng Đường Dật cười nói: “ Đỗ Cục trưởng, Lý cục trưởng, nàng không biết uống rượu, xin các vị đừng trách!”
“ Sao có thể như thế chứ? Vậy uống đồ uống đi “ Đỗ Đại Vĩ nói xong liền đứng dậy, tự mình đi ra ngoài kiếm phục vụ lấy đồ uống, lát sau trở về cùng một chén nước trái cây, đưa cho Đường Dật, Đường Dật lại đặt trước mặt Tề Khiết.
Đường Dật và mấy người Đỗ Đại Vĩ núi nam biển bắc đứng dậy, Lý Tiểu Thúy vội vàng cười xòa mời rượu, trong lòng Tề Khiết vô cùng phức tạp, vị Đỗ cục trưởng béo mập kia, lúc trước kết hôn hắn cũng có mặt, còn nhớ rõ ánh mắt sắc mị của hắn nhìn vào đùi mình dưới lớp váy cưới, còn nhớ rõ chồng mình còn bắt mình mời rượu hắn, cũng bởi vì thái độ của mình không tốt cho nên trong đêm tân hôn bị chồng quở trách, đương nhiên, có lẽ Đỗ cục trưởng không nhớ được mình. Thế như hiện tại, cũng giống mọi người, cũng ngồi nghiêm chỉnh, nói chuyện với mình khách khí như vậy, lại không nói nhiều, lại sợ mình bị lạc lõng, mấy người này rõ ràng luôn luôn khéo léo nói về một đề tài, cùng Tề Khiết nói vài câu, khiến cho Tề Khiết cảm thấy không có vẻ lạc lõng cũng không có vẻ vô cùng thân thiết.
Nhìn lại bên kia một chút, bà chị dâu ngày thường trước mặt mình cao ngạo không ai sánh bằng, bây giờ lại giống như một nữ nhân bán rượu rẻ tiền, ai cũng cười nói nịnh nọt mời rượu, mình lại chỉ cần ngồi chỗ này uống đồ uống thanh đạm, căn bản là không bận tâm đến ánh mắt của kẻ nào khác, ngược lại, mấy đại nhân vật nào nói chuyện với mình cũng cẩn cẩn thận thận, giống như sợ nói sai thì sẽ làm cho mình tức giận, Tề Khiết đương nhiên biết bọn họ làm vậy thực ra là sợ Đường Dật hiểu lầm, nhưng cảm giác bình đẳng này thật là tuyệt.
Trong lòng nàng chợt cảm thấy muốn khóc, Đường Dật cho nàng mọi thứ, chẳng những giúp đỡ nàng, là ân tình, hơn nữa, lại cho nàng danh dự, cho nàng cảm giác được người khác tôn trọng trước đây chưa bao giờ trải qua.
Nhìn Đường Dật mỉm cười nói chuyện cùng mấy người Đỗ Đại Vĩ, hắn lúc này, không giống như đứa nhỏ ngày thường hay giả ngu trước mặt mình, gương mặt thanh tú của hắn hiện lên vài phần kiên định, ánh mắt hữu thần dường như có thể nhìn thấu bão táp thế gian, Tề Khiết nước mắt lưng tròng, vội vàng cúi đầu, lén lút lau đi.
Lúc nói chuyện, Đỗ Đại Vĩ cười rộ lên: “ Đường bí thư, ngài cũng thật là trâu, giữa đại hội vạn người dám nã pháo với Tiêu bí thư, ngài có biết không, tôi trước mặt hắn còn không dám thở mạnh ấy chứ.”
Đường Dật cười nói: “ Đó là do Tiêu bí thư có khí độ, đổi lại là một lãnh đạo có khí lượng kém, tôi cũng không dám tùy tiện nã pháo”
Lý An thấy hứng thú nói: “Ha ha, Đường bí thư ngài khiêm tốn rồi, phải nói, nã pháo cũng phải có trình độ, có thuận miệng người nghe không ? Tôi hát một lần xin ngài chỉ giáo một chút!” Nói xong cầm lấy chiếc đũa gõ vào bát nhịp nhành, vừa gõ vừa hát bài vè thiên tân: “Nhịp trúc đánh như thế này a, cái khác ta không khen, khen một khen bí thư Trần Gia tên Đường Dật, Đường bí thư, một pháo bắn, bí thư huyện trưởng toàn bộ mỉm cười, đồng tâm hiệp lực cục diện mới, đoàn kết nhất trí chạy thường thường bậc trung, chạy thường thường bậc trung!”
Đường Dật cười ha hả,cố gieo vần đây, cười nói: “Ai sáng tác vậy ?”
“ Là tôi! Vừa học vừa làm, thế nào?” Lý An cười hắc hắc, Đỗ Đại Vĩ giơ ngón tay cái lên: “ Lý cục trưởng chính là tài tử của cục xây dựng, vè thuận miệng sáng tác có trình độ”
Đường Dật không khỏi thoáng nhìn qua Lý An, tiểu tử này rất có tài! Nịnh nọt cũng dữ lắm, thật khó lường, hèn chi thăng quan tiến chức nhanh như vậy.
“Đường bí thư, Lý cục trưởng không phải nói xạo, hiện tại chẳng những huyện trưởng coi trọng ngài, Tiêu bí thư mấy hôm trước ở hội trường cục xây dưng còn nhắc đến ngài, còn nói là : Nếu có vài cán bộ như Đường Dật, Duyên Sơn huyện khẳng định sẽ có cục diện mới!” Đỗ Đại Vĩ cười ha ha giơ chén rượu đầy lên: “ Chúng ta uống một chén vì những lời này của Tiêu bí thư!”
Triệu Nhất Ba nãy giờ im lặng đột nhiên chen ngang vào: “ Tiêu bí thư? Tiêu bí thư nào? Tiêu bí thư Huyện ủy? Ai … ai dám nã pháo vào hắn?”
Đỗ Đại Vĩ cười nói : “ Có mấy Tiêu bí thư, đương nhiên là Tiêu bí thư đứng đầu Duyên Sơn, lần họp trước, Đường bí thư của chúng ta thức sự đã nã pháo về Tiêu bí thư, làm cho Tiêu bí thư phải hôn mê bất tỉnh luôn! Ha ha!”
Đường Dật cười xòa, Triệu Nhất Ba nhìn về Đường Dật nửa tin nửa ngờ, ánh mắt lại dần dần thay đổi, dường như, có hơn vài phần mời nể, Tề Khiết uống đồ uống, nghe sự tích về Đường Dật, tưởng tượng ra tư thế oai phong của Đường giữa hội trường đông nghẹt người, nói năng có khí phách, trong lòng tràn ngập tự hào, đây, chính là đệ đệ mở miệng tỷ tỷ ngậm miệng tỷ tỷ sao ? Ở trong quan trường, thì ra hắn lại uy phong như vậy.
Lý Tiểu Thúy nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Đường Dật, vì Đường rót đầy rượu, có chút thấp thỏm nói: “ Đường, Đường bí thư, tôi mời ngài một chén, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân! Có gì đắc tội cũng đừng để trong lòng!”
Người cũng Triệu gia cũng phái hiện ra, nhân vật chính của bàn rượu hôm nay chính là Đường Dật, bàn rượu của quan trường, luôn luôn có một nhân vật trung tâm, mỗi người đều hướng về hắn, chỉ là người của Triệu gia không ngờ tới, nhân vật trung tâm của bàn rượu hôm nay lại chính là người trẻ tuổi mà bọn họ đã châm chọc mỉa mai khi nãy, hơn nữa nghe nói chuyện nãy giờ, dường như người trẻ tuổi này là tâm phúc của người trong huyện.
Lý Tiểu Thúy cũng nhìn ra, mấy người trong cục rõ ràng đối đãi vào lão gia tử thân thiết hơn ngày thường vài phần, có lẽ bọn họ cho rằng lão gia tử quen Đường Dật, xem xét thời thế, Lý Tiểu Thúy lập tức biết nên làm thế nào để lấy lòng lãnh đạo.
Nghe lời của Đường Dật, Lý Tiểu Thúy cũng cười nói: “ Vậy thì tốt rồi, nghĩ rằng ngài đại nhân vật như ngài sẽ không chấp nhặt với tôi, Đường bí thư, chén rượu này coi như tôi mời ngài, chúc đường làm quan của ngài luôn suôn sẻ!”
Đường Dật mỉm cười nói: “ Lời này tôi rất thích nghe!” Cầm chén rượu lên cụng với nàng, sau đó Lý Tiểu Thúy ngồi xuống bên cạnh Tề Khiết, nhỏ giọng nói chuyện với nàng, thân thiết thôi còn chưa đủ, cái gì mà mới mua đồ trang điểm mới, rồi muốn cho Tề Khiết dùng thử, rồi cái gì mà khó khăn trong cuộc sống? Trong nháy mắt, giống như biến thành tỷ muội thân thiết với Tề Khiết. Hơn nữa trong giọng nói, còn muốn lấy lòng bội phần, cái tính khí cao ngạo ngày thường, chẳng biết đã lặn đi đâu mất.
Triệu Sơn dù sao vẫn là nam nhân, không thể trở mặt nhanh như vậy, cũng ngượng ngùng ăn nói khép nép giải thích, chẳng qua thấy vợ thay mình giảng hòa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tại trước mặt Triệu Sơn nhiều lãnh đạo câu thúc như vậy, nhức đầu, liền hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, Lý Tiểu Thúy tức giận trừng mắt với hắn: “ Lãnh đạo hỏi anh kìa, cười cái gì, không biết nói à!”
Đỗ Đại Vĩ cười khoát tay, nói: “ Tôi biết tính nết của hắn, thật thà chất phác, nhân tài xác định là một nhân tài, sẽ không nói những điều thiếu sót như vậy! Như vậy đi, chuyện xin vào phòng nhân sự hôm nay tôi liền đồng ý! Duyệt!”
“ A, cảm ơn cục trưởng! Cảm ơn! Tôi, tôi mời ngài một chén!” Lý Tiểu Thúy mừng rỡ, cầm chén rượu lên, liên tục kính rượu, trong lòng vui như hoa nở, chuyện này, người ta rõ ràng là nể mặt của Đường bí thư, nhìn lại Đường Dật, rồi nhìn qua Tề Khiết, trong lòng cực kỳ ghen tị lẫn hâm mộ Tề Khiết thế nào lại may mắn như vậy, quen biết với một quý nhân, mặt khác tính toàn làm thế nào để quan hệ tốt với Tề Khiết, xem ra, lần này Triệu gia có thể leo đến chức cao.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 15: Xuân sắc miên man.
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Nơi bán tạp hóa lúc ấy còn thuộc xí nghiệp quốc doanh, cũng là cửa hàng lớn nhất Duyên Sơn huyền,mặt đường xung quanh nơi bán tạp hóa cũng có vài điểm bán thổ sản địa phương, Đường Dật và Tề Khiết bước chậm đến đầu đường, nhìn ánh mặt trời vàng rực lặn xuống lộ ra một thị trấn tiêu điều, Đường Dật thở dài một hơi, mấy trục năm sau thị trấn nông thôn nhà cao mọc san sát, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt không sánh nổi.
“ Điềm Mật Mật, em cười cái gì mà ngọt ngào vậy …” Giọng hát của Đặng Lệ Quân từ trong một cửa hàng nhỏ phía trước bay tới, trước cửa đang có vài người vây quanh, Đường Dật đi ngang qua, không khỏi cười một cái, thì ra là Karaoke, cách giải trí mới vừa tiến vào Trung Quốc không bao lâu, thị trấn Duyên Sơn vẫn còn chưa có quán bar có phòng hát, ông chủ ngăn âm một bên âm thanh ti-vi, để người biểu diễn, rồi cứ thế mà hát, hình thành phòng hát khiêu vũ Duyên Sơn giai đoạn đầu.
Vì người xem không ít, nhưng không có ai hát, đều cười hi hi ha ha trêu ghẹo nhau, Đường Dật dừng chân lại, chỉ vào quán Karaoke cười hỏi Tề Khiết : “ Muốn hát một bài không?”
Tề Khiết liên tục lắc đầu, nàng cũng không muốn làm Đường Dật nghĩ mình thích khoe khoang, để lại ấn tượng xâu. Dù sao khi đó đứng trước công chúng hát sẽ làm người đó tưởng đối mốt, nói khó nghe một chút chính là cảm thấy giống như bị điên.
Đường Dật cười cười : “ Sợ cái gì, đi, đi hát một bài, ủng hộ sự vật mới mẻ thôi!” Vừa nói vừa kéo Tề Khiết chen vào đám đông, nói với ông chủ: “ Đại ca, tôi đến giúp một tay, hát bài ánh trăng mười lăm đi!” Thật ra Đường Dật ngược lại muốn hát mấy bài hát quen thuộc, nhưng không biết sao nữa trong miệng lại trở thành bài “ánh trăng mười lăm”, trong lòng cười khổ, đại khái là mình càng ngày càng giống lãnh đạo, đi ra ngoài chơi mà cũng không tự giác huênh hoang.
Ông chủ là Lạc Tai Hồ một người hơn bốn mươi tuổi, mi thô mắt to, mang theo sự hào sảng đặc biệt của người Đông Bắc, cười to: “ Được, tiểu huynh đệ, hôm nay cậu là người khách đầu tiên của tôi, tôi sẽ không thu tiền của cậu!”
Ông chủ là Lạc Tai Hồ một người hơn bốn mươi tuổi, mi thô mắt to, mang theo sự hào sảng đặc biệt của người Đông Bắc, cười to: “ Được, tiểu huynh đệ, hôm nay cậu là người khách đầu tiên của tôi, tôi sẽ không thu tiền của cậu!”
“ Cuồn Cuộn Hồng Trần” là ca khúc của Trần Thục Hoa, những năm chín mươi ca khúc này của Trần Thục Hoa chính là đường màu đỏ vạch ngang trời
Ca từ của Cuồn Cuộn Hồng Trần :
“ Em lúc đầu vô ý
Anh tuổi trẻ tao nhã
Tình duyên giữa hồng trần
Chỉ vì sinh mệnh vội vàng lặng thinh không nói
Nghĩ rằng lỗi của thế nhân
Hoặc nhân quả kiếp trước lưu lại
Có cả cuộc đời
Cũng không tránh được khoảng khắc âm dương xa cách
Đến rồi thì khó ra đi
Nhân thế ngao du hơn mười năm
Chia thì dễ tụ lại thì khó
Thiên cổ ưu sầu yêu và hận
Vốn thuộc lòng em
Nó vẫn như cũ trong tim anh
Chỉ vì trần thế chuyển biến làm gương mặt sau mây mưa trở nên thất thường
Vì thế không muốn em đi
Anh muốn tạm biệt để thôi không gặp
Đến nay thế gian vẫn mơ hồ thì thầm
Đi theo truyền thuyết đôi ta
Cuồn cuộn hồng trần có lời thì thầm mơ hồ
Đi theo truyền thuyết đôi ta”
Bài ca triền triền miên miên, Tề Khiết hát lên ngàn chuyển bách chiết, giọng hát dịu dàng dường như vẫn mang theo lực xuyên thấu, từng chữ từng chữ thấm và tâm linh người nghe, Tề Khiết hát rất gợi tình, vừa hát nàng vừa dùng cặp mắt của mình liếc Đường Dật, dường như đang muốn thổ lộ với Đường Dật điều gì đó, bài hát kia có vài phần ai oán, vài phần triền miên, đặc biệt ái ý đều được thiếu phụ xinh đẹp phát huy đến mức tực cùng, làm người vây nghe lặng ngắt như tờ, toàn bộ chìm đắm trong ý cảnh của bài hát.
Đường Dật bị ánh mắt quyến rũ của Tề Khiết làm cho hoảng hốt, tim đập loạn xạ, cho đến khi Tề Khiết hát xong, tiếng vỗ tay vang khắp trời, Đường Dật mới kịp hoàn hồn.
Tề Khiết kéo hắn đi ra, Đường Dật tỉnh táo lại, vội vàng rút tay ra, đã thấy Tề Khiết đang nhìn mình cười, nói: “ Sợ cái gì mà sợ đến mặt mũi trắng bệch ra thế!”
Ông chủ hô lớn: “ Tiểu huynh đệ, đại muội tử, về sau nhớ đến ủng hộ! Tôi cam đoan là không thu tiền!”
Lúc đi tới câu lạc bộ công nhân, Tề Khiết dừng lại, nói : “ Đi xem phim không?” Đường Dật khẽ gật đầu, vụ xưởng đồ hộp lần này đúng là làm phiền lòng nhiều người, nghỉ ngơi thả lỏng một chút cũng tốt, nghỉ ngơi điều độ, kết hợp với lao động mới có thể làm việc tốt được.
Ngồi ở vị trí cũ, buổi chiếu phim chiều nay không biết vì sao, nhiều người hơn so với buổi tối , lúc đó thị trấn Duyên Sơn có ba nơi chiếu phim, câu lạc bộ công nhân, đại lễ đường và rạp chiếu phim, câu lạc bộ công nhân ít chỗ ngồi nhất, môi trường cũng tốt, ghế ngồi thì lại mềm như bọt biển, không giống như đại lễ đường và rạp chiếu phim, ghế cứng như đá.
Đường Dật và Tề Khiết ngồi xuống không lâu, đèn liền được tắt đi, giấy tráng phim bắt đầu chiếu ra một đoạn ngắn hình ảnh, nhìn màn ảnh, Tề Khiết dựa vào bả vai của Đường Dật, nói : “ Này, nghĩ cái gì vậy? Có thể nói chuyện với tôi một chút không?” Trên bàn tiệc nghe Đỗ Đại Vĩ nói về sự tích của Đường Dật, Tề Khiết cảm thấy mới lạ, thêm vào niềm kiêu hãnh nói không nên lời, tâm tình hiện giờ đã rất chưa ổn định trở lại.
Đường Dật cười nói: “ Chuyện về chính quyền, có gì để nói, nhưng mà Tề Khiết, vừa rồi nhìn thấy quán Karaoke, tôi nghĩ ngay, nếu mở một quán bar Karaoke, người làm việc cực nhọc cả ngày có thể tiêu khiển, uống rượu hát ca, làm ăn nhất định sẽ tốt”
Bàn tay mềm mại của Tế Khiết đột nhiên nắm lấy lỗ tai của Đường Dật, thở phì phì nói : “ Gọi là tôi chị, mà sao không biết nghe lời hả? Còn nữa, hai ta tới đây để chơi, cậu cứ cách làm ăn, kinh tế chính trị nói với tôi thế.” Tuy vừa nói vừa lắc lắc lổ tai Đường Dật, nhưng căn bản là không dùng lực, bàn tay nhỏ bé ôn nhu mềm mại, gãi ngứa tai Đường Dật, mềm mềm, ngược lại giống như xoa bóp cho hắn.
Đường Dật hưởng thụ sự thích thú bên tai, cười nói: “ Đương nhiên, loại làm ăn này không thể do nữ nhân làm, người ở quán bar rất phức tạp, tam giáo cửu lưu nhiều lắm, cũng rất loạn!”
Tề Khiết đột nhiên thở dài, bàn tay nhỏ bé buông lỗ tai Đường Dật ra, thuận thế vuốt ve mái tóc của Đường Dật, có phần trìu mến nói : “ Cậu mỗi ngày đều nghĩ tới công việc, có mệt hay không? Có thời gian thì nên nghỉ ngơi đi.”
Đường Dật nói: “ Bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi sao ?” Nói xong thở dài, quả thật, trong lòng Đường Dật hiện tại như đang có lửa, có ưu thế tiên tri tiện giác, nếu như mình không làm gì cả, người khác không biết, thì mình cũng sẽ khinh thường chính mình.
Đang nói chuyện thì những ánh đèn cuối cùng vụt, phim cũng đã bắt đầu chiếu, bộ phim “ Long Hổ Tranh Đấu”, khởi đầu là màn bắn nhau kịch liệt, cũng không biết hai bên mặc tây trang màu đen tiến hành bắn nhau là ai với ai.
Tâm tư Đường Dật căn bản không hướng lên màn ảnh, tựa vào lưng ghế mềm, bắt đầu suy nghĩ công việc tiếp theo Trần Gia phải làm như thế nào, xử lý ra sao.
Đang nghĩ đến xuất thần, thì lại cảm thấy thân hình mềm mại của Tề Khiết chậm rãi dựa hết vào người, vai dựa vào vai mình, đón lấy mùi hương thơm ngát lướt qua mũi, tram gài tóc tinh xảo xinh đẹp như hoa của Tề Khiết chậm rãi tựa trước ngực mình.
Đường Dật sợ run lên một chút, lập tức cười cười, cánh tay vươn ra, kéo Tề Khiết vào trong lồng ngực, đặt tay lên bờ vai mềm mại của nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, Đường Dật thích thú hít lấy mùi thơm ngọt ngào đó, cảm thụ sự mềm mãi dịu dàng, có được hồng nhan tri kỷ như vậy dường như rất thoải mái, không có gì phải gánh vác, tình cảm lại mờ ảo như vậy, nếu như thật sự đột phát mối quan hệ nam nữ thì chỉ còn cách một lớp giấy mỏng, chỉ sợ không còn có loại cảm giác kỳ diệu này, Dường Dật cũng quyết tâm không cho chình mình và Tề Khiết có sự đột phá nào, hiện tại quan hệ này rất tốt. Về phần bạn gái hay tình nhân, Đường Dật vẫn còn không có tâm trí.
“ Đường Dật, cảm ơn cậu” Tề Khiết không đầu không đuôi lại tràn ngập nhu tình nói rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Đường Dật lại nghe được rõ ràng, dùng sức ôm vai Tề Khiết, không nói gì nữa.
Khi hai người đang đắm chìm trong không khí vô cùng ôn nhu, hình ảnh trên màn ảnh biển đổi, đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ, vẽ vãn nhau trong phòng tắm, cực kỳ lộ liễu, người con gái kia con lộ ra bộ ngực lả lơi, thấy thế Đường Dật nhếch miệng, đây là gì a? Hình như có chút ấn tượng, đây là một ngắn phim cấp ba nào đó của Hồng Kông, tên thì đã quên, vài phút sau, màn ảnh lại biến thành cảnh bắn nhau, nhưng lại vài phút sau đó, mản ảnh lại biến đổi tiếp, trở thành cổ trang, màn ảnh có vài nữ tử trong trang phục cổ trang hết sức hấp dẫn, rất có khả năng gây xích mích cái này Đường Dật có ấn tượng, là sắc tình lieu trai của Hồng Kông, Đường Dật sợ run một chút, chợt hiểu được, đây là băng cấp ba làm ẩu thời kỳ đầu của Trung Quốc, các đoạn ngắn phim cấp ba Hồng Kông được trộn lẫn vào, bên ngoài đóng kiện như là phim bắn nhau, chẳng trách tại sao buổi chiều lại có đông người xem như vậy, thì ra đều đến xem “ Phim đồi trụy”, ở thời đại này, phim cấp ba tuyệt đối được công chúng coi là “ Phim đồi trụy”.
“ Đây là cái gi.” Nhìn cảnh màn hai nữa nhân trần trụi em em anh anh, Tề Khiết mặt nóng như lửa, chui đầu vào trong lòng Đường Dật, đánh cũng không đứng dậy, Đường Dật buồn bực, bầu không khí đang ấm áp, lại bị bọn họ làm biến mất.
Phải nói năm 08 phim AV Nhật Bản Đường Dật xem không ít, chứ đừng nói ngay cả tần số online lên mạng cũng có thể tìm được cả đống phim cấp ba, vốn dĩ hắn muốn chạy lấy người, nhưng lại bị thân thể mềm mại của Tề Khiết ôm lấy, nàng đang xấu hổ đến mức không dám động đậy, không thể trách vừa ngồi xong, không thể trách khỏi nhìn qua màn hình, quả thật phim cấp ba kinh điển có vẻ đẹp mắt hơn phim AV nhiều, càng nhích người lên, Đường Dật nhìn thấy mấy người đẹp này đi lên bờ, cặp ngực rung rinh, bờ mông căng tròn, làm ra tư thế mê người, trong lòng khinh bỉ rất nhiều, nhưng không tự kìm hãm được thân thể dần dần nóng lên, dù sao, Đường Dật cũng trải qua những việc bình thường nam nữ, rồi tới năm 1991, gần một tháng, lại chưa nắm lấy tay một người con gái nào, trước không không muốn chuyện này mà thôi, nhưng bây giờ đang ôm trong lòng một đại mỹ nhân xinh đẹp vô cùng, lại thấy hai mỹ nữ trong màn ảnh đang triền miên với nhau, trong mũi trận trận hương thơm mê người, nếu Đường Dật không có phản ứng, thì hắn thật sự có thể hướng tổ chức sách giáo khoa tổ chức bảo cáo danh hiệu Liễu Hạ Huệ hiện đại.
Nghe thấy hô hấp của Đường Dật dần khẩn trương, Tề Khiết len lén ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc, con mắt tròn to long lanh nước mắt chuyển động, dần dần ẩn chứa vài tia tiếu ý.
Đường Dật cố gắng áp chế ngọn lửa lòng, trong lòng lại nói tình trạng hiện tại của mình có thể sẽ bị Tề Khiết phát hiện, đang muốn kéo Tề Khiết dậy, lại cảm thấy trên đùi ấm áp, Tề Khiết chân dài mềm mại tràn đầy lực đàn hồi đã đè ép lên, áo khoác cởi ra, nàng mặc một cái ống bao quần màu đen đầy lực đàn hồi, là phục lưu hành khi đó, cặp chân thon dài bị cái quần ép chặt, đường cong lộ ra, chân đi giày đen thanh tú càng tăng thêm vài phần thục nữ quyến rũ của nữ nhân.
“ Sao thế ?” Đường Dật ngạc nhiên hỏi, Tề Khiết lại không nói lời nào, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, hai chân cũng kẹp chặt chân Đường Dật, làm Đường Dật có thể cảm thấy cái đùi bóng loáng của nàng, sự mềm mại và lực đàn hồi.
Tề Khiết tựa hồ cảm thấy chưa đủ, đột nhiên đem bàn tay đặt lên vạt áo Đường Dật, trước ngực Đường Dật nhẹ nhàng vuốt ve, tuy rằng còn cách một lớp quần áo, nhưng bàn tay nhỏ bé nhưng bướng bỉnh, khều khều trước ngực hắn, hô hấp của Đường Dật càng trở nên khẩn trương, miệng nói : “ Mau bỏ ra!” Nhưng giọng không có âm lượng, thậm chí chính mình nghe thấy cũng qua loa.
Sau đó Đường Dật liền cảm thấy tay mình bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy, đặt tại một phiến cao vút, căng đầy, trắng mịn, vô cùng đàn hồi, cho dù cách vài lớp vải, nhưng Đường Dật vẫn có thể cảm nhận được ngọn núi cao vút của Tề Khiết, tay run lên, lại giống như chạm phải điện không tự giác văng ra, rồi lại chộp tới, tư vị tuyệt với khó có thể miêu tả.
Đường Dật vừa bực mình vừa buồn cười, không phải do cô câu dẫn sao, nhưng thân thể Tề Khiết đã lui lại, sửa sang quần áo, mỉm cười nói : “ Chúng ta đi thôi, để người khác nhìn thấy mắc cỡ chết!”
Trong câu lạc bộ ấm áp như mùa xuân, bên ngoài hàn khí bức nhân, gió lạnh thổi tới, Đường Dật thời phào một cái, bước tới bậc thềm cuối cùng của phòng chiếu phim. Phiền nhiễu trong lòng mới rồi dần dần bị gió lạnh thổi mất.
Thật lâu sau đó, Tề Khiết mới từ bên trong vội vàng bước ra, mặc dù áo khoác ngoài màu xanh đã che đi thân thể hấp dẫn của nàng, chỉ là trên mặt có chút ứng đỏ, càng thêm quyến rũ.
Đường Dật đau đầu, vì hành động thất thố của mình vừa rồi, quyết định một năm tính cách, lúc đầu không muốn phân tâm bởi nữ nhân, sai sót chính là làm gì cũng toàn thua, chính là sắc đẹp trước mặt, mình không nhịn được bị mê hoặc, lẽ nào anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Lập tức cười tự giễu, mình có cái gì anh hùng?
Tề Khiết mỉm cười ôm lấy tay hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ : “ Tối nay đừng đi nữa nhé? Giường nhà tỷ tỷ chính là vừa rộng vừa thoải mái…”
Đường Dật nhìn nụ cười kiều diễm như hoa của Tề Khiết, trong lòng buồn bực, trong lòng nói cô quả thật coi tôi như một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện! Lúc nào đó có thời gian xem tôi trừng trị cô một lần!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê