Vừa cảm giác ngủ đã thẳng đến sáng, Đỗ Lôi Ty cọ cọ vào gối đầu lại vỗ vỗ gối ôm, sau đó nhắm mắt lại thoải mái mà chép chép miệng.
Hôm nay gối hình như hơi cứng, nhưng vẫn có co dãn.
Hôm nay gối ôm hình như hơi to, nhưng vẫn rất ấm áp.
Hôm nay…
“A!”
Tiếng hét như giết heo vang dội cả đỉnh núi, đánh thức Liêm Tuấn đang chìm trong giấc mộng. Sau đó anh nhìn thấy Đỗ Lôi Ty hoảng sợ đang ôm mình, khóe miệng còn phun đầy nước miếng.
Khóe miệng không nhịn được nhếch lên: “Tỉnh rồi à?”
“Chưa tỉnh, vẫn chưa tỉnh…” Sếp tổng đại nhân lại đang cười! Đỗ Lôi Ty nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu thôi miên bản thân, “Đây là nằm mơ, đây là nằm mơ, đây nhất định là nằm mơ…”
“Em đang nói gì thế?” Giọng nói đặc biệt chân thật của Liêm Tuấn một lần nữa vang lên bên tai.
Ông trời ơi, thế giới rộng lớn như vậy tại sao sếp tổng ngay cả trong mơ cũng không tha cho cô? “Đây là nằm mơ, đây là nằm mơ…” Đỗ Lôi Ty càng không ngừng nói thầm, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Cô tin chắc rằng, lần mở mắt tiếp theo cơn ác mộng nhất định sẽ kết thúc.
Song, một bàn tay to bỗng nhiên xoa đầu cô, nhiệt độ ấm áp truyền đến từ đỉnh đầu như thật vậy.
Cái cơn ác mộng này, hình như quá chân thực rồi thì phải?
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên có một loại cảm giác như bị sét đánh, chẳng lẽ hôm qua…
Cô mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của sếp tổng, yếu ớt mở miệng: “Tôi… Có phải là đang nằm mơ không?”
Liêm Tuấn lắc đầu, tiện đà lại mỉm cười một cái nữa.
Ầm…
Linh hồn yếu ớt của Đỗ Lôi Ty không chịu nổi đả kích lớn đến thế, ngã gục.
Trời ạ! Hôm qua rốt cục cô đã làm chuyện gì không thể tha thứ được với sếp tổng đại nhân chứ? Anh ta lại đang cười! Anh ta tức giận đến nỗi phải bật cười! Ở cùng sếp tổng đại nhân mấy ngày nay, Đỗ Lôi Ty cảm nhận một cách sâu sắc, nụ cười này rất quỷ dị, rất nguy hiểm, rất có sắc thái âm mưu.
Cho nên, cô chợt trườn xuống khỏi người Liêm Tuấn, co rúc vào một góc trong buồng xe, liều mạng khoát tay: “Tôi… Tôi không cố ý ôm anh đâu… Tôi tôi tôi hôm qua uống rượu say…”
“Uống rượu say ư?” Liêm Tuấn ngẩn ra, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Đỗ Lôi Ty giơ ba ngón tay lên thề: “Tôi không lừa anh, hôm qua tôi thật sự uống rượu say, chẳng nhớ gì hết. Nếu… Nếu tôi làm gì hay nói gì, anh ngàn vạn lần đừng để trong lòng…” Sếp tổng đại nhân ngàn vạn lần đừng thù cô nha! Đỗ Lôi Ty liều mạng khẩn cầu trong lòng.
Song, mặt sếp tổng đại nhân thì không còn cách nào cứu vãn nổi mà trầm xuống, hơn nữa trầm đến cực kì đáng sợ.
Đỗ Lôi Ty sắp khóc đến nơi, lòng tràn đầy ủy khuất: “Anh đừng nóng giận, hôm qua… Hôm qua tôi cũng không muốn uống nhiều như vậy…”
“…”
“Cùng lắm là… Cùng lắm là lần sau tôi không uống nhiều như vậy nữa…”
Sếp tổng đại nhân rốt cục bùng nổ: “Em còn muốn có lần sau?”
Nghĩ cũng đừng hòng!
Hiện thực tàn khốc lần nữa chứng minh: phản kháng ngắn ngủi, bị áp bức mới là lộ tuyến căn bản vững chắc đến một trăm năm cũng không lay chuyển được. Bạn Đỗ Lôi Ty đáng thương sau khi trải qua chút biến đổi ngắn ngủi, rốt cục bị đẩy hoàn toàn về phía vực sâu bị áp bức.
————- Phân cách tuyến bị áp bức ————-
Vậy là chiếc xe thể thao cao cấp không biết tên màu trắng mở mui xe ra, chở sếp tổng đại nhân nổi giận đùng đùng cùng cô dâu mới vô tâm của anh ta nhanh chóng về nhà.
Vừa đến cửa nhà, nghe được tiếng xe, ông Đỗ bà Đỗ đã ra cửa đứng đón.
“Ông nhìn thanh niên bây giờ xem!” Bà Đỗ kéo kéo tay ông Đỗ, vẻ mặt hâm mộ, “Nhìn hai đứa chúng nó tinh lực tràn đầy, mặc áo cưới cả đêm không về đi tìm kiếm lãng mạn kìa! Ông già, ông cũng phải đưa tôi đi đâu đó, làm một chuyến hành trình lãng mạn dành cho hai người đi.”
“Được.” Ông Đỗ gật đầu, “Chờ tôi về bơm căng bánh xe đạp rồi đưa bà đi sang phố tây ăn đậu hũ thối.”
“… Có thể đổi thành xe đạp điện được không?”
“Bà à, bây giờ nguy cơ tài chính, buổi tối đi xe đạp điện ra ngoài rất dễ bị trộm mất.”
“Được rồi, vậy thì xe đạp cũng được.”
-_- [] [] []
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đã buồn bã ỉu xìu từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của ba mẹ, tâm trạng lại càng kém.
“Ba, mẹ…” Cô mệt mỏi uể oải gọi một tiếng.
Một tiếng này khiến bà Đỗ rất vui vẻ.
Ai u! Con bé này tối hôm qua nhất định là mệt muốn chết rồi, con rể cũng thiệt là, vợ chồng son sau này còn nhiều thời gian, cần gì phải gấp gáp ngay lập tức như vậy? Có điều nói cho cùng, tuổi trẻ đúng là tốt thật!
Cho nên bà Đỗ không những không trách con gái không biết lễ phép mà còn kéo tay con gái hỏi han: “Con gái, mệt muốn chết rồi sao? Nhanh vào trong nhà ăn điểm tâm đi, đừng để đói bụng.”
Đỗ Lôi Ty nhất thời cảm động vạn phần, quả nhiên vẫn là mẹ hiểu con gái nhất! Lại liếc mắt nhìn sếp tổng đại nhân bên cạnh, bây giờ đang cười đến mỹ lệ với ba mẹ, ai biết anh ta mới vừa rồi còn vác cái bộ mặt xì xị cơ chứ.
Hoàn toàn trái ngược mọi lần, bà Đỗ lại xuất hiện vẻ mặt hòa ái.
“Con gái à, ba con với mẹ hôm nay phải về nhà đây.”
“Dạ?” Đỗ Lôi Ty đang gặm bánh mì nướng bỗng sửng sốt, “Hai người về sớm vậy sao?”
“Ừ.” Bà Đỗ gật đầu, “Ba con với mẹ cũng phải xin phép nghỉ ở cơ quan mới tới được, về sớm một chút còn phải đi làm, hơn nữa hai đứa là vợ chồng son mới cưới, hai người già chúng ta ở đây không tiện, cứ về thì tốt hơn.”
Mới vừa rồi còn cảm thấy mẹ bỗng thật dịu dàng, bây giờ đã muốn đi, Đỗ Lôi Ty thật là có chút không nỡ.
“Mẹ, hai người ở lại thêm vài ngày đi mà!” Đỗ Lôi Ty năn nỉ nói.
“Lập gia đình rồi mà còn làm nũng ba mẹ nữa.” Bà Đỗ cười.
“Không phải ạ…” Đỗ Lôi Ty tỏ vẻ ngại ngùng, sau đó liếc nhìn sếp tổng, kiểu này khỏi phải nói chính là biểu hiện của một cô con dâu nhỏ.
Nhưng chỉ có trong lòng Liêm Tuấn là hiểu, cô nàng ngu ngốc này nhất định nghĩ trong lòng là ba mẹ ở đây thì cô mới có chỗ dựa.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy.
Lúc này, ông Đỗ đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Ti Ti, thật ra thì con không cần lưu luyến ba mẹ thế, dù sao hai đứa mấy hôm nữa lại tới cơ mà!”
Mấy ngày nữa? Đỗ Lôi Ty sửng sốt một chút, “Mấy ngày nữa sao lại về nhà ạ?”
“Ai u con bé ngốc này, kết hôn rồi là quên luôn nhà mẹ đẻ.” Bà Đỗ cười không ngừng, “Con ấy, phải lại mặt chứ còn gì nữa!”
Lại mặt!?
Lúc này, chẳng những là Đỗ Lôi Ty mà ngay cả sếp tổng đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Làm sao lại quên chuyện “lại mặt” này chứ.
Thế nào là “lại mặt”? “Lại mặt”” chính là phong tục hôn lễ của dân tộc Hán. Người mới kết hôn sau ba, sáu, bảy, chín, mười ngày hoặc đầy tháng, con rể mang theo quà tặng, cùng cô dâu mới về nhà mẹ đẻ, chào hỏi cha mẹ và họ hàng của vợ.
Mà lễ “lại mặt” ở nhà Đỗ Lôi Ty rất được coi trọng, cho nên ông Đỗ bà Đỗ trước khi đến đã bàn bạc xong với bảy cô tám dì trong nhà, chờ đến khi con gái kết hôn thì phải đưa con rể về gặp người bên nhà mẹ đẻ.
Chuyện quan trọng như vậy, Đỗ Lôi Ty không nghĩ tới, sếp tổng cũng không nghĩ tới. Nhưng cho dù có không nghĩ tới thì cũng nhất định phải đi, ai bảo hai người này kết hôn rồi chứ?
Cho nên, ngày thứ ba sau khi cử hành hôn lễ, Đỗ Lôi Ty cùng sếp tổng đại nhân đi về nhà mẹ đẻ.
Last edited by Trương Cáp; 11-11-2011 at 09:03 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp
Cho nên, ngày thứ ba sau khi cử hành hôn lễ, Đỗ Lôi Ty cùng sếp tổng đại nhân đi về nhà mẹ đẻ.
Ở trên xe của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty ngồi không thoải mái, cô suy nghĩ một chút, quay đầu nói với sếp tổng: “Hay là chúng ta bắt xe buýt đi đi?”
Nhưng mà, sếp tổng đại nhân dùng một ánh mắt nhìn cô: sếp tổng chưa bao giờ ngồi xe buýt.
Đỗ Lôi Ty lại đề nghị: “Nếu không thì… Ngồi xe lửa trở về đi?”
Thế nên, sếp tổng đại nhân mất hứng: “Em chán ngồi xe của tôi đến mức như vậy sao?”
“Không, không!” Đỗ Lôi Ty lắc lắc đầu giống như trống lắc, lương tâm nói, kỹ thuật lái xe của sếp tổng rất tốt, không có gì để phản đối, rất vững vàng, ngay cả cô, người mà thường xuyên say xe cũng không cảm thấy chóng mặt. Hơn nữa lại được chính sếp tổng lái xe, cơ hội như vậy có muốn cũng không thể cầu.
Nhưng vấn đề là, loại xe cao cấp như vậy, đi vào khu phố bé nhỏ của cô, sẽ dẫn tới rất nhiều lời đồn nha!
Nhà của Đỗ Lôi Ty nằm ở khu phố cổ, có nhiều, rất nhiều, các bà, các cô ngồi cả ngày ở dưới nhà, nếu thấy xe của sếp tổng, nhất định sẽ lôi kéo, tra hỏi cô. Đến lúc đó, không biết chừng, ngay cả đứa cháu nội vừa đầy tháng của bà ở tầng dưới cũng biết chuyện cô được gả vào nhà giàu có, nếu vậy, sau này ly hôn chẳng phải là rất mất thể diện sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ như vậy, càng cảm thấy không thể ngồi xe sếp tổng để trở về nhà.
Cho nên, con ngươi của cô đảo đảo, nảy ra một ý hay: “Tôi không thể ngồi một thời gian dài ở trên xe, tôi bị say xe!”
“Say xe?” Liêm Tuấn nhíu mày, “Sao trước kia không nghe em nhắc tới chuyện này?”
“Đó là bởi vì… Bởi vì trước kia ngồi xe với thời gian không lâu… Cho nên không có chuyện gì xảy ra…” Lời nói dối này thật sáo rỗng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tin được, thế nhưng sếp tổng lại tin!
“Được rồi.” Liêm Tuấn gật đầu.
Đỗ Lôi Ty nhất thời kích động, sếp tổng đại nhân cuối cùng vẫn còn có chút nhân tính!
“Chúng ta ngồi máy bay trực thăng đi.”
>o<
Người nào đó bị đóng băng, từ thành phố A đến thành phố J, không tới hai canh giờ ngồi xe lửa, thế mà lại đi máy bay trực thăng…
Cứ như vậy, từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên Đỗ Lôi Ty ngồi máy bay trực thăng để về nhà, cũng là chuyến bay ngắn nhất, vừa mới lên máy bay được mười phút đồng hồ, đã phải chuẩn bị hạ cánh rồi, thật sự là quá 囧.
Nhưng mà, chuyện đáng 囧 còn ở phía sau, sau khi máy bay hạ cánh, một chiếc xe thể thao màu đỏ, còn nổi bật hơn cả chiếc xe thể thao màu trắng của sếp tổng đang đỗ ở trước mặt họ.
Lần này, Đỗ Lôi Ty nhận ra được thương hiệu của chiếc xe ô tô — Ferrari!
Ngồi Ferrari về nhà mẹ đẻ, không chỉ có bà thím hàng xóm, ngay cả chó mèo của thím cũng vây tới, nhìn chăm chăm vào chiếc xe, sau đó rối rít bàn tán với nhau.
Thím hàng xóm Giáp: “Mau nhìn mau nhìn! Xe này tôi đã thấy trên ti vi, giá một trăm vạn một chiếc đấy!”
Thím hàng xóm Ất: “Nhiều hơn chứ? Lúc đầu tôi xem đã hơn ngàn vạn!”
Thím hàng xóm Bính: “Các bà đều sai rồi, loại xe tốt như thế này vài tỷ một chiếc đấy!” (Đỗ Lôi Ty: a di, ngươi xác định đây không phải là phi thuyền vũ trụ? -_- [] [] [] )
Con chó: “Gâu gâu gâu…”
Con mèo: “Meo meo… “
———- Phân cách tuyến 囧 ———
Trước những ánh mắt cực nóng của những người vây xem, Đỗ Lôi Ty cúi đầu bước ra khỏi xe.
Bây giờ cô cực kỳ hối hận, tại sao lúc trước khi đi cô lại không đội mũ? Đúng rồi, đáng nhẽ phải mang thêm cả kính mát mới đúng! Nếu có khẩu trang thì càng tốt hơn… (ngươi định làm thần tượng sao?)
Đỗ Lôi Ty nghĩ như vậy, không nhịn được trộm liếc sang sếp tổng đại nhân một cái. Chỉ thấy anh ta vẫn như bình thường xuống xe, thuận tay đóng cửa xe, sau đó tùy ý sửa sang lại quần áo, hơn nữa lại còn bình tĩnh nhìn Đỗ Lôi Ty nói: “Đi thôi, nhà em ở tầng mấy?”
Trong tích tắc, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên hiểu ra được một đạo lý: Mọi người ở trong mắt sếp tổng, tất cả cũng chỉ là mây trôi.
———— Chân trời mây trôi phân cách tuyến ———-
Đỗ Lôi Ty đưa Liêm Tuấn lên lầu, đúng lúc gặp được dì Trương ở trên lầu đang ôm cháu gái đi xuống dưới.
Dì Trương vừa thấy Đỗ Lôi Ty, vội vã la lên: “Ty Ty, cuối cùng cháu cũng trở lại!”
“Đã xảy ra chuyện gì ạ?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
“Bác cháu đã đợi cháu một ngày!”
“Bác cháu tới đây?” Bỗng nhiên Đỗ Lôi Ty có loại dự cảm bất thường.
“Không chỉ có bác của cháu, còn có cậu của cháu, mợ của cháu, cô, dì…”
Dì Trường bô bô thông báo một danh sách dài, càng nói tâm tư của Đỗ Lôi Ty càng chìm xuống dưới, đến cuối cùng cô muốn rút lui: “Chúng ta… Hay là trở về nhà đi…”
Nhưng Liêm Tuấn chặn cô lại: “Tới cũng đã tới rồi, em muốn chạy trốn sao?”
“Nhưng là…” Trong đầu Đỗ Lôi Ty hiện ra cảnh tượng bị các dì, các cô, các bác vây xung quanh, thật sự là quá kinh hãi!
Song, không chờ cô nói xong, sếp tổng đại nhân đi lên lầu trước một bước.
“Chờ một chút!” Dì Trương gọi anh ta lại, sau đó đem đứa cháu gái trong đưa tới trước mặt sếp tổng, “Sếp tổng, cháu có thể ôm Nini nhà chúng ta một chút có được không?”
Sếp tổng chưa trả lời, cô bé đã vươn tay, giọng nói đáng yêu: “Chú Ô Quy (rùa rụt đầu) ôm một cái!”
Chú Ô Quy? Đỗ Lôi Ty 囧.
Dì Trương cười nói: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, không nên trách móc, không nên trách móc…” Sau đó trừng mắt liếc cháu gái, “Cái gì mà Ô Quy? Là Kim Quy (rùa vàng)!”
Tiểu cô nương ngây ngốc, vừa cười vừa a a đưa tay ra: “Chú Kim Ô Quy ôm một cái!”
Đỗ Lôi Ty: “…”
Đỗ Lôi Ty tưởng rằng, sếp tổng đại nhân nhất định sẽ tức giận, không nghĩ tới anh ta chần chờ trong chốc lát, sau đó đưa tay ôm lấy Nini ở trong tay dì Trương.
Được sếp tổng đại nhân ôm, cô bé rất vui vẻ, vỗ tay hô to: “Kim Ô Quy, Kim Ô Quy… Nini sau này cũng muốn câu Kim Ô Quy…”
Đỗ Lôi Ty thật là dở khóc dở cười: Dì Trương a, không thể từ nhỏ đã giáo dục đứa trẻ như vậy!
Trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cũng mang theo “Kim Ô Quy” của cô lên tầng.
Chưa kịp bấm chuông cửa, cửa đã mở ra trước. Sau đó, không ngoài dự liệu, một đám bà tám thích buôn chuyện vây xung quanh sếp tổng.
“Liêm tổng, nghe nói năm nay cổ phiếu của Liêm thị sẽ lên giá, có thật không? Dì có thể mua vào được không?” Dì Ba là người đầu tiên đặt câu hỏi.
Liêm Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, dì cứ yên tâm mua vào.”
“Tốt tốt, dì sẽ mua nhiều một chút!” Dì Ba hài lòng, gọi điện thoại cho ông xã.
Cô Hai cũng không nhàn rỗi: “Liêm tổng, nghe nói bảo hiểm của Liêm thị mới tung ra một loại bảo hiểm gia đình, chi phí hiệu quả, có thật không? Cô đang tính toán mua bảo hiểm cho cả nhà cô!”
“Có, cô có thể trực tiếp liên lạc với quản lý của công ty cháu, nói rằng cháu giới thiệu tới.”
“Có thật không? Thật cám ơn cháu!” Cô Hai vô cùng thỏa mãn quyết định mua bảo hiểm.
“Cháu rể, bất động sản của Liêm thị, giá tiền có ưu đãi một chút không?” Đang chuẩn bị mua nhà cho con, chú Tư cũng đi lên.
“Không thành vấn đề, giá tiền thương lượng tốt, cháu sẽ để trợ lý của cháu trực tiếp liên lạc với chú.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Chú Tư vuốt râu, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhanh chóng gọi điện báo tin mừng cho con.
Chú Tư vừa đi, Mợ Ba lại đi lên: “Liêm tổng, vừa rồi cháu nói cái bảo hiểm kia…”
…
Cứ như vậy, theo thống kê sơ lược của Đỗ Lôi Ty, chỉ trong một buổi chiều, sếp tổng tổng cộng đã bán đi hai phòng nhỏ, mười mấy phần bảo hiểm, một số cổ phiếu, thậm chí ngay cả bác Hai luôn luôn keo kiệt cũng làm thẻ tín dụng cho cả nhà!
Đỗ Lôi Ty ở một bên thấy vậy, phải bội phục sếp tổng đại nhân có đầu óc buôn bán, ngay cả trở về nhà cũng có thể kinh doanh được nhiều như vậy, rất tốt! Rất mạnh mẽ!
Nhưng khiến cho Đỗ Lôi Ty ngạc nhiên không phải là những thứ này, bất ngờ thứ nhất là quy mô sản nghiệp của Liêm thị, cô không nghĩ tới Liêm thị lại liên quan đến nhiều lĩnh vực và trình độ như vậy, không trách được, Nini ở tầng dưới ôm sếp tổng đại nhân la lên “Kim Ô Quy”. Sếp tổng đại nhân không chỉ là “con rùa vàng”, quả thực chính là một “con rùa kim cương Nam Phi*”! (bị nhiễm quảng cáo của Tivi…)
(*50% kim cương của thế giới đều ở Nam Phi, cho nên đây là khu vực nổi tiếng về kim cương)
Sau khi hoàn toàn ý thức được mình đã câu một con rùa tư sản hùng hậu như thế, tâm tình Đỗ Lôi Ty quả thực khó có thể hình dung.
Cô cũng không quên, cô biết là kết hôn giả. Mặc dù hôn thú là thật, hôn lễ cũng là thật, người cũng là thật, nhưng dù sao tình cảm cũng không phải thật.
Vô số chuyện máu chảy đầm đìa không ngừng nhắc nhở cô: hôn nhân không có tình cảm chắc chắn không cùng đi một hướng, cuối cùng sẽ có một ngày, cô cùng sếp tổng đại nhân sẽ ly hôn, sẽ trở thành hai người xa lạ không chút quan hệ.
Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ty không nhịn được len lén nhìn thoáng qua sếp tổng đại nhân ở một bên đang chuyện trò vui vẻ, kì thực anh rất bá đạo, ác liệt, hà khắc, có thù tất phải trả.
Người này sẽ có một ngày xa mình sao? Vốn đó phải là chuyện làm cho người ta vui vẻ, nhưng vì cái gì mà chẳng vui nổi thế này? Chẳng lẽ là…
Xong rồi! Trong đầu Đỗ Lôi Ty hiện lên một ý nghĩ, mình đã đi theo chủ nghĩa hữu khuynh* rồi!
(*hữu khuynh: đây là một trong các chủ nghĩa của nền giáo dục Trung Quốc, ngang nghĩa với chủ nghĩa bảo thủ, chủ nghĩa đầu hàng.)
Nhất định là bởi vì sếp tổng đại nhân của cô nhìn có vẻ quá mức cường đại, cho nên trong lúc vô tình cô mới phạm phải sai lầm để cho bản thân mình đi theo chủ nghĩa đầu hàng, mà không để ý đến mình là một người phụ nữ thời đại mới, có kiến thức, kiên nhẫn, bền lòng và nghị lực.
Đỗ Lôi Ty ơi là Đỗ Lôi Ty, mày là một thanh niên đầy hứa hẹn đã học hai mươi mấy năm nền giáo dục khoa học xã hội chủ nghĩa Mác-Lê Nin, sao có thể bị một nhà tư bản dọa đến như vậy? Không sai! Mày muốn phản kháng, quyết không thể để cho sếp tổng đại nhân nắm mũi mà dẫn đi như thế nữa!
Lúc này, bà Đỗ bỗng nhiên lên tiếng: “Ty Ty, bây giờ đã muộn, buổi tối lái xe không an toàn, không bằng ở lại đây một đêm đi ha! Mẹ đi quét dọn phòng cha mẹ một lát, cho hai con ngủ.”
Hai mắt Đỗ Lôi Ty tỏa sáng, cơ hội phản kháng đã tới!
Cho nên không đợi sếp tổng đại nhân trả lời, cô đi trước một bước: “Mẹ! Hay là không cần!”
Liêm Tuấn một bên cũng gật đầu: “Như vậy đúng là không tốt lắm.”
Khó có khi sếp tổng đại nhân nhất trí với mình như thế, Đỗ Lôi Ty có chút kinh ngạc.
Đáng tiếc, đầu bên này cô còn chưa kinh ngạc xong, đầu bên kia cũng đã kinh hãi theo, bởi vì sếp tổng đại nhân vừa bồi thêm một câu: “Chúng ta ngủ phòng khác cũng được.”
———— ~*~ ————
Nếu nói phòng khác thật ra thì chính là phòng ngủ trước kia của Đỗ Lôi Ty. Cả cái phòng cũng chưa tới mười mét vuông, trừ một cái bàn đọc sách hơi lớn một chút, cũng chỉ còn lại một giường nhỏ chỉ có thể ngủ một người.
Một cái giường, hai người, ngủ thế nào đây?
Vì thế, Đỗ Lôi Ty bực tức đầy bụng.
Sếp tổng đại nhân sao có thể không thương lượng gì với cô mà đã tự tiện quyết định? Ít ra thì đây cũng là nhà cô mà. Ở trong hang ổ của sếp tổng là anh định đoạt, về nhà mẹ đẻ lại cũng tùy sếp tổng làm chủ! Điều này quá không công bằng!
“Sao vừa rồi anh lại đồng ý với mẹ thế?” Đỗ Lôi Ty lấy hết dũng khí hỏi.
“Có sao?” Liêm Tuấn nhướn mi, “Không phải em để tôi nói như vậy à?”
Chẳng những độc tài, còn trốn tránh trách nhiệm! Đỗ Lôi Ty nóng nảy: “Tôi đâu có?”
“Không có? Nhưng rõ ràng em nói vậy đó…” Bỗng nhiên Liêm Tuấn lật lọng, ánh mắt bén nhọn giết người bắn tới đây, “Chẳng lẽ, em cảm thấy tôi không xứng với phòng ngủ của em?”
Cái nhìn này, làm cho khí thế Đỗ Lôi Ty vất vả dành dụm giống như một quả bóng xì hơi không thể làm gì hơn.
“Đâu có đâu có… Tôi chỉ là sợ anh ngủ ở giường nhỏ như vậy, không thoải mái…”
“Không sao.” Liêm Tuấn chẳng hề để ý mà nói, “Vừa đủ một người ngủ.”
“Một người?” Đỗ Lôi Ty kinh sợ, sếp tổng đại nhân không phải muốn cô ngủ sàn nhà chứ?
“Nếu không, em với tôi cùng ngủ?” Liêm Tuấn hỏi ngược lại.
“… Tôi thích ngủ trên sàn nhà hơn.”
Cứ như vậy, lần đầu tiên Đỗ Lôi Ty phát hiện, sàn nhà của căn phòng ngủ mười mấy năm của mình hóa ra cứng như vậy!
Chuyện thật tàn khốc một lần nữa có chỗ chứng minh, những thứ khuôn vàng thước ngọc trong kịch truyền hình tất cả đều là giả, cái gì mà nam chính mạnh miệng mềm lòng, cuối cùng vẫn nhường giường lại, tất cả đi gặp quỷ đi!!!
Ở trước mặt sếp tổng đại nhân, tất cả đồng tình cũng hóa mây trôi, mây trôi!
Đỗ Lôi Ty mang theo tràn đầy oán khí như vậy mà ngủ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kế tiếp xảy ra sẽ làm sếp tổng đại nhân cả đời khó quên.
————- ~*~ ———–
Đồng hồ ở phòng khách điểm mười hai giờ, Liêm Tuấn trở mình trên giường.
Nằm ở cái giường nhỏ này thật sự khó ngủ, thật không biết nha đầu ngốc này trước kia ngủ thế nào nữa. Tuy nhiên, ngay cả giường còn khó ngủ như vậy, sàn nhà nhất định khó ngủ hơn…
Người ta nói rằng đến nửa đêm, con người đặc biệt dễ bị tổn thương, đây là sự thật.
Liêm Tuấn bỗng nhiên có một chút băn khoăn.
Cho nên, anh tính toán đưa Đỗ Lôi Ty đang ngủ trên mặt đất lên, mới trở mình, đã bị cảnh tượng trước mắt hù sợ. Chỉ thấy người đứng bên giường đang nhìn chằm chằm anh.
“Em…tỉnh rồi ư?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ Lôi Ty không nói gì.
“Em muốn ngủ à, cho em nửa giường này.”
Cô vẫn không trả lời như cũ.
Liêm Tuấn rốt cục không nhịn được: “Này! Tôi đang nói chuyện với em đó?”
Lời nói xong, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên đánh tới, vừa đánh vừa đẩy vừa gặm về phía anh.
“Ai u!” Liêm Tuấn không nghĩ tới cô có chiêu như vậy, nhất thời không kịp ứng phó, liền té xuống từ trên giường. Chờ anh nổi giận đùng đùng đứng lên, mở đèn chuẩn bị dạy dỗ nha đầu không biết trời cao đất rộng này một chút, anh lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Đỗ Lôi Ty đang cả người dáng vẻ hình chữ đại (大) nằm dang tay dang chân nằm ở trên giường, đang ngủ say sưa.
Có lầm hay không? Người này bị mộng du!
———— ~*~ ———–
Thời gian: sáng sớm
Địa điểm: phòng bếp
Nhân vật: Ông bà Đỗ
Bà Đỗ giảm thấp giọng nói, ra vẻ thần bí nói với chồng: “Ông nó, tối qua có nghe thấy tiếng động từ phòng bên không?”
“Có gì à?” Ông Đỗ mang vẻ mặt mơ màng, “Là Ty Ty dáng ngủ không tốt, lại rơi xuống giường sao.”
“Ai nha, ông thật là không hiểu phong tình!” Bà Đỗ khinh bỉ liếc nhìn chồng, “Cái gì mà rơi xuống giường, rõ ràng là chúng ta sắp được ôm cháu!”
“Cháu? Cháu ở đâu?”
“…”
“Mẹ, hai người nói gì vậy?” Đỗ Lôi Ty vừa ngáp vừa đi ra từ trong phòng.
“Không có gì, không có gì…” Vừa thấy con gái đi ra, bà Đỗ lập tức thu hồi vẻ mặt thần bí, cố ý hỏi, “Con à, tối qua ngủ ngon không?”
“Tối qua?” Đỗ Lôi Ty ngáp một cái, “Rất ngon.”
Bà Đỗ không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Không có chuyện gì xảy ra sao?”
Câu hỏi này, khác gì hỏi khó Đỗ Lôi Ty.
Chuyện xảy ra, quả thật rất quỷ dị, cô nhớ tối qua rõ ràng mình là người ngủ trên sàn nhà, tại sao sáng nay tỉnh lại lại ngủ trên giường? Hơn nữa vừa rồi cô còn xém chút nữa dẫm lên sếp tổng đại nhân ngủ trên sàn nhà.
Chờ một chút! Sếp tổng đại nhân ngủ sàn nhà!
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên thanh tỉnh.
Trời ạ, sếp tổng đại nhân ngay cả xe lửa cũng ngồi không quen, sao có thể có ngủ trên sàn nhà? Chẳng lẽ là vì cô…
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đỗ Lôi Ty sáng ngời.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp
Bởi vì Đỗ Lôi Ty lại một lần nữa phấn chấn, thế cho nên lúc ở trên xe đi về, cô vẫn đang trong trạng thái nửa lâng lâng.
Quanh quẩn trong đầu cô chính là nghi vấn về cái kết thúc lúc sáng, sao cô lại leo lên giường được nhỉ? Sếp tổng sao lại ngủ trên sàn nhà?
Chẳng lẽ là cô vẫn luôn trách lầm sếp tổng đại nhân, thật ra anh ấy là một người tốt mạnh miệng nhưng lại mềm lòng chăng?
Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ty cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ, không nhịn được trộm liếc sếp tổng đại nhân đang lái xe một cái. Thật ra thì sếp tổng đại nhân còn khá tốt nữa! Ánh mắt lúc chuyên chú lái xe có một chút mê người, đường viền của khuôn mặt lúc nghiêng đi được ánh sáng mặt trời ngoài cửa xe chiếu vào làm trở nên nhu hoà…
Ý thức được có một ánh mắt ở bên cạnh không ngừng chiếu đến, Liêm Tuấn không nhịn được nhíu mày: “Em đang nhìn gì vậy?”
Xong rồi! Sao mình mê giai mới một lần mà đã bị bắt thế này? Để duy trì hình tượng thục nữ từ trước tới nay của bản thân, Đỗ Lôi Ty quyết định kiếm cớ: “Ách… Mắt anh làm sao vậy?” Tay cô chỉ vào khoé mắt sưng lên của Liêm Tuấn.
Vừa hỏi câu này xong, mặt của sếp tổng đại nhân lập tức hoá đen.
Nhưng người chậm hiểu kia hoàn toàn không nhận thấy được không khí thay đổi, tiếp tục đặt câu hỏi: “Còn cánh tay của anh nữa, sao lại đỏ lên? Còn ở đây nữa…”
Rốt cục, sếp tổng đại nhân không thể nhịn được nữa ngắt lời của cô: “Bị chó cắn.”
(Tiu Ú: *sặc*)
Đỗ Lôi Ty thất kinh: “Chó loại gì mà lợi hại thế?” Thậm chí ngay cả sếp tổng đại nhân cũng dám cắn, nhất định phải nhớ thật kỹ, sau này mua một con nuôi ở trong phòng.
“Chó Crest.”*
(*đây là giống chó nhỏ có chỏm lông xù trên đầu, cái thùng rác mà sếp tổng mua chính là tượng loài chó này đó, ai hông nhớ xem lại c6 nha :”>)
“…”
Đỗ Lôi Ty khóe miệng hơi co giật, sếp tổng đại nhân thật đúng là không hề bỏ lỡ một cơ hội nào tấn công cô.
Được rồi, cô rút lại ý nghĩ trách lầm anh ta vừa nãy, người đàn ông này căn bản là bá đạo, ích kỷ, hà khắc, có phạm trù chủ nghĩa phong kiến có oán thì phải trả!
Nhưng mà, đã bảo không thèm để ý, trong lòng tại sao còn có chút rầu rĩ như vậy?
Đang lúc cô vẫn còn chưa nghĩ ra, ở ngã tư phía trước một chiếc xe ngược hướng từ đối diện lao ra, không còn cách bao xa nữa.
“Cẩn thận!”
Liêm Tuấn chợt thắng lại, đã không còn kịp rồi, mắt thấy hai chiếc xe sắp đụng vào nhau.
Nhưng mà, cái anh không nghĩ đến là, Đỗ Lôi Ty ở bên cạnh lại đột nhiên lao đầu về phía trước, bảo vệ anh.
Hết thảy mọi việc thật sự xảy ra quá nhanh, trong thời gian vài giây đồng hồ ngắn ngủi, va chạm đã ngừng lại.
Liêm Tuấn nhắm hai mắt, cảm nhận được người đang ôm trong ngực, lồng ngực tựa hồ có chất lỏng gì đó vừa ấm áp, vừa dính dính chảy xuống…
Tim anh nhất thời rối loạn lên, vội vàng mở mắt ra: “Này! Em sao vậy?”
Đỗ Lôi Ty giật giật, không đáp.
Liêm Tuấn trong lòng cả kinh, muốn đỡ cô ra.
“Không được…” Người đang ở trong ngực bỗng nhiên ôm chặt hông của anh, mặt tiếp tục dán vào lồng ngực, không chịu rời ra.
“Em rốt cuộc là sao rồi? Nói mau!”
Người ở trong ngực phát ra thanh âm mơ mơ hồ hồ: “Tôi nói, anh không được giận tôi…”
“Được, tôi đồng ý với em! Em mau ngước mặt lên!” Lúc này lòng anh rối cực kỳ, quả thực không dám tưởng tượng đợi cô ngẩng đầu rồi sẽ nhìn thấy gì.
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đã chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ chốc lát sau, cả thế giới trầm mặc.
Chỉ nghe thấy Đỗ Lôi Ty trong hơi thở suy yếu vang lên thanh âm hối lỗi: “Thật ngại quá, say xe…”
Câu chuyện máu me đầm đìa có thực kia vừa dạy cho chúng ta một đạo lý mới: lúc ngồi trên xe mà thấy trong lòng nôn nao, nhất định phải chuẩn bị cho bản thân một cái bao nylon nhỏ, như vậy mới không xảy ra việc nhịn không nổi nhào sang nôn lên người ngồi bên cạnh. Chưa kể lãng phí một bộ tây phục, mà còn vì thế lãng phí tình cảm của sếp tổng đại nhân, như vậy thôi cũng toi mạng rồi!
Lúc tài xế lái xe đón Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty từ Cục Cảnh sát trở về, trời cũng đã tối rồi.
Sếp tổng đại nhân xuống xe trước, vẻ mặt thối đến mức ngửi được.
Phía sau, Đỗ Lôi Ty sợ hãi rụt rè theo sát đi xuống.
Jason đã đứng đợi rất lâu ở cửa lớn, vừa thấy ông chủ tới, vội vàng nghênh đón. Đi đến bên cạnh, ông bỗng nhiên dừng lại, mãnh liệt ngó chừng chiếc áo sơ mi trên người Liêm Tuấn.
“Nhìn cái gì?” Liêm Tuấn mặt trầm xuống, bước ra.
“Không có… Không có gì…” Jason không nghĩ tới ông chủ lửa giận to như vậy, vội vàng thay một khuôn mặt tươi cười, khen ngợi: “Sếp à, khiếu chọn quần áo để mặc của ngài ngày càng thật tốt, xem hình vẽ màu vàng đồng trên áo sơ mi của ngài này, nhìn từ xa giống một con rồng, nhìn gần thì lại không biết giống cái gì, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm nghiên cứu hội hoạ của tôi, người thiết kế áo sơ mi này ắt hẳn là theo trường phái trừu tượng nha!”
Đỗ Lôi Ty ở đằng sau Liêm Tuấn nghe thấy, thiếu chút nữa ngã lộn cổ. Lớn đến thế rồi, lần đầu tiên mới biết mình có thể ói thành tranh trừu tượng như vậy!
“Thật sao?” Liêm Tuấn nheo mắt, “Ông hiểu việc như vậy, tặng ông cái áo sơ mi này, đừng quên mục đích ngày vào công ty.”
Jason: “…”
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, sếp tổng đại nhân hôm nay tâm tình rất tệ, vì để tránh bị đuôi bão quét phải, Đỗ Lôi Ty vội vã và vài đũa cơm, từ sớm đã đi về phòng.
Sau khi về lại phòng, cô mở chiếc máy vi tính mấy ngày trước đã nhờ vả tài xế kéo về giúp từ trong căn hộ cũ.
Cái máy vi tính này đi theo cô cũng rất lâu rồi, mặc dù đã rất cũ kỹ, nhưng tính năng xem như không tệ, thỉnh thoảng có thể chơi vài game nhỏ… coi như tạm ổn. So với những ngày qua ở Liêm gia nhàm chán đến mức chỉ biết nằm ngủ, thế này đã là rất tốt rồi!
Đang chuẩn bị chơi game, chim cánh cụt ở dưới góc phải máy vi tính bắt đầu loé lên không ngừng, Đỗ Lôi Ty vừa mở ra nhìn một chút đã bị loại chữ đậm nét to oạch màu đỏ trên khung nói chuyện doạ cho sợ hãi.
“Đỗ Lôi Ty, mày chết rồi à? Trả lời tao mau!”
Có thể mắng chửi người khác không hề kiêng sợ trên QQ như vậy, trừ bạn tốt Chu Ngọc Phỉ ra thì không còn ai khác.
Đỗ Lôi Ty gặp được Chu Ngọc Phỉ, cho nên dưới đây liền có ghi chép về đoạn nói chuyện phiếm:
Đỗ Lôi Tư: Tao đây.
Heo muốn bay: Đại tiểu thư à, cô rốt cục cũng xác chết sống lại rồi à?
Đỗ Lôi Tư: …
Heo muốn bay: Nói! Mấy ngày nay mày lêu lổng ở đâu? Tại sao gọi điện thoại cho mày cũng không được? Mày muốn vứt bỏ tao phải không? Nói cho mày biết, một đồng tám hào tiền nước ngọt mày còn chưa trả cho tao, đừng mơ vứt bỏ được tao!
Đỗ Lôi Tư: Mỹ nhân, nàng hiểu lầm rồi! Túi xách của ta bị cướp.
Heo muốn bay: Mày muốn gạt người à? Cái cục Nokia đã ngừng sản xuất kia của mày, chẳng ai thèm lấy đâu!
(Aiz: Hàng ngừng sản xuất rồi mới có giá chứ nhỉ? Để vài ba chục năm là thành đồ cổ…)
Đỗ Lôi Tư: Không lừa mày! Tên cướp kia đi xe đạp, ngay cả băng vệ sinh của tao cũng bị cướp mất!
Heo muốn bay: Một chút kỹ năng cũng không có.
Đỗ Lôi Tư: Mỹ nhân, nói nàng nghe cái này, ta kết hôn rồi.
Heo muốn bay: -_- [] [] [] Mày lại đang mộng du à?
Đỗ Lôi Tư: Ta thật sự đã lâu rồi không còn mộng du nữa mà…
(Aiz: Vừa đêm qua…)
(Tiu Ú: làm j có ai mộng du mà biết mình mộng du đâu xD~~ )
Heo muốn bay: Mày gạt người, lúc đó ở phòng ngủ, cũng chỉ có tao mới dám ngủ cùng với mày!
Đỗ Lôi Tư: Tao không có gạt mày, tao kết hôn thật mà!
Heo muốn bay: Mày kết hôn? Vậy con tao có thể huơ tay loạn xạ rồi!
Đỗ Lôi Tư: …
Cứ như vậy, hai người nói chuyện đến tối khuya.
Bỗng nhiên, bụng Đỗ Lôi Ty bắt đầu réo.
Đều do sếp tổng đại nhân buổi tối giận loạn lên, làm hại cô cơm tối chưa ăn no đã rút lui, không phải lại đói rồi chứ?
Đồng hồ xác nhận đã qua mười hai giờ, sau khi khẳng định sếp tổng đại nhân ở trong phòng ngủ, Đỗ Lôi Ty tắt máy vi tính, từ trong phòng len lén chạy ra ngoài.
Mục tiêu của cô là phòng bếp dưới lầu rất xa, biệt thự lớn như vậy, muốn tìm chút đồ ăn trong tủ lạnh hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Nhưng, vì biệt thự thật sự quá lớn, Đỗ Lôi Ty vẫn không tìm được công tắc đèn, không thể làm gì khác hơn là sờ soạng đi tới. Tính cho tới lúc đi thẳng đến chỗ phòng bếp, ít nhất cô đụng tường ba lần, đá ngã nhiều đồ trang trí, còn suýt chút nữa ngã nhào.
Sự thật chứng minh, phòng ốc quá lớn cũng có chỗ không tốt, lấy nhà trọ nhỏ cô từng ở qua mà so sánh, có phải là nó quá hành hạ người không?
Đỗ Lôi Ty vừa oán trách, vừa mở tủ lạnh cao lớn hơn cô rất nhiều kia.
Mở tủ lạnh ra, cô lại 囧.
Sao tất cả đều là đồ uống vậy? Chai chai lọ lọ, chất từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất, nhưng không thể bắt gặp thứ gì có thể nhai được. Sau một lúc vất vả lục lọi trong đống chai lọ mới phát hiện ra một thứ khác loại, định thần nhìn lại, hóa ra là một lọ sốt cà chua!
Orz*, chẳng lẽ bữa cơm trễ hôm nay của bọn họ là từ trong không trung biến ra à?
(*Orz là icon quỳ mọp xuống mặt đất, o là cái đầu, r là tay chống xuống đất, z là cái chân đang quỳ)
Đang buồn bực, bỗng nhiên vang lên thanh âm của sếp tổng đại nhân: “Em đang tìm cái gì vậy?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp
Đèn phòng bếp đột nhiên sáng lên, sếp tổng đại nhân xuất hiện ở phía sau khiến cho Đỗ Lôi Ty – hiện đang chuyên tâm nghĩ đến bữa ăn khuya – sợ hãi. Sau một lát, cô mới để ý thấy sếp tổng đại nhân đang mặc bộ đồ ngủ, hình như cũng mới từ trong phòng đi ra.
Gay go đây, hay sếp tổng cũng đói bụng?
Vì vậy Đỗ Lôi Ty vừa rụt rè trả lời: “Tôi đang tìm đồ ăn…” vừa trộm nhìn thứ sếp tổng cầm trên tay, chắc anh ta cũng đang tìm đồ ăn? Nhưng khi cô nhìn thấy thứ trên tay Liêm Tuấn thì lại ngây ngẩn cả người, bởi vì thứ sếp tổng đại nhân cầm trong tay lại là thuốc đỏ và bông thấm!
Đỗ Lôi Ty sửng sốt, đột nhiên nhớ ra hôm nay sau lúc đụng xe cô quên chưa hỏi sếp tổng đại nhân có bị thương không. Chính mình đã nôn vào người ta, vậy mà ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên hỏi, thật sự là không nên.
Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ty không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Để tôi giúp anh bôi thuốc!” Cô đi tới gần, quyết định bù lại sơ suất của mình.
“Không cần.” Liêm Tuấn miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại mở lọ thuốc đỏ ra.
“Chờ một chút đã!” Đỗ Lôi Ty nhanh chóng bước lên ngăn anh lại, “Đầu tiên phải dùng nước ô-xy già khử độc miệng vết thương mới được!” Cô nói xong, cũng không buồn thanh minh mà giật lấy bông thấm khỏi tay Liêm Tuấn, “Được rồi! Đưa tay ra đây.”
Liêm Tuấn ngẩn người, rồi chậm rãi vươn tay ra.
Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Bị cô nắm tay, một dòng nhiệt nóng không ngừng truyền đến khiến anh quên mất cả vết thương đau đớn.
“Ai da, sao lại sâu như vậy, rách da hết rồi…” Đỗ Lôi Ty vừa sát trùng vừa không ngừng lẩm bẩm, “Bị thương mà cũng chẳng nói một tiếng, nhỡ đâu bị uốn ván thì phải làm sao? Đúng là đồ ngốc!”
囧! Đỗ Lôi Ty khiếp sợ, hóa ra mình đã không cẩn thận buột miệng nói điều đang nghĩ trong lòng.
“Không có gì!” Cô vội vàng lắc đầu.
“Em vừa nói cái gì ngốc đó…”
Đỗ Lôi Ty vội vàng lấp liếm: “Tôi nói mình thật sự ngốc chết đi được, ngay cả anh bị thương cũng không phát hiện ra!” Cô nói xong, trong lòng còn tự xem thường mình cả ngàn lần vạn lần.
Liêm Tuấn thu hồi ánh mắt, khẽ hừ một tiếng: “Coi như em còn biết thân biết phận.”
>o<
Sự thật chứng minh, nói nhiều sai nhiều. Vì phòng ngừa lại để xảy ra sai lầm đơn giản như vừa rồi, Đỗ Lôi Ty quyết định không mở miệng nữa, cứ yên lặng hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại thay sếp tổng đại nhân bôi thuốc.
Nhưng phòng lớn như thế mà không nói một lời nào nên cũng không có âm thanh gì. Dưới tình huống này, rất dễ khiến cho người ta phải suy nghĩ lung tung. Đặc biệt giống như Đỗ Lôi Ty là người có năng lực tự kiềm chế đầu óc tương đối kém nên vừa bôi thuốc vừa bắt đầu nghĩ. Ngẫm nghĩ một hồi thì trong đầu đột nhiên nảy ra một từ, nhưng từ này lại làm cho Đỗ Lôi Ty hoảng sợ.
… Cô nam quả nữ.
Lặng lẽ ngẫm lại, thời gian giống như hiện tại, địa điểm thế này, điệu bộ tay trong tay như vậy, lại thêm khi hai tay tiếp xúc truyền đến cảm giác ấm áp… Thật sự rất khó để người ta không liên tưởng đến những tình huống bạo lực!
Đúng lúc này, từ phía trước lại có ánh mắt y như thế trùng hợp chiếu lên người cô.
Cảm nhận được ánh mắt kia soi mói, Đỗ Lôi Ty không nhịn được len lén nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, sếp tổng đại nhân đang chăm chú nhìn cô, con ngươi đen nhánh vẫn không di chuyển, dường như muốn xuyên thấu qua cô.
Ánh mắt chạm nhau, lại ở dạng mập mờ ban đêm thế này, gian tình chắn chắn sẽ xảy ra!
Đột nhiên, một âm thanh không hợp với tình hình đã phá đi sự yên lặng trong đêm.
Khi Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần thì mặt mày đã đỏ bừng, cô cúi đầu nói nhỏ như muỗi kêu: “Tôi đói bụng…”
Vốn tưởng rằng sếp tổng đại nhân nhất định sẽ khinh thường loại hành vi tầm thường “cơm chiều không ăn no, bữa khuya lại đi mò” như cô, kết quả vừa ngẩng đầu lại thấy một miếng thịt bò đã đặt ở trước mặt.
Rõ ràng đã đói bụng đến mức kêu ùng ục, nhưng đối diện với miếng thịt bò to thế này thì Đỗ Lôi Ty lại không vui mừng nổi.
Sếp tổng đại nhân, anh định đùa bỡn tôi phải không?
Đây là thịt sống đó!!!
Nhưng sếp tổng lại lạnh lùng phán cho cô hai chữ: “Em nấu.”
“Thôi, hình như tôi không đói nữa…” Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng vuốt bụng mình. Thành thật mà nói, trên đời này cô chỉ biết nấu ba món ăn là mì tôm rau luộc, mì tôm sốt cà chua và mì tôm chân giò hun khói.
Nhưng mà sếp tổng đại nhân hiển nhiên không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Anh tao nhã kéo tay áo xuống, nhân tiện lại tao nhã mở miệng: “Tôi đói bụng.”
…
Nếu như tất cả có thể làm lại lần nữa, Đỗ Lôi Ty tình nguyện để mình bị chết đói cũng sẽ không xuống lầu đi tìm bữa ăn khuya làm gì. Chính vì ý nghĩ tội lỗi như vậy đã làm cho cô hiện tại không thể không đảm nhiệm vai trò nữ đầu bếp, phải làm bữa ăn đêm cho sếp tổng đại nhân.
Nhìn miếng thịt bò này mà trong lòng Đỗ Lôi Ty chỉ có một ý nghĩ: thịt bò ơi thịt bò, tại sao mày không phải một gói mì ăn liền cơ chứ?
Một bên là sếp tổng đại nhân không thể đắc tội, một bên là Vua thịt bò đắc tội không nổi, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cắn răng: Vua thịt bò à, ngài đành chịu uất ức một phen mà trở thành mì ăn liền nha!
Có thể hiểu được, khi cả đĩa to chứa cái món được cho là thịt bò nấu theo kiểu mì ăn liền xuất hiện ở trước mặt Liêm Tuấn thì sắc mặt của anh khó coi đến cỡ nào.
“Đây là cái gì?” Mặt anh không chút biểu tình mà hỏi.
“Mì… A không! Là thịt bò luộc!” Đỗ Lôi Ty chột dạ trả lời.
Quả nhiên, sếp tổng đại nhân nhíu mày: “Thứ này cũng có thể ăn sao?”
“Hẳn là… Có khả năng… Có lẽ… May be… Có thể chứ…”
“…”
Điều khiến Đỗ Lôi Ty không ngờ tới là món mì… A không! Món thịt bò luộc lại thật sự có thể ăn được! Sau khi sếp tổng đại nhân ăn xong miếng thịt bò đầu tiên thì ngừng một chút rồi lại gắp miếng thứ hai.
Trong lòng Đỗ Lôi Ty lập tức dấy lên hy vọng: “Ăn ngon không?”
“Khó ăn chết được.”
Khó ăn sao? Niềm tin vừa mới hình thành lại bị bóp chết.
Cô biết chưa tới mức ăn ngon lành được, nhưng nếu gọi là khó ăn đến chết thì cũng quá phóng đại rồi? Cô đã dựa theo cách nấu ba món mì tôm kia rồi mà!
“Tôi không tin, để tôi nếm thử xem.” Đỗ Lôi Ty không cam lòng.
“Không cần.” Liêm Tuấn ngăn cô lại.
“Không được, tôi nhất định phải nếm thử xem!” Đỗ Lôi Ty không thuận theo, nhất định không từ bỏ.
“Chẳng lẽ em cho rằng tôi đang lừa em?”
“…”
Sếp tổng đại nhân tiếp tục ăn.
Năm phút đồng hồ sau.
“… Tôi đói bụng, anh để tôi nếm một miếng đi?”
“Chẳng phải em vừa nói không đói bụng ư?”
“…”
Lại năm phút đồng hồ trôi qua, sếp tổng đại nhân vẫn còn ăn! Vừa ăn vừa lắc đầu.
Đỗ Lôi Ty rốt cục phẫn nộ: “Nếu khó ăn như vậy thì sao anh vẫn còn ăn?”
“Không ăn, chẳng lẽ để lãng phí à?”
“…”
Cứ như vậy, dưới khí thế mạnh mẽ của sếp tổng đại nhân, Đỗ Lôi Ty chỉ có thể ngồi trơ mắt nhìn anh ta ăn sạch sẽ cả đĩa thịt bò “khó ăn đến chết” này.
Ngay cả một mẩu thịt bò vụn cũng không chừa lại cho cô!
Sau khi ăn xong, sếp tổng đại nhân lắc đầu ra lệnh: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày em phải đi theo chị Ngô học nấu ăn.”