Quyển 1: Băng tuyết hữu tình
Chương 10 : Nan Huynh Nan Đệ
Dịch giả: dreamweaver
Nguồn: TTV
Đầu tiên tại thượng cổ thần thánh cự long tộc tra xét, thượng cổ thần thánh cự long thực sự có tồn tại, hơn nữa còn có một con thuộc thượng đẳng sinh sống tại nhân gian. Ba trăm năm gần đây, thượng cổ thần thánh cự long nổi danh nhất là tại chúng thần chi chiến, là tọa kỵ của thánh long kỵ sĩ Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn – Lục băng long Thái Mục Cách Nhĩ. Thượng cổ thần thánh cự long không cần dùng chú ngữ có thể thi triển ma pháp chúc tính cấp năm đồng hệ. Đồng thời có thể hóa thành người, duy nhất một điều làm người ta lo lắng là, sau khi trưởng thành thần thánh cự long còn có trí tuệ tuyệt vời, nhưng mà bốn trăm năm từ khi sinh đến khi trưởng thành thì y như con nít ba tuổi, không có lý trí, chỉ có tâm tính sung mãn, chơi đùa cuồng nhiệt, dễ bị tổn thương bởi ma pháp có tính hủy diệt.
Sáng thế thần khi sáng tạo ra các chủng tộc, đã vì thần tộc mà tạo ra một loại long làm tọa kỵ. Long cùng loài người, tinh linh đều giống nhau, đều là chủng tộc trung đẳng, sau khi sáng thế thần tịch diệt, tọa kỵ long được người cưỡi phóng thích, đi xuống trần gian xưng hùng khắp nơi, dân gian gọi là cự long. Cự long có trí tuệ rất cao, am hiểu một loại ma pháp, đồng thời có sức phá hoại rất cao. Đồn rằng, có một vài chủng tộc thần bí thuộc thần tộc hoặc ma tộc có thể cùng tọa kỵ long nói chuyện, rồi còn có thể cưỡi lên lưng chúng, người đời gọi là thánh long kị sĩ.Theo nghiên cứu thì chủng tộc này không di truyền huyết thống thánh long kỵ sĩ cho đời sau, vì vậy trong một số tộc rất ít người, lâu lắm mới xuất hiện một người có dòng máu thánh long kỵ sĩ, nhìn trước mắt các đế quốc chỉ có khoảng chưa đến năm hay mười thánh long kỵ sĩ.
Nhìn vào các binh đoàn của các đế quốc, đột kích chủ lực chính là long kỵ binh, sự thực tọa kỵ chỉ là địa hành long. Theo nghiên cứu, chúng là một nhánh nhỏ của long tộc, sáng thế thần khi sáng tạo ra long tộc đã tạo ra nhiều sản phẩm không đạt tiêu chuẩn. Tuy nhiên những sản phẩm không đủ chuẩn này, năng lực khá tệ nhưng năng lực cầu sinh thì lại rất, rất cao, sinh sống tại khắp nơi trên thế giới. Đôi lúc người ta bắt gặp một con địa hành long có khả năng có ma pháp đơn giản, còn đại đa số chúng đều dùng sức mạnh cuồng bạo của mình công kích. Trong cự ly ngắn,long kỵ binh chính là binh chủng gây cho người ta nhiều ác mộng nhất.
Bản ghi về hiện đại binh chủng học – một nhà bác học vô danh viết” Long kỵ binh tương sinh tương khắc”
“ Gừ … gừ” con gấu thở hồng hộc, thân thể giãy dụa cào cấu.
Trong mắt Amy, sau đó là …” Ah ah..” Amy la lên một tiếng thất thanh, té sệt xuống đất.
Nguyên con gấu tuyết vốn là lông màu trắng, hiện tại một mảng màu đỏ loang lổ, vết thương rộng toang hoác,một mảng ruột thòi lòng thòng ra ngoài ( nguyên con gấu khi rút kiếm ở dưới hồ nước vô tình làm xé toạc cả bụng, khúc đó hơi ghê nên mình không dịch ), chả trách Amy sợ đến như vậy, dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ.
“Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy ăn cơm nè.. có gái đẹp nè,… cố lên, dậy đi” Amy nằm bất động bên vệ đường, bên cạnh nó một thằng nhỏ áo đen vừa lay vừa kêu to.
“ Lục nhi, coi chừng hắn, ta đi dọc hồ nước tìm tuyết đọng …”.
“ Á, lạnh chết đi..”, lúc còn nhỏ bị Trì Hàn Phong hành hạ, Amy đã sớm biết triệu chứng”thanh thần băng tuyết” ( đắp tuyết lên mặt cho người đang mê cảm thấy lạnh tỉnh dậy ), đang mê hồ, nghe thấy hai chữ” tuyết đọng” nó liền lập tức tỉnh lại.
“ Con gấu, con gấu đâu rồi” Vừa mở mắt, Amy lập tức nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp hồi nãy.
“Kì quái, ta còn chưa kịp tìm tuyết, ngươi lạnh cái nỗi gì? Gấu bị ngươi giết chết mất rồi, nhà ngươi cũng thật là dữ dằn đó” Thằng bé áo đen kinh ngạc nói” Con gấu mẹ bị ta dùng tên bắn thủng xuyên từ tai trái qua tai phải chết ngay lập tức rồi, đó là biện pháp nhanh nhất để giết gấu; còn con đực thì quá ngu ngốc, tự mình phá bụng của mình, chết sớm”
“Mẹ nó, làm ta sợ chết đi được” Amy tuy mới tỉnh dậy nhưng cảm thấy rất kinh khủng, mệt đến mức không ngồi dậy nổi
“ Ta gọi là Đại Thanh Sơn, Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn, còn ngươi?” Thằng bé hấp háy mắt, cười cười đưa tay về phía Amy.
“Ta là Amy, Amy Haber” nắm lấy tay thằng bé, Amy mượn thế đứng lên.
Tại chúng thần chi chiến, làm rung chuyển cả nhân giới, thiên giới, ma giới, trở thành” Nhân Long thần” là ba thiếu niên, hiện nay hai người trong số họ đang gặp mặt. Sau đó, mỗi lần Đại Thanh Sơn nhắc lại tình cảnh lúc này, Amy nếu có mặt ở đó, lập tức dùng ma pháp mạnh nhất giáo huấn hắn – chuyện này về sau hãy nói.
Lại quay lại bọn Amy sau khi giết được hai con gấu tuyết khủng khiếp.
“Vừa rồi ngươi thật lợi hại, thanh kiếm của ngươi thế nào mà lại xuất ra pháp thuật được vậy” Đại Thanh Sơn cầm Băng Nhận, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Amy.
“ Đó là cha của ta cho ta.. ngươi không phải lúc đấy đả xỉu rồi hay sao? Sao lại thấy ta sử dụng ma pháp”
“ Ai nói ta bị xỉu chớ, chỉ là gấu không ăn xác người chết, ta thấy ngươi có khả năng cầm chân bọn gấu một chút nên trước tiên ta giả bộ xỉu, sau đó bọn gấu tập trung đuổi đánh ngươi, ta liền trờ dậy từ xa giương cung bắn chết gấu mẹ” Thằng bé áo đen nói tỉnh bơ.
Amy cũng thầm phục Đại Thanh Sơn nói dóc không đổi sắc.
“ À ra vậy, lần sau tốt nhất đừng làm vậy nữa nhe, ta sợ chết đi được. À, ngươi vì sao phải bắt gấu con vậy, nguy hiểm quá đi” Amy trong lòng vẫn còn thấy run.
Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn, năm nay 15 tuổi, sinh sống tại Tiểu Giác thôn phía bắc Long Nha Sơn, nhưng không phải là người Cáp Mễ. Tổ tiên hắn vì thấy Cáp Mễ vương quốc đánh thuế rất thấp mà di cư đến đây.
Khi hắn mới 9 tuổi, cha mẹ của hắn một lần đi săn cùng người trong thôn,đi nhầm vào Lục Long đài, làm long tộc nổi giận, kết quả một con long cực kỳ to làm ra băng tuyết đè chết bọn họ gần hết.
Chỉ có một số ít chạy thoát, Đại Thanh Sơn từ đó thành cô nhi.
Nếu như không phải người trong thôn thương tình hắn tiếp tế lương thực, Đại Thanh Sơn đã sớm chết rồi. thằng bé nghèo đáng thương từ đó phải tự lo lấy thân, Đại Thanh Sơn khi lên 10 đã tự biết đi đào động chuột tuyết, dùng cung nhỏ bắn thỏ tuyết. Lớn hơn một chút, hắn cùng người trong thôn đi săn bắn thú rừng.
Ba năm trước đây, hai con gấu tuyết di cư đến gần thôn, đa số gấu tuyết đều sinh sống tại bờ biển để ăn hải sản, không hiểu vì sao hai con gấu tuyết này lại đến thôn Tiểu Giác nằm khá xa bờ biển như vậy, lại còn thường thường tấn công gia súc trong thôn. Mấy lần tập trung săn lùng không làm chúng thương hại gì, lần này Đại Thanh Sơn phát hiện chúng mang theo con đi kiếm ăn, thừa lúc sơ ý hắn đánh cắp gấu con rồi bỏ chạy.
“ Há há, ngươi xem” – Đại Thanh Sơn cực kỳ đắc ý kể cho Amy quá trình hắn chạy trốn từ trên núi xuống dưới núi như thế nào – kết quả quần áo hoàn toàn rách nát hết,” Ta vốn là đã tính trước sẽ đem bọn gấu con đến dịch trạm, ở đó có binh lính, sẽ giết được hai con gấu kia”
Hai đứa trẻ mục cùng giống nhau, Amy đến dịch trạm Long Nha sơn chờ sư phụ, còn Đại Thanh Sơn lại muốn đến dịch trạm để bán hai con gấu con. Đại Thanh Sơn rút ra một thanh chủy thủ sắc bén vô cùng, trước tiên hắn rọc lấy da gấu, thuận tay chặt luôn tay gấu, cuối cùng moi luôn cả mật gấu ra.
“ Gấu đã chết rồi, sao ngươi tàn nhẫn quá vậy, moi tim xẻ ruột chúng?” Amy cảm thấy kì lạ.
“ Da gấu có thể bán lấy tiền đó, đặc biệt là gấu tuyết càng hiếm nữa, tay gấu lại là món ăn trân phẩm, chắc chắn ở dịch trạm sẽ có người mua giá cao. Còn mật gấu.. ồ.. ngươi xem, mật của gấu bị giết khi giận dữ khác với mật gấu thường, so với gấu bắt bằng bẫy thì to gấp đôi, vậy thì bán được rất nhiều tiền đó”
Vừa nói, Đại Thanh Sơn vừa cần mẫn làm việc, sau đó, hắn kiếm vài thanh củi chất xung quanh xác gấu rồi cho một mồi lửa, thuận tiện hơ da gấu lên trên cho khô.
Ngày thứ hai, hai cậu bé cười vui vẻ xuất hiện tại Long Nha dịch trạm, đúng như lời Đại Thanh Sơn nói, tất cả đều bán được rất rất nhiều tiền – 200 đồng vàng, đủ cho một người bình thường sống mười năm.
Đại Thanh Sơn là một thằng nhỏ hào phóng, lập tức mời Amy ăn một bữa thịnh soạn. Sau khi Amy ăn thỏa thích, hắn lại ở lại cùng Amy chờ Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát.
Băng tuyết đại lục về đêm rất lạnh, gió bấc đem theo tuyết từ Long Nha sơn thổi đến, Amy cùng Đại Thanh Sơn khẩn trương đứng đợi. Hai thằng bé không ngủ được muốn nói chuyện phiếm cùng nhau, lại sợ tốn tiền xuống quầy rượu nên rủ nhau ra ngoài trời cùng đứng.
“Gâu gâu..” con chó nhỏ màu xanh đi theo Đại Thanh Sơn và Amy đột nhiên chạy lên trước, tru lên sung sướng.
Amy kể cho Đại Thanh Sơn nghe về Trì thúc thúc và Lôi Cát sư phụ, rồi lại miêu tả lúc đi dạo thưởng thức phong cảnh của Tuyết nguyệt hồ ra sao, rồi lại nói về Lâm Tử lý, Đại Thanh Sơn càng nghe càng thích, thì ra trong vùng băng tuyết cũng có hồ nước nóng? Mà lại còn lớn như vậy, Đại Thanh Sơn đương nhiên chưa từng đi qua.
“Ối chà, lạnh chết đi được..” ngày kế tiếp lại trôi qua, đang nằm trên giường ngủ, Đại Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh bởi một tiếng thét thất thanh, nhìn trong phòng xuất hiện hai người cùng một con tuyết lang cực to. Lão già nhìn hơi phờ phạc, đứng cạnh là một người thanh niên tay cầm một thanh kiếm cực to, cất tiếng cười rất dễ nghe tiến đến giường Amy nói” Cuối cùng cũng gặp được con”.
Lão già trông phờ phạc nhìn Đại Thanh Sơn và Lục nhi với vẻ chú ý.
“ Quái dị, để ta xem ta nhìn thấy gì” lão già cười mỉm nhìn Đại Thanh Sơn” Thằng nhỏ, ngươi tên gọi là gì?”
“Đại Thanh Sơn, Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn”
“ Ta không hỏi ngươi, ta hỏi vật màu xanh dễ thương kia” lão già vẫn tiếp tục cười mỉm.
“À, đó là con chó nhỏ của ta, nó gọi là Lục nhi”.
Trăm nghe không bằng một thấy, Đại Thanh Sơn nhìn sơ qua người thân của Amy, đơn giản hắn thấy hơi khùng khùng, cuối cùng quyết định – kiếm cái gì ăn đã rồi nói sau.
“ À à đúng đúng, là con chó nhỏ” Lão già vẫn cười mủm mỉm” Ngươi.. cùng con chó này đã ký khế ước chưa?”
“Khế ước gì?” Đại Thanh Sơn không hiểu.
“Tiểu bằng hữu, như vậy ngươi nghĩ xem có tốt hay không nhé, con chó của người bốn trăm năm nữa mới trưởng thành, ngươi nuôi nó bây giờ thực sự vô dụng, hay là ngươi đem cho ta” lão già dịu dàng nhìn vào mắt Đại Thanh Sơn” đương nhiên, có điều kiện kèm theo, ngươi xem thử tốt hay không. Nếu như ngươi muốn học ma pháp, ta dạy cho ngươi bảo đảm ngươi thành cung đình đại ma pháp sư; Nếu như ngươi muốn thành kỵ sĩ, người thanh niên kế bên ta có thể dạy cho ngươi, ngươi thấy con bạch lang to lớn đằng kia chứ. Đó là ảo thú, có thể cỡi được. Một năm từ đây trở về sau, ta sẽ cho ngươi một con ảo thú nhỏ và giúp ngươi trở thành đế quốc ảo thú kỵ sĩ”.
Trừ Đại Thanh Sơn, ba người còn lại đều phản ứng hết sức khác nhau.
“Ay dà …” Amy thở dài một hơi, đúng là cần cù ba năm chỉ cần ba ngày sinh tật là mất hết, mấy ngày không gặp, Lôi Cát sư phụ đã bị nhiễm tính xấu của Trì thúc thúc rồi, còn muốn chôm ảo thú của người ta đem đi nữa. Sang năm không biết số ảo thú được phát ra thế nào, nhưng mà hai con trong đó chắc chắn đã bị người ta”quy hoạch” trước rồi.
“ Hừ hừ, ta mặc kệ, ta đường đường là một kỵ sĩ đế quốc, ông nói ta thu đồ đệ là ta thu hả, thiệt là không coi mặt mũi ta ra gì cả” Trì Hàn Phong phẫn nộ nói.
“Gào gào..” trong đầu Lục nhi vừa mới nghe xong những điều đó, nó liền hung hăng nhảy đến chân Lôi Cát sủa inh ỏi.
Quyển 1: Băng tuyết hữu tình
Chương 11: Long Huyệt
Dịch giả: dreamweaver
Nguồn: TTV
Với người lạ mà nói, long huyệt không nghi ngờ gì là nơi nguy hiểm nhất. Người ta thường nói, long thường có thói quen tại chỗ ở gia trì ma pháp, ma lực của ma pháp tùy ở gần ở xa trung tâm mà tăng gia, tại giữa long huyệt, mỗi con long đều gia trì một lĩnh vực vốn là đặc điểm của riêng chúng – long vực. Dù vậy, vẫn có vô số những mạo hiểm giả thâm nhập long huyệt, đại khái có thể kể ra ba dạng:
Dạng thứ nhất chiếm số lượng nhiều nhất –tham lam giả, bọn chúng đều biết, long cất giữ rất nhiều đồ quý như: tiền vàng, đá quí, vũ khí ma pháp, thủy tinh ma pháp, gương v.v… một cái long huyệt thực sự là một bảo tàng phú gia địch quốc, nếu như có được thì còn gì phải lo nữa?
Dạng thứ hai – phục cừu giả, không thể phủ nhận, một số lượng nhỏ long có thói quen coi con người là thức ăn, vì để bảo vệ chính mình, vài thôn làng đã thuê dong binh hoặc dùng chính sức lực của họ đến long huyệt để trừ khử nghiệt long.
Dạng thứ ba, đồ long giả, đây là một loại người rất kỳ quặc được xã hội sinh ra. Với những người dũng mãnh, họ sùng kính nhất là hai loại người liên quan đến long: Long kỵ sĩ và đồ long giả. Phần lớn khi lựa chọn chức nghiệp, nếu như phát hiện mình không có thần tộc hoặc ma tộc huyết thống, thế thì không thể trở thành bạn tốt của long, đa số người đều chọn.. giết long – để mọi người đều biết hắn ta vĩ đại hơn cả long. Về góc độ tự kỷ mà nói, nếu như không thể chiếm được thứ mình thích thì chi bằng hủy diệt nó, đại khái một số người ích kỷ thường nghĩ như vậy.
Sơn Hải Kinh – Long tộc ( dẫn )
“Con vật thật dễ thương”Lôi Cát vẫn giữ vẻ ngoài hiền lành, cười mỉm đưa tay về phía con long nhỏ.
“Wao..”Lục nhi không khách khí gì ngoạm ngay vào tay Lôi Cát, có khả năng là bởi vì lần đầu tiên nó thấy một bàn tay dơ dáy đến mức như vậy.
“Ồ, ngươi không nên cắn đó” lão pháp sư cười mỉm nói”Ta đã thạch hóa bàn tay rồi, ngươi cắn chỉ tổ gãy răng”
“goằm goăm..” Lục nhi dùng thêm một chân dụng lực cắn xé, vừa thở vừa phun phì phì vào tay Lôi Cát một đám bụi đất, nguyên đám bụi này là màu xanh mà khi chạm vào tay Lôi Cát thì biến thành màu đen xì.
“Thẳng nhỏ, ngươi vừa rồi nói ngươi tên là gì?”Xem ra quá trình thạch hóa không có tác dụng, bàn tay đen xì của lão pháp sư đã bị Lục nhi cắn xịt ra cả máu. Sắc mặt vẫn không đổi, Lôi Cát vừa chùi máu vừa nhìn vào Đại Thanh Sơn hỏi.
“Đại Thanh Sơn, Cáp Nhĩ Khắc Đại Thanh Sơn” Người cũng như tên, trầm trầm ổn ổn đại thanh sơn, dù cho có người đả kích hắn, hoặc khinh thường hắn, hắn cũng vẫn như núi, trầm lặng không có phản ứng gì cả.
Có lẽ là nhờ bản tính thiện lương, vẻ ngoài chất phác cùng với tác phong hành sự đáng tin cậy, hắn mới có thể nhận được ân huệ của Thượng cổ băng hệ cự long.
10 tuổi, trong khi những đứa khác còn đang bận khóc nhè với mẹ, đại thanh sơn đã bắt đầu tự đi săn một mình cả năm trường.
Rất khó tưởng tượng, tại một vùng băng tuyết đầy trời, một cậu bé thế nào đối mặt với con mồi to hơn hắn gấp rưỡi, hoặc chính xác mà nói thì hầu như toàn bộ động vật tại đây đều xem hắn như là vật săn chứ không phải hắn săn bọn chúng.
Mới đầu còn có một ít thôn dân cho hắn thực phẩm, nhưng khi mùa đông đến, ngày cực kỳ ngắn chỉ có hai giờ, đa số các động vật đều tiến vào trạng thái ngủ đông, cơ bản là không thể nào tiến hành đi săn đông người được. Mọi nhà đều dựa vào số thú săn được ít ỏi vào mùa hè mà cho hắn một số lượng thực phẩm tương đối nhỏ.
Xin đồ ăn của người khác, thông thường không phải là tác phong của Đại Thanh Sơn.
Ngày ngắn đêm dài, cậu bé 9 tuổi Đại Thanh Sơn thường thích làm một chuyện – nằm ngủ.
Chính là khi ngủ, hắn có thể quên đi hoàn cảnh hiện tại. Chính là khi hắn ngủ, có thể nhìn thấy mặt trời; Chính là lúc hắn ngủ, có thể ăn rất nhiều món ăn ngon lành; Cũng chính là khi lúc hắn ngủ, hắn có thể nhìn thấy cha mẹ đã qua đời của mình đứng dưới tuyết. Và cũng nhờ ngủ, hắn tiết kiệm được thể lực.
Nhưng mà, tại giấc mộng, hắn thường cảm thấy đói thường xuyên.
Đói khát, lạnh lẽo, trong ký ức của Đại Thanh Sơn về tuổi thơ ấu của mình chỉ có vậy.
Thực sự đói không chịu nổi, cái đầu hôn mê của Đại Thanh Sơn cuối cùng cũng nghĩ ra được một chuyện, tình hình thế này, ta có thể đi bắt một loại thú rừng nhỏ: thỏ tuyết. Hắn liền thử chôn bẫy, đặt cung, đào bới hang thỏ tuyết.
Tuy nhiên thú rừng tại băng phong đại lục vốn đã sớm quen với các hoạt động săn bắn của loài người, trừ phi là quy mô to lớn, ngoài ra không kể là thỏ hay là cáo, đều dễ dàng tránh được bọn thợ săn lão luyện muốn lùng bắt chúng, nói gì đến một đứa nhỏ ngây thơ.
Dù cha hắn có để lại một cây cung, nhưng làm sao một đứa nhỏ 9 tuổi có thể đủ sức mạnh để sử dụng cây cung mà ngay cả một người trưởng thành cũng giương không nổi chứ?
Có vài lần, tại sườn núi phía đông mặt trời, Đại Thanh Sơn nhìn thấy một số thú rừng chết vì lạnh, nhưng mỗi khi hắn đi săn đều tay trắng trở về, hắn đành nhấm nháp một chút thịt lấy từ đống xác thực vật đã chết kia.
Ăn uống như vậy, Đại Thanh Sơn càng lúc càng ốm yếu, chân càng lúc càng loạng choạng. Nhìn hắn, mọi người trong thôn đều nghĩ: Cậu bé này chắc không qua nổi mùa đông, muốn giúp cũng không được, đời sống tại băng phong đại lục quá tàn nhẫn, đồ ăn thực sự không nhiều …
Cho đến một ngày, người dân trong thôn bỗng nhiên thấy Đại Thanh Sơn đứng sừng sững một mình ở phía ngoài thôn, dưới chân hắn là một con thú rừng thuộc loại ăn thịt cực to – tuyết báo.
Tất cả đều sững sờ.
Tại Long Nha sơn, tuyết báo thân thể cực kỳ linh mẫn, móng vuốt sắc bén, có thể bơi, có thể leo trèo, lực công kích rất mạnh, một con tuyết báo có thể đương đầu với cả một bầy tuyết lang.
Thợ săn thấy báo thường len lét tránh xa, bởi vì ngay cả mười thợ săn cũng không thể giết nổi một con tuyết báo.
Làm sao một đứa trẻ mồ côi có thể giết được tuyết báo chứ?
Những ngày trời đông, tình nghĩa láng giềng hết sức lạnh nhạt, không có ai đi thăm ai, không phải chỉ bởi vì để tiết kiệm sức lực, mà thực chất mà nói, mọi người đều”vô sự bất đăng tam bảo điện” ( không có chuyện gì thì không cầu thần bái Phật, ý nói xin xỏ). Rất nhiều người thầm suy đoán”Liệu có phải con báo này bị lạnh đến chết?”
“Không biết.”
“Ngươi nhìn xem, hắn không có thụ thương, ngươi nghĩ đánh nhau với tuyết báo mà không thể bị thương sao?”
“Ngươi lại nhìn kỹ đi, trên thân tuyết báo hoàn toàn không có vết thương.”
“Nhưng tuyết báo chưa chắc đã bị lạnh chết, ngươi xem, thân thể mềm nhũn như thế.”
Vẫn im lặng, Đại Thanh Sơn hì hục kéo con báo về nhà, sau đó cắt lấy đùi và vai bỏ vào trong nồi. Hắn cạo lông sơ sơ rồi cúi đầu chụm môi thổi lửa, căn nhà nhỏ vốn lạnh ngắt từ lâu bỗng trên nóc xuất hiện một luồng khói nhỏ, một mùi hương thịt nướng thơm lừng tỏa ra khắp thôn.
Thịt chín, Đại Thanh Sơn cắt lấy những phần ngon nhất bỏ vào chén gỗ, đi đến từng nhà đã từng cho hắn đồ ăn, vẫn trầm lặng, gõ cửa, cung kính nói”Con xin cám ơn đại thúc/ đại thẩm/ ông / bà”, để thịt xuống rồi đi mất.
Hai ngày sau vào hoàng hôn, người trong hôn lần nữa lại thấy một thân hình bé nhỏ ốm o đi chậm chạp trên tuyết, vẫn là Đại Thanh Sơn, lần này hắn đem về hai con cáo tuyết!
Tại băng phong đại lục, con thú giảo hoạt nhất là con cáo, cũng như là thú tại đại lục. Cáo tuyết vào mùa đông thân hình trắng toát, trừ phi mắt ngươi tinh lắm, ngoài ra không có thợ săn nào có thể săn được cáo tuyết, vì vậy mọi thợ săn đều không thích săn hồ ly.
Nhiều năm trước, có một thợ săn từng làm một con cáo bị thương, kết quả từ ngày đó hàng đàn cáo viếng thăm nhà hắn, trước là tha gà con mang đi, sau đó là giết sạch toàn bộ gà trong chuồng. Cuối cùng chúng nhắm đến heo, có điều heo quá lớn không tha đi được, bọn cáo giảo hoạt nhảy lên mình heo dùng đuôi làm roi, vặn tai heo định phương hướng, một hơi thúc heo chạy về ổ cáo, sau đó giết lấy thịt ăn ( lời dịch giả: không tin được! ).
Từ đó trở về sau không ai dám đánh bắt hồ ly, thằng nhỏ này không hiểu ý tứ thế nào mà một lần giết cả hai con như thế.
Vẫn im lặng không nói, Đại Thanh Sơn về nhà, bắc nồi cắt thịt, dù thịt cáo không lấy gì làm ngon nhưng mà mùa đông, có gì ăn cũng là tốt lắm. Cũng như lần thứ nhất, hắn lấy những miếng thịt tốt nhất, đi đến những nhà đã từng cứu giúp hắn, vẫn trầm lặng như thế, gõ cửa, cung kính”Cám ơn đại thúc/ đại thẩm / ông / bà”, bỏ thịt xuống rồi bước đi.
Cứ như thế, mỗi vài ngày, Đại Thanh Sơn lại hì hục kéo về vài con thú ăn thịt thuộc loại to về thôn, căn nhà tồi tàn cha mẹ để lại cho hắn trở thành căn nhà duy nhất ngày ngày có khói bốc lên. Những người từng tiếp tế Đại Thanh Sơn lúc trước, nay lại nhờ hắn mà không còn lo lắng lắm đến thức ăn nữa.
Căn nhà nhỏ của Đại Thanh Sơn càng lúc càng chất đầy da thú.
Thế rồi từ lúc đó, trong thôn loan truyền lời đồn đại rằng do cha mẹ Đại Thanh Sơn bị sơn thần đổ tuyết sơ ý đè chết, sơn thần bèn tuyển hắn làm người kế thừa, ra lệnh cho các thú rừng liên tục đến trước mặt Đại Thanh Sơn nín hơi mà chết để hắn có đồ ăn – bởi vậy trên người chúng hoàn toàn không có vết thương. Vì vậy ít người dám chọc giận Đại Thanh Sơn.
Dần dần ngày đông cũng qua, từ một cô nhi sắp đói tới chết biến thành một người dư thừa đồ ăn, đã biến một người từ một cậu bé gầy gò yếu đuối thành một thiếu niên mạnh khỏe vạm vỡ, nguyên lai quần áo đều rách hết, hắn liền dùng da thú làm vải, dùng xương thú làm kim, gân thú làm chỉ, tự may lấy y phục cho mình.
Cho đến mùa hè, lời đồn về người kế thừa sơn thần rốt cuộc được chứng thực: Nhiều lần Đại Thanh Sơn biến mất rồi quay lại thôn, người ta phát hiện ra kế bên hắn có một con chó nhỏ màu xanh, con chó này dùng hai chân để đi đường. Thú rừng gặp nó, đều lập tức đại tiểu tiện không ra, khép nép lùi thành một hàng – trừ ra chính là tuần sơn thần khuyển của sơn thần, làm gì có con chó nào có uy phong dữ vậy?
“Sau đó, lời đồn càng lúc càng lan xa” đáp ứng yêu cầu của ba người Amy, khi đi ăn cơm, Đại Thanh Sơn vừa ăn vừa kể lại chuyện quá khứ.
Trong vòng một trăm dặm, không ai không biết Tiểu Giác thôn ở phía tây Long Nha Sơn xuất hiện một người kế thừa của sơn thần, nói rằng cha mẹ hắn không có chết mà được sơn thần tuyển làm tuần sơn hộ vệ, có người còn nói tại Long Nha Sơn thấy cha mẹ hắn cưỡi tuyết báo chạy lên trên núi. Cũng có người nói, Đại Thanh Sơn mỗi khi đi săn, trên núi thú rừng đứng xếp hàng đợi hắn, hắn chấm trúng con nào liền tiến đến xoa xoa đầu, con thú ấy lập tức chạy bay xuống núi, rồi đến trước thôn rống lên một tiếng ngã lăn ra chết, cũng có người còn nói ….
“ Vậy rốt cuộc làm sao ngươi giết được chúng? Ngươi chỉ mới 9 tuổi đầu, làm sao giết được tuyết báo?” Amy hấp tấp hỏi.
“Ạ, là nhờ cái này” Đại Thanh Sơn vừa nói vừa lôi từ bọc hành lý ra một cây mộc côn dày khoảng 50 li” Có lần ta gặp một con thỏ chết, đến khi bỏ nó vô nồi mới phát hiện hắn không phải bị lạnh chết, trong bụng hắn thòi ra một nhánh cỏ thật dài thật thẳng, đồ rằng hắn không tìm ra gì ăn nên ăn đại cây cỏ này, không ngờ cỏ bị nhai gẫy gập trong bao tử lại bung ra thẳng băng làm hắn chết. Sau đó ta cố gắng đi tìm thử loại cây đó, tìm được rồi thì bẻ một khúc ra thành cây mộc côn thế này đây:” Đại Thanh Sơn dùng sức múa côn một vòng” Sau đó, ta dùng băng làm chén, dùng tuyết đắp thành một trái banh nhỏ, tiếp theo dùng dao tước một đường trên thân cây côn làm thành một sợi dây buộc một tảng thịt xung quanh trái cầu tuyết đó. Dù chỉ đơn giản là vậy nhưng mà động vật ở đây mùa đông thường không có gì ăn, nên chúng dễ dàng ăn trái banh thịt của ta mà không nghĩ ngợi gì cả, trong ruột chúng thì nóng, băng rất dễ tan, cây trong bụng chúng bung thẳng ra làm lủng bụng mà chết. Vì vậy, mỗi lần ta đi săn đều chỉ là đem được con vật đã chết rồi về thôi” Đại Thanh Sơn khiêm tốn nói.
“Vậy vì sao ngươi không dùng biện pháp này mà giết gấu tuyết?” Amy hỏi tiếp, Lôi Cát nổi giận trợn mắt liếc nó một cái, có vẻ như là giận vì sao không để hắn kể tiếp câu chuyện về Lục nhi.
“Ngày đông gấu tuyết thường ngủ đông, ngày hè thì không kiếm đâu ra băng, hơn nữa gấu tuyết chỉ ăn thịt tươi” Đại Thanh Sơn thật thà giải thích.
“À, vậy con chó nhỏ này thì như thế nào?” Lôi Cát chen lời vào.
Kỳ thực người trong thôn không biết, khi trời càng lúc càng ấm lên, thành quả đi săn của Đại Thanh Sơn càng lúc càng ít, hơn nữa càng lúc càng nhiều các loại thú không phải ăn thịt như là thỏ hoặc gà tuyết, hơn nữa trên người chúng lại xuất hiện dấu cung tên.
Sau khi ngày ấm lên, bọn thú ăn thịt có thể tự đi săn con mồi, chỉ có một số rất ít ăn thịt động vật đã chết, Đại Thanh Sơn lúc này đã có thể sử dụng cây nỏ của phụ thân hắn, liền tiến hành mai phục tại sườn núi săn những con thú nhỏ.
Ngày càng lúc càng ấm, vì để có thể săn được nhiều thú rừng, Đại Thanh Sơn đôi lần dựng trại ngủ ngay tại sườn núi.
Một ngày cuối xuân đầu hạ, Đại Thanh Sơn chất sơ sài một đống củi đốt lên, khi mùa xuân tàn, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất xa, dù hắn núp ở một nơi không có gió vẫn có thể phảng phất cảm giác được gió bấc lạnh lẽo.
Nhìn vào đống lửa bập bùng, Đại Thanh Sơn xâu hai con thỏ vào xiên rồi bỏ lên lửa nướng.
Đại Thanh Sơn không ngừng xoay xoay xiên thỏ, thịt cháy nổ lên những tiếng sần sật, mỡ chảy tràn xuống đống lửa nổ lép bép. Ở trên núi, mùi thịt nướng thơm phức cùng hơi nóng lan tỏa khắp nơi, khổ cực một ngày, có thể từ từ thưởng thức thịt thỏ, quả thật không còn gì để nói.
Khi quay thịt tốt nhất không nên dùng lửa to mà chỉ dùng lửa nhỏ, điều này Đại Thanh Sơn đã được cha dạy cẩn thận, nhìn thịt chín tới, lửa đã cháy gần hết, hắn cẩn thận đem xâu thịt hơ cẩn thận lên đống tro tàn còn sót lại, sau đó kiếm một chổ thoải mái trải da thú ra, chuẩn bị sau khi ăn xong sẽ ngả lưng ngủ một giấc.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, Đại Thanh Sơn bước đến nhấc xâu thịt xuống, nhưng mà khi hắn quay mình lại thì đột nhiên đờ người ra: Một con chó nhỏ màu xanh đứng ngay tại chỗ hắn vừa ngồi, dùng hai tay quào quào về phía xâu thịt, miệng trễ thật to. Phát hiện ra Đại Thanh Sơn đang nhìn nó, không một chút kinh hoảng kêu lên” ô ô” một tay chỉ vào xâu thịt, một tay trỏ vào bụng, đuôi lúc lắc không ngừng.
“Dễ thương quá” Đại Thanh Sơn vừa nghĩ vừa đi đến xoa đầu con chó” Sao vậy, ngươi đói à?”
“Ô ô..” Con chó nhỏ hưng phấn gật đầu.
“Nhất định là bị chủ bỏ rơi” tử tế quan sát, Đại Thanh Sơn phát hiện con chó nhỏ này nguyên là bị tàn phế, hai chân trước bị teo lại nghiêm trọng, không thể dùng bốn chân đi mà chỉ có thể dùng hai chân bước một cách khệnh khạng.” Thiệt là tội nghiệp” Đại Thanh Sơn đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Gió lạnh thổi tới, con chó nhỏ đột nhiên ngứa mũi” Ắt xì” một tiếng, Đại Thanh Sơn thấy vậy liền lấy ra một chiếc áo trùm kín người nó chỉ chừa cái đầu đang lều bều nước dãi nhìn chằm chằm vào xâu thịt thỏ.
Thịt thỏ chín rồi, hắn liền đem xuống bẻ ra hai cái đùi ngon nhất quăng đến trước mặt con chó. Con chó nhỏ đối với tài nghệ nướng thịt của Đại Thanh Sơn rất hết sức hài lòng, liên tục cúi xuống ăn ngồm ngoàm, sau đó sung sướng vỗ bụng bành bạch rồi ngả người vào Đại Thanh Sơn ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Đại Thanh Sơn dẫn theo con chó đi săn, gã tiểu yêu này được hắn đặt tên là” lục nhi”. Lục nhi thật sự ngốc nghếch, thường thường khi đuổi con mồi, nó hay bị vấp té lộn mèo lăn xuống núi làm Đại Thanh Sơn cười lăn cười bò. Ngày hôm đó thú săn được rất ít, chỉ săn được mỗi một con gà tuyết nhỏ.
Chiều hôm đó cũng vậy, Đại Thanh Sơn làm chủ tiệc, Lục nhi mặc chiếc áo rộng thùng thình của hắn nhìn vào làn khói thơm lừng.
Ngày tiếp theo thu hoạch khá hơn: hai con thỏ cùng một con gà tuyết, bữa tiệc thịt nướng thịnh soạn lại tiếp tục diễn ra sau núi.
Gió đột nhiên thổi mạnh, vi vu, trên không đột nhiên xuất hiện hoa tuyết” Kỳ lạ, ngày hôm nay thời tiết rất đẹp mà” Đại Thanh Sơn vừa buồn bực vừa cho thêm một ít củi vào đống lửa.
“Răc rắc” từ xa vang lại tiếng cành cây khô gãy răng rắc.
Một lão già mặc áo đen xuất hiện trong màn đêm, chầm chậm nhìn Đại Thanh Sơn đang ngồi kế đống lửa. Lục nhi vừa thấy lão già liền lập tức nhảy tưng tưng, dụi dụi đầu vào trong lòng lão.
“ Hình như đây là chủ nhân con chó thì phải” Đại Thanh Sơn hơi không cao hứng, dù con chó có hơi ngốc, nhưng mà hắn vốn là một đứa cô nhi lênh đênh nên rất muốn có bạn bên cạnh. Nhưng mà vừa tìm được một người bạn bốn chân thì chủ của nó đã đến nơi, đương nhiên trong lòng cũng có một tí không vui.
Phun một bãi nước bọt, Đại Thanh Sơn cuối cùng cũng nhịn không nổi hỏi” Đại thúc, ông khỏe không, con chó nhỏ này là của ông sao?”.
Lão nhân rõ ràng hơi giật mình” Chó nhỏ hả, ờ ờ, ngươi nói hắn là, ờ, là của ta”
“ Ừm … ừm … ông.. ông có thể cho tôi con chó đó không” Đại Thanh Sơn hơi do dự nói.
Lão già trong mắt lóe lên một cái giống như ánh chớp xuất hiện giữa không trung” Ngươi muốn nó”
“Ừm, cháu gọi là Đại Thanh Sơn, cháu là một người cô đơn, cháu muốn có một người bạn, cháu hứa sẽ đối xử với nó thật tốt”.
“Như thế này chăng... không, vầy tốt hơn” Lão nhân có vẻ cuối cùng đã hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào Đại Thanh Sơn, sau đó dùng giọng kiên định hỏi nó” Đại Thanh Sơn, ngươi có đồng ý cả đời cùng sống với nó không?”
“ Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý” Không biết tại sao, Đại Thanh Sơn lại cảm thấy giờ phút đó thật trang trọng.
“Còn ngươi?” Lão nhân cúi đầu nhìn con chó nhỏ” Ngươi có đồng ý cùng Đại Thanh Sơn sống chung không?”
“Ô.. ô” con chó nhỏ gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ xíu.
Lão già đưa bàn tay quắt queo về phía trước mặt Đại Thanh Sơn và con chó nhỏ:” Thần của các thần, Phái Lặc Đặc, con cháu của sáng thế thần cùng con cháu của người nguyện ý cùng nhau ký thần thành khế ước, nhượng thiên, địa,nhân cùng chứng kiến giây phút thiêng liêng này”
Vào lúc đó, giữa bầu trời quang bỗng xuất hiện một tiếng sấm, Đại Thanh Sơn sợ quá nhắm tít hai mắt lại.Khi hắn mở mắt ra thì lão nhân đã biến đâu mất tiêu, trên không còn văng vẳng tiếng nói” Đại Thanh Sơn, khi nào ngươi có sự khó khăn hoặc nghi vấn, ngươi có thể đến Lục Long đài tìm ta”
“Ồ, thằng nhỏ không nói thật”, lão ma pháp sư cười hô hố đến rung cả râu” Ngươi đã cùng con chó này ký khế ước, thế mà còn muốn gạt lão nhân gia ta hả?”
“ Không có, khế ước gì vậy?” Đại Thanh Sơn ngơ ngác.
“Đó chính là Long thần Phái Lạc Đặc khốn kiếp” Lão ma pháp sư rống lên một tiếng.”Xoẹt” Đôt nhiên giữa trời quang xuất hiện một luồng chớp, lão ma pháp sư đang hống hách vội rụt ngay cổ lại.
“Hô hô, có người dám nhục mạ cả người ngang hàng với sáng thế thần là long thần, có khí phách,ta khâm phục đó” Một giọng nam cao dễ nghe du dương bên cạnh.
Lôi Cát đương nhiên không mất tinh thần, cho nên mục ban đầu là đến Lục Long đài xem một chuyến – giờ đã xoay chuyển thành như sau: Dù sao gã Đại Thanh Sơn này cũng ký kết khế ước với long, long chắc cũng sẽ tử tế với hắn. Nếu như có thể thu hoạch được gì đó thí dụ như thượng cổ ma pháp, hoặc long ma pháp, hoặc có thể là thứ gì đó tốt hơn nữa. Trì Hàn Phong tâm trí sáng láng cũng nghĩ ngay đến long huyệt có khả năng có rất nhiều vàng bạc, hơn nữa đường đi an toàn, vì sao phải ngại, lập tức giơ hai tay tán thành.
Amy ẩn ước có cảm giác không tốt, nhưng mà do thiếu kinh nghiệm nên không thể biết được được âm mưu của hai con cáo già kia, hắn cũng không muốn chia tay người bằng hữu mới quen, vì vậy khi thấy bọn họ bàn sẽ lên Lục Long đài tìm hiểu một chuyến, đương nhiên là đồng ý cái rụp.
Quyển 1: Băng tuyết hữu tình
Chương 13: Long chiến.
Dịch giả: dreamweaver
Nguồn: TTV
Dù không vui lắm, nhưng mà rốt cuộc, Đại Thanh Sơn bất đắc dĩ đành phải tiếp thu rằng à thì là mà con chó nhỏ của mình thật ra là một vị bát diện uy phong, cao quý vô bỉ, trên đời ít gặp, uy lực cực lớn, thông minh vô cùng, ung dung cao quý thượng cổ thần thánh cự long, những thứ đó làm hắn không thể tiếp thu được, hắn sẽ trở thành một vị long kỵ sĩ cao quý sao - đồng thời còn có thể cưỡi lên một con long to giống con chó nữa?
Đặc biệt Lôi Cát cho hắn biết: Loại long này có thể biến hóa thành người, gọi là thần thánh cự long, thời niên thiếu kéo dài khoảng 400 năm, sau đó thì có thể cỡi. Nghĩ đến lời Lôi Cát nói lúc đó mà Đại Thanh Sơn khóc dở mếu dở. Lôi Cát tốt bụng vỗ vỗ vai hắn nói: Tiểu hỏa tử, tuy nhiên người ta thường chỉ thọ đến 80 tuổi, nhưng mà nếu như ngươi có thể tiến vào Khất Nguyện tháp tập luyện, đương nhiên ngươi có thể sống đến trăm tuổi.
Hai người mưu đồ đen tối, cùng một người sầu muộn, một người thì chẳng biết gì, cuối cùng là một người vừa mới bị tiết lộ thân phận, có lưỡi mà không nói được, chính là con long có trí tuệ chỉ khoảng em bé 3 tuổi, tạo thành một phân đội thực hiện cuộc trường chinh Lục Long đài rất đặc sắc.
Lục Long đài nằm ở một thung lũng phía tây bắc Long Nha sơn, bốn bề đều là núi, ở giữa nhô lên một mỏm núi mà trên đỉnh rất bằng phẳng. Núi cao 4500 mét, cao hơn độ cao trung bình so với mực nước biễn của Lục Long đài – 2300 m, ba bề đều là vách núi đen, một bên là sườn đồi dốc, quanh năm tuyết phủ, ít thấy khói người.
Khi thú rừng xuất hiện, Đai Thanh Sơn biểu lộ phẩm chất thợ săn ưu tú, khi hắn công kích thì đa số dã thú không chết cũng bị thương. Trì Hàn Phong đột nhiên đối với thân thủ của Đại Thanh Sơn rất cao hứng, thường thường ngày ngày trò chuyện với hắn. Theo như khả năng hiểu biết tình người của Amy, mỗi ngày thường bị Lôi Cát bắt học ma pháp, thường thấy Trì Hàn Phong thúc thúc trao đổi”âm mưu” gì đó với Lôi Cát thì phải. Quả nhiên đến ngày thứ tư, sau khi đã vào cốc, Trì Hàn Phong nhảy lên không trung gọi ra Tiểu Bạch trong trạng thái chiến đấu, giáp mũ kỵ sĩ, tay trái cầm khiên, tay phải cầm thương, liền với Tiểu Bạch toàn thân giáp trụ lơ lửng trên không, quả nhiên uy phong lẫm lẫm. Lôi Cát đế thêm vào”Hình dáng rất ngầu đó nha”- quả nhiên Đại Thanh Sơn trúng kế, ngơ ngẩn hết nhìn Trì Hàn Phong, rồi nhìn tọa kỵ long. Trì Hàn Phong thừa thế bồi thêm một câu” Đại Thanh Sơn, nếu như ngươi muốn bái ta làm sư, ta đồng ý dạy ngươi thành kỵ sĩ, đừng buồn, kỹ thuật không ảnh hưởng đến thân thể, ngươi trước học làm sao cưỡi hắn cho tự nhiên, tương lai ngươi chưa chắc không cưỡi được hắn”.
Amy vừa muốn đề tỉnh Đại Thanh Sơn một câu, nhưng sực nhớ lại lời”dặn dò” của Trì thúc thúc” Nếu như phá hoại chuyện của ta thì ngươi biết tay” lập tức sắc mặt xụ xuống. Về phần Lôi Cát, hôm qua trước khi ngủ Trì Hàn Phong đã nói với Lôi Cát” ông giật mất thằng đệ tử của tôi, thì ông phải bồi thường cho tôi thằng này để kế thừa y bát”, Lôi Cát đành nhỏ giọng tự nói” Thánh long thần ơi, amen”.
Đại Thanh Sơn như vậy từng bước từng bước rơi vào” vực thẳm”.
Theo lịch sử đã ghi lại, những lời bình luận về Trì Hàn Phong tương đối cao” Đầu tiên là một người đàn ông, sau đó là một người quân tử, thêm nữa, là một người bề ngoài quân tử, thực tế miệng cứng lòng mềm, một người có tuệ nhãn, có phong cách riêng, cùng ba kỳ tài” nhân long thần” nổi tiếng trong lịch sử có quan hệ thân thiết.
Gió thổi trên đường.
Sau khi tiểu phân đội đi vào trong núi một đoạn, trên không đột nhiên vang lên một tràng long ngâm.
Đường núi đột nhiên thu hẹp lại, hai bên thế núi hình thành vách dựng đứng, giữa hai bức vách cao vời vợi là một con đường nhỏ dài thăm thẳm. Giữa tầng không, một con long màu lục đang bay, cùng một con long khác đứng trên vách núi rống ầm ĩ.
“Nhân loại, đứng lại” thanh âm trầm trầm dội lên trong cốc – hiển nhiên không phải là do hai con long màu lục phát ra.
“ Ngươi đã vào lãnh địa của thần thánh cự long Tư Cách Nhĩ Tái, hạn cho các ngươi sau ba giây phải rời khỏi đây” Thanh âm trầm trầm tăng dần âm lượng, cuối cùng thì đơn giản chỉ là gào thét.
“ Ngài long cao quý, chúng tôi là bằng hữu của thần thánh cự long, cùng với con cháu của người đến đây xin bái phỏng” Lôi Cát nhanh chóng xách Lục nhi bước lên cung tay nói.
“Còn một giây”
“ Đi ngay …” Sơn cốc truyền ra tiếng nói tựa tiếng sét.
“ Guuuuaaaoo” một tiếng long ngâm dài vang lên, con long đang bay mở miệng” phụt” – một quả cầu lửa to bay đến Lôi Cát.
“Coi chừng” Đại Thanh Sơn hô lên một tiếng rồi thụp xuống đất.
“Đồ đệ của ta, đi qua đây, ông ấy là ma pháp sư, loại ma pháp đơn giản vậy cho dù là thần thánh cự long thi triển thì cũng không làm ông ấy bị thương đâu. Ông ta đã triển khai ma pháp phòng hộ, tứ cấp ma pháp chưa chắc vô được mà còn bị phản lại người xuất ra chúng” Trì Hàn Phong lơ lửng tại không trung nói.
Amy kéo Đại Thanh Sơn dậy, Lục nhi cũng nhanh chóng chạy trở về.
Trước mặt Lôi Cát, hỏa cầu như gặp phải tường, nổ tung tóe, một bộ phận hỏa cầu còn xạ ngược lại phía lục long, như quả nó không có trời sanh kháng ma pháp thì chắc cũng thọ thương rồi
“Hây, quá dữ, quá dữ” Trì Hàn Phong cao hứng vỗ tay” Các ngươi nói xem ai sẽ thắng. Ta bắt lục long, 10 đồng vàng! ha – long trời sinh không sợ ma pháp, ma pháp sư gặp long coi như bó tay”
“Guaaao..” lục long lần nữa hống lên, không ai thấy nó niệm chú ngữ gì cả, đột nhiên một quả cầu điện to chớp mắt đánh xuống Lôi Cát.
Quả cầu điện tạo ra một quả cầu chứa toàn điện cao áp, đánh vào địch nhân gần đó. Loại ma thuật này tuy không bằng lôi thuật nhưng có thể công kích nhiều địch thủ, sử dụng điện cao áp còn có thuận lợi là dụng cụ phòng ngự bình thường không ngăn được điện, vì vậy điện kích tạo thành thương tổn không thể phòng ngự được.
“Phong tinh linh thần thánh, bay lên” phòng ngự bình thường không thể chống lại loại ma pháp phong hệ này, cách tốt nhất là mau chóng né tránh. Thế nhưng lần này có vẻ như không khá lắm, có lẽ bởi vì con long lập tức điều khiển quả cầu điện đuổi theo.
Ma pháp sư thể chất yếu đuối, nếu như long cấp cao triệu hồi sấm sét, sợ rằng đại ma pháp sư hay đại ma đạo sư cũng không có cách chống đỡ.” Cẩn thận” Amy lo lắng hét to.
Lôi Cát tức tốc bay nhanh qua trái xẹt phải, cầu điện vụt qua chớp lại, đột nhiên điện cầu dừng lại rồi chuyển hướng” crac” trực tiếp đập vào Trì Hàn Phong đang nổi trên không – toàn thân giáp sắt của huyễn thú kỵ sĩ trở thành cột thu lôi, giống như bị điện hệ ma pháp đánh trúng. Dù đau đớn vô cùng nhưng Trì Hàn Phong vẫn cố gắng duy trì khí phái uy phong lẫm lẫm – bị điện đánh trúng chỉ đờ người ra một chút rồi thúc Tiểu Bạch một cái, nó hiểu ý mang theo Trì Hàn Phong chạy biến.
“ A, cái gì xuất hiện vậy kìa” Amy trợn mắt nhìn sư phụ nó dùng tuyệt chiêu chống lại thiểm điện.
“ Phong tinh linh, hóa thành long bảo vệ” Nhìn thấy không thể dừng được, cùng con long cấp thấp này căn bản không có biện pháp thương lượng, Lôi Cát bắt đầu phản kích, đối với long thì chỉ có dùng long chống cự lại, ông ta lập tức triệu hồi một ma pháp cấp 4 – Phong chi huyễn long.
Phong chi huyễn long là do ma pháp sư cấp cao lợi dụng tinh thần lực cường đại mà chế tạo ra, nếu như địch nhân không thể nhìn xuyên qua huyễn ảnh thì cự long bất tử bất diệt này lập tức xuất ra lực phá hủy rất lớn, khiến cho địch nhân khó có thể chữa lành vết thương.
Một con cự long màu vàng xuất hiện tại không trung, dù không có được sự mẫn tiệp của long thật nhưng lực công kích vật lý thì long thật cũng không thể so sánh.
Hoàng long dũng mãnh bay lên cao, trảo dài vươn ra, để lại một đường rạch màu trắng trên thân lục long. Lục long vốn thuộc băng hệ, cùng phong hệ là một loại, bay lượn công kích tốc độ vốn cao hơn các hệ khác. Lập tức cánh nó dang rộng, một đạo ánh sáng màu lục nhiễu động bay về phía hoàng long thổ ra một luồng lửa mạnh bạo liên miên bất tuyệt.
Long thật cùng huyễn long đánh nhau trên không trung, dù thế nào huyễn long cũng không thể thủ thắng, Lôi Cát lơ lửng trên không trung cũng nhìn ra điều này, nguyên là ông ta định dùng huyễn long để khống chế, sau đó mới xuất ra tuyệt chiêu chân chính” Lan đạt nha, Hắc ám long, ta nhân danh hắc ám triệu gọi ngươi”
Gió thổi vù vù, Lôi Cát thi triển ma pháp cấp năm này, ma lực tập hợp lại thành một đợt sóng cực lớn ào đến; Một kết giới hình lục giác xuất hiện, phát xạ ánh sáng màu lam đẹp mắt, đồng thời trong mắt người xem phát sinh ra sự kinh hoàng: Lục giác ma pháp trước mặt Lôi Cát phát ra một tia lam quang, một cái đầu long đen xì cùng quang mang ló lên ….
Hắc ám ma long gầm lên một tiếng phun ra lửa đỏ ngập trời …
Chỉ có ma pháp sư cấp cực cao mới có thể triệu hồi long phun lửa, loại pháp thuật này như là nằm mơ thấy ác mộng, ma pháp biến thành hắc ám ma long từ hư không xuất hiện, khạc về phía đối thủ từng đợt hỏa diễm cực mạnh. Loại ma thuật vô pháp chống cự này dễ dàng biến chiến cục thành một trường đồ sát, dù cho ai đó mạnh mẽ đến đâu cũng phải sợ hãi trước long diễm cường liệt, bởi vì không ai có thể kháng cự được loại lực lượng khủng bố như vậy.
Thậm chí cự.long cũng vậy thôi.
Làn sóng lửa mau chóng ập vào thân hình to lớn màu lục, lục long đau đớn rống lên một tiếng, mang theo đám lửa cháy rừng rực trên lưng bỏ chạy .
Quyển 1: Băng tuyết hữu tình
Chương 14: Long Chiến (phần 2)
Dịch giả: dreamweaver
Nguồn: TTV
Lục long thân ảnh đột nhiên lập tức biến thành một điểm lục sắc nhỏ, bị tiêu thất giữa chân trời. Nhưng mà ngay lúc mọi người có thể thở dài một hơi, điểm lục sắc đột nhiên biến to ra, sau đó một biến thành hai – nguyên là con cự long đứng trên vách núi đã bắt đầu tham chiến.
Từ trên đánh xuống, lực lượng cực kỳ mạnh, cánh long cự đại mạnh mẽ đập vào không khí một cái lập tức mau chóng khép vào cạnh sườn, tốc độ tăng lên mau chóng, sau đó lại đập thêm một cái vào không khí …
Con long bay trước liên tục hình thành băng mang, đầy trời xuất hiện băng mang sắc bén như dao cuồn cuộn hướng về Lôi Cát bay đến, con long bên cạnh trên thân xuất ra huyết tích hồng sắc, triệu hồi ra hỏa tinh linh phát xuất tiếng cười hoan hỉ, hỏa cầu liên tục bay rầm rầm như pháo liên châu nhằm Lôi Cát xạ kích.
Huyễn long lơ lửng tại không trung mờ nhạt dần, dường như bị hủy diệt bởi băng lực và hỏa lực cực mạnh như vậy.
Không chút gián đoạn, băng cùng hỏa mạnh mẽ xuyên qua thân hình của huyễn long, nhằm Lôi Cát bay đến, khí thế như bài sơn đảo hải.
Lấy Lôi Cát làm trung tâm, biển lửa cùng rừng băng toàn bộ trùng kích, lập tức bị văng tứ tán – trong một khắc, băng nhận cùng hỏa diễm hợp thành một bức tường cực cao.
Dù có thể phòng ngự được nhất, nhị cấp ma pháp, nhưng mà cơ bản không thể phản lại trùng kích cự đại liên miên bất tuyệt như vậy, Lôi Cát bị áp bức phải lùi lại một bước.
“Hắc ám tinh linh, ta nhờ ngươi dùng thân thể của ngươi biến thành hộ thuẫn cho ta” Không có biện pháp nào khác, Lôi Cát đành phải nhờ đến hắc ám ma pháp, trước mặt ông ta xuất hiện một chiếc khiên cực lớn đen xì: Đó chính là phòng ngự ma pháp hiếm có của hắc ám ma pháp, dùng năng lượng hiện có tạo ra một thuẫn bài. Loại pháp thuật này hơn hẳn khiên ma pháp đơn thuần, bởi vì hắc ám lực có khả năng hấp thụ lực công kích cực mạnh, thậm chí còn có khả năng hấp thụ thương hại khi bị đánh trúng, chỉ có khuyết điểm là thời gian duy trì quá thấp.
Với hắc ám khiên trợ giúp, băng nhận cùng hỏa diễm mau chóng bị hấp thu tiêu thất.
Khi ánh băng cùng ánh hỏa còn chưa tan hết, một thân ảnh cự long màu lục cực lớn đột nhiên xuất hiện, tiếp cận Lôi Cát, tay trảo dài như thiểm điện đánh vụt xuống …
Long, không còn nghi ngờ gì, là một động vật cực kỳ thông minh.
Khi chúng phát hiện ra địch nhân trước mặt có thể phá trừ ma pháp mà còn có thể thi triển ma pháp đẳng cấp cao, chúng lập tức thay đổi phương pháp, lợi dụng những ma pháp nhỏ có thể dùng nhanh không mất nhiều thời giờ niệm chú, liên tục công kích ma pháp sư làm ông ta không có thời gian sử dụng ma pháp cấp cao, sau đó mau chóng tiếp cận dùng công kích vật lý trực tiếp đánh vào phòng hộ ma pháp.
Xem ra chúng đã thành công.
Dù là ám thuẫn ( khiên ) cũng không thể chống được long trảo.
Với cự long mà nói, ma pháp công kích chỉ dùng để đối phó với nhiều địch nhân, khi gặp phải đối thủ cường đại thì, với hàm răng sắc bén cùng đôi cánh cực lớn cực mạnh, cộng thêm đuôi long, tất cả tạo nên lực công kích có uy lực cự đại.
Đặc biệt là long trảo sắc bén trước thân, long trưởng thành long trảo có thể dài một mét, có thể dễ dàng cắt đôi một con voi hay tê giác, thậm chí mộc thuẫn dày của bộ binh nặng cũng dễ dàng bị chúng phá thành nhiều mảnh.
Con long bay cực nhanh, bóng trảo mang theo bạo phong chết chóc hướng về phía lão ma pháp sư.
“Soạt” long trảo được sự hỗ trợ của tốc độ, công kích phá tan ám thuẫn trong nháy mắt, sau đó một tiếng gió rít lên, long trảo tiếp tục bổ xuống …
Đột nhiên ánh bạc lóe lên, một chiến khiên sắc màu bạc cực lớn lập tức cản lấy long trảo” Oanh”, một tiếng chát chúa, Trì Hàn Phong cùng Tiểu Bạch bị lực công kích cực mạnh chấn thoái một bước, thế nhưng lập tức cây thương trắng như tuyết cùng khiên bạc liền múa lượn như rắn độc cất cao đầu mổ tới, trực tiếp đâm ngay vào chỗ vết thương ngay bụng long.
Là kỵ sĩ cấp cao, Trì Hàn Phong thừa biết ma pháp sư nên đứng sau lưng chiến sĩ khi sử dụng ma pháp, vì vậy hắn ta đã chuẩn bị nhập cuộc, nhưng mà không ngờ cự long công kích nhanh và mạnh như vậy, nên dù đã giục tuyết hệ huyễn thú bay vào trợ giúp nhưng cũng chỉ đến kịp vào phút giây quan trọng nhất.
Nhưng, nếu như hắn ta đến trễ một chút thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Xoay tròn theo quán tính, con long né không kịp va tấm thân cự đại đập sầm vào tấm khiên, cố gắng chuyển thân né tránh mũi thương, không ngờ trường thương uốn lượn như rắn chuyển hướng đâm xuyên cánh của nó đánh soạt.
“ Teaaaororr …” cự long rống lên một tiếng đau đớn, đập cánh muốn bay lên cao, nhưng rồi đột nhiên loạng choạng đâm sầm xuống dưới núi, tuyết văng tung tóe.
“Lan đạt nha hắc ám long, ta nhân danh bóng tối triệu gọi ngươi” lão ma pháp sư vẫn còn chưa hết kinh hoàng, bắt đầu ngân nga.
“Graooo..” con long còn lại cảm giác hai người trước mặt nó thực lực rất mạnh, đang chuẩn bị phát xuất ra ma pháp cực kỳ khủng khiếp. Nó liền bỏ cuộc, bay về phía con long đang bị thương, dùng trảo nhấc bạn nó lên rồi một tiếng hú dài, hai thân ảnh cự đại bay về phía sườn núi biến mất.
“ Ha ha, kỵ sĩ vĩ đại như ta lần đầu tiên xuất mã, hai con long nhỏ bé lập tức bỏ chạy ngay” Trì Hàn Phong giơ thương lên trời, tạo ra hình dáng hiên ngang đứng yên khoảng 20s, rồi đắc ý hỏi” Thấy sao, dữ dằn không?”
“ Quá dữ, quá dữ..” Amy vốn đã quen với” tập quán” này rồi nên không ngại miệng tung hô liền.
Trì Hàn Phong lắc lắc vai Lôi Cát, rồi giữ chặt ông ta mà khóc nói” Lôi Cát, ông đừng chết nhé, xin đừng chết nha, ông thế này ra đi, làm sao ta còn mặt mũi nào mà gặp ở nhà cái mà lão đậu à lão đậu cái mà lão …” Thanh âm đột nhiên im bặt.
“Oai phong quá hả? Được, thế thì ngươi cứ giữ tư thế oai phong đó khoảng hai giờ đi” Lôi Cát lắc mình thoát ra rồi hét hai đứa trẻ tiếp tục đi tiếp lên núi.
Tiểu Bạch phải mang Trì Hàn Phong bị thạch hóa trên lưng, bay lảo đảo sau đó đâm sầm vào sườn núi một cái, trên gương mặt oai hùng cứng đơ của vị quý tộc nhà ta bỗng xuất hiện một dòng máu nhỏ.
Đêm đó, sau khi hai đứa nhỏ lăn đùng ra ngủ say sưa, Trì Hàn Phong đột nhiên đập đập vào đầu gồi Lôi Cát rồi trỏ ra ngoài, hai người tay chân rón rén bò bò ra xa.
“Ầy, Lôi Cát, ngày hôm nay vì sao ông không dùng băng hệ ma pháp cấp năm băng tuyết cuồng long đối phó với bọn chúng?”
“Ờ … Lục long thuộc về băng hệ, băng tuyết cuồng long đối với chúng tác dụng không lớn” Lôi Cát tựa hồ cảm thấy có gì đó, trả lời bình thản.
“Tôi nhớ Hắc ám long lan đạt là hắc ám chung cực ma pháp, phải không?”
“Phải.”
“Ngài là ma pháp sư hệ trung lập, làm sao có thể sử dụng được chung cực ma pháp hắc ám như vậy?” Trì Hàn Phong hỏi thẳng.
“…..” im lặng đôi chút, Lôi Cát đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Trì Hàn Phong” Ta có ẩn tình chưa thể nói cho ngươi lúc này, ngươi thông cảm cho ta” Nói xong, ông ta quay trở lại kế đống lửa rồi nằm xuống ngủ.
Đêm đó, Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát đều không ngủ ngon – hai người liên tục ngọ ngoậy người.
Núi càng lúc càng cao, tuyết càng lúc càng dày, hầu như không có lối đi. Gió thổi rú rít bên tai, nếu như không bám chặt vào vách đá, người tựa hồ sẽ bị gió thổi bay mất.
Sau khi vượt qua một vách núi nhỏ, tầm nhìn đột nhiên rộng rãi, trước mặt là một khu rộng rãi trống trải rộng khoảng 1000 mét, ở giữa có một khối nham thạch cực lớn, phía nam nham thạch xuất hiện một cửa động đen ngòm, sương khói màu trắng bay là là từ trong cửa động bay ra.
Lục nhi vừa thấy động đá đen đó, đột nhiên nhảy lên, lắc qua lắc lại bò lăn đến cửa động, Đại Thanh Sơn sợ nó có gì sơ suất liền lập tức co giò chạy theo.
Trong động không tối lắm, mỗi 20 mét lại có một ngọn lửa quỷ dị lập lòe phía trên tỏa ra ánh sáng lạnh buốt.
Trên đường đi, liên tục xuất hiện nhiều băng nhân trên người phát ra quang mang xanh lập lòe, vừa thấy Lục nhi, lập tức biến mất.
Càng đi sâu vào càng thấp nhưng không thấp quá, có lẽ do đi vào trong lòng đất nên không khí đột nhiên ấm lên. Mắt mọi người đột nhiên sáng lên, một cái hang to lớn vô bỉ xuất hiện trước mặt.
Nếu như không phải tự mắt nhìn thấy thì không thể tưởng tượng được quy mô vĩ đại của cái hang đó.
Thạch nhũ treo đầy trên trần hang, cái dài nhất cũng phải mười mét, ở dưới chóp mỗi thạch nhũ phát ra ánh điện nhỏ nhỏ, tựu cận toàn thạch nhũ tạo thành một lưới điện lập lòe, bốn bức tường khảm đầy thủy tinh theo kiểu vây cá, phản xạ quang mang đẹp mắt, giữa hang vô số mã não, đoản thạch, tiền vàng chất thành một đống cao.
Lục nhi nhảy nhót trèo lên đống châu báu, phát hiện ra không có ai, đột nhiên lộ ra cảm giác thất vọng.
Tuy nhiên nó không thất vọng lâu, đầu dụi dụi vào đống kim ngân châu báu, hạnh phúc lăn tròn trên đó vài vòng. Đột nhiên hang rông xuất hiện chấn động.
Thiểm điện tại thạch nhũ đột nhiên tỏa mạnh, giống như thác nước bốn phía đổ xuống, một bóng lục long cực lớn huyền ảo xuất hiện giữa đám lưới điện:” Thái Mục Cách Nhĩ Tái, con cuối cùng cũng đến”. Hình dáng con cự long này còn to hơn hai con long đã chiến đấu với đám Lôi Cát đến năm lần.
Âm thanh vang vọng rõ ràng giữa hang.
“ Con của ta, cuối cùng ta và con cũng gặp mặt nhau” Mắt cự long nhấp nháy” Long Thần triệu hồi cha, vì vậy ở đây tất cả đều là của con, rất lâu trước đó cha đã phong ấn ma pháp của con, hiện tại – Long Thần Phái Lạc Đặc, xin người phóng thích toàn bộ lực lượng của con cháu ngài”.
Vô số thiểm điện từ bốn phía phóng ra nhằm vào hướng Lục nhi, giữa lưới điện, Lục nhi đột nhiên phát sinh ra biến hóa cực lớn: Trên đầu mọc ra một cái sừng nhỏ, rồi hai vai lồi lên hai cái mống thịt, càng lúc càng to ra rồi biến thành hai cái cánh thịt nhỏ. Lục nhi xuất hiện biểu tình đau khổ, há miệng ra” phụt” phun ra một tràng hỏa diễm.
“ Hẹn gặp lại,con của ta” Thiểm điện càng lúc càng yếu,hình ảnh cự long càng lúc càng mờ dần rồi biến mất.
Mọi người đột nhiên có cảm giác được cởi trói,”Ào” một tiếng, Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát nhắm hướng bảo tàng nhảy tới. Trì Hàn Phong phong cuồng bốc lên một nắm vàng cực lớn” Phát tài rồi, phát tai rồi, ha ha ha, lúc đầu rời gia đình không có đem theo tiền, những năm chịu cực chịu khổ cuối cùng cũng qua rồi”. Lôi Cát chụp lấy một cái hộp nhỏ mở ra xem, cảm thấy không vừa lòng lập tức quăng xuống đất, đi tìm hộp khác.
“Hô …” Một luồng lửa từ trong miệng Lục nhi phun ra, hiển nhiên chủ nhân không cảm thấy vừa lòng lắm.
“À … à …” Trì Hàn Phong hơi mắc cỡ buông tay bỏ tiền rơi xuống đất, sau đó dùng ánh mắt hiền lành dễ thương nhìn Lục nhi” Ngươi tưởng ta chôm tiền sao” Ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi phun lửa tùy tiện như vậy, vạn nhất làm cho tiền vàng chảy ra không phải là mệt lắm sao?”
Vừa nói, vừa thò tay vốc lấy một vốc tiền cực lớn” Đại Thanh Sơn theo học cùng ta, ngươi cũng đi theo chứ?” Lục nhi gật gật đầu.
“Ồ..” Trì Hàn Phong nhét tiền vào túi” Vậy coi như đây là học phí của Đại Thanh Sơn, quá rẻ”
Sau đó vị quý tộc dễ thương nhìn vào mắt Lục nhi” Ngươi có hi vọng mỗi ngày đều ăn thằn lằn nướng thật ngon, hay cá chiên thật giòn không?” Lục nhi lại gật gật đầu.
Trì Hàn Phong tiếp tục vốc một vốc tiền to bỏ vào túi” Đây là tiền ăn năm đầu, tiền ăn năm hai, tiền ăn năm ba … không nhiều, ta ít nhất cung cấp cho ngươi mười năm ăn uống phủ phê”
Lục nhi kinh ngạc nhìn chàng ta, gật đầu có vẻ không tin lắm.
“Đại Thanh Sơn ăn ít, nhưng mà cũng cần ăn chứ đúng không” Trì Hàn Phong lần này dùng hai tay vốc hai vốc.
“ Ta sau đó còn phải sắm khôi giáp cho hắn, ây dà, hao tiền lắm đấy” Lại hai vốc tiền trôi vào túi – giọng nói lúc này tràn đầy vẻ hài lòng.
“Không nhiều đâu, Lục nhi, ngươi nhìn lão già đằng kia đang chôm bảo bối của ngươi kìa. Thừa lúc Lục nhi quay đầu đi, thêm hai vốc tiền nữa được trút vào túi đầy chặt.
“Đừng có nhìn ta, tiểu tử” Lôi Cát nhìn vào cặp mắt nổi giận đùng đùng của Lục nhi” Ta không lấy tiền, ta chỉ lấy một ma pháp quyển trục, ồ, mà còn một vài món đồ nữa”
“Ngươi sau này cùng bọn họ vào sinh ra tử, không có quyển trục thì không tốt đâu, ta cầm trước cho ngươi, hay là ngươi không chịu” Lão ma pháp sư đặt hai quyển trục to tướng lên đầu Lục nhi.
“Loại sách ma pháp này, tương lai ngươi phải học tập, nếu như không có người chỉ dẫn thì rất nguy hiểm, đúng không? Ta là ma pháp sư, ngươi cũng đã thấy rồi, hai con long ngoài kia đánh ta, chúng rất là mạnh hơn ngươi, đúng không. Cho nên ta là sư phụ của ngươi cũng nên đọc sách này trước rồi chỉ lại cho ngươi, phải không?” Trên mặt lão ma pháp sư xuất hiện một nét cười xảo trá như nụ cười của con sói trong lốt bà ngoại.
“Cái nhẫn này, ngươi nhìn vào dấu hiệu thiểm điện thuẫn này” Lão ma pháp sư cầm nhẫn xẹt qua xẹt lại trước mắt Lục nhi” Nó có thể chống lại thiểm điện, ta để Đại Thanh Sơn dùng, ngươi không có ý kiến chứ”
“ Này nha, nhẫn này trên mặt có dấu hiệu thuẫn màu xanh, nó có thể chống lại thủy hệ công kích, Đại Thanh Sơn dùng nó, ngươi cũng không có ý kiến gì chứ? Ồ, Đại Thanh Sơn có một cái rồi, cái này ta đưa cho Amy, ngươi không phản đối chứ? Tốt, không phản đối thì tốt..”
………….
Sau khi mặc cả tới lui, đoàn người rời hang long với thu hoạch vượt xa dự định lúc đầu, đêm đó, Trì Hàn Phong ôm túi tiền nằm ngủ khò khò; Lôi Cát không ngừng vuốt ve cuốn sách ma pháp, cẩn thận nhìn đi nhìn lại rồi ngủ lúc nào không biết; Lục nhi vò vò đầu, nghĩ ngợi ngày hôm nay quá nhiều chuyện đã xảy ra với nó, tuy rằng không có mất ngủ nhưng mà lại là một đêm gặp nhiều ác mộng nhất.