Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 11: Toái Băng phủ.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Vút! Mũi tên bạc xé trời lướt đến, lao nhanh đến băng phách mãng. Ngay khi mũi tên sắp đâm vào trán băng phách mãng, đột nhiên sắc bạc sáng rực, linh lực tán phát. Ánh sáng mạnh làm đôi mắt xanh lá của băng phách mãng hoa đi, nhất thời không nhìn rõ xung quanh.
Nhưng lúc này, nó há mồm phun ra một ngụm hàn khí, trong hàn khí tràn ngập vụn băng, nhanh chóng bao lấy mũi tên.
Răng rắc! Mũi tên nhanh chóng bị đóng băng, tốc độ nhanh chóng giảm đi.
Cạch! Băng phách mãng chủ động dùng đầu đón lấy mũi tên, mũi tên căn bản vô lực rơi xuống đất, không thể tạo thành thương hại với nó.
Băng phách mãng như bị chọc giận, trong tròng mắt xanh của nó tràn ngập âm độc, nó điên cuồng không ngừng đụng đổ cây xung quanh lao đến.
- Cẩn thận! Hợp lực thịt nó!
Trác Thiến kinh hô một tiếng, lại bắn ra một mũi tên.
Đám người Đồ Trạch, Khang Trí dồn dập ra tay. Đồ Trạch tay cầm trường đao, ánh hồng lóe lên giữa không trung, trực tiếp bổ thẳng xuống đầu băng phách mãng. Khang Trí kêu lên một tiếng, trường thương kim sắc lăng lệ hình thành khí xoáy bắn thẳng đến hai mắt rắn. Bốn người còn lại cũng vận chuyển linh lực pháp quyết, phong nhận, sóng sáng, hỏa cầu giáp công, phối hợp với ba người Đồ Trạch.
Chỉ có Tần Liệt đứng nguyên bất động!
Căn cứ vào trò chuyện mấy ngày này, hắn biết Đồ Trạch đã ở luyện thể tầng chín, chỉ kém một bước đột phá khai nguyên cảnh. Trác Thiến và Khang Trí đều là luyện thể tầng tám, kỹ nghệ tinh xảo, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Bốn người còn lại đều là luyện thể tầng bảy, cũng là tiểu bối xuất sắc trong Tinh Vân các.
Một luyện thể tầng chín, hai luyện thể tầng tám, bốn luyện thể tầng bảy, tổ đội như này đối phó với băng phách mãng nhị giai, chỉ cần chú ý chút là có thể ổn thắng.
Khác với lần chiến đấu với u ảnh điện điêu, đây là lần đầu tiên Tần Liệt chính thức chiến đấu, cho nên hắn cần quan sát cách chiến đấu của đám người Đồ Trạch trước đã, sau đó mới tham gia.
Đồ Trạch, Khang Trí tay cầm trường đao, trường thương, chính diện chiến đấu cùng băng phách mãng. Trác Thiến lợi dụng cự ly, liên tục bất ngờ bắn tên, thêm vào bốn người giáp công hai bên, băng phách mãng phi thường chật vật ứng phó. Nó chỉ có thể không ngừng phun ra hàn vụ, mới miễn cưỡng chống lại được bảy người vây công.
Công kích mạnh nhất của băng phách mãng là hàn vụ trong miệng, võ giả nếu bị phun trúng, lập tức thân thể cứng ngắc, nháy mắt mất đi lực chiến đấu, còn bị hàn độc xâm nhập nữa, có thể chịu nguy hiểm đến tính mạng. Đám người Đồ Trạch rõ ràng biết chỗ đáng sợ của nó, nên một mực duy trì khoảng cách đủ xa với nó, vừa thấy nó muốn phun hàn vụ, lập tức chọn tránh né, không dám đỡ lấy, làm công kích mạnh nhất của băng phách mãng nhất thời vô hiệu.
Đương nhiên, đám người Trác Thiến sẽ lợi dụng công kích tầm xa, tên, phong nhận, hỏa cầu, sóng sáng liên tục đánh đến làm thân rắn dần vết thương loang lổ, thân hình cũng giảm dần linh hoạt.
Tần Liệt ở bên cạnh ngưng thần quan sát, học được không ít thông qua đám người Đồ Trạch chiến đấu.
Đám người Đồ Trạch không phải sóng vai tác chiến ngày một ngày hai, bọn họ phân công chiến đấu rõ ràng, phối hợp ăn ý, hơn nữa cực kỳ đoàn kết, phương thức công kích cũng vô cùng chính xác. Lấy tu vi luyện thể của bảy người, có thể ép đến băng phách mãng kiệt sức, vết thương trên người nó càng lúc càng nhiều, dần mất đi năng lực đề kháng.
Chiến đấu rất nhanh đã đi vào hồi kết, dưới nhịp độ không nhanh không vội của bảy người khống chế, thân thể băng phách mãng quá nặng, hành động lại chậm chạp, cuối cùng bị bảy người hao chết!
- Ài, hỏng da rắn rồi, da linh thú nhị giai có giá trị nhất a!
Khang Trí đau lòng tiến lên, cầm một bình nhỏ với Đồ Trạch, hai người đổ dịch thể lên người băng phách mãng.
Xèo xèo xèo! Thi thể băng phách mãng nhanh chóng bốc khói, nháy mắt đã tan biến, nhìn cảnh này Tần Liệt không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Không lâu sau, băng phách mãng dài chín thước này hóa thành huyết thủy, chỉ để lại da rắn thủng lỗ chỗ, một đoạn xương đầu, thú hạch và hai răng nanh sắc bén. Hiển nhiên bộ phận không bị hòa tan là thứ giá trị trên người băng phách mãng.
- Tiểu tử ngươi lười biếng vậy? Chúng ta chiến đấu kịch liệt thì ngươi lại đứng xem? Có phải thấy chúng ta không gặp nguy hiểm, có thể dễ dàng giết chết băng phách mãng nên ngươi không ra tay không?
Đồ Trạch cười cười nói, cũng không hoàn toàn có ý trách cứ.
Có chiến công một mình đấu bốn mươi con u ảnh điện điêu của Tần Liệt, bọn họ sẽ không nghĩ đến hắn nhát gan, chỉ coi như hắn khoanh tay đứng nhìn là vì lười biếng nghĩ mọi người nắm chắc phần thắng mà thôi.
- Kinh nghiệm của ta quá ít, nghĩ muốn học phương thức chiến đấu trước. Mà các ngươi phối hợp quá ăn ý, ta tham gia sẽ ảnh hưởng đến các ngươi.
Tần Liệt tùy ý nói.
- Ha ha, khiêm nhường quá rồi, có thể giết hơn bốn mươi con u ảnh điện điêu, kinh nghiệm chiến đấu có thể ít sao?
Đồ Trạch mời hắn đi qua, chỉ những tài liệu trên đất, rồi hào khí nói:
- Ta nói rồi, chúng ta tới đây tìm tinh thần tinh thiết, tìm được sẽ hậu tạ ngươi. Da rắn, xương đầu, răng nang cả thú hạch, ngươi có thể tùy ý chọn lựa!
Đám người Trác Thiến, Khang Trí cũng khẽ cười, không phản đối quyết định của Đồ Trạch.
Tần Liệt cúi đầu nhìn rồi lắc đầu cười nói:
- Quên đi, không phải linh tài ta cần.
Phốc! Phốc! Phốc! Thanh âm mũi tên xé gió mà đến, đột nhiên từ lùm cây bắn ra mấy mũi tên, mục tiêu rõ ràng là đám người Đồ Trạch.
Phập! Chử Bằng bên cạnh Khang Trí còn chưa kịp phản ứng, vai trái đã bị mũi tên xuyên qua, bị lực mũi tên kéo lùi về sau mấy bước, liên tục kêu thảm.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến cũng không kịp thu lại linh tài trên người băng phách mãng, lập tức hai mắt đỏ bừng rống giận lên. Tần Liệt cũng sợ hãi biến sắc, mắt thấy mũi tên sắc bén lại bắn đến, vội vàng trốn sau một khối đá. Cũng may hắn đi quanh đây đã mấy ngày nên hiểu rõ địa hình xung quanh, lập tức tìm được một khối đá đủ lớn để trốn, vừa núp hắn vừa vội gọi đám người Đồ Trạch.
Đồ Trạch, Trác Thiến khua múa binh khí chặn đường tên, vừa hộ vệ Chử Bằng và Hàn Phong bị thương, vội vàng dẫn cả đoàn đến sau khối đá.
Nhưng lúc này, mười võ giả mặc áo nâu sẫm dần đi ra khỏi lùm cây. Trong tay mấy người này cầm trường cung, nhãn thần sắc bén vừa đi vừa không ngừng bắn cung, như hận không thể bắn chết bọn họ tại chỗ vậy.
Phía sau họ là một thanh niên tóc bạc điển trai gương mặt lạnh lùng âm trầm nhìn Đồ Trạch. Người này cũng mặc áo nâu sẫm, nhưng trên ngực thêu đò án như băng vỡ, hẳn là tiêu chí của thế lực nào đó.
- Toái Băng phủ! Nghiêm Tử Khiên!
Trác Thiến khi trốn sau khối đá, nhìn thấy người đó, răng nghiền ken két, trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập tức giận.
- Quả nhiên là đám chết tiệt Toái Băng phủ!
Đồ Trạch an bài tốt Chử Bằng, Hàn Phong bị thương, sắc mặt âm trầm, nắm chặt trường đao như muốn xông ra liều mạng!
- Đồ đại ca, đừng xung động! Chờ bọn họ đến gần, hiện tại khoảng cách quá xa, còn trong phạm vi sát thương của cung tiễn!
Trác Thiến vội vàng ngăn hắn lại.
Đồ Trạch cũng vội hít sâu một ngụm, cố gắng tỉnh táo lại, ngồi nấp sau khối đá, chầm chậm điều chỉnh hô hấp chuẩn bị cho huyết chiến.
Vừa nghe danh Toái Băng phủ, Tần Liệt liền biết trận chiến này không thể tránh khỏi. Hắn ở trong trạng thái vô pháp vô niệm cũng có thể nghe được người khác nói chuyện, mấy năm nay ở trong Lăng gia, hắn cũng nghe được tên Toái Băng phủ, cũng biết thế lực này như nào.
Giống với Tinh Vân các, Toái Băng phủ cũng là thế lực thanh thạch cấp, mà lại cũng ở Băng Nham thành như Tinh Vân các. Cả Băng Nham thành, do hai thế lực Tinh Vân các, Toái Băng phủ làm chủ. Tinh Vân các và Toái Băng phủ cùng y phụ thế lực Sâm La điện hắc thiết cấp. Theo đạo lý mà nói, Tinh Vân các, Toái Băng phủ đều chịu Sâm La điện ước thúc, vốn hẳn bình an chung sống mới phải.
Nhưng sự thực không phải như thế! Không biết vì sao, hai thế lực này tại Băng Nham thành như nước với lửa, không ngừng tranh đấu ngoài sáng trong tối. Ở Băng Nham thành, hai thế lực còn thu liễm chút, ước thúc đệ tử không làm quá. Nhưng một khi ra khỏi Băng Nham thành, hai thế lực này vừa gặp mặt sẽ huyết chiến, bởi thế không ít người vì thế mà chết.
Dần dần, thù hận giữa hai thế lực càng lúc càng lớn, nếu như không phải Sâm La điện vài lần cảnh cáo, hai thế lực này sợ là đã chém giết quy mô lớn rồi!
Toái Băng phủ cùng ở Băng Nham thành, cách Cực Hàn sơn mạch không xa, cũng thường xuyên có võ giả đến Cực Hàn sơn mạch ma luyện. Võ giả Toái Băng phủ và Tinh Vân các gặp nhau, lần nào cũng lấy huyết chiến chia tay!
Ngay cả những thế lực nhỏ y phụ hai thế lực này, cũng vì vậy mà thường xuyên giao chiến, cũng có rất nhiều người bỏ mạng.
- Đồ Trạch, đừng núp như chó chết trong ổ nữa, lăn ra đây xem nào!
Thanh niên tuấn tú tóc bạc tiến lên, thanh âm lạnh lùng mỉa mai nói:
- Chúng ta đuổi theo băng phách mãng này đã sáu ngày, tốn không ít lực, không ngờ bị các ngươi chiếm lợi, các ngươi đã hỏi Băng Ly kiếm trong tay ta chưa?
Vừa nói, một thanh trường kiếm trắng như sương được rút ra, kiếm rộng hai chỉ, tỏa hàn quang rực rỡ.
Trong kiếm có một sợi băng tuyến bạc, theo trường kiếm lay động, băng tuyến cũng vặn vẹo theo đó, nhìn qua cứ như phong ấn một con rồng trong kiếm vậy.
Một thanh niên Toái Băng phủ bên cạnh hắn thu lấy da rắn, xương đầu, răng nanh, thú hạch rồi cung kính dâng lên:
- Thiếu phủ chủ, ngoại trừ da rắn bị thủng ra, những thứ khác hoàn hảo.
- Ài, xem ra phải cảm ơn bọn họ.
Nghiêm Tử Khiên khẽ gật đầu tỏ ý hắn cứ thu lấy đã.
Đám người Đồ Trạch núp sau khối đá, đành trơ mắt nhìn Toái Băng phủ thu lấy chiến lợi phẩm, còn xuất ngôn vũ nhục bọn họ, từng cái tức giận đến muốn phát điên.
Nhưng là cung tiễn của Toái Băng phủ vẫn chỉ hướng bọn họ, làm bọn họ không dám hành động sơ suất.
- Đợi, chờ bọn họ đến gần! Đợi khi cung tiễn không phát huy được tác dụng.
Trác Thiến bình tĩnh nói.
Mọi người cắn chặt răng, gật gật đầu biểu thị đã hiểu, nhưng đều nắm chặt binh khí trong tay, chờ đợi cường địch đến gần.
Khí trời mùa xuân có chút khó đoán, lúc trước còn mặt trời dâng cao, không biết từ khi nào mây đen âm trầm, bao phủ lấy bầu trời, như tạo thêm áp lực cho đám người Tinh Vân các, làm cho lồng ngực bọn họ tràn ngập buồn phiền.
- Liệt huynh đệ, lát nữa tùy cơ hành sự, nếu như mọi chuyện bất lợi, ngươi cứ phá vây chạy đi, không cần để ý chúng ta.
Đồ Trạch khẽ nói.
Tần Liệt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó khẽ nói:
- Lăng gia y phụ Tinh Vân các.
Lời vừa nói ra, nhãn thần mọi người có chút kích động, ánh mắt Đồ Trạch sáng ngời lên, tràn ngập hào khí, trước khi đại chiến hắn còn vỗ vỗ ngực Tần Liệt.
Tất cả không cần nói nữa!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đám người Đồ Trạch cũng không khỏi thất sắc, hiển nhiên bọn họ đã biết ý đồ của Nghiêm Tử Khiên. Có những cung tiễn thủ này áp trận, mọi người nếu đột phá vòng vây sẽ thành bia ngắm sống. Nghiêm Tử Khiên nhìn ra được thế yếu của bọn họ, nên cũng không vội xông lên, mà chia ra bao vây, ý định một mẻ bắt sạch bọn họ! Một khi tạo thành vòng vây, bảy người lấy ít đánh nhiều, thêm vào đồng bọn bị thương, kết cục chỉ sợ là toàn quân bị diệt!
- Cung tiễn thủ còn chưa đến gần, lúc này đột vây không kịp rồi, trận chiến này chỉ sợ lành ít dữ nhiều! Đi không được nữa rồi! Có thể giết được tên này hay tên đấy, chỉ cần giết được tám người, chúng ta có lãi rồi!
Đồ Trạch đột nhiên hít sâu một hụm, biểu tình hung dữ, hai mắt phiếm hồng như hung thú bị buộc chặt, khẽ gầm gừ.
Đám người Khang Trí, Trác Thiến, Chử Bằng nghe vậy cũng hai mắt phiếm đỏ, chuẩn bị lao ra liều mạng.
Phía Toái Băng phủ có mười bảy người, nhiều gấp đôi bọn họ. Mà Nghiêm Tử Khiên bên kia cảnh giới không kém hơn Đồ Trạch, võ giả bên người hắn khí tức trầm ổn, từ ánh mắt ngoan độc của bọn họ, có thể thấy bọn họ đều đã trải qua máu tươi tẩy lễ!
Đám người Đồ Trạch, Khang Trí trước đó chiến đấu với băng phách mãng, linh lực tiêu hao không ít, lại bị đánh lén thương ba người…
Lông mày Tần Liệt nhíu chặt lại, hai mắt ẩn ẩn như có điện quang. Trong khi đám người Đồ Trạch đã tuyệt vọng thì hắn cố gắng tìm kiếm cơ hội.
Đoàng! Nhưng lúc này, một tiếng sấm lớn vang lên. Hai mắt Tần Liệt không khỏi tỏa sáng!
- Lát nữa, các người tránh xa ta một chút, đừng đến gần.
Hắn hít sâu một ngụm, trên người không ngừng tỏa ra khí thế hào hùng, phảng phất kiếm sắc bị bụi bao phủ vạn năm, đột nhiên tỏa ánh sắc bén!
Bảy người Trác Thiến chợt hiểu.
- Giết sạch cho ta! Giết!
Nghiêm Tử Khiên quát lên một tiếng, ngay sau đó, đám võ giả Toái Băng phủ tích thề chờ sẵn hống lên đáp lời, vội vã xông lên.
Nghiêm Tử Khiên luyện thể tầng chín lao lên đầu làm gương, Băng Ly kiếm trong tay hắn hơi run, hàn mang liên tục bắn ra, phảng phất ly long đánh ụp tới trước Đồ Trạch.
- Tới hay lắm!
Đồ Trạch hống lớn một tiếng, trường đao tỏa ánh hồng rực rỡ, hắn xoải bước lên chiến đầu cùng Nghiêm Tử Khiên.
Trác Thiến đã sớm bỏ cung xuống, tay cầm roi da đỏ sậm, cổ tay khẽ rung, bóng roi như rắn vặn vẹo, không ngừng truyền đến tiếng rít xé gió. Chử Bằng, Hàn Phong đã bị thương cũng liều mạng điên cuồng xông lên.
Phía ngoài, vài tên cung tiễn thủ Toái Băng phủ không ngừng điều chỉnh hướng bắn, nhưng vì Nghiêm Tử Khiên và Đồ Trạch đã dán lấy nhau, nên bọn họ sợ ngộ thương người mình, hồi lâu không dám bắn.
- A!
Một cung tiễn thủ trong đó, đột nhiên cười khẽ nhìn chằm chằm Tần Liệt sau khối đá. Hắn cười lạnh lùng, giương cung lên nói:
- Có tên một mình này!
- Roẹt! Roẹt! Hai mũi tên lập tức bắn tới Tần Liệt.
Vừa vận chuyển thiên lôi cức, não hải Tần Liệt ầm ầm chấn động, nhiệt huyết toàn thân hắn như bị thiêu đốt, nháy mắt thần lực lôi điện cuồng bạo tuôn khắp tứ chi bách hải hắn.
Ầm ầm! Lúc này, cửu thiên thần lôi trên trời như cộng minh với hắn, từng tia sét vặn vẹo như lôi long xông phá tầng mây lao xuống, như muốn rửa sạch tội nghiệt phàm trần!
Theo tiếng sét, Tần Liệt gầm nhẹ một tiếng, phảng phất tia sấm cắt đôi thiên địa, nháy mắt đã biến mất.
- Người đâu rồi?
Cung tiễn thủ bị sét làm hoa mắt, nhất thời không thấy Tần Liệt đâu cả.
- Ở sau người ngươi!
Một cung tiễn thủ tràn ngập bất an sợ hãi thốt lên, như là ban ngày gặp quỷ vậy.
Hắn nhìn thấy Tần Liệt đột nhiên xuất hiện, trên người tràn ngập dòng điện, những dòng điện này như rắn quấn quanh thân đối phương, mà còn có một tia sét thô to quấn quanh đầu đối phương. Lúc này, Tần Liệt như hóa thân thành lôi thần!
- Tên đầu tiên! Tần Liệt hét lớn một tiếng, đôi tay quấn đầy thiểm điện vươn ra tóm chặt gáy kẻ này, dùng sắc bóp chặt.
- Răng rắc! Thanh âm xương cổ bị bóp nát truyền ra, cung tiễn thủ này nhanh chóng giã từ trần thế!
Tần Liệt lần đầu ra tay giết người, nhưng hắn không có chút sợ hãi nào, hai tay không chút run rẩy, trên gương mặt tuấn tú lại có nét hưng phấn, hai mắt hắn đột nhiên hung dữ điên cuồng.
Phảng phất đây là bản tính của hắn, ẩn tàng bao nhiêu năm cuối cùng triệt để cuồng bạo!
- Ngươi là thứ hai!
Hắn nhìn cung tiễn thủ đối diện, đột nhiên khẽ cười!
Cung tiễn thủ kia nghe vậy, nhanh chóng sống lưng phát lạnh, đầy tuyệt vòng nhìn mãnh thú hồng hoang trước mặt.
Ầm ầm ầm! Từng tia sét cuồn cuộn đánh xuống từ mây đen, một mực bao lấy Tần Liệt.
Tần Liệt như mang theo thiểm điện, đột nhiên xông đến cung tiễn thủ đó, trong tiếng sét ầm ầm, hai mắt cung tiễn thủ như thất hồn. Hắn nghe thấy tiếng sấm nổ! Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên trong não hải hắn, làm hắn đầu hoa óc choáng, không biết bản thân đang đứng đâu.
Răng rắc! Dùng thủ pháp tương tự, Tần Liệt bóp nát cổ người này, cung tiễn thủ ngã về phía trước, cổ gáy cháy đen như than củi.
Giết liền hai người, điên cuồng trong máu Tần Liệt bị châm đốt triệt để, hắn cũng không tham gia chiến đấu cùng đám Đồ Trạch, Nghiêm Tử Khiên, mà một mực đánh vòng ngoài, giết chết cung tiễn thủ Toái Băng phủ.
Tần Liệt đi qua nơi nào, sấm sét ầm ầm đi đến đó, từng tia sét như dây xích vặn vẹo uốn lượn quanh người hắn.
Nhất thời, những cung tiễn thủ Toái Băng phủ kêu thảm không ngớt, chỉ cần bị hắn đến gần, thậm chí không cần hắn độn thủ, cũng sẽ bị sấm sét công kích.
- A?
Trác Thiến đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng tay cầm long cốt tiên, bì giáp trước ngực đã rạn nứt, trên da thịt trắng nõn là vết máu đỏ, trên đùi đẹp của nàng cũng có một vết thương dài hẹp.
- Mau nhìn Lăng Liệt!
Trác Thiến nhanh chóng phản ứng, nàng thân hãm tuyệt cảnh, ánh mắt đột nhiên phát ra quang mang mê người, như phát điên hô to với đám người Đồ Trạch.
Tóc của Đồ Trạch như đóng băng, hai hàm răng liên tục đánh vào nhau, hắn bị hàn khí Băng Ly kiếm thẩm thấu vào thân thể, làm thân thể dần cứng ngắc. Phần bụng Khang Trí bị đâm thủng một lỗ, máu tươi liên tục trào ra, làm gương mặt béo núc liên tục vặn vẹo, kêu thảm không dứt. Đám người Chử Bằng, Hàn Phong càng thêm chồng chất vết thương, cắn răng liều chết với đối phương, hy vọng kiếm thêm được mấy cái xác đệm lưng. Nghe thấy Trác Thiến kêu gào, mọi người cùng nhìn hướng Tần Liệt.
Sống lưng của bọn họ cũng khẽ lạnh, những cung tiễn thủ kia, không ngờ đa số cháy đen đổ ngã trong lùm cây, từng cái tròng mắt mở lớn, rõ ràng đã chết.
Mà tác giả việc này, Tần Liệt như thần điều khiển thiên lôi, trên đầu không ngừng có sét đánh xuống hắn, từng tia sấm sét quấn quanh người hắn, như là dây xích vậy.
Chỉ còn lại ba cung tiễn thủ, bị hắn bức nhảy lên luồn xuống, không ngừng bị sấm sét đánh, mấy tên khắp người bốc khói, tùy lúc có thể bị sấm sét đánh chết.
Đám người Trác Thiến, Đồ Trạch đang trong tuyệt cảnh, đột nhiên thấy tình cảnh quỷ dị như này, mỗi người đều thoáng kinh ngạc, một lần nữa dồn linh lực, tập trung tinh thần, điên cuồng chém giết võ giả Toái Băng phủ.
- Người kia là ai?
Nghiêm Tử Khiên lạnh lùng quát lên:
- Hai ngươi qua đó.
Hai võ giả vây công Đồ Trạch với hắn nghe vậy liền chạy hướng Tần Liệt, áp lực lên Đồ Trạch theo đó cũng giảm đi.
- Hai người quá ít, tới thêm mất tên nữa đi! Đánh! Đánh xuống cho ta.
Tần Liệt nghe thấy Nghiêm Tử Khiên nói liền hét lớn lên đáp.
Mưa tầm tã rơi xuống, sấm sét trong sơn cốc toàn bộ tập trung về phía hắn. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, có thể thấy rõ lôi long du tẩu, dần tụ tập đến đỉnh đầu Tần Liệt. Tình cảnh quái dị này làm mọi người khiếp sợ không thôi, nhất thời nảy sinh ý không dám tiếp chiến.
Hai võ giả bên cạnh Nghiêm Tử Khiên còn chưa đến gần đã bị sấm sét đánh trúng, bước chân loạng choạng như người uống rượu say, đầu tóc không ngừng bốc khói.
- Đã bảo là không đủ mà!
Tần Liệt cười lớn lao lên, ngay trước mặt đám người Nghiêm Tử Khiên, Đồ Trạch, Trác Thiến, thừa dịp hai tên thất thủ, vội nhặt lấy một chuôi kiếm, đâm luôn hai người.
Một trong số chúng chính là kẻ đã thu chiến lợi phẩm, hắn thê lương kêu thảm một tiếng, túi da bên eo rơi xuống, để rơi thú hạch băng phách mãng ra ngoài. Tần Liệt cũng không nhìn thú hạch, mà nhãn thần dữ dằn, khí thế dâng cao xoải bước đi tới đám người Nghiêm Tử Khiên.
Theo đông đảo cung tiễn thủ bị giết chết, lại có hai võ giả cao giai bị giết, thêm vào khí thế đáng sợ của Tần Liệt, võ giả Toái Băng phủ từng cái gương mặt xanh mét. Trong mưa rào, bọn họ đều nảy sinh cách nghĩ không dám đến gần Tần Liệt, không ngừng lui về sau.
Mà đám người Đồ Trạch thì không ngừng reo lên hưng phấn.
- Lui!
Bị bức ép, Nghiêm Tử Khiên đành cắn răng bảo mọi người lui lại.
Võ giả Toái Băng phủ chỉ chờ câu này của hắn, từng tên vội vã chạy đi, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Đám người Đồ Trạch cũng không dám truy kích, mà vội vã chạy tới Tần Liệt.
- Đừng đến gần! Sấm sét trên trời còn chưa dừng lại.
Tần Liệt vột vàng kêu to:
Lời vừa nói ra, đám Trác Thiến cũng kinh hãi thất sắc, dồn dập dừng bước, quái dị nhìn hắn.
Tần Liệt vội vã dừng thiên lôi cức, vừa thu công lại, hắn lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, sinh ra cảm giác muốn hôn mê. Tứ chi bách hải hắn dưới những dòng điện kích thích cũng run rẩy không thôi. Dừng lại thiên lôi cức, quả nhiên tia sấm sét trên đầu hắn cũng tán đi.
"Lăng Liệt! Sau này chỉ cần Đồ Trạch ta còn sống, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta!"
"Còn có Khang Trí ta nữa!"
"Ta nữa!"
Mấy người còn lại cũng dồn dập hô lên.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 13: Phát tài!
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Tần Liệt tê dại ngồi bệt trên mặt đất, trong gân mạch hắn vẫn có tia sấm sét di chuyển. Kỳ thực hắn mới chỉ là luyện thể tầng sáu, nếu như không mượn lực lượng sấm sét tự nhiên, hắn căn bản không thể giành được chiến tích kinh người như vậy.
Riêng hai tên võ giả lúc sau lao đến, chỉ một trong hai người hắn đã rất khó chiến thắng rồi. Khi trận chiến kết thúc, sấm sét tán đi, do dùng lực quá lớn thêm vào sấm sét oanh kích, tinh thần hắn không khỏi uể oải.
Bảy người Đồ Trạch đi đến bên hắn, ánh mắt tỏa sáng như đèn pha nhìn hắn làm hắn sợ hãi không thôi.
- Liệt huynh đệ, lúc nãy là chuyện gì xảy ra vậy? Hình như ngươi có thể điều khiển sấm sét trên trời? Làm như nào vậy? Ngươi bình thường đẹp đến yêu nghiệt, như nữ nhân vậy, thế mà giao chiến thì khác hẳn, dữ dằn tràn ngập sát ý, ta nhìn cũng thấy sợ, huynh đệ thật tài a!
Mặt tròn của Khang Trí dí đến gần, cười nịnh nọt nói.
- Là nhờ linh khí.
Tần Liệt hiện tại tràn ngập mệt mỏi, hắn cũng không để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, vội lấy ra một viên thú hạch u ảnh điện điêu, nhắm mắt điều tức.
Đám người Đồ Trạch thấy vậy cũng không vặn hỏi nữa, cũng dồn dập ngồi xuống cạnh hắn, dùng linh đan khôi phục.
Một lát sau. Tần Liệt cảm giác được thể lực dần trở lại, nghe thấy thanh âm trò chuyện của đám người Đồ Trạch, hắn chậm rãi mở mắt ra.
- Đệ tỉnh lại là tốt rồi. Ngọc bài này cho đệ, có ngọc bài này, đệ lúc nào cũng có thể tới Tinh Vân các, trở thành thành viên nòng cốt của Tinh Vân các.
Đồ Trạch nhếch miệng khẽ cười, tùy ý ném một cái ngọc bài cho hắn.
Nhặt ngọc bài kia lên, nhìn đồ hình tinh vân bên trên, Tần Liệt có chút kinh ngạc nói:
- Đây là…
Hắn biết muốn trở thành thành viên nòng cốt của Tinh Vân các khó như nào. Tiểu bối Lăng gia và các thế lực y phụ khác, vì trở thành thành viên nòng cốt của Tinh Vân các mà không ngừng liều mạng tu luyện, mong muốn đột phá khai nguyên cảnh trước hai mươi tuổi, được Tinh Vân các chú ý.
Hai huynh đệ Lăng Thừa Chí, Lăng Thừa Nghiệp đã đạt đến khai nguyên cảnh, nhưng do tuổi tác nên cũng không thể vào Tinh Vân các, chỉ có thể dùng thân phận võ giả phụ thuộc. Lăng gia lớn như vậy, cũng chỉ có Lăng Huyên Huyên có khả năng đột phá khai nguyên cảnh trước hai mươi, thuận thế tiến vào Tinh Vân các. Đồ Trạch ném ra lệnh bài, nói rõ hắn lúc nào cũng có thể trở thành thành viên nòng cốt, điều này làm Tần Liệt vô cùng kinh ngạc.
- Lệnh bài là đầu tiên.
Trác Thiến mỉm cười với hắn, ném một vò rượu lớn ra, rồi cười khanh khách nói:
- Tỷ đã nói tìm được tinh thần tinh thiết sẽ mời đệ uống rượu.
Còn chưa đợi Tần Liệt lên tiếng, nàng đã nói thêm:
- Chúng ta đã thống kê rồi, đệ tiêu diệt bảy cung tiễn thủ Toái Băng phủ, bảy người này đều là luyện thể tầng năm. Hai người bị đệ giết sau đó, một luyện thể tầng bảy, một luyện thể tầng tám. A, bảy tên đầu là năm mươi điểm cống hiến, luyện thể tầng bảy là tám mươi điểm cống hiến, luyện thể tầng tám là một trăm điểm cống hiến, thêm việc đệ đòi lại tài liệu băng phách mãng nữa, tính ba trăm năm mươi điểm cống hiến.
Trác Thiến khẽ dừng lại, nụ cười càng thêm tươi rói:
- Đệ còn chưa tiến vào Tinh Vân các, đã được tám trăm tám mươi điểm cống hiến. A, có nhiều điểm cống hiến như vậy, đệ có thể đổi được rất nhiều đồ.
Đám người Đồ Trạch cũng cười.
Tần Liệt có chút không hiểu nói:
- Điểm cống hiến? Giết người cũng có điểm cống hiến sao?
- Điểm cống hiến là đơn vị tiền tệ giữa thành viên nòng cốt Tinh Vân các, có thể dùng để đổi linh quyết, linh kỹ, linh khí, linh đan… với các. Phương pháp dành điểm cống hiến vô cùng đa dạng, chỉ cần có cống hiến với Tinh Vân các thì sẽ có điểm. Bắt giết linh thú nộp linh tài có điểm, trợ giúp thành viên tìm kiếm đồ vậy cũng có điểm, giết địch nhân của Tinh Vân các cũng có điểm…
Đồ Trạch toét miệng cười, giải thích cẩn thận cho hắn hiểu:
- Toái Băng phủ và Tinh Vân các huyết chiến liên miên, bởi vì Sâm La điện ước thúc, giết chết võ giả Toái Băng phủ bề ngoài không được điểm cống hiến, nhưng sẽ ngầm cộng điểm. Hôm nay chúng ta đã ghi lại công ngươi giết chín người, sau đó bẩm báo lên, còn có tài liệu băng phách mãng nữa, đệ còn chưa thành thành viên Tinh Vân các thì đã phát tài rồi.
- Băng phách mãng là các huynh giết, điểm cống hiển hẳn là của các huynh, không nên tính cho đệ.
Tần Liệt kinh ngạc nói.
- Chúng ta không bảo vệ được, sau còn dựa vào đệ cướp lại, tự nhiên phải tính cho đệ rồi. À, điều này bảy người chúng ta không ai phản đối, đừng nói nhiều nữa, của đệ là của đệ.
Tần Liệt gật gật đầu, cũng không khách khí nữa:
- Vậy cảm ơn mọi người.
- Ha ha, huynh đệ tốt!
Đồ Trạch cười lớn nói.
- Ta nữa!
Mập mạp Khang Trí cười mị mị, cũng ném một túi da sang cho Tần Liệt, túi da căng phồng lên, hình như chứ không ít đồ.
- Chúng ta đã kiểm kê cẩn thận, thu lại tài liệu hữu dụng với đệ trên người chín võ giả Toái Băng phủ, là linh đan, linh thạch và mấy thứ vụn vặt. À, trên người bọn họ cũng có linh khí, phẩm chất không cao, thêm vào thể tích lớn, không thích hợp mang theo mà cũng không phù hợp với đệ, nên bọn ta chỉnh lý cả rồi. Chờ khi về đến các, sẽ đổi đống linh khí này thành điểm cống hiến.
Tần Liệt ước lượng túi da trong tay, hai mắt tràn ngập vui mừng, lần lượt cảm tạ mọi người.
Ba ngày sau, mọi người một mực khôi phục thương thế bên đầm nước. Tần Liệt cảm giác linh lực tràn đầy, dưới tình huống không có sấm sét trợ giúp, hắn thử chiến đấu với Chử Bằng luyện thể tầng bảy.
Hắn chỉ có luyện thể tầng sáu, nhưng đối chiến với Chử Bằng lại không nằm ở thế hạ phong. Cảnh giới của hắn thấp hơn, nhưng thân thể cường tráng, trong công kích ẩn ẩn chứa sấm sét, làm Chử Bằng chịu hạn chế rất nhiều. Chử Bằng rõ ràng cao hơn hắn một cảnh giới, nhưng cũng không thể ép hắn được.
- Linh lực đệ tu luyện rất quỷ dị, nếu tìm được linh khí thích hợp phối hợp, uy lực sẽ rất đáng sợ. Sau khi huynh trở về, sẽ đi linh khí khố tìm xem, hy vọng có thể tìm được linh khí thích hợp với đệ.
Nhìn hai người chiến đấu, Đồ Trạch sờ sờ cằm nói.
Tần Liệt cười cười, bởi vì Chử Bằng còn bị thương, nên hắn không dùng toàn lực, hắn cảm giác được thân thể hắn cường tráng hơn Chử Bằng nhiều. Đương nhiên, hắn cũng không biểu lộ hoàn toàn, nhưng hắn thầm tính, nếu như hắn dùng toàn lực, không có sấm sét trợ giúp, hẳn có thể đấu với Khang Trí luyện thể tầng tám.
- Nghiêm Tử Khiên không thể dẫn quá nhiều người đến Cực Hàn sơn mạch được. Lần này hắn chịu thiệt, lấy tính cách cẩn thận của hắn, nếu không nắm chắc sẽ không dám mạo hiểm. A, chúng ta ở lại mấy ngày nữa, xem có thể tìm thêm tinh thần tinh thiết hay không, Liệt đệ, đệ có theo chúng ta về Tinh Vân các không?
- Còn chưa được, đệ phải về Lăng gia đã. Đồ đại ca, nếu như mọi người đã khôi phục rồi, đệ đi trước, lần sau gặp lại.
Tần Liệt nhanh chóng cự tuyệt, hiện tại hắn còn chưa luyện xong cơ sở, vẫn phải dựa vào hoàn cảnh đặc thù của dược sơn để tu luyện, cho nên đành xin lỗi:
Đồ Trạch, Trác Thiến tận lực giữ lại nhưng không ngăn được ý Tần Liệt đã quyết, bảy người cũng chỉ đành tiếc nuối nhìn hắn rời đi.
Sau khi Tần Liệt rời đi, đám người Đồ Trạch vẫn ở lại đầm nước, tiếp tục tìm kiếm tinh thần tinh thiết.
…
Lăng gia trấn, lúc chạng vạng tối.
- Sắp nửa tháng rồi, Tần Liệt vẫn chưa xuất hiện, xem ra có biến hóa nào đó.
Lăng Thừa Chí đứng trên khán đài diễn võ trường, nhìn đám tiểu bối Lăng gia bên dưới, khẽ nhíu mày nói.
Bên cạnh hắn là gia chủ Lăng gia - Lăng Thừa Nghiệp, còn có Lăng Ngữ Thi nữa.
Lăng Huyên Huyên mặc váy dài hỏa hồng, đứng ở trung ương diễn võ trường, thét to nhịp lệnh cho những võ giả Lăng gia luyện tập. Trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập ngạo nghễ. Đùi đẹp và cánh tay trắng nõn nà của nàng lộ ra, làm rất nhiều thiếu niên mê mẩn, không thể nào chú ý được.
Lăng Thừa Nghiệp vì không để nàng ưu tâm, ảnh hưởng đến tu luyện, nên đã sớm nói với nàng rằng giữa nàng và Tần Liệt không còn hôn ước nữa.
Lăng Huyên Huyên tâm tình được thả lỏng, thêm vào Tần Liệt đã nửa tháng không xuất hiện, nàng cũng dần quên ở Lăng gia còn người đó.
- Đại ca, năm năm này Tần Liệt chưa một lần biến đổi, lần này nửa tháng không về… Có lẽ đã chết trong quáng động.
Tâm thần Lăng Thừa Chí khẽ động, hạ thấp giọng thì thào nói:
- Nửa tháng nay cũng không có sấm sét đánh xuống, tình trạng khô héo của dược thảo cũng được cải biến nhiều. Lần này tuy không đủ linh thảo nộp lên Tinh Vân các, nhưng cũng có thể tìm cách.
- Ài, ta đã đáp ứng Tần Sơn chăm sóc hắn, nhưng ta cũng không thể tiến vào quáng động kia…
Gia chủ Lăng gia khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng. Hắn nhìn Lăng Ngữ Thi bên cạnh, kỳ thực thầm mừng trong lòng: "Nếu hắn gặp chuyện ngoài ý cũng tốt với Ngữ Thi, cũng không phải đính hôn với hắn."
- Nếu hắn lại xuất hiện thì sao?
Lăng Ngữ Thi khẽ nhíu lông mày, êm nhẹ nói.
Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy Tần Liệt không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Cũng không biết vì sao nàng lại nghĩ vậy, nhưng nàng cảm giác Tần Liệt không tầm thường. Nhưng là hiện tại nàng không thể chứng thực được.
- Nếu như hắn lại xuất hiện, thì coi như số con không tốt. Cha cũng chỉ đành đính hôn con với hắn.
Gia chủ Lăng gia cũng hết cách nói:
- Ài, cũng không phải cha hy vọng hắn biến mất. Nhưng hắn xuất hiện như điềm gở cho Lăng gia, đính hôn chỉ là việc phiền phức chút thôi, nhưng linh thảo trên dược sơn là căn cở của Lăng gia.
- Ừm, còn chưa biết phải ứng phó với Tinh Vân các như nào. Tiện phụ kia năm lần bảy lượt thúc đòi, đệ sắp không kiên nhẫn được nữa rồi.
Lăng Thừa Chí âm trầm nghiêm mặt, hít sâu một hơi nói:
- Đại ca, chúng ta?
- Đừng nói nữa, thời cơ còn chưa đến!
Gia chủ Lăng gia khẽ quát một tiếng, rồi nhìn quanh một lượt, sau khi xác nhận không có gián điệp xung quanh mới khẽ nói:
- Sắp tới ta sẽ dẫn đệ đi Cực Hàn sơn mạch, hy vọng có thể tìm được ít linh thảo linh dược nộp lên Tinh Vân các.
- Lại phải đi Cực Hàn sơn mạch sao?
Gương mặt ôn nhu của Lăng Ngữ Thi khẽ biến sắc, đầy sợ hãi nói:
- Lần trước đã tổn thương rất lớn, đã hy sinh mấy người rồi. Thực lực Lăng gia chúng ta xâm nhập Cực Hàn sơn mạch là quá nguy hiểm, phụ thân, người phải nghĩ kỹ?
- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác!
Gia chủ Lăng gia khẽ quát lên.
- Kẻ ngu đã về!
- Kẻ ngu về rồi kìa!
- Hóa ra hắn chưa chết a!
…
Nhưng lúc này, rất nhiều tiếng kêu la vang lên. Lăng Thừa Nghiệp đang trên khán đài, nghe thấy những tiếng này cũng không khỏi buồn bực. Tần Liệt quay về với Lăng gia mà nói như nhà dột gặp mưa, chỉ đưa đến phiền toái cho Lăng gia.
Trên gương mặt điềm tĩnh của Lăng Ngữ Thi cũng đầy đắng chát, nàng không khỏi thầm than trong lòng: đây là số mệnh sao?
Lời dịch giả: sau khi cùng nhau vượt hoạn nạn, trải qua khổ chiến, mình đã sửa xưng hô giữa Tần Liệt và đám người Đồ Trạch, Trác Thiến là huynh, tỷ, đệ. Trước kia vì là quan hệ người qua đường, nên mình để là ta ngươi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 14: sinh hoạt được chăm sóc.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Thần tình Tần Liệt đờ đẫn bước trên đường lớn. Giống với nửa tháng trước, lúc này ánh mắt hắn trống rỗng vô hồn, y phục rách tươm, đầu tóc tán loạn, nhìn qua khá là nhếch nhác.
Sau người hắn còn có Lăng Dĩnh, dáng người no đủ, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc không nhanh không chậm đi theo. Nửa tháng trước, khi Tần Liệt rời khỏi dược sơn, gia chủ Lăng gia cho rằng hắn vẫn một mực ở trong quáng động, nên an bài người ngày đêm canh giữ cửa quáng động. Ban đêm do Lăng Phong canh giữ, ban ngày là Lăng Dĩnh canh giữ, hai người luân phiên trông coi, thấy hắn xuất hiện lập tức bẩm báo cho Lăng Thừa Nghiệp.
Cũng bởi như vậy, nên Đỗ Hằng tuy tràn ngập hiếu kỳ với quáng động cũng không thể tiến vào dò xét được. Mà hai người Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng được yêu cầu chỉ chờ bên ngoài, cấm không được tiến vào trong nên bọn họ cũng không biết trong quáng động có kỳ trận.
Chạng vạng sáng nay, Lăng Dĩnh đang mắt nhắm mắt mở canh cửa quáng động, thì đột nhiên nhìn thấy Tần Liệt đi về từ hướng Cực Hàn sơn mạch. Lăng Dĩnh lúc đó suýt thì hét ầm lên. Nàng một mực đi theo Tần Liệt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, nhưng càng nhìn càng không phát hiện được điều gì, điều này lại càng làm nghi hoặc trong nàng thêm lớn.
"Kẻ ngu này không ở quáng động, mà sống trong Cực Hàn sơn mạch nửa tháng, không biết làm sao sống sót trở về nữa? Mà lại còn một mình nữa chứ." Lăng Dĩnh càng nghĩ càng khó hiểu, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập kinh dị, cũng càng thêm hiếu kỳ với Tần Liệt.
Tần Liệt tự nhiên cũng biết Lăng Dĩnh đang đánh giá hắn, nhưng hắn không chút động tâm, trước khi về dược sơn, hắn đã cất kỹ hai cái túi, tránh cho người khác thấy đồ vật sinh phiền toái. Giờ hắn có thể nhẹ nhàng quay về, không sợ người khác tra hỏi.
Đối với Lăng gia, hắn không có hảo cảm, nhưng cũng không có ác ý. Quan hệ giữa hai ông cháu họ và Lăng gia chỉ là giao dịch mà thôi! Ông hắn dùng sửa chữa linh khí cho Lăng gia đổi lấy quyền dùng quáng động, trợ giúp hắn tu luyện thiên lôi cức - chỉ vậy mà thôi!
Khác với trước kia, hắn đi một mực về nhà, mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh. Những thanh âm kẻ ngu đã về trực tiếp bị hắn lọc đi, bởi vì đã thành thói quen nên không ảnh hưởng đến tâm tình hắn. Không lâu lắm, hắn đã về nhà, căn nhà như được dọn dẹp, sạch sẽ đến khác lạ nhưng hắn cũng không để ý, đóng cửa phòng lại rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Hắn trở về trấn làm rất nhiều người nghi hoặc không hiểu, ví như anh em Lăng Thừa Nghiệp… Cũng có người không quan tâm, ví như Lăng Huyên Huyên, nàng vẫn hét to dẫn nhịp ở Diễn Võ trường, không đi xem Tần Liệt ra sao…
- Gia chủ. Hắn không phải đi ra từ quáng động, mà là trở về từ Cực Hàn sơn mạch! Nửa tháng qua, hắn không ở trong quáng động.
Lăng Dĩnh thấy Lăng Thừa Nghiệp đến gần, liền vội vã tiến lên báo cáo.
Lời vừa nói ra, ba người Lăng gia đều kinh dị nhìn nhau, không khỏi hiếu kỳ với Tần Liệt đã ở đâu nửa tháng qua.
- Đã biết, việc này ngươi đừng nhiều lời.
Gia chủ Lăng gia trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho nàng lui xuống, sau đó hắn nháy mắt với Lăng Thừa Chí. Hai huynh đệ này cùng Lăng Thừa Nghiệp đi tới nhà của Tần Liệt.
Ba người rất nhanh đã đến nơi, là Lăng Thừa Nghiệp gõ cửa:
- Tần Liệt, ta là Lăng thúc, mở cửa đi.
Trong nhà, Tần Liệt từ từ mở mắt ra. Hắn khẽ nhíu mày, nhanh chóng điều chỉnh nhãn thần thành vô hồn rồi ra ngoài mở cửa. Năm năm nay, cũng có đôi lúc Lăng Thừa Nghiệp đến nhà hắn, nhưng là khi còn Tần Sơn gia gia, hắn đến tìm Tần Sơn gia gia sửa linh khí. Sau khi gia gia rời đi, hắn chưa từng đến đây. Lần này hắn đến làm Tần Liệt nảy sinh nghi vấn trong lòng, cũng không biết vì sao hắn đến nữa.
Ba người Lăng gia sau khi vào phòng, thấy Tần Liệt ngồi trên ghế đá, sững sờ nhìn cái chén trên bàn, như là cái chén quan trọng hơn ba người nhiều vậy…
Lăng Thừa Nghiệp cẩn thận quan sát hắn, sau một lát liền nói:
- Tần Liệt, thúc không biết cháu có thể nghe thấy không, cũng không biết có phải cháu vĩnh viễn sẽ như này không. Thúc chỉ muốn nói là linh thảo trên dược sơn vô cùng quan trọng với Lăng gia, những linh thảo này khô héo làm ảnh hưởng cơ nghiệp Lăng gia.
Sau khi nói xong, hắn lại nhìn kỹ tròng mắt Tần Liệt, nhưng không phát hiện được tia dị thường nào, hắn chỉ đành nói tiếp:
- Nếu như, nếu như cháu có thể nghe thấy, thúc hy vọng cháu có biện pháp, hy vọng dược thảo không khô héo nữa. Lăng gia không chịu được đả kích nặng như vậy, mong cháu chú ý giúp.
Tần Liệt vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chén.
- Còn có một việc. Thúc đã đồng ý với ông cháu, sẽ chăm sóc cháu đến khi cháu mười bảy, nghĩa là cháu và con chú sẽ đính hôn. Theo ước định, sắp tới sẽ tiến hành đính hôn, thúc đến thông báo một tiếng, chuyện giữa cháu và Ngữ Thi, thúc đã sắp xếp rồi. Đính hôn sẽ cử hành sớm thôi.
Lăng Thừa Nghiệp do dự một lát, rồi đành chịu nói.
Biểu tình Tần Liệt vẫn đờ đẫn như cũ, không chút biến hóa. Lăng Ngữ Thi thì không khỏi ửng đỏ, xấu hổ nhìn hắn.
- Nhưng thúc phải nói rõ, đính hôn chỉ là bảo vệ cháu, thời gian chỉ kéo dài hai năm. Sau hai năm, bất kể bên nào cũng có quyền giải trừ đính hôn, hy vọng cháu chuẩn bị tâm lý sẵn.
Lăng Thừa Nghiệp suy nghĩ một lát rồi nói thêm:
- Ông cháu có ân với Lăng gia, mấy năm qua, đôi bên hợp tác vui vẻ, sau này mong rằng cũng là như vậy. Ài, bất kể cháu như này, chuyện của cháu thúc sẽ không quản, mọi người cố gắng ở chung với nhau.
Nói xong, Lăng Thừa Nghiệp đứng lên, tỏ ý đệ đệ và con gái đi cùng hắn.
- Cha, con muốn nói với hắn mấy câu. Các người đi trước đi.
Lăng Ngữ Thi khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Lăng Thừa Nghiệp trong lòng hổ thẹn với nàng, đành thở dài một hơi gật đầu đồng ý. Hắn và đệ đệ nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh, không khí đè nén, Tần Liệt biểu tình đỡ đẫn, không có phản ứng gì, như là không biết trong nhà có một mỹ nữ vậy.
Lăng Ngữ Thi khẽ cắn môi, hai tai đỏ ứng, đột nhiên đứng lên nói:
- Ngươi đã lâu chưa tắm rồi, ta giúp ngươi lấy nước.
Nói xong, nàng ưu nhã xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, biểu tình cứng ngắc đi vào phòng tắm lấy nước cho Tần Liệt. Đợi thùng gỗ đầy nước, cũng chuẩn bị đầy đủ khăn lông, nàng mới quay lại. Qua một chuỗi động tác, nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, lúc này nàng đã bình tĩnh lại.
Trên gương mặt mỹ lệ của nàng là vẻ đắng chát chấp nhận số phận, nàng nói:
- Lăng gia thiếu nợ nhân tình Tần Sơn gia gia, ta sẽ trả trong hai năm này. Chờ sau khi đính hôn, ta sẽ chăm sóc ngươi. Ài, ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện vặt cho ngươi, mong ngươi hiểu cho…
Vừa nói, nàng vừa cầm khăn lau, cũng không để ý đến Tần Liệt mà bắt đầu quét dọn khắp nhà.
Qua tròng mắt mờ mịt, Tần Liệt có thể thấy Lăng Ngữ Thi khá quen thuộc với nhà này, hắn hiểu được việc quét dọn nửa tháng qua là do nàng làm…
- Ài, thật ra ngươi cũng rất đáng thương. Sau khi Tần Sơn gia gia qua đời, một mình ở nơi này, lại không được…
- Vốn cha ta chuẩn bị đính hôn em gái ta với ngươi. Nàng cùng tuổi với ngươi, nhưng nàng là hy vọng của Lăng gia, cha sợ đính hôn ảnh hưởng đến tương lai tu luyện của nàng. Cho nên ta chỉ đành thay thế nàng.
- Ài, ta tuy là chị, nhưng thiên phú không bằng em gái. Năm nay ta đã mười bảy, trước hai mươi tuổi sợ là không thể đột phá khai nguyên cảnh. Nếu như trước hai mươi không thể đột phá khai nguyên cảnh, như vậy cả đời không thể trở thành thành viên nòng cốt của Tinh Vân các.
- Cha ta và tam thúc một đời muốn vào Tinh Vân các nhưng vận mệnh không cho phép, hy vọng của bọn họ chỉ đành gửi gắm lên tiểu muội.
- Ài, bởi vì dược thảo khô héo, bị người nhà Đỗ gia nắm được điểm yếu. Gần đây bọn họ liên tục quấy rầy, nữ nhân kia sớm muốn thu dược sơn làm của riêng, lần này được thế lấn tới, cũng không biết có thể ngăn được không nữa.
…
Có lẽ vì sắp đính hôn với Tần Liệt, cũng có thể vì nàng nghĩ Tần Liệt không hiểu nàng nói gì, cho nên trong lúc chuẩn bị, nàng không ngừng trò chuyện về Lăng gia. Điều này giúp hắn hiểu Lăng Ngữ Thi hơn, cũng cải biến suy nghĩ của hắn với mỹ nhân này.
Xong việc, Lăng Ngữ Thi cũng không dừng lại, nói cho Tần Liệt nước đã chuẩn bị tốt, nhớ tắm sớm rồi rời đi. Tần Liệt sau một lát nghe ngóng, xác định nàng đã rời đi mới tiến vào phòng tắm.
Nhìn thùng nước đầy, lượng lớn nước vung vãi trên sàn và khăn tắm sạch sẽ bên trên, hắn không khỏi ngớ người. Hẳn Lăng Ngữ Thi không hay làm chuyện này nên vừa rồi mới luống cuống làm rớt nhiều nước như vậy. Hắn khẽ sờ mũi, cũng không để ý gì, nhảy luôn vào thùng, sau đó cả người giật nảy, suýt thì hét toáng lên!
Nước lạnh a!
…
Ngày hôm sau, nhẫn thần Tần Liệt vẫn vô hồn, nước mũi ròng ròng tiến vào nhà ăn Lăng gia.
Lăng Ngữ Thi có chút chột dạ, vừa nhìn thấy hắn đến liền vội vã cúi đầu, cố nén cười cũng không dám nhìn hắn lấy một cái.
Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Đỗ Kiều Lan bởi vì chuyện linh thảo lại bắt đầu cãi nhau, cãi nhau đến mức làm Tần Liệt cảm giác được đôi bên rất nhanh sẽ khai chiến.
Sau khi ăn cơm, hắn tiếp tục đi hướng quáng động tu luyện, bởi vì không có trạng thái vô pháp vô niệm, nên lúc tu luyện hắn cẩn thận khống chế sấm sét, miễn cho dòng điện lan ra ngoài. Lời nói của Lăng Thừa Nghiệp nảy sinh tác dụng, hắn cũng không muốn hủy đi cơ nghiệp Lăng gia rước lấy phiền toái.
Hắn trở về, Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng không cần canh quáng động nữa. Đỗ Hằng cũng tìm được cơ hội giữa đêm lẻn vào quáng động. Sau mấy lần đầu váng mắt hoa bước ra, Đỗ Hằng vô cùng kinh hãi quay về.
Ngay lúc Đỗ Hằng báo cáo lại tình huống quáng động, Lăng Thừa Nghiệp cũng bắt đầu an bài mọi chuyện. Hắn yêu cầu Lăng Huyên Huyên và Lăng Thừa Chí tạm thời rời đi, để bọn họ đến Băng Nham thành một chuyến.
Hắn hiểu rõ nếu để Lăng Huyên Huyên biết tỷ tỷ đính hôn với Tần Liệt thay nàng, nàng nhất định sẽ phá rồi. Lăng Thừa Nghiệp để bọn họ đi Băng Nham thành, một phần là để Lăng Huyên Huyên rời khỏi Lăng gia thời gian này, quan trọng nhất là để bọn họ đến Tinh Vân các thương lượng. Lăng Huyên Huyên thiên phú hơn người, Tinh Vân các đã sớm chú ý đến. Lăng Thừa Nghiệp hy vọng Tinh Vân các có thể xem ở Lăng Huyên Huyên mà thư thả hạn nộp dược thảo của Lăng gia.
…
Mấy ngày này Lăng Ngữ Thi thường xuyên đến nhà Tần Liệt.
Ban ngày, lúc Tần Liệt không ở nhà, nàng giặt quần áo cho hắn, khi trời tối Tần Liệt trở về, nàng lại cất quần áo, chuẩn bị nước tắm, quét dọn nhà cửa giúp hắn. Chuyện lấy nhầm nước lạnh cũng không xuất hiện nữa, đương nhiên, thói quen lẩm bẩm trong lúc làm vẫn còn. Ban đầu Tần Liệt cũng có chút khó chịu, sau cũng dần quen với cuộc sống được phục vụ.
Một khi Lăng Ngữ Thi chuẩn bị xong nước, hắn cũng không chờ Lăng Ngữ Thi rời đi, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Mỗi khi hắn trần truồng nhảy vào thùng gỗ, nghe được giọng êm nhỏ trách mắng của Lăng Ngữ Thi, hắn đều khẽ nhướng mày, đôi lúc còn nở nụ cười kỳ quái.
- Ta đi đây, ngươi tắm đi.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Lăng Ngữ Thi. Ngay khi Tần Liệt cho rằng nàng sắp đi, thì ngoài cửa truyền đến thanh âm hô hấp rối loạn của nàng, tiếng nàng nhỏ như muỗi:
- Ngày mai, là ngày ta và ngươi…
Đợi nàng đi rồi, Tần Liệt mới phản ứng lại, ngây ngốc nhìn vào xà nhà, lúc lâu cũng không hồi thần.
…
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 15: nghi thức đính hôn.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Trời còn chưa sáng, Tần Liệt đã khẽ đi dược sơn, hai túi da mang về từ Cực Hàn sơn mạch đã được hắn cất trong sơn động. Một túi chứa mười thú hạch u ảnh điện điêu và mười gốc băng hành thảo. Một túi da khác chưa linh thạch, linh đan, linh tài… tài sản của những võ giả Toái Băng phủ bị hắn giết chết.
Gần đây, nhờ dùng thú hạch u ảnh điện điêu và băng hành thảo, hắn cảm giác được linh lực trong linh hải tràn đầy. Hắn không chút quan tâm đến linh thạch, linh đan, một phần vì hắn không biết giá trị của những thứ này, một phần vì những thứ này không trợ giúp cho hắn nhiều bằng thú hạch u ảnh điện điêu và băng hành thảo.
- Nghi thức đính hôn…
Tần Liệt lấy ra một ít linh đan, linh thạch, thu vào trong túi vải bỏ vào trong áo.
Nghe được tin đính hôn cùng Lăng Ngữ Thi, đầu tiên hắn muốn cự tuyệt, hắn không muốn có quan hệ với Lăng gia, cũng không muốn hại Lăng Ngữ Thi. Sau này suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm thấy chuyện này do ông hắn sắp xếp nên kháng cự trong lòng cũng nhỏ đi. Thêm vào Lăng gia cũng nói rõ, đính hôn là giả, chỉ thuần túy là nghi thức, hai năm sau sẽ giải trừ. Nghi thức mà thôi, coi như không có gì đi.
Thời gian này, hắn được Lăng Ngữ Thi chăm sóc cũng dần thành thói quen. Hắn dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, một mình lâu như vậy, nay có vị tỷ tỷ xinh đẹp thường xuyên đến lấy nước, giặt đồ cho hắn, làm hắn rất thoải mái. Đính hôn với Lăng Ngữ Thi, nàng sẽ chăm sóc hắn hai năm nữa, nếu không không thể hưởng chăm sóc như này rồi. Sau khi đắn đo hồi lâu, Tần Liệt cũng không bài xích nữa, chuẩn bị đi về.
Hắn đã tỉnh lại, nhưng ngày thường vẫn phải giả vờ ngây ngốc. Nhưng đối với nghi thức đính hôn, trong lòng hắn cũng có chút chột dạ, nên lấy sẵn vài thứ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Mà, trước khi đính hôn, nhà trai phải chuẩn bị sính lễ, phải có trưởng bối trong nhà qua nói chuyện, lại phải cúng bái tổ tiên. Tần Liệt không rõ thân nhân, cũng không biết tổ tiên ở đâu, nên có thể bỏ bớt những bước này.
Hắn mang theo đồ, trước khi trời sáng lại vội vã trở về nhà, tắm rửa qua một lượt rồi lặng lẽ chờ người Lăng gia đến dẫn đường.
…
Đại sảnh Lăng gia.
- Ài, đại tiểu thư thật đáng thương, phải đính hôn với kẻ ngu kia, trước kia không phải nói là nhị tiểu thư sao?
- Nhị tiểu thư thiên phú cao như vậy, tương lai nhất định sẽ vào Tinh Vân các, trên người không thể có vết nhơ a. Biết làm sao được, Tần Sơn gia gia từng giúp Lăng gia, gia chủ cũng đã đồng ý, chuyện này không thể thay đổi.
- Sao lại không thể chứ? Dù sao Tần Sơn cũng đã qua đời, kẻ ngu kia biết gì chứ?
- Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy lại tiện nghi kẻ ngu kia! Ông trời bất công mà!
- Đúng vậy!
Rất nhiều thành viên Lăng gia, đứng hai bên đường khẽ thì thào, tất cả đều thấy bất công cho Lăng Ngữ Thi, cảm thán cho hy sinh của nàng.
Sau khi Lăng Thừa Chí và Lăng Huyên Huyên đi Băng Nham thành, gia chủ Lăng gia đột nhiên tuyên bố Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi đính hôn. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mọi nghi thức đã chuẩn bị đầy đủ, đính hôn sẽ diễn ra trong hôm nay. Lăng Thừa Nghiệp cũng không thông báo cho các thế lực xung quanh, chỉ thống báo trên trấn một lượt, hiển nhiên không định làm to.
Lúc này, rất nhiều thành viên Lăng gia tụ tập ở sảnh đường, một trưởng lão Lăng gia Lăng Khang An cũng đến. Hắn cũng là vị trưởng lão duy nhất được mời.
Lăng gia có ba vị trưởng lão, là Lăng Khang An, Lăng Tường, Lăng Bác, đều là võ giả đồng lứa với phụ thân Lăng Thừa Nghiệp. Do Lăng gia ở gần Cực Hàn sơn mạch, thế lực võ giả muốn phát triển gặp rất nhiều khiêu chiến, đôi khi phải vào sơn mạch săn linh thú, kiếm linh thảo, lại có đôi khi phải chiến đấu với thế lực thù địch của Tinh Vân các, bởi thế, muốn được chết già cũng không phải việc dễ. Gia chủ đời trước, phụ thân của Lăng Thừa Nghiệp, chính là chết trong chiến đấu với thế lực đối địch.
Lăng Khang An, Lăng Tường, Lăng Bác đều là thân thụ trọng thương, hoặc tu vi hủy hết, hoặc cảnh giới không ngừng lùi bước, bình thường đều dưỡng lão trong nhà, rất ít khi tham gia chuyện trong tộc.
Theo đạo lý, việc đính hôn Lăng Ngữ Thi là đại sự, chẳng những cần có mặt Lăng Thừa Chí và Lăng Huyên Huyên, mà ba vị trưởng lão cũng phải xuất hiện. Nhưng Lăng Thừa Nghiệp vừa bắt đầu đã có ý bài xích chuyện này, cũng chuẩn bị tốt tương lai hối hôn rồi, nên hắn cũng không mời hai vị trưởng lão còn lại, chỉ mời Lăng Khang An đến làm bộ mà thôi.
- Họ Đỗ không đến, gia chủ không mời bọn họ. Hừ, như vậy là tốt nhất, càng sạch sẽ.
- Hừ, họ không phải người Lăng gia trấn, mời họ làm gì chứ?
- Nhìn thấy mẹ con họ ta đã muốn phát điên rồi!
Rất nhiều thanh niên Lăng gia khẽ bàn tán về Đỗ Kiều Lan, cả đám đều tràn ngập tức giận, khinh bỉ.
…
Một bà lão Lăng gia dẫn Tần Liệt tới đại sảnh, trên đường cũng không biết nói gì, nàng cũng không biết Tần Liệt nghe có hiểu không, nên chỉ đành nói:
- Lát nữa ngươi đi theo ta là được, chúng ta chuẩn bị đầy đủ rồi. Gia chủ cẩn trọng, chuẩn bị tốt cả rồi, cả sính lễ của ngươi cũng chuẩn bị rồi.
Bà lão lắc lư hộp gỗ trong tay với hắn. Tần Liệt khẽ ngạc nhiên, trầm ngâm trong chốc lát rồi ngây ngốc lấy ra một túi vải, đặt vào hộp gỗ tỏ ý đây là sính lễ của hắn. Bà lão cũng có chút sửng sốt, đầy kinh ngạc nhìn hắn. Sau đó nàng khẽ sờ túi vải, ngầm phán đoán, trong túi vải là vật cứng, hình như là đá thì phải, thấy vậy nàng không khỏi tự giễu. Nàng lắc lắc đầu, cũng không mở túi vải ra nhìn, chỉ thầm nghĩ: còn tưởng là thông minh, hóa ra vẫn là kẻ ngu, nhặt đá làm đồ sính lễ…
Rất nhanh, trong tiếng pháo nổ, bà lão dẫn Tần Liệt đến đại sảnh. Nàng đưa hộp gỗ lên, tỏ ý đưa sính lễ rồi kéo Tần Liệt vào trong.
Trong đại sảnh, bởi vì Tần Liệt đến, đột nhiên an tĩnh xuống. Mọi người thấy Tần Liệt thần tình đỡ đẫn, không khỏi nhíu chặt lông mày, ngầm cảm thán trong lòng, cảm thấy đáng thương cho Lăng Ngữ Thi.
Tần Liệt nhanh chóng nhìn thấy Lăng Ngữ Thi. Hôm nay, nàng cũng trang điểm nhẹ. Váy dài hồng sắc bó quanh thân làm nổi bật vóc người thon dài của nàng, bộ trang sức thủy tinh càng làm nổi bật vẻ đáng yêu của nàng. Da thịt nàng trắng nõn như ngọc, mặt cười tươi tắn, ánh mắt trong sáng, khí chất thanh nhã, tất cả tụ lại một chỗ, làm nàng như tiên tử trên cung trăng, khiến đám đồng lứa thần tinh đong đưa, không khỏi nhìn liên tục.
Nhưng, nàng càng đẹp thì thương xót trong lòng mọi người càng lớn. Càng nhìn Lăng Ngữ Thi thanh nhã thoát tục và Tần Liệt đờ đẫn vô thần, tất cả càng thấy khó chịu, từng người than thở không thôi.
Đương nhiên cũng không phải ai cũng nghĩ như vậy, cũng có vài nữ tử Lăng gia, ngày thường quan hệ với Lăng Ngữ Thi không tốt, lại đố kỵ sắc đẹp của nàng, liền lập tức nói lời khó nghe, tràn ngập chế nhạo.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn con gái bình tĩnh bên cạnh, nghe mọi người bàn tán không khỏi hổ thẹn trong lòng. Ông cũng không muốn kéo dài lâu, vội vã nháy mắt bảo bà lão mau kết thúc nghi thức, nhanh kết thúc trò cười hôm nay.
Bà lão hiểu ý, vội hét lớn, dẫn Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi làm lễ.
Nghe mọi người nói, nhẫn chịu ánh mắt thương tiếc, đồng tình, chế nhạo của mọi người, Lăng Ngữ Thi chỉ có thể giả vờ hờ hững, thỉnh thoảng còn phải mỉm cười. Chua xót trong đáy lòng chỉ có mình nàng biết…
"Đây là số mệnh, không thể trách người khác. Phụ thân đã hy sinh vì gia tộc nhiều như vậy, đến lượt ta hy sinh rồi. Tần Liệt tuy ngu ngốc, nhưng hắn sẽ không bắt nạt ta, cũng không quản thúc ta, hắn kỳ thực cũng đẹp trai. Nếu như, nếu như hắn không ngốc, chỉ cần bình thường chút, dù là người phổ thông, cũng dễ chấp nhận…"
Lăng Ngữ Thi thầm an ui bản thân, nhưng vẫn nhịn không được tự chua xót. Mỗi nữ nhân đều mơ tưởng một nửa của mình, anh tuấn bất phàm, có thể bảo vệ chở che mình. Nàng mới mười bảy tuổi, đương nhiên cũng có giấc mơ của bản thân. Nhưng hiện thực lại tàn khốc…
Một cánh tay nắm chặt tay nàng, làm nàng đột nhiên khẩn trương. Sau đó nàng nghe thấy tiếng bà lão kêu lên, nàng lập tức tiến hành nghi thức với hắn. Nàng và Tần Liệt phải nắm tay, nàng cũng biết bàn tay kia là của Tần Liệt, chắc là bà lão giúp hắn nắm lấy tay nàng.
Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với khác giới, trong lòng không khỏi nảy sinh hoảng hốt. Nhưng bàn tay Tần Liệt thon dài, cũng rất mềm mại, nắm lấy vô cùng thoải mái, điều này làm nàng kinh ngạc khẽ nhìn hắn.
Nàng đột nhiên phát hiện sâu trong đôi mắt đờ đẫn của Tần Liệt có ánh sáng, hình như chỉ có nhìn gần như này mới có thể thấy một điểm linh tính trong mắt hắn. Điểm ánh sáng này làm nàng an tâm hơn không ít, giúp tâm tình rối loạn của nàng dần bình tĩnh.
"Kỳ quái…"
Nàng khẽ thầm thì, bất giác nắm chặt tay Tần Liệt hơn, còn khẽ dùng sức nắm chặt, giúp nàng an tâm hơn nhiều.
- Đại ca, chuyện gì đây vậy?
Nhưng lúc này thanh âm khắc bạc của Đỗ Kiều Lan vang lên từ bên ngoài.
Sau đó ba mẹ con họ cùng đám võ giả Đỗ Hải Thiên an bài, thêm vào hai trưởng lão Lăng gia, cùng chung xông vào đại sảnh.
Tất cả mọi người đều bị thu hút, Đỗ Kiều Lan khẽ âm trầm, lạnh lùng nói:
- Hôn sự của cháu gái, chuyện lớn như vậy, đại ca không định báo cho muội biết sao? Là không coi muội ra gì, hay không coi muội là người Lăng gia?
Còn không đợi Lăng Thừa Nghiệp giải thích, nàng đột nhiên chỉ hai vị trưởng lão Lăng gia còn đang ngồi xe lăn, đầy chua ngoa nói:
- Hai vị trưởng lão liều chết vì Lăng gia, giờ này tàn phế cũng không được ai để ý. Lăng Thừa Nghiệp, huynh có ý gì đây?
- Thừa Nghiệp, đây là sao?
Một vị trưởng lão Lăng gia cũng khó chịu nói:
- Hai lão già chúng ta vất vả một đời vì Lăng gia, cả tư cách tham dự hôn lễ của tiểu bối cũng không có sao?
- Ngươi không coi chúng ta ra gì sao?
Trưởng lão còn lại, Lăng Bác tay vỗ xe lăn, đầy tức giận giáo huấn:
- Đừng quên ba trưởng lão chúng ta có quyền bãi nhiễm tộc trưởng!
Lời vừa nói ra, không chỉ Lăng Thừa Nghiệp biến sắc, mà toàn bộ thành viên Lăng gia cũng sợ hãi nhìn hắn.
…
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế