Vũ Xương nhăn nhó :
-Chuyện này ... chuyện này ...
Hắn lắp bắp mãi không nói được câu trả lời , suy cho cùng hắn có đôi phần đặc biệt nhưng trước hết vẫn là một con người . Mà đã là con người thì cũng có trái tim . Nhưng trái tim này mà bị giam trong Phong Đình suốt thì chắc hẳn cũng mất đi chín phần sinh thú . Hơn nữa thù nhà hãy còn chưa báo được , lẽ nào dám mơ tưởng đến cái khác ? Hắn muốn từ chối nhưng lại sợ làm tổn thương Ngọc Băng Tâm . Cuối cùng đứng ngây người lắp bắp .
Hồ Hán Thương thấy vậy thì cho rằng hắn có ý muốn đi theo Băng Tâm nên hừ nhạt :
-Chuyện này có gì là khó , nếu thích thì con hãy đến Phong Đình , còn không thích thì nói thẳng ra cho cô ấy biết !
Mọi người nín lặng , Ngọc Băng Tâm cũng giương mắt nhìn hắn . Huyền Tuyết Sương thì đến sáu phần lo lắng còn bốn phần hồi hộp . Vũ Xương hít một hơi dài nói :
-Ta không thể theo cô nương được !
Mọi người trong Thiên Vũ Môn giãn nét mặt , nhất là Huyền Tuyết Sương . Các nam đệ tử bên Trấn Thiên cung tuy rằng có dao động trước vẻ đẹp điên đảo của Ngọc Băng Tâm và một phần nào đấy các đệ tử có hảo ý cũng mong hắn lấy được người đẹp như vậy . Nhưng rồi họ lại nghĩ đến Huyền Tuyết Sương thì nét mặt trở nên lo lắng , dù sao chúng đệ tử cũng không muốn mất đi một sư đệ tài năng và làm buồn lòng một sư tỷ hiền dịu !
Ngọc Băng Tâm khẽ cau chân diện , nàng nhìn hắn :
-Lẽ nào Vũ Xương không yêu thích Băng Tâm ?
Vũ Xương ấp úng :
-Không hẳn ... nhưng ...
Bích Phù Dung lạnh lẽo chen ngang :
-Ngọc cô nương đã nghe câu trả lời rồi , bây giờ có thể đi được hay chưa ?
Ngọc Băng Tâm thở dài rồi quay bước đi thất thểu ra cổng Thiên Vũ Môn . Mọi người cũng nhanh chóng giải tán . Điệp Vũ Xương nhìn theo bóng dáng nàng bất chợt thấy tim mình nhói lên một cái . Hắn vội chạy theo gọi :
-Ngọc cô nương !
Ngọc Băng Tâm quay lại , chân diện nàng có đôi phần tươi lên :
-Có chuyện gì ? Phải chăng Vũ Xương thay đổi chủ ý ?
Vũ Xương lắc đầu :
-Không phải !
Ngọc Băng Tâm cười thảm :
-Nếu đã không thay đổi chủ ý thì chạy theo Băng Tâm làm gì ? Phải chăng thấy tội nghiệp ...
Vũ Xương xua tay :
-Cô nương đừng nói vậy ! Thực ra ta không phải không có lòng yêu thích cô nương , nhưng phải ở trong Phong Đình suốt đời thì ta ... nói cung ta còn rất nhiều việc phải làm ...
Ngọc Băng Tâm mỉm cười :
-Băng Tâm đã hiểu ! Nếu như không phải ở Phong Đình hẳn Vũ Xương sẽ tiếp nhận tình cảm của Băng Tâm !
Hắn thẫn thờ giây lát rồi không hiểu sao khẽ gật đầu . Băng Tâm quay mình đi nói với lại , tiếng nói có đôi phần nghẹn ngào :
-Vậy thì không thể rồi ...
Vũ Xương nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần , hắn thở dài quay người vào trong thì chạm ngay Tuyết Sương . Nàng đang đứng nhìn hắn , chân mày khẽ xích lại . Vũ Xương gãi đầu :
-Mọi người giải tán hết chưa sư tỷ ?
Huyền Tuyết Sương khẽ gật đầu rồi thở dài :
-Xem ra sẽ có rất nhiều thiếu nữ đau khổ vì Xương đệ đây !
Nàng nói xong quay người đi thẳng vào trong , Vũ Xương thấy đôi vai của nàng khẽ rung lên . Hắn lắc đầu , vẻ mặt ảm đạm bước về Trấn Thiên cung .
Đặng Thế Kiệt , Trần Hùng Thương và Phương Tử Anh như thường lệ đã đón sẵn ở đấy . Vừa trông thấy dáng vẻ thất thần của hắn cả ba cùng tiến lại . Nhưng cuối cùng cũng chẳng biết nói gì , đành theo hắn dấn bước về phòng .
***
Thu Nhược Tuyền quay sang nói với Thu Phong Song Hiệp :
-Bây giờ ta phải hồi sơn trước , các con cũng sớm quay về !
Nói đoạn không đợi cho hai người trả lời mà quay mình vào đêm sâu mất dạng .
Yến Phi Phi nhìn theo bóng ông ta khuất lấp , bâng quơ hỏi :
-Rốt cục chuyện này là thế nào đây biểu ca ?
Tào Mạnh Cường thở dài :
-Ta cũng không rõ , nhưng xem thái độ của sư phụ thì chuyện này không hề đơn giản !
Yến Phi Phi bước đi nói :
-Chúng ta quay về khách điếm thôi biểu ca !
Thu Phong phái tọa lạc trên đỉnh Thu Phong Sơn hùng vĩ , môn phái này có lịch sử mấy ngàn năm , hiện nay chưởng môn Thu Nhược Tuyền làm đương kim Minh Chủ Chính Đạo nên uy danh càng lừng lẫy .Thu Phong phái ngoài Thu Nhược Tuyền làm chưởng môn còn có thêm ba người làm chấp pháp cai quản chúng đệ tử . Họ đều là những sư đệ của Thu Nhược Tuyền , tên gọi Giang Đại Hồng , Hà Xuân Đức và Cao Hải Đăng . Ba người này võ công cái thế lại rất ít giao lưu với giang hồ nên không ai rõ về họ nhiều .
Thu Nhược Tuyền bước vào khách sảnh nói với hai tên đệ tử đứng canh :
-Các con gọi ba vị sư thúc đến đây !
Lão ngồi chưa được bao lâu thì ba sư đệ cũng có mặt . Cao Hải Đăng hỏi :
-Không hiểu lần hạ sơn vừa rồi có chuyện gì mà Chưởng Môn sư huynh vừa về đã triệu hồi bọn đệ đến ?
Thu Nhược Tuyền đăm chiêu một lát rồi đem mọi chuyện thuật qua cho ba sư đệ nghe . Hà Xuân Đức cau mày :
-Chuyện này hẳn là do Tiên Tri giáo làm rồi , nhưng tiểu đệ vẫn chưa hiểu chúng thu tinh nguyên của dị vật ấy làm gì ?
Thu Nhược Tuyền thở dài :
- Các đệ đã nghe nói đến một loại võ công gọi là Hấp Tinh Chưởng chưa ?
Ba người khẽ rúng động . Giang Đại Hồng lắc đầu :
-Trước đây đệ có nghe sư phụ nói qua , nhưng người cũng bảo võ công này vốn thất truyền đã lâu , hơn nữa muốn tu luyện cũng muôn phần khó khăn ...
Thu Nhược Tuyền gật đầu :
-Chính thị là như vậy , nhưng ngoài việc tu luyện loại võ công kỳ dị này ra thì chẳng còn lý do nào khiến chúng hấp thu tinh nguyên của Huyết Lang cả !
Cao Hải Đăng nói :
-Nếu đúng là như vậy thì chúng còn thiếu bốn loại tinh nguyên nữa , chúng ta muốn ngăn cản thì vẫn còn kịp !
-Ta cũng có ý đó nên mới gọi các đệ đến đây để bàn xem nên làm thế nào để ngăn cản !
Giang Đại Hồng nói :
-Xưa nay Tiên Tri giáo vốn chỉ quanh quẩn ở Nam Cương , nay giáo chủ chúng tu hành loại võ công này thì chí hướng hẳn muốn tung hoành Quan Nội . Đường đến Nam Cương muôn phần hiểm trở , chỉ sợ chúng ta muốn ngăn cản e rằng cũng khó !
Hà Xuân Đức mỉm cười :
-Việc này đương nhiên là quan hệ rất lớn , chúng ta tuy rằng thân là minh chủ nhưng e rằng ghánh không được . Chi bằng nhân chuyện này chúng ta tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng Hội sớm hơn mấy năm , vừa là để tìm ra nhân tài ghánh vác việc giang hồ mà cũng vừa tiện thể thảo luận với chưởng môn nhân khắp chốn Quan Nội lẫn Quan Ngoại ...
Thu Nhược Tuyền gật đầu :
-Hà sư đệ nói không phải không có lý nhưng chuyện này rất hệ trọng , ta phải bàn với một số chưởng môn khác xem ý họ thế nào đã !
Cao Hải Đăng khẽ cau mày một chút hỏi :
-Lần này sư huynh xuống núi có hay tin tức gì của hắn không ?
-Ý đệ phải chăng muốn nói tới Vũ Xương ?
-Đúng vậy !
Thu Nhược Tuyền cười nhạt :
-Bây giờ đã trải qua mấy năm , e rằng có gặp hắn cũng khó nhận ra !
Hà Xuân Đức cười thảm :
-Liệu sư huynh nghĩ hắn có liên quan gì với Tiên Tri giáo không ?
-Ta cũng không được rõ , nhưng bản lãnh của hắn cao như vậy nhất định sẽ là mối đại họa cho võ lâm !
Giang Đại Hồng lắc đầu :
-Chuyện này đệ vẫn rất lấy làm kỳ lạ , Điệp Vũ Hồng trang chủ vốn dĩ là đệ nhất cao thủ chốn Quan Nội , ngay cả chúng ta e rằng cũng không phải đối thủ của ông ta nhưng sao lại chết quá dễ dàng như thế ? Lại còn không thấy một biểu hiện nào của sự chống cự !
Thu Nhược Tuyền lắc đầu :
-Võ công của huynh ấy rất cao thâm nhưng các đệ cũng phải hiểu một điều , không ai đề phòng con mình cả !
Cao Hải Đăng nói :
-Điệp Vũ Hồng đâu phải người tầm thường ? Ông ta lại hiểu quá rõ ràng chuyện kẻ kia mang trong mình Ma khí cực nặng thì tất nhiên cũng phải đôi nét đề phòng chứ ? Hơn nữa từ nhỏ Điệp Trang chủ đâu có dạy võ công cho hắn ? Một người cẩn thận như vậy sao lại dễ dàng bị ám toán như thế ? Đệ chỉ e chuyện này không đơn giản chút nào !
Hà Xuân Đức cười nhạt :
-Cao sư huynh không thấy khi chúng ta sắp bắt được hắn thì có chuyện gì lạ xảy ra sao ? Những kẻ bất phàm thì khó nói được chuyện gì lắm !
Cao Hải Đăng trầm ngâm :
-Ta chỉ lấy làm lạ cho lá thư kia thôi ! Kẻ thông báo tin ấy đương nhiên là đã lập được đại công , tại sao hắn phải dấu mặt ?
Thu Nhược Tuyền xua tay :
-Chuyện này còn nhiều nghi vấn , nhưng chung quy vẫn không quan trọng bằng việc đối phó với Tiên Tri giáo . Ta nghĩ nếu như hắn có tà tâm thì ắt hẳn cũng nhân đại hội này mà xuất hiện . Lúc đó chúng ta sẽ giăng bẫy bắt hắn luôn một thể . Bây giờ các đệ hãy về lo chuyện của mình , còn ta sẽ đi bàn với mấy chưởng môn khác định ngày tổ chức đại hội !
Hà Xuân Đức cúi đầu :
-Nói thế chưởng môn sư huynh đã quyết đinh !
-Đúng vậy ! Ngoài cách đó ra e rằng cũng khó tìm ra cách nào chu toàn hơn cho hai việc này !
Vũ Xương như thấy mình đang lạc vào một thế giới khác , có rất nhiều mây mù che phủ ,đây đó một vài loại cây cao lớn khác thường không có lá mà cành cây mắc đầy mây nhô cao, không gian im ắng đến lạ thường . Hắn đưa mắt quan sát nhưng những nhành cây ngọn cỏ ở đây dường như hắn chưa thấy lần nào . Hắn mò mẫm dấn bước và hắn kinh ngạc nhận ra một điều . Ở đây mặt trời mọc rất thấp , gần như sát với mặt đất nhưng tuyệt nhiên ánh nắng không hề chói chang .
Đang khi hắn ngẩn ngơ thì bên tai ong ong lời nói như muỗi bay :
-Bạn trẻ , lâu lắm rồi mới thấy luồng khí tức của ngươi , xem ra ngươi sắp trở nên đáng sợ rồi !
Hắn ngạc nhiên nói lớn :
-Ngươi là ai ? Nói như vậy là có ý gì ?
Giọng nói lại vo ve :
- Ta là ai ư ? Cái này lẽ ra ngươi phải cảm nhận được chứ , hãy tập trung xem nào !
Hắn nhắm mặt lại ngưng thần cảm nhận . Hắn thấy một luồng khí rất quen mà cũng rất mơ hồ , hắn đã gặp ở đâu rồi ? Hắn vật lộn với tâm trí để nhớ lại , nhưng hắn không nhớ nổi , đầu hắn bắt đầu đau nhói lên . Hắn mở mắt ra hét :
-Ta không biết ngươi ! Ngươi hãy hiện diện ra đây cho ta xem !
Giọng nói ngân lên to hơn :
-Hiện ra ư ? Đáng tiếng thay ta cũng muốn làm như thế , nhưng khốn nỗi ta không có hình dạng để mà hiện diện !
Hắn toát mồ hôi đưa mắt tìm kiếm . Không gian vẫn im ắng , mây mù dần dần dạt ra ,hắn nhận thấy nơi này dường như là một không gian riêng tồn tại ngoài thế giới hắn đã sống trước kia . Một bên mê vụ hắc ám bao chùm , một bên tiên khí giăng đầy . Chỗ hắn đứng dường như chỉ là một cái hộp lớn , không gian ở đây méo mó đến kỳ dị . Hắn nhắm mắt ngưng thần và cảm nhận được sự thân quen đến lạ lùng , nhưng rốt cục hắn cũng không nhận được ra sự thân quen ấy đã gặp ở đâu . Hắn hốt hoảng cực độ !
-Ngươi chớ nên hoảng loạn , sau này ngươi sẽ hiểu lúc này ngươi đang đứng ở đâu !
-Vậy tại sao bây giờ ngươi không cho ta biết ?
-Tiên cơ bất khả lộ , người bạn trẻ , cũng bởi ngươi là rất thân thiết với ta cho nên ta muốn có một lời khuyên chân tình với ngươi !
-Khuyên điều gì !
-Tất cả hãy cẩn trọng ! Nếu không thì sẽ từ trời đất bao la mà về lại bao la trời đất ...
Hắn ngẩn người hỏi :
-Rốt cục là ngươi có ý gì ?
Nhưng luồng khí quen thuộc ấy đang dần trôi dạt ra xa . Hắn thẫn thờ chạy theo hướng khí nhạt ấy thì "sầm" hắn đâm vào một vật vô hình nào đấy và bị cản lại . Hắn hoang mang đứng dậy đi tiếp nhưng lại "rầm" . Lần này thì mồ hôi hắn chảy ra đầm đìa . Hắn đưa tay "rờ" lên chỗ mình đụng phải . Chân diện hắn đại biến . Hóa ra đây là một bức tường vô hình . Hắn rờ khắp mọi nơi thì phát hiện mình đang ở trong một cái hộp . Hắn ngửa mặt hét vang ...
Mồ hôi hắn ướt hết áo , hẳn bò khỏi giường ngắm làn tuyết bay ngoài cửa sổ , miệng lẩm nhẩm :
-Thì ra chỉ là giấc mơ ...
Hắn ngẩn ngơ nhìn tuyết trắng rơi khắp nơi . Hắn nhận thấy đấy chỉ là giấc mơ nhưng cơ hồ vẫn có cái gì đấy rất quen thuộc . Hắn đăm chiêu suy nghĩ . Đột nhiên bụng dưới hắn đau dữ dội . Hắn đưa tay ôm bụng thì thấy một làn khí nóng như ngục hỏa đang bốc lên lan tỏa cả ra tay . Hắn nằm xuống giường quằn quại , miệng muốn kêu lên nhưng không tài nào hét thành tiếng . Hắn hoảng sợ tột độ nghĩ :" Không lẽ ma khí trong người ta đến hồi phát tác ? Thế còn tiên khí đâu ? Tại sao tiên khí không đè nén xuống ?" Hắn cố trấn tĩnh cơn đau gồng mình lên định vận khí nhưng tay chân hắn vô lực . Luồng khí nóng như ngục hỏa kia đang lan khắp cơ thể , hắn cảm nhận xương cốt như dã rời .
Hắn gò người rồi lao qua lớp kính cửa sổ ra ngoài . Tuyết lạnh cắt da cắt thịt nhưng hắn vẫn thấy nóng như lửa đốt . Hắn quằn quại chôn mình trong tuyết . Luồng khí nóng bây giờ bao trùm lên đầu hắn . Hắn cảm nhận mọi suy nghĩ của mình như bị phong bế hết . Ánh mắt hắn dại đi . Rồi như không hiểu lấy đâu ra sức lực mà hắn băng mình chạy như điên cuồng , chạy như một con sói hoang dại ... Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by Văn Càn Khôn; 10-12-2008 at 07:40 PM.
Yến Phi Phi cùng Tào Mạnh Cường đang ngồi uống trà trong một gian quán nhỏ bên đường thì thấy hai đệ tử Thu Phong Phái cưỡi ngựa chạy qua . Nàng vội đứng dậy gọi :
-Thượng Quan sư huynh !
Hai người cưỡi ngựa như nhận ra giọng nói quen thuộc này nên ghì cương lại . Hán tử họ Thượng Quan mỉm cười :
-Thì ra là biểu muội và Tào sư huynh ! Các vị sao lại ở đây ?
Yến Phi Phi cười :
-Bọn muội cũng đang hồi sơn ! Không biết nhị vị sư huynh có chuyện gì mà đi qua đây ?
Họ Thượng Quan nói :
-Hẳn sư huynh và biểu muội chưa biết , sư phụ cùng các vị chưởng môn đã thống nhất sẽ tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng hội vào tháng sau nên sai bọn ta mang thiệp đến Quan Ngoại !
Tạo mạnh Cường và Yến Phi Phi khẽ cau mày , họ nhất thời chưa hiểu ý Thu Nhược Tuyền là gì ,nên mỉm cười rồi để hai người kia đi . Yến Phi Phi quay lại bàn trà hỏi :
-Biểu ca ! Theo huynh thì ý định của nghĩa phụ là gì khi tổ chức Thiếu Niên anh hùng hội sớm hai năm ?
Tào Mạnh Cường lắc đầu :
-Chính ta cũng không hiểu điều đó ! Nhưng có thể là nó liên quan đến chuyện vừa rồi !
Yến Phi Phi thở dài :
-Như vậy cũng tốt ! Lần này biểu ca có lẽ sẽ là người đứng đầu đấy , giang hồ hiện nay trong lớp trẻ được mấy người chân tu như huynh ?
-Biểu muội khéo đùa ! Kiếm quyết ta còn chưa bằng biểu muội !
Yến Phi Phi lườm :
-Biểu Ca dấu ai được chứ không dấu muội được đâu !
Mạnh Cường thở dài , hắn nhấm nháp trà nói :
-Chúng ta đi tiếp thôi !
Yến Phi Phi gật đầu , hai người đứng dậy ra khỏi quán nhỏ lên ngựa . Đột nhiên trước mắt họ có bốn bóng huyền y nhân loáng qua . Yến Phi Phi hỏi :
-Biểu ca ! Có phải bọn người Tiên Tri giáo kia không ?
Tào Mạnh Cường cau chân diện nhìn bốn huyền y nhân đang bước vào một khách điếm gần đấy gật đầu :
-Đúng là bốn gã hôm nọ !
Yến Phi Phi kéo áo hắn nói :
-Chúng ta hãy theo dõi chúng xem thế nào , nếu không có gì lạ thì bắt chúng hỏi cung cũng được khối việc !
Tào Mạnh Cường trầm ngâm :
-Chuyện này liệu có được không ? Chỉ e chúng đi cùng Song Sát thì mệt đấy !
Yến Phi Phi không để ý , nàng thúc ngựa lên trước vào khách điếm . Mạnh Cường khẽ lắc đầu rồi cũng theo nàng .
Yến Phi Phi bước đến hỏi tên tiểu nhị :
-Bốn người vận huyền y vừa rồi thuê phòng số mấy ?
Tên tiểu nhị nhận ra họ là người của Thu Phong phái nên cúi đầu nói :
-Thưa hai vị là phòng số hai mươi tư ở lầu hai !
Yến Phi Phi gật đầu rồi chọn thuê phòng số hai mươi ba . Hai người dùng nội lực đục hai lỗ nhỏ xuyên qua bức vách nghe ngóng . Bốn tên Huyền y nhân ngồi nhấm nháp trà bên bàn , thái độ của chúng có đôi phần sốt sắng . Một lúc sau Song Sát bước vào . Vu Đại Hải hỏi :
Vật đó các ngươi để đâu ?
Một tên huyền y nhân khom lưng :
-Thưa đàn chủ , bọn tiểu nhân để trên đầu giường
Vu Đại Hải gật đầu nói :
-Các ngươi có thể hồi sơn được rồi !
Tên huyền y nhân khác hỏi :
-Vậy còn hai vị định đi đâu ?
Hà Chí Bình cười nhạt :
-Bọn ta cần đi Quan Ngoại !
Bốn huyền y nhân không dám hỏi thêm mà cúi đầu đi ra ngoài . Yến Phi Phi hỏi nhỏ :
-Theo biểu ca thì bọn chúng đi Quan Ngoại làm gì ?
Tào Mạnh cường trầm ngâm :
-Cái đấy ta cũng như biểu muội thôi !
Bên kia Vu Đại Hải bước đến chiếc giường ngủ lật gối lên , lão lấy ra một cái hộp nhỏ rồi quay sang Hà Chí Bình nói :
-Chúng ta cũng nên đi thôi !
Hai lão rời khỏi phòng ra ngoài . Yến Phi Phi lại hỏi :
-Không hiểu cái hộp ấy đựng gì nhỉ ?
Tào Mạnh Cường đăm chiêu nói :
-Rất có thể là Tinh Nguyên của Huyết Lang !
-Vậy bọn chúng đem tinh nguyên của Huyết Lang đến Quan Ngoại làm gì ? Lẽ ra phải đem về Nam Cương mới phải chứ ?
Nàng nói xong toan cất bước ra ngoài . Mạnh Cường nắm tay nàng kéo lại nói :
-Biểu muội định đi đâu ?
Yến Phi Phi cau mày :
-Chúng ta phải theo dõi xem hai lão ấy muốn làm gì !
Mạnh Cường hốt hoảng :
-Muội có biết Quan Ngoại là vùng đất thế nào không ? Hơn nữa hai lão cũng thập phần nguy hiểm , lỡ chúng ta bị phát hiện thì chỉ còn con đường chết đấy !
Yến Phi Phi mím môi nói :
-Muội không sợ !
Nói đoạn rút mạnh tay đi ra ngoài . Tào Mạnh Cường than khổ rồi cũng chạy theo .
Lúc này Song Sát đã ra đến cổng , hai lão cưỡi ngựa rồi nhắm hướng Quan Ngoại lao đi . Mạnh cường nói :
-Thời tiết ở đấy giá lạnh kinh người , để ta đi kiếm quần áo ấm đã !
Nói đoạn băng mình đi bảo tiểu nhị mua hộ quần áo . Yến Phi Phi nóng lòng ngóng theo bóng Song Sát đi xa , ruột gan nàng như có kiến bò . Mãi hơn tuần trà sau tiểu nhị mới đem đến hai bộ áo bông dày cộm . Hai người gói lại rồi nhanh chóng lên ngựa đuổi theo , họ nhằm hướng Quan Ngoại quất tuấn mã phi nước đại . Mất gần một canh giờ mới đuổi kịp hai lão . Thời tiết ở đây đã bắt đầu lạnh dần , Yến Phi Phi khẽ run lên nói :
-Thời tiết bắt đầu thay đổi rồi biểu ca ! Chúng ta nên mặc áo vào đã !
Tào Mạnh Cường không phản đối , hắn đưa áo cho Yến Phi Phi khoác vào rồi nhìn theo bóng dáng Song Sát đằng xa trầm ngâm :
-Hai lão này không đem theo áo ấm , bọn Tiên Tri giáo chịu rét giỏi thật !
Yến Phi Phi mỉm cười :
-Nam Cương cũng giá lạnh vậy ! Có lẽ chúng ở đấy lâu nên quen rồi !
Đến gần tối thì họ đến được Quan Ngoại , phía trước là một dãy núi sừng sững như chắn ngang cái lạnh lẽo tràn vào Quan Nội . Song Sát xuống ngựa phi thân lên núi . Yến Phi Phi cùng Tào Mạnh Cường cũng vội vã bay theo . Họ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống , phía xa xa một màu trắng bát ngát mênh mông bao phủ , những trận gió lạnh cắt da cắt thịt thi thoảng thổi qua làm họ rùng mình , hai hàm răng đá vào nhau liên hồi . Lúc này , sau những gốc thông già cỗi , bóng dáng Song Sát bước lê trong tuyết đang khuất dần . Yến Phi Phi mím môi nói :
-Chúng ta đi thôi biểu ca !
Tào Mạnh Cường cười :
-Tuyết trắng mênh mông như vậy liệu có bị hai lão phát hiện không ?
-Biểu ca yên tâm , trời sắp tối rồi , hơn nữa gió tuyết như vậy hai lão làm sao nghe ngóng được gì nữa !
-Muội nói cũng phải !
Hai người vận chân nguyên chấn áp cái lạnh rồi băng mình theo vết chân của Song Sát để lại trên tuyết . Họ đi như vậy cho đến khi phong hàn nổi lên liên miên . Những trận gió này ngày càng bút giá , Yến Phi Phi thấy bàn tay mình từng ngón như bị tê liệt , nàng dấu nó sâu vào trong áo bông rồi nhìn qua Tào Mạnh Cường , hắn cũng chẳng hơn gì nàng . Môi tím tái , mi mắt đóng đầy băng tuyết , hơi thở phì phò như ống khói . Yến Phi Phi nghe lòng nhói lên một cái , nàng thở dài :
-Lẽ ra muội không nên để biểu ca dính vào chuyện này !
Tào Mạnh Cường nhìn nàng , bất giác lòng hắn thấy đôi phần ấm áp , hắn gượng cười :
-Biểu muội nói vậy là có ý gì ? Chúng ta từ bé lớn lên bên nhau , lại cùng nhau vượt qua biết bao tai kiếp khi hành tẩu giang hồ . Chút cực khổ nhỏ nhoi này đâu đáng nói !
Màn đêm bắt đầu le lói buông xuống . Hai người nhận thấy cước bộ Song Sát bắt đầu chậm lại , bọn chúng đưa mắt dáo dát nhìn quanh . Tào Mạnh cường kéo Yến Phi Phi núp xuống một đống tuyết do cuồng phong vun thành nói :
-Hình như bọn lão phát hiện ra chúng ta rồi !
Yến Phi Phi cau mày liễu :
-Không phải đâu ! Trông dáng đấp hai lão thì giống như đang tìm kiếm cái gì đó !
Lúc này nghe Vu Đại hải nói lớn át cả gió tuyết :
-Hà đệ ! Tại sao lại không thấy vậy kìa ?
Hà Chí Bình nhìn quanh một lúc nói :
-Theo như hai vị hộ pháp nói thì chắc chắn nó phải ở đây mà , tại sao ...
Lão dừng lại ngưng thần lắng nghe , hai mắt lấp loáng vài tia sáng . lão quay sang Vu Đại Hải định nói thì thấy Vu Đại Hải cũng ngưng thân nghe ngóng , lão dơ tay ra hiệu cho Hà Chí Bình đừng lên tiếng .
Tào Mạnh Cường và Yến Phi Phi vì ở xa quá nên nhất thời không hiểu chuyện gì , chỉ thấy hai lão từ từ tiến rất chậm về phía trước , hai người cũng vội vàng bò theo .
Khoảng một tuần trà sau thì Song Sát dừng lại trước một cái hang nhỏ , bên trong khí xanh thi thoảng le lói bay ra , nhưng rất mờ nhạt . Tào Mạnh Cường kéo Yến Phi Phi đến mộn đụn tuyết khác , chân diện y biến đổi nói :
-Biểu Muội ! Muội có thấy hang động kia rất lạ không ?
Yến Phi Phi gật đầu :
-Đúng vậy ! Hình như trong hang có dị vật gì đấy rất ghê gớm . Lời nói vừa dứt thì bên trong vang lên tiếng ken két nghe như hàm răng va chạm vào nhau . Vu Đại Hải nói lớn :
-Đệ hãy nhử nó ra đây cho ta !
Nói xong lão lùi lại đứng sau Hà Chí Bình , thò tay vào ngực lấy cái hộp nhỏ ra , lão mở hộp để lộ một cái lư hương rất nhỏ . Thu Phong Song Hiệp cảm nhận được hắc khí ở cái lư hương ấy tỏa ra khí thế bức nhân , có điều nó dung hợp vào đêm đen nên khó nhìn thấy .
Hà Chí Bình lúc này hữu thủ dồn nén chân nguyên phát ra xanh ngắt . lão nhắm hướng cửa hang dồn mạnh một chưởng , tiếng nổ ầm ầm chấn động màn đêm . Khi tiếng động ấy dứt thì cửa hang hoàn toàn sụp đổ , từ trong hang sâu một con nhện khổng lồ cao gấp đôi người thường dần dần xuất hiện . Dị vật phóng mạnh hai sợ tơ đầy độc chất về phía Hà Chí Bình và Vu Đại Hải . Hai lão nhanh như cắt nhảy lên tránh né , nhưng một sợi tơ độc vô tình đánh trúng chỗ Yến Phi Phi và Tào Mạnh Cường núp , hai người vội lăng không thoát khỏi . Đụn tuyết bị tơ nhện đánh trúng liền nổ tung , khói xanh nghi ngút bốc lên .
Song Sát nhìn thấy hai người thì thoáng chút ngạc nghiên . Nhưng nhớ tới chuyện quan trọng Vu Đại Hải vội đưa lư hương lên trước mặt niệm chú . Con nhện lớn thấy vậy thì toan quay mình bò vào hang , nhưng không kịp . Tinh nguyên của nó nhanh chóng bị thu vào lư hương . Trông nó bây giờ như cái xác khô !
Xong việc ,Vu Đại Hải cười nhạt nhìn Thu Phong Song Hiệp đang ngạc nhiên tột độ nói :
-Các ngươi sao lại đi tìm tuyệt lộ cho mình ?
Hà Chí Bình cũng tiến lên đứng cạnh Vu Đại Hải chuẩn bị xuất thủ . Tào Mạnh Cường và Yến Phi Phi chân diện tám phần lo lắng . Hai người đã từng giao thủ nên rất hiểu sự lợi hại của hai lão . Đầu óc Yến Phi Phi lóe lên một tia sáng , nàng hướng vào màn đêm gọi lớn :
-Nghĩa phụ đến rồi sao không ra đi !
Song Sát giật mình vội đưa mắt dáo dát quan sát . Họ từng bị thương dưới chưởng pháp của Thu Nhược Tuyền nên rất e ngại lão . Nhưng đấy chỉ là sự giảo hoạt của Yến Phi Phi . Ngay khi nói xong nàng kéo tay Tào Mạnh Cường :
-Chạy thôi biểu ca !
Hai người băng mình vào đêm sâu , Song Sát biết mình trúng mưu nên vội vàng đuổi theo thái độ cực kỳ tức giận . Gió tuyết như cắt da cắt thịt . Thu Phong Song Hiệp tuy rằng là những anh tài số một trong lớp trẻ nhưng đáng tiếc so với Song Sát thì họ hãy còn thua xa , khoảng cách cứ bị rút ngắn dần , hai người thở không ra hơi . Tào Mạnh Cường nói :
-Để ta ở lại chặn lão , biểu muội hãy chạy đi !
Yến Phi Phi nói :
-Không được ! Chuyện này là do muội lôi biểu ca vào , người ở lại chặn phải là biểu muội mới đúng !
Mạnh Cường mỉm cười :
-Thôi được , nếu có chết thì chết chung vậy !
Đột nhiên một trận cuồng phong dữ dội nổi lên , tuyết cuốn mù trời . Tào Mạnh Cường cùng Yến Phi Phi , luôn cả Song Sát bị cuốn phăng vào đêm sâu ...
***
Điệp Vũ Xương chạy như cuồng dại , hắn hét lớn như thú hoang , đầu óc mụ mẫm gần như không còn cảm nhận được gì ,tay chân vung loạn xạ . Hắn chìm sâu vào mê man . Không biết qua bao lâu hắn mới thấp thoáng cảm nhận thân hình mình nhẹ đi như bay . Hắn giật mình choàng tỉnh và nhận thấy mình đang bị một cơn bão tuyết cuốn đi . Lúc này tâm trí hắn tỉnh táo được tám phần , giữa cơn bão điên cuồng ấy , hắn mơ hồ thấy chân nguyên trong người mình dồi dào một cách lạ thường , luồng chân nguyên ấy trút ra liên hồi nhưng cơ thể hắn vẫn đầy sung mãn .
Hắn định tâm nhớ lại mọi chuyện rồi cố sức vùng vẫy . Thật kỳ diệu , nội lực của hắn trở nên cao thâm không thể tưởng , hắn trụ thân giữa cơn bão tuyết ấy cảm nhận . Hắn lờ mờ thấy cuồng phong của cơn bão này có khí lực rất quen .
Đêm sâu , ánh mắt hắn sáng rọi lên như hai cột đèn , hắn đã hiểu ra trận bão này chính là do chân nguyên của hắn bạo phát mà gây ra . Hắn lộn người chờn vờn xuống đất rồi đưa tay thu hồi chân nguyên . Cuồng phong cũng theo đó mà tan dần .
Hắn thở dài nhớ đến mọi chuyện , nhất là chuyện giấc mơ , những lời nói trong giấc mơ thật sự ám ảnh hắn . Hắn vận công thấy ma khí trong người vẫn không hề phát tác . Vậy tại sao giọng nói trong giấc mơ ấy lại kỳ lạ như vậy ?
Hắn buông mình ngồi xuống mặt tuyết băng lạnh thở dài . Đôi mắt hắn dõi soi lên bầy trời . Bầu trời ấy vẫn cao vời vợi , chỉ thi thoảng vài bông tuyết đáp xuống mặt hắn lạnh lẽo . Đôi mắt hắn thẫn thờ ...
Đột nhiên từ sâu trong đêm đen vang lên chưởng phép đấu nhau kèm theo tiếng nữ nhân quát :
-Vô sỹ !
Hắn trầm ngâm nghĩ :" Không hiểu bọn người nào mà giữa đêm hôm khuya khoắt chốn hoang vu này lại đánh nhau ?"
Tiếng hét thất thanh của nữ nhân ngắt dòng suy nghĩ của hắn , liền đó là tiếng cười khả ố :
-Ngươi ít ra cũng là một đệ nhất mỹ nhân của Quan Nội , tuy rằng quá chênh lệch nhưng cũng không sao ! Hãy để hai lão già này thưởng ngoạn một chút rồi tiễn ngươi đi cũng không muộn !
Giọng nữ nhân giận giữ lẫn sợ hãi dội lại:
-Cút ! Hai lão già khốn kiếp ! Các ngươi có còn biết sỹ diện là gì không ?
Một giọng khác cười điên dại :
-Nó hỏi chúng ta có biết sỹ diện không kìa đại ca ? Xưa nay trong giang hồ chỉ những con nai ngơ ngác mới hỏi chúng ta câu đấy thôi ! Hê hê !
-Ngươi cứ vùng vẫy đi , càng vùng vẫy thì càng kích thích bọn ta !
Giọng nữ nhân bất lực :
-Rồi nghĩa phụ ta sẽ giết chết các ngươi ! Hai con sói già đê tiện !
-Hê hê ! Xong chuyện thì ngươi cũng tan xác , lão biết đâu mà truy cứu ? Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by Văn Càn Khôn; 10-12-2008 at 07:58 PM.
Vũ Xương bật người đứng dậy , hắn băng mình về hướng tiếng nói ! Trước mắt hắn lúc này là ba nhân ảnh . Hai lão già râu tóc bạc gần hết và một thiếu nữ đang nằm gục dưới đất chân diện hoảng sợ lẫn đau đớn . Vẻ mặt nàng ta tái nhợt như bị thương nhưng vẫn không dấu được vẻ đẹp điên đảo lòng người khiến hắn đôi phần ngẩn ngơ .
Ba người quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên . Vu Đại Hải cười nhạt :
-Tiểu tử ! Ngươi là người của Thiên Vũ Môn ?
Vũ Xương không nói gì , chân mày hắn khẽ xích lại , hắn bước đến đỡ Yến Phi Phi dậy hỏi :
-Cô nương có sao không ?
Yến Phi Phi thấy trời lạnh cắt da cắt thịt mà hắn chỉ mặc bộ trường bào mỏng manh thì cũng lấy làm ngạc nhiên . Nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép trí tò mò của nàng phát tác , nàng lắc đầu :
-Không sao !
Hà Chí Bình lạnh lùng :
-Ngươi còn trẻ tuổi mà đêm hôm đã lang thang đến đây thì cũng không phải tầm thường , xem ra để ngươi sống cũng không ổn cho lắm !
Vũ Xương quay lại , hắn nhìn y phục của hai lão già một hồi rồi hỏi :
-Hai lão là người của Tiên Tri giáo ?
Vu Đại Hải lạnh lùng :
- Đúng vậy ! Có chuyện gì sao ?
-Có chuyện ! Ta đang muốn hỏi hai lão đến Quan Ngoại là có ý gì , và có phải hai lão là người giết chết Băng Nhân hay không ?
Song Sát khẽ rúng động nhìn nhau , Hà Chí Bình nói :
-Xem ra những gì ngươi biết là không ít , vậy thì bọn ta càng không thể để ngươi sống được !
Nói xong liền chuẩn bị xuất thủ , Vũ Xương hừ nhạt :
-Còn xem bản lãnh của hai lão thế nào đã !
Yến Phi Phi khẽ thở dài lo lắng nhìn hắn , nàng ta tuy rằng có kẻ bênh vực thì cũng bớt đi mấy phần hốt hoảng . Thế nhưng kẻ này tuổi chỉ gần đôi mươi , chân tu cao lắm thì cũng chỉ bằng nàng , làm sao có thể đấu lại hai lão ? Nàng quay sang nói với hắn :
-Hai lão già này rất nguy hiểm , chúng ta phải liên thủ may ra mới chạy thóat được !
Vũ Xương sau khi thần trí tỉnh táo đã cảm thấy chân nguyên trong người tăng vọt so với trước cả trăm lần . Hắn chưa biết sự lợi hại của hai lão già này thế nào nhưng cũng muốn thử xem võ công tịnh tiến tới đâu !
-Cô nương hãy còn bị thương , cứ để ta !
Nói đoạn bước lên ba bước .
Vu Đại Hải quay sang Hà Chí Bình nói :
-Xem ra tên tiểu tử này cũng không phải hạng tầm thường , chúng ta liên thủ giết nó càng sớm càng tốt !
Hà Chí Bình gật đầu , cả hai vận công , chân nguyên bùng phát tạo thành một khối cầu xanh khổng lồ che lấp thân thể , hai lão hét lớn một tiếng rồi đẩy mạnh chân nguyên ra , uy thế như bài sơn đảo hải . Vũ Xương lăng mình găm kiếm hét :
-Trấn Hồn Kiếm - Đệ Nhất Quyết - Ngục Hỏa Phong Sơn !
Toàn thân hắn bắt đầu bùng cháy làm sáng rực màn đêm , hỏa quang chói lòa dồn xuống kiếm . Lưu tinh lạc thạch bắt đầu di chuyển rồi dội ầm ầm xuống chưởng pháp của Song Sát . Vẫn là chiêu cũ nhưng Vũ Xương cảm nhận uy thế của nó thật kinh tâm , băng tuyết quanh đấy sụp đổ rồi tan chảy . Hắn tiếp tục trút chân nguyên vào . Yến Phi Phi lui lại liên tiếp , ánh mắt mười phần ngạc nhiên trước uy thế động phách , Song Sát cũng thất sắc . Hai lão dồn hết chân lực đẩy ra . Chưởng phong lại chạm nhau , màn đêm chấn động . Hai lão thấy tê rần tay ,không dám đối chưởng tiếp mà nhảy lùi ra xa tránh .
Vũ Xương thấy đối phương lùi lại thì vội vàng thu hồi chân nguyên lại , hắn không dám phát động tiếp vì khí lực có hạn .
-Hai lão có thể trả lời câu hỏi của ta rồi đi khỏi đây !
Yến Phi Phi tươi tỉnh nói :
-Đúng đó ! Hãy cho ta biết các ngươi có thấy biểu ca của ta không ?
Vũ Xương thở dài nghĩ :" Không hiểu ai là người đáng được hỏi đây ?"
Vu Đại hải cười nhạt :
-Chắc hắn chết mất xác rồi !
Yến Phi Phi trừng mắt nhìn lão :
-Lão ...
Vũ Xương cười nhạt :
-Vì sao hai lão đến Quan Ngoại ? Và giết chết Băng Nhân là có ý gì ?
Hà Chí Bình lạnh lẽo :
-Ngươi chưa thắng được bọn ta mà đòi bức cung sao ?
Nói đoạn quay sang Vu Đại Hải ra hiệu , hai lão vận chân nguyên , thanh quang đại thịnh ,sau đấy dập song thủ xuống , những làn sóng mang đầy sát khí xanh lét theo cái dập tay ấy dập dờn úp đến đối phương .
Cùng Lúc Song Sát chuẩn bị xuất chiêu . Vũ Xương hừ lạnh nói :
-Đã vậy thì đừng trách ta độc ác !
Hắn dồn chân nguyên băng lạnh lên kiếm hoành không trước ngực xuất "Đệ Nhị Quyết - Băng Thiên Tuyết Địa" . Không gian bắt đầu điên đảo . Song Sát vừa xuất chiêu thì cảm thấy áp lực ba mặt đè đến , rồi những tiếng nổ ầm ầm vang lên , kèm theo đó , băng tuyết kết tinh như lưu tinh trên , dưới giáp công . Chưởng phong bị hàn khí phong bế , hai mặt bị tấn công dữ dội . Hai lão hốt hoảng thu chiêu nhảy lui ra sau tránh . Nhưng vẫn không kịp , chưởng phong băng lạnh một phần dội thẳng vào ngực khiến hai lão thổ huyết .
Vũ Xương đắc thắng thu chiêu , hắn định tiến lại phong bế huyệt đạo dối phương thì Vu Đại Hải ném ra một ám khí đầy khói mù đoạn kéo Hà Chính Bình biến mất . Vũ Xương ngẩn ngơ giây lát rồi đến bên Yến Phi Phi hỏi :
-Thương thế của cô nương thế nào ?
Yến Phi Phi vẫn còn tám phần ngạc nhiên trên chân diện , nàng không trả lời mà cười nhạt hỏi :
-Thiên Vũ Môn ai cũng lợi hại như ngươi à ?
Vũ Xương cau mày :
-Cũng không hẳn !
Yến Phi Phi gật gật đầu .
-Ta tưởng Thiên Vũ Môn ai cũng như ngươi thì đã sớm làm mình chủ chính đạo chứ đâu phải ở chốn hoang dã này !
Vũ Xương cau mày , hắn nhìn Yến Phi Phi hỏi :
-Cô nương đến đây làm gì ? Vì sao lại bị hai lão ấy đuổi ?
Lúc này Yến Phi Phi mới chợt nhớ đến chuyện của mình , nàng đưa mắt dáo dát quan át , miệng lẩm nhẩm :
-Biểu ca ! Biểu ca ta đâu ?...
Nói đoạn nàng chạy đi tìm kiếm nhưng nội thương hãy còn chưa lành liền ngã gục xuống tuyết . Vũ Xương đỡ nàng ta dậy cười nhạt :
-Thương thế của cô nương còn nặng đừng có chạy lung tung !
Yến Phi Phi nắm chặt hai vai hắn lắc lắc , đôi mắt nàng ngấn lệ nói :
-Biểu ca của ta ! Ta phải tìm biểu ca , lỗi tại ta mà biểu ca mới đến đây , giờ lại không biết thế nào ... ngươi có hiểu không ?
Vũ Xương thở dài , thực sự mà nói hắn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nhưng trước thái độ xúc động của nàng đành khẽ gật đầu .
-Cô nương hãy nói cho ta biết mọi chuyện là thế nào thì mới giải quyết được !
Yến Phi Phi thả vai hắn ra , nàng thừ người ngồi bệt xuống tuyết kể mọi chuyện cho hắn nghe . Vũ Xương đăm chiêu nói :
-Cô nương nghỉ ngơi đi rồi chúng ta cùng đi tìm !
Yến Phi Phi lắc đầu nói :
-Ta không sao , chúng ta đi tìm huynh ấy !
Vũ Xương đành đỡ nàng ta dậy rồi bắt đầu lần mò quanh đấy tìm . Hắn vốn dĩ sợ biểu ca của cô nương lạ mặt này bị vùi sâu trong tuyết nên đi đến đâu cũng dừng lại ngưng thần cảm nhận . Nhưng vô ích ! Họ tìm mãi đến gần sáng vẫn không thấy , Vũ xương nhận ra chân tay Yến Phi Phi tê cứng và lạnh bút , hắn dừng lại quan sát nói :
-Sắp đến Tuyết Liên Cốc rồi , cô nương nên nghỉ thôi , chắc biểu ca cô nương được ai đấy cứu đi rồi !
Yến Phi Phi mặt mày tái nhợt nhưng vẫn run giọng nói :
-Ở đây tuyết mênh mông như vậy thì lấy ai mà cứu , phải tìm thêm !
Vũ Xương thở dài :
-Nếu không có ai cứu đi thì hẳn hắn cũng tìm được lối thóat cho mình rồi , cơn bão tuyết này không lớn , nếu hắn có bị làm sao thì cũng chỉ quanh quẩn ở khu vực đó thôi , đằng này ...
Yến Phi Phi gật đầu :
-Ngươi nói cũng phải , nhưng không lẽ biểu ca ta thoát nạn mà không đi tìm ta sao ?
Lời nói của Yến Phi Phi vừa dứt thì đằng xa một bóng trắng mờ nhạt xuất hiện . Vũ Xương giật mình nhận ra đấy là Ngọc Băng Tâm , nàng đang đi thẫn thờ trong tuyết . Hắn từng nghe Hồ Hán Thương nói Ngọc Băng Tâm tu luyện võ công Âm Băng nên phải đứng trong tuyết hàng mấy canh giờ để hấp thu khí lạnh , nhưng đêm hôm thế này sao nàng đến Tuyết Liên Cốc làm gì ? Hắn dăm chiêu suy nghĩ . Yến Phi Phi kéo áo hắn :
-Ngươi xem tại sao đêm hôm như vậy mà có cô gái đẹp như thế đi dưới tuyết ? Người Quan Ngoại các ngươi kỳ lạ thật !
Vũ Xương vội chạy lên gọi :
-Ngọc cô nương !
Ngọc Băng Tâm thoáng giật mình , nàng đưa mắt quan sát nhận ra hắn thì khẽ mỉm cười bước lại . Vừa lúc ấy Yến Phi Phi cũng đuổi kịp Vũ Xương . Ngọc Băng Tâm nhìn thấy Yến Phi Phi đi cùng Điệp Vũ Xương thì lòng có chút không vui . Nàng lạnh nhạt hỏi :
-Cô gái này là ai ?
Vũ Xương cười gượng :
-Ta cũng không biết ! Chỉ là vừa mới quen !
Chân diện Ngọc Băng Tâm giãn ra , nàng mỉm cười hỏi :
-Thật không ?
Yến Phi Phi đôi phần hiểu được chuyện nên cười :
-Đúng đấy ! Ta còn chưa biết tên của hắn !
Vũ Xương hỏi :
-Đêm khuya Băng Tâm đến đây làm gì ?
Ngọc Băng Tâm cúi đầu nói :
-Là Băng Tâm đến Tuyết Liên Cốc !
Vũ Xương ngạc nhiên hỏi :
-Đến Tuyết Liên Cốc ? Nhưng để làm gì ?
-Chỉ là đến đấy ngắm tuyết rơi thôi !
-Ngọc cô nương càng nói càng khiến ta hồ đồ mất thôi ! Ngắm tuyết thì phải ngắm ban ngày chứ sao ngắm ban đêm làm gì ? Hay cô nương đến để luyện công ?
-Không phải !
Nàng trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ:
-Tại vì đó là nơi đầu tiên mà Băng Tâm cảm thấy mình yêu thích Vũ Xương nên đêm nào cũng đến !
Yến Phi Phi thở dài nhìn Vũ Xương , còn hắn thì thẫn thờ . Hắn không ngờ Ngọc Băng Tâm lại nặng lòng với mình như thế . Hắn ngước mắt nhìn màn đêm cay cay sống mũi nói :
-Cô nương đâu cần phải hành hạ mình như thế ?
Ngọc Băng Tâm mỉm cười :
-Đấy là giây phút mà Băng Tâm cảm thấy hạnh phúc nhất , tại sao lại nói là hành hạ mình ?
Vũ Xương không nói gì , không khí đôi phần im lặng . mãi rất lâu sau Ngọc Băng Tâm mới hỏi Yến Phi Phi :
-Cô nương đêm khuya đến đây làm gì ?
Yến Phi Phi rớt nước mắt nói :
-Là ta đi tìm biểu ca !
Nói đoạn rồi kể lại cho Ngọc Băng Tâm nghe mọi chuyện , Băng Tâm đăm chiêu nói :
-Biểu ca cô nương phải chăng cũng mặc áo bông giống cô nương ?
Yến Phi Phi mững rỡ nói :
-Đúng như vậy ! lẽ nào cô nương đã gặp huynh ấy ?
Ngọc Băng Tâm mỉm cười :
-Ta thấy hắn được hai người Thu Phong phái đem đi rồi !
-Hai người ấy phải chăng tuổi ngoài đôi mươi , nước da có hơi đen ?
Ngọc Băng Tâm gật đầu :
-Ta cũng không quan sát kỹ lắm , nhưng có lẽ là vậy !
Yến Phi Phi thở dài :
-Hẳn là Thượng Quan sư huynh đem thư đến Quan Ngoại đã tình cờ đi qua mà cứu được biểu ca !
Vũ Xương không biết Thượng Quan sư huynh mà nàng ta nói là ai , nhưng nghe vậy thì cũng đôi phần yên tâm . Hắn đăm chiêu nhớ đến chuyện xưa liền quay sang Yến Phi Phi hỏi :
-Thu Nhược Tuyền có quan hệ thế nào với cô nương ?
Yến Phi Phi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời :
-Là nghĩa phụ ta !
Chân diện Vũ Xương trùng hẳn xuống , trong lòng hắn vẫn chắc đến tám phần Thu Nhược Tuyền là hung thủ sát hại Hồ Điệp sơn trang . Bây giờ người đứng truớc mặt hắn lại là nghĩa nữ của lão . Hắn không biết mình nên làm thế nào cho phải đành buông tiếng thở dài sườn sượt . Ngọc Băng Tâm thấy vậy thì nhìn hắn lo lắng hỏi :
-Vũ Xương sao vậy ?
Hắn cười gượng :
-Không sao ! Ngọc cô nương cũng nên về đi thôi ! Sắp sáng rồi !
Ngọc Băng Tâm hơi thẫn thờ , nàng gật đầu nói :
-Vậy hai người bảo trọng !
Vũ Xương nhìn theo bóng nàng khuất dần , hắn nói theo :
-Từ nay Ngọc cô nương đừng tới đây nữa nhé !
Ngọc Băng Tâm quay lại mỉm cười nói :
-Chuyện này thì Băng Tâm chưa chắc đáp ứng được !
Vũ Xương khẽ lắc đầu rồi quay sang yến Phi Phi cau mày :
-Chúng ta cũng chia tay thôi !
Yến Phi Phi giật mình hỏi :
-Ngươi không dẫn ta đến một khách điếm nào đó được sao ?
Vũ Xương từ khi biết thân phận của nàng thì hảo cảm cũng nhạt đi năm , sáu phần , hắn lạnh lùng nói :
-Ở đây không như Quan Nội , cô nương đâu phải nói kiếm là kiếm được !
Yến Phi Phi tròn mắt :
-Ngươi định để ta mang thương thế như vậy lang thang sao ?
Vũ Xương động tâm thở dài nói :
-Vậy cô nương muốn ta phải làm sao ?
Yến Phi Phi cười :
-Hãy đưa ta về Thiên Vũ Môn , hẳn Môn chủ của ngươi cũng có quen biết với nghĩa phụ , ta sẽ nhờ ông ta đưa về Quan Nội !
Vũ Xương lạnh nhạt :
-Môn chủ còn bận bao nhiêu việc đâu thể nói đưa đi là đưa đi !
Yến Phi Phi mỉm cười :
-Tháng sau sẽ tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng hội cho nên Thượng Quan sư huynh mới đem thư đến Quan Ngoại . Lẽ nào ngươi không biết ?
Vũ Xương giật mình hỏi :
-Sao sư phụ ta bảo hai năm nữa mới đến kỳ cơ mà ?
Yến Phi Phi lắc đầu :
-Cái đấy ta cũng như ngươi , không rõ chuyện này là thế nào !
Vũ Xương đăm chiêu một lát , hắn nhìn bầu trời đang sáng dần nói :
-Nếu đã vậy thì ta đưa cô nương về Thiên Vũ Môn vậy !
Đoạn đi trước dẫn đường , Yến Phi Phi sau khi nghe nói Tào Mạnh Cường được đưa về Quan Nội rồi thì tinh thần phấn chấn hơn hẳn , tính hiếu kỳ lại nổi lên . Nàng chạy theo Vũ Xương hỏi :
-Ngươi có quen biết với nghĩa phụ ta sao ?
Vũ Xương lạnh lùng :
-Sao cô nương lại hỏi vậy ?
-Tại vì từ lúc ngươi hỏi thân thế của ta thì thái độ cũng năm phần lạnh nhạt !
Vũ Xương giật mình nghĩ :" Cô nương này còn ít tuổi mà tâm trí tinh tế thật !" Hắn cười gượng :
-Làm gì có chuyện đấy !
Yến Phi Phi thở dài :
-Ta cứ nghĩ Thiếu Niên Anh Hùng Hội lần này biểu ca sẽ đứng đầu , nhưng xem ra huynh ấy vẫn còn thua ngươi mấy bậc !
Vũ Xương không phản ứng , Yến Phi Phi lại hỏi :
-Khi nãy ngươi bảo bọn Tiên Tri giáo giết hại Băng Nhân nào đó là sao ?
Vương Xương thở dài nói :
-Hắn cũng là một yêu nhân thôi !
Yến Phi Phi cau mày nói :
-Khi ta ở Quan Nội thì bọn chúng thu tinh nguyên của Huyết Lang , giờ lại đến con Nhện , rồi cả Băng Nhân gì đấy nữa ! Hẳn việc này có quan hệ tới Thiếu Niên Anh Hùng Hội lần này !
Vũ Xương thở dài , ngay như chuyện của mình , hắn vẫn tám phần không hiểu nói gì đến chuyện khác ? Mọi hôm hắn có hỏi Đồng Đại Thiên về chuyện Băng Nhân nhưng xem ra ông ta cũng không rõ sự tình , chẳng qua thấy có nhiều sựu ly kỳ thì lưu tâm mà thôi !
Yến phi Phi bước đến cạnh hắn hỏi :
-Ngươi không thấy lạnh sao ?
-Ta chịu lạnh quen rồi , ở đây không ai ăn mặc giống cô nương đâu !
Yến Phi Phi gật đầu không hỏi thêm , nàng lặng lẽ bước theo hắn về Thiên Vũ Môn .
Có một điều mà Vũ Xương không ngờ tới , đấy là chuyện hắn mất tích đã làm đảo lộn không khí ở Thiên Vũ Môn kinh khủng . Mọi người trong Trấn Thiên cung vốn biết tính hắn thích tĩnh lặng , nếu như không luyện công thì tuyệt nhiên không mấy khi ra khỏi phòng nên mãi đến tối đen , khi Công Tôn Ngọc đến phòng thăm hỏi thì mới phát hiện sư đệ mất tích . Ngay sau đó Hồ Hán Thương rồi Bích Phù Dung , Đồng Đại Thiên được mời đến . Ba người xem xét và phát hiện ra giường nệm nhàu nát , hơn nữa kính cửa sổ lại vỡ tung thì tâm thần có tới tám phần lo lắng .
Họ đưa ra giả thiết có thể Vũ Xương đang ngủ trong phòng thì có kẻ đột nhập vào và xảy ra tranh chấp rồi kẻ lạ mặt kia bắt Vũ Xương đi . Các đệ tử trong Tu Luyện Phòng và hai cung được huy động tìm Vũ Xương bất kể gió tuyết . Mãi đến đêm khuya thì cuộc tìm kiếm mới tạm thời kết thúc . Huyền Tuyết Sương , Đặng Thế Kiệt , Trần Hùng Thương , Công Tôn Ngọc vẫn không muốn từ bỏ . Nhưng Đồng Đại Thiên bảo người đưa họ về rồi sáng mai sẽ huy động thêm người đi tìm .
Sáng sớm hôm sau , Hồ Hán Thương lòng đầy lo lắng đang định bước đến Chính Cung tìm Đồng Đại Thiên thì thấy Vũ Xương lóc cóc về , hơn nữa còn dẫn theo một cô gái lạ dáng vẻ như bị thương . Hồ Hán Thương vui mừng tột độ , lão tiến đến ôm chặt hai vai Vũ Xương nói :
-Trời ơi ! Sao đi đâu mà giờ mới về ? Con có biết mọi người lo lắng biết chừng nào không ?
Vũ Xương nhìn thái độ xúc động của ông thì hiểu ra mọi chuyện , có lẽ mọi người nghĩ hắn xảy ra chuyện nên hết sức lo lắng . Lòng hắn dâng lên mấy phần cảm khái . Vũ Xương mỉm cười :
-Con xin lỗi , chỉ tại hôm qua xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn nên đã khiến sư phụ và mọi người phải bận tâm !
Hồ Hán Thương gật gật đầu :
-Về được thì tốt rồi , mọi chuyện có gì nói sau !
Ông quay sang Yến Phi Phi hỏi :
-Cô gái này là ai ?
Vũ Xương gãi đầu :
-Đấy là Yến Phi Phi , nghĩa nữ của Thu Nhược Tuyền , hôm qua đệ tử tình cờ gặp gỡ !
Yến Phi Phi cười :
-Phải chăng vị này là Hồ Cung Chủ ?
Hồ Hán Thương gật đầu :
-Cô nương quen biết ta ?
Yến Phi Phi lắc đầu :
-Tiểu nữ lần đầu tiên đến Quan Ngoại đương nhiên là không biết tiền bối , chỉ là nghe nghĩa phụ vài lần nói qua !
Hồ Hán Thương mỉm cười rồi dẫn hai người vào khách phòng . Một lúc sau Đồng Đại Thiên và Bích Phù Dung cũng có mặt . Hai người thấy hắn trở về thì rất vui mừng . Sau khi an tọa , ba người giục hắn kể lại tình hình xem vì sao lại bỏ đi lâu như vậy . Vũ Xương khẽ đăm chiêu rồi đem mọi chuyện hôm qua ra kể một lượt , tất nhiên trước mặt Yến Phi Phi hắn cũng không nói rõ chuyện vì sao mình trở nên bấn loạn . Điều đấy thì ba bậc trưởng bối của Thiên Vũ Môn cũng hiểu được .
Đồng Đại Thiên tiến đến bắt mạch cho hắn , ông gật đầu :
-Chân nguyên quả nhiên đại tiến ! Tốt rồi ! Không sao cả !
Ông quay sang Bích Phù Dung nói :
-Chuyện của Yến Cô nương phiền Bích cung chủ chu toàn dùm , ngày mai có lẽ Thu chưởng môn sẽ cho người đến Quan Ngoại tìm đấy !
Đợi Bích Phù Dung dẫn Yến Phi Phi đi rồi Vũ Xương mới quay sang hỏi :
Vừa rồi đệ tử có nghe Yến cô nương nói Thiếu Niên Anh Hùng Hội kỳ này sẽ được tổ chức sớm hơn hai năm , chuyện này không hiểu thực hư thế nào ?
Đồng Đại Thiên gật đầu :
-Đúng như vậy , ta cũng mới nhận được thư hôm qua , tuy rằng Thu Nhược Tuyền tổ chức sớm hơn lại không bàn với nhân sỹ võ lâm Quan Ngoại một câu khiến lòng người bất bình ... Nhưng hắn cũng đã viết thư xin lỗi và hẹn rằng khi nào tề tựu sẽ trinhg bày rõ nguyên nhân cho nên chúng ta cũng sẽ góp mặt như thừa niên !...
Ông đăm chiêu một chút nói :
-Kỳ đại hội lần này ta định cử Vũ Xương và Tuyết Sương đi , không hiểu Hồ cung chủ có ý kiến gì không ?
Hồ Hán Thương gật đầu :
-Chuyện này xưa nay vẫn do Môn Chủ quyết định , đệ không có ý kiến !
Chỉ có điều không biết các phái khác họ thế nào ?
-Ta cũng chưa rõ , nhưng trước tới nay Thiên Vũ Môn vốn dĩ mỗi kỳ đại hội đều cử hai đệ tử đi , lần này ta nghĩ cũng chỉ thế là đủ !
Hồ Hán Thương không hỏi thêm , ông dẫn Vũ Xương về Trấn Thiên cung . Hắn thở dài hỏi :
-Tại sao Môn chủ không cho Công Tôn sư huynh đi mà lại cho đệ tử ? Như vậy liệu có ổn không ?
Hồ Hán Thương mỉm cười :
-Tu chân của con rất thâm sâu , điều đấy ai cũng biết , ta nghĩ sẽ không có ai phản đối chuyện này đâu !
Vào buổi chiều hôm đấy , quả nhiên có người của Thiên Vũ Môn đến Quan Ngoại tìm Yến Phi Phi . Đồng Đại Thiên khi nghe tên đệ tử thông báo việc này liền sai cho người đến đón bọn họ rồi sang Hoành Thiên Cung tìm Bích Phù Dung .
Khoảng gần một canh giờ sau thì người của Thu Phong phái tìm đến Thiên Vũ Môn , Yến Phi Phi vui mừng hết sức khi nhận ra đấy là Tào Mạnh Cường và hai vị sư huynh nàng gặp đưa thư đi Quan Ngoại . Tào Mạnh Cường nhìn thấy Yến Phi Phi vẫn mạnh khỏe thì sung sướng muốn rớt nước mắt .
Khi hắn được hai vị sư đệ cứu tỉnh lại đã không ngần ngại bản thân chưa khỏe mà quyết quay lại để tìm bằng được Yến Phi Phi . Trước quyết tâm quá lớn của hắn hai đệ tử Thu Phong phái đành nghe lời . Họ tìm suốt mấy canh giờ vẫn không thấy tin tức gì . May thay lúc ấy có đệ tử Thiên Vũ Môn đến bào rằng Yến Phi Phi không có chuyện gì và đang tịnh dưỡng ở Hoành Thiên Cung . Ba người vui mừng theo gã đệ tử đến Thiên Vũ Môn !
Trái với những gì Vũ Xương lo lắng , Công Tôn Ngọc và các đệ tử Trấn Thiên cung khác hết sức vui mừng trước tin tức hắn sẽ tham gia Thiếu Niên Anh Hùng Hội . Họ nhìn chung đều muốn hắn làm rạng rỡ cho Thiên Vũ Môn nên ai nấy đều động viên nhiệt tình . Tuy vậy Vũ Xương cũng phải vật lộn với hàng tá câu hỏi của ba vị sư huynh ... đáng kính . Chung quy mớ câu hỏi ấy vẫn là : Cô gái kia và đệ có quan hệ thế nào ? .
-Đệ đã nói cả trăm lần rồi , đệ chỉ tình cờ cứu được cô ta , hơn nữa ...
Hắn dừng lại không muốn tiết lộ chuyện cá nhân ra , dù sao cái mồm của Trần Hùng Thương không thể đảm bảo cho bất cứ một bí mật nào . Hắn thở dài định bảo mọi người về thì một gã đệ tử chạy vào nói :
-Xương đệ , Môn chủ cho gọi đệ đến khách phòng đấy !
Vũ Xương như được giải thoát , hắn không hỏi nguyên do mà cất bước đi luôn .
Đến Khách Phòng hắn hơi sững người vì nhận ra ngoài Yến Phi Phi , Đồng Đại Thiên và nhị vị cung chủ còn có thêm ba thiếu niên lạ mặt . Hắn không biết họ là ai nên bước đến trước Đồng Đại Thiên cúi đầu :
-Môn chủ cho gọi con có chuyện gì không ?
Đồng Đại Thiên mỉm cười nói :
-Chỉ là ba vị sư huynh của Yến cô nương muốn nói lời tri ân đến con nên ta mới gọi đến !
Tào Mạnh Cường hơi sững người , hắn đã từng giao đấu với Song Sát và bất quả không chịu nổi một chiêu của một trong hai lão . Nên khi nghe nói vị ân nhân đã cứu biểu muội và đánh bại Song Sát thì nghĩ rằng bản lãnh và tuổi tác không nhỏ . Nhưng đứng trước mặt gã bây giờ chỉ là một thiếu niên tuổi chưa đến đôi mươi .
Tào Mạnh Cường sau giây phút ngạc nhiên liền trấn tĩnh đến trước Điệp Vũ Xương ôm quyền nói :
-Biểu muội không may gặp nạn đã được thiếu hiệp tương cứu khiến tại hạ vô cùng cảm kích !
Vũ Xương nhìn Tào Mạnh Cường nghĩ :" Có lẽ đây là vị biểu ca mất tích của Yến cô nương , hắn không ngại thương thế chưa lành mà lặn lội quay lại tìm đủ thấy con người rất có tình có nghĩa !" Nghĩ đoạn hắn cũng ôm quyền :
-Chỉ là chuyện tình cờ , thiếu hiệp không cần bận tâm !
Đồng Tước phái nằm sâu trong Quan Nội , nơi giáp danh với Nam Cương hùng vĩ . Hơn nghìn năm nay phái tu chân này trong giang hồ vẫn đỉnh danh cùng Thu Phong Phái và Triêu Dương phái là những lãnh tụ của Quan Nội . Chưởng môn đương nhiệm của Đồng Tước phái là Nhất Tiêu đạo nhân .
Trên Đồng Tước Sơn có năm viện lớn , tương đương với năm chi phái nhỏ . Đứng đầu các viện này là sư đệ của Nhất Tiêu , họ quản lý hầu hết các đệ tử của Đồng Tước phái , Nhất Tiêu chân nhân chỉ quản lý bên Thiên Viện .
Mấy hôm nay vùng Nam cương khí mù bay ngập trời , Đồng Tước phái sai tất thảy tám đệ tử đến đấy dò xét tin tức nhưng tựu chung vẫn không thấy ai trở về . Tám người này đều là tinh anh cả mấy trăm năm của Đồng Tước phái nên Nhất Tiêu chân nhân rất lấy làm lo lắng , nhất là kỳ Thiếu Niên Anh Hùng hội lại sắp diễn ra .
Đột nhiên một đệ tử chạy vào báo :
-Thưa Chưởng môn bên ngoài có Thu Nhược Tuyền Minh Chủ viếng sơn !
Nhất Tiêu khẽ cau mày rồi đứng dậy theo đệ tử đến Khách Phòng . Thu Nhược Tuyền dáng vẻ đăm chiêu , thân hình lão có đôi phần tiều tụy , thấy Nhất Tiêu chân nhân bước ra lão đứng dậy ôm quyền :
-Làm phiền đạo huynh thế này thật không phải !
Nhất Tiêu chân nhân vẩy phất trần mỉm cười :
-Minh Chủ quang giá tệ phái , đấy là vinh dự , sao lại nói như vậy ?
Hai người ngồi xuống thì tên đệ tử cũng mang trà đến . Thu Nhược Tuyền nhấp một ngụm trà thở dài :
-Gần đây ta cảm thấy vùng Nam Cương yêu khí trùng trùng , không hiểu quý phái ở gần đây có hay được tin tức gì không ?
Nhất Tiêu đăm chiêu nói :
-Không đấu gì minh chủ , tệ phái đã phái tám đệ tử đến đấy điều tra nhưng thủy chung vẫn không thấy chúng trở về !
Chân diện Thu Nhược Tuyền thoáng có sự biến đổi , lão lắc đầu nói :
-Gần đây ta nghe nói bọn Tiên Tri giáo đã thu phục thêm được Bạch Nhện , e rằng giang hồ sẽ loạn thôi !
Nhất Tiêu đạo nhân gật đầu :
-Nếu để chúng thu phục đủ Ngũ Hung thì tất yêu nhân tứ phương sẽ nổi dậy . Ngũ Hung tuy rằng ngàn năm nay giết hại không ít người nhưng chúng cũng là cái uy khiến yêu nhân khác không dám làm loạn . Nay ...
Ông dừng lại buông tiếng thở dài . Thu Nhược Tuyền mỉm cười :
-Chuyện này hẳn cũng là tai kiếp khó tránh khỏi , việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm tám đệ tử của quý phái . Nếu chân nhân đồng ý thì chúng ta sẽ cùng đi , như vậy tất nhiên sẽ tốt hơn !
Nhất Tiêu đạo nhân giãn nét mặt nói :
-Nếu được như vậy thì còn gì bằng !
Ngày hôm sau thì Yến Phi Phi cùng ba vị sư huynh của mình rời khỏi Thiên Vũ Môn , Vũ Xương cùng Tuyết Sương cũng đến chia tay họ . Từ hôm Phi Phi về Thiên Vũ Môn hắn thường né tránh nàng ta , một là ngại các vị sư huynh trêu trọc , hai là hắn từ khi biết được thân thế của yến Phi Phi thì không lấy làm vui . Yến Phi Phi không hiểu điều này nhưng thấy thái độ hắn né tránh mình cũng thấy tức khí , dù sao ở Quan Nội cũng không ít kẻ muốn được gần gũi nàng nhưng nàng toàn phớt lờ . Nay giữa chốn Quan Ngoại hoang dã này lại có kẻ muốn né tránh khiến nàng dù có cảm kích hắn thì cũng tám phần bực dọc .
Họ đi rồi Đồng Đại Thiên quay sang nói với Vũ Xương và Tuyết Sương :
-Các con cũng nên chuẩn bị , ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Quan Nội !
Tuyết Sương hỏi :
-Không biết lần này ai sẽ đưa chúng con đi ?
Đồng Đại Thiên mỉm cười :
-Lần này đại hội tổ chức sớm hai năm hẳn có chuyện quan hệ nên đích thân ta sẽ đưa hai con đi !
Vũ Xương không phản đối , hắn nhìn Tuyết Sương mỉm cười rồi quay về Trấn Thiên cung .
Tuyết hôm nay hình như rơi nặng hơn thường ngày . Ở Tuyết Sơn lạnh lẽo hơn bất cứ nơi nào mà Vũ Xương đã sống và đi qua , nhưng với hắn quãng thời gian ở Thiên Vũ Môn thật ấm cúng vô cùng ! Hắn ngước nhìn lại khung cảnh hùng vĩ trước mắt , đưa tay vẫy vẫy chào mấy trăm đệ tử Thiên Vũ Môn rồi mạnh bước theo Đồng Đại Thiên và Huyền Tuyết Sương . Hắn nhất thời trong lòng cảm thấy buồn bã khi phải xa đồng môn , xa khung cảnh mà mình yêu dấu chứ không hề biết rằng lần ra đi này mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn trở lại ... Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by thaolakinh89; 08-12-2008 at 06:56 AM.
Thu Nhược Tuyền cùng Nhất Tiêu chân nhân dừng lại trước một vách đá nhấp nhô cao cả trăm trượng , lão chỉ tay nói :
-Đạo huynh ! Qua được vách đá này coi như tiếp nhập Nam Cương đấy !
Nhất Tiêu chân nhân nhìn hắn gật đầu , cả hai ngự kiếm bay lên , u khí trùng trùng quất vào mắt .
Khoảng hơn một tuần trà sau mới qua được vách đá , phía trước lúc này là một rừng cây tương đối rậm rạp . Yêu khí từ trong ấy bay ra mù mịt như sương đêm . Hai người rẽ cây cối nhằm hướng yêu khí đại thịnh dấn bước , không gian nơi đây dường như ánh mặt trời bị khuất lấp bởi muôn nghìn sắc màu kỳ quái . Nhất Tiêu chân chân thở dài :
-Thật không ngờ yêu khí nơi này lại ghê gớm đến vậy ! Chỉ e mấy đệ tử xấu số của bần đạo ...
Ông dừng lại đăm chiêu quan sát , Thu Nhược Tuyền đang đi trước nghe vậy thì quay lại nói :
-Đạo huynh yên tâm , chúng ta đi từ nãy tới giờ vẫn chưa thấy có yêu ma nào cản lối , điều ấy phần nào chứng tỏ nơi đây yêu khí ngút trời nhưng chưa hẳn đã có yêu nhân ẩn náu !
-Chính điều đó làm bần đạo đau đầu , đã có yêu khí thì tại sao không có yêu nhân ? Từ vạn năm nay yêu khí chỉ được phát ra từ yêu nhân, không lẽ chân lý ấy bây giờ thay đổi ?
-Đạo huynh nói cũng có lý , nhưng quả thật nếu như có yêu nhân phát ra yêu khí trùng trùng thế này chỉ e hai ta hợp lực cũng không đối phó nổi ...
Nhất Tiêu chân nhân không phản ứng , ông tiếp tục cùng Thu Nhược Tuyền đẩy những tán lá đang khô héo dấn bước sâu vào khu rừng kỳ bí . Không gian càng ngày càng trở nên ngột ngạt , mất hơn một canh giờ hai người mới đến một ngọn núi lớn , cây cối kỳ dị mọc chơi vơi trên từng vách đá . Thu Nhược Tuyền quay lại hỏi :
-Chúng ta đã đến nơi yêu khí đại thịnh rồi , xem chừng yêu nhân nếu không ở đây thì quyết không ở chỗ nào khác được !
Nhất Tiêu đưa song mục quan sát , ông dừng lại trước một hang động nhỏ mọc nghi ngút loại dương sỹ cỡ lớn , đưa tay chỉ :
-Minh chủ ! Chúng ta thử vào cái động kia xem !
Thu Nhược Tuyền gật đầu rồi đằng không bay lên , lão dừng trước cửa hang quan sát , chân diện khẽ cau lại nói vọng xuống :
-Đạo huynh ! Tại sao ở đây lại có nhiều vết chân người thế này ? Không lẽ trước chúng ta còn có kẻ đến đây ?
Nhất Tiêu thần thái lộ sắc lo lắng vội bay lên quan sát .
-Chỉ e mấy người đó là đệ tử tệ phái !...
Hai người rẽ mấy tán lá phủ xuống cửa hang bước vào . Không gian trong này đôi nét làm họ ngạc nhiên , sâu tít trong hang hình như còn có ánh sáng chiếu ra , thứ ánh sáng ấm áp chứ không nặng mùi yêu khí . Thu Nhược Tuyền dấn bước nhanh hơn . Đột nhiên có tiếng quát vọng ra :
-Là kẻ nào ?
Kèm theo đấy một thiếu niên tuổi ngoài đôi mươi vận đạo bào trắng xuất hiện . Nhất Tiêu chân nhân lộ sắc vui nói :
-Tiểu Tường ! Là con đấy sao ?
Thiếu niên cũng ngạc nhiên , hắn thu kiếm lại chạy đến cúi đầu nói :
-Chưởng môn sư bá ! Tại sao người lại đến đây ? Lại còn cả Thu Minh Chủ nữa !
Nhất Tiêu chân nhân vỗ vai hắn nói :
-Chuyện này để ta nói sau ! Các sư huynh , sư đệ của con đâu ? Họ vẫn khỏe chứ ?
Tiểu Tường mỉm cười :
-Họ vẫn an toàn , để đệ tử dẫn hai vị đến gặp họ !
Nói đoạn đi trước dẫn đường . Thu Nhược Tuyền và Nhất Tiêu vội vã bước theo , họ đi khoảng hơn một tuần trà thì dừng lại trước một ngách hang lớn . Tiểu Tường gọi với vào :
-Các vị sư huynh , sư đệ ! Xem ta đưa ai đến này !
Bên trong vang lên tiếng ồn ào rồi bảy thiếu niên khác bước ra , chân diện họ mấy phần ngạc nhiên rồi vội cúi đầu thi lễ với hai vị trưởng bối . Nhất Tiêu chân nhân thở dài nói :
-Tại sao các con không trở về mà còn tụ tập trong hang này ?
Tiểu Tường nói :
-Thưa chưởng môn sư bá , nguyên lai là chúng đệ tử theo lời dặn của sư bá đã tìm đến Nam Cương dò xét rất nhiều ngày nhưng vẫn tuyệt nhiên không có yêu nhân nào xuất hiện . Đến ngày hôm kia thì chúng đệ tử tìm đến hang động này , thấy yêu khí nơi đây đại thịnh nên quyết định ở lại chờ xem có yêu nhân nào hiện diện không , nhưng đã mấy ngày rồi vẫn chẳng có động tĩnh gì ...
Thu Nhược Tuyền trầm ngâm :
-Các vị hành động như vậy cũng khiến người ta cảm phục vì lòng quả cảm , nhưng ít ra cũng nên cho người về báo để bọn ta bớt phần lo lắng !
Tiểu Tường gãi đầu :
-Đấy quả nhiên cũng là sơ xuất của vãn bối !
Một đệ tử khác hỏi :
-Trên đường tới đây Thu Minh Chủ và Chưởng môn sư bá có phát hiện ra điều gì không ?
Nhất Tiêu lắc đầu :
-Rất tiếc bọn ta cũng như các con thôi , không thấy yêu nhân nào !
Tiểu Tường hỏi :
-Bây giờ các vị định tính thế nào ?
Thu Nhược Tuyền mỉm cười :
-Không có yêu nhân gây rối thì bọn ta cũng tạm thời yên tâm , chuyện này hãy tạm thời gác lại . Chúng ta nên lo đến việc tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng Hội !
Mọi người gật đầu rồi cùng nhau ra khỏi hang động quay về Quan Nội ...
Đồng Đại Thiên cùng Vũ Xương ngự kiếm bay đi , lão quay sang Vũ Xương nói lớn :
-Đến Quan Nội con nên hóa trang , đã qua mấy năm nhưng ta nghĩ Thu Nhược Tuyền vẫn nhận ra con đấy !
Huyền Tuyết Sương mỉm cười :
-Tại sao Xương đệ lại phải sợ người ta nhận ra ?
Đồng Đại Thiên cười :
-Khi nào thấy tiện bọn ta sẽ cho con hay !
Tuyết Sương thở dài nhìn Vũ xương :
-Xem ra thân thế đệ không đơn giản !
Vũ Xương cười trừ , hắn cũng không muốn kéo dài câu chuyện này thêm nên tăng tốc độ bay đi nhanh hơn . Gió tuyết vi vút thổi như cấu xé da mặt hắn . Hắn mặc nhiên không phản ứng , dù sao cũng sẽ rất lâu sau hắn mới có dịp được những hạt tuyết này đáp vào mặt . Đột nhiên phía trước có tiếng la mắng và chưởng phong chạm nhau ì ầm . Vũ Xương quay sang Đồng Đại thiên hỏi :
-Môn chủ ! Phía trước đang xảy cuộc ẩu đả phải không ?
Đồng Đại Thiên nhíu mày :
-Ta cũng cảm thấy thế !
Ba người tăng tốc độ tối đa , chỉ lát sau một trường ác đấu diễn ra trước mắt họ . Khoảng hơn hai mươi tên vận huyền y , trong đấy có Song Sát mà Vũ Xương từng gặp đang kịch đấu với sáu người . Vũ Xương nhận ra đấy là Tống Tiểu Lan , Ngọc Băng Tâm của Yên Hoa Môn . Lãnh Phiêu Dương , Trần Tuấn Hào của Sương Long phái . Lâm Ngọc Hài , Lục An Vân của Cổ Nguyệt phái . Có lẽ họ cũng đến Quan Nội tham dự đại hội nhưng trên đường đi bị bọn này ngăn cản nên xảy ra ẩu đả .
Hắn sững người lại nói lớn :
-Tại sao bọn Tiên Tri giáo lại đến đây ? Còn giao đấu với tam đại môn phái của Quan Ngoại ?
Đồng Đại Thiên vẩy tay nói :
-Dù lý do gì thì chúng ta cũng nên giúp mấy môn phái kia một tay !
Nói đoạn hét lớn :
-Lãnh Chưởng Môn , Tống Môn chủ , Lâm chưởng môn ! Ta phụ các vị một tay !
Vũ Xương cùng Huyền Tuyết Sương cũng xuất kiếm nhập cuộc . Mấy người Quan Ngoại đang giao đấu nhận ra bằng hữu thì mấy phần vui mừng . Ngọc Băng Tâm nói :
-Vũ Xương cũng tới rồi sao ?
Hắn mỉm cười rồi quay sang Lục An Vân và Trần Tuấn hào gật đầu có ý chào hỏi .
Song Sát nhận ra Vũ Xương nên có phần khựng lại , Vũ Đại Hải hét lớn :
-Hai vị hộ pháp ! Tên tiểu tử vận trường bào xanh thập phần lợi hại ! Chúng ta nên rút thôi !
Lãnh Phiêu Dương , Lâm Ngọc Hài , Tống Tiểu Lan , Đồng Đại Thiên cùng bốn vị đệ tử của họ rất đỗi ngạc nhiên . Vừa rồi giao đấu rõ ràng hai lão còn hăng như gà cắt tiết , vậy mà thấy thiếu niên kia xuất thủ thì chân diện méo xẹo là cớ làm sao ? Họ còn chưa hết ngạc nhiên thì nghe một trong hai lão Hộ pháp hỏi :
-Phải chăng tên này mọi hôm đả thương các ngươi ?
Song Sát gật đầu , chân diện có mấy phần không được tự nhiên . Vũ Xương quát :
-Các ngươi tại sao lại chặn đường bọn ta ?
Hà Chí Bình cười nhạt :
-Để các ngươi đến Quan Nội tất có nhiều bất lợi , chỉ cần ngoan ngoãn quay về và không tham dự Thiếu Niên Anh Hùng hội thì chúng tra không truy vấn !
Vũ Xương hừ lạnh :
-Lão xứng sao ?
Hai lão Hộ pháp xuất thủ đến Vũ Xương quát :
-Có bản lãnh , xem chiêu !
Đồng Đại Thiên hốt hoảng mắng :
-Âu Dương Tu , Lao Hà ! Các ngươi thật uổng cho cái tiếng danh trấn Quan Nội , đi hợp công một đứa trẻ !
Âu Dương Tu cười nhạt :
-Rồi sẽ đến lượt lão ngay thôi ! Cứ đứng đó mà chửi mắng !
Hai lão xuất chưởng phong như vũ bão , không gian nhuốm một màu xanh ngát đến Vũ Xương . Những người khác thấy nguy muốn tương cứu hắn nhưng khốn nỗi bị Song Sát và mấy chục gã huyền y nhảy vào cản chân .
Bên này Vũ Xương khom mình lùi lại quát :
-Khốn kiếp ! Cho mấy lão nếm mùi lửu địa ngục !
Lời nói dứt liền xuất " Ngục Hỏa Phong Sơn " khiến không gian đảo điên . Lưu tinh lạc thạch theo cái phất tay của hắn trút xuống Âu Dương Tu , Lao Hà với thế bài sơn đảo hải . Hai lão thoáng ngạc nhiên rồi vận toàn bộ chân lực đẩy vào chưởng pháp . Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội làm mấy tên huyền y nhân chân tu còn non nớt theo dư chấn văng ra xa . Đồng Đại Thiên xuất "Đệ Ngũ Quyết" đẩy bay Vu Đại Hải ra xa rồi đưa mắt quan sát hét :
-Vũ Xương ! Con có sao không ?
Trong ánh lửa ngập trời đang thiêu chảy băng tuyết , giọng Vũ Xương vọng ra nghe vài phần yếu ớt :
-Đệ tử không sao !
Thanh quang và hỏa quang nhạt dần , Âu Dương Tu , Lao Hà chân diện có mấy phần nhợt nhạt . Hai lão đưa mắt quan sát Vũ Xương nói :
-Tiểu tử ngươi khá lắm ! Thảo nào Song Sát lại thảm bại ! Có điều ta nói rõ với ngươi rằng lần đến Quan Nội này hoàn toàn không tốt cho các người đâu !
Nói đoạn băng mình lên không hét :
-Rút lui !
Mấy chục huyền y nhân cùng Song Sát nhanh chóng khuất dần vào gió tuyết . Mọi người cũng không ngăn cản .Ngọc Băng Tâm cùng Huyền Tuyết Sương chạy vội đến Vũ Xương hỏi :
-Có sao hay không ?
Hắn cau mày đăm chiêu rồi lắc đầu ! Những người khác nhanh chóng tề tựu đông đủ . Sau đôi phút ngạc nhiên Đồng Đại Thiên hỏi :
-Phải chăng lần đại hội này Thu Nhược Tuyền cùng võ lâm Quan Nội muốn hợp sức với chúng ta tiêu diệt Tiên Tri giáo ?
Lãnh Phiêu Dương thở dài :
-Ngoài lý do đó ra , ta e rằng không còn lý do nào khiến bọn chúng ngăn cản chúng ta đến Quan Nội !
Lục An Vân đăm đăm nhìn Vũ Xương mỉm cười :
-Xem ra chân tu của Vũ Xương huynh còn vượt xa cả các vị tiền bối ở đây , thật khiến người ta ngưỡng mộ !
Trần Tuấn Hào cũng phụ họa :
-Mới chỉ mấy tháng không gặp mà chân tu đại tiến như vậy thật khó tưởng tượng !
Tống Tiểu Lan nhìn Vũ Xương khẽ cau mày , chân diện bà ta có mấy phần khó hiểu nói :
-Chúng ta nên khởi hành thôi , mọi chuyện có gì đến Quan Nội hãy bàn luận !
Mọi người gật đầu rồi ngự kiếm phi hành bay đi . Ngọc Băng Tâm bay đến cạnh Vũ Xương hỏi :
-Nói xem vì sao công lực của Vũ Xương lại tịnh tiến như vậy ?
Vũ Xương thở dài :
-Chính ta cũng không hiểu nữa !
Băng Tâm hơi ngạc nhiên hỏi :
-Sao lại như vậy ? Chân tu của mình như thế nào mà Vũ xương cũng không rõ sao ?
Vũ Xương lắc đầu không nói thêm . Băng Tâm dừng lại một chút lại hỏi :
-Vị Yến cô nương kia về Quan Nội rồi hả ?
Vũ Xương gật đầu :
-Là biểu ca của cô ta đến đón rồi !
-Xem ra Vũ Xương có vẻ không thích nàng ta ?
Vũ Xương mỉm cười :
-Yến Phi Phi rất đẹp , nhưng cả kiếp này chắc ta cũng không nghĩ đến chuyện yêu thích nàng ta !
Ngọc Băng Tâm trên chân diện nổi lên mấy phần hoan hỷ , nàng tỷ tê hỏi mấy chuyện nữa khiến mọi người , nhất là Lục An Vân và Trần Tuấn Hào lấy làm ngạc nhiên không ít , nhưng họ không tiện phản ứng !
Khoảng chiều tối thì đoàn người Quan Ngoại vào đến Trấn Dương Bình , họ tìm một khách điếm thuê phòng nghỉ rồi đi tìm tửu lâu ăn uống , khí hậu Quan Nội tương đối ấm áp nên có nhiều điểm không hợp với những người quanh năm quen với lạnh giá . Nhưng mấy người trẻ tuổi thì thích nghi nhanh hơn . Trần Tuấn Hào lắc lư đầu nói với Vũ Xương , Băng Tâm , An Vân , Tuyết Sương :
-Quan Nội có rất nhiều điểm thú vị , chúng ta nên nhân cơ hội này thăm thú cho thỏa thích !
Mọi người đồng tình nên tìm cách thóat ly các bậc trưởng bối đi dạo cho thoải mái . Ngọc Băng Tâm vốn dĩ cũng không hứng thú với mấy chuyện này . Khi Trần Tuấn Hào đến gõ cửa nàng lạnh nhạt định khép lại nhưng không hiểu đắn đo thế nào hỏi :
-Vũ Xương có đi không ?
Trần Tuần Hào hơi ngẩn người , nhưng hắn cũng không phải là kẻ quá ngu ngốc đến nỗi không hiểu được mấy chuyện này nên gật đầu :
-Tất nhiên là có nên ta mới gọi Ngọc cô nương !
Băng Tâm hừ nhạt rồi cũng theo hắn đi .
Trấn Dương Bình là một trong những thị tứ sầm uất nhất của Quan Nội , nơi đây tập trung rất nhiều thương nhân qua lại , chính vì thế mà mặc dù đêm khuya hàng quán vẫn mọc ra la liệt , đèn đuốc thắp sáng trưng các ngõ ngách . Ở Quan Ngoại vốn dĩ chỉ một màu tuyết trắng mênh mông , đây đó có mọc lên một vài làng dân cư thì cũng không thể nào có được cảnh sắc như vậy . Vũ Xương trước đây cũng sống trong gia đình thế gia vọng tộc nên mấy cái chuyện trẻ con thắp đèn lồng hay các nghệ nhân ngồi gấp đèn , làm con rối ở phố đối với hắn không lạ . Nhưng mấy kẻ đồng hành với hắn , kể cả Ngọc Băng Tâm thì rất lấy làm thích thú !
Họ mua mấy cây đèn lồng rồi kéo hắn đi xem chúng nhân thả đèn , bầu trời tràn ngập những ngọn đèn bùng cháy bay lên . Đột nhiên một tiếng cười nham nhở vọng lại :
-Hàn đại ca ! Xem cái bọn man ri kia thích thú với mấy trò trẻ con chưa kìa ? Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by thaolakinh89; 08-12-2008 at 06:56 AM.