Con quỷ nhỏ kia đi ra từ đằng sau Lưu Anh Nam, bộ dạng khủng bố giống như một dòng nước lạnh trong nháy mắt đóng băng cả căn nhà, không khí thoáng cái đông đặc lại, mọi người trợn trừng mắt, thậm chí quên cả hô hấp.
Đầu tiên phản ứng lại vẫn là Lăng Vân, một tiếng hét toáng của nàng gần như chấn vỡ thủy tinh, sợ hãi hét to:
- Là nó, chính là nó…
Nữ trợ lý OL (office lady) bên người Lăng Vân thốt đều không thốt một tiếng, trực tiếp trợn trắng mắt ngất đi, lúc ngã xuống đất vạt váy mở toang ra, lộ hết!
Ba thần côn kia lồi cả mắt, không dám tin vào mắt mình, dưới sự cổ vũ của Lưu Anh Nam, thằng nhóc kia từng bước đi tới. Ở trước mắt nó là một bộ bàn trà bằng cẩm thạch, nó coi như không có gì, thân thể gầy yếu xuyên thẳng qua, thân thể nó rất mơ hồ, gần như trong suốt, duy chỉ có khuôn mặt khủng bố kia vô cùng rõ ràng.
- A… -Ba tên thần côn hét to sợ hãi như cha chết mẹ chết, lập tức quên mất mình là ai. Nào là Phật Tổ, linh phù, tỏi hết thảy đều mất tác dụng, nhất là thần sứ ném tỏi kia, trực tiếp bị dọa đái ra quần. Đạo sĩ kia trong cơn sợ hãi không ngờ lại giật bộ râu giả của mình xuống, hòa thượng phịch một tiếng quỳ trên đất, dập đầu như giã tỏi, không ngừng cầu xin:
- Tha mạng, tha mạng, tôi sau này không mặc áo cà sa dẫn gái đi thuê phòng nữa…
- Ba vị đại sư đừng kích động, cậu bạn nhỏ này là fan của các vị, chỉ muốn chụp ảnh với các vị mà thôi. –Lưu Anh Nam ở bên cười hềnh hệch nói, còn lấy điện thoại di động ra, chụp thật một tấm, nhưng khi hắn đưa ảnh chụp cho họ xem, thì nhất thời dọa bay ba hồn bảy vía của họ.
Tấm ảnh kia rõ ràng chụp lại ảnh ba người họ nhưng trong bức ảnh lại hoàn toàn không có thằng bé này…
- À, đúng rồi, ba vị đại sư, cậu bạn nhỏ này nói cậu ấy muốn lấy chi phiếu trong tay các vị làm quà tặng, không biết các vị có chịu tặng cho cậu ấy hay không? –Lưu Anh Nam nói.
Vút… Ba người đều sợ choáng váng, không nói hai lời ném chi phiếu ra ngoài như sợ bỏng tay vậy. Ngay sau đó, thân ảnh cậu bé kia biến mất không thấy đâu, như thể chưa từng xuất hiện qua. Nhưng Lăng Vân vẫn hét toáng như nổi điên, người đẹp trợ lý vẫn lộ hàng nằm trên mặt đất, thần sứ bị dọa vãi đái ra quần, bốc mùi gắt mũi, hòa thượng dập đầu đến chảy cả máu trán, râu giả của đạo sĩ vẫn ngâm trong nước tiểu của mình…
Hết thảy những điều này đã chứng tỏ, cậu bé kia thật sự xuất hiện!
Lúc này cậu bé không thấy đâu, nhưng Lưu Anh Nam vẫn ở đó, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm. Hiện giờ hắn trong mắt ba tên thần côn hệt như ma quỷ, Lưu Anh Nam cất bước, họ lập tức chạy điên cuồng, khóc như cha chết mẹ chết, đái cả ra quần.
Họ giống như cơn gió lao vụt ra khỏi cửa, suýt nữa đâm chết hai vệ sĩ vạm vỡ ngoài cửa, uy lực không hề thua kém xe thể thao của họ. Mà hai vệ sĩ này thật sự tận hết chức trách, nhiệm vụ của họ chính là trông cửa, cho dù bên trong náo ngất trời, vừa là lộ hết hàng vừa là hét toáng, họ cũng không bước vào cửa một bước.
Mà người tận hết chức trách cũng là người hạnh phúc, chính vì họ giữ vững cương vị của mình, cho nên mới không nhìn thấy quỷ!
Thành công dọa chạy ba tên thần côn, Lưu Anh Nam đắc ý cầm ba tờ chi phiếu lên. Giỏi thật, phun nước miếng, ném tỏi, mỗi ngày ba trăm vạn, làm thần côn so với chặn đường cướp của còn kiếm tiền nhanh hơn mà.
- A… Người đâu, cứu mạng, quỷ muốn hại người rồi! –Trong phòng, Lăng Vân tinh thần vốn đã cực kỳ suy nhược hét lên điên cuồng, thậm chí đều quên chạy trốn. Con người trong cơn sợ hãi cực độ, lời gì đều dám nói. Giống như Lăng Vân, dường như muốn một hơi nói ra sự tiếc nuối của cả cuộc đời mình:
- Tôi với cậu không oán không thù vì sao muốn tới hại tôi chứ, tôi xây trường học, cất bệnh viện, làm đều là việc thiện, không cầu ghi danh sử sách chỉ cầu không thẹn với lòng. Tôi chưa từng hại người bao giờ, trong nhà tôi còn có cha mẹ đang ở nhà, tôi còn chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa kết hôn, chưa có nam nhân, tôi không muốn chết đâu!
Woa! Trong mắt Lưu Anh Nam ánh lên sao nhỏ. Không ngờ rằng, hạng gái nhà giàu cực phẩm này lại vẫn chưa nói chuyện yêu đương. Ngó nàng co ro trên ghế sô pha, mặc một bộ áo váy màu lam đậm, lúc này vạt váy cuộn vào đùi, đôi chân dài thon dài đẹp mê người, cổ áo buông thấp, lộ ra một vệt trắng muốt, khiến người ta hoa cả mắt. Cho dù là muôn vàn sợ hãi vẫn không che nổi vẻ quyến rũ trời sinh của nàng.
Lưu Anh Nam rất kích động, có điều cổ họng cô nàng quá tốt. Tiếng thét này, may mà căn phòng cách âm tốt, nếu không cảnh sát đã sớm tới rồi. Hắn đi tới, vỗ nhẹ Lăng Vân đôi mắt vô thần, đang thì thào lẩm bẩm, nói:
- Được rồi, không ai nói muốn mạng cô đâu.
- Người không nói nhưng quỷ nói. –Lăng Vân vô ý thức nói.
Lưu Anh Nam cười khổ nói:
- Được rồi, cô đừng kêu nữa, quỷ cũng không nói muốn hại cô, đó chỉ là một thằng bé chết oan, có chút vướng mắc, có chút hiểu lầm với cô mới quấn quýt lấy cô thôi!
- Vì sao phải quấn lấy tôi, ta lại chẳng hại ai bao giờ… -Lăng Vân sợ hãi thét.
- Không phải đã nói rồi sao, nó có chút vướng mắc hiểu lầm với cô. Nói rõ ràng, hóa giải oán niệm của nó thì tự nó sẽ rời đi. –Lưu Anh Nam gắt giọng, át âm thanh của nàng.
- Vì sao tôi phải tin anh, anh rốt cuộc là ai? –Bị Lưu Anh Nam quát, Lăng Vân hơi bình tĩnh lại, trong mắt khôi phục một ít sắc thái, ngờ vực hỏi.
Lưu Anh Nam sửa sang lại quần áo của mình, nghiêm trang nói:
- Hôm qua chẳng phải đã nói cho cô rồi mà, tôi là một nhà tư vấn tâm lý, không chỉ tư vấn cho người, thỉnh thoảng còn khuyên bảo cho một vài quỷ hồn chết oan!
- Tôi không tin, tôi không tin, nào có ai có thể tư vấn tâm lý cho quỷ, anh nhất định đang lừa tôi, anh không phải cũng là quỷ đấy chứ? –Lăng Vân sợ hãi đến cực điểm, hoài nghi hết thảy.
Lưu Anh Nam chán nản nói:
- Tôi là người sống sờ sờ, cô xem xem, tôi có chân có bóng còn có nhiệt độ, không tin cô sờ đi!
Nói xong, Lưu Anh Nam vươn tay ra, kéo bàn tay lạnh buốt của Lăng Vân đặt lên bụng mình, chỉ kém hai, ba cm liền chạm đến ‘thằng nhỏ’ của hắn, hơn nữa là hắn cố ý.
Hắn chỉ mặc một chiếc T-shirt thuần vải, thoáng cái gần như da thịt dán sát vào nhau, cảm giác bàn tay mịn màng lạnh buốt đặt lên bụng, khó có thể diễn tả bằng lời á.
Lăng Vân cảm nhận được sự ấm áp đến từ Lưu Anh Nam, hơn nữa là mang tới sự ấm áp vào lúc nàng sợ hãi tuyệt vọng đến cực điểm, điều này khiến nàng tin lời Lưu Anh Nam, thậm chí nhìn thấy nơi sờ đến nàng vẫn còn e thẹn, dùng sức rút tay về, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn hắn, yếu ớt hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lưu Anh Nam vì không kích động nàng, dùng một thủ pháp khá ôn hòa, hắn cầm một tấm ảnh bên kệ TV, bên trên là ảnh chụp chung của Lưu Anh Nam với lũ trẻ trong trường tiểu học cho con em nhân viên, những đứa trẻ ấy thoạt nhìn vừa chất phác vừa đáng yêu, thân thế lại rất đáng thương, nhưng Lăng Vân không hề ghét chúng, hơn nữa còn hiến dâng tình thương yêu vô tư nhất cho chúng.
Lưu Anh Nam đưa bức ảnh vào trong tay nàng, nói:
- Cậu bé này cũng giống những đứa bé kia, đều là con của người làm thuê, chỉ có điều nó và gia đình nó đều gặp bất hạnh, nó chẳng hề muốn hại cô, cho nên cô cũng đừng sợ, hãy coi nó thành đứa trẻ bình thường, mặt đối mặt cởi bỏ hiểu lầm, giúp nó sớm ngày đi đầu thai.
Lăng Vân nhìn vào đôi mắt chân thành của Lưu Anh Nam, khuôn mặt trắng bệch của nàng không nhịn được đỏ lên, vội vàng rời ánh mắt nhìn vào bức ảnh trong tay. Những đứa trẻ ngây thơ đáng yêu kia cho nàng động lực vô danh, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gật đầu…
(*): Lưu ý với mọi người chút về cụm từ 'gái nhà giàu' mình dịch. Nguyên văn của nó là bạch phú mỹ (trắng trẻo xinh gái con nhà giàu) nhưng do hơi dài nên mình cắt nghĩa ngắn lại thành gái nhà giàu, tuy chưa rõ hết nghĩa nhưng để tiện xưng hô nên mình mạn phép để như vậy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Khi Lăng Vân chuẩn bị xong, lại mở mắt lần nữa thì cậu bé kia lại xuất hiện trước mắt nàng. Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nàng vẫn hơi có phần hoảng sợ, bàn tay lạnh buốt không nhịn được kéo bàn tay to ấm áp của Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam trong lòng mừng húm, nắm chặt bàn tay nhỏ kia, trong một tay khác tòi ra một tờ giấy đặc biệt, bên trên viết bốn chữ lớn: “Đang muốn bắt mày”!
Không sai, bốn chữ này chính là bốn chữ trên mũ Hắc Vô Thường – một trong số mười đại Âm Soái của U Minh Địa Phủ. Đây cũng là một trong các đạo cụ làm việc của Lưu Anh Nam.
Trên mũ Hắc Vô Thường chính là “đang muốn bắt mày”, trên mũ Bạch Vô Thường là “mày cũng đến đây”, đây đều là cho quỷ xem. Ở trong tay Lưu Anh Nam lại có tác dụng càng lớn hơn nữa, như vào lúc này, trong tay hắn cầm con dấu của Hắc Vô Thường chuyên phụ trách bắt quỷ bằng bạo lực. Ở Dương gian sẽ khiến hết thảy oan quỷ vô hình đều hiện hình, thậm chí ngay cả người xung quanh đều có thể nhìn thấy.
Mà Bạch Vô Thường chấp pháp bắt quỷ khá ôn hòa, bốn chữ “mày cũng đến đây” càng giống như bạn bè đang chào hỏi. Cho nên, khi Lưu Anh Nam cầm con dấu này ra, thì sẽ banh rộng thân thể mình, cho phép quỷ nhập vào thân mình.
Hai con dấu này là nhằm để Lưu Anh Nam tiện triển khai công việc, Hắc Bạch Vô Thường cố ý tặng cho hắn. Đương nhiên, càng chủ yếu là vì lấy lòng hắn, hắn chính là quỷ đời hai trong truyền thuyết mà!
Hiện tại, cậu bé ở ngay trước mặt Lăng Vân, nó cũng có chút bứt rứt, dẫu sao cũng là một đứa trẻ, hơn nữa nó không hề biết mình ngồi trên người Lăng Vân sẽ hại chết nàng. Nó chỉ dựa theo chấp niệm trước khi cha mẹ chết tới tìm Lăng Vân mà thôi.
- Tiểu Minh ngoan, đừng sợ, chị này là người tốt, cưng nhìn bức ảnh này coi, nhiều bạn nhỏ đều quý chị ấy như vậy. –Lưu Anh Nam chỉ vào bức ảnh nói:
- Cho nên mong cưng hãy tin rằng, chị này nhất định sẽ không hại cha cưng đâu. Cưng muốn biết điều gì cứ việc hỏi ngay trước mặt chị ấy là được.
Thằng nhóc ngó qua bức ảnh, bên trên đều là bạn nhỏ tuổi xấp xỉ với nó, trong đó còn có một cô bé bện tóc sừng dê, xinh xắn đáng yêu, nụ cười sáng lạn, nụ cười này cũng lây nhiễm thằng nhóc, chỉ đáng tiếc, cả đời nó không thể chơi cùng với cô bé. Nếu giải quyết thuận lợi, trước khi đầu thai dự định cho nó một suất phú nhị đại (con nhà giàu đời thứ hai).
- Em tên Tiểu Minh à? Bao tuổi rồi? Học ở trường nào thế? –Thấy Lưu Anh Nam nói chuyện rất bình thường với nó, lá gan của Lăng Vân cũng to thêm không ít, làm quen với trẻ nhỏ nàng vẫn rất có kinh nghiệm.
Tiểu Minh là một đứa bé hay mắc cỡ, còn có chút sợ người lạ với Lăng Vân, nói chuyện hồi lâu rốt cuộc kể lể, Tiểu Minh cũng nói rõ nguyên nhân.
Nói về cha của Tiểu Minh, Lăng Vân lập tức nhớ lại, đồng thời khẳng định nàng từng gặp cha của Tiểu Minh, hai người quả thật cũng từng gặp mặt, nhưng nói tới hai người vì sao gặp mặt, lúc gặp mặt nói chuyện gì, mà họ chỉ gặp lại là quan hệ gì thì Lăng Vân đột nhiên giống như câm điếc, ngậm miệng im lặng, không nói thêm một chữ nào nữa.
Bởi vì phản ứng này của nàng, cậu bé Tiểu Minh lập tức trở nên cáu kỉnh, luồng khí đen đáng sợ bốc lên xung quanh thân thể mơ hồ của nó, khuôn mặt xanh mét bắt đầu trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ au như máu, Lưu Anh Nam kinh hãi, đây là dấu hiệu oán niệm gia tăng, oan hồn biến thành lệ quỷ!
- Móa, cô ả này, lúc nào rồi có lời gì cô cứ nói thẳng ra đi! –Lưu Anh Nam quýnh đít, mắt thấy Tiểu Minh sắp biến thành lệ quỷ, lệ quỷ sẽ tổn thương người đó. Hơn nữa, nó rõ ràng là một oan hồn, xử lý thỏa đáng thì sẽ làm cho nó ngoan ngoãn đi đầu thai, nhưng nếu vào tay Lưu Anh Nam lại biến thành lệ quỷ, biết đâu anh giai Thiên Đạo sẽ phê bình hắn.
Lăng Vân lúc nãy bị Tiểu Minh dọa đến chết đi sống lại, khi đối mặt với Tiểu Minh sắp hóa thành lệ quỷ càng thêm khủng bố lại bình tĩnh dị thường, mặc cho Lưu Anh Nam gào thét thế nào nàng vẫn bình tĩnh, bộ dáng như thấy chết không sờn vậy. Nom Tiểu Minh quỷ khí vờn quanh, màu tím tái trên mặt nó càng thêm đậm, mái tóc ngắn vốn lanh lợi biến thành màu đỏ rực, hai chiếc răng nanh đang thò ra từ trong bờ môi khô khốc, vô cùng khủng bố, mắt thấy đã sắp mất khống chế. Một khi vồ tới, hai chiếc răng nhanh sẽ hút hết dương khí của người sống.
Lưu Anh Nam cố nín nhịn chờ Lăng Vân, không biết cô ả này mắc bệnh gì, sao nói đến lúc then chốt lại đột ngột ngậm miệng không nói, là sụp đổ tinh thần hay là đột nhiên mất tiếng? Có điều nom nét mặt bình tĩnh của nàng thì rõ ràng là cố ý không nói.
Ánh mắt nàng sáng ngời, không hề nhìn ra nỗi sợ hãi hay hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Minh đang biến hóa, dần dần, trong mắt nàng xuất hiện hơi nước, cô ả này không ngờ lại khóc!
- Móa, cô điên rồi, mau nói ra chân tướng bằng không nó sắp biến thành lệ quỷ rồi. –Lưu Anh Nam mắng như tát nước vào mặt.
Lăng Vân ngẩng đầu liếc hắn, khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất phức tạp, có thương hại có đồng cảm có nghiêm túc, có kiên định…
- Hú… -Rốt cuộc Tiểu Minh đã biến hóa, phát ra một tiếng gào rống không phải của con người, hai chiếc răng nanh đã mọc ra tận bên ngoài môi, oán niệm vốn dĩ có thể hóa giải đã càng nặng thêm, phẫn nộ và thù hận khiến nó biến thành lệ quỷ.
Lưu Anh Nam chớp thời cơ, dán thẳng con dấu của Hắc Vô Thường lên trán Tiểu Minh, bốn chữ ‘đang muốn bắt mày’ lấp lóe ánh đen, Hắc Vô Thường vì chấp pháp bạo lực mà nổi tiếng có thể kinh sợ hết thảy oan hồn lệ quỷ. Bốn chữ vừa xuất hiện hệt như Hắc Vô Thường giá lâm, Tiểu Minh chỉ vừa mới bị oán niệm trong lòng nhen nhóm, vừa mới biến hóa đương nhiên lòng mang sợ hãi với Hắc Vô Thường, như nhìn thấy Câu Hồn Trảo trong tay Hắc Vô Thường đang bay về phía mình. Tiểu Minh sợ hãi lui lại hai bước, đôi mắt đỏ au kia thoáng thất thần, lộ ra nét mặt sợ hãi.
Nhân cơ hội này Lưu Anh Nam vội tóm vai Lăng Vân, nói:
- Chị hai à, đây là một đứa bé đáng thương, nó không hề muốn thương hại người, cô chỉ cần nói ra vì sao cha nó chết, chỉ cần chứng minh không liên quan tới cô thì nó sẽ dập hết oán niệm, hồn về Địa Phủ đi đầu thai, kiếp sau còn có thể hưởng thụ cuộc sống đặc sắc đời này chưa được hưởng thụ bao giờ.
- Không, tôi không thể nói. –Lăng Vân bày ra bộ dạng khám phá sinh tử không hề biết sợ, nàng cùng lúc nãy bị dọa hét toáng hoàn toàn khác hẳn,như biến thành người khác, dùng mạng sống bảo vệ bí mật nào đó.
- Hú… -Lại là một tiếng gào rống quái dị, Tiểu Minh lập tức muốn phá tan sự trói buộc của con dấu, dẫu sao Hắc Vô Thường không có tới, Lưu Anh Nam sốt ruột vạn phần, nhưng thấy bộ dạng chết không sờn lòng của Lăng Vân, chờ nàng nói ra chân tướng, khẳng định không trông mong gì được rồi. Anh giai Thiên Đạo từng báo mộng cho hắn rằng, nếu có thể hóa giải oán niệm của oan hồn, có thể không tiếc mọi giá.
Thời khắc then chốt, Lưu Anh Nam không còn lựa chọn nào khác, không thể trơ mắt nhìn một đứa bé đáng thương hóa thành lệ quỷ, càng không thể để người vô tội khác bị hại, đây hết thảy đều do Lăng Vân gây nên, phải xui xẻo cũng là nàng ta xui xẻo.
Lưu Anh Nam quyết định chủ ý, hô to về phía Tiểu Minh tạm thời bị áp chế:
- Tiểu Minh, cưng bình tĩnh nghe anh nói, chị này không có bất kỳ quan hệ gì với cha cưng đâu.
- Anh nói bậy, mẹ nói cô ta là hồ ly tinh cám dỗ cha, còn có rất nhiều chú bác nói, cha tốn rất nhiều tiền vì cô ta, thậm chí ngay cả tiền mua giày thể thao cho em cũng cho cô ta… -Thanh âm ồm ồm hệt như gõ vào kim loại truyền ra từ thân thể gầy yếu kia.
- Họ đều đùa cưng thôi, thực ra chị này là vợ của anh, không tin cưng xem… -Lưu Anh Nam thật sự không có biện pháp, hoặc nói hắn không nghĩ ra biện pháp nào khác, hoặc lại nói, trong đầu hắn chỉ có mỗi biện pháp này.
Hắn vừa nói xong, quay ngoắt người lại, ôm lấy Lăng Vân, ôm đầu gái nhà siêu giàu chưa từng quen bạn trai nào này, hôn mạnh một cái lên môi nàng, thời gian không dài, lúc tách môi lại phát ra một tiếng ‘chụt’ giòn giã, đây chính là trả công bán sức, Lưu Anh Nam đắc ý liếm liếm môi nói:
- Tiểu Minh, mẹ cưng có bao giờ nói cho cưng biết, nếu một người phụ nữ hôn một người đàn ông thì chứng tỏ người phụ nữ ấy là người của anh ta hay không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Theo một tiếng ‘chụt’ giòn giã, Lưu Anh Nam dùng hành động làm chứng minh cho Tiểu Minh, khiến người ta kinh ngạc chính là, Tiểu Minh rõ ràng đã sắp hóa thành lệ quỷ không ngờ lại vươn tay che đôi mắt đỏ au của mình, luồng khí đen đáng sợ bên ngoài cơ thể kia cũng mau chóng tiêu tan.
Mà Lăng Vân ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, bên ngoài đôi môi đỏ mềm mại kia có một lớp óng ánh, hơn nữa hơi sưng, cụ thể là cảm giác gì nàng hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ cảm thấy vừa tê vừa đau, vừa thẹn vừa giận!
Tiểu Minh dùng đôi tay nhỏ che mắt, rất lâu sau mới mắc cỡ nói:
- Em từng nhìn thấy cha hôn mẹ, sau đó em cũng muốn hôn mẹ nhưng mẹ nói cho em biết, mẹ chỉ có thể để một mình ba hôn thôi. Cho nên em tin anh, anh hôn chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không cho cha hôn.
Phù… Lưu Anh Nam thở phào nhẹ nhõm, liếm liếm môi, ngòn ngọt, mùi son môi, răng má lưu lại hương thơm, còn có Tiểu Minh thật là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời mẹ.
- Tiểu Minh, bây giờ cưng tin chị ấy rồi chứ, chị ấy và cha cưng chỉ cùng nhau bàn chuyện công việc, không hề giống như người khác nói. –Lưu Anh Nam thấm thía nói:
- Đúng rồi Tiểu Minh, cưng có nhớ cha mẹ hay không, muốn đoàn tụ với họ hay không?
- Có ạ! –Tiểu Minh cởi bỏ khúc mắc, vui vẻ gật đầu. Nhưng khi nó buông tay, lộ ra một khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu, màu xanh mét kia không thấy đâu, khuôn mặt trong trắng lộ hồng cực kỳ đáng yêu, một đôi mắt to hồn nhiên sáng ngời nhìn hai người Lưu Anh Nam, duỗi tay gãi gãi mặt, không ngờ đang mắc cỡ với họ.
Lưu Anh Nam và Lăng Vân nhìn nó, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười vui vẻ, hy vọng kiếp sau nó có thể hưởng thụ cuộc sống bình an.
Có điều thằng nhóc ở ngay trước mắt vẫn đang không ngừng mắc cỡ, không có chút dấu hiệu nào sắp biến mất, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, bình thường oán niệm chấp niệm của oan hồn tan đi thì sẽ tự động tiêu tan, hồn về Địa Phủ. Nhưng thằng nhóc này vì sao vẫn còn ở đây?
Lẽ nào nó còn có tâm nguyện chưa thực hiện? Lưu Anh Nam gãi đầu, bỗng nhớ tới lúc vừa nhìn thấy thằng bé vào tối qua, nó trốn ở trong góc nghịch giầy thể thao của mình, đây là nguyện vọng lớn nhất khi nó còn sống, trông ngóng cha mua cho nó một đôi giày như thế.
Lưu Anh Nam nghiêng đầu, phát hiện trên chân Lăng Vân đi một đôi giày thể thao kiểu dáng như vậy, mẫu giày thể thao hai màu đen đỏ này nam nữ cùng kiểu, chỉ khác kích cỡ.
Lưu Anh Nam không nói hai lời, trực tiếp vươn tay tháo giày thể thao trên chân Lăng Vân xuống, đồng thời còn tiện tay sờ lên chân cô nàng một cái, ngứa đến Lăng Vân run rẩy hết cả người, lại nhìn Lưu Anh Nam lấy từ trong túi áo ra ba tờ chi phiếu trị giá chín trăm vạn nhét vào trong giầy đồng thời dùng bật lửa châm. Rất nhanh, bề mặt nguyên liệu bắt lửa cực tốt này rất dễ cháy, không bao lâu liền hóa thành tro, nhưng lại không có một hạt bụi nào rơi xuống, một đôi giày biến mất không thấy đâu.
Đồng thời, trên tay Tiểu Minh xuất hiện một đôi giày thể thao mới cóng, Lưu Anh Nam cười ha ha nói:
- Tiểu Minh mau thử đi, xem có vừa chân hay không.
Tiểu Minh vô cùng phấn khởi đi vào, kích cỡ rất vừa, điều này không thể nói rõ chân Tiểu Minh lớn, chỉ có thể nói rõ Lăng Vân có một đôi gót sen ngọc ngà.
Nhưng sau khi Tiểu Minh buộc dây giày xong, thân thể gầy yếu của nó bắt đầu sáng lên, dần hóa thành một đốm sáng, bốc hơi…
Rốt cuộc kết thúc rồi! Lưu Anh Nam trong nháy mắt mệt nhoài, ngồi phịch lên sô pha, trước mắt vẫn lưu lại khuôn mặt tươi cười của Tiểu Minh vung mãi không tiêu tan. Lăng Vân bên cạnh đi chân trần, sững sờ ngồi đó, vài lần muốn vươn tay sờ cánh môi mình lại lưỡng lự không dám động thủ, khuôn mặt đỏ bừng có chút lúng ta lúng túng.
Lúc này, Lưu Anh Nam vì không muốn bị nói thành lưu manh, tránh bị hai vệ sĩ ngoài cửa hành hung, hắn chủ động mở miệng nói:
- Xin lỗi, chuyện lúc nãy xảy ra quá đột ngột, tôi chỉ muốn cho Tiểu Minh được đầu thai mà thôi. Tuy nhiên điều này cũng trách cô đó, vì sao cô không chịu nói ra chân tướng hả? Hại Tiểu Minh suýt nữa biến thành lệ quỷ…
- Đàn ông các anh chỉ biết như thế thôi sao? –Lăng Vân bỗng mở miệng, lời nói có chút không lưu loát, có lẽ bị ảnh hưởng từ bờ môi sưng.
- Cái gì? –Lưu Anh Nam nghi hoặc nói.
Lăng Vân rốt cuộc giơ tay lên, sờ mờ cánh môi đỏ mọng của mình, sắc mặt càng đỏ hơn, thấp giọng nói:
- Đàn ông các anh rõ ràng làm chuyện xấu nhưng nhất định phải tìm một lý do, tìm một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm sao?
Lưu Anh Nam thộn ra, ngắm khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Vân, đôi mắt long lanh ánh nước, suýt nữa muốn nói mình là cố ý. Nhưng nhớ tới tối qua Lăng Vân còn nói với mình đàn ông chẳng có ai tốt, lúc này ắt không thể thừa nhận, bằng không hai vệ sĩ ngoài cửa sẽ có việc làm rồi.
Lưu Anh Nam nhanh trí lái đề tài:
- Đương nhiên, rất nhiều đàn ông làm sai việc đều kiếm cớ, nhất là cha Tiểu Minh, rõ ràng là việc của mình không ngờ lại liên lụy cả vợ và con cái, Tiểu Minh đáng thương biết bao!
- Không, ông ấy là một người cha vĩ đại. –Lăng Vân rốt cuộc mở lời, hơn nữa giọng điệu kiên định.
- Cô rốt cuộc có quan hệ gì với ông ấy? –Lưu Anh Nam nhìn nàng, có chút khẩn trương hỏi.
Lăng Vân đương nhiên biết hắn khẩn trương vì cái gì, hắn đang lo mình và cha Tiểu Minh thật sự có quan hệ bất chính. Hơn nữa, Lăng Vân bởi sự khẩn trương của hắn không ngờ lại cảm thấy nội tâm ấm áp, mặt nàng càng đỏ, đồng thời rốt cuộc cũng nói ra nguyên nhân lúc nãy nàng chết cũng không muốn mở miệng.
- Tôi quả thật từng gặp cha Tiểu Minh, công ty chúng tôi gần đây đang làm chủ đầu tư khu Nam nội thành cũ, cha nó là một quản đốc, dẫn dắt phụ trách phá bỏ di dời nhà cũ. Đương nhiên, chuyện này bình thường tôi sẽ không quản, đều phân cho công ty kiến trúc ở bên dưới, cụ thể là vì nguyên nhân gì mà không kịp thời trả tiền lương cho họ tôi cũng không rõ ràng lắm, công ty chúng tôi mỗi tháng đều trả lương đúng hạn. –Lăng Vân rủ rỉ kể:
- Cha Tiểu Minh vì chậm trễ không thu được tiền lương, đến bước đường cùng, một lần ngẫu nhiên ông ta từ trên tin thời sự nhìn thấy tôi, biết tôi là người tổng phụ trách của cả công trình. Cho nên ông ta liền tìm đến tôi, có điều ông ta cũng không tới tìm tôi đòi tiền lương, mà là tới tìm tôi vay tiền.
- Vay tiền? –Lưu Anh Nam rầu rĩ.
Lăng Vân gật đầu nói:
- Đúng thế, ông ấy đến tìm để vay tiền. Bởi vì con trai ông ấy, cũng chính là Tiểu Minh mắc phải một căn bệnh rất hiếm thấy, đủ để uy hiếp tính mạng, do công ty kiến trúc không phát tiền lương cho nên ông ấy không có tiền chữa bệnh cho Tiểu Minh. Bị dồn vào đường cùng ông ấy tới tìm tôi vay tiền, vì để tôi tin tưởng, ông ấy kéo tôi tới bệnh viện một chuyến, tìm đến bác sĩ làm kiểm tra cho Tiểu Minh. Có điều, cùng với lúc chúng tôi biết bệnh tình của Tiểu Minh, thì còn biết một chuyện khác… Đó chính là, Tiểu Minh chẳng phải con ruột của ông ấy…
- Hả? –Lưu Anh Nam hoàn toàn đờ đẫn, không ngờ rằng trong đó còn có bí mật cỡ này. Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy Lăng Vân cắn chặt răng, thà rằng nhìn Tiểu Minh biến thành lệ quỷ, bản thân bất chấp nguy hiểm cũng không nói ra chân tướng. Nếu để Tiểu Minh biết người cha mình thương yêu lại không phải ruột thịt, chỉ e không đơn giản biến thành lệ quỷ như vậy.
Cô ả khờ này, thật là khờ đến đáng yêu, tốt bụng quá chừng!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lưu Anh Nam có cảm giác rất khâm phục ngưỡng mộ với người tốt quá chừng như Lăng Vân, đồng thời cũng cảm thấy bi ai cho cả nhà Tiểu Minh.
- Không đúng! –Lưu Anh Nam bỗng nhớ lại:
- Lúc nãy Tiểu Minh rõ ràng nói, mẹ nó nói cho nó biết, bà ta chỉ có thể hôn cha nó, đây là người phụ nữ trung trinh biết bao, sao có thể… Móa, đàn ông thường xuyên vì mình mắc sai lầm mà kiếm cớ, trốn tránh trách nhiệm nhưng phụ nụ coi nói dối thành một thói quen. Càng đáng sợ hơn là, có vài người phụ nữ thậm chí cả đời sống trong dối trá.
- Anh đừng vơ nắm cả đũa. –Đối với lời của Lưu Anh Nam, Lăng Vân không hề thích nghe, cô nàng kiêu ngạo nói:
- Tôi dám nói, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nói dối một câu nào, tôi có thể chịu trách nhiệm mỗi một câu tôi nói.
- Thật á? –Lưu Anh Nam nhíu mày hỏi:
- Thế lúc nãy cô nói cô chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa từng có đàn ông, đây là thật hay giả?
- Đương nhiên là… -Lăng Vân buột miệng lại vội vàng che miệng, mặt đỏ như lửa. Môi bị hôn hơi đau đau, bàn chân bị sờ một cái, tê tê. Những điều này nàng chưa bao giờ trải qua bây giờ nói không nên lời là tư vị gì, cảm xúc gì.
Lưu Anh Nam vốn định thừa thắng xông lên, thừa nước đục thả câu, nhưng bây giờ tâm tình hắn nặng trĩu, càng không có tâm tình xấu xa gì.
Vốn dĩ cho rằng, chỉ là một bi kịch đơn thuần vì nợ tiền lương mà gây nên, lại không ngờ còn có bí ẩn bên trong. Nói như vậy, cha của Tiểu Minh rất có khả năng là bởi vì biết được chân tướng, khổ cực vất vả năm sáu năm, nuôi lại là con của người khác, đặt nhầm tình cảm, còn có sự lừa dối của người vợ khiến ông ta rơi vào tuyệt vọng. Sau khi ông ta chết, khoản nợ khổng lồ kia đương nhiên đè lên người mẹ của Tiểu Minh, khả năng đây chính là một kiểu báo thù?
Chân tướng này ở trên bi kịch lại tăng thêm một tầng sắc thái đau buồn, Lưu Anh Nam cảm thấy rất đau đầu, hắn thật sự không hy vọng lại nhìn thấy bi kịch như vậy xảy ra nữa.
Haizz. Hắn than nhẹ một tiếng, nguyện vọng là tốt đẹp, nhưng không được như mong muốn. Công việc của hắn chính là chịu trách nhiệm tư vấn tâm lý cho quỷ chết oan thôi.
Lưu Anh Nam cảm xúc nặng nề, xoay người muốn rời đi, chợt nghe Lăng Vân ngồi xếp bằng trên sô pha bỗng gọi:
- Ê này, anh, anh cứ thế mà đi à?
Lưu Anh Nam quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Vân đang vẻ mặt tức giận chỉ vào môi của mình, khi nhìn thấy ánh mắt Lưu Anh Nam, Lăng Vân vội vàng lại chỉ vào bàn chân mình, lẩm bẩm nói:
- Anh hôn… anh cởi giày tôi, bảo tôi đi xuống thế nào đây?
Lưu Anh Nam nhìn ra được, cô nàng thực ra là muốn nói:
- Anh hôn miệng tôi, bảo tôi làm sao đây? –Chỉ là cô bé ngượng ngùng mở lời, dẫu sao lúc nãy là tình thế bắt buộc, cực chẳng đã. Có điều Lăng Vân quả thật là một cô gái vừa thuần khiết vừa bảo thủ, đối mặt với nụ hôn đột ngột tới như vậy, nàng có chút khó xử.
Cô nàng này ngoại trừ thuần khiết, xinh đẹp còn là một người tốt quá chừng mực, ngay vừa rồi vì muốn giấu một bí mật, không ngờ tình nguyện đặt mình trong hiểm cảnh. Vào thời đại này người giống như vậy thật là quá hiếm.
Lưu Anh Nam ngó bộ dạng khó xử của cô nàng, cười nói:
- Cô muốn đôi giày trên chân tôi hay muốn để tôi ôm cô về phòng đây?
Lăng Vân lườm hắn, đỏ mặt chảy mồ hôi lạnh, chỉ vào cửa nói:
- Anh tốt nhất đi lấy giúp tôi một đôi dép lê đi.
Lưu Anh Nam lấy cho nàng một đôi dép lê đáng yêu mang hình khỉ Yoyo, ném xuống dưới đất. Người đẹp trợ lý bên cạnh nàng vẫn bất tỉnh nhân sự, lộ hàng đều không biết, vẫn là Lăng Vân ngồi xuống sửa sang quần áo cho cô ta, nàng đứng dậy nói với Lưu Anh Nam:
- Cảm ơn anh giúp tôi giải trừ nguy cơ lần này, tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?
- Cô đã cảm ơn rồi. –Lưu Anh Nam học điệu bộ của nàng lúc nãy, chỉ vào môi mình, mắt thấy Lăng Vân xấu hổ, hắn lại vội vàng chỉ về phía chân mình:
- Cảm ơn cô đã tặng giầy thể thao cho Tiểu Minh, đó là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời nó. Đồng thời cũng cảm ơn cô bỏ vốn ra xây dựng nhiều trường tiểu học cho con em nghèo như vậy, làm cho càng nhiều đứa trẻ giống Tiểu Minh có thể sống vui vẻ.
- Đúng rồi, vì sao anh có thể nhìn thấy Tiểu Minh, anh rốt cuộc là ai? –Lăng Vân lúc này mới nhớ tới vấn đề quan trọng.
Lưu Anh Nam nhún vai nói:
- Tối qua chúng ta chẳng phải đã làm quen rồi sao, tôi là ông chủ của bể tắm nữ ở cổng nhà các cô, rất vui khi được làm quen với cô, Mrs Lăng Vân tổng giám đốc tập đoàn Vân Hải. Bể tắm của tôi gần đây chuẩn bị nhập một vài thiết bị tắm rửa kiểu mới, ví dụ như bể sục, bể tạo sóng gì đó, chỉ là tài chính hơi eo hẹp, nếu tiểu thư Lăng có ý định hợp tác, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.
Lăng Vân bật cười, vừa nghe thấy người khác xưng hô chức danh của nàng, lập tức lại khôi phục bản sắc của người phụ nữ mạnh mẽ, cười nhạt nói:
- Xem ra anh rất biết rõ về tôi đó.
- Cũng tạm thôi, nếu cô đồng ý nói cho tôi biết số đo ba vòng, tôi không ngại càng biết thêm sâu sắc về cô. –Cô nàng biến thành phụ nữ mạnh mẽ, Lưu Anh Nam cũng khôi phục bản sắc anh hùng!
- Điều này rất đơn giản, search baidu một cái là biết ngay. –Lăng Vân cười rất sáng lạn, cho dù vành mắt vẫn đen thui nhưng nguy cơ rốt cuộc đã qua, hơn nữa có Lưu Anh Nam bên mình, khiến nàng cảm nhận được cảm giác an toàn xưa nay chưa bao giờ có.
Lưu Anh Nam cũng bật cười, muốn biết số đo ba vòng của cô nàng còn phải tra baidu. Có điều cũng không kém là mấy, gái nhà giàu hạng cực phẩm như cô nàng, bị người ta YY số đo ba vòng, post vài bức ảnh lộ mặt trên mạng cũng rất bình thường.
YY: có thể hiểu là ảo tưởng.
Hai người cứ thế mỉm cười nhìn lẫn nhau, mơ hồ có một tia lửa điện xoẹt qua họ, Lăng Vân mặt đỏ, tim đập như hươu chạy. Lưu Anh Nam lòng bàn tay ứa mồ hôi, bắp chân bị chuột rút.
Hai người không biết đây là dấu hiệu của cái gì, cũng không biết ý nghĩa cho điều gì. Tóm lại, Lăng Vân không kìm được bước lên một bước, Lưu Anh Nam tương tự cũng bước lên một bước…
“Bộp…” đúng vào lúc này, một tiếng vang nhỏ phá tan không khí họ thấy quái lạ, hai người song song cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất xuất hiện một vật thể vừa từ trong túi Lưu Anh Nam rơi ra. Vỏ ngoài màu đỏ rất đẹp, bên trên còn vẽ thành một hồng tâm, trên hồng tâm là một khuôn mặt ma quỷ, bên dưới có một hàng chữ, viết “siêu mỏng siêu trơn siêu nhạy” --- Vỏ Durex siêu mỏng!
Một chiếc Durex cũng chả sao, nhất là vào thời đại ngày nay, đàn ông có thể mang Durex trên người, trên mức độ nhất định còn chứng tỏ người đàn ông này tinh tế và biết quan tâm, ý thức giữ an toàn khá mạnh. Nhưng chiếc trước mắt không ngờ đã xé miệng!
Điều này rõ ràng là ý định chuẩn bị dùng!
Khuôn mặt Lăng Vân nhất thời trầm xuống, cảm giác đỏ mặt tim đập gì gì kia biến mất trong nháy mắt, một chân đá bay chiếc Durex ra thật xa, Lưu Anh Nam đổ mồ hôi nhìn Lăng Vân, liếc Durex, vẻ mặt đau khổ lắc mông đuổi theo. Sau khi nhặt lên thì bị hai vị vệ sĩ tận hết chức trách ngoài cửa mời ra ngoài…
Trong tích tắc ra khỏi cửa, còn loáng thoáng nghe thấy Lăng Vân ở trong phòng tức giận nói:
- Đàn ông, chẳng có ai tốt cả!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trong tay Lưu Anh Nam nắm chặt chiếc Durex đã xé miệng, bụng đầy oan khuất, hắn tuyệt đối không phải gã đàn ông nhìn thấy phụ nữ là đeo bao. Hơn nữa, chiếc bao cao su (BCS) này cũng chẳng phải đối phó phụ nữ, mà là dùng để đối phó quỷ!
Thứ này chỉ có bề ngoài giống BCS, thực là một trong số các thần khí của Âm Tào Địa Phủ, là một lần Chung Quỳ tạt qua đây cố ý tặng cho Lưu Anh Nam để hắn giữ phòng thân.
Vật này giống như một chiếc túi càn khôn, khi gặp phải quỷ tế ra có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ, bất cứ quỷ hồn nào đều không thể thoát khỏi, một khi bị thu vào thì sẽ hóa thành nước mủ, còn về vì sao thiết kế thành kiểu dáng này, có lẽ là dùng để che mắt quỷ, hoặc Durex là nhà tài trợ của Âm Tào Địa Phủ.
Vừa rồi tình hình khẩn cấp, Tiểu Minh lập tức biến thành lệ quỷ, Lưu Anh Nam không có biện pháp mới len lén xé miệng để phòng bị khi cần tới. May mắn thay, kịp thời ngăn cản Tiểu Minh, càng may mắn chính là, may mà không sử dụng thứ này bắt Tiểu Minh, bởi vì quỷ hồn ở trong này sẽ hóa thành nước mủ, bộ dạng không có gì khác biệt với nhân loại bình thường sử dụng qua.
Lăng Vân chỉ nhìn thấy xé miệng liền coi mình thành lưu manh, nếu nhìn thấy trên người mình mang theo một chiếc đã dùng rồi, há chẳng phải sẽ coi thành biến thái?
Thực ra điều này cũng trách bản thân Lưu Anh Nam, lúc trước món pháp bảo bắt quỷ này có hình túi nilon, là bản thân hắn cố yêu cầu thiết kế thành kiểu dáng BCS. Một là dễ mang theo, có thể che mắt địch nhân, hai là bởi vì trào lưu. Hiện tại rất nhiều đàn ông bất kể xấu hay đẹp, giàu hay nghèo, cao hay thấp, nhất là những thanh niên chưa kết hôn dưới ba mươi tuổi, trên cơ bản rất nhiều người đều giấu một hoặc vài chiếc BCS vào trong ví, cảm giác giống như tùy lúc đều cần đến, đồng thời chứng minh mình là một người phong lưu hơn nữa được phụ nữ hoan nghênh.
Hiện mang theo bên mình một chiếc BCS, đã trở thành lợi khí thiết yếu của đám đàn ông phong lưu nhằm giữ thể diện và hành tẩu giang hồ.
Đương nhiên điều Lưu Anh Nam thất vọng vẫn là có được một cơ hội va chạm với gái nhà giàu cứ như thế bị hẫng. Nhưng Lưu Anh Nam còn là vì mình có thể cứu vãn một người lương thiện, tính mạng của một nhà từ thiện, hóa giải oán niệm của một oan hồn mà cảm thấy vui vẻ và tự hào.
Thân là một quỷ sai, nguy hiểm và áp lực phải thừa nhận rất lớn, cho nên hắn ắt phải duy trì lòng tự tin cao độ, giữ vững cảm giác trách nhiệm, cảm giác sứ mạng và cảm giác vinh dự thì mới có thể hoàn thành mỗi một nhiệm vụ càng tốt hơn.
Lưu Anh Nam không biết công việc quỷ sai này mình phải làm bao lâu, nhưng hắn nhất định sẽ kiên trì đến ngày được chuyển chính thức. Đến lúc đó, hắn chính là một nhân viên Địa Phủ chân chính, không vẻn vẹn là bố trí công việc hoàn toàn mới, mà còn có quyền hạn cao hơn. Động lực duy nhất của hắn chính là có một ngày mình đủ cấp bậc, có thể mở Sinh Tử Bộ, tra rõ thân thế của mình, xem xem cha mẹ mình rốt cuộc là ai.
Hắn rốt cuộc có phải là một quỷ đời hai hay không, bản thân hắn cũng không chắc chắn. Dẫu sao hắn có được đôi mắt nhìn thấy quỷ, thể chất có thể cho quỷ nhập vào, điều này ở trong đám người bình thường gần như là không có khả năng. Nhưng nếu nói hắn là con riêng của Diêm Vương gia, là con nuôi của Địa Tạng Vương hắn cũng không tin. Dù sao trước hai mươi lăm tuổi vẫn tầm thường như thế, chỉ vì sinh tồn mà đi tới ngày hôm nay, lúc đó cha ruột và cha nuôi đang làm gì?
Chờ đi, chân tướng cần dựa vào chính bản thân hắn cố gắng đi thực hiện, vào khoảnh khắc khi giở Sinh Tử Bộ thì đáp án sẽ được công bố. Trước lúc đó hắn sẽ cố gắng chăm chỉ làm tốt công việc của một nhà tư vấn tâm lý oan hồn, đồng thời cũng phải hưởng thụ thật tốt mỗi một phút của cuộc sống. Tục ngữ nói, chết tử tế không bằng sống nhờ, thế giới phồn hoa khiến người ta mê say này, ai nỡ chết chứ.
Nhất là Lưu Anh Nam còn chưa kiếm được đối tượng, chỉ có vài lần đụng chạm đơn giản với gái massage, nhưng đó là bỏ tiền đổi lấy, căn bản không thể nói là sung sướng, chẳng qua chỉ thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi.
May mà hắn còn có một nhà tắm được đám bồ nhí và vợ bé hoan nghênh. Bể tắm chỉ có nữ không có nam, hắn đang kiên nhẫn chờ đợi, hắn tin chắc sẽ có một ngày, sau khi cô bồ nhí hoặc vợ bé nào đó chấm dứt kiếp sống được bao nuôi, thì sẽ bắn ra tia lửa với hắn.
So sánh với việc lật đọc Sinh Tử Bộ thì việc kinh doanh bể tắm với hắn mà nói càng quan trọng hơn, dẫu sao hắn vẫn còn sống, sống một ngày thì phải hưởng thụ cuộc sống cho thật tốt…
Bên này hắn tếch đít đi tới nhà tắm, mà trong biệt thự, Lăng Vân cũng hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, hết thảy những cảm giác vừa trải qua lúc nãy hệt như một giấc mộng, yêu ma quỷ quái cộng thêm thần côn cùng nhau xuất hiện. Điều này với một người từng tiếp nhận giáo dục bậc cao, ra vào trong giới thượng lưu như nàng mà nói thì gần như mộng ảo. Nhưng lúc này khuôn mặt nàng vẫn đang nóng bừng, trái tim nàng vẫn đang đập loạn nhịp, cảm giác nói không rõ này lại là chân thật như thế.
Cũng không biết qua bao lâu, cô trợ lý của nàng rốt cuộc đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, Lăng Vân nói cho cô ta biết, ba vị đại sư đã giải quyết tất cả. Nào là núi đao biển lửa, nào là âm mưu quỷ kế, đều không cản nổi Hỏa Nhãn Kim Tinh và Như Ý Bổng. Bây giờ ba vị đại sư đã hộ tống sự phụ đi Tây Thiên lấy kinh rồi, hết thảy đều đã khôi phục yên bình.
Cô trợ lý đỡ hoảng hồn, nhưng cô nàng đã từng nhiều lần nhìn thấy nhân vật trong xã hội thượng lưu điên điên khùng khùng khi tế tổ, ngây ngây dại dại khi chọn âm trạch. Bất kể yêu ma quỷ quái có tồn tại hay không, tóm lại nàng ta không sao là tốt rồi.
Sau khi cô nàng khôi phục bình tĩnh, Lăng Vân mở cửa chỉ vào nơi không xa, căn nhà tắm đó tên là ‘Bể tắm uyên ương’, rồi bảo cô nàng đi làm một việc. Vào bữa trưa cô trợ lý đã trở lại, trong tay cầm một tập tư liệu chi tiết về ông chủ nhà tắm nữ.
Lăng Vân không biết đang ôm tâm tình gì, tóm lại là đỏ mắt đọc tư liệu, chỉ liếc một cái cô nàng liền sợ ngây người, thậm chí kinh hô thành tiếng:
- Đây còn là người sao?
Lăng Vân tuyệt đối là gái nhà giàu siêu cấp, mà Lưu Anh Nam không nghi ngờ là máy bay chiến đấu trong đám bần tiện. Kẻ bần tiện vĩnh viễn để ý tới hết mọi hành động của nữ thần, cố gắng thu thập hết thảy thông tin về nữ thần. Mà nữ thần có thể dễ dàng nắm giữ mọi tư liệu về kẻ bần tiện.
Có điều, khi Lăng Vân nhìn thấy tự liệu của Lưu Anh Nam lại sợ ngây người, nàng không hề hoài nghi tính chân thật của phần tư liệu này. Nàng chỉ có một con đường riêng của nàng, nhưng bên trên ghi chép là: Lưu Anh Nam, nam, 25 tuổi, tốt nghiệp trung học, không cha không mẹ không người thân bạn bè, lớn lên từ cô nhi viện ở Đông nội thành, trước mười tuổi từng đi ăn xin, đến cô nhi viện mới có giày để đi. Sau khi tốt nghiệp, anh ta từng đào than ở Nam Sơn, từng đốt than ở Bắc Sơn, từng đưa báo trong mưa giông bão táp, từng đánh giầy ở ven đường, từng đốn củi, từng cắt cỏ, từng trộm than xỉ, từng nhặt đầu lọc…
- Đây, đây cũng quá khổ mà? –Nếu không phải những tư liệu này đến từ tổ chức uy tín, Lăng Vân thậm chí không dám tin vào mắt mình. Vào thời đại này, trong tư duy và nhận thức cố hữu của Lăng Vân, nàng cảm thấy những người từ nhỏ đã ra ngoài làm thuê, làm việc thì nhiều ăn thì ít, ngủ không ngon đã xem là khổ rồi. Nhưng không ngờ rằng còn có loại người chịu khổ trong khổ như Lưu Anh Nam, mà loại người này cho dù chịu khổ trong khổ cũng chỉ có lúc nằm trên người đàn bà mới có thể trở thành người ở trên!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius