Trả lời vấn đề này, Tào Bằng cho thấy rõ ràng đã lén thay đổi khái niệm.
Ý của thiếu niên vốn định đánh đố với Tào Bằng bởi vì y cho rằng Tào Tháo cơ bản không thể chiến thắng được Viên Thiệu. Ý của gã là:" Nếu Tào Tháo thua thì ngươi nói thế nào?"
Nhưng không biết có phải do Tào Bằng cố ý hay hiểu sai ý của gã mà cố tình nói ra đáp áp "sinh linh lầm than".
- Hay tiểu hữu nghĩ rằng Tào Tháo là trung thần của nhà Hán.
Tào Bằng nói:
- Tào Tháo có phải trung thần của nhà Hán hay không thì xin thứ cho tiểu tử không trả lời. Nhưng tiểu tư tin rằng, Tào Tháo không thể cướp nhà Hán. Tiểu tử chưa từng gặp Tào công nhưng cũng nghe nói năm đó khi các chư hầu liên kết thảo phạt Đổng Trác, chỉ có Tào Tháo bất chấp thương vong, chiến đấu anh dũng, thậm chí còn suýt mất mạng. Còn Viên Thiệu thì ngược lại, thân là minh chủ chư hầu nhưng vào lúc quan trọng thì dẫm chân tịa chỗ, để mặc cho Đổng Trác bắt bệ hạ dời đô... Người như vậy mà là trụ cột của nhà Hán hay sao? Còn việc ngài nói Tào Tháo bốn đời tam công thì đó là do tổ tiên gây dựng nên có liên quan gì tới y? Ngài không nhớ Viên Thiệu ở Hà Bắc từng có ý lên ngôi đế. Thái thú U Châu không chịu thông đồng với y cho nên bị Viên Thiệu làm hại. Lại còn có Viên Thuật ở Hoài Nam sớm có lòng tạo phản. Lúc bệ hạ gặp nguy hiểm, chư hầu, thậm chí cả Lưu Kinh Châu cũng không để ý, chỉ có Tào Tháo đưa binh tiếp đón. Chẳng lẽ đó là việc của gian thần hay sao?
Nói tới đây, Tào Bằng đã đạt được mục đích.
Hắn không muốn hơn thua với đám người Bàng Quý, Tư Mã Huy mà chỉ hy vọng có thể qua cách này tạo ấn tượng với họ.
Hai chữ Danh sĩ không phải muốn có là được mà phải được những người khác tán thành.
Hiện tại, Tào Bằng cũng không hy vọng Tư Mã Huy và Bàng Quý chấp nhận cách nói của mình nhưng muốn qua cách này để lưu lại ấn tượng với họ.
Sau khi nói xong, Tào Bằng chắp tay vái:
- Tiểu tử tài hèn học ít. Vừa rồi chỉ là nói mấy lời cảm nhận nên hơi đắc tội, xin hai vị tiên sinh tha thứ. Không dám quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi. Tiểu tử xin cáo lui.
Nếu đã đạt được mục đích thì rút lui...
Nếu còn tiếp tục thảo luận chỉ sợ sẽ lòi ra điểu yếu...
Đó cũng là một nguyên nhân khác mà Tào Bằng không tìm tới nương tựa Tào Tháo ngay.
Trở về cái thời đại này, hắn cần thời gian để làm cho kiến thức của mình phong phú. Vừa rồi hắn đã phải vắt hết óc. Nhưng hắn biết nếu tiếp tục thảo luận tới những nội dung càng sâu thì sẽ không biết nói gì nữa.
Tào Bằng xoay người, bình tình quay lại ngồi xuống bên cạnh cha mẹ.
Ngồi cạnh mẫu thân, hắn mới cảm thấy toát mồ hôi. Vừa rồi nói chuyện với Bàng Quý và Tư Mã Huy không chỉ cần sự can đảm mà còn rèn luyện tinh thần của hắn. Từ nay về sau, cái cuộc sống của hắn ở thời đại này có lẽ còn có rất nhiều những lần tranh luận như thế. Khảo nghiệm hôm nay chính là tiếng gáy đầu tiên của hắn khi tới thời đại này, hy vọng có được một kết quả tốt.
Vương Mãnh và Tào Cấp ngây người nhìn Tào Bằng.
Ánh mắt của Vương Mãi nóng bỏng, nắm chặt hai tay giơ lên trước ngực thể hiện sự kích động. Còn Trương thị thì biểu hiện càng rõ. Nàng ôm chặt Tào Bằng, đồng thời ngẩng đầu nhìn trộm Bàng Quý và Tư Mã Huy.
Bàng Quý và Tư Mã Huy im lặng...
Cả hai không ai mở miệng nhưng rõ ràng là bị lời nói của Tào Bằng tác động..
Năm Kiến An này, Tào Tháo vừa mới đón thiên tử, nhưng chưa thống nhất được phương Bắc. Trong mắt rất nhiều người thì bá chủ thực sự của phương Bắc không phải là Tào Tháo mà là Viên Thiệu - Viên Bản Sơ chiếm cứ Hà Bắc. Bất kể từ gia thế, danh vọng hay thực lực thì ở phương Bắc, Viên Thiệu chính là bá chủ duy nhất... Tào Tháo? Đúng là người này không hề kém nhưng xét cho cùng vẫn có sự chênh lệch với Viên Thiệu.
Có lẽ, chúng ta phải thực sự suy xét xem Tào Tháo và Viên Thiệu ai mới là người có khả năng cứu lại nhà Hán?
.............
Thấm thoát, tuyết rơi bên ngoài cũng từ từ dừng lại.
Hai gã kỵ binh đi vào trong phòng nói nhỏ vào tai Văn Sính mấy câu. Văn Sính gật đầu, tới bên cạnh Bàng Quý nói:
- Nguyên An tiên sinh! Tuyết ngừng rơi, chúng ta có thể đi được rồi.
- A! Cũng tốt! Chúng ta đi thôi.
Bàng Quý đứng dậy. Thiếu niên liền bước tới, khoác cho y chiếc áo lông.
Sau đó, Bàng Quý sóng vai với Tư Mã Huy đi ra ngoài. Nhưng khi tới cửa, y chợt dừng lại.
- Tiểu hữu! Ngươi tên là Tào Bằng?
Lúc này, Tào Bằng đã bình tình lại nên vội vàng đứng dậy trả lời:
- Tiện danh không đáng nhắc đến. Không biết Nguyên An tiên sinh có gì chỉ giáo?
Vương Mãnh đã nói cho hắn biết lai lịch của Bang Quý nên Tào Bằng không dám chậm trễ.
Bàng Quý mỉm cười:
- Tuổi còn nhỏ mà kiến thức không tầm thường... Rất tốt! Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Bẩm trưởng giả! Tiểu tử tròn mười ba. Qua năm mới là sang mười bốn.
- Ừm! Rất tốt!... Tào Bằng! Ngươi định đi tới đâu?
Tào Bằng nói một cách thản nhiên:
- Tiểu tử theo phụ mẫu tới Cức Dương, nương tựa vào tỷ tỷ.
- Nghe giọng nói thì ngươi là người địa phương?
- Vâng! Tiểu tử là người quận Nam Dương.
Tào Bằng cũng không nói mình đi từ trấn Trung Dương. Nếu không Bàng Quý chắc chắn sẽ hỏi hắn nếu từ trấn Trung Dương đi tới Cức Dương thì tại sao lại đi đường vòng?
Hắn không lo Bàng Quý sẽ giao bọn họ cho Trương Tú nhưng vẫn phải đề phòng.
Dù sao thì Lưu Biểu và Trương Tú đang liên minh với nhau, không thể vì hắn mà trở mặt thành thù. Vì vậy mà Tảo Bằng trở lời một cách khéo léo, hắn không nói nơi cụ thể mà chỉ nói là người của quận Nam Dương...dù sao thì khẩu âm cũng không thể thay đổi.
- Tỷ tỷ của ngươi ở chỗ nào của Cức Dương?
Văn Sính đột nhiên trầm giọng quát.
Lúc này, vợ chồng Tào Cấp đang sợ choáng váng nên không có can đảm trả lời.
Còn phụ tử Vương Mãnh chỉ cung kính đứng bên.
Tào Bằng nói:
- Đầu năm, gia tỷ mới được gả về Đặng thôn ở Cức Dương.
- Đặng thôn ở Cức Dương?
Văn Sính lặng đi một chút:
- Hóa ra là người của tướng quân Đặng Tế.
Gã không để ý tới Tào Bằng nữa mà nhìn về phía hai phụ tử Vương Mãnh.
- Hán tử này có võ nghệ khá tại sao không đầu quân mà đền đáp cho nước?
Hóa ra, gã để ý tới Vương Mãnh.
Vương Mãnh sửng sốt, vội vàng chắp tay, định tìm từ hay để nói thì nghe Văn Sính nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn đầu quân thì tới Tương Dương tìm ta. Ta tên là Văn Sính... Hoặc có thể tới huyện Tân Dã tìm tướng quân Đặng Tế cũng được, nói rằng do ta tiến cử. Đặng tướng quân chắc chắn sẽ đối xử tử tế với ngươi.
Dứt lời, Văn Sinh nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên đi sau Bàng Quý nhìn Tào Bằng chằm chằm, nói:
- Này! Ta tên là Bàng Lâm. Ta không chịu thua ngươi đâu.
Tào Bằng không thèm để ý, chỉ mỉm cười với thiếu niên nhưng không nói gì.
Tư Mã Huy liếc mắt nhìn hắn với nét mặt ôn hòa như trước, chỉ gật đầu rồi đi theo Bàng Quý ra ngoài.
Ngay lập tức bên ngoài vang lên những tiếng động của tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe...
Sau một lát, căn phòng trở nên vắng lặng...
Trương thị kéo tay Tào Bằng đi ra cửa xem thì thấy tiểu viện của dịch trạm trống không...
Phù...
Tào Bằng như trút được gánh nặng, thở phào một cái.
- Cha! Nương! Bá bá... Bọn họ đi rồi. Ở đây có than ấm, hay là chúng ta ở chỗ này nghỉ một đêm, chờ sáng rồi hãy đi. Tới sáng, chúng ta vào trấn Dương Sách mua một cái xe trâu.
Hắn hoàn toàn bình thường nhưng Trương thị và Tào Cấp thì ngồi phịch xuống đất.
"Vừa rồi, những người kia đến đây làm gì?"
"Không ngờ Tào Bằng lại ngồi cùng bàn và nói chuyện với Bàng Quý?"
Nếu chuyện này lan ra ngoài thì thế nào?
Vương Mãnh đột nhiên đi tới, ôm lấy cổ Tào Bằng:
- Thằng nhóc này! Thật đúng là... Vừa rồi ngươi nói những lời như vậy là học của ai? Ngươi có biết Bàng Quý là ai không? Nếu vừa rồi ngươi làm hắn nổi giận thì giết ngươi còn dễ hơn giết gà cả trăm lần.
- Bá bá! Nếu Bàng Nguyên An dễ nổi giận thì hắn không xứng với họ Bàng ở Lộc Môn.
Vương Mãnh nghe vậy chỉ biết cười trừ.
Thoáng nghe, lời của Tào Bằng có chút cuồng nhưng nghĩ kỹ thí thấy cũng đúng.
Danh sĩ!
Danh sĩ là cái gì?
Nó không phải chỉ có học thức uyên thâm mà còn phải có con mắt nhìn xa trông rộng, phải có phong thái hơn người.
Công phu hàm dưỡng như vậy, danh sĩ bắt buộc phải có.
Một danh sĩ thật sự cho dù đứng trước núi đao biển lửa nét mặt vẫn không thay đổi. Nếu dễ nổi giận thì chỉ là một sĩ tử tầm thường, cho dù bản lĩnh có lớn tới mấy cũng không làm được đại sự.
Họ Bàng ở Lộc Môn là loại người có lòng dạ hẹp hòi hay sao?
Năm người ngồi quây quần bên đống lửa mặc kệ bên ngoài những cơn gió lạnh liên tục rít lên.
Tào Bằng cảm thấy mệt mỏi.
Hắn rúc vào lòng mẫu thân định ngủ một giấc.
Tuy nhiên vừa rồi giao phong với Bàng Quý và Tư Mã Huy khiến cho hắn quá hưng phấn, đầu óc không yên nên mãi không thể ngủ được.
Gió dừng, tuyết cũng ngừng rơi.
Trong lúc Tào Bằng đang thiu thiu thì ngoài phòng chợt có tiếng xe vang lên.
- Lại chuyện gì nữa đây? Không để cho người ta ngủ.
Tào Cấp thấp giọng oán giận, đi theo sau Vương Mãnh ra bên ngoài.
Trong tiểu viện dịch trạm có một chiếc xe ngựa.
Hai tên kỵ binh chắp tay, trầm giọng nói:
- Tư Mã tiên sinh bảo chúng ta tới đây tặng chiếc xe này cho lệnh lang không phải đi bộ. Tiên sinh có nói nếu lúc nào lệnh lang rảnh thì tới đàn khê ở Tương Dương. Chỉ cần nói tên tiên sinh là có thể tìm được... Tiên sinh còn nói mong các vị hãy bảo trọng.
Vương Mãnh vội vàng tạ ơn:
- Đa tạ Nguyên An tiên sinh và Đức Tháo tiên sinh.
Hai tên kỵ binh cũng không dài dòng, thúc ngựa đi.
Nhìn chiếc xe trong tiểu viện, Vương Mãnh và Tào Cấp sửng sốt mất một lúc.
- Hiền đệ! Chúc mừng ngươi.
Vương Mãnh từ từ tỉnh táo lại mà cười nói:
- A Phúc chắc chắn đã được Nguyên An tiên sinh tán thành. Thành tựu sau này của a Phúc chắc chắn không thể đo được.
Tào Cấp ngây người, mất một lúc mới lẩm bẩm:
- Đây là cho ta?
- Ha ha! Không phải cho ngươi mà là cho a Phúc.
- A Phúc! Con của ta?
Một lúc sau, Tào Cấp mới bừng tỉnh mà vui mừng gần như phát điên.
Trương thị tức giận mắng:
- Không phải con của ngươi thì là con của ai?
Vương Mãnh cũng cười nói:
- Ta cũng muốn có một đứa con như nó. Nhưng chỉ tiếc là ta không có cái phúc đó...
- A phúc là con ta! A Phúc là con ta.
Tào Cấp cười ha hả, nhưng hai hàng lệ liên tục chảy ra.
- Tương lai của con ta... Nói như vậy, tương lai của con ta không phải là người bình thường. Con của ta có tiền đồ.
Tào Bằng nép vào mẹ nhìn Táo Cấp đang cười khóc điên cuồng mà ánh mắt hơi ươn ướt. Trên này này không có gì bằng tâm của phụ mẫu. Nhớ ngày đó, thân thể Tào Bằng bị bệnh, tính cách có chút khác thường khiến cho Táo Cấp thường khóc thầm.
Có cha mẹ nào không muốn con mình trưởng thành?
Nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.
Nhưng nay, Tào Bằng chiếm được thân thể của Bàng Quý đã mở rộng cánh cửa mà trước nay Tào Cấp không dám nghĩ đến.
Con đường thành công có cả hàng nghìn, hàng vạn con đường.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đoàn xe đi qua thôn Nghi Thu, xa hơn có thể thấy được ngôi thành...
Tư Mã Huy và Bàng Quý ngồi lâu nên từ trên xe bước xuống. Văn Sính lập tức sau người dắt hai con ngựa tới rồi đỡ họ lên ngựa.
Khắp nơi toàn một màu tuyết trắng lạnh lùng.
Tuy nhiên, bầu không khí trong trẻo lại khiến cho tinh thần người ta thoải mái.
- Đức Tháo! Ngươi dường như đã bị thuyết phục.
Bàng Quý và Tư Mã Huy sánh ngựa đi cùng nhau mà cười nói:
- Nhưng nghĩ kỹ thì tiểu tử họ Tào nói cũng có lý.
Tư Mã Huy nói:
- Trong lòng Nguyên An tiên sinh có lẽ cũng đồng ý.
- A! Chuyện này...
Bàng Quý liếc nhìn Tư Mã Huy thấy y vẫn bình tĩnh thì cười ha hả.
Tư Mã Huy không nói gì, chỉ hơi nhếch miệng.
Đối với ý kiến của Tào Bằng thì Tư Mã Huy hay Bàng Quý cũng vậy, ngoài miệng mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại rất xúc động.
Thực ra không phải do tầm mắt của họ nông cạn mà tình hình hiện nay không rõ ràng lắm.
Tào Tháo đón thiên tử mặc dù được danh nghĩa nhưng trong lòng nhân sĩ, đặc biệt là một số gia tộc lớn thì vẫn có chút mâu thuẫn với y. Một mặt là xuất thân của Tào Tháo kém với Viên Thiệu còn mặt khác khi Tào Tháo ở Duyện Châu diệt Biên Nhượng đúng là đã động tới rất nhiều người. Biên Nhượng là ai? Đó là những người đại diện cho Đông Hán những năm cuối cùng..
Thậm chí có người nói Biên Nhượng là hậu nhân của Thái Ung, là nhân vật lớn đương thời.
Nhưng một người như vậy lại bị Tào Tháo giết. Vì vậy mà sau khi Biên Nhượng chết mới nổi lên loạn Duyện Châu khiến cho Lữ Bố nhân cơ hội cướp lấy rồi mới có ba lần đánh Bộc Dương, qua đó làm cho Duyện Châu mới hồi phục được một chút lại trở nên tan hoang. Sau đó, Tào Tháo đành phải chuyển tới Dự Châu, một mặt tránh né sự oán hận của các gia tộc ở Duyện Châu, mặt khác cũng vì Dự Châu tương đối tốt hơn. Nhưng cho dù y tới Dự Châu thì ảnh hưởng do việc giết Biên Nhượng tạm thời không thể nào xóa bỏ.
Cho nên rất nhiều người, đặc biệt là kẻ sĩ, khi bàn về Tòa Tháo theo bản năng sẽ phản cảm.
Tư Mã Huy cũng chưa tiếp xúc với Tào Tháo, nhưng gì y biết về Tào Tháo phần lớn là những chuyện lan truyền trong dân chúng.
Cho dù là Bàng Quý từng tiếp xúc với Tào Tháo nhưng những ý nghĩ kia đã có trước trong đầu nên khiến cho gã cũng phản cảm.
Nếu đêm so sánh Tào Tháo với Viên Thiệu thì đúng là có sự cách biệt.
Nhưng hôm nay Tào Bằng nói về "mười thắng, mười bại" lấy chuyện Chư hầu hợp binh thảo phạt Đổng Trác làm gốc, vạch rõ Viên Thiệu có quá nhiều điểm yếu.
Nếu là người khác có lẽ sẽ không để ý tới lời của Tào Bằng.
Nhưng Tư Mã Huy và Bàng Quý không phải là người bình thường vì vậy mà suy nghĩ kỹ cũng hiểu lời của Tào Bằng không phải nói bừa.
Có lẽ là Tào Tháo có chút đáng chú ý.
- Đức Tháo! Lần này ngươi về có dự định gì không?
- Ừm! Ta định về nhà, thu đồ đệ dạy học.
Bàng Quý ngẩn người nói:
- Ngươi định từ chối lời mời của Cảnh Thăng?
Tư Mã Huy gật đầu:
- Thực ra trên đường đi ta cũng suy nghĩ về vấn đề này. Hiện giờ thời cuộc rất loạn, nếu lúc này ta dấn thân vào chỉ sợ sẽ bị cuốn vào trong chuyện thị phi. Lưu Kinh Châu này...
Y nói tới đây liền nhìn hai bên.
Do y đi cùng với Bàng Quý cho nên Văn Sính cũng không theo sát sau lưng, mà chỉ dẫn người đi cách một đoạn để bảo vệ.
Tư Mã Huy thấp giọng nói:
- Ta thấy mặc dù thanh danh của Lưu Kinh Châu vang dội, dòng dõi Hán thất, xuất thân cao quý. Tuy nhiên lại có tính đa nghi, không dễ nói chuyện. Một mình một cõi mà không có chí, không phải là người làm nên nghiệp lớn. Vừa đa nghi, thích nói ba hoa lại không có chí tiến thủ... Chỉ ba điểm đó đủ không thể chinh phạt được thiên hạ. Nếu như không phải Lưu Biểu có chút hư danh lại là dòng dõi nhà Hán thì chỉ sợ muốn ngồi ở Kinh Châu cũng không xong.
Bàng Quý yên lặng không nói gì.
Tư Mã Huy có thể đánh giá Lưu Biểu là vì y không mang cái mác danh sĩ, nên không có gì e ngại. Nhưng Bàng Quý thì khác, ít nhất trước mắt Lưu Biểu là chủ công của hắn. Là kẻ bề tôi không nên bàn luận quá nhiều về chủ của mình. Nhưng nếu như chủ nhân... Tư Mã Huy nói cũng đúng. Lưu Biểu có tính đa nghi. Chỉ với bốn chữ này đủ khiến cho Bàng Quý ngậm miệng.
- Thu đồ đệ dạy học cũng được. Kinh Tương chúng ta địa linh nhân kiệt, có được hiền tài dậy dỗ chắc chắn là một chuyện đáng mừng. Đức Tháo! Nếu ngươi quyết chí dậy học ta có một chuyện muốn nhờ. Ngươi cũng biết ta có hai đứa con. Bàng Lâm còn nhỏ. Trưởng tử Sĩ Nguyên dã gần hai mươi vẫn chưa mời người quản giáo. Đứa bé ấy trời cho có tính tài hoa xuất chúng, chỉ có điều tính tình kiêu ngạo, cần phải được người quản giáo.
Nếu Tào Bằng có mặt ở đây chắc chắn sẽ giật mình.
Sĩ Nguyên?
Trong Tam Quốc chí, có mấy người tên là Sĩ Nguyên? Hoặc nói ngoại trừ Phượng Sồ tiên sinh ra còn người nào khác có tên Sĩ Nguyên sao?
Hắn chưa nghe nói tới tên của Bàng Quý nhưng lại biết tên của Phượng Sồ tiên sinh.
Không ngờ Bàng Quý lại là phụ thân của Bàng Thống?
Tư Mã Huy mỉm cười:
- Tài hoa của Sĩ Nguyên ta cũng được nghe thấy từ lâu. Nguyên An tiên sinh quá khách khí. Nếu tiên sinh không chê Huy tài sơ học thiển thì cho gã tới đây. Ừm! Cách đây ba năm trước khi Quân Cống tiên sinh chết có từng gửi con cho ta. Chỉ có điều lúc đó ta bận chu du khắp nơi cho nên vẫn chưa dạy được. Bây giờ có thêm Sĩ Nguyên cho chúng có bạn.
- Ngươi nói tới chẳng lẽ là thứ tử của Gia Cát Khuê là Gia Cát Lượng sao?
- Tiên sinh của biết?
- Ha ha! Làm sao mà ta lại không biết?
Bàng Quý cười ha hả nói:
- Gia Cát Lượng mặt dù còn nhỏ những rất có tài.
Nếu có Đức Tháo làm thầy thì Kinh Châu đúng là có phúc. Ừm! Có thêm nó thì có thể dập bớt sự kiêu ngạo của khuyển tử nhà ta.
Năm Kiến An... Trên đường đi tới Tương Dương...
Thủy Kính tiên sinh nổi danh trong tương lai quyết định thu trò dạy học.
Cũng từ hôm nay, hai cái tên thậm chí còn nổi hơn của Thủy Kính tiên sinh là Ngọa Long và Phượng Sồ chính thức trở thành môn hạ của Thủy Kính.
Năm nay, Ngọa Long Gia Cát Khổng Minh mới có mười lăm tuổi.
Trong năm này, Phượng Sồ Bàng Thống tức Bàng Sĩ Nguyên cũng đã đến tuổi đội mũ...
Chỉ có điều không ai biết trong lòng Tư Mã Huy còn muốn thu thêm một người.
Trong cái đêm gió tuyết, bên ngoài trấn Dương Sách, người thiếu niên gầy gò đã để lại ấn tượng rất sâu với Tư Mã Huy. Có điều, Tư Mã Huy vẫn có chút do dự...
.........
Hắt xì!
Tào Bằng ở trong xe ngựa hắt xì một cái.
Chiếc xe hết sức thoải mái, bên trong có đủ mọi thứ lại còn có hai tấm da sói để lót.
Được Tư Mã Huy tặng xe nên đường đi dễ dàng hơn nhiều.
Đi bộ làm sao mà thoải mái bằng ngồi xe? Mặc dù Vương Mãnh là một thợ săn nhưng dù sao cũng là một tướng cừ của Khăn Vàng. Ngựa kéo xe không cần phải là ngựa tốt. Vương Mãnh từng cưỡi chiến mã cho nên điều khiển mấy con ngựa chạy chậm là chuyện dễ dàng.
Y và Vương Mãi phụ trách đánh xe, có đôi khi Tào Cấp cũng thay cho một chút.
Đến đêm, bọn họ ở luôn ngoài đồng. Dù sao thì với hai nhà săn bắn chẳng lo gì không có ăn. Mặc dù Kinh Châu không có cái cảnh ban đêm không cần đóng cửa, ra đường không nhặt của rơi nhưng đoạn đường này về sau cũng bình an, không có gì rắc rối.
- Hiền đệ! Thể chất của a Phúc phải rèn luyện thêm.
Hiện tại, Vương Mãnh nhìn Tào Bằng không còn như trước nữa.
Đứa nhỏ này không phải là một đứa nhỏ tầm thường. Đây chính là thần đồng dám bác bỏ ý kiến của Nguyên An tiên sinh, trong tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.
Nhưng xét tổng thể mà nói thì gã cũng chưa làm được chuyện gì lớn. Có lẽ đời này, y đành phải chịu sống cuộc sống uất ức. Với y thì không sao nhưng Vương Mãnh không hy vọng đưa con của mình lại đi theo mình. Nếu nói võ nghệ, Vương Mãnh cũng biết rõ bản lĩnh của mình. Nếu đối phó với bảy, tám người bình thường thì còn được nhưng chẳng may gặp phải cao thủ thì lành ít dữ nhiều.
Hiện tại, Tào Bằng lại cho gã thấy một cái hy vọng khác.
Nếu tương lai Tào Bằng có thể nổi danh thì để cho Vương Mãi làm bạn với hắn chắc chắn sẽ có lợi.
Có thể thấy Vương Mãnh đúng là một người cha điển hình, luôn hy vọng con của mình có được cuộc sống tốt.
Còn Vương Mãi thì giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Tào Bằng. Mặc dù công phu của hắn tốt nhưng cũng biết rõ nếu không có người dẫn đường thì sau này thành tựu cũng chỉ có hạn. ..
Thực ra Tào Bằng không biết rằng trong lịch sử Vương Mãi cũng xuất hiện, cũng để lại danh tiếng.
Có điều thời điểm y xuất hiện hơi muộn.
Gần bảy mươi tuổi giữ chức tiên phong theo Hoàng Phủ Khải chinh phạt Thục Hán tới thẳng Thành Đô...
Nhưng y cũng chỉ dừng lại ở đây chứ không có ghi chép nào khác.
Từ góc độ này mà nói thì cuộc đời của Vương Mãi chắc chắn sẽ vất vả.
- A Phúc! Ngươi ăn nhiều thêm một chút, nếu không thì làm sao có sức?
Nhìn thân thể gầy yếu của Tào Bằng, Vương Mãnh thấy sốt ruột.
Quay sang nhìn nhi tử bảo bối của mình đã xơi hai cái bánh mì to, nửa con thỏ mà vẫn còn đang ăn tiếp.
Thực ra Tào Cấp cũng đau đầu. Lúc này, y cũng nhận thấy đứa con bảo bối của mình không phải là người thường mà chính là niềm hy vọng của cả nhà y.
- Bằng nhi! Ăn thêm đi.
Tào Bằng chỉ biết cười khổ. Hắn cũng muốn ăn thêm một chút nhưng không nuốt nổi.
Thân thể của hắn đúng là quá kém.
Nhưng muốn điều dưỡng cũng không phải trong một thời gian ngắn có ngay hiệu quả.
Con đường này còn phải cần rất nhiều thời gian. Cả vạn dặm đường ngay cả bước đầu tiên còn chưa đi được, hắn còn phải cố gắng nhiều.
- Được rồi! Nghỉ ngơi xong chúng ta xuất phát.
Có lẽ vì nhi tử tăng thêm lòng tự tin cho nên Tào Cấp cũng nói nhiều thêm, đồng thời có chút lo lắng.
- Hôm nay chúng ta không nghỉ ngơi, tiếp tục đi có lẽ sáng mai sẽ tới được Đặng thôn. Có chuyện gì thì tới đó rồi nói sau.
Vương Mãnh cũng đồng ý còn Trương thị thì không có ý kiến gì.
Vì vậy mà tất cả lại trèo lên xe, Vương Mãnh và Tào Cấp đánh xe, Trương thị cùng với hai đứa bé vào trong xe nghỉ ngơi.
Vương Mãi chẳng có chuyện gì nên lên xe một chút thì há hốc mồm, ngáy khò khò. Nhưng Tào Bằng lại suy nghĩ sau khi về tới Đặng thôn nên làm thế nào. Đồng thời gã còn định tập lại công phu bao nhiêu năm của mình...
Không biết hắn còn có bao nhiêu thời gian nữa?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ở Hà Nam có một con sông nối liền hai vùng Nam Bắc tên là Lật Hà.
Những năm cuối cùng nhà Đông Hán, Lật Hà có tên là Cức Thủy là nhánh song quan trọng thuộc quận Nam Dương. Vào thời kỳ Chiến Quốc, Cức Thủy là con sông tiếp giáp giữa Tần, Sở. Hai nước Tần Sở từng tiến hành liên quân Hoàng Cức khiến cho cả hai nước yên ổn trong nhiều năm.
Ở bờ Đông của Cức Thủy có một trấn nhỏ.
Vào thời cổ đại, do mặt trời mọc ở phương Đông nên nói được gọi là Dương.
Thị trấn nằm ở phía Đông của Cức Thủy cho nên được gọi là Cức Dương. Sau khi Tần diệt nước Sở, Cức Dương liền thuộc về quận Nam Dương ở Kinh châu.
Đặng thôn ở bên ngoài thị trấn Cức Dương.
Tọa lạc bên bờ Cức Thủy, sau một ngàn tám trăm năm, nơi này được đổi tên thành thôn Trương Lâu.
Đặng thôn không rộng lắm. Người trong thôn thì hơn nửa mang họ Đặng, phần lớn là có quan hệ với nhau nên coi như thành viên trong một gia tộc.
Đối với cả Kinh châu thì Đặng thôn không có gì đáng nói.
Nhưng ở huyện Cức Dương thì Đặng thôn là gia tộc lớn nhất.
Đặng Tế, con trai của tộc trưởng hiện nay đang là đại tướng dưới trướng của Lưu Biểu, đóng quân ở Tân Dã, đồng thời để ý tới Cức Dương. Trước khi quân Trương Tứ chiếm lĩnh Uyển Thành, Đặng Tế là cái lá chắn thứ nhất để Lưu Biểu đề phòng Tào Tháo. Có điều hiện nay, cái lá chắn đó do Trương Tú đảm nhiệm.
Ngày mùng tám tháng mười hai năm Kiến An thứ nhất, một chiếc xe ngựa từ từ đi vào Đặng thôn lúc sáng sớm.
Người đánh xe là hai đại hán cường tráng, có phần khiến người ta sợ hãi. Chiếc xe ngựa dính đầy bùn đất chứng tỏ từ xa tới đây. Người Đặng thôn tò mò thò đầu ra nhìn không hiểu chiếc xe ngựa này muốn đi đâu? Cả cái thôn lớn như vậy mà những gia đình có xe ngựa thực ra cũng chỉ bốn, năm nhà mà thôi.
"Người ngồi trên xe này là ai?"
- A! Dường như là bọn họ muốn tới nhà của Đặng lão tam.
- Lão tam? Không phải đâu. Cái kẻ bất lực đó làm sao lại có người thân như vậy? Ngươi xem ngựa kéo xe xem. Cho dù là nhà của Đặng lão gia cũng không thể hơn được. Người như vậy chắc chắn không phải là kẻ tầm thường, rõ ràng là tới hỏi đường.
- Nói cũng đúng.
Một thôn phụ thì thầm:
- Nếu Đặng lão tam mà có dạng thân thích như thế này thì không thể nào bị Đặng Tài làm cho thảm hại như vậy. Nghe nói đã ba ngày nay không về nhà, suốt ngày phải đứng trong nha môn chẳng khác nào con chó. Theo ta chắc chắn là không phải tới tìm Đặng lão tam.
- Có phải Đặng Tài hơi quá hay không? Ít nhiều thì Đặng Tắc cũng là huynh đệ của y. Y đối xử với lão tam như vậy thì còn chút nào tình nghĩa huynh đệ? Các ngươi nói xem tại sao tộc trưởng lại không để ý tới việc này?
- Để ý cái gì mà để ý? Ngươi không nghe nói rằng biểu muội của mẹ Đặng Tài mới trở thành tức phụ của Khoái gia hay sao? Khoái gia là thế nào? Cho dù Đặng tướng quân mà gặp được người nhà họ Khoái thì cũng phải nhượng bộ... Các ngươi nói xem, Đặng lão gia dám đứng ra sao?
- Tức phụ cái gì? Chẳng phải chỉ là vợ ba của họ Khoái thôi sao?
- Vợ ba cũng là vợ. Dù sao thì hiện tại Đặng Tài cũng không thể lường được. Nghe nói lão nương của y đang cân nhắc cho y tới Tương Dương làm việc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.
Trong tiếng bàn luận của mọi người, chiếc xe dừng lại trước cửa một tiểu viện.
- A Nam có nhà không?
Đại hán thô đen từ trên xe nhảy xuống, gọi to.
Một chút sau, từ một căn phòng nhỏ của tiểu viện có một phụ nhân sắc mặt tái xanh, mái tóc xõa thò đầu ra.
- Cha! Sao cha lại tới đây? Vương bá bá! Bá bá cũng tới?
Trong chớp mắt, cô đã chạy tới cổng rồi mở cửa.
Nhưng vừa đi ra, phụ nhân lặng người đi một chút.
Nàng thấy một phụ nhân chừng ba mươi tuổi được hai thiếu niên đỡ từ trong xe xuống.
- Nương? A Phúc?
................
Người trên xe ngựa đúng là một nhà Tào Cấp.
Khi Tào Cấp nhìn thấy phụ nhân trước mặt cũng ngây người.
"Đây là nữ nhi của y sao?"
Tào Cấp hít một hơi thật sâu. Trong ký ức của y thì nữ nhi Tào Nam mặc dù không tới mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có tư sắc. Tuy nhiên phụ nhân trước mặt lại chẳng khác gì một nữ tử nông thôn lam lũ, không hề giống với những gì trong ký ức của y.
Tào Bằng nhìn trộm phụ nhân vừa mới đi ra.
Trong trí nhớ của hắn thì tỷ tỷ dường như lớn hơn hắn một chút nhưng cũng chỉ chừng mười tám tuổi.
Tuy nhiên nữ tử trước mặt lại nhìn hết sức già nua, sắc mặt cũng không tốt lắm, lại thêm cách ăn mặc lam lũ.
Trong khi đó Tào Bằng nhớ điều kiện cuộc sống của Tào Nam cũng khá tốt.
Tuy nhiên bây giờ thì dường như không được vậy...
Chỉ có Trương thị liếc mắt thì nhận ra nữ tử trước mặt là ai.
- A Nam! Tại sao con lại...
- Nương! Đúng là người a. - Tào Nam hết sức hưng phấn chạy tới ôm lấy Trương thị, đồng thời nở một nụ cười tươi tắn khiến cho cô trẻ hơn rất nhiều.
- Nương! Sao người lại tới đây? Con nghe nói a Phúc sinh bệnh, đang định vài ngày nữa sẽ về thăm.
Nhìn phía sau Tào Nam mới thấy có chút giống với thiếu nữ mười tám tuổi.
- Ta và cha ngươi...tới thăm ngươi.
Trương thị hơi do dự rồi không nói mình tới tìm chỗ nương tựa.
Có điều Tào Nam là một cô gái thông minh nên nhận ra cha mẹ có điểm khó nói vì vậy nghiêng người nói luôn:
- Phụ thân! Nương! Vương bá bá! Vào nhà nói chuyện đi... Hổ Đầu đã lớn thế này rồi a. A Phúc! Tại sao nhìn thấy tỷ lại không nói gì?
- Tỷ tỷ...
Tào Bằng nhức đầu, mở miệng hơi ngượng một chút.
Bắt hắn gọi một cô gái mười tám tuổi là chị, hắn cảm thấy khó khăn...
Thực ra đâu chỉ có gọi chị không quen...
Lúc trước, khi mới tỉnh lại, hắn phải gọi Tào Cấp và Trương thị cũng không quen...
Vương Mãnh vội vàng đánh xe vào sân.
Nét mặt Tào Nam hưng phấn và hơi tò mò nhìn chiếc xe ngựa.
Vào thời Đông Hán, xe ngựa cũng tượng trưng cho thân phận, không phải ai cũng có được, không phải người nào cũng có thể ngồi.
Trượng phu của Tào Nam là Đặng Tắc cũng là người làm trong phủ quan.
Nhưng mỗi ngày vẫn phải đi bộ tới trấn, thậm chí xe trâu cũng không được ngồi.
Tào Nam rất ngạc nhiên, không hiểu cha mẹ lấy đâu ra tiền mà mua được chiếc xe ngựa như vậy.
Chỗ ở của Tào Nam cũng không rộng lắm...
Nhìn qua thì dường như cũng giống với căn nhà của vợ chồng Tào Cấp ở trấn Trung Dương.
Cha con Vương Mãnh không đi vào, chỉ lấy nước giếng rửa xe.
- Cha! Mẹ! Hai người sao lại tới đây?
Hai vợ chồng Tào Cấp nhìn nhau do dự một chút rồi Tào Cấp mở miệng nói:
- A Nam! Chúng ta tới đây định nương tựa ngươi và Thúc tôn.
Thúc tôn là tự của Đặng Tắc.
Do y đứng thứ ba trong nhà nên tên là Thúc Tôn.
Cổ nhân dựa theo Bá, Trọng, Thúc, Quý (thứ tự anh em trai từ lớn đến nhỏ trong nhà, cũng là một cách để phân biệt).
Tào Nam nghe vậy ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Cha! Mẹ... Trong nhà có chuyện gì?
- Việc này nói thì rất dài.
Đối với con gái, vợ chồng Tào Cấp cũng không có gì giấu diếm kể lại toàn bộ.
- Em của con nói không thể ở trấn Trung Dương nữa nên tới Cức Dương tìm tỷ. Chúng ta thấy nó cũng đúng... Vương bá bá người vì mẹ ngươi mà phải chịu liên lụy cho nên chúng ta cùng nhau tới đây. Đương nhiên, nếu khó khăn thì thôi.
Tào Cấp không kể chuyện Tào Bằng giết người ở trấn Trung Dương cho Tào Nam.
Còn Tào Bằng thì ngồi ở bên cạnh Trương thị, lẳng lặng nhìn tỷ tỷ. Từ nét mặt Tào Nam, hắn biết tỷ tỷ có chút khó xử.
Tào Nam suy nghĩ rồi nói:
- Cha! Chuyện này nếu sớm hơn thì không khó. Chỉ có điều hiện giờ huyện Cức Dương mới thay đổi huyện lệnh nên Thúc Tôn... Cha! Nương! Con gái không dám giấu hai người. Quan hệ giữ Thúc Tôn và đại ca Đặng Tài của y vẫn không tốt lắm. Trước đây huyện lệnh Cức Dương khá coi trọng Thúc Tôn khiến cho Đặng Tài ghen tị. Thúc Tôn và Đặng Tài tuy là người một nhà, nhưng mẹ của Đặng Tài là vợ cả, biểu muội của y lại mới vào nhà Khoái gia, nên bây giờ rất bệ vệ. Huyện lệnh mới nhậm chức là người của Khoái gia nên thân với Đặng Tài... Hiện giờ Đặng Tài trở thành thượng cấp của Thúc Tôn nên cả ngày làm khó y. Đã ba ngày nay không cho y nghỉ ngơi. Nếu không thì mọi người cứ ở tạm đây. Đợi buổi tối khi Thúc Tôn về, ta sẽ thương lượng với y một chút. Mặc dù hiện giờ y không được như trước nhưng chắc cũng có thể giúp đỡ.
- Nếu như thế....
Trương thị nhìn con gái tiều tụy mà đau lòng.
- Cha chúng nó! Nếu không chúng ta cứ từ từ rồi xem.
Tào Cấp gật gật đầu:
- Được rồi vậy thì cứ chờ xem.
- Nương! Mọi người nghỉ ngơi đi. Đi đường xa chắc đã đói bụng. Ta đi chuẩn bị cho mọi người chút thức ăn.
Tào Nam là một cô gái hiếu thuận, nên sau khi thu xếp cho mọi người rồi cắp rổ ra ngoài.
Nàng biết cho dù Tào Cấp hay Vương Mãnh đều ăn rất nhiều. Trong nhà mặc dù có lương thực nhưng cơ bản không đủ cho mọi người ăn.
- Nương! Tỷ tỷ dường như không được tốt lắm.
Hai vợ chồng Tào Cấp nhìn nhau rồi gật đầu.
Tào Nam hôm nay không được tốt lắm họ cũng nhận ra.
- Nếu mọi chuyện như thế này cũng không nên làm khó cho Thúc Tôn.
Hắn ở phủ quan đã khó khăn lại còn vì chuyện của chúng ta mà mất việc thì quả thực là không được.
- Vương đại ca! Huynh có ý gì không?
Lúc này, Vương Mãnh đi vào trong phòng, nghe thấy Trương thị hỏi vậy cũng cảm thấy khó khăn.
- Thực ra hai cha con ta thì không sao... Nếu không được thì ta dẫn Hổ Đầu đi tìm huynh đệ trước đây. Nhưng các ngươi thì không. Hay là chúng ta tới Tương Dương? Chỉ có điều ở đó không có thân bằng cố hữu, cho dù có đi cũng không dễ sống yên.
Nhất thời tất cả đều cảm thấy không biết giải quyết như thế nào.
Suy nghĩ một lúc, Vương Mãi đột nhiên lên tiếng:
- A Phúc! Ngươi có ý gì không?
Đúng vậy, từ nãy tới giờ Tào Bằng vẫn chưa lên tiếng.
Tào Cấp và Vương Mãnh cùng nhìn về phía Tào Bằng.
Tào Bằng cười khổ:" Mình ngoài trấn Trung Dương còn chưa đi đâu thì làm sao biết nói thế nào?"
Hắn đang suy nghĩ chuẩn bị lên tiếng thì từ bên ngoài chợt có một phụ nhân chạy vào gọi to:
- Không hay rồi! Vợ của Thúc Tôn bị người đánh ở cửa thôn.
- Cái gì?
Tào Cấp và Vương Mãnh nghe thấy liền đứng bật dậy.
- Là ai mà dám bắt nạt a Nam nhà ta?
Nói xong, hai đại hán cường tráng giống như hai con hổ điên lao ra khỏi phòng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ở nàng có một nét điển hình của con gái Trung Quốc truyền thống, chịu khó chịu khổ, cần kiệm... Mà trong trí nhớ của Tào Bằng thì Tào Nam rất ít khi to tiếng với người khác. Cho dù có tức đến mấy thì nàng cũng không cãi nhau với người khác.
- Nương! Người đừng có lo, tỷ tỷ không sao đâu.
Thấy Trương thị hoang mang lo sợ, Tào Bằng vội vàng an ủi.
Đồng thời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phụ nhân vừa mới báo tin thì thấy người đó chưa đi mà đang tò mò nhìn chiếc xe trong sân.
Tuổi của người đó chừng ba mươi, xấp xỉ với mẫu thân của hắn.
Quần áo cũng mộc mạc nhưng được cái sạch sẽ...
- Đại thẩm! Chưa hỏi đại danh của đại thẩm?
Phụ nhân ngẩn người vội vàng trả lời:
- Tôn tính đại danh cái gì? Ta họ Hồng là người nhà của Đặng Cự Nghiệp. Người trong thôn còn gọi ta là Hồng nương tử.
Hồng nương tử?
Tào Bằng không cười được.
Có điều nét mặt hắn thể hiện một sự cung kính, chắp tay vái chào:
- Đa tạ! Thím Hồng tới báo tin.
Đặng Cự Nghiệp là ai?
Tào Bằng chưa bao giờ nghe nói qua, cũng không thể nào biết.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Đặng Cự Nghiệp chắc chắn là người của Đặng Thôn và địa vị cũng không cao.
Hồng nương tử vội vàng khách sáo:
- Chỉ là tiện mà thôi, không có gì phải đa tạ. Tào nương tử là một cô nương tốt, bình thường hiền lành. Nếu chúng ta có khó khăn gì cô cũng đều giúp đỡ tận tình. Ôi! Nếu như không phải... Đúng rồi! Còn chưa hỏi các ngươi là...
- Tào Nam là tỷ tỷ của ta.
Tào Bằng mỉm cười, sau đó liền hỏi:
- Tỷ tỷ của ta bị ai đánh?
Hồng nương tử cũng là người nhạy bén đã ở lại chỗ này cũng đoán được người nhà chắc chắn sẽ hỏi nàng nguyên nhân.
Chỉ có điều nàng không ngờ được rằng hai đại hán kia nghe thấy Tào Nam bị đánh liền nổi điên. Vốn tưởng rằng chính người nhà ra hỏi nhưng ai ngờ đó lại là một thiếu niên gày gò. Còn thiếu niên khôi ngô thì đứng im một bên.
- Ôi! Chẳng phải là vợ của Đặng Tài hay sao?
- A!
- Các ngươi là người nhà của Tào nương tử vậy không coi là người ngoài. Chắc các ngươi cũng biết hai huynh đệ Thúc Tôn và ca ca Đặng Tài của y có quan hệ không tốt. Trước kia Thúc Tôn được Vương Chủ Bộ quan tâm cho nên mới vượt được Đặng Tài. Chuyện đó vẫn bị y ghi hận trong lòng luôn gây chuyện với Thúc Tôn... Hiện giờ, Vương Chủ Bộ bị điều tới Tương Dương, huyện lệnh được đổi người khác. Mà huyện lệnh mới tới nghe nói là người của Khoái gia. Đặng Tài và Khoái gia có quan hệ với nhau nên quan tâm một chút. Đặng Tài được thể nên không tha cho Thúc Tôn... Vợ của Đặng Tài là một người hung dữ. Trước kia khi Thúc Tôn đang thuận lợi thì thường xuyên tìm Tào nương tử gây sự. Hiện giờ Đặng Tài đắc thế, vợ của y lại càng không bỏ qua. Tào nương tử ra cổng thôn mua đồ, không cẩn thận cản đường của y nên bị y chửi ầm lên. Tào nương tử bị chửi quá nên trả lại hai câu. Không ngờ con đàn bà hung dữ đó đưa tay đánh, lại còn đẩy Tào nương tử xuống đất.
- Bà nương đó khinh người quá đáng.
Hồng nương tử còn chưa dứt lời, Vương Mãi đã nổi giận.
Gã gầm lên một tiếng rồi bước đi ra ngoài.
Tào Bằng vội vàng mở miệng nói:
- Hổ Đầu ca! Đứng lại.
- A Phúc! Bà nương đó dám ức hiếp Nam tỷ, ta không tha cho cô ta.
- Đó là tỷ tỷ của ta. Chuyện này để cho ta xử lý.
Ngày thường, Vương Mãi không để ý tới chuyện gì nhưng hiện tại đối với Tào Bằng nói gì nghe nấy.
- Hồng thẩm! Tam lão nói thế nào?
Tam lão của Đặng Thôn chính là tộc trưởng cũng là phụ thân của tướng quân Đặng Tế ở Tân Dã.
Nghe Tào Bằng hỏi chuyện này, Hồng nương tử cũng do dự.
Thấy không có ai là người ngoài, nàng nhỏ giọng nói:
- Lão thái công có chút khó chịu... Nhưng hiện giờ Đặng Tài mới có quan hệ với Khoái gia, ngay cả đại công tử cũng phải e ngại vài phần, cho nên lão thái công cũng chỉ đành phải giả vờ câm điếc. Tiểu huynh đệ! Nghe ta nói, chuyện này có thể nhẫn được thì nhẫn.
- Nói thế thì lão thái công cũng bất mãn với Đặng Bá Tôn.
- A! Ta chưa nói gì cả.
Hồng nương tử là một người kín đáo nên không thể nói rõ được.
Trong lúc họ đang nói chuyện Tào Cấp và Vương Mãnh đã cõng Tào Nam quay về...
- Con của ta... A Nam làm sao vậy?
Trương thị vừa thấy Tào Nam hôn mê nên cuống lên.
- Ta không biết. Vừa rồi khi ta và đại ca tới nơi thì thấy a Nam nằm hôn mê.
- Vậy làm thế nào bây giờ?
Trương thị cuống không biết làm thế nào mà Tào Cấp và Vương Mãnh cũng vậy.
Tào Bằng nói:
- Hồng thẩm! Xin hỏi trong thôn có thầy thuốc không?
- A! Trong cái thôn này thì lấy đâu ra thầy thuốc? Nếu có chuyện gì thì chúng ta đều vào trong huyện thành để mời thấy thuốc tới đây. Chỉ có điều chi phí...
- Chi phí không thành vấn đề.
Tào Bằng cười cười rồi nói:
- Vương bá bá! Phiền bá bá vất vả một chuyến, chuẩn bị xe, chúng ta vào trong thành.
- Được.
Vương Mãnh vội vàng lên tiếng rồi đi ra chuẩn bị xe.
Tào Bằng tới chỗ Trương thị lấy một chút tiền rồi đưa cho Hồng nương tử.
- Hồng thẩm! Chúng ta ở đây không quen nên còn phải phiền thẩm thẩm một chút.
Ánh mắt Hồng nương tử sáng lên, nhanh tay cầm lấy năm đồng tiền rồi cho vào trong tay áo:
- Chuyện này có gì đâu? Đều là người cùng quê đó là điều phải làm.
- Cha! Nương! Hai người ở đây chăm tỷ tỷ.
Hổ Đầu ca, giúp một chút... Chẳng may có người nào tới gây rồi thì ngươi cứ ra tay. Chỉ cần không giết người, hậu quả do ta chịu.
Vợ chồng Tào Cấp không để ý nhưng Hồng nương tử lại nghe thấy có gì đó không tầm thường.
Tào nương tử có kể cha mẹ của mình đều là thường dân, không có quyền thế gì cả. Nhưng thiếu niên này nói chuyện một cách khí khái như vậy cho dù là lão thái công cũng không so được. Thoáng nhìn, người nhà của Tào nương tử chỉ sợ còn có bối cảnh khác. Nếu không thì một đứa bé như hắn lại nói to như vậy? Mà chiếc xe ngựa của họ thì không phải người thường cũng có được...
Trong nháy mắt Hồng nương tử có tính toán.
- Hồng thẩm! Sau khi vào thành còn có việc phải nhờ.
Ta có việc phải tới nơi khác, làm phiền thẩm đi một chuyến mời thầy thuốc. Tiền xe ngựa do ta bỏ ra. Nếu phải chi tiêu gì nhiều thì mời thầy thuốc chờ ta quay lại.
- Được! Được...
Ngồi trên xe ngựa, Hồng nương tử gật đầu như gà mổ thóc.
Một chiếc xe ngựa rộng như thế này, không phải người bình thường có thể dùng. Chỉ cần nhìn tấm da sói trong xe, Hồng nương tử biết nó có lai lịch.
Một cái gia đình nhỏ bé như nàng mà có thể ngồi trên chiếc xe tốt thế này hay sao?
Thế cho nên nàng ngồi trên xe như ngồi trên đống lửa, thậm chí không dám đụng vào tấm da làm cho nó bẩn.
Tới thành Cức Dương, sau khi xuống xe, Hồng nương tử nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi.
Nàng suy nghĩ một chút rồi lập tức có chủ ý đi theo con đường rải đá vụn vào bên trong.
- A Phúc! Ngươi muốn đi đâu?
- Tới huyện nha.
- A?
Vương Mãnh ngồi trên xe nghe vậy mà giật mình:
- Đi tới huyện nha làm gì?
- Tất nhiên là tới gặp huyện lệnh.
- Bái phỏng huyện lệnh?
Vương Mãnh lắp bắp nói:
- A Phúc! Chúng ta như thế này sợ là ngay cả huyện nha cũng không vào được.
Tào Bằng vén rèm lên, cười nói:
- Vương bá bá! Chúng ta không vào được nhưng không có nghĩa là xe của chúng ta không vào được. Trên thành xe có dấu hiệu, đó cũng là dấu hiệu của họ Bàng núi Lộc Môn. Vị huyện lệnh họ Khoái kia không nhận ra chúng ta nhưng chẳng lẽ không nhận ra thượng thư của Lộc môn?
Tư Mã Huy đưa cho Tào Bằng chiếc xe ngựa, trên thành xe có một ký hiệu rất lạ.
Đó là hình của một cuộn thẻ tre, bên trên có hai chữ thượng thư. Ngay từ đầu, Tào Bằng cũng không biết nó có ý nghĩa gì nhưng khi đi qua trấn Đường Hà, một người đọc sách nói cho hắn biết đó là ký hiệu của họ Bàng ở Lộc Môn Sơn. Ba đời Bàng thị nổi tiếng thượng thư. Tới đời Bàng Quý có thể nói là nhân tài kiệt xuất ở Kinh Châu, không ai có thể bằng được.
Cũng vì nguyên nhân đó, kẻ sĩ ở Kinh Tương gọi Bàng Quý là Bàng thượng thư.
Đây cũng không phải là Thượng Thư của tam tỉnh lục bộ nhưng mà nhân sĩ Kinh Tương tôn kính đối với họ Bàng, đồng thời cũng đại diện cho ý nghĩa bọn họ mấy đời thượng thư.
Vương Mãnh không hiểu ý của Tào Bằng nhưng thấy hắn nói đầy tự tin nên không hỏi nữa, giơ roi thúc ngựa đi về phía nha huyện. Lúc trên đường đi, Tào Bằng đã hỏi Hồng nương tử vị trí của nha huyện cho nên Vương Mãnh cũng chẳng tốn công sức, điều khiển xe ngựa tới thẳng nha môn rồi dừng lại.
- Xin hãy thông báo! Đệ tử Tào Bằng của Lộc Môn Sơn tới cầu kiến.
Cánh cửa huyện nha đóng chặt, bên trong như không có người.
Có điều, sau tiếng hét to của Vương Mãng, sau cánh cửa lớn vang lên một vài tiếng xôn xao.
Ngay sau đó, đại môn từ từ mở ra, rồi một nam tử trông giống như quản gia xuất hiện:
- Xin hỏi có phải đệ tử của họ Bàng Lộc Môn Sơn?
Các gia tộc ở Kinh Tương có rất nhiều nhưng khác với sĩ tộc của Giang Đông.
Các gia tộc phần lớn là có lịch sử lâu đời với địa vị rất cao. Còn sĩ tộc thì là cách nói với những gia tộc nghèo hèn.
Khoái gia là thế tộc!
Đặng gia là sĩ tộc...
Chỉ khác nhau một chữ nhưng cách biệt một trời một vực.
Thế gia đại tộc là những gia tộc hiển hách.
Còn sĩ tộc thì chỉ là bình dân tương đối cao quý, có đặc quyền nhất định.
Nếu như ở Giang Đông do số lượng dân di cư hỗn tạp nên sĩ tộc còn có quyền nắm một số vũ trang tư nhân. Nhưng ở Kinh Tương thì việc đó tương đối nhỏ yếu. Trong khu vực Kinh Châu nhưng gia tộc ngang hàng với Khoái gia cũng không nhiều lắm. Chẳng hạn như Thái gia như Bàng thị.. Hơn nữa, giữa các thế gia này có những mối quan hệ phức tạp với nhau.
Khoái Chính là người họ Khoái nhưng cũng là một chi của họ Bàng.
Sở dĩ có thể trở thành huyện lệnh Cức Dương cũng nhờ có gia tộc ở phía sau giúp đỡ.
Nghe thấy có đệ tử Lộc Môn tới bái phỏng, Khoái Chính đang ngồi trong thư phòng đọc sách vội vàng sai người ra mời vào trong phòng khách, còn bản thân thì chỉnh trang lại rồi tới gặp.
Khi y bước vào phòng khách thì chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bố đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
Thiếu niên đó nhìn có chút gầy yếu như có bệnh. Y phục của hắn cũng mộc mạc với một chiếc áo dài bông bạc phếch không hề có chút xa hoa. Nhưng hai bên lông mày lại có một chút khí khái khiến cho Khoái Chính phải cẩn thận.
- Hắn chính là đệ tử của Lộc Môn?
Quản gia nhỏ giọng nói:
- Đúng thế.
- Có chính xác không?
- Đã xác nhận. Chiếc xe hắn ngồi có dấu hiệu của Bàng thị Lộc Môn. Thiếu gia đừng thấy hắn ăn mặc giản dị mà coi thường. Ta nghe người ta nói Lộc Môn yêu cầu môn hạ hết sức nghiêm khác. Bàng thượng thư có thể tặng người này chiếc xe chứng tỏ người này là đệ tử quan trọng của Lộc Môn. Nếu có thể quan hệ tốt thì thiếu gia chắc chắn sẽ có lợi.
Vị quản gia đó chính là tâm phúc của Khoái Chính.
Vốn Khoái Chính có ý coi thường nhưng nghe quản gia nói vậy thì lập tức bỏ qua ý nghĩ đó rồi đi vào trong sảnh.
Bên trong đại sảnh, Tào Bằng cũng đã đứng dậy.
Thấy Khoái Chính bước vào, hắn liền bước lên vái chào:
- Tiểu sinh Tào Bằng bái kiến huyện lệnh đại nhân.
Ở thời cổ của Trung Quốc có thói quen gọi thượng quan là đại nhân. Có điều từ đại nhân mang rất nhiều ý nghĩa cho nên tới cuối của Đông Hán người ta vẫn giữ thói quen đó.
Đại nhân có thể dùng để gọi thế gia giàu có, cũng có thể gọi người đức cao vọng trọng.
Tào Bằng cũng không rõ điều này có gì khác nhau nên quen miệng nói đại nhân.
Tuy nhiên vào tai Khoái Chính lại biến thành Tào Bằng đang khen mình...
- A! Hiền đệ không cần đa lễ.
Hai nhà Khoái, Bàng là thế giao. Ngươi là đệ tử của Bàng thượng thư có nghĩa ngang hàng với ta. Hai chữ đại nhân thật không dám nhận.
Khoái Chính đáp lễ, đồng thời lời nói cũng thân thiết hơn.
Tào Bằng làm sao mà biết được trong cách xưng hô này còn chứa nhiều ẩn ý như vậy?
Có điều thấy Khoái Chính thân thiết như vậy, trong lòng hắn cũng biết bản thân giả làm đệ tử của Bàng môn coi như thành công.
Hắn cũng biết chuyện này sớm muộn sẽ bị lộ.
Có điều Tào Bằng cũng có suy tính: Thứ nhất chưa chắc Khoái Chính sẽ tới Lộc Môn sơn để chứng thực. Thứ hai, cho dù có tới chứng thực thì Bàng Quý cũng có thể ngầm đồng ý. Dù sao thì Tư Mã Huy tặng xe cho hắn, bên trên còn có dấu hiệu quả Bàng môn. Nhìn từ một góc độ nào đó thì cũng đồng nghĩa với việc Bàng Quý tán thành cho hắn.
Xe đi tới núi sẽ có đường. Nếu quả thật có một ngày nào đó bị lộ thì còn có cách khác...
Sau khi hai người phân chủ khách rồi ngồi xuống, Khoái Chính liền hỏi:
- Hiền sư đệ là người ở đâu? Sư phụ của ngươi là Đại Bàng hay tiểu Bàng?
- Thưa huynh trưởng! Tiểu tử mấy ngày trước có quen biết với tiên sinh Nguyên An, ở trấn Dương Sách nghe tiên sinh dậy bảo. Lúc ấy có mặt Đức Tháo tiên sinh... Nghe nói tiểu tử tới Cức Dương nương nhờ họ hàng, Bàng sư thấy tiểu tử không được khỏe lắm nên mới tặng chiếc xe này để khỏi đi bộ. Xin huynh trưởng chiếc cố cho một chút.
Tào Bằng nói một cách mơ hồ cũng không nói mình bái Bàng Quý làm thầy.
Hắn chỉ nói quen biết Bàng Quý ở trên đương rồi sau đó được tặng xe. Nhưng Khoái Chính nghe xong thì lại thay đổi ý nghĩa. Tư Mã Đức Tháo cũng là danh sĩ Kinh Tương, đồng thời cũng là người làm chứng cho việc Tào Bằng bái sư. Thoáng nhìn thì dường như Bàng Quý rất yêu thích tên đệ tử mới nhận, nếu không cũng không tặng xa trượng.
Khoan đã, hắn tới Cức Dương nương nhờ họ hàng?
Đó chẳng phải là nói cho mình có cơ hội gần gũi hơn hay sao?
Ta ở nhà không được coi trọng lắm... Nhưng nếu gần gũi với đệ tử của Bàng môn thì sau này sẽ có nhiều cơ hội.
Nụ cười trên mặt Khoái Chính càng lúc càng tươi.
- Hiền đệ! Ngươi tới Cức Dương nương nhờ họ hàng đúng không? Xin hỏi là người ở đâu?
Chuyện này không cần phải chứng minh, có Bàng Quý làm lá chắn, Khoái Chính cũng chẳng muốn tìm hiểu lai lịch của Tào Bằng.
- Thưa huynh trưởng! Tỷ phu của tiểu tử là người Đặng thôn. Do ở nhà đắc tội với một vài người nên bất đắc dĩ phải tới đây. Ha ha! Sau này tiểu tử thuộc sự quản lý của huynh trưởng, xin hãy quan tâm.
Đặng thôn?
Vậy thì càng gần.
Khoái Chính cười nói:
- Đó là điều đương nhiên. Nhưng hiền đệ tới tìm ta có lẽ là còn có việc khác?
- Huynh trưởng đúng là lợi hại, đoán được tâm tư của tiểu đệ... Không dám giấu huynh trưởng, hôm nay tiểu đệ tới đây là muốn đòi huynh trưởng một người.
- Tìm người của ta?
Khoái Chính hiếu kỳ hỏi:
- Không biết hiền đệ muốn ai?
Khuôn mặt Tào Bằng đang tái nhợt chợt đỏ bừng. Hắn làm như rất tức giận, nắm chặt tay lại mà thở phì phì nói:
- Tỷ phu của đệ là người trong phủ huynh trưởng đã nhiều ngày chưa về nhà. Mà thân thể của tỷ tỷ đệ không được khỏe lắm... Hôm nay khi tiểu đệ mới tới Cức Dương, không ngờ gia tỷ lại xung đột với ác phụ trong thôn, hiện giờ nằm trên giường không dậy nổi. Tiểu đệ phải mạo muội tới đây mời tỷ phu về nhà chăm sóc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ở vùng nông thôn, chuyện thôn phụ xảy ra xung đột không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng trong suy nghĩ của Mã Anh thì đây là một chuyện vô cùng nhục nhã. Con vợ của Đặng Tắc nhìn thấy thị không ngờ không thèm để ý... Chẳng lẽ nó còn tưởng rằng bây giờ giống như trước đây hay sao? Tên Đặng Tắc nhà người không còn Vương Chủ Bộ, Đặng Tắc không có chỗ dựa vững chắc. Mà nay Cức Dương là thiên hạ của Khoái gia. Em họ của mẹ đẻ chồng Mã Anh được gả cho Khoái gia nên đủ hãnh diện.
Sau khi huyện lệnh mới là người của Khoái gia về đây liền lập tức bổ nhiệm Đặng Tài làm chủ bộ.
Điều đó chứng tỏ Khoái gia rất coi trọng Đặng Tài... Cho dù lão thái công cha của Đặng tướng quân gặp phải Đặng Tài cũng phải tười cười.
"Làm sao mà vợ của Đặng Tắc lại phớt lờ ta?"
Theo phép công mà nói thì Đặng Tài là Thượng quan của Đặng Tắc, hiện giờ cho Đặng Tắc sống không bằng chết.
Xét về lý thì Đặng Tài là huynh trưởng của Đặng Tắc, mặc dù không phải cùng mẹ sinh ra nhưng vẫn có tôn ti trật tự. Vợ của Đặng Tắc nhìn thấy Mã Anh phải cung kính mà tới bái kiến.
Mã Anh là một người nhỏ nhen, lại nhà nghèo nên không có kiến thức.
Trước đây Đặng Tắc tài hoa xuất chức được Vương chủ bộ coi trọng nên vẫn đè lên đầu Đặng Tài.
Chưa nói tới tình tính của Đặng Tắc và Đặng Tài khác nhau. Trong mắt của những người cùng trang lứa lại càng coi trọng Đặng Tắc hơn.
Vì vậy mới khiến cho vợ chồng Đặng Tài hận Đặng Tắc thấu xương.
Hiện giờ tình hình thay đổi, Đặng Tài nổi lên khiến cho Mã Anh cũng trở nên kiêu ngạo hơn.
Buổi sáng, vừa mới bước ra cửa, nghe nói có một chiếc xe ngựa chạy tới nhà Đặng Tắc, Mã Anh đã cảm thấy khó chịu. Không ngờ tới khi gặp Tào Nam, nàng đang vội vã mua đồ trở về nhà nên không nhìn thấy Mã Anh. Mã Anh nghĩ: Nhà ngươi mới chỉ có một cái xe ngựa tới, còn chưa biết lai lịch thế nào... Nhưng Đặng thôn hôn nay do Đặng Tài làm chủ vậy mà ngươi cũng dám làm như không thấy ta?
Vì thế Mã Anh cố ý gây sự với Tào Nam.
Không biết có phải do cha mẹ tới khiến cho Tào Nam lo lắng hơn hay là vì nguyên nhân khác. Còn bình thường cho dù có thế nào, Tào Nam cũng không cãi lại. Nhưng lần này, nàng cãi lại hai câu khiến cho Mã Anh nổi giận chuyển sang động thủ. Tào Nam là một cô gái yếu ớt làm sao có thể trở thành đối thủ của một người đàn bà đanh đá. Hai người cái nhau, Tào Nam bị Mã Anh đánh ngã ra đất rồi không biết làm sao mà ngất đi.
Mã Anh sợ quá vội vàng chạy về nhà.
Nhưng sau khi về đến nhà, Mã Anh suy nghĩ thì lại nổi giận.
"Con tiện phụ kia không ngờ lại dám giả chết dọa ta?"
Thị nghĩ mình không dùng sức vậy mà Tào Nam bất tỉnh, chắc chắn là giả vờ.
"Cố tình làm cho mình sợ vội vàng chạy về nhà. Nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao?"
"Không được, chuyện này không thể không tính được!"
Vào mùa đông khắc nghiệt mặc dù bên ngoài trời có nắng nhưng vẫn rét lạnh.
Mã Anh ngồi trong phòng khách mà càng cảm thấy uất ức.
"Không được! Chuyện này không thể như thế được. Cho dù người nhà của Tào Nam có đến đây thì cũng chỉ là dân đen mà thôi. Nếu lúc này ta bỏ qua thì sau này sẽ bị người trong thôn chê cười hay sao? Không được! Phải xử lý nó mới được nếu không thì thật mất mặt. "
- Đại tỷ! Nhà có chuyện gì vậy?
Trong lúc Mã Anh đang suy nghĩ thì ngoài cửa chợt có người hỏi. Ngay sau đó, một thanh niên mặc một chiếc áo khoác bằng vải bông bước vào. Người thanh niên đó không cao lắm nhưng nhìn rất rắn chắc. Chỉ có điều khuôn mặt trắng nhợt, không được tốt lắm.
Mã Anh nhìn thấy người thanh niên đó liền nở nụ cười.
- Đệ! Sao ngươi lại tới đây?
Người thanh niên đó tên là Mã Ngọc là huynh đệ của Mã Anh. Thường này, y học động ở trong huyện thành, nổi danh là một tên vô lại của huyện Cức Dương. Hiện giờ, Đặng Tài có chút quyền khiến cho càng không có ai dám động vào y... Ở Đặng thôn, Mã Ngọc cũng là một tên du thủ du thực, tay chân đầy một lũ ăn không ngồi rồi, hoành hành ngang ngược.
Có điều, quan hệ chị em giữa Mã Anh và Mã Ngọc rất tốt.
Cho nên Mã Ngọc cũng là khách thường xuyên của Đặng gia, thi thoảng lại tới chơi và còn mang theo chút lễ vật.
Mã Ngọc đi vào phòng tùy ý ngồi gần Mã Anh.
- Đại tỷ! Hôm nay đệ tới đây là để nhờ tỷ một chuyên.
- Chuyện gì?
- Hiện giờ tỷ phu có thể coi như nhân vật số một ở Cức Dương. Huyện lệnh cũng rất coi trọng y nên sắp tới có thể thăng chức rất nhanh.
Mã Ngọc nói thẳng luôn không hề che giấu:
- Nhưng đại tỷ, tỷ xem ta hiện nay... Ta muốn nhờ tỷ nói với tỷ phu một tiếng xem có tìm được một việc gì để làm ở huyện nha hay không? Ta đã trưởng thành rồi, cứ lông bông mãi không tốt lắm.
Năm nay Mã Ngọc cũng đã hai mươi mà vợ vẫn chưa có.
Mã Anh cũng hơi sốt ruột. Cả hai tỷ muội đều là người cùng quê không phải ở Cức Dương nên phải giúp đỡ nhau.
Nếu như có thể tiến cử Mã Ngọc vào làm trong nha môn thì Đặng Tài cũng có được một tay chân thân tín. Hơn nữa khi ra ngoài cũng dễ dàng.
Làm việc cho quan phủ so với chơi bời lêu lổng hoàn toàn khác nhau.
Mã Anh không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng.
- Đại tỷ! Vừa rồi khi ta vào hình như thấy tỷ không vui.
Mã Ngọc giải quyết xong chuyện của mình cảm thấy thoải mái hơn liền hỏi chuyện.
Nào biết không ngờ y hỏi trúng tâm sự của Mã Anh.
Thị thở dài một hơi rồi kể lại chuyện vừa xảy ra, sau đó nói:
- Tiểu đệ! Đại tỷ đang suy nghĩ tới chuyện đó. Cái con đó bình thường cố làm ra vẻ, lần này lại giả chết trước mặt ta. Nếu không dạy cho nó một bài học thì sau này ai còn phục nữa? Hiện tại ca ca của ngươi đang được thế, nhưng ngươi cũng biết người trong thôn nể y cũng không nhiều. Ta muốn nhân chuyện này cho đám người trong thôn một bài học. Để cho chúng biết hai tỷ đệ ta không dễ bắt nạt, về sau ít chọc tới chúng ta.
Mã Ngọc nghe thấy vậy liền nở nụ cười:
- Đệ cứ tưởng chuyện gì to tát. Chỉ là dậy dỗ nữ nhân đó một bài học thôi phải không? Đại tỷ cứ yên tâm. Chuyện này cứ để cho đệ xử lý...nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng. Để cho người ta không dám khinh thường hai tỷ đệ ta.
- Tiểu đệ! Ngươi thì làm được cái gì? Đừng có mà nói khoác.
Mã Ngọc cười ha hả:
- Đại tỷ! Ta sẽ không để cho người ta xoáy vào yếu điểm của tỷ phu...tóm lại, chuyện này tỷ cứ để cho đệ xử lý.
Mã Anh lập tức yên lòng.
Thị đối với huynh đệ của mình thực ra rất tin. Đừng có thấy y ngày thường lông bông mà nhầm, y cũng là người biết suy nghĩ.
- Ta có một chút tiền đây, ngươi cầm lấy trước mà dùng. Nếu không đủ thì tới tìm ta... Chuyện này giao cho ngươi.
Mã Ngọc gật đầu cẩm tiền đi ra.
Nhưng y không ra tay ngay mà triệu tập một đám du thủ du thực trong thôn tới hỏi tình hình.
Tào Nam đã tỉnh nhưng vẫn còn yếu.
Nghe nói có người vào trong huyện mời thầy thuốc về. Mã Ngọc nghe vậy cười lạnh :" Mời thầy thuốc về có thể cứu được mạng của ngươi sao?
- Trong nhà y còn có ai không?
- A! Có một tráng hán, một phụ nhân và một đứa bé.
- Nghe nói đó là phụ mẫu của Tào nương tử... Có điều tới trưa đã đi. Lúc này, trong nhà Tào nương tử không có ai khác.
- Đúng lúc cho cả nhà nó hiểu được chúng ta thế nào.
Mã Ngọc dẫn bảy, tám tên du thủ du thực hùng hổ đi về nhà Tào Nam.
Trên đường đi, Mã Ngọc còn kiêu ngạo quát to:
- Đi tìm Tào nương tử lấy lại cây trâm của đại tỷ ta. Cây trâm của đại tỷ làm bằng vàng ròng, trị giá mười quan tiền. Ngày hôm nay sao khi gặp Tào nương tử thì bị mất, chắc chắn là bị y trộm.
Người trong thôn thấy vậy đều né tránh.
Tuy nhiên vẫn có người chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
- Người nhà Đặng Tài càng lúc càng quá đáng. Đây chẳng phải là ức hiếp người hay sao? Tào nương tử như thế nào, mọi người đều rõ, làm sao có chuyện ăn trộm cây trâm? Chắc chắn là do chúng vu oan.
- Cũng chưa chắc. Hiện giờ Mã đại nương tử không như trước kia. Lúc buổi trưa quả thật thị và Tào nương tử cãi nhau. Cũng có thể đúng lúc đó...
- Tất cả câm miệng hết đi. Chuyện này không phải việc của chúng ta. Nhanh báo cho Lão thái công đừng để cho chuyện trở nên ầm ĩ.
- Đúng vậy! Mời lão thái công ra mặt.
- Nhưng vừa rồi ta mới thấy lão thái công vào trong thành, bây giờ chắc không có nhà.
- Vậy phải làm thế nào đây?
.......
Trong lúc mọi người bàn tán, đoàn người Mã Ngọc đã tới cửa nhà Tào Nam.
- Tào nương tử! Mau mang trả cây trâm của đại tỷ ta đây.
Lúc này, Tào Nam vừa mới tỉnh lại, vẫn còn đang yếu.
Nghe thấy bên ngoài huyên náo, nàng nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.
Trương thị nói:
- Cha chúng nó ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra?
Tào Cấp lên tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên kia Vương Mãi cũng ra khỏi phòng. Vừa bước ra ngoài, y liên vơ lấy một cây gậy đi theo sau Tào Cấp.
- Các ngươi là ai?
Tào Cấp đi ra ngoài thì thấy đám Mã Ngọc chặn ở cửa.
Nhìn thì Tào Cấp cao lớn, lại thêm nhiều năm làm nghề rèn cho nên thân thể tráng kiện.
Tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là bổn phận con người.
Mà bổn phận ở đây là thế nào?
Nói thẳng một chút thì y là kẻ nhát gan sợ phiền phức.
Lúc này, Vương Mãnh và Tào Bằng đều không ở nhà, nhìn thấy nhiều người đứng trước cửa như vậy, Tào Cấp cũng hốt hoảng.
Mặc dù nhìn Mã Ngọc không được như Tào Cấp nhưng nhiều năm ở trong huyện thành nên dũng khí cao hơn hẳn, chẳng hề có chút sợ hãi.
- Cái thằng đen này ở đâu chui ra?
Mã Ngọc chỉ tay vào Tào Cấp mà chửi:
- Hôm nay ông mày tới đây bắt trộm, nếu biết điều thì cút sang một bên nếu không ông dạy cả cho mày một bài học.
- Bắt trộm?
- Tào nương tử ăn trộm cây trâm của đại tỷ ta. Ta tới đây để đòi.
- Ngươi nói bậy...
Lúc này, Tào Nam được Trương thị dìu đi từ trong nhà ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài, nghe thấy Mã Ngọc vu oan, nàng nổi giận rồi nói to:
- Mã bổng tử! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Ta ăn trộm cây trâm của đại tỷ ngươi lúc nào?
Mã bổng tử là biệt hiệu của Mã Ngọc.
Mã Ngọc nhìn thấy Tào Nam thì cười ha hả:
- Tào nương tử! Buổi trưa ngươi cãi nhau với đại tỷ của ta ở cửa thôn. Đại tỷ của ta là người rộng lượng không chấp với ngươi ai cũng biết. Nhưng ngươi lại giả vờ hôn mê rồi ăn trộm cây trâm của đại tỷ ta.
- Đúng vậy! Ta có thể làm chứng.
Một tên đại hán vô công rồi nghề bước ra lên tiếng:
- Tào nương tử! Ngươi là người thông minh. Nhưng ta tận mắt nhìn thấy ngươi ăn trộm cây trâm của đại nương tửu... Ngươi nghe ta khuyên một câu, tất cả đều là người một nhà, nếu ngươi đưa cây trâm ra đây thì đại nương tử sẽ không làm khó ngươi. Nếu không thì một khi đại nương tử báo quan, đến lúc đó thì ngươi còn làm liên lụy tới Tam ca.
- Đúng thế! Giao ra đây.
Tào Nam tính tính hiền lành, nghe đám du thủ du thực ngậm máu phun người mà tức tới mắt tái mặt, run rẩy.
Tào Cấp không biết làm sao, nhìn đối phương nhiều người như vậy chỉ biết nói liên tục:
- Mọi người có chuyện gì thì cứ từ từ nói.
Thấy y yếu nhược như vậy, Mã Ngọc lại càng lấn tới.
- Thằng đen kia! Mày không cút đi thì ông mày xử lý.
Gã còn chưa dứt lời từ sau Tào Cấp đã có người vọt ra. Trong tay y cầm một cái gậy đập thẳng vào người Mã Ngọc.
- Tao đập chết con mẹ mày.
Vương Mãi quát to:
- Dám bắt nạt tỷ tỷ a Nam của ta. Ông mày lấy cái mạng chó của mày.
Mặc dù Vương Mãi còn nhỏ nhưng tính tình còn táo bạo hơn Vương Mãnh.
Trước đây, Tào Nam rất quan tâm tới y, có món gì ngon cho Tào Bằng thì cũng cho Vương Mãi. Trong lòng Vương Mãi, Tào Nam giống như tỷ tỷ ruột thịt. Lại thêm trước khi đi, Tào Bằng có nói: "Nếu có người nào dám tới gây rối thì cứ ra tay, đừng để chết người là được."
Vương Mãi tập võ từ nhỏ, mặc dù không tới mức thượng thừa nhưng cũng không phải tầm thường.
Người bình thường cho dù có hai, ba người cũng không phải là đối thủ của y. Thấy Mã Ngọc tới cửa ức hiếp, lại còn vu oan cho tỷ tỷ a Nam, Vương Mãi không nhịn được nữa.
Tào Cấp là người hèn yếu nhưng Vương Mãi lại là người can đảm.
Y nhảy ra vung gậy đánh Mã Ngọc. Mã Ngọc đang quát to đột nhiên thấy Vương Mãi xông tới thì sợ quá vội vàng né tránh.
Cây gậy đập sượt vai y giáng xuống đất.
Vương Mãi thừa cơ vung gậy quét ngang:
- A Phúc đã nói tên nào dám tới đây gây rối thì giết không tha.
Mã Ngọc còn chưa đứng vững thì cây gậy đã rít gió rồi quét tới.
Gã có luyện chút võ nghệ cho nên thân thủ linh hoạt, vì vậy vội vàng lăn về phía sau. Cây gậy quét trúng áo của gã làm rách một miếng. Nếu Mã Ngọc chậm chân một chút chắc chắn sẽ bị gẫy xương...
- Con mẹ mày muốn chết.
Mã Ngọc là một tên vô lại bị như vậy liền giật lấy một cái gậy trong tay người khác rồi lao về phía Vương Mãi.
- Đánh chết nó đi.
Đám du thủ du thực cũng gào lên rồi lao tới.
Vương Mãi vung cây gậy đỡ trái gạt phải.
- Đừng đánh! Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.
Tào Cấp bối rối chỉ biết kêu gào liên tục.
Nhưng chuyện đã tới mức này thì ai còn để ý tới y nói gì. Vương Mãi bị đám người Mã Ngọc quây lấy xung quanh sắp không chịu nổi nửa. Cho dù gã có lợi hại thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới có mười ba tuổi. Đối phó với hai, ba người còn không sao nhưng bên Mã Ngọc có tới tám, chín người. Mã Ngọc cũng có luyện qua võ nghệ nên Vương Mãi cho dù có lợi hại tới mấy cũng không chống đỡ nổi. Tuy nhiên, Vương Mãi vẫn đánh cho hai ba tên nằm lăn ra đất.
- Tào Cấp! Ông có phải là đàn ông hay không?
Thấy Vương Mãi chịu thiệt, Tào Cấp không làm được gì khiến cho Trương thị nổi giận.
- Lúc ở trấn Trung Dương, ngươi rắm cũng không dám xịt để cho Bằng nhi của ta chịu khổ. Bây giờ, người ta tới tận cửa ức hiếp con gái của ngươi vậy mà ngươi đứng đó chịu nhục...không ngờ ta lại vớ phải cái kẻ đớn hèn như ngươi. A Nam! Ngươi tránh ra! Hôm nay lão nương phải liều mạng với chúng.
Trương thị đẩy Tào Nam rồi với một cái cuốc mà xông ra.
- Thẩm thẩm! Cẩn thận.
Vương Mãi hét lên khi thấy một tên du thủ du thực vung gậy lao về phía Trương thị.
Vốn gã không chống lại được bây giờ phân tâm liền bị Mã Ngọc nhân cơ hội mà đá mạnh vào ngực Vương Mãi.
Vương Mãi lập tức ngã ra đất, cây gậy của y cũng văng ra thật xa.
Đám du thủ du thực liền xông tới đám đá loạn xạ...
Trương thị chưa đánh nhau bao giờ, chỉ dựa vào chút can đảm mà xông lên liền bị một tên đại hán ngăn lại.
Tào Cấp đứng bên, hai bên gò má co giật...
Đột nhiên y khàn giọng gầm lên một tiếng:
- Ta liều mạng với các ngươi.
Sau đó, y nhặt lấy cây gậy của Vương Mãi rơi trên mặt đất rồi xông tới vung gậy đánh vào vai một tên. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, vai tên đó bị Tào Cấp đập nát. Hai mắt của Tào Cấp đỏ ngầu, đáp cho một tên khác ngã xuống đất rồi vung gậy nện trúng ngực...
Mặc dù Tào Cấp hiền lành nhưng cũng học được vài năm công phu của Vương Mãnh.
Hàng năm gã lại làm nghề rèn cho nên sức khỏe so với Vương Mãnh còn mạnh hơn. Chỉ có điều tính gã hiền lãnh không thích đánh nhau với người khác cho nên hay bị người bắt nạt. Nhưng một khi người hiền lành đã nổi điên thì càng đáng sợ... Bị Trương thị mắng, còn bị Mã Ngọc coi thường, lại thêm con gái bị người ta vu oan khiến cho Tào Cấp không nhịn được nữa. Gã xông tới đánh văng hai người. Không giống như Vương Mãi, mặc dù thân thủ giỏi hơn nhưng sức khỏe lại kém. Cho dù có đánh ngã người thì cũng chỉ làm cho bị thương ngoài da một chút.
Nhưng Tào Cấp thì khác, mỗi gậy của gã mà trúng ai là người đó nằm xuống.
Một tên bị trúng vai dập nát, còn tên bị nện trúng ngực thì cũng phun máu nắm trên đất không dậy nổi.
Mã Ngọc hoảng sợ, bỏ mặc Vương Mãi mà lao về phía Tào Cấp.
Tào Cấp là người hiền lành nhưng một khi nổi điên thì chẳng khác nào con hổ dữ. Y vung côn đánh cho ba tên du thủ du thực văng ra ngoài. Cây côn trong tay thuận thế đâm thẳng vào bụng Mã Ngọc.
Lực cây côn của y có thể nói là kinh người, đánh cho Mã Ngọc bay ra ngoài, hộc máu.
Đám du thủ du thực vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
nhìn thấy Tào Cấp nổi điên như vậy, trong chớp mắt đánh ngã ba, bốn người thì choáng váng.
Chú thích: Mã Ngọc - Tướng của Thục quốc. Trong Tam Quốc chí có ghi lại rằng theo Gia Cát Lượng xuất chinh đánh Tào rồi bị chết trong quân.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina