Vương Cơ và Thẩm Thực Kỳ tựa như đều không muốn nhắc tới tên người kia, tửu khách ở trong tửu quán cũng có thái độ lảng tránh như vậy. Lưu Khám cũng vội vàng đứng lên, chỉ là hắn không giống Thẩm Thực Kỳ bỏ đi thẳng như vậy mà chắp tay chào Vương Cơ rồi mới đi.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Không ngờ tiểu tử cao to thô kệch như ngươi mà lại cấp bậc lễ nghĩa đến vậy.
- Lễ nghĩa không thể thiếu...Nếu như đã đến nơi này rồi thì đương nhiên cần phải để ý tới cấp bậc lễ nghĩa.
- Ha hả, thật đúng là không nhìn ra nha. Nhìn ngươi ngây ngô nhưng lại làm việc không hề ngốc, còn rất hiểu biết nữa chứ.
Lưu Khám biết việc ngốc mà Thẩm Thực Kỳ nói chính là chuyện đổi tiền, nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ cười lãnh đạm. Mọi người đều uống say, rốt cuộc là người nào ngốc người nào khôn, ai có thể nói rõ được?
- Thẩm Thực huynh...
- Cứ gọi là Kỳ ca ca, tất cả mọi người đều quen thuộc như thế, cứ Thẩm Thực huynh Thẩm Thực huynh, nghe xa lạ quá. Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, chẳng phải vừa rồi chúng ta ở trong tửu quán nhắc tới cái tên kia sao? Người đó tên là Lưu Quý, tại Phong Ấp Trung Dương, đứng thứ ba, cho nên tất cả mọi người đều gọi y là Lưu Quý. Nhưng cũng có người gọi y là Lưu Bang...Bang là tiếng địa phương của chúng ta ở đây, có nghĩa là "Đại ca", người đó bình thường cũng gần như là một đại ca. Quá lâu rồi, chúng ta cũng quên hẳn tên của y rồi, cả ngày chẳng làm gì ra hồn, chỉ biết đánh nhau, nên gọi y là Lưu Bang, đương nhiên cũng có một số người gọi y là Lưu Quý.
Lưu Bang?
Quả nhiên là ông ta!
Thật ra Lưu Khám đã loáng thoáng đoán ra đây là Lưu Bang, nhưng khi được Thẩm Thực Kỳ xác nhận thì tim vẫn cứ đập mạnh. "Hán cao tổ Lưu Bang...quả nhiên chính là người này!"
- Đúng rồi, ngươi cũng họ Lưu, chẳng lẽ là thân thích với y?
Lúc Thẩm Thực Kỳ nói câu này thì ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Khám, có chút khác thường.
Lưu Khám nói:
- Sao có thể được. Đệ nguyên quán tại Lạc Dương, sao có thể có quan hệ với y? Kỳ ca, dường như huynh không ưa Lưu Bang này lắm?
Thẩm Thực Kỳ bĩu môi:
- Y là cái gì chứ? Một lão đại, cả ngày chơi bời lêu lổng, đến chỗ nào cũng ba hoa khoác lác, nói mình là Xích long gì đó, còn nói cái gì mà y muốn quản lý huyện Bái, nhất định sẽ tốt hơn hiện tại. Lão phụ lão mẫu cả ngày phải làm việc tại ruộng đồng, còn y thì...Về phần nói đến Xích long, toàn là lời vô căn cứ. Người như vậy, có thể sống tới hiện giờ, ta còn ngạc nhiên đấy.
Nói xong, Thẩm Thực Kỳ nhìn bốn phía, hạ giọng:
- Thật ra tất cả mọi người đều biết, y chẳng phải là con trai của Lưu Công đâu, năm xưa mẫu thân y ở bên ngoài làm việc bị người ta...Lúc Lưu Công biết, để che giấu, đã nói với mọi người là có Xích Long xuất hiện quấn thân nên hoài thai y. Cũng bởi vì y có nhân duyên ở huyện Bái, có một đám người đi theo y, cho nên không ai dám nói thẳng ra mặt. Ta nghe người ta nói, y thật ra chỉ là kẻ làm ăn không vốn, ngươi hiểu không?
- Không thể nào!
Lưu Khám không khỏi vô cùng kinh ngạc. Không vì gì khác, kiếp trước hắn từng nghe về những câu chuyện của Lưu Bang, trong những câu chuyện đó, Lưu Bang là một nhân vật anh minh thần võ, nổi bật bất phàm. Nào ngờ lại nghe Thẩm Thực Kỳ nói, thì Lưu Bang này hình như là môt kẻ vô lại, một tên lưu manh ư?
Kiếp trước Lưu Khám xuất thân thế gia quân lữ, người mà hắn bội phục nhất chỉ có một, đó chính là Chủ tịch đầu tiên của nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa, Mao Trạch Đông.
Mao Trạch Đông từng đánh giá Lưu Bang: Học gia lịch sử tên là Lưu Bang ‘rộng rãi rộng lượng, từ gián như Lưu’, là một vị anh hùng. Lưu Bang và Hạng Võ đấu tranh nhiều năm, kết quả Lưu Bang thắng, Hạng Võ thất bại, đây cũng không phải là ngẫu nhiên..."
Lời của vị Chủ tịch này ở mức độ nào đó đã thừa nhận địa vị Lưu Bang là một vị anh hùng. Hơn nữa, vị này còn làm một bài thơ, nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam Kinh, trong thơ viết:
" Chung Sơn phong vũ khởi thương hoàng
Bách vạn hùng sư qua đại giang
Hổ cứ long bàn kim thắng tích
Thiên thiên địa phúc khái nhi khảng
Nghi tương thắng dũng truy cùng khấu
Bất khả cô danh học phách vương
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão
Nhân gian chính đạo thị thương tang"
Theo ý hiểu của Lưu Khám, vị chủ tịch này không thích Hạng Võ, mà là khen ngợi Lưu Bang. Lưu Khám hơi nhíu mày, tuy rằng không biểu thị gì cả, nhưng hắn không quá tin lời Thẩm Thực Kỳ nói, có một số việc, không tận mắt chứng kiến thì sao mà biết rõ được?
Cái gọi là mắt thấy chưa hẳn là thực, tai nghe chưa hẳn là hư. Một số người có một số cách nhìn, giống như Thẩm Thực Kỳ vậy, có thể chính là nguyên nhân trong đó. Lưu Khám không hỏi tiếp,mà Thẩm Thực Kỳ tựa như cũng không muốn nói đến Lưu Bang nữa, hai người cùng im lặng, cùng đi về khách điếm.
Lúc đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên từ trên một con đường nhỏ lầy lội lảo đảo chạy ra một người, y phục bị xé nát, trên mặt còn có vết máu, mà phía sau người đó có một đám người đang đuổi theo, cùng hô to:
- Ngăn cản tên kia, ngăn cản tên kia!
Lưu Khám còn tưởng rằng có chuyện gì, tiến lên định chế phục người kia, nhưng lại bị Thẩm Thực Kỳ kéo lại.
- Kỳ ca, sao vậy?
- Ngươi đừng quản!
Thẩm Thực Kỳ bước nhanh lên trước, nâng người bị đuổi lên.
- Vô Thương, ngươi lại đi chọc bọn họ à?
- Là a Kỳ à...Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng nhúng tay vào. Bằng không bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu...
- Phí lời, ngươi đã bị đánh thành bộ dạng như này rồi, ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Vừa nói xong, đám người kia cũng đuổi tới nơi bao vây lấy. Cầm đầu là một thiếu niên chừng m
mười sáu mười bảy tuổi, lúc thấy Thẩm Thực Kỳ thì chau mày.
- Thẩm Thực Kỳ, ngươi đừng tự tìm phiền toái nữa.
Thiếu niên này rõ ràng là thủ lĩnh, người cao chừng bảy thước, mi thanh mục tú, nhưng trên mặt lại toát lên khí chất tàn ác chết chóc.
Có thể nhìn ra gã còn có chút kiêng kỵ đối với Thẩm Thực Kỳ.
Thẩm Thực Kỳ tức giận nói:
- Hạ Hầu Anh, ngươi cả ngày không làm việc đàng hoàng, ta vốn không muốn quản ngươi, nhưng ngươi ngày hôm nay dẫn theo nhiều đồng bọn ức hiếp Vô Thương chỉ có một mình. Đây là hành vi của một anh hùng hảo hán ư? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta quyết quản đấy.
"Hạ Hầu Anh?"
Lưu Khám đứng bên cạnh có chút ngẫm nghĩ, tựa như đây là một nhân vật danh lưu sử sách thì phải.
Hạ Hầu Anh cả giận nói:
- Thẩm Thực Kỳ, ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ai ra mặt cũng vô dụng thôi, ta nhất định phải đánh chết tên khốn kiếp này. Ngươi đừng chọc giận ta, chọc giận ta, đừng trách ta không nói tình cảm. Giữ tên khốn kiếp này lại cho ta, làm gì thì làm đi, coi như chưa phát sinh chuyện gì.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Hạ Hầu Anh giận tím mặt, đoạt lấy mộc bổng to bằng cánh tay trẻ con của đồng bạn bên cạnh:
- Lão tử cũng sẽ xử lý ngươi luôn!
- Hừ, ta thật muốn xem ngươi xử lý ta thế nào!
Vẻ mặt Thẩm Thực Kỳ trào phúng, lạnh lùng nói:
- Từ lúc ngươi quen biết tên lưu manh ngươi, đến lúc này, ngươi đã trở thành bộ dạng như nào rồi?
- Ngươi dám nói đại ca là lưu manh, lão tử giết ngươi!
Hạ Hầu Anh thả người tiến lên, vung mộc bổng mang theo tiếng gió rít đánh tới Thẩm Thực Kỳ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thẩm Thực Kỳ hừ lạnh một tiếng, đang định động thủ, chợt một bóng người bên cạnh xuất hiện ra trước, một quyền đón đỡ mộc bổng kia. Thẩm Thực Kỳ còn chưa nhìn thấy rõ gì thì đã nghe "Bồng" một tiếng, mộc bổng to bằng cánh tay trẻ con ở trong tay Hạ Hầu Anh đã bị một quyền của người kia đánh gãy đôi.
Một đoạn mộc bổng bay ra xa. Hạ Hầu Anh cảm thấy cánh tay tê dại, một gậy đánh xuống như va phải kim thiết, người này là ai?
Lưu Khám mỉm cười, ngăn ở trước Thẩm Thực Kỳ. Tuy rằng hắn quen biết Thẩm Thực Kỳ không lâu lắm, nhưng Lưu Khám đặc biệt yêu thích người này, lại thấy y ra mặt vì bằng hữu, làm hắn rất tán thưởng hành vi nghĩa khí đó. Hơn nữa, Hạ Hầu Anh mở miệng là lão tử, ngậm miệng là giết người, vô cùng kiêu ngạo làm Lưu Khám cực kỳ căm ghét.
- Giết người chỉ là đầu chĩa xuống đất thôi, các ngươi đánh hắn trở thành như này rồi, thì dù hắn có sai, cũng đã bị nghiêm phạt. Làm gì cũng phải chừa cho người ta con đường sống, hà tất phải tất đuổi tận giết tuyệt. Ta thấy chuyện này nên chấm dứt tại đây, coi như nể mặt mũi Kỳ ca, thế nào?
Hạ Hầu Anh ban đầu thì kinh hoảng, sau đó thì là sự phẫn nộ không gì sánh được.
Từ lúc gã quen biết đại ca thì không cho phép kẻ nào nói hỗn láo với đại ca. Hôm nay không nhưng không lấy lại được công đạo cho đại ca, trái lại còn bị một kẻ làm cho mất mặt. Hạ Hầu Anh thẹn quá thành giận:
- Ngươi là ai? Sao đám quản chuyện của ta? Ngày hôm nay lão tử phải giết cả ngươi!
Tại thời đại này, một lời bất hòa, cầm kiếm giết người là chuyện rất bình thường. Hạ Hầu Anh bị Lưu Khám chặt đứt mộc bổng, liền quát to:
- Mấy kẻ các ngươi, đánh cho ta, một người cũng không tha!
Hầu như ngay lúc Hạ Hầu Anh xuất thủ, đồng bọn của gã cùng đồng thời rút kiếm ra, nghiến răng nghiến lợi đánh về phía Lưu Khám.
- A Khám, cẩn thận.
Thẩm Thực Kỳ sợ hãi la lên, lại không ngờ rằng hành vi không biết chừng mực này của Hạ Hầu Anh đã chọc giận Lưu Khám.
Ngươi đã như vậy, thì đừng trách ta không khách khí. Thân thể này hắn còn chưa hoàn toàn khống chế, nhưng dựa vào ưu thế to lớn của thân thể này, hơn nữa nhiều năm hắn khổ luyện thuật vận lộn, nên Lưu Khám chẳng sợ đám lưu manh này. Hắn giẫm chận tại chỗ bay lên trời, cất bước di chuyển, tránh qua tên cầm thanh kiếm trong tay, bay lên không trung một chân hung hãn đá vào đầu đối phương.
Một cú đá này của Lưu Khám mang theo sức nặng bốn năm trăm cân. Tên kia bị đá trúng ngã lăn trên mặt đất, thân thể co giật, nhìn là biết dữ nhiều lành ít. Hạ Hầu anh lúc này vừa mới cất bước, mắt thấy đồng bọn bị Lưu Khám không biết dùng chiêu số quái quỷ gì đánh cho sống chết chẳng rõ, không khỏi lại càng hoảng sợ.
Du côn lưu manh đánh nhau, dựa vào là dũng khí. Thấy Lưu Khám lập uy, một kích này làm tất cả mọi người há hốc mồm mắt trợn trừng.
- Ta đã nể mặt ngươi, mà gươi lại không muốn, vậy ta ta đây cũng sẽ không khách khí. Ai dám động thủ lần nữa, sẽ giống như hắn thôi.
Lưu Khám quát to, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười nữa, thay vào đó là sự lãnh khốc tàn nhẫn, song quyền nắm chặt, nhìn đám người Hạ Hầu Anh, khí thế như sắp đại khai sát giới.
Đám người Hạ Hầu Anh đứng yên ngây dại.
- Dừng tay, tất cả đều dừng tay!
Ngay giây phút mành chuông treo sợi tóc, từ một góc đường cái có một người thở hổn hển chạy tới, chớp mắt đã vọt vào trong đoàn người. Có thể nhận ra người này rất có uy tín, nên vừa mới xuất hiện làm đám người Hạ Hầu Anh vừa mới đang la hét đòi giết người thì lập tức cả đám ngậm miệng lại, lui ra sau nhường ra một lối đi. Người đó thở phì phò đi tới, đợi khi thấy rõ cục diện ở đây thì trong mắt toát lên thần thái kinh dị.
Y cao bảy thước tám tấc, ở hậu thế chính là 1m80, tuổi trên dưới hai mươi lăm, lông mày rậm mắt to, mặc y phục như nông dân nhưng cử chỉ lại toát lên phong độ người trí thức.
Người này nhìn lướt qua Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ, lại nhìn một đám Hạ Hầu Anh cúi gằm xuống như chuột nhìn thấy mèo.
- A Kỳ, xảy ra chuyện gì?
Người kia không hỏi Hạ Hầu Anh mà hỏi thẳng Thẩm Thực Kỳ. Điều này làm cho Lưu Khám không khỏi thấy kỳ lạ. Mà đám Hạ Hầu Anh vừa rồi còn kiêu ngạo giờ thì chẳng kẻ nào dám mở miệng nữa là sao?
Lẽ nào, đây là Lưu Bang?
Không giống...tướng mạo người này cũng không kém, hơn nữa cũng rất khôn khéo, nhưng lại có chút nhu nhược, không đảm đương nổi chữ "Bang" kia. Lưu Khám tốt xấu gì cũng là người từng trải, cuộc sống phong phú, đương nhiên có thể nhìn ra ngay, trong lòng không khỏi suy đoán thân phận của người này.
Tựa như Thẩm Thực Kỳ cũng rất tôn trọng người này, nghe đối phương hỏi vậy, dìu người thanh niên bị truy sát lên, hơi cúi người trước người kia.
- Thì ra là tiên sinh tới rồi.
Thẩm Thực Kỳ nói;
- Sự việc phát sinh thế nào ta cũng không rõ lắm. Hôm nay ta cũng tiểu huynh đệ đi uống rượu, lúc quay về thì vừa lúc gặp a Anh dẫn người đuổi theo truy sát Vô Thương, nhìn bộ dạng là rõ ràng muốn đẩy Vô Thương vào chỗ chết. Ta đứng ra ngăn cản, a Anh không những không nghe, còn nói năng gàn bướng, kêu gào đòi giết cả ta nữa. Nếu không có huynh đệ nhà ta thì chỉ sợ ta đã bị hắn đánh chết rồi.
Ánh mắt người kia phát lạnh, quay người nhìn sang Hạ Hầu Anh:
- A Anh, A Kỳ nói có đúng không?
Hạ Hầu Anh thưa dạ gật đầu, nhưng vẫn lớn tiếng:
- Tiên sinh, cũng không phải ta gây chuyện thị phi, thật sự là Tào Vô Thương người này quá đáng, lúc nãy trong tửu quán của Võ Ảo, chúng ta vốn đang nói chuyện vui vẻ, hắn lại chửi bới đại ca ta. Cả đời Hạ Hầu Anh ta ngoại trừ phụ mẫu ra thì kính trọng nhất là đại ca. Ai nhục mạ đại ca ta, chính là nhục mạ Hạ Hầu Anh ta, ta thề không tha cho kẻ đó.
- Câm miệng!
Hàn ý trong mắt người kia càng sâu, tiến lên tát vào mặt Hạ Hầu Anh:
- Có phải ngươi muốn Lưu Quý chết không có chỗ chôn không?
- A?
- Ta mới từ Phong Ấn trở về, Lưu Quý chính vì sợ ngươi gây sự bên ngoài, cho nên bảo ta nói cho ngươi biết, trước khi hắn quay về thì nên ngoan ngoãn một chút đi. Còn các ngươi nữa, đừng có huênh hoang khắp nơi, đi gây thị phi gì nữa. Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi an phận cho ta, nghe hiểu chưa?
Hai chữ "Lưu Quý" này dường như vô cùng có ma lực, đám người Hạ Hầu Anh như là nghe thần dụ, cùng đồng loạt đáp:
- Xin tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định nghe theo phân phó của đại ca.
- Nên làm gì thì đi làm đi. Hai ngày này, tại huyện Bái sẽ có chuyện lớn phát sinh đấy.
- A!
Tiếng "A" là một loại phương thức biểu đạt của đất Sở, ý tứ không khác với câu "đã biết" ở hậu thế. Người Sở đáp "A" người Quan Đông đáp "Vâng"; lão Tần Quan Trung thì kêu "Ồ". Ý tứ cũng không khác nhau, nhưng tại thời điểm và thời gian khác nhau thì ý tứ biểu đạt sẽ khác nhau.
Lưu Khám thấy đám Hạ Hầu Anh xám xịt đi rồi thì vô cùng kinh ngạc quan sát người vừa tới.
Thẩm Thực Kỳ vội giới thiệu:
- A Khám, ta giới thiệu với ngươi, vị này chính là tiên sinh có học vấn cao nhất tại huyện Bái chúng ta, Tiêu tiên sinh.
- Tại hạ Tiêu Hà!
Người kia hơi cúi người thi lễ.
Không ngờ cái tên này làm Lưu Khám giật mình hoảng sợ.
"Tiêu Hà? Là một trong tam kiệt đầu Hán ư?"
Lưu Khám hiểu lịch sử thời kỳ đầu Hán không sâu sắc, nhưng cũng biết nhân vật là Tiêu Hà này. Lúc Lưu Bang nhất thống thiên hạ, từng nói một câu lưu truyền thiên cổ: "Kế hoạch lập trong màn trướng, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm thì ta không bằng Tử Phòng; Trấn quốc gia, trấn an bách tính, cung cấp quân nhu, quân lương thì ta không bằng Tiêu Hà; Chỉ huy trăm vạn đại quân, chiến tất thắng, công tất khắc, ta không bằng Hàn Tín. Cả ba người này, đều là nhân trung hào kiệt..."
Tử Phòng chính là Lưu Hầu Trương Lương. Mà Tiêu Hà trước mặt chẳng lẽ là vị Tiêu Hà "Trấn quốc gia, trấn an bách tính, cung cấp quân nhu, quân lương" hay sao?
Câu chuyện xưa "Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới ánh trăng" ai ai cũng biết. Lưu Khám thậm chí còn cho rằng, Lưu Bang có thể giành được thiên hạ là vì có Tiêu Hà đứng đầu tam kiệt này.
Hay quá, thật không ngờ khi đến thời đại này thì lại gặp được nhân vật lợi hại như thế.
Lúc Tiêu Hà chào Lưu Khám, nhìn thanh niên ngất xỉu trong lòng Thẩm Thực Kỳ, nhíu mày nói:
- A Anh thật sự ra tay không nhẹ. A Kỳ, tình hình Vô Thương có sao không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
- Không đáng lo ngại, chỉ bị thương ngoài da thôi. Như vậy đi, trước tiên cứ để y ngụ tại nhà ta mấy ngày, đợi thương thế chuyển biến tốt đẹp thì hẵng đưa về. Bằng không, Tào Lão chắc chắn sẽ lo lắng....lão già rồi rồi, không chịu nổi đả kích đâu. Chỉ là lại làm phiền tiên sinh khổ cực đi một chuyến thôi.
Tiêu Hà gật đầu:
- Vậy trước tiên đưa hắn đến nhà ngươi đi, lát nữa ta sẽ đến nhà Tào Lão gia.
- Được ạ!
Thẩm Thực Kỳ định đỡ thanh niên kia lên lưng, nhưng Tào Vô Thương thể trọng rất nặng, rõ ràng làm y có chút khó khăn. Lưu Khám tiến lên nhận thanh niên từ trong tay Thẩm Thực Kỳ, cho lên lưng mình. Ánh mắt Tiêu Hà sáng lên, khen:
- A Khám thật sự là khỏe.
- Tiên sinh, ngày hôm nay nếu như không phải nhờ có A Khám, thật sự là nguy hiểm. Ngươi biết không, một quyền của A Khám đã đánh gãy binh khí của a Anh đấy. Tên Trần Hạ kia cũng lợi hại, nhưng cũng không hề tiếp được một chiêu của A Khám. Ta đoán chừng tiểu tử kia sẽ không cử động được trong nửa ngày ý chứ?
Nửa ngày? Lưu Khám cười lạnh, chỉ một cú đá kia của mình ít nhất làm đối phương phải hôn mê vài ngày. Nếu như hắn khống chế được hoàn toàn thân thể này, thì cú đá kia đã lấy tính mạng của gã đó rồi. Có lẽ không chết, nhưng nằm trên giường một hai ngày là chắc chắn.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Theo ta thấy, địa phương này sợ rằng ngoài Đồ Tử ra, không ai có thể đánh thắng được a Khám đâu.
Tiêu Hà càng thêm kinh ngạc, liên tục gật đầu:
- Anh hùng xuất thiếu niên, a Khám thật là có bản lĩnh, tương lai nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh, rất có tiền đồ.
Lưu Khám được hai người này khen ngợi thì mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời sao.
- Kỳ ca, người này là ai vậy?
- Ồ, hắn tên là Tào Vô Thương, là con một của Tào Đình Trưởng. Tào Đình Trưởng chính là người quản lý địa phương này, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp lão. Tào lão là một người hiền lành, chưa bao giờ đắc tội ai. Vô Thương này tính tình khá kiên cường, cho nên dễ bị ức hiếp.
- Ồ...vậy Đồ Tử là ai?
Ngày hôm nay Lưu Khám không chỉ một lần nghe người ta nhắc tới cái tên "Đồ Tử" này, không khỏi có chút hiếu kỳ. Tiêu Hà giành đáp:
- Đồ Tử cũng là một vị hảo hán, võ nghệ cao cường. Hắn vốn tên là Phàn Khoái, tổ truyền là giết cẩu, rất có danh tiếng. Nhưng hôm nay hắn lại xảy ra chút chuyện cho nên không ở trong thành. Nhưng mấy ngày nữa nhất định sẽ quay về.
- Tiên sinh, nghe nói Đồ Tử hắn...
Tiêu Hà cười cười:
- Không có gì cả, chỉ là thương tích nhỏ thôi. Ngươi cũng không cần phải biết, thể cốt của Đồ Tử rất tốt, vài ngày là lại khỏe ngay.
Thẩm Thực Kỳ "ồ" một tiếng, nhưng Lưu Khám lại thấy y có vẻ có chút thất vọng.
Lẽ nào nói Thẩm Thực Kỳ và Phàn Khoái...Từ đã, Phàn Khoái ư? Như lời Tiêu Hà nói, đó là một hảo hán thật sự mà.
Bất giác, ba người về đến nhà Thẩm Thực Kỳ. Phụ thân của Thẩm Thực Kỳ là một ông lão gầy gò, nhìn như chẳng có sức lực, tựa như rất quen với việc Thẩm Thực Kỳ dẫn người về nhà, nên chỉ chào hỏi Tiêu Hà một câu rồi lui về phòng của mình.
Thím Khám đang ở trước cửa hiên giặt quần áo, thấy lưng Lưu Khám đầy vết máu của Tào Vô Thương thì sợ hãi hét lên một tiếng.
- A Khám, con và người ta đánh nhau sao?
Trên đường về nhà, Lưu Khám đã nghĩ ra đối sách.
Tiêu Hà vội đứng ra:
- Thẩm thẩm, xin đừng trách a Khám, hôm nay nếu như không có hắn, thì tính mạng của a Kỳ và Vô Thương đã nguy hiểm rồi.
Thím Khám kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Hà:
- Các hạ là...
Thẩm Thực Kỳ đáp:
- Vị này chính là Tiêu tiên sinh, là người học vấn cao nhất trong thị trấn chúng ta.
- A, là Tiêu tiên sinh!
Nếu như lúc trước thím Khám còn trừng mắt lạnh lùng, thì lúc này lại tỏ vẻ tôn kính. Từ xưa đến nay người có học vấn luôn luôn được người khác tôn trọng. Trước đây, "Sĩ" luôn luôn đứng đầu. Tuy rằng vài chục năm trở lại, "Sĩ" đã không còn được đề cao như vậy nữa nhưng trong lòng tiểu dân phố phường, người hiểu biết chữ nghĩa, có học vấn vẫn luôn được tôn trọng nhất. Cho nên, sắc mặt thím Khám lập tức không còn lạnh lùng nữa.
- Thẩm Thẩm, người bị thương là công tử của Tào Đình trưởng. Ta đi an trí cho hắn trước đã, lát sẽ quay lại chào hỏi thím sau.
- A, không cần, không cần.
Thái độ thím Khám như rất sợ hãi, Đình trưởng không phải là người đơn giản chút nào. Huống chi, tương lai mẹ con bà còn phải tìm nơi ở lâu dài, có thể tạo quan hệ tốt với Đình trưởng thì rất có lợi.
Thời kỳ Tần Hán, các nơi tuy có quan lại, nhưng chỉnh thể mà nói, khác với quan lại ở hậu thế. Quan lại hậu thế hầu hết là triều đình bổ nhiệm, mà thời kỳ này, cái gọi là quan lại thật ra là gia thần được phong hầu các nơi. Nói trắng ra, cái gọi là quan, cũng không có chức quyền gì. Mà thật sự có quyền quản lý, lại do các nơi đề cử ra, là người đức cao trọng vọng, tỷ như chức quan Đình trưởng này, không thuộc quản lý triều đình, nhưng lại rất có quyền thế ở địa phương.
Thím Khám vội căn dặn Lưu Khám:
- A Khám, con cũng đi theo đi, xem có giúp được gì không thì giúp.
Lưu Khám vâng dạ, cõng Tào Vô Thương đi vào một sương phòng. Nhà Thẩm Thực Kỳ nếu đã mở khách điếm thì đương nhiên luôn có phòng trống. Đặt Tào Vô Thương lên giường rồi, Thẩm Thực Kỳ không đi tìm lang trung mà đích thân kiểm tra cho Tào Vô Thương.
Tiêu Hà nói;
- Tổ tiên ba đời nhà A Kỳ làm nghề y, tới đời phụ thân y thì lại có chút chán ghét, nên mở khách điếm. Nhưng y thuật của A Kỳ là giỏi nhất ở trong trấn này. Chỉ là tính tình hắn hơi cổ quái một chút, tính cách thì lại ham tiền, cho nên không ai thích đến mời hắn chữa bệnh. Hạ Hầu Anh kia, nếu không có tổ phụ của A Kỳ chữa trị cho thì sợ là sớm đã chết rồi. Chỉ không ngờ...
Trong lời nói của Tiêu Hà có ý trách cứ đối với Thẩm Thực Kỳ, mà cũng tỏ ý bất mãn đối với Hạ Hầu Anh. Lưu Khám cũng hiểu chút y thuật, nhưng nếu Thẩm Thực Kỳ đã ra tay rồi thì hắn càng nhàn nhã nên chỉ đứng ở bên quan sát. Huống chi, trong lòng hắn vẫn còn một nỗi băn khoăn, cần phải thỉnh giáo Tiêu Hà. Suy nghĩ một chút, hắn khẽ hỏi:
- Tiêu tiên sinh, Khám có một câu hỏi, muốn thỉnh giáo tiên sinh.
Tiêu Hà cười nói;
- Cứ nói đừng ngại.
- Lúc trước, Tiêu tiên sinh nói huyện Bái sẽ phát sinh một chuyện lớn...
- Ô, ta cũng mới hai ngày trước nghe người ta nói thế. Tuy rằng chưa xác định nhưng ta nghĩ chuyện này không giả đâu.
Lưu Khám hỏi:
- Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Hà do dự một chút, thấy Thẩm Thực Kỳ cũng đang nhìn mình, vì vậy trả lời:
- Ta nghe người ta nói, Tần Vương không phong quốc nữa.
- A?
Thẩm Thực Kỳ quay lại nhìn Tiêu Hà:
- Không phong quốc? Không phong quốc thì làm sao bây giờ?
- Nghe nói, Tần vương tiếp nhận kiến nghị của Lý Tư, chuẩn bị thiết lập lại quận huyện, đem các nơi phân chia quận huyện, sau đó Tần vương thống nhất quản lý.
Thẩm Thực Kỳ không khỏi càng thêm nghi hoặc, không kìm được hỏi:
- Thiết lập quận huyện?
- Ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nơi này của chúng ta tựa như thuộc quận Tứ Thủy. Quận thủ mà Tần Vương cắt cử đang trên đường tới đây. Hơn nữa ta nghe nói, Tần Vương chuẩn bị tuần thú Quan Đông, hình như sẽ đi qua nơi này, mà quân đội đóng trú các nơi sẽ thanh trừ đạo phỉ, chuẩn bị đón Tần Vương đông thú. Cho nên ta mới bảo bọn A Anh an phận một chút, nếu lúc này gây họa, chắc chắn quan phủ sẽ xử trí.
Thẩm Thực Kỳ không khỏi chau mày lại.
Chế độ quận huyện từ năm đầu Chiến quốc đã thực hành rồi, hầu như ngoại trừ Tề quốc ra thì các quốc gia sớm đã thành lập quận huyện. Thế nhưng, từ cổ chí kim, mọi người đã quen với chế độ phong quốc cổ xưa, hôm nay có xuất hiện phương pháp làm việc mới, thì vẫn không thể nào thích ứng được.
Tương ứng, đã không còn chế độ phong quốc, thực hành quận huyện, tập quán sinh hoạt của mọi người cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Hiện nay sáu nước đã được bình định, Tần Vương bắt đầu gióng trống khua chiêng tiến hành cải chế. Lưu Khám biết, chế độ trung ương tập quyền này sẽ là thủy triều của lịch sử. Thế nhưng quan niệm của Thẩm Thực Kỳ và Tiêu Hà đối với chế độ mới này sợ là không dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Lưu Khám khoanh tay lại, tựa vào tường, lâm vào trầm tư. Nhưng hắn lại không hề biết rằng, Thầm Thực Kỳ đang nghi hoặc nhìn hắn. Lát sau, trên mặt Thẩm Thực lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Lúc muộn, Tiêu Hà cáo từ ra về. Trước khi đi còn đặc biệt đến chào từ biệt thím Khám, điều này cũng là cho ấn tượng của bà đối với Tiêu Hà tăng lên vài phần, nên đối với Thẩm Thực Kỳ cũng thấy thuận mắt hơn. Nhưng điều này cũng không làm cho Lưu Khám tránh khỏi bị trách cứ một trận. Mẫu tử ngồi trong nhà, đều trầm tư không nói gì, đèn dầu thắp sáng cũng đã yếu dần đi, vì để tiết kiệm một chút, thím Khám chỉ dùng một bấc đèn. Ngọn lửa như hạt đậu, vụt sáng vụt tối, làm trong phòng sơ sài rất tối.
- Mẫu thân!
Lưu Khám đột nhiên mở miệng:
- Mẹ có biết chữ không?
Thím Khám ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, chợt nở nụ cười kiêu ngạo, gật đầu nói;
- Có biết một chút.
- Vậy Tần văn thì sao?
- Cái gì?
Lưu Khám nói:
- Là con nói, mẹ có biết Tần văn không?
Thím Khám nhíu mày, không hiểu hỏi:
- A Khám, vì sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?
- Mẫu thân, con muốn học chữ.
Thím Khám đang may vá, nghe Lưu Khám nói vậy, tay run lên, kim lập tức đâm vào tay bà, nhỏ ra giọt máu nhỏ.
- Mẫu thân, mẹ không sao chứ.
Thím Khám cho tay lên miệng, mút hai cái. Không hề nghi ngờ, câu nói kia của Lưu KHám làm bà kinh hãi. Bà vui vẻ, đồng thời cũng mang theo sự kinh ngạc, hỏi:
- A Khám, hôm nay con làm sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn học chữ? Trước đây mẹ muốn dạy con học, con vẫn không thích đó thôi.
"Vậy là chủ nhân của thân thể này là một kẻ mù chữ. Vậy thì dễ rồi, chỉ cần gạt một chút là sẽ không có phiền phức gì."
Lưu Khám vội vàng nghĩ ra một cơ, ngồi bên cạnh thím Khám.
- Mẹ, hôm nay con quen biết Tiêu tiên sinh, mới biết được tầm quan trọng của chữ viết. Tiêu tiên sinh cũng khuyên con nên học hành, không nên làm mãng phu dốt đặc cán mai. Hài nhi nghe Tiêu tiên sinh nói vậy, nghĩ rất có lý. Cho nên mới nói với mẹ, là con muốn học chữ.
Lưu Khám không biết chữ sao? Đương nhiên là biết chữ rồi! Nhưng vấn đề là, hắn biết chữ là văn tự thời hậu thế, mà văn tự này lại rất khác biệt với thời đại này. Nói trắng ra, hắn mới là kẻ mù chữ.
Thím Khám tựa như rất vui mừng, dùng ánh mắt hiền lành nhìn Lưu Khám, lẩm bẩm:
- Con ta trưởng thành, hiểu chuyện rồi! Nhưng vì sao còn lại muốn học Tần văn?
- Việc này...
Lưu Khám nhanh trí, đơn giản đem nguyên nhân đổ lên đầu Tiêu Hà:
- Mẹ, Tiêu tiên sinh nói với con, Tần vương thống nhất thiên hạ, sợ là sẽ không theo chế độ cổ nữa, nhất là chế độ phong quốc. Tiêu tiên sinh nói, nếu như không còn chế độ phong quốc, vậy thì Tần vương nhất định sẽ hủy bỏ chữ viết các quốc gia, nhất thống sử dụng Tần văn. Hài nhi thấy, nếu nói như vậy, thì con học Tần văn sẽ rất có tác dụng. Cho dù là chữ viết không thống nhất, hài như vẫn họcTần văn trước, rồi học chữ viết khác, cũng không sao, đúng không mẹ?
- Dốt đặc cán mai? Dốt đặc cán mai là ý gì?
- Hả?
Lưu Hám lập tức có phản ứng, thành ngữ Dốt đặc cán mai, sợ là chưa xuất hiện ở thời đại này. Hắn vội vã giải thích:
- Dốt đặc cán mai là ý một chữ cũng không biết ạ. Có lẽ là câu cửa miệng của Tiêu Tiên sinh, người bình thường chưa từng nghe nói đến.
- Ồ!
Thím Khám liên tục gật đầu:
- Tiêu tiên sinh quả nhiên thị một người có kiến thức. Mẹ biết Tần văn cũng không nhiều, nhưng dạy con biết chữ hẳn là đủ rồi. Nhưng con học chữ mẹ không phản đối, võ nghệ cũng không được lơ là đấy. Mặc kệ thế nào, đó là căn bản của bảo mệnh!
- Hài nhi đã biết!
Lưu Khám đáp lời, ánh mắt lại vô ý nhìn thoáng qua túi da màu đen ở góc nhà. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết bên trong túi da rốt cuộc là có vật gì, nhưng trực giác của hắn cho thấy, hẳn là binh khí.
Là binh khí gì mà có thể khiến mẫu thân coi trọng như thế? Một tấc cùng không rời. Thím Khám tựa như cũng nhận ra tâm sự của Lưu Khám, lập tức mỉm cười:
- A Khám, mẹ cũng biết, còn vẫn muốn luyện tập Diêu kỳ thuật, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc...Cha con nói, khi nào kiến thức cơ bản của Diêu Kỳ thuật con luyện thành rồi, thì mới có thể “Diêu kỳ”. Hơn nữa, tuổi con còn nhỏ, tuy nói là có thiên phú, nhưng muốn lay động Diêu kỳ thì vẫn còn chưa đủ. Năm xưa cha con dùng thời gian hai mươi năm còn chưa luyện thành được Diêu kỳ thuật, nhưng dựa vào bộ pháp Diêu kỳ cũng đã không phải lo ăn uống cả đời rồi.
A Khám, nếu như con thật sự muốn “Diêu kỳ” vậy thì mẹ dạy con kiến thức cơ bản của “Diêu kỳ”, đợi một thời gian nữa thì mẹ sẽ giao nó cho con.
Đầu Lưu Khám ngập đầy nước, nhưng không dám biểu lộ kẽ hở gì. Diêu kỳ là gì vậy? Nó gọi là Xích kỳ sao? Trong mười tám binh khí đương thời, tựa như chưa từng nghe nói tới binh khí này, rốt cuộc nó là như nào nhỉ? Hơn nữa, hắn có biết gì về kiến thức cơ bản Diêu kỳ đâu. Chí ít thân thể này không lưu giữ lại cho hắn chút thông tin gì về Diêu kỳ.
Đang khổ não, thì thím Khám lấy ra một da lông cũng không biết là của động vật gì, nhìn có vẻ niên đại rất lâu rồi, giao cho hắn.
- A Khám, đây là võ nghệ gia truyền của mẹ, không được truyền ra ngoài. Năm xưa khi cha con ở rể đã được nhận. Xích kỳ thư này là của ông, giờ cha con đã mất, mẹ giao Xích kỳ thư này cho con bảo quản. Trước tiên hãy học kiến thức cơ bản đã, những cái khác bàn sau.
Lưu Khám vâng một tiếng, nhận lấy Xích kỳ thư trong tay thím Khám.
Võ lâm bí tịch sao? Vốn tưởng rằng tình tiết này chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp, nào ngờ lại phát sinh trên người mình, thật sự là ly kỳ. Nhưng ngẫm lại, ngay cả chuyện di hồn mà cũng có thể xuất hiện, vậy thì bí tịch võ lâm...không phải là không chấp nhận được.
- Ngày mai, chúng ta đi tìm Đình trưởng, giải quyết vấn đề hộ tịch, sau đó tìm mua một khối đất, một căn nhà để ở. Tuy rằng con đã đổi được rất nhiều tệ Tần, nhưng nghĩ mua một nhà ở cũng đủ. Dù sao cũng không nên ở mãi đây.
Lưu Khám nghe vậy nôn nóng;
- Mẹ, đừng vội mua đất.
- Vì sao? Hôm nay chẳng phải con đi thăm dò hoàn cảnh rồi sao?
Tròng mắt Lưu Khám đảo tròn, lập tức tìm lý do thoái thác:
- Mẹ à, là như này...Vừa rồi Tiêu tiên sinh nói với con, đừng vội an trí gia nghiệp. Dù sao hiện tại thế cục đang dao động chưa rõ ràng, mạo muội trí gia nghiệp, nói không chừng còn có thể gây ra phiền toái. Ý Tiêu tiên sinh là chúng ta cứ làm hộ tịch trước, chuyện an trí gia nghiệp thì đợi thế cục ổn định hãy tính sau cũng không muộn.
Lời nói này nếu như Lưu Khám nói là do Thẩm Thực Kỳ nói, sợ là không có tác dụng. Nhưng nếu như bảo do Tiêu Hà nói, hiệu quả lại khác hẳn. Quan niệm của mọi người đa số là ấn tượng ban đầu sâu sắc, ấn tượng của thím Khám với Tiêu Hà không tệ, nên nghe Lưu Khám nói vậy thì liên tục gật đầu:
- Nếu Tiêu tiên sinh nói như vậy, vậy thì nhất định hắn có lý của hắn...Ừm, Tiêu tiên sinh không tệ, trầm ổn, có học vấn...A Khám, sau này con cần phải theo hắn nhiều hơn.
- Hài nhi nhớ kỹ!
Lưu Khám thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đi an trí gia nghiệp mới thật sự là có chuyện đấy. Đã có bia đỡ là Tiêu Hà, thì cứ lợi dụng một chút vậy.
- Mẹ, Tiêu tiên sinh còn nói, trước khi chúng ta đặt mua sản nghiệp, thì nên bố trí chỗ ở trước. Thẩm Thực đại ca và Tiêu tiên sinh là bằng hữu, nói rằng chúng ta cứ ở lại đây, sẽ không tính tiền đâu. Nếu như mẹ thấy không thích hợp, con sẽ trả cho huynh ấy một chút tiền công, như vậy là ổn thỏa.
Thím Khám trầm tư một chút:
- Như vậy cũng tốt, mẹ cũng có thể giúp họ giặt quần áo, chúng ta không nên dựa vào họ mãi.
- Mẹ nói rất phải ạ!
- Được rồi cũng không còn sớm nữa, ngủ đi.
Lưu Khám vâng lời, trải chăn nệm, hầu hạ mẫu thân ngủ, sau đó cũng trải chăn nệm cho mình, lên giường ngủ.
Ngày hôm nay nhận được rất nhiều tin tức tới, cần phải từ từ tiêu hóa một chút.
Lưu Khám ngã vào giường, nghĩ đến chuyện gặp phải trong ngày, bất giác ngủ say!
Một đêm bình yên!
Sáng sớm Lưu Khám theo thói quen trời chưa sáng đã thức dậy, thấy mẫu thân còn đang ngủ, liền thu dọn nệm giường, lặng lẽ ra ngoài.
Đã vào hạ, trời cũng bắt đầu sáng sớm. Không khí buổi sáng vô cùng mới mẻ, hương vị trong viện tràn ngập mùi hoa hòe, làm cho tin thần con người thoáng cái trở nên nhẹ nhàng thư thái.
Hắn đánh một bài Thái cực quyền, hoạt động thân thể, sau đó theo cơ sở quyền pháp của Thái quyền, luyện tập, bó cổ tay, kén quyền, án nhĩ, phong kín lại...Từ mười hai thức cơ sở này đến ba mươi thức mẫu tử quyền, đến hai mươi tư thức Cổ thái Quyền. Thời gian trôi qua, Lưu Khám cảm thấy sự khống chế của mình đối với thân thể này cùng lúc càng thuần thục. Tuy rằng điều kiện không cho phép nên không thể mở rộng huấn luyện như kiếp trước được. Nhưng luyện quyền pháp này xong thì trời đã sáng choang. Toàn thân Lưu Khám mồ hôi nhễ nhại, giống như được vớt từ dưới nước lên. Thở ra một luồng khí dài, hắn thu thế lại.
Lúc này, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương xuất hiện ở trong sân. Thấy cơ thể tráng kiện của Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ có chút ao ước nói:
- A Khám, cơ thể thật là vạm vỡ, chẳng trách lợi hại như vậy.
Lưu Khám cười cười khoác áo vào.
- Lưu huynh đệ, hôm qua được ngươi rút dao tương trợ, bằng không ta đã mất mạng rồi.
Tào Vô Thương tiến lên hành lễ với Lưu Khám.
Lưu Khám vội hoàn lễ, cười nói:
- Tào đại ca không nên khách khí. Gặp tình huống này, ta nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Hai người nói năng khách khí một hồi, nhưng Thẩm Thực Kỳ đứng bên cạnh lại không kiên nhẫn:
- Hai kẻ các ngươi đúng thật là. Nếu Vô Thương đã thành ý, không bằng ngày hôm nay mời chúng ta đi uống rượu đi.
Tào Vô Thương nói:
- Cái này đơn giản, nhưng hôm nay chúng ta không đi Võ Cơ uống rượu, hôm qua không may, gặp phải đám gia hỏa kia. Hôm nay chúng ta đi Vương cơ uống rượu, không say không về.
Hay thật, sáng sớm đã đi uống rượu rồi!
Nhưng Lưu Khám thật đúng là không chịu nổi mùi vị của rượu giống như nước đái ngựa kia, liền vội vã nói:
- Ngày hôm nay sợ là không được. Ta còn phải có việc đi theo mẫu thân, sau đó còn phải cùng mẫu thân đi gặp Đình trưởng để đăng ký hộ tịch. Kỳ ca, mẹ con ta chưa có chỗ ở, còn phải làm phiền huynh mấy ngày nữa rồi.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Không vấn đề. Về phần hộ tịch, ngươi không nên tự mình đi, tối nay Vô Thương về nhà sẽ nói với Tào lão gia một tiếng, trực tiếp báo bị là được rồi. Ngươi là ân nhân cứu mạng của Vô THương, nói vậy chắc hắn cũng không từ chối đâu...Vô Thương, ngươi nói phải không?
Tào Vô Thương gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
Ba người nói chuyện một chút, Thẩm Thực Kỳ kéo Tào Vô Thương ra cửa. Mặt trời chiếu vào cửa hiên, Lưu Khám giúp mẫu thân thu dọn phòng, lại đi bái kiến phụ mẫu của thẩm Thực Kỳ một chút.
Thẩm Thực lão gia cũng không nói gì thêm, chỉ bảo thím Khám giúp mình lo liệu nhà bếp một chút. Việc như này đưng nhiên Lưu Khám không giúp gì được. Sau khi giúp mẹ bổ một đống củi, hắn bị thím Khám đuổi ra khỏi nhà bếp. Một mình ngồi ở trên hiên cửa, hắn lấy Xích kỳ thư ra, chuẩn bị nghiên cứu một chút võ lâm bí tịch trong truyền thuyết này, nhưng đúng lúc này bên ngoài cửa viện trong tiếng bước chân vọng đến.
- A Khám, nhanh ra ngoài đi, ta và tỷ tỷ đến thăm huynh nè.
Còn chưa dứt lời, hai thiếu nữ đã đi vào sân. Lưu Khám ngẩng lên, đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt nở nụ cười khổ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Người ở huyện Bái này Lưu Khám quen biết không nhiều, mà nữ nhân hắn biết thì lại càng ít,chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ mẫu thân ra thì người mà Lưu Khám gặp một lần cũng chỉ có Vương Cơ ở tửu quán, thì cũng chỉ có hai vị thiên kim tiểu thư của Lữ gia mà thôi. Nhưng nói thật lòng, Lưu Khám không muốn gặp nhất chính là hai vị tiểu thư này.
Nguyên nhân ư, cũng vô cùng đơn giản: Lữ Trĩ quá thông minh, quá tinh ranh, tâm tư cực kỳ kín đáo, hơn nữa lại rất thân quen với Lưu Khám trước đây. Tuy rằng ở chung với Lữ Trí mấy ngày, nhưng Lưu Khám có thể cảm nhận được, Lữ Trí hiện nay vẫn chưa bộc lộ phong thái của vị Lữ Hậu trong lịch sử kia, nhưng biểu hiện ra ngoài đã chứng tỏ là một cô gái cực kỳ khôn khéo, mạnh mẽ. Với tình hình hiện nay của Lữ gia mà nói, Lữ Công rõ ràng là đã khá già rồi, rất nhiều việc không thể tự mình giải quyết được, nên chắc chắn không thể nào cóhí phách như lời thím Khám nói. Mà Lữ Trĩ, ở một mức độ nào đó, đã bắt đầu chấp chưởng sự vụ của Lữ gia, đồng thời xử lý lại rất rõ ràng đâu vào đấy.
Ở chung với một nữ nhân nổi tiếng như thế, lại là một nữ nhân nổi tiếng cực kỳ thông minh, thì cho dù Lữ Trĩ chỉ là một thiếu nữ nhưng Lưu Khám cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Nhưng nếu tỷ muội Lữ gia đã tới, hắn cũng không thể tỏ ra quá mức lạnh nhạt.
Lữ Tu là một cô gái nhỏ hồn nhiên ngây thơ không hiểu sự đáng sợ hiểm ác và nguy hiểm của thế sự, lúc nhìn thấy Lưu Khám thì chạy nhanh tới như con chim sơn ca nhỏ bé. Không đợi Lữ Trĩ mở miệng, Lữ Tu đã xông đến, gõ vào đầu Lưu Khám.
- Khám thối, sao không tới tìm chúng ta chơi?
Lưu Khám cười, tay xoa đầu Lữ Tu. Lữ Tu chỉ cao tới cổ Lưu Khám, tay đặt lên cảm giác thật dễ chịu. Dù sao kiếp trước đã sống ba bốn mươi năm trong mắt Lưu Khám, Lưu Tu chỉ là một cô bé mà thôi.
- Làm gì mà vò tóc ta vậy...Người ta hôm nay vừa chải đầu xong đấy, hunh xem, huynh xem, làm rối loạn rồi đây này, đáng ghét!
Lữ Tu nói xong trốn "ma chưởng" từ Lưu Khám, miệng lầm bầm đầy mất hứng.
Lưu Khám nói:
- A Tu nhà chúng ta bất kể thế nào nhìn cũng đẹp hết.
- Thật sao?
Lữ Tu vui mừng ngẩng lên, trên mặt toát lên vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, nhưng lại lập tức nói:
- Nhưng không đẹp bằng tỷ tỷ.
Lữ Trĩ đứng bên cạnh liền ôm Lữ Tu:
- Chờ thêm hai năm, a Tu nhất định đẹp hơn tỷ tỷ.
Lữ Tu cười lộ ra lúm đồng tiền, Lữ Trĩ mới mỉm cười gật đầu với Lưu Khám:
- A Khám, ta nghe nói đệ và thẩm thẩm ở đây nên đến thăm đệ. Sao vẫn còn chưa an trí gia nghiệp? Có phải là thiếu tiền không? Nếu đúng vậy thì đệ cứ nói cho chúng ta biết.
Lưu Khám vội vã lắc đầu:
- Không phải, không phải. . .
Lúc này, Khám phu nhân nghe tiếng đi ra, vẻ mặt tươi cười xán lạn. Nhận ra được là bà rất yêu thích tỷ muội Lữ gia.
Lữ Trĩ vấn an Khám phu nhân. Lữ Tu nghe nói Khám phu nhân làm cơm, lập tức hưng phấn.
- Thẩm thẩm làm cơm rất ngon, những người trong nhà không bằng tí nào.
- Thật sao? Vậy trưa nay ở lại đây, thẩm thẩm nấu cơm cho hai cô nương ăn.
- Hay quá!
Lữ Tu vỗ tay vui vẻ, đi theo Khám phu nhân, nói là muốn vào bếp học nấu ăn, về phần mục đích chính, trong lòng mọi người đều rõ ràng, để Lữ Trĩ ở lại. Thấy Khám phu nhân và Lữ Tu đi rồi, nàng dùng ánh mắt trong trẻo như thu thủy nhìn Lưu Khám, đột nhiên nở nụ cười. Lưu Khám cảm thấy không được tự nhiên, ngồi ở hiên cửa, vân vê ngón tay. Hắn cảm thấy căng thẳng, ngồi bên cạnh nữ cường nhân tương lai, thật sự là có một cảm giác căng thẳng khó hiểu.
- A Khám, ta nghe nói đệ đã đem đổi tất cả số tiền có trong người thành tiền Tần rồi đúng không?
- Hả?
Lưu Khám nghe vậy ngẩn ra, nghĩ thầm: "Hôm qua mới đổi, sao hôm nay lại truyền tới tai Lữu Trĩ rồi nhỉ? Là ai lắm lời vậy chứ?"
Lữ Trĩ tựa như nhìn thấu tâm tư Lưu Khá, cười giải thích:
- Hì hì, chắc đệ không biết rồi. Ngày hôm nay hơn phân nửa dân ở đây đều đã biết chuyện này, hơn nữa tất cả mọi người nói đệ làm một việc cực ngốc, còn có người Sở nói sẽ không bán hàng hóa cho đệ nữa.
- Vì sao?
Lưu Khám nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Đệ đổi thành tiền Tần, có bán hay không bán hàng cho đệ, thì có quan hệ gì?
- Chẳng lẽ đệ không biết?
Lữ Trĩ nói:
- Huyện Bái có rất nhiều người Sở, họ hận Lão Tần nhân thấu xương. Đệ mới đến, lại đổi tiền Tần nhiều như vậy, những người đó ngoại trừ nói đệ ngốc ra, thì còn nghĩ lòng đệ hướng về Tần quốc, cho nên đương nhiên là có địch ý đối với đệ rồi. Hơn nữa, nhìn hình thức của đệ..hifhi, sức lực chẳng khác gì Lão Tần Nhân cả, những người đó lại càng cảm thấy khó chịu.
Lưu Khám không cảm thấy gì cả, chỉ cho rằng những người đó là ăn no nhiều chuyện, không gì đáng lo nghĩ. Chỉ là đổi tiền Tần thôi mà, sao tâm lại hướng về Tần quốc được chứ? Mà vóc dáng thân hình có cao hơn, cường tráng hơn, lẽ nào lại là Lão Tần nhân được?
Lữ Trĩ thấy Lưu Khám không nói lời nào, khuyên giải:
- Nhưng đệ cũng không cần nôn nóng, đoán chừng những người kia cũng chỉ tức giận nhất thời mà thôi, qua một thời gian nữa thì sẽ không có gì. Nói các khác, đệ có thể tìm người hỗ trợ...Người ở đây hiếp đáp người mới, nhưng cũng không phải là người xấu đâu.
Khóe miệng Lưu Khám nhếch lên:
- Đệ không nóng nảy, ai ngốc ai khôn, sau này còn chưa biết đâu.
Lời vừa ra khỏi miệng, Lưu Khám đã cảm thấy không ổn rồi. Hắn vô cùng sợ hãi, sợ Lữ Trĩ bởi vì câu nói này mà sẽ sinh lòng nghi ngờ. Quả nhiên Lữ Trĩ kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt sáng sửa vụt hiện lên tia nghi hoặc.
- A Khám, đệ biết không? - Lữ Trĩ dùng thanh âm trầm thấp nói:
- Từ lúc đệ tỉnh lại, thì cứ như là thay đổi thành một người khác vậy. Có đôi khi ta thực sự hoài nghi, đệ có đúng là A Khám nói năng cộc lốc kia không...Nhưng như vậy cũng tốt, thông minh một chút cũng là một chuyện tốt.
Lưu Khám có thể nghe ra trong lời nói của Lữ Trĩ ẩn chứa sự thân thiết vô cùng. Trong lòng hắn ấm áp, rất tự nhiên cầm tay Lữ Trĩ:
- A Trĩ, cảm tạ tỷ đã quan tâm.
Bàn tay hắn thật ấm áp, lại mềm như ngọc, cảm giác vô cùng thoải mái, mặt Lữ Trĩ đỏ lên, nhưng nàng không rút tay về, mà cứ để mặc Lưu Khám nắm lấy.
- A Khám, nếu như gặp phải trắc trở gì, nhất định phải nói cho ta biết. Mặc kệ đệ có thay đổi như nào, thì trước sau vẫn là a Khám trong lòng ta.
Nói xong, Lữ Trĩ vươn tay chọc vào trán Lưu Khám.
***
Huyện Tương (Nay là An Huy Tuy Khê Trương Tập), đất đai rất hoang liêu, cằn cỗi. Thế nhưng tại một nơi hoang liêu này lại sinh ra một đại nhân vật rất tài giỏi, chính là Hạo Thủ Lý Nhĩ cuối thời Xuân Thu. Đất đai ở đây vốn thuộc về Sở, nhưng sau khi Sở quốc diệt vong, lại biến thành nơi thuộc cai quản của quận Tứ Thủy.
Vương Bí suất lĩnh quân Tần, đang tung hoành ngang dọc trên đất Tề Lỗ. Nước Tề tuy rằng đã diệt vong, nhưng phản loạn khắp nới thì vẫn không hề ngừng lại.
Từ góc độ phân loạn của Tề quốc mà nói, huyện Tương lại cực kỳ bình ổn. Quận Thủ mới nhậm chức quận Tứ Thủy Đồ Tuy vốn là một tướng quân trong đại quân của Vương Bí, người Nghĩa Cừ, có khí khái đặc biệt dũng mãnh nhanh nhẹn của lão Tần Nhân, vóc người không cao to lắm nhưng lại vô cùng tráng kiện. Đặc biệt cái cổ của y nhỏ vững chắc, cho nên trong quân Tần, có biệt hiệu là Hạng Đồ, ý nói, người này thích nhất là chém cổ người khác. Mặt đen nhánh, râu quai nón cứng như cương châm, lúc này, vị tướng quân thích chém cổ người này đang đứng thẳng tắp. Dưới bậc thang, một gã tướng lĩnh trẻ tuổi đang quỳ một gối xuống.
- Nhâm Hiêu phụng mệnh Vương Thượng đến đây báo danh, khấu kiến Đồ tướng quân.
Tuy rằng đảm nhiệm Quận Thủ nhưng Đồ Tuy vẫn thích người khác gọi y là tướng quân. Y là một quân nhân, hơn nữa vĩnh viễn là một quân nhân.
Trong mắt rất nhiều người, Đồ Tuy là người nghiêm khắc, nói năng thận trọng. Nhưng nhìn thanh niên dưới bậc thang kia, thì người có biệt hiệu tàn nhẫn là Đồ Tuy cũng nở nụ cười:
- Nhâm Hiêu, mau đứng lên đi, trên đường cực khổ rồi.
Nhâm Hiêu ngẩng đầu, trong mắt sáng rực:
- Nguyện hiệu lực cho Vương Thượng, dù chết cũng cam lòng, sao nói là khổ cực chứ?
- Tốt!
Đồ Tuy tán thưởng:
- Không hổ là duệ sĩ xuất ra từ Thiết Ưng. Không sai, cống hiến vì Vương Thượng, chết cũng thấy quang vinh!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin