09-06-2008, 12:04 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 11
BỘ DA VẼ
Thư sinh há» Vương, quê ở Thái Nguyên,má»™t hôm Ä‘i sá»›m, gặp má»™t ngưá»i con gái ôm bá»c quần áo, bôn ba má»™t mình, chân bước ra dáng khó nhá»c Vương vá»™i Ä‘i vượt lên, nhìn kỹ thì ra má»™t cô gái tuổi chừng đôi tám, nhan sắc tuyệt vá»i. Bụng yêu thÃch lắm, liá»n há»i:
- Sao mới sớm hôm mà đã đi lẻ loi một mình thế?
Cô gái đáp:
- Là khách qua đưá»ng, hiểu sao được ná»—i lo buồn cá»§a ngưá»i khác. Há»i nhau là m gì cho mệt?
Chà ng há»i lại:
- Nà ng có ná»—i buồn lo gì váºy? Nắu có thể gắng giúp được, tôi sẽ không từ.
Cô gái ủ dột đáp:
- Bố mẹ tham tiá»n, bán thiếp cho má»™t nhà già u sang. Ngưá»i vợ cả rất hay ghen, sá»›m chiá»u đánh mắng nhục nhã, không thể chịu nổi nên phải trốn Ä‘i.
Há»i:
- Ãi đâu bây giá»?
Ãáp:
- Ngưá»i đã Ä‘i trốn, lại có nÆ¡i nà o định trước được?
Chà ng nói:
- Tệ xá không xa, xin má»i nà ng quá bước lại đó.
Cô gái mừng lắm, theo chà ng. Chà ng mang há»™ bá»c quần áo, đưa nà ng vá» cùng.
Cô gái thấy nhà không có ngưá»i bèn há»i:
- Tại sao chà ng không có ngưá»i nhà ?
Chà ng đáp:
- Ãây chỉ là thư trai thôi.
Cô gái nói:
- NÆ¡i nà y tốt lắm. Chà ng như có bụng thương mà cứu sống thiếp thì xin bà máºt, chá»› để lá»t ra ngoà i.
Chà ng bằng lòng. Liá»n cùng nà ng chung chạ. Dấu diếm trong buồng kÃn, qua mấy ngà y cÅ©ng không ai hay.
Chà ng nói hé vá»›i vợ. Vợ há» Trần, ngá» rằng đó là nà ng hầu vợ bé cá»§a nhà đại gia nà o, khuyên chồng để cho cô ta Ä‘i. Chà ng không nghe. Tình cá» má»™t hôm Ä‘i qua chợ, gặp má»™t đạo sÄ©, nhìn chà ng kinh ngạc, há»i có gặp ai lạ không.
Chà ng đáp:
- Không.
Ãạo sÄ© nói:
- Ngưá»i anh đầy tà khÃ, sao lại nói là không?
Chà ng lại cố chối. Ãạo sÄ© liá»n bá» Ä‘i và nói:
- Mê muá»™i thay! Ãá»i vẫn có kẻ sắp chết đến nÆ¡i mà còn chưa tỉnh!
Chà ng thấy lá»i nói lạ nên cÅ©ng hÆ¡i ngá» ngưá»i con gái, nhưng lại nghÄ© cô gái đẹp sá» sá» ra đấy, sao đến ná»—i là yêu quái được; cho đạo sÄ© là kẻ mượn tiếng yểm tà để lấy miếng ăợc;
Má»™t lát sau vỠđến nhà há»c. Cổng trong đóng chặt, không thể và o được, trong bụng đã ngá» có sá»± gì, liá»n trèo qua chá»— tưá»ng lở mà và o, thì cá»a buồng cÅ©ng đóng. Chà ng rón rén đến trước cá»a số nhìn, thấy má»™t con quá»· nanh ác, mặt xanh lét, răng chÆ¡m chởm như răng cưa, Ä‘ang giãi má»™t tấm da ngưá»i lên trên giưá»ng, lấy bút mà u vẽ lên trên. Vẽ xong, ném bút, nhấc tấm da như thể nâng tấm áo, khoát lên ngưá»i, láºp tức hoá ra má»™t cô gái.
Trông thấy tình trạng đó, chà ng sợ quá, bò rạp trên mặt đất mà lẻn ra. Vá»™i Ä‘i tìm đạo sÄ© thì đã không biết là đi đâu. Tìm kiếm khắp nÆ¡i, má»›i gặp ngoà i đồng, liá»n quỳ xuống xin cứu mạng. Ãạo sÄ© nói:
- Sẽ xin trừ giúp. Con quá»· đó cÅ©ng khốn khổ lắm má»›i tìm được ngưá»i thay nó, ta cÅ©ng không nỡ hại tÃnh mạng nó.
Liá»n lấy chiếc phất trần đưa cho chà ng, dặn treo á» cá»a buồng ngá»§. Lúc sắp Ä‘i, hẹn gặp lại ở miá»…u Thanh Ãế.
Chà ng trở vá» không dám tá»›i nhà há»c, đà nh ngá»§ ở buồng vợ, treo phất trần lên. Và o khoảng canh má»™t, nghe ngoà i cá»a có tiếng lách cách, tá»± mình không dám dáºy nhòm, phải bảo vợ nhòm xem. Chỉ thấy cô gái Ä‘i đến, nhìn lên phất trần không dám bước nữa; đứng đó mà nghiến răng, má»™t lúc lâu má»›i Ä‘i. Lát sau lại đến mắng rằng:
- Ãạo sÄ© chỉ doạ ta nhưng đâu có được! Chẳng lẽ miếng ăn đã đến miệng lại nhả ra sao?
Liá»n lấy phất trần bẻ nát, rồi phá cá»a buồng ngá»§ bước và o, nhảy lên giưá»ng cá»§a chà ng, xé bụng chà ng, moi lấy quả tim rồi Ä‘i.
Vợ chà ng kêu thét lên. Con hầu và o soi đèn thì chà ng đã chết, trên khoang bụng máu me bê bết. Trần thị rất sợ, chỉ khóc, không dám kêu. Hôm sau nà ng cho em chồng là chà ng Hai chạy Ä‘i nói vá»›i đạo sÄ©. Ãạo sÄ© tức giáºn nói:
- Ta đã thương tình, ngỠđâu con quái nà y lại dám to gan đến thế!
Láºp tức theo ngưá»i em chà ng vá» thì cô gái đã biến mất.
Bà n ngẩng đầu, nhìn bốn phÃa nói:
- May nó trốn chưa xa.
Lại há»i:
- PhÃa Nam là nhà ai?
Chà ng Hai đáp:
- Ãó là nhà cá»§a tiểu sinh.
Ãạo sÄ© nói:
- Hiện nó ở nhà anh.
Chà ng Hai ngạc nhiên, cho rằng không có. Ãạo sÄ© há»i:
- Có ngưá»i lạ nà o má»›i đến không?
Chà ng Hai đáp:
- Tôi đến miá»…u Thanh Ãế, quả thá»±c không biết, để vá» nhà há»i xem.
Ãi má»™t lát, trở vá» nói:
- Quả có tháºt, sáng nay có má»™t mụ già đến, xin là m mướn cho nhà tôi, vợ tôi giữ lại, mụ vẫn còn đó.
Ãạo sÄ© nói:
- ChÃnh là nó đấy.
Liá»n cùng Ä‘i sang, cầm kiếm gá»— đứng ở giữa sân thét:
- Yêu nghiệt, Ä‘á»n ta phất trần đạy!.
Mụ già ở trong nhà hốt hoảng, tái mặt, ra cá»a toan chạy. Ãạo sÄ© Ä‘uổi theo đâm mụ, mụ ta ngã xuống, tấm da ngưá»i tuá»™t ra, hoá thà nh má»™t con quá»· dữ, nằm kêu rống lên như lợn. Ãạo sÄ© lấy kiếm gá»— chém, bêu đầu lên; thân nó biến thà nh đám khói dà y đặc, xoáy tròn trên mặt đất, thà nh má»™t đám dà y. Ãạo sÄ© lấy ra má»™t cái hồ lô mở nút để và o giữa đám khói, kêu vù vù như mồm hút hÆ¡i, má»™t lát khói hết, đạo sÄ© nút hồ lô lại, bá» và o đãy. Má»i ngưá»i nhìn tấm da, lông mà y, con mắt, chân tay không thiếu gì cả. Ãạo sÄ© cuá»™n lại, tiếng kêu như cuá»™n trục tranh, cÅ©ng bá» và o trong đãy, rồi từ biệt toan Ä‘i. Trần thị đón vái trước cá»a, khóc xin là m phép hồi sinh cho chồng. Ãạo sÄ© từ chối, không thể là m được. Trần thị cà ng thảm thiết, quỳ rạp trên đất không dáºy. Ãạo sÄ© nghÄ© ngợi rồi nói:
- Phép thuáºt cá»§a ta còn nông cạn, thá»±c không thể là m ngươi chết sống lại được. Ta trá» giúp má»™t ngưá»i, may ra có thể là m Ä‘iá»u đó. Ãến cầu xin tất là có kết quả.
Há»i ngưá»i nà o? Ãáp:
- Trong chợ có má»™t ngưá»i Ä‘iên, thưá»ng nằm trên đống phân, thỠđến mà kêu xin vá»›i ông ta xem. Nhưng dù có buông tuồng là m nhục phu nhân, phu nhân cÅ©ng chá»› có tức giáºn.
Chà ng Hai cÅ©ng đã biết ngưá»i Ä‘iên đó, bèn từ biệt đạo sÄ©, rồi cùng chị dâu Ä‘i tìm. Thấy ngưá»i ăn mà y rồi dại ca hát trên đưá»ng, mÅ©i dãi lòng thòng, bẩn thỉu quá không thể gần được. Trần thị lết đầu gối đến trước mặt. Ngưá»i ăn mà y cưá»i, nói:
- Ngưá»i đẹp yêu ta chăng?
Trần thị kể nguyên do, thì lại cưá»i lá»›n, nói:
- Ai cũng là chồng được cả, là m sống lại là m gì?
Trần thị cố kêu van. Bà n nói:
- Kỳ thay, ngưá»i chết mà lại nhá» ta là m sống lại được; ta là Diêm Vương hay sao?
Tức giáºn lấy gáºy đánh Trần thị. Trần thị nhẫn nhục cố chịu Ä‘au. Ngưá»i trong chợ dần dần đổ đến xem cháºt như bức tưá»ng. Ngưá»i ăn mà y khạc Ä‘á»m ra đầy bà n tay, đưa tá»›i trước Trần thị nói: Ä‚n Ä‘i! Trần thị đỠbừng mặt, có vẻ ái ngại. Lại nghÄ© đến lá»i đạo sÄ© dặn liá»n cố liá»u nuốt.
Thấy bãi Ä‘á»m trong cổ há»ng, cứng như túm lông, cố nuốt thì nghèn nghẹn mà trôi xuống, rồi dừng lại ở quãng ngá»±c. Ngưá»i hà nh khất cưá»i lá»›n nói:
- Ngưá»i đẹp quả yêu ta thay!
Liá»n đứng dáºy Ä‘i, chẳng ngoảnh lại nữa. Bước theo sau, thấy và o trong miá»…u. Cố Ä‘uổi kịp để kêu nà i nữa, thì không biết đã Ä‘i đâu mất. Tìm trước, tìm sau không thấy tăm hÆ¡i đâu cả, vừa thẹn vừa giáºn mà trở vá». Ãã thương chồng chết thảm, lại hối vì ná»—i nhục ăn bãi Ä‘á»m, nà ng ôm mặt ngồi khóc, chỉ muốn chết ngay. ÃÆ°Æ¡ng toan gạt máu liệm thây chồng, ngưá»i nhà cứ đứng nhìn, không ai dám đến gần; Trần thị ôm lấy thây chồng, nhặt má»› ruá»™t, vừa xếp lại vừa khóc. Khóc đắn lúc khản cả tiếng, bá»—ng buồn nôn, thấy cái váºt kết trong ngá»±c trôi tuá»™t ra, chưa kịp quay đầu lại, nó đã rÆ¡i và o trong ngá»±c ngưá»i chết.
Kinh hãi nhìn kỹ thì ra đó là quả tim ngưá»i, vẫn Ä‘ang nhảy thon thót trong ngá»±c, hÆ¡i nóng bốc lên như khói. Lấy là m lạ, vá»™i đưa hai tay khép bụng chồng lại, hết sức giữ chặt lấy, hÆ¡i ná»›i tay thì khà nóng từ khoang bụng lại toả ra; má»›i xé lụa vá»™i buá»™c chặt lại. Sá» tay và o thây chồng, dần dần ấm lại, bà n lấy chăn đắp lên. Ná»a đêm mở ra xem, thấy mÅ©i có hÆ¡i thở. Ãến sáng thì sống lại hẳn. Chồng kể lại: Hoảng hốt như nằm mÆ¡, chỉ thấy bụng còn Ä‘au lâm râm. Xem chá»— bị xé rách, thấy đóng vẩy to bằng đồng tiá»n, sau dần dần khá»i.
Tà i sản của Adamsmith
Chữ ký của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:55 AM .
09-06-2008, 12:07 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 12
XẢO NÆ¯Æ NG
Miá»n Quảng Ãông có thân hà o há» Phố, tuổi ngoại sáu mươi, sinh má»™t trai tên là Liêm, rất thông tuệ, nhưng chẳng may bị trá»i hoạn, mưá»i bảy tuổi mà dương váºt chỉ nhá» như con tằm. Xa gần biết chuyện, không má»™t nhà con gái nà o dám hứa gả. Tá»± nghÄ© pháºn mình dòng dõi đã tuyệt, ngà y đêm lo lắng không biết là m thế nà o.
Liêm theo thầy há»c táºp, má»™t hôm nhân thầy Ä‘i vắng, ngoà i cá»a có gánh xiếc khỉ, bèn bá» há»c Ä‘i xem. Ãến chừng Ä‘oán thầy sắp vỠđắn nÆ¡i, sợ hãi, bá» trốn luôn. Rá»i nhà được mấy dặm, trông thấy má»™t nà ng áo trắng dắt má»™t con hầu nhá» Ä‘ang Ä‘i ở phÃa trước. Má»™t lần cô gái quay đầu lại, thì ra khuôn mặt diá»…m lệ Ãt ai sánh được. Gót sen bước có vẻ cháºm rãi, Liêm vá»™i Ä‘i vượt lên. Cô gái quay sang nói vá»›i con hầu:
- Thá» há»i chà ng xem có phải định đến kẻ Quỳnh không?
Con hầu bà n gá»i chà ng há»i. Liêm há»i lại rằng có việc gì. Cô gái đáp:
- Và thá» có Ä‘i Quỳnh thì có phong thư, phiá»n chà ng tiện đưá»ng đưa giúp vá» nhà há»™. Mẹ già tôi ở nhà cÅ©ng là ngưá»i hiếu khách.
Liêm lúc ra Ä‘i vốn cÅ©ng chưa định Ä‘i đâu. NghÄ© rằng lênh đênh hồ hải má»™t chuên cÅ©ng hay, bà n nháºn lá»i. Cô gái liá»n rút lá thư đưa con hầu, con hầu trao lại cho chà ng. Há»i há» tên quê quán ngưá»i nháºn thì nà ng đáêášên
- HỠHoa, ở là ng gái Tần, cách thà nh Bắc chừng ba bốn dặm.
Chà ng bà n đáp thuyá»n mà đi. Ãến được thà nh Bắc đất Quỳnh Châu và o lúc trá»i đã chiá»u tối. Há»i thăm thôn gái há» Tần thì chẳng má»™t ai biết cả. Ãà nh nhắm hướng Bắc mà đi, được chừng bốn năm dặm thì trăng sao đã hiện lên nhấp nháy, cá» dại thÆ¡m lừng trải dà i má» cả mắt, chốn đồng không chẳng có lấy má»™t quán trá» nà o; tình cảnh tháºt khốn quẫn. Nhìn thấy má»™t ngôi má»™ bên đưá»ng, nghÄ© muốn nằm nghỉ quách bên ngôi má»™ đó, nhưng lại khiếp sợ hổ lang. Bèn ôm cây trèo lên, ngồi chồm chá»—m trên ngá»n cao. Nghe tiếng thông reo xà o xạc, côn trùng tá»· tê, trong lòng thảng thốt, hối háºn như thiêu như đốt. Thốt nhiên nghe bên dưới có tiếng ngưá»i. Cúi đầu nhòm xuống, thì rà nh rà nh đã là má»™t nÆ¡i sân viện; má»™t cô gái xinh đẹp ngồi trên phiến đá, hai con hầu vấn tóc châm Ä‘uốc hoa đứng hầu hai bên. Ngưá»i đẹp quay đầu sang bên trái bảo:
- Ãêm nay trăng sáng sao thưa, gói trà cô Hoa vừa tặng có thể Ä‘em pha má»™t ấm uống thưởng thức đêm thanh được đấy.
Chà ng nghÄ© đây hẳn là ma quá»·, trong mình sởn cả gai ốc, nÃn hÆ¡i không dám thở. Chợt má»™t con hầu nhìn lên nói:
- Trên cây có ngưá»i.
Cô hãi kinh hãi đứng báºt dáºy kêu lên:
- Trẻ ranh lá»›n máºt ở đâu dám mò đến đây nhòm trá»™m ngưá»i khác!
Chà ng cả sợ, không còn chá»— nà o để trốn nữa, đà nh ôm cây tụt xuống, phục xuống đất xin tha thứ. Cô gái đến gần, đưa mắt nhìn qua má»™t lượt, chợt đổi giáºn là m vui, kéo chà ng dáºy cùnng ngồi. Chà ng liếc mắt ngó nà ng, thì tuổi khoảng mưá»i bảy mưá»i tám, vẻ ngưá»i xinh đẹp có má»™t. Nghe giá»ng nói cÅ©ng tiếng vùng nà y, nà ng há»i:
- Chà ng đi đâu đây?
Ãáp rằng:
- Có ngưá»i nhỠđưa giúp lá thư.
Nà ng nói:
- Ãồng hoang khối khách ăn đêm, ngá»§ giữa trá»i sương rất đáng ngại. Nắu chẳng hiá»m nhà tranh vách đất, xin má»i và o nghỉ tạm.
Nói rồi đưa chà ng và o nhà . Trong nhà chỉ có má»™t chiếc giưá»ng, nà ng sai con hầu sắp hai tấm chăn lên đấy. Chà ng tá»± thẹn thân hình khiếm khuyết, xin nằm ở dưới đất. Nà ng cưá»i đáp:
- Khách quý đến nhà , con gái đâu dám thất lễ, đòi nằm cao hơn khách
Chà ng không biết tÃnh sao đà nh phải nằm chung má»™t giưá»ng, nhưng trong lòng hoang mang lo lắng, không dám tá»± tiện co duá»—i. Chẳng bao lâu, cô gái luồn bà n tay nhá» nhắn qua lá»›p chăn, cấu nhẹ và o đùi chà ng. Chà ng vá» ngá»§, như không biết gì. Lại má»™t chốc nữa, nà ng mở chăn ra chui hẳn sang, lay chà ng, chà ng vẫn nằm im không động. Nà ng thuáºn tay lần xuống thám thÃnh chá»— kÃn, bá»—ng ngừng ngay lại, dáng buồn thiu, rồi thiểu não láºt chăn trở dáºy; giây lát nghe có tiếng khóc. Chà ng bà ng hoà ng cả ngưá»i, không biết chui và o đâu cho hết thẹn, lại giáºn trá»i kia sao nỡ bắt ngưá»i ta phải khuyết táºt. Cô gái gá»i con hầu thắp đèn lên. Nhìn thấy mặt nà ng còn ngấn lệ, con hầu kinh ngạc có Ä‘iá»u gì buồn. Nà ng lắc đầu đáp:
- Ta tá»± thương pháºn mình bạc thôi!
Con hầu đứng trước giưá»ng, nhìn chằm chằm xuống mặt chà ng. Nà ng bảo:
- Hãy gá»i anh ta dáºy rồi bảo xéo Ä‘i!
Nghe mấy lá»i ấy chà ng bá»™i phần xấu hổ. Lại thêm lo Ä‘ang giữa đêm hôm, tối tăm mù mịt chẳng biết đâu mà đi. Giữa lúc còn dùng dằng chưa quyết Ä‘i má»™t ngưá»i đà n bà đẩy cá»a bước và o. Con hầu thưa:
- Cô Hoa đã vá».
Chà ng hé mắt nhìn trá»™m thì thấy bà nà y tuổi đã ngoại năm mươi, nhưng còn giữ được phong váºn. Thấy cô gái chưa ngá»§, bà liá»n há»i duyên cá»›. Nà ng chưa kịp đáp thì lại thấy trên giưá»ng có ngưá»i nằm, bèn há»i:
- Nằm cùng giưá»ng là ai đấy?
Con hầu trả lá»i thay:
- Lúc tối có má»™t chà ng trai trẻ đến đây xin ngá»§ nhá».
Bà liá»n cưá»i:
- Biết đâu Xảo Nương hôm nay vui vầy đuốc hoa cơ chứ!
Chợt thấy cô gái ngấn lệ chưa khô, bà kinh ngạc há»i:
- Ãêm hợp cẩn mà lại buồn bã khóc lóc không phải cách; chẳng lẽ chà ng rạ thô bạo lắm sao?
Nà ng không đáp, mặt cà ng thêm âu sầu. Bà ta định kéo vạt áo để nhìn rõ chà ng, vừa động đến áo thì phong thư rÆ¡i xuống giưá»ng. Nhặt lên xem bà bá»—ng sợ hãi nói:
- Chừng nét chữ của con gái tôi đây mà -
Mở ra Ä‘á»c, bà than lên má»™t tiếng chua xót. Cô gái há»i nguồn cÆ¡n thì bà đáp:
- Ãây là thư cá»§a con Ba báo tin nhà , nói rằng chà ng Ngô chồng nó đã mất, nó nay trÆ¡ trá»i không nÆ¡i nương tá»±a. Chưa biết tÃnh thế nà o.
Cô gái tiếp:
- Ban nãy anh ta nói là chuyển giúp lá thư cho ai đó, may mà tôi chưa đuổi đi.
Bà già gá»i chà ng dáºy, há»i rõ nguyên á»§y lá thư. Chà ng kể tình đầu. Bà bảo:
- Xa xôi là m phiá»n lặn lá»™i đưa thư, nay biết lấy gì báo đáp!
Lại ngắm kỹ chà ng rồi cưá»i, há»i:
- Vì sao lại là m trái Xảo Nươi
Chà ng đáp:
- Chẳng biết mình có tội gì.
Bà quay sang há»i cô gái. Nà ng than rằng:
- Chỉ thương cho thân mình, sống đã vớ phải anh chồng lại cái, chết cũng lại nhà đứa bị thiến mà ăn nằm. Vì thế mà tủi thôi.
Bà già quay lại nhìn chà ng nói:
- Thông minh linh lợi thế nà y, vốn là trống mà hoá ra lại là mái ư? Thôi thì khách nhà tôi, không thể là m phiá»n ngưá»i khác mãi thế được.
Nói rồi dẫn chà ng sang chái nhà phÃa Ãông, đưa tay sá» xuống khố mà khám nghiệm, rồi vừa cưá»i vừa nói:
- Chẳng trách nà o Xảo Nương khóc hết nước mắt cũng phải. Nhưng may vẫn còn chút cuống rễ. Còn có thể cố sức được.
Bèn khêu đèn, lục hết hòm rương, lấy ra một viên thuốc mà u đen trao cho chà ng, bảo nuốt ngay, lại dặn nhỠrằng đừng cỠđộng. Rồi đi ra.
Còn lại má»™t mình chà ng nằm nghÄ© ngợi, không biết thuốc chữa chứng bệnh gì. Chừng khoảng canh năm tỉnh dáºy, cảm thấy dưới rốn má»™t luồng hÆ¡i nóng xông thẳng và o chá»— kÃn, lại lùng như có váºt gì treo ở khoảng dưới háng. ÃÆ°a tay sá» thá», thì ra mình đã thà nh má»™t gã đà n ông hẳn hoi. Trong lòng mừng đến thảng thốt, giống như vị thượng quan thình lình được trao chÃn váºt báu.
Khi hừng đông lá» mỠở chấn song thì bà già trở lại, Ä‘em bánh má»›i hấp và o buồng cho chà ng, lại dặn hãy cứ ngồi yên, rồi khoá trái cá»a lại, ra ngoà i nói vá»›i Xảo Nương rằng:
- Anh chà ng vất vả mang thư đến đây, hãy giữ lại đấy, gá»i con Ba vá», cho nó kết nghÄ©a chị em. Vá»›i lại, cÅ©ng phải đóng cá»a để khá»i ngưá»i ta buồn chán.
Nói rồi ra cá»a mà đi.
Chà ng quẩn quanh mãi đâm buồn, thỉnh thoảng lại đến gần khe cá»a, y như con chim ngó trá»™m qua nan lồng. Trông xa thấy Xảo Nương cÅ©ng muốn gá»i lại báo rõ sá»± tình, nhưng e thẹn ngáºp ngừng nên lại thôi. Mãi đến tối mịt bà già má»›i dẫn con gái trở vá». Vừa đẩy cá»a đã lên tiếng:
- Ãể sầu muá»™n giết mất lang quân rồi! Con Ba hãy và o mà bái tạ Ä‘i!
Cô gái gặp trên đưá»ng mấy bữa trước rụt rè bước và o, ngước nhìn chà ng, e ấp vái chà o. Bà mẹ bảo há» gá»i nhau bằng anh em. Xảo Nương cưá»i:
- Gá»i là chị em gái cÅ©ng được.
Rồi cùng kéo nhau ra gian giữa, ngồi quay quẩn quanh mâm rượu. Uống được và i chén, Xảo Nương há»i đùa:
- Ngưá»i hoạn thấy sắc cÅ©ng động lòng chứ?
Chà ng đáp:
- Thì chân què vẫn nhớ đến già y; Mắt loà vẫn cứ loay hoay muốn nhìn mà !
Ai nấy cùng cưá»i rá»™. Xảo Nương lấy cá»› Tam Nương vừa Ä‘i đưá»ng mệt nhá»c, ép cô phải Ä‘i nghỉ. Bà mẹ quay sang Tam Nương, bảo cùng nằm chung vá»›i chà ng. Tam Nương xấu hổ mặt đỠbừng, không chịu Ä‘i. Bà mẹ bảo:
- Ãây là trượng phu mà cÅ©ng là cân quắc, còn có gì mà sợ?
Rồi giục hai ngưá»i và o buồng, lại dặn riêng chà ng:
- Trong thì là m rễ ngoà i cứ vỠlà m con ta cũng được.
Chà ng mừng rỡ, nắm cánh tay nà ng dắt lên giưá»ng. Như dao sắc má»›i mà i lần đầu Ä‘em thá», khoái trá thế nà o cÅ©ng có thể biết rõ. Trong lúc đầu gối tay ấp, há»i nà ng:
- Xảo Nương là ngưá»i như thế nà o?
Ãáp:
- Là ma đấy. Tà i sắc vô song nhưng số pháºn lại thưá»ng gáºp ghá»nh trắc trở. Lấy phải cáºu út nhà há» Mao, bị bệnh liệt dương, mưá»i tám tuổi đầu vẫn chẳng nên hồn. Vì thỠẩn ức không vÆ¡i được, ôm háºn mà chết.
Chà ng thất kinh, ngỠTam Nương cũng là ma. Nà ng nói:
- Nói tháºt vá»›i chà ng, thiếp chẳng phải ma mà là hồ. Xảo Nương sống lẻ loi không có đôi mà mẹ con thiếp lại không có nhà , nên mượn tạm căn nhà nà y ở nhá».
Chà ng rất ngạc nhiên. Nà ng nói:
- Ãừng ngại. Tuy là ma là hồ, nhưng không gây hoạ cho nhau đâu.
Từ đấy, hà ng ngà y há» thưá»ng cùng nhau chuyện trò, yến ẩm. Dẫu biết Xảo Nương chẳng phải là ngưá»i mà lòng chà ng vẫn quyắn luyến nhan sắc. Chỉ háºn má»™t ná»—i muốn được hiến cho nà ng mà không có dịp. Chà ng vốn là ngưá»i hoà nhã, lại giá»i yêu chiá»u pha trò, nên dần được Xảo Nương rất thươu
Má»™t hôm, mẹ con há» Hoa có việc Ä‘i vắng, lại đóng cá»a nhốt chà ng ở trong buồng. Chà ng tức bá»±c, loanh quanh trong nhà mãi rồi đứng cách lần cá»a gá»i Xảo Nương. Xảo Nương bảo con hầu Ä‘em chìa khoá ra thá», mấy lượt thì cá»a mở. Chà ng ghé tai xin gặp riêng. Xảo Nương bảo con hầu Ä‘i chá»— khác, chà ng liá»n kéo nà ng lên giưá»ng và nằm áp lại. Nà ng đùa cợt, đưa tay sá» phÃa xuống dưới rốn mà bảo:
- Ãến là tiếc! Chá»— nà y lại khuyắt mất rồi!
Nói chưa dứt lá»i thì tay đã chạm phải váºt gì, tà y má»™t nắm, hoảng hốt kêu lên:
- Sao trước lỠmỠcó thấy gì đâu mà nay đã lớn vổng lên nhanh thế?
Chà ng cưá»i đáp:
- Trước xấu hổ vì phải sắm vai khách nên nó rụt lại. Nay bị phỉ báng quá không chịu nổi, nên nó là m con ếch giáºn dữ đấy thôi!
Bèn cùng nhau giao hoan. Xong xuôi nà ng mới chợt nghĩ ra, tức tối nói:
- Thì ra nay má»›i biết đóng cá»a là có duyên cá»›. Hồi trước cả hai mẹ con lênh đênh không nÆ¡i nương náu, đã nhưá»ng nhà cho mà ở. Rồi Tam Nương theo há»c thêu thùa, cÅ©ng lại hết lòng bà y vẽ, không giấu giếm tà gì. Thế mà nay lại sinh lòng đố kỵ thế Ä‘ giấu
Chà ng phải lá»±a lá»i khuyên giải, lại lấy tình thá»±c mà nói, nhưng Xảo Như vẫn háºm há»±c mãi. Chà ng bảo:
- Giữ kÃn đấy nhé! Cô Hoa dặn tôi nghiêm lắm.
Nói chưa dứt lá»i thì Hoa Cô đã đẩy cá»a bước và o. Hai ngưá»i vá»™i và ng nhá»m dáºy. Hoa Cô trừng mắt há»i:
- Ai mở cá»a?
Xảo Nương cưá»i chặn lá»i, tá»± nháºn mình mở cá»a. Hoa Cô cà ng giáºn, quát mắng mãi không thôi. Xảo Nương vẫn cưá»i mỉa, đáp:
- Mẹ nà y má»›i tháºt ná»±c cưá»i chứ! Ãã là trượng phu mà cÅ©ng cân quắc thì còn là m được gì nữa?
Tam Nương thấy mẹ mình và Xảo Nương ra sức khÃch bác lẫn nhau, trong lòng không yên, bà n đứng ra can ngăn, cả hai má»›i đổi giáºn là m là nh. Xảo Nương lá»i lẽ dẫu gay gắt, nhưng xem từ đấy đã muốn nhún mình thá» Tam Nương là m chị. Chỉ hiá»m Hoa Cô ngà y đêm canh phòng ráo riết, nên đôi tình nhân không thể tá»± do thổ lá»™, chỉ biết đầu mà y cuối mắt đưa tình mà thô xem
Một hôm Hoa Cô bảo chà ng rằng:
- Cả hai chị em chúng nó Ä‘á»u đã hầu hạ anh. Nhưng nghÄ© lại, sống ở đây không phải là kế lâu dà i. Váºy anh nên vá» trình vá»›i cha mẹ để sá»›m tÃnh chuyện Ä‘Ãnh ước trăm năm thì hÆ¡n.
Liá»n đấy, bà sắm sá»a hà nh trang, giục chà ng lên đưá»ng. Hai cô gái nhìn chà ng, mặt mà y á»§ rÅ©, mà Xảo Nương cà ng như không chịu nổi, lệ ròng ròng như châu sa, không lúc nà o dứt. Hoa Cô ngăn há» lại rồi dẫn chà ng ra Ä‘i. Vừa ra khá»i cá»a thì lầu viện đã biến đâu mất, chỉ còn thấy má»™t ngôi má»™ hoang.
Hoa Cô tiá»…n chà ng lên táºn thuyá»n, nói:
- Sau khi anh Ä‘i, già nà y cÅ©ng sẽ dắt hai con gái đến trú ngụ ở quý ấp. Nếu không quên ước cÅ© thì xin đợi nhau trong đám vưá»n hoang nhà há» Lý để là m lá»… nghênh hô ngụ
Chà ng bà n trở vỠquê.
Bấy giá», ông già há» Phó đã tìm kiếm con trai hết cách. Ãang giữa lúc lòng lo như lá»a đốt thì bá»—ng thấy con vá», mừng rỡ ngoà i tưởng tượng. Chà ng kể lại vắn tắt đầu Ä‘uôi, nhân nói cả việc Ä‘Ãnh ước cá»§a há» Hoa. Cha bảo:
- Lá»i nói cá»§a yêu quái sao đủ để tin. Mà y sở dÄ© còn toà n mạng trở vá» cÅ©ng chỉ vì bị táºt nguyá»n chứ không thì đã chết rồi.
Chà ng đáp:
- Ãám đó tuy khác loà i nhưng tình cÅ©ng như ngưá»i; huống nữa, lại thông minh, xinh đẹp, có lấy là m vợ cÅ©ng chẳng sợ há» hà ng là ng xóm chê cưá»i.
Cha không nói gì, chỉ cưá»i nhạt. Chà ng bèn lui ra. Nhưng rồi vì ngứa nghá», không đà nh pháºn, bèn tư thông vá»›i con hầu. Dần dần giữa ban ngà y cÅ©ng công khai giở trò dâm dáºt, có muốn là m cho câu chuyện kinh động đến tai cha mẹ. Má»™t hôm, con hầu nhá» lén nhìn thấy, chạy Ä‘i báo vá»›i bà cụ. Bà cụ không tin, đến gần xem, bấy giá» má»›i đâm hoảng. Cho gá»i con hầu đến há»i, liá»n biết rõ sá»± tháºt. Mừng quá sức, gặp ai cÅ©ng nói toạc ra, để chứng tá» con mình không có táºt; rắp tÃnh chuyện hôn nhân vá»›i nhà thế gia. Chà ng nói riê muốn là š
- Không phải nhà hỠHoa thì không lấy đâu.
Mẹ nói:
- Trên Ä‘á»i thiếu gì gái đẹp, hà tất phải là quá»· vá»›i yêu.
Chà ng đáp:
- Con và không có Hoa Cô thì đâu biết mùi Ä‘á»i. Bá»™i bạc ngưá»i ta chẳng phải là điá»u hay.
Ông lão há» Phó nghe lá»i, cho má»™t ngưá»i tá»› trai và má»™t vú già đến nÆ¡i xem xét. Ra khá»i thà nh Ãông chừng bốn năm dặm thì tìm được thá»a vưá»n hoang nhà há» Lý. Nhác thấy má»™t là n khói bốc lên nghi ngút giữa má»™t khóm trúc bên bức tưá»ng thấp đã đổ nát, bà vú bà n xuống xe, rảo thẳng đến cá»a, thì bắt gặp mẹ con Ä‘ang lau ghế cá» nhà , như có chỠđợi. Bà vú vái chà o, thưa rõ lá»i chá»§ dặn. Nhìn thấy Tam Nương, bà há» L. Nhá há»
- Ãây chÃnh là vợ cá»§a tiểu chá»§ tôi sao? Tôi vừa thấy đã phải thương, không trách công tá» cứ mê mẩn như ngưá»i mất hồn.
Rồi há»i luôn đến cô chị. Hoa Cô than thở mà rằng:
- Ãó là con gái nuôi cá»§a tôi. Ba hôm trước cháu bá»—ng bị bạo bệnh, tạ thế mất rồi.
Nhân đó, Ä‘em rượu thịt ra thết đãi bà vú và ngưá»i tá»› trai. Bà vú trở vá» thuáºt rõ dung mạo, cá» chỉ cá»§a Tam Nương. Cả ông bà đá»u vui mừng. Sau cùng má»›i nói đến tin Xảo Nương mất. Chà ng nghe Ä‘au đớn muốn trà o nước mắt. Ãến đêm nghênh hôn, gặp mặt Hoa Cô, tá»± mình há»i lại. Hoa Cô đáp:
- Ãã đầu thai ở đất Bắc rồi.
Chà ng than thở giây lâu. Ãón Tam Nương vá» rồi mà rốt cuá»™c vẫn không dứt tình được vá»›i Xảo Nương. Há»… nghe có ngưá»i nà o ở kẻ Quỳnh má»›i đắn đếu cho gá»i đến há»i chuyện. Có ngưá»i cho biết dưới má»™ cô gái há» Tần đêm đêm vẫn nghe tiếng quá»· khóc. Chà ng ngá» có sá»± lạ, và o bảo vá»›i Tam Nương. Tam Nương trầm ngâm má»™t lúc lâu rồi khóc mà nói:
- Em phụ chị rồi!
Gạn há»i lại thì đáp rằng:
- Thú thá»±c lúc mẹ con thiếp ra Ä‘i, không nói cho chị ấy biết. Tiếng gà o oán đó chẳng phải cá»§a chị ấy thì còn ai nữa? Trước đã định bảo tháºt cho nhau, nhưng lại sợ phÆ¡i bà y tá»™i lá»—i cá»§a mẹ.
Chà ng nghe Ä‘oạn đổi buồn thà nh vui, láºp tức cho sắm sá»a xe cá»™, ngà y đêm vượt đưá»ng Ä‘i gấp; ruổi đến trước má»™ nà ng, gõ và o tấm má»™c chá»§ cắm ở má»™ mà gá»i to lên:
- Xảo Nương! Xảo Nương! Anh ở đây!
Giây lát thấy cô gái ẵm má»™t đứa trẻ từ trong mồ chui ra, Ä‘au đớn ngước đầu lên, mắt nhìn ai oán không dứt. Chà ng cÅ©ng ngáºm ngùi rÆ¡i lệ. Sá» và o đứa bé trong lòng há»i con ai. Xảo Nương đáp:
- Ãây là cái mầm oan nghiệt cá»§a chà ng để lại. Sinh được ba tháng rồi.
Chà ng nói:
- Trót nhầm nghe lá»i Cô Hoa khiến mẹ con phải chôn chặt mối há»n ở dưới lòng đất. Tá»™i tháºt không tha thứ được.
Rồi cùng nhau dắt dÃu lên xe, băng vá»i vượt biển mà vá». Ôm con và o trình mẹ. Mẹ nhìn thấy đứa bé mặt mÅ©i khôi ngô, thân thể khoẻ manh, không giống vá»›i loà i yêu ma, cà ng thêm mừng rỡ. Hai cô gái sống hoà thuáºn, thá» bố mẹ chồng rất có hiếu. Vá» sau, ông Phó bị bệnh, má»i thầy thuốc đến, Xảo Nương bảo:
- Bệnh không là m gì được nữa, vì hồn đã lìa khá»i xác.
Nà ng đôn đốc sắm đồ tang liệm, xong đâu đấy thì ông mất.
Ãứa bé lá»›n lên giống cha, phần thông tuệ còn trá»™i hÆ¡n. Mưá»i bốn tuổi đã và o há»c nhà phán.
Ông già cở Cao Bưu, hiệu Tá» Hà , từng là m khách đất Quảng,nghe được chuyện nà y.Chỉ có tên là ng xóm thì nhá»› không chÃnh xác, và chung cục câu chuyện ra sao cÅ©ng không được rõ.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:55 AM .
09-06-2008, 12:27 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 13
NGŨ THU NGUYỆT
Vương Ãỉnh, quê ở Tần Bưu, tá»± là Tiên Hồ, ngưá»i khảng khái, có sức khoẻ, giao du rá»™ng. Năm mưá»i tám tuổi, vợ vừa cưới đã chết. Chà ng thưá»ng Ä‘i chÆ¡i xa, hà ng năm không vá». Anh là Nại, danh sÄ© đất Giang Bắc, rất má»±c thương yêu em. Thưá»ng khuyên em không nên Ä‘i xa, muốn kén vợ cho. Chà ng không nghe, thuê thuyá»n đến Trấn Giang thăm bạn. Bạn Ä‘i vắng, nhân thuê má»™t gian gác nÆ¡i quán khách để trá». Nước sông gợn sóng, núi Kim SÆ¡n ở ngay trước mặt, bụng lấy là m thÃch lắm. Hôm sau ngưá»i bạn đến, má»i chà ng dá»n vá» nhà mình ở, chà ng từ chối không Ä‘i.
Ở già ná»a tháng, đêm nằm má»™ng thấy má»™t cô gái tuổi chừng mưá»i bốn mưá»i lăm, thuỳ mị tình tứ, lên giưá»ng giao hợp vá»›i mình. Tỉnh dáºy thì thấy mình di tinh. Chà ng hÆ¡i lấy là m lạ nhưng cÅ©ng cho là ngẫu nhiên. Ãến đêm lại nằm má»™ng thấy như thế, luôn ba bốn đêm, bụng rất kinh dị, không dám tắt đèn. Thân tuy nằm im trên giưá»ng mà bụng vẫn nÆ¡m ná»›p đỠphòng. Vừa chợp mắt, đã má»™ng thấy ngưá»i con gái lạ đến. Ãang ôm ấp bá»—ng giáºt mình tỉnh dáºy. Vá»™i mở mắt nhìn thì thấy má»™t cô gái như tiên vẫn Ä‘ang trong vòng tay mình. Nà ng thấy chà ng đã tỉnh, hÆ¡i có ý thẹn, sợ. Chà ng tuy biết không phải là ngưá»i, nhưng bụng lại rất thÃch, nên không căn vặn gì, lại cùng nà ng vần vÅ© cáºt lá»±c.
Cô gái hình như không chịu nổi nói:
- Cuồng bạo như thế chả trách ngưá»i ta không dám gặp thẳng ở ngoà i giấc má»™ng.
Chà ng bấy giá» má»›i há»i kỹ.
Cô gái đáp:
- Thiếp há» NgÅ©, tên Thu Nguỵệt. Thân phụ là danh nho, tinh thông dịch số, rất thương yêu thiếp, nhưng nói mệnh thiếp không thá», nên không hứa gả cho ai cả. Sau đến năm mưá»i lăm tuổi, quả nhiên chết yểu, liá»n đà o huyệt ở phÃa Ãông gian gác nà y mà chôn bằng, không đắp nấm cÅ©ng không có má»™ chÃ, duy chỉ đặt ở bên ngoà i quan tà i má»™t phiến đá, đỠrằng: Gái Thu Nguyệt, chết không mồ, 30 năm sau gả vá» Vương Ãỉnh. Ãến nay đã 30 năm, chà ng đến vừa đúng. Trong bụng rất mừng, muốn tá»± hiến cho chà ng, nhưng tấc lòng còn e thẹn, nên phải mượn chiêm bao đấy thôi!
Vương cũng rất mừng, lại đòi hà nh sự tiếp.
Nà ng nói:
- Thiếp chỉ cần má»™t Ãt dương khà để mong sống lại. Thá»±c không ngại gì chuyện gió mưa ấy. Sau nà y duyên là nh vô hạn, thì cứ gì phải đêm nay.
Bèn đứng dáºy mà đi.
Ãêm sau lại đến. Ngồi đối nhau, cưá»i đùa vui vẻ như bạn bình sinh. Tắt đèn lên giưá»ng không khác gì ngưá»i sống. Có Ä‘iá»u khi nà ng đã dáºy thì tinh rây dầm dá», thấm đẫm cả chăn đệm.
Má»™t đêm, trăng sáng vằng vặc, cùng lững thững dạo bước trong sân. Ãỉnh há»i cô gái:
- Cõi âm cũng có thà nh quách chứ?
Cô gái đáp:
- Cũng như ở cõi dương thôi. Thà nh phủ cõi âm không ở chốn nà y mà cách đây ba bốn dặm, nhưng lấy đêm là m ngà y.
Vương há»i:
- Ngưá»i sống có thể trông thấy không?
Cô gái đáp:
- Có thể.
Chà ng xin đi xem, nà ng bằng lòng.
Nhân lúc đêm trăng cùng đi. Cô gái nhẹ nhà ng lướt đi như gió. Vương cố sức đuổi theo. Chẳng mấy chốc đến một nơi kia, nà ng bảo:
- Không xa nữa.
Vương cố giương mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì cả. Cô gái lấy nước bá»t bôi lên hai mà mắt chà ng, mở ra thì thấy mắt sáng gấp bá»™i lúc bình thưá»ng, trông ban đêm không khác gì ban ngà y. Chợt thấy má»™t bức tưá»ng thà nh ẩn hiện trong đám sương mù xa xa, ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng tấp náºp như Ä‘i chợ.
Má»™t lát, thấy hai tên lÃnh trói ba bốn ngưá»i giải Ä‘i qua, ngưá»i Ä‘i cuối lạ thay sao giống hệt như anh mình váºy. Ãến gần, quả là anh tháºt, Vương kinh ngạc há»i:
- Sao anh lại đến chốn nà y?
Ngưá»i anh trông thấy chà ng thì ứa nước mắt, nói:
- Anh cũng không biết việc gì mà bị bắt trói như tù.
Vương tức giáºn nói:
- Anh ta là ngưá»i quân tá», biết giữ lá»… nghÄ©a, sao đến phải xiá»ng trói như váºy?
Liá»n xin hai tên lÃnh cởi trói cho. LÃnh không nghe, lại ngạo mạn, trừng mắt nhìn. Chà ng phẫn uất, toan giằng nhau vá»›i chúng, ngưá»i anh ngăn:
- Ãấy là lệnh quan, ta cÅ©ng phải giữ phép. Chỉ hiá»m ta thiếu tiá»n chi dùng, bị há» vòi cá»§a đút, khổ lắm. Em vá», nên lo toan cho.
Chà ng nắm lấy cánh tay anh, khóc thất thanh. LÃnh tức giáºn kéo mạnh cái tròng cổ, ngưá»i anh liá»n ngã sấp xuống. Chà ng trông thấy, lá»a giáºn đầy ức, không thể nén được, liá»n rút thanh Ä‘ao Ä‘eo bên mình, phạt đứt đầu má»™t tên. Tên kia kêu thét lên, chà ng lại giết nốt.
Cô gái kinh sợ nói:
- Giết sai nha nhà quan, tá»™i không thể tha được. Nếu cháºm, hoạ sẽ đến. Xin láºp tức tìm thuyá»n vá» Bắc. Vá» nhà , chá»› hạ lá phướn xuống, phải đóng cá»a không cho ai và o nhà . Quá bảy ngà y sẽ không lo gì nữa.
Vương liá»n dắt anh Ä‘i, ngay đêm ấy thuê má»™t chiếc thuyá»n nhá» vá»™i vã vá» Bắc. Vá» thấy khách khứa đến viếng ở cá»a, má»›i biết là anh đã chết tháºt. Chà ng liá»n đóng cổng khoá lại, rồi Ä‘i và o, anh đã mất hút; và o nhà thì ngưá»i chết đã tỉnh lại, gá»i: Ãói chết mất! Mang mì nước lại đây!
Lúc đó, anh chết đã hai ngà y; ngưá»i nhà thảy Ä‘á»u kinh hãi. Chà ng liá»n kể lại duyên do. Bảy ngà y sau, mở cá»a, bá» lá phướn Ä‘i, ngưá»i ta má»›i biết ông anh sống lại.
Bè bạn thân thuá»™c xúm đến há»i thăm, Vương chỉ trả lá»i chống chế.
Lại trạnh nghÄ© đến Thu Nguyệt, tưởng nhá»› thêm rầu. Bèn lại quay xuống Nam, đến gian gác cÅ©, đốt đèn lên ngồi đợi rất lâu, cô gái vẫn không lại. Cháºp chá»n toan ngá»§, thấy má»™t ngưá»i đà n bà bước và o nói:
- Cô Thu Nguyệt nhá» nói lại vá»›i anh là hôm ná» hai tên công sai bị giết, hung phạm chạy mất, chúng bắt cô ấy Ä‘i. Hiện Ä‘ang ở trong ngục. Bá»n ngục tốt đối đãi tà n ngược. Ngà y ngà y trông chá» anh, anh nên nghÄ© cách cứu giúp.
Vương buồn rầu phẫn uất,liá»n theo ngưá»i đà n bà đi. Ãến má»™t toà thà nh, và o cá»a Tây, ngưá»i đà n bà chỉ và o má»™t cái cổng nói:
- Cô em bị giam ở gian nà y.
Chà ng bước và o, thấy nhà nà y buồng ná» cÅ©ng nhiá»u, tù phạm bị nhốt tháºm đông mà chẳng thấy Thu Nguyệt đâu. Lại và o má»™t cá»a nhá», thì thấy trong căn phòng hẹp có đèn lá»a. Chà ng ghé lại gần cá»a sổ để nhòm và o, thấy Thu Nguyệt ngồi trên giưá»ng, lấy ống tay áo che mặt mà khóc. Bên cạnh có hai tên ngục tốt Ä‘ang sá» cằm vuốt chân nà ng, để đùa ghẹo. Nà ng khóc cà ng cuống quÃt. Má»™t tên ngục tốt bá lấy cổ nà ng nói:
- Ãã là kẻ có tá»™i còn giữ trinh tiết ư?
Chà ng tức giáºn không nói không rằng, rút dao xông và o, chém má»—i đứa má»™t nhát như ngưá»i ta phạt gai, rồi Ä‘oạt lấy cô gái mà chạy ra, may không ai biết.
Vừa đến quán trá» bá»—ng giáºt mình tỉnh giấc. Còn đương lạ vì giấc má»™ng dữ, đã thấy Thu Nguyệt nước mắt dà n dụa đứng ở đó. Chà ng kinh hoảng trá»—i dáºy, kéo nà ng ngồi xuống, kể lại giấc má»™ng. Cô gái nói:
- Tháºt đấy, không phải má»™ng đâu.
Chà ng hốt hoảng há»i:
- Thế thì là m thế nà o?
Nà ng thở dà i đáp:
- Ãấy cÅ©ng là số đã định. Thiếp vốn đợi ngà y nguyệt táºn má»›i là kỳ hạn sống lại. Bây giỠđã gấp thế nà y thì đợi sao được nữa. Xin chà ng mau mau đà o chá»— chôn thiếp lên, đưa thiếp cùng vá», má»—i ngà y gá»i tên thiếp nhiá»u lần. Qua ba ngà y có thể sống lại. Nhưng vì chưa đủ ngà y, xương má»m, chân yếu, không thể lo việc gạo nước trong nhà giúp chà ng được.
Nói xong, gấp gáp toan đi. Bỗng quay lại nói:
- Thiếp suýt quên. Nếu âm ty sai Ä‘uổi theo thì là m thế nà o? Khi còn sống, cha thiếp có truyá»n cho má»™t đạo bùa, nói rằng ba mươi năm sau có thể hai vợ chồng cùng Ä‘eo!
Liá»n lấy bút vẽ hai đạo bùa và nói:
- Một đạo chà ng đeo, còn một đạo xin dán và o lưng thiếp.
Chà ng đưa nà ng ra. Ãến chá»— nà ng biến thì đánh dấu lấy. Ãà o độ hÆ¡n má»™t thước thấy quan tà i, gá»— đã mục nát, bên cạnh có má»™t tấm bia nhá», quả đúng như lá»i nà ng nói. Mở quan tà i ra xem, nhan sắc vẫn như sống. Ôm và o buồng, quần áo theo gió tan hết. Dán bùa xong lấy chăn bá»c lại, cõng đến bên sông, gá»i má»™t chiếc thuyá»n đỗ bên bá», nói thác rằng con gái ốm nặng, muốn đưa vá» nhà . May được gió Nam thổi manh, trá»i vừa sáng đã vỠđến cổng. Bế và o đặt nà ng yên ổn rồi má»›i nói vá»›i anh chị. Cả nhà kinh ngạc nhìn nhau, cÅ©ng không dám nói thẳng là điá»u huyá»n hoặc.
Chà ng mở chăn, gá»i to Thu Nguyệt. Ban đêm thì ôm xác nà ng mà ngá»§. Thi thể nà ng má»—i ngà y má»—i ấm dần, ba ngà y thì sống lại. Bảy ngà y sau đã có thể Ä‘i lại được. Bèn thay quần áo ra chà o chị dâu, phất phá»›i chẳng khác nà o thần tiên cả. Nhưng ngoà i mưá»i bước lại phải có ngưá»i đỡ má»›i Ä‘i được, nếu không thì xiêu theo chiá»u gió, chỉ chá»±c nghiêng ngả. Những ngưá»i trông thấy Ä‘á»u cho rằng nà ng có bệnh đó lại cà ng tăng thêm vẻ đẹp.
Nà ng thưá»ng khuyên chà ng:
- Tá»™i nghiệt cá»§a chà ng quá dà y, phải tÃch đức, tụng kinh sám hối Ä‘i. Nếu không e rằng không sống lâu.
Chà ng vốn không tin Pháºt, bây giá» cÅ©ng thà nh tâm quy y. Vá» sau không việc gì cả.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:55 AM .
09-06-2008, 12:31 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 14
CỪU ÄẠI NÆ¯Æ NG
Cừu Trá»ng, ngưá»i đất Tấn, không còn nhá»› ở quáºn huyện nà o Gặp cÆ¡n đặi loạn, bị giặc bắt Ä‘em Ä‘i .
Hai con Phúc và Lá»™c Ä‘ang còn thÆ¡ ấu . Vợ lẽ há» Thiệu, nuôi đôi trẻ mồ côi, sản nghiệp để lại may ra cÅ©ng được ấm no, nhưng đói kém mấy năm liá»n, lại bị cưá»ng hà o lấn áp, đến ná»—i miếng ăn thức uống hà ng ngà y không còn duy trì được.
Ngưá»i chú cá»§a Trá»ng và Thượng Liêm, nhìn thấy mối lợi trong việc cải giá cá»§a cháu dâu, thưá»ng khuyên nhá»§ Thiệu thị lấy chồng, nhưng nà ng thá» giữ chÃ, không chịu nao núng. Liêm ngầm mưu khoán cháu cho má»™t nhà đâi tá»™c định lấy thế cưỡng ép bắt nà ng Ä‘i .
Hai bên ước định đâu đấy cả rồi, mà ngưá»i ngoà i vẫn chưa ai biết.
Trong là ng có tên Nguỵ là đứa rất giảo quyệt, đểu cáng, vốn có hiá»m khÃch lâu ngà y vá»›i nhà Trá»ng; gặp việc gì cÅ©ng nghÄ© cách để ngầm hãm hại . Nhân thấy Thiệu thị ở goá, bèn phao ra tiếng ná» Ä‘iá»u kia để bêu xấu .
Nhà đại tá»™c kia nghe được, cho Thiệu thị là ngưá»i không có đức, bèn thôi .
Lâu ngà y, mưu mô cá»§a Liêm và tiếng đồn bên ngoà i cÅ©ng dần dần đến tai Thiệu thị . Nà ng mang ná»—i oan ức trong lòng, sá»›m chiá»u rÆ¡i luỵ, rồi đến tay chân tê bại, nằm liệt trên giưá»ng.
Phúc đã được mưá»i sáu tuổi, nhân trong nhà không có ngưá»i may vá, bèn há»i gấp vợ cho con. Vợ Phúc là con gái ông tú tà i Khương DÄ© Chiêm, cÅ©ng là ngưá»i là m ăn khá giá»i giang, xắp đặt má»i việc có ngăn nắp, nhỠđó ăn tiêu cÅ©ng tạm đầy đủ, nên má»›i cho Lá»™c Ä‘i há»c.
Nguỵ thấy thế thì Ä‘em lòng ghen ghét, nhưng ngoà i mặt lại là m ra vẻ thân thiện. Nhiá»u lần, Nguỵ má»i Phúc Ä‘i uống rượu Phúc bằng và o đấy, xem Nguỵ như má»™t ngưá»i bạn tâm phúc. Nguỵ thừa dịp nói rằng:
- Mẫu thân cáºu còn nằm trên giưá»ng bệnh, không trông nom được việc nhà ; cáºu em thì chưa biết là m gì, chỉ ngồi ăn không. Hai vợ chồng nhà cáºu tốt thế, mà sao là m trâu ngá»±a cho ngưá»i ta . Khi nà o cáºu em cưới vợ thì còn tốn tiá»n bạc rất nhiá»u . Tôi nghÄ© há»™ cáºu má»™t kế, chi bằng cáºu nên sá»›m ở riêng ra, có thế thì nghèo vá» em mà già u sẽ vá» anh.
Phúc vỠnhà , bà n với vợ, bị vợ mắng cho .
Nhưng ngà y má»™t ngà y hai, Nguỵ nói ra nói và o, dần dần thấm thÃa, Phúc bị mê hoặc, bèn quyết Ä‘em việc ấy nói thẳng vá»›i mẹ .
Mẹ giáºn, mắng chá»i tháºm tệ . Phúc cà ng tức tối, cho rằng đã thế thì không cần gì nữa, thóc tiá»n cÅ©ng chẳng qua như cá»§a ngưá»i khác, cho nên mặc kệ, không Ä‘oái hoà i gì đến.
Nguỵ thừa cÆ¡, rá»§ Phúc Ä‘i đánh bạc,thóc trong kho ngà y cà ng vÆ¡i, vợ biết mà chưa giám nói . Mãi đến lúc hết thóc ăn, mẹ kinh hãi, há»i vì sao, vợ má»›i nói tháºt. Mẹ giáºn lắm, nhưng cÅ©ng không biết là m sao, bèn cho ra ở riêng.
ÃÆ°á»£c cái may, cô gái há» Khương là ngưá»i hiá»n đức, má»—i ngà y hai buổi, thổi cÆ¡m há»™ mẹ, và qua lại hầu hạ chẳng khác gì trước.
Phúc đã ở riêng, không còn kiêng nể gì nữa, tha hồ đắm mình và o cuá»™c đỠđen. Chỉ trong và i tháng đã bán sạch ruá»™ng nương để trả nợ chÆ¡i bá»i, mà mẹ và vợ vẫn chưa biết. Khi đã hết kiệt vốn liếng. Phúc không còn nghÄ© được kế gì hÆ¡n, bà n Ä‘em vợ gán cho ngưá»i ta để vay tiá»n, nhưng khốn ná»—i không ai chịu nháºn.
Trong huyện có tên Triệu Diêm La, nguyên là má»™t tên trá»™m cừ khôi sổng lưới pháp luáºt, ngang ngược vÅ© Ä‘oán nhất vùng. Nó vốn biết Phúc không dám nuốt lá»i, bà n khảng khái cho vay .
Phúc cầm tiá»n Ä‘i, được và i ngà y đã hết nhẵn. Còn trù trừ rấp tâm bá»™i ước, thì Triệu đã quắc mắt dòm ngang.
Phúc sợ hãi, phỉnh vợ đến nhà Triệu .
Nguỵ nghe được, mừng thầm, chạy sang ngay mách vá»›i ông tú há» Khương, nghÄ© chuyến nà y thì há» Cừu tất phải đổ xiêu nghiêng ngá»a .
Há» Khương giáºn lắm, phát đơn Ä‘i kiện.
Phúc hoảng quá liá»n bá» trốn.
Nà ng Khương đến nhà Triệu mới biết là bị chồng lừa bán, khóc nức nở, chỉ muốn chết ngay.
Lúc đầu Triệu còn dá»— ngon dá»— ngá»t, nhưng nà ng không nghe, Triệu ra oai nạt ná»™ thì nà ng lại cà ng mắng chá»i Triệu giáºn quá, lấy roi đánh Ä‘áºp, nà ng cÅ©ng không phục, rút trâm tá»± đâm và o cổ .
Ngưá»i nhà vá»™i đến giáºt ra thì đã và o đến thá»±c quản, máu phụt rồi .
Triệu vội và ng xé lụa quấn xung quanh cổ, chắc mẩm rằng cứ để thong thả rồi thế nà o cũng khuất phục được.
Ngà y hôm sau đã có trát đòi, Triệu vẫn dá»ng dưng, không lấy là m Ä‘iá»u .
Ra huyện, quan khám thấy vết thương cá»§a Khương thị rất nặng, truyá»n ná»c Triệu ra để đánh đòn. LÃnh lệ dòm nhau, không dám ra tay .
Quan vốn nghe tiếng Triệu ngang ngược đã lâu, thấy thế cà ng tin, bèn nổi giáºn, gá»i ngưá»i nhà ra đánh, đánh Triệu chết tươi .
Nhà hỠKhương bà n khiêng con gái vỠ.
Mãi đến khi hỠKhương đi kiện, Thiệu thị mới biết con mình khốn nạn như thế nà o, hét lên một tiếng, cơ hồ đứt hơi, rồi mê man ốm nặng.
Bấy giá» Lá»™c đã mưá»i lăm tuổi, vò võ má»™t mình không dá»±a và o đâu được.
Nguyên Trá»ng còn có má»™t ngưá»i con gái Ä‘á»i vợ trước nữa tên là Ãại Nương, gả chồng ở quáºn xa, tÃnh khà cương cưá»ng, má»—i khi vá» thăm, cho quà cáp không vừa , thì ngá»— ngược vá»›i cha mẹ, nhiá»u khi giáºn dữ bá» vá», do đó Trá»ng giáºn và ghét; lại vì đưá»ng xa cho nên có khi và i năm mà không có má»™t lần thăm há»i .
Khi biết bà Thiệu bệnh nguy, tên Nguỵ bà n láºp mưu gá»i Ãại Nương vỠđể gây cuá»™c tranh già nh cá»§a cải trong nhà há» Cừu .
Vừa gặp má»™t ngưá»i lái buôn. ở cùng là ng vá»›i Ãại Nương, Nguỵ thác cá»› nhắn tin cho Ãại Nương, lại sách động Ãại Nương rằng có thể nhân cÆ¡ há»™i nà y thâu tóm hết nhà cá»a được.
ÃÆ°á»£c và i ngà y quả nhiên Ãại Nương đến, Ä‘em theo má»™t đứa con nhá» . Và o cá»a, thấy em nhá» Ä‘ang trông nom mẹ, cảnh tượng tháºt thảm đạm, nà ng bất giác má»§i lòng. Há»i em Phúc ở đâu, Lá»™c kể hết đầu Ä‘uôi Ãại Nương nghe giáºn đến nghẹn cả cổ, nói rằng:
- Nhà không có ngưá»i lá»›n, để cho ngưá»i ta già y xéo đến thế! Ruá»™ng nương nhà ta sao quân ăn cướp kia dám phỉnh gạt bán hết!
Nói xong bèn Ä‘i xuống bắp, nhen lá»a nấu cháo bưng lên má»i mẹ trước, rồi gá»i em và con cùng ăn. Ä‚n xong nà ng hằm hằm ra Ä‘i, đến huyện ná»™p đơn kiện bá»n đánh bạc. Chúng sợ, góp tiá»n để đút lót Ãại Nương... Nà ng nháºn tiá»n nhưng vẫn kiện. Huyện cho bắt tên Giáp, tên ất v.v... đánh đòn quở trách, nhưng không xá» việc Ä‘iá»n sản.
Ãại Nương vẫn căm, Ä‘em con Ä‘i thẳng lên quáºn. Quáºn thú là ngưá»i rất ghét cá» bạc. Ãại nương hết sức bà y tá» má»i ná»—i cô khổ, cùng tình trạng bị bá»n gian lừa đảo, lá»i lẽ thống thiết, là m cho quáºn thú động lòng, truyá»n cho huyện phải truy thu ruá»™ng vưá»n mà cấp lại cho chá»§ cÅ©, và phải trừng phạt Cừu Phúc để là m gương cho những đứa hư hoang.
Sau khi trở vá», viên quan huyện nháºn được lệnh trên, ráo riết thi hà nh, nhỠđó Ä‘iá»n sản thu vỠđược hết.
Bấy giá», Ãại Nương goá chồng đã lâu, bèn cho đứa con nhá» trở vá» nhà , bảo phải theo anh há»c là m ăn, đừng trở ngại nữa . Ãại Nương thì ở lại nhà mẹ, nuôi mẹ dạy em xắp đặt trong ngoà i có ngăn nắp cả .
Mẹ rất hà i lòng, bệnh dần dần khá»i, việc nhà thảy Ä‘á»u giao cho Ãại Nương.
Bá»n cưá»ng hà o trong là ng có lấn áp Ä‘iá»u gì thì nà ng vác dao đến táºn cá»a, cứng cá»i đấu lý, là cho chúng phải chịu khuất.
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t năm, ruá»™ng vưá»ng ngà y cà ng tăng, thỉnh thoảng lại mua thuốc, bánh, thức ngon váºt lạ gá»i cho cô gái há» Khương.
Lại thấy Lá»™c ngà y cà ng trưởng thà nh, nà ng bèn nhiá»u lần cáºy mối lái tìm nÆ¡i cưới há»i .
Nguỵ nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Sản nghiệp nhà há» Cừu Ä‘á»u ở trong tay Ãại Nương cả, e rằng sau nà y không thu vỠđược.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u tin y, vì váºy không ai muốn nói chuyện hôn hân vá»›i há» Cừu .
Có má»™t công tá» há» Phạm, tên là Tá» Văn, nhà có má»™t khu vưá»n nổi tiếng báºc nhất ở Tấn. Trong vưá»n, các loại hoa quý trồng hai bên đưá»ng chạy thẳng đến ná»™i thất.
Ngưá»i nà o không biết, Ä‘i nhầm và o đấy, gặp lúc công tá» Ä‘ang yến tiệc, thì ông nổi giáºn, cho là kẻ trá»™m, bắt Ä‘i trói lại đánh Ä‘áºp, gần chết má»›i thôi .
Nhân gặp tiết thanh minh, Lá»™c từ trưá»ng há»c trở vá», Nguỵ bèn rá»§ Ä‘i chÆ¡i, lân la đến khu vưá»ng cá»§a công tá». Ngưá»i giữ vưá»n có quen biết vá»›i Ngụy, cho và o xem, ghé thăm các nÆ¡i đình tạ .
Bá»—ng đến má»™t chá»— nước khe chảy xiết trên có cầu vẽ, má»™t hà ng lan can Ä‘á», dẫn đến má»™t cái cổng sÆ¡n Ä‘en, trông và o thấy hoa ráºm như nấm. Ãó là thư trai bên trong cá»§a công tá», Nguỵ phỉnh rằng:
- Cáºu cứ và o trước, tôi phải Ä‘i giải má»™t tý .
Lá»™c tin là tháºt, lững thững Ä‘i qua cầu và o cá»a, đến má»™t toà lâu viện thì nghe tiếng con gái nô cưá»i . Vừa má»›i dừng bước, thấy má»™t con sen Ä‘i ra, dòm thấy chà ng bèn quay gót trở và o ngay .
Lá»™c bấy giá» má»›i thất kinh bá» chạy . Giây lát sau, công tá» bước ra, goi ngưá»i nhà lấy dây thừng Ä‘uổi bắt. Lá»™c quẫn quá, nhảy luôn và o giữa khe nước. Công tá» liá»n đổi giáºn ra cưá»i bảo ngưá»i hầu xuống dắt Lá»™c lên. Thấy dung nhan và y phục cá»§a Lá»™c Ä‘á»u có vẻ phong nhã, ông bảo Ä‘em áo và già y ra cho thay . Rồi lại dắt Lá»™c và o má»™t cái đình, gạn há»i tên há», dịu dà ng nét mặt, êm Ä‘á»m lá»i nói, có vẻ hết sức thân máºt, xuá» xòa . Má»™t lát, công tá» Ä‘i nhanh và o nhà trong, rồi trở ra ngay, cưá»i cầm tay Lá»™c dắt qua cầu, dần dần đến chá»— ban nãy Lá»™c không hiểu ra sao, dùng dằng không dám Ä‘i và o . Công tá» cố kéo và o, thì thấy trong giáºu hoa thấp thoáng có bóng mỹ nhân Ä‘ang dòm ngó . Khi đã an toạ, thị tỳ dá»n rượu rồi Lá»™c từ tạ, nói rằng:
- Cháu còn trẻ ngưá»i non dạ không biết gì, Ä‘i nhầm và o chốn khuê môn, được ngà i khoan hồng xá lá»—i cho, như thế là ngoà i má»™ng tưởng. Bây giá» chỉ mong được thả cho vá» sá»›m thì đội Æ¡n vô cùng.
Công tỠkhông chịu . Chốc lát, nem chả bà y ra la liệt.
Lá»™c lại đứng dáºy, từ tạ là đã quá no say rồi .
Công tá» kéo ngồi xuống, cưá»i nói rằng:
- Lão có mấy chữ nho tên đặt cho phách nhạc, Nếu cáºu đối xỠđược thì xin để cáºu Ä‘i ngay .
Lộc dạ dạ xin cho biết. Công tỠnói:
- Phách đặt tên: Chẳng giống tà nà o .
Lộc ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đối rằng:
- Bạc thà nh nén: biết là m sao được
Công tá» cưá»i to lên mà rằng:
- Tháºt là Thạch Sùng đấy!
Lá»™c không hiểu ông nói gì . Nguyên công tá» có má»™t cô con gái tên là Huệ Nương, xinh đẹp lại có há»c thức, Ä‘ang kén chồng, đêm chiêm bao thấy có ngưá»i bảo vá»›i mình sẽ lấy Thạch Sùng, há»i ở đâu, thì nói rằng ngà y mai sẽ rÆ¡i xuống nước. Sáng dáºy, nà ng nói chuyện lại vá»›i cha mẹ; má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ . Việc Lá»™c đến vừa rồi rất hợp vá»›i giấc má»™ng, cho nên công tá» má»i chà ng và o nhà trong để phu nhân và đà n bà con gái trong nhà xem mặt.
Công tỠnghe câu đối của Lộc rất mừng, nói rằng:
- Tên Phách nhạc là do con gái bé cá»§a lão đặt ra, cứ nghÄ© mãi mà không đối được; bây giá» má»›i được câu đối hay, cÅ©ng là duyên trá»i . Lão có thể để cháu là m ngưá»i nâng khăn sá»a túi cho cáºu; cả chá»— tệ xá đây cÅ©ng còn nhiá»u viện, nhiá»u phòng, không dám phiá»n cáºu rước dâu vá» bên nhà .
Lá»™c luống cuống, khiêm nhưá»ng từ tạ, viện lẽ rằng mẹ Ä‘ang còn ốm, không ở gá»i rể được.
Công tá» bảo hãy cứ vá» nhà bà n tÃnh đã, rồi sai ngưá»i giữ ngá»±a thắng ngá»±a mang quần áo ướt và đưa Lá»™c vá» .
VỠđến nhà , Lá»™c kể chuyện lại vá»›i mẹ, bà mẹ sợ hãi cho là chuyện bất thưá»ng; từ đó má»›i biết Nguỵ là kẻ hiểm độc. Nhưng vì dữ mà lại hoá là nh, nên cÅ©ng mặc, không Ä‘em lòng thù oán, chỉ khuyên con nên cắt đứt vá»›i y mà thôi .
Qua và i ngà y, công tá» lại cho ngưá»i đến ngá» vá»›i bà mẹ; bà mẹ chung quy vẫn không dám nháºn.
Ãại Nương bèn đứng ra nháºn lá»i rồi mướn hai bà mối Ä‘i nạp thái .
Chả bao lâu, Lá»™c đến ở gá»i rể nhà công tá», được hÆ¡n má»™t năm thì và o há»c nhà phán, lừng lẫy tà i danh.
Em vợ dần dần trưởng thà nh, không kiêng nể anh rể như trước, Lá»™c giáºn, Ä‘em vợ vỠở nhà mình.
Mẹ cÅ©ng đã chống gáºy Ä‘i lại được; nhà có Ãại Nương trông nom mấy năm liá»n, nhà cá»a cÅ©ng được hoà n hảo . Nay cô dâu má»›i đã vá», trong nhà đầy tá»› con hầu tấp náºp, rõ rà ng có phong thái đại gia .
Tên Nguỵ bị xa lánh lại cà ng ghen ghét, giáºn không tìm ra chút tỳ vết nà o để hãm hại .Y bà n lôi kéo bá»n lÃnh đà o ngÅ© vu cáo Lá»™c gá»i tiá»n cho chúng.
Thuở quốc sÆ¡ việc láºp pháp rất nghiêm; theo lệnh trên, Lá»™c bị xá» Ä‘i đà y ra ngoà i cá»a ải .
Phạm công tỠđút lót gá»i gắm từ trên xuống dưới, mà kết quả chỉ được miá»…n việc Ä‘i đà y cho Huệ Nương.
Ãiá»n sản Ä‘á»u bị sung công.
May sao Ãại Nương cầm tá» giấy chia gia tà i, dấn thân ra trước cá»a quan cãi lý, có bao nhiêu thá»a ruá»™ng má»›i mua Ä‘á»u ghi tên Phúc cả, do đó mẹ con má»›i được ở yên.
Lá»™c nghÄ© mình Ä‘i không trở vá» bà n viết tá» ly hôn, gá»i cho ông nhạc, rồi vò võ lên đưá»ng.
Ãi được mấy ngà y, đến phÃa Bắc kinh đô, và o ăn trong quán, thấy ngoà i cá»a có đứa ăn mà y đứng tháºp thò, mặt mÅ©i rất giống anh mình.
Ra gạn há»i thì quả anh tháºt. Lá»™c kể lại chuyện mình, anh em Ä‘á»u buồn thảm.
Lá»™c mở áo lót, chia cho Phúc má»™t Ãt tiá»n, bảo trở vá» nhà . Phúc rÆ¡i luỵ từ biệt. Khi đến cá»a ải, Lá»™c sung là m lÃnh hầu trong phá»§ má»™t vị tướng quân. Vì Lá»™c là con nhà há»c trò, chân má»m tay yếu, nên được giữ việc biên chép, viết lách, cùng ăn ở vá»›i những phục dịch khác. Khi há» há»i đến gia thế, thì Lá»™c kể hết đầu Ä‘uôi; trong bá»n, có má»™t ngưá»i kinh ngạc nói rằng:
- ChÃnh là con tôi đây!
Nguyên trước kia bá»n cướp bắt Cừu Trá»ng Ä‘i chăn ngá»±a cho chúng, sau đó cả bá»n bá» trốn, rồi bán Trá»ng và o là m lÃnh. Trá»ng bà n theo chá»§ ra đồn thú ngoà i cá»a ải .
Trá»ng thuáºt lại cho Lá»™c rõ đầu Ä‘uôi, cha con má»›i nháºn ra nhau, bèn ôm lấy nhau mà khóc.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy chạnh lòng.
Rồi Trá»ng lại phẫn uất kêu lên:
- Chả biết đứa nà o bá» chạy sang miá»n Ãông mà lại đổ thừa cho con ta!
Nhân đó kêu khóc vá»›i tướng quân. Tướng quân bèn giao cho Lá»™c viết má»™t lá thư gá»i đến vị thân vương trong triá»u, cho Trá»ng cầm vá» kinh đô .
Trá»ng đến kinh, rình khi xa giá thân vương Ä‘i ra liá»n đến dâng thư tá» lòng bà y oan khuất. Vị thân vương vì ông mà tâu xin lên vua, nên Lá»™c được minh oan; vua sắc chỉ cho quan địa phương chuá»™c lại ruá»™ng đất giao vá» cho há» Cừu .
Khi Trá»ng quay vá», hai cha con ngưá»i nà o cÅ©ng vui mừng. Rồi Lá»™c há»i kỹ số nhân khẩu trong nhà , để tÃnh tiá»n chuá»™c cho bố, má»›i biết từ khi và o là m lÃnh hầu Trá»ng đã hai lần lấy vợ mà không sinh đẻ, bấy giá» lại Ä‘ang ở góa .
Lá»™c bèn sắm sá»a hà nh trang mà trở vá» quê quán.
Lại nói đến Phúc, sau khi từ giã em, vỠđến nhà , sụp lạy xin chịu tội .
Ãại Nương rước mẹ lên ngồi nhà trên, tá»± mình cầm hèo, há»i Phúc rằng:
- Mà y có tá»± nguyện chịu đòn, thì má»›i có thể tạm cho ở lại còn như không muốn, thì ruá»™ng vưá»n cá»§a mà y đã hết sạch, đây không phải là chá»— mà y đến tá»ng cÆ¡m được nữa, má»i tếch ngay!
Phúc khóc lóc, phục xuống đất, xin chịu đòn. Ãại Nương vứt cái hèo Ä‘i, nói rằng:
- Con ngưá»i đã bán vợ, thì cÅ©ng chẳng trừng phạt là m gì nữa; nhưng án cÅ© chưa xoá, Nếu tái phạm thì báo ngay!
Nói xong, nà ng cho ngưá»i sang báo tin bên há» Khương. Cô gái há» Khương dằn giá»ng nói rằng:
- Tôi có là ngưá»i gì cá»§a há» Cừu nữa đâu mà phải báo tin!
Ãại Nương nhiá»u lần nhắc lại câu nói ấy để bêu xấu Phúc; Phúc hổ thẹn không dám lên tiếng.
Ná»a năm trôi qua Ãại Nương tuy cho Phúc đủ ăn đủ mặc, nhưng bắt là m việc nặng như đứa ở .
Phúc cÅ©ng là m lụng mà không oán trách gì, có giao cho tiá»n bạc, cÅ©ng không dám cẩu thả .
Ãại Nương xét thấy Phúc không có gì khác, bèn thưa vá»›i mẹ cho má»i nà ng Khương trở vá» .
Mẹ nghĩ rằng không có cách gì là m cho cô ấy nghĩ lại được nữa .
Ãại Nương nói:
- Không phải thế . Nếu ngưá»i ta có lòng nà o thá» hai chồng thì đã chả tá»± chuốc lấy đòn gông khổ sở . Chẳng qua ai mà lại không có cái giáºn như váºy!
Rồi nà ng thân hà nh Ä‘em em trai sang chịu tá»™i bên nhà vợ. Ông nhạc, bà nhạc trách mắng đủ Ä‘iá»u .
Ãại Nương nạt Phúc, bảo phải quỳ xuống rồi má»›i xin má»i vợ ra gặp. Má»i đến ba bốn lần, nà ng vẫn khăng khăng tránh mặt không chịu ra .
Ãại Nương và o nhà tìm, kéo ra, thì nà ng chỉ và o mặt Phúc mà mắng nhiếc tà n tệ .
Phúc thẹn toát mồ hôi, không còn cách gì dung thứ được cho mình.
Bà cụ há» Khương má»›i kéo Phúc, bảo đứng dáºy .
Ãại Nương xin cho biết ngà y nà o thì vợ Phúc sẽ trở vá» . Nà ng nói:
- Từ trước đến nay chịu Æ¡n cá»§a chị đã nhiá»u, nay chị dạy như thế, đâu dám trái lá»i, nhưng chỉ sợ không giữ được cho em khá»i bị bán lần nữa . Vả chăng ân nghÄ©a đã dứt hẳn rồi, còn mặt mÅ©i nà o mà ăn ở vá»›i cái đứa vô lại, lòng Ä‘en như má»±c ấy . Muốn xin vá»›i chị dá»n riêng cho má»™t cái nhà , cho em sang đấy để phụng dưỡng mẹ già , còn hÆ¡n cạo đầu Ä‘i tu, thế là đủ rồi!
Ãại Nương bà y tá» lòng hối háºn cá»§a Phúc và ước hẹn ngà y mai đến rước, rồi từ biệt.
Sáng hôm sau, nà ng cho xe sang đón em dâu vá» . Bà mẹ ra táºn cá»a quỳ lạy, nà ng Khương cÅ©ng sụp lạy mà khóc to lên .
Ãại Nương khuyên can, rồi dá»n tiệc rượu để ăn mừng, cho Phúc ngồi bên cạnh bà n. Ãoạn nà ng nâng cốc nói rằng:
- Sở dÄ© tôi phải tranh già nh khổ sở, không phải là cốt mưu lợi cho mình. Nay em đã biết hối cải, vợ hiá»n đã trở vá», váºy tôi xin Ä‘em sổ sách giao lại . Tôi đến tay không, bây giá» lại trở vá» tay không.
Vợ chồng Ä‘á»u rá»i bà n tiệc đứng dáºy nghiêm nét mặt, sụp lạy mà khóc. Ãại Nương bèn thôi .
Chưa được bao lâu thì cái lệnh rá»a oan đã vỠđến nÆ¡i . Chỉ trong vòng và i ngà y ruá»™ng vưá»n lại trở vá» chá»§ cÅ© hết.
Tên Nguỵ kinh hãi, không hiểu ra sao, chỉ biết tá»± giáºn mình không còn kế gì để mà thi thố .
Chợt nhà láng giá»ng phÃa Tây phát hoả, Nguỵ lấy cá»› chữa cháy chạy sang, rồi ngầm lấy mồi rÆ¡m đốt nhà Lá»™c; gió lại thổi mạnh, cháy lan gần hết, chỉ trừ hai ba căn nhà cá»§a Phúc. Cả nhà phải dá»i sang ở chung. Ãt lâu sau đấy thì Lá»™c vá», gặp nhau mừng mừng tá»§i tá»§i .
Trước kia, Công tá» há» Phạm nháºn được tá» ly hôn, Ä‘em bà n vá»›i Huệ Nương, Huệ Nương khóc lóc, xé thư vứt xuống đất . Cha nà ng cÅ©ng chiá»u lòng, không ép nữa . Khi Lá»™c vá», biết nà ng chưa cải giá mừng lắm, đến ngay nhà ông nhạc. Công tá» biết nhà Lá»™c má»›i bị hoả hoạn, muốn giữ ở lại , Lá»™c không chịu, cáo từ ra vá» .
May Ãại Nương có và ng riêng, bá» ra sá»a chữa nhà cháy , Phúc vác cuốc thuổng Ä‘i đà o đất đắp ná»n, tìm thấy má»™t hố tiá»n chôn.
Ãến đêm, cùng vá»›i em ra đà o hố lên: má»™t cái bệ xây bằng đá dà i vừa má»™t trượng, toà n đựng tiá»n đồng. NhỠđó khởi công là m nhà má»›i, dá»±ng lên toà ngang dãy dá»c, tráng lệ không kém đại gia .
Lộc cảm phục ơn nghĩa của tướng quân, để sẵn ngà n và ng để đi chuộc cha . Phúc xin đi . Nhà cho một đầy tớ trai lực lưỡng theo hầu .
Lộc bèn đón Huệ Nương trở vỠ.
Chẳng mấy chốc, cha nà ng và anh cùng vá», má»™t nhà vui vẻ tưng bừng. Ãại Nương từ khi vỠở nhà mẹ, thì cấm con đến thăm, để tránh tiếng, nay cha đã vá», liá»n quyết xin Ä‘i .
Anh em không nỡ để chị đi . Cha bèn chia gia sản là m ba, con trai hai phần, con gái một.
Ãại Nương tạ từ không chịu nháºn. Phúc và Lá»™c ứa nước mắt mà bảo:
- Hai em không có chị thì là m gì được có ngà y nay!
Ãại Nương má»›i bằng lòng, cho ngưá»i Ä‘i gá»i con, dá»n nhà vỠở chung. Có ngưá»i há»i Ãại Nương rằng:
- Chị em khác mẹ, sao mà gắn bó như váºy .
Ãại Nương nói:
- Biết có mẹ mà không biết có cha, chỉ có giống cầm thú má»›i thế thôi! Ãã là ngưá»i, lẽ nà o lại bắt chước giống váºt!
Phúc và Lá»™c nghe nói Ä‘á»u chảy nước mắt. Rồi khoán thợ là m nhà cho Ãại Nương, cÅ©ng rá»™ng lá»›n như nhà mình.
Tên Nguỵ nghÄ© bụng rằng: trong hÆ¡n mưá»i năm, mình tìm cách gây hoạ cho ngưá»i mà hoá ra lại cà ng gây phúc cho ngưá»i, lòng khôn xiết hổ thẹn và áy náy . Thấy há» Cừu già u có, Nguỵ lại sinh lòng ngưỡng má»™, muốn là m thân, bèn lấy cá»› Trá»ng má»›i vá», sắm lá»… váºt sang mừng, Phúc muốn khước Ä‘i, nhưng Trá»ng không nỡ pháºt nên nháºn lÄ©nh gà và rượu Gà có buá»™c dây vải ở chân, sổng ra chạy và o bếp, lá»a bén và o dây vải, gà nhảy lên đống cá»§i Ä‘áºu, lÅ© tiểu đồng, con hầu nhìn thấy nhưng cÅ©ng không Ä‘i . Má»™t chốc, cá»§i bốc cháy căn nhà , má»i ngưá»i hoảng sợ, may nhà đông ngưá»i nhiá»u tay, dáºp tắt được, nhưng đồ đạc trong bếp đã cháy hết. Anh em Ä‘á»u bảo con ngưá»i đó là không là nh. Sau đó, gặp lá»… thá» cá»§a cha, Nguỵ lại dắt má»™t con dê đến biếu . Từ chối không được, phải buá»™c dê và o má»™t gốc cây ngoà i sân. Ãến đêm, má»™t đứa tiểu đồng bị tên ngưá»i nhà đánh Ä‘áºp, tức giáºn chạy đến gốc cây mở dây buá»™c dê thắt cổ mà chết.
Anh em than rằng:
- Nó là m phúc cho mình chẳng bằng nó gây hoạ cho mình!
Từ đấy, tuy Nguỵ vẫn ân cần, nhưng bên nhà Trá»ng cÅ©ng không dám nháºn đến má»™t cây kim sợi chỉ, chỉ háºu đáp cho y mà thôi .
Sau Ngụy vỠgià , nghèo đến nỗi phải đi ăn mà y .
Trá»ng lấy ân giả oán, thưá»ng Ä‘em vải vóc và thóc chu cấp cho .
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:56 AM .
09-06-2008, 12:37 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 15
TIỂU THU
Quan Thái Thưá»ng há» Vương, ngưá»i đất Việt, lúc còn trái đà o, ban ngà y nằm ngá»§ trên sáºp. Bá»—ng trá»i tối sầm, sấm sét nổi lên ầm ầm, má»™t váºt gì to hÆ¡n con mèo đến nằm phục bên cạnh mình, quanh quẩn mãi không rá»i. Má»™t lúc trá»i quang tạnh, con váºt liá»n bá» Ä‘i. Nhìn xem, không phải là mèo, má»›i sợ, gá»i anh ở buồng bên, anh nghe thấy, mừng nói:
- Em tất sẽ hiển quý to. Ãấy là giống hồ đến tránh sấm sét đó.
Sau quả nhiên tuổi trẻ đỗ tiến sÄ©, rồi từ huyện lệnh và o kinh là thị ngá»±. Sinh được má»™t trai là Nguyên Phong, rất má»±c ngây ngô, mưá»i sáu tuổi vẫn chưa biết thế nà o là đực cái, vì thế mà ngưá»i quanh vùng không ai gả con cho. Vương lo lắm.
Chợt có ngưá»i đà n bà đưa má»™t cô gái đến nhà , tá»± xin gả cho Nguyên Phong. Trông ngưá»i con gái, thấy nhoẻn cưá»i tươi xinh tháºt là phẩm tiên. Vương mừng, há»i há» tên. Tá»± nói là há» Ngu, con gái tên Tiểu Thu, tuổi vừa đôi tám. Bèn đến tiá»n sÃnh lá»…, nói:
- Trước đây, nó ở vá»›i tôi, rau cháo không đủ no, nay má»™t sá»›m được gởi thân chốn nhà cao cá»a rá»™ng có kẻ hầu ngưá»i hạ, thừa miếng ngon cá»§a lạ, nó được vừa mà tôi cÅ©ng thá»a nguyện, có phải bán rau đâu mà nói giá!
Phu nhân mừng lắm, tiếp đãi rất háºu. Ngưá»i đà n bà liá»n bảo cô gái lạy Vương và phu nhân, dặn rằng:
- Ãây là bố chồng, mẹ chồng cá»§a mà y, phải hầu hạ cẩn tháºn. Ta vá»™i lắm, phải Ä‘i, và i ba hôm nữa sẽ trở lại.
Vương sai đầy tá»› thắng ngá»±a đưa vá». Ngưá»i đà n bà nói:
- Là ng tôi không xa, không dám phiá»n bà y vẽ.
Bèn ra cá»a Ä‘i.
Tiểu Thu cÅ©ng không có vẻ buồn bã quyến luyến, liá»n mở hòm lấy đồ trang sức ra.
Phu nhân cÅ©ng yêu thÃch cô gái lắm.
Mấy hôm sau, ngưá»i đà n bà không đến. Há»i quê quán, cô gái cÅ©ng ngá»› ngẩn, không nói rõ được đưá»ng sá thế nà o. Bèn sắp đặt cho má»™t căn nhà riêng, cho vợ chồng là m lá»… thà nh hôn. Há» hà ng nghe thấy Vương vÆ¡ quà ng con nhà bần tiện là m dâu ai cÅ©ng chê cưá»i. Khi trông thấy cô gái thì Ä‘á»u kinh ngạc, những lá»i bà n tán từ đó má»›i thôi.
Cô gái lại rất thông minh, biết dò đón ý tứ mừng giáºn cá»§a bố mẹ chồng. Vợ chồng Vương yêu quý con dâu quá thói thưá»ng, lại lo ngay ngáy chỉ sợ vợ nó chê con trai mình ngây; thế mà cô gái vẫn má»™t má»±c vui cưá»i, không lấy thế là m Ä‘iá»u. Chỉ có cái hay đùa; lấy vải khâu là m quả cầu, đá chÆ¡i; Ä‘i đôi hà i da nhá», đá quả cầu xa đến và i chục bước rồi đánh lừa công tá» chạy ra nhặt; công tá» và thị tỳ thưá»ng toát mồ hôi chạy theo.
Má»™t hôm, Vương tình cá» Ä‘i qua, quả cầu bá»—ng bay vụt đến, trúng ngay và o mặt. Cô gái và thị tỳ chạy mất, còn công tá» vẫn nhảy nhót Ä‘uổi theo. Vương nổi giáºn, lấy đá ném, chà ng má»›i lăn ra mà khóc.
Vương Ä‘em chuyện vá» kể vá»›i phu nhân, phu nhân sang mắng cô gái, cô gái cúi mặt cưá»i tá»§m, lấy tay xoa mép giưá»ng. Phu nhân vá» rồi, lại đùa nghịch như trước, lấy phấn trát và o mặt công tá» loang lổ như quá»·.
Phu nhân trông thấy, giáºn lắm, gá»i đến mắng tháºm tệ.
Cô gái dựa và o ghế, mâm mê giải lưng, không sợ, cũng không nói năng gì.
Phu nhân không là m thế nà o được, nhân lấy roi đánh cáºu con.
Nguyên Phong kêu ầm lên, cô gái mới biến sắc, quỳ xuống xin tha.
Phu nhân nguôi ngay cÆ¡n giáºn, vứt roi trở vá».
Cô gái vừa cưá»i, vừa lôi công tá» và o nhà , rÅ© bụi ở quần áo, lau nước mắt, xoa những vết roi đòn, lấy quả táo và hạt dẻ cho ăn. Công tá» bèn thôi khóc, lại vui ngay. Cô gái đóng cánh cá»a thông ra sân, lấy mÅ© áo thắng bá»™ cho công tỠđóng vai Bá Vương, là m ngưá»i sa mạc, còn mình thì trang Ä‘iểm, bó lưng lại, rồi súng sÃnh múa Ä‘iệu 'Dưới Trướng' . Hoặc có khi lấy lông Ä‘uôi chim trÄ©, cà i và o mái tóc, gẩy đà n tỳ bà , tiếng tình tang réo rắt mãi; cưá»i vang cả nhà ; lâu ngà y coi là thưá»ng.
Vương thấy con mình ngây, không nỡ trách dâu, dù thoảng nghe thấy cũng bỠqua.
Cùng ngõ, có má»™t viên quan cấp gián há» Vương, ở cách nhau hÆ¡n mưá»i nhà , nhưng vốn không ưa nhau. Bấy giá», gặp lúc triá»u đình ba năm xét công các quan lại. Cấp gián ghen Vương được giữ ấn đạo Hà Nam, định bụng là m hại. Vương biết mưu hắn, lo nghÄ© mà không có kế gì. Má»™t tối Ä‘i nằm sá»›m. Cô gái đội mÅ© Ä‘eo Ä‘ai đóng giả là m Tể Tướng, cắt tÆ¡ trắng là m râu ráºm, lại cho hai ngưá»i thị tỳ ăn mặc giả là m quan hầu, rồi ngầm lấy ngá»±a mà cưỡi, nói đùa rằng đến thăm Vương tiên sinh.
Ruổi ngá»±a đến cổng nhà Cấp gián tức thì lại lấy roi đánh ngưá»i theo hầu, nói rằng:
- Ta đến thăm Thị ngự hỠVương chớ đâu có đến thăm Cấp gián hỠVương!
Quay ngá»±a mà vá». Ãến cổng nhà , ngưá»i canh cổng ngỡ là tháºt, chạy và o báo Vương.
Vương vá»™i dáºy ra nghênh tiếp, má»›i biết là con dâu đùa. Giáºn lắm, bảo vá»›i phu nhân:
- Ngưá»i ta đương rình từng kẽ hở cá»§a mình, mà mình lại Ä‘em cái xấu xa trong phòng khuê đến táºn cổng nhà ngưá»i ta mà tâu thì tai há»a đến nÆ¡i rồi!
Phu nhân giáºn, chạy sang nhà cô gái mắng tháºm tệ, cô gái chỉ ngá»› ngẩn cưá»i, chẳng cãi lại câu nà o. Ãánh không nỡ mà đuổi thì không cá»a không nhà , hai vợ chồng buồn bá»±c suốt đêm không ngá»§.
Thá»i bấy giá», quan Tể Tướng đương triá»u rất hách, nghi vệ, phong thái, xiêm áo, quan hầu so vá»›i những kẻ giả trang cá»§a cô gái thì không khác chút gì.
Vương cấp gián cÅ©ng nhầm, tưởng là tháºt; Mấy lần sai ngưá»i đến táºn cá»a nhà Vương dò, mãi đến ná»a đêm mà chưa thấy khách ra, ngá» rằng Tể Tướng vá»›i Vương mưu tÃnh chuyện cÆ¡ máºt.
Hôm sau và o chầu sá»›m, gặp mặt há»i rằng:
- Ãêm qua Tướng công đến nhà ngà i đấy ư?
Vương ngỡ là hắn diá»…u mình, chỉ đỠmặt dạ, không nói thêm nữa. Cấp gián cà ng nghi, không dám mưu hại nữa, mà từ đó cà ng cố kết giao lấy lòng vá»›i Vương, Vương dò biết sá»± tình, mừng thầm, nhưng vẫn dặn ngầm phu nhân khuyên cô gái sá»a đổi những việc là m trước. Cô gái cưá»i xin vâng.
HÆ¡n má»™t năm sau, Tể Tướng bị bãi. Nhân có ngưá»i viết thư riêng cho Vương, lại gá»i nhầm và o nhà Cấp gián. Cấp gián mừng lắm. Trước hãy nhá» ngưá»i quen biết Vương đến há»i mượn má»™t vạn lạng và ng. Vương từ chối. Cấp gián thân hà nh đến nhà , Vương tìm khăn áo, mãi cÅ©ng không thấy. Cấp gián đợi lâu, giáºn Vương xược vá»›i mình, bá»±c tức định quay ra. Bá»—ng thấy công tá», áo cổn mÅ© miện, có ngưá»i con gái từ trong cá»a đẩy ra. Cấp gián hãi quá, Ä‘oạn rồi lại cưá»i và vá»— vá» công tá», lá»™t lấy áo mão cá»§a chà ng cuốn laị mang Ä‘i.
Vương vội ra, thì khách đã đi xa; nghe kể duyên do, sợ mặt nhợt như đất thó, khóc oà lên mà rằng:
- Ãây là há»a nà ng dâu đây. Bất nháºt sẽ giết cả há» nhà ta thôi!
Liá»n cùng phu nhân vác gáºy chạy sang. Cô gái đã biết trước, đóng chặt cá»a, tha hồ cho chá»i mắng.
Vương giáºn, lấy búa phá cá»a. Cô gái ở trong nhà mỉm cưá»i nói:
- Thầy chá»› giáºn. Có con dâu ở đây, Ä‘ao kiếm búa rìu con dâu cÅ©ng xin chịu, quyết không để phiá»n luỵ đến thầy mẹ. Thầy là m thế là muốn giết dâu để bịt miệng nhân chứng ư?
Vương bà n thôi.
Cấp gián vá», quả dâng sá»› tâu Vương mưu phản, Ä‘em mÅ© miện áo cổn ra là m bằng. Chúa thượng giáºt mình, xét nghiệm ra thì tua mÅ© miện là m bằng lõi cây cao lương, cây bố, áo bà o khâu bằng vải nát lấy ở khăn bao và ng.
Vua giáºn Cấp gián vu cáo, lại cho triệu Nguyên Phong đến, thì thấy dáng Ä‘iệu ngây ngô lá»™ rõ, má»›i phì cưá»i nói:
- Thế nà y mà cũng là m vua được ư?
Bà n giao việc cho Pháp tì xét. Cấp gián lại kiện nhà Vương có yêu quái. Pháp tì tra há»i nô bá»™c trong nhà , Ä‘á»u nói không có ai, chỉ có nà ng dâu Ä‘iên và anh con trai ngây, suốt ngà y cưá»i đùa. Hà ng xóm láng giá»ng cÅ©ng không khai gì khác. Bấy giỠán má»›i định; cấp gián bị xung là m lÃnh ở Vân Nam.
Vương từ đấy má»›i biết cô gái là kỳ dị, lại thấy mẹ nà ng lâu không đến, ngá» không phải là ngưá»i trần. Bảo phu nhân dò, nà ng chỉ cưá»i không nói. Há»i gạn mãi thì bưng miệng đáp:
- Con là con gái Ngá»c Hoà ng, mẹ không biết ư?
Không bao lâu, Vương được thăng chức Kinh Khanh. Ngoà i năm mươi tuổi vẫn lo không có cháu. Cô gái ăn ở đã ba năm mà đêm đêm vẫn nằm riêng, hình như chưa có sá»± chung chạ gì. Phu nhân sai khiêng sáºp Ä‘i, dặn công tá» nằm chung vá»›i vợ. ÃÆ°á»£c và i hôm, công tá» nói vá»›i mẹ:
- Mượn sáºp cá»§a con mang Ä‘i, sao ngang bướng không mang trả? Tiểu Thu cứ đêm đêm gác chân lên bụng, thở chả được, lại quen tay, cứ cấu và o đùi ngưá»i ta nữa!
Con hầu, vú ở , không ai nhịn được cưá»i; phu nhân nạt, phát cho mấy cái, bảo Ä‘i.
Má»™t hôm cô gái tắm ở trong buồng, công tá» trông thấy đòi tắm chung, cô gái báºt cưá»i ngăn lại, dá»— bảo đợi má»™t lúc. Ra rồi nà ng má»›i thay nước nóng đổ và o vại, cởi quần áo cá»§a chà ng ra, cùng thị tỳ đỡ và o. Công tá» cảm thấy hÆ¡i nóng ngá»™t ngạt hét to lên đòi ra; cô gái không nghe, lấy chăn chùm lên. Má»™t lát, không thấy kêu nữa, mở ra xem thì đã tắt thở. Nà ng vẫn cưá»i nói thản nhiên, không sợ, kéo ra đặt lên giưá»ng, lau khô mình mẩy, đắp thêm chăn cho.
Phu nhân nghe thấy, vừa khóc vừa chạy và o mắng:
- Con điên kia, sao giết con tao?
Cô gái nhoẻn cưá»i đáp:
- Con ngây như thế chẳng thà không có.
Phu nhân cà ng giáºn, lấy đầu húc cô gái, bá»n thị tỳ xô và o kéo ra khuyên can. ÃÆ°Æ¡ng lúc ồn à o, má»™t con thị tỳ chạy đến bảo:
- Công tỠrên được rồi!
Phu nhân thôi khóc, sỠvà o mình con thì thấy hơi thở nhỠnhẹ mà mồ hôi ra như tắm, ướt cả chăn chiếu. Một lát, mồ hôi không chảy nữa, bỗng mở mắt trông bốn bên, nhìn khắp gia nhân như không quen ai cả, nói:
- Bây giá» nhá»› lại những việc trước, cứ như nằm má»™ng! Sao váºy nhỉ?
Phu nhân nghe câu nói không có vẻ ngây, lấy là m lạ lắm, dắt vá» thăm bố. Há»i thá» mấy lần, quả không ngây. Mừng rỡ như bắt được cá»§a báu. Ãến tối sai khiêng trả sáºp vá» chá»— cÅ©, sắp sá»a chăn gối để xem sao.
Công tá» và o buồng, Ä‘uổi hắt thị tỳ Ä‘i. Sáng ra, ngó xem thì sáºp vẫn bá» không. Từ đấy, không thấy ngây và điên nữa, mà sắc cầm hoà hợp quấn quÃt như hình vá»›i bóng.
HÆ¡n má»™t năm. Vương lại bị bè đảng cá»§a Cấp gián đà n hặc, đòi bãi chức, nên quan trên cÅ©ng khiển trách. Trước kia quan Trung Thừa Quảng Tây có tặng Vương má»™t bình ngá»c, giá đáng nghìn và ng, bấy giỠđịnh Ä‘em ra đút lót để gỡ tá»™i. Cô gái cÅ©ng thÃch, cầm xem chÆ¡i, bá»—ng tuá»™t tay rÆ¡i vỡ, xấu hổ, chạy đến tá»± thú. Vợ chồng Vương Ä‘ang buồn nghe vá» ná»—i bị ngưá»i dèm báng đòi cách quan, nghe thế giáºn lắm, cùng nhiếc mắng tháºm tệ.
Nà ng trá»—i dáºy Ä‘i ra, nói vá»›i công tá»:
- Tôi ở nhà anh, những cái bảo toà n được không phải chỉ má»™t cái bình, sao không nể mặt nhau má»™t chút? Nói thá»±c vá»›i anh: tôi không phải là ngưá»i. Vì mẹ tôi gặp nạn sấm sét, Æ¡n sâu được thầy che chở, lại vì đôi ta có duyên pháºn năm năm vá»›i nhau, cho nên tôi đến đây để Ä‘á»n Æ¡n, và cÅ©ng để cùng anh trá»n nguyá»n đấy thôi. Thân tôi bị nhiếc mắng đã nhiá»u, nhổ tóc mà đếm cÅ©ng không xuể, sỡ dÄ© không Ä‘i ngay là vì cái duyên năm năm chưa trá»n. Bây giá» thì là m sao còn nán lại được nữa.
Ãá»an hầm hầm bước ra. Ãuổi theo thì đã biến mất. Vương ngẩn ngưá»i ra, hối háºn đã không kịp nữa. Công tá» và o trong nhà , nhìn phấn thừa, thoa cÅ©, khóc lóc muốn chết, ăn ngá»§ không ngon, ngà y cà ng gầy mòn héo hắt. Vương lo lắm, vá»™i toan cưới vợ khác cho con để giải phiá»n, mà công tá» thì không vui, chỉ tìm thợ vẽ giá»i há»a tranh Tiểu Thu, ngà y đêm thếp hương khấn vái.
Gần hai năm sau, tình cá» có việc từ là ng khác vá». Trăng sáng vằng vặc. Ngoà i thôn vốn có má»™t khu vưá»n cảnh cá»§a nhà Vương; công tá» vừa cưỡi ngá»±a Ä‘i qua bên ngoà i tưá»ng, bá»—ng nghe có tiếng cưá»i, liá»n dừng cương, sai đầy tá»› nắm hà m thiếc rồi đứng lên trên yên trông và o, thì thấy hai ngưá»i con gái Ä‘ang chÆ¡i đùa trong đó. Vì bóng trăng bị mây phá»§ má» má», không trông rõ lắm. Chỉ nghe má»™t cô áo xanh nói:
- Con ranh nà y, phải đuổi ra ngoà i cổng mới được!
Một cô áo đỠnói:
- Mà y đang ở ngay trong sân viện nhà tao, lại còn định đuổi ai?
Cô áo xanh nói:
- Con ranh, không biết thẹn. Là m vợ không đắt, bị ngưá»i ta tống vá», lại còn nháºn vÆ¡ sản nghiệp cá»§a ngưá»i ư?
Cô áo đỠnói:
- Chẳng hơn cái đứa đến già vẫn không ai thèm ngó đến!
Nghe giá»ng nói giống hệt Tiểu Thu, công tá» vá»™i cất tiếng gá»i to. Cô áo xanh bước Ä‘i, nói:
- Tao không cãi vã với mà y nữa, đức ông chồng nhà mà y đã đến kia kìa.
Ãá»an rồi cô áo đỠđi tá»›i, quả là Tiểu Thu. Công tá» mừng lắm. Cô gái bảo trèo lên tưá»ng để mình đỡ xuống, nói:
- Hai năm không thấy mặt mà xương gầy còn một nắm rồi!
Công tỠcầm tay khóc, kể nỗi nhớ nhung. Cô gái nói:
- Thiếp cÅ©ng biết thế, nhưng không còn mặt nà o trông thấy ngưá»i nhà được nữa. Hôm nay cùng chị cả chÆ¡i đùa, nà o ngá» lại gặp nhau ở đây, má»›i biết duyên lứa trước không thể tránh được.
Má»i cùng vá», nà ng không nghe; xin nà ng ở lại trong vưá»n thì bằng lòng. Công tá» bèn sai đầy tá»› chạy vá» thưa vá»›i phu nhân. Phu nhân giáºt mình ngồi kiệu đến, mở khóa và o. Cô gái chạy đến, sụp xuống lạy. Phu nhân nắm lấy cánh tay nâng dáºy, chảy nước mắt nháºn hết lá»—i xưa, hồ như không thể dung thứ cho mình nói:
- Nếu con không chấp nháºn chuyện cÅ© thì xin hãy cùng vá» cho mẹ vui tuổi già .
Nà ng đáp rằng không được, lá»i lẽ quả quyết. Phu nhân lo ngôi đình Tể hoang vắng, định cho nhìêu ngưá»i đến hầu hạ. Cô gái cưá»i nói:
- Con không muốn gặp ai cả, duy chỉ có hai đứa thị tỳ ngà y trước, sá»›m tối theo con, không thể không quyến luyến chúng. Ngoà i ra chỉ xin má»™t ngưá»i lão bá»™c trông coi cổng, còn thì không cần gì nữa.
Phu nhân thảy theo như lá»i nà ng; lại nói thác Ä‘i rằng công tá» dưỡng bệnh trong vưá»n, rồi hà ng ngà y mang thức ăn váºt dụng ra mà thôi.
Cô gái thưá»ng khuyên công tá» lấy vợ khác, công tá» không nghe; hÆ¡n má»™t năm sau, sắc mặt, tiếng nói cá»§a nà ng dần dần đổi khác, lấy bức vẽ ra, rõ rà ng là hai ngưá»i. Lấy là m lạ. Cô gái nói:
- Trông thiếp bây giỠcó đẹp như ngà y xưa nữa không?
Công tỠđáp:
- Bây giỠthì vẫn đẹp, nhưng so với trước thì hình như không bằng!
Cô gái nói:
- Nghĩa là thiếp đã già rồi!
Công tỠnói:
- Ngưá»i ngoà i hai mươi, là m gì lại già ngay được!
Cô gái cưá»i, đốt bức vẽ Ä‘i, giáºt lại thì đã cháy thà nh tro. Má»™t hôm nà ng nói vá»›i công tá»:
- Ngà y trước khi còn ở nhà , mẹ chà ng thưá»ng bảo thiếp đến chết cÅ©ng không là m kén được. Bây giá» thì thầy mẹ đã già , chà ng lại là con má»™t, thiếp thá»±c không sinh nở được, sợ nhỡ việc nối dõi cá»§a chà ng! Xin lấy vợ vá» nhà , sá»›m tối hầu hạ thầy mẹ, chà ng Ä‘i lại cả hai nÆ¡i, cÅ©ng không có gì là không tiện.
Công tá» bằng lòng, nạp sÃnh lá»… ở nhà quan Thái sá» há» Chung. Gần đến ngà y cưới, nà ng tá»± khâu áo già y cho cô dâu, rồi đưa vá» chá»— phu nhân.
Ãến khi cô dâu và o cổng thì tiếng nói, nét mặt, cá» chỉ không khác gì Tiểu Thu chút nà o. Chà ng lấy là m lạ lắm. Trở lại khu vưá»n cảnh thì cô gái đã Ä‘i đâu không biết. Há»i thị tỳ, thị tỳ đưa ra má»™t chiếc khăn hồng, nói:
- Nương tá» tạm vá» thăm bên ngá»ai, để lại váºt nà y cho công tá».
Mở khăn, thấy có buá»™c cái quyết bằng ngá»c , bụng đã biết nà ng không trở lại nữa, bà n Ä‘em cả thị tỳ cùng vá». Tuy giây lát không quên được Tiểu Thu nhưng may mà đối diện vá»›i vợ má»›i cÅ©ng như trông thấy ngưá»i xưa. Má»›i chợt hiểu rằng cái duyên vá»›i cô gái há» Chung, Tiểu Thu đã dá»± biết, nên thay đổi dáng mặt cá»§a nà ng trước, để khuây khoả ná»—i nhá»› cá»§a chà ng ngà y sau.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:56 AM .