Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 24-06-2008, 10:38 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 10
Giúp nhà vua, Mã Äằng khởi nghÄ©a;
Báo thù bố, Tào Tháo cất quân


Lý Thôi, Quách DÄ© hai đứa muốn giết vua Hiến Äế. Trương Tế, Phàn Trù can rằng:

- Không nên! Nay ta vội giết vua như thế, tôi e rằng thiên hạ không phục. Không bằng cứ để đấy, rồi dụ chư hầu vào trong cửa quan: Trước hết trừ hết vây cánh, rồi sau ta sẽ liệu, như thế mới tính xong được việc thiên hạ.

Lý Thôi, Quách DÄ© nghe lá»i bèn đóng quân lại.

Vua ở trên lầu phán há»i rằng:

- Vương Doãn đã bị giết rồi, sao quân mã chưa rút?

Lý Thôi, Quách Dĩ thưa rằng:

- Muôn tâu bệ hạ, chúng tôi có công với nhà vua, chưa được phong tước, cho nên chưa dám lui quân.

Vua phán há»i:

- Các ngưá»i muốn được phong tước gì?

Lý, Quách, Trương, Phàn bốn đứa cầu phong chức hàm gì, Ä‘á»u tá»± tay viết ra dâng lên, đòi vua phải phong như thế. Vua bắt buá»™c phải nghe theo:

1. Lý Thôi làm sa kỵ tướng quân, Trì dương hầu, lĩnh chức tư lệ hiệu úy, được dùng cỠtiết, lưỡi phủ việt.

2. Quách DÄ©, làm hậu tướng quân, Mỹ dương hầu cÅ©ng được dùng cá» tiết, lưỡi phá»§ việt. Hai ngưá»i cùng giữ quyá»n chính trong triá»u.

3. Phàn Trù, làm hữu tướng quân, Vạn niên hầu.

4. Trương Tế, làm phiêu kỵ tướng quân, Binh dương hầu.

Trương, Phàn hai ngưá»i lÄ©nh binh ra đóng đồn ở Hoàng Nông.

Còn lÅ© Lý Mông, Vương Phương Ä‘á»u được phong làm hiệu úy.

Bá»n ấy lại sai ngưá»i Ä‘i tìm đầu và thây Äổng Trác. Tìm được ít nhiá»u da xương vụn nát, chúng lấy gá»— thÆ¡m, khắc thành hình thể, chắp ghép đâu vào đấy, cúng tế thá»±c to, áo mÅ© quan quách, dùng theo đám ma nhà vua, chá»n ngày tốt làm lá»… cất đám rước sang táng ở My á»”.

Táng xong, bá»—ng nhiên trá»i nổi sấm sét, mưa to gió lá»›n, mặt đất ngập sâu vài thước. Má»™t tiếng sét đánh vào áo quan Äổng Trác, đầu và thây bật cả ra ngoài.

Lý Thôi đợi tạnh mưa, lại Ä‘em táng lại. Äêm hôm ấy trá»i lại mưa to, sấm sét lại đánh vào áo quan Trác như trước; ba lần cải táng không xong, da xương thịt vụn Äổng Trác bị mấy lần sét đánh tan tành.

Lý Thôi, Quách DÄ© cầm được quyá»n chính, tàn đãi dân chúng, trăm há» khổ sở Ä‘iêu đứng. Chúng lại mật sai những ngưá»i tâm phúc hầu bên cạnh vua để dò la ý tứ.

Vua Hiến Äế bấy giá» như ngồi trên chông gai.

Các quan trong triá»u thăng giáng Ä‘á»u do hai đứa Thôi, DÄ© cả. Muốn thu phục lòng ngưá»i, chúng má»i Chu Tuấn vào triá»u, phong làm chức thái bá»™c, cho dá»± triá»u chính.


Má»™t hôm có ngưá»i báo rằng:

- Thái thú Tây Lương là Mã Äằng, thái sá»± Tịnh Châu là Hàn Toại, hai ngưá»i dẫn hÆ¡n mưá»i vạn quân, kéo đến Trưá»ng An, nói rằng vào để đánh giặc.

Hai ngưá»i ấy vốn đã có sai ngưá»i vào Trưá»ng An, mật kết vá»›i thị trung là Mã VÅ©, gián nghị đại phu là Chá»§ng Thiệu, tá trung lang tướng là Lưu Phạm, để ba ngưá»i ấy làm ná»™i ứng. Ba ngưá»i mật tâu vá»›i vua phong cho Mã Äằng làm chỉnh tây tướng quân, Hàn Toại làm chấn tây tướng quân, trao cho má»—i ngưá»i má»™t tá» mật chiếu, sai hợp sức nhau lại để đánh giặc.

Lý, Quách, Trương, Phàn nghe tin hai cánh quân ấy sắp đến, há»p nhau để bàn. Mưu sÄ© là Giả Há»§ nói rằng:

- Hai đám quân ấy từ xa đến, chỉ nên đắp thành cao, hào sâu, cố thủ để chống lại, bất quá chỉ độ trăm ngày, chúng cạn lương là phải rút. Bấy giỠta sẽ kéo quân đuổi theo, chắc chắn bắt được.

Lý Mộng, Vương Phương nói rằng:

- Kế ấy không hay. Chúng tôi xin lÄ©nh má»™t vạn tinh binh ra đánh, lập tức chém đầu Mã Äằng, Hàn Toại dâng dưới cá».

Gia Hủ nói:

- Hễ mà đánh nhau, tất ta thua!

Hai ngưá»i bảo Há»§ rằng:

- Nếu hai chúng tôi thua, xin chịu chém đầu. Nhưng nếu chúng tôi được, ông cũng phải nộp đầu cho chúng tôi.

Hủ mới bảo Lý Thôi, Quách Dĩ rằng:

- Ở phía tây Trưá»ng An, ngoài hai trăm dặm, có núi Trập Chất, đưá»ng ấy hiểm trở, nên sai Trương Tế, Phàn Trù hai tướng ra đóng đồn ở đấy giữ cho vững, rồi hãy để mặc Lý Mông, Vương Phương lÄ©nh quân ra đánh.


Lý, Quách nghe lá»i, Ä‘iểm má»™t vạn rưỡi quân mã giao cho Lý Mông, Vương Phương. Hai ngưá»i mừng rỡ, Ä‘em quân Ä‘i, ra khá»i Trưá»ng An hai trăm tám mươi dặm hạ trại đóng quân ở đó.

Quân Tây Lương đến, hai ngưá»i dẫn quân ra đánh. Lúc hai bên dàn trận rồi, Mã Äằng, Hàn Toại sóng ngá»±a cùng ra trước trận, trá» Lý Mông, Vương Phương nói rằng:

- Giặc phản nước kia, ai ra bắt lấy nó!

Nói chưa dứt lá»i, có tướng trẻ tuổi, mặt đẹp như ngá»c, mắt sáng như sao, mình hổ tay vượn, bụng beo lưng sói, tay cầm má»™t ngá»n giáo dài, mình cưỡi con ngá»±a đẹp đẽ từ trong trận tế ra.

Tướng ấy vốn là con Mã Äằng, tên Mã Siêu, tá»± là Mạnh Khởi, má»›i có mưá»i bảy tuổi, khá»e mạnh không ai bằng.

Vương Phương thấy Siêu còn bé khinh thưá»ng, nhảy ngá»±a lại đánh. Chưa được mưá»i hiệp, Mã Siêu đâm Phương chết ngã xuống đất, rồi quay ngá»±a trở vá».

Lý Mông thấy Phương chết, tế ngá»±a theo sau Mã Siêu để đánh trả thù. Siêu cứ lững thững Ä‘i trở vá» làm ra vẻ không biết. Mã Äằng ở cá»­a trận gá»i to: "Äằng sau có ngưá»i Ä‘uổi theo". Äằng nói chưa dứt lá»i, đã thấy Mã Siêu bắt sống Lý Mông ngay ở trên mình ngá»±a. Té ra Siêu vẫn biết có Mông Ä‘uổi, lá» như không trông thấy, đợi cho Mông đến, phóng dao ra đâm. Siêu má»›i tránh sang má»™t bên, Mông đâm hụt, hai con ngá»±a giáp nhau. Siêu bấy giá» má»›i quá» tay vượn ra bắt sống được Mông.

Quân Lý Mông không có chá»§, chạy trốn tán lạc cả. Mã Äằng, Hàn Toại thừa thế Ä‘uổi đánh, thắng to, xông thẳng đến cá»­a thành hạ trại rồi Ä‘em Lý Mông ra chém bêu đầu.

Lý Thôi, Quách DÄ© thấy Mông, Phương cùng bị giết cả, má»›i tin là Giả Há»§ có tài biết trước, bấy giá» má»›i nhất định dùng kế cá»§a Há»§, chỉ giữ vững các cá»­a thành mặc bên kia khiêu chiến thế nào cÅ©ng không ra. Quả nhiên chưa được hai tháng, quân Mã Äằng, Hàn Toại cạn lương, hai tướng phải bàn nhau rút quân vá».

Giữa lúc ấy thì ở trong thành đầy tá»› Mã VÅ© ra thú vá»›i lÅ© Lý, Quách, kháo rằng chá»§ nó cùng vá»›i Lưu Phạm, Chá»§ng Thiệu liên kết vá»›i Mã Äằng, Hàn Toại để làm ná»™i ứng. Lý, Quách giận lắm bắt hết cả già trẻ, lá»›n bé ba nhà Ä‘em ra chợ chém, rồi mang ba đầu lâu ra bêu trước cá»­a thành.

Mã Äằng, Hàn Toại thấy quân lương đã hết, ná»™i ứng lại bị tiết lá»™, phải nhổ trại Ä‘em quân vá». Lý, Quách sai Trương Tế Ä‘em quân Ä‘uổi Mã Äằng, sai Phàn Trù Ä‘em quân Ä‘uổi Hàn Toại. Quân Tây Lương thua to, may được Mã Siêu Ä‘i hậu quân đánh lùi được quân Trương Tế.

Phàn Trù đuổi Hàn Toại, dần dần đuổi kịp, gần đến Trần Thương, Hàn Toại quay ngựa lại bảo Trù rằng:

- Tôi vá»›i ông ngưá»i cùng làng vá»›i nhau, nay sao vô tình quá thế!

Trù thấy nói dừng ngựa lại nhìn rồi nói rằng:

- Có lệnh trên sai, ta phải tuân theo!

Toại lại nói:

- Tôi lại đây cũng vì việc nước, sao lại quá bức bách nhau như thế?

Trù nghe xong quay ngá»±a lại, thu quân trở vá», để cho Toại Ä‘i. Không ngá» có cháu Lý Thôi là Lý Biệt Ä‘i theo sau, thấy Phàn Trù tha Hàn Toại, vá» mách vá»›i chú. Thôi giận lắm muốn Ä‘em binh ra đón đánh Phàn Trù. Giả Há»§ lại can rằng:

- Nay nhân tâm chưa được yên, mà cứ dấy binh mãi mãi không nên, sao bằng mở má»™t tiệc rượu, má»i Trương, Phàn đến để mừng công, rồi Ä‘ang cuá»™c rượu bắt Trù Ä‘em chém chẳng phải khó nhá»c gì.

Lý Thôi ưng theo kế ấy, bèn mở tiệc má»i hai ngưá»i đến. Trương, Phàn há»›n hở đến ăn yến. Äang giữa tiệc Lý Thôi sầm mặt lại rồi há»i rằng:

- Phàn Trù sao dám tư thông với Hàn Toại, định làm phản hay sao?

Trù giật nẩy mình, chưa kịp trả lá»i thì mấy tay Ä‘ao phá»§ đã vào kéo Trù ra, chém ngay trước tiệc. Trương Tế trông thấy khiếp đảm, cúi rạp xuống tận đất. Lý Thôi nâng Tế dậy mà nói rằng:

- Trù mưu phản, nên ta phải giết. Ngưá»i là tâm phúc vá»›i ta, việc gì mà sợ.

Nói rồi Thôi đem quân của Trù, giao cho Tế quản lĩnh. Tế dẫn quân vỠHoằng Nông.

Từ khi Lý Thôi, Quách Dĩ đánh được quân Tây Lương, chư hầu không ai dám chống lại. Giả Hủ lại khuyên rằng:

- Phải cốt giữ cho dân được yên; phải thu dùng những ngưá»i hiá»n tài.

Từ bấy giá» trở Ä‘i triá»u đình má»›i hÆ¡i thấy có vẻ dá»… chịu.

Nhưng không ngá» lại có đám giặc Khăn Vàng ở Thanh Châu nổi dậy, tụ quân vài mươi vạn khởi loạn, cướp bóc cá»§a dân. Thái bá»™c là Chu Tuấn xin tiến cá»­ má»™t ngưá»i để Ä‘i dẹp giặc.

Thôi, DÄ© há»i ai. Tuấn nói:

- Muốn phá giặc SÆ¡n Äông, phi Tào Tháo không xong.

Lý Thôi nói:

- Bây giỠTào Tháo ở đâu?

Chu Tuấn thưa:

- Hiện Tháo Ä‘ang làm thái thú Äông Quận, trong tay có nhiá»u quân sÄ©, giá sai ngưá»i này Ä‘i đánh giặc, thì không mấy bữa giặc sẽ tan.

Lý Thôi mừng lắm, ngay đêm hôm ấy thảo tá» chiếu cho ngưá»i mang ra Äông Quận, sai Tào Tháo cùng vá»›i tướng Tế Bắc là Pháo Tín Ä‘i đánh giặc. Tháo vâng chiếu há»p vá»›i Pháo Tín, cùng tiến quân đánh giặc ở Thá» Dương.

Pháo Tín vào đất giặc, bị giặc giết chết. Còn Tào Tháo Ä‘uổi giặc đến tận Tế Bắc, giặc hàng vài vạn ngưá»i. Tháo lại dùng ngay giặc làm tiá»n khu, quân Ä‘i đến đâu, giặc hàng đến đấy. Má»›i được hÆ¡n má»™t trăm ngày chiêu an được hÆ¡n bốn mươi vạn quân hàng. Vừa đàn ông, đàn bà kéo lại theo Tháo hÆ¡n má»™t triệu ngưá»i. Tháo tuyển lấy những quân tinh nhuệ, đặt riêng má»™t cánh quân gá»i là quân Thạch Châu, còn bao nhiêu Ä‘uổi vá» cho làm ruá»™ng. Từ đó uy danh Tào Tháo má»—i ngày má»™t lừng lẫy, tiếng đồn vỠđến tận kinh, triá»u đình phong cho Tháo làm Chấn đông tướng quân.


Tào Tháo ở Duyện Châu chiêu má»™ thu dùng những ngưá»i hiá»n sÄ©.

Ở làng DÄ©nh Âm châu DÄ©nh Xuyên, có má»™t nhà hai chú cháu cùng Ä‘i theo Tào Tháo. Ngưá»i chú há» Tuân tên Úc, tá»± là Văn Nhược, nguyên là con Tuân Côn... Úc trước đã thá» Viên Thiệu, bây giá» bá» Thiệu vá» vá»›i Tháo. Tháo cùng Úc nói chuyện xong rồi mừng lắm nói rằng: "Ngưá»i này là Tá»­ Phòng cá»§a ta đây!", rồi cho làm hành quân tư mã.

Ngưá»i cháu tên là Tuân Du, tên chữ là Công Äạt, vốn có tiếng là má»™t danh sÄ©, trước đã làm hoàng môn thi lang, sau bá» quan vá» làng, nay theo chú sang vá»›i Tào Tháo. Tháo cho làm hành quân giáo thụ.

Tuân Du lại nói với Tháo rằng:

- Tôi nghe ở Duyện Châu có má»™t ngưá»i hiá»n sÄ©, vốn ở Äông An, há» Trình tên Dục, tá»± là Trá»ng Äức, nhưng không biết bây giỠở đâu? Ngưá»i ấy chúa công nên dùng.

Tháo nói:

- Ta đã biết tiếng Trình Dục từ lâu.

Nói rồi sai ngưá»i vá» tận Äông An để há»i cho được, thấy há» bảo rằng: Trình Dục Ä‘ang ở trong núi Ä‘á»c sách. Tháo cho má»i ra, Trình Dục đến bái kiến, Tháo mừng lắm.

Dục lại bảo với Tuân Úc rằng:

- Tôi là ngưá»i quê kệch, há»c hành chưa được mấy, không xứng đáng vá»›i sá»± tiến cá»­ cá»§a ông. Nay tôi biết có má»™t ngưá»i cùng làng vá»›i ông, tên là Quách Gia, tá»± là Phụng Hiếu, ngưá»i ấy thá»±c là hiá»n sÄ© thá»i nay. Sao ông không triệu ra?

Úc sực nhớ đến nói rằng:

- Suýt nữa tôi quên mất ngưá»i ấy?

Úc nói chuyện ngay vá»›i Tháo. Tháo cho Ä‘i má»i Quách Gia. Gia đến Duyện Châu bàn việc thiên hạ vá»›i Tào Tháo, rồi lại tiến Tháo má»™t ngưá»i nữa, dòng dõi vua Quang VÅ©, ngưá»i Thanh Äức, há» Lưu tên Hoa, tá»± là Tá»­ Dương.

Tháo cho má»i Hoa đến. Hoa lại tiến hai ngưá»i nữa, má»™t ngưá»i ở Sương Ấp, há» Mãn tên Sá»§ng, tá»± là Bá Ninh; ngưá»i nữa ở VÅ© Thành, há» Lã tên Kiá»n, tá»± là Tá»­ Khác. Tháo cÅ©ng đã biết tiếng hai ngưá»i ấy, cho nên đặt ngay làm trung quân tùng sá»±.

Hai ngưá»i lại tiến Tháo má»™t ngưá»i nữa, há» Mao tên Giá»›i, ở Bình Kỳ, tá»± là Hiếu Tiên. Tháo cÅ©ng cho làm tùng sá»±.

ÄÆ°á»£c ít bữa lại có má»™t tướng nữa, Ä‘em vài trăm quân mã lại xin theo Tháo, ngưá»i ở Cá»± Binh, tên là Vu Cấm, tá»± là Văn Tắc. Tháo thấy ngưá»i ấy bắn cung cưỡi ngá»±a giá»i, võ nghệ hÆ¡n ngưá»i, liá»n cho làm Ä‘iển quân tư mã.

Má»™t hôm Hạ Hầu Äôn lại dắt má»™t ngưá»i cá»±c to lá»›n lại ra mắt Tào Tháo. Tháo há»i ai, Äôn thưa rằng:

- Ngưá»i ấy ở Trần Lưu, há» Äiển tên Vi, sức khá»e không ai địch nổi. Trước Vi đã theo Trương Mạc, liá»n giết vài mươi ngưá»i rồi trốn vào núi ở. Tôi Ä‘i săn gặp Äiển Vi Ä‘ang Ä‘uổi hổ nhảy qua suối, nay tôi Ä‘em vá» dâng chúa công.

Tháo nói:

- Ta xem ngưá»i này tướng mạo khôi ngô, tất là ngưá»i có sức khá»e.

Äôn lại nói:

- Äiển Vi từng báo thù cho bạn, giết ngưá»i xách đầu ra ngoài chợ, hàng mấy trăm ngưá»i không dám đến gần. Y sá»­ dụng được hai ngá»n kích sắt, nặng hÆ¡n tám mươi cân, cắp ngồi trên ngá»±a, vung múa nhẹ như bay.

Tào Tháo lập tức sai Vi ra thử kích.

Vi cắp đôi kích lên ngựa nhẹ nhàng đi lại như bay.

Bỗng bấy giỠcó một cơn gió to, lá cỠlớn trồng dưới trướng lung lay sắp đổ. Quân sĩ lại xúm xít ôm giữ không nổi.

Äiển Vi thấy vậy, từ trên ngá»±a nhảy xuống, quát to má»™t tiếng, Ä‘uổi quân sÄ© lui ra, rồi má»™t tay nắm chắc lấy, cá»™t cỠđứng im phăng phắc giữa luồng gió.

Tháo thấy thế mừng nói rằng:

- Ngưá»i này thá»±c là Ãc Lai ngày xưa đây!

Liá»n cho làm tướng đô úy, cởi ngay áo gấm Ä‘ang mặc cho Äiển Vi, lại cho thêm má»™t con ngá»±a thá»±c tốt và má»™t bá»™ yên chạm.

Từ bấy giá» bá»™ hạ Tào Tháo, văn có ngưá»i tài, vÅ© có tướng giá»i, uy danh lừng lẫy cả SÆ¡n Äông. Tháo bèn sai thái thú Thái SÆ¡n là Ung Thiệu, vá» quân Lương Gia đón bố là Tào Tung.

Tung trước ở Trần Lưu, từ khi loạn lánh sang ở Lương Gia. Bấy giá» tiếp được thư bèn cùng em là Tào Äức và ngưá»i nhà hÆ¡n bốn mươi ngưá»i, lại Ä‘em hÆ¡n má»™t trăm đầy tá»›, ngồi mấy trăm cá»— xe, kéo nhau vá» Duyện Châu.

Lúc Ä‘i qua Từ Châu, quan thái thú ở đấy là Äào Khiêm, tên chữ là Cung Tổ, ngưá»i ôn hậu hòa nhã, vốn xưa nay vẫn muốn làm quen vá»›i Tào Tháo, nay thấy bố Tào Tháo Ä‘i qua địa hạt mình bèn thân hành ra đón chào lạy cung kính, mở tiệc khoản đãi mấy ngày liá»n. Lúc Tung Ä‘i, Khiêm thân đưa ra khá»i thành, rồi lại sai đô úy là Trương Khải Ä‘em năm trăm bá»™ binh Ä‘i há»™ tống.

Khi Tung và ngưá»i nhà Ä‘i đến địa giá»›i đất Hoa và Phí, bấy giá» vào cuối hạ sang thu, bá»—ng gặp cÆ¡n mưa to, phải vào nghỉ nhá» má»™t ngôi chùa. Sư tăng trong chùa ra tiếp. Tung thu xếp cho ngưá»i nhà nÆ¡i ăn chá»— nghỉ, rồi sai Trương Khải Ä‘em quân mã đóng hai bên hành lang chùa.

Bị mưa ướt cả quần áo và hành trang, quân sÄ© Ä‘á»u kêu ca oán thán. Trương Khải má»›i gá»i những đầu mục thá»§ hạ đến má»™t chá»— vắng và bảo rằng:

- Chúng ta vốn là dư đảng Khăn Vàng, bất đắc dÄ© phải đầu hàng Äào Khiêm. Từ ấy đến giá» chưa thấy được lợi lá»™c gì. Nay cá»§a cải nhà há» Tào chất đầy bao nhiêu xe cá»™, các anh em muốn phú quý, cÅ©ng chẳng khó gì. Canh ba đêm hôm nay, chúng ta bổ cá»­a chùa vào giết hết cả nhà Tào Tung, lấy sạch cá»§a cải, rồi ta lại cùng nhau vá» rừng làm nghá» lạc thảo, kế ấy anh em nghÄ© thế nào?

Quân sÄ© Ä‘á»u cùng thuận cả.

Äêm hôm ấy mưa gió chưa dứt. Tung đương ngồi bá»—ng nghe thấy bên ngoài bốn mặt có tiếng hò reo rầm rÄ©. Tào Äức cầm gươm ra xem việc gì, bị đâm chết ngay.

Tung vá»™i vàng dắt má»™t ngưá»i thiếp chạy vào buồng phương trượng, định nhảy qua tưá»ng Ä‘i trốn, chẳng may phải ngưá»i thiếp to béo không ra lá»t. Tung vá»™i vàng cùng ngưá»i thiếp ẩn vào trong chuồng tiêu, rồi cả hai Ä‘á»u bị loạn quân giết mất.

Ung Thiệu là ngưá»i Tào Tháo sai Ä‘i đón bố, chạy thoát, sang ở vá»›i Viên Thiệu.

Khải giết hết cả nhà Tào Tung, lấy sạch của cải, đốt chùa, đem năm trăm quân trốn vỠHoài Nam.

Äá»i sau có thÆ¡ rằng:

A Man vốn có tiếng gian hùng
Hại cả nhà Sa thật nhẫn lòng
Bá»—ng chốc gặp ngay ngưá»i khác hại
Lòng giá»i báo ứng khiếp hay không?

Bấy giá» bá»™ hạ Ung Thiệu có má»™t ngưá»i trốn được vá» báo vá»›i Tào Tháo.

Tháo nghe tin khóc lăn xuống đất, má»i ngưá»i vá»±c dậy, Tháo nghiến răng lại nói rằng:

- Äào Khiêm hỡi! Dám thả cho quân giết bố tao. Thù này mày vá»›i tao không đội trá»i chung được! Nay ta khởi hết đại quân, sang giết sạch cả Từ Châu má»›i hả được giận này!

Liá»n sai Tuân Úc, Trình Dục lÄ©nh ba vạn quân ở lại giữ Nhân Thành, Phạm Huyện, Äông An, còn bao nhiêu quân kéo cả đến Từ Châu, sai Hạ Hầu Äôn, Vu Cấm, Äiển Vi làm tiên phong. Tháo hạ lệnh rằng:

- Há»… đánh được thành trì nào, bao nhiêu dân trong thành Ä‘á»u phải Ä‘em giết nhẵn để báo thù cho cha ta.

Bấy giá» có thái thú ở Cá»­u Giang tên là Biên Nhượng vốn là bạn thân vá»›i Äào Khiêm, nghe thấy Từ Châu có nạn, Ä‘em năm nghìn quân lại cứu.

Tháo nghe thấy giận lắm, sai Hạ Hầu Äôn đón đưá»ng giết chết Biên Nhượng.

Trần Cung khi ấy làm tùng sá»± ở Äông Quân, chÆ¡i rất thân vá»›i Äào Khiêm, nghe thấy tin Tào Tháo khởi binh báo thù cho cha, định giết cả dân Từ Châu, sáng tinh sương hôm ấy đến xin vào ra mắt Tào Tháo. Tháo biết rằng Cung vào để nói cho Äào Khiêm, đã toan không tiếp sau lại nghÄ© đến ân cÅ© nghÄ©a xưa, nên phải má»i vào. Cung vào nói rằng:

- Nay tôi nghe thấy ông Ä‘em đại binh đến Từ Châu, báo thù cho tôn phụ, ông định Ä‘i đến đâu giết sạch muôn dân, cho nên tôi đến đây xin trình bày má»™t lá»i Äào Khiêm vốn là hiá»n nhân quân tá»­, phải là tá»™i cá»§a Trương Khải, chứ không phải là tá»™i cá»§a Khiêm. Vả lại, dân chúng các châu huyện có thù gì vá»›i tướng quân, xin tướng quân nghÄ© lại cho kỹ rồi sẽ làm.

Tháo nổi giận nói rằng:

- Trước kia ông đã bá» ta mà Ä‘i, nay còn mặt mÅ©i nào lại trông thấy nhau? Äào Khiêm nó giết cả nhà ta, ta thá» moi ruá»™t móc gan nó ra, má»›i hả được giận. Ông làm thuyết khách cho Äào Khiêm, nhưng ta chẳng nghe, thì làm thế nào?

Trần Cung từ biệt Tào Tháo trở ra, than rằng:

- Chuyến này ta cÅ©ng không mặt nào trông thấy Äào Khiêm nữa!

Nói rồi giục ngựa sang với thái thú Trần Lưu là Trương Mạc.


Tào Tháo Ä‘i đến đâu cÅ©ng cho quân tàn hại dân chúng đến đấy, đào mồ quốc mả ngưá»i ta, ai ai cÅ©ng sợ.

Äào Khiêm ở Từ Châu nghe thấy Tháo giết dân hại lắm, bèn ngá»­a mặt lên trá»i mà khóc rằng?

- Ta để cho dân Từ Châu mắc phải nạn này, phải mang tá»™i vá»›i trá»i đất!

Rồi lập tức há»p các quan lại để bàn. Tào Báo nói:

- Quân Tào đã đến nơi, lẽ đâu ta lại ngồi khoanh tay mà chịu chết. Tôi xin giúp sứ quân phá giặc.

Äào Khiêm bất đắc dÄ© phải Ä‘em quân ra đón, xa trông thấy quân Tháo trắng xóa, tá»±a hồ như sương sa tuyết tá»a, ở trung quân dá»±ng hai lá cá» trắng, trên đỠbốn chữ to "Báo thù rá»­a hận".

Quân mã dàn thành thế trận, Tào Tháo cưỡi ngựa ra, mình mặc đồ tang trỠroi thét mắng.

Äào Khiêm cÅ©ng cưỡi ngá»±a ra dưới cá»­a cá», nghiêng mình, vái mà nói rằng:

- Ta vốn muốn kết hiếu vá»›i minh công, nên má»›i sai Trương Khải Ä‘i há»™ tống. Không ngá» tướng giặc Trương Khải, ngá»±a quen đưá»ng dÅ©; đến ná»—i xảy ra việc như thế. Quả tình tôi oan, xin minh công xét kỹ cho.

Tháo quát mắng rằng:

- Thằng già kia, mày đã giết bố tao, còn dám mở mồm? Ai ra bắt sống thằng giặc già kia vào đây!

Hạ Hầu Äôn nhảy ra. Äào Khiêm vá»™i vàng chạy vá» trận. Äôn xông lại Tào Báo thúc ngá»±a ra đánh. Hai ngá»±a Ä‘ang giao nhau, bá»—ng đâu nổi trận gió to, sá»i cát bay mù mịt; hai bên Ä‘á»u thu quân vá».

Äào Khiêm vào thành bàn vá»›i quân sÄ©
- Quân Tào thế to, khó địch lắm. Ta nên tự trói mình, thân đến dinh quân Tào, tùy nó hành tội, để cứu lấy dân trong quận Từ Châu!

Khiêm nói chưa dứt lá»i, có má»™t ngưá»i tiến lên thưa rằng:

- Sứ quân trấn thá»§ Từ Châu đã lâu, dân chúng ai cÅ©ng cảm phục. Nay quân Tào tuy nhiên, nhưng vị tất, đã phá được thành ngay. Sứ quân hãy cứ cùng vá»›i trăm há» giữ thành cho vững. Tôi tuy bất tài, nhưng dám hiến má»™t kế nhá», làm cho Tào Tháo chết không có chá»— chôn.

Ai nấy giật mình há»i kế làm sao?

Thế thực là:

Bởi muốn cầu thân nên kết oán
Ai hay đất tuyệt có đưá»ng sinh!

Chưa biết ngưá»i hiến kế là ai, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 10.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #12  
Old 24-06-2008, 10:55 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 11
Lưu Hoàng Thúc cứu Khổng Dung ở Bắc Hải;
Lã Ôn Hầu phá Tào Tháo thành Bộc Dương

Ngưá»i hiến kế cho Äào Khiêm vốn là ngưá»i ở Äông Hải, tên là My Chúc, tá»± là Tá»­ Trá»ng.

Chúc nguyên là con nhà hào phú, má»™t bữa ra thành Lạc Dương mua bán, Ä‘i xe vỠđến ná»­a đưá»ng gặp má»™t ngưá»i con gái xinh đẹp xin cho Ä‘i xe nhá». Chúc xuống Ä‘i bá»™, nhưá»ng xe cho ngưá»i con gái ấy ngồi.

Ngưá»i ấy cứ nhất định má»i My Chúc lên ngồi. Chúc lên xe, ngồi thá»±c nghiêm trang, mắt không trông ngang.

Äi được vài dặm, ngưá»i con gái xin xuống xe, từ giã My Chúc, nói rằng:

- Ta là Há»a Äức tính quân ở phương nam, phụng mệnh Thượng đế xuống để đốt cháy nhà ngươi. Nay thấy ngươi đãi ta có lá»… phép, nên ta bảo cho ngươi biết trước. Ngươi nên vá» nhà mau, dá»n dẹp hết đồ đạc Ä‘i. Äêm nay ta sẽ đến.

Nói rồi biến mất.

Chúc thất kinh, vá»™i vàng chạy vá» trong nhà có gì chạy Ä‘i hết. Tối hôm ấy quả nhiên trong bếp phát há»a, nhà cá»­a cháy hết.

Chúc cÅ©ng vì thế mà Ä‘em gia tài phân tán, cứu giúp ngưá»i nghèo khó. Vá» sau Äào Khiêm đón vá» cá»­ làm biệt giá tùng sá»±.

Bấy giỠMy Chúc hiến kế rằng:

- Tôi xin sang quận Bắc Hải cầu Khổng Dung đến cứu. Lại xin sai má»™t ngưá»i nữa sang Thanh Châu cầu cứu Äiá»n Khải. Hai nÆ¡i ấy cho quân mã đến thì Tào Tháo tất phải lui.

Khiêm nghe lá»i, viết hai bức thư, rồi há»i:

- Dưới trướng có ai dám sang Thanh Châu không?

Má»™t ngưá»i xin Ä‘i, là Trần Äằng, tá»± là Nguyên Long, ngưá»i Quảng Lăng.

Nguyên Long Ä‘i rồi, My Trúc cÅ©ng sang Bắc Hải, Äào Khiêm tá»± mang quân giữ thành.

Khổng Dung tá»± là Văn Cá»­, ngưá»i làng Khúc Phụ, nước Lá»—, là cháu Ä‘á»i thứ hai mươi Äức Khổng Tá»­: Con quan đô quý thái sÆ¡n là Khổng Trụ. Dung vốn thông minh từ thuở nhá», năm lên mưá»i tuổi Dung có vào yết kiến quan doãn ở Hà Nam tên là Lý Ung. Lúc đến cá»­a quan canh há»i Ä‘i đâu Dung nói:

- Ta là thông gia với Lý tướng.

Khi vào đến nÆ¡i. Lý Ung má»›i há»i:

- Tổ mày có hỠhàng gì với tổ nhà tao?

Dung nói:

- Ngày xưa Khổng Tá»­ há»i Lão Tá»­ vá» việc lá»…, nhà Dung vá»›i nhà ông chẳng phải Ä‘á»i Ä‘á»i thông gia vá»›i nhau là gì?

Ung lấy làm kỳ.

ÄÆ°á»£c má»™t hồi, có thái trung đại phu là Trần VÄ© đến chÆ¡i. Ung trá» vào Khổng Dung và nói rằng:

- Thằng bé này là kỳ đồng!

Trần Vĩ bĩu môi nói rằng:

- Những đứa thuở nhỠthông minh như thế, ngày sau lớn vị tất đã ra gì!

Dung liá»n ứng đối ngay rằng:

- Thưa ông, hẳn thuở nhỠông thông minh lắm! Cả bá»n Ä‘i vá»›i Trần VÄ© cùng cưá»i ồ lên mà nói rằng:

- Ngưá»i này lá»›n lên tất là ngưá»i giá»i giang trong Ä‘á»i.

Từ đấy Dung nổi tiếng, sau làm trung lang tướng, dần dần được làm thái thú Bắc Hải.

Khổng Dung tính ưa thết khách, thưá»ng nói rằng:

- Trên chỗ ngồi lúc nào cũng đông khách, trong hồ lúc nào cũng có rượu, thế là sướng nhất trần gian.

Dung ở Bắc Hải được sáu năm, dân chúng rất là yêu mến. Hôm ấy Dung đương ngồi chÆ¡i vá»›i khách, có ngưá»i vào báo rằng có My Chúc ở Từ Châu muốn vào hầu.

Dung cho má»i vào há»i có việc gì, Chúc đưa thư cá»§a Äào Khiêm ra, rồi nói rằng:

- Tào Tháo vây gấp lắm, xin minh công sang cứu cho.

Dung nói:

- Ta vá»›i Äào Cung Tổ là chá»— chí thân, vả Tá»­ Trá»ng lại thân hành đến tận đây, lẽ đâu lại không cứu; nhưng ta vá»›i Tào Mạnh Äức không có thù gì. Vậy trước hết ta tưởng hãy nên sai ngưá»i đưa thư giải hòa đã, nếu Tháo không nghe, bấy giá» ta sẽ khởi hành.

Chúc nói:

- Tào Tháo cậy có nhiá»u quân, quyết không chịu hòa.

Dung liá»n sai má»™t mặt thì Ä‘iểm binh sẵn, má»™t mặt cho ngưá»i đưa thư cho Tào Tháo.

Lúc Ä‘ang bàn bạc, chợt có ngưá»i báo rằng:

- Có dư đảng của đám Khăn Vàng ngày xưa, tên là Quản Hợi, đem mấy vạn quân đến thành để khiêu chiến.

Quản Hợi tế ngựa ra nói rằng:

- Bắc Hải nhiá»u lương, cho ta vay má»™t vạn há»™c, ta sẽ lui quân ngay. Há»… không ta đánh phá thành trì, già trẻ sẽ không má»™t ngưá»i nào sống sót.

Dung mắng mà nói rằng:

- Ta là bầy tôi nhà đại Hán, giữ đất của nhà đại Hán, có đâu lại đem lương cho giặc.

Quản Hợi giận lắm, múa đao tế ngựa nhảy thẳng vào đánh Khổng Dung. Tướng Dung là Tôn Bảo, vác giáo nhảy ra địch, được vài hiệp bị Hợi chém chết, quân Dung rối loạn, chạy cả vào thành, Hợi chia quân ra bốn mặt vây thành.

Dung trong lòng bá»±c tức, My Chúc cÅ©ng buồn chán lắm. Hôm sau, Khổng Dung lên thành trông thấy thế giặc lá»›n mạnh, càng thêm lo phiá»n. Chợt thấy má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a vác giáo xông vào đám giặc, tả xung hữu đột như vào chá»— không ngưá»i, rồi chạy thẳng đến dưới thành, gá»i to mở cá»­a.

Dung không biết là ai, chưa dám mở cá»­a. Quân giặc xấn đến bá» hào, định vào giết ngưá»i ấy, nhưng ngưá»i ấy quay mình lại đâm má»™t lúc chết luôn vài chục đứa. Chúng phải lui chạy cả.

Dung bấy giá» má»›i sai mở cá»­a má»i vào. Ngưá»i ấy xuống ngá»±a, bá» giáo, lên thẳng trên mặt thành, chào Khổng Dung. Dung há»i tên há», ngưá»i ấy thưa rằng:

- Tôi là ngưá»i ở Hoàng Huyện, đất Äông Lai, há» là Thái Sá»­, tên là Từ, tá»± là Tá»­ NghÄ©a. Mẹ tôi được đội Æ¡n ngài nhiá»u lắm. Hôm ná» tôi ở Liêu Äông vá» nhà thăm mẹ. Nghe tin giặc vây thành, mẹ tôi bảo tôi rằng: "Ta đã nhiá»u lần đội Æ¡n ngài, nay con phải Ä‘i cứu". Bởi vậy má»™t mình tôi cưỡi ngá»±a đến đây.

Khổng Dung mừng lắm.

Nguyên khi trước Dung tuy không biết mặt Thái Sá»­ Từ, nhưng vẫn biết tiếng là anh hùng. Nhân thấy Từ Ä‘i vắng xa, có mẹ già ở nhà, nhà cách thành hai mươi dặm, Dung thưá»ng sai ngưá»i Ä‘em biếu gạo lụa. Bà mẹ cảm cái đức ấy nên sai con lại cứu.

Dung kính trá»ng Thái Sá»­ Từ hết lòng, tặng má»™t bá»™ áo giáp, ngá»±a và yên. Từ nói:

- Tôi xin mượn ngài một nghìn tinh binh nữa để ra ngoài thành phá giặc.

Dung nói rằng:

- Ông tuy khá»e thá»±c, nhưng thế giặc to lắm, không nên coi thưá»ng.

Từ nói:

- Mẹ tôi cảm hậu đức của ngài, nên sai tôi đến, nếu không phá được giặc, tôi cũng không còn mặt nào dám vỠtrông thấy mẹ. Vậy xin cứ để tôi ra, quyết một trận tử chiến.

Dung nói:

- Ta nghe có Lưu Huyá»n Äức là anh hùng Ä‘á»i bấy giá». Giá mà má»i được Huyá»n Äức lại cứu, thì má»›i giải được vây. Chỉ hiá»m chưa biết nhá» ai Ä‘i cho được.

Từ nói:

- Xin ngài viết thư, tôi xin mang đi!

Dung mừng, viết thư giao cho Từ. Từ mặc áo giáp lên ngựa, lưng đeo cung tên, tay cầm giáo, ăn no, sắm sửa đủ, mở cửa thành, phi ngựa ra đi.

Lúc gần đến bỠhào, quân giặc xúm vào đánh. Từ đâm luôn chết mấy đứa, vượt qua vòng vây chạy ra.

Quản Hợi thấy có ngưá»i ở trong thành ra, tất là Ä‘i cầu cứu, liá»n Ä‘em vài trăm quân kỵ Ä‘uổi theo, tám mặt vây lại. Từ dừng ngá»n giáo, giương cung đặt tên, bắn cả tám mặt, không phát nào là không có ngưá»i ngã ngá»±a, giặc sợ không dám Ä‘uổi nữa. Từ thoát được, ngay suốt ngày đêm đến Binh Nguyên, vào ra mắt Lưu Bị.

Thư lá»… xong, Từ nói hết sá»± tình Khổng Dung bị vây, rồi đưa thư ra, Lưu Bị xem thư xong, há»i:

- Ông là ai?

Từ nói:

- Tôi là Thái Sá»­ Từ, ngưá»i nhà quê ở Äông Hải. Tôi vá»›i Khổng Dung không phải anh em há» hàng, cÅ©ng không phải láng giá»ng làng mạc; chỉ vì nghÄ©a khí đối vá»›i nhau nên có ý chia xẻ ưu hoạn vá»›i nhau. Nay Quản Hợi bạo loạn, Bắc Hải bị vây, không biết cậy vào đâu, nguy ở sá»›m tối, Khổng Dung nghe ngài là ngưá»i nhân nghÄ©a, hay cứu ngưá»i khốn, giúp kẻ nguy, nên sai tôi xông pha giữa vòng giáo mác, phá vòng vây đến đây cầu cứu ngài.

Lưu Bị tỠvẻ tôn kính nói rằng:

- Khổng Bắc Hải cÅ©ng biết rằng trong Ä‘á»i có Lưu Bị à?

Lập tức cùng Quan Vũ, Trương Phi điểm ba nghìn tinh binh kéo sang Bắc Hải.

Quản Hợi thấy quân đến cứu, dẫn quân ra đối địch. Lại thấy quân Lưu Bị ít nên khinh thưá»ng không sợ.

Lưu Bị cùng với Quan, Trương và Thái Sử Từ cưỡi ngựa đứng ra trước trận. Quân Hợi hăm hở ra đánh.

Từ đang định xông ra, Quan Vũ đã nhảy ra trước.

Hợi địch sao nổi Quan Vũ: Mới được vài mươi hiệp, một nhát thanh long đao đã chém chết ngay Quản Hợi ở dưới chân ngựa.

Từ, Trương hai ngá»±a cùng ra, hai giáo Ä‘á»u múa, xông vào đám quân giặc, Lưu Bị thúc quân đánh riết.

Khổng Dung ở trên thành trông thấy Từ, Quan, Trương ba ngưá»i vào trong đám giặc, không ai đương nổi, xông xáo tá»±a hồ như hổ giữa đàn dê, liá»n kéo binh ra thành, hai đầu đánh dồn lại, quân giặc thua chạy, đầu hàng vô số, còn bao nhiêu tan vỡ cả.

Khổng Dung đón Lưu Bị vào thành; chào lá»… xong rồi, mở má»™t tiệc yến thá»±c to ăn mừng, lại dẫn My Chúc ra chào Huyá»n Äức.

My Chúc nhân thể nói việc Trương Khải giết Tào Tung, nay Tào Tháo thả binh đến cướp phá Từ Châu, bởi vậy Äào Khiêm sai y đến cầu cứu Khổng Dung.

Lưu Bị nói:

- Äào Cung Tổ là ngưá»i quân tá»­, không ngá» mắc phải oan này.

Dung nói:

- Ông là tôn thân nhà Hán, nay Tào Tháo tàn hại trăm há», cậy khá»e, khinh yếu. Sao ông không cùng vá»›i tôi Ä‘i cứu Äào Dung Tổ má»™t thể?

Lưu Bị nói:

- Tôi đâu dám từ việc ấy, nhưng tướng ít, binh yếu, lo rằng không làm nổi việc.

Dung lại nói:

- Tôi nay đi cứu Cung Tổ tuy vì tình bạn, nhưng cũng vì nghĩa lớn, ông há không có bụng trượng nghĩa hay sao?

Lưu Bị đáp:

- Có phải thế xin Văn Cử hãy đi trước, khoan cho tôi còn sang Công Tôn Toản mượn thêm năm ba nghìn quân mã, rồi sẽ đến sau.

Dung lại dặn:

- Xin ông chớ sai hẹn.

Huyá»n Äức nói:

- Ông cho tôi là ngưá»i thế nào? Thánh nhân đã dạy rằng: "Xưa nay ai cÅ©ng chết nhưng không có tin thì không ra ngưá»i". Nay dù mượn được quân hay không, thế nào tôi cÅ©ng phải đến cứu Từ Châu.

Dung bằng lòng, sai My Chúc vá» báo trước cho Äào Khiêm, rồi thu xếp khởi hành.

Thái Sử Từ lạy tạ Khổng Dung, nói rằng:

- Tôi vâng lá»i mẹ, sang đây giúp ngài. Nay công việc xong xuôi cả rồi, thứ sá»­ Dương Châu là Lưu Gio, là ngưá»i cùng má»™t quận vá»›i tôi, có thư lại gá»i, không Ä‘i không được. Xin để khi khác lại có dịp gặp nhau.

Dung Ä‘em vàng lụa tạ Æ¡n. Từ không chịu lấy gì cả, ra vá».

Mẹ Từ thấy Từ vỠmừng nói rằng:

- Mẹ mừng cho con báo được ơn Bắc Hải.

Nói xong lại sai Từ sang Dương Châu.

Nay không nói chuyện Khổng Dung khởi binh sang cứu Từ Châu vội. Hãy nói chuyện Lưu Bị đến gặp Công Tôn Toản và nói chuyện cả sự tình mình muốn sang cứu Từ Châu.

Toản há»i rằng:

- Tào Tháo không có thù gì với ông, tội gì ông lại đi giúp bên nỠđánh bên kia?

Lưu Bị nói:

- Tôi đã hứa vá»›i ngưá»i ta rồi, thế nào cÅ©ng phải Ä‘i.

Toản cho mượn hai nghìn quân mã, Lưu Bị xin cho Triệu Tử Long đi theo. Toản bằng lòng.

Lưu, Quan, Trương dẫn ba nghìn quân bản bộ của mình đi trước. Triệu Vân dẫn hai nghìn quân kéo đi sau, cùng đến Từ Châu.


Trong khi ấy thì My Chúc vá» báo vá»›i Äào Khiêm rằng:

- Khổng Dung đến giúp, lại má»i thêm được cả Lưu Bị.

Trần Nguyên Long cũng vỠbáo rằng:

- Äiá»n Khải vui lòng Ä‘em quân sang cứu.

Bấy giá» Äào Khiêm má»›i hÆ¡i vững dạ.

Hai cánh quân Khổng Dung, Äiá»n Khải má»›i đến, sợ quân Tào mạnh thế nên ở đằng xa, dá»±a vào sưá»n núi đóng trại chưa dám khinh tiến.

Tào Tháo thấy hai đám quân cứu viện đã đến, cũng chia quân ra giữ, chưa dám kéo cả vào phá thành.

Lưu Bị đến sau, vào ra mắt Khổng Dung. Dung nói:

- Quân Tháo thế lớn lắm, mà Tháo lại khéo dùng mưu mẹo, ta không nên tiến vội, đợi xem tình hình thế nào đã.

Lưu Bị nói:

- Tôi chỉ lo trong thành không có lương, khó giữ được lâu. Nay hãy xin sai Quan Vân Trưá»ng và Triệu Tá»­ Long lÄ©nh bốn nghìn quân ở đây vá»›i ông. Tôi thì cùng vá»›i Trương Phi kéo qua trại Tào Tháo, Ä‘i tắt đến Từ Châu, để vào bàn vá»›i Äào sứ quân.

Dung mừng lắm, hẹn nhau vá»›i Äiá»n Khải hai ngưá»i lập thế á»· giác, còn Vân Trưá»ng vá»›i Tá»­ Long thì lÄ©nh binh để tiếp ứng hai bên.

Lưu Bị, Trương Phi hai ngưá»i dẫn má»™t nghìn quân mã, kéo qua bên cạnh trại Tào Tháo. Quân Ä‘ang Ä‘i thấy trong trại nổi má»™t tiếng trống, quân mã, bá»™ kéo ra như nước vỡ. Vu Cấm đứng đầu, dừng cương ngá»±a lại gá»i to lên rằng:

- Bá»n cuồng đồ xứ nào kéo Ä‘i đâu đấy?

Trương Phi chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng vào đánh Vu Cấm. Hai bên đánh nhau được vài hiệp, Lưu Bị múa đôi dao, kéo quân tràn lên. Vu Cấm thua chạy, Trương Phi đi đầu chém giết, rồi lao thẳng đến dưới thành Từ Châu.

Trên thành trông xuống thấy lá cá» Ä‘á», viết năm chữ trắng thá»±c to: "Bình Nguyên Lưu Huyá»n Äức", Äào Khiêm kíp sai ngưá»i mở cá»­a. Huyá»n Äức vào thành. Khiêm tiếp đón, má»i vá» phá»§ nha, thi lá»… xong, mở tiệc yến khoản đãi.


Äào Khiêm thấy Lưu Bị diện mạo hiên ngang, nói năng khoát đạt, trong bụng lấy làm mừng rỡ, sai ngay My Chúc Ä‘em cả bài, ấn Từ Châu ra, xin nhưá»ng chức cho Lưu Bị, Lưu Bị ngạc nhiên há»i:

- Thế này là ý ngài ra làm sao?

Khiêm nói:

- Nay thiên hạ rối loạn, rưá»ng cá»™t nhà vua không cất lên được. Ngài là Tôn thân nhà Hán, nên ra sức giúp nước. Tôi nay già rồi, không làm gì được nữa, ngài chá»› có chối. Tôi xin tá»± viết má»™t bài biểu dâng lên triá»u đình.

Lưu Bị đứng ra ngoài chiếu lạy hai lạy nói rằng:

- Bị tuy là dòng dõi nhà Hán, nhưng công nhá», đức má»ng, làm má»™t chức tướng ở Bình Nguyên còn sợ không nổi, nay vì đại nghÄ©a đến giúp ông, sao ông lại dạy thế? Hay là ông nghÄ© tôi có bụng tham lam gì chăng? Nếu tôi có bụng thế, trá»i sẽ không thương tôi.

Khiêm nói rằng:

- Xin ngài chớ nghĩ thế, ấy là thực tình của tôi.

Khiêm hai ba lần nhưá»ng, Lưu Bị nhất định không chịu.

My Chúc thấy hai ngưá»i, kẻ nhưá»ng ngưá»i chối dùng dằng mãi, bèn tiến lên thưa rằng:

- Nay quân giặc ở dưới thành, xin hai ngài hãy bàn kế phá giặc đã. Khi nào đánh tan được giặc rồi, bấy giá» xin các ngài hãy nhưá»ng thành cho nhau.

Lưu Bị nói:

- Tôi hãy đưa thư cho Tào Tháo, khuyên y giải hòa, nếu y không nghe lá»i, bấy giá» ta sẽ đánh cÅ©ng không muá»™n.

Bèn truyá»n hịch cho ba trại hãy đóng binh không được động vá»™i. Rồi sai ngưá»i đưa thư cho Tào Tháo.

Tháo đương ở trung quân, cùng các tướng bàn việc, bá»—ng có ngưá»i vào báo Từ Châu có chiến thư mang đến. Tháo mở ra xem. Thư rằng:

"Từ khi Bị được tiếp tôn nhau ở ngoài cá»­a quan đến giá», má»—i ngưá»i má»™t phương, không được gần gÅ©i bên ngoài.

Vừa rồi tôn phụ Tào hầu bị hại, là vì thằng Trương Khải bất nhân, chá»› không phải là tá»™i Äào Cung Tổ.

Hiện giá», ngoài thì dư đảng giặc Khăn Vàng quấy nhiá»…u; trong thì bè cánh Äổng Trác làm loạn.

Xin minh công hãy lo việc triá»u đình trước, rồi sau hãy nghÄ© đến thù riêng, rút quân vây Từ Châu vá», để cứu nạn nước, thì Từ Châu may lắm, thiên hạ may lắm!"

Tào Tháo xem thư xong, nổi giận mắng rằng:

- Lưu Bị là ai, dám đưa thư lại ngăn ta, trong thư lại có ý mỉa mai?

Nói rồi truyá»n Ä‘em chém sứ đưa thư, rồi ra sức đánh thành.

Quách Gia can rằng:

- Lưu Bị từ xa lại cứu, trước dùng lá»… sau dùng binh, chúa công nên lấy lá»i tá»­ tế đáp lại, làm cho Lưu Bị khinh thưá»ng, phòng bị trá»… nãi, rồi ta sẽ tiến binh đánh thành, má»›i dá»… phá được.

Tháo nghe lá»i, truyá»n thết đãi sứ giả, rồi viết thư trả lá»i.

Äang khi bàn bạc, chợt có ngá»±a lưu tin lại nói rằng:

- Lã Bố đã đánh phá Duyên Châu, hiện đang tiến binh chiếm cứ Bộc Dương.

Nguyên Lã Bố từ khi gặp loạn Lý Thôi, Quách DÄ©, trốn ra cá»­a vÅ© quan, định Ä‘i theo Viên Thuật, Thuật ghét Bố là ngưá»i phản phúc, không dùng. Bố lại đến vá»›i Viên Thiệu, được Thiệu dung nạp.

Thiệu cùng Bố đánh tan Thưá»ng SÆ¡n, từ ấy Bố lấy làm đắc chí, khinh nhá»n những tướng sÄ© cá»§a Thiệu. Thiệu giận muốn giết. Bố lại bá» sang vá»›i Trương Dương.

Dương dùng Bố. Bấy giá» Bàng Thư ở Trưá»ng An, cứu được vợ con Lã Bố, sai đưa lại trả. Lý, Quách biết, bèn chém Bàng Thư, rồi đưa thư cho Trương Dương sai giết Lã Bố. Bố lại bá» Dương, sang vá»›i Trương Mạc.

Giữa lúc ấy thì em Trương Mạc là Trương Siêu đưa Trần Cung lại ra mắt Mạc.

Cung báo Mạc rằng:

- Nay thiên hạ bị chia xẻ, anh hùng Ä‘á»u nổi dậy, ông có đất nghìn dặm, sao lại chịu ở dưới quyá»n ngưá»i khác, há chẳng hèn lắm sao! Nay Tào Tháo đánh mặt đông, Duyện Châu bá» trống. Lã Bố là dÅ©ng sÄ© Ä‘á»i nay, giá ông cùng vá»›i Lã Bố đánh lấy Duyện Châu, thì có thể làm nên nghiệp lá»›n.

Trương Mạc cả mừng, liá»n sai Lã Bố ra phá Duyện Châu, rồi chiếm cả Bá»™c Dương, chỉ có ba xứ Nhân Thành, Äông An, Phạm Huyện là nhá» có Tuân Úc, Trình Dục lập kế cố giữ được, còn các xứ khác Ä‘á»u bị phá vỡ cả. Tào Nhân đánh nhau mãi, nhưng đánh không nổi, vì thế phải cho Ä‘i cấp báo vá»›i Tào Tháo.

Tháo nghe tin báo giật mình, nói rằng:

- Nếu Duyện Châu mất, ta sẽ không còn chỗ vỠnữa. Phải kíp lo toan ngay.

Quách Gia nói:

- Lúc này chúa công nên tỠchút ân tình với Lưu Bị, rút quân vỠlấy lại Duyện Châu.

Tào Tháo lấy làm phải, lập tức viết thư đáp trả lại Lưu Bị, rồi nhổ trại lui binh.

Sứ giả vá» Từ Châu, vào thành gặp Äào Khiêm, đưa trình thư cá»§a Tào Tháo, rồi nói quân Tào đã lui. Khiêm mừng lắm, sai ngưá»i má»i Khổng Dung, Äiá»n Khải, Quan VÅ©, Triệu Vân vào thành há»™i há»p.

Yến tiệc xong, Khiêm má»i Lưu Bị lên ghế trên, chắp tay thưa rằng:

- Lão phu này tuổi già, hai con lại không có tài, không kham nổi được việc lớn nước nhà. Lưu công là dòng dõi nhà vua, đức rộng tài cao, nên nhận lấy Từ Châu. Lão phu tình nguyện cáo vỠdưỡng bệnh.

Lưu Bị nói:

- Khổng Văn Cá»­ sai tôi đến cứu Từ Châu là việc nghÄ©a. Nay bá»—ng dưng tôi giữ lấy Từ Châu, thiên hạ tất bảo tôi là ngưá»i bất nghÄ©a.

My Chúc nói:

- Nay vận Hán đã suy, đất nước rối loạn, dá»±ng công lập nghiệp chính ở lúc này. Từ Châu cá»§a giàu ngưá»i nhiá»u, dân Ä‘inh kể có trăm vạn, Lưu sứ quân không nên từ chối.

Lưu Bị nói:

- Việc ấy tôi quyết không thể vâng mệnh.

Trần Äăng nói:

- Äào phá»§ quân nhiá»u bệnh lắm, không sao coi nổi được công việc, xin minh công đừng từ chối.

Lưu Bị nói:

- Viên Công Lá»™ bốn Ä‘á»i làm tam công, trong nước ai cÅ©ng trông mong. Nay Công Lá»™ ở Thá» Xuân, sao không tìm mà nhưá»ng?

Khổng Dung nói:

- Viên Thiệu là hạng ngưá»i vô dụng, chẳng khác má»™t bá»™ xương khô trong mả, còn đáng để làm chi. Nay trá»i cho sứ quân chẳng lấy, sau có hối lại cÅ©ng muá»™n.

Lưu Bị nhất định không chịu. Äào Khiêm khóc nói rằng:

- Nếu ông bỠtôi mà đi, tôi chết cũng không nhắm mắt được?

Vân Trưá»ng nói:

- Äào Công đã nói hết Ä‘iá»u, thá»±c lòng nhưá»ng cho, xin anh hãy nhận lấy việc châu.

Trương Phi cũng nói:

- Không phải là mình cố đòi lấy châu quận cá»§a ngưá»i ta. Ngưá»i ta có bụng tốt nhưá»ng cho mình, việc gì cứ phải khăng khăng từ chối?

Lưu Bị nói rằng:

- Các em muốn hãm ta vào việc bất nghĩa hay sao?

Äào Khiêm hai ba lần nhưá»ng, Lưu Bị cứ má»™t má»±c không nghe.

Khiêm mới nói:

- Nếu ông nhất định không nghe thì gần đây có má»™t ấp gá»i là Tiểu Bái, có thể đóng đồn. Xin ông tạm đóng quân mà ở đó để bảo vệ Từ Châu. Ông nghÄ© thế nào?

Má»i ngưá»i Ä‘á»u khuyên Lưu Bị nên ở lại ấp Tiểu Bái, Lưu Bị nhận lá»i.

Khiêm khao quân xong, Triệu Tá»­ Long cáo từ ra vá». Lưu Bị cầm tay Triệu Tá»­ Long rá» nước mắt từ biệt.

Khổng Dung, Äiá»n Khải cÅ©ng cáo biệt, dẫn quân vá».

Lưu, Quan, Trương cùng dẫn quân bản bộ đến Tiểu Bái, sửa sang thành quách, phủ dụ dân cư ở đấy.

Tào Tháo kéo quân vá», Tào Nhân ra đón, nói rằng:

- Lã Bố thế to, lại có Trần Cung giúp. Duyện Châu, Bá»™c Dương mất cả, duy còn có Nhân Thành, Äông An, Phạm Huyện, ba xứ ấy nhá» có Tuân Úc, Trình Dục bày mưu đặt mẹo nên còn giữ được vững.

Tháo nói:

Ta chắc Lã Bố có sức khá»e nhưng không có mưu mẹo, chẳng đáng lo lắm. Nay hãy lập trại đâu đấy, rồi sau sẽ bàn.

Lã Bố biết Tào Tháo Ä‘em quân vá», đã đến Äằng Huyện bèn cho gá»i phó tướng là Tiết Lan và Lý Phong, bảo rằng:

- Ta muốn dùng hai ngưá»i đã lâu, nay má»›i có dịp. Hai ngưá»i dẫn má»™t vạn quân, giữ lấy Duyện Châu cho vững, để ta Ä‘em quân Ä‘i đánh Tào Tháo.

Hai ngưá»i vâng lệnh. Trần Cung vá»™i vàng há»i rằng:

- Tướng quân bỠDuyện Châu, định đi đâu?

Bố nói:

- Ta muốn đóng quân ở Bộc Dương, để thành thế "Chân đinh".

Cung nói:

- Há»ng mất! Tiết Lan không giữ được Duyện Châu. Ở phía nam đưá»ng này, cách đây má»™t trăm tám mươi dặm, có núi Thái SÆ¡n. Chá»— ấy hiểm lắm, nên Ä‘em má»™t vạn tinh binh phục ở đó. Quân Tào Tháo nghe Duyện Châu mất, tất nhiên gấp đưá»ng tiến lên, thế nào cÅ©ng phải Ä‘i qua đó. Ta đợi cho nó kéo quân qua má»™t ná»­a đổ ra đánh má»™t trận có thể bắt được Tào Tháo.

Lã Bố bảo rằng:

- Ta đóng ở Bộc Dương, còn có mẹo hay hơn, ngươi biết đâu!

Bèn không nghe lá»i Trần Cung, sai Tiết Lan giữ Duyện Châu, còn mình thì Ä‘em quân Ä‘i.

Khi Tào Tháo Ä‘em quân đến quãng đưá»ng hẻm ở Thái SÆ¡n, Quách Gia bảo rằng:

- Không nên đi vội. Chỗ này tất có phục binh!

Tháo cưá»i nói rằng:

- Lã Bố là đồ vô mưu cho nên mới giao Duyện Châu cho Tiết Lan giữ, còn nó thì kéo quân sang Bộc Dương. Chỗ này chắc không có binh phục. Tào Nhân đâu, hãy lĩnh một cánh quân vây lấy Duyện Châu, để ta kéo quân lên đánh Lã Bố ở Bộc Dương!

Trần Cung ở Bộc Dương với Lã Bố nghe thấy quân Tào đã đến gần, bèn thưa với Lã Bố rằng:

- Quân Tào nay từ xa, tất má»i mệt cả, nên đánh ngay, đừng cho nghỉ ngÆ¡i để dưỡng sức.

Bố nói:

- Ta một mình một ngựa tung hoành khắp thiên hạ, có sợ gì Tào Tháo. Cứ để cho nó đóng trại, ta sẽ bắt nó cho mà xem.

Quân Tào Tháo gần đến Bộc Dương, lập vững doanh trại. Hôm sau Tháo đem chư tướng ra dàn trận ở ngoài đồng. Tháo cưỡi ngựa đứng dưới cửa sổ, xa trông thấy binh Lã Bố kéo đến.

Hai bên bày trận xong, Lã Bố cưỡi ngựa ra trước hai bên có tám kiện tướng đứng kèm.

Má»™t. Trương Liêu, tên chữ Văn Viá»…n, ngưá»i ở Mã Ấp, quận Nhạn Môn.

Hai. Tang Bá, tên chữ Tuyên Cao, ngưá»i ở Hoa Âm, quận Thái SÆ¡n.

Hai tướng ấy lại dẫn sáu tướng là Hách Manh, Tào Tinh, Thanh Liêm, Ngụy Tục, Tống Hiến, Hầu Thành và năm vạn quân. Trống đánh vang lừng.

Tháo trỠBố nói rằng:

- Ta với ngươi không thù hằn gì, sao ngươi lại cướp châu quận của ta?

Bố nói:

- Thành trì nhà Hán, ngưá»i nào cÅ©ng có phần, có phải cá»§a riêng cá»§a nhà ngươi đâu?

Liá»n sai Tang Bá tế ngá»±a ra đánh.

Bên Tào, Nhạc Tiến ra nghênh địch. Hai ngá»±a giao nhau, đôi dao Ä‘á»u múa, đánh nhau được ba mươi hiệp, chưa phân được thua. Hạ Hầu Äôn tế ngá»±a xông vào đánh giúp, Trương Liêu cÅ©ng vá»™i ra đánh chẹn lại. Lã Bố nóng mắt vác kích phi ngá»±a xông vào trận. Äôn, Tiến Ä‘á»u thua chạy cả, quân Tào thua to, phải lui ba bốn mươi dặm.

Lã Bố thu quân vá».

Tào Tháo thua một trận, vỠtrại, cùng chư tướng luận bàn. Vu Cấm nói:

- Sáng nay lên núi trông thấy phía tây thành Bá»™c Dương. Bố có má»™t trại, ước chừng chỉ có má»™t ít quân đóng. Äêm nay tất nó tưởng ta vừa thua, không phòng bị gì. Ta nên dẫn quân ra đánh. Nếu lấy được trại ấy, quân Lã Bố tất sợ.

Tào Tháo nghe lá»i, sai sáu tướng là Tào Hồng, Lý Äiển, Mao Giá»›i, Lã Kiên, Vu Cấm, Äiển Vi dẫn hai vạn quân mã bá»™ liá»n đêm hôm ấy theo đưá»ng nhá» kéo vào phía tây Bá»™c Dương.

Hôm ấy Lã Bố vỠtrại khao quân.

Trần Cung nói rằng:

- Trại mé tây là nơi khẩn yếu, nếu Tào Tháo đến đánh úp thì làm thế nào?

Bố nói:

- Hôm nay nó mới thua một trận, làm sao còn dám đến?

Cung nói:

- Tào Tháo là má»™t tay dùng binh thá»±c giá»i. Nên đỠphòng nó đánh bất ngá»i.

Bố bèn sai Cao Thuận, Ngụy Tục và Hầu Thành dẫn binh đến giữ trại phía tây.


Chập tối hôm ấy, Tào Tháo kéo quân đến trại phía tây, bốn mặt ùa vào, quân giữ trại không chống nổi chạy tán loạn cả.

Tháo cướp được trại, gần đến canh tư, thì bá»n Cao Thuận má»›i kéo quân đến. Tháo dẫn quân ra đánh. Hai bên đánh nhau đến gần sáng. Chợt nghe tiếng trống rầm rÄ©. Lã Bố Ä‘em quân đến cứu.

Tháo bỠtrại chạy.

Äằng sau Cao Thuận, Ngụy Tục, Hầu Thành đánh thốc lên, mặt trước thì Lã Bố kéo quân lại. Vu Cấm, Nhạc Tiến, hai ngưá»i địch Bố không nổi. Tháo cứ trông vá» phía Bắc mà chạy.

Sau núi có má»™t toán quân kéo ra, tả thì Trương Liêu, hữu thì Tang Bá, Tháo sai Lã Kiá»n, Tào Hồng ra đánh cÅ©ng không lại. Tháo lại quay chạy vá» phía tây. Äang chạy, chợt lại nghe thấy tiếng reo ầm ầm, rồi thấy má»™t toán quân đến, Ä‘i đầu có bốn tướng là Hách Mạnh, Tào Tinh, Thành Liêm, Tống Hiếu kéo ra chẹn đưá»ng Tào Tháo. Các tướng Tào liá»u chết mà đánh. Tào má»›i xông lên được trước. Bá»—ng nghe thấy tiếng mõ đánh, tên bắn ra như mưa.

Tào Tháo không thể nào tiến lên được nữa, không biết có cách gì thoát, vội kêu lớn rằng:

- Ai đến cứu ta?

Giữa lúc ấy, trong đội kỵ mã, có má»™t tướng nhảy ra là Äiển Vi, hai tay cầm hai ngá»n kích, kêu to lên rằng:

- Chúa Công đừng lo!

Nói rồi nhảy tót xuống ngá»±a, cắp đôi kích dài, lấy vài mươi ngá»n Ä‘oản kích, nắm trong tay, ngoảnh mặt lại bảo ngưá»i Ä‘i theo rằng:

- Lúc nào giặc đến cách độ mưá»i bước, hãy gá»i ta!

Rồi dang chân, bước nhanh, xông vào mÅ©i tên mà Ä‘i. Quân kỵ bên Lã Bố vài mươi ngưá»i xông đến, lính hô lên:

- Giặc còn cách mưá»i bước rồi!

Vi nói:

- Cách năm bước hãy gá»i!

Quân lại gá»i rằng:

- Cách năm bước rồi!

Bấy giá» Vi cầm kích ném ra, cứ má»—i ngá»n kích là quân Lã Bố chết má»™t ngưá»i, không sai má»™t ngá»n nào, má»™t lúc giết chết vài mươi ngưá»i. Quân Lã Bố tan chạy, Vi lại cầm hai thanh kích lá»›n, nhảy lên ngá»±a, xông vào đánh. Bốn tướng cá»§a Lã Bố là Hách, Tào, Hầu, Tống không địch nổi, Ä‘á»u chạy trốn cả.

Äiển Vi đánh tan quân Lã Bố, cứu được Tào Tháo.

Các tướng theo sau cÅ©ng dần dần kéo đến cùng nhau tìm đưá»ng vá» trại.

Trông trá»i đã tà tà vá» chiá»u, đằng sau lại thấy tiếng reo. Lã Bố phi ngá»±a cầm kích, Ä‘uổi theo xông đến gá»i to lên rằng:

- Thằng giặc Tào Tháo kia, đừng chạy nữa!

Bấy giá» bên Tào ngưá»i ngá»±a má»i mệt, má»i ngưá»i nhá»›n nhác trông nhau, ai cÅ©ng muốn chạy thoát thân cả.

Thế là:

Äã hay thoát khá»i vòng vây trước
Còn sợ khôn đưá»ng giặc Ä‘uổi sau.

Chưa biết phen này Tháo sống chết thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 11.

Há»’I 12
Äào Cung Tổ ba lần nhượng Từ Châu;
Tào Mạnh Äức má»™t phen đánh Lã Bố


Tào Tháo Ä‘ang chạy luống cuống, may đâu phía nam có má»™t toán quân kéo đến. Nguyên là Hạ Hầu Äôn dẫn quân lại cứu, chẹn ngang đưá»ng đánh nhau vá»›i Lã Bố. Äánh nhau đến xâm xẩm tối, má»™t cÆ¡n mưa to như trút nước xuống, hai bên Ä‘á»u dẫn quân vá».

Tháo vỠđến trại, trá»ng thưởng Äiển Vi, giao cho làm chức LÄ©nh quân đô úy
Lã Bố vỠtrại, cùng Trần Cung bàn bạc, Cung nói:

- Ở trong thành Bá»™c Dương, có má»™t nhà giàu, há» Äiá»n, đầy tá»› hàng trăm nghìn ngưá»i, có tiếng ở trong má»™t quận này. Ta nên khiến nhà ấy mật sai ngưá»i đưa thư cho Tào Tháo nói rằng: "Lã Ôn Hầu tàn bạo bất nhân, lòng ngưá»i rất oán ghét; nay muốn Ä‘em quân sang Lê Dương, chỉ còn có Cao Thuận ở trong thành, nên lập tức tiến ngay, ta xin làm ná»™i ứng... ". Nếu Tháo đến, dụ cho vào trong thành, rồi bốn mặt phóng há»a, ngoài đặt quân phục. Tháo tuy có tài ngang trá»i dá»c đất cÅ©ng không thoát được.

Lã Bố nghe theo, mật dụ há» Äiá»n đưa thư cho Tào Tháo.

Tháo nhân lúc má»›i thua, còn đương lo lắng, chợt có ngưá»i vào báo há» Äiá»n ở Bá»™c Dương sai ngưá»i đưa mật thư đến.

Thư rằng:

"Lã Bố đã đi sang Lê Dương, trong thành bỠkhông. Xin ngài đến ngay, tôi nguyện làm nội ứng. Trên thành cắm lá cỠtrắng, viết to một chữ "Nghĩa" làm mật hiệu".

Tào Tháo cả mừng nói rằng:

- Trá»i cho ta Bá»™c Dương rồi!

Bèn trá»ng thưởng cho ngưá»i đưa thư, rồi lập tức thu xếp khởi binh.

Lưu Hoa nói rằng:

- Lã Bố tuy vô mưu, nhưng có Trần Cung nhiá»u mẹo lắm. Tôi chỉ sợ trong việc này có phần lừa dối, ta phải phòng trước. Minh Công muốn Ä‘i thì nên chia quân ra làm ba đội. Hai đội phục ở ngoài thành để tiếp ứng, má»™t đội vào thành, như thế má»›i được.

Tháo nghe lá»i chia quân ra làm ba đội, đến thành Bá»™c Dương. Tháo Ä‘i trước nghe ngóng, trông thấy trên mặt thành cá» cắm đặc cả, trên góc cá»­a Tây có má»™t lá cá» trắng và chữ "NghÄ©a", trong bụng đã mừng thầm.

Giá» ngá» hôm ấy, hai tướng trong thành kéo quân ra đánh, tiá»n quân là Hầu Thành, hậu quân là Cao Thuận.

Tào Tháo sai Äiển Vi cưỡi ngá»±a xông ra, xông thẳng vào đánh Hầu Thành. Thành địch không nổi, quay ngá»±a chạy vào. Vì Ä‘uổi xấn đến tận bên cầu hào. Cao Thuận chống không được cÅ©ng lui binh vào trong thành.

Trong khi ấy có ngưá»i trong thành, thừa cÆ¡ chạy ra ngoài, đến ra mắt Tào Tháo nói là ngưá»i há» Äiá»n, đưa trình mật thư, trong thư hẹn rằng:

"Äêm nay, hồi canh má»™t, trên thành khua chiêng làm hiệu thì tướng quân tiến binh vào. Tôi làm ná»™i ứng, dâng thành".

Lý Äiển can rằng:

- Chúa Công nên đứng ở ngoài thành, để chúng tôi vào.

Tháo nói to rằng:

- Ta không đi thì ai chịu xông lên trước?

Nói rồi tự lĩnh binh xông thẳng vào. Bấy giỠmới đầu canh một, trăng chưa lên, chỉ nghe thấy trên cửa tây có tiếng tù và, rồi lại có tiếng reo. Trên cửa lửa đốt sáng rực; cửa thành mở to; cầu treo bỠxuống.

Tào Tháo tế ngá»±a lên trước, Ä‘i thẳng đến tận nha thá»±, trên đưá»ng chẳng thấy má»™t ngưá»i nào cả. Tháo biết là mắc mưu, vá»™i vàng quay ngá»±a trở lại hô quân lui ra.

Lúc ấy trong chân nha có má»™t tiếng pháo nổ, bốn cá»­a thành lá»­a cháy rá»±c trá»i; trống đánh vang lừng, ngưá»i reo rầm rÄ©, như sóng cồn bể reo. Mé đông, Trương Liêu trổ ra; mé tây Tang Bá chạy lại; hai bên đánh dồn vào. Tháo chạy ra cá»­a bắc lại Hách Manh, Tào Tính đánh cho má»™t trận. Tháo chạy ra cá»­a nam, lại bị Cao Thuận, Hậu Thành chận đánh, may có Äiển Vi trợn mắt nghiến răng, xông vào đánh cứu. Cao Thuận, Hầu Thành phải chạy ra ngoài thành. Äiển Vi Ä‘uổi ra đến cầu treo, ngoảnh lại không thấy Tào Tháo.

Vi lại đánh vào trong thành, vào đến cá»­a gặp Lý Äiển, Vi há»i:

- Chúa công đâu?

Äiển nói:

- Ta cũng tìm không thấy.

Vi bảo Äiển:

- Ngươi ra ngoài thúc quân ứng cứu, ta vào tìm chúa công.

Lý Äiển Ä‘i ra. Äiển Vi vào thành, tìm mãi không thấy, lại đánh trở ra, ra khá»i bá» hào gặp Nhạc Tiến. Tiến há»i:

- Chúa công đâu?

Vi nói:

- Tôi vào ra hai lần rồi, tìm chúa công mãi không thấy, Tiến nói:

- Hai chúng ta phải cùng đánh vào để cứu chúa công.

Hai ngưá»i cùng trở vào, đến bên thành, thì há»a pháo trên thành rÆ¡i xuống ngá»±a. Nhạc Tiến không sao vào được. Äiển Vi xông pha khói lá»­a, lại vào thành Ä‘i tìm Tào Tháo.

Tào Tháo nhìn thấy Äiển Vi đánh đến tìm mình nhưng Tháo bị bốn mặt quân mã chẹn lại chung quanh nên không ra được đưá»ng cá»­a nam, đành phải chạy vá» cá»­a bắc, thế nào gặp ngay Lã Bố, nhưng trong bóng lá»­a nhấp nhoáng, Bố không biết là ai.

Lã Bố cầm kích tế ngá»±a lại, Tháo lấy tay che mặt ra roi cứ tế ngá»±a Ä‘i thẳng. Lã Bố ở đằng sau xấn ngá»±a lại, cầm ngá»n kích gõ vào mÅ© Tào Tháo há»i rằng:

- Tào Tháo ở đâu?

Tháo trỠtay nói rằng:

- Ngưá»i cưỡi ngá»±a vàng ở đằng trước kia.

Bố tế ngá»±a Ä‘uổi ngưá»i đằng trước, Tào Tháo quay ngá»±a lại chạy ra cá»­a đông, may gặp ngay Äiển Vi. Vi há»™ vệ Tháo, mở má»™t đưá»ng máu ra được đến cá»­a thành.

Chung quanh thành lửa cháy ngùn ngụt, cỠrác chồng chất khắp cả, chỗ nào cũng có lửa.

Äiển Vi cầm kích gạt lá»­a ra hai bên, tế ngá»±a xông vào khói lá»­a ra trước. Tháo cÅ©ng theo sau ra được. Vừa đến cá»­a thành, có má»™t cái xà cháy trên nhà rÆ¡i vào chân sau ngá»±a cá»§a Tào Tháo, ngá»±a ngã gục xuống. Tháo lấy tay đẩy cái xà ra, lá»­a bén vào cả cánh tay và đầu tóc. Äiển Vi quay ngá»±a lại cứu. Vừa may Hạ Hầu Uyên cÅ©ng ở đâu đến. Hai ngưá»i cứu được Tháo dậy, xông qua lá»­a chạy ra. Tháo cưỡi ngá»±a cá»§a Uyên, Vi đánh mở đưá»ng để chạy. Äánh nhau mãi đến sáng, Tháo má»›i vỠđược trại.

Các tướng vào lạy há»i thăm. Tháo ngoảnh mặt lên cưá»i nói rằng:

- Ta lầm mắc phải kế thất phu, thỠrằng thù này thế nào cũng báo được.

Quách Gia nói:

- Có kế gì nên làm ngay!

Tháo nói:

- Nay nên nhân kế cá»§a nó mà làm kế cá»§a mình: Ta nói phao lên rằng ta bị lá»­a cháy chết bá»ng, Bố tất dẫn quân lại đánh. Ta phục binh ở trong núi Mã Lăng, đợi nó đến ná»­a chừng, đổ ra mà đánh thì quyết bắt được Lã Bố.

Quách Gia nói:

- Thực là một kế hay.

Liá»n sai quân sÄ© phát tang, để trở phao tin Ä‘i rằng Tào Tháo đã chết.

Có ngưá»i đến Bá»™c Dương báo vá»›i Lã Bố rằng:

- Tháo bị lá»­a cháy bá»ng cả chân tay, vỠđến trại thì chết.

Lã Bố lập tức Ä‘iểm quân mã, kéo đến núi Lã Lăng. Quân Ä‘i gần đến trại Tào, má»™t tiếng trống nổi, phục binh bốn mặt ồ ra. Lã Bố cố đánh, má»™t sống má»™t chết, má»›i thoát được, tổn hại mất nhiá»u quân mã, chạy vá» Bá»™c Dương giữ vững không dám ra nữa.

Năm nay có má»™t thứ sâu, gá»i là sâu hoàng ăn hại lúa má. Ở vùng Quan Äông (Trưá»ng An), má»—i há»™c thóc giá năm mươi quan. Dân chúng đói quá phải ăn thịt lẫn nhau. Tào Tháo nhân hết lương, dẫn quân vỠđóng ở Nhân Thành. Lã Bố cùng Ä‘em quân vỠđóng ở SÆ¡n Dương. Vì vậy hai bên cùng tạm bãi binh.


Bấy giá» Äào Khiêm ở Từ Châu đã sáu mươi ba tuổi, chợt bị bệnh, bệnh má»—i ngày má»™t nặng, bèn má»i My Chúc, Trần Äăng đến bàn việc. Chúc nói:

- Quân Tào Tháo bá» Từ Châu Ä‘i, cÅ©ng chỉ vì Lã Bố cướp Duyện Châu mà thôi. Năm nay nó bãi binh cÅ©ng là vì mất mùa. Chắc rằng sang xuân thế nào nó cÅ©ng đến. Phá»§ quân đã hai lần nhưá»ng chức cho Lưu Huyá»n Äức, bấy giá» phá»§ quân còn khá»e cho nên Huyá»n Äức nhất định không chịu nhận. Nay bệnh phá»§ quân đã nặng, nên lại cho má»i Huyá»n Äức sang mà nhưá»ng chức má»™t lần nữa, lần này Huyá»n Äức chắc không từ chối.

Khiêm mừng lắm, sai ngay ngưá»i Ä‘i má»i Lưu Bị lại bàn việc quân.

Lưu Bị Ä‘em Quan VÅ©, Trương Phi và vài mươi tên kỵ mã đến Từ Châu. Äào Khiêm cho má»i vào chá»— nằm. Lưu Bị há»i thăm xong, Khiêm nói:

- Tôi má»i ông đến đây không phải có việc gì đâu, chỉ có má»™t việc: Tôi bây giá» bệnh đã nguy rồi, không biết sá»›m tối chết lúc nào. Vậy xin minh công thương lấy thành trì nhà Hán, nhận lấy bài ấn Từ Châu này, thì tôi xin chết má»›i nhắm được mắt.

Lưu Bị há»i:

- Ông có hai con, sao không truyá»n cho, lại gá»i tôi?

Khiêm nói:

- Tôi có hai thằng con, thằng lớn tên Thương, thằng bé tên Ung, hai đứa cùng hèn kém lắm, không sao kham nổi được việc nước. Tôi một mai nhắm mắt lại, cũng trăm nhỠminh công dạy bảo chúng nó, không nên cho chúng nó coi đến việc châu.

Lưu Bị nói:

- Một mình tôi đảm đương sao nổi việc to lớn ấy!

Khiêm thưa:

- Tôi xin cá»­ má»™t ngưá»i để giúp ông, ngưá»i ở Bắc Hải, há» Tôn, tên Càn, tá»± là Công Há»±u. Ông nên dùng ngưá»i ấy làm tùng sá»±.

Khiêm lại gá»i My Chúc bảo rằng:

- Lưu Công là hào kiệt Ä‘á»i nay, ngươi nên thá» cho khéo nhé!


Huyá»n Äức vẫn còn từ chối...

Lúc ấy Äào Khiêm lấy tay trá» vào bụng rồi tắt thở.

Các quan làm lá»… Ä‘iếu viếng xong rồi, liá»n Ä‘em bài ấn giao cho Lưu Bị, Lưu nhất định không nhận.

Hôm sau cả dân châu kéo vào đầy phủ, van khóc nói rằng:

- Lưu sứ quân bằng không không chịu nhận việc quận này thì dân chúng tôi không sao sống yên được.

Quan, Trương hai ngưá»i cùng khuyên hai ba lần, Lưu Bị má»›i chịu quyá»n lÄ©nh công việc Từ Châu; dùng Tôn Càn, My Chúc làm phụ tá; Trần Äăng làm mạc quan; Ä‘em hết quân mã ở Tiểu Bái vào thành, treo bảng khuyên dân yên nghiệp, rồi sắm sá»­a việc tang, Lưu Bị và quan quân lá»›n nhá», Ä‘á»u để trở. Tế lá»… linh đình xong, an táng Äào Khiêm trên bãi cao ở bên sông Hoàng Hà, rồi Ä‘em từ di biểu cá»§a Äào Khiêm dâng lên triá»u đình.

Tào Tháo ở Nhân Thành, được tin Äào Khiêm đã chết và Lưu Bị lÄ©nh chức mục Từ Châu, giận lắm nói rằng:

- Thù ta chưa báo xong! Lưu Bị ná»­a mÅ©i tên không tốn, ngồi yên mà được Từ Châu. Phen này ta quyết trước giết Lưu Bị, sau vằm thây Äào Khiêm để rá»­a oán cho thân phụ ta!

Lập tức truyá»n lệnh cất quân sang đánh Từ Châu. Tuân Úc lên can rằng:

Xưa nay Cao Tổ giữ ở quan Trung, vua Quang VÅ© giữ ở Hà Ná»™i, Ä‘á»u là được sâu rá»… bá»n gốc; tiến lên thì đánh được giặc, lui vá» thì giữ được thành, cho nên tuy có lúc nguy khốn, nhưng vá» sau cÅ©ng vẫn làm nổi được nghiệp lá»›n. Minh công lúc đầu vốn khởi sá»± ở Duyện Châu, mà đất Hà, đất Tế lại là đất hiểm trong thiên hạ và cÅ©ng là Quan Trung, Hà Ná»™i ngày xưa. Nay nhược bằng minh công sang lấy Từ Châu, để binh ở đây thì Lã Bố lại thừa cÆ¡ đến cướp, thế là bá» mất Duyện Châu. Nếu Từ Châu lại không lấy được, minh công sẽ Ä‘i đâu? Nay Äào Khiêm tuy chết, nhưng đã có Lưu Bị giữ. Dân Từ Châu đã quy phục Lưu Bị lắm, tất nhiên cố sức giúp Lưu Bị. Minh công bá» Duyện Châu để sang lấy Từ Châu, thì khác nào bá» cái lá»›n mà Ä‘i tìm cái nhá», bá» chá»— gốc Ä‘i tìm chá»— ngá»n, Ä‘em sá»± yên mà đổi lấy sá»± nguy. Xin minh công phải nghÄ© cho chín đã!

Tháo nói:

- Năm nay mất mùa, thiếu lương ăn, quân sĩ cứ đóng ở đây cũng không xong.

Tuân Úc nói:

- Không bằng ta kéo sang mặt đông, lấy đất Trần cho quân sang ăn ở đó. Vả lại dư đảng Khăn Vàng là Hà Nghi, Hoàng Thiệu ở Nhữ Nam và VÄ©nh Xuyên, cướp bóc châu quận, vàng lụa, lương thá»±c có nhiá»u. Những giặc cỠấy phá dá»… như chÆ¡i. Phá chúng nó, lấy lương thá»±c để nuôi quân sÄ©, như thế triá»u đình cÅ©ng mừng, dân gian cÅ©ng hả. Chính là má»™t việc làm thuận lòng trá»i đó!

Tháo mừng lắm, liá»n cho Hạ Hầu Äôn, Tào Nhân ở lại giữ Nhân Thành, mình thì Ä‘em quân sang lấy đất Trần, Nhữ Nam và DÄ©nh Xuyên.

Äám dư đảng Khăn Vàng là Hà Nghi và Hoàng Thiệu thấy quân Tào Tháo kéo đến, Ä‘em binh ra đánh. Hai bên giáp trận nhau ở núi Dương SÆ¡n.

Quân giặc tuy nhiá»u nhưng toàn là những đồ lăng nhăng, há»—n độn không thành đội ngÅ©.

Tháo sai lấy cung mạnh, ná» cứng bắn sang. Äiển Vi cưỡi ngá»±a ra. Hà Nghi sai phó nguyên soái ra đánh, đánh nhau chưa được ba hiệp, bị Vi đâm chết lăn xuống dưới ngá»±a. Tào Tháo thừa thế dẫn quân xấn qua núi Dương SÆ¡n đóng trại.


Hôm sau Hoàng Thiệu tự dẫn quân lại. Bày trận xong sai một tướng đi bộ ra, đầu đội khăn vàng, mình mặc áo xanh, tay cầm côn sắt, thét to lên rằng:

- Ta là Tiệt Thiên Dạ sao Hà Man, ai dám ra đây đấu với ta nào?

Tào Hồng quát to một tiếng, phi mình từ trên ngựa nhảy xuống đất, vác dao đi bộ ra.

Hai ngưá»i ở trước trận đánh nhau ba bốn mươi hiệp chưa phân thắng bại, Hồng giả cách thua chạy. Hà Man xấn vào, Hồng dùng kế Ä‘a Ä‘ao, quay mình lại chém trúng Hà Man; Hồng lại bồi thêm má»™t nhát nữa, Hà Man chết.

Lý Äiển thấy thế phi ngá»±a thẳng vào trận giặc. Tướng giặc Hoàng Thiệu chưa kịp đỠphòng, bị Äiển bắt sống.

Quân Tào đánh giết quân giặc, cướp được vô số tiá»n bạc, lương thá»±c.

Còn Hà Nghi thế cô, dẫn vài trăm quân kỵ chạy vỠthung lũng Cát Pha.

Lúc Ä‘ang Ä‘i đưá»ng, chợt gặp má»™t toán quân ở trong núi kéo ra, má»™t tráng sÄ© đứng đầu, mình cao tám thước, lưng to mưá»i chét tay, cầm thanh Ä‘ao lá»›n ra chẹn đưá»ng. Nghi vác dao đánh, chỉ má»›i được má»™t hiệp, đã bị tráng sÄ© ấy bắt sống. Quân sÄ© luống cuống Ä‘á»u xuống ngá»±a chịu trói. Tráng sÄ© xua cả vào thung lÅ©ng Cát Pha.

Äiển Vi truy kích Hà Nghi tá»›i Cát Pha, thì có má»™t tráng sÄ© dẫn quân ra chặn lại. Vi há»i:

- Mày cũng là giặc Khăn Vàng à?

Tráng sĩ đáp:

- Lũ Khăn Vàng có vài trăm kỵ mã, ta đã bắt nhốt cả trong thung lũng này.

Vi há»i:

- Sao không đem ra nộp?

Tráng sĩ nói:

- Hễ mày địch được với thanh đao trong tay này thì tao đem chúng nó ra nộp.

Vi giận lắm, vác đôi kích lại đánh. Hai ngưá»i đánh nhau từ giá» thìn đến giá» ngá», không ai thua không ai được, hai bên cùng tạm nghỉ. ÄÆ°á»£c má»™t lát tráng sÄ© lại ra thách đánh. Äiển Vi cÅ©ng ra, đánh nhau đến mãi chiá»u tối. Hai ngá»±a cùng má»i, hai ngưá»i lại phải tạm nghỉ lần nữa. Quân thá»§ hạ Äiển Vi chạy vá» báo vá»›i Tào Tháo.

Tháo thất kinh, vội vàng dẫn các tướng lại xem.

Hôm sau tráng sĩ lại ra thách đánh nhau.

Tháo trông thấy ngưá»i ấy uy phong lẫm liệt, trong bụng mừng thầm, dặn Äiển Vi rằng:

- Nay ngươi hãy giả cách thua đi!

Vi vâng lá»i ra đánh, được ba mươi hiệp. Vi giả cách thua chạy vá» trận, tráng sÄ© xấn đến, trong cá»­a trận cung ná» bắn ra tua tá»§a. Tráng sÄ© phải quay trở vá».

Tháo kíp dẫn quân lùi năm dặm, mật sai ngưá»i đào sẵn má»™t hầm hố, phục sẵn câu thá»§.

Hôm sau lại sai Äiển Vi dẫn hÆ¡n trăm quân kỵ ra.

Tráng sÄ© cưá»i mà nói rằng:

- Tướng đã thua, sao lại còn dám đến đánh?

Nói rồi liá»n phóng ngá»±a ra đánh.

Äiển Vi đánh được vài hiệp lại quay ngá»±a chạy. Tráng sÄ© cố sức Ä‘uổi theo, không ngá» cả ngưá»i lẫn ngá»±a cùng sa xuống hố cả, bị quân phục ra trói lại Ä‘em vá» ná»™p Tào Tháo.

Tháo vá»™i vàng xuống trướng, mắng Ä‘uổi quân sÄ©, tá»± cởi trói cho tráng sÄ©, sai ngưá»i lấy áo mặc cho, má»i ngồi tá»­ tế, rồi há»i tên há» làng mạc ở đâu, tráng sÄ© nói:

- Tôi là ngưá»i ở Tiêu Huyện, nước Tiêu, há» Hứa tên Chá»­, tá»± là Trá»ng Khang. Nguyên trước gặp buổi loạn lạc, tụ cả tôn tá»™c vài trăm ngưá»i, đắp má»™t cái lÅ©y ở trong thung lÅ©ng này để chống cá»±. Má»™t bữa có giặc đến, tôi sai ngưá»i nhà lấy đá vụn để sẵn, rồi tôi cầm đá ném ra, chẳng sai hòn nào. Giặc thấy vậy phải chịu lui. Lại má»™t hôm nữa giặc đến, trong thung lÅ©ng tôi không có lương, phải hòa vá»›i giặc, xin Ä‘em trâu cày đổi cho nó, để lấy gạo. Lúc gạo giặc đã đưa đến rồi, giặc dắt trâu ra ngoài cá»­a thung lÅ©ng thì trâu Ä‘á»u chạy ngược trở lại, tôi lấy tay nắm lấy hai Ä‘uôi trâu kéo lại Ä‘i giật lùi được hÆ¡n má»™t trăm bước. Giặc thấy thế Ä‘á»u thất kinh, không dám lấy trâu nữa. Bởi thế tôi má»›i giữ được ở đây yên ổn, không việc gì.

Tháo nói:

- Ta biết ngươi đã lâu. Nay ngươi có chịu hàng không?

Chử nói:

- Bụng tôi muốn thế đã lâu rồi.

Chá»­ vá» dẫn cả há» hàng vài trăm ngưá»i ra hàng Tào Tháo. Tháo cho làm đô úy, thưởng rất hậu rồi Ä‘em Hà Nghi, Hoàng Thiệu ra chém.

Nhữ Nam, DÄ©nh Xuyên, từ ấy Ä‘á»u bình định cả.

Tháo rút quân vá».

Tào Nhân, Hạ Hầu Äôn ra tiếp kiến, nói rằng:

- Mấy hôm nay quân đi do thám vỠbáo rằng: ở Duyện Châu quân sĩ Tiết Lan, Lý Phong ra ngoài đi ăn cướp, thành bỠtrống không, chúa công đem quân vừa thắng trận trở vỠmà đánh, chỉ một trận là hạ được thành.

Tháo liá»n Ä‘em quân Ä‘i đưá»ng tắt đến Duyện Châu.

Tiết Lan, Lý Phong không ngỠcó quân đến, chưa kịp phòng bị, nhưng cũng phải đem quân ra ngoài thành để đánh.

Hứa Chử nói:

- Tôi xin bắt hai đứa này để làm lễ ra mắt.

Tháo mừng sai Chá»­ ra trận, Lý Phong vác há»a kích lại đánh. Hai ngá»±a giao nhau má»›i được hai hiệp, Chá»­ chém Phong chết lăn xuống dưới ngá»±a.

Tiết Lan vá»™i vàng chạy vá». Lý Äiển chẹn ngang bên cầu. Lan không dám vào thành, dẫn quân kéo vá» Cá»± Giã, Ä‘ang Ä‘i gặp ngay Lã Kiên tế ngá»±a lại Ä‘uổi bắn má»™t phát tên. Lan chết ngã quay xuống đất. Quân Tiết Lan, Lý Phong vỡ tan cả. Tháo lấy lại được Duyện Châu.

Trình Dục xin tiến binh lấy lại nốt Bộc Dương.

Tháo sai Hứa Chá»­, Äiển Vi làm tiên phong; Hạ Hầu Äôn, Hạ Hầu Uyên làm tả quân; Lý Äiển, Nhạc Tiến làm hữu quân; Tào Tháo tá»± lÄ©nh trung quân; Vu Cấm, Lã Kiá»n làm hậu quân.

Quân Tào đến Bộc Dương, Lã Bố muốn ra đánh, Trần Cung can rằng:

- Không nên đánh vá»™i. Äợi các tướng đến đây đủ cả, rồi hãy hay.

Bố nói:

- Ta có sợ ai!

Không nghe lá»i Trần Cung, Bố cứ Ä‘em quân ra trận, cầm ngang ngá»n kích thét mắng.

Hứa Chử ra địch, hai bên đánh nhau hai mươi hiệp chưa bên nào được thua. Tháo nói:

- Má»™t ngưá»i không thắng nổi Lã Bố được.

Nói rồi sai Äiển Vi ra giúp Hứa Chá»­ đánh Lã Bố.

Hai tướng giáp lại đánh, bên tả thì Äôn, Uyên, bên hữu thì Äiển, Tiến, cùng kéo ra, sáu tướng quây quần lại đánh má»™t mình Lã Bố. Bố chống đỡ không xuể, phải quay ngá»±a chạy vá» thành.

Há» Äiển ở trên thành thấy Bố thua chạy vá», kíp sai ngưá»i ra kéo cầu lên.

Bố gá»i to:

- Mở cửa!

Äiển nói:

- Ta đã hàng Tào tướng quân rồi!

Bố chá»­i to má»™t hồi rồi Ä‘em quân sang Äịnh Äào.

Trần Cung vội vàng bảo vệ vợ con Lã Bố mở cửa đông chạy ra ngoài thành.

Tháo lấy được Bá»™c Dương, tha cho há» Äiển các lá»—i khi trước.

Lưu Hoa bàn với Tào Tháo rằng:

- Lã Bố là một con hổ dữ. Nay nó đang cùng khốn không nên khoan dung cho nó một chút nào.

Tháo bèn sai Hoa giữ Bá»™c Dương, tá»± mình dẫn quân đến Äịnh Äào. Bấy giá» Lã Bố cùng Trương Mạc, Trương Siêu ở trong thành, còn Cao Thuận, Trương Liêu, Tang Bá, Hầu Thành, Ä‘i tuần để kiếm lương chưa vá».

Quân Tào Tháo đến Äịnh Äào, đợi mấy ngày Lã Bố không chịu ra đánh, bèn rút quân lại bốn mươi dặm hạ trại. Nhân bấy giá» lúa mạch ở Tế Quận đã chín, Tháo sai quân ra gặt vỠđể ăn.

Quân Ä‘i thám vá» báo vá»›i Lã Bố. Bố Ä‘em quân lại, Ä‘i đến gần trại Tào Tháo, trông vá» phía tả thấy rừng rậm um tùm, sợ có quân phục lại phải trở vá».

Tháo biết quân Bố quay trở vá», bảo vá»›i chư tướng rằng:

- Lã Bố nghi trong rừng có quân phục. Ta nên cắm rõ nhiá»u tịnh kỳ để đánh lừa nó. Mé tây trại có má»™t dải đưá»ng đê không có nước, ta nên Ä‘em tinh binh ra phục ở đó. Ngày mai Lã Bố tất đến đốt rừng, quân phục trở ra đánh tập hậu chắc bắt được Lã Bố.

Tháo nói xong sai làm ngay. Trong trại Tháo chỉ để độ năm mươi ngưá»i đánh trống và bắt bá»n trai gái bắt được ở dân thôn hò reo, còn bao nhiêu tinh binh phục cả ở sau đê.

Quả nhiên Lã Bố nghi trong rừng có quân phục, hấp tấp vỠkể chuyện với Trần Cung. Cung nói:

- Tào Tháo có nhiá»u quá»· kế, không nên khinh chiến đâu
Bố nói:

- Ta dùng mẹo há»a công, chắc phá được quân phục.

Liá»n sai Trần Cung, Cao Thuận giữ thành rồi hôm sau kéo đại quân vào rừng đánh giặc. Äi xa xa đã trông thấy trong rừng có cá», kéo quân Ä‘i xấn lên, bốn mặt sai phóng há»a. Rừng cháy ngùn ngụt, nhưng chẳng thấy ngưá»i nào; muốn kéo quân vá» trại Tào Tháo, thì nghe thấy tiếng trống đánh rầm rÄ© cả lên. Trong bụng Lã Bố còn đương nghi nghi hoặc hoặc, thì chợt ở sau trại có toán quân kéo ra. Bố tế ngá»±a xấn lại. Bá»—ng nghe thấy má»™t tiếng pháo nổ, rồi quân phục ở sau đê trổ ra.

Hạ Hầu Äôn, Hạ Hầu Uyên, Hứa Chá»­, Äiển Vi, Lý Äiển, Nhạc Tiến, tế ngá»±a kéo ồ cả ra.

Lã Bố liệu không địch nổi, vội vàng chạy trốn. Tướng Bố là Thành Liêm bị Nhạc Tiến bắn một mũi tên chết. Quân Bố ba phần chết mất hai.

Quân thua có đứa chạy được vỠbáo với Trần Cung. Cung nói:

- Thành trống không, khó giữ, chi bằng hãy bỠchạy.

Liá»n cùng vá»›i Cao Thuận đưa vợ con Lã Bố bá» Äịnh Äào mà Ä‘i.

Quân Tào Tháo thừa thắng đánh bừa vào thành, đánh đến đâu được đến đấy, dễ như chẻ tre.

Trương Siêu tự vẫn chết. Trương Mạc chạy sang với Viên Thuật.

Má»™t sứ SÆ¡n Äông vá» tay Tào Tháo cả.

Tháo phủ dụ dân chúng sửa sang thành quách lại.

Lã Bố Ä‘ang khi chạy trốn, gặp ngay các tướng Ä‘i kiếm lương đã vá». Trần Cung cÅ©ng vừa tìm đến nÆ¡i.

Bố nói:

- Quân ta dù ít, còn đủ phá được Tào Tháo.

Liá»n lại kéo quân trở lại.

Thế thực là:

ÄÆ°á»£c thua, thua được là thưá»ng,
Quay binh đánh lại ai lưá»ng được đâu!

Chưa biết Lã Bố phen này được thua thế nào, xem hồi sau má»›i tá».

Hết hồi 12.

Há»’I 13
Lý Thôi, Quách Dĩ một trận giao tranh;
Dương Phụng, Äổng Thừa hai lần cứu giá


Tào Tháo đánh phá được Lã Bố ở Äịnh Äào. Bố thu nhặt tàn quân mã ở bá» bể, cùng các tướng định quay trở lại đánh nhau vá»›i Tào Tháo.

Trần Cung can rằng:

- Nay Tào binh thế lớn, mình chưa tranh giành được với nó. Hãy nên tìm xứ nào yên thân, vỠsau sẽ tính cũng không muộn.

Bố há»i:

- Ta lại muốn sang với Viên Thiệu, nên không?

Cung nói:

- Hãy nên sai ngưá»i sang Ký Châu, dò xem tình ý ra sao, rồi hãy Ä‘i.

Bố nghe lá»i.

Bấy giỠViên Thiệu ở Ký Châu nghe thấy Tào Tháo đánh nhau với Lã Bố. Mưu sĩ của Thiệu là Thẩm Phối nói rằng:

- Lã Bố là má»™t giống hổ sói. Nếu nó lấy được Duyện Châu, tất sang chiếm cả Ký Châu. Bất nhược ta giúp Tào Tháo đánh Lã Bố, vá» sau khá»i lo.

Thiệu sai Nhan Lương cầm năm vạn quân sang giúp Tào Tháo.

Quân do thám nghe được tin, vỠbáo với Lã Bố. Bố sợ lắm bàn với Trần Cung. Cung nói:

- Tôi nghe ông Lưu Bị mới lĩnh đất Từ Châu, ta nên sang nhỠông ấy.

Bố nghe lá»i Trần Cung, sang Từ Châu.

Có ngưá»i báo vá»›i Lưu Bị, Bị nói:

- Lã Bố là ngưá»i anh dÅ©ng Ä‘á»i nay, ta nên ra đón.

My Chúc nói:

- Lã Bố là giống hổ lang, không nên chứa. Chứa nó tất có khi nó hại ngưá»i.

Huyá»n Äức nói:

- Trước kia nếu không có Lã Bố đánh ở Duyện Châu, thì Từ Châu sao thoát được nạn. Nay hắn thế cùng mà vỠvới ta, thì còn có bụng sợ gì khác nữa.

Trương Phi nói:

- Äại huynh bụng rất tốt, nhưng phải đỠphòng má»›i được.

Lưu Bị lÄ©nh quân ra khá»i thành ba mươi dặm để đón Lã Bố. Hai ngưá»i cùng sóng Ä‘á»u ngá»±a Ä‘i vào thành, vào đến tận châu nha. Chào mừng xong, má»i ngưá»i an tá»a. Bố nói:

- Từ khi Vương tư đồ giết Äổng Trác, vá» sau gặp cuá»™c biến loạn cá»§a bá»n Thôi, DÄ©, tôi phải long Ä‘ong ở xứ Quan Äông. Chư hầu nhiá»u ngưá»i không dung, gần đây lại gặp Tào Tháo bất nhân, xâm chiếm Từ Châu. May nhá» có sứ quân cố sức cứu Äào Cung Tổ, tôi bấy giá» cÅ©ng đánh úp được Duyện Châu, má»›i chia được thế cá»§a Tào Tháo; không ngá» tôi lại mắc phải mưu gian, hao quân tổn tướng. Nay xin vá» vá»›i sứ quân, cùng toan việc lá»›n. Chưa biết ý sứ quân nghÄ© làm sao?

Huyá»n Äức nói:

- Äào sứ quân má»›i mất, không có ai quản lÄ©nh Từ Châu, nên sai tôi tạm quyá»n cai quản. Nay may có tướng quân đến đây, tôi xin nhưá»ng lại.

Nói rồi liá»n Ä‘em bài ấn giao cho Lã Bố, Bố chá»±c giÆ¡ tay đỡ lấy, lại thấy sau lưng Lưu bị có Quan VÅ©, Trương Phi, hai ngưá»i Ä‘á»u có vẻ mặt tức giận cả. Bố giả cách cưá»i nói rằng:

- Tôi là một đứa dũng phu, làm thế nào được châu mục.

Lưu Bị lại xin nhưá»ng.

- Khách mạnh, không lấn được chủ. Xin sứ quân đừng nghi.

Lưu bị má»›i thôi, sai mở tiệc yến khoản đãi, rồi sai dá»n dẹp má»™t nÆ¡i tươi để Lã Bố nghỉ ngÆ¡i.

Hôm sau Lã Bố làm tiệc má»i lại Huyá»n Äức, Lưu, Quan, Trương cùng Ä‘i.

Uống rượu độ ná»­a chừng, Lã Bố má»i Huyá»n Äức vào nhà trong. Quan, Trương cùng theo vào. Lã Bố sai vợ con ra lạy. Huyá»n Äức hai ba lần khiêm tốn không dám nhận.

- Hiá»n đệ bất tất phải khiêm nhưá»ng.

Trương Phi nghe thấy câu ấy, trợn mắt thét rằng:

- Anh tao là cành vàng lá ngá»c. Mày là thằng nào dám gá»i anh tao là hiá»n đệ? Lại đây, tao đánh vá»›i mày ba trăm hiệp.

Lưu Bị vá»™i vàng mắng át Ä‘i. Quan Công khuyên Trương Phi Ä‘i ra, rồi lấy lá»i ôn tồn nói vá»›i Lã Bố rằng:

- Em tôi uống rượu say nói càng, xin anh đừng chấp.

Bố lặng yên không nói.

Một hồi, tiệc tan. Lã Bố tiễn Lưu Bị ra tận cửa. Trương Phi cưỡi ngựa đi ngang ngoài cửa thét to:

- Lã Bố, tao đánh với mày ba trăm hiệp!

Lưu Bị vội vàng sai Quan Công ra bảo Trương Phi phải thôi đi.

Äến hôm sau, Lã Bố đến từ giã Lưu Bị nói rằng:

- Sứ quân không nỡ bỠtôi, nhưng chỉ sợ lệnh đệ không dung. Vậy tôi xin đi nơi khác.

Lưu Bị nói:

- Nếu tướng quân đi thì tội tôi chẳng hóa ra to lắm. Em tôi nó nói hỗn với tướng quân, hôm khác tôi xin bắt nó đến xin lỗi. Gần đây có ấp Tiểu Bái, khi trước tôi cũng đã đóng đồn ở đó. Xin tướng quân chớ nỠhẹp hòi tạm đến nghỉ ngựa. Lương thực và quân nhu, tôi xin cung ứng cả.

Lã Bố tạ ơn Lưu Bị, rồi dẫn quân ra đóng ở Tiểu Bái.

Lưu Bị từ bữa ấy chê trách Trương Phi mãi.

Tào Tháo từ khi binh được SÆ¡n Äông, dâng biểu tâu vá» triá»u đình. Triá»u đình thăng chức cho Tào Tháo làm Kiến Äức tướng quân, phong làm Phi đình hầu.

Lúc bấy giá» Lý Thôi tá»± làm đại tư mã. Quách DÄ© tá»± làm đại tướng quân, hoành hành không còn vì nể ai cả. Triá»u đình không ai dám mở miệng.

Thái úy là Dương Bưu, đại tá»± nông là Chu Tuấn mật tâu vá»›i vua Hiến Äế rằng:

- Nay Tào Tháo cầm hÆ¡n hai mươi vạn quân, mưu thần, dÅ©ng tướng trong tay có vài mươi ngưá»i. Nếu được ngưá»i ấy để phù trì xã tắc, tiểu trừ đứa gian phi, thì thiên hạ may lắm!

Hiến Äế khóc nói rằng:

- Trẫm bị hai thằng giặc ấy khinh nhá»n đã lâu. Nếu giết được thì may lắm.

Bưu tâu rằng:

- Thần có má»™t mẹo, trước làm cho hai đứa tá»± tàn hại lẫn nhau, rồi sau má»›i vá»i Tào Tháo Ä‘em binh vào giết, quét sạch lÅ© giặc để yên triá»u đình.

Hiến Äế há»i:

- Kế ấy là kế gì?

Bưu tâu:

- Thần nghe vợ Quách DÄ© rất hay ghen, nay sai ngưá»i đến xúi vợ nó, dùng kế phản gián, hai thằng giặc tất giết lẫn nhau.

Vua liá»n viết tá» mật chiếu, đưa cho Dương Bưu, sai Bưu thi hành kế ấy.

Bưu lập tức sai vợ, lấy cớ có việc đến phủ Quách Dĩ, nhân dịp bảo vợ Dĩ rằng:

- Tôi nghe Quách tướng quân thưá»ng cùng vá»›i phu nhân Lý tư mã có tư tình vá»›i nhau, tình thân mật lắm. Nếu quan tư mã biết chuyện tất bị tai vạ. Phu nhân nên giữ gìn đừng cho Ä‘i lại nữa là hÆ¡n.

Vợ Dĩ đem lòng ngỠngay chồng, nói:

- Thảo nào! Mấy đêm nay nhà tôi không vá». Chẳng hóa ra Ä‘i làm việc vô sỉ ấy. Giá phu nhân không nói thì tôi không biết, để từ nay tôi xin giữ gìn.

Vợ Bưu từ giã vá». Vợ DÄ© ra tiá»…n, hai ba lần tạ Æ¡n rồi má»›i trở vào.

ÄÆ°á»£c vài ngày, Quách DÄ© lại sắp sang phá»§ Lý Thôi ăn yến. Vợ ngăn, không cho Ä‘i nói rằng:

- Lý Thôi là ngưá»i bất trắc lắm. Vả thá»i nay hai ngưá»i anh hùng không chắc đứng lâu được vá»›i nhau. Phu quân sang bên ấy, ví dù trong khi ăn uống. Lý Thôi đánh thuốc độc, thiếp làm thế nào?

Quách DÄ© nhất định không nghe. Vợ hai ba lần ngăn can. Buổi chiá»u Lý Thôi sai ngưá»i Ä‘em biếu má»™t mâm rượu. Vợ DÄ© bá» thuốc độc vào đồ ăn rồi má»›i bưng vào cho chồng. DÄ© định ăn ngay vợ nói:

- Äồ ăn ở ngoài đưa lại, không nên ăn ngay.

Nói rồi Ä‘em đổ má»™t ít cho chó ăn thá»­. Chó ăn chết liá»n.

Từ đấy Quách Dĩ có bụng ngỠLý Thôi.

Má»™t hôm tan chầu, Lý Thôi lại má»i Quách DÄ© vá» nhà uống rượu. DÄ© cÅ©ng đến. Äến đêm tan tiệc, DÄ© say má»›i trở vá». Ngẫu nhiên đêm hôm ấy Ä‘au bụng. Vợ thấy vậy má»›i nói:

- Thôi lại ăn phải thuốc độc rồi!

Nói rồi sai lấy nước phân cho uống. DÄ© uống xong thổ ra hết đồ ăn, thì khá»i Ä‘au bụng.

Dĩ giận lắm nói rằng:

- Ta với Lý Thôi cùng toan việc lớn với nhau, nay bỗng dưng muốn hại ta. Ta không liệu trước tất mắc mưu nó.

Liá»n sá»­a sang giáp binh bản bá»™ mình để Ä‘i đánh Lý Thôi. Có ngưá»i báo vá»›i Thôi. Thôi nổi giận nói rằng:

- Quách Dĩ sao dám thế.

Thôi cũng đem giáp binh bản bộ lại đánh.

Hai ngưá»i há»p binh vài vạn ở dưới thành Trưá»ng An đánh nhau chán rồi, thừa thế cướp bóc cá»§a dân.

Cháu Lý Thôi là Lý Tiêm, dẫn quân đến vây cung Ä‘iện, rồi lấy hai cá»— xe, má»™t cá»— chở thiên tá»­, má»™t cá»— chở Phục Hoàng hậu, rồi sai Giả Há»§, Tả Linh Ä‘i giám áp xa giá; còn bao nhiêu phu nhân ná»™i thị Ä‘á»u phải Ä‘i bá»™ cả. Trong khi má»i ngưá»i kéo ra cá»­a Hậu Tể, gặp ngay binh Quách DÄ© đến, bắn nhau tua tá»§a. Cung nhân bị giết vô số. Lý Thôi từ đằng sau đánh lại. Quách DÄ© phải rút lui, xa giá mạo hiểm ra ngoài thành, không ai phân giải Ä‘iá»u gì, bị đưa ngay đến dinh Lý Thôi. Quách DÄ© lui binh vào cung bắt hết cung tần thái nữ Ä‘em vá» trại, rồi phóng há»a đốt cung Ä‘iện.

Hôm sau, Quách Dĩ biết Lý Thôi cướp mất thiên tử bèn đem binh đến trước cửa trại đánh nhau.

Vua và Hoàng hậu Ä‘á»u sợ hãi lắm.

Äá»i sau có bài thÆ¡ than rằng:

Từ khi Quang Vũ trung hưng,
Truyá»n Ä‘á»i trên dưới, má»›i chừng mưá»i hai.
Hoàn, Linh, vô đạo nối ngôi,
Hoạn quan chuyên chính, ra Ä‘á»i đã suy.
Tam công Hà Tiến ra gì,
Muốn trừ chuá»™t xã gá»i chi gian thần?
Äuổi sài rước hổ vào trong,
Tây Châu giặc Äổng nổi lòng dâm hung.
Tư đồ mưu cậy má hồng,
Khiến cho Äổng, Lã lẫn cùng giết nhau.
Giặc tan dân đã bớt sầu,
Biết đâu Lý, Quách ra màu hung hăng!
Kinh thành có rậm gai chằng,
Sáu cung đói khát khổ đàng cạn qua.
Vân trá»i đến buổi sút sa,
Anh hùng chia xẻ sơn hà lìa tan.
Vua sau coi đấy nên răn,
LỠvàng chớ để cho tan mẻ hoài.
Sinh linh gan nát óc lầy,
Máu oan lây láng tràn đầy non sông.
Ta xem sử xót thương lòng,
Thử ly thơ trước hãi hùng xưa nay.
Bào tang giữ lấy lá»i này,
Gươm thần cầm vững vẹn bày kỷ cương.

Khi Quách DÄ© đến, Lý Thôi ra trại đánh nhau. Quách DÄ© thua rút vá». Lý Thôi má»›i Ä‘em xa giá vua và Hoàng hậu rá»i sang My á»”, sai cháu là Lý Tiêm coi giữ, cấm ná»™i sứ không cho ai ra vào. Vua tôi ăn uống bữa có bữa không. Thị thần ngưá»i nào ngưá»i ấy đói võ cả mặt.

Má»™t bữa vua cho ngưá»i ra há»i Lý Thôi lấy năm há»™c gạo và năm bá»™ xương trâu để cho kẻ hầu ngưá»i hạ ăn. Thôi nổi giận mắng rằng:

- Sá»›m chiá»u đã dâng cÆ¡m rồi, còn đòi gì nữa?

Rồi lấy những thịt thiu cơm vữa đem cho.

Hôi quá không ai ăn được, vua mới mắng rằng:

- Nghịch tặc dám khinh ta như thế à! Quan thị trung là Dương Kỳ kíp tâu rằng:

- Quân chúng nó đã tàn bạo đến thế này, xin bệ hạ hãy nên nhịn, không nên trêu tức nó.

Vua cúi đầu không nói gì nữa, tay áo long cổn gạt hai hàng nước mắt chứa chan. Chợt thấy tả hữu vào báo rằng:

- Có một đám quân mã, gươm giáo sáng choang, chiêng trống om sòm, lại đây cứu bệ hạ.

Vua sai ra xem ai, thì là Quách DÄ©, lại càng lo thêm. Ở ngoài thung lÅ©ng tiếng ngưá»i reo rầm rÄ© tức là Lý Thôi dẫn quân đến đến Quách DÄ©.

Thôi cầm roi trỠvào Dĩ mắng rằng:

- Tao đối đãi mày không bạc bẽo gì, sao mày lại rắp tâm hại tao, hở Dĩ?

- Mày là thằng phản tặc, chẳng giết để làm chi?

Thôi nói:

- Tao bảo vệ vua ở đây, sao lại là phản tặc?

Dĩ nói:

- Thế là bức hiếp vua, sao gá»i là bảo vệ vua?

Thôi nói:

- Nói làm chi nhiá»u, tao vá»›i mày không cùng quân sÄ©, chỉ hai thằng đánh nhau, thằng nào thắng thì được Ä‘em vua Ä‘i.

Hai ngưá»i liá»n đánh nhau ngay ở trước trận.

Äánh nhau được mưá»i hiệp, chưa rõ ai được thua, thì thấy Dương Bưu tế ngá»±a lại gá»i to lên rằng:

- Xin hai vị tướng quân hãy ngừng tay. Tôi đã má»i các quan đến đây để giảng hòa.

Hai bên ai vỠtrại nấy.

Dương Bưu và Chu Tuấn há»™i há»p các quan triá»u thần hÆ¡n sáu mươi ngưá»i, kéo nhau đến trại Quách DÄ© giảng hòa trước. DÄ© bắt các quan giam cả lại. Các quan kêu rằng:

- Chúng tôi đến đây để bàn Ä‘iá»u hay, sao lại đối xá»­ như thế?

Quách Dĩ nói:

- Lý Thôi bức hiếp thiên tử, thì ta cũng bức hiếp công khanh, chứ kém gì?

Dương Bưu nói:

- Má»™t ngưá»i hiếp thiên tá»­, má»™t ngưá»i hiếp công khanh là ra làm sao?

Dĩ nổi giận lên, cầm gươm toan giết Dương Bưu, có quan trung lang tướng là Dương Mật cố can, can mãi Dĩ mới tha cho Bưu và Chu Tuấn, còn các quan thì giam cả lại trong trại. Ra ngoài Bưu bảo với Tuấn rằng:

- Anh em mình làm tôi xã tắc, nay không cứu được chúa, sống ở trên Ä‘á»i cÅ©ng là thừa.

Nói xong hai ngưá»i ôm lấy nhau khóc, ngất ngã lăn xuống đất.

Tuấn vỠnhà lo nghĩ thành bệnh chết.

Từ bấy giá» Thôi, DÄ© cứ má»—i ngày má»™t lần đánh nhau ròng rã hÆ¡n năm mươi ngày giá»i, quân chết không biết bao nhiêu mà kể.

Lý Thôi tính hay ưa tà đạo và thuật yêu quái, thưá»ng thưá»ng cho bà cốt lên đồng ở trong quân. Giả Há»§ can mãi không nghe.

Quan thị trung là Dương Kỳ thấy vậy liá»n mật tâu vá»›i vua rằng:

- Thần xem Giả Hủ, tuy làm tâm phúc Lý Thôi nhưng thực bụng vẫn chưa từng quên vua. Bệ hạ nên bàn với hắn.

Äang nói thì Giả Há»§ ở đâu đến. Vua Ä‘uổi tả hữu đứng ra xa, rồi khóc bảo Há»§ rằng:

- Ngươi có thương nhà Hán mà cứu lấy trẫm không?

Hủ phục xuống đất, lạy thưa rằng:

- Xin bệ hạ chớ nói ra. Bụng thần vốn vẫn muốn thế, thần xin sẽ liệu việc ấy.

Vua gạt nước mắt tạ Hủ.

ÄÆ°á»£c má»™t chốc, Lý Thôi lại Ä‘eo gươm Ä‘i thẳng vào. Mặt vua xám ngắt. Thôi nói vá»›i vua rằng:

- Quách Dĩ là đứa bất nhân, nó dám giam giữ các công khanh, lại muốn bức hiếp cả bệ hạ, không có tôi, xa giá bị xiêu dạt rồi.

Vua chắp tay tạ. Thôi mới ra.

Rồi lại có Hoàng Phá»§ Lịch vào ra mắt, vua biết Lịch là ngưá»i nói khéo, lại là ngưá»i làng Lý Thôi, bèn sai Lịch ra giải hòa hai bên. Lịch vâng chiếu, đến trại Quách DÄ© nói. DÄ© bảo:

- Hễ Lý Thôi có đưa thiên tử ra thì ta tha các công khanh.

Lịch lại đến Lý Thôi bảo rằng:

- Nay thiên tá»­ biết tôi là ngưá»i Tây Lương, cùng làng vá»›i ông, nên sai tôi đến giải hòa cho hai ông. DÄ© phụng chiếu rồi, còn ông thế nào?

Thôi nói:

- Ta có công đánh được Lã Bố, làm phụng chính đã bốn năm nay, công trạng rất nhiá»u. Thiên hạ ai cÅ©ng biết. Quách DÄ© bất quá là má»™t thằng ăn trá»™m ngá»±a mà thôi, thế mà nó dám ăn hiếp công khanh, và chống lại ta. Ta thá» phen này phải giết nó. Anh thá»­ trông xem quân sÄ© và kế hoạch cá»§a ta, có đánh nổi được thằng Quách DÄ© không?

Lịch nói:

- Không nên, ông Æ¡i! Ngày xưa ngưá»i Hậu Nghệ ở xứ Hữu Cùng cậy mình bắn giá»i, không biết lo nghÄ© đến ná»—i tuyệt diệt. Vừa má»›i rồi, Äổng thái sư cưá»ng thịnh bao nhiêu, rồi sau thế nào, mắt ông đã trông thấy rành rành. Lã Bố đội Æ¡n Äổng thái sư mà lại giết Äổng thái sư, chỉ trong giây phút, đầu thái sư treo cá»­a chợ, xem thế thì cưá»ng thịnh có vững chắc gì. Tướng quân mình làm thượng tướng cầm phá»§ việt, cắp cá» tiết, há» hàng con cháu Ä‘á»u ở ngôi cao; Æ¡n nước không phải không hậu. Quách DÄ© hiếp công khanh, ông hiếp vua thế thì bên nào nhẹ, bên nào nặng.

Lý Thôi giận lắm rút gươm ra mắng rằng:

- Thiên tử sai mày đến đây để làm nhục tao hay sao? Trước hết tao hãy chém đầu mày!

Kỵ đô úy là Dương Phụng can rằng:

- Nay chưa trừ được Quách Dĩ, lại đem giết sứ nhà vua, tôi e Quách Dĩ vịn cớ để khởi binh, chư hầu ai cũng sẽ giúp nó.

Giả Hủ cũng cố can, Thôi mới nguôi cơn giận. Hủ đẩy Hoàng Phủ Lịch ra. Lịch kêu to lên rằng:

- Lý Thôi không phụng chiếu, muốn giết vua để lên ngôi báu.

Thị trung là Hồ Mặc vội vàng ngăn nói rằng:

- Äừng nói câu ấy, sợ sẽ không lợi cho bản thân.

Lịch mắng rằng:

- Hồ Mặc! Ngươi cÅ©ng là tôi triá»u đình, sao lại vá» bè vá»›i giặc. Vua nhục thì tôi phải chết. Dù ta bị Lý Thôi giết, là ta trá»n đạo làm tôi chứ sao?

Lịch vừa nói vừa mắng mãi không thôi. Vua thấy vậy vội vàng sai Lịch trở vỠTây Lương.

Quân Lý Thôi quá ná»­a là ngưá»i ở Tây Lương, lại được ngưá»i ở nước Khương giúp đỡ.

Hoàng Phủ Lịch đến Tây Lương, nói toang lên rằng:

- Lý Thôi mưu làm phản, há»… ai theo nó là giặc và tai há»a vá» sau sẽ không lưá»ng được.

Nhiá»u ngưá»i Tây Lương tin lá»i cá»§a Lịch, lòng quân sÄ© cá»§a Lý Thôi cÅ©ng dần dần nao núng. Thôi nghe tin ấy giận lắm, kíp sai hổ bôn là Vương Sương Ä‘uổi theo. Sương biết Lịch là ngưá»i trung nghÄ©a, không Ä‘i Ä‘uổi vá» báo rằng: "Không biết Lịch Ä‘i đằng nào".

Má»™t mặt thì Giả Há»§ dá»— ngưá»i nước Khương rằng: "Thiên tá»­ cÅ©ng biết chúng bay là trung nghÄ©a, đánh mãi thì khổ nhá»c. Bởi vậy bệ hạ có mật chiếu cho chúng bay vá» quận, ngày sau sẽ có thưởng to".

Ngưá»i nước Khương Ä‘ang oán sẵn Lý Thôi không cho hưởng tước, liá»n nghe nhá»i Giả Há»§, kéo cả vá».

Hủ lại tâu với vua rằng:

- Lý Thôi tham mà vô mưu, thấy binh lính bá» vá», bụng đã lo sợ, bệ hạ nên lấy trá»ng tước mà giữ nó.

Vua liá»n hạ chiếu phong Lý Thôi làm đại tư mã. Thôi mừng nói rằng:

- Phúc này thật là thần thánh ban cho ta. Lạy thánh vạn lạy, có cúng có bái cũng có hơn!

Thôi thưởng to cho các đồng cốt, còn quân tướng thì không nói gì đến. Kỵ đô úy là Dương Phụng giận lắm bàn với Tống Quả rằng:

- Chúng ta ra sống vào chết, xông pha mũi tên hòn đạn, mà té ra công trạng không bằng mấy mụ đồng bóng.

Tống Quả nói:

- Thế thì sao không giết nó đi mà cứu thiên tử.

Phụng nói:

- Ngươi ở trong quân đốt lửa làm hiệu, rồi ta ở ngoài kéo binh vào tiếp ứng.

Hai ngưá»i hẹn nhau canh hai đêm hôm ấy khởi sá»±. Không ngá» việc không kín, tiết lá»™ ra có ngưá»i nghe thấy báo vá»›i Lý Thôi. Thôi giận sai ngưá»i bắt Tống Quả giết Ä‘i. Dương Phụng dẫn quân ở ngoài chá» mãi không thấy hiệu lá»­a. Lý Thôi tá»± Ä‘em quân ra, vừa gặp Dương Phụng đến. Hai bên đánh nhau đến canh tư. Phụng không đánh nổi, chạy vá» Tây An.

Từ đấy, quân thế Lý Thôi má»—i ngày má»™t suy, lại thưá»ng thưá»ng bị Quách DÄ© đến đánh, quân sÄ© bị giết chết rất nhiá»u, chợt lại có ngưá»i bảo rằng:

- Trương Tế thống lĩnh một cánh đại quân từ Thiểm Tây đến, muốn giảng hòa cho hai bên, nói rao lên rằng: Bên nào không nghe thì đánh.

Thôi nhân thể lấy lòng Trương Tế, sai ngưá»i đến Quách DÄ© cầu hòa. DÄ© cÅ©ng phải vâng theo.

Trương Tế dâng biểu má»i thiên tá»­ ra chÆ¡i Hoằng Nông. Vua mừng nói rằng:

- Ta đã lâu nay nhá»› Äông Äô lắm. Nay nhân thể được vá», lấy làm may lắm.

Liá»n hạ chiếu phong Trương Tế làm phiêu kỵ tướng quân. Tế dâng lương thá»±c, rượu thịt để cung cấp cho các quan. Quách DÄ© cÅ©ng tha cho các công khanh ra trại. Lý Thôi cÅ©ng thu xếp xa giá để vá» Äông Äô, sai quân ngá»± lâm vài trăm, cầm kích Ä‘i há»™ tống. Khi loan giá qua Tân Phong đến Bá Lăng, trá»i vá» tiết thu, bá»—ng nổi cÆ¡n gió lạnh, nghe thấy có tiếng reo, rồi thấy vài trăm quân đến đầu cầu chẹn đưá»ng không cho xa giá Ä‘i, quát to há»i rằng:

- Ngưá»i nào qua đây?

Thị trung là Dương Kỳ tế ngựa lên cầu nói rằng:

- Xe vua qua đây, đứa nào dám ngăn trở?

Có hai tướng ra nói:

- Chúng tôi vâng lệnh Quách tướng quân sai giữ cầu này, phòng kẻ gian phi. Có phải xa giá vua đi, xin được trông thấy vua, chúng tôi mới tin.

Dương Kỳ mở rèm châu ra, vua mới dụ bảo rằng:

Trẫm ở đây, sao các ngươi không lui quân?

Các tướng trông thấy, Ä‘á»u reo: Vạn tuế! Rồi đứng ra hai bên, để xa giá Ä‘i qua. Xe Ä‘i rồi, hai tướng vá» báo vá»›i Quách DÄ©.

Dĩ nói:

- Ta ý muốn đánh lừa Trương Tế, bắt xa giá quay vỠMy Ổ, sao chúng bay lại tự tiện tha ngay?

DÄ© liá»n chém hai tướng rồi khởi binh Ä‘i Ä‘uổi xe vua.

Xe Ä‘i đến huyện Hoa Âm, bá»—ng nghe đằng sau có tiếng reo vang dậy, gá»i to rằng:

- Xa giá đừng đi vội!

Vua khóc bảo với đại thần rằng:

- Vừa thoát hang sói, lại gặp miệng hùm. Bây giỠtính làm sao?

Các quan sợ mất vía. Quân giặc gần đến nÆ¡i, chợt nghe đằng sau có tiếng trống đánh, rồi có má»™t tướng Ä‘i lên trước, sau có má»™t lá cá» lá»›n để bốn chữ "Äại Hán Dương Phụng", kéo hÆ¡n má»™t nghìn quân ra.

Nguyên Dương Phụng từ khi bị Lý Thôi đánh, dẫn quân đến đóng ở núi Chung Nam, nghe tin vua Ä‘i qua đấy nên đến để Ä‘i theo há»™ giá. Giữa khi ấy quân DÄ© đến nÆ¡i. Hai bên dàn thành thế trận. Tướng Quách DÄ© là Thôi DÅ©ng phóng ngá»±a ra, mắng Phụng là phản tặc. Phụng giận lắm ngoảnh đầu lại gá»i:

- Công Minh ở đâu?

Một tướng, tay cầm búa lớn, quất ngựa hoa lưu chạy ra, xông thẳng vào đánh Thôi Dũng. Hai ngựa giao nhau, chỉ một hiệp đầu Dũng đứt rơi dưới chân ngựa.

Phụng thừa thế đánh tràn vào, Quách Dĩ thua to, lui hai mươi dặm.

Phụng thu quân bái kiến thiên tử. Vua dụ bảo rằng:

- Ngươi cứu được trẫm, công thực to!

Phụng cúi đầu lạy tạ. Vua phán há»i:

- Tướng vừa chém được giặc là ai?

Phụng dắt tướng ấy lại lạy tạ ở dưới xa giá, rồi thưa rằng:

- Ngưá»i này vốn ở Dương Quận, xứ Hà Äông, há» Từ tên Hoảng, tên chữ là Công Minh.

Vua lấy lá»i phá»§ dụ. Dương Phụng há»™ vệ xa giá đến đóng ở Hoa Âm. Tướng quân là Äoàn á»”i dâng y phục và đồ ăn uống. Äêm hôm ấy vua nghỉ trong trại Dương Phụng.

Quách DÄ© thua má»™t trận, hôm sau Ä‘em quân kéo đến cá»­a trại thách đấu. Từ Hoảng cưỡi ngá»±a ra trước. DÄ© thả đại quân vây bá»c tám mặt. Vua và Dương Phụng cùng bị khổ ở trong vây. ÄÆ°Æ¡ng lúc nguy cấp, chợt nghe mé đông nam, có tiếng reo nổi âm, rồi thấy má»™t tướng kéo quân mã đến, phá quân giặc tan vỡ. Từ Hoảng má»›i thừa thế đánh ra, quân DÄ© bị thua chạy tan vỡ.

Tướng ấy đến ra mắt vua đó là quốc thích Äổng Thừa. Vua khóc kể lại chuyện trước.

Thừa tâu rằng:

- Xin bệ hạ đừng lo, tôi xin cùng với Dương tướng quân thỠchém hai thằng giặc ấy để yên thiên hạ.

Vua truyá»n lệnh Ä‘i mau đến Äông Äô. Xa giá Ä‘i suốt đêm ấy đến Hoằng Nông.

Quách DÄ© thua, kéo quân vá», vừa gặp ngay Lý Thôi.

Dĩ nói:

- Dương Phụng, Äổng Thừa cứu giá đến Hoằng Nông rồi. Nếu để nó Ä‘i được đến SÆ¡n Äông, có chá»— đứng chân vững vàng, tất nhiên sẽ bố cáo thiên hạ, vá»i chư hầu đến đánh anh em ta, thì ba há» nhà chúng ta cÅ©ng không giữ nổi.

Thôi nói:

- Ngay Trương Tế đóng quân ở Trưá»ng An, chưa nên khinh động. Ngưá»i cùng ta nên tụ quân lại má»™t nÆ¡i, rồi đến thẳng Hoằng Nông giết phăng Hiến Äế Ä‘i, chia thiên hạ làm đôi má»—i ngưá»i má»™t ná»­a thì có hay không?

DÄ© mừng lắm, xin vâng ngay. Hai ngưá»i hợp quân làm má»™t, Ä‘i đến đâu cướp bóc vét sạch cá»§a dân đến đấy.

Dương Phụng, Äổng Thừa nghe tin quân Thôi, DÄ© kéo đến, liá»n quay binh trở lại, đánh nhau to ở Äông Gián.

Thôi, Dĩ bàn với nhau rằng:

- Quân ta nhiá»u, quân nó ít. Ta cứ đánh bừa Ä‘i là được.

Nói xong rồi, Lý Thôi ở tả, Quách DÄ© ở hữu, kéo tràn quân lại, đầy cả núi, lấp cả dòng. Phụng, Thừa hai ngưá»i cố liá»u chết mà đánh, chỉ giữ riết lấy xa giá cá»§a vua và Hoàng hậu còn các quan, các cung nhân, và sổ sách, đồ đạc, các thứ cá»§a vua dùng, phải vứt bá» cả.

Quách DÄ© kéo quân vào Hoằng Nông cướp bóc. Äổng Thừa, Dương Phụng há»™ xa giá chạy sang Thiểm Bắc. Thôi, DÄ© chia quân hai đưá»ng Ä‘i Ä‘uổi. Thừa, Phụng má»™t mặt sai ngưá»i cùng vá»›i Quách DÄ© giảng hòa, má»™t mặt mật đưa chiếu chỉ đến Hà Äông, kíp vá»›i tướng Bạch Ba là Hàn Tiêm, Lý Nhạc và Hồi Tài, Ä‘em quân mã ba xứ lại cứu.

Lý Nhạc nguyên là giặc cỠtụ tập ở núi rừng. Nay bất đắc dĩ cũng phải triệu đến.

Quân ba xứ được tin vua tha tá»™i lại cho làm quan, liá»n Ä‘em cả quân sÄ© bản doanh cá»§a mình đến, phối hợp vá»›i Äổng Thừa cùng nhau há»™i hợp làm má»™t lấy lại Hoằng Nông.

Bấy giá» Lý Thôi, Quách DÄ© Ä‘i đến đâu, cướp bóc đến đấy, ngưá»i già yếu Ä‘em giết sạch, ngưá»i khá»e mạnh bắt Ä‘i theo làm quân, khi nào đánh nhau bắt dân binh Ä‘i trước, gá»i là quân cảm tá»­.

Thế giặc Lý, Quách to lắm. Quân Lý Nhạc đến gặp giặc ở Vị Dương
Quách DÄ© sai quân Ä‘em áo sống đồ đạc bá» cả dá»c đưá»ng. Quân Nhạc thấy áo sống ngổn ngang cả đất, tranh nhau nhặt lấy, nhốn nháo mất cả hàng ngÅ©. Thôi, DÄ© hai cánh quân đánh dồn lại. Quân Nhạc thua to. Dương Phụng chống chế không nổi, há»™ giá chạy sang mặt Bắc. Quân giặc Ä‘uổi theo sau lưng. Lý Nhạc nói:

- Việc kíp rồi xin thiên tử lên ngựa đi trước.

Vua nói:

- Ta không nỡ bỠtrăm quan chạy lấy một mình.

Các quan cùng kêu khóc đi theo.

Hồ Tài bị quân giặc giết mất. Phụng, Thừa thấy giặc đuổi gấp lắm, tâu xin vua xuống xe đi bộ.

Äi đến bá» sông Hoàng Hà, Lý Nhạc tìm được má»™t chiếc thuyá»n nhỠđể sang sông.

Bây giá» trá»i Ä‘ang giá rét. Vua và Hoàng hậu dắt nhau đến bá» sông, bá» cao quá không xuống được thuyá»n. Äằng sau giặc sắp đến nÆ¡i.

Dương Phụng nói rằng:

- Nên cởi cương ngá»±a ra, chắp nối lại, buá»™c vào lưng vua, để đưa xuống thuyá»n.

Trong đám có quốc cữu là Phục Äức cắp vài chục tấm lụa trắng, chạy lại nói rằng:

- Trong lúc quân rối loạn tôi có nhặt được lụa này, xin đem để buộc.

Hành quân hiệu úy là Thượng Hoằng lấy lụa buá»™c vào lưng vua và Hoàng hậu, sai quân sÄ© ròng vua xuống thuyá»n trước.

Lý Nhạc cầm thanh gươm đứng ở đầu thuyá»n. Quốc cữu Phục Äức (vốn là anh Hoàng hậu) cõng Hoàng hậu xuống.

Trên bá» những ngưá»i chưa được xuống, tranh nhau vịn vào dây neo, Lý Nhạc lấy gươm chặt dây rÆ¡i cả xuống nước. Khi chở được vua và Hoàng hậu sang sông, lại đẩy thuyá»n lại để chở các quan và quân sÄ©. Những ngưá»i tranh nhau xuống trước, bị chặt gẫy cả ngón tay kêu khóc rầm trá»i. Lúc sang được bên kia sông, tả hữu vua chỉ còn có hÆ¡n mưá»i ngưá»i.

Dương Phụng tìm được má»™t cái xe trâu, rước vua đến Äại Dương. Hôm ấy phải nhịn đói. Äến tối má»›i kiếm được nhà ngói vào ngá»§.

Các bô lão đem cơm dâng, để vua và Hoàng hậu xơi, nhưng gạo xấu cơm hẩm, vua và Hoàng hậu không sao nuốt được.


Hôm sau vua hạ chiếu phong cho Lý Nhạc làm chinh bắc tướng quân; Hàn Tiêm làm chinh đông tướng quân rồi lại lên xa giá Ä‘i. Lúc Ä‘i có hai đại thần tìm đến khóc và lạy ở trước xa giá. Hai ngưá»i ấy là thái úy Dương Bưu và thái bá»™c Hàn Dung. Vua và Hoàng hậu cÅ©ng khóc. Hàn Dung má»›i tâu rằng:

- Lý Thôi, Quách DÄ© rất tin lá»i tôi, tôi nguyện liá»u thân sang dụ nó bãi binh. Xin bệ hạ giữ gìn lấy long thể.

Hàn Dung Ä‘i rồi, Lý Nhạc má»i vua vào trại Dương Phụng tạm nghỉ, Dương Bưu lại má»i vua vá» huyện An Ấp. Vua đến An Ấp không có nhà nào cao sạch, vua và Hoàng hậu phải vào trá» trong nhà tranh, bốn mặt cá»­a ngõ không có, chỉ có rào gai tre. Vua và các quan đại thần vào trong nhà tranh ấy bàn việc. Các tướng đóng quân ở bên ngoài hàng rào để bảo vệ.

Bá»n Lý Nhạc từ khi đến giúp vua, ra mặt chuyên quyá»n. Các quan hÆ¡i có ai nói chạm đến, nó mắng liá»n ngay trước mặt vua. Nó lại đưa cho vua ăn uống những rượu đục cÆ¡m thô. Vua cÅ©ng cứ phải cắn răng mà chịu.

Lý Nhạc và Hàn Tiêm lại có hơn hai trăm đầy tớ bộ hạ, nào thầy cúng, nào thầy thuốc. Hai đứa tâu cho làm hiệu úy, ngự sử cả. Khắc ấn không kịp lấy dùi vạch gỗ ra làm ấn, chẳng ra thể thống gì nữa.

Hàn Dung sang nói vá»›i Lý Thôi, Quách DÄ©. Hai thằng giặc ấy cÅ©ng nghe, tha cho các quan và những cung nhân được vá».

Năm ấy mất mùa to. Trăm hỠphải ăn những rau cỠvà ăn táo trừ bữa, chết đói khắp cả thôn dã.

Thái thú Hà Ná»™i là Trương Dương dâng gạo thịt: Thái thú Hà Äông dâng lụa vải, vua cÅ©ng hÆ¡i được ung dung má»™t chút.

Äổng Thừa, Dương Phụng bàn nhau rằng:

- Ta nên sai ngưá»i Ä‘i sá»­a lại các cung Ä‘iện ở Lạc Dương để rước xa giá vá» Äông Äô.

Lý Nhạc không nghe, Äổng Thừa má»›i bảo Nhạc rằng:

- Lạc Dương vốn là nÆ¡i thiên tá»­ đóng đô. An Ấp là chá»— đất nhá», không sao để được xa giá ở đấy. Nay phụng giá vá» Lạc Dương là phải hÆ¡n.

Lý Nhạc nói:

- Có phải thế, các ông cứ việc phụng giá đi, ta cứ đóng ở đây.

Dương Phụng, Äổng Thừa cứ phụng giá Ä‘em Ä‘i.

Nhạc ở lại, sai ngưá»i kết liên vá»›i Lý Thôi, Quách DÄ©, bàn nhau cùng lại để cướp giá.

Phụng, Thừa vá»›i Tiêm biết trước được mưu ấy, liá»n đêm hôm ấy dàn bày quân sÄ©, để gìn giữ giá vua, Ä‘i vụt ngay đến CÆ¡ Quan. Lý Nhạc nghe tin ấy, không đợi quân Thôi, DÄ© đến nữa, tá»± mình dẫn quân mã bản bá»™ mình Ä‘i Ä‘uổi xa giá. Äến canh tư Ä‘uổi kịp đến dưới núi CÆ¡ SÆ¡n, thét to lên rằng:

- Xa giá không được đi vội. Lý Thôi, Quách Dĩ ở đây!

Vua Hiến Äế sợ run không được.

Thế rõ thực là:

Khi xưa đôi giặc đôi quân;
Nay thì ba giặc hợp quần với nhau.

Chưa biết vua Hiến Äế phen này làm thế nào mà thoát được nạn. Xem đến hồi sau sẽ biết.

Hết hồi 13.

Há»’I 14
Tào Mạnh Äức rá»i giá đến Hứa Äô;
Lã Phụng Tiên đang đêm cướp Từ Quận



Lý Nhạc đem quân đuổi theo xa giá, trá xưng là Lý Thôi, Quách Dĩ. Vua giật mình lo sợ. Dương Phụng nói:

- Äây là Lý Nhạc đấy.

Phụng sai Từ Hoảng ra đánh, Lý Nhạc tá»± mình ra địch. Hai ngá»±a giao nhau, má»›i được má»™t hiệp, Hoảng chém má»™t nhát búa, Nhạc chết ngã dưới chân ngá»±a. Bá»n giặc còn lại chạy tan tác cả.

Phụng bảo vệ xa giá Ä‘i qua CÆ¡ Quan, thái thú là Trương Dương Ä‘em thóc lúa ra đón ở cạnh đưá»ng, vua phong cho Dương làm đại tư mã. Dương từ tạ vua ra đóng đồn ở Giã Vương.

Vua vào Lạc Dương trông thấy nhà cá»­a bị đốt cháy hết cả: đưá»ng sá rập rạp; cá» má»c cao lấp mắt; trong cung Ä‘iện chỉ còn có tưá»ng đổ, vách nát. Vua sai Dương Phụng cất tạm má»™t cái cung nhỠđể ở. Trăm quan triá»u hạ Ä‘á»u phải đứng trong đám gai góc.

Vua hạ chiếu đổi niên hiệu Hưng Bình làm Kiến An năm đầu.

Năm ấy mất mùa to. Dân Lạc Dương còn được vài trăm nóc nhà, cÅ©ng không có gì ăn, phải ra ngoài thành, bóc vá» cây, đào rá»… cá» mà ăn. Còn các quan thì từ thượng thư lang trở xuống cÅ©ng phải ra thành hái rau. Có nhiá»u ngưá»i bị đè chết ở những chá»— tưá»ng đổ vách nát. Khí vận nhà Hán lúc bấy giá» thá»±c là suy đốn, không khi nào ngưá»i ta từng thấy những cảnh khổ não nhưá»ng ấy.

Äá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Máu long rắn trắng núi Mang ÄÆ°á»ng;
CỠđỠtung hoành khắp bốn phương.
Äuổi sá»™c hươu Tần, gây xã tắc,
Äạp quay ngá»±a Sở, mở phong cương.
Vua hèn nên để gian tà lắm;
Nước loạn sinh ra giặc giã hoang.
Trông thấy đôi kinh khi vận nạn,
Dẫu rằng dạ sắt cũng sinh thương.

Thái úy là Dương Bưu tâu với vua rằng:

- Trước bệ hạ đã giáng chiếu, chưa kịp sai ai mang Ä‘i. Nay Tào Tháo ở SÆ¡n Äông, binh hùng tướng giá»i. Nên truyá»n gá»i y vào chầu để giúp nhà vua.

Vua nói:

- Trước ta đã giáng chiếu rồi, ngươi không cần phải tâu nữa. Cứ sai ngưá»i mang Ä‘i lập tức là xong.

Bưu lÄ©nh chỉ, sai ngay ngưá»i sang SÆ¡n Äông vá»i Tào Tháo.

Tào Tháo ở SÆ¡n Äông, nghe tin xa giá vua đã vỠđến Lạc Dương, há»p những mưu sÄ© để bàn.

Tuân Úc nói:

- Ngày xưa, Tấn Văn Công phụng Tượng Vương vào làm vua, chư hầu ai cÅ©ng phục. Hán Cao Tổ để tang NghÄ©a Äế, ai cÅ©ng theo. Nay thiên tá»­ mắc nạn, tướng quân nhân dịp này, cất nghÄ©a binh, phụng thiên tá»­ để theo nguyện vá»ng cá»§a dân chúng, sách lược rất hay. Nếu ta không làm ngay, ngưá»i khác sẽ làm trước ta.

Tháo mừng rỡ, đành thu xếp để cất quân đi thì có sứ giả nhà vua đem chiếu đến.

Tháo tiếp được tá» chiếu cất quân Ä‘i liá»n.

Vua ở Lạc Dương, trăm việc còn thiếu thốn cả.

Thành quách đổ nát cÅ©ng chưa sá»­a sang được. Chợt lại có ngưá»i báo rằng:

- Lý Thôi, Quách Dĩ lại sắp kéo quân đến.

Vua sợ hãi má»›i há»i Dương Phụng:

- Sứ SÆ¡n Äông chưa vá», nay quân Lý, Quách lại đến, làm thế nào bây giá»?

Dương Phụng, Hàn Tiêm Ä‘á»u nói:

- Hai chúng tôi xin hết sức đánh để bảo vệ bệ hạ.

Äổng Thừa nói:

- Thành quách không bá»n, binh lính lại ít, đánh ngá»™ thua thì làm thế nào? Sao bằng rước giá tránh sang SÆ¡n Äông có hÆ¡n không?

Vua theo lá»i. Ngay hôm ấy khởi giá sang SÆ¡n Äông. Trăm quan không ngưá»i nào có ngá»±a cưỡi, Ä‘á»u Ä‘i bá»™ theo giá.

Vừa ra khá»i Lạc Dương, chưa Ä‘i được má»™t bước đưá»ng nào, đã thấy ở đằng xa xa, bụi bốc mù mịt, chiêng trống vang rầm, không biết cÆ¡ man nào là quân mã kéo đến. Vua và Hoàng hậu run sợ quá không nói được, chợt thấy má»™t tên kỵ mã đến, tức là sứ giả Ä‘i SÆ¡n Äông trở vá». Sứ giả đến trước giá lạy rồi tâu rằng:

- Tào tướng quân khởi hết cả quân SÆ¡n Äông, vâng chiếu mệnh đến ngay; và nghe thấy Lý Thôi, Quách DÄ© xâm phạm vào Lạc Dương, cho nên trước hết sai Hạ Hầu Äôn làm tiên phong, dẫn mưá»i viên tướng giá»i và năm vạn tinh binh lại đây trước để há»™ giá.

Vua nghe thấy thế, trong bụng má»›i hÆ¡i yên. ÄÆ°á»£c má»™t lát quả Hạ Hầu Äôn dẫn Hứa Chá»­, Äiển Vi lại lấy quân lá»… yết kiến vua.

Vua úy dụ vừa xong, lại có ngưá»i báo:

- Ở mặt đông có một toán quân kéo đến.

Vua sai Hạ Hầu Äôn ra xem ai. Äôn trở vá» tâu rằng:

- Äó là má»™t bá»™ quân cá»§a Tào Tháo đã đến.

ÄÆ°á»£c má»™t hồi Tào Hồng, Nhạc Tiến, Lý Äiển vào ra mắt. Ba ngưá»i tâu xưng tên tuổi xong, Hồng tâu rằng:

- Anh tôi thấy giặc sắp đến, sợ Hạ Hầu Äôn không đánh nổi, nên sai chúng tôi Ä‘i gấp đưá»ng đến đây để giúp bệ hạ.

Vua mừng phán rằng:

- Tào tướng quân thế mới thực là bầy tôi xã tắc!

Vua phán rồi sai hộ giá để đi. Giữa lúc ấy lại có thám mã báo rằng:

- Lý Thôi, Quách Dĩ đem quân kéo tràn đến.

Vua sai Hạ Hầu Äôn chia quân làm hai cánh ra đón đánh.

Má»™t bên Äôn, má»™t bên Hồng, chia ra hai đưá»ng quân kỵ Ä‘i trước, quân bá»™ Ä‘i sau, đánh nhau rất hăng vá»›i Lý Thôi, Quách DÄ©. Quân Thôi, DÄ© thua to; Äôn, Hồng chém được hÆ¡n má»™t vạn đầu giặc; vững thế rồi xin rước vua Ä‘i trở lại Lạc Dương. Vua trở vá» cung, Hạ Hầu Äôn đóng quân ở ngoại thành.

Hôm sau, Tào Tháo tá»± lÄ©nh đại đội binh mã kéo đến. Lập trại đâu vào đấy rồi vào ra mắt vua, lạy ở dưới thá»m. Vua cho Tháo đứng dậy, tuyên dụ ôn tồn. Tháo tâu rằng:

- Tôi được nhá» Æ¡n nhà nước, lúc nào cÅ©ng lo việc báo Ä‘á»n. Nay Lý Thôi, Quách DÄ© hai thằng giặc đầy tá»™i ác. Tôi có hai mươi vạn tinh binh, lấy chính nghÄ©a đánh gian tà, thế nào cÅ©ng thắng, đánh tất phải được. Xin bệ hạ giữ gìn long thể, lấy xã tắc làm trá»ng.

Vua liá»n phong cho Tào Tháo lÄ©nh chức tư lệ hiệu úy, cho cá» tiết và lưỡi phá»§ việt, coi tòa thượng thư.

Lý Thôi, Quách Dĩ biết Tháo từ xa mới đến, bàn nhau muốn đánh ngay. Giả Hủ can rằng:

- Không nên, Tào Tháo binh hùng, tướng dÅ©ng. Không bằng đầu hàng may ra thì khá»i phải tá»™i.

Lý Thôi giận mắng rằng:

- Mày dám làm nhụt nhuệ khí của tao!

Rút gươm toan chém Giả Há»§. Các tướng cố sức ngăn can má»›i tha. Äêm hôm ấy Giả Há»§ lên ngá»±a má»™t mình vá» thẳng quê nhà.

Hôm sau, Lý Thôi Ä‘em quân mã đến đánh quân Tào Tháo. Tháo sai Hứa Chá»­, Tào Nhân, Äiển Vi lÄ©nh ba trăm quân thiết kỵ Ä‘em ra diá»…u ở trước trận Lý Thôi ba vòng rồi má»›i bày trận.

Ở bên giặc, cháu Lý Thôi là Lý Thiêm, Lý Biệt cưỡi ngá»±a ra trước. Chưa kịp nói Ä‘iá»u nào, Hứa Chá»­ đã tế ngá»±a xông vào, đưa má»™t nhát dao, Lý Thiêm chết quay xuống đất. Lý Biệt trông thấy giật mình cÅ©ng ngã ngá»±a, rồi bị Hứa Chá»­ chém nốt. Chá»­ xách hai đầu chạy vá». Tào Tháo mừng vá»— vào lưng Chá»­ nói rằng:

- Anh thực là Phán Khoái của ta.

Liá»n sai Hạ Hầu Äôn Ä‘em quân ra mặt tả, Tào Nhân lÄ©nh quân ra mặt hữu, Tháo tá»± lÄ©nh quân xông vào trận. Má»™t tiếng trống nổi lên, ba đội quân cùng tiến. Quân giặc chống cá»± không nổi, thua chạy.

Tháo cầm thanh bảo kiếm thúc quân vào, Ä‘uổi giết suốt đêm. Giặc chết nhiá»u lắm, xin hàng không biết bao nhiêu mà kể.

Thôi, DÄ© chạy trốn vá» phía tây, há»›t hÆ¡ há»›t hoảng, như chó lạc chá»§; tá»± biết thân không còn nương tá»±a vào đâu được nữa, hai đứa cùng trốn vào nÆ¡i rừng rú làm giặc cá» kiếm ăn. Tào Tháo Ä‘em binh vá», đóng đồn ở ngoài thành Lạc Dương.


Dương Phụng, Hàn Tiêm hai ngưá»i bàn vá»›i nhau rằng:

- Tào Tháo phen này có công to, tất sẽ nắm trá»ng quyá»n, sao còn dung bá»n chúng ta?

Bèn vào tâu vá»›i vua, rồi mượn tiếng xin Ä‘i Ä‘uổi Lý Thôi, Quách DÄ©, kéo quân bản bá»™ cá»§a mình sang đóng ở Äại Lương.


Má»™t hôm vua sai sứ vào trại Tào Tháo, để vá»i Tháo vào cung bàn việc. Tháo nghe tin có sứ đến, má»i vào dinh thì thấy ngưá»i ấy mày cong mắt đẹp, tinh thần sảng khoái. Tháo nghÄ© thầm rằng:

- Nay ở Äông Quận này trá»i làm đói kém, từ quân lính cho chí dân, ai ai cÅ©ng có vẻ đói, sao ngưá»i này béo tốt được như thế này.

Nhân má»›i há»i ngay rằng:

- Tôi trông mặt ngài đầy đặn lắm, xin dám há»i Ä‘iá»u dưỡng như thế nào mà được như vậy?

Sứ thưa rằng:

- Thưa tôi cũng không có phép gì lạ cho lắm, vốn chỉ ăn nhạt ba mươi năm nay!

Tháo gật đầu há»i rằng:

- Ngài hiện làm chức gì?

Sứ nói:

- Tôi vốn đỗ khoa Hiếu liêm, nguyên làm chức tùng sá»± theo Viên Thiệu và Trương Dương. Nay nghe tin thiên tá»­ đã vá» Äô, tôi đến chầu vua, được phong làm chánh nghị lang. Tên tôi là Äổng Chiêu, biểu tá»± Côn Nhân quê ở Tế Âm, xứ Äịnh Äào.

Tháo đứng dậy nói rằng:

- Tôi nghe tiếng ngài đã lâu, nay may được thừa tiếp ngài ở đây.

Nói rồi Tháo đặt tiệc rượu ở trong trướng để khoản đãi rồi lại gá»i Tuân Úc ra cùng há»™i kiến. Chợt tin báo có má»™t đội quân Ä‘i sang phía đông, không biết quân nào.

Tháo sai ngưá»i ra thám xem ai, Äổng Chiêu nói:

- Äấy là Dương Phụng tướng cÅ© Lý Thôi và Hàn Tiêm ở Bạch Ba. Nhân thấy minh công đến đây nên há» kéo quân vá» Äại Lương.

Tháo há»i rằng:

- HỠcó bụng nghi tôi chăng?

Äổng Chiêu nói:

- Chúng nó là lũ vô mưu. Minh công hà tất phải lo.

Tháo lại há»i:

- Thế còn Lý, Quách chuyến này chúng nó kéo đi thì rồi ra thế nào?

Chiêu thưa:

- Hổ long vuốt, chim gẫy cánh, chẳng mấy lúc sẽ bị minh công bắt được, can gì phải để ý.

Tào Tháo thấy Äổng Chiêu nói câu nào cÅ©ng lá»t tai, bèn há»i đến những việc lá»›n trong triá»u, Chiêu nói rằng:

- Minh công cất quân nghÄ©a binh để trừ bạo loạn, vào triá»u giúp thiên tá»­, ấy là công nghiệp cá»§a ngÅ© bá. Nhưng các tướng má»—i ngưá»i má»™t bụng, vị tất hỠđã theo phục cả. Nay minh công ở mãi đây, tôi e có Ä‘iá»u bất tiện. Chỉ có cách rước vua vá» Hứa Äô là hÆ¡n. Nhưng triá»u đình xiêu dạt mãi, má»›i vỠđược kinh đô xa gần trông mong, ai cÅ©ng muốn được yên ổn má»™t chút. Nay lại rá»i xa giá Ä‘i nÆ¡i khác, chắc lòng ngưá»i cÅ©ng không phục. Nhưng ở Ä‘á»i có làm được việc phi thưá»ng má»›i có công phi thưá»ng. Xin minh công quyết kế Ä‘i.

Tháo cầm lấy tay Chiêu cưá»i nói rằng:

- Ấy vẫn là bản chí tôi đó! Nhưng tôi còn e rằng Äại Lương có Dương Phụng, ở trong triá»u có các đại thần, đã chắc đâu không sinh biến được!

Chiêu nói:

- Lo chi việc ấy! Minh công nên đưa thư sang cho Dương Phụng để cho nó yên tâm, rồi nói rõ cho các đại thần rằng kinh đô bây giá» không có lương. Rước xa giá sang Hứa Äô để được gần Lá»— Dương, vận lương cho tiện, không đến ná»—i xa xôi thiếu thốn như ở đây. Các đại thần nghe rõ, Ä‘á»u vui lòng nghe theo.

Tháo nghe lá»i Chiêu, mừng rỡ quá chừng. Khi Chiêu từ biệt Tháo lại cầm tay nói rằng:

- VỠsau tôi có việc gì xin ngài dạy bảo cho!

Chiêu tạ rồi cáo vá».

Từ đó, Tào Tháo ngày ngày bàn mảnh vá»›i mưu sÄ© vá» việc rá»i đô.

Bấy giỠthái sử lịch là Vương Lập, một bữa nói riêng với tôn chính là Lưu Ngải rằng:

- Tôi có xem thiên văn: Từ mùa xuân năm ngoái đến giá» sao Thái Bạch (sao kim) phạm vào sao Trấn tinh ở khoảng sao Ngưu và sao Äẩu, rồi lại qua sông Ngân Hà; và sao Huỳnh hoặc (sao Há»a) lại Ä‘i ngược cùng vá»›i sao Thái Bạch gặp nhau ở Thiên quan. Kim vá»›i Há»a há»™i vá»›i nhau, tất nhiên có vua má»›i ra. Tôi xem khí vận nhà Hán đã hết, trong đất Tấn, Ngụy tất có ngưá»i nổi lên.

Vương Lập lại mật tâu với vua rằng:

- Mệnh trá»i đã đến, có Ä‘i, ngÅ© hành thịnh suy bất thưá»ng. Thay Há»a là Thổ, thay nhà Hán có lẽ là ở đất Ngụy.

Tào Tháo nghe tin ấy, sai ngưá»i bảo Lập rằng:

- Tôi cÅ©ng biết ông trung vá»›i triá»u đình, nhưng thiên cÆ¡ huyá»n bí lắm, xin ông chá»› nói nhiá»u.

Tào đem chuyện ấy thuật lại với Tuân Úc. Úc nói:

- Nhà Hán vốn lấy đức Há»a làm vua, mà minh công lại mình Thổ. Hứa Äô cÅ©ng thuá»™c Thổ, đến đây tất hay. Há»a sinh Thổ, mà Thổ thì vượng Má»™c. Chính hợp vá»›i lá»i Äổng Chiêu, Vương Lập, minh công tất sau này phát lá»›n.

Từ ấy Tào Tháo nhất quyết thiên đô.


Hôm sau Tháo vào ra mắt vua tâu rằng:

- Äông Äô bị tàn phá đã lâu, bây giá» không sá»­a sang lại được, vả lại chuyển vận lương thá»±c, vất vả khó nhá»c lắm. Hứa Äô gần Lá»— Dương; thành quách, cung thất, tiá»n lương, ngưá»i, cá»§a cải gì cÅ©ng đủ. Tôi xin rước xa giá vá» Hứa Äô. Ngá»­a trông lượng thánh ưng cho.

Vua phải nghe. Các quan ông nào cÅ©ng sợ Tào Tháo mạnh thế không ai dám ngăn Ä‘iá»u gì, liá»n chá»n ngày để khởi giá. Tháo tá»± dẫn quân Ä‘i trông nom. Các quan cÅ©ng Ä‘i theo cả.

Äi chưa được vài dặm đến má»™t chá»— gò cao, bá»—ng thấy tiếng reo ầm ầm, rồi thấy Dương Phụng, Hàn Tiêm kéo quân ra chẹn đưá»ng. Từ Hoảng đứng đầu kêu to lên rằng:

- Tào Tháo cướp thánh giá đem đi đâu?

Tháo phóng ngá»±a ra xem, trông thấy Từ Hoảng uy phong lẫm liệt, có lòng khen thầm, liá»n sai Hứa Chá»­ ra trận. Hai ngưá»i bên dao bên búa, đánh nhau hÆ¡n năm mươi hiệp chưa thấy bên nào được bên nào thua. Tháo sai gõ chiêng rút quân vá», gá»i các mưu sÄ© lại bàn rằng:

- Dương Phụng, Hàn Tiêm không đáng kể, chỉ có Từ Hoảng thực là tướng tài. Ta không nỡ lấy sức mạnh địch lại, muốn dùng kế chiêu dụ thì hơn.

Hành quân tùng sự là Mã Sủng nói:

- Chúa công đừng lo. Tôi với Từ Hoảng có quen biết nhau. Tối hôm nay để tôi giả làm tên lính, lẩn vào trại anh ta, tôi thuyết phục anh ta, anh ta sẽ sang hàng chúa công.

Tào ưng ý lắm, cho Sá»§ng Ä‘i. Äêm hôm ấy Sá»§ng ăn mặc giả làm tên lính, Ä‘i lá»™n vào đội quân bên kia, lẻn đến trước màn Từ Hoảng, thấy Hoảng thắp nến mặc áo giáp Ä‘ang ngồi. Sá»§ng đánh bạo xông đến tận trước mặt, vái rồi há»i rằng:

- Cố nhân lâu nay vẫn mạnh khá»e?

Hoảng giật mình đứng dậy, nhìn kỹ Sá»§ng rồi há»i rằng:

- Anh có phải là Man Bá Minh ở Sơn Dương đó không? Có việc gì đến đây?

Sủng nói:

- Tôi hiện Ä‘ang làm tùng sá»± ở dinh tào tướng quân, hôm nay ở trước trận, trông thấy cố nhân, muốn dâng má»™t câu nói, nên liá»u chết lại đây.

Hoảng má»i ngồi, há»i ý làm sao, Sá»§ng nói:

- Ông là ngưá»i dÅ©ng lược, Ä‘á»i nay hiếm có, sao lại phải khuất thân Ä‘i theo bá»n Dương Phụng, Hàn Tiêm. Tào tướng quân là đấng anh hùng thá»i nay biết yêu ngưá»i hiá»n, kính kẻ sÄ©, thiên hạ Ä‘á»u biết tiếng. Hôm nay ở trước trận thấy ông khá»e mạnh, trong bụng mưá»i phần kính yêu, không nỡ sai tướng khá»e ra để giết nhau. Bởi vậy Tào công sai tôi đến đây để má»i ông. Xin ông bá» chá»— tối, qua nÆ¡i sáng, để cùng Tào công làm nên nghiệp lá»›n.

Từ Hoảng nghĩ ngợi một hồi, chép miệng than rằng:

- Ta cÅ©ng biết Dương Phụng, Hàn Tiêm không phải là tay lập được nghiệp, nhưng theo đã lâu rồi, bây giá» không nỡ bá».

Sủng lại nói:

- Ông há lại không biết rằng: Chim khôn tìm cây mà đậu, ngưá»i hiá»n chá»n chá»§ mà thá». Nay ông đã gặp được chá»§ đáng thá», bá» lỡ mất cÆ¡ há»™i tốt sao gá»i là ngưá»i trượng phu?

Hoảng đứng dậy tạ nói rằng:

- Xin nghe lá»i ngài dạy.

Sủng nói:

- Äã vậy, sao ông không giết ngay Dương Phụng, Hàn Tiêm để làm lá»… yết kiến.

Hoảng nói:

- Làm bầy tôi mà giết chủ, ấy thực là bất nghĩa, tôi quyết không làm.

Sủng nói:

- Ông thá»±c là ngưá»i nghÄ©a sÄ©!

Từ Hoảng liá»n dẫn vài mươi tên kỵ mã, ngay đêm hôm ấy cùng vá»›i Mãn Sá»§ng, chạy sang trại Tào Tháo.

Có ngưá»i báo vá»›i Dương Phụng, Phụng giận lắm Ä‘em ngay má»™t nghìn quân kỵ mã Ä‘uổi theo, gá»i to lên rằng:

- Phản tặc Từ Hoảng đừng chạy nữa!

Trong khi đang đuổi, chợt nghe thấy một tiếng pháo nổ, trên núi dưới đồng, lửa đuốc sáng choang; quân phục bốn mặt kéo ra. Tào Tháo tự dẫn quân đi trước, quát lên rằng:

- Ta đợi đây đã lâu. Chớ để cho chúng nó chạy thoát.

Dương Phụng khiếp đảm, chá»±c thu quân vá» nhưng đã bị quân Tào vây bá»c. May đâu, giữa lúc ấy Hàn Tiêm kéo quân lại cứu. Hai bên đánh nhau: Phụng chạy được thoát; Tháo thừa thế đánh dấn, quân sÄ© Phụng, Tiêm đầu hàng quá ná»­a. Hai ngưá»i thế cô, nhặt nhạnh quân sót rồi sang vá»›i Viên Thuật.

Tháo thu quân vá» dinh, bấy giá» Mãn Sá»§ng dẫn Từ Hoảng vào ra mắt. Tháo mừng rỡ, đãi Từ Hoảng rất hậu, rồi rước loan giá vá» Hứa Äô sá»­a sang nhà cá»­a, cung miếu: Lập tôn miếu, xã tắc, cùng các tòa, các dinh và các nha môn; lại xây thành quách, lập kho tàng.

LÅ© Äổng Thừa cả thảy ba mươi ngưá»i, Ä‘á»u được phong làm liệt hầu. Thưởng ngưá»i có công; phạt kẻ có tá»™i, các việc hết thảy Ä‘á»u do Tào Tháo coi xét. Tháo tá»± phong mình làm đại tướng quân, VÅ© bình hầu; Tuân Úc làm thị trung thượng thư lịnh; Tuân Du làm quân sư; Quách Gia làm tư mã tế hữu; Lưu Việp làm tư không duyện tào; Mao giá»›i, Nhiệm Tuấn làm Ä‘iển nông trung lang tướng, coi vá» việc thúc đốc tiá»n lương; Trình Dục làm tướng ở quận Äông Bình; Phạm Thành Äông Chiêu làm quan lịch ở Lạc Dương; Mãn Sá»§ng làm quan lịnh ở Hứa Äô; Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Äôn, Tào Hồng, Tào Nhân Ä‘á»u làm tướng quân; Lã Kiá»n, Lý Äiển, Nhạc Tiến, Vu Cấm, Từ Hoảng Ä‘á»u làm hiệu úy; Hứa Chá»­, Äiển Vi làm đô úy. Còn bao nhiêu tướng sÄ© cÅ©ng Ä‘á»u phong quan cả.

Từ đấy quyá»n to trong nước Ä‘á»u vào tay Tào Tháo. Ná»™i các việc lá»›n triá»u đình, trước trình Tào Tháo, sau má»›i tâu vua.

Khi Tháo đã định xong việc lá»›n, má»›i mở má»™t cuá»™c yến ở hậu đưá»ng, há»p các mưu sÄ© lại bàn rằng:

- Lưu Bị đóng quân ở Từ Châu, tá»± lÄ©nh chức, coi việc ở đó. Má»›i rồi Lã Bố nhân ta đánh thua, cÅ©ng chạy vỠđấy, Bị cho ở Tiểu Bái. Nếu hai ngưá»i ấy đồng tâm kéo đến xâm phạm vào Hứa Äô, cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u nguy, ta vốn trong bụng vẫn lo việc ấy. Các ông có nghÄ© kế gì trừ được hai ngưá»i ấy không?

Hứa Chử nói:

- Tôi xin lĩnh năm vạn tinh binh, đi chém được đầu Lưu Bị, Lã Bố vào dâng thừa tướng.

Tuân Úc lại can Hứa Chử rằng:

- Tướng quân thì khá»e thá»±c, nhưng tướng quân không biết dùng mẹo. Nay Hứa Äô má»›i dá»±ng, chưa được vững vàng, chưa nên hấp tấp cất quân. Tôi xin hiến má»™t kế, gá»i là kế "Hai hổ tranh ăn". Lưu Bị bây giá» lÄ©nh ở Từ Châu, nhưng chưa có chiếu mệnh. Vậy minh công nên tâu Hoàng thượng giáng chiếu cho y được thá»±c thụ làm chức mục Từ Châu; nhân thể đưa cho Lưu Bị má»™t bức mật thư sai y giết Lã Bố. Nếu Lưu Bị tuân lệnh giết được Lã Bố thì y mất tay phù tá; bằng y không giết nổi thì Lã Bố giết y. Thế gá»i là cái kế "Hai hổ tranh ăn".

Tào Tháo nghe kế ấy, liá»u tâu xin chiếu mệnh, rồi sai ngay sứ sang Từ Châu, phong cho Lưu Bị làm chinh đông tướng quân, Nghi thành đình hầu, lÄ©nh Từ Châu mục, lại đưa thêm má»™t phong mật thư.

Lưu Bị ở Từ Châu, nghe tin vua dá»i đô sang Hứa Äô, sắp sá»­a dâng biểu chúc mừng, chợt có ngưá»i báo: Có sứ nhà vua đến. Bị ra đón rước vào thành, lạy tạ ăn mạng xong rồi, mở yến thết đãi sứ giả.

Sứ nói:

- Ngài được án mạng này, Ä‘á»u là nhá» có Tào Tháo thừa tướng hết sức tiến cá»­.

Lưu Bị tạ ân. Sứ bấy giỠmới đưa mật thư ra, Lưu Bị xem xong thư nói rằng:

- Việc này xin để thong thả cho tôi bàn luận.

Tiệc tan, Bị má»i sứ giả ra nghỉ ngoài quán khách, đêm hôm ấy bàn vá»›i các tướng.

Trương Phi nói:

- Lã Bố là ngưá»i vô nghÄ©a, giết nó Ä‘i có ngại gì.

Lưu Bị nói:

- Ngưá»i ta thế cùng vá» vá»›i ta. Nếu ta giết Ä‘i, thế là bất nghÄ©a.

Trương Phi nói:

- Làm ngưá»i tốt khó lắm!

Lưu Bị nhất định không nghe.

Hôm sau, Lã Bố lại mừng. Lưu Bị cho ra má»i vào. Bố nói:

- Nghe ngài má»›i được ân mệnh triá»u đình, nên tôi đến mừng.

Lưu Bị cám Æ¡n. Trong khi ấy Trương Phi cầm gươm đợi ở cổng đưá»ng, định Lã Bố ra thì giết. Lưu Bị trông thấy vá»™i vàng ngăn lại. Lã Bố kinh hãi, nói rằng:

- Dá»±c Äức chỉ lăm lăm giết ta, là cá»› làm sao?

Trương Phi nói rằng:

- Tào Tháo bảo mày là thằng vô nghĩa, bảo anh tao giết mày.

Lưu Bị vá»™i vàng quát Trương Phi ra, má»i Lã Bố vào hậu đưá»ng, nói rõ đầu Ä‘uôi, rồi đưa mật thư cá»§a Tào Tháo cho Lã Bố xem.

Lã Bố xem xong thư, khóc nói rằng:

- Ấy là thằng giặc Tào nó muốn cho hai chúng ta không được hòa với nhau đó.

Lưu Bị nói:

- Xin anh đừng lo. Tôi quyết không bao giá» làm Ä‘iá»u bất nghÄ©a ấy.

Lã Bố hai ba lần bái tạ. Bị giữ Bố lại uống rượu mãi đến chiá»u má»›i vá». Lã Bố vá», Quan, Trương má»›i há»i Lưu Bị rằng:

- Huynh trưởng làm sao không giết Lã Bố?

Lưu Bị nói:

- Äấy là Tào Tháo nó sợ ta cùng vá»›i Lã Bố đồng mưu đánh nó, cho nên nó dùng kế ấy, để cho hai bên giết lẫn nhau. Sao mình lại có thể để cho nó lợi dụng được.

Quan Công gật đầu bảo: Phải!

Trương Phi nói:

- Tôi chỉ muốn giết thằng giặc ấy để khá»i phải lo vá» sau.

Lưu Bị nói:

- Làm thế sao gá»i là trượng phu?

Hôm sau Lưu Bị tiá»…n sứ giả vá» kinh; dâng biểu tạ ân và đưa thư trả lá»i Tào Tháo, nói xin để thong thả sẽ làm. Sứ vá» kinh vào ra mắt Tào Tháo, thuật chuyện Huyá»n Äức không giết Lã Bố.

Tào Tháo má»›i há»i Tuân Úc:

- Kế ấy không xong làm thế nào?

Úc nói:

- Tôi lại có má»™t kế nữa, gá»i là kế "Xua hổ nuốt sói".

Tháo nói:

- Kế ấy thế nào?

Úc nói:

- Tướng quân nên sai ngưá»i Ä‘i há»i thăm Viên Thuật, rồi mật bảo Thuật rằng: Lưu Bị dâng mật biểu muốn lấy Nam Quận, Thuật tất giận đánh Lưu Bị. Minh công thì đưa chiếu rõ ràng sai Lưu Bị đánh Viên Thuật. Hai bên đánh nhau, Lã Bố tất sinh bụng khác thế gá»i là: Xua hổ cho nó nuốt sói.

Tháo ưng ý lắm, má»™t mặt sai ngay ngưá»i đến Viên Thuật, má»™t mặt lấy chiếu vua, sai Ä‘em đến Từ Châu.

Lưu Bị ở Từ Châu nghe có sứ đến, ra thành má»i đón vào. Bị mở chiếu ra Ä‘á»c, chiếu sai Lưu Bị khởi binh đánh Viên Thuật. Lưu Bị vâng lệnh, tiá»…n sứ vá» nước.

My Chúc nói:

- Äây lại là kế Tào Tháo!

Lưu Bị nói:

- Äánh là kế cá»§a Tào Tháo, nhưng có mệnh vua thì phải vâng theo.

Nói rồi lập tức điểm quân mã, ngay hôm ấy kéo đi.

Tôn Càn nói:

- Trước hết hãy nên cá»­ ngưá»i giữ lấy thành.

Lưu Bị há»i Quan, Trương:

- Trong hai em, ai giữ nổi được thành? Quan Công thưa:

Em xin giữ.

Lưu Bị nói:

- Ta sá»›m tối nào cÅ©ng cần đến em bàn các việc, rá»i nhau ra làm sao được?

Trương Phi nói:

- Em xin giữ.

Lưu Bị bảo Phi rằng:

- Em thì giữ làm sao được! Má»™t là em rượu vào hung hăng lên, đánh lính tráng, hai là em làm việc gì cÅ©ng coi thưá»ng, không chịu nghe ai can gián. Ta không đành lòng.

Phi nói:

- Từ giỠtrở đi em xin không uống rượu. Không đánh lính tráng, ai can bảo gì em cũng xin nghe theo.

My Chúc nói:

- Tôi e rằng bụng nghĩ không được như miệng nói.

Phi giận mắng My Chúc rằng:

- Tao theo anh tao đã lâu năm, chưa từng có thất tín câu nào, sao mày lại dám khinh tao như thế?

Lưu Bị nói rằng:

- Äã đành như thế, nhưng ta vẫn chưa yên tâm. Em nên má»i Trần Nguyên Long lại đây để giúp; sá»›m chiá»u từ nay em phải bá»›t uống rượu, đừng để há»ng sá»± má»›i được.


Trần Äăng vâng lÄ©nh lá»i, Lưu Bị dặn dò đâu đấy cả rồi, dẫn ba vạn quân mã bá»™, rá»i Từ Châu sang Nam Dương. Viên Thuật nghe thấy tin Lưu Bị dâng biểu muốn lấy châu huyện mình, giận lắm nói rằng:

- Mày là thằng dệt chiếu, đóng dép, nay chiếm giữ được quận to, đứng ngang với các chư hầu. Tao định đánh mày, mày nay lại định sửa tao à? Thực là tức quá!

Thuật nói rồi, liá»n sai thượng tướng là Ká»· Linh dẫn mưá»i vạn quân kéo sang Từ Châu.


Hai bên gặp nhau ở Vu Thai.

Lưu Bị ít binh, dựa vào cạnh núi, men sông đóng trại.

Ká»· Linh là ngưá»i ở SÆ¡n Äông, sá»­ dụng má»™t thanh Ä‘ao ba mÅ©i, nặng năm mươi cân, hôm ấy kéo quân ra trận, quát mắng rằng:

- Lưu Bị là một đứa thôn phu. Sao dám xâm phạm vào đất ta?

Lưu Bị nói:

- Ta nay phụng chiếu của vua sang đây đánh kẻ nghịch thần. Sao mày dám kháng cự. Tội mày đáng chết!

Kỷ Linh giận lắm, múa đao xông vào đánh. Quan Vũ quát rằng:

- Thằng thất phu kia, chá»› được cậy khá»e!

Nói rồi tế ngá»±a ra đánh nhau vá»›i Ká»· Linh. Äánh được hÆ¡n ba mươi hiệp, chưa phân bên nào được bên nào thua. Ká»· Linh kêu to lên: "Hãy nghỉ!". Quan Công quay ngá»±a trở vỠđứng đợi ở cá»­a trận.

Kỷ Linh giao phó tướng là Tuân Chính ra. Quan Công không thèm đánh, bảo rằng:

- Mày vá» gá»i Ká»· Linh ra đây!

Chính nói:

- Mày là vô danh hạ tướng, không xứng đánh nhau với Kỷ tướng quân.

Quan Công điên ruột, xông vào chém Tuân Chính chỉ một nhát chết ngay. Lưu Bị thúc quân đánh tràn vào trận. Kỷ Linh thua to, lui vỠgiữ ở cửa sông Hoài Âm không dám ra đánh nữa, chỉ sai quân sĩ cướp dinh rình trại, nhưng hễ thò thằng nào ra thì quân Từ Châu đánh giết phải thua chạy.

Nay ta hãy để hai bên chống cự nhau, mà nói chuyện Trương Phi ở nhà giữ việc Từ Châu.

Từ khi Lưu Bị Ä‘i, bao nhiêu việc tạp vụ, Trương Phi giao mặc Trần Äăng coi sóc, còn việc quân cÆ¡ lá»›n thì tá»± mình suy xét làm lấy. Má»™t hôm Phi mở má»™t tiệc yến. Má»i các quan đến ăn. Các quan ngồi đâu đấy rồi, Trương Phi má»›i nói rằng:

- Khi anh tôi Ä‘i, có dặn nên bá»›t uống rượu, sợ rằng say sưa rồi há»ng việc, vậy tôi xin má»i các quan hôm nay uống má»™t bữa thá»±c say, rồi từ mai trở Ä‘i, cấm hẳn không ai được uống nữa, phải giúp tôi để giữ thành trì. Hôm nay phải uống cho thá»±c say má»›i được.

Trương Phi nói xong, đứng dậy cầm chén má»i các quan. Khi cầm chén đến trước mặt Tào Báo, Báo từ chối rằng:

- Tôi theo thiên giới không uống rượu.

Phi nói:

- Những hảo hán đánh nhau giết ngưá»i, sao lại không uống rượu. Hôm nay, ta muốn mày uống má»™t chén.

Tào Báo sợ quá cố uống một chén.

Trương Phi cầm chén má»i tất cả các quan rồi rót má»™t cốc thá»±c to cho mình, há»›p má»™t há»›p hết nhẵn lại rót cốc nữa, làm má»™t chập đủ mưá»i cốc rượu đầy.

Lúc bấy giỠý chừng say quá, Trương Phi lại đứng dậy cầm chén Ä‘i vòng má»i các quan, khi Ä‘i đến trước Tào Báo, Báo nói:

- Tôi thực không sao uống được nữa.

Phi nói:

- Mày vừa uống được sao bây giỠlại từ chối.

Báo nhất định không uống. Trương Phi bấy giỠsay rượu nóng tính nổi giận mắng rằng:

- Mày dám trái tướng lệnh tao, đáng đánh một trăm roi.

Trần Äăng can rằng:

- Khi ông Huyá»n Äức Ä‘i dặn ông những thế nào?

Phi nói:

- Mày là quan văn, chỉ coi việc văn thôi, đừng có cai quản tao ở đây?

Tào Báo không làm sao được, kêu rằng:

- Xin Dá»±c Äức nể mặt con rể tôi mà tha lá»—i cho tôi!

Phi há»i:

- Rể mày là ai?

Báo thưa:

- Lã Bố!

Phi giận lắm mắng rằng:

- Tao vốn không muốn đánh mày, nay mày lại Ä‘em Lã Bố dá»a tao, thì tao đánh, tao đánh mày cÅ©ng như đánh thằng Lã Bố.

Các quan xô cả lại can cũng không được.

Quân lính lôi Tào Báo ra đánh đến năm mươi roi, các quan nằn nì ngăn can mãi mới thôi.

Tiệc tan.


Tào Báo trở vá», giận quá, ngay đêm hôm ấy sai ngưá»i cầm phong thư, Ä‘i tắt đến Tiểu Bái, vào ra mắt Bố, kể hết đầu Ä‘uôi chuyện Trương Phi vô lá»…. Trong thư lại nói rằng:

"Lưu Bị đã sang Hoài Nam, đêm hôm nay nhân Trương Phi say rượu, kéo quân đến đánh úp lấy Từ Châu, là một dịp ít có, không nên để lỡ".

Lã Bố xem xong thư, cho má»i Trần Cung đến bàn, Cung nói:

- Tiểu Bái không phải là nơi ở lâu được. Nay Từ Châu đã có cơ lấy được, không lấy ngay đi, sau hối không kịp.

Bố nghe lá»i, lập tức mặc áo giáp lên ngá»±a, dẫn năm trăm kỵ mã Ä‘i trước, sai Trần Cung dẫn đại quân Ä‘i sau. Cao Thuật cÅ©ng kéo quân đến theo.

Tiểu Bái cách Từ Châu có bốn năm mươi dặm, Ä‘i má»™t thôi ngá»±a thì đến, Lã Bố đến dưới thành, lúc đầu canh tư trăng sáng vằng vặc, trên thành không ai biết. Lã Bố đến tận bên thành gá»i rằng:

- Lưu sứ quân có việc cÆ¡ mật sai ngưá»i đến.

Trên thành có quân báo vá»›i Tào Báo, Báo lên thành xem rồi sai quân sÄ© mở cá»­a ra. Bấy giá» Lã Bố má»›i nổi má»™t tiếng hiệu, quân sÄ© Ä‘á»u kéo ùa vào thành, tiếng reo kinh động.

Trương Phi say rượu đang ngủ ở trong phủ. Tả hữu vội vàng lay tỉnh dậy bảo rằng:

- Lã Bố đã lừa mở được cửa thành, quân nó kéo cả vào rồi.

Trương Phi giận quá, vá»™i vàng mặc áo giáp, vác ngá»n bát xà mâu, vừa ra được cá»­a phá»§ lên được mình ngá»±a thì quân Lã Bố đến nÆ¡i. Bấy giá» Phi hãy còn say rượu, không đánh được khá»e. Lã Bố cÅ©ng biết sức mạnh cá»§a Trương Phi, không dám đánh ráo riết quá.

Mưá»i tám tướng kỵ mã nước Yên bảo vệ Trương Phi, chạy ra cá»­a Äông.

Vợ con Lưu Bị ở trong phủ, Trương Phi cũng không kịp nhìn đến.

Tào Báo thấy Trương Phi chỉ còn vài mươi ngưá»i Ä‘i theo, lại khinh y còn say, Ä‘em hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i ra Ä‘uổi, Phi trông thấy Báo giận lắm, tế ngá»±a lại đánh, chỉ ba hiệp, Tào Báo thua chạy, Trương Phi Ä‘uổi đến bá» sông cầm ngá»n mâu từ đằng xa phóng lại trúng giữa lưng Tào Báo, cả ngưá»i lẫn ngá»±a chết lăn xuống sông.

Trương Phi đứng ngoài thành, hô gá»i quân sÄ©. Ngưá»i nào ra được Ä‘á»u theo y Ä‘i sang Hoài Nam.

Lã Bố vào được thành, phủ dụ dân rồi, sai một trăm quân giữ cửa nhà Lưu Bị, không cho ai được vào.

Trương Phi dẫn vài mươi tên kỵ mã đi thẳng đến Vu Thai vào hầu Lưu Bị, nói hết cả chuyện Tào Báo cùng Lã Bố, trong ứng ngoài hợp, đang đêm đánh úp lấy Từ Châu. Các quan nghe chuyện ai cũng mất máu mặt, duy Lưu Bị chỉ than có một câu:

- ÄÆ°á»£c cÅ©ng chẳng nên mừng, mất cÅ©ng chẳng nên lo!

Quan VÅ© há»i:

- Thế còn chị đâu?

Trương Phi nói:

- Hãm cả ở trong thành.

Lưu Bị nín lặng chẳng nói câu gì.

Quan Công giẫm chân mắng rằng:

- Khi trước mày đòi giữ thành, nói những câu gì? Anh dặn mày những thế nào? Bây giỠthành trì thì mất, chị lại bị hãm, thế ra làm sao?

Phi nghe anh mắng, sợ hãi không biết đưá»ng nào, rút ngay gươm ra định tá»± vẫn.

Thế rõ thực là:

Nghiêng bầu nốc rượu sao vui?
Rút gươm tự vẫn sự thôi đã rồi!

Chưa biết tính mạng Trương Phi ra sao, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 14.

Há»’I 15
Thái Sử Từ ham đả Tiểu Bá Vương;
Tôn Bá Phù hăng đánh Nghiêm Bạch Hổ



Cuối hồi trước, đang nói chuyện Trương Phi rút gươm ra sắp tự vẫn, Lưu Bị trông thấy vội vàng bước lên giật lấy gươm, vứt xuống đất rồi nói:

- Xưa có câu rằng "Anh em như chân tay; vợ con như áo mặc". Ão rách còn dá»… may; chân tay gãy, chắp sao được? Ba anh em ta kết nghÄ©a vá»›i nhau ở vưá»n đào, đã thá» cùng sống chết vá»›i nhau. Nay dù mất thành trì vợ con nữa, sao nỡ để anh em ná»­a đưá»ng chết Ä‘i cho đành. Phương chi thành trì không phải cá»§a ta; vợ con ta bị hãm ở trong thành, nhưng ta chắc Lã Bố không nỡ giết, cÅ©ng còn nghÄ© kế cứu được. Hiá»n đệ nhầm má»™t lúc, việc gì đã đến ná»—i quyên sinh? .

Lưu Bị nói xong rỠnước mắt khóc. Quan, Trương cũng khóc cả.

Viên Thuật biết rằng Lã Bố đã cướp Từ Châu, sai ngưá»i đến nói vá»›i Bố rằng: Há»… Bố cùng giúp đánh Lưu Bị sẽ đưa cho năm vạn há»™c lương, năm trăm ngá»±a, má»™t vạn lạng vừa vàng vừa bạc, má»™t nghìn tấm vóc nhiá»…u.

Bố ưng ý lắm, sai ngay Cao Thuận dẫn năm vạn quân đến đánh mé sau Lưu Bị.

Lưu nghe tin ấy, nhân khi mưa dầm rút quân bỠVu Thai chạy, muốn vỠlấy Quảng Lăng.

Khi Cao Thuận đến nơi, Lưu Bị đã đi rồi. Thuận vào ra mắt Kỷ Linh, đòi những đồ Viên Thuật đã hứa cho. Linh nói:

- Ông cứ vá». Äể tôi vào nói vá»›i chúa công tôi.

Thuận từ giã Kỷ Linh, vỠthuật lại với Lã Bố. Bố còn đang hồ nghi, chợt có thư của Viên Thuật đưa đến, trong thư nói rằng:

"Cao Thuận tuy có đến giúp, nhưng Lưu Bị chưa trừ được. Äợi khi nào bắt được Lưu Bị, bấy giá» tôi sẽ đưa các đồ đã hứa cho ngài".

Bố giận lắm, cho Viên Thuật là đồ thất tín, muốn kéo quân sang đánh, Trần Cung can rằng:

- Không nên! Viên Thuật giữ Thá» Xuân, binh nhiá»u lương rá»™ng. Chá»› nên khinh địch. Không bằng má»i Lưu Bị lại vỠđóng quân ở Tiểu Bái để làm vây cánh cho ta. Vá» sau sai Lưu Bị làm tiên phong, trước đánh Viên Thuật sau đánh Viên Thiệu rồi có thể tung hoành thiên hạ được.

Bố nghe lá»i, sai ngưá»i Ä‘em thư Ä‘i má»i Lưu Bị.

Bấy giá» Lưu Bị đã kéo quân vỠđông lấy đất Quảng Lăng, bị Viên Thuật vào cướp trại, quân lính hao hụt quá ná»­a, gặp sứ cá»§a Lã Bố đến, đưa thư má»i vá» Tiểu Bái. Lưu Bị mừng lắm. Quan, Trương nói:

- Lã Bố là đứa vong ân bội nghĩa, không nên tin.

Lưu Bị nói:

- Nó lấy bụng tử tế đãi ta, việc gì phải nghi?

Ba anh em lại kéo quân vá» Từ Châu. Lã Bố sợ Lưu Bị còn nghi hoặc, trước hết sai ngưá»i đưa trả lại gia quyến. Cam phu nhân và Mi phu nhân vá» gặp Lưu Bị, kể hết sá»± tình, nói rằng Lã Bố thưá»ng sai ngưá»i giữ cá»­a nhà, cấm không cho ai được vào, lại thưá»ng thưá»ng sai thị thiếp đưa đồ ăn, thức dùng đến, không bao giá» phải thiếu thốn. Lưu Bị má»›i bảo Quan, Trương rằng:

- Ta đã biết Lã Bố tất không hại gia quyến ta!

Lưu Bị vào thành để tạ Lã Bố. Trương Phi không chịu theo vào, đem hai chị vỠTiểu Bái trước.

Lưu Bị vào ra mắt lạy tạ Lã Bố. Bố nói:

- Tôi không phải muốn cướp thành. Bởi vì Trương Phi ở đây, hay say rượu giết ngưá»i, tôi e xảy ra chuyện bất trắc, nên tôi lại giữ há»™ đấy thôi!

Lưu Bị nói:

- Tôi vẫn muốn nhưá»ng anh đã lâu.

Bố giả dạng nhưá»ng lại cho Lưu Bị. Lưu Bị nhất quyết không chịu, vỠđóng ở Tiểu Bái.

Quan, Trương trong bụng không bằng lòng.

Lưu Bị nói:

- Nhún mình yên phận, để đợi thá»i; không thể cưỡng lại số mệnh được!

Lã Bố thưá»ng thưá»ng sai ngưá»i đưa lương ăn và vải lụa đến. Từ bây giá» hai bên lại hòa thuận vá»›i nhau.

Trong khi ấy thì Viên Thuật ở Thá» Xuân mở tiệc yến to, há»™i tướng sÄ© lại ăn uống. Chợt có ngưá»i báo rằng:

- Tôn Sách Ä‘i đánh Thái thú Lư Giang là Lục Khang, thắng lợi trở vá».

Thuật gá»i Sách đến. Sách lạy ở dưới thá»m. Thuật há»i han chuyện trò xong rồi cho Sách ngồi dá»± tiệc.

Nguyên Tôn Sách từ khi bố mất, vỠở Giang Nam kính ngưá»i hiá»n, tôn kẻ sÄ©, sau nhân Äào Khiêm cùng vá»›i cậu Sách, là thái thú Äang Dương tên là Ngô Cảnh không hòa vá»›i nhau, Sách má»›i Ä‘em mẹ và gia thuá»™c vá» Khúc A, mình thì sang ở vá»›i Viên Thuật.

Thuật yêu Sách lắm, thưá»ng vẫn than rằng:

- Giá ta có được đứa con như Tôn Lang, chết cũng không ân hận gì nữa.

Thuật cho Sách làm hoài nghĩa hiệu úy, sai đem binh sang đánh Tổ Lang ở Kinh Huyện.

Sách đánh được.

Thuật thấy Sách giá»i, lại sai sang đánh Lục Khang, cÅ©ng đánh được. Bấy giá» trở vá».

Sách vào ăn tiệc. Khi tiệc đã tan, Sách vá» trại, nghÄ© trong tiệc Thuật đã đãi mình khi ngạo bỉ má»™t chút, trong bụng buồn bá»±c, bèn lẩn Ä‘i bách bá»™ dưới bóng trăng ngoài sân. Nhá»› đến sá»± ngày xưa, cha là Tôn Kiên thì anh hùng như thế mà minh thì lưu lạc thế này, bất giác hu hu cất tiếng khóc. Chợt có ngưá»i ở ngoài đến cưá»i to lên há»i rằng:

- Bá Phù sao thế? Khi Tôn Công còn, việc gì cÅ©ng dùng dùng đến ta, nay anh có việc gì không quyết, sao chẳng há»i ta mà lại khóc thế?

Sách trông xem ai, thì là Chu Trị, tên chữ là Quân Lý ngưá»i ở Äan Dương; nguyên là tùng sá»± cá»§a Tôn Kiên ngày xưa.

Sách gạt nước mắt má»i ngồi nói rằng:

- Tôi khóc là vì tôi giận tôi không nối được chí bố tôi ngày xưa.

Trị nói:

- Sao không tá»›i vá»›i Viên Công Lá»™, mượn binh kéo sang Giang Äông mượn tiếng là Ä‘i cứu Ngô Cảnh, nhưng sá»± thá»±c là để mưu đồ nghiệp lá»›n, sao lại cứ chịu mãi ở dưới ngưá»i ta?

Hai ngưá»i Ä‘ang bàn nhau, chợt lại có má»™t ngưá»i nữa ở đâu chạy vào nói rằng:

- Các ông bàn nhau việc gì tôi đã biết rồi, nay tôi có trăm quân lính tráng, xin giúp Bá Phù một tay.

Sách nhìn xem ai thì là mưu sÄ© cá»§a Viên Thuật tên là Lã Phạm, tên chữ là Tá»­ Hoành, ngưá»i ở Nhữ Dương. Sách mừng lắm, má»i cùng ngồi nói chuyện.

Lã Phạm nói:

- Tôi chỉ lo Viên Thuật không cho mượn quân.

Sách nói:

- Tôi có má»™t vật báu để làm tin. Vật ấy là truyá»n quốc ngá»c tá»· cá»§a cha tôi để lại cho.

Phạm nói:

- Công Lá»™ thèm được ngá»c ấy đã lâu.

Hôm sau Sách vào ra mắt Viên Thuật, khóc nói rằng:

- Thù cha tôi chưa báo được, ngày nay cậu tôi là Ngô Cảnh lại bị thứ sá»­ Dương Châu là Lưu Do bức bách. Mẹ già và vợ con ở cả Khúc A, e rằng sẽ bị hại. Vậy tôi xin mượn tướng quân vài nghìn hùng binh để sang sông cứu nạn, và để thăm nhà. Sợ minh công không tin, tôi xin Ä‘em ngá»c tá»· cá»§a cha tôi để lại, để làm tin.

Thuật thấy ngá»c tá»· vồ ngay lấy xem, mừng lắm nói rằng:

- Ta không phải cầu chi ngá»c tá»· cá»§a ngươi, nhưng hãy tạm để đây, ta cho mượn ba nghìn binh, năm trăm ngá»±a, khi nào bình định rồi phải vá» ngay. Vả ngươi nay chức nhá» ngồi thấp khó giữ được quyá»n lá»›n, ta cất cho ngưá»i lên làm triết sung hiệu úy, Ä‘iển khấu tướng quân.

Ngay ngày hôm ấy cho lĩnh quân đi.

Sách lạy tạ rồi dẫn quân mã, Ä‘em cả Chu Trì, Lã Phạm và tướng cÅ© cá»§a cha là Trình Phổ, Hoàng Cái, Hán ÄÆ°Æ¡ng, chá»n ngày khởi binh.

Äi đến Lịch Dương, gặp má»™t toán quân, có má»™t ngưá»i Ä‘i trước, dáng Ä‘iệu phong Lưu Bị, nghi dung đẹp đẽ, trông thấy Tôn Sách, nhảy xuống ngá»±a vái má»™t cái.

Sách nhìn xem ai, thì là Chu Du, tá»± là Công Cẩn, ngưá»i ở Thư Thành, quận Lư Giang.

Vốn khi Tôn Kiên đánh Äổng Trác, Du Ä‘em gia quyến vỠở Thư Thành. Du vá»›i Sách hai ngưá»i cùng má»™t tuổi, chÆ¡i vá»›i nhau rất thân, kết làm anh em. Sách hÆ¡n Du có vài tháng, Du thá» làm anh.

Chú Chu Du là Chu Thượng làm Thái thú ở Äan Dương. Bữa ấy Du sang thăm chú, Ä‘i đến đấy gặp Tôn Sách.

Sách mừng lắm, đem sự tình kể với Du. Du nói:

- Tôn xin hết sức khuyển mã, để cùng anh mưu toan nghiệp lớn.

Sách nói:

- Ta nay được Du, việc lớn tất phải xong.

Rồi bảo Chu Trị, Lã Phạm cùng đến gặp Chu Du.

Du bảo Sách rằng:

- Anh nay muốn làm việc to, có biết Giang Äông có hai há» Trương không?

Sách há»i:

- Ai vậy?

Du nói:

- Má»™t ngưá»i ở Bành Thành, tên là Trương Chiêu, tá»± là Tá»­ Bố; má»™t ngưá»i ở Quảng Lăng, tên là Trương Hoành, tá»± là Tá»­ Cương. Hai ngưá»i ấy Ä‘á»u có tài ngang trá»i dá»c đất; nhân tránh loạn đến ở đấy, sao anh không đón má»i hai ngưá»i ấy.

Sách sai ngưá»i Ä‘em đồ lá»… đến má»i Trương Chiêu, Trương Hoành. Hai ngưá»i Ä‘á»u từ chối không đến. Sách phải thân đến tận nÆ¡i, cùng hai ngưá»i nói chuyện. Sách rất lấy làm bằng lòng cố má»i Ä‘i má»i lại mãi, hai ngưá»i má»›i chịu vâng lá»i. Sách cho Trương Chiêu làm trưởng sá»­, kiêm chức phá»§ quân trung lang tướng; Trương Hoành làm tham mưu, chánh nghị hiệu úy.

Cùng nhau bàn mưu sang đánh Lưu Do.


Lưu Do, tá»± là Chính Lá»…, ngưá»i ở Mâu Bình quận Äông Lai, cÅ©ng là Tôn thân nhà Hán, châu quan thái úy Lưu Sá»§ng, em quan thứ sá»­ Duyện Châu Lưu Äại. Trước làm thứ sá»­ Dương Châu, đóng ở Thá» Xuân, sau bị Viên Thuật Ä‘uổi sang Giang Äông, cho nên đến Khúc A ở.

Bấy giá» Lưu Do nghe thấy quân Tôn Sách đến, vá»™i vàng há»p các tướng để bàn.

Bộ tướng là Trương Anh nói:

- Tôi xin lĩnh một cánh quân, đóng đồn Ngưu Chử, quân giặc dẫu có trăm vạn cùng không dám đến gần.

Nói chưa dứt lá»i, dưới trướng, có má»™t ngưá»i kêu to lên rằng:

- Tôi xin làm tiá»n bá»™ tiên phong!

Các tướng nhìn xem ai, thì la Thái Sá»­ Từ, ngưá»i ở Äông Lai.

Từ, tự khi giải được vây Bắc Hải cho Khổng Dung, sang với Lưu Do. Do giữ lại ở dưới trướng.

Do bảo:

- Ngươi còn ít tuổi, chưa nên làm đại tướng, hãy nên ở tả hữu ta để nghe mệnh lệnh.

Từ không bằng lòng lui ra

Trương Anh lÄ©nh quân đến Ngưu Chá»­, chứa mưá»i vạn há»™c lương ở Lầu Các.

Tôn Sách dẫn quân đến. Trương Anh ra địch.

Hai bên hội quân ở trên bãi sông Ngưu Chử.


Trương Anh ra ngá»±a chá»­i mắng, Hoàng Cái ra đánh nhau vá»›i Trương Anh, chưa được vài hiệp, bá»—ng thấy trong quân Trương Anh bối rối, rồi thấy nói: "Trong trại có ngưá»i phóng há»a".

Anh vá»™i rút quân vá». Tôn Sách thừa thế đánh dấn, Trương Anh thế cùng phải bá» Ngưu Chá»­ chạy trốn vào trong núi sâu.

Ngưá»i phóng há»a ở trong trại nguyên là hai viên kiện tướng. Má»™t là Tưởng Khâm, tá»± là Công Äịch, ngưá»i ở Thá» Xuân xứ Cá»­u Giang, má»™t là Chu Thái, tá»± là Ấu Bình, ngưá»i ở Hạ Sái xứ Cá»­u Giang. Hai ngưá»i gặp phải thá»i loạn, tụ quân trong sông Dương Tá»­, cướp bóc kiếm ăn; vốn nghe tiếng Tôn Sách là ngưá»i hào kiệt ở Giang Äông, hay cầu ngưá»i hiá»n, vá»i kẻ sÄ©, cho nên dẫn đồ đảng hÆ¡n ba trăm ngưá»i đến theo. Sách mừng lắm, dùng làm tướng tiá»n hiệu úy, thu được cả tiá»n lương khí giá»›i ở Ngưu Chá»­, lại thêm được hÆ¡n bốn nghìn quân hàng, liá»n tiến binh lên đóng ở Thần Äình.

Trương Anh thua trở vá» vào ra mắt Lưu Do. Do giận muốn Ä‘em chém, lại có các mưu sÄ© là Trích Dung và Tiết Lá»… can mãi má»›i tha, sai Trương Anh Ä‘em quân đóng ở thành Linh Lăng để chống giặc. Do tá»± lÄ©nh quân ra mé nam núi Thần Äình cắm trại.

Tôn Sách đóng ở phía Bắc núi ấy.

Hôm sau Sách gá»i ngưá»i ở đấy há»i rằng:

- Ở gần đây có miến nào thỠvua Hán Quang Vũ chăng?

Ngưá»i ấy thưa:

- Có miếu ở trên đỉnh núi.

Sách nói:

- Äêm ta chiêm bao thấy vua Quang VÅ© gá»i ta vào tương kiến. Ta định lên miếu ấy cầu.

Trưởng sử là Trương Chiêu can rằng:

- Không nên đi! Mé nam núi này có trại Lưu Bị Do. Ngộ nó có phục binh làm thế nào?

Sách nói:

- Ta đã có thần thánh phù hộ, việc chi còn phải sợ?

Nói xong liá»n mặc áo giáp, cầm giáo lên ngá»±a, rồi Ä‘em bá»n Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Dương, Tưởng Khâm và Chu Thái cả thảy mưá»i ba ngưá»i cùng cưỡi ngá»±a lên núi. Äến miếu xuống ngá»±a, vào thắp hương lá»… bái, Sách quì xuống khấn rằng:

- Tôi là Tôn Sách. Xin nguyện rằng nếu lập được nghiệp lá»›n ở đất Giang Äông, khôi phục lại được cÆ¡ đồ cá»§a cha tôi ngày xưa, xin sá»­a sang lại đình miếu bốn mùa lá»… bái.

Sách khấn vái xong đi ra miếu, lên ngựa ngoảnh lại bảo các tướng:

- Ta muốn qua bên kia núi, dòm xem dinh trại Lưu Do đóng ra làm sao?

Các tướng ai cũng ngăn:

- Không nên!

Sách không nghe, cứ việc Ä‘i. Các tướng cÅ©ng phải Ä‘i theo. Äến phía Nam núi, đứng trên trông xuống rừng rú và trại Lưu Do đóng. Có quân canh đưá»ng, chạy vá» báo vá»›i Lưu Do. Do nói:

- Äây hẳn là mẹo Tôn Sách đến dá»­ mình đây, không nên ra đánh.

Thái Sử Từ nhả lên nói rằng:

- Lúc này không bắt Tôn Sách thì còn đợi đến lúc nào?

Nói xong không đợi lệnh Lưu Do, tự mặc ngay áo giáp, lên ngựa cầm giáo ra ngoài trại, hô lên:

- Ai có gan thì theo ta!

Các tướng không ai nhúc nhích. Chỉ có một tiểu tướng bước ra nói:

- Thái Sá»­ Từ thế má»›i gá»i là tướng giá»i. Ta nên Ä‘i giúp má»™t tay.

Nói rồi lên ngá»±a Ä‘i theo Thái Sá»­ Từ. Các tướng Ä‘á»u tá»§m tỉm cưá»i.

Tôn Sách ngắm xem độ ná»­a giá» má»›i quay ngá»±a trở vá». Vừa Ä‘i qua được đỉnh núi nghe thấy đằng sau có ngưá»i thét:

- Tôn Sách đừng chạy nữa!

Sách ngoảnh lại thấy hai tướng cưỡi ngá»±a chạy đến. Sách gạt mưá»i hai tướng ra, má»™t mình cầm ngang ngá»n giáo, cưỡi ngá»±a đứng đợi ở dưới núi.

Thái Sá»­ Từ há»i to:

- Ngưá»i nào là Tôn Sách?


Sách há»i:

- Mày là thằng nào?

Từ đáp:

- Tao là Thái Sá»­ Từ ở Äông Lai, tao lại đây chỉ cốt để bắt Tôn Sách.

Sách cưá»i nói:

- Äây! Tôn Sách đây! Cho cả hai thằng chúng bay lại đánh má»™t mình tao, tao không sợ. Nếu tao sợ, sao gá»i là Tôn Bá Phù?

Từ nói:

- Tất cả chúng mày Ä‘á»u đến, tao cÅ©ng không sợ.

Nói xong thúc ngá»±a múa kích vào đánh Tôn Sách. Sách vác giáo địch lại. Hai ngá»±a giao nhau, đánh được hÆ¡n năm mươi hiệp, được thua chưa phân, lÅ© Trình Phổ đứng ngoài khen thầm rằng giá»i. Từ thấy Sách đánh giáo không hở miếng nào. Giả cách thua chạy để dá»­ cho Tôn Sách Ä‘uổi ra xa. Từ không Ä‘i đưá»ng cÅ© lên núi, lại rẽ vá» sau núi mà chạy, Sách vừa Ä‘uổi vừa thét to:

- Chạy không phải là hảo hán!

Từ trong bụng nghĩ thầm:

- Nó có mưá»i hai ngưá»i Ä‘i theo, ta chỉ trá»i má»™t mình. Vì dù bắt được nó, cÅ©ng bị chúng cướp mất. Phải dá»­ cho nó Ä‘i má»™t đưá»ng nữa, để cho chúng không biết đưá»ng nào mà tìm, bấy giá» ta sẽ ra tay.

Bởi thế vừa đánh vừa lùi. Sách cÅ©ng cứ Ä‘uổi, Ä‘uổi nhau mãi đến chá»— bằng phẳng, bấy giá» Từ má»›i quay lại đánh. Äánh nhau được hÆ¡n năm mươi hiệp nữa, Sách phóng ngá»n giáo lại. Từ tránh ngay được, lại trở tay bắt được giáo. Từ lại phóng giáo lại. Sách cÅ©ng tránh được và giÆ¡ tay bắt lấy giáo, rồi nắm chặt lấy. Từ chạy lại giằng kích, hai ngưá»i kéo co nhau rồi, cùng nhảy cả xuống ngá»±a. Äể ngá»±a chạy Ä‘i đâu không biết nữa.

Lôi kéo nhau chán rồi hai ngưá»i cùng buông cả giáo ra, túm lấy nhau mà đánh. Hai bên, bên nào áo chiến cÅ©ng tan nát. Sách nhanh tay vá»› được cái kích gài ở lưng Từ; Từ giật ngay được mÅ© đâu mâu cá»§a Sách. Sách cầm kích đâm Từ, Từ lấy mÅ© che đỡ.

Giữa lúc ấy có tiếng reo ầm ầm kéo đến, quân tiếp ứng cá»§a Lưu Do, ước hÆ¡n nghìn ngưá»i.

Sách đã làm nguy, may đâu bá»n Trình Phổ mưá»i hai tướng cưỡi ngá»±a cÅ©ng vừa tìm được đến.

Hai ngưá»i bấy giá» má»›i buông nhau ra.

Từ lên má»™t con ngá»±a khác, lại cầm lấy giáo trở vá».

Ngựa của Tôn Sách, Trình Phổ bắt được, Sách cũng nhặt lấy kích rồi lên ngựa.

Má»™t nghìn quân Lưu Do cùng mưá»i hai tướng Tôn Sách hai bên đánh nhau. Äánh lần quanh mãi đến tận dưới núi Thần Äình.

Bấy giá» lại thấy tiếng reo, Chu Du kéo quân đến. Lưu Do lại dẫn đại quân xuống núi. Khi ấy trá»i đã vàng vàng rồi, tá»± dưng nổi cÆ¡n mưa gió, hai bên cùng thu quân vá».

Hôm sau, Tôn Sách dẫn quân đến trước trại Lưu Do. Do cũng đem quân ra đón.

Khi hai bên bầy trận rồi, Tôn Sách lấy cái kích nhỠrút được của Từ hôm trước, đem buộc ở đầu giáo, cầm ra giễu ở trước trận, rồi sai quân hô to lên rằng:

- Giá Thái Sử Từ không chạy mau chân thì đã bị kích này đâm chết.

Từ cũng đem mũ đâu mâu của Sách ra trước trận, sai quân hô lên rằng:

- Äầu Tôn Sách đã ở đây rồi!

Hai bên nhạo báng lẫn nhau, reo ầm cả lên. Bên cậy khá»e, bên khoe tài. Thái Sá»­ Từ phóng ngá»±a ra định cùng Tôn Sách quyết phân thắng bại.

Sách sắp sửa ra. Trình Phổ nói:

- Chúa công lá» là phải khó nhá»c. Tôi xin ra bắt nó.

Trình Phổ ra trận. Từ nói:

- Mà không đáng địch vá»›i tao. Vá» gá»i Tôn Sách ra đây!

Trình Phổ tức lắm, vác giáo xông vào đánh Từ. Hai ngựa giao đấu được hơn ba mươi hiệp, bỗng thấy Lưu Do khua chiêng thu quân.

Từ há»i Lưu Do:

- Tôi đã sắp bắt được tướng giặc sao lại thu quân v�

Do nói:

- Có ngưá»i báo rằng: Chu Du đã Ä‘em quân đánh úp lấy Khúc A, vì có ngưá»i ở Lư Giang, tên là Trần VÅ© tiếp ứng cho nó vào thành. CÆ¡ nghiệp nhà ta đã mất, không nên ở mãi đây; phải kíp sang Mạt Lăng, há»™i cả quân mã cá»§a Tiết Lá»…, Trích Dung lại để tiếp ứng.

Thái Sá»­ Từ theo Lưu Do lui quân. Tôn Sách không Ä‘uổi cÅ©ng thu quân vá». Trưởng sá»­ Trương Chiêu nói:

- Bên nó bị Chu Du lừa lấy Khúc A, không dám ham đánh, đêm nay ta nhân thế nên đến cướp trại.

Sách ưng ý, Ä‘ang đêm chia quân làm năm đưá»ng, kéo đến lấy trại Lưu Do. Quân Do thua to, chạy tán loạn cả. Thái Sá»­ Từ má»™t mình chống không nổi, dẫn hÆ¡n mưá»i quân kỵ mã ngay đêm hôm ấy chạy sang Kinh Huyện.

Tôn Sách lại vừa được thêm má»™t tay phụ tá nữa là Trần VÅ©, biểu tá»± Tá»­ Liệt. VÅ© mình cao bảy thước, mặt vàng, con ngươi Ä‘á», hình dung cổ quái. Sách yêu lắm cho làm hiệu úy; sai Ä‘i tiên phong đánh Tiết Lá»…. VÅ© dẫn hÆ¡n mưá»i kỵ mã, xông vào trong trận chém hÆ¡n năm mươi đầu giặc. Tiết Lá»… thấy vậy đóng chặt cá»­a thành không dám ra nữa.

Sách Ä‘ang đánh phá thành, có ngưá»i báo rằng:

- Lưu Do hội với Trích Dung sang lấy Ngưu Chử.

Sách giận lắm, tá»± để đại quân kéo vá» Ngưu Chá»­. Lưu Do, Trích Dung, hai ngưá»i cùng cưỡi ngá»±a ra đón đánh. Tôn Sách nói:

- Tao nay đã đến đây sao chúng bay không hàng ngay đi?

Ở sau Lưu Do bá»—ng có má»™t ngưá»i vác giáo cưỡi ngá»±a ra, đó là bá»™ tướng tên là Vu Mi, cùng Sách đánh nhau chưa được ba hiệp, bị Sách bắt sống rồi quay ngá»±a trở vá» trận. Tướng Lưu Do là Phàn Năng, thấy Vu Mi bị bắt liá»n vác giáo Ä‘uổi theo, ngá»n giáo đâm gần chạm đến lưng Tôn Sách, quân Sách thấy vậy má»›i kêu to lên rằng:

- Sau lưng có ngưá»i đâm trá»™m!

Sách quay đầu lại, thấy Phàn Năng đã đến gần, quát to má»™t tiếng như tiếng sét. Phàn Năng khiếp đảm, ngã quay xuống vỡ đầu ra chết. Sách vỠđến cá»­a cá», Ä‘em Vu Mi bá» xuống đất, thì ra Vu Mi bị cắp ở nách đã chết kẹp tá»± bao giá».

Cùng má»™t lúc, cắp chết má»™t tướng, quát chết má»™t tướng, từ đấy ai cÅ©ng gá»i Tôn Sách là Tiểu Bá Vương (Hạng Võ ngay xưa gá»i là Bá Vương).

Lưu Do thua to. Quân sĩ hàng Sách quá nửa. Sách lại chém được hơn một vạn thủ cấp.

Do và Trích Dung chạy sang Dự Chương, đi theo Lưu Biểu.

Tôn Sách Ä‘em quân vá» lại đánh Mạt Lăng. Äến cạnh bá» hào, Sách đứng chiêu dụ Tiết Lá»… hàng, chợt có má»™t mÅ©i tên ở trên thành bắn xuống trúng ngay vào đùi trái Tôn Sách. Tôn Sách ngã ngá»±a. Các tướng vá»™i vàng đến cứu, Ä‘á»i Sách dậy Ä‘em vá» trại nhổ tên ra, lấy thuốc dấu dịt vào.

Sách nhân thể cho quân Ä‘i nói phao lên rằng bị tên bắn chết. Cả cánh quân làm lá»… cá»­ ai, nhổ trại kéo vá».

Tiết Lá»… tưởng Tôn Sách chết thật, đêm hôm ấy liá»n khởi cả quân trong thành cùng vá»›i kiêu tướng là Trương Anh, Trần Hoàng, kéo ra thành Ä‘uổi đánh. Bá»—ng đâu quân phục bốn mặt trổ ra, Tôn Sách đứng đầu Ä‘i trước gá»i to lên rằng:

- Tôn lang ở đây mà!

Quân giặc trông thấy mất vía vứt cả gươm giáo, phục xuống đất lạy. Sách truyá»n lệnh không được giết má»™t ngưá»i nào.

Trương Anh quay ngựa chạy vỠbị Trần Vũ đâm chết ở trong đám loạn quân.

Sách vào Mạt Lăng, phủ dụ cho dân yên nghiệp rồi đem quân sang Kinh Huyện để bắt Thái Sử Từ.

Thái Sử Từ chiêu được hai nghìn quân tinh tráng và quân cũ của mình, toan lại báo thù cho Lưu Do.

Tôn Sách với Chu Du bàn nhau kế bắt sống Thái Sử Từ.

Chu Du ra lệnh bao vây ba mặt, để chừa má»™t mặt cá»­a đông huyện cho Từ chạy. Cách huyện hai mươi lăm dặm phục binh ba nÆ¡i. Từ ra khá»i thành chạy được đến đấy, ngưá»i mệt, ngá»±a má»i, tất nhiên bị bắt.

Nguyên những quân cá»§a Thái Sá»­ Từ dụ được quá ná»­a là ngưá»i ở rừng núi, chưa biết ká»· luật nhà binh. Vả thành Kinh Huyện lại không được cao. Äêm hôm ấy Tôn Sách sai Trần VÅ© mặc áo ngắn cầm dao, trèo lên mặt thành trước đốt lá»­a. Từ thấy trên thành lá»­a cháy, lên ngá»±a chạy ra cá»­a đông. Tôn Sách Ä‘em quân lại Ä‘uổi, Ä‘uổi đến ba mươi dặm thì thôi. Từ chạy được năm mươi dặm, ngưá»i ngá»±a Ä‘á»u đã má»i mệt, giữa lúc ấy trong đám cá» lau bên đưá»ng có tiếng reo nổi lên. Từ vá»™i chạy, hai bên đưá»ng chằng chịt những dây, ngá»±a vướng cẳng ngã gục xuống. Thái Sá»­ Từ bị bắt sống, giải vá» trại Tôn Sách.

Lúc quân lính sắp giải Từ đến nÆ¡i. Sách biết trước ra tận cá»­a dinh, quát Ä‘uổi quân lính, tá»± ra cởi trói rồi Ä‘em áo cẩm bào mặc cho Từ, má»i vào trong trại nói rằng:

- Ta biết Tử Nghĩa là một đấng trượng phu. Bởi Lưu Do ngu xuẩn, không biết dùng Tử Nghĩa làm đại tướng cho nên đến nỗi thua trận này.

Từ thấy Sách đối đãi mình tử tế, xin xuống hàng, Sách cầm lấy tay Từ nói rằng:

- Khi đánh nhau ở Thần Äình, giá thá»­ ông bắt được tôi, thì có hại nhau không?

Từ cÅ©ng cưá»i đáp rằng:

- Cũng chưa biết chừng!

Sách cưá»i ầm lên, má»i vào trướng, má»i lên ngồi trên sai mở tiệc yến khoản đãi, Từ đứng dậy nói rằng:

- Lưu quan mới thua, lòng quân tan rã, tôi xin vỠđể thu nhặt tàn quân để giúp minh công. Không biết minh công có tin không?

Sách đứng dậy tạ mà nói rằng:

- Bụng tôi vẫn ước như thế. Nay xin hẹn với ông, trưa mai tôi xin đợi ông trở lại.

Từ vâng lá»i rồi Ä‘i.

Các tướng ngạc nhiên nói rằng:

- Thái Sử Từ đi chuyến này tất không trở lại đâu!

Sách nói:

- Từ là ngưá»i chính nghÄ©a không trái ước vá»›i ta.

Các tướng chẳng ai tin. Hôm sau cắm má»™t cây nêu để Ä‘o đóng mặt trá»i ở trước cá»­a trại, rồi các tướng cùng xúm cả chung quanh để đợi giá» ngá». Cây nêu vừa đứng bóng, thấy Thái Sá»­ Từ dẫn hÆ¡n má»™t nghìn quân đến.

Các tướng Ä‘á»u chịu Tôn Sách là biết ngưá»i.

Tôn Sách tụ được vài vạn quân, bình trị được Giang Äông, vá»— yên dân chúng, ngưá»i kéo vá» theo vô số. Dân Giang Äông ai cÅ©ng gá»i Sách là Tôn Lang.

Nghe tin quân Tôn Sách đến, dân chúng Ä‘á»u sợ hãi bá» chạy cả, nhưng khi Sách đến nÆ¡i, không cho phép ngưá»i nào cướp bóc cá»§a dân, cho đến gà chó cÅ©ng không kinh động. Nhân dân thấy thế ai cÅ©ng mừng, Ä‘em trâu rượu đến trại để mừng. Sách lại Ä‘em vàng, Ä‘em lụa ra thưởng lại. Tiếng vui mừng, hân hoan vang khắp đồng ná»™i. Phàm những quân cÅ© cá»§a Lưu Do, ai muốn theo thì cho theo, ai không muốn theo thì cấp thưởng cho vá» làm ruá»™ng.

Dân Giang Nam ai cÅ©ng khen Tôn Sách là ngưá»i nhân đức. Bởi vậy quân thế má»—i ngày má»™t thịnh.

Bấy giá» Sách má»›i rước mẹ, chú và các em cùng vá» Khúc A; sai em là Tôn Quyá»n cùng vá»›i Chu Thái giữ Tuyên Thành. Sách thì lÄ©nh binh sang Nam để lấy Ngô Quận.

Bấy giá» Nghiêm Bạch Hổ, tá»± xưng là Äông Ngô Äức vương, giữ ở Ngô Quận. Bạch Hổ sai bá»™ tướng giữ Ô Trình và Gia Hưng. Bấy giá» nghe tin quân Tôn Sách đến, Bạch Hổ sai em là Nghiêm Dư Ä‘em quân ra.

Hai bên gặp nhau ở Phong Kiá»u. Dư vác dao cưỡi ngá»±a đứng trên cầu. Sách muốn ra đánh, Trương Hoành can rằng:

- Chá»§ tướng là vận mệnh cá»§a ba quân, ai cÅ©ng trông cậy cả vào, không nên khinh thưá»ng quân tiểu khấu. Xin tướng quân tá»± cẩn thận.

Sách tạ nói rằng:

- Lá»i tiên sinh nói như vàng đá. Nhưng nếu tôi không chịu xông vào mÅ©i tên hòn đạn thì tướng sÄ© ai chịu dùng sức!

Bèn sai Hàn ÄÆ°Æ¡ng cưỡi ngá»±a ra.

Khi Hàn ÄÆ°Æ¡ng Ä‘i lên đến cầu, đã thấy Tưởng Khâm, Trần VÅ© bÆ¡i thuyá»n nhá» theo bá» sông, lượn sang được bên kia cầu, bắn tên tua tá»§a lên quân đứng trên bá», hai ngưá»i nhảy lên đánh giết, quân Nghiêm Dư phải lùi chạy. Hàn ÄÆ°Æ¡ng kéo quân thẳng đến cá»­a thành. Giặc chạy cả vào trong thành. Sách chia quân, đưá»ng thá»§y đưá»ng lục cùng tiến, vây bá»c cả lấy Ngô Thành. Vây luôn ba ngày không ai dám ra đánh.

Sách dẫn quân đến dưới cửa thành để chiêu dụ. Trên thành, một viên tỳ tướng, tay trái cầm chắc thanh ván giơ lên, tay phải trỠxuống chửi mắng.

Thái Sử Từ ngồi trên ngựa giương cung đặt tên xong rồi ngoảnh lại bảo chư tướng rằng:

- Xem ta bắn trúng vào tay trái thằng kia nhé!

Nói chưa dứt lá»i, dây cung tách má»™t tiếng, quả nhiên trúng giữa bàn tay trái tên tướng trên thành, lại xuyên qua tay cắm chắc vào tấm ván.

Ngưá»i trên thành dưới thành ai cÅ©ng reo ồ lên.

HỠvội vàng cứu tướng ấy đem xuống thành. Bạch Hổ trông thấy thất kinh nói rằng:

- Quân nó có ngưá»i tài như thế, ta địch sao được?

Bàn nhau muốn cầu hòa.


Hôm sau Bạch Hổ sai Nghiêm Dư ra thành vào ra mắt Tôn Sách. Sách má»i Dư vào trướng uống rượu. Rượu đã say, Sách há»i Dư:

- à lệnh huynh muốn thế nào?

Dư nói:

- Muốn cùng tướng quân chia đôi Giang Äông.

Sách nổi giận mắng rằng:

- Äàn chuá»™t nhắt lại đòi ngang hàng vá»›i ta à!

Mắng rồi thét đem Nghiêm Dư ra chém.

Dư rút gươm đứng dậy, Sách phóng gươm trúng ngưá»i Nghiêm Dư gục xuống, cắt ngay lấy đầu, sai ngưá»i đưa vào thành.

Bạch Hổ biết chừng không địch nổi, bỠthành chạy, Sách kéo quân đuổi theo.

Hoàng Cái đánh lấy được Gia Hưng; Thái Sá»­ Từ đánh lấy được Ô Trình, mấy châu Ä‘á»u bình định cả. Bạch Hổ chạy vá» Dư Hàng, cướp bóc ở dá»c đưá»ng, lại bị ngưá»i thổ dân ở đấy tên là Lăng Tháo Ä‘em ngưá»i làng ra đánh, Bạch Hổ phải tìm quân vá» Cối Kê.

Hai bố con Lăng Tháo lại đi đón Tôn Sách. Sách cho làm Tông trinh Thiệu úy, cũng dẫn quân sang qua sông. Bạch Hổ tụ quân, dân khắp ở bến sông phía tây. Trình Phổ đánh một trận lại thắng đuổi mãi đến thành Cối Kê.

Thái thú Cối Kê tên là Vương Lãng, muốn Ä‘em quân ra cứu Bạch Hổ, có ngưá»i can rằng:

- Không nên cứu, Tôn Sách dùng quân nhân nghĩa. Bạch Hổ là một tướng bạo ngược. Nên bắt Bạch Hổ đem dâng Tôn Sách.

Lăng nhìn xem ai bàn kế ấy; thì là Ngu Phiên, tá»± là Trá»ng Tưá»ng, ngưá»i ở Cối Kê, hiện đương làm quận lại. Lãng giận mắng Phiên. Phiên thở dài trở ra.

Lãng đem binh hội với Bạch Hổ, dàn quân ở cánh đồng Sơn Âm; hai bên đối trận. Tôn Sách cưỡi ngựa ra bảo Vương Lãng rằng:

- Ta cất quân nhân nghĩa đi dẹp Triết Giang, sao mày dám hùa với giặc?

Lãng mắng rằng:

- Bụng mày tham không có chừng đã được Ngô Quận rồi lại còn muốn chiếm nốt bỠcõi ta. Nay ta quyết báo thù cho hỠNghiêm!

Tôn Sách giận lắm, sắp ra đánh nhau thì Thái Sử Từ ra lúc nào rồi. Vương Lãng múa đao tế ngựa, đánh nhau với Từ chưa được vài hiệp, tướng Lãng là Chu Hân nhảy ra đánh đỡ. Bên này Hoàng Cái cũng tế ngựa ra tiếp ứng, đánh với Chu Hân.

Hai bên trống đánh vang lừng đánh nhau quyết liệt. Tự nhiên thấy đằng sau trận Vương Lãng bối rối. Một toán quân đâu từ sau lưng đánh lại. Lãng thất kinh kịp quay ngựa trở lại đón đánh.

Quân đánh tập hậu ấy là Chu Du và Trình Phổ, trong khi hai bên đánh nhau, đi tắt lẻn mặt sau.

Äằng trước đằng sau đánh dập lại. Quân Lãng ít không chống xuể, cùng vá»›i Bạch Hổ, Chu Hân cố đánh để mở lấy má»™t đưá»ng máu chạy vào thành, cất cầu lên, đóng vững cá»­a thành lại.

Äại quân Tôn Sách thừa kế, xấn đến mãi dưới thành, chia quân ra bốn cá»­a. Vương Lãng ở trong thành thấy Sách đánh kíp lắm, lại muốn kéo quân ra quyết đánh má»™t trận sống chết cÅ©ng đánh. Bạch Hổ can rằng:

- Thế quân Tôn Sách to lắm, túc hạ chỉ nên thành cao hào sâu cho vững. Không đầy một tháng, quân kia hết lương tất phải chạy. Bấy giỠta thừa thế ra đuổi, có thể chẳng phải đánh cũng phá tan được.

Lãng nghe kế ấy, cứ giữ vững thành không ra.

Tôn Sách đánh luôn mấy hôm không phá được thành bèn cùng chư tướng bày mưu kế. Tôn Tỉnh nói:

- Vương Lãng cậy hiểm giữ thành, khó phá ngay được. Tiá»n lương đất Cối Kê quá ná»­a chứa ở Tra Äá»™c. Ở đây cách đấy chỉ vài mươi dặm, không bằng ta hãy Ä‘em binh giữ lấy Tra Äá»™c trước. Trong binh pháp có nói rằng: "Äánh chá»— không phòng bị, ra nÆ¡i không ngá»" là thế đó.

Sách mừng nói:

- Mẹo hay của chú đủ phá được giặc.

Liá»n hạ lệnh sai các cá»­a thành đốt lá»­a giả cắm cá» hiệu để làm nghi binh, rồi đêm hôm ấy bá» bao vây, kéo quân sang mặt nam.

Chu Du hiến một kế rằng:

- Chúa công kéo cả quận, Vương Lãng tất ra thành đuổi theo. Nếu nó ra ta nên dựng kỳ binh mà đánh.

Sách nói:

- Ta đã sắp sẵn cả rồi. Lấy thành chỉ nội đêm nay.

Bèn hạ lệnh cho quân mã đi.


Vương Lãng nghe tin báo Tôn Sách rút quân mã Ä‘i, liá»n dẫn quân lên chòi canh trông xem, thấy dưới thành khói lá»­a vẫn ngùn ngụt, tinh kỳ đâu vẫn đấy, trong bụng còn nghi hoặc, Chu Hân nói:

- Tôn Sách chạy rồi, bày ra mẹo này để đánh lừa ta thế thôi, nên đem quân ra đuổi đánh.

Nghiêm Bạch Hổ nói:

- Tôn Sách chuyến này Ä‘i, chắc là đến Tra Äá»™c. Tôi xin Ä‘em bá»™ binh cùng Chu tướng quân Ä‘uổi theo.

Lãng nói:

- Tra Äá»™c là chá»— ta chứa lương, cần phải đỠphòng cẩn thận. Ngươi Ä‘i trước, ta theo sau để tiếp ứng.

Bạch Hổ cùng Chu Hân dẫn năm nghìn quân ra thành đuổi theo.

Bấy giá» má»›i canh má»™t. Äi khá»i thành được hÆ¡n hai mươi dặm, bá»—ng đâu trong rừng rậm, có má»™t tiếng trống nổi, rồi lá»­a Ä‘uốc sáng rá»±c cả lên. Bạch Hổ thất kinh, liá»n quay ngá»±a trở lại, thì có má»™t tướng chắn ngang đưá»ng.

Chính là Tôn Sách.

Chu Hân múa Ä‘ao lại đánh, bị Sách đâm má»™t mÅ©i giáo chết. Quân thấy thế xuống hàng cả. Bạch Hổ cố chết mở má»™t đưá»ng, rồi chạy vá» Dư Hàng.

Vương Lãng nghe tiá»n quân đã thua, không dám vào thành, dẫn bá»™ binh chạy ra góc biển Ä‘i trốn.

Tôn Sách thu quân trở lại, thừa thế lấy ngay thành trì, vỗ yên nhân dân.


ÄÆ°á»£c mấy hôm có ngưá»i mang đầu Bạch Hổ đến dâng. Tôn Sách nhìn ngưá»i ấy, mình cao tám thước, mặt vuông, mồm rá»™ng; há»i tên há» là gì, thì ngưá»i ấy xưng tên là Äổng Tập, tá»± là Nguyên Äại, ngưá»i ở Cối Kê.

Sách mừng lắm cho làm biệt bộ tư mã.

Từ đó xứ đông bình định được cả. Sách sai chú là Tôn Tinh giữ ở đấy; sai Chu Trị làm thái thú Ngô quận còn mình thì thu quân vá» Giang Äông.

Em Sách là Tôn Quyá»n cùng vá»›i Chu Thái giữ ở Tuyên Thành. Chợt có giặc núi bốn mặt kéo đến. Bấy giỠđêm đã khuya, không kịp kháng cá»±. Thái ôm Quyá»n lên ngá»±a để chạy. Giặc vác dao xông vào chém. Thái cởi trần ra, xuống ngá»±a Ä‘i bá»™, cầm dao đánh nhau vá»›i giặc, tế ngá»±a vác giáo nhảy xổ vào để giết Chu Thái, Thái nắm ngay được giáo, đẩy giặc ngã xuống, cướp được ngá»±a giặc, đánh riết mở được đưá»ng ra, cứu được Tôn Quyá»n.

Giặc thấy vậy chạy cả, Thái bị cả thảy mưá»i hai vết thương nặng, sưng lên, gần chết. Sách nghe tin lo lắm, Äổng Tập nói:

- Tôi đã nhiá»u phen đánh nhau vá»›i giặc bể, bị thương may có má»™t ngưá»i quận lại ở Cối Kê, tên là Ngu Phiên tiến cá»­a má»™t thầy thuốc, chữa cho chỉ ná»­a tháng là khá»i.

Sách há»i:

- Ngu Phiên có phải là Ngu Trá»ng Tương không?

Tập thưa:

- Phải.

Sách nói:

- Ngưá»i ấy là hiá»n sÄ©, ta nên dùng.

Liá»n sai Trương Chiêu, Äổng Tập đến má»i Ngu Phiên. Phiên đến, Sách thết đãi cá»±c hậu, cho làm công tào. Nhân nói chuyện thầy thuốc, Phiên nói rằng:

- Ngưá»i ấy là ngưá»i Tiêu Quận, nước Bái, tên là Hoa Äà, tá»± là Nguyên Hóa, thá»±c là thần y, bấy giá» tôi xin đưa đến để yết kiến.

ÄÆ°á»£c mấy bữa Phiên Ä‘em Hoa đà đến.

Sách thấy ngưá»i mặt còn trẻ, mà tóc bạc phÆ¡ phÆ¡ tá»±a như má»™t ông tiên, tiếp đãi làm má»™t thượng khách rồi má»i xem bệnh cho Chu Thái. Hoa Äà xem rồi nói:

- "Bệnh này chữa thực dễ".

Cho thuốc rịt má»™t tháng Chu Thái khá»i hẳn.

Sách mừng lắm, hậu tạ Hoa Äà rồi tiến binh tiểu trừ giặc núi. Giang Nam bình định cả. Sách chia cho các tướng giữ các cá»­a ải, má»™t mặt viết biểu tâu vá» triá»u đình, má»™t mặt kết giao vá»›i Tào Tháo, má»™t mặt đưa thư cho Viên Thuật để đòi lại ngá»c tá»·.

Viên Thuật từ khi nắm được ngá»c tá»·, có ý muốn giữ lấy để xưng Hoàng Äế, khi tiếp được thư Tôn Sách, liá»n đưa thư đáp lại tìm cá»› thoái thác không trả, rồi kíp triệu trưởng sá»­ là Dương Äại Tướng; đô đốc là Trương Huân, Ká»· Linh, Kiá»u Di; thượng tướng là Lôi Bạc, Trần Lan, cả thảy hÆ¡n ba mươi ngưá»i, bàn vá»›i nhau rằng:

- Tôn Sách mượn quân mã cá»§a ta để khởi sá»±, nay đã lấy hết được đất Giang Äông, đã quên Æ¡n ta, lại dám đòi lại ngá»c tá»·, thá»±c là xấc láo, có phương kế gì trị nó Ä‘i chăng?

Dương đại tướng nói:

- Tôn Sách giữ chá»— hiểm sông Trưá»ng Giang, binh giá»i, lương nhiá»u, cÅ©ng chưa dá»… trị được. Nay ta nên hãy đánh Lưu Bị trước để báo thù xưa vô cá»› sang đánh ta đã. Rồi sau ta hãy sá»­a Tôn Sách cÅ©ng không muá»™n. Nay tôi xin dâng má»™t kế làm cho Lưu Bị phải bị bắt ngay lập tức.

Thế là:

Chẳng tá»›i Giang Äông tìm hổ báo!
Lại sang Từ Quận bắt giao long!

Chưa biết kế của Dương đại tướng hiến ra làm sao, xem tới hồi sau sẽ hiểu.

Hết hồi 15.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #13  
Old 24-06-2008, 11:05 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 16
Cửa nha môn, Phụng Tiên bắn kích;
Sông Vị Thá»§y, Mạnh Äức thua quân.


Dương Äại tướng xin dâng má»™t kế để bắt Lưu Bị. Viên Thuật há»i kế làm sao, Äại tướng nói:

- Lưu Bị đóng quân ở Tiểu Bái. Tuy rằng dá»… lấy nhưng còn Lã Bố giữ ở Từ Châu. Lần trước ta đã hứa Ä‘em vàng, lụa, lương và ngá»±a cho Lã Bố, nay vẫn chưa đưa thì có lẽ nó giúp Lưu Bị. Chúa công nên sai ngưá»i đưa lương cho nó, trước nữa mua chuá»™c lấy lòng nó, để ta có sang đánh Lưu Bị nó đừng động binh, há»a chăng ta má»›i bắt được Lưu Bị rồi, sau ta đánh Lã Bố, đánh Lã Bố rồi sau lấy Từ Châu.

Thuật nghe lá»i, liá»n sai Hàn Dận Ä‘em hai mươi vạn há»™c thóc và má»™t bức mật thư đưa cho Lã Bố.

Bố mừng lắm, trá»ng đãi Hàn Dận, Dận vá» báo vá»›i Viên Thuật. Thuật sai Ká»· Linh làm đại tướng, Lôi Bạc, Trần Lan làm phó tướng, Ä‘em vài vạn quân sang đánh Tiểu Bái.

Lưu Bị nghe tin bàn với chư tướng.

Trương Phi xin ra đánh.

Tôn Càn nói:

- Nay Tiểu Bái binh ít, lương hiếm, nên đưa thư vỠTừ Châu, cầu cứu Lã Bố.

Trương Phi nói:

- Lã Bố nào nó chịu cứu mình!

Lưu Bị nói:

- Càn nói phải đấy.

Liá»n đưa thư sang Từ Châu, thư rằng:

"Từ khi được nhỠtướng quân nghĩ đến cho tôi nương thân ở đất Tiểu Bái, tôi thực bái phục đức cao của ngài. Nay Viên Thuật muốn báo thù riêng, sai Kỷ Linh đem binh đến huyện. Nguy ở sớm tối. Phi tướng quân không ai cứu được.

Xin tướng quân đem quân đến, cứu cho nạn gấp này, thì chúng tôi hân hạnh lắm".

Lã Bố xem xong thư, bàn với Trần Cung rằng:

- Mới rồi Viên Thuật đưa lương và gửi thư cho ta để cầu ta đừng cứu Lưu Bị. Nay Lưu Bị lại cầu cứu. Ta nghĩ Lưu Bị đóng ở Tiểu Bái vị tất có bao giỠhại được ta. Chứ như Viên Thuật nếu đánh được Lưu Bị, chắc nó lại liên kết với các tướng ở Thái Sơn để đánh ta, ta sẽ không yên được với nó. Không bằng đi cứu Lưu Bị.

Nói rồi liá»n Ä‘iểm quân Ä‘i.

Ká»· Linh cất quân kéo bừa Ä‘i, Ä‘i đến mé đông nam huyện Bái, lập doanh trại đóng quân, ban ngày cắm cỠđỠối cả trên núi dưới sông; ban đêm đốt lá»­a sáng choang cả trên trá»i dưới đất.

Trong huyện Lưu Bị chỉ có hÆ¡n năm nghìn ngưá»i, miá»…n cưỡng ra ngoài huyện bố trí lập doanh trại. Chợt có ngưá»i đến báo:

- Lã Bố dẫn quân đến mé tây nam, cách huyện có một dặm, lập trại đóng quân.

Ká»· Linh thấy Lã Bố đến cứu Lưu Bị, sai ngay ngưá»i đưa thư trách rằng thất tín.

Lã Bố xem xong thư cưá»i nói rằng:

- Ta có một kế làm cho Viên, Lưu không bên nào trách được ta.

Nói rồi sai sứ sang má»i cả Ká»· Linh và Lưu Bị đến ăn yến.

Lưu Bị thấy Bố má»i, muốn Ä‘i ngay, Quan, Trương can rằng:

- Anh không nên đi. Lã Bố có bụng bất lương gì chăng?

Lưu Bị nói:

- Ta đối đãi nó tử tế, tất nó không hại ta.

Lưu Bị lên ngựa đi, Quan, Trương cũng đi theo đến trại Lã Bố. Khi vào chào Bố, Bố nói:

- Nay tôi đến đây để gỡ nạn cho ông. Ngày khác ông đắc chí, đừng quên tôi nhé!

Lưu Bị tạ Æ¡n, Lã Bố má»i ngồi. Quan, Trương cầm gươm đứng đằng sau, chợt có ngưá»i báo:

- Kỷ Linh đã đến.

Lưu Bị nghe thấy, giật nẩy mình, muốn lánh mặt đi.

Lã Bố nói:

- Nay ta má»i hai ông đến để cùng bàn, không được nghi ngá» gì cả.

Lưu Bị chưa rõ tình ý làm sao, trong bụng nghi nghi hoặc hoặc.


Kỷ Linh xuống ngựa vào trại, trông thấy Lưu Bị ngồi trong trướng cũng mất vía, quay mình trở ra. Lã Bố bước lên kéo lại, như kéo đứa trẻ con. Kỷ Linh sợ nói rằng:

- Thế ra tướng quân định giết tôi à!

Bố nói:

- Äâu lại thế!

Linh lại há»i:

- Hay là tướng quân định giết thằng tai to kia?

Bố lại nói:

- Cũng không phải.

Linh lại há»i:

- Thế thì ra làm sao?

Bố nói:

- Lưu Bị cùng ta như anh em má»™t nhà vậy. Nay bị tướng quân sang đây Ä‘e dá»a, nên ta đến cứu.

Linh lại sợ, nói rằng:

- Nếu thế thì là tướng quân giết tôi rồi!

Bố nói:

- Có lẽ đâu thế. Tính tôi không hay đánh nhau, chỉ muốn làm cho thôi đánh nhau. Tôi nay định giải hòa cho hai ông.

Linh nói:

- Xin dám há»i cách giải hòa thế nào?

Bố nói:

- Tôi có má»™t phép, nhưng còn tùy lòng trá»i!

Nói rồi kéo Linh vào trong trướng, để hai ngưá»i gặp nhau, Lưu Bị, Ká»· Linh Ä‘á»u có lòng nghi kỵ lẫn nhau.

Lã Bố ngồi giữa, Kỷ Linh ngồi bên tả, Lưu Bị ngồi bên hữu, rồi sai mở tiệc yến, uống rượu.

Rượu được vài tuần, Bố nói:

- Hai bên cùng nể mặt ta thì cùng bãi binh cả.

Lưu Bị không nói gì. Kỷ Linh nói:

- Tôi phụng mệnh chúa công tôi, Ä‘em sang đây mưá»i vạn quân chỉ cốt bắt Lưu Bị, bãi binh thế nào được?

Trương Phi đứng sau lưng Lưu Bị nghe nói nổi giận, tuốt ngay gươm ra quát to lên rằng:

- Binh ta tuy ít, nhưng tao coi chúng mày như đàn trẻ mà thôi, mày có bằng lũ giặc khăn vàng hàng trăm vạn không, mà dám toan hại anh tao?

Quan Công vội vàng ngăn nói rằng:

- Hãy xem chủ ý của Lã tướng quân định thế nào, bấy giỠvỠtrại đánh nhau cũng không chậm.

Lã Bố nói:

- Ta má»i hai bên đến để giải hòa, chứ không có má»i đến đây để đánh nhau.

Bên này Ká»· Linh tức giận lắm, mà bên kia Trương Phi chỉ lăm lăm muốn đánh. Lã Bố nổi giận lên mà truyá»n rằng:

- Quân đâu! Äem kích ra đây!

Quân đem kích ra đưa cho Lã Bố. Kỷ Linh, Lưu Bị không biết thế nào, cùng sợ mất vía.

Bố nói:

- Ta can hai bên mãi không nghe. Vậy để tùy lòng trá»i định quyết việc này!

Không ai hiểu Lã Bố định làm gì. Lã Bố sai quân mang há»a kích ra ngoài cá»­a nha môn, cắm tận đằng xa cùng kiệt, rồi ngoảnh lại bảo hai ngưá»i rằng:

- Từ đây ra đấy, cách một trăm năm mươi bước. Ta xin bắn một phát tên, nếu tin vào ngạnh kích thì hai bên phải bãi binh; nhược bằng bắn không tin thì mặc ý hai bên đi mà đánh nhau. Ta định như thế, ai không nghe thì ta gồm sức với bên kia để đánh.

Ká»· Linh thấy kích cắm xa thế mưá»i phần chắc cả mưá»i rằng: Lã Bố tài đến đâu cÅ©ng không sao bắn tin được, liá»n ưng theo ý Lã Bố.

Lưu Bị thì vẫn đành muốn thế rồi.

Lã Bố má»i hai bên ngồi xuống, má»—i ngưá»i uống má»™t chén rượu, rượu cạn chén rồi, Bố sai Ä‘em cung lại.

Huyá»n Äức khấn thầm, chỉ muốn cho bắn tin là hay.

Lã Bố vén tay áo bào, đặt mÅ©i tên, giương hết sức cung. Dây cung bật đánh tạch má»™t tiếng, tên ra vùn vụt, mưá»i mắt nhìn theo; chá»›p mắt má»™t cái tin ngay ngạnh kích. Các tướng trên trướng dưới thá»m Ä‘á»u reo ầm vá»— tay.

Äá»i sau có thÆ¡ khen rằng:

Ôn hầu bắn giá»i thật diệu kỳ!
Từng ở nha môn gỡ được nguy.
Trá»i rụng quả nhiên hÆ¡n Hậu Nghệ!
Vượn kêu hơn hẳn sức Do Cơ.
Dây gân hổ kéo cung căng thẳng,
Tên cánh diá»u bay vùn vụt Ä‘i.
Äuôi báo lung lay xuyên ngạnh kích,
Hùng binh mưá»i vạn có làm chi?

Lã Bố bắn tin há»a kích rồi miệng cưá»i ha hả, vứt cung xuống đất, cầm tay Lưu Bị và tay Ká»· Linh nói rằng:

- Ấy là trá»i bắt hai bên phải bãi binh đó!

Nói rồi, truyá»n quân sÄ© rót rượu, má»i má»—i ngưá»i uống má»™t cốc to làm bằng sừng trâu rừng.

Lưu Bị trong lòng mừng rỡ. Ká»· Linh thì ngồi ngẩn ná»­a giá», rồi nói vá»›i Lã Bố rằng:

- Lá»i tướng quân dạy thì tôi phải nghe, nhưng bây giá» vá» nói vá»›i chúa công tôi, sao chúa công tôi tin?

Bố nói:

- Äể ta viết thư cho Viên Công Lá»™ thì xong chứ gì?

Cửa nha môn Lã Bố bắn kích.

Rượu uống được vài tuần nữa, Kỷ Linh xin lĩnh thư vỠtrước. Linh vỠrồi, Bố bảo Lưu Bị rằng:

- Không có tôi thì ông nguy nhé!

Lưu Bị lạy tạ rồi cùng vá»›i Quan, Trương trở vá». Hôm sau quân mã ba nÆ¡i cùng kéo vá» cả.


Lưu Bị vỠTiểu Bái; Lã Bố vỠTừ Châu; còn Kỷ Linh vỠHoài Nam vào ra mắt Viên Thuật, kể hết Lã Bố bắn kích ở nha môn để giải hòa, rồi dâng trình thư của Lã Bố.

Thuật xem thư giận lắm nói rằng:

- Lã Bố lấy bao nhiêu lương thóc của ta, nay lại lấy trò trẻ con này để mà bênh Lưu Bị. Phen này ta quyết đem đại quân đi đánh Lưu Bị, xong rồi đánh Lã Bố nhân thể.

Kỷ Linh nói:

- Chúa công không nên vá»™i vàng: Lã Bố dÅ©ng lá»±c hÆ¡n ngưá»i; vả lại có tất cả đất Từ Châu. Ví bằng Lã Bố, Lưu Bị cả hai ngưá»i, đầu Ä‘uôi cùng cứu giúp lẫn nhau, chưa dá»… đánh được hắn đâu. Tôi nghe vợ Lã Bố là há» Nghiêm có đứa con gái, đã đến tuần cập kê rồi. Chúa công thì có con trai. Nên sai ngưá»i sang Từ Châu cầu thân vá»›i hắn. Nếu Lã Bố thuận gả con cho con chúa công, tất y phải giết Lưu Bị, kế ấy gá»i là kế "SÆ¡ bất gián thân".

Viên Thuật nghe kết ấy, lập tức sai Hàn Dận đem lễ vật sang Từ Châu cầu hôn.

Dận đến Từ Châu, vào ra mắt Lã Bố, thưa rằng:

- Chúa công tôi mộ tiếng tướng quân, muốn cầu lệnh ái làm dâu để kết duyên Tần Tấn.

Bố vào bàn với vợ.

Nguyên Lã Bố có hai vợ, má»™t thiếp. Vốn chỉ có há» Nghiêm làm vợ cả, Äiêu Thuyá»n làm thiếp. Sau đến Tiểu Bái lại lấy con gái Tào Báo làm vợ hai. Há» Tào chết trước không có con; Äiêu Thuyá»n cÅ©ng không có con nào. Duy chỉ có há» Nghiêm sinh được má»™t con gái. Lã Bố yêu con gái ấy lắm.

Khi Bố vào bàn với vợ thì hỠNghiêm nói rằng:

- Tôi nghe Viên Công Lá»™ trấn ở Hoài Nam đã lâu, binh nhiá»u, lương lắm, có thể làm nên thiên tá»­ nay mai. Nếu y thành được nghiệp lá»›n thì con ta má»›i có phận làm được hậu phi. Nhưng chẳng biết hắn ta có mấy con?

Bố nói:

- Chỉ có một mống mà thôi!

Vợ nói:

- Như thế thì nên gả đứt Ä‘i. Mai sau con ta dẫu chẳng hậu phi, Từ Châu ta cÅ©ng chắc được vững bá»n, không phải lo gì.

Bố nghe lá»i vợ, đãi Hàn Dận tá»­ tế, nhận lá»i gả con.


Hàn Dận vỠtrình với Viên Thuật

Thuật lập tức sắm đủ đồ sính lễ, lại sai Hàn Dận đưa sang Từ Châu.

Lã Bố nhận lễ, mở tiệc thết đãi, lưu ở nhà khách nghỉ ngơi.


Hôm sau Trần Cung đến tận nhà khách, vào chào Hàn Dận, ngồi rồi đuổi tả hữu ra, mà bảo với Dận rằng:

- Ai hiến kế ấy, để Viên Công cùng Phụng Tiên kết dâu gia? Có phải định lấy đầu Lưu Bị chăng?

Dận giật mình, đứng dậy tạ mà nói rằng:

- Xin Công Äài đừng hở chuyện ấy.

Cung nói:

- Ta thì không nói ra, nhưng chỉ sợ việc chậm tất có ngưá»i khác biết thì há»ng mất mà thôi.

Dận nói:

- Thế thì làm thế nào, xin ông dạy cho.

Cung nói:

- Äể ta vào hầu Phụng Tiên, nói để đưa ngay con gái y sang. Như thế được không?

Dận mừng lắm, tạ ơn mà nói rằng:

- Nếu được thế thì Viên Công đội Æ¡n ngài nhiá»u lắm.

Cung từ Dận, vào hầu Lã Bố mà nói rằng:

- Tôi nghe ông gả con gái cho con Viên Công Lộ, thực là hay lắm. Nhưng bao giỠmới cho cưới?

Bố nói:

- Hãy để thong thả sẽ bàn.

Cung nói:

Ngày xưa, từ hôm dạm đến hôm cưới bao lâu có định lệ cả; thiên tử thì một năm; chư hầu thì nửa năm; đại phu thì một mùa; thức dân thì một tháng...

Bố nói:

- Viên Công Lá»™, trá»i cho được quốc bảo, nay mai sắp làm vua, thì theo lệ thiên tá»­ có được không?

Cung nói:

- Không nên.

Bố há»i:

- Thế thì theo lệ chư hầu?

- Cũng không nên.

- Thế thì theo lệ đại phu?

- Cũng không nên.

Bố tức há»i rằng:

- Thế anh muốn bảo tôi theo lệ thứ dân hay sao?

- Không phải thế.

- Thế thì ý anh ra làm sao?

Cung thưa:

- Nay chư hầu trong thiên hạ tranh hùng vá»›i nhau. Ông cùng Viên Công Lá»™ kết thân, đã chắc không ai ghen ghét chưa? Nếu mà để lâu còn kén ngày lành tháng tốt, ngá»™ có ngưá»i rình lúc giá» tốt ấy, phục binh ở ná»­a đưá»ng, toan chuyện bất lương, thì làm sao? Vậy bây giá» chúa công đã không cho thì thôi, mà đã ưng cho thì nhân lúc chư hầu chưa ai biết, đưa ngay con gái đến Thá» Xuân, cho ở riêng má»™t biệt quán, rồi sẽ chá»n ngày thành thân, thế có phải muôn phần vững cả, không ngại gì nữa?

Bố mừng nói rằng:

- Công Äài nói chí phải.

Vào bảo vá»›i há» Nghiêm ngay đêm hôm ấy sắm sá»­a đồ cưới, thu xếp ngá»±a quý xe thÆ¡m; sai Tống Hiến, Ngụy Tục, cùng Hàn Dận, đưa con gái Ä‘i, tiếng trống tiếng nhạc rầm rÄ©, đưa ra khá»i thành.

Bấy giá» bố Trần Äăng là Trần Khuê, dưỡng lão ở nhà, nghe thấy tiếng nhạc, há»i đày tá»› việc gì, đày tá»› kể chuyện cưới xin là thế. Khuê nói:

- Mẹo đó là mẹo "Sơ bất gián thân" đó. Lưu Bị nguy đến nơi!

Nói thế rồi tuy bệnh chưa khá»i cÅ©ng gắng gượng lại gặp Lã Bố và nói rằng:

- Tôi nghe tướng quân sắp chết, nên tôi đến viếng.

Lã Bố giật nẩy mình há»i:

- Vì sao lại nói thế?

Khuê nói:

- Bữa trước Viên Thuật cho Ä‘em vàng lụa đến biếu ông, là có ý để giết Lưu Huyá»n Äức, ông má»›i lấy chuyện bắn kích giải hòa. Nay tá»± dưng đến cầu kết dâu gia, ấy là muốn lấy con gái ông để làm tin đó. Khi nào con ông đã vá» nhà y, y lại sang đánh Lưu Bị để lấy Tiểu Bái. Tiểu Bái mất thì Từ Châu cÅ©ng nguy. Vả lại khi đã kết thân vá»›i y rồi, hoặc có khi đến vay lương, có khi y đến mượn binh. Ông mà cho y mượn ra, thì ông đã vất vả vá» y, lại còn kết oán vá»›i ngưá»i khác; nếu ông không giúp, thì thân thích lìa nhau và lại gây ra sá»± đánh nhau. Huống chi ông đã biết rằng Viên Thuật có ý muốn xưng đế. Muốn xưng đế là làm phản, thế ra ông còn kết thân vá»›i phản tặc, thiên hạ ai còn dung ông nữa?

Bố nghe nói thất kinh mà rằng:

- Trần Cung nó làm lỡ ta!

Vá»™i vàng sai Trương Liêu Ä‘em binh Ä‘uổi theo, đến ngoài ba mươi dặm, lôi con gái trở vá», và bắt Hàn Dận Ä‘em giam lại, rồi sai ngưá»i sang nói vá»›i Viên Thuật rằng: Äồ nữ trang sắm chưa đủ. Khi nào sắm sá»­a xong sẽ đưa con gái sang.

Trần Khuê lại xui Lã Bố cho giải Hàn Dận sang Hứa Äô ná»™p cho triá»u đình. Lã Bố còn đương tần ngần chưa định bá» nào, thì có ngưá»i đến báo rằng:

- Lưu Bị ở Tiểu Bái chiêu quân tậu ngựa, không biết có tình ý gì.

Bố nói:

- Ấy là việc thưá»ng cá»§a ngưá»i làm tướng, có lạ gì?

Äang nói chuyện thì Tống Hiến, Ngụy Tục chạy vào báo rằng:

- Hai chúng tôi vâng mệnh minh công sai sang SÆ¡n Äông mua ngá»±a, có tậu được hÆ¡n ba trăm ngá»±a tốt, Ä‘i vỠđến đầu địa giá»›i huyện Bái, bị kẻ cướp ra cướp mất má»™t ná»­a. Há»i dò ra thì đám cướp ấy là Trương Phi, là em Lưu Bị giả làm giặc núi đến ăn cướp.

Lã Bố giận lắm, lập tức điểm binh đến Tiểu Bái đánh Trương Phi.

Lưu Bị nghe thất kinh, vá»™i vàng dẫn quân ra đón. Khi hai bên bày trận rồi, Huyá»n Äức cưỡi ngá»±a ra mà há»i rằng:

- Huynh trưởng có việc gì đem quân đến đây?

Bố trỠmắng rằng:

- Ở nha môn tao vừa bắn kích để cứu mày khá»i được nạn lá»›n, nay cá»› sao mày lại cướp ngá»±a cá»§a tao?

Lưu Bị nói:

- Tôi nay thiếu ngá»±a có sai ngưá»i ra bốn mặt tìm mua, chứ có đâu dám cướp cá»§a huynh trưởng?

Lã Bố giận mắng rằng:

- Mày sai em là Trương Phi ra cướp của tao một trăm rưỡi con ngựa tốt, bây giỠlại chối à?

Trương Phi vác mâu cưỡi ngựa ra nói rằng:

- Chính tao cướp ngựa đấy! Mày làm gì nổi tao?

Bố nói:

- Thằng giặc mắt tròn kia, mày đã bao nhiêu lần khinh tao?

Phi nói:

- Sao tao cướp ngựa của mày thì mày biết tức, mày cướp Từ Châu của anh tao, sao không nói?

Bố vác kích lại đánh Trương Phi. Phi cÅ©ng vác mâu lại địch. Hai ngưá»i đánh nhau hÆ¡n má»™t trăm hiệp, chưa phân được thua, Lưu Bị sợ lỡ việc ra, vá»™i vàng khua chiên thu quân vá» thành.

Lã Bố chia quân vây bốn mặt.


Lưu Bị vá» gá»i Trương Phi trách rằng:

- Chỉ tại mày cướp ngựa của nó cho nên sinh sự thế này. Thế thì ngựa ở đâu?

Phi nói:

- Gửi cả vào các chùa.

Huyá»n Äức sai ngay ngưá»i đến trại Lã Bố, xin Ä‘em ná»™p trả ngá»±a rồi hai bên cùng bãi binh.

Lã Bố muốn cho, Trần Cung nói:

- Nay không giết Lưu Bị đi, ngày sau tất nó hại mình.

Bố lại nghe, không cho nữa lại càng ra riết đánh thành. Lưu Bị bàn với Tôn Càn, My Chúc, Càn nói:

- Tào Tháo giận Lã Bố. Không bằng ta bá» thành chạy sang Hứa Äô, vá» vá»›i Tào Tháo, rồi mượn quân đánh Lã Bố, kế ấy là hÆ¡n cả.

Lưu Bị há»i:

- Ai dám ra trước, phá vòng vây bây gi�

Trương Phi xin đi.

Lưu Bị sai Trương Phi đi trước, Quan Công đi sau. Còn mình thì ở giữa, giữ gìn vợ con già trẻ, đương đêm canh ba, nhân bóng trăng sáng, ra cửa bắc chạy, gặp ngay Tống Hiến, Ngụy Tục. Hai tướng ấy bị Trương Phi đánh cho một trận phải lui.

Lưu Bị ra khá»i vòng vây.

Mặt sau Trương Liêu chạy đuổi. Quan Công đánh cho phải đứng lại.

Lã Bố thấy Lưu Bị đi rồi không đuổi theo nữa, vào thành yên dân, rồi sai Cao Thuận giữ Tiểu Bái; mình lại vỠTừ Châu.


Lưu Bị chạy sang Hứa Äô, đóng trại ở ngoại thành, trước hết sai Tôn Càn vào ra mắt Tào Tháo, nói rằng:

Vì bị Lã Bố đánh, xin đến nương nhá».

Tháo nói:

- Huyá»n Äức vá»›i ta như anh em.

Liá»n má»i vào tương kiến.


Hôm sau Lưu Bị để Quan, Trương ngoài thành, dắt Tôn Càn, My Chúc vào yết kiến Tào Tháo, Tháo đãi làm bậc khách quý. Khi Lưu Bị kể hết chuyện Lã Bố, Tháo nói rằng:

- Bố là đồ vô Æ¡n, ta vá»›i hiá»n đệ phải hợp sức lại để trừ nó má»›i được.

Lưu Bị tạ Æ¡n. Tháo mở yến thết đãi, đến chiá»u tiá»…n ra vá». Tuân Úc vào nói rằng:

- Lưu Bị là ngưá»i anh hùng. Nay không trừ sá»›m Ä‘i, tất để lo vá» sau.

Tháo chẳng bảo làm sao, Úc ra, Quách Gia vào. Tháo há»i:

- Úc xui ta giết Lưu Bị. Nên không?

Gia nói:

- Không nên, chúa công cất quân nghÄ©a binh, vì trăm há» trừ kẻ hung bạo, giữ Ä‘iá»u tín nghÄ©a, để vá»i hào kiệt còn lo ngưá»i ta chẳng đến, nay Huyá»n Äức có tiếng anh hùng, vì cùng khốn, má»›i vá» vá»›i ta, nếu lại giết Ä‘i, chẳng hóa ra mình hại ngưá»i hiá»n. Những ngưá»i chí sÄ© trong thiên hạ nghe thấy sinh ngá» còn ai bước chân vào cá»­a chúa công nữa, chúa công cùng vá»›i ai mà định việc thiên hạ? Trừ được cái lo má»™t ngưá»i, mà làm cản trở lòng trông ngóng cá»§a bốn bể. Cái cÆ¡ yên nguy, xin chúa công phải xét má»›i được.

Tháo mừng nói rằng:

- Ngưá»i nói chính hợp bụng ta.

Hôm sau Tháo dâng biểu tiến Lưu Bị, xin cho lĩnh chức mục Dự Châu.

Trình Dục can rằng:

- Lưu Bị vá» sau tất không chịu ở dưới ngưá»i khác đâu, không bằng giết trước Ä‘i.

Tháo nói:

- Nay đương lúc dụng anh hùng, không nên giết má»™t ngưá»i để mất lòng thiên hạ. Ta vá»›i Quách Gia cùng má»™t ý kiến.

Tháo không nghe lá»i Trình Dục, lại lấy ba nghìn quân và má»™t vạn há»™c lương, giao cho Lưu Bị, sai ra Dá»± Châu nhận chức, tiến quân đóng ở Tiểu Bái, chiêu tập những binh cÅ© cá»§a mình để rồi đánh Lã Bố.

Huyá»n Äức đến Dá»± Châu, sai ngưá»i vá» hẹn vá»›i Tào Tháo định ngày cất quân cùng Ä‘i đánh Lã Bố. Khi Tháo sắp Ä‘i, có ngá»±a lưu tinh đến báo rằng:

- Trương Tế từ Quan Trung dẫn quân đến đánh Nam Dương, lỡ phải tên bay bắn chết. Nay cháu Tế là Trương Tú cầm quân, dùng Giả Hủ làm mưu sĩ, kết liên với Lưu Biểu đóng quân ở Uyển Thành, muốn đem quân lại phạm cửa Khuyết để cướp giá.

Tháo tức lắm, muốn Ä‘em binh ra đánh, lại sợ Lã Bố đến cướp Hứa Äô, má»›i há»i Tuân Úc xem có kế gì.

Tuân Úc nói:

- Việc ấy thực dễ, Lã Bố là đứa vô mưu, thấy lợi thì hoa mắt lên, minh công nên sai sứ sang Từ Châu, thăng quan thưởng hậu cho nó, bắt nó phải hòa với Lưu Bị. Lã Bố được thưởng tất không nghĩ xa xôi gì nữa.

Tháo ưng ý, liá»n ai phụng quân đô úy là Vương Tắc Ä‘em bằng sắc cùng tá» giải hòa sang Từ Châu. Má»™t đưá»ng thì cắt ngay mưá»i lăm vạn quân Ä‘i đánh Trương Tú, chia quân ra làm ba đưá»ng; cho Hạ Hầu Äôn làm tiên phong, quân mã đến Vị Thá»§y đóng trại.

Giả Hủ thấy vậy khuyên bảo Trương Tú rằng:

- Quân Tào thế lớn lắm, ta không địch nổi. Chi bằng đem quân đầu hàng.

Tú nghe, sai Giả Hủ đến trại Tào Tháo nói trước, Tháo thấy Giả Hủ ứng đối nhanh nhảu, có bụng yêu mến, muốn dùng làm mưu sĩ. Hủ nói:

- Tôi trước theo Lý Thôi, mắc tá»™i vá»›i thiên hạ; nay theo Trương Tú, tôi nói gì, bày kế gì Trương Tú cÅ©ng theo, nên không nỡ bá».

Há»§ nói rồi ra vá»; hôm sau đưa Tú vào yết kiến Tào Tháo. Tháo tiếp đãi thá»±c hậu. Tú dẫn binh vào đóng trong Uyển Thành, lập doanh trại liên tiếp nhau, dài hÆ¡n mưá»i dặm. Ở được vài ngày, Tú má»—i hôm mở yến má»™t lần má»i Tháo.

Má»™t bữa Tháo uống rượu say, vào giưá»ng ngá»§, há»i nhá» tả hữu rằng:

- Trong thành có kỹ nữ không?

Äứa cháu, con cá»§a anh Tháo, tên là Tào An Dân, biết ý Tháo, vào thưa thầm rằng:

- Thưa chú, chiá»u hôm qua, cháu trông thấy ở cạnh quán sá có má»™t ngưá»i đàn bà, mưá»i phần xinh đẹp. Cháu há»i ra thì là vợ Trương Tế, thím Trương Tú.

Tháo nghe nói, liá»n An Dân Ä‘em năm mươi giáp binh ra đòi vào.

ÄÆ°á»£c má»™t lát, binh dẫn vào. Tháo trông ra quả là xinh đẹp, há»i há» chi, thì ngưá»i đàn bà thưa rằng:

- Thiếp hỠChâu, vốn là vợ Trương Tế.

Tháo há»i:

- Phu nhân có biết ta không?

- Thiếp được nghe uy danh thừa tướng đã lâu. Nay mới được bái kiến.

- Ta cho Trương Tú hàng cũng vì phu nhân đó, nếu không ta đã giết cả hỠnói rồi.

Châu thị lạy tạ nói rằng:

- Thực đội ơn tái sinh của ngài.

Tháo nói:

- Hôm nay trá»i xui được gặp phu nhân, thá»±c là may quá. Äêm hôm nay xin cùng chăn chiếu, rồi sẽ theo ta vá» kinh đô, yên hưởng giàu sang. Phu nhân có thuận không?

Châu thị lạy tạ. Äêm hôm ấy cùng ngá»§ trong trướng. Hôm sau Châu thị nói:

- Thiếp ở trong thành, Trương Tú tất sinh nghi, vả sợ miệng tiếng ngưá»i ngoài.

Tháo nói:

- Äể mai tôi xin cùng phu nhân ra ở trại ngoài thành.

Hôm sau Tháo ra nghỉ ở ngoài thành, sai Äiển Vi canh giữ bên ngoài, ai vào phải báo trước, cho vào má»›i được vào.

Vì thế, tin tức trong ngoài không thông, Tào Tháo mỗi ngày cùng hỠChâu vui thú, không tưởng gì đến vỠnữa.

Ngưá»i nhà Trương Tú, có ngưá»i mật báo vá»›i Trương Tú. Tú giận lắm nói rằng:

- Thằng giặc Tháo nó làm nhục ta quá!

Bèn má»i Giả Há»§ đến bàn. Há»§ nói:

- Việc ấy đừng tiết lá»™ ra vá»™i. Ngày mai đợi lúc Tào Tháo ra trướng bàn việc, thá»i nên làm thế này... thế này...

Hôm sau Tào Tháo ngồi ở trong trướng. Trương Tú vào bẩm rằng:

- Những binh lính má»›i hàng, nhiá»u đứa Ä‘i trốn, xin thừa tướng cho Ä‘em vào trung quân.

Tháo ưng thuận. Tú liá»n dá»i đồn vào, chia làm bốn trại rồi định ngày khởi sá»±.

Nhưng Tú còn lo Äiển Vi khá»e mạnh, khó lòng gần được, bàn vá»›i thiên tướng là Hồ Xa Nhi sức đội được năm trăm cân, má»™t ngày Ä‘i được bảy trăm dặm cÅ©ng là má»™t ngưá»i tài.

Khi ấy Tú há»i, Hồ Xa Nhi nói:

- Äiển Vi chỉ giá»i vỠđôi thiết kích. Ngày mai chúa công cho má»i hắn đến uống rượu, cho uống thá»±c say hãy để vá». Bấy giá» tôi sẽ lá»™n vào đám quân sÄ© Ä‘i theo hắn, lẻn vào trong phòng, ăn trá»™m được đôi kích thì không sợ gì nó nữa.

Tú mừng lắm, sai chuẩn bị cung tên, giáp binh, bảo trước các trại, đến hẹn sai Giả Há»§ má»i Äiển Vi đến chÆ¡i, khẩn khoản má»i rượu. Vi đến tối say vá». Hồ Xa Nhi Ä‘i lẫn trong đội quân, lẻn vào trong trại.

Äêm hôm ấy, Tào Tháo cùng há» Châu Ä‘ang uống rượu ở trong trướng, chợt nghe ở ngoài có tiếng xôn xao và tiếng ngá»±a kêu. Tháo sai ngưá»i ra coi xem có việc gì, quân vào báo rằng: Quân Trương Tú Ä‘i tuần đêm.

Tháo không nghi ngỠgì nữa.

Äến canh hai ở sai trại lại có tiếng reo, rồi quân lại vào báo rằng:

- Trên những xe cỠcó lửa cháy.

Tháo truyá»n rằng:

- Ấy là chúng nó nhỡ đánh rơi lửa, không ai được xôn xao.

ÄÆ°á»£c má»™t hồi thì bốn mặt lá»­a cùng cháy cả.

Bấy giá» Tháo má»›i hoảng sợ, vá»™i vàng sai gá»i Äiển Vi.

Äiển Vi say rượu Ä‘ang ngá»§, trong mÆ¡ màng, chợt nghe tiếng chiêng trống và tiếng ngưá»i reo hò, giật nẩy mình vùng dậy, sỠđến đôi thiết kích thì không thấy đâu cả.

Ở ngoài thì giặc đã đến cửa. Vi vội vàng giật lấy dao lưng của lính canh, chạy ra, ở ngoài đã thấy vô số quân mã, cầm rặt giáo dài, đánh bừa vào trại.

Vi phải nhất sống nhì chết mà lăn xả vào đám quân ấy, chém giết má»™t lúc chết hÆ¡n hai mươi ngưá»i, quân mã ấy má»›i lui, lại có quân bá»™ kéo đến. Hai bên giáo mác tua tá»§a như ngá»n lau, mình Vi không má»™t mảnh giáp, trên dưới bị vài mươi nhát đâm. Vi vẫn cứ lăn xả vào đánh; dao mẻ không dùng được, Vi bá» dao, hai tay vá»› ngay lấy hai ngưá»i làm khí giá»›i, quăng dập má»™t lúc chết tám chín ngưá»i. Giặc thấy thế không dám đến gần, chỉ đứng đằng xa bắn tên lại. Tên bắn như mưa, Äiển Vi vẫn liá»u chết giữ cá»­a trại, nhưng quân giặc đã kéo được vào cá»­a sau, Äiển Vi lại bị má»™t mÅ©i giáo đâm trúng giữa lưng. Vi kêu to má»™t tiếng, máu chảy đầy đất rồi chết. Hắn chết được ná»­a giá» rồi mà vẫn không ai dám Ä‘i qua cá»­a trước.

Tào Tháo nhá» có Äiển Vi chẹn giữ cá»­a trước má»›i lẻn ra sau trại lên ngá»±a trốn thoát, chỉ có Tào An Dân Ä‘i bá»™ chạy theo.

Lúc chạy, ngá»±a Tháo bị má»™t mÅ©i tên, nhưng may được con ngá»±a tốt, ngá»±a Äại Uyên, càng Ä‘au càng chạy khá»e.

Chạy gần đến bá» sông Dục Thá»§y thì giặc Ä‘uổi kịp. An Dân bị băm nhá» ra như bùn, Tháo vá»™i quất ngá»±a qua sông mà chạy. Vừa sang đến bá» bên kia, thì giặc bắn má»™t tên, trúng vào mắt ngá»±a. Ngá»±a ngã gục xuống đất. May đâu, giữa lúc ấy thì có con trưởng Tháo là Tào Ngang Ä‘em ngay con ngá»±a Ä‘ang cưỡi nhưá»ng cho bố.

Tháo lên ngá»±a chạy. Tào Ngang bị tên lạc bắn chết. Tháo Ä‘i đưá»ng, gặp các tướng má»›i thu thập tàn quân.

Bấy giá», quân Thanh Châu do Hạ Hầu Äôn quản lÄ©nh, thừa thế vá» các thôn quê cướp bóc nhân dân. Quan binh lá»— hiệu úy là Vu Cấm Ä‘em ngay quân bản há»™ dẹp bắt, vá»— yên nhân dân.

Quân Thanh Châu chạy vỠđón Tào Tháo, khóc lóc lạy xuống đất kêu rằng:

- Vu Cấm làm phản đuổi giết quân mã Thanh Châu.

Äiên Vi hai tay vá»› ngay lấy hai ngưá»i làm khí giá»›i.

Tháo thất kinh. ÄÆ°á»£c má»™t hồi thì Hạ Hầu Äôn, Hứa Chá»­, Lý Äiển, Nhạc Tiến Ä‘á»u đến. Tháo truyá»n:

- Vu Cấm làm phản, chư tướng nên đem quân ra đánh.

Vu Cấm thấy cả bá»n Tào Tháo đến, Ä‘em quân ra dàn thành góc trận, đào hào cắm trại.

Có kẻ thấy vậy bảo Cấm rằng:

- Quân Thanh Châu vu cho ông làm phản; nay thừa tướng đã đến, ông chưa nói cho minh bạch, sao lại lập trại trước?

Vu Cấm nói:

- Nay giặc Ä‘uổi ở sau lưng, đã sắp đến nÆ¡i. Nếu không phòng bị trước thì lấy gì mà đối địch vá»›i giặc. Mình biện là việc nhá», đánh giặc là việc quan hệ hÆ¡n.

Lập trại vừa xong thì quân Trương Tú hai đưá»ng kéo đến. Vu Cấm thân ra trước nghênh địch. Tú vá»™i lui quân. Các tướng thấy Vu Cấm xông lên trước, bèn dẫn quân vào đánh ào lên, Ä‘uổi giết hÆ¡n má»™t trăm dặm. Quân Tú thua to.

Tú thế cùng, nhặt nhạnh tàn quân vỠtheo Lưu Biểu.


Tào Tháo thu quân Ä‘iểm tướng. Vu Cấm vào hầu, kể hết cả chuyện quân Thanh Châu Ä‘i ăn cướp, làm mất lòng dân, nên y má»›i phải dẹp Ä‘i. Tháo há»i:

- Sao ngươi không nói gì với ta, mà lập trại trước là ý thế nào?

Cấm lại Ä‘em lá»i đã nói trước mà giải thích minh bạch để Tào Tháo nghe. Tháo khen rằng:

- Tướng quân trong lúc bối rối, thế mà nghiêm được binh, bá»n được lÅ©y, mặc ngưá»i gièm chê, chịu khó nhá»c làm cho Ä‘ang thua hóa ra được, dù danh tướng Ä‘á»i xưa, vị tất đã có ai hÆ¡n.

Tháo thưởng cho Vu Cấm má»™t bá»™ đồ vàng, phong cho là Ãch ThỠđình hầu; lại trách Hạ Hầu Äôn trị quân không nghiêm, rồi làm lá»… tế Äiển Vi.

Tháo thân ra cúng tế khóc than, rồi ngoảnh lại bảo các tướng rằng:

- Ta mất má»™t con trưởng và má»™t cháu yêu, cÅ©ng không thương là mấy, chỉ thương khóc Äiển Vi mà thôi.

Các tướng ai cũng cảm thương.

Hôm sau Tháo hạ lệnh rút quân vá» Hứa Äô.

Nay hãy nói chuyện Vương Tắc đem chiếu đến Từ Châu.

Lã Bố má»i Tắc vào phá»§, mở Ä‘á»c chiếu thư, thì chiếu phong cho Bố làm bình đông tướng quân, cho ấn thụ, lại đưa thư riêng cá»§a Tháo.

Vương Tắc nói Ä‘i nói lại mãi vá»›i Lã Bố rằng Tào công kính trá»ng. Bố mừng lắm. Chợt có ngưá»i báo Viên Thuật sai ngưá»i sang. Bố gá»i vào há»i, ngưá»i ấy nói rằng:

- Viên công nay mai sắp lên ngôi Hoàng Äế, lập ngôi đông cung, sai tôi sang thúc hoàng phi vá» Hoài Nam.

Bố nổi giận quát rằng:

- Phản tặc sao dám thế?

Liá»n giết kẻ sứ cá»§a Viên Thuật và đóng gông Hàn Dận, sai Trần Äăng mang tá» tạ biểu và giải Hàn Dận cùng Vương Tắc đến Hứa Äô để tạ ân vua và đáp thư Tào Tháo, và xin thá»±c thụ chức mục ở Từ Châu.

Tháo biết việc kết hôn Viên Thuật với Lã Bố đã nhỡ nhàng rồi, mừng lắm, đem Hàn Dận ra chém ngoài chợ.

Trần Äăng nói nhá» vá»›i Tháo rằng:

- Lã Bố là giống sài lang, khá»e mà vô mưu, khinh đưá»ng việc lui và tá»›i, nên sá»›m liệu trừ Ä‘i.

Tháo nói:

- Ta vẫn biết Lã Bố là một loài sói lòng tham, không nên nuôi lâu. Nhưng trừ phi cha con nhà ông thì không ai dò hết được tình hình nó. Ông nên cùng với ta mưu toan việc ấy.

Äăng nói:

- Thừa tướng định làm gì, tôi xin nội ứng.

Tháo mừng lắm, biểu tâu cho Trần Khuê là bố Trần Äăng ăn lá»™c trung nhị thiên thạch và cho Äăng làm thái thú ở Quảng Lăng.

Äăng tạ từ rồi vá», Tháo cầm tay Äặng dặn rằng:

- Việc ở phương đông tôi giao phó cho ông đấy.

Äăng gật đầu xin vâng, vá» Từ Châu vào gặp Lã Bố. Bố há»i chuyện. Äăng cÅ©ng kể việc Tào Tháo cho cha ăn lá»™c và mình được làm thái thú. Bố giận lắm nói rằng:

- Tao sai mày sang để cầu chức mục Từ Châu cho tao, tao chẳng được gì, mà bố con mày Ä‘á»u được hiển quý, thế là ta bị bố con mày Ä‘em bán để làm lợi cho mình.

Lã Bố nói xong rút gươm toan chém Trần Äăng. Äăng cưá»i ha hả mà nói rằng:

- Sao tướng quân lại tối hiểu như thế?

Bố há»i:

- Thế nào là tối hiểu?

- Tôi vào gặp Tào công, nói rằng: "Nuôi tướng quân như nuôi hổ, nên cho ăn no thịt, nếu không ăn no thì tất cắn ngưá»i". Tào công cưá»i nói rằng: "Ta đãi Ôn hầu như nuôi chim cắt, cáo thá» chưa trừ được chưa dám cho ăn no vá»™i, bởi vì đói thì còn dùng được, chá»› no thì bay mất". Tôi há»i: "Cáo thá» là gì?". Tào công nói: "Viên Thuật ở Hoài Nam, Tôn Sách ở Giang đông, Viên Thiệu ở Ký Châu, Lưu Biểu ở Kinh Châu, Lưu Chương ở Ãch Châu, Trương Lá»— ở Hán Trung, tuyá»n là cáo thá» cả".

Bố nghe nói, ném gươm xuống đất, cưá»i rằng:

- Tào công thực biết ta đó!

Giữa lúc ấy thì có ngưá»i lại báo rằng:

- Viên Thuật đem quân đến lấy Từ Châu!

Lã Bố thất kinh.

Thế thực là:

Hôn nhân gây sự can qua,
Tưởng là Tần Tấn, hóa ra Việt Ngô.

Chưa biết rồi ra thế nào, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 16.

Há»’I 17
Viên Công Lộ cất bảy cánh quân;
Tào Mạnh Äức gặp ba ông tướng


Viên Thuật ở Hoài Nam đất rá»™ng lương nhiá»u, lại có ngá»c tá»· cá»§a Tôn Sách gá»­i làm tin, có ý muốn tiến xưng đế hiệu, há»™i cả các bầy tôi nói rằng:

- Xưa Hán Cao tổ chẳng qua là má»™t ngưá»i đình trưởng ở Tứ Thượng, thế mà lấy được thiên hạ. Từ bấy giỠđến nay đã bốn trăm năm, khí số đã hết. Trong bốn bể loạn tứ tung như vạc sôi. Mà nhà ta thì bốn Ä‘á»i làm đến tam công, trăm há» ai cÅ©ng trông ngóng. Ta muốn ứng vận giá»i, thuận lòng ngưá»i, lên ngôi cá»­u ngÅ©, các ngưá»i nghÄ© thế nào?

Chủ bạ là Diêm Tượng can rằng:

- Xưa Hậu Tắc nhà Chu, chứa đức chất công: đến Ä‘á»i Văn Vương, thiên hạ chia ba có hai phần, còn phải thá» nhà Ân. Nay minh công gia thế tuy rằng quý, nhưng chưa được thịnh bằng nhà Chu. Nhà Hán tuy rằng suy, nhưng chưa đến ná»—i tàn bạo như vua Trụ nhà Ân. Việc ấy quyết không nên làm.

Thuật giận nói rằng:

- Ta há» Viên do từ há» Trần mà ra, mà há» Trần vốn là con cháu vua Äại Thuấn ngày xưa; thuá»™c vá» hành Thổ, lấy Thổ kế vào Há»a chính ứng vận trá»i. Vả lại có câu sấm rằng: Thay nhà Hán ấy là chá»— cao ở giữa đưá»ng. Tên tá»± ta là Công Lá»™, thế thì chính ứng câu sấm ấy. Lại có ngá»c tá»· truyá»n quốc, nếu ta không làm vua, thì hóa ra trái đạo trá»i mất. à ta đã quyết, ai còn can nữa ta chém.

Lập tức đặt hiệu gá»i là Trá»ng Thị, lập ra các quan, đài, sảnh, cưỡi kiệu long phượng; tế thần Nam giao, Bắc giao, lập con gái Phùng Phương là Hoàng hậu, lập con giai làm Äông cung, rồi sai sứ sang Từ Châu để xin cưới con gái Lã Bố vá» làm Äông cung phi.

Nhưng nghe nói Lã Bố đã Ä‘em giải Hàn Dận vào Hứa Äô và đã bị Tào Tháo chém rồi, Thuật giận lắm, liá»n cá»­ Trương Huân làm Äại tướng quân thống lÄ©nh đại quân hÆ¡n hai mươi vạn, rồi chia làm bảy đạo sang đánh Từ Châu: Má»™t. Trương Huân làm Äại tướng quân; Hai. Thượng tướng Kiá»u Dị Ä‘i bên tả, Ba. Trần Ká»· Ä‘i bên hữu, Bốn. Phó tướng Lôi Bạc Ä‘i bên tả, Năm. Trần Lan Ä‘i bên hữu, Sáu. Hàng tướng Hàn Tiêm Ä‘i bên tả, Bảy. Dương Phụng Ä‘i bên hữu. Äạo nào cÅ©ng thống lÄ©nh tướng đội, chá»n ngày cất quân; lại sai thứ sá»­ Duyện Châu Kim Thượng làm thái úy con vận tiá»n lương cho bảy đạo quân. Thượng không nghe, Thuật giết Thượng, lấy Ká»· Linh làm đô cứu ứng sứ để tiếp ứng cho bảy đạo quân.

Thuật tự lĩnh ba vạn quân sai Lý Phong, Lương Cương, Nhạc Tựu làm thôi tiến sứ, để đi lại cứu ứng quân bảy đạo.

Lã Bố sai ngưá»i Ä‘i do thám, biết tin đạo quân Trương Huân Ä‘i theo đưá»ng cái lá»›n đến lấy Từ Châu; đạo Kiá»u Dị thì lấy Tiểu Bái; đạo Trần Ká»· lấy Nghi Äô, đạo Lôi Bạc thì lấy Lương Gia; đạo Trần Lan thì lấy Kệ Thạch; đạo Hàn Tiêm thì lấy Hạ Phì, đạo Dương Phụng thì lấy Tuấn SÆ¡n. Cả bảy đạo quân mã, má»—i ngày Ä‘i được năm mươi dặm, Ä‘i đến đâu cướp phá đến đấy.

Bố nghe do thám vá» báo thế, cho Ä‘i má»i các quan mưu sÄ© lại để bàn. Trần Cung và cha con Trần Khuê cÅ©ng đến cả. Trần Cung nói:

- Cái vạ Từ Châu này chỉ là do bố con Trần Khuê gây ra, nịnh triá»u đình để cầu tước lá»™c, mà để vạ lây đến tướng quân. Nay nên Ä‘em hai ngưá»i ấy chém Ä‘i, mang đầu sang ná»™p Viên Thuật, thì lập tức Thuật rút quân vá» ngay.

Lã Bố lập tức sai ngưá»i lôi bố con Trần Khuê, Trần Äăng ra chém, Trần Äăng cưá»i to nói rằng:

- Sao lại hèn đến thế? Bảy đạo quân Viên Thuật ta coi như cỠrác mà thôi. Việc gì phải lo cuồng lên như vậy?

Bố truyá»n khoan chém rồi bảo Trần Äăng rằng:

- Hễ mày có kế gì phá được giặc thì tao tha cho.

Äăng nói:

- Nếu tướng quân nghe lá»i tôi, thì Từ Châu quyết không lo ngại gì cả.

Bố nói:

- Thử nói đi!

Äăng nói:

- Quân Thuật tuy nhiá»u nhưng là quân ô hợp, không thân tín nhau. Nếu ta lấy chính binh mà giữ, lấy kỳ binh mà đánh, tất nhiên sẽ thành công. Tôi lại có má»™t kế nữa: Không những ta giữ vững được Từ Châu lại còn bắt sống được Viên Thuật.

Lã Bố há»i kế ra làm sao, Äăng nói:

- Hàn Tiêm, Dương Phụng nguyên là cá»±u thần nhà Hán, nhân sợ Tào Tháo mà phải chạy, không có nÆ¡i nương tá»±a cho nên phải theo Viên Thuật. Thuật tất cÅ©ng khinh thưá»ng há», mà há» hẳn cÅ©ng không vui lòng để cho Thuật sai khiến. Nếu bây giá» ta đưa thư cho hai ngưá»i ấy, nhá»­ há» làm ná»™i ứng, rồi ta lại nhá» Lưu Bị làm ngoại hợp, chắc là bắt sống được Thuật.

Bố nói:

- Mày phải đem thư cho Dương Phụng, Hàn Tiêm nhé?

Äăng xin vâng.

Bố liá»n dâng biểu đến Hứa Äô, và đưa thư sang Dá»± Châu cho Lưu Bị, rồi má»›i sai Trần Äăng dẫn vài quân kỵ, sang trước đưá»ng Hạ Phì để đón Hàn Tiêm.

Khi Hàn Tiêm dẫn quân đến, lập trại rồi, Äăng vào yết kiến. Tiêm há»i:

- Mày là ngưá»i cá»§a Lã Bố lại đây làm gì?

Äăng nói:

- Ta là công khanh nhà Hán, sao lại gá»i là ngưá»i cá»§a Lã Bố? Như tướng quân trước làm tôi nhà Hán, bây giá» lại làm tôi thằng phản tặc, thế là công cứu giá Quan Trung ngày xưa hóa thành công cốc. Tôi trá»™m nghÄ© lấy làm tiếc cho tướng quân. Vả lại tính Viên Thuật là đứa Ä‘a nghi, tướng quân theo nó rồi sai hại tá»›i thân. Nay không sá»›m liệu Ä‘i, sau hối không kịp nữa.

Tiêm than rằng:

- Tôi cÅ©ng muốn vá» vá»›i nhà Hán, ngặt vì không có đưá»ng vá».

Bấy giá» Äăng má»›i đưa thư cá»§a Lã Bố ra. Tiêm xem xong nói rằng:

- Tôi xin lÄ©nh lá»i Lã Ôn Hầu. Xin ông cứ vá» trước, để tôi cùng Dương tướng quân sẽ trở giáo đánh lại Viên Thuật. Ông vá» nói vá»›i Lã Ôn Hầu há»… thấy lá»­a cháy làm hiệu thì Ä‘em binh đến tiếp ứng, tất là được.

Äăng từ giã Tiêm vá» trình vá»›i Lã Bố.

Bố chia quân ra làm năm đạo: Cao Thuẫn dẫn má»™t đạo tiến lên đến Tiểu Bái để chống vá»›i Kiá»u Dị, Trần Cung dẫn má»™t đạo đến Nghi Äô để địch vá»›i Trần Ká»·, Trương Liêu và Tang Bá dẫn má»™t đạo đến Lương Gia để địch vá»›i Trần Lan; Lã Bố thì tá»± dẫn má»™t đạo Ä‘i ra đưá»ng cái lá»›n để đón Trương Huân. Má»—i đạo Ä‘em Ä‘i má»™t vạn quân, còn thừa để lại giữ thành.

Lã Bố ra khá»i thành được ba mươi dặm đóng trại, Quân Trương Huân kéo đến, liệu chừng địch vá»›i Lã Bố không nổi, lùi lại hai mươi dặm đóng đồn để đợi quân bốn đạo tiếp ứng.

Canh hai đêm hôm ấy Hàn Tiêm, Dương Phụng đem quân kéo lại đốt lửa làm hiệu, quân Lã Bố ùa vào trại Trương Huân. Quân Huân cuống cuồng. Lã Bố thừa thế đánh dấn vào. Huân thua chạy. Lã Bố đuổi vừa đến sáng, gặp quân Kỷ Linh tiếp ứng cho Trương Huân vừa đến. Hai bên sắp sửa đánh nhau thì Hàn Tiêm, Dương Phụng hai đạo cùng đánh xô đến. Kỷ Linh cũng thua chạy nốt. Lã Bố đuổi theo đánh. Bỗng thấy ở mé sau núi có một toán quân kéo ra.

Ở ngoài có má»™t hàng cá» bay phấp phá»›i, trong má»™t đội quân mã, vác những cá» vẽ rồng vẽ phượng, cùng là gươm vàng búa bạc, mao trắng, việt vàng, ở dưới thì tán tía lá»ng vàng. Viên Thuật mình mặc áo giáp vàng, nách Ä‘eo đôi dao, cưỡi ngá»±a đứng trước cá»­a trận, gá»i mắng Lã Bố là đứa phản chá»§.

Bố giận vác kích xông vào.

Tướng Thuật là Lý Phong, vác giáo ra địch. Äánh nhau chưa được ba hiệp, bị Lã Bố đâm vào cánh tay. Phong bá» giáo chạy. Bố thúc quân vào đánh giết. Quân Viên Thuật cuống cuồng chạy trốn. Lã Bố dẫn quân Ä‘uổi theo, cướp giật được ngá»±a và áo giáp vô số.

Viên Thuật dẫn bại quân chạy, má»›i được vài dặm, sau núi có má»™t toán quân kéo ra, chẹn ngang đưá»ng Ä‘i. Má»™t tướng đứng đầu toán quân ấy là Quan Vân Trưá»ng, gá»i to lên rằng:

- Phản tặc, không chịu chết đi, còn chạy đi đâu?

Viên Thuật cắm đầu cắm cổ chạy, quân sĩ tán loạn bị Quan Công đánh một thật dữ dội. Viên Thuật thu nhặt được ít tàn quân chạy vỠHoài Nam.

Lã Bố thắng trận, má»i Quan Công, Hàn Tiêm, Dương Phụng vá» cả Từ Châu, mở má»™t tiệc yến ăn mừng. Quân sÄ© cùng được khao thưởng cả.

Hôm sau Quan VÅ© từ tạ xin vá».

Lã Bố tâu xin cho Hàn Tiêm làm mục ở Nghi Äô, Dương Phụng làm mục ở Lương Gia. Lúc Bố muốn lưu hai ngưá»i lại ở Từ Châu, Trần Khuê nói:

- Hai ngưá»i ấy không nên để ở Từ Châu. Cứ cho há» sang giữ ở SÆ¡n Äông thì tôi chắc chỉ trong má»™t năm, bao nhiêu thành quách đất SÆ¡n Äông Ä‘á»u vá» tay tướng quân cả.

Bố nghe Khuê, tạm cho hai ngưá»i ra đóng ở Nghi Äô, Lương Gia để đợi ân mệnh.

Trần Äăng thấy vậy má»›i há»i cha rằng:

- Sao cha không để hai ngưá»i ấy ở Từ Châu, làm tay trong cho mình để giết Lã Bố?

Khuê nói:

- Thế ngá»™ hai ngưá»i cùng hiệp sức giúp Lã Bố thì có phải hóa ra thêm nanh vuốt cho hổ không?

Äăng phục cao kiến cá»§a cha.

Viên Thuật thua vá» Hoài Nam, sai ngưá»i sang Giang Äông, há»i Tôn Sách cho mượn quân để báo thù. Sách giận mà nói rằng:

- Mày lấy được ngá»c tá»· cá»§a tao, tiếm xưng đế hiệu, làm phản nhà Hán, xấc láo không biết đạo, tao Ä‘ang muốn Ä‘em quân sang há»i tá»™i mày, Ä‘á»i nào lại Ä‘i giúp đứa phản tặc?

Bèn viết thư cự tuyệt Viên Thuật.

Thuật xem thư giận nói rằng:

- Thằng trẻ con miệng còn hơi sữa mà dám xấc à, ta phải đánh trước nó đi mới được.

Trưởng sử là Dương đại tướng can ngăn mãi Thuật mới thôi.

Tôn Sách từ khi đưa thư, sợ Viên Thuật đem quân đến, điểm binh giữ cửa sông. Chợt có sứ Tào Tháo đến, đem chiếu chỉ cho Sách làm thái thú ở Cối Kê, và sai khởi binh sang đánh Viên Thuật.

Sách bàn bạc với các tướng, muốn khởi binh, trưởng sư là Trương Chiêu can rằng:

- Thuật tuy rằng má»›i thua, nhưng binh nhiá»u lương đủ, chưa dá»… đánh được, không bằng đưa thư cho Tào Tháo, bảo hắn cứ sang đánh trước, rồi ta làm hậu ứng. Hai bên cùng hiệp lại đánh, quân Thuật phải thua, vậy ta chắc được vạn phần, vạn nhất có thua, có Tào Tháo cứu đỡ.

Sách nghe lá»i, sai sứ giả cứ như thế sang trình vá»›i Tào công.


Tào Tháo vỠđến Hứa Äô thương nhá»› Äiển Vi lập miếu để thá», rồi phong cho con Äiển Vi là Äiển Mãn làm trung lang Ä‘em vá» phá»§ nuôi.

Bấy giỠcó quân báo Tôn Sách sai sứ giả đem thư đến.

Tháo xem xong thư, lại có ngưá»i báo rằng:

- Viên Thuật thiếu lương ra cướp ở Trần Lưu Bị.

Tháo muốn thừa cÆ¡ sang đánh, sai Tào Nhân giữ lấy Hứa Äô, còn bao nhiêu tướng sÄ© bắt phải Ä‘i cả. Quân mã bá»™ cả thảy mưá»i bảy vạn ngưá»i, xe lương hÆ¡n má»™t nghìn chiếc, má»™t mặt sai ngưá»i ra hẹn vá»›i Tôn Sách, Lưu Bị, Lã Bố.

Khi quân Ä‘i đến địa giá»›i Dá»± Châu, Lưu Bị dẫn quân ra đón. Tháo sai má»i vào trại, Lưu Bị vào dâng hai cái đầu.

Tháo giật mình há»i:

- Äầu nào?

Lưu Bị nói:

- Äây là đầu Dương Phụng, Hàn Tiêm.

Tháo há»i:

- Sao lại giết hai ngưá»i ấy?

Lưu Bị thưa:

- Lã Bố sai hai ngưá»i quyá»n coi Nghi Äô, Lương Gia và tâu xin cho được thá»±c thụ chức mục hai nÆ¡i ấy. Không ngá» hai đứa thả quân cho ăn cướp cá»§a dân, ai cÅ©ng ta thán. Bởi thế tôi có làm má»™t tiệc rượu, má»i hai ngưá»i đến bàn việc. Trong khi uống rượu, tôi ném chén làm hiệu sai Quan, Trương là hai em tôi Ä‘em hai đứa giết Ä‘i, bắt hết quân hàng phục. Vì thế nên nay lại thú tá»™i vá»›i thừa tướng.

Tháo nói:

- Ông trừ hại cho nhà nước, ấy là công to, sao lại gá»i là tá»™i?

Tháo thưởng cho Lưu Bị, rồi hai bên cùng hợp binh lại, đến địa giới Từ Châu.

Lã Bố ra đón.

Tháo lấy lá»i ngá»t ngào dá»— dành Lã Bố, phong cho làm tả tướng quân, hứa rằng: Khi nào vá» Hứa Äô sẽ đổi ấn khác.

Bố mừng lắm.

Tháo chia quân Lã Bố ở tả, quân Lưu Bị ở hữu, còn mình tá»± lÄ©nh đại quân ở giữa; sai Hạ Hầu Äôn, Vu Cấm làm tiên phong.

Viên Thuật biết quân Tào đã đến nÆ¡i, sai Kiá»u Dị Ä‘em năm vạn quân làm tiên phong.

Hai bên gặp nhau ở giáp giá»›i Thá» Xuân. Kiá»u Dị tế ngá»±a ra trước, đánh nhau vá»›i Hạ Hầu Äôn, chưa được ba hiệp, bị Äôn đâm chết.

Quân Thuật thua chạy vá» thành. Giữa lúc ấy lại có ngưá»i báo rằng:

- Tôn Sách Ä‘em thuyá»n đánh mặt tây; Lã Bố Ä‘em binh đánh mặt đông; ba anh em Lưu, Quan, Trương dẫn binh đánh mặt nam; Tào Tháo thì dẫn mưá»i bảy vạn quân đánh mặt bắc.

Thuật nghe báo vá»™i vàng há»p cả văn vÅ© lại để bàn. Dương Äại tướng nói:

- Äất Thá» Xuân luôn mấy năm nay nước lụt rồi nắng to, dân gian đói khát cá»±c khổ. Nếu bây giá» lại cất quân thì nhiá»…u dân quá tất dân oán mình, giặc đến khó lòng mà cá»± được, không bằng đóng quân ở Thá» Xuân, không đánh nhau vá»›i quân địch, đợi quân địch cạn lương tất nhiên sinh biến. Bây giá» bệ hạ hãy nên Ä‘em quân ngá»± lâm qua sông Hoài, trước là sang chá»— lúa chín, sau nữa là hãy tạm lánh thế mạnh cá»§a quân địch.

Thuật nghe lá»i, cho Lý Phong, Nhạc Tá»±u, Lương Cương và Trần Ká»·, cả thảy bốn tướng vá»›i mưá»i vạn quân để giữ Thá» Xuân, còn bao nhiêu tướng giá»i, cùng là vàng bạc châu báu trong kho, thu xếp nhặt nhạnh hết Ä‘em qua sông Hoài Nam.

Lũ Lý Phong cứ đóng chặt cửa thành không ra. Quân Tháo đánh thành hơn một tháng, lương ăn gần hết.

Tháo đưa thư sang vay Tôn Sách được mưá»i vạn há»™c lương. Quan coi lương là Vương Hậu thấy ít quá không đủ phát cho quân, vào bẩm vá»›i Tháo, há»i xem nên làm thế nào?

Tháo nói:

- Äem há»™c nhá» mà phát cho chúng nó, tạm cấp cứu lấy má»™t lúc.

Hậu lại há»i:

- Thế ngộ quân sĩ kêu ca thì nói thế nào?

Tháo nói:

- Ta đã có cách.

Hậu vâng lệnh, lấy hộc nhỠđong lương phát cho quân.

Tháo cho ngưá»i Ä‘i dò các trại, chá»— nào cÅ©ng thấy quân ta thán rằng: Thừa tướng đánh lừa quân.

Tháo thấy vậy mật cho ngưá»i ra đòi Vương Hậu vào bảo rằng:

- Này ta muốn mượn ngươi má»™t cái, để dẹp yên lòng dân, ngưá»i đừng nên tiếc.

Hậu há»i:

- Thừa tướng muốn dùng cái gì?

Tháo nói:

- Ta muốn mượn cái đầu ngươi để dẹp yên lòng quân.

Hậu thất kinh, kêu oan. Tháo lại nói:

- Ta cÅ©ng biết ngưá»i không có tá»™i, nhưng không giết ngươi thì lòng quân sinh biến, sau khi ngươi chết, vợ con ngưá»i ta nuôi cho, đừng lo.

Vương Hậu muốn nói nữa, nhưng Tháo đã gá»i ngay Ä‘ao phá»§ vào lôi Hậu ra ngoài cá»­a chém rồi bêu đầu lên má»™t cái sào dài, yết thị rằng: "Vương Hậu cố tình làm đấu nhá», để ăn cắp lương vua, nay chiếu quân pháp trị tá»™i".

Bởi thế quân sĩ không ai oán gì nữa.


Hôm sau Tào Tháo hạ lệnh cho các tướng rằng:

"Hạn cho ba ngày, hễ không có sức phá được thành, các tướng phải chém cả".

Tháo thân đến tận dưới thành, đốc thúc quân sÄ© vận chuyển đất đá để lấp hào. Trên thành tên đá bắn xuống như mưa. Có hai tì tướng sợ hãi lui ra, Tháo rút ngay gươm chém liá»n ngay ở dưới thành, rồi xuống ngá»±a để đỡ lấy đất lấp hố. Bởi thế tướng sÄ© lá»›n nhá», ai cÅ©ng phải cố lăn vào. Trên thành chống cá»± không nổi, quân Tào tranh nhau lên thành, chặt gẫy khóa cá»­u thành, ào ào kéo vào.

Lý Phong, Trần Ká»·, Nhạc Tá»±u, Lương Cương Ä‘á»u bị bắt sống. Tháo sai Ä‘em bốn tướng ra chợ chém, đốt sạch cả Ä‘á»n đài cung miếu, và bao nhiêu những đồ phạm cấm trong thành Thá» Xuân, cho quân cướp lấy sạch.

Tháo bàn muốn tiến binh sang sông Hoài đuổi theo Viên Thuật. Tuân Úc can rằng:

- Mấy năm nay đói kém, lương thá»±c khan thiếu, nếu lại tiến binh thì nhá»c quân và hại dân, vị tất đã có lợi, không bằng tạm vá» Hứa Äô, đợi sang xuân lúa chín, quân lương đủ dùng, bấy giá» ta sẽ liệu.

Tháo ngần ngừ chưa quyết, chợt có kỵ mã đến báo rằng:

- Trương Tú nương nhỠLưu Biểu, nay lại tung hoành lắm. Các huyện Nam Dương, huyện Giang Lăng lại làm phản, Tào Hồng chống với giặc không nổi, thua luôn mấy trận, nên sai đến cáo cấp.

Tháo đưa ngay thư sang cho Tôn Sách, sai vượt qua sông, bày trận làm nghi binh để Lưu Biểu không dám tiến quân. Tháo thì ngay hôm ấy rút quân vá», để bàn việc sang đánh Trương Tú. Lúc Ä‘i, sai Lưu Bị lại vỠđóng đồn ở Tiểu Bái, cùng Lã Bố kết làm anh em, phải cứu giúp lẫn nhau, không được xâm phạm nữa.

Lã Bố đem quân vỠTừ Châu, Tháo nói thầm với Lưu Bị rằng:

- Tôi sai ông đóng ở Tiểu Bái cÅ©ng là mẹo đào hố sẵn để bắt hổ đó. Ông nên cùng vá»›i bố con Trần Khuê bàn bạc, đừng để lầm lỡ Ä‘iá»u gì, tôi sẽ làm ngoại viện.

Dặn dò xong rồi từ biệt nhau.


Tào Tháo dẫn quân vá» Hứa Äô, có ngưá»i báo rằng:

- Äoàn á»”i đã giết được Lý Thôi, NgÅ© Tập giết được Quách DÄ©, mang đầu lại dâng: á»”i lại bắt được há» hàng Lý Thôi, già trẻ hÆ¡n hai trăm ngưá»i, giải vào Hứa Äô Ä‘em ná»™p.

Tháo sai đem chia ra các cửa thành chém bêu đầu; nhân dân ai cũng hả dạ.

Vua lại Ä‘iện há»™i tập các triá»u thần văn võ, mở tiệc yến thái bình ăn mừng, phong cho Äoàn á»”i làm đảng khấu tướng quân, NgÅ© Tập làm Ä‘iá»…ng lá»— tướng quân, Ä‘á»u Ä‘em quân ra trấn thá»§ Trưá»ng An.

Hai ngưá»i tạ Æ¡n rồi trở ra.

Tháo tâu rằng:

- Trương Tú làm loạn, Tháo xin cất quân ra đánh.

Vua thân ngự loan giá tiễn Tháo.

Bấy giá» vá» tháng tư năm thứ ba niên hiệu Kiến An. Tháo lưu Tuân Úc ở lại Hứa Äô, sai binh khiển tướng tá»± thống lÄ©nh đại quân kéo Ä‘i.

Khi quân Ä‘i qua má»™t nÆ¡i lúa đã chín, dân thấy quân đến chạy trốn không dám ra gặt lúa. Tháo sai ngưá»i Ä‘i hiểu dụ hết cả phụ lão thôn quê cùng các quan sở tại rằng:

- Ta phụng chiếu vua, Ä‘em quân đánh giặc, trừ hại cho dân. Nay Ä‘ang mùa lúa chín, bất đắc dÄ© phải khởi binh. Quân tướng lá»›n nhá» Ä‘i qua những ruá»™ng, ai dẫm lên lúa Ä‘á»u bị chém. Quân pháp thá»±c nghiêm, nhân dân không việc gì phải lo sợ cả.

Trăm há» nghe lá»i hiểu dụ, chá»— nào cÅ©ng vui mừng ca tụng, kéo cả ra đưá»ng bái vá»ng.

Quan quân Ä‘i qua các ruá»™ng lúa Ä‘á»u phải xuống ngá»±a, lấy tay đỡ từng bông lúa mạch, lần lượt truyá»n tay nhau mà Ä‘i, không ai dám dẫm bừa.

Tháo cưỡi ngựa đang đi, bỗng có một con chim gáy ở trong bụi lúa bay vụt ra. Ngựa Tháo giật mình lồng lên, nhảy ngay vào trong đám lúa, xéo nát cả một vùng lúa mạch.

Tháo lập tức gá»i hành quân chá»§ truyá»n phải luận tá»™i mình xéo lúa.

Chủ bạ nói:

- Sao lại có thể kết tội thừa tướng?

Tháo nói:

- Ta đặt ra phép, ta lại tự phạm, thì sao chúng phục?

Liá»n rút gươm ra toan tá»± vẫn. Các tướng vá»™i vàng ngăn lại.

Quách Gia nói:

- Cứ như nghÄ©a sách Xuân Thu ngày xưa, thì pháp luật không áp dụng vá»›i ngưá»i tôn quý. Thừa tướng thống lÄ©nh đại quân, sao lại tá»± sát?

Tháo dùng dằng một hồi rồi nói rằng:

- Có phải sách Xuân Thu có nghÄ©a thế, thì ta hãy tạm tha tá»™i cho ta khá»i chết.

Rồi lấy gươm cắt tóc mình vất xuống đất mà nói rằng:

- Cắt tóc để thay đầu!

Rồi sai ngưá»i cầm nắm tóc ra, truyá»n bảo ba quân rằng:

- Thừa tướng xéo phải lúa, đáng lẽ chém đầu làm hiệu lệnh. Nay hãy cắt tóc để thay!

Quân tướng nghe thấy Ä‘á»u rợn tóc gáy, không ai dám sai phép quân.

Äá»i sau có thÆ¡ rằng:

Mưá»i vạn quân hùng lắm bụng sao?
Má»™t ngưá»i ra lệnh cấm thế nào?
Thay đầu, cắt tóc, nghiêm quân pháp,
Trí trá Tào Man ấy mới cao!

Trương Tú nghe thấy Tháo dẫn binh đến, đưa ngay thư sang báo Lưu Biểu, nhỠlàm hậu ứng; một mặt cùng với Lôi Tự, Trương Tiên hai tướng, đem quân ra ngoài thành nghênh địch.

Hai trận quây tròn lấy nhau. Trương Tú cưỡi ngựa ra, trỠvào Tháo mắng rằng:

- Mày là đứa giả nhân giả nghĩa, không biết liêm sỉ, sánh với cầm thú không khác gì!

Tháo giận lắm, sai Hứa Chá»­ ra. Tú sai Trương Tiên ra tiếp chiến. Äánh nhau được ba hiệp, Chá»­ chém Trương Tiên chết.

Quân Tú thua to, Tháo đem quân đuổi đánh đến dưới thành Nam Dương. Tú vào thành đóng cửa không dám ra.

Tháo vây đánh thành, thấy hào rộng nước sâu, khó đến được gần thành, sai quân sĩ đổ đất lấp hào; lại dùng những đẫy vải dựng đất và những củi gỗ cỠrác, chồng chất lẫn lộn cả ở bên thành, để làm bậc trèo vào; lại làm thang cao để dòm vào trong thành.

Tháo cưỡi ngá»±a Ä‘i diá»…u chung quanh thành ba hôm để nhìn xem địa thế, rồi truyá»n quân sÄ© chất cá»§i gá»— cá» rác ở góc cá»­a tây, há»™i há»p chư tướng, theo góc ấy trèo vào thành.

Giả Hủ ở trong thành, trông thấy quang cảnh như thế bảo với Trương Tú rằng:

- Ta biết ý Tào Tháo rồi, nay nên biến kế nó thành kế của ta.

Thế thực là:

Äã khôn gặp phải ngưá»i khôn nữa;
Hay dối trêu ngay kẻ dối hơn.

Chưa biết kế Giả Hủ ra làm sao, xem đến hồi sau mới rõ.

Hết hồi 17.

Há»’I 18
Giả Văn Hòa liệu kế đánh thắng giặc;
Hạ Hầu Äôn rút tên nuốt con ngươi


Giả Hủ biết ý Tào Tháo, muốn biến kế Tháo thành kế của mình, bèn bảo Trương Tú rằng:

- Tôi ở trên thành, thấy Tào Tháo Ä‘i chung quanh thành xem xét ba hôm nay, hắn thấy góc đông nam màu gạch, đất má»›i cÅ© không được Ä‘á»u, hàng rào chông chà đã nát quá ná»­a, ý nó muốn đánh vào mặt ấy, nhưng mà giả vá» chứa cá» rác ở góc tây để đánh lừa ta rút quân vá» giữ tây bắc, rồi nó nhân đêm tối, trèo lên góc đông nam tiến quân vào thành.

Trương Tú vá»™i há»i:

- Thế thì làm thế nào?

Hủ thưa:

- Khó chi việc ấy. Ngày mai nên sai quân tinh tráng ăn cÆ¡m no, mặc quần áo chẽn, phục cả trong buồng các trại ở mé đông nam, còn dân trong thành thì ăn mặc giả làm lính giữ mặt tây bắc. Äến đêm mặc kệ cho chúng nó trèo vào góc đông nam, đợi khi chúng nó vào trong thành rồi, thì bắn má»™t phát pháo hiệu, bao nhiêu quân phục đổ ra, Tháo chạy Ä‘i đằng trá»i.

Tú nghe, dùng kế ấy. Quả thực có quân thám, báo với Tào Tháo rằng: Trương Tú rút cả quân vỠmặt tây bắc, hò reo giữ thành, còn mặt đông nam bỠtrống.

Tháo mừng mà reo lên rằng:

- Nó mắc kế ta rồi!

Liá»n sai quân sÄ© sắp sẵn thuổng cuốc để đào thành vào; ban ngày chỉ Ä‘em quân đánh mặt tây bắc, đến tối vào độ canh hai má»›i Ä‘em cả tinh binh ra góc đông nam, lá»™i qua hào, dá»n sạch hàng rào chông.

Trong thành vẫn im phăng phắc.

Quân Tháo kéo ùa cả vào, bỗng nghe một tiếng súng nổ, quân phục bốn mặt đổ ra. Quân Tào vội vàng rút lui. Trương Tú thúc quân dũng tráng đánh vào. Quân Tháo thua to.

Tháo ra thành chạy hơn hai mươi dặm.

Tú đánh mãi đến tảng sáng má»›i rút quân vá».

Tháo Ä‘iểm quân mất hÆ¡n năm vạn ngưá»i; xe lương cùng các đồ khí giá»›i mang Ä‘i theo mất nhiá»u lắm; Lã Kiá»n, Vu Cấm Ä‘á»u bị thương.

Giả Há»§ thấy Tháo thua chạy, bảo ngay Trương Tú đưa thư cho Lưu Biểu, sai Ä‘em quân ra chẹn đưá»ng sau.

Biểu được thư muốn kéo quân đi ngay, chợt có thám mã đến báo rằng:

- Tôn Sách đóng quân ở Hồ Khẩu.

Khoái Lương nói:

- Sách đóng binh ở Hồ Khẩu là mẹo của Tào Tháo đấy. Nay Tào Tháo mới thua, nếu mình không thừa thế đánh ngay, vỠsau tất rồi sinh lo.

Biểu má»›i sai Hoàng Tổ giữ vững cá»­a ải, mình tá»± Ä‘em quân đến huyện An Chúng, chẹn đưá»ng Tào Tháo, má»™t mặt giao ước vá»›i Trương Tú.

Tú thấy Biểu đã khởi binh, cùng Giả Hủ đem quân đuổi theo Tào Tháo.

Tào Tháo dẫn quân đi dần dần đến Tương Thành, gần sông Dục Thủy. Tháo tự dưng ngồi trên ngựa, khóc hu hu lên.

Các tướng ngạc nhiên há»i vì cá»› gì, Tháo nói rằng:

- Ta khóc là vì nhá»› năm ngoái đại tướng cá»§a ta là Äiển Vi chết ở chá»— này. NghÄ© đến, ta lại thương mà khóc.

Tháo lau nước mắt rồi truyá»n lệnh hãy đóng quân mã lại đó, bày má»™t lá»… lá»›n, tế vong hồn Äiển Vi.

Tháo tá»± mình thắp hương khóc rồi lá»…. Ba quân ai thấy cÅ©ng động lòng. Tế Äiển Vi xong rồi, Tháo tế cháu là Tào An Dân và con cả là Tào Ngang, rồi lại tế cả những quân lính chết ở đây năm trước, tế cả đến con ngá»±a Äại Uyển cùng chết má»™t trận.

Hôm sau Tuân Úc sai ngưá»i đến báo rằng:

- Lưu Biểu giúp Trương Tú đóng quân ở An Chúng định chẹn đưá»ng ta.

Tháo trả lá»i Úc rằng:

- Mỗi ngày ta đi có vài dặm. Không phải là ta không biết có quân giặc đuổi theo sau đâu. Ta đã định đâu vào đấy cả rồi. Nếu đến An Chúng, ta chắc phá được quân Tú. Các ngươi chớ lo.

Nói rồi, giục quân đi cho mau đến đầu huyện An Chúng. Quân Lưu Biểu đã giữ cả những chốn hiểm yếu, đằng sau thì Trương Tú kéo quân đuổi theo.

Tháo sai quân đêm hôm ấy đào những nÆ¡i hiểm trở mở đưá»ng mai phục kỳ binh. Äến sá»›m hôm sau, Lưu Biểu, Trương Tú, hai bên há»™i quân vá»›i nhau, thấy quân Tháo còn có ít, tưởng Tháo đã Ä‘i trốn rồi, kéo quân vào đưá»ng hẻm để đánh. Bấy giá» Tháo má»›i thả quân phục ra, đánh vỡ tan cả quân hai nhà, rồi ra khá»i cá»­a huyện An Chúng, hạ trại ở mé ngoài cá»­a ải đóng quân.

Lưu Biểu, Trương Tú thua nhặt nhạn tàn quân rồi cùng bàn với nhau. Biểu nói:

- Không ngỠlại mắc phải kế Tào Tháo!

Tú nói:

- Äể thong thả ta sẽ liệu.

Hai bên cùng đóng quân ở An Chúng.

Tuân Úc do thám được rằng Viên Thiệu muốn Ä‘em quân tiến vào Hứa Äô, lập tức sai ngưá»i Ä‘em thư cho Tào Tháo.

Tháo thất kinh, ngay hôm ấy rút quân vá».

Quân Trương Tú có đứa do thám thấy thế, vỠbáo với Tú. Tú muốn đuổi theo, Giả Hủ can rằng:

- Không nên đuổi, đuổi tất thua!

Lưu Biểu không nghe, nói rằng:

- Nay không thừa thế đuổi dấn đi, bỠphí mất cơ hội hay.

Biểu cố khuyên Tú, cùng dẫn một vạn quân đuổi theo.

Äi được mưá»i dặm, Ä‘uổi kịp hậu quân Tào Tháo. Quân Tào cố sức đánh lại. Biểu, Tú cùng thua to chạy vá». Tú than vá»›i Há»§ rằng:

- Tại tôi không nghe lá»i ông, quả nhiên thua thật.

Giả Há»§ cưá»i bảo rằng:

- Bây giỠhai ông nên thu quân lại mà đuổi.

Biểu và Tú nói:

- Vừa thua xong, lại còn đuổi làm gì nữa?

Hủ nói:

- Hai ông cứ đuổi đi. Phen này chắc hẳn là được. Hễ thua cứ chặt đầu tôi đi.

Tú tin lá»i Há»§, Biểu còn nghi hoặc, không chịu Ä‘i. Tú dẫn quân má»™t mình Ä‘i Ä‘uổi.

Quân Tháo quả nhiên thua to. Xe ngá»±a lương thảo bỠđầy cả ra đưá»ng mà chạy. Tú đương Ä‘uổi, sau núi bá»—ng có má»™t cánh quân kéo ra, không dám Ä‘uổi nữa, thu quân vá» An Chúng.

Lưu Biểu thấy Tú được trận vá», má»›i há»i Giả Há»§:

- Trước Ä‘em quân thắng Ä‘uổi quân thua ông bảo rằng tất thua; sau Ä‘em quân thua Ä‘uổi đánh quân thắng, ông lại bảo: Tất được. Trước sau Ä‘á»u như lá»i ông cả. Sau cùng hai việc ông nói cách Ä‘á»u nghiệm cả, xin ông giảng cho tôi nghe.

Hủ thưa:

- Việc ấy dá»… hiểu! Tướng quân dẫu biết dùng binh, nhưng không phải là tay địch nổi vá»›i Tào Tháo. Tào Tháo thua chạy tất nhiên phải để những tướng giá»i Ä‘i sau để phòng quân Ä‘uổi, quân ta dù giá»i cÅ©ng không địch nổi, bởi vậy tôi biết là tất thua. Tháo sở dÄ© vá»™i lui quân, chắc vì Hứa Äô có việc, khi đã đánh được quân ta, tất nhiên xe nhẹ Ä‘i nhanh không phòng bị gì nữa, ta nhân lúc Tháo không phòng bị mà Ä‘uổi, chắc là được.

Lưu Biểu, Trương Tú Ä‘á»u phục là cao kiến.

Há»§ lại khuyên bảo vá» Kinh Châu và Tú giữ lấy Tương Thành để giúp đỡ lẫn nhau. Hai bên Ä‘á»u thu quân vá».

Äây nói lúc Tào Tháo Ä‘ang Ä‘i nghe thấy báo:

- Hậu quân bị Trương Tú đuổi đánh.

Tào Tháo liá»n Ä‘em quân các tướng lại cứu, đã thấy quân Trương Tú rút vá» rồi, bấy giỠđám hậu quân thua lại bẩm vá»›i Tào Tháo rằng:

- CÅ©ng may ở sau núi có toán quân ra chẹn đưá»ng, nếu không thì bị bắt hết cả.

Tháo vá»™i há»i:

- Ngưá»i nào thế?

Má»™t tướng vác giáo, xuống ngá»±a vào bái kiến Tào Tháo, thì là trấn oai trung lang tướng, ngưá»i ở Giang Hạ, há» Lý tên Thông, tá»± là Văn Äạt.

Tào Tháo há»i:

- Anh ở đâu đến?

Thông nói:

- Gần đây tôi giữ Nhữ Nam. Nghe tin thừa tướng đánh nhau với Trương Tú, Lưu Biểu, nên tôi đến để tiếp ứng.

Tháo mừng, phong cho Thông làm Kiá»n công hầu, sai giữ mé tây đất Nhữ Nam để phòng Biểu, Tú.

Thông lạy tạ rồi đi.

Tào Tháo vá» Hứa Äô, dâng biểu tâu Tôn Sách có công, xin phong làm Thảo nghịch tướng quân, tước Ngô hầu; sai cứ cầm chiếu đến Giang Äông, sai phải phòng đánh Lưu Biểu.

Tháo vá» phá»§. Các quan Ä‘á»u chào mừng xong cả rồi, Tuân Úc má»›i nói rằng:

- Thừa tướng đi thong thả đến An Chúng. Sao biết rằng tất phá được quân giặc?

Tào Tháo nói:

- Quân Ä‘i không có đưá»ng vá», tất sống chết cÅ©ng phải cố đánh. Ta Ä‘i thong thả là để dá»­ đằng kia nó đến, vả ta đã có quân phục chỉ chá»±c để đánh. Thế thì làm gì mà không chắc được!

Tuân Úc bái phục. Bấy giá» Quách Gia má»›i vào. Tháo há»i:

- Sao ông lại chậm thế?

Gia sỠvào trong tay áo lấy ra một phong thư, đưa cho Tào Tháo thưa rằng:

- Viên Thiệu sai ngưá»i đưa thư cho thừa tướng, nói rằng muốn Ä‘em quân đánh Công Tôn Toản, đến mượn binh lương.

Tào Tháo nói:

- Ta nghe Thiệu muốn dòm Hứa Äô, nay thấy ta vá», nên má»›i xoay ra cách khác.

Nói rồi mở thư ra xem. Thấy lá»i lẽ kiêu ngạo, Tháo há»i Gia rằng:

- Viên Thiệu láo. Ta muốn sang đánh, ngặt vì sức ta không nổi, nên làm thế nào?

Quách Gia thưa:

- Há» Lưu Bị không địch được há» Hạng, ông cÅ©ng đã biết, thế mà Hạng VÅ© sau bị bắt là vì Cao Tổ có nhiá»u mưu trí. Nay Viên Thiệu có mưá»i Ä‘iá»u thua, còn ông có mưá»i Ä‘iá»u được, do đấy quân Thiệu tuy mạnh, nhưng không đáng sợ.

Tính Thiệu hay vẽ vá»i nghi lá»…; ông thì dá»… dãi tá»± nhiên, thế là được vỠđạo;

Thiệu hành động trái lẽ; ông thuận lẽ phải, thế là được vỠnghĩa;

Từ Ä‘á»i Hoàn Linh đến giá», triá»u đình đổ nát vì quá khoan rá»™ng. Nay Thiệu khoan quá, mà ông thì nghiêm để đưa vào quy cá»§, thế là được vá» chính trị;

Viên Thiệu ngoài khoan hòa, mà trong nghi kỵ, lại dùng toàn những ngưá»i thân thích; ông thì ngoài giản dị, trong sáng suốt, dùng ngưá»i toàn là nhân tài, thế là được vỠđộ lượng;

Viên Thiệu nhiá»u mưu mà ít quyết Ä‘oán; ông được mưu hay là làm ngay, thế là được vá» mưu lược;

Viên Thiệu hiếu danh; ông thì lấy bụng thá»±c đãi ngưá»i, thế là được vỠđức.

Viên Thiệu nghĩ chỗ gần, quên chỗ xa; ông thì nghĩ đâu cũng khắp, thế là được vỠnhân;

Viên Thiệu hay nghe gièm pha, ngá» vá»±c ngưá»i; ông thì không tin những đứa sàm nịnh, thế là được vá» sá»± sáng suốt;

Viên Thiệu phải trái hồ đồ; ông thì phép tắc phân minh, thế là được vỠvăn;

Viên Thiệu thích hư trương thanh thế, nhưng không biết cách dùng binh; ông thì lấy ít đánh được nhiá»u, dùng binh như thần, thế là được vá» võ.

Ông có mưá»i Ä‘iá»u được ấy, đánh thắng Thiệu thì có khó gì.

Tháo cưá»i nói rằng:

- Ông nói thế! Tôi sao có đủ được mưá»i Ä‘iá»u ấy.

Tuân Úc nói:

- Quách Phụng Hiếu kể mưá»i Ä‘iá»u được cá»§a ông và mưá»i Ä‘iá»u thua cá»§a Viên Thiệu, quả là hợp lý tôi lắm. Quân Thiệu dù nhiá»u cÅ©ng không đáng sợ.

Gia lại nói:

- Nay tôi xin lại hiến má»™t kế: Lã Bố ở Từ Châu là má»™t mối lo trong lòng. Nay Thiệu lên mặt Bắc để đánh Công Tôn Toản. Ta nhân nó Ä‘i xa hãy đánh Lã Bố trước, quét sạch cõi đông nam đã, rồi sẽ đánh Viên Thiệu sau. Thế là hÆ¡n cả. Nếu ta Ä‘ang đánh Viên Thiệu, Lã Bố thừa cÆ¡ xâm phạm Hứa Äô, thì lại hại to.

Tào Tháo cho là phải, bèn bàn việc kéo quân sang đông đánh Lã Bố.

Tuân Úc nói:

- Hãy sai ngưá»i sang hẹn vá»›i Lưu Bị, đợi xem vá» báo thế nào, bấy giá» ta sẽ khởi binh.

Tháo nghe lới, một mặt đưa thư cho Lưu Bị, một mặt hậu đãi sứ Viên Thiệu tâu cho Thiệu làm đại tướng quân thái úy, và đô đốc cả bốn châu: Ký, Thanh, U, Tinh, lại đưa mật thư nói rằng: "Ông cứ sang đánh Công Tôn Toản, tôi sẽ giúp ông".

Thiệu được thư mừng lắm, liá»n sai tiến quân đánh Công Tôn Toản.

Ở Từ Châu, mỗi lần yến hội tân khách, bố con Trần Khuê cực lực ca tụng Lã Bố. Trần Cung không bằng lòng, nhân lúc vắng nói với Lã Bố rằng:

- Bố con Trần Khuê ngoài mặt nịnh tướng quân, nhưng thâm hiểm khó lưá»ng được. Tướng quân phải giữ gìn cho khéo.

Bố giận mắng rằng:

- Mày vô cá»› gièm pha, muốn hại ngưá»i tốt hay sao?

Cung trở lui ra than rằng:

- Lá»i trung chẳng nghe. LÅ© ta sẽ mắc nạn cả.

Cung muốn bá» Lã Bố Ä‘i nÆ¡i khác, nhưng không nỡ, lại sợ ngưá»i ta chê cưá»i, cả ngày buồn rầu, không vui.

Má»™t hôm Cung Ä‘em vài mươi quân kỵ Ä‘i săn ở Tiểu Bái giải trí, chợt gặp trên đưá»ng cái quan má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a trạm phóng ngá»±a lên trước.

Cung có bụng nghi, bá» ngay vây săn, Ä‘em quân chạy đưá»ng tắt Ä‘uổi kịp, há»i rằng:

- Mày là sứ giả của ai?

Ngưá»i cưỡi ngá»±a biết Cung là bá»™ hạ Lã Bố, sợ lúng túng không nói được. Cung sai khám trong mình, bắt được má»™t phong mật thư cá»§a Lưu Bị trả lá»i Tào Tháo.

Cung lập tức lôi cả ngưá»i lẫn thư lại trình Lã Bố, Bố há»i ngưá»i mang thư, ngưá»i mang thư thưa: Tào thừa tướng sai tôi mang thư đưa đến Lưu Dá»± Châu, nay được thư trả lá»i, tôi không biết trong thư nói gì. Bố mở thư ra xem, thư nói rằng:

"Tôi vâng lá»i minh công, muốn trừ Lã Bố, ngày đêm vẫn phải lưu tâm. Ngặt tôi binh má»n tướng ít chưa dám khinh động. Nếu thừa tướng cất quân sang đánh tôi xin làm tiá»n khu. Nay xin sắp binh sá»­a giáp để đợi mệnh ngài".

Lã Bố xem xong giận lắm, liá»n sai Ä‘em chém sứ giả, rồi sai Trần Cung, Tang Bá liên kết vá»›i giặc Thái SÆ¡n là Tôn Quan, Ngô Äôn, Doãn Lá»… và Xương Hi, sang phía đông đánh các quận SÆ¡n Äông, Duyện Châu; sai Cao Thuận, Trương Liêu đánh Bái Thành, bắt Lưu Bị; sai Tống Hiến, Ngụy Tục sang phía tây đánh Nhữ Nam, DÄ©nh Xuyên; Bố thì thống lÄ©nh trung quân để ứng cứu ba mặt.

Cao Thuận dẫn quân từ Từ Châu sắp đến Tiểu Bái, có ngưá»i vào báo vá»›i Lưu Bị. Lưu Bị há»p ngay các quan lại bàn. Tôn Càn nói:

- Trước hết nên cáo cấp ngay với Tào Tháo đã.

Lưu Bị há»i:

- Ai sang Hứa Äô bây giá»?

Ở dưới thá»m có má»™t ngưá»i bước ra xin Ä‘i, há»i ra thì là ngưá»i cùng làng vá»›i Lưu Bị, tên là Giảng Ung, tá»± là Hiến Hòa, hiện đương làm mạc tân. Huyá»n Äức lập tức viết thư giao cho Ung sai phải cấp tốc Ä‘i cho mau đến Hứa Äô cấp cứu. Má»™t mặt chuẩn bị khí cụ giữ thành. Lưu Bị giữ cá»­a nam, Tôn Càn giữ cá»­a tây, Quan Công giữ cá»­a bắc, Trương Phi giữ cá»­a đông; lại sai My Chúc và em là My Phương giữ trung quân.

Nguyên My Chúc có em gái gả cho Lưu Bị làm vợ thứ, bởi thế Lưu Bị mới sai giữ ở trung quân để trông nom vợ con.

Khi quân Cao Thuận đến, Huyá»n Äức đứng trên địch lâu há»i rằng:

- Ta cùng Phụng Tiên không hiá»m khích gì, cá»› sao dẫn quân đến đây?

Thuận nói:

- Mày liên kết với Tào Tháo, quyết hại chủ tao, nay việc đã tiết lộ, sao không chịu trói ngay!

Thuận nói xong vẫy quân vào thành, Huyá»n Äức đóng cá»­a không ra.

Hôm sau Trương Liêu dẫn quân đánh cửa bắc.

Quan Công đứng ở trên thành bảo Trương Liêu rằng:

- Tôi trông ông nghi biểu cÅ©ng không phải ngưá»i thưá»ng, sao lại khuất thân theo giặc?

Trương Liêu nghe nói, cúi đầu xuống, chẳng nói gì cả. Vân Trưá»ng biết rằng ngưá»i ấy có khí trung nghÄ©a, không nỡ nói quá, và cÅ©ng không ra đánh.

Liêu dẫn quân lui đến cá»­a đông, Trương Phi ra đánh. Có ngưá»i báo vá»›i Quan VÅ©, Quan VÅ© vá»™i vàng ra cá»­a đông xem thì thấy Trương Phi vừa ra thành thì Trương Liêu đã lui quân. Phi muốn Ä‘uổi theo, Quan gá»i lại bảo vào thành, Phi nói:

- Nó sợ mà chạy làm sao không đuổi?

Quan Công nói:

- Võ nghệ ngưá»i ấy chẳng kém gì hai anh em ta đâu. Vì anh đã lấy lá»i phải bảo y, nên y có bụng hối không đánh nhau vá»›i ta đó.

Phi từ ấy không ra đánh nữa, chỉ sai quân sĩ cố giữ lấy thành.

Giản Ung đến Hứa Äô, vào ra mắt Tào Tháo, kể hết đầu Ä‘uôi. Tháo há»p mưu sÄ© lại để bàn, nói rằng:

- Nay ta muốn sang đánh Lã Bố, chẳng lo gì Viên Thiệu chẹn nách, nhưng chỉ sợ Lưu Biểu với Trương Tú nó chực ở đằng sau đánh tập hậu.

Tuân Du nói:

- Hai ngưá»i ấy má»›i thua, chưa dám khinh động. Lã Bố kiêu dÅ©ng lắm, nếu để nó liên kết được vá»›i Viên Thuật, tung hoành bên vùng Hoài, Từ thì khó lòng trừ được.

Quách Gia nói:

- Nay nhân nó mới làm phản, bụng quân chưa ai phục, ta nên đánh ngay đi.

Tháo lập tức sai Hạ Hầu Äôn, Hạ Hầu Uyên, Lã Kiá»n lÄ©nh năm vạn quân Ä‘i trước. Tá»± mình thống lÄ©nh đại quân lần lượt kéo Ä‘i sau.

Giản Ung cÅ©ng theo vá».

Có thám mã báo với Cao Thuận. Thuận báo với Lã Bố. Hầu thành, Hách Manh, Tào Tính dẫn hơn ba trăm quân kỵ tiếp ứng. Cao Thuận, sai ra đón Tháo ngoài Bái Thành ba mươi dặm. Lã Bố tự dẫn đại quân đến tiếp ứng sau
Lưu Bị ở trong thành Tiểu Bái thấy Cao Thuận lui quân, biết rằng quân Tào đã đến, chỉ để Tôn Càn giữ thành; My Chúc, My Phương giữ nhà, mình thì Ä‘em Quan, Trương ra ngoài thành, chia đưá»ng đóng trại, tiếp ứng Tào Tháo.

Hạ Hầu Äôn dẫn quân Ä‘i lên, vừa gặp ngay Cao Thuận kéo quân đến, lập tức vác giáo cưỡi ngá»±a ra thách đánh. Cao Thuận lại địch.

Hai bên đánh nhau bốn năm mươi hiệp. Cao Thuận chống đỡ không nổi, thua chạy vá» trận. Äôn tế ngá»±a Ä‘uổi theo, Thuận chạy vòng quanh trận. Äôn không tha cÅ©ng chạy vòng quanh Ä‘uổi.

Tào Tính đứng trong trận trông thấy hai ngưá»i Ä‘uổi nhau ngầm giương cung đặt tên, nhìn thá»±c đích xác, bắn má»™t phát tin ngay mắt bên tả Hạ Hầu Äôn.

Äôn kêu to má»™t tiếng, lấy tay rút mÅ©i tên ra, không ngá» cả con ngươi cÅ©ng bật ra. Äôn rằng: Tình cha huyết mẹ không nên bá», rồi đút con ngươi vào mồm nuốt chá»­ng, lại cầm giáo tế ngá»±a xông vào đánh Tào Tính.

Tính chưa kịp đỠphòng bị Äôn đến đâm má»™t nhát vào giữa mặt, chết ngã quay xuống.

Quân sĩ hai bên trông thấy ai cũng khiếp đảm.

Äôn giết được Tính rồi quay ngá»±a vá». Cao Thuận tá»± đằng sau Ä‘uổi lại vẫy quân kéo ùa cả lên.

Quân bên Tào thua. Hạ Hầu Uyên hộ vệ anh chạy thoát.

Lã Kiá»n, Lý Äiển rút bại quân vá» Tế Bắc đóng trại.

Cao Thuận được trận ấy rồi quay trở vỠđể đánh Lưu Bị. Giữa lúc ấy đại quân Lã Bố cũng đến.

Bố cùng Trương Liá»…u, Cao Thuận chia quân làm ba đưá»ng tiến đánh...

Thế mới biết rằng:

Mãnh tướng nuốt ngươi tuy đánh giá»i,
Tiên phong trúng đạn khó lâu bá»n?

Chưa biết Huyá»n Äức chuyến này ra làm sao, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 18.

Há»’I 19
Thành Hạ Phí, Tào Tháo dùng binh;
Lầu Bạch Môn, Lã Bố tuyệt mệnh

Cao Thuận, Trương Liêu đánh trại Quan Công; Lã Bố đánh trại Trương Phi. Quan, Trương hai ông cùng ra đối địch. Lưu Bị Ä‘em binh tiếp ứng hai trại, Lã Bố chia quân từ đằng sau đánh dồn lại. Hai cánh quân Quan, Trương cÅ©ng vỡ. Huyá»n Äức dẫn vài chục kỵ mã chạy vá» Bái Thành. Lã Bố Ä‘uổi theo. Bị vá»™i gá»i quân trên thành buông cầu xuống để cho quân vào. Lã Bố đã đến nÆ¡i rồi mà trên thành không dám bắn xuống, sợ bắn phải Huyá»n Äức. Lã Bố thừa thế xông vào thành. Tướng sÄ© giữ cá»­a thành không chống cá»± nổi, vùng té chạy cả. Lã Bố hô quân vào thành, Huyá»n Äức thấy việc đã kíp, không kịp chạy vá» nhà nữa, đành bá» vợ con, má»™t mình cưỡi ngá»±a, lẻn ra cá»­a tây chạy trốn.

Lã Bố đến tận nhà Lưu Bị. My Chúc ra đón, nói với Lã Bố rằng:

- Tôi nghe: Phàm đã gá»i là đại trượng phu là không hại vợ con ngưá»i ta. Nay cùng tướng quân tranh thiên hạ ấy là Tào Tháo, chứ như Huyá»n Äức vẫn nhá»› Æ¡n ông bắn kích ở nha môn, có khi nào dám quên đâu! Nay bất đắc dÄ© phải theo Tào Tháo. Xin tướng quân thể tất cho.

Bố nói:

- Phải, ta cùng Huyá»n Äức vốn là bạn cÅ© vá»›i nhau, có đâu lại nỡ hại vợ con ông ấy!

Rồi sai My Chúc dẫn vợ con Lưu Bị ra Từ Châu ở yên đó. Bố thì dẫn quân sang SÆ¡n Äông, Duyện Châu, để Cao Thuận, Trương Liêu ở lại giữ Tiểu Bái.

Bấy giá» Tôn Càn cÅ©ng đã trốn ra ngoài thành. Quan, Trương má»—i ngưá»i thu nhặt ít quân mã vào đóng ở nÆ¡i rừng rú.

Lưu Bị má»™t mình cưỡi ngá»±a Ä‘i trốn, đương Ä‘i thấy má»™t ngưá»i tế ngá»±a theo sau. Ngoảnh đầu lại xem ai thì là Tôn Càn. Lưu Bị má»›i há»i rằng:

- Nay hai em ta không biết sống chết thế nào, vợ con ta thất lạc cả. Làm sao bây gi�

Tôn Càn nói:

- Không bằng hãy vỠTào Tháo rồi sau sẽ liệu.

Huyá»n Äức nghe lá»i Ä‘i tắt đưá»ng nhá» sang Hứa Äô.

Lúc Ä‘i đưá»ng nhỡ thiếu lương, phải vào trong làng xin ăn. Äi đến đâu ai nghe thấy tiếng Lưu Dá»± Châu cÅ©ng tranh nhau dâng đồ ăn uống.

Má»™t hôm vào nghỉ trá» má»™t nhà, trong nhà có má»™t chàng tuổi trẻ ra lạy. Bị há»i tên há» là gì, ngưá»i ấy nói là con nhà săn bắn tên là Lưu An. Lưu An nghe thấy quan mục Dá»± Châu Ä‘i qua, muốn kiếm đồ dã vị thết đãi, ngặt vì không tìm được thứ gì bèn giết vợ lấy thịt thết Lưu Bị.


Huyá»n Äức há»i:

- Thịt gì?

An thưa:

- Thịt chó sói!

Huyá»n Äức tưởng thá»±c, ăn má»™t bữa no, rồi tối Ä‘i ngá»§. Äến sáng sắp Ä‘i, ra đằng sau lấy ngá»±a, thấy ở dưới bếp có má»™t ngưá»i đàn bà chết, thịt cánh tay đã cắt hết. Lưu Bị giật mình, há»i ra má»›i biết thịt ăn tối hôm trước là thịt vợ Lưu An. Huyá»n Äức thương xót không biết ngần nào, gạt nước mắt, lên ngá»±a. Lưu An thưa vá»›i Huyá»n Äức rằng:

- Äáng lẽ tôi cÅ©ng xin theo sứ quân, nhưng lại còn mẹ già nên chưa dám Ä‘i.

Huyá»n Äức từ tạ rồi Ä‘i, tìm đưá»ng đến Lương Thành, bá»—ng thấy trước mặt có bụi bay mù mịt, má»™t toán quân kéo đến. Huyá»n Äức biết là quân Tào Tháo, liá»n cùng vá»›i Tôn Càn Ä‘i tắt đến trung quân, vào yết kiến Tào Công, nói hết cả sá»± tình mất Bái Thành, lạc hai em và vợ con bị hãm. Tháo nghe nói chuyện cÅ©ng thương cảm rá» nước mắt. Bị thuật lại cho Tháo biết chuyện Lưu Bị giết vợ. Tháo sai Tôn Càn Ä‘em má»™t trăm lạng vàng đến cho Lưu Bị.

Quân Ä‘i đến Tế Bắc, Hạ Hầu Uyên ra đón ra trại, thuật lại chuyện anh là Hạ Hầu Äôn mất má»™t con mắt, hiện còn ốm chưa khá»i. Tháo vào tận giưá»ng nằm há»i thăm, rồi sai ngưá»i đưa vá» Hứa Äô để phục thuốc. Má»™t mặt sai ngưá»i thám thính xem Lã Bố ở đâu. Quân do thám vá» báo rằng:

- Lã Bố cùng Trần Cung, Tang Bá liên kết với giặc núi ăn cướp các huyện ở Duyện Châu.

Tháo sai ngay Tào Nhân Ä‘em ba nghìn quân sang đánh Bái Thành. Tháo tá»± Ä‘em đại quân cùng Huyá»n Äức Ä‘i đánh Lã Bố.

Äi đến SÆ¡n Äông, gần cá»­a ải Tiêu Quan gặp bá»n giặc núi là Tôn Quan, Ngô Äôn, Doãn Lá»… và Xương Hi, lÄ©nh hÆ¡n ba vạn quân chắn ngang đưá»ng Ä‘i.

Tháo sai Hứa Chá»­ ra đánh. Bốn tướng giặc cùng cưỡi ngá»±a ra. Hứa Chá»­ cố chết lăn xả vào đánh. Bốn tướng chống cá»± không nổi Ä‘á»u thua chạy. Tháo thừa thế đánh dấn, Ä‘uổi đến cá»­a Tiêu Quan.

Có thám mã phi đến báo vá»›i Lã Bố. Bấy giá» Lã Bố đã vá» Từ Châu rồi, muốn Ä‘i vá»›i Trần Äăng ra cứu Tiểu Bái, má»›i sai Trần Khuê giữ lấy Từ Châu. Khi Trần Äăng Ä‘i, bố là Trần Khuê bảo con rằng:

- Xưa Tào Công có dặn phàm việc phương đông, giao cho con cả. Nay Lã Bố đã sắp đến lúc thua, con nên liệu đấy mà làm.

Äăng nói:

- Má»i việc bên ngoài con xin tá»± lo liệu cả. Há»… Lã Bố có thua trở vá», xin cha cùng My Chúc giữ lấy thành, đừng cho nó vào. Con đã có kế thoát thân.

- Vợ con Lã Bố ở đây, những tướng tâm phúc nó ở đây cÅ©ng nhiá»u thì làm thế nào?

Äăng nói:

- Con cũng có cách.

Äăng nói rồi vào ra mắt Lã Bố thưa rằng:

- Từ Châu bốn mặt trống trải. Tháo tất cố sức đánh. Ta nên nghÄ© đưá»ng tháo trước. Nên vận tiá»n lương sang chứa ở Hạ Phì nếu Từ Châu bị vây, Hạ Phì có tiá»n lương thì còn cứu được. Chúa công sao không liệu Ä‘i?

Bố nói:

- Anh nói rất phải, để ta đem ngay cả vợ con sang đó.

Liá»n sai ngay Tống Hiến, Ngụy Tục há»™ vệ vợ con cùng là tiá»n lương, Ä‘em cả sang Hạ Phì, rồi má»™t mặt dẫn quân cùng Trần Äăng ra cứu Tiêu Quan.

Äi đến ná»­a đưá»ng, Äăng nói:

- Hãy để tôi đến ải xem Tào binh hư thực thế nào, rồi chúa công hãy nên đến.

Bố ưng như thế. Äăng đến cá»­a ải. LÅ© Trần Cung ra đón. Äăng nói:

- Ôn Hầu thấy các ông không chịu đánh, lấy làm kỳ quái, muốn đến để trách mắng các ông đấy.

Cung nói:

- Nay quân Tào thế lớn, không nên khinh địch. Chúng tôi ở đây giữ vững cửa ải. Ông nên vỠnói với chúa công giữ lấy Bái Thành cho cẩn thận là phải hơn.

Trần Äăng thưa:

- Dạ! Dạ! Xin nhận lá»i.

Äến chiá»u tối Äăng lên cá»­a ải nhìn xem, thấy quân Tào đóng sát ở dưới cá»­a. Äến đêm Äăng viết luôn ba cái thư, buá»™c trên đầu tên bắn xuống dưới ải.

Hôm sau, Äăng từ giã Trần Cung tế ngá»±a trở vá», vào nói vá»›i Lã Bố rằng:

- LÅ© Tôn Quan trên ải muốn dâng cá»­a quan cho Tào Tháo. Tôi đã dặn Trần Cung giữ gìn ở đó, tướng quân chiá»u hôm nay nên ra cứu ứng.

Bố nói:

- May quá! Không có ông thì cá»­a ải thật há»ng mất rồi.

Rồi sai Trần Äăng tế ngá»±a đến cá»­a ải, hẹn vá»›i Trần Cung làm ná»™i ứng, đốt lá»­a làm hiệu. Äăng đến bảo Trần Cung rằng:

- Quân Tào Ä‘i lẻn đưá»ng nhỠđã vào lá»t trong cá»­a ải. Từ Châu nguy mất. Các ông phải vá» ngay má»›i được!

Cung liá»n dẫn quân bá» cá»­a ải chạy vá». Äăng đốt hiệu lá»­a ở trên cá»­a ải. Quân Lã Bố Ä‘ang đêm kéo đến, quân Trần Cung cùng quân Lã Bố đánh lá»™n nhau trong đêm tối. Quân Tào ở ngoài thấy hiệu lá»­a, thừa thế đánh ùa vào. LÅ© Tôn Quan chạy tan hoang cả.

Lã Bố đánh mãi đến sáng má»›i biết rằng mình lại đánh quân mình, hấp tấp cùng Trần Cung kéo vá» Từ Châu. Khi đến bên thành gá»i cá»­a. Cá»­a chẳng thấy ai mở, chỉ thấy trên thành tên bắn xuống như mưa. ÄÆ°á»£c má»™t lát thấy My Chúc ở trên địch lâu quát to lên rằng:

- Mày cướp thành trì của chúa tao, nay phải trả. Không được vào đây nữa!

Lã Bố giận nói rằng:

- Trần Khuê ở đâu?

Chúc nói:

- Tao đã giết nó rồi!

Bố ngoảnh lại há»i Trần Cung:

- Trần Äăng ở đâu?

Cung nói:

- Tướng quân mê ư, lại còn há»i thằng giặc nịnh tặc ấy?

Bố sai tìm khắp cả trong quân, chẳng thấy Trần Äăng đâu cả.

Cung khuyên Lã Bố vá» Tiểu Bái. Bố nghe lá»i. Äi đến ná»­a đưá»ng lại thấy má»™t toán quân kéo đến.

Trông ra là Cao Thuận, Trương Liêu. Bố há»i:

- Äi đâu?

Cao Thuận, Trương Liêu nói:

- Trần Äăng nói rằng chúa công bị vây, sai chúng tôi lại cứu.

Cung nói:

- Äây là kế cá»§a thằng nghịch tặc rồi!

Bố giận lắm nói rằng:

- Thế nào ta cũng giết được thằng phản tặc mới nghe!

Kíp tế ngựa đến Tiểu Bái, trên thành đã thấy cắm nhan nhản những cỠTào.

Nguyên Tào Tháo đã sai Tào Nhân lừa lấy thành trì và đem quân đến giữ rồi.

Lã Bố ở dưới thành chá»­i mắng Trần Äăng. Äăng ở trên thành trá» vào Bố mắng lại rằng:

- Tao làm tôi nhà Hán, lại chịu thỠmày là thằng phản tặc hay sao?

Lã Bố giận lắm, vừa sắp đánh thành, chợt nghe sau lưng có tiếng reo, rồi thấy một đội quân mã kéo đến. Trương Phi đi đầu.

Cao Thuận ra địch không nổi, phải vào. Lã Bố xông vào. Bấy giỠở ngoài trận lại nghe thấy tiếng reo, Tào Tháo kéo cả đại quân đến đánh. Lã Bố trông chừng đương không nổi, dẫn quân chạy vá» mặt Äông. Tào binh từ đằng xa Ä‘uổi lại. Lã Bố chạy, ngưá»i đã nhá»c ngá»±a đã má»i, chợt lại có má»™t toán quân nữa ở đâu kéo đến, chẹn ngang đưá»ng Ä‘i, rồi thấy má»™t tướng vác long Ä‘ao, dừng ngá»±a lại thét to lên rằng:

- Lã Bố đừng chạy! Ta là Quan Vân Trưá»ng đây!

Lã Bố vá»™i ra tiếp chiến. Sau lưng Trương Phi má»›i đổ dồn lại. Bố không dám ham đánh, cùng lÅ© Trần Cung đánh mở lấy má»™t đưá»ng, chạy tắt đến Hạ Phì. Hầu Thành dẫn quân ra tiếp vào thành.

Quan, Trương từ khi thua chạy trốn, bấy giá» má»›i gặp được nhau. Hai ngưá»i cùng gạt nước mắt, thuật lại cùng nhau chuyện ly tán. Vân Trưá»ng nói:

- Tôi đóng ở trên đưá»ng Hải Châu, nghe được tin nên tôi đến đây
Trương Phi nói:

- Em ở trong núi Mang Äăng, ở được ít lâu. Hôm nay được gặp nhau, thá»±c là may quá!

Hai ngưá»i nói chuyện xong, dắt nhau đến trước Lưu Bị, cùng lạy xuống đất mà khóc.

Huyá»n Äức ná»­a thương ná»­a mừng, dẫn hai ngưá»i vào ra mắt Tào Tháo rồi theo Tháo vào Từ Châu. My Chúc ra tiếp, nói rằng: "Gia quyến Ä‘á»u bình an cả". Huyá»n Äức mừng lắm.

Hai bố con Trần Khuê bấy giỠcũng lại yết kiến Tào Tháo.

Tháo sai mở một tiệc yến lớn để khao các tướng. Tháo ngồi giữa, sai Trần Khuê ngồi bên tả, Lưu Bị ngồi bên hữu, còn các tướng sĩ cứ thứ tự mà ngồi.


Ä‚n yến xong, Tháo khen công bố con Trần Khuê, phong thêm cho ăn lá»™c mưá»i huyện, lại cho Äăng làm phục ba tướng quân.

Tào Tháo lấy được Từ Châu, trong bụng mừng lắm, bàn với các tướng, muốn khởi binh sang đánh Hạ Phì.

Trình Dục nói:

- Lã Bố nay chỉ có má»™t thành Hạ Phì, nếu ta đánh nó cấp quá, tất nó liá»u chết mà đánh để chạy sang vá»›i Viên Thuật. Bố mà hiệp sức vá»›i Viên Thuật thì khó lòng mà trị được lắm. Nay nên sai ngưá»i tài giá»i, giữ chẹn các ngả đưá»ng hiểm Hoài Nam, trong phòng Lã Bố ra, ngoài chống Viên Thuật. Vả lại ở SÆ¡n Äông, còn có lÅ© Tang Bá, Tôn Quan chưa quy phục vá» ta, mặt ấy càng nên phòng giữ cẩn thận.

Tháo nói:

- Thôi, ta tá»± giữ mặt SÆ¡n Äông, còn Huyá»n Äức thì giữ mặt Hoài Nam.

Lưu Bị nói:

- Thừa tướng sai, tôi xin vâng.

Hôm sau, Lưu Bị để My Chúc, Giản Ung ở Từ Châu, rồi Ä‘em Tôn Càn, Quan VÅ© và Trương Phi dẫn quân ra giữ các ngả đưá»ng Hoài Nam. Tào Tháo thì tá»± dẫn binh Ä‘i đánh Hạ Phì.

Lã Bố ở Hạ Phì cậy rằng lương ăn đủ dùng, vả lại có công Tứ Thủy hiểm trở, vững dạ giữ ở đó, không lo ngại gì nữa. Một bữa Trần Cung nói rằng:

- Nay binh Tào Tháo má»›i đến, nên nhân lúc nó chưa lập trại xong, ta thong thả nghỉ ngÆ¡i đánh kẻ địch khó nhá»c vất vả quyết nhiên là được.

Bố nói:

- Ta vừa má»›i thua mãi, không nên khinh địch. Äợi khi nào nó đến đánh, ta sẽ ra đánh, tất quân nó lăn xả xuống Tứ Thá»§y.

Bố không nghe lá»i Trần Cung.

ÄÆ°á»£c vài hôm, Tào Tháo lập trại xong, Ä‘em các tướng đến dưới thành, gá»i Lã Bố ra nói chuyện. Bố đứng trên mặt thành. Tháo gá»i bảo rằng:

- Ta nghe Phụng Tiên muốn kết thân vá»›i Viên Thuật, cho nên Ä‘em binh đến đây. Thuật có tá»™i phản nghịch lá»›n, mà ông thì có công đánh Äổng Trác, sao ông lại bá» công trước cá»§a mình mà Ä‘i theo đứa phản tặc. Nếu bây giá» tôi phá được thành trì cá»§a ông, thì ông còn hối sao kịp làm sao? Bằng nay ông hàng ngay Ä‘i, cùng giúp nhà vua, ông sẽ được phong tước hầu.

Bố nói:

- Thừa tướng hãy vỠđi, để tôi bàn đã.

Trần Cung đứng bên cạnh Bố, thấy Tháo, quát to lên mắng Tháo là nghịch tặc, rồi bắn má»™t mÅ©i tên xuống, trúng vào lá»ng Tào Tháo.

Tháo trỠvào Cung, nghiến răng lại mà rằng:

- Tao thế nào cũng giết mày.

Nói rồi dẫn ngay quân vào đánh thành.

Cung bảo với Bố rằng:

- Tào Tháo tá»± xa đến đây, thế cÅ©ng không ở lâu được. Tướng quân nên Ä‘em cả quân bá»™ quân kỵ ra đóng đồn ở ngoài, tôi thì giữ ở trong thành. Há»… Tháo đánh tướng quân thì tôi xin Ä‘em quân đánh tập hậu, há»… nó đánh thành thì tướng quân vá» cứu. Äá»™ mưá»i ngày, quân Tháo hết lương bấy giá» chỉ đánh má»™t trận là phá được. Thế ấy gá»i là thế "Y giốc".

Bố nói:

- Ông nói phải lắm.

Rồi vỠngay phủ, thu xếp khí giới, áo giáp.

Bấy giá» Ä‘ang mùa đông rét mướt, Bố sai quân hầu Ä‘em nhiá»u áo bông Ä‘i.

Vợ Lã Bố là há» Nghiêm nghe thấy thế, ra há»i chồng rằng:

- Ông sắm sửa đi đâu thế?

Bố kể lại với vợ mưu của Trần Cung.

HỠNghiêm nói:

- Nay ông bỠthành không trông gì đến vợ con, đem quân ra tận xa. Vì dù một mai, có biến thì thiếp sao được trông thấy ông nữa.

Bố nghe nói ngần ngừ, trong bụng không biết định bỠnào, ba hôm không ra đến ngoài.

Cung vào nói rằng:

- Quân Tào Tháo bốn mặt vây thành, nếu không ra ngoài thì khốn đến nơi.

Bố nói:

- Ta nghĩ chạy ra ngoài xa, sao bằng giữ vững ở đây?

Cung nói:

- Má»›i rồi tôi vừa nghe thấy tin Tháo hết lương có sai quân vá» Hứa Äô để vận tải đến. Nay mai sắp đến nÆ¡i. Tướng quân nên Ä‘em tinh binh ra chẹn đưá»ng mang lương. Kế ấy thá»±c là hay.

Bố chịu kế ấy là phải, lại vào há»i vợ. Há» Nghiêm khóc nói rằng:

- Nếu tướng quân Ä‘i thì Trần Cung, Cao Thuận giữ làm sao nổi được thành này? Ngá»™ có Ä‘iá»u lầm lỡ gì thì hối làm sao? Khi xưa thiếp ở Trưá»ng An đã bị tướng quân bá», may nhá» Bàng Thư giấu giếm má»›i lại được Ä‘oàn tụ vá»›i tướng quân. Không ngá» bây giá» tướng quân lại bá» thiếp mà Ä‘i? ÄÆ°á»ng công danh cá»§a tướng quân còn nhiá»u, xin chá»› nghÄ© đến thiếp nữa?

Nghiêm thị nói xong khóc lóc thảm thiết.

Bố nghe nói, trong bụng buồn bã, không biết nghÄ© thế nào. Lại vào nói chuyện vá»›i Äiêu Thuyá»n. Thuyá»n nói:

- Tiện thiếp đã Ä‘em thân vào gá»­i tướng quân là trăm Ä‘iá»u trông cậy ở tướng quân cả. Xin tướng quân nghe thiếp đừng khinh xuất ra ngoài.

Bố nói:

- Chá»› lo ngại gì. Ta có ngá»n há»a kích này, ngá»±a Xích Thố kia thì ai dám đến gần ta.

Bèn ra bảo Trần Cung rằng:

- Quân Tào vận lương đến, là chước dối đấy. Tháo nhiá»u quá»· kế lắm, ta chưa nên cất quân vá»™i.

Cung trở ra mà than rằng:

- Chúng ta phen này chết không có đất chôn!

Lã Bố từ đó cả ngày không ra đến ngoài, chỉ cùng vá»›i há» Nghiêm và Äiêu Thuyá»n uống rượu giải buồn.

Một bữa có mưu sĩ Hứa Dĩ và Vương Khải vào hầu hiến kế như sau:

- Viên Thuật ở Hoài Nam thanh thế to lắm, tướng quân trước đã ước hôn với Thuật, nay sao không sang mà cầu? Giả thử quân Thuật sang cứu ta, trong đánh ra, ngoài đánh vào, khó gì mà chẳng phá được Tháo.

Bố nghe kế ấy lập tức viết thư, sai ngay hai ngưá»i ấy Ä‘em Ä‘i.

Hứa Dĩ nói:

- Phải có quân đưa đưá»ng cho chúng tôi má»›i Ä‘i được.

Bố sai Trương Liêu, Hách Manh hai tướng dẫn má»™t nghìn quân đưa ra khá»i cá»­a ải.

Canh hai đêm hôm ấy, Trương Liêu Ä‘i trước, Hách Manh Ä‘i sau giữ gìn cho Hứa DÄ©, Vương Khải kéo ra cá»­a thành, chạy qua trại Huyá»n Äức, các tướng ra Ä‘uổi không kịp, thoát được khá»i cá»­a ải, Hách Manh Ä‘em năm trăm quân Ä‘i theo DÄ©, Khải. Trương Liêu thì dẫn má»™t ná»­a quân trở vá». Khi vỠđến cá»­a ải thì gặp Quan Công ra chẹn đưá»ng, nhưng Quan Công chưa kịp đánh, Cao Thuận đã dẫn quân ra cứu, đón được Trương Liêu vào thành. Hứa DÄ©, Vương Khải đến Thá» Xuân vào bái kiến Viên Thuật dâng trình thư Lã Bố.

Thuật nói:

- Trước kia giết sứ của ta, lừa ta việc hôn nhân, nay sao lại đến đây?

Dĩ nói:

- Việc ấy trước vốn là tại mưu Tào Tháo nó làm nhỡ ra. Xin ngài xét lại cho rõ.

Thuật nói:

- Chủ mày nếu không bị Tào Tháo bức bách sao chịu đem con gái gả cho con ta.

Vương Khải nói:

- Chá»§ tôi sai tôi sang đây, chẳng qua cÅ©ng là lợi cả hai bên. Phá»ng như bây giá» mà ngài nhất định không cứu, e rằng môi hở răng lạnh cÅ©ng không phải là phúc gì cho ngài đâu.

Viên Thuật nói:

- Phụng Tiên vốn có tính giáo giở, đưa con gái sang đây đã, rồi ta sẽ cất quân.

Hứa DÄ©, Vương Khải nói mãi không được phải trở vá» cùng vá»›i Hách Manh, lúc Ä‘i sắp đến trại Huyá»n Äức thì DÄ© nói:

- Ban ngày, không đi được, phải chỠđến nửa đêm hai chúng ta đi trước. Hách tướng quân đi chặn hậu.

Bàn nhau rồi, đêm hôm ấy Ä‘i qua trại Lưu Bị. Hứa DÄ©, Vương Khải Ä‘i trước được thoát còn Hách Manh đương Ä‘i thì gặp Trương Phi ra chặn đưá»ng, Hách Manh vào giao chiến, chỉ được má»™t hiệp, bị Trương Phi bắt sống Ä‘em Ä‘i. Năm trăm quân Ä‘i theo cÅ©ng bị Phi đánh giết tan nát cả.

Trương Phi giải Hách Manh vào gặp Lưu Bị, Lưu Bị giải sang trình Tào Tháo. Hách Manh nói hết cả chuyện hứa hôn cầu cứu. Tháo giận lắm sai Ä‘em Manh ra cá»­a quân chém, lại truyá»n lệnh cho các trại "Phải phòng giữ cẩn thận, trại nào để cho Lã Bố và quân sÄ© Lã Bố chạy lá»t qua được, sẽ lấy quân pháp xá»­ trị". Các trại Ä‘á»u lo sợ, ai nấy canh giữ thá»±c riết.

Lưu Bị vỠtrại, dặn bảo Quan, Trương rằng:

- Trại ta chính ở giữa đưá»ng hiểm Hoài Nam, hai em nên giữ cẩn thận, chá»› phạm vào quân lệnh Tào Công.

Phi nói:

- Ta bắt được má»™t tướng giặc, Tào Tháo không thấy khen thưởng gì, lại còn dậm dá»a, là làm sao?

Lưu Bị nói:

- Không phải là dá»a. Tào Công thống lÄ©nh nhiá»u quân, không có quân lệnh, làm sao bắt chúng phục tùng được? Em đừng nên phạm.

Quan, Trương vâng lá»i rồi ra.

Hứa Dĩ, Vương Khải vỠđược vào hầu Lã Bố nói rằng:

- Viên Thuật muốn được nàng dâu trước rồi mới cất quân đến cứu.

Bố há»i:

- ÄÆ°a dâu Ä‘i thế nào được?

Dĩ nói:

- Nay Tào Tháo đã bắt được Hách Manh tất nhiên nó biết cả mưu cá»§a ta rồi, mà đưá»ng sá thì tất nó giữ gìn thật nghiêm. Phi tướng quân thân hành há»™ tống, thì không ai lá»t ra được.

Bố há»i:

- Äi ngay hôm nay có được không?

Dĩ nói:

- Hôm nay xấu ngày lắm không nên đi. Ngày mai tốt lắm, nên đi vào giỠtuất hoặc giỠhợi.

Bố sai Trương Liêu, Cao Thuận dẫn ba nghìn quân mã dặn rằng:

- Phải sắm sẵn má»™t cá»— xe nhá», ta đưa con gái ta ra khá»i hai trăm dặm, rồi hai ngưá»i đưa sang tận Hoài Nam.

Canh hai đêm hôm sau, Lã Bố lấy bông quấn vào mình con gái, ngoài mặc áo giáp, rồi cõng ở trên lưng, vác kích nhảy lên ngựa, mở cửa thành ra. Lã Bố đi trước Trương Liêu, Cao Thuận đi theo sau.

Lúc sắp đến trại Lưu Bị thì có má»™t tiếng trống nổi lên rồi thấy Quan, Trương ra chắn ngang đưá»ng Ä‘i, quát to lên:

- Äừng chạy! Äừng chạy nữa!

Bố bấy giỠkhông còn dám nghĩ đến chuyện đánh nhau nữa, chỉ cố chạy cho thoát. Lưu Bị dẫn một toán quân kéo lại hai bên đánh nhau giáp lá cà.

Lã Bố tuy khá»e, nhưng trên lưng còn cõng con, sợ con bị thương, không dám xông pha cho lắm, chỉ chống đỡ làm sao cho chạy thoát mà thôi.

Äằng sau Từ Hoảng, Hứa Chá»­ lại kéo quân đến. Quân sÄ© cùng reo lên rằng:

- Không được để cho Lã Bố chạy thoát!

Bố thấy quân xô lại kíp lắm, lại phải quay vào trong thành.

Lưu Bị thu quân vá». LÅ© Từ Hoảng ai cÅ©ng vá» trại nấy. Quân Lã Bố không chạy lá»t được má»™t ngưá»i.

Lã Bố vỠthành, trong bụng lo buồn, ngày nào cũng chỉ uống rượu.

Tào Tháo đánh ròng rã hai tháng trá»i mà chưa hạ được. Chợt lại có ngưá»i báo rằng:

- Thái thú Hà Ná»™i là Trương Dương, Ä‘em quân ra Äông Thi, định đến cứu Lã Bố, lại bị bá»™ tướng là Dương Sú giết chết. Sú toan Ä‘em đầu Trương Dương đến dâng thừa tướng, chẳng may lại phải tướng tâm phúc nhà Trương Dương là Khuê Cố giết mất; Khuê Cố nay đã Ä‘i sang Khuyển Thành mất rồi.

Tháo lập tức sai Sử Hoán đuổi theo chém Khuê Cố. Nhân việc ấy Tháo bàn với các tướng rằng:

- Trương Dương nó bị ná»™i phản mà chết, thế là may cho ta lắm, nhưng tuy rằng thế, mặt bắc lại còn có Viên Thuật, mặt đông còn có Lưu Biểu, Trương Tú; cÅ©ng là phải lo cả; mà Hạ Phì đây thì vây mãi chưa đánh được. Ta muốn tha cho Lã Bố, vá» Hứa Äô, tạm nghỉ ít bữa, các ngươi nghÄ© thế nào?

Tuân Du vội vàng ngăn rằng:

- Không nên! Không nên! Lã Bố thua luôn, nhuệ khí đã nhụt. Quân cốt có tướng, tướng đã suy, lòng quân cũng nản. Trần Cung tuy có mưu nhưng ứng biến chậm. Nay khí thế của Bố chưa hồi, mưu Trần Cung chưa định, đánh cho gấp, chắc là bắt được Lã Bố.

Quách Gia lại hiến một kế:

- Tôi có một kế phá được Hạ Phì, kế ấy dùng hai mươi vạn quân cũng không bằng.

Tuân Úc há»i:

- Kế ấy có phải là khai sông Nghi, sông Tứ ra không?

Gia cưá»i nói rằng:

- Chính phải!

Tháo mừng lắm, sai ngay quân sĩ khơi đào ngay hai con sông ấy.

Quân Tào đóng trên gò cao, ngồi trông nước chảy vào Hạ Phì.

Thành Hạ Phì chỉ có cá»­a đông không có nước, còn các cá»­a Ä‘á»u bị ngập cả.

Quân sĩ vào báo Lã Bố. Bố nói:

- Ta có ngựa Xích Thố, bơi dưới nước như đi trên cạn, có việc gì mà lo?

Bèn cùng vợ và nàng hầu say sưa suốt ngày, nhân vì tửu sắc quá độ, hình dáng gầy võ. Một hôm, cầm gương soi, than rằng:

- Ta bị tửu sắc làm hại rồi, từ nay phải chừa mới được.

Bèn truyá»n lệnh:

- Hễ ai uống rượu thì chém!

Má»™t bữa Hầu Thành có mưá»i lăm con ngá»±a, bị ngưá»i giữ ngá»±a ăn trá»™m, muốn Ä‘em dâng Lưu Bị. Hầu Thành biết, Ä‘uổi giết được ngưá»i giữ ngá»±a, cướp ngá»±a được Ä‘em vá». Các tướng đến mừng Hầu Thành.

Thành nhân có nấu được năm sáu hÅ© rượu, muốn Ä‘em ra má»i các tướng cùng uống, nhưng sợ Lã Bố bắt tá»™i, má»›i Ä‘em năm bình đến biếu Lã Bố và bẩm rằng:

- Nay tôi nhá» oai tướng quân cho nên lại bắt được ngá»±a mất. Các tướng Ä‘á»u đến mừng. Tôi có nấu được ít rượu, chưa dám tá»± tiện, trước xin Ä‘em dâng tướng quân.

Bố nổi giận nói rằng:

- Tao đang cấm rượu, sao mày dám nấu rượu, tụ tập với nhau để uống? Chúng bay đồng mưu định hại tao hay sao đấy?

Bố sai lôi Hầu Thành ra chém. Lũ Tống Hiến, Ngụy Tục và các tướng cùng vào van xin cho Hầu Thành.

Bố nói:

- Cố ý trái lệnh, lẽ ra phải chém, nay nể các tướng hãy đánh nó một trăm roi.

Các tướng lại xúm vào kêu van, Hầu Thành bị đánh năm mươi roi, lưng bị lằn cả lên mới được tha.

Các tướng thấy thế ai cũng ngán lòng.

Tống Hiến, Ngụy Tục đến nhà Hầu Thành há»i thăm. Hầu Thành khóc nói rằng:

- Không có các ông thì tôi chết rồi.

Hiến nói:

- Bố chỉ quý vợ con, coi chúng ta như củi rác cả.

Tục nói:

- Quân vây dưới thành, nước quanh bên hào, chúng ta chưa biết chết ngày nào.

Hiến bàn rằng:

- Lã Bố không có nhân nghĩa gì, chúng ta bỠnó mà đi. Các ông nghĩ sao?

Tục nói:

- BỠđi không phải là trượng phu, sao bằng bắt nó đem nộp Tào Công.

Hầu Thành nói:

- Tôi vì cướp lại được ngựa mà bị nó đánh, nó cậy có con ngựa Xích Thố, nếu hai ông định bắt nó và dâng thành, tôi sẽ lấy trộm ngựa của nó đem nộp Tào Công trước.

Ba ngưá»i bàn định xong rồi, đêm hôm ấy Hầu Thành lẻn ngay vào chuồng ngá»±a, ăn trá»™m ngá»±a Xích Thố, chạy ra cá»­a đông. Ngụy Tục mở cá»­a cho ra rồi lại tảng lá» Ä‘uổi theo không kịp.

Hầu Thành đến trại Tào Tháo, đem ngựa dâng lên, nói rằng:

- Tống Hiến, Ngụy Tục cắm ngá»n cá» trắng để làm hiệu, hai ngưá»i ấy sắp sẵn để dâng cá»­a thành.

Tháo nghe nói, liá»n viết ngay vài chục tá» bố cáo bắn vào trong thành. Văn rằng:

"Äại tướng quân Tào: Phụng chiếu vua, đến đánh Lã Bố, ai dám kháng cá»± vá»›i quân ta, há»… khi phá thành, cả nhà sẽ bị giết, trên từ tướng hiệu, dưới đến thứ dân, ai bắt sống được Lã Bố, hoặc lấy đầu Ä‘em dâng, sẽ được trá»ng thưởng, nay hiểu dụ, để má»i ngưá»i Ä‘á»u biết".

Sáng hôm sau, ngoài thành có tiếng reo dậy đất. Lã Bố thất kinh, vác kích lên thành đi dạo các cửa xem xét, trách mắng Ngụy Tục để Hầu Thành chạy thoát, làm mất ngựa quý, định đem Ngụy Tục ra làm tội. Quân Tào ở dưới thành, trông thấy trên thành có lá cỠtrắng, cố sức đánh thành. Bố phải thân ra chống giữ, từ sáng đến trưa quân Tào mới lui.

Lã Bố lên lầu tạm nghỉ ở trên tràng ká»· không ngá» ngá»§ quên mất. Tống Hiến Ä‘uổi tả hữu ra, trước hết ăn trá»™m cây há»a kích, rồi gá»i Ngụy Tục vào cùng ra tay lấy thừng chão trói Lã Bố thật chặt.

Lã Bố Ä‘ang bàng hoàng giấc ngá»§, thấy động, mở choàng mắt ra, vá»™i vàng gá»i tả hữu, Ä‘á»u bị Hiến và Tục đánh tan hết cả. Tống Hiến cầm lá cá» trắng vẫy má»™t cái, quân Tào đến cả dưới thành. Ngụy Tục nói to lên rằng:

- Äã bắt sống được Lã Bố rồi!

Hạ Hầu Uyên chưa tin, Tống Hiến ở trên thành ném cây kích xuống, mở to cửa thành ra. Quân Tào kéo ùa cả vào.

Cao Thuận, Trương Liêu bấy giỠở cửa tây, nước vòng quanh cả không sao ra được, cũng bị quân Tào bắt sống. Trần Cung chạy đến cửa nam, bị Từ Hoảng bắt.

Tào Tháo vào thành, lập tức truyá»n lệnh cho tháo nước ra, rồi treo bảng yên dân.

Tháo cùng với Lưu Bị lên ngồi trên lầu Bạch Môn. Quan Vũ, Trương Hầu đứng hầu bên cạnh. Quân lính giải những tù binh đến.

Lã Bố tuy lực lưỡng, nhưng thừng trói chặt quá. Bố nói:

- Trói chặt quá, nới cho một tý.

Tào Tháo nói:

Trói hổ phải trói cho chặt!

Lã Bố thấy Hầu Thành, Tống Hiến, Ngụy Tục đứng ở hai bên, trách rằng:

- Ta đãi các ngươi không bạc, sao nỡ phản ta?

Hiến nói:

- Chỉ nghe lá»i vợ, không theo mưu tướng, sao gá»i là không bạc?

Bố nín lặng.

ÄÆ°á»£c má»™t lát, quân lại giải Cao Thuận đến, Tào Tháo há»i:

- Ngươi có muốn nói gì không?

Cao Thuận không trả lá»i, Tào Tháo giận sai Ä‘em chém ngay.

Từ Hoảng giải Trần Cung đến.

Tháo há»i:

- Công Äài vẫn mạnh khá»e chứ?

Cung nói:

- Bụng dạ ngươi bất chính, cho nên ta bỠngươi.

Tháo nói:

- Ông trách tôi là ngưá»i bất chính, sao ông lại Ä‘i theo Lã Bố?

Cung trả lá»i:

- Lã Bố là ngưá»i vô mưu mà thôi, chá»› không có quá»· trá gian hiểm như ngươi.

Tháo há»i:

- Ông tá»± cho là nhiá»u mưu trí, sao nay đến ná»—i này?

Cung nhìn Lã Bố nói rằng:

- Chỉ giận rằng ngưá»i này không nghe lá»i ta. Nếu nghe lá»i ta thì chưa chắc.

Tháo há»i:

- Bây giỠông nghĩ sao?

Cung nói to lên rằng:

- Bây giỠchỉ có chết mà thôi!

Tháo há»i:

- Ông đã vậy, còn mẹ già ông và vợ con ông thì làm sao?

Cung nói:

- Tôi nghÄ© ngưá»i nào lấy đạo hiếu trị thiên hạ thì không hại bố mẹ ngưá»i ta; ngưá»i nào thi hành nhân chính ở thiên hạ thì không làm đứt tuyệt hương há»a ngưá»i ta. Vậy mẹ tôi và vợ con tôi, sống chết cÅ©ng ở trong tay ông. Tôi đã bị bắt xin chịu chết ngay, trong lòng không còn vướng víu Ä‘iá»u gì.

Tháo còn có ý lưu luyến.

Cung bước thẳng xuống lầu, tả hữu lôi lại không được. Tháo đứng dậy khóc tiễn Trần Cung.

Cung không ngoảnh cổ lại.

Tháo truyá»n cho lính hầu rằng:

- Lập tức phải Ä‘em mẹ già và vợ con Công Äài vá» Hứa Äô để phụng dưỡng. Há»… ai chậm trá»… ta sẽ chém ngay.

Cung nghe lá»i Tháo nói cÅ©ng làm thinh vươn cổ ra cho quân chém.

Ai trông thấy cÅ©ng rá» nước mắt khóc. Tháo sai lấy quan khách khâm liệm Ä‘em vá» táng ở Hứa Äô.

Äá»i sau có thÆ¡ khen rằng:

Sống chết khăng khăng vững một lòng.
Khảng khái thay đáng bực anh hùng!
Nhá»i vàng đá ná» sao không dụng?
Tài sến lim kia huống bỠkhông!
Má»™t bụng giúp ngưá»i, trung vá»›i chúa,
Chút tình giã mẹ, xót cho ông.
Bạch Môn khi ấy còn ghi tiếng,
Thiên hạ ai là kẻ sánh cùng!

ÄÆ°Æ¡ng khi Tào Tháo tiá»…n Trần Cung xuống lầu, Lã Bố ngoảnh mặt lại Lưu Bị trách rằng:

- Ông là khách trên ghế, tôi là tù dưới thá»m, sao không nói giúp cho má»™t nhá»i?

Lưu Bị gật đầu.

Äến khi Tào Tháo trở lên, Bố kêu rằng:

- Ông không lo ngại ai bằng lo ngại tôi. Nay tôi đã chịu ông. Ông làm đại tướng, tôi làm phó tướng, việc thiên hạ khó gì không định nổi?

Tháo ngoảnh mặt lại há»i Huyá»n Äức:

- Thế nào?

Huyá»n Äức nói:

- Ông còn nhá»› chuyện Äinh Kiến Dương và Äổng Trác không?

Bố nhìn vào Lưu Bị nói:

- Thằng này thực là vô tín.

Tháo sai đem xuống lầu thắt cổ. Bố lại ngoảnh lại bảo Lưu Bị rằng:

- Thằng tai to kia, quên mất công tao bắn kích ở nha môn rồi à?

Chợt có má»™t ngưá»i quát to lên rằng:

- Äồ hèn Lã Bố kia! Chết thì chết, sợ gì!

Chúng nhìn xem ai, thì là Trương Liêu, đang bị quân đao phủ dẫn đến.

Tháo sai đem Lã Bố xuống thắt cổ rồi mới chặt đầu đem bêu.

Äá»i sau có thÆ¡ rằng:

Nước cả mênh mông ngập Hạ Phì.
Nhớ khi Lã Bố bắt mang đi!
Ngựa khoe Xích Thố, làm gì được?
Kích cậy phương thiên, có ích chi?
Trói hổ còn mong chi trói lá»ng?
Nuôi ưng, mới biết cũng nuôi thì.
Nghe lá»i vợ, chẳng nghe lá»i tướng,
Mắng kẻ tai to khéo chẳng suy!

Lại có thÆ¡ luận vá» Huyá»n Äức rằng:

Trói hổ xin đừng trói hững há».
Kìa! Kìa! Äinh, Äống máu còn nhÆ¡.
Äã hay hổ đói hay ăn thịt.
Äể thịt Tào Man chẳng được dư?

Bấy giỠvõ sĩ giải Trương Liêu đến. Tháo trỠvào Liêu mà bảo rằng:

- Thằng này trông quen quen!

Liêu nói:

- Phải, gặp nhau trong thành Bộc Dương, đã quên rồi ư?

Tháo cưá»i mà há»i rằng:

- Thế ra mày còn nhớ à?

Liêu nói:

- Nhưng rất đáng tiếc!

Tháo há»i:

- Tiếc cái gì?

Liêu nói:

- Tiếc hôm ấy lửa không cháy to đốt chết thằng quốc tặc là mày!

Tháo giận lắm, mắng rằng:

- Tướng đã thua sao dám làm nhục ta?

Rút gươm ra định giết Trương Liêu. Liêu chẳng sợ hãi vì vươn cổ chá» chết. Sau lưng Tào Tháo có ngưá»i giữ tay lại, má»™t ngưá»i nữa quỳ trước mặt can rằng:

- Xin thừa tướng hãy dừng tay.

Thế thực là:

Lã Bố kêu van không đáng cứu;
Trương Liêu khảng khái mới nên tha!

Chưa biết hai ngưá»i đến cứu Trương Liêu là ai, hồi sau má»›i phân giải.

Hết hồi 19.

Há»’I 20
Tào A Man ra săn ruá»™ng Hứa Äiá»n;
Äổng quốc cữu vâng chiếu trong ná»™i các


Ngưá»i vít cánh tay Tào Tháo là Lưu Bị; ngưá»i quỳ trước mặt Tào Tháo là Quan VÅ©.

Lưu Bị nói:

- Ngưá»i có lòng son như thế nên giữ lại.

Quan Vũ nói:

- Tôi vốn biết Văn Viá»…n (Trương Liêu) là ngưá»i trung nghÄ©a, tôi xin lấy tính mệnh đảm bảo.

Tháo vứt gươm xuống, cưá»i và nói rằng:

- Ta cÅ©ng biết Văn Viá»…n là ngưá»i trung nghÄ©a, cho nên đùa đấy thôi.

Tháo bèn tá»± tay cởi trói cho Trương Liêu, cởi áo ra mặc cho Trương Liêu rồi má»i ngồi lên ghế.

Liêu cảm phục, bèn xin hàng.

Tháo cất Liêu lên làm trung lang tướng, cho tước quan nội hầu, sai đi chiêu dụ Tang Bá. Bá thấy Lã Bố đã chết, Trương Liêu đã hàng, cũng đem quân bản bộ vỠhàng. Tào Tháo thưởng cho rất hậu.

Tang Bá lại chiêu an được Tôn Quan, Ngô Äôn và Doãn Lá»…, chỉ còn có Xương Hi là chưa phục.

Tháo phong cho Tang Bá làm tướng huyện Lương Gia. LÅ© Tôn Quan cÅ©ng được làm quan cả, Tháo sai lÅ© ấy giữ mạn bể hai châu Thanh và Từ, rồi sai Ä‘em vợ con Lã Bố vá» Hứa Äô. Tháo mở tiệc khao quân, nhổ trại mang quân vá».

Khi Tháo qua Từ Châu, nhân dân đốt hương bái vá»ng, đông chật cả đưá»ng, xin để Lưu Bị ở lại làm thân mục.

Tháo nói:

- Lưu sứ quân công to, hãy và chầu vua phong tước, rồi sẽ ra nhậm Từ Châu cũng chưa muộn.

Trăm há» lạy tạ. Tháo sai xa kỵ tướng quân là Xa Trụ, quyá»n lÄ©nh chức mục Từ Châu.

Tháo Ä‘em quân vá» Hứa Äô, phong thưởng cho các tướng sÄ©. Còn Lưu Huyá»n Äức thì để nghỉ ngÆ¡i ở nhà bên cạnh tướng phá»§.


Hôm sau vua Hiến Äế khai trào.

Tháo dâng biểu tâu quân công cá»§a Huyá»n Äức và Ä‘em Huyá»n Äức vào chầu vua.

Huyá»n Äức mặc đồ trào phục, lạy dưới thá»m son. Vua truyá»n cho lên Ä‘iện, rồi há»i rằng:

- Tổ ngưá»i là ai?

Huyá»n Äức tâu rằng:

- Tôi là dòng dõi Trung SÆ¡n TÄ©nh Vương, cháu xa đức Hiếu Cảnh Hoàng Äế, cháu Lưu Hùng và con Lưu Hoằng.

Vua sai lấy sổ tôn tá»™c ra kiểm xem, rồi sai quan tông chính khanh tuyên Ä‘á»c:

Hiếu Cảnh Hoàng Äếsinh mưá»i bốn con, con thứ bảy là Trung SÆ¡n TÄ©nh Vương tên là Lưu Thắng; Thắng sinh ra Lục Thành Ä‘inh hầu là Lưu Chính; Chính sinh ra Bái Hầu là Lưu Ngang; Ngang sinh ra Chương Hầu là Lưu Lá»™c; Lá»™c sinh ra Nghi Thá»§y Hầu là Lưu Luyến; Luyến sinh ra Khâm Dương Hầu là Lưu Anh; Anh sinh ra An Quốc Hầu là Lưu Kiến; Kiến sinh ra Quảng Lăng Hầu là Lưu Ai; Ai sinh ra Giao Thá»§y Hầu là Lưu Hiến; Hiến sinh Tổ Ấp Hầu là Lưu Thư; Thư sinh Kỳ Dương Hầu là Lưu Nghị; Nghị sinh Nguyên Trạch Hầu là Lưu Tất; Tất sinh DÄ©nh Xuyên Hầu là Lưu Äạt; Äạt sinh Phong Linh Hầu là Lưu Bất Nghi; Bất Nghi sinh Tế Xuyên Hầu là Lưu Huệ; Huệ sinh ra quan lịnh ở Äông Quận là Lưu Hùng; Hùng sinh Lưu Hoằng; Hoằng không làm quan, sinh ra Lưu Bị.

Vua so trong thế phả thì Huyá»n Äức vào hàng chú. Vua mừng lắm, má»i vào thiên Ä‘iện, làm lá»… nhận há». Vua bấy giá» nghÄ© bụng rằng:

- Tào Tháo lá»™ng quyá»n, việc nước không tá»± ta làm chá»§. Nay được ngưá»i chú anh hùng, may ra ta có ngưá»i giúp.

Vua cho ngay Lưu Bị làm tả tướng quân Nghi thành đình hầu, mở yến khoản đãi. Tiệc tan, Lưu Bị tạ Æ¡n trở ra. Tá»± bấy giá» ai cÅ©ng gá»i là Lưu Hoàng Thúc.

Tào Tháo vá» phá»§, Tuân Úc và bá»n mưu sÄ© vào nói rằng:

- Thiên tá»­ nhận Lưu Bị là chú, chúng tôi sợ có Ä‘iá»u bất lợi cho minh công.

Tháo nói:

- Ngưá»i ấy đã được nhận làm hoàng thúc, ta lấy chiếu vua sai khiến, lại càng phải phục tùng ta lắm. Vả ta lại để cho ở Hứa Äô, tiếng rằng gần vua, nhưng thá»±c ra là ở trong tay ta, ta còn ngại gì. Chỉ lo thái úy Dương Bưu, vốn là thân thích vá»›i Viên Thuật. Nếu Bưu làm ná»™i ứng cho hai anh em há» Viên, thì có lẽ hại to, nên phải trừ trước Ä‘i.

Bàn thế rồi, Tháo sai ngay ngưá»i vu cáo cho Dương Bưu thông vá»›i Viên Thuật, rồi bắt bá» ngục, sai Mãn Sá»§ng xét án.

Bấy giá» thái thú Bắc Hải là Khổng Dung ở Hứa Äô, nhân thấy việc ấy, vào can Tháo rằng:

- Dương Công vốn bốn Ä‘á»i nay vẫn có đức thanh liêm, há vì nhân việc há» Viên mà bắt tá»™i?

Tháo nói:

- Việc ấy là tá»± triá»u đình chá»› có tại tôi đâu!

Dung há»i:

- Ngày xưa, giả thử Thành Vương giết Thiệu Công, thì Chu Công có chối được rằng không biết chăng?

Bất đắc dĩ Tháo phải cách chức Bưu, đuổi vỠquê.

Bấy giá» có quan Nghi lang là Triệu Phạm thấy Tháo chuyên quyá»n, làm sá»› tâu vua hạch Tháo rằng:

- Tháo tự tiện không tâu vua dám làm tội đại thần, thế là mạn phép quá!

Tháo giận lắm, lập tức bắt Triệu Phạm đem giết. Vì thế các quan ai cũng sợ hãi. Mưu sĩ là Trình Dục nói:

- Nay minh công uy danh mỗi ngày mỗi thịnh, sao không nhân lúc này mà làm việc vương bá?

Tháo nói:

- Thá»§ tục triá»u đình còn nhiá»u, chưa nên kinh động. Ta nên má»i vua Ä‘i săn, để xem ý tứ các quan ra sao đã.

Tháo liá»n sai chá»n ngá»±a tốt và chim ưng giá»i, chó săn hay, cung tên đủ cả, trước há»p binh ở ngoài thành, rồi má»i thiên tá»­ Ä‘i săn.

Vua nói:

- Săn bắn không phải là chính đạo.

- Tháo thưa:

- Äế vương ngày xưa mùa xuân Ä‘i săn gá»i là sưu, mùa hạ Ä‘i săn gá»i là miêu, mùa thu Ä‘i săn gá»i là kiển, mùa đông Ä‘i săn gá»i là thú; bốn mùa cùng ra ngoài cõi để biểu thị võ lá»±c vá»›i thiên hạ. Nay bốn bể đương lúc nhiêu loạn, bệ hạ chính nên Ä‘i săn để giảng việc võ.

Vua chẳng nghe chẳng được, liá»n lên ngá»±a Tiêu Diêu, Ä‘eo cung khảm ngá»c và tên bịt vàng, bày đồ loan giá ra thành. Huyá»n Äức cùng Quan, Trương ba ngưá»i Ä‘eo cung, dắt ngá»±a, trong mặc áo giáp che bụng, tay cầm đồ binh khí, dẫn vài chục quân kỵ mã theo vua ra Hứa Xương.

Tào Tháo cưỡi ngá»±a Phi Diện sắc vàng, dẫn mưá»i vạn quân, cùng vua Ä‘i săn ở Hứa Äiá»n. Quân sÄ© vây vòng quanh, rá»™ng hÆ¡n hai trăm dặm. Tháo sóng ngá»±a cho Ä‘i chỉ kém ngá»±a vua có má»™t đấu, sau lưng toàn là tướng tâm phúc cá»§a Tháo Ä‘i theo. Trăm quan văn võ Ä‘i tận đằng xa không ai dám đến gần.

Khi vua Ä‘i đến Hứa Äiá»n, Lưu Bị nhảy ngá»±a xuống đứng cạnh đưá»ng há»i thăm sức khá»e cá»§a vua. Vua nói:

- Trẫm muốn xem tài săn bắn của Hoàng Thúc.

Lưu Bị lĩnh mệnh lên ngựa. Bỗng trông đám cỠcó một con thỠchạy ra. Bị bắn một mũi tên trúng ngay.

Vua reo lên một tiếng.

Äi qua má»™t cái gò, chợt thấy trong bụi gai má»™t con hươu lá»›n chạy ra vua bắn luôn ba phát không tin, bèn ngoảnh lại bảo Tháo rằng:

- Ngươi bắn đi!

Tháo xin mượn cung ngá»c tên vàng cá»§a vua, giương lên bắn má»™t phát, tin ngay giữa lưng, hươu ngã trong đám cá». Các đại thần và các tướng trông thấy lưng hươu có tên bịt vàng, tưởng vua bắn tin, cùng chạy lên trước mặt vua reo: Vạn tuế!

Tào Tháo tế ngá»±a ra đứng trước mặt vua để nhận lấy những lá»i chúc mừng.

Trăm quan thấy vậy ai nấy Ä‘á»u tái mặt. Sau lưng Huyá»n Äức, Quan Vân Trưá»ng giận lắm, mày tằm dá»±ng ngược, mắt phượng giương to, cầm dao, thúc ngá»±a định ra chém Tào Tháo. Huyá»n Äức biết ý, vá»™i vàng vẫy tay đưa mắt. Quan Công thấy anh ra hiệu, phải chịu đứng im.

Huyá»n Äức ngoảnh lại mừng Tào Tháo rằng:

- Thừa tướng bắn tài trong Ä‘á»i hiếm có!

Tháo cưá»i nói nhún rằng:

- Ấy cũng nhỠphúc lớn của thiên tử.

Rồi Tháo quay ngá»±a ngoảnh vào vua chúc mừng, nhưng từ đầu giữ lấy cung khảm ngá»c, không trả vua nữa.

Săn bắn xong, Tháo mở má»™t tiệc yến ở Hứa Äiá»n, rồi rước vua vá» Hứa Äô.

Khi các quan tướng đâu đã vỠđấy rồi, Quan VÅ© má»›i há»i Lưu Bị rằng:

- Thằng giặc Tào nó dối vua khinh trên, tôi toan giết nó để trừ hại cho nước, sao anh lại ngăn tôi?

Lưu Bị nói:

- Ném chuá»™t còn phải lo vỡ đồ quý, Tháo đứng cách vua chỉ có má»™t đầu ngá»±a, mà những ngưá»i tâm phúc nó Ä‘i xúm xít cả chung quanh, nếu em nhân cÆ¡n giận làm liá»u không nghÄ©, nhỡ việc không xong, hại đến thiên tá»­ thì có phải tá»™i tại chúng ta không?

Quan Vũ nói:

- Nay không giết thằng giặc ấy tất sinh vạ vỠsau.

Lưu Bị nói:

- Hãy giữ kín, không được nói một cách vội vàng.


Vua vỠcung, nghĩ đến việc đi săn hôm ấy, tủi mà khóc, bảo với vợ là Phục Hoàng hậu rằng:

- Ta từ khi lên ngôi đến giá», gặp nhiá»u gian hùng. Trước thì Äổng Trác, sau thì Thôi, DÄ©. Những Ä‘iá»u khổ ải mà ngưá»i ta chưa từng thấy bao giá», ta và Hoàng hậu Ä‘á»u nếm trải cả. Äến nay gặp Tào Tháo, tưởng nó là bầy tôi xã tắc, không ngá» nó lá»™ng quyá»n, tác oai tác phúc. Ta trông thấy nó bao giá» là như chông gai cắm vào lưng bấy giá». Hôm nay Ä‘i săn, nó ra nhận lấy lá»i chúc mừng cá»§a các quan, thật là vô lá»…. Nay mai tất có vạ, vợ chồng ta chưa biết chết chá»— nào.

Phục Hoàng hậu nói:

- Công khanh đầy triá»u Ä‘á»u ăn lá»™c nhà Hán, chẳng nhẽ lại không có ai cứu được quốc nạn hay sao?

Phục Hoàng hậu chưa nói dứt lá»i thì có má»™t ngưá»i ở ngoài bước vào tâu rằng:

- Xin vua và Hoàng hậu đừng lo. Tôi xin cá»­ má»™t ngưá»i có thể cứu được nạn nước.

Vua trông ra thì là bố đẻ Phục Hoàng hậu là Phục Hoàn. Vua gạt nước mắt há»i rằng:

- Quốc Trượng cÅ©ng biết giặc Tào nó chuyên quyá»n à?

Hoàn nói:

- Xem như việc bắn hươu ở Hứa Äiá»n thì ai chẳng biết, chỉ vì cả triá»u văn võ, phi là há» hàng Tháo thì là đầy tá»› nó. Nếu không phải quốc thích thì ai chịu hết lòng đánh giặc. Lão thần không có quyá»n thế gì, khó mà làm nổi việc ấy, nhưng có xa kỵ tướng quân là Äổng thừa, có thể tin cậy.

Vua nói:

- Äổng quốc cữu nhiá»u lần liá»u mình vá»›i nạn nước ta vốn đã biết, nên vá»i vào trong cung để bàn việc lá»›n.

Hoàn nói:

- Tả hữu ở đây Ä‘á»u là tâm phúc cá»§a giặc Tháo, nếu việc tiết lá»™ sẽ xảy ra vạ to.

Vua há»i:

- Thế thì nên làm thế nào?

Hoàn nói:

- Tôi có má»™t kế: Bệ hạ nên cho may má»™t cái áo bào và làm má»™t cái Ä‘ai ngá»c, mật ban cho Äổng thừa; ở trong Ä‘ai để tá» mật chiếu, khi vá» nhà thấy tá» chiếu, Thừa sẽ ngày đêm nghÄ© kế tiến hành, thế thì dù quá»· thần cÅ©ng không biết được.

Vua lấy làm phải. Phục Hoàn lui ra.


Vua tá»± làm tá» chiếu, cắn đầu ngón tay lấy máu viết, mật sai Hoàng hậu may vào trong lần lót gấm tía ở trong Ä‘ai ngá»c; rồi sai ná»™i sứ triệu Äổng Thừa vào.

Thừa vào ra mắt, lễ xong, vua nói:

- Tối hôm qua, trẫm và Hoàng hậu nói chuyện lại những sá»± khổ ải ở Bá Hà khi trước, nhân nhá»› đến công to cá»§a quốc cữu, nên cho vá»i vào có mấy lá»i úy lạo.

Thừa rập đầu lạy ta. Vua dắt Thừa ra Ä‘iện đến Thái miếu rồi lên gác công thần. Vua đốt hương lá»… xong, dẫn Thừa đến xem tranh truyá»n thần, bức tranh giữa vẽ tượng Hán Cao Tổ.

Vua nói:

- Cao Tổ Hoàng Äếta xuất thân ở đâu? Sáng nghiệp thế nào?

Thừa giật mình tâu rằng:

- Bệ hạ há»i bỡn tôi, việc thánh tổ sao ngài lại chẳng biết. Cao Hoàng Äế xuất thân làm Äình trưởng ở Tứ Thá»§y, cầm thanh gươm ba thước chém rắn khởi nghÄ©a, tung hoành bốn bể, ba năm phá được nhà Tần, năm năm diệt được nước Sở, bởi vậy má»›i có thiên hạ, lập cÆ¡ nghiệp muôn Ä‘á»i.

Vua bèn nói:

- Quốc cữu thử ngẫm xem: Tổ tôn anh hùng như thế mà con cháu thì hèn mạt thế này, chẳng xót lắm ru!

Vua nói thế, rồi trá» vào hai bức tranh hai bên mà há»i Thừa rằng:

- Äây có phải Lưu Hầu Trương Lương không? Äây có phải Tản Hầu Tiêu Hà không?

Thừa tâu rằng:

- Phải, đức Cao Tổ khi xưa cÅ©ng nhá» sức hai ngưá»i ấy mà dá»±ng nên cÆ¡ đồ.

Vua ngoảnh lại, thấy tả hữu đứng xa cả, mới sẽ bảo Thừa rằng:

- Ngươi cÅ©ng nên đứng bên cạnh trẫm như hai ngưá»i ấy.

Thừa nói:

- Tôi chẳng có tấc công nào, đâu dám sánh với các ông ấy?

Vua nói:

- Trẫm nghÄ© công ngươi cứu giá ở Tây Äô, không bao giá» quên, chưa lấy gì trả lại được.

Rồi trỠvào áo bào và đai bảo Thừa:

- Ngươi mặc áo này, thắt Ä‘ai này cÅ©ng như thưá»ng đứng bên cạnh mình trẫm.

Thừa rập đầu lạy tạ. Vua cởi áo cởi đai đưa cho Thừa vào bảo thầm rằng:

- Ngưá»i vá» nên nhìn cho kỹ, đừng phụ lòng trẫm!

Thừa biết ý, mặc áo đeo đai, rồi bái từ xuống gác trở ra.


Có ngưá»i báo vá»›i Tào Tháo rằng:

- Thấy vua cùng Äổng Thừa lên gác công thần nói chuyện.

Tháo lập tức vào triá»u xem.

Äổng Thừa Ä‘i ra, vừa qua cá»­a cung, gặp ngay Tào Tháo đến, không thể ẩn núp vào đâu được, phải đứng ở cạnh đưá»ng, vái chào. Tháo há»i:

- Quốc cữu đi đâu vậy?

Thừa nói:

- Thiên tá»­ vừa cho vá»i vào ban cho áo gấm và Ä‘ai ngá»c này.

Tháo nói:

- Nhân việc gì mà vua ban cho thế?

Thừa nói:

- Nhân thiên tá»­ nhá»› đến công cứu giá ở Tây Äô ngày xưa nên ban cho những đồ quý ấy.

Tháo nói:

- Cởi đai cho ta xem.

Phục Hoàng hậu khâu mật chiếu vào trong Ä‘ai ngá»c.

Thừa cÅ©ng Ä‘oán trong Ä‘ai có mật chiếu, sợ Tháo khám thấy, ngần ngừ không cởi. Tháo sai tả hữu lá»™t ra, xem ước chừng ná»­a giá», rồi cưá»i mà nói rằng:

- Quả nhiên là Ä‘ai ngá»c đẹp lắm. Cởi nốt áo ta xem!

Thừa trong lòng sợ hãi, không dám cưỡng, phải cởi áo đưa ra. Tháo cầm lấy, soi lên bóng mặt giá»i nhìn xem từng tý. Xem xong Tháo mặc vào mình, Ä‘eo cả Ä‘ai rồi há»i tả hữu:

- Dài hay vắn?

Tả hữu khen áo đai vừa vặn lắm. Tháo bảo Thừa:

- Quốc cữu cho lại ta áo này, đai này có được không?

Thừa nói:

- Của vua ban cho, tôi không dám biếu. Xin vỠmay bộ khác để dâng thừa tướng.

Tháo há»i:

- Quốc cữu nhận áo đai ấy, ở trong có ý gì không?

Thừa thất kinh nói rằng:

- Tôi đâu dám thế! Có phải thừa tướng muốn dùng tôi xin dâng.

Tháo nói:

- Quốc cữu chịu ơn vua, ta sao nỡ cướp! Ta nói bỡn đấy thôi.

Rồi cởi áo và Ä‘ai trả Äổng Thừa.

Thừa từ biệt Tháo vá» nhà, đến đêm ngồi má»™t mình trong thư phòng, Ä‘em áo bào ngắm Ä‘i ngắm lại, chẳng thấy gì. Thừa nghÄ©: "Vua cho áo và Ä‘ai, dặn xem kỹ, tất là có thâm ý nay không thấy dấu vết gì là cá»› làm sao". Lại Ä‘em Ä‘ai ngá»c ra xem, chỉ thấy ngá»c trắng lóng lánh, thêu con rồng nhá» vá»n trong đám hoa, đằng sau lót gấm Ä‘á», đưá»ng chỉ thá»±c vuông vắn phẳng phiu, tịnh không có má»™t dấu vết nào. Thừa lấy làm ngá», đặt ở trên án thư, giở Ä‘i giở lại tìm tòi. Lúc lâu, má»i lắm, Thừa toan nằm xuống nghỉ, bá»—ng nhiên hoa đèn rÆ¡i vào Ä‘ai, cháy đến lần lót. Thừa vá»™i vàng gạt Ä‘i, nhưng đã cháy hết má»™t chá»—, lá»™ ra lần lụa trắng, trông hình như có vết máu. Thừa lấy ngay dao tách ra xem, thì thấy tá» mật chiếu cá»§a vua, viết bằng máu. Trong chiếu nói rằng:

"Trẫm nghe: Trong đạo nhân luận, cha con là trá»ng; trong phận tôn ty, vua tôi là trá»ng. Lâu nay giặc Tháo hống hách lá»™ng quyá»n, khinh rẻ quân phụ, kết hợp bè đảng, làm nát chính thế cá»§a triá»u đình; thưởng, phạt, sắc, phong, lấn cả chá»§ quyá»n cá»§a trẫm. Trẫm đêm ngày lo nghÄ©, sợ thiên hạ nguy cấp đến nÆ¡i. Ngươi là đại thần nhà nước, lại là chí thân vá»›i trẫm, nên nhỠđến Cao Äế ngày xưa, dá»±ng nghiệp khó nhá»c, tập hợp lấy ngưá»i trung nghÄ©a, trừ giết kẻ gian thần, để yên xã tắc, thì may cho tổ tông nhà Hán lắm.

Trẫm cắn ngón tay lấy máu, viết thư cho ngươi, ngươi nên nghĩ ba bốn lần cho kỹ, chớ phụ ý trẫm.

Niên hiệu Kiến An, năm thứ bốn, tháng ba, viết tỠchiếu này".

Äổng Thừa xem xong, nước mắt chảy ròng ròng, suốt đêm không ngá»§ được. Sá»›m ngày đứng dậy, Thừa lại đến thư phòng xem lại tá» chiếu hai ba lần, chưa nghÄ© được mưu kế gì. Thừa bèn đặt tá» chiếu trên ghế, lo tìm kế trừ Tào, nhưng chưa nghÄ© được kế gì thì nhá»c quá gục xuống ká»· ngá»§ thiếp Ä‘i.

Chợt có quan thị lang là Vương Tá»­ Phục đến chÆ¡i. Ngưá»i nhà biết Tá»­ Phục vá»›i Äổng Thừa là chá»— bạn thân, không dám ngăn trở. Tá»­ Phục vào thẳng tư phòng, thấy Thừa ngá»§ say, ở dưới tay áo lại để má»™t mảnh lụa trắng hÆ¡i lá»™ ra chữ "Trẫm". Tá»­ Phục lấy làm nghi, sẽ nâng tay áo, cầm lấy mảnh lụa, xem xong, giấu vào ống tay áo mình, rồi đánh thức Thừa dậy:

- Quốc cữu thật là rỗi quá! Sao mà ngủ được kỹ thế?

Thừa giật mình, nhìn không thấy tỠchiếu, sợ hãi mất vía, chân tay luống cuống.

Tử Phục nói:

- Ngươi định giết Tào Công, ta phải ra thú!

Thừa khóc nói rằng:

- Nếu anh làm thế, nhà Hán há»ng mất!

Tử Phục nói:

- Ta nói đùa đó, tổ tôn ta mấy Ä‘á»i ăn lá»™c nhà Hán, há lại không có lòng trung? Ta xin giúp anh má»™t tay để giết thằng quốc tặc.

Thừa nói:

- Anh có bụng ấy, thực là may lớn cho nhà nước!

Tá»­ Phục cầm tay Äổng Thừa, dắt vào nhà trong mà nói rằng:

- Nên vào mật thất, để cùng lập nghÄ©a trạng, liá»u bá» ba hỠđể báo Æ¡n vua.

Thừa mừng lắm, lấy ngay một bức lụa trắng, trước ký tên mình vào, rồi Tử Phục cũng ký tên. Ký xong, Tử Phục nói:

- Tôi có ngưá»i bạn thân là tướng quân Ngô Tá»­ Lan, nên để cho ông ấy cùng bàn mưu vá»›i ta.

- Thừa nói:

Trong cả đám đại thần chỉ có tràng thá»§y hiệu úy Chá»§ng Tập và nghị lang Ngô Thạc là tâm phúc vá»›i tôi. Hai ngưá»i ấy tất cÅ©ng cùng bàn mưu vá»›i ta được.

Äang bàn chuyện, ngưá»i nhà vào báo có Chá»§ng Tập và Ngô Thạc đến chÆ¡i.

Thừa nói:

- Thá»±c là trá»i giúp ta đó!

Thừa bảo Tá»­ Phục hãy núp vào sau bình phong, má»i hai ngưá»i vào thư viện, ngồi chÆ¡i uống nước. Uống nước rồi, Chá»§ng Tập há»i Äổng Thừa rằng:

- Việc Ä‘i săn ở Hứa Äiá»n, ông có tức không?

Thừa nói:

- Tức thì tức, nhưng làm gì được?

Thạc nói:

- Ta muốn giết nó đi, nhưng giận rằng chẳng có ai giúp đỡ.

Tập lại nói:

- Trừ hại cho nước, dù có chết cũng không tiếc gì thân.

Bấy giỠVương Tử Phục núp ở sau bình phong mới chạy ra nói rằng:

- Các ngươi muốn giết Tào Công, ta phải ra thú, hiện có Äổng quốc cữu làm chứng.

Chủng Tập nổi giận nói rằng:

- Chúng ta là trung thần có sợ gì chết! Chúng ta chết làm ma nhà Hán, còn hơn nhà ngươi sống mà a dua với đứa phản tặc.

Äổng Thừa cưá»i nói rằng:

- Chúng tôi cũng vì việc ấy mà muốn tiếp hai ông ở đây để bàn, Vương Thị Lang nói đùa đó.

Nói rồi móc ống tay áo, lấy tá» mật chiếu ra đưa cho hai ngưá»i xem. Hai ngưá»i Ä‘á»c chiếu, nước mắt tuôn ra hai hàng.

Thừa má»i hai ngưá»i ký tên. Tá»­ Phục nói:

- Xin ba ông hãy ở đây, để tôi Ä‘i má»i Ngô Tá»­ Lan nữa.

Tá»­ Phục Ä‘i được má»™t hồi, rồi cùng vá»›i Tá»­ Lan đến. Má»i ngưá»i chào nhau, cùng ký tên cả. Thừa má»i vào nhà trong uống rượu. Chợt có quân vào báo rằng:

- Có thái thú Tây Lương là Mã Äằng đến thăm.

Thừa bảo đầy tớ ra nói dối rằng Thừa mệt không ra tiếp kiến được.

Lính canh cá»­a ra bảo thế, Mã Äằng giận nói rằng:

- Tối hôm qua ở ngoài cá»­a Äông Hoa, trông thấy mặc áo gấm Ä‘eo Ä‘ai Ä‘i ra, nay cá»› sao lại nói dối rằng ốm? Ta không phải vô cá»› đến đây, sao lại từ chối ta?

Lính canh vào lại kể rõ Mã Äằng giận và nói những gì, Thừa má»›i đứng dậy nói rằng:

- Xin các ông ngồi chỠtôi đây, để tôi ra một lát thôi.

Rồi Thừa ra má»i Mã Äằng vào công đưá»ng. Chào lá»… xong, ngồi yên rồi. Äằng má»›i trách rằng:

- Tôi vào chầu sắp trở vá», cho nên lại đây để từ biệt, sao lại cáo bệnh không muốn tiếp?

Thừa nói:

- Vì mới bị đau cho nên không ra nghênh tiếp được, xin chịu tội với sứ quân.

Äằng nói:

- Mặt phớn phở xuân sắc thế kia, bệnh ở đâu thế?

Thừa không biết trả lá»i thế nào. Äằng vung tay áo đứng dậy, than thở bước xuống thá»m nói rằng:

- Lũ này không phải là những kẻ cứu nước!

Thừa thấy nói thế, cố giữ lại há»i rằng:

- Ông bảo ai không phải là ngưá»i cứu nước?

Äằng nói:

- Việc Ä‘i săn ở Hứa Äiá»n ta còn tức đầy ruá»™t, ông là chí thích cá»§a nhà nước, cứ mê mải vá» tá»­u sắc chẳng lo gì đến việc giết giặc, sao được gá»i là ngưá»i phù tai cứu nạn cá»§a nhà vua?

Thừa còn sợ Äằng đánh lừa, giả cách giật mình nói rằng:

- Tào thừa tướng là đại thần nhà nước, triá»u đình trông cậy vào cả, sao ông dám nói thế?

Äằng hầm hầm mặt lại mắng rằng:

- Ngươi còn cho thằng giặc Tào là ngưá»i tốt à!

Thừa xua tay nói:

- Ở đây tai vách mạch rừng, xin ông nói khẽ chứ!

Äằng lại mắng rằng:

- Äối vá»›i đồ ham sống sợ chết không thể cùng bàn việc lá»›n!

Nói xong đứng dậy toan vá». Thừa biết Mã Äằng là ngưá»i trung nghÄ©a, má»›i nói rằng:

- Ông hãy nguôi cơn giận, xin xem cái này!

Liá»n má»i Mã Äằng vào thư phòng, lấy tá» chiếu cho xem. Äằng Ä‘á»c xong, tóc lông dá»±ng ngược cả lên, nghiến răng rít lưỡi, máu chảy đầy mồm, bảo Thừa rằng:

- Hễ ông khởi sự, tôi xin đem cả quân Tây Lương đến làm ngoại ứng.

Äoạn Mã Äằng trá» vào năm ngưá»i ngồi trên nói rằng:

- Giá ta được mưá»i ngưá»i cùng như thế này cả thì việc tất phải xong.

Thừa nói:

- Ngưá»i trung nghÄ©a không thể có nhiá»u, nếu cá»™ng sá»± vá»›i những ngưá»i không ra gì thì lại làm há»ng việc.

Mã Äằng mượn sổ tên các quan trong triá»u xem má»™t lượt, từng tên má»™t, để tính xem đồng mưu ước được bao nhiêu ngưá»i. Xem đến chá»— tôn tá»™c há» Lưu, Äằng vá»— tay lên há»i rằng:

- Sao không bàn vá»›i ngưá»i này?

Má»i ngưá»i há»i:

- Ngưá»i nào vậy?

Mã Äằng thong thả nói tên ngưá»i ấy ra.

Thế thực là:

Vốn là quốc cữu vâng lá»i chiếu
Lại gặp tôn thần giúp việc vua.

Chưa biết Mã Äằng nói ai, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 20.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #14  
Old 25-06-2008, 05:39 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 21
Tào Tháo uống rượu luận anh hùng;
Quan Công lừa mưu giết Xa Trụ

Thứa vá»™i há»i Mã Äằng:

- Ông muốn rủ ai?

Äằng nói:

- Hiện bây giá» có Dá»± Châu mục là Lu Huyá»n Äức ở đây sao không tìm đến?

Thừa nói:

- Ngưá»i ấy tuy là chú vua, nhưng cÅ©ng nương dá»±a vào Tào Tháo, sao chịu làm việc này?

Äằng nói:

- Tôi xem trong cuá»™c Ä‘i săn hôm trước, khi Tào Tháo đứng trước mặt vua nhận lá»i chúc mừng cá»§a các quan, Vân Trưá»ng đứng sau Huyá»n Äức vác Ä‘ao toan giết Tháo, nhưng Huyá»n Äức đưa mắt, lại thôi. Huyá»n Äức không phải là không muốn giết Tào Tháo, vị sợ nanh vuốt cá»§a Tháo nhiá»u, sức mình không làm nổi đấy thôi. Ông thá»­ đến xem, ngưá»i ấy tất đồng tâm vá»›i ta.

Ngô Thạc nói:

- Việc ấy không nên hấp tấp, xin hãy để bàn bạc cho chín đã.

Năm ngưá»i Ä‘á»u vá» nhà.

Äêm khuya hôm sau Äổng Thừa mang tá» chiếu đến nhà Huyá»n Äức. Lính canh vào báo, Huyá»n Äức ra đón má»i vào trong gác ngồi chÆ¡i. Quan, Trương đứng hầu bên cạnh. Huyá»n Äức há»i:

- Canh khuya, quốc cữu đến đây tất có việc gì gấp?

Thừa nói:

- Ban ngày cưỡi ngựa đến chơi, sợ Tào Tháo ngỠcho nên đêm khuya mới đến.

Huyá»n Äức lấy rượu khoản đãi, Thừa nói:

- Bữa ná» trong cuá»™c Ä‘i săn, Vân Trưá»ng muốn giết Tào Tháo, tướng quân lại đưa mắt lắc đầu để ngăn Ä‘i, là ý làm sao?

Huyá»n Äức thất kinh nói:

- Sao ông biết?

Thừa nói:

- Ngưá»i ta không ai trông thấy, chỉ có tôi biết mà thôi.

Huyá»n Äức không thể giấu được nữa má»›i nói thá»±c rằng:

- Em tôi thấy Tháo lấn quyá»n vua cho nên tức giận đó.

Thừa che mặt khóc nói rằng:

- Giá thá»­ tôi con triá»u đình, ai cÅ©ng được như Vân Trưá»ng, thì lo gì thiên hạ chẳng được thái bình?

Huyá»n Äức sợ là Tào Tháo sai đến dò la, bèn nói giả cách rằng:

- Tào thừa tướng sửa sang việc nước lo gì không thái bình?

Thừa tái mặt đứng dậy nói rằng:

- Ông là hoàng thúc nhà Hán, cho nên ta vạch gan moi ruột để nói chuyện với ông, sao ông còn nói dối?

Huyá»n Äức nói:

- Tôi sợ quốc cữu không thực bụng, nên phải thử.

Äổng Thừa đưa ngay tá» chiếu ra cho Huyá»n Äức xem. Huyá»n Äức lấy làm xót xa căm tức. Thừa lại đưa xem tá» nghÄ©a trạng, có sáu ngưá»i ký tên là: Äổng Thừa, Vương Tá»­ Phục, Chá»§ng Tập, Ngô Thạc, Ngô Tá»­ Lan và Mã Äằng.

Huyá»n Äức nói:

- Quốc cữu đã phụng chiếu đánh giặc, tôi dám đâu không cố sức khuyển mã.

Thừa lạy tạ má»i ký tên, Huyá»n Äức ký "Tả tướng quân, Lưu Bị", rồi đưa lại Thừa nhận lấy. Thừa nói:

- Nên má»i thêm ba ngưá»i nữa, há»p đủ mưá»i ngưá»i trung nghÄ©a để trừ quốc tặc.

Huyá»n Äức nói:

- Nên thong thả, chá»› hấp tấp khinh thưá»ng để tiết lá»™ việc lá»›n.

Hai ngưá»i cùng nhau luận bàn đến tận canh năm má»›i chia tay.


Huyá»n Äức bấy giá» sợ Tào Tháo nghi mình mưu đồ gì, bèn làm má»™t vưá»n rau ở sau nhà ngày ngày vun xá»›i tưới tắm, để làm cách che mắt cho Tháo khá»i ngá».

Quan, Trương thấy vậy há»i rằng:

- Anh không lưu tâm đến việc lá»›n thiên hạ, há»c làm chi cái việc cá»§a kẻ tiểu nhân này?

Huyá»n Äức nói:

- Hai em biết đâu ý anh!

Hai ngưá»i từ đó không dám nói gì nữa.

Má»™t hôm Quan VÅ©, Trương Phi cùng Ä‘i chÆ¡i vắng, Huyá»n Äức Ä‘ang lom khom tưới rau, bá»—ng thấy Hứa Chá»­ và Trương Liêu dẫn vài chục ngưá»i vào vưá»n, nói rằng:

- Thừa tướng sai chúng tôi đến má»i sứ quân đến ngay phá»§.

Huyá»n Äức giật mình, há»i:

- Việc gì khẩn cấp thế, hai ông?

Hứa Chử thưa:

- Hai chúng tôi thấy sai thì vâng lệnh Ä‘i má»i, chá»› không được biết việc chi.

Huyá»n Äức theo hai ngưá»i vào phá»§ yết kiến Tháo, Tháo cưá»i nói rằng:

- Huyá»n Äức độ này ở nhà làm má»™t việc lá»›n lao đấy nhỉ.

Huyá»n Äức sợ tái mặt. Tháo cầm tay Huyá»n Äức dắt vào vưá»n ở sau nhà, nói rằng:

- Huyá»n Äức há»c làm vưá»n, chắc cÅ©ng không phải là việc dá»… dàng?

Huyá»n Äức bấy giá» má»›i vững dạ, đáp rằng:

- Không có việc gì, làm để tiêu khiển đó thôi.

Tháo nói:

- Vừa rồi thấy trên cành mai đã có quả xanh, sá»±c nhá»› khi trước Ä‘i đánh Trương Tú, Ä‘i đưá»ng không có nước, tướng sÄ© khát cào cuống há»ng. Bấy giá» ta nghÄ© được má»™t kế, cầm roi trá» hão nói rằng: Trước mặt có rừng mÆ¡. Quân sÄ© nghe thấy nói đến mÆ¡, ai cÅ©ng ứa nước dãi, đỡ được khát nước. Nay có mÆ¡ thật, nên hái xuống mà thưởng. Vả lại rượu nấu vừa chín, cho nên má»i sứ quân đến tiểu đình uống rượu.

Huyá»n Äức bấy giá» trấn tÄ©nh lại được, theo đến tiểu đình, đã thấy bày mâm bát, giữa bàn bày má»™t đĩa mÆ¡ xanh, má»™t bình rượu nóng.

Hai ngưá»i ngồi đối diện, ăn uống vui vẻ. Lúc rượu ngà ngà say, chợt thấy mây Ä‘en mù mịt, cÆ¡n mưa to sắp kéo đến.

Quân hầu trá» lên trá»i bẩm:

- Có vòi rồng lấy nước.

Tháo và Huyá»n Äức cùng dá»±a vào bao lÆ¡n ngắm xem, Tháo há»i:

- Sứ quân có biết rồng nó biến hóa thế nào không?

Huyá»n Äức nói:

- Tôi chưa được tưá»ng.

Tháo nói:

- Rồng lúc thì to, lúc thì nhá», lúc thì bay, lúc thì nấp. Lúc to thì nổi mây phun mù; lúc nhá» thì thu hình ẩn bóng; khi bay ra thì liệng trong trá»i đất; khi ẩn thì lẩn núp ở dưới sóng. Nay Ä‘ang mùa xuân, rồng gặp thá»i biến hóa, cÅ©ng như là ngưá»i ta lúc đắc chí, tung hoành trong bốn bể. Rồng ví như anh hùng trong Ä‘á»i. Huyá»n Äức lâu nay đã Ä‘i khắp bốn phương, bao nhiêu anh hùng Ä‘á»i nay, hẳn đã biết cả, xin thá»­ nói cho nghe.

Huyá»n Äức thưa:

- Bị này ngưá»i trần mắt thịt, biết đâu được anh hùng.

Tháo nói:

- Huyá»n Äức không nên nhún mình quá!

Huyá»n Äức nói:

- Bị nay được nhá» Æ¡n thừa tướng làm quan trong triá»u, anh hùng trong thiên hạ thá»±c không được biết.

Tháo nói:

- Äã đành không biết mặt, nhưng cÅ©ng có nghe tiếng chứ?

Huyá»n Äức nói:

- Viên Thuật ở Hoài Nam, binh lương nhiá»u, có thể cho là anh hùng được chăng?

Tháo cưá»i nói:

- Xương khô trong mả, chỉ nay mai là ta bắt được!

Huyá»n Äức lại nói:

- Anh Viên Thuật là Viên Thiệu ở Hà Bắc, bốn Ä‘á»i làm tam công, có nhiá»u đầy tá»› cÅ©; hiện nay như con hổ dữ hùng cứ ở Ký Châu; bá»™ hạ nhiá»u tay tài giá»i, có thể cho là anh hùng được chăng?

Tháo lại cưá»i nói:

- Viên Thiệu ngoài mặt mạnh bạo, trong bụng nhút nhát, thích mưu mẹo mà không quyết Ä‘oán, làm việc lá»›n lại lo đến bản thân, thấy lợi nhá» thì lại quên mình, không thể gá»i là anh hùng được!

Huyá»n Äức lại nói:

- Có má»™t ngưá»i nổi tiếng trong tám kẻ tuấn kiệt, uy danh khắp cả chín châu, là Lưu Cảnh Thăng, có thể cho là anh hùng được chăng?

Tháo lại cưá»i:

- Lưu Biểu có hư danh nhưng không có thực tài, không phải anh hùng.

Huyá»n Äức lại nói:

- Có má»™t ngưá»i, sức lá»±c đương khá»e, đứng đầu xứ Giang Äông, là Tôn Bá Phù, hẳn là anh hùng?

Tháo nói:

- Tôn Sách nhỠdanh tiếng của bố, không phải anh hùng.

Huyá»n Äức lại nói:

- Lưu Quý Ngá»c ở Ãch Châu có phải là anh hùng không?

Tháo nói:

- Lưu Chương, tuy là tôn thất, nhưng chỉ là con chó giữ nhà, sao lại gá»i là anh hùng được?

Huyá»n Äức lại nói:

- Như bá»n Trương Tú, Trương Lá»— và Hàn Toại thì thế nào?

Tháo vá»— tay cưá»i to:

- Lũ tiểu nhân nhung nhúc ấy thì nói làm gì!

Huyá»n Äức nói:

- Ngoài những ngưá»i ấy ra, Bị thá»±c không còn biết ai nữa.

Tháo nói:

- Anh hùng là ngưá»i trong bụng có chí lá»›n, có mưu cao, có tài bao trùm được cả vÅ© trụ, có chí nuốt cả trá»i đất kia.

Huyá»n Äức má»›i há»i:

- Ai có thể xứng đáng được như thế?

Tào Tháo lấy tay trá» vào Huyá»n Äức, rồi lại trá» vào mình nói rằng:

- Anh hùng thiên hạ bây giỠchỉ có sứ quân và Tháo mà thôi.

Huyá»n Äức nghe nói, giật nẩy mình, cái thìa đôi đũa đương cầm ở tay, rÆ¡i cả xuống đất. Giữa lúc bấy giá», cÆ¡n mưa u ám, có má»™t tiếng sét thá»±c dữ. Lưu Bị từ từ cúi xuống nhặt đũa và thìa, nói tảng rằng:

- Gớm ghê! Tiếng sét dữ quá!

Tháo cưá»i há»i rằng:

- Trượng phu cũng sợ sấm à!

Huyá»n Äức nói:

- Äức thánh ngày xưa gặp lúc sấm dữ gió to cÅ©ng đổi sắc mặt, huống chi là tôi đây sao lại không sợ?

Huyá»n Äức đã che đậy được hết cả má»i việc giật mình đánh rÆ¡i cả thìa đũa khi nghe Tháo gá»i mình là anh hùng.

Tháo thấy thế không ngá» gì Huyá»n Äức nữa.

Äá»i sau có thÆ¡ rằng:

Gượng vào hang ổ, tạm nương mình
Nói rõ anh hùng sợ thất kinh
Mượn tiếng sấm vang ra vẻ sợ
Tùy cơ ứng biến thật tài tình!

Giá»i vừa mưa xong, có hai ngưá»i tay cầm bảo kiếm, xông vào tận vưá»n sau, đến thẳng tận trước đình, lính canh ngăn lại không được. Tháo trông ra thì là Quan VÅ© và Trương Phi.

Nguyên là hai ngưá»i ra ngoài thành săn bắn vừa vá», nghe thấy Huyá»n Äức bị Trương Liêu, Hứa Chá»­ má»i Ä‘i, vá»™i vàng chạy ngay đến tướng phá»§ dò xem việc gì. Thấy nói ở vưá»n sau sợ có xảy ra Ä‘iá»u gì, nên hai ngưá»i xông thẳng vào. Vào đến nÆ¡i thấy Huyá»n Äức Ä‘ang ngồi uống rượu vá»›i Tào Tháo, hai ngưá»i bèn cầm gươm đứng hầu.

Tháo há»i:

- Hai ngưá»i Ä‘i đâu?

Vân Trưá»ng thưa:

- Chúng tôi nghe Thừa Tướng cùng anh tôi uống rượu, nên chúng tôi lại đây múa gươm để mua vui!

Tháo cưá»i, nói rằng:

- Äây có phải là "Há»™i Hồng Môn" đâu mà phải dùng đến Hạng Trang, Hạng Bá?

Huyá»n Äức cùng cưá»i.

Tháo sai lấy rượu "để hai Phàn Khoan uống cho tan cơn sợ".

Quan, Trương lạy tạ. Má»™t lát tiệc tan, Huyá»n Äức cáo từ trở vá».

Vân Trưá»ng nói:

- Anh làm chúng tôi sợ chết đi được!

Huyá»n Äức thuật lại chuyện đánh rÆ¡i đũa. Quan, Trương há»i:

- Thế là ý làm sao?

Huyá»n Äức nói:

- Äá»™ này ta chịu khó làm vưá»n cuốc đất, cốt là để cho Tào Tháo không nghi ta có chí lá»›n. Ai ngá» nó lại trá» ngay vào ta mà bảo ta là anh hùng Ä‘á»i nay. Ta nghe nói rụng rá»i, đánh rÆ¡i cả đũa, lại sợ Tào Tháo ngá», cho nên mượn cá»› là sợ sét để che giấu Ä‘i.

Quan, Trương khen rằng:

- Anh thực là cao kiến!

Hôm sau Tào Tháo lại má»i Lưu Bị đến uống rượu. Trong khi đương tiệc có ngưá»i vào báo rằng:

- Mãn Sá»§ng Ä‘i dò tin tức Viên Thuật đã vá».

Tháo gá»i vào há»i, Sá»§ng trình rằng:

- Công Tôn Toản đã bị Viên Thuật phá vỡ.

Huyá»n Äức vá»™i vàng há»i rằng:

- Xin cho biết rõ đầu đuôi làm sao?

Sủng nói:

- Tôn Toản đánh nhau vá»›i Thiệu không được, má»›i đắp thành chung quanh má»™t vùng, trong dá»±ng má»™t cái lầu cao mưá»i trượng, gá»i là "Dịch kinh", chứa ba mươi vạn há»™c lúa để ăn giữ thành. Äôi khi quân trong thành ra vào bị quân Thiệu rình bắt, quân trong xin ra cứu, Toản không cho ra, bảo rằng: "Nếu cứu má»™t lần, lần sau có ai đánh nhau chỉ mong ngưá»i đến cứu thì không cố chết mà đánh nữa". Bởi thế lúc quân Thiệu đánh vào, quân Toản nhiá»u ngưá»i ra hàng. Lúc Toản thế cô lắm, có sai ngưá»i Ä‘em thư đến Hứa Äô cầu cứu, không ngá» Ä‘i ná»­a đưá»ng lại bị quân Thiệu bắt được. Toản lại đưa thư cho Trương Yên, hẹn nhau đốt lá»­a làm hiệu, trong đánh ra ngoài đánh vào. Ngưá»i mang thư lại bị Viên Thiệu bắt được nốt. Thiệu được thư ấy cứ như lá»i Toản hẹn vá»›i Yên, đốt lá»­a làm hiệu. Toản ở trong ngỡ là hiệu lá»­a cá»§a Trương Yên, má»›i tá»± ra đánh, không ngá» ra đến ngoài, bốn mặt quân phục nổi dậy. Quân mã cá»§a Toản mất quá ná»­a, còn non má»™t ná»­a lui vỠđể giữ thành, lại bị Viên Thiệu đào ngầm dưới đất, Ä‘em quân vào thẳng tận dưới lầu Toản ở, phóng há»a đốt lầu, Toản không có đưá»ng chạy, trước giết vợ con, rồi tá»± thắt cổ chết, cả nhà cùng bị lá»­a cháy. Ngay Viên Thiệu được cả quân Toản, thanh thế to lắm. Em Thiệu là Viên Thuật ở Hoài Nam, kiêu ngạo, xa xỉ quá độ, không thương gì đến quân dân, cho nên há» Ä‘á»u nổi loạn, Thuật nhưá»ng đế hiệu cho Viên Thiệu. Thiệu muốn lấy ngá»c tá»·. Thuật hẹn xin tá»± Ä‘em đến. Hiện giá» Thuật muốn bá» Hoài Nam vá» Hà Bắc. Nếu để hai ngưá»i hợp sức vá»›i nhau, thì rất khó đánh được, xin thừa tướng liệu trừ trước Ä‘i.


Huyá»n Äức nghe tin Công Tôn Toản đã chết, nghÄ© đến Æ¡n tiá»…n mình ngày xưa, rất là thương xót, lại không biết Triệu Tá»­ Long ở đâu, không đành dạ chút nào, nhân nghÄ© vụng rằng: "Ta không nhân dịp này tìm kế thoát thân, còn đợi đến bao giá»? ", liá»n đứng lên thưa vá»›i Tào Tháo rằng:

- Nếu Thuật sang vá»›i Thiệu, tất phải Ä‘i qua Từ Châu, tôi xin lÄ©nh má»™t cánh quân đón đưá»ng đánh, chắt bắt được.

Tháo cưá»i nói:

- Äể ngày mai tâu vua, rồi sẽ khởi binh.

Hôm sau Huyá»n Äức vào tâu vua. Tào Tháo sai Huyá»n Äức dốc xuất năm vạn quân mã, lại sai Chu Linh, Lá»™ Chiêu cùng Ä‘i. Huyá»n Äức vào từ biệt vua, vua khóc tiá»…n Ä‘i.

Huyá»n Äức vá» nhà trá», suốt đêm thu xếp khí giá»›i và ngá»±a chiến, Ä‘eo ấn tướng quân, đốc thúc để Ä‘i cho chóng. Äổng Thừa ra ngoài mưá»i dặm tràng đình để tiá»…n. Huyá»n Äức nói:

- Xin quốc cữu hãy yên tâm. Chuyến này tôi đi tất có thể đáp lại ý muốn của ngài.

Thừa nói:

- Ông nên lưu tâm, chớ phụ lòng vua.

Hai ngưá»i từ giã nhau.

Quan, Trương hai ngưá»i ngồi trên ngá»±a bấy giá» má»›i há»i anh rằng:

- Sao phen này anh đi vội vàng làm vậy?

Lưu Bị nói:

- Ta ở Hứa Äô như chim lồng cá chậu, chuyến này được Ä‘i như cá vào bể lá»›n, chim lên mây xanh, không bị giam hãm trong lồng trong chậu nữa.

Nói xong, hai ngưá»i thúc quân mã Chu Linh, Lá»™ Chiêu Ä‘i mau.

Bấy giỠở Hứa Äô, Quách Gia và Trình Dục Ä‘i kiểm tra tiá»n lương vừa vá», nghe thấy Tào Tháo sai Lưu Bị Ä‘em quân sang Từ Châu, vá»™i vàng vào bẩm rằng:

- Sao thừa tướng lại sai Lưu Bị đi đốc binh?

Tháo nói:

- Cho ra để chẹn đưá»ng Viên Thuật.

Dục nói:

- Lúc Lưu Bị còn giữ chức mục ở Dự Châu, chúng tôi xin thừa tướng giết đi, thừa tướng không nghe, nay lại cho đi cầm quân, thế là thả rồng xuống bể, đuổi hổ vỠrừng, sau này muốn trừ đi còn làm sao được nữa?

Quách Gia nói:

- Nếu thừa tướng không giết Lưu Bị cÅ©ng chá»› nên sai Ä‘i ra ngoài. Cổ nhân có nói rằng: "Má»™t ngày thả giặc, để lo muôn Ä‘á»i". Xin thừa tướng xét lại.

Tháo nghe ra, liá»n sai Hứa Chá»­ Ä‘em năm trăm quân Ä‘uổi theo gá»i Lưu Bị vá».

Hứa Chá»­ vâng lệnh Ä‘i liá»n.

Huyá»n Äức Ä‘ang Ä‘i, ở mặt sau bá»—ng thấy bụi mù, liá»n bảo vá»›i Quan, Trương rằng
- Äây chắc là quân Tào Tháo Ä‘uổi theo.

Nói rồi lập trại, đóng quân lại, sai Quan, Trương cầm binh khí đứng hai bên. Hứa Chá»­ đến, thấy binh uy nghiêm chỉnh, bèn xuống ngá»±a vào trại, ra mắt Huyá»n Äức. Huyá»n Äức há»i:

- Ông đến có việc gì?

Chử nói:

- Phụng mệnh thừa tướng, má»i tướng quân trở lại để bàn bạc việc khác.

Huyá»n Äức nói:

- Tưởng đã ở ngoài, mệnh lệnh cá»§a vua cÅ©ng có Ä‘iá»u không phải tuân theo, huống chi tôi đã chầu vua, lại được vâng lá»i thừa tướng mà Ä‘i. Nay không còn việc gì phải bàn nữa, xin ông trở vá» ngay bẩm lại vá»›i thừa tướng cho tôi.

Hứa Chử nghĩ rằng:

- Thừa tướng vốn đối đãi tá»­ tế vá»›i Huyá»n Äức, nay không thấy dặn phải đánh nhau, vậy hãy Ä‘em lá»i Lưu Bị vá» bẩm lại, tùy ý ngài định Ä‘oạt.

Chá»­ liá»n từ giã Huyá»n Äức vá», vào hầu Tào Tháo thuật lại lá»i cá»§a Huyá»n Äức. Tháo ngần ngại chưa quyết, Trình Dục, Quách Gia nói rằng:

- Lưu Bị không chịu đem quân trở lại, tất là đã thay lòng đổi dạ rồi.

Tháo nói:

- Ta đã sai Chu Linh, Lộ Chiêu đi theo kèm Lưu Bị, vị tất hắn đã dám sinh biến. Vả ta đã sai, không nên hối lại.

Bèn không Ä‘uổi theo Huyá»n Äức nữa.

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Gióng ngựa giục quân, lòng vội vã,
Nỗi lo canh cánh chiếu trong đai.
Hổ tung cũi sắt vỠrừng rậm,
Rồng phá then vàng, ra bể khơi...

Mã Äằng bấy giỠở Hứa Äô, thấy Huyá»n Äức đã Ä‘i, ở châu mình lại có quân đến báo nhiá»u việc kíp, cho nên cÅ©ng vá» Lương Châu.

Huyá»n Äức Ä‘em quân đến Từ Châu, thứ sá»­ là Xa Trụ ra đón. Yến tiệc xong, lÅ© Tôn Càn, My Chúc Ä‘á»u lại yết kiến. Huyá»n Äức vá» nhà thăm vợ con, má»™t mặt sai ngưá»i dò xem tin tức Viên Thuật.

Thám tử vỠbáo:

- Viên Thuật xa xỉ quá độ. Tướng Thuật là Lôi Bạc, Trần Lan cÅ©ng bá» Thuật vá» núi Tung SÆ¡n; thế Thuật đã suy, Thuật phải đưa thư nhưá»ng đế hiệu cho Viên Thiệu và đương thu nhặt binh mã và các đồ cung cấm ngá»± dụng, sắp Ä‘i qua Từ Châu.

Lưu Bị nghe Viên Thuật sắp đến, dẫn Quan, Trương và Chu Linh, Lộ Chiêu đem năm vạn quân ra đón đánh, thì vừa gặp tiên phong của Thuật là Kỷ Linh đến.

Trương Phi ra đánh nhau vá»›i Ká»· Linh, má»›i được mươi hợp, liá»n thét lá»›n má»™t tiếng, đâm chết Ká»· Linh ngã xuống chân ngá»±a. Quân lính thua chạy trốn cả. Thuật tá»± dẫn binh đến đánh. Huyá»n Äức chia quân làm ba đưá»ng. Chu Linh, Lá»™ Chiêu ở tả; Quan, Trương ở hữu, tá»± mình đứng trung quân, ra ngoài cá»­a cá» mắng Thuật rằng:

- Thằng phản nghịch vô đạo kia! Ta nay phụng chiếu ra đánh, mày nên tá»± trói tay lại hàng, ta sẽ tha cho khá»i chết.

Viên Thuật mắng lại rằng:

- Thằng dệt chiếu đóng dép kia! Sao mày dám khinh ta?

Nói xong dốc binh vào đánh. Huyá»n Äức tạm lui, cho quân tả hữu hai bên ra đánh, quân Thuật thây nằm khắp đồng, máu chảy thành vÅ©ng, sÄ© tốt trốn Ä‘i không biết bao nhiêu, lại bị Lôi Bạc, Trần Lan ở Tung SÆ¡n ra cướp mất tiá»n nong lương thảo. Thuật muốn vá» Thá» Xuân, lại bị trá»™m cướp đến đánh tập hậu, phải đóng lại ở Giang Äình. Bấy giá» Thuật chỉ còn hÆ¡n má»™t nghìn quân, toàn những ngưá»i già yếu. Trá»i Ä‘ang nóng ná»±c, lương thá»±c hết, chỉ còn ba mươi há»™c lúa, phát cho quân sÄ©, ngưá»i nhà phải nhịn, chết đói nhiá»u, Thuật ăn cÆ¡m gạo xấu, không nuốt được, sai nhà bếp lấy mật ăn cho khá»i khát. Nhà bếp nói:

- Mật không có, chỉ có nước máu!

Thuật đương ngồi trên giưá»ng, kêu to má»™t tiếng, đâm nhào xuống đất, thổ ra đến má»™t chậu máu, rồi chết.

Bấy giỠlà tháng sáu, năm thứ bốn, niên hiệu Kiến An (một trăm chín mươi chín công nguyên).

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Cuối Hán, binh đao nổi bốn phương,
Khéo đâu Viên Thuật cũng ngông cuồng!
Mấy Ä‘á»i không nghÄ© nên công tướng,
Chút phận hòng toan vị đế vương.
Tá»· ngá»c vào tay thêm ngạo ngược,
Äiá»m trá»i trước mắt, uống khoe khoang.
Khát tìm mật uống tìm đâu thấy?
Thổ huyết nằm queo chẳng kẻ thương!

Viên Thuật chết rồi, cháu là Viên Dận Ä‘em hài cốt cùng vợ con Thuật chạy vá» Lư Giang, bị tên Từ Cầu giết sạch, cướp lấy ngá»c tá»· Ä‘em đến Hứa Äô dâng Tào Tháo. Tháo mừng lắm, phong cho Từ Cầu làm thái thú ở Cao Lăng. Từ bấy giá» ngá»c tá»· lại vá» tay Tào Tháo.

Huyá»n Äức thấy Viên Thuật đã chết, dâng biểu vá» triá»u đình, và đưa thư trình Tào Tháo biết, sai Chu Linh, Lá»™ Chiêu vá» Hứa Äô, còn bao nhiêu binh mã Ä‘á»u lưu lại để giữ Từ Châu, má»™t mặt chiêu dụ những nhân dân lưu tán trở vá» an cư lạc nghiệp.


Chu Linh, Lô Chiêu vá» Hứa Äô vào hầu Tào Tháo thuật việc Huyá»n Äức giữ lại binh mã. Tháo giận lắm muốn chém ngay hai ngưá»i. Tuân Úc can rằng:

- Quyá»n ở Lưu Bị, hai ngưá»i làm thế nào được.

Tháo má»›i tha tá»™i cho hai ngưá»i.

Úc lại bàn rằng:

- Thừa tướng nên viết thư cho Xa Trụ, sai ở đó tìm cách trừ Lưu Bị.

Tháo nghe kế ấy, mật sai ngưá»i đến bảo Xa Trụ. Trụ má»i Trần Äăng đến bàn.

Äăng nói:

- Việc ấy thá»±c dá»…, nay Lưu Bị ra ngoài thành chiêu dụ nhân dân, không mấy ngày nữa sẽ vá». Tướng quân nên phục quân dưới cá»­a cuốn ở ngoài thành, giả cách ra đón, đợi khi Lưu Bị cưỡi ngá»±a đến, chém cho má»™t nhát, tôi thì ở trên thành bắn xuống để chặn hậu quân cá»§a Lưu Bị, thế là xong việc.

Trụ nghe theo kế ấy.

Trần Äăng vá» nói lại vá»›i bố là Trần Khuê. Khuê sai Äăng ra báo trước cho Huyá»n Äức biết. Äăng vừa ra khá»i thành gặp Quan VÅ©, Trương Phi bèn nói chuyện cho hai ngưá»i hay.

Nguyên là Quan, Trương vá» trước, Huyá»n Äức vá» sau. Trương Phi nghe nói, muốn chạy vào đánh ngay. Vân Trưá»ng ngăn lại nói rằng:

- Nó phục binh dưới cửa cuốn bên thành, nếu vào thì mắc mẹo nó. Ta có một kế giết được Xa Trụ: Nhân ban đêm, ta giả làm quân Tào đến Từ Châu, Xa Trụ tất ra đón, ra đến nơi thì ta giết đi.

Phi chịu rằng phải
Quân bá»™ hạ cá»§a Quan, Trương sẵn có cá» hiệu cá»§a Tào, y giáp cÅ©ng giống nhau, Ä‘ang ná»­a đêm, đến ngay cá»­a thành gá»i mở. Trên thành há»i ai. Chúng thưa:

- Quân mã Trương Văn Viễn. Tào thừa tướng sai đến.

Quân giữ thành vào báo vá»›i Trụ. Trụ má»i Trần Äăng lại bàn rằng:

- Không ra đón thì sợ có chuyện nghi kỵ, ra đón lại sợ có chuyện lừa dối.

Trụ lên thành nói rằng:

- Äêm khuya khó phân biệt được thá»±c hư, xin để sáng mai hãy mở cá»­a.

Ở dưới thành đáp rằng:

- Chỉ sợ Lưu Bị biết. Xin mở cửa mau.

Xa Trụ ngần ngừ chưa quyết, dưới thành thì cứ giục mở cá»­a mãi. Trụ đành phải mặc áo giáp lên ngá»±a, dẫn má»™t nghìn quân mã ra ngoài thành. Äi khá»i cầu, Trụ gá»i to rằng:

- Văn Viễn ở đâu?

Trong bóng lá»­a sáng thấy ngay Vân Trưá»ng cầm Ä‘ao tế ngá»±a lại, xông thẳng vào Xa Trụ thét rằng:

- Thằng kia! Sao dám lừa dối muốn hại anh tao?

Trụ giật mình, đánh chưa được vài hiệp, chống đỡ không nổi, quay ngá»±a chạy vá». Chạy đến đầu cầu, Trần Äăng ở trên thành bắn tên xuống như mưa. Vân Trưá»ng xấn lại, phất long Ä‘ao má»™t nhát chém Trụ ngã lăn xuống đất rồi chặt lấy đầu, quay mặt vào thành giÆ¡ đầu Trụ lên hô rằng:

- Phản tặc là Xa Trụ ta đã giết rồi. Quân sĩ không có tội, hàng thì tha cả.

Quân sÄ© Ä‘á»u cầm ngược khí giá»›i, xin hàng. Từ ấy quân dân Ä‘á»u được yên ổn cả.

Vân Trưá»ng mang đầu Xa Trụ lại đón Huyá»n Äức nói rằng:

- Xa Trụ muốn mưu hại anh, nay đã giết được rồi.

Huyá»n Äức thất kinh nói rằng:

- Tháo nó lại, thì làm thế nào?

Vân Trưá»ng nói:

- Hễ nó lại, thì hai em xin ra đánh chớ sao!

Huyá»n Äức ân hận mãi, rồi vào Từ Châu. Các cụ già và trăm hỠđón rước đầy đưá»ng Lưu Bị đến phá»§, tìm Trương Phi, thì Trương Phi đã bắt cả nhà Xa Trụ Ä‘em giết rồi. Huyá»n Äức giận nói:

- Giết mất ngưá»i tâm phúc cá»§a Tháo, sao nó chịu thôi?

Trần Äăng nói:

- Tôi có một kế, có thể lui được Tào Tháo.

Thế thực là:

Cô thân đã thoát ra hang hổ
Diệu kế còn toan rập khói lang

Chưa biết Trần Äăng bàn kế gì, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 21.

Há»’I 22
Viên, Tào Ä‘á»u cất ba quân mã bá»™;
Quan, Trương cùng bắt hai tướng Vương, Lưu

Trần Äăng hiến kế cho Lưu Bị rằng:

- Tào Tháo chỉ sợ Viên Thiệu. Thiệu nay như hổ ngồi giữ ở các quận Ký, Thanh, U và Tinh. Quân mặc áo giáp có vài trăm vạn; văn quan võ tướng rất nhiá»u, sao không viết thư sang đó mà cầu cứu.

Huyá»n Äức nói:

- Thiệu và tôi chưa có Ä‘i lại vá»›i nhau bao giá», vả lại vừa đánh em hắn, sao hắn chịu giúp.

Äăng nói:

- Ở đây có má»™t ngưá»i, ba Ä‘á»i thông gia vá»›i há» Viên, nếu được ngưá»i ấy đưa thư sang cho Thiệu, tất Thiệu Ä‘em quân lại cứu.

Huyá»n Äức há»i ai, Äăng nói:

- Ngưá»i ấy là ngưá»i ông xưa nay vốn kính nể, sao nay lại quên?

Huyá»n Äức chợt nghÄ© ra, há»i:

- Có phải Trịnh Khang Thành tiên sinh không?

Äăng cưá»i, nói:

- Chính phải!

Nguyên Trịnh Khang Thành tên là Huyá»n, chăm há»c, nhiá»u tài, khi trước là há»c trò Mã Dung. Má»—i khi Dung dạy há»c, bao giá» cÅ©ng treo má»™t bức màn Ä‘á», ngoài thì há»c trò ngồi, trong thì đông những nhà trò, con gái đứng hầu. Trịnh Huyá»n đến há»c trong ba năm, mắt không trông ngang. Dung lấy làm lạ. Äến khi Trịnh Huyá»n há»c xong, trở vá» nhà, Dung than rằng:

- Há»c được bí truyá»n cá»§a ta, chỉ có má»™t Trịnh Huyá»n.

Trong nhà Trịnh Huyá»n, thị tỳ Ä‘á»u thuá»™c Mao Thi.

Có má»™t thị tỳ làm trái ý Huyá»n, Huyá»n bắt quỳ mãi dưới thá»m, má»™t thị tỳ khác há»i đùa:

- "Hồ vi hồ nê trung"? (làm sao ở trong đống bùn? Câu này trích trong kinh Thi).

Ngưá»i kia lập tức đáp ngay:

- "Bạc ngôn vãng tố, phùng bỉ chi ná»™" (vừa định phân trần lại gặp lúc ngưá»i ta Ä‘ang có cÆ¡n giận. Câu này cÅ©ng trích ở kinh Thi).

Như thế thực là phong nhã.

Äá»i vua Hoàn Äế, Trịnh Huyá»n làm quan thượng thư. Äến sau gặp loạn mưá»i tên hoạn quan, Huyá»n bá» quan vỠở Từ Châu làm ruá»™ng. Huyá»n Äức khi ở Trác Quận đã thá» làm thầy, đến khi làm mục ở Từ Châu, thưá»ng thưá»ng vẫn đến hầu rất má»±c tôn kính.

Bấy giá» Huyá»n Äức nghÄ© ra ngưá»i ấy, lấy làm may lắm, liá»n cùng Trần Äăng Ä‘i đến nhà Trịnh Huyá»n, xin Huyá»n viết thư cho Viên Thiệu.

Huyá»n nhận lá»i viết ngay má»™t bức thư, giao cho Huyá»n Äức. Huyá»n Äức sai Tôn Càn Ä‘i suốt ngày đêm đưa thư đến Viên Thiệu.

Thiệu xem xong nghĩ rằng:

- Huyá»n Äức vừa đánh em ta, đáng nhẽ không giúp, nhưng vì có lá»i cá»§a Trịnh thượng thư, đành phải Ä‘i cứu.

Thiệu liá»n há»p các văn võ bàn việc cất quân.

Mưu sÄ© là Äiá»n Phong can rằng:

- Mấy năm khởi binh luôn, nhân dân má»i mệt, kho tàng trống rá»—ng, không nên lại khởi đại quân. Trước hết hãy sai ngưá»i dâng biểu tâu công thắng trận lên thiên tá»­, nếu biểu không dâng lên được, bấy giá» sẽ kể tá»™i ngăn trở cá»§a Tào Tháo, rồi Ä‘em binh đóng ở Lê Dương, làm thêm thuyá»n bè ở Hà Ná»™i, sá»­a sang khí giá»›i, phân phát tinh binh, đóng đồn ngoài biên ải. Như thế trong ba năm, việc lá»›n có thể xong được.

Mưu sĩ khác là Thẩm Phối lại nói rằng:

- Äiá»n Phong nói thế không phải. Lấy oai thần võ cá»§a minh công, sẵn có ná»n giàu mạnh ở đất Hà Sóc, Ä‘em binh đánh giặc Tào, dá»… như trở bàn tay, hà tất phải kéo dài ngày tháng.

Mưu sĩ thứ ba là Thư Thụ nói:

- Cái mưu đánh được, không cứ gì ở sá»± cưá»ng thịnh, Tào Tháo đã có quyá»n trong tay, thi hành được pháp lệnh, quân lính lại tập luyện giá»i, không như bá»n Công Tôn Toản ngồi bó tay má»™t chá»—. Nay không dùng mưu cá»§a Äiá»n Phong, dấy má»™t đội quân vô danh, tôi trá»™m nghÄ© là không phải.

Lại có má»™t mưu sÄ© nữa là Quách Äồ nói:

- Thế cÅ©ng không phải, Ä‘em binh đánh Tào Tháo sao gá»i là vô danh? Ông nên kịp thá»i mưu tính sá»›m định nghiệp lá»›n. Xin ông nghe nhá»i Trịnh thượng thư, cùng Lưu Bị Ä‘em nghÄ©a lá»›n đánh giặc Tào, trên hợp ý trá»i, dưới hợp lòng dân, thá»±c là may lắm.

Bốn ngưá»i tranh luận mãi; Viên Thiệu trù trừ chưa quyết. Chợt có Hứa Du, Tuân Thẩm ở ngoài vào.

Thiệu nói:

- Hai ngưá»i kiến thức rá»™ng, thá»­ xem chá»§ trương thế nào?

Hai ngưá»i thi lá»… xong, Thiệu há»i:

- Trịnh thượng thư gửi thư đến, bảo ta khởi binh giúp Lưu Bị đánh Tào Tháo. Nên khởi binh hay không nên khởi binh?

Hai ngưá»i đồng thanh nói:

- Minh công lấy nhiá»u đánh ít, lấy khá»e đánh yếu, giết giặc Tào để giúp nhà Hán, khởi binh là phải lắm.

Thiệu nói:

- Hai ngưá»i nói chính hợp ý ta!

Lập tức sai truyá»n lệnh cất quân; cho Tôn Càn vá» trước báo vá»›i Trịnh Huyá»n, và hẹn Huyá»n Äức chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng; má»™t mặt sai Thẩm Phối, Phùng Ká»· làm thống quân, Äiá»n Phong, Tuân Thầm, Hứa Du làm mưu sÄ©. Nhan Lương, Văn Sú làm tướng quân, khởi quân mã mưá»i lăm vạn, quân bá»™ mươi lăm vạn, cả thảy ba mươi vạn tinh binh, tiến vá» Lê Dương.

Xếp đặt đâu đấy rồi, mưu sÄ© nữa là Quách Äồ tiến lên nói:

- Minh công lấy nghÄ©a lá»›n đánh Tào Tháo, phải nên làm má»™t bài văn hịch, nêu hết sá»± tàn ác cá»§a Tào Tháo, truyá»n tá» hịch Ä‘i các quận, kể rõ lẽ tại sao mình Ä‘em quân đến đánh, thế má»›i là danh chính ngôn thuận.

Thiệu bèn sai thư ký là Trần Lâm làm bài hịch. Nam tá»± là Khổng Chương, vốn có danh tiếng. Äá»i vua Hoàn Äế làm chá»§ bạ, nhân can Hà Tiến không nghe, lại gặp loạn Äổng Trác, Trần Lâm lánh nạn ở Ký Châu, Thiệu dùng làm thư ký. Bấy giá» vâng lệnh thảo hịch, cầm bút viết xong ngay. Bài hịch như sau:

"Thưá»ng nghe rằng: Minh chúa nhân nguy đế bầy kế; trung thần lo nạn để lập công. Bởi thế, phải có ngưá»i phi thưá»ng, má»›i lập được việc phi thưá»ng; có việc phi thưá»ng, má»›i có công phi thưá»ng. Cái công phi thưá»ng ấy, vốn không phải ngưá»i thưá»ng có thể làm nổi.

"Trước kia nhà Tần vua yếu, Triệu Cao lá»™ng quyá»n, hống hách trong triá»u, má»™t tay tác oai tác phúc. Ngưá»i bấy giá» bị ức hiếp, không ai dám nói câu gì, đến ná»—i có biến ở trong cung Vá»ng Di, tổ tôn nhà nó bị tiêu diệt, để tiếng nhÆ¡ nhuốc đến ngày nay, làm gương cho Ä‘á»i.

"Cuối Ä‘á»i Lã Hậu, Sản, Lá»™c, chuyên chính, trong giữ hai đạo quân, ngoài thống lÄ©nh nước Lương, nước Triệu; chuyên quyá»n á»· thế, xá»­ việc ở trong cấm sảnh, kẻ dưới lăng loàn, ngưá»i trên suy yếu, bốn bể ai cÅ©ng lo sợ. Bởi thế Giáng Hầu và Chu Hữu Hầu tức giận nổi dậy giết sạch kẻ bạo nghịch, lập vua Thái Tông, nhá» thế đạo vương hưng thịnh, sáng sá»§a và rõ rệt, ấy tức là cái nêu cao lập công cá»§a kẻ đại thần.

"Tư không là Tào Tháo ngày nay: Ông nó là trung thưá»ng thị tên Äằng, cùng vá»›i bá»n Tả Quan, Từ Hoàng hưng yêu tác quái, tham lam vô độ, nát đạo hại dân. Bố nó là Tung, làm con nuôi cá»§a Äằng, nhân có nhỠđút lót mà được chức vị, xe vàng khiên ngá»c, Ä‘em ná»™p cá»­a quyá»n, trá»™m giữ ngôi cao, làm nghiêng đổ quyá»n lá»›n. Äến Tháo: Nòi giống sót cá»§a hoạn quan, vốn không có đức hạnh, gian gi độc ác, thích gây ra sá»± biến loạn, vui mừng thấy sá»± tai vạ.

"Mạc Phú đây thống xuất hùng binh, quét trừ kẻ hung nghịch, gặp khi Äổng Trác lấn quan hại nước, bèn chống gươm khua trống, phát lịnh ra cõi Äông Hạ, thu dụng anh hùng, bá» nết xấu để dùng được việc, cho nên má»›i cùng Tháo hợp mưu, trao cho chức tỳ tướng, tưởng là tài ưng khuyển có thể dùng được. Không ngá» nó ngu dại, kém mưu lược, khinh thưá»ng sá»± tiến quân và lui quân, đến ná»—i thất bại làm tổn thiệt quân sÄ©.

Mạc Phú lại chia thêm cho quân tinh nhuệ, sá»­a sang bù đắp cho nó, tâu xin cho nó sang Äông Quận lÄ©nh chức thứ sá»­ ở Duyện Châu; thân dê chó đội lốt hổ, để nó có chút quyá»n hành, mong rằng nó sẽ có phen báo thù được trận thua trước như quân Tần báo thù được nước Tấn khi xưa. Nhưng Tháo lại thừa thế bạt hổ, bạo ác càn rỡ, tàn dân, hại ngưá»i lương thiện. Vì thế quan thái thú Cá»­u Giang là Biên Nhượng, tài cán giá»i giang, thiên hạ biết tiếng, nói thẳng lòng ngay, không xiểm ai, cÅ©ng bị nó hãm hại, đầu phải bêu, vợ con phải tàn sát. Từ đó, sÄ© phu ai cÅ©ng tức tối, nhân dân lại càng oán ghét; má»™t ngưá»i vung cánh tay cả châu cùng hưởng ứng; cho nên thân nó bị thua ở Từ Châu, đất nó bị cướp vá» tay Lã Bố; bÆ¡ vÆ¡ cõi Äông, không nÆ¡i nương tá»±a, Mạc Phá»§ nghÄ© đến nghÄ©a gốc mạnh cành yếu và thương nó, không buá»™c nó vào đảng cá»§a kẻ phản nghịch, cho nên lại giương cá», mặc áo giáp, cất quân sang đánh. Chiêng trống vang lừng, Lã Bố tan vỡ, cứu cho nó khá»i chết, và khôi phục lại chức phương bá cho nó, thế là Mạc Phá»§ ta tuy không có công gì vá»›i dân Duyện Châu, nhưng thá»±c là làm phúc cho Tào Tháo to lắm. Äến khi loan giá trở vá», giặc cướp quấy rối (loạn Thôi, DÄ©), bấy giá» Ký Châu Ä‘ang có việc Ä‘á»u phòng ở cõi bắc, ta chưa rá» ra ngoài được, cho nên sai tùng sá»± trung lang là Từ Huân sang truyá»n cho Tháo phải sá»­a sang chốn giao miếu, giúp đỡ vua nhá». Nhưng Tháo dám rông rỡ làm càn, hiếp vua thiên đô, khinh nhá»n nhà vua, nát phép loạn ká»·, ngồi giữ cả việc ba đài, chuyên chế triá»u chính, muốn thưởng ai thì thưởng, muốn giết ai thì giết: Yêu ai thì ngưá»i ấy sung sướng đến cả năm ngành; ghét ai thì ngưá»i ấy phải chết cả ba há»; ai bàn tán phải trái thì trị tá»™i công khai, ai thầm vụng chê bai, thì bị giết ngấm ngầm. Vì thế trăm quan buá»™c miệng, đưá»ng sá đưa mắt nhìn nhau. Còn các quan thượng thư thì chỉ nhá»› buổi vào triá»u đến há»™i cho có mặt; công khanh thì chỉ gá»i là có chức phẩm mà thôi!

"Cho nên quan thái úy là Dương Bưu, từng giữ hai chức tư không và tư đồ, nhất phẩm trong nước, Tháo nhân thế mang lòng ghen ghét, vu cho tội trạng, đánh đập tàn nhẫn, đủ cả năm thứ hình cụ; tự ý làm càn, không nghĩ đến phép nước.

"Quan nghi lang là Triệu Ngạn, lá»i ngay nói thẳng có thể nghe theo, vì thế vua nghe nói động lòng, thay đổi nét mặt, tỠý khen thưởng, nhưng Tháo định che lấp lẽ phải, chặn lấp đưá»ng nói năng cá»§a má»i ngưá»i, tá»± tiện bắt Triệu Ngạn giết Ä‘i, không tâu cho vua biết.

"Lương Hiếu vương, là anh em ruá»™t vá»›i Tiên đế, lăng má»™ cá»§a ngưá»i là nÆ¡i tôn quý, dẫu đến cây cối trên mả, cÅ©ng phải kính cẩn gìn giữ, thế mà Tháo Ä‘em tướng sÄ©, khai quật phá áo quan, bá» lá»™ thây, cướp lấy vàng báu, đến ná»—i vua phải chảy nước mắt, dân sÄ© phải Ä‘au lòng.

"Nó lại đặt ra quan trung lang tướng, đào mả quan hiệu úy bá»›i vàng: Ä‘i đến đâu tàn hại đến đó, xương trong mả phải bá»›i cả ra ngoài. Nó ở ngôi Tam Công, làm việc trá»™m cướp, nhÆ¡ cả nước, khổ đến dân, làm hại cả ngưá»i sống và ngưá»i chết. Vả lại chính sá»± tế toái thảm khốc, luật lệ bầy ra thật nhiá»u, khác gì dò bẫy đầy cả khe, hang hố lấp cả đưá»ng, giÆ¡ tay mắc phải lưới, đụng chân vấp phải cạm. Cho nên ở Duyện, Dá»± có những ngưá»i Ä‘au buồn, kinh đô có những nhà than vãn. Xem hết cả sá»­ sách xưa nay, những kẻ làm tôi vô đạo, tham tàn ác nghiệt, đến Tháo là cùng.

"Mạc Phá»§ ta Ä‘ang phòng ngoại gian, chưa kịp dạy bảo nó, và cÅ©ng còn có ý khoan dung, mong cho nó tu tỉnh lại. Nhưng nó bụng dạ sài lang, mang tâm gây vạ, muốn đạp đổ cá»™t rưá»ng, làm cho nhà Hán suy yếu, trừ giết kẻ trung chính chuyên làm kẻ kiêu hùng.

"Trước kia ta gióng trống sang mặt bắc, đánh Công Tôn Toản, quân cưá»ng khấu nghịch tặc cá»± nhau vá»›i quân ta má»™t năm, Tháo nhân quân ta chưa đánh được, ngầm đưa thư cho Toản, ngoài mặt giả làm giúp quân ta, kỳ thá»±c nó định đánh úp quân ta, may được ngưá»i mang thư tiết lá»™ mưu gian, Toản phải thua chết. Cho nên nhuệ khí cá»§a nó phải nhụt và mưu đồ cá»§a nó cÅ©ng không thành.

"Nay nó đóng giữ Ngao Xương, chẹn sông giữ biển, muốn Ä‘em cánh tay con bá» ngá»±a chặn đưá»ng cá»§a xe thần sét.

"Mạc phá»§ nay phụng oai linh nhà Hán, dẹp yên bá» cõi, kích dài trăm vạn, ngá»±a khá»e nghìn dặm, Ä‘em những tướng mạnh như Trung Hoàng, Hạ Dục, Ô Hoạch; dùng cái thế cung cứng ná» bá»n, từ Minh Châu vượt núi Thái Hàng; từ Thanh Châu qua sông Tế, sông LÅ©y đạt quân qua sông Hoàng Hà đánh mặt trước; quân kinh châu xuống đất Uyển, Diệp đánh mặt sau. Sấm vang, hổ sợ, khác gì cầm bó lá»­a đốt má»› bòng bong, dốc nước bể tưới đống tro tàn, còn cái gì không bị tiêu diệt?

"Vả lại quân sÄ© cá»§a Tháo ngưá»i nào có thể đánh trận được toàn là ngưá»i ở U, Ký, hoặc là quân sÄ© cá»§a bá»™ hạ cÅ©, Ä‘á»u oán giận muốn vá» quê hương, rá» nước mắt trông vá» phía bắc. Còn như dân ở Duyện, Dá»± và quân sót cá»§a Lã Bố, Trương Dương, Ä‘á»u là bị ức hiếp, tạm bợ Ä‘i theo nó, vết thương chưa khá»i, quân ná» quân kia thù địch lẫn nhau. Nếu ta lên núi cao đánh tiếng trống, phất cá» trắng chiêu hàng, thế tất đất lở ngói tan, không đợi lưỡi gươm phải dây máu má»›i dẹp yên được.

"Hiện nay nhà Hán suy đồi, ká»· cương trá»… nãi, triá»u đình không có má»™t ngưá»i phù tá nào giá»i, chân tay cá»§a vua không có thể đánh dẹp được giặc: Trong kinh đô, những ngưá»i lão luyện Ä‘á»u phải cúi đầu khép cánh, không biết trông cậy vào đâu; tuy có kẻ trung nghÄ©a cÅ©ng bị nói ức hiếp, không làm thế nào thổ lá»™ được khí tiết cá»§a mình?

"Vả lại Tháo sai bảy trăm tinh binh bộ hạ của nó, vây chốn cung khuyết, ngoài mặt giả làm giữ gìn cho vua, kỳ thực là nó giam cầm vua. Chúng ta sợ rằng cái mầm soán nghiệp, nẩy ra từ đó. Ấy thực là buổi óc gan lầm đất của trung thần và cái hội lập công của hào kiệt, chúng ta chẳng nên gắng sức dư!

"Tháo nó lại mạo làm chiếu vua, sai sứ cất quân. Ta sợ những châu quận ở xa, tưởng là chiếu cá»§a vua thá»±c, cấp quân cho nó, thế là trái vá»›i lòng dân và vào hùa vá»›i quân phản nghịch, phí cả tiếng mình, lại để thiên hạ chê cưá»i. Nhưng bậc minh triết, tất không làm thế.

"Nay mai, quân U, Tinh, Thanh, Ký, bốn châu cùng tiến lên. Thư ta đưa đến Kinh Châu, xin phải cất quân ngay, cùng quan kiến trung tướng quân (Trương Tú) há»p lại làm cho thanh thế được mạnh.

"Các châu quận cÅ©ng nên há»p sẵn nghÄ©a binh, dàn khắp bá» cõi, thị võ dương oai, cùng giúp ấy ná»n xã tắc. Thế là cái công phi thưá»ng sẽ được rõ rệt dá»±ng nên.

"Ai mà lấy được đầu Tào Tháo sẽ được phong tước hầu năm nghìn há»™, thưởng tiá»n năm nghìn vạn quan.

"Những bá»™ khúc tướng tá ai chịu quy hàng, Ä‘á»u tha tá»™i chết. Mở rá»™ng ân tín, ban bố phong thưởng. Nay làm tá» hịch này bá cáo thiên hạ, để ai nấy Ä‘á»u biết nhà vua Ä‘ang có nạn nguy cấp.

"Cấp cấp như luật lệnh!".

Thiệu xem hịch xong mừng lắm, liá»n sai sứ giả đưa Ä‘i khắp cả châu huyện và yết thị các nÆ¡i cá»­a ải, bến đò. Bài hịch truyá»n đến tận Hứa Äô.


Bấy giá» Tào Tháo đương bị chứng nhức đầu, nằm trên giưá»ng. Tả hữu Ä‘em bài hịch vào trình. Tháo xem xong rợn tóc rùng mình, mồ hôi toát ra như tắm, khá»i cả nhức đầu, từ giưá»ng vùng dậy, ngoảnh lại há»i Tào Hồng:

- Ai làm bài hịch này?

Hồng nói:

- Bài ấy nghe đâu của Trần Lâm soạn.

Tháo cưá»i nói:

- Có văn hay phải có võ lược đi kèm, văn Trần Lâm tuy hay nhưng võ lược của Viên Thiệu lại dở, thì làm thế nào!

Bèn há»p các mưu sÄ© bàn việc nghênh địch, Khổng Dung thấy thế, vào nói vá»›i Tào Tháo rằng:

- Viên Thiệu thế to, không nên đánh nhau, hòa thì hơn.

Tuân Úc nói:

- Viên Thiệu là ngưá»i vô dụng, hòa vá»›i nó làm gì?

Dung lại nói:

- Viên Thiệu có đất rá»™ng, dân mạnh, bá»™ hạ như bá»n Hứa Du, Quách Äồ, Thẩm Phối, Phùng Ká»·, Ä‘á»u là những ngưá»i mưu trí; Äiá»n Phong, Thư Thụ Ä‘á»u là trung thần; Nhan Lương, Văn Sú đủ sức khá»e hÆ¡n ba đội quân; còn như Cao Lãm, Trương Cáp, Thuần Vu Quyá»n tuyá»n là những danh tướng Ä‘á»i nay. Sao lại bảo Thiệu là vô dụng?

Úc cưá»i, nói:

- Thiệu binh nhiá»u mà không nghiêm chỉnh; Äiển Phong tính cương trá»±c hay phạm ngưá»i trên; Hứa Du tham mà không khôn, Thẩm Phối hay tá»± cho mình là phải mà không có mưu mẹo; Phùng Ká»· tính cả quyết nhưng không làm được việc. Mấy ngưá»i ấy không ưa nhau, tất rồi cÅ©ng có ná»™i biến; Nhan Lương, Văn Sú tuy khá»e, nhưng đồ thất phu ấy chỉ đánh má»™t trận là bắt được; còn những đồ tầm thưá»ng nhung nhúc, dẫu có trăm vạn cÅ©ng chẳng kể vào đâu.

Khổng Dung ngồi nín lặng.

Tháo cưá»i to, nói:

- Äá»u không ra ngoài sá»± tính toán cá»§a Tuân Văn Nhược.

Liá»n gá»i ngay tiá»n quân là Lưu Äại, hậu quân là Vương Trung dẫn năm vạn quân mang cá» hiệu "Thừa tướng" sang Từ Châu đánh Lưu Bị.

Lưu Äại vốn làm thứ sá»­ Duyện Châu, sau hàng Tào Tháo, Tháo cho làm thiên tướng. Cho nên Tháo sai hắn cùng Vương Trung mang quân Ä‘i trước.

Tháo tự dẫn đại quân hai mươi vạn ra Lê Dương để chống Viên Thiệu.

Trình Dục nói:

- Lưu Äại, Vương Trung hai ngưá»i thừa tướng sai Ä‘i cùng không xứng việc.

Tháo nói:

- Ta cÅ©ng biết hai ngưá»i ấy không phải tay địch nổi Lưu Bị, nhưng để hư trương thanh thế.

Tháo lại dặn hai ngưá»i:

- Không được khinh tiến, đợi ta phá được Thiệu, bấy giỠmới quay binh vỠđánh Lưu Bị.

Lưu Äại, Vương Trung lÄ©nh binh Ä‘i.

Tháo đến Lê Dương, hai bên cách nhau tám mươi dặm, cùng đào hào đắp lÅ©y, giữ nhau không đánh, từ tháng tám đến tháng mưá»i. Nguyên là Hứa Du không bằng lòng để Thẩm Phối cầm quân; Thư Thụ thì giận Viên Thiệu không dùng mưu cá»§a mình, ná»™i bá»™ lá»§ng cá»§ng không hòa thuận vá»›i nhau, chẳng ai nghÄ© gì đến việc tiến binh cả.

Viên Thiệu thì trong bụng nghi hoặc, cũng không muốn tiến binh.

Tháo thấy vậy má»›i gá»i hàng tướng là Tang Bá, thá»§ hạ cá»§a Lã Bố sai giữ miá»n Thanh, Từ; Vu Cấm, Lý Äiển đóng đồn trên sông Hà; Tào Nhân thì thống lÄ©nh đại quân, đóng ở Quan Äá»™. Còn Tháo thì tá»± dẫn má»™t đội quân vá» Hứa Äô.

Äây nói Lưu Äại, Vương Trung dẫn năm vạn quân đến cách Từ Châu má»™t trăm dặm đóng trại trong quân giả vá» dá»±ng má»™t lá cá» hiệu Tào thừa tướng, không dám tiến binh vá»™i, chỠđợi tin tức Hà Bắc.

Trong thành Từ Châu, Lưu Bị cũng không biết hư thực thế nào, chưa dám dấy quân, cũng nghe ngóng tin tức Hà Bắc.

Chợt Tào Tháo sai ngưá»i giục Lưu Äại, Vương Trung tiến binh. Hai ngưá»i ở trong trại bàn nhau. Äại bảo Trung:

- Anh đi đánh trước.

Trung nói:

- Thừa tướng sai anh đi đánh trước kia mà!

Äại nói:

- Ta là chủ tướng, sao lại ra đánh trước được?

Trung nói:

- Thế thì anh với tôi cùng đi.

Äại nói:

- Chúng ta rút thăm, phải tên ngưá»i nào, ngưá»i ấy Ä‘i.

Vương Trung rút phải chữ "Tiên", phải lĩnh một nửa quân mã, đến đánh Từ Châu.


Huyá»n Äức biết tin, má»i Trần Äăng đến thương nghị, nói rằng:

- Viên Thiệu tuy có quân đóng ở Lê Dương, nhưng các mưu sĩ, đại thần không hòa thuận với nhau, vẫn chưa tiến binh. Còn Tào Tháo thì không biết ở đâu, nghe như trong quân Lễ Dương không có cỠhiệu Tào Tháo, sao ở đây lại thấy có cỠhiệu Tháo?

Äăng nói:

- Tào Tháo trăm nghìn quá»· kế, tất nó lấy Hà Bắc làm trá»ng, phải tá»± mình đôn đốc ở đấy, cố ý giấu cá» hiệu Ä‘i, còn cá» hiệu ở đây chỉ là hư trương thanh thế, tôi chắc Tào Tháo không có ở đây.

Huyá»n Äức ngoảnh lại há»i Quan, Trương:

- Hai em, ai đi dò xem hư thực?

Trương Phi xin đi.

Huyá»n Äức bảo:

- Em táo bạo quá, không nên đi.

Trương Phi nói:

- Cho có ngay Tào Tháo em cÅ©ng xin bắt nó Ä‘em vá»!

Vân Trưá»ng nói:

- Äể em xin Ä‘i.

Huyá»n Äức nói:

- Nếu Vân Trưá»ng Ä‘i, anh má»›i vững dạ.


Vân Trưá»ng dẫn ba nghìn quân mã ra khá»i Từ Châu.

Bấy giá» bắt đầu mùa đông, mây má» u ám, hoa tuyết bay tán loạn. Quân mã xông vào trong tuyết bầy trận. Vân Trưá»ng tế ngá»±a cắp Ä‘ao, gá»i to Vương Trung ra nói chuyện.

Trung nói:

Thừa tướng đến đây sao không hàng?

Vân Trưá»ng nói:

- Ngưá»i vá» má»i thừa tướng ra trước trận, ta sẽ thưa chuyện.

Trung nói:

- Thừa tướng nào lại thèm ra nói chuyện với mày!

Vân Trưá»ng giận lắm, quất ngá»±a lên trước. Vương Trung vác giáo lại địch. Hai ngá»±a vừa gặp nhau, Vân Trưá»ng quay ngá»±a chạy vá». Trung Ä‘uổi theo, vừa qua bá» núi, Vân Trưá»ng quay ngá»±a lại, quát to má»™t tiếng, múa long Ä‘ao vào đánh. Trung địch không nổi, sắp sá»­a quay ngá»±a chạy trốn, Vân Trưá»ng tay trái cắp ngược bảo Ä‘ao, tay phải nắm lấy thắt lưng Vương Trung, lôi xuống cắp ngang trên mình ngá»±a chạy vá».

Quân Vương Trung chạy tán loạn cả.

Vân Trưá»ng áp giải Vương Trung vá» Từ Châu vào ná»™p Huyá»n Äức. Huyá»n Äức há»i:

- Mày là ngưá»i nào, hiện làm chức gì, dám trá xưng là Tào thừa tướng?

Trung nói:

- Tôi nào dám thế, thừa tướng sai tôi lại đây hư trương thanh thế để làm nghi binh, thừa tướng thực không có ở đây.

Huyá»n Äức sai lấy quần áo cho mặc, và cho cÆ¡m rượu tá»­ tế rồi cho tạm giam lại, đợi bắt được Lưu Äại sẽ bàn định sau.

Vân Trưá»ng nói:

- Tôi biết anh có ý muốn hòa giải, cho nên tôi má»›i bắt sống Ä‘em vá».

Huyá»n Äức nói:

- Anh cÅ©ng sợ Dá»±c Äức nóng nẩy giết chết Vương Trung, cho nên anh không dám sai Ä‘i. Những ngưá»i này giết Ä‘i vô ích; để lại còn có thể làm chá»— (cá»›) hòa giải.

Trương Phi ra nói:

- Anh Hai bắt sống được Vương Trung, còn Lưu Äại em xin Ä‘i bắt sống Ä‘em vá».

Huyá»n Äức nói:

- Lưu Äại trước làm thứ sá»­ Duyện Châu, khi ở Hố Lao đánh Äổng Trác, y là má»™t vị chư hầu ở má»™t trấn, nay làm tiá»n quân, em không nên khinh thưá»ng:.

Phi nói:

- Bá»n ấy có sá gì, em sẽ như anh Hai, bắt sống Ä‘em vá» cho mà xem.

Huyá»n Äức nói:

- Chỉ sợ em lại mất tính mạng của nó, lại làm lỡ việc lớn.

Phi nói:

- Há»… em giết nó, em xin Ä‘á»n mạng.

Huyá»n Äức bèn trao cho ba nghìn quân. Phi dẫn quân Ä‘i.

Lưu Äại thấy Vương Trung bị bắt, cứ giữ không ra đánh. Trương Phi má»—i ngày đến trước cá»­a trại chá»­i mắng. Äại biết là Trương Phi càng không dám thò ra. Phi giữ vài ngày, không thấy Äại ra, nghÄ© ngay được má»™t kế, bèn truyá»n lệnh cho quân rằng:

- Canh hai đêm nay đi cướp trại.

Cả ngày hôm ấy, Trương Phi chỉ ngồi trong trướng uống rượu, giả vá» say, tìm bá»›i má»™t lá»—i nhá» cá»§a má»™t tên lính canh, đánh cho má»™t trận, trói ở trong dinh, truyá»n rằng: "Äợi đến đêm lúc nào ra quân sẽ giết để tế cá»"; rồi bảo thầm tả hữu cởi trói cho nó trốn Ä‘i. Tên lính ấy được thoát, lẻn ra ngoài dinh, Ä‘i tắt ngay đến trại Lưu Äại, báo trước cho Lưu Äại biết việc Phi cướp trại đêm hôm ấy. Lưu Äại thấy quân hàng mình mẩy bị trá»ng thương, chắc là nó nói thá»±c, tối đến để trại không, Ä‘em quân phục ở ngoài.


Äêm hôm ấy, Trương Phi chia quân ra làm ba đưá»ng, đưá»ng giữa sai ba mươi ngưá»i vào cướp trại phóng há»a, còn hai đưá»ng lẻn ra đằng sau trại, trông lá»­a cháy làm hiệu thì đánh ập lại. Äến canh ba, Trương Phi dẫn tinh binh chẹn hẳn đằng sau Lưu Äại. ÄÆ°á»ng giữa ba mươi ngưá»i kéo vào trại đốt lá»­a, phục quân Lưu Äại sắp kéo vào đánh, quân hai mặt cá»§a Trương Phi Ä‘á»u xô ra.

Quân Äại rối loạn, không biết quân Phi nhiá»u ít thế nào, vỡ tan chạy trốn cả. Lưu Äại dẫn má»™t đội tàn quân cướp đưá»ng mà chạy, chẳng may gặp ngay Trương Phi. Trong quãng đưá»ng cùng, khó lòng lánh ẩn, đánh nhau má»›i được má»™t hiệp, Äại đã bị Trương Phi bắt sống. Quân sÄ© Ä‘á»u xin hàng.

Phi sai ngưá»i vá» Từ Châu báo tin trước. Huyá»n Äức bảo Vân Trưá»ng rằng:

- Dá»±c Äức xưa nay tính khí thô lá»—, bây giá» cÅ©ng biết dùng mưu, ta không lo gì nữa.

Liá»n thân Ä‘i ra ngoài thành để đón Lưu Äại.

Phi há»i:

- Anh vẫn chê em táo tợn, bây giỠthế nào?

Huyá»n Äức nói:

- Không nói khích, Ä‘á»i nào em chịu dùng mưu mẹo

Phi cưá»i ầm lên.

Huyá»n Äức thấy Lưu Äại bị trói, vá»™i vàng xuống ngá»±a cởi trói, nói:

- Em nó nhỡ xâm phạm đến mình ngài, xin ngài miễn chấp cho.

Nói rồi đón vá» Từ Châu, tha Vương Trung ra, khoản đãi hai ngưá»i tá»­ tế. Huyá»n Äức nói rằng:

- Trước kia Xa Trụ muốn hại tôi, cho nên tôi bất đắc dÄ© phải giết Ä‘i, thừa tướng lại ngá» là tôi làm phản, sai hai tướng quân đến há»i tá»™i. Tôi đội Æ¡n thừa tướng, Ä‘ang mong báo đáp, có đâu lại dám làm phản. Vậy nhá» hai tướng quân vá» Hứa Äô phân trần giúp tôi, thì thật là may cho tôi lắm.

Lưu Äại, Vương Trung nói:

- Chúng tôi được đội Æ¡n sâu sứ quân không giết. Nay vá» hầu thừa tướng xin hết lòng tìm đưá»ng giảng giải, Ä‘em cả lá»›n bé già trẻ hai nhà chúng tôi bảo lÄ©nh cho sứ quân.

Huyá»n Äức cảm tạ.

Hôm sau Huyá»n Äức trả lại cả quân mã cho hai ngưá»i, lại tiá»…n ra ngoài thành. Lưu Äại, Vương Trung Ä‘i chưa được mưá»i dặm, bá»—ng má»™t tiếng trống nổi, Trương Phi đứng giữa đưá»ng quát to lên rằng:

- Anh ta sao khỠvậy? Bắt được hai tướng giặc sao lại tha cho?

Hai ngưá»i ngồi trên ngá»±a run lẩy bẩy. Trương Phi trừng mắt, cầm giáo xô lại. Bá»—ng đâu sau lưng má»™t ngưá»i tế ngá»±a lại mắng:

- Không được vô lễ!

Trông ra thì là Vân Trưá»ng, Lưu Äại, Vương Trung bấy giá» má»›i vững dạ. Vân Trưá»ng nói:

- Huynh trưởng đã tha, sao em lại không tuân lệnh?

Phi nói:

- Phen này tha, lần sau nó lại đến.

Vân Trưá»ng nói:

- Khi nào hỠlại đến, sẽ giết cũng chưa muộn.

Hai ngưá»i đồng thanh nói:

- Dù thừa tướng giết cả ba hỠchúng tôi, chúng tôi cũng không dám đến nữa, xin tướng quân tha tội.

Trương Phi nói:

- Cho cả Tào Tháo đến nữa, ta cũng đánh cho nó không còn mảnh giáp. Lần này ta gửi hai cái đầu đấy.


Lưu Äại, Vương Trung ôm đầu thui thá»§i Ä‘i. Quan, Trương cùng vá», nói vá»›i Huyá»n Äức.

Tôn Càn bảo Huyá»n Äức rằng:

- Từ Châu là đất trống cả bốn mặt, không ở lâu được, không bằng chia quân ra đóng Tiểu Bái, giữ gìn Hạ Phì làm thế ỷ giốc để phòng Tào Tháo đến.

Huyá»n Äức nghe theo, sai Vân Trưá»ng giữ Hạ Phì, hai vợ là Cam phu nhân và My phu nhân cÅ©ng để ở đó.

Cam phu nhân là ngưá»i ở Tiểu Bái, My phu nhân là em My Chúc.

Còn Tôn Càn, Giản Ung, My Chúc, My Phương giữ Từ Châu, Huyá»n Äức và Trương Phi đóng ở Tiểu Bái.

Lưu Äại, Vương Trung vá» Hứa Äô vào chầu Tào Tháo, nói việc Lưu Bị không làm phản. Tháo giận mắng rằng:

- Những đồ làm nhục quốc thể, để chúng bay sống làm gì!

Bèn gá»i tả hữu lôi ra chém.

Thế thực là:

Chó lợn đấu sao cùng hổ mạnh,
Cá tôm tranh được với rồng thiêng?

Chưa biết hai ngưá»i sống chết thế nào, xem đến hồi sau má»›i rõ.

Hết hồi 22.

Há»’I 23
Ná»… Chính Bình khá»a thân mắng giặc;
Cát Thái Y đầu độc bị hình.


Tào Tháo muốn chém Lưu Äại và Vương Trung, Khổng Dung can rằng:

- Hai ngưá»i vốn không phải là địch thá»§ vá»›i Lưu Bị, nếu thừa tướng chém Ä‘i, tôi e mất lòng tướng sÄ©.

Tháo liá»n tha tá»™i, nhưng cách tuá»™t cả chức tước và bổng lá»™c, và muốn tá»± khởi binh đến đánh Huyá»n Äức, Khổng Dung can rằng:

- Nay đương mùa đông, trá»i rét, chưa nên động binh, đợi sang xuân cÅ©ng chưa muá»™n. Thừa tướng nên sai ngưá»i đến chiêu an Trương Tú, Lưu Biểu trước đã, rồi sau hãy tính đến Từ Châu.

Tháo nghe Khổng Dung, sai Lưu Việp đến dụ Trương Tú. Việp đến Tương Thành, trước tiên vào gặp Giả Há»§, khen ngợi thịnh đức cá»§a Tào công. Há»§ Lưu Việp ở lại nhà mình, rồi hôm sau vào gặp Trương Tú, nói chuyện việc Tào công sai Lưu Việp đến chiêu an. Trong khi Ä‘ang bàn chuyện, chợt báo có sứ giả cá»§a Viên Thiệu đến. Tú cho gá»i vào. Sứ giả trình thư, Tú xem xong. Äó cÅ©ng là thư chiêu an. Giả Há»§ há»i:

- Mới rồi Viên tướng quân cất quân đánh Tào Tháo, được thua thế nào?

Sứ giả đáp:

- Trá»i đông, tháng rét, còn tạm bãi binh. Nay thấy tướng quân cùng Lưu Biểu ở Kinh Châu Ä‘á»u có phong độ cá»§a kẻ quốc sÄ©, cho nên sai tôi lại má»i.

Há»§ cưá»i, nói:

- Ngươi vỠnói với Bản Sơ: Anh em trong nhà còn chẳng dung được nhau, nữa là quốc sĩ thiên hạ!

Nói rồi xé vụn lá thư ngay trước mặt sứ giả rồi Ä‘uổi sứ giả vá».

Trương Tú nói:

- Hiện giá» Viên khá»e, Tào yếu; nay xé thư mắng sứ, nếu Thiệu đến đánh, thì làm thế nào?

Hủ nói:

- Không bằng theo với Tào Tháo.

Tú há»i:

- Trước ta đã có thù với Tào Tháo, hắn dung sao được ta?

Hủ nói:

- Theo Tào có ba nhẽ phải, má»™t là Tháo phụng chiếu thiên tá»­, đánh dẹp thiên hạ; hai là bây giá» Thiệu đương cưá»ng thịnh, ta lá»±c bé mà Ä‘i theo, nó chẳng cho vào đâu; Tháo đương yếu được ta theo tất mừng; ba là Tào Tháo có chí lá»›n mưu nghiệp bá vương tất không nghÄ© đến thù riêng, để rõ đức tốt vá»›i bốn bể. Xin tướng quân đừng ngần ngại.

Tú nghe Há»§, má»i Lưu Việp vào tương kiến. Việp tâng bốc thịnh đức cá»§a Tào Tháo lên, và nói:

- Nếu thừa tướng còn nhớ oán cũ, sao lại sai tôi đến đây kết hiếu với tướng quân?

Tú mừng lắm, lập tức cùng Giả Há»§ đến Hứa Äô đầu hàng. Tú vào bái yết Tào Tháo, lạy ở dưới thá»m. Tháo vá»™i vàng nâng dậy, nói:

- Những lá»—i lầm nhá», xin đừng để bụng.

Bèn phong Tú làm Dương vũ tướng quân, phong Giả Hủ làm chập kim ngô sứ; lại sai Tú viết thư sang chiêu an Lưu Biểu. Giả Hủ đứng lên thưa:

- Lưu Biểu thích kết nạp những bậc danh lưu nay nên sai một danh sĩ đi, mới có thể chiêu hàng được.

Tháo há»i Tuân Du:

- Ai đi được?

- Khổng Văn Cử có thể đi được.

Tháo lấy làm phải. Du ra gặp Khổng Dung, nói:

- Thừa tướng muốn có một danh sĩ, sung vào chức hành nhân, ông có nhận được chức này không?

Dung nói:

- Tôi có ngưá»i bạn tên là Ná»… Hành, tá»± là Chính Bình, tài giá»i gấp mưá»i tôi, ngưá»i ấy nếu được hầu ở bên cạnh vua, không những là sai Ä‘i sứ được và có thể sung chứa hành nhân. Nên tiến cá»­ lên để thiên tá»­ dùng.

Rồi viết ngay tỠbiểu dâng thiên tử. Bài biểu như sau:

"Tôi nghÄ©: Nước lá»›n ngập tràn, vua mong ngưá»i giúp, tìm khắp bốn phương, má»i đón những bậc hiá»n tuấn. Xưa vua Thế Tông kế vị, mở rá»™ng cÆ¡ nghiệp; gặp buổi thịnh trị, má»i kẻ sÄ© hưởng ứng đến giúp. Bệ hạ là bậc minh quân, vâng nối nghiệp lá»›n, gặp phải ách vận, lo bận suốt ngày; núi non thiêng liêng, sinh ra nhiá»u ngưá»i lạ. Tôi trá»™m thấy má»™t ẩn sÄ© ở Bình nguyên tên là Ná»… Hành, năm nay hai mươi bốn tuổi, tên tá»± là Chính Bình, phẩm chất kiên trinh, tài năng siêu việt; theo nghá» văn há»c, hiểu biết sâu rá»™ng. Mắt thấy cái gì, miệng nói ngay ra được; tai nghe cái gì, bụng nhá»› mãi không quên. Tính tình hợp vá»›i đạo lý, suy nghÄ© như có thần minh. So vá»›i ngưá»i khéo suy tính như Hoằng Dương, ngưá»i có tài nhá»› lâu như An Thế, Ná»… Hành chẳng thua kém gì. Trung trinh chính trá»±c, chí khí trong sạch như tuyết sương, nghe thấy Ä‘iá»u thiện thì giật mình tỉnh ngá»™, ghét kẻ gian ác như thù địch; so vá»›i đức hạnh cá»§a Nhâm Tá»a, tiết tháo cá»§a sá»­ Ngư cÅ©ng không hÆ¡n được Ná»… Hành. Hàng trăm chim ưng, không bằng má»™t chim bằng. Nếu cho Hành được ở trong triá»u, chắc có nhiá»u việc tốt đẹp. Biện luận hăng hái, khí thế mạnh mẽ, có thể giải quyết được nhiá»u nghi vấn, và cho ai chống vá»›i địch cÅ©ng có thừa sức.

"Gia Nghị muốn Ä‘i thá»­ tài ở cõi ngoài, toan dùng mưu mẹo bắt chúa Thiá»n Vu; Chung Quân định lấy dải mÅ© dài khiên chế nước Việt; chí khí khẳng khái cá»§a những ngưá»i thanh niên, rất được Ä‘á»i trước khen ngợi; gần đây Lá»™ Toái, Nghiêm Tượng cÅ©ng vì có tài lạ được cất nhắc làm đài lang; Ná»… Hành có thể ví được vá»›i những ngưá»i ấy. Nếu cho Ná»… Hành được như rồng bay trên trá»i, chim vá»— cánh trên mây, nổi tiếng ở ngôi Tá»­ Vi nhả ánh sáng sang hồng nghê, tất có thể làm vẻ vang cho sÄ© phu trong triá»u, và thêm sá»± oai nghiêm cho bốn cõi. NÆ¡i tấu khúc quảng nhạc ở Quân Thiên phải có kẻ kỳ diệu; chốn cung Ä‘iện nhà vua, nên có thứ báu phi thưá»ng, cÅ©ng như Ná»… Hành, thật là hiếm có. Những Ä‘iệu hay như khúc Khích Sở, khúc Dương Kha Ä‘á»u là nghá» nhạc phải chuá»™ng; những ngá»±a hay như ngá»±a phí thỉ, ngá»±a yêu niá»…u, phi chạy rất nhanh Ä‘á»u là bá»n Lương, Nhạc tám rất cần. Dù ý kiến nhá» má»n, tôi cÅ©ng xin bạo dạn tâu lên vua nghe. Nhà vua dùng ngưá»i rất cẩn thận, xin hãy thá»­ xem. Xin cho phép Hành là ngưá»i áo vải được gá»i vào bệ kiến. Nếu Hành không có tài năng gì, tôi xin cam chịu dối vua".

Vua xem xong bài biểu, đưa cho Tào Tháo. Tháo sai ngưá»i Ä‘i má»i Hành đến. Hành đến, lá»… xong, Tháo không má»i ngồi. Hành ngá»­ng mặt lên trá»i than rằng:

- Giá»i đất rá»™ng thế này, sao không có má»™t ngưá»i nào?

Tháo nói:

- Thá»§ hạ ta vài mươi ngưá»i Ä‘á»u là anh hùng Ä‘á»i nay, sao bảo là không có ngưá»i?

Hành nói:

- Xin cho biết.

Tháo nói:

- Tuân Úc, Tuân Du, Quách Gia, Trình Dục, có nhiá»u mưu trí, dù Tiêu Hà, Trần Bình ngày xưa vị tất đã bằng. Trương Liêu, Hứa Chá»­, Lý Äiển, Nhạc Tiến sức khá»e không ai địch nổi, dù Xầm Bành, Mã VÅ© ngày xưa chưa thấm vào đâu. Lã Kiá»n, Mãn Sá»§ng làm tùng sá»±; Vu Cấm, Từ Hoảng làm tiên phong; Hạ Hầu Äôn là bậc kỳ tài trong thiên hạ; Tào Hồng là vị phúc tướng trên Ä‘á»i. Sao dám bảo là không có ngưá»i?

Hành cưá»i, đáp rằng:

- Ông nói lầm rồi! Những nhân vật ấy, tôi biết cả Tuân Úc nên sai Ä‘i viếng tang thăm bệnh, Tuân Du nên sai Ä‘i giữ mả coi mồ; Trình Dục nên cho đứng gác cá»­a ngõ; Quách Gia nên để bình phú ngâm thÆ¡; Trương Liêu cho Ä‘i đánh trống khua chiêng, Hứa Chá»­ cho Ä‘i chăn trâu dắt ngá»±a; Nhạc Tiến cho Ä‘i nhận thư Ä‘á»c chiếu; Lý Äiển cho Ä‘i chạy giấy đưa thư, Lã Kiá»n nên để mài dao đúc gươm; Mãn Sá»§ng nên để uống rượu ăn dấm; Vu Cấm thì được việc khiêng ván đắp tưá»ng; Từ Hoảng thì giá»i vá» mổ lợn giết chó; Hạ Hầu Äôn thì gá»i là tướng quân có đủ chân tay; Tào Hồng thì gá»i là thái thú vòi tiá»n; còn những đồ kia là đồ giá áo túi cÆ¡m, thùng rượu bị thịt cả.

Tháo giận há»i:

- Mày có tài gì?

Hành đáp:

- Thiên văn, địa lý, không thứ gì không biết; tam giáo, cá»­u lưu không thứ gì không hiểu; trên có thể giúp nhà vua làm được bậc Nghiêu, Thuấn, dưới có thể sánh đạo đức vá»›i bậc Khống, Nhan. Ta nào thèm bàn chuyện vá»›i hạng ngưá»i tầm thưá»ng đâu!

Bấy giỠTrương Liêu đứng bên cạnh, tuốt gươm toan chém Nễ Hành, Tào Tháo nói:

- Ta đương thiếu má»™t cổ lại (ngưá»i đánh trống), nay mai trong triá»u có việc yến hạ nên sai Hành sung vào chức ấy.

Hành chẳng chối từ gì cả, nhận lá»i rồi Ä‘i ra.

Liêu há»i Tháo:

- Ngưá»i ấy nói xấc, sao không giết Ä‘i?

Tháo nói:

- Ngưá»i ấy vốn có hư danh, gần xa Ä‘á»u biết, nay giết nó Ä‘i, sợ thiên hạ chê ta không biết dùng ngưá»i. Nó đã tá»± khoe khoang thế, ta bắt làm cổ lại cho nó nhục.


Hôm sau Tháo mở tiệc yến trên sảnh đưá»ng thết các tân khách, sai cổ lại ra đánh trống. Ngưá»i cổ lại cÅ© nói rằng:

- Äánh trống phải mặc áo má»›i.

Hành cứ mặc áo cÅ© Ä‘i vào, đánh ba hồi trống theo khúc Ngư Dương, âm Ä‘iệu tiêu tao lắm, chìm bổng nhịp nhàng như tiếng kim tiếng thạch. Những ngưá»i ngồi ăn nghe Ä‘á»u cảm thương chảy nước mắt.

Tả hữu quát rằng:

- Sao không thay áo?

Hành cởi tuá»™t quần áo, khá»a thân đứng dậy, khách ngồi ai cÅ©ng che mặt. Hành lại khoan thai mặc quần áo, sắc mặt không thay đổi. Tháo mắng:

- Trên chá»— miếu đưá»ng, sao được vô lá»…?

Hành nói:

- Dối vua lừa trên má»›i gá»i là vô lá»…, ta lá»™ cái hình cá»§a cha mẹ sinh ra là để tá» cái thân thể thanh bạch cá»§a ta đấy!

Tháo há»i:

- Mày là thanh bạch, thì ai là dơ đục?

Hành đáp:

- Mày không biết ngưá»i hiá»n, ngưá»i ngu là mắt đục; không há»c thi, thư, là mồm đục; không nghe lá»i trung, là tai đục; không hiểu chuyện xưa nay, là thân đục; không dung các chư hầu là bụng đục; thưá»ng muốn cướp ngôi là ruá»™t đục. Tao là danh sÄ© thiên hạ, mày dùng làm cổ lại, khác gì Dương Hóa khinh đức Khổng Tá»­, Tang Thương chê thầy Mạnh Tá»­. Mày muốn dá»±ng nghiệp vương bá mà lại khinh ngưá»i thế à?

Bấy giỠKhổng Dung cũng ngồi ở đó, sợ Tháo giết Nễ Hành, khoan thai tiến lên nói:

- Ná»… Hành tá»™i bằng kẻ tù đồ, không xứng đáng vá»›i lòng mong đợi ngưá»i hiá»n cá»§a tướng công.

Tháo trỠNễ Hành bảo:

- Nay cho ngươi sang Kinh Châu, nếu dụ được Lưu Biểu quy hàng ta sẽ dùng ngươi làm chức công khanh.

Hành không chịu Ä‘i. Tháo sai chuẩn bị ba con ngá»±a; bắt hai ngưá»i kèm thúc phải Ä‘i; lại sai văn võ thá»§ hạ đặt tiệc ở ngoài cá»­a đông để tiá»…n.

Tuân Úc dặn má»i ngưá»i rằng:

- Hễ thấy Nễ Hành đến, đừng ai đứng dậy.

Khi Hành đến, xuống ngá»±a vào chào, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi yên. Hành cất tiếng khóc hu hu. Tuân Úc há»i:

- Cớ sao khóc?

Hành đáp:

- Äi trong đám áo quan ngưá»i chết, sao lại không khóc.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:

- Chúng ta là thây chết, còn mày thì là con ma điên không đầu.

Hành nói:

- Tao là bầy tôi nhà Hán, không vào đảng với Tào Man, sao chẳng có đầu?

Má»i ngưá»i muốn giết Hành, Úc ngăn lại nói:

- Nó như con chuột, con sẻ, giết chẳng bõ bẩn gươm.

Hành nói:

- Tao là chuá»™t, sẻ còn có tính ngưá»i. Chúng bay chỉ là giống sâu bá»! (Nguyên văn là khá»a trùng: Con tò vò).

Má»i ngưá»i tức giận đứng dậy ra vá» cả.

Hành đến Kinh Châu vào yết kiến Lưu Biểu, miệng tuy khen ngợi đức tốt, nhưng vẫn có ý trào phúng. Biểu không bằng lòng, sai đến Giang Hạ gặp Hoàng Tổ. Có ngưá»i há»i Biểu rằng:

- Nễ Hành dám xấc đùa cợt chúa công, sao chúa công không giết đi?

Biểu nói:

- Ná»… Hành nhiá»u lần làm nhục Tào Tháo. Tháo không giết, sợ mất lòng thiên hạ, cho nên má»›i sai hắn đến đây, có ý mượn tay ta giết hắn để cho ta mắc tiếng hại ngưá»i hiá»n. Bởi vậy ta sai Hành đến gặp Hoàng Tổ, để cho Tháo biết là ta không dại gì đâu.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen phải.

Bấy giá» Viên Thiệu cÅ©ng sai sứ đến, Biểu há»i các mưu sÄ©:

- Bản SÆ¡ sai sứ đến, Mạnh Äức cÅ©ng sai Ná»… Hành đến nên theo bên nào?

Tùng sự trung lang tướng là Hàn Tung đứng dậy nói:

- Nay hai nhà ấy Ä‘ang kình địch nhau, tướng quân nếu muốn làm việc lá»›n, nên thừa cÆ¡ xem bên nào được thì đánh, nếu không bên nào giá»i thì theo. Nay Tào Tháo khéo dùng binh, ngưá»i hiá»n tuấn theo nhiá»u, thế tất đánh Viên Thiệu trước, rồi Ä‘em binh quay sang Giang Äông, tôi sợ tướng quân không chống nổi. Chi bằng Ä‘em Kinh Châu hàng Tào Tháo, Tháo tất trá»ng đãi tướng quân.

Biểu nói;

- Ngươi hãy đến Hứa Äô, xem động tÄ©nh sao đã, rồi sẽ làm sau.

Tung nói:

- Vua tôi Ä‘á»u định phân rõ ràng. Nay tôi thá» tướng quân, dù tướng quân sai tôi nhảy vào nước sôi, lá»­a nóng, tôi không dám từ. Nếu tướng quân thá»±c lòng trên thá» thiên tá»­, dưới theo Tào công thì hãy sai tôi Ä‘i. Nếu còn dùng dằng chưa quyết, má»™t khi tôi đến kinh sư, thiên tá»­ cho tôi má»™t chức quan nhá», thì bấy giá» tôi là tôi con cá»§a thiên tá»­, không còn là ngưá»i liá»u chết theo tướng quân nữa.

Biểu nói:

- Ngưá»i cứ Ä‘i. Ta đã có chá»§ ý.

Tung đến Hứa Äô ra mắt Tào Tháo. Tháo cho Tung làm thị trung, lÄ©nh chức thái thú ở Linh Lăng.

Tuân Úc nói:

- Thằng Tung đến đây để dò thám, chưa có công lao gì, sao đã trá»ng thưởng cho chức ấy? Ná»… Hành chưa thấy tin tức gì, sao thừa tướng lại lá» Ä‘i không há»i.

Tháo nói:

- Ná»… Hành làm nhục ta quá, cho nên mượn tay Lưu Biểu giết nó Ä‘i, còn há»i làm gì?

Tháo sai Hàn Tung vá» Kinh Châu dụ Lưu Biểu, Tung vá» ra mắt Lưu Biểu, xưng tụng thịnh đức triá»u đình, và khuyên Biểu cho con vào chầu. Biểu giận lắm, nói:

- Mày hài lòng chăng?

Toan sai đem chém. Tung kêu to:

- Tướng quân phụ tôi, tôi có phụ tướng quân đâu?

Khoái Lương nói:

- Trước khi đi, Tung đã phân trần rõ rồi.

Lưu Biểu bèn tha cho Tung. Lúc ấy có ngưá»i vào báo:

- Hoàng Tổ chém Nễ Hành rồi.

Biểu há»i cá»› làm sao, ngưá»i báo thưa:

- Hoàng Tổ, Ná»… Hành cùng uống rượu, hai ngưá»i Ä‘á»u say. Tổ há»i Hành: "Ngươi ở Hứa Äô có biết ai là ngưá»i khá?". Hành đáp: "Có thằng bé nhá»›n là Khổng Văn Cá»­, thằng bé con là Dương Äức Tổ, ngoài hai đứa ấy không có đứa nào nữa!". Tổ há»i: "Như ta thì thế nào?". Hành đáp: "Ngưá»i như tượng thần trong miếu, tuy được ngưá»i ta cúng tế nhưng chẳng thiêng liêng gì!". Tổ giận nói: "Mày bảo tao là tượng gá»— à? ", rồi sai Ä‘em chém. Ná»… Hành chá»­i Hoàng Tổ đến lúc chết không dứt mồm.

Lưu Biểu nghe tin Nễ Hành chết, cũng thương hại giỠlâu, rồi sai táng bên bãi Anh Võ.

Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Hoàng Tổ ra chi lượng hẹp hòi,
Ná»… như ngá»c quý bá»—ng chôn vùi!
Äến nay qua viếng châu Anh Võ,
Chỉ thấy vô tình nước chảy xuôi...

Tào Tháo nghe tin Ná»… Hành bị hại, cưá»i nói:

- Gươm lưỡi của kẻ hủ nho, mình lại giết mình!

Tháo không thấy Lưu Biểu đến hàng, muốn Ä‘em ngay quân đến há»i tá»™i, Tuân Úc can:

- Viên Thiệu chưa dẹp được, Lưu Biểu chưa giết được, mà muốn dùng binh ở Giang, Hán, khác nào bỠchỗ gan ruột mà chỉ nhìn đến chân tay. Nay nên diệt Viên Thiệu trước, rồi đánh Lưu Bị, còn Giang, Hán thì chỉ quét một nhát là sạch.

Tháo nghe theo.


Äây nói Äổng Thừa từ Huyá»n Äức ra Ä‘i, ngày đêm bàn soạn cùng lÅ© Vương Tá»­ Phục, nhưng không nghÄ© được kế gì.

Năm Kiến An thứ năm (hai trăm sau công nguyên) nhân ngày nguyên đán, các quan vào chầu mừng vua. Äổng Thừa thấy Tào Tháo ngang ngược kiêu căng quá, tức giận thành bệnh. Vua biết tin có sai quan thái y đến chữa. Quan thái y là ngưá»i Lạc Dương, há» Cát tên Thái, tá»± là Xưng Bình, ngưá»i ta vẫn gá»i là Cát Bình, là thầy thuốc giá»i từ lúc bấy giá», Bình đến phá»§ Äổng Thừa, dùng thuốc Ä‘iá»u trị, sá»›m tối không rá»i lúc nào. Bình thưá»ng thấy Äổng Thừa thở ngắn thở dài nhưng không dám há»i rõ.

Gặp hôm rằm tháng Giêng, Cát Bình cáo từ xin vá» nhà, Äổng Thừa má»i ở lại, hai ngưá»i cùng uống rượu. Uống đến canh khuya, Thừa mệt má»i, cứ mặc cả áo, ngả mình xuống ngá»§. Chợt thấy ngưá»i báo:

- Có bá»n Vương Tá»­ Phục bốn ngưá»i nữa đến.

Thừa ra đón vào.

Tủ Phục nói:

- Việc lớn xong xuôi rồi!

Thừa há»i:

- Xin cho biết đầu đuôi.

Tủ Phục nói:

- Lưu Biểu kết liên vá»›i Viên Thiệu, khởi năm mươi vạn quân chia làm mưá»i đưá»ng kéo đến, Mã Äằng kết liên vá»›i Hàn Toại, khởi quân Tây Lương bảy mươi hai vạn từ mặt bắc đánh lại. Tào Tháo Ä‘em hết cả binh mã ở Hứa Xương, chia đưá»ng ra địch, trong bá» thành không. Nếu chúng ta há»p cả gia nhân năm nhà cÅ©ng được má»™t nghìn ngưá»i. Nhân đêm nay trong tướng phá»§ ăn tiệc to, vui tết nguyên tiêu, chúng ta vây tướng phá»§, xông vào giết Tào. Không nên để lỡ cÆ¡ há»™i này.

Thừa mừng lắm, lập tức gá»i gia nhân nhặt nhạnh các đồ khí giá»›i, tá»± mình mặc áo giáp, cầm giáo lên ngá»±a, há»™i ở cá»­a trong tướng phá»§, cùng tiến quân vào. Canh hai đêm hôm ấy, các quan Ä‘á»u đến, Äổng Thừa tay cầm bảo kiếm Ä‘i bá»™ thẳng vào, thấy Tào Tháo Ä‘ang ăn tiệc ở nhà sau, gá»i to lên rằng:

- "Giặc Tháo không được chạy!" rồi phất gươm một nhát. Tháo gục ngay xuống... Thừa mở choàng mắt dậy, thì là một giấc chiêm bao. Miệng Thừa còn lảm nhảm chửi Tào tặc.

Cát Bình đến trước mặt, há»i:

- Ông muốn hại Tào công à?

Thừa sợ cứng lưỡi không nói. Cát Bình nói:

- Xin quốc cữu yên tâm, tôi tuy là má»™t thầy thuốc, nhưng không bao giá» quên nhà Hán. Mấy hôm nay tôi thấy quốc cữu thở than, chưa dám há»i. Vừa rồi nghe lá»i nói trong má»™ng, biết rõ thá»±c tình, xin đừng giấu giếm: Nếu quốc cữu có dùng được tôi vào việc gì, dù bị giết cả chín há», tôi cÅ©ng không hối hận gì.

Thừa bưng mặt khóc:

- Chỉ sợ ngươi không có bụng thực!

Bình bèn cắn đứt má»™t ngón tay ra để thá». Thừa Ä‘em tá» mật chiếu cho Bình xem, rồi nói:

- Nay mưu việc chưa xong, là vì Huyá»n Äức, Mã Äằng Ä‘i cả. Không nghÄ© được cá»› gì, nên ta thương cảm thành bệnh.

Cát Bình nói:

- Không cần các ông phải dụng tâm, tính mệnh Tào Tháo chỉ ở trong tay tôi.

Thừa há»i vì cá»› gì. Bình nói:

- Tháo thưá»ng có bệnh nhức đầu, Ä‘au thấu xương tá»§y. Má»—i khi bệnh phát là gá»i tôi đến chữa. Phá»ng thá»­ nay mai có gá»i, chỉ cho má»™t liá»u thuốc độc là nó Ä‘i Ä‘á»i.

Thừa nói:

- Nếu được như thế, cứu được xã tắc nhà Hán, Ä‘á»u nhỠông cả.

Cát Bình từ giã trở vá». Thừa mừng thầm, Ä‘i vào nhà trong, gặp ngay ngưá»i đầy tá»› là Trần Khánh Äồng Ä‘ang cùng con hầu là Vân Anh thì thầm nói chuyện vá»›i nhau trong xó tối.

Thừa cả giận gá»i tả hữu sai Ä‘em giết cả hai ngưá»i. Phu nhân can xin tha chết chỉ đánh má»—i ngưá»i bốn mươi trượng, rồi Ä‘em Khánh Äồng giam vào trong buồng lạnh.

Khánh Äồng tức lắm, nhân đêm bẻ gẫy khóa, nhẩy qua tưá»ng ra ngoài, chạy tắt ngay đến phá»§ Tào Tháo cáo có việc cÆ¡ mật. Tháo gá»i vào trong nhà kín gạn há»i, Khánh Äồng nói:

- Tôi thấy Vương Tá»­ Phục, Ngô Tá»­ Lan, Sung Tập, Ngô Thạc, Mã Äằng, năm ngưá»i ở trong phá»§ chá»§ tôi, bàn việc bí mật, chắc là bày mưu hại thừa tướng. Chá»§ tôi Ä‘em má»™t Ä‘oạn lụa trắng, không biết viết những gì. Mấy hôm nay Cát Bình cắn ngón tay ăn thá», tôi cÅ©ng trông thấy.

Tào Tháo giấu Khánh Äồng trong phá»§. Äổng Thừa tưởng là nó trốn Ä‘i phương khác, cÅ©ng chẳng tìm bắt.

Äến hôm sau, Tào Tháo giả tảng nhức đầu, cho má»i Cát Bình đến chữa thuốc.

Cát Bình nghĩ thầm:

- Số thằng này đến ngày chết!

Bèn ngầm Ä‘em má»™t lá» thuốc độc vào phá»§. Tháo nằm trên giưá»ng, sai Bình bốc thuốc. Bình nói:

- Bệnh này, thừa tướng chỉ uống má»™t nước thuốc là khá»i.

Tháo sai đem siêu thuốc đến, sắc ngay trước mặt. Thuốc sắp cạn. Bình ngầm đổ thuốc độc vào, rồi rót ra, dâng lên. Tháo đã biết trước, cố ý chậm chạp không uống vội, Bình nói:

- Thuốc đương nóng, thừa tướng uống ngay cho ra mồ hôi thì khá»i.

Tháo đứng lên nói:

- Ngươi đã Ä‘á»c sách, tất biết lá»… nghÄ©a. Vua có bệnh uống thuốc, bầy tôi phải nếm trước; bố có bệnh uống thuốc, con phải nếm trước. Ngươi là tâm phúc vá»›i ta, sao không nếm Ä‘i?

Cát Bình nói:

- Thuốc để trị bệnh, sao lại bảo ngưá»i nếm trước?

Bấy giá» Cát Bình biết là việc đã bị lá»™, bước nhanh lên trước định nắm lấy tai Tháo đè xuống để đổ thuốc vào. Tháo đẩy thuốc ra, đổ cả xuống đất, gạch Ä‘á»u nứt vỡ. Tháo chưa kịp nói:

- Tao có đau đâu, cốt thử mày đó thôi! Mày thực có bụng hại tao!

Nói rồi gá»i hai mươi ngưá»i ngục tốt lá»±c lưỡng Ä‘iệu Bình ra vưá»n sau khảo tra. Tháo ngồi trên đình, Bình bị trói nằm dưới đất. Bình mặt mÅ©i tươi tỉnh như thưá»ng, không há» sợ hãi. Tháo cưá»i mà há»i rằng:

- Thứ mày là má»™t thằng thầy thuốc, sao dám mưu hại tao? Tất nhiên có ngưá»i xúi giục, há»… xưng ra thì tao tha cho.

Bình mắng:

- Mày là thằng giặc dối vua lừa trên, cả thiên hạ đếu muốn giết mày, có gì một mình tao!

Tháo lại hai ba lần tra há»i. Bình giận nói:

- Tá»± tao muốn giết mày, sao lại bảo có ngưá»i sai tao? Nay việc không thành, chỉ có chết là cùng.

Tháo giận lắm sai ngục tốt đánh thật Ä‘au. Äánh suốt hai giá» nát da xé thịt, máu chảy đầy thá»m. Tháo sợ đánh chết không có ai làm đối chứng, bèn sai ngục tốt Ä‘em ra chá»— tÄ©nh, tạm cho nghỉ ngÆ¡i.

Tháo truyá»n lệnh cho đến hôm sau mở tiệc má»i các quan đến uống rượu. Hôm sau các quan đến cả duy có Äổng Thừa cáo ốm không đến. LÅ© Vương Tá»­ Phục sợ Tháo sinh nghi, đành phải có mặt. Tháo mở tiệc trong hậu đưá»ng. Rượu được vài tuần, Tháo nói:

- Trong bữa tiệc chẳng có gì làm vui, nay tôi có má»™t ngưá»i có thể làm các quan tỉnh rượu.

Liá»n gá»i hai mươi ngục tốt:

- Äiệu ra đây cho ta!

Một lát thấy Cát Bình cổ đeo một cái gông dài, bị lính điệu đến. Tháo nói:

- Các quan không biết: Ngưá»i này kết liên vá»›i ác đảng, muốn làm phản triá»u đình, mưu hại tôi. Nay trá»i làm cho mưu gian cá»§a nó bại lá»™, xin các quan nghe lá»i cung cá»§a nó.

Tháo sai đánh cho một chập, bình nằm lịm ở dưới đất. Lính lấy nước phun vào mặt, Bình tỉnh lại trợn mắt nghiến răng mắng:

- Giặc Tháo! Không giết tao Ä‘i, còn đợi đến bao giá»!

Tháo nói:

- Trước có sáu ngưá»i đồng mưu, cá»™ng mày vào nữa là bảy, có phải không?

Bình chỉ mắng chá»­i rầm lên. LÅ© Vương Tá»­ Phục bốn ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, khác nào ngồi trên bàn chông. Tháo sai lính vừa đánh vừa lấy nước phun vào mặt, Bình tuyệt nhiên không mở miệng van xin. Tháo thấy không xưng, sai hãy mang Ä‘i.


Các quan tan tiệc trở vá». Tháo chỉ lưu bá»n Vương Tá»­ Phục bốn ngưá»i ở lại để ăn tiệc đêm. Bốn ngưá»i không còn hồn vía nào nữa phải ở lại. Tháo nói:

- Äáng lẽ tôi không muốn lưu bốn ông lại làm gì, nhưng có chút việc muốn há»i. Bốn ông cùng Äổng Thừa bàn nhau những việc gì?

Tử Phục nói:

- Không có bàn việc gì cả?

Tháo lại há»i:

- Thế trên mảnh lụa trắng, viết những cái gì?

LÅ© Tá»­ Phục Ä‘á»u chối. Tháo lại sai gá»i Khánh Äồng ra làm chứng.

Tử Phục nói:

- Mày trông thấy ở chỗ nào?

Khánh Äồng nói:

- Các ngưá»i sáu ngưá»i bí mật há»p má»™t chá»— viết chữ lên mảnh lụa, chối sao được!

Tử Phục nói:

- Thằng này là đầy tớ thông dâm với nàng hầu của quốc cữu, vì phải đòn nên tức mà vu càn cho chủ, xin thừa tướng đừng nghe.

Tháo nói:

- Cát Bình định đánh thuốc độc cho ta, phi Äổng Thừa sai nó thì còn ai?

LÅ© Tá»­ Phục Ä‘á»u nói là không biết.

Tháo nói:

- Bây giỠthú ngay còn có thể tha được. Nếu đợi đến việc vỡ ra thì không sao dung được nữa đâu!

LÅ© Tá»­ Phục Ä‘á»u nói là không có việc ấy.

Tháo quát tả hữu Ä‘em bốn ngưá»i bá» ngục.

Hôm sau, Tào Tháo Ä‘em má»i ngưá»i thẳng đến phá»§ Äổng Thừa nói là để thăm bệnh.

Thừa phải ra đón, Tháo há»i:

- Sao đêm qua quốc cữu không lại dự tiệc?

Thừa nói:

- Bệnh chưa khá»i, nên không dám Ä‘i.

Tháo há»i:

- Äó là cái bệnh lo việc quốc gia chứ gì?

Thừa giật mình, Tháo há»i:

- Quốc cữu có biết việc Cát Bình không?

Thừa nói không biết, Tháo cưá»i mát nói:

- Sao quốc cữu lại không biết?

Rồi bảo tả hữu:

- Äiệu nó lại đây để chữa bệnh cho quốc cữu.

Äổng Thừa rụng rá»i cả chân tay.

ÄÆ°á»£c má»™t lát, hai mươi tên ngục tốt dắt Cát Bình đến dưới thá»m. Bình mắng lá»›n:

- Nghịch tặc Tào Tháo!

Tháo bảo Thừa:

- Cát Bình đã xưng ra bá»n Tá»­ Phục bốn ngưá»i, ta đã bắt giam cả rồi, nay còn má»™t ngưá»i nữa, chưa bắt được.

Nhân há»i Bình:

- Ai sai mày đến đánh thuốc độc cho tao, phải xưng ngay lập tức?

Bình nói:

- Trá»i sai tao đến giết thằng nghịch tặc!

Tháo giận thét đánh. Trên mình Cát Bình không còn chỗ nào đánh được nữa.

Thừa ngồi trông, lòng như dao cắt. Tháo lại há»i Bình:

- Mày mưá»i ngón tay sao còn có chín?

Bình nói:

- Còn ngón nữa tao cắn ra để thỠgiết thằng quốc tặc rồi!

Tháo sai mang dao chặt nốt chín ngón tay Bình và bảo:

- Cắt cả để cho mày ăn thá»!

Bình nói:

- Mất tay, ta hãy còn mồm để nuốt giặc, còn lưỡi để chửi giặc.

Tháo sai lính lấy dao cắt lưỡi.

Bình nói:

- Hãy thong thả! Chịu hình không nổi, cởi trói ra để ta xưng.

Tháo nói:

- Thả chẳng ngại gì!

Bèn sai cởi trói ra. Bình đứng dậy quay mặt vỠcửa khuyết, thụp xuống lạy, và nói:

- Tôi nay không giết được giặc để cứu nước, cÅ©ng là số trá»i.

Lạy xong, đập đầu xuống thá»m mà chết. Tháo sai xé thây ra để hiệu lệnh. Bấy giá» là tháng Giêng, năm thứ năm, niên hiệu Kiến An (hai trăm).

Sử quan có thơ rằng:

Hán triá»u Ä‘ang vận yếu,
Thầy thuốc Xưng Bình,
Xin thỠtrừ gian đảng,
Liá»u thân báo thánh minh,
Cực hình không chịu khuất,
Chết thảm vẫn như sinh,
Mưá»i ngón đầm đìa máu,
Muôn thuở còn lưu danh.

Tháo thấy Cát Bình đã chết, sai lính dẫn Khánh Äồng vào. Tháo há»i:

- Quốc cữu dá»… cÅ©ng biết ngưá»i này chứ?

Thừa giận quát lên rằng:

- Quân đầy tớ đi trốn sao lại vỠđây, nên đem giết đi!

Tháo nói:

- Ngưá»i ấy tố cáo kẻ làm phản, nay đến đối chứng, ai dám giết?

Thừa nói:

- Sao thừa tướng lại để tai nghe lá»i má»™t đứa ở Ä‘i trốn?

Tháo nói:

- Bá»n Vương Tá»­ Phục ta đã bắt cả, chúng đã cung xưng rõ ràng, mày còn chối à?

Lập tức sai tả hữu lôi Äổng Thừa xuống, cho lính vào khám xét chá»— buống nằm, tìm được tá» mật chiếu khâu trong Ä‘ai và tá» nghÄ©a trạng.

Tháo Ä‘á»c xong, cưá»i nói:

- Lũ chuột, sao dám làm như thế?

Rồi sai bắt cả nhà Äổng Thừa tống giam, không để cho má»™t ngưá»i nào chạy thoát.

Tháo vá» phá»§ Ä‘em tá» chiếu và tá» trạng cho các mưu sÄ© xem, bàn muốn bá» Hiến Äế, lập vua khác.

Thế thực là:

Mấy hàng chiếu đỠthành mợ hão,
Một mảnh thư thỠxảy vạ to!

Chưa biết tính mệnh Hiến Äế ra sao, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 23.

Há»’I 24
Quốc tặc hành hung giết quý phi;
Hoàng Thúc thua chạy sang Viên Thiệu

Tào Tháo xem chiếu xong, bàn vá»›i các mưu sÄ© muốn bá» Hiến Äế Ä‘i, tìm ngưá»i nào có đức lập lên. Trình Dục can rằng:

- Minh công sở dĩ oai khắp bốn phương, hiệu lệnh được thiên hạ, cũng là bởi phụng danh hiệu nhà Hán. Nay minh công chưa dẹp được các chư hầu, mà làm ngay việc phế lập, tất là gây cái cớ cho thiên hạ khởi binh đó.

Tháo má»›i thôi, chỉ Ä‘em bá»n Äổng Thừa năm ngưá»i và già trẻ mấy hỠấy, Ä‘iệu ra các cá»­a thành chém hết. Cả thảy bảy trăm ngưá»i bị tàn sát. Quan dân trong thành ai trông thấy cÅ©ng ứa nước mắt.

Äá»i sau có thÆ¡ than Äổng Thừa rằng:

Mật chiếu trong đai dặn,
Lá»i vua cá»­a cấm truyá»n.
Công to từng cứu giá,
Nay lại đội ơn trên.
Nạn nước lo thành bệnh,
Trừ gian mộng chẳng quên.
Chớ kể thành hay bại,
Nghìn thu trung nghÄ©a bá»n!

Lại có thÆ¡ than bá»n Vương Tá»­ Phục bốn ngưá»i rằng:

Ký tên mảnh lụa phận tôi con,
Khảng khái mong Ä‘á»n nghÄ©a bể non.
Trăm miệng khá thương buồng mật Ä‘á»,
Nghìn năm còn mãi tấm lòng son!

Tào Tháo giết bá»n Äổng Thừa rồi, cÅ©ng chưa nguôi hết cÆ¡n giận, Ä‘eo gươm vào cung để giết Äổng quý phi. Quý phi là em gái Äổng Thừa đã có mang năm tháng.

Hôm ấy, vua ngồi trong hậu cung, Ä‘ang cùng vá»›i Phục Hoàng hậu bàn việc Äổng Thừa, chưa biết tin tức làm sao. Bá»—ng thấy Tào Tháo Ä‘eo gươm vào cung, mặt hầm hầm giận, vua sợ thất sắc, Tháo há»i:

- Äổng Thừa mưu làm phản, bệ hạ biết không?

Vua tảng nghe nhãng, nói:

- Äổng Trác đã bị giết rồi kia mà!

Tháo quát to:

- Không phải Äổng Trác, mà là Äổng Thừa!

Vua run cầm rập nói:

- Trẫm thực không biết.

Tháo lại há»i:

- Cắn ngón tay lấy máu viết mật chiếu, đã quên rồi à?

Vua không biết trả lá»i thế nào. Tháo thét võ sÄ© bắt Äổng phi đến. Vua vá»™i vàng nói:

- Äổng phi có mang năm tháng, xin thừa tướng thương cho.

Tháo nói:

- Nếu không phải lòng trá»i làm cho mưu gian bại lá»™, thì ta đã bị hại rồi. Há lại cho đứa con gái này sống để gây vạ vá» sau cho ta.

Phục hậu nói:

- Xin hãy Ä‘em Äổng phi giam ra ngoài lãnh cung, cho nó sinh nở xong giết cÅ©ng chưa muá»™n.

Tháo nói:

- Muốn Lưu Bị cái giống nghịch ấy lại để vỠsau báo thù cho mẹ hay sao?

Äổng phi khóc nói:

- Xin cho vẹn toàn thân thể mà chết, đừng lộ áo xống.

Tháo sai Ä‘em tấm lụa trắng đến để trước mặt Äổng phi. Vua khóc bảo phi:

- Ãi khanh xuống suối vàng đừng có oán trẫm!

Nói xong khóc như mưa, Phục hậu cũng nức nở khóc.

Tháo giận nói:

- Lại còn giở cái thói đàn bà con trẻ à?

Rồi quát võ sÄ© đưa Äổng phi ra thắt cổ ở cá»­a cung.

Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Ân ái Ä‘á»n xuân cÅ©ng uổng thôi,
Trứng rồng tan vỡ đáng thương ôi!
ÄÆ°á»ng đưá»ng đế chá»§ không sao cứu,
Che mặt nhìn suông nước mắt trôi...

Tào Tháo giết Äổng phi rồi truyá»n lệnh cho quân giữ cung rằng:

- Từ nay vá» sau những ngưá»i ngoại thích và tôn tá»™c nhà vua không được phép ta mà tá»± tiện vào cung thì cứ chém. Những ngưá»i canh giữ không cẩn thận cÅ©ng bị tá»™i như thế.

Tháo lại sai ba nghìn quân tâm phúc sung làm quân ngự lâm, cho Tào Hồng thống lĩnh để đỠphòng và tra xét.

Tháo lại bảo Trình Dục rằng:

- Nay bá»n Äổng Thừa tuy đã bị giết, nhưng còn Mã Äằng, Lưu Bị là những ngưá»i còn sót ở trong bá»n ấy không trừ không xong.

Dục nói:

- Mã Äằng hiện đóng quân ở Tây Lương, chưa dá»… trừ được. Nên đưa thư á»§y lạo, đừng cho há» sinh nghi, rồi dụ vào kinh đô, sẽ tìm cách trị. Còn Lưu Bị, hiện ở Từ Châu, chia quân giữ thế á»· giốc, cÅ©ng không nên khinh địch. Vả lại Viên Thiệu đóng quân ở Quan Äá»™, thưá»ng có ý dòm ngó Hứa Äô. Nếu ta đánh Lưu Bị, Bị tất nhiên sẽ cầu cứu Viên Thiệu, Thiệu sẽ nhân dịp kinh đô bá» trống, Ä‘em quân đến đánh úp thì làm thế nào?

Tháo nói:

- Lưu Bị là kẻ hào kiệt, nếu không đánh ngay, đợi nó thành vây cánh rồi, thì khó lòng trị nổi. Viên Thiệu dẫu bây giỠthế mạnh, nhưng làm việc hay hồ nghi rụt rè, không đáng sợ.

Trong khi Ä‘ang bàn luận, Quách Gia ở ngoài vào. Tháo há»i:

- Ta muốn sang đánh Lưu Bị, lại sợ Viên Thiệu thì làm thế nào?

Gia nói:

- Thiệu tính chậm chạp mà lại Ä‘a nghi; bá»n mưu sÄ© ghen ghét lẫn nhau, có lo ngại gì. Lưu Bị má»›i sá»­a sang quân bị, lòng ngưá»i chưa phục, bây giá» thừa tướng cứ Ä‘em binh sang đánh, chỉ má»™t trận là xong.

Tháo mừng lắm:

- Chính hợp ý ta lắm!

Rồi khởi hai mươi vạn quân chia làm năm đưá»ng Ä‘i đánh Từ Châu.

Quân do thám vá» Từ Châu báo tin. Tôn Càn trước hết đến Hạ Phì. Huyá»n Äức bàn vá»›i Tôn Càn:

- Ta phải đến Viên Thiệu cầu cứu mới giải thoát được nguy này.

Liá»n viết má»™t phong thư sai Tôn Càn đến Hà Bắc. Càn đến gặp Äiá»n Phong trước, nói rõ tình đầu, nhá» tiến dẫn há»™. Phong dẫn Càn vào yết kiến Viên Thiệu, dâng thư.

Phong thấy Viên Thiệu hình dong tiá»u tụy, áo mÅ© xốc xếch bèn há»i:

- Hôm nay chúa công làm sao thế?

Thiệu nói:

- Ta sắp chết đây!

Phong ngạc nhiên quá há»i:

- Sao chúa công lại nói thế!

Thiệu nói:

- Ta sinh được năm con, duy có thằng út là vừa ý ta! Nay bị ghẻ lở sắp chết, ta còn bụng nào nghĩ đến việc khác nữa?

Phong nói:

- Nay Tào Tháo sang đông đánh Lưu Bị, Hứa Xương bỠkhông, nếu ta cất ngay nghĩa binh, thừa cơ tiến vào, trên giúp thiên tử, dưới giúp muôn dân, đó là cơ hội không mấy khi gặp. Xin minh công xét cho.

Thiệu nói:

- Ta cÅ©ng biết thế là hay, nhưng trong bụng đương bối rối thế này, sợ Ä‘i có Ä‘iá»u bất lợi chăng?

Phong nói:

- Việc gì mà bối rối?

Thiệu nói:

- Trong năm thằng con, chỉ có thằng này là kỳ khôi hÆ¡n cả, nếu có Ä‘iá»u gì, ta cÅ©ng chết mất.

Thiệu nhất quyết không cất quân và bảo Tôn Càn:

- Ngươi vá» gặp Huyá»n Äức nói rõ duyên cá»› như thế. Nhỡ ra có Ä‘iá»u gì không được như ý, cứ lại đây, ta sẽ giúp cho.

Äiá»n Phong lấy gậy đập xuống đất và nói:

- Gặp được dịp may mắn thế này, lại lấy nê đứa trẻ ốm, bỠmất cơ hội, khá tiếc lắm thay!

Tôn Càn thấy Viên Thiệu không chịu cất quân, vá»™i vàng vá» ngay Tiểu Bái trình vá»›i Huyá»n Äức. Huyá»n Äức sợ lắm, nói:

- Như thế thì làm thế nào?

Trương Phi nói:

- Huynh trưởng chá»› lo. Quân Tào Ä‘i đưá»ng xa, tất nhiên má»i mệt. Ta nhân lúc má»›i đến, Ä‘i cướp trại ngay làm gì không phá tan được.

Huyá»n Äức nói:

- Ta vẫn tưởng em chỉ là má»™t dÅ©ng phu, nhưng ngày ná» bắt Lưu Äại, đã biết dùng mẹo; nay bày kế này cÅ©ng hợp binh pháp.

Bèn nghe lá»i Trương Phi, chia quân Ä‘i cướp trại.

Tào Tháo vừa Ä‘em quân đến Tiểu Bái. Lúc Ä‘ang Ä‘i đưá»ng, bá»—ng có cÆ¡n dông nổi lên, chợt nghe đánh ầm má»™t tiếng, má»™t lá nha kỳ bị gẫy. Tháo truyá»n lệnh cho quân sÄ© dừng lại, rồi há»p các mưu sÄ© há»i Ä‘iá»m lành dữ làm sao. Tuân Úc há»i:

- Gió từ phương nào đến? Lá cỠgẫy sắc gì?

Tháo nói:

- Gió từ mé đông nam lại, thổi gẫy má»™t lá nha kỳ, sắc cá» vừa xanh vừa Ä‘á».

Úc tính một lát rồi thưa:

- Äêm nay tất Lưu Bị đến cướp trại.

Tháo gật đầu, chợt có Mao Giới vào trình:

- Vừa rồi gió đông nam thổi gẫy lá nha kỳ xanh Ä‘á», chúa công bảo là Ä‘iá»m lành hay dữ?

Tháo không nói, há»i:

- Ông nghĩ thế nào?

Mao Giới thưa:

- Tôi thiết nghÄ© đêm nay tất có ngưá»i đến cướp trại.

Có thơ rằng:

Ngán cho thế Hán đã cô cùng!
Cướp trại còn mong một chút công,
Cá» gẫy báo Ä‘iá»m cho biết trước,
Trá»i già sao tá»±a đứa gian hùng?

Tháo nói:

- Äiá»m trá»i đã báo trước, ta nên đỠphòng cẩn thận.

Bèn chia quân làm chín đôi, chỉ để một đội đi lên trước, lập trại bỠtrống, còn tám mặt thì chia quân mai phục.

Äêm hôm ấy, trăng sáng lá» má», Huyá»n Äức bên tả, Trương Phi bên hữu, chia quân làm hai đội kéo đến, chỉ để má»™t mình Tôn Càn giữ Tiểu Bái.

Trương Phi tá»± lấy làm đắc kế, lÄ©nh quân khinh kỵ Ä‘i trước, xông ngay vào trại Tào Tháo, chỉ thấy lÆ¡ thÆ¡ quân mã, bốn mặt lá»­a cháy sáng rá»±c, tiếng reo rầm rÄ©. Phi biết là trúng kế, vá»™i vàng chạy ra thì đông Trương Liêu, tây Hứa Chá»­, nam Vu Cấm, bắc Lý Äiển, đông nam Từ Hoảng, tây nam Nhạc Tiến, đông bắc Hạ Hầu Äôn, tây bắc Hạ Hầu Uyên, quân mã tám mặt đánh dồn lại. Trương Phi xông bên ná» xáo bên kia, che đằng trước đỡ đằng sau. Quân Trương Phi vốn là thá»§ hạ cÅ© cá»§a Tào Tháo, thấy thế đã nguy, đầu hàng Tháo hết. Khi Ä‘ang xung đột gặp ngay Từ Hoảng. Phi đánh nhau vá»›i Hoảng, đằng sau Nhạc Tiến lại kéo đến. Phi đánh riết mở má»™t đưá»ng máu, chỉ còn có vài mươi tên kỵ mã Ä‘i theo. Phi muốn vá» Tiểu Bái, nhưng đưá»ng Ä‘i nghẽn mất rồi. Muốn sang Từ Châu hay Hạ Phì, lại sợ quân Tào chẹn đưá»ng. NghÄ© mãi không biết Ä‘i đằng nào, phải chạy vá» phía núi Mang Äăng.

Còn Huyá»n Äức cÅ©ng dẫn quân đến cướp trại Tào, khi gần đến cá»­a trại, nghe thấy tiếng reo, sau trại có má»™t toán quân xông ra, chẹn ngay mất má»™t ná»­a quân mã. Hạ Hầu Äôn lại kéo quân đến. Huyá»n Äức vá»™i vàng chạy ra, Hạ Hầu Uyên từ đằng sau Ä‘uổi lại. Huyá»n Äức ngoảnh lại, chỉ thấy có hÆ¡n ba mươi tên kỵ mã chạy theo. Muốn chạy vá» Tiểu Bái; muốn vá» Từ Châu, Hạ Phì, lại thấy quân Tào khắp núi đầy đồng nghẽn cả đưá»ng Ä‘i. Huyá»n Äức không còn đưá»ng nào vá», bụng nghÄ©:

- Viên Thiệu trước đó có dặn ngá»™ sau này có Ä‘iá»u gì bất như ý thì sang đó mà nương tá»±a. Hay là nay ta hãy chạy sang đấy, tạm làm chá»— nương thân, rồi sẽ liệu kế khác vá» sau.

Nói rồi quay ngá»±a chạy vá» Thanh Châu. ÄÆ°Æ¡ng Ä‘i lại gặp Lý Äiển chẹn đưá»ng, Huyá»n Äức má»™t mình má»™t ngá»±a lạc lõng chạy vá» phía bắc, những tên kỵ mã Ä‘i theo, Ä‘á»u bị Lý Äiển bắt mất cả.

Lưu Bị má»™t mình má»™t ngá»±a, Ä‘i ba trăm dặm tá»›i Thanh Châu, đến dưới thành gá»i cá»­a. Quân canh há»i tên há», rồi vào báo vá»›i thứ sá»­. Thứ sá»­ là con cả Viên Thiệu, tên là Viên Äàm. Äàm vốn kính phục Huyá»n Äức, nghe thấy Huyá»n Äức má»™t mình cưỡi ngá»±a đến, vá»™i vàng mở cá»­a ra đón, má»i vào công đưá»ng, há»i rõ duyên cá»›. Huyá»n Äức kể hết sá»± tình. Äàm má»i Huyá»n Äức nghỉ trong nhà khách, rồi viết thư báo cho bố biết, má»™t mặt sai quân mã há»™ tống Huyá»n Äức đến Bình Nguyên. Viên Thiệu tá»± Ä‘em quân ra khá»i Nghiệp Quận ba mươi dặm đón rước, Huyá»n Äức lạy tạ, Thiệu vá»™i vàng đáp lá»…, nói:

- Bữa ná» vì đứa trẻ sài ghẻ, không đến cứu viện được, trong bụng rất là áy náy không yên. Nay may được gặp nhau, thá»±c là được thá»a lòng ái má»™ bấy nay.

Huyá»n Äức nói:

- Bị nay cô cùng, vẫn muốn nương nhá» dưới cá»­a ngài, nhưng chưa gặp được cÆ¡ há»™i nào. Nay bị Tào Tháo đến đánh, vợ con Ä‘á»u bị thất lạc, nghÄ© rằng tướng quân rá»™ng lượng dung nạp kẻ sÄ© bốn phương, cho nên cÅ©ng chẳng ngại thẹn thùng, xin đến nương nhá», mong tướng quân thu dụng, thế nào tôi cÅ©ng xin có ngày báo đáp lại.

Thiệu mừng lắm, khoản đãi rất hậu, rồi má»i vá» Ký Châu.

Tào Tháo đương đêm lấy được thành Tiểu Bái, liá»n cho tiến quân ngay Ä‘i đánh Từ Châu. My Chúc và Giản Ung giữ thành không nổi, đành bá» thành chạy trốn. Trần Äăng dâng ngay Từ Châu. Tào kéo quân vào thành phá»§ dụ dân chúng, rồi gá»i các mưu sÄ© bàn mưu lấy Hạ Phì.

Tuân Úc nói:

- Vân Trưá»ng trông nom vợ con Huyá»n Äức, tất cố chết giữ thành. Ta không lấy ngay, e sẽ bị Viên Thiệu cướp mất.

Tháo nói:

- Ta vẫn mến tài võ nghệ cá»§a Vân Trưá»ng, chỉ mong được hắn vá» vá»›i ta. Sao bằng hãy cho ngưá»i dụ hắn quy hàng.

Quách Gia nói:

- Vân Trưá»ng là ngưá»i nghÄ©a khí, chắc không chịu hàng, sai ngưá»i đến dụ không khéo bị hại.

Dưới trướng có má»™t ngưá»i bước ra nói:

- Tôi cùng Quan Vũ có hơi quen nhau, xin đi dụ.

Các tướng ngoảnh lại xem ai, thì là Trương Liêu.

Trình Dục nói:

- Văn Viá»…n tuy quen Vân Trưá»ng, nhưng tôi e ngưá»i ấy không phải lấy lá»i mà dụ được. Tôi có má»™t kế làm cho Vân Trưá»ng tiến lui không còn đưá»ng nào, bấy giá» Văn Viá»…n hãy đến dụ, Vân Trưá»ng tất phải vá» vá»›i thừa tướng.

Ấy là:

Giương phòng nỠcứng rình hùm dữ,
Mắc sẵn mồi thơm giật cá ngao.

Chưa biết mẹo Trình Dục ra làm sao, xem đến hồi sau phân giải.

Hết hồi 24.

Há»’I 25
Äóng Thổ SÆ¡n, Quan Công giao ước ba việc;
Cứu Bạch Mã, Tào Tháo thoát khá»i vòng vây

Trình Dục dâng kế rằng:

- Vân Trưá»ng sức địch muôn ngưá»i, phi dùng mưu trí không sao đánh nổi. Nay nên sai má»™t số quân cá»§a Lưu Bị má»›i hàng vào Hạ Phì ra mắt Quan VÅ©, nói dối là trốn vỠđược, cho phục ở trong thành làm ná»™i ứng; rồi dá»­ Quan VÅ© ra đánh nhau, ta giả cách thua chạy, dá»­ hắn ra nÆ¡i khác, Ä‘em tinh binh chẹn hẳn đưá»ng vá», bấy giá» má»›i có thể dụ hắn quy hàng.

Tháo theo kế ấy, cho ngay vài chục hàng binh đến Hạ Phì vào hàng Quan Công. Quan Công cho là quân cũ, không hồ nghi gì cả.

Hôm sau Hạ Hầu Äôn lÄ©nh năm nghìn quân đến thách đánh. Quan Công không ra. Äôn sai quân ở dưới thành sỉ nhục mắng nhiếc. Quan Công má»›i nổi giận dẫn ba nghìn quân ra ngoài thành giao chiến. Äánh được hÆ¡n mưá»i hiệp, Hạ Hầu Äôn quay ngá»±a chạy. Quan Công Ä‘uổi miết, Äôn vừa đánh vừa chạy.

Quan Công Ä‘uổi được độ hai mươi dặm, sợ Hạ Phì không có ai giữ nổi, kéo quân trở vá». Bá»—ng nghe má»™t tiếng pháo nổ, bên tả có Từ Hoảng, bên hữu có Hứa Chá»­, hai đạo quân chẹn ngang đưá»ng Ä‘i. Quan Công cứ cắm đầu chạy vá», quân phục hai bên lại đổ ra, ná» cứng trăm chiếc bắn tên như châu chấu. Quan Công không thể nào Ä‘i được, phải quay ngá»±a lại. Từ Hoảng, Hứa Chá»­ lại đón đánh. Quan Công cố hết sức đánh lui hai ngưá»i, Ä‘ang định dẫn quân vá» Hạ Phì, Hạ Hầu Äôn lại đánh chặn lại. Quan Công đánh mãi đến chiá»u, không có đưá»ng vá», phải lên quả núi đất đóng quân tạm nghỉ. Quân Tào kéo đến, lần lượt vây vòng quanh quả núi đất.

Quan Công đứng trên ngá»n núi, trông xa vá» Hạ Phì, thấy trong cá»­a thành lá»­a cháy ngùn ngụt. Äó là những quân trá hàng mở trá»™m cá»­a thành, Tào Tháo dẫn quân vào, rồi lại đốt lá»­a lên để làm cho Quan Công trông thấy rối ruá»™t.

Quan Công thấy thành Hạ Phì lá»­a cháy, trong lòng lo sợ, Ä‘ang đêm mấy lần xông xuống núi Ä‘á»u bị tên bắn phải quay lại.

Äến sáng, Ä‘ang sắp sá»­a xông xuống chân núi, chợt có má»™t tướng tế ngá»±a trèo lên, nhìn ra là Trương Liêu.

Quan Công đón há»i:

- Văn Viễn đến đây định đánh nhau với ta chăng?

Liêu đáp:

- Äâu phải thế! Liêu này nghÄ© tình cố nhân ngày xưa, lên đây gặp nhau đó thôi.

Nói rồi bỠđao xuống ngựa, thi lễ xong, ngồi trên đỉnh núi nói chuyện.

Quan Công nói:

- Văn Viễn đến dụ mỗ chăng?

Liêu đáp:

- Không phải thế! Ngày trước nhỠanh cứu em, ngày nay sao em lại không cứu anh?

Quan Công nói:

- Thế Văn Viễn đến đây định giúp ta chăng?

Liêu nói:

- Cũng không phải.

Quan Công nói:

- Nếu không giúp ta, thì đến làm gì?

Liêu nói:

- Huyá»n Äức không biết còn hay mất; Dá»±c Äức không biết sống hay chết. Äêm qua Tào công đã phá được Hạ Phì, quân dân Ä‘á»u an toàn. Tào công lại sai ngưá»i giữ gìn gia quyến Huyá»n Äức, cấm không cho ai vào quấy nhiá»…u, đối đãi thá»±c tá»­ tế, em đến để báo tin cho anh biết.

Quan Công giận nói:

- Thế là đến dụ ta, nay tuy hết đưá»ng đất, ta vẫn coi cái chết như không. Ngươi Ä‘i ngay, ta sẽ xuống chân núi đánh nhau bây giá».

Trương Liêu cưá»i nói:

- Anh nói thế, không sợ thiên hạ ngưá»i ta cưá»i cho à?

Quan Công nói:

- Ta vì trung nghÄ©a mà chết, thiên hạ sao lại cưá»i ta?

Liêu nói:

- Anh chết bây giỠthì mắc ba tội
Quan Công há»i:

- Ba tội là những tội gì?

Liêu nói:

- Khi trước Lưu sứ quân cùng anh kết nghÄ©a, có thể vá»›i nhau cùng sống thác. Nay sứ quân vừa má»›i thua, mà anh Ä‘i đánh liá»u cố lấy cái chết, nếu sứ quân hãy còn, muốn tìm anh mà không tìm thấy, chẳng hóa ra phụ lá»i thá» năm trước ru? Thế là má»™t tá»™i. Lưu sứ quân Ä‘em vợ con phó thác cho anh, anh nay liá»u mình chịu chết, hai phu nhân nương tá»±a vào đâu, há chẳng phụ lá»i phó thác cá»§a Lưu sứ quân ru? Thế là hai tá»™i. Äại huynh võ nghệ siêu quần, tinh thông kinh sá»­, không nghÄ© cùng sứ quân giúp nhà Hán, lại tá»± nhảy vào nước sôi lá»­a cháy, mua lấy cái tiếng mạnh bạo cá»§a má»™t kẻ vÅ© phu, sao gá»i là nghÄ©a? Thế là ba tá»™i. Anh mắc ba tá»™i ấy nên em phải bảo.

Quan Công ngồi nghĩ một lúc, rồi nói:

Ngươi nói ta ba tội ấy, thế ngươi muốn bảo ta phải làm thế nào?

Liêu nói:

- Nay bốn mặt Ä‘á»u là quân Tào công vây kín cả. Nếu anh không hàng thì phải chết. Chết mà vô ích thì hãy hàng Ä‘i, rồi sẽ nghe ngóng tin tức Lưu Huyá»n Äức. Khi biết được sứ quân ở đâu, bấy giá» lại Ä‘i theo, má»™t là bảo toàn được hai phu nhân, hai là không trái ước vưá»n đào, ba là lưu lại được cái thân hữu dụng. Có ba Ä‘iá»u tiện như thế, xin anh nghÄ© lại cho kỹ.

Quan Công nói:

- Anh nói ba Ä‘iá»u tiện, tôi cÅ©ng có ba Ä‘iá»u giao ước. Nếu thừa tướng nghe cho, tôi xin lập tức cởi giáp lại hàng; nhược bằng không nghe, tôi đành chịu ba tá»™i mà chết.

Liêu nói:

- Thừa tướng đại lượng khoan hồng, thế nào chắc ngài cÅ©ng nghe, xin cho biết ba Ä‘iá»u ước.

Quan Công nói:

- Một là: Ta đã cùng Hoàng thúc xin thỠcùng nhau giúp nhà Hán, nay ta chỉ hàng vua nhà Hán, không hàng Tào Tháo.

- Hai là: Hai chị dâu ta phải được cấp dưỡng theo bổng lá»™c cá»§a hoàng thúc, nhất thiết ngưá»i ngoài không ai được đến cá»­a.

- Ba là: Há»… ta nghe thấy hoàng thúc ở đâu, không quản trăm dặm nghìn dặm, lập tức ta cáo từ, rồi Ä‘i theo. Ba Ä‘iá»u ấy nếu thiếu má»™t Ä‘iá»u ta nhất định không hàng, xin Văn Viá»…n mau mau vá» trình vá»›i thừa tướng.

Trương Liêu thưa vâng, lên ngay ngựa vỠgặp Tào Tháo, trước hết nói việc hàng Hán không hàng Tháo. Tháo nói:

- Ta là tướng nhà Hán, Hán tức là ta. Việc ấy theo được.

Liêu lại xin cho hai phu nhân được hưởng lộc của hoàng thúc và không ai được vào đến cửa.

Tháo nói:

- Ta sẽ cấp cho gấp hai lương bổng của hoàng thúc. Còn như việc nghiêm cấm trong ngoài, vốn là gia pháp phải thế, việc gì phải nói nữa.

Liêu má»›i nói đến khoản thứ ba: Há»… khi nào biết tin Huyá»n Äức ở đâu, dù xa thế nào cÅ©ng Ä‘i theo ngay.

Tháo lắc đầu nói:

- Thế thì ta nuôi Vân Trưá»ng để làm gì? Việc này khó theo đấy.

Liêu nói:

- Thừa tướng không nhá»› lá»i bàn chúng nhân và quốc sÄ© cá»§a Dá»± Nhượng ngày xưa hay sao? Như Huyá»n Äức đãi Quan VÅ© chẳng qua chỉ lấy hậu ân mà thôi. Nay thừa tướng đối đãi thật hậu hÆ¡n, lo gì Quan VÅ© chẳng phục?

Tháo nói:

- Văn Viá»…n nói chí phải. Ta ưng cả ba Ä‘iá»u.

Liêu vội lên núi bảo cho Quan Công biết, Quan Công nói:

- Äã đành như thế rồi, xin thừa tướng hãy tạm lui binh, để tôi vào thành bẩm vá»›i hai chị, rồi sau má»›i xin hàng.

Liêu vá» bẩm lại, Tháo liá»n truyá»n lệnh lui quân ba mươn dặm. Tuân Úc nói:

- Không nên, e nó nói dối?

Tháo nói:

- Vân Trưá»ng là ngưá»i nghÄ©a sÄ©, chắc không thất tín.

Rồi cứ truyá»n lệnh rút quân.

Quan Công dẫn binh vào thành, thấy nhân dân yên ổn cả, đến ngay vào phá»§, vào yết kiến hai chị. Cam, My, hai phu nhân nghe Quan Công đã vá», vá»™i ra đón vào. Quan Công lạy ở dưới thá»m, nói:

- Äể cho hai chị sợ hãi ấy là tá»™i em.

Hai phu nhân há»i:

- Hoàng thúc bây giỠở đâu?

Quan Công nói:

- Không biết ở đâu.

Hai phu nhân lại há»i:

- Bây giỠchú định thế nào.

Quan Công nói:

- Em ra thành đánh nhau, bị vây ở trên núi, Trương Liêu khuyên em ra hàng, em có ước ba Ä‘iá»u, Tào Tháo nghe cả ba, nên má»›i rút quân, để em vào thành. Em chưa được biết ý định cá»§a hai chị, chưa dám tá»± tiện.

Hai phu nhân há»i:

- Ba Ä‘iá»u ước là những Ä‘iá»u gì?

Quan Công thuật rõ lại ba Ä‘iá»u ước. Cam phu nhân nói:

- Hôm trước quân Tào vào thành, chúng tôi tưởng là chết cả, ai ngá» cái tÆ¡ cái tóc không động đến; má»™t đứa quân cÅ©ng không dám vào cá»­a. Nay chú đã hứa vá»›i ngưá»i, không cần phải há»i lại chúng tôi. Chỉ sợ Tào Tháo vá» sau không để cho chú Ä‘i tìm hoàng thúc thôi.

Quan Công nói:

- Xin hai chị yên tâm, em đã có chủ ý.

Hai phu nhân nói:

- Chú cố lo liệu, bất tất phải há»i bá»n đàn bà chúng tôi.

Quan Công từ tạ trở ra, dẫn vài mươi tên kỵ mã đến ra mắt Tào Tháo; Tháo ra ngoài nha môn tiếp vào. Quan Công xuống ngựa vào lạy, Tháo vội vàng đáp lễ, Quan Công nói:

- Tôi là bại tướng, không bị giết, đội Æ¡n ngài nhiá»u lắm.

Tháo nói:

- Tôi vốn mến Vân Trưá»ng là ngưá»i trung nghÄ©a, nay được trông thấy, thá»±c là hả lòng mong má»i bấy nay.

Quan Công nói:

- Văn Viá»…n bẩm cho ba việc, đã được thừa tướng ưng thuận, chắc là thừa tướng không sai lá»i.

Tháo đáp:

- Ta đã nói quyết không thất tín.

Quan Công lại thưa:

- Nếu tôi biết được Hoàng thúc ở đâu, dù lên thác xuống ghá»nh, lăn sông, qua lá»­a cÅ©ng phải Ä‘i theo. Bấy giá» sợ không kịp bái từ, xin thừa tướng lượng thứ cho.

Tháo đáp:

- Huyá»n Äức nếu còn sống, ông cứ Ä‘i theo. Nhưng chỉ sợ Huyá»n Äức mất trong loạn quân rồi. Ông cứ yên tâm, nghe ngóng xem đã.

Quan Công lạy tạ.

Tháo mở tiệc yến khoản đãi. Hôm sau rút quân vá» Hứa Xương. Quan Công thu xếp ra trượng, má»i hai chị lên xe, tá»± mình Ä‘i há»™ vệ. Khi Ä‘i đưá»ng, nghỉ ở xá, Tháo muốn làm rối loạn lá»… vua tôi, để Quan Công và hai chị dâu cùng ở má»™t nhà. Quan Công cầm Ä‘uốc đứng hầu ngoài cá»­a, tá»± tối đến sáng, sắc mặt không lúc nào có dáng má»i mệt. Tào Tháo thấy thế lại càng kính phục. VỠđến Hứa Xương, Tháo sai sá»­a sang ngay thừa phá»§ để Quan Công ở. Quan Công chia má»™t nhà làm hai viện, viện trong sai mưá»i ngưá»i lính già canh cá»­a. Quan Công thì ở nhà ngoài. Tháo dẫn Quan Công vào chầu vua Hiến Äế. Vua cho làm thiên tướng quân; Quan Công tạ Æ¡n rồi vá».

Hôm sau, Tháo mở tiệc lá»›n, há»™i cả mưu thần võ sÄ©, lấy lá»… khách đãi Quan Công, má»i đến ngồi trên; lại tặng gấm vóc và những đồ vàng bạc, Quan Công Ä‘em vá» nhá» hai chị thu giữ.

Từ khi Quan Công đến Hứa Xương, Tháo đãi rất hậu. Ba ngày má»™t tiệc nhá», năm ngày má»™t tiệc lá»›n; lại đưa mưá»i ngưá»i con gái đẹp để hầu. Quan Công Ä‘á»u đưa vào nhà trong để hầu hai chị. Cứ ba ngày má»™t lần đứng cá»­a ngoài chắp tay kính cẩn, há»i thăm sức khá»e hai chị.

My phu nhân há»i thăm vá» tin tức hoàng thúc, bao giá» há»i xong cÅ©ng nói: "Chú cứ tùy tiện". Bấy giá» Quan Công má»›i dám lui vá».

Tháo nghe thấy thế càng kính phục lắm.

Má»™t hôm thấy Quan Công mặc áo chiến bào bằng gấm xanh, đã cÅ© bạc, Tháo truyá»n ngay lệnh Ä‘o ngưá»i Quan Công, may má»™t chiếc khăn chiến bào bằng gấm thá»±c quý để tặng. Quan Công lÄ©nh lấy, mặc vào trong, rồi lại lấy áo cÅ© mặc phá»§ ra ngoài.

Tháo cưá»i mà nói rằng:

- Vân Trưá»ng hà tiện quá!

- Bẩm không phải là hà tiện. Ão cÅ© cá»§a Lưu hoàng thúc cho, tôi mặc ở ngoài như nhìn thấy mặt anh, dám đâu vì cái má»›i cá»§a thừa tướng vừa ban cho mà đã quên cái cÅ© cá»§a anh tôi đã cho từ trước, nên phải mặc áo cÅ© ra ngoài là thế.

Tháo khen:

- Thực là nghĩa sĩ!

Miệng tuy khen, nhưng Tháo không bằng lòng.

Má»™t bữa Quan Công Ä‘ang ở trướng phá»§, chợt có ngưá»i báo:

- Hai phu nhân ở nhà trong, tá»± dưng khóc lăn cả xuống đất, má»i tướng quân vào ngay.

Quan Công mặc áo tá»­ tế, vào quỳ ngoài cá»­a nhà trong, há»i:

- Hai chị có việc chi mà than khóc?

Cam phu nhân nói:

- Äêm hôm qua tôi mÆ¡ thấy hoàng thúc bị hãm ở dưới hố đất, tỉnh dậy bàn vá»›i My phu nhân, e rằng hoàng thúc đã ở dưới chín suối, cho nên thương khóc.

Quan Công nói:

- Việc mộng mị không nên tin. Vì hai chị tưởng nhớ, nên mơ thấy thế, xin hai chị đừng lo nghĩ.

ÄÆ°Æ¡ng chuyện trò, có sứ Tào Tháo đến má»i Quan Công vào phá»§ ăn yến.

Quan Công cáo từ hai chị, đến gặp Tào Tháo. Tháo thấy Quan Công có ngấn nước mắt, há»i cá»› làm sao. Quan Công nói:

- Hai chị tôi nhớ anh tôi mà than khóc, cho nên tôi cũng động lòng.

Tháo cưá»i, lấy lá»i khuyên giải, má»i uống rượu luôn. Quan Công uống say, vuốt râu nói:

- Sống không báo được ân nhà nước, lại phụ cả anh, cÅ©ng là ngưá»i bá» Ä‘i.

Tháo há»i:

- Râu Vân Trưá»ng ước được bao nhiêu sợi?

Quan Công thưa:

- ÄÆ°á»£c độ vài trăm sợi, cứ má»—i năm đến mùa thu lại rụng mất dăm ba cái; đến mùa đông phải lấy cái túi the thâm bá»c lấy, để cho nó đỡ rụng.

Tháo sai ngay lấy gấm may má»™t cái túi, biếu Quan Công để bá»c râu.

Sáng sớm hôm sau Quan Vũ vào chầu vua.

Vua thấy trước ngá»±c Ä‘eo má»™t cái túi gấm, phán há»i. Quan Công tâu rằng:

- Râu tôi hÆ¡i dài, thừa tướng cho túi để bá»c lại. Vua sai đứng trước Ä‘iện mở ra vuốt xem, thì thấy râu dài quá bụng. Vua phán rằng:

- Thực là ông tốt râu!

Từ đấy ai cÅ©ng gá»i Quan Công là "Ông tốt râu".

Má»™t hôm Tháo má»i Quan Công ăn yến. Lúc tiệc tan, tiá»…n Quan Công ra đến cá»­a tướng phá»§, thấy ngá»±a Quan Công gầy quá, Tháo há»i:

- Ngựa ông sao gầy thế?

Quan đáp:

- Ngưá»i tôi hÆ¡i nặng, ngá»±a không mang nổi, bởi thế nên nó gầy.

Tháo sai tả hữu ra chá»n má»™t con ngá»±a. Má»™t lát dắt đến. Con ngá»±a ấy sắc đỠnhư lá»­a, trông dáng rất hùng dÅ©ng. Tháo trá» ngá»±a há»i:

- Ông biết con ngựa này không?

Quan Công nói:

- Bẩm có phải là ngựa Xích Thố của Lã Bố vẫn cưỡi khi xưa không?

Tháo nói:

- Chính phải!

Rồi truyá»n thắng đủ yên cương, đưa tặng Quan Công. Quan Công lạy hai lạy tạ Æ¡n. Tháo không bằng lòng nói:

- Ta mấy lần Ä‘em con gái đẹp, vàng, bạc tặng ông, ông không lạy tạ bao giá». Nay ta cho con ngá»±a lại tạ ta hai lạy. Sao lại khinh ngươi khinh cá»§a mà quý má»™t con súc vật thế?

Quan Công đáp:

- Tôi biết ngựa này một ngày đi được nghìn dặm, nay thừa tướng cho tôi, nếu biết được anh tôi ở đâu, có thế một ngày được thấy mặt nhau.

Tháo nghe nói, ngạc nhiên, nghĩ mà lại hối.

Quan Công cáo từ ra vá».

Äá»i sau có thÆ¡ rằng:

Lẫy lừng ba nước tiếng anh hào,
Một viện chia đôi nghĩa khí cao.
Gian tướng uổng công chiá»u chuá»™ng hão,
Biết đâu Quan Vũ chẳng hàng Tào?

Tháo há»i Trương Liêu:

- Ta đãi Vân Trưá»ng rất hậu, sao hắn vẫn có bụng muốn Ä‘i?

Liêu xin đến dò xem tình ý ra sao. Hôm sau đến gặp Quan Công, Liêu há»i:

- Từ khi tôi tiến cá»­ anh lên thừa tướng, không khi nào bị ngưá»i bạc đãi...

Quan Công đáp:

- Tôi rất cảm Æ¡n sâu cá»§a thừa tướng, nhưng ngưá»i ở đây mà bụng lúc nào cÅ©ng nhá»› hoàng thúc, không bao giá» quên.

Liêu nói:

- Anh nói sai, ở Ä‘á»i không cân nhắc bên trá»ng bên khinh, không phải là trượng phu. Huyá»n Äức đãi đại huynh chưa chắc đã hậu hÆ¡n thừa tướng, sao anh cứ muốn Ä‘i?

Quan Công đáp:

- Tôi vẫn biết Tào công đãi tôi hậu lắm, nhưng tôi đã chịu hậu Æ¡n cá»§a hoàng thúc, thá» cùng sống chết không thể nào phụ lá»i được. Tôi quyết không ở mãi đây. Nhưng trước hết phải lập công để báo Æ¡n thừa tướng, rồi sau má»›i Ä‘i.

Liêu lại há»i:

- Phá»ng như Huyá»n Äức chết mất rồi, thì đại huynh vá» vá»›i ai?

Quan Công đáp:

- Xin theo xuống dưới đất!

Liêu biết không thể nào giữ được Quan Công, bèn vỠbẩm lại với Tào Tháo.

Tháo than:

- ThỠchúa không quên gốc, thật là nghĩa sĩ trong thiên hạ!

Tuân Úc nói rằng:

- Hắn nói lập công rồi mới đi chi bằng ta không sai đi lập công, vị tất hắn đã đi được.

Tháo cho là phải.

Nay nói chuyện Huyá»n Äức ở chá»— Viên Thiệu, sá»›m tối buồn rầu. Viên Thiệu há»i:

- Huyá»n Äức sao lo buồn thế?

Huyá»n Äức nói:

- Hai em không biết tin tức, vợ con lại bị hãm trong quân Tào, trên không báo được nước, dưới không giữ được nhà, làm thế nào không lo được?

Thiệu há»i:

- Ta muốn tiến quân vào Hứa Äô đã lâu. Nay đương mùa xuân ấm áp, nên cất quân Ä‘i.

Liá»n há»p bàn mưu kế đánh Tào Tháo. Äiá»n Phong can rằng:

Trước Tào Tháo đánh Từ Châu, Hứa Äô bá» trống chẳng nhân lúc ấy tiến quân; nay Từ Châu bị phá, thế Tào Ä‘ang mạnh, không nên khinh địch. Không bằng thong thả, đợi lúc nào có dịp tốt hãy hay.

Thiệu nói:

- Äể ta nghÄ© đã.

Nhân há»i Huyá»n Äức:

- Äiá»n Phong khuyên ta cố thá»§, ông nghÄ© thế nào?

Huyá»n Äức nói:

- Tào Tháo là giặc dối vua, nếu minh công không đánh, sợ mất nghĩa lớn với thiên hạ.

Thiệu nói:

- Huyá»n Äức nói phải lắm!

Rồi muốn khởi binh ngay, Äiá»n Phong lại can.

Thiệu giận nói:

- Các ngươi hợm văn khinh võ, để làm tao mất nghĩa lớn hay sao?

Äiá»n Phong dập đầu xuống đất nói:

- Nếu không nghe lá»i nói phải cá»§a tôi, phen này xuất quân tất bất lợi.

Thiệu nổi giận toan chém Äiá»n Phong, Huyá»n Äức cố can má»›i thôi, nhưng bắt Äiá»n Phong bá» ngục.

Thư Thụ thấy Äiá»n Phong phải giam vào ngục, bèn há»p cả há» hàng phân tán hết gia tài và nói:

- Tôi chuyến nào theo đi đánh giặc, được thì oai danh lừng lẫy, thua thì một chân cũng khó giữ được vẹn toàn.

HỠhàng ai cũng rỠnước mắt đi tiễn.

Thiệu sai đại tướng là Nhan Lương làm tiên phong, tiến quân lên đánh xứ Bạch Mã. Thư Thụ can rằng:

- Nhan Lương tuy là tướng khá»e, nhưng tính khí hẹp hòi, không nên cho Ä‘i má»™t mình.

Thiệu nói:

- Thượng tướng của ta, các ngươi biết gì!

Khi đại quân tiến đến Lê Dương, thái thú ở Äông Quận là Lưu Diên cáo cấp vá» Hứa Äô.

Tào Tháo kịp bàn đem quân ra địch. Quan Công nghe tin, vào ngay tướng phủ thưa với Tào Tháo:

- Nghe thừa tướng khởi binh, tôi xin Ä‘i làm tiá»n bá»™.

Tháo nói:

- Tôi chưa dám phiá»n đến tướng quân, nay mai có việc, sẽ lại má»i.

Quan Công lui vá».

Tháo dẫn mưá»i lăm vạn quân chia ra làm ba đội xuất phát. Äi đưá»ng lại tiếp liá»n mấy lá thư cấp báo cá»§a Lưu Diên. Tháo Ä‘em năm vạn quân Ä‘i trước, thẳng đến Bạch Mã dá»±a vào núi đất đóng quân, trông xa thấy cả má»™t cánh đồng rá»™ng, mưá»i vạn tiá»n bá»™ tinh binh cá»§a Nhan Lương Ä‘á»u đã dàn thành trận thế.

Tháo khiếp sợ, ngoảnh lại bảo Tống Hiến (nguyên là tướng của Lã Bố trước):

- Ta nghe ngươi là tướng giá»i cá»§a Lã Bố, nay nên thá»­ ra đấu vá»›i Nhan Lương.

Tống Hiến dạ một tiếng, vác giáo lên ngựa, xông thẳng ra trận. Nhan Lương cầm ngang giáo, cưỡi ngựa ra thẳng cửa trận. Thấy ngựa Tống Hiến đến, Lương quát to một tiếng, rồi tế ngựa ra đánh. Chưa được ba hiệp, Lương đã đâm chết Tống Hiến ở trước trận.

Tào Tháo thất kinh nói:

- Thật là dũng tướng!

Ngụy Tục nói:

- Lương giết ngưá»i bạn cá»§a tôi, xin ra đánh báo thù.

Tháo cho đi. Tục ra đến nơi chỉ đánh nhau mới được một hiệp, cũng bị Lương chém chết.

Tháo há»i:

- Ai dám ra địch lại?

Từ Hoảng nghe nói, ra ngay đánh nhau vá»›i Nhan Lương. ÄÆ°á»£c hai mươi hiệp thua chạy vá». Các tướng Ä‘á»u ghê sợ cả. Tào Tháo thu quân, Nhan Lương cÅ©ng lui quân vá».

Tháo thấy mất liá»n hai tướng má»™t lúc, trong lòng lo buồn. Trình Dục nói:

- Tôi xin cá»­ má»™t ngưá»i địch nổi Nhan Lương.

Tháo há»i ai. Dục nói:

- Phi Quan Vân Trưá»ng, không ai đánh nổi.

Tháo nói:

- Ta chỉ sợ hắn lập được công rồi đi mất.

Dục nói:

- Thừa tướng đừng lo. Lưu Bị nếu còn sống thì tất ở bên Viên Thiệu. Nay sai Vân Trưá»ng phá quân Thiệu, Thiệu tất nghi Lưu Bị mà giết Ä‘i. Lưu Bị chết rồi, Vân Trưá»ng còn Ä‘i đâu nữa?

Tháo mừng lắm, sai ngưá»i má»i Quan Công.

Quan Công vào từ hai chị. Hai phu nhân nói rằng:

- Chuyến này chú đi, nên thăm dò tin hoàng thúc.

Quan Công vâng lá»i, Ä‘i ra, cắp thanh long Ä‘ao, cưỡi ngá»±a Xích Thố, dẫn vài ngưá»i tùy tùng Ä‘i thẳng đến Bạch Mã, vào ra mắt Tào Tháo. Tháo nói:

- Nhan Lương vừa giết liá»n hai tướng, không ai địch nổi, nên má»i Quan Công đến bàn.

Quan Công nói:

- Vâng, để tôi xem.

Tháo đặt cuá»™c rượu khoản đãi. Chợt có ngưá»i báo Nhan Lương lại đến khiêu chiến. Tháo dẫn Quan Công lên núi đất đứng xem.

Tháo cùng Quan Công ngồi, các tướng đứng hầu chung quanh. Tào Tháo trỠxuống thế trận của Nhan Lương ở dưới núi, cỠxí đỠối, gươm giáo sáng quắc, trận bày cực kỳ nghiêm chỉnh, mà bảo Quan Công:

- Quân mã Hà Bắc hùng tráng lắm nhỉ!

Quan Công nói:

- Tôi coi chẳng khác gì gà bằng đất, chó bằng ngói!

Tháo lại trỠbảo:

- Kìa! Ở dưới cái lá»ng, ngưá»i mặc bào vóc, giáp vàng, cầm dao cưỡi ngá»±a là Nhan Lương đó.

Quan Công liếc mắt trông xuống, rồi nói với Tào Tháo:

- Tôi trông bộ nó, như là cái đầu cắm trên cái sào để đem bán vậy!

Tháo nói:

- Không nên khinh thưá»ng!

Quan Công nói:

- Tôi tuy bất tài, xin lấy đầu hắn trong đám vạn quân kia, đem vỠdâng thừa tướng.

Trương Liêu nói:

- Trong quân không nói đùa, Vân Trưá»ng chá»› nên khinh thị.

Quân Công nhảy phắt lên ngá»±a, cắp ngược thanh long Ä‘ao, tế xuống núi, mắt phượng trợn lên, mày tằm dá»±ng ngược, xông thẳng vào trận bên kia, Ä‘i đến đâu quân Hà Bắc tá»± rẽ như sóng dưới nước. Quan Công đến thẳng chá»— Nhan Lương. Lương Ä‘ang đứng dưới lá»ng, thấy Quan Công đến, vừa muốn há»i thì ngá»±a Xích Thố chạy mau đã đến trước mặt. Nhan Lương trở tay chưa kịp, Quan Công đưa má»™t lưỡi Ä‘ao, Lương chết ngay dưới chân ngá»±a. Quan Công liá»n nhảy xuống đất, chặt lấy đầu, buá»™c vào cổ ngá»±a, rồi lên ngá»±a cầm Ä‘ao từ trong trận phi ra như Ä‘i chá»— không ngưá»i. Binh tướng Hà Bắc kinh hoảng, chưa đánh đã rối loạn. Quân Tào thừa thế Ä‘uổi đánh, giết hại không biết bao nhiêu; ngá»±a, khí giá»›i, quân Tào cướp được rất nhiá»u.

Quan Công tế ngá»±a lên núi, các tướng Ä‘á»u khen ngợi. Quan Công Ä‘em đầu Nhan Lương đặt trước mặt Tào Tháo. Tháo nói:

- Tướng quân thá»±c là má»™t ngưá»i thần!

Quan Công đáp:

- Tôi thấm vào đâu. Em tôi là Trương Dá»±c Äức còn có thể ở trong đám quân trăm vạn lấy đầu thượng tướng dá»… như lấy vật gì trong túi.

Tháo nghe cả sợ, ngoảnh lại dặn các tướng:

- Từ nay vá» sau có gặp Trương Dá»±c Äức ở đâu, thì chá»› có khinh địch.

Và sai các tướng viết vào vạt áo để ghi nhớ.

Quân Nhan Lương thua, chạy vỠđến ná»­a đưá»ng gặp Viên Thiệu, báo là có má»™t tướng mặt đỠrâu dài, cầm đại Ä‘ao, má»™t mình cưỡi ngá»±a vào trận, chém chết Nhan Lương rồi, cho nên thua to.

Thiệu giật mình há»i:

- Ngưá»i ấy là ai?

Thư thụ thưa:

- Hẳn là Quan Vân Trưá»ng, em Huyá»n Äức.

Thiệu nổi giận trá» vào Huyá»n Äức nói:

- Thế ra em ngươi chém chết tướng yêu của ta, ngươi tất thông mưu, vậy để ngươi ở đây làm gì?

Liá»n thét Ä‘ao phá»§ lôi Huyá»n Äức ra chém.

Ấy mới là:

Vừa là khách quý ngồi trên ghế
Thoắt đã thằng tù đứng dưới sân

Chưa biết tính mệnh Lưu Bị làm sao, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 25.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #15  
Old 25-06-2008, 05:44 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 26
Viên Bản Sơ hao binh tổn tướng;
Quan Vân Trưá»ng treo ấn gói vàng


Viên Thiệu toan chém Huyá»n Äức. Huyá»n Äức khoan thai bước lên nói:

- Minh công chỉ nghe má»™t lá»i mà muốn dứt tình ngay? Bị từ khi ở Từ Châu thất tán, em là Quan VÅ© không biết còn hay mất; thiên hạ giốngï nhau không ít, chắc đâu tướng mặt đỠrâu dài là Vân Trưá»ng, minh công sao không xét cho kỹ?

Viên Thiệu vốn là ngưá»i hay do dá»±, nghe Huyá»n Äức nói bèn trách Thư Thụ:

- Tý nữa ta nghe lá»i ngươi, giết mất ngưá»i hiá»n.

Rồi lại má»i Lưu Bị lên trướng ngồi, bàn cách báo thù cho Nhan Lương. Dưới trướng có má»™t ngưá»i tiến lên nói:

- Nhan Lương với tôi như anh em, nay Lương bị giết, tôi phải rửa hận.

Ngưá»i ấy mình cao tám thước, mặt như mặt con giải trÅ©i tên Sú, là danh tướng ở Hà Bắc. Thiệu mừng nói:

- Phi ngưá»i không ai báo được thù cho Nhan Lương. Ta cho Ä‘em mưá»i vạn quân, qua ngay Hoàng Hà, Ä‘uổi giết quân Tào.

Thư Thụ nói:

- Không nên. Nay nên đóng quân ở bến Diên Tân rồi chia má»™t ná»­a sang bên Quan Äá»™, má»›i thá»±c là thượng sách. Nếu Ä‘em cả binh sang sông, phá»ng thá»­ có Ä‘iá»u gì, thì rút vá» làm sao được?

Thiệu mắng:

- Chỉ vì các ngươi làm trì hoãn lòng quân, kéo dài ngày tháng để lỡ việc lớn đó thôi. Ngươi há lại không biết câu: "Binh quý thần tốc" hay sao?

Thư Thụ trở ra, than rằng:

- Ngưá»i trên thì kiêu căng, kẻ dưới thì tham công; nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuá»™n, ta cÅ©ng đành liá»u chăng!

Rồi cáo bệnh, không ra bàn việc quân nữa.

Huyá»n Äức nói:

- Bị đội Æ¡n lá»›n, chưa lấy gì báo đáp, nay muốn cùng Ä‘i vá»›i Văn tướng quân, trước là để báo đáp minh công, sau là để dò xem tin tức Vân Trưá»ng.

Thiệu ưng ý, sai Văn Sú cùng Huyá»n Äức lÄ©nh tiá»n bá»™, Sú nói:

- Huyá»n Äức là tướng bị thua luôn, cho ra quân không lợi. Nay chúa công muốn cho ông ấy cùng Ä‘i, tôi xin chia ba vạn quân để ông ta Ä‘i sau làm hậu bá»™.

Bởi thế Văn Sú lÄ©nh bảy vạn Ä‘i trước, Huyá»n Äức lÄ©nh ba vạn Ä‘i sau.


Äây nói Tào Tháo từ khi thấy Quan Công chém được Nhan Lương, lại càng kính trá»ng lắm, làm biểu tâu lên triá»u đình, phong cho Vân Trưá»ng là Hán ThỠđình hầu, đúc ấn giao cho Quan Công.

Chợt có tin báo: Viên Thiệu lại sai đại tướng là Văn Sú sang sông Hoàng Hà, hiện đã đóng quân ở bến Diên Tân.

Tháo sai ngưá»i Ä‘em dân cư ở đó dá»i sang phía tây sông, rồi Ä‘em quân ra đánh, truyá»n lệnh lấy hậu quân làm tiá»n quân, lấy tiá»n quân làm hậu quân, lương thảo cho Ä‘i trước, binh lính kéo Ä‘i sau.

Lã Kiá»n há»i:

- Lương đi trước, quân đi sau là ý làm sao?

Tháo nói:

- Lương thảo Ä‘i sau, bị cướp mất nhiá»u, nên cho Ä‘i trước?

Kiá»n lại há»i:

- Thế lúc giặc đến, thì làm thế nào?

Tháo nói:

- Bấy giỠsẽ liệu.

Kiá»n trong bụng nghi hoặc, không hiểu. Tào Tháo cứ sai chở lương thảo và các xem đồ Ä‘i men sông đến Diên Tân. Tháo ở hậu quân, nghe thấy tiá»n quân reo hò, vá»™i cho ngưá»i ra xem, má»i ngưá»i Ä‘á»u báo:

- Văn Sú dẫn binh lại, quân ta Ä‘á»u bá» cả lương thảo, bốn mặt chạy tán loạn, hậu quân thì ở xa, bây giá» làm thế nào?

Tháo lấy roi trỠvào hai cái gò đất ở phía nam, bảo:

- Chỗ kia có thể tạm tránh.

Ngưá»i, ngá»±a vá»™i vàng chạy cả lên gò đất.

Tháo truyá»n cho quân sÄ© cởi áo giáp, ngồi nghỉ, thả hết cả ngá»±a ra.

Quân Văn Sú kéo ập ngay đến. Các tướng nói:

- Giặc đã đến, xin cho thu ngựa lại rồi kéo vỠBạch Mã.

Tuân Du vội vàng ngăn lại:

- Chính là để dử giặc, sao lại lui!

Tháo đưa mắt cho Tuân Du mà cưá»i. Du biết ý, không nói nữa. Quân Văn Sú đã lấy được lương thảo xa trượng, lại tranh nhau cướp ngá»±a. Quân sÄ© nhốn nháo mất cả hàng ngÅ©.

Bấy giá» Tháo sai quân, tướng xuống đánh. Quân Văn Sú rối loạn. Quân Tào vây bá»c lại. Văn Sú má»™t mình chống chá»i, quân sÄ© giày xéo lẫn nhau mà chạy. Văn Sú ngăn cấm không được, cÅ©ng phải quay ngá»±a chạy nốt. Tháo đứng trên nói trá» xuống bảo:

- Văn Sú là danh tướng Hà Bắc, ai có thể bắt cho ta?

Trương Liêu, Từ Hoảng hai ngá»±a cùng xông ra, gá»i to:

- Văn Sú đừng chạy nữa.

Văn Sú ngoảnh lại, thấy hai tướng Ä‘uổi theo, cắp vững ngá»n giáo, giương cung đặt tên, định bắn Trương Liêu. Từ Hoảng kêu to lên:

- Tướng giặc không được bắn trộm.

Trương Liêu cúi đầu vá»™i tránh, mÅ©i tên cắm ngay vào cái chá»m mÅ©, đứt phăng dải mÅ©, Liêu cố sức Ä‘uổi. Văn Sú lại bắn phát nữa trúng ngay giữa trán ngá»±a. Ngá»±a gục hai chân trước, Liêu ngã xuống đất. Văn Sú quay ngá»±a trở lại, Từ Hoảng tay cầm búa lá»›n, giÆ¡ lên đánh chặn đưá»ng. Quân Văn Sú ở mặt sau kéo đến. Hoảng liệu địch không nổi, quay ngá»±a chạy vá». Văn Sú cứ men sông Ä‘uổi theo. Chợt thấy hÆ¡n mưá»i quân kỵ mã, cá» hiệu phất phá»›i, má»™t tướng đứng hầu, cầm long Ä‘ao tế ngá»±a đến, chính là Quan VÅ©.

Quan Công quát to má»™t tiếng: "Tướng giặc đừng chạy!" rồi xông lại đánh Văn Sú. Chưa được ba hiệp, Văn Sú thấy núng liá»n quay ngá»±a chạy. Ngá»±a quan Công chạy nhanh, xấn kịp ngay sau lưng Văn Sú, Quan Công đưa má»™t nhát dao, Văn Sú ngã chết ngay dưới chân ngá»±a.

Tào Tháo ở trên gò đất thấy Quan Công chém được Văn Sú, thúc quân sĩ ùa cả ra đánh. Quân Hà Bắc ngã xuống sông chết quá nửa. Lương thảo và ngựa lại bị quân Tào cướp lại được cả.

Quan VÅ© dẫn vài mươi quân kỵ mã tả xông hữu đột. Giữa lúc đánh nhau dữ dá»™i, Huyá»n Äức dẫn ba vạn quân theo sau vừa kéo đến. Thám tá»­ Ä‘i trước trở vá» báo:

- Lần này lại là tướng đỠmặt râu dài chém chết Văn Sú rồi.

Huyá»n Äức vá»™i vàng tế ngá»±a lên xem, cách sông trông thấy má»™t đội quân mã, Ä‘i lại như bay, trên lá cá» viết bảy chữ "Hán ThỠđình hầu Quan Vân Trưá»ng".

Huyá»n Äức tạ thầm trá»i đất:

- Em ta quả nhiên còn ở bên Tào Tháo!

Huyá»n Äức định gá»i sang chào há»i, nhưng quân Tào kéo đến, Huyá»n Äức phải thu quân vá».

Viên Thiệu Ä‘em quân tiếp ứng đến Quan Äá»™ hạ trại. Quách Äồn. Thầm Phối nói:

- Phen này lại là Quan Vũ giết chết Văn Sú, thế mà Lưu Bị còn giả cách không biết.

Viên Thiệu nổi giận mắng:

- Thằng giặc tai to, sao dám như thế?

Má»™t lát Huyá»n Äức vào. Thiệu thét lôi ra chém.

Huyá»n Äức nói:

- Tôi có tội gì?

Thiệu nói:

- Mày lại cố ý sai em mày giết mất của tao một viên đại tướng nữa, sao lại nói là vô tội?

Huyá»n Äức nói:

- Xin để tôi giải bày má»™t lá»i rồi hãy giết: Tào Tháo vốn ghét tôi, nay biết tôi ở chá»— minh công, sợ tôi giúp minh công, nên sai em tôi giết hai tướng. Minh công biết, tất nhiên giận tôi. Thế là Tháo muốn mượn tay minh công để giết tôi đó. Xin minh công nghÄ© lại.

Viên Thiệu nói:

- Huyá»n Äức nói phải lắm! Tý nữa các ngươi để ta phải chịu cái tiếng giết ngưá»i hiá»n.

Nói rồi, quát tả hữu lui ra và má»i Huyá»n Äức lên ngồi trên trướng. Huyá»n Äức nói:

- Bị nay đội Æ¡n khoan hồng cá»§a minh công, không biết lấy gì báo đáp. Nay muốn sai má»™t ngưá»i tâm phúc Ä‘em mật thư đưa cho Vân Trưá»ng, cho biết tin tôi ở đây. Em tôi tất phải Ä‘i suốt ngày đêm đến ngay giúp minh công, cùng đánh Tào Tháo, để báo thù cho Nhan Lương, Văn Sú, minh công nghÄ© thế nào?

Viên Thiệu mừng nói:

- Ta được Vân Trưá»ng tức là được má»™t viên tướng giá»i gấp mưá»i Nhan Lương, Văn Sú.

Lưu Bị viết thư, chưa tìm được ngưá»i được sai Ä‘i. Thiệu truyá»n lui quân vá» Võ Dương, hạ trại liên tiếp vài mươi dặm, đóng quân lại, không ra đánh nữa.


Tháo sai Hạ Hầu Äôn Ä‘em quân chặn cá»­a ải Quan Äá»™, còn mình thì rút quân vá» Hứa Äô, mở đại yến má»i các quan và mừng công Vân Trưá»ng. Nhân bảo Lã Kiá»n:

- Hôm trước ta cho lương thảo đi trước, quân đi sau, là mẹo đẻ dử giặc. Bấy giỠduy chỉ có Tuân Du biết ý ta.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u thán phục.

ÄÆ°Æ¡ng ăn yến, chợt có ngưá»i báo:

- Äất Nhữ Nam có giặc Hoàng Cân là Lưu Tích, Cung Äô rất là ngang tàng, Tào Hồng đánh mãi không được xin cho quân ra cứu.

Vân Trưá»ng nghe nói, tiến lên thưa:

- Tôi xin đem hết sức khuyển mã phá giặc Nhữ Nam.

Tháo nói:

- Vân Trưá»ng vừa có công to, chưa kịp trá»ng thưởng được, ta sao lại để Vân Trưá»ng Ä‘i đánh giặc phải chịu khó nhá»c?

Quan Công nói:

- Tôi nhàn rỗi lâu nay hay sinh bệnh tật. Xin cho tôi đi một chuyến.

Tào Tháo khen là có chí khí, Ä‘iểm năm vạn quân, sai Vu Cấm, Nhạc Tiến làm phó tướng, hôm sau Ä‘i liá»n.

Tuân Úc thầm bảo Tháo:

- Vân Trưá»ng vẫn có lòng vá» vá»›i há» Lưu, nếu biết có tin ở đâu, thì y Ä‘i ngay, không nên sai Ä‘i đánh luôn.

Tháo nói:

- Lần này để y lập công, lần sau không sai đi nữa.

Quan Công lÄ©nh binh đến gần Nhữ Nam, dừng quân đóng trại. Äang đêm bá»—ng bắt được hai ngưá»i Ä‘i do thám. Quan Công trông trong hai ngưá»i, nhận được má»™t ngưá»i là Tôn Càn, liá»n Ä‘uổi tả hữu ra, rồi há»i Càn rằng:

- Từ khi tan vỡ, không nghe thấy tin tức gì, sao ông lại ở đây?

Càn nói:

- Tôi từ khi trốn nạn, xiêu dạt sang Nhữ Nam, may gặp được Lưu Tích cho vào nương tựa ở đó. Nay tướng quân sao lại ở bên Tào Tháo? Thế còn Cam, My hai phu nhân thì thế nào?

Quan Công đem hết cả chuyện đầu đuôi thuật lại cho Tôn Càn nghe. Càn nói:

- Má»›i đây tôi nghe tin ông Huyá»n Äức ở bên Viên Thiệu, muốn sang theo, chưa có dịp nào tiện. Nay Lưu Tích, Cung Äô hai ngưá»i đã hàng Thiệu, cùng giúp đánh Tào. May đâu lại gặp tướng quân đến đây, nên má»›i sai quân dẫn đưá»ng, tôi giả làm quân do thám đến báo để tướng quân biết. Ngày mai, Lưu Tích, Cung Äô hai ngưá»i ra đánh giả cách thua tướng quân má»™t trận. Ông Ä‘em hai phu nhân đến chá»— Viên Thiệu để gặp Huyá»n Äức.

Quan Công nói:

- Anh ta đã ở bên Viên Thiệu, thế nào sớm tối ta cũng sang ngay. Nhưng ta đã chém mất hai tướng của Viên Thiệu, sợ có việc biến xảy ra.

Càn nói:

- Äể tôi đến đó xem hư thá»±c ra sao, rồi sẽ vá» báo lại.

Quan Công nói:

- Ta được trông thấy anh ta, dù có chết cÅ©ng không từ. Nay ta vá» Hứa Äô, từ giã Tào Tháo đã.

Rồi đang đêm ngầm tiễn Tôn Càn đi.

Hôm sau, Quan Công dẫn quân ra, Cung Äô mặc áo giáp ra trận, Quan Công há»i:

Chúng bay sao dám làm phản triá»u đình?

Äô đáp:

- Mày là đứa phản chủ, còn trách gì ta?

Quan Công há»i:

- Ta thế nào là phản chủ?

Äô đáp:

- Lưu Huyá»n Äức ở bên Viên Bản SÆ¡, sao mày lại Ä‘i theo Tào Tháo.

Quan Công không trả lá»i, quất ngá»±a múa Ä‘ao xông vào. Cung Äô bá» chạy ngay. Quan Công Ä‘uổi theo. Äô ngoảnh lại bảo Quan Công rằng:

- Ân nghÄ©a chá»§ cÅ©, không nên quên. Ông cứ cho quân tiến nhanh lên, ta nhưá»ng Nhữ Nam cho.

Quan Công biết ý, thúc quân xông vào. Lưu Tích, Cung Äô cùng giả làm thua, chạy tản ra bốn mặt. Quan Công cướp được châu quận, yên dân xong, rút quân vá» Hứa Xương.

Tào Tháo ra ngoài quách đón, khao thưởng quân sÄ©. Ä‚n yến xong, Vân Trưá»ng vá» nhà, vào thăm hai chị, đứng ở ngoài cá»­a. Cam phu nhân há»i:

- Hai lần chú ra quân, có nghe tin Hoàng Thúc ở đâu chưa?

Quan Công đáp:

- Thưa chưa!

Rồi trở ra. Hai phu nhân hu hu khóc, nói:

- Hoàng Thúc dá»… thưá»ng mất rồi. Chú sợ hai chị em ta buồn rầu, nên giấu không nói thật chứ gì?

ÄÆ°Æ¡ng khóc, có má»™t ngưá»i lính già đứng hầu ngoài cá»­a, nói:

- Xin hai phu nhân đừng khóc. Chúa Công hiện ở bên Hà Bắc với Viên Thiệu.

Hai bà há»i:

- Sao nhà ngươi biết?

Ngưá»i lính thưa:

- Tôi theo Quan tướng quân Ä‘i đánh giặc, có ngưá»i ở trên trận nói chuyện.

Hai bà gá»i ngay Vân Trưá»ng đến trách:

- Hoàng Thúc chưa từng phụ ngươi bao giá», nay ngươi được chịu ân Tào Tháo, quêncả nghÄ©a cÅ©, không lấy sá»± thá»±c bảo chúng ta là cá»› làm sao?

Quan Công cúi đầu nói:

- Anh nay thực ở Hà Bắc, em chưa dám để hai chị biết, là sợ việc lỡ ra tiết lộ, không lợi. Việc này nên lo tính thong thả, không nên vội vàng.

Cam phu nhân nói:

- Chú nên lo tính cho mau.

Quan Công lui vá», nghÄ© cách nên Ä‘i thế nào, đứng ngồi không yên.

Nguyên là Vu Cấm dò biết Lưu Bị ở Hà Bắc, đã báo với Tào Tháo. Tháo sai Trương Liêu đến dò ý Quan Công. Quan Công hôm ấy đương ngồi buồn, Trương Liêu vào mừng:

- Nghe anh khi ra trận, đã biết tin Huyá»n Äức, nên em đến mừng.

Quan Công đáp:

- Chủ cũ tuy ở đó, nhưng chưa được gặp, đã có chi đáng mừng.

Liêu lại há»i:

- Anh kết thân vá»›i Huyá»n Äức, so giữa anh vá»›i tôi, bên nào thân hÆ¡n.

Quan Công nói:

- Tôi vá»›i anh là nghÄ©a bầu bạn; tôi vá»›i Huyá»n Äức bầu bạn mà là anh em, anh em mà lại là vua tôi, hai đưá»ng ví vá»›i nhau thế nào được?

Liêu má»›i há»i:

- Nay Huyá»n Äức ở Hà Bắc, anh có Ä‘i theo không?

Quan Công nói:

- Lá»i nói ngày trước, sao lại trái được! Nhá» Văn Viá»…n hết lòng trình bày há»™ tôi vá»›i Thừa tướng.

Trương Liêu Ä‘em lá»i Quan Công vá» nói lại vá»›i Tào Tháo. Tháo nói:

- Ta đã có cách giữ lại.

Quan Công đương ngồi nghÄ© ngợi, chợt thấy báo có ngưá»i bạn cÅ© đến há»i thăm. Quan Công má»i vào, thì là ngưá»i không quen bao giá». Quan Công há»i:

- Ông là ai?

Ngưá»i lạ đáp:

- Tôi là Trần Chấn, ngưá»i ở Nhữ Nam, bá»™ hạ cá»§a Viên Thiệu.

Quan Công giật mình, vá»™i vàng bảo tả hữu lui ra, rồi há»i:

- Tiên sinh lại đây chắc có việc gì?

Chấn đưa ra má»™t phong thư, Quan Công mở ra xem thì là thư cá»§a Huyá»n Äức, đại lược trong thư nói:

"Bị cùng túc hạ, kết nghÄ©a vưá»n đào, thá» cùng sống thác, nay sao ná»­a đưá»ng bá» nhau, cắt đứt ân nghÄ©a? Túc hạ nếu muốn lập công danh, toan đưá»ng phú quý, Bị xin Ä‘em đầu dâng túc hạ để túc hạ lập nên công lá»›n. Thư nói không xiết, chịu chết ngồi chá» lệnh".

Quan Công xem xong thư, khóc to nói:

- Tôi không phải không muốn tìm anh, chỉ vì chẳng biết anh ở đấy, chá»› đâu dám cầu phú quý mà quên lá»i thá» cÅ©.

Trần Chấn nói:

- Huyá»n Äức mong đợi ông lắm. Ông đã không trái ước cÅ©, nên Ä‘i nhanh đến gặp Huyá»n Äức.

Quan Công nói:

- Làm ngưá»i sinh trong trá»i đất, không có thá»§y chung, không phải là quân tá»­. Ta lúc lại đây phân minh, thì lúc ở đây Ä‘i cÅ©ng phải phân minh. Nay tôi viết thư, nhá» tiên sinh Ä‘em vá» cho anh tôi biết trước, để tôi từ giã Tào Tháo, sẽ Ä‘em cả hai chị vá» gặp anh tôi sau.

Chấn nói:

- Ngộ Tào Tháo không nghe thì làm thế nào?

Quan Công đáp:

- Ta thà chết, chớ sao chịu ở lại đây!

Chấn nói:

- Ông mau viết thư trả lá»i, để Lưu sứ quân khá»i mong đợi.

Quan Công viết thư đáp lại:

"Trá»™m nghÄ©: đã là nghÄ©a thì không bao giá» phụ lòng; đã là trung thì không bao giá» sợ chết. VÅ© này từ thuở nhá» bé Ä‘á»c sách, hÆ¡i biết lá»… nghÄ©a. Xem truyện, Dương Giốc Ai và Tả Bá Äào thưá»ng than thở hai ba lần, mà sa nước mắt.

"Khi trước giữ thành Hạ Phì, trong lòng không có thóc chứa, ngoài chẳng có viện binh, đã toan liá»u chết, nhưng vì có trá»ng trách đối vá»›i hai chị, không dám quyên sinh để phụ lòng á»§y thác cá»§a anh, cho nên còn tạm nương náu đây, mong có ngày cùng nhau tụ há»™i.

"Má»›i đây em đến Nhữ Nam, má»›i biết tin anh. Xin lập tức từ giã Tào công, Ä‘em hai chị vá». Em bằng có bụng khác, thân ngưá»i cùng giết. Moi gan rạch mật, bút giấy nói không hết lá»i, bái kiến có ngày, xin nhá»§ lòng soi xét".

Trần Chấn mang thư vá», Quan Công vào nhà trong nói vá»›i hai chị, rồi vào ngay tướng phá»§ để từ biệt Tào Tháo. Tháo đã biết trước, sai treo má»™t cái biển "Hồi tỵ" ở ngoài tướng phá»§. Quan Công đành lá»§i thá»§i trở vá», sai những ngưá»i tùy tùng cÅ©, thu xếp xe ngá»±a sẵn sàng, lại dặn bảo trong nhà: Phàm bao nhiêu những đồ Tào Tháo cho, Ä‘á»u để cả lại, cái tÆ¡ cái tóc cÅ©ng không được mang Ä‘i.

Hôm sau Quan Công lại đến tướng phá»§ để từ tạ. Ngoài cá»­a vẫn có biển "Hồi tỵ". Quan Công đến luôn mấy lần, Ä‘á»u không được vào, bèn đến nhà Trương Liêu để nói chuyện. Liêu cÅ©ng cáo ốm không ra. Quan Công nghÄ©:

- Äây là Tào thừa tướng có ý không cho ta Ä‘i. Chí ta đã quyết, há lại còn dùng dằng ở lại nữa sao?

Bèn viết một phong thư từ tạ Tào Tháo. Thư như sau:

"Tôi từ trước đã thá» Hoàng thúc, thá» cùng sống chết, trên: Trá»i cao, dưới: đất dày, Ä‘á»u đã chứng giám; ngày ná» thất thá»§ Hạ Phì, tôi xin ba Ä‘iá»u, đã được thừa tướng chấp nhận. Nay được tin chá»§ cÅ© ở bên Viên Thiệu, tôi nhá»› lại lá»i thá» ngày trước há dám sai trái? Æ n má»›i tuy hậu, nghÄ©a cÅ© khó quên, dâng thư cáo từ, xin soi xét cho. Æ n còn thiếu chưa báo được hết, xin đợi khi khác".

Viết xong, dán lại, sai ngưá»i mang đến tướng phá»§. Má»™t mặt Ä‘em những vàng bạc đã được tặng mấy lần trước gói hết cả lại bá» vào kho, treo ấn Hán ThỠđình hầu trên sảnh đưá»ng, rồi má»i hai phu nhân lên xe.

Quan Công cưỡi ngá»±a Xích Thố tay cầm thanh long Ä‘ao, dẫn bá»n ngưá»i tùy tùng cÅ© Ä‘i há»™ tống xa trượng, Ä‘i tắt ra cá»­a thành. Lính canh cá»­a ngăn lại, Quan Công trừng mắt, giÆ¡ long Ä‘ao lên, quát to má»™t tiếng, lính canh lẩn tránh hết cả. Quan Công ra khá»i cá»­a thành dặn những ngưá»i tùy tùng:

- Các ngươi há»™ tống xa trượng Ä‘i trước. Ngá»™ có ngưá»i Ä‘uổi theo, đã có ta ở sau chống lại. Không được để hai phu nhân sợ hãi.

Quân hầu cứ theo đưá»ng cái quan, đẩy xe Ä‘i.

Tào Tháo Ä‘ang ngồi cùng má»i ngưá»i bàn tán chuyện Quan Công thì có ngưá»i mang thư cá»§a Quan Công vào trình.

Tháo mở ra xem, thất kinh nói:

- Vân Trưá»ng Ä‘i mất rồi!

Chợt lại có tướng giữ cửa bắc phi ngựa lại báo:

- Quan Công cướp cá»­a Ä‘i ra, xe ngá»±a đồ đạc hÆ¡n hai mươi ngưá»i, Ä‘i vá» phía bắc.

Lại có ngưá»i ở nhà Quan Công đến báo:

- Quan Công gói hết cả các đồ vàng bạc cá»§a thừa tướng cho ngày trước, để ở trong kho. Mưá»i ngưá»i mỹ nữ để ở nhà trong, ấn Hán ThỠđình hầu thì treo ở nhà sảnh đưá»ng, những kẻ hầu ngưá»i hạ cá»§a thừa tướng cắt đến Ä‘á»u không Ä‘em Ä‘i, chỉ mang những ngưá»i tùy tùng cÅ© và hành lý tùy thân Ä‘i ra cá»­a bắc.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên. Má»™t viên tướng nhả ra nói:

- Tôi xin đem ba nghìn quân thiết kỵ bắt sống Quan Vũ đem vỠnộp thừa tướng!

Má»i ngưá»i nhìn xem là ai, thì là Sái Dương.

Thế mới thực là:

Muốn xa muôn trượng hang rồng rắn,
Lại gặp ba nghìn lính hổ lang

Chưa biết Sái Dương xin Ä‘i Ä‘uổi Quan Công thế nào, xem đến hồi sau má»›i tá».

Hết hồi 26.

Há»’I 27
Mỹ Nhiệm Công cưỡi một ngựa bay nghìn dặm;
Hán ThỠHầu chém sáu tướng phá năm quan


Trong bá»n bá»™ hạ Tào Tháo, ngoài Trương Liêu ra, có Từ Hoảng là thân vá»›i Quan VÅ©, còn các tướng ai cÅ©ng kính phục, duy chỉ có Sái Dương là không phục, cho nên hôm ấy nghe tin Quan Công Ä‘i, Sái Dương xin Ä‘i Ä‘uổi bắt vá».

Tháo nói:

- Không quên chá»§ cÅ©, lúc đến, lúc Ä‘i Ä‘á»u phân minh, thế má»›i thá»±c là trượng phu. Các ngươi nên bắt chước.

Nói rồi mắng Sái Dương, không cho đi đuổi.

Trình Dục nói:

- Thừa tướng đãi Quan Vũ rất hậu, nay không bái từ, tự tiện đi, viết nhăng mảnh giấy gửi lại, khinh nhàm oai trên, là có tội lớn. Nếu tha cho y vỠvới Viên Thiệu, khác gì cho hổ thêm cánh, chi bằng đuổi giết đi, để dứt vạ vỠsau.

Tháo nói:

- Trước ta đã hứa, không nên thất tín. Ngưá»i ta đã vì chá»§ cÅ©, không nên Ä‘uổi.

Nhân thể bảo Trương Liêu:

- Vân Trưá»ng gói vàng treo ấn, cá»§a cải không thay lòng, tước lá»™c không đổi chí, những ngưá»i như thế ta rất kính trá»ng. Bây giá» Vân Trưá»ng Ä‘i cÅ©ng chưa xa, ta muốn ra kết thân vá»›i hắn, để lưu lại má»™t chút tình vá» sau. Ngươi nên cưỡi ngá»±a Ä‘i trước, má»i hắn dừng lại, đợi ta ra tiá»…n, còn có lá»™ phí và chiến bào Ä‘em tặng, để làm ká»· niệm.

Trương Liêu vâng lệnh, cưỡi ngựa đi trước, Tào Tháo dẫn vài mươi kỵ mã đi sau.

Vân Trưá»ng cưỡi ngá»±a Xích Thố, sức Ä‘i được nghìn dặm, giá có má»™t mình thì chẳng ai Ä‘uổi kịp, nhưng vì há»™ tống xa trượng, phải Ä‘i thong thả. Chợt nghe đằng sau có ngưá»i gá»i:

- Xin Vân Trưá»ng hãy Ä‘i chậm lại.

Quan Công ngoảnh lại, thấy Trương Liêu cưỡi ngá»±a đến. Quan Công giục những ngưá»i tùy tùng cứ đẩy xa trượng theo đưá»ng cái Ä‘i mau lẹ lên trước, còn mình thì dừng ngá»±a lại tay cầm vững long Ä‘ao, há»i:

- Văn Viễn định đuổi theo bắt ta chăng?

Liêu thưa:

- Không phải thế, thừa tướng biết anh đi xa, muốn ra tiễn chân, cho nên sai tôi lại đây, xin anh hãy dừng ngựa lại.

Quan Công nói:

- Dù đội thiết kỵ của thừa tướng kéo đến, ta xin quyết một trận tử chiến.

Nói rồi dừng ngá»±a, đứng ở trên cầu trông lại, thấy Tào Tháo dẫn vài mươi quân kỵ mã chạy đến, đằng sau có bá»n Hứa Chá»­, Từ Hoảng, Vu Cấm, Lý Äiển. Tháo thấy Quan Công cầm Ä‘ao cưỡi ngá»±a đứng trên cầu, liá»n truyá»n các tướng dừng cả lại, đứng sắp hàng hai bên. Quan Công thấy các tướng Ä‘i tay không, bấy giá» má»›i vững dạ.

Quan Công ngồi trên ngựa, cúi mình xuống nói:

Trước tôi đã có lá»i thưa vá»›i thừa tướng. Nay chá»§ cÅ© tôi ở Hà Bắc, thế tất tôi phải vá»™i Ä‘i. Äã mấy lần đến phá»§, không được vào hầu, cho nên đã có bức thư để cáo từ, gói vàng bạc, ấn, ná»™p lại thừa tướng. Xin thừa tướng đừng quên lá»i ước ngày trước.

Tháo nói:

- Ta còn muốn thá»§ tín vá»›i thiên hạ, sao lại phụ lá»i ước. Nhưng sợ tướng quân Ä‘i đưá»ng thiếu dùng, nên Ä‘em ít đồ hành trang lại tiá»…n.

Nói xong sai một tướng xuống ngựa bưng một mâm vàng đến.

Quan Công nói:

- Tôi nhiá»u lần đội Æ¡n thừa tướng ban thưởng, hãy còn đủ dùng. Xin để lại số vàng này thưởng cho tướng sÄ©.

Tháo nói:

- Quà nhá» má»n thưởng công to lá»›n, sao tướng quân lại từ chối?

Quan Công há»i:

- Chút công nhá» má»n đáng kể chi!

Tháo cưá»i nói:

- Quan Vân Trưá»ng là nghÄ©a sÄ© trong thiên hạ, tiếc vì ta kém phúc, không lưu lại được. Nay gá»i là có chiếc cẩm bào để giải tấm lòng thành.

Nói rồi sai một tướng hai tay nâng tay áo cẩm bào dâng lên.

Vân Trưá»ng sợ có mưu kế gì, không dám xuống ngá»±a, dùng mÅ©i long Ä‘ao khá»u lấy cẩm bào, quàng lên vai, gò cương ngá»±a quay đầu lạy tạ:

- Äá»™i Æ¡n thừa tướng cho áo. Có ngày sẽ gặp lại nhau.

Tạ rồi, xuống cầu nhằm phía bắc tế ngựa đi thẳng.

Hứa Chử nói:

- Kẻ đó thực vô lễ, sao không bắt lấy?

Tháo nói:

- Ngưá»i ta má»™t mình má»™t ngá»±a, chúng ta hÆ¡n mưá»i ngưá»i, trách nào ngưá»i ta chẳng nghi? Ta đã có lá»i ước, không nên Ä‘uổi.

Nói rồi, cùng các tướng trở vá». Tào Tháo vừa Ä‘i đưá»ng vừa khen vừa tiếc Quan Công.


Quan Công tế ngá»±a chạy theo cho kịp xa trượng. Chạy ước được ba mươi dặm, chẳng thấy xa trượng đâu, Quan Công liá»n tế ngá»±a tìm quanh cả bốn mặt. Chợt nghe ở trên đỉnh núi có tiếng gá»i:

- Quan tướng quân hãy đứng lại.

Quan Công ngẩng mặt lên trông, thì thấy má»™t chàng trẻ tuổi, khăn vàng áo gấm, vác giáo cưỡi ngá»±a, dưới cổ ngá»±a treo má»™t cái đầu ngưá»i, dẫn hÆ¡n má»™t trăm quân bá»™, chạy lại.

Quan Công há»i:

- Ngươi là ai?

Chàng trẻ tuổi bá» giáo xuống ngá»±a, thụp lạy. Vân Trưá»ng sợ có mưu mẹo gì, dừng ngá»±a cầm Ä‘ao há»i:

- Xin tráng sÄ© cho biết tên há».

Ngưá»i ấy đáp:

- Tôi là Tiêu tên Hóa, tá»± là Nguyên Kiệm, vốn ngưá»i Tương Dương, nhân thá»i loạn, lưu lạc giang hồ, tụ tập được hÆ¡n năm trăm ngưá»i, cướp bóc kiếm ăn. Má»›i rồi có ngưá»i bạn là Äá»— Viên, xuống núi tuần tiá»…u, nhỡ cướp phải hai vị phu nhân Ä‘em lên núi. Tôi há»i ngưá»i theo hầu, má»›i biết là phu nhân cá»§a Lưu Hoàng Thúc nhà Äại Hán. Lại nghe có tướng quân Ä‘i há»™ tống, tôi muốn đưa ngay hai phu nhân xuống núi. Äá»— Viá»…n ăn nói càn dở, tôi giết Ä‘i, Ä‘em đầu lại ná»™p tướng quân, xin chịu tá»™i.

Quan Công há»i:

- Hai phu nhân ở đâu?

- Hiện ở trên núi.

Quan Công sai Ä‘em ngay xuống núi. ÄÆ°á»£c má»™t lúc hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i rước xa trượng ra. Quan Công xuống ngá»±a, đặt Ä‘ao, chắp tay đứng trước xe há»i:

- Hai chị có bị sợ hãi gì không?

Hai phu nhân nói:

- May nhá» Liêu tướng quân cứu cho, chá»› không thì đã bị Äá»— Viá»…n nó làm nhục rồi.

Quan Công há»i những ngưá»i tùy tùng:

- Liêu Hóa làm thế nào cứu hai phu nhân?

HỠthưa:

- Äá»— Viá»…n cướp hai phu nhân Ä‘em lên núi, định chia vá»›i Liêu Hóa má»—i ngưá»i lấy má»™t bà làm vợ. Hóa há»i căn do làm sao, khi đã biết rồi, có bụng kính nể, can Äá»— Viá»…n, Viá»…n không nghe, nên Liêu Hóa giết Ä‘i.

Quan Công nghe nói, liá»n tạ Liêu Hóa. Hóa xin Ä‘em bá»™ hạ Ä‘i theo Quan Công. Quan Công nghÄ© ngưá»i ấy là dư đảng cá»§a Khăn Vàng, không nên cho Ä‘i theo, bèn từ tạ không nhận. Liêu Hóa lại Ä‘em biếu vàng lụa, Quan Công cÅ©ng không lấy. Liêu Hóa từ biệt, dẫn quân vá» núi.

Quan Công liá»n Ä‘em việc Tào Tháo ra tiá»…n, tặng bào, kể lại vá»›i hai chị, rồi giục xe Ä‘i.

Äến chiá»u tối vào nghỉ trá» má»™t nhà trong làng. Chá»§ nhà đầu râu tóc bạc ra đón há»i tên há». Quan Công thi lá»… nói:

- Tôi là Quan VÅ© em Lưu Huyá»n Äức.

Chá»§ nhà lại há»i:

- Ngài có phải là ông Quan Công đã chém Nhan Lương, Văn Sú không?

Quan Công thưa:

- Phải, chính tôi.

Ông già mừng lắm, má»i ngay Quan Công vào nhà.

Quan Công thưa:

- Còn hai vị phu nhân ngồi trên xe.

Ông già gá»i vợ con ra đón vào trong nhà. Quan Công chắp tay đứng hầu bên cạnh hai phu nhân. Ông già má»i ngồi, Quan Công nói:

- Hai chị tôi đây, tôi không dám ngồi.

Ông già biết ý, bảo vợ con má»i hai phu nhân vào nhà trong khoản đãi, còn mình thì ở ngoài nhà tiếp Quan Công. Quan Công há»i tên hỠông già, ông già thưa:

- Tôi há» Hồ tên Hoa, Ä‘á»i vua Hoàn Äế từng làm nghị lang, vá» sau từ quan vá» làng ở. Nay có con giai là Hồ Ban, làm tùng sá»± phá»§ quan thái thú Huỳnh Dương tên là Vương Thá»±c. Nếu tướng quân có Ä‘i qua đưá»ng ấy, nhỠđưa há»™ má»™t phong thư cho con tôi.

Quan Công xin vâng.

Hôm sau, cÆ¡m sá»›m xong, Quan Công má»i hai chị lên xe, nhận lấy thư cá»§a Hồ Hoa, từ biệt nhau, rồi Ä‘i sang Lạc Dương. Äi đến má»™t cá»­a quan là cá»­a Äông LÄ©nh, tướng giữ quan tên là Khổng Tú, Ä‘em năm trăm quân đóng trên ngá»n núi. Quân sÄ© lên báo vá»›i Khổng Tú. Tú ra cá»­a quan tiếp đón. Quan Công xuống ngá»±a, thi lá»…. Tú há»i:

- Trưá»ng quân Ä‘i đâu?

- Tôi vừa cáo từ thừa tướng, sang Hà Bắc để tìm anh.

Tú nói:

- Viên Thiệu ở Hà Bắc, chính là kẻ đối đầu với thừa tướng, tướng quân sang đấy, hẳn có giấy tỠcủa thừa tướng.

Quan Công đáp:

- Vi hành kỳ vá»™i quá, không kịp xin giấy tá».

Tú nói:

- Nếu không có giấy tá», tôi phải sai ngưá»i trình thừa tướng, rồi má»›i dám để tướng quân Ä‘i.

Quan Công nói:

- Äợi phải bẩm báo, lỡ mất hành trình cá»§a tôi.

Tú đáp:

- Phép tắc bắt buộc, phải thế mới được.

Quan Công há»i:

- Ngươi không cho ta qua cửa quan phải không?

Tú nói sẵng:

- Muốn đi thì phải để già trẻ lại đây làm con tin.

Quan Công nổi giận, cầm Ä‘ao toan giết Khổng Tú. Tú chạy vào cá»­a quan, nổi trống há»p quân, mặc áo giáp, lên ngá»±a, kéo ra cá»­a quân quát to:

- Ngươi dám vượt cửa quan chăng?

Quan Công truyá»n xa trượng lui lại, rồi cầm long Ä‘ao, giục ngá»±a tiến thẳng vào đánh Khổng Tú. Tú vác giáo, nghênh địch. Hai ngá»±a đấu nhau chỉ được má»™t hiệp, Tú bị chém chết ngã dưới chân ngá»±a.

Quân sĩ chạy tan cả.

Quan Công gá»i lại bảo:

- Quân sĩ đừng chạy, ta giết Khổng Tú là bất dắc dĩ. Việc này không liên can gì đến các ngươi. NhỠcác ngươi thưa lại với thừa tướng: "Khổng Tú muốn hại ta, nên ta phải giết đi".

Quân sÄ© Ä‘á»u thụp xuống lạy trước ngá»±a. Quan Công lại má»i hai phu nhân ra ngoài cá»­a quan, Ä‘i vỠđưá»ng Lạc Dương.

Có ngưá»i báo thái thú Lạc Dương là Hàn Phúc biết tin, Phúc há»p ngay các tướng lại bàn. Nha tướng là Mạnh Thản nói:

- Không có giấy tỠcủa thừa tướng, tất là đi lén lút, nếu không ngăn lại, tất bị tội lỗi.

Hàn Phúc nói:

- Quan Công dÅ©ng mãnh lắm. Nhan Lương, Văn Sú Ä‘á»u bị hắn giết. Nay không thể dùng sức địch lại vá»›i hắn, chỉ nên dùng mưu má»›i được.

Mạnh Thản nói:

- Tôi có má»™t kế: Lấy chông chà rào kín cá»­a quan, đợi khi hắn đến, tôi ra đánh nhau, rồi giả tảng thua chạy, dá»­ cho hắn Ä‘uổi theo, ông đứng núp má»™t nÆ¡i, lấy tên mà bắn. Nếu bắn ngã ngá»±a, bắt giải vá» Hứa Äô, chắc được trá»ng thưởng.

Vừa bàn định xong, quân vào báo xa trượng cá»§a Quan Công đã đến. Hàn Phúc Ä‘eo cung cài tên, Ä‘em má»™t nghìn quân mã dàn ngoài cá»­a quan, há»i:

- Ngưá»i đến kia là ai?

Quan Công ngồi trên ngựa, cúi mình nói:

- Hán ThỠđình hầu Quan má»— xin nhỠđưá»ng Ä‘i qua.

Hàn Phúc há»i:

- Có giấy tỠcủa thừa tướng không?

Quan Công đáp:

- Ta bận việc không kịp lấy.

Hàn Phúc nói:

- Ta phụng mệnh thừa tướng trấn thá»§ đất này, chuyên việc khám xét kẻ gian Ä‘i lại. Nếu không có giấy tá», tức là Ä‘i trốn.

Quan Công nói:

- Khổng Tú ở Äông LÄ©nh không cho ta Ä‘i, vừa bị ta giết chết. Ngươi cÅ©ng muốn chết à?

Hàn Phúc nói:

- Ai bắt lấy nó cho ta!

Mạnh Thản cưỡi ngá»±a ra, múa đôi Ä‘ao đón đánh. Quan Công bảo xa trượng lui lại, rồi tiến lên đánh Mạnh Thản. Äánh được ba hiệp, Mạnh Thản quay ngá»±a chạy, chỉ mong dụ Quan Công Ä‘uổi theo, không ngá» ngá»±a cá»§a Quan Công chạy mạnh quá, đến ngay sau lưng, Quan Công đưa má»™t nhát dao, sả Thản làm hai Ä‘oạn.

Quan Công quay ngá»±a trở lại, Hàn Phúc nấp ở trong cá»­a giương cung bắn trá»™m, trúng vào cánh tay trái Quan Công. Quan Công lấy miệng cắn tên rút ra, máu chảy không thôi, liá»n quay đầu xông thẳng đến Hàn Phúc đánh tan má»i ngưá»i. Hàn Phúc chạy không kịp bị Quan Công chém má»™t nhát, đứt từ đầu tá»›i vai. Quân sÄ© kinh hoảng tan cả.

Quan Công lấy lụa buá»™c chá»— bị thương. Giữa đưá»ng sợ có ngưá»i ngấm ngầm mưu hại, nên liá»n đêm hôm ấy, Quan Công Ä‘i ngay đến cá»­a quan Nghi Thá»§y.

Tướng giữ cá»­a quan ấy là ngưá»i ở Tinh Châu, há» Biện tên Há»·, giá»i dùng dùi lưu tinh, nguyên là dư đảng Khăn Vàng, sau theo Tào Tháo, được Tháo sai giữ cá»­a quan này.

Biện Hỷ nghe Quan Công sắp đến, bèn mai phục hơn hai trăm đao phủ ở trong ngôi chùa Trấn Quốc, rồi dặn quân gõ chén làm hiệu, ồ ra giết Quan Công.

Sắp đặt đâu đấy, Há»· ra đón Quan Công. Quan Công thấy Biện Há»· ra đón, liá»n xuống ngá»±a chào há»i. Há»· nói:

- Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, ai chẳng kính trá»ng. Nay tướng quân lại tìm vá» vá»›i Hoàng Thúc, đủ rõ là ngưá»i trung nghÄ©a.

Quan Công kể lại chuyện giết Khổng Tú và Hàn Phúc. Hỷ nói:

- Tướng quân giết Ä‘i là phải. Tôi gặp thừa tướng sẽ xin thay tướng quân trình bày vá»›i thừa tướng hết má»i uẩn khúc.

Quan Công mừng lắm, cùng lên ngá»±a Ä‘i vá»›i Biện Há»· qua cá»­a Nghi Thá»§y. Äến trước chùa Trấn Quốc hai ngưá»i xuống ngá»±a. Các sư đánh chuông ra đón.

Chùa Trấn Quốc vốn là chùa cá»§a vua Minh Äế làm ra, vua thưá»ng đến dâng hương ở đó. Trong chùa có hÆ¡n ba mươi sư tăng; trong bá»n tăng lại có má»™t vị sư là ngưá»i cùng làng vá»›i Quan Công, pháp danh là Phổ TÄ©nh.

Phổ TÄ©nh đã biết mưu Biện Há»·, má»›i bước ra chào Quan Công và há»i:

- Tướng quân rá»i Bồ Dương đã bao nhiêu năm nay?

Quan Công nói:

- Gần được hai mươi năm
Phổ TÄ©nh há»i:

- Tướng quân còn nhận được bần tăng không?

Quan Công đáp:

- Tôi đi đã lâu, nên không nhớ được.

Phổ Tĩnh nói:

- Nhà tôi với nhà tướng quân chỉ cách nhau một con sông.

Biện Há»· thấy Phổ TÄ©nh kể tình quê hương, sợ tiết lá»™ âm mưu cá»§a mình, liá»n mắng rằng:

- Ta má»i tướng quân đến an yến, mi là nhà sư, sao được nói lôi thôi?

Quan Công nói:

- Ngưá»i làng gặp nhau, tài gì không kể lại chuyện cÅ©?

Phổ TÄ©nh má»i Quan Công vào nhà phương trượng xÆ¡i nước. Quan Công nói:

- Hai vị phu nhân ngồi trên xe, nên dâng nước trước.

Phổ TÄ©nh sai bưng hai chén nước ra má»i hai phu nhân, rồi má»i Quan Công vào phương trượng. Phổ TÄ©nh lấy giá»›i đạo Ä‘eo trong lưng giÆ¡ lên, đưa mắt ra hiệu cho Quan Công. Quan Công hiểu ngay, sai tả hữu Ä‘eo Ä‘ao đứng hầu.

Biện Há»· má»i Quan Công lên ngồi trên pháp đưá»ng ăn tiệc. Quan Công há»i ngay:

- Biện quân má»i Quan má»— đây là có ý tốt hay có ý gì không?

Biện Há»· chưa kịp trả lá»i, Quan Công đã thấy ở trong buồng có quân Ä‘ao phá»§ đứng núp, liá»n quát mắng Biện Há»·:

- Ta tưởng mi là ngưá»i tốt, ai ngá» mi dám như thế!

Biện Hỷ biết việc đã lộ, thét lớn:

- Các ngươi hạ thủ ngay đi!

Quân phục chưa kịp trở tay đã bị Quan Công tuốt gươm chém giết, chạy tan hết cả. Biện Há»· chạy xuống thá»m, chạy quanh hành lang. Quan Công bá» gươm, cầm long Ä‘ao Ä‘uổi chém. Biện Há»· ngầm dùng phi trùy ném Quan Công. Quan Công lấy long Ä‘ao gạt Ä‘i, sấn vào chém má»™t nhát, Biện Há»· đứt làm hai khúc.

Quan Công quay lại xem hai chị. Quân sĩ đang vây đặc ở xung quanh, thấy Quan Công đến, vội vàng chạy tan cả.

Quan Công thoát nạn đến tạ Phổ Tĩnh:

- Nếu không có sư phụ, tôi đã bị giặc hại rồi.

Phổ Tĩnh nói:

Bần tăng cÅ©ng khó lòng ở đây được nữa, sẽ thu xếp y bát Ä‘i nÆ¡i khác, chúng ta sẽ có ngày gặp nhau. Xin tướng quân lên đưá»ng giữ gìn cẩn thận.

Quan Công lạy tạ, rồi hộ tống xa trượng đi sang Huỳnh Dương.


Thái thú Huỳnh Dương là Vương Thực, vốn là thông gia với Hàn Phúc, nghe tin Phúc bị Quan Công giết, mới nghĩ kế hại ngầm. Khi Quan Công đến nơi, Thực ra đón chào tử tế. Quan Công kể việc đi tìm anh.

Thực nói:

- Tướng quân Ä‘i đưá»ng vất vả, hai phu nhân trên xe má»i mệt, xin má»i vào thành tạm nghỉ ở nhà khách má»™t đêm, ngày mai sẽ lên đưá»ng.

Quan Công thấy Thá»±c má»i đón ân cần, bèn má»i hai chị vào thành.

Trong nhà khách xếp đặt chu tất. Thá»±c má»i Quan Công Ä‘i dá»± tiệc, Quan Công cáo từ, Thá»±c sai ngưá»i đưa cá»— đến nhà khách. Quan Công vì Ä‘i đưá»ng nhá»c mệt, má»i hai chị ăn cÆ¡m chiá»u xong, để hai chị nghỉ ở phòng chính; sai những ngưá»i tùy tùng Ä‘i nghỉ, cho ngá»±a ăn. Quan Công cÅ©ng cởi áo giáp nghỉ ngÆ¡i.

Thá»±c mật gá»i tùng sá»± Hồ Ban:

- Quan Công Ä‘i trốn, giữa đưá»ng lại giết thái thú và tướng giữ quan, phạm tá»™i đáng chết. Ngưá»i ấy vÅ© dÅ©ng khó địch nổi. Äêm nay ngươi Ä‘em má»™t nghìn quân vây kín nhà khách, má»—i ngưá»i má»™t bó Ä‘uốc, đợi đến canh ba, nhất tá» phóng há»a. Không phân biệt ai, đốt chết hết. Ta tá»± Ä‘em quân ứng tiếp.

Hồ Ban vâng lá»i Ä‘iểm quân sÄ©, ngầm Ä‘em cá»§i khô chất đầy chung quanh nhà khách, hẹn giá» khởi sá»±.

Hồ Ban bụng nghĩ:

- Ta nghe tiếng Quan Vân Trưá»ng đã lâu nhưng chưa biết mặt, để ta sẽ vào ghé dòm xem sao.

Bèn rón rén vào trong nhà khách, há»i dịch lại:

- Quan tướng quân ngồi đâu?

Lại nói:

- Ngài Ä‘ang ngồi trên sảnh đưá»ng xem sách.

Hồ Ban sẽ rón rén lại tận nơi, thấy Quan Công tay trái vuốt râu đương ngồi dựa kỷ, chong đèn xem sách.

Ban thất kinh nói:

- Thá»±c là ngưá»i giá»i!

Quan Công nghe nói bèn há»i:

- Ai đó?

Hồ Ban bước ngay vào thụp xuống lạy mà rằng:

- Tôi là Hồ Ban tùng sự quan thái thú Huỳnh Dương.

Quan Công há»i:

- Có phải ngươi là con Hồ Hoa ở Hứa Äô không?

Ban thưa:

- Vâng.

Quan Công bảo ngưá»i nhà mở khăn gói lấy thư đưa cho Ban. Ban xem xong, than rằng:

- Tý nữa tôi hại nhầm ngưá»i trung nghÄ©a.

Rồi mật bảo:

- Vương Thá»±c mang lòng bất nhân muốn hại tướng quân, đã sai quân vây kín nhà khách, hẹn đến canh ba phóng há»a. Nay tôi xin Ä‘i trước mở cá»­a thành, tướng quân nên thu xếp Ä‘i ngay.

Quan Công cả sợ vá»™i vàng mặc áo giáp cầm Ä‘ao lên ngá»±a, má»i hai chị lên xe. Vừa ra khá»i cá»­a, quả nhiên thấy quân sÄ© má»—i đứa đã cầm má»™t bó lá»­a đứng chá». Quan Công đến cá»­a thành, thấy mở cá»­a, giục xa trượng cấp tốc chạy ra cho nhanh
Bấy giá» Hồ Ban quay vá» phóng há»a.

Quan Công Ä‘i chưa được vài dặm, ngoảnh lại thấy lá»­a sáng rá»±c, đằng sau có ngá»±a Ä‘uổi theo. Vương Thá»±c Ä‘i trước, gá»i to:

- Quan Vũ đừng chạy!

Quan Công dừng ngựa lại mắng:

- Thằng đểu kia! Tao vá»›i mi có thù gì nhau, sao mi lại sai ngưá»i phóng há»a định hại ta?

Vương Thá»±c vác giáo lại đánh, bị Quan Công chém ngang lưng đứt làm hai Ä‘oạn. Ngưá»i ngá»±a chạy tan cả.

Quan Công thúc xa trượng Ä‘i mau. Äi đưá»ng nghÄ© cám Æ¡n Hồ Ban mãi.

Quan Công Ä‘i đến đầu địa giá»›i Hoạt Châu, có ngưá»i báo vá»›i Lưu Diên. Diên dẫn vài mươi quân kỵ ra ngoài thành đón.

Quan Công ngồi trên ngựa cúi mình nói:

- Quan thái thú lâu nay vẫn được mạnh khá»e?

Diên nói:

- Nay ông định đi đâu?

Quan Công nói:

- Tôi từ biệt thừa tướng, đi tìm gia huynh.

Diên nói:

- Huyá»n Äức nay ở chá»— Viên Thiệu, Thiệu là kẻ thù cá»§a thừa tướng, sao lại để ông Ä‘i?

Quan Công nói:

- Trước đã giao hẹn như thế.

Diên nói:

- Nay bến Hoàng Hà, bá»™ tướng cá»§a Hạ Hầu Äôn là Tần Kỳ coi giữ, e không để ông qua đò.

Quan Công nói:

- Quan thái thú cho nhá» thuyá»n có được không?

Diên nói:

- Tôi tuy có thuyá»n nhưng không dám cho ông mượn.

Quan Công nói:

- Trước tôi giết Nhan Lương, Văn Sú giải vây cho túc hạ, nay muốn mượn mấy chiếc thuyá»n mà không cho là cá»› làm sao?

Diên nói:

- Chỉ sợ Hạ Hầu Äôn biết, sẽ bắt tá»™i tôi.

Quan Công biết Diên là ngưá»i vô dụng nên cứ cho đẩy xe Ä‘i thẳng.


Äi đến cá»­a sông Hoàng Hà, Tần Kỳ dẫn quân ra há»i:

- Ngưá»i đến kia là ai?

Quan Công nói:

- Hán ThỠđình hầu Quan mỗ.

Kỳ há»i:

- Äi đâu?

Quan Công nói:

- Ta muốn sang Hà Bắc tìm anh là Lưu Huyá»n Äức, xin cho nhá» bến đò.

Kỳ há»i:

- Có công văn của thừa tướng không?

Quan Công nói:

- Ta không chịu quyá»n phép cá»§a thừa tướng, còn có công văn gì?

Kỳ nói:

- Ta vâng lệnh Hà Hầu tướng quân giữ cá»­a ải này. Ngưá»i dù có cánh cÅ©ng không bay qua được!

Quan Công nổi giận nói:

- Ta đã giết những đứa ngăn trở ta giữa đưá»ng, mi có biết không?

Kỳ nói:

- Mi chỉ giết những đứa hèn vô danh chứ mi dám giết ta à?

Quan Công lại nói:

- Mày đã bằng Nhan Lương, Văn Sú chưa?

Tần Kỳ cả giận, tế ngựa lại đánh. Hai ngựa gặp nhau mới được một hiệp, đao Quan Công vừa giơ lên, đầu Tần Kỳ đã rơi xuống.

Quan Công bảo quân sĩ:

- Kẻ ngăn ta đã chết rồi, các ngươi không có việc gì phải sợ mà chạy. Kiếm ngay cho ta mấy chiếc thuyá»n để ta qua sông.

Quân sÄ© vá»™i vàng chở thuyá»n vào bá». Quan Công má»i hai phu nhân xuống thuyá»n, qua sông Hoàng Hà. Từ đây thuá»™c vỠđất cá»§a Viên Thiệu.

Tính ra Quan Công Ä‘i quan có năm cá»­a quan, giết cả thảy sáu tướng. Äá»i sau có thÆ¡ khen rằng:

Treo ấn phong vàng giã tướng Tào
Tìm anh dấn bước dạ xôn xao...
Xông pha nghìn dặm bon chân ngựa
Xung đột năm quan múa lưỡi dao
Trá»i đất chứa chan lòng tiết nghÄ©a
Núi non lừng lẫy tiếng anh hào.
Một mình chém tướng ai đương nổi?
Äể vịnh xưa nay kể xiết bao!

Quan Công vừa đi vừa than:

- Ta nào muốn giết ngưá»i ở dá»c đưá»ng làm chi. Việc làm vừa rồi Ä‘á»u là bất đắc dÄ© cả. Nếu Tào Công biết, tất trách ta là ngưá»i phụ ân.

ÄÆ°Æ¡ng Ä‘i, chợt thấy má»™t ngưá»i phi ngá»±a từ đằng bắc đến gá»i to:

- Vân Trưá»ng hãy đứng lại.

Quan Công dừng ngựa lại xem, thì là Tôn Càn.

Quan Công há»i:

- Từ khi xa nhau ở Nhữ Nam, tin tức bấy nay thế nào?

Tôn Càn nói:

- Từ khi tướng quân rút quân vá», Lưu Tích, Cung Äô lại cướp lại Nhữ Nam, sai tôi sang Hà Bắc kết hiếu vá»›i Viên Thiệu, má»i Huyá»n Äức cùng bàn kế phá Tào Tháo. Không ngá» tướng sÄ© Hà Bắc ghen ghét nhau. Äiá»n Phong thì vẫn còn ở tù, Thư Thụ thì bị bãi chức; Thẩm Phôi, Quách Äồ thì tranh nhau quyá»n hành. Thiệu tính hay ngá» vá»±c, không có quyết Ä‘oán. Tôi cùng Hoàng thúc bàn bạc phải tìm kế thoát thân. Nay Hoàng thúc đã sang Như Nam hợp sức vá»›i Lưu Tích, Cung Äô rồi. Sợ tướng quân chưa biết, lại đến chá»— Viên Thiệu, e bị hại chăng, nên Hoàng thúc sai tôi Ä‘i đón tướng quân, may gặp được ở đây, má»i tướng quân vá» ngay Nhữ Nam gặp Hoàng thúc.

Quan Công đưa Tôn Càn đến chào hai phu nhân. Hai phu nhân há»i rõ tin tức. Tôn Càn nói:

- Hai lần Viên Thiệu toan giết Hoàng thúc, nay may thoát thân đã đến Nhữ Nam rồi. Hai phu nhân có thể đến gặp Hoàng thúc ở đấy.

Hai phu nhân Ä‘á»u bưng mặt khóc.

Quan Công nghe lá»i Tôn Càn, không sang Hà Bắc, Ä‘i tắt vá» Nhữ Nam. Äang Ä‘i, đằng sau cát bụi bay mù, má»™t toán ngưá»i ngá»±a Ä‘uổi theo, Ä‘i đầu là Hạ Hầu Äôn. Äôn gá»i to:

- Quan Vũ đừng chạy!

Ấy là:

Sáu tướng ngăn đưá»ng vừa chịu chết
Một quân đuổi theo lại đua gươm

Muốn biết Quan Công thoát thân thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 27.

Há»’I 28
Chém Sái Dương, anh em hòa giải;
Hội Cổ Thành, vua tôi tụ nghĩa


Quan Công cùng Tôn Càn đưa hai phu nhân sang Nhữ Nam, không ngá» Hạ Hầu Äôn Ä‘em ba trăm quân kỵ mã Ä‘uổi theo. Tôn Càn bảo vệ xa trượng Ä‘i trước. Quan Công quay ngá»±a lại bảo Hạ Hầu Äôn:

- Mi lại đuổi ta làm mất cả lượng khoan hồng của thừa tướng!

Hạ Hầu Äôn nói:

- Thừa tướng không có công văn truyá»n báo. Mi Ä‘i dá»c đưá»ng giết ngưá»i, lại giết cả bá»™ tướng cá»§a tao, rất là vô lá»…. Phen này ta quyết bắt mi giải vỠđể thừa tướng xét xá»­.

Nói xong, tế ngá»±a vác giáo toan đánh Quan Công. Chợt thấy đằng sau má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a chạy đến, nói to:

- Không được đánh nhau vá»›i Vân Trưá»ng!

Quan Công dừng cương ngá»±a lại. Sứ giả thò tay vào bá»c lấy tá» công văn ra, bảo Hạ Hầu Äôn rằng:

- Thừa tướng kính yêu Vân Trưá»ng là ngưá»i trung nghÄ©a, sợ qua các quan có việc ngăn trở, nên sai tôi Ä‘em công văn này báo khắp nÆ¡i.

Äôn há»i:

- Thế Quan VÅ© Ä‘i đưá»ng giết mấy tướng giữ ải, việc ấy thừa tướng đã biết chưa?

Sứ thưa:

- Việc ấy thừa tướng chưa biết.

Äôn nói:

- Thế thì ta phải bắt sống nó đem vỠtrình thừa tướng mới được, rồi thừa tướng có tha thì tha.

Quan Công nói:

- Ta há sợ mi à?

Rồi vá»— ngá»±a cầm Ä‘ao xấn vào đánh Äôn. Äôn cầm giáo nghênh địch. Hai ngưá»i đánh nhau được mưá»i hiệp, lại có má»™t ngưá»i phi ngá»±a đến nói to:

- Hai tướng quân hãy dừng tay!

Äôn chống giáo há»i:

- Thừa tướng bảo bắt Quan mỗ phải không?

Sứ giả thưa:

- Không phải! Thừa tướng sợ các tướng giữ cửa quan ngăn cản Quan tướng quân, nên sai tôi đem công văn đến báo các nơi cứ để Quan tướng quân đi.

Äôn lại há»i:

- Thế việc nó giết ngưá»i, thừa tướng đã biết chưa?

Sứ giả nói:

- Chưa.

Äôn nói:

- Nếu thừa tướng chưa biết thì không thể tha được.

Äôn chỉ huy quân sÄ© vây lấy Quan Công. Quan Công giận lắm, múa Ä‘ao lại đánh. Hai bên sắp sá»­a giao chiến, bá»—ng sau trận có má»™t ngưá»i tế ngá»±a lại gá»i to:

- Vân Trưá»ng, Nguyên Nhượng đừng đánh nhau nữa!

Hai ngưá»i cùng trông ra xem ai, thì là Trương Liêu. Hai bên Ä‘á»u ghìm ngá»±a lại. Trương Liêu lại gần nói:

- Phụng chỉ thừa tướng: Vì biết Vân Trưá»ng Ä‘i đưá»ng có vượt qua mấy cá»­a quan giết mấy tướng, thừa tướng sợ Vân Trưá»ng Ä‘i đưá»ng bị ngăn trở, nên sai tôi Ä‘i truyá»n dụ các ải cứ để cho Vân Trưá»ng Ä‘i.

Hạ Hầu Äôn nói:

- Tần Kỳ là cháu Sái Dương, hắn đem gửi ta, nay bị Quan Công giết, Sái Dương sao chịu để yên?

Liêu nói:

- Tôi gặp Sái tướng quân, sẽ có cách phân giải. Thừa tướng đã có lượng khoan dung để cho Vân Trưá»ng Ä‘i, ông không nên trái lệnh thừa tướng.

Hạ Hầu Äôn đành rút quân vá».

Liêu há»i Quan Công:

- Vân Trưá»ng nay muốn Ä‘i đâu?

Quan Công nói:

- Tôi nghe anh tôi bây giỠkhông ở lại chỗ Viên Thiệu nữa nên định đi tìm khắp thiên hạ.

Liêu nói:

- Nếu chưa biết Huyá»n Äức ở đâu, hãy trở vá» gặp thừa tướng đã, anh nghÄ© thế nào?

Quan Công cưá»i nói:

- Có lẽ đâu lại thế! Văn Viễn vỠgặp thừa tướng làm ơn tạ tội cho tôi.

Nói rồi vái chào Trương Liêu, từ biệt.

Trương Liêu và Hạ Hầu Äôn Ä‘em quân vá».

Quan Công theo kịp xa trượng, nói chuyện lại vá»›i Tôn Càn. Hai ngưá»i giong ngá»±a ngang nhau cùng Ä‘i.


Äi được vài ngày, bá»—ng gặp cÆ¡n mưa to, hành trang ướt cả. Trông xa bên chân núi chỉ có má»™t cái trại. Quan Công dẫn xa trượng vào đó xin nghỉ trá».

Trong nhà một ông già ra đón. Quan Công kể rõ sự tình. Ông già nói:

- Tôi há» Quách tên Thưá»ng, Ä‘á»i Ä‘á»i ở đây. ÄÆ°á»£c nghe thấy tiếng ngài đã lâu, nay được bái kiến thật là may mắn.

Nói rồi sai giết dê làm rượu thết đãi, má»i hai phu nhân vào tạm nghỉ ở nhà trong. Quách Thưá»ng ngồi tiếp Quan Công và Tôn Càn ở nhà ngoài uống rượu. Má»™t bên hÆ¡ đồ hành lý; má»™t bên cho ngá»±a ăn uống.

Äến lúc trá»i sâm sẩm tối, thấy má»™t chàng trẻ tuổi Ä‘em vào ngưá»i vào, Ä‘i thẳng lên nhà. Quách Tưá»ng gá»i bảo:

- Con lại đây bái kiến tướng quân.

Nhân nói với Quan Công:

- Äây là con trai tôi.

Quan Công há»i:

- Äi đâu vá»?

Thưá»ng nói:

- Cháu Ä‘i săn bắn má»›i vá»
Ngưá»i con trai chào qua Quan Công, rồi lại xuống thá»m Ä‘i mất. Quách Thưá»ng khóc nói:

- Nhà lão phu xưa nay chuyên nghá» cày ruá»™ng Ä‘á»c sách, chỉ sinh được má»™t đứa con trai này, nó chẳng chăm lo việc nhà, chỉ mê chÆ¡i bá»i săn bắn, thá»±c không may cho nhà lão phu!

Quan Công nói:

- Nay đương thá»i hạn, nếu tinh thông nghá» võ, cÅ©ng có thể lập được công danh, sao lại gá»i là không may?

Thưá»ng nói:

- Nếu nó chuyên tập nghá» võ, thì là ngưá»i có chí, nhưng nay nó chỉ dông dài, lêu lổng, bởi thế lão phu rất lấy làm lo.

Quan Công nghe chuyện cũng ái ngại cho ông cụ.

Äến canh khuya, Quách Thưá»ng cáo từ Ä‘i ra. Quan Công cùng Tôn Càn sắp Ä‘i ngá»§, chợt nghe đằng sau nhà có tiếng ngá»±a hí ngưá»i kêu.

Quan Công vá»™i gá»i ngưá»i nhà, chẳng thấy ai thưa, liá»n cùng Tôn Càn cầm gươm Ä‘i ra xem, thì thấy con Quách Thưá»ng ngã quay dưới đất, kêu la rầm rÄ©, ngưá»i nhà thì Ä‘ang đánh nhau vá»›i má»™t bá»n trang khách. Quan Công há»i cá»› làm sao, ngưá»i nhà thưa:

- Anh này toan lại ăn trá»™m ngá»±a Xích Thố, bị ngá»±a đá ngã, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu, chạy lại xem, thì những ngưá»i này lại đến đánh chúng tôi.

Quan Công giận nói:

- Äồ chuá»™t nhắt sao dám trá»™m ngá»±a cá»§a ta?

Rồi toan lại đánh cho má»™t trận. Quách Thưá»ng chạy đến kêu van:

- Thằng con lão phu hư há»ng dám làm việc càn bậy này, tá»™i nó được đáng chết. Nhưng vợ già tôi rất thương yêu nó, xin tướng quân rá»§ lòng nhân từ tha tá»™i cho nó.

Quan Công nói:

- Thằng bé này thá»±c là hư há»ng, như lá»i ông vừa nói: Thá»±c đúng vá»›i câu cổ ngữ: "Biết con không ai bằng cha". Thôi nể ông tôi hãy tha cho nó.

Bèn bảo ngưá»i nhà trông ngá»±a cẩn thận, Ä‘uổi bá»n trang khách, rồi cùng Tôn Càn vào nhà khách nghỉ.

Hôm sau vợ chồng Quách Thưá»ng ra lạy ở dưới thá»m, xin lá»—i:

- Äứa con dại chúng tôi xúc phạm oai hùm, nhá» Æ¡n tướng quân tha thứ, chúng tôi cảm tạ vô cùng.

Quan Công bảo:

- Gá»i nó ra đây để ta lấy lẽ phải dạy bảo nó.

Thưá»ng nói:

- Canh tư đêm hôm qua, nó cùng mấy đứa vô lại dắt nhau đi đâu rồi.

Quan Công tạ biệt Quách Thưá»ng, má»i hai chị lên xe cùng Tôn Càn sánh ngá»±a bảo vệ xa trượng, Ä‘i theo đưá»ng núi.

Äi ước được ba mươi dặm, thấy đằng sau núi có hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i kéo ra, hai ngưá»i Ä‘i đầu cưỡi ngá»±a, má»™t ngưá»i đầu đội khăn vàng, mình mặc áo chiến; má»™t ngưá»i chính là con Quách Thưá»ng. Ngưá»i khăn vàng nói rằng:

- Ta là bá»™ tướng cá»§a Thiên công tướng quân Trương Giác. Ngưá»i kia để ngá»±a Xích Thố lại, thì ta tha cho Ä‘i.

Quan Công nghe nói cưá»i to nói:

- Bá»n giặc Ä‘iên kia! Äã Ä‘i theo Trương Giác, hẳn có biết tiếng ba anh em Lưu, Quan, Trương?

Ngưá»i khăn vàng nói rằng:

- Ta chỉ biết tiếng ngưá»i mặt đỠrâu dài là Quan Vân Trưá»ng, nhưng ta chưa thấy mặt bao giá». Mi là ngưá»i nào?

Quan Công cắp Ä‘ao, dừng ngá»±a, cởi túi râu ra, vuốt cho mà coi. Ngưá»i ấy vá»™i vàng nhảy xuống ngá»±a, nắm đầu con Quách Thưá»ng, lôi lại ná»™p trước ngá»±a Quan Công. Quan Công há»i há» tên, ngưá»i ấy thưa:

- Tôi há» Bùi tên là Nguyên Thiệu, từ khi Trương Giác chết đến giá», không có ai làm chá»§, phải vào tụ tập trong núi rừng. Sá»›m hôm nay, thằng này mách tôi rằng có má»™t ngưá»i khách cưỡi con ngá»±a Ä‘i nghìn dặm, ngá»§ trá» nhà nó, nó rá»§ tôi Ä‘i ăn cướp ngá»±a. Không ngá» lại gặp được tướng quân.

Con Quách Thưá»ng cÅ©ng phục xuống lạy xin tha tá»™i. Quan Công nói:

- Ta nể mặt bố mày mà tha cho mày.

Con Quách Thưá»ng ôm đầu thui thá»§i Ä‘i mất. Quan Công há»i Nguyên Thiệu:

- Ngươi không biết mặt ta sao lại biết tiếng?

Nguyên Thiệu thưa:

- Cách đây hai mươi dặm, có núi Ngá»a Ngưu. Trong núi có má»™t ngưá»i ở Quan Tây, há» Châu tên Thương, hai cánh tay nhấc nổi nghìn cân, bắp thịt cứng, râu xồm, hình dáng dữ tợn, nguyên là bá»™ hạ Trương Bảo. Từ khi Trương Bảo chết, Châu Thương tụ tập trong rừng, thưá»ng nói đến đại danh tướng quân, tiếc rằng không có cách nào được gặp.

Quan Công nói:

- Rừng xanh không phải là nơi hào kiệt nương mình. Các ông từ rày nên bỠtà theo chính, đừng có tự làm phí mất thân mình.

Nguyên Thiệu lạy tạ.

Trong khi đang nói chuyện, thấy ở đằng xa có một toán quân kéo đến. Nguyên Thiệu nói:

- Äó hẳn là Châu Thương.

Quan Công dừng lại, thấy má»™t ngưá»i mặt Ä‘en, mình cao lá»›n, cưỡi ngá»±a vác giáo dẫn quân đến, trông thấy Quan Công vừa mừng vừa sợ, nói ngay rằng:

- Äây là Quan tướng quân rồi!

Rồi vá»™i vàng xuống ngá»±a, thụp lạy bên đưá»ng, nói:

- Tôi là Châu Thương xin bái kiến tướng quân!

Quan Công nói:

- Tráng sĩ đã biết ta ở nơi nào vậy?

Châu Thương thưa:

- Khi xưa tôi theo giặc Khăn Vàng là Trương Bảo, đã được biết tôn nhan, tiếc rằng mình trót theo giặc, không được theo hầu. Ngày nay may được bái kiến ở đây, tướng quân đừng ruồng bá», cho làm lính bá»™, sá»›m tối cầm roi theo sau ngá»±a, dẫu chết cÅ©ng cam tâm.

Quan Công thấy Châu Thương lòng rất thành thá»±c, há»i:

- Ngươi theo ta, còn thủ hạ của ngươi thì làm thế nào?

Châu Thương nói:

- Ai muốn theo thì theo, bằng không thì tùy ý.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u xin Ä‘i theo cả. Quan Công vá»™i vàng xuống ngá»±a, đến trước xe bẩm há»i hai chị. Cam phu nhân nói:

- Từ khi chú rá»i Hứa Äô, má»™t mình Ä‘i đến đây trải bao nhiêu gian nan, chưa từng cần có quân mã Ä‘i theo. Trước kia Liêu Hóa muốn Ä‘i theo, chú cÅ©ng từ chối, nay sao lại cho quân Châu Thương Ä‘i theo? Äó là thiển kiến cá»§a chị em đàn bà chúng tôi, xin tùy ý chú suy xét.

Quan Công nói:

- Chị nói rất phải.

Bèn bảo Châu Thương rằng:

- Không phải ta không có tình, nhưng vì hai phu nhân không ưng, các ngươi hãy vá» núi, đợi khi nào ta tìm thấy anh ta, bấy giá» sẽ sai ngưá»i Ä‘i gá»i.

Châu Thương dập đầu xuống đất nói:

- Châu Thương là má»™t kẻ thô mãng, đã lỡ bước Ä‘i theo giặc; nay được gặp tướng quân, khác nào được trông thấy trá»i và mặt trá»i, sao lại bá» lỡ cÆ¡ há»™i này? Nếu đông ngưá»i Ä‘i theo không tiện, xin cho chúng ở lại vá»›i Nguyên Thiệu, còn tôi chỉ xin má»™t mình Ä‘i bá»™ theo tướng quân, dẫu đưá»ng xa muôn dặm cÅ©ng không quản ngại.

Quan Công lại Ä‘em lá»i ấy bẩm vá»›i hai chị. Cam phu nhân nói:

- Má»™t vài ngưá»i theo thì được.

Quan Công sai Châu Thương giao cả quân cho Bùi Nguyên Thiệu. Nguyên Thiệu nói:

- Ta cũng muốn theo Quan tướng quân.

Châu Thương nói:

- Nếu anh cÅ©ng Ä‘i, thì quân tan hết, chi bằng anh hãy tạm thống lÄ©nh lấy, để tôi Ä‘i theo Quan tướng quân, há»… có đóng ở đâu, tôi sẽ vá» gá»i anh.

Nguyên Thiệu bùi ngùi từ biệt.

Châu Thương theo Quan Công sang Nhữ Nam. Äi được vài ngày, trông xa xa trên đỉnh núi, có má»™t tòa thành, Quan Công há»i thổ dân là thành nào? Thổ dân nói:

- Äây gá»i là Cổ Thành. Mấy tháng trước có má»™t tướng, tên gá»i Trương Phi, dẫn vài mươi quân kỵ đến, Ä‘uổi quan huyện Ä‘i, chiếm lấy thành trì, má»™ quân tậu ngá»±a, chứa cá» tích lương, nay có đến năm ba nghìn quân mã. Chung quanh đây không ai dám chống lại.

Quan Công nghe nói, mừng rỡ vô cùng:

- Em ta từ khi ở Từ Châu thất tán, lâu nay vẫn không biết ở đâu, ai ngỠlại hóa ra ở đây!

Liá»n sai ngay Tôn Càn vào thành báo tin, bảo Trương Phi ra đón hai chị.


Trương Phi từ khi trốn vào núi Mang Äăng, ở hÆ¡n má»™t tháng. Má»™t bữa ra ngoài nghe ngóng tin tức Huyá»n Äức, chợt Ä‘i qua Cổ Thành, vào huyện vay lương thá»±c. Quan huyện không cho vay, Phi nổi giận Ä‘uổi ngay quan huyện Ä‘i, cướp lấy ấn thụ, chiếm lấy thành trì, tạm lấy chốn nương thân.

Hôm ấy, Tôn Càn theo lệnh Quan Công vào thành ra mắt Trương Phi, thi lá»… xong, nói chuyện Huyá»n Äức đã bá» Viên Thiệu sang Nhữ Nam, Vân Trưá»ng thì ở Hứa Äô vừa đưa hai phu nhân đến đây. Rồi má»i Trương Phi ra đón.

Phi nghe xong, chẳng nói năng gì, lập tức mặc áo giáp vác mâu lên ngá»±a, dẫn má»™t nghìn quân, Ä‘i tắt ra cá»­a bắc. Tôn Càn thấy lạ nhưng không dám há»i, cÅ©ng phải theo ra thành.

Quan Công trông thấy Trương Phi ra, mừng rỡ vô cùng, giao long đao cho Châu Thương cầm, tế ngựa lại đón. Trương Phi mắt tròn xoe râu vểnh ngược, hò thét như sấm, múa xà mâu chạy lại đâm Quan Công.

Quan Công giật mình, vá»™i tránh mÅ©i mâu, há»i:

- Hiá»n đệ cá»› sao thế, há quên nghÄ©a vưá»n đào ru?

Trương Phi hầm hầm quát:

- Mày đã bội nghĩa còn mặt nào đến gặp tao nữa?

Quan Công nói:

- Ta làm sao mà bội nghĩa?

Trương Phi nói:

- Mày bá» anh, hàng Tào Tháo được phong hầu phong tước, nay lại đến đây đánh lừa tao! Phen này tao quyết liá»u sống chết vá»›i mày.

Quan Công nói:

- Chuyện này em không biết, ta cÅ©ng khó nói. May có hai chị ở đây, em đến mà há»i.

Hai phu nhân nghe thấy thế, vá»™i vàng vén màn xe, gá»i:

- Chú ba sao lại thế?

Phi nói:

- Xin hai chị hãy thong thả, để tôi giết thằng phụ nghÄ©a này đã, rồi sẽ má»i hai chị vào thành.

Cam phu nhân nói:

- Khoan đã chú ba, khoan đã! Chá»› hấp tấp mà làm càn bây giá». Chú hai không biết tin tức má»i ngưá»i ở đâu, nên phải tạm nương mình bên Tào. Nay đã biết anh nhà ở Nhữ Nam, không ngại hiểm trở, đưa lÅ© ta đến đây. Chú không được nghÄ© lầm như thế.

My phu nhân nói:

- Chú hai trước ở Hứa Äô, thá»±c là bất đắc dÄ©.

Phi nói:

- Hai chị bị nói lừa dối đấy. Trung thần mà chịu chết không chịu nhục. Có lẽ đâu đại trượng phu lại thỠhai chủ!

Quan Công nói:

- Hiá»n đệ đừng nói vậy, oan uổng cho anh quá!

Tôn Càn nói:

- Vân Trưá»ng đến đây là cốt để tìm tướng quân.

Trương Phi mắng:

- Mày cũng nói láo, nó đâu có bụng tốt, nó lại đây là để bắt ta đó!

Quan Công nói:

- Nếu ta đến bắt em, tất phải đem theo quân mã chứ!

Trương Phi trỠtay đằng xa nói:

- Không phải quân mã là gì kia?

Quan Công ngoảnh đầu lại, quả nhiên thấy bụi bay mù mịt, một toán quân mã kéo đến, cỠhiệu phấp phới chính là cỠTào. Trương Phi nổi giận nói:

- Bây giỠcòn chối nữa thôi?

Rồi múa bát xà mâu hăm hở lại đâm Quan Công. Quan Công vừa đỡ vừa can:

- Hiá»n đệ hãy khoan, xem ta chém tên tướng ấy, để tá» lòng thá»±c cá»§a ta.

Trương Phi nói:

- Nếu mày có lòng thực, ta đánh ba hồi trống mày phải chém được tên tướng ấy.

Quan Công nhận lá»i. Má»™t lát quân Tào kéo đến. Sái Dương Ä‘i đầu, vác Ä‘ao tế ngá»±a chạy lại, quát to:

- Mày giết cháu tao là Tần Kỳ, lại trốn đến đây, tao phụng mệnh thừa tướng đến bắt mày.

Quan Công chẳng nói má»™t lá»i, múa long Ä‘ao xô lại. Trương Phi thẳng cánh đánh trống, chưa dứt má»™t hồi, đầu Sái Dương đã lăn xuống đất.

Quân Tào chạy tan tác. Quan Công bắt má»™t tên lính cầm cá» hiệu há»i chuyện đầu Ä‘uôi. Tên lính thưa:

- Sái Dương nghe tin tướng quân giết mất cháu ngoại là Tần Kỳ, nổi giận đùng đùng, muốn sang Hà Bắc đánh nhau với tướng quân. Thừa tướng không cho đi, nên sai Sái Dương sang Nhữ Nam đánh Lưu Tích, không ngỠđến đây lại gặp tướng quân.

Quan Công sai tên lính kể chuyện ấy cho Trương Phi nghe. Phi há»i kỹ việc ở Hứa Äô, tên lính kể hết nông ná»—i từ đầu đến cuối, bấy giá» Trương Phi má»›i tin anh là thá»±c.

Giữa lúc ấy, có quân đến báo:

- Ngoài cá»­a nam có vài mươi quân kỵ mã Ä‘i lại rất khẩn cấp không biết là những ngưá»i nào?

Phi lấy làm hồ nghi, chạy ra cửa nam xem, quả thấy một toán mươi quân kỵ mã đeo cung nhẹ, cài tên ngắn, chạy lại. Thấy Phi, chúng vội vàng xuống ngựa. Phi nhìn ra thì là My Chúc và My Phương.

Trương Phi xuống ngá»±a chào há»i, Chúc nói:

- Từ khi ở Từ Châu thất tán, hai anh em tôi trốn nạn vá» làng ở, sai ngưá»i Ä‘i dò thăm tin tức, biết Quan Vân Trưá»ng đã hàng Tào Tháo, chúa công thì ở Hà Bắc; lại nghe nói Giản Ung cÅ©ng sang Hà Bắc rồi. Nhưng lại không biết tướng quân ở đây. Bữa ná», gặp má»™t bá»n khách Ä‘i đưá»ng, nói chuyện có má»™t tướng há» Trương, hình dáng như thế, chiếm cứ Cổ Thành. Anh em tôi Ä‘oán tất là tướng quân, nên lại đây tìm há»i. Thá»±c là may quá!

Phi nói:

- Vân Trưá»ng cùng Tôn Càn vừa đưa hai chị đến đây. Anh ta bây giỠở đâu, ta cÅ©ng biết cả rồi.

Hai anh em hỠMy mừng rỡ vô cùng, cùng đến chào Quan Công, và bái kiến hai phu nhân.

Phi má»i hai chị vào thành.

Vào đến nhà, hai bà má»›i kể lại những việc Quan Công đã trải qua. Trương Phi nghe hết chuyện, rá» nước mắt khóc, thụp xuống lạy Vân Trưá»ng. Hai anh em My Chúc, My Phương thấy vậy cÅ©ng động lòng thương cảm.

Trương Phi cũng đem chuyện mình từ khi xa nhau đến giỠra kể, rồi sai mở tiệc yến lớn ăn mừng.

Hôm sau Trương Phi muốn Ä‘i vá»›i Quan Công đến Nhữ Nam gặp Huyá»n Äức.

Quan Công nói:

- Hiá»n đệ nên trông coi hai chị, tạm đóng quân ở thành này, đợi tôi cùng Tôn Càn Ä‘i trước, thăm dò tin tức huynh trưởng đã.

Phi vâng lá»i. Quan Công cùng Tôn Càn dẫn vài mươi quân kỵ mã đến Nhữ Nam.

Lưu Tích, Cung Äô ra đón. Quan Công há»i:

- Hoàng thúc ở đâu?

Lưu Tích nói:

- Hoàng thúc đến đây ở được vài tháng, vì thấy quân ít lại sang Hà Bắc thương lượng với Viên Bản Sơ.

Quan Công bá»±c dá»c không vui.

Tôn Càn nói:

- Việc gì tướng quân phải lo buồn? Tôi lại chịu khó đi một phen nữa sang Hà Bắc, nói với Hoàng thúc cùng đến Cổ Thành.

Quan Công nghe lá»i Tôn Càn, từ biệt Lưu Tích, Cung Äô, vá» Cổ Thành, thuật chuyện lại vá»›i Trương Phi. Trương Phi lại đòi cùng sang Hà Bắc. Quan Công nói:

- Duy có má»™t thành này là nÆ¡i chúng ta yên thân, chưa nên bá» mà Ä‘i. Hiá»n đệ nên ở lại đây, để anh cùng Tôn Càn sang bên Viên Thiệu tìm huynh trưởng vỠđây tụ há»p. Hiá»n đệ nên giữ vững thành này.

Trương Phi nói:

- Anh đã chém mất Nhan Lương, Văn Sú của Viên Thiệu, nay lại sang đó sao được?

Quan Công nói:

- Không ngại, anh đến đó, sẽ tùy cơ ứng biến.

Bèn gá»i Châu Thương há»i:

- Bùi Nguyên Thiệu ở núi Ngá»a Ngưu, có bao nhiêu quân mã?

Thương thưa:

- Ước được bốn năm trăm.

Quan Công nói:

- Nay ta Ä‘i tắt đưá»ng gần, tìm huynh trưởng. Ngươi nên vá» núi Ngá»a Ngưu, bảo Ä‘em hết cả quân mã ở đây Ä‘i đưá»ng cái to đón ta.

Châu Thương lĩnh mệnh đi.

Quan Công cùng Tôn Càn đem hơn hai mươi quân kỵ mã đi tắt sang Hà Bắc. Khi đến gần đầu địa giới, Tôn Càn nói:

- Tướng quân không nên vào vội, hãy tạm nghỉ ở đây, chỠtôi ra mắt Hoàng thúc trước, rồi thế nào sẽ hay.

Quan Công y lá»i, để Tôn Càn Ä‘i trước. Rồi trông ở làng xa có má»™t cái trại, bèn cùng các ngưá»i tùy tùng vào đó xin nghỉ trá».

Trong nhà có má»™t ông già chống gậy ra chào há»i. Quan Công lấy chuyện thá»±c ra nói, ông già nói:

- Tôi cÅ©ng há» Quan tên Äịnh, nghe thấy tiếng tăm cá»§a ngài đã lâu, nay má»›i được bái kiến.

Ông già sai hai con ra lạy, má»i Quan Công và các ngưá»i tùy tùng vào trong nhà khoản đãi tá»­ tế.

Tôn Càn má»™t mình vào Ký Châu, tìm được đến Huyá»n Äức nói rõ má»i việc.

Huyá»n Äức nói:

- Giản Ung cÅ©ng ở đây. Nên mật má»i đến cùng bàn.

Má»™t lát Giản Ung đến. Chào há»i xong, cùng bàn kế thoát thân. Ung nói:

- Chúa công ngày mai gặp Viên Thiệu, nói xin sang Kinh Châu, nhủ Lưu Biểu cùng đánh Tào Tháo, thế là có thể thừa cơ đi thẳng.

Huyá»n Äức há»i:

- Kế ấy thực diệu, nhưng ông có đi theo được không?

Giản Ung thưa:

- Tôi sẽ có kế thoát thân.


Bàn định đâu đấy, hôm sau Huyá»n Äức vào gặp Viên Thiệu nói:

- Lưu Cảnh Thăng trấn giữ chín quận Kinh, binh mạnh lương nhiá»u. Ta nên hẹn vá»›i y để cùng đánh Tào Tháo.

Thiệu nói:

- Ta sai sứ đến rủ hắn, nhưng hắn chưa chịu nghe.

Huyá»n Äức nói:

- Lưu Biểu vốn đồng tông với tôi, tôi xin đi nói, tất theo ngay.

Thiệu nói:

- ÄÆ°á»£c Lưu Biểu, hÆ¡n Lưu Tích nhiá»u.

Rồi sai Huyá»n Äức Ä‘i, Thiệu lại nói:

- Má»›i đây ta nghe Quan Vân Trưá»ng đã bá» Tào Tháo, muốn đến Hà Bắc. Ta phải giết Ä‘i để báo thù cho Nhan Lương, Văn Sú.

Huyá»n Äức nói:

- Minh công trước muốn dùng Quan VÅ©, nên tôi gá»i đến, nay sao minh công lại muốn giết Ä‘i? Vả Nhan Lương, Văn Sú chẳng qua chỉ bằng hai con hươu mà thôi. Quan VÅ© bằng má»™t con hổ. Mất hai hươu, được má»™t hổ, minh công còn hối hận gì?

Thiệu cưá»i nói:

- Ta vốn vẫn yêu Vân Trưá»ng, ta nói đùa đó thôi. Ông lại nên cho Ä‘i gá»i má»™t lần nữa, bảo đến cho nhanh.

Huyá»n Äức nói:

- Vâng, xin sai ngay Tôn Càn Ä‘i gá»i
Thiệu mừng, theo lá»i ấy.

Khi Huyá»n Äức Ä‘i khá»i, Giản Ung bước lên thưa:

- Huyá»n Äức phen này Ä‘i, chắc không vá» nữa. Tôi xin cùng Ä‘i, trước là để dụ Lưu Biểu, sau là để kìm giữ Huyá»n Äức.

Thiệu lấy làm phải, sai ngay Giản Ung cùng Ä‘i vá»›i Huyá»n Äức.

Quách Äô can rằng:

- Lưu Bị đi dụ Lưu Tích chưa được việc gì, nay chúa công lại sai cùng Giản Ung đến Kinh Châu, chắc là không trở vỠnữa.

Thiệu nói:

- Ngươi chá»› Ä‘a nghi, Giản Ung là ngưá»i hiểu biết đấy.

Quách Äô thở dài trở ra.

Huyá»n Äức sai Tôn Càn Ä‘i trước vá» báo Quan Công rồi cùng Giản Ung từ biệt Viên Thiệu, lên ngá»±a ra thành.

Huyá»n Äức Ä‘i đến đầu địa giá»›i, Tôn Càn ra đón má»i vá» nhà Quan Äịnh.

Quan Công ra cá»­a đón vào, hai ngưá»i cầm tay nhau khóc lóc mãi.

Quan Äịnh Ä‘em hai on ra lạy chào. Huyá»n Äức há»i há» tên nhà chá»§. Quan Công thưa:

- Ngưá»i này cùng há» vá»›i em, có hai con trai: Con cả là Quan Ninh, há»c nghá» văn; con thứ là Quan Bình, há»c nghá» võ.

Quan Äịnh nói:

- à tôi muốn cho con thứ hai theo hầu Quan tướng quân, chưa biết có được dung nạp không?

Huyá»n Äức há»i:

- Quan Bình năm nay bao nhiêu tuổi?

Äịnh thưa:

- Cháu năm nay mưá»i tám tuổi.

Huyá»n Äức nói:

- Äa tạ nhã ý cá»§a bậc trưởng gia, em tôi chưa có con, nay muốn xin cậu thứ hai làm con nuôi, trưởng gia nghÄ© thế nào?

Quan Äịnh mừng lắm, Ä‘em ngay Quan Bình ra lạy Quan Công nhận làm bố, gá»i Huyá»n Äức làm bá phụ.

Huyá»n Äức sợ Viên Thiệu cho ngưá»i Ä‘uổi theo, vá»™i vàng thu xếp để Ä‘i. Quan Bình theo Quan Công cùng Ä‘i má»™t thể. Quan Äịnh Ä‘i tiá»…n má»™t thôi đưá»ng rồi trở vá». Quan Công dặn Ä‘i theo đưá»ng đến núi Ngá»a Ngưu.

Äang Ä‘i chợt gặp Châu Thương dẫn vài mươi ngưá»i bị thương đến. Quan Công Ä‘em Châu Thương đến lạy Huyá»n Äức, rồi má»›i há»i duyên cá»›, Châu Thương nói:

- Khi tôi chưa đến núi Ngá»a Ngưu có má»™t tướng cưỡi ngá»±a qua đó, đánh nhau vá»›i Bùi Nguyên Thiệu, chỉ má»™t hiệp, đâm chết Nguyên Thiệu, chiêu hàng quân sÄ© chiếm giữ sÆ¡n trại. Khi tôi đến gá»i quân sÄ© ra, chỉ có mấy ngưá»i dám ra, còn thì Ä‘á»u sợ hãi, không dám rá»i bá» sÆ¡n trại. Tôi giận lắm, cùng vá»›i tướng ấy đánh nhau, tôi bị đâm ba vết thương, bởi vậy tôi chạy lại đây báo chúa công biết.

Huyá»n Äức há»i tướng ấy hình dạng thế nào, há» tên là gì thì Châu Thương nói:

- Trông ngưá»i rất hùng tráng, không biết tên há» là gì.

Quan Công thúc ngá»±a Ä‘i trước, Huyá»n Äức Ä‘i sau, Ä‘i tắt đến núi Ngá»a Ngưu. Châu Thương đến đứng dưới núi, mắng chá»­i, tướng ấy mặc áo giáp, vác giáo tế ngá»±a Ä‘em quân xuống núi.

Huyá»n Äức trông thấy quất ngá»±a ra ngay gá»i to:

- Có phải Triệu Tử Long đó không?

Tướng ấy thấy Huyá»n Äức, nhảy từ trên yên ngá»±a xuống đất, thụp lạy ở bên đưá»ng: Quả nhiên là Triệu Tá»­ Long.

Huyá»n Äức, Quan Công cùng xuống ngá»±a, há»i Tá»­ Long căn do làm sao lại ở đó, Tá»­ Long thưa:

- Tôi từ khi giã biệt sứ quân Ä‘i theo Công Tôn Toản, không ngá» Toản không chịu nghe lá»i phải, đến ná»—i quân thua, phải tá»± đốt chết. Viên Thiệu mấy lần cho gá»i tôi. Tôi cho Viên Thiệu cÅ©ng không biết dùng ngưá»i, nên cÅ©ng chưa đến. Sau định sang Từ Châu theo tướng sứ quân thì lại nghe Từ Châu đã thất thá»§. Vân Trưá»ng thì theo Tào Tháo; sứ quân thì thấy nói ở bên Viên Thiệu. Äã hai ba lần muốn đến để tìm sứ quân, nhưng lại sợ Viên Thiệu ngá» vá»±c, long Ä‘ong bốn bá», không có chá»— nào nương mình. Má»›i Ä‘i qua chá»— này, chợt gặp Bùi Nguyên Thiệu xuống núi toan cướp ngá»±a cá»§a tôi, nên tôi giết Ä‘i, nhân thế mượn chá»— yên thân. Gần đây nghe tin Dá»±c Äức ở Cổ Thành, tôi cÅ©ng định đến đó, nhưng chưa biết thá»±c hư thế nào. Nay gặp sứ quân ở đây thật là may quá.

Huyá»n Äức mừng lắm, kể lại chuyện trước, Quan Công cÅ©ng thuật lại những chuyện đã qua.

Huyá»n Äức lại nói:

- Từ khi ta mới gặp được Tử Long, đã có tình lư luyến, không bỠđược. Ngày nay lại được gặp, thực là may.

Triệu Tử Long nói:

- Tôi đã Ä‘i khắp bốn phương, chá»n chá»§ để thá», mà chưa từng thấy ai bằng tướng quân. Nay được theo hầu thá»±c là mãn nguyện bình sinh; dẫu rằng gan góc lầm đất, cÅ©ng không hối hận gì.

Ngay hôm ấy đốt trại xuống núi, xuất lÄ©nh chúng quân theo cả Huyá»n Äức đến Cổ Thành.

Trương Phi, My Chúc, My Phương ra đón vào thành, chào chào, há»i há»i, mừng mừng, rỡ rỡ khôn xiết kể. Hai bà kể lại chuyện Quan Công, Huyá»n Äức than thở mãi.

Bấy giá» giết bò mổ ngá»±a, trước bái tạ trá»i đất, sau khao thưởng quân sÄ©, Huyá»n Äức thấy anh em lại được sum há»p má»™t nÆ¡i, tướng tá chẳng thiếu ngưá»i nào, lại thêm được Triệu Tá»­ Long; Quan Công lại má»›i được Quan Bình, Châu Thương, vui mừng khôn xiết, yến tiệc liá»n mấy ngày. Äá»i sau có thÆ¡ rằng:

Ngăn nổi anh em cảnh biệt ly,
Biệt vô âm tín đã bao kỳ!
Vua tôi nay lại mừng sum há»p,
Hổ gió rồng mây chính gặp thi.

Bấy giá» Huyá»n Äức, Quan, Trương, Triệu Vân, Tôn Càn, My Chúc, My Phương, Quan Bình, Châu Thương thống lÄ©nh quân mã, cả thảy được bốn năm nghìn ngưá»i.

Huyá»n Äức muốn bá» Cổ Thành sang Nhữ Nam. Vừa khi Lưu Tích, Cung Äô sai ngưá»i đến má»i, bèn Ä‘em cả quân sang đóng ở Nhữ Nam, chiêu quân, tậu ngá»±a, lo tích việc Ä‘i đánh dẹp.

Trong khi ấy, Viên Thiệu thấy Huyá»n Äức không vá», giận lắm muốn khởi binh Ä‘i đánh. Quách Äồ can rằng:

- Lưu Bị không đáng lo, Tào Tháo là kình địch phải trừ má»›i được. Lưu Biểu tuy giữ ở Kinh Châu; nhưng sức còn yếu. Tôn Bá Phù ở Giang Äông, uy trấn Tam Giang, đất liá»n sáu quận, mưu thần võ sÄ© rất nhiá»u, nên sai ngưá»i đến kết hiếu để cùng đánh Tào Tháo.

Thiệu nghe lá»i, lập tức viết thư, sai Trần Chấn Ä‘em sang Giang Äông gặp Tôn Sách.

Thế là:

Äất Hà Bắc anh hùng Ä‘i mất,
Xứ Giang Äông hào kiệt tìm ra.

Chưa biết sự thể vỠsau ra làm sao, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 28.

Há»’I 29
Tiểu Bá Vương giận chém Vu Cát;
Ngô Tôn Quyá»n ngồi lÄ©nh Giang Äông


Tôn Sách từ khi nối nghiệp bá ở Giang Äông, binh mạnh lương nhiá»u. Năm Kiến An thứ tư (má»™t trăm chín mươi chín sau Thiên Chúa), đánh úp lấy Lư Giang, làm Lưu Huân bị thua, Sách sai Ngu Phiên đưa tá» hịch đến Dá»± Chương, thái thú Dá»± Chương là Hoa Hâm xin hàng. Từ đó thanh thế lừng lẫy, bèn sai Trương Hoành sang Hứa Äô, dâng biểu báo công thắng trận. Tào Tháo biết thế Sách cưá»ng thịnh, than rằng:

- Con sư tử non này, khó lòng địch lại được!

Tháo hẹn gả con gái Tào Nhân cho em Tôn Sách là Tôn Khuông, hai nhà thông gia vá»›i nhau, và lưu Trương Hoành ở lại Hứa Äô.

Bấy giá» thái thú Ngô Quận là Hứa Cống, mật sai sứ đến Hứa Äô, dâng thư cho Tào Tháo, nói rằng: "Tôn Sách kiêu dÅ©ng, cÅ©ng như Hạng VÅ© ngày xưa, triá»u đình nên bá» ngoài cho hầu được vinh sá»§ng, gá»i vào kinh đô không nên để cho hắn ở ngoài, làm mối lo vá» sau".

Sứ giả mang thư qua sông, bị tướng giữ sông bắt được, giải ná»™p Tôn Sách. Sách xem thư, sai chém sứ giả rồi cho ngưá»i giả tảng Ä‘i má»i Hứa Cống đến bàn việc! Cống đến nÆ¡i Sách đưa thư cho xem, mắng:

- Mày muốn đưa ta đến chỗ chết à?

Rồi sai quân sĩ đem thắt cổ cho chết.

Há» hàng Hứa Cống trốn Ä‘i cả. Có ba ngưá»i gia khách muốn báo thù cho Cống nhưng chưa gặp dịp nào thuận tiện.

Má»™t hôm Tôn Sách Ä‘em quân Ä‘i săn ở Tây SÆ¡n đất Äàn Äồ. Có má»™t con hươu lá»›n chạy ra. Sách tế ngá»±a lên núi Ä‘uổi theo. Trong khi Ä‘ang Ä‘uổi hươu, thấy trong đám rừng rậm, có ba ngưá»i cầm giáo Ä‘eo cung đứng rình, Sách dừng ngá»±a lại há»i:

- Các ngươi là ai?

HỠnói:

- Quân Hàn ÄÆ°Æ¡ng săn hươu ở đây.

Sách vừa giá»±t cương ngá»±a sắp Ä‘i thì má»™t ngưá»i cầm giáo chạy lại, đâm vào đùi Tôn Sách. Sách cả sợ vá»™i vàng rút gươm ra chém, chẳng may lưỡi gươm tụt rÆ¡i mất, chỉ còn cái vá» trong tay. Má»™t ngưá»i giương cung bắn tên vào má Sách. Sách nhổ cái tên ra, lấy cung bắn trả lại, ngưá»i theo tiếng dây cung ngã liá»n. Còn hai ngưá»i kia vác giáo đến đâm Sách túi bụi và kêu to:

- Chúng tao là gia khách Hứa Cống, nay báo thù cho chủ đây
Sách tay không, chỉ lấy cung chống đỡ, vừa đỡ vừa chạy. Hai ngưá»i kia liá»u chết lăn vào đánh, không chịu lui. Mình Sách đã bị nhiá»u nhát giáo, ngá»±a cÅ©ng bị thương.

ÄÆ°Æ¡ng khi nguy cấp, Trình Phổ dẫn quân đến, Sách kêu to:

- Giết giặc!

Trình Phổ dẫn quân kéo cả vào, bá»n gia khách Hứa Cống bị băm nát như bùn.

Phổ nhìn Tôn Sách, thấy máu chảy đầy mặt, bị thương rất nặng, bèn lấy dao cắt áo bào buộc chỗ bị thương lại, đem vỠNgô Hội dưỡng bệnh.

Ngưá»i sau có thÆ¡ khen ba gia khách há» Hữu:

Tôn lang nổi tiếng chẳng ai bì,
Săn bắn không may gặp nạn nguy.
Gia khách báo thù cho hỠHứa,
Ngày xưa Dự Nhượng chẳng hơn gì!

Tôn Sách vỠđến phá»§, sai ngưá»i Ä‘i má»i Hoa Äà đến chữa thuốc. Chẳng may Hoa Äà Ä‘i sang Trung Nguyên vắng, chỉ có há»c trò ở nhà, thay thầy Ä‘i thăm bệnh. Ngưá»i há»c trò nói:

- Äầu tên có thuốc độc, đã ngấm vào xương, phải nghỉ ngÆ¡i trong má»™t trăm ngày má»›i khá»i lo ngại. Nếu để cÆ¡n tức giận nổi lên, thì vết thương sẽ khó chữa.

Tôn Sách vốn nóng nảy, chỉ muốn khá»i bệnh ngay lập tức.

Má»›i nghỉ ngÆ¡i được vài mươi ngày, chợt nghe có sứ giả cá»§a Trương Hoành ở Hứa Äô vá», Sách gá»i đến há»i. Sứ giả nói:

- Tào Tháo rất sợ chúa công, các mưu sÄ© cÅ©ng Ä‘á»u kính phục, duy có Quách Gia là không phục.

Sách há»i:

- Quách Gia nói những gì?

Sứ giả không dám nói. Sách tức lắm, cố há»i gặng cho được. Sứ giả phải thưa thá»±c:

- Quách Gia thưá»ng nói vá»›i Tào Tháo: "Chúa công không đáng sợ, vì hay khinh thưá»ng không biết phòng bị, nóng tính mà ít mưu. Ấy là sức mạnh cá»§a kẻ thất phu, thế nào cÅ©ng chết vá» tay bá»n tiểu nhân mà thôi!".

Sách nghe nói giận lắm nói:

- Äứa thất phu sao dám chê ta! Ta thá» lấy được Hứa Xương.

Bèn không đợi khá»i bệnh, muốn bàn khởi binh lập tức. Trương Chiêu can:

- Thầy thuốc đã dặn chúa công phải tÄ©nh dưỡng trong má»™t trăm ngày. Nay vì cÆ¡n giận má»™t lúc, mà chúa công khinh thưá»ng cái thân nghìn vàng, sao nên?

ÄÆ°Æ¡ng lúc ấy, chợt báo Viên Thiệu sai sứ giả là Trần Chấn đến. Sách gá»i vào há»i việc gì. Chấn nói:

- Chá»§ tôi là Viên Bản SÆ¡ muốn kết Äông Ngô làm ngoại ứng, cùng đánh Tào Tháo.

Sách mừng lắm, ngay hôm ấy há»p các tướng ở nhà lầu trên thành, mở tiệc khoản đãi Trần Chấn.

ÄÆ°Æ¡ng uống rượu, thấy các tướng thì thầm vá»›i nhau rồi rối rít xuống lầu. Sách ngạc nhiên, há»i cá»› làm sao, tả hữu thưa:

- Có vị thần tiên hỠVu đi qua dưới lầu, các tướng muốn xuống để lạy.

Sách đứng dậy, dá»±a bao lÆ¡n xem, thấy má»™t đạo nhân, mình mặc áo lông hạc, tay cầm gậy gá»— lê, đứng ở giữa đưá»ng, dân gian đốt hương quỳ lạy dưới đất. Sách giận nói:

- Yêu nhân nào đó? Ra bắt vào đây cho ta.

Tả hữu thưa:

- Ngưá»i ấy há» Vu tên Cát, ở phương đông, thưá»ng Ä‘i lại miá»n Ngô Há»™i, cho bùa và nước phép cứu bệnh cho ngưá»i, không ai là không khá»i. Ngưá»i ấy là thần tiên, không nên khinh nhá»n.

Sách càng giận, quát to:

- Bắt ngay cho nhanh, ai trái lệnh sẽ bị chém!

Tả hữu bất đắc dĩ phải xuống dắt Vu Cát lên lầu:

Sách quát mắng:

- Quân tà đạo kia, sao dám làm mê hoặc lòng ngưá»i?

Vu Cát thưa:

- Bần đạo vốn là đạo sÄ© ở cung Lương Gia. Äá»i vua Thuận Äế (má»™t trăm hai mươi sáu đến má»™t trăm bốn mươi bốn), bần đạo vào núi hái thuốc, được bá»™ sách thần trên suốt Dương Khúc tên là "Thái bình thanh lÄ©nh đạo" hÆ¡n trăm quyển, toàn là những phương thuốc chữa các bệnh tật. Bần đạo được bá»™ sách ấy, chỉ chuyên thay trá»i cứu ngưá»i, làm phúc, chưa từng lấy cá»§a ai má»™t mảy may gì, sao gá»i là làm mê hoặc ngưá»i được?

Sách há»i:

- Nếu mày không lấy tiá»n cá»§a ai, thì cÆ¡m ăn áo mặc bởi đâu mà có? Mày tức là bá»n Trương Giác, nay nếu không giết Ä‘i, tất để lo vá» sau.

Sách quát tả hữu đem ra chém, Trương Chiêu can rằng:

- Vu đạo nhân ở Giang Äông mấy mươi năm nay, không há» làm Ä‘iá»u gì tá»™i lá»—i, xin chúa công đừng giết.

Sách nói:

- Những hạng yêu nhân ấy, ta giết đi, khác nào giết chó giết lợn.

Các quan ai cũng cố sức can, Trần Chấn cũng kêu van hộ. Sách chưa nguôi giận, sai hãy đem giam vào ngục.

Các quan tan vá», Trần Chấn cÅ©ng vá» nhà khách.

Tôn Sách vá» phá»§, con hầu đã Ä‘em việc ấy nói vá»›i mẹ Sách là Ngô thái phu nhân. Thái phu nhân má»›i gá»i Tôn Sách vào hậu đưá»ng bảo:

- Mẹ nghe con Ä‘em Vu Thần Tiên bá» ngục. Ngưá»i ấy từng chữa khá»i bệnh tật cho nhiá»u ngưá»i, ai cÅ©ng kính trá»ng, con không nên giết.

Tôn Sách nói:

- Nó là yêu nhân, chỉ lấy yêu thuật dối ngưá»i, không trừ không được.

Phu nhân hai ba lần khuyên bảo. Sách nói:

- Xin mẹ đừng nghe ngưá»i ta nói càn, con đã có cách cư xá»­.

Nói rồi trở ra, gá»i ngục lại Ä‘em Vu Cát đến há»i. Nguyên các ngục lại ai cÅ©ng kính trá»ng Vu Cát, không ai dám gông xiá»ng gì cả, đến khi Sách gá»i, bấy giá» má»›i vá»™i để Cát mang gông xiá»ng Ä‘i. Sách biết chuyện, quở mắng ngục lại rất tệ, rồi lại sai gông Vu Cát lại bá» ngục.

Bá»n Trương Chiêu vài mươi ngưá»i, cùng đứng tên làm giấy bảo lÄ©nh cho Vu Thần Tiên.

Sách nói:

- Các ông Ä‘á»u là những ngưá»i đã Ä‘á»c sách cả, sao không đạt lý? Ngày trước Trương Tần làm thứ sá»­ Giao Châu, tin theo đồng cốt, gảy đàn thắp hương, thưá»ng lấy khăn đỠtrùm đầu, cho là có thể giúp oai khi xuất quân, rồi sau cÅ©ng bị quân địch giết chết. Những việc pháp thuật thật là vô ích, chỉ vì các ông chưa hiểu đó thôi. Ta muốn giết Vu Cát cốt để cấm tà đạo và làm cho những ngưá»i mê tín tỉnh ngá»™ lại.

Lã Phạm nói:

- Tôi vốn biết Vu đạo nhân có thể cầu đảo được gió mưa, nay trá»i Ä‘ang đại hạn, sao chúa công không cho Vu đạo nhân ra đảo vÅ© để chuá»™c tá»™i?

Sách nói:

- Ta hãy xem yêu nhân làm thế nào?

Liá»n sai Ä‘em Vu Cát ở trong ngục ra, tháo cả gông xiá»ng, cho lên dàn đảo vu.

Vu Cát lÄ©nh mệnh, lập tức tắm gá»™i thay áo sạch, tá»± lấy thừng trói mình, đứng phÆ¡i giữa trá»i nắng. Nhân dân đứng xem đầy đưá»ng lấp ngõ. Vu Cát bảo những ngưá»i xem rằng:

- Nay tôi cầu ba thước mưa ngá»t để cứu muôn dân, nhưng tôi cÅ©ng không tránh khá»i chết.

Chúng dân Ä‘á»u nói:

- Nếu đảo vũ linh nghiệm, chúa công tất nhiên phải tin phục.

Vu Cát nói:

- Số vận như thế, sợ không sao tránh khá»i được.

ÄÆ°á»£c má»™t lát, Tôn Sách đến chá»— lập đàn, hạ lệnh:

- Nếu đến giỠngỠkhông mưa, ta đốt chết Vu Cát.

Rồi sai ngưá»i xếp cá»§i khô chá»±c sẵn. Sắp đến giá» ngá», cÆ¡n giông bá»—ng nổi lên, mây Ä‘en mù mịt lấp trá»i.

Sách nói:

- GiỠngỠsắp đến; chỉ có mây đen, không thấy mưa, thằng này thực là yêu nhân.

Sách sai trói Vu Cát để trên đống cá»§i, bốn mặt đốt lá»­a. Ngá»n lá»­a theo gió bốc lên ngùn ngụt. Chợt thấy má»™t đám khói Ä‘en, bốc thẳng lên giữa trá»i, rồi má»™t tiếng vang động, vừa sấm vừa chá»›p, mưa xuống như trút nước. Trong chốc lát, đưá»ng chợ thành sông, các khe ngòi Ä‘á»u đầy ứ, vừa được ba thước nước mưa ngá»t.

Vu Cát nằm tênh hênh trên đống cá»§i, quát to má»™t tiếng, tá»± dưng mây tan, mưa tạnh, mặt trá»i lại ló ra.

Các quan và trăm hỠvực Vu Cát từ trên đống củi xuống, cởi dây trói, lạy hai lạy tạ ơn.

Tôn Sách thấy quan dân lạy la liệt, không quản chi bùn lầy nước vÅ©ng, liá»n đùng đùng nổi giận, quát lên: "Giá»i mưa giá»i tạnh, đã có số định sẵn, yêu nhân ngẫu nhiên gặp dịp, các ngươi sao lại mê hoặc như thế? Chúng bây Ä‘á»u là má»™t lÅ© ngu cả.

Sách rút ngay bảo kiếm, truyá»n tả hữu chém ngay Vu Cát. Các quan cố sức ngăn, Sách mắng:

- Các ngươi muốn theo Vu Cát làm phản chăng?

Các quan không ai dám nói gì nữa.

Sách quát võ sĩ đem chém Vu Cát, chỉ một nhát đao, đầu rơi xuống đất, rồi thấy một luồng khói xanh bay vụt vỠmé đông bắc. Sách sai đem thây Vu Cát bêu ở chợ để trị cái tội yêu tà.

Äêm hôm ấy mưa gió ầm ầm, đến sáng không thấy xác Vu Cát, quân giữ thây vào báo Tôn Sách. Sách Ä‘iên ruá»™t, toan chém quân giữ thây. Chợt thấy má»™t ngưá»i từ ngoài thong thả bước vào, trông ra thì là Vu Cát. Tôn Sách giận lắm, toan rút gươm ra để chém, tá»± nhiên tối xầm mặt lại, ngã ngay xuống đất. Tả hữu vá»™i vàng vá»±c Sách vào buồng trong, má»™t lúc sau má»›i tỉnh lại.

Ngô thái phu nhân lại thăm, bảo Sách:

- Con giết oan thần tiên, cho nên có vạ này.

Sách cưá»i, đáp:

- Từ thuở nhỠđến giá», con theo cha Ä‘i đánh giặc, giết ngưá»i như cắt gai, con chưa thấy ai oán bao giá», nay giết yêu nhân, chính là để trừ vạ lá»›n, đâu nó lại làm hại được con?

Phu nhân nói:

- Bởi con không chịu tin nên má»›i sinh ra thế. Nay nên cúng lá»… thì khá»i.

Sách đáp:

- Mệnh con tại trá»i, yêu nhân quyết không làm gì được, sao lại phải cúng lá»…?

Phu nhân biết là khuyên mãi Sách cũng không tin, cứ sai tả hữu lập đàn cúng lễ.

Canh hai đêm hôm ấy, Tôn Sách Ä‘ang nằm ở nhà trong, cÆ¡n gió lạnh bá»—ng nổi lên, ngá»n đèn lập lòe sáng rồi lại tối. Dưới bóng đèn thấp thoáng, Sách thấy Vu Cát đứng ngay đầu giưá»ng, Sách quát:

- Tao suốt Ä‘á»i đã thá» giết quân yêu ma để yên thiên hạ. Mày đã là ma, sao dám đến gần ta?

Sách cầm gươm ở đầu giưá»ng quăng ra thì chẳng thấy gì nữa.

Ngô thái phu nhân biết chuyện, lại thêm lo buồn. Tôn Sách tuy bệnh nặng, phải gượng đứng dậy đi lại để yên lòng mẹ.

Ngô thái phu nhân bảo Sách:

- Äức thánh ngày xưa nói: "Äức quá»· thần thịnh lắm!". Lại có câu: "Cầu khẩn thần thánh trên trá»i dưới đất". Việc quá»· thần không thể không tin. Con đã giết oan Vu tiên sinh, nên má»›i báo ứng ra thế. Nay mẹ đã sai ngưá»i làm chay ở miếu Ngá»c Thanh trên quận, con nên thân hành đến lá»…, tá»± nhiên sẽ khá»i bệnh.

Sách không dám trái lá»i mẹ, phải miá»…n cưỡng lên kiệu ra miếu Ngá»c Thanh.

Äạo sÄ© đón vào, má»i Sách thắp hương, Sách đốt hương nhưng không lá»… tạ.

Bá»—ng nhiên trong lư hương, khói bốc lên không tá»a kết thành má»™t cái tán, ở trên thấy Vu Cát ngồi chá»…m chệ.

Tôn Sách vừa giận vừa mắng rồi chạy ra, thấy ngay Vu Cát đứng ở giữa cung Ä‘iện, trừng mắt nhìn Tôn Sách. Sách ngoảnh lại há»i tả hữu:

- Các ngươi có trông thấy gì không?

Tả hữu nói không thấy gì cả.

Sách càng giận, rút gươm phóng vào chá»— Vu Cát đứng, má»™t ngưá»i bị trúng ngã quay ra. Má»i ngưá»i nhìn kỹ thì là tên lính đã chém Vu Cát hôm trước nay bị gươm đâm vào đầu bảy khiêu chảy máu mà chết.

Tôn Sách sai Ä‘em Ä‘i chôn. Äến khi ra cá»­a miếu, lại thấy Vu Cát ở ngoài chạy vào.

Tôn Sách nói:

- Miếu này cũng là chỗ yêu tinh ẩn nấp.

Rồi ngồi ngay trước cá»­a quán, sai năm trăm võ sÄ© phá Ä‘i. Võ sÄ© vừa dỡ ngói trèo lên, thì thấy ngay Vu Cát ngồi trên nóc nhà rút ngói ném xuống đất. Sách giận quá, truyá»n lệnh Ä‘uổi các đạo sÄ© ra ngoài, rồi Ä‘em lá»­a đốt miếu. Lại thấy Vu Cát đứng trong ngá»n lá»­a.

Sách tức lắm, trở vỠphủ, lại thấy Vu Cát đứng ngay trước cửa phủ.

Sách không vào phá»§ nữa, Ä‘iểm ngay ba quân, ra ngoài thành đóng trại, cho gá»i các tướng đến bàn, muốn khởi binh Ä‘i giúp Viên Thiệu để đánh Tào Tháo cả hai mặt.

Các tướng can:

- Chúa công ngá»c thể còn yếu, chưa nên khinh động. Xin đợi khi nào khá»e hẳn, cất quân cÅ©ng chưa muá»™n.

Äêm hôm ấy, Tôn Sách ngá»§ trong trại, bá»—ng thấy Vu Cát xõa tóc Ä‘i vào. Sách chá»­i mắng không dứt miệng. Hôm sau, Ngô thái phu nhân cho gá»i Tôn Sách vá» phá»§. Sách phải vá». Phu nhân thấy Sách hình dong tiá»u tụy, khóc nói:

- Con ta đã thất sắc đi rồi!

Sách lấy gương soi, quả nhiên thấy hình dong đã mưá»i phần sút hẳn, bất giác kinh sợ há»i tả hữu:

- Sao ta tiá»u tụy đến thế này?

Nói chưa dứt lá»i, chợt thấy Vu Cát đứng ở trong gương. Sách đập ngay gương, thét to má»™t tiếng. Vết Ä‘au ở chá»— bị thương vỡ ra, Sách ngã bất tỉnh xuống đất.

Thái phu nhân sai vá»±c Sách vào giưá»ng nằm. ÄÆ°á»£c má»™t lát, Sách lại tỉnh dậy, than rằng:

- Ta không sống được nữa.

Rồi cho đòi bá»n Trương Chiêu và em là Tôn Quyá»n đến trước giưá»ng nằm dặn dò:

- Thiên hạ đương loạn, dùng dân chúng Ngô Việt ta ở, giữ vững nơi hiểm yếu của ba con sông, có thể làm việc lớn được. Lũ Tử Bố cố hết lòng giúp em ta.

Sách lấy ấn thụ trao cho Tôn Quyá»n và dặn:

- Cất quân Giang Äông, quyết được thua giữa trận ta và trận địch, tranh hùng cùng thiên hạ, thì em không bằng anh, nhưng cất ngưá»i hiá»n, dùng ngưá»i tài, khiến ai cÅ©ng hết sức giữ đất Giang Äông, thì anh không bằng được em. Em nên nghÄ© đến cÆ¡ nghiệp cá»§a cha anh đã khó nhá»c má»›i gầy dá»±ng nên, tá»± lo liệu cho khéo.

Tôn Quyá»n khóc thương, lạy nhận ấn thụ.

Sách lại nói với mẹ:

- Số con đã hết, không thể thá» phụng mẹ nữa. Con đã giao ấn thụ cho em Quyá»n, xin nhá» mẹ sá»›m chiá»u dạy bảo, những ngưá»i cÅ© cá»§a cha, không nên khinh đãi.

Phu nhân khóc nói:

- Sợ em con còn bé, không đương nổi việc lớn thì làm thế nào?

Sách nói:

- Tài em con gấp mưá»i con, có thể gánh vác việc lá»›n. Vá» sau nếu có việc trong không quyết thì há»i Trương Chiêu, việc ngoài không quyết thì há»i Chu Du. Tiếc thay Chu Du không có ở đây để con dặn dò trước mặt.

Sách lại gá»i các em đến dặn:

- Sau khi anh chết, các em phải hết sức giúp Trá»ng Mưu. Trong tôn tá»™c, ngưá»i nào dám có ý khác, các ngươi cứ giết Ä‘i. Trong anh em cốt nhục, ngưá»i nào dám làm Ä‘iá»u loạn nghịch, khi chết không được táng vào đất má»™ tổ.

Các em Ä‘á»u khóc, vâng lá»i dạy.

Sách lại gá»i vợ là Kiá»u phu nhân và bảo:

- Ta cùng nàng chẳng may giữa đưá»ng phân ly, nàng nên hết lòng phụng dưỡng mẹ ta. Nay mai em nàng có vào thăm, nên nhá» nói vá»›i Chu lang hết lòng giúp em ta, chá»› phụ cái tình tương tri từ trước.

Nói xong nhắm mắt chết.

Äá»i sau có thÆ¡ khen:

Má»™t tay gầy dá»±ng cõi Äông phương,
Ai cũng khen là Tiểu Bá Vương,
Thủ hiểm vững như hình hổ cứ.
Quyết cơ nhanh tựa thế ưng dương,
Ba sông phẳng lặng oai hùng dũng,
Bốn bể vang lừng tiếng vẻ vang.
Việc lớn dặn dò khi nhắm mắt,
Một lòng gắn bó cậy Chu lang.

Tôn Sách chết rồi, Tôn Quyá»n khóc phục xuống trước giưá»ng. Trương Chiêu đến khuyên giải nói:

- Bây giỠkhông phải là lúc tướng quân khóc, một mặt nên sửa sang việc tống táng, một mặt nên trông coi việc quân việc nước.

Quyá»n cố cầm nước mắt lại.

Trương Chiêu sai Tôn TÄ©nh lo việc tang, má»i Tôn Quyá»n ra công đưá»ng để các quan văn võ vào lạy mừng.

Tôn Quyá»n ngưá»i cằm vuông, miệng lá»›n, mắt biếc, râu tía. Khi trước sứ nhà Hán, là Lưu Yển vào nước Ngô, trông thấy mấy anh em nhà há» Tôn, có nói chuyện vá»›i ngưá»i khác:

- Ta xem tướng cả mấy anh em há» Tôn, tuy rằng ngưá»i nào tài khí cÅ©ng giá»i giang khác thưá»ng, nhưng Ä‘á»u hưởng lá»™c không được bá»n. Duy chỉ có Tôn Quyá»n, hình dong kỳ vÄ©, cốt cách dị thưá»ng, thá»±c là tướng đại quý, vả lại hưởng được cao thá», các anh em không ngưá»i nào bằng.

Bấy giá» Tôn Quyá»n chịu mệnh anh, coi giữ Giang Äông, má»i việc sá»­a sang chưa xong, có ngưá»i báo:

- Chu Du từ Ba Khâu đã Ä‘em quân vá».

Tôn Quyá»n mừng nói:

- Công Cẩn đã vá», ta không lo chi nữa.

Nguyên Chu Du đóng giữ Ba Khâu, nghe tin Tôn Sách mắc bệnh, vá»™i vàng trở vá» há»i thăm. Äi đến gần Ngô Quận, Du nghe tin Sách đã chết, cho nên Ä‘i suốt ngày đêm vá» chịu tang.

VỠđến nÆ¡i, Chu Du khóc lạy trước linh cữu. Ngô thái phu nhân ra gặp, Ä‘em lá»i di chúc cá»§a Tôn Sách bảo lại Chu Du. Du lạy xuống đất nói:

- Tôi xin Ä‘em hết sức khuyển mã để Ä‘á»n đáp cho đến khi tôi chết má»›i thôi!

Má»™t lát, Tôn Quyá»n vào, Chu Du bái kiến xong, Tôn Quyá»n nói:

- Xin ông chá»› quên những lá»i anh tôi dặn lại.

Du dập đầu xuống đất thưa:

- Tôi nguyện đem gan óc lầy đất để báo lại ơn tri kỷ.

Quyá»n há»i:

- Nay tôi nối nghiệp cha, nên có mưu kế gì để giữ vững?

Du thưa:

- Xưa nay, được ngưá»i hiá»n giúp thì nước thịnh, mất ngưá»i hiá»n thì nước mất. Chúa công nên cầu ngưá»i cao minh viá»…n kiến để làm phụ tá, thì Giang Äông sao chẳng vững bá»n?

Quyá»n nói:

- Anh tôi có dặn phàm việc trong thì nhỠTử Bố, còn việc ngoài nhỠCông Cẩn.

Du nói:

- Tá»­ Bố là ngưá»i hiá»n đạt, có thể đương nổi việc lá»›n. Còn tôi bất tài, sợ phụ mất lòng tin cậy, nay xin tiến má»™t ngưá»i để giúp chúa công.

Quyá»n há»i:

- Ngưá»i nào?

Du nói:

- Ngưá»i ấy há» Lá»— tên Túc, tá»± là Tá»­ Kính, ngưá»i ở Äông Xuyên, quận Lâm Hoài. Ngưá»i ấy có nhiá»u thao lược cÆ¡ mưu, mất bố từ thuở nhá», thá» mẹ rất hiếu, nhà rất giàu, thưá»ng Ä‘em cá»§a cải giúp kẻ khốn khó. Khi tôi ở Cư Sào, Ä‘em mấy trăm ngưá»i Ä‘i qua Lâm Hoài, nhân thiếu lương ăn, nghe nhà Túc có hai vá»±a thóc, má»—i vá»±a ba nghìn há»™c. Tôi đến cầu giúp, Túc Ä‘em ngay má»™t vá»±a ra cho. Ngưá»i ấy tính thá»±c khẳng khái. Ngày thưá»ng, Túc ham thích múa gươm, cưỡi ngá»±a, bắn cung, nay ở Khúc A, vì bà mất, Túc vá» làm tang lá»… ở Äông Thành. Äến đó, có má»™t ngưá»i bạn là Lưu Tá»­ Dương, muốn rá»§ Túc sang Sào Hồ theo Trịnh Bảo, Túc còn ngần ngừ chưa Ä‘i. Chúa công nên sai ngưá»i má»i ngay Ä‘i.

Tôn Quyá»n mừng lắm, sai ngay Chu Du Ä‘i đón Lá»— Túc:

Chu Du đến nÆ¡i, chào há»i xong, nói rõ lòng quý mến cá»§a Tôn Quyá»n.

Túc nói:

- Tử Dương rủ sang Sào Hồ, tôi đang định đi.

Du nói:

- Ngày xưa Mã Viện nói vá»›i Quan VÅ© rằng: "Äá»i này, không những là vua chá»n bày tôi, bày tôi cÅ©ng phải chá»n vua". Ngay Tôn tướng quân thân ngưá»i hiá»n, kính kẻ sÄ©, dùng ngưá»i kỳ lạ, ông không nên tìm nÆ¡i khác chỉ nên cùng tôi sang giúp Äông Ngô là phải.

Túc theo lá»i, cùng Chu Du đến yết kiến Tôn Quyá»n. Tôn Quyá»n rất kính trá»ng, cùng Túc đàm luận suốt ngày không chán.

Má»™t hôm, các quan vá», Quyá»n má»i Túc ở lại uống rượu, đến tối, nằm cùng giưá»ng, gác chân lên nhau. Ná»­a đêm, Quyá»n há»i Túc:

- Nay nhà Hán suy yếu, bốn phương rối loạn, ta nối nghiệp cha anh, muốn làm việc Hoàn, Văn, ông có mưu kế gì để dạy bảo ta không?

Túc nói:

- Xưa Cao Tổ nhà Hán muốn tôn NghÄ©a Äế mà không làm được, là vì Hạng VÅ© làm trở ngại. Nay Tào Tháo cÅ©ng ví như Hạng VÅ©, tướng quân làm thế nào được việc Hoàn, Văn? Tôi nghÄ© nhà Hán không thể phục hưng, Tào Tháo không thể trừ được. Tướng quân chỉ nên giữ vững Giang Äông, đợi xem những sá»± biến cố trong thiên hạ. Nay nhân phương Bắc lắm việc, hãy trừ Hoàng Tổ, đánh Lưu Biểu, lấy hết các miá»n quanh Trưá»ng Giang, dá»±ng hiệu đế vương để tính việc lá»›n. Äó là sá»± nghiệp Hán Cao Tổ.

Tôn Quyá»n mừng lắm, mặc áo, đứng dậy tạ Æ¡n. Hôm sau, Quyá»n hậu tặng Lá»— Túc và đưa những thứ áo chăn màn biếu mẹ Túc.

Túc lại Ä‘em má»™t ngưá»i nữa vào yết kiến Tôn Quyá»n; ngưá»i ấy há» là Gia Cát, tên là Cẩn, tá»± là Tá»­ Du, há»c rá»™ng tài cao, thá» mẹ rất hiếu. Gia Cát Cẩn vốn ngưá»i ở Nam Dương, quận Lương Gia. Tôn Quyá»n đãi làm khách quý.

Cẩn khuyên Tôn Quyá»n đừng kết hiếu vá»›i Viên Thiệu và hãy theo Tào Tháo, rồi đợi lúc nào có cÆ¡ há»™i tốt sẽ tính toán sau.

Tôn Quyá»n nghe lá»i, cho Trần Chấn vá», gá»­i thư khước từ Viên Thiệu.

Bấy giỠTào Tháo nghe tin Tôn Sách đã chết, muốn đem binh đi lấy Giang Nam, thì ngự sử là Trương Hoành can:

- Nhân ngưá»i ta có tang mà đánh, không phải là việc nghÄ©a. Nếu đánh không được, tức là bá» hòa hiếu mà gây oán thù, không bằng nhân dịp này mà đối đãi tá»­ tế vá»›i ngưá»i ta.

Tháo nghe lá»i, tâu xin phong cho Tôn Quyá»n làm tướng quân, lÄ©nh chức thái thú ở Cối Kê, cho Trương Hoành ra làm đô úy ở Cối Kê Ä‘em ấn vá» Giang Äông, giao cho Tôn Quyá»n.

Tôn Quyá»n mừng lắm, lại được Trương Hoành trở vá» Ngô, bèn sai cùng Trương Chiêu trông coi chính sá»±.

Trương Hoành lại tiến má»™t ngưá»i, há» Cố tên Ung, tá»± là Nguyên Thản, nguyên là há»c trò Sái Ung ngày xưa. Cố Ung ngưá»i ít nói năng, không uống rượu, nghiêm nghị chính trá»±c. Quyá»n cho Ung làm quan thừa, coi việc thái thú.

Từ đó Tôn Quyá»n oai khắp cả đất Giang Äông, rất được lòng dân.

Trong khi ấy thì Trần Chấn trở vá» ra mắt Viên Thiệu, kể lại Tôn Sách đã mất, Tôn Quyá»n nối nghiệp, Tháo phong Quyá»n là tướng quân, kết Ngô làm ngoại ứng.

Viên Thiệu nổi giận, lập tức khởi cả quân mã Ký, Thanh, U, Tinh, cả thảy hơn bảy mươi vạn đi đánh Hứa Xương.

Thế là:

Binh lính Giang Nam vừa tạm nghỉ,
Can qua Ký Bắc lại vùng lên.

Chưa biết Viên Thiệu phen này được thua thế nào, xem đến hồi sau sẽ phân giải.

Hết hồi 29.

Há»’I 30
Äánh Quan Äá»™, Bản SÆ¡ bại trận;
Cướp Ô Sào, Mạnh Äức đốt lương.

Viên Thiệu cất quân, Ä‘i đến bến Quan Äá»™, Hạ Hầu Äôn đưa thư vá» cáo cấp. Tào Tháo khởi bảy vạn quân ra nghênh địch, để Tuân Úc ở lại giữ Hứa Äô.

Khi quân Viên Thiệu sắp cất quân Ä‘i, Äiá»n Phong ở trong ngục dâng thư can:

- Nay nên giữ vững để đợi thá»i. Không nên khinh thưá»ng cất đại binh Ä‘i, e có việc bất lợi.

Phùng Kỷ nói dèm:

- Chúa công dấy quân nhân nghÄ©a, sao Äiá»n Phong lại nói lá»i chẳng lành?

Thiệu giận lắm muốn chém Äiá»n Phong. Các quan cố can.

Thiệu nói:

- Äể ta phá xong Tào Tháo đã, rồi sẽ trị tá»™i nó!

Nói rồi giục quân kéo Ä‘i, tinh kỳ rợp đất, giáo mác như rừng. Äến Dương Võ, Thiệu hạ trại đóng quân. Thư Thụ nói:

- Quân ta tuy nhiá»u, nhưng dÅ©ng mãnh kém bên kia; quân kia tuy tinh nhuệ, nhưng lương thảo kém ta. Bên kia không có lương, lợi ở sá»± đánh nhanh; bên ta có lương, nên giữ lâu, nếu kéo dài được ngày tháng, quân địch chẳng phải đánh cÅ©ng tất thua.

Thiệu giận mắng:

- Äiá»n Phong đã làm nản lòng quân, ta còn để tá»™i cho đến khi vá», nay sao mày cÅ©ng nói gở nốt?

Rồi thét tả hữu Ä‘em Thư Thụ giam ở trong quân, đợi lúc vá» trị tá»™i cùng Äiá»n Phong má»™t thể. Rồi hạ lệnh Ä‘em bảy mươi vạn quân dàn ra bốn phía cắm trại, trại đóng liá»n nhau hÆ¡n chín mươi dặm.

Quân Ä‘i dá» thám Quan Äá»™ vá» báo. Quân Tào má»›i đến, nghe tin Ä‘á»u sợ hãi.

Tào Tháo cùng các mưu sĩ bàn bạc. Tuân Du nói:

Quân Thiệu tuy nhiá»u, nhưng không đáng sợ. Quân ta tinh nhuệ, má»™t ngưá»i có thể đánh nổi mưá»i ngưá»i, nhưng cần đánh ngay, nếu kéo dài ngày tháng, lương thảo không đủ thì thật là đáng lo.

Tháo nghe nói truyá»n lệnh cho quân tướng đánh trống reo hò tiến lên. Quân Thiệu đón đánh. Hai bên dàn thành thế trận. Thẩm Phối Ä‘em má»™t vạn tay ná», phục ở hai bên; năm nghìn tay cung phục ở trong cá»­a, hẹn nghe tiếng pháo thì bắn ra. Äánh dứt ba hồi trống, Viên Thiệu đội mÅ© chá»m vàng, mặc áo giáp vàng, bào gấm Ä‘ai ngá»c, cưỡi ngá»±a đứng trước trận. Äứng xếp hàng hai bên làm phản Tháo nói

. Ta phụng chiếu thiên tử ra đây đánh mi!

Thiệu đáp:

- Tao cũng phụng chiếu áo đai đánh giặc.

Tháo giận, sai ngay Trương Liêu cưỡi ngựa ra. Trương Cáp ra nghênh địch. Hai tướng đánh nhau đến hơn năm mươi hiệp, không phân được thua.

Tào Tháo thấy vậy khen thầm là lạ, Hứa Chử múa giáo tế ngựa ra đánh giúp Trương Liêu. Cao Lãm cầm giáo ngăn lại.

Bốn tướng đương quần nhau, Tào Tháo lại sai Hạ Hầu Äôn, Tào Hồng má»—i ngưá»i dẫn ba nghìn quân, cùng xông sang trận Viên Thiệu.

Thẩm Phối thấy quân Tào xông sang, liá»n sai đốt má»™t tiếng pháo hiệu, hai bên hàng vạn cái ná» Ä‘á»u bắn ra, quân bắn cung cùng bắn ra má»™t lượt như mưa. Viên Thiệu thúc quân vào đánh giết. Quân Tào thua to phải lui vá» Quan Äá»™.

Viên Thiệu cũng đem quân đến gần Quan độ hạ trại.

Thẩm Phối nói:

- Nay nên sai mưá»i vạn quân giữ ở Quan Äá»™, đến tận trước trại Tào Tháo, đắp ụ đất, sai quân dòm xuống trại Tào mà bắn. Há»… ta chiếm được Quan Äá»™ thì Hứa Xương có thể phá được.

Viên Thiệu nghe theo, sai quân mang ngay mai cuốc quang thúng đắp ụ, gần bên trại Tào.

Tào Tháo thấy vậy, muốn ra để đánh không cho quân Viên Thiệu đắp ụ, nhưng quân cung ná» chặn giữ những đưá»ng sung yếu, quân Tào không tiến được.

Trong vòng mưá»i ngày, quân Thiệu đắp được hÆ¡n năm mươi cái đồi đất, trên dá»±ng chòi cao, rồi quân cung nỠđứng trên bắn xuống.

Quân Tào sợ hãi, ngưá»i nào ngưá»i ấy đội má»™c đỡ tên. Trên đồi cứ má»—i tiếng mõ, tên bắn xuống như mưa. Quân Tào Ä‘á»u nép vào má»™c nằm rạp xuống đất. Quân Thiệu reo lên cưá»i.

Tào Tháo thấy quân rối loạn, há»p các mưu sÄ© há»i kế. Lưu Hoa nói:

- Nên làm xe bắn đá chống lại.

Tháo bảo Hoa vẽ kiểu xe, suốt đêm chế được vài trăm cá»— xe, đặt bên trong tưá»ng, chiếu thẳng vào những chòi trên đồi. Äợi lúc quân cung ná» sắp bắn, đá bay lên đánh phá lung tung, ngưá»i không chá»— nấp, quân cung ná» chết vô số.

Quân Viên thiệu gá»i xe ấy là xe sấm sét. Từ đấy quân Thiệu không dám trèo lên cao bắn vào nữa.

Thẩm Phối lại hiến kế khác:

- Ta nên sai quân dùng thuổng cuốc lén đào đưá»ng ngầm, thẳng vào trong trại tào Tháo. Quân ấy gá»i là quân đào hầm.

Quân Tào thấy quân Viên Thiệu đào cả sau những ụ đất, vào báo vá»›i Tháo. Tháo há»i Lưu Hoa. Lưu Hoa nói:

- Quân Viên đánh đưá»ng hoành không được, định đánh lén, hỠđào đưá»ng ngầm dưới đất để theo đó mà tiến vào dinh ta.

Tháo há»i:

- Vậy ta phải làm thế nào?

Hoa nói:

- Äào má»™t cái hào chung quanh trại thì đưá»ng hầm cá»§a nó cÅ©ng thành vô dụng.

Äêm hôm ấy Tào Tháo sai đào má»™t cái hào rõ sâu.

Quân Viên đào đến cạnh hào, không đánh vào được, mất công khó nhá»c vô ích.

Tào Tháo giữ Quan Äá»™ từ tháng Tám đến tháng Chín, quân lá»±c kém dần, lương thảo gần hết, ý muốn bá» Quan Äá»™ vá» Hứa Xương, nhưng ngần ngừ chưa định, bèn viết thư sai ngưá»i Ä‘em vá» há»i Tuân Úc. Úc viết thư đáp lại.

Thư lại được nói:

- "Trá»™m nghÄ© Viên Thiệu Ä‘em đại quân há»p cả ở Quan Äá»™ cùng minh công quyết má»™t trận được thua, minh công lấy yếu địch khá»e, nếu không chống nổi, tất bị nó đè tấn ngay: Lúc này chính là má»™t cÆ¡ há»™i lá»›n phải dùng mưu trí. Quân Thiệu tuy nhiá»u, nhưng không biết sá»­ dụng, minh công là bậc thần vÅ© minh triết, xoay sở thế nào mà chẳng được. Nay quân lương dù ít, cÅ©ng chưa đến ná»—i nguy khốn như lúc Sở Hán đánh nhau ở Huỳnh Dương hay Thành Cao. Minh công vạch đất cố giữ, chẹn cuống há»ng kẻ địch, không cho nó tiến, tình thế sẽ thay đổi, thế nào cÅ©ng có biến, chính là lúc dùng mưu trí, xin công minh xét kỹ".

Tào tháo được thư, sai tướng sÄ© cố sức giữ. Sau quân Thiệu phải lui hÆ¡n ba mươi cặm. Tháo sai tướng Ä‘i tuần tiá»…u, trong khi Ä‘i tuần, có bá»™ tướng cá»§a Từ Hoảng, tên là Sá»­ Hoán, bắt được má»™t tên do thám cá»§a Viên Thiệu, giải vá» ná»™p, Từ Hoảng há»i vá» việc quân bên Viên, tên ấy thưa:

- Nay mai đại tướng là Hàn Mãnh, Ä‘em lương đến tiếp tế, sai tôi Ä‘i dò đưá»ng trước.

Từ Hoảng đi báo ngay cho Tháo biết, Tuân Du nói:

- Hàn Mãnh là má»™t thằng vÅ© phu. Chỉ sai má»™t ngưá»i dẫn vài nghìn khinh kỵ đón đưá»ng chẹn đánh, cướp được lương thảo, quân Viên Thiệu phải vỡ.

Tháo há»i:

- Nên sai ai?

Du nói:

- Nên sai ngay Từ Hoảng.

Tháo bèn sai Từ Hoảng đem Sử Hoán và bản bộ của mình đi trước; lại cho Hứa Chử, Trương Liêu đi sau tiếp ứng.

Äang đêm, Hàn Mãnh Ä‘em vài nghìn xe lương đến trại Viên Thiệu. Äi đến chá»— đầu núi, Từ Hoảng, Sá»­ Hoán Ä‘em quân ra chẹn đưá»ng. Mãnh tế ngá»±a lại đánh. Từ Hoảng đón đánh Hàn Mãnh, Sá»­ Hoán, Ä‘uổi tan những quân Ä‘i tải, rồi sai phóng lá»­a đốt xe lương thảo. Hàn Mãnh thế địch không nổi, quay ngá»±a chạy vá». Từ Hoảng thúc quân vào đốt sạch cả mấy nghìn cá»— xe.

Quân Viên Thiệu trông mé tây bắc có ngá»n lá»­a, còn đương hoảng hốt, thì có quân chạy vá» báo việc Từ Hoảng cướp lương.

Thiệu sai Trương Cáp, Cao Lãm Ä‘i cứu. Vừa ra đến đưá»ng cái, thì gặp ngay Từ Hoảng, Sá»­ hoán đã đốt hết xe lương, kéo quân trở vá». Hai bên định đánh nhau, thì Hứa Chá»­, Trương Liêu vừa đến. Hai mặt giáp công, đánh tan quân Thiệu, há»p binh kéo vá» Quan Äá»™. Tào Tháo mừng lắm, trá»ng thưởng cho các tướng sÄ©, rồi chia quân ra lập dinh ở trước trại mình để làm thế á»· giốc.

Hàn Mãnh thua trận trở vá». Viên Thiệu giận muốn Ä‘em chém, các quan kêu mãi cho được thoát tá»™i. Thẩm Phối nói:

- Äem quân Ä‘i, cốt có việc lương là trá»ng, việc phòng giữ lương thảo không nên bất cẩn. Lương ta nay chứa cả ở Ô Sào, thế nào cÅ©ng phải cho nhiá»u quân sÄ© giữ gìn nÆ¡i ấy má»›i được.

Viên Thiệu nói:

- Việc ấy ta cÅ©ng đã tính đâu vào đấy rồi, nhưng ngưá»i cÅ©ng phải vá» Nghiệp Quận đôn đốc, chá»› để lương thảo thiếu thốn.

Thẩm Phối vâng mệnh đi. Viên Thiệu lại sai đại tướng là Thuần Vu Quỳnh, bộ lĩnh đốc tướng là Mục Nguyên Tiến, Hàn Cử Tử, Lã Uy Hoàng và Triệu Hiếu, dẫn hai vạn quân mã đến giữ Ô Sào.

Thuần Vu Quỳnh vốn là ngưá»i nóng tính, hay rượu, quân sÄ© ai cÅ©ng sợ. Lúc đến Ô Sào, Quỳnh cả ngày chỉ cùng các tướng há»p nhau uống rượu.

Bên quân Tào, lương thảo cũng cạn Tháo sai vỠHứa Xương, bảo Tuân Úc phải trú liệu cho mau. Sứ đi chưa được ba mươi dặm, bị quân Viên Thiệu bắt được, trói đem giải vào nộp mưu sĩ Thiệu là Hứa Du.

Hứa Du, tự là Tử Viễn, khi nhỠvốn là bạn của Tào Tháo, bấy giỠhiện đương làm mưu sĩ cho Viên Thiệu.

Khi bắt được sứ Tào Tháo mang thư đi giục lương, Hứa Du vào nói với Viên thiệu:

- Tào Tháo đóng quân ở Quan Äá»™, chống vá»›i quân ta đã lâu. Hứa Xương tất nhiên bá» trống. Ta nay nhiá»u binh, giả thá»­ chia má»™t ná»­a quân vỠđánh úp Hứa Xương thì dá»… như chÆ¡i. Lấy được Hứa Xương, tất rồi bắt được Tào Tháo. Nay lương thảo quân Tào vừa cạn, ta nên thừa cÆ¡ đánh cả hai mặt.

Viên Thiệu nói:

- Tào Tháo rất nhiá»u quá»· kế, thư này là kế dụ địch đây.

Du đáp:

- Nay nếu không đánh ngay đi, vỠsau tất bị nó hại.

Äang nói chuyện, chợt thấy sứ ở Nghiệp Quân đến Ä‘em trình thư cá»§a Thẩm Phối trước nói việc vận tải lương thảo, sau nói khi Hứa Du ở Ký Châu, thưá»ng hà lạm cá»§a dân nhiá»u, lại dung túng con cháu quấy nhiá»…u dân. Trong thư lại nói: Con cháu Hứa Du, hiện đã bị bắt giam cả rồi.

Thiệu Ä‘á»c thư xong, nổi giận đùng đùng, lại nhân không muốn nghe kế Hứa Du vừa bàn, bèn mắng:

- Tên thất phu hà lạm kia! Còn mặt mũi nào bày mưu ở trước mặt ta! Mày vốn quen Tào Tháo, chắc mày ăn đút của giặc Tào, làm do thám cho nó rồi dử tao vào cạm phải không? Tội mày đáng chém, tao hãy gửi cái đầu ở trên cổ đó. Bước đi cho mau, từ nay không được giáp mặt tao nữa!

Hứa Du trở ra, ngẩng mặt lên trá»i than:

- Lá»i nói phải dá»… trái tai, bá»n trẻ con không thể cùng bàn việc lá»›n! Con cháu ta nay lại bị Thẩm Phối nó hại, ta còn mặt mÅ©i nào trông thấy ngưá»i đất Ký Châu nữa!

Bèn rút gươm định tá»± vẫn. Ngưá»i nhà giằng lấy gươm, can:

- Việc gì ông phải hoài phí cuá»™c Ä‘á»i như thế? Viên Thiệu không nghe lá»i nói phải, rồi nó sẽ bị Tào Tháo bắt. Ông vá»›i Tào công là chá»— bạn cÅ©, sao ông không bá» chá»— tối mà đến chá»— sáng?

Mấy lá»i ấy làm cho Hứa Du tỉnh ngay. Du liá»n Ä‘i tắt đến trại Tào Tháo.

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Bản Sơ hào khí khắp Trung Hoa,
Quan Äá»™ bất hòa uổng xót xa,
Phá»ng thá»­ biết dùng mưu Tá»­ Viá»…n,
Nhà Tào đâu chiếm đươc sơn hà?

Hứa Du đến gần trại Tào Tháo, quân canh đưá»ng bắt được. Du nói:

- Ta là bạn cũ của thừa tướng, vào bẩm ngay có Hứa Du ở Nam Dương lại hầu.

Quân sÄ© vá»™i vàng vào bẩm. Tào Tháo bấy giỠđã sắp Ä‘i ngá»§, nghe thấy Hứa Du đến, mừng quá không kịp Ä‘i giầy, cứ chân không chạy ra đón vào. Trông thấy Hứa Du, Tháo vá»— tay vui cưá»i rồi hai ngưá»i dắt tay Ä‘i vào. Tháo thụp xuống đất lạy trước, Du sợ hãi vá»™i vàng đỡ lên nói:

- Ông là tướng nhà Hán, tôi là má»™t ngưá»i áo vải, sao lại khiêm nhưá»ng quá thế?

Tháo nói:

- Ông là bạn cá»§a Tháo, há dám lấy tước vị phân biệt ngưá»i trên kẻ dưới!

Du nói:

- Tôi nay không biết chá»n chá»§, hạ mình Ä‘i thá» Viên Thiệu, nói nó không nghe, bày kế nó không dùng, nay tôi bá» nó đến gặp cố nhân, rất mong được thừa tướng thu dụng.

Tháo mừng nói:

- Tử Viễn chịu đến với ta, việc gì của ta mà chẳng xong. Xin bảo ngay cho kế phá Viên Thiệu.

Du đáp:

- Tôi đã từng khuyên Viên Thiệu nhân thừa tướng đóng cả quân ở đây nên Ä‘em quân khinh kỵ đánh úp lấy Hứa Äô.

Tháo cả sợ, nói:

- Nếu Thiệu dùng mưu ấy, việc ta há»ng mất.

Hứa Du nói:

- Nay lương thảo của ông còn bao nhiêu?

Tháo nói:

- Có thể chi dùng một năm.

Du cưá»i:

- Sợ rằng không thể được thế.

Tháo nói:

- Äá»™ sáu tháng thôi!

Hứa Du rÅ© vạt áo, đứng phắt dậy, bước ra khá»i trưá»ng nói:

- Tôi đã lấy bụng thá»±c lại đây để giúp ông mà ông còn nói dối khá phải là Ä‘iá»u mong thế hay sao!

Tháo nắm áo Du kéo lại nói:

- Xin Tử Viễn đừng giận, để tôi nói thực: Lương thảo quả thực chỉ còn độ ba tháng nữa thì hết.

Du cưá»i nói:

- Thiên hạ thưá»ng vẫn đồn Mạnh Äức là gian hùng, quả đúng thế!

Tháo cÅ©ng cưá»i nói:

- Ông còn lạ gì, ngưá»i ta đã có câu nói: "Binh bất yếm trá". (NghÄ©a là trong phép dùng binh tha hồ nói đối).

Rồi lại ghé vào tai Hứa Du nói thầm:

- Lương ăn chỉ còn đủ tháng này thôi!

Du nói to:

- Thôi đừng nói dối nữa, lương ông hết sạch rồi!

Tháo ngạc nhiên há»i:

- Sao biết?

Hứa Du lấy ngay lá thư bắt được, Ä‘em cho Tháo xem và há»i:

- Ai viết thư này?

Tháo sợ há»i:

- Bắt được ở đâu?

Du kể lại việc bắt được ngưá»i đưa thư, Tháo cầm tay Du nói:

- Tử Viễn đã có lòng nhỠđến bạn cũ mà lại đây, có mưu kế gì xin bảo cho biết ngay.

Du nói:

- Minh công Ä‘em quân ít chống vá»›i kẻ địch đông mà không tìm cách đánh mau cho được, ấy là con đưá»ng bại vong. Du nay có má»™t kế, chỉ trong ba ngày, chẳng đánh, quân trăm vạn cá»§a Viên Thiệu cÅ©ng vỡ, Minh công có chịu dùng không?

Tháo nói:

- Xin cho biết mưu hay đó!

Du nói:

- Lương thảo của Viên Thiệu chứa cả ở Ô Sào, nay sai Thuần Vu Quỳnh coi giữ, Quỳnh chỉ ham uống rượu, không biết phòng bị gì cả. Ông nên cho đem quân tinh binh đến Ô Sào, nói dối là Tưởng Kỳ tướng của Viên Thiệu, lĩnh binh đến đó hộ vệ lương thảo, lừa dịp nào thuận tiện thì đốt hết, quân Viên Thiệu chỉ trong ba ngày tất loạn ngay.

Tào Tháo mừng lắm trá»ng đãi Hứa Du, rồi má»›i lưu lại trong trại.

Hôm sau, Tháo kén năm nghìn quân mã bộ, chuẩn bị cho đi cướp lương ở Ô Sào, Trương Liêu nói:

- Chá»— Viên Thiệu chứa lương, sao há» lại không phòng bị, thừa tướng không nên khinh thưá»ng, lỡ mắc mưu Hứa Du.

Tháo nói:

- Không phải thế! Hứa Du vá» vá»›i ta, tức là trá»i khiến Thiệu thua. Ta thiếu lương, không thể giữ lâu được, nếu không dùng mưu cá»§a Du là ngồi bó tay mà chịu khốn. Nếu Du định lừa ta, sao chịu ở lại vá»›i ta? Vả ta muốn cướp trại đã lâu rồi, nay cái mưu cướp lương nhất định phải thi hành, các ngưá»i đừng nghi ngá» gì nữa.

Liêu nói:

- Äành thế, nhưng cÅ©ng nên phòng Viên Thiệu thừa cÆ¡ đến đánh úp trại ta.

Tháo nói:

- Ta đã tính kỹ rồi.

Liá»n sai Tuân Du, Giả Há»§, Tào Hồng cùng Hứa Du giữ trại lá»›n; Hạ Hầu Äôn, Hạ Hầu Uyên lÄ©nh quân phục bên tả; Tào Nhân; Lý Äiển, lÄ©nh quân phục bên hữu để phòng việc bất trắc. Lại sai Trương Liêu, Hứa Chá»­ Ä‘i trước, Từ Hoảng, Vu Cấm Ä‘i sau, Tháo tá»± dẫn các tướng Ä‘i giữa, cả thảy năm nghìn quân mã, cầm cá» hiệu Viên Thiệu, quân sÄ© má»—i ngưá»i mang má»™t bó cá», đội má»™t đội cÅ©i; ngưá»i thì ngậm tăm, ngá»±a thì buá»™c mồm, sâm sẩm tối kéo sang Ô Sào.


Äêm hôm ấy sao sáng đầy trá»i.

Thư Thụ, bị Viên Thiệu giam ở trong quân, đêm thấy sao sáng bảo cai ngục đưa mình ra sân, ngắm xem thiên văn. Chợt thấy sao Thái Bạch Ä‘i ngược, xâm phạm vào phận sao Äẩu, sao Ngưu, Thụ giật nẩy mình mà rằng:

- Vạ sắp đến nơi rồi!

Ngay đêm ấy, Thư Thụ xin vào ra mắtViênThiệu.

Bấy giá» Thiệu uống rượu say, nghe thấy báo Thư Thụ có việc mật vào nói, bèn cho gá»i vào há»i:

Thụ thưa:

- Tôi vừa xem thiên văn thấy sao Thái Bạch Ä‘i ngược đến vùng sao Liá»…u, sao Quy, khi ánh sáng sang cả vùng sao Ngưu, sao Äẩu, e có việc quân địch cướp trại. Ô Sào là chá»— chứa lương, cần phải đỠphòng, xin sai mãnh tướng, tinh binh Ä‘i tuần tiá»…u ở những chá»— đưá»ng tắt và chân núi để khá»i mắc mẹo Tào tháo.

Thiệu giận mắng:

- Mày là thằng có tội, sao được nói càn làm rối loạn lòng quân!

Thiệu lại mắng ngưá»i coi:

- Mày giữ nó sao lại dám thả nó ra.

Bèn sai chém ngưá»i coi, gá»i ngưá»i khác ra coi giữ Thư Thụ, Thụ trở ra, gạt nước mắt than:

- Quân ta sớm tối không biết mất lúc nào, nắm xương ta rồi không biết chôn vào đâu!

Äá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Lá»i thẳng ngang tai lại hóa thù,
Trách vì Viên Thiệu ít cơ mưu,
Ô Sào lương cạn, cây long gốc,
Còn muốn khư khư giữ Ký Châu.

Tào Tháo đêm hôm ấy Ä‘em quân Ä‘i, qua trại quân Viên Thiệu, lính trại ra há»i quân nào.

Tào Tháo sai ngưá»i ra nói là quân Tưởng Kỳ, phụng mệnh ra Ô Sào giữ lương. Quân Viên thấy cá» hiệu nhà mình, chẳng nghi ngá» gì, Ä‘i qua mấy chá»— Ä‘á»u nói dối là quân Tưởng Kỳ, trót lá»t tất cả. Khi đến Ô Sào đã hết canh tư, Tháo sai quân Ä‘em cá» cất chung quanh đồn đốt lá»­a lên, rồi các tướng nổi trống reo ầm kéo vào.

Bấy giá» Thầu Vu Quỳnh cùng các tướng vừa uống rượu say đã vào nằm trong trướng, bá»—ng nghe thấy xôn xao, vá»™i vàng trở dậy, há»i việc gì. Quỳnh chưa nói dứt câu đã bị ngay má»™t lưỡi câu liêm lôi ngã xuống.

Mục Nguyên Tiến, Triệu Tuấn bấy giá» vừa tải lương vá», trông thấy trên đồn có lá»­a cháy, vá»™i vàng lại cứu chữa.

Quân Tào vào báo với tào tháo có quân địch ở đằng sau, xin chia binh để dánh, Tháo quát lên:

- Các tướng cứ đằng trước mà đánh, lúc nào quân địch đến đằng sau, bấy giỠsẽ hay.

ÄÆ°á»£c má»™t hồi, lá»­a cháy ngùn ngụt, khói tá»a khắp trá»i Mục, Triệu hai tướng Ä‘em quân đến cứu, Tháo quay lại đánh, hai tướng không địch nổi cùng bị giết cả lương thảo cháy hết sạch. Quỳnh bị bắt, Tháo sai cắt cả tai mÅ©i và mưá»i ngón tay, trói vào mình ngá»±a rồi tha cho vá» trại Viên Thiệu để làm nhục Viên Thiệu.

Viên Thiệu Ä‘ang ở trong trướng, thấy báo mé chính bắc lá»­a sáng rá»±c trá»i, biết rằng Ô Sào có biến, vá»™i vàng ra gá»i các quan văn võ vào bàn bạc, sai quân Ä‘i cứu. Trương Cáp nói:

- Tôi cùng Cao lãm xin đi.

Quách Äồ nói:

- Không nên. Quân tào Ä‘i cướp lương ta. Tháo tất thân hành Ä‘i, trại hắn bá» trống. Nên thả binh vào cướp trại. Tào Tháo tất phải bỠÔ Sào vá» Quan Äá»™. Ấy là mẹo Tôn Tẫn vây Ngụy cứu Hán ngày xưa đó.

Trương Cáp nói:

- Tào Tháo lắm mưu, đi ra ngoài tất có phòng bị ở trong. Nay nếu sang phá trại nó không được, lũ Quỳnh bị thua, chúng ta cũng sẽ bị bắt nốt.

Quách Äồ nói:

- Tháo chỉ chú ý đi cướp lương, còn nghĩ gì đến việc để quân giữ trại.

Hai ba lần Quách Äồ xin Ä‘i cướp trại Tào. Thiệu bèn sai Trương Cáp, Cao Lãm lÄ©nh năm nghìn quân sang Quan Äá»™ phá trại Tào, rồi lại sai Tưởng Kỳ dẫn má»™t vạn quân Ä‘i cứu Ô Sào.

Tào Tháo đánh tan quân Thuần Vu Quỳnh, cướp hết được cả áo giáp, cá» xí, lại giả làm quân Thuần Vu Quỳnh thua chạy vá» trại Viên Thiệu. Äi đến má»™t con đưá»ng nhá» trong khe núi, vừa gặp cánh quân cá»§a Tưởng Kỳ. Quân Kỳ há»i xong cho là quân mình vừa thua ở Ô Sào chạy vá», không nghi gì, cứ giục ngá»±a tiến lên. Chợt thấy Trương Liêu, Hứa Chá»­ thét lá»›n: "Tưởng Kỳ, đừng chạy!". Kỳ không kịp trở tay, bị Trương Liêu chém chết.

Liêu giết sạch quân Tưởng Kỳ, rồi lại cho ngưá»i vá» báo Viên Thiệu: Tưởng Kỳ đã đánh tan quân Tào ở Ô Sào rồi.

Viên Thiệu được tin ấy, không sai quân cứu Ô Sào nữa chỉ sai Ä‘em thêm quân sang Quan Äá»™.

Äây nói Trương Cáp, Cao Lãm đánh trại Tào Tháo. Bên tả Hạ Hầu Äôn, bên hữu Tào Nhân, ở giữa Tào Hồng kéo ùa cả ra, ba mặt đánh ập lại. Quân Viên Thiệu thua to. Khi quân tiếp ứng đến thì Tào Tháo ở Ô Sào vá», bốn mặt vây kín chặn đánh.

Trương Cáp, Cao Lãm cướp đưá»ng chạy thoát. Viên Thiệu thu nhặt tàn quân ở Ô Sào vá» trại, thấy Thuần Vu Quỳnh mất cả tai, mÅ©i, ngón tay. Thiệu há»i:

- Làm sao để mất Ô Sào?

Quân thưa:

- Quỳnh say rượu nên không chống được quân địch.

Thiệu lập tức sai Ä‘em chém Thuần Vu Quỳnh. Quách Äồ sợ Trương Cáp, Cao Lãm thua vá», đổ lá»—i tại mình bèn nói dèm trước:

- Trương Cáp, Cao Lãm thấy chúa công thua trận này trong lòng rất mừng.

Thiệu há»i:

- Sao lại nói thế?

Quách Äồ thưa:

- Hai ngưá»i vẫn có ý hàng Tào đã lâu, nay sai Ä‘i phá trại, không có sức đánh đến ná»—i làm thiệt mất nhiá»u quân.

Thiệu giận lắm, cho đòi hai ngưá»i vào há»i tá»™i. Quách Äồ lại cho ngưá»i ra bảo trước vá»›i hai ngưá»i:

- Chúa công định giết các ông đấy.

Lúc sứ giả đến, Cao Lãm há»i:

- Chúa công gá»i chúng tôi có việc gì?

Sứ giả nói:

- Không biết việc gì.

Lãm rút ngay gươm giết sứ giả, Cáp cả sợ, Lãm bảo Trương Cáp:

- Viên Thiệu hay nghe lá»i sàm nịnh, tất rồi cÅ©ng bị Tào Tháo bắt được. Chúng ta há cứ chịu ngồi mà đợi chết? Chi bằng ta sang hàng Tào Tháo có hÆ¡m không?

Cáp nói:

- Tôi có bụng ấy đã lâu.

Hai ngưá»i bèn Ä‘em quân mã bản bá»™ sang trại Tào đầu hàng.

Hạ Hầu Äôn nói:

- Cao, Trương đến hàng, chưa biết thực hư thế nào?

Tháo nói:

- Ta đối đãi vá»›i ngưá»i thá»±c hậu, dù há» có bụng khác, sau cÅ©ng phải thay đổi.

Nói rồi sai mở cá»­a dinh cho hai ngưá»i vào. Trương Cao cởi áo giáp, vầm ngược giáo, lạy phục xuống đất. Tháo nói:

- Nếu Viên Thiệu chịu nghe lá»i hai ông thì đâu đến ná»—i thua. Nay hai ông lại đây, khác nào Vi Tá»­ bá» nhà Ân, Hàn Tín vá» vá»›i nhà hán khi xưa.

Tháo phong Trương Cáp làm thiên tướng quân, Äô đình hầu; Cao Lãm làm thiên tướng quân, Äông lai hầu.

Hai ngưá»i mừng lắm.

Viên Thiệu đã mất Hứa Du, lại mất Trương Cáp, Cao Lãm; lương thảo tích ở Ô Sào cũng bị Tào Tháo đốt cướp mất cả, lòng quân rối loạn.

Hứa Du lại khuyên Tào Tháo tiến binh đánh mau Trương Cáp, Cao Lãm xin đi tiên phong.

Tháo sai Trương Cáp, Cao Lãm Ä‘em quân Ä‘i cướp trại Thiệu. Äêm hôm ấy, quân Tào ba đưá»ng đến phá trại Viên Thiệu. Hai bên đánh nhau đến sáng, quân Thiệu chết mất quá ná»­a.

Tuân Du lại hiến kế:

- Nay nên nói phao lên rằng; ta Ä‘ang Ä‘ang Ä‘iá»u quân, má»™t mặt Ä‘i lấy Toan Tảo, đánh Nghiệp Quận; má»™t mặt Ä‘i lấy Lê Dương để chặn đưá»ng vá» cá»§a Viên Thiệu. Viên Thiệu nghe tin, tất nhiên sợ hãi, chia quân Ä‘i chống hai nÆ¡i, ta nhân dịp đánh ngay, có thể phá được.

Tháo nghe theo, sai các quân sĩ phao tin như thế.

Quân Thiệu được tin, vá» trại báo: Tào Tháo chia quân hai đưá»ng, má»™t đưá»ng đánh Nghiệp Quận, má»™t đưá»ng đánh Lê Dương, đương đêm Ä‘i ngay.

Tào Tháo biết Viên Thiệu Ä‘anh động binh liá»n chia quân tám mặt vào phá trại Viên Thiệu, quân Viên nản lòng, bốn mặt tan vỡ.

Viên Thiệu không kịp mặc áo giáp, chỉ khoác được cái áo đơn, quấn khăn lên ngựa, con út là Viên Thượng đi theo.

Trương Liêu, Hứa Chử, Từ Hoảng, Vu Cấm, bốn tướng dẫn quân đuổi. Thiệu vội sang sông, bỠhết cả sổ sách, xa trượng, vàng bạc. Sang qua sông Thiệu chỉ còn có tám trăm quân kỵ mã đi theo.

Quân Tháo Ä‘uổi không kịp, nhưng bắt được cả những đồ vật bá» lại. HÆ¡n tám vạn ngưá»i bị giết, máu chảy đầy sông. Quân sa xuống sông chết Ä‘uối, không biết bao nhiêu mà kể.

Tháo được to, đem vàng bạc vóc nhiễu bắt được thưởng cho quân sĩ.

Trong tập sổ sách Tháo bắt được má»™t bó toàn là thư cá»§a những ngưòi ở Hứa Äô và tướng sÄ© thông vá»›i Viên Thiệu.

Tả hữu nói:

- Nên đối chiếu từng tên một, bắt mà giết đi.

Tháo nói:

- Äang lúc Thiệu mạnh, chính ta cÅ©ng chưa chắc đã giữ nổi thân mình, huống hồ ngưá»i khác.

Bèn sai đốt hết, không nhắc lại việc ấy nữa.

Quân Viên Thiệu bấy giỠthua chạy tán loạn cả, duy có Thư Thụ bị giam, không chạy được, bị quân Tào bắt được đem nộp Tào tháo.

Tháo vốn trước có quen Thư Thụ.

Thụ trông thấy Tháo, giơ tay xua đi và kêu to:

- Thụ không hàng đâu!

Tào Tháo nói:

- Bản SÆ¡ vô mưu, không dùng lá»i ngươi, sao ngươi còn chấp nê thế? Nếu ta được ngươi sá»›m, việc thiên hạ còn gì đáng lo.

Tháo đãi tử tế, lưu ở trong quân.

Một đêm, Thụ ăn trộm ngựa, định trốn vỠvới Viên Thiệu. Tháo giận, sai đem chém đi. Thụ đến chết, thần sắc không đổi. Tháo than rằng:

- Ta trót giết lầm ngưá»i trung nghÄ©a!

Rồi sai làm lễ hậu, chôn ở cửa sông Hoàng Hà, đỠvào mộ sáu chữ: "Trung liệt Thư quân chi mộ".

Äá»i sau có thÆ¡ than Thư Thục rằng:

Hà Bắc nhiá»u danh sÄ©,
Trung trinh có Thư quân,
Mắt trông hiểu trận pháp,
Mặt ngẩng biết thiên văn,
Äến chết lòng son sắt,
Lâm nguy chí tựa vân,
Tào công trá»ng vì nghÄ©a,
Bia cao dựng trước phần.

Tào Tháo giết Thư Thụ rồi, hạ lệnh sang đánh Ký Châu. Thế rõ thực:

Thế yếu chỉ vì nhiá»u mẹo được,
Binh cưá»ng nhưng bởi ít mưu thua.

Chưa biết quân Tào phen này sang Ký Châu thế nào, xem hồi sau mới rõ.

Hết hồi 30.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ, áèëüÿðä, áîóëèíã, ãîðÿùèõ, çàðàáîòîê, êîíäèöèîíåð, ïåñíÿ, ìàðêåòèíã, la quán trung, tam quốc diá»…n nghÄ©a, tam quoc dien nghia, tam quoc dien nghia 4vn, tamq uoc dien ngia 4vn, tamquoc dien nghia 4vn, tamquocdien nghia 4vn, tamquocdiennghia 4vn, tướng quá»· u, æèâîòíûìè, ðåìîíòà, ðîëüô



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™