Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 06-08-2008, 01:55 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Äối diện Thần Chết



Diệp Cát Quần ngoảnh mặt chỗ khác, chẳng màng đến bàn đại yến đầy những món cao lương mỹ vị.
Y khoát tay khiến cho sợi xích va vào vách đá khua leng keng, rồi rống lên :
- Diêm Vương môn chá»§? Lão định mua chuá»™c Diệp má»— bằng cao lương mỹ vị đó à? Những thức ăn đó có gì lạ vá»›i Diệp má»— đâu. Ta đã từng hưởng thụ những thức ăn ngon cá»§a ngươi nhiá»u đó.
Cánh cá»­a đá được kéo lên, Môn chá»§ Diêm Vương môn bước vào. Giá» lão không vận bá»™ thụng y Diêm Vương môn chá»§, mà thay vào đó là bá»™ quân phục vương triá»u.
Bước đến bên bàn đại yến, Diêm Vương môn chủ nhìn Diệp Cát Quần, đằng hắng nói :
- Trên bàn đại yến này gồm những món ăn độc nhất vô nhị trong cõi Ä‘á»i này.
Lão bưng đĩa thức ăn chìa đến trước mặt :
- Äây là những cá»§ tuyết liên sâm được cất vá»›i chân gà ác. Ngưá»i bịnh chỉ dùng má»™t chén đã có thể hồi phục sức lá»±c.
Äặt đĩa tuyết liên nhân sâm xuống, bưng đĩa thức ăn khác chìa đến trước mặt Diệp Cát Quần, Diêm Vương môn chá»§ nói tiếp :
- Còn đây là đĩa mật mãng xà chúa, mà bất cứ ai luyện tập võ công Ä‘á»u muốn dùng. Bởi dùng được mật cá»§a mãng xà chúa thì chẳng khác nào được gặp kỳ duyên có tật gia tăng công lá»±c.
Äặt đĩa mãng xà chúa xuống bàn, Diêm Vương môn chá»§ chắp tay sau lưng, định nhãn nhìn Diệp Cát Quần :
- Trên bàn đại yến kia, ngoài hai đĩa thức ăn tuyết liên nhân sâm, mật mãng xà chúa còn có những thứ khác Ä‘á»u danh bất hư truyá»n. Túc hạ đà nhịn đói suốt mưá»i ngày qua hẳn là rất đói. Äối vá»›i ngưá»i bình thưá»ng, nhịn đói mưá»i ngày thì sức lá»±c kiệt quệ, nhấc tay chân không nổi.
Ngừng một chút, Diêm Vương môn chủ vuốt chòm râu đen nhánh rồi nói tiếp :
- Hẳn túc hạ rất đói. Cái đói có thể khiến túc hạ bực bội. Nhưng tại sao lại không muốn dùng những món ăn mà bổn vương chỉ muốn dành riêng cho túc hạ?
Diệp Cát Quần cưá»i kháy, rồi nói :
- Môn chá»§ tưởng những thứ đó mua chuá»™c được Diệp má»— ư? Ngươi đừng có nằm mÆ¡, vá»›i hy vá»ng má»™t chút những thứ thá»±c phẩm rẻ tiá»n có thể khiến ta trao cho ngươi Thượng Ngươn kiếm pháp?
Y ngá»­a mặt cưá»i khanh khách, vừa cưá»i vừa nói :
- Môn chủ! Nếu ngươi muốn cho Diệp mỗ tâm phục khẩu phục, thì cùng ta giao đấu một trận sinh tử có hay hơn không?
Diêm Vương môn chá»§ vuốt râu, mỉm cưá»i, từ tốn đáp lá»i Diệp Cát Quần :
- Bổn vương quý trá»ng tài năng cá»§a túc hạ nên má»›i trá»ng thị như vậy.
- Trá»ng thị mà lại giam Diệp má»— ở đây à?
- Bổn vương giam túc hạ, xiá»ng tứ chi, bởi vì sợ túc hạ có thể bỠđây mà Ä‘i. Vá»›i Thượng Ngươn kiếm pháp thì túc hạ có thể ra khá»i Âm Dương giá»›i, mà Ä‘iá»u đó thì bổn vương không muốn.
- Thế ngươi muốn gì ở Diệp mỗ?
- Bổn vương muốn có một tên thuộc hạ thân tín phục vụ bổn vương.
Diệp Cát Quần hừ nhạt :
- Ngươi đừng có nằm mÆ¡. Diệp má»— đã luyện thành Thượng Ngươn kiếm pháp, đả thông hai đại huyệt Sinh Tá»­ huyá»n quan thì không cúi đầu vá»›i ai đâu. Chỉ có thiên hạ cúi đầu trước Diệp má»— mà thôi.
Diêm Vương môn chá»§ vá»— tay tán thưởng lá»i nói cá»§a Diệp Cát Quần. Y vừa vá»— tay, vừa nói :
- Khí khái! Túc hạ có hào khí hÆ¡n ngưá»i. Bổn vương chá»n túc hạ không lầm.
Diêm Vương môn chủ vuốt râu nhìn Diệp Cát Quần :
- Túc hạ rất khí khái, nhưng lại là kẻ vô ơn bạc nghĩa.
- Diệp mỗ chưa mang ơn ai, thế mà ngươi nói ta là kẻ vô ơn.
Y cưá»i kháy, nhướng mày nhìn Diêm Vương môn chá»§, bÄ©u môi nói :
- May mắn là Diệp má»— chưa dùng những thức ăn trên bàn kia, nếu lỡ ăn rồi chắc phải móc há»ng mà ói ra trả lại cho ngươi.
Những tưởng đâu lá»i nói đó cá»§a Diệp Cát Quần khiến Diêm Vương môn chá»§ giận, nhưng lão rất Ä‘iá»m nhiên như chẳng há» nghe tá»›i.
Lão từ tốn nói :
- Bổn vương nói túc hạ là kẻ vô ơn bội nghĩa không sai đâu.
- Diệp mỗ thà chết chứ chẳng ăn thức ăn của ngươi để mang tiếng là kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Diêm Vương môn chủ khoát tay :
- Bổn vương không nghĩ đến những thực phẩm này đâu.
Lão nói dứt câu, phá»§i ống tay áo quan bào. Má»™t đạo nhu kình vô thanh vô sắc phát ra, thổi tung bàn đại yến đổ tất cả má»i thứ xuống đất.
Lão nhìn lại Diệp Cát Quần, trang trá»ng nói :
- Nếu không có bổn vương thì hẳn bây giá» túc hạ đã tẩu há»a nhập ma.
Diệp Cát Quần sa sầm mặt :
- Diệp mỗ nhỠđại ca mình.
Diêm Vương môn chủ nạt ngang :
- Không. Nhá» bổn vương chứ. Äại ca cá»§a túc hạ, Diệp Tùng nếu không có bổn vương đã chết rồi. Nhá» có bổn vương mà y còn được sống để chá» túc hạ đến hợp nhất kiếm tông, đả thông hai đại huyệt Sinh Tá»­ huyá»n quan đó.
Diệp Cát Quần cướp ngang lá»i Diêm Vương môn chá»§ :
- Diệp mỗ chẳng cần biết ai, mà chỉ biết mỗi mình sư huynh của mình thôi.
- Thế cũng được. Bổn vương nghĩ Diệp Tùng dưới suối vàng nghe được câu nói này của túc hạ sẽ rất mãn nguyện.
Diêm Vương môn chá»§ nhìn Diệp Cát Quần vuốt râu mỉm cưá»i :
- Túc hạ không nhận những thực phẩm của bổn vương, bổn vương cáo từ vậy.
Diêm Vương môn chủ nói xong, chắp tay sau lưng, thong dong bước trở ra.
Diệp Cát Quần gá»i giật lại :
- Môn chủ!
Diêm Vương môn chủ dừng bước. Lão không nhìn lại, mà thản nhiên nói :
- Túc hạ muốn chỉ giáo bổn vương Ä‘iá»u gì?
- Nếu ngươi là kẻ quang minh chính đại, muốn thâu phục Diệp mỗ làm kẻ tâm phúc cho ngươi thì hãy cùng ta giao đấu một trận. Nếu Diệp mỗ thua sẽ mãi mãi là thuộc hạ tâm phúc của ngươi.
Diệp Cát Quần nói dứt câu thì Diêm Vương môn chá»§ ngá»­a mặt cưá»i khanh khách.
Lão vừa cưá»i, vừa nói :
- Quách VÄ© ta không như bá»n hảo hán hữu danh vô thá»±c đâu.
Diêm Vương môn chủ nói dứt câu toan rảo bước đi tiếp thì Diệp Cát Quần thét lên :
- Ngươi là một kẻ hèn nhát!
Cùng với tiếng thét đó, Diệp Cát Quần vận công tạo ngay lớp màn kiếm khí càn khôn hộ thân, rồi vung tay điểm tới Diêm Vương môn chủ.
Mặc dù Diệp Cát Quần đã nhịn đói suốt mưá»i ngày qua, nhưng đạo khí kiếm vẫn xé gió, tạo ra âm thanh vi vút nghe buốt cả cá»™t sống.
Diêm Vương môn chủ không tránh né, mà quay nửa bộ, điểm chỉ đón thẳng lấy đạo khí càn khôn của hỠDiệp.
Chát!
Tiếng sắt khua vang động cả gian thạch lao. Trong khi Diêm Vương môn chủ bình thản thu hồi khí lực.
Lão từ tốn nói :
- Nếu không bị đói thì nội lực của túc hạ còn hơn thế nữa.
Trong khi lão nói thì khuôn mặt của Diệp Cát Quần đanh hẳn lại.
Giũ ống tay áo vương bào, Diêm Vương môn chủ bước thẳng ra ngoài thạch lao.
Äứng ngoài cá»­a thạch lao, lão nói vá»ng vào :
- Dù túc hạ có thần thông quảng đại cỡ nào, nếu không trở thành tâm phúc của bổn vương thì mãi mãi vẫn là một kẻ vô dụng. Cuối cùng cũng chỉ là bộ khô cốt trong thạch lao này.
Cánh cửa đá sập xuống.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài.
Äến lúc này Diệp Cát Quần má»›i nghiệm ra lá»i nói cá»§a Diệp Tùng quả là không sai. Nhưng khi nghiệm ra được Ä‘iá»u đó thì thân cá»§a y đã là cá chậu chim lồng.
Diệp Cát Quần ngồi thừ ra, dựa lưng vào vách thạch lao. Y nhẩm nói :
- Äại ca! Diệp Cát Quần làm sao để thoát khá»i thân cá chậu chim lồng? Tại sao trước đây Diệp đệ không nghe theo lá»i đại ca, giá» má»›i ra nông ná»—i này.
Diệp Cát Quần than vãn, sá»±c liên tưởng nhá»› lại chiêu kiếm khí càn khôn vừa má»›i tập kích Diêm Vương môn chá»§. Äôi chân mày cá»§a gã nhíu lại rồi nhẩm nói :
- Môn chá»§ Diêm Vương môn đỡ được kiếm khí càn khôn, chứng tá» võ công cá»§a y ngang vá»›i mình. Y đâu cần phải đày Ä‘á»a mình để có được kiếm phổ Thượng Ngươn. Y cần gì nÆ¡i mình? Y muốn gì nÆ¡i mình?
Buông một tiếng thở dài, Diệp Cát Quần dựa lưng vào vách thạch lao, vô hình trung thần nhãn lại thu tóm những thức ăn đổ rơi vãi trên sàn thạch lao.
Y đang đói lại càng đói hơn, khi những miếng thức ăn kia đập vào mắt mình. Y liếm hai vành môi khô khóc nứt nẻ, lắc đầu xua đi cảm giác đói khát đang trỗi dậy.
Diệp Cát Quần rít giá»ng, nói :
- Quách VÄ©! Diệp Cát Quần không thụ nhận những thá»±c phẩm cá»§a ngươi đâu. Äừng nằm mÆ¡.
Miệng thì nói vậy. Nhưng mắt Diệp Cát Quần không sao dá»i Ä‘i khá»i những đống thức ăn rÆ¡i vãi trên sàn thạch lao. Gã nghiến răng ken két để chống lại cái đói lẫn sá»± cám dá»— cá»§a những đĩa thức ăn kia.
Bất giác Diệp Cát Quần rống lên một tiếng :
- Không!
Tiếng rống của Diệp Cát Quần vang động cả thạch lao, nhỠtiếng rống đó, hỠDiệp xua được cái đói lẫn sự cám dỗ của những thực phẩm rơi vãi trên sàn nhà đá.
Lỗ tai bên phải Diệp Cát Quần động đậy, bởi nghe được bước chân nhè nhẹ của ai đó đang tiến đến rồi dừng bên ngoài cửa thạch môn.
Y đằng hắng nói :
- Quách môn chá»§ đó à? Ngươi không quên Diệp má»— ư? Tại sao ngươi lại rón rén như má»™t con mèo vậy? Có thích Diệp má»— thì cứ đưá»ng hoàng mà bước vào đây.
Cơ quan thạch môn khởi động nhấc lên.
Mùi phấn hương của nữ nhân bên ngoài phả vào xộc vào khứu giác Diệp Cát Quần. Chân mày gã nhanh chóng cau hắn lại.
Diệp Cát Quần nghĩ thầm :
- “Quách tặc hết dùng thá»±c phẩm, giá» lại dùng đến mỹ nữ khuyến dụ Diệp má»— ư? Quách tặc xem thưá»ng Diệp Cát Quần này quá. Chẳng có thứ gì trên Ä‘á»i này mà Diệp má»— chưa hưởng qua, Quách tặc giở trò này chỉ hoài công vô ích thôiâ€.
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu Diệp Cát Quần thì má»™t mỹ nữ, tuổi vừa đúng đôi tám, nhan sắc không đẹp nhưng rất có duyên, dá»… thu hút lòng ngưá»i bước vào. Nàng vận xiêm y bằng vải thô, không trang Ä‘iểm nhưng vẫn toát ra nét tao nhã cá»§a má»™t thôn nữ chân chất quê mùa.
Diệp Cát Quần khoát tay nói :
- Quách tặc sai nàng đến vá»›i Diệp má»— phải không? Äi ra ngoài Ä‘i. Äi và bảo vá»›i hắn đừng có giở trò gì nữa để khuyến dụ Diệp má»—. Quách tặc muốn thu phục ta thì phải giao thá»§ vá»›i ta mà thôi.
Mỹ nữ nhìn Diệp Cát Quần từ tốn ôn nhu đáp lá»i :
- Mộng Tình được lịnh của chủ nhân đến hầu hạ tôn giá. Mong tôn giá chấp nhận.
Diệp Cát Quần trừng mắt thét lên :
- Không. Ra khá»i đây ngay! Và bảo vá»›i Quách tặc, Diệp má»— không cần y phải lo lắng. Ta biến thành bá»™ khô cốt ở đây cÅ©ng được.
Y khoát tay khiến những sợi xích khua leng keng khi va vào vách đá.
- Äi Ä‘i!
Mộng Tình thối lại một bước.
Diệp Cát Quần rít lên :
- Nàng nghe Diệp mỗ nói không?
- Má»™ng Tình nghe, nhưng tôn giá hãy để Má»™ng Tình thu dá»n những thá»±c phẩm vương vãi nÆ¡i đây đã.
Diệp Cát Quần nạt ngang :
- Không cần.
- Má»™ng Tình phải thu dá»n, nếu không chá»§ nhân sẽ quở trách và phạt tá»™i.
Má»™ng Tình không chá» Diệp Cát Quần có cho phép hay không, mà chăm chút vào công việc thu dá»n những thứ bừa bãi vương vấy trong thạch lao.
Chỉ trong má»™t thá»i gian thật ngắn, Má»™ng Tình đã dá»n dẹp thật sạch sẽ, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong thạch lao này.
Mộng Tình nhìn lại Diệp Cát Quần :
- Tôn giá...
- Nàng dá»n dẹp xong rồi thì Ä‘i ra ngoài Ä‘i.
- Mộng Tình sẽ đi, sau khi tắm rửa cho tôn giá xong.
Diệp Cát Quần đanh mặt lại. Hắn vận hóa công phu Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm.
Toàn thân gã như có màn kiếm khí bao bá»c, tạo ra những âm thanh vi vu nghe buốt cả cá»™t sống.
Vận xong đạo lớp kiếm khí hộ thân, Diệp Cát Quần mới nói :
- Nếu nàng không ra khá»i nÆ¡i đây thì Diệp má»— sẽ lấy mạng nàng bằng kiếm khí càn khôn.
Mộng Tình quỳ xuống ngay trước mặt Diệp Cát Quần :
- Xin tôn giá phát lạc.
Diệp Cát Quần ngÆ¡ ngẩn bởi hành động cá»§a Má»™ng Tình. Y gằn giá»ng nói :
- Nàng không sợ chết ư?
Mộng Tình ngẩng lên hướng mắt nhìn Diệp Cát Quần.
Nàng từ tốn nói :
- Thà chết dưới tay tôn giá, còn hơn chịu hình phạt của chủ nhân.
Diệp Cát Quần hóa giải kiếm khí Càn Khôn :
- Nàng sợ cực hình của Quách tặc?
Mộng Tình gật đầu.
Diệp Cát Quần há»i :
- Tàn nhẫn lắm ư?
- Không có hình phạt nào tàn nhẫn hơn.
- Tại sao Quách tặc lại trừng phạt nàng?
- Vì Mộng Tình không làm tròn phận sự mà chủ nhân giao.
Diệp Cát Quần nheo mày :
- Quách tặc chỉ sai nàng vào tắm cho Diệp mỗ thôi sao?
Mộng Tình cúi mặt, từ tốn nói :
- Mộng Tình chỉ là một a hoàn theo ý tôn giá.
- Ngoài chức phận của một a hoàn, nàng không có ý gì khác chứ?
- Không.
Diệp Cát Quần hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- ÄÆ°á»£c! Thế thì cứ tắm cho Diệp má»—.
- Äa tạ tôn giá.
Mộng Tình vừa nói, vừa hành đại lễ trước mặt Diệp Cát Quần.
Hành đại lễ xong, nàng lui ra ngoài, một lúc sau khệ nệ ôm vào một chậu nước đặt xuống bên cạnh Diệp Cát Quần.
Diệp Cát Quần để mắt quan sát từng hành động và cử chỉ của Mộng Tình, để đoán xem nàng có ý khêu gợi nhục dục của gã hay không. Vốn là kẻ lãng du từng trải, tất nhiên Diệp Cát Quần sẽ nhận biết ngay Mộng Tình sẽ là hạng nữ nhân gì.
Trong khi Diệp Cát Quần quan sát thì Mộng Tình im lặng làm phận sự của mình.
Nàng lá»™t áo Diệp Cát Quần. Thấm khăn vào chậu nước chăm chút lau mình cho gã. Má»i thao tác cá»§a Má»™ng Tình đúng là cá»§a má»™t a hoàn thuận phục và chăm chỉ lo cho chá»§ nhân má»™t cách sùng kính, không má»™t chút khêu gợi lòng dục nÆ¡i ngưá»i được chăm chút.
Diệp Cát Quần thản nhiên để mặc cho Mộng Tình chăm lo thân thể mình với ý nghĩ thầm :
- “Những ả kỹ nữ mà Diệp Cát Quần này đã trải qua còn xinh đẹp hÆ¡n nàng gấp bá»™i phần. Hừ! Nàng đừng có giả vá» Ä‘oan trang để dẫn dụ Diệp má»—. Chỉ má»™t sá»± lả lÆ¡i khiêu khích cá»§a nàng thôi. Diệp má»— sẽ tống tiá»…n nàng vá» vá»›i gã Quách tặc ngay lập tứcâ€.
Cùng với ý nghĩ đó, gã lẳng lặng để Mộng Tình dùng khăn lau khắp thân thể mình.
Mộng Tình lau xong, ôm chậu nước bước ra. Rồi quay lại quỳ trước mặt Diệp Cát Quần :
- Tôn giá còn có Ä‘iá»u chi chỉ bảo Má»™ng Tình?
Diệp Cát Quần khe khắt nói :
- Không. Ra ngoài đi!
- Thưa vâng. Mộng Tình ở ngay bên ngoài thạch lao, nếu cần gì, tôn giá cứ sai khiến.
- Diệp mỗ không cần gì nữa đâu.
- Mộng Tình sẽ ra ngoài đốt lò trầm hương bưng vào cho tôn giá.
- Ta không cần.
- Äây là phần lệnh cá»§a chá»§ nhân.
Mộng Tình lui ra, một lúc sau bưng vào chiếc lư đồng nghi ngút.
Gian thạch lao bé nhỠbỗng chốc đã nhuộm mùi trầm hương thanh khiết.
Mộng Tình khép nép nói :
- Mộng Tình cáo lui.
Mộng Tình quay bước bỠra ngoài. Thạch môn lại đóng sập xuống.
Diệp Cát Quần định nhãn nhìn vỠthạch môn, nghĩ thầm :
- “Suýt chút nữa mình đã hiểu lầm Má»™ng Tìnhâ€.
ÄÆ°á»£c Má»™ng Tình tắm rá»­a, Diệp Cát Quần cảm thấy sảng khoái. Y muốn gá»i Má»™ng Tình, nhưng rồi lắc đầu xua Ä‘i ý niệm kia.
Diệp Cát Quần dá»±a lưng vào vách đá, nhắm mắt vá»›i ý niệm vận công Ä‘iá»u tức.
Y nghĩ thầm :
- “Quách tặc! Ngươi không bao giá» mua chuá»™c được Diệp Cát Quần này đâuâ€.
Äang suy nghÄ© miên man thì cá»­a thạch lao lại mở ra.
Diệp Cát Quần toan cất tiếng thóa mạ Má»™ng Tình sao lại bước vào. Gã chưa gá»i thì đã ngậm miệng. Bởi không phải Má»™ng Tình bước vào mà là hai mỹ nữ. Má»™t ngưá»i bưng đĩa thức ăn, má»™t ngưá»i bưng má»™t bầu rượu. Há» vận xiêm y và trang Ä‘iểm như những ả kỹ nữ ở các kỹ viện.
Diệp Cát Quần cau mày.
Hai ả cưá»i khúc khích vá»›i nhau, đồng loạt nhìn lại Diệp Cát Quần.
Ả đứng bên phải õng ẹo nói :
- Chàng chá»n thiếp trước, hay chá»n Ngân Ngân trước?
Mặt Diệp Cát Quần Ä‘anh hắn lại. Y gằn giá»ng nói :
- Nhị vị cô nương đến đây để làm gì?
Ngân Ngân uốn éo nói :
- Chàng còn há»i nữa. Phải nói rằng chưa có má»™t tá»™i nhân nào được diá»…m phúc như chàng.
Diệp Cát Quần nạt ngang :
- Nói thẳng ra Ä‘i. Äến đây để làm gì?
Ngân Ngân giả vỠe lệ :
- Tại sao chàng lại cáu gắt như vậy? Má»™t đêm chàng tận hưởng hai trang giai nhân sắc nước hương trá»i, vậy là diá»…m phúc lắm rồi đó.
Ngân Ngân nhìn sang ả kỹ nữ kia.
- Tuyết Tuyết! Không biết tôn giá đây đã phước lộc gì mà được...
Ngân Ngân bỠlửng câu nói, quay lại nhìn Diệp Cát Quần nói :
- Qua đêm nay, chàng sẽ không quên được Ngân Ngân và Tuyết Tuyết đâu.
Ngân Ngân và Tuyết Tuyết cùng tự lột bỠxiêm y của mình.
Thao tác lẫn ngôn phong cá»§a hai ngưá»i đúng là kiểu cách cá»§a những ả kỹ nữ trong lầu xanh.
Diệp Cát Quần chá» cho Tuyết Tuyết và Ngân Ngân lá»™t bá» y phục xong, biến thành những con nhá»™ng trần truồng, má»›i cất tiếng cưá»i ngạo nghá»….
Y vừa cưá»i, vừa thét lá»™n :
- Mộng Tình!
Mộng Tình từ ngoài hối hả bước vào. Nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Cát Quần.
- Tôn giá có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Diệp Cát Quần chỉ Ngân Ngân và Tuyết Tuyết.
- Äuổi hai con đưá»i ươi đó ra ngoài giùm diệp má»—.
Mộng Tình bối rối.
Diệp Cát Quần cau mày :
- Nàng nghe Diệp mỗ nói chứ?
- Dạ nghe.
Mộng Tình đứng lên, quay lại đối mặt với Tuyết Tuyết và Ngân Ngân :
- Nhị vị cô nương. Tôn giá má»i nhị vị ra ngoài.
Tuyết Tuyết nhướng đôi chân mày vòng nguyệt được tỉa má»ng dính, quát Má»™ng Tình :
- Ả a hoàn thúi tha kia? Ngươi là ai mà dám lên mặt với nhị vị đại giai nhân chứ?
- Mộng Tình... Mộng Tình chỉ là một a hoàn, không thể sánh với nhị vị đại thư. Nhưng tôn giá đây không muốn nhị vị đại thư ở lại đây.
Ngân Ngân trừng mắt :
- Con nha đầu này hỗn xược.
Ngân Ngân vừa nói, vừa dấn đến một bộ vung tay tát thẳng vào mặt Mộng Tình.
Bốp!
Má»™ng Tình chúi ngưá»i té xuống đất.
Ngân Ngân định bước đến bồi thêm một tát tai nữa thì Diệp Cát Quần đã phát tác kiếm khí càn khôn.
Äạo kiếm khí tàn khốc bắn ra lia thẳng vào cánh tay cá»§a Ngân Ngân.
Phập!
Cánh tay của Ngân Ngân rơi xuống đất.
Nàng rú lên thảm thiết.
- á»i trá»i Æ¡i!
Tuyết Tuyết thấy cảnh đó vá»™i rút tay lại giấu ra sau lưng, mặt mày biến sắc tái nhá»n, tái nhợt.
Diệp Cát Quần nói :
- Còn hành động vô lá»… vá»›i Má»™ng Tình thì Diệp má»— sẽ cắt thân thể hai ngưá»i ra thành trăm khúc.
Diệp Cát Quần quát lớn :
- Xéo ra khá»i đây.
Tuyết Tuyết dìu Ngân Ngân lùi nhanh ra ngoài. Quên cả xiêm y bỠdưới sàn thạch lao.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Nàng thu dá»n chá»— dÆ¡ bẩn đó giùm Diệp má»—.
- Thưa vâng.
Má»™ng Tình thu dá»n xong má»i thứ, lau sạch máu, rồi quay bước toan trở ra, nhưng Diệp Cát Quần đã gá»i lại :
- Mộng Tình cô nương?
Mộng Tình quay lại quỳ trước mặt Diệp Cát Quần :
- Tôn giá có Ä‘iá»u chi chỉ giáo Má»™ng Tình?
- Diệp má»— chỉ muốn há»i nàng.
- Má»™ng Tình sẽ trả lá»i tôn giá.
- Nàng có sao không?
Mộng Tình ngẩng cao mặt nhìn lên.
Äập vào mắt Diệp Cát Quần là dấu bản thá»§ đỠửng cá»§a Tuyết Tuyết in trên mặt nàng.
Diệp Cát Quần từ tốn nói :
- Ta không muốn nàng bị đánh như thế đâu. Äáng lý ra ta nên Ä‘uổi hai ả kia thì đúng hÆ¡n, chứ không nên sai nàng.
- Chuyện đã qua rồi, tôn giá đừng bận tâm.
- Diệp mỗ rất áy náy.
- Chỉ đau một chút thôi, không có sao đâu.
Diệp Cát Quần khẽ gật đầu :
- Nàng không sao là Diệp mỗ an tâm rồi.
Diệp Cát Quần nhìn đĩa thức ăn và bầu rượu.
Mộng Tình như thể đoán ngay ý nghĩ qua ánh mắt của Diệp Cát Quần.
Nàng nhỠnhẹ nói :
- Tôn giá dùng chút rượu và thức ăn nhé?
Không để Diệp cát Quần thốt lá»i phản bác, Má»™ng Tình dá»n đĩa thức ăn và bầu rượu đến trước mặt gã, rồi ngồi bên cạnh chỠđợi y sai khiến.
Diệp Cát Quần liếc sang nàng mỉm cưá»i.
Má»™ng Tình đáp lại gã cÅ©ng bằng má»™t nụ cưá»i mỉm.
Chính nụ cưá»i cá»§a nàng khiến Diệp Cát Quần cám thấy giữa hai ngưá»i gần gÅ©i hÆ¡n.
Y mở nắp bầu rượu tu luôn một hơi dài rồi từ tốn nói :
- Ta ở đây là một kẻ cô độc, ở ngoài kia ta cũng là một kẻ cô độc.
Y lại tu thêm một hơi dài nữa rồi mới đặt bầu rượu xuống bên cạnh.
Diệp Cát Quần nhìn Mộng Tình, từ tốn nói :
- Nàng có muốn thoát khá»i kiếp a hoàn bần hàn không?
Má»™ng Tình nhu mì đáp lá»i Diệp Cát Quần :
- Phận nhi nữ thì ai cũng có ước mơ, chứ đâu ai muốn mình mang kiếp a hoàn.
Diệp Cát Quần cưá»i kháy :
- Nàng quả là ngưá»i chân thành, không chút gian trá trong lá»i nói. Diệp má»— khâm phục nàng đó.
Y lại dốc thêm một ngụm rượu lớn rồi chạm rãi nói tiếp :
- Diệp mỗ sẽ giúp nàng trút bỠkiếp a hoàn bần hàn. Thậm chí nàng có thể ngẩng cao đầu với thiên hạ.
Mộng Tình nhìn Diệp Cát Quần :
- Mộng Tình chỉ muốn có một mái nhà và cuộc sống bình yên, chứ không muốn đua chen với ai.
- Nhưng ta có thể giúp nàng.
Diệp Cát Quần nhón tay bốc lấy một miếng thức ăn cho vào miệng, gã ăn ngon lành.
Mộng Tình nói :
- Äể Má»™ng Tình bồi tiếp tôn giá.
Nàng vừa nói, vừa cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng diệp Cát Quần.
Thao tác của nàng thật thuần thục không để thức ăn rơi vãi ra sàn đá, hay lem qua hai cánh môi dầy của Diệp Cát Quần.
Gã gật đầu :
- Ta thích lắm.
Diệp Cát Quần tợp một hơi rượu nữa rồi mới chậm rãi nói :
- Má»™ng Tình! Diệp má»— có thể thay đổi cuá»™c Ä‘á»i nàng, chỉ cần ta ra khá»i gian thạch lao này.
Mộng Tình nhìn sững hắn.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Diệp má»— mang trong mình má»™t thân võ công kiếm pháp vô địch, thế mà lại bị chôn mình trong thạch lao này, chẳng thể vẫy vùng vá»›i thiên hạ, thật là phí hoài. Nếu như nàng giúp ta rá»i khá»i thạch lao thì ta sẽ thay đổi cuá»™c Ä‘á»i a hoàn cá»§a nàng.
Má»™ng Tình vừa nghe Diệp Cát Quần nói dứt câu, liá»n sụp đầu xuống :
- Tôn giá...
Diệp Cát Quần bối rối :
- Mộng Tình! Nàng sao vậy?
Mộng Tình ngẩng lên nhìn Diệp Cát Quần :
- Tôn giá có thể sai Má»™ng Tình bước vào lá»­a Ä‘á», nhưng Má»™ng Tình tuyệt nhiên không thể nào giúp tôn giá rá»i khá»i thạch lao này được.
Nàng vừa nói vừa nấc nghẹn.
Theo tiếng nấc của nàng, hai dòng lệ trào ra khóe mắt.
Diệp Cát Quần bối rối :
- Nàng đừng khóc. Phải nàng sợ Quách tặc trừng phạt nàng?
Mộng Tình gật đầu :
- Dạ. Một khi chủ nhân trừng phạt thì thà chết còn hơn. Nhưng lúc đó Mộng Tình có muốn chết cũng không được.
Diệp Cát Quần buông má»™t tiếng thở dài rồi bất giác cưá»i kháy nói :
- Má»™t khi Diệp má»— ra khá»i đây, vá»›i Thượng Ngươn kiếm pháp thì chẳng má»™t ai dám bắt nạt nàng, dù ngưá»i đô là đương kim hoàng thượng. Bất cứ ai bắt nạt Má»™ng Tình phải bước qua thanh kiếm tàn nhẫn cá»§a Diệp Cát Quần.
Mộng Tình mím môi :
- Nhưng... Nhưng Má»™ng Tình và tôn giá không thể nào ra khá»i Âm Dương giá»›i khi chưa có lệnh cá»§a chá»§ nhân.
- Cần gì cái lệnh phát ra từ cái miệng thúi cá»§a Quách tặc chứ. Chỉ cần nàng giúp ta ra khá»i đây thì ta sẽ thâu tóm cả nÆ¡i này dâng tặng cho nàng.
- Tôn giá! Xin đừng nói.
Diệp Cát Quần bưng bầu rượu tu cạn rồi quẳng ra ngoài thạch môn.
Gã nhìn Mộng Tình :
- Mộng Tình! Diệp mỗ tin là nàng có thể giúp ta.
Y mỉm cưá»i :
- Nàng có thể vào đây để hầu hạ ta, thì cũng có thể đưa ta ra ngoài.
- Mộng Tình sợ lắm.
- Bên cạnh ta, nàng chẳng còn sợ ai cả.
- Mộng Tình sợ...
- Bên cạnh ta, nàng chẳng sợ ai cả. Nếu đại sá»± không thành, Diệp má»— sẽ gánh vác cho nàng. Nếu nàng không giúp ta rá»i khá»i thạch lao này thì má»™t thân võ há»c kiếm pháp thượng thừa như cá»§a ta bị mai má»™t vá»›i thiên hạ, còn nàng thì mãi mãi mang kiếp cá»§a má»™t a hoàn bần hàn, sống dưới sá»± sai khiến cá»§a ngưá»i khác.
Diệp Cát Quần nắm tay Mộng Tình :
- Ta sẽ gánh vác tất cả cho nàng, nếu như đại cuộc không thành. Mộng Tình! Nàng tin Diệp Cát Quần này không?
Mộng Tình mím môi.
Diệp Cát Quần giật tay nàng.
- Nàng phải tin ta. Nếu như rá»i khá»i thạch lao này, Diệp Cát Quần sẽ không bao giá» quên Má»™ng Tình.
Hắn vừa nói, vừa thoa nhè nhẹ bàn tay Mộng Tình :
- Nàng phải tin ta.
Mộng Tình im lặng.
Diệp Cát Quần nhỠnhẹ nói :
- Rồi đây chính Quách tặc sẽ trở thành nô bộc của nàng.
Má»™ng Tình ngập ngừng há»i :
- ÄÆ°a tôn giá ra bằng cách nào?
Diệp Cát Quần mỉm cưá»i :
- Chỉ cần Mộng Tình muội muội giúp ta, ta sẽ có cách.
Buông một tiếng thở dài, Mộng Tình nhìn xuống, nhỠnhẹ nói :
- Có lẽ đây là ý trá»i!
Tài sản của than_long_vn

  #12  
Old 06-08-2008, 02:06 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Cửu Trùng đài



Thạch môn được mở ra. Mộng Tình đem trầm bỠvào lư rồi bước đến quỳ trước mặt Diệp Cát Quần.
Mùi trầm từ trong lư tá»a ra khá»a lấp khắp gian thạch lao.
Diệp Cát Quần nhìn Mộng Tình :
- Mộng Tình muội muội, ta có cơ hội chứ?
Má»™ng Tình nhá» giá»ng nói :
- Chá»§ nhân sắp rá»i khá»i Âm Dương giá»›i để ra ngoài đây là cÆ¡ há»™i cho Má»™ng Tình đưa huynh rá»i khá»i đây.
Diệp Cát Quần phấn chấn hẳn lên :
- Ông trá»i còn có mắt đến Diệp má»—. Má»™ng Tình! Ta thá» vá»›i trá»i đất không bao giá» quên nàng.
Mộng Tình mím môi, nói như rót vào tai Diệp Cát Quần :
- Huynh để ý Môn chá»§ rá»i khá»i Âm Dương giá»›i. Tất sẽ sai ngưá»i giám sát huynh và Má»™ng Tình rất kỹ.
Nàng cúi mặt nhìn xuống :
- Nếu huynh để mắt quan sát kỹ sẽ thấy có ngưá»i giám sát Má»™ng Tình và huynh. Nếu như huynh và Má»™ng Tình không qua được những cặp mắt cú vá» kia thì chẳng bao giá» có cÆ¡ há»™i để Má»™ng Tình đưa huynh đào thoát.
Nghe Mộng Tình nói, Diệp Cát Quần từ từ nhắm mắt. Y dụng nội lực vào thính giác để dò tìm từng tiếng động nhỠtrên vách đá.
Diệp Cát Quần hé mắt truyá»n âm nhập mật nói vá»›i Má»™ng Tình :
- Mộng Tình Huynh đã phát hiện chỗ có những cặp mắt tò mò. Muội có ngại khi huynh chạm đến thân thể muội không?
Sắc diên Má»™ng Tình đỠgay. Vá»›i đôi lưỡng quyá»n á»­ng hông e lệ. Nàng nhún nhưá»ng nói :
- Khi Má»™ng Tình bước chân vào thạch lao đã được chỉ dụ cá»§a chá»§ nhân buá»™c muá»™i phải là a hoàn hầu hạ huynh. Bất cứ chỉ huấn nào cá»§a huynh, muá»™i Ä‘á»u phải phục tùng.
Diệp Cát Quần cướp lá»i nàng :
- Huynh không coi Mộng Tình là a hoàn của mình.
- Cho đến bây giỠmuội vẫn là a hoàn của huynh, tuyệt nhiên không dám cãi lại ý huynh.
- Má»™ng Tình muá»™i muá»™i! Äừng nói vậy mà huynh đây thất lá»… vá»›i Má»™ng Tình muá»™i muá»™i. Chỉ vì huynh muốn chúng ta cùng rá»i khá»i nÆ¡i này để rồi phát dương quang đại trên chốn võ lâm giang hồ.
- Muá»™i chỉ mong má»i huynh được tá»± do, mà trở thành đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.
- Huynh sẽ không bao giá» quên muá»™i. Nếu huynh sai lá»i, trở thành kẻ bạc tình vong ân thì trá»i tru đất diệt Diệp Cát Quần.
Mộng Tình vội bịt miệng Diệp Cát Quần :
- Huynh đừng nói vậy.
Diệp Cát Quần gỡ tay nàng ra.
- Huynh hứa vá»›i muá»™i và thá» vá»›i trá»i đất.
- Muá»™i tin huynh.
Má»™ng Tình từ từ đứng lên. Nàng nhìn thẳng vào mắt Diệp Cát Quần rồi từ từ trút bá» lá»›p xiêm y bằng vải chàm thô kệch. Thân hình nàng từ từ lá»™ ra tất cả những đưá»ng cong tuyệt mỹ mà Diệp Cát Quần suýt nghẹt thở. Gã vốn là kẻ lãng tá»­ đã từng phiêu bạt vào những chốn lầu xanh, nhưng chưa từng bao giá» thấy má»™t thân thể nữ nhân vá»›i những đưá»ng nét đầy sức sống như thể pháp cá»§a Má»™ng Tình.
Má»™ng Tình trút xong y phục thì Diệp Cát Quần nói lên bằng giá»ng the thé :
- Lũ cẩu tặc! Diệp mổ đang thưởng lãm vẻ đẹp của giai nhân mà các ngươi rình rập ư?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Diệp Cát Quần thi triển luôn má»™t đạo càn khôn kiếm khí vá» phía vách đá đối diện.
Phập!
Một tiếng rú lanh lảnh cất lên :
- À a... a... a...
Sau tiếng rú đó, má»i sá»± trở nên im lặng đến lạ lùng.
Diệp Cát Quần giải tá»a ná»™i công, nhá» giá»ng nói :
- Muội! Huynh đã...
Hắn nghẹn lá»i khi thân thể cá»§a Má»™ng Tình in gá»n trong hai con ngươi gã.
Mộng Tình ôn nhu nói :
- Diệp huynh! Dù như thế nào thì muội cũng trao thân cho huynh.
Nàng sà xuống, áp ngưá»i vào ngưá»i Diệp Cát Quần.
Mộng Tình nhỠnhẹ nói :
- Mong rằng sau này huynh sẽ không đối xử tệ với muội.
Trong khi Má»™ng Tình nói thì Diệp Cát Quần ngá»­i được mùi hương da thịt băng trinh từ thân thể nàng tá»a ra. Y đã từng gần gÅ©i vá»›i bao nhiêu nữ nhân, nhưng có lẽ đây là mùi xạ hương diệu kỳ nhất lần đầu tiên Diệp Cát Quần má»›i ngá»­i được. Chính mùi hương da thịt kia khiến cho lòng Diệp Cát Quần nao nao má»™t cảm giác khó tả. Y lắc đầu, cố xua Ä‘uổi những cảm giác ham muốn nhục dục, nhưng rồi đôi nhÅ© hoa căng tròn cá»§a Má»™ng Tình vô tình hay cố ý mà đã nằm gá»n trong hai bàn tay cá»§a Diệp Cát Quần.
Diệp Cát Quần cảm nhận rõ mồn má»™t từng mạch máu cÅ©ng như sức sống trong đôi gò bồng đảo. Má»™t sức sống huyá»n diệu mà Diệp Cát Quần không thể cưỡng lại sức cám dá»— phải chiếm hữu nó. Hắn bất giác gục đầu vào giữa hai gò bồng đảo, cùng lúc Má»™ng Tình buá»™c rên lên má»™t tiếng.
Tiếng rên cá»§a nàng tợ như má»™t nốt nhạc khuấy động sá»± yên tÄ©nh trong tâm Diệp Cát Quần, hay có thể ví như hòn sá»i làm gợn sóng trong mặt nước hồ thu vốn đã phẳng lỳ.
Tiếng rên của Mộng Tình ví như một nốt nhạc khởi điểm giao khúc giai tình trong tâm thức Diệp Cát Quần. Thế rồi hỠDiệp ngụp lặn trong giai khúc giao tình của mình.
Y ôm thịt lấy thân thể Má»™ng Tình, miệng thốt ra những lá»i nói thật vu vÆ¡ :
- Mộng Tình muội muội! Muội muội! Huynh đã yêu nàng. Muội muội. Huynh yêu muội! Huynh sẽ không bao giỠquên muội. Huynh không bao giỠđối xử tệ với muội.
Diệp Cát Quần vừa nói, vừa ngấu nghiến khám phá từng đưá»ng cong trên thân thể nàng. Sá»± khám phá tham lam cá»§a Diệp Cát Quần khiến cho Má»™ng Tình buá»™c ra những tiếng rên lạ lẫm. Những âm thanh không biểu hiện cho sá»± Ä‘au đớn, nhưng gợi cho ngưá»i chiếm hữu cảm giác mình Ä‘ang được làm chá»§ tòa gấm vóc cá»§a tạo hóa.
Trong niá»m hoang lạc cá»±c độ, Diệp Cát Quần liên tưởng đến những cuá»™c giao thá»§ kiếm pháp tàn khốc trong cuá»™c Ä‘á»i mình.
Vá»›i gã. Äã có biết bao nhiêu kiếm thá»§ toi mạng bởi đưá»ng kiếm Thượng Ngươn, ngay như Diệp Tùng cÅ©ng bị xé xác bởi kiếm quang tàn khốc, và hiện tại hắn cÅ©ng mảnh liệt và tàn nhẫn để rồi nó tạo ra cảm giác Ä‘au buốt nÆ¡i ngưá»i con gái y vừa má»›i thốt tiếng nói yêu thương đằm thắm.
Lưỡi kiếm mà tạo hóa đã ban tặng cho Diệp Cát Quần vừa vặn tra vào vá» kiếm mà gã muốn gởi gắm cuá»™c Ä‘á»i mình. Äá»™ng tác sau cùng đó cá»§a Diệp Cát Quần khiến Má»™ng Tình phải oằn ngưá»i thốt lên :
- Diệp huynh!
Nàng lịm cứng trong vòng tay siết chặt của hỠDiệp.
Tất cả Ä‘á»u trôi dần Ä‘i, đến khi Diệp Cát Quần nhận thức được thá»±c tại y làm chá»§ thân thể cá»§a Má»™ng Tình vá»›i cảm giác bàng hoàng.
Chứng minh cho sá»± làm chá»§ cá»§a Diệp Cát Quần vá»›i thân thể cá»§a Má»™ng Tình là những hạt huyết ngá»c Ä‘á»ng trên lá»›p da trắng ngần cá»§a nàng.
Diệp Cát Quần ôm ghịt lấy Mộng Tình :
- Mộng Tình! Muội tha thứ cho huynh.
Nàng nép đầu vào vai Diệp Cát Quần, hai dòng lệ rịn trào ra khóe mắt.
- Muội là a hoàn cua huynh, huynh không có lỗi gì cả.
- Huynh có tội với muội.
Nàng vội bịt miệng hỠDiệp :
- Không. Huynh không có tá»™i. Äây là ý trá»i. Muá»™i không muốn tránh, mà ngược lại rất mãn nguyện đã trao cho huynh sá»± trinh bạch cá»§a mình.
Hai ngưá»i im lặng đối mặt nhìn nhau rồi hỠôm cứng lấy nhau, như thể ngưá»i này che chở cho ngưá»i kia.
Vận lại y trang, Mộng Tình nói với Diệp Cát Quần :
- Huynh chỠmuội một chút.
Nàng bước ra ngoài. Một lúc sau quay vào ngồi xuống bên Diệp Cát Quần.
- Diệp huynh. Äêm nay chúng ta sẽ đào thoát khá»i Âm Dương Giá»›i.
- Muá»™i đã nắm chắc má»i đưá»ng Ä‘i rồi?
Mộng Tình gật đầu :
- Muội đã đánh cắp được chiếc chìa khóa mở xích cho huynh.
- ÄÆ°á»£c Ra khá»i đây. Huynh sẽ há»i tá»™i Quách tặc.
- Muá»™i chỉ muốn chúng ta sá»›m rá»i khá»i đây mà thôi.
Buông má»™t tiếng thở dài, Má»™ng Tình quay sang há»i Diệp Cát Quần :
- ÄÆ°á»£c tá»± do rồi không biết Diệp huynh có còn nghÄ© đến Má»™ng Tình không?
Diệp Cát Quần choàng tay qua bỠvai nàng :
- Muội hoài nghi huynh à?
Nàng lắc đầu :
- Không. Nhưng muá»™i sợ hãi Ä‘iá»u gì đó.
- Muá»™i sợ Ä‘iá»u gì?
- Linh tính của muội mách bảo muội sẽ mất huynh.
- Chỉ có cái chết mới chia lìa huynh và muội.
Nàng mỉm cưá»i, cúi đầu thá»§ thỉ nói :
- Muội không muốn huynh chết đâu.
- Thì huynh sẽ không chết.
Mộng Tình ngẩng lên nhìn Diệp Cát Quần :
- Diệp huynh! Nếu như có con, chàng đặt tên cho nó là gì?
- Nàng muốn đặt tên cho con là gì?
- Huynh đặt trước đi.
Diệp Cát Quần mỉm cưá»i :
- Nếu nàng muốn thì huynh sẽ đặt tên cho con là Diệp Trá»ng Can.
- Diệp Trá»ng Can!
- Muội thích chứ?
Nàng gật đầu :
- Thích.
Nàng nép đầu vào vai Diệp Cát Quần :
- Trong Ä‘á»i huynh hẳn có nhiá»u những trang giai nhân Ä‘i qua?
Diệp Cát Quần gật đầu đáp lá»i nàng :
- Nhưng chẳng có một trang giai nhân nào sánh bằng muội.
Nàng nhướng mày :
- Huynh nói thật lòng đấy chứ?
- Huynh không bao giỠnói dối muội.
- Muá»™i không ngá» mình được may mắn như vậy. Thân phận muá»™i chỉ là má»™t a hoàn tầm thưá»ng, thế mà cÅ©ng gởi thân vào má»™t trang hảo hán như huynh.
Nàng dụi mặt vào ngực Diệp Cát Quần :
- Muội hạnh phúc biết chừng nào.
Diệp Cát Quần vuốt tóc nàng :
- Khi chúng ta ra khá»i đây, muá»™i không còn mang thân phận a hoàn nữa. Mà đã trở thành phu nhân cá»§a Thượng Ngươn kiếm khách. Huynh dùng Thượng Ngươn kiếm pháp, hợp nhất năm phái Tung SÆ¡n, Hằng SÆ¡n,Thanh Thành, Nga Mi và Hoa SÆ¡n để lập NgÅ© kiếm phái. Muá»™i là phu nhân cá»§a chưởng môn NgÅ© kiếm phái.
Nàng liếc Diệp Cát Quần, NhỠnhẹ nói :
- Mộng Tình không ước mơ cao xa như vậy đâu!
- Nhưng đó là phúc phần muá»™i phải được hưởng. Bởi vì muá»™i đã trao cho huynh cái gì quý nhất cá»§a ngưá»i con gái và giúp huynh trở lại vá»›i giang hồ.
Mộng Tình nhìn lại Cát Quần rồi nép đầu vào ngực gã :
- Muội cầu xin phúc phận sẽ đến với huynh.
Tiếng khèn trá»—i lên, cắt đứt sá»± đàm thoại giữa hai ngưá»i.
Má»™ng Tình nhìn Diệp Cát Quần, nhá» giá»ng nói :
- Diệp huynh! Äây là tiếng khèn thay quản ngục. CÅ©ng là cÆ¡ há»™i để muá»™i và huynh đào thoát.
Diệp Cát Quần ôm Mộng Tình :
- Chúng ta đi.
Mộng Tình lấy chìa khóa giấu dưới hài mở xích cho Diệp Cát Quần.
Vừa được Mộng Tình mở xích, Diệp Cát Quần cao hứng nói :
- Muội muội? Chúng ta tự do.
Diệp Cát Quần nắm tay Mộng Tình :
- Không ai dám cản bước Diệp Cát Quần đâu!
Y nói xong, nắm tay Mộng Tình bước thẳng ra ngoài thạch lao. Mặc dù nói như vậy nhưng Diệp Cát Quần cũng không dám chủ quan. Y vận hóa công phu Thượng Ngươn kiếm pháp để phòng bị bất trắc.
Sá»± cẩn trá»ng cá»§a Diệp Cát Quần không thừa chút nào.
Hai ngưá»i vừa ra khá»i thạch lao thì sá»± đào thoát cá»§a hỠđã bị phát hiện.
Từ hướng đối diện. Hai gã môn hạ Diêm Vương môn với khoái đao trên tay lao tới.
Diệp Cát Quần đâu để cho hai gã kia kịp phát triển Ä‘ao pháp công mình. Má»™t đạo kiếm khí Càn Khôn bắn ra. ÄÆ°á»ng kiếm khí đó quả đúng là lưỡi hái tá»­ thần, chá»›p mắt đã cắt lìa hai chiếc thá»§ cấp cá»§a hai gã kia trong chá»›p mắt.
Diệp Cát Quần vẫn nắm tay Má»™ng Tình. Y há»i :
- Muá»™i muá»™i? Chúng ta phải rá»i đây bằng cách nào?
- Thạch lao giam giữ huynh là điểm trung tâm của Bát giác lầu. Chúng ta phải đi qua chín cái hành lang hình trôn ốc mới ra đến bên ngoài.
- Trong những hành lang đó Ä‘á»u có cạm bẫy?
Mộng Tình gật đầu.
Diệp Cát Quần Ä‘anh mặt, gằn giá»ng nói :
- Dù trăm cái bẫy, huynh vẫn đưa Mộng Tình ra ngoài.
Gã nói dứt lá»i thì má»™t phiến đá từ trên sụp xuống bịt hẳn lối Ä‘i.
Mộng Tình hốt hoảng :
- Diệp huynh!
Diệp Cát Quần hừ nhạt, nói :
- Phiến đá kia đâu thể cản được huynh.
Gã vừa nói vừa vận Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí đến tầng tối thượng. Toàn thân Diệp Cát Quần như thể được bao bá»c bởi má»™t màn kiếm khí uy mãnh. Gã thét lên má»™t tiếng, màn kiếm khí càn khôn kia thoát ra nén thẳng vào tảng đá.
Ầm!
Phiến đá vững chãi như thế nhưng lại bị màn kiếm khi Càn Khôn Thượng Ngươn chém vụn thành từng mảnh.
Diệp Cát Quần dẫn Mộng Tình theo hành lang vỠphía tiến vỠphía trước.
Lại thêm má»™t cánh cá»­a đá chặn ngang lối Ä‘i cá»§a há».
Diệp Cát Quần phải dụng đến Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí để khai thông sinh lộ. Cứ như thế hết phiến đá này đến phiến đá khác. Buộc Diệp Cát Quần không ngừng dụng đến nội lực thi triển kiếm khí càn khôn. Khi y phá được phiến đá cuối cùng để vào hành lang thứ hai thì bắt đầu thở dốc từng hơi, mồ hôi tuôn đẫm áo.
Mộng Tình lo lắng hói :
- Huynh có sao không?
Diệp Cát Quần nghiến răng nói :
- Muá»™i yên tâm. Huynh đã quyết định rá»i khá»i đây thì trá»i sập lở. Huynh cÅ©ng sẽ ra khá»i đây.
Vào hành lang thứ hai. Diệp Cát Quần không khá»i sững sá» khi thấy hai bên vách đá là những chiếc ống đồng Ä‘ang phun lá»­a khè khè.
Màn lưới lá»­a kia hẳn nhiên có uy lá»±c không thể xem thưá»ng, có thể đốt cháy sắt thép chứ nói gì đến da thịt con ngưá»i.
Diệp Cát Quần cau mày nói :
- Äây đúng là chốn Äịa ngục.
- Huynh nói đúng.
Y nhìn sang Mộng Tình.
- Làm sao đi qua hành lang lửa này?
- Bên kia hành lang có cơ quan để đóng các lưới lửa.
- Tốt lắm. Huynh sẽ qua bên ấy đóng lưới lửa rồi muội qua sau.
Mộng Tình gật đầu.
Một lần nữa Diệp Cát Quần phải dụng đến Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí để hộ thân.
Gã thét lớn một tiếng thi triển khinh thuật siêu phàm băng thẳng đến trước.
Mặc dù đã có màn Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí hộ thân nhưng Diệp Cát Quần vẫn cảm nhận lửa đỠnóng rực quét vào da thịt mình. Nội lực của gã như thể bị lửa nung nóng khiến cho nhanh chóng suy giảm.
Khi Diệp Cát Quần qua được màn lửa kia thì y đã thấm mệt.
Không khó khăn lắm, Diệp Cát Quần nhận biết ngay cÆ¡ quan khóa những chiếc ống đồng. Y ấn tay vào khối đá nhô ra khá»i vách. Ngay lập tức, những chiếc ống đồng Ä‘ang phun lá»­a thụt vào trong và hành lang được thông thoát.
Mộng Tình chạy vội đến bên Diệp Cát Quần :
- Chàng có sao không?
Diệp Cát Quần mỉm cưá»i :
- Huynh chỉ hao tổn chút công lực mà thôi.
Hai ngưá»i bước vào hành lang thứ ba.
Äó là má»™t gian phòng vuông vứt vá»›i ba lưỡi đại Ä‘ao không ngừng phạt ngang, phạt dá»c. Mà bất cứ kẻ nào bước vào cÅ©ng bị chém xả thành từng khúc.
Diệp Cát Quần nhìn sững Mộng Tình :
- Muá»™i...
Mộng Tình nhìn Diệp Cát Quần nói :
- Chỉ có một cách duy nhất là phá hủy ba lưỡi đại đao kia, chúng ta mới có thể bước qua gian phòng tử thần này.
- Huynh hủy nó được rồi. Nhưng sợ...
Gã buông một tiếng thở dài :
- Dù muốn hay không thì huynh cũng phải hủy ba lưỡi đao kia thôi. Chúng ta đi thì phải đi đến cùng.
Diệp Cát Quần nói xong vận hóa Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí bổ thẳng tới một lưỡi đao.
Ầm!
Lưỡi Ä‘ao thứ nhất bị kiếm khí Thượng Ngươn chém ngang, cắt thành hai Ä‘oạn rÆ¡i xuống đất. Äến lưỡi Ä‘ao thứ hai, Diệp Cát Quần phải dụng đến hai lần phát tác Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí má»›i chặt gãy nó. Lưỡi Ä‘ao thứ ba thì y phải phát tác đến bốn lần má»›i làm rạn nứt lưỡi Ä‘ao.
Hai ngưá»i qua được gian phòng tá»­ thần thì ná»™i lá»±c Diệp Cát Quần đã hao tổn quá ná»­a. Tứ chi cá»§a y rã rượi. Mồ hôi tuôn đẫm y phục tá»™i nhân.
Diệp Cát Quần nhìn lại Mộng Tình :
- Muội muội! Phía trước chúng ta còn gì nữa?
Mộng Tình từ tốn nói :
- Dưới a tỳ có chín tầng địa ngục thì bát giác lầu có bấy nhiêu cạm bẫy.
Diệp Cát Quần buông má»™t tiếng thở dài, trầm giá»ng nói :
- Bao nhiêu tầng địa ngục, huynh cÅ©ng Ä‘á»u phải vượt qua bằng được.
Diệp Cát Quần nói như vậy. Rồi lùi lại ngại ngùng mở cánh cửa thứ tư để bước vào hành lang. Tim y bất giác đập thình thịch.
Y quay lại nói với Mộng Tình :
- Muá»™i muá»™i!
Nàng nhìn Diệp Cát Quần.
Diệp Cát Quần buông tiếng thở dài nói :
- Nếu như huynh chết muá»™i muá»™i có giữ được giá»t máu cá»§a huynh không?
Nàng nhìn chăm chăm Diệp Cát Quần rồi từ tốn đáp lá»i :
- Huynh sẽ không chết và Diệp Trá»ng Can sẽ ra Ä‘á»i.
Diệp Cát Quần mỉm cưá»i, nắm tay Má»™ng Tình :
- Muá»™i nghe ta nói đây. Nếu chuyện gì xẩy ra cho huynh. Muá»™i giữ được Diệp Trá»ng Can cho đến khi nó chào Ä‘á»i thì phải tìm má»™t ngưá»i. Ngưá»i đó có tên là Chu Thiên Hải, y Ä‘ang giữ kiếm phổ Thượng Ngươn. Sau đó đưa Trá»ng Can đến Thiếu Lâm tá»± gặp Giác Chân đại sư. Nói vá»›i Giác Chân đại sư, Trá»ng Can là giá»t máu duy nhất cá»§a dòng há» Diệp. Y thay há» Diệp lấy lại kiếm phổ cá»§a Diệp gia.
Nàng buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu :
- Muá»™i sẽ đưa Trá»ng Can đến Thiếu Lâm.
- Muá»™i nhá»› lá»i huynh dặn đó.
- Muá»™i nhá»›.
Diệp Cát Quần mỉm cưá»i, vuốt tóc nàng :
- Dù bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra, ta cÅ©ng sẽ bảo vệ cho muá»™i.
Y mỉm cưá»i lần nữa rồi đẩy mạnh vào cánh cá»­a đá bước vào hành lang thứ tư.
Mộng Tình bám sát theo Diệp Cát Quần.
Hành lang thứ tư là má»™t hầm chông dài trên mưá»i trượng. Vá»›i những má»§i châm được bá»c chì ánh sắc Ä‘en ngòm chứng tá» nó đã được tẩm độc.
Diệp Cát Quần buông tiếng thở dài, nói :
- Quách tặc đúng là một lão Diêm vương biết bày cạm bẫy để giữ chân Diệp Cát Quần.
Gã quay lại nói với Mộng Tình :
- Muội hãy bám vào lưng huynh.
Mộng Tình ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Sá»± thể đến nước này, hay má»™t mình huynh rá»i khá»i đây thôi!
Diệp Cát Quần lắc đầu :
- Không. Huynh đã nói sẽ đi cùng với muội là đi cùng với muội. Bám vào lưng của huynh đi.
Mộng Tình bám vào cổ Diệp Cát Quần.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Diệp Cát Quần lắc vai băng thẳng đến trước.
Lần này, y không vận dụng nội lực để tạo Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí hộ thân, mà dồn xuống đôi cước pháp để thi triển khinh công.
Mũi giày của Diệp Cát Quần nhoang nhoáng điểm lên đầu nhưng mũi chông băng phía trước. Nếu không có nội lực lẫn khinh pháp siêu phàm thì có lẽ Diệp Cát quần không thể nào vượt qua hầm chông này mà trên lưng lại còn cõng theo Mộng Tình.
Vừa vượt qua hầm chông dài non mưá»i trượng đặt chân lên bá» bên kia, Diệp Cát Quần chưa kịp để Má»™ng Tình xuống thì phát hiện má»™t đạo phách không chưởng từ hướng đối Ä‘iện vá»— thẳng tá»›i mạnh.
Dù là má»™t cao thá»§ thượng thặng, nhưng Diệp Cát Quần không sao có phản ứng gì. Bởi đạo phách không chưởng tập kích bất ngá».
Bình!
Mặt Diệp Cát Quần nổ Ä‘om đóm, kinh mạch nhá»™n nhào, máu rịn hai bên mép. Tuy vậy y vẫn kịp thi triển Thiên Cân Trụy để không phải ngã xuống hầm chông chết ngưá»i.
Äể Má»™ng Tình xuống, mặt Diệp Cát Quần hiện rõ sát khí trùng trùng. Y Gầm lên :
- Quách tặc! Lão dùng thủ đoạn như vậy đâu phải là chánh nhân quân tử. Diệp mỗ sẽ san bằng cả tòa Diêm Vương cung này của ngươi.
Diệp Cát Quần mím môi, quay lại nắm tay Mộng Tình :
- Muội muội! Chúng ta đi tiếp thôi.
Mộng Tình lo lắng :
- Diệp huynh! Huynh đã bị nội thương rồi.
- Chẳng có gì ngăn được huynh đâu.
Diệp Cát Quần cắp tay Mộng Tình.
- Chúng ta đi.
Hai ngưá»i bước và hành lang thứ năm.
Äó cÅ©ng lại là má»™t gian phòng vuông vức vá»›i phạm vi bốn trượng vuông, bên trong trống rá»—ng chẳng có gì.
Diệp Cát Quần cau mày :
- Tại sao trong gian phòng này chẳng có gì cả? Nó là cạm bẫy gì?
Y nhìn lại Mộng Tình.
Mộng Tình Lắc đầu :
- Muội chưa từng thấy trong gian thạch phòng này có cạm bẫy.
Mặt Diệp Cát Quần đanh lại. Y ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Chẳng lẽ Quách tặc gian trá lại cho ta một chỗ nghỉ ngơi để đi tiếp sao?
Y vừa nói, vừa nhìn lại Mộng Tình.
- Muội có nghĩ như huynh không?
- Muội cũng không biết nữa.
- Äể huynh vào trước.
- Huynh cẩn thận đó.
Diệp Cát Quần mỉm cưá»i :
- Chúng ta chỉ có đưá»ng tiến, chứ không có đưá»ng lùi.
Rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, Diệp Cát Quần chậm rãi bước vào gian thính phòng đó. Y lia mắt nhìn qua bốn bức vách. Äập vào mắt Diệp Cát Quần là những vách đá phẳng lì, trÆ¡n tru như đã được bào nhẵn thật kỹ.
Äôi chân mày Diệp Cát Quần cau lại. Y từ từ ngẩng mặt nhìn lên trần. Y giật mình khi thấy trần thạch phòng sụp xuống.
Diệp Cát Quần nghiến răng vận công dựng song chưởng đỡ lấy trần thạch phòng.
Sức nặng của thạch phòng dồn cả lên thân pháp khiến y có cảm tưởng như mình phải bưng cả quả thái sơn khổng lồ.
Mặt Diệp Cát Quần nảy đom đóm, kinh mạch nhộn nhào bởi phải dụng nội lực đỡ khối đá khổng lồ trên đầu mình.
Y nghĩ thầm :
- “Quách tặc! Ngươi muốn đè bẹp Diệp Cát Quần à?â€
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu Diệp Cát Quần thì Diêm Vương môn chá»§ Quách VÄ© từ trong hốc vách đá theo cánh cá»­a bí mật bước ra. Y nhìn Diệp Cát Quần bằng đôi thần nhãn đầy uy quang.
- Túc hạ vượt qua được bốn cá»­a ải cá»§a Cá»­u Trùng đài đã là nhân vật hiếm có trên Ä‘á»i này.
Diệp Cát Quần gầm lên :
- Quách tặc!
- Bổn vương không thích những lá»i nói cá»™c lốc cá»§a túc hạ.
Diêm Vương môn chủ khoát tay.
Thạch phòng được đóng lại bằng những khối đá khổng lồ từ trên trần sập xuống.
Trước khi những khối đá đóng khít xuống thì Diệp Cát Quần kịp nghe tiếng nấc nghẹn của Mộng Tình.
Gã gào lên :
- Diêm Vương môn chủ! Có trừng phạt thì trừng phạt Diệp mỗ, đừng đụng đến Mộng Tình.
Tiếng thét của Diệp Cát Quần khiến nội lực gã tản mát, do đó khối đá trên đầu xụp xuống một gang tay.
Diệp Cát Quần nghiến răng dồn nội công vào song thủ đỡ ngược lên.
Má»™t làn khói má»ng từ dưới sàn phòng tá»a lên, nhanh chóng xâm nhập vào lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a Diệp Cát Quần.
Ná»™i lá»±c trong Äan Ä‘iá»n cá»§a Diệp Cát Quần nhanh chóng bị độc khí phong bế, tứ chi bá»§n rá»§n.
Diệp Cát Quần than thầm :
- “Má»™t thân võ há»c Thượng Ngươn kiếm pháp, chẳng lẽ Diệp Cát Quần ta phải chịu chôn thây nÆ¡i thạch phòng này sao?â€
à nghÄ© đó khiến cho tâm thức Diệp Cát Quần mụ mẫm. Y từ từ mất dần nhận thức. Sau cùng tá»± buông thõng song thá»§, chấp nhận má»™t cái chết lăng trì đến vá»›i mình. Y đổ sập xuống sàn thạch phòng. Những tưởng đâu sẽ bẹp dí dưới sức nặng nghìn cân cá»§a khối đá, nhưng thật bất ngá», khối đá không sụp xuống đè bẹp thân pháp Diệp Cát Quần, trong khi hắn đã biến thành má»™t khối thịt vô tri vô giác.
Tài sản của than_long_vn

  #13  
Old 06-08-2008, 02:11 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 13

Long hổ phân tranh



Diệp Cát Quần chá»i tay bật ngồi lên.
Cảm giác đầu tiên y nhận được là tiếng gió hú bốn bá» và Ä‘iá»u thứ hai là ngưá»i Ä‘ang ngồi kiết dà quay lưng vá» phía y.
Diệp Cát Quần nhủ thầm :
- “Ta Ä‘ang ở đâu đây?â€
Cùng vá»›i ý niệm đó, y lia mắt nhìn qua bốn hướng. Äến lúc này, Diệp Cát Quần má»›i biết mình Ä‘ang ở trong má»™t gian nhà lục giác, giữa thung lÅ©ng, bao chung quanh là những vách núi cao ngất. Gian thảo xá lục giác này nằm lá»t thá»m giữa má»™t cái vá»±c khổng lồ, vá»›i tiếng gió rít vi vu vang ra từ bốn vách núi.
Diệp Cát Quần nhìn lại ngưá»i kia. Y chậm rãi đứng lên bước đến sau lưng ngưá»i đó :
- Tôn giá là ai?
- Bổn vương đã hâm nóng rượu chỠtúc hạ đối ẩm.
Giá»ng nói cá»§a Quách VÄ©, Diêm Vương môn chá»§ khiến Diệp Cát Quần giật mình. Vừa ngạc nhiên, vừa ngÆ¡ ngẩn.
Y buột miệng nói :
- Quách môn chủ đấy à?
- Chính bổn vương. Túc hạ hẳn không từ chối má»™t bữa uống rượu cùng bổn vương chứ. Uống rượu vá»›i bổn vương, túc hạ có ba Ä‘iá»u lợi.
Không hỠngoảnh mặt nhìn lại như thể đoán chắc Diệp Cát Quần không bao giỠtập kích mình từ sau lưng. Quách môn chủ chậm rãi nói :
- Äiá»u lợi thứ nhất túc hạ uống rượu vì sá»± sinh tồn cá»§a Má»™ng Tình. Äiá»u lợi thứ hai, túc hạ uống rượu vì Diệp Trá»ng Can. Äiá»u lợi thứ ba, túc hạ vì túc hạ. Cả ba Ä‘iá»u đó, bổn vương xem như món quà giao hảo tặng cho túc hạ.
Diệp Cát Quần mím môi, rồi bước qua Quách môn chá»§. Y ngồi xuống chiếc đôn đối diện, nhìn Quách VÄ© chậm rãi đáp lá»i :
- Vì ba Ä‘iá»u đó. Ta sẽ uống rượu vá»›i Quách môn chá»§.
Quách Vĩ bưng bầu rượu hồ đào rót ra hai chiếc chén. Lão rót xong đặt bầu rượu xuống bên cạnh.
Diệp Cát Quần bưng chén rượu, y nhìn Quách Vĩ, nói :
- Uống chén rượu này, Quách môn chủ hãy cho ta biết, Mộng Tình hiện nay ra sao?
Diệp Cát Quần nói dứt câu dốc chén rượu đổ vào miệng mình.
Quách VÄ© nhìn y, mỉm cưá»i nói :
- Bổn vương phải uống với túc hạ chứ?
Lão bưng chén đổ vào miệng rồi chậm rãi từ từ đặt chén xuống, nhìn Diệp Cát Quần há»i :
- Hảo tửu của bổn vương có ngon không?
- Vá»›i Diệp má»— thì rượu nào cÅ©ng thế thôi. Nhưng được uống rượu vá»›i ngưá»i tri ká»· thì rượu dư cÅ©ng thành ngon. Bằng như ngược lại, dù là thiên hạ đệ nhất tá»­u cÅ©ng chỉ thấy cay và đắng.
Quách Vĩ vuốt râu lắc đầu :
- Bổn vương không thể là bằng hữu của túc hạ được. Mà chỉ có thể là chủ nhân của túc mà hạ thôi.
Quách VÄ© chá»i tay xuống bàn đứng lên. Quách môn chá»§ vẫn Ä‘iá»m nhiên nhìn há» Diệp nói :
- Bổn vương chưa trả lá»i câu há»i cá»§a túc hạ. Sao túc hạ vá»™i vàng nghÄ© xa quá vậy?
Diệp Cát Quần buông tiếng thở dài từ từ ngồi xuống. Y gằn giá»ng há»i :
- Mộng Tình giỠra sao?
Quách môn chủ bưng bầu rượu rót vào chén của mình và Diệp Cát Quần. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Sự sống còn của Mộng Tình tùy thuộc vào thái độ cũng như cách cư xử của túc hạ.
Quách môn chủ hừ nhạt một tiếng, nói :
- Với tội phán phúc. Túc hạ hẳn có thể đoán ra nàng ta phải chịu những cực hình gì chứ?
- Nàng ta sẽ chịu những cực hình gì?
Quách môn chủ nhìn lên vách đá đối diện :
- Túc hạ có thấy ghá»nh đá nhô ra đó không?
Diệp Cát Quần nhìn theo hướng tay của Quách Vĩ rồi khẽ gật đầu :
- Diệp mỗ thấy.
Quách Vĩ khẽ gật đầu :
- Má»™ng Tình sẽ bị trói, đặt nằm trên ghá»nh đá kia để cho lÅ© kênh kênh háu ăn nhấm nháp từng miếng thịt, trong khi nàng vẫn còn sống. Tất nhiên bổn vương sẽ sắp xếp để cho túc hạ được chứng kiến cái chết chậm chạp đến vá»›i nàng.
Nghe Quách Vĩ nói, sắc diện Diệp Cát Quần xanh tái như nhuộm màu chàm. Gã nghiến răng rít lên :
- Quách môn chủ, Ngươi có thể tàn nhẫn hành hạ một nữ nhân chẳng biết võ công ư?
Y lắc đầu, tiếp :
- Ngươi tàn nhẫn quá đó!
Quách Vĩ cau mày :
- Túc hạ đừng quên bổn vương đây là chá»§, còn túc hạ là khách. Nếu túc hạ thiếu sá»± tôn trá»ng bổn vương thì chỉ có hại cho Má»™ng Tình mà thôi.
Diệp Cát Quần buông một tiếng thở dài. Y bưng chén rượu chìa đến trước :
- Diệp mỗ kính Quách môn chủ.
Quách VÄ© mỉm cưá»i, Ä‘iá»m nhiên tiếp nhận sá»± má»i má»c cá»§a Diệp Cát Quần. Lão còn khách sáo đáp lá»i :
- Äa tạ túc hạ đã má»i bổn vương.
Uống cạn chén rượu, Diệp Cát Quần nghiêm giá»ng há»i :
- Diệp mỗ sẽ làm gì để nàng không phải chịu cực hình của Quách môn chủ?
Nhìn thẳng vào mắt Diệp Cát Quần, Quách Vĩ thẳng thừng nói :
- Thuộc hạ của bổn vương!
- Quách môn chủ cứ sai khiến Diệp mỗ.
Quách Vĩ lắc đầu :
- Bổn vương muốn biến túc hạ thành một tên thuộc hạ trung thành tuyệt đối.
- Nghĩa là sao?
- Cuộc rượu của chúng ta còn dài, từ từ rồi bổn vương sẽ nói hết.
Quách môn chủ lại chuốc rượu từ trong bầu vào hai chén rượu. Y đặt bầu rượu xuống bên cạnh chén của Diệp Cát Quần rồi chậm rãi nói :
- Thượng Ngươn kiếm pháp của Diệp túc hạ quá là cao minh. Nhưng nếu so sánh với ấn thủ thiết sa chưởng của bổn vương thì cũng có thể nói, bên tám cân, bên nửa lạng.
Diệp Cát Quần khẽ lắc đầu :
- Những lá»i cá»§a Quách môn chá»§ thốt ra, Diệp má»— không tin.
- Túc hạ không tin bổn vương vì nguyên cớ nào?
Diệp Cát Quần đứng lên khoanh tay trước ngá»±c. Y hừ nhạt má»™t tiếng rồi gằn giá»ng nói :
- Môn chá»§ dùng má»i thá»§ Ä‘oạn đối vá»›i ta. Hết cho ta uống rượu má»i lại đến rượu phạt, thậm chí dùng cả ngưá»i thân cá»§a ta là Má»™ng Tình, cốt chỉ muốn có tâm pháp kiếm tông Thượng Ngươn mà thôi.
Diệp Cát Quần chống tay lên bàn chồm tới trước.
- Quách môn chá»§ nói thật Ä‘i. Äừng giả vá» quanh co để làm gì nữa.
Quách Vĩ lắc đầu :
- Túc hạ nói sai rồi. Bổn vương chẳng cần Thượng Ngươn kiếm pháp của túc hạ đâu mà cần một tên thuộc hạ trung thành ví như chiếc bóng của bổn vương để thực hiện những thiên chức mà bổn vương giao phó.
- Môn chủ cứ nói ra ý của Môn chủ đi.
Nhìn thẳng vào mắt Diệp Cát Quần. Quách VÄ© nghiêm giá»ng nói :
- Bổn vương muốn chứng minh lá»i nói cá»§a mình trước.
Thốt dứt câu, Quách Vĩ chắp tay sau lưng thong dong tiến ra bên ngoài. Lão vừa đi vừa nói :
- Túc hạ đã luyện Thượng Ngươn kiếm pháp đến tầng tối thượng, chắc không cần binh khí?
- Chẳng có thứ binh khí nào sánh với Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí của Diệp mỗ.
Diệp Cát Quần lắc vai, phi thân ra ngoài, y đứng đối mặt với Quách môn chủ.
Quách VÄ© cưá»i mỉm, từ tốn nói :
- Bổn vương cho túc hạ thêm một cơ hội nữa. Nếu như túc hạ giết được ta, đã có thể trở ra ngoài Âm Dương giới cùng với Mộng Tình và xưng bá nghiệp trong chốn giang hồ. Bấy nhiêu đó túc hạ đủ biết, bổn vương ái mộ ngươi như thế nào.
Diệp Cát Quần nghiêm mặt nói :
- Quách môn chá»§ thắng Diệp má»—, ta má»›i khâm phục khẩu phục. Diệp má»— không làm ngươi thất vá»ng đâu.
- Tốt lắm. Chúng ta Ä‘á»u là những bậc hảo hán thành danh, do đó lá»i thốt ra tợ Thái SÆ¡n.
- Diệp má»— thất tín bá»™i nhân, trá»i không dung Diệp má»—.
- ÄÆ°á»£c!
Hai ngưá»i thối lại ba bá»™. HỠđâu mặt nhìn thẳng vào nhau.
Diệp Cát Quần nghĩ thầm :
- “Nếu đúng như Quách VÄ© nói, đây đúng là cÆ¡ há»™i để ta trở lại vá»›i giang hồâ€.
Y vừa nghÄ© thầm vừa vận chuyển Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí. Ngay lập tức, má»™t màn kiếm khí nhập nhoạng xuất hiện bao bá»c lấy thân pháp cá»§a há» Diệp.
Phía bên kia, Quách môn chủ cũng thi thố thần công. Một vệt hào quang vàng di chuyển xung quanh thân ảnh Quách môn chủ.
Thấy đối phương cÅ©ng có khí phòng há»™ thân, Diệp Cát Quần đâu dám xem thưá»ng.
Y tự nhủ thầm :
- “Quách VÄ© biết ta đã tá»±u thành Càn Khôn Thượng Ngươn kiếm khí thế mà vẫn thách thức giao đấu. Chứng tá» y cùng có biệt tài vô song. Mình không thể xem thưá»ng gã há» Quách nàyâ€.
Diệp Cát Quần nói :
- Tại hạ xuất chiêu.
- Má»i.
Diệp Cát Quần quyết định xuất thá»§ trước để chiếm thế thượng phong, nên Quách VÄ© vừa dứt lá»i thì Diệp Cát Quần đã chá»›p động kiếm khí.
Äạo kiếm khí được Diệp Cát Quần phát tác đánh ra từ đầu hai ngón chỉ công thần trá»±c diện vào vùng thượng đẳng cá»§a Quách VÄ©.
Khí kiếm với tám thành công lực phát ra âm thanh vi vu nghe buốt cả cột sống.
Như đã có chủ định ngay từ trước, Quách Vĩ chẳng cần tránh né mà dựng đứng hữu chưởng hứng thẳng lấy đạo khí kiếm của đối phương. Bản thủ hữu chưởng của Quách Vĩ ửng ánh sáng chói lia bởi phản chiếu ánh nhật quang hứng thẳng lấy đạo kiếm khí của Diệp Cát Quần.
Chát!
Những tưởng đâu đạo kiếm khí Thượng Ngươn sẽ đâm thủng hoặc phạt đứt bản thủ chưởng của Quách môn chủ, nhưng nó như chạm vào chiếc khiên rắn chắc kiên cố, bật ngược trở lại.
Äạo kiếm khí kia vừa bật ngược trở ra, Quách VÄ© lướt mình tá»›i, liên tục vá»— chưởng, tạo áp lá»±c lên Diệp Cát Quần.
Trước áp lực của chưởng công do Quách Vĩ áp chế lên mình, Diệp Cát Quần thét lớn một tiếng, hai chân rùn xuống, điểm chỉ pháp đâm thẳng vào trung tâm bản thủ chưởng pháp của đối phương.
Chát!
Lần này chưởng và chỉ chạm thẳng nhau. Những tưởng chúng sẽ bật ngược trở ra. Nhưng không ngỠlại hít chặt vào nhau.
Cả hai từ cuộc đấu chiêu thức chuyển qua thi đấu bằng nội lực.
Chân Diệp Cát Quần lún sâu xuống đất, trong khi đất dưới chân Quách Vĩ thì lại phồng lên.
Hai đối thủ đối mặt nhìn thẳng vào nhau.
Diệp Cát Quần thầm nghĩ :
- “Vá»›i ná»™i công tâm pháp tối thượng như vậy sao Quách VÄ© vẫn cần đến mình? Gã muốn gì ở mình?â€
Bên kia Quách Vĩ lại nghĩ khác :
- Y đúng là ngưá»i mà ta cần tìm. Y sẽ là ngưá»i thá»±c thi thiên chức đảo lá»™n càn khôn. Nhưng trước tiên phải cho y biết ta xứng đáng là chá»§ nhân cá»§a gã.
Với ý nghĩ đó, Quách vĩ tăng nội lực vào chưởng ảnh.
Cảm nhận nội lực của đối phương gia tăng đột ngột, Diệp Cát Quần mím môi dồn thêm công lực vào chỉ pháp.
Những âm thanh chanh chách như sóng vỗ vào bực đá rộn lên giữa điểm chạm chưởng và chỉ.
Chân Diệp Cát Quần càng lúc càng lún sâu hơn.
Quách VÄ© trầm giá»ng nói :
- Bây giỠtúc hạ hẳn đã nhận ra thần công của bổn vương chẳng thua kém các hạ rồi chứ?
- Có tận mục mới biết mình đúng hay sai.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng Diệp Cát Quần thì Quách VÄ© thét lên má»™t tiếng. Cùng vá»›i tiếng thét đó thì má»™t tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra.
Hai ngưá»i đồng loạt thối bá»™.
Quách Vĩ lui lại hai bộ. Còn Diệp Cát quần thì trượt tới một trượng.
Hai chân tợ một lưỡi cày xới tung mặt đất.
Vừa trụ được, Diệp Cát Quần toan phát tác kiếm tông giao thủ tiếp nhưng Quách Vĩ Môn chủ đã khoát tay nói :
- Bổn vương thiết nghĩ cuộc giao thủ giữa ta và túc hạ đã đủ.
- Chưa phân thắng bại, sao gá»i là đủ?
- Chẳng lẽ túc hạ muốn thấy má»™t kẻ trá»ng thương, má»™t ngưá»i táng mạng sao?
Quách Vĩ chắp tay sau lưng bước vào gian nhà lục giác. Y vừa đi vừa nói :
- Bổn vương chỉ muốn chứng minh cho túc hạ biết và nhận thức lá»i cá»§a bổn vương không phải là lá»i nói ngoa ngôn.
Quách Vĩ yên vị, bưng chén rượu nhấp.
Diệp Cát Quần bước vào ngồi xuống ghế đối điện.
Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau.
Quách VÄ© nghiêm giá»ng nói :
- GiỠthì túc hạ có đồng ý trở thành chiếc bóng của bổn vương không?
- Diệp má»— chẳng còn sá»± lá»±a chá»n nào khác. Dù muốn hay không muốn. Tại hạ cÅ©ng phải chấp nhận nó mà thôi.
- Bổn vương nghÄ© đó là má»™t sá»± lá»±a chá»n đúng. Má»™t sá»± lá»±a chá»n vì tình, vì nghÄ©a và vì bản thân túc hạ.
- GiỠthì Diệp mỗ chấp nhận trở thành môn hạ của Môn chủ.
- Bằng sự thành tâm thành ý của các hạ chứ?
Buông một tiếng thở dài Diệp Cát Quần nói :
- Tại hạ vì Má»™ng Tình, Trá»ng Can, chỉ mong Quách môn chá»§ đối xá»­ tốt vá»›i những ngưá»i đó.
- Túc hạ yên tâm. Bổn vương là ngưá»i biết xá»­ nhân.
Quách Vĩ chuốc rượu ra chén của mình và Diệp Cát Quần :
- Bổn vương kính túc hạ.
- Äa tạ Môn chá»§.
Hai ngưá»i cùng uống cạn số rượu Quách VÄ© rót ra.
Sau khi uống cạn số rượu đó, Quách Vĩ mới lấy trong ngực ra một chiếc tráp bằng vàng ròng.
Y nhìn Diệp Cát Quần, từ tốn nói :
- Trong chiếc tráp này là hoàn Tâm não linh, túc hạ sẽ uống hoàn dược này rồi cùng phối hợp vận công với bổn vương. Công lực của túc hạ sẽ gia tăng bội phần.
- Diệp mỗ mãi mãi sẽ là chiếc bóng của Môn chủ?
- Bổn vương đã cho túc hạ sá»± lá»±a chá»n rồi.
- Và Diệp má»— đã chá»n.
Diệp Cát Quần thốt dứt lá»i, mở nắp chiếc tráp lấy hoàn Tâm não linh cho vào miệng. Gã nhai rồi nuốt mà chẳng có biểu hiện sá»± đắn Ä‘o, lưỡng lá»±.
Y nhìn Quách Vĩ :
- Diệp mỗ đã uống rồi.
- Túc hạ hãy vận công dẫn lưu Tâm não linh theo những chu kỳ Äại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên.
- ÄÆ°á»£c.
Diệp Cát Quần rá»i bàn bước lại tràng ká»· ngồi kiết dà, vận công Ä‘iá»u tức theo hai chu kỳ Äại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên.
Äại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên là tâm thức cÆ¡ bản cá»§a ngưá»i luyện công bước đầu. Má»™t khi vận công theo tâm thức này thì ba mươi sáu huyệt đạo mở toang. Có thể tiếp nhận ná»™i lá»±c cá»§a ngưá»i khác, đồng thá»i cÅ©ng có thể trút bá» ná»™i lá»±c, phế bá» võ công. Phàm những ai đã luyện công đến cảnh lư há»a thuần thanh thì không bao giá» dụng đến tâm pháp Äại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên để vận công Ä‘iá»u tức nếu không muốn phế bá» võ công.
Nhưng Diệp Cát Quần thì không còn cách nào khác, bởi y đã nghiễm nhiên chấp nhận trở thành chiếc bóng của Diêm Vương môn chủ.
Khi ba mươi sáu huyệt của Diệp Cát Quần hoàn toàn mở to thì Quách Vĩ mới từ từ áp song thủ vào đại huyệt Thiên linh cái.
Sắc thần cá»§a Diệp Cát Quần nhanh chóng chuyển qua màu tái nhợt khô héo, đồng thá»i trong Äan Ä‘iá»n như thể có khói than hồng nung nấu rát bá»ng. Mồ hôi xuất ra ướt đẫm trang y cá»§a gã.
Diệp Cát Quần rùng mình rống lên một tiếng rồi ngất lịm.
Äến lúc đó Quách VÄ© má»›i thu hồi bản thá»§, nhìn Diệp Cát Quần, mỉm cưá»i. Y nhẩm nói :
- Mãi mãi ngươi sẽ là mục nhân trong sá»± khống chế cá»§a bổn tá»a.
* * * * *
Mộng Tình bước vào, tiến đến quỳ móp dưới chân Quách Vĩ.
Y đỡ nâng lên :
- Äứng lên Ä‘i.
ÄÆ°á»£c lệnh, Má»™ng Tình má»›i dám đứng lên.
Nhìn nàng từ đâu đến chân, Quách môn chá»§ mỉm cưá»i nói :
- Nàng đã lập được công lớn với bổn vương.
- Mộng Tình chỉ làm theo ý của chủ nhân.
Quách VÄ© mỉm cưá»i :
- Nhưng chỉ có nàng mới khiến được Diệp Cát Quần.
Quách VÄ© chắp tay sau lưng trở bá»™ bước lại chiếc ngai sÆ¡n son thiếp vàng. Y không vá»™i ngồi xuống, mà lÆ¡ đễnh nhìn vá» phía bức hoành phi thêu con giao long Ä‘ang quẫy mình trên những áng mây trá»i vá»›i những chiếc vuốt đầy uy lá»±c.
Quách Vĩ nói :
- Bổn vương không biết nàng đã làm gì mà khiến cho hỠDiệp, một lãng tử lang bạt, từng trải phải lụy vỠtình?
Thốt dứt câu, Quách Vĩ mới ngồi xuống tràng kỷ, định nhãn nhìn Mộng Tình.
Mộng Tình cúi đầu, từ tốn đáp :
- Diệp Cát Quần lụy vì tình, bởi y nghĩ Mộng Tình là một a hoàn chơn chất.
- Nàng biết Diệp Cát Quần lụy vì nàng, thế nàng có lụy vỠhắn không?
Má»™ng Tình ngẩng lên, ánh mắt cá»§a nàng phảng phất má»™t ná»—i niá»m u uẩn. Nàng nói :
- Mộng Tình chỉ xin chủ nhân gia ân.
- Bổn tá»a hiểu ý cá»§a nàng. Nàng đã thu phục Diệp Cát Quần cho bổn tá»a, tất đã tạo cho mình má»™t cÆ¡ há»™i để thá»±c hiện ý muốn nhuá»™m máu Thiếu Lâm tá»±.
- Mộng Tình ngậm cỠkết vành mãi mãi hầu phục chủ nhân.
- Nàng đừng đa lễ, bổn vương sẽ thực hiện ước muốn của nàng.
Y nhìn thẳng vào mắt Mộng Tình, chậm rãi nói :
- Theo nàng, Diệp Cát Quần là con ngưá»i như thế nào?
Má»™ng Tình nhìn xuống mÅ©i hài, nhá» nhẹ đáp lá»i :
- BỠngoài của Diệp huynh không đúng với nội tâm bên trong.
- Y không phải là kẻ lạnh nhạt thỠơ ư?
- Không. Huynh ấy là kẻ nặng tình.
Quách Vĩ chống tay, tựa cằm nhìn Mộng Tình :
- Ta nghÄ© há» Diệp chỉ nặng tình vá»›i nàng mà thôi. Theo bổn tá»a, Diệp Cát Quần không thiếu má»™t thứ gì trên Ä‘á»i này, nhưng khi gặp nàng, hắn gục ngã. Y trở nên ngá» nghệch má»™t cách tá»™i nghiệp.
Quách Vĩ bước xuống, tiến đến trước mặt Mộng Tình :
- Nàng có hối tiếc những gì đã làm không?
Mộng Tình lắc đầu :
- Không. Má»™ng Tình chỉ nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u duy nhất.
- Äiá»u gì?
- Trả thù cho mẫu thân.
- Bổn vương hiểu nàng.
Quách VÄ© mỉm cưá»i, nói tiếp :
- Ngưá»i giúp nàng trả hận chính là Diệp Cát Quần. Y sẽ thay bổn vương đòi lại sá»± công bằng cho nàng.
Mộng Tình cúi mặt nhìn xuống. Nàng nhẹ buông tiếng thở dài rồi ngập ngừng nói :
- Má»™ng Tình có má»™t Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo chá»§ nhân.
- Nàng cứ nói.
- Diệp Cát Quần giỠnhư thế nào?
Äôi chân mày Quách VÄ© thoạt cau hẳn :
- Nàng nghĩ đến hắn?
- Mộng Tình chỉ muốn biết thôi.
Nhếch môi Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm, Quách VÄ© từ tốn nói :
- Y vẫn bình an và đã trở thành chiếc bóng cá»§a bổn tá»a.
Äặt tay lên vai Má»™ng Tình, Diêm Vương môn chá»§ nói tiếp :
- Chữ tình trong con ngưá»i thưá»ng làm cho ngưá»i ta mÆ¡ má»™ng ảo tưởng đến những cảm giác hạnh phúc nhưng thật ra chính nó là cá»™i nguồn cá»§a sá»± Ä‘au khổ. Bổn tá»a nghÄ© tránh được nó sẽ có được những chân giá trị khác vẹn toàn hÆ¡n.
- Mộng Tình sẽ ghi nhớ chỉ huấn của Môn chủ.
- Tốt lắm.
Quay trở lại chiếc ngai sơn son thếp vàng. Sau khi yên vị, Quách Vĩ mới nhìn Mộng Tình, buông từng câu thật chậm rãi :
- Diệp Cát Quần Ä‘ang lưu tại dịch quán. Bổn tá»a cho phép nàng đến đó, nhưng...
Mộng Tình quỳ xuống, rồi mới nói :
- Mộng Tình sẽ không để chữ tình nặng hơn lý trí.
- Bổn vương tin vào nàng.
Nàng sụp lạy Quách Vĩ.
- Äa tạ Môn chá»§.
Hành xong đại lễ, Mộng Tình mới ngẩng lên, nói :
- Má»™ng Tình còn má»™t Ä‘iá»u này muốn bẩm báo vá»›i chá»§ nhân.
- Nàng cứ nói.
- Má»™ng Tình được biết kiếm phổ Thượng Ngươn, Diệp Cát Quần đã trao cho má»™t ngưá»i.
Quách VÄ© chá»i tay lên thành chiếc ngai từ từ đứng lên :
- Äã trao nó cho ai?
- Dạ, ngưá»i đó có tên là Chu Thiên Hải.
- Sao, y trao kiếm phổ Thượng Ngươn cho Chu Thiên Hải.
- Thưa vâng. Äiá»u này chính từ miệng Diệp Cát Quần thốt ra.
- Bổn vương quả thật không ngá».
Quách Vĩ khẽ gật đầu :
- Nàng há»i xem Diệp Cát Quần có quan hệ thế nào vá»›i Chu Thiên Hải, mà lại trao quyển kiếm phổ Thượng Ngươn cho tên tiểu tá»­ đó.
- Thưa vâng.
Quách Vĩ ngồi xuống. Buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Trong má»™t ngày không xa, nàng sẽ được phép cá»§a bổn vương đến Thiếu Lâm tá»±, hóa giải những oan nghiệt cá»§a Ä‘á»i trước.
- Äa tạ Môn chá»§.
- Äừng Ä‘a lá»…. Nhá»› những lá»i bổn tá»a chỉ huấn là được rồi. Giá» thì hãy đến vá»›i Diệp Cát Quần Ä‘i.
- Thưa vâng. Mộng Tình xin cáo lui.
Mộng Tình lui bước ra ngoài gian đại điện.
Khi Mộng Tình đi rồi, Quách Vĩ mới quay mặt nhìn lại bức hoành phi có hình giao long quẫy khúc trên chín tầng mây.
Y lẩm nhẩm nhắc tên Thiên Hải.
- Chu Thiên Hải!
Cùng vá»›i lá»i nói đó. Hai bàn tay cá»§a Quách môn chá»§ từ từ nắm cứng lại đến độ phát ra âm thanh răng rắc nghe tợ như tiếng cành khô gẩy sụm bởi những đạo cuồn phong dữ dá»™i.
Y lặp Lại một lần nữa :
- Chu Thiên Hải!
Một ý niệm lóe qua đầu Quách môn chủ, y buông một câu thật lạnh lùng.
- Tiểu tá»­! Ngươi cÅ©ng sẽ trở thành mục nhân cá»§a bổn vương, để hậu nhân chẳng bao giá» nhắc đến cái tên Ngá»± Tiá»n Sứ Vương Quốc Trung.
Tài sản của than_long_vn

  #14  
Old 06-08-2008, 02:13 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 14

Thượng Ngươn kiếm pháp



Lưu lại bên dòng suối trong rừng tùng, vừa luyện kiếm vừa có chá»§ đích chá» Xảo Nhi, nhưng khi bắt đầu luyện kiếm thì bị kiếm trong kiếm phổ lôi cuốn, quên bẵng Ä‘i thá»i gian, thậm chí cả cái ăn cÅ©ng không màng đến, chỉ khi nào quá đói má»›i dụng luôn kiếm pháp để bắt cá lăng trong suối nướng ăn. Ngày theo ngày cứ trôi qua, thế mà đã hết má»™t tuần trăng.
Thiên Hải gần như thuá»™c lòng tâm pháp cá»§a quyển kiếm phổ Thượng Ngươn mà Diệp Cát Quần trao lại cho mình. Sau khi luyện thành thục chiêu thức sau cùng, Thiên Hải quyết định thi triển lại má»™t lần cuối, rồi má»›i rá»i dòng suối Ä‘i lên đưá»ng đến Thiếu Lâm.
Dụng cành cây khô làm kiếm, chàng bắt kiếm quyết, nhìn lên vầng nguyệt đêm tròn như chiếc đĩa soi xuống dòng suối trong vắt, rồi thét lên một tiếng.
Mặc dù trong tay Thiên Hải chỉ là má»™t cành cây khô, nhưng khi chàng di chuyển kiếm pháp Thượng Ngươn thì lại tạo ra những âm thanh vi vu như tiếng kiếm khi xé toát không gian giá lạnh. Ngay cả màn hÆ¡i nước từ dưới con suối bốc lên cÅ©ng bị màn kiếm khí dày đặc xua tan. Cả má»™t phạm vi non mưá»i trượng dày đặc những bóng má»™c kiếm, ngay cả lÅ© cá lăng nhút nhát, ẩn mình trong các khe đá dưới đáy suối vẫn bị kiếm khí tạo áp lá»±c, buá»™c chúng hốt hoảng bÆ¡i tán loạn, thậm chí còn có con phóng vụt lên khá»i mặt nước, liá»n bị kiếm đánh cho văng lên ghá»nh đá. Hết chiêu kiếm này lại đến chiêu kiếm khác không ngừng phát ra cứ như sóng triá»u liên tục vá»— vào bá» mà Thiên Hải không thể nào cưỡng lại được. Chàng ngỡ như mình chẳng còn làm chá»§ được kiếm mà kiếm làm chá»§ mình.
Thiên Hải muốn dừng kiếm, thì kiếm lại kéo chàng phải phát tác nó đến chiêu cuối cùng. Trong lúc thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp, Thiên Hải cảm nhận thần thất mình mụ mẫm, trong đầu trống rá»—ng, chẳng còn nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì ngoài những chiêu kiếm Thượng Ngươn đã nằm lòng. Cùng vá»›i sá»± trống rá»—ng cá»§a thần thức là sá»± nôn nao, nóng nảy cứ như trong Ä‘an Ä‘iá»n có sá»± bá»±c bá»™i, cùng vá»›i cảm giác bừng bừng muốn phát tác những uất khí ra ngoài. Sá»± bừng bừng đó càng lúc càng lên đến cao trảo, để chàng phải dồn vào những chiêu kiếm khốc liệt, mà bản thân không sao tá»± chá»§ được.
Ãến chiêu cuối cùng, bất giác Thiên Hải hú lên má»™t tiếng vang động cả không gian tÄ©nh lặng. Tiếng hú cá»§a chàng khiến cho lÅ© cá lăng đã hốt hoảng càng hốt hoảng hÆ¡n.
Cùng vá»›i tiếng hú đó, Thiên Hải chuyển cành cây khô đâm vào ghá»nh đá.
âm...
Cành cây gãy ngang, nhưng ghá»nh đá lại xuất hiện những rạn nứt. Thiên Hải lảo đảo, té sấp xuống dòng suối, mãi má»™t lúc sau má»›i gượng đứng lên được.
- Ta... ta sao thế này?
Thấy ống tay áo đỠthắm, Thiên Hải không biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i mình. Chàng còn chưa biết Ä‘iá»u gì thì trong Ä‘an Ä‘iá»n lại quặn Ä‘au. Má»™t cái Ä‘au khá»§ng khiếp khiến cho đầu óc vang lên những tiếng ù ù và mắt hoa, tứ chi bá»§n rá»§n, không thể đứng nổi.
Thiên Hải quy xuống, mãi má»™t lúc thật lâu, khoảng tàn má»™t tuần trà thì má»›i trở lại bình thưá»ng. Thở hắt ra má»™t tiếng nhẹ nhõm, Thiên Hải nghÄ© thầm:
"Chết rồi! Hẳn mình đã bị trúng phong hàn rồi. Phải đi tìm đại phu chữa trị sớm thôi." Nghĩ như vậy, nhưng giỠthì cảm thấy trong nội thể chẳng có gì thay đổi. Thiên Hải lắc đầu, buột miệng nói:
- Lạ thật!
Quay trở lại ghá»nh đá, Thiên Hải ngồi xuống đếm lÅ© cá lăng bị kiếm khí đánh văng lên bá» Ä‘ang nằm phÆ¡i mình dưới ánh trăng mà nghÄ© thầm:
"Phải chi Xảo Nhi có Ở đây, ta sẽ khoản đãi nàng má»™t bữa cá lăng thá»a thuê." à nghÄ© đó khiến hai cánh môi Thiên Hải nhếch má»™t nụ cưá»i mỉm. Nụ cưá»i kia vừa chá»›m nở rồi vụt tắt, bởi cảm nhận trong ná»™i phá»§ có như có há»a khí bừng bừng trá»—i dậy.
Thiên Hải ôm Ä‘an Ä‘iá»n nghÄ©:
"Mình hẳn là đã bị trúng phong hàn." Không chần chừ, Thiên Hải vá»™i vã thu xếp má»i thứ cho vào túi vải, khoác lên vai, quay ngay lại trấn Há»’ Nam. Khi chàng vào được trấn Há»’ Nam, cÅ©ng là lúc má»i ngưá»i Ä‘ang vá»™i vã đóng cá»­a lại. Tiếng mõ phu vang lên lanh lảnh:
- Ãêm khuya thanh vắng nhá»› tắt đèn, coi chừng lá»­a bén dá»… cháy nhà.
Gã mõ phu Ä‘i ngang qua mặt Thiên Hải, chàng liá»n gá»i lại:
- Ãại ca!
Gã mõ phu dừng bước. Thiên Hải ôm quyá»n xá rồi nói:
- Tiểu đệ mạn phép há»i đại ca, nhà đại phu Ở đâu?
- Ngay Ở phía trước. Công tử cứ đếm đúng hai mươi căn nhà nữa thì tới. Không biết giỠnày lão đại phu Liễu Nghị có chịu chữa cho công tử hay không.
Thiên Hải mỉm cưá»i nói:
- Tiểu đệ đây có ngân lượng, hẳn là lão Liễu phải chữa trị thôi.
- Nếu lão có chữa thì cũng lấy kim lượng rất cao.
- Không có chi, tại hạ thừa kim lượng.
Thiên Hải vừa nói, vừa lấy một nén bạc nhét vào tay gã mõ phu.
- Ãa tạ đại ca đã chỉ giáo.
Nhận nén bạc, gã mõ bỗng chốc vồ vập hẳn lên.
- Thiếu gia có cần tôi dẫn đưá»ng không?
- thế thì tốt quá.
Gã mõ phu nhanh chân dẫn Thiên Hải đến nhà lão đại phu Liễu Nghị. Y còn sốt sắng gõ cửa hộ cho Thiên Hải. Gã vừa gõ cửa vừa nói:
- Hưởng Vực đây... Lão Liễu mở đi. CÓ khách đến tìm lão đây nè.
Mặc dù gã mõ phu Hưởng Vá»±c vừa gõ vừa réo, nhưng phải đến ná»­a canh giá», cánh cá»­a má»›i chịu dịch mở. Không phải lão Liá»…u ra tiếp, mà là má»™t tên tiểu đồng xuất hiện.
Tên tiểu đồng chỉ nhú mặt ra cửa đã cộc cằn quát:
- Hưởng Vực! Huynh biết tính khí của chủ nhân tôi rồi chứ. GiỠnày mà huynh đến gõ cửa, la lối om sòm, không sợ chủ nhân tôi quở mắng ư?
- Hây! Ãã là đại phu mát tay thì thấy bệnh cÅ©ng như thấy há»a, có gì mà chú em cá»™c cằn vậy?
Gã tiểu đồng "hừ" nhạt:
- Ãại phu nào thì như vậy, nhưng Liá»…u chá»§ nhân thì khác. BỘ Hưởng huynh không biết chá»§ nhân tôi có đến ba bà vợ ư? Chính vì thế mà chá»§ nhân không muốn ai quấy rầy khi đêm xuống đâu. Cho dù con bệnh có gần chết Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải chỠđến khi Liá»…u đại phu rảnh rá»—i má»›i được.
Gã tiểu đồng nhìn qua Thiên Hải:
- Liá»…u chá»§ nhân không bố thí cho ai đâu. Hưởng huynh đây biết, ngưá»i còn phải lo cho ba bà ái thiếp đó.
Thiên Hải mỉm cưá»i gật đầu:
- Tại hạ chỉ muốn Liễu đại phu bắt mạch khám qua thôi. Với lại, tại hạ có ngân phiếu đủ để cho Lão đại phu chu toàn cho ba bà ái thiếp.
Thiên Hải vừa nói, vừa lấy ra tấm ngân phiếu năm mươi lạng. Chàng chìa đến trước:
- Tấm ngân phiếu này có giá năm mươi lạng. Liễu đại phu không thể làm ngơ được.
Gã tiểu đồng rá»i đèn nhìn qua tấm ngân phiếu rồi nói:
- ChỠỞ đây, để tiểu đồng vào báo với Liễu đại phu Thiên Hải gật đầu.
Gã tiểu đồng quay vào, Hưởng Vực mới nhìn lại Thiên Hải, nói:
- Lão đại phu Liá»…u Nghị là má»™t thần y Ở trấn Há»’ Nam này đó. Ở đây, ai có bịnh tình gì thì cứ đến lão. Lão rất là mát tay, chữa cho ai cÅ©ng hết, chỉ những ngưá»i bệnh quá nặng thì thôi, nhưng lão lại lấy ngân lượng quá cao.
- Ở trấn HỒ Nam chẳng còn đại phu nào ư?
Hưởng Vực nhún vai:
- Không còn ai cả, ngoài má»—i mình lão Liá»…u. Trước đây ba năm, cÅ©ng có má»™t lão đại phu há» Dương tên Yên Thượng đến đây mở tiệm bắt mạch bốc thuốc, nhưng chỉ mở được CỎ má»—i con trăng thì phải dẹp dá»n Ä‘i nÆ¡i khác.
Thiên Hải nhíu mày:
- Cư dân Ở trấn Há»’ Nam chỉ có má»—i má»™t lão Liá»…u, không làm sao đủ thá»i gian trị bệnh cho bá tánh, mà lão đại phu Dương Yên Thượng vừa mở tiệm hốt thuốc, sao lại bá» Ä‘i?
- Ãiá»u gì thì chẳng ai biết. Nhưng lão Liá»…u hùng hồn nói, má»™t khi có lão Ở đây, thị trấn Há»’ Nam không má»™t tên thầy lang nào được bén mảng đến.
Mặt Thiên Hải Ä‘anh lại khi nghe gã mã phu nói. Chàng từ tốn há»i gã:
- Thế huynh biết Dương đại phu giỠỞ đâu không?
Gã mõ nhún vai:
- Ta có biết cũng không dám chỉ.
Y ôm quyá»n xá:
- Công tử chỠLiễu đại phu nhé, tại hạ xin cáo từ.
Gã mõ phu nói dứt lá»i, quay lưng bá» Ä‘i má»™t nước. Gã vừa Ä‘i vừa rống cổ nói:
- Ãêm khuya thanh vắng, cẩn thận vá»›i bếp lá»­a để đỠphòng lá»­a cháy.
Thiên Hải nghe gã rao mà khẽ lắc đầu.
Gã tiểu đồng quay trở lại, nhú mặt ra cửa:
- Liá»…u lão gia má»i thiếu gia vào trong.
- Ãa tạ.
Thiên Hải bước vào trong gian chính sảnh. Gã tiểu đồng dẫn chàng đến ghế ngồi.
- Thiếu gia chá» lão nhân gia má»™t chút... ngưá»i sẽ ra ngay.
- Tại hạ chá».
Gã tiểu đồng bước đến quầy pha trà. Từ phía tấm rèm, một lão trượng, tuổi đã ngoài ngũ tuần bước ra. Lão vừa bước ra đã đưa tay lên miệng ngáp một cái rõ dài, rồi mới vươn vai, bước vội đến Thiên Hải.
Lão nhìn Thiên Hải chằm chằm, phán luôn một câu:
- Thiếu gia đây hẳn là bị trúng phong hàn rồi.
Lão ngồi xuống ghế, vuốt chòm râu lÆ¡ thÆ¡ có mấy cá»ng. BỘ mặt gà mái cá»§a Liá»…u đại phu khiến Thiên Hải bá»±c bá»™i. Sá»± bá»±c bá»™i đó khiến Ä‘an Ä‘iá»n xuất hiện cảm giác nao nao kỳ lạ, thôi thúc chàng cứ phải thi triển kiếm pháp Thượng Ngươn. Thiên Hải lắc đầu xua Ä‘i ý nghÄ© đó.
Lão Liá»…u nhướn mày há»i:
- Thiếu gia có bao nhiêu kim lượng?
Câu há»i này cá»§a lão Liá»…u càng khiến cho sá»± bá»±c bá»™i cá»§a chàng dâng tràn. Thiên Hải nghÄ© thầm:
"Gã háo kim ngân thế này thì sao có thể là má»™t danh y?" Buông má»™t tiếng thở dài, Thiên Hải buá»™t miệng há»i lão Liá»…u:
- Liá»…u đại phu chưa bắt mạch hốt thuốc cho tại hạ, sao đã há»i đến kim ngân?
- Lão Ở đây có cái lệ...
Thiên Hải cướp lá»i lão:
- Phải có kim ngân thì lão mới trị bệnh phải không?
Nhưng tưởng đâu Liá»…u đại phu sẽ phản bác lại lá»i cá»§a Thiên Hải, nhưng thật bất ngá», lão thản nhiên khẳng định Ä‘iá»u đó.
- Ãúng. Liá»…u lão gia là má»™t danh y Ở trấn Há»’ Nam, nên cái gì cần đến lão cÅ©ng phải trả bằng kim lượng. Bá»n dân Ä‘en Ở đây, ngưá»i thì đông, nhưng chẳng mấy ai có đặng kim lượng đúng vá»›i ý cá»§ a lão phu.
- Thế ư! Nhưng nếu lão đại phu đây không chữa lành bệnh thì sao?
Liá»…u Nghị vuốt râu, bật cưá»i ha hả. Lão vừa cưá»i vừa nhịp tay xuống bàn.
- Công tá»­ tin Ä‘i. Liá»…u lão phu hành nghá» trước khi công tá»­ có mặt trên Ä‘á»i này. CÓ thể nói Liá»…u lão phu là Hoa Ãà, Biển Thước tái sinh, nên chẳng có thứ bệnh gì mà không chữa được.
- Nếu đúng như lão đại phu nói, thì tài nghệ của lão hẳn đã vang danh khắp chốn thiên hạ.
- Không dám, không dám. Nhưng lão Liễu có thể nói, HỒ Nam chỉ có một danh y duy nhất, chính là lão Liễu.
- Tại hạ cũng tin như vậy.
Thiên Hải đặt túi vải lên bàn rồi nói tiếp:
- Trong túi vải này có số ngân phiếu trên ngàn lạng, nếu lão đại phu trị hết bệnh cho tại hạ, thì tại hạ mạn phép xin được trả cho lão số ngân lượng bằng một trăm lạng, bằng như ngược lại, một nén bạc vụn cũng không có. Lão đại phu đồng ý chứ?
- ô! Tất nhiên là phải đồng ý rồi.
- Tốt lắm.
Thiên Hải thốt dứt câu chìa cánh tay phải đến trước.
- Má»i lão đại phu Liá»…u Nghị nhìn chàng, mỉm cưá»i rồi chậm rãi đặt ba ngón tay lên mạch môn. Lão quay mặt chá»— khác, hướng vá» phía tên tiểu đồng, lá»— tai không ngừng giần giật, cứ như nghe rõ từng nhịp đập cá»§a kinh mạch trong ná»™i thể Thiên Hải.
Lão bá» tay xuống khá»i mạch môn cá»§a Thiên Hải, vuốt râu, buông má»™t tiếng thở dài.
Nhìn chàng, khẽ lắc đầu nói:
- Công tử đã bị trúng phong hàn, bệnh tình rất nặng.
Thiên Hải cau mày, chớp mắt.
- Liễu đại phu! Nặng đến mức độ nào?
- Phong hàn đã thâm nhập vào lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a công tá»­. Phong hàn khiến cho âm dương trong ná»™i thể cá»§a công tá»­ không được hài hòa. Nếu dương thịnh âm suy thì sẽ bị bốc há»a mà khô héo để Ä‘i đến cái chết. Ngược lại, âm thịnh dương suy thì hàn khí sẽ khiến kinh mạch ngưng trệ, đóng băng cÅ©ng Ä‘i đến cái chết. Cả hai Ä‘á»u dẫn đến cái chết. Công tá»­ không sợ tốn kim ngân tìm đến lão Liá»…u là đúng rồi đó.
- Thế dùng cách chi để hòa âm dương trong nội thể củ a Thiên Hải?
Liá»…u Nghị vuốt râu, nhìn Thiên Hải mỉm cưá»i.
- Lão Liá»…u là má»™t danh y, nên phải có cách Ä‘iá»u hòa âm dương trong kinh mạch cá»§a công tá»­ rồi trục phong hàn ra ngoài. Công tá»­ cứ yên tâm, chỉ trong má»™t đêm thôi, lão Liá»…u sẽ trục phong hàn ra khá»i ná»™i thể cá»§a công tá»­ - Liá»…u đại phu quả là thần y.
- Nếu không phải là thần y, thì lão Liễu hẳn đã dẹp tiệm, giống như gã Dương Yên Thượng lang băm kia rồi.
- Vãn bối rất mong được đại phu giúp đỡ.
Lão Liá»…u vuốt râu, nhìn Thiên Hải há»i:
- Công tá»­ hẳn không phải là ngưá»i địa phương này?
- Vãn bối chỉ là khách lỡ đưá»ng không gặp may mà thôi.
Lão Liễu chặc lưỡi nói:
- Lão Liá»…u đã từng cứu giúp cho biết bao nhiêu ngưá»i lỡ đưá»ng như công tá»­.
- Thế má»›i đúng câu: "Lương y như từ mẫu. " - Ãã chá»n cho mình nghá» y thì y đức phải đặt lên trên hết.
Liễu Nghị buông một tiếng thở dài, nói tiếp:
- Lão Liá»…u cố dùng y thuật để cứu nhân độ thế. Nhưng khốn ná»—i, vì ông trá»i tặng cho lão Liá»…u những ba bà ái thiếp, ngưá»i nào cÅ©ng là những trang giai nhân tuyệt sắc và có tật xài ngân lượng khá nặng tay. Chính vì thế lão Liá»…u má»›i cần đến ngân lượng. Xét cho cùng, ngân lượng hôm nay không có thì ngày mai có, nhưng tính mạng mà mất thì chẳng thể nào tìm lại được.
- Vãn bối hiểu tình cảnh của Liễu đại phu.
Thiên Hải nói dứt câu, lấy trong túi ra hai tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
Liễu Nghị nhìn thấy hai tấm ngân phiếu, lão vuốt râu nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu khoát tay:
- Công tá»­ cứ cất lấy. Khi nào lão Liá»…u trục phong hàn xong, công tá»­ trở lại bình thưá»ng má»›i dám nhận ngân lượng. CÓ như vậy lão Liá»…u má»›i yên tâm.
Thiên Hải lấy hai tấm ngân phiếu cho vào túi:
- Vậy cũng được. Khi nào Liễu đại phu trục phong hàn xong cho vãn bối thì hai tấm ngân phiếu kia sẽ thuộc vỠLiễu đại phu.
Lão Liễu gật đầu. Lão quay lại nói với tên tiểu đồng:
- Vàng Vàng...
Tên tiểu đồng với cái đầu to, trán vồ, mặt thon hối hả bước lại bên Liễu Nghị.
- Ngươi đưa công tử đến thư phòng nghỉ ngơi, để lão nhân gia tự tay bốc thuốc cất cho công tử uống. Ngươi phải chăm lo chu đáo cho công tử đó.
- Dạ, lão nhân gia yên tâm, Vàng Vàng sẽ chăm sóc cho công tử đây.
Lão nhìn lại Thiên Hải:
- Công tá»­ nghỉ ngÆ¡i, để lão Liá»…u bốc thuốc tá»± tay cất cho ngưá»i uống. CÓ như vậy, lão Liá»…u má»›i yên tâm.
- Ãa tạ lão đại phu đã có thịnh tâm đối vá»›i tại hạ.
Lão Liễu khoát tay:
- Không có gì, không có gì.
Vàng Vàng nhìn Thiên Hải:
- Má»i công tá»­ theo tiểu nhân.
Tên tiểu đồng Vàng Vàng dẫn Thiên Hải Ä‘i ra sau hậu viên. Thiên Hải không ngá» sau tiệm thuốc lại là hoa viên rá»™ng lá»›n vá»›i những tán cây xinh tươi, bóng che mát rượi cả đưá»ng Ä‘i.
Thiên Hải há»i gã tiểu đồng tên Vàng Vàng:
- Không ngỠLiễu đại phu lại còn có biệt tài trồng cây kiểng xinh tốt như thế này.
Gã tiểu đồng quay lại, đáp lá»i chàng:
- Tất cả má»i khóm kiểng trong khu vưá»n này xinh tươi như thế, vì đã được lão nhân gia bón cho thứ thuốc thần diệu. Cây Ä‘ang khô hết, chết dần chết mòn cÅ©ng hồi sinh.
Gã nói xong, bật cưá»i ra tiếng.
Thiên Hải há»i:
- ÃÓ là thứ thần dược gì vậy?
- ÃÓ là Ä‘iá»u bí mật, lão nhân gia không nói vá»›i ai.
- Chẳng lẽ cả tiểu đồng là ngưá»i thân tín nhất cÅ©ng không biết?
- Nếu Vàng Vàng có biết cũng không nói, vì đó là bí mật của lão nhân gia.
Y nói xong, bá» Ä‘i má»™t mạch, đưa Thiên Hải đến gian thảo xá dá»±ng ngay giữa hoa viên có những tán cây um tùm bao bá»c, trông thật âm u.
Gã đẩy cửa thảo xá.
LÅ© chuá»™t trong thảo xá nghe tiếng động, kêu chút chít bá» chạy tán loạn. Nghe chuá»™t kêu, Thiên Hải phải chau mày. Chàng buá»™t miệng há»i gã tiểu đồng:
- Liễu đại phu trị bệnh trong thảo xá này à?
- ấy! Thảo xá chỉ dành cho những con bệnh ngủ qua đêm thôi.
- Tại sao Liễu đại phu không để con bệnh trên đại sảnh có hơn không?
- ấy! Ba bà ái thiếp của Liễu đại phu sợ lắm...
Thiên Hải cau mày:
- HỌ sợ gì?
- Thì đàn bà sợ gì, hẳn công tử biết rồi.
- Trên đại sảnh, tại hạ đâu có thấy con chuột nào?
- HỌ không sợ chuột, mà sợ thứ khác cơ.
- Sợ gì?
- Sợ ma...
Thiên Hải bật cưá»i:
- Tại hạ chưa từng thấy ma bao giá».
Gã tiểu đồng nhìn Thiên Hải, rồi bước vào thảo xá châm đèn. Bên trong thảo xá, ngoài một chiếc chõng tre tồi tàn và hai chiếc ghế ra chẳng còn vật dụng gì khác.
Thiên Hải đanh mặt nói:
- Tại hạ không quen Ở những nơi như thế này.
Gã tiểu đồng quay mặt lại, thản nhiên đáp lá»i chàng:
- Thì công tá»­ có Ở đây lâu đâu mà phải tốn nhiá»u thứ. Công tá»­ chỉ ngá»§ qua đêm rồi mai Ä‘i sá»›m mà.
- Chỉ sợ Liễu đại phu không trục được phong hàn trong nội thể của Thiên Hải.
- Ãiá»u đó thì công tá»­ cứ yên tâm. Nhất định Liá»…u lão gia sẽ trục được phong hàn trong ná»™i thể công tá»­.
- Vàng Vàng cũng đoán chắc được như vậy ư?
- Tất nhiên biết chắc như vậy rồi. Liễu lão gia là một thần y của trấn HỒ Nam thì có gì mà chẳng làm được?
Gã nhìn Thiên Hải mỉm cưá»i nói:
- Trăm ngưá»i trúng phong hàn như công tá»­, Liá»…u lão gia Ä‘á»u trị hết cả. Ãiá»u đó thì Vàng Vàng đã từng chứng kiến kỳ tài cá»§a Liá»…u lão gia.
- Tốt lắm. Nếu phong hàn của tại hạ được trục ra ngoài, tại hạ sẽ thưởng cho Vàng Vàng.
- Không cần. Thế nào rồi Vàng Vàng cũng có thưởng mà. Công tử nghỉ ngơi nhé, Vàng Vàng lên phụ giúp với lão nhân gia đây.
Gã tiểu đồng toan quay trở ra thì Thiên Hải gá»i giật lại:
- Tiểu đồng!
- Công tá»­ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
- Tại hạ nghe nói trước đây HỒ Nam còn có một vị danh y tên là Dương Yên Thượng.
Vậy chẳng hay, giỠDương lão đại phu Ở đâu, tiểu đồng có biết không?
- ủa! Công tử cũng biết Dương Yên Thượng lão lang băm đó à?
- Tại hạ chỉ nghe nói mà thôi.
- Nếu công tá»­ muốn biết Dương đại phu Ở đâu, hẳn phải lên Ãoạn Hồn SÆ¡n.
Thiên Hải cau mày:
- Sao phải lên Ãoạn Hồn SÆ¡n? BỘ Dương đại phu ẩn cư trên Ãoạn Hồn SÆ¡n à?
Tiểu đồng Vàng Vàng lắc đầu:
- Vàng Vàng chỉ nghe đồn đại vậy thôi, chứ không biết Dương đại phu có Ở trên Ãoạn Hồn SÆ¡n hay không. nhưng từ trước đến nay, chưa có ngưá»i nào lên Ãoạn Hồn SÆ¡n nếu không có sá»± cho phép cá»§a trại chá»§ lục lâm Hắc kỳ lâm Lương Thế Lượm.
- Nghĩa là sao?
- NghÄ©a là sao ư? NghÄ©a là có Ä‘i mà chẳng có vá».
- Tại hạ hiểu rồi. Nếu không có lệnh của trại chủ lục lâm Lương Thế lượm thì sẽ bị Chết chứ gì.
- Công tử hiểu đúng rồi đó.
- Ãa tạ Vàng Vàng đã chỉ giáo.
- Công tử nghỉ ngơi nhé, Vàng Vàng đi đây.
Gã nói xong bước nhanh ra cửa, như sợ có ma đuổi sau lưng mình.
Còn lại má»™t mình, Thiên Hải ngồi trên chiếc chõng tre suy ngẫm. Chàng ngá» ngợ đằng sau tiệm thuốc cá»§a Liá»…u Nghị là má»™t cái bẫy chết ngưá»i rình rập khách bá»™ hành.
Chính vì ý nghÄ© đó, Thiên Hải bất giác liên tưởng đến bá»™ mặt cá»§a Liá»…u đại phu. BỘ mặt cá»§a Liá»…u đại phu hiện ra trong tâm thức Thiên Hải, cùng lúc Ä‘an Ä‘iá»n lại có sá»± bá»±c bá»™i vá»›i cảm giác nôn nao khó chịu. Xương sống chàng gai lạnh như thể có muôn vàn con kiến chi chít bò bên trong, cùng lúc thần thức như thể có lá»­a bá»ng nung nấu.
Thiên Hải lắc đầu xua cảm giác đó đi thì ý tưởng phát tác kiếm chiêu Thượng Ngươn lại xuất hiện dồn dập thôi thúc chàng.
Chàng nhẩm nói:
- Ta bị gì thế này?
Thở hắt ra má»™t tiếng, Thiên Hải nằm duá»—i dài xuống chõng tre. Chàng cảm thấy tim mình đập mạnh hÆ¡n, vá»›i ná»—i hồi há»™p lạ thưá»ng.
Thiên Hải chưa nằm được bao lâu thì Liễu Nghị bước vào. Trên tay lão là chiếc mâm với thố thuốc còn bốc khói nghi ngút. Thiên Hải chói tay đứng lên.
Lão Liá»…u nhìn Thiên Hải, mỉm cưá»i nói:
- Chỉ có công tá»­ lão Liá»…u má»›i tá»± tay cất thuốc đó. Công tá»­ hẳn đã tạo được nhiá»u phúc phần má»›i được má»™t bậc danh y chăm lo.
- Thiên Hải sẽ đáp tạ lại thịnh tình của lão đại phu.
- Lão Liễu chỉ mong công tử sớm bình phục là lão vui vẻ rồi.
Lão bắc ghế đặt chiếc mâm lên trên rồi nói:
- Công tá»­ mau đến uống thuốc. Uống nóng sẽ tốt hÆ¡n. Chén thuốc này gồm có nhân sâm, tuyết liên, đỗ trá»ng, ngÅ© gia bì, hà thá»§ Ô và má»™t số dị chất có má»™t không hai. Sau khi uống chén thuốc này, nhất định công tá»­ sẽ thấy khác thưá»ng và chẳng bao lâu phong hàn tá»± nhiên bị trục ra khá»i ná»™i thể. Sáng mai hoặc cần thì công tá»­ có thể lên đưá»ng mà chẳng cần đến lão Liá»…u.
- Không gặp lão đại phu, chẳng biết bây giỠtại hạ như thế nào?
Thiên Hải cởi túi nải đặt xuống bàn, ngay trước mặt lão Liễu.
Túi vải cá»§a Thiên Hải đập ngay vào mắt lão. Ãôi mắt tinh ranh cá»§a lão Liá»…u sáng lên nhìn chiếc túi vải. Thiên Hải liếc trá»™m lão rồi bưng chén thuốc.
Nhưng chàng không vá»™i uống mà há»i:
- Tại hạ mạn phép há»i lão đại phu...
- ô! CÓ Ä‘iá»u gì công tá»­ cứ há»i.
- Lão đại phu hẳn biết trại chủ Hắc Kỳ Lân Lương Thế lượm chứ?
Mặt lão Liá»…u thoạt nhăn lại rồi nhanh chóng giãn ra trở lại vẻ bình thưá»ng. Lão giả lả nói:
- Lão Liễu có nghe nói đến Hắc Kỳ Lân Lương Thế lượm trại chủ lục lâm HỒ Nam.
- Lão đại phu chỉ nghe nói thôi ư?
- Ờ Ờ lão chỉ nghe nói thôi.
Thiên Hải mỉm cưá»i nhìn Liá»…u Nghị:
- Lão đại phu nghe nói vỠHắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm như thế nào?
Lão Liá»…u vuốt râu, ngập ngừng há»i:
- Sao công tá»­ lại há»i lão phu vá» trại chá»§ Lương Thế Lượm?
- Tại hạ rất muốn biết vỠtrại chủ Lương Thế Lượm đã vang danh bốn cõi. Lương trại chủ đúng là một hảo hán, anh hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa.
Thiên Hải khoát tay:
- Nghe lão đại phu nói, tại hạ rất muốn gặp trại chủ lục lâm HỒ Nam.
Liễu Nghị vuốt râu nói:
- Nếu công tử muốn gặp trại chủ Lương Thế Lượm thì sau khi uống thuốc xong lão sẽ dẫn công tử đi.
Thiên Hải gật đầu đưa chén thuốc lên miệng. Thấy chàng kỠmiệng chén vào môi, lão Liễu không ngừng chớp mắt. Sắc diện của lão thoạt lộ những nét chỠđợi khẩn trương.
Những tưởng đâu Thiên Hải sẽ dốc chén thuốc vào miệng, nhưng bất ngỠchàng lại đặt chén thuốc xuống bàn. Chàng ngẩng lên, nói với lão Liễu:
- Chén thuốc của lão đại phu hẳn phải đắng lắm?
Lão Liá»…u cưá»i giả lả nói:
- ẩy! Thuốc có đắng mới là thuốc tốt. Chỉ có thuốc của lão phu mới khả dĩ đẩy được phong hàn trong nội thể của công tử ra ngoài.
Thiên Hải lại đưa chén thuốc lên mũi.
Lão Liễu động viên chàng:
- Công tử uống nhanh lên, kẻo thuốc nguội không được tốt.
Thiên Hải nhăn nhó:
- Chén thuốc của lão Liễu quả là khó uống quá.
Thiên Hải vừa nói, vừa đặt chén xuống bàn. Mặt lão Liễu đanh hẳn lại, lão lắc đầu, nói:
- sao công tử cứ bưng lên rồi lại đặt xuống mà không chịu uống?
- Tại hạ cảm thấy khó uống thôi.
Lão Liễu buông một tiếng thở dài:
- Công tá»­ có uống thì uống nhanh. Lão Liá»…u đã mất công chưng cất thuốc hay cho công tá»­, thế mà ngưá»i cứ bưng lên lại đặt xuống.
Thiên Hải nhướn mày ngẩng lên:
- Sao lão đại phu gấp gáp quá vậy?
- ấy! Thấy công tử cứ bưng chén lên lại đặt chén xuống, lão phu nóng ruột thôi.
Công tử để chén thuốc nguội, uống sẽ mất công hiệu đó. Bịnh tình của công tử rất nặng, chính vì thế mà lão phu mới tự tay chưng cất thố thuốc này.
- Tại hạ vô cùng cảm kích thịnh tâm của lão đại phu.
Thiên Hải lại bưng chén lên, nhưng lần này chẳng vội vã để lên mũi ngửi, mà cứ chưng chén thuốc ngay trước mặt Liễu Nghị.
Liễu Nghị giục Thiên Hải:
- Công tử uống đi.
Thiên Hải nhìn lão Liá»…u, từ tốn há»i:
- Lão đại phu hẳn có quan hệ với Lương trại chủ?
- Lão chỉ nghe tiếng tăm thôi chứ không quen biết gì.
Thiên Hải nhướn mày:
- Tiếc thật! Nếu lão đại phu không biết thì Thiên Hải...
Liá»…u Nghị cướp lá»i chàng:
- Công tá»­ có uống thì uống nhanh lên, đừng há»i lão Liá»…u quanh co nữa.
Mặt Thiên Hải sa sầm, nhưng miệng lại Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i.
Chàng nói:
- Tại hạ thỉnh lão đại phu uống trước.
Lão Liễu trợn ngược đôi chân mày:
- thế này là thế nào?
- Chẳng có gì lạ cả. Tại hạ vốn rất ngại dùng thuốc, nên muốn lão đại phu dùng trước, để có tinh thần mà uống thôi mà.
Lão Liễu khoát tay, lắc đầu:
- Hê! Lão Liễu đâu có trúng phong hàn như công tử đâu mà phải dùng chén thuốc đó chứ?
- Tại hạ biết Liễu đại phu không trúng phong hàn, nhưng chẳng lẽ uống trước một chút để tạo khí thế cho tại hạ không được sao. Hay trong chén thuốc này có vị thuốc đặc dị dành riêng cho tại hạ?
Lão Liễu nhăn nhó:
- Lão Liễu không có bịnh nên không dùng thuốc mà thôi.
Chân mày của Thiên Hải cau lại:
- Thiên Hải biết Liễu đại phu không có bệnh gì rồi. Nhưng chẳng lẽ uống một chút cũng không được? Hay để tại hạ mớm cho Liễu đại phu nhé?
Thiên Hải vừa thốt dứt câu, lão Liễu hất chiếc bàn đứng chổng lên. VÔ hình chung chiếc bàn làm đổ chén thuốc trên tay Thiên Hải, nửa chén thuốc rơi xuống sàn bốc lên làn khói xanh có mùi khét lẹt.
Liễu đại phu rít lên:
- Tiểu tử! Thuốc ngươi không uống thì muốn gì Ở lão Liễu này chứ?
Thiên Hải gắt giá»ng nạt lại:
- Hừ! Thuốc độc thì sao mà uống được. Tại hạ đâu có muốn chết.
Cùng vá»›i lá»i nói đó thì sá»± bá»±c bá»™i lại xuất hiện trong Ä‘an Ä‘iá»n chàng, cùng vá»›i há»a khí rần rần lần đến tâm thức vá»›i ý muốn phát tác Thượng Ngươn kiếm pháp. Thiên Hải không sao dằn được sá»± bá»±c bá»™i càng lúc càng cao dần.
Chàng gằn giá»ng nói:
- Ngưá»i có dã tâm như lão mà cÅ©ng làm đại phu được sao? Hẳn là lão đã từng bón thây ngưá»i dưới tán những gốc cây đại thá» trong ngá»± hoa viên.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng, Thiên Hải hất luôn ná»­a chén thuốc còn lại vào mặt lão Liá»…u. Lão Liá»…u không ngá» Thiên Hải hành động tàn nhẫn như vậy nên không kịp tránh né. Khi thố thuốc vừa tạt vào mặt lão thì khói cùng vá»›i mùi thịt cháy khét bốc lên.
Lão Liễu ôm mặt rống lên tru tréo:
- Chết ta rồi! Tiểu tử... Ngươi đáng chết... ngươi đáng chết.
Thiên Hải nghiến răng:
- Lão đáng chết, hay ta đáng chết?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Thiên Hải quÆ¡ tay giật luôn cây tre trên vạt. Ãôi mắt sáng ngá»i cá»§a chàng bất giác tá»a sát khí hừng há»±c.
Thiên Hải chưa kịp xuất chiêu thì lão Liễu vụt chạy ra ngoài. Lão vừa chạy vừa tru tréo:
- Cứu ta với! Chết ta rồi! Tiểu tử kia hại ta...
Thiên Hải khoác lại túi vải, cầm cây tre bước ra ngoài thảo xá. Chàng dừng bước khi thấy gã tiểu đồng Vàng Vàng đang hối hả xối nước vào mặt lão Liễu. Còn đứng đối mặt với chàng là hai gã lục lâm với binh khí hượm sẵn nơi tay.
Thiên Hải rít giá»ng Ä‘ay nghiến nói:
- các ngươi cùng một bè với Liễu đại phu?
Gã lục lâm đứng bên phải nói:
- Tiểu tử không chết bởi độc dược của Liễu đại phu thì cũng chết bởi kiếm của ta mà thôi.
Nghe gã nói câu này, sự bực bội lẫn cơn cuồng nộ trong nội thể Thiên Hải bất giác bốc cao ngùn ngụt. Chàng cố làm chủ mình, nhưng rồi chẳng thể nào làm chủ được nữa, thần thức bỗng chốc trở nên trống rỗng, chỉ còn độc mỗi ý niệm phát tác Thượng Ngươi kiếm pháp.
Thiên Hải dụng luôn cây tre làm kiếm, hú lên má»™t tiếng thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp nhắm hai gã lục lâm. Kiếm pháp Thượng Ngươn chưa thi triển ra thì Thiên Hải còn khả dÄ© kiá»m chế mình, nhưng má»™t khi đã phát tác thành kiếm chiêu thì chàng chẳng làm sao tá»± chá»§ được nữa. Cả má»™t khoảng không gian trước thảo xá dày đặc kiếm khí do những chiêu kiếm tạo thành, mà kiếm chỉ là má»™t cây tre tầm thưá»ng.
Hai gã lục lâm mặc dù cầm binh khí bằng sắt thép, nhưng tuyệt nhiên chẳng thi thố được một chiêu nào để cản phá cây tre trong tay Thiên Hải. Cả hai bị chìm trong vùng kiếm chiêu mất cả bóng lẫn hình.
Khi vùng ảnh biến mất, Thiên Hải chống cây tre thở hào hển. Chàng cảm nhận khí lá»±c cá»§a mình cạn kiệt như ngá»n đèn dầu sắp tắt, bởi những cÆ¡n giông dữ dá»™i. Trong ná»™i thể, kinh mạch nhá»™n nhào, mắt hoa cả lên, hÆ¡i thở đứt Ä‘oạn tưởng như muốn đứt bất Cứ lúc nào.
Trong lúc đó hai gã lục lâm thì đã biến thành hai khối thịt bầy nhầy, chẳng còn nhận ra hình với dạng nữa.
Gã tiểu đồng cứ trố mắt ra nhìn Thiên Hải. Y muốn bỠchạy nhưng hai chân cứ như bị chôn xuống đất chẳng thể nào nhấc lên nổi. Trong khi gã tiểu đồng Vàng Vàng hồn siêu phách lạc biến thành pho tượng thì lão Liễu không ngừng rên rỉ.
Lão quỠquạng, thổn thức rên:
- Ta chết mất... Mắt của ta đui mất rồi. Ta chết mất. Lão Liễu này chết thì ba bà ái thiếp của lão sẽ tái giá mất, lão Liễu không muốn đâu. Ta chết thì ai chu cấp ngân lượng cho các bà ấy...
Gã tiểu đồng cáu gắt nạt:
- Lão nhân gia... Chết đến nơi rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến ba bà tẩu tẩu ăn hại đó.
Gã thốt dứt lá»i, quay lại nhìn Thiên Hải.
Chạm vào cặp mắt với sát thần đỠrực đầy hung quang chết chóc của Thiên Hải, gã tiểu đồng càng hồn siêu phách lạc hơn. Y như thể đôi mắt sát thần của Thiên Hải cướp mất thần thức, gã bò đến trước mặt Thiên Hải sụp lạy như tế sao, miệng không ngớt rên rỉ:
- Thiếu gia tha tội cho tiểu đồng... xin tha tội cho tiểu đồng.
Hai hàm răng Thiên Hải nghiến ken két. Nếu lúc này khí lực của chàng không cạn kiệt, thì có lẽ lại phát tác Thượng Ngươn kiếm pháp lấy mạng gã tiểu đồng.
Thiên Hải thở hắt ra một tiếng.
Tiếng thở hắt ra của chàng càng khiến cho gã tiểu đồng sợ hãi hơn. Y móp lưng vập đầu xuống đất van xin:
- Vàng Vàng biết tá»™i rồi... xin thiếu gia tha mạng... Ãây là những kế sách cá»§a Liá»…u Nghị lão quá»·, chứ không phải cá»§a Vàng Vàng.
Thiên Hải gằn giá»ng, cố gắng lắm má»›i dằn được sá»± bá»±c bá»™i xuống:
- Ngươi dẫn ta đến gặp Dương Yên Thượng đại phu.
- Dạ... dạ... Vàng Vàng sẽ dẫn thiếu gia.
- Nếu thiếu gia không gặp Dương Yên Thượng lão đại phu thì ngươi sẽ biến thành những khối thịt như thế kia.
Nghe Thiên Hải nói, gã tiểu đồng rùng mình, nổi đầy gai ốc. Y lại sụp lạy, khẩn thiết nói:
- Vàng Vàng sẽ dẫn thiếu gia lên Ãoạn Hồn SÆ¡n... để gặp Dương Yên Thượng đại phu.
Thiên Hải thở hắt ra má»™t tiếng. Ãến lúc đó sá»± bá»±c bá»™i má»›i dịu xuống, thay vào đó là Cảm giác gai lạnh nhói buốt trong cá»™t sống. Thiên Hải phải rống lên má»™t tiếng má»›i khả dÄ© chịu được cá»±c hình này. Tiếng rống cá»§a chàng khiến gã tiểu đồng ngã quay ra ngất xỉu, bởi tưởng rằng y sẽ chịu chung số phận giống như hai gã lục lâm kia.
Tài sản của than_long_vn

  #15  
Old 06-08-2008, 02:23 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 15

Trên đoạn Hồn sơn



Liễu lão tặc bị như vậy cũng đáng tội lão gây ra.
Vàng Vàng vừa nói, vừa liếc trộm Thiên Hải.
Buông má»™t tiếng thở dài, Thiên Hải há»i:
- Lão Liá»…u đã hại bao nhiêu ngưá»i?
- Nhiá»u lắm. May mà Chu huynh không uống chén thuốc đó. Nếu huynh uống thì giỠđã làm phân bón cho những tán cây đại thá» trong hoa viên cá»§a lão.
Thiên Hải dừng bước, quay lại sang nhìn dã tiểu đồng Vàng Vàng:
- Ngươi biết chuyện lão Liá»…u làm, sao không báo quan, mà lại nhắm mắt làm ngÆ¡ để cho lão Ä‘i hại bấy nhiêu ngưá»i.
Gã tiểu đồng nghe Thiên Hải nói, mặt biến sắc, co rút ngưá»i lại. Y ngập ngừng đáp lá»i:
- Chu huynh má»›i đến không biết thôi. Chứ lão Liá»…u đã gầy dá»±ng được vây cánh khắp má»i nÆ¡i trong trấn Há»’ Nam. Tay phải, lão đã mua chuá»™c tổng trấn Há»’ Nam, tay trái thì có Hắc kỳ lân trại chá»§ Lương Thế Lượm. Vàng Vàng đối mặt vá»›i lão thì chẳng còn đất dung thây, huống chi còn gia đình nữa.
Thiên Hải "hừ" nhạt một tiếng, rồi rảo bước đi tiếp. Vừa đi, chàng vừa nói:
- Ngưá»i có được lão Liá»…u chia phần không?
Vàng Vàng ngập ngừng một lúc rồi mới nói:
- Thỉnh thoảng, lão Liễu co cho Vàng Vàng ít bạc vụn để mua sắm riêng.
- Vậy là ngươi cùng một giuộc với lão Liễu rồi.
- Dù không muốn cÅ©ng phải muốn mà thôi. Vàng Vàng là tôi tá»› sao dám cãi lệnh chá»§ nhân Thiên Hải lưá»m gã. Chàng đổi giá»ng từ tốn nói:
- Phải lão Liá»…u thấy ta có quá nhiá»u ngân lượng nên nảy lòng tham định chiếm Ä‘oạt?
- Không phải riêng mình chu huynh đâu. CÓ cÆ¡ há»™i là lão Liá»…u thá»±c hiện ngay kế sách giết ngưá»i Ä‘oạt cá»§a. Lão chẳng há» chùn tay vá»›i ai cả.
- Lão Liễu hám ngân lượng đến độ mất cả nhân tính vậy à?
- Thì phải vậy thôi. Lão có tá»›i ba bà ái thiếp, mà ngưá»i nào cÅ©ng vung ngân lượng quá tay.
Thiên Hải buông một tiếng thở dài, buột miệng nói:
- xét ra, lão cũng tội nghiệp.
Thiên Hải dừng bước, quay lại Vàng Vàng:
- Ngươi hẳn biết chuyện của Dương Yến Thượng đại phu chứ? Ngươi không nói ta vẫn có thể đoán ra.
- Vàng Vàng biết không có gì qua được mắt của thiếu gia.
Vàng Vàng ngẩng mặt nhìn vỠphía đỉnh đoạn Hồn sơn, chậm rãi nói:
- Trước đây, trấn Há»’ Nam xuất hiện dịch bịnh, may mắn có Dương đại phu đế đúng lúc Ngưá»i đã lập tiệm thuốc chữa trị cho bá tánh. Dương đại phu vốn là ngưá»i không màng kim lượng, nên chá»§ yếu lấy cá»§a ngưá»i giàu, dùng kim ngân đó mua dược thảo.
- Chính vì thế mà Liễu lão đã hại Dương đại phu?
- Æ  Lão Liá»…u bấy giá» cÅ©ng là má»™t con bịnh như bao ngưá»i khác. Lão may mắn được Dương đại phu cứu chữa. Sau khi lành bịnh, lão nảy sinh ý định dụng Dương đại phu để làm giàu.
Thiên Hải chau mày:
- Lão làm giàu bất chính như thế nào?
- Má»™t mặt, Liá»…u Nghi liên kết vá»›i trại chá»§ lục lâm Há»’ Nam Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm bắt Dương đại phu, mặt khác tá»± mở tiệm thuốc, bố cáo trong thiên hạ mình là đệ tá»­ được Dương đại phu truyá»n cho y thuật.
- Ta hiểu rồi. Lão dùng thuốc của Dương đại phu để làm giàu cho bàn thân mình.
Vàng Vàng gật đầu.
Thiên Hải há»i:
- Bấy nhiêu đó không vừa túi tham cá»§a lão Liá»…u hay sao, mà lão lại còn muốn hãn hại những ngưá»i khác để Ä‘oạt ngân lượng?
- Ãối vá»›i lão Liá»…u thì bao nhiêu kim lượng cÅ©ng không đủ.
- Lão gian trá như thế, nên ông trá»i má»›i trừng phạt lão phải bị Ä‘ui hai con mắt, mặt mày biến thành quá»· sứ.
Vàng Vàng nhướn mày nói:
- Ãâu có ông trá»i nào, chính thiếu gia hại lão đó.
- Ờ Thì ngươi cứ xem ta như ông trá»i, có được không?
Gã tiểu đồng khúm núm:
- Dạ dạ... Thiếu gia là ông trá»i.
Hai ngưá»i tiếp tục rảo bước Ä‘i tiếp. Vừa Ä‘i há» vừa nói chuyện vá»›i nhau. Thiên Hải há»i Vàng Vàng:
- Ta há»i thật ngươi nhé.
- Thiếu gia cứ há»i. Ãiá»u gì biết, tiểu đồng nhất nhất không dám giấu giếm thiếu gia.
- Giả như Dương đại phu truyá»n lại y thuật cho ngươi, thì ngươi có giồng như lão Liá»…u không?
Vàng Vàng lắc đầu nguầy nguậy:
- Vàng Vàng không dám nằm mÆ¡ đến Ä‘iá»u đó đâu. Nhưng nếu như Dương đại phu truyá»n lại y thật thì Vàng Vàng sẽ theo bước Dương đại phu.
- Tại sao ngươi không theo chân lão Liễu. Lão có cái đầu rất nhạy bén với kim ngân đấy Vàng Vàng nhăn nhó, buông luôn một câu:
- ác giả ác báo. Lão Liá»…u thất nhân thất đức, lấy y đạo để kiếm ngân lượng, xem thưá»ng mạng sống ngưá»i khác nên ông trá»i má»›i xui quẩy lão má»›i gặp thiếu gia.
Thiên Hải bật cưá»i sang sảng. Chàng vừa cưá»i, vừa nói:
- Kẻ dụng y thuật không được phép có tà tâm. CÓ như thế thì ông trá»i má»›i cho hưởng.
- Thiếu gia dạy rất đúng.
Hai ngưá»i cứ nói chuyện vá» y đức, cho đến khi đặt chân đến địa phận Ãoạn Hồn sÆ¡n lúc nào không biết. Từ má»™t chòi canh má»™t gã lục lâm bước ra cản đưá»ng Thiên Hải và Vàng Vàng.
Y gắt giá»ng quát:
- Hai ngươi đi đâu?
Mặt Thiên Hải thoáng chốc đanh lại, nhưng Vàng Vàng đã lên tiếng trước.
- Ãại ca không nhận ra tiểu đồng Vàng Vàng ư?
Gã lục lâm nhìn Vàng Vàng mỉm cưá»i:
- Sao ta không nhận ra ngươi.
Y nhìn qua Thiên Hải:
- Gã này là ai?
- Lão nhân gia muốn đưa Chu thiếu gia lên Ãoạn Hồn sÆ¡n ra mắt trại chá»§.
Gã lục lâm cưá»i nhếch môi:
- Lão nhân gia của ngươi hẳn có tặng phẩm cho trại chủ?
- Tất nhiên là phải có rồi. Ãây đã thành cái lệ kia mà.
Vàng Vàng lấy luôn nén bạc vụn mà Thiên Hải đã tặng nhét vào tay gã lục lâm. Y vừa trao nén bạc vừa nói:
- Ãây là phần cá»§a Vàng Vàng gởi huynh uống rượu.
Gã nhìn nén bạc vụn, nhướn mày nói:
- Chỉ có bấy nhiêu thôi à?
Thiên Hải lấy một nén bạc nguyên đặt vào tay gã:
- Ãây là phần cá»§a tại hạ tặng cho huynh để được lên Ãoạn Hồn sÆ¡n diện kiến Lương Trại chá»§.
Gã nhín nén bạc của Thiên Hải, gật đầu:
- CÓ thế chứ.
Gã nhét nén bạc vào thắt lưng, rồi quay lại vào chói gác, Thiên Hải nhìn qua Vàng Vàng:
- Dưới trướng Lương trại chá»§, Ãoạn Hồn sÆ¡n biến thành sào huyệt cá»§a má»™t lÅ© cướp cạn Như thế này thì đâu phải là hành động cá»§a anh hùng hảo hán.
Thiên Hải nói xong, rảo bước tiến thẳng theo con đưá»ng khúc khuá»·u tiến lên Ãoạn Hồn sÆ¡n. Dá»c đưá»ng, hai ngưá»i bắt gặp được má»™t lão trượng dáng gầy gò Ä‘ang gùi chiếc giá» tre sau lưng.
Vàng Vàng nhận ra ngay vị lão trượng đó. reo lên:
- Dương đại phu... Dương đại phu đây mà.
Dương Yên Thượng dừng bước nhìn lại. Ãôi mắt tinh anh cá»§a lão nheo lại nhìn Vàng Vàng má»™t lúc, rồi từ tốn nói:
- Ngươi có phải là tên tiểu đồng Vàng Vàng Ở nhà Liễu Nghi không?
- Chính Vàng Vàng đây.
Dương Yên Thượng lắc đầu:
- Ãởi ngưá»i như khói sóng trên sông chỉ phù du trong chốc lát. Ngươi vá» nói lại vá»›i Liá»…u Nghi rằng, đừng có làm chuyện thất đức nữa. Trá»i sẽ phạt lão đó. Y đạo là con đưá»ng cứu ngưá»i, chứ không phải để hại ngưá»i.
- Vàng Vàng chắc không còn cơ hội nói với lão Liễu nữa rồi.
- Sao vậy?
- Lão đã bị trá»i phạt rồi.
Vàng Vàng chi Thiên Hải, thuật lại má»i chuyện. Dương Yên Thượng đại phu buông tiếng thở dài:
- Lão phu đã nói vá»›i lão Liá»…u rồi, lưới trá»i lồng lá»™ng nhưng khó thoát lắm. Lão có ngày cÅ©ng bị trá»i trừng phạt mà.
Dương Yên Thượng nhìn lại Thiên Hải:
- Chu thiếu hiệp đã trừng phạt lão Liá»…u rồi. Sao còn lên Ãoạn Hồn sÆ¡n để làm gì?
Thiên Hải ôm quyá»n nói:
- Vãn bối lên Ãoạn Hồn sÆ¡n để đưa tiên sinh trở lại trấn Há»’ Nam mà cứu nhân độ thế.
Dương Yên Thượng tròn mắt, khoát tay.
- Chuyện này không được đâu.
Thiên Hải há»i:
- Tiên sinh! Sao lại không được?
- Lão phu phải Ở lại đây, trước là tránh cho bá tánh Há»’ Nam khá»i sá»± phẫn ná»™ cá»§a Lương trại chá»§, thứ hai, tại Ãoạn Hồn sÆ¡n này có nhiá»u thảo dược quý, lạ kỳ mà lão phải khảo cứu. Sau này còn có cÆ¡ há»™i lưu lại hậu thế.
- Nhưng chẳng lẽ Dương tiên sinh cứ phải chịu cảnh tù đày của Lương trại chủ sao?
- Lão phu già rồi, đâu ngại gì những cảnh cá»±c nhá»c như thế này.
- Dương đại phu cao niên. Lương trại chá»§ phải kính trá»ng má»›i đúng chứ.
Dương đại phu lắc đầu:
- Ở Ä‘á»i có ngưá»i này, ngưá»i khác, lão phu chẳng trách ai cả, chỉ mong sao má»i ngưá»i được bình yên.
- Vãn sinh sẽ thay đổi lại ngá»n Ãoạn Hồn sÆ¡n này.
Thiên Hải nhìn lại Vàng Vàng:
- Ngươi muốn há»c y thuật cá»§a Dương tiên sinh, hẳn biết lá»… nghÄ©a tôn sư trá»ng đạo chứ?
- Dạ biết...
- Ngươi nói biết mà sao cứ đứng phỗng thế.
- Ơ Vậy Vàng Vàng phải làm gì ạ?
- Thế mà ngươi nói biết.
Thiên Hải thốt dứt câu, cùng với một cái vỗ tay vào đầu Vàng Vàng.
- Nghe bổn sư gia giảng huấn nè. Ãạo tôn sư là thấy sư phụ làm việc nặng, mình phải làm thay. Ngươi không thất Dương tiên sinh gùi cái chõng tre đó à?
- Vàng Vàng thấy.
Vàng Vàng quay lại.
- Tiên sính! Ãể cho Vàng Vàng giúp tiên sinh.
Dương Yên Thượng khoát tay.
- Lão phu gùi được mà.
Thiên Hải nói:
- Tiên sinh hãy để cho Vàng Vàng gùi. Y muốn thụ huấn y thuật của tiên sinh, thì trước hết phải biết lễ nghi sư phụ chứ?
Thiên Hải vỗ lên đầu Vàng Vàng.
- Ngươi nghe rõ đây. Ãạo tôn sư theo Kinh Thi đó là quân- sư- phụ. Trên là vua, kế là thầy, sau đó má»›i đến cha. Ngươi hiểu rồi chứ?
- Vàng Vàng hiểu.
- Hiểu thì phải làm cho tròn đấy.
Thiên Hải nói xong, bước ta sau lưng Dương Yên Thượng, gỡ giỠtre đầy những lá thuốc khoác lên lưng Vàng Vàng. Chàng vừa khoác giỠtre vào lưng Vàng Vàng, vừa nói:
- Bài há»c đầu tiên, thiếu gia thay Dương tiên sinh huấn thị ngươi là bài há»c tôn sư đó.
- Vàng Vàng ghi tâm lá»i dạy cá»§a thiếu gia.
Thiên Hải nhìn Vàng Vàng, mỉm cưá»i.
Ba ngưá»i theo con đưá»ng mòn tiếp tục lên đỉnh Ãoạn Hồn sÆ¡n.
Thiên Hải nói với Dương Yên Thượng:
- Tiên sinh thấy trại chá»§ Lương Thế Lượm là ngưá»i như thế nào?
Dương đại phu vuốt râu nói:
- Lương Thế Lượm là má»™t ngưá»i lá»— mãng, vừa hám quyá»n, vừa hám sắc lại hám danh, nhưng trá»i phú cho y được thần lá»±c hÆ¡n ngưá»i. Chính vì thế mà y má»›i tá»± xưng là Hắc kỳ lân trại chá»§.
- Thần lá»± hÆ¡n ngưá»i là y có sức mạnh hÆ¡n những kẻ khác.
Dương đại phu gật đầu. Lão nhìn lại Thiên Hải:
- Dáng vẻ cá»§a thiếu hiệp không phải là ngưá»i có thần lá»±c, mà giống má»™t nho sinh yếu Ä‘uối Lão phu thiết nghÄ©, thiếu hiệp không nên lên Ãoạn Hồn sÆ¡n đối mặt vá»›i Hắc Kỳ lân trại chá»§. Y rất nóng nảy chẳng há» nghe lá»i thiếu hiệp đâu.
Thiên Hải nhún vai:
- vãn bối không lên cũng không được. Bởi lúc này vãn bối rất cần Dương đại phu.
- Thiếu hiệp cần lão phu?
Thiên Hải gật đầu:
- Vãn bối bị trúng hàn khí kỳ lạ, nên đôi lúc thần thức mụ mẫm, xương sống như có hàn khí, tâm thần bất định, nao nao, khí huyết không bình thưá»ng.
Dương đại phu nhìn sắc mặt Thiên Hải. Lão mím môi khẽ gật đầu.
- Thiếu hiệp có muốn lão phu trị bịnh cho ngưá»i không?
- Tất nhiên là muốn, nhưng trước tiên phải gặp Hắc kỳ lân trại chủ đã. Cái gì làm trước, vãn bối sẽ làm rồi mới lo đến chuyện sau.
Ba ngưá»i bước đến cống trại đã nghe tiếng cưá»i sang sảng phát ra từ gian đại lá»u, tá»a lạc ngay chính giữa những khu trại nhá» vây quanh.
Vàng Vàng nói:
- Thiếu gia! ÃÓ là tiếng cưá»i cá»§a Hắc kỳ lân trại chá»§ Lương Thế lượm.
Thiên Hải nhìn qua Dương đại phu. Chàng chợt thấy lão khẽ lắc đầu.
Thiên Hải há»i:
- Tại sao tiên sinh lắc đầu?
Buông tiếng thở dài, Dương đại phu nói:
- Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm không biết giữ gìn thần lá»±c trá»i ban, thì chẳng bao lâu y tá»± hại mình.
Vàng Vàng nghe Dương đại phu nói, liá»n lên tiếng.
- Sợ y chưa kịp tá»± hại thần thì trá»i đã trừng phạt gã.
Y vừa nói, vừa nhìn Thiên Hải.
Thiên Hải nhìn Vàng Vàng và Dương đại phu.
- Tiên sinh và Vàng Vàng cứ đứng đây, để tại hạ vào gặp Lương trại chủ.
Không để cho Dương đại phu cản mình, Thiên Hải bá» Ä‘i thẳng má»™t mạch đến trước gian đại lá»u cá»§a Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm. Ãặt ngay trước cá»­a lá»u là con kỳ lân bằng đá Ä‘em mun, Ä‘ang nhe nanh,, múa vuốt như thể muốn xông đến bất cứ ngưá»i nào muốn xá»™c vào lá»u.
Thiên Hải vén rèm toan bước vào trong lá»u thì bá»n lâu la từ các gian khác túa ra. Bá»n lâu la thét lên:
- Ãứng lại!
Thiên Hải chẳng màng đến tiếng thét đó mà cứ bước thẳng vào trong lá»u. Khi đã vào trong lá»u rồi, mặt Thiên Hải Ä‘anh hẳn lại, bởi cảnh nhá»›p nhúa bên trong.
Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm cởi trần trùng trục, phơi những khối thịt u nần cùng chiếc ngực phẳng lỳ rộng quá khổ có hai khối thịt nhô ra, gã chỉ bận mỗi chiếc váy nữ nhân chung quanh gã đầy những thức ăn và bầu rượu bừa bộn. Hai bên gã là hai mỹ nhân trần truồng, phơi tất cả những chỗ cần phải che giấu.
Sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a Thiên Hải khiến cho hai mỹ nữ cá»§a Lương Thế Lượm khoanh tròn tay như thể muốn che vùng ngá»±c đẩy đà nhong nhá»ng.
Hắc kỳ lân trợn đôi mắt ti hí nhìn thẳng Thiên Hải. Cá»” há»ng gã gừ gừ như tiếng mèo Ä‘i hoang, mãi má»™t lúc má»›i gầm lên.
- Tên súc sinh nào đây?
Vừa nghe Hắc kỳ lân chửi mình, Thiên Hải đã đỠmặt, buông luôn một câu chửi đáp:
- ông nội ngươi thì có.
Nghe Thiên Hải chửi, Hắc kỳ lân Lương Thế lượm đỠbừng mặt.
Thiên Hải khoát tay:
- Bổn thiếu gia không phải là ông nội của trại chủ, mà là khắc tinh của trại chủ thì đúng hơn. Bổn thiếu gia đâu muốn làm ông nội của Lương trại chủ, bởi lẽ ta đâu có đứa cháu nào đen đúa như ngươi.
Lương Thế lượm quắt mắt.
- Tên súc sinh này muốn chết! Ai dám sai ngươi đến vuốt râu hùm?
- Bổn thiếu gia không thấy ngươi giống con hùm, mà giống con heo má»i thì đúng hÆ¡n.
Nghe thêm câu này nữa, Hắc kỳ lân Lương Thế lượm đập tay xuống bàn.
Rầm...
Chiếc bàn gãy vụn bởi thần lực kỳ tuyệt của Hắc kỳ lân Lương Thế lượm.
Y đứng phắt dậy, dằn giá»ng nói.
- Tiểu tử! Ngươi là ai mà dám xông vào đây bỡn cợt với bổn trại chủ?
- Ngươi có điếc không mà chẳng nghe Thiên Hải nói. Bổn thiếu gia chỉ mới nhìn thấy bộ tướng của ngươi đã thấy nao nao phát ghét rồi.
Thiên Hải thốt ra câu nói đó, bởi cảm thấy nao nao trong lòng. Sá»± bá»±c bá»™i, cùng cảm giác như thể có lá»­a đốt trong Ä‘an Ä‘iá»n chàng lại trá»—i lên.
Hắc kỳ lân nghiến răng quát.
- Phương Phương! Hắng Hằng! Lấy đại đao cho ta.
Thiên Hải khoát tay:
- Khoan! Ngươi đừng vội vã như thế, chỠbổn thiếu gia ra ngoài đã. Ngươi sai hai vị cô nương kia, trong lúc hỠtrần như nhộng khiến bổn thiếu gia chướng mắt lắm.
Thiên Hải khoát tay như đuổi ruồi:
- Bổn thiếu gia không thích nhìn thân thể hai ả Phương Phương, Hằng Hằng của ngươi đâu.
Thiên Hải khạc nước bá»t phun xuống đất.
- Ta tởm lắm!
Nghe chàng nói, sắc diện của hai ả mỹ nữ Phương Phương và Hằng Hằng đỠnhư quả gấc chín. Cả hai bất giác tru tréo lên.
- Ngươi là ai chứ, mà chửi...
Thiên Hải cướp lá»i hai ngưá»i.
- Tại hạ là lão nhân gia cá»§a hai ngưá»i.
Hằng Hằng nhăn nhó, quay lại Hắc kỳ lân Lương thế Lượm. Nàng vuốt vùng ngá»±c phẳng lì Ä‘ang thở gấp vì tức giận, nhá»ng nhảnh nói:
- Trại chủ! Hắn chửi thiếp kìa. Trại chủ trừng phạt hắn đi.
Thiên Hải cưá»i khảy nói:
- Nghe nàng nói, thấy nàng ve vuốt, ái chà, nếu bổn thiếu gia lập kỹ lâu. Ngưá»i đầu tiên sẽ tuyển là nàng đó. Nàng đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Hằng Hằng chớp mắt nhìn Thiên Hải. ánh mắt sắc sảo, ướt át đưa tình của nàng dịu hẳn xuống.
- Hằng Hằng đẹp lắm ư?
- Rất đẹp đáng giá một tô mì...
Mặt Hằng đỠgấc. Nàng chỉ Thiên Hải...
- Ngươi... Ngươi muốn chết...
Nàng quay lại Hắc kỳ lân Lương Thế lượm.
- Trại chủ! Giết hắn đi.
Thiên Hải nói:
- Bổn thiếu gia sợ hắn không đủ thần lực. Theo Dương đại phu nói, Hắc kỳ lân Lương trại chủ chỉ có đủ tí thần lực phục vụ cho hai ả hồ ly mà thôi.
Trong khi Thiên Hải nói thì Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm nghiến răng ken két. Gã chưa từng bao giá» rÆ¡i vào cảnh ngá»™ này. Kể từ lúc lập trại đến giá», tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u răm rắp trước gã, thế mà hôm nay bá»—ng dưng có má»™t ngưá»i xấc xược chẳng xem gã ra gì Ãiá»u đó chỉ khiến cho Lương trại chá»§ tức giận, đến độ muốn phát nổ hai con ngươi khi nhìn Thiên Hải.
Thiên Hải nhún vai:
- Bổn thiếu gia chá» Lương trại chá»§ bên ngoài. Ta mong ngươi chứng minh mình là con kỳ lân đầu Ä‘en, chứ không phải là con heo má»i, chỉ được việc ăn chÆ¡i, trăng hoa.
Thiên Hải nói xong, chắp tay sau lưng, quay bước ra ngoài.
Hắc kỳ lân gầm lên:
- Chúng bây không được để cho hắn thoát, chỠta ra lấy cái thủ cấp của gã đem vào uống rượu.
Thiên Hải nhìn lại.
- Bổn thiếu gia chỉ sợ trại chủ nói thì được, nhưng gan thì nhỠbé quá đó.
Thiên Hải đứng ngay trước cá»­a lá»u cá»§a Lương Thế Lượm chá» gã. Từ trong lá»u, Lương Thế lượm cầm đại Ä‘ao bước ra. ánh mắt ti hí cá»§a gã hằn hằn sát khí.
Y nhìn Thiên Hải gằn giá»ng nói.
- Tiểu tử! Bố ngươi đến nơi rồi.
- Chưa chắc bố cá»§a ai. Hắc kỳ lân trại chá»§ nên biết má»™t Ä‘iá»u, bổn thiếu gia má»™t mình lên Ãoạn Hồn sÆ¡n vá»›i mục đích chiếm trại cá»§a trại chá»§ thì không phải là kẻ tầm thưá»ng đâu - Chiếm trại cá»§a ta?
- Không sai.
- Ngươi có đủ bản lĩnh đó không.
- Thừa.
- Nếu ngươi muốn chiếm trại của bổn trại chủ, thì trước tiên phải bước qua xác của Lương mỗ trước.
- Tại hạ chẳng e dè đâu.
Hắc kỳ lân Lương Thế lượm rít giá»ng nói:
- Tiểu tá»­! Ngưá»i Ä‘ang tá»± Ä‘i tìm cái chết cho mình.
Thiên Hải nhìn Hắc kỳ lân. Chàng rít má»™t luồng chân khí, cố nén sá»± buồn bá»±c, nao nao trong lòng rồi nghiến giá»ng nói:
- Lương trại chủ! Bổn thiếu gia cho trại chủ một cơ hội.
- Cơ hội gì?
- Kiếm pháp của bổn thiếu gia rất tàn nhẫn và vô tâm. Một khi bổn thiếu gia thi triển thì không thể kìm chế được kiếm pháp, chính vì thế mới cảnh cáo trước với trại chủ.
Thiên Hải thở hắt ra rồi nói tiếp.
- Ngay lúc này, nếu trại chá»§ chịu buông Ä‘ao cải tà qui chính, giải giá»›i trại Ãoạn Hồn sÆ¡n thì có thể được sống. Ãây là thành ý cá»§a bổn thiếu gia, muốn trại chá»§ có cÆ¡ há»™i được sống đó.
Nghe Thiên Hải nói, Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm bật ra tràng cưá»i sang sảng. Gã vừa cưá»i, vừa chỉ Thiên Hải:
- Ngươi sợ chết rồi ư? Tên xúc sinh kia! Bổn trại chủ muốn lấy thủ cấp của ngươi để nhắm rượu, nên đâu thể nhận cái cơ hội của ngươi. Ngược lại bổn trại chủ cho ngươi một cơ hội chết tốt, đó là quỳ xuống để bổn trại chủ chặt đầu ngươi.
Thiên hải mím môi lắc đầu. Chàng cao giá»ng nói:
- các ngưá»i nghe bổn thiếu gia nói đây. Má»t khi Lương trại chá»§ chết bởi tay thiếu gia thì bôn thiếu gia sẽ là trại chá»§ đấy. Ai không tuân thì sẽ được chết như Lương trại chá»§.
Thiên Hải quay lại gã lục lâm đứng sau lưng mình.
- Túc hạ! Cho ta mượn tạm thanh kiếm của ngươi được chứ.
Gã lục lâm lưỡng lự.
Hắc kỳ lân lên tiếng:
- ÃÆ°a cho tên súc sinh đó mượn, để xem kiếm pháp gã cao thâm đến mức nào, mà đòi chiếm trại cá»§a Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm.
ÃÆ°á»£c lá»i cá»§a Lương Thế luợm, gã lục mói thải kiếm cho Thiên Hải.
Lương Thế lượm nhìn Thiên Hải, nói:
- Vá»›i lưỡi kiếm tầm thưá»ng đó thì tiểu tá»­ Ä‘ang tá»± đào mồ chôn mình đấy.
- Thanh kiếm này thôi đủ tống tiễn Lương trại chủ. Trại chủ đã sẵn sàng vỠchầu diêm chúa chưa?
- Tiểu tử! Bổn trại chủ đã sẵn sàng đưa ngươi vỠa tỳ rồi đó.
- Thiên Hải thất lễ nhé.
Lá»i còn Ä‘á»ng lại trên miệng Thiên Hải thì kiếm chiêu đã phát ra. Kiếm kéo theo ngưá»i thì đúng hÆ¡n. Cả má»™t vùng ánh kiếm đầy đặc xuất hiện khi Thiên Hải phát tác chiêu thức. Chàng nhu thể không làm chá»§ được mình, má»—i khi thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp. Màn ảnh kiếm chụp tá»›i Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm, mà dạ không kịp thi triển Ä‘ao pháp đón đỡ.
Lục lâm trên Ãoạn Hồn nhai chỉ chá»›p thất màn ảnh kiếm chụp xuống thân pháp cá»§a trại chá»§, rồi cả hai ngưá»i như chìm hẳn vào vùng ánh kiếm đó, mà chẳng há» có tiếng Ä‘ao kiếm chạm vào nhau. ảnh kiếm trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp không ngừng lan rá»™ng ra, rồi phá»§ lên cả con kỳ lân bằng đá.
Chát...
ánh kiếm vụt tắt, Thiên Hải quỳ má»™t chân dưới đất. Trên cục trưá»ng, lưỡi kiếm đã bị gãy thành ba khúc, con kỳ lân bằng đá bị chém đứt hẳn má»™t lá»— tai. không ai thấy bóng dáng Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm đâu, những tưởng y chui tá»t xuống đất.
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngẩn nhưng khi nhìn kỹ, thấy máu đỠthẫm phạm vi năm trượng tròn.
Trên phạm vi đó là xương thịt cùng y trang cá»§a há» Lương. Thế pháp cá»§a gã đã bị kiếm pháp Thượng Ngươn băm thành những cục nhỠđúng ná»­a bàn tay. Ngá»n đại Ä‘ao rÆ¡i ngay đúng chá»— dấu chân cá»§a Lương trại chá»§.
Tâm thức Thiên Hải tối sầm vá»›i những âm thanh ù ù. Mắt chàng nhảy Ä‘om đóm, Ä‘an Ä‘iá»n như thể có lá»­a nung, kinh mạch nhá»™n nhào. Phải cố gắng lắm, Thiên Hải má»›i không phun ra má»™t vòi máu.
Trong khi Thiên Hải phải rít chân khí, đè nén những biến động trong ná»™i thể mình thì bá»n lục lâm cứ đứng ngây ra nhìn. Cái chết cá»§a Lương trại chá»§, khiến chẳng còn ai giữ được tâm thức. HỌ như bị ác quá»· tước lấy cái thần để biến thành những pho tượng bất động.
Thá»i gia trôi qua đủ cháy tàn má»™t tuần nhang thì Thiên Hải má»›i có thể đứng lên.
Chàng ngửa mặt cất tiếng hú lanh lảnh để phát tán uất khí trong nội thể mình.
Tiếng hú cá»§a Thiên Hải khiến cho bá»n lục lâm đồng loạt quỳ xuống thần phục.
Tất cả đồng loạt xướng lên:
- Tân trại chủ Vạn thỠvô cương.
- Tân trại chủ Vạn thỠvô cương.
- Tân trại chủ Vạn thỠvô cương.
ooo.
Thiên Hải vừa bước vào gian đại lá»u thì Dương Yên Thượng lên tiếng:
- Chu thiếu hiệp! Sao không tận dụng cÆ¡ há»™i này để làm trại chá»§ sÆ¡n trại Ãoạn Hồn sÆ¡n này?
Thiên Hải bước lên ngồi đối mặt với Dương Yên Thượng.
- Tại hạ đã giải tán trại lục lâm, vì muốn dành ngá»n Ãoạn Hồn sÆ¡n này cho Dương tiên sinh.
- Cho lão phu?
Dương Yên Thượng lắc đầu:
- Lão phu đâu thể làm trại chủ lục lâm.
Lão chìa hai bàn tay đến trước:
- Lão phu chỉ muốn hành y đạo mà thôi.
- Vãn bối biết tâm tính cá»§a tiên sinh. Chính vì biết tiên sinh thích hành y đạo, nên má»›i dành cả ngá»n Ãoạn Hồn sÆ¡n này cho tiên sinh đó.
- Nghĩa là sao?
- Tiên sinh há chẳng phải nói vá»›i vãn sinh, trên Ãoạn Hồn sÆ¡n này có rất nhiá»u thảo dược kỳ bí mà ngưá»i phải khảo cứu.
Thiên Hải mỉm cưá»i:
- Chỉ cần tiên sinh đổi tên ngá»n sÆ¡n này lại thì được rồi. Chỉ sợ tiên sinh sống má»™t mình buồn tẻ thôi.
- Lão phu đã nhận gã tiểu đồng Vàng Vàng.
- thế thì tốt quá.
Dương Yên Thượng nhìn Thiên Hải, từ tốn nói:
- Kiếm pháp của thiếu hiệp quá ư tàn nhẫn, lão phu sợ...
Thiên Hải buông một tiếng thở dài.
Dương Yên Thượng nhìn mặt Thiên Hải:
- Sắc diện của thiếu hiệp rất ư là suy nhược. Thiếu hiệp hãy đưa tay cho lão phu bắt mạch.
Thiên Hải buông một tiếng thở dài rồi chìa tay đến trước. Chàng từ tốn thuật lại những cảm giác của mình khi thi triển kiếm pháp Thượng Ngươn.
Dương đại phu vừa nghe Thiên Hải nói, vừa đặt tay bắt mạch cho chàng. Mặt Dương đại phu càng lúc càng căng thẳng tột cùng, thậm chí trán lão xuất hạn mồ hôi.
Buông một tiếng thở dài, Dương Yên Thượng chau mày nói.
- Kỳ lạ thật!
Thiên Hải há»i:
- Tiên sinh đã phát hiện được những gì à?
Dương đại phu nhìn lên Thiên Hải. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Chu thiếu hiệp chẳng bị trúng phong hàn gì hết.
- Thế vãn bối bị gì?
Buông một tiếng thở dài, Dương đại phu từ tốn nói:
- Nhất thá»i lão phu chưa thể Ä‘oán ra, nhưng có má»™t Ä‘iá»u lão phu biết...
Lão bỠlửng câu nói, đứng lên.
Thiên Hải nhìn lão nói:
- CÓ gì tiên sinh cứ nói.
Nhìn Thiên Hải, Dương đại phu, chậm rãi nói:
- Nếu thiếu hiệp tiếp tục sá»­ dụng kiếm pháp Thượng Ngươn, thì chỉ trong vài con trăng nữa, thiếu hiệp tá»± khắc bị cuồng tâm. Thiếu hiệp sẽ chẳng còn làm chá»§ được mình, chẳng phân biệt được đâu là thiện đâu là ác, mà chỉ duy nhất muốn thi triển kiếm pháp đó để lấy mạng ngưá»i mà thôi.
- CÓ chuyện đó ư?
- Hiện giỠthì kinh mạch của thiếu hiệp đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Lão buông một tiếng thở dài:
- Cho dù thiếu hiệp không sá»­ dụng kiếm pháp Thượng Ngươn thì cÅ©ng chỉ sống không quá má»™t năm. Khí kiếm tà quái kia sẽ làm kinh mạch thiếu hiệp đứt Ä‘oạn và sau đó là tẩu há»a nhập ma. Thiếu hiệp vừa cuồng trí vừa tàn phế.
- Vãn sinh sẽ sống như thế nào?
- Lão phu cũng không biết nữa. Nhưng có thể nói, thiếu hiệp có cuộc sống vô cùng khốn đốn Nếu còn sống thì thiếu hiệp sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết.
- Ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma?
Dương Yên Thượng gật đầu.
- Tiên sinh nói đi. Vãn sinh còn cách gì để cứu vãn được tình thế này?
- Ngưá»i truyá»n thụ kiếm pháp cho thiếu hiệp là ai, thì ngưá»i đó có thể hóa giải tà kiếm trong ná»™i thể cá»§a thiếu hiệp.
Thiên Hải lắc đầu:
- Vãn sinh khó tìm được ngưá»i đó.
- Sao không tìm được?
- CÓ lẽ ngưá»i đó đã chết.
Dương Yên Thượng thở ra.
Thiên Hải nói:
- Dương tiên sinh là một thần y hẳn còn cách khác chứ?
- Thiếu hiệp luyện tà kiếm nên ra nông ná»—i này, còn y thuật cá»§a lão phu chỉ dùng để cứu ngưá»i. NÓ chỉ có công dụng trị bịnh chứ không chuyên vá» võ công.
- Vậy là vãn sinh chẳng còn cách nào ư?
- võ Công thì phải do võ công hóa giải. Nhưng...
- Tiên sinh! Nhưng sao...
Buông một tiếng thở dài, Dương Yên Thượng vuốt râu nói:
- Lão phu chỉ có thể giúp cho thiếu hiệp má»™t thá»i gian, không để cho khí kiếm tà quái kia công phá tâm thức và kinh mạch, đặng thiếu hiệp tìm kỳ duyên mà hóa giải tà kiếm ná»™i thể. Chỉ có kỳ duyên má»›i khả dÄ© giúp được thiếu hiệp.
- Thế cũng được, còn hơn vãn sinh bị kiếm pháp Thượng Ngươn chi phối tâm thức, để trở thành một kẻ đa sát ác nhân.
- Thiếu hiệp lòng dạ bao dung độ lượng, nên khả dÄ© còn kiá»m chế mình đến ngày hôm nay. Nếu như ngưá»i luyện tà kiếm Thượng Ngươn là kẻ có tâm ác độc thì đã biến thành ngưá»i cuồng sát từ lâu rồi.
- Nếu không may mắn gặp được Dương tiên sinh, thì Thiên Hải không biết lúc này mình như thế nào?
Dương Yên Thượng thở dài, vuốt râu nói:
- Lão phu chỉ làm theo y đức cá»§a ngưá»i hành y thuật. Nếu không có thiếu hiệp thi lão phu cÅ©ng chỉ là ngưá»i vô dụng trên ngá»n Ãoạn Hồn sÆ¡n này.
Thiên Hải mỉm cưá»i.
- Ngưá»i có từ tâm như tiên sinh, ông trá»i không bao giá» phụ.
Yên Thượng vuốt râu nhìn Thiên Hải với tay lấy bầu rượu, dốc ngược vào miệng, tu luôn một hơi dài.
Thấy Thiên Hải như vậy, Dương Yên Thượng nói:
- Thiếu hiệp đừng chán nản. Ai cũng có số có phần, lão phu sẽ hết sức vì thiếu hiệp.
- Ãa tạ tiên sinh.
- Ngay bây giá», lão phu sẽ Ä‘i tìm thảo dược để cất thuốc cho thiếu hiệp dùng. Hy vá»ng những thứ thảo dược mà lão chế tác ra sẽ có ích cho thiếu hiệp.
Dương Yên Thượng nói xong, rảo bước ra ngoài. Chiếc lưng của lão như còng xuống trong ánh mắt Thiên Hải.
Thiên Hải dốc thêm một ngụm rượu nữa. Chàng không ngỠDiệp Cát Quần lại trao cho mình kiếm phổ bá đạo tàn khốc như vậy.
Bóp bầu rượu, Thiên Hải nhẩm nói:
- Diệp Cát Quần! Sao lại hại Thiên Hải khốn đốn như thế này chứ? Bây giỠThiên Hải biết tìm tôn giá Ờ đâu.
Thiên Hải lưu lại Ãoạn Hồn nhai đúng má»™t tuần trăng để cho Dương Yên Thượng dụng y thuật hóa giải phần nào tà khí trong ná»™i thể mình.
Bình minh vừa ló dạng thì Dương Yên Thượng bước vào lá»u cùng vá»›i gã tiểu đồng Vàng Vàng. Trên tay lão là chiếc tịnh bình lam ngá»c. Lão đặt tịnh bình xuống trước mặt Thiên Hải.
- Thiếu hiệp! Lão phu đã bào chế xong "Não hoàn đơn". Thiếu hiệp có thể dùng Não hoàn đơn để Ä‘iá»u hòa khí huyết trong ná»™i thể. CÓ như vậy thì tam thức cá»§a ngưá»i má»›i khả dÄ© được thông thoát, không bị tà kiếm chi phối.
Thiên Hải đón lấy chiếc tịnh bình.
- Vãn sinh vô cùng biết ơn Dương tiên sinh.
- Thiếu hiệp khách sáo vá»›i lão phu rồi. Việc cá»§a lão phu làm là việc nhá», còn việc cá»§a thiếu hiệp làm là má»›i là đại đức để lại cho bá tánh trong trấn Há»’ Nam.
- Tiên sinh quá khen, khiến cho Thiên Hải hổ thẹn.
Dương Yên Thượng vuốt râu ngắm chàng, rồi từ tốn nói:
- Lão phu có Ä‘iá»u này muốn nói vá»›i thiếu hiệp.
- Tiên sinh cứ chỉ giáo.
- Chỉ những lúc cần thiết lắm, thiếu hiệp má»›i dụng đến tà kiếm. Vì má»—i khi dụng tà kiếm thì thá»i khắc tẩu há»a nhập ma cá»§a thiếu hiệp sẽ đến gần hÆ¡n.
- Vãn sinh sẽ ghi nhá»› lá»i chỉ huấn cá»§a tiên sinh.
- Thứ hai, lão phu muốn nói với thiếu hiệp...
Thiên Hải gật đầu lắng nghe.
Dương Yên Thượng nghiêm giá»ng nói:
- Theo lão phu thì thiếu hiệp nên đến Thiếu Lâm má»™t chuyến. Lão phu nghÄ© những cao tăng trên Thiếu Lâm tá»± có thể hóa giải tà kiếm trong ná»™i thể tâm thức cá»§a thiếu hiệp. Trên Thiếu Lâm có những kỳ thư rất có ích cho thiếu hiệp như Dịch cân kinh cá»§a Ãạt Ma sư tổ.
- Vãn bối cũng đang muốn đến Thiếu Lâm.
- Ãã vậy thì thiếu hiệp mau sá»›m lên đưá»ng. Lão phu cầu chúc thiếu hiệp bình an.
- CÓ Não thần đơn cá»§a tiên sinh, vãn bối yên tâm rồi. Vãn bối lên đưá»ng ngay bây giỠđể đến Thiếu Lâm.
- Thiếu hiệp bảo trá»ng.
- Tiên sinh bảo trá»ng.
Thiên Hải nhìn Vàng Vàng.
- Vàng Vàng! Ngươi vẫn còn nhá»› bài há»c tôn sư trá»ng đạo chứ.
- Dạ. Vàng Vàng không bao giỠquên.
- ÃÆ°á»£c lắm. Bổn thiếu gia mong ngươi giữ đạo thầy trò để há»c được y thuật cá»§a Dương tiên sinh đặng cứu nhân độ thế sau này, xứng là má»™t nam tá»­ hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa.
- Vàng Vàng ghi nhá»› lá»i huấn thị cá»§a thiếu gia.
Thiên Hải ôm quyá»n xá Dương Yên Thượng:
- Vãn sinh cáo từ - Thiếu hiệp bảo trá»ng. Nếu như không gặp được kỳ duyên may mắn thì cứ quay lại đây Lão phu lúc nào cÅ©ng chá» thiếu hiệp.
Thiên Hải nhẹ gật đầu.
- Ãa tạ thịnh tâm ưu ái cá»§a tiên sinh.
Thiên Hải rá»i Ãoạn Hồn sÆ¡n mà trong lòng nặng trÄ©u. Chàng không ngá» mình lại rÆ¡i vào tình cảnh này. Buông má»™t tiếng thở dài, Thiên Hải nghÄ© thầm:
"Chết thì chết, cá»› gì mình phải ưu tư. Nhưng trước khi chết, hoặc trở thành phế nhân, cuồng tâm loạn thần trí mình phải biết lai lịch cá»§a mình, và vì sao Bảo mẫu cô cô lại muốn giết mình? Cuá»™c Ä‘á»i mình có những uẩn khúc gì?".
Thiên Hải sửa lại túi vải rảo bước đi nhanh hơn. Chàng vừa đi, vừa nghĩ thầm:
"Mình sẽ không sá»­ dụng đến kiếm pháp Thượng Ngươn nữa. Nếu gặp chuyện rắc rối, chỉ sá»­ dụng ba chiêu thức mà thánh cô đã truyá»n thụ. Như vậy, chắc tốt hÆ¡n cho mình".
à niệm đó lướt qua tâm thức Thiên Hải thì bất giác lại có cảm giác nao nao kỳ lạ.
Cảm giác kia thôi thúc chàng phải thi triển kiếm pháp tà quái, mà chàng khó lòng cưỡng lại được.
Thiên Hải lắc đầu. Trút má»™t hoàn Não thần đơn, cho vào miệng nhai nuốt. Ãan Ä‘iá»n Thiên Hải ấm dần vá»›i cảm giác thật dá»… chịu. cảm giác ấy lan nhanh, khiến cho tâm thức nhanh chóng trở lại bình thưá»ng, thậm chí có phần sáng suốt hÆ¡n.
Thiên Hải nhìn lỠtịnh.
- Y thuật cá»§a Dương tiên sinh đúng là thần dược. Ngưá»i như Dương tiên sinh má»›i đáng mặt làm thần y, chứ đâu như gã lang băm ba vợ Liá»…u Nghi.
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîñàëîí, àêêîðäû, àëüäåáàðàí, ëóêîéë, ìîñêîâñêîé, kiemphapdu, ñïèðñ, óëüòðà, thuong nguon kiem phap, thuong nguong kiem phap, thuongnguonkiemphap


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™