  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:24 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4  
 
 
  
 
Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li tá»›i PhÆ¡-li-răng-xÆ¡ vào tuần đầu tháng mưá»i. Việc ông đến đã gây nên má»™t làn sóng dư luáºn sôi nổi trong thành phố. Ông là má»™t nhà truyá»n đạo nổi danh và là đại diện cá»§a triá»u đại giáo hoàng má»›i cách tân. Má»i ngưá»i khao khát mong má»i ông trình bày "há»c thuyết má»›i", nói lên những tình thương và hòa giải đặng Ä‘iá»u trị những ná»—i Ä‘au thương cá»§a nước Ã. Việc bổ nhiệm Hông y giáo chá»§ Gi-tsi làm Quốc vụ khanh Tòa thánh La mã để thay Lam-bÆ¡-ru-tri-ni mà má»i ngưá»i Ä‘á»u căm ghét, đã nâng sá»± hân hoan lên đến cá»±c Ä‘iểm. Và Mông-ta-ne-li chÃnh là ngưá»i có năng lá»±c duy trì tâm trạng hân hoan đó. Äá»i tư liêm khiết cá»§a ông ta là má»™t hiện tượng Ãt có trong hàng giáo phẩm cao cấp cá»§a giáo há»™i La mã. Do dó, Mông-ta-ne-li đã thu hút được nhiá»u cảm tình cá»§a dân chúng vì xưa nay dân chúng vẫn cho rằng gian láºn, tham nhÅ©ng và dâm ô Ä‘en tối là những đặc Ä‘iểm hầu như không thể thiếu được cá»§a các giáo sÄ© cao cấp. HÆ¡n thế, ông ta tháºt có tài ba cá»§a má»™t nhà truyá»n đạo. 
Giá»ng nói uyển chuyển và phong cách dá»… thu hút lòng ngưá»i như đá nam châm, đó là những Ä‘iá»u thưá»ng làm cho ông thành công ở bất kỳ nÆ¡i nàp và vào lúc nào. 
CÅ©ng như má»i lần, lần này Grat-xi-mi hết sức xoay xở để má»i được báºc tài danh má»›i tá»›i ấy. Nhưng Ä‘iá»u đó không phải dá»… : đối vá»›i má»i lá»i má»i cá»§a Grat-xi-ni, Mông-ta-ne-li từ chối rất lich thiệp mà kiên quyết, lấy cá»› kém sức khá»e và báºn việc. 
Má»™t buổi sá»›m chá»§ nháºt lạnh trá»i và chói nắng, Mac-ti-ni cùng Giêma Ä‘i qua quảng trưá»ng Xi-nhô-ri-a. Mac-ti-ni khinh miệt nói : 
- Vợ chồng lão Grat-xi-ni tháºt là những con váºt tạp thá»±c, bạ cái gì cÅ©ng nuốt. Chị có thấy há» cúi rạp đầu trước xe ngá»±a cá»§a Hồng y giáo chá»§ không ? Bất kể ai há» cÅ©ng vÆ¡ cả, miá»…n là kẻ đó nổi tiếng. Từ thá»§a bé đến giá» tháºt tôi chưa thấy ai hám danh như thế. Má»›i dạo tháng tám đón Ruồi trâu nay lại rước Mông-ta-ne-li. Chắc là đức cha phổng mÅ©i lắm vá» sá»± quan tâm đó. Mà tất cả bè lÅ© đầu cÆ¡ cÅ©ng chia ngá»t sẻ bùi vá»›i đức cha vá» sá»± quan tâm này. 
Mác-ti-ni và Giêma vừa Ä‘i nghe Mông-ta-ne-li giảng đạo ở nhà thá». Ngôi nhà thá» lá»›n này cháºt nÃch những ngưá»i háo hức được nghe nhà truyá»n đạo nổi tiếng giảng thuyết đến ná»—i Mac-ti-ni sợ Giêma nhức đầu phải khuyên chị bá» buổi lá»… ra vá» trước khi kết thúc. Sau má»™t tuần lá»… mưa rả rÃch, hôm nay má»›i có má»™t buổi sáng nắng đẹp. Mac-ti-ni bèn rá»§ Giêma Ä‘i Xanh Ni-cô-lô dạo chÆ¡i trên những sưá»ng đồi xanh tốt. 
- Không. Chị trả lá»i. Nếu anh có thì giá» thì tôi xin Ä‘i, nhưng không Ä‘i vá» phÃa ấy được đâu. Ta Ä‘i theo đưá»ng bá» sông Ãc-nô Ä‘i vì khi Mông-ta-ne-li trở vỠông ta sẽ qua đó. CÅ©ng như Grat-xi-ni tôi muốn chiêm ngưỡng báºc tài danh ấy. 
- Nhưng chị vừa trông thấy Mông-ta-ne-li kia mà ! 
- Má»›i đằng xa thôi. Trong nhà thỠđông quá...mà lúc ông ta đến thì chúng ta lại đứng phÃa sau ông ta. Bây giá» ta tá»›i đứng gần cầu chắc thấy rõ được. Chắc anh biết là ông ta tạm nghỉ ở bá» sông Ãc-nô. 
- Nhưng tại sao bá»—ng dưng chị lại muốn nhìn mặt Mông-ta-ne-li ? Có bao giá» chị chú ý đến những nhà truyá»n đạo nổi tiếng đâu ? 
- GiỠđây tôi cÅ©ng vẫn không để ý đến những nhà truyá»n đạo, mà chỉ chú ý tá»›i bản thân con ngưá»i. Tôi muốn xem từ lần gặp cuối cùng đến nay ông ta có khác Ä‘i nhiá»u không ? 
- Lần đầu ấy là bao giỠ? 
- Sau khi Ac-tơ chết hai ngày. 
Mac-ti-ni bàng hoàng nhìn Giê-ma. Hai ngưá»i đã ra tá»›i đưá»ng bá» sông. Äôi mắt Giê-ma thẫn thá» nhìn xuống nước. Vẻ mặt chị làm Mac-ti-ni hoảng hốt. 
Một lát sau anh nói : 
- Giê-ma, Giê-ma thân yêu ! Có lẽ nào câu chuyện thê thảm ấy vẫn cứ suốt Ä‘á»i ám ảnh Giê-ma ? Tuổi mưá»i bảy ai mà chẳng lỡ lầm. 
Tay vịn vào cầu thang, mắt nhìn xuống dòng sông, chị mệt má»i đáp : 
- Nhưng không phải ai mưá»i bảy tuổi cÅ©ng Ä‘á»u giết chết ngưá»i bạn tốt nhất cá»§a mình. 
Mac-ti-ni nÃn lặng. Má»—i lần ná»—i niá»m tâm sá»± ấy đến vá»›i Giêma thì anh rất ngại chuyện trò. 
- Hễ bao giỠnhìn thấy mặt nước là tôi lại nhớ tới chuyện xưa. Giêma từ từ ngước mắt nhìn anh rồi run run nói tiếp : 
- Thôi, Xê-da, ta Ä‘i nữa Ä‘i. Äứng đây lạnh lắm. 
HỠlẳng lặng bước qua cầu và rẽ sang theo bỠsông. Vài phút sau Giêma lại nói : 
- Sao con ngưá»i ấy có giá»ng nói êm đẹp đến thế ! Trong giá»ng nói cá»§a ông ta có má»™t cái gì đó mà tôi chưa từng nghe thấy trong giá»ng nói cá»§a má»™t ai. Tôi cho rằng ông ta có sức truyá»n cảm mạnh như váºy quá ná»a là nhá» bà quyết ấy. 
Cho là đã đến lúc có thể làm Giêma quên được những ká»· niệm khá»§ng khiếp qua dòng sông gợi lên, Mac-ti-ni liá»n nói tiếp : 
- Phải, giá»ng nói tháºt tuyệt trần ! Ngoài giá»ng nói ấy, ông ta còn là má»™t nhà truyá»n đạo giá»i nhất trong số các nhà truyá»n đạo mà tôi được nghe giảng. Nhưng tôi nghÄ© bó quyết hấp dẫn cá»§a ông ấy còn sâu xa hÆ¡n nữa. Lối sống cá»§a ông ta khác hẳn má»i giáo sÄ© cao cấp khác. Có lẽ trừ Giáo hoàng ra thì trong toàn Giáo há»™i à khó lòng tìm được má»™t Giáo sÄ© cao cấp nào có thanh danh như váºy. Còn nhá»› dạo năm ngoái khi Ä‘i Rô-ma-nha, tôi đã có dịp qua địa pháºn cá»§a Mông-ta-ne-li. Trá»i mưa tầm tã mà những ngưá»i dân miá»n núi vẫn cứ kiên trì chầu trá»±c để được thấy mặt ông ta hoặc sá» vào áo ông ta. Há» tôn thá» Mông-ta-ne-li như thánh. Và Ä‘iá»u đó không phải chuyện thưá»ng là vì ở Rô-ma-nha cứ thấy ai mặc áo chức giáo sÄ© là ngưá»i ta ghét tháºm tệ. Tôi có há»i má»™t bác nông dân già, má»™t ngưá»i buôn láºu Ä‘iển hình mà tôi chưa từng thấy trong Ä‘á»i rằng hình như dân ở đây hình như rất trung thành vá»›i đức giám mục thì ngưá»i ấy trả lá»i : " Chúng tôi không ưa cha cố đâu vì há» Ä‘á»u là những kẻ gian dối. Nhưng chúng tôi yêu ngài Mông-ta-ne-li vì ngài không lừa dối chúng tôi bao giá» và ngài rất công minh chÃnh trá»±c". 
Giêma lên tiếng hầu như để nhủ mình chứ không phải để nói với Mac-ti-ni : 
- Lạ tháºt ! Không biết ông ta có biết dân chúng nghÄ© gì vỠông ta không. 
- Chắc là biết. Sao ? Chị cho là không phải như thế ư ? 
- Vâng, không phải thế. 
- Tại sao chị biết ? 
- ChÃnh ông ta nói vá»›i tôi. 
- Ông ta ? Mông-ta-ne-li ấy ư ? Giêma, chị nói sao ? 
Chị vuốt má»› tóc lòa xòa trên trán và ngoảnh lại phÃa Mac-ti-ni. Há» lại dừng bước. Mac-ti-ni tì tay vào lan can còn Giêma thì lấy dù cháºm rãi vẽ hình lên trên ná»n đưá»ng. 
- Xê-da, tôi với anh quen nhau đã bao năm ròng mà tôi chưa bao giỠkể chuyện Ac-tơ cho anh biết cả. 
Mac-ti-ni vá»™i vã ngắt lá»i : 
- Mà cũng không cần kể nữa. Giêma thân yêu. Tôi biết cả rồi. 
- Giô-va-ni kể cho anh nghe ư ? 
- Phải. Lúc anh ấy hấp hối. Má»™t đêm không lâu trước khi Giô va ni chết, tôi ngồi bên giưá»ng anh có kể cho tôi nghe vá» ActÆ¡...Giêma thân yêu, đã trót rồi thì tôi phải nói hết sá»± tháºt để Giêma rõ...Anh ấy bảo tôi rằng chị luôn âm thầm vấn vương vá» câu chuyện bi thảm ấy. Anh ấy nhá» tôi đến vá»›i chị như má»™t ngưá»i bạn để giúp chị tránh khá»i những ý nghÄ© nặng ná». Tôi đã hết sức cố gắng mặc dù công việc cá»§a tôi hình như không có hiệu quả. 
Ngước nhìn Mac ti ni trong giây lát, chị êm ái trả lá»i : 
- Tôi biết. Nếu khong có tình bạn của anh thì tôi còn đau khổ biết bao nhiêu...Còn vỠgiáo chủ Mông-ta-ne-li thì lúc ấy Giô-va-ni không nói gì với anh ư ? 
- Không. Lúc ấy tôi cÅ©ng không biết Mông-ta-ne-li lại có liên quan gì đến câu chuyện ấy. Anh ấy chỉ nói vá»›i tôi toàn bá»™ câu chuyện vá» má»™t tên máºt thám và... 
- Và vá» chuyện tôi tát Ac-tÆ¡ đến ná»—i Ac-tÆ¡ phải nhảy xuống biển tá»± tá» có phải không ? ÄÆ°á»£c, váºy bây giá» tôi kể cho anh nghe chuyện Mông-ta-ne-li. 
Há» quay trở lại chiếc cầu mà lát nữa xe cá»§a Hồng y giáo chá»§ sẽ Ä‘i qua. Mắt không rá»i khá»i mặt nước Giêma bắt đầu kể : 
- Lúc ấy Mông-ta-ne-li còn là má»™t cha cố và là giám đốc trưá»ng dòng ở thành Pi-dÆ¡. Ông ta thưá»ng dạy triết há»c cho Ac-tÆ¡ và khi Ac-tÆ¡ vào đại há»c ông ta vẫn tiếp tục giúp đỡ. Hai ngưá»i yêu thương nhau như má»™t cặp tình nhân chứ không phải là thầy trò nữa. Ac-tÆ¡ sùng bái cả bất cứ nÆ¡i nào Mông-ta-ne-li Ä‘i qua. Tôi còn nhá»› má»™t hôm Ac-tÆ¡ nói vá»›i tôi rằng nếu mất Ä‘i padre thì Ac-tÆ¡ sẽ nhảy xuống biển mà chết. Ac-tÆ¡ thưá»ng gá»i Mông-ta-ne-li là padre. Còn chuyện tên máºt thám anh biết rồi...Äến ngày hôm sau cha tôi và há» hàng nhà Bá»›c-tÆ¡n tức là mấy ngưá»i anh cùng cha khác mẹ hết sức đáng ghét cá»§a Ãc-tÆ¡ Ä‘á»u ra cá»a biển Äac-xen-na để mò tìm xác. Còn tôi thì tôi ngồi má»™t mình trong phòng nghÄ© những việc do chÃnh tay mình gây ra... 
Giê-ma im lặng một lát rồi kể tiếp : 
- Äến táºn khuya cha tôi vào nói vá»›i tôi : " Giê-ma con xuống nhà dưới Ä‘i, có ngưá»i đến tìm gặp con". Chúng tôi xuống phòng khách. Má»™t anh bạn há»c và là ngưá»i trong tổ tôi, ngồi đợi ở đó. Mặt tái mét, anh ta run run kể cho tôi nghe bức thư thứ hai cá»§a Giô-va-ni, trong đó kể lại tất cả những gì mà ông già coi ngục đã nói vá»›i anh em phạm nhân vá» tên cố đạo Các-Ä‘i là ngưá»i trước kia dụ dá»— Ãc-tÆ¡ xưng tá»™i. Tôi còn nhá»› ngưá»i bạn há»c ấy nói vá»›i tôi rằng : " Dù sao chúng ta cÅ©ng còn được má»™t chút an á»§i là : bây giá» chúng ta biết rằng Ac-tÆ¡ không có lá»—i gì cả". Cha tôi nắm lấy tay tôi, hết lòng khuyên nhá»§. Lúc ấy cha tôi vẫn chưa biết chuyện tôi tát Ac-tÆ¡. Tôi trở vá» phòng suốt đêm không ngá»§. Äến sáng cha tôi và há» hàng nhà Bá»›c-tÆ¡n lại ra bến. Má»i ngưá»i vẫn còn hy vá»ng tìm xác Ac-tÆ¡. - Nhưng hình như không tìm thấy phải không ? 
- Không tìm thấy. Chắc sóng cuốn ra khÆ¡i mất rồi. Tôi Ä‘ang ngồi trong phòng bá»—ng có chị ngưá»i làm vào báo cho biết vừa rồi có má»™t vị cố đạo tá»›i nhà, thấy cha nói tôi ra bến thì ông Ä‘i thẳng. Äoán là Mông-ta-ne-li, tôi liá»n chạy theo lối sau, Ä‘uổi kịp ông ngay ở cổng vưá»n.Khi tôi gá»i : " Cha Mông-ta-ne-li con muốn nói chuyện vá»›i cha" thì ông ta đứng lại, lặng lẽ nhìn tôi. Trá»i Æ¡i, Xê-da, nếu anh trông thấy mặt ông ta lúc ấy ! Nét mặt ấy cứ hiện ra trước mắt tôi mấy tháng ròng ! Tôi nói vá»›i Mông-ta-ne-li : " Con là con bác sÄ© UÆ¡-ren. Con đến để nói vá»›i cha rằng chÃnh con đã giết chết Ac-tÆ¡". Tôi thú nháºn tất cả má»i Ä‘iá»u còn ông ta thì cứ đứng trÆ¡ trÆ¡ như tượng đá mà nghe tôi nói. Khi tôi dứt lá»i ông ta an á»§i : " Cứ yên tâm, con ạ ! Không phải con giết Ac-tÆ¡ đâu mà chÃnh là cha đây. Cha đã lừa dối Ac-tÆ¡ và Ä‘iá»u đó Ac-tÆ¡ đã biết". Nói xong ông ta quay gót bước nhanh ra khá»i vưá»n, không nói thêm má»™t lá»i nào nữa. 
- Rồi sau thế nào hở chị ? 
- Sau tôi cÅ©ng không biết ông ta ra sao nữa. Chỉ nghe nói ngay tối hôm đó ông ngất Ä‘i ở ngoài phố cách bến không xa rồi ngưá»i ta đưa ông ta vào má»™t căn nhà gần đấy. Ngoài ra tôi không biết gì thêm. Cha tôi tháºt hết lòng đối vá»›i tôi. Khi tôi kể lại má»i việc thì cha tôi liá»n bá» cả công việc đưa tôi vá» Anh để khá»i vương vấn tá»›i chuyện xưa. Cha tôi sợ tôi cÅ©ng nhảy xuống biển tá»± tá» nốt và hình như đã có lần tôi xuýt nhảy xuống biển tháºt. Nhưng sau khi biết cha tôi mắc bệnh ung thư thì tôi phải trấn tÄ©nh lại vì ngoài tôi ra không còn ai săn sóc cha tôi. Sau khi cha tôi mất Ä‘i, chỉ còn lại tôi vá»›i mấy đứa em trai nhá». Trong lúc anh cả tôi chưa đưa chúng vá» nuôi được thì mình tôi phải cáng đáng. Sau Giô-va-ni tá»›i, Xê-da ạ. Buổi đầu chúng tôi tháºt rất ngại gặp nhau bởi vì giữa chúng tôi là cả má»™t ká»· niệm ghê gá»›m. Giô-va-ni thưá»ng ân háºn cay đắng rằng chÃnh anh cÅ©ng có lá»—i nặng vì anh đã viết bức thư trong tù gá»i ra. Nhưng tôi nghÄ© chÃnh ná»—i Ä‘au khổ chung đã làm chúng tôi gần nhau. 
Mac-ti-ni mỉm cưá»i, lắc đầu nói : 
- Có lẽ vá» phÃa chị thì như thế đấy, nhưng còn Giô-va-ni thì đã quyết tâm ngay từ buổi đầu gặp gỡ vá»›i chị rồi. Tôi còn nhá»› sau chuyến đầu tiên Ä‘i Li-voóc-nô trở vá» Milan, suốt ngày anh ấy nhắc đến chị, nói rất nhiá»u vá» má»™t thiếu nữ ngưá»i Anh tên là Giê-ma làm cho tôi nhức cả đầu. Tôi còn nhá»› hình như lúc ấy tôi ghét chị lắm....Kìa, Hồng y giáo chá»§ đến rồi ! 
Chiếc xe ngá»±a ruổi qua cầu và dừng bánh trước má»™t ngôi nhà lá»›n ven sông. Mông-ta-ne-li ngồi, ngả lưng vào gối tá»±a. Chắc hẳn ông ta rất mệt và không để ý tá»›i đám đông Ä‘ang há»›n hở xúm xÃt cạnh cá»a để ngóng nhìn mặt ông. Niá»m xúc động ngá»i lên trên bá»™ mặt đó trong nhà thá», nay đã tắt Ä‘i và giỠđây, dưới ánh mặt trá»i vẻ lo âu và mệt má»i hiện ra rõ nét. Khi Mông-ta-ne-li 
bước ra khá»i xe và bước lên báºc cá»a vá»›i dáng Ä‘i nặng nhá»c, lỠđỠcá»§a tuổi già mệt má»i lại Ä‘au tim, thì Giê-ma trở gót, từ từ Ä‘i ra cầu. Cái nhìn má» mịt và tuyệt vá»ng cá»§a Mông-ta-ne-li dưá»ng như thoáng phản ánh trên mặt chị. Mac-ti-ni lặng lẽ Ä‘i bên cạnh. 
Giê-ma lại phân vân sau giây lát im lặng : 
- Tôi nghÄ© mãi không biết ông ta lừa dối Ãc-tÆ¡ Ä‘iá»u gì ? Và đôi lúc tôi nghÄ©... 
- Nghĩ sao hở chị ? 
- Phải, tháºt là má»™t Ä‘iá»u hết sức kỳ lạ...Tại sao hai ngưá»i trông giống nhau má»™t cách lạ lùng... 
- Hai ngưá»i nào nhỉ ? 
- Ãc-tÆ¡ và Mông-ta-ne-li. Mà cÅ©ng không chỉ riêng tôi nháºn thấy Ä‘iá»u đó. HÆ¡n nữa, những ngưá»i trong gia đình nhà ấy có má»™t cái gì bà ẩn lắm. Bà Bá»›c-tÆ¡n, mẹ Ãc-tÆ¡, là má»™t trong những ngưá»i đàn bà hiá»n dịu nhất mà tôi từng quen biết. CÅ©ng má»™t khuôn mặt thanh tú như Ãc-tÆ¡ và có lẽ cả tÃnh nết cÅ©ng không khác gì nhau. Nhưng lúc nào bà cÅ©ng có vẻ sợ sệt như má»™t kẻ tá»™i phạm bị bắt quả tang. Äứa con dâu cá»§a ngưá»i vợ trước đối vá»›i bà tháºt còn tệ hÆ¡n cả ngưá»i đối vá»›i chó. Còn chÃnh Ãc-tÆ¡ thì cÅ©ng chẳng giống như những ngưá»i anh hèn nhát cá»§a mình chút nào...Lúc nhá» thì dÄ© nhiên nhiá»u cái chỉ thoáng qua, nhưng sau khi nghÄ© lại tôi luôn luôn ngá» rằng Ãc-tÆ¡ không phải là ngưá»i há» Bá»›c-tÆ¡n. 
Cố nghÄ© ra lá»i an á»§i Giê-ma, Mac-ti-ni nói : 
- CÅ©ng có thể là Ãc-tÆ¡ biết chuyện gì cá»§a mẹ nên Ä‘i tá»›i quyết định tá»± tá» chứ không phải vì câu chuyện lừa gạt cá»§a Các-Ä‘i. 
Nhưng Giê-ma lắc đầu : 
- Xê-da, nếu anh nhìn thấy vẻ mặt Ãc-tÆ¡ sau khi tôi tát Ãc-tÆ¡ thì anh sẽ chẳng nói như váºy. Sá»± phá»ng Ä‘oán vá» Mông-ta-ne-li có lẽ đúng, có thể như thế lắm...Nhưng cái gì tôi đã làm thì trót làm mất rồi. 
HỠim lặng bước trong mấy phút. 
Cuối cùng, Mac-ti-ni nói : 
- Giê-ma thân yêu, nếu như trên thế gian này chúng ta có má»™t phép lạ nào có thể xóa bỠđược cái đã trót làm thì má»›i nên vấn vương vá» sai lầm cÅ©. Nhưng nếu không thì thôi, cứ để cho ngưá»i chết chôn vùi những gì đã chết. Câu chuyện ấy tháºt khá»§ng khiếp. Nhưng, dù sao ngưá»i bạn trẻ đáng thương ấy đã được giải thoát rồi và có lẽ lại may mắn hÆ¡n bao kẻ hiện nay còn ngồi trong tù hoặc Ä‘ang rên siết nÆ¡i đầy ải xa xăm. Äấy, chÃnh đó má»›i là những ngưá»i chúng ta nên nghÄ© tá»›i. Chúng ta không có quyá»n để cho lòng mình tan nát chỉ vì xót thương cho những ngưá»i đã chết. Chắc chị nhá»› câu nói cá»§a thi sÄ© Sê-li mà chị hằng ưa thÃch : " Cái gì đã qua là thuá»™c vá» cái chết, còn tương lai là cá»§a ta". Chị hãy nắm lấy tương lai. Trong khi tương lai còn thuá»™c vá» chị thì chị không nên táºp trung suy nghÄ© vá» những cái xa xưa để gây hại cho mình, mà nên nghÄ© tá»›i cái gì hiện nay mình có thể làm được để giúp cho tương lai. 
Say sưa vá»›i câu nói cá»§a mình, Mac-ti-ni nắm lấy tay Giê-ma. Nhưng khi nghe thấy má»™t giá»ng nói má»m mại, lạnh lùng và uốn éo ở đằng sau thì anh vá»™i buông tay ra. 
Giá»ng nói đó kéo dài và se sẽ như lá»i nói thầm 
- Hồng y giáo chá»§ Mông-ta...ta-ne-li hiển nhiên có đủ tất cả những đức tÃnh như ông vừa nói, thưa ông bác sÄ© rất đáng kÃnh cá»§a tôi Æ¡i ! Thá»±c ra đối vá»›i thế giá»›i này, ông ấy tháºt quá tốt nữa ấy chứ ! Vì váºy cần phải tống tiá»…n ông ấy sang thế giá»›i khác má»™t cách cung kÃnh hÆ¡n. Tôi tin rằng ở nÆ¡i đó ông ta cÅ©ng sẽ oanh liệt chẳng kém gì ở đây. Ở thế giá»›i đó chắc là chẳng...chẳng thiếu gì những con ma cÅ© chưa ...chưa há» trông thấy những cá»§a hiếm như vị Hồng y giáo chá»§ có lương tâm cá»§a chúng ta. Mà ma quá»· lại rất ưa sá»± má»›i lạ. 
Liá»n đó vang lên giá»ng nói cá»§a bác sÄ© Ri-cac-đô. Trong giá»ng ấy lá»™ ra má»™t vẻ bá»±c tức không nén nổi : 
- Sao ông biết Ä‘iá»u đó ? 
- Dạ thưa ông tôi Ä‘á»c ở Kinh thánh ra ạ. Nếu tin vào sách Phúc âm thì đến con ma đáng kÃnh nhất cÅ©ng thÃch làm những chuyện gán ghép cừ khôi. Mà lương tâm và Hồng y giáo...giáo chá»§ theo tôi, thì đó là má»™t sá»± gán ghép rất kỳ khôi đến khó mà nuốt cho trôi, chẳng khác gì Ä‘em tôm trá»™n vá»›i máºt. À ! Ông Mac-ti-ni và bà Bô-la ! Hôm nay trá»i đẹp sau tráºn mưa, có phải không ạ ? Các vị cÅ©ng có nghe Xa-vô-ra-nô-la má»›i giảng đạo đấy chứ ? 
( Xa-vô-ra-nô-la Gi-rô-la-mô (1452-1498) :má»™t nhà truyá»n đạo nổi tiếng ở PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡. Ông thưá»ng vạch tá»™i những hành vi xấu xa cá»§a Giáo há»™i và nhà cầm quyá»n nên đã bị xá» tá» vì tá»™i theo tà giáo) 
Mac-ti-ni quay ngoắt lại. Ruồi trâu miệng ngáºm xì gà, ve áo cài má»™t bông hoa tươi Ä‘ang giÆ¡ bàn tay gầy gò nhưng Ä‘eo găng rất lịch sá»± cho anh bắt. GiỠđây, khi ánh dương nhảy nhót trên đôi giày bóng lá»™n và từ mặt nước ánh lên bá»™ mặt tươi cưá»i cá»§a Ruồi trâu thì Mac-ti-ni thấy Ruồi trâu không đến ná»—i què quặt, mà lại chững chạc hÆ¡n bao giá» hết. Há» bắt tay nhau : ngưá»i thì vồn vã, kẻ thì lầm lì. Giữa lúc ấy Ri-cac-đô bá»—ng kêu lên : 
- Bà Bô-la, bà mệt hay sao ! 
Mặt Giê-ma lấp lánh dưới vành mÅ© nên đã tái lại càng thêm tái nhợt Ä‘i, dải mÅ© buá»™c dưới cổ rõ ràng pháºp phồng cùng má»™t nhịp vá»›i trái tim Ä‘áºp thon thót. 
Chị nói một cách yếu ớt : 
- Xin phép các ông tôi muốn vỠnhà. 
Há» gá»i má»™t chiếc xe đến, Mac-ti-ni theo xe đưa chị lại nhà. Khi Ruồi trâu cúi xuống gỡ chiếc áo choàng cá»§a Giê-ma vướng vào bánh xe, anh đột nhiên ngước mắt nhìn chị. Và Macti-ni thấy chị co rúm ngưá»i lại, nét mặt khá»§ng khiếp. 
Xe vừa chuyển bánh, Mac-ti-ni liá»n dùng tiếng Anh há»i chị : 
- Sao thế, Giê-ma ? Thằng khốn kiếp ấy nói gì với chị thế ? 
- Không, có nói gì đâu. Không phải tại ông ấy đâu. Tôi..tôi sợ đấy thôi ! 
- Chị sợ gì ? 
- Phải !...Hình như tôi thấy... 
Giê-ma lấy tay che mắt, và Mac-ti-ni lặng lẽ đợi chị hồi tỉnh lại. Cuối cùng nét mặt Giê-ma đã trở lại tá»± nhiên. Quay vá» phÃa Mac-ti-ni, chị nói vá»›i má»™t giá»ng bình thưá»ng : 
- à anh nói rất đúng. Nhìn vá» quá khứ thê thảm tháºt không Ãch gì. Nó làm cho cân não suy nhược và đưa đến những ảo tưởng hết sức kỳ dị. Thôi từ nay đừng nhắc tá»›i chuyện ấy nữa Xê-da ạ, kẻo cứ gặp ai tôi cÅ©ng lại thấy giống như Ãc-tÆ¡. Tháºt đúng là má»™t ảo tưởng, má»™t cÆ¡n ác má»™ng giữa ban ngày. Anh có biết không, lúc nãy khi con ngưá»i đáng ghét ấy tá»›i tôi tưởng chừng như trông thấy Ãc-tÆ¡. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:09 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:29 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5  
 
 
  
 
Ruồi trâu quả là ngưá»i sở trưá»ng vá» môn tá»± gây cho mình có nhiá»u kẻ địch. Tháng tám, anh ta má»›i đến PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡ mà cuối tháng mưá»i đã có đến ba phần tư á»§y viên trong ban chấp hành trước kia đã má»i anh đến, thì nay tấn thành ý kiến Mac-ti-ni. Ngay cả những ngưá»i khâm phục anh nhất cÅ©ng bất mãn vá» những sá»± công kÃch Ä‘iên cuồng cá»§a anh đối vá»›i Mông-ta-ne-li. Và chÃnh Ga-li lúc đầu là ngưá»i bao giá» cÅ©ng sẵn sàng bênh vá»±c má»i lá»i nói và việc làm cá»§a nhà châm biếm sắc sảo ấy thì nay cÅ©ng bắt đầu tá» ra lo lắng băn khoăn rằng có lẽ không nên động đến Mông-ta-ne-li. " Những Hồng y giáo chá»§ có lương tâm rất hiếm, đối vá»›i há» ta nên tá» tế má»™t chút". 
Mông-ta-ne-li lại chÃnh là ngưá»i duy nhất rất thản nhiên trước hàng loạt bài châm biếm và bài báo bôi nhá» mình. Mac-ti-ni nhiá»u lần nói rằng không cần phải tấn công chế giá»…u mãi má»™t ngưá»i có thái độ tốt đối vá»›i những sá»± châm biếm. Ngưá»i ta đồn rằng má»™t hôm Mông-ta-ne-li Ä‘ang ăn cÆ¡m vá»›i tổng giám mục PhÆ¡-li-răng-xÆ¡ trong phòng mình bá»—ng thấy má»™t trong bài bôi nhá» cay độc nhất cá»§a Ruồi trâu. Mông-ta-ne-li Ä‘á»c hết từ đầu đến cuối rồi đưa cho tổng giám mục xem và nói rằng : " Viết cÅ©ng giá»i đấy nhỉ?" 
Có má»™t hôm trong thành phố xuất hiện má»™t tá» truyá»n đơn nhan đỠlà Sá»± bà máºt cá»§a Lá»… truyá»n tin ( Giáo há»™i Thiên chúa có ngày lá»… ká»· niệm thiên thần truyá»n tin cho bà Maria mang thai chúa Giê-su ). Cho dù dưới bài văn đó không vẽ má»™t con ruồi trâu Ä‘ang giương cánh, "chữ ký" quen thuá»™c đối vá»›i bạn Ä‘á»c thì số lá»›n những ngưá»i Ä‘á»c vẫn có thể căn cứ vào giá»ng văn cay độc và sắc bén mà Ä‘oán biết tác giả là ai. Bài văn viết theo thể đối thoại giữa Äức bà đồng trinh Maria tượng trưng cho công quốc Tô-scan và Mông-ta-ne-li tượng trưng cho vị thiên thần truyá»n tÃn phái Giê-duýt đã giáng lâm. Mông-ta-ne-li đầu quấn cành ô liu hòa bình, tay cầm cành huệ trắng muốt tượng trưng cho sá»± trong sạch. Trong bài văn chá»— nào cÅ©ng đầy rẫy những lá»i bóng gió chua cay và ám chỉ liá»u lÄ©nh. Toàn thành PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡ cảm thấy tÃnh chất bất công và độc ác cá»§a tác phẩm châm biếm ấy. Tuy nhiên, má»—i khi Ä‘á»c nó hỠđã cưá»i đến vỡ bụng. Những chuyện hoang đưá»ng đã được nói ra bằng má»™t giá»ng rất khôi hài mà trang nghiêm đến ná»—i những kẻ địch nhất cÅ©ng như những ngưá»i hết sức khâm phục Ruồi trâu Ä‘á»u phải lăn ra cưá»i. Và mặc dù giá»ng Ä‘iệu cá»§a bài văn ấy rất khó chịu nhưng phần châm biếm cá»§a nó đã có ảnh hưởng nhất định tá»›i tâm trạng nhân dân thành phố. Danh tiếng Mông-ta-ne-li quá cao, tưởng chừng bất cứ má»™t tác phẩm bôi nhá» nào dù sắc sảo đến đâu cÅ©ng không lay chuyển nổi. Thế mà có lúc dư luáºn công chúng đã quay lại phản đối Mông-ta-ne-li. Ruồi trâu rất biết đánh vào chá»— yếu. Vì thế mặc dù quần chúng vẫn xúm xÃt đón chào và tiá»…n đưa cá»— xe ngá»±a cá»§a Hồng y giáo chá»§ như cÅ©, nhưng qua những tiếng hoan hô và câu chúc, thưá»ng thưá»ng vẫn vang lên những tiếng hô ác độc " Äồ Giê-duýt ! " " Äồ do thám Xan-phê-Ä‘Ãch". 
Nhưng Mông-ta-ne-li không thiếu gì ngưá»i á»§ng há»™, hai ngày sau khi bài văn ra Ä‘á»i, tá» TÃn đồ, cÆ¡ quan ngôn luáºn có uy tÃn cá»§a giáo há»™i đã đăng má»™t bài báo lá»i lẽ rất sắc sảo đầu đỠlà Trả lá»i bài " Sá»± bà máºt cá»§a lá»… truyá»n tin", dưới ký Má»™t con chiên. Bài báo hết sức bênh vá»±c Mông-ta-ne-li trước những lá»i công kÃch tố cáo cá»§a Ruồi trâu. Tác giả nặc danh đã say sưa trình bày má»™t cách hùng biện thuyết "Hòa bình trên trái đất và thiện ý vá»›i con ngưá»i " mà Giáo hoàng má»›i lên ngôi truyá»n bá. Tác giả thách Ruồi trâu dẫn chứng để xác minh bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì buá»™c tá»™i nào cá»§a chÃnh mình và cuối cùng tác giả khuyên bạn Ä‘á»c không nên tin kẻ vu khống đáng khinh ấy. Vá» phương diện láºp luáºn Ä‘anh thép cÅ©ng như vá» giá trị văn há»c, bài báo này hÆ¡n hẳn má»i bài báo hàng ngày nên rất được toàn thành PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡ chú ý. Mặc dù ngay cả ngưá»i chá»§ bút tá» báo TÃn đồ cÅ©ng không biết má»™t con chiên là ai. Sau đó bài báo được xuất bản thành sách nhá» và từ đó trong các quán cà phê ngưá»i ta luôn nhắc tá»›i kẻ nặc danh bênh vá»±c Mông-ta-ne-li 
Äến lượt Ruồi trâu thì anh lại kịch liệt công kÃch Giáo hoàng má»›i và những ngưá»i á»§ng há»™ giáo hoàng, nhất là đối vá»›i Mông-ta-ne-li thì anh lại ám chỉ má»™t cách khéo léo rằng kẻ viết bài tán tụng Mông-ta-ne-li là do Mông-ta-ne-li sai khiến. Ngưá»i viết báo nặc danh biện há»™ cho Mông-ta-ne-li liá»n trả lá»i, phá»§ nháºn má»™t cách rất căm phẫn trên tá» báo TÃn đồ. Trong suốt thá»i gian Mông-ta-ne-li còn lưu lại ở PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡ cuá»™c tranh luáºn kịch liệt giữa hai nhà văn đó được sá»± chú ý cá»§a công chúng nhiá»u hÆ¡n là bản thân nhà truyá»n đạo nổi danh đó. 
Má»™t vài đảng viên đảng tá»± do tìm cách chứng minh cho Ruồi trâu thấy rằng dùng lá»i nói cay độc đối vá»›i Mông-ta-ne-li là không cần thiết. Nhưng há» chẳng Ä‘i đến kết quả gì. Nghe há» nói , Ruồi trâu chỉ nhã nhặn mỉm cưá»i và ngượng nghịu lắp bắp trả lá»i : 
- Thưa các ngài, các ngài tháºt...tháºt là không công bằng chút nào. Khi tôi nhượng bá»™ bà Bô-la, tôi đã đặc biết đưa ra Ä‘iá»u kiện là khi nào Mông-ta-ne-li tá»›i thì tôi có quyá»n cưá»i cho thá»a chÃ. Äiá»u đó đã được ghi trong văn tá»± rồi cÆ¡ mà ! 
Äến tháng mưá»i, Mông-ta-ne-li trở vá» Rô-ma-nha, trong buổi giảng đạo từ biệt trước khi rá»i PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡, Mông-ta-ne-li đã đỠcáºp tá»›i cuá»™c tranh luáºn ầm Ä© vừa qua. Mông-ta-ne-li tỠý tiếc rằng cả hai tác giả đã quá nóng nảy và yêu cầu kẻ nặc danh bênh vá»±c mình nên làm gương độ lượng cho ngưá»i khác noi theo, nghÄ©a là chá»§ động đình chỉ cuá»™c luáºn chiến vô bổ và vô lối ấy. Hôm sau, trên tá» tÃn đồ xuất hiện má»™t mẩu cáo bạch nói rằng : thể theo ý muốn cua Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li đã được bày tá» má»™t cách công khai, từ nay Má»™t con chiên sẽ thôi không tranh luáºn nữa. 
Ruồi trâu được nói tiếng cuối cùng. Trong tá» truyá»n đơn nhá» tiếp theo anh tuyên bố rằng thái độ ôn hòa theo tinh thần CÆ¡ đốc cá»§a Mông-ta-ne-li đã thuyết phục được anh. Anh sẵn sàng nhá» nước mắt và bá cổ ngưá»i Xan-phê-Ä‘Ãch đầu tiên nào mà anh gặp. Cuối cùng, anh nói :" Tôi sẵn sàng ôm hôn cả đối thá»§ nặc danh cá»§a tôi ! Nếu bạn Ä‘á»c cá»§a tôi hiểu tại sao tôi phải làm như thế và tại sao đối thá»§ cá»§a tôi phải giữ kÃn tên tuổi cá»§a mình như là tôi và Hồng y giáo chá»§ hiểu, thì chắc bạn Ä‘á»c sẽ tin tưởng vào sá»± hối tiếc chân thành cá»§a tôi". 
Cuối tháng mưá»i má»™t, Ruồi trâu nói vá»›i ban chấp hành rằng anh muốn Ä‘i ra biển nghỉ chừng hai tuần lá»…. Dư luáºn chung quanh bảo rằng có lẽ anh Ä‘i Li-voóc-nô. Nhưng sau đó Ãt lâu, bác sÄ© Ri-cac-đô cÅ©ng tá»›i Li-voóc-nô định tìm gặp ruồi trâu mà không sao tìm thấy. Äến mùng năm tháng chạp má»™t cuá»™c biểu tình chÃnh trị hết sức gay gắt nổ ra suốt dá»c núi A-pa-nanh trong lãnh địa Giáo hoàng. Lúc ấy nhiá»u ngưá»i má»›i Ä‘oán biết tại sao Ruồi trâu có ý định kỳ dị là Ä‘i nghỉ mát giữa mùa đông tháng giá như váºy. Khi cuá»™c bạo động đã tạm yên, Ruồi trâu trở vá» PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡. Gặp Ri-cac-đô ngoài phố, anh nhã nhặn nói : 
- Tôi nghe nói ông có đến Li-voóc-nô tìm tôi nhưng lúc ấy tôi Ä‘ang ở Pi-dÆ¡. Thành phố tháºt sá»± cổ kÃnh và đẹp tuyệt vá»i ! Ở đó có thể tưởng tượng đến Ãc-ca-Ä‘i-a. ( Ãc-ca-Ä‘i-a : má»™t miá»n ở Hy lạp chung quanh có núi bao bá»c, dân cư nÆ¡i đó chuyên chăn cừu và thÃch hát những bài dân ca trữ tình, được các nhà thÆ¡ ca ngợi là thiên đưá»ng ở trần gian ) 
Má»™t buổi chiá»u trong tuần lá»… Nô-en, anh đến dá»± há»™i nghị cá»§a tiểu ban văn há»c há»p ở nhà riêng bác sÄ© Ri-cac-đô. Cuá»™c há»p rất đông. Khi Ruồi trâu bước vào nghiêng mình mỉm cưá»i xin lá»—i vì đến muá»™n thì đã không còn má»™t ghế nào trống. Ri-cac-đô định sang phòng bên lấy ghế thì Ruồi trâu ngăn lại : 
- Xin ông chá»› phiá»n, tôi sẽ tìm được chá»— ngay. 
Anh bước qua phòng, tiến tá»›i phÃa cá»a sổ cạnh chá»— Giê-ma và ngồi lên thành cá»a, lÆ¡ đãng ngả đầu vào cá»a chá»›p. 
Giê-ma cảm thấy Ruồi trâu Ä‘ang mỉm cưá»i và lim dim đôi mắt nhìn mình vá»›i cái nhìn tế nhị cá»§a tượng Nhân sư. Cái nhìn ấy cÅ©ng giống như cái nhìn vẽ trong má»™t bức há»a cá»§a Lê-ô-na ÄÆ¡ vanh xi. Sá»± nghi ngá» theo bản năng cá»§a chị đối vá»›i con ngưá»i ấy má»—i lúc má»™t tăng và biến thành má»™t ná»—i lo âu khó hiểu. 
Há»™i nghị bàn vấn đỠra má»™t bản tuyên bố vá» nạn đói Ä‘ang Ä‘e dá»a Tô-scan. Ban chấp hành cần tá» thái độ và vạch ra những biện pháp để ứng phó vá»›i tình hình đó. Äi tá»›i má»™t nghị quyết cụ thể tháºt là gay go vì ý kiến lại vẫn cứ khác nhau. Nhóm tiến bá»™ nhất trong ban chấp hành gồm có Giêma, Mac-ti-ni, Ri-cac-đô và những ngưá»i khác tán thành kiên quyết kêu gá»i chÃnh phá»§ và công chúng láºp tức cứu tế ngay cho nông dân. Những kẻ ôn hòa tất nhiên trong đó có Grat-xi-ni thì lại sợ rằng nếu lá»i kêu gá»i mà gay gắt quá sẽ không có sức thuyết phục lại chỉ làm cho chÃnh phá»§ nóng gáy. 
Vẻ mặt bình tÄ©nh và thương hại, Grat-xi-ni nhìn vá» phÃa những phần tá» cấp tiến Ä‘ang phồng mang trợn mắt nói : 
- Thưa các vị, ai cÅ©ng hiểu rằng cứu tế càng sá»›m càng tốt. Phần lá»›n chúng ta Ä‘á»u muốn làm nhiá»u thứ mà chúng ta khó lòng đạt được. Nhưng nếu chúng ta kêu gá»i theo giá»ng mà các vị đỠnghị thì từ giá» cho tá»›i khi nạn đói thá»±c sá»± xảy ra rất có thể chÃnh phá»§ sẽ không chịu làm gì cả. Bắt chÃnh phá»§ Ä‘iá»u tra mùa màng, tôi thiết tưởng đó là má»™t bước tiến rồi. 
Ga-li ngồi trong góc cạnh lò sưởi láºp tức nhảy xổ vào địch thá»§ cá»§a mình. 
- Má»™t bước tiến ư ? Phải, thưa ngài tôn kÃnh, nhưng khi nạn đói xảy tá»›i thá»±c sá»±, thá» há»i bước tiến ấy có hãm được nạn đói không ? Nếu chúng ta cứ tiến bước theo kiểu đó thì chưa kịp cứu tế nhân dân đã chết đói nhăn răng ra cả rồi. 
Sác-cô-ni lên tiếng : 
- Tôi muốn biết là... 
Nhưng nhiá»u tiếng nói đã cắt đứt lá»i anh : 
- Nói to lên, không nghe thấy gì hết ! 
Ga-li cáu kỉnh : 
- Quái lạ, sao ngoài phố cÅ©ng ầm Ä© thế ?Cá»a sổ đóng chưa Ri-cac-đô ? Tôi không nghe thấy cả tiếng tôi nói nữa ! 
Giê-ma ngoái nhìn : 
- Phải, cá»a đóng rồi. Ngoài ấy hình như có đám xiếc rong gì đó Ä‘ang diá»…n qua. 
Ngoài phố vang lên tiếng hò hét, tiếng cưá»i tiếng chuông rung, tiếng chân bước ráºm rịch xen lẫn cả tiếng kèn đồng cá»§a má»™t đội nhạc hạng bét và tiếng trống khua inh á»i vô tá»™i vạ. 
Ri-cac-đô lẩm bẩm : 
- Ngày lá»… thì chịu váºy thôi chứ làm thế nào, Nô-en bao giá» chả ầm Ä©..Nào ông Sac-cô-ni, ông vừa định nói gì ? 
- Tôi nói : Tôi muốn biết dư luáºn Pi-dÆ¡ và Li-voóc-nô đối vá»›i cuá»™c chống đói này như thế nào. Có lẽ ông Ri-va-rét có thể cho chúng ta biết vì ông ta má»›i ở đó vá». 
Ruồi trâu không đáp. Anh chăm chú nhìn ra cá»a sổ, hình như không nghe thấy những lá»i bàn tán trong phòng. 
Giê-ma là ngưá»i duy nhất ngồi gần đấy gá»i : 
- Ông Ri-va-rét ! 
Thấy Ruồi trâu vẫn không thưa, Giêma cúi mình hướng vá» phÃa trước sá» vào tay anh. Ruồi trâu từ từ quay lại nhìn Giêma và chị giáºt mình hoảng sợ thấy gương mặt anh đỠđẫn má»™t cách lạ lùng. Trong giây lát, Giêma tưởng chừng đó là gương mặt cá»§a ngưá»i đã chết. Rồi đôi môi anh mấp máy má»™t cách kỳ dị không sức sống. Anh thầm nói : 
- Vâng, đó là một gánh xiếc rong... 
Chưa hiểu sao, nhưng Giêma Ä‘oán rằng cả tâm hồn và thể xác Ruồi trâu phút chốc bị má»™t ảo ảnh ghê rợn nào chi phối. Bản năng đầu tiên cá»§a chị là che lấy Ruồi trâu để tránh những cặp mắt tò mò khá»i nhìn vào anh. Chị vá»™i vàng đứng dáºy đứng chắn lấy anh, rồi mở cá»a sổ làm ra vẻ nhìn xuống đưá»ng phố. Ngoài chị ra, không ai trông thấy bá»™ mặt cá»§a Ruồi trâu lúc đó. 
Gánh xiếc rong Ä‘ang riá»…u trên đưá»ng phố. Những vai há» cưỡi trên mình lừa, những vai Ac-lÆ¡-canh mặc quần áo hoa hoét. Äám rước Ä‘eo mặt nạ, vừa cưá»i vừa xô đẩy bông đùa ném những cuá»™n giấy nhá» hình con rắn cho các vai há» và những túi kẹo cho vai Cô-lum-bi-a. Cô gái đóng vai này ngồi ngất ngưởng trên chiếc xe ngá»±a, mặc quần áo lóng lánh sặc sỡ dắt đầy lông chim, đầu Ä‘eo tóc giả nụ cưá»i gượng gạo còn Ä‘á»ng lại trên đôi môi đỠchoét. Sau xe là má»™t Ä‘oàn ngưá»i : lưu manh, ăn xin, mấy vai há» vừa Ä‘i vừa nhào lá»™n và cả má»™t đám hàng rong bán các đồ chÆ¡i lặt vặt và kẹo bánh. Cả bá»n cùng chen vai thÃch cánh, thi nhau ném như mưa và vá»— tay hoan hô má»™t ngưá»i đứng giữa đám đông xô đẩy nhau lá»™n xá»™n, nhưng lúc đầu Giêma chẳng trông rõ ngưá»i đó là ai. Lát sau chị má»›i nháºn ra là há» ném và hoan hô má»™t chú lùn xấu xà lưng gù mặc quần áo há», đội mÅ© cao bằng giấy, Ä‘eo nhạc chung quanh mình. Chắc là chú ở gánh xiếc rong đó. Chú vừa Ä‘i vừa nhăn nhó, quằn quại má»™t cách gá»›m ghiếc để làm vui cho đám đông. 
Ri-cac-đô tiến lại gần cá»a sổ há»i : 
- Cái gì thế ? Ông và bà xem cái gì hay thế ? 
Ông ta hơi lấy làm lạ rằng Ruồi trâu và Giêma mải xem hỠđể bắt cả ban chấp hành ngồi đợi. 
Giêma quay lại phÃa Ri-cac-đô nói : 
- Có gì hay đâu, gánh xiếc rong đấy mà. Nhưng hỠlàm huyên náo, tôi cứ tưởng có chuyện gì xảy ra. 
Chị còn Ä‘ang đứng, má»™t tay đặt trên báºc cá»a sổ và thình lình chị cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo cá»§a Ruồi trâu nhiệt tình xiết lấy tay chị. 
Ruồi trâu nói khẽ và dịu dàng : 
- Cám ơn bà ! 
Anh đóng cá»a rồi lại ngồi lên thành cá»a. Vẫn vá»›i vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, anh nói : 
- Xin lá»—i đã làm trở ngại các vị. Tôi mải xem gánh xiếc. Tháºt...tháºt là vui mắt. 
Mac-ti-ni giáºt giá»ng nói : 
- Ông Sac-cô-ni Ä‘ang há»i ông đấy ! 
Mac-ti-ni thấy thái độ cá»§a Ruồi trâu có vẻ như chống chế má»™t cách hết sức vụng vá». Anh lại cảm thấy bá»±c bá»™i vì Giêma đã há»› hênh bắt chước Ruồi trâu. Tháºt là má»™t cá» chỉ anh chưa há» thấy ở chị. 
Ruồi trâu tuyên bố rằng anh không biết gì vá» tâm trạng nhân dân thành phố Pi-dÆ¡ bởi vì anh " chỉ đến đó để nghỉ " thôi. Rồi anh quay lại phát biểu ý kiến má»™t cách sôi nổi. Trước hết, anh nói vá» triển vá»ng cá»§a mùa màng, tiếp đó nói vá» bản tuyên bố, rồi cuối cùng anh làm cho má»i ngưá»i khổ tại vì hàng tràng lý luáºn thao thao bất tuyệt và vì giá»ng nói lắp cá»§a anh. Há» có cảm tưởng rằng hình như anh đã tìm thấy má»™t thú vui ốm yếu nào trong bản thân tiếng nói cá»§a chÃnh mình. 
Khi buổi há»p kết thúc, các á»§y viên bắt đầu giải tán thì Ri-cac-đô tiến lại chá»— Mac-ti-ni : 
- Ông ở lại ăn cơm với tôi nhé. Pha-bơ-ri-xi và Sac-cô-ni cũng ở lại đấy. 
- Cảm ơn ông. Nhưng tôi phải tiễn chị Bô-la vỠnhà. 
Giêma đứng dáºy, choàng khăn lên đầu nói : 
- Anh sợ tôi không vá» tá»›i nhà được má»™t mình hay sao ? ÄÆ°á»£c rồi, anh Mac-ti-ni sẽ ở lại đấy, bác sÄ© Ri-cac-đô ạ, anh ấy cần thay đổi không khà má»›i được, ngồi nhà nhiá»u quá rồi. 
Ruồi trâu xen lá»i : 
- Nếu bà cho phép, tôi xin được đưa bà vá» phÃa đó. 
- Nếu tiện đưá»ng thì... 
Ri-cac-đô vừa mở cá»a vừa há»i : 
- Còn ông Ri-va-ret, nếu ông có thì giá» thì má»i ông chiá»u nay ở lại chÆ¡i ? 
Ruồi trâu cưá»i, ngoái lại nói : 
- Tôi ấy ư, ông bạn ? Không, tôi đang muốn đi xem xiếc. 
Trở vỠphòng, Ri-cac-đô nói : 
- Anh chàng kỳ quặc tháºt ! Tại sao ông ta lại mê hỠđến thế ? 
Mac-ti-ni nói : 
- Chắc là cùng tâm trạng vá»›i nhau chứ gì ! ChÃnh hắn cÅ©ng hỠđặc. 
Pha-bơ-ri-xi nghiêm trang nói : 
- Tôi mong rằng ông ta chỉ là hỠthôi, không là cái gì khác. Nhưng ông ta dù là hỠđi nữa thì cũng là một vai hỠcực kỳ nguy hiểm. 
- Nguy hiểm ư ? VỠphương diện nào ? 
- Tôi không ưa những chuyến Ä‘i nghỉ ngắn hạn đầy bà ẩn và liên tiếp cá»§a ông ta như váºy. Chuyến này là chuyến thứ ba rồi đấy, và tôi không tin là vừa qua ông ta Ä‘i Pi-dÆ¡ đâu. 
Sac-cô-ni nói : 
- Theo tôi thì rõ ràng là Ri-va-ret bà máºt Ä‘i vào vùng núi. Ông ta cÅ©ng cố ý giấu là vẫn có quan hệ vá»›i bá»n buôn láºu. Ông ta có quan hệ vá»›i chúng lâu rồi, từ hồi có vụ bạo động ở Xi-va-nhô kia. Và lẽ tá»± nhiên là Ri-va-ret nhá» tay bá»n chúng để chuyển những truyá»n đơn qua biên giá»›i lãnh địa giáo hoàng. 
Ri-cac-đô nói : 
- ChÃnh đó là vấn đỠtôi muốn bàn vá»›i các ông. Tôi nảy ra má»™t ý kiến : tốt hÆ¡n là yêu cầu Ri-va-rét phụ trách quản lý việc chuyên trở bà máºt cho chúng ta. Theo tôi thì nhà in ở Pi-stôi-a làm việc rất kém và cứ dÅ©ng mãi cách nhét truyá»n đơn vào xì gà mà chuyên chở thì thô sÆ¡ quá. 
Mac-ti-ni bướng bỉnh cãi : 
- Từ trước đến giỠxì gà vẫn làm được việc rất tốt. 
Ga-li và Ri-cac-đô lúc nào cÅ©ng đưa Ruồi trâu ra làm mẫu má»±c khiến cho Mac-ti-ni phát ngấy lên. Anh nghiêng vá» phÃa cho rằng nếu "ông tướng cướp" ấy không chui vào đây để lên mặt dạy Ä‘á»i thì công việc đã có thể tiến hành tốt biết bao nhiêu. 
Ri-cac-đô lại nói : 
- Phải, từ trước tá»›i giá» phương pháp ấy vẫn làm cho chúng ta thá»a mãn vì chúng ta không có cách nào tốt hÆ¡n. Nhưng các anh cÅ©ng biết thá»i gian qua đã xảy ra quá nhiá»u vụ bắt bá»› và tịch thu. Theo tôi nghÄ©, nếu Ri-va-ret phụ trách việc đó thì những vụ như thế sẽ Ãt xảy ra hÆ¡n. 
- Tại sao ông nghĩ thế ? 
- Vì má»™t là những kẻ buôn láºu coi chúng ta là ngưá»i ngoài, hoặc có thể chỉ coi chúng ta như con bò để vắt sữa; còn Ri-va-ret thì Ãt nhất ông ta cÅ©ng là bạn cá»§a chúng, nếu không phải là lãnh tụ. Chúng nghe và tin ông ta. Má»™t ngưá»i đã từng tham gia khởi nghÄ©a tại Xi-va-nhô thì bá»n buôn láºu ở A-pe-nanh vui lòng giúp nhiá»u hÆ¡n ai hết. Hai là, trong chúng ta chắc không thể tìm được ngưá»i nào quen biết miá»n núi như Ri-va-ret được. Các anh cần nhá»› rằng ông ta từng lẩn trốn ở đó, thuá»™c lòng từng đưá»ng hầm trên núi. Không má»™t kẻ buôn láºu nào dám bịp Ri-va-ret nếu có thì cÅ©ng chỉ thất bại. 
Mac-ti-ni lại há»i : 
- Váºy ông định đỠnghị giao cho ông ấy toàn bá»™ đưa tài liệu cá»§a chúng ta vào lãnh địa cá»§a Giáo hoàng, phụ trách hết thảy từ việc phân phối cho tá»›i địa Ä‘iểm, kho tàng bà máºt v.v... hay chỉ giao cho ông ta việc chuyển qua biên giá»›i thôi ? 
- Không những ông ta chỉ biết các địa Ä‘iểm và kho tàng bà máºt cá»§a chúng ta mà còn biết nhiá»u địa Ä‘iểm và kho tàng khác nữa mà chúng ta không có. Váºy không cần lên lá»›p gì cho ông ấy. Thế còn vấn đỠphân phối thì tùy các anh định. Theo tôi, Ä‘iá»u quan trá»ng nhất là chuyển qua biên giá»›i; má»™t khi tài liệu đã vào tá»›i Bô-lô-nha ròi thì phân phối không khó nữa. 
Mac-ti-ni nói : 
- Vá» phần tôi thì...tôi phản đối kế hoạch đó. Vì, trước hết nếu bảo rằng ông ta khéo léo như thế nhưng nào đã ai thấy đâu mà chỉ là phá»ng Ä‘oán thôi. Chúng ta chưa tháºt mắt trông thấy ông ta làm công tác biên giá»›i, nên chưa thể tin rằng đến giá» phút nghiêm trá»ng ấy ông ta có thể giữ được bình tÄ©nh. 
Ri-cac-đô ngắt lá»i : 
- á»’, Ä‘iá»u đó ông không cần nghi ngá» gì nữa. Ông ta có thể giữ nổi bình tÄ©nh. Cuá»™c bạo động ở Xi-va-nhô là má»™t chứng minh cụ thể nhất. 
Mac-ti-ni tiếp tục : 
- HÆ¡n nữa, do còn Ãt hiểu Ri-va-ret nên tôi hoàn toàn không tán thành Ä‘em má»i bà máºt cá»§a đảng giao phó cho ông ta. Theo tôi, Ri-ve-ret là má»™t kẻ nhẹ dạ và hay đóng kịch lắm. Phó thác việc chuyển tài liệu bà máºt vào tay má»™t ngưá»i không phải là chuyện chÆ¡i. Ông Pha-bÆ¡-ri-xi, ông nghÄ© thế nào ? 
- Mac-ti-ni, nếu chỉ có những ý kiến phản đối như ông nói thì tôi có thể gạt phắt ngay là vì Ruồi trâu thá»±c sá»± và rõ ràng có đủ má»i đức tÃnh mà Ri-cac-đô nói. Tôi tin chắc Ri-va-ret rất dÅ©ng cảm, thành thá»±c và bình tÄ©nh. Ông ta rất hiểu địa hình và dân cư miá»n núi. Chúng ta có rất nhiá»u chứng cứ vá» tất cả những cái đó. Nhưng tôi có má»™t lý do phản đối khác. Tôi không tin Ri-va-ret Ä‘i vá» rừng núi chỉ để bà máºt chuyển các bài văn châm biếm cá»§a ông ta, mà còn có thể có mục Ä‘Ãch khác. Tất nhiên, Ä‘iá»u này chỉ nên nói riêng giữa chúng ta vì chỉ má»›i là nghi ngá» thôi. Tôi có cảm tưởng ông ta liên lạc chặt chẽ vá»›i má»™t nhóm bà máºt nào ở vùng núi và có lẽ là nhóm nguy hiểm nhất. 
- Nhóm nào ? Nhóm " Thắt lưng Ä‘á»" có phải không ? 
- Không, nhóm " Dao găm" 
- Nhóm " Dao găm" ?Nhưng nhóm ấy chỉ là má»™t nhúm ngưá»i đứng ngoài vòng pháp luáºt phần lá»›n là nông dân dốt nát và không có kinh nghiệm chÃnh trị gì. 
Pha-bơ-ri-xi nói : 
- Những kẻ bạo động ở Xi-va-nhô thì cÅ©ng thế.Nhưng trong bá»n há» có cả những ngưá»i trà thức và hỠđược những ngưá»i đó lãnh đạo. Có lẽ nhóm " Dao găm" này cÅ©ng váºy. Ngoài ra ai cÅ©ng biết rằng số lá»›n thành viêm những nhóm quá khÃch nhất ở Rô-ma-nha hiện nay chÃnh là những kẻ đã từng sống sót trong cuá»™c bạo động tại Xa-vi-nhô. Há» hiểu rằng nếu khởi nghÄ©a côngkhai thì không thể đè bẹp được Giáo há»™i nên hỠđã bước vào con đưá»ng khá»§ng bố. Chưa đủ sức dùng súng hỠđành phải dùng dao găm váºy. 
- Tại sao ông lại cho rằng Ri-va-ret liên lạc với nhóm này ? 
- Äây là tôi má»›i chỉ nghi ngá» thôi. Vì dù sao trước khi giao cho ông ta váºn chuyển tài liệu thì cÅ©ng cần phải Ä‘iá»u tra cho rõ đầu Ä‘uôi. Nếu Ri-va-ret định nhất cá» lưỡng tiện thì ông ta sẽ làm hại đảng ta nhiá»u. Ông ta sẽ chỉ làm tan rã thanh danh cá»§a Äảng chứ không giúp Ãch được gì. Nhưng chuyện đó sau ta sẽ bàn. Bây giá» tôi báo để các anh biết mấy tin tức La mã. Có tìn đồn rằng La mã định cá» ra má»™t tiểu ban dá»± thảo đỠán thành phố tá»± trị...
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:10 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:39 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 6  
 
 
  
 
Giêma cùng Ruồi trâu lặng lẽ Ä‘i theo bá» sông Lâng Ac-nô. Hứng thú nói thao thao bất tuyệt cá»§a Ruồi trâu dưá»ng như đã cạn rồi. Từ lúc bước ra khá»i nhà Ri-cac-đô đến giá» , Ruồi trâu hầu như không nói má»™t lá»i. Sá»± im lặng cá»§a anh làm cho Giêma thá»±c sá»± vui sướng. Bao giá» gặp Ruồi trâu là Giêma cÅ©ng cảm thấy lúng túng. Nhất là trong ngày hôm nay chị lại cảm thấy lúng túng bởi vì thái độ kỳ dị cá»§a Ruồi trâu ở nhà Ri-cac-đô làm cho chị hết sức bối rối. 
Äến cạnh cung Ä‘iện Up-phi-tsi, Ruồi trâu thình lình dừng lại, quay sang há»i chị : 
- Bà có mệt không ? 
- Không. Sao ? 
- Và chiá»u nay bà không báºn lắm phải không ? 
- Không. 
- Váºy xin bà má»™t vinh dá»± đặc biết má»i bà cùng dạo chÆ¡i vá»›i tôi. 
- Ta đi đâu ? 
- Äi đâu cÅ©ng được. Xin tùy bà. 
- Nhưng để làm gì ? 
Ruồi trâu do dá»±, không trả lá»i ngày. 
- Tôi không thể nói được, Ãt nhất đó là Ä‘iá»u rất khó nói...nhưng tôi rất mong bà đồng ý nếu có thể. Ruồi trâu bá»—ng ngước mắt nhìn chị. à tứ cá»§a đôi mắt làm Giêma rất ngạc nhiên. 
Chị dịu dang nói : 
- Hình như ông có một tâm sự gì. 
Ruồi trâu bứt má»™t chiếc lá khá»i cành hoa trên ve áo rồi xé nhá» nó ra thành từng mảnh. Cá» chỉ này gợi cho chị chạnh nhá»› tá»›i ai ? CÅ©ng những ngón tay run run cỠđộng má»™t cách hấp tấp đó.. 
Mắt không rá»i tay. Ruồi trâu nói như bằng má»™t hÆ¡i thở : 
- Tôi thấy trong lòng phiá»n muá»™n lắm. Chiá»u nay tôi không muốn cô đơn. Bà Ä‘i chÆ¡i vá»›i tôi nhé ? 
- Vâng, ta Ä‘i. Nhưng tốt nhất là má»i ông vá» nhà tôi. 
- Không, má»i bà Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i tôi ở hiệu ăn, hiệu ăn cách đây không xa, ở quảng trưá»ng Xi-nhô-ri-a. Bà đã hứa thì xin chá»› từ chối. 
Há» Ä‘i vào hiệu ăn. Ruồi trâu gá»i thức ăn nhưng anh không đụng tá»›i má»™t tà gì. Anh cứ đăm chiêu, lặng lẽ nghiá»n nát má»™t mẩu bánh mỳ trên mặt bàn và vân vê mép khăn bàn. 
Giêma cảm thấy rất khó xá» và bắt đầu hối háºn là đã trót nháºn lá»i Ä‘i vá»›i Ruồi trâu. Sá»± im lặng má»—i lúc má»™t trở nên nặng ná» nhưng chị vẫn không muốn mở đầu câu chuyện vá»›i ngưá»i mà chị vảm thấy ngưá»i đó hầu như đã quên bẵng rằng có mình Ä‘ang ngồi trước mặt. Cuối cùng Ruồi trâu ngước mắt nhìn chị và đột nhiên nói : 
- Bà có muốn đi xem xiếc không ? 
Giêma kinh ngạc nhìn anh. Sao lại nghĩ tới chuyện xem xiếc ? 
Chị chưa kịp trả lá»i thì Ri-va-ret lại há»i : 
- Có bao giỠbà đi xem xiếc không ? 
- Chưa, tôi chưa xem bao giá». Tôi không thấy xiếc có gì là hay lắm. 
- Xiếc rất hay. Tôi nghÄ© nếu không xem xiếc thì không thể nào nghiên cứu được sinh hoạt cá»§a nhân dân. Ta quay lại cá»a CÆ¡-rô-trê Ä‘i. 
Äám xiếc rong đã cắm xong lá»u ở cạnh cổng thành . Khi Ruồi trâu và Giêma tá»›i nÆ¡i thì tiếng vÄ© cầm đã rÃt lên lanh lảnh , tiếng trống rá»™n ràng, báo hiệu buổi biểu diá»…n đã bắt đầu. 
Buổi biểu diá»…n hôm ấy hết sức đơn sÆ¡. Cả gánh xiếc chỉ có mấy vai há» mấy vai Ac-lÆ¡-canh và mấy tài tá» nhào lá»™n má»™t ngưá»i Ä‘i ngá»±a nhảy qua vòng, má»™t vai Cô-lôm-bi-na Ä‘á»m dáng và má»™t vai gù múa may má»™t cách nhạt nhẽo và ngá»› ngẩn để làm vui cho công chúng. Nói chung, những câu pha trò không đến ná»—i quá chướng tai thô bỉ, nhưng Ä‘á»u rất tầm thưá»ng và há»§ láºu. Má»i cái Ä‘á»u đầy má»™t vẻ dung tục. Công chúng cưá»i và vá»— tay vá»›i vẻ nhã đặc biệt cá»§a dân Tô-scan. Tiết mục duy nhất làm cho khán giả thá»±c sá»± vui cưá»i có lẽ là tiết mục cá»§a vai gù. Nhưng Giêma thấy ở vai gù này cÅ©ng chẳng có gì là láu lỉnh và khéo léo cả, mà chỉ toàn là múa may quay cuồng má»™t cách vụng vá», gá»›m ghiếc. Ngưá»i xem thì luôn luôn nhại vai gù, cho trẻ con ngồi trên vai để cho chúng thấy " thằng gù" 
Ruồi trâu đứng cạnh Giêma, má»™t tay vịn vào cá»™t lá»u. Giêma quay lại phÃa anh há»i : 
- Ông Ri-va-ret, chả lẽ ông lại thực sự cho những trò này là hay, hay sao ? Theo rôi thì... 
Giêma không nói hết và lặng lẽ nhìn anh . Suốt Ä‘á»i có lẽ chỉ có lần đứng vá»›i Mông-ta-ne-li cạnh cổng vưá»n ở Li-voóc-nô là chị má»›i nhìn thấy ná»—i Ä‘au khổ không bá» bến và tuyệt vá»ng như thế này trên khuôn mặt con ngưá»i. Nhìn Ruồi trâu Giêma sá»±c nghÄ© tá»›i cảnh " Äịa ngục" cá»§a Äăng-tê. 
Ở sân khấu ngưá»i gù Ä‘ang bị má»™t vai hỠđá. Anh ta lá»™n nhào và gieo mình ra ngoài vòng sân vá»›i má»™t tư thế hết sức kỳ cục. Khi hai vai há» bắt đầu đối đáp thì Ruồi trâu bá»—ng dưá»ng như bình tỉnh khá»i má»™t giấc mÆ¡. Anh há»i : 
- Ta đi chứ ? Hay bà muốn ở lại xem nữa ? 
- Không, đi đi thôi. 
Há» bước ra khá»i lá»u, vượt qua dặm cá» Ä‘en tối mà tiến vá» phÃa bá» sông. Cả hai Ä‘á»u im lặng trong mấy phút. 
Ruồi trâu cất tiếng há»i : 
- Sao, bà thấy xiếc thế nào ? 
- Tôi thấy khiếp quá, và có tiết mục thấy hết sức khó chịu 
- Tiết mục nào khó chịu ? 
- Những cái trò nhăn nhó, quằn quại ấy là hết sức khó chịu. Tháºt là lố bich, không có gì là khôn khéo cả. 
- Bà nói tiết mục cá»§a ngưá»i gù có phải không ? 
Nhá»› rằng Ruồi trâu đặc biệt nhạy cảm vá» sá»± tàn táºt cá»§a mình, Giêma hết sức tránh không nói tá»›i tiết mục ấy. Nhưng chÃnh Ruồi trâu lại nhắc đến vai gù nên chị đành phải trả lá»i : 
- Vâng, tôi không thÃch tiết mục ấy má»™t chút nào. 
- Nhưng đó lại là tiết mục mua vui cho công chúng nhiá»u nhất. 
- Tôi dám cả quyết rằng cái tệ là ở đó. 
- Tại sao cÆ¡ ? Có phải tại tiết mục cá»§a anh ta không có chút nghệ thuáºt nào chăng ? 
- Tiết mục nào cÅ©ng phi nghệ thuáºt cả. Nhưng tôi muốn nói rằng : tại vì nó tàn nhẫn... 
Ruồi trâu mỉm cưá»i. 
- Tàn nhẫn ? Äối vá»›i ngưá»i gù có phải không ? 
- Tôi muốn nói là... DÄ© nhiên, chÃnh anh ta thì rất bình thản trước sá»± tàn nhẫn đó. Äối vá»›i anh ta , đó chÃnh là má»™t cách kiếm ăn, không khác gì ngưá»i Ä‘i ngá»±a phải nhảy và cô gái phải đóng vai Cô-lôm-bi-na. Nhưng nó làm cho tâm hồn ngưá»i ta thấy nặng ná». Äó tháºt là nhục nhã. Äó là má»™t sá»± sa sút cá»§a con ngưá»i. 
- Trước khi bắt đầu Ä‘i làm trò, chưa chắc anh ta đã sa sút đếnt hế. Số đông chúng ta Ä‘á»u có sa sút cách này hay cách khác. 
- Phải, nhưng ở đây... Có lẽ ông thì ông cho đó là má»™t thành kiến vô lý nhưng tôi thì tôi cả quyết rằng thể xác con ngưá»i là rất thiêng liêng. Khi thấy ngưá»i ta giày xéo và bôi nhá» thể xác con ngưá»i tôi không sao chịu nổi. 
- Thế còn linh hồn con ngưá»i ? 
Ruồi trâu đứng sững lại, một tay tựa vào lan can bên bỠsông, nhìn thẳng vào mặt Giêma. 
- Linh hồn ư ? 
Chị nhắc lại và cũng dừng bước, ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Ruồi trâu vung hai tay, đột nhiên trở nên sôi nổi : 
- Váºy bà chưa há» nghÄ© rằng vai há» khốn khổ ấy có thể có má»™t linh hồn, má»™t linh hồn sống, má»™t linh hồn chiến đấu cá»§a con ngưá»i , má»™t linh hồn bị trói chặt vào má»™t thể xác méo mó và bị buá»™c phải phục vụ cho vai hỠấy như má»™t kẻ nô lệ hay sao ? Bà là má»™t ngưá»i Ä‘a cảm biết xót thương thể xác trong tấm áo lố lăng treo đầy nhạc ngá»±a cá»§a vai hỠấy. Váºy có bao giá» bà nghÄ© tá»›i má»™t linh hồn bất hạnh không có lấy má»™t manh áo sặc sỡ ấy để che lấp cái trần trụi ghê gá»›m cá»§a nó không ? Bà thá» nghÄ© xem, khi linh hồn đó run rảy vì rét mướt khi linh hồn đó Ä‘au khổ vì nghèo hèn và hổ thẹn trước mặt má»i ngưá»i, khi những lá»i nhạo báng quất vào linh hồn đó như má»™t ngá»n roi da, khi tiếng cưá»i đốt cháy linh hồn đó như má»™t mÅ©i dùi nung đỠxiên vào da thịt ? Bà thá» nghÄ© xem lúc ấy linh hồn đó tuyệt vá»ng nhìn bốn xung quanh , nhìn lên núi cao nhưng núi cao không muốn sụp xuống, nhìn vào vách đá nhưng đá không lăn lại để che chở cho mình; linh hồn đó ước ao cả kiếp làm chuá»™t nhắt vì chuá»™t nhắt còn có thể chui vào tổ mà lẩn tránh. Và bà nên nhá»› rằng linh hồn vốn câm lặng không biết nói, nó không kêu la được. Linh hồn phải chịu đựng và chịu đựng mãi...á»’! Có lẽ tôi lại nói nhảm rồi... Tại sao bà lại không cưá»i nhỉ ? Bà tháºt thiếu tÃnh cưá»i đùa. 
Giêma cháºm rãi quay Ä‘i và lặng lẽ bước. Suốt buổi chiá»u nay, chị không há» nghÄ© rằng ná»—i lòng phiá»n muá»™n cá»§a Ruồi trâu lại có liên quan tá»›i gánh xiếc rong. Và giỠđây, khi chị đã thấy được má»™t cảnh tượng má» má» trong ná»™i tâm cá»§a Ruồi trâu lá»™ ra qua thái độ sôi nổi bất ngỠấy, thì chị không biết lấy gì mà an á»§i anh, mặc dù lòng chị dạt dào xót thương. Ruồi trâu bước bên cạnh chị, mặt quay Ä‘i, nhìn xuống nước. 
Bỗng nhiên, anh quay lại nhìn Giêma đầy vẻ thách thức : 
- Mong bà hiểu cho những Ä‘iá»u tôi vừa nói chỉ thuần túy là tưởng tượng. Tôi rất ưa tưởng tượng nhưng lại không thÃch ngưá»i ta cho những Ä‘iá»u tưởng tượng cá»§a tôi là tháºt. 
Giêma không đáp. Hai ngưá»i cứ lặng lẽ cất bước. Khi Ä‘i qua cổng lá»›n cạnh cung Ä‘iện Up-phi-tsi bá»—ng Ruồi trâu rảo bước qua đưá»ng. Anh cúi nhìn má»™t váºt gì Ä‘en Ä‘en nằm bên cạnh hàng rào sắt. 
- Làm sao thế hở cháu ? 
Ruồi trâu há»i bằng má»™t giá»ng rất dịu dàng mà Giêma chưa nghe thấy bao giá». 
- Tại sao cháu không vỠnhà. 
Váºt Ä‘en ấy động Ä‘áºy.Má»™t tiếng rên khe khẽ. Giêma lại gần và thấy má»™t em bé chừng sáu tuổi, rách rưới, bẩn thỉu nằm nép vào hàng rào như má»™t con thú nhá» Ä‘ang khiếp sợ. Ruồi trâu đứng bên cúi xuống vuốt mái tóc rối tung cá»§a nó. 
- Sao thế hở cháu ? 
Ruồi trâu nhắc lại và cúi thấp hÆ¡n để nghe rõ tiếng trả lá»i yếu á»›t. 
- Cháu phải vá» Ä‘i ngá»§ thôi. Äêm, trẻ con không nên ra đưá»ng. Ở đây thì chết rét mất. ÄÆ°a tay đây cho chú, đứng dáºy như ngưá»i lá»›n ấy nào ! Nhà cháu ở đâu ? 
Ruồi trâu nắm lấy tay em bé để nâng nó dáºy, nhưng nó hét lên rồi lại nằm phục xuống đất. 
- Sao, cháu làm sao thế ? 
Ruồi trâu quỳ xuống sát cạnh đứa bé. 
- Trá»i, bà nhìn xem ! 
Vai em bé và chiếc áo ngắn của nó đầy máu. 
Ruồi trâu lại âu yếm há»i : 
- Cháu làm sao thế, nói đi ! Cháu ngã có phải không ?...Không phải à ?...Ai đánh cháu chứ gì ?...Chắc là thế. Ai đánh cháu thế ? 
- Bác cháu đánh. 
- À ra thế ! Äánh bao giá» ? 
- Ban sáng. Bác ấy say rượu, cháu, cháu... 
- Cháu lại đứng gần bác ấy phải không ? Chá»› đứng gần ngưá»i say rượu cháu ạ ! Ngưá»i say há» không thÃch thế đâu...Bà xem làm thế nào bây giá» nhỉ ? Nào cháu Ä‘i ra chá»— sáng cho chú xem vai cháu nào. Ôm lấy cổ chú, đừng sợ... Thế, được rồi. 
Ruồi trâu ẵm em bé qua phố, đặt nó ngồi lên má»™t lan can bằng đá rá»™ng. Anh rút dao dÃp khá»i túi, lanh lẹ cắt ống tay áo rách, ghì đầu em bé vào ngá»±c mình; Giêma nâng cánh tay bị thương cá»§a em. Vai em bị đánh thâm tÃm, sưng vù. Trên cánh tay còn có má»™t vết thương khá sâu. 
- Nhóc con thế này mà bị đánh tệ thế ! 
Ruồi trâu vừa nói vừa lấy khăn cá»§a mình quấn cho áo khá»i chà sát vào vết thương. 
- Bác ấy đánh cháu bằng gì ? 
- Bằng xẻng. Cháu há»i xin bác ấy má»™t xu để mua quà thế mà bác ấy lấy xẻng đánh cháu. 
Ruồi trâu rùng mình. Anh êm ái nói : 
- Ừ, cháu bị đánh đau quá đấy, cháu nhỉ ? 
- Bác ấy lấy xẻng đánh cháu, cháu...cháu chạy mất vì bác ấy đánh cháu. 
- Suốt ngày cháu phải nhịn đói lang thang khắp phố à ? 
Em nhỉ chỉ khóc nức nở, không trả lá»i. Ruồi trâu ẵm nó khá»i lan can bằng đá : 
- Thôi, cháu đừng khóc, đừng khóc nữa ! Không sao đâu. Làm thế nào gá»i được xe bây giá» ? Rạp hát hôm nay có biểu diá»…n lá»›n chắc đông ngưá»i xem, xe ở đó cả. Xin lá»—i bà, tôi đã lôi bà Ä‘i hết chá»— nỠđến chá»— kia, nhưng... 
- Tôi sẵn lòng đi với ông. Chắc ông cũng cần tôi giúp. Ông có bế được nó đến nơi không ? Có nặng không ? 
- Không sao, tôi bế được, bà cứ yên tâm. 
Trước cá»a rạp hát chỉ còn mấy chiếc xe nhưng ngưá»i ta thuê cả rồi. 
Buổi hát đã tan, phần lá»›n ngưá»i xem đã ra vá». Tên cá»§a Di-ta được in bằng chữ lá»›n trên các tá»i quảng cáo cạnh lối ra vào. Di-ta biểu diá»…n vở ba lê tối nay. Ruồi trâu bảo Giêma chá» má»™t chút rồi tiến tá»›i lối ra vào cá»§a nghệ sÄ© và há»i ngưá»i phục vụ : 
- Bà Rê-ni vỠchưa ? 
Ngưá»i đó giương mắt nhìn cảnh tượng má»™t vị ăn mặc sang trá»ng tay ẵm má»™t đứa trẻ lang thang rách rưới, trả lá»i : 
- Thưa ông, chưa ạ ! Bà ấy sắp ra. Xe còn đang đợi...Kìa bà ấy đã ra kia rồi. 
Di-ta khoác tay má»™t vị sÄ© quan kị binh trẻ tuổi, bước xuống báºc thang. Trông nàng tháºt lá»™ng lẫy trong chiếc măngtô nhung đỠkhóac trên bá»™ y phục dạ há»™i vá»›i má»™t chiếc quạt lông đà Ä‘iểu to giắt bên mình. 
Cô gái tsi-gan dừng bước ở cá»a. Nàng rút tay ra khá»i cánh tay viên sÄ© quan rất ngạc nhiên rảo bước tá»›i chá»— ruồi trâu. 
Nàng khẽ mói : 
- Phi-lê-trê ! Ông ôm cái gì thế ? 
- Tôi bắt gặp em bé này ngoài phố. Nó bị đánh Ä‘au lắm và đói nữa. Tôi phải đưa nó ngay vá» nhà càng sá»›m càng hay. Không còn chiếc xe nào cả. Chị nhưá»ng xe cho tôi nhé ! 
- Phi-lê-trê ! Ông định mang thằng bé ăn mày kinh tởm này vá» nhà đấy à ? Nên gá»i cảnh sát tá»›i cho há» mang nó vào nhà tế bần hoặc mang Ä‘i Ä‘au thì mang. Ngưá»i ăn xin đầy thành phố thì làm sao rước vá» nhà cho hết được... 
- Em bé bị thương đau lắm. Nếu cần thì sáng mai đưa nó vào nhà tế bần cũng được. Nhưng bây giỠphải băng bó và cho nó ăn đã. 
Di-ta nhăn mặt với một vẻ khinh ghét : 
- Ông trông kìa ! Nó gục đầu vào ngưá»i ông mà sao ông chịu để yên ? Bẩn thế kia kìa ! 
Ruồi trâu ngẩng đầu nhìn Ri-ta đôi mắt tóe má»™t tia lá»a giáºn dữ. Anh giáºt giá»ng : 
- Thằng bé đang đói ! Chị không hiểu đói là gì hay sao ? 
Giêma tiến lại xen lá»i : 
- Ông Ri-va-ret ! Nhà tôi rất gần đây. ÄÆ°a em bé vá» nhà tôi. Nếu chưa kiếm được xe thì để nó ngá»§ ở nhà tôi má»™t đêm... 
Ruồi trâu quay ngoắt lại phÃa chị : 
- Bà không khinh nó ư ? 
- Tất nhiên là không... Xin chào bà Rê-ni ! 
VÅ© nữ tsi-gan lạnh lùng gáºt đầu nhún vai. Nàng lại khoác tay viên sÄ© quan, cuốn tà váy, lòa xòa tiến lại cá»— xe ngá»±a mà ngưá»i ta định cuá»—m mất. 
Nàng ngoái cổ lại ở báºc xe : 
- Ông Ri-va-rét nếu ông cần thì tôi sẽ cho xe lại đón ông và đứa bé. 
- ÄÆ°á»£c. Tôi sẽ bảo chá»— cho xe đến. 
Anh ra bỠđưá»ng bào cho ngưá»i xà Ãch biết địa chỉ rồi trở lại vá»›i Giêma, tay vẫn ôm đứa bé. 
Kê-ti đợi chá»§ ở nhà. Nghe rõ đầu Ä‘uôi câu chuyên, cô liá»n chạy Ä‘i lấy nước nóng và lấy các đồ băng bó. 
Ruồi trâu đặt em bé ngồi lên ghế, quỳ xuống bên cạnh và lẹ làng cởi bá» bá»™ quần áo rách cá»§a em ra. Anh nhẹ nhàng khéo léo rá»a và băng vết thương. Khi Giêma mang khay thức ăn vào phòng thì anh vừa tắm rá»a xong cho em bé và lấy chăn ấm bá»c cho nó. 
- Sao ? Có thể cho bệnh nhân cá»§a ông ăn được rồi chứ ? - Chị cất tiếng há»i rồi mỉm cưá»i vá»›i chú bé - Tôi đã làm cÆ¡m cho em bé rồi đây. 
Ruồi trâu đứng dáºy, thu nhặt các mảnh giẻ rách trên sàn. 
- Bà trông chúng tôi bày bừa hết ra đây rôi ! Phải Ä‘em đốt sạch nhưng giẻ rách này rồi mai mua cho nó má»™t bá»™ đồ má»›i. Bà có rượu mạnh không ? Cho chú bé tá»™i nghiệp này má»™t ngụm thì tốt quá. Còn tôi thì xin phép bà Ä‘i rá»a tay. 
Ä‚n xong, đứa bé ngá»§ thiếp ngay trên lòng Ruồi trâu , gục đầu mái tóc rối bù vào chiếc áo sÆ¡ mi trắng muốt cá»§a anh. Giêma giúp Kê-ti dá»n dẹp sạch sẽ trong phòng rồi lại ngồi vào bàn. 
- Ông Ri-va-ret, ông phải ăn chút gì rồi hãy vá». Lúc nãy ông chưa ăn được gì mà bây giá» thì khuya lắm rồi. 
- Tôi sẵn lòng xin uống má»™t chén trà. Äã khuya mà còn phiá»n bà quá ! 
- Không há» gì ! Ông đặt em bé xuống Ä‘i văng má»™t tÃ, bế mãi nặng. Nhưng ông chá» cho má»™t lát tôi lấy tấm chăn phá»§ đệm đã...Ông định ngày mai sẽ thế nào ? 
- Mai à ? Mai tôi xem ngoài con ma men ấy em còn ngưá»i thân thÃch nào không, nếu không thì có lẽ phải theo lá»i khuyên cá»§a bà Rê-ni đưa nó vào nhà tế bần. Kể ra, đúng hÆ¡n cả là buá»™c cho nó má»™t hòn đá vào cổ rồi quẳng xuống sông. Nhưng làm thế thì tôi sẽ phải chịu những háºu quả không hay...Ngá»§ say chưa này ! Tháºt khổ thân cho thằng bé xấu số ! Mày yếu lom nhom như má»™t chú mèo con thì chống cá»± sao nổi ! 
Khi Kê-ti bưng trà lên thì chú bé vừa mở mắt, ngồi nhá»m dáºy, ngÆ¡ ngác nhìn bốn phÃa. Trông thấy Ruồi trâu nay đã trở thành ngưá»i che chở tá»± nhiên đối vá»›i nó, nó bò khá»i Ä‘i văng lúng túng trong tấm chăn, đến nép chặt vào Ruồi trâu. Chú bé đã tươi tỉnh và đủ sức há»i những câu tò mò. Em chỉ vào bàn tay trái méo mó Ä‘ang cầm chiếc bánh ngá»t cá»§a Ruồi trâu mà há»i : 
- Cái gì đây hả chú ? 
- Cái này ư ? Bánh ngá»t đây. Cháu có muốn ăn không ? Thôi, hôm nay ăn thế là đủ rồi. Mai hãy ăn, cháu ạ ! 
- Không, cái này cơ ! 
Chú đưa tay sỠvào mấy ngón tay cụt và vết sẹo lớn ở cổ tay Ruồi trâu . 
Ruồi trâu bèn đặt miếng bánh lên bàn. 
- À cái này ấy à ! Nó cÅ©ng giống như cái ở vai cháu ấy mà. Má»™t ngưá»i khá»e hÆ¡n chú đã đánh chú thành sẹo như thế đấy. 
- Thế chú có đau lắm không ? 
- Chú không nhá»›. Nhưng có nhiá»u cái còn Ä‘au hÆ¡n, cháu ạ. Thôi bây giá» Ä‘i ngá»§ Ä‘i không há»i lôi thôi nữa, khuya rồi. 
Khi xe tá»›i, em bé đã ngá»§ say. Ruồi trâu cố tránh cho em khá»i thức giấc, nhẹ nhàng bế em xuống dưới nhà. 
Dừng bước ở cá»a, anh nói vá»›i Giêma : 
- Hôm nay bà là thiên thần phù há»™ cho tôi. Nhưng tất nhiên Ä‘iá»u đó chưa làm cho bà và tôi sau này hết tha hồ cãi nhau đâu. 
- Tôi chẳng muốn cãi cỠvới ai cả. 
- Nhưng tôi lại cứ muốn cãi nhau cÆ¡. Äá»i mà không có chuyện cãi cá» vá»›i nhau thì không sao chịu nổi. Cãi nhau má»™t cách lành mạnh là Ä‘iá»u không thể thiếu trên Ä‘á»i này. Nó còn hay hÆ¡n cả xiếc nữa kia ! 
Ruồi trâu khẽ cưá»i má»™t mình rồi Ä‘i xuống thang gác. Chú bé vẫn ngá»§ say trong tay anh.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:11 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:41 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 7  
 
 
  
 
Má»™t ngày vào thượng tuần tháng giêng, Mac-ti-ni gá»i giấy má»i má»i ngưá»i tá»›i há»p phiên thưá»ng kỳ hàng tháng cá»§a tiểu ban văn há»c. Thư trả lá»i cá»§a Ruồi trâu là má»™t mẩu giấy có mấy chữ vắn tắt bằng bút chì : " Rất lấy làm tiếc. Tôi không đến được". Thái độ khinh mạn đó cá»§a Ruồi trâu làm cho Mac-ti-ni phát cáu, vì trong giấy má»i ghi rõ là "rất quan trá»ng". HÆ¡n nữa, trong ngày hôm ấy Mac-ti-ni còn nháºn được ba bức thư khác toàn báo những tin không hay. Lại thêm trá»i nổi gió đông. (Ở à nổi gió đông thì rất khó chịu, khô và nhiá»u cát bụi). Tất cả những cái đó làm cho Mac-ti-ni cảm thấy trong ngưá»i vừa khó chịu vừa không vui. Vì váºy khi bác sÄ© Ri-cac-đô há»i Ri-va-ret có đến hay không thì Mac-ti-ni bá»±c tức trả lá»i : 
- Không. Chắc ông ta đã tìm được một trò thú vị hơn rồi. Ông ta không đến được hoặc nói đúng hơn là không muốn đến. 
Ga-li gắt : 
- Mac-ti-ni, cả PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡ này có lẽ chẳng ai thành kiến như anh. Anh không ưa ai là y như ngưá»i ấy làm gì cÅ©ng xấu cả. Ri-va-ret ốm thì đến làm sao được ? 
- Ai bảo anh thế ? 
- Anh không biết à ? Ông ta nằm liệt giưá»ng bốn ngày hôm nay rồi. 
- Ông ta làm sao ? 
- Không rõ. Äáng lẽ thứ năm ông ta gặp tôi nhưng vì ốm nên phải hoãn. Tối hôm qua tôi đến thăm, ngưá»i nhà nói rằng ông ta rất mệt không thể tiếp ai được. Tôi tưởng là Ri-cac-đô có đến thăm bệnh cho ông ta. 
- Tôi chẳng biết gì sất cả. Tối nay tôi đến xem ông ta có cần gì không. 
Sáng hôm sau Ri-cac-đô có vẻ bÆ¡ phá», mệt má»i bước vào căn phòng nhá» cá»§a Giêma. Chị Ä‘ang ngồi cạnh bàn, Ä‘á»u giá»ng Ä‘á»c những con số cho Mac-ti-ni, còn Mac-ti-ni thì má»™t tay cầm kÃnh lúp, má»™t tay cầm bút chì nhá»n viết các con số ấy thành chữ nhá» li ti lên má»™t trang sách. Giêma giÆ¡ tay ra hiệu. Ri-cac-đô hiểu rằng không nên quấy rầy ngưá»i viết máºt mã bèn ngồi xuống Ä‘i văng đằng sau Giêma. Ri-cac-đô ngáp dài, cố giữ cho khá»i ngá»§ gáºt. 
- 2,4; 3,7; 6,1;3,5; 4,1; - Giêma tiếp tục Ä‘á»c Ä‘á»u đặn như máy - 8,4; 7,2; 5,1. Thôi Xê-da đến đây là hết câu đấy. 
Chị lấy kim găm đánh dấu Ä‘oạn đã Ä‘á»c xong và quay lại phÃa Ri-cac-đô. 
- Chào bác sÄ©. Sao trông anh phá» phạc thế ? Anh có được khá»e không ? 
- Không, tôi vẫn khá»e nhưng mệt lắm. Tôi vừa qua má»™t đêm khá»§ng khiếp vá»›i Ri-va-ret 
- Vá»›i Ri-va-ret ? 
- Phải. Tôi ngồi bên ông ta thâu đêm suốt sáng, bây giá» lại phải vào bệnh viện làm việc. Tôi rẽ qua chị để há»i xem có ai trông nom được ông ta trong vài ngày không, bệnh ông ta nặng lắm. Tất nhiên tôi hết sức chữa chạy nhưng không đủ thá»i giá», mà ông ta thì cứ khăng khăng không chịu cho các chị há»™ lý đến trông nom. 
- Ông ta làm sao thế ? 
- Chứng bệnh của ông ta rất phức tạp. Trước hết là... 
- Trước hết là anh đã ăn sáng chưa ? 
- Rồi, cảm Æ¡n chị. Äể tôi nói nốt vá» Ri-va-ret...Chứng bệnh cá»§a ông ta phức tạp chắc chắn là do thần kinh bị rối loạn. Nhưng nguyên nhân chÃnh là vết thương cÅ© không băng bó kỹ lúc đầu, nay tấy lên. Tóm lại sức khá»e cá»§a ông ta rất đáng ngại. Chắc ông ta bị thương từ hồi chiến tranh ở Nam Mỹ. Bấy giá» không chữa cẩn tháºn, chỉ băng bó qua loa nên má»›i đến ná»—i như thế. Còn sống sót được như thế thì kể cÅ©ng tháºt may mắn. Vết thương biến thành viêm kinh niên và thỉnh thoảng lại tấy lên nên hÆ¡i bị kÃch thÃch má»™t tý là lại tái phát. 
- Có nguy hiểm không ? 
- Không...không...Trong những trưá»ng hợp như váºy chỉ nguy hiểm ở chá»— con bệnh Ä‘au quá không chịu nổi và có thể uống thuốc độc tá»± tá». 
- Nghĩa là ông ta đau lắm có phải không ? 
- Äau dữ dá»™i ! Tôi lấy làm lạ tại sao ông ta chịu đựng nổi. Tối qua, tôi đã phải cho uống thuốc phiện. Tôi thưá»ng rất không muốn cho con bệnh thần kinh dùng thuốc phiện nhưng cÅ©ng đành phải cho uống để bá»›t Ä‘au. 
- Chắc ông ta còn bị rối loạn thần kinh nữa ? 
- Tất nhiên. Nhưng con ngưá»i ấy quả có má»™t nghị lá»±c phi thưá»ng. Chừng nào ông ta chưa bị ngất lịm Ä‘i thì ai cÅ©ng phải kinh ngạc vá» sức chịu đựng cá»§a ông ta. Nhưng chÃnh vì thế mà tôi phải ở liá»n suốt đêm vá»›i ông ta ! Các anh các chị có biết ông ta ốm từ bao giá» không ? Năm hôm rồi. Mà nhà ông ta chẳng có ai trừ má»™t mụ chá»§ nhà ngu ngốc, ngá»§ say đến đổ nhà cÅ©ng chẳng biết. Ngữ ấy có tỉnh thì cÅ©ng chẳng giúp được việc gì. 
- Thế còn cô vũ nữ đâu ? 
- Ấy thế má»›i là kỳ quặc ! Ông ta không để cho cô ta đến. Hình như đối vá»›i cô ấy, Ri-va-ret có Ä‘iá»u gì như ghê sợ thì phải. Ông ta quả là má»™t trong những ngưá»i khó hiểu nhất mà tôi từng thấy, tháºt là má»™t đống mâu thuẫn ! 
Ri-cac-đô rút đồng hồ chăm chú nhìn với vẻ lo âu, rồi tiếp : 
- Thế này thì tôi đến bệnh viện chắc sẽ bị cháºm, nhưng đành váºy chứ biết làm sao. Chắc bác sÄ© giúp việc sẽ phải bắt đầu khám bệnh má»™t mình. Tiếc rằng tôi không được biết sá»›m. Bệnh này lẽ ra không nên để kéo dài đêm này qua đêm khác. 
Mac-ti-ni xen lá»i : 
- Nhưng tại sao ông ấy không cho ngưá»i đến báo tin ốm ? ChÃnh Ri-va-ret cÅ©ng phải hiểu rằng không ai lại vứt bỠông ta má»™t mình như thế chứ ? 
Giêma nói : 
- Mà cả bác sÄ© nữa, tại sao đêm qua không cho ngưá»i đến gá»i chúng tôi mà cứ ngồi trông nom má»™t mình như thế cho mệt. 
- Thưa bà chị, tôi đã định cho ngưá»i Ä‘i tìm Ga-li nhưng vừa ướm lá»i thì Ri-va-ret đã làm ầm lên nên tôi phải thôi ngay. Khi tôi há»i ông ta muốn cho ai đến thì ông ta sợ hãi nhìn tôi, tay che mặt nói :" Ông đừng nói cho há» biết, há» sẽ cưá»i tôi". Hình như ông ta luôn luôn bị ám ảnh bởi ý nghÄ© cho rằng ngưá»i ta cưá»i mình chuyện gì. Tôi cÅ©ng chẳng hiểu ai cưá»i ông ta cái gì được. Lúc nào Ri-va-ret cÅ©ng nói tiếng Tây ban nha. Ngưá»i bệnh thì bao giá» chẳng nói lăng nhăng đủ thứ. 
- Bây giỠcó ai với ông ta không ? 
- Chỉ có mụ chủ nhà với đứa ở gái của mụ ấy. 
Mac-ti-ni nói : 
- Äể tôi Ä‘i cho. 
- Cám Æ¡n anh. Chiá»u nay tôi sẽ tá»›i thăm lại. Anh tìm đơn thuốc cá»§a tôi ở ngăn kéo bàn cạnh cá»a sổ và thuốc phiện để trên giá phòng bên. Nếu lại Ä‘au thì cho ông ta uống má»™t liá»u và chỉ má»™t liá»u thôi. Nhưng nhất thiết đừng để Ri-va-ret trông thấy lá» thuốc kẻo ông ta lại đòi uống nhiá»u hÆ¡n... 
Khi Mac-ti-ni bước vào căn phòng tranh tối tranh sáng. Ruồi trâu quay ngoắt đầu Ä‘i. Anh chìa bàn tay nóng bá»ng và cố giữ vẻ ngạo mạn thưá»ng ngày mà không sao giữ nổi. 
- À, Mac-ti-ni ! Chắc ông đến để giục tôi vá» chuyện sá»a bài chứ gì ? Ông đừng trách tôi đã bá» phiên há»p cá»§a tiểu ban hôm qua nhé ! Tôi không khá»e lắm và... 
- Thôi, nói tới chuyện tiểu ban làm gì ! Tôi vừa gặp Ri-cac-đô nên đến xem có giúp được ông gì không. 
Mặt Ruồi trâu sắt lại như má»™t viên đá lá»a. 
- á»’, váºy à ? Ông tháºt có nhã ý. Nhưng xin ông đừng lo. Tôi chỉ hÆ¡i khó chịu thôi. 
- Ri-cac-đô cũng bảo tôi thế. Có phải ông ấy đã ở đây với ông suốt đêm không ? 
Ruồi trâu cắn chặt lấy môi : 
- Cám Æ¡n ông. Bây giá» tôi dá»… chịu nhiá»u rồi, không cần gì cả. 
- Tốt lắm ! Váºy tôi sang ngồi tạm ở phòng bên. Có lẽ để ông nằm má»™t mình thì tốt hÆ¡n. Tôi để hé cá»a để ông có thể gá»i tôi. 
- Xin ông chá»› phiá»n. Tháºt tôi không cần chút gì cả. Tôi không dám làm ông phà thá»i giá» vô Ãch. 
Mac-ti-ni liá»n xẵng giá»ng ngắt lá»i : 
- Ông đừng nói nhảm nữa ! Che mắt tôi mà làm gì ? Ông tưởng tôi mù hay sao ? Thôi, ông nằm im mà cố ngủ đi. 
Mac-ti-ni sang phòng bên, bá» ngá» cá»a ngồi xuống ghế vá»›i má»™t cuốn sách. Chẳng bao lâu anh đã tháy Ruồi trâu lăn lá»™n trên giưá»ng hai ba lần liá»n. Anh bá» sách, lắng nghe. Trong phòng im lặng má»™t lát nhưng rồi lại có tiếng lăn lá»™n, tiếng thở hổn hển, gấp gáp nặng nhá»c dưá»ng như Ri-va-ret nghiến chặt răng để nén những tiếng rên. Mac-ti-ni trở vào phòng. 
- Ri-va-ret, ông có cần tôi giúp gì không ? 
Không thấy tiến trả lá»i, Mac-ti-ni bèn tiến đến bên giưá»ng. Mặt tái nhợt như con ma, Ruồi trâu nhìn anh má»™t lát rồi lặng lẽ lắc đầu. 
- Lấy thuốc phiện cho ông uống nữa nhé ? Ri-cac-đô bào nếu đau quá thì có thể uống. 
- Không, cám ơn ông. Tôi còn chịu được. Chốc nữa có thể còn đau hơn.... 
Mac-ti-ni nhún vai ngồi xuống cạnh giưá»ng. Má»™t tiếng đồn hồ trôi qua đối vá»›i anh dưá»ng như dài vô táºn. Anh lẳng lặng xem xét ngưá»i bệnh rồi đứng dáºy mang thuốc phiện đến : 
- Ri-va-ret ! Tôi không thể để ông cứ như thế được nữa. Dù ông có chịu nổi đi nữa, nhưng tôi không chịu được. Ông uống đi thôi. 
Không nói má»™t lá»i, Ruồi trâu uống thuốc. Rồi anh quay Ä‘i, nhắm mắt lại. Mac-ti-ni lại ngồi. HÆ¡i thở cá»§a ngưá»i bệnh dần dần trở nên dài và Ä‘á»u hÆ¡n. Ruồi trâu mệt quá thiếp Ä‘i, ngá»§ li bì. Hết giá» ná» qua giá» kia anh vẫn không há» nhúc nhÃch. Trưa rồi lại chiá»u, Mac-ti-ni nhiá»u lần lại bên giưá»ng nhìn vào thân hình không động Ä‘áºy đó. Ngoài hÆ¡i thở anh nháºn thấy cÆ¡ thể ấy không có má»™t dấu hiệu gì cá»§a sá»± sống cả. Gương mặt cá»§a Ruồi trâu làm cho Mac-ti-ni bá»—ng dưng hoảng sợ. Hay là mình cho ông ta uống thuốc phiện quá liá»u rồi chăng ? Cánh tay trái tàn táºt cá»§a Ruồi trâu đặt trên chăn, Mac-ti-ni nhẹ nhàng lắc cánh tay ấy, định đánh thức Ruồi trâu. á»ng tay áo tụt xuống để lá»™ rõ những vết sẹo sâu hoắm khá»§ng khiếp, chằng chịt suốt từ cổ tay tá»›i táºn bả vai. 
Bỗng đằng sau tiếng Ri-cac-đô vang lên : 
- Khi những vết thương này còn mới thì chắc cánh tay này trông hay đáo để đấy. 
- À, anh đã đến đấy à ? Ri-cac-đô, anh xem, ông ta cứ ngá»§ mãi thế này à ? Cách đây chừng mưá»i tiếng tôi cho ông ấy uống thuốc phiện. Và từ đó ông ấy chẳng nhúc nhÃch tà nào. 
Ri-cac-đô cúi xuống lắng nghe trong giây lát : 
- Không sao, thở Ä‘á»u lắm, chỉ vì tối qua bị kiệt sức đó thôi, sau má»™t đêm như thế còn gì nữa. Äến gần sáng có thể còn lên cÆ¡n nữa. Chắc sẽ có ngưá»i lại ngồi trông ông ấy nữa chứ ? 
- Ga-li sẽ đến túc trá»±c. Anh ấy cho ngưá»i đến báo khoảng mưá»i giá» sẽ tá»›i. 
- Bây giá» gần mưá»i giá» rồi...À, ông ấy tỉnh rồi ! Anh bảo nhà bếp có đưa xúp lên thì phải cho tháºt nóng nhé...Bình tÄ©nh, bình tÄ©nh, Ri-va-ret ! Chá»›, chá»› ! Ông chá»› có Ä‘áºp phá, tôi không phải là má»™t vị giám mục đâu. 
Ruồi trâu bá»—ng nhiên nhá»m dáºy, đôi mắt kinh hoàng nhìn thằng phÃa trước. 
Anh gấp gáp nói bằng tiến Tây Ban Nha : 
- Äến lượt tôi ra có phải không ? Cứ để công chúng vui chÆ¡i má»™t chút đã. Tôi...À ! Tôi không nháºn ra ông nữa, Ri-cac-đô. 
Anh ngó quanh phòng rồi lấy tay sá» trán, dưá»ng như không hiểu có chuyện gì xảy ra. 
- Mac-ti-ni ! Tôi tưởng ông đi từ lâu rồi ! Chắc là tôi ngủ say quá... 
- Chứ còn gì nữa ! Như Hằng Nga ngá»§ trong rừng váºy ! Mưá»i tiếng đồng hồ liá»n ! Bây giỠông ăn xúp rồi lại ngá»§ nữa Ä‘i. 
- Mưá»i tiếng à ? Mac-ti-ni, ông vẫn ở đây suốt mưá»i tiếng đấy à ? 
- Phải, tôi đã sợ rằng cho ông uống thuốc phiện quá liá»u. 
Ruồi trâu hóm hỉnh nhìn Mac-ti-ni : 
- Tôi chưa được cái may mắn đó ! Dù có như váºy chăng nữa thì không có tôi, các buổi há»p tiểu ban cá»§a các ông sẽ bình an vô sá»± biết bao nhiêu !...Ri-cac-đô, ông cứ bám lấy tôi làm quái gì mãi thế ? Thôi làm phúc để cho tôi yên thân Ä‘i ! Tôi rất ghét để cho các thầy thuốc giày vò. 
- ÄÆ°á»£c, uống cái này Ä‘i rồi tôi để cho ông yên thân. Nhưng má»™t hai ngày nữa tôi lại đến kiểm tra ông cẩn tháºn đấy. Chắc phút nguy kịch nhất đã qua rồi. : Bây giá» trông ông không giống thần chết nữa rồi. 
- Tôi khá»e ngay bây giỠđây mà, cảm Æ¡n ông...Ai đây ? Ga-li hả ?Trá»i, hôm nay tháºt là gặp há»™i mưa rào, khách quý đến tá»›i tấp. 
- Tôi ở lại trông nom ông đêm nay. 
- Báºy nào ! Tôi chẳng cần ai trông. Cả lÅ© các ông vá» Ä‘i. Nếu còn lên cÆ¡n nữa thì các ông cÅ©ng chẳng làm gì được. Tôi chẳng uống thuốc phiện nữa đâu. Thuốc phiện chỉ uống má»™t lần là tốt thôi. 
Ri-cac-đô nói : 
- Phải, ông nói đúng. Nhưng kiên quyết như thế không phải là dễ. 
Ruồi trâu nhìn lên, mỉm cưá»i : 
- Ông đừng sợ. Nếu tôit thÃch thuốc phiện thì tôi nghiện từ lâu rồi. 
Ri-cac-đô trả lá»i khô khan : 
- Nhưng dù sao chúng tôi cũng chẳng để ông một mình đâu. Ga-li sang phòng bên cạnh một phút, tôi muốn nói chuyện với anh. Ri-va-ret, chúc ông ngủ ngon nhé ! Mai tôi lại đến thăm. 
Mac-ti-ni đã định bước theo Ri-cac-đô nhưng Ruồi trâu khẽ gá»i anh lại, chìa tay nói : 
- Cám ơn ông. 
- Thôi, nói nhảm mãi ! Ngủ đi. 
Ri-cac-đô ra vá» còn Mac-ti-ni nán lại nói chuyện vá»›i Ga-li ở phòng ngoài. Mấy phút sau, Mac-ti-ni ra mở cá»a thì má»™t cá»— xe ngá»±a tiến đến cổng vưá»n rồi bóng má»™t thiếu phụ bước ra, Ä‘i vào nhà. Té ra là Di-ta. Hẳn là nàng vừa dá»± má»™t buổi dạ há»™i nào vá». Mac-ti-ni nâng mÅ©, đứng sang má»™t bên nhưá»ng lối. Rồi anh qua vưá»n rẽ vào má»™t ngõ tối, đảo vá» phÃa núi Äế quốc. Vừa Ä‘i được mấy bước thì bá»—ng nghe thấy đằng sau có tiếng cánh cổng lạch cạch và tiếng bước vá»™i vàng trong ngõ hẻm.. 
Di-ta gá»i : 
- Ông chừ tôi một phút. 
Mac-ti-ni vừa quay lại thì nàng cÅ©ng dừng bước rồi từ từ tiến đến, má»™t tay để sau lưng, men theo hàng rào. Ãnh sáng yếu á»›t cá»§a ngá»n đèn độc nhất ở góc phố vẫn đủ để Mac-ti-ni thấy ngưá»i vÅ© nữ cúi đầu bước tá»›i như lúng túng hoặc ngượng ngiụ Ä‘iá»u gì. 
Mặt cúi gằm, nàng há»i : 
- Ông ấy thế nào ? 
- Khá hÆ¡n buổi sáng nhiá»u. Ông ấy ngá»§ được suốt ngày hôm nay nên trông đã tươi tỉnh hÆ¡n trước. Chắc cÆ¡n Ä‘au đã qua Ä‘i rồi. 
Nàng vẫn nhìn xuống đất. 
- Ông ấy có đau lắm không ? 
- Äau lắm. Theo tôi thì không có gì đâu hÆ¡n thế nữa. 
- Tôi cũng nghĩ thế. Nếu ông ấy không để tôi vào thì nghĩa là ông ấy đau lắm. 
- Bệnh ông ấy có thưá»ng hay phát ra như thế không ? 
- Má»—i lúc má»™t khác...Hè năm ngoái ở Thụy sÄ©, ông ấy chẳng ốm chút nào, nhưng mùa đông trước, khi chúng tôi ở Viên thì tháºt kinh khá»§ng. Mấy ngày liá»n ông ấy không cho tôi lại gần. Khi ông ấy ốm, có mặt tôi thì ông ấy không chịu được. 
Di-ta ngước nhìn Mac-ti-ni rồi lại cúi xuống ngay. 
- Khi ông ấy thấy mệt thì ông ấy tìm đủ cá»› để bảo tôi Ä‘i nhảy, Ä‘i nghe hòa nhạc, hoặc Ä‘i đâu đó còn ông ta thì đóng cá»a nằm khoèo. Nhưng rồi tôi lần vá», ngồi ở trước cá»a phòng và cứ ngồi như thế mãi. Ông ấy mà biết được thì nguy to. Con chó rá»n rÄ© ngoài cá»a ông ấy còn cho vào chứ tôi thì không được vào. Chắc ông ấy quý chó hÆ¡n... 
Tất cả những chuyện đó nàng kể vá»›i má»™t giá»ng lạ lùng giáºn dá»—i mà khinh bạc. 
Mac-ti-ni dịu dàng nói : 
- Tôi tin là ông ấy không Ä‘au nữa đâu. Bác sÄ© Ri-cac-đô chăm sóc rất cẩn tháºn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa thì ông ấy sẽ khá»e hẳn thôi. 
Nói chung là bây giỠđỡ nhiá»u rồi. Nhưng lần sau thì chị phải láºp tức cho ngưá»i Ä‘i gá»i chúng tôi ngay. Nếu chúng tôi được biết sá»›m thì đâu đến ná»—i Ä‘au lòng như thế. Thôi, xin chào chị. 
Mac-ti-ni chìa tay cho Di-ta nhưng nàng lùi lại, lắc đầu : 
- Tôi không hiểu tại sao ông lại muốn bắt tay tình nhân của Ri-va-ret ! 
Mac-ti-ni luống cuống nói : 
- Cái đó thì tất nhiên là tùy chị. 
Di-ta dáºm chân : 
- Tôi ghét các ông lắm ! 
Nàng thét lên, mắt sáng quắc như hai hòn than rực đỠ: 
- Tôi ghét cả lÅ© các ông ! Các ông cứ đến nói chuyện chÃnh trị vá»›i ông ấy mãi ! Ông ấy để các ông ngồi bên giưá»ng suốt đêm, để các ông đổ thuốc cho còn tôi thì chỉ đến nhìn ông ấy qua khe cá»a cÅ©ng không dám ! Ông ấy là gì đối vá»›i các ông ? Ai cho các ông có quyá»n cướp Ri-va-ret cá»§a tôi Ä‘i ? Tôi căm ghét các ông ! ...Ghét ! Ghét lắm ! 
Di-ta òa lên khóc nức nở, quay mình chạy vào trong vưá»n đóng sầm cá»a lại trước mặt Mac-ti-ni. 
" Trá»i ! Ả này tháºt sá»± yêu ông ta rồi ! Tháºt là những câu chuyện hết sức lạ lùng..." 
Mac-ti-ni vừa nghĩ thầm như thế vừa bước vào ngõ tối. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:11 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:43 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 8  
 
 
  
 
Ruồi trâu khá»i bệnh rất chóng. Má»™t hôm đến thăm Ruồi trâu vào tuần tiếp theo Ri-cac-đô đã gặp anh mặc bá»™ quần áo ngá»§ kiểu Thổ nhÄ© kỳ nằm ở Ä‘i văng nói chuyện vá»›i Mac-ti-ni và Ga-li, Ruồi trâu lại còn đòi ra ngoài trá»i nhưng Ri-cac-đô chỉ cưá»i và há»i đùa rằng Ruồi trâu có thÃch vượt qua đồi núi mà Ä‘i chÆ¡i Phê-dô-lê ngay lúc ấy không ? 
Ri-cac-đô tai quái nói thêm : 
- Ông còn có thể đến thăm ông bà Grat-xi-ni nữa ấy chứ. Tôi chắc bà ta sẽ rất mừng nhất là lúc này, mặt ông tái nhợt, trông thú vị lắm. 
Ruồi trâu chắp hai tay lại như đóng một bi kịch : 
- Trá»i ! Thế mà tôi không nghÄ© tá»›i ! Chắc bà ta sẽ cho tôi là má»™t kẻ tá» vì đạo ngưá»i à và sẽ thuyết tôi hàng tràng vá» lòng yêu nước đấy. Tôi sẽ phải đóng vai kịch ấy và sẽ kể cho bà ta nghe rằng tôi sẽ bị xé ra từng mảnh ở má»™t ngục tối dưới đất và chỉ má»›i được ghép lại qua loa thôi. Chắc bà ta cÅ©ng sẽ há»i rõ cảm giác tháºt cá»§a tôi lúc đó ra sao. Ri-cac-đô, ông cho là bà ta sẽ không tin à ? Tôi đánh cuá»™c là bà ta tin được cả những sá»± dối trá thô sÆ¡ nhất mà tôi có thể bịa đặt ra. Tôi đặt cược con dao găm Ấn độ cá»§a tôi lấy con sán ngâm rượu trong phòng ông này. Lợi đấy, ông cược Ä‘i. 
- Cảm Æ¡n ông, tôi không ham thÃch vÅ© khà giết ngưá»i như ông. 
- á»’, má»™t ngày nào đó con sán cÅ©ng giết nguwoif như con dao găm váºy, chỉ tá»™i nó không đẹp thôi. 
- Nhưng, ông bạn thân mến tôi không cần dao găm mà tôi cần con sán kia ! Mac-ti-ni, tôi phải đi đây. Anh đủ sức trông nom con bệnh ngổ ngáo này chứ ? 
- ÄÆ°á»£c, nhưng chỉ đến ba giá» thôi. Từ ba giá» trở Ä‘i bà Bô-la sẽ đến thay vì tôi phải Ä‘i Xan Mi-ni-a-tô vá»›i Ga-li. 
- Bà Bô-la à ? - Ruồi trâu hoảng hốt nhắc lại - Không, Mac-ti-ni, không thể được ! Tôi không thể để cho phụ nữ săn sóc tôi và bệnh táºt cá»§a tôi. Mà đến đây bà ấy ngồi vào đâu được ? Nhất định bà ấy không chịu vào đây đâu ! 
Ri-cac-đô cưá»i há»i : 
- Ông khư khư giữ thói lịch sá»± ấy từ bao giá» ? Bà Bô-la là ngưá»i há»™ lý cốt cán cá»§a chúng tôi đấy. Bà ấy săn sóc ngưá»i ốm từ thá»§a còn mặc váy ngắn. Tôi chưa thấy ngưá»i há»™ lý nào tốt hÆ¡n như thế. Nhất định không chịu vào buồng cá»§a ông à ? Ông định nói vá»›i bà Grat-xi-ni hay nói vá»›i ai thế ? Mac-ti-ni, nếu bà Bô-la tá»›i thì không phải dặn gì bà ấy nhé...Chết chá»a, hai giá» rưỡi rồi. Tôi phải Ä‘i đây. 
Ga-li lại gần đi văng với một chén thuốc trong tay : 
- Nào, Ri-va-ret, trước khi bà ấy đến ông phải uống thuốc đã. 
- Cứ thuốc với men mãi ! 
Như tất cả những ngưá»i bệnh Ä‘ang bình phục khác, Ruồi trâu hay cáu gắt,làm cho những ngưá»i há»™ lý táºn tình cá»§a ông phải báºn tâm. 
- Không đau nữa rồi mà sao...sao các ông cứ bắt tôi...tôi nuốt những của gớm ghiếc này ? 
- ChÃnh là để khá»i Ä‘au trở lại. Hay là ông lại muốn Ä‘au để bà Bô-la phải cho ông uống thuốc phiện ? 
- Thưa...thưa ông ! Nếu cÆ¡n Ä‘au trở lại thì có làm gì Ä‘i nữa nó cÅ©ng cứ trở lại như thưá»ng. Có phải như Ä‘au răng đâu mà có...có thể dùng những thứ thuốc...thuốc cao Ä‘an hoàn tán cá»§a các ông thì bá»›t Ä‘au được. Như thế không khác gì Ä‘em cái bÆ¡m nước cá»§a trẻ con mà chữa cháy. Nhưng thôi, việc cá»§a các ông là bắt tôi không uông không đươc thì tôi đành phải uống. 
Anh đưa tay trái lấy cốc. Những vết sẹo ghê gớm trên cánh tay làm Ga-li sực nhớ đến câu chuyện vừa rồi. 
Ga-li há»i : 
- À, này, ông bị những vết thương này ở đâu đấy nhỉ ? 
Chắc là trong chiến tranh ? 
- Thì tôi vừa mới bảo rằng tôi bị ném xuống ngục tối dưới đất và... 
- Tôi biết. Nhưng đấy chỉ là cách ông nói với bà Grat-xi-ni thôi...Không, chắc là ông bị thương trong cuộc chiến tranh ở Bơ-rê-din chứ gì ? 
- Phải, phần vì chiến tranh ở Bơ-rê-din phần thì vì trong khi đi săn ở những nơi man rợ. Lý do nào cũng có cả. 
- À ! Trong khi Ä‘i thám hiểm phải không ?...Ông có thể gài cúc áo lại được. Xong rồi... Chắc lúc ấy cuá»™c Ä‘á»i ông sóng gió lắm nhỉ ? 
Ruồi trâu nhẹ nhàng nói : 
- Tất nhiên, sống ở những nÆ¡i man rợ thì không thể không mạo hiểm Ãt nhiá»u. Vả lại cÅ©ng phải nói rằng không phải cuá»™c mạo hiểm nào cÅ©ng Ä‘á»u vui thú cả. 
- Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại bị thương nhiá»u đến thế...trừ khi gặp nguy hiểm vá»›i bày thú dữ. Và dụ như những sẹo ở tay trái chẳng hạn. 
- À, sẹo này tôi bị lúc đi săn bắn ở Châu Mỹ. Ông biết không lúc ấy tôi mới bắn một phát... 
Có tiếng gõ cá»a. 
- Mac-ti-ni, ông trông trong phòng ngăn nắp cả rồi chứ ? ÄÆ°á»£c rồi à ? Thế ông ra mở cá»a há»™ - Nói rồi, Ruồi trâu ngoảnh ra phÃa cá»a - Thưa bà, bà tháºt có lòng tốt. Xin lá»—i bà tôi không đứng dáºy được. 
- Tất nhiên là ông không nên đứng dáºy làm gì. Tôi có phải là khách đâu. - Rồi Giêma nhìn Mac-ti-ni - Xê-da, tôi đến sá»›m má»™t chút, chắc là anh vá»™i vá» ? 
- Không, còn mưá»i lăm phút nữa. Chị để tôi cất há»™ áo choàng sang phòng bên. Cả cái làn cÅ©ng đưa sang bên ấy nhé ? 
- Nhẹ tay chứ, trứng đấy. Trứng tươi lắm, Kê-ti mới mua ở núi O-li-vec-tô sáng nay đấy...Còn đây là những đóa hồng Nô-en. Ông Ri-va-ret ạ, tôi biết ông yêu hoa. 
Chị ngồi xuống cạnh bàn, cắt cuống hoa rồi cắm vào lá». Ga-li lại nói : 
- Ri-va-ret, ông đang kể dở chuyện săn báo bên Mỹ. Chuyện ấy sau thế nào nữa ? 
- À, phải ! Thưa bà, ông Ga-li vừa há»i tôi vá» quãng Ä‘á»i cÅ© cá»§a tôi ở Nam Mỹ. Tôi vừa bắt đầu kể tại sao tay trái tôi bị táºt thế này. Hồi đó tôi ở Pê-ru. Muốn săn báo chúng tôi phải lá»™i qua sông. Khi tôi bắn phát đầu tiên thì súng không nổ. Té ra thuốc súng bị ướt. Tất nhiên báo không đợi cho tôi kịp trở tay và kết quả là thế này đây. 
- Tháºt là má»™t phen mạo hiểm thú vị. 
- Không, không đến ná»—i ghê gá»›m như má»i ngưá»i tưởng đâu. Tất nhiên là ngá»t bùi cay đắng đủ mùi, nhưng nói chung cuá»™c sống rất hùng tráng. Và dụ như Ä‘i săn rắn chẳng hạn... 
Ruồi trâu kể hết chuyện nỠđến chuyện kia, nào là chuyện chiến tranh Ãc-giăng-tin, chuyện thám hiểm ở BÆ¡-rê-din, nào là chuyện tiếp xúc vá»›i giống ngưá»i man rợ, chuyện săn thú dữ. Ga-li say mê như má»™t đứa trẻ con nghe theo chuyện thần thoại, chốc chốc lại Ä‘iểm má»™t vài câu há»i. Vốn giàu cảm xúc như má»i ngưá»i dân Nê-a-pôn khác, Gali ưa thÃch tất cả những gì khác thưá»ng, nổi báºt. Giêma lấy đồ Ä‘an trong làn ra Ä‘an và cÅ©ng im lặng nghe. Chị thoăn thoắt đưa những mÅ©i kim, mắt không rá»i chiếc áo Ä‘ang Ä‘an dở. Mac-ti-ni thì cau mày lại và trở mình không yên trên chiếc ghế. Anh cảm thấy có cái gì khoe khoang tá»± mãn trong những câu chuyện ấy. Mặc dù váºy, bất giác anh cÅ©ng khâm phục con ngưá»i ấy, thấy con ngưá»i ấy chịu được những sá»± Ä‘au đớn kinh khá»§ng vá» thể xác vá»›i má»™t nghị lá»±c phi thưá»ng như chÃnh mắt anh đã được thấy má»™t tuần nay. Nhưng anh vẫn má»™t má»±c không ưa Ruồi trâu, không ưa những việc làm và thái độ cá»§a Ruồi trâu. 
Ga-li thở dài tỠvẻ thèm muốn một cách ngây thơ : 
- Tháºt là má»™t cuá»™c sống huy hoàng ! Tôi lấy làm lạ tại sao sau đó ông lại rá»i BÆ¡-rê-din. Sau khi sống ở BÆ¡-rê-din thì sống ở các nước khác chăc sẽ buồn tẻ vô cùng ! 
Ruồi trâu tiếp : 
- Có lẽ thú nhất là quãng Ä‘á»i ở Pê-ru và ở Ê-qua-tÆ¡. Äấy má»›i tháºt là những nÆ¡i đẹp tuyệt trần ! Kể ra thì ở đó rất nóng như vùng biển ở Ê-qua-tÆ¡ chẳng hạn và Ä‘iá»u kiện sống ở đó rất gay go. Nhưng cảnh thiên nhiên thì đẹp không thể tưởng tượng được. 
Ga-li nói : 
- Có lẽ tôi thÃch cuá»™c Ä‘á»i hoàn toàn phóng khoáng ở những nÆ¡i hoang vu ấy hÆ¡n là thÃch cảnh đẹp. Ở đó con ngưá»i có thể giữ gìn được nhân cách và cá tÃnh cá»§a mình chứ không như ở chốn phồn hoa đô há»™i. 
Ruồi trâu gáºt đầu : 
- Phải, đó là ... 
Giêma ngẩng đầu nhìn anh. Anh bỗng đỠbừng mặt thôi không nói nữa. Một lát im lặng trôi qua. 
Ga-li lo lắng há»i : 
- Ông lại lên cơn đấy à ? 
- Không, không sao. Tuy tôi nguyá»n rá»§a những liá»u thuốc cá»§a ông, nhưng nó lại rất công hiệu...Ông Ä‘i đấy à,ông Mac-ti-ni ? 
- Phải... Ga-li, đi đi thôi kẻo muộn mất. 
Giêma tiá»…n hai ngưá»i ra cá»a : Má»™t lát sau chị trở vào vá»›i má»™t cốc sữa trứng trong tay. 
- Má»i ông uống Ä‘i. 
Chị nói vá»›i giá»ng ra lệnh nhưng hết sức dịu dàng rồi lại tiếp tục ngồi Ä‘an. 
Ruồi trâu ngoan ngoãn nghe theo. 
Hai ngưá»i im lặng tá»›i ná»a giá». Bá»—ng Ruồi trâu cất tiếng nói rất khẽ : 
- Bà Bô-la. 
Giêma nhìn anh. Ruồi trâu mân mê những tua khăn trải đi văng mắt không nhìn lên. 
- Chắc bà không tin những chuyện tôi vừa kể, phải không nhỉ ? 
Giêma bình tÄ©nh trả lá»i : 
- Những chuyện ông kể tôi không tin một chút nào cả. 
- Bà nói đúng lắm. Tôi toàn nói dối. 
- Cả chuyện chiến tranh cũng thế có phải không ? 
- Nói chung là dối cả. Tôi không há» tham gia má»™t cuá»™c chiến tranh nào. Còn như chuyện Ä‘i thám hiểm thì tôi cÅ©ng có trải qua những phen mạo hiểm tháºt đấy và phần lá»›n những chuyện tôi kể Ä‘á»u là sá»± tháºt cả. Nhưng những vết thương cá»§a tôi thì hoàn toàn do nguyên nhân khác. Bà đã bắt được má»™t Ä‘iá»u nói dối cá»§a tôi rồi thì nay tôi xin thú nháºn má»i Ä‘iá»u khác. 
Giêma há»i : 
- Tại sao lại phải mất công bịa chuyện như thế làm gì ? Theo tôi thì không cần thiết. 
- Làm thế nào được ? Chắc bà nhá»› câu phương ngôn nước Anh cá»§a bà " Äừng hòi thì khá»i nghe lá»i nói dối". Xá» xiên ngưá»i khác tôi chẳng thÃch thú gì. Nhưng khi ngưá»i ta há»i tại sao tôi bị tàn táºt thì tôi phải kiếm cách trả lá»i. Mà nếu đã kiếm cách trả lá»i thì lại phải bịa ra cái gì cho hay má»™t chút. Ga-li vui lòng lắm, chắc bà đã thấy. 
- Váºy ông thÃch nói đùa cho Ga-li vui hÆ¡n là nói tháºt ư ? 
- Vâng ! 
Ruồi trâu chăm chú nhìn chị, tay nắm chặt tua khăn đã rứt đứt. 
- Bà muốn tôi nói sá»± tháºt vá»›i những ngưá»i ấy hay sao ? Thà tôi tá»± cắt lưỡi Ä‘i trước còn hÆ¡n ! 
Rồi bằng má»™t giá»ng đột ngá»™t và hÆ¡i bẽn lẽn, ngượng ngùng anh nói thêm : 
- Tôi chưa bao giá» kể chuyện tháºt vá»›i ai cả nhưng đối vá»›i bà nếu bà muốn thì tôi xin nói . 
Giêma lặng lẽ đặt đồ Ä‘an vào lòng. Có má»™t cái gì cảm động thống thiết. Cảm động thống thiết ở chá»— ngưá»i đàn ông cứng rắn bà ẩn và không đáng yêu này bá»—ng nhiên lại phải cúi mình thổ lá»™ tâm sá»± vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà không quen biết và lại là ngưá»i mà có lẽ anh ta không hỠưa thÃch. 
Sau má»™t hồi im lặng, Giêma nhìn anh. Ruồi trâu ngả ngưá»i trên Ä‘i văng tá»±a khuá»·a tay vào chiếc bàn con bên cạnh. Bàn tay tàn táºt che lấy mắt. Những ngón tay ấy run run, mạch máu Ä‘áºp mạnh ở vết sẹo trên cổ tay. Giêma nhÃch lại gần Ä‘i văng khẽ gá»i tên anh. Ruồi trâu giáºt mình nhá»m dáºy. 
Anh nói bằng má»™t giá»ng xin lá»—i : 
- Tôi quên...quên khuấy Ä‘i mất. Tôi định ...định kể cho bà nghe vá»... 
- Vá» tai nạn hoặc má»™t cái gì đó làm cho chân ông bị kháºp khiá»…ng chứ gì. Nhưng nếu ông cảm thấy khổ tâm khi hồi tưởng lại chuyện cÅ© thì... 
- Tai nạn à ? Không phải đâu ! Tôi chỉ bị ngưá»i ta cầm thanh sắt đốt lò đánh đấy thôi. 
Giêma ngÆ¡ ngác nhìn anh. Tay anh run run, Ruồi trâu vuốt má»› tóc lòa xòa trên trán và mỉm cưá»i : 
- Bà ngồi xuống nhé ? Má»i bà kéo ghế lại gần đây. Rất tiếc tôi không tá»± tay kéo ghế lại được.Giá tôi được ông Ri-cac-đô chạy chữa ngay lúc bấy giá» thì có lẽ trưá»ng hợp gãy xương cá»§a tôi sẽ là má»™t ca rất quý báu cho ông ta. Ông ấy là má»™t nhà mổ xẻ yêu nghá» thì chắc là thÃch xương gãy lắm. Mà lúc đó chá»— nào xương thì đã gãy tất cả, trừ cái cổ. 
Giêma êm ái xen lá»i : 
- Và trừ lòng dũng cảm của ông nữa. Nhưng có lẽ lòng dũng cảm ấy thì không có gì bẻ gãy nổi nhỉ ? 
Ruồi trâu lắc đầu : 
- Không. Mãi sau này tôi má»›i lấy lại được Ãt nhiá»u dÅ©ng cảm cùng vá»›i những cái gì còn sót lại. Chứ lúc đó thì nó cÅ©ng bị tan vỡ như má»™t chén trà. Cái thảm hại nhát chÃnh là ở đấy. Vâng, tôi xin bắt đầu kể chuyện thanh sắt đốt lò trước. Bà để tôi nhá»› lại xem...Äó là vào khoảng...mưá»i ba năm trước, ở Li-ma (thá»§ đô cá»§a Pê-ru). Lúc nãy tôi nói Pê-ru là má»™t nước đẹp tuyệt trần nhưng thá»±c ra nó chẳng đẹp gì cho lắm đối vá»›i những ngưá»i không có má»™t đồng xu dÃnh túi như tôi lúc ấy chẳng hạn. Tôi đến Ac-giăng-tin rồi sang Si-li. Tôi lang thang khắp Si-li suýt chết đói. Sau tôi làm lao công trên má»™t chiếc tàu chở súc váºt. Tôi Ä‘i từ Van-pa-rai-đô (hải cảng ở Si-li) tá»›i Li-ma. Ngay trong thành phố tôi cÅ©ng không tìm được việc làm. Tôi lần đến Ca-lao (hải cảng cá»§a thá»§ đô Li-ma) , ra bến tàu vá»›i hy vá»ng may ra tìm được má»™t công việc nào chăng.Phải, như bà đã biết, ở các hải cảng thưá»ng có những túp nhà tồi tàn. Những ngưá»i làm nghá» biển thưá»ng sống ở đó. Sau má»™t thá»i gian tôi kiếm được việc làm trong má»™t sòng bạc. Tôi làm nghỠđầu bếp, hầu bàn bi-a, bưng rượu cho khách và nhiá»u việc đại loại như thế. Công việc không có gì dá»… chịu nhưng tôi cÅ©ng lấy làm mừng vì ở đó Ãt nhất là tôi có ăn, được tiếp xúc vá»›i bá»™ mặt và tiếng nói cá»§a con ngưá»i. Chắc bà có thể bảo rằng cái đó có gì đáng mừng đâu, nhưng trước đó không lâu tôi bị bệnh sốt rét vàng má»™t thân má»™t mình nằm liệt trong má»™t chiếc quán xiêu vẹo và cảm thấy rất sầu thảm. Rồi má»™t đêm ngưá»i ta bắt tôi phải Ä‘i Ä‘uổi má»™t gã Lasca ( thá»§y thù ở miá»n quần đảo Äông Ấn) say rượu ra khá»i quán để y khá»i làm huyên náo.Hôm ấy gã thá»§y thá»§ này lên bỠđánh bạc thua nhẵn túi nên rất cay cú. Tôi phải nghe lá»i, vì nếu không thì sẽ mất việc và chết đói; nhưng gã thá»§y thá»§ đó khá»e gấp đôi tôi : lúc ấy tôi chỉ má»›i chưa đầy hai mươi mốt tuổi, sau cÆ¡n sốt rét tôi lại yếu như má»™t con mèo com. HÆ¡n nữa trong tay gã còn có má»™t thanh sắt đốt lò... 
Ruồi trâu ngừng lá»i, liếc nhìn Giêma. Rồi anh nói tiếp : 
- Chắc gã định đánh cho tôi chết hẳn. Nhưng gã đánh không thẳng tay lắm nên sau đó mặc dù thân thể bị nát nhừ tôi vẫn có thể sống lại được. 
- Thế những ngưá»i khác há» làm gì ? Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sợ má»™t gã thá»§y thá»§ say rượu hay sao ? 
Ruồi trâu nhìn chị và cưá»i phá lên : 
- Những ngưá»i khác à ? Bá»n con bạc và bá»n chá»§ sòng ấy à ? Bà không biết hay sao ! Tôi là đầy tá»›, là cá»§a riêng cá»§a há». 
Há» xúm xÃt lại và tất nhiên là há» khoái trá nhìn cảnh đánh nhau đó. Những chuyện như váºy ở đấy há» coi như là trò đùa. DÄ© nhiên trò đùa trong trưá»ng hợp mà ngưá»i biểu diá»…n không phải là há». 
Giêma rùng mình : 
- Sau rồi sao nữa hả ông ? 
- Äiá»u đó tôi không thể nói được. Sau những cảnh ấy thưá»ng chẳng ai nhá»› được những ngày đầu ra sao. Gần đấy có má»™t ngưá»i thầy thuốc ngành hàng hải. Khi nhữngngưá»i xem thấy tôi chưa chết thì cho Ä‘i gá»i ông ta đến. Ông ta chạy chữa cho qua loa cho tôi. Ri-cac-đô thì cho lối chữa như thế là có hại, nhưng có lẽ đó chỉ là sá»± ganh tị nghá» nghiệp cá»§a ông ta thôi. Sau rồi tôi cÅ©ng tỉnh dáºy. Má»™t bà cụ ngưá»i địa phương theo Äạo thiên chúa vốn giàu lòng nhân từ, thương tình Ä‘em tôi vá» nuôi. Chuyện ấy nghe cÅ©ng tháºt lạ tai phải không bà ? Tôi còn nhá»› bà cụ ngồi thu mình trong góc nhà tranh, hút thuốc, khạc nhổ xuống đất, ngâm nga má»™t Ä‘iệu hát gì không rõ. Bà cụ rất tốt, cứ luôn bảo tôi rằng ở đây tôi có thể yên trà mà chết, không bị ai ngăn cản gì đâu. Nhưng ý chà phản kháng vẫn vùng lên trong ngưá»i tôi và tôi quyết tâm sống. Trở lại cuá»™c sống - đấy má»›i tháºt là khó; và ngày nay có lúc tôi nghÄ© rằng cố mà sống như thế tháºt không bõ công. Bà cụ kiên nhẫn lạ lùng. Tôi ở nhà bà cụ... Äể tôi nhá»› lại xem...chừng bốn tháng, suốt bốn tháng lúc thì tôi nói mê, lúc thì làm ầm Ä© chẳng khác nào má»™t con trâu Ä‘iên. Thú tháºt là đâu Ä‘iếng ngưá»i, mà tôi vốn lại được nuông chiá»u từ thá»§a nhá». 
- Sau đó rồi thế nào ? 
- Sau đó...tôi có phần đỡ và bò Ä‘i nÆ¡i khác. Bà đừng tưởng tôi Ä‘i là vì trong lòng áy náy sợ phiá»n lòng tốt cá»§a bà cụ đáng thương ấy đâu. Không, tôi không nghÄ© thế. Tôi Ä‘i chỉ là vì ở nhà bà cụ tôi không sao chịu nổi...Bà vừa nói tá»›i sá»± dÅ©ng cảm cá»§a tôi ư ? Lúc ấy giá mà bà nhìn thấy tình cảnh cá»§a tôi. Chiá»u chiá»u má»—i khi hoàng hôn buông xuống là cÆ¡n Ä‘au lại nổi lên. Cứ má»—i buổi chiá»u tôi thưá»ng nằm má»™t mình dõi nhìn ánh mặt trá»i dần tắt...á»’ bà không thể hiểu được đâu ! Ngay cả bây giá» tôi vẫn thấy khó chịu má»—i khi nhìn cảnh mặt trá»i lặn.... 
Một hồi lâu im lặng. 
- Rồi tôi lại tiếp tục Ä‘i lang thang khắp nước, hy vá»ng kiếm được việc làm. Không thể sống ở Li-ma được nữa. Tôi tưởng chừng phát Ä‘iên mất...Tôi lặn lá»™i ở Cút-scô (má»™t thành phố cổ ở Pê-ru và là thá»§ đô cÅ© cá»§a ngưá»i Inca trước khi ngưá»i châu Âu đến chiếm châu Mỹ la tinh).. Nhưng chuyện cổ xưa ấy chẳng có ý gì lý thú nói ra chỉ làm khổ tai bà. 
Giêma ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn anh với đôi mắt sâu thẳm : 
- Xin ông đừng nói thế. 
Ruồi trâu cắn môi , bứt rá»i thêm má»™t tua khăn khác. Má»™t lúc sau anh há»i : 
- Tôi tiếp tục kể nhé ? 
-Nếu.....nếu ông muốn. Tôi sợ bắt ông nhớ lại , nhớ lại những chuyện ấy thì khủng khiếp quá. 
- Bà tưởng....cứ im lặng là tôi quên được sao? Như thế còn tệ hÆ¡n nhiá»u. Nhưng bà đừng nghÄ© rằng những chuyện ấy còn ám ảnh tôi. Ãm ảnh là chá»— tôi mất tá»± chá»§ kia! 
- Tôi...tôi chưa hiểu rõ lắm. 
- Tôi muốn nói lúc sự can đảm của tôi đã cạn , lúc tôi thấy mình là 1 thằng hèn. 
- DÄ© nhiên , sức chịu đựng cá»§a con ngưá»i cÅ©ng có hạn. 
- Phải , má»™t khi đã bước đến giá»›i hạn ấy , con ngưá»i ko tài nào biết được mình sẽ chịu đựng được đến thế nữa. 
Giêm-ma do dự : 
- Ông có thể cho tôi biết....tại sao mới hai mươi tuổi , ông đã fải 1 thân 1 mình lưu lạc đến những nơi ấy ? 
- Dá»… hiểu lắm : quãng Ä‘á»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi nÆ¡i quê nhà đẹp quá nên tôi fải chạy xa nó. 
- Sao thế ? 
Ruồi trâu lại cưá»i khẩy : 
- Sao à ? Bởi vì lúc ấy tôi là má»™t gã trẻ tuổi khá» khạo , nhưng lại ngông cuồng , chắc váºy. Tôi lá»›n lên trong má»™t gia đình cá»±c kỳ sang trá»ng , được " nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa " , đến ná»—i tôi cứ tưởng thế giá»›i làm toàn bằng tÆ¡ lụa hồng và hạnh nhân bá»c đưá»ng. Rồi 1 ngày kia tôi khám fá ra rằng ngưá»i tôi hằng tin yêu nhất đã lừa dối tôi. Kìa , bà giáºt mình à , chuyện gì thế ? 
- Không. Ông cứ tiếp tục đi ! 
- Tôi biết được mình bị phỉnh phá» , Ä‘i tin 1 lá»i nói dối. Tất nhiên đó cÅ©ng chỉ là 1 chút kinh nghiệm thông thưá»ng. Nhưng , như tôi vốn nói , còn trẻ lại ngông cuồng, tôi chỉ nghÄ© rằng kẻ nói dối sẽ sa hoả ngục. Vì thế , tôi bá» nhà , lao sang Nam Mỹ để vùng vẫy cho thoả chà , trong túi ko có lấy 1 xu , sá» bụng cÅ©ng chẳng có 1 chữ Tây Ban Nha nào , nói chung chẳng có thứ gì , ngoài đôi bàn tay trắng và thói quen phung phà , ăn sẵn. Và kết quả tất yếu là tôi chìm sâu vào 1 hoả ngục tháºt sá»± , nhưng cÅ©ng nhỠđó mà thoát khá»i sá»± mê tÃn vào cái hoả ngục giả tưởng trước kia. Äắm chìm hoàn toàn , đến táºn đáy đúng 5 năm , cho tá»›i khi Ä‘oàn thám hiểm Äuy-prê đến kéo tôi lên. 
- Năm năm trá»i ! Kinh khá»§ng quá ! Nhưng ông ko có bạn sao ? 
- Bạn ? Tôi...- anh quay nhìn chị , giá»ng đột nhiên dữ tợn...- Tôi chưa từng có ngưá»i bạn nào. 
Sau đó anh cảm thấy hÆ¡i thẹn vì phút thái quá cá»§a mình , nên vá»™i tiếp lá»i : 
- Bà đừng để tâm những Ä‘iá»u tôi nói . Vừa rồi tôi kể hÆ¡i quá , thá»±c ra má»™t năm rưỡi đầu tôi sống ko đến ná»—i nào : tôi còn trẻ và khoẻ , trước khi tên La-xca đến ghi dấu vết lên Ä‘á»i tôi , tôi vẫn có thể xoay sở tá»± giành lấy miếng ăn khá dá»… dàng. Nhưng sau đó tôi ko kiếm được việc làm nữa. Lạ tháºt , 1 thanh sắt cá»i than , nếu dùng đúng chá»— , thì cÅ©ng hữu Ãch lắm chứ , nhưng 1 kẻ đã tàn táºt thì ai còn thuê mướn để làm gì ? 
- Thế lúc bấy giỠông làm gì ? 
- Vá»› được việc gì tôi cÅ©ng làm . Có má»™t thá»i gian tôi làm lao công sai vặt cho những ngưá»i nô lệ trong má»™t đồn Ä‘iá»n trồng mÃa. Nhưng chẳng ăn thua gì , bá»n cai cứ xua tôi Ä‘i : chân tôi kháºp khiá»…ng quá , ko Ä‘i nhanh và vác nặng được , lại còn hay trở chứng viêm hoặc những gì quái gở nữa . Má»™t thá»i gian sau tôi lại xuống vùng má» bạc , cạy cục xin việc , nhưng tôi cÅ©ng chẳng được gì. Cứ nghÄ© đến chuyện thu nháºn tôi là mấy tên quản lý báºt cưá»i , còn ngưá»i làm ở đấy thì xúm lại trêu ghẹo. 
- Sao hỠlàm thế ? 
- á»’ ! Bản tÃnh con ngưá»i mà , tôi nghÄ© váºy , há» thấy tôi chỉ còn 1 tay để chống cá»±. Sau cùng , ko chịu nổi nữa , tôi lại bá» Ä‘i , lang thang khắp nÆ¡i , lang thang mãi , chỉ mong kiếm được việc làm. 
- Lang thang ? Vá»›i chân kháºp khiá»…ng như váºy ư ? 
Anh ngước lên , hơi thở bỗng hẫng hụt 1 cách đáng thương : 
- Hồi ấy tôi....tôi đói. 
Giêm-ma hÆ¡i ngoảnh mặt Ä‘i , đưa tay lên đỡ cằm. Sau 1 lúc im lặng , Ruồi trâu lại nói , giá»ng má»—i lúc 1 trầm hẳn : 
- Tôi lang thang , lang thang mãi đến gần như fát Ä‘iên lên , mà ko kiếm được việc . Tôi đến vùng Ê-cu-a-Ä‘o , ở đấy lại còn tẹ hÆ¡n. Äôi lúc tôi Ä‘i hàn xoong chảo rong - tôi hàn cÅ©ng cừ lắm - hoặc chạy việc vặt vãnh , cá» rá»a chuồng lợn. Thỉnh thoảng lại...á»’ khó mà nhá»› hết được. Thế rồi sau cùng , má»™t hôm... 
Bàn tay nhá» nhắn , da ngăm ngăm cá»§a anh Ä‘ang đặt trên bàn bá»—ng nắm chặt lại , Giêm-ma ngẩng đầu , lo lắng nhìn anh....Má»™t ná»a mặt anh quay vá» phÃa chị , nên chị thấy được mạch máu ở thái dương anh Ä‘áºp mạnh , dồn dáºp từng hồi , chị nghiêng ngưá»i đến dặt tay lên cánh tay anh : 
- Äừng kể tiếp nữa , nói đến chuyện ấy khá»§ng khiếp lắm , ông ạ ! 
Ruồi trâu nghi ngại nhìn bàn tay của Giêm-ma , rồi lắc đầu bình tĩnh kể tiếp : 
- Rồi 1 ngày kia tôi gặp 1 gánh xiếc rong . Chắc bà còn nhá»› gánh xiếc tối ná». Gánh này cÅ©ng thế , nhưng còn tồi tệ hÆ¡n , thô kệch hÆ¡n, có cả mục đấu bò nữa. Gánh xiếc cắm lá»u nghỉ ven đưá»ng , tôi mò đến lá»u xin ăn. Trá»i thì nóng , mà bụng thì đói lả , nên tôi ngất Ä‘i ở cá»a lá»u. Thá»i gian ấy , tôi hay bị cái táºt ngất Ä‘i đột ngá»™t , như 1 cô nữ sinh ná»™i trú bị nén yếm quá chặt ấy mà . Thấy váºy , há» Ä‘em tôi vào lá»u , cho uống rượu mạnh và cho ăn....Rồi sáng hôm sau há» bảo tôi.... 
Im lặng 
- Há» cần 1 vai gù , hoặc 1 vai hình thù quái dị nào đó , để bá»n con nÃt ném vá» cam vá» chuối vào . Bà đã thấy vai hè hôm ấy chứ - đấy , tôi đã đóng vai ấy 2 năm ...Tôi bắt đầu há»c làm trò. Tôi chưa đến ná»—i dị dạng lắm , há» fải làm cho tôi 1 cái bướu giả , lợi dụng hết sức cái chân vá»›i cái tay này...Khán giả ở đấy cÅ©ng ko khó tÃnh lắm, há» cÅ©ng dẽ dàng hài lòng khi có 1 sinh váºt trong tay để hành hạ , bá»™ quần áo há» cÅ©ng làm được nhiá»u trò đáo để. Trở ngại duy nhất kà tôi hay Ä‘au ốm luôn , ko biểu diá»…n được. Thỉnh thoảng , gặp lúc Ä‘ang bá»±c mình , ngưá»i chá»§ gánh xiếc vẫn lôi tôi ra sân khấu , bất kể tôi Ä‘ang lên cÆ¡n , những buổi như váºy công chúng lại thÃch nhất. Tôi còn nhá»› , má»™t hôm tôi Ä‘au quá ngất Ä‘i giữa buổi biẻu diá»…n....Khi tỉnh lại , tôi thấy khán giả xúm xÃt xung quanh , la ó , hò hét , ném vào ngưá»i tôi những thứ.... 
- Äừng kể nữa ! Tôi ko chịu được nữa ! Thôi Ä‘i , trá»i Æ¡i ! 
Giêm-ma đứng dáºy , bịt tai lại. Ruồi trâu ngưng bặt , ngước mắt lên và thấy nước mắt chị đã chá»±c trào ra. Anh hổn hển : 
- Äáng nguyá»n rá»§a tháºt ! Sao tôi ngu xuẩn thế ! 
Giêm-ma bước đến đứng bên cá»a sổ , nhìn ra ngoài 1 lúc. Khi chị quay lại , Ruồi trâu đã lại tá»±a vào bàn , đưa tay che mắt. Rõ ràng anh đã quên bẵng mất chị Ä‘ang ở đấy. Giêm-ma lẳng lặng ngồi xuống cạnh anh. Má»™t lúc sau , chị cháºm rãi nói : 
- Tôi muốn há»i ông 1 Ä‘iá»u. 
- Vâng - Ruồi trâu ko nhúc nhÃch 
- Sao lúc ấy ông ko cắt cổ tự tỠ? 
Anh ngước lên hết sức ngạc nhiên : 
- Tôi ko ngá» mà bà lại há»i tôi như thế. Còn công việc cá»§a tôi? Ai sẽ hoàn tất thay tôi? 
- Công việc cá»§a ông ? À , ra thế ! Tá»± nãy giỠông cứ cho mình là 1 kẻ hèn nhát . Chao, nếu ông đã chịu đựng tất cả đẻ giữ được mục Ä‘Ãch cá»§a mình , phải nói ông là ngưá»i dÅ©ng cảm nhất tôi chưa từng gặp ? 
Ruồi trâu đưa tay che mắt, tay kia nồng nàn siết chặt tay chị. Im lặng trùm lên há» , tưởng như bất táºn..... 
Äá»™t nhiên dưới vưá»n vá»ng lên 1 giá»ng nữ cao trong trẻo , Ä‘ang hát 1 Ä‘oạn trong 1 bài ca tiếng Pháp dở tệ : 
 
" Eh , Pierrôt ! Danse.Pierrôt ! 
Dáne un peu , mon pauvre Jeannôt 
Vive la danse et l allégresse ! 
Hoissons de notre bell jeunesse ! 
Si moi je pleure ou moi je soupire 
Si moi je fais la triste figure 
Monsieur , ce n est que pour rive 
Ha ! Ha ! ha, ha ! 
Monsieur , ce n est que pour rive ! " 
Vừa nghe câu đầu Ruồi trâu đã rụt tay vá» , co ngưá»i lại , rên rỉ hổn hển . Giêm-ma đưa 2 tay siết lấy cánh tay anh , ấn chặt xuống , như ấn tay má»™t ngưá»i Ä‘ang chịu mổ xẻ . Bài ca dứt , nhiá»u giá»ng cưá»i và tiếng vá»— tay vang lên. Ruồi trâu ngước nhìn lên vá»›i ánh mắt cá»§a 1 con thú bị hành hạ , anh cháºm rãi nói : 
- Phải , Dita vá»›i mấy ông bạn sÄ© quan cá»§a cô ta đấy . Äêm ná» , trước khi Ri-các-đô đến , cô ta tìm cách vào đây thăm tôi . Cô ấy mà chạm vào ngưá»i , chắc tôi fát Ä‘iên lên mất! 
Giêm-ma dịu dàng phản đối : 
- Nhưng....Chị ấy có biết đâu. Chị ấy đâu ngá» làm ông pháºt ý. 
Dưới vưá»n 1 tráºn cưá»i khác lại rá»™ lên. Giêm-ma đứng dáºy mở cá»a sổ , Di-ta , đầu Ä‘á»m dáng vấn 1 chiếc khăn thêu sợi vàng , Ä‘ang đứng giữa lối Ä‘i trong vưá»n , giương cao 1 bó hoa tim cho 3 sÄ© quan trẻ tuổi Ä‘ang tranh nhau vá»›i lấy . 
Giêm-ma gá»i : 
- Bà Rê-ni ! 
Di-ta sa sầm nét mặt . Cô ta quay lại nhìn lên , ánh mắt khiêu khÃch : 
- Thưa bà ? 
- Xin các ông bạn của bà vui lòng nói khẽ 1 chút . Ông Rivarex đang mệt lắm. 
Cô gái du mục vứt tung bó hoa xuống đất , quay phắt lại nói vá»›i mấy viên sÄ© quan Ä‘ang sá»ng sốt : 
- Allez-vous-en ! Vous m embetezz , messieurs ! 
Và cô từ từ Ä‘i ra đưá»ng. Giêm-ma đóng cá»a sổ quay vá» phÃa Ruồi trâu : 
- HỠđi rồi ! 
- Cám Æ¡n bà . Tôi....rất tiếc đã làm phiá»n bà. 
- Có gì mà phiá»n... 
Ruồi trâu nháºn ra ngay chá»— ngáºp ngừng trong câu nói cá»§a chị : 
- " Nhưng " câu nói của bà chưa hết , thưa bà còn 1 chứ " nhưng" sót lại trong ý nghĩ của bà. 
- Nếu ông thấy được phần còn lại cá»§a ý nghÄ© ngưá»i khác , xin ông chá»› fáºt ý vì những gì ông Ä‘á»c được ở đó. DÄ© nhiên, đây ko fải là chuyện cá»§a tôi , nhưng tôi ko hiểu được.... 
- Ãc cảm cá»§a tôi vá»›i Rê-ni ? Äiá»u đó chỉ có khi.... 
- Ko , tôi ko hiểu được sao có mối ác cảm đó mà ông vẫn sống được vá»›i chị ấy . Äối vá»›i tôi đó là 1 sá»± xúc phạm đến chị ấy vá» phương diện là 1 phụ nữ và vá» phương diện... 
- Phụ nữ ! Ruồi trâu phá lên cưá»i tháºt chói tai - Bà cÅ©ng gá»i đó là 1 phụ nữ à ? " Madame , ce n est que pour rive " 
Giêm-ma kêu lên : 
- Như váºy là ko phải lẽ ! Ông ko có quyá»n nói vá» chị ấy như thế , nhất là lại nói vá»›i 1 phụ nữ khác. 
Ruồi trâu quay Ä‘i , nằm mở to mắt nhìn mặt trá»i Ä‘ang lặn ngoài cá»a sổ. Giêm-ma đóng luôn cánh cá»a gá»— lại , buông rèm xuống để anh khá»i thấy mặt trá»i lặn nữa, rồi chị ngồi sang chiếc bàn cạnh cá»a sổ khác. 
Má»™t lúc sau chị há»i : 
- Ông để tôi thắp đèn lên nhé ? 
Ruồi trâu lắc đầu. 
Khi ko thể thấy mÅ©i Ä‘an nữa , Giêm-ma xếp đồ vào giá» . Chị khoanh tay ngồi im lặng má»™t lúc, nhìn thân hình bất động cá»§a Ruồi trâu . Ãnh sáng má» tối phá»§ lên mặt anh làm dịu bá»›t nét khắc khổ , giá»…u cợt , kiên quyết , nhưng lại hằn sâu thêm nét bi đát cá»§a làn môi. Do 1 sá»± liên tưởng kì lạ , Giêm-ma vụt nhá»› đến cây thánh giá bằng đá cha chị đã dá»±ng để tưởng nhá»› A-thÆ¡ , vá»›i hàng chữ khắc trên đó : 
" Má»i sóng gió bão táp cá»§a anh còn xô mãi lên Ä‘á»i tôi " 
Má»™t giá» trôi qua , chìm đắm trong im lặng. Sau cùng , Giêm-ma đứng dáºy , nhẹ chân bước khá»i phòng . Trở lại vá»›i chiếc đèn trên tay , chị đứng lại 1 lúc , tưởng Ruồi trâu đã ngá»§. Nhưng ánh đèn vừa hắt đến mặt , anh đã quay lại. 
Giêm-ma đặt đèn xuống. 
- Tôi đã pha cà-phê cho ông đây. 
- Äể xuống đấy đã. Bà vui lòng đến gần đây được ko ? 
Anh nắm dôi bàn tay chị : 
- Tôi đã suy nghÄ©....thấy bà nói rất đúng . Äá»i tôi quả đã sa lầy. Nhưng bà cÅ©ng nên nhá»› rằng ko fải ngày nào ngưá»i ta cÅ©ng tìm được 1 ngưá»i phụ nữ mình có thể.....yêu. Còn tôi....tôi cÅ©ng dã từng ngụp lặn trong vÅ©ng tối khôn cùng. Tôi sợ... 
- Ông sợ.... 
- Sợ bóng tối. Äôi khi , ban đêm phải nói là tôi ko dám ở 1 mình , tôi cần có 1 cái gì sống động , 1 cái gì vững chãi bên mình. Bóng tối tôi vừa nói đến là bóng tối ở bên ngoài , ở đó...Không , không ! Ko phải hoả ngục , hoả ngục chỉ là thứ đồ chÆ¡i ba xu để doạ trẻ con. Bóng tối ở bên trong kia! Ở đó ko có khóc lóc nghiến răng , chỉ có im lặng ...im lặng... 
Mắt anh mở to . Giêm-ma lặng thinh , nÃn thở chỠđợi. 
- Chắc Ä‘iá»u đó quá huyá»…n hoặc vá»›i bà fải ko ? Bà ko hiểu được - tháºt may mắn cho bà. Tôi muốn nói là nếu thá» sống 1 mình , hẳn tôi phát Ä‘iên ngay...Nếu xét thấy được , xin bà đừng quá nghiêm khắc vá»›i tôi . Tôi ko đến ná»—i hung tàn hư hòng như , có lẽ , bà vẫn tưởng tượng vá» tôi đâu. 
Giêm-ma đáp : 
- Tôi ko tìm ra cách nào fán Ä‘oán thay ông được, Tôi chưa từng trải qua những khổ Ä‘au như cá»§a ông. Nhưng....có thể nói tôi cÅ©ng chìm sâu trong sá»± khồn cùng , hiểu theo nghÄ©a khác . Và tôi nghÄ© , tôi Ä‘oán chắc , nếu ông để sá»± sợ hãi hoặc Ä‘iá»u gì đó đưa mình đến má»™t hành vi thá»±c sá»± tàn nhẫn hoặc bất công hoặc thiếu độ lượng thì rồi ông sẽ hối háºn. Còn....nếu trước sá»± việc như váºy , mà ông chịu thất bại , thì tôi tin rằng ở hoàn cảnh cá»§a ông , chắc tôi đã buông trôi tất cả , kêu trá»i oán đất mà chết từ lâu rồi ! 
Ruồi trâu vẫn giữ tay chị trong tay mình , anh nói tháºt nhẹ : 
- Cho tôi biết Ä‘i , trong Ä‘á»i đã bao giá» bà làm má»™t việc thatạ sá»± tàn nhẫn chưa ? 
Giêm-ma ko trả lá»i , nhưng đầu chị gục xuống , và hai giá»t nước mặt rÆ¡i ấm tay anh. 
Ruồi trâu siết chặt tay chị thêm , giá»ng anh chỉ còn là 1 hÆ¡i thở thiết tha : 
- Nói đi ! Bà nói đi ! Tôi đã kể cho bà nghe tất cả nỗi thống khổ của tôi... 
- Vâng...có má»™t lần....lâu lắm rồi. Tôi đã trót làm viếc ấy vá»›i ngưá»i tôi yêu nhất trên Ä‘á»i này. 
Äôi tay Ä‘ang siết chặt tay chị run lẩy bẩy, nhưng ko buông lÆ¡i . Giêm-ma nói tiếp : 
- Anh ấy là 1 đồng chÃ. Tôi trót tin lá»i ngưá»i ta vu khống anh ấy - chỉ là 1 sá»± bịa đặt thông thưá»ng cá»§a bá»n cảnh sát thôi , thế là tôi ko nháºn ra. Tôi tát anh ấy như 1 tên phản bá»™i . Anh ấy bá» Ä‘i , và nhảy xuống sông tá»± vẫn. Thế rồi 2 ngày sau , tôi được biết anh ta hoàn toàn vô tá»™i. Có lẽ ká»· niệm ấy còn cay đắng hÆ¡n bất cứ ká»· niệm nào cá»§a ông. Giá chặt cụt bàn tay fải này mà xoá được Ä‘iá»u nó đã trót phạm phải , tôi cÅ©ng sẵn lòng. 
Mắt Ruồi trâu chợt loé lên 1 tia sắc sảo và nguy hiểm mà trước đây Giêm-ma chưa từng thấy. Anh cúi xuống , vụng trộm bất thần hôn lên tay chị. 
Giêm-ma giáºt lùi , hoảng hốt , chị kêu lên tháºt đáng thương " 
- Äừng ! Xin ông đừng bao giá» làm như thế nữa . Ông làm tôi Ä‘au lòng. 
- Thế bà tưởng bà ko làm cho ngưá»i bà đã giết Ä‘au lòng sao ? 
- Ngưá»i mà tôi.....đã giét....A! Trê-da-rê đến cổng rồi kia ! Tôi...Tôi phải Ä‘i đây. 
* 
Bước vào phòng, Mac-ti-ni thấy bên cạnh tách cà-phê vẫn còn nguyên , Ruồi trâu nằm đó 1 mình , đỠđẫn , thất thần , Ä‘ang lầm rầm nguyá»n rá»§a như thể ko hài lòng vá»›i tách cà-phê ấy.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:11 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |