 |
|

23-08-2008, 06:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 11
S au ba ngà y, tôi kéo Bá ra quán cà phê.
Trước đây, hồi há»c là m thÆ¡, tôi đãi Ngữ cà phê Ä‘en. Bây giá», há»c... yêu, tôi đãi Bá cà phê sữa. Tình yêu quan trá»ng hÆ¡n thÆ¡ ca gấp má»™t tỉ lần, vì váºy tôi không ngại ngần dốc cạn túi ra cung phụng "sư phụ".
Nhưng ngồi má»™t hồi, thấy sư phụ cứ rung đùi nhâm nhi từng ngụm cà phế và thả khói Capstan mù mịt, chưa có vẻ gì muốn chỉ giáo, tôi sốt ruá»™t há»i:
- Sao? Mà y nghĩ ra chưa?
Bá từ tốn:
- Rồi.
- Rồi là sao?
- Từ từ tao nói.
Phán xong má»™t câu, Bá lại lim dim thả hồn theo khói thuốc. Trong khi đó tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi phải ổ kiến lá»a, mắt không ngừng theo dõi vẻ mặt trịnh trá»ng cá»§a Bá. Äã mấy lần tôi tÃnh mở miệng giục nhưng sợ cắt đứt luồng tư tưởng vÄ© đại trong đầu nó, tôi đà nh mÃm chặt môi lại.
Äến khi uống gần hết ly cà phê và châm sang Ä‘iếu thuốc thứ hai, Bá má»›i cháºm rãi cất tiếng:
- Tao đã suy nghĩ suốt ba ngà y đêm nay rồi...
Bá ngừng lại má»™t chút để tăng thêm phần long trá»ng rồi hắng giá»ng "dạy" tiếp:
- Theo tao, để chinh phục được trái tim i-nốc của em Gia Khanh, trước tiên mà y phải tuân thủ một lệnh cấm nghiêm ngặt...
- Lệnh cấm? - Tôi trố mắt.
Bá gáºt gù:
- Ừ. Cấm hát. Mà y không được mở miệng hát bất cứ nÆ¡i đâu, bất cứ lúc nà o. Tiếng hát khá»§ng khiếp cá»§a mà y là má»™t vÅ© khà phản chá»§. Chỉ cần Gia Khanh nghe mà y hát má»™t lần là không bao giá» em dám bén mảng lại gần mà y. Mà y phải ghi xương khắc cốt Ä‘iá»u đó!
Lệnh cấm của Bá quá khe khắt khiến tôi đâm lo. Tôi nhìn Bá, nhăn nhó:
- Tao không hát trước mặt Gia Khanh là được rồi! Những lúc không có nó, tao muốn hát hò gì kệ tao chứ!
Bá quắc mắt:
- Không được! Hát hoà i, mà y sẽ quen miệng! Tục ngữ có câu "Ä‚n cắp quen tay, ngá»§ ngà y quen mắt"! Hát cÅ©ng như ăn cắp váºy, là m hoà i sẽ quen, nguy hiểm lắm!
Tháºt tôi chưa thấy ai ăn nói liá»u mạng như Bá. Nó so sánh chuyện ca hát vá»›i chuyện ăn cắp khiến tóc gáy tôi cứ dá»±ng đứng cả lên. Nhưng tôi không dám cãi. Sư phụ dẫu nói sai, đệ tá» cÅ©ng đà nh phải khép nép gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, tao sẽ không bao giá» ca hát nữa!
- Bất cứ nơi đâu?
- Bất cứ nơi đâu.
- Bất cứ lúc nà o?
Tôi rầu rĩ:
- Bất cứ lúc nà o.
Bá có vẻ hà i lòng trước sự ngoan ngoãn của tên đệ tỠsi tình. Nó gục gặc đầu:
- Tốt lắm! Bây giỠtới bước thứ hai: bước tấn công!
Hai chữ "tấn công" đầy hứa hẹn đó có má»™t ma lá»±c tháºt mãnh liệt. Tai tôi láºp tức dá»ng lên, còn trái tim thì Ä‘áºp thình thịch như cối giã gạo.
- Tấn cống bằng cách nà o? - Tôi hồi há»™p há»i.
- Bằng thơ.
- Bằng thơ?
Tôi kêu lên bà ng hoà ng và cảm thấy lòng mình như thắt lại. Tưởng thằng Bá nó bà y vẽ hay ho như thế nà o, chứ nó xúi tôi là m thơ thì chẳng khác nà o nó đẩy tôi và o chỗ chết. Thi sĩ tà i hoa Ngu Kha đã kiên trì tỠtình với Gia Khanh hết bà i thơ nà y đến bà i thơ khác còn không lay chuyển nổi trái tim i-nốc của nó, tà i cán là ng nhà ng cỡ tôi ăn thua gì.
Vẻ mặt thất sắc của tôi khiến Bá ngạc nhiên:
- Là m gì mà y tái mét thế? Hay là mà y sợ?
- Việc gì phải sợ! Nhưng tao thấy kế hoạch của mà y không ổn! - Tôi nói như mếu - Tấn công bằng thơ thì đến Tết Công-gô mới mong có kết quả! Thằng Ngữ là m cả khối thơ tình cho Gia Khanh mà có "thu hoạch" được gì đâu!
Bá nhìn tôi lom lom:
- Thằng Ngữ là m thơ cho Gia Khanh hồi nà o?
Tôi thở dà i, chẳng buồn giấu giếm nữa:
- Ngu Kha chÃnh là nó!
- Hà hà ! - Bá cưá»i khinh khỉnh - Váºy mà tao há»i, nó cứ chối bai bải. ÄÆ°á»£c rồi, nó sẽ biết tay tao!
Rồi Bá liếc tôi, trách:
- Còn mà y nữa! Cả mà y cũng giấu tao!
Tôi chống chế:
- Tại thằng Ngữ nó dặn tao giữ bà máºt cho nó. Vả lại, hồi đó khác. Hồi đó, tao chưa thấy... thương Gia Khanh.
Nói xong, bất giác tôi cảm thấy ngượng ngùng và vội vã nhìn xuống đất.
Bá đúng là má»™t báºc sư phụ có lương tâm. Thấy tôi xấu hổ, nó không nỡ chá»c quê, mà gáºt gù độ lượng:
- Mà thôi, chuyện cÅ© bá» qua! Bây giá» tÃnh tiếp chuyện má»›i!
Nghe nhắc "chuyện má»›i", tôi giáºt mình ngước lên:
- Chuyện là m thơ hả?
- Thì chuyện đó chứ chuyện gì!
Tôi lắc đầu nguầy nguáºy:
- Thôi, thôi, tao không là m đâu! Tao đã nói rồi...
Sá»± bướng bỉnh cá»§a tôi khiến Bá nổi cáu. Nó sẵng giá»ng:
- Không có "thôi, thôi" gì hết! Nếu mà y cãi lá»i tao thì mà y Ä‘i mà tán tỉnh Gia Khanh lấy má»™t mình, tao không thèm "cố vấn" cho mà y nữa!
Thấy Bá giáºn dá»—i, tôi bá»—ng lo sốt vó. Tôi Ä‘ang cần nó như cá cần nước. Nó mà bá» rÆ¡i tôi, có cho và ng tôi cÅ©ng chẳng dám "tấn công" Gia Khanh má»™t mình. Vì váºy, tôi đà nh bấm bụng năn nỉ:
- Thôi được rồi, tao sẽ là m theo lá»i mà y. Tao sẽ là m thÆ¡.
Nói chuyện là m thÆ¡ mà sao giá»ng tôi thiểu não như sắp khóc đến nÆ¡i. Trước đây, tôi hà o hứng là m thÆ¡ biết bao nhiêu. Tôi mÆ¡ trở thà nh thi sÄ©. Tôi thèm là m Nguyá»…n Du, Nguyá»…n BÃnh đến cháy lòng. Tôi đã dẫn thằng Ngữ Ä‘i uống cà phê ngà y nà y qua ngà y khác để mong nó "xúc động" mà đăng thÆ¡ tôi. Váºy mà bây giá» nghe nhắc đến chữ "thÆ¡", tôi bá»—ng đâm ra sợ hãi.
Hồi trước, tôi hì hục là m thÆ¡ là cốt để đăng báo, cốt để trở thà nh thi sÄ©. Còn bây giá» Bá "bắt" tôi là m thÆ¡ là cốt để... tá» tình. Hồi trước là nghệ thuáºt vị nghệ thuáºt. Bây giá» là nghệ thuáºt vị nhân sinh. Hồi trước, tôi là m thÆ¡ có ẹ đến đâu cÅ©ng chẳng ảnh hưởng gì đến... hòa bình thế giá»›i, cùng lắm là nghe thằng Ngữ chê á»ng chê eo. Còn bây giá» má»i sá»± nghiêm trá»ng hÆ¡n nhiá»u. Nếu tôi ngốc nghếch xổ "thÆ¡ con cóc" ra tặng Gia Khanh, không những nó sẽ cưá»i và o mÅ©i tôi mà nó còn co cẳng chạy dà i, không hẹn ngà y trở lại. Nếu váºy thì tao sẽ sống vá»›i ai, Bá Æ¡i là Bá!
Dưá»ng như Ä‘á»c được ná»—i lo lắng trong mắt tôi, Bá hùng hồn động viên:
- Mà y đừng lo, tao sẽ là m chung với mà y! Hai đứa xúm vô là m một bà i, chắc chắn thơ sẽ hay!
Sá»± hứa hẹn cá»§a Bá giúp tôi yên tâm phần nà o. Tôi gáºt đầu:
- Ừ, mà y là m phụ với tao đi!
Thế là trưa hôm sau, đợi cho tiếng trống tan trưá»ng vang lên, tôi vá»›i Bá nháy nhau ở lại. Hai đứa giả vá» loay hoay tìm cái gì đó trong ngăn bà n để nấn ná đợi cho tụi kia ra trước. Äến khi lá»›p há»c vắng hoe không còn má»™t mống, tôi vá»›i Bá liá»n ngồi xÃch lại bên nhau và xé giấy trong táºp ra bắt đầu... là m thÆ¡. Tụi tôi không dám sáng tác tại gia, sợ tụi thằng Nghị dòm ngó.
Hóa ra thằng Bá cóc biết gì thÆ¡ vá»›i thẩn. Nó còn tệ hÆ¡n tôi. Dù sao tôi cÅ©ng được nhà thÆ¡ Ngu Kha chỉ cho và i đưá»ng nháºp môn, chứ Bá thì mù tịt. Nó nháºn xét và chê bai thÆ¡ cá»§a ngưá»i khác thì giá»i, còn đến khi tá»± mình "sáng tác", nó báºm môi tẩy tẩy xóa xóa má»™t hồi rồi cắn bút ngó tôi:
- Là m thÆ¡ khó tháºt mà y ạ!
- Thì khó chứ sao!
Tôi đáp, giá»ng ỉu xìu. Từ nãy đến giá», tôi cÅ©ng chẳng nghÄ© được má»™t câu thÆ¡ nà o ra hồn. Kiểu nà y chắc kế hoạch tấn công bằng thÆ¡ cá»§a Bá phá sản đến nÆ¡i.
- Giá» tÃnh sao mà y? - Bá lại há»i.
Bá đã mất hết vẻ hùng hổ. Nó há»i tôi y như cáºu há»c trò thỉnh giáo... sư phụ. Vẻ mặt hoang mang cá»§a nó khiến tôi phì cưá»i.
- Còn cưá»i nữa! - Bá nhăn mặt.
Thấy sư phụ bắt đầu cáu kỉnh, tôi vội vã là m nghiêm, hiến kế:
- GiỠchỉ còn một cách.
- Cách gì?
- Kiếm má»™t táºp thÆ¡ tiá»n chiến.
- Chi váºy?
- Há»c táºp chứ chi! Thằng Ngữ từng bảo váºy.
Lần đầu tiên Bá không bÄ©u môi khi nghe nhắc đến tên Ngữ. Nó vừa nếm trải cay đắng cá»§a việc là m thÆ¡ nên tá» ra biết ngưá»i biết ta hÆ¡n trước. Nghe tôi đỠnghị, nó đồng ý ngay:
- Váºy mà y Ä‘i kiếm Ä‘i!
Thế là tôi kiếm. Nhưng tôi không nhá» Ngữ. Há»i Ngữ thì có ngay nhưng như váºy nó sẽ biết tá»ng tòng tong ý đồ ám muá»™i cá»§a tôi.
Tôi há»i mượn mấy đứa lá»›p khác. Chiá»u hôm sau tôi kẹp nách cuốn "Việt Nam thi nhân tiá»n chiến" hối hả chạy Ä‘i tìm Bá.
Tôi bắt gặp nó ngoà i bà n billard. Nó đang thi tà i với thằng Nghị.
- Ra đây! - Tôi ngoắc Bá.
- ChỠtao chút! Gần xong rồi!
Tôi không dám bước vô phòng, sợ thằng Nghị nhìn thấy cuốn sách bá»u bối cá»§a tôi. Tôi đà nh đứng chá» ngoà i cá»a.
Lát sau, Bá chạy ra:
- Chuyện gì váºy?
Tôi hà há»ng giÆ¡ cuốn sách lên trước mặt nó.
Mặt Bá rạng rỡ hẳn lên. Nó khoát tay:
- Chuồn gấp trước khi thằng Nghị ra!
- Nó đâu rồi?
- Nó Ä‘ang rá»a tay trong kia!
Vừa nói, Bá vừa bá vai tôi kéo đi.
- Lên trưá»ng hả? - Tôi há»i.
Bá lắc đầu:
- Giá» nà y trưá»ng đóng cá»a rồi, đâu có và o được. Tao vá»›i mà y vá» nhà .
- Vá» nhà ? - Tôi giáºt thót.
- Ừ.
- Tụi thằng Ngữ thấy sao?
Bá hừ mũi:
- Thấy sao được! Tao vá»›i mà y tót ra vưá»n ngồi là m.
Vá» tá»›i nhà , tôi vá»›i Bá xé vá»™i xé và ng mấy tá» giấy rồi cầm cuốn sách lẻn ra sau vưá»n.
Lót dép dưới mông, hai đứa ngồi bệt trên bãi cá» nằm khuất sau bụi *** bụt cuối vưá»n, hồi há»™p mở sách ra xem. Cuốn sách dà y cá»™m, toà n những thÆ¡ là thÆ¡. Tôi và Bá chúi đầu và o Ä‘á»c lấy Ä‘á»c để.
Bà i thÆ¡ nà o trong sách tôi cÅ©ng thấy hay, nhưng "há»c táºp" chúng như thế nà o để là m được những bà i thÆ¡ cÅ©ng hay như thế, sao tôi thấy gian nan quá. "Nghiên cứu" má»™t hồi, tôi đâm nản chÃ, liá»n quay sang Bá:
- Sao mà y? Há»c táºp ngưá»i ta được chút nà o chưa?
Bá ưỡn ngực:
- Sao không được! Thông minh như tao há»c Ãt hiểu nhiá»u! - Rồi nó phán, giá»ng hách xì xằng - Mà y lấy giấy viết ra Ä‘i, tao Ä‘á»c cho mà chép!
Tôi sáng mắt lên:
- Mà y nghĩ ra thơ rồi hả?
- Ừ. Má»™t bà i thÆ¡ cá»±c kỳ tình tứ. Em Gia Khanh Ä‘á»c xong, hẳn sẽ chết mệt vì mà y!
Bá chứng nà o táºt nấy. Nó không bỠđược cái thói huênh hoang. Nhưng lần nà y, tôi thấy cái thói xấu đó sao mà đáng yêu quá chừng. Tôi liá»n trải tá» giấy lên đầu gối, cây viết cầm lăm lăm trên tay, và ngước mắt nhìn Bá, giục:
- Rồi! Äá»c Ä‘i!
Bá đẩy gá»ng kÃnh trên sống mÅ©i, giở giá»ng trịnh trá»ng:
- Bà i thÆ¡ lịch sá» nà y có tá»±a đỠlà ... "Biết đến bao giá»"!
- "Biết đến bao giá»" nghÄ©a là sao?
Bá nguýt tôi:
- Mà y đừng có hấp tấp! Cứ ngồi yên đó nghe tao giải thÃch. "Biết đến bao giá»" là má»™t lá»i nhắn gởi đến Gia Khanh, nó nói lên tình yêu và ná»—i chá» mong mòn má»i cá»§a mà y. Khi biết được ná»—i lòng... thòng cá»§a mà y rồi, em sẽ tìm cách đáp lại.
Thằng Bá nói nghe thì sướng tai tháºt, nhưng tôi không tránh khá»i lo âu:
- Biết đến bao giỠem mới... đáp lại?
Bá gắt:
- Là m sao tao biết được! Äó là chuyện cá»§a em. Nhiệm vụ cá»§a mà y là đặt câu há»i. Nhiệm vụ cá»§a em là trả lá»i. Mà y há»i "Biết đến bao giá»"? Có thể em sẽ đáp lại ngay "Ngay ngà y mai" hoặc "Ngay tối nay", ai biết được!
Tôi nhủ bụng: chắc Gia Khanh sẽ đáp "Ngay tối nay". Yên tâm với viễn ảnh sáng sủa đó, tôi không thắc mắc nữa. Tôi múa may cây viết trên tay, phấn khởi nói:
- Thôi, mà y Ä‘á»c thÆ¡ cho tao chép Ä‘i!
Bá sá»a lại cổ áo, hắng giá»ng Ä‘á»c. Nó Ä‘á»c cháºm rãi từng câu, mắt không rá»i khá»i trang sách. Tôi ngồi bên cạnh hà hoáy chép, bụng mừng rÆ¡n.
Tôi tưởng bà i thÆ¡ dà i, hóa ra chỉ có bốn câu. Chép xong câu thứ tư, thấy Bá ngồi im không động Ä‘áºy, tôi sốt ruá»™t giục:
- Äá»c tiếp Ä‘i! NghÄ© gì lâu váºy?
Bá cưá»i khì:
- Còn đâu nữa mà đá»c! Hết rồi!
Tôi ngơ ngác:
- ThÆ¡ gì ngắn ngá»§n váºy?
Bá nhún vai, triết lý:
- ThÆ¡ hay không nệ ngắn hay dà i. Bà i thÆ¡ nà y tuy có bốn câu nhưng chứa đựng cả má»™t trá»i... thương nhá»›, thÆ¡ vạn câu chưa chắc "ăn" nổi! Không tin, mà y Ä‘á»c lại xem!
Tôi đưa bà i thÆ¡ lên sát mắt, lẩm nhẩm "Ä‘á»c lại xem":
Biết đến bao giỠem biết yêu
Cho tôi theo vá»›i, kéo tôi nhiá»u
Tôi biết tình em e ấp lắm
Bên nhau mà xa cách bao nhiêu!
Quả tháºt, cà ng Ä‘á»c tôi cà ng nháºn thấy đây là má»™t bà i thÆ¡ tuyệt tác và bụng không ngá»›t khen thầm thằng Bá. Nó Ä‘Ãch thị là má»™t thiên tà i. Bắt là m má»™t mình, nó nặn không ra má»™t chữ. Nhưng đưa thÆ¡ ngưá»i khác cho nó Ä‘á»c, nó "há»c táºp" nhanh ghê. ThÆ¡ nó hay không thua gì thÆ¡ tiá»n chiến. Lại hợp tình hợp cảnh là m sao!
Thấy tôi gáºt gà gáºt gù, Bá há»›n hở:
- Thơ hay không?
- Tuyệt! - Tôi tấm tắc khen.
Bá phổng mũi:
- Tao đã nói rồi mà ! Thơ hay cần quái gì dà i!
Tôi lại buột miệng:
- Ừ, ngắn mà hay ghê!
- Thì váºy!
Cái cảnh "mẹ hát con khen hay" diá»…n ra tháºt xúc động. Bá phải nhắm mắt lại để lòng khá»i rưng rưng. Lát sau, nó mở mắt ra và để trả Æ¡n tôi, nó khen:
- Mắt mà y không lé. Mà y có cặp mắt tinh tưá»ng. Mưá»i năm nữa, mà y sẽ trở thà nh má»™t phê bình gia trứ danh.
Má»—i lần "nịnh" tôi, Bá Ä‘á»u phong cho tôi má»™t "tước", hết triết gia đến há»a gia, và bây giá» là phê bình gia. Nhưng tôi cần quái gì những thứ "gia" xa vá»i đó. Tôi chỉ quan tâm đến thứ "gia" trước mắt: Gia Khanh! Vì váºy, tôi nôn nóng nói:
- Chuyện mưá»i năm sau để mưá»i năm sau tÃnh, còn bây giá» tao chép lại bà i thÆ¡ gá»i cho thằng Ngữ nghen!
- Khoan đã! - Bá vội vã xua tay - ChỠtao nghĩ ra cho mà y một cái bút hiệu đã!
- Ừ hén.
Tôi sực nhớ ra bà i thơ chưa có tên tác giả. Trong khi tôi đang loay hoay nghĩ xem nên đặt tên gì thì Bá đã sốt sắng giảng giải:
- Trong trưá»ng hợp cá»§a mà y, cái bút hiệu phải nói lên được tâm sá»± cá»§a tác giả. Chẳng hạn, bông hồng nhung tượng trưng cho tình yêu nồng cháy, mà y có thể lấy bút hiệu là ... Hồng Nhung.
Tôi rụt cổ:
- Thôi đi mà y! Bút hiệu gì mà nghe như tên con gái!
Bá tằng hắng:
- Hay là mà y lấy bút hiệu Nguyệt Tơ. Nguyệt Tơ tức là ông Tơ bà Nguyệt, tức là xe chỉ ố mấy kim là luồn kim, ố mấy kim là luồn kim...
Tôi lắc đầu, cắt đứt bà i dân ca của Bá:
- Bút hiệu gì thấy ghê!
Bị cụt hứng, Bá quắc mắt:
- Tên gì mà y cũng chê, thôi thì lấy đại tên T.T.Kh. đi!
Tôi gãi đầu, nghi hoặc:
- Sao tao thấy tên nà y có vẻ quen quen!
Bá thản nhiên:
- Thì đó là tác giả cá»§a bà i "Hai sắc hoa ti gôn" tao má»›i Ä‘á»c khi nãy. Nhưng T.T.Kh. cá»§a mà y là T.T.Kh. hiện đại. T.T.KH. tức là "tôi thương Khanh"!
Tôi chắp hai tay trước ngực:
- Thôi, thôi, cho tao xin! Có "thương Khanh" thì thương đà ng hoà ng, thương kiểu đó nó tưởng tao ăn cắp thơ của T.T.Kh. thì khốn!
Bá thở má»™t hÆ¡i dà i thưá»n thượt, giá»ng ngán ngẩm:
- Tao chá»n giùm mà y toà n những bút biệu hạng nhất. Thằng Ngữ là m thÆ¡ cả Ä‘á»i cÅ©ng chỉ mong có được má»™t cái bút hiệu như váºy mà nghÄ© không ra, còn mà y thì lại chê! Thôi thì mà y lấy quách tên Khánh Khoai váºy!
Tôi trố mắt:
- Khánh Khoai! Bút hiệu gì lạ váºy?
Bá nhún vai:
- Thì Khánh Khoai là "khoái Khanh". Cũng như Thanh Khương là "thương Khanh", có gì đâu mà lạ!
Tôi cưá»i như mếu:
- Thôi mà , Bá! Tao nhá» mà y giúp tháºt, còn mà y thì lại giỡn!
Bá cau có:
- Giúp cái khỉ mốc! Tao nói tháºt mà y không nghe, tao phải nói giỡn chứ sao! Còn nếu không "tÃn nhiệm" tao, mà y Ä‘i tìm thằng Ngu Kha mà há»i!
Nghe Bá nhắc đến Ngu Kha, tôi chợt sáng mắt lên:
- À, hay là mình đặt bút hiệu theo cách của nó?
- Cách của ai?
- Của thằng Ngu Kha.
Bá bĩu môi:
- Cách của nó hay ho gì mà bắt chước!
Tôi bênh vực Ngữ:
- Hay chứ sao không! Nó chơi trò ghép tên "độc" lắm!
- Ghép tên sao?
Tôi tặc lưỡi giải thÃch:
- Nó ghép tên nó với tên Gia Khanh. Ngu Kha tức là Ngữ Khanh đó!
Tiết lá»™ cá»§a tôi khiến Bá nghệt mặt ra. Nó hÃt hà :
- Chà , chà ! Thằng Ngữ nà y ranh ma gá»›m! Nó là m chuyện động trá»i như váºy mà không ai hay biết! à à à ...
Rồi nó chép miệng khen:
- Hay! Quả là một sáng kiến hay!
Tôi ngạc nhiên nhìn Bá. Nó vá»›i Ngữ chẳng khác nà o *** vá»›i mèo, cứ gặp nhau là nhe răng gầm gừ, váºy mà bây giá» nó chịu mở miệng khen đối thá»§ cá»§a mình, chứng tá» cái trò ghép tên nà y quả là má»™t "độc chiêu" chứ không phải chÆ¡i.
Quả nhiên, khen Ngữ xong, Bá hất hà m há»i tôi:
- Váºy thì mà y cứ chÆ¡i trò ghép tên. Thằng Ngữ dám chÆ¡i, mình sợ gì! HÆ¡n nữa, mà y thuáºn lợi hÆ¡n nó, Khoa vá»›i Khanh cùng phụ âm "Kh", rõ rà ng có duyên tiá»n định. Còn chữ Ngu Kha Ä‘á»c lên sao thấy nó... ngu ngu!
Bá nháºn xét giống hệt tôi. Hôm trước, tôi dại dá»™t nói lên Ä‘iá»u đó trước mặt Ngữ, bị nó chá»i má»™t tráºn nên thân. Lúc đó, tôi tưởng chỉ mình tôi có cảm giác vá»› vẩn như váºy, nà o ngá» thằng Bá "nhạy cảm" không kém gì tôi. Tháºt chẳng phải ngẫu nhiên mà hai đứa tôi chÆ¡i thân vá»›i nhau. Tôi nhìn Bá bằng ánh mắt trìu mến và thá» thẻ há»i:
- Váºy bây giá» tao phải ghép là m sao? Chẳng lẽ ghép thà nh "Khoa Khan" hoặc "Kho Kha"?
Bá hừ mũi:
- Không được! Cả hai bút hiệu đó Ä‘á»u "không giống ai". Mà y phải để là Kh.Kh. Bút hiệu nà y nó vừa bà ẩn lại vừa rõ rà ng. Nó ỡm á» như chÃnh tình yêu! Thằng Ngữ, thằng Hòa, thằng Nghị sẽ phải phát ghen vá»›i nhà thÆ¡ má»›i nổi Kh.Kh!
Bá vẽ vá»i tháºt hấp dẫn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lo:
- Bút hiệu Kh.Kh. Ä‘á»c lên sao tao thấy "khá» khá»". "Khá» khá»" thì cÅ©ng từa tá»±a như "ngu ngu", có hÆ¡n gì bút hiệu cá»§a thằng Ngữ đâu!
Phát hiện cá»§a tôi khiến Bá giáºt mình. Nó gãi đầu, bối rối:
- Ừ hén! Tao quên để ý chuyện đó! - Rồi nó ngáºp ngừng bảo - Váºy thôi, mà y bá» chữ "h" Ä‘i! Lấy bút hiệu là K.K.!
Tôi lại nhăn mặt:
- "Ca ca" nghe mất vệ sinh quá! Trong tiếng Pháp, "ca ca" có nghĩa là ...
Bá cưá»i há» há»:
- Mà y lo xa quá! Gia Khanh nó há»c tiếng Anh chứ đâu có há»c tiếng Pháp. Nó có biết "ca ca" là cái quái gì đâu! Nó sẽ hiểu "ca ca" theo nghÄ©a chữ Hán. "Ca ca" là anh, là "đại huynh". Mà y là đại huynh, nó là tiểu muá»™i, còn muốn gì nữa!
Nghe Bá thuyết má»™t hồi, tôi nức lòng nức dạ, đồng ý ngay. Từ hôm nay, tôi là K.K., mặc dù cái tên đó có vẻ Ä‘iệp viên hÆ¡n là thi sÄ©. Nhưng không sao, miá»…n tôi được là m đại huynh thương nhá»›. Khi bà i thÆ¡ đăng lên, tôi sẽ thá»§ thỉ bên tai Halley tiểu muá»™i: "Gia Khanh đã Ä‘á»c bà i thÆ¡ cá»§a K.K. trên tá» báo lá»›p mình chưa? Gia Khanh có biết nhà thÆ¡ K.K. lãng mạn kia là ai không?".
Tôi chỉ há»i váºy thôi. Và tôi không cần phải giải đáp. Gia Khanh há»c tiếng Anh, hẳn nó sẽ thừa thông minh để hiểu "ai" tức là "I", đại từ ngôi thứ nhất số Ãt, tức là "tôi", tức là đại huynh cá»§a nó đây chứ còn ai nữa!
|

23-08-2008, 06:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 12
C há»§ bút Ngu Kha đón nháºn bà i thÆ¡ cá»§a tôi vá»›i vẻ sá»ng sốt:
- Mà y lại... quay vỠvới thi ca?
Tôi là m bá»™ hiá»n là nh:
- Ừ, tÃnh tao váºy! Bao giá» tao cÅ©ng thÃch thÆ¡ hÆ¡n những thứ khác.
- Tốt lắm!
Ngữ gáºt gù. Nó chưa vá»™i Ä‘á»c ngay bà i thÆ¡ cá»§a tôi. Mà đủng đỉnh gặng há»i:
- Thơ mà y lúc nà y có gì mới không?
- Mới chứ! - Tôi đáp.
- Má»›i sao?
Tôi liếm môi:
- Tiến bá»™ hÆ¡n trước. Lần nà y trước khi sáng tác, tao nghe lá»i mà y, kiếm thÆ¡ tiá»n chiến vá» Ä‘á»c tá»›i Ä‘á»c lui để... há»c táºp.
Ngữ lại gáºt gù:
- Khá lắm!
Mặc dù khen tôi, Ngữ chưa có vẻ gì muốn xem bà i thÆ¡. Thấy váºy tôi liá»n giục:
- Mà y Ä‘á»c Ä‘i! Äá»c xong, góp ý cho tao!
Trước sức ép cá»§a tôi, Ngữ không há»i han lòng vòng nữa. Nó dòm xuống tá» giấy trên tay, lẩm nhẩm Ä‘á»c. Bà i thÆ¡ có bốn câu mà Ngữ Ä‘á»c lâu lắc. Chắc thÆ¡ hay nên nó Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại! Tôi há»›n hở nhá»§ bụng và lặng lẽ quan sát Ngữ. Vẻ mặt nó sao đăm chiêu quá chừng. Äá»c xong bà i thÆ¡ cá»§a tôi, nó ngồi im như đá, không thốt má»™t lá»i. Chẳng lẽ ý tứ cá»§a bà i thÆ¡ khiến nó xúc động đến đỠngưá»i? Ngữ còn bị ép-phê như váºy, huống hồ gì Gia Khanh! Äá»c những lá»i tình tứ cá»§a tôi, dám Gia Khanh xỉu ngay trong lá»›p. Thốt nhiên tôi cảm thấy lo lo. Tôi cầu trá»i cho Gia Khanh đừng mắc bệnh tim. Mắc bệnh tim nó sẽ không chịu nổi tình cảm mãnh liệt cá»§a tôi. Nó sẽ chết vì xúc động. Lúc đó, tôi sẽ can tá»™i cố sát. Tôi sẽ can tá»™i giết ngưá»i bằng... thÆ¡, dù đó là thÆ¡ thằng Bá "gà " cho tôi. Hẳn nhiên sau đó tôi phải Ä‘i tù. NghÄ© đến chuyện tù tá»™i, tôi hãi quá, liá»n chá»™p lấy vai Ngữ lay lay:
- Sao váºy mà y?
- Sao cái gì?
- Sao Ä‘á»c thÆ¡ tao xong, mà y ngồi im re váºy?
Ngữ nhát gừng:
- À, à , tao bị má»i...
Tôi cà ng quýnh:
- Má»i... tim hả?
Ngữ cưá»i tá»§m tỉm:
- Không phải má»i tim. Mà má»i cổ.
- Má»i cổ?
- Ừ, Ä‘á»c thÆ¡ mà y má»i cổ thấy mồ!
Tôi ngạc nhiên:
- ThÆ¡ tao ngắn ngá»§n, Ä‘á»c nhoáng má»™t cái là hết, là m gì đến ná»—i má»i cổ?
Ngữ chép miệng:
- Ở đây không phải chuyện thÆ¡ ngắn hay thÆ¡ dà i. Tao má»i cổ vì phải gáºt đầu chà o nhiá»u quá!
Ngữ nói sao nghe mù mịt. Tôi chẳng hiểu gì cả:
- Mà y gáºt đầu chà o ai?
Ngữ vẫn úp úp mở mở:
- Thì chà o những ngưá»i quen.
Tôi bắt đầu nổi cáu:
- Những ngưá»i quen nà o? Ở đâu? Bữa nay mà y ăn nói sao rắc rối rù rá» quá váºy?
Ngữ nhấp nháy mắt, giá»ng giá»…u cợt:
- Tao gặp những ngưá»i quen ở trong bà i thÆ¡ cá»§a mà y chứ ở đâu! Gặp Xuân Diệu, tao phải gáºt đầu chà o má»™t cái. Gặp Huy Cáºn, chà o má»™t cái. Gặp Hồ Dzếnh, lại chà o cái nữa. Chà o má»™t hồi, cổ tao má»i nhừ.
Nói xong Ngữ cưá»i hì hì và đưa tay lên xoa cổ má»™t cách đểu cáng. Còn tôi thì lá» má» hiểu ra Ä‘iá»u nó nói. à nó bảo tôi ăn cắp thÆ¡ cá»§a các nhà thÆ¡ tiá»n chiến. Nó bảo tôi "đạo văn". Nhưng tôi không tin mặc dù bụng dạ hoang mang vô kể. Tôi nhẩm lại bà i thÆ¡ trong đầu cả chục lần nhưng vẫn không lần ra mối quan hệ ám muá»™i giữa những câu thÆ¡ thằng Bá sáng tác vá»›i tác phẩm cá»§a các nhà thÆ¡ Ngữ vừa kể tên. Tôi nghi Ngữ "hù" tôi. Thấy thÆ¡ tôi hay quá nên nó ghen ghét tìm cách nói xấu. Nó không muốn ai là m thÆ¡ hay hÆ¡n nó. Nó muốn má»™t mình má»™t cõi. Nó muốn múa gáºy vưá»n hoang. Nhưng tôi không chịu thua Ngữ phen nà y. Vưá»n thÆ¡ lá»›p tôi thênh thang, "hai mình má»™t cõi" cÅ©ng còn rá»™ng chán, váºy mà thằng Ngữ nó Ãch ká»· quá chừng, nó cứ muốn tống cổ tôi ra khá»i lãnh địa thi ca. Tôi háºm há»±c há»i:
- Mà y phịa chứ thÆ¡ tao là m gì có Xuân Diệu, Huy Cáºn ở trá»ng!
Ngữ nheo mắt ngó tôi:
- À, tao nói tháºt mà mà y không tin há! Mà y có muốn tao dẫn chứng ra không? Bà i thÆ¡ cá»§a mà y chỉ có bốn câu mà đã tá»›i ba ông ngồi chồm hổm trong đó rồi, váºy mà mà y còn cãi chà y cãi cối!
Tôi cứng cá»i:
- Mà y ngon thì dẫn chứng đi!
- Chà , chà , lại còn thách thức nữa! - Ngữ khịt mÅ©i và cúi đầu dòm vô bà i thÆ¡ - Äây nè! Xuân Diệu viết "Cứ đến mùa nà y anh thêm yêu" thì mà y nhại thà nh "Biết đến bao giá» em biết yêu". Câu thứ hai thì mà y ăn cắp thÆ¡ Huy Cáºn. Huy Cáºn viết "Cho tôi theo vá»›i, kéo tôi gần", mà y sá»a thà nh "Cho tôi theo vá»›i, kéo tôi nhiá»u". Mà y chôm nguyên câu, chỉ sá»a có má»™t chữ. Mà khổ ná»—i, sá»a xong, câu thÆ¡ lại đâm ra dở hÆ¡i, chẳng bằng má»™t góc câu thÆ¡ gốc. Hai câu cuối cùng khá hÆ¡n "Tôi biết tình em e ấp lắm, bên nhau mà xa cách bao nhiêu", tuy nhiên...
Ngữ nói đến đâu, mồ hôi tôi chảy ra đến đó. Hóa ra thằng Bá chỉ giá»i tà i ăn cắp thÆ¡ ngưá»i khác. Nó ăn cắp tinh vi nhưng là m sao qua mắt được thằng Ngữ. Ngữ thuá»™c thÆ¡ như cháo. Má»™t bà i thÆ¡ chỉ cần nghe thoáng qua má»™t, hai câu, nó đã biết ngay tác giả là ai. Bá múa rìu qua mắt thợ mà không biết. Nó chỉ lừa được đứa "khá» khá»" là tôi. Còn cái đứa "ngu ngu" kia chẳng ngu chút xÃu nà o.
Chỉ đến khi Ngữ khen hai câu thÆ¡ cuối cùng "có khá hÆ¡n", tôi má»›i cảm thấy đỡ ê mặt được má»™t chút. Äang nói ná»a chừng, Ngữ đột nhiên bá» lá»ng khiến tôi thấp thá»m há»i:
- Tuy nhiên sao?
Ngữ nhún vai:
- Tuy nhiên hai câu thÆ¡ nà y cÅ©ng xuất xứ từ hai câu cá»§a Hồ Dzếnh "Tôi biết tình cô u uất lắm, xa nhau đà nh chỉ nhá»› nhau thôi". Bây giá» thì mà y tin là tao má»i cổ sau khi Ä‘á»c thÆ¡ mà y chưa?
DÄ© nhiên là tôi tin. Nhưng tôi không trả lá»i Ngữ. Tôi nhìn xuống đất, mặt mà y méo xẹo. Rõ rà ng thằng Bá hại tôi. Tôi cứ ngỡ nó là thiên tà i, trong khi thá»±c ra nó chỉ là ... thiên tai. Nó chuyên gieo rắc hiểm há»a cho ngưá»i khác. Khi nghe nó khoe thÆ¡ nó chứa má»™t trá»i thương nhá»›, tôi tưởng tháºt. Äến bây giá» tôi má»›i biết thÆ¡ nó chỉ chứa toà n "ngưá»i quen" cá»§a Ngữ. Nó là m tôi xấu hổ chÃn ngưá»i.
Ãc má»™t ná»—i, Ngữ đâu có biết bà i thÆ¡ đó do Bá "sáng tác". Nó cứ Ä‘inh ninh tôi chuyên nghá» photocopie thÆ¡ cá»§a thiên hạ. Ãnh mắt chế nhạo cá»§a nó khiến tôi nhá»™t quá chừng.
Nhưng những lá»i đà m tiếu xung quanh bà i thÆ¡ tôi không dừng lại ở đó. Ngữ nói:
- Dù sao, chuyện tao má»i cổ vì Ä‘á»c thÆ¡ mà y cÅ©ng không phải là chuyện quan trá»ng. Tao đã gặp cả khối đứa là m thÆ¡ kiểu đó. Chuyện quan trá»ng nằm ở chá»— khác!
- Chá»— khác là chá»— nà o? - Tôi há»i, giá»ng hoang mang.
- Ở chá»—... - Ngữ kéo dà i giá»ng vá»›i vẻ tinh quái - ở chá»— qua bà i thÆ¡ nà y, tao phát hiện ra mà y Ä‘ang... yêu say đắm.
Tôi giáºt mình:
- Say đắm đâu mà say đắm! Tao chỉ yêu chơi thôi! Yêu để là m thơ!
Bà i há»c trên lá»›p tôi tụng hoà i không thuá»™c mà chẳng hiểu sao những gì Ngữ dạy tôi Ä‘á»u nhá»› như in. Tôi trả lá»i đúng bà i bản. Nhưng Ngữ chẳng mà ng nghe tôi. Nó cưá»i khảy:
- Mà y đừng có bịp tao! Tao là ngưá»i sáng tác ra cái mốt "yêu chÆ¡i", chẳng lẽ tao không phân biệt được thế nà o là yêu chÆ¡i, thế nà o là yêu tháºt sao? Không những tao biết mà y Ä‘ang yêu tháºt mà tao còn biết mà y yêu ai nữa kìa!
Tôi há»i và nghe tim mình thót lại:
- Yêu ai?
Ngữ dang rộng hai tay:
- Thì còn ai ngoà i nhá» Gia Khanh! Cái bút hiệu K.K. cá»§a mà y được cấu tạo theo phương pháp "ghép mô" cá»§a tao, lẽ nà o tao không biết! - Rồi Ngữ hắng giá»ng nói thêm - Nhưng thằng Nghị, thằng Hòa mê em Gia Khanh, tao không thắc mắc, còn mà y Ä‘i đứng loạng quạng thế nà o mà lại sa chân và o đưá»ng tÃnh ái, tao lấy là m lạ lắm Khoa Æ¡i!
Thấy Ngữ ngân nga châm chá»c, tôi tìm cách chống chế:
- Thì tao giống như mà y thôi. Thoạt đầu là yêu chơi, rồi dần dần chuyển qua... yêu thiệt.
Ngữ hừ giá»ng:
- Mà y giống tao sao được mà giống! Tao mắc bệnh yêu mãn tÃnh, mà y mang tư chất thầy chùa, đứa thăng niết bà n, đứa sa địa ngục, khác nhau xa! Tá»± dưng mà y ăn phải bùa mê thuốc lú cá»§a ai, bá»—ng đâm đầu chạy theo con gái. Ná»™i công thâm háºu như tao, nhaao vô em còn trầy vi tróc vảy, cỡ thầy tu má»›i hoà n tục như mà y sức đâu mà đòi "cho tôi theo vá»›i, kéo tôi nhiá»u". Nếu chẳng may nó nể lá»i mà y, nó thẳng tay "kéo" mà y má»™t phát, chắc mà y sẽ té Ä‘áºp đầu xuống đất, chảy máu mồm máu mÅ©i lênh láng chứ chẳng chÆ¡i!
Ngữ vẽ lên trước mắt tôi má»™t bức tranh toà n mà u xám. Chắc nó muốn tôi chết khiếp bá» cuá»™c ná»a chừng để nó rá»™ng đưá»ng săn đón Gia Khanh. Tôi liá»n ấm ức nói:
- Mà y "hù" tao để tao rút lui chứ gì?
Ngữ cưá»i ha hả:
- Trá»i đất! Thằng Nghị, thằng Hòa tao còn không sợ, không lẽ tao sợ mà y! Nhà thÆ¡ thiệt Ä‘i sợ nhà thÆ¡ dá»m? Mà y có Ä‘iên không hả Khoa?
Trong khi tôi đứng chết trân thì Ngữ vỗ ngực, hùng hồn nói tiếp:
- Äể mà y khá»i nghi kỵ, tao sẽ đăng bà i thÆ¡ cá»§a mà y, mặc dù vị trà cá»§a nó lẽ ra nằm ở sá»t rác. Còn tao và mà y, từ nay má»—i đứa phải tá»± lo lấy "mạng sống" cá»§a mình. Má»—i đứa chiến đấu trên má»™t tráºn tuyến, khá»i cần ai giúp ai!
Sau khi tuyên bố má»™t câu "đứt bóng", Ngữ nhét bà i thÆ¡ cá»§a tôi và o túi áo và khệnh khạng bá» Ä‘i, không kịp để tôi nói má»™t lá»i từ giã.
Tôi đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn theo nhà thÆ¡ đà n anh. Ngữ không cáu chuyện tôi thương Gia Khanh. Nó chỉ Ä‘iên tiết chuyện tôi dám coi tôi là đối thá»§ ngang tầm vá»›i nó. Nó giáºn tên đồ đệ há»—n hà o, chuyên Ä‘i ăn cắp thÆ¡ ngưá»i khác, trong khi đó lại sợ sư phụ "ăn cắp" tình yêu cá»§a mình.
Nhưng Ngữ có giáºn tôi hay không, đối vá»›i tôi Ä‘iá»u đó chẳng quan trá»ng gì. Tôi chỉ lo má»™t Ä‘iá»u, không biết cuối cùng Ngữ có chịu đăng bà i thÆ¡ "tổng hợp" cá»§a tôi như nó đã hứa hay không. Tôi hy vá»ng nếu không nể tôi thì Ãt ra Ngữ cÅ©ng nể mặt ba nhà thÆ¡ tiá»n chiến Ä‘ang "tạm trú" trong thÆ¡ tôi. Nếu Ngữ là sư phụ tôi thì ba ông kia là sư phụ nó. Sư phụ cá»§a nhà thÆ¡ Ngu Kha tức là sư tổ cá»§a nhà thÆ¡ K.K. Thằng Bá không biết Ä‘iá»u đó nên khi chạy lại gần tôi, thấy tôi Ä‘ang lim dim mắt, lẩm nhẩm cầu nguyện: "Sư tổ Æ¡i, phù há»™ con vá»›i!", nó hoảng hốt sá» tay lên trán tôi, lắp bắp:
- Mà y bị *** dại cắn hả Khoa?
|

23-08-2008, 06:48 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 13
B a tổ sư Xuân Diệu, Huy Cáºn và Hồ Dzếnh hẳn đã nghe thấy lá»i khẩn cầu tha thiết cá»§a tôi nên và o ngà y tá» báo tưá»ng sắp lên khuôn, tôi tìm thấy trong xấp bản thảo Ngữ đưa bà i thÆ¡ "Biết đến bao giá»" cá»§a tôi.
Tôi mừng như mở cá» trong bụng và kể từ giây phút đó, tôi chúi mÅ©i và o chăm chút minh há»a bà i thÆ¡ cá»§a mình.
Trình bà y và trang trà tá» báo, ngoà i tôi ra, còn có thằng Vinh rá»—. Nhưng Vinh rá»— chỉ là "thợ phụ". Nó là lÃnh cá»§a tôi. Trước nay, bà i vở mưá»i phần, tôi già nh vẽ hết bảy phần. Vinh minh há»a ba phần Ãt á»i còn lại. Nhưng lần nà y, do tôi đầu tư hết thá»i gian và công sức và o bà i thÆ¡ cá»§a tôi nên Vinh tha hồ múa cá». Nó khoái lắm. Vừa khoái, nó vừa thắc mắc:
- Bà i thÆ¡ cá»§a ai mà mà y vẽ kỹ váºy?
Tôi vỠvịt:
- Nó ký tên tắt là m sao tao biết được!
Vinh tò mò cầm bà i thơ lên xem. Xem xong, nó bĩu môi:
- Thơ dở ẹc!
Giá»ng lưỡi cá»§a thằng Vinh là m tôi giáºn muốn ứa gan. Nếu nó là em tôi thì tôi đã đá Ä‘Ãt nó rồi. Kẹt má»™t ná»—i, nó là bạn cá»§a tôi và mặc dù mặt nó rá»— hoa, tay chân nó lại to như cẳng voi. Tôi đà nh tá»± an á»§i: nó đâu có biết K.K. là tôi, nếu biết hẳn nó đã bốc "sếp" cá»§a nó lên táºn mây xanh rồi. NghÄ© váºy, tôi chỉ mÃm môi, háºm há»±c:
- Nhưng mà tao thÃch bà i thÆ¡ nà y!
Thấy tôi đột ngá»™t nổi quạu, Vinh không dám bình luáºn thêm nữa. Nó cúi xuống hà hoáy là m pháºn sá»±.
Trong những bà i thÆ¡ Vinh minh há»a, có cả bà i thÆ¡ cá»§a Ngu Kha. Dạo nà y, Ngu Kha vẫn tiếp tục là m thÆ¡ tình cho Gia Khanh. Nó vẫn ra rả cái Ä‘iệp khúc "Em là chim xứ lạ, có hiểu tình anh không?". Nhưng con chim quá»· quái kia dưá»ng như nhất định không chịu hiểu nên trong bà i thÆ¡ nà o Ngữ cÅ©ng nhắc tá»›i nhắc lui cái ý đó, hệt như thông báo "coi chừng mất cắp" mà ngưá»i ta vẫn lặp Ä‘i lặp lại trên loa phóng thanh ở các bến xe liên tỉnh.
Tụi bạn trong lá»›p lúc nà y cÅ©ng thôi chá»c Ngu Kha. Chá»c hoà i, thằng Ngữ cứ giở đòn lì, ai nấy đâm chán. HÆ¡n nữa, đòn thằng Ngữ như gió và o nhà trống nên cÅ©ng chẳng ai buồn quan tâm. Nó tung thÆ¡ à o à o như Tôn Ngá»™ Không tung thiết bảng. Gia Khanh vẫn má»™t má»±c trÆ¡ trÆ¡.
Cho đến nay, chỉ có tôi, Bá và có lẽ cả Gia Khanh biết Ngu Kha là ai. Nhưng cả ba Ä‘á»u ngáºm tăm. Gia Khanh thì váºy, như chiếc lá khoai, bao nhiêu thÆ¡ đổ ra ngoà i bấy nhiêu. Bá thì nhìn Ngữ bằng ná»a con mắt. Nó bảo tôi: Ngu Kha là tên vô hại. Bá chỉ đỠphòng Nghị.
Tôi không coi thưá»ng Ngữ. Nhưng tôi không tin nó sẽ nắm được Ä‘uôi sao chổi. ThÆ¡ ca dù sao cÅ©ng là vÅ© khà tầm xa. Trong khi đó, để giải quyết chiến trưá»ng, ngưá»i ta không những cần đại pháo mà còn cần cả súng trưá»ng và lưỡi lê cho những mà n đánh xáp lá cà .
Tôi khác Ngữ. Ngữ ngồi xa lắc xa lÆ¡, trong khi tôi ngồi sát ngay sau lưng Gia Khanh. Tôi từng trò chuyện vá»›i nó. Tôi cho nó mượn thước, mượn gôm, mượn viết. Nó cưá»i vá»›i tôi. Tôi cưá»i vá»›i nó. Nụ cưá»i ngá»› ngẩn cá»§a tôi là lưỡi lê, là súng ngắn. Tôi chỉ thiếu đại pháo.
Nhưng hôm nay tôi đã chuẩn bị đâu và o đấy. Tôi nạp bà i thÆ¡ "Biết đến bao giá»" và o nòng đại bác và sắp sá»a giáºt cò.
Hôm khẩu đại bác cá»§a tôi khai há»a, tôi không dám đến lá»›p sá»›m. Tôi không đủ can đảm chứng kiến cảnh Gia Khanh đứng trước tá» báo tưá»ng và run rẩy Ä‘á»c từng dòng thÆ¡ cá»§a tôi. Gia Khanh xúc động má»™t, tôi sẽ xúc động mưá»i. Và bao giá» cÅ©ng váºy, há»… xúc động quá mức, tôi không là m sao ngăn được những cú nhảy mÅ©i quái ác, tôi sẽ "hắt xì hÆ¡i" tháºt to và những tấm cá»a kÃnh trên tưá»ng sẽ rung lên loảng xoảng. Mà má»™t nhà thÆ¡ có giá»ng Ä‘iệu trữ tình nhá» nhẹ như nhà thÆ¡ K.K. thì không được phép "hắt xì hÆ¡i" sấm sét như thế, nhất là và o thá»i Ä‘iểm tôi Ä‘ang cố tá» ra đáng yêu nhất trong những ngưá»i đà n ông đáng yêu.
Tôi chỉ ôm cặp và o lá»›p sau khi tiếng trống và o há»c đã vang lên được năm phút. Chà o cô xong, tôi lò dò Ä‘i vá» chá»— ngồi, đầu cúi xuống nhưng mắc thì liếc vá» phÃa Gia Khanh. Tôi ngạc nhiên khi thấy nó tỉnh bÆ¡, chẳng tá» vẻ gì là má»™t ngưá»i con gái vừa nháºn được "thông Ä‘iệp" cá»§a "ngưá»i yêu". Cặp mắt nó vẫn đẹp như thưá»ng lệ, nhưng ráo hoảnh. Hay là nó chưa Ä‘á»c bà i thÆ¡ cá»§a mình! Tôi thấp thá»m nhá»§ bụng.
Suốt buổi sáng hôm đó, tôi hồi há»™p chá» xem Gia Khanh có há»i mượn tôi má»™t món đồ gì không. Nếu nó quay xuống, tôi sẽ tìm cách dò xem thái độ cá»§a nó. Trước đây, chuyện thằng Ngữ tôi còn há»i được. Chuyện tôi, chẳng lẽ tôi là m thinh. Nhưng mặc cho tôi nghển cổ chá» thá»i, gần hai tiếng đồng hồ đằng đẵng, Gia Khanh tuyệt nhiên không ngoảnh mặt lại đằng sau lấy má»™t cái. Nó cứ cắm cúi chép bà i, ra vẻ ta đây ham há»c lắm. Tháºt dòm bắt ngứa con mắt!
Cuối cùng không kiên trì hÆ¡n được nữa, vả lại đã sắp đến giá» ra chÆ¡i, tôi đà nh chồm lên bà n trên, gá»i khẽ:
- Gia Khanh!
- Gì váºy Khoa?
Gia Khanh nhìn tôi bằng đôi mắt mở to.
Tôi ấp úng:
- Gia Khanh cho Khoa mượn... cây thước đi!
- Chứ cây thước của Khoa đâu?
Tôi liếm môi:
- Bữa nay Khoa để quên ở nhà .
Nói xong, tôi bá»—ng tái mặt khi nhác thấy cây thước "để quên ở nhà " cá»§a tôi Ä‘ang nằm sá» sá» trên bà n. Tôi định lấy cuốn táºp che lại nhưng lại sợ Gia Khanh phát hiện ra hà nh động đáng ngá» cá»§a tôi. Chẳng biết là m sao, tôi đà nh dán ngưá»i xuống mặt bà n, lấy ngá»±c đè lên cây thước. Cây thước cấn và o xương sưá»n Ä‘au nhói nhưng tôi chỉ biết cắn răng chịu tráºn.
- Khoa là m gì váºy? - Gia Khanh ngÆ¡ ngác há»i.
- Khoa có là m gì đâu! - Tôi cưá»i gượng gạo.
Gia Khanh vẫn nhìn tôi chăm chăm:
- Sao Khoa lại nằm trên bà n?
- À, à ... tại Khoa sợ cô giáo trông thấy.
Vừa đáp, tôi vừa giáºt vá»™i cây thước trên tay Gia Khanh. Khi nãy tôi mong nó quay xuống bao nhiêu thì bây giá» tôi lại mong nó quay lên bấy nhiêu. Nhưng Gia Khanh chẳng bao giá» thèm là m ý muốn cá»§a tôi. Nó thÃch là m theo ý muốn cá»§a nó hÆ¡n. Nó lại tiếp tục "trò chuyện":
- Khoa kẻ đi!
Nếu như bình thưá»ng, sá»± quan tâm cá»§a Gia Khanh sẽ khiến tôi cảm động đến ứa nước mắt. Nhưng bây giá» tôi Ä‘ang ứa nước mắt vì... Ä‘au. Tôi có cảm giác cây thước khốn nạn kia Ä‘ang ngá» nguáºy dưới ngá»±c tôi má»™t cách thÃch thú và lúc nà o cÅ©ng lăm le chÄ©a các mÅ©i nhá»n và o xương sưá»n tôi. Vì cái lý do chết tiệt đó mà dù yêu Gia Khanh không để đâu cho hết, tôi vẫn phải tiếc nuối từ chối cái cÆ¡ há»™i mà tôi hằng mong đợi. Tôi thở dà i đáp:
- Ừ, lát nữa Khoa kẻ! - Và cố không lộ vẻ đau đớn, tôi nhìn lên bảng, phịa - Chết! Cô ngó xuống kìa!
Äòn cá»§a tôi quả là đòn độc. Gia Khanh hốt hoảng quay phắt lên. Hên cho tôi, ngay lúc đó cô VÄ©nh Yên nhìn xuống, vì váºy Gia Khanh chẳng mảy may nghi ngá». Nó tưởng tôi báo động tháºt.
Cô VÄ©nh Yên dạy môn sá» lá»›p tôi. Cô không xinh đẹp bằng cô Tần chá»§ nhiệm, nhưng cô dịu dà ng hÆ¡n. Có lẽ nhá» cô có má»™t đôi mắt rất to, lúc nà o cÅ©ng ánh lên vẻ hiá»n háºu. Äôi mắt đó lúc nà y cà ng mở to hÆ¡n nữa khi cô kinh ngạc thấy tôi thò tay rút từ dưới ngá»±c ra má»™t cây thước trong khi tay kia Ä‘ang vung vẩy má»™t cây thước khác. Bá»™ tịch kỳ quái cá»§a tôi hẳn không khác lắm những viên đại tướng trong môn sá» cô dạy. Ngà y xưa ra tráºn, ngưá»i ta sá» dụng song Ä‘ao chắc cÅ©ng na ná như tôi sá» dụng thước bây giá».
Nhưng cô VÄ©nh Yên không "há»i thăm sức khá»e" tôi. Cô chỉ chá»›p chá»›p mắt rồi nhìn lướt qua chá»— khác. Tôi đã bảo rồi, cô hiá»n nhất thế giá»›i. Nếu cô chÆ¡i ác bắt tôi đứng dáºy, chắc má»i chuyện đổ bể tùm lum. Gia Khanh sẽ bảo tôi là ... thằng Cuá»™i. Nó sẽ thẳng tay gạch tên tôi khá»i danh sách há»™i viện há»™i những ngưá»i yêu nó. Tôi sẽ nối bước theo nhà thÆ¡ Ngu Kha, yêu hoà i hoà i má»™t ngưá»i yêu tưởng tượng. Tôi sẽ đứng chầu rìa bên vệ đưá»ng, Ä‘au khổ theo dõi cuá»™c chạy Ä‘ua còn lại giữa thá» và rùa. Thằng Hòa bá»™p chá»™p đóng vai con thá», thằng Nghị lầm lì đội lốt con rùa. Chạy riết má»™t hồi, đằng nà o cÅ©ng có đứa tá»›i Ä‘Ãch. Äằng nà o cÅ©ng có đứa được Gia Khanh choà ng lên cổ vòng hoa chiến thắng. Khi đó, lòng tôi hẳn sẽ tan ra trăm nghìn mảnh. Tôi cÅ©ng được Gia Khanh choà ng hoa lên ngưá»i, nhưng không phải vòng hoa chiến thắng mà là vòng hoa... tưởng niệm, vá»›i hà ng chữ "Vô cùng thương tiếc nhà thÆ¡ K.K., kẻ nói dối như Cuá»™i".
Nhưng ná»—i lo cá»§a tôi đã không xảy ra. Cô VÄ©nh Yên biết tôi ngoan ngoãn nổi tiếng, cô không nỡ là m tình là m tá»™i tôi. Còn tôi thì đợi cho cô vừa quay mặt Ä‘i, tôi liá»n thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhõm và vá»™i và ng giấu biến cây thước cá»§a tôi và o ngăn bà n.
Rồi tôi thẫn thá» cầm cây thước cá»§a Gia Khanh trên tay. Tôi chẳng biết là m gì vá»›i nó. Tôi chỉ biết ngồi đợi. CÆ¡ há»™i ngà n và ng vừa má»›i sà đến bên tôi, tháºm chà nó còn nhe răng cưá»i vá»›i tôi, nhưng tôi đã đểnh Ä‘oảng để vuá»™t mất. Tôi phải bắt đầu lại từ... phÃa sau lưng.
Do dá»± má»™t hồi, tôi lại chồm lên phÃa trước, gá»i khẽ:
- Gia Khanh!
Gia Khanh liếc vá»™i vá» phÃa cô VÄ©nh Yên rồi ngáºp ngừng quay xuống.
- Trả cây thước cho Gia Khanh nè!
Vừa nói tôi vừa chìa cây thước ra.
Gia Khanh vừa cầm lấy cây thước, tôi đã hấp tấp há»i ngay, sợ nó thình lình quay lên:
- Sáng nay Gia Khanh có Ä‘á»c tá» báo tưá»ng chưa?
Tôi lặp lại đúng kịch bản lần trước. Và tôi mừng rÆ¡n khi thấy Gia Khanh gáºt đầu.
Tôi liá»n lấn tá»›i:
- Váºy chắc Gia Khanh Ä‘á»c bà i thÆ¡ "Biết đến bao giá»" rồi chứ gì?
Há»i xong, tôi nhìn Gia Khanh lom lom, chá» nó gáºt đầu. Nếu nó tiếp tục gáºt đầu, tôi sẽ tiếp tục há»i "Váºy Gia Khanh có biết thi sÄ© K.K. là ai không?". Hẳn Gia Khanh sẽ đáp "Là m sao Gia Khanh biết được! Nhưng K.K. là ai, Ä‘iá»u đó đâu có dÃnh dáng gì đến Gia Khanh!". Tôi sẽ cưá»i chúm chÃm "Có đấy! Tại Gia Khanh không biết đó thôi!". Tá»›i đây má»i chuyện sẽ trở nên dá»… dà ng hÆ¡n. Và như không thể khác được, cuá»™c đối thoại má»—i lúc má»™t tình tứ: "Má»™t trong hai chữ K. là tên Khanh đấy!" - "Tên cá»§a Gia Khanh hở?" - "Ừ, tên Khanh viết tắt." - "Thế còn chữ K. kia?" - "Gia Khanh thá» Ä‘oán xem!" - "Gia Khanh chịu." - "Gia Khanh biết mà Gia Khanh là m bá»™ đó thôi!" - "Gia Khanh không biết tháºt mà !" - "Váºy Khoa nói nghen!" - "Ừ, Khoa nói Ä‘i" - "Chữ K. kia là tên Khoa đấy" - "Tên Khoa?" - "Ừ." - "Sao Khoa lại ghép tên Khoa và o vá»›i tên Gia Khanh?" - "Khoa cÅ©ng không biết nữa, có lẽ tại vì... tại vì..." - "Tại vì sao?" - "Tại vì Khoa thÃch thế!" - "ThÃch gì kỳ váºy?" - "Ừ, Khoa kỳ lắm. Từ ngà y Gia Khanh và o há»c chung, tá»± nhiên Khoa thấy mình... kỳ kỳ!" - "Ngá»™ quá hén!" - "Ừ, ngá»™ ghê!". Tá»›i đây Gia Khanh bá»—ng báºt cưá»i khúc khÃch. Tiếng cưá»i ngấm và o hồn tôi như máºt ngá»t...
Dưá»ng như khi yêu, con ngưá»i ta ai cÅ©ng trở nên già u tưởng tượng. Tôi cÅ©ng váºy. Trong đầu óc mÆ¡ má»™ng cá»§a tôi, tôi và Gia Khanh trò chuyện vá»›i nhau bằng má»™t giá»ng Ä‘iệu êm ái, trữ tình hệt như chúng tôi đã yêu nhau đâu từ... kiếp trước. Và cuối cùng, Gia Khanh đã đón nháºn tình cảm cá»§a tôi bằng má»™t nụ cưá»i...
Äang thả hồn theo mây gió, tôi bá»—ng giáºt mình và chá»›p chá»›p mắt. Äúng là Gia Khanh Ä‘ang cưá»i. Không phải cưá»i trong cÆ¡n mÆ¡ mà cưá»i ngay trước mặt tôi. Giá»ng cưá»i cá»§a nó khiến tôi ngạc nhiên quá sức. Tôi há»i nó đã Ä‘á»c bà i thÆ¡ "Biết đến bao giá»" chưa, lẽ ra nó cảm động gáºt đầu má»›i phải, sao nó lại cưá»i! Tiếng cưá»i không đúng chá»— đó chẳng có vẻ gì là máºt ngá»t. Nó giống máºt đắng hÆ¡n.
Tôi hoang mang há»i:
- Sao Gia Khanh lại cưá»i?
Gia Khanh tủm tỉm:
- Gia Khanh cưá»i tác giả bà i thÆ¡.
Tôi có cảm giác như Gia Khanh vừa tạt và o mặt tôi má»™t gáo nước lạnh. Tôi run run há»i:
- Tác giả bà i thơ sao?
Gia Khanh nheo mắt nhìn tôi:
- Bá»™ Khoa chưa Ä‘á»c hả? Tác giả nà y có cái bút hiệu ngá»™ lắm!
Trá»i Æ¡i, cái bút hiệu thâm thúy và trà n trá» tình cảm như váºy mà nó nỡ chê! Äúng là con nhá» nà y vô tình quá xá cỡ! Hèn gì nhà thÆ¡ Ngu Kha thức đêm sáng tác đến má» mắt mà nó chẳng động lòng má»™t tà ti ông cụ nà o. Nhưng tôi đâu phải Ngu Kha. Tôi đã từng cho nó mượn bao nhiêu là thứ, chẳng lẽ nó không xếp tôi và o diện "ưu tiên giải quyết" sao! NghÄ© váºy, tôi cố nén Ä‘au thương, bồn chồn há»i:
- Bút hiệu sao mà Gia Khanh kêu ngộ?
Gia Khanh lại che miệng cưá»i:
- Ai lại lấy bút hiệu là K.K.K.! Hồi sáng lúc tá» báo vừa treo lên, tụi bạn cưá»i quá trá»i. Còn nhá» Hồng thì bổ nháo bổ nhà o Ä‘i tìm thá»§ phạm. Nó bảo tác giả K.K.K. nà y cố ý chá»i xéo nó!
Tôi "đông lạnh" cả ngưá»i, mắt má» Ä‘i. Má»—i lá»i nói cá»§a Gia Khanh như má»™t giá»t cưá»ng toan nhá» và o trái tim non ná»›t cá»§a tôi. Tôi nghe trái tim mình cháy lên xèo xèo như ngưá»i ta phi hà nh mỡ. Äứa nà o? Äứa sa tăng quá»· sứ nà o đã Ä‘em tình yêu đầu Ä‘á»i cá»§a tôi ra xà o lăn để là m món nháºu? Trước khi tá» báo tưá»ng được treo lên, chiá»u hôm trước chÃnh tay tôi đã nắn nót viết hai chữ "K.K." tháºt đẹp, tháºt bay bướm bên dưới bà i thÆ¡ "đại pháo" cá»§a tôi. Hai chữ K.K. hà m súc biết bao nhiêu, tình tứ biết bao nhiêu, keo sÆ¡n gắn bó biết bao nhiêu. Váºy mà không biết cái đứa ác nhÆ¡n thất đức nà o lại giết tôi bằng cách thêm và o má»™t chữ K. khốn nạn bên cạnh.
Hôm trước, trong khi giảng bà i, thầy Tuấn Anh có nhắc đến đảng Klu Klux Klan ở Mỹ. Äảng K.K.K. nà y là chúa phân biệt chá»§ng tá»™c, lúc nà o cÅ©ng lăm le thanh toán dân da mà u. Váºy mà cái bút hiệu thân thương cá»§a tôi Ä‘ang từ hai chữ K.K. thÆ¡ má»™ng bá»—ng chuyển thà nh cái tên đảng ác ôn, bảo tôi không chết cứng sao được!
Lại còn thêm sá»± hăm dá»a cá»§a nhá» Hồng nữa. Hôm trước tôi đã rÆ¡i và o tay nó má»™t lần, đêm vá» còn chiêm bao ác má»™ng, nay nó "tó" được tôi, chắc nó giết tôi như giết kiến.
Tôi là con kiến, trong khi chá» nhá» Hồng bóp bẹp giữa hai ngón tay, tôi thèm Ä‘i kiện cá»§ khoai biết bao. Nhưng cá»§ khoai là đứa nà o, tôi không biết. "Hại" tôi chỉ có thể là hai nhân váºt liên quan đến tá» báo: chá»§ bút Ngu Kha và há»a sÄ© Vinh rá»—. Xét vá» ngoại hình, há»a sÄ© Vinh rá»— có vẻ giống cá»§ khoai hÆ¡n. Nhưng chẳng có lý do nà o để nó "chÆ¡i" tôi. Vả lại, thân pháºn nó là thân pháºn cái anh trình bà y, có cho và ng nó cÅ©ng chẳng dám "biên táºp" bút hiệu cá»§a ngưá»i khác.
Äâm sau lưng tôi, chỉ có thể là thằng Ngữ. Nó thưá»ng á»· mình là chá»§ bút, nó dám là m những chuyện động trá»i, huống hồ gì cái việc cá»n con là thêm má»™t chữ K. và o bút hiệu cá»§a tôi. HÆ¡n nữa, Ngữ Ä‘ang theo Ä‘uổi Gia Khanh, thấy tôi há»—n hà o nhảy và o cuá»™c sức mấy nó nhưá»ng đưá»ng. Tôi lại dùng "độc chiêu" cá»§a nó là thÆ¡ ca để tá» tình vá»›i Gia Khanh, nó chịu sao nổi. Bữa trước, thấy nó sẵn lòng đăng bà i thÆ¡ cá»§a tôi, tôi Ä‘inh ninh nó tá» tế. Tôi tưởng nó chÆ¡i trò mã thượng. Tôi đâu ngá» nó gà i tôi và o bẫy. Nó chÆ¡i cú "hồi mã thương" nà y độc quá sức. Tôi lãnh ngay ngón đòn và o ngá»±c, Ä‘au muốn ói máu nhưng đà nh phải ngáºm miệng là m thinh.
Tôi mà hó hé Ngữ sẽ khai tuốt tuá»™t mối tình vụng trá»™m cá»§a tôi trước lá»›p. Ngữ chẳng sợ tôi phản công. Nó là chúa là m thÆ¡ tình. Nó thương nhá»› hết đứa con gái nà y đến đứa con gái khác. Nay nếu bị phát hiện thương thêm má»™tđứa nữa, nó chẳng ngán. Trong khi đó, tôi đạo mạo lừng danh. Tụi bạn mà biết được tôi là m thÆ¡ ngỠý vá»›i Gia Khanh, hẳn tụi nó sẽ đổi biệt danh cá»§a tôi từ "ông thánh sống" thà nh "ông thánh... chÃn". Äám con gái sẽ không gá»i tôi là "ngưá»i mặt sắt" nữa, mà có thể gá»i bằng má»™t cái tên khác, như "ngưá»i mặt mốc" chẳng hạn. Lúc đó, tôi chỉ có nước bá» trưá»ng ra Ä‘i.
Äó là chưa kể thÆ¡ thằng Ngữ là thÆ¡ thứ thiệt, còn thÆ¡ tôi là thÆ¡ "chế biến" lại. Ngữ chÆ¡i ác, rêu rao tôi là thằng ăn cắp, chắc Gia Khanh sẽ khinh bỉ tôi tháºm tệ. Nó sẽ chẳng thèm cho tôi Ä‘i theo xách dép, chứ đừng nói là được yêu nó và được nó yêu lại.
Vì tất cả những cái lẽ tồi tệ đó mà tôi đà nh ngáºm đắng nuốt cay. Và khi tiếng trống ra chÆ¡i vừa vang lên, tôi vá»™i và ng tót ra sân. Tôi không dám ở lại trong lá»›p. Tôi sợ tôi không đủ bình tÄ©nh để nghe những lá»i bình phẩm cá»§a bạn bè vá» cái bút hiệu K.K.K. Ä‘ang nằm trêu ngươi ngay dưới bà i thÆ¡ tình đầu tay cá»§a tôi.
Nhưng như váºy mà nà o có yên. Tôi Ä‘ang Ä‘i lang thang dá»c hà ng rà o quanh sân, bá»—ng nghe có tiếng chân Ä‘uổi theo. Äuổi theo tôi lúc nà y chỉ có thể là nhá» Hồng. Tôi Ä‘iếng hồn nhá»§ bụng và hấp tấp rảo bước. Nhá» Hồng lại rảo gấp theo khiến mồ hôi tôi nhá» thà nh giá»t sau lưng. Hình ảnh trong giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp đêm xưa bất chợt hiện vá» là m tôi rùng mình. Và trong tình thế tháºp tá» nhất sinh đó, tôi cắm đầu ù té chạy. Nhưng má»›i chạy được năm, sáu bước, tôi vá»™i khá»±ng lại. Bởi vì, tôi nghe thấy tiếng thằng Bá vang lên từ phÃa sau:
- Äứng lại Khoa Æ¡i! Tao chứ có phải con Hồng "chà -và " đâu mà mà y chạy thục mạng váºy!
|

23-08-2008, 06:48 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 14
S au tai nạn thảm khốc đó, tôi xìu như bún. Ngón đòn cá»§a Ngữ đã đánh tôi trá»ng thương. Tôi không còn hăng hái tấn công Gia Khanh nữa.
Trong những ngà y đó, tôi không thèm nói chuyện vá»›i Ngữ. Ở trưá»ng cÅ©ng như ở nhà , tôi luôn luôn tìm cách tránh mặt nó. Nhưng Ngữ vẫn tỉnh khô. Gặp tôi, nó vẫn nhe răng cưá»i hì hì, ra vẻ ta đây vô can. Nhưng lần nà y, tôi nhất quyết không để nó lừa. Nó lừa má»™t lần, tôi đã muốn ngất ngư, nó lừa thêm vố nữa, chắc tôi "đứt bóng".
Tôi không thèm nhìn mặt Ngữ. Tôi cÅ©ng không thèm nhìn mặt Gia Khanh. Ngồi phÃa sau, tôi chỉ nhìn... lưng nó. Gia Khanh đẹp, cái lưng cÅ©ng đẹp. Hồi Gia Khanh chưa và o há»c, nhá» Hồng ngồi ngay trước mặt tôi. Bây giá» nó ngồi nhÃch sang bên cạnh. Nhưng hồi đó, nhìn mặt tụi con gái tôi cÅ©ng chả thèm nữa là nhìn... lưng. Bây giá», má»i sá»± sao đổi thay quá sức. Bây giá», tôi "không thèm" nhìn mặt Gia Khanh chỉ vì tôi không đủ can đảm. Tôi sợ nó phát hiện ra tôi là nhà thÆ¡ kỳ thị chá»§ng tá»™c K.K.K. Nó mà biết, nó méc vá»›i nhá» Hồng, chắc tôi có nước vá» quê là m Äinh Bá»™ LÄ©nh.
Tôi ngán cảnh cá» lau táºp tráºn nên má»—i lần bất ngá» bắt gặp ánh mắt cá»§a Gia Khanh, tôi Ä‘á»u ngó lÆ¡ chá»— khác.
Thấy váºy, Bá lắc đầu, bình luáºn:
- Mà y là m váºy không ổn!
Tôi buồn bã:
- Chứ tao biết là m sao!
Bá vung tay, hùng hồn:
- Thiếu gì cách! Thua keo nà y ta bà y keo khác!
- Bà y keo gì bây gi�
- Là m bà i thơ khác!
Tôi thở dà i:
- Cách nà y coi bộ không ổn! Thằng Ngữ nắm tỠbáo trong tay, nó sẽ phá nữa!
Bá sực nhớ ra. Nó chép miệng:
- Chà , gay go hén! Thằng Ngữ trấn cá»a, chắc chắn nó sẽ không để cho mà y lá»t qua! Thôi, để tao nghÄ© cách khác!
Nói xong, Bá cắn môi nghĩ ngợi. Tôi nhìn cặp mắt nheo nheo sau cặp kiếng của nó và không hiểu cái đầu óc "giáo sư" của nó có sắp nghĩ ra được một kế hoạch nà o hay ho không.
Äăm chiêu má»™t hồi, Bá bá»—ng reo lên:
- Có rồi, có cách rồi, Khoa ơi!
Tôi thấp thá»m:
- Mà y nghĩ ra rồi hả?
Bá gáºt đầu:
- Ừ. Có một cách tuyệt diệu mà trước nay tao quên mất.
Thái độ ỡm Ỡcủa Bá khiến tôi sốt cả ruột. Tôi nhăn mặt:
- Cách gì mà y nói đại ra cho rồi, cứ vòng vo Tam Quốc hoà i!
Bá cưá»i hì hì:
- Äây nè, nghá» ruá»™t cá»§a mà y là nghá» vẽ. Váºy mà trước nay mà y bá» rÆ¡i há»™i há»a để chạy theo thi ca và âm nhạc. Bá» sở trưá»ng, chạy theo sở Ä‘oản, thất bại là cái chắc. Bây giá» mà y phải quay vá» vá»›i há»™i há»a má»›i mong cứu vãn tình hình.
ChÃnh Bá xúi tôi là m thÆ¡ tán tỉnh Gia Khanh. Váºy mà bây giá» nó phê bình tôi tối mà y tối mặt. Nó là m như nó không chịu trách nhiệm gì vá» những thất bại cá»§a tôi. Nhưng Bá là chúa đổ vấy, tôi không thèm chấp nó. Tôi ngáºp ngừng há»i lại:
- Quay vá» vá»›i há»™i há»a là sao?
- Tức là mà y dùng há»™i há»a là m phương tiện bà y tá» tình cảm vá»›i ngưá»i mà y yêu.
Thấy tôi vẫn ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác, Bá tặc lưỡi giải thÃch:
- Có gì đâu mà không hiểu! à tao muốn nói là mà y vẽ một bức tranh vỠGia Khanh, rồi đem tặng nó.
- À, à ... - Tới đây thì tôi bắt đầu hiểu ra ý đồ của Bá.
- Còn "à , à " gì nữa! Äây là độc chiêu cá»§a mà y. Là m thÆ¡ mà y thua xa thằng Ngữ. Hát há»ng, mà y lép vế thằng Hòa. Chỉ có há»™i há»a là mà y độc quyá»n khai thác, không đứa nà o cạnh tranh nổi. Mà y tặng bức tranh cho em, em sẽ mê tÃt thò lò.
Kế hoạch cá»§a Bá tháºt là tuyệt. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm:
- Bức tranh thì đâu có nói lên được Ä‘iá»u gì?
Bá trợn mắt:
- Sao lại không nói lên Ä‘iá»u gì! Mà y vẽ Gia Khanh tháºt đẹp và o, rồi mà y chú thÃch hà ng chữ "chân dung tình yêu" ở dưới. Tao bảo đảm khi nhìn thấy hà ng chữ lênh láng tình ý đó, tâm hồn em sẽ lắc lư như con tà u say sóng.
Tôi không biết khi nháºn được tặng phẩm cá»§a tôi, tâm hồn cá»§a Gia Khanh có sẽ lắc lư như Bá dá»± Ä‘oán hay không, còn tôi chỉ má»›i nghe nó vẽ vá»i, tô đã thấy đầu óc chếnh choáng và trái tim lảo đảo như ngưá»i say rượu. Và trong tâm trạng bay bổng đó, tôi nói, giá»ng ngất ngây:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tao sẽ vẽ!
Tôi vẽ bức "chân dung tình yêu" mất đúng má»™t tuần. Hôm đầu tiên, Bá hứa vá»›i tôi là sẽ tìm cách đánh cắp tấm thẻ há»c sinh cá»§a Gia Khanh vá» cho tôi. Nhưng âm mưu cá»§a Bá hoà n toà n thất bại. Äánh cắp đồ cá»§a tụi con trai thì dá»…. Con trai đứa nà o cÅ©ng đểnh Ä‘oảng, há»i hợt, há»… mê chÆ¡i là quên béng cả trá»i đất. Tụi con gái lại khác. Äồ đạc cá»§a chúng toà n là váºt bất khả ly thân, Ä‘i đâu chúng cÅ©ng mang kè kè bên cạnh. HÆ¡n nữa tụi nó thưá»ng có khuynh hướng túm tụm lại vá»›i nhau, không chÆ¡i trò "xé lẻ" lang thang như tụi con trai, do đó "giáo sư" Bá không có cách nà o giở trò đạo tặc ra được.
Không có tấm ảnh trong thẻ há»c sinh, tôi đà nh phải vẽ Gia Khanh theo trà nhá»›. Äến lá»›p, tôi nhìn nó chăm chăm. Vá» nhà , tôi cặm cụi hình dung lại. Tôi nắn nót vẽ từng chút má»™t, vất vả còn hÆ¡n trâu kéo cà y. Thỉnh thoảng, Bá chạy lại đứng bên cạnh, dòm dá» và bình luáºn:
- Cái mÅ©i chưa giống! MÅ©i Gia Khanh thanh hÆ¡n nhiá»u!
- Cặp mắt nó to chứ đâu có ti hà như mắt lươn váºy!
Tôi dẹp tá»± ái qua má»™t bên, loay hoay Ä‘iá»u chỉnh theo lá»i nháºn xét cá»§a Bá. Trước nay, tôi chỉ quen minh há»a. Tôi đâu có quen vẽ truyá»n thần. Tôi sá»a tá»›i sá»a lui khuôn mặt cá»§a Gia Khanh má»™t cách khổ sở. Khổ sở hÆ¡n nữa là tôi phải vừa vẽ vừa giấu. Tình địch cá»§a tôi đầy rẫy chung quanh. Thằng Ngữ, thằng Nghị, thằng Hòa, đứa nà o cÅ©ng sẵn sà ng là m há»ng công trình cá»§a tôi nếu chúng biết tôi lợi dụng "hoa tay" để mong chiếm Ä‘oạt sao chổi Halley là m cá»§a riêng.
Tôi đặt cuốn sách mở sẵn bên cạnh, vừa quẹt cá» vừa liếc chừng vá» phÃa cá»a ra và o. Há»… có bóng ngưá»i thấp thoáng là tôi vá»™i và ng kéo cuốn sách chặn lên tá» croquis và giả vá» chăm chú Ä‘á»c, ra vẻ ta đây là con má»t sách. Bằng kế sách đó, tôi đã thoát hiểm nhiá»u lần. Tôi lừa thằng Nghị và thằng Ngữ như lừa con nÃt. Má»—i lần bị tôi cho và o xiếc, hai tên khỠđó chỉ biết trố mắt xuýt xoa:
- Bá»™ mà y định già nh chức "giáo sư" cá»§a thằng Bá sao mà suốt ngà y cứ ngồi ôm cứng cuốn sách váºy Khoa!
Những lúc đó, tôi chỉ cưá»i, mắt vẫn không rá»i trang sách. Thấy tôi muốn Ä‘uổi khéo, Ngữ và Nghị lạng tá»›i lạng lui má»™t hồi rồi chuồn mất.
Trong bá»n, chỉ có thằng Hòa là cứng cổ nhất. Nó lảng vảng quanh tôi hà ng giá», Ä‘uổi cách gì cÅ©ng không Ä‘i. Nó há»i tôi là m gì đó. Tôi nói tôi Ä‘ang Ä‘á»c sách. Nó rá»§ tôi Ä‘i đánh billard. Tôi bảo tôi báºn. Gặp Ngữ hoặc Nghị, nghe tôi nói váºy, chúng đã bá» Ä‘i rồi. Thằng Hòa khác. Không những không bá» Ä‘i mà nó còn sà lại bên tôi và giương cặp mắt lé lên, há»i:
- Mà y Ä‘á»c cuốn gì váºy? ÄÆ°a tao mượn chút coi!
Tôi gắt:
- Không có mượn gì hết! Tao Ä‘ang Ä‘á»c!
Nhưng Hòa dai như đ** đói. Nó tiếp tục lẵng nhẵng:
- Tao chỉ coi cái tá»±a thôi. Rồi trả liá»n.
Tôi khịt mũi:
- Cái tá»±a có gì mà coi! Äây là cuốn "Gió đầu mùa" cá»§a Thạch Lam.
- Ôi, cuốn "Gió đầu mùa" hả? - Hòa kêu lên - Tao thÃch cuốn nà y lắm! ÄÆ°a tao mượn chút Ä‘i!
Tôi tức muốn nổ Ä‘om đóm mắt. Chưa bao giá» tôi thấy thằng Hòa dá»… ghét như lúc nà y. Nó có vẻ muốn Ä‘eo dÃnh lấy tôi cho đến chừng nà o tôi chịu hết nổi phải lấy bức chân dung tình yêu ra dâng cho nó. Tôi vừa cáu kỉnh lại vừa lo âu, chưa biết phải là m thế nà o để tống cổ tên ca sÄ© nhiá»u chuyện nà y ra cá»a thì may sao "quá»›i nhÆ¡n" kịp thá»i xuất hiện.
Bá thò đầu và o phòng và chỉ cần nhìn thoáng qua má»™t cái, nó đã hiểu ngay tình huống gay cấn cá»§a tôi. Sau khi nháy mắt vá»›i tôi, Bá can thiệp liá»n. Nó kêu:
- Hòa ơi Hòa!
Hòa quay phắt lại.
- Äi chÆ¡i Ä‘i! - Bá tiếp tục dụ.
- Chơi đâu?
- Äi đánh billard! Hai ly cà phê, bốn Ä‘iếu thuốc! Như hôm qua, dám không?
Hòa bị đòn khÃch tướng cá»§a Bá đánh ngay yếu huyệt. Nó quên phắt gió đầu mùa vá»›i gió cuối mùa. Mà quà y quả Ä‘i theo Bá, vừa Ä‘i vừa nghiến răng trèo trẹo:
- Hôm qua, tao "khóa sổ" trước mà cuối cùng lại thua, tức ơi là tức!
Hòa la tức. Nhưng nếu nó biết mình Ä‘ang bị Bá dùng kế "Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n" để bẩy ra khá»i "khu vá»±c nguy hiểm", nó còn tức gấp má»™t tỉ lần.
Nhưng dù sao thì sá»± xuất hiện thình lình cá»§a những ông bạn quý hóa nà y vẫn không ngăn cản tôi thá»±c hiện ý định cá»§a mình. Từng ngà y, từng ngà y, khuôn mặt cá»§a Gia Khanh cà ng hiện rõ trên giấy. Äôi mắt cá»§a nó trở nên lung linh và sinh động hÆ¡n. Äôi mắt đó âu yếm nhìn tôi như muốn nói: "Hỡi chà ng Picasso cá»§a lòng em, chà ng vẽ đẹp như thế, em không yêu chà ng thì còn biết yêu ai". Những lúc đó, tôi phải nhắm mắt lại để nghe cái âm thanh tưởng tượng kia ngân nga trong lòng như hồi chuông mùa thánh lá»….
Cho đến khi Bá đứng gáºt gù trước bức tranh cá»§a tôi thì tôi má»›i thá»±c sá»± tin rằng nó đã hoà n chỉnh. Bá ngắm nghÃa má»™t hồi rồi buá»™t miệng khen:
- Äẹp lắm!
Tôi hồi há»™p há»i:
- Nhưng có giống không?
- Giống hệt! - Rồi Bá tặc lưỡi nói tiếp - Khi nhìn thấy bức tranh nà y, chắc chắn Gia Khanh không nỡ nà o từ chối tình cảm cá»§a mà y. Bởi vì phải yêu Gia Khanh ghê lắm, mà y má»›i có thể vẽ được má»™t bức tranh tuyệt vá»i như váºy. Gia Khanh thừa thông minh để hiểu Ä‘iá»u đó.
Tháºt tôi chưa thấy đứa nà o tốt vá»›i bạn như Bá. Nó ba hoa má»™t hồi, tôi tưởng như mình Ä‘ang ở trên thiên đưá»ng. Tôi tưởng Gia Khanh sắp sá»a ôm chầm lấy tôi tá»›i nÆ¡i. Tôi phải lim dim mắt cho lòng dịu lại và trong trạng thái bá»nh bồng đó, tôi nghe rõ rà ng tiếng Gia Khanh thá»§ thỉ bên tai "Hỡi chà ng Picasso cá»§a lòng em...". Và dÄ© nhiên, má»™t khi Gia Khanh thì thà o êm ái như váºy, tôi không ngu gì mở mắt ra vá»™i.
"Giáo sư" Bá thông minh thì thông minh tháºt nhưng đôi lúc nó lại cao hứng chứng minh là nó cÅ©ng có thể ngu hÆ¡n bò. Như lúc nà y chẳng hạn, nó thô bạo phá ngang giấc má»™ng cá»§a tôi:
- Mở mắt ra mà y! Là m gì nhắm tịt lại váºy?
Tôi mở mắt ra. Và cau có vặc lại:
- Tao mở mắt hay nhắm mắt kệ tao, việc gì đến mà y!
- Æ , thằng nà y lạ! Mà y phải mở mắt ra má»›i viết được chứ!
Tôi ngơ ngác:
- Viết gì?
- Thì viết "phụ Ä‘á»" cho bức tranh "chân dung tình yêu". Mà y quên rồi sao?
- À!
Tôi sá»±c nhá»› ra và láºt Ä‘áºt bước lại gần bà n, cầm lên cây viết. Trong má»™t thoáng, tôi đã kẻ xong dòng chữ đầy ý nghÄ©a đó bên dưới bức tranh.
Bá đứng ngoà i xoa tay:
- Thế là xong! Bây giá» mà y có thể gá»i tặng em được rồi!
Äến giá» phút nà y tôi má»›i cảm thấy lúng túng. Tôi nhìn Bá:
- Gá»i cách sao?
Bá nhún vai:
- Thì gá»i chứ gá»i cách sao! Giống như mà y gá»i bà i cho thằng Ngữ váºy! Bê bức tranh đến trước mặt em, chìa ra và nói: "Anh xin tặng em, trái tim thổn thức cá»§a anh!".
- Thôi đi mà y! Chuyện nghiêm túc mà mà y cứ đùa hoà i!
Bá tủm tỉm:
- Tháºt chứ đùa gì! Mà y phải Ä‘Ãch thân mang tặng phẩm đến cho em! Äừng có hòng nhá» tao!
Bá biết tá»ng ruá»™t gan tôi. NghÄ© đến chuyện giáp mặt Gia Khanh, tôi đã phát rét. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng nhá» Bá, nó đã vá»™i vã lên tiếng từ chối trước. Tôi thở má»™t hÆ¡i dà i thưá»n thượt:
- Tự dưng tao thấy ngại quá!
- Äừng ngại! - Bá động viên - Ngại là không là m được Ä‘iá»u gì hết. Trong tình yêu cần phải dÅ©ng cảm. Chúa đã phán "Cứ gõ, cá»a sẽ mở". Ông bà mình cÅ©ng nói "Không và o hang cá»p sao bắt được cá»p con". Chẳng lẽ ông bà lại Ä‘i xúi dại cháu chắt? Mà Gia Khanh đâu phải là cá»p. Nó chỉ là con nai và ng, dá»… bắt hÆ¡n cá»p gấp má»™t ngà n lần!
Bá bắt đầu rao giảng. Mặc dù không thá»±c sá»± tin tưởng và o những lá»i lẽ cá»§a nó, tôi cÅ©ng chẳng còn cách nà o khác hÆ¡n. Tôi phải đến gặp "đương sá»±" thôi. Bá nói có phần đúng. Nhát cáy chẳng là m nên cÆ¡m cháo gì, chỉ tổ tạo Ä‘iá»u kiện cho tụi thằng Nghị, thằng Hòa bóp còi qua mặt. Tôi phải đưa. Nhưng đưa ở đâu?
- Chẳng lẽ tao mang bức tranh đến lá»›p? - Tôi nhìn Bá, giá»ng đắn Ä‘o.
Bá thản nhiên:
- Thì mang đến lớp chứ sao!
- Tao không dám đâu! - Tôi rụt vai - Ở lớp có bao nhiêu là đứa! Hà ng trăm cặp mắt nhòm và o, chắc tao xỉu!
Bá tặc lưỡi:
- Không dám đưa tại lớp thì đưa tại nhà .
- Nhà ai?
- Thì nhà Gia Khanh chứ nhà ai! Chẳng lẽ dụ nó vỠnhà tụi mình?
Tôi chớp mắt:
- Mà y biết nhà nó không?
- Không biết! Nhưng muốn biết thì dá»… thôi! Ná»™i trong ngà y mai tao sẽ Ä‘iá»u tra ra địa chỉ cá»§a nó giùm mà y!
Trưa hôm sau, vừa tan há»c ra, tôi ôm cặp Ä‘i thẳng vá» nhà . Bá không vá» cùng tôi. Nó phóng xe đạp Ä‘i là m nhiệm vụ.
Ná»a tiếng đồng hồ sau nó má»›i ló mặt vô phòng. Vừa nhìn thấy tôi, nó vung tay hét toáng:
- Æ -rê-ka! Æ -rê-ka!
Tôi đưa ngón tay lên miệng "suỵt" khẽ:
- NhỠnhỠmà y!
Bá cưá»i há» há»:
- Tụi nó Ä‘ang ngồi đấu láo ở nhà trước, chẳng nghe thấy gì đâu! - Mặc dù nói váºy, Bá vẫn cảnh giác hạ giá»ng - Em trỠở số nhà 45/27 đưá»ng Huỳnh Thúc Kháng.
Tôi vá»™i vã lấy viết ra ghi địa chỉ trên và o sổ tay cho khá»i quên. Äợi cho tôi viết xong, Bá nhăn nhở thông báo tiếp:
- Nhưng em không ở một mình.
Tôi hồn nhiên:
- Tất nhiên rồi! Gia Khanh phải ở chung vá»›i gia đình ngưá»i ta chứ!
Bá ỡm á»:
- Nhưng gia đình đó có má»™t đứa cÅ©ng há»c chung lá»›p mình.
Tiết lá»™ cá»§a Bá khiến tôi lo ngay ngáy. Gia Khanh ở má»™t mình, tôi còn hy vá»ng lui tá»›i "là m quen", chứ nếu có thêm má»™t đứa nữa bên cạnh, chắc tôi không bao giá» dám bén mảng tá»›i đó.
Tôi buồn bã há»i:
- Äứa nà o váºy?
Bá không trả lá»i ngay. Nó móc túi lấy ra má»™t viên thuốc trăng trắng đưa tôi:
- Mà y uống thuốc đi đã!
Tôi trố mắt:
- Sao tự dưng mà y kêu tao uống thuốc? Tao có bệnh hoạn gì đâu?
Bá vẫn không rụt tay vá»:
- Thì mà y cứ uống đi!
Tôi tò mò nhìn viên thuốc trên tay Bá:
- Thuốc gì váºy?
- Thuốc an thần.
Tôi kêu lên:
- Tao uống thuốc an thần là m gì?
Bá nghiêm trang:
- Uống để nghe tao nói tên cái đứa ở chung với Gia Khanh chứ chi! Mà y không uống, tao nói ra, mà y xỉu ráng chịu à nghen!
Vừa lo vừa bá»±c, tôi gạt tay Bá ra, giá»ng cáu kỉnh:
- Tao xỉu kệ tao! Mà y nói Ä‘i! Äứa ác ôn nà o váºy?
Bá dang hai tay, kéo dà i giá»ng:
- Thì ngưá»i yêu cÅ© cá»§a mà y chứ ai!
- Con Hồng "chà -và "?
Tôi kêu lên thảng thốt. Và trong má»™t thoáng, tôi cảm thấy đất trá»i như đảo lá»™n. Trá»i Æ¡i là trá»i, sao Gia Khanh nó không ở trá» nhà ai mà nhè ngay nhà nhá» Hồng nó ở! Nó ở đó khác nà o ở trong pháo đà i bằng thép, văn thÆ¡ nhạc há»a nà o mà công phá nổi, Bá Æ¡i! Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng não nỠđó, tôi bất giác nhá»› đến bà i hát "cảm cúm" mà trước đây Hòa lé hát ghẹo tôi "Thôi là hết, chia ly từ đây. Tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi. Còn mÆ¡ gì hình bóng xa xôi...". Äúng, kể từ khi phát hiện ra căn nhà trá» cá»§a Gia Khanh, tôi cảm thấy nó trở nên xa xôi diệu vợi mặc dù trong lá»›p nó vẫn ngồi ngay trước mặt tôi. Ngạn ngữ Pháp có câu "Anh hãy cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ nói anh là ngưá»i như thế nà o". Trưá»ng hợp cá»§a tôi cÅ©ng na ná như váºy, chỉ khác má»™t tà ti "Em hãy cho tôi biết em ở trá» nhà ai, tôi sẽ nói chuyện tình cá»§a chúng mình như thế nà o". Cứ nghÄ© đến chuyện nhá» Hồng nó thù tôi, nó Ä‘em cái chuyện "thương chÆ¡i" cá»§a tôi năm ngoái nó kể hết vá»›i Gia Khanh, tôi đã toát mồ hôi há»™t. Mà nhá» Hồng thì có tá»›i cả trăm lý do để thù tôi. Ná»™i cái chuyện tôi "khen" nước da cá»§a nó giống giấy các-bon cÅ©ng đủ để nó căm tôi suốt Ä‘á»i rồi. Nó mà biết tôi chÃnh là nhà thÆ¡ phân biệt chá»§ng tá»™c K.K.K. nữa, chắc nó lá»™t da tôi là m quai dép xá» chÆ¡i cho bá» ghét!
Cà ng nghÄ© ngợi, tôi cà ng chán nản. Tôi buông phịch ngưá»i xuống giưá»ng, mặt mà y như đưa đám.
Bá lặng lẽ quan sát tôi nãy giá», bây giá» má»›i lên tiếng "há»i thăm sức khá»e":
- Sắp xỉu chưa "em"? "Anh" đã cảnh cáo trước rồi, ai bảo "em" không chịu nghe?
Äang rầu rÄ©, tôi đâm sẵng giá»ng:
- Anh em cái con khỉ! Dẹp mà y đi!
- Æ , giáºn cá chém thá»›t, lạ chưa kìa! - Bá nheo nheo mắt - Mà y có dẹp thì mà y dẹp thằng Ngữ chứ mắc má»› chi dẹp tao! ChÃnh thằng Ngữ xúi mà y yêu nhá» Hồng chứ ai!
Bá có lý. Những Ä‘iá»u nó nói khiến lòng tôi dần dần bình tÄ©nh lại. Tôi không nổi Ä‘iên vô cá»› nữa. Tôi cÅ©ng thôi quạu quá». Nhưng tôi vẫn cứ buồn. Tôi nói vá»›i Bá, giá»ng xụi lÆ¡:
- Bây giỠđể bức tranh ở đâu?
- Sao lại để ở đâu? - Bá tròn mắt - Bộ mà y không định tặng cho Gia Khanh nữa hả?
- Tặng sao được mà tặng! - Tôi thiểu não đáp - Nó là con nai, nhưng lại ở trá» trong hang cá»p, là m sao lá»t và o được mà tặng vá»›i biếu!
Bá vỗ vai tôi:
- Äừng bi quan! Phải nghÄ© ra kế chứ!
Tôi thở dà i:
- Thì mà y nghĩ đi!
Bá gõ tay lên trán:
- ÄÆ°á»£c rồi! Äợi tao chút!
Bá trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Bây giỠmình phải áp dụng cái mưu kế mà tao từng thà nghiệm với thằng Hòa!
- Kế gì váºy?
Bá trầm giá»ng:
- Äiệu hổ ly sÆ¡n! Dụ cá»p lìa rừng!
Tôi gáºt gù:
- Tức là mà y định dụ nhá» Hồng ra khá»i nhà ?
- Äúng váºy! Äầu óc mà y nói chung cÅ©ng không đến ná»—i ngốc lắm! Tao sẽ lừa nhá» Hồng ra ngoà i cho mà y lẻn và o gặp ngưá»i yêu, được chưa?
Bá há»i "được chưa" là thừa. Tôi như ngưá»i té sông, uống nước đầy bụng, tưởng Ä‘i chầu hà bá tá»›i nÆ¡i, tá»± dưng được nó ném cho má»™t cái phao, dù là phao dá»m, tôi cÅ©ng phải cố sức nÃu lấy. Chỉ có Ä‘iá»u tôi không biết cái phao cá»§a Bá có đưa tôi cặp bến tình yêu nổi không. Hay là nó dụ cá»p ra ngoà i, lừa cho tôi và o hang xong, nó thả cá»p quay trở lại cắn cổ tôi. NghÄ© tá»›i chuyện xui xẻo đó, thốt nhiên tôi rùng mình, mặc dù tôi không tin Bá sẽ dà nh cho tôi ngón đòn chết ngưá»i đó. Mà y chứ đâu phải thằng Ngữ mà nỡ hại tao phải không Bá Æ¡i!
|

23-08-2008, 06:49 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 15
H ai ngà y sau, tôi và Bá lò dò đến nhà Gia Khanh. Lúc đó khoảng ba giá» chiá»u. Tôi nôn nao muốn Ä‘i sá»›m hÆ¡n, nhưng Bá cản. Nó bảo có tá»›i sá»›m hÆ¡n cÅ©ng chẳng gặp được. Mấy "nà ng" Ä‘ang ngá»§ trưa, chẳng lẽ mình thò đầu vô mùng mình gá»i. Tá»›i trá»… cÅ©ng không được. Tá»›i trá»…, các tiểu thư lại báºn nấu cÆ¡m. Äúng ba giá» xuất hà nh là lý tưởng nhất. Bá quả quyết vá»›i tôi như váºy.
Thực ra, chỉ có Bá là đi đến nơi đến chốn. Tới cách nhà Gia Khanh khoảng năm mươi thước, tôi phải dừng lại, đứng nấp sau cột đèn, chỠBá thi hà nh diệu kế.
Bá đúng là điếc không sợ súng. Trong bá»n, nó là đứa duy nhất không yêu iếc lôi thôi nên nó chẳng biết e dè là gì. Má»™t mình má»™t ngá»±a, nó Ä‘i xăm xăm đến hang cá»p và đưa tay gõ cốc cốc và o cá»a hang má»™t cách hùng dÅ©ng. Nó gõ cá»a mà tôi muốn đứng tim, mặc dù tôi đứng xa lắc xa lÆ¡.
Má»™t lát sau, Gia Khanh thò đầu ra. Gia Khanh thò đầu ra, tôi phải hấp tấp thụt đầu và o. Tôi há»› hênh nhô đầu ra ngoà i cá»™t đèn, nó bắt gặp thì khốn. Thấy tôi rình ráºp, dám nó tưởng tôi vá»›i Bá Ä‘ang âm mưu đột nháºp và o nhà nó để ăn trá»™m.
Thu mình sau cá»™t đèn, tôi chỉ nhìn thấy loáng thoáng. Tôi thấy Gia Khanh biến mất. Sau đó, nhá» Hồng Ä‘i ra. Lúc nà y, trống ngá»±c tôi Ä‘áºp thình thịch. Khi nãy, sá»± xuất hiện cá»§a "ngưá»i yêu má»›i" khiến tôi rung động bao nhiêu thì bây giá», sá»± xuất hiện cá»§a "ngưá»i yêu cÅ©" khiến tôi run rẩy bấy nhiêu. Tôi vừa cố ép ngưá»i tháºt sát và o cái trụ xi-măng hâm hấp nắng chiá»u, vừa căng mắt hồi há»™p theo dõi động tÄ©nh chá»—... cá»a hang. Và tôi phải cố nén má»™t tiếng kêu mừng rỡ khi thấy thằng Bá Ä‘ang khoan thai xá» mÅ©i "con cá»p" và dắt nó ra khá»i cá»a hang. Tôi phục Bá quá xá. Chẳng hiểu nó ba hoa chÃch chòe những gì mà nhá» Hồng chịu lẽo đẽo Ä‘i theo nó, không há» ngá» vá»±c má»™t tà ti.
Tôi nÃn thở chá» cho thằng Bá dẫn nhá» Hồng Ä‘i xa tháºt xa, má»›i láºt Ä‘áºt rá»i khá»i chá»— nấp và tiến vá» phÃa trước. Äến trước nhà nhá» Hồng, tôi phải đứng yên và i phút để tá»± trấn tÄ©nh rồi má»›i rụt rè đưa tay lên gõ cá»a. Và trong khi chỠđợi Gia Khanh bước ra "tiếp đón", tôi loay hoay sắp xếp sẵn má»™t số câu đối đáp trong đầu. Khi nhìn thấy tôi, hẳn Gia Khanh sẽ ngạc nhiên há»i "Khoa Ä‘i đâu đây?". Lúc ấy, tôi sẽ đáp như thế nà o nhỉ? Tôi sẽ nói "Khoa Ä‘i chÆ¡i" hay là "Khoa đến thăm Gia Khanh"? Không, cả hai câu Ä‘á»u không ổn! Chúng có vẻ đưá»ng đột! Tốt nhất, tôi nên nói trước. Như váºy, tôi sẽ chá»§ động hÆ¡n. Binh pháp có câu "tiên hạ thá»§ vi cưá»ng". Khi cánh cá»a vừa cá»t kẹt hé mở, tôi sẽ nói ngay "Khoa Ä‘em cái nà y đến tặng cho Gia Khanh nè!". Vừa nói tôi vừa chìa bức tranh ra. Hẳn Gia Khanh sẽ ngạc nhiên má»™t cách thÃch thú khi nhìn thấy chân dung cá»§a mình.
Tôi chưa kịp nghÄ© ngợi thêm thì ngay lúc đó, cánh cá»a kêu lên cá»t kẹt và từ từ hé mở. Từ "lý thuyết", tôi chuyển sang "thá»±c hà nh" ngay. Tôi chìa bức tranh vá» phÃa trước, miệng Ä‘on đả:
- Khoa đem cái nà y đến tặng cho... bác!
Äang nói năng hăm hở ná»a chừng, tôi bá»—ng kinh hoà ng nháºn ra ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò không phải là Gia Khanh. Trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u, Gia Khanh không thể già nhanh như thế. Ngưá»i đà n bà vừa ra mở cá»a có lẽ là mẹ nhá» Hồng. Vì váºy, Ä‘ang nói ná»a câu, tôi liá»n hoảng hốt chuyển "tông". Tôi thốt lên tiếng "bác" má»™t cách lúng túng và ngượng nghịu.
Mẹ nhỠHồng trố mắt:
- Cháu là ai? Cháu tặng gì cho bác váºy?
- Dạ, không... không ạ...
Tôi ấp úng đáp và vá»™i vã rút tay vá». Nhìn vẻ mặt ngÆ¡ ngác cá»§a ngưá»i đà n bà , tôi bối rối đưa tay lau mồ hôi trán và nói là nhà trong miệng:
- Cháu đến tìm... Gia Khanh.
- À!
Mẹ nhá» Hồng bắt đầu hiểu ra. Bà tươi ngay nét mặt và vui vẻ má»i tôi và o nhà :
- Gia Khanh có nhà đấy! Cháu và o chÆ¡i, để bác gá»i nó!
Tôi thở phà o và bước chân qua ngạch cá»a. Ngay sau cá»a là má»™t bức bình phong vẽ hình hai con hạc, vừa dùng để chắn gió vừa để chắn những ánh mắt láo liên vụng trá»™m cá»§a những ngưá»i như... tôi. Chiếc bà n kê cạnh bức bình phong. Tôi ngồi ở đó, chá» mẹ nhá» Hồng và o gá»i Gia Khanh.
Chẳng hiểu Gia Khanh đang là m gì ở trong nhà mà một lát sau mẹ nhỠHồng quay trở ra, nói:
- Cháu đợi Gia Khanh má»™t chút xÃu!
Rồi dưá»ng như thấy bá» tôi ngồi má»™t mình tá»™i nghiệp, bà nhẹ nhà ng ngồi xuống bên cạnh, niá»m nở há»i chuyện.
Trong khi đó, thấy Gia Khanh nấn ná chưa chịu ra, bụng tôi cứ lo ngay ngáy. Tôi sợ nhá» Hồng quay vá» nhà thình lình. Thằng Bá có tà i ba cách mấy cÅ©ng chỉ "dụ cá»p lìa rừng" má»™t khoảng thá»i gian nà o đó thôi, chứ chẳng lẽ nó khiến được cá»p bá» rừng Ä‘i biệt! Nhưng lo thì lo, tôi cÅ©ng không thể rút lui ná»a chừng. Tôi phải đợi Gia Khanh ra để trao bức "chân dung tình yêu" cho nó.
Vì ná»—i pháºp phồng đó, tôi trả lá»i những câu há»i cá»§a mẹ nhá» Hồng cứ ngắc nga ngắc ngứ, chả ra là m sao. Chỉ đến khi đỠtà i cuá»™c trò chuyện chuyển dần lên cao, liên quan đến gốc gác tổ tông cá»§a tôi, thì không khà đối thoại giữa tôi và mẹ nhá» Hồng má»›i bắt đầu rôm rả.
Bà há»i tôi:
- Cháu ngưá»i ở đâu?
- Dạ cháu ngưá»i Thăng Bình.
Mắt bà long lanh:
- Bác cÅ©ng là ngưá»i Thăng Bình. Cháu ở Bình nà o?
- Dạ, cháu ở Bình Tú.
Bà cà ng chưng há»ng:
- Ủa, bác cÅ©ng ngưá»i Bình Tú. Cháu ở Tú nà o?
Sá»± phát hiện bất ngỠđó không chỉ khiến mẹ nhá» Hồng ngạc nhiên. Ngay cả tôi cÅ©ng sững sá». Hóa ra bà cùng quê vá»›i tôi. Linh tÃnh báo cho tôi biết đó là má»™t món quà vô giá mà thượng đế cố tình nhét và o túi áo tôi. Tôi hồi há»™p đáp:
- Cháu ở Tú Phương.
Tới đây thì mẹ nhỠHồng chẳng thèm ở chung với tôi nữa. Bà chép miệng:
- Bác ở Tú Trà .
Nhưng bà nói thêm:
- Ở Tú Phương, bác quen biết cÅ©ng nhiá»u. Cháu là con ai ở đó?
Tôi lễ phép:
- Dạ, cháu là cháu ngoại ông Thất Kim.
Tôi không nói tên ba mẹ, mà cố tình kể tên ông tôi. Bởi ông tôi là thầy thuốc, ông chữa bệnh cho bao nhiêu ngưá»i, ở Bình Tú ai cÅ©ng biết ông. Quả đúng như tôi nghÄ©, vừa nghe tá»›i tên ông tôi, mẹ nhá» Hồng sá»ng sốt kêu lên:
- Ủa, hóa ra cháu là cháu ngoại thầy Thất? Váºy cháu là con cô Thạnh hay con cô Ngá»c?
Thạnh là tên mẹ tôi. Còn Ngá»c là tên dì tôi. Mẹ nhá» Hồng há»i váºy chứng tá» bà biết khá rõ gia đình tôi. Tôi liếm môi:
- Dạ, mẹ cháu tên Thạnh.
Bà lại há»i:
- Cháu thứ mấy?
- Dạ, cháu là con cả.
Tôi vừa nói xong, bà chồm tới đặt tay lên vai tôi, vẻ mừng rỡ như gặp lại cố nhân:
- Váºy cháu là thằng Khoa đây mà !
Rồi như sợ mình lầm, bà gặng há»i:
- Tên cháu là Khoa phải không?
Tôi há hốc mồm:
- Ủa, sao bác biết tên cháu?
Mẹ nhá» Hồng mỉm cưá»i. Bà từ tốn nhắc lại chuyện xưa:
- Hồi trước, bác ở nhà ông ngoại cháu ba tháng. Hồi đó, con Hồng cá»§a bác bị bệnh thương hà n. ÄÆ°a Ä‘i bệnh viện nà o, các bác sÄ© cÅ©ng lắc đầu. Ai cÅ©ng bảo nó khó bá» qua khá»i. Cuối cùng, bác đưa nó đến nhà ông ngoại cháu. Hai mẹ con bác ở đó suốt mấy tháng trá»i để Ä‘iá»u trị.
Trong khi tôi nghệt mặt ra trước câu chuyện cổ tÃch lạ lùng cá»§a mẹ nhá» Hồng thì bà xúc động nói tiếp:
- Ông cháu là má»™t thầy thuốc báºc nhất, lại già u lòng thương ngưá»i, ai cÅ©ng quý. Con Hồng hồi đó lâm và o cảnh tháºp tá» nhất sinh, gần đất xa trá»i rồi, may nhỠông cháu táºn tình cứu chữa, nó má»›i thoát chết. Cái Æ¡n cứu tá» cá»§a ông cháu, suốt Ä‘á»i bác không quên.
Rồi bà nhìn tôi, cưá»i cưá»i:
- Hồi mẹ con bác ở nhà ông ngoại cháu, cháu qua chÆ¡i hoà i. Nhưng lúc đó cháu còn nhá», má»›i bảy, tám tuổi nên chắc cháu không nhá»›.
Nghe mẹ nhá» Hồng thuáºt chuyện xưa tÃch cÅ©, tá»± dưng tôi áy náy quá chừng. Tôi cố hồi tưởng lại hình ảnh trong ký ức, nhưng tôi chẳng mảy may nhá»› được Ä‘iá»u gì. Hồi đó tôi còn nhá» xÃu, suốt ngà y mê chÆ¡i, đâu có để ý đến ai. HÆ¡n nữa, những ngưá»i đến nhỠông tôi chữa bệnh có hà ng khối, là m sao tôi nhá»› hết.
Tôi nhìn mẹ nhỠHồng, ấp úng với vẻ biết lỗi:
- Dạ, lâu quá nên cháu quên.
Bà gáºt gù:
- Cháu quên. Con Hồng cá»§a bác cÅ©ng quên. Nhưng bác thì nhá»›. Hồi đó, Ä‘ang mùa mưa, ngà y nà o con Hồng cÅ©ng vòi cháu lấy giấy xếp thuyá»n cho nó. Rồi hai đứa Ä‘em thả lá»nh bá»nh đằng trước hiên. Cháu ngồi chồm hổm dưới đất. Con Hồng ngồi xếp bằng trên giưá»ng. Trôi má»™t lát, chiếc thuyá»n ngấm nước, chìm nghỉm. Con Hồng khóc om sòm.
Chuyện mẹ nhá» Hồng kể khiến tôi ngẩn ngÆ¡. Hóa ra tôi đã đánh bạn vá»›i con Hồng "chà -và " từ nhá», chứ không phải đợi đến lúc "thương chÆ¡i" tôi má»›i "nghÄ© vá»" nó. Và theo như lá»i mẹ nó kể thì ngay từ hồi đó, nhá» Hồng cÅ©ng đã là m tình là m tá»™i tôi tÆ¡i bá»i. Nó "sai" tôi xé giấy (hẳn là xé trong táºp Ä‘i há»c) để xếp thuyá»n thả cho nó coi chÆ¡i. Khi tôi thả thuyá»n, nó lại tót lên giưá»ng nó ngồi như bà hoà ng. Trong khi đó, nó bắt tôi ngồi dưới đất như má»™t đứa ở. Nhưng má»i chuyện có lẽ không chỉ có thế. Chắc nó còn hà nh hạ tôi bao nhiêu thứ nhưng mẹ nó không nhá»› hết đó thôi.
Mải nghÄ© ngợi lan man, tôi quên béng mục Ä‘Ãch cá»§a việc tôi đến đây. Äến khi Gia Khanh xuất hiện và há»i:
- Khoa đến chơi hả?
Tôi má»›i giáºt bắn ngưá»i và sá»±c nhá»› ra tình cảnh hiện tại cá»§a mình. Không thá»±c hiện được phương châm tấn công như đã đỠra, tôi rÆ¡i tõm và o thế hạ phong và ấp a ấp úng như má»™t thằng ngá»ng:
- À... à ...
Trong khi tôi cứ "à , à " và chưa biết là m sao thoát ra khá»i sá»± bối rối cứ má»—i lúc má»™t tăng, mẹ nhá» Hồng đã kịp thá»i can thiệp. Có lẽ vẻ khổ sở tá»™i nghiệp cá»§a tôi khiến bà động lòng. Bà nói vá»›i Gia Khanh:
- Khoa cùng quê với bác đó cháu! Nếu không có ông ngoại của Khoa thì con Hồng của bác đâu có sống đến ngà y nay!
CÅ©ng như tôi, Gia Khanh vô cùng ngạc nhiên trước sá»± tiết lá»™ bất ngỠđó. Chỉ sau khi nghe mẹ nhá» Hồng thuáºt sÆ¡ qua "sá»± tÃch thương hà n", Gia Khanh má»›i thôi sá»ng sốt. Nó nhìn tôi, chá»›p chá»›p mắt:
- Ông ngoại cá»§a Khoa giá»i ghê hén?
Tôi hứng chÃ, bá»™p chá»™p:
- Ừ, ông Khoa chữa bệnh hay lắm! Chừng nà o Gia Khanh bị...
Suýt má»™t chút nữa tôi đã nói "Gia Khanh bị thương hà n". May thay tôi ngừng lại kịp. Nếu tôi lỡ miệng nói ra, hẳn Gia Khanh sẽ rá»§a tôi đến chết vì cái tá»™i "trù ẻo". Nhưng Gia Khanh vẫn không chịu buông tha tôi. Nó há»i:
- Gia Khanh bị sao?
Túng thế, tôi đà nh phải bịa:
- à Khoa muốn nói là chừng nà o Gia Khanh bị... ho gà , Khoa sẽ nói ông Khoa chữa giùm cho!
Gia Khah cưá»i khúc khÃch:
- Khoa chỉ đùa! Lớn rồi, ai lại bị ho gà ! Chỉ trẻ em mới mắc bệnh đó thôi!
Biết mình há»›, tôi không dám chống chế. Mà chỉ nhe răng cưá»i khì, ra vẻ ta đây thÃch đùa lắm.
Mẹ nhá» Hồng là má»™t ngưá»i đà n bà tốt bụng và vô cùng ý tứ. Thấy tôi và Gia Khanh bắt đầu cưá»i nói "thân máºt" vá»›i nhau, bà liá»n đứng dáºy "cáo từ":
- Thôi, hai cháu ngồi nói chuyện nghen! Bác phải đi là m công chuyện đây!
Bà đi là m công chuyện cá»§a bà thì tôi cÅ©ng "là m công chuyện" cá»§a tôi. Äợi bà đi khuất và o nhà trong, tôi rụt rè đưa bức tranh Ä‘ang cuá»™n tròn trên bà n cho Gia Khanh và sau khi nuốt nước bá»t hai, ba cái, tôi thu hết can đảm thá» thẻ:
- Khoa tặng Gia Khanh cái nà y nè!
Gia Khanh có vẻ bất ngá» trước sá»± liá»u lÄ©nh cá»§a tôi. Nó nhìn tá» croquis cuá»™n tròn như nhìn má»™t con quái váºt và há»i, giá»ng cảnh giác:
- Cái gì váºy?
- Thì Gia Khanh cứ mở ra coi đi!
Tôi nói và lấy là m ngạc nhiên vá» thái độ hùng dÅ©ng đột xuất cá»§a mình. Thưá»ng ngà y, tôi đâu có bạo gan như váºy. Bạn bè ai cÅ©ng bảo tôi là đứa chết nhát. Không hiểu sao bữa nay tôi bá»—ng nhiên oai phong lẫm liệt quá chừng. Có lẽ nhá» sá»± kiện "nháºn bà con" cá»§a mẹ nhá» Hồng. Äiá»u đó giúp tôi tá»± tin hÆ¡n và trong thâm tâm, tôi có cảm giác tôi như má»™t ngưá»i thân trong gia đình.
Khi con ngưá»i ta trở nên tá»± tin, ngưá»i ta đâm ra có "uy" dá»… sợ. Tôi cÅ©ng váºy. Gia Khanh tuân lệnh tôi răm rắp. Tôi vừa má»›i "phán" má»™t câu, nó liá»n cầm lên cuá»™n giấy và tò mò mở ra. Tôi hồi há»™p theo dõi từng động tác cá»§a nó và trong khi trố mắt nhìn, tôi nghe rất rõ tiếng dáºm chân thình thịch theo Ä‘iệu chachacha cá»§a trái tim trong ***g ngá»±c tôi.
Nhưng như ông bà thưá»ng nói, há»a phúc bất lưá»ng. Trong khi tôi Ä‘inh ninh Gia Khanh sẽ kêu lên thÃch thú và không ngá»›t trầm trồ khi nhìn thấy tặng phẩm tuyệt vá»i cá»§a tôi, và biết đâu vì quá xúc động, nó sẽ ôm chầm lấy tôi hôn lấy hôn để, thì lạ lùng là m sao, Ä‘iá»u kỳ diệu đó chẳng có vẻ gì muốn xảy ra.
Gia Khanh nhìn chăm chăm và o tấm croquis Ä‘ang trải rá»™ng trên tay, mặt mà y tá»± nhiên xám ngoét, miệng không thèm khen tôi lấy ná»a lá»i.
Sá»± biến đổi kỳ lạ trên gương mặt cá»§a Gia Khanh khiến tôi chá»™t dạ. Chẳng lẽ tặng phẩm cá»§a tôi khiến nó xúc động đến mức sắp xỉu tháºt sao? Tôi liá»n nghiêng đầu liếc và o bức tranh. Trong má»™t thoáng, tôi bá»—ng nghe lạnh toát sống lưng và phải cố lắm tôi má»›i ngăn được má»™t tiếng la thất thanh trồi lên ngang cổ há»ng. Äến lúc đó, tôi má»›i hiểu rằng nếu có ai đó ngất xỉu trong lúc nà y, thì ngưá»i đó là tôi chứ không phải là Gia Khanh.
Bởi vì không biết tá»± lúc nà o, bức "chân dung tình yêu" cá»§a tôi đã bị đứa khốn kiếp nà o đó vẽ thêm hai sợi ria mép ráºm rì và má»™t chòm râu dê nhá»n hoắt.
|
 |
|
| |