 |
|

31-08-2008, 09:25 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 10
Äáºp vỡ lu cá và ng
Nếu nói “Muốn tìm cá giống, cứ Ä‘áºp vỡ lu nước†cÅ©ng là má»™t câu nói, thì dù trong lu không có cá, câu nói ấy cÅ©ng còn cho là được Ä‘i.
“Muốn tìm há»a ương, cứ Ä‘áºp vỡ lu nước†hoà n toà n chẳng ra câu gì cả. Chẳng qua, muốn là m được má»™t con diá»u lá»›n như váºy, không phải là chuyện dá»… dà ng, viết ra tám chữ đại tá»± đó, cÅ©ng phải dùng bao nhiêu là lân tinh, lân tinh cÅ©ng không phải là thứ dá»… gì kiếm.
Có ai lại đi bỠcông phu ra, là m một chuyện khôi hà i quái đản, khổ mình mà chẳng có lợi gì cho ai cả.
Lục Tiểu Phụng đã không thấy buồn cưá»i tý nà o, gương mặt ngược lại biến thà nh nghiêm trang hẳn ra.
Cái trò khôi hà i nà y không phải là trò khôi hà i.
Chà ng láºp tức bước lại kiểm soát mấy cái lu nước, tám cái mà u sắc hình dạng như nhau, so vá»›i những lu nuôi cá chà ng thấy ở kinh thà nh cÅ©ng không sai bao nhiêu, Ä‘iểm khác nhau duy nhất là , những cái lu nà y đã bị khô nứt nẻ như da mặt bà già .
Chà ng xem xét tám cái lu kỹ cà ng từng cái một, trừ bụi bặm và đất cát ra, chẳng có gì lạ cả.
Cung Bình chẳng thèm lại nhìn, nhưng nà ng ta lượm má»™t cục đá lên, từ xa ném lại. Ở má»™t phương diện nà o đó, đà n bà quả tháºt là m chuyện hữu hiệu hÆ¡n đà n ông nhiá»u.
“Tinh†lên má»™t tiếng, má»™t cái lu đã bị Ä‘áºp vỡ.
Má»™t cái lu trống không bị Ä‘áºp vỡ, sẽ phát hiện ra được gì nhỉ?
Äiá»u duy nhất ắt hẳn sẽ phát hiện ra, là không nên Ä‘áºp vỡ cái lu ấy Ä‘i là m gì. Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ, lắc đầu :
- Äà n bà là m chuyện gì cÅ©ng váºy, cứ cho là mình là m rất thông minh rất dÅ©ng cảm, nếu có ngưá»i đà n bà nà o là m má»™t chuyện đà n ông phải phục, ngưá»i đà n bà ấy chắc không phải là má»™t ngưá»i đà n bà .
Cung Bình không cãi lại, tháºm chà còn không nhìn chà ng ná»a mắt, hình như không nghe chà ng nói gì cả.
Nà ng ta Ä‘ang mải nhìn cái lu vừa bị Ä‘áºp vỡ kia.
Má»™t cái lu nước trống không bị Ä‘áºp vỡ ra có gì là đáng nhìn?
Trăng.
Äáng lý ra chẳng có, nhưng bây giá» bá»—ng có, lu nước bị Ä‘áºp vỡ ra, đáy lu bá»—ng nhiên chìm xuống, lòi ra má»™t cái lá»— hang Ä‘en ngòm.
Cung Bình chầm cháºm quay đầu lại, mở to cặp mắt nhìn Lục Tiểu Phụng ra chiá»u ngại ngùng há»i :
- Lúc nãy ông đang nói gì?
Lục Tiểu Phụng cũng mở to mắt nhìn :
- Lúc nãy tôi nói gì? Tôi chẳng nói gì cả. Lúc nay tôi chỉ bất quá đánh rắm một cái thế thôi.
Lá»— hang dưới lu cá, dÄ© nhiên là lối và o má»™t đưá»ng hầm, nếu không phải váºn khà Cung Bình rất tốt, quăng má»™t cái đã trúng ngay cÆ¡ quan, thì dưới má»—i cái lu sẽ có má»™t cá»a hang như váºy.
Bởi vì tuy cá»a hang không lá»›n lắm, phÃa dưới lại là má»™t nÆ¡i rất rá»™ng, giống như má»™t khách sảnh nhá» là m bằng đá xanh.
Chẳng qua, cái khách sảnh nhá» nà y chẳng có gì cả, chỉ có má»™t cái cá»a, cá»a bằng đồng.
Mở cách cá»a bằng đồng ra, lại và o má»™t gian phòng tương tá»±, lại có má»™t cánh cá»a, chẳng qua ngoại trừ cánh cá»a còn có và i thứ đồ hình cụ rất xưa, tháºm chà những thứ hình cụ tà n bạo thá»i Kiệt Trụ cÅ©ng Ä‘á»u có đó.
Những thứ hình cụ đó vốn chỉ có trong truyá»n thuyết, không ngá» Lục Tiểu Phụng Ä‘á»u thấy được tất cả ở đây.
Cặp mắt của chà ng quả không sai.
Có Ä‘iá»u chà ng chỉ muốn nôn má»a, tuy chỉ có hình cụ, không có ngưá»i bị thụ hình, nhưng chà ng vẫn cứ muốn nôn.
Cá»a thứ hai đẩy không ra, may mà phÃa trên có má»™t tấm bà i, trên tấm bà i cÅ©ng đỠtám chữ :
- Nếu là quân tá», xin má»i gõ cá»a.
Do đó Lục Tiểu Phụng bèn gõ cá»a.
Vá» má»™t phương diện nà o đó, Lục Tiểu Phụng có lúc là má»™t ngưá»i rất nghe lá»i, nói chà ng uống rượu, chà ng láºp tức uống ngay, nói chà ng gõ cá»a, chà ng sẽ gõ ngay, nhất là cá»a phòng các cô thiếu nữ xinh đẹp, chà ng gõ cà ng nhanh, cà ng kêu.
Lần nà y cÅ©ng váºy, cá»a vừa gõ đã mở ra, ngưá»i mở cá»a quả nhiên là má»™t thiếu nữ rất xinh đẹp.
Ãt nhất là má»™t thiếu nữ xinh đẹp hai chục năm vá» trước.
Ngưá»i mở cá»a lại chÃnh là bà chá»§.
Lục Tiểu Phụng ngớ mặt ra.
Lần nà y chà ng không bị bà chá»§ dá»a bá» chạy, mà là bị tình huống trong gian phòng đá đó là m cho kinh hãi đần mặt ra.
Bất kỳ ai thấy tình cảnh trong đó, Ä‘á»u sẽ đần ngưá»i ra như má»™t tên ngốc.
Lục Tiểu Phụng nhìn thoáng qua, ngưá»i đầu tiên chÃnh là tên tiểu vương bát đản. Không ngá» rằng, bây giá» tên tiểu vương bát đản lại như má»™t đại gia, nằm ghếch chân trên bà n, tay trái nắm má»™t cái đầu, tay phải nắm má»™t cái đầu.
Lục Tiểu Phụng nằm má»™ng cÅ©ng không nghÄ© được cái đầu cá»§a hai ngưá»i nà y lại bị gã ăn mà y đè lên như thế.
Hai ngưá»i nà y chÃnh là tay già u có, thế lục mạnh Sa đại há»™, và năm xưa nổi danh giang hồ Tam Thá»§ Tiên Cô Hứa Bát.
Chuyện quái lạ còn chưa phải bao nhiêu đó.
Cà ng ky quái hÆ¡n nữa là , ông chá»§ tiệm quan tà i Triệu Hạt Tá», ông chá»§ tiệm tạp hóa Vương Äại Nhãn, và vị vương phi bị đà y Cung Tố Tố cÅ©ng Ä‘á»u ở cả đó, Ä‘á»u như Sa đại há»™, là m tù binh cho gã ăn mà y.
Lục Tiểu Phụng không những xếch bốn hà ng lông mà y lên, nếu chà ng có tám hà ng lông mà y, nhất định cũng sẽ toà n bộ xếch hết cả lên.
- Thế nà y là thế nà o?
Chà ng Ä‘ang muốn há»i.
Chuyện nà y tháºt ra rất đơn giản.
Gã ăn mà y cưá»i cưá»i, không mở miệng, bà chá»§ là ngưá»i Ä‘ang nói chuyện :
- Liễu Thừa Phong không những là bạn của ông, mà cũng là bạn của chúng tôi, y chết oan uổng quá, chúng tôi cũng như ông, muốn tìm ra hung thủ giết y là ai, để báo cừu.
“Chúng tôi†đây, hiển nhiên là Cung Bình, gã ăn mà y, và chÃnh bà ta. Còn những ngưá»i kia dÄ© nhiên là những ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§. Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngưá»i là hung thá»§ trong đó.
- Sa đại há»™, Triệu Hạt Tá», Hứa Lão Thái, Cung Tố Tố và cái ông chồng vô tÃch sá»± cá»§a tôi, Ä‘á»u có thể là ngưá»i giết chết Liá»…u Thừa Phong.
Bà chủ nói với Lục Tiểu Phụng :
- Hôm nay ông thấy tôi nằm trên giưá»ng cá»§a Sa đại há»™, bởi vì tôi Ä‘ang tìm cách bắt y lại đây tra vấn.
Bà ta lại thở ra :
- Tôi tin là ông cÅ©ng hiểu, muốn bắt má»™t ngưá»i như Sa đại há»™, chỉ có nước lên giưá»ng vá»›i ông ta.
Lục Tiểu Phụng vốn không hiểu đầu Ä‘uôi thế nà o, mãi đến bây giá», má»›i bắt đầu có vẻ hiểu dần dần.
Gã ăn mà y mở miệng :
- Chỉ cần lên giưá»ng, bao nhiêu chuyện Ä‘á»u thoải mái, Sa đại há»™ còn bị gạt huống gì là lão vương bát đản.
Y chỉ Cung Tố Tố và Hứa Bát.
- Tôi đối phó hai bà lão nà y tuy có hÆ¡i khác má»™t chút, nhưng Ãt nhiá»u gì cÅ©ng có chút mỹ nam kế trong đó.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
ChÃnh lúc chà ng Ä‘ang báºt cưá»i, bèn cưá»i lên không muốn nổi nữa, bởi vì chà ng bá»—ng nhiên phát hiện ra, có hai thứ vÅ© khà trà mệnh Ä‘ang nhắm và o chá»— yếu hại trên ngưá»i chà ng bá»§a và o, má»™t thứ là bà n tay cá»§a bà chá»§, má»™t thứ là bà n chân cá»§a Cung Bình.
Bà n tay mưá»i ngón nhá»n hoắt cá»§a bà chá»§, má»—i ngón Ä‘á»u có gắn má»™t cái móng là m bằng đồng má»ng bén ngót như lưỡi kiếm.
Chân của Cung Bình có gắn một mũi đinh, bà n chân đá ra, có thể tan tà nh gạch ngói.
Hai thứ đó Ä‘á»u cá»§a đà n bà chuyên dùng, cÅ©ng giống như lòng dạ đà n bà , vừa độc vừa dữ, vừa khó lưá»ng.
Lục Tiểu Phụng mà không phải Lục Tiểu Phụng, lần nà y đại khái chắc chết đi rồi...
Lục Tiểu Phụng nếu không phải Lục Tiểu Phụng, thì chẳng chỠđến bây giá» má»›i chết, nếu chỠđến bây giá», chà ng đã chết đâu mất ba trăm bảy mươi tám lần rồi còn đâu.
Có rất nhiá»u ngưá»i cho là Lục Tiểu Phụng không sao chết được. ChỠđến lúc sau nà y cÅ©ng lâu lắm, Lục Tiểu Phụng còn nói :
- Nói tháºt, cả Ä‘á»i tôi đã từng trải qua bao nhiêu thứ nguy hiểm, có rất nhiá»u lần xém chút nữa là toi Ä‘á»i, nhưng nguy hiểm nhất còn là lần đó.
Chà ng nói :
- Bởi vì lúc đó, tôi không ngá» Cung Bình và bà chá»§ muốn giết tôi, cà ng không ngá» bá»n há» bản lãnh kinh khá»§ng như váºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu bây giỠông muốn tôi liệt cá» ra những ngưá»i đà n bà vÅ© công cao nhất đáng sợ nhất trong vÅ© lâm, tôi sẽ bá» bá»n há» và o trong số những ngưá»i đó, bởi vì cho đến bây giá», trong giang hồ không mấy ai thắng quá bá»n há».
Chà ng nói tháºt.
Lần đó thoát khá»i hai chiêu công kÃch trà mệnh cá»§a há», quả tháºt là toát mồ hôi há»™t. Lần đó Lục Tiểu Phụng còn giáºt nãy mình vì bà chá»§.
Công phu cá»§a bà ta đã qua bao nhiêu khổ luyện, bởi vì luyện thứ công phu nà y, mà lòng bà n tay và lòng bà n chân cá»§a bà ta Ä‘á»u bị nổi mụn lên.
Vì phải cần xinh đẹp, là m cho đà n ông yêu mến, bà ta phải bỠthêm bao nhiêu công phu dùng thuốc rữa sạch hết mụn trên chân tay.
Bà ta đã chịu khổ không Ãt, vì váºy đối vá»›i bản lãnh cá»§a mình rất có lòng tin, tuy bà ta biết Lục Tiểu Phụng không phải là ngưá»i dá»… đối phó, nhưng bà ta vẫn tin chắc và o mình.
Có Ä‘iá»u, lần nà y bà ta phát hiện ra mình đã sai.
Bởi vì bà ta má»›i đánh ra, vốn là chụp ngay eo lưng cá»§a Lục Tiểu Phụng, lấy năm ngón tay bá»c sắc bén nhá»n chụp lấy huyệt Tiếu Yêu cá»§a chà ng.
Bà ta chụp được, chỉ là váy quần của Cung Bình.
Lục Tiểu Phụng không biết đã dùng thủ pháp gì, bỗng nhiên lướt một hơi ra sáu bảy thước, váy quần của Cung Bình bị xé toạt, bà y ra một cặp đùi.
Má»™t cặp đùi thon dà i, rắn chắc đầy đà n tÃnh. Má»™t cặp đùi đà n ông nhìn và o khó mà quên được. Lục Tiểu Phụng có thấy qua cặp đùi đó má»™t lần.
PhÃa sau sân chá»— tiệm bán quan tà i cá»§a Triệu Hạt Tá», dưới váy quần mà u tÃm tung bay đó, chà ng đã thấy qua cặp đùi nà y, nhất định là không sai được.
Chà ng nhìn ngẩn ngưá»i ra.
Má»—i ngưá»i đà n ông, bá»—ng nhiên thấy má»™t cặp đùi từ trong váy quần bà y lá»™ ra như váºy, Ä‘á»u sẽ không khá»i nhìn ngẩn ngưá»i ra, chẳng qua, lý do ngá»› ngẩn cá»§a Lục Tiểu Phụng lần nà y, so vá»›i đại Ä‘a số đà n ông khác trên thế gian nà y, có chá»— không giống nhau, lần nà y chà ng nhìn ngẩng mặt ra, bởi vì, sau khi chà ng quen biết con ngưá»i Cung Bình rồi, chà ng không thể ngá» bà già quần tÃm muốn giết chà ng mà để lá»™ đùi ra đó, lại có thể là Cung Bình.
Tình cảm có lúc là m cho mình bị má» mắt, thưá»ng thưá»ng là m cho má»™t ngưá»i không thấy đưá»ng Ä‘i, dÄ© nhiên là không thấy được những chuyện y phải nên thấy.
May mà bây giỠchà ng đã thấy, bất hạnh cũng là bây giỠđã thấy rồi.
Giữa hai cái may mắn và bất hạnh, thưá»ng thưá»ng là má»™t khoảng trống không. Khoảng trống không, chÃnh là lúc Ä‘ang ngá»› mặt ra.
Lúc ngá»› mặt ra là lúc ngưá»i khác có cÆ¡ há»™i.
Bá»—ng nhiên bao nhiêu ngưá»i đáng lý ra không thể động Ä‘áºy, bá»—ng nhiên Ä‘á»u động Ä‘áºy cả, Sa đại há»™, Triệu Hạt Tá», Vương Äại Nhãn, Cung Tố Tố, Hứa Bát, rõ rà ng là đang bị cầm chế, Ä‘á»u đồng má»™t loạt cỠđộng, không những váºy còn nhanh, còn chÃnh xác, còn ác độc.
Cái thứ công kÃch vừa nhanh vừa chÃnh xác vừa hiểm ác đó, không thể là những thứ mà những ngưá»i sinh trưởng ở má»™t nÆ¡i hoang vu hẻo lánh nà y có thể là m được.
Má»™t ngưá»i có thể xuất thá»§ nhanh như váºy, chÃnh xác như váºy, hiểm ác đến trình độ đó, thì những ngưá»i đó ở bất kỳ tiêu chuẩn nà o, cÅ©ng có thể được liệt và o trong năm chục tay cao thá»§ báºc nhất trong giang hồ.
Năm chục nghe thì nhiá»u lắm, nhưng thá» tÃnh xem, có biết bao nhiêu ngưá»i trong chốn giang hồ, có biết bao nhiêu ngưá»i phấn đấu để thà nh danh, có biết bao nhiêu được nổi danh.
Trong giang hồ, má»—i ngà y, má»—i đêm, má»—i giá» có bao nhiêu ngưá»i vì cầu sinh, cầu danh mà đánh nhau chà chết, cÅ©ng không biết bao nhiêu kẻ bại, kẻ chết, kẻ thắng.
Nếu mà nghÄ© đến Ä‘iểm đó, sẽ biết rằng chết sống còn mất thắng bại, chỉ lÆ¡ lững trong má»™t khoảnh khắc bé nhá».
ChÃnh trong khoảnh khắc bé nhỠấy, Lục Tiểu Phụng ngã ầm xuống.
Bất cứ ai, bị đồng má»™t lúc có bao nhiêu đó cao thá»§ tuyệt đỉnh Ä‘ang dồn hết sức lá»±c đánh ra, nếu còn có thể không bị ngã, thì trên Ä‘á»i nà y, chẳng còn ai bị ngã nữa.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i qua lại trong giang hồ lâu năm, thà nh danh cÅ©ng rất lâu năm, kết bạn vô số, kết thù cÅ©ng không biết là bao nhiêu, ngã xuống nghÄ©a là chết.
Lục Tiểu Phụng mà sao chết được?
Không ai có thể tin là Lục Tiểu Phụng chết được, cho dù có ngưá»i chÃnh mắt thấy có ngưá»i cầm Ä‘ao cứa cổ chà ng, cÅ©ng sẽ không tin Lục Tiểu Phụng cứ như váºy mà quy Tây.
Có Ä‘iá»u lần nà y, Lục Tiểu Phụng quả tháºt cứ thế mà quy Tây. Chuyện nà y là là m sao?
|

31-08-2008, 09:26 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 11
Ba Sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
Äêm xuân, mưa xuân, Ba SÆ¡n.
Mưa đêm và o mùa xuân cứ muốn là m ngưá»i ta buồn, nhất là ở Ba SÆ¡n, cảnh núi non tịch mịch, con đưá»ng đá dốc, rong rêu Ä‘en ngòm, bao nhiêu chuyện xưa cá»§a các vị tiá»n bối danh hiệp đã bị mai má»™t dưới đám rong rêu, bao nhiêu hoa xuân chưa kịp khai, đã bị hoá thà nh bùn cát.
Trên đám bùn có má»™t hà ng dấu chân, tối hôm qua mưa ngừng rÆ¡i, vì váºy má»›i còn để lại dấu.
Tối nay mưa lại rơi.
Trong mà n mưa khói mịt mù đó, ở táºn đầu con đưá»ng đá, có má»™t tòa đạo quan, lâu ngà y không khói lá»a gì, cÅ©ng không thấy có bóng ngưá»i lai vãng, Xung Tiêu kiếm khà cá»§a năm xưa, bây giá» không biết đã bao lâu rồi chưa được thấy lại.
Từ lúc ngưá»i đã lấy bốn mươi chÃn đưá»ng Hồi Phong VÅ© Liá»…u Kiếm năm xưa nổi tiếng giang hồ là Ba SÆ¡n kiếm khách Cố đạo nhân ẩn tÃch đến giá», môn đệ cá»§a ông ta cÅ©ng dần dần tản mác.
Ngôi đạo quan từng được các chà ng trai trẻ si mê kiếm đạo tôn là m thánh địa, đã dần dần thê lương, hoang vắng, có còn lại chăng là những truyá»n thuyết thần thoại, những vết Ä‘ao gươm dưới rong rêu thế thôi.
Có Ä‘iá»u, hai năm nay, má»—i đêm trăng thanh gió mát, những ngưá»i tiá»u phu săn bắn thưá»ng thưá»ng hay thấy hình như trong đạo quan lại có má»™t ngá»n đèn leo lét phiêu phiêu dưỡng dưỡng.
Có đèn, ắt hẳn có ngưá»i.
Ai đã vỠlại đạo quan? Vì lẽ gì?
Äêm nay trá»i mưa, cây đèn lại le lói, má»™t ngưá»i ngồi cô độc dưới ánh đèn, y không phải là môn hạ đệ tá» Ba SÆ¡n, cÅ©ng không phải là má»™t đạo nhân.
Ngưá»i ở trong tòa đạo quan hoang lương tịch mịch ấy má»™t mình đã được hai năm nay, lại là má»™t hòa thượng.
Má»™t vị hòa thưá»ng đã mấy hôm rồi chưa ăn cÆ¡m, mấy tháng rồi chưa tắm rá»a. ChÃnh trong đêm đó, tòa đạo quan lại có thêm hai ngưá»i lạ đến viếng.
Hai ngưá»i đó thân hình cao như nhau, mặc chiếc áo Ä‘i mưa mà u Ä‘en cÅ©ng như nhau, đội chiếc mÅ© nÄ© mà u Ä‘en cÅ©ng như nhau, và nh mÅ© rất rá»™ng, kéo xuống thấp, che hết cả gương mặt.
Từ cuối con đưá»ng đá dốc Ä‘i lên đến nÆ¡i đây, chân đạp lên không biết bao đóa hoa lạc xuống đã nát thà nh bùn, má»™t ngưá»i trong đó xem ra rất mệt nhá»c, còn ngưá»i kia phải ngừng lại đợi y.
Xa xa ngoà i mấy trăm trượng, hòa thượng ngồi dưới đèn đã biết bá»n há» lại từ lâu. Nhưng hòa thương vẫn ngồi đó bất động.
Ãnh đèn tuy láºp lòe lúc sáng lúc tối, hòa thượng vẫn ngồi yên đó, không có lấy má»™t tý phản ứng, đến lúc hai ngưá»i đó xuyên qua sân cá»§a đạo quan, và o táºn gian phòng nhá» có đèn, hòa thượng vẫn còn không có tý phản ứng, hòa thượng không già , y đã nhắm mắt nháºp định.
Tiếng gõ cá»a không có ai đáp lại, ngưá»i đội mưa vượt núi đó đà nh phải tá»± mình xô cá»a bước và o.
Ãnh đèn tuy không sáng lắm, nhưng vẫn chiếu lên mặt cá»§a hai ngưá»i, chiếu lên cái miệng và hai gò má dấu dưới chiếc mÅ© rá»™ng và nh.
Chiếc cằm cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u nhá»n, nhưng đưá»ng nét rất má»m mại, và nh môi rất đầy và xinh xắn.
Chỉ có đà n bà má»›i có cái miệng như váºy, má»™t ngưá»i đà n bà có cái miệng như váºy, phải là má»™t ngưá»i đà n bà rất quyến rÅ©.
Hai ngưá»i đà n bà mỹ lệ, ban đêm trá»i mưa lại lên Ba SÆ¡n viếng thăm, viếng má»™t hòa thượng Ä‘ang ngồi nháºp định như má»™t lão tăng kia.
Bá»n há» có Ä‘iên không? Có chứng có táºt gì không?
Nếu bá»n há» không Ä‘iên không mắc chứng gì, nhất định phải có má»™t lý do phi thưá»ng chÃnh đáng, không những váºy còn vì má»™t chuyện phi thưá»ng nghiêm trá»ng.
Hai ngưá»i đà n bà xinh đẹp đội mưa vượt núi Ä‘i tìm má»™t hòa thượng, vì chuyện gì váºy?
Hai ngưá»i đà n bà tìm má»™t hòa thượng, sẽ có chuyện gì xảy ra?
Hòa thượng chưa già vẫn ngồi nháºp định như má»™t lão tăng già .
Ngưá»i đà n bà đi lẹ hÆ¡n, thể lá»±c khá»e hÆ¡n, có vẻ cao hÆ¡n, thò bà n tay trắng ngần ra, dùng má»™t tư thế đẹp đẽ như Ä‘ang múa váºy gỡ cái mÅ© trên đầu xuống, thuáºn tay giÅ© má»™t cái, những hạt mưa Ä‘á»ng trên mÅ© rÆ¡i xuống, dưới ánh đèn như má»™t chuá»—i trân châu.
Mái tóc dà i vốn Ä‘ang nằm yên trong mÅ©, bây giá» xõa ra như má»™t suối nước, che hết má»™t bên mặt, còn ná»a bên kia lá»™ ra. Hai hà ng lông mà y Ä‘en mà dà i, cặp mắt sáng mà ướt, miệng tá»±a như cưá»i, má»™t trá»i xuân sắc bá»—ng vỠđến nhân gian.
Hòa thượng mắt nhìn mÅ©i, mÅ©i nhìn tâm, hình như chẳng thấy trước mặt mình có má»™t ngưá»i đà n bà như váºy.
Có Ä‘iá»u nà ng ta đối vá»›i hòa thượng lại ra chiá»u rất quen thuá»™c, không những váºy còn giở thái độ rất thân máºt ra nói vá»›i y :
- Hòa thượng, ngưá»i ta nói ông tháºt thà , trên Ä‘á»i nà y nếu có má»™t vạn ngưá»i, hết chÃn ngà n chÃn trăm chÃn mươi chÃn ngưá»i nói ông tháºt thà .
Ngưá»i đà n bà nói :
- Nhưng mà , tôi xem ông đấy hở, ngay cả má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không tháºt thà tý nà o. Ngưá»i đà n bà nà y thân hình rất cao ráo mà trang nhã, không những váºy phong tư rất trác ước, má»—i động tác Ä‘á»u ôn nhu mỹ diệu, chỉ có những ngưá»i xuất thân từ những gia đình quý tá»™c, chịu qua nhiá»u giáo dưỡng, má»›i có phong thái như váºy.
Có Ä‘iá»u nà ng ta nói chuyện vá»›i hòa thượng vừa thần bà vừa quái dị nà y, thái độ biến thà nh như cá»§a các tiểu ni cô suốt ngà y quanh quẩn bên chùa các hòa thượng Ä‘ang tu.
Hòa thượng rốt cuộc cũng nhịn không nổi phải mở miệng ra :
- Tôi có chá»— nà o không tháºt thà ?
- Ông nói vá»›i ngưá»i ta, ông muốn lên NgÅ© Äà i sÆ¡n tá»a quan, nhưng lại lén lút trốn đến nÆ¡i đây, tôi lên trá»i xuống đất tìm ông, tìm cả tháng hÆ¡n má»›i tìm ra.
Nà ng ta nói :
- Ông nói ông tháºt thà chá»— nà o?
Hòa thượng thở ra.
- Cô tìm hòa thượng có chuyện gì?
Y nhăn mặt khổ sở há»i :
- Hòa thượng có ăn canh thịt bò đâu?
Cô bé nà y chÃnh là kẻ gần đây trong giang hồ nổi tiếng là phá phách nghịch ngợm, Ngưu tiểu thÆ¡ Ngưu Nhục Thang (canh thịt bò).
- Tháºt ra ông cÅ©ng biết trong bụng, tôi tìm ông nhất định sẽ không có chuyện gì hay ho.
- A Di Äà Pháºt, Pháºt tổ phù há»™, hòa thượng chỉ hy vá»ng lần nà y cô tìm tôi không phải vì chuyện gì xấu xa.
- Không những không xấu, mà còn quá tốt nữa.
- Sao?
- Lần nà y tôi tìm ông, là để cho ông là m một chuyện giúp đỡ bạn bè, cũng là ông nói đấy, đi là m một chuyện đại công đức.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Những thứ chuyện nà y, là m thêm hai ba cái nữa, ông sớm muộn gì cũng sẽ tu thà nh La Hán.
- Tu thà nh La Hán loại gì? La Hán trộm gà ?
Cặp mắt to cá»§a Ngưu tiểu thÆ¡ chá»›p lên má»™t cái, nà ng ta cưá»i ngặt nghẽo :
- La Hán trộm gà cũng không sai đấy chứ? Lớn nhỠgì cũng là La Hán, cũng chẳng khác Hà ng Long Phục Hổ bao nhiêu.
Hòa thượng cưá»i khổ :
- Ngưu đại tiểu thơ, cô tha cho tôi lần nà y được không? Cô tưởng là tôi không biết lần nà y cô lại đây có chuyện gì sao?
- Ông biết?
- Tôi lấy bà n tá»a ra suy nghÄ© cÅ©ng suy tá»›i nÆ¡i, nhất định là cái vị Lục Tiểu Phụng cá»§a cô chẳng thấy đâu, vì váºy cô bắt hòa thượng Ä‘i tìm.
Hòa thượng nói :
- Chỉ tiếc là hòa thượng không đi là m cái chuyện ngu xuẩn ấy nữa đâu.
Thần tình cá»§a Ngưu tiểu thÆ¡ bá»—ng biến thà nh nghiêm trá»ng hẳn ra, không những váºy còn có vẻ lo âu và bồn chồn không sao nói được.
- Ông không Ä‘oán lầm, Lục Tiểu Phụng quả tháºt không thấy đâu cả, chẳng qua, lần nà y không giống lúc trước.
- Không giống chỗ nà o?
- Lần nà y y không cãi cá» gì vá»›i tôi, cÅ©ng không phải vì ngưá»i đà n bà nà o khác.
Ngưu tiểu thư nói :
- Lần nà y trước khi Ä‘i, y lại gặp tôi, nói rằng, vì má»™t ngưá»i bạn thất tung, y phải Ä‘i má»™t nÆ¡i xa tìm ông ta, vá»›i lại không chừng có thể có nguy hiểm.
Dáng điệu của nà ng ta hình như đã muốn khóc òa lên :
- Tôi vốn đã quyết tâm Ä‘i theo y, nà o ngá» y len lén chuồn mất, Ä‘i đã lâu rồi không nghe tin tức gì cả, ông nói có sốt ruá»™t ngưá»i ta không?
- Không sốt ruột, không suốt ruột tý nà o cả.
Hòa thượng ngáºp ngừng nói :
- Hòa thượng đã bói số mệnh cho y rồi, y chết không nổi.
- Bất kể ra sao, ông phải đi tìm y.
- Tại sao?
- Bởi vì ông là bạn thân của y.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Trong giang hồ còn ai không biết, Lão Thá»±c hòa thượng là bạn thân nhất cá»§a Lục Tiểu Phụng, y có gì nguy hiểm, không Ä‘i tìm ông ta, không phải để ngưá»i ta cưá»i cho chết sao?
Hòa thượng nà y chÃnh là tay đệ nhất du hiệp trong Pháºt môn, nổi danh thiên hạ, Lão Thá»±c hòa thượng.
Nghe nói cả Ä‘á»i y chưa bao giá» nói má»™t câu gì không tháºt, có Ä‘iá»u, nếu có ngưá»i nà o nhất định bắt y nói thá»±c, ngưá»i đó chỉ sợ trong thá»i ngắn, sẽ không còn cách nà o mở miệng được ra.
Nghe nói, có lần y Ä‘ang Ä‘i thuyá»n trên sông Hoà ng Hà , gặp phải ăn cướp, y nói trong túi không có tiá»n, ăn cướp cÅ©ng tin, đợi đến lúc ăn cướp Ä‘i xong, y lại rượt theo, thừa nháºn mình nói dối, lấy hết tiá»n trong ngưá»i ra giao cho ăn cướp. Ngà y hôm sau, những tay ăn cướp đó không ai biết lý do gì bá»—ng nhiên chết hết trong sà o huyệt.
Những chuyện vá» cái vị hòa thuợng nà y không phải là Ãt, và rất thú vị, chỉ tiếc, chuyện cố sá»± chúng ta Ä‘ang kể không phải nói vá» y.
Ngưu đại tiểu thÆ¡ muốn nói ngưá»i nà o, nà ng ta có thể nói từ chết thà nh ra sống lại, nhưng Lão Thá»±c hòa thượng chẳng thèm nghe lá»t và o tai má»™t chữ.
- Tháºt sao?
- Tháºt.
- Không giả?
- Không giả.
Ngưu tiểu thơ thở ra :
- Váºy thì tôi chỉ còn nước nói cố sá»± cho ông nghe.
Nà ng ta kể cố sự như sau :
- Hồi xưa có má»™t hòa thượng, ngưá»i khác nói y tháºt thà chết ngưá»i luôn, trước giá» không ăn thịt, lại cà ng không gần đà n bà , gặp phải đà n bà , y không dám cả nhìn mặt, bởi vì y chỉ cần nhìn má»™t lần, là Ãt ra phải nhìn đến bảy tám trăm lần.
- Có lần y lại Ä‘i nói chuyện tình chuyện ái vá»›i má»™t cô thiếu nữ, tên là Tiểu Äáºu.
- Cô bé ấy thân thế rất đáng thương, sinh trưởng lá»›n lên trong má»™t phưá»ng ca hát, thân thể rất yếu Ä‘uối, lại có bệnh, vì váºy hòa thượng tháºt thà nà y cá»§a chúng ta má»›i đồng tình, má»›i thương hại nà ng ta.
- Thương hại còn không sao, khổ ná»—i, từ thương hại dến yêu mến, má»™t khi đã yêu là yêu không hết không xong, chỉ có má»™t Ä‘iá»u đáng tiếc duy nhất là , y là má»™t hòa thượng, không những váºy, còn là má»™t hòa thượng nghèo mạc rệp, không thể nà o kiếm đâu ra được và i ngà n lượng bạc chuá»™c cô bé ra, lại cà ng không thể mặt dà y mà y dạn Ä‘i bắt cóc nà ng ta ra khá»i phưá»ng hát.
- Vì váºy, hòa thượng Ä‘a tình nà y chỉ còn cách ôm háºn bá» Ä‘i, trốn đến má»™t nÆ¡i y cho là không ai tìm được, ngồi đó mà ôm đầu tương tư, hối quá tá»™i lá»—i.
Nói đến đây, Ngưu Nhục Thang má»›i ngừng má»™t chút, nhìn lom lom và o Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Cố sự của tôi nghe có hay không?
Nghe đến đây, gương mặt cá»§a Lão Thá»±c hòa thượng đã kinh hoảng không còn há»™t máu nà o, má»™t hồi tháºt lâu, y má»›i trả lá»i :
- Không hay.
- Tôi cũng cảm thấy không hay.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Cố sá»± bi thương như váºy, tôi cÅ©ng không thÃch nghe.
Nà ng ta thở ra :
- Chẳng qua cố sá»± nà y là chuyện tháºt, ngưá»i tháºt mà chuyện cÅ©ng tháºt.
- Sao?
Ngưu tiểu thư lại chăm chú nhìn y má»™t hồi, bá»—ng nhiên há»i :
- Ông có biết trong cố sự nà y, cái gã hòa thượng ấy là ai không?
- Tôi... tôi biết.
- Ông nói ra đi chứ.
Trên trán cá»§a Lão Thá»±c hòa thượng đã thấy có mồ hôi rịn ra, nhưng vẫn còn ráng trả lá»i :
- Hòa thượng trong cố sự nà y là tôi.
Ngưu tiểu thư mỉm cưá»i, thở dà i.
- Bất kể ra sao, Lão Thá»±c hòa thượng quả không hổ là Lão Thá»±c hòa thượng, quả tháºt trước giá» không há» nói dối.
Ngưu tiểu thÆ¡ bá»—ng nhiên kéo ngưá»i bạn đồng hà nh lại trước mặt Lão Thá»±c hòa thượng, cỡi mÅ© dùm cho nà ng ta, lá»™ ra má»™t gương mặt thanh tú, ốm yếu, tá»™i nghiệp muốn thương, trên gò má còn Ä‘á»ng hai ngấn nước mắt.
- Ông xem lại coi nà ng ta là ai?
Lão Thá»±c hòa thượng ngẩn ngưá»i ra.
DÄ© nhiên y biết đây là ai, trá»i hoang đất lão, trăng tà n, sao lạc, y Ä‘á»u không thể nà o không nháºn ra được nà ng ta.
Tiểu Äáºu Tá», tại sao cô ở đây?
Nước mắt cá»§a Tiểu Äáºu Tá» cÅ©ng như Ä‘áºu.
Nhìn biểu tình trên gương mặt cá»§a y, Ngưu tiểu thÆ¡ Ä‘ang tÃnh cưá»i, nhưng cưá»i không nổi, nà ng ta tháºm chà còn tÃnh bá» Ä‘i chá»— khác, xa tháºt xa, để hai ngưá»i má»™t mình cùng nhau tá»· tê ná»—i niá»m cá»§a mình.
Không ngỠLão Thực hòa thượng lại kêu nà ng ta lại :
- Tôi có món đồ muốn cho cô xem.
- Ông muốn tôi xem gì?
Lão Thá»±c hòa thượng không trả lá»i, chỉ chầm cháºm kéo áo tăng bà o rá»™ng thùng thình lên, lá»™ ra hai cặp chân.
Ngưu Nhục Thang đớ mặt ra.
Nà ng thấy hai cái chân ấy, không còn giống như hai cái chân, mà như hai đoạn cây khô, không những tong teo ốm yếu, mà còn đang hao mòn dần dần.
Còn là m ngưá»i ta không ngỠđược, là trên má»—i cổ chân Ä‘á»u có buá»™c má»™t sợi dáºy lòi tót bằng sắt.
- á»” khóa do Thất Xảo đưá»ng tinh chế, chìa khóa tôi đã ném xuống tuyệt cốc, trên Ä‘á»i nà y không còn ai mở ra được.
Hòa thượng nói :
- Dưới núi có má»™t ngưá»i tiá»u phu má»—i ngà y Ä‘em cÆ¡m lên đây, còn có thêm bình nước.
Ngưu tiểu thÆ¡ nhịn không nổi há»i :
- Tại sao ông lại Ä‘i là m như váºy?
Tháºt ra, nà ng ta cÅ©ng biết câu đó không nên há»i, mà há»i cÅ©ng dư thừa.
Má»™t ngưá»i ngồi dưới ánh đèn trong má»™t đêm mưa ở Ba SÆ¡n, lòng thì Ä‘ang tÆ¡ tưởng đến ngưá»i tháºt đáng thương ở chốn phong trần.
Là m sao y còn khống chế nổi mình, không đi gặp nà ng ta?
Má»™t ngưá»i vốn chưa há» bị xao động tình cảm, má»™t khi đã động, phát ra là không thể thu tháºp, cái tình cảm như núi lở kia, còn ai có khả năng khống chế?
Lão Thá»±c hòa thượng rốt cuá»™c cÅ©ng là ngưá»i, mà còn là ngưá»i giang hồ, thái thượng còn chưa quên nổi tình huống gì là ngưá»i giang hồ?
Vì váºy, y chỉ còn dùng có cách đó để ká»m chế mình lại, khá»i phiá»n ngưá»i ta, khá»i phiá»n mình.
Cặp mắt của Ngưu đại tiểu thơ hình như ươn ướt.
Trong những tình cảnh đó, nà ng ta còn biết nói gì hơn? Nà ng ta chỉ còn nước đi, không ngỠLão Thực hòa thượng kêu nà ng ta lại.
Bây giỠy không còn đi với nà ng tìm Lục Tiểu Phụng được rồi, dù có đi, cũng chẳng cứu nổi Lục Tiểu Phụng.
Y chỉ nói cho Ngưu Nhục Thang nghe :
- Lục Tiểu Phụng tuy nhiên phi phà m phóng khoáng, đùa giỡn bỡn cợt, có lúc miệng ăn nói báºy bạ, nhưng có lúc y cÅ©ng nói má»™t câu tháºt lòng.
Hòa thượng nói :
- Có lần y uống rượu xong, nói một câu, đến giỠtôi vẫn còn chưa quên.
- Y nói gì?
- Y nói, chỉ có má»™t ngưá»i y không dám nói báºy nói bạ trước mặt ông ta.
- Tại sao?
- Bởi vì trên Ä‘á»i nà y, chỉ có ngưá»i đó là có thể giết được y.
Hòa thượng nói :
- Lúc nà o y chân chÃnh bị nguy hiểm, cÅ©ng chỉ có ngưá»i đó má»›i cứu được y.
- Ngưá»i đó là ai?
- Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết, áo trắng như tuyết, trái tim của y cũng lạnh như tuyết.
Cả Ä‘á»i y hình như chưa yêu má»™t ngưá»i nà o, dù cho đã có yêu, bây giá» cÅ©ng đã trở thà nh ká»· niệm đầy thương Ä‘au, không còn đáng để và o lòng.
Y không có thân nhân, không có bạn bè, tháºm chà cÅ©ng không có cả kẻ thù, trừ “kiếm†ra, y không còn thứ gì sở hữu trên thế gian nà y.
Hạng ngưá»i như y, ngưá»i nà o có thể nói cho y động lòng?
- Tôi biết có lần chỉ vì y muốn thá» xem hai ngón tay cá»§a Lục Tiểu Phụng có kẹp được thanh kiếm cá»§a y không, mà tháºm chà không tiếc cùng Lục Tiểu Phụng quyết má»™t tráºn sống chết.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Tháºm chà y còn không sợ lỡ tay chém chết Lục Tiểu Phụng.
- Tôi cũng có nghe chuyện đó.
Hòa thượng nói :
- Äấy là sau chuyện ở U Linh sÆ¡n trang, bên cạnh hồ kiếm ở núi VÅ© Ương.
- Có Ä‘iá»u y không há» xuất thá»§.
- Bởi vì lần đó, trái tim cá»§a Lục Tiểu Phụng đã chết, y cÅ©ng không khác gì má»™t ngưá»i đã chết rồi.
Ngưu tiểu thơ buồn rầu nói :
- Bây giá» không chừng Lục Tiểu Phụng đã thà nh má»™t ngưá»i đã chết rồi.
- Nhưng nếu y còn chưa chết, ngưá»i duy nhất cứu được y là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Hòa thượng trước giá» không há» nói dối, Tây Môn Xuy Tuyết không những kiếm pháp số má»™t, y có trấn tÄ©nh và trà tuệ không má»™t ngưá»i nà o bì kịp.
- Lão Thực hòa thượng, tôi tin ông.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Nhưng tôi không biết là m cách nà o nói cho y động lòng đi cứu Lục Tiểu Phụng.
- Tôi cũng không biết.
- Tại sao ông không biết?
Ngưu tiểu thÆ¡ há»i Lão Thá»±c hòa thượng.
- Bởi vì tháºt tình không có cách nà o cả.
Hòa thượng nói :
- Dù cô có là m cho ngưá»i chết rồi nói chuyện được, đối vá»›i y cÅ©ng chẳng ăn thua gì.
Y đưa ánh mắt tuy đầy vẻ tháºt thà nhưng ra chiá»u thần bÃ, nhìn Ngưu Nhục Thang, ngáºp ngừng nói :
- Chẳng qua, tôi có một câu muốn nói cho cô biết, cô nhất định phải nhớ kỹ trong lòng.
Lão Thá»±c hòa thượng nói toà n là những lá»i tháºt thà , những lá»i tháºt thà dÄ© nhiên là rất hữu dụng, Ngưu tiểu thÆ¡ dÄ© nhiên muốn nghe rõ từng chữ má»™t.
Không ngá» Lão Thá»±c hòa thượng chỉ nói có tám chữ, má»—i chữ có thể chá»c ngưá»i ta tức muốn chết lên được.
- Không cách gì, tức là có một cách.
Hòa thượng nà o cÅ©ng thÃch nói sấm, hòa thượng nói sấm má»›i ra má»™t hòa thượng. Nhưng lá»t và o tai Ngưu tiểu thÆ¡, nghe như đánh rắm má»™t hÆ¡i liên tiếp tám cái liá»n.
|

31-08-2008, 09:27 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 12
Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
Lúc nà y Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘ang ngồi trên má»™t tảng đá xanh bằng phẳng, ở má»™t ngá»n núi cao, nhìn vá» phương trá»i xa xa.
Hoà ng hôn, chưa tới hoà ng hôn.
Xa xa mây mù bao phủ phiêu dưỡng, chẳng thấy gì cả, mà cái gì cũng thấy
Dưới cặp mắt cá»§a má»™t đứa bé còn chưa ra Ä‘á»i, hay má»™t ngưá»i đã quá thá»a mãn vá» cuốc sống cá»§a mình, đây chỉ là má»™t khoảng hư vô, má»™t khoảng há»—n độn, cùng nhất là má»™t bức đồ há»a thế thôi, để cho má»™t ngưá»i vốn đã rất khoan khoái, tá»›i đây để đứng yên lặng chiêm ngưỡng và hưởng thụ.
Nhưng dưới cặp mắt cá»§a hạng ngưá»i như Tây Môn Xuy Tuyết, cái hư vô ấy chÃnh là bản thân cá»§a Ä‘á»i sống.
Chỉ ở trong cái hư vô và há»—n độn ấy, y má»›i thấy được rất nhiá»u chuyện mà ở nÆ¡i khác y sẽ không thấy được, mà cÅ©ng chỉ ở má»™t nÆ¡i thế nà y, thá»i Ä‘iểm thế nà y, tâm tình thế nà y, y má»›i từ đó thấy ra được cái Ä‘iểm quan trong trá»ng nhất.
Mưá»i năm gần đây, Tây Môn Xuy Tuyết hầu như không còn cÆ¡ há»™i tá»± nhìn lấy mình.
Bởi vì trái tim của y, cặp mắt của y đã bị một lớp máu che phủ lại, dĩ nhiên còn có một lớp băng còn lạnh hơn cả nước đá che phủ lại.
Tây Môn Xuy Tuyết là hạng ngưá»i như thế nà o? Cả thiên hạ hà ng ngà n hà ng vạn ngưá»i Ä‘á»u biết, có má»™t con ngưá»i mang tên “Tây Môn Xuy Tuyếtâ€, nhưng có mấy ngưá»i biết được y xuất thân từ đâu, tư tưởng cá»§a y ra sao, tình cảm cá»§a y thế nà o, quá khứ cá»§a y là m sao.
Tháºm chà chÃnh y cÅ©ng còn không biết.
DÄ© nhiên không phải tháºt là không biết, mà là đã quên mất hết cả. Sao y quên được?
Cuá»™c Ä‘á»i con ngưá»i, có chuyện gì khó hÆ¡n là quên Ä‘i. Y phải bá» ra cái giá tháºt đắt để quên hết những chuyện đó.
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến Lục Tiểu Phụng, lúc nà y giỠnà y, y vốn không nên nghĩ đến Lục Tiểu Phụng.
Nhưng không may, cái bi ai lá»›n nhất cá»§a nhân loại là , con ngưá»i thưá»ng thưá»ng hay Ä‘i nghÄ© đến những ngưá»i, những chuyện y không nên nghÄ© tá»›i.
Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Tiểu Phụng quen biết nhau hầu như đã được hai mươi năm rồi.
Hai mươi năm, má»™t khoảng thá»i gian quá dà i, có ngưá»i, má»›i sinh ra đã chết Ä‘i mất, có ngưá»i má»›i sinh được mấy ngà y mấy tháng đã bị chết yểu, đối vá»›i há», hai mươi năm là má»™t khoảng thá»i gian không thể cầu mà có được.
Dưới cặp mắt cá»§a má»™t ngưá»i vợ má»›i trong thá»i kỳ tân hôn, nếu ông chồng chết Ä‘i trong thá»i gian hai ba năm bá»n há» Ä‘ang ân ái nhất, thì hai mươi năm là má»™t thứ hạnh phúc không thể nà o cầu xin được.
Äối vá»›i má»™t ông lão đã sắp gần đất xa trá»i, tuy lão ta biết mình sẽ không sống quá hai mươi năm, nhưng hai mươi năm vá» trước sẽ là m cho lão vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên được.
Bởi vì trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»—i ngưá»i, ai ai cÅ©ng có hai mươi năm trá»ng yếu nhất cá»§a há», má»—i ngà y trong khoảng thá»i gian đó, Ä‘á»u có thể có những chuyện là m thay đổi mệnh váºn cá»§a há».
Vì váºy, Tây Môn Xuy Tuyết má»›i nghÄ© đến Lục Tiểu Phụng.
Y và Lục Tiểu Phụng quen nhau đã hai mươi năm, có Ä‘iá»u, y hiểu rất Ãt vá» con ngưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Trước giá» y không há» biết con ngưá»i ấy từ má»™t hạng gia đình nà o sinh ra, lá»›n lên trong hoà n cảnh nà o.
Äấy cÅ©ng không chừng là trước giá» y không há» muốn biết tá»›i.
Có rất nhiá»u bạn bè như váºy, tuy thưá»ng ở chung má»™t nÆ¡i vá»›i nhau, nhưng không há» muốn biết đến dÄ© vãng cá»§a ngưá»i kia ra sao, đừng nói là muốn đà o sâu và o Ä‘á»i tư cá»§a há».
Bạn bè trong giang hồ, lấy ý khà tình cảm là m quen với nhau, chỉ cần hôm nay ông có thái độ của một nam tỠhán với tôi, dù ông là vương bát đản, cũng chẳng có cái quái gì là quan hệ.
Trong thế giá»›i nà y, chân chÃnh là kẻ nam tá» hán cÅ©ng không có bao nhiêu ngưá»i. Nếu có ngưá»i nói rằng Lục Tiểu Phụng không phải là má»™t nam tá» hán, ngưá»i đó tốt nhất là nên tìm má»™t cái chùa hẻo lánh nà o đó cầu thần linh phù há»™, phù há»™ cho y không bị bạn bè cá»§a Lục Tiểu Phụng chạm mặt.
Dĩ nhiên là cà ng phù hộ cho y không gặp phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết rất có thể vì má»™t ngưá»i y không quen biết, tháºm chà vì má»™t ngưá»i y chưa từng gặp mặt bao giá», bôn ba ngà n dặm, xông hương tắm rá»a, trai giá»›i năm ba ngà y, Ä‘i giết má»™t tên sát thá»§ trước giá» chưa há» bị bại tráºn.
Bởi vì y nguyện ý đi là m chuyện đó. Bởi vì y cao hứng.
Chuyện đó có được có thua, có thắng có bại, có sống có chết, y chẳng thèm để trong lòng.
Nếu y không cao hứng nguyện ý thì sao?
Thì chẳng còn cách gì hÆ¡n, dù có Ä‘em hết bạn bè cá»§a y lại trước cá»a nhà y bà y hà ng ra quỳ xuống, y cÅ©ng là m như chẳng thấy gì.
Tháºm chà vì Lục Tiểu Phụng, cÅ©ng Ä‘á»u váºy thôi.
Nếu y không cao hứng không nguyện ý, dù đem Lục Tiểu Phụng ra giết trước mắt y, y cũng chẳng thấy gì cả.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ thấy có một thứ, thanh kiếm của y.
* * * * *
Mặt trá»i Ä‘ang lặn bá»—ng từ trong lá»›p mây mù lá»™ ra, trong má»™t khoảng trá»i mênh mang, đỠá»ng lên, rất là đá».
Mặt trá»i đỠnhất là lúc nó đã sắp lặn và o cuối chân trá»i. Ngưá»i thì sao? Có phải cÅ©ng như váºy?
Tây Môn Xuy Tuyết trước giá» không bao giá» thèm Ä‘i nghÄ© những chuyện đó, Ä‘á»i ngưá»i đại khái thế nà o cÅ©ng có những lúc bi thương không cách nà o là m gì được, thì tại sao lại Ä‘i nghÄ© đến nó là m gì? NghÄ© đến rồi sẽ được gì?
Y chỉ biết, hiện tại nhất định đã có má»™t ngưá»i muốn dùng má»™t thanh kiếm trước giá» y chưa thấy, dùng má»™t thứ kiếm pháp trước giá» y chưa thấy, đến đây cùng quyết sống chết vá»›i y.
Äấy cÅ©ng chỉ là dá»± cảm cá»§a y thôi.
Y đã cầm kiếm ngang dá»c giang hồ hai mươi năm nay, và o sống ra chết không biết bao nhiêu lần, bây giá» y còn sống đây, dÄ© nhiên y cÅ©ng như các tay danh hiệp sát thá»§ kiệt ngạo giang hồ, Ä‘á»u có má»™t thứ dá»± cảm gần như dã thú.
Có Ä‘iá»u lần nà y, y bôn ba ngà n dặm, trai giá»›i tắm rá»a, đến ngá»n núi nà y, chỉ vì y có hẹn.
Ước hẹn và o lúc nà y, ước hẹn ở đây.
Y không biết ngưá»i nà o ước hẹn y, có Ä‘iá»u dám là m Ä‘iá»u đó, chắc hẳn là má»™t ngưá»i phi thưá»ng cẩn tháºn, không những váºy, phi thưá»ng tá»± tin, tá»± tin và o tay kiếm cá»§a mình.
Ngưá»i nà y là ai? Tại sao lại dám Ä‘i ước hẹn vá»›i má»™t tay kiếm khách như Tây Môn Xuy Tuyết, má»™t kẻ chưa há» có địch thá»§ nà o còn sống sót trở vá», má»™t kẻ chưa há» bị thất bại qua lần nà o?
* * * * *
Mặt trá»i má»›i ló ra đỠchói, như hai gò má cá»§a thiếu nữ Ä‘ang thẹn thùng, sau đó thì đỠnhư máu tươi cá»§a kẻ thù.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang chầm cháºm Ä‘i lên núi.
Nếu y dùng khinh công bay nhảy mà lên, hoặc là dùng giây rừng bám và o trèo lên như chá»›p, ngưá»i ấy sẽ không đáng là má»™t đối thá»§.
Ngưá»i nà y Ä‘ang từ từ Ä‘i lên, tốc độ cháºm đó, cÅ©ng giống như má»™t ông chồng sợ vợ Ä‘ang ná»a đêm mò vá» nhà , và o tá»›i phòng bà vợ Ä‘ang ngá»§, vừa nhẹ, vừa cháºm, chỉ sợ gây ra tiếng động, háºn không thể cầm chiếc già y lên tay.
Có Ä‘iá»u, bây giá» ngưá»i dang Ä‘i lên núi, mang má»™t đôi già y rất là , rất là nặng, có thể nói là trên Ä‘á»i nà y, không còn ai mang má»™t đôi già y nà o nặng hÆ¡n y.
Ngưá»i nà y mang má»™t đôi già y bằng sắt, là m bằng sắt ròng đúc thà nh.
Nếu có má»™t ngưá»i thợ rèn kinh nghiệm tháºt phong phú ở đây, muốn y ước lượng đôi già y nặng bao nhiêu, y sẽ nói, Ãt nhất là nặng bằng hai cặp đùi cá»§a má»™t ngưá»i béo máºp.
Nói váºy cÅ©ng khó mà biết nặng bao nhiêu, có Ä‘iá»u Ãt nhất cÅ©ng là chÃn cân rưỡi tá»›i mưá»i ba cân.
TÃnh khoảng chừng, má»™t cái đùi mưá»i cân, hai cái đùi hai chục cân, mang đôi già y sắt thêm hai chục cân nữa, đại Ä‘a số ngưá»i nà o như váºy Ä‘á»u Ä‘i đứng ầm ầm như sấm váºy, huống gì còn Ä‘ang bò lên núi, huống gì ngưá»i đó lại là thứ máºp phì siêu cấp.
Có Ä‘iá»u gã máºp mang đôi già y sắt siêu cấp nà y, Ä‘i từ đất bằng lên ngá»n núi cao, tiếng động so vá»›i ông chồng Ä‘i vá» nhà , còn cháºm, còn êm ái hÆ¡n nhiá»u, êm như má»™t con a đầu Ä‘i xuống bếp ăn vụng.
Ngưá»i nà y vừa cao, vừa lá»›n, vừa hùng tráng, vừa béo, nhưng lại nhẹ nhà ng như bướm.
Ngưá»i nà y đầu to tai lá»›n, mà y thanh mắt sáng, gương mặt cưá»i tÃt mắt lên, xem ra như má»™t ông pháºt Di Lặc, có Ä‘iá»u ngưá»i nháºn ra y, thà nhìn má»™t trăm con ác quá»·, còn hÆ¡n nhìn phải y.
Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thèm nhìn ngưá»i đó, thế giá»›i nà y không chừng chẳng còn ngưá»i nà o đáng cho y phải nhìn.
Ngưá»i nà y không đến quấy nhiá»…u y, cÅ©ng chẳng dùng đôi già y sắt lại đá y, chẳng qua, y lấy trên lưng xuống má»™t bao đồ, móc ra má»™t khối thịt bò rán, hai con gà quay, tám miếng thịt quay là m ở Lãnh Nam, nguyên má»™t con heo béo ngáºy, bốn chục cái bánh bao, tám chục cái bánh tiêu, trải má»™t tấm vải ra, để đầy ê há» lên, rồi ngồi xuống đó.
Quả tháºt là ngồi ngay đó, không là m gì cả, không ăn gì cả, má»™t ngưá»i béo máºp to lá»›n dưá»ng đó, nhìn trân trân và o má»™t đám đồ ăn ngon là nh như váºy, vẫn cứ ngồi yên váºy, chỉ nhìn, không ăn.
Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng chẳng động Ä‘áºy, cÅ©ng chẳng nhìn, nhưng y bá»—ng nhiên nói má»™t câu rất kỳ quái :
- Tiểu Sấu Tá» (tên ốm), ta biết không phải ngươi, do đó hôm nay ngươi sẽ không chết. Có Ä‘iá»u, hôm nay tháºt tình ngươi không nên lại đây.
Ngưá»i mang già y sắt bá»—ng nhiên gương mặt nhăn nhó lồi lõm lên, không những váºy, thân hình không ngá»›t run rẩy, như má»™t cục thịt heo trong chão dầu.
Y chẳng phải là má»™t tên ốm yếu gì, y là má»™t ngưá»i lá»›n con, nếu Tây Môn Xuy Tuyết nói váºy, chắc Ä‘ang cảnh cáo má»™t tên ốm nà o đó, váºy thì y sợ gì?
Ngưá»i béo máºp sợ, vì hồi nhá», y là má»™t tên ốm yếu, vì váºy y mang già y sắt, vì váºy y ráng sức ăn cho nhiá»u và o cho máºp lên.
Y ăn như váºy, là m sao mà không máºp cho được?
Vì y muốn thêm trá»ng lượng, từ nhỠđã bắt đầu mang già y sắt Ä‘i đưá»ng, nếu khinh công cá»§a y còn không giá»i, thì trá»i còn có công bằng gì nữa?
Có Ä‘iá»u, bây giá» y không thể máºp hÆ¡n được tý nà o nữa.
Vì váºy tuy lúc nà o y cÅ©ng Ä‘em theo những thứ y thưá»ng thÃch ăn, y chỉ còn nhìn, chứ không ăn và o được.
Gã Tiểu Sấu Tá» nà y dÄ© nhiên là tay sát thá»§ siêu cấp má»›i quáºt khởi trong giang hồ hai ba năm nay, tên là “Äại Cổâ€.
Bụng cá»§a y lá»›n như trống, hÆ¡i thở cá»§a y phì phò như sấm, tháºm chà ngưá»i cá»§a y cÅ©ng như cái trống váºy.
Má»™t ngưá»i bình thưá»ng tục tằn như y, có ai Ä‘i đỠphòng bao giá»?
Vì váºy mà mưá»i chÃn tháng nay, những tay vÅ© lâm đại hà o chết dưới hai bà n tay máºp mạp cá»§a y, đã lên quá hÆ¡n con số ngưá»i chết dưới lưỡi kiếm cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết nhiá»u lắm.
Có Ä‘iá»u Tây Môn Xuy Tuyết biết ngưá»i nà y lại đây không phải vì có ước hẹn. Cái gã béo tròn Tiểu Sấu Tá» nà y, dù có ăn phải mê dược cá»§a yêu ma, cÅ©ng không dám lại chá»c và o Tây Môn Xuy Tuyết.
Ai mà dám động và o Tây Môn Xuy Tuyết.
Lúc nà y, bá»—ng nhiên lại vang lên bước chân má»™t ngưá»i Ä‘ang lên, cước bá»™ cá»±c kỳ trầm trá»ng, hình như là má»™t tên béo máºp nặng tám trăm cân mang má»™t đôi già y sắt nặng tám mươi cân váºy.
Có Ä‘iá»u, ngưá»i ấy còn chưa lên đến đỉnh núi, Tây Môn Xuy Tuyết đã biết y không máºp, cÅ©ng không nặng, mang đôi già y rất nhẹ và má»ng, má»™t cặp hà i thêu hoa bằng nÄ© má»m. Nghe bước chân ngưá»i đó, ngưá»i béo máºp gương mặt Ä‘ang khẩn trương láºp tức thở phà o ra! Nhưng ánh mắt cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng biến thà nh đỠnhư máu, lạnh như tuyết.
|

31-08-2008, 09:27 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 13
Äại Cổ và Tú Hoa Hà i
Ngưá»i đà n bà vừa má»›i lên núi, vừa cao vừa ốm, gương mặt dà i dà i, lông mà y và cặp mắt Ä‘á»u xếch lên, trong cái vẻ anh khà còn có mấy phần yểu Ä‘iệu, tuy nà ng ta không đẹp, nhưng có mỵ lá»±c.
Nà ng ta khoác một chiếc áo gió rất ngắn, lộ ra cặp giò dà i rắn chắc, bà n chân quả nhiên mang một đôi hà i thêu hoa.
Má»™t ngưá»i đà n bà dáng dấp ẻo lả như váºy, tại sao lúc Ä‘i lại ầm ầm còn hÆ¡n cả Äại Cổ?
Câu há»i ấy chỉ có má»™t cách trả lá»i.
Nà ng ta cố ý là m váºy, cố ý khoe khoang mình, khoe khoang vÅ© công cá»§a mình. Nà ng ta luyện má»™t thứ ngoại môn công phu rất đặc biệt, không những váºy đã thất truyá»n từ lâu, lúc cần, tháºm chà có thể là m cho ngưá»i mình biến thà nh ra nặng còn hÆ¡n má»™t cục sắt mấy trăm cân.
Loại công phu đó, trước giá» chưa có ngưá»i đà n bà nà o luyện qua, lại cà ng chưa có ngưá»i đà n bà nà o luyện thà nh.
Nà ng trước giá» vẫn cho đó là vinh hạnh. Tên cá»§a nà ng ta chÃnh là Tú Hoa Hà i.
DÄ© nhiên đó không phải là tên tháºt, có Ä‘iá»u, những ngưá»i quen nà ng ta, không ai biết nà ng ta còn có tên gì khác không.
Lúc Tú Hoa Hà i lên núi, nà ng ta cÅ©ng như Äại Cổ, Ä‘em theo những thứ đồ kỳ quái vá»›i mình.
Dĩ nhiên nà ng ta không đem theo đồ ăn.
Nà ng ta Ä‘em theo má»™t ống tiêu, má»™t cái rương đựng đồ trang sức, má»™t bá»™ dụng cụ bà i bạc là m bằng ngà voi, trong đó có má»™t bá»™ bà i cá»u, và bốn bá»™ bà i lá.
Kỳ quái nhất là , phÃa sau nà ng ta còn có má»™t đứa bé rất đẹp trai, mang má»n chiếu theo dùm nà ng.
Hạng ngưá»i đà n bà như váºy, quả tháºt là quá kỳ quái.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn vá» xa xa, không há» quay đầu lại, Äại Cổ gương mặt đã muốn xanh lè, cặp mắt lồi ra như hai cái rốn.
Bá»n há» Ä‘á»u biết lai lịch và xuất thân cá»§a ngưá»i đà n bà nà y.
Nà ng ta cÅ©ng là má»™t trong những tay sát thá»§ siêu cấp vừa quáºt khởi trong giang hồ mấy năm nay, chẳng qua, nà ng ta còn có má»™t thứ bản lãnh khác bá»n Äại Cổ không sao bì lại.
Nghe nói, nà ng ta kiếm tiá»n, còn nhiá»u hÆ¡n ba bốn lần những tay sát thá»§ cùng thân pháºn vá»›i nà ng ta.
Tại sao váºy?
Vừa gặp Äại Cổ, Tú Hoa Hà i đã báºt cưá»i lên, lúc Ä‘ang cưá»i, vẻ mặt nà ng ta lại trông cà ng duyên dáng.
- Äại Cổ huynh, ngưá»i ta Ä‘á»u nói, tâm khoan thể bạn, ông quả tháºt là ngưá»i có trái tim rá»™ng lượng, gần đây quả tháºt cà ng lúc cà ng phát phúc ra.
Äại Cổ Ä‘ang thở ra :
- Phát phúc thì được gì? Thịt mỡ thì bán được bao nhiêu tiá»n?
Y nói :
- Nếu mà phát tà i, mới là có bản lãnh.
- Quả tháºt là váºy.
- Nghe nói cô cà ng lúc cà ng phát tà i.
Äại Cổ nói :
- Nghe nói mấy nhà ngân hà ng danh tiếng ở SÆ¡n Tây còn nhá» cô chuyển tiá»n bạc dùm mà , phải không?
- Cũng không sai lắm.
Tú Hoa Hà i cũng thở ra :
- Nhiá»u tiá»n và o cÅ©ng phiá»n phức lắm, nhưng ai bảo trá»i sinh tôi ra biết kiếm tiá»n chi váºy.
Nà ng ta bá»—ng nghiêm trang há»i Äại Cổ :
- Ông có nghe nói tôi kiếm tiá»n còn nhiá»u hÆ¡n cả các ông cá»™ng lại?
- Tôi có nghe nói.
- Nhưng ông cÅ©ng biết, tôi giết ngưá»i không có đòi giá cao hÆ¡n các ông.
- Tôi biết.
- Váºy thì sao tôi kiếm tiá»n nhiá»u hÆ¡n các ông?
Nà ng ta tá»± mình trả lá»i :
- Bởi vì không những tôi biết cách kiếm tiá»n, mà cách gì tôi cÅ©ng là m.
Tú Hoa Hà i nói :
- Tôi không giống các ông, chỉ là m ăn có một cách cổ lão thứ hai, ngay cả cách cổ lão thứ nhất, tôi cũng là m.
Äại Cổ cố ý há»i :
- Tôi biết cách là m ăn cổ lão thứ hai là giết ngưá»i, cách cổ lão thứ nhất là gì váºy?
- Dĩ nhiên là mãi dâm.
Tú Hoa Hà i không thay đổi sắc mặt :
- Cách là m ăn lâu Ä‘á»i nhất trong thiên hạ, chÃnh là mãi dâm.
Äại Cổ cưá»i khổ, cưá»i muốn khóc òa lên, nhưng lại có vẻ như muốn nôn má»a ra. Tú Hoa Hà i thì hình như chẳng có tý cảm giác gì.
- Ngưá»i ta muốn gì, tôi bán thứ đó, muốn tôi giết ngưá»i, được, má»™t vạn bảy ngà n năm trăm lượng bạc, tiá»n trao mạng tiêu, không bao giá» tráºt.
Tú Hoa Hà i nói :
- Muốn tôi đánh bà i, được, ngưá»i tôi có bá»™ bà i, ai muốn lại cứ lại, chỉ cần có tiá»n để thua, dù là từ trong nhà thá» moi ra, tôi cÅ©ng Ä‘á»u chiếu cố không mất đâu được.
- Tốt.
Äại Cổ cố ý vá»— tay :
- Có tÃnh cách lắm.
- Ngưá»i ta muốn tôi ca, được, má»™t bà i năm ngà n lượng, tiá»n trao hát ngay.
- Má»™t bà i năm ngà n? Có phải là hÆ¡i nhiá»u tý không?
- Không nhiá»u.
Tú Hoa Hà i nói :
- Không những không nhiá»u, còn có vẻ Ãt quá Ä‘i đấy chứ.
- Ai mà bỠra năm ngà n lượng cho cô hát?
- Nhiá»u ngưá»i lắm.
- Có phải bá»n há» có chá»— khùng khùng không?
- Không khùng tý nà o.
- Cô hát hay hÆ¡n ngưá»i khác chá»— nà o?
- Không có chỗ nà o cả.
Tú Hoa Hà i nói :
- Chẳng qua, con ngưá»i tôi có nhiá»u chá»— khác vá»›i những cô kia.
Nà ng ta há»i Äại Cổ :
- Ông nghÄ© xem, những tên phú há»™ già u có máºp phì đó, má»i được má»™t tay sát thá»§ nổi danh trong giang hồ bấy giá», đến nhà mình hát má»™t bà i chúc thá», đấy có phải là má»™t chuyện nở mặt nở mà y hay không?
Äại Cổ thở ra :
- Quả đúng tháºt.
- Bá»n há» cho ông năm ngà n lượng, ông hát không?
- Không.
- Váºy thì năm ngà n lượng có nhiá»u không?
- Không nhiá»u.
- Vì váºy, tôi kiếm tiá»n nhiá»u hÆ¡n các ông, là chuyện quá thiên kinh địa nghÄ©a.
Tú Hoa Hà i nói :
- Huống gì, tôi còn chịu ngá»§ vá»›i ngưá»i khác.
- Tôi nhìn ra được.
Äại Cổ cưá»i khổ :
- Tháºm chà cô còn Ä‘em theo đồ chăn chiếu tùy thân.
- Äúng váºy, tùy thân Ä‘em theo chăn chiếu, vừa sạch vừa tiện.
Tú Hoa Hà i nói :
- Ông muốn ngá»§ vá»›i tôi cÅ©ng được, cÅ©ng má»™t vạn bảy ngà n năm trăm lượng bạc, tiá»n trao, quần tuá»™t.
Äại Cổ giáºt nẩy mình lên :
- Ngá»§ má»™t lần cÅ©ng bằng như giết ngưá»i sao?
- Dĩ nhiên là như nhau.
Äại Cổ nhìn lên nhìn xuống ngắm nghÃa nà ng ta má»™t hồi, cố ý lắc đầu nói :
- Chuyện đó xem ra có vẻ khó đấy.
Tú Hoa Hà i không có vẻ giáºn gì cả :
- Tôi hiểu ý ông lắm, tuy tôi cũng không xấu lắm, nhưng là m sao đáng giá tới một vạn bảy ngà n năm trăm lượng bạc.
Nà ng ta nói :
- Chẳng qua...
- Chẳng qua, cô là Tú Hoa Hà i danh tiếng lẫy lừng.
Äại Cổ già nh nói dùm :
- Ngưá»i đà n bà nổi danh, dù có xấu tý đỉnh, già tý đỉnh, vẫn còn có mấy lão ôn dịch ngu si đâm đầu và o.
- Ông nói đúng lắm.
Tú Hoa Hà i nói :
- Chúng ta cÅ©ng là ngưá»i là m cùng nghá», nếu khi nà o ông kiếm tôi, tôi bá»›t ông chÃn chục phần trăm.
Trá»i dần tối, mà n đêm buông xuống, Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn ngồi đó không động Ä‘áºy, Tú Hoa Hà i hạ giá»ng xuống há»i Äại Cổ :
- Nguá»i kia là ai váºy?
- Cô không biết y là ai?
- Tôi không chú ý lắm.
Tú Hoa Hà i nói :
- Nãy giỠtôi chỉ để ý có mình ông.
- Bây giỠthì sao?
- Má»™t ngưá»i không phải là gá»— đá, cứ ngồi yên đó, má»™t thá»i gian tháºt lâu, tôi không muốn chú ý đến y cÅ©ng không được.
Tú Hoa Hà i nói :
- Huống gì, má»—i lần tôi đưa mắt nhìn vá» hướng y ngồi, bất giác lại thấy lạnh cả ngưá»i lên.
- Hiển nhiên cô muốn biết y là ai, váºy thì tôi há»i cô má»™t câu.
- Ông cứ há»i.
- Cô đến đây, có phải có ngưá»i mướn cô giết ngưá»i không?
- Äại khái là váºy.
Tú Hoa Hà i nói :
- Ngưá»i đó trả cho tôi má»™t vạn bảy ngà n năm trăm lượng, chắc không phải là mướn tôi lại đây ngá»§ rồi.
- Cô có biết ngưá»i phải giết là ai không?
- Không biết.
- Váºy thì cô mau mau Ä‘i cầu thần linh.
- Cầu thần linh gì?
- Cầu thần linh phù há»™ cô, kẻ trả tiá»n cho cô không có Ä‘iên, ngưá»i mướn cô giết ngưá»i không phải là y.
Tú Hoa Hà i theo ánh mắt cá»§a Äại Cổ nhìn qua bên kia, ngưá»i ấy vẫn còn ngồi má»™t mình trên phiến đá.
- Tại sao không phải là y?
Tú Hoa Hà i há»i :
- Y là ai?
- Tây Môn Xuy Tuyết.
Tú Hoa Hà i đần mặt ra, sợ quá đần mặt ra.
- Tây Môn Xuy Tuyết?
Nà ng ta chưa há» nghÄ© rằng chỉ dá»±a và o cái tên cÅ©ng có thể là m cho mình sợ quá như váºy, cả Ä‘á»i nà ng ta hình như trước giá» chưa bao giá» sợ quá ngưá»i nà o.
Có Ä‘iá»u bây giá», nà ng ta bá»—ng nhiên cảm thấy lạnh cả ngưá»i, lạnh muốn chết luôn.
Trong mà n đêm mỠmịt, thân hình của Tây Môn Xuy Tuyết xem ra vẫn trắng như tuyết.
ChÃnh ngay lúc đó, từ trong bóng tối bá»—ng xuất hiện hai cây đèn lồng, má»™t ngưá»i chắp tay sau lưng, Ä‘i tản bá»™ lên núi sau hai cây đèn, cả ngưá»i cÅ©ng má»™t thân hình trắng toát.
Cầm cây đèn là hai mỹ nữ tóc xõa xuống như mây, eo thon, chân dà i, phong thái cao nhã, dù không phải là cung nga tuyển táºp trong cung, thì cÅ©ng nhất định là những mỹ nhân “nhà nghá»â€ được Vạn phu nhân huấn luyện kỹ lưỡng.
Bá»n há» không những mặt mà y xinh đẹp, mà thân thá»§ cÅ©ng rất khá, nếu không ban đêm là m sao Ä‘i được lên núi.
... Trừ cái loại thân thá»§ ấy ra, những loại thân thá»§ khác dÄ© nhiên cÅ©ng rất khá. Vì váºy giá trị con ngưá»i cá»§a há» cÅ©ng rất cao.
Äi theo sau hai ngưá»i là má»™t ngưá»i áo trắng, mặt mà y trắng trẻo, áo quần trắng toát, mặt trắng như áo.
Y thắt Ä‘ai lưng bằng ngá»c, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, kiếm và đai lưng Ä‘á»u là những thứ giá trị liên thà nh.
Tú Hoa Hà i lại há»i Äại Cổ :
- Ông xem ngưá»i nà y thế nà o?
- Ngưá»i nà y quả tháºt anh tuấn, dá»… nhìn, không những có vẻ lắm, còn có khà phái.
- Y còn có tiá»n.
- Äúng váºy.
- Do đó y là chủ cố của ông?
- Äúng luôn.
Äại Cổ cưá»i khổ :
- Rá»§i thay chá»§ cố cá»§a tôi cÅ©ng là y, vì váºy tôi cÅ©ng phải cầu thần linh.
Thiếu niên mỉm cưá»i :
- May mà ta cũng chẳng nhỠcác ngươi lại đây giết Tây Môn Xuy Tuyết!
Y nói :
- Chỉ có ngưá»i Ä‘iên má»›i nhá» các ngươi lại giết Tây Môn Xuy Tuyết!
Tú Hoa Hà i xem ra có chỗ không phục :
- Không lẽ ông cho là Tây Môn Xuy Tuyết nhất định không biết lý lẽ?
Nà ng ta há»i thiếu niên.
- Ta không có ý như váºy.
Y hững hỠnói :
- à ta nói chẳng qua là , nếu ta còn kiên trì muốn giết Tây Môn Xuy Tuyết, các ngưá»i nhât định sẽ giết ta.
Y tháºm chà còn cưá»i nụ nói :
- Muốn giết ta, dÄ© nhiên là dá»… hÆ¡n giết y nhiá»u.
- Äúng váºy.
Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi yên bỗng thốt :
- Giết ngươi dễ, giết ta khó!
Giá»ng nói cá»§a y cà ng lạnh lẽo :
- Tiếc là bá»n há» cÅ©ng giết không được ngươi.
- Tại sao?
- Bởi vì bá»n há» chỉ cần xuất thá»§, láºp tức sẽ chết dưới lưỡi kiếm cá»§a ta.
- Kiếm của ngươi đâu?
- Kiếm đây.
- Tại sao tôi không thấy?
Tây Môn Xuy Tuyết không trả lá»i, y há»i lại thiếu niên :
- Ngươi nói không nhá» bá»n há» lại đây giết ta? Váºy thì muốn bá»n há» lại đây là m gì?
- Bởi vì ta muốn ngươi biết rằng, ta là ngưá»i có thân pháºn không tầm thưá»ng, không những có thể gá»i ngươi ra đây, mà còn gá»i hai kẻ danh tiếng trong giang hồ Ä‘i mở đưá»ng trước ở đây chá» ta.
Thiếu niên áo trăng nói :
- Ta biết cặp mắt cá»§a ngươi vốn má»c ở trên đỉnh đầu, Ãt nhất ta phải cho ngươi biết, ta cÅ©ng không đơn giản.
- à cá»§a ngươi có phải là , ngươi bá» ra bao nhiêu đó tiá»n bạc tìm bá»n há», chỉ bất quá muốn ta biết thân pháºn ngươi không tầm thưá»ng?
- Äúng váºy.
- Váºy thì cái vị có thân pháºn nà y, đến đây là m gì?
Tây Môn Xuy Tuyết há»i :
- Tại sao ngươi ước hẹn ta lại đây?
- Ngươi đoán xem?
- Ta xem, cỡ vÅ© công cá»§a ngưá»i, chỉ lại đây ná»™p mạng.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lá»›n :
- Hạng ngưá»i thiếu niên già u có như ta, anh tuấn phong lưu, lại có thân pháºn, lại có địa vị, không những váºy còn có tiá»n, nếu nói ta muốn Ä‘i tìm chết, trên Ä‘á»i nà y e rằng ai ai cÅ©ng chết sạch cả.
Äấy là lá»i nói tháºt.
- Ta đến đây, chẳng qua chỉ muốn mượn thanh kiếm của ngươi xà i một tý.
Thiếu niên áo trắng nói.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm.
Y trầm ngâm, vì y không biết nên nói gì, y trầm ngâm một hồi, mới nói một câu :
- Kiếm cá»§a ta dùng để giết ngưá»i.
Y trầm ngâm má»™t hồi má»›i nói câu đó, bởi vì đã lâu rồi y chưa nói những câu hồi còn trẻ y thưá»ng nói.
Lúc còn trẻ, cầm kiếm giết ngưá»i, tung hoà nh giang hồ, cây ấy nói ra, như kim thiết chạm nhau, biết bao là hà o khÃ.
Có Ä‘iá»u thiếu niên áo trắng nghe qua, vẫn còn thấy hà o khÃ, không những váºy, còn có mỵ lá»±c.
Y tháºm chà vá»— tay lên.
- Tốt, kiếm cá»§a anh hùng, không giết ngưá»i không lẽ giết heo giết chó?
Thiếu niên áo trắng nói :
- Ta muốn dùng thanh kiếm cá»§a ngươi, vốn là nhá» ngươi Ä‘i giết má»™t ngưá»i.
- Giết ai?
- Giết má»™t ngưá»i Ä‘ang mưu hại Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng, bao nhiêu năm chưa gặp Lục Tiểu Phụng, tráºn chiến trên đỉnh Tá» Cấm năm nà o bây giỠđã lâu lắm rồi.
Nhất kiếm đông lai, Thiên Ngá»ai Phi Tiên. Kiếm khách danh hiệp năm xưa, bây giỠở đâu?
Cặp mắt của Tây Môn Xuy Tuyết không những không có nước mắt, ánh mắt ngược lại thoáng vẻ tà n bạo, y lạnh lùng nói với thiếu niên áo trắng :
- Nếu ngươi muốn giết má»™t ngưá»i mưu hại Lục Tiểu Phụng, ngươi không nên lại tìm ta.
- Tại sao?
- Bởi vì đối tượng cá»§a ngưá»i đó là Lục Tiểu Phụng, không phải ta.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngưá»i đó và ta không có liên hệ gì vá»›i nhau.
Y lại nói với thiếu niên :
- Ngươi muốn giết hắn, ngươi nên Ä‘i tìm má»™t ngưá»i.
- Tìm ai?
- Lục Tiểu Phụng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi muốn giết kẻ đối đầu cá»§a y, dÄ© nhiên phải Ä‘i tìm chÃnh y. Äấy không những là lá»i nói tháºt tình, mà còn rất chà lý.
Cà ng quan trá»ng hÆ¡n nữa là :
- Lục Tiểu Phụng tự mình lo chuyện mình, chẳng cần đến ta phải ra tay.
- Nếu chuyện đó y lo không nổi thì sao?
- Thì y nên đi đâu đó mà chết cho rồi.
- Nếu ta ép ngươi đi là m dùm một chuyện cho y, có phải ngươi cũng muốn ta đi đâu đó chết cho rồi?
Thiếu niên há»i Tây Môn Xuy Tuyết.
- Äúng váºy.
- Có phải láºp tức kêu ta Ä‘i chết?
- Äúng váºy.
Tây Môn Xuy Tuyết trả lá»i vÄ©nh viá»…n vẫn đơn giản, vẫn trá»±c tiếp, chÃnh như lưỡi kiếm cá»§a y lúc giết ngưá»i.
|

31-08-2008, 09:28 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 14
Tiểu thơ và đại thâu
Thiếu niên áo trắng báºt cưá»i, nếu Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết má»™t ngưá»i, ngưá»i ấy chắc là chết rồi, bây giá» Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết y, y vẫn còn cưá»i được, không những là cưá»i, còn cưá»i khoan khoái nữa là khác. Äiá»u đó, tháºm chà ngay cả Äại Cổ và Tú Hoa Hà i cÅ©ng thấy kỳ quái.
Cà ng kỳ quái nữa là , thiếu niên áo trắng nhìn và o thấy có vẻ thần bà mà kỳ quái ấy, còn nói rằng :
- Tây Môn Xuy Tuyết, ngươi được lắm, ta biết trước giỠngươi rất được.
Y nói :
- Ngươi muốn giết ai còn dá»… hÆ¡n ngưá»i cắt Ä‘áºu há»§, ngươi muốn giết ta, dÄ© nhiên là cà ng dá»… nữa.
Thiếu niên áo trắng không những cưá»i khoan khoái, mà còn là m cho ngưá»i khác cảm thấy khoan khoái nữa.
- Lúc nãy ngươi đã nói, võ công cá»§a ta rất dở, Äại Cổ và Tú Hoa Hà i tuy Ä‘á»u là những tay sát thá»§ hạng nhất trong giang hồ, có Ä‘iá»u trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết, bá»n hỠđại khái không dám động Ä‘áºy tý nà o.
Äại Cổ và Tú Hoa Hà i không phá»§ nháºn được, mà cÅ©ng chẳng dám phá»§ nháºn. Thiếu niên áo trắng nói :
- Trong tình huống đó, ta nghe ngươi nói tÃnh giết ta, đáng lý ra phải sợ muốn chết má»›i đúng, có Ä‘iá»u ta chẳng sợ tý nà o cả.
Y há»i Tây Môn Xuy Tuyết :
- Ngươi có biết tại sao không?
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn y, ánh mắt chẳng tà n bạo, cũng chẳng ôn nhu, ánh mắt của Tây Môn Xuy Tuyết nhìn y, tựa hồ như chẳng thấy gì cả, hình như đang nhìn khoảng trống không.
- Ta không sợ ngươi, bởi vì ta biết ngươi sẽ không giết ta, cũng không thể giết ta.
Thiếu niên áo trắng còn dám nói váºy.
Tây Môn Xuy Tuyết cũng chẳng thấy rút kiếm gì.
- Tây Môn Xuy Tuyết giết ngưá»i chỉ trong má»™t khoảnh khắc, chỉ trong khoảnh khắc có thể giết vô số ngưá»i, cỡ hạng ngưá»i nhá» bé như ta, dá»±a và o đâu mà dám nói Tây Môn Xuy Tuyết không dám giết ta nhỉ?
Thiếu niên mặc áo trắng vừa kỳ quái vừa thần bà đó nói :
- DÄ© nhiên là ta có lý do, Ãt nhất là và i cái lý do!
Không ai nghĩ ra được lý do của y.
Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết ngưá»i, trên Ä‘á»i nà y còn có lý do gì ngăn cản được y? Có Ä‘iá»u, thiếu niên mặc áo trắng lại nói có lý do, mà lý do lại rất hữu hiệu.
Y nói là m sao?
Thiếu niên mặc áo trắng nói ra lý do, dÄ© nhiên là rất có lý, không những váºy còn là lý do không ai ngỠđược.
Hình như y còn vô số chuyện để nói, không ngá» Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng ngắt lá»i :
- Tháºt ra nếu ngươi chẳng có lý do gì, ta cÅ©ng chẳng đụng và o ngươi má»™t sợi lông.
- Tháºt sao?
DÄ© nhiên là tháºt, Tây Môn Xuy Tuyết nói ra, trước giá» không ai dám nghi ngá».
- Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết ai, chẳng cần phải có lý do, Tây Môn Xuy Tuyết không giết, cũng chẳng cần phải có lý do.
- Äúng là váºy.
Thiếu niên mặc áo trắng nói :
- Tôi tin lắm.
- Nếu Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết ngươi, dù ngươi là má»™t ngưá»i đà n bà yếu Ä‘uối, dù cho ngươi là tình nhân cá»§a Lục Tiểu Phụng, dù cho ngươi là cái con Ngưu Nhục Thang, bây giá» ngươi đã chết dưới lưỡi kiếm cá»§a ta.
- Bây giỠtại sao ta còn chưa chết?
- Bởi vì má»™t lý do rất đúng, ta tin rằng thiên hạ không có lý do nà o rõ rà ng như váºy.
- Sao?
- Ừ.
- Lý do gì?
Thiếu niên mặc áo trắng há»i :
- Vì sao?
- Bởi vì tuy ngươi không phải là đà n ông, ngươi còn là con bồ má»›i nhất cá»§a Lục Tiểu Phụng tên là Ngưu Nhục Thang, Ngưu Bì ÄÆ°á»ng, Ngưu đại tiểu thÆ¡, nhưng ta lại không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Ngưá»i đó nói :
- Ta từ đầu tới chân, từ đỉnh đầu đến bà n chân, trừ trên xuống dưới, không có chỗ nà o là Tây Môn Xuy Tuyết.
Äại Cổ đần mặt ra, Tú Hoa Hà i đần mặt ra, Ngưu Nhục Thang cÅ©ng đần mặt ra, bất kể nà ng ta là Ngưu Nhục Thang hay không, nà ng ta Ä‘á»u đần mặt ra.
Huống gì, nà ng ta chÃnh là Ngưu Nhục Thang.
Nà ng ta biết Tây Môn Xuy Tuyết là hạng ngưá»i thế nà o, dáng Ä‘iệu cá»§a ngưá»i nà y, chÃnh là dáng Ä‘iệu cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết, cái dáng Ä‘iệu vừa cô độc, vừa tịch mịch, vừa lạnh lẽo.
Nếu sáu chữ đó không đủ để diá»…n tả dáng Ä‘iệu cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết, nhất định phải có mưá»i bốn chữ má»›i đủ, thì mưá»i bốn chữ ấy phải là cô độc, tịch mịch, lạnh lẽo, ngoà i sáu chữ ấy còn thêm tám chữ: Kiêu ngạo, kiêu ngạo, vô tình, vô tình.
Ngưá»i nà y lúc nãy bá»™ Ä‘iệu xem ra giống váºy, nhưng bây giá» lại không giống váºy nữa.
Trên trá»i dưới đất, Tây Môn Xuy Tuyết có má»™t không hai, trên trá»i dưới đất, kiếm thần có má»™t không ai.
Má»™t hạng ngưá»i như váºy, tại sao lại ăn nói như váºy? Nếu Tây Môn Xuy Tuyết muốn ngưá»i nà o chết, tại sao ngưá»i đó còn sống tá»›i bây giá»?
- Bây giỠtôi biết rồi, ông nhất định không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Ngưu Nhục Thang nhìn lom lom và o ngưá»i đó nói :
- Nếu không phải y, váºy thì ông là ai?
Nà ng ta tin rằng ngưá»i đó là Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì nà ng ta đã cảm nháºn được trên ngưá»i y cái thứ kiêu ngạo cô độc và tiêu sách có má»™t không hai đó, cÅ©ng cảm nháºn được kiếm khà mãnh liệt toát ra từ ngưá»i y.
Trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai có thể là m ngưá»i ta cảm nháºn ra như váºy?
- Gương mặt cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết, vốn rất giống mặt ngưá»i chết, không những trắng bệch không có tý máu, mà ngay cả má»™t nét biểu cảm cÅ©ng không thấy.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Äiá»u trá»ng yếu nhất là , đại Ä‘a số ngưá»i chỉ cần nhìn má»™t ngưá»i mặt áo trắng như tuyết ở xa xa, còn Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm vá» mà u Ä‘en vừa dà i vừa hẹp nữa, hỠđã bá»§n rá»§n tay chân ra rồi, còn đâu mà dám nhìn tá»›i mặt y.
Kết luáºn cá»§a nà ng ta là :
- Vì váºy lấy lý lẽ ra nói, muốn cải trang thà nh Tây Môn Xuy Tuyết, cÅ©ng không phải là chuyện khó khăn gì lắm.
Lý lẽ đó rất xác đáng, chẳng qua, lý lẽ và sá»± thá»±c thông thưá»ng cách nhau má»™t khoảng cách. Vì váºy Ngưu tiểu thÆ¡ nói :
- Tháºt ra, muốn cải trang thà nh Tây Môn Xuy Tuyết, lại là má»™t chuyện vô cùng khó khăn.
- Tại sao?
- Bởi vì kiếm khà và sát khà của y.
... Bất cứ ngưá»i nà o, chỉ cần thấy Tây Môn Xuy Tuyết, láºp tức sẽ cảm nháºn ra được kiếm khà và sát khà trên ngưá»i y bức và o mình, không những váºy còn thấy bị trấn áp muốn ngạt thở.
- Vì váºy trên Ä‘á»i nà y, rất Ãt có ngưá»i nà o cải trang được thà nh Tây Môn Xuy Tuyết, theo cặp mắt cá»§a tôi, hình như không ra quá ba ngưá»i.
- Ba ngưá»i nà o?
- Tây Phương Ngá»c La Sát, Lục Tiểu Phụng và Tư Không TrÃch Tinh.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Tây Phương Ngá»c La Sát chÃnh là tên Giáo chá»§ Ma giáo Tây phương, Tư Không TrÃch Tinh chÃnh là tên ăn trá»™m vặt, Lục Tiểu Phụng chÃnh là ngưá»i có bốn hà ng lông mà y.
- Sau chuyện Ngân Câu Äổ Phưá»ng, Tây Phương Ngá»c La Sát hình như chưa há» xuất hiện lại.
Ngưá»i áo trắng nói :
- Hà huống y vốn rất Ãt khi xuất hiện trong giang hồ.
- Hình như là váºy.
- Dĩ nhiên ta cũng không phải là tên Lục Tiểu Phụng hỗn đản siêu cấp kia.
- Tôi xem ông cũng không phải.
- Vì váºy chỉ e ta là Tư Không TrÃch Tinh rồi.
- Chỉ e là váºy.
Ngưá»i áo trắng thở dà i má»™t tiếng nói :
- Con mắt cá»§a ngươi quả tháºt không sai, có Ä‘iá»u ngươi còn không đúng má»™t chá»—.
- Chỗ nà o?
- Tư Không TrÃch Tinh không phải là tên trá»™m vặt, mà là trùm ăn trá»™m, trùm ăn trá»™m siêu cấp.
- Không những là trùm ăn trộm siêu cấp, mà hình như là vua trong các vua ăn trộm. Ngay cả Lục Tiểu Phụng gặp y cũng nhức cả đầu lên.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Là m cho Lục Tiểu Phụng bò trong bùn bắt sáu trăm tám chục con giun, trừ y ra không còn ngưá»i thứ hai.
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i lá»›n, sát khà là m cho ngưá»i ta không rét mà run lúc nãy, đã tan biến mất trong vô hình.
Äến bây giá», Ngưu tiểu thÆ¡ má»›i tin và o lá»i Lục Tiểu Phụng, cái vị vua trong các vua ăn trá»™m nà y, quả tháºt là má»™t thiên tà i, quả tháºt cải trang ai là ra ngưá»i đó.
Lục Tiểu Phụng từng nói cho nà ng ta nghe :
- Tôi từng thấy ở U Linh sÆ¡n trang thấy má»™t ngưá»i cải trang mình thà nh má»™t con chó, có Ä‘iá»u ngưá»i đó lại nói, bản lãnh cá»§a y còn không được má»™t phần ba cá»§a Tư Không TrÃch Tinh.
Äại Cổ và Tú Hoa Hà i cÅ©ng ngá»› mặt ra.
Bá»n há» tuy cÅ©ng từng nghe qua danh tiếng cá»§a Tư Không TrÃch Tinh, danh tiếng cá»§a Thâu Vương Chi Vương trong giang hồ cÅ©ng không kém gì Tây Môn Xuy Tuyết.
Có Ä‘iá»u, bá»n há» không ngá» rằng cái vị Thâu Vương nà y lại cải trang thà nh Kiếm Thần, không những váºy, còn gạt bá»n há» như không.
Bá»n há» cÅ©ng hiểu thuáºt dị dung, là m cái nghá» cá»§a bá»n há», không ai là không biết. Äấy là điá»u kiện cÆ¡ bản quan trá»ng nhất cá»§a má»™t tay sát thá»§ chuyên nghiệp. Có Ä‘iá»u bá»n há» không ngá» rằng, má»™t ngưá»i lại có thể đổi được khà thế và giá»ng nói cá»§a mình chỉ trong má»™t khoảnh khắc.
Muốn cải trang thà nh dung mạo cá»§a má»™t ngưá»i không khó lắm, nhưng muốn đổi thà nh giá»ng nói cá»§a má»™t ngưá»i rất khó, nhất định y phải há»c được cái bản lãnh chỉ có trong truyá»n thuyết, có thể khống chế được bắp thịt trong cổ há»ng.
Vì váºy Äại Cổ chẳng nói gì cả, móc trong ngưá»i ra má»™t táºp ngân phiếu, dùng hai tay đưa tá»›i trước mặt Ngưu tiểu thÆ¡, đặt xuống đất, sau đó láºp tức bay Ä‘i như má»™t con bươm bướm máºp phì.
Tú Hoa Hà i cÅ©ng chẳng nói gì, cÅ©ng Ä‘i luôn, lúc ra Ä‘i, bước chân so vá»›i lúc đến nhẹ nhà ng hÆ¡n nhiá»u.
Tư Không TrÃch Tinh mỉm cưá»i nhìn nà ng ta bá» Ä‘i, bá»—ng nhiên há»i Ngưu tiểu thÆ¡ :
- Tại sao cô không giữ nà ng ta lại?
- Tại sao tôi phải giữ nà ng ta lại?
- Bởi vì hình như nà ng ta còn quên chưa giao một thứ cho cô!
Tư Không TrÃch Tinh nhìn táºp ngân phiếu Äại Cổ để dưới đất :
- Cái thứ đồ nà y, thưá»ng thưá»ng ngưá»i ta không dá»… quên lắm, dù nà ng ta có quên, cô cÅ©ng không nên quên.
Y giải thÃch :
- Bởi vì, cô cÅ©ng là má»™t ngưá»i đà n bà . Tuy kinh nghiệm cá»§a tôi đối vá»›i đà n bà không nhiá»u bằng Lục Tiểu Phụng, cÅ©ng không coi là Ãt lắm.
Tư Không TrÃch Tinh lại bổ sung :
- Theo kinh nghiệm cá»§a tôi, những thứ kim ngân châu báu, lá»t và o trong tay đà n bà , hình như rất giống má»™t vò rượu Nữ Nhi Hồng để ba chục năm lá»t và o tay Lục Tiểu Phụng, muốn y nhổ ra, chỉ e còn khó hÆ¡n lên trá»i.
- Lần nà y ông sai rồi.
- ChÃnh vì tôi là đà n bà , vì váºy tôi má»›i không giữ nà ng ta lại.
- Tại sao?
- Tại vì tôi quên mất.
Ngưu tiểu thÆ¡ cưá»i như má»™t đóa hoa Bách Hợp thuần chân :
- Bởi vì tôi quên đưa tiá»n cho nà ng ta.
- Cô không quên đưa cho Äại Cổ, nhưng cô quên đưa cho nà ng ta?
- Ừ.
- Tại sao?
- Bởi vì nà ng ta là đà n bà , tôi cũng là đà n bà .
Ngưu tiểu thơ nói :
- Ngưá»i khác nghÄ© là đà n bà chỉ đỠphòng đà n ông, đấy là chuyện tháºt sai lầm.
- Không lẽ đà n bà đỠphòng đà n bà hơn?
Tư Không TrÃch Tinh há»i :
- Không lẽ đà n bà chỉ đỠphòng đà n bà ?
- Äúng rồi.
- Äà n bà đối vá»›i dà n bà , dù gì cÅ©ng hiểu rõ hÆ¡n tý đỉnh, đúng không?
- Bây giá», tôi chỉ có má»™t Ä‘iá»u không rõ.
Ngưu Nhục Thang há»i Thâu Vương :
- Ông nói cho tôi nghe được không?
- ÄÆ°á»£c.
Tư Không TrÃch Tinh nói :
- Tuy tôi không phải là Lục Tiểu Phụng, nhưng tôi cũng không biết từ chối một cô bé xinh dẹp khả ái như cô.
Ngưu Nhục Thang cưá»i :
- Ãt ra, ông cÅ©ng có má»™t thứ không kém gì y, miệng cá»§a ông cÅ©ng giống y như hệt.
- Cô biết miệng của y ra sao, cô muốn thỠmiệng của tôi không?
Ngưu tiểu thÆ¡ không những xinh đẹp khả ái, mà còn thông minh, cỡ hạng ngưá»i đà n ông như Lục Tiểu Phụng và Tư Không TrÃch Tinh, trong lòng muốn là m gì, không cần phải đợi bá»n há» nói ra là m ra, nà ng ta Ä‘á»u biết.
Vì váºy nà ng ta không cho y có má»™t cÆ¡ há»™i để mở miệng, láºp tức già nh nói :
- Tôi muốn Lão Thực hòa thượng viết dùm tôi một lá thơ ước hẹn Tây Môn Xuy Tuyết, sao ông lại biết được?
- Sao cô biết là tôi biết?
- Nếu ông không thấy qua, tại sao lại Ä‘i mạo nháºn Tây Môn Xuy Tuyết lại đây?
- Äiá»u ấy hình như rất dá»… hiểu.
Tư Không TrÃch Tinh Ä‘ang thở ra :
- Tôi tin là cô nhất định cho là chuyện nó như váºy.
Y thở ra thưá»n thượt :
- Chỉ tiếc lần nà y cô sai rồi.
- Không lẽ chuyện không phải váºy?
- Không phải.
- Không phải váºy, thì còn là gì nữa?
- Chuyện nà y, bây giỠtôi còn chưa muốn nói cho cô nghe.
Tư Không TrÃch Tinh nói :
- Bây giỠtôi chỉ muốn húp một tô canh thịt bò vừa nóng vừa thơm.
- Không những váºy, còn do chÃnh tay tôi là m.
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i lá»›n :
- Lần nà y cô nói đúng lắm.
Tô canh thịt bò Ä‘em lên, quả nhiên vừa nóng hổi vừa thÆ¡m, không những váºy, còn để trong má»™t cái tô lá»›n, nước canh nấu nhừ còn hÆ¡n cả cháo, thịt trong canh lấy từ ba chá»— ngon nhất trên con bò nấu chung lại, con bò là thứ bò ngon nhất.
Tô canh thịt bò như váºy, dù có Ä‘em hai trăm tám chục thứ đồ ăn Mãn Hán Äại Toà n lại đổi, Tư Không TrÃch Tinh cÅ©ng sẽ nói :
- Không đổi.
Dĩ nhiên là không đổi, đổi là thứ rùa đen.
Tư Không TrÃch Tinh không phải là rùa Ä‘en, cÅ©ng không phải là vương bát, Tư Không TrÃch Tinh là khách ăn, là hà nh gia, không những váºy, mà còn là đại hà nh gia.
Y húp và i miếng canh, ăn và i miếng thịt, xong nhắm mắt lại, trong mũi từ từ thở ra một hơi.
- Thịt trừng tá», thịt tiểu hoa quyến thoái tá», thịt ba rá»i, thêm má»™t tý gân bò.
Tư Không TrÃch Tinh thở ra má»™t hÆ¡i há»i Ngưu tiểu thÆ¡ :
- Con bò nà y còn ngon nữa là , có phải nuôi bằng rượu từ nhỠkhông?
- Phải.
- Tô canh thịt bò nà y có phải đã nấu nhừ bốn năm tiếng đồng hồ rồi không?
- Phải.
- Nhưng tôi mới ngồi xuống, cô đã đem tô canh thịt bò lại!
- Tôi cầu ngưá»i ta Ä‘iá»u gì, tô canh thịt bò đại khái đã chuẩn bị sẵn đâu ra đó.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Bởi vì, bà ngoại tôi có nói tôi một câu, tôi không bao giỠquên.
- Bà ta nói sao?
- Bà ta thưá»ng thưá»ng bảo tôi rằng, tôi muốn chụp dÃnh trái tim ngưá»i đà n ông nà o, con đưá»ng nhanh nhất là đi dụ khị cái bụng cá»§a y.
- Bà ta nói hay tháºt.
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i lá»›n :
- Ông ngoại cá»§a cô chắc chắn là có phúc khà hÆ¡n hết má»i ngưá»i đà n ông trên thế gian nà y!
Ngưu tiểu thÆ¡ nhoẻn miệng cưá»i nói :
- Ông ấy cÅ©ng máºp hÆ¡n hết đại Ä‘a số đà n ông.
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i, Ngưu tiểu thÆ¡ cÅ©ng cưá»i, tiếng cưá»i cá»§a hai ngưá»i bá»—ng ngưng bặt lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Ngưá»i mở miệng trước, dÄ© nhiên là Tư Không TrÃch Tinh, bởi vì y đã ăn xong tô canh, tô canh thịt bò không phải thông thưá»ng ăn khÆ¡i khÆ¡i được như váºy.
- Tây Môn Xuy Tuyết là ngưá»i như thế nà o, cô cÅ©ng đã biết.
Y há»i Ngưu tiểu thÆ¡ :
- Thơ của y có phải ai ai cũng xem được không?
- Không.
- Vì váºy, tôi không há» xem qua thÆ¡ cá»§a y.
Tư Không TrÃch Tinh nói :
- Chẳng qua tôi thấy má»™t gã hòa thượng, má»™t gã Lão Thá»±c hòa thượng không tháºt thà tý nà o.
Ngưu tiểu thÆ¡ cưá»i :
- Gà hòa thượng đó quả nhiên có chá»— không được tháºt thà .
- Có Ä‘iá»u gã hòa thượng đó thông minh hÆ¡n cô.
- Y có chỗ nà o thông minh hơn tôi?
- Y biết Tây Môn Xuy Tuyết xem xong thÆ¡, phong thÆ¡ ấy biến thà nh như trái tim cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà muốn tìm đưá»ng tá»± tá».
- Ông nói váºy là có ý gì?
- Má»™t ngưá»i đà n bà tại sao lại Ä‘i tìm đưá»ng tá»± tá»?
- Bởi vì trái tim cô ta đã bị tan vỡ, bị má»™t ngưá»i đà n ông xé tan.
- Phong thơ ấy cũng thế thôi.
Tư Không TrÃch Tinh cưá»i nói :
- Phong thÆ¡ ấy cÅ©ng bị má»™t ngưá»i đà n ông xé tan, ngưá»i đà n ông đó là Tây Môn Xuy Tuyết.
Ngưu tiểu thÆ¡ cÅ©ng cưá»i, nà ng ta không thể không cưá»i.
- Gã hòa thượng biết chắc Tây Môn đại kiếm khách sẽ không đi phó ước với một tên vô danh tiểu tốt, bởi vì con mắt của đại kiếm khách trước giỠvẫn nằm trên đỉnh đầu.
- Nếu vị đại kiếm khách cứ Ä‘i phó ước kiểu đó, e rằng chẳng có thá»i giỠđâu sinh con.
- DÄ© nhiên ông ta không lại, vì váºy ông lại.
Ngưu tiểu thÆ¡ há»i Tư Không TrÃch Tinh :
- Nhưng ông vì lý do gì lại đây?
- Bởi vì tôi là bạn cá»§a Lục Tam Äản, Tây Môn Xuy Tuyết không Ä‘i cứu y, dÄ© nhiên là tôi phải Ä‘i.
- Lục Tam Äản?
Ngưu tiểu thơ kỳ quái :
- Lục Tam Äản là ai?
- Lục Tam Äản là Lục Tiểu Phụng.
Tư Không TrÃch Tinh nói :
- Bởi vì, y không những là má»™t tên há»—n đản, y còn là quang côn đản, có lúc tháºm chà còn là tên ngốc đản.
Ngưu tiểu thÆ¡ muốn cưá»i, mà cưá»i không được.
- Lần nà y ông sai rồi.
Nà ng ta là m nghiêm mặt nói cho Tư Không TrÃch Tinh nghe :
- Lục Tiểu Phụng không phải là đản (trứng), bất kể y là thứ gì khác Ä‘á»u có thể, nhưng tôi bảm đảm y nhất định không thể là đản.
- Tại sao?
Ngưu tiểu thÆ¡ báºt cưá»i lên :
- Ông có bao giỠthấy một cái trứng có bốn hà ng lông mà y không?
Nà ng ta há»i Tư Không TrÃch Tinh.
Tư Không TrÃch Tinh trước giá» chưa bao giỠđầu hà ng ai, dù y có thi lá»™n vòng vá»›i Lục Tiểu Phụng, y cÅ©ng không bao giỠđầu hà ng.
Có Ä‘iá»u, lần nà y y đầu hà ng.
|
 |
|
| |