 |
|

04-09-2008, 06:40 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
6
Vá» sá»± chà o Ä‘á»i cá»§a Okada Kumiko và Wataya Noboru
*
Là con má»™t trong gia đình, tôi tháºt khó hình dung anh chị em ruá»™t trong má»™t nhà thưá»ng cảm thấy gì lúc gặp nhau sau khi ai nấy Ä‘á»u đã lá»›n và có cuá»™c sống riêng. Trong trưá»ng hợp Kumiko, bất cứ khi nà o ai đó nhắc tá»›i Wataya Noboru thì nà ng lại có má»™t vẻ mặt kì lạ, như thể nà ng vừa tình cá» cho má»™t món gì đó có mùi vị khó chịu và o mồm. Nhưng chÃnh xác là vẻ mặt đó ẩn chứa cái gì, tôi chịu không biết được. Vá» phần mình, tôi chẳng có mảy may thiện cảm vá»›i anh ta. Kumiko cÅ©ng biết và thấy Ä‘iá»u đó hoà n toà n tá»± nhiên. Bản thân nà ng cÅ©ng chẳng ưa gì ông anh. Giá như không phải hai anh em ruá»™t thì tháºt khó hình dung ra cảnh hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau. Thế nhưng quả thá»±c há» là anh em ruá»™t, Ä‘iá»u đó cà ng khiến má»i chuyện thêm rắc rối.
Sau khi tôi cãi nhau om sòm vá»›i ông bố và cắt đứt quan hệ vá»›i gia đình, hầu như không có dịp nà o gặp lại Wataya Noboru. Cuá»™c cãi nhau đó quả thá»±c là kịch liệt. Trong Ä‘á»i tôi không có mấy khi cãi nhau vá»›i ai - tôi vốn không thuá»™c loại ngưá»i hay tranh cãi -, nhưng khi đã là m và o thế chẳng đặng đừng thì tôi cãi tá»›i cùng, không ngừng được. Nhưng sau má»—i lần như váºy, khi đã trút sạch những gì dồn nén trong lòng, cÆ¡n giáºn dữ cá»§a tôi Ä‘á»u biến đây mất má»™t cách kỳ lạ. Không còn căm ghét, chẳng còn phẫn uất, chỉ còn thấy hết sức nhẹ nhõm rằng tôi sẽ không bao giá» phải gặp lại ông ta nữa; rằng tôi đã trút được gánh nặng phải mang đã quá lâu nà y. Tháºm chà tôi còn thấy thông cảm vá»›i cuá»™c Ä‘á»i lắm gian truân vất vả cá»§a ông ta, dù cuá»™c Ä‘á»i đó vá»›i tôi có vẻ ngu ngốc và đáng tởm đến đâu Ä‘i nữa. Tôi bảo Kumiko tôi sẽ không bao giá» gặp lại cha mẹ nà ng nữa nhưng riêng nà ng thì khi nà o muốn vá» thăm há» cÅ©ng được, chỉ có Ä‘iá»u không có tôi. Nhưng Kumiko cÅ©ng chẳng thiết tha gì chuyện vá» thăm cha mẹ.
Hồi đó Wataya Noboru Ä‘ang sống cùng cha *** song khi cuá»™c cãi vã bùng lên giữa cha anh ta và tôi, anh ta chỉ rút lui, chẳng nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o. Äiá»u đó tôi không lạ. Anh ta chẳng mảy may quan tâm đến tôi. Anh ta tránh hết sức để không gặp mặt tôi trừ những lúc thá»±c sá»± cần thiết. VÃŒ váºy, má»—i khi đã không còn đến thăm cha mẹ Kumiko, tôi cÅ©ng chẳng còn lý do gì để gặp lại Wataya Noboru. Bản thân Kumiko cÅ©ng chẳng còn lý do đặc biệt gì để gặp anh ta. Anh ta báºn, nà ng cÅ©ng báºn, nhưng cái chÃnh là hai ngưá»i chưa bao giá» thân thiết vá»›i nhau.
Tuy váºy thỉnh thoảng Kumiko cÅ©ng gá»i Ä‘iện đến văn phòng khoa cá»§a anh ta, đôi khi anh ta cÅ©ng gá»i Ä‘iện cho nà ng ở công ty (nhưng không bao giá» gá»i vá» nhà chúng tôi). Nà ng thưá»ng thông báo lại vá»›i tôi vá» những cuá»™c trò chuyện đó, nhưng không Ä‘i và o chi tiết. Tôi không bao giá» há»i, nà ng cÅ©ng không bao giá» tá»± kể rõ hÆ¡n nếu không cần thiết.
Tôi không cần biết Kumiko và Wataya Noboru nói vá»›i nhau những gì. Bảo váºy không có nghÄ©a là tôi khó chịu khi biết hau ngưá»i có nói chuyện vá»›i nhau. ÄÆ¡n giản là tôi không hiểu hai con ngưá»i khác nhau đến thế thì có gì để nói chuyện vá»›i nhau? Hay chỉ vì há» là hai anh em nên má»›i có chuyện để nói?
***
Tuy là anh em nhưng Wataya Noboru và Kumiko cách nhau những chÃn tuổi. Má»™t lý do nữa khiến hai anh em Ãt gần gÅ©i nhau, ấy là hồi nhá» Kumiko sống vá»›i ông bà ná»™i suốt mấy năm liá»n.
Nhà Wataya không chỉ có hai đứa con là Kumiko và Noboru. Giữa hai anh em còn có má»™t ngưá»i con gái nữa, lá»›n hÆ¡n Kumiko hai tuổi. Tuy nhiên, hồi Kumiko má»›i ba tuổi cha mẹ đã gá»i nà ng từ Tokyi vá» tỉnh Niigata xa xôi cho ông bà ná»™i nuôi nấng má»™t thá»i gian. Vá» sau cha mẹ bảo nà ng rằng há» là m váºy bởi hồi nhá» nà ng ốm Ä‘au quặt quẹo luôn, thà nh thá» không khà trong là nh ở thôn quê chắc sẽ có Ãch cho nà ng, nhưng nà ng chẳng bao giá» tin hẳn lá»i há» nói. Theo nà ng nhá»› thì nà ng chưa bao giá» Ä‘au yếu cả. Nà ng chưa hỠốm nặng bao giá», ngưá»i thân ở Niigata hình như cÅ©ng không ai phải lo lắng lắm vá» sức khá»e cá»§a nà ng. "Em tin chắc đó chẳng qua là cái cá»› thôi", có lần Kumiko bảo tôi váºy.
Ná»—i ngá» vá»±c cá»§a nà ng được cá»§ng cố bởi má»™t chuyện nà ng nghe được từ má»™t ngưá»i bà con. Hóa ra mẹ và bà ná»™i cá»§a Kumiko từng có má»™t mối bất hòa kéo dà i, và quyết định đưa Kumiko vá» Niigata kà jết quả má»™t sá»± thá»a thuáºn giữa hai ngưá»i. Bằng cách giao con cho bà ná»™i nuôi má»™t thá»i gian, cha mẹ Kumiko đã là m bà nguôi giáºn, còn đến lượt mình, nhỠđược nuôi dạy cháu má»™t thá»i gian nên bà ná»™i cá»§ng cố được quan hệ vá»›i con trai (tức cha cá»§a Kumiko). Nói cách khác, Kumiko đã là má»™t kiểu con tin.
- Ngoà i ra, - Kumiko kể vá»›i tôi. - ba mẹ em đã có hai đứa con rồi, thà nh thá» cho Ä‘i đứa thứ ba cÅ©ng chẳng mất mát gì ghê gá»›m. DÄ© nhiên là không phải ba mẹ có ý bá» em luôn; hình như ba mẹ chỉ nghÄ© rằng bởi em còn quá nhá» nên Ä‘i xa khá»i nhà như thế cÅ©ng chẳng há» gì. Có lẽ ba mẹ đã không biết nghÄ© cho ấu đáo vá» chuyện đó. Chẳng qua đó là giải pháp dá»… dà ng nhất cho tất cả má»i ngưá»i. Anh có tin được không? Em không biết tại sao ba mẹ chẳng hiểu rằng chuyện đó có tác động như thế nà o đến má»™t đứa bé.
Nà ng được bà ná»™i nuôi nấng ở Niigata từ năm ba tuổi đến năm sáu tuổi. Những năm tháng đó trong Ä‘á»i nà ng gá»i là u buồn hay phi tá»± nhiên thì cÅ©ng không đúng. Bà ná»™i cưng nà ng như cưng trứng má»ng, Kumiko cÅ©ng thÃch chÆ¡i vá»›i mấy anh em há» bằng tuổi mình hÆ¡n là chÆ¡i vá»›i anh chị ruá»™t vốn lá»›n hÆ¡n nà ng nhiá»u. Cuối cùng, khi Kumiki đến tuổi Ä‘i há»c, ba mẹ đón nà ng vá» Tokyo. Ba mẹ bắt đầu đâm lo rắng đứa con gái đã xa há» qua lâu nên khăng khăng đòi đưa vá» trước khi quá muá»™n. Nhưng theo nghÄ©a nà o đó thì đã quá muá»™n. Suốt mấy tuần sau khi quyết định cho nà ng vá» lại Tokyo, bà ná»™i ngà y cà ng rÆ¡i và o trạng thái kÃch động. Bà thôi ăn và ngá»§ rất Ãt. Bà khi khóc khi cưá»i, lúc lại hoà n toà n câm lặng. Má»›i phút trước bà vừa siết chặt Kumiko và o lòng đến tức thở, phút sau bà đã lấy thước kẻ phát và o tay Kumiko mạnh đến ná»—i hằn đỠcả lên. Phút trước bà bảo bà không muốn cháu Ä‘i, rằng bà thà chết còn hÆ¡n mất cháu, phút sau bà lại bảo bà không muốn thấy mặt cháu nữa, rằng bà muốn tống cháu Ä‘i cho khuất mắt. Bằng những lá»i lẽ không thể nà o tháºm tệ hÆ¡n, bà rá»§a xả mẹ Kumiko, bảo rằng mẹ nà ng là má»™t mụ đà n bà khốn nạn. Tháºm chà bà còn đâm kéo và o cổ tay định tá»± sát. Kumiko không hiểu nổi Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra quanh mình nữa. Má»i chuyện vượt ngoà i khả năng lÄ©nh há»™i cá»§a nà ng.
|

04-09-2008, 06:40 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Thế là nà ng quyết định khép mình trước ngoại giá»›i. Nà ng nhắm mắt lại. Nà ng khép tai lại. Nà ng đóng chặt tâm trà mình. Nà ng không nghÄ© gì nữa, không hy vá»ng gì nữa. Mấy tháng sau đó là má»™t khoảng trống hoà n toà n trong ký ức nà ng. Nà ng tuyệt chẳng nhá»› bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra trong thá»i gian đó. Khi hồi tỉnh, nà ng thấy mình Ä‘ang ở trong má»™t ngôi nhà má»›i. Äó là ngôi nhà lẽ ra nà ng đã sống từ xưa đến nay. Ba mẹ nà ng sống ở đây, anh nà ng cÅ©ng thế, chị nà ng cÅ©ng thế. Nhưng đó không phải nhà cá»§a nà ng. Nó chỉ là má»™t môi trưá»ng sống má»›i mà thôi.
Kumiko trở thà nh má»™t đứa trẻ lầm lì, khó tÃnh trong môi trưá»ng má»›i đó. Không ai là ngưá»i cô bé có thể tin, không ai là ngưá»i cô bé có thể tin váºy vô Ä‘iá»u kiện. Ngay cả trong vòng tay cha *** cô cÅ©ng không bao giá» hoà n toà n thoải mái. Cô không biết mùi cÆ¡ thể há»; cái mùi lạ lẫm đó khiến cô bứt rứt khó chịu. Tháºm chà có đôi khi cô còn căm ghét nó. Ngưá»i duy nhất trong nhà mà Kumiko dần dần cởi mở hÆ¡n, dù má»™t cách khó khăn, là chị gái. Cha mẹ đã hết hy vá»ng có thể gần gÅ©i được cô bé; anh trai gần như không biết đến sá»± tồn tại cá»§a cô. Nhưng chị gái thì thấu hiểu sá»± bấn loạn và ná»—i cô đơn ẩn sau thái độ bướng bỉnh đó. Chị ở suốt ngà y bên Kumiko, ngá»§ cùng buồng vá»›i cô, nói chuyện vá»›i cô, Ä‘á»c sách cho cô nghe, đưa cô Ä‘i há»c, giúp cô là m bà i táºp. Những khi Kumiko rúc và o má»™t góc giưá»ng mà khóc hà ng giá», chị gái luôn có mặt, ngồi má»™t bên, ôm chặt cô và o lòng. Chị là m tất cả những gì có thể để tìm đưá»ng đến vá»›i cõi lòng sâu kÃn cá»§a Kumiko. Giá như chị không chết vì trúng độc thức ăn chỉ má»™t năm sau Kumiko từ Niigata trở vá» thì má»i chuyện hẳn đã khác Ä‘i rất nhiá»u.
- Nếu chị còn sống thì má»i chuyện trong gia đình hẳn đã tốt hÆ¡n rồi, Kumiko nói. – Má»›i mưá»i má»™t tuổi chị ấy đã là trụ cá»™t vá» tinh thần cho cả gia đình. Giá như chị không chết thì má»i ngưá»i khác trong nhà hẳn đã Ãt khác ngưá»i hÆ¡n. Ãt nhất thì em cÅ©ng không phải là má»™t trưá»ng hợp hết thuốc chữa như thế nà y. Anh có hiểu ý em không? Em thấy mình tháºt có lá»—i sau chuyện đó. Tại sao em không chết thay cho chị? Tại sao em đây, má»™t đứa chẳng ai cần tá»›i, chẳng Ä‘em lại niá»m vui cho ai, tại sao em không chết Ä‘i? Ba mẹ và anh trai hiểu rõ cảm xúc cá»§a em, nhưng há» không hé má»™t lá»i để an á»§i em. Mà đâu chỉ có thế. Há» không từ bất cứ cÆ¡ há»™i nà o để nói vá» ngưá»i chị quá cố cá»§a em: nà o chị ấy xinh, nà o chị ấy thông minh, nà o ai cÅ©ng thÃch chị ấy, nà o chị ấy chu đáo quan tâm đến má»i ngưá»i, nà o chị ấy chÆ¡i piano giá»i! Thế rồi há» bắt em phải há»c chÆ¡i piano! Sau khi chị mất thì cÅ©ng phải có ai sá» dụng cây đà n piano to đùng kia chứ! Nhưng em chẳng thÃch chÆ¡i piano tà nà o! Em biết mình sẽ chẳng bao giá» chÆ¡i hay như chị ấy, em cÅ©ng không cần có thêm má»™t cách để chứng tá» em kém cá»i thế nà óso vá»›i chị ấy. Em không thể thế chá»— cho bất cứ ai, nói gì đến cho chị ấy. Nhưng chẳng ai nghe em. Không ai thèm nghe em cả! Mãi đến giá», há»… nhìn thấy piano là em ghét cay ghét đắng. Thấy ai đó chÆ¡i piano là em không chịu nổi.
Tôi vô cùng phẫn ná»™ vá»›i gia đình Kumiko khi nghe nà ng kể. Phẫn ná»™ vì những gì hỠđã là m vá»›i nà ng. Vì những gì hỠđã không là m được cho nà ng. Ấy là hồi chúng tôi chưa cưới. Hai chúng tôi chỉ má»›i quen nhau được hai tháng. Äó là má»™t sáng Chá»§ nháºt yên tÄ©nh, chúng tôi Ä‘ang nằm trên giưá»ng. Nà ng kể má»™t hồi lâu vá» thá»i thÆ¡ ấu, như thể gỡ dần má»™t sợi chỉ rối, thỉnh thoảng lại ngừng để đánh giá tầm quan trá»ng cá»§a từng sá»± kiện nà ng vừa thổ lá»™. Äó là lần đầu tiên nà ng kể nhiá»u đến váºy vá» mình. Trước buổi sáng hôm đó tôi hầu như chẳng biết gì vá» gia đình hay thá»i thÆ¡ ấu cá»§a nà ng. Tôi biết tÃnh nà ng trầm lặng, rằng nà ng thÃch vẽ, rằng nà ng có mái tóc dà i tháºt đẹp, rằng nà ng có hai cái bá»›t trên bả vai phải. Và rằng tôi là ngưá»i đà n ông đầu tiên trong Ä‘á»i nà ng.
Nà ng vừa kể vừa khóc thút thÃt. Tôi hiểu tại sao nà ng cần phải khóc. Tôi ôm nà ng trong vòng tay, vuốt tóc nà ng.
- Nếu chị ấy còn sống, em tin chắc anh sẽ yêu chị ấy, - Kumiko nói. – Hồi xưa ai cũng yêu chị ấy. Vừa thấy lần đầu là đã yêu ngay.
- Có thể, - tôi nói. – Nhưng anh lại phải lòng em. Chuyện ấy đơn giản lắm mà . Chỉ có anh và em thôi. Chị của em chẳng có liên quan gì ở đây hết.
Kumiko nằm đó má»™t hồi mà ngẫm nghÄ©. 7 giá» rưỡi sáng Chá»§ nháºt: khi má»i âm thanh Ä‘á»u êm dịu và nhẹ bá»—ng. Tôi nghe tiếng bồ câu vá»— cánh bay ngang qua mái căn há»™ cá»§a tôi, ai đó gá»i chó ở xa xa. Kumiko nhìn không rá»i mắt và o má»™t Ä‘iểm duy nhất trên trần nhà .
- Nà y, nói em nghe, anh có thÃch mèo không?
- Có chứ, anh mê mèo lắm, - tôi nói. – Hồi nhỠlúc nà o anh cũng có một con mèo. Anh chơi với nó suốt, ngủ cũng ôm mèo.
- Hay quá! Từ nhá» em đã thÃch có mèo đến chết được. Nhưng ngưá»i ta không cho em nuôi. Mẹ em ghét mèo. Cả Ä‘á»i chưa bao giá» em thá» cố sao cho có được cái mình muốn cả. Chưa má»™t lần nà o cả. Anh có tin được không? Anh không thể hiểu sống như váºy là thế nà o đâu. Khi anh đã quen vá»›i cuá»™c sá»›ng đó rồi – không bao giá» có được cái mình muốn – thì anh sẽ không còn biết mình muốn gì nữa.
Tôi nắm tay nà ng.
- Có thể từ trước đến giá» vá»›i em là váºy. Nhưng em không còn là trẻ con nữa. Em có quyá»n chá»n cho mình má»™t cuá»™c sống riêng. Em có thể bắt đầu lại. Nếu muốn có mèo, em chỉ việc chá»n má»™t cuá»™c sống mà trong đó em có má»™t con mèo. ÄÆ¡n giản thôi mà . Äó là quyá»n cá»§a em… đúng không?
Mắt nà ng nhìn chăm chắm và o tôi.
- Ừ… đúng váºy.
Và i tháng sau, Kumiko và tôi bà n chuyện cưới nhau.
* * *
Nếu thuở thiếu thá»i cá»§a Kumiko trong căn nhà đó què quặt, nặng ná», thì thá»i thÆ¡ ấu cá»§a Wataya Noburu lại méo mó đến độ phi tá»± nhiên theo má»™t cách khác. Cha mẹ yêu thằng con duy nhất đến mức cuồng si, nhưng há» không chỉ nâng niu, vồ váºp thằng bé mà còn đòi há»i ở nó nhiá»u thứ. Ngưá»i cha tin chắc như Ä‘inh đóng cá»™t rằng cách duy nhất để có má»™t cuá»™c sống sung túc trong xã há»™i Nháºt là phải đạt được những thà nh tÃch cao nhất đồng thá»i gạt bá» bất cứ ai hay bất cứ việc gì chắn ngang đưá»ng tiến thân cá»§a ta. Ông ta tin chắc và o triết lý đó vá»›i má»™t niá»m tin sắt đá.
Chẳng bao lâu sau khi cưới Kumiko, tôi nghe được những lá»i như váºy từ chÃnh ông ta. Con ngưá»i ta sinh ra vốn không bình đẳng, ông ta nói. Lý tưởng bình đẳng nà y ná» nghe thì phải đạo, song chỉ là những thứ vá»› vẩn ngưá»i ta dạy ở trưá»ng. Nháºt Bản có má»™t thể chế chÃnh trị dân chá»§, nhưng đồng thá»i cÅ©ng là má»™t xã há»™i phân chia giai cấp theo má»™t thứ luáºt rừng khốc liệt, cá lá»›n nuốt cá bé, thà nh thá» nếu không trở thà nh má»™t kẻ trong tầng lá»›p tinh hoa thì sống ở cái xứ nà y chẳng để là m gì. Anh sẽ bị nghiá»n nát thà nh cám. Anh phải già nh giáºt từng nấc thang má»™t để leo lên, leo lên mãi. Cái tham vá»ng nà y hoà n toà n là nh mạnh. Nếu ngưá»i ta đánh mất tham vá»ng đó, nước Nháºt sẽ tiêu vong. Tôi không đưa ra ý kiến gì đáp lại quan Ä‘iểm cá»§a bố vợ. Mà ông ta cÅ©ng chả cần nghe ý kiến cá»§a tôi. ÄÆ¡n giản là ông ta tuôn ra niá»m tin cá»§a mình, cái niá»m tin ông cho tin là ngà n Ä‘á»i cÅ©ng không đổi.
Mẹ cá»§a Kumiko là con gái má»™t quan chức cao cấp. Bà lá»›n lên ở Yamanote, khu thượng lưu cá»§a Tokyo, chưa bao giá» thiếu thốn thứ gì, cÅ©ng chẳng có má»™t ý kiến hay tÃnh cách nà o để đối chá»i lại ông chồng. Theo như tôi thấy, bà ta không có ý kiá»n vá» bất cứ sá»± kiện hay sá»± váºt gì nếu nó không bà y ra ngay trước mặt bà ta (nói cho ngay, bà ta bị cáºn thị cá»±c nặng). Còn nhỡ có lúc nà o đó buá»™c phải phát biểu ý kiến vá» má»™t cái gì đó nằm ngoà i tầm nhìn cá»§a mình, bà ta lại vay mượn ý kiến chồng. Giá như bà ta chỉ có váºy thì cÅ©ng chẳng là m phiá»n ai, song, cÅ©ng như hầu hết các phụ nữ tương tá»±, bà ta mắc chứng hợm hÄ©nh không thể nà o chịu nổi. Những kẻ như váºy không có thang giá trị nà o cho riêng mình mà chỉ có thể tìm được chá»— đứng trong thiên hạ bằng cách vay mượn các chuẩn má»±c hoặc quan Ä‘iểm cá»§a ngưá»i khác. Nguyên lý duy nhất chi phối tâm trà há» là “Mình trông thế nà o trong mắt thiên hạ?â€. Thế nên bà Wataya trở thà nh má»™t phụ nữ hẹp hòi, bá»™p chá»™p, chẳng quan tâm đến gì khác ngoà i địa vị cá»§a chồng mình trong chÃnh phá»§ và thà nh tÃch há»c hà nh cá»§a đứa con trai. Má»i thứ khác không có ý nghÄ©a gì vá»›i bà ta hết.
Thế là ông cha bà mẹ ra sức nhồi nhét cái triết lý đáng ngá» và thế giá»›i quan méo mó cá»§a há» và o đầu cáºu bé Wataya Noburu. Há» nhồi sá» nó, cho nó há»c những gia sư tốt nhất mà há» mua được bằng tiá»n. Má»—i khi nó đạt thứ hạng cao, há» lại thưởng bằng cách mua cho nó bất cứ thứ gì nó muốn. Thá»i thÆ¡ ấu cá»§a nó đầy ứ xa hoa váºt chất, nhưng khi đến giai Ä‘oạn có những rung động và cảm xúc đầu Ä‘á»i, cáºu bé chẳng lấy đâu ra thì giá» cho bạn gái, chẳng có dịp nà o Ä‘i chÆ¡i vá»›i lÅ© bạn trai. Cáºu phải trút toà n bá»™ sức lá»±c và o việc duy trì vị trà số má»™t. Wataya Noburu có thÃch cuá»™c sống đó chăng, tôi không biết. Kumiko cÅ©ng không. Wataya Noburu không phải loại ngưá»i hay thổ lá»™ cảm xúc vá»›i ngưá»i khác: không thổ lá»™ vá»›i em gái, không bá»™c bạch vá»›i cha *** không cởi mở vá»›i bất kỳ ai. Vả chăng, anh ta chẳng có lá»±a chá»n nà o khác. Tôi thấy hình như có những phương thức suy nghÄ© giản đơn và má»™t chiá»u đến ná»—i ta không thể nà o cưỡng lại được. Dù thế nà o, Wataya Noburu cÅ©ng đã tốt nghiệp trưá»ng tư dà nh cho giá»›i thượng lưu, thi đỗ và o khoa kinh tế Äại há»c Tokyo và tốt nghiệp ngôi trưá»ng danh giá nà y vá»›i thứ hạng danh giá nhất.
Ngưá»i cha muốn rằng tốt nghiệp đại há»c xong anh ta và o là m việc trong chÃnh phá»§ hay má»™t táºp Ä‘oà n hà ng đầu nà o đó, nhưng Wataya lại quyết định theo con đưá»ng há»c thuáºt và trở thà nh há»c giả. Anh ta không phải thằng ngốc. Anh ta biết,môi trưá»ng thÃch hợp vá»›i mình không phải là cái thế giá»›i nÆ¡i anh ta phải giải quyết các vấn đỠthá»±c tiá»…n cùng vá»›i những ngưá»i khác, mà là cái thế giá»›i đòi há»i sá» dụng tri thức má»™t cách có ká»· luáºt và hệ thống, cái thế giá»›i đỠcao kỹ năng cá nhân cá»§a ngưá»i trà thức. Anh ta theo há»c năm thứ hai sau đại há»c ở Yale rồi trở lại theo chương trình nghiên cứu sinh ở Tokyo. Vâng lá»i cha *** anh ta lấy vợ, đám cưới do hai nhà sắp đặt, nhưng cuá»™c hôn nhân kéo dà i không quá hai năm. Sau khi ly dị, anh ta lại vá» sống vá»›i cha mẹ. Cho tá»›i khi tôi gặp anh ta lần đầu, Wataya Noburu đã là má»™t tay dở dở ương ương, má»™t thằng cha không thể nà o ưa nổi.
Sau khi tôi cưới Kumiko được hai năm, Wataya Noburu xuất bản má»™t cuốn sách to, dà y. Äó là má»™t công trình nghiên cứu kinh tế đầy rẫy thuáºt ngữ chuyên môn; tôi đã cố Ä‘á»c, nhưng đã không thể hiểu tà gì những Ä‘iá»u anh ta nói. Không hiểu nổi lấy má»™t trang. Tôi chẳng biết là do ná»™i dung quá khó vá»›i tôi hay do tác giả viết tồi. Thế nhưng dân trong ngà nh thì khen lấy khen để. Má»™t tay Ä‘iểm sách tuyên nố đây là “má»™t loại công trình kinh tế hoà n toà n má»›i được viết từ má»™t quan Ä‘iểm hoà n toà n má»›iâ€, nhưng Ä‘á»c hết bà i Ä‘iểm sách tôi cÅ©ng chỉ hiểu được má»—i má»™t câu đó thôi. Chẳng bao lâu giá»›i truyá»n thông bắt đầu giá»›i thiệu anh ta là “ngưá»i hùng cá»§a thá»i đại má»›iâ€. Hà ng đống sách ra Ä‘á»i để diá»…n giải cuốn sách cá»§a anh ta. Hai thà nh ngữ anh ta chế ra, “kinh tế tÃnh dục†và “kinh tế bà i tiết†trở thà nh câu đầu lưỡi cá»§a thiên hạ. Báo và tạp chà đăng trên trang nhất những bà i viết vá» anh ta như má»™t trong các trà thức cá»§a thá»i đại má»›i. Tôi không tin rằng chÃnh tác giả mấy bà i báo đó tháºt sá»± hiểu Wataya Noburu nói gì trong cuốn sách cá»§a anh ta. Tháºm chà tôi ngá» rằng há» chưa há» giở cuốn sách đó ra lần nà o nữa kia. Nhưng Ä‘iá»u đó chẳng là m há» báºn tâm chút nà o hết. Wataya Noburu còn trẻ, độc thân, và đủ thông minh để viết má»™t cuốn sách không ai hiểu.
Nó là m anh ta nổi tiếng. Các tạp chà đua nhau má»i anh ta viết bà i. Anh ta xuất hiện trên truyá»n hình để bình luáºn vá» các vấn đỠchÃnh trị và kinh tế. Chẳng mấy chốc anh ta trở thà nh thà nh viên thưá»ng trá»±c cá»§a các chương trình thảo luáºn bà n tròn vá» chÃnh trị. Những ai từng biết Wataya Noburu (trong đó có Kumiko và tôi) không thể nà o hình dung anh ta lại thÃch hợp vá»›i trò phô phang trước ngưá»i khác đến váºy. Ai cÅ©ng Ä‘inh ninh anh ta là loại ngưá»i thuần túy sách vở, chả quan tâm đến bất cứ gì ngoà i lÄ©nh vá»±c chuyên môn. Nhưng hóa ra, bước và o thế giá»›i truyá»n thông, anh ta nháºp vai má»›i tháºt dá»… dà ng, còn tá» ra khoái trá là khác. Anh ta không há» nao núng khi bị ống kÃnh quay phim chÄ©a và o mình. Tháºm chà trước ống kÃnh anh ta trông còn thoải mái ung dung hÆ¡n cả trong thế giá»›i thá»±c. Chúng tôi vô cùng sá»ng sốt quan sát sá»± biến hình đột ngá»™t cá»§a anh ta. Gã Wataya Noburu chúng tôi thấy trên truyá»n hình váºn những bá»™ com lê đắt tiá»n, cà vạt chá»n kỹ không chê và o đâu được, Ä‘eo kÃnh gá»ng đồi mồi. Anh ta để kiểu tóc má»›i nhất. Rõ rà ng anh ta được chăm sóc bởi má»™t tay là m đầu chuyên nghiệp. Tôi chưa thấy anh ta khoe bá»™ cánh chảnh chá»e đến thế bao giá». Mà tháºm chà nếu bá»™ cánh đó là do hãng truyá»n hình bắt anh ta mặc thì anh ta cÅ©ng đã khoác lên ngưá»i má»™t cách hết sức tá»± nhiên, như thể suốt Ä‘á»i anh ta vẫn muôn ăn mặc thế. Con ngưá»i nà y là ai váºy? Tôi đã tá»± há»i khi lần đầu tiên gặp anh ta. Wataya Noburu Ä‘Ãch thá»±c ở đâu?
Trước ống kÃnh anh ta đóng vai Ngưá»i Ãt Nói. Má»—i khi ai há»i ý kiến, anh ta trả lá»i đơn giản, rõ rà ng, chÃnh xác và súc tÃch. Khi cuá»™c tranh luáºn nóng lên và những ngưá»i khác váºn hết gân cổ mà gà o, anh ta vẫn bình thản. Khi bị tấn công bằng những câu há»i gai góc, anh ta Ä‘iá»m tÄ©nh, mặc đối phương muốn nói gì thì nói, sau đó chỉ cần buông má»™t câu duy nhất là đáºp tan má»i lý lẽ cá»§a y. Anh ta há»c được cái nghệ thuáºt giữ cho giá»ng nói vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u, nụ cưá»i vẫn trên môi mà tung ra ngón đòn chà mạng. Trên mà n ảnh tuyá»n hình, anh ta có vẻ thông minh và đáng tin cáºy hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Wataya Noburu trong thá»±c tế. Tôi không biết là m sao anh ta đạt được như váºy. Anh ta không Ä‘iển trai, nhưng cao ráo, mảnh dẻ, phong thái đưá»ng hoà ng, rõ con nhà dòng dõi. Bằng phương tiện truyá»n hình, Wataya Noburu đã tìm được đúng chá»— cho mình. Truyá»n thông đại chúng dang rá»™ng tay chà o đón anh ta, và anh ta cÅ©ng chà o đón nó nồng nhiệt như thế.
Thế nhưng tôi không thể nà o chịu nổi cái bá»™ dạng anh ta, dù trên báo hay trên truyá»n hình. Anh ta là ngưá»i có tà i, có năng lá»±c, tôi không phá»§ nháºn. Tôi nháºn thấy quá rõ là khác. Anh ta biết cách quáºt nốc ao đối thá»§ má»™t cách chóng vánh và hiệu quả chỉ bằng má»™t và i lá»i. Anh ta có cái bản năng cá»§a loà i thú là đánh hÆ¡i chiá»u gió. Nhưng nếu để ý kỹ những gì anh ta nói hay viết, ta sẽ thấy lá»i lẽ anh ta thiếu sá»± nhất quán. Chúng không há» phản ánh má»™t thế giá»›i quan duy nhất dá»±a trên má»™t niá»m tin sâu sắc. Thế giá»›i cá»§a anh ta là má»™t thế giá»›i mà anh ta dá»±ng nên bằng cách lắp ghép và i ba hệ tư tưởng má»™t chiá»u. Nếu cần, anh ta có thể xà o xáo lại cái kết cấu đó để tạo ra má»™t hệ quan Ä‘iểm má»›i trong nháy mắt. Äó là những trò biến dị và tổ hợp tư duy rất tà i tình, tháºm chà phải nói là đầy nghệ thuáºt. Nhưng vá»›i tôi, tất cả những cái đó chỉ là má»™t trò chÆ¡i, không hÆ¡n không kém. Nếu trong các quan Ä‘iểm cá»§a anh ra có cái gì đógá»i là nhất quán, ấy là cái sá»± trước sau như má»™t chẳng có gì nhất quán, và nếu anh ta có má»™t thế giá»›i quan thì thế giá»›i quan đó có thể gá»i là “tôi chẳng có thế giá»›i quan nà o sấtâ€. Nhưng chÃnh những sá»± thiếu vắng đó lại là hà nh trang trà tuệ cá»§a anh ta. Sá»± nhất quán và má»™t thế giá»›i quan vững chắc chỉ là những thứ thừa thãi không cần thiết trong những cuá»™c giao đấu trà tuệ diá»…n ra trong má»™t thá»i lượng ngắn ngá»§i trên truyá»n hình, thà nh thá» không có những cái đó hóa ra lại là ưu thế lá»›n cá»§a anh ta.
Anh ta chẳng có gì để bảo vệ, nghÄ©a là anh ta có thể hoà n toà n chú tâm và o những “hà nh vi giao chiến†thuần tuý. Anh ta chỉ cần tấn công, chỉ cần hạ nốc ao đối thá»§. Wataya Noburu là má»™t con tắc kè trà thức, đổi mà u tuỳ theo mà u cá»§a đối thá»§, biết Ä‘iá»u chỉnh các láºp luáºn logic cá»§a mình tùy từng trưá»ng hợp sao cho đạt hiệu quả tối Ä‘a, và là m các láºp luáºn đó vững chắc hÆ¡n bằng tà i hùng biện. Tôi không biết là m cách nà o anh ta há»c được những kỹ năng đó, nhưng rõ rà ng anh ta có biệt tà i thu hút cảm tình cá»§a đám đông khán giả. Anh ta biết cần dùng loại láºp luáºn nà o có khả năng tác động mạnh nhất đến số đông. Mà các láºp luáºn đó cÅ©ng chẳng cần phải có logic, chúng chỉ cần có vẻ như thế, Ä‘iá»u quan trá»ng là chúng đánh và o tâm tư tình cảm ngưá»i xem.
Má»™t thế mạnh khác cá»§a anh ta là phô thuáºt ngữ chuyên môn. DÄ© nhiên chẳng ai biết mấy thuáºt ngữ ấy có ý nghÄ©a gì, nhưng anh ta có khả năng đưa chúng ta vá»›i cái vẻ như nếu bạn không hiểu thì tại bạn thôi. Anh ta lại còn luôn trÃch dẫn số liệu thống kê. Những số liệu ấy nằm sẵn trong đầu anh ta, chúng khiến cho lý lẽ anh ta cà ng có sức thuyết phục, nhưng nếu vá» sau nghÄ© lại, ta sẽ nháºn ra rằng chẳng ai dặt nghi vấn vá» nguồn hoặc tÃnh tin cáºy cá»§a các số liệu đó cả.
Những thá»§ thuáºt tinh khôn cá»§a anh ta thưá»ng khiến tôi Ä‘iên tiết, nhưng tôi chưa bao giá» giải thÃch được vá»›i ngưá»i khác cụ thể cái gì là m tôi bá»±c bá»™i. Tôi chưa khi nà o dá»±ng được má»™t lý lẽ đủ sức quáºt lại anh ta. Chẳng khác gì đấu quyá»n Anh vá»›i má»™t bóng ma: những quả đấm cá»§a ta chỉ vụt và o khoảng không. Tôi bị sốc khi thấy ngay những vị thức giả tinh tương nhất cÅ©ng bị cuốn và o cuá»™c chÆ¡i cá»§a anh ta. Äiá»u đó khiến tôi khó chịu má»™t cách kỳ lạ.
|

04-09-2008, 06:41 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Tôi gặp Wataya Noburu lần đầu khi Kumiko và tôi quyết định lấy nhau. Tôi muốn nói chuyện vá»›i anh ta trước khi gặp cha nà ng. Tôi cứ Ä‘inh ninh rằng, do là ngưá»i trạc tuổi tôi, anh ta hẳn sẽ giúp phần nà o đó để buổi nói chuyện vá»›i cha nà ng được suôn sẻ.
- Em e rằng anh không thể trông mong anh ấy giúp đâu, - Kumiko nói, chẳng hiểu sao có vẻ ngáºp ngừng thấy rõ. – Nói sao cho anh hiểu đây... Anh ấy không phải loại ngưá»i đó.
- Trước sau gì anh cũng phải gặp anh ấy kia mà , - tôi nói.
- Ừ thì thế.
- Cứ thá» gặp xem sao. Ở Ä‘á»i việc gì chả váºy, có thá» má»›i biết được.
- Thôi được. Mình cứ thỠxem.
Qua Ä‘iện thoại Wataya Noburu chẳng tá» ra nhiệt tình cho lắm vá» việc gặp tôi. Nhưng nếu cáºu khẩn khoản xin gặp thì tôi có thể dà nh cho cáºu ná»a giá», anh ta nói. Chúng tôi quyết định gặp nhau ở má»™t quán cà phê gần ga Ochanomizu. Hồi đó anh ta chỉ má»›i là trợ giảng ở đại há»c, hãy còn chưa viết cuốn sách và hóa ra Ä‘á»m dáng như mãi sau nà y. Mấy chiếc túi áo khoác cá»§a anh ta bục tung, chắc vì thói quen thá»c hai nắm tay và o đó quá lâu. Tóc anh ta lẽ ra phải tỉa bá»›t từ hai tuần trước. Chiếc sÆ¡ mi thể thao mà u tương mù tạc cá»§a anh ta hoà n toà n không Ä‘i vá»›i chiếc áo khoác hà ng hải bằng vải tuýt xanh xám. Anh ta có cái dáng Ä‘iển hình cá»§a những tay trợ giảng ở trưá»ng đại há»c mà vá»›i há» tiá»n là má»™t thứ gì rất ư xa lạ. Mắt anh ta có cái vẻ ngái ngá»§ cá»§a những ngưá»i vừa má»›i chui từ thư viện ra sau khi miệt mà i nghiên cứu cả ngà y giữa hà ng đống sách, song nếu nhìn kỹ sẽ còn thấy má»™t ánh lạnh lùng, sắc như dao trong cặp mắt đó.
Tá»± giá»›i thiệu xong, tôi nói tôi Ä‘ang dá»± định cưới Kumiko trong thá»i gian tá»›i. Tôi cố giải bà y má»i chuyện hết sức chân thà nh. Tôi bảo tôi Ä‘ang là m việc cho má»™t hãng luáºt, nhưng tôi biết công việc đó không phù hợp vá»›i mình. Tôi vẫn Ä‘ang tìm kiếm chÃnh mình. Ngưá»i như tôi mà tÃnh chuyện lấy vợ thì nghe có vẻ Ä‘iên rồ, nhưng tôi nói tôi yêu Kumiko, và tôi tin mình có thể là m nà ng được hạnh phúc. Hai chúng tôi có thể mang lại sức mạnh và niá»m an á»§i cho nhau.
Lá»i cá»§a tôi xem ra chẳng có tác dụng gì vá»›i Wataya Noburu. Anh ta ngồi khoanh tay, lẳng lặng nghe. Tháºm chà sau khi tôi đã nói xong, anh ta vẫn ngồi im như phá»—ng thêm má»™t hồi lâu, như Ä‘ang mải nghÄ© chuyện khác.
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy lúng túng vá»›i sá»± hiện diện cá»§a anh ta, nhưng tôi cho rằng đó là do tình huống tế nhị. Hẳn ai cÅ©ng sẽ lúng túng khi phải nói vá»›i má»™t kẻ hoà n toà n xa lạ: “Tôi muốn cưới em gái anh là m vợâ€. Nhưng khi ngồi đối diện anh ta, cái cảm giác lúng túng đó từ từ dâng lên thà nh má»™t ná»—i khó chịu trong tôi. cảm giác đó giống như có má»™t khối váºt chất lạ Ä‘ang lên men chua loét trong dạ dà y mình. Chẳng phải vì lá»i lẽ hay cá» chỉ anh ta có gì đó xúc phạm tôi. Vấn đỠlà bá»™ mặt: chÃnh cái bá»™ mặt cá»§a Wataya Noburu. Tôi có linh cảm rằng bá»™ mặt đó được che giấu dưới má»™t lá»›p gì đó hoà n toà n khác. Có gì đó không ổn. Äó không phải bá»™ mặt tháºt cá»§a anh ta. Tôi không sao rÅ© bỠđược cảm giác đó.
Tôi muốn đứng dáºy Ä‘i khá»i ngay, cà ng xa cà ng tốt. Tôi đã định là m váºy tháºt, nhưng đâm lao thì phải theo lao, mình đã trót khÆ¡i mà o câu chuyện thì phải ngồi cho rốt. Thế là tôi vẫn ngồi, vừa nhấp tách cà phê đã nguá»™i vừa chá» anh ta nói cái gì đó.
Khi cất lá»i, dưá»ng như anh ta cố tình Ä‘iá»u chỉnh giá»ng mình nhá» lại nhằm tiết kiệm năng lượng.
- Tháºt tình mà nói, tôi không hiểu mà cÅ©ng chả quan tâm tá»›i những chuyện cáºu vừa nói vá»›i tôi. Những gì tôi quan tâm thuá»™c vá» má»™t cấp độ hoà n toà n khác, những thứ mà tôi tin chắc cáºu không hiểu mà cÅ©ng chẳng quan tâm tá»›i. Äể nói cà ng ngắn gá»n cà ng tốt, nếu cáºu yêu Kumiko và cô ấy muốn lấy cáºu thì tôi không có quyá»n cÅ©ng chẳng có lý do gì để ngăn cản. vì váºy tôi sẽ không ngăn cản. Tôi chẳng buồn nghÄ© tá»›i việc đó nữa là . Nhưng mặt khác, cáºu cÅ©ng đừng trông mong gì hÆ¡n ở tôi. Và quan trá»ng nhất là , đừng mong tôi phà thêm thá»i gian và o việc nà y nữa.
Anh ta xem đồng hồ rồi đứng dáºy. lá»i tuyên bố cá»§a anh ta tháºt ngắn gá»n, Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á». Không thừa, không thiếu. Tôi hiểu rà nh mạch cả Ä‘iá»u anh ta muốn nói lẫn những gì anh ta nghÄ© vá» tôi.
Chúng tôi chia tay nhau như thế.
Sau khi Kumiko và tôi lấy nhau, Wataya Noburu trở thà nh anh vợ tôi, thà nh thá» có nhiá»u lúc tình huống buá»™c tôi và anh ta phải trao đổi và i lá»i tuy không hẳn là trò chuyện. Như anh ta có lần nói, hai chúng tôi chẳng có gì chung, nên dù chúng tôi nói gì thì nói những khi giáp mặt nhau, những lá»i đó không bao giá» phát triển thà nh má»™t cuá»™c trò chuyện được. Chả khác gì hai ngưá»i nói hai thứ tiếng khác nhau váºy. Giả sá» Äạt lai lạt Ma Ä‘ang nằm hấp hối trên giưá»ng trong khi nghệ sÄ© nhạc jazz Eric Dolphy ra sức giải thÃch cho ngà i vá» tầm quan trá»ng cá»§a việc chá»n đúng loại dầu máy ô tô phù hợp vá»›i những thay đổi cá»§a âm sắc kèn clarinet bass, cuá»™c đối thoại đó có khi còn hữu Ãch và hiệu quả hÆ¡n những trao đổi dăm câu ba chữ giữa tôi và Wataya Noburu.
Tôi hiếm khi mang những h cảm tiêu cá»±c kéo dà i do gặp phải ngưá»i nà y hay ngưá»i ná». DÄ© nhiên, ai đó có thá» là m tôi cáu tiết hoặc khó chịu, nhưng chuyện đó chóng qua. Tôi có thể phân biệt bản thân mình vá»›i những ngưá»i khác như là những sinh thể thuá»™c hai cảnh giá»›i hoà n toà n khác nhau. Cái khả năng đó có thể gá»i là má»™t thứ tà i năng (nói thế hoà n toà n không phải là khoác lác; là m được váºy không dá»… chút nà o, phải có tà i, có năng lá»±c đặc biệt má»›i được). Má»—i khi ai đó gây tác động đến thần kinh tôi, việc đầu tiên tôi là m là chuyển đối tượng cá»§a những cảm xúc khó chịu cá»§a tôi sang má»™t bình diện khác, má»™t bình diện hoà n toà n không có liên hệ gì vá»›i tôi. Thế rồi tôi tá»± nhá»§: ÄÆ°á»£c thôi, mình Ä‘ang thấy khó chịu, nhưng mình đã chuyá»…n cái gốc cá»§a những cảm xúc khó chịu đó và o má»™t cùng khác, cách đây rất xa, khi nà o rảnh rá»—i mình hẵng kiểm tra, phân tÃch nó sau. Nói cách khác, tôi phong bế cảm xúc cá»§a mình. vá» sau, khi quay lại đễ xem xét, thỉnh thoảng tôi cÅ©ng thấy cảm xúc cá»§a mình vẫn còn trong tình trạng tiêu cá»±c, cÆ¡n tức tối hay ná»—i khó chịu vẫn còn, nhưng trưá»ng hợp đó rất hiếm. Thưá»ng thì sau má»™t thá»i gian, cái độc tố trong những cảm xúc tiêu cá»±c sẽ bị trung hòa và trở nên vô hại, thà nh thá» dù sá»›m hay muá»™n tôi cÅ©ng sẽ quên chúng Ä‘i.
Từ trước đến giá» tôi vẫn có khả năng giữ cho thế giá»›i ná»™i tại cá»§a mình ở trạng thái Ãt nhiá»u ổn định và bình an, tránh hầu hết những phiá»n toái không cần thiết bằng cách kÃch hoạt cái hệ thống kiểm soát cảm xúc nà y. Duy trì được hiệu quả cao cá»§a cái hệ thống đó suốt ngần ấy năm qua là má»™t niá»m tá»± hà o cá»§a tôi.
Thế nhưng, khi gặp Wataya Noburu, cái hệ thống cá»§a tôi từ chối hoạt động. Tôi không tà i nà o đẩy báºt được Wataya Noburu và o má»™t cõi khác không có liên hệ gì đến tôi. ngược lại thì có – Wataya Noburu là m được Ä‘iá»u đó vá»›i tôi. Chuyện đó khiến tôi cáu tiết. DÄ© nhiên, cha cá»§a Kumiko là kẻ khó chịu và ngạo mạn. Song, xét cho cùng, ông ta chỉ là điển hình cho loại ngưá»i có tầm nhìn thiển cáºn, khư khư bám lấy những xác tÃn hẹp hòi. Ngưá»i như váºy thì tôi quên được. Nhưng Wataya Noburu thì không. Anh ta biết rõ mình là ai, và cÅ©ng biết rất rõ tôi là cái hạng gì. Nếu thÃch, anh ta có thể nghiá»n nát tôi thà nh cám dưới gót già y. Lý do duy nhất anh ta không là m váºy là anh ta hoà n toà n chẳng mảy may báºn tâm tá»›i tôi. Tháºm chà cái thằng tôi không đáng cho anh ta bá» thá»i gian công sức để nghiá»n nát ra nữa kìa. ChÃnh vì váºy mà tôi căm tức anh ta. Anh ta là má»™t con ngưá»i đê tiện, má»™t tên Ãch ká»· rá»—ng tuếch ở bên trong. Thế nhưng anh ta lại là kẻ tà i năng gấp bá»™i so vá»›i tôi.
Sau lần gặp đầu tiên đó, trong mồm tôi có má»™t cái vị khó chịu mãi không chịu hết. Cứ như ai đó đã tá»ngvà o mồm tôi má»™t dúm bá» thối hoăng váºy. Có nhổ ra cÅ©ng vô Ãch: cái mùi đó vẫn nồng nặc trong mồm. Ngà y nà y qua ngà y khác, tôi không sao tống khứ Wataya Noburu ra khá»i đầu được. Tôi cố nghÄ© đến cái gì khác, nhưng vô Ãch. Tôi Ä‘i xem phim, nghe hoà nhạc. Tháºm chà tôi Ä‘i chÆ¡i bóng chà y vá»›i đồng nghiệp ở công ty. Tôi uống rượu, tôi Ä‘á»c những cuốn sách đã muốn Ä‘á»c từ lâu nếu có thá»i gian. Nhưng Wataya Noburu vần lù lù đó, khoang tay, nhìn tôi vá»›i cặp mắt nham hiểm, dưá»ng như hút lấy tôi tá»±a má»™t cái đầm lầy không đáy. Äiá»u đó khiến thần kinh tôi sôi sục, như là m rung rinh mặt đất dưới chân tôi.
Khi gặp Kumiko sau đó, nà ng há»i tôi có ấn tượng thế nà o vỠông anh trai. Tôi không thể thà nh tháºt trả lá»i nà ng được. Tôi muốn há»i vá» chiếc mặt nạ hắn ta mang, vỠ“cái gì đó†bị vặn xoắn má»™t cách phi tá»± nhiên ẩn dưới cái mặt nạ đó. Tôi muốn kể vá»›i nà ng tất cả những gì tôi nghÄ© vá» anh trai nà ng. Nhưng tôi chẳng nói gì. Tôi cảm thấy mình sẽ không bao giá» có thể truyá»n đạt những Ä‘iá»u đó vá»›i nà ng, rằng nếu tôi không thể diá»…n đạt ý mình má»™t cách rõ rà ng thì tốt hÆ¡n là đừng để lá»™ gì cả.
- Anh ấy đúng là khác ngưá»i tháºt, - tôi nói. Tôi muốn bổ sung gì đó, nhưng không tìm ra lá»i. Nà ng cÅ©ng không gặng há»i thêm, chỉ im lặng gáºt đầu.
Cảm giác cá»§a tôi vá» wataya Noburu từ đó đến nay vẫn không thay đổi. Anh ta vẫn tiếp tục khiến thần kinh tôi phừng phừng như trước; nó như má»™t cÆ¡n sốt nhẹ chẳng bao giá» chịu buông tha tôi. Nhà tôi chưa bao giá» có tivi, nhưng không hiểu vì sá»± ngẫu nhiên kỳ quái thế nà o mà dù ở bất cứ đâu, má»—i khi tôi nhìn tivi là lại thấy Wataya Noburu Ä‘ang chá»…m chệ trên đó mà phát ngôn vá»›i khán giả. Há»… tôi ngồi đợi trong phòng khám bác sÄ©, cầm tá» tạp chà lên mà láºt bâng quÆ¡ thì y như rằng có bức ảnh Wataya Noburu ở đó, cùng vá»›i má»™t bà i anh ta viết. Tôi cảm thấy như thể trong từng ngóc ngách cá»§a cả thế giá»›i nà y Ä‘á»u có Wataya Noburu chá»±c sẵn đợi tôi.
Äà nh váºy. Phải chấp nháºn thá»±c tế. Tôi căm ghét cái gã nà y.
|

04-09-2008, 06:41 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
7
Hiệu giặt là hạnh phúc
*
Kano Creta xuất hiện
Tôi mang má»™t chiếc blouse và má»™t chiếc váy cá»§a Kumiko đến hiệu giặt cạnh nhà ga. Thưá»ng thì tôi mang quần áo bẩn tá»›i hiệu giặt ngay góc phố gần nhà , không phải vì thÃch chá»— đó hÆ¡n mà đơn giản là gần hÆ¡n. Thỉnh thoảng Kumiko cÅ©ng đến hiệu giặt gần nhà ga. Buổi sáng Ä‘i là m nà ng ghé qua đó vứt quần áo bẩn, chiá»u vá» thì tạt và o lấy. Chá»— nà y đắt hÆ¡n má»™t chút, nhưng theo Kumiko thì há» giặt sạch hÆ¡n chá»— gần nhà . Những bá»™ đồ đẹp nhất, nà ng luôn luôn mang tá»›i đó giặt dù hÆ¡i bất tiện. ChÃnh vì váºy mà hôm đó tôi quyết định đạp xe đến đó, vì tôi nghÄ© nà ng hẳn sẽ thÃch giặt đồ cá»§a mình ở đó hÆ¡n.
Ra khá»i nhà , tôi mặc quần vải bông má»ng mà u xanh lá cây, mang đôi già y tennis muôn thuở, váºn áo thun mà u và ng dà nh cho các fan cá»§a Van Hallen mà Kumiko được má»™t hãng băng đĩa tặng. Chá»§ hiệu giặt hôm nay vẫn mở dà n JVC to hết cỡ như khi tôi đến lần trước. Sáng nay anh ta nghe má»™t đĩa cá»§a Andy Williams. Khi tôi bước và o, Bà i hát đám cưới ở Havaii vừa dứt và Hoà ng hôn Canada má»›i dạo đầu. Vừa vui vẻ huýt sáo theo tiếng nhạc, chá»§ nhân vừa hà hoáy viết gì đó và o sổ bằng bút bi, động tác cá»§a anh ta vẫn mạnh mẽ, quả quyết như lần trước. Trên chồng đĩa chất trên giá, tôi thấy nhữngcái tên như Sergio Mendes, Berr Laempert và ban 101 Strings. Hẳn anh ta là ngưá»i mê thể loại jazz nhẹ. Bá»—ng dưng tôi nghÄ©: những tÃn đồ thứ thiệt cá»§a loại jazz ‘nặng đô†như Albert Ayler, Don Cherry, Cecil Taylor hẳn sẽ không bao giá» trở thà nh chá»§ má»™t hiệu giặt gần nhà ga. Nhưng cÅ©ng có thể há» là m được. Chỉ có Ä‘iá»u há» sẽ không là má»™t ông chá»§ hiệu giặt vui vẻ và hạnh phúc.
Khi tôi đặt chiếc blouse mà u xanh có in hoa và chiếc váy mà u xanh xám nhạt lên quầy, anh ta trải rá»™ng ra xem qua rồi viết lên biên lai “blouse và váy’. Chữ viết anh ta rõ rà ng, nắn nót. Tôi thÃch những chá»§ hiệu giặt viết hcữ rõ rà ng. Và nếu há» thÃch An dy Williams thì lại cà ng hay.
- Ông Okada phải không? – Tôi đáp rằng phải. Anh ta viết tên tôi, xé liên thứ hai đưa cho tôi. - Thứ Ba tuần sau có, lần nà y ông đừng quên ghé lấy đấy nhé. mấy món nà y của bà Okada phải không?
- Ừ.
- Mà u đẹp lắm, - anh ta nói.
Bầu trá»i trÄ©u mây xám xịt. Dá»± báo thá»i tiết cho hay sẽ có mưa. Äã quá 9 rưỡi sáng, nhưng vẫn còn rất nhiá»u ngưá»i che ô xách cặp vá»™i vã bước vá» phÃa các báºc tam cấp nhà ga. Ấy là những ngưá»i Ä‘i là m muá»™n. Buổi sáng nóng ná»±c và ẩm ướt, nhưng Ä‘iá»u đó chẳng có gì khác vá»›i những ngưá»i nà y, ai nấy Ä‘á»u chỉnh tá» com lê, chỉnh tá» cà vạt, chỉnh tá» già y Ä‘en bóng. Tôi thấy nhiá»u ngưá»i trạc tuổi tôi, nhưng chẳng ai trong há» diện áo thun Van Hallen. Má»—i ngưá»u Ä‘á»u Ä‘eo huy hiệu công ty trên ve áo, dưới nách cấp má»™t tá» Thá»i báo Kinh tế Nháºt bản. Chuông reo, nhiá»u ngưá»i tất tả lao lên các báºc thang. Äã lâu tôi không nhìn thấy những ngưá»i như váºy.
Äạp xe vá» nhà , bất chợt tôi nháºn ra mình Ä‘ang huýt sáo bản Hoà ng hôn Canada.
Kano Malta gá»i Ä‘iện lúc 11 giá» trưa.
- Xin chà o. Chẳng hay đây có phải nhà cá»§a ông Okada Toru không ạ? – cô ta há»i.
- Vâng, tôi Okada Toru đây. – Ngay từ câu chà o đầu tiên, tôi đã nháºn ra Kano Malta.
- Tên tôi là Kano Malta. Lần trước ông tháºt tá» tế đã nháºn lá»i gặp tôi. Không biết chiá»u nay ông có dá»± định là m gì không ?
- Không, tôi đáp. Tôi mà có kế hoạch gì thì chẳng khác nà o con chim di cư có cổ phiếu váºy.
- Nếu váºy thì em gái tôi, Kano Creta, sẽ đến gặp ông lúc 1 giá» chiá»u.
- Kano Creta ? – tôi há»i bằng giá»ng khô khan.
- Vâng. Lần trước hẳn là tôi đã cho ông xem ảnh của cô ấy.
- DÄ© nhiên tôi nhá»›. Chỉ có Ä‘iá»u…
- Tên cô ấy là Kano Creta. Cô ấy sẽ đến gặp ông vá»›i tư cách đại diện cá»§a tôi. 1 giá» chiá»u có tiện cho ông không ?
- ÄÆ°á»£c, - tôi nói.
- Cô ấy sẽ đến, - Kano Malta nói rồi gác máy.
Kano Creta ?
Tôi hút bụi sà n nhà rồi chỉnh trang nhà cá»a đâu ra đó. Tôi cá»™t hế báo thà nh má»™t bó rồi ném và o trong tá»§. tôi cho những băng cát xét vứt vung vãi và o há»™p rồi xếp ngay ngắn lên giá. Tôi rá»a hết chá»— bát đĩa chất đống trong bếp. Rồi tôi tắm vòi hoa sen, xịt dầu thÆ¡m, thay quần áo sạch. Tôi pha cà phê má»›i rồi ăn trưa ; bánh sandwich vá»›i thịt xông khói và trứng luá»™c. Tôi ngồi trên ghế sofa mà đá»c tá» Tạp chà gia đình, vừa Ä‘á»c vừa ngẫm nghÄ© xem bữa tối sẽ nấu món gì. Tôi đánh dấu mục giá»›i thiệu cách là m món xà lách bằng rong biển vá»›i Ä‘áºu phụ, rồi viết các thứ cần dùng ra má»™t tá» giấy đặng khi Ä‘i mua hà ng thì cầm theo. Tôi mở radio. Micheal Jackson Ä‘ang hát bà i Billy Jean. Tôi nghÄ© vá» hai chị em Kano Malta và Lano Creta. Hai chị em lấy hai cái tên đến là ngá»™ ngÄ©nh ! Nghe cứ như má»™t cặp nghệ sÄ© hà i váºy. Kano Malta, Kano Creta.
Cuá»™c sống cá»§a tôi Ä‘ang chuyển hướng má»™t cách kỳ lạ, đó là điá»u chắc chắn. Con mèo 9di mất. Những cuá»™c gá»i lạ lùng cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà kỳ lạ. Tôi đã gặp má»™t cô gái lạ, và bắt đầu lui tá»›i má»™t căn nhà không ngưá»i ở. Wataya Noburu đã hãm hiếp Kano Creta. Kano Malta đã tiên Ä‘oán đúng rằng tôi sẽ tìm thấy cà vạt. Kumiko bảo tôi rằng tôi không cần phải kiếm việc là m.
Tôi tắt radio, trả tỠTạp chà gia đình lên kệ sách rồi uống một tách cà phê khác.
* * *
Kano Creta nhấn chuông đúng 1 giá» không sai má»™t mảy may. Cô ta trông hoà n toà n giống như ảnh chụp : má»™t phụ nữ nhá» nhắn chừng 25, 226 tuổi, thuá»™c tÃp ngưới trầm lặng. Cô duy trì được má»™t cách tà i tình dáng vẻ cá»§a má»™t phụ nữ tháºp niên sáu mươi. CÅ©ng cái kiểu tóc « bồng » tôi từng thấy trong các bá»™ phim thá»i đó, đầu mút các sợi tóc hÆ¡i xoăn lên. Tóc trước trán hất ngược vá» phÃa sau, được giá»± lại bằng má»™t cái kẹp tóc to, lấp lánh. Lông mà y cô ta tô sắc nét bằng bút chì, mỹ phẩm là m tăng thêm bóng má» bà ẩn cho cặp mắt, còn son môi tái tạo hoà n hảo cái mà u được ưa chuá»™ng và o thá»i đó. Trông như thể chỉ cần ấn và o tay cô ta má»™t chiếc micro là láºp tức cô sẽ cất tiếng hát Johnny Angel.
Cô ăn mặc giản dị hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i trang Ä‘iểm. Má»™t bá»™ đồ công sở đúng nghÄ©a, thá»±c tế, không mà u mè : áo blouse trắng, váy xanh lục bó sát, không nữ trang. Cô kẹp dưới nách má»™t chiếc xắc sÆ¡n mà i mà u trắng, mang đôi già y trắng mÅ©i nhá»n bé tÃ. Äôi gót già y mảnh và sắc lẹm như đầu bút chì, trông như đồ chÆ¡i búp bê. Tôi hầu như muốn tá» lá»i khen cô ta đã có thể Ä‘i đến nhà tôi trên đôi già y ấy.
Váºy là Kano Creta đây. Tôi dẫn cô và o nhà , má»i cô ngồi lên sofa, Ä‘un lại ấm cà phê rồi rót cho cô má»™t tách. Cô đã ăn trưa chưa ? – tôi há»i. – Trông cô có vẻ đói. Không, cô chưa ăn.
- Nhưng xin ông đừng lo, - cô ta vá»™i nói thêm. - Buổi trưa tôi luôn ăn rất Ãt.
- Có tháºt không ? Äừng khách sáo nhé. Là m và i cái sandwich thì có gì khó đâu. Tôi vẫn quen nấu nướng, là m việc nà y việc ná» mà .
Kamo Creta khẽ lắc đầu.
- Ông tá» tế quá, nhưng tháºt tình tôi không ăn. Xin đừng lo. Má»™t tách cà phê là đủ lắm rồi.
Song tôi vẫn dá»n lên má»™t đĩa bánh quy để phòng xa. Kano Creta ăn liá»n ngay bốn chiếc, tá» vẻ rất ngon miệng. Tôi ăn hai chiếc rồi uống cà phê.
Cô ta có vẻ thoải mái hơn sau khi ăn bánh và uống cà phê.
- Hôm nay tôi đến đây vá»›i tư cách đại diện cho chị tôi, kano Malta, - cô nói. DÄ© nhiên Kano Creta không phải là tên tháºt cá»§a tôi. Tên tháºt cá»§a tôi là Setsuko. Tôi lấy cái tên Creta từ khi là m trợ lý cho chị tôi. Biệt danh dùng trong công việc mà thôi. Creta là tên xá»a cá»§a đảo Crete, nhưng tôi chẳng có liên quan gì đến đảo Crete cả. Tôi chưa đến đó bao giá». Chị tôi đã lấy tên Malta, thà nh thá» chị chá»n tên Creta cho tôi để hai cái tên Ä‘i vá»›i nhau thà nh cặp. Chẳng hay ông đã tá»›i đảo Crete bao giá» chưa, thưa ông Okada?
- Chẳng may là chưa, - tôi đáp. – Tôi chưa hỠđến Crete mà cũng không định đến đó trong tương lai gần.
- Tôi thì muốn đến Crete má»™t lúc nà o đó, - kano Creta vừa nói vừa gáºt đấu, vẻ hết sức nghiêm trang. – Crete là hòn đảo Hy lạp gần châu Phi nhất. Äó là má»™t hòn đảo lá»›n, từng có má»™t ná»n văn minh phồn thịnh và p thá»i cổ đại. chị Malta tôi thì có đến Crte. Chị bảo nÆ¡i đó tháºt tuyệt. Gió mạnh, máºt ong thì cá»±c ngon. Tôi rất mê máºt ong.
Tôi gáºt đầu. Tôi thì chẳng thÃch máºt ong đến thế.
- Tôi đến đây là có một việc muốn nhỠông, - kano Creta nói. – Tôi muốb lầy một mẫu nước trong nhà ông.
- Nước? – tôi há»i. – Cô muốn nói nước ở vòi ấy à ?
- Nước ở vòi là được rồi, - cô ta nói. – Song nếu gần đây có cái giếng nà o thì tôi cũng muốn lấy nước ở đó nữa.
- Tôi e rằng gần đây chẳng có cái giếng nà o đâu. Tháºt ra thì có má»™t cái, nhưng lại nằm trong sân nhà ngưá»i khác, và lại cạn từ lâu rồi. Chẳng còn tà nước nà o cả.
Kano Creta nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
- Có đúng là cái giếng đó không còn nước không? Ông có chắc không?
Tôi nhá»› lại âm thanh đùng **c khi Kasahara May ném viên gạch xuống cái giếng nÆ¡i căn nhà không ngưá»i ở kia.
- Cái giếng ấy đúng là cạn mà . Tôi tin chắc thế.
- Tôi hiểu, - Kano Creta nói. – Thôi được. Tôi sẽ chỉ lấy nước ở vòi thôi, nếu ông không phiá»n.
Tôi dẫn cô ta xuống bếp. Từ trong chiếc túi xách sÆ¡n mà i mà u trắng cô ta rút ra hai cái lá» con, loại ngưá»i ta vẫn cùng để đựng thuốc. Cô lấy nước và o đầy má»™t lá» rồi Ä‘áºy nắp lại hết sức cẩn tháºn. Tôi cô bảo cô muốn lấy nước từ đưá»ng ống cấp nước cho bồn tắm. Tôi dẫn cô ta và o buống tắm. Hoà n toà n không bối rối trước những chiếc đồ lót và tất chân mà Kumoko Ä‘ang phÆ¡i trong đó, Kano Creta mở vòi nước Ä‘ong đầy và o chai kia. Äáºy nắp xong, cô láºt úp lại để kiểm tra xem có bị rò không. Hai nắp lá» có phân mà u rất rõ: mà u xanh dương cho nước trong bồn tắm, mà u xanh lục cho nước trong bếp.
Trở lại sofa ngoà i phòng khách, cô ta cho hai cái lá» và o má»™t túi đông lạnh nhá» bằng nhá»±a, phong kÃn lại rồi cho túi nhá»±a và o chiếc xắc sÆ¡n mà i, cái khóa kim loại vá»›i má»™t tiếng cách khô khốc. CỠđộng cá»§a hai bà n tay cô hết sức thuần thục, rõ rà ng cô đã là m việc nà y nhiá»u lần rồi.
- Cám Æ¡n ông rất nhiá»u, - Kano Creta nói.
- Chỉ có thế thôi à ? – tôi há»i.
- Vâng, hôm nay thế là đủ, - cô nói. Cô vuốt thẳng váy, kẹp xắc và o dưới nách rồi dợm đứng dáºy.
- Äợi chút đã, - tôi nói, hÆ¡i bối rối. Tôi không ngá» cô ta lại bá» vỠđột ngá»™t như váºy. – Cô có thể nán lại thêm má»™t chút được không? Vợ tôi muốn biết con mèo Ä‘ang ở đâu. Nó Ä‘i mất gần hai tuần nay rồi. nếu cô có biết gì, xin cho tôi được rõ.
Vẫn kẹp chiếc xắc sÆ¡n mà i mà u trắng ở dưới nách, cô ta gáºt đầu nhanh mấy cái. Khi cô ta là m váºy, những Ä‘uôi tóc xoăn nhẹ cá»§a cô ta báºp bá»nh gợi nhá»› đến sá»± thanh thoát cá»§a tháºp niên sáu mươi. Má»—i khi cô chá»›p mắt, hai hà ng lông mi giả cá»§a cô động Ä‘áºy lên xuống cháºm rãi như những cái quạt cán dà i trong tay các cô nô tì ở mấy bá»™ phim vá» Ai cáºp thá»i cổ đại.
- Nói tháºt vá»›i ông, chị tôi bảo đây sẽ là má»™t câu chuyện dà i hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ta tưởng lúc đầu.
- Dà i hơn ta tưởng lúc đầu?
Cụm từ “chuyện dà i hÆ¡n†khiến tôi hình dung má»™t cây sà o dà i cắm giữa sa mạc, ngút tầm mắt không còn bất cứ váºt nà o khác. Mặt trá»i cà ng lặn thì bóng sáo cà ng kéo dà i ra, dà i ra mãi, cho tá»›i khi đầu mút cá»§a nó vươn ra xa tÃt đến ná»—i mắt trần không thấy được.
- Chị ấy bảo váºy, - Kano Creta nói tiếp. - Chuyện nà y sẽ không chỉ dừng lại ở việc con mèo Ä‘i mất.
- Tôi không hiểu gì cả. Chúng tôi chỉ nhỠchị em cô mỗi một việc là tìm con mèo. Chỉ có thế thôi. Nếu con mèo đã chết, chúng tôi cũng muốn biết chắc. Tại sao “chuyện sẽ không dừng ở đó†chứ? Tôi chẳng hiểu gì hết.
- Tôi cÅ©ng không, Kano Creta nói. Cô đặt tay lên chiếc kẹp tóc trên đầu, dịch vá» phÃa sau má»™t chút. – Nhưng xin ông hãy tin ở chị tôi. Tôi không nói rằng chị ấy gì cÅ©ng biết. Nhưng má»™t khi chị ấy đã báo “chuyện sẽ còn dà i†thì nhất định là chuyện sẽ còn dà i, ông hẵng biết cho như thế.
Tôi gáºt đầu, không nói gì. Tôi không thể nói thêm gì nữa.
- Thưa ông Okada, hiện giỠông có báºn gì không ạ? Ông có định là m gì từ đây cho đến hết buổi chiá»u không? – Nhìn thẳng và o mắt tôi, Kano Creta lại đổi giá»ng lá»… phép kiểu cách.
- Không, - tôi nói, - tôi chẳng định là m gì cả.
- Váºy thì không biết ông có cảm phiá»n nghe tôi kể đôi Ä‘iá»u vá» bản thân không? – Kano Creta há»i. Cô ta đặt chiếc xắc sÆ¡n mà i mà u trắng xuống sofa rồi đặt hai bà n tay lên chiếc váy xanh, nÆ¡i đầu gối, tay ná» xấp trên tay kia. Móng tay cô cắt khéo, sÆ¡n mà u hồng tháºt đẹp. Cô không Ä‘eo chiếc nhẫn nà o.
- Vâng, xin má»i cô cứ kể, - tôi nói. Và thế là dòng chảy cuá»™c Ä‘á»i tôi lại Ä‘ang ngoặt sang những hướng ngà y cà ng lạ lùng hÆ¡n nữa – như đã được tiên báo trước từ cái khoảnh khắc Kano Creta bấm chuông nhà tôi.
|

04-09-2008, 06:41 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
8
Chuyện dà i của Kano Creta
*
Khảo sát bản chất của cái đau
- Tôi sinh ngà y 29 tháng Năm, - Kano Creta bắt đầu kể, - và váo tối sinh nháºt năm hai mươi tuổi, tôi quyết định tÃnh sổ cuá»™c Ä‘á»i mình.
Tôi đặt má»™t tách cà phê trước mặt cô. Cô cho kem và o rồi khuấy má»™t cách uể oải. Không cho đưá»ng. Tôi thì uống cà phê Ä‘en, như má»i khi. Äồng hồ trên kệ sách tiếp tục gõ khô khốc lên bức tưá»ng thá»i gian.
Kano Creta nhìn chằm chằm và o tôi rồi nói: - Không biết liệu tôi có nên kể từ đầu không – tôi sinh ra ở đâu, vỠgia đình tôi…
- Cô muốn kể gì cũng được, tuỳ cô thôi. Cô thấy kể thế nà o tiện nhất thì cứ kể.
Tôi là con thứ ba trong gia đình, - cô nói. - Chị Malta và tôi còn có má»™t ngưá»i anh trai. Cha tôi là chá»§ má»™t bệnh viện ở tỉnh Kanawaga. Nhà tôi chẳng có gì gá»i là những “vấn đỠgia đình†mà chỉ là má»™t gia đình bình thưá»ng như bao gia đình khác. Cha mẹ tôi rất nghiêm khắc, tin tưởng mạnh mẽ và o giá trị lao động. Cha mẹ khá là khắt khe vá»›i ba anh em tôi, nhưng cÅ©ng cho chúng tôi có được đôi chút tá»± láºp trong những chuyện nhá» nhặt. Anh em tôi chẳng thiếu thốn thứ gì, song cha mẹ cho rằng không nên cho con cái có thừa tiá»n tiêu và o những thứ xa xỉ. Nói chung, từ bé cha mẹ đã dạy tôi sống thanh đạm.
Chị Malta lá»›n hÆ¡n tôi năm tuổi. Ở chị ngay từ đã có cái gì đó khác ngưá»i. Chị ấy có khả năng tiên Ä‘oán nhiá»u chuyện. Chị biết ở phòng bao nhiêu đấy có bệnh nhân nà o vừa chết, hoặc nếu ai đó đánh rÆ¡i và thì chị biết chÃnh xác tìm ở đâu sẽ thấy, vân vân. Äầu tiên ai cÅ©ng thÃch thú, cho rằng đó là má»™t năng khiếu có Ãch, nhưng chẳng mấy chốc cha mẹ tôi lại đâm lo. Ba mẹ ra lệnh cho chị không được nói vỠ“những việc không có cÆ¡ sở thá»±c tế rõ rà ng†khi có mặt ngưá»i ngoà i. Cha tôi lo là lo cho cái ghế giám đốc bệnh viện cá»§a mình, ông không muốn ngưá»i ta nghe nói chuyện con gái ông có những khả năng siêu nhiên. Từ đó trở Ä‘i chị Malta tá»± khóa mồm mình. Chị không những thôi nói vỠ“những việc không có cÆ¡ sở thá»±c tế rõ rà ng†mà còn hiếm khi dá»± phần và o những cuá»™c trò chuyện bình thưá»ng nhất.
Tuy nhiên, chị lại cởi mở tấm lòng vá»›i tôi. Hai chị em tôi rất thân nhau. Chị ấy thưá»ng dặn trước: “Äừng nói vá»›i ai là chị đã báo trước vá»›i em nhéâ€, rồi chị sẽ khẽ khà ng nói đại loại như là “Sẽ có má»™t đám cháy dưới phố†hoặc “Sức khá»e cá»§a bà dì sống ở Setagaya sẽ còn tệ hÆ¡n nữaâ€. Chị há»… đã nói là đúng. Hồi đó tôi còn nhá» nên chỉ thÃch thú vô cùng. Tôi không thấy có gì đáng sợ hay kỳ quái cả. Tháºm chà đến giá» tôi vẫn nhá»›, tôi hay lẵng nhẵng bám theo chị từng bước, đòi chị nói cho nghe những lá»i “sấm truyá»n†cá»§a chị.
Chị cà ng lá»›n thì những năng lá»±c đặc biệt kia cà ng mạnh, nhưng chị chẳng biết dùng chúng và o việc gì hay nuôi dưỡng chúng ra sao, Ä‘iá»u đó khiến chị hết sức khổ sở. Chị không biết xin lá»i khuyên nhá»§ cá»§a ai, không biết nhá» ai chỉ dẫn xem chị là m gì. Äiá»u đó khiến chị trở thà nh má»™t cô bé rất cô độc. Chị phải tá»± mình giải quyết má»i việc. Chị phải tá»± mình tìm lá»i giải cho má»i vấn Ä‘á». Trong gia đình, chị không hạnh phúc. Chẳng có lấy má»™t lần nà o chị tìm được bình an trong tâm hồn. Chị phải đè nén năng lá»±c cá»§a mình, ỉm chúng Ä‘i. Chẳng khác gì trồng má»™t cái cây to lá»›n, mạnh mẽ trong má»™t chiếc cháºu con. Nó không tá»± nhiên. Không đúng chá»—. Chị chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u: cần phải thoát khá»i chá»— nà y, cà ng sá»›m cà ng tốt. Chị tin rằng ở nÆ¡i nà o đó vẫn có má»™t thế giá»›i thÃch hợp vá»›i chị, nÆ¡i chị có thể sống đúng cuá»™c Ä‘á»i mình. Thế nhưng chị phải nhẫn nhịn đợi đến khi tốt nghiệp trung há»c.
Chị quyết định không và o đại há»c mà đi nước ngoà i sau khi rá»i trưá»ng. Song, dÄ© nhiên, cha mẹ tôi là những ngưá»i bình thưá»ng, sống má»™t Ä‘á»i giản dị, nên há» không dá»… gì cho chị là m váºy.Thế là chị tôi ra sức là m việc, tÃch cóp má»™t số tiá»n đủ cần rồi trốn khá»i nhà . NÆ¡i đầu tiên chị đến là Hawaii. Chị sống ở đảo Kauai trong hai năm. Chị ấy Ä‘á»c được ở đâu đó rằng bá» biển phÃa Bắc cá»§a Kauai có má»™t nÆ¡i mang những nguồn nước thần diệu. Ngay từ khi đó chị ấy đã nuôi má»™t mối quan tâm to lá»›n đối vá»›i nước.Chị ấy tin rằng sá»± tồn tại cá»§a con ngưá»i phụ thuá»™c rất nhiá»u và o các thà nh tốt cá»§a nước. ChÃnh vì váºy chị đến sống ở Kauai. Lúc ấy có má»™t cá»™ng đồng hÃp-pi cư ngụ trong ná»™i địa hòn đảo. Chị ấy sống như má»™t thà nh viên trong cá»™ng đồng đó. Nước ở đó có tác động to lá»›n đến khả năng ngoại cảm cá»§a chị. Nhá» uống nước ấy, chị đạt được sá»± hà i hòa hÆ¡n giữ năng lá»±c tâm linh vá»›i thể xác váºt chất. Chị viết thư kể cho tôi Ä‘iá»u đó tuyệt diệu đến nhưá»ng nà o; thư cá»§a chị là m tôi tháºt hạnh phúc. Nhưng chẳng bao lâu sau vùng đất đó không còn là m chị thá»a mãn nữa. Quả tháºt đó là má»™t xứ sở tươi đẹp, bình yên, con ngưá»i ở đó xa lạ vá»›i váºt dục mà chỉ tìm kiếm bình an ná»™i tâm. Thế nhưng, há» phụ thuá»™c quá nhiá»u và o tÃnh dục và ma túy. Chị tôi không cần những thứ đó. Sau khi sống hai năm ở Kauai, chị bá» Ä‘i.
Từ đó chị sang Canada, Ä‘i đây đó vòng quanh miá»n Bắc nước Mỹ, rồi tiếp tục đến châu Âu. Äi đến đâu chị Ä‘á»u thá» mẫu nước đến đó, ở má»™t và i nÆ¡i chị cÅ©ng tìm thấy những thứ nước tuyệt diệu, nhưng không ở đâu có thứ nước hoà n hảo cả. Thế là chị lại Ä‘i, Ä‘i mãi. Má»—i khi hết tiá»n chị lại hà nh nghá» chiêm tinh, giúp ngưá»i ta tìm váºt đánh rÆ¡i hay ngưá»i thân Ä‘i lạc. Ngưá»i ta trả tiá»n cho chị, dù chị không muốn lấy tiá»n. Chị cho rằng những năng lá»±c trá»i cho thì không nên đáng đổi bằng lợi lá»™c váºt chất. Tuy nhiên, và o lúc ấy đó là kế sinh nhai duy nhất cá»§a chị. Chị Ä‘i đến đâu ngưá»i ta cÅ©ng nghe tiếng chị. Chị kiến tiá»n không khó. Tháºm chà chị còn giúp cảnh sát Ä‘iá»u tra má»™t vụ án ở Anh. Má»™t cô bé bị mất tÃch, chị tìm ra nÆ¡i cái xác bị giấu. Chị còn tìm thấy găng tay cá»§a kẻ sát nhân cách đó không xa. Hắn bị bắt và nháºn tá»™i. Báo nà o cÅ©ng đưa tin chuyện ấy. Lúc nà o tôi sẽ cho ông xem mấy bà i báo tôi cắt giữ lại. Thế là chị tôi cứ lang thang khắp châu Âu như thế, cho tá»›i khi dừng chân ở Malta. Äã gần năm năm từ khi chị rá»i Nháºt Bản, nÆ¡i nà y hóa ra lại là đÃch cuối cho cuá»™c truy tìm nước cá»§a chị. Chắc là chÃnh chị ấy có kể cho ông chuyện nà y?
Tôi gáºt đầu.
- Suốt những năm tháng bôn ba khắp thế giá»›i Malta vẫn thưá»ng xuyên gá»i thư cho tôi. DÄ© nhiên, có những lúc hoà n cảnh khiến chị không thể viết thư, song hầu như tuần nà o tôi cÅ©ng nháºn được má»™t bức thư dà i cá»§a chị trong đó chị kể chị Ä‘ang ở đâu, là m gì. Chị em tôi vẫn rất thân thiết vá»›i nhau. Dù xa xôi cách trở bao nhiêu, chị em tôi vẫn có thể chia sẻ cảm xúc vá»›i nhau qua những lá thư cá»§a chị. Mà thư má»›i tuyệt là m sao chứ! Giá như Ä‘á»c được, ông sẽ thấy chị ấy là ngưá»i tuyệt vá»i đến thế nà o. Qua thư, tôi có thể gặp gỡ hà ng bao nhiêu thế giá»›i khác, hà ng bao nhiêu con ngưá»i thú vị. Thư cá»§a chị khÃch lệ tôi biết chừng nà o! Chúng giúp tôi trưởng thà nh. Vì váºy, tôi sẽ luôn luôn biết Æ¡n sâu sắc đối vá»›i chị tôi. Tôi không há» phá»§ nháºn những gì chị đã là m cho tôi. Nhưng nói gì thì nói, thư cÅ©ng chỉ là thư. Khi tôi bước và o tuổi má»›i lá»›n, những năm tháng đủ những vấn đỠphức tạp, khi tôi cần chị hÆ¡n bao giá» hết, chị lại luôn luôn ở nÆ¡i nà o đó xa lắc xa lÆ¡. Tôi không thể nà o vươn tay ra để bắt gặp bà n tay chị ở bên tôi. Ở nhà , tôi hết sức cô đơn. Má»™t mình má»™t cõi. Những năm vị thà nh niên cá»§a tôi đầy rẫy những Ä‘au đớn – tôi sẽ kể vá»›i ông sau. Tôi không biết nhá» ai khuyên nhá»§, bảo ban. Theo nghÄ©a đó tôi cÅ©ng cô đơn như chị Malta ngà y trước. Giá như chị ở gần tôi khi đó thì hẳn Ä‘á»i tôi đã khác bây giá». Chị hẳn sẽ khuyên bảo tôi, khÃch lệ, cứu giúp tôi. Nhưng giỠđây nhắc lại chuyện đó để là m gì? CÅ©ng như Malta đã phải tìm con đưá»ng riêng cho mình, tôi phải tìm đưá»ng cho riêng tôi. Thế là năm tròn hai mươi tuổi, tôi quyết định tá»± sát.
Kano Creta cầm tách, uống chỗ cà phê còn lại:
- Cà phê ngon quá, - cô nói.
- Cám Æ¡n, - tôi đáp, cố tá» vẻ cà ng tá»± nhiên cà ng tốt. – Tôi má»i cô ăn gì nhé? Tôi có luá»™c mấy quả trứng.
Cô ngần ngừ má»™t chút rồi nói cô muốn ăn má»™t quả. Tôi mang trứng và muối từ trong bếp ra rồi rót thêm cà phê cho cô. Không chút vá»™i vã, Kano Creta và tôi bắt đầu bóc vá» trứng rồi vừa ăn vừa uống cà phê. Ná»a chừng thì chuông Ä‘iện thoại reo, nhưng tôi không trả lá»i. Sau khi reo được mưá»i lăm, mưá»i sáu lần gì đó, chuông ngừng. Suốt thá»i gian đó, Kano Creta có vẻ như không há» nghe thấy chuông Ä‘iện thoại.
Ä‚n quả trứng xong, Kano Creta rút từ trong chiếc xắc sÆ¡n mà i mà u trắng ra má»™t chiếc khăn tay nhỠđể lau miệng. Rồi cô kéo thẳng diá»m váy.
- Khi đã quyết định tá»± sát, tôi muốn để lại thư tuyệt mệnh. Tôi ngồi nÆ¡i bà n suốt má»™t tiếng đồng hồ, cố viết ra cho được lý do khiến mình muốn chết. Tôi muốn nói rõ rằng không má»™t ai có lá»—i, rằng má»i lý do Ä‘á»u nằm ở bên trong tôi. Tôi không muốn gia đình cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm vì má»™t lá»—i lầm không phải cá»§a há».
Nhưng tôi không viết hết được bức thư. Tôi cố viết lại, viết lại nữa, song má»—i thư má»›i lại cà ng tệ hÆ¡n thư trước. Khi Ä‘á»c lại cái mình vừa viết, tôi thấy nó nghe tháºt xuẩn ngốc, tháºm chà khôi hà i nữa. Tôi cà ng cố là m cho nghiêm chỉnh, nó cà ng trở nên lố bịch. Cuối cùng tôi quyết định chẳng viết gì hết.
Tôi cảm thấy tháºt ra chuyện rất đơn giản. Tôi thất vá»ng vá»›i cuá»™c Ä‘á»i mình. Tôi không chịu nổi nữa hà ng bao nhiêu kiểu Ä‘au mà cuá»™c Ä‘á»i liên tục bắt tôi phải chịu. Tôi đã phải chịu Ä‘au suốt hai mươi năm. Äá»i tôi chẳng khác gì hÆ¡n là má»™t nguồn Ä‘au đớn không dứt. Nhưng tôi đã gắng chịu đựng. Tôi hoà n toà n tin tưởng mình đã ná»— lá»±c đến cùng để chịu đựng cái Ä‘au. Tôi có thể tá»± hà o tuyên bố không có gì mạnh hÆ¡n những ná»— lá»±c cá»§a tôi. Tôi sẽ không đầu hà ng mà chiến đấu đến cùng. Nhưng đúng ngà y tròn hai mươi tuổi, tôi Ä‘i đến má»™t kết luáºn giản dị: sống như thế không đáng. Cuá»™c sống không đáng cho ta phải mất nhiá»u sức lá»±c đến váºy.
Cô ngừng nói, ngồi vuốt vuốt má»™t hồi mấy góc chiếc khăn tay để trên đùi. Khi cô nhìn xuống, hai hà ng mi dà i đổ những cái bóng má»m mại lên khuôn mặt.
Tôi hắng giá»ng. Tôi cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng không biết nói gì, nên tôi lặng thinh. Äằng xa, tôi nghe tiếng kêu cá»§a con chim vặn dây cót.
- Cái Ä‘au là nguyên nhân khiến tôi quyết định tá»± sát, - Kano Creta nói. – “Äau†ở đây không phải theo nghÄ©a bóng mà là nghÄ©a Ä‘en. Hoà n toà n không phải ẩn dụ, mà là cái Ä‘au thể xác, thuần túy vá» thể xác. Cái Ä‘au giản đơn, thưá»ng tình, trá»±c tiếp, váºt lý, song chÃnh vì váºy cà ng là cái Ä‘au buốt nhói: nà o nhức đầu, Ä‘au răng, nà o Ä‘au khi đến kỳ kinh nguyệt, nà o Ä‘au lưng dưới, nà o tê vai, nà o sốt, nà o Ä‘au cÆ¡, nà o bá»ng, nà o tê cóng, náo chuá»™t rút, nà o bong gân, nà o bầm tÃm, vân vân. Suốt Ä‘á»i, tôi luôn phải chịu đứng những cái Ä‘au thể xác ngà y cà ng thưá»ng xuyên, ngà y cà ng dữ dá»™i hÆ¡n cái Ä‘au cá»§a kẻ khác. Răng tôi chẳng hạn. dưá»ng như từ khi tôi ra Ä‘á»i chúng đã mang sẵn gen khuyết táºt rồi. Chúng là m tôi Ä‘au đớn từ năm nà y sang năm khác. Dù tôi có đánh răng cẩn tháºn cách mấy, hay đánh răng bao nhiêu lần má»™t ngà y Ä‘i nữa, hoặc dù tôi đã tuyệt đối kiêng ăn đồ ngá»t, vẫn chẳng ăn thua gì. Răng tôi thảy Ä‘á»u sâu hết, chẳng chừa cái nà o. Äã váºy, thuốc gây tê hình như không có tác dụng vá»›i tôi. Äến phòng răng luôn luôn là má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Äau đớn không lá»i nà o tả nổi. Tôi sợ đến chết được. Rồi lại những kỳ kinh nguyệt khá»§ng khiếp. Nặng ná» khôn xiết kể. Má»—i lầnnhư váºy, suốt má»™t tuần tôi Ä‘au đến ná»—i như có ai đó Ä‘ang xoáy mÅ©i khoan và o ngưá»i tôi. Lại nữa đầu tôi cứ ong ong. Ông không thể hình dung nó là thế nà o đâu, ông Okada ạ, Ä‘au đến là m tôi phải trà o nước mắt ra ấy. Tháng nà o cÅ©ng váºy, có má»™t tuần tôi cứ bị hà nh hạ suốt bởi cái Ä‘au không chịu nổi đó.
Khi Ä‘i máy bay, đầu tôi như thể nứt toác ra vì áp suất không khà thay đổi. Bác sÄ© nói ấy là do cấu trúc tai cá»§a tôi, rằng chuyện đó thưá»ng xảy ra nếu tai trong nhạy cảm vá»›i thay đổi áp suất. Chuyện đó cÅ©ng hay xảy ra má»—i khi tôi lên xuống thang máy. Tôi không thể Ä‘i thang máy trong các tòa nhà cao tầng. Äau đến ná»—i đầu tôi sắp vỡ toác ra thà nh nhiá»u mảnh và máu sẽ phụt ra có vòi. thế rồi đến bao tá». Má»—i tuần nó lại Ä‘au Ãt nhất má»™t lần, Ä‘au quằn quại, Ä‘au như xé ruá»™t xé gan, khiến buổi sáng tôi không sao dáºy nổi. bác sÄ© không tà i nà o tìm được nguyên nhân. Má»™t số ngưá»i cho rằng đó chỉ là bệnh tưởng. Song, cứ cho là bệnh tưởng Ä‘i nữa, cái Ä‘au vẫn sá» sá», không dứt. Dù có Ä‘au đến mấy, tôi cÅ©ng không thể nằm nhà không Ä‘i há»c. Nếu như má»—i khi Ä‘au gì đó tôi lại nghỉ há»c thì hầu như tôi sẽ chẳng bao giá» Ä‘i há»c cả.
Chi cần khẽ **ng và o má»™t cái gì đó là ngưá»i tôi thâm tÃm ngay. Má»—i khi tá»± ngắm mình trong gương ở buồng tắm, tôi chỉ muốn khóc. Khắp ngưá»i tôi đầy những vết bầm dáºp đến ná»—i trông tôi cứ như má»™t quả táo thối. Tôi không muốn bất cứ ai thấy tôi mặc đồ tắm. Theo như tôi nhá»›, chÃnh vì lý do nà y mà cả Ä‘á»i tôi hầu như chẳng bao giỠđến hồ bÆ¡i. Lại còn má»™t chuyện nữa: ấy là kÃch thước hai bà n chân tôi không bằng nhau, bên to bên nhá». bất cứ khi nà o mua già y má»›i, bên chân to lại Ä‘au khá»§ng khiếp, cho tá»›i khi già y nong ra vừa đủ má»›i thôi.
Vì tất cả những Ä‘iá»u đó, tôi hầu như không chÆ¡i thể thao. Hồi ở trung há»c, có lần lÅ© bạn lôi tôi Ä‘i trượt băng. Tôi bị ngã, bị thương ở mạng sưá»n nặng đến ná»—i từ đó trở Ä‘i cứ đến mùa đông là lại Ä‘au ghê gá»›m. Như thể ai đâm tôi bằng má»™t cây kim to, dà y. Äã bao nhiêu lần, Ä‘ang ngồi trên ghế, tôi cố đứng lên thì ngã lăn quay ra đất.
Tôi còn bị táo bón nữa. Cứ ba, bốn hôm má»™t lần, há»… và o nhà vệ sinh là phải cắn răng chịu Ä‘au. Rồi lại Ä‘au bả vai. CÆ¡ căng lên cho tá»›i khi cứng như đá. Äau đến ná»—i đứng không đứng được, nhưng nằm cÅ©ng không khá hÆ¡n. Tôi hình dung ná»—i khổ cá»§a tôi hẳn cÅ©ng giống như má»™t hình phạt ở Trung Hoa mà tôi Ä‘á»c ở đâu đó. Ngưá»i ta nhét tá»™i nhân và o má»™t cái há»™p suốt mấy năm trá»i. Những khi vai Ä‘au nhất, tôi gần như không thở được.
Tôi còn có thể kể thêm cả má»™t danh sách dà i nhiá»u cái Ä‘au khác mà tôi phải chịu trong Ä‘á»i, nhưng sẽ khiến ông chán thôi, ông Okada ạ, nên chi tôi dừng ở đây. Tôi chỉ muốn ông hiểu rằng thân thể tôi thá»±c sá»± là cuốn sách mẫu cho má»i thứ Ä‘au trên Ä‘á»i. Tôi từng phải chịu má»i thứ Ä‘au ngưá»i ra có thể tưởng tượng ra. Tôi đâm ra nghÄ© rằng tôi đã bị ai nguyá»n rá»§a độc địa, rằng Ä‘á»i tháºt không công bằng. Lẽ ra tôi có thể cứ tiếp tục cắn răng chịu đựng nếu những ngưá»i khác trên thế giá»›i nà y cÅ©ng phải chịu Ä‘au như thế, nhưng há» thì không. Vì váºy tôi không chịu nổi. Cái Ä‘au được phân phối không công bằng. Tôi thá» há»i má»i ngưá»i rằng Ä‘au là gì, nhưng chẳng ai biết cái Ä‘au thá»±c sá»± nó là thế nà o cả. Hầu hết thiên hạ trên Ä‘á»i nà y sống mà chẳng mấy khi biết đến cái Ä‘au, Ãt nhất là không phải biết nó ngà y ngà y. Khi hiểu ra Ä‘iá»u đó (hồi đó tôi má»›i lên trung há»c), tôi buồn đến ná»—i cứ khóc mãi, không sao nÃn được. Sao lại là tôi kia chứ? Tại sao chÃnh tôi chứ không khác phải chịu má»™t gánh nặng khá»§ng khiếp nhưá»ng nà y? ChÃnh lúc đó, chÃnh ở đó, tôi chợt thấy muốn chết.
Song, đồng thá»i má»™t ý nghÄ© khác nảy đến vá»›i tôi. Äiá»u nà y không thể kéo dà i vÄ©nh viá»…n. Má»™t sáng nà o đó thức dáºy, cái Ä‘au sẽ biến mất, đột ngá»™t, không sao giải thÃch được, khi đó cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i tháºt bình an, không mảy may Ä‘au đớn sẽ mở ra trước mắt tôi. Tuy nhiên, tôi chẳng mấy tin Ä‘iá»u đó sẽ xảy ra tháºt.
Thế là tôi thổ lá»™ những ý nghÄ© đó vá»›i chị tôi. Tôi nói vá»›i chị: Em không muốn tiếp tục sống mà phải chịu Ä‘au như váºy nữa. Em phải là m gì? Chị suy nghÄ© má»™t lát rồi trả lá»i như thế nà y: “Nhất định là ở em có cái gì đó không ổn. Nhưng chị không biết là cái gì. Chị cÅ©ng không biết em cần phải là m gì nữa. Năng lá»±c cá»§a chị chưa đủ để phán Ä‘oán vá» những việc như váºy. Chị chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là em phải cố sống Ãt nhất tá»›i hai mươi tuổi. Hãy cố chịu đựng cho tá»›i hai mươi tuổi, chừng đó hãy quyết định. Là m váºy sẽ tốt hÆ¡n.â€
Thế là tôi quyết định tiếp tục sống đến khi hai mươi tuổi. Nhưng thá»i gian trôi qua, tình hình vẫn không khá lên chút nà o. Còn tệ hÆ¡n là khác. Cái Ä‘au ngà y má»™t khốc liệt. Äiá»u đó chỉ cho tôi ngá»™ ra má»™t Ä‘iá»u: “CÆ¡ thể phát triển đến đâu, cái Ä‘ua cÅ©ng lá»›n lên đến đấyâ€. Tuy nhiên, tôi vẫn chịu Ä‘au được tám năm. Tôi vẫn sống suốt thá»i gian đó, cố gắng nhìn và o phương diện tốt đẹp cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Tôi không ta thán vá»›i ai. Tôi gắng sức giữ nụ cưá»i, ngay cả khi Ä‘ang Ä‘au đớn nhất. Tôi tá»± rèn cho mình má»™t ká»· luáºt, ấy là luôn giữ vẻ ngoà i bình thản ngay cả khi Ä‘au đến mức tôi cháºt váºt lắm má»›i đứng vững. Khóc lóc than van chẳng là m bá»›t Ä‘au mà chỉ khiến tôi trông cà ng khốn khổ hÆ¡n. Tôi nổ lá»±c hết mình, chÃnh vì váºy mà má»i ngưá»i yêu mến tôi. Há» thấy tôi là má»™t cô bé trầm lặng, dá»… mến. Tôi chiếm được lòng tin cáºy cá»§a ngưá»i lá»›n và bạn bè cùng trang lứa. Lẽ ra tôi đã có má»™t cuá»™c sống tháºt mỹ mãn, má»™t thá»i niên thiếu tháºt đẹp, nếu như không có cái Ä‘au. Nhưng cái Ä‘au luôn ở đó. Nó theo tôi như bóng vá»›i hình. Chỉ cần tôi quên nó Ä‘i má»™t phút, láºp tức nó sẽ lại tấn công má»™t bá»™ pháºn khác cá»§a cÆ¡ thể tôi.
Ở trưá»ng tôi gặp má»™t bạn trai, và và o mùa hè ngay năm đầu trung há»c tôi đã mất trinh. Ngay cả Ä‘iá»u nà y - mà tôi cÅ©ng Ä‘oán trước được - chỉ là m cho tôi Ä‘au đớn. Má»™t bạn gái có kinh nghiệm trấn an tôi rằng khi đã quen thì sẽ không Ä‘au nữa, nhưng Ä‘iá»u đó không xảy ra. Bất cứ khi nà o ngá»§ vá»›i anh ấy, tôi lại Ä‘au đến chảy nước mắt. Má»™t hôm tôi bảo bạn trai tôi rằng tôi không muốn ngá»§ vá»›i anh ấy nữa. Tôi nói vá»›i anh ấy : “Em yêu anh, nhưng em không bao giá» muốn phải chịu Ä‘au thế nà y nữaâ€. Anh ấy bảo anh chưa há» nghe ai nói năng vá»› vẩn đến váºy. “Em Ä‘a cảm quá đấy thôi, - anh ấy nói.- Cứ thư giãn Ä‘i, rồi sẽ hết Ä‘au ngay ấy mà . Tháºm chà còn dá»… chịu là khác. Ai cÅ©ng váºy, chẳng lẽ em lại không? Cứ cố hết sức xem, sẽ thấy ngay thôi. Äừng có giở trò con nÃt Ä‘i. Em toà n lấy chuyện “đau†nà y, “đau†nỠđể chống chế. Äừng mè nheo nữa, chẳng Ãch gì đâuâ€.
Khi nghe nói váºy, tất cả những gì tôi đã phải chịu đựng suốt ngần ấy năm tháºt sá»± nổ bùng lên trong tôi. “Anh thì biết quái gì vá» Ä‘au vá»›i đớn kia chứ? - tôi quắt lên vá»›i anh ta. – Cái Ä‘au cá»§a em không phải là đau thưá»ng. Em thì em biết Ä‘au là thế nà o. Em Ä‘au không còn thiếu thứ gì. Má»™t khi em đã nói Ä‘au thì nghÄ©a là tháºt sá»± Ä‘au!†Tôi cố giải thÃch bằng cách liệt kê ra tất cả các loại Ä‘au mà tôi từng phải nếm, nhưng anh ta vẫn chẳng hiểu má»™t tà gì. tháºt khó lòng hiểu được Ä‘au thá»±c sá»± là thế nà o trừ phi bản thân ngưá»i ta phải chịu đựng cái Ä‘au thá»±c sá»±. Thế là chúng tôi chia tay nhau.
Chẳng bao lâu sau chuyện đó là ngà y sinh nháºt tôi. Suốt hai mươi năm trá»i tôi đã chịu đựng bao Ä‘au đớn, luôn Ä‘au đáu niá»m hy vá»ng rằng rồi sẽ đến má»™t bước ngoặt, chưng Ä‘iá»u đó không xảy ra. Tôi thất vá»ng ê chá». Tôi muốn chết sá»›m hÆ¡n. Tôi đã Ä‘i đưá»ng vòng hóa ra chỉ để kéo dà i thêm ná»—i Ä‘au đớn nà y.
Nói đến đây Kano Creta ngừng lại thở má»™t hÆ¡i dà i. Trên bà n trước mặt cô là chiếc đĩa đựng vá» trứng và tách cà phê đã uống hết. Trên đùi cô là chiếc khăn tay mà cô đã cẩn tháºn gấp lại gá»n gà ng. Như sá»±c nhá»› đến thá»i gian, cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên kệ.
- Xin ông thứ lá»—i, - cô nói khẽ bằng giá»ng khô khan. – Tôi không định nói lâu như váºy. Tôi đã chiếm mất quá nhiá»u thá»i gian cá»§a ông rồi. Tôi sẽ không dám là m phiá»n ông thêm nữa. Tôi không biết phải xin lá»—i ông thế nà o vì đã buá»™c ông nghe mãi câu chuyện chán ngắt nà y.
Cô vÆ¡ lấy chiếc xắc sÆ¡n mà i mà u trắng rồi đứng dáºy khá»i ghế sofa.
Việc nà y khiến tôi chưng há»ng.
- Äợi chút đã, - tôi bối rối thốt lên. Tôi không muốn cô ta ngưng ngang câu chuyện như thế. - Nếu cô áy náy vì chiếm mất thá»i gian cá»§a cô thì xin cố chá»› ngại. Tôi rảnh suốt chiá»u nay. Má»™t khi cô đã kể cho tôi đến thế nà y rồi thì sao không kể cho rốt? Chuyện cá»§a cô còn dà i, tôi tin chắc váºy.
- Dĩ nhiên là còn, - cô vừa nói vừa nhìn xuống tôi, cả hai bà n tay nắm chặt quai xắc. – nãy giỠtôi chỉ mới kể xong đoạn mở đầu thôi.
Tôi đỠnghị cô chá» má»™t chút rồi xuống bếp. Äứng trước bồn rá»a bát, tôi dà nh chút thá»i gian để hÃt thở hai hÆ¡i dà i. Sau đó tôi lấy hai chiếc cốc trong tá»§, cho nước đá và o rồi rót đầy nước cam cất trong tá»§ lạnh. Tôi đặt hai chiếc cốc lên má»™t cái khay con rồi bưng lên phòng khách. Tôi là m tất cả các động tác trên má»™t cách cố tình cháºm rãi, song khi lên đến nÆ¡i, tôi thấy cô ta vẫn đứng nguyên trong tư thế cÅ©. Tuy nhiên, khi tôi đặt hai cốc nước cam trên bà n, dưá»ng như cô đã nghÄ© lại. Cô lại ngồi lên ghế sofa, đặt chiếc xắc sang má»™t bên.
- Ông thá»±c sá»± muốn tôi kể chuyện cho đến hết sao? – cô há»i.
- Dĩ nhiên rồi.
Cô uống hết ná»a cốc nước cam rồi kể tiếp.
- DÄ© nhiên là tôi đã tá»± sát nhưng không thà nh. Nếu không thì tôi đã chẳng ngồi đây uống nước cam vá»›i ông, thưa ông okada. – Cô nhìn thẳng và o mắt tôi, và tôi khẽ mỉm cưá»i tán thà nh. – Giá như tôi đã chết đúng theo kế hoạch thì má»i chuyện hẳn đã giải quyết xong rồi. Chết có nghÄ©a là ý thức không còn nữa, tôi sẽ không bao giá» phải chịu Ä‘au đớn nữa. Äó chÃnh là điá»u tôi muốn. Thế nhưng, tháºt không may, tôi đã chá»n sai cách chết.
Và o 9 giá» tối ngà y 29 tháng Năm, tôi đến phòng anh tôi há»i mượn xe. Äó là má»™t chiếc Toyota MR2 má»›i toanh, nên anh ấy tá» vẻ rất khổ sở nếu phải cho tôi mượn. Nhưng tôi chẳng báºn tâm đến Ä‘iá»u đó. Anh ấy không thể từ chối được, bởi chÃnh tôi đã cho anh ấy mượn tiá»n mua chiếc xe nà y. Tôi lấy chìa khóa rồi lái loanh quanh khoảng ná»a giá». Chiếc xe chỉ má»›i chạy chưa đầy 1.800 cây số. Chỉ cần nhấn ga má»™t chút mà nó vá»t như tên bắn. Äó chÃnh là chiếc xe lý tưởng cho mục Ä‘Ãch cá»§a tôi. Tôi lái đến táºn sông Tama ở ngoại ô thà nh phố, ở đó tôi gặp má»™t bức tưá»ng đá mà tôi đã chú ý tìm từ trước. Äó là loại tưá»ng bao quanh má»™t biệt thá»± lá»›n, nằm ở cuối má»™t ngõ cụt. Tôi lùi lại rõ xa để lấy đà rồi nhất ga hết cỡ. Hẳn tôi đã cho xe đâm sầm và o bức tưá»ng vá»›i tốc độ 150 cây số má»™t giá», rối bất tỉnh.
|
 |
|
| |