 |
|

06-09-2008, 08:27 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 11
Cuộc tình bi thà m
Tiêu Kỳ VÅ© hà nh động vô cùng thần tốc, vừa lao tá»›i đánh báºt tung cá»a sổ vừa lao ra chỉ trong chá»›p mắt.
Ngoà i cá»a sổ là má»™t tiểu hoa viên.
Tiêu Kỳ VÅ© lướt mắt nhìn quanh không thấy ai liá»n nhún chân nhảy lên mái ngói, chỉ hai bước đã đứng ngay trên nóc nhà phát hiện má»™t nhân ảnh vượt qua con sông nhá» há»™ trang ngoà i tưá»ng viện chạy nhanh và o rừng.
Thân pháp ngưá»i đó đáng liệt và o hà ng nhất lưu, Tiêu Kỳ VÅ© suy tÃnh rằng vá»›i khoảng cách nà y khó lòng mà đuổi kịp.
Chà ng đà nh nhảy xuống đất, thấy Xuân Äà o Ä‘ang đứng giữa tiểu hoa viên, tay cầm trưá»ng kiếm, vẻ mặt rất căng thẳng.
Tiêu Kỳ VÅ© ngạc nhiên há»i:
- Xuân Äà o cô nương. . .
Xuân Äà o gấp giá»ng há»i:
- Tiêu tướng công! CÓ đuổi được hắn không?
Tiêu Kỳ VÅ© trầm giá»ng nói:
- ÄÓ là điá»u mà ta Ä‘ang định há»i cô! ChÃnh cô vừa nói ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" không có nam nhân?
Xuân Äà o đáp:
- ÄÓ không phải là ngưá»i cá»§a "Thì Hoa Tiểu Trúc."
Tiêu Kỳ VÅ© Ä‘anh giá»ng nói:
- Xuân Äà o! Äừng coi Tiêu má»— như trẻ nÃt! "Thì Hoa Tiểu Trúc" không phải là nÆ¡i mà bất cứ ai cÅ©ng dá»… dà ng thâm nháºp và o được. Nhân váºt vừa đến đây tuy thân thá»§ không phải tầm thưá»ng, nhưng Ãt ra ngưá»i cá»§a "Thì Hoa Tiểu Trúc" vẫn có thể phát hiện được.
Xuân Äà o lá»™ vẻ mặt căng thẳng nói :
- Việc nà y tỳ nữ cần phải tra rõ rồi sẽ bẩm báo lại chủ nhân và Tiêu tướng công.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói:
- Theo ta thấy thì ngưá»i đó rất thông thuá»™c địa hình "Thì Hoa Tiểu Trúc," không thể là ngưá»i lần đầu tiên đến đây Nếu cô nương không lừa dối ta thì bên trong tất phải có Ä‘iá»u bà ẩn gì đó.
Chà ng trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp :
- CÔ nương! bây giá» không cần tra cứu vá» chuyện đó nữa. Ngà y mai ta sẽ trá»±c tiếp há»i Äinh phu nhân.
Xuân Äà o không đáp.
Hai ngưá»i trầm mặc trở vá» phòng.
Qua biến cố vừa rồi, Tiêu Kỳ VÅ© không còn hứng thú uống rượu nữa. Chà ng ăn qua loa và i miếng rồi bảo Xuân Äà o dẫn vá» phòng nghỉ.
Äêm đến ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" rất yên tÄ©nh, trong phòng thoảng đến mùi hương cá»§a vô số loà i hoa.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sá»§a nÆ¡i xa và tiếng côn trùng rả rÃch, không còn tiếng âm thanh nà o khác.
Tiêu Kỳ VÅ© nằm trên giưá»ng thao thức không ngá»§ được, hồi tưởng lại những biến cố khó hiểu xảy đến vá»›i mình trong ngà y nhưng không sao giải thÃch được ở đây Ä‘ang xảy ra chuyện gì và không giải trừ được những nghi vấn.
Chà ng nghÄ© mãi vá» câu nói cá»§a nam nhân bà ẩn bên ngoà i cá»a sổ: "Thầy thuốc muốn cứu ngưá»i, trước hết phải có nhân tâm, sau đó má»›i dùng y thuáºt. Thứ hai, cần tá» ra mình là má»™t ngưá»i quân tá»! "
Hai câu nói đó trong y đức không có gì đặc biệt nhưng trong hoà n cảnh nà y đối phương muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng hÆ¡n cả là ngưá»i kia có quan hệ như thế nà o vá»›i "Thì Hoa Tiểu Trúc" mà đang đêm tiá»m nháºp và o đây?
Vì chà ng ư?
Không có lý, vì Tiêu Kỳ VÅ© đến đây hoà n toà n vì bất ngá» và bị động, nếu không phải do Äinh phu nhân bố trà thì không ai biết được.
Chỉ có má»™t cách giải thÃch là nhân váºt đó có mối xung khắc vá»›i nữ chá»§ nhân "Thì Hoa Tiểu Trúc."
Lòng nặng trĩu bởi trăm mối suy tư, Tiêu Kỳ Vũ không sao ngủ được.
Chà ng bước xuống giưá»ng, lấy ngá»c tiêu ra định tấu lên má»™t khúc cho vÆ¡i bá»›t ná»—i lòng nhưng bá»—ng dừng lại nghÄ© thầm: "Mình là khách. Ở "Thì Hoa Tiểu Trúc"
lại tÄ©nh mịch thế nà y, và chá»§ nhân như Ä‘ang gặp Ä‘iá»u
gì phiá»n nhiá»…u, sao lại là m kinh động ngưá»i ta?" NghÄ© váºy chà ng thôi không thổi nữa.
Tiêu Kỳ VÅ© định cất ngá»c tiêu Ä‘i thì từ cá»a sổ mà chà ng vừa đánh báºt ra bá»—ng lóe lên mấy tia chá»›p.
Còn may là Tiêu Kỳ VÅ© đã nhảy xuống khá»i giưá»ng Vừa thấy ám khà bắn và o, chà ng sẵn ngá»c tiêu trên tay liá»n vung lên quay má»™t vòng.
Chỉ nghe vang lên mấy tiếng loảng xoảng, hai mÅ©i phi tiêu bị đánh rÆ¡i xuống đất, còn má»™t mÅ©i bị Tiêu Kỳ VÅ© thu và o trong chiếc ngá»c tiêu.
Chà ng ung dung lấy mÅ©i phi tiêu lắc lắc thá» trên tay rồi cưá»i nói:
- Cương tiêu nà y chỉ nặng chừng hai lượng. Tôn giá có thể dùng loại tiêu nà y phát ra vá»›i uy lá»±c kinh nhân như thế, cÅ©ng đủ biết võ công chẳng phải tầm thưá»ng.
Thế nhưng dùng thá»§ Ä‘oạn ám toán hèn hạ đó thì không xứng đáng vá»›i hà nh vi cá»§a ngưá»i quang minh chÃnh đại.
Bên ngoà i không có tiếng trả lá»i.
Tiêu Kỳ Vũ bỗng quát lên:
- May cho tôn giá rằng ta chỉ là khách cá»§a "Thì Hoa Tiểu Trúc," nếu không ngươi đừng hòng yên thân rá»i khá»i đây mà không bị trừng phạt. Nói nhanh! Ngươi là ai? Äối vá»›i Tiêu má»— nà y có oán cừu gì mà hạ thá»§ ti tiện như thế?
Giá»ng ngưá»i qua cá»a sổ vang lên rất bình tÄ©nh:
- Trong lúc bất ngá» bị ba mÅ©i phi tiêu đó táºp kÃch, tôn giá không há» bị thương tổn, quả nhiên không hổ danh "XÃch Bát VÔ Tình!" Nếu là ngưá»i khác thì nhất định phải trúng Ãt nhất má»™t mÅ©i và o ngưá»i rồi !
Tiêu Kỳ VÅ© Ä‘anh giá»ng há»i:
- Ngươi là ai? Nếu không chịu nói rõ, Tiêu mỗ lao ra thì không còn có cơ hội như trước nữa đâu !
Ngưá»i ngoà i cá»a sổ lặng Ä‘i má»™t lúc má»›i nói:
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Ta khẩn cầu ngươi đừng là m thế! Bởi vì lúc nà y chúng ta chưa thể gặp nhau được !
Tiêu Kỳ VÅ© sá»ng sốt đứng ngây ra. má»™t lúc má»›i há»i:
- Ngươi khẩn cầu ta?
Ngưá»i ngoà i cá»a sổ đáp:
- Ta xưa nay là kẻ ngạo thế khinh nhân. Äây là lần đầu tiên ta khẩn cầu kẻ khác !
Tuy giá»ng nói có vẻ cấp bách nhưng Tiêu Kỳ VÅ© nháºn ra trong đó có vẻ hà o hùng.
Chà ng lại há»i:
- Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng ư?
Ngưá»i kia đáp:
- Ta biết rằng "XÃch Bát VÔ Tình" không phải là ngưá»i dung tục, sẽ không bức ngưá»i khác đến bước đưá»ng cùng! Ta khẩn cầu ngươi để được bầy tá» ná»—i khổ tâm, nhưng không phải là lúc nà y.
Tiêu Kỳ VÅ© nghÄ© ngợi má»™t lúc rồi há»i:
- Xin các hạ giải thÃch cho vá» ba mÅ©i phi tiêu vừa rồi.
Ngưá»i kia như đã chuẩn bị trước, nói nhanh:
- Ta biết bản lÄ©nh cá»§a "XÃch Bát VÔ Tình," vì thế không có ý đồ đả thương.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nhạt nói:
- Câu đó khó mà tin được!
- "xÃch Bát VÔ Tình" từng vượt qua nhiá»u mối hiểm há»a. không có lý nà o không tránh được ba mÅ©i phi tiêu đó.
Tiêu Kỳ VÅ© thản nhiên há»i:
- Giả dụ ta không tránh được thì sao?
Ngưá»i kia trả lá»i nhanh:
- Một nam nhân đến nghỉ đêm lại ở "Thì Hoa Tiểu Trúc," nếu không tránh được mũi phi tiêu đó thì dù chết cũng đáng.
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng nói:
- Tháºt là chuyện võ lâm hiếm có ! ÄÆ°á»£c má»i nghỉ lại mà đáng bị giết chết . . . "Thì Hoa Tiểu Trúc" là cấm cung cá»§a hoà ng đế hay sao?
Tiếng bên ngoà i lặng đi một lúc rồi mới cất lên:
- Chúng ta có thể nói chuyện thà nh thực hay không?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- Việc đó hoà n toà n phụ thuộc và o các hạ!
Giá»ng nói bên ngoà i cá»a sổ lại cất lên sau má»™t hồi yên lặng:
- Thôi được! Xin các hạ bình tâm lắng nghe. . .
Nhưng trước hết xin há»i, các hạ đã mang danh là "XÃch Bát VÔ Tình" thì phải mang trái tim lạnh lùng má»›i phải . . .
Tiêu Kỳ VÅ© nhÃu mà y há»i:
- Việc đó có liên quan gì đến tôn giá?
Ngưá»i kia trả lá»i :
- CÓ liên quan ! Bởi vì ta cần các hạ giúp ta giết má»™t ngưá»i !
Tiêu Kỳ VÅ© "à lên má»™t tiếng, cưá»i nhạt nói:
- Thì ra ngươi cho ta là một kẻ đâm thuê chém mướn! Thế nhưng việc nà y cần phải xác định cho rõ.
Căn cứ và o ba mÅ©i tiêu cá»§a ngươi vừa phát ra. chứng tá» thà nh tá»±u không phải tầm thưá»ng, vì sao ngươi không tá»± là m việc đó?
Chà ng dừng một lát rồi nói tiếp:
- Trong võ lâm, giết má»™t ngưá»i xấu là giúp giang hồ trừ hại, chẳng cần gì ngưá»i có trái tim lạnh lùng má»›i là m được. Bởi thế ngươi không có là do gì để ngưá»i khác là m thay mình việc đó.
Ngưá»i ngoà i cá»a rầu giá»ng nói :
- Vì ta không hạ thủ được !
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nhạt há»i:
- Vì ngươi không thắng nổi đối phương chá»› gì? Nếu váºy thì căn cứ và o đâu mà ngươi cho rằng ta là m được việc mà ngươi không là m nổi?
- Ngươi nhất định là m được!
Tiêu Kỳ VÅ© trầm tÄ©nh há»i:
- Vì sao ngươi khẳng định như thế?
Ngươi kia đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta có thể khẳng định vì ngưá»i mà ta cầu xin ngươi giết chÃnh là ta!
Tiêu Kỳ Vũ kêu lên:
- Ngươi nói gì?
Hôm nay ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" chà ng gặp không Ãt chuyện kỳ quặc nhưng có lẽ Ä‘iá»u vừa nghe má»›i là điá»u kì quặc nhất.
Tiêu Kỳ VÅ© tưởng mình nghe nhầm liá»n há»i lại:
- Bằng hữu ! Hãy nhắc thỠlại lần nữa xem!
- Ta cầu xin ngươi hãy giết ta!
Tiêu Kỳ VÅ© nghiêm giá»ng:
- Bằng hữu! Ngươi thấy rằng ngươi đùa như thế là không đúng lúc đúng chỗ hay sao?
- ÄÓ không phải là chuyện đùa mà hoà n toà n là chuyện nghiêm túc!
- Váºy thì ngươi Ä‘iên rồi !
Ngưá»i ngoà i cá»a sổ nói:
- Ta không điên chút nà o cả! Nhưng ngươi nói đúng một phần, bởi vì có lẽ ta sắp phát điên, vì thế mà ta khẩn cầu ngươi giết ta.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i to nói:
- Bằng hữu ! Vừa rồi ta đã đáp ứng lá»i khẩn cầu cá»§a ngươi là không ra ngoà i cá»a sổ xem ngươi là nhân váºt nà o. Nhưng bây giá» ta không còn hứng thú nói những chuyện Ä‘iên rồ vá»›i ngươi nữa. Äi Ä‘i! Ta cần ngá»§!
Ngưá»i kia không chịu Ä‘i, há»i tiếp:
- "xÃch Bát VÔ Tình!" Nếu ngươi không chấp nháºn thỉnh cầu cá»§a ta. ta không thể Ä‘i được !
- Vì sao ngươi không Ä‘i tìm ngưá»i khác?
- Vì ta không muốn chết bởi tay những kẻ vô danh !
- Nếu thế ngươi có thể tự sát mà !
- Không! Tự sát là hà nh vi đáng thương hại! Ta không muốn mình thà nh kẻ đáng thương hại !
Tiêu Kỳ Vũ "hù một tiếng nói:
- Xin lá»—i! "XÃch Bát VÔ Tình" tuy vô tình tháºt, nhưng xưa nay chưa từng vô cá»› giết ngưá»i. Bằng hữu ! Ngươi hãy Ä‘i Ä‘i !
Ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ không đếm xỉa gì đến hai ba lần xua Ä‘uổi cá»§a Tiêu Kỳ VÅ© và nói tiếp :
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Hãy nhá»› Ä‘iá»u nà y. Nếu có má»™t ngà y, thấy má»™t ngưá»i nà o đó dùng má»™t thanh chuỳ Ä‘ao mà u lam tẩm độc đâm và o tim ngươi thì hãy Ä‘oạt thanh Ä‘ao đó và giết hắn Ä‘i, ta sẽ rất cảm kÃch, bởi vì ngưá»i đó chÃnh là ta!
Tiêu Kỳ VÅ© chợt nổi tÃnh hiếu kỳ, liá»n há»i:
- Bằng hữu! Ngươi nói những chuyện lẩn thẩn gì váºy chứ ?. Äáo để ngươi là ai?
Ngưá»i bên ngoà i đáp:
- Thôi được, ngươi đã muốn biết ta thì hãy chỠmột lát, ta sẽ và o phòng nói chuyện với ngươi. Tuy nhiên ta xin nói trước, khi thấy ta ngươi không được kêu lên đâu đấy!
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nói:
- Ta không đến ná»—i là ngưá»i bị hù dá»a mà sợ chết khiếp đâu! Má»i và o Ä‘i!
Bên ngoà i vang lên một thứ âm thanh rất cổ quái, giống như tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, nhưng chỉ một lát rồi ngừng.
Tiêu Kỳ VÅ© ngạc nhiên nghÄ© thầm: "Chẳng biết đó là kiểu ngưá»i thế nà o? Tại sao lại tá»›i tìm mình đỠxuất yêu cầu quái gở như thế?"
Chà ng chá» má»™t hồi lâu nhưng bên ngoà i lại hoà n toà n vắng lặng, không có ai Ä‘i và o phòng cả. Äến lúc đó chà ng má»›i giáºt mình tá»± nhá»§: "Ta mắc lừa đối phương rồi!"
Tiêu Kỳ VÅ© láºp tức quyết định tra rõ nhân váºt kỳ quặc đó là ai và tá»›i đây nhằm mục Ä‘Ãch gì.
Chà ng ra khá»i phòng. Ngoà i cá»a sổ cÅ©ng là má»™t tiểu hoa viên, nhưng không còn ai ở đó nữa.
Hiển nhiên Tiêu Kỳ VÅ© đã bị mắc lừa. Ngưá»i kia bảo chà ng chá» trong phòng rồi sẽ và o, cốt để lừa chà ng khá»i truy Ä‘uổi mà thôi.
Bây giỠkhông xác định được phương hướng, biết truy tìm hắn bằng cách nà o?
Tiêu Kỳ VÅ© đứng ngây ngưá»i ra giữa tiểu hoa viên má»™t hồi, miệng lẩm bẩm:
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Từ khi dÃnh và o ngưá»i cá»§a "Thì Hoa Tiểu Trúc," kể từ "Yên VÅ© Lâu tá»›i giá» ngươi luôn luôn bị dồn và o thế hạ phong, tháºt đáng hổ thẹn!
Chà ng ngán ngẩm thở dà i rồi trở và o phòng, nằm trằn trá»c hồi lâu không sao ngá»§ được đà nh trở dáºy thắp đèn lên sắp xếp lại hà nh lý mang theo, định bụng thừa lúc Ä‘ang đêm rá»i khá»i "Thì Hoa Tiểu Trúc," không còn hứng thú can dá»± và o những chuyện quái gở ở nÆ¡i kỳ quặc đầy những chuyện bà hiểm và vô lý nà y nữa.
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Kỳ Vũ lại bỠhà nh lý xuống chỗ cũ, tự nhủ: "Ta cần phải tra rõ xem hỠmuốn gì ở ta mới cam tâm! "
Bên ngoà i lại có tiếng bước chân.
Tiêu Kỳ VÅ© đứng báºt lên nói:
- Ngươi lại tiếp tục giở trò gì nữa đây? Nên biết rằng sá»± nhẫn nại cá»§a ngưá»i ta có hạn !
Quả nhiên bên ngoà i có tiếng ngưá»i há»i :
- Thế nà o? CÓ ngưá»i đến quấy nhiá»…u Tiêu đại hiệp
Tiêu Kỳ VÅ© ngạc nhiên há»i lại:
- Äinh phu nhân đó sao?
Ngưá»i đứng ngoà i cá»a sổ đó chÃnh là Äinh phu nhân
Bà ta vẫn che mặt bằng tấm sa má»ng, búi tóc Ä‘en dà y, dáng ngưá»i trẻ trung thon thả. da thịt trắng ngần lá»™ ra ngoà i chiếc áo dà i bằng lụa Ä‘en phÆ¡ phất, có thể Ä‘oán rằng bà ta rất đẹp.
Tiêu Kỳ VÅ© đứng nhìn má»™t lúc má»›i há»i:
- Äinh phu nhân đêm khuya tá»›i đây tất có việc gì rất quan trá»ng?
Thiếu phụ há»i lại:
- Tiêu Kỳ VÅ© không định má»i tôi và o phòng hay sao?
Tiêu Kỳ VÅ© lúng túng chưa kịp trả lá»i thì Äinh phu nhân đã cưá»i há»i:
- à cá»§a đại hiệp muốn nói rằng đêm khuya cô nam độc nữ đến vá»›i nhau khó tránh khá»i lá»i dị nghị phải không?
Tiêu Kỳ Vũ định phản đối thì thiếu phụ đã nói tiếp:
- Không ngá» "XÃch Bát VÔ Tình" Tiêu đại hiệp mà còn giữ quan niệm thế tục như thế!
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Vừa rồi tôi thá»±c sá»± có ngá»§ nhưng bị ngưá»i đánh thức dáºy. Vì thế lúc nà y Äinh phu nhân và o phòng thì có phần bất kÃnh. Nhưng nếu có vấn đỠgì quan trá»ng thì lại là chuyện khác. Má»i phu nhân và o Ä‘i !
Äinh phu nhân bước và o phòng.
Không đợi Tiêu Kỳ VÅ© má»i, bà ta ngồi xuống ghế, buông tiếng thở dà i nói :
- Äã mưá»i năm qua! Mưá»i năm tôi phải nÃn nhịn!
Cần phải nói ngay rằng việc tối nay tôi đã lưá»ng trước nên chẳng phải bất ngá». Nhưng Tiêu đại hiệp thì khác.
Tôi biết rằng đêm nay đại hiệp không ngá»§ được, đồng thá»i trong lòng đầy nghi vấn. Nếu váºy thì tối nay tôi sẽ nói rõ má»i Ä‘iá»u.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Nếu phu nhân đã quyết định như thế thì tại hạ xin lắng nghe.
Äinh phu nhân nói:
- Chắc rằng Tiêu đại hiệp Ä‘ang rất muốn biết vì sao tôi lại phải dùng thá»§ Ä‘oạn không đưá»ng hoà ng để má»i đại hiệp tá»›i "Thì Hoa Tiểu Trúc?"
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu.
Äinh phu nhân chợt gỡ tấm mạng che mặt ra để lá»™ dung mạo cá»§a mình.
Khuôn mặt của một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần lộ ra rực rỡ dưới ánh đèn.
Tiêu Kỳ VÅ© từng hà nh khứ giang hồ mưá»i mấy năm, từng gặp không Ãt mỹ nhân, đặc biệt vị Tư Mã Hoà n Thúy ở Ly Giang má»›i đây, nhưng đẹp đến mức như Äinh phu nhân thì chưa từng gặp !
Äinh phu nhân chợt ngẩng lên há»i:
- Tiêu đại hiệp có cho rằng tôi đẹp không?
Câu há»i đó quá bất ngá».
Bất cứ ai cÅ©ng có thể trả lá»i, ngay cả những ngưá»i khó tÃnh nhất cÅ©ng phải thừa nháºn rằng Äinh phu nhân rất đẹp.
Nhưng trong trưá»ng hợp nà y, trả lá»i nó không phải là dá»….
Bởi vì bất cứ nữ nhân nà o, dù xấu đến đâu cÅ©ng muốn được ngưá»i khác khen mình đẹp. Và xưa nay chưa có ai nhẫn tâm nói thẳng trước mặt cô ta rằng cô ta không đẹp đâu?
Vì thế khen rằng má»™t mỹ nhân đẹp lại khó hÆ¡n khen má»™t nữ nhân bình thưá»ng rất nhiá»u, bởi vì phải trả lá»i sao cho khá»i bị hiểu là má»™t lá»i khen khách sáo và dung tục !
Tiêu Kỳ VÅ© lại cà ng thấy khó xá», vì trong lúc nà y, ở hoà n cảnh nà y nên trả lá»i sao cho đúng? Ngoà i ra chà ng còn phải thá» suy Ä‘oán xem đối phương há»i câu đó nhằm mục Ä‘Ãch gì?
Thấy hồi lâu Tiêu Kỳ VÅ© không đáp, Äinh phu nhân lại há»i:
- Câu đó khó trả lá»i đến thế sao?
Tiêu Kỳ VÅ© nghiêm mặt trả lá»i:
- Phải! ÄÓ là má»™t câu há»i rất khó trả lá»i. Bởi vì không dá»… gì tìm cho được những từ tương ứng để mô tả
Äinh phu nhân cưá»i thê lương nói :
- "XÃch Bát VÔ Tình" quả nhiên không hổ là má»™t báºc cao nhân ! Tôi đã từng nghe không Ãt lá»i tán dương vá» sắc đẹp cá»§a mình và xưa nay chưa từng có ai trả lá»i như đại hiệp cả!
Bà ta nhắc lại :
- Tiêu đại hiệp quả là má»™t báºc cao nhân !
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Tại hạ chỉ nói thực tâm thôi.
Äinh phu nhân nói:
- Nếu đại hiệp đã nói thá»±c tâm thì tôi cÅ©ng xin nói má»™t câu rất tháºt, đó là "Hồng nhan bạc pháºn." ÄÓ không còn là má»™t câu nói nữa mà là chân lý xưa nay.
Câu nói đó kết hợp vá»›i rất nhiá»u sá»± kiện kỳ quặc mà Tiêu Kỳ VÅ© đã chứng kiến cà ng là m tăng thêm sá»± bà hiểm. Nhưng bản tÃnh cá»§a Tiêu Kỳ VÅ© là rất ẩn tình nên chà ng vẫn giữ được vẻ bình tÄ©nh lắng nghe.
Äinh phu nhân dừng má»™t lúc chợt há»i:
- Xem ra Tiêu đại hiệp có vẻ như không hứng thú nghe chuyện đúng không?
Tiêu Kỳ VÅ© đáp gá»n, không khẳng định cÅ©ng không phá»§ định:
- Tại hạ đang nghe.
Äinh phu nhân khẽ gáºt đầu rồi bắt đầu kể:
- TÔ Châu là má»™t nÆ¡i văn váºt. Nhưng Ãt ngưá»i biết rằng đó cÅ©ng là nÆ¡i xuất sinh ra má»™t cao nhân danh mãn giang hồ võ công cao tuyệt.
Tiêu Kỳ VÅ© chăm chú lắng nghe không chen lá»i.
Äinh phu nhân chợt há»i:
- Tiêu đại hiệp chắc có nghe đến vị "Vân Trung Hạc" Phó Như Bằng chứ ?.
Tiêu Kỳ VÅ© như bị cuốn hút theo và o câu chuyện, liá»n đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Phó lão gia đúng là vị cao nhân tiá»n bối trong giang hồ, trong hắc bạch lưỡng đạo chẳng ai không kÃnh trá»ng. Nhưng không biết Phó lão gia vá»›i phu nhân là . . .
Äinh phu nhân đáp:
- ÄÓ là tiên phụ.
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng nói:
- Thì ra là váºy . . . Tại hạ thất kÃnh !
Äinh phu nhân thở dà i nói:
- Nói ra tháºt đáng hổ thẹn. Nhưng chuyện liên quan đến thân thế nên không thể giấu giếm Tiêu đại hiệp.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Phó lão gia được giang hồ xưng tôn là "Vân Trung Hạc," và tà i năng đức độ của lão gia đúng là như thế.
Ngoà i ra vị thiên kim ái nữ của lão gia là Phó Nhã Lãnh cũng là một vị hiệp nữ tà i mạo song toà n, danh chấn thiên hạ. . .
Äinh phu nhân thở dà i nói:
- Thì ra tôi đã già mất rồi !
- Xin lỗi ! Tại hạ không nói với ý đó.
Äinh phu nhân nở má»™t nụ cưá»i buồn buồn rồi buá»™c tấm mạng che mặt lên như trước rồi tiếp tục kể:
- Phó Nhã Lãnh theo tân phụ hà nh khứ giang hồ. Mưá»i lăm năm trước được gả cho Äinh Quân Hà o ở Gia Hưng.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu nói:
- Tại hạ có nghe nói vá» cuá»™c hôn nhân nà y, ngưá»i trên giang hồ Ä‘á»u khen đó là má»™t đôi long phụng cá»§a trần gian, thế nhưng sau đó không lâu, chẳng hiểu sao không còn tin tức gì vỠđôi uyên ương đó nữa. Không ngá» bây giá» lại được gặp Äinh phu nhân tại đây.
Äinh phu nhân nhìn ra cá»a sổ, chừng như Ä‘ang tìm lại những kà ức chá»—i ngà y mưá»i lăm năm trước.
Tiêu Kỳ VÅ© chá» bà ta quay lại má»›i há»i :
- "Thì Hoa Tiểu Trúc" nà y đương nhiên là nÆ¡i ẩn thế cá»§a hai vị. Nhưng không biết giá» Äinh đại hiệp Ä‘ang ở đâu?
Äinh phu nhân thở dà i má»™t tiếng, không trả lá»i Tiêu Kỳ VÅ© mà nói tiếp :
- Sau khi trở thà nh Äinh phu nhân, Phó Nhã Lãnh cảm thấy rất mỹ mãn. Xét vá» nhân phẩm, võ công, danh vá»ng, Äinh Quân Hà o xứng đáng là má»™t ngưá»i chồng lý tưởng. Nhưng Ä‘iá»u cô ta hạnh phúc nhất là phu thê rất tôn trá»ng và thương yêu nhau. Tiêu đại
hiệp vừa nói đó là đôi long phụng cá»§a trần gian, quả tháºt không phải quá lắm. Hai ngưá»i trượng kiếm hà nh hiệp giang hồ, kết bạn vá»›i các báºc nghÄ©a hiệp bốn phương, hưởng táºn hạnh phúc cá»§a trần gian . . .
Äinh phu nhân dừng má»™t lúc thở dà i nói:
- Chỉ tiếc rằng hạnh phúc mỹ mãn của đôi phu thê đó chỉ kéo dà i vẻn vẹn năm năm mà thôi !
Tới đó, bà ta lặng đi.
Tiêu Kỳ VÅ© chá» má»™t lúc không thấy Äinh phu nhân kể tiếp liá»n nói:
- Sau đó không ai biết gì vá» tin tức cá»§a hai vị nữa. Nguyên là vì Äinh đại hiệp . . .
Äinh phu nhân ngắt lá»i há»i:
- Tiêu đại hiệp cho rằng Quân Hà o đã tạ thế ư?
Tiêu Kỳ VÅ© ngạc nhiên há»i:
- Nếu váºy...
- Không phải thế đâu, Quân Hà o hiện vẫn còn sống.
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng nói:
- Thì ra thế!
Äinh phu nhân rầu giá»ng nói :
- Quân Hà o tuy không chét nhưng mang đến cho Phó Nhã Lãnh nỗi đau thương còn hơn cả trượng phu mình chết đi nữa!
Câu đó từ miệng cá»§a má»™t ngưá»i vợ vừa rồi không ngá»›t lá»i ca ngợi chồng khiến ngưá»i ta tháºt khó hiểu.
Äinh phu nhân nâng tấm mạng lên lau nước mắt rồi kể tiếp:
- Mưá»i năm trước chúng tôi đến Diệu Phong SÆ¡n, gặp má»™t con tiểu xà mà u trắng rất hiếm thấy. Quân Hà o nổi tÃnh hiếu kỳ liá»n đưa tay ra chá»™p, không ngá» bị con rắn quay lại cắn má»™t miếng và o tay phải . . .
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng thốt lên:
- Quả là má»™t Ä‘iá»u bất ngá»!
Äinh phu nhân kể tiếp :
- Quân Hà o hoảng sợ nhảy lui là m hòn đá dưới sụt Ä‘i, mất đà ngã dáºp hông và o má»™t gốc cây.
Tá»›i đó, Äinh phu nhân dừng lại, lấy khăn chấm nước mắt.
Tiêu Kỳ VÅ© tuy thấy câu chuyện li kỳ hấp dẫn nhưng ngẫm lại không có vẻ bình thưá»ng, nghÄ© bụng:
"Má»™t vị cao thá»§ võ lâm xuất thá»§ bắt má»™t con rắn mà bị nó cắn, đó là chuyện khác thưá»ng rồi. Y lại bị trượt chân đến má»—i ngã dáºp hông và o gốc cây, chuyện đó còn khác thưá»ng hÆ¡n. Äối vá»›i nhân váºt lừng danh như Äinh Quân Hà o, cÆ¡ hồ không có khả năng phát sinh
tình huống đó !
Nghe qua thì có vẻ như đó chỉ là chuyện thêu dệt mà thôi. Thế nhưng Äinh phu nhân là m sao lại thêu dệt câu chuyện đó là m gì? Chẳng lẽ bà ta lừa dối cả bản thân nữa. vì chÃnh bà ta Ä‘ang khóc đó thôi?"
Tiêu Kỳ VÅ© không phải là má»™t thiếu niên má»›i xuất giang hồ. Vá»›i kinh nghiệm cá»§a mình, chà ng có khả năng suy Ä‘oán được thá»±c hư. Nhưng chà ng vẫn giữ nháºn xét cá»§a mình lại, chá» Äinh phu nhân kể tiếp.
Nhưng sá»± đợi chỠđó vô Ãch, vì Äinh phu nhân không kể nữa. Thế là câu chuyện không có Ä‘oạn kết.
Tiêu Kỳ VÅ© định há»i nhưng ghìm lại, tá»± nhá»§: "Ta không nên há»i tiếp nữa. vì chuyện sau đó sẽ rất bi thảm. Nếu bắt bà ta kể tiếp là hà nh động tà n nhẫn ! "
Äinh phu nhân nén ná»—i khÃch động há»i:
- Tiêu đại hiệp đang nghe đấy chứ ?.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Tại hạ đang nghe.
- Vì sao đại hiệp không há»i?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Trong trưá»ng hợp nà y, bất kỳ ai truy vấn, chẳng những thiếu tế nhị mà còn không có lương tâm!
Äinh phu nhân nói:
- Nhưng đại hiệp lại khác!
- Tại hạ không thấy mình có Ä‘iểm nà o phân biệt vá»›i ngưá»i khác cả.
Äinh phu nhân chợt nói:
- Tiêu đại hiệp! Tôi thỉnh cầu đại hiệp tới "Thì Hoa Tiểu Trúc" nà y, chủ yếu vì đại hiệp là một thầy thuốc.
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng nói:
- Phải! Thầy thuốc có thể há»i những câu mà ngưá»i khác không nên há»i. Nếu thế xin há»i phu nhân, sau đó thế nà o?
Äinh phu nhân bá»—ng cúi đầu nói:
- ÄÓ chÃnh là lý do tôi muốn đại hiệp há»i mình trước Má»™t khi thầy thuốc há»i bệnh nhân, thì bệnh nhân có thể trả lá»i mà không e ngại gì đúng không?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Äúng!
Äinh phu nhân nói:
- Sau khi bị ngã giáºp ngưá»i và o gốc cây, Quân Hà o trở thà nh tà n phế.
Tiêu Kỳ Vũ thốt lên:
- Tà n phế? Là m gì có chuyện khó tin như váºy chứ ?.
Äinh phu nhân gáºt đầu nói:
- Lúc đó chẳng những tôi không tin mà ngay cả Quân Hà o cÅ©n không tin. Bởi vì võ công cá»§a chúng tôi không phải là kém, cho dù bị đâm trúng má»™t Ä‘ao và o hông chắc cÅ©ng không để lại háºu quả gì. Äằng nà y chỉ là má»™t cú ngã bình thưá»ng, không bong gân,
không gãy xương, ai còn để ý là m gì? Thế mà kết quả ná»a thân dưới cá»§a Quân Hà o hoà n toà n bị liệt không cỠđộng được!
- ô!
Tiêu Kỳ Vũ thốt ra kinh ngạc.
Äinh phu nhân kể tiếp :
- Chúng tôi vẫn cho rằng chuyện đó không có gì trầm trá»ng. Cho đến ba ngà y sau má»›i thấy sá»± việc không đơn giản như chúng tôi nghÄ© lúc đầu má»›i Ä‘i tìm thầy y nhưng đã muá»™n.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt gáºt đầu.
Chà ng hiểu sau khi Äinh Quân Hà o bị bại liệt, ông ta lâm và o tình cảnh tuyệt vá»ng như thế nà o .
Trong khi Tiêu Kỳ VÅ© tá» ra đồng cảm như váºy thì trái lại, thái độ cá»§a Äinh phu nhân lại khá lạnh lùng.
Bà ta kể tiếp :
- Tôi không biết mình sai ở chá»— nà o hay Quân hà o sai? Thế nhưng lúc nà y bình phẩm vá» sai lầm thì có Ãch gì nữa? Vì Quân Hà o đã trở thà nh tà n phế! ÄÓ là sá»± tháºt quá tà n khốc! Từ đó cuá»™c sống cá»§a chúng tôi Ä‘oạn tuyệt vá»›i giang hồ, ngôi nhà vốn trước đây rất hiếm khi vắng khách nay hoà n toà n cô tịch . . .
Tiêu Kỳ Vũ cũng cúi đầu trầm mặc.
Äinh phu nhân nói khẽ nhưng vẻ mặt bà ta lại không có chút khÃch động nà o.
Bà tiếp giá»ng:
- Chúng tôi cùng chịu đựng háºu quả khốc liệt đó, hết sức an á»§i nhau. Nhưng dần dần tÃnh tình cá»§a Quân Hà o biến đổi trở nên hung bạo, đánh ngưá»i, chá»i ngưá»i . . . giống như đã trở thà nh má»™t ngưá»i hoà n toà n khác
Giá»ng Äinh phu nhân má»—i lúc má»™t lạnh lùng vô cảm, như không phải Ä‘ang kể chuyện cá»§a mình váºy.
Tuy váºy cÅ©ng không thể trách được,vì chuyện đó đã xảy ra mưá»i mấy năm rồi.
Tiêu Kỳ Vũ vẫn chăm chú lắng nghe.
- Khi không có ai bên cạnh phu thế chúng tôi thì thái độ Quân Hà o trầm tÄ©nh hÆ¡n. Nhưng chỉ cần thấy bất kỳ nam nhân nà o là chà ng láºp tức nổi cÆ¡n thịnh ná»™ !
Lúc nà y hình như Tiêu Kỳ VÅ© đã cảm nháºn ra được vấn đỠgì lên nói:
- CÓ nguyên nhân đặc biệt nà o không?
Äinh phu nhân trả lá»i gá»n:
- Tự ti, ghe tuông.
Tiêu Kỳ VÅ© định thốt lên lá»i nà o đó nhưng ghìm lại, hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i.
Bấy giá» Äinh phu nhân má»›i nói:
- Nguyên nhân chá»§ yếu là trước đây thưá»ng nghe quá nhiá»u lá»i tán dương sắc đẹp cá»§a tôi vì thế má»›i trở nên tá»± ti và ghe tuông.
Tiêu Kỳ VÅ© dùng thuáºt ngữ y há»c bình tÄ©nh há»i má»™t câu:
- Äinh đại hiệp có bị ảnh hưởng gì vá» mặt di truyá»n không?
Äinh phu nhân lắc đầu nói tiếp:
- Còn má»™t lý do khác nữa. Tôi có má»™t vị sư huynh đồng môn trước đây thầm yêu tôi, nhưng mãi đến lúc đó vẫn chưa lấy vợ. Sau khi biết được tin tức, anh ấy thỉnh thoảng đến thăm và an á»§i tôi. Anh ấy tháºt là đáng quý, vì khi đến thăm tôi hoà n toà n không có
chút ý niệm nà o, cà ng không có ý lợi dụng hoà n cảnh
Bà ta dừng má»™t lúc rồi chợt thấp giá»ng:
- Tiêu đại hiệp ! Tôi nói vá»›i đại hiệp trên cương vị là má»™t thầy thuốc nên không có ý che giấu. Tôi là má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt, có tình cảm, có lòng ham muốn như bất kỳ ai khác . . . Nhưng vì trượng phu, tôi đã ghìm nén tất cả. chịu đựng tất cả. suốt mấy năm đằng đẵng Thế nhưng kết quả tôi nháºn được gì? Sá»± lăng nhục, đánh Ä‘áºp và chá»i rá»§a! Nhiá»u khi tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi nữa. thế mà tôi chịu được trong suốt mưá»i năm trá»i! Giá như tôi đã phát Ä‘iên từ lâu rồi má»›i phải !
Tiêu Kỳ VÅ© chợt há»i:
- Trong việc nà y, lệnh sư huynh có ảnh hưởng gì không?
Äinh phu nhân trả lá»i ngay:
- Không! Tuyệt đối không! Anh ấy chỉ thông cảm và an á»§i mà không há» tỠý gì khác. Tôi có thể láºp trá»ng thá» trước trá»i đất rằng tôi không há» phản bá»™i trượng phu mình và không há» có ý bá» rÆ¡i chà ng. Tôi nháºn thức được rằng xảy ra bi kịch hôm nay chÃnh là do lá»—i cá»§a mình, vì thế không có lý do gì bá» rÆ¡i chà ng cả!
Ngoà i ra tôi cà ng không thể phạm tá»™i nghịch đạo đức truyá»n thống cá»§a gia đình.
Tiêu Kỳ VÅ© chá» Äinh phu nhân dừng lại má»›i cất lá»i:
- Äa tạ phu nhân đã tÃn nhiệm mà bà y tá» chuyện riêng Nhưng xin há»i, tại hạ được má»i đến "Thì Hoa Tiểu Trúc" đương nhiên không phải để nghe phu nhân bá»™c bạch. Váºy tại hạ có thể giúp đỡ phu nhân Ä‘iá»u gì?
Äinh phu nhân đáp:
- Tiêu đại hiệp là má»™t thầy thuốc hÆ¡n nữa còn là má»™t thầy thuốc rất giá»i . . .
Không chỠđối phương nói hết, Tiêu Kỳ Vũ chợt đứng lên nói:
- Phu nhân ! Lương tâm cá»§a ngưá»i thầy thuốc là dốc táºn tâm để cứu chữa ngưá»i chứ không phải là hại ngưá»i !
Äinh phu nhân khẩn thiết nói:
- Tiêu đại hiệp! ChÃnh vì thế mà tôi má»›i phải dùng trăm phương nghìn kế để thỉnh cầu bằng được đại hiệp là vị thầy thuốc cao minh nhất tá»± xưng là "Bát Tuyệt" tá»›i đây hi vá»ng giúp cho. Vì sợ bị từ chối, cÅ©ng sợ Quân Hà o biết nên má»›i phải dùng thá»§ Ä‘oạn.
Tiêu Kỳ VÅ© nhÃu mà y há»i:
- Chuyện đó không cần nhắc đến nữa. Còn bây giỠphu nhân xin hãy mói rõ tại hạ cần phải là m gì?
Äinh phu nhân đáp:
- Xin Tiêu đại hiệp hãy xuất quý thủ chữa là nh bệnh bại liệt cho Quân Hà o để chà ng lấy lại lòng tin trở thà nh một đấng trượng phu khà khái.
Bà ta dừng má»™t lúc, giá»ng trở nên tha thiết:
- Tôi xin nhắc lại, Tiêu đại hiệp là má»™t thầy thuốc nên tôi không có gì phải giấu giếm. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi là má»™t nữ nhân bình thưá»ng, có dục vá»ng. Nhưng sá»± khẩn cầu nà y không phải do dục vá»ng mà chÃnh yếu chỉ vì Quân Hà o mà thôi. Chà ng là ngưá»i tốt, có tiá»n đồ
- Phu nhân cứ sai bảo !
Äinh phu nhân trầm ngâm má»™t lúc rồi quả quyết nói:
- Nếu chữa được, đương nhiên lòng cảm tạ không biết để đâu cho hết rồi. Nhưng nếu váºn mệnh cá»§a Quân Hà o là như thế thì tôi cÅ©ng khẩn cầu đại hiệp cho tôi má»™t liá»u thuốc . . .
Tiêu Kỳ VÅ© hiểu ngay, thất kinh há»i:
- Vì sao phải thế chứ ?.
Äinh phu nhân đáp:
- Không đến ná»—i như Tiêu đại hiệp nghÄ© đâu. Tôi chỉ cầu xin má»™t liá»u dược để vÄ©nh viá»…n trừ bá» dục vá»ng. Hai là để Quân Hà o không phải lo lắng, tá»± ti và ghen ty nữa.
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói, vừa cảm đông vừa kinh ngạc.
Nhất thá»i, chà ng chưa biết mình có nên đồng ý hay không.
Xét vá» tình lý thì lá»i khẩn cầu đó là chÃnh đáng. Xưa nay đã từng có những nữ nhân trinh liệt không ngần ngại hy sinh mình vì trượng phu như thế. Hà nh động nà y là biện pháp hiệu quả nhất để cùng chịu ná»—i Ä‘au khổ vá»›i chồng và là m Äinh Quân Hà o bá»›t Ä‘au khổ, trừ bá» sá»± tá»± ty và lòng ghen tuông.
Tiêu Kỳ VÅ© hiểu rằng muốn chữa được căn bệnh trầm kha đã mưá»i năm bán thân bất toại cá»§a Äinh Quân Hà o không phải là dá»…. Nói cho đúng hÆ¡n là hầu như vô vá»ng, cho dù Hoa Äà tái thế, Biển Thước trùng sinh cÅ©ng chưa hẳn đã chữa là nh. Trái lại, Ä‘iá»u chế má»™t liá»u thuốc trừ bá» vÄ©nh viá»…n dục vá»ng cá»§a má»™t ngưá»i là việc không có gì khó.
Tuy nhiên xét vá» hoà n cảnh thì hoà n toà n là việc hợp lý, nhưng xét vá» nhân đạo thì rất khó chấp nháºn.
Chà ng tá»± nhá»§: "Không thể! Tuyệt đối không thể! Thầy thuốc chỉ được cứu ngưá»i mà không được quyá»n hại ngưá»i!"
Äinh phu nhân nhìn Tiêu Kỳ VÅ© chỠđợi, không dám nói gì.
Nhưng hồi lâu, không nén được liá»n há»i :
- Tiêu đại hiệp ! CÓ thể đáp ứng lá»i thỉnh cầu cá»§a tôi không?
Tiêu Kỳ VÅ© cháºm rãi ngước lên, kiên quyết lắc đầu đáp:
- Tại hạ không thể đáp ứng được !
Äinh phu nhân kêu lên:
- Vì sao chứ ?. Thiên chức cá»§a thầy thuốc là cứu ngưá»i mà !
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Phải ! Thiên chức và trách nhiệm cá»§a thầy thuốc là cứu ngưá»i chứ không phải hại ngưá»i!
- Nhưng mà điá»u mà tôi thỉnh cầu chÃnh là cứu tôi chứ không phải là hại !
- ÄÓ là cách nghÄ© cá»§a phu nhân chứ không phải là cách nhìn cá»§a ngưá»i thầy thuốc !
Giá»ng Äinh phu nhân có phần gay gắt:
- Thế nà o là cách nhìn cá»§a ngưá»i thầy thuốc? Thầy thuốc không phải là ngưá»i sao? Chẳng lẽ há» không có sá»± đồng tình vá»›i ná»—i khổ Ä‘au cá»§a ngưá»i khác?
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đáp:
- Thầy thuốc không những là ngưá»i mà cÅ©ng rất thông cảm vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a khổ chá»§. Thế nhưng trừ Ä‘iá»u đó ra ngưá»i thầy thuốc có đạo đức nghá» nghiệp khác vá»›i má»i ngưá»i.
Äinh phu nhân chợt nghiến răng nói :
- Tôi chỉ muốn moi trái tim của ông để xem nó có mà u gì! CÓ phải mà u đen không?
Tiêu Kỳ Vũ quả quyết đáp:
- Tôi không thể chấp nháºn yêu cầu cá»§a phu nhân, vì Ä‘iá»u đó trái vá»›i y đức, hÆ¡n nữa cÅ©ng không có lý do gì khiến tại hạ phải là m như thế !
Äinh phu nhân lạnh giá»ng:
- ông quả là "XÃch Bát VÔ Tình!"
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói thế, tất không giả!
Äinh phu nhân đứng lên lê bước ra khá»i cá»a phòng.
Nhưng bà ta bỗng từ từ quay lại nhìn Tiêu Kỳ Vũ hồi lâu mới nói:
- Tiêu đại hiệp! Tôi khẩn cầu ông! Tôi đã vứt bá» lòng tá»± tôn, bất chấp cả sá»± xấu hổ mong được giúp đỡ. Tiêu đại hiệp là ngưá»i thấu tình đạt lý, xin hãy nghÄ© đến háºu quả sau nà y tôi sẽ sống ra sao? Chẳng lẽ đại hiệp quả tháºt có trái tim sắt đá vô tình? Cho dù nói đến đạo đức nghá» nghiệp thì cÅ©ng phải váºn dụng nó má»™t cách linh hoạt! Tiêu đại hiệp! Tôi nói táºn đến đây. Nếu đại hiệp vẫn kiên trì giữ ý kiến cá»§a mình thì ngà y mai xin má»i cứ tá»± do rá»i khá»i đây, chúng ta không cần gặp lại nữa.
Nói tá»›i đó, giá»ng bà ta nghẹn lại, nước mắt trà o ra.
Tiêu Kỳ VÅ© cháºm rãi nói:
- Äinh phu nhân! Ngà y mai chúng ta cần phải gặp lại !
Äinh phu nhân đứng ngây ra má»™t lúc rồi chợt mừng rỡ kêu lên:
- Tiêu... đại... hiệp... không nỡ nhẫn tâm...
Tiêu Kỳ VÅ© bình tÄ©nh ngắt lá»i:
- Phu nhân ! Ngà y mai là m thế nà o để gặp Äinh đại hiệp, đó là việc cá»§a phu nhân, nếu vẫn còn muốn tôi chữa trị cho đại hiệp.
Äinh phu nhân lạnh lùng đáp:
- Mong Tiêu đại hiệp khai triển thần thông cứu giúp, Phó Nhã Lãnh xin kết cá» ngáºm và nh báo đáp.
Thế nhưng. . .
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Phu nhân đừng nói "nhưng" gì cả! Ngoà i Äại La thần tiên ra. trong chúng ta chẳng ai có thể dá»± liệu sẽ xảy ra những chuyện gì.
Äinh phu nhân nói:
- Ngà y mai gặp lại!
Nói xong cúi chà o rồi bước ra khá»i cá»a phòng.
Äến bây giá» thì Tiêu Kỳ VÅ© tin chắc là đêm nay mình không tà i nà o chợp mắt được nữa.
Chà ng không có bao nhiêu hy vá»ng sẽ chữa là nh cho Äinh Quân Hà o, khi đó sẽ giải quyết thế nà o đối vá»›i lá»i thỉnh cầu cá»§a Phó Nhã Lãnh?
Tiêu Kỳ VÅ© lắc đầu tá»± nhá»§: "Ta không phải thần tiên nên không thể lưá»ng trước kết quả những việc khó khăn như thế ChỠđến ngà y mai má»›i biết."
Äá»™t nhiên chà ng cau mà y nhìn ra cá»a sổ quát há»i:
- Vị nà o ở ngoà i đó?
|

06-09-2008, 08:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 12
Giải nỗi oan tình
Thấy bên ngoà i không có tiếng trả lá»i, Tiêu Kỳ VÅ© há»i lại lần nữa:
- Bằng hữu ! Ngươi và o đây hay ta phải ra ngoà i đó?
Bây giá» thì đã có phản ứng. Ngưá»i ngoà i cá»a sổ đáp:
- Ngươi ra Ä‘i ! Mang theo cả ngá»c tiêu nữa.
Tiêu Kỳ VÅ© "à má»™t tiếng há»i:
- Ở đây ai cÅ©ng biết vá» ta rất rõ, thế mà trái lại ta không biết chút gì vá» há». Xin há»i, ngươi muốn ta mang theo ngá»c tiêu để tỉ võ quá chiêu và o lúc ná»a đêm hay sao?
Tiếng ngưá»i ngoà i cá»a sổ đáp:
- Ta muốn chứng minh một việc.
- Việc gì?
- Gần đây có rất nhiá»u nhân váºt trá»™m danh khinh thế Chỉ cần giắt chiếc ngá»c tiêu trong mình là đủ xưng "XÃch Bát VÔ Tình" . . .
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi định ám chỉ ta thì tốt nhất hãy câm miệng lại! Bởi vì xưa nay ta chưa tá»± xưng mình là "XÃch Bát VÔ Tình!"
Ngưá»i ngoà i cá»a sổ "hừ má»™t tiếng nói :
- Khẩu thiệt vô bằng, ai tin được!
Tiêu Kỳ VÅ© nghÄ© ngợi má»™t lát rồi cưá»i to nói:
- Bằng hữu! Ta biết ngươi là ai rồi! Äã hai lần đến nói má»™t và i câu rồi bá» Ä‘i, cố là m ra vẻ thần bÃ. Äể lần nà y ta xác định xem ngươi có đúng là nhân váºt ta suy Ä‘oán không mà ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" nà y có thể hà nh động tá»± do như váºy !
Chà ng rút ngá»c tiêu cầm tay rồi nhảy ra cá»a sổ, vẫn còn kịp thấy má»™t nhân ảnh nhảy lên mái nhà .
Tiêu Kỳ Vũ nhảy lên theo.
Äối phương không có vẻ gì lúng túng vá»™i vã đáp xuống má»™t tiểu hoa viên ở háºu phòng đứng lại chá».
Tiêu Kỳ VÅ© phi thân đáp xuống đứng trước mặt ngưá»i kia há»i:
- Quý tÃnh đại danh?
Ngưá»i kia bá»—ng rút kiếm cầm tay nói :
- Ta đến đây chỉ có mục Ä‘Ãch lãnh giáo và i chiêu tuyệt há»c cá»§a ngươi thôi, cần gì phải báo danh tÃnh?
Tiêu Kỳ VÅ© lại há»i:
- Giữa chúng ta vô oán vô cừu, ngay đến tÃnh danh cÅ©ng không biết, sao bá»—ng dưng quyết đấu? Äao kiếm vô tình, chỉ cần không tháºn trá»ng má»™t chút là có thể máu chảy đầu rÆ¡i, như thế có đáng không?
Ngưá»i kia nói:
- Nếu ngươi đúng là "XÃch Bát VÔ Tình" thì ngươi sẽ không bị giết. Nhưng nếu ngươi là kẻ giả mạo thì chết dưới kiếm ta cÅ©ng không có gì đáng tiếc cả!
Lúc nà y trá»i trong veo, ngà n sao nhấp nháy, có thể nhìn rõ diện mạo đối phương. ÄÓ là má»™t hán tá» ngoà i bốn mươi tuổi, mắt sao mà y kiếm, dáng vẻ phong dáºt, xem chừng thá»i trẻ là má»™t trang công tá» hà o hoa.
Ngưá»i đó báºn thanh bà o, thắt lưng bằng da bò phải rá»™ng đến ba tấc trên đó dÃnh những mÅ©i cương tiêu lấp lánh
Tiêu Kỳ Vũ nhìn đối phương một lúc rồi nói:
- Ta thấy rất kỳ quái !
Ngưá»i kia thản nhiên đáp:
- Ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" nà y ngươi sẽ gặp nhiá»u chuyện kỳ quái hÆ¡n nữa.
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Ta có phải "XÃch Bát VÔ Tình" hay không, đối vá»›i ngươi có gì quan trá»ng?
- Quan trá»ng. Tháºm chà vô cùng quan trá»ng!
Lá»i vừa dút, bảo kiếm đã vạch ra những đưá»ng sáng chói, thần tốc công và o ba chiêu. Kiếm pháp cá»§a ngưá»i kia vừa tinh diệu lại vừa bà hiểm, đến ná»—i không thể trông rõ biến hóa. tháºm chà khó nháºn ra chiêu số.
Tiêu Kỳ VÅ© không lùi cÅ©ng không tránh. Chỉ thấy thân ảnh chà ng di chuyển trong vòng kiếm quang, thoắt tả thoắt hữu, lúc tiá»n lúc háºu nhưng chung quy vẫn giữ khoảng cách hai thước so vá»›i trưá»ng kiếm cá»§a đối phương.
sau ba chiêu, thanh bà o khách bất ngá» thu kiếm nhảy lùi ba bước tra kiếm và o bao ôm quyá»n nói :
- Tôn giá võ công tháºt siêu phà m! Chỉ cần ba chiêu nà y cÅ©ng đủ chứng minh trước mặt tại hạ chÃnh là vị "XÃch Bát VÔ Tình" danh lừng thiên hạ không sai! Thế nhưng tại hạ còn có má»™t chuyện nhá» nữa muốn thỉnh giáo!
Lá»i chưa kịp dút, tay trái rút thắt lưng phất mạnh.
Chỉ thấy vô số ánh hà n tinh sáng lóe bay vụt ra chụp lấy ngưá»i Tiêu Kỳ VÅ©. Tay phải chà ng đã cầm sẵn ngá»c tiêu, múa lên như chong chóng tạo thà nh má»™t bức mà n che phá»§ xung quanh.
Hà ng chục mÅ©i cương tiêu nhá» xÃu lóng lánh ánh bạc chạm và o chiếc ngá»c tiêu phát ra tiếng lanh canh bất tuyệt rÆ¡i lả tả xuống đất !
Ngưá»i kia quát lên:
- Công lá»±c cái thế! Quả nhiên danh bất hư truyá»n !
Vừa quát, ngưá»i đã bay vút lên cao, đến khi nghe tiếng cuối cùng thì ngưá»i đã cách xa mưá»i mấy trượng.
Tiêu Kỳ Vũ quát:
- Chạy đi đâu!
Lá»i chưa dút cÅ©ng lao Ä‘i, chỉ ba bước đã chặn ngay trước mặt thanh bà o khách.
Chà ng ngưng mục nhìn đối phương trầm giá»ng nói :
- Tại hạ có thể không chấp việc đùa giỡn vừa rồi, nhưng không thể không nhân cơ hội nà y giáo huấn ngươi !
Thanh bà o khách há»i:
- Ngươi muốn giáo huấn ta sao?
Tiêu Kỳ Vũ sầm mặt nói:
- Ngay lần thứ hai đột nháºp và o phòng ngá»§, lẽ ra ta đã có thể cho ngươi nếm mùi vị cá»§a chÃnh má»™t trong ba mÅ©i phi tiêu mà ngươi định ám toán ta. Nhưng bây giá» ta không nÃn nhịn nữa!
Nói xong phất mạnh ngá»c tiêu. Chỉ thấy từ trong ngá»c tiêu, má»™t mÅ©i cương tiêu nhá» xÃu mà u trắng bạc bay ra nhanh như ánh chá»›p.
Thanh bà o khách chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã nghe choang một tiếng, mũi tiêu đã là m vỡ vụn chiếc trâm cà i trên búi tóc y là m xõa tung ra.
Chợt từ phÃa sau có giá»ng nữ nhân kêu lên :
- Tiêu đại hiệp! Xin hạ thủ lưu tình!
Tiêu Kỳ VÅ© lúc đó Ä‘ang đối mặt vá»›i cá»a chÃnh cá»§a "Thì Hoa Tiểu Trúc," nghe váºy liá»n trả lá»i :
- Äinh phu nhân! Xin cứ yên tâm! Nếu Tiêu má»— đúng là "Vô Tình" thì vị sư huynh đồng môn cá»§a bà bá» xác lâu rồi!
Äinh phu nhân kinh dị há»i:
- Tiêu đại hiệp là m sao biết được thân pháºn cá»§a anh ấy?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i lạnh đáp:
- Ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" nà y vốn không có nam nhân, váºy thì từ đâu ra má»™t vị giang hồ khách váºy chứ ?. Chỉ có má»™t ngoại lệ là sư huynh đồng môn cá»§a phu nhân mà thôi !
Chà ng "hừ một tiếng, tiếp:
- Äinh phu nhân! Lúc nà y tôi tháºt hy vá»ng mình thà nh kẻ vô tình để dùng ngá»c tiêu nà y đánh chết cả đôi sư huynh muá»™i rồi sau đó tâm an lý đắc thảnh thÆ¡i rá»i khá»i chốn ô nhục nà y . . .
Äinh phu nhân run giá»ng nói :
- Tiêu đại hiệp chẳng lẽ nghi ngỠtôi và . . .
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Không phải hoà i nghi mà tôi tin rằng phán Ä‘oán cá»§a mình không sai ! Phương giá và vị sư huynh đồng môn cá»§a mình giấu đầu hở Ä‘uôi, chỉ riêng đêm nay đã xuất hiện ở "Thì Hoa Tiểu Trúc" tá»›i hai lần. Chỉ cần thấy hắn thông thuá»™c đưá»ng Ä‘i lối lại như thế, đủ biết
đêm đêm thưá»ng tá»›i đây !
Ngưá»i kia chợt quát lên:
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Ngưá»i không được lăng nhục Nhã Lãnh ! Vì câu đó, ngươi phải trả giá!
Dút lá»i lao tá»›i, trưá»ng kiếm ra chiêu như vÅ© bão.
Tiêu Kỳ VÅ© nhếch môi cưá»i nhạt, trước công thế liá»u mạng cá»§a đối phương, chà ng chẳng cần phải úy kị gì nữa xuất thần lá»±c lấy công hoà n công.
Chỉ má»›i ba chiêu chợt nghe "choang" má»™t tiếng, trưá»ng kiếm cá»§a thanh bà o khách bị đẩy báºt ra. bản thân hắn bị má»™t chưởng đánh lui ba bước, thân ảnh loạng choạng rồi ngã xuống, miệng á»™c ra má»™t vòi máu tươi
Tiêu Kỳ VÅ© vừa bước tá»›i chợt nghe Äinh phu nhân gà o lên:
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Ngươi phán Ä‘oán sai lầm! Suốt Ä‘á»i ngươi không sống được yên đâu!
Tiêu Kỳ VÅ© quay lại, chợt thấy Äinh phu nhân đưa bà n tay gáºp lại như mÅ©i kiếm đâm thẳng và o bụng mình.
Nhưng đúng ngay lúc đó từ phÃa sau bay tá»›i ba vệt hà n tinh sáng lóe cắm ngay và o lưng Äinh phu nhân !
Bà ta quay lại nhìn rồi nhà o xuống.
Tiêu Kỳ Vũ kinh hãi lao bổ tới cúi xuống nhìn.
Äinh phu nhân nằm nghiêng, ngưá»i hÆ¡i co lại, vạt cá» trước mặt nhuốm Ä‘á», máu tươi còn rỉ qua khóe môi, cả trên tay phải nhúng đầy máu.
Bà ta cố mở mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói :
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Ngươi đúng như tên! Nhưng ngươi đã phán Ä‘oán sai lầm.
Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy trong lòng rúng động.
Chà ng xuất thá»§ rất nhanh Ä‘iểm và o mấy yếu huyệt trên ngưá»i Äinh phu nhân rồi đỡ bà ta ngồi dáºy.
Ba mũi cương tiêu trên lưng bà ta phát ánh sáng bạc lấp lánh dưới ánh trăng, hình dáng rất cổ quái, nặng chừng hai lượng. . .
Tiêu Kỳ Vũ rút ba mũi phi tiêu ra. điểm mấy chỗ huyệt đạo để cầm máu rồi đứng lên quay lại nhìn.
Trước hà nh lang cá»§a má»™t căn phòng gần đó có má»™t chiếc xe lăn, trên xe là má»™t trung niên hán tá» tuổi trên dưới tứ tuần, cằm má»c đầy râu, đôi mắt sáng quắc.
Tiêu Kỳ VÅ© lạnh giá»ng nói:
- Các hạ tất phải là Äinh Quân Hà o không sai chứ ?. Chỉ sợ ngươi mắc phải sai lầm còn hÆ¡n cả ta nữa.
Ngưá»i trên xe lăn dùng tay đẩy nhanh xe tá»›i chá»— Äinh phu nhân nhưng chưa đến nÆ¡i thì nhà o mình chồm tá»›i kêu lên:
- Nhã lãnh!
Rồi y vừa bò vừa khóc lên thống thiết.
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng nói:
- Bây gỠngươi cũng như ta. có khóc cũng là thừa thôi!
Chà ng chợt cao giá»ng gá»i to:
- Xuân Äà o ! Hạ Liên ! Các ngưá»i ra cả Ä‘i !
Quả nhiên bốn tên tỳ nữ chạy à o ra.
Tiêu Kỳ Vũ ra lệnh:
- Hai ngưá»i dìu Äinh phu nhân và o phòng nà o gần nhất rồi thắp đèn lên. Hai ngưá»i còn lại dìu nam chá»§ nhân các ngưá»i lên xe rồi cÅ©ng đưa tá»›i phòng đó.
Äinh Quân Hà o vừa khóc vừa gà o lên :
- Là m sao ta lại điên cuồng như thế? Dùng cương tiêu giết mất Nhã Lãnh rồi !
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Bây giá» còn chưa nói được gì cả. Nhưng có thể kết luáºn là vá»›i công lá»±c cá»§a ngươi ở khoảng cách xa như váºy, thê tá» cá»§a ngươi không thể chết được đâu !
Äinh Quân Hà o bò tá»›i nÃu lấy chân Tiêu Kỳ VÅ© khẩn thiết nói:
- Tiêu đại hiệp! Ngà i nhất định cứu được Nhã Lãnh đúng không? Ngà i sẽ không để cô ấy chết oan khuất như váºy chứ ?.
Tiêu Kỳ VÅ© lạnh giá»ng đáp:
- Äinh Quân Hà o ! Nếu ngươi muốn cứu thê tá» mình thì buông ra. đừng là m phiá»n ta lúc nà y !
Lúc ấy Thu Cúc và Äông Mai đến dìu lấy Äinh Quân Hà o đặt lên xe lăn rồi đẩy Ä‘i theo Xuân Äà o và Hạ Liên đưa nữ chá»§ nhân và o má»™t căn phòng gần đó.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn thanh bà o khách nói:
- Bây giá» ta xin lá»—i ngươi. Căn cứ và o tình cảnh trước mắt thì có lẽ ta đã phán Ä‘oán sai lầm. Nhưng ngươi cÅ©ng nên tá»± xét hà nh động cá»§a mình xem có phải là m cho ngưá»i ta dá»… hiểu lầm hay không? Chỉ sợ rằng nếu má»™t ngưá»i khác và o ở địa vị như ta cÅ©ng Ä‘á»u hiểu lầm như váºy !
Thanh bà o khách đáp:
- Tiêu đại hiệp không sai ! Tại hạ không trách Tiêu đại hiệp đâu . . .
Tá»›i đó báºt ho má»™t trà ng.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Tôn giá yên tâm đi! Nếu tại hạ không chữa là nh ngay thương thế cho ngươi thì từ nay không còn mang danh là "Bát Tuyệt Thư Sinh" nữa.
Chà ng lấy trong ngưá»i ra má»™t viên thuốc trị thương giao cho thanh bà o khách bảo y uống và o rồi trở vá» phòng ngá»§ lấy túi dược.
Bá»n tỳ nữ xem ra rất thạo việc đứng lo hầu hạ chá»§ nhân, kẻ Ä‘i lấy băng, ngưá»i lo Ä‘un nước.
Äinh phu nhân mắt nhắm nghiá»n được đặt nằm trên giưá»ng, còn Äinh Quân Hà o vẫn ngồi trên xe lăn giữa phòng, mặt tái mét, mắt đăm đăm nhìn và o thân thể bất động như ngưá»i chết cá»§a thê tá».
Tiêu Kỳ VÅ© bảo Xuân Äà o lau sạch máu ở vết thương cho nữ chá»§ nhân rồi nhìn và o Äinh Quân Hà o nói:
- Tôi không nỡ trách Äinh huynh, cÅ©ng như không muốn trách chÃnh bản thân mình. Bởi vì cả hai chúng ta Ä‘á»u không chá»§ tâm đả thương bà ấy, đặc biệt là lão huynh. Bởi thế Äinh huynh đáng được lượng thứ.
Äinh huynh cÅ©ng đừng nên tá»± trách bản thân mình nữa!
Äinh Quân Hà o nước mắt già n giụa. trầm giá»ng nói :
- Tôi không tá»± trách mình, chỉ cầu trá»i pháºt thương tình cho Nhã Lãnh đừng chết . . . tôi chỉ cói má»™t nguyện vá»ng. . .
Tiêu Kỳ Vũ thở dà i nói:
- Huynh có thể bình tâm mà nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc không? Sáng mai huynh sẽ đạt được nguyện vá»ng!
Äinh Quân Hà o nhìn nháºn thần kiên định cá»§a Tiêu Kỳ VÅ©, trong lòng liá»n nảy sinh sá»± phục tùng. Y gáºt gáºt đầu, bảo Hạ Liên đẩy xe sang phòng bên nghỉ ngÆ¡i.
Tiêu Kỳ VÅ© cùng Xuân Äà o bắt đầu chữa trị vết thương cho Äinh phu nhân.
Ba mÅ©i cương tiêu không trúng và o yếu huyệt nên thương thế không có gì trầm trá»ng, chỉ vì Äinh phu nhân quá ức chế, lại bị Tiêu Kỳ VÅ© Ä‘iểm huyệt nên nằm mê man.
Việc trị thương chỉ má»™t lúc là xong, Tiêu Kỳ VÅ© dặn bá»n tỳ nữ chăm nom cho hai vị chá»§ nhân rồi trở vá» phòng ngá»§ cá»§a mình.
Tuy nhiên, chỉ sau má»™t canh giá» là trá»i đã sáng.
Hôm sau Tiêu Kỳ VÅ© ghé và o phòng Äinh Quân Hà o trước. Y lo lắng há»i :
- Tiêu đại hiệp ! Tình hình Nhã Lãnh thế nà o?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- Äinh huynh tối qua gá»i tôi là "Äại quốc thá»§ mà ?
Äã là Y Quốc thánh thá»§, chỉ mấy vết thương xoà ng xÄ©nh kia mà không trị được hay sao?
Äinh Quân Hà o chắp tay nói:
- Tiêu đại hiệp! Äại ân không thể chỉ nói má»™t chữ tạ. xin khắc ghi công đức suốt Ä‘á»i. Nếu Nhã lãnh bất hạnh chết Ä‘i thì tôi còn mặt mÅ©i nà o sống tiếp nữa?
Tiêu Kỳ Vũ thở dà i nói:
- Việc đã qua tá»± dằn vặt mình, chẳng thà lúc trước hãy suy xét cho kỹ! Äinh huynh! Trong việc nà y, xét cho công bằng thì chúng ta không sai, chỉ sai ở chá»— là và o tuổi chúng ta lẽ ra nên cân nhắc kỹ hÆ¡n chút nữa. và hà nh động trầm tÄ©nh hÆ¡n chút nữa! Nhưng dù thế nà o chăng nữa thì sai lầm đó rất Ãt ngưá»i tránh khá»i. Bởi vì ngưá»i ta chẳng phải là thánh hiá»n. Vả chăng thánh hiá»n chưa hẳn đã không gặp sai lầm!
Chà ng ngừng một lúc, nói tiếp:
- Chúng ta có lá»—i vá»›i Quế Khả Lương, hắn đáng được coi là báºc quân tá», duy chỉ có biện pháp là sai lầm.
Äinh Quân Hà o ngạc nhiên há»i:
- Quế Khả Lương là ai thế?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- ÄÓ là vị thanh bà o khách tối qua bị trúng má»™t chưởng cá»§a tôi, cÅ©ng là vị sư huynh đồng môn cá»§a Äinh phu nhân đó !
Äinh Quân Hà o bá»—ng tái nhợt mặt, buá»™t miệng nói :
- Thì ra là hắn !
Chừng như thấy thái độ cá»§a mình quá gay gắt, Äinh Quân Hà o nhìn sang Tiêu Kỳ VÅ©, đổi giá»ng nói tiếp :
- Thì ra vị đó tên là Quế Khả Lương, nhưng bây giỠvị đó đâu rồi?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Bây giỠở cách xa đây hà ng trăm dặm rồi !
Äinh Quân Hà o "à má»™t tiếng, trong lòng đầy cảm xúc trái ngược nhau nhưng không biết biểu lá»™ thế nà o.
Vì có mặt Tiêu Kỳ VÅ© nên y hết sức kiá»m chế, lấy giá»ng thản nhiên há»i:
- Quế Khả Lương có từ biệt Tiêu đại hiệp chứ ?.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp:
- Không. Hắn chỉ để lại một phong thư.
Chà ng nói xong lấy ra má»™t bức thư đặt lên bà n rồi dùng tay chặn lên cưá»i há»i:
- Chắc rằng Äinh huynh Ä‘ang muốn Ä‘á»c ngay chứ gì? Nhưng xin chá» lát nữa sau khi ăn sáng xong sẽ Ä‘á»c được không?
Äinh Quân Hà o không đáp, mắt không rá»i bức thư.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
- Suốt mưá»i năm còn chỠđược huống hồ chỉ là má»™t bữa ăn sáng ngắn ngá»§i? Äinh huynh cho phép tôi nói thẳng má»™t câu. Giá như mưá»i năm qua Äinh huynh là m chá»§ được má»i hà nh động cá»§a mình thì nhất định sá»± việc đã đổi khác, biết đâu há»a biến thà nh phúc cÅ©ng chưa chừng. Chắc huynh còn nhá»› câu chuyện "Tái ông thất mã chứ ?.
Äinh Quân Hà o vừa lá»™ vẻ căng thẳng, vừa hổ thẹn, chỉ biết im lặng nghe.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
- Äinh huynh! Bây giá» chúng ta ăn sáng thôi, được chứ ?. Tôi hy vá»ng rằng chúng ta sẽ ăn rất ngon miệng!
Äinh Quân Hà o gáºt đầu.
Thu Cúc, Äông Mai như đã chá» sẵn, liá»n mang và o má»™t mâm cÆ¡m rượu.
Tiêu Kỳ VÅ© quả nhiên ăn uống rất ngon là nh, nhưng Äinh Quân Hà o thì trái lại, trong lòng không được thanh thoát, vừa không yên tâm vì Phó Nhã Lãnh, thỉnh thoảng lại nhìn và o phong thư.
ăn xong, Tiêu Kỳ VÅ© đẩy phong thư cho Äinh Quân Hà o nói:
- Äinh huynh xem Ä‘i !
Äinh Quân Hà o cầm phong thư lên xem, thấy ngoà i bì thư viết: "KÃnh lưu XÃch Bát VÔ Tình Tiêu đại hiệp.
Quế Khả Lương tham bái."
Äinh Quân Hà o đặt phong thư xuống nói :
- Thư nà y gá»i cho đại hiệp, tôi không có quyá»n . . .
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Äinh huynh cứ bóc ra Ä‘i mà ! Không sao đâu.
Äinh Quân Hà o ngạc nhiên há»i:
- Nhưng Tiêu đại hiệp còn chưa Ä‘á»c mà ?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- Tôi quả tình chưa Ä‘á»c, và cÅ©ng không nói gì vá»›i Quế Khả Lương, ngoà i việc cho hắn má»™t viên linh dược trị thương. Nhưng tôi có tà i tiên tri nên dù không Ä‘á»c cÅ©ng biết bên trong viết gì !
Äinh Quân Hà o ngáºp ngừng má»™t lát nhưng rồi cÅ©ng mở phong bao ra.
Thư viết rằng:
"Tiêu đại hiệp!
Trước hết xin Ä‘a tạ đã tặng linh dược. Sau khi uống xong váºn công Ä‘iá»u tức má»™t hồi, tại hạ đã phục hồi như trước
Tại hạ thấy rằng mình cần phải rá»i khá»i Thì Hoa Tiểu Trúc và không bao giá» trở lại đó nữa. Nhưng trước khi vÄ©nh viá»…n xa Thì Hoa Tiểu Trúc và Nam Há»’ mỹ lệ, tại hạ muốn bá»™c bạch vá»›i Tiêu đại hiệp má»™t đôi Ä‘iá»u
Tại hạ là đệ tỠđắc ý của Phó lão gia. còn Phó Nhã Lãnh là thiên kim ái nữ của tiên sư. Lẽ ra hai chúng tôi phải là một đôi uyên ương lý tưởng, nhưng Nhã Lãnh đã không cho tại hạ có cơ hội để bà y tỠnỗi lòng của mình.
Thế rồi, chẳng bao lâu cô ấy trở thà nh Äinh phu nhân
Tuy rằng rất đau khổ, nhưng có lý do gì để mà trách cô ấy?
Thế là tại hạ đà nh chôn chặt nỗi đau khổ và o đáy tâm hồn, chỉ biết cầu mong cho cô ấy hạnh phúc.
Nà o ngá» cuá»™c sống hạnh phúc cá»§a Nhã Lãnh không kéo dà i được lâu. Sau khi biến cố bi thảm xảy đến cho đôi phu thê Nhã Lãnh, tại hạ thá»±c sá»± Ä‘au khổ thay cho cô ấy, thầm trách ông trá»i không có mắt. Vá»›i ná»—i lòng thương cảm vô biên, tại hạ đã đến Nam Há»’ tìm gặp Nhã lãnh, chỉ vá»›i tình cảm cá»§a má»™t ngưá»i sư huynh.
Äến nÆ¡i má»›i biết Nhã lãnh cam chịu cảnh bất công, hy sinh bản thân vì trượng phu mà đổi lại, chỉ nháºn được những lá»i nhục mạ. bị chá»i rá»§a và đánh Ä‘áºp. Không chịu nổi sá»± bất công như váºy, Khả Lương đã định giết ngưá»i chồng vÅ© phu và bất nghÄ©a đó Ä‘i. Nhã Lãnh vừa khóc lóc vừa ngăn cản, nói rằng, nếu giết trượng phu cá»§a cô ấy, cô ấy cÅ©ng tuẫn tiết theo trượng phu. Tại hạ không lạ gì tÃnh cá»§a sư muá»™i, hiểu rằng câu đó hoà n toà n không chỉ là dá»a dẫm.
Trước tấm lòng thánh thiện đó, đừng nói đến Khả Lương không có tà tâm mà nếu đổi má»™t ngưá»i khác cÅ©ng không ai nỡ lợi dụng tình cảnh để quyến rÅ© cô ấy Vì thế mà tại hạ thá» rằng Tiêu đại hiệp đã phán Ä‘oán sai lầm.
Lần nà y tại hạ đến Thì Hoa Tiểu Trúc định gặp Nhã Lãnh lần cuối cùng để an á»§i cô ấy, tình cá» biết được tin Tiêu đại hiệp được má»i đến đây. Tại hạ hiểu ngay ý định cá»§a cô ấy, và quả tháºt suy Ä‘oán cá»§a tại hạ không lầm, cô ấy quyết hy sinh trá»n Ä‘á»i vì tên há» Äinh tầm thưá»ng và dung tục đó.
Bởi thế tại hạ quyết ngăn cản Tiêu đại hiệp không thể là m theo lá»i thỉnh cầu vô lý và vô nhân đạo cá»§a Nhã Lãnh, chỉ hoà n toà n vì cô ấy và sá»± công bằng mà thôi
Vì thế mà dẫn đến sá»± hiểu lầm, nhưng tại hạ nháºn lá»—i vá» mình, hoà n toà n không trách gì Tiêu đại hiệp. Còn may là chưa dẫn đến kết cục bi thảm.
Trước lúc vÄ©nh viá»…n rá»i khá»i nÆ¡i nà y, xin giãi bà y vá»›i Tiêu đại hiệp mấy lá»i như thế. Tâm sá»± ngổn ngang, câu ý lá»™n xá»™n, mong Tiêu đại hiệp lượng thứ.
Khả Lương bái lưu."
Äinh Quân Hà o cầm bức thư trong tay run run, nước mắt chá»±c trà o ra.
Äá»™t nhiên y lăn chiếc xe ra khá»i cá»a sang căn phòng bên cạnh Phó Nhã Lãnh Ä‘ang nằm dưỡng thương. Bà ta vẫn nằm thiêm thiếp trên giưá»ng, nhưng hÆ¡i thở Ä‘á»u đặn, sắc mặt cÅ©ng hồng hà o trở lại.
Äinh Quân Hà o phục xuống gần giưá»ng thê tá», nghẹn ngà o thốt lên:
- Nhã Lãnh! Ta đúng là đồ súc sinh! Ta có lỗi với nà ng! Ta không xứng đáng với tấm lòng cao thượng của nà ng!
Nhưng Äinh phu nhân vẫn nằm bất tỉnh, đâu nghe những lá»i Ä‘au xót đó cá»§a trượng phu !
Äinh Quân Hà o vừa khóc vừa lảm nhảm, vừa nhìn chăm chăm và o khuôn mặt thánh thiện cá»§a thê tá» hồi lâu rồi đột nhiên lùi lại lấy má»™t mÅ©i cương tiêu giÆ¡ lên nhằm và o giữa tim mình đâm thẳng và o.
Xuân Äà o và Hạ Liên đứng ở góc phòng hoảng hốt la lên.
Äá»™t nghe "choang" má»™t tiếng, Tiêu Kỳ VÅ© đã không biết bước và o phòng lúc nà o Ä‘ang đứng bên giưá»ng, tay cầm ngá»c tiêu. ChÃnh chà ng vừa đánh rÆ¡i mÅ©i cương tiêu, cứu được mạng Äinh Quân Hà o.
Y ngước mắt nhìn Tiêu Kỳ VÅ© vừa Ä‘au khổ vừa có phần cảm kÃch, môi run run nhưng không nói câu gì cả
Tiêu Kỳ VÅ© thu ngá»c tiêu, đưa tay và o túi dược lấy ra má»™t gói nhỠđưa cho Äinh Quân Hà o nói :
- Äây là tất ca những gì mà Tiêu Kỳ VÅ© là m được để giúp Äinh huynh, nhưng có bình phục được hay không thì không nói trước được. Bởi như huynh cần biết đây là "mệnh" chứ không phải là bệnh nữa. vì váºy có rất Ãt hy vá»ng. Nhưng dù có trị được bệnh hay
không, tôi tin rằng từ đây hai ngưá»i đã tìm được hạnh phúc trước đây.
Nói xong mang túi dược lên vai.
Äinh Quân Hà o cầm gói thuốc, thẫn thá» há»i:
- Tiêu đại hiệp định đi sao?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- "Thì Hoa Tiểu Trúc" từ nay đã trở thà nh thế giá»›i hữu tình rồi, là m sao "XÃch Bát VÔ Tình" còn ở đây được?
Äinh Quân Hà o nhìn sang thê tá» nói :
- Nhưng Nhã Lãnh còn chưa tỉnh mà ?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Không lâu nữa lệnh thê sẽ tỉnh!
- Tiêu đại hiệp không chỠtừ biệt nà ng sao?
- Xin hẹn lần khác! Khi nà o "Thì Hoa Tiểu trúc" không còn là cấm địa đối vá»›i nam nhân, lúc đó Tiêu má»— sẽ đến! Ãt ra tôi còn chưa thưởng thức hết thắng cảnh cá»§a Nam Há»’ nà y.
Äinh Quân Hà o khẩn thiết nói:
- "Thì Hoa Tiểu Trúc" lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng cung nghênh Tiêu đại hiệp. Lúc nà o chúng ta sẽ uống má»™t bữa táºn túy.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Rất vui lòng!
Äinh Quân Hà o chợt bùi ngùi nói:
- Tiếc rằng lúc nà y tiểu đệ không thể tiễn Tiêu huynh đến hồ được!
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Äinh huynh ! Chỉ cần có lòng tin thì có thể là m bất cứ má»i việc. Hy vá»ng lần sau đến đây, huynh sẽ cùng phu nhân đến đón tại hạ ở "Yên VÅ© lâu."
Äinh Quân Hà o cảm kÃch nói :
- Xin đa tạ Tiêu huynh. Mong được như thế!
- Hẹn gặp lại!
Tiêu Kỳ Vũ nói xong bước đi ngay.
Äinh Quân Hà o đẩy xe lăn ra cá»a nhìn theo cho đến lúc chà ng khuất hẳn.
|

06-09-2008, 08:32 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 13
Hiểm há»a trùng trùng
Tiêu Kỳ VÅ© má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a cho rảo nước kiệu nhằm hướng đông theo đưá»ng tá»›i TÔ Châu.
Vầng dương đỠối Ä‘ang từ từ lặn xuống dãy núi sau lưng hắt những tia nắng cuối cùng xuống sÆ¡n khê vắng lặng trông tháºt đìu hiu.
Tiêu Kỳ VÅ© nghÄ© tá»›i cố cư chỉ cách đây mấy dặm. Tiểu trang viện cá»§a chà ng không còn ai ở đó, chÃnh như chà ng nhấn mình giang hồ lãng tá». NghÄ© tá»›i đó, chà ng không khá»i chạnh lòng.
Chà ng định rẽ qua nhà nhưng nghÄ© lại Cát Tá» Yến Ä‘ang má»i mòn mong ngóng trượng phu trong má»™t khu rừng hiu quạnh ở Lư sÆ¡n nên lại thôi.
Thế nhưng khi Ä‘i khá»i cố cư rồi, Tiêu Kỳ VÅ© tá»± há»i :
- Ta sống để là m gì váºy chứ ?. CÓ nhà mà không vá», và chẳng có ai mong ngóng ta ở đó cả. . .
Bất giác chà ng buông tiếng thở dà i . . .
Äá»™t nhiên từ phÃa sau có tiếng vó ngá»±a từ xa tá»›i gần Tiêu Kỳ VÅ© quay lại nhìn, thấy má»™t kỵ sÄ© ngưá»i ngá»±a bám đầy bụi đưá»ng phóng nhanh như cÆ¡n lốc.
Chà ng Ä‘oán rằng ngưá»i kia tất phải có việc gì khẩn cấp lắm liá»n ghì cương cho ngá»±a ép sát sang bên nhưá»ng lối.
Nà o ngỠkỵ sỹ vừa phóng qua bỗng quay lại .
Bấy giá» Tiêu Kỳ VÅ© má»›i nhìn kỹ, thấy đối phương là ngưá»i thấp bé gầy nhom, chân tay dà i ngoằng như vượn, mình báºn hắc y, mặt trùm khăn Ä‘en chỉ chừa có đôi mắt, cưỡi trên lưng con ngá»±a xÃch thố rất tráng kiện.
Nhưng Ä‘iá»u gây ấn tượng đối vá»›i Tiêu Kỳ VÅ© là ngưá»i kia Ä‘eo má»™t thanh bảo kiếm, chuôi được chạm khắc tinh vi và khảm má»™t viên dạ minh châu lá»›n.
Thấy hạt minh châu trên chuôi thanh kiếm, Tiêu Kỳ VÅ© chợt thấy trong lòng rúng động nghÄ© thầm: "Thanh hồng bảo kiếm!" Bởi hạt minh châu chÃnh là biểu trưng cá»§a "Thanh hồng bảo kiếm danh chấn thiên hạ.
Tiêu Kỳ VÅ© không ngỠở nÆ¡i hoang sÆ¡n nà y lại gặp ngưá»i mang bảo váºt hiếm như thế nà y.
Tuy nghÄ© thế nhưng chà ng chẳng lưu tâm gì nhiá»u, cứ cho ngá»±a thong thả tiến lên.
Khi hai ngưá»i cách nhau chừng má»™t trượng, hắc y nhân chợt kêu lên:
- XÃch Bát VÔ Tình!
Tiêu Kỳ VÅ© ghì cương há»i:
- Các hạ là ai?
Ngưá»i kia không đáp, chỉ ngá»a mặt cưá»i má»™t trà ng vang động cả núi rừng.
Tiêu Kỳ Vũ thầm nghĩ: "Dùng nội công mà thị uy, quả là một kẻ ngông cuồng và không biết lượng sức!"
Chà ng chẳng cần lưu tâm đến nữa. cứ ra roi giục ngựa đi thẳng.
Ngưá»i kia bá»—ng thôi cưá»i, quát lên :
- Äứng lại!
Ngay lúc ấy Tiêu Kỳ VÅ© cảm thấy má»™t luồng kình phong xé gió đánh tá»›i phÃa sau mình! Chà ng quay lại thấy chiếc roi ngá»±a Ä‘ang quất xuống vai, chẳng kịp suy nghÄ© gì liá»n giương tay phải ra đón lấy.
Veo !
Ngá»n roi da như con linh xà quấn chặt và o cổ tay chà ng tá»›i ba vòng!
Tiêu Kỳ VÅ© đã váºn công và o tay phải nên giáºt mạnh khiến tên hắc y nhân cúi rạp mình xuống cổ ngá»±a.
Chà ng quát lên:
- Ngã nà y!
Äồng thá»i bà n tay trái gáºp lại chém và o ngá»n roi.
Phụt!
Ngá»n roi da đứt gá»n như bị dao sắc cắt sát cổ tay phải Tiêu Kỳ VÅ© khiến cho hắc y nhân mất đà ngã nhà o xuống ngá»±a.
Con ngá»±a xÃch thố kinh hãi lồng lên lao vá» phÃa trước
Nhưng hắc y nhân chẳng phải tầm thưá»ng, lá»™n ngưá»i đáp chân xuống đất rồi báºt cao lên bốn năm trượng rÆ¡i xuống đúng và o lưng ngá»±a.
Hắn còn quay lại phất tay trái phát ra ba vệt hà n tinh bắn thẳng và o đối phương rồi mới quất ngựa phi thẳng
Tiêu Kỳ VÅ© không tránh, tay áo phát mạnh chấn rÆ¡i ba mÅ©i ám khÃ, nhưng khi nhìn tá»›i thì hắc y nhân đã phóng ngá»±a chạy xa rồi.
Chà ng không Ä‘uổi theo, vẫn cho ngá»±a Ä‘i bước má»™t, nghÄ© thầm: "XÃch Bát VÔ Tình ta chẳng phải không có địch nhân, nhưng cứ xem hà nh vi cá»§a hắc y nhân nà y thì xem chừng đối vá»›i ta có thù hằn rất sâu. Mặc dù không rõ mặt mÅ©i nhưng tin rằng chưa bao giá» gặp má»™t hán tá» nà o nhá» bé thế nà y, hắn là ai?"
Äang trầm tư mặc tưởng thì đã tá»›i má»™t tiểu trấn.
Bấy giỠđã tối, Tiêu Kỳ Vũ tìm một khách điếm trỠlại. Sau khi ăn tối xong, chà ng ngồi hà nh công một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.
Nhưng vừa đặt lưng xuống, chà ng bá»—ng ngồi báºt dáºy hướng lên mái nhà quát:
- Vị cao nhân nà o ở trên đó?
Má»™t nhân ảnh từ mái nhà liá»n nhảy xuống trước hà nh lang, nhẹ như má»™t cánh lá đến ná»—i không là m bay má»™t hạt bụi.
Tiêu Kỳ Vũ thốt lên thán phục:
- Thân thủ quả là phi phà m!
Ngưá»i kia chỉ cưá»i khan má»™t tiếng, đứng bất động nhìn và o phòng.
Tiêu Kỳ VÅ© đứng lên đến bên bà n há»i:
- Chẳng lẽ tôn giá định tìm tại hạ?
Ngưá»i kia đáp:
- ChÃnh là tìm "XÃch Bát VÔ Tình" ngươi !
Tiêu Kỳ VÅ© vô cùng kinh hãi vì nháºn ra thanh âm cá»§a nữ nhân, hÆ¡n nữa còn rất trẻ là khác nữa. Chà ng nhÃu mà y nghÄ©: "Hình như đối phương chỉ là má»™t thiếu nữ mà thôi, là m sao có thân thá»§ cao cưá»ng đến thế?,,
Chà ng thay đổi cách xưng hô, há»i:
- Phương giá đêm khuya tới đây có gì chỉ giáo?
Nữ nhân bên ngoà i đáp gá»n:
- Äến lấy mạng ngươi !
Tiêu Kỳ VÅ© chỉ cưá»i khan má»™t tiếng, thản nhiên nói:
- Thế ư?
Ngưá»i ngoà i cá»a sổ há»i:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ngạc nhiên chút nà o cả hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Má»™t ngưá»i lãng tÃch giang hồ như tại hạ. từng đả thương ngưá»i khác, kể cả giết ngưá»i thì việc đối phương Ä‘ang đêm tìm đến đòi mạng là điá»u không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Ä‘iá»u đáng ngạc nhiên ở chá»— . . .
Ngưá»i kia ngắt lá»i há»i:
- Chỗ nà o?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Äối phương chỉ là má»™t vị cô nương mà võ công lại rất cao cưá»ng thì tại hạ có phần hÆ¡i bất ngá».
Ngưá»i kia nói:
- Ta không còn là cô nương nữa!
- xin lá»—i, váºy thì nữ hiệp !
Nữ nhân cưá»i nhạt đáp:
- Lần đầu tên ta được má»™t ngưá»i xưng là nữ hiệp !
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- "XÃch Bát VÔ Tình" còn chưa đến ná»—i bị mất mạng bởi tay má»™t nữ nhân !
Ngưá»i ngoà i cá»a "hừ má»™t tiếng há»i :
- Ngươi tự tin đến thế sao?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Không phải tá»± tin mà tin và o ngưá»i khác.
- Ngươi nói váºy có ý gì?
- Tại hạ thừa nháºn danh hiệu "XÃch Bát VÔ Tình" là tháºt nhưng chưa bao giá» hạ thá»§ đối vá»›i má»™t nữ nhân.
Ngưá»i kia nói:
- Äiá»u đó không có nghÄ©a là ngươi không có cừu nhân là nữ giá»›i.
- Xin được nghe phương giá nói rõ !
- Không cần nói nhiá»u. Trước khi chết ngươi sẽ biết rõ là do.
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Không biết phương giá định lấy mạng tại hạ bằng cách nà o?
Ngưá»i kia há»i:
- Ngươi không dám để ta và o phòng hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Phương giá đừng quên rằng bây giá» Ä‘ang lúc ná»a đêm. Má»™t nữ nhân và o phòng má»™t nam nhân, Ä‘iá»u đó không tránh được lá»i đà m tiếu !
Ngưá»i kia "hừ má»™t tiếng lạnh lùng nói :
- Nếu hà nh vi cá»§a ngươi quang minh chÃnh đại thì sợ gì lá»i đà m tiếu? Nói váºy chứng tá» trong lòng ngươi có ý đồ xấu
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Phương giá không được kết luáºn như váºy.
- Nếu ngươi là một trang quân tỠthì sợ gì cô nam độc nữ nói chuyện với nhau kể cả lúc đêm khuya?
Tiêu Kỳ VÅ© "à má»™t tiếng, cưá»i nói:
- Phương giá lý luáºn sắc sảo như thế, tại hạ nháºn thua. Váºy thì để tại hạ mở cá»a. . .
Ngưá»i kia nói:
- Không cần!
Dút lá»i, chỉ thấy cá»a sổ bị má»™t luồng chưởng lá»±c đánh báºt tung, ngưá»i kia đã lướt và o phòng như ánh chá»›p.
Thân ảnh còn chưa chạm đất đã nghe "soạt" má»™t tiếng, ngưá»i đó rút thanh trưá»ng kiếm sáng loáng cầm tay nhằm Tiêu Kỳ VÅ© chuẩn bị xuất thá»§.
Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh nói:
- Phương giá việc gì mà phải vá»™i như thế? Cho dù giữa chúng ta có thâm cừu đại háºn thế nà o chăng nữa. trước khi động Ä‘ao kiếm cÅ©ng nên nói rõ lý do đã.
Nữ nhân lạnh lùng đáp:
- Ta đã nói, trước khi chết ngươi sẽ biết lý do. CÓ lẽ bây giỠnên nói được rồi.
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Nếu váºy để tại hạ thắp đèn lên, phương giá không phản đối chứ ?.
Ngưá»i kia gáºt đầu đáp:
- Ngươi thắp đi.
Dút lá»i vung tay ném sang má»™t váºt lấp lánh.
Tuy trong bóng tối nhưng Tiêu Kỳ VÅ© cÅ©ng thấy rõ đó là má»™t ống há»a cụ, không chút ngần ngại đưa tay bắt lấy, gáºt đầu nói:
- Cám ơn!
Chỉ chốc lát, đèn được thắp lên.
Lúc nà y má»›i thấy rõ mặt đối phương. ÄÓ là má»™t thiếu nữ còn trẻ báºn hắc y, dung mạo rất xinh đẹp nhưng trông hết sức lạnh lùng.
Tiêu Kỳ Vũ chỉ tay và o ghế nói:
- Má»i cô nương ngồi !
Thiếu nữ cưá»i nhạt nói:
- Xem ra trà nhớ của ngươi không được tốt. Ta vừa nói rằng ta không phải một cô nương nữa!
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Tại hạ không quên. Nhưng có lẽ bất cứ ngưá»i nà o khác thấy phương giá cÅ©ng xưng hô như tại hạ mà thôi
Thiếu nữ lắc đầu nói:
- Nếu váºy thì há» Ä‘á»u lầm, vì ta là má»™t vị vong nhân !
Tiêu Kỳ Vũ chợt "à một tiếng.
Vị vong nhân là thiếu nữ chưa chồng nhưng đã Ä‘Ãnh hôn, vị hôn phu chết trước khi tiến hà nh hôn lá»…. Mặc dù còn trinh trắng nhưng vá»›i nhiá»u thiếu nữ, há» tÃnh rằng mình đã có chồng, cÅ©ng chịu tang như đối vá»›i trượng phu.
Quả nhiên trên nét mặt thiếu nữ, ngoà i vẻ lạnh lùng còn ẩn chứa nét đau khổ.
Chà ng bất giác lùi lại một bước chắp tay nói:
- Tại hạ tháºt có lá»—i, không biết . . .
Hắc y nữ nhân "hừ một tiếng rồi nói :
- Ngươi đừng giả bộ mèo khóc chuột nữa!
Câu đó gợi lên trong Tiêu Kỳ VÅ© sá»± phản ứng rất mạnh. Chà ng cảm thấy mình bị lăng nhục má»™t cách vô lý Äối phương tuy chưa nói rõ đối vá»›i chà ng có cừu háºn gì, nhưng trước khi nói ra không được phép xúc phạm chà ng như thế.
Chà ng Ä‘anh giá»ng nói:
- Lúc đầu tại hạ cho rằng phương giá là một vị cao nhân, nhưng hóa ra mình đã lầm. . .
Thiếu nữ ngắt lá»i:
- Ta có tá»± nháºn mình là cao nhân đâu?
Tiêu Kỳ VÅ© tiếp giá»ng:
- Tại hạ chưa từng gặp phương gia. có cừu háºn gì xin cứ nói rõ ra trước. Tại sao nói năng bừa bãi vô căn cứ như thế !
Rồi không chỠđối phương trả lá»i, chà ng bước đến mở rá»™ng cá»a ra nói tiếp :
- Má»i phương gia ra cho! Tại hạ cần nghỉ ngÆ¡i để ngà y mai tiếp tục lên đưá»ng. HÆ¡n nữa nam nữ chưa há» quen biết, ná»a đêm cùng ở trong phòng là điá»u bất tiện Cho dù không có ý gì xấu nhưng không ai lưá»ng được miệng thế gian, phải giải thÃch vô Ãch là chuyện phiá»n phức không cần thiết! "XÃch Bát VÔ Tình" mặc dù chẳng lưu tâm nhiá»u đến dư luáºn, nhưng không muốn tai tiếng má»™t cách vô lý như váºy !
Chà ng nói má»™t cách lạnh lùng, vô tình, không cần khách khÃ.
Thiếu nữ mặt bá»—ng đỠbừng, không phải vì thẹn mà do tức giáºn.
Tiêu Kỳ VÅ© vẫn đứng chỉ tay ra cá»a. Còn hắc y thiếu nữ trừng trừng nhìn chà ng, hồi lâu má»›i nói :
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Ta sẽ nói cho ngươi biết rõ lý do để ngươi chết mà không oán háºn, hoặc ta chết cÅ©ng can tâm. Ta chịu trách nhiệm vá» những lá»i nói cá»§a mình, và hy vá»ng ngươi cÅ©ng sẽ như váºy !
Tiêu Kỳ VÅ© trầm giá»ng đáp:
- "XÃch Bát VÔ Tình" chưa bao giá» hoang ngôn xảo ngữ trước bất cứ ai, nhất là đối vá»›i phụ nữ. Nhưng trước hết xin há»i, tôi và cô không há» quen biết, tôi cần gì phải giả giá»ng mèo khóc chuá»™t đối vá»›i cô?
Hắc y thiếu nữ chá» chà ng nói xong, lạnh lùng há»i :
- Ngươi nói hết rồi chứ ?.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Hết. Tại hạ chá» phương giá trả lá»i !
Thiếu nữ vung kiếm lên nói :
- Ta trả lá»i bằng cái nà y. Tiếp chiêu!
Dút lá»i bước lên giương kiếm xuất thá»§ rất nhanh.
Tiêu Kỳ VÅ© không dám khinh suất, liá»n rút ngá»c tiêu ra đối phó.
Thiếu nữ vừa xuất thá»§ đã thi triển tuyệt chiêu, kiếm thế cá»±c kỳ thần tốc và uy mãnh, hầu như khống chế tất cả các yếu huyệt trên mình Tiêu Kỳ VÅ©. Trong trưá»ng
hợp nà y, dù có võ công cao cưá»ng như chà ng, chỉ cần phân tâm má»™t chút là có thể thụ thương ngay.
Thanh trưá»ng kiếm trong tay thiếu nữ giống như hà ng trăm con linh xà múa lượn tạo thà nh má»™t mà n kiếm ảnh dà y đặc vây kÃn lấy Tiêu Kỳ VÅ©. Trái lại, chiếc ngá»c tiêu cá»§a chà ng cÅ©ng múa lượn vun vút tạo thà nh bức tưá»ng vô hình không má»™t chá»— sÆ¡ hở nà o để trưá»ng kiếm có thể đột nháºp và o.
Tuy nhiên Tiêu Kỳ Vũ không phản công nhưng phòng thủ một cách ung dung không hỠtỠra kém thế.
Chỉ chá»›p mắt song phương đã giao chiến mưá»i mấy chiêu.
Hắc y thiếu nữ chợt quát lên:
- Dừng tay!
Äồng thá»i thu kiếm nhảy lùi tá»›i táºn góc phòng.
Tiêu Kỳ VÅ© cÅ©ng thu tiêu giắt và o ngưá»i, đưa mắt nhìn đối phương.
Thiếu nữ nói:
- Trong giang hồ, không nhiá»u ngưá»i đối phó vá»›i "Lưu vân kiếm pháp" qua mưá»i chiêu mà không lá»™ chút sÆ¡ hở nà o. Tôn giá quả là "XÃch Bát VÔ Tình!"
Tiêu Kỳ VÅ© chỉ thấy trong lòng rúng động, thốt há»i:
- "Lưu vân kiếm pháp?" Xin há»i cô nương có quan hệ như thế nà o vá»›i Bối Vân Bối lão gia?
Hắc y thiếu nữ đáp:
- ÄÓ là tiên phụ.
Tiêu Kỳ Vũ kinh hãi kêu lên:
- Thế nà o? Bối lão gia tạ thế rồi sao?
Thiếu nữ gáºt đầu.
Tiêu Kỳ VÅ© trầm giá»ng ói:
- Bối lão gia là má»™t cao nhân tiá»n bối trong giang hồ, được má»i ngưá»i cả hắc bạch lưỡng đạo trá»ng nể.
Tại hạ không biết tin dữ đó, nếu không cho dù phỉ vượt trăm núi ngà n đèo cũng đến viếng.
Hắc y thiếu nữ há»i :
- Tôn giá biết tiên phụ hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Äâu chỉ biết thôi ư? Mưá»i năm trước từng có duyên được giao tình vá»›i Bối lão gia. Chỉ tiếc rằng sau đó vì tại hạ lãng tÃch giang hồ, thân lênh đênh như cánh bèo mặt nước nên đối vá»›i Bối lão gia chỉ đà nh chịu tiếng vô tình. Nếu như tại hạ biết nghe lá»i
khuyên bảo cá»§a lão nhân gia thì đâu đến ná»—i láºn Ä‘áºn như bây giá»?
Tới đó, chà ng bất giác buông tiếng thở dà i.
Bối cô nương chăm chú lắng nghe xong cháºm rãi nói:
- Nếu tôn giá định viếng tiên phụ thì vẫn còn kịp.
Tiêu Kỳ VÅ© sá»ng sốt há»i:
- à cô nương...
Bối cô nương nói:
- Hôm qua chÃnh là ngà y giá»— "Äoạn thất" tiên phụ!
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng nói:
- Thì ra lão nhân gia mới tạ thế năm mươi ngà y trước
Chà ng trầm ngâm má»™t lúc rồi chợt há»i :
- Bối cô nương! Lão nhân gia bị bệnh gì? Ná»™i công cá»§a lão gia thâm háºu như thế, đã đạt tá»›i mức "ngÅ© khà triá»u nguyên," đâu dá»… lâm bệnh thế chứ ?. HÆ¡n nữa. nếu tại hạ nhá»› không nhầm thì lão nhân gia chỉ má»›i quá sáu mươi . . .
Bối cô nương lắc đầu không đáp.
Tiêu Kỳ VÅ© ngạc nhiên há»i;
- Vì sao cô nương không trả lá»i? Chẳng lẽ. . .
Bối cô nương chợt nói:
- Nếu tin lá»i ngưá»i khác có lẽ tôn giá là kẻ giả dối thà nh công nhất trong thiên hạ. . .
Tiêu Kỳ Vũ đứng ngây ra một lúc rồi kêu lên :
- Thì ra cô nương nghĩ thế?
Bối cô nương cháºm rãi nói tiếp:
- Nhưng bây giá» tôi tin những gì mình đã chứng kiến và cảm nháºn. Xin được gá»i tôn giá má»™t tiếng là Tiêu thúc thúc!
Tiêu Kỳ VÅ© lại cà ng sá»ng sốt, quả là đi từ hết bất ngá» nà y tá»›i bất ngá» khác, chẳng hiểu cÆ¡ sá»± ra sao !
Một lát, chà ng mới cất tiếng:
- CÔ nương đã có lòng ưu ái như thế. . . nhưng đối vá»›i lão nhân gia. bao giá» tại hạ cÅ©ng tôn trá»ng và o hà ng tiá»n bối, tháºt không dám nháºn sá»± xưng hô đó cá»§a cô nương. . .
Bối cô nương vẫn đứng nhìn chà ng không nói gì.
Tiêu Kỳ VÅ© chợt nhá»› rằng đối phương tá»± nói mình là quả phụ liá»n thá» há»i thăm dò :
- CÓ lẽ tại hạ gá»i Bối cô nương là không phải . . .
Bối cô nương thảm giá»ng nói :
- Tôi được mối mai gả cho nhà há» VÅ©, nhưng vị hôn phu đã bất hạnh chết Ä‘i, ngà y mai cÅ©ng là ngà y giá»— "Äoạn thất!,,
Tiêu Kỳ Vũ trố mắt kinh ngạc nhìn Bối cô nương,
gấp giá»ng há»i:
- Trên Ä‘á»i là m gì có chuyện trùng hợp như thế? Bối cô nương! Xin cho biết đã xảy ra biến cố gì?
Thiếu nữ đưa ống tay áo lau mắt rồi ngước lên nhìn Tiêu Kỳ VÅ©, vẻ mặt chợt trở nên kiên nghị. Nà ng trầm giá»ng đáp:
- Phải ! Äã xảy ra biến cố . . .
Tiêu Kỳ VÅ© vá»™i há»i:
- Biến cố thế nà o?
Bối cô nương đáp:
- ÄÓ là má»™t âm mưu lá»›n, má»™t cuá»™c mưu sát được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Chỉ tiếc rằng tiên phụ là ngưá»i trung háºu tin ngưá»i, không biết trong thiên hạ có ngưá»i gian trá đến thế. Còn vị hôn phu cá»§a tôi là ngưá»i Ãt hà nh khứ giang hồ nên thiếu kinh nghiệm để
đối phó với những mưu mô hiểm ác như thế. . .
Nà ng dừng một lúc rồi nói thêm:
- ChÃnh vì việc đó, tôi phải tá»›i đây lúc đêm khuya thế nà y để chứng minh . . .
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- CÔ nương cứ nói!
Bối cô nương nhìn chà ng bằng ánh mắt ân háºn nói :
- Nếu Tiêu thúc đã nói thế, xin đổi gá»i là đại ca. . .
Tiêu đại ca còn nhớ lúc mới đến đây, tiểu muội đã nói lấy mạng đại ca. . .
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Còn nhớ. Nhưng đừng nhắc đến chyện đó nữa. CÔ nương hãy kể xem vụ mưu sát xảy ra như thế nà o? CÓ quan hệ gì tới việc đó?
Bối cô nương đáp:
- CÓ quan hệ. Bây giá» thì tiểu muá»™i đã biết đối phương tháºt thâm độc, dùng kế má»™t mÅ©i tên bắn trúng hai Ä‘Ãch.
Tiêu Kỳ VÅ© tức giáºn há»i:
- Hắn là ai?
Bối cô nương đáp:
- Chuyện nà y kể thì dà i. Tiêu đại ca! Æ Ã¹ đây không tiện nói nhiá»u. Nhà muá»™i ở đông nam Hoà ng Äệ, từ tiểu trấn nà y Ä‘i thuyá»n chỉ thá»i gian chừng má»™t tuần trà là tá»›i Má»i đại ca đến tệ trang chúng ta sẽ nói chuyện.
Tiêu Kỳ VÅ© nghe thế trở nên trầm ngâm suy nghÄ©, nhất thá»i chưa đáp ngay.
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói :
- CÔ nương, dù lúc nà y tuy rất muốn biết chuyện xảy ra thế nà o, nhưng có vá»™i má»™t chút cÅ©ng không có ý nghÄ©a gì. Thêm nữa bây giá» gá»i thuyá»n gia thì phiá»n quá. váºy sáng mai tôi sẽ đến quý trang. Hoà ng Äệ là nÆ¡i tôi rất thông thuá»™c, sẽ tìm nhanh thôi.
Bối cô nương gáºt đầu đáp:
- Thế cũng được. Còn việc tiểu muội mạo phạm tối nay...
Tiêu Kỳ Vũ gạt đi:
- Bối lão gia là ngưá»i mà tại hạ rất kÃnh ngưỡng, giao tình cÅ©ng máºt thiết. CÔ nương chá»› khách khà như thế HÆ¡n nữa. có lẽ sắp tá»›i chúng ta sẽ cùng nhau đối phó vá»›i địch nhân hiểm ác, sẽ chia nhau hoạn nạn nữa đấy, khách sáo như thế là không nên. Hẹn ngà y mai gặp lại !
Bối cô nương gáºt đầu, chà o từ biệt và đi ra. nhưng vừa đến cá»a bá»—ng ngoái lại nói :
- Tiêu đại ca. tiểu muội tên là Bối Diệp Phạn.
Nói xong bước nhanh ra cá»a.
Tiêu Kỳ VÅ© tiá»…n ra đến ngoà i phòng, đứng nhìn theo dáng ngưá»i mảnh mai cá»§a Bối Diệp Phạn khuất dần trong bóng đêm, trong lòng chợt trà o lên niá»m thương cảm, nghÄ© thầm: "Äá»i ngưá»i ta tháºt chẳng khác nà o khói, biến đổi vô thưá»ng, phúc há»a không biết đâu mà nói trước. Má»™t ngưá»i tốt như Bối lão gia mà phải hạ trưá»ng bi thẩm như thế, quả là đáng than đáng giáºn ! ông trá»i có mắt sao để chuyện Ä‘au lòng như thế
xảy ra?"
Trá»i bá»—ng đổ mưa phùn lất phất nhưng Tiêu Kỳ VÅ© như không há» hay biết, cứ đứng nhìn đăm dăm ra cá»a khách Ä‘iếm.
Không biết đứng như thế bao lâu, đột nhiên chà ng quay lại nhìn trên mái nhà .
Má»™t bóng ngưá»i đã sừng sững trên đó, nổi rõ giữa ná»n trá»i.
Tiêu Kỳ Vũ chưa kịp mở miệng thì ba vệt hà n tinh đã bay tới như ba tia chớp nhằm và o ba đại huyệt trước ngực chà ng.
Thấy tốc độ quá nhanh, Tiêu Kỳ VÅ© không dám đưa tay bắt mà lướt ngưá»i tránh sang bên. Ba mÅ©i ám khà bắn trúng má»™t khối thanh thạch tóe lá»a. phá vỡ ba mảng lá»›n.
Giữa lúc ấy thì ngưá»i kia quay lại nhảy xuống háºu viện Tiêu Kỳ VÅ© láºp tức nhảy lên mái nhà . thấy má»™t bóng ngưá»i nhảy ra khá»i tưá»ng viện chạy dá»c theo má»™t con hẻm.
Chà ng thi triển hết khinh công đuổi theo.
Khoảng cách giữa song phương rút ngắn dần.
Quyết không để cho đối phương tẩu thoát, Tiêu Kỳ VÅ© váºn hết thân pháp nhằm nhân ảnh phÃa trước lao như bay.
Vừa tá»›i má»™t góc đưá»ng tối, nhân ảnh kia hình như quá hoảng hốt nên hÆ¡i cháºm lại má»™t chút.
Tiêu Kỳ Vũ vung trảo nhằm lưng đối phương chộp tới.
Äá»™t nhiên ........
Ngay lúc ấy, hai thanh kiếm sáng loáng má»™t tả má»™t hữu đồng thá»i bổ chếch xuống trước ngá»±c chà ng.
Tiêu Kỳ VÅ© hiểu rằng mình đã rÆ¡i và o OÃ¥ phục kÃch. ChÃnh tên chạy trước đã dẫn chà ng và o thế đà đao. Cả ba tên phối hợp rất tà i tình và chÃnh xác, mục Ä‘Ãch không có gì khác hÆ¡n và quyết lấy mạng Tiêu Kỳ VÅ© Kế hoạch xem chừng được tÃnh toán hết sức kỹ lưỡng, bất kỳ ai cÅ©ng khó mà thoát khá»i độc chiêu nà y.
Chỉ tiếc rằng chúng đang đối phó với một cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm.
Chà ng phản ứng cá»±c nhanh, vừa thấy ánh kiếm lóe lên trước mặt đã tung mình nhảy dá»±ng lên cao ba trượng, từ trên không rút nhanh ngá»c tiêu nhằm má»™t trong hai tên phục kÃch đáp xuống phản công ngay.
Tên nà y liá»n vung kiếm đỡ.
Tên thứ hai và tên chạy trước đồng thá»i quay lại cùng tên thứ ba tạo thà nh thế chân vạc vây lấy Tiêu Kỳ VÅ© và o giữa con hẻm.
Tiêu Kỳ VÅ© không há» nao núng, xuất hai chiêu đánh lui hai tên rồi quay lại nhằm tên thứ ba. Ngá»c tiêu múa lên loang loáng như thể dÃnh và o lưỡi trưá»ng kiếm cá»§a tên hán tá» khiến hắn không sao dứt ra được.
Chà ng bỗng quát lên:
- Buông tay!
Chỉ nghe "choang" má»™t tiếng, quả nhiên thanh trưá»ng kiếm rá»i khá»i tay tên hán tá» bay tÃt và o mà n đêm.
Tiêu Kỳ Vũ vừa quay lại thì vừa lúc hai thanh kiếm khác cũng vừa chém tới .
Chà ng quát to má»™t tiếng, ngá»c tiêu phát liá»n ba chiêu.
Vang lên một chuỗi âm thanh lang xoảng nhức cả tai, hai tên hán tỠkhông sao chịu nổi, cánh tay bị chấn lực là m rủ xuống, hổ khẩu tê đi tưởng chừng không cầm nổi thanh kiếm nữa.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, biết rằng không phải địch thá»§ cá»§a Tiêu Kỳ VÅ© liá»n quay mình bá» chạy!
Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
- Chạy đâu?
Dút lá»i lao mình Ä‘uổi theo.
Nhưng chợt thấy trước mắt hoa lên, bảy tám mũi ám khà bay ngược lại.
Tiêu Kỳ VÅ© biết rõ mục Ä‘Ãch cá»§a đối phương không phải là công kÃch mà chỉ ngăn cản chà ng Ä‘uổi theo mà thôi
Chà ng rất căm ghét bá»n ngươi hèn hạ ám toán nà y, trong lòng nổi giáºn lôi đình, ngá»c tiêu quét má»™t vòng đánh rÆ¡i tất cả những mÅ©i ám khà bay tá»›i rồi nhảy báºt lên. Con đưá»ng hẻm vừa hẹp vừa tối, thấy má»™t nhân ảnh thấp thoáng phÃa trước, chà ng giÆ¡ tiêu Ä‘iểm tá»›i liên hoà n mưá»i mấy Ä‘iểm.
ÄÓ chÃnh là tuyệt chiêu "Lưu tinh vạn Ä‘iểm cá»§a "XÃch Bát VÔ Tình Tiêu là m đối phương mắt hoa tâm loạn không sao chống đỡ nổi.
Tên hán tỠrùng mình đứng chững lại há miệng nhưng không kịp kêu lên tiếng nà o đã ngã phịch ngay xuống.
Tên phÃa trước đã chạy mất không thấy tăm tÃch đâu nữa.
Tiêu Kỳ Vũ quay lại cũng không thấy tên vừa rồi bị đánh rơi kiếm đầu tiên, chắc hắn cũng chạy mất từ lâu.
Chà ng cầm cổ áo tên hán tá» lên. NhỠánh sao có thể nháºn được diện mạo cá»§a đối phương.
ÄÓ là má»™t tên hán tá» tuổi độ tứ tuần, đôi mi thưa nhạt, mặt ti hÃ, cằm bạnh ra như rắn hổ mang, má»›i trông cÅ©ng biết là loại cùng hung cá»±c ác. Tiêu Kỳ VÅ© chưa từng gặp hắn bao giá».
Chà ng xuất thá»§ giải khai huyệt đạo cho hắn rồi thả phịch xuống đất, dà mÅ©i chân lên ngá»±c quát há»i:
- Các ngưá»i là ai? Vì sao tá»›i đây ám toán ta? "XÃch Bát VÔ Tình" nà y nhá»› rằng không gây cừu kết oán vá»›i hạng ngưá»i như ngươi, mau nói rõ danh tÃnh và lai lịch ra!
Tên hán tỠđịnh nhổm ngưá»i lên nhưng bị mÅ©i chân Tiêu Kỳ VÅ© ấn và o đại huyệt nên đà nh bất lá»±c nằm Hắn giương mắt nhìn chà ng, thở hắt ra má»™t hÆ¡i nói :
- Ta há» Hầu. Nói tháºt, tuy chẳng có danh tiếng gì trong giang hồ nhưng trong tổ chức cÅ©ng có chút danh khÃ!
Tiêu Kỳ VÅ© nhÃu mà y há»i:
- Tá»” chức nà o váºy?
Tên kia đáp:
- Sát thủ!
Tiêu Kỳ Vũ "à một tiếng, bấy giỠmới hiểu ra.
Căn cứ và o thân thủ và khinh công của ba tên nà y, quyết không phải chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.
Thế nhưng đối vá»›i bá»n sát thá»§ chuyên nghiệp thì không tuân theo quy luáºt cá»§a giang hồ, không bao giá» lá»™ tÃnh danh, không từ má»i thà nh thá»§ Ä‘oạn ám toán hèn hạ nhất. Bá»n nà y kết thà nh má»™t tổ chức vá»›i nghá» nghiệp giết ngưá»i, không giao thiệp vá»›i bất kỳ ai, kể cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Trong tổ chức sát thá»§ thì chẳng có gì đáng gá»i là "danh khÃ," tháºm chà không tồn tại khái niệm đạo đức.
Mục Ä‘Ãch sống duy nhất cá»§a chúng chỉ là phụ thuá»™c và o má»™t chữ, đó là "tiá»n." Vì tiá»n, chúng tá»± bán lương tâm giết bất cứ ai, mà ngưá»i khác bá» tiá»n ra thuê muốn
giết ÄÓ là má»™t cách mua bán, mà hà ng hóa là tÃnh mạng cá»§a má»™t hay nhiá»u ngưá»i. ÄÆ°Æ¡ng nhiên nói rằng "hà ng hóa là tức có đắt có rẻ, đó là ngưá»i nà o cà ng khó giết thì giá tiá»n cà ng cao. Bởi mục Ä‘Ãch cuối cùng là đồng tiá»n, vì thế chúng bất chấp thá»§ Ä‘oạn.
Ngưá»i trong giang hồ thưá»ng nói vá» bá»n nà y bằng thái độ khinh bỉ.
Tiêu Kỳ VÅ© ngẫm nghÄ© má»™t lát và thấy có mấy Ä‘iá»u khó hiểu. Chà ng chưa bao giá» nghÄ© đến việc giang hồ lại có kể thuê bá»n sát nhân chuyên nghiệp giết mình?
Thông thưá»ng ngưá»i ta thuê sát thá»§ là vì hai nguyên nhân
Thứ nhất, ngưá»i thuê không phải là ngưá»i trong giang hồ, không biết chút võ công nà o, vì thế đà nh phải thuê ngưá»i khác để trả thù. Bởi vì ngưá»i biết võ công không ai là m Ä‘iá»u đó. Khi có mối thù nà o đó, ngưá»i ta cốt yếu phải táºn tay phục thù, nếu xét thấy võ công không bằng được đối phương thì phải chuyên tâm khổ luyện, hoặc cùng lắm là kết bằng hữu để hợp lá»±c trả thù
Dạng thứ hai là kẻ thuê giết ngưá»i không muốn lá»™ diện vì má»™t nguyên nhân đặc biệt nà o đó.
Tiêu Kỳ VÅ© xét thấy rằng nếu mình có cừu nhân thì không đến ná»—i thuá»™c và o má»™t trong hai dạng ngưá»i đó
Chà ng dụng lá»±c xuống ngá»±c tên há» Hầu há»i:
- Ai thuê ngươi giết ta?
Tên hán tá» vá»™i nhổm đầu lên, mở to mắt tá» vẻ ngạc nhiên há»i:
- Ngươi . . . nói gì?
Tiêu Kỳ Vũ nhắc lại:
- Ai thuê ngươi giết ta?
Tên hán tá» như nghe má»™t câu gì rất thú vị, cưá»i lên má»™t trà ng.
Tiêu Kỳ Vũ lại ấn mạnh xuống ngực hắn quát lên:
- Ngươi còn dám cưá»i nữa sao? Chẳng lẽ ngươi quên mất tình cảnh hiện tại cá»§a mình?
Tên kia láºp tức thôi cưá»i, run giá»ng đáp:
- xin lá»—i ! Tôi không. . . có ý đó . . . tôi tháºt không dám. . .
Tiêu Kỳ Vũ bỠchân ra.
Tên hán tá» há» Hầu thở phà o má»™t hÆ¡i chống tay ngồi dáºy nói:
- Bởi vì nghá» nghiệp chúng tôi xưa nay không bao giá» gặp thân chá»§, tháºm chà không cần biết ngưá»i thuê mình là ai, chỉ có tiá»n là là m. Vì thế Tiêu gia há»i rằng ai thuê giết, tôi không nhịn được má»›i báºt cưá»i . . .
Hắn ngước nhìn chà ng nói tiếp :
- Xin lá»—i . . . vì tiểu nhân nghÄ© rằng ngưá»i có nhiá»u kinh nghiệm như Tiêu gia tất biết rõ quy luáºt nà y . . .
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Váºy ai là trung gian trá»±c tiếp liên hệ vá»›i ngươi?
Tên hỠHầu lắc đầu đáp:
- Chúng tôi có một cách liên lạc . . .
- Cách gì?
- Nếu ai muốn tìm chúng tôi thì thuê má»™t chiếc thuyá»n nhỠđến má»™t chá»— quy định trên bỠđê Thái hồ dưới chân núi Linh Nham SÆ¡n ở TÔ Châu, trên thuyá»n cắm má»™t Ãt cà nh sen là m ám hiệu và viết danh hiệu ngưá»i muốn giết và tiá»n thuê để trong thuyá»n. Nếu chúng tôi đồng ý vụ là m ăn đó thì nháºn tiá»n thù lao.
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- CÅ©ng có những trưá»ng hợp không tiếp nháºn chứ ?.
Tên hán tá» gáºt đầu:
- Có!
- Trong trưá»ng hợp nà o?
- CÓ nhiá»u trưá»ng hợp, chẳng hạn như tiá»n thù lao không thá»a đáng, ngưá»i bị giết không phù hợp, hoặc thá»i gian không phù hợp . . . Nhưng thông thưá»ng Ãt khi xảy ra chuyện đó, vì sau khi chúng ta không nháºn, thân chá»§ Ä‘á»u tăng giá thù lao.
Tiêu Kỳ VÅ© lại há»i:
- CÓ lúc nà o các ngươi nháºn xong tiá»n thù lao mà không thá»±c hiện nghÄ©a vụ cá»§a mình không?
Tên hán tá» trả lá»i ngay:
- Không bao giá»! Từ khi tiểu nhân xuất đạo đến nay chưa xảy ra trưá»ng hợp đó. Nếu do Ä‘iá»u kiện nà o đó mà không thá»±c hiện được cam kết thì chúng tôi trả lại nguyên vẹn tiá»n thù lao cho thân chá»§. Còn chưa bao giá» chúng tôi lừa dối để lấy tiá»n ngưá»i ta rồi bá» qua không là m. Bởi vì chúng tôi cần phải giữ chữ tÃn đối vá»›i khách hà ng. . .
Tiêu Kỳ VÅ© "hừ má»™t tiếng há»i:
- Các ngươi mà cÅ©ng nói tá»›i chữ tÃn ư?
Tên hỠHầu đáp:
- Tiêu gia! Bất cứ nghá» gì cÅ©ng có nguyên tắc cá»§a mình, ngay cả bá»n trá»™m cướp CÅ©ng thế! Nếu chúng tôi không biết giữ chữ "TÃn" thì ai thuê chúng tôi là m nữa? Há chẳng phải là tá»± vút bá» nghá» là m ăn cá»§a mình hay sao?
Tiêu Kỳ VÅ© lại há»i:
- Chuyến nà y các ngươi nháºn tiá»n thù lao là bao nhiêu?
- Mưá»i hạt minh châu!
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên nói:
- ô! Mưá»i viên minh châu, quả là số tiá»n không Ãt!
Tên hán tá» gáºt đầu nói:
- ÄÓ là số tiá»n thù lao lá»›n nhất từ trước đến nay. Bởi vì thân chá»§ biết Tiêu gia là cao nhân rất khó hạ thá»§, có thể trả giá bằng cả tÃnh mạng mình. Nếu không đặt giá cao như thế, ai chịu nháºn cho? Mưá»i hạt minh châu có giá bằng má»™t vạn hai nghìn lượng bạc. ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng tôi cÅ©ng biết rõ đây là má»™t vụ là m ăn không dá»….
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nói:
- Nhưng cuối cùng thì các ngươi cÅ©ng đã nháºn !
Tên hỠHầu nói:
- Tiêu gia! Ngưá»i ta có ai mà chẳng không hám tiá»n? Huống hồ thân chá»§ nói trong thư rất khả quan . . .
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Hắn viết thế nà o?
- Viết rằng nếu không giết được Tiêu gia. chỉ cần chặt má»™t chân hay má»™t tay thôi cÅ©ng coi như là hoà n thà nh nhiệm vụ, đủ tư cách lấy cả mưá»i hạt minh châu.
- à ! Thì ra thế. . .
Tiêu Kỳ VÅ© nghe đối phương nói thế mà trong lòng đầy kinh hãi. Chà ng không ngá» mình có giá trị cao đến như váºy, vá»›i mưá»i hạt minh châu để biến chà ng thà nh kẻ tà n phế.
Chà ng trầm ngâm một lúc rồi chợt nói :
- Hầu lão đại!
Tên hán tỠchữa lại:
- Tiêu gia! Trong nhóm chúng tôi chỉ là lão nhị.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Ừ thì Hầu lão nhị! Ta có má»™t ngoại hiệu là "XÃch Bát VÔ Tình." Ngươi có biết ý nghÄ©a cá»§a nó là như thế nà o không?
Tên hỠHầu đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tiểu nhân có nghe.
- Váºy thì ta nói rõ cho ngươi biết. Chỉ cần có kẻ nà o chá»c giáºn ta khiến ngá»c tiêu xuất thá»§, kẻ đó không chết cÅ©ng bị thương. Tối nay các ngươi láºp kế giết ta. chắc ngươi cÅ©ng có thể tưởng tượng được háºu quả như thế nà o rồi, phải không?
Tên hán tỠthở dà i đáp:
- Là m má»™t tên sát thá»§ thì Ãt nhiá»u Ä‘á»u lưá»ng trước háºu quả cá»§a mình rồi !
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Ta thấy Hầu lão nhị ngươi là một hán tỠcan đảm, vì thế muốn dà nh cho ngươi một ngoại lệ. . .
Tên hán tỠvội nói:
- Tiêu gia! Hầu nhị nà y sẽ không chấp nháºn bất cứ má»™t Ä‘iá»u kiện nà o đâu!
- Không cần ngươi chấp nháºn Ä‘iá»u kiện nà o cả. chỉ cần ngươi đưa phong thư đó cho ta mà thôi !
Hầu nhị ngá»› ngưá»i há»i :
- Phong thư nà o?
- Chẳng phải phong thư cá»§a ngưá»i thuê giết ta cùng vá»›i mưá»i viên minh châu trên chiếc thuyá»n nhỠở bỠđê Thái Há»’ đó sao?
Hầu nhị nói:
- Tiêu gia! Äối phương cÅ©ng là má»™t tên giảo hoạt.
Ngoà i mưá»i hạt minh châu ra. nói "phong thư chẳng qua chỉ là mảnh giấy nhá» viết vẻn vẹn bảy chữ thôi !
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Bảy chữ gì?
- "xÃch Bát VÔ Tình" Tiêu Kỳ VÅ©!
- Nhưng sau khi là m xong việc, các ngươi sẽ báo lại cho hắn bằng cách nà o?
Tên hán tỠđáp:
- Vá»›i nhân váºt danh chấn giang hồ như Tiêu gia thì cần gì phải báo lại? Thân chá»§ sẽ dá»… dà ng biết kết quả thôi
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu nghÄ© ngợi má»™t lúc nói:
- Dù sao Hầu lão nhị ngươi vẫn còn nhớ các ngươi còn nợ ta một việc chứ ?.
Hầu nhị gáºt đầu đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Bây giá» tÃnh mạng tiểu nhân nằm trong tay Tiêu gia. Vá»›i những tên sát thá»§, khi đã rÆ¡i và o tay đối phương tức biết rằng số pháºn mình chỉ tá»›i đó là hết.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nói:
- Việc đó không đến ná»—i nghiêm trá»ng thế đâu ! Bây giá» thế nà y, ta cần ngươi là m giúp ta má»™t việc, sau đó chúng ta coi như không ai nợ gì ai nữa. . .
Cho dù là má»™t sát thá»§ chuyên nghiệp chăng nữa. nhưng đã là ngưá»i thì có ai lại chẳng tham sống? Tên Hầu nhị chợt trà o dâng lòng hy vá»ng liá»n há»i:
- Tiêu gia! Việc gì thế? Nếu tiêu nhân có đủ khả năng. . .
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Ngươi nhất định đủ khả năng. Hơn nữa việc nà y không khó . . .
- Xin Tiêu gia cứ nói !
- Ta chỉ nhỠngươi vỠnói giúp ta một câu thôi.
Hầu nhị mở to mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ.
Hắn không dám tin rằng hôm nay tưởng bị giết mưá»i mươi, không ngá» lại dá»… dà ng thoát hiểm, chỉ đổi lại là nói má»™t câu thôi! Tuy nhiên hắn cÅ©ng hiểu rằng câu đó chẳng bình thưá»ng.
NghÄ© Ä‘oạn liá»n há»i:
- Câu gì? CÓ phải Tiêu gia định bảo tiểu nhân nói dối không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Nói dối đôi khi có lợi, nhất là rong trưá»ng hợp nà y đối vá»›i ngươi và đồng bá»n lại cà ng có lợi hÆ¡n !
Hầu nhị thở phà o má»™t hÆ¡i, lại há»i :
- Xin Tiêu gia cho biết?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Äêm nay ngươi trở vá» hãy nói lại vá»›i má»i ngưá»i rằng trong lúc xuất kỳ bất ý đã chặt được bốn ngón tay trên bà n tay phải cá»§a ta.
Hầu nhị phát hoảng nói :
- Là m sao có ai tin và o chuyện đó? Tiêu gia là "XÃch Bát VÔ Tình" cÆ¡ mà ?
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh nói:
- Ngươi đừng quên mình là sát thá»§ chuyên nghiệp, vì thế có khả năng và biện pháp không ai ngá» tá»›i, cÅ©ng không ai lưá»ng trước được! Ta nói không phải tâng bốc các ngươi, nhưng có nhiá»u việc ngưá»i khác không là m được nhưng chỉ có các ngươi má»›i là m được
Hầu nhị trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i tiếp :
- Chỉ có việc đơn giản thế thôi ư?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu:
- Chỉ có thế. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngươi phải thống nhất vá»›i hai tên đồng bá»n.
Hầu nhị mừng rÆ¡n, gáºt đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c, tiểu nhân đồng ý!
- Rất tốt! Thế là từ nay chúng ta không ai còn nợ gì ai nữa!
Hầu nhị vẫn chưa dám tin hẳn là sá»± việc hoà n toà n có lợi cho mình như thế, tưởng bị giết bây giá» lại trái hẳn, chẳng những không chết mà đưá»ng hoà ng hưởng trá»n má»™t vạn hai nghìn lượng bạc, số tà i sản bằng như hắn chắt bóp gần như cả Ä‘á»i . . .
Hắn nghi hoặc há»i:
- Tiêu gia quyết định rồi chứ ?.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Việc nà y coi như quyết định đã xong!
Hầu nhi không nén nổi, há»i thêm má»™t câu:
- Tiêu gia tháºt là má»™t vị quái nhân ! Ngà i có thể cho biết vì sao lại đỠra má»™t Ä‘iá»u kiện . . . như thế không?
à hắn định nói "Ä‘iá»u kiện dại dá»™t" nhưng ghìm lại được
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i to đáp:
- HÔ hô ! Ngươi quên mất nguyên tắc cá»§a tổ chức sát thá»§ các ngươi hay sao? ÄÓ là không được há»i thân chá»§ vì sao mà ?
Hầu nhị cÅ©ng cưá»i to khiến các ngôi nhà trong hẻm chẳng hiểu chuyện gì Ä‘á»u mở cá»a sổ ngÆ¡ ngác nhìn há».
Lát sau Hầu nhị bái biệt Tiêu Kỳ Vũ bỠđi.
Tiêu Kỳ Vũ cũng quay vỠphòng trỠtrong khách điếm.
Bấy giỠđã là canh tư.
Tiêu Kỳ VÅ© không thấy buồn ngá»§ chút nà o, mở mắt thao láo nằm trên giưá»ng nhá»› lại má»i chi tiết trong ngà y hôm đó, nhất là cuá»™c gặp Bối Diệp Phạn và sá»± kiện trong con hẻm cùng cuá»™c đối thoại vá»›i tên Hầu nhị
Chà ng đột nhiên đứng dáºy thu xếp túi dược và hà nh lý, đặt lên bà n má»™t đỉnh bạc rồi bước ra khá»i phòng.
|

06-09-2008, 08:33 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 14
Thần y chữa độc
Tiêu Kỳ VÅ© rá»i khá»i khách Ä‘iếm ngước nhìn sao xác định phương hướng rồi tìm ra bá» sông ngược dòng mà đi.
Uớc được năm dặm, thấy bên kia bỠthấp thoáng một trang viện.
Tiêu Kỳ VÅ© đã từng ở đây nên thông thuá»™c địa hình, nháºn ngay được đó chÃnh là Bối Trang.
Mưá»i mấy năm qua. trang viện vẫn không có gì thay đổi, vẫn tưá»ng viện rêu phong, cánh cổng lá»›n chỉ viết má»™t chữ "Bối" đơn sÆ¡ và hà ng cây phong cao vút dá»c theo tưá»ng viện . . .
Tuy khúc sông ở đây không rộng nhưng nước chảy khá xiết
Trong lúc Tiêu Kỳ VÅ© loay hoay chưa biết là m cách nà o để sang được bá» bên kia mà khá»i bÆ¡i thì chợt thấy má»™t chiếc thuyá»n câu từ thượng nguồn xuôi xuống.
Tiêu Kỳ VÅ© mừng rÆ¡n liá»n cất tiếng gá»i:
- Lão trượng! Xin cho nhỠquá giang!
Ngồi đằng lái là má»™t lão chà i đầu đội nón lá. mặc áo nâu sồng ngước nhìn lên bá» cất giá»ng khà n khà n há»i :
-Vị nà o mà đêm khuya thế nà y . . .
Tiêu Kỳ Vũ vội nói:
- Lão trượng cho nhỠsang bên kia một chút, tiểu khả đến viếng Bối lão gia nên phải đi gấp, sợ không kịp...
Hình như ba tiếng Bối lão gia đã tác động đến lão chà i. Lão chợt trở nên hoạt bát, sốt sắng ghé và o đưa Tiêu Kỳ Vũ sang bỠbên kia.
Khi Tiêu Kỳ VÅ© đưa ra má»™t Ãt bạc vụn, lão chà i xua tay nói:
- Hiệp sÄ© đừng là m thế! Bối lão gia là ngưá»i nhân nghÄ©a. từng cứu giúp những ngưá»i nghèo khó chúng tôi rất nhiá»u. Hiệp sÄ© bá» công từ xa đến viếng, lão há»§ chỉ mất chút công đưa thuyá»n mà cÅ©ng lấy thù lao, sau nà y còn mặt mÅ©i nà o gặp lại Bối lão gia dưới suối và ng nữa?
Tiêu Kỳ Vũ từ biệt lão chà i nhảy lên bến.
Trang môn đóng kÃn, toà n trang viện đồ sá»™ không có ánh đèn lá»a gì.
Lúc nà y chừng giữa canh tư nên tất cả Ä‘ang chìm và o giấc ngá»§, trang viên không đèn lá»a. không tiếng động cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình, nhưng Tiêu Kỳ VÅ© lại thấy có phần lo lắng.
Chà ng đứng tần ngần trước cổng má»™t lát rồi phi thân nhảy qua tưá»ng và o bên trong.
Tiá»n viện vắng ngắt, tối om.
Tiêu Kỳ VÅ© vòng qua đại sảnh tiến sâu và o trung Nhưng khi chà ng vừa tá»›i trước dãy biệt phòng thì chợt thấy Ä‘ao quang lóe sáng chém thẳng tá»›i diện môn, đồng thá»i có hai nhân ảnh khác từ ná»™i viện lao ra. tay vung Ä‘ao loang loáng. Phút chốc, Tiêu Kỳ VÅ© bị bao vây giữa ba cao thá»§ dáng ngưá»i nhá» bé, thì ra đó là ba vị cô nương !
Tiêu Kỳ Vũ chưa kịp phân trần thì ba thiếu nữ đã vung đao tấn công tới tấp.
Thân thủ của ba cô nương không phải là kém, nhưng nếu so với Tiêu Kỳ Vũ thì chưa phải địch thủ của chà ng.
Tiêu Kỳ VÅ© nhưá»ng qua ba chiêu má»›i lấy ngá»c tiêu ra. chỉ má»™t tiếng đã đánh lùi hai đối thá»§, quay lại dùng ngá»c tiêu Ä‘iểm và o uyển mạch cá»§a thiếu nữ phÃa sau.
"Boong" một tiếng, thanh đao rơi xuống đất.
Tiêu Kỳ VÅ© cÅ©ng láºp thức thu ngá»c tiêu vá» nói:
- Äừng sợ, ta không là m hại các cô đâu !
Thiếu nữ kinh hãi lùi lại không đáp.
Tiêu Kỳ VÅ© lại há»i:
- Xin cô nương cho biết, Bối Diệp Phạn hiện ở đâu?
Thiếu nữ liá»n trấn tÄ©nh lại, nghe cách xưng hô cá»§a đối phương không mấy thân thiện, liá»n nghiến răng há»i:
- Ngươi là ai? Äêm khuya tá»›i há»i tiểu thư chúng ta có ý định gì? Chúng ta quyết không để ngươi . . .
Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh đáp:
- Tôi há» Tiêu, đến đây theo lá»i ước vá»›i Bối cô nương. Xin cứ và o bẩm báo vá»›i tiểu thư má»™t tiếng.
Thiếu nữ nghi hoặc há»i:
- Nói thế tức là tôn giá không phải là địch nhân của tiểu thư chúng tôi?
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải ! Trái lại còn có thể nói là bằng hữu. CÔ cứ và o báo má»™t tiếng, Bối cô nương sẽ biết ngay.
Thiếu nữ mặt bỗng sa sầm, nghẹn ngà o nói:
- Tiểu thư chúng tôi đêm nay vừa bị thương. . .
Tiêu Kỳ VÅ© thất kinh há»i:
- Là m sao lại như thế được? Tiểu thư các ngươi vừa nói chuyện với ta trong trấn, mới vỠchưa lâu, bị thương và o lúc nà o được?
Chà ng má»›i nói xong câu thì chợt thấy có ngưá»i từ cá»a má»™t gian biệt phòng lảo đảo bước ra. cố sức kêu lên bằng giá»ng nói rất yếu:
- Tiêu đại ca! Tiểu muá»™i không ngá». . . đại ca lại tá»›i bây giá». . . Tháºt không ngá»! ông trá»i . . . xem ra còn có mắt!
ChÃnh là Bối Diệp Phạn.
Tiêu Kỳ VÅ© thấy cô ta sắp sá»a ngã. vừa lao tá»›i vừa hốt hoảng kêu lên:
- Bối cô nương!
Ba thiếu nữ chẳng đếm xỉa gì đến Tiêu Kỳ VÅ© nữa nhất tá» chạy vá» phÃa tiểu thư, nhưng đã cháºm!
Bối Diệp Phạn vươn tay vá» phÃa Tiêu Kỳ VÅ© rồi từ từ rá»§ ngưá»i xuống.
Ba thiếu nữ vừa bổ tới vừa thảm thiết nói :
- Tiểu thư! Sao lại ra đây là m gì chứ ?.
Tiêu Kỳ VÅ© rẽ ba thiếu nữ ra cúi xuống nhìn, thấy Bối Diệp Phạn mặt tái ngắt, mắt nhắm nghiá»n, hÆ¡i thở rất yếu.
Chà ng quay lại nhìn ba thiếu nữ há»i :
- Tiểu thư các ngưá»i bị thương ở đâu?
Một trong ba thiếu nữ đáp :
- Tối nay gia tiểu thư rá»i khá»i trang, tá»›i hÆ¡n ná»a đêm má»›i vá», lúc đó đã bị thương, vá» tá»›i nhà đã xỉu Ä‘i mấy lần.
Tiêu Kỳ VÅ© sốt ruá»™t há»i:
- Bị thương ở đâu?
Thiếu nữ cúi xuống, chỉ tay và o trước ngực Bối cô nương nói:
- Ở đây
Nguyên Bối Diệp Phạn báºn hắc y, vì đêm tối và Tiêu Kỳ VÅ© không chú ý lắm nên không nhìn thấy máu.
Thá»±c ra máu cÅ©ng đã Ä‘en tÃm lại nên trông rất khó phân biệt vá»›i mà u áo.
Tiêu Kỳ VÅ© có phần bối rối, nhưng trong tình cảnh nà y chà ng không thể suy nghÄ© gì nhiá»u, cúi xuống xem xét lần nữa rồi sai bảo ba tên nữ tỳ:
- Hãy đưa tiểu thư các ngươi và o phòng. Nhưng phải chú ý đừng để máu dÃnh và o ngưá»i bởi vì tiểu thư các ngươi trúng phải ám khà tẩm độc.
Ba tên tỳ nữ nghe xong Ä‘á»u biến sắc. Không phải vì chúng sợ dÃnh phải máu độc mà chỉ lo cho tÃnh mạng cá»§a tiểu thư, liá»n hối hả đưa Bối Diệp Phạn và o phòng.
Tiêu Kỳ Vũ cũng và o theo.
Má»™t tên tỳ nữ liá»n thắp đèn lên, hai tên còn lại ngước nhìn Tiêu Kỳ VÅ© lo lắng há»i:
- Tiêu gia! Tiểu thư chúng tôi có nguy hiểm đến tÃnh mạng không? Tiêu gia sẽ chữa là nh độc thương cho gia tiểu thư chứ ?. Xin Tiêu gia. . .
Tiêu Kỳ VÅ© nhìn sắc mặt nhợt nhạt như chết cá»§a Bối Diệp Phạn má»™t hồi lâu như Ä‘ang suy tÃnh Ä‘iá»u gì, cuối cùng ánh mắt lóe sáng như vừa có ngay quyết định, trầm giá»ng há»i:
- Ba vị chắc Ä‘á»u là ngưá»i rất gần gÅ©i cá»§a Bối cô Má»™t trong ba tỳ nữ đáp :
- Tiêu gia. chúng tôi Ä‘á»u là tỳ nữ thân cáºn cá»§a tiểu thư Tôi là Tiểu Hồng.
Rồi chỉ tay sang hai tỳ nữ kia giới thiệu:
- Còn đây là Toà n TỠvà Bán Lục.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Tiểu Hồng cô nương! Cứu ngưá»i như cứu há»a. cà ng nhanh cà ng tốt. Nhưng nay tình hình có hÆ¡i phức tạp má»™t chút nên cần phải nói trước má»™t số Ä‘iá»u.
Tiểu Hồng đáp:
- Tiêu gia! Chúng tôi xin nghe.
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm mặt nói:
- Lẽ ra cần phải thỉnh thị ý kiến cá»§a Bối cô nương, nhưng cô ấy hiện còn chưa tỉnh. Ba vị Ä‘á»u là tỳ nữ thân thiết, vì thế trình bà y vá»›i các cô cÅ©ng được.
Chà ng ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Trước tiên cÅ©ng cần nói rõ cho các cô biết rằng tôi và Bối cô nương là bằng hữu. Ngoà i ra tôi còn có bổn pháºn là má»™t thầy thuốc, tá»± tin rằng có đủ khả năng chữa là nh độc thương cho tiểu thư các cô.
Bán Lục bá»—ng cất tiếng niệm Pháºt.
Toà n TỠkhẽ nói :
- Tháºt là trá»i xanh có mắt!
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
- Tôi nói Ä‘iá»u nà y nhằm để các cô xác định rõ. Bây giá» trở Ä‘i, tôi chỉ lấy tư cách thầy thuốc để xem bệnh và trị liệu cho Bối cô nương. Nói thế các cô hiểu ý rồi chứ ?.
Ba tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau. Chúng Ä‘á»u là ngưá»i thông minh, hÆ¡n nữa chuyện nà y rất tế nhị, những thiếu nữ thưá»ng tinh nhạy, đương nhiên hiểu ra ngay.
Bởi vì Bối Diệp Phạn bị thương và o phần ngực. Muốn xem bệnh và trị thương tất phải để trần.
Phần ngực của một thiếu nữ là nơi cấm địa. sao có thể để một nam nhân trông thấy, hơn nữa còn động chạm và o?
Bối cô nương tuy đã Ä‘Ãnh hôn nhưng chưa quá môn, vì thế còn coi là giữ mình như ngá»c, việc đó đâu thể xem thưá»ng?
Nhưng trong tình huống nà y cần phải cân nhắc xem cứu ngưá»i là trá»ng đại hay thá»§ tiết quan trá»ng hÆ¡n?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngưá»i bệnh để trần trước thầy thuốc không thể coi là thất tiết, nhưng dù thế nà o Ä‘i chăng nữa cÅ©ng không thể ra ngoà i lá»… giáo "nam nữ thụ thụ bất thân!"
Tiểu Hồng trầm ngâm một lúc nói :
- Tiêu gia! Tuy tiểu nữ chưa từng Ä‘á»c qua sách vở nhưng cÅ©ng hiểu phần nà o đạo đức và cách xá» thế. vá»›i má»™t thầy thuốc có lương tâm cÅ©ng như vị thánh, chút bụi trần không nhuốm, ai câu chấp lá»… tiết nữa?
Nếu thế, xưa nay những vị cô nương Ä‘á»u bị bệnh mà phải chịu chết không thuốc không thầy hay sao?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu nói:
- CÓ được câu đó cá»§a cô nương là đủ, chúng ta có thể bắt tay và o trị bệnh được rồi! Vá» phần tôi, ngoà i việc cứu ngưá»i không có má»™t ý nghÄ© gì khác !
Chà ng láºp tức sai bảo bá»n tỳ nữ Ä‘un nước, cởi áo cho Bối Diệp Phạn.
Bởi máu đã khô đông cứng lại, hÆ¡n nữa cần phải tháºn trá»ng để khá»i dÃnh phải máu độc nên phải dùng kéo cắt từng mảnh.
Lúc sau ná»a mình trên Bối Diệp Phạn đã lá»™ ra trần trụi
Tiểu Hồng dùng khăn thấm nước lau sạch vết máu trên ngưá»i tiểu thư. Từ vết thương máu Ä‘en vẫn tiếp tục chảy ra.
Lúc nà y thay nước bằng rượu tiếp tục chùi rá»a cho đến khi sạch hết những nÆ¡i máu bám và o.
Tiêu Kỳ Vũ lấy ra một lỠthuốc bột rắc và o vết thương, đưa cho Tiểu Hồng một nắm bông bảo :
- Dùng bông nà y thấm máu từ vết thương chảy ra. cho tới khi nà o hút hết máu đen, chỉ còn máu đỠlà được
Không lâu sau, Tiểu Hồng dừng tay nói :
- Tiêu gia. hết máu đen rồi!
Tiêu Kỳ VÅ© kiểm tra lại, thấy từ vết thương chỉ có mà u hồng má»›i thấm khô Ä‘i, bá» và o đó má»™t dúm thuốc bá»™t mà u hồng. Từ vết thương, máu láºp tức ngừng chảy.
Thân thể Bối Diệp Phạn bá»—ng giáºt mạnh.
Tiêu Kỳ VÅ© xuất thá»§ như chá»›p Ä‘iểm và o hai chá»— huyệt đạo rồi băng kÃn lại.
Việc chữa thương như váºy là hoà n tất, Tiêu Kỳ VÅ© sai lấy má»™t bá»™ bạch y mặc và o cho Bối Diệp Phạn, còn chà ng ngồi xuống ghế.
Tiểu Hồng đến bên Tiêu Kỳ VÅ© lo lắng há»i:
- Tiêu gia! Vì sao cho đến bây giá» mà gia tiểu thư vẫn chưa tỉnh? Liệu có nguy hiểm gì đến tÃnh mạng hay không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Lúc ta tra thần dược trị thương và o, cô ấy đã tỉnh lại rồi.
Bán Lục ngạc nhiên há»i:
- Vì sao Tiêu gia lại điểm huyệt cho gia tiểu thư mê đi?
Tiểu Hồng nói:
- CÓ phải Tiêu gia không muốn gia tiểu thư trông thấy mình đang được chữa thương không?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu.
Bấy giỠba tên tỳ nữ mới hiểu dụng tâm của vị thần y tinh tế nà y. Nếu để Bối Diệp Phạn biết mình vừa bị một nam nhân chữa thương ở vùng nực, nỗi khổ tâm bộc phát lúc nà y sẽ rất bất lợi.
Tiêu Kỳ VÅ© cảm kÃch nói:
- Tiêu gia tháºt là tốt !
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- ÄÓ cÅ©ng là trách nhiệm cá»§a ngưá»i thầy thuốc thôi.
Chừng hai canh giỠnữa Bối cô nương sẽ tỉnh lại. Ba vị hãy chuẩn bị một bát cháo loãng và một chén trà .
Vết thương không có gì nguy hiểm nữa. nhưng phải qua mưá»i ngà y ná»a tháng sau má»›i phục hồi lại như trước
Toà n Tá» bấy giá» má»›i há»i:
- Tiêu gia chưa bỠgia tiểu thư trong tình trạng nà y mà đi ngay chứ ?.
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Tuy chưa biết rõ tình hình ở đấy nhưng ta Ä‘oán chắc rằng Ä‘ang còn nguy cÆ¡ ẩn phục, vì thế ta chưa rá»i khá»i Bối Trang và o lúc nà y được.
Toà n TỠbuột miệng niệm một câu:
- A Di Dà Pháºt !
Bán Lục tiếp lá»i:
- Mới rồi Tiêu gia dặn dò giống như sắp bỠđi là m tỳ nữ sợ quá!
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nói:
- Ba vị cô nương còn chưa biết, mưá»i mấy năm trước Tiêu má»— còn có được diá»…m phúc là m bằng hữu vong niên vá»›i Bối lão gia. Trước khi tra rõ nguyên nhân cái chết cá»§a lão nhân gia. Tiêu má»— quyết không rá»i khá»i Bối trang!
Tiểu Hồng nói:
- Nếu gia tiểu thư không có gì đáng lo nữa thì xin Tiêu gia nghỉ ngơi một chút, chắc rằng đêm nay ngà i chưa hỠchợp mắt.
Hai tỳ nữ kia tiếp lá»i :
- Má»i Tiêu gia sang khách phòng Ä‘i !
Tiêu Kỳ VÅ© bước ra. nhưng vừa tá»›i cá»a phòng quay lại nói:
- Ba vị cô nương! Vá» việc trị thương cho tiểu thư các cô vừa rồi, thá»±c ra không có gì đáng nói, Tiêu má»— chỉ là m đúng bổn pháºn cá»§a ngưá»i thầy thuốc thôi.
Nhưng nếu Bối cô nương có há»i cÅ©ng xin trả lá»i tế nhị má»™t chút. Ba vị hiểu ý tôi chứ ?.
Ba tên tỳ nữ gáºt đầu.
Chỉ vá»›i và i câu đó, chúng cà ng thêm tôn kÃnh vị thầy thuốc đức độ nà y.
Tiêu Kỳ VÅ© vá» phòng tắt đèn, để nguyên cả y phục nằm lên giưá»ng, nhá»› lại những việc vừa xảy ra.
Chà ng tá»± nhá»§: " Lưu Vân Kiếm Bối lão gia là ngưá»i chÃnh trá»±c, võ công cÅ©ng đạt tá»›i trình độ xuất thần nháºp hóa. là má»™t trong những cao nhân rất được trá»ng vá»ng trên võ lâm.
Kẻ nà o có đủ bản lÄ©nh và nhẫn tâm sát hại Bối lão gia và o những năm xế bóng chiá»u tà như váºy?
Còn Bối cô nương chỉ mới hứa hôn thì vị hôn phu đã bị giết, quả là hồng nhan bạc mệnh.
Má»™t thiếu nữ má»›i mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi phải chịu hai cái tang cùng lúc, nay Bối Trang lâm và o cảnh Ä‘iêu tà n như thế, quả là đáng thương.
Thế mà địch nhân vẫn còn chưa chịu dừng tay. Kẻ nà o mà tà n bạo tới mức dồn cô ta và o tuyệt địa như thế?,,
Trằn trá»c má»™t lúc, cuối cùng chà ng cÅ©ng ngá»§ thiếp Ä‘i.Tiêu Kỳ VÅ© ngá»§ má»™t giấc say sưa. mãi gần đến trưa má»›i thức dáºy.
Chà ng vừa bước xuống giưá»ng thì có tiếng gõ cá»a.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- và o đi!
Tiểu Hồng bưng cháºu nước và o, cúi chà o nói:
- Tiêu gia ngá»§ tháºt ngon!
Tiêu Kỳ Vũ đỠmặt nói:
- Ngá»§ má»™t giấc từ gà gáy đến táºn trưa má»›i dáºy, tháºt đáng xấu hổ !
Rồi cố lấy lại vẻ thản nhiên há»i:
- Tiểu Hồng cô nương! Bối tiểu thư ra sao rồi?
Tiểu Hồng đáp:
- Tiêu gia tháºt là thần y! Gia tiểu thư đã tỉnh lại rồi, vừa mở mắt liá»n há»i đến Tiêu gia ngay. Xem tinh thần và khà sắc có vẻ bình thưá»ng rồi.
CÔ ta đặt cháºu nước và o giá bên cá»a sổ, cầm khăn trắng tinh, ý chá» phục vụ cho Tiêu Kỳ VÅ©.
Chà ng lắc đầu nói:
- Tiểu Hồng cô nương! Tôi là kẻ giang hồ lãng tá», chịu phong sương quen rồi. Xin nói thá»±c tình, tôi không quen để ngưá»i khác phục vụ mình đâu. Xin cứ để tôi tá»± là m lấy !
Tiểu Hồng nhoẻn miệng cưá»i đáp:
- Tiêu gia! CÓ thể là trước đây như thế. Quen chịu phong sương là điá»u hay. Nhưng khi có cuá»™c sống ổn định rồi thì việc để ngưá»i khác phục vụ mình rồi cÅ©ng quen Ä‘i
- Tôi chỉ là cánh bèo mặt nước, không thể có nơi ổn định và cũng chưa có ý định tìm nơi ổn định.
Tiểu Hồng thấy chà ng kiên quyết như váºy nên cÅ©ng không nói nữa.
CÔ ta đà nh phải trao khăn cho Tiêu Kỳ Vũ.
Chà ng rá»a mặt xong đã có má»™t tên tiểu tỳ mang trà đến
Tiểu Hồng đón khay trà đặt lên bà n, bảo tên tiểu tỳ bưng cháºu nước Ä‘i xong má»i Tiêu Kỳ VÅ© ngồi và o bà n nói:
- Tiêu gia! ở Bối Trang nà y có thói quen là sau khi ngá»§ dáºy uống má»™t chén trà rồi má»›i ăn sáng, không biết Tiêu gia có quen như váºy không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Má»™t kẻ lưu lãng giang hồ, hầu như má»i thứ sinh hoạt Ä‘á»u đã trải qua. có việc gì là không quen đâu?
Nói xong bưng chén trà lên nhấp má»™t ngụm, thấy đầu lưỡi hÆ¡i chát pha vị ngá»t rất dá»… chịu, mùi thÆ¡m sá»±c nức.
Chà ng nhấp thêm mấy ngụm nữa. cất tiếng khen :
- Tháºt là danh trà .
Thấy Tiểu Hồng vẫn đứng bên cạnh, chà ng nhÃu mà y há»i:
- CÔ nương còn có việc gì nữa không?
Tiểu Hồng há»i lại:
- Tiêu gia không muốn xem lại gia tiểu thư như thế nà o ư?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải xem lại chứ! Bối tiểu thư bị độc thương nặng như váºy, tuy đã chữa trị xong chỉ còn phải bồi dưỡng nhưng vẫn còn là bệnh nhân.
Chà ng uống xong chén trà . đứng lên nói:
- Nhá» cô nương Ä‘i trước dẫn đưá»ng cho. Mong sao cô ấy hồi phục sá»›m hÆ¡n tôi dá»± liệu má»™t chút, bởi vì . . .
Chà ng không nói hết câu, chợt đưa mắt nhìn ra ngoà i.
Hiện tại, cả cÆ¡ nghiệp cá»§a Bối Trang chỉ do má»™t mình Bối Diệp Phạn quản lý, vì thế cô ta không những phải có bản lÄ©nh mà thân thể phải tráng kiện, huống chi trong hoà n cảnh địch nhân Ä‘ang rình ráºp, vá»›i thân nữ nhi ná»™i tâm Ä‘ang Ä‘au khổ mà thể lá»±c vẫn
chưa hồi phục thì biết xỠtrà thế nà o?
Nghĩ thế nhưng Tiêu Kỳ Vũ không nói ra.
Tiểu Hồng hình như không chú ý nên không há»i.
Hai ngưá»i Ä‘i qua biệt viện tá»›i dãy phòng bên kia.
Bán Lục đã đứng bên cá»a sổ mở rá»™ng, kÃnh cẩn nói :
- Má»i Tiêu gia và o!
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu bước và o.
Bối Diệp Phạn Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế bá»c da bên bà n, mặc bá»™ bạch y rá»™ng thùng thình, dáng ngưá»i trông đã sảng khoái hÆ¡n nhiá»u, mỉm cưá»i nhìn khách.
Bây giá» trông nước da nà ng hồng nhuáºn hÆ¡n, lại giữa ánh sáng ban ngà y rá»±c rỡ nên trông rất diá»…m lệ.
Nà ng vẫn ngồi nguyên trên ghế, cưá»i nói:
- Tiêu đại ca! Xin lượng thứ tiểu muá»™i không thể đứng dáºy được.
Tiêu Kỳ Vũ xua tay đáp:
- Bối cô nương đáng lẽ chưa nên dáºy khá»i giưá»ng.
Trong ngà y đầu nên tĩnh dưỡng.
Bối Diệp Phạn vội nói:
- Tiêu đại ca! Tên muội là . . .
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i cưá»i nói:
- Ta không quên đâu. Nhưng cô cÅ©ng đừng quên rằng hiện giá» Ä‘ang là bệnh nhân, vì thế phải nghe lá»i thầy thuốc Lúc nà y Ä‘ang là thá»i gian tÄ©nh dưỡng, cần phải nằm trên giưá»ng cho đến mai.
Nghe câu đó, Bối Diệp Phạn chợt đỠmặt lên.
Hiển nhiên nà ng tưởng tượng ra tình cảnh tối qua vị "XÃch Bát VÔ Tình" trị thương cho mình. Mặc dù tối qua mê man bất tỉnh, nhưng chuyện đó khó gì mà không nghÄ© ra?
Tiêu Kỳ VÅ© chợt nghiêm giá»ng nói:
- Diệp Phạn! CÔ có muốn nghe lá»i thầy thuốc Ä‘iá»u trị cho mình hay không?
Bối Diệp Phạn đáp:
- Nhưng bây giá». . .
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Lúc nà y cô không được nói gì cả! Trước hết nằm lên giưá»ng đã. có việc gì thì từ từ hãy nói sau.
Rồi không chỠnà ng kịp phản ứng, quay sang Tiểu Hồng, Bán Lục ra lệnh:
- Hai vị cô nương hãy dìu tiểu thư nằm xuống giưá»ng Ä‘i !
Tiểu Hồng nhìn nữ chá»§ nhân ngáºp ngừng nói :
- Tiểu thư. . .
Bối Diệp Phạn khẽ gáºt đầu.
Hai tỳ nữ tháºn trá»ng dìu nữ chá»§ nhân nằm xuống giưá»ng lấy chăn phá»§ lên tá»›i ngá»±c.
Bối Diệp Phạn ngoan ngoãn phục tùng.
Tiêu Kỳ VÅ© nhìn Tiểu Hồng há»i:
- Bối cô nương đã ăn gì chưa?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp:
- Bá»n tiểu tỳ đã chuẩn bị thức ăn theo lá»i dặn cá»§a Tiêu gia nhưng tiểu thư nói chá» ngà i đến ăn luôn má»™t thể
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu đáp:
- Thế cÅ©ng được. Nhưng phiá»n Tiểu Hồng cô nương giúp Bối tiểu thư, vì hôm nay nói chung tiểu thư không nên rá»i khá»i giưá»ng.
Bữa ăn được dá»n ra. nhưng Tiêu Kỳ VÅ© ngồi ở bà n, còn Tiểu Hồng bưng tô cháo cho Bối Diệp Phạn ăn từng thìa má»™t.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, Bối Diệp Phạn lên tiếng:
- Tiêu đại ca. chúng ta không thể vừa ăn vừa nói chuyện hay sao?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu đáp:
- Diệp Phạn! Ta muốn há»i cô vá» mÅ©i tên là m cô bị thương nhưng bây giỠđã có đáp án rồi.
Bối Diệp Phạn há»i:
- Chẳng lẽ đại ca biết ngưá»i bắn mÅ©i tên đó?
- Tuy không biết kẻ muốn ám hại cô là ai nhưng đã có ngưá»i bá» ra mưá»i hạt minh châu để thuê bá»n sát thá»§ lấy mạng ta. Nhất định hắn cÅ©ng chÃnh là kẻ thù cá»§a cô, và ta tin rằng sẽ Ä‘iá»u tra ra được.
Bối Diệp Phạn hốt hoảng kêu lên:
- CÓ ngưá»i thuê giết đại ca ư?
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu nói:
- Chuyện nà y xảy ra sau khi cô rá»i khá»i khách Ä‘iếm không lâu . . .
Bối Diệp Phạn rầu rĩ đáp :
- Tiểu muá»™i tháºt có lá»—i, là m phiá»n đến đại ca. . .
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói:
- Không có gì là phiá»n cả. "XÃch Bát VÔ Tình" thÃch lưu lãng giang hồ chẳng qua chỉ vì nhúng tay và o việc cá»§a ngưá»i khác. Huống chi việc liên quan đến "Lưu Vân Kiếm Bối lão gia. ta là m sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
- Nhưng bây giá» tiểu muá»™i còn bị thương, ở Bối Trang nà y không ai giúp gì được, xin đại ca hãy hết sức cẩn tháºn!
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i đáp:
- "XÃch Bát VÔ Tình" xông pha trên giang hồ mưá»i mấy năm mà vẫn sống đến bây giá» chi vì cẩn tháºn mà thôi
Ngay lúc đó chợt thấy má»™t váºt từ cá»a sổ bay vút thẳng tá»›i ngá»±c Tiêu Kỳ VÅ©.
Nguyên đó là một mũi tên dà i chừng năm tấc.
Chà ng hÆ¡i ngá»a ngưá»i ra sau, tiện tay bắt lấy mÅ©i tên, đồng thá»i đứng phắt lên, xô chiếc bà n nghiêng lại che bên giưá»ng Bối Diệp Phạn.
Là m như thế, dù bên ngoà i có ám khà bắn và o cÅ©ng không trúng ngưá»i nà ng được.
Cả ba thiếu nữ cùng kêu lên má»™t tiếng, kinh hãi đưa mắt nhìn ra cá»a.
Tiêu Kỳ VÅ© hà nh động rất nhanh, vừa dá»±ng chiếc bà n lên liá»n đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hồng và Bán Lục đỠphòng rồi bước ra cá»a.
Trước sân có ba ngưá»i đứng thà nh má»™t hà ng chòng chá»c nhìn và o.
Trong đó có má»™t ngưá»i Tiêu Kỳ VÅ© đã gặp trước khi đến TÔ Châu, chÃnh là tên thấp bé chân tay dà i ngoằng giống như vượn, cưỡi ngá»±a xÃch thố định ám toán chà ng.
Hắn vẫn Ä‘eo thanh trưá»ng kiếm Ä‘Ãnh hạt minh châu mà theo truyá»n ngôn thì đó là "Thanh hồng bảo kiếm." Äứng bên tả là má»™t lão nhân chừng năm mươi tuổi không mang binh khÃ. Bên hữu là má»™t trung niên hán tá» mặt đằng đằng sát khÃ, lưng Ä‘eo chênh chếch hai thanh Ä‘ao cong như mÅ©i câu liêm.
Tiêu Kỳ VÅ© bước thẳng đến trước mặt ba ngưá»i, đột nhiên vung tay phóng ra má»™t váºt !
Ba ngưá»i kia cùng giáºt mình lùi lại.
Nguyên lai, Tiêu Kỳ VÅ© phóng ra má»™t mÅ©i tên dà i chừng năm tấc, không phải nhắm và o ngưá»i mà cắm pháºp xuống đất xuyên qua má»™t hòn đá lá»›n bằng nắm tay.
Chỉ vá»›i thá»§ thuáºt đó, không những chứng tá» mÅ©i tên quá sắc bén mà công lá»±c cá»§a chà ng cÅ©ng tháºt là siêu phà m.
Tên ngưá»i vượn đứng giữa trấn tÄ©nh trước tiên, cưá»i nói:
- "xÃch Bát VÔ Tình!" Ngươi định hù dá»a chúng ta sao?
Tiêu Kỳ VÅ© Ä‘anh giá»ng há»i:
- Mũi tên nà y là do ai bắn?
Không ai trả lá»i.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i lạnh nói:
- MÅ©i tên nà y trên giang hồ Ä‘á»u biết rõ tên là "Äoạt mệnh truy hồn," xưa nay chưa hỠđánh lén, má»—i khi xuất thá»§ cÅ©ng không dùng tá»›i mÅ©i thứ hai. Thế mà lần nà y các ngươi dùng nó ám toán má»™t cách hèn hạ như thế, tá»™i nà y không thể tha thứ. Nói mau, kẻ táºp kÃch là ai? Nếu không cả ba tên Ä‘á»u bá» mạng ở đây !
Không tên nà o lên tiếng.
Tiêu Kỳ VÅ© rút ngá»c tiêu hoà nh ngang trước ngá»±c.
Lúc nà y rông mặt chà ng đầy sát khÃ.
Nguyên nhân không phải chỉ do mÅ©i tên vừa táºp kÃch. Tiêu Kỳ VÅ© Ä‘oán chắc rằng ba tên nà y liên quan đến việc ám hại hai nhân mạng ở Bối Trang, mà má»›i tối qua. Bối Diệp Phạn suýt mất mạng cÅ©ng chÃnh do má»™t mÅ©i tên giống hệt như thế.
Giết ngưá»i tà n bạo vá»›i thá»§ Ä‘oạn ám toán hèn hạ như thế, xét vá» tình và lý Ä‘á»u không thể dung tha.
Bấy giỠlão nhân mới cất tiếng:
- "XÃch Bát VÔ Tình!" Ngươi chá»› quá cuồng ngạo.
Tên ngưá»i vượn đứng giữa tiếp lá»i:
- Tên há» Tiêu! Ngươi tưởng mình là ai váºy? Tá»± cho mình là Tổng HỘ pháp cá»§a hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ chăng? Ngươi chen tay và o việc nà y, có tin chắc giải quyết được việc gì không?
Dút lá»i rút phắt "Thanh hồng bảo kiếm cầm tay, nói tiếp:
- Cho ngươi biết cũng chẳng sao. Mũi tên đó là do đại gia bắn đấy!
Tiêu Kỳ VÅ© bá»—ng hú dà i má»™t tiếng nhún mình lao vút lên cao bổ tá»›i tên ngưá»i vượn như con Ó vồ mồi, ngá»n tiêu rÃt lên tiếng vo vo nghe rất đáng sợ.
Tên ngưá»i vượn hốt hoảng vung "Thanh hồng bảo kiếm lên chống đỡ nhưng không kịp.
Diễn biến chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Chỉ nghe "pháºp" má»™t tiếng, hai tên kia vừa kịp nhảy lui má»™t bước nhìn lại thì đã thấy tên ngưá»i vượn nằm giãy giụa dưới đất, bị chÃnh "Thanh hồng bảo kiếm cá»§a hắn cắm xuyên và o bụng xuyên suốt lưng găm và o đất
Lúc nà y mới thấy từ thắt lưng của hắn lộ ra một chiếc cung nhỠđược chế tạo hết sức công phu.
Tiêu Kỳ VÅ© mặt vẫn đầy sát khÃ, nhìn hai tên kia quát há»i:
- Ai sai các ngươi tới đây?
Lão nhân mặt biến sắc, không ngá» "XÃch Bát VÔ Tình" võ công cao cưá»ng đến như váºy, ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a chúng.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i lạnh nói:
- Äã là sát thá»§ vì tiá»n mà bán mạng cho ngưá»i khác, thế mà cả dÅ©ng khà cÅ©ng không có thì là m gì được cÆ¡ chứ ?.
Lão nhân chợt vươn tay vá» phÃa tên trung niên hán tá» Tên nà y láºp tức rút thanh Ä‘ao bên trái đưa cho lão, còn mình cÅ©ng rút thanh còn lại dương lên.
Nguyên là hai thanh Ä‘ao đó cấu tạo trái ngược nhau, thưá»ng gá»i là "Uyên ương Ä‘ao." CÓ Ä‘iá»u khác thưá»ng là trong giang hồ "Uyên ương Ä‘ao" thưá»ng do má»™t ngưá»i sá» dụng, nhưng ở đây lão nhân và tên trung niên hán tá» má»—i ngưá»i lại dùng má»™t chiếc.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nói:
- Thì ra hai ngươi là MỘ Dung huynh đệ ở Tiểu CÔ SÆ¡n ! Tiêu má»— tháºt không ngá»! Hai vị trở thà nh sát thá»§ chuyên nghiệp từ lúc nà o thế?
MỘ Dung huynh đệ gồm "Tả Äao" MỘ Dung Uổng và và "Hữu Äao" MỘ Dung Ngá»c vá»›i song Ä‘ao hợp kÃch lừng danh suốt má»™t vùng Giang Nam.
Hai ngưá»i nà y xưa nay không có ác danh, sao lại trở thà nh sát thá»§ bán mình cho kẻ khác?
MỘ Dung huynh đệ không đáp, chia là m hai bên tả hữu công và o Tiêu Kỳ Vũ.
Mới xuất thủ, cả hai dã dùng biện pháp lưỡng bại câu thương, chỉ công mà không thủ.
Song Ä‘ao hợp kÃch danh bất hư truyá»n, phối hợp vô cùng nhuần nhuyá»…n, chiêu thức lại hết sức lợi hại.
Phút chốc Tiêu Kỳ VÅ© bị vây kÃn giữa vòng Ä‘ao ảnh
Chà ng xuất ngá»c tiêu cá»± địch, nhưng trước chiêu thức liá»u mạng cá»§a đối phương, chà ng không thể hạ sát được vì trong trưá»ng hợp đó chÃnh chà ng khó giữ được an toà n cho bản thân, vì thế phải lùi lại đối phó.
Qua mưá»i chiêu, Tiêu Kỳ VÅ© lạc và o thế hạ phong.
Tuy váºy là cao thá»§ tuyệt đỉnh, kinh nghiệm đối phó vá»›i địch phong phú, lại là ngưá»i rất thông minh nên muốn đả bại được Tiêu Kỳ VÅ© không phải là chuyện tầm thưá»ng.
Trong lúc bị động đối phó, chà ng chợt nghÄ© ra má»™t biện pháp phản kÃch là tăng cưá»ng tốc độ.
Vá»›i thân pháp thần tốc và ngá»c tiêu sá» dụng vô cùng linh hoạt, Tiêu Kỳ VÅ© đủ khả năng xuất hai chiêu trong khi đối phương má»›i ra được má»™t chiêu.
Chẳng bao lâu chà ng chiếm được thế thượng phong.
Lúc nà y đã có thể hạ sát thủ mà không bị thương, Tiêu Kỳ Vũ tiếp tục gia tăng tốc độ tấn công tới tấp.
Lại qua mưá»i chiêu nữa. chà ng bất thần bước chếch sang trái xuất liá»n hai chiêu đánh báºt binh khà khá»i tay "Hữu Äao" MỘ Dung Ngá»c rồi quay lại cá»±c nhanh Ä‘iểm ngá»c tiêu và o yết hầu "Tả Äao" MỘ Dung Uổng quát:
- Nếu động sẽ mất mạng ngay!
MỘ Dung Uổng đà nh rá»§ tay xuống, giương mắt bất lá»±c nhìn đối phương. MỘ Dung Ngá»c thấy váºy đứng ngẩn ngưá»i ra.
không cả dám nhặt đao lên nữa.
Tiêu Kỳ VÅ© quát há»i:
- Nói nhanh! Ai phái các ngưá»i tá»›i đây?
Äá»™t nhiên từ phÃa sau lưng Tiêu Kỳ VÅ© vang lên tiếng trả lá»i :
- ChÃnh ta đã má»i hai vị đó tá»›i giúp đỡ!
|

06-09-2008, 08:36 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 15
Nồi Da Nấu Thịt
Tiêu Kỳ VÅ© biết rằng đã xảy ra biến cố nghiêm trá»ng, láºp tức nhảy lùi lại má»™t bước dà i đồng thá»i quay lại, ngá»c tiêu đã nhằm và o kẻ vừa bất ngá» xuất hiện.
Nhưng đứng ngay trước cá»a phòng lại chÃnh là Bối Diệp Phạn, sắc mặt tái mét, chân vẫn còn run bần báºt.
PhÃa sau nà ng còn là má»™t lão nhân tóc lốm đốm bạc trắng rối bá»i, giương đôi mắt nhìn Tiêu Kỳ VÅ© đầy đắc thắng.
Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
- Ngươi là ai?
Bạch phát lão nhân không đáp, cưá»i hô hô nói:
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi chịu thua rồi chứ ?.
Tiêu Kỳ VÅ© lặp lại câu há»i:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Bạch phát lão nhân lại nói:
- Ngươi tuy mang hiệu là "XÃch Bát Vô Tình" nhưng lại là má»™t kẻ hết sức hữu tình, vì thế má»›i bại thá»§ dưới tay lão phu!
Giá»ng hắn bá»—ng Ä‘anh lại:
- Tên há» Tiêu kia! Äứng nguyên đó! Chỉ cần ngươi động má»™t chút, Bối Diệp Phạn sẽ chết ngay láºp tức!
Bấy giá» Tiêu Kỳ VÅ© má»›i nháºn ra bạch phát lão nhân tay cầm má»™t thanh trưá»ng kiếm Ä‘ang dà và o háºu tâm Bối Diệp Phạn.
Hiển nhiên hắn hoà n toà n có thể thá»±c hiện lá»i Ä‘e dá»a.
Tiêu Kỳ VÅ© đà nh hạ ngá»c tiêu xuống, lại há»i:
- Ngươi là ai? Vì sao lại có hà nh động đê hèn và tà n ác như váºy?
Bối Diệp Phạn chợt kêu lên:
- Tiêu đại ca! Äừng để ý đến tiểu muá»™i ! Hãy giết tên lòng lang dạ sói nà y Ä‘i, lúc đó dù chết xuống suối và ng, muá»™i cÅ©ng cảm kÃch đại ca đã giúp muá»™i báo thù Bạch phát lão nhân cưá»i nham hiểm nói :
- "xÃch Bát Vô Tình!" Ngươi đủ nhẫn tâm chứng kiến ngưá»i đẹp bị má»™t kiếm xuyên tim ngay trước mắt mình không? Nếu có thể, lão phu sẽ hà nh động ngay bây giá»!
Tiêu Kỳ VÅ© sau cÆ¡n kÃch động nay đã bình tÄ©nh trở lại Äó cÅ©ng là điểm mạnh nhất cá»§a "XÃch Bát Vô Tình." Trong lúc gặp nguy nan, chà ng trở nên bình tÄ©nh đến lạnh lùng, sẵn sà ng đối phó vá»›i má»i tình huống bất lợi nhất.
Tiêu Kỳ VÅ© chừng như không để ý đến lá»i Ä‘e dá»a cá»§a bạch phát lão nhân, chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc lạnh như hai thá»i băng.
Bạch phát lão nhân thấy chà ng không có phản ứng như mình mong muốn trong lòng không khá»i hoang mang liá»n há»i:
- "XÃch Bát Vô Tình!" Vì sao ngươi không nói gì cả?
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng đáp:
- Ta chỠxem ngươi đâm kiếm và o tim cô ấy !
Bạch phát lão nhân quát lên:
- Ngươi tưởng ta không dám hay sao?
Giá»ng Tiêu Kỳ VÅ© rất bình thản:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngươi dám! Ngươi nhất định có mối quan hệ khá gần gÅ©i vá»›i Bối lão gia. thế mà ngươi dám giết vị đó, còn giết luôn vị hôn phu cá»§a Bối cô nương nữa. đủ thấy loại dã thú như ngươi có trừ thá»§ Ä‘oạn hèn hạ nà o?
ánh mắt lạnh lùng cá»§a chà ng vẫn không rá»i khá»i mặt đối phương.
Thái độ trầm tÄ©nh và thản nhiên cá»§a Tiêu Kỳ VÅ© là m bạch phát lão nhân trở nên sá»ng sốt !
Chà ng nói tiếp cÅ©ng bằng giá»ng lạnh lùng thản nhiên như thế:
- Bây giá» ngươi Ä‘ang chiếm ưu thế. Sau khi ngươi giết Bối cô nương xong, ta sẽ dùng chiếc ngá»c tiêu nà y đánh gãy hai chân rồi đến hai tay ngươi, để ngươi Ä‘au đớn đến từng thá»› thịt mà chết. Hoặc ngươi có thể bảo vệ mình, nếu xét thấy đủ bản lÄ©nh địch lại "XÃch Bát Vô Tình Tiêu." Bạch phát lão nhân không ngá» "XÃch Bát Vô Tình" không chút xúc động gì trước việc Bối Diệp Phạn Ä‘ang gặp nguy nan như váºy. Lúc đầu hắn cho rằng mình hoà n toà n chiếm thế thượng phong, váºy mà bây giá» xem ra có vẻ như không phải. Nhưng dù sao hắn biết mình không thể bại cuá»™c được, vì Ä‘ang giữ sinh mệnh Bối Diệp Phạn trong tay mình.
Vì thế, hắn vẫn thực hiện theo kế hoạch ban đầu của mình, nhưng không được tự tin lắm:
- "XÃch Bát Vô Tình!" Chúng ta có thể thương lượng!
Tiêu Kỳ Vũ bình thản nói:
- Thương lượng ư? Có thể! Nhưng trước hết hãy nói xem ngươi là ai? Có quan hệ gì với "Lưu Vân Kiếm " Bối lão gia?
Bạch phát lão nhân ngẫm nghĩ giây lát rồi nói :
- Thôi được! Dù sao thì Bối Diệp Phạn cũng biết rồi. Lão phu tên là Bốc Như Kim, sư đệ của Bối Vân !
Tiêu Kỳ Vũ "à " một tiếng lắc đầu nói:
- Bốc Như Kim! Tháºt ta không ngá» ngươi lại là sư đệ cá»§a "Lưu Vân Kiếm " Bối lão gia! Bối cô nương nói ngươi là lòng lang dạ sói e vẫn còn chưa đủ !
Bốc Như Kim quát lên :
- Câm miệng! Loại vô tình như ngươi, chỉ sợ còn thâm độc hÆ¡n bất kỳ ai khác! HÆ¡n nữa. ngưá»i ta vẫn nói rằng "lượng tiểu phi quân tá», vô độc bất trượng phu!" Bối Vân độc chiếm "Lưu Vân Kiếm," không truyá»n kiếm pháp độc môn cho sư đệ mà lại truyá»n cho nhi nữ, như váºy thì hắn không đáng chết thì ai đáng chết nữa?
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Bốc Như Kim! Ngươi muốn nói là "Lưu Vân Kiếm phổ" phải không?
Bốc Như Kim gáºt đầu:
- Không sai! Chỉ cần ngươi bảo Bối Diệp Phạn giao ra "Lưu Vân Kiếm phổ" và cả thanh "Lưu Vân Kiếm " sư truyá»n nữa. ta sẽ giao nha đầu nà y nguyên vẹn cho ngươi !
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Chi vì một thanh "Lưu Vân Kiếm " và một pho "Lưu Vân Kiếm phổ" mà có thể là m ngươi mất hết lương tâm như thế sao?
Bốc Như Kim cưá»i hô hô đáp :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi nói rằng mình có giao tình khá máºt thiết vá»›i Bối Vân mà sao vô tri như thế?
Ngà y xưa "Lưu Vân Kiếm pháp" lừng danh thiên hạ.
chẳng ai không biết. Chỉ tiếc rằng đến Ä‘á»i sư phụ ta thì lại ẩn cư chốn lâm tuyá»n, không lai vãng trong giang hồ nữa thà nh thá» mất hết uy danh, bị ngưá»i Ä‘á»i quên lãng dần dần .
Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Äó má»›i là hà nh vi cá»§a má»™t báºc đại trà đại dÅ©ng.
Lệnh sư quả là một cao nhân !
Bốc Như Kim quát lên :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi đừng mỉa mai như thế! Má»™t ngưá»i thân hoà i tuyệt nghệ, nếu không dương danh láºp túc trong giang hồ mà rụt cổ ẩn cư và o chốn thâm sÆ¡n cùng cốc há chẳng phải mang áo gấm Ä‘i đêm?
Tiêu Kỳ VÅ© buông lá»i than:
- Bốc Như Kim! Ngươi sống ở trên Ä‘á»i chừng ấy năm mà chỉ tham danh lợi như thế thì chỉ uổng phà mà thôi!
Nói xong quay ngưá»i bá» Ä‘i !
Bốc Như Kim thấy váºy hết sức bất ngá» vá»™i há»i :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi sao lại bá» Ä‘i như thế?
Tiêu Kỳ Vũ dừng bước quay lại đáp:
- Cách nghÄ© đã khác xa nhau thì nói chuyện còn thú vị gì nữa? Bốc Như Kim! Ta vốn định há»i ngươi mấy câu, nhưng nay cÅ©ng không buồn há»i nữa!
- Ngươi không kể đến Bối Diệp Phạn sẽ sống chết ra sao nữa ư?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Thá»±c ra Bối cô nương đã chết má»™t lần rồi. Các ngươi dùng độc tên bắn cô ta chỉ cần Tiêu má»— đến trá»… má»™t chút là mất mạng. Nếu số pháºn cô ta đã thế thì ngươi có giết, đối vá»›i ta thì còn liên quan gì nữa?
Bốc Như Kim quát:
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi đừng giả bá»™ lạnh lùng bà ng quan ! Ta biết rằng Bối Diệp Phạn đối vá»›i ngươi rất có ảnh hưởng!
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng đáp:
- Nếu ngươi biết thế thì tốt nhất hãy thả cô ấy ra.
đừng dùng hà nh vi vô sỉ cá»§a bá»n cướp đưá»ng khống chế cô ấy! Tiêu má»— tuy vô tình, nhưng không phải là quân vô sỉ nên không muốn thương lượng gì vá»›i hạng vô sỉ như ngươi !
Chà ng nói xong lại thản nhiên bước đi, vẻ mặt lộ vẻ vô cùng khinh ghét.
Bốc Như Kim lá»a háºn bốc đầy đầu, gầm lên :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi khinh ngưá»i thái quá!
Tối nay, hai chúng ta phải có má»™t ngưá»i chết! Äứng lại !
Dút lá»i phi thân bổ tá»›i, trưá»ng kiếm xuất hết sức bình sinh bá» xuống đầu Tiêu Kỳ VÅ©!
Tiêu Kỳ VÅ© Ä‘ang bước Ä‘i, cảm thấy kiếm khà chém xuống đầu liá»n cúi rạp xuống rồi thi triển má»™t thức "Liá»…u ná»™ tùy phong" báºt dáºy rất nhanh, chỉ hai bước đã đứng bên Bối Diệp Phạn, nắm cánh tay nà ng rồi nhìn Bốc Như Kim cưá»i hô hô nói :
- Bốc Như Kim! Ngươi bị lừa rồi !
Bốc Như Kim trong cơn cuồng nộ mà mất đi sáng suốt, dốc toà n bộ công lực xông tới quyết lấy mạng đối phương.
Nà o ngá» vừa bổ tá»›i thì Tiêu Kỳ VÅ© đã dùng má»™t tuyệt chiêu cá»±c kỳ linh diệu thoát ra được, má»›i nháºn ra là mình đã bị mắc mưu.
Nghe nói thế, hắn đỠbừng mặt vừa tức giáºn vừa hổ thẹn Tiêu Kỳ VÅ© nói tiếp:
- Bốc Như Kim! Ngươi chỉ vì chịu không nổi má»™t lá» khÃch mà đánh mất cÆ¡ há»™i. Nên biết rằng giữ được Bối cô nương trong tay là ngươi chiếm hết thượng phong rồi, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là sẽ thá»±c hiện được má»i yêu cầu. "XÃch Bát Vô Tình" ta và Bối lão gia vốn có mối giao tình sâu Ä‘áºm, cho dù có vô tình bao nhiêu, Tiêu má»— đâu thể để ái nữ duy nhất cá»§a Bối lão gia bị kiếm xuyên tâm?
Chà ng ngừng một lúc, lại nói tiếp:
- Bốc Như Kim! Ngươi giảo hoạt như cáo, dã man như lang sói mà nhất thá»i sÆ¡ suất, đó là ý trá»i váºy !
Bốc Như Kim dần dần trấn tÄ©nh lại, háºm há»±c nói :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Lão phu tuy nỡ mắc mưu gian đánh mất thế thượng phong nhưng không mất Ä‘i đấu chÃ! Mặc dù chưa đạt đến chá»— tinh túy cá»§a "Lưu Vân Kiếm pháp" nhưng mấy chục năm khổ luyện không phải uổng phÃ! Hôm nay ta cần xem "XÃch Bát Vô Tình" ngươi có được bao nhiêu bản lÄ©nh!
Hắn nói xong tay đưa chếch trưá»ng kiếm tiến lên từng bước má»™t.
Tiêu Kỳ VÅ© nhìn sang Má»™ Dung huynh đệ từ nãy đến giá» chỉ đứng bà ng quan cháºm rãi nói :
- Nếu hai vị không muốn tham gia và o chuyện nà y nữa thì tốt nhất hãy Ä‘i khá»i đây. Bởi vì binh khà vô tình, khi hối háºn thì đã muá»™n. Còn muốn phục thù lại tráºn đấu vừa rồi thì Tiêu má»— sẵn sà ng chấp nháºn bất cứ hình thức khiêu chiến nà o.
Mộ Dung huynh đệ đưa mắt nhìn nhau.
"Tả Äao" Má»™ Dung Uổng thay lá»i đáp :
- "xÃch Bát Vô Tình!" Ngươi yên tâm Ä‘i! "Má»™ Dung song Ä‘ao" tuy không dám tá»± nháºn mình là nhân váºt nà y ná» nhưng không đến ná»—i lấy số đông để thắng ngưá»i khác. Äợi sau khi ngươi đấu vá»›i Bốc lão xong, chúng ta sẽ tiếp tục lÄ©nh giáo cao chiêu.
Tiêu Kỳ VÅ© gáºt đầu rồi quay lại nói:
- Tiểu Hồng! Hãy bảo vệ tiểu thư!
Vừa dút lá»i ngá»c tiêu láºp tức xuất chiêu nghênh tiếp thanh trưá»ng kiếm cá»§a Bốc Như Kim cÅ©ng vừa đánh Thanh trưá»ng kiếm dà i hÆ¡n ngá»c tiêu gần má»™t thước nên có ưu thế hÆ¡n. Bốc Như Kim vừa xuất thá»§ đã ra chiêu liá»u mạng, bất chấp thượng vị cá»§a mình công xuất mưá»i chiêu nhằm và o hạ bà n đối phương.
Không chấp nháºn phương thức lưỡng bại câu thương, Tiêu Kỳ VÅ© đà nh thu tiêu vá» phòng thá»§, những tiên cÆ¡ cho địch.
Bốc Như Kim cà ng phát huy ưu thế.
Sau mưá»i chiêu, hắn thi triển má»™t tuyệt chiêu, trưá»ng kiếm, cánh tay phải và cả ngưá»i hắn gần như tạo thà nh đưá»ng thẳng đâm tá»›i tiểu phúc đối phương.
Kiếm chiêu biến hóa hết sức thần tốc.
Tiêu Kỳ Vũ vừa mới lùi một bước thân thể còn chưa trấn ổn, xem ra khó tránh được chiêu kiếm thà mạng nà y của địch nhân.
Chà ng chỉ còn cách thu ngưá»i lại má»™t chút, ngá»c tiêu gõ và o cổ tay cầm kiếm cá»§a Bốc Như Kim.
Diễn biến chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Mấy âm thanh há»—n độn vang lên, trưá»ng kiếm cá»§a Như Kim đâm xuyên qua tà áo cá»§a Tiêu Kỳ VÅ© nhưng chưa kịp chạm tá»›i da thịt thì bị buông rÆ¡i xuống đất.
Cánh tay phải của Bốc Như Kim buông rủ xuống.
Tiêu Kỳ VÅ© lướt tá»›i chỉ ngá»c tiêu và o giữa ngá»±c đối phương quát lên:
- Bốc Như Kim! Rõ rà ng ngươi đã luyện thà nh "Lưu Vân Kiếm pháp" tại sao còn bảo Bối lão gia chưa truyá»n thụ? Ngươi bịa đặt ra như thế vá»›i mục Ä‘Ãch gì?
Bốc Như Kim bất lá»±c nhìn chiếc ngá»c tiêu.
Hắn hiểu rõ rằng chỉ cần "XÃch Bát Vô Tình" dụng lá»±c Ä‘iểm tá»›i, tâm mạch hắn láºp tức bị chấn dút, bá» mạng ngay.
Hắn suy tÃnh là m cách nà o để vừa giữ được tÃnh mạng mà không phải nói ra âm mưu thâm độc cá»§a mình.
Tiêu Kỳ VÅ© ấn chiếc tiêu tá»›i má»™t chút, Ä‘anh giá»ng:
- Bốc Như Kim! Ngươi đừng nghÄ© đến chuyện bịt mắt ta! Tuy ta không biết rõ lắm vá» "Lưu Vân Kiếm pháp" nhưng ngươi vừa dùng má»™t chiêu "Lưu hà nhuyá»…n táp,, biến hóa thà nh "Lưu tinh quyên lạc" là chiêu tinh túy nhất trong "Lưu Vân Kiếm pháp," uy lá»±c vô cùng. Ngươi đã dùng chiêu thức đó thà nh thục Ä‘iêu luyện đến như thế, há có thể nói là ngưá»i không hiểu "Lưu Vân Kiếm pháp?" Nếu muốn giữ mạng thì mau nói tháºt ra!
Bốc Như Kim thở dà i nói :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Lão phu biết rằng ngá»c tiêu đã xuất thá»§, đối phương không chết cÅ©ng bị thương.
Việc đã đến thế nà y. Lão phu có lý đâu mà không nói tháºt?
Tiêu Kỳ Vũ còn đe thêm một câu:
- Nếu không chịu nói tháºt, ngươi sẽ hạ trưá»ng rất bi thảm.
Bốc Như Kim chỉ trừng mắt nhìn chà ng không đáp.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Nếu ngươi chịu nói tháºt, không chừng Tiêu má»— tha ngươi khá»i chết cÅ©ng nên.
Bốc Như Kim thở dà i nói :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi nói không sai. Ta và Bối Vân cùng nhau há»c nghệ. Tiên sư truyá»n thụ "Lưu Vân Kiếm pháp" cho cả hai, nhưng "Lưu Vân Kiếm " chỉ có má»™t và chỉ truyá»n lại cho chưởng môn nhân.
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Chỉ vì một thanh kiếm mà ngươi là m chuyện khi sư diệt tổ như thế sao?
Bốc Như Kim đáp :
- Vấn đỠkhông chỉ thanh kiếm mà đó là đại biểu cho quyá»n uy, địa vị và danh vá»ng cá»§a má»™t phái "Lưu Vân Kiếm." Bối Vân trở thà nh Chưởng môn thì ta không nói gì, nhưng vì sao lại vẫn cứ quy ẩn mà không chịu xuất danh trong giang hồ?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Xuất danh trong giang hồ, tranh hùng vá»›i thiên hạ chẳng phải là điá»u tốt là nh gì. Bối lão gia ẩn cư đủ thấy là cao nhân.
Bốc Như Kim "hù " một tiếng nặng nỠđáp lại :
- Cao nhân! Ta chỉ thấy hắn chỉ là một kẻ tự tư lợi mà thôi!
Bối Diệp Phạn đứng trong ngưỡng cá»a. quát lên :
- Nói láo ! Ngươi .
Nà ng lắc đầu, cất giá»ng nghẹn ngà o nói:
- Tuy ông là kẻ tuyệt tình, vô sỉ nhưng tôi vẫn coi ông như sư thúc, không hỠnhục mạ ông. Nhưng hà nh vi của ông lại là m nhục đến "Lưu Vân Kiếm " phái.
Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
- Ngươi không chịu nói tháºt phải không?
Bốc Như Kim đáp :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Sá» pháºn ta Ä‘ang ở trong tay ngươi. Những lá»i ta nói Ä‘á»u là thá»±c ngôn. Thế mà ngươi không chịu nghe, còn bắt ta nói gì nữa bây giá»?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Ta cần nghe ngươi nói tháºt!
Bốc Như Kim nhìn Tiêu Kỳ VÅ© má»™t lúc má»›i há»i :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi có biết mình hiện giá» Ä‘ang đứng ở đâu không?
Tiêu Kỳ VÅ© ngÆ¡ ngác không biết hắn há»i câu không đầu không Ä‘uôi đó nhằm mục Ä‘Ãch gì?
Bốc Như Kim chỉ tay tá»›i tòa chÃnh sảnh nói tiếp :
- Trăm năm trước đây, nơi đây là tà i sản của một vị đại tà i chủ.
Tiêu Kỳ VÅ© ấn khẽ ngá»c tiêu, quát:
- Nói chÃnh và o đỠđi !
Bốc Như Kim nói :
- Ta Ä‘ang nói tá»›i chÃnh đỠmà ! Vị đại tà i chá»§ đó không những già u có báºc nhất Hoà ng Äệ nà y mà còn được coi là hà o phú nhất cả vùng Tô Dương. Tiá»n nong cá»§a vị đó không sao đếm hết, chỉ riêng dạ minh châu đã có tá»›i ba mươi viên, còn các thứ bảo váºt thì vô số.
Tiêu Kỳ Vũ nhắc:
- Chỉ nói những gì trá»ng yếu liên quan tá»›i Kim Vân kiếm phái và Bối lão gia thôi !
Bốc Như Kim nói :
- Tất cả những gì ta Ä‘ang nói Ä‘á»u vô cùng trá»ng yêu - Nếu váºy thì nói nhanh lên, đừng dùng lá»i lẽ rưá»m rà nữa !
Bốc Như Kim gáºt đầu, kể tiếp :
- Trước má»™t cuá»™c đại loạn, vị đại tà i chá»§ đó Ä‘em tất cả những bảo váºt chất và o trong mưá»i chiếc rương lá»›n rồi chôn xuống nhiá»u chá»— khác nhau trong trang viện Tiêu Kỳ VÅ© ngắt lá»i:
- Bốc Như Kim! Ta không hiểu rằng những thứ châu báu đó thì liên quan gì đến Kim Vân Kiếm phái và Bối lão gia? Ta xem ngươi chỉ nháºp tâm đến cá»§a cải, không giống má»™t kẻ giang hồ khách chút nà o !
Bốc Như Kim nói :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Ngươi chá»› nên tá»± phụ quá như váºy ! Sau khi ta kể xong, tin rằng ngươi không thể không động tâm đâu !
Hắn lại tiếp tục kể:
- Trong mưá»i rương bảo váºt đó, có hẳn má»™t chiếc riêng đựng các thứ thần binh lợi khà xưa nay.
Tiêu Kỳ VÅ© nhÃu mà y há»i:
- Äó là những binh khà gì?
- Có nhiá»u loại binh khà từ thá»i thượng cổ mà không ai biết rõ xuất xứ. Theo truyá»n ngôn thì trong đó có hai thanh bảo kiếm được coi là bảo váºt vô song.
Tiêu Kỳ VÅ© buá»™t miệng há»i:
- Chẳng lẽ đó là "Can tướng" và "Mạc tà "?
Bốc Như Kim gáºt đầu đáp :
- ChÃnh là đôi thư hùng bảo kiếm đó.
Má»™ Dung huynh đệ nghe nói váºy bất giác bước lên má»™t bước.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói:
- Äôi kiếm đó đã bặt tÃch trên giang hồ từ rất lâu, có lẽ đã thất tÃch hà ng trăm năm trước. Lá»i đồn đó không đáng tin.
Bốc Như Kim nói :
- Tin hay không thì chưa kết luáºn vá»™i, vì còn chá» xem chứng cá»›.
"Tả Äao" Má»™ Dung Uổng buá»™t miệng há»i :
- Chứng cớ ở đâu?
Bốc Như Kim đáp :
- Chỉ cần đà o mưá»i rương bảo váºt đó lên là có thể biết rõ thá»±c hư.
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i nói:
- Ngươi lại nổi tham tâm đà o lấy bảo váºt rồi !
Bốc Như Kim trở nên khÃch động nói :
- "Lưu Vân Kiếm pháp" uy mãnh thế nà o ngươi cÅ©ng biết đấy. Nếu có trong tay má»™t thanh bảo kiếm có khả năng chém sắt như bùn thì khác gì hổ được chắp cánh? Ta dám nói rằng chỉ cần mưá»i năm, chẳng những Kim Vân Kiếm phái khôi phục lại uy danh ngà y xưa mà còn đủ sức tranh hùng vá»›i các đại môn phái như Thiếu Lâm, Võ ÄÆ°Æ¡ng nữa!
Tiêu Kỳ Vũ không nói gì.
Chữ "lợi" còn chưa đáng để tâm, nhưng chữ "danh," bao Ä‘á»i nay mấy ai tránh được sá»± cám dá»— cá»§a nó?
Cho dù là "XÃch Bát Vô Tình" hay "Bát Tuyệt Thư Sinh,, tung hoà nh trên giang hồ mưá»i mấy năm, trông thì có vẻ phá»›t Ä‘á»i nhưng xét cho cùng là vì sao lại như thế? Chung quy cÅ©ng không thoát ra khá»i chữ "danh ! " "Tả Äao" Má»™ Dung Uổng lại há»i :
- Nhưng biết những thứ bảo váºt đó chôn ở đâu mà đà o? Cả trang viện bao la thế nà y .
Bốc Như Kim vội đáp :
- Phải ! Muốn đà o hết cả trang viện nà y lên tất phải mất hà ng năm trá»i, nhưng chưa chắc đã tìm được.
Muốn đà o phải có má»™t váºt hướng dẫn, đó là bức "Tà ng bảo đồ!" Tiêu Kỳ VÅ© lắc đầu nói:
- Chuyện hoang đưá»ng như thế mà ngươi cÅ©ng tin được sao?
Bốc Như Kim láºp tức phản bác:
- Ta không thể không tin được! Bởi vì "Tà ng bảo đồ,, ở trong tay Bối Vân. Hắn muốn độc chiếm kho tà ng bảo váºt đó, bởi thế ta má»›i nói rằng hắn tá»± tư lợi .
Bối Diệp Phạn chợt kêu lên:
- Tiêu đại ca! .
Tiêu Kỳ VÅ© hiểu ý gáºt đầu nói:
- Bốc Như Kim! Ngươi nói cần phải có chứng cứ.
Bảo rằng Bối lão gia định độc chiếm bảo váºt, váºy lấy gì để chứng minh?
Bốc Như Kim đáp :
- Không có chứng cứ! Thế nhưng ta đã từng thảo luáºn vá»›i hắn vá» chuyện nà y. Ta nói rằng:
"Sư huynh quả tháºt không muốn tái xuất giang hồ để uy danh Kim Vân Kiếm phái mai má»™t Ä‘i như thế là có tá»™i vá»›i sư tổ, hãy giao "Lưu Vân Kiếm" lại cho tiểu đệ để xuất đạo giang chấn hưng lại uy danh bổn phái." Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Bối lão gia không chấp thuáºn, đúng không?
Bốc Như Kim gáºt đầu:
- ChÃnh thế!
- Còn chuyện hoang đưá»ng vá» bức "Tà ng bảo đồ," Bối lão gia nói thế nà o?
Bốc Như Kim đáp :
- Căn bản hắn không thừa nháºn có bức địa đồ đó, còn nói rằng mình không mà ng đến cá»§a cải châu báu, tháºt là tức đến chết Ä‘i được!
Tiêu Kỳ VÅ© lạnh giá»ng há»i:
- Thế rồi ngươi đã sát hại Bối lão gia?
Bốc Như Kim chợt há»i :
- "XÃch Bát Vô Tình!" Cho đến bây giá» ngươi có tin là ta Ä‘ang nói tháºt không?
Tiêu Kỳ Vũ "Hù " một tiếng nói:
- Chỉ cần ta váºn ba thà nh công lá»±c Ä‘iểm tá»›i, ngươi sẽ bị chấn đút tâm mạch mà tuyệt mạng ngay! Äó là kết cục bi thảm cá»§a ngươi, nếu ta nháºn ra dù chỉ là má»™t câu dối trá Bốc Như Kim đáp :
- Ta không giết chết Bối Vân. Cho dù thế nà o đi nữa hắn cũng là sư huynh của ta. mặc dù ta thấy tội hắn rất đáng chết!
Bối Diệp Phạn khóc lên thảm thiết.
Tiểu Hồng và Bán Lục tay cầm trưá»ng kiếm đứng hai bên không dám khuyên, cÅ©ng không dám an á»§i vì sợ bị phân tâm, địch nhân lại thừa cÆ¡ há»™i đột kÃch.
Tiêu Kỳ VÅ© nhÃu mà y nói:
- Bốc Như Kim! Má»›i rồi ngươi có thể dà kiếm và o háºu tâm Bối cô nương, Ä‘iá»u đó chứng tá» ngươi có thể là m má»i Ä‘iá»u tệ hại nhất. Lá»i ngươi ta không thể tin được Bốc Như Kim thở dà i đáp :
- Ta nói hoà n toà n là sá»± tháºt. Nếu ngươi không tin, ta cÅ©ng chẳng biết là m sao được.
- Ngươi nói tiếp đi!
Bốc Như Kim gáºt đầu, tiếp tục kể:
- Lúc đó ta khẩn cầu hắn nhiá»u lần, thế nhưng hắn chỉ nhất má»±c phá»§ nháºn. Ta nổi giáºn má»›i lấy ra má»™t mÅ©i tên độc cốt Ä‘e dá»a hắn, nói rằng mÅ©i tên nà y có thể cắm và o ngưá»i hắn bất cứ lúc nà o .
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Cuối cùng ngươi đã bắn Bối lão gia?
Bốc Như Kim lắc đầu đáp :
- Thá»±c ra lúc đó ta không mang theo cung, vì thế có muốn bắn cÅ©ng không được. Thế nhưng lúc đó Bối Vân xông đến định cướp mÅ©i tên đó cá»§a ta. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta phải chống cá»± lại liá»n xuất thá»§ đánh ra má»™t chưởng. Không ngá» Bối Vân bị trượt chân chúi ngưá»i vá» phÃa trước, bị mÅ©i tên độc cắm và o ngưá»i.
Tiêu Kỳ VÅ© lạnh giá»ng nói:
- Những chi tiết đó hoà n toà n bất hợp lý! Vá»›i má»™t cao thá»§ như Bối lão gia mà trượt chân ngã. và ngay cả bản thân ngươi nếu không rắp tâm sát hại sư huynh mình thì đã dư khả năng thu mÅ©i tên lại. Bốc Như Kim! Ngươi không những rắp tâm sát hại Bối lão gia mà còn mưu toan che giấu sá»± tháºt. Tá»™i đó không thể tha thứ được !
Bốc Như Kim vẫn khăng khăng:
- Ta chỉ nói sá»± tháºt .
Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
- Ta không tin !
Chà ng chợt trầm giá»ng há»i:
- Còn vị hôn phu của Bối cô nương thì sao?
Bốc Như Kim đáp :
- Chuyện đó cà ng hoang đưá»ng hÆ¡n. Tên há» VÅ© thấy Bối Vân bị trúng tên liá»n nổi giáºn lao và o vung song chưởng định lấy mạng lão phu .
Hắn chỉ tay và o thi thể tên ngưá»i vượn nói tiếp :
- Tên đó cÅ©ng là đệ tá» cá»§a Kim Vân Kiếm phái nhưng đã bị Bối Vân trục xuất khá»i môn đà n. MÅ©i tên độc đó chÃnh là cá»§a hắn. Thấy tên há» VÅ© định lấy mạng lão phu, hắn liá»n giương cung bắn má»™t phát, tên há» VÅ© ngã ngay.
Trong phòng, Tiểu Hồng chợt kêu lên:
- Tiểu thư!....
Tiêu Kỳ VÅ© tay vẫn giữ ngá»c tiêu giữa ngá»±c Bốc Như Kim, nghe gá»i liá»n liếc mắt nhìn lại rất nhanh, thấy Bối Diệp Phạn đã ngã xuống ngất Ä‘i.
Chà ng quay lại nhìn Bốc Như Kim không rá»i mắt vừa nói:
- Tiểu Hồng cô nương! Hãy dùi tiểu thư các ngươi lên giưá»ng nằm, cứ lau hết mồ hôi quạt má»™t lúc là khá»i, không sao đâu!
Rồi trừng mắt quát bảo Bốc Như Kim:
- Nói tiếp Ä‘i! Còn việc lấy mưá»i hạt minh châu để mua tÃnh mạng Tiêu má»—, ngươi giải thÃch như thế nà o?
Bốc Như Kim đáp :
- Bối Diệp Phạn lúc đó không có mặt trong phòng vá»›i phụ thân và vị hôn phu cá»§a nó. Bối Vân chết rồi, ta phải nghÄ© cách lấy được "Tà ng bảo đồ." Bây giá» chỉ còn cách Ä‘oạt nó từ tay Bối Diệp Phạn mà thôi. Ta có thể giết nó, nhưng lại biết rằng là m như thế sẽ không đạt được mục Ä‘Ãch. Trong thá»i gian đó có ngưá»i nói vá»›i ta rằng "XÃch Bát Vô Tình" Ä‘ang ở Hoà ng Äệ.
Tiêu Kỳ Vũ "à " một tiếng nói:
- Tin tức cá»§a các ngươi tháºt là nhạy bén !
- Äó chỉ vì danh đầu cá»§a ngươi quá lá»›n. Ta nghÄ© rằng Hoà ng Äệ là má»™t địa phương nhá» và không phải đầu mối giao thông. "XÃch Bát Vô Tình" xuất hiện ở đây chỉ có thể là do ngưá»i cá»§a Bối Vân bà máºt cầu viện Nếu để ngươi chen tay và o chuyện nà y, mÆ¡ ước Ä‘oạt bảo cá»§a ta sẽ tan thà nh mây khói !
Tiêu Kỳ VÅ© há»i:
- Ngươi đã vu oan giá há»a cho ta. nói vá»›i Bối cô nương rằng ta là hung thá»§ để cô ấy tìm giết ta chứ gì?
Bốc Như Kim gáºt đầu:
- Chẳng qua ta chỉ nói vá»›i Bối Diệp Phạn rằng "XÃch Bát Vô Tình" là hung thá»§ giết cha và vị hôn phu cá»§a nó để Ä‘iá»u tra xem ngươi đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì mà thôi vì ta biết rõ Bối Diệp Phạn không phải là đối thá»§ cá»§a ngươi.
- Thế rồi ngươi thuê sát thủ giết ta?
Bốc Như Kim đáp :
- Không nhất thiết phải giết ngươi mà chỉ cần là m ngươi bị trá»ng thương không thể chen tay và o chuyện nà y là được. Không ngá» ba tên sát thá»§ đó trở thà nh vô dụng như thế.
- Thế rồi ngươi nảy ra ý giết Bối cô nương?
- Ta đã Ä‘i sai má»™t nước cá» khiến ngươi dÃnh và o việc nà y, đồng thá»i vì thế mà Bối Diệp Phạn hiểu ra sá»± tháºt, vì thế mà ta không thể không giết nó !
Tiêu Kỳ VÅ© cưá»i lạnh nói:
- Ngươi quả đúng là đồ vô sỉ!
- Thân ở chốn giang hồ, nếu muốn nên danh đại nghiệp nhiá»u khi đà nh phải chịu tiếng là đồ vố sỉ. Ta nhắc lại câu châm ngôn, "vô độc bất trượng phu ! " Tiêu Kỳ VÅ© đột nhiên thu ngá»c tiêu lại, lùi vá» hai bước nhưng trong tư thế xuất thá»§, mắt vẫn không rá»i đối phương.
Bốc Như Kim ngơ ngác đứng ngây ra.
Hắn không ngá» Tiêu Kỳ VÅ© hà nh động kỳ quặc như thế, buá»™t miệng há»i:
- Thế nà o? "XÃch Bát Vô Tình" ngươi thay đổi ý định, không giết ta nữa hay sao?
Tiêu Kỳ VÅ© lắc đầu, trầm giá»ng đáp:
- Bốc Như Kim! Cho dù ngươi là tên vô sỉ, nhưng vẫn là ngưá»i cá»§a Kim Vân Kiếm phái. HÆ¡n nữa. tôn trá»ng tuổi tác cá»§a ngươi, Tiêu má»— cho ngươi má»™t cÆ¡ há»™i tiếp tục tráºn đấu công bình nữa. có chết cÅ©ng không oán háºn!
Bốc Như Kim vẫn còn nghi hoặc há»i :
- Tháºt ư?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Ngươi vì sao không bao giá» chịu tin ngưá»i khác cả? Nếu ngươi há»c được cả cách tin và o ngưá»i khác thì đã không xảy ra cục diện như hôm nay.
Bốc Như Kim lại há»i :
- Ta có thể nhặt bảo kiếm chứ ?.
- Nếu ta dùng ngá»c tiêu để đấu vá»›i ngươi tay không thì chẳng còn xứng đáng là "XÃch Bát Vô Tình" nữa mà nên gá»i là "XÃch Bát Vô Sỉ!" Nhặt kiếm Ä‘i !
Bốc Như Kim vẫn đứng nguyên, duá»—i chân tay để kiểm tra lại thân thể, nhưng thá»±c ra trong đầu tÃnh toán rất nhanh cách giải quyết tình thế nguy hiểm nà y.
Bấy giá» thanh trưá»ng kiếm cá»§a hắn nằm ở bên tả cách hai bước.
Hắn tiến từng bước tá»›i thanh kiếm, mắt vẫn không rá»i Tiêu Kỳ VÅ©.
Cuối cùng Bốc Như Kim từ từ cúi xuống nhặt thanh kiếm, nhưng bất thần báºt dáºy rất nhanh.
Chỉ thấy tay phải hắn phất mạnh, thanh kiếm vừa nhặt được lao thẳng tới giữa ngực Tiêu Kỳ Vũ nhanh như ánh chớp.
Biến cố diễn ra hết sức bất ngỠvà thần tốc, không những Tiêu Kỳ Vũ bị bất ngỠmà cả Mộ Dung huynh đệ cũng kinh ngạc đứng ngẩn ra.
Hai tên tỳ nữ Tiểu Hồng và Bán Lục cùng kêu lên kinh hãi.
Song phương lúc nà y chỉ cách nhau chừng ba bước, Bốc Như Kim đã tÃnh mưu từ trước nên váºn hết tháºp thà nh công lá»±c phóng kiếm Ä‘i, uy lá»±c tháºt tháºt kinh nhân !
|
 |
|
| |