 |
|

23-09-2008, 06:45 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 10
NGÆ¯Æ I TẨU THOÃT, KẺ CHẾT OAN
Hôm sau là ngà y mồng bảy, Tây Môn Khánh bảo Kim Liên dá»n tiệc để từ giã Vương bà . Sau đó Ä‘em Nghênh Nhi gá»i Vương bà rồi bảo:
- Ngà y mai tôi cưới nương tá» vá» nhà , Võ Tòng có vá», xin ma ma hết lòng che chở giùm cho.
Vương bà cưá»i đáp:
- Có tôi đây thì đừng lo, Võ Tòng vá», tụ nhiên tôi sẽ kiếm cách nói cho êm. Äại quan nhân cứ yên tâm Tây Môn Khánh mừng lắm, tạ Æ n Vương bà ba lạng bạc. Tối hôm đó, bảo Kim Liên soạn đồ đạc quần áo ra, rồi sai gia nhân Ä‘em vá» nhà trước. Má»™t số quần áo cÅ© không mặc tá»›i thì Ä‘em cho Vương bà . Hôm sau là ngà y mồng tám, Tây Môn Khánh cho Ä‘em kiệu tá»›i, Kim Liên trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, ăn mặc xiêm y đẹp lên kiệu mà đi. Vương bà tiá»…n chân tá»›i cổng nhà Tây Môn Khánh. Má»i gia đình hai bên đưá»ng tuy biết chuyện nhưng chỉ đứng trong nhà mà nhìn kiệu Kim Liên Ä‘i qua, không dám nói gì vì ai cÅ©ng sợ Tây Môn Khánh có tiá»n bạc thần thế. Sau đó thì xúm nhau bà n tán không ngá»›t.
Tây Môn Khánh dà nh cho Kim Liên ba gian nhà biệt láºp trong hoa viên, ra và o bằng má»™t cổng nhỠđộc nhất. Khung cảnh hữu tình vắng vẻ, không ai lui tá»›i. Trong nhà chưng dá»n đồ đạc đẹp đẽ, bên ngoà i có cây, có cảnh. Tây Môn Khánh lại bá» ra mưá»i sáu lạng bạc mua má»™t cái giưá»ng quý, có mà n thúy và rèm lụa hồng. Từ trước, hai a hoà n Xuân Mai và Ngá»c Tiêu, vẫn hầu hạ vợ lá»›n Tây Môn Khánh và Ngô Nguyệt nương, bây giá» Xuân Mai được Ä‘em tá»›i hầu hạ Kim Liên. Lại bá» ra năm lạng bạ mua thêm má»™t a hoà n tên gá»i Tiểu Ngá»c để thay Xuân Mai hầ hạ Nguyệt nương. Rồi lấy sáu lạng bạc mua má»™t a hoà n khác là Thu Cúc để cùng Xuân Mai hầu hạ Kim Liên. Trước đó thì Tây Môn Khánh đã lấy má»™t ngưá»i bên nhà há» Trần là Tôn Tuyết Nga, khoảng hai mươi tuổi là m vợ thứ tư, nên bây giá» liệt Kim Liên và o hà ng đệ ngÅ© phòng.
Từ khi Ä‘em Kim Liên vá» nhà thì đêm nà o Tây Môn Khánh cÅ©ng ở vá»›i Kim Liên, hai ngưá»i như cá vá»›i nước, mặc tình vui thú. Mấy hôm sau Kim Liên ăn mặc tháºt đẹp, sai Xuân Mai dẫn tá»›i chà o há»i Nguyệt nương và các vợ khác cá»§a Tây Mô Khánh.
Kim Liên tới phòng Nguyệt nương, được Nguyệt nương mỠngồi, sau đó ngắm Kim Liên từ đầu tới chân, thấy quả là đẹp thanh cao lộng lẫy, đầy vẻ quyến rũ. Nguyệt nương nhìn ngắm một hồi rồi nghĩ thầm:
"Mình thưá»ng nghe gia nhân nói là vợ Võ Äại đẹp lắm, nhưng quả không ngá» là đẹp như thế nà y, hèn gì chồng mình chẳng tìm đủ cách chiếm Ä‘oạt cho bằng được".
Kim Liên sụp xuống lạy Nguyệt nương bốn lạy, Nguyệt Nương nháºn lá»… xong, sai a hoà n dẫn Kim Liên sang chà o Lý Kiá»u Nhi, rồi lần lượt tá»›i Mạnh Ngá»c Lâu và Tôn Tuyết Nga. Tại má»—i nÆ¡i, Kim Liên Ä‘á»u lấy pháºn ngưá»i dưới mà thăm há»i. Sau đó trở lại phòng Nguyệt nương. Nguyệt nương má»i ngồi rồi cho gá»i các gia nhân tá»›i, giá»›i thiệu Kim Liên vá»›i há», bắt từ nay phải gá»i Kim Liên là NgÅ© nương. Kim Liên để ý nhìn Ngô Nguệt nương, thấy tuổi và o khoảng gần ba mươi, mặt đầy như mâm bạc, mắt sáng môi hồng, cá» chỉ ôn nhu dịu dà ng, nói Ãt và tá» ra tháºn trá»ng. Lý Kiá»u Nhi cÅ©ng rất xinh đẹp, tuy bảo là phưá»ng ca nữ, nhưng tháºt ra còn thua Kim Liên vỠđưá»ng phong nguyệt. Gặp Mạnh Ngá»c Lâu, Kim Liên cÅ©ng phải nhìn nháºn là đẹp không kém mình, chỉ có Ä‘iá»u là hÆ¡n mình mấy tuổi mà thôi. Ngá»c Lâu cÅ©ng có đôi bà n chân nhá» như Kim Liên. Còn Tôn Tuyết Nga thì nghe nói là rất giá»i ca vÅ©, nhan sắc cÅ©ng muôn phần thanh lịch.
Bắt đầu từ hôm sau, cứ sáng sá»›m là Kim Liên đã có mặt tại phòng Nguyệt nương, giúp Nguyệt nương may vá, sai bảo gia nhân là m việc nhà , lại xưng hô vá»›i Nguyệt nương má»™t Ä‘iá»u Äại nương, hai Ä‘iá»u Äại nương, khiến Nguyệt nương hà i lòng vô cùng. Từ đó Nguyệt nương rất quý mến Kim Liên, thưá»ng ca tụng nà ng hết lá»i, đến ná»—i ăn cùng ăn, nghỉ cùng nghỉ. Bá»n Lý Kiá»u Nhi thấy váºy giáºn lắm, thưá»ng cùng nhau nói xấu cả Nguyệt nương lẫn Kim Liên, cho rằng Kim Liên giá»i bợ đỡ, còn Nguyệt nương thì bất công, ngưá»i cÅ© thì ghét mà thương ngưá»i má»›i.. Lại nói vá» Võ Tòng, khoảng trung tuần tháng tám thì vá» tá»›i huyện Thanh Hà , và o ngay huyện, đưa thư phúc đáp cho Tri huyện. Tri huyện mừng lắm thưởng cho Võ Tòng mưá»i lạng bạ rồi sai dá»n tiệc khoản đãi. CÆ¡m no rượu say, Võ Tòng trở vá» phòng riêng thay khăn áo rồi bước ra đưá»ng, tìm tá»›i nhà anh. Hà ng phố thấy Võ Tòng vá», thảy Ä‘á»u kinh ngạc, xì xà o bà n tán rằng:
- Thôi, nguy rồi, Võ Äô đầu trở vá» là có chuyện rồi. Ai chứ Võ Äô đầu thì đâu chịu thua Tây Môn Khánh.
Võ Tòng tìm tá»›i nhà Võ Äại, vén mà nh bước và o gá»i cá»a, gá»i mấy tiếng cÅ©ng không thấy ai trả lá»i.
Äang lúc nghi ngá» thì Nghênh Nhi từ nhà kế bên, nghe tiếng gá»i, chạy ra thấy chú mình thì vô cùng kinh ngạc. Võ Tòng há»i, nó cÅ©ng không nói được tiếng nà o. Võ Tòng nhắc lại:
- Cha mẹ cháu Ä‘i đâu rồi Nghênh Nhi òa khóc nức nở. Vương bà từ trong hốt hoảng chạy ra. Võ Tòng há»i ngay:
- Anh tôi Ä‘i đâu vắng nhà ? Còn chị tôi sao cÅ©ng chẳng thấy đâu váºy ?
Vương bà trấn tĩnh bảo:
- Má»i nhị gia quá bá»™ và o trong nà y rồi tôi sẽ nói cho mà nghe.
Nói xong quay và o kéo ghế má»i Võ Tòng ngồi. Võ Tòng im lặng ngồi xuống, trong lòng nghi hoặc vô cùng Vương bà kể lể:
- Sau khi nhị gia Ä‘i khá»i, thì và o khoảng tháng tư, đại gia thình lình mắc bạo bệnh mà qua Ä‘á»i...
Võ Tòng chặn lá»i:
- Chẳng hay anh tôi mắc bệnh gì, mà uống thuốc cá»§a ai váºy ?
Vương bà đáp:
- Äể tôi nhá»› lại coi, hôm đó là hai mươi tháng tư, đại gia tá»± nhiên Ä‘au bụng dữ dá»™i, ở nhà đi lá»… rồi xem bói, lại má»i các lang y tá»›i chữa trị, nhưng thuốc gì uống và o cÅ©ng khôn khá»i, Ä‘au được tám chÃn hôm thì mất.
Võ Tòng chau mà y:
- Ca ca tôi từ xưa không hỠcó bệnh đó, sao lại tự nhiên đau bụng mà chết được ?
Vương bà nói:
- Äô đầu Æ¡i, thì ai mà biết được, trá»i cÅ©ng có khi mưa nắng bất thưá»ng, mà con ngưá»i cÅ©ng có lúc há»a phúc không sao biết trước, đêm nay cởi giầy Ä‘i ngá»§, không biết ngà y mai có còn dáºy được mà xá» giầy hay không. Võ Tòng lại há»i:
- Ca ca tôi hiện đang an táng tại đâu ?
Vương bà đáp:
- Lúc đại gia nằm xuống thì trong nhà thiếu hụt lắm, Äại nương là m gì có tiá»n mua đất an táng, cÅ©ng may là có ngưá»i quen biết cÅ© vá»›i đại gia bá» tiá»n ra mua cho má»™t cá»— áo quan, lại má»i mấy vị tăng tá»›i cầu siêu trong ba ngà y rồi cho há»a táng. Võ Tòng há»i:
- Còn chị dâu tôi bây giỠở đâu ?
Vương bà chép miệng:
- Kể cÅ©ng tá»™i nghiệp, Äại nương chịu khó sống nghèo khổ thá»§ tang cho đến hết kỳ bách nháºt chồng, sau đó bà mẹ tá»›i khuyên nhá»§ nên bây giỠđã lấy chồng để tìm nÆ¡i nương tá»±a rồi. Còn cháu nhá» bạc phước đây thì gá»i lại cho tôi đùm bá»c.
Võ Tòng trầm ngâm giây lát rồi cáo từ Vương bà , trở vá» huyện, và o phòng riêng, cởi quần áo ngoà i ra, sai lÃnh huyện Ä‘i mua cho mình má»™t bá»™ tang phục cùng các thứ hoa quả nhang đèn. Sau đó mặc đồ tang, Ä‘em lá»… váºt trở lại nhà cá»§a Võ Äại, bà y bà n thá», láºp bà i vị, đốt đèn thắp nhang rót rượu mà cúng. Lại sai lÃnh tá»›i là m cÆ¡m cúng. Cúng xong, cùng đám lÃnh và Nghênh Nhi ngồi ăn. Äêm đó ở lại nhà anh, cho đám lÃnh ngá»§ ở phòng ngoà i, Nghênh Nhi ngá»§ tại phòng trong, còn mình thì ngá»§ trước bà n thá» anh.
Tá»›i ná»a đêm mà Võ Tòng vẫn trằn trá»c không sao ngá»§ được bèn ngồi dáºy trong ánh sáng lá» má» cá»§a ngá»n đèn trên bà n thá» nhìn lên bà i vị cá»§a anh mà nghÄ© thầm:
"Anh mình lúc sống thì yếu Ä‘uối nhút nhát, lúc chết lại không được rõ rà ng tháºt là ..." Còn Ä‘ang nghÄ© ngợi thì bá»—ng nhiên má»™t cÆ¡n gió lạnh thổi và o, ngá»n đèn trên bà n thá» tắt ngấm, Võ Tòng tá»± nhiên nổi gai ốc, tóc gáy dá»±ng lên, nhưng cố trấn tÄ©nh mà nhìn thì thấy má»™t bóng ngưá»i từ sau bà n thá» bước ra bảo:
- Em ơi, anh chết khổ chết nhục lắm.
Võ Tòng định cất tiếng há»i thì tá»± nhiên hÆ¡i lạnh tan hết mà bóng ngưá»i cÅ©ng chẳng thấy đâu nữa.
Bên ngoà i, tiếng trống huyện báo hiệu canh ba, ba khắc. Võ Tòng kinh sợ nghĩ thầm:
"Vừa rồi nhất định không phải là má»™ng, anh mình tá»›i than thở, đúng là chết oan chết uổng gì đây". Võ Tòng cứ ngồi nghÄ© ngợi mà trống Ä‘iểm canh năm cÅ©ng không hay biết. Äám lÃnh trở dáºy, kẻ Ä‘un nước nóng cho Võ Tòng rá»a mặt, kẻ pha trà . Lát sau, trá»i sáng rõ, Võ Tòng gá»i Nghênh Nhi dáºy, bảo coi nhà rồi dẫn lÃnh Ä‘i. Dá»c đưá»ng, Võ Tòng ghé và o những nhà lân cáºn há»i:
- Anh tôi là m sao mà chết ? Còn chị dâu tôi bây giỠlấy ai ?
Nhưng chẳng ai dám nói sá»± tháºt vì sợ Tây Môn Khánh trả thù. Có ngưá»i nói:
- Äô đầu đừng há»i chúng tôi, có Vương bà ở ngay cạnh, biết rõ má»i chuyện, nên há»i Vương bà thì hÆ¡n.
Có ngưá»i cho biết:
- Äô đầu có thể tìm thằng Váºn Ca hoặc lão Hà Cá»u, hai ngưá»i đó biết rõ chuyện hÆ¡n ai hết.
Võ Tòng cám Æ¡n rồi trở lại mấy tiệm nước trước huyện để tìm Váºn Ca. Tá»›i nÆ¡i đã thấy Váºn Ca thấp thoáng xa xa, bè gá»i lại:
- Chú em Æ¡i, lại đây ta bảo cái nà y. Váºn Ca nháºn ra Võ Tòng thì vá»™i chạy lại mà nói:
- Võ Äô đầu Æ¡i, Äô đầu vá» cháºm quá rồi, có muốn động thá»§ cÅ©ng khó. Tuy nhiên cha tôi đã lục tuần rồi, chỉ nhá» cáºy và má»™t mình tôi, tôi không thể dÃnh dấp và o vụ nà y dược đâu, rồi lại lên quan lên nha, phiá»n phức lắm.
Võ Tòng bảo:
- Thì chú em cứ và o đây với ta đã.
Nói xong dẫn Váºn Ca lên má»™t tá»u lầu gá»i rượu thịt ra má»i Váºn Ca ăn uống rồi bảo:
- Chú em à , chú em còn Ãt tuổi mà đã hiếu thảo như váºy là hiếm có.
Nói xong lấy ra khoảng năm lạng bạc vụn đưa cho Váºn Ca:
- Chú em cứ tạm cầm lấy số bạc nà y, để lão bá ở nhà chi dụng, đợi xong việc ta sẽ tặng chú em mưá»i lạng là m vốn. Bây giá» thì chú em hãy nói tháºt cho ta nghe anh ta bị hại như thế nà o và chị dâu ta lấy chồng ra sao, đừng giấu gì hết.
Váºn ca đưa tay nháºn bạc nghÄ© thầm:
"Với số bạc nà y cha mình có thể sống được dăm ba tháng, mình có mất ngà y giỠlên quan cũng chẳng sao!" Nghĩ xong bèn nói:
- Váºy thì xin Äô đầu nghe tôi nói đây...
Thế là Váºn Ca thuáºt lại tỉ mỉ từ lúc có giá» lê định tìm bán cho Tây Môn Khánh, bị Vương bà đánh chá»i, cho tá»›i lúc bà y mưu giúp Võ Äại bắt quả tang vợ ngoại tình, bị Tây Mô Khánh đá trúng nghe há»™c máu, sau đó bị đầu độc, nhất nhất thuáºt lại không sót chuyện gì. Võ Tòng nghe xong thấy Váºn Ca kể trôi chảy linh động thì tin lắm nhưng cÅ©ng há»i:
- Chú em nói tháºt chứ ?
Váºn Ca đáp:
- Tôi bịa chuyện vá»›i Äô đầu là m gì ?
Võ Tòng há»i gặng:
- Chú em không dối ta chứ ?
Váºn ca tức quá Ä‘áºp bà n bảo:
- Dù có đứng trước mặt Huyện quan tôi cũng chỉ nói bấy nhiêu mà thôi.
Võ Tòng mỉm cưá»i giục Váºn Ca ăn uống. Lát sau trả tiá»n, dẫn Váºn Ca xuống đưá»ng bảo:
- Bây giỠthì chú em cứ vỠnhà đi đã, đưa bạc cho lão bá rồi nhớ sáng mai tới huyện là m chứng cho ta.
Váºn Ca Ä‘ang định bước Ä‘i thì Võ Tòng chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì gá»i giáºt lại mà há»i:
- À, chú em có biết nhà Hà Cá»u ở đâu không nhỉ.
Váºn Ca cưá»i:
- Bây giá» Äô đầu còn há»i Hà Cá»u nữa, lão ta nghe nói là Äô đầu trở vá» thì sợ quá trốn biệt rồi.
Nói xong cáo từ mà đi. Võ Tòng cũng trở vỠphủ.
Sáng sá»›m hôm sau, Võ Tòng là m đơn xong, bèn dắt Váºn Ca và o huyện, chá» Tri huyện đăng đưá»ng, và o quỳ trước án, đưa la đơn lên mà kêu oan. Tri huyện thấy là Võ Tòng thì ngạc nhien lắm, bảo:
- Võ Äô đầu đó à có chuyện gì váºy ? Cứ nói ta nghe.
Võ Tòng thưa:
Tên cưá»ng hà o Tây Môn Khánh thông gian vá»›i chị dâu tôi là Phan thị, anh tôi là Võ Äại tá»›i bắt gian thì bị Tây Môn Khánh đánh trá»ng thương. Sau đó, cùng Vương bà bà y mưu hãm hại anh tôi. Tên Hà Cá»u được gá»i tá»›i tẩm liệm rồi đưa Ä‘i há»a thiêu. Hiện Tây Môn Khánh đã Ä‘em Phan thị vá» nhà là thiếp. Có tên Váºn Ca là m chứng, xin tướng công soi xét cho tôi được nhá».
Tri huyện cầm lá đơn rồi há»i:
- Hà Cá»u đâu, sao không thấy.
Võ Tòng thưa:
- Hà Cá»u biết tôi vá» nên đã trốn biệt rồi, hiện không biết ở đâu.
Tri huyện Ä‘á»c đơn xong thì há»i Váºn Ca. Váºn Ca nhất nhất thuáºt lại từ đầu đến cuối. Tri huyện nghe xong, lui và o trong cùng Huyện thừa, Chá»§ bạ và các chức việc bà n tÃnh. Vì Tri huyện cùng các chức việc Ä‘á»u là phe cá»§a Tây Môn Khánh, nên cùng nhau đồng ý là nên thu xếp chuyện nà y cho khéo là hÆ¡n. Do đó Tri huyện bước ra bảo Võ Tòng:
Ngươi đã là Äô đầu trong huyện thì cÅ©ng biết rằng chuyện gì cÅ©ng phải có chứng cứ má»›i xét được.
Nay thi thể anh ngươi không còn thì biết là m sao. Vả lại bảo là có chuyện Ä‘i bắt vụ thông gian, nhưng không bắt được thì lấy gì là m bằng ? Ngươi chỉ nghe lá»i má»™t đứa trẻ thì lấy gì bảo đảm sá»± chắc chắn chi bằng sá»± đã qua rồi, thôi Ä‘i là hÆ¡n, vì chưa chắc anh ngươi đã chết oan. Ngươi thá» nghÄ© kỹ mà xem.
Võ Tòng thưa:
- Bẩm Tướng công, tất cả Ä‘á»u là sá»± tháºt, bây giá» xin tướng công cho đòi Tây Môn Khánh, Phan thị và Vương bà tá»›i đây, lấ lý mà tra há»i thì tá»± khắc rõ sá»± tháºt. Nếu có Ä‘iá»u gì gian trá tiểu nhân xin hoà n toà n chịu tá»™i.
Tri huyện bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi cứ đứng dáºy Ä‘i, để ta tÃnh Võ Tòng đứng dáºy, dẫn Váºn Ca vá» phòng mình chứ không cho ra ngoà i. Trong khi đó thì đã có ngưá»i đến báo tin cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh hoảng sợ, vá»™i lấy tiá»n bạc ra, gá»i hai gia nhân tâm phúc là Lai Bảo và Lai Vượng tá»›i, dặn ban đêm Ä‘em đến tư dinh Tri huyện.
Sáng hôm sau Võ Tòng lại và o huyện đưá»ng xin Tri huyện cho đòi Tây Môn Khánh, Phan thị và Vương bà tá»›i tra há»i. Tri huyện đã nháºn hối lá»™ đêm qua, bèn bảo:
- Võ Äô đầu à , ngươi đừng nghe lá»i ngưá»i ngoà i mà sinh chuyện nữa, bây giá» không có gì là m bằng cá»› thì sao ta có thể bắt ngưá»i tá»›i tra há»i được ? Thánh nhân có nói, chuyện đã qua không lấy gì là m chắc, lá»i nói ngoà i đưá»ng thì chẳng lấy gì đáng tin, cho nên ta khuyên ngươi thôi Ä‘i là hÆ¡n. Chẳng gì ngươi cÅ©ng là chức việc trong huyện, ngươi phải biết rằng phán xét má»™t vụ án mạng thì phải có thi hà i kẻ xấu số, phải có dấu vết, phải có tang váºt má»›i xét được. Nay tất cả những thứ đó Ä‘á»u không có thì là m sao ta xét nổi ?
Võ Tòng nói:
- Thưa vâng, nếu Tướng công không xét giùm thì tôi cÅ©ng chẳng biết sao, nhưng ná»—i oan cừu cá»§a anh tôi thì nhất định phải có ngà y sáng tá».
Nói xong nháºn lá đơn lại, trở ra cho Váºn Ca vá» nhà , rồi ngá»a mặt lên trá»i ứa lệ than thở, sau đó lại nghiến răng nguyá» rá»§a loà i gian phu dâm phụ, rồi lòng giáºn bốc lên, Ä‘i thẳng tá»›i tiệm dược phẩm, định tìm Tây Môn Khánh mà đánh. Tá»›i nÆ¡i thấy viên quản lý Phó Nhị Ä‘ang ngồi sau quầy, bèn hầm hầm bước và o há»i:
- Chủ ngươi có đây không ?
Phó Nhị nháºn ra Võ Tòng thì run sợ nói:
- Äại quan nhân tôi không có đây, Äô đầu cần gặp có chuyện gì không ?
Võ Tòng lạnh lùng:
- Thì ngươi cứ bước ra đây cho ta há»i chuyện đã.
Phó Nhị rụt rè bước ra, liá»n bị Võ Tòng túm ngay lấy, Ä‘áºp đầu và o tưá»ng mà bảo:
- Ngươi muốn sống hay muốn chết ?
Phó Nhị lÃu cả lưỡi:
- Xin Äô đầu xét lại cho, tiểu nhân quả không có phạm tá»™i gì vá»›i Äô đầu, xin bá»›t giáºn.
Võ Tòng bảo:
- Nếu ngươi muốn chết thì ta cho chết, còn nếu muốn sống thì phải nói tháºt. Thằng Tây Môn Khánh bây giá» Ä‘ang ở đâu, nó cưới con Phan thị được bao lâu rồi ? Nếu ngươi nói cho rà nh rẽ thì ta tha cho, gian dối thì đừng có trách.
Tên quản lý hoảng quá bèn nói:
- Xin Äô đầu bá»›t nóng, tôi là ngưá»i là m công má»—i tháng lãnh hai lạng bạc để trông coi tiệm nà y nên suốt ngà y ở đây nên chuyện trong nhà chá»§ tôi quả không biết gì. Chá»§ tôi thì hồi nãy có đây, nhưng vừa má»›i Ä‘i rồi, nghe đâu là tá»›i tá»u lầu ở đưá»ng Sư Tá» uống rượu.
Võ Tòng nghe váºy, bèn buông tên quản lý ra rồi chạy nhanh bay tá»›i tá»u lầu ở đưá»ng Sư Tá».
Lúc đó Tây Môn Khánh quả Ä‘ang ngồi uống rượu tại tá» lầu nà y vá»›i má»™t tên thư lại trong huyện là Lý Ngoại Truyện. Tê nà y cá»±c tham lam, lại là tay chân đắc lá»±c cá»§a Tri huyện. Phà m có vụ kiện tụng nà o, hắn Ä‘á»u tìm cách ăn được cá»§a cả đôi bên. Chuyện gì ở ngoà i hắn cÅ©ng biết, do đó các bạn đồng sá»± trong huyện má»›i đặt cho cái há»—n danh là Lý Ngoại Truyện. Nguyên hôm đó, sau khi Tri huyện trả lại đơn cho Võ Tòng thì Lý Ngoại Truyện vá»™i ba chân bốn cẳng tá»›i báo cho Tây Môn Khánh biết. Tây Môn Khánh bèn tạ Æ n năm lạng bạc rồi má»i ra tá»u lầu uống rượu. Äang lúc chuyện trò cao hứng, chợt Tây Môn Khánh nhìn qua cá»a sổ tá»u lầu thấy Võ Tòng mặt đằng đằng sát khÃ, Ä‘ang chạy tá»›i, thì biết là nguy hiểm đã tá»›i, nhưng muốn xuống lầu mà chạy cÅ©ng không kịp, bèn vá»™i thay áo rồi nấp và o phòng trong.
Võ Tòng chạy xồng xá»™c lên lầu, chặn má»™t tá»u bảo lại mà há»i:
- Thằng Tây Môn Khánh đang ở đây phải không ?
Tá»u bảo tháºt tình đáp:
- Tây Môn Äại quan nhân Ä‘ang uống rượu vá»›i má»™t ngưá»i quen ở phòng bên.
Võ Tòng quay sang đạp cá»a mà và o thì không thấy Tây Môn Khánh đâu mà chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi uống rượu, quay mặt và o trong, Võ Tòng lại gần, nháºn ra Lý Ngoại Truyện thì biết là chÃnh tên nà y đã tá»›i báo tin cho Tây Môn Khánh, bất gìác lá»a giáºn bừng bừng chỉ và o mặt hắn mà mắng:
- Thằng kia, mà y giấu tên Tây Môn Khánh ở đâu, mau nói ra không thì nát xương bây giá».
Lý Ngoại Truyện bá»§n rá»§n cả chân tay, không nói được tiếng nà o. Võ Tòng thấy Lý Ngoại Truyện im lặng thì như lá»a đổ và o dầu, bèn co chân đạp cái bà n, bát đĩa rÆ¡i vỡ loản xoảng. Lý Ngoại Truyện định chạy nhưng Võ Tòng đã túm lại được mà bảo:
- Thằng chó chết nà y, ta há»i sao không nói, định chạy Ä‘i đâu váºy ? Äể ta coi mà y có chịu nói không.
Dứt lá»i giáng má»™t trái thôi sÆ¡n giữa mặt Lý Ngoại Truyện Tên nà y báºt ngá»a ra sau ôm mặt kêu lên:
- Ôi giá»i Æ¡i, Ä‘au quá, xin để tôi nói. Tây Môn Khánh má»›i thay áo rồi trốn và o phÃa trong kia kìa. Tôi không dÃnh dáng gì và o chuyện nà y, xin Äô đầu tha cho tôi, để tôi vá».
Võ Tòng bảo:
- Mà y muốn vỠđể ta cho mà y vá». Nói xong nhấc bổng Lý Ngoại Truyện lên, ném qua cá»a sổ tá»u lầu. Lý Ngoại Truyện rÆ¡i thẳng xuống mặt đưá»ng. Võ Tòng xông và o phòng trong cá»§a tá»u lầu tìm Tây Môn Khánh nhưng trong lúc Võ Tòng đánh Lý Ngoại Truyện thì Tây Mô Khánh đã theo cá»a sổ phÃa sau, chuyá»n xuống mái nhà kế cáºn mà trốn mất. Võ Tòng tìm kiếm má»™t hồi không thấy thì cho là Lý Ngoại Truyện nói láo, bèn hùng hổ chạy xuống lầu, thấy Lý Ngoại Truyện Ä‘ang rên la ngắc ngoải giữa đưá»ng, bèn sẵn cÆ¡ giáºn, đạp cho má»™t đạp, Lý Ngoại Truyện chết ngay. Có ngưá»i bảo:
- Lý gia nhân đây quả không là m gì đắc tá»™i vá»›i Äô đầu cả sao Äô đầu lại đánh chết ? Võ Tòng đáp:
- Tôi Ä‘ang tìm Tây Môn Khánh thì tên nà y chá»c giáºn tôi, che chở cho thằng Tây Môn Khánh, chúng nó là má»™t bá»n vá»›i nhau, không đánh chết thì để là m gì.
Má»i ngưá»i dần dần phân tán. Trong khi đó cả huyện Thanh Hà náo động, dân gian bà n tán không ngá»›t, ngưá»i thì nói là Tây Môn Khánh trốn được, kẻ lại bảo là Tây Môn Khánh đã bị Võ Tòng đánh chết...
|

23-09-2008, 06:47 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 11
THÆ¯Æ NG KIẾP TÙ ÄÀY
Sau cuộc náo loạn đả thương trà mạng, Võ Tòng bị bắt vỠhuyện.
Trong khi đó Tây Môn Khánh từ má»™t nóc nhà tụt xuống. Äó là nhà cá»§a Hồ lão. A hoà n trong nhà thấy có ngưá»i từ trên má nhà tụt xuống thì kêu ầm lên là có trá»™m. Hồ lão hốt hoảng chạy và o nháºn ra Tây Môn Khánh thì nói:
- Äại quan nhân đấy ư ? Ngoà i kia Võ Tòng tìm kiếm Äại quan nhân không được nên tức giáºn đánh chết ngưá»i, rồi bị giải lên huyện rồi? phen nà y chắc là không tránh khá»i tá» hình. Bây giá» Äại quan nhân bình an vô sá»±, đã có thể trở vá» nhà được rồi. Tây Môn Khánh nghe váºy mừng Iắm, cảm tạ Hồ lão mà vá». Tá»›i nhà , kể lại đầu Ä‘uôi cho Kim Liên nghe, hai ngưá»i nói chuyện Võ Tòng vô cá»› giết ngưá»i, khó tránh tá» tá»™i, thì vá»— tay mà cưá»i vì tin rằng như váºy là từ nay khá»i lo. Kim Liên lại khuyên Tây Môn Khánh nên đút tiá»n cho Tri huyện để buá»™c tá»™i Võ Tòng gắt gao. Tây Môn Khánh khen phải, bèn gá»i Lai Vượng và o, sai đẹm năm mươi lạng bạc cho Tri huyện và má»™t số bạc khác để chia cho đám thư lại, yêu cầu khép tá»™i Võ Tòng tháºt nặng. Tri huyện hoan hỉ nháºn bạc.
Hôm sau Tri huyện đăng đưá»ng, cho giải Võ Tòng ra, lại đòi đủ các nhân chứng có mặt tại tá»u lầu hôm qua tá»›i. Võ Tòng bị trói, quỳ trước án thư. Tri huyện Ä‘áºp bà n tác sắc mắng:
- Võ Tòng kia, ngươi đã là m đơn vu oan ngưá»i khác, ta thể tình là m ngÆ¡ khuyên ngươi nên thôi Ä‘i, váºy mà ngươi không biết Ä‘iá»u, lại còn dám coi thưá»ng luáºt pháp mà vô cá»› giết ngưá»i, như váºy là m sao ?
Võ Tòng thưa:
- Tây Môn Khánh giết anh tôi tức là có thù vá»›i tôi, tôi tá»›i tìm nó để đánh, nhưng tên Lý Ngoại Truyện lại giấu Tây Môn Khánh, tôi há»i, nó không chịu nói nên nổi giáºn đánh nó và i cái để bắt nó phải chỉ chá»— Tây Môn Khánh ẩn núp, không ngá» lỡ tay khiến há» Lý uổng mạng. Tôi xin nháºn tá»™i ngá»™ sát, nhưng cÅ©ng xin tướng công bắt Tây Môn Khánh trị tá»™i để anh tôi được ngáºm cưá»i. Tri huyện quát:
- Ngươi đừng có ăn nói hồ đồ. Ngươi há lại không biết hỠLý là chức việc trong huyện hay sao ?
Như váºy là cố sát chứ đâu phải ngá»™ sát ? Bây đâu, đánh nó vá» tá»™i nói láo cho ta. Äám dịch lệ dạ ran, sấn tá»›i dùng bà n vả đánh và o mặt Võ Tòng hai chục cái. Bị đánh xong, Võ Tòng nói:
- Tôi chẳng gì cÅ©ng có công lao vá»›i tướng công, sao tướng công lại nỡ gia hình như váºy ?
Tri huyện hÆ¡i giáºt mình vì vừa má»›i nhá» Võ Tòng chở và ng bạc châu báu vá» Äông Kinh, nhưng vá»™i mắng át Ä‘i.
- Có công thì thưởng, có tá»™i thì phạt, ngươi chÃnh tay đánh chết ngưá»i, bây giá» lại còn già mồm hay sao ?
Nói xong sai đánh Võ Tòng năm mươi trượng, rồi sai gia và o ngục. Äám thư lại tuy có cảm tình vá»›i Võ Tòng, vẫn thưá»ng cảm phục tà i đức Võ Tòng, nhưng tất cả Ä‘á»u đã nháºn tiá»n cá»§a Tây Môn Khánh nên chẳng ai nói được lá»i nà o bên vá»±c cho Võ Tòng.
Mấy hôm sau, Tri huyện Thanh Hà cho giải Võ Tòng tá»›i phá»§ Äông Bình, kèm theo tá»™i trạng cùng tá» khám nghiệm tá» thi Lý Ngoại Truyện. Tá» khám nghiệm nói rằng Võ Tòng say rượu rồi Ä‘ang giáºn vì tìm Tây Môn Khánh không được, Lý Ngoại Truyện biết chá»— trốn cá»§a Tây Môn Khánh mà không chịu nói nên Võ Tòng nổi giáºn quá tay đánh chết.
Võ Tòng được giải lên phá»§. Viên Phá»§ doãn phá»§ Äông Bình há» Trần tên Văn Chiêu, ngưá»i Hà nam là má»™t vị quan cá»±c thanh liêm. Trần Phá»§ doãn liá»n đăng đưá»ng, xem văn thư từ huyện Thanh Hà gá»i tá»›i rồi cho giải Võ Tòng và o.
Văn thư viết như sau:
"Tri huyện Thanh Hà , thuá»™c phá»§ Äông Bình, trình vá» vụ án mạng tại huyện. Phạm nhân là Võ Tòng, hai mươi tám tuổi ngưá»i huyện Dương Cốc, có vÅ© lá»±c, giữ chức Äô đầu trong huyện. Sau khi thi hà nh cống vụ trở vá», thấy anh ruá»™t đã chết, chị dâu lấy chồng khác thì nổi giáºn, rồi nghe lá»i ngưá»i ngoà i đưá»ng, dá»±ng chuyện vu oan cho ngưá»i khác. Hôm đó, Võ Tòng tá»›i uống rượu tại tá»u lầu cá»§a Vương Loan ở đưá»ng Sư Tá», uống say mà không có tiá»n trả, bèn tá»›i mượn tiá»n cá»§a Lý Ngoại Truyện cÅ©ng Ä‘ang uống rượu trong đó.
Há» Lý không cho mượn. Tòng bèn hà nh hung há» Lý, đả thương trà mạng. Có đầy đủ nhân chứng mà lá»i cung xin Ä‘Ãnh kèm đây. Váºy nay kÃnh chuyển can phạm tá»›i, xin phúc thẩm và đỠnghị cho Ä‘i đầy. Tháng tám năm ChÃnh Hòa thứ ba Tri huyện Thanh Hà :
Lý Äạt Thiên".
Phá»§ doãn Ä‘á»c xong, há»i Võ Tòng:
- Tại sao ngươi lại đánh chết tên Lý Ngoại Truyện ?
Võ Tòng ráºp đầu rồi thưa:
- Tướng công ôi, tôi quả là oan lắm, nếu tướng công có muốn nghe sá»± tháºt thì tôi má»›i dám thưa.
Phủ doãn ôn tồn:
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi cứ nói Ä‘i.
Võ Tòng bèn thuáºt lại đầu Ä‘uôi vá» cái chết cá»§a anh mình rồi nói thêm:
- Tôi chẳng qua nóng lòng báo thù cho anh mà mang tá»™i ngá»™ sát. Còn Tây Môn Khánh nhiá»u tiá»n á»· thế, mua chuá»™c huyện quan vu cáo cho tôi. Thân tôi chết Ä‘i cÅ©ng chẳng tiếc gì, chỉ thương cho anh tôi không được ngáºm cưá»i mà thôi. Phá»§ doãn nghe xong gáºt đầu bảo:
- Thôi, ngươi không phải nói nhiá»u, ta đã hiểu hết cả rồi.
Nói xong gá»i viên ty lại, lo việc áp giải Võ Tòng, và o sảnh đưá»ng mà mắng:
- Tri huyện cá»§a ngươi không đáng là m quan, dám Ä‘em luáºt pháp ra mà buôn bán. Äoạn sai dịch lệ đánh hai chục bà n vả. Sau đó cho gá»i các nhân chứng và o thẩm vấn lại, rồi tá»± tay sá»a lại bản cáo trạng, lại quay sang bảo đám nha lại rằng:
- Ngưá»i nà yvì anh mà báo thù, như váºy cÅ©ng là có nghÄ©a khÃ. Nóng lòng báo thù anh mà ngá»™ sát thì không thể nà o ghép và o tá»™i sát nhân. Bèn bảo lấy cái gông nhẹ, thay thế cho cái gông dà nh cho kẻ tá» tá»™i mà Võ Tòng Ä‘ang phải Ä‘eo trên cổ, rồi sai giam lại. Äồng thá»i lại là m văn thư gá»i vá» huyện Thanh Hà , bắt phải giải Tây Môn Khánh, Phan thị, Vương bà và Hà Cá»u tá»›i để đối chứng.
Võ Tòng tuy bị giam, nhưng trong phá»§ ai cÅ©ng biết chà ng là dÅ©ng sÄ© đả hổ Cảnh Dương, nha lại trong phá»§ lại phục chà ng là ngưá»i nghÄ©a khà nên thưá»ng Ä‘em rượu thịt và o má»i ăn.
Trong khi đó tại huyện Thanh Hà , Tây Môn Khánh được tin thì lo sợ lắm. Phá»§ doãn phá»§ Äông Bình là ngưá»i thanh liêm không thể đút lót. Tây Môn Khánh vá»™i sai gia nhân thân tÃn là Lai Vượng ngà y đêm Ä‘em thư tá»›i kinh cho Dương ÄỠđốc nhá» che chở. Dương ÄỠđốc liá»n nhá» cáºy Thái sư há» Thái trong Ná»™i các, Thái sư lại là quan thầy cá»§a Lý tri huyện, nên vá»™i viết má»™t bức máºt thư sai há»a tốc Ä‘em tá»›i cho Trần Phá»§ doãn, khuyên đừng đòi Tây Môn Khánh tá»›i hầu, và cÅ©ng đừng nhắc tá»›i hà nh động cá»§a Lý Tri huyện. Trần Phá»§ doãn, trước vốn là chức Tư chÃnh trong Äại Lý Tá»±, sau má»›i thăng Phá»§ doãn phá»§ Äông Bình, lại cÅ©ng là môn sinh cá»§a Thái Thái sư, do đó miá»…n tá»™i chết cho Võ Tòng, nhưng thÃch chữ và o mặt, đánh cho bốn mươi trượng, rồi đà y là m lÃnh thú ở má»™t nÆ¡i xa hai ngà n dặm, nghÄ© là là m theo đúng lá»i dặn trong thư cá»§a Thái Thái sư. Trần Phu doãn thân và o nhà giam giải thÃch cho Võ Tòng hiểu đó là hình phạt được ấn định do Thái sư trong triá»u, rồi sai ngưá»i áp giả Võ Tòng tá»›i Mạnh Châu thá» phạt. Nhá» lòng khoan hồng cá»§a Trần Phá»§ doãn, Võ Tòng được trở vá» huyên Thanh Hà lo thu xếp má»i việc. Võ Tòng được đưa vá» huyện, gom góp tiá»n bạc, bán Ãt đồ đạc cá»§a cải, má»™t phần đưa cho mấy ngưá»i giải áp mình để là m lá»™ phÃ, má»™t mặt đưa cho má»™t ngưá»i hà ng xóm cá»§a Võ Äại lúc trước là Äà o Nhị lang, nhá» nuôi nấng Nghênh Nhị, hẹn rằng khi được ân xá sẽ tạ Æ n. Má»™t số hà ng xóm khác thấy Võ Tòng là ngưá»i nghÄ©a khà gặp lúc tai ương, cÅ©ng rá»§ nhau Ä‘em tiá»n bạc tá»›i giúp. Võ Tòng chuẩn bị hà nh lý xong thì theo mấy nhân viên áp giải rá»i huyện Thanh Hà mà đị.. Tây Môn Khánh sai ngưá»i theo dõi, được tin Võ Tòng đã lên đưá»ng tá»›i Mạnh Châu để thá» phạt thì nhẹ hẳn ngưá»i, liá»n gá»i gia nhân, sai quét dá»n ngôi Phù Dung đình trong hoa viên, dá»n tiệc lá»›n, gá»i ban ca vÅ©, rồi cho má»i vợ cả và bốn vợ bé tá»›i uống rượu chung vui. Cả má»™t khu hoa viên rá»±c rỡ náo nhiệt hẳn lên, a hoà n đầy tá»› qua lại rá»™n rịp, tiếng đà n sáo vang lừng. Tây Mô Khánh cùng Nguyệt nương ngồi trên, bốn ngưá»i vợ bé phân ngôi thứ mà ngồi bên dưới. Má»›i bắt đầu nháºp tiệc thì Äại An dẫn hai gia nhân cá»§a nhà há» Hoa, má»™t nam má»™t nữ, mang hai cái quả tá»›i. Äại An thưa:
- Bên Hoa nhị nương sai đem quà biếu tới. Hai gia nhân nhà hỠHoa bước tới cúi lạy rồi thưa:
- Nương gia chúng tôi sai Ä‘em bánh và hoa tá»›i kÃnh biếu Tây Môn Äại nương.
Nói xong đưa hai cái quả lên, Äại An mở ra, má»™t quả đựng đầy bánh quý, má»™t quả đựng toà n loại hoa Ngá»c trâm, dùng để cà i đầu. Nguyệt nương vui vẻ bảo:
- Qúy hóa quá, cho ta gá»i lá»i Ä‘a tạ nhị nương nhé.
Äoạn sai gia nhân Ä‘em đồ ăn má»i hai gia nhân nhà há» Hoa, rồi cho tên gia nhân Ãt tiá»n, cho đứa a hoà n má»™t cái khăn, Ä‘oạn há»i:
- Ngươi tên gì nhỉ ?
Äứa a hoà n thưa:
- Dạ thưa. Tôi tên Tú Xuân, còn anh nà y là Ngô Thiên Phúc. Nguyệt nương tươi cưá»i cho hai gia nhân há» Hoa vá», rồi nó vá»›i chồng:
- Hoa nhị nương tốt tháºt, luôn luôn cho gia nhân Ä‘em biếu cái nà y cái kia, mà mình thì chẳng bao giá» biếu lại ngưá»i ta cái gì cả.
Tây Môn Khánh bảo:
- Hoa nhị nương tốt thì tốt tháºt, nhưng nà ng không biết Hoa nhị nương trước chỉ là thiếp cá»§a má»™t ngưá»i tên là Lương Trung Thư ở phá»§ Äại Danh, mãi sau nà y má»›i được Hoa nhị ca cưới vá», cÅ©ng má»›i chừng hÆ¡n hai năm nay chứ bao nhiêu. Hoa nhị ca lấy Hoa nhị nương cÅ©ng chỉ vì tiá»n mà thôi.
Nguyệt nương bảo:
- Ngưá»i ta là gì mình không cần biết, ngưá»i ta tốt vá»›i mình thì mình tốt lại thôi. Không lo đáp lá»… ngưá»i ta mà đã kể xấu như váºy coi sao được ?
Tây Môn Khánh nói đúng. Nguyên lúc trước Hoa nhị nương là thiếp cá»§a Lương Trung Thư ở phá»§ Äại Danh. Lương Trung Thư lại là con rể cá»§a Thái Thái sư. Vợ cá»§a Trung Thư rất ghen tuông, thưá»ng sai đánh chết các tỳ thiếp rồi sai chôn trong vưá»n. Äêm Nguyên tiêu năm ChÃnh Hòa thứ ba, bá»n cưá»ng đạo ở Lương SÆ¡n kéo tá»›i đánh phá phá»§ Äại Danh. Lúc đó Trung Thư Ä‘ang cùng vợ ngồi uống rượu tại Thúy Vân Lâu trong vưá»n nghe tin Lý Qùy đã xông và o giết hết già trẻ lá»›n bé trong nhà liá»n bá» trốn. Thừa lúc lá»™n xá»™n, Hoa nhị nương đã ôm được nhiá»u châu báu và ng bạc chạy tá»›i Äông Kinh. Lúc đó Hoa thái giám được thăng là m Trấn thá»§ Quảng Nam, thấy cháu là Hoa Tá» Hư chưa có gia đình, má»›i nhá» mai mốt tá»›i, xin cưới Hoa nhị nương vá» là m chÃnh thất. Sau đó Hoa Thái giám Ä‘em theo cả hai vợ chồng tá»›i Quảng Nam. Chừng ná»a năm sau thì Hoa Thái giám bị bệnh mà cáo quan. Hoa Tá» Hư Ä‘em vợ vá» huyện Thanh Ha mà ở. Äến khi Hoa Thái giám chết thì phần lá»›n gia sản vá» tay Hoa Tá» Hư. Từ đó Hoa Tá» Hư quen biết vá»›i Tây Môn Khánh rồi kết nghÄ©a anh em. Äám bạn bè như Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äạ thấy Hoa Tá» Hư là dòng dõi quan quyá»n trong triá»u, lại xà i tiá»n như nước, nên bu theo lợi dụng. Hoa Tá» Hư thưá»ng cùng bá»n đá ăn ở tại các xóm yên hoa, vùi mình trong tá»u sắc. Nhiá»u khi há» Hoa Ä‘i chÆ¡i bốn năm ngà y má»›i vá» nhà má»™t lần.
Trở lại bữa tiệc linh đình tại hoa viên, sau khi vui vẻ với thê thiếp, thì vỠphòng Kim Liên mà nghỉ.
Tới phòng, Tây Môn Khánh bảo:
- Hoa nhị ca có hai đứa a hoà n tháºt là xinh đẹp, đứa hồi nãy là má»™t, còn má»™t đứa nữa, váºy mà tại sao Hoa nhị ca không thu nạp lấy má»™t đứa là m thiếp cho đỡ buồn.
Kim Liên lưá»m Tây Môn Khánh mà bảo:
- Thôi Ä‘i, chà ng có muốn thu nạp chúng nó là m thiếp thì cứ nói toạc ra, việc gì phải nói xa nói gần như váºy ? Vả lại chà ng nói váºy tức là cÅ©ng coi tôi như đám a hoà n hay sao ?
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Nà ng quả tháºt hiểu ta hÆ¡n ai hết, bảo sao ta không yêu nà ng cho được. Nhưng chẳng lẽ ta lại lấy a hoà n cá»§a ngưá»i khác là m thiếp hay sao ? Con Xuân Mai đây mà chẳng đẹp à .
Kim Liên biết là Tây Môn Khánh đã để ý Xuân Mai, từ đó tá» ra yêu quý Xuân Mai hÆ¡n trước, chỉ sai rót nước, dá»n giưá»ng mà thôi, lại thưá»ng cho ở luôn trong phòng vá»›i mình, cho mặc quần áo đẹp và giúp nó trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy. Xuân Mai lại thông minh khéo léo, giá»i ứng đối, khác hẳn vá»›i Thu Cúc ngu độn vụng vá». Tây Môn Khánh thấy Kim Liên chiá»u mình thì hà i lòng lắm, thưá»ng lén vui vầy vá»›i Xuân Mai ngay tại phòng cá»§a Kim Liên, nhưng cÅ©ng từ đó cà ng thêm yêu quý Kim Liên...
|

23-09-2008, 06:56 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 12
SÓNG GIÓ TRONG NHÀ
Kim Liên được Tây Môn Khánh yêu quý thì sinh kiêu căng, không nể nang ai, muốn là m gì là là m, nhưng lại có tÃnh Ä‘a nghi và ghét những ngưá»i thiếp khác, nhất là Tôn Tuyết Nga.
Má»™t hôm, gặp chuyện trái ý, mắng Xuân Mai mấy câu Xuân Mai tuy không buồn giáºn gì, nhưng cÅ©ng tạm lánh ra sau vưá»n mà ngồi. Tôn Tuyết Nga Ä‘i ngang nói đùa:
- Tương tư chà ng nà o váºy, có phải tương tư gia gia không ? Nếu váºy thì tá»›i chá»— khác mà tương tư chứ sao lại ngồi đây ?
Xuân Mai nghĩ là Tuyết Nga biết chuyện Tây Môn Khánh để ý mình nên ghen tức, bèn vùng vằng nói:
- Tôi là m gì kệ tôi, tôi ngồi đâu kệ tôi. Tuyết Nga thấy Xuân Mai ăn nói khó nghe thì lặng lẽ bỠđi.
Xuân Mai liá»n trở và o nhà nói vá»›i Kim Liên.
- Tứ nương nói là nương tá» xúi gia gia thâu nạp tôi để là m bè cánh cho nương tá». Kim Liên giáºn lắm nhưng không nói gì, nhân trong ngưá»i mệt má»i, bèn nằm ngá»§. Lát sau ngá»§ dáºy, mang đồ khâu ra ngôi đình trong hoa viên mà khâu.
Äang khâu thì Mạnh Ngá»c Lâu tá»›i cưá»i há»i:
- Sao thư thư coi có vẻ sầu muá»™n váºy ?
Kim Liên đáp:
Hôm nạy không hiểu sao trong ngưá»i thấy mệt má»i.
Äoạn há»i:
- Thư thư từ đâu tá»›i đây váºy ?
Ngá»c Lâu đáp:
- Thì cÅ©ng Ä‘i loanh quanh thăm các chị em, tôi vừa ở đằng Tứ thư thư lại. Kim Liên há»i:
- Tứ thư thư có nói gì không ?
Ngá»c Lâu đáp:
- Chẳng nói gì cả.
Kim Liên rá»§ Ngá»c Lâu trở vá» phòng mình đánh cá». Hai ngưá»i Ä‘ang đánh cá» thì gia nhân và o báo.
- Gia gia tá»›i.
Hai ngưá»i vá»™i dẹp bà n cá», đứng dáºy đón tiếp. Tây Môn Khánh bước và o, thấy Kim Liên và Ngá»c Lâu Ä‘á»u tháºp phần xinh đẹp, hai ngưá»i đứng cạnh nhau mà không lấn át nhau, trái lại má»—i ngưá»i có má»™t vẻ đẹp riêng, bèn đứng sững trong giây lát mà ngắm, rồi cưá»i bảo:
- Tháºt chẳng khác gì hai nà ng tiên.
Kim Liên bảo:
- Chúng tôi đâu phải là tiên, trong nhà nà y đã có tiên rồi.
Ngá»c Lâu biết Kim Liên có chuyện bá»±c mình tức trong lòng, bên bước ra cá»a định vá» phòng mình, nhưng Tây Môn Khánh đã nắm lại bảo:
- Nà ng định Ä‘i đâu váºy ? Ta và o đây, nà ng lại bá» Ä‘i là thế nà o ? Ta há»i tháºt trong lúc ta vắng nhà , hai nà ng là m gì ở đây ?
Kim Liên nói:
- Chà ng vắng nhà thì hai chúng ta ngồi đánh cá» cho đỡ buồn chứ có là m giặc trong nhà nà y đâu mà phải tra há»i. Ma sao chà ng vá» sá»›m váºy ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Ồn à o đông đúc quá, ta không chịu nổi nên vỠtrước.
Nguyên hôm đó vợ chồng Tây Môn Khánh phải dá»± đám tang cá»§a ngưá»i quen. Kim Liên lại há»i:
- Còn Äại nương sao chưa vá» ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äi kiệu vá» sau, ta cÅ©ng có để gia nhân và a hoà n theo hầu rồi. Nói xong nhìn và o bà n cá» rồi bảo:
- Hai ngưá»i ở nhà cá» bạc chứ gì ?
Kim Liên nói:
- Äánh cá» là đấu trà giải buồn, sao lại bảo là cá» bạc được ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Bây giỠta đánh cỠvới hai nà ng, ai thua thì phải bỠra một lạng.
Kim Liên nói:
- Chúng tôi không có tiá»n.
Tây Môn Khánh bảo:
- Không có tiá»n thì lấy trâm, thoa hay đồ trang sức mà thế cÅ©ng được.
Nói xong bà y bà n cá» ra. Tây Môn Khánh má»™t bên, Kim Liên và Ngá»c Lâu má»™t bên. Tây Môn Khánh được, Kim Liên lấy tay xóa bà n cá» rồi cưá»i mà bá» chạy và o trong. Tây Môn Khánh Ä‘uổi theo, nắm tay cưá»i bảo:
- Bây giỠthua rồi bỠchạy phải không ?
Kim Liên cưá»i bảo:
- Tam thư thư cũng thua, sao chà ng không đòi mà lại đòi tôi?
Nói xong cưá»i ngặt nghẽo. Tây Môn Khánh ôm lấy Kim Liên mà đùa giỡn. Bá»—ng Ngá»c Lâu chạy và o bảo:
- Äại nương tá»›i kia kìa.
Kim Liên vá»™i buông Tây Môn Khánh ra, cùng Ngá»c Lâu bước ra chà o há»i Nguyệt nương. Nguyệt nương há»i:
- Mấy ngưá»i vui cưá»i chuyện gì váºy ?
Ngá»c Lâu đáp:
- Ngũ thư đánh cỠvới gia gia, thua một lạng bạc nhưng không chịu trả.
Nguyệt nương chỉ cưá»i. Ngồi nói chuyện má»™t lúc thì Nguyệt nương và Ngá»c Lâu vá» phòng, Tây Môn Khánh ở lại vá»›i Kim Liên Trong nhà , tuy Nguyệt nương là chÃnh thất, nhưng hay bệnh táºt Ä‘au yếu nên không Ä‘Ãch thân quán xuyến việc nhà . Má»i việc thuá»™c vá» tiá»n bạc trong nhà đá»u do Lý Kiá»u Nhi. Tôn Tuyết Nga thì cai quản toà n thể gia nhân và lo Ä‘iá»u khiển việc bếp nước, cung cấp bữa ăn cho các phòng. Tuyết Nga thưá»ng xuyên có mặt tại nhà bếp để chỉ dẫn gia nhân.
Tối hôm đó, Tây Môn Khánh cùng Kim Liên uống và i chén rượu rồi sai Xuân Mai xuống bảo nhà bếp nấu nước tắm. Kim Liên bảo:
- Chà ng đừng sai nó, có ngưá»i nói là tôi xui chà ng thâu nạp nó là m thiếp để vá» phe vá»›i tôi mà mê hoặc chà ng đó. Bây giá» cái gì chà ng cÅ©ng sai nó tức là tin cẩn nó rồi, ngưá»i ta lại cà ng được thể mà nói nà y kia.
Xuân Mai vẫn đứng yên. Tây Môn Khánh há»i:
- Ai nói váºy ?
Kim Liên bảo:
- Chà ng không phải há»i là m gì. Có việc gì cần nhá» tá»›i nhà bếp thì đừng có sai nó, sai con Thu Cúc là được rồi.
Tây Môn Khánh bèn sai Thu Cúc xuống nhà bếp nói với Tuyết Nga, xin cho đun nước tắm. Thu Cúc đi lâu quá khôn thấy trở lên, Tây Môn Khánh sai Xuân Mai:
- Ngươi thá» xuống đó coi tại sao nó Ä‘i mất tăm mất tÃch váºy ?
Xuân Mai có ý không bằng lòng, vùng vằng đi xuống nhà bếp, thấy Thu Cúc đang ở đó thì mắng:
- Con khốn kia, sao mà y Ä‘i mất tăm mất tÃch váºy ? Sai mà y xuống bảo nấu nồi nước tắm mà mà y cÅ©ng để gia gia phải đợi, rồi lại là m phiá»n đến cả tao phải xuống giục mà y nữa. Tuyết Nga Ä‘ang có mặt tại nhà bếp, thấy Xuân Mai ăn nó không giữ gìn giáºn lắm, mắng rằng:
- Mà y má»›i là con khốn, có tao ở đây mà mà y ăn nói như váºy sao ? Mà y nói vá»›i nó hay mà y nói vá»›i tao váºy? Dưới nà y bao nhiêu việc, có gì cÅ©ng phải chá» chứ đòi thì có ngay sao được ?
Xuân Mai tức lắm, nói:
- Tôi nói con Thu Cúc kia kìa.
Äoạn quay sang Thu Cúc nói:
- Mà y lên nhà rồi khắc biết.
Nói xong hầm hầm bá» lên nhà . Kim Liên thấy Xuân Mai sắc giáºn hầm hầm thì há»i:
- Sao váºy ?
Xuân Mai đáp:
- Tôi xuống thì thấy Thu Cúc nó Ä‘ang đứng chá» dưới đó, má»›i há»i nó là sao cháºm trá»… váºy. Tứ nương liá»n mắng tôi như tát nước, gá»i là đồ nà y đồ kia, lại bảo là gia gia và nương nương chỉ giá»i đòi nà y đòi kia mà thôi, dưới đó báºn nhiá»u chuyện, không phải cần gì cÅ©ng có ngay được.
Kim Liên bảo:
- Äó, tôi đã nói là đừng sai nó xuống bếp, nhiá»u chuyện bá»±c mình lắm. Ngưá»i ta thấy nó là đã ghét rồi mà . Ngưá»i ta vẫn bảo là tôi vá»›i vẻ mê hoặc chà ng đó.
Tây Môn Khánh nổi giáºn, bước thẳng xuống bếp, không nó không rằng giÆ¡ tay đánh Tuyết Nga túi bụi rồi mắng:
- Con ác phụ, ta sai nó xuống, sao ngươi đặt Ä‘iá»u mắng nó ? Ngươi thá» coi lại xem ngươi có hÆ¡n nó cái gì không ?
Tuyết Nga bị đánh mắng, giáºn lắm nhưng không dám nó gì. Tây Môn Khánh hầm hầm bá» Ä‘i. Lúc đó Tuyết Nga má»›i nói vá»›i đám a hoà n.
- Äó, các ngươi thấy không ? Mình ở đây biết bao nhiêu việc mà không ai biết cho mình cả. Con khốn Xuân Mai nó á»· thế chá»§, không coi ai ra gì. NgÅ© nương vá»›i nó tÃnh là m chá»§ cái nhà nà y đó. Không ngá» Tây Môn Khánh Ä‘i chưa xa, nghe được bèn qua lại đánh đá Tuyết Nga mà mắng:
- Con ác phụ, mà y còn chối nữa thôi. ChÃnh tai ta nghe mà nói xấu ngưá»i khác. Mà y má»›i là ngưá»i định là m giặc ở nhà nà y đó. Mắng xong lại đánh. Chán tay má»›i bá» Ä‘i. Tuyết Nga bị đánh quá Ä‘au, khóc lá»›n lên, kể lể thảm thiết. Nguyệt nương ở nhà trên nghe được, há»i a hoà n Tiểu Ngá»c:
- Dưới nhà bếp có chuyện gì mà ồn à o váºy ?
Tiểu Ngá»c thưa:
- Không biết gia gia sai Xuân Mai xuống bếp bảo là m chuyện gì đó, nhưng Tứ nương lại mắng Xuân Mai. Gia gia nghe được, bèn đánh mắng, nên Tứ nương kêu khóc đó.
Nguyệt nương bảo:
- Gia gia cần gì thì ráng là m cho mau có hÆ¡n không, việc gì lại mắng a hoà n cá»§a ngưá»i ta để sinh chuyện như váºy.
Äoạn sai Tiểu Ngá»c xuống bếp an á»§i Tuyết Nga và đám gia nhân nhà bếp. Tuyết Nga tức lắm, theo Tiểu Ngá»c lên thuáºt lại chuyện vừa rồi cho Nguyệt nương nghe. Nhưng không ngá» Kim Liên cÅ©ng Ä‘ang tình cá» tá»›i đó, thấy Tuyết Nga tá»›i trước, bèn đứng ngoà i cá»a sổ mà rình nghe. Tuyết Nga thuáºt chuyện xong thì nói thêm:
- Nó được gia gia tin yêu nên không coi ai ra gì. Con dâm phụ đó ghê gá»›m lắm, không chuyện gì là nó không dám là m đâu. Äại nương không biết đấy thôi, nó đã dùng thuốc độc, đầu độc chồng để được gia gia Ä‘em vỠđây đó. VỠđây, nó nhìn ai cÅ©ng bằng ná»a con mắt, coi Äại nương và chị em chúng tôi như không có. Nguyệt nương bảo:
- Mà cÅ©ng không ai như dì, ngưá»i ta đã sai a hoà n xuống, ngưá»i ta cần gì thì bảo chúng nó là m ngay Ä‘i có phải yên chuyện không. Sao lại mắng a hoà n cá»§a ngưá»i ta là m gì cho sinh chuyện. Tuyết Nga đáp:
- Tôi đâu muốn sinh chuyện, nhưng cái con a hoà n đó cáºy thế chá»§, há»—n láo không chịu nổi, là m như mắng thẳng và o mặt tôi váºy. Nó là m như nó là chá»§ mà tôi là đầy tá»› váºy. Ấy cÅ©ng là NgÅ© nương được yêu quý rồi sinh kiêu căng, nên a hoà n cÅ©ng bắt chước mà thôi.
Tiểu Ngá»c từ ngoà i bước và o bảo:
- Ngũ nương đang đứng ở ngoà i đó.
Kim Liên nghe váºy liá»n bước và o bảo Tôn Tuyết Nga:
- Nà y giả dụ như tôi lúc trước quả có giết chồng tháºt, thì sao chị không ngăn cản gia gia, để gia gia cưới tôi vỠđây là m gì ? Bây giá» lại bảo là tôi mê hoặc gia gia, rồi được gia gia yêu quý mà sinh kiêu căng ?
Còn Xuân Mai thì nó đâu phải là a hoà n cá»§a tôi, nếu chị không ưa nó thì để nó trở vá» hầu hạ Äại nương đây, như váºy đỡ sinh chuyện. Phần tôi thì xấu xa độc ác như chị nói đó, để gia gia vỠđây, tôi xin gia gia là m cho tôi tá» giấy, tôi Ä‘i là xong, có gì phải nhiá»u chuyện.
Nguyệt nương bảo:
- Tôi không biết chuyện cá»§a các dì ra sao, nhưng theo tôi thì má»—i ngưá»i nên bá»›t lá»i Ä‘i má»™t chút cho nhà cá»a yên vui là hÆ¡n.
Tuyết Nga nói:
- Äại nương xem mồm miệng cá»§a ngưá»i ta lem lém như váºy thì ai nói lại được. Mồm miệng như thế cho nên ngà y đêm á»n thót vá»›i gia gia mà nói xấu ngưá»i khác.
Äoạn quay sang Kim Liên:
- Cứ như chị nói thì trừ Äại nương đây, chúng tôi phải Ä‘i hết để cho má»™t mình chị Ở đây hay sao ?
Thế là Tuyết Nga và Kim Liên má»—i ngưá»i má»™t câu, không ai chịu nhưá»ng ai. Ngưá»i nà o cÅ©ng tìm những lá»i độc địa để hạ nhục ngưá»i kia. Nguyệt nương thấy quá ồn à o bèn sai Tiểu Ngá»c dẫn Tuyết Nga vá» phòng. Kim Liên cÅ©ng tức giáºn vá» phòng, nằm ra giưá»ng mà khóc. Khóc má»™t lúc thì mắt sưng lên đỠmá»ng, mặt hoa khổ não, mà y liá»…u á»§ ê. Tây Môn Khánh trở và o thấy váºy liá»n há»i:
- Sao váºy ?
Kim Liên ngồi dáºy òa khóc mà nói:
- Tôi theo chà ng vỠđây không phải là ham tiá»n tà i cá»§a chà ng mà chỉ vì tình vì nghÄ©a, váºy mà hôm nay ngưá»i ta khinh bỉ mắng chá»i tôi đủ Ä‘iá»u. Lại nói tôi là ngưá»i giết chồng, như váºy tôi còn mặt mÅ©i nà o ở đây, gia nhân đà y tá»› trong nhà còn coi tôi ra gì nữa.
Nói xong nằng nặc đòi Tây Môn Khánh là m giấy thôi nhau. Tây Môn Khánh nổi giáºn đùng đùng, tá»›i ngay phòng Tuyết Nga nắm tóc, lấy roi mà đánh. Vừa đánh vừa chá»i mắng ầm Ä©. Tuyết Nga kêu khóc không thôi. Nguyệt nương thấy váºy phải chạy xuống can. Kim Liên thấy Tuyết Nga bị đòn thì hà i lòng lắm...
Má»™t hôm Hoa Tá» Hư bà y tiệc linh đình má»i đông đủ bạn bè tá»›i dá»±. Má»i ngưá»i đã đủ mặt, nhưng Tây Môn Khánh có việc báºn chưa tá»›i, nên Ä‘á»u đứng đợi, không dám tá»± tiện. Lát sau Tây Môn Khánh tá»›i thi Hoa Tá» Hư má»i Tây Môn Khánh ngồi chổ danh dá»± để chá»§ tá»a. Tây Môn Khánh từ chối mấy lần rồi má»›i ngồi xuống. Äám bạn bè phân ngôi thứ mà ngồi. Bữa tiệc khởi đầu trong ồn à o vui vẻ. Hoa Tá» Hư lại gá»i hai ca nữ tá»›i đà n hát mua vui. Sau mấy tuần rượu, ca nữ đà n hát được và i bà i thì bước tá»›i trước mặt Tây Môn Khánh sụp lạy, chúc câu vạn phúc. Tây Môn Khánh lại gá»i Äại An tá»›i lấy tiá»n thưởng cho, rồi quay sang há»i Hoa Tá» Hư:
- Chẳng hay thư nhi đây là ai váºy ?
Hoa TỠHư chưa kịp đáp thì ứng Bá Tước đã nói:
- Äại quan nhân mau quên tháºt Äại quan nhân quả không nháºn ra hay sao ? Äây nà y, ngưá»i đánh đà n tranh là Ngô Ngân nhi, còn ngưá»i đà n tỳ bà là Lý Quế Thư, con gái cá»§a Lý tam ma, em cá»§a Lý Quế Khanh đó. Còn nhị tẩu ở nhà chÃnh là cô cá»§a Quế Thư, váºy mà đại ca không nháºn ra thì thôi.
Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
- Thì ra váºy. CÅ©ng tại lâu không gặp, nên không ngá» là đẹp ra và lá»›n lên đến ná»—i nháºn không ra.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i. Lát sau, Ngân Nhi và Quế Thư ân cần tình tứ Ä‘i chuốc rượu má»™t vòng. Tây Môn Khánh há»i:
- Tam ma và Quế Khanh hồi nà y ở nhà là m gì ? Sao không thấy đến nhà tôi để thăm cô của nà ng ?
Quế Thư đáp:
- Mẹ tôi hồi nà y trông ngưá»i không khá»e, lại thêm bệnh tê chân, Ä‘i đâu cÅ©ng phải có ngưá»i để vịn.
Còn chị tôi thì từ ná»a năm nay có má»™t vị khách ở Hoà i Thượng má»i Ä‘i luôn, có khi Ä‘i mấy ngà y không được vá» nhà . Cho nên hồi nà y trong nhà neo ngưá»i quá, chỉ có mình tôi mà phải lo má»i chuyện. Tôi cÅ©ng nhá»› cô tôi lắm nhưng quả là không có thá»i giá» mà tá»›i thăm được. Lúc nà o rảnh, má»i quan nhân tá»›i tệ xá vui chÆ¡i, nhân tiện cho cô tôi vá» thăm mẹ tôi thì tốt quá.
Tây Môn Khánh thấy Quế Thư tháºp phần xinh đẹp, ăn nói lại dịu dà ng thì để ý lắm, bèn ướm lá»i:
- Lát nữa tôi và má»™t hai ngưá»i bạn theo nà ng vá» nhà được không ?
Quế Thư cưá»i:
- Chỉ sợ quan nhân không thèm đạt chân tới tệ xá mà thôi. Tây Môn Khánh bảo:
- Sao nà ng lại nói váºy.
Äoạn cởi dây lưng đưa cho Quế Thư là m tin. Quế Thư đưa tay nháºn mà nói:
- Äa tạ quan nhân, như váºy thì quý hóa quá. Äể tôi nhá» ngưá»i vá» báo cho ở nhà biết trước để còn chuẩn bị tiếp rước quan nhân.
Tây Môn Khánh nhắc lại:
- Lát nữa tiệcc xong, chúng tôi sẽ tới.
Bữa tiệc lại tiếp tục, đến lúc chạng vạng tối má»›i tan. Tây Môn Khánh cùng ứng Bá Tước và Tạ Hy Äại cưỡi ngá»±a theo Quế Thư vá» nhà . Khi kiệu cá»§a Quế Thư và o tá»›i cổng thì Quế Khanh đã chạy ra đón tiếp má»i ngưá»i.
Và o trong nhà , Tây Môn Khánh xin được diện kiến Lý tam ma. Quế Khanh và o trong dìu Lý tam ma ra. Lý tam ma thấy Tây Môn Khánh thì chúc câu vạn phúc rồi bảo:
- Trá»i đất Æ¡i, quan nhân đấy ư, dượng đấy ư ? Từ hồi Hoa nhị gia náo loạn đến nay sao không thấy tá»›i đây ? Không ngá» hôm nay lại quang lâm như thế nà y tháºt quý hóa quá.
Tây Môn Khánh cưá»i đáp:
- Báºn rá»™n nhiá»u chuyện quá nên không tá»›i được, lão ma đừng phiá»n.
Lý tam ma lại quay sang Ứng Bá Tước và Tạ Hy Äại:
- Còn nhị vị đây nữa, sao lâu quá cũng không thấy lại:
Ứng Bá Tước cưá»i đáp:
- Hồi nà y anh em chúng tôi cÅ©ng không rảnh. Nhân hôm nay ăn tiệc tại nhà Hoa Nhị ca rồi gặp Quế Thư, cho nên chúng tôi má»›i theo Tây Môn Äại quan nhân đưa nà ng vá», nhân tiện và o thăm lão ma luôn. Bây giá» thì rượu đâu Ä‘em ra cho chúng tôi uống và i chén chứ.
Lát sau tiệc rượu chỉnh tá», ba ngưá»i ngồi ăn uống Quế Thư trang Ä‘iểm lại, thay xiêm y đẹp rồi bước ra tiếp rượu. Quế Khanh cÅ©ng có mặt, cùng em ca hát mua vui cho khách. Rượu ngon thịt béo, đà n ngá»t hát hay, tất cả là m cho ba ngưá»i say mê vui thÃch. Tây Môn Khánh bảo Quế Thư:
- Hôm nay có hai bạn tôi đây, chúng tôi thưá»ng nghe nói nà ng giá»i hát những khúc hát miá»n Nam, sao không hát lên má»™t và i khúc cho tôi và hai bạn tôl đây cùng thưởng thức ?
Ứng Bá Tước nói thêm:
- Hai chúng tôi hôm nay nhá» Äại quan nhân mà được tá»›i đây, váºy xin rá»a tai mà nghe, nà ng đừng từ chối.
Tây Môn Khánh dồn tất cả chú ý và o Quế Thư. Mấy mẹ con há» Lý già u kinh nghiệm, thấy váºy biết liá»n. Quế Thư thì biết rõ hÆ¡n ai hết, nhưng chỉ ngồi cưá»i. Quế Khanh nói:
- Em Quế Thư tôi đây như quan nhân thấy, tháºt muôn phần xinh đẹp, lại có tà i, cho nên muốn nghe nó hát, nhất là hát những khúc hát miá»n Nam thì không phải dá»… đâu.
Má»i ngưá»i cùng cưá»i. Tây Môn Khánh hiểu ý, gá»i Äại An và o, bảo lấy ra năm lạng bạc để lên bà n rồi nói:
- Chỗ nà y chả đáng bao nhiêu, nhưng cũng xin tặng để Quế Thư mua son phấn, bữa khác sẽ xin tặng thêm để may quần áo.
Quế Thư vá»™i đứng dáºy tạ Æ n, rồi bảo a hoà n cất Ä‘i, sau đó ngồi xuống hát. Quế Thứ tuy còn Ãt tuổi, nhưng nhan sắc và tà i nghệ quả hÆ¡n ngưá»i, nà ng ngồi hát dáng Ä‘iệu phong lưu thanh nhã, cá» chỉ dịu dà ng tá»± nhiên, giá»ng hát thoảng như hÆ¡i gió tiếng ca như bay vút lên táºn ngà n mây, khiến ngưá»i ngồi nghe như ngây như dại, có cảm tưởng như Ä‘ang cháºp chá»n trong giấc má»™ng, hay lạc tá»›i chốn thần tiên.
Tây Môn Khánh gá»i Äại An và o bảo Ä‘em ngá»±a vá» nhà , nói rằng đêm nay không vá».
Sáng hôm sau, Tây Môn Khánh lại sai Äại An vá» nhà , bảo Kiá»u Nhi lấy năm mươi lạng bạc và mấy xấp lụa quý tá»›i tặng Quế Thư, Lý Kiá»u Nhi biết là Tây Môn Khánh say mê cháu mình thì mừng lắm, lấy ngay ra đưa cho Äại An mang Ä‘i. Tây Môn Khánh lại bá» tiá»n ra tổ chức tiệc rượu vui liá»n trong mấy ngà y đêm. Ứng Bá Tước và Tạ Hy Äại lại gá»i thêm Tôn Quả Chá»§y, Chúc Tháºt Niệm và Thưá»ng TrÄ© Tiết tá»›i, má»—i ngưá»i góp và o Ãt tiá»n để gá»i là chung vui, nhưng sá»± tháºt, lợi dụng có mặt cá»§a Tây Môn Khánh để được ăn chÆ¡i không tốn tiá»n.
Liá»n trong mấy ngà y đêm, trong nhà há» Lý, tiếng cưá»i nói tiếng đà n ca vang lên không ngá»›t...
|

23-09-2008, 06:58 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 13
MỘT TRẬN ÄÃ’N GHEN
Tây Môn Khánh quá si mê Quế Thư, ở luôn tại nhà há» Lý cả ná»a tháng không vá». Nguyệt nương mấy lần sai gia nhân Ä‘em ngá»±a tá»›i đón, nhưng mấy mẹ con chị em nhà há» Lý giấu mÅ© áo cá»§a Tây Môn Khánh, không cho vá». Vợ lá»›n vợ nhá» trong nhà Tây Môn Khánh Ä‘á»u không mấy lưu tâm, chỉ có Kim Liên ngà y đêm buồn rầu khóc lóc. Chiá»u nà o cÅ©ng trang Ä‘iểm tháºt đẹp, ăn mặc lá»™ng lẫy, tá»±a cá»a ngóng chá», chỠđến tối không thấy gì má»›i quay và o phòng. Những đêm trá»i đẹp, trằn trá»c không ngá»§ được thì dạo bước thá» thẫn trong hoa viên, nhìn trăn ngắm mây và thầm oán trách Tây Môn Khánh...
Lại nói lúc vá» vá»›i Tây Môn Khánh, Ngá»c Lâu có Ä‘em the má»™t tên tiểu gia nhân khoảng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi, tên gá» Cầm Äồng. Cầm Äồng thông minh lanh lợi, diện mạo khôi ngô mắt sáng mà y thanh, được Tây Môn Khánh yêu mến, giao chức pháºn sá»± coi sóc hoa viên. Vì pháºn sá»± đó, Cầm Äồng được ở tại má»™t căn phòng ngay trong hoa viên Những lúc rảnh rang hoặc đẹp trá»i, Kim Liên và Ngá»c Lâu thưá»ng và o hoa viên dạo chÆ¡i, hoặc thêu thùa, đánh cá». Cầm Äồng Ä‘á»u đứng hầu rất cung kÃnh. Kim Liên rất quý Cầm Äồng, thưá»ng gá»i và o nhà cho uống rượu Má»™t hôm, chá» mãi Tây Môn Khánh không vá» nhà , Nguyệt nương gá»i Äại An mang ngá»±a Ä‘i đón, Kim Liên vá»™i viết mấy chữ đưa cho Äại An mà dặn:
- Ngươi đưa cho gia gia mấy chữ nà y rồi thưa là NgÅ© nươn má»i gia gia vá» nhà sá»›m.
Äại An tá»›i nhà há» Lý thấy Tây Môn Khánh Ä‘ang cùng bạn bè vui cưá»i uống rượu. Tây Môn Khánh thấy Äại An thì há»i :
- Ngươi tới đây là m gì ? Ở nhà có chuyện gì lạ không ?
Äại An thưa :
- Ở nhà không có chuyện gì cả.
Tây Môn Khánh bảo:
- Tiá»n bạc ở tiệm cứ bảo Phó nhị thúc tÃnh sẵn Ä‘i, đợi ta vá» thì cho ta hay.
Äại An thưa:
- Phó nhị thúc cũng chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ đợi gia gia vỠmà thôi.
Tây Môn Khánh lại há»i :
- Xiêm y của Quế nương tỠđây, ta dặn ngươi lấy, ngươi đã lấy vỠchưa ?
Äại An cung kÃnh đáp:
- Thưa đã có sẵn sà ng.
Nói xong, Äại An lấy ra má»™t bá»™ xiêm y bằng lụa mà u hồng, đưa cho Quế Thư. Quế Thư nháºn xiêm y rồi quay sang cảm tạ Tây Môn Khánh, Ä‘oạn quay và o đặn a hoà n dá»n rượu thịt ra khoản đãi Äại An. Äại An ăn uống xong, lại trở ra đứng hầu Tây Môn Khánh rồi đợi lúc thuáºn tiện ká» tai chá»§ nói nhá»:
- NgÅ© nương sai tôi Ä‘em cho gia gia tấm giấy nà y và nhắn là má»i gia gia trở vá» sá»›m.
Nói xong đưa tấm giấy ra. Tây Môn Khánh cầm lấy, nhưng Quế Thư đã nhìn thấy, nghÄ© là thư tình cá»§a cô nà o gá»i cho Tây Môn Khánh, bèn nhổm ngưá»i tá»›i giáºt mảnh giấy, mở ra rồi đưa cho Chúc Tháºt Niệm, bảo Ä‘á»c lên cho má»i ngưá»i cùng nghe. Chúc Tháºt Niệm Ä‘á»c lên như sau:
Hoà ng hôn tưởng nhá»› Sáng sá»›m tương tư NghÄ© tá»›i ngưá»i tình luống ngẩn ngÆ¡ Mong đợi chỉ muốn được chết Thương thay cho mình Má»™t đèn má»™t bóng năm canh Ngá»§ thiếp Ä‘i Rồi bà ng hoà ng thức giấc Nhìn xem trăng chiếu qua mà nh Giáºn thay cho kẻ bạc tình Lòng lang dạ đá Äể ta lạnh lẽo má»™t mình bao đêm.
Chúc Tháºt Niệm Ä‘á»c xong thì Quế Thư vùng vằng bá» và o phòng trong nằm ngá»§. Tây Môn Khánh thấy Quế Thư buồn tháºt thì vá»™i giá»±t lấy tá» giấy đốt Ä‘i. Ứng Bá Tước thì vá»™i bước và o má»i Quế Thư ra nhưng Quế Thư không chịu ra. Tây Môn Khánh lo quá, Ä‘Ãch thân và o trong dắt nà ng ra, rồi bảo Äại An:
- Ngưá»i vá» Ä‘i, con ác phụ đó dám phá cuá»™c vui cá»§a ta, để ta vá» sẽ đánh cho nó má»™t tráºn.
Äại An chỉ lÃu rÃu lui ra. Tây Môn Khánh bảo Quế Thư Tấm giấy đó không phải cá»§a ai đâu, mà là cá»§a ngưá»i thiếp thứ năm cá»§a tôi ở nhà , sai thằng Äại An Ä‘em tá»›i để gá»i tôi vỠđó, nà ng đừng buồn giáºn.
Chúc Tháºt Niệm nói đùa:
- Nà ng đừng tin, đó là thư của Phan thị, đẹp lắm, là một ca nữ ở nơi khác đấy, nà ng đừng để cho ca ca tôi đi.
Tây Môn Khánh cưá»i đứng dáºy là m bá»™ định đánh Tháºt Niệm rồi bảo:
- Äừng có ăn nói hồ đồ, bà y đặt chuyện láo, ngưá»i ta Ä‘ang khổ muốn chết mà còn trêu chá»c nữa.
Lý Quế Khanh nói khÃch:
- Nếu quả ở nhà gá»i vá» thì nên vá» là hÆ¡n, còn quyến luyến nÆ¡i nà y là m gì cho thêm phiá»n ra.
Ứng Bá Tước cưá»i bảo:
- Thôi, không có lôi thôi gì nữa, đừng là m mất vui, ai mà còn nói chuyện đó thì phạt hai lạng bạc để lấy tiá»n mua rượu má»i ngưá»i cùng uống.
Tây Môn Khánh xÃch lại gần Quế Thư cưá»i bảo:
- Bây giỠnà ng cho chúng ta thưởng thức trà ngon của nà ng đi.
Quế Thư phụng phịu đứng dáºy pha trà cúc, mang tá»›i má» má»i ngưá»i. Ứng Bá Tước cưá»i bảo:
- Hôm nay được thưởng thức trà quý, tôi nhá»› được má»™t bà i ca nhan đỠlà "Triá»u thiên tá»", hát lên trong lúc thưởng trà thì tuyệt.
Bèn hát lên như sau:
Mấy cánh trà non.
NhỠgió xuân mà sinh trưởng.
Không chịu để cho ai hái.
Cà ng lá»›n, nhan sắc mỹ miá»u.
Cà ng lớn, phẩm cách thanh tao.
Không lá»i nà o nói hết.
Không bút nà o tả xiết.
Khi say tÆ¡ tưởng không rá»i.
Lúc tỉnh nhớ nhung tha thiết.
Ấy là vẻ đẹp thiên kim.
Tạ Hy Äại cưá»i bảo:
- Ứng nhị ca có sáng kiến hay đấy, bây giá» ai biết hát thì hát, biết ngâm thÆ¡ thì ngâm thÆ¡, không biết gì thì kể má»™t câu chuyện vui để Quế nương đây hết buồn. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng ý, rồi giục Tạ Hy Äại phải kể chuyệ vui trước. Hy Äại kể:
- Có má»™t bà lão tÃnh tình keo kiệt, thuê má»™t ngưá»i là m thợ trong nhà , xong việc trả tiá»n rất keo kiệt.
Anh thợ tức lắm, đến đêm ra sau nhà , chặn con lạch nhá» cho nước chảy và o ngáºp lụt nhà bà lão. Sáng hôm sau, bà lão dá»n rượu thịt ra má»i ngưá»i thợ ăn, lại đưa má»™t Ãt tiá»n rồi nhá» là m sao cho nước rút Ä‘i. Anh thợ ăn uống no say, nháºn tiá»n rồi vòng ra sau tháo nước. Chốc lát nước rút hết. Bà lão há»i:
"Nhà tôi đây không hiểu sao lại bị như váºy". Ngưá»i thợ đáp:
"Nó cÅ©ng mắc cái bệnh như bà , nghÄ©a là có tiá»n thì chảy Ä‘i mà không tiá»n thì không chịu chảy".
Quế Thư nghe xong giáºn lắm, biết là Tạ Hy Äại ám chỉ mình ham tiá»n cá»§a Tây Môn Khánh, nhưng tươi cưá»i nói:
- Tôi cÅ©ng có má»™t chuyện vui, xin kể hầu liệt vị. Chuyện như thế nà y. Có má»™t vị chân nhân, má»™t hôm mở tiệc đãi khách, bèn gá»i con hổ tá»›i, sai Ä‘i má»i khách. Hổ tá»›i nhà ngưá»i khách nà o thì ăn thịt luôn ngưá»i khách đó. Lát sau trở lại, vị chân nhân há»i:
"Ta sai ngươi Ä‘i má»i khách, sao giá» nà y mà vẫn chưa thấy ai tá»›i cả". Con hổ đáp:
"Từ xưa tá»›i nay tôi đâu biết má»i ai, tôi chỉ biết ăn thịt ngưá»i ta mà thôi".
Khi nói tá»›i câu cuối cùng, Quế Thư cố ý dằn mạnh và o tiến "má»i" và tiếng "ăn", để ám chỉ bá»n Tạ Hy Äại chỉ biết chạy theo ăn bám Tây Môn Khánh chứ chẳng bao giá» má»i Tây Môn Khánh được má»™t lần.
Quế Thư kể xong, đám Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äạ Ä‘á»u hổ thẹn. Ứng Bá Tước bảo:
- Ngưá»i ta bảo anh em mình chỉ biết ăn mà không biết má»i váºy tại sao chúng mình không má»—i ngưá»i má»™t Ãt, chung tiá»n đã đại ca đây má»™t bữa cho khá»i mang tiếng ?
Nói xong, rút chiếc trâm cà i đầu bằng bạc, liệng ra bà n. Ta Hy Äại tháo chiếc nhẫn nặng chÃn phân rưỡi ra. Rồi ngưá»i thì cởi áo cởi khăn, kẻ thì có váºt gì đáng tiá»n cÅ©ng Ä‘em ra đóng góp, riêng Thưá»ng TrÄ© Tiết trong ngưá»i không có gì đáng giá bèn há»i mượn tiá»n Tây Môn Khánh, sau đó đưa tất cả cho Quế Khanh bảo cầm bán Ä‘i lấy tiá»n là m tiệc đãi Tây Môn Khánh và Quế Thư. Quế Khanh gá»i gia nhân sai Ä‘em bán mấy thứ đó lấy tiá»n mua rượu thịt là m tiệc. Lát sau tiệc bà y ra, má»i ngưá»i vui vẻ ăn uống. Bá»n Ứng Bá Tước ăn như sấm chá»›p, chỉ má»™t thoáng sạch bà n tiệc đã sạch trÆ¡n. Quế Thư và Quế Khanh má»›i uống được và i hợp rượu, gắp được mấy miếng thịt thì trên bà n đã không còn gì nữa. Bá»n Ứng Bá Tước ngượng quá, lại bảo nhau xem trên ngưá»i còn gì đáng tiá»n thì lá»™t ra để đóng góp là m tiệc nữa. Thưá»ng TrÄ© Tiết lại vay thêm tiá»n Tây Môn Khánh để đóng góp. Má»i ngưá»i lại tiếp tục vui say.
Nói vá» Äại An, vá» tá»›i phòng cá»§a Nguyệt nương thì thấy có cả Ngá»c Lâu và Kim Liên. Ba ngưá»i Ä‘ang ngồi nói chuyện. Ba ngưá»i thấy Äại An vá» thì cùng há»i:
- Ngươi có đón được gia gia vỠkhông ?
Äại An mếu máo đáp:
- Äã không đón được mà còn bị gia gia đánh mắng chá»i bá»›i nữa. Gia gia còn nói rằng, ai sai ngưá»i tá»›i đón nữa thì lúc vá» sẽ biết tay.
Nguyệt nương bảo:
- Không vá» thì thôi, tại sao lại chá»i mắng gia nhân, Ä‘e dá»a thê thiếp.
Ngá»c Lâu bảo:
- Äại nương sai nó Ä‘i thì gia gia trách Äại nương thôi, tạ sao lại mắng cả chúng tôi nữa.
Kim Liên bảo:
- Tôi còn lạ gì mấy con kỹ nữ ở chốn yên hoa, chúng nó tà i lắm tiá»n lắm, tiá»n bạc mà đổ và o mấy xóm yên hoa đó thì bao nhiêu cho đủ. Kim Liên Ä‘ang nói thì Lý Kiá»u Nhi thấy Äại An vá», liá»n tá»›i đứng ngoà i cá»a sổ nghe ngóng, nên cÅ©ng nghe được lá»i nói vừa rồi cá»§a Kim Liên. Từ đó Kiá»u Nhi thù ghét Kim Liên lắm. Tối hôm đó Kim Liên vá» phòng, thấy thá»i giá» buồn tẻ, má»™t khắc trôi qua như mấy mùa thu. Lát sau bảo hai đứa a hoà n Ä‘i ngá»§, rồi bước ra hoa viên dạo chÆ¡i, tìm Cầm Äồng trò chuyện tá»›i gần khuya, Kim Liên gá»i Cầm Äồng và o phòng mình, giở má»i mánh khóe quyến rÅ©. Cầm Äồng má»›i đầu còn sợ, sau thấy không dằn lòng được, bèn cùng Kim Liên ân ái.
Từ đó, đêm nà o Kim Liên cÅ©ng chá» cho hai a hoà n Ä‘i ngá»§ là gá»i Cầm Äồng và o phòng vui thú. Tá»›i lúc gần sáng thì giục Cầm Äồng ra. Kim Liên say mê Cầm Äồng, có gì cÅ©ng cho, kể cả tiá»n và váºt dụng. Tên gia nhân nà y không biết thân pháºn, được Liên yêu quý nên có tiá»n, thưá»ng rá»§ các gia nhân khác ra phố uống rượu, trong lúc say, hay vô tình nói ra nhiá»u câu lá»™ liá»…u. Dần dần chuyện lá»t tá»›i tai Tuyết Nga và Kiá»u Nhi. Hai ngưá»i bèn Ä‘em chuyện nói vá»›i Nguyệt nương. Nguyệt nương nhất định không tin, nghÄ© rằng Tuyết Nga và Kiá»u Nhi thù ghét Kim Liên bịa chuyện. Chỉ có Ngá»c Lâu là tin nhưng lại không dám nói ra.
Má»™t đêm, Kim Liên sÆ¡ ý, vui thú vá»›i Cầm Äồng trong phòng mà quên đóng cá»a như má»i lần. Thu Cúc tình cá» Ä‘i ngang thấy được. Hôm sau Thu Cúc thuáºt lại vá»›i Tiểu Ngá»c. Tiểu Ngá»c kể lại cho Tuyết Nga.
Tuyết Nga kể lại vá»›i Kiá»u Nhi, rồi hai ngưá»i nói vá»›i Nguyệt nương, rồi nói thêm:
- Äó chÃnh là miệng Thu Cúc nói ra, không phải chúng tôi thù oán mà đặt Ä‘iá»u cho NgÅ© nương.
Nếu Äại nương không nghe, chúng tôi sẽ nói lại vá»›i gia gia.
Hôm đó là ngà y hai mươi hai tháng Bảy, Tây Môn Khánh hiện có mặt tại nhà vì đó là ngà y sinh nháºt cá»§a Tây Môn Khánh. Nguyệt nương bảo:
- Tôi đã nói là không thể có chuyện đó. Bây giá» gia gia Ä‘ang có nhà đó, hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a gia gia. Hai ngưá»i không nghe tôi thì cứ việc nói để gia gia là m cho tan nhà nát cá»a ra, lúc đó thì tôi không hÆ¡i nà o dà n xếp đâu.
Hai ngưá»i vá» phòng, chá» Tây Môn Khánh và o, liá»n hợp nhau mà nói rõ đầu Ä‘uôi vụ Kim Liên thông gian vá»›i tên gia nhân Cầm Äồng. Tây Môn Khánh nghe xong lá»a giáºn bừng bừng bước ra phòng khách, sai gia nhân gá»i Cầm Äồng tá»›i. Cầm Äồng hoảng sợ tá»›i báo cho Kim Liên biết, Kim Liên cÅ©ng hết hồn, căn dặn Cầm Äồng là dù cho có thế nà o cÅ©ng không được nói ra. Mấy chiếc trâm cà i đầu mà Kim Liên cho Cầm Äồng cÅ©ng được lấy lại hết, nhưng còn quên chiếc thắt lưng Ä‘ang mang trên ngưá»i. Cầm Äồng vá»™i chạy tá»›i quỳ trước mặt Tây Môn Khánh, hai bên là mấy gia nhân cầm trượng đứng sẵn. Tây Môn Khánh quát há»i:
- Thằng khốn kiếp kia, mà y có biết tội mà y không ?
Cầm Äồng run sợ không nói được tiếng nà o. Tây Môn Khánh quát gia nhân:
- Tháo mấy chiếc trâm cà i tóc của nó đưa cho ta coi.
Gia nhân bước tá»›i, thấy trên đầu tóc Cầm Äồng không có chiếc trâm nà o. Tây Môn Khánh há»i :
- Mấy cái trâm bạc mà y vẫn cà i tóc, nay đâu rồi ?
Cầm Äồng run giá»ng thưa :
- Tôi không có chiếc trâm cà i tóc nà o bằng bạc cả. Tây Mô Khánh quát gia nhân :
- Xé quần áo và các thứ trong ngưá»i nó cho ta.
Gia nhân bước tá»›i lục soát, thấy Cầm Äồng có cái thắt lưng bằng lụa quý, trong ngưá»i lại có cái túi gấm, bèn Ä‘em cả lại cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh coi xong nháºn ra những váºt dụng cá»§a Kim Liên thì giáºn lắm, nhưng vặn há»i:
- Những váºt nà y ở đâu mà có, ai cho mà y ? Muốn sống th khai tháºt ra.
Cầm Äồng run rẩy thưa :
Tôi thưá»ng ngà y quét dá»n trong hoa viên, má»™t hôm nhặt được những thứ đó chứ không phải cá»§a ai cho.
Tây Môn Khánh nghiến răng quát gia nhân:
- Trói nó lại rồi đánh đòn cho ta.
Gia nhân ùa tá»›i trói nghiến Cầm Äồng lại, rồi ná»c ra đánh ba chục trượng, quần áo tả tÆ¡i, thịt nát máu tuôn. Cầm Äồng Ä‘au quá ngất Ä‘i. Tây Môn Khánh sai tạt nước tỉnh dáºy rồi truyá»n gia nhân Ä‘uổi ra khá»i nhà . Cầm Äồng tỉnh dáºy, lạy tạ Tây Môn Khánh rồi ra khá»i cổng Ä‘i thẳng.
Kim Liên nghe tin Cầm Äồng bị đánh gần chết thì hồn phi phách tán, không biết sao.
Sau đó Tây Môn Khánh hầm hầm tá»›i phòng Kim Liên. Kim Liên gần như đứng không vững cÅ©ng lÃu rÃu bước tá»›i chà o há»i. Tây Môn Khánh không nói không rằng, đánh cho hai bạt tai nẩy Ä‘om đóm mắt, rồi bảo Xuân Mai đóng hết các cá»a lại, Ä‘oạn lấy ra má»™t cái roi ngá»±a bằng da, cầm lăm lăm trong tay, quát bảo Kim Liên cởi hết quần áo ra quỳ trước mắt mình. Kim Liên biết giá» phút nguy nan đã tá»›i, bèn lẳng lặng tuân lá»i rồi phục xuống mà khóc. Tây Môn Khánh bảo:
- Con dâm phụ kia, thằng gia nhân khốn nạn đã cung khai đầy đủ hết rồi, mà y đừng chối tá»™i nữa, khôn hồn muốn sống thì nói tháºt hết ra.
Kim Liên khóc nức nở nói:
- Trá»i Æ¡i, thế nà y thì oan uổng cho tôi biết là chừng nà o. Trong thá»i gian hÆ¡n ná»a tháng chà ng vắng nhà , ngà y nà o tôi cÅ©ng cùng Tam nương trò chuyện thêu thùa. Chưa tối tôi đã đóng cá»a Ä‘i ngá»§, không dám bước chân ra khá»i cá»a. Chà ng không tin thì cứ há»i Xuân Mai. Tôi ở nhà là m gì nó cÅ©ng biết. Äoạn quay lại há»i:
- Xuân Mai ơi, ngươi lại đây mà nói cho gia gia nghe đi.
Tây Môn Khánh rÃt lên:
- Ta không cần há»i ai hết, ta chỉ há»i mà y mà thôi. Mà y có nháºn là đã cho thằng khốn đó mấy cái trâm cà i tóc bằng bạc không, hả con giặc cái dâm loạn kia ?
Kim Liên khóc nói:
- Oan tôi lắm chà ng Æ¡i. Tôi thá» không là m chuyện gì báºy bạ, thì là m gì có chuyện lấy đồ đạc cho ngưá»i nà y ngưá»i kia. Mấy cái trâm bằng bạc chà ng cho tôi hiện còn đủ số, có mất Ä‘i đâu cái nà o, chà ng đếm lại thì biết. Äây chẳng qua là ngưá»i ta ghen tức vá»›i tôi rồi vu oan giá há»a cho tôi. Ngưá»i ta thấy chà ng không ở nhà thì thôi, mà ở nhà là chà ng chỉ ở vá»›i tôi, do đó hùa nhau ám hại tôi. Xin chà ng xét lại cho tôi nhá».
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, không nói chuyện trâm nữa, nhưng còn những váºt nà y thì sao ?
Nói xong rút trong tay áo ra cái giải lưng và cái túi gấm rồi há»i:
- Những thứ nà y là cá»§a mà y, tại sao lại ở trong ngưá»i tên phản chá»§ ? Mà y còn lẻo mép chối tá»™i nữa hay thôi ?
Äoạn thẳng cánh quất mạnh chiếc roi da và o tấm lưng trần trắng muốt. Kìm Liên quặn ngưá»i, kêu lên má»™t tiếng Ä‘au đớn rồi phục xuống khóc nói:
- Gia gia Æ¡i, nếu quả gia gia muốn giết tôi thì tôi xin chịu chết. Còn gia gia vẫn đôi chút Ä‘oái hoà i tá»›i tôi thì nghe tôi nói. Trong lúc gia gia vắng nhà , tôi thưá»ng cùng Ngá»c Lâu và o hoa viên thêu thùa, rồi là m thất lạc mấy thứ đó, tôi tìm kiếm mấy ngà y không thấy, nà o ngá» tên gia nhân lượm được rồi tham lam mà lấy luôn chứ tôi đâu có cho nó bao giá».
Tây Môn Khánh thấy Kim Liên nói phù hợp vá»›i lá»i nói cá»§a Cầm Äồng lúc nãy, lại thấy vết roi rá»›m máu trên tấm lưng ngà thêm và o đó, Kim Liên lõa thể quỳ má»p dưới đất, tóc mây rối bá»i, mặt hoa đầm đìa nước mắt, thì tá»± nhiên cÆ¡n giáºn đã nguôi Ä‘i bảy tám phần, liá»n gá»i Xuân Mai ra há»i:
- Con dâm phụ nà y quả có tằng tịu với tên khốn kiếp đó không ? Ngươi nói cho rõ, nếu ngươi nói nó vô tội thì ta sẽ tha cho nó.
Xuân Mai liá»n bước sát tá»›i Tây Môn Khánh á»n ẻn thưa:
- Gia gia Æ¡i, là m gì có chuyện tà y trá»i đó, hà ng ngà y tôi và NgÅ© nương luôn ở bên nhau, tôi nà o có thấy gì đâu. Chắc đây là do ngưá»i ta ghen ghét vu oan giá há»a cho nương nương tôi mà thôi. Gia gia là ngưá»i sáng suốt, sao lại có thể tin những lá»i vô căn cứ đó ?
Tây Môn Khánh nghe xong không nói gì, lát sau buông cả roi xuống, bảo Kim Liên đứng dáºy mặc xiêm y rồi gá»i Thu Cúc, bảo dá»n tiệc rượu. Kim Liên chống tay ngồi dáºy. Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm nay ta tạm tha cho, từ giá» trở Ä‘i, ta vắng nhà thì phải đóng cá»a sá»›m, không được ra khá»i cá»a, không được nghÄ© báºy bạ, là m chuyện báºy bạ. Ta mà còn nghe được chuyện gì khác thì quyết không tha đâu.
Kim Liên đáp:
- Những lá»i chà ng dặn, tôi xin ghi nhá»›.
Nói xong lạy tạ bốn lạy, rồi và o trong trang Ä‘iểm, mặc xiêm y sau đó trở ra hầu rượu. Ngà y thưá»ng, Kim Liên được Tây Mô Khánh yêu quý là thế, hôm nay bị đòn nên xấu hổ lắm, ngồi hầu rượu mà không nói được câu nà o.
Tây Môn Khánh Ä‘ang ngồi uống rượu thì gia nhân và o báo là có các tân khách và thân thÃch Ä‘em váºt lá»… lại chúc thá», trong đó có Ngô đại cữu, Ngô nhị cữu, Phó Nhị cùng con gái và con rể cá»§a Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh vá»™i trở ra phòng khách thù tiếp má»i ngưá»i. Nhà há» Lý cÅ©ng sai gia nhân Ä‘em lá»… váºt lại. Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äại và đám bạn bè cÅ©ng đủ mặt. Tây Mô Khánh báºn rá»™n tiếp khách.
Trong khi đó, dám thiếp cá»§a Tây Môn Khánh nghe tin Kim Liên thá» nhục bèn kéo nhau tá»›i giả vá» thăm há»i nhưng để dò xét tình hình. Tá»›i nÆ¡i, thấy Kim Liên nằm trên giưá»ng. Ngá»c Lâu bước và o há»i:
- CÆ¡ sá»± là m sao váºy ? Nói cho tôi nghe được chăng ?
Kim Liên nước mắt chan hòa đáp :
- Thư thư Æ¡i, tôi biết hai con ác phụ đó nó hại tôi, đặt Ä‘iá»u vu oan để gia gia đánh tôi. Thù nà y quả là sâu như biển, không bao giá» tôi quên.
Kiá»u Nhi và Tuyết Nga đứng ngoà i nghe váºy, kéo nhau lùi ra. Trong nà y, Ngá»c Lâu nói:
- Chẳng hiểu chuyện ra là m sao mà tên gia nhân cá»§a tôi lại bị Ä‘uổi Ä‘i. Nhưng thôi, thư thư đừng buồn giáºn là m gì, chắc là gia gia sẽ hồi tâm ngay đấy mà . Äể gia gia và o phòng tôi, tôi sẽ nói cho.
Kim Liên nói:
- Cảm ơn thư thư có lòng tốt với tôi.
Nói xong ngồi dáºy bảo Xuân Mai pha trà má»i Ngá»c Lâu. Hai ngưá»i trò chuyện má»™t hồi. Sau đó Ngá»c Lâu cáo từ vá» phòng. Tối hôm đó, Tây Môn Khánh tá»›i nghỉ tại phòng Ngá»c Lâu.
Ngá»c Lâu bảo:
- Thế là tá»± nhiên tôi mất má»™t tên gia nhân thân tÃn theo tôi từ bên nhà sang đây. Theo tôi thì chuyện đó không có đâu. Mấy hôm trước, Kim Liên có lá»i qua tiếng lại gì đó vá»›i Kiá»u Nhi và Tuyết Nga, hai bên thù ghét nhau nên rất có thể là há» là m hại nhau. Chà ng đừng quá nóng mà khiến cho ngưá»i khác bị Oan.
Nếu quả có chuyện nà y thì chÃnh Äại nương phải biết trước mà nói cho chà ng nghe chứ. Äằng nà y chà ng chưa há»i rõ trắng Ä‘en đã là m ầm lên rồi.
Tây Môn Khánh đáp xuôi:
- Tôi đã há»i Xuân Mai, nó cÅ©ng nói là không có gì.
Ngá»c Lâu bảo:
- NgÅ© thư thư Ä‘ang buồn khổ, sao chà ng không đến đó há»i han và i câu ?
Tây Môn Khánh đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi, để tối mai tôi đến đó.
Hôm sau, Tây Môn Khánh là m tiệc lá»›n đãi thân thÃch và các tân khách, lại cho Ä‘em kiệu má»i Lý Quế Thư tá»›i, đồng thá»i gá»i hai ca nữ khác tá»›i hát mua vui. Lý Kiá»u Nhi thấy cháu mình tá»›i thì vui lắm, dẫn và o chà o Nguyệt nương, rồi cho a hoà n Ä‘i má»i các thiếp cá»§a Tây Môn Khánh tá»›i. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»›i, chỉ có Kim Liên không tá»›i, nói là trong ngưá»i không khá»e. Nguyệt nương tặng cho Quế Thư nhiá»u khấn tay và lụa vải. Tối hôm đó, trước khi ra vá», Quế Thư tá»›i thăm Kim Liên. Tá»›i nÆ¡i, bước và o nói:
- Tôi xin tá»›i chà o NgÅ© nương Kim Liên bèn sai Xuân Mai đóng cá»a phòng lại, không tiếp. Xuân Mai nói vá»›i Quế Thư:
- NgÅ© nương đã dặn, tôi không dám trái lá»i.
Quế Thư giáºn lắm, vừa buồn vừa thẹn mà vá».
Tối hôm đó, Tây Môn Khánh đến vá»›i Kim Liên. Kim Liên ân cần giúp Tây Môn Khánh cởi áo cởi giầy, rồi rót trà chuốc rượu, giở hết thá»§ Ä‘oạn quyến rÅ©. Lúc và o giưá»ng, Kim Liên khóc nói:
- Chà ng Æ¡i, trong nhà nà y có ai quý mến tôi đâu. Chỉ có chà ng hiểu được lòng tôi, và tôi cÅ©ng hiểu được lòng chà ng. Ngưá»i ta thấy chà ng thương tôi, thưá»ng ở bên tôi cho nên ngưá»i ta ghen tức, dùng lá»i độc ác hại tôi. Thà nh thá» chà ng thương yêu tôi mà vô tình lại chÃnh là ngưá»i muốn giết tôi. Ná»—i oan nà y cá»§a tôi bao giá» má»›i tá» ? Ngưá»i Ä‘á»i có câu "gà nhà bị đánh thì chạy quanh quẩn, còn gà rừng bị đánh thì chạy tuốt và o rừng". Cho nên chà ng có muốn tôi chết thì tôi cÅ©ng chết trong nhà nà y mà thôi. Chứ còn cái hạng xướng ca ở chốn yên hoa thì là m gì có tình có nghÄ©a. Hôm ná» Äại An được sai Ä‘i má»i chà ng vá», chà ng không vá» còn đánh mắng nó, nó tá»›i thưa vá»›i Äại nương, lúc đó tôi có mặt và cÅ©ng nói như váºy. Nà o ngá» có ngưá»i nghe được mà động lòng, rồi để tâm thù oán tôi, bà y chuyện hại tôi. Từ xưa, ngưá»i bị ngưá»i hại thì không thể chết, chỉ khi nà o bị trá»i hại thì má»›i chết được mà thôi. Tôi thế nà o thì sau nà y tá»± nhiên sẽ rõ, nhưng chỉ xin chà ng nên tháºn trá»ng mà thôi.
Tây Môn Khánh cho là phải...
Mấy hôm sau, Tây Môn Khánh cưỡi ngá»±a tá»›i nhà há» Lý, có Äại An và Bình An Ä‘i theo. Lý Quế Thư Ä‘ang tiếp khách ở má»™t phòng, nghe tin Tây Môn Khánh tá»›i, vá»™i chạy và o phòng riêng lau chùi phấn son, cởi bỠđồ trang sức, rồi lên giưá»ng nằm. Trong khi đó Lý ma ma bước ra đón tiếp Tây Môn Khánh.
Sau khi má»i khách ngồi, Lý ma ma há»i:
- Mấy hôm nay sao không thấy Äại quan nhân quang lâm tá»›i đây ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Mấy hôm nay ở nhà cÅ©ng có nhiá»u việc báºn.
Äoạn há»i:
- Hôm ná» tôi cho ngưá»i tá»›i má»i, sao không thấy Quế Khanh tá»›i mà chỉ có mình Quế Thư như váºy.
Lý ma ma đáp:
- Quế Khanh có ngưá»i má»i Ä‘i, mấy hôm nay không thấy vá».
Nói xong Ä‘em trà ra má»i. Tây Môn Khánh há»i:
- Quế Thư đâu, sao không thấy ?
Lý ma ma đáp:
- Con nhỠđó thì chẳng hiểu tại sao hôm ná» từ đằng Äại quan nhân vá», nó cứ rầu rÄ© không vui cứ nằm lỳ trong phòng, không ra tá»›i ngoà i. Chắc là nó buồn chuyện gì đó, sao quan nhân không và o há»i thăm nó má»™t câu ?
Tây Môn Khánh ngạc nhiên.
- Tôi nà o hay biết gì đâu, để tôi và o thăm.
Lý bà nói:
- Nó Ä‘ang nằm trong phòng riêng đó. Tây Môn Khánh đứng dáºy, má»™t a hoà n vén mà nh, Tây Môn Khánh bước và o phòng. Quế Thư mặt rầu rầu, tóc buông xõa, nằm quay mặt và o trong, biết có Tây Môn Khánh và o nhưng cứ nằm yên. Tây Môn Khánh lại gần giưá»ng há»i:
- Hôm đó vá» nhà có chuyện gì không vui váºy ?
Quế Thư nằm im không đáp. Tây Môn Khánh lại há»i:
- Hay là trong nhà tôi có ai là m pháºt lòng nà ng chăng ? Nà ng cứ nói để tôi xá» cho.
Mãi sau Quế Thư mới quay ra nói ?
- Thì cÅ©ng là bà NgÅ© nương cá»§a quan nhân chứ còn ai và o đây nữa. Bà ta khinh miệt chúng tôi, gá»i chúng tôi là loà i dâm phụ. Tôi nói tháºt, chúng tôi trước kia cÅ©ng là con nhà như ai, bây giá» tuy là m nghá» nà y, nhưng so ra vẫn còn hÆ¡n chán vạn những kẻ tá»± nháºn mình là con nhà lương thiện. Hôm ná» tôi tá»›i đâu phải là để hát xướng kiếm tiá»n, mà là đem lá»… váºt lại mừng ngà y sinh nháºt quan nhân. Äại nương ở nhà tiếp đãi tôi tháºt là niá»m nở, lại tặng quà cho tôi. Tôi muốn tá» ra lá»… độ lịch thiệp, nên xin được má»i các nương nương tá»›i để chà o há»i. Mấy vị nương nương khác Ä‘á»u tá»›i chuyện trò vui vẻ, chỉ có bà NgÅ© nương là không thèm ra. Lúc gần tối, sắp vá», tôi Ä‘Ãch thân tá»›i chà o há»i, nhưng bà ta sai a hoà n đóng cá»a phòng lại không thèm tiếp. Bà ta khinh khi chúng tôi quá mà .
Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm đó thì quả Phan thị nó có chuyện buồn tháºt nên má»›i vô lá»… vá»›i nà ng như váºy chứ ngà y thưá»ng thì nó tất ra diên kiến nà ng rồi. Nhưng mà con ác phụ đó cÅ©ng gá»›m lắm, nó nhiá»u lần ăn nói là m tổn thương danh dá»± ngưá»i khác, tôi đã trách mắng mấy lần. Lần nà y tôi phải vỠđánh cho nó má»™t tráºn má»›i được:
Quế Thư ngồi dáºy dà ngón tay và o trán Tây Môn Khánh mà bảo:
- Nói thế mà không biết ngượng, quan nhân Ä‘á»i nà o dám đánh đà n bà .
Tây Môn Khánh nói:
- Nà ng không biết tôi hay sao mà nói váºy. Trong nhà tôi bất cứ già trẻ lá»›n bé, có lá»—i là tôi đánh đòn hết, tá»™i nặng thì tôi cắt tóc gá»t đầu chứ giỡn sao ?
Quế Thư nói khÃch:
- Quan nhân nói váºy thì tôi cÅ©ng biết váºy, chứ tôi có được chứng kiến bao giỠđâu. ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» quan nhân vá» nhà , thá» cắt tóc gá»t đầu con mụ vô lá»… đó rồi cầm tóc mụ ta đến đây cho tôi coi. Có váºy tôi má»›i tin, có váºy tôi má»›i phục quan nhân là ngưá»i chá»§ trong nhà . Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng thách ta phải không ?
Quế Thư cÅ©ng cưá»i:
- Ừ, tôi thách đó, xem quan nhân có đáng mặt hảo hán không ?
Hai ngưá»i trở lại chuyện trò vui vẻ. Tối hôm đó Tây Môn Khánh ngá»§ tại nhà Quế Thư.
Hôm sau mãi gần tối mới từ giã, Quế Thư bảo:
- Chà ng ơi, lần sau chà ng tới đây mà không có mớ tóc của con mụ đó thì đừng nhìn tôi nữa nghe không.
Tây Môn Khánh gáºt đầu lên ngá»±a mà vá».
Tá»›i nhà , Tây Môn Khánh tá»›i thẳng phòng Kim Liên. Kim Liên chạy ra vồn vã tiếp đón, nhưng há»i gì Tây Môn Khánh cÅ©ng lạnh lùng không đáp. Kim Liên sai a hoà n dá»n rượu thì Tây Môn Khánh gạt Ä‘i. Kim Liên ngạc nhiên lắm nhưng không dám há»i, chỉ sai Xuân Mai dá»n giưá»ng, rồi dẫn Tây Môn Khánh và o Tây Môn Khánh ngồi trên giưá»ng, bắt Kim Liên cởi hà i ra. Kim Liên lÃu rÃu vâng lá»i. Tây Môn Khánh ngồi dá»±a và o gối, bắt Kim Liên cởi hết xiêm áo rồi quỳ dưới đất. Kim LIên hoảng sợ không hiểu chuyện gì, nhưng cÅ©ng là m y lá»i, lõa thể quỳ phục trên mặt đất, rồi mếu máo nói:
- Gia gia Æ¡i, tôi có tá»™i gì xin cứ nói ra. Nếu tôi quả có tá»™i, nếu gia gia không còn thương tôi nữa thì xin cho Ä‘em con dao ra đây, tôi xin tá»± tá».
Tây Môn Khánh mắng - Con giặc cái ác phụ kia, đừng có nhiá»u lá»i.
Äoạn quay ra gá»i:
- Xuân Mai, đóng hết các cá»a lại, rồi lấy cái roi ngá»±a bằng da Ä‘en và o đây cho ta.
Xuân Mai cứ chần chỠở ngoà i, Tây Môn Khánh phải gá»i hai ba lần má»›i bước và o, nhưng cứ đứng yên. Kim Liên ngẩng lên bảo:
- Xuân Mai ơi, gia gia định đánh chị đó, cứu chị với em ơi.
Tây Môn Khánh bảo Xuân Mai:
- Ngươi đừng có lôi thôi, ra lấy roi và o đây cho ta đánh con dâm phụ nà y má»™t tráºn.
Xuân Mai nói:
- Gia gia Æ¡i, nương nương có lầm lá»—i gì thì gia gia dạy bảo chá»› sao lại đánh chá»i như váºy ? Nương nương lúc nà o cÅ©ng má»™t lòng thá» gia gia, có gì cÅ©ng chẳng nên gây sóng gió. Gia gia là m như thế nà y coi sao được. Bây giá» tôi không nghe lá»i gia gia, mà ra mở cá»a chạy ra ngoà i thì gia gia tÃnh sao ?
Tây Môn Khánh cưá»i ha hả bảo kim Liên:
- ÄÆ°á»£c rồi, nếu váºy thì ta không đánh nà ng nữa, nà ng cứ đứng dáºy Ä‘i cho ta há»i. Bây giá» ta muốn xin nà ng má»™t váºt nà ng có chịu cho ta hay không ?
Kim Liên đứng dáºy nói:
- Tôi lúc nà o cÅ©ng chỉ biết có gia gia thôi, gia gia nói gì tôi cÅ©ng nghe, nhưng tôi có gì để cho gia gia đâu, mà gia gia cần gì váºy ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta muốn mớ tóc nà ng.
Kim Liên kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, sao lại có chuyện đó. Gia gia muốn gì chứ muốn váºy thì là m sao tôi chiá»u cho được ? Tôi từ khi lá»t lòng mẹ, tá»›i nay đã hai mươi sáu năm rồi, đến bây giá» má»›i có được má»› tóc như thế nà y, là m sao cắt bá» Ä‘i được. Xin gia gia thương tôi má»™t chút.
Tây Môn Khánh lạnh lùng:
- Ta không nói lôi thôi, ta chỉ há»i rằng nà ng không chịu nghe lá»i ta phải không ?
Kim Liên nói:
- Tôi không nghe chà ng thì còn nghe ai bây giá», nhưng chuyện gì chứ chuyện nà y thì nghe sao được. Tuy nhiên tôi cÅ©ng xin há»i là chà ng cần má»› tóc tôi để là m gì váºy ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Äể ta là m tóc giả.
Kim Liên nói:
- Nếu váºy thì tôi bằng lòng, chỉ sợ là chà ng Ä‘em cho con dâm phụ nà o mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta không cho ai đâu.
Kim Liên nói:
- Nếu váºy thì để tôi cắt.
Nói xong xõa tóc ra, cầm kéo cắt một mớ tóc cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh lấy giấy gói lại rồi bỠvà o túi. Kim Liên cắt tóc xong thì lăn và o lòng Tây Môn Khánh mà khóc nức nở:
- Chà ng nói gì tôi cũng nghe, chỉ xin chà ng đừng thay lòng đổi dạ bỠtôi mà thôi.
Tây Môn Khánh thấy cÅ©ng đáng thương, bèn dùng lá»i ôn tồn mà an á»§i. Äêm đó Tây Môn Khánh ở lại vá»›i Kim Liên. Sáng hôm sau, Kim Liên dá»n quà sáng ra. Tây Môn Khánh ăn xong, cưỡi ngá»±a tá»›i nhà há» Lý, Quế Thư chạy ra há»i ngay:
- Chà ng đã gá»t đầu cắt tóc con mụ đó chưa ? Tóc nó đâu ?
Tây Môn Khánh bước và o phòng bảo:
- Có đây, có đây.
Äoạn thò tay và o túi lấy gói tóc ra đưa cho Quế Thư. Quế Thư mở ra quả thấy má»› tóc dà i Ä‘en nhánh, bèn vui vẻ cất và o tay áo. Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng xem xong thì trả lại cho tôi. Hôm qua tôi nói dối nó là để là m tóc giả, nó sợ tôi mà chịu cắt.
Tôi là m váºy là để không thất tÃn vá»›i nà ng.
Quế Thư không chịu, nhét má»› tóc Kim Ijiên và o dưới hà i để hà ng ngà y dẫm đạp lên, rồi qua và o bảo Quế Khanh dá»n rượu ra má»i Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh ở luôn vá»›i Quế Thư mấy ngà y liá»n.
Vá» phần Kim Liên, từ sau ngà y cắt tóc thì luôn luôn buồn phiá»n, không ra khá»i phòng, cÆ¡m nước cÅ©rlg chẳng buồn ăn. Nguyệt nương thấy váºy thì sai gia nhân má»i Lưu bà tá»›i thăm bệnh. Lưu bà thăm bệnh xong nói rằng:
- NgÅ© nương có chuyện buồn phiá»n, không nói ra được nên trở thà nh nhức đầu mệt má»i, lưá»i ăn uống.
Nói xong lấy hai viên thuốc mà u đen ra, dặn là tối thì uống với nước nóng. Lại nói:
Ngà y mai tôi sẽ bảo ông nhà tôi tá»›i coi xem năm nay nương nương có tai ương gì không. Kim Liên há»i:
- Thì ra ông nhà cũng biết bói toán hay sao ?
Lưu bà đáp:
- Ông nhà tôi tuy mù nhưng có ba cái tà i, thứ nhất là bói toán rất linh nghiệm, thứ nhì là biết dùng phép châm cứu để chữa bệnh. thứ ba là biết dùng bùa phép.
Kim Liên há»i:
- Bùa phép để là m gì váºy ?
Lưu bà đáp:
- Thà dụ như trong nhà có chuyện anh em bất hòa, cha con xÃch mÃch hoặc vợ chồng chia rẽ thì ông nhà tôi chỉ cần viết và i lá bùa cho nuốt thì ná»™i mấy ngà y sau là cha con thương yêu nhau, vợ chồng thuáºn hòa, anh em thân thiết trở lại. Phà m buôn bán không phát đạt, nhà cá»a không hưng vượng, ông nhà tôi Ä‘á»u là m cho trở thà nh hưng tà i vượng lá»™c. Còn các thứ như chiêm tinh cúng sao, ông nhà tôi Ä‘á»u giá»i, nên thiên hạ thưá»ng gá»i là Lưu Lý Tinh. Có má»™t lần, má»™t ngưá»i con dâu chuyên ăn cắp cá»§a mẹ chồng vá» cho cha mẹ Ở nhà , ngưá»i chồng biết được, tức giáºn lắm đánh Ä‘áºp rất tà n nhẫn. Ngưá»i vợ đó tá»›i cầu cứu, ông nhà tôi chỉ viết mấy lá bùa, đốt thà nh than, bảo ngưá»i vợ đó hòa và o nước cho bên nhà chồng uống, từ đó bên nhà chồng thấy nà ng ta lấy cắp đồ đạc cÅ©ng lá» Ä‘i như là không biết. Lại cho má»™t lá bùa, bảo giấu và o dưới gối cá»§a ngưá»i chồng, từ đó ngươi chồng rất má»±c say mê nà ng mà không còn đánh Ä‘áºp gì nữa.
Kim Liên nghe nói mừng lắm, gá»i a hoà n Ä‘em bánh pha trà má»i Lưu bà ăn. Lúc Lưu bà ra vá», Kim Liên trả tiá»n thuốc rất háºu, lại đưa tiá»n trước để má»i Lưu Lý Tinh hôm sau tá»›i là m bùa phép.
Hôm sau Tây Môn Khánh vẫn chưa vá» nhà , Lưu Lý Tinh tìm đến từ sáng sá»›m, gia nhân gác cổng há»i:
- Lão già mù kia Ä‘i đâu váºy ?
Lưu bà đi cạnh chồng lên tiếng:
- Ông nhà tôi và o chữa bệnh cho Ngũ nương.
Gia nhân cho và o. Lưu bà dẫn chồng và o phòng Kim Liên. Äôi bên chà o há»i xong, Kim Liên cho biết ngà y sinh tháng đẻ, Lưu lão bấm đốt ngón tay mà nói:
- Như váºy là nương nương sinh và o giá» Sá»u, ngà y Ất Hợi, tháng Canh Dần, năm Canh Thìn. Cứ theo ngà y giá» thì nương nương là ngưá»i có nhan sắc, nhưng đưá»ng chồng con thì vất vả, vợ chồng thưá»ng hay xung khắc, qua cầu mấy báºn mà vẫn chưa được thảnh thÆ¡i.
Kim Liên khen đúng. Lưu lão nói tiếp:
- Tôi cứ tháºt mà nói thì nương nương là ngưá»i thông minh quyá»n biến, được nhiá»u ngưá»i yêu mến, nhưng năm nay thì xấu lắm, thế nà o cÅ©ng gặp tai ương tuy không phạm gì tá»›i bản mệnh nhưng cÅ©ng nguy hiểm lắm.
Kim Liên nghe xong, đưa một lạng bạc ra mà nói:
- Nếu quả váºy thì xin thầy ra tay giúp cho cách nà o để tránh tai ương, tôi xin tạ má»™t lạng trước để thầy uống trà . Tôi chỉ mong sao bá»n tiểu nhân không chá»c phá và chồng tôi yêu quý tôi mà thôi.
Lưu lão cất bạc và o túi rồi nói:
- Nếu váºy thì phải lấy gá»— liá»…u tạc thà nh hai bức tượng, má»™t nam má»™t nữ, viết ngà y sinh tháng đẻ tên tuổi cá»§a gia gia và nương nương mà dán và o. Sau đó dùng vải đỠbịt mắt bức tượng đà n ông, lấy vải dán và o ngá»±c, lấy kim đâm và o tay, dùng keo dán chân lại, sau đó ngầm để và o dưới gối cá»§a gia gia. Lại còn dùng bùa đốt thà nh than, ngâm bá» và o trà cho gia gia uống. Như váºy thì chỉ ba ngà y sau là công hiệu.
Kim Liên há»i:
- Dám xin thầy giải thÃch rõ cho tôi được yên tâm. Lưu lão cưá»i:
- Có gì đâu, lấy vải đỠche mắt để gia gia nhìn nương nương thấy đẹp tựa Tây Thi, lấy ngải dán và o ngực là để gia gia say mê nương nương, lấy kim đâm và o tay là để từ nay gia gia không đi đâu được.
Kim Liên nghe xong mừng lắm. Vợ chồng Lưu lão ngồi nói và i câu chuyện nữa rồi cáo từ. Sáng hôm sau, Lưu bà đem bùa và tượng lại đưa cho Kim Liên.
|

23-09-2008, 06:59 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 14
TÌNH BÈ BẠN, NGHĨA VỢ CHỒNG
Má»™t hôm Tây Môn Khánh Ä‘i đâu vá», tá»›i phòng Nguyệt nương. Nguyệt nương bảo:
- Hôm nay bên Hoa gia viết thiếp má»i chà ng sang uống rượu đó.
Tây Môn Khánh mở thiếp ra coi thì thấy Hoa TỠHư viết rằng:
"Sang nhà tôi rồi cùng tá»›i nhà Ngô Ngân Nhi", bèn mÅ© áo sang trá»ng, cỡi ngá»±a, dắt theo hai tên gia nhân, sang nhà há» Hoa. Tá»›i nÆ¡i thì Hoa Tá» Hư không có nhà , chỉ có vợ là Lý Bình Nhi Ä‘ang đứng ở cá»a. Tây Môn Khánh xuống ngá»±a, Ä‘i qua sân mà và o thấy Lý Bình Nhi hôm nay tháºt đẹp, trong lòng bất giác xốn xang. Tuy đã có lần cùng Lý Bình Nhi uống rượu nhưng Tây Môn Khánh không dám ngắm kỹ vì trước mặt còn có Nguyệt nương, hôm nay tình cá» gặp lại, tháºt là dịp may hiếm có. Tây Môn Khánh bước tá»›i vái chà o, Lý Bình Nhi vá»™i và ng đáp lá»…, rồi quay và o trong, sai má»™t a hoà n tên Tú Xuân ra má»i Tây Môn Khánh và o phòng khách. Tú Xuân Ä‘em trà ra rồi thưa:
- Xin quan nhân cảm phiá»n ngồi chá», gia gia tôi ra ngoà i có chút việc, chắc cÅ©ng sắp vá».
Tây Môn Khánh gáºt đầu, nâng chén trà mà uống. Lý Bình Nhi từ phòng trong nói vá»ng ra:
- Hôm nay chồng tôi má»i quan nhân Ä‘i, thì xin quan nhân vì tôi mà giục chồng tôi vá» sá»›m má»™t chút.
Hai đứa nam gia nhân đã Ä‘i theo chồng tôi rồi, ở nhà chỉ có tôi vá»›i hai đứa a hoà n, tháºt là bất tiện.
Tây Môn Khánh đáp vá»ng và o:
- Tẩu tẩu dặn, tôi xin ghi nhớ tôi sẽ cùng đi và cùng vỠvới nhị ca. Nói xong thì Hoa TỠHư vỠtới bước và o vái chà o Tây Môn Khánh mà nói:
- Biết là thế nà o ca ca cũng sang, mà vì có chút chuyện gấp quá, không ở nhà tiếp đón được, xin ca ca tha lỗi.
Nói xong ngồi xuống cùng Tây Môn Khánh trò chuyện. Nói được và i câu thì quay và o gá»i gia nhân bảo:
- Bay và o nhà thưa vá»›i nương nương, dá»n Ãt món ăn ra đây ta và quan nhân uống và i chén rượu rồi Ä‘i.
Äoạn quay sang Tây Môn Khánh nói:
- Hôm nay là ngà y hai mươi tư tháng sáu, sinh nháºt cá»§a Ngô Ngân Nhi, kÃnh má»i ca ca, tá»›i đó vui say má»™t bữa.
Tây Môn Khánh bảo:
- Sao nhị ca không nói trước để tôi chuẩn bị đồ mừng. Thôi, hay là bây giỠmình đi luôn đi, tới đó uống rượu cũng được.
Hoa TỠHư nói:
- Không dám giữ ca ca lâu đâu nhưng cứ ngồi lại uống thêm chén rượu đã.
Nói xong thì a hoà n Ä‘em các món ăn thịnh soạn ra. Hai ngưá»i ăn qua loa và i miếng, uống và i chén rượu rồi lên ngá»±a tá»›i nhà ca nữ há» Ngô. Tại đó, tiệc tùng đà n ca vui vẻ cho đến canh má»™t má»›i thôi. Tây Môn Khánh cố tình chuốc rượu cho Hoa Tá» Hư say má»m rồi bảo hai gia nhân nhà há» Hoa vá»±c chá»§ vá», Tây Môn Khánh cÅ©ng Ä‘i theo để đưa vá». Tá»›i nÆ¡i, gia nhân gá»i cổng, Lý Bình Nhi cùng hai a hoà n đốt Ä‘uốc mà ra. Gia nhân vá»±c Hoa Tá» Hư và o phòng. Tây Môn Khánh định cáo từ mà vá». Lý Bình Nhi vá»™i bước tá»›i chắp tay vái mà nói:
- Chồng tôi say sưa là m phiá»n đại nhân, xin đừng chấp.
Tây Môn Khánh nghiêng mình đáp:
- Không có gì. Lá»i dặn cá»§a tẩu tẩu ban sáng. tôi đã ghi nhá»›, nên có bổn pháºn phải đưa nhị ca vá».
Nếu để tẩu tầu lo buồn, tức là tôi không được việc gì hay sao ? Hôm nay, trong tiệc, nhị ca bị ngưá»i ta ép uống nhiá»u quá, tôi cứ phải ngồi bên ngăn cản, tá»›i gần tối, tôi lại giục nhị ca phải vá» sá»›m. Rồi nhị ca lại định tá»›i nhà ca nữ há» Trịnh để mua vui, tôi lại phải nói:
"Nếu nhị ca không vá» thì tẩu tẩu ở nhà sao được yên tâm". Lúc đó má»›i chịu theo tôi vá». Nếu không, chắc hôm nay là ở luôn nhà há» Trịnh đó. Tôi nói tháºt, tẩu tẩu dù sao cÅ©ng trẻ trung, váºy mà nhị ca Ä‘i cả đêm không vá» thì coi sao được.
Bình Nhi nói:
- Dạ đúng váºy đó, hồi trước chồng tôi bá» nhà say mê ngưá»i khác, tôi đã buồn giáºn tá»›i mang bệnh.
Hôm nay được quan nhân khuyên bảo giùm cho, tôi rất đội ơn.
Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
- Chá»— anh em thì phải váºy chứ sao. Từ nay tôi sẽ hết lòng khuyên bảo nhị ca, xin tẩu tẩu cứ yên tâm.
Bình Nhi gá»i a hoà n rót trà má»i, Tây Môn Khánh uống xong đứng dáºy nói:
- Thôi bây giá» thì tôi vá», xin tẩu tẩu coi chừng cá»a ngõ.
Nói xong ra vá».
Từ đó Tây Môn Khánh tìm kế chinh phục Lý Bình Nhi. Tháºt ra, sắc đẹp cá»§a Bình Nhi chỉ là chuyện phụ, Tây Môn Khánh muốn nhất vẫn là tiá»n bạc, mà tiá»n bạc, trong nhà há» Hoa Ä‘á»u ở trong tay Bình Nhi.
CÅ©ng từ đó, Tây Môn Khánh thưá»ng đưa tiá»n xúi bá»n Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äại tá»›i rá»§ Hoa Tá» Hư Ä‘i chÆ¡i, có khi cả đêm không vá». Trong khi đó Tây Môn Khánh ở nhà , thưá»ng ra cổng đứng, hoặc nhìn qua tưá»ng sang nhà há» Hoa. Má»›i đầu Bình Nhi không để ý, nhưng sau đó thưá»ng đứng ở cá»a, hoặc trong hoa viên mà đợi Tây Môn Khánh xuất hiện bên kia. Hai ngưá»i thưá»ng im lặng mắt qua mà y lại, trong lòng có vẻ thuáºn lắm.
Má»—i lần thấy Tây Môn Khánh ra đứng vẫn vÆ¡ thì Bình Nhi cÅ©ng giả vá» tá»±a cá»a mà nhìn.
Má»™t hôm, Tây Môn Khánh, Ä‘ang đứng tại cổng nhà thì a hoà n Tú Xuân sang má»i:
- Nương nương tôi má»i quan nhân qua chÆ¡i.
Tây Môn Khánh há»i:
- Nhị nương bên đó má»i tôi có chuyện gì váºy ? Nhị gia có nhà không ?
Tú Xuân đáp:
- Nhị gia tôi không có nhà , nương nương tôi má»i quan nhân sang có chuyện muốn thưa.
Tây Môn Khánh vội sang nhà hỠHoa, và o phòng khách mà đợi Lát sau Bình Nhi bước và o chà o rồi nói:
- Hôm ná» Æ n quan nhân tôi vẫn ghi nhá»›. Chồng tôi không biết Ä‘i đâu, mấy hôm nay lại không thấy vá» nhà . Chẳng hay quan nhân có gặp chồng tôi chăng ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Hôm qua ngẫu nhiên có chuyện ra phố, tôi được biết nhị ca cùng ba bốn ngưá»i bạn ngồi uống rượu tại nhà ca nữ há» Trịnh, còn hôm nay thì không biết ở đâu. Không có tôi bên cạnh nhị ca, chẳng biết có ai khuyên bảo nhị ca và i lá»i không. A hoà n mang trà ra, Tây Môn Khánh sợ Tá» Hư vá» thình lình, nên không dám ở lâu, uống xong chén trà vá»™i đứng dáºy cáo từ Bình Nhi cÅ©ng đứng dáºy nói:
- Nếu quan nhân gặp chồng tôi ở đâu thì là m ơn giục vỠsớm giùm tôi, ơn đó chẳng bao giỠtôi quên.
Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
- Xin tẩu tẩu cứ yên tâm, tôi với nhị ca là chỗ thân giao mà .
Nói xong ra vá».
Hôm sau, Hoa TỠHư vỠnhà , Bình Nhi bảo:
- Chà ng bá» nhà đi mấy hôm nay, tôi có nhá» Tây Môn quan nhân nhá»c công tìm kiếm, bây giá» nên có chút lá»… váºt sang tạ Æ n ngưá»i ta cho phải phép.
Hoa Tá» Hư vá»™i sai Thiên Phúc mua Ãt lá»… váºt và má»™t bình rượu sang tạ Æ n Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh nháºn lá»… váºt rồi thưởng tiá»n cho Thiên Phúc. Nguyệt nương thấy váºy há»i:
- Sao tá»± nhiên nhà há» Hoa lại Ä‘em lá»… váºt sang váºy ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Hôm ná» Hoa Tá» Hư má»i tôi đến ăn sinh nháºt tại nhà Ngô Ngân Nhi. Hôm đó Tá» Hư quá say, tôi phải sai ngưá»i vá» nhà . Rồi thấy Tá» Hư thưá»ng hay bá» nhà đi chÆ¡i, tôi có khuyên bảo và i câu. Vì váºy mà Hoa nhị nương sai Ä‘em lá»… váºt sang tạ Æ n tôi đó.
Nguyệt nương bảo:
- Thôi ông Æ¡i, ông có tốt đẹp gì hÆ¡n ai, cÅ©ng ham mê tá»u sắc bá» nhà đi suốt ngà y đêm, bây giá» còn là m bá»™ khuyên bảo ngưá»i khác. Cái ngữ ông mà khuyên bảo được ai. Rõ tháºt là "chân mình còn lấm bê bê, lại cầm bó Ä‘uốc mà rê chân ngưá»i". Tây Môn Khánh cưá»i không đáp. Nguyệt nương lại nói:
- Chà ng coi lại tấm danh thiếp vừa rồi xem là cá»§a Hoa nhị ca hay Hoa nhị nương. Nếu là cá»§a Hoa nhị nương thì viết giùm tôi tấm thiếp má»i Nhị nương sang đây chÆ¡i vá»›i tôi. Còn nếu là cá»§a Hoa nhị ca thì tùy chà ng, má»i hay không má»i cÅ©ng được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thiếp nà y là cá»§a Hoa nhị ca. Thôi, để ngà y mai tôi má»i cÅ©ng được.
Hôm sau Tây Môn Khánh cho dá»n tiệc rồi má»i Hoa Tá» Hư sang ăn uống trò chuyện. Lúc Hoa Tá» Hư vá», Bình Nhi bảo:
- Việc tặng lá»… váºt là do tôi, váºy mà chà ng lại được má»i ăn. Thôi để hôm nà o chà ng má»i ngưá»i ta sang nhà mình ăn váºy.
Thấm thoát tá»›i ngà y Trùng Dương tháng chÃn, Hoa Tá» Hư mở tiệc, gá»i mấy kỹ nữ tá»›i, rồi má»i Tây Môn Khánh sang uống rượu thưởng cúc, lại má»i cả Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äại, Chúc Tháºt Niệm và Tôn Thiên Hóa tá»›i. Má»i ngưá»i vui vẻ suốt má»™t ngà y. Tá»›i lúc chạng vạng tối Tây Môn Khánh rá»i bà n tiệc, ra sauvưá»n, thình lình gặp Lý Bình Nhi ở đó. Hai ngưá»i cùng xao xuyến trong lòng. Bình Nhi quay và o nhà , sai Tú Xuân tá»›i gặp Tây Môn Khánh ká» tai nói nhá»:
- Nương nương tôi dặn là xin quan nhân uống Ãt rượu thôi rồi vá» nhà sá»›m. Tối nay nương nương tôi có chuyện muốn gặp quan nhân.
Äoạn lại nói nhá» và i câu dặn dò nữa. Tây Môn Khánh mừng lắm, tiểu tiện xong, trở và o bà n tiệc, giả say không uống nữa, bạn bè, ca nữ má»i má»c cÅ©ng không chịu ăn uống. Lát sau thì cáo từ, Hoa Tá» Hư nói:
- Hôm nay đệ có Ä‘iá»u gì thất thố mà ca ca đã không chịu ăn uống, lại còn vá» sá»›m như váºy ?
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi uống nhiá»u quá rồi, không thể uống được nữa, xin cho tôi vá».
Äoạn là m bá»™ chân nam đá chân chiêu, vịn vai gia nhân mà vá», Ứng Bá Tước nói:
- Tây Môn đại ca hôm nay lạ tháºt, uống chưa bao nhiêu mà đã say, khác hẳn vá»›i má»i lần. Thôi, bây giá» anh em mình tá»›i mấy nhà chị em bù khú Ä‘i.
Bình Nhi đứng trong rèm nghe váºy bèn sai Thiên Phúc ra má»i Hoa Tá» Hư và o nói chuyện. Hoa Tá» Hư và o, Bình Nhi vá» nói:
- Hôm nay đã tốn kém bao nhiêu để mở tiệc đãi bạn bè tại nhà rồi, bây giỠđêm hôm, không ở nhà mà ăn uống vui chơi, còn định đi đâu nữa ?
Hoa TỠHư bảo:
- Thì anh em lâu lâu gặp nhau, ngưá»i ta đã nói váºy, mình từ chối đâu tiện. Nà ng để tôi Ä‘i, đừng buồn phiá»n gì cả.
Bình Nhi bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, chà ng cứ Ä‘i Ä‘i, tôi không thèm phiá»n trách gì đâu.
Hoa Tá» Hư yên lòng quay ra bảo má»i ngưá»i:
- Nà o, chúng mình đi chứ..
Ứng Bá Tước thấy Hoa Tá» Hư bị vợ gá»i thì nghi ngá» lắm, há»i lại:
- Nhị ca không đánh lừa chúng tôi đấy chứ ? Äã nói vá»›i tẩu tẩu chưa ?
Tá» Hư cưá»i:
- Nói rồi, xong xuôi rồi, bà ấy bảo đi mai vỠlà được.
Tạ Hy Äại bảo:
- Nếu váºy thì còn chá» gì nữa.
Má»i ngưá»i đứng dáºy cùng mấy ca nữ kéo nhau Ä‘i. Lúc đó và o khoảng canh hai. Thiên Phúc và Thiên Há»· cÅ©ng theo chá»§ Ä‘i. Tây Môn Khánh vá» tá»›i nhà , và o phòng Kim Liên thay quần áo rồi ra hoa viên, nÆ¡i tiếp giáp vá»›i tưá»ng nhà há» Hoa mà đợi. Má»™t lúc lâu sau, nghe bên nhà há» Hoa có tiếng đóng cá»a. Má»™t lát nữa thì a hoà n Nghênh Xuân bò tá»›i gần tưá»ng, giả là m tiếng mèo kêu. Tây Môn Khánh nghe được ám hiệu, bèn leo tưá»ng mà sang. Bên kia tưá»ng đã có sẵn má»™t cái thang. Tây Môn Khánh bước và o hà nh lang nhà há» Hoa thì đã thấy Lý Bình Nhi trang Ä‘iểm lá»™ng láy đứng chá». Thấy Tây Môn Khánh, Bình Nhi mừng rỡ má»i và o phòng riêng nÆ¡i đây đèn nến sáng choang, đã có sẵn má»™t bà n tiệc thịnh soạn. Bình Nhi rót rượu ra chén rồi hai bà n tay ngá»c nâng lên mà nói:
- Xin cảm tạ quan nhân đã đúng hẹn. Tôi chịu Æ¡n quan nhân nhiá»u, bây giá» má»›i tá»± mình báo đáp.
Xin quan nhân hiểu cho lòng tôi. Chồng tôi vừa cùng bạn bè tới xóm yên hoa rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Chỉ sợ nhị ca vỠthình lình mà thôi.
Bình Nhi cưá»i:
- Không vỠđâu, xin quan nhân yên lòng. Hai tên gia nhân cÅ©ng Ä‘i theo luôn rồi, hiện ở nhà chỉ còn hai đứa a hoà n mà thôi. Hai đứa nà y Ä‘á»u là tâm phúc cá»§a tôi. Cổng ngoà i cá»a sau cÅ©ng đóng kỹ cả rồi.
Tây Môn Khánh mừng lắm, nâng chung mà uống. Hai ngưá»i đối ẩm chuyện trò vui vẻ, lúc đầu thì còn ý tứ, sau thì tá»±a vai ká» má lả lÆ¡i. Tú Xuân đứng cạnh rót rượu, Nghênh Xuân thì chạy Ä‘i chạy lại bưng đồ ăn.
Lát sau, Bình Nhi cho hai a hoà n Ä‘i ngá»§, rồi tá»± tay đóng kÃn các cá»a phòng. Bên trong tuy đèn nến rá»±c rỡ nhưng ngưá»i ngoà i không thể thấy được. A hoà n Nghênh Xuân đã mưá»i bảy, hiểu biết chuyện Ä‘á»i, bèn lén đứng ngoà i, lấy đầu trâm chá»c thá»§ng má»™t lá»— nhá» trên cánh cá»a sổ bằng giấy mà nhìn và o. Hai ngưá»i trong phòng hoà n toà n không hay biết. Tây Môn Khánh há»i:
- Nà ng xuân xanh bao nhiêu ?
Bình Nhi đáp:
- Em năm nay má»›i hai mươi ba. Còn Äại nương bên nhà xuân xanh bao nhiêu ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tiện nội năm nay hai mươi sáu.
Bình Nhi bảo:
- Như váºy là hÆ¡n tôi ba tuổi, để mai tôi mang Ãt lá»… váºt sang thăm Äại nương bên đó má»›i được. Tây Môn Khánh bảo:
- Tiện ná»™i được cái tÃnh tình cÅ©ng dá»… chịu lắm.
Bình Nhi nói:
- Quan nhân sang bên nà y, Äại nương có biết không? Lỡ Äại nương há»i thì sao ?
Tây Môn Khánh bảo:
Các thê thiếp cá»§a tôi Ä‘á»u ở sân bên trong, chỉ có ngưá»i thiếp thứ năm là ở căn nhà trong hoa viên mà thôi. Nhưng tất cả Ä‘á»u không bao giá» dám tá»± tiện há»i tôi.
Bình Nhi lại há»i:
- Ngưá»i thiếp thứ năm bao nhiêu tuổi ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Bằng tuổi với tiện nội.
Bình Nhi bảo:
- Nếu không chê tôi thì để hôm nà o tôi sang thăm là m chị em vá»›i NgÅ© nương. Tôi sẽ tá»± tay là m hai đôi hà i sang biếu Äại nương và NgÅ© nương để là m quà .
Nói xong lại rút cây trâm trên tóc mình cà i trên đầu Tây Môn Khánh. Äoạn dặn rằng:
- Äừng để Hoa Tá» Hư thấy nhé.
Hai ngưá»i đối ẩm chuyện trò, lát sau thì bướm lả ong lÆ¡i, thá» non hẹn biển, trao đổi muôn lá»i ân ái.
Cuối cùng dắt nhau và o giưá»ng vui vầy. Suốt đêm hai ngưá»i mải vui quên ngá»§. Tá»›i canh năm, bên ngoà i gà gáy, Tây Môn Khánh sợ Hoa Tá» Hư vá» sá»›m bèn sá»a soạn lại quần áo rồi theo đưá»ng cÅ© leo tưá»ng mà vá».
Tá»›i hoa viên, Tây Môn Khánh và o phòng Kim Liên. Kim Liên tỉnh giấc há»i:
- Suốt đêm qua chà ng Ä‘i đâu váºy ? Sao không nói cho tôi má»™t tiếng ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Hoa nhị ca sai ngưá»i má»i Ä‘i uống rượu suốt đêm, mãi vừa rồi má»›i trốn vỠđược.
Kim Liên hơi nghi ngỠnhưng không nói rạ..
Má»™t hôm, Kim Liên và Ngá»c Lâu Ä‘ang ngồi thêu thùa trong hoa viên, chợt Kim Liên thấy má»™t cái đầu nhô lên bên kia tưá»ng rồi thụt xuống, bèn bảo:
- Tam thư thư, có phải vừa rồi má»™t a hoà n bên nhà há» Hoa nhô đầu lên tưá»ng nhìn sang bên nà y, thấy hai chúng mình thì vá»™i thụt đầu xuống phải không ?
Ngá»c Lâu trả lá»i rằng không để ý Tối hôm đó Tây Môn Khánh đến vá»›i Kim Liên. Kim Liên săn sóc, giúp thay áo quần áo rồi bảo a hoà n dá»n cÆ¡m rượu ra, rồi vá»™i và ng trở ra hoa viên. Kim Liên nghi ngá» lắm, liá»n nhẹ bước theo sau, tìm chá»— kÃn đáo ngồi theo dõi. Má»™t lúc lâu sau, trong ánh sáng lá» má», a hoà n nhà há» Hoa lại nhô đầu lên bên kia tưá»ng, Tây Môn Khánh vá»™i bước tá»›i, leo tưá»ng sang nhà há» Hoa.
Kim Liên buồn bá»±c vá» phòng, suốt đêm trằn trá»c. Tá»›i gần sáng lại thấy Tây Môn Khánh trở vá». Kim Liên nằm im không nói. Tây Môn Khánh hÆ¡i thẹn, ngồi ghé bên giưá»ng. Bá»—ng Kim Liên ngồi nhá»m dáºy véo tai Tây Môn Khánh, nghiến răng mà há»i:
- Con ngưá»i phụ bạc, suốt đêm qua Ä‘i đâu, để tôi buồn giáºn Ä‘au khổ không sao chợp mắt ? Chà ng đã là m những gì ở bên đó từ trước tá»›i nay, mau nói tháºt ra, nếu không thì lần tá»›i há»… thấy chà ng qua bên đó là tôi la lá»›n lên. Giá»i tháºt, lợi dụng lúc chồng ngưá»i ta vắng nhà để sang thông gian vá»›i ngưá»i ta. Hèn gì chiá»u qua, tôi cùng Ngá»c Lâu Ä‘ang ngồi thêu trong vưá»n thì thấy má»™t con a hoà n bên đó thò đầu lên tưá»ng, thấy chúng tôi thì vá»™i thụt xuống. Thì ra con dâm phụ bên đó sai nó là m hiệu gá»i chà ng chứ gì? Váºy mà hôm ná» còn dối tôi là theo Hoa nhị ca tá»›i xóm chị em. Thì ra nhà bên đó là xóm chị em, váºy mà tôi đâu có biết.
Tây Môn Khánh nghe xong cÅ©ng hoảng, vá»™i quỳ ngay xuống bên giưá»ng, cưá»i hì hì mà nói:
- Thôi, xin vừa vừa cái mồm chứ, nói Ãt Ä‘i cho tôi nhá». Nà y, ngưá»i ta biết Ä‘iá»u lắm, cứ há»i thăm Äại nương và nà ng hoà i, lại nói là sẽ tá»± tay là m hai đôi hà i và mua lá»… váºt sang đây biếu Äại nương và nà ng để xin là m em đó.
Kim Liên bảo:
- Tôi không có chị em gì vá»›i loà i dâm phụ đó, quyến rÅ© chồng ngưá»i ta rồi lại còn định đút lót ngưá»i ta nữa sao ? Gá»›m tháºt. Tây Môn Khánh vẫn tươi cưá»i bảo:
- Ngưá»i ta biết diá»u thì mình cÅ©ng nên biết Ä‘iá»u má»›i phải, Ngưá»i ta nói là sẽ sang lạy nà ng nháºn nà ng là m chị đó. Các lá»… váºt sẽ đưa sau, bây giá» ngưá»i ta nhá» tôi Ä‘em vá» trước tặng nà ng cái trâm bạc rất quý nà y.
Nói xong, giở mÅ© ra, tháo cái trâm đưa cho Kim Liên. Kim Liên cầm lấy coi, quả là thứ trâm quý, có má»™t chữ "thá»" bằng và ng óng ánh, trâm nà y vốn chế riêng để dùng trong cung vua ngà y trước, kỹ thuáºt chế tạo cá»±c tinh xảo. Kim Liên ngắm xong hà i lòng nói:
- Váºy thì được.
Từ đó chẳng những Kim Liên không cấm đoán Tây Môn Khánh sang với Lý Bình Nhi, mà còn giữ gìn che chở cho Tây Môn Khánh để Nguyệt nương không biết.
Má»™t hôm, và o lúc sáng sá»›m tinh sương, Tây Môn Khánh trèo tưá»ng mà vá» hoa viên như thưá»ng lệ, chợt con chó lá»›n tá»›i sá»§a inh á»i. Tây Môn Khánh giáºt mình kêu lên má»™t tiếng rồi ngã xuống. Kim Liên vá»™i chạy ra thì thấy Tây Môn Khánh nằm bất động dưới chân tưá»ng, bèn gá»i Xuân Mai ra phụ mình vá»±c vá» phòng, lấy dầu thoa bóp lay gá»i, lát sau má»›i tỉnh. Nhưng sau đó thì Tây Môn Khánh lâm bệnh, ở luôn phòng Kim Liên mấy ngà y để dưỡng bệnh. Từ đó Tây Môn Khánh yêu quý Kim Liên lắm. Kim Liên mừng thầm, tin rằng bùa phép cá»§a Lưu lão hiệu quả...
|
 |
|
| |