 |
|

23-09-2008, 07:29 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Má»™t
Bà nh Như Trạch vu cáo hại trung lương
Doãn Thượng Khanh thông tin cứu gia quyến.
Thần Võ Äạo NhÆ¡n bắt được Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán rồi, liá»n hạ lịnh thâu binh trở lại.
Ô Tất Khải nói:
- Äã đắc thắng như váºy sao Quân sư không xua binh Ä‘uổi theo giết cho táºn tuyệt địch quân, lại thâu binh vá» là m gì mà vá»™i thế?
Thần Võ Äạo nhÆ¡n mỉm cưá»i nói:
- Ta chỉ cần bắt cho được Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán là hai tướng lợi hại mà thôi, chứ còn chúng quân ấy như cá» rác, giết chúng là m gì?
Ô Tất Khải nghe nói khen phải rồi truyá»n quân sÄ© dẫn Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán và o. Quân sÄ© vâng lệnh ra lôi hai ngưá»i và o ngay. Ô Tất Khải vừa trông thấy mặt hai kẻ thù, lá»a giáºn sôi gan như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán vẫn đứng hiên ngang nhìn đối phương bằng đôi mắt ngạo nghá»….
Ô Tất Khải quát lớn:
- Hoà ng Phá»§ KÃnh, hôm qua ngươi đâm ta má»™t kÃch đến nay lòng giáºn vẫn chưa nguôi, sao hôm nay ngươi bị bắt đến trước mặt ta lại cả gan không chịu quì? Ngươi tưởng lưỡi gươm ta chặt đầu ngươi không đứt sao?
Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán, cả hai Ä‘á»u quay lại xoe tròn những cặp mắt nẩy lá»a, nhìn thẳng và o mặt Ô Tất Khải lá»›n tiếng mắng:
- Loà i cẩu đầu! Chúng ta đây Ä‘á»u là đưá»ng đưá»ng thượng tướng cá»§a thiên trà o, há lại Ä‘i quì lụy bá»n mao trùng chúng bây sao? Nay đã bắt được ta, hãy Ä‘em chém ta Ä‘i, chá»› có nhiá»u lá»i vô Ãch.
Ô Tất Khải nghe mấy lá»i, lá»a giáºn phừng gan, liá»n hô quân sÄ© Ä‘em ra hạ sát. Thần Võ Äạo nhÆ¡n khoa tay cản lại rồi nói vá»›i Hoà ng Phá»§ KÃnh:
- Hai ngươi Ä‘á»u là báºc anh hùng hà o kiệt, cần phải thức thá»i, chá»› sao lại chịu cam tâm chết như vầy? Chi bằng qui thuáºn chúa ta, ngôi công hầu khanh tướng không mất, chúng ta cùng nhau hưởng phú quà vinh hoa, chẳng phải hay hÆ¡n sao?
Bằng má»™t giá»ng ngạo nghá»…, Hoà ng Phá»§ KÃnh đáp:
- Äá»i nà o ta lại chịu đầu hà ng quân khuyển mã chúng bay? Hãy giết ta Ä‘i, đừng dụ hà ng ta vô Ãch.
Ô Tất Khải lại cà ng giáºn dữ hÆ¡n nữa, liá»n hối quân Ä‘i hạ sát cho khuất mắt.
Vệ Hoán gằn giá»ng nói:
- Loà i cẩu đầu, muốn giết chúng ta thì cứ giết cần chi phải gầm thét thịnh nộ? Phà m cái chết đối với kẻ trượng phu có nghĩa gì đâu?
Nói rồi, hai ngưá»i ung dung bước thẳng ra trước mÅ©i thuyá»n, có ý chá» chết, sắc mặt không chút biến đổi.
Thần Võ Äạo nhÆ¡n thấy thế, nói vá»›i Ô Tất Khải:
- Hai ngưá»i nà y quả là tay võ dõng trên Ä‘á»i Ãt có, lại có khà phách anh hùng, nếu ta Ä‘em giết Ä‘i thì uổng quá. Chi bằng giải hết vá» Vương thà nh giam cầm đà y Ä‘á»a cho khổ sở, lâu ngà y chầy tháng chịu không nổi phải qui hà ng. Nếu hai ngưá»i nà y mà vá» tay ta rồi, tất nhiên tình hình Nguyên trà o ta biết hết, lại có ngưá»i ná»™i ứng thì muốn tóm thâu thiên hạ nhà Nguyên có khó gì?
Ô Tất Khải nói:
- Nếu được như váºy thì còn gì quà bằng, nhưng nếu chúng nhất quyết không chịu đầu hà ng thì sao?
- Việc ấy Nguyên soái chá»› lo. Má»™t lẽ là đà y Ä‘á»a cho chúng khổ sở, má»™t lẽ đối đãi rất tá» tế, bá» nà o cÅ©ng thà nh công, nếu ta biết kiên trì chinh phục.
Nguyên soái Ô Tất Khải ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi khen lá»i bà n cá»§a Quân sư là chi lý, vá»™i truyá»n quân mở trói cho hai ngưá»i, Ä‘oạn bá» và o tù xa áp giải vá» Vương thà nh.
ÄÆ°á»ng vá» kinh đô Phiên quốc xa ngà n dặm, quân giải sai chi là m tiá»n háºu đội, gươm giáo sáng ngá»i, yểm há»™ tù xa vô cùng cẩn máºt.
Hoà ng Phá»§ KÃnh buồn rầu, ngồi trong tù xa, đêm ngà y cứ nghÄ© thầm:
“Nếu vợ con ta hay tin ta bị bắt rồi, chắc là buồn thảm vô cùngâ€.
NghÄ© đến đây, Hoà ng Phá»§ KÃnh chợt mÆ¡ mà ng trông thấy má»™t vị tiên nữ hiện đến mách bảo:
- Hoà ng Phá»§ KÃnh, ta đây là Thần Hải nữ thấy ngươi có lòng trung nghÄ©a nên đến đây mách bảo cho ngươi biết rằng mạng số cá»§a ngươi phải bị mắc nạn ba năm, rồi sau đó con cá»§a ngươi Ä‘em binh đến cứu vá» triá»u. Äến lúc ấy gia đình má»›i được Ä‘oà n viên và hưởng phú quà đá»i Ä‘á»i. Ngươi cần phải bá»n chà kiên tâm, giữ vững lòng trung liệt, chá»› nên sÆ¡ thất.
Hoà ng Phá»§ KÃnh muốn lên tiếng há»i, nhưng tiếng trống Ä‘iểm canh vang lên là m giá»±t mình thức dáºy, má»›i rõ là điá»m chiêm bao.
Hoà ng Phá»§ KÃnh lấy là m lạ, thuáºt lại cho Vệ Hoán nghe, Vệ Hoán nói:
- Cứ theo Ä‘iá»m thần tiên mách bảo, thì chắc sau nà y công tá» và tiểu thÆ¡ sẽ cá» binh đến cứu vá».
Hoà ng Phá»§ KÃnh lại nói:
- Chiêm bao mộng mị đã chắc gì là đúng, nhưng chúng ta là tôi trung thà nh vì nước, dù không ai mách bảo luôn luôn giữ lòng son sắt, há lại đi thay lòng đổi dạ sao?
Vệ Hoán khen phải. Từ đó hai ngưá»i giữ tấm lòng son, tuy bị cá»±c khổ mà không nao núng, chỉ trông mong đến ngà y binh trà o đình đến cứu thôi.
Nói vá» Tuần phá»§ SÆ¡n Äông là Bà nh Như Trạch thấy Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán bị bắt rồi, bèn y theo kế Lưu Tiệp, láºp tức dâng sá»› vá» kinh vu cáo:
- Nay Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán đã đầu hà ng quân giặc, dẫn đưá»ng cho giặc đến đánh phá Äăng Châu, tình thế mưá»i phần nguy ngáºp.
Bà nh Như Trạch lại viết riêng má»™t phong thư sai ngưá»i tâm phúc báo tin cho Lưu Tiệp biết rằng mưu kết ấy mình đã thi hà nh.
Bữa ấy, vua Thà nh Tôn lâm triá»u tiếp đặng biểu văn xem xong, mặt mà y biến sắc, bèn truyá»n ná»™i giám trao biểu văn cho quan Trá»±c nhá»±t há»c sÄ© Ä‘á»c to lên cho triá»u thần đồng nghe. Lúc ấy các vị trung thần nghe qua vô cùng ngá» vá»±c, há» không thể tin được Hoà ng Phá»§ KÃnh là má»™t vị trung thần lại anh hùng nghÄ©a khÃ, hôm nay dù có sa cÆ¡ bị địch bắt thì thà ngưá»i chịu chết chứ bao giá» lại chịu đầu hà ng địch để liên lụy đến vợ con? Việc nà y chắc là quan Tuần phá»§ SÆ¡n Äông âm mưu hại ngưá»i rồi.
Vua Thà nh Tôn nghiêm giá»ng phán:
- Hoà ng Phá»§ KÃnh thá» Æ¡n triá»u đình lâu nay mà bá»—ng dưng lại Ä‘em lòng phản trắc đã đầu hà ng quân giặc lại rước giặc vỠđánh phá thà nh trì, tháºt cái tá»™i ấy khó dung.
Lưu Tiệp tiếp được máºt thư cá»§a Bà nh Như Trạc trước đây mấy ngà y nên biết trước rồi, nay nghe vua phán như váºy cÅ©ng là m ra bá»™ ngạc nhiên rồi bước ra quì tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Chỉ vì hạ thần trước kia đã tiến cá» Hoà ng Phá»§ KÃnh cho nên ngà y nay má»›i sanh ra cá»› sá»± như vầy. Xin bệ hạ giao cho triá»u thần nghị phạt hạ thần để răn ngưá»i tiến cá» báºy. Còn như cái tá»™i cá»§a Hoà ng Phá»§ KÃnh và Vệ Hoán đây thì xin bệ hạ hãy truyá»n bắt hết gia quyến cá»§a hai ngưá»i Ä‘em vá» kinh hà nh phạt để là m gương cho kẻ khác.
Vua Thà nh Tôn phán:
- Quốc trượng tiến cá» Hoà ng Phá»§ KÃnh chỉ vì hết lòng vá»›i trẫm mà thôi, nếu Ä‘em trị tá»™i Quốc trượng thì sau nà y ai dám ra tiến cá» nữa? Vả chăng Hoà ng Phá»§ KÃnh là m đến quan đại thần hưởng Æ¡n vua lá»™c nước bấy lâu mà nay lại phản bá»™i thì tá»™i ấy đáng trừng trị cả toà n gia, còn Vệ Hoãn kia vốn là tên vô danh tiểu tướng cÅ©ng không nên hà nh phạt vợ con hắn là m chi.
Vua Thà nh Tôn phát dứt lá»i, láºp tức truyá»n lệnh ch quan Hình bá»™ phải qua Giang Lăng đặng bắt cho hết toà n gia Hoà ng Phá»§ KÃnh dẫn ngay vá» triá»u.
Quan Hình bộ quì tâu:
- Nay Äăng Châu Ä‘ang lúc nguy cấp, xin thánh thượng hãy chá»n tướng ra ngăn địch trước đã rồi hãy lo Ä‘i bắt gia quyến há» Hoà ng.
Thà nh Tôn khen phải rồi giao cho quan Binh bá»™ lo triệu táºp chư tướng tuyển ngưá»i giá»i Ä‘i dẹp giặc. Quan Binh bá»™ vâng lịnh tuyển quan Trấn uy Äại tướng Dương Bỉnh NghÄ©a.
Dương Bỉnh NghÄ©a lãnh nhiệm vụ, và o quì trước kim giai, vua Thà nh Tôn hạ chỉ phong cho Bỉnh NghÄ©a là m Äại Nguyên soái, thống lãnh ba muôn binh mã sang Äăng Châu ngăn địch.
Lúc bấy giá» trong triá»u đình có auan ngá»± sá» Doãn Thượng Thanh tức là anh vợ cá»§a Hoà ng Phá»§ KÃnh khi biết được tin ấy, trong lòng kinh hãi. Lúc bãi triá»u láºt Ä‘áºt vá» thuáºt lại cho vợ là Trình Phu nhÆ¡n và con gái là Lan Äà i nghe. Trình Phu nhÆ¡n nghe nói liá»u khuyên Doãn Thượng Khanh phải báo tin cho Doãn Phu nhÆ¡n biết đặng trốn thoát.
Doãn Thượng Khanh y lá»i, vá»™i viết thư rồi cho gá»i tên gia Ä‘inh tâm phúc và o bảo:
- Ngươi hãy lãnh thư naÌ€y lập tưÌc thẳng đêÌn Giang Lăng baÌo thi cho Doãn Phu nhÆ¡n vaÌ€ HoaÌ€ng Phủ Công tử hay rằng: triều Ä‘iÌ€nh Ä‘ã nghe lời gian thần nghi cho HoaÌ€ng Phủ Nguyên soaÌi đầu haÌ€ng Ä‘iÌ£ch, nên chỉ sÆ¡Ìm tôÌi đây triều Ä‘iÌ€nh sẽ sai quân đêÌn băÌt cả gia quyêÌn về kinh triÌ£ tội. NhâÌt thiêÌt phu nhÆ¡n phải dăÌt công tử vaÌ€ tiểu thÆ¡ Ä‘i trôÌn gâÌp, kẻo Khâm sai đêÌn thiÌ€ taÌnh maÌ£ng khoÌ bảo toaÌ€n.
Doãn Thượng Khanh còn căn dặn tên gia đinh:
- CoÌ€n ngươi đêÌn Ä‘oÌ noÌi xong phải lui ra ngoaÌ€i gâÌp, tiÌ€m nÆ¡i truÌ nguÌ£, đợi cho khâm sai đêÌn xem công việc ra thÃªÌ naÌ€o rồi sẽ về baÌo tin cho ta biêÌt.
Doãn QuiÌ vâng lời vừa bươÌc chân ra, thiÌ€ Thượng Khanh laÌ£i goÌ£i giật trở laÌ£i dặn thêm:
- Ngươi nên nhÆ¡Ì rằng khi đêÌn Ä‘oÌ baÌo tinh xong rồi phải lập tưÌc lui ra, chÆ¡Ì nên nghỉ ngÆ¡i trong gia Ä‘iÌ€nh HoaÌ€ng Phủ maÌ€ mang haÌ£i, nghĩa laÌ€ Khâm sai đêÌn coÌ thể tưởng ngươi laÌ€ người nhaÌ€ của HoaÌ€ng Phủ băÌt luôn Ä‘i, taÌnh maÌ£ng ngươi Ä‘ã không coÌ€n maÌ€ ta cũng biÌ£ liên luÌ£y.
Doãn QuiÌ vâng lời, lui ra tung miÌ€nh lên ngựa phoÌng nươÌc Ä‘aÌ£i. HăÌn Ä‘i suôÌt ngaÌ€y đêm, nên chẳng bao lâu Ä‘ã đêÌn Hồ Quảng rồi tiÌ€m đường thẳng đêÌn Gia Lăng vaÌ€ dinh HoaÌ€ng Phủ.
Doãn QuiÌ cột ngựa một caÌch hâÌp tâÌp rồi chaÌ£y thẳng vaÌ€o trong. Doãn Phu nhÆ¡n trông thâÌy người vaÌ€o nhaÌ€ vẻ mặt hÆ¡ hải, lâÌy laÌ€m ngaÌ£c nhiên hỏi vội:
- Chẳng hay coÌ việc chi khẩn câÌp lăÌm maÌ€ ngươi đêÌn đây ra daÌng hoảng hôÌt như vậy?
Doãn QuiÌ bươÌc tÆ¡Ìi toan noÌi, nhưng laÌ£i thâÌy phiÌa sau Doãn Phu nhÆ¡n coÌ ba bôÌn con tiÌ€ nữ nên ngập ngừng rồi niÌn Ä‘i. Doãn Phu nhÆ¡n như hiểu yÌ, liền bảo mâÌy con tiÌ€ nữa ra ngoaÌ€i hêÌt rồi gaÌ£n hỏi:
- CoÌ Ä‘iều chi ngươi cÆ°Ì viêc noÌi thẳng ra Ä‘i.
Doãn QuiÌ ngoÌ xung quanh không thâÌy ai cả nên từ từ noÌi:
- Bẩm Phu nhÆ¡n, trươÌc đây HoaÌ€ng Phủ Nguyên soaÌi phuÌ£ng chỉ Ä‘i Ä‘aÌnh giặc, chẳng deÌ€ biÌ£ Ä‘iÌ£ch quân duÌ€ng yêu thuật băÌt đặng Nguyên soaÌi vaÌ€ tươÌng Tiên phong Ä‘em về giam cầm. Nay triều Ä‘iÌ€nh laÌ£i theo lời saÌ€m tâÌu của boÌ£n gian thần nghi cho Nguyên soaÌi taÌ£o phản đầu haÌ€ng quân Ä‘iÌ£ch vaÌ€ dẫn đường cho quân Ä‘iÌ£ch về Ä‘aÌnh Äăng Châu! ViÌ€ vậy, triều Ä‘iÌ€nh Ä‘ã sai quân Ä‘i băÌt hêÌt gia quyêÌn của Nguyên soaÌi dẫn về kinh gia hiÌ€nh, nên lão gia sai tôi câÌp tôÌc đêÌn đây bảo phu nhÆ¡n hãy mau mau dăÌt công tử vaÌ€ tiểu thÆ¡ Ä‘i trôÌn traÌnh kẻo Khâm sai đêÌn đây ăÌt không toaÌ€n taÌnh maÌ£ng.
Doãn QuiÌ vừa noÌi vửa thoÌ€ tay vaÌ€o lưng lâÌy một phong thư coÌ bao saÌp bên ngoaÌ€i dâng lên cho phu nhÆ¡n vaÌ€ thưa:
- Lão gia tôi coÌ gởi cho phu nhÆ¡n một bưÌc thư đây, nhưng viÌ€ người sợ lậu sự nên boÌ£c vaÌ€o trong viên saÌp naÌ€y, xin phu nhÆ¡n hãy boÌc ra xem thiÌ€ rõ việc kiêÌt hung.
Doãn Phu nhÆ¡n tiêÌp lâÌy rồi bảo ThiêÌu Hoa hãy lâÌy dao xẻ bao saÌp ra. Hai meÌ£ con đồng xem một lượt. Xem xong Doãn Phu nhÆ¡n tủi loÌ€ng rÆ¡i luÌ£y dầm dề. HoaÌ€ng Phủ ThiêÌu Hoa cũng suÌ£t suÌ€i noÌi vÆ¡Ìi meÌ£:
- Con thiêÌt tưởng thân phuÌ£ con rủi coÌ sa cÆ¡ biÌ£ băÌt cũng không khi naÌ€o đầu haÌ€ng giặc để luÌ£y cho gia quyêÌn bao giờ, việc naÌ€y chăÌc Lưu Tiệp noÌ a tuÌ€ng cuÌ€ng quan Tuần phủ SÆ¡n Äông, xuÌi bảo hăÌn dâng biểu về kinh vu tâÌu, hãm haÌ£i gia quyêÌn nhaÌ€ ta để trả thuÌ€ riêng đây.
Trưởng Hoa Tiểu thơ cũng thở dài than:
- NêÌu Ä‘ã xảy ra cÆ¡Ì sự như vầy thiÌ€ nhaÌ€ ta phải Ä‘iêu taÌ€n tan naÌt.
Doãn QuiÌ noÌi:
- Khi tôi vừa mÆ¡Ìi Ä‘i ra, chiÌnh lão gia tôi cũng tiên Ä‘oaÌnh như vậy, người coÌ dặn tiểu thÆ¡ vaÌ€ công tử chÆ¡Ì nên khoÌc loÌc, viÌ€ khoÌc loÌc thiÌ€ sự việc tiêÌt lậu ra ngoaÌ€i khoÌ nỗi Ä‘aÌ€o sanh, riêng tôi đây, người dặn khi đêÌn nÆ¡i baÌo tin rồi phải lập tưÌc tiÌ€m nhaÌ€ truÌ nguÌ£ đặng doÌ£ nghe tin tưÌc tiÌ€nh hiÌ€nh thÃªÌ naÌ€o để về thưa laÌ£i cho người hay. Vậy xin phu nhÆ¡n hãy viêÌt hồi thư đặng tôi lãnh lâÌy Ä‘i tiÌ€m nhaÌ€ truÌ nguÌ£.
Trưởng Hoa tiểu thÆ¡ khen phải, quay qua noÌi vÆ¡Ìi HoaÌ€ng Phủ ThiêÌu Hoa:
- Hiền đệ hãy vaÌ€o lâÌy năm chuÌ£c lượng baÌ£c vaÌ€ bưng chiêÌc Ä‘eÌ€n đêÌn đây.
Doãn Phu nhÆ¡n nghe Trưởng Hoa bảo em như vậy, lâÌy laÌ€m laÌ£ liền hỏi:
- Con bảo em noÌ Ä‘em Ä‘eÌ€n lửa ra laÌ€m chi vậy?
Trưởng Hoa Tiểu thơ thưa:
- Con Ä‘iÌ£nh đôÌt bưÌc thư naÌ€y kẻo để lậu ra liên luÌ£y đêÌn cậu con.
Doãn Phu nhÆ¡n noÌi:
- Hãy chầm chậm cũng được chÆ°Ì Ä‘Ã´Ìt laÌ€m giÌ€ vội thêÌ?
Trưởng Hoa tiểu thơ thưa:
- BưÌc thư naÌ€y vô cuÌ€ng quan hệ, rủi sa vaÌ€o tay Khâm sai thiÌ€ chăÌc chăÌn taÌnh maÌ£ng cậu con không thể naÌ€o bảo toaÌ€n, vậy xin hãy đôÌt phưÌt noÌ bây giờ thiÌ€ hay hÆ¡n, laÌ£i khỏi sợ di luÌ£y về sau.
Doãn Phu nhÆ¡n noÌi:
- Con giải phân thật chiÌ lyÌ, thôi con hãy đôÌt Ä‘i.
Doãn Phu nhÆ¡n noÌi vừa dưÌt lời thiÌ€ HoaÌ€ng Phủ ThiêÌu Hoa Ä‘ã Ä‘em năm chuÌ£c lượng baÌ£c vaÌ€ lửa ra. Trưởng Hoa liền lâÌy bưÌc thư đôÌt chaÌy rồi goÌ£i Doãn QuiÌ laÌ£i bảo:
- Bây giờ ta cũng muôÌn viêÌt thư trả lời cho cậu ta hay, nhưng ta sợ việc naÌ€y rủi tiêÌt lậu ra gây hoÌ£a cho cậu ta, nên ta không viêÌt tiện hÆ¡n. CoÌ€n năm chuÌ£c lượng baÌ£c đây ta cho ngươi, vậy hãy câÌt lâÌy đặng ra tiÌ€m mươÌn nhaÌ€ nguÌ£ đỡ vaÌ€i ngaÌ€y rồi sẽ về.
Doãn QuiÌ vâng lời lãnh sÃ´Ì baÌ£c cột vaÌ€o lưng baÌi taÌ£, lui ra tiÌ€m nhaÌ€ mươÌn ở.
Khi Doãn QuiÌ Ä‘i rồi, phu nhÆ¡n noÌi vÆ¡Ìi hai con:
- Việc naÌ€y tuy laÌ€ do Lưu Tiệp tư thuÌ€ lập mưu rửa hận, nhưng duÌ€ sao Ä‘ã coÌ thaÌnh chỉ của triều Ä‘iÌ€nh, maÌ€ ta đây laÌ€ một viÌ£ MaÌ£ng phuÌ£ của triều Ä‘iÌ€nh nên phải chiÌ£u chêÌt cho troÌ€n danh tiêÌt, duy coÌ hai con coÌ€n niên thiêÌu coÌ liên quan giÌ€ đêÌn triều Ä‘iÌ€nh nên phải mau mau tầm phương laÌnh naÌ£n để cho hoÌ£ HoaÌ€ng Phủ về sau khỏi biÌ£ thâÌt tự.
Lời Bình:
- Một người Ä‘ã biêÌt coi rẻ caÌi chêÌt như HoaÌ€ng Phủ KiÌnh maÌ€ coÌ€n sợ hoaÌ€n cảnh naÌ€o xui khiêÌn coÌ thể thay loÌ€ng đổi daÌ£ laÌ€ phi lyÌ. NêÌu bảo rằng nhờ thần linh hiện lên căn dặn, HoaÌ€ng Phủ KiÌnh mÆ¡Ìi giữ được tâÌm loÌ€ng son săÌt, thiÌ€ quả laÌ€ Ä‘aÌnh giaÌ viÌ£ anh huÌ€ng một caÌch quaÌ thâÌp heÌm.
Lưu Tiệp laÌ€m đêÌn chưÌc QuôÌc trượng quyền thÃªÌ tột Ä‘ỉnh rồi maÌ€ coÌ€n biêÌt keÌo beÌ€ keÌo caÌnh gây thêm thÃªÌ lực của miÌ€nh nữa thiÌ€ thật laÌ€ tên gian thần đầy thủ Ä‘oaÌ£n; laÌ£i khi muôÌn buộc tội HoaÌ€ng Phủ KiÌnh, y tự buộc tội miÌ€nh trươÌc, cho ta thâÌy Lưu Tiệp vô cuÌ€ng sâu săÌc, viÌ€ vậy trong triều cũng coÌ nhiều người biêÌt hoÌ£ HoaÌ€ng Phủ biÌ£ vu oan nhưng không taÌ€i naÌ€o minh oan được.
- Chữ trung của thời xưa nghĩa laÌ€ vua bảo tôi chêÌt, nêÌu tôi không chiÌ£u chêÌt tưÌc laÌ€ bâÌt trung, viÌ€ vậy Doãn Phu nhÆ¡n Ä‘ã laÌ€ một baÌ€ MaÌ£ng phuÌ£ trong thời âÌy, tâÌt nhiên duÌ€ biêÌt trươÌc cũng không bao giờ chiÌ£u nghiÌ£ch để mang lâÌy chữ bâÌt trung, huôÌng chi chồng baÌ€ nay Ä‘ã vaÌ€o tay quân Ä‘iÌ£ch thiÌ€ baÌ€ coÌ€n ham sôÌng laÌ€m giÌ€ nữa?
Theo lẽ giaÌo ngaÌ€y xưa, người Ä‘aÌ€n baÌ€ phải thực hiện cho kyÌ€ được tam cương, ngũ thường. Tam cương nghĩa laÌ€: “taÌ£i gia toÌ€ng phuÌ£, xuâÌt giaÌ toÌ€ng phu, phu tử toÌ€ng tửâ€. Tuy vậy trong trường hợp naÌ€y, chữ tử không phải laÌ€ con, maÌ€ chữ tử laÌ€ chêÌt!
|

23-09-2008, 07:30 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Hai
Vâng lá»i mẹ, thầy trò lánh nguy,
Giữ lòng trung, mẹ con thỠtội.
Doãn Phu nhÆ¡n nói vừa dứt lá»i, Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ cÅ©ng ứng tiếng thưa:
- Hôm nay thân mẫu đã quyết chà vì triá»u đình cho trá»n tiết, thì con cÅ©ng nguyện theo thân mẫu vá» kinh cùng chết cho tròn câu hiếu đạo.
Nghe con nói, Doãn Phu nhÆ¡n lấy là m cảm kÃch, nhưng bà lại nghiêm sắc mặt nói:
- Sách có câu “nữ sanh ngoại tá»™câ€, con là thân gái tá»™i gì phải là m như váºy?
Tiểu thơ thưa:
- Thân mẫu dạy như váºy cÅ©ng phải, song con đây tuy là pháºn gái mà chưa ra lấy chồng, chưa có thể gá»i là ngoại nhÆ¡n được, váºy con nguyện theo cùng thân mẫu cho tròn chữ hiếu, xin thân mẫu chá»› nên cản trở, duy chỉ có em con cần trốn tránh để ngà y sau cho còn ngưá»i hương khói mà thôi.
Nghe mấy lá»i chị nói, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa khóc nức nở nói:
- Chị là thân gái còn biết theo thân mẫu để tròn chữ hiếu, huống chi em đây đấng mà y râu chẳng lẽ không biết hiếu nghĩa là gì sao? Thế thì em nhất quyết theo thân mẫu và chị vỠkinh để cùng chết luôn thể.
Doãn Phu nhÆ¡n thấy con trai mình phân bì vá»›i chị như váºy, liá»n nghiêm sắc mặt, gằn giá»ng nói:
- Thiếu Hoa, cha mẹ đây chỉ sanh vá»n vẹn má»™t mình con là trai, nếu con không biết nghÄ© sâu xa thì ngà y sau dòng há» Hoà ng Phá»§ đà nh chịu tuyệt tá»± sao? Nếu nay con chết Ä‘i, tức là trốn tránh nhiệm vụ trá»ng đại vá» sau, ngưá»i Ä‘á»i sẽ cưá»i chê rằng mẹ đây không biết dạy con. Nay mẹ đã bảo con như váºy mà con không nghe thì mẹ không muốn sống thêm má»™t giá» phút nà o nữa cả.
Doãn Phu nhÆ¡n nói dứt lá»i liá»n đứng phắt dáºy toan Ä‘áºp đầu và o cá»™t tá»± vẫn. Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ trông thấy thất kinh, vá»™i nhảy tá»›i ôm mẹ lại, vừa khóc vừa nói:
- Xin thân mẫu bá»›t cÆ¡n nóng giáºn, hai chị em con bao giá» cÅ©ng vâng theo lá»i thân mẫu.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa cũng vội quỳ xuống khóc lóc và năn nỉ:
- Thân mẫu ôi, chẳng phải con dám trái ý thân mẫu đâu, chỉ vì con trốn tránh cầu lấy sự sống trong lúc thân mẫu thỠhình, lòng con không đà nh đó thôi.
Trưởng Hoa liá»n buông mẹ ra, bước tá»›i đở em dáºy mà nói:
- Hiá»n đệ nói như thế sai rồi, vì việc nà y là do nÆ¡i Lưu Tiệp âm mưu hãm hại cho táºn tuyệt cả nhà ta. Nếu em đến đó cùng chết, chỉ uổng thân mà thôi chá»› chẳng ai khen. Vả lại, nếu em Ä‘i trốn thế nà o triá»u đình cÅ©ng giam mẹ lại, đợi khi nà o truy tầm bắt được em sẽ khai Ä‘ao má»™t lượt, biết đâu trong thá»i gian ấy có thể địch quân đến đánh phá, triá»u đình phải treo bảng cầu hiá»n. Chừng ấy em sẽ đổi tên há» ra ứng thà đi dẹp giặc láºp công và cứu thân phụ ta vá». Thế là em đã tròn chữ trung mà trả được chữ hiếu, có phải là lưỡng toà n không? Ngược lại, nay em đà nh chịu chết đã không cứu đặng cha mẹ lại là m cho dòng há» Hoà ng Phá»§ ta vô nhÆ¡n kế tá»±, miệng Ä‘á»i cưá»i chê, lại là m cho bá»n gian thần thá»a mãn tấm lòng ghen ghét, em hãy suy sâu nghÄ© kỹ lại.
Trưởng Hoa nói dứt lá»i, Doãn Phu nhÆ¡n nhìn thẳng và o mặt Thiếu Hoa, nói:
- Chị con nói váºy, con nghÄ© sao?
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa gạt lệ thưa:
- Nay thân mẫu đã dạy váºy, con xin vâng lá»i.
Doãn Phu nhÆ¡n gáºt đầu khen:
- Ừ, có như váºy má»›i là con chà hiếu chứ!
Trưởng Hoa lại nói:
- Nay em con ra Ä‘i trốn tránh, thế nà o triá»u đình cÅ©ng há»a hình tạc tượng treo dán khắp nÆ¡i cho thiên hạ tìm bắt, váºy mẫu thân phải tìm nÆ¡i nà o chà thiết để gởi gắm em con, chứ để hắn bạ đâu trốn đó, tánh mạng khó bảo toà n.
Doãn Phu nhơn suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Con nói rất chà lý, mẹ muốn Thiếu Hoa nó sang ẩn bên nhà há» Mạnh, nhưng mẹ lại sợ Lưu Khuê BÃch hay được thì khốn. Ngoà i nhà há» Mạnh ra, mẹ không tìm thấy chá»— nà o chà thiết nữa cả.
Trưởng Hoa thở dà i:
- Thế thì biết liệu sao đây?
Bỗng dưng Doãn Phu nhơn tươi hẳn nét mặt lên nói:
- À, mẹ nhá»› ra rồi. Còn má»™t chá»— thân thiết có thể ẩn náu được mà mẹ quên lá»ng Ä‘i mất.
- Chá»— nà o váºy hở mẫu thân?
- Nguyên Tổ mẫu nhà ta có má»™t ngưá»i cháu tên Phạm Hữu tá»± là NhÆ¡n An quê ở tại Võ Xương. Ngưá»i nà y tức anh em cô cáºu vá»›i thân phụ con, nên con gá»i là biểu thúc đó. Trước đây mưá»i năm mẹ ông ta tạ thế, gia đình quá nghèo túng nên có đến nương náu vá»›i thân phụ con. Ông ta ở vá»›i thân phụ con hÆ¡n má»™t năm, tánh tình rất thuần lương lại siêng năng cần mẫn nên thân phụ con lo cưới vợ cho, đồng thá»i cho ông ngà n lượng bạc để sanh phương buôn bán. Vá» sau, nghe đâu ông ta phát tà i già u lắm, có Ä‘em số bạc trả lại, nhưng thân phụ con không thâu mà cho nốt. Bây giỠông ta sanh được năm ngưá»i con, lại là má»™t ngưá»i biết trá»ng nhân nghÄ©a, con hãy tìm đến đó nương náu vá»›i ngưá»i, thế nà o cÅ©ng được an thân.
Trưởng Hoa nghe nói, vô cùng mừng rỡ:
- ÄÆ°á»£c chá»— nà y tháºt là may cho em con lắm. Nhưng thuở bé đến giá» em con chưa từng Ä‘i xa, nay phải vượt quãng đưá»ng muôn dặm như váºy con lấy là m lo ngại. Con muốn chá»n má»™t tên gia nhÆ¡n nà o tâm phúc để cùng Ä‘i vá»›i hắn má»›i được.
Doãn Phu nhÆ¡n gáºt đầu.
- Phải đấy, hiện nhà ta có tên lão bộc Lữ Trung nguyên là tên thơ đồng của tổ phụ khi xưa. Lão ta là kẻ trung thà nh, lại biết mặt Phạm Hữu nữa, nên cho đi với Thiếu Hoa là tiện lắm.
Dứt lá»i, Doãn Phu nhÆ¡n vá»™i sai nữ tì Ä‘i kêu Lữ Trung đến ngay. Lữ Trung vái chà o phu nhÆ¡n và há»i:
- Chẳng hay phu nhÆ¡n cho gá»i tôi có chuyện gì?
Doãn Phu nhÆ¡n má»i lão Lữ Trung ngồi xuống ghế rồi từ từ thuáºt hết đầu Ä‘uôi sá»± việc cho lão nghe, nà o là việc Hoà ng Nguyên soái phụng chỉ Ä‘i đánh quân Phiên bị chúng bắt giữ, nà o là bị gian thần sà m tấu khiến gia quyến hôm nay phải bị hà nh hình, may nhá» Doãn Thượng Khanh tin cho biết trước.
Rồi phu nhÆ¡n nghiêm giá»ng nói:
- Dù sao tôi cÅ©ng đứng ra chịu chết để tròn trung hiếu, duy có Thiếu Hoa con trai tôi cần phải sống để sau nà y hương khói cho dòng há» Hoà ng Phá»§ và cứu lấy thân phụ hắn vá» triá»u, nhưng vì việc trốn tránh cá»§a hắn hiện nay vô cùng nguy hiểm, cần phải có ngưá»i tâm phúc theo phò trợ. Xét ra ngươi là kẻ đã ở vá»›i nhà ta mấy mươi năm trá»i, xem như ngưá»i thân thuá»™c, nên ta giao phó cho ngươi bảo há»™ công tá» lên đưá»ng. Còn phần gia quyến cá»§a ngươi, ta sẽ chu cấp tiá»n nong để tìm chá»— nương thân, ngươi nghÄ© sao?
Lữ Trung nghe nói, lòng xúc động, rÆ¡i lụy dầm dá». Lão chắp tay thưa:
- Kẻ tôi tá»› nà y trá»™m nghÄ©: Lão gia đưá»ng đưá»ng má»™t vị anh hùng hà o kiệt chỉ có lòng trung chứ không có lòng phản quốc, nay dù có bị địch bắt Ä‘i nữa, Ä‘á»i nà o lại chịu đầu hà ng! Sá»± việc như váºy kẻ ngu nà y cÅ©ng biết, chắc chắn Lưu Tiệp đã âm mưu hãm hại nguá»i ngay. Váºy tôi đây lâu nay cáºy nhá» cÆ¡m áo nhà nà y nuôi sống cả vợ con, Æ¡n nghÄ©a ấy và bằng non biển, nay gặp cÆ¡n nguy biến, dầu có hy sinh tấm thân già nà y cÅ©ng cam, nhưng tôi thiết nghÄ© phu nhÆ¡n cùng tiểu thÆ¡ cÅ©ng nên cùng trốn Ä‘i luôn thể chứ vá» Kinh chịu chết tháºt tôi không đà nh dạ.
Doãn Phu nhÆ¡n ôn tồn giải thÃch:
- Ngưá»i có lòng thương tưởng đến ta, tháºt ta vô cùng cảm kÃch, nhưng ta đây là má»™t vị Mạng phụ cá»§a triá»u đình nên phải cam đà nh tá» tiết, còn tiểu thÆ¡ đây cÅ©ng vì chữ hiếu mà tình nguyện theo ta, cÅ©ng không có lý do gì có thể cản ngăn được. Duy chỉ có công tá» là cần phải trốn Ä‘i, vì hắn còn mang lấy trách nhiệm trá»ng đại vá» sau nà y, ngươi hãy bảo há»™ công tá» cho táºn tình thì dù ta có chết cÅ©ng không bao giá» quên Æ¡n ngươi.
Lữ Trung sụt sùi nói:
- Äến đỗi phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ còn không kể gì tánh mạng nữa thay, huống hồ tôi đây dù có nhảy và o nước sôi lá»a bá»ng cÅ©ng quyết chẳng từ nan, nhưng chẳng hay phu nhÆ¡n định bảo tôi đưa công tá» Ä‘i đâu?
Doãn Phu nhơn nói:
- Muốn cho tánh mạng Thiếu Hoa được bảo toà n, ta suy cùng nghĩ cạn chỉ thấy có một mình Phạm Hữu là có thể đến tá tức được mà thôi, chẳng biết ngươi nghĩ sao?
Lữ Trung gáºt đầu đáp:
- Phạm Hữu vốn ngưá»i tá» tế, hÆ¡n nữa va đã thá» Æ¡n cá»§a lão gia rất trá»ng, nay Ä‘em công tá» qua đó là phải lắm.
Sau đó, Trưởng Hoa và o trong lo thu xếp hà nh trang cho em mình, còn Lữ Trung cũng vỠnói lại cho vợ con nghe.
Vợ Lữ Trung là Tưởng thị cùng hai con là Lữ Phước và Lữ Äức Ä‘á»u cho việc cha mình Ä‘i theo phò công tá» lánh nạn là phải, nhưng khi xếp đặt hà nh trang xong, tiá»…n biệt Lữ Trung, vợ và con không khá»i sa nước mắt.
Chỉ trong chốc lát, Lữ Trung đã ứng trá»±c, Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ Ä‘em ra má»™t gói rất nhiá»u và ng bạc châu báu và nói:
- Trên bước đưá»ng muôn dặm nguy nan, hai ngưá»i phải lo gìn giữ cá»§a quà nà y để chi dụng cho qua ngà y.
Lữ Trung và Thiếu Hoa nháºn lãnh rồi Ä‘i ăn cÆ¡m, thay y phục giả dạng ngưá»i buôn bán đợi đến tối lên đưá»ng.
Trước khi lên đưá»ng, Thiếu Hoa cúi lạy mẹ và chị, chà ng nức nở nói:
- Biết ai thấu cho sự đau đớn trước cảnh biệt ly nà y! Chẳng biết rồi đây mẹ con ta có thể trùng phùng tái hội không?
Nói rồi chà ng khóc rống lên, Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ cÅ©ng phải khóc theo. Tiểu thÆ¡ cố gắng ngáºm lệ cất tiếng khuyên em:
- Hiá»n đệ hãy an tâm, nếu triá»u đình không bắt được hiá»n đệ tất nhiên mẹ và chị không há» chi đâu, mà chúng ta đã sống trên Ä‘á»i nà y không kÃp thì chầy cÅ©ng có ngà y gặp nhau.
Cá»±c chẳng đã, Thiếu Hoa phải gạt lệ bái biệt, cùng Lữ Trung dắt nhau lên đưá»ng. Hoà n cảnh nà y ai trông thấy cÅ©ng như đứt từng Ä‘oạn ruá»™t.
Khi Thiếu Hoa đi rồi, Trưởng Hoa thỠthẻ với mẹ:
- Nay cá»a nhà ta sắp tan nát, váºy bao nhiêu giấy nợ hoặc văn khế cầm cố Ä‘iá»n sản cá»§a ngưá»i ta cÅ©ng nên kêu hỠđến cho há» là m phước, kẻo để Khâm sai đến, bá»n phá»§ huyện sẽ bách sách ngưá»i ta tá»™i nghiệp.
Doãn Phu nhÆ¡n gáºt đầu khen phải rồi khiến gia nhÆ¡n tức tốc Ä‘i gá»i các con nợ đến. Các con nợ nghe gá»i ai ấy Ä‘á»u sợ sết lo lắng, nhưng khi đến nÆ¡i lại nghe phu nhÆ¡n nói:
- Các ngươi mắc nợ ta, nhưng xét nhà các ngươi cÅ©ng không lấy gì là dư dả lắm, nếu phải chạy trả sanh ra túng thiếu tá»™i nghiệp. Váºy nay ta gá»i các ngươi đến đây đặng trả lại các khế tá» vay mượn, nếu sau nà y có ai là m ăn khá giả thì trả cho ta, bằng túng thiếu thì ta cho luôn.
Sở dÄ© phu nhÆ¡n nói váºy là vì muốn giấu nhẹm việc nà y, vì thế các con nợ mừng rỡ lãnh giấy ra vá», không ai biết gia đình Hoà ng Nguyên soái bị mắc nạn cả.
Sau đó, Trưởng Hoa lại nói với phu nhơn:
- Tà i sản cá»§a nhà ta là do tổ tiên ta khai sáng chá»› không phải do bà n tay cá»§a thân phụ con tạo láºp, nếu để cho Khâm sai đến tịch biên sung công thì ức quá! Váºy thân mẫu hãy Ä‘em dâng hết cho chùa Huyá»n nữ thâu hoa lợi, nếu sau nà y gia đình ta bị tá»™i thì thôi, bằng vô tá»™i trở vá» thì chùa hoà n lại. Là m như váºy thế nà o các thầy tăng cÅ©ng mừng rỡ và nháºn lãnh ngay. HÆ¡n nữa, tà i sản ta cúng cho chùa rồi chắc cÅ©ng không ai mách cho Khâm sai là m gì, chẳng biết thân mẫu nghÄ© sao?
Doãn Phu nhơn nói:
- Con nghĩ kế ấy hay lắm.
Rồi phu nhÆ¡n láºp tức cho Ä‘i má»i các thầy tăng đến bà y tỠý định cho mấy thầy nghe, ai nấy Ä‘á»u vui lòng nháºn lãnh. Phu nhÆ¡n bèn viết má»™t văn tá» cúng cho chùa, đỠngà y thuá»™c vá» năm trước, còn các thầy tăng cÅ©ng láºp má»™t tá» quản nháºn giao lại cho phu nhÆ¡n, hứa khi nà o gia đình há» Hoà ng Phá»§ vô tá»™i, trở vá» sẽ trả lại.
Sáng hôm sau phu nhÆ¡n lại gá»i hết gia Ä‘inh tì nữ trong nhà cho má»—i đứa má»™t số tà i sản, bảo Ä‘i vá» sanh phương láºp nghiệp. Trong số bá»n có hai con tì nữa cá»§a tiểu thÆ¡ là Cẩm Trạch và Giao Sắc không đà nh xa lìa chá»§ mình nên khóc lóc thưa:
- Hai đứa tôi nguyện theo hầu phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡, dù có chết cÅ©ng thá»a dạ.
Doãn Phu nhÆ¡n thấy hai đứa chỉ trạc độ mưá»i hai tuổi mà có nghÄ©a như váºy, cÅ©ng thuáºn tình cho theo.
Sau khi bạn bè và tôi tớ giải tán hết, Trưởng Hoa Tiểu thơ bèn đi lấy ba trăm lượng bạc trao cho vợ con Lữ Trung và bảo hãy vỠNam Trang Biên tìm nơi trú ngụ nuôi sống qua ngà y. Tưởng thị cùng hai con lãnh bạc rồi từ biệt ngay.
Lúc bấy giá» trong dinh Hoà ng Phá»§ chỉ còn mẹ con Doãn thị và hai con nữ tì nhá» xÃu, ngà y nà o cÅ©ng trông đợi Khâm sai đến bắt.
Mãi đến tám ngà y sau, thình lình thấy quan Khâm sai hiệp cùng quan địa phương đến vây phá»§ xung quanh nhà rồi bước và o lá»›n tiếng gá»i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa ra tiếp chiếu.
Doãn Phu nhÆ¡n nghe gá»i liá»n dắt hai đứa tì nữ bước ra nói:
- Cách đây mấy hôm, con tôi đã qua SÆ¡n Äông đặng dá» tin tức cha nó nên hiện nay không có ở nhà .
Nói rồi phu nhÆ¡n bảo hai nữ tì dá»n bà n hương án để bà tiếp chiếu. Khâm sai mở chiếu ra Ä‘á»c má»™t hồi rồi láºp tức bắt phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ trói lại, Ä‘oạn truyá»n quân lục soát hết trong nhà , nhưng Khâm sai không tìm thấy má»™t ngưá»i nà o nữa cả.
Khâm sai vô cùng ngạc nhiên, há»i Doãn Phu nhÆ¡n:
- Việc nà y chắc là bà biết trước rồi nên cho trốn Ä‘i cả phải không? Chứ lẽ nà o trong phá»§ cá»§a má»™t vị Nguyên soái lại chỉ có vá»n vẹn bốn ngưá»i đà n bà ?
Doãn Phu nhÆ¡n là m ra vẻ giáºn dữ đáp:
- Nếu tôi đã biết trước sao tôi lại còn bị bắt đây? HÆ¡n nữa chồng tôi báºc anh hùng hà o kiệt đã từng và o sanh ra tá», đánh Äông dẹp Bắc, xây đắp sÆ¡n hà , há lại Ä‘i đầu hà ng quân địch sao? Việc nà y chắc chắn là do gian thần nó sà m tấu đặng hãm hại mẹ con tôi, thế mà chúng tôi đã tình nguyện chịu chết, các quan còn cáºt vấn là m gì nữa?
Quan Khâm sai không biết nói sao, đà nh phải là m thinh truyá»n cho má»™t toán quân Ä‘i lùng bắt Thiếu Hoa, đồng thá»i truyá»n há»a hình Thiếu Hoa dán khắp nẻo, nếu ai bắt được thì trá»ng thưởng.
Sau đó Khâm sai cho tịch biên hết nhà cá»a há» Hoà n và bắt mẹ con Trưởng Hoa Ä‘em nhốt tại huyện, chỉ cho hai con nữ tì cá»§a phu nhÆ¡n được phép ra và o hầu hạ mà thôi.
Quan Khâm sai ở đó đợi mãi hai ngà y sau mà quân sĩ không tìm bắt được Thiếu hoa nên túng thế phải bắt Doãn Phu nhơn cùng Trưởng Hoa bỠvà o tù xa, giải vỠkinh.
Bây giá» xin nhắc qua Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cùng Lữ Trung. Khi hai ngưá»i ra khá»i nhà lại gá»i nhau bằng chú cháu ruá»™t cho thiên hạ khá»i hiá»m nghi. Ngà y kia, hai ngưá»i qua má»™t cánh đồng rá»™ng mênh mông, thình lình tuyết phá»§ xuống trắng xóa, gió thổi lạnh tÃm ruá»™t, nhưng cả hai vẫn cố gắng chịu lạnh đạp tuyết Ä‘i cho đến chạng vạng mà vẫn không trông thấy má»™t cái nhà nhá» nà o để nghỉ chân.
Hai ngưá»i co ra trong chiếc áo má»ng, bước Ä‘i khấp khểnh. Thiếu Hoa run lẩy bẩy, vừa Ä‘i vừa ngâm lên bốn câu:
“Chiêu đệ hà nh thoà n thỠlộ điêu.
“Äoạn trưá»ng minh nhá»±t Ä‘oạn minh triá»u.
“Giang minh cựu trạch võ nhơn tảo.
“Tuyết đáo xuân hồi thủy đắc tiêu.
Thiếu Hoa ngâm vừa dứt bỗng thấy Lữ Trung ngã huỵch xuống nói trong tiếng rên rỉ:
- Thà đói còn chịu được chứ lạnh đến nước nà y chắc tôi cóng quá, không tà i nà o bước nổi nữa.
Thiếu Hoa bước tá»›i đỡ lão dáºy, thoa tay chân cho lão, Ä‘oạn chà ng nhìn xa xa rồi mừng rỡ reo lên:
- Kìa, trước kia có thấp thoáng ánh đèn sáng, chắc chá»— ấy có xóm nhà , váºy chúng ta hãy ráng đến đó nghỉ nhá» má»™t đêm rồi mai sẽ Ä‘i nữa.
Lão già Lữ Trung nghe nói, mừng rỡ gắng gượng đứng dáºy, kháºp khá»…nh bước Ä‘i. Äến nÆ¡i, quả nhiên dưới lùm cây ráºm rạp có má»™t xóm nhà độ sáu bảy chục nóc gia, nhưng lúc ấy đã khuya rổi, nhà nhà đá»u đóng cá»a kÃn mÃt, chỉ có má»™t cái nhà phÃa trước treo đèn kết hoa và hình như ngưá»i trong nhà còn thức nên thỉnh thoảng vá»ng ra tiếng cưá»i nói.
Lá»i Bình:
- Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là con nhà lá»… giáo, hÆ¡n nữa trong nên luân lý à Äông thá»i ấy, vấn đỠ“bất hiếu hữu tam, vô háºy vi đại†được dạy trên đầu thì tất nhiên Thiếu Hoa thừa hiểu, nhưng trước cảnh tình mẹ mình chịu hy sinh nên chà ng quá xúc động, khiến tình cảm cá»§a chà ng chế ngá»± lý trÃ, không đủ can đảm sống để hoà n thà nh nhiệm vụ mình sau nà y. Vẫn biết theo mẹ cÅ©ng là thá»±c hiện hiếu mà trốn Ä‘i cÅ©ng là thá»±c hiện chữ hiếu, nhưng trốn Ä‘i là sâu sắc mà chịu chết má»›i là cầu an nông nổi.
- Trong bá»n gia Ä‘inh cá»§a nhà Hoà ng Phá»§ không thiếu chi kẻ cưá»ng tráng, thế mà Doãn Phu nhÆ¡n tuyển lá»±a lão già Lữ Trung để theo phò há»™ cho con mình, chỉ vì bà ta muốn tìm má»™t kẻ tôi đòi có nghÄ©a. Trong lúc Lữ Trung tuổi đã tháºp bát tùng dư mà đà nh lìa bá» vợ con ra Ä‘i chân trá»i góc bể để phò há»™ tiểu chá»§ trong cÆ¡n hoạn nạn thì quả là hiếm có trên Ä‘á»i.
|

23-09-2008, 07:30 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Ba
Mến ngưá»i trung, Hùng Hiệu ra tay bảo bá»c,
Ham sắc đẹp, Äan Hồng bắt gái ép duyên
Ngôi nhà nà y là cá»§a má»™t nhà cá»± phú tên Hùng Hiệu, tá»± là Hữu Hạc, Hùng Hiệu cha mẹ chết sá»›m để lại má»™t gia tà i kếch sù, nhưng tánh y trá»ng nghÄ©a khinh tà i thưá»ng hay giúp đỡ kẻ nghèo khó. Vợ là Từ thị tánh tình cÅ©ng hiá»n lương nên ai ai cÅ©ng Ä‘á»u mến phục.
Hùng Hiệu năm nay trạc độ hai mươi mốt tuổi, vóc ngưá»i ta lá»›n, võ nghệ cao cưá»ng, văn chương cÅ©ng giá»i, nước da bánh máºt, đôi mắt sáng như sao, biểu lá»™ sá»± thông minh hÆ¡n ngưá»i. Năm trước, Hùng Hiệu thi đỗ võ cá», nhưng khi tiến kinh thi há»™i rá»§i bị há»ng, đà nh phải trởi vá» vui thú Ä‘iá»n viên.
Vợ chồng Hùng Hiệu hiá»n là nh phúc đức, nhưng ăn ở vá»›i nhau đã mấy năm dư vẫn chưa có con. Hôm nay Từ thị ăn lá»… sanh nhá»±t, nên bà con thấn quyến đến chúc mừng trong ngoà i cháºt nÃch. Khi tiệc mãn, khách vừa ra vá», gia nhÆ¡n toan đóng cá»a thì Thiếu Hoa và Lữ Trung vừa bước và o.
Thiếu Hoa chắp tay xá ngưá»i ấy và thưa:
- Chú cháu tôi Ä‘i lỡ đưá»ng, lại gặp tuyết rÆ¡i lạnh lẽo, xin ngưá»i là m phước cho chúng tôi nghỉ nhá» má»™t đêm.
Tên gia nhÆ¡n nhìn chòng chá»c Thiếu Hoa hồi lâu rồi nói:
- Các ngươi là khách lỡ đưá»ng, sao không thấy mang đồ đạc gì hết thì ai dám chứa?
Thiếu Hoa lên tiếng cầu khẩn:
- Chỉ vì chúng tôi Ä‘i đưá»ng xa nên không mang gánh theo được, xin ngưá»i là m Æ¡n cho tôi trú ngụ đỡ má»™t đêm rồi bao nhiêu tiá»n sáng mai tôi xin dâng đủ số.
Tên gia nhÆ¡n nổi giáºn ná»™ nạt:
- Không thể được! Tôn ông nhà nầy là báºc già u có, tiá»n cá»§a dinh dư có bao giá» biết lấy tiá»n cá»§a ai? Nếu muốn thuê nhà nghỉ hãy Ä‘i nhà khác.
Tên gia nhÆ¡n nói bằng giá»ng gay gắt, bá»—ng bên trong có ngưá»i lên tiếng há»i:
- Sao đến bây giỠchúng bây không đi ngủ, còn cãi lẫy với ai đó?
Ngưá»i ấy lá»… phép thưa:
- Bẩm lão gia, có hai ngưá»i lạ mặt xin và o ngá»§ nhá», tôi không biết rõ ngay gian nên không cho, há» cứ nà i nỉ mãi.
Hùng Hiệu nghe nói vá»™i bước ra, Thiếu Hoa trông thấy Hùng Hiệu tướng mạo hiá»n hòa, liá»n cúi chà o và lá»… phép thưa:
- Chỉ vì gia thúc tôi tuổi già sức yếu không đủ sức chịu nổi vá»›i khà trá»i lạnh lẽo mà bây giỠđã khuya quá, các nhà khác Ä‘á»u đóng cá»a ngá»§ yên, nên tôi má»›i cố nà i nỉ xin nghỉ nhỠở đây, chẳng dè là m kinh động đến tôn ông, xin tôn ông vui lòng tha thứ!
Hùng Hiệu đứng nhìn Hoà ng Phủ Thiếu Hoa một hồi rồi ôn tồn đáp:
- Kẻ gia Ä‘inh tôi là hạng quê kệch nên buông lá»i lá»— mãng, xin ngưá»i chá»› chấp nện hắn là m gì. Má»i hai ông bước và o trong rồi chúng ta đà m luáºn.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa và Lữ Trung mừng rỡ, liá»n bước theo Hùng Hiệu. Bước và o má»™t căn phòng sang trá»ng, Hùng Hiệu lá»… phép má»i hai ngưá»i ngồi rồi ôn tồn há»i:
- Chẳng hay nhị vị quên quán ở đâu, quà tánh đại danh là gì, xin vui lòng bà y tỠcho tôi biết với.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa đáp:
- Thưa tôn ông, tôi tên Lữ Lăng, còn gia thúc tôi đây tên Lữ Trung, quê ở Giang Lăng. Chú cháu tôi Ä‘i thăm ngưá»i bà con, rá»§i đến đây gặp trá»i tối lại tuyết xuống lạnh lẽo, nếu không nghỉ được nÆ¡i đây thì tháºt là bÆ¡ vÆ¡ không biết nương tá»±a và o đâu được!
Hùng Hiệu lại há»i:
- Xin lá»—i nhị vị, xin nhị vị hãy tha thứ cho câu há»i quá đưá»ng đột cá»§a tôi vì tôi tin chắc nhị vị ở Giang Lăng thế nà o cÅ©ng hiểu rõ sá»± việc cá»§a Hoà ng Phá»§ Nguyên soái, nhị vị hãy thuáºt lại đầu Ä‘uôi việc Nguyên soái đầu hà ng địch thế nà o và hiện giá» Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa phiêu bạc nÆ¡i đâu?
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghe há»i thất kinh, chà ng lúng túng hồi lâu má»›i đáp:
- Chúng tôi đây là kẻ quê mùa má»™c mạc không Ä‘á»i nà o dám bước chân đến nhà báºc quan gia thà nh thá» không rõ gì cả, mặc dù chúng tôi cùng ở má»™t chá»— vá»›i Nguyên soái.
Hùng Hiệu rót rượu má»i hai ngưá»i uống và tá»± giá»›i thiệu:
- Cái là ng nà y là Tuấn Ngạn thôn, thuá»™c huyện Bình Giang, còn tôi đây là Hùng Hiệu, tá»± là Hữu Hạc. Trước kia đã thi đỗ Võ Cá» nhÆ¡n, nhưng sau thi há»™i bị thất bại phải trở vá». Tôi được thừa hưởng di sản cá»§a tổ phụ nên đã láºp tâm Ä‘em cá»§a ấy giúp đỡ cho những ngưá»i gặp cÆ¡n hoạn nạn. Tôi có nghe Hoà ng Phá»§ Nguyên soái tuổi còn nhỠđã thi đỗ Trạng nguyên lại bao phen bình giặc Phiên, quả là má»™t vị anh hùng hà o kiệt, nhưng vừa rồi lại thấy Khâm sai há»a hình Hoà ng Phá»§ Công tá» dán khắp nÆ¡i đặng tìm bắt, tôi lấy là m lạ lắm và thiết nghÄ© Hoà ng Phá»§ Nguyên soái là báºc anh hùng dù có bị giặc bắt há lại Ä‘i đầu hà ng sao? Nhất định việc nà y có thể là do quan địa phương dá» thám không kỹ rồi đặt Ä‘iá»u tầm báºy, vu oan cho ngưá»i ta, tháºt đáng thương, đáng tiếc!
Ngừng một lát, Hùng Hiệu tiếp:
- Tôi ước gì được Hoà ng Phá»§ Công tỠđến đây cùng tôi hiệp Ä‘i đánh Phiên đặng cứu lấy tánh mạng Hoà ng Phá»§ Nguyên soái vá» cho ngưá»i trung lương thoát vòng oan khổ, tôi má»›i vừa lòng.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghe Hùng Hiệu nói bấy nhiêu lá»i vô cùng xúc động, chà ng không thể giữ được trạng thái bình thưá»ng, chà ng sa nước mắt.
Hùng Hiệu nói:
- Tôi thấy ngà i tướng mạo khôi ngô lại giống hệt hình vẽ Hoà ng Phá»§ Công tá»! Bây giá» lại thấy ngà i động lòng rÆ¡i lụy thì quả nhiên là Hoà ng Phá»§ Công tá» rồi, sao ngà i nỡ giấu tôi? Nếu quả váºy xin ngà i cứ tá» tháºt, không có Ä‘iá»u gì bất trắc đâu mà sợ; tôi quyết tâm giúp Hoà ng gia đó.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa thổn thức một hồi rồi cúi thưa:
- Tiểu đệ đây chÃnh là Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa vì xét thấy ngà i có lòng thương tưởng nên má»›i tá» tháºt tình.
Hùng Hiệu nghe nói mừng rỡ, vá»™i bước tá»›i nắm tay Thiếu Hoa ra chiá»u quyến luyến và nói:
- Hôm nay tình cá» gặp công tỠđây quả là má»™t Ä‘iá»u may mắn, chÃnh là do trá»i xui khiến đấy!
Lúc bấy giá» ná»—i vui mừng cá»§a hai ngưá»i không kể sao cho xiết, cả hai Ä‘á»u ngồi cạnh nhau dùng trà đà m đạo. Má»™t lát sau gia nhân bưng rượu thịt lên, Hùng Hiệu khiến dá»n riêng má»™t mâm cho Lữ Trung còn má»™t mâm để cho mình cùng ăn uống vá»›i Thiếu Hoa.
Rượu được và i tuần, Hùng Hiệu nói với Thiếu Hoa:
- Chẳng hay vì nguyên do nà o mà lịnh đưá»ng phải mang tai há»a như váºy?
Thiếu Hoa thuáºt lại việc tranh hôn cá»§a Lưu Khuê BÃch và việc Lưu Tiệp tiến cá» cha mình Ä‘i đánh quân Phiên má»›i sanh ra cá»› sá»± ngà y nay, chà ng còn Ä‘oán chắc việc nà y là do Lưu Tiệp mạo tấu.
Ngừng một lát, Thiếu Hoa tiếp:
- Vì váºy mà tôi phải tìm đến nhà thân thÃch để nương dá»±a rồi sau nà y sẽ thay tên đổi há» ra đầu quân Ä‘i đánh quân thù cứu thân phụ tôi vá» triá»u cho tròn trung hiếu.
Hùng Hiệu nghe rõ đầu đuôi, vô cùng căm tức tên gian thần Lưu Tiệp, chà ng nói:
- Chỉ có những kẻ bất lương má»›i có thể binh con là m xằng như váºy, hà nh động bất nhân ấy có ngà y phải Ä‘á»n tá»™i.
Rồi hai ngưá»i bắt đầu thảo luáºn đến việc võ nghệ binh thÆ¡, má»›i biết cả hai Ä‘á»u là tay văn võ toà n tà i, Hùng Hiệu nức tiếng khen:
- Công tá» tà i ba như váºy quả đáng mặt là con nhà danh tướng.
Hai ngưá»i cà ng chuyện vãn, cà ng cảm thấy tâm đầu ý hiệp, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nói:
- Nay em đây là kẻ có tá»™i, nên sáng mai đây em phải lên đưá»ng sá»›m kẻo các quan địa phương hay được thì lụy đến hiá»n huynh.
Hùng Hiệu nói:
- Hiện nay quan quân Ä‘i dá» tìm công tá» rất ngặt, vả lại tướng mạo công tá» rất khôi ngô, dung nghi khác hÆ¡n ngưá»i thưá»ng tháºt dá»… nhìn, nếu công tá» ra đưá»ng thì trốn tránh sao cho khá»i trăm ngà n con mắt cú vá»? Chi bằng công tá» hãy ở luôn tại đây, má»™t nÆ¡i vắng vẻ xa thị thà nh, chẳng phải tiện hÆ¡n sao?
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Em vô cùng cảm phục trước tấm lòng tốt cá»§a hiá»n huynh, song em chỉ sợ rá»§i ro bại lá»™ sẽ bị liên lụy đến quà quyến thì lòng em không đà nh. HÆ¡n nữa, vừa rồi em đã xin ngá»§ nhỠở đây má»™t đêm mà bây giá» lại ở luôn, tất nhiên gia nhÆ¡n sẽ nghi kỵ.
Hùng Hiệu mỉm cưá»i đáp:
- Việc ấy không khó chi.
Nói rồi Hùng Hiệu kỠtai nói nhỠvới Thiếu Hoa và lên tiếng căn dặn:
- Công tá» cứ việc là m y theo kế ấy sẽ giấu nhẹm được bá»n gia nhÆ¡n cá»§a tôi.
CÆ¡m nước xong, Hùng Hiệu sai gia nhÆ¡n đưa Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa và Lữ Trung và o phòng nghỉ ngÆ¡i. Khi cá»a phòng đã đóng, Lữ Trung nói nhá» vá»›i Thiếu Hoa:
- ÄÆ°á»ng Ä‘i còn xa xôi diệu vợi, nếu công tá» còn tÃnh việc Ä‘i nữa, tôi e bất tiện lắm, vả chăng Hùng Hiệu là ngưá»i tá» tế chân tháºt lại có lòng quyến luyến công tá», váºy nên ở lại đây thì hay hÆ¡n.
Thiếu Hoa gáºt đầu:
- Ta cÅ©ng dá»± định như váºy.
Sáng hôm sau Hùng Hiệu gá»i gia nhÆ¡n sá»a soạn cÆ¡m ăn sáng. Rượu được và i tuần, Thiếu Hoa nói:
- Số phần cá»§a đệ vô cùng vất vả lại không có anh em gì cả nên đệ muốn cùng hiá»n huynh kết là m sanh tá» chi giao để sau nà y rá»§i ro gặp hoạn nạn cùng tương cứu, phú quà cùng chung hưởng, chẳng biết ý hiá»n huynh nghÄ© sao?
Hùng Hiệu nghe nói mừng rỡ đồng ý ngay, vá»™i khiến gia nhÆ¡n bà y bà n hương án cùng vá»›i Thiếu Hoa vái trá»i tuyên thệ. Hùng Hiệu hai mươi mốt tuổi là m anh, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa má»›i mưá»i sáu tuổi nên là m em. Sau đó, Hùng Hiệu gá»i vợ mình là Từ thị ra chà o mừng Thiếu Hoa. Từ đó bá»n gia nhÆ¡n cá»§a Hùng Hiệu Ä‘á»u yên trà cho rằng tên Lữ Lăng nà y là em ông chá»§ cá»§a mình chứ không biết Thiếu Hoa nà o cả.
Hùng Hiệu thấy Lữ Trung là ngưá»i chÆ¡n chất thà nh tháºt, lại biết Ä‘á»c biết viết tÃnh toán thông thạo, nên Ä‘em việc nhà giao cho Lữ Trung quản trị. Từ đó tuy Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng có nÆ¡i ăn chốn ở song ngà y Ä‘em trong lòng vẫn áy náy chẳng yên, vì không biết Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ bị bắt vá» kinh tánh mạng sẽ ra thế nà o? Hùng Hiệu biết ý liá»n sai ngưá»i đến kinh đô dá» nghe tin tức, đồng thá»i cÅ©ng cho ngưá»i qua SÆ¡n Äông để ngóng tình hình Hoà ng Phá»§ Nguyên soái nữa.
Nói vá» quan Khâm sai bắt Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ giải vá» kinh, khi Ä‘i ngang qua núi Xuy Äà i thuá»™c tỉnh SÆ¡n Äông, xảy gặp má»™t toán lâu la mai phục, cầm đầu trong bá»n có tên Äan Hồng, cỡi ngá»±a hồng câu, tay cầm giáo.
Äang Hồng nhìn xa xa trông thấy toán quân giải hai ngưá»i đà n bà đi tá»›i, chẳng những Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ có nhan sắc xinh đẹp mà thôi, Doãn Phu nhÆ¡n tuổi ngoà i năm mươi mà dung nhan cÅ©ng còn mỹ lệ, Äan Hồng bè quay lại nói nhá» vá»›i lâu la:
- Ta vừa thấy phÃa trước kia có má»™t toán quân giải hai ngưá»i đà n bà rất xinh đẹp trông giống hai mẹ con. Chúng bây hãy mai phục im lặng, chá» cho chúng đến sát hãy à o ra má»™t lượt bắt hai ngưá»i ấy cho ta.
Trong bá»n lâu la có mấy đứa cưá»i khúc khÃch nói:
- Má»›i hôm trước đây Tân vương có hạ lịnh há»… ai bắt đà n bà con gái thì bị chém, còn ai gian dâm đà n bà , con gái thì bị lá»™t da, tại sao hôm nay tướng quân lại bảo chúng tôi là m váºy, không sợ Tân Vương lá»™t da sao?
Äan Hồng nói:
- Ta thấy Äại vương năm nay tuổi Ä‘ang độ xuân xanh là m gì đêm thanh canh vắng lại không buồn? Nên ta tÃnh bắt ngưá»i con gái đẹp kia Ä‘em vá» cho Äại vương là m áp trại phu nhÆ¡n, còn ngưá»i đà n bà có tuổi kia ta dùng là m vợ. Chúng bây nghÄ© coi xá» sá»± như váºy là m gì Äại vương không đẹp lòng.
Chúng lâu la nghe nói cả mừng, quyết ý là m theo lệnh cá»§a tướng Äan Hồng.
Khi tù xa vừa đẩy tá»›i, thình lình hai bên rừng tiếng trống đánh liên thanh, rồi bá»n lâu la ó lên má»™t lượt vang trá»i dáºy đất, gươmg giáo sáng ngá»i, đổ xô ra ngăn cản lại. Äan Hồng giục ngá»±a phóng tá»›i nạt lá»›n:
- Quan quân nà o đây? Hãy nạp cho đủ ba lạng bạc vá» tiá»n mãi lá»™ rồi má»›i được phép Ä‘i qua, bằng không lại chá»› mong sống sót.
Khâm sai nghe nói nổi giáºn lướt tá»›i chỉ và o mặt Äan Hồng hét to như sấm nổ:
- Chúng bây là quân thảo khấu nà o lại dám cả gan đến đây nạp mạng?
Nói rồi truyá»n quân sÄ© phải canh phòng từ xa cẩn máºt, Ä‘oạn rút kiếm ra khá»i vá» nhìn thẳng và o mặt đối phương gằn giá»ng:
- Kìa bá»n cưá»ng đồ. Chúng bây có ăn cước cÅ©ng phải Ä‘iá»u tra cho cẩn tháºn chứ sao lại mù quáng như váºy? Ta tin cho bây biết ta đây chÃnh là Khâm sai phụng mạng triá»u đình Ä‘i bắt gia quyến phản nghịch giải vá» kinh trị tá»™i, tiá»n bạc đâu có mà chúng bây đòi há»i. Thôi, hãy tranh đưá»ng ra cho ta Ä‘i, chá»› nên ngăn cản.
Äan Hồng cưá»i gằn nói:
- Nếu ngưá»i không có tiá»n cá»§a thì phải để tù xa lại đây rồi mau mau vá» kinh tâu vá»›i triá»u đình Ä‘em tiá»n đến chuá»™c tù phạm trở lại.
Khâm sai nghe nói cà ng nổi giáºn xung thiên, xoe tròn đôi mắt nẩy lá»a hét:
- Tên khốn kiếp kia hãy xem ngá»n kiếm cá»§a ta đây.
Nói dứt lá»i, liá»n vung kiếm nhắm ngay đầu Äan Hồng chém tá»›i. Äan Hồng cÅ©ng cá» giáo gạt ra rồi hai ngưá»i đánh vùi vá»›i nhau. Nguyên quan Khâm sai nà y là quan văn chưa từng giao phong lần nà o thì là m sao có thể chống cá»± vá»›i Äan Hồng là tay võ tướng. Vì váºy chỉ được và i hiệp Ä‘ao pháp cá»§a Khâm sai đã bị bấn loạn, rồi chỉ trong nháy mắt đã bị Äan Hồng cho má»™t giáo té nhà o xuống ngá»±a chết tốt.
Bá»n lÃnh giải sai thấy chá»§ mình chết rồi, hoảng kinh bò tù xa chạy hết. Äan Hồng khiến lâu la đẩy tù xa lên núi, đồng thá»i thâu Ä‘oạt được và ng bạc châu báu rất nhiá»u.
Khi đẩy tù xa lên được lưng chừng núi, Äan Hồng lại khiến lâu la mở tù xa tháo xiá»ng cho Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡. Doãn Phu nhÆ¡n thấy váºy nghiêm sắc mặt hét:
- Äây là hình cụ cá»§a triá»u đình sao chúng bây dám cả gan xâm phạm đến?
Äan Hồng cưá»i ha hả đáp:
- Sao các ngươi lại nói váºy? Ta đã ra sức giết Khâm sai cứu tá» cho, các ngươi đáng lẽ mang Æ¡n ta má»›i phải, sao lại tá» vẻ bất bình?
Doãn Phu nhơn và Trưởng Hoa Tiểu thơ đồng thanh nói:
- Ngươi đã ra tay giết chết Khâm sai là ngưá»i cá»§a triá»u đình, tất nhiên triá»u đình nghi kỵ ngươi là kẻ tâm phúc cá»§a ta, lại cà ng là m khó dá»… cho ta không là m sao giải được ná»—i oan ức. Thôi ngươi hãy mau mau thả chúng ta ra, để chúng ta tình nguyện vê Kinh chịu chết chứ quyết không chịu ở đây mà mang tiếng phản nghịch đâu.
Bá»n lâu la không thèm đếm xỉa gì đến lá»i nói cá»§a Doãn Phu nhÆ¡n, cứ việc lùa và o tù xa rồi đẩy tuốt lên núi:
Khi đến nÆ¡i, Äan Hồng bước và o Tụ nghÄ©a đưá»ng quì tâu vá»›i Äại vương: - Hôm nay tôi vừa dắt lâu la xuống núi, bá»—ng gặp quan Khâm sai giải hai mẹ con má»™t ngưá»i đà n bà đi ngang qua, tôi đã giết chết Khâm sai và bắt cả hai Ä‘em vỠđây, xin Äại vương định Ä‘oạt.
Vị Äại vương cau mà y nói:
- Sao chúng bay lại nhiá»u chuyện thế? Vả chăng, quan Khâm sai là kẻ vâng mạng cá»§a triá»u đình Ä‘i thi hà nh công sá»± mà giết chết ngưá»i ta là m gì? Còn ngươi bắt hai mẹ con ngưá»i đà n bà ấy vỠđây có Ãch lợi gì cho chúng ta đâu?
Äan Hồng thưa:
- Chỉ vì hai ngưá»i đà n bà ấy nhan sắc tuyệt vá»i, nhất là nà ng con gái lại có nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, nên tôi muốn Ä‘em nà ng ấy dâng cho Äại vương dùng là m áp trại phu nhÆ¡n, còn ngưá»i đà n bà có tuổi kia xin Äại vương cho tôi Ä‘em vá» là m vợ. Tôi thiết nghÄ© là m như váºy đã cứu được cái chết cá»§a hai ngưá»i mà cả tôi và Äại vương Ä‘á»u được vợ cả, chẳng phải tiện hÆ¡n sao?
Äại vương nghe qua chúm chÃm cưá»i, nói:
- Nếu ngươi lấy mẹ, ta lại lấy con, thì ngươi đương nhiên là cha vợ của ta, thì coi sao cho được?
Äan Hồng nói:
- Tôi chỉ cầu mong Äại vương cho phép tôi được vợ là quà lắm rồi tôi đâu dám nghÄ© đến việc là m cha Äại vương, xin Äại vương chá»› nói đến Ä‘iá»u ấy tá»™i nghiệp.
Äại vương nói:
- Thôi hãy gác việc ấy lại đã, ngươi ra dắt hai ngưá»i đà n bà ấy và o đây cho ta há»i đặng xem thế nà o rồi sẽ liệu.
Äan Hồng nghe nói mừng rỡ vá»™i và ng chạy ra hối lâu la dẫn hết hai mẹ con Doãn Phu nhÆ¡n và hai con nữ tỳ và o. Hai con nữ tỳ sợ hãi run lẩy bẩy, vừa và o đến nÆ¡i đã vá»™i quì xuống, chỉ có Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ vẫn đứng thẳng ngưá»i và quay mặt nhìn ra ngoà i.
Vị Äại vương ngồi trên cao nghi6m giá»ng nói:
- Tại sao hai ngưá»i đã và o trước mặt ta lại không thi lá»…?
Bằng giá»ng cao ngạo, Doãn Phu nhÆ¡n nói:
- Tôi có thể thi lá»… đối vá»›i viên Tuần tư mà không Ä‘á»i nà o chịu khuất phục má»™t vị Äại vương nà o cả.
Äại vương nghe nói, chúm chÃm cưá»i:
- Sao lạ váºy? Chẳng lẽ ta đây không bằng má»™t viên Tuần tư sao?
Doãn Phu nhÆ¡n giải thÃch:
- Viên Tuần tư tuy chức nhá» song là mạng quan cá»§a triá»u đình, còn Äại vương tuy lá»›n nhưng là má»™t kẻ phản nghịch, Ä‘á»i nà o ta lại chịu khuất phục?
Vị Äại vương suy nghÄ© hồi lâu rồi gáºt đầu:
- Ngươi phân như váºy cÅ©ng phải lẽ, nhưng ta muốn biết chồng cá»§a nhà ngươi là m quan đến chức chi, phạm tá»™i như thế nà o mà gia quyến phải bị bắt giải vá» Kinh? Ngưá»i cứ việc tá» tháºt Ä‘i rồi ta sẽ liệu.
Doãn Phu nhÆ¡n bèn Ä‘em hết sá»± tình kể lại cho vị Äại vương ấy nghe và xin tha đặng vá» kinh bó tay chịu chết.
Nghe xong, bá»—ng Äại vương ấy mặt mà y tươi vui, ôn tồn bảo:
- Thì ra phu nhÆ¡n là vợ cá»§a Hoà ng Phá»§ Nguyên soái mà tôi không biết, tháºt đáng trách. Trước kia đã mấy lần tôi nghe danh Hoà ng Phá»§ Nguyên soái Ä‘i bình an Phiên tặc, láºp nhiá»u công lao to tát, nay rá»§i sa cÆ¡ lẽ nà o lại đầu hà ng quân giặc? Tôi tin chắc việc nà y do bá»n gian thần trong triá»u mạo tấu, tuy váºy nay bà quyết thá»§ tiết cÅ©ng phải, nhưng lịnh ái là nữ sanh ngoại tá»™c, sao bà nỡ để liên lụy như váºy?
Doãn Phu nhơn nói:
- Chỉ vì tiện nữ cá»§a tôi chưa xuất giá nên vẫn còn xem như ngưá»i trong nhà , thà nh thá» hắn nguyện theo tôi cùng chết cho tròn chữ hiếu.
Äại vương nghe qua gáºt gù bảo:
- Thế thì lịnh ái quả là báºc hiá»n tá» hiếu thảo Ãt ai bì. Còn việc giết khâm sai hôm nay chắc chắn bá»n gian thần nó sẽ vu cáo cho tôi là bè đảng cá»§a Nguyên soái, nếu như phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ vá» kinh thì mưá»i phần bị chết oan uổng chá»› không mong gì minh oan được. Tôi cÅ©ng xin tá» tháºt cho phu nhÆ¡n biết, tôi chẳng phải là bá»n lục lâm cưá»ng đạo xuất thân mà là con nhà lương thiện há» Vệ tên Dõng Äạt, cha tôi là m quan đến chức Ngá»± sỠở tại kinh, tôi ở nhà coi việc Ä‘iá»n viên và lo táºp tà nh võ nghệ. Chẳng may cha tôi bị đứa gian thần dèm pha nên triá»u đình bắt Ä‘i cống bên Phiên quốc chưa vá», trong cuá»™c hà nh trình vô cùng nguy hiểm ấy không biết sống thác ra thế nà o nên tôi tÃnh cùng má»™t ngưá»i lão bá»™c ra Ä‘i dò la tin tức thân phụ, chẳng dè Ä‘i ngang qua núi Xuy Äà i nà y lại gặp tướng giặc trên núi là Hà n Hổ cháºn đà ng Ä‘oạt hà nh lý, tôi nổi giáºn đâm chết. Lúc ấy bá»n lâu la phục tà i võ nghệ cá»§a tôi nên năn nỉ tôi ở lại cầm đầu chúng nó. Tôi lại nghÄ© cÅ©ng cần ở lại để chiêu táºp binh mã kéo Ä‘i cứu lấy phụ thân vá» triá»u thi hay hÆ¡n, nên tôi thuáºn tình ở lại chốn nà y, chứ kỳ thá»±c tôi không có ý định là m nghá» lục lâm.
Ngừng má»™t lát, vị Äại vương tiếp:
- Nay tôi muốn tá» cùng phu nhÆ¡n má»™t lá»i, vả tôi năm nay tuổi đã mưá»i bảy còn tiểu thÆ¡ đây cÅ©ng chưa gá duyên cầm sắt, chẳng biết có phải trá»i xui đất khiến đôi lứa gặp gỡ nÆ¡i đây chăng. Váºy xin phu nhÆ¡n hãy vui lòng gả tiểu thÆ¡ cho tôi rồi phu nhÆ¡n cÅ©ng ở luôn tại đây, đợi lúc nà o triá»u đình đăng bảng cầu hiá»n để chá»n ngưá»i ra dẹp giặc, chừng ấy chúng ta sẽ Ä‘em nhau xuống ứng nghÄ©a, trước là đi cứu Nguyên soái vá», sau láºp chút công danh, chẳng biết phu nhÆ¡n nghÄ© sao?
Nãy giá» Doãn Phu nhÆ¡n cùng Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ đứng cúi gầm mặt xuống không thèm nhìn mặt vị Äại vương; bấy giá» nghe qua mấy lá»i, cả hai Ä‘iá»u liếc nhìn lên trông thấy Vệ Dõng Äạt diện mạo Ä‘oan trang, mà y ngà i, mắt sáng như sao, nước da trắng như tuyết, mưá»i phần đẹp đẽ. Doãn Phu nhÆ¡n giáºt mình nghÄ© thầm:
“Nếu ngưá»i nà y là con gái thì dung nhan kia sánh vá»›i con gái ta cÅ©ng chẳng hÆ¡n kém nhau bao nhiêu, thế thì đúng là con nhà quan gia rồiâ€.
Lá»i Bình:
- Hùng Hiệu, má»™t kẻ đã lăn lá»™n chốn khoa trưá»ng mong láºp nên chút danh pháºn vá»›i Ä‘á»i, gã lại có con mắt tinh Ä‘á»i nên má»›i vừa thoáng thấy chà ng công tá» há» Hoà ng Phá»§ là nháºn ra ngay: đây là con ngưá»i nhà vua Ä‘ang tầm nã. Nếu y ra tay bắt nạp vá» triá»u thì y muốn chức pháºn gì lại không được?
Thế nhưng lương tâm cá»§a ngưá»i trung liệt không cho phép nghÄ© đến bước thang danh vá»ng bỉ ổi ấy, trái lại Hùng Hiệu lại cố tình giúp đỡ giấu giếm cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa. Vẫn biết là m má»™t việc phạm pháp như váºy khi triá»u đình hay được thì mang tá»™i không nhá», nhưng phà m ngưá»i trung bao giá» há» cÅ©ng hà nh động theo lương tâm chá»› không khi nà o há» chạy theo danh lợi má»™t cách mù quáng.
Còn Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, trong lúc giả dạng khách thương và cải danh tánh là Lữ Lăng mong má»i ngưá»i không để ý đến mình, nay gặp kẻ gá»i Ä‘Ãch danh mình thì còn gì kinh hãi cho bằng, hÆ¡n nữa ở Ä‘á»i những kẻ nham hiểm thưá»ng thưá»ng tá» thái độ giống như trượng phu đại độ rất dá»… lầm mà đối vá»›i Hùng Hiệu, Thiếu Hoa má»›i gặp lần đầu tiên thì là m sao có thể nháºn xét nổi Hùng Hiệu là hạng ngưá»i nà o! Cho nên việc Thiếu Hoa chịu thiệt quả là liá»u lÄ©nh trong thế bị váºy.
Cho hay ở Ä‘á»i, ngưá»i trung thưá»ng hay mắc nạn mà luôn luôn có kẻ cứu: còn kẻ nịnh tuy lúc gặp thá»i dá»c ngang như váºy, chá»› đến lúc gặp nạn thì đừng hòng ai thương.
|

23-09-2008, 07:31 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Bốn
Vệ Dõng Äạt bái nháºn mẫu tá»
Hùng Hữu Hạc quyết chà tầm sư.
Liếc thấy dung mạo Vệ Dõng Äạt, Doãn Phu nhÆ¡n nghÄ© thầm:
“Vị Äại vương nà y tướng mạo khôi ngô, dung nghi mỹ lệ, thế nà o vá» sau cÅ©ng đặng đại quÃ. Nếu đặng đẹp duyên cùng con gái ta thì tháºt là xứng đôi vừa lứaâ€.
Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ t hấy mẹ mình ra vẻ suy nghÄ©, sợ bà ta nháºn lá»i chà ng, nên vá»™i vói nắm vạt áo bà kéo qua má»™t bên, ká» tai nói nhá»:
- Con quyết không bao giỠbằng lòng kết duyên với tên lục lâm ấy đâu!
Doãn Phu nhÆ¡n khẽ há»i:
- Ta xem nguá»i nầy là hạng quan gia tỠđệ, lại có dung mạo phi phà m thì chắc là m gì sau nà y cÅ©ng đặng phú quÃ, vả lại, tuổi xuân cá»§a ngưá»i tháºt xứng đôi vừa lứa vá»›i con. Nếu con bằng lòng chắc sau nà y ngưá»i sẽ Ä‘em binh dẹp giặc cứu phụ thân con vá» triá»u chẳng là hay hÆ¡n sao?
Trưởng Hoa vẫn khư khư đáp:
- Xin mẫu thân đừng ép con, vì ý con đã quyết, thà chịu chết chứ không chịu kết duyên với tên võ phu!
Vệ Dõng Äạt liếc nhìn thái độ cá»§a hai ngưá»i Ä‘oán biết tiểu thÆ¡ không bằng lòng nên mỉm cưá»i dịu giá»ng nói:
- Chỉ vì dung nhan cá»§a tiểu thÆ¡ mà khiến con tim tôi xao xuyến, sao tiểu thÆ¡ nỡ lòng nà o để cho tôi thất vá»ng như váºy? Tiểu thÆ¡ hãy xét thá» tôi đây cÅ©ng dòng quan gia tỠđệ xuất thân, lại thêm dung mạo không đến ná»—i xấu xÃ, nay tôi cùng tiểu thÆ¡ sánh duyên cầm sắt chẳng phải là xứng đôi vừa lứa lắm sao?
Trưởng Hoa lắc đầu đáp:
- Dẫu cho Äại vương là quan gia tỠđệ mà đã sa và o chốn lục lâm nà y thì thanh danh đã bị hoen ố rồi, tôi đây tuy pháºn gái thà chịu chết cho tròn tiếng thÆ¡m chá»› không bao giá» chịu sống nhục.
Vệ Dõng Äạt cố biện minh:
- Tiểu thÆ¡ nghÄ© váºy là lầm rồi! Tôi ở đây chẳng qua là tạm đỡ trong má»™t thá»igian để chiêu táºp binh mã hòng ra giúp nước trở vá» vá»›i triá»u đình đó thôi.
Rồi Vệ Dõng Äạt quay qua nói vá»›i Doãn Phu nhÆ¡n:
- Xin má»i phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ lui và o háºu trại ngồi chÆ¡i để tôi thưa má»™t chuyện.
Dứt lá»i, liá»n truyá»n lâu la đưa hai ngưá»i và o háºu trại ngay, đồng thá»i truyá»n lâu la mổ heo để khao thưởng ba quân, ăn mừng lá»… động phòng hoa chúc cá»§a mình.
Và o đến háºu trại, bá»n lâu la bưng trà lên cung kÃnh má»i hai ngưá»i uống, nhưng Trưởng Hoa đã nhứt quyết không ưng nên chịu khát chứ không dùng. Doãn Phu nhÆ¡n thấy thế tá» lá»i khuyên bảo:
- Theo ý mẹ thì mẹ muốn con bằng lòng, vì việc nà y cÅ©ng là điá»u hay cho chúng ta.
Nhưng Doãn Phu nhÆ¡n nói gì Trưởng Hoa cÅ©ng vẫn má»™t má»±c chối từ. Lúc hai mẹ con Ä‘ang đà m luáºn thì Vệ Dõng Äạt bước và o ra hiệu cho bá»n lâu la lui ra ngoà i, rồi vá»›i tay đóng chặt cá»a lại, Ä‘oạn nhìn Trưởng Hoa chúm chÃm cưá»i ra chiá»u lả lÆ¡i và nói:
- Nay nhạc mẫu đã có lòng Ä‘oái thương đến tôi, ý muốn cho tôi đặng vầy duyên can lệ cùng tiểu thÆ¡, cá»› sao tiểu thÆ¡ lại đà nh tâm để cho tôi phải ôm mối tình tuyệt vá»ng?
Nghe qua mấy lá»i, Trưởng Hoa đánh giá ngay con ngưá»i cá»§a Vệ Dõng Äạt là phưá»ng tham dâm háo sắc nên nà ng kinh hãi vá»™i bước lùi ra sau, vì nà ng sợ đối phương có thể giở trò bất lương thô lá»—.
Vệ Dõng Äạt thấy thế liá»n rót má»™t chén nước tá»± tay bưng đến cho tiểu thÆ¡ miệng cưá»i chúm chÃm, liếc mắt đưa tình:
- Dẫu sao tiểu thơ cũng dùng của tôi một chung trà mới phải chứ.
Bấy giá» Trưởng Hoa mặt mà y biến sắc, thối lùi mãi ra sau, đôi mắt nà ng xạ ra ánh sáng háºn thù, hai hà m răng nghiến chặt, lưng dá»±a và o tưá»ng, hai tay như muốn váºn ná»™i công thá»§ thế để tá»± bảo vệ bản thân.
Vệ Dõng Äạt vẫn lướt tá»›i, bằng cái nhìn má»›n trá»›n. Trưởng Hoa gằn giá»ng nói:
- Tôi đã mang má»™t tấm lòng sắt đá, mong Äại vương đừng tiến thêm bước nữa vô Ãch, nếu Äại vương má»™t má»±c ép liá»…u nà i hoa thì tôi chắc chắn má»™t trong hai ta sẽ bá» mạng tại đây.
Trước lá»i nói Ä‘anh thép cá»§a nà ng, khiến Vệ Dõng Äạt phải lùi lại đặt chén nước trên bà n, thong thả nói:
- Xin tiểu thÆ¡ đừng sợ, chÃnh tôi đây cÅ©ng là hà ng nữ lưu như tiểu thÆ¡ váºy, sở dÄ© tôi là m như váºy là có ý muốn thá» lòng tiểu thÆ¡ đó thôi.
Doãn Phu nhÆ¡n thấy Trưởng Hoa nổi giáºn, bà muốn chạy đến khuyên nhá»§ con, nhưng lại nghe Vệ Dõng Äạt nói váºy, bà lấy là m lạ vá»™i há»i:
- Äại vương nói thế nghÄ©a là gì? Sao Äại vương lại bảo Äại vương là gái?
Vệ Dõng Äạt không đáp, cứ việc âm thầm bước đến gà i thêm cánh cá»a cho tháºt chặt rồi lại ngồi trên ghế từ từ mở chiếc già y mình ra, tháo miếng vải bó chân, để lá»™ bà n chân nhá» xÃu. Mẹ con Doãn Phu nhÆ¡n ná»a mừng ná»a sợ vá»™i há»i:
- Ngưá»i là con gái nhà ai, sao lại dám cả gan nương thân và o chốn lục lâm cưá»ng đạo như vầy?
- Vệ Dõng Äạt chỉ mỉm cưá»i không đáp, cứ việc lo quấn vải và o chân rồi mang già y lại, Ä‘oạn má»i Doãn Phu nhÆ¡n ngồi trên rồi cùng Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ ngồi dưới. Sau đó Vệ Dõng Äạt má»›i lên tiếng nói:
- Nguyên thân phụ tôi là Vệ Hoán, tướng tiên phong cá»§a Hoà ng Phá»§ Nguyên soái, còn tôi đây tên tháºt là Dõng Nga. Thân phụ tôi chỉ có má»™t mình tôi chá»› không có trai kế tá»± nên dạy tôi há»c táºp võ nghệ. Chỉ vì kế mẫu cá»§a tôi bất hòa vá»›i tôi, nên thân phụ tôi lúc thi Ä‘áºu võ cá» nhÆ¡n Ä‘i là m quan phương xa phải Ä‘em gởi tôi cho thúc phụ tôi là Vệ Trấn Tổ nuôi dưỡng. Vừa rồi, thân phụ tôi và Hoà ng Phá»§ Nguyên soái bị giặc Phiên bắt giam cầm cho nên triá»u đình nghi kỵ sai quan Ä‘i bắt gia quyến Hoà ng Phá»§ vá» kinh trị tá»™i. Lúc ấy có má»™t ngưá»i bạn đồng niên vá»›i thân phụ tôi ở tại kinh máºt báo cho thúc phụ tôi biết, thà nh thá» thúc phụ tôi sợ liên lụy không dám chứa tôi nữa. Tôi thiết nghÄ© thân phụ tôi là báºc trung can không Ä‘á»i nà o chịu đầu hà ng giặc, chắc chắn việc nà y do gian thần mạo tấu để hại ngưá»i ngay nên tôi cải nam trang cùng vá»›i tên lão bá»™c là Vưu Tháºn định sang Äăng Châu để dò la tin tức, nhưng chẳng may khi Ä‘i ngang qua núi nà y, Vưu Tháºn bị Hà n Hổ đón giết chết Ä‘oạt đồ hà nh lý, tôi vừa đến thấy váºy nổi giáºn giết ngay Hà n Hổ. Bá»n lâu la khâm phục tà i võ dõng cá»§a tôi nên xúm nhau nà i nỉ tôn tôi lên là m chá»§ trại.
Ngừng một lát, nà ng tiếp:
- Tôi trá»™m nghÄ©, ra Ä‘i đơn phương độc mã cÅ©ng không là m gì nên chuyện, nên tÃnh ở lại đây chiêu táºp binh mã chá» cÆ¡ há»™i mang quân Ä‘i cứu phụ thân vá» triá»u cho toà n trung hiếu. Nay tôi cùng tiểu thÆ¡ đây cùng chung má»™t số pháºn, váºy hãy cùng nhau nương náu ở đây chá» cÆ¡ há»™i rá»a cho sạch ná»—i niá»m oan khúc cá»§a thân phụ chúng ta.
Doãn Phu nhÆ¡n nghe bấy nhiêu lá»i, lòng mừng khấp khởi, nức tiếng khen:
- Ta không ngá» nà ng là con gái lại có chà khà anh hùng như thế. Thiết tưởng trên thế gian nà y không có má»™t ngưá»i con gái nà o lại dám nương thân và o nÆ¡i hổ huyệt như vầy, tháºt đáng kÃnh phục!
Vệ Dõng Äạt nói:
- Äó chẳng qua là hoà n cảnh tạo nên, ngá»™ biến phải tùng quyá»n, xin phu nhÆ¡n chá»› tiết láºu. Còn việc cá»§a phu nhÆ¡n, tôi cÅ©ng lấy là m lạ là sao phu nhÆ¡n đã biết trước mà không chịu trốn Ä‘i, còn để cho Khâm sai đến bắt là ý gì?
Doãn Phu nhÆ¡n liá»n Ä‘em việc Doạn Thượng Khanh cho hay tin trước, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đã Ä‘i trốn rồi, còn mình và Trưởng Hoa bằng lòng vá» kinh thá» tá»™i, đầu Ä‘uôi nói rõ cho Dõng Äạt nghe.
Vệ Dõng Äạt gáºt gù nói:
- Thế thì cái tiết tháo cá»§a phu nhÆ¡n cùng tiểu thÆ¡ tháºt hiếm có trên Ä‘á»i. Nhưng nay phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ đã và o đây, hãy cùng tôi láºp chÃ, chá» thá»i dẹp giặc, cứu cho được phụ thân chúng ta vá» triá»u, cho tròn câu cốt nhục thâm tình.
Doãn Phu nhơn ra vè lo ngại:
- Mẹ con tôi ở đây cÅ©ng được, nhưng hiện nay chúng lâu la Ä‘á»u Ä‘inh ninh nà ng là nam tá» thì sao cho khá»i tiếng thị phi chê cưá»i?
Vệ Dõng Äạt nói:
- Việc ấy phu nhơn chớ lo, tôi sẽ có kế, tránh được tiếng thị phi.
Nói rồi Vệ Dõng Äạt ká» tai nói nhá» vá»›i phu nhÆ¡n má»™t hồi rồi lên tiếng nói:
- Phu nhÆ¡n cứ việc là m y theo kế ấy thì không ai có thể hiá»m nghi chúng ta được.
Doãn Phu nhÆ¡n gáºt đầu khen:
- Ờ! Tháºt quả là diệu kế.
Vệ Dõng Äạt cÅ©ng mỉm cưá»i nói vá»›i Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡:
- Cô nương là ngưá»i cương trá»±c tháºt Ãt ai bì, đã rá»§i sa và o hang hùm ná»c rắn mà vẫn giữ má»™t lòng thiết thạch, đáng khâm phục thay!
Câu chuyện cá»§a ba ngưá»i vừa đến đây thì bên ngoà i bá»n lâu la đã sá»a soạn bà n hương án xong xuôi, chúng chỠđợi chá»§ trại ra để là m lá»… động phòng hoa chúc, nhưng đợi mãi không thấy. Má»™t đứa trong bá»n nóng lòng lên tiếng nói:
- Äại vương ta tháºt là nôn nóng quá. Chưa là m lá»… mà đã đóng cá»a vá»›i nà ng ấy ở miết trong phòng, chắc hai ngưá»i thà nh thân vá»›i nhau rồi chá»› gì.
Một tên khác nói:
- Sao anh lại nói lạ váºy? Tâm lý ở Ä‘á»i há»… trai tà i gái sắc gặp nhau thì ai không váºy? Thôi, bây giá» chúng ta phải Ä‘i bẩm tấu Äại Vương kẻo trá»… ngà y giá» mất.
Mấy tên kia Ä‘á»u khen phải rồi cùng nhau chạy và o phòng gõ cá»a bẩm:
- Bẩm Äại vương, chúng tôi đã sá»a soạn hương án xong rồi, xin Äại vương hãy ra là m lá»… hoa chúc kẻo trá»… giá» hoà ng đạo.
Vệ Dõng Äạt nghe kêu liá»n mở cá»a bước ra ngồi giữa tụ nghÄ©a đưá»ng, truyá»n lâu la gióng trống nhóm hết các đầu mục và lâu la đến đủ mặt, Ä‘oạn sai ngưá»i Ä‘i má»i Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ ra.
Má»™t lát sao hai ngưá»i đến, Vệ Dõng Äạt bước xuống thi lá»… rồi má»i Doãn Phu nhÆ¡n lên ngồi ghế trên, còn mình và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ thì ngồi ngang nhau ở hai chiếc ghế phÃa dưới.
Vệ Dõng Äạt đứng lên trịnh trá»ng tuyên bố:
- Ta thấy Hoà ng Phá»§ Tiểu thÆ¡ là má»™t ngưá»i có nhan sắc nên muốn kết nghÄ©a tấn tần nhưng nà ng không thuáºn. Vả lại, ta đây cÅ©ng là hạng ngưá»i đứng và o hà ng quan gia tỠđệ lại có tâm sá»± giống phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ nên ta định cầm phu nhÆ¡n và tiểu thÆ¡ ở lại đây chá» cÆ¡ há»™i Ä‘i bình giặc, báo Æ¡n cho Thiên tá». Nhưng hiện nay ta cùng tiểu thÆ¡ Ä‘ang độ xuân xanh, nà ng chỉ nhá» hÆ¡n ta má»™t tuổi, ta định là m lá»… phát thệ nháºn nà ng là m em và phu nhÆ¡n là m mẹ ta để tránh khá»i sá»± hiá»m nghi, chẳng hay ý chúng tướng nghÄ© sao?
Các tướng Ä‘á»u khen và đồng thanh bẩm:
- Äại vương trá»ng nghÄ©a như váºy thiệt trong Ä‘á»i Ãt có.
Nhưng trong số có và i ngưá»i cưá»i thầm bà n tán vá»›i nhau:
“Má»™t ngưá»i đẹp như tiên mà không muốn, lại để kết là m anh em, tháºt là dại dá»™tâ€.
Sau đó Vệ Dõng Äạt má»i Doãn Phu nhÆ¡n cùng Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ ra giữa sân, nÆ¡i đã đặt bà n hương án sẵn sà ng để là m lá»… phát hệ.
Doãn Phu nhơn và Trưởng Hoa Tiểu thơ đồng nói:
- Äại vương háºu tình trá»ng đãi như váºy, chúng tôi vô cùng cảm kÃch, song pháºn mẹ con tôi tà i sÆ¡ đức bạc, có xứng chi mà được hân hạnh kết tình máu má»§ vá»›i Äại vương.
Vệ Dõng Äạt nói:
- Nếu không là m như váºy, là m sao tránh khá»i sá»± hiá»m nghi, xin mẫu thân chá»› nên chối từ.
Rồi cả ba Ä‘á»u bước ra sân, Vệ Dõng Äạt cùng Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ đồng bước tá»›i bà n hương án cất tiếng thá» nguyá»n kết nghÄ©a đệ huynh Ä‘oạn Vệ Dõng Äạt quì lạy Doãn Phu nhÆ¡n gá»i bằng thân mẫu.
Lá»… tuyên thệ vừa xong, Vệ Dõng Äạt truyá»n thiết tiệc khao thưởng quân sÄ© và thưởng riêng phần Äan Hồng mưá»i lượng và ng ròng. Äan Hồng mừng rỡ nháºn lãnh rồi lại tạ lui ra, hắn nghÄ© thầm:
“Số mình không đặng vợ đẹp nên Äại vương lại nháºn là em gái, nhưng thôi, đà nh chịu chá»› biết là m sao bây giá»?â€
Tối hôm ấy, Vệ Dõng Äạt truyá»n lâu la đưa Doãn Phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ và o nghỉ nÆ¡i háºu trại, lại bảo hai con tỳ nữ Cẩm Trạch và Giao Sắc ở chung để hầu hạ.
Từ đó vá» sau đôi bên vỠở riêng, khi nà o có việc chi cần má»›i sang đà m luáºn, má»—i lần gặp nhau há» chà o há»i lá»… nghi rất minh bạch.
Vệ Dõng Äạt muốn chiêu táºp anh hùng, nên không thèm cướp giá»±t tiá»n cá»§a khách Ä‘i đưá»ng nữa, chỉ ra tay sát hại bá»n tham quan ô lại và những kẻ trá»c phú ác tâm để lấy cá»§a nuôi quân mà thôi. Vì thế nhân dân cảm phục vô cùng. Còn mẹ con Doãn Phu nhÆ¡n cÅ©ng mừng vì đặng chá»— yên thân, nhưng còn lo má»™t ná»—i là Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa hiện giá» không biết là nh dữ thế nà o…
Bây giá» xin nhắc lại việc Khâm sai bị tá» tráºn, rồi quân lÃnh thất kinh bá» tù xa vỡ chạy đến Thanh Châu và o báo cho quan Tổng binh tại đó hay:
- Tướng giặc tại Xuy Äà i sÆ¡n tên Vệ Dõng Äạt đã đón đưá»ng giết chết Khâm sai và cứu mẹ con Doãn Phu nhÆ¡n Ä‘em vá» núi rồi.
Tổng binh Thanh Châu nghe báo, giựt mình nói:
- Thế thì bá»n giặc Xuy Äà i sÆ¡n nà y chÃnh là thân đảng vá»›i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa rồi, nếu không, ai lại dám giết Khâm sai cá»§a triá»u đình? Việc nà y ta cần phải dâng biểu vá» triá»u gấp má»›i được.
Nói rồi liá»n biểu tá» hết sá»± tình, sai ngưá»i tức tốc đệ vá» kinh.
Ngà y kia, vua Thà nh Tôn lâm triá»u, bá quan quì lạy tung hô vừa xong, bá»—ng có quan Huỳnh môn bước ra quì tâu:
- Nay có quan Tổng binh Thanh Châu là Châu Triệu Lân dâng biểu vá» cấp báo rằng: quan Khâm sai Trần Thiên TÃch phụng mạng triá»u đình Ä‘i bắt gia quyến Hoà ng Phá»§ KÃnh, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa biết trước trốn Ä‘i mất, chỉ bắt được vợ hắn và má»™t ngưá»i con gái mà thôi. Chẳng dè khi giải vá» kinh, Ä‘i ngang qua núi Xuy Äà i bị tướng giặc là Vệ Dõng Äạt cháºn đưá»ng giết chết Khâm sai và nhiá»u tướng sÄ©, cướp Ä‘oạt tù xa. Hiện giá» còn mấy tên hiệu úy đã vỠđến, chúng còn đứng ngoà i Ngá» môn chá» lịnh.
Vua Thà nh Tôn nghe tâu, truyá»n đòi và o ngay. Mấy tên hiệu úy và o quì má»p trước kim giai, Ä‘em hết đầu Ä‘uôi má»i việc tâu lên cho vua rõ.
Vua Thà nh Tôn nghe xong, cho mấy tên hiệu úy lui ra rồi đòi quan hà n lâm há»c sÄ© lên Ä‘iện, bảo Ä‘á»c tá» biểu chương cho các quan văn võ đồng nghe. Äá»c xong, vua nổi giẩn lôi đình phán:
- Xưa ngay, há»… quân lục lâm cưá»ng đạo là chỉ chuyên cướp giá»±t cá»§a cải thôi chứ có Ä‘á»i nà o lại dám xâm phạm đến quan quân cá»§a triá»u đình, nay xảy ra cá»› sá»± nà y thì chắc chắn bá»n Xuy Äà i sÆ¡n nà y là thân đảng cá»§a Hoà ng Phá»§ KÃnh đó. Nếu không trừ đặng chúng thì là m sao giữ yên quốc pháp! Chẳng hay chư khanh nghÄ© sao? Và có ai dám cá» binh Ä‘i dẹp quân cưá»ng đạo Xuy Äà i sÆ¡n không?
Vua phán dứt lá»i, bá»—ng thấy hữu Thừa tướng Kỳ Thạnh Äức và tả Thừa tướng Lương Giám cùng bước ra má»™t lượt quì tâu:
- Việc ấy không nên là m!
Vua Thà nh Tôn ngạc nhiên há»i:
- Quân cưá»ng khấu dám cả gan xâm phạm đến quan quân cá»§a triá»u đình, cần phải tảo trừ chá»› sao hai khanh lại bảo là không nên?
Hai viên Thừa tướng đồng thanh đáp:
- Vẫn biết quân cướp đã xâm phạm đến quan quân cá»§a triá»u đình thì cần phải trừng trị, song Xuy Äà i sÆ¡n nằm trong địa pháºn SÆ¡n Äông, tất nhiên khi chúng đánh không lại quân cá»§a triá»u đình ắt phải tư thông vá»›i quân Phiên. Lúc ấy bên ngoà i có giặc xâm lăng, bên trong bá»n cưá»ng khấu Xuy Äà i sÆ¡n công phá thì tỉnh SÆ¡n Äông khó bá» giữ yên được, chi bằng hãy tạm để yên cho chúng, đợi khi nà o dẹp yên được giặc Phiên sẽ đánh Xuy Äà i sÆ¡n, thì dù chúng có cánh cÅ©ng không thoát khá»i.
Thà nh Tôn suy nghÄ© hồi lâu rồi gáºt đầu đáp:
- Hai khanh nói thế nghe cÅ©ng có lý, váºy thì đợi dẹp yên giặc rồi sẽ đánh lấy Xuy Äà i sÆ¡n. Nhưng tên Vệ Dõng Äạt nà y chắc là đồng đảng vá»›i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, váºy quan Công bá»™ phải há»a hình Thiếu Hoa ban hà nh khắp thiên hạ để sau ai bắt được thì thưởng trăm lượng và ng ròng, còn ai chấp chứa hoặc biết mà không tố cáo thì phải bị phạt nặng.
Rồi vua Thà nh Tôn truy tặng cho quan Khâm sai, đồng thá»i châu cấp tiá»n bạc cho vợ con những kẻ bị hại vá» tráºn Xuy Äà i sÆ¡n.
Lúc ấy Doãn Thượng Khanh ở lại triá»u hay được tin ấy thì giáºn cho Doãn Phu nhÆ¡n lắm. Trách cho phu nhÆ¡n sao không biết suy nghÄ©, theo là m chi vá»›i quân cưá»ng đạo tại núi non để cho nam nữ há»—n tạp, mang tiếng xấu hổ và cÅ©ng có hại cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, không biết bao giá» má»›i minh oan được.
Xin nhắc lại việc Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, từ ngà y ở tại nhà Hùng Hiệu đến nay không khi nà o bước chân ra khá»i cá»a, cùng vá»›i Hùng Hiệu luyện táºp võ nghệ, khi nà o buồn lại uống rượu đánh cá» cho giải khuây.
Äêm nằm, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thưá»ng nghÄ© thầm:
“Không biết hiện giá» thân mẫu và hiá»n tỉ ta ở nÆ¡i ngục thất khổ cá»±c đến bá»±c nà o, và thân phụ ta bị giam cầm nÆ¡i đất địch có đặng bình an không? Còn ta đây hiện nay chắc phải phụ lòng Mạnh Lệ Quân và Lưu Yến Ngá»c rồi!â€.
Má»—i lần Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghÄ© váºy, nét mặt chà ng âu sầu ảm đạm trông vô cùng thảm não.
Thá»i giá» thấm thoát quá nhanh, má»›i đây mà năm cÅ© đã tà n, năm má»›i sắp đến. Hôm ấy nhằm Tết Nguyên đánh, Hùng Hiệu cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa uống rượu vui chÆ¡i tại thÆ¡ phòng, Hùng Hiệu nói vá»›i Thiếu Hoa:
- Tôi thiết tưởng quân Phiên biết pháp thuáºt như váºy thì dầu cho triá»u đình có Ä‘em đại đội binh mã hùng mạnh đến đâu cÅ©ng khó nổi cá»± đương. Quân Phiên má»—i ngà y má»—i dữ tợn, tôi e chúng ta đây cÅ©ng chưa dá»… gì đánh được, chi bằng chúng ta Ä‘i tìm má»™t báºc dị nhÆ¡n nà o há»c táºp tiên thuáºt, rồi đợi khi nà o triá»u đình đăng bảng cầu hiá»n, chúng ta sẽ dẹp giặc cứu phụ thân cá»§a hiá»n đệ vá».
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa gáºt đầu đáp:
- Lá»i hiá»n huynh nói rất hợp ý em, nhưng chúng ta biết Ä‘i tìm đâu cho ra dị nhÆ¡n bây giá»?
Hùng Hiệu nói:
- Tôi nghe tại thà nh Võ Xương cách chừng trăm dặm có hòn núi tên là Hoà ng Hạc SÆ¡n, trên núi ấy có vị đạo nhÆ¡n tên Hoà ng Hạc Tiên ông, ngưá»i tu hà nh đắc đạo đã thà nh chánh quả, pháp thuáºt tinh thông có rất nhiá»u ngưá»i đã tìm đến đó để cầu khẩn há»i việc kiết hung, nhưng há»… ai thà nh tâm thì má»›i được gặp, bằng không thì sao tìm thấy. Váºy bây giá» hai ta cứ việc thà nh tâm ra Ä‘i, may ra có thể gặp ngưá»i.
Nghe nói, Hoà ng Phủ Thiếu Hoa mừng rỡ nói:
- Nếu quả có báºc dị nhân như váºy. Äể má»™t mình em Ä‘i cÅ©ng được, chá»› như hiá»n huynh cá»a nhà to tát, tiá»n cá»§a rất nhiá»u mà bá» ra Ä‘i bất tiện lắm. HÆ¡n nữa, gia tẩu còn trẻ tuổi lại Ä‘ang mang thai, chắc ngưá»i không bằng lòng cho hiá»n huynh Ä‘i đâu.
Hùng Hiệu bảo:
- Không há» gì đâu! Công việc trong nhà đã có ngưá»i cai quản nếu ta Ä‘i vắng, sổ sách đã có Lữ Trung. Vả lại, nhạc phụ ta là Từ NhÆ¡n Thiện tuy năm nay tuổi đã ngoà i năm mươi song vẫn còn tráng kiện. Gia tư già u có lại nhiá»u con cháu; ta sẽ qua đó yêu cầu ngưá»i thưá»ng xuyên đến kiểm soát, còn việc trong nhà đã có ná»™i nhÆ¡n tôi, ngưá»i vốn hiểu thông đại nghÄ©a thế nà o cÅ©ng bằng lòng cho Ä‘i chứ không ngăn cản như hiá»n đệ tưởng váºy đâu.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Thế thì hiá»n huynh hãy Ä‘i bà n thá» vá»›i gia tẩu xem sao?
Hùng Hiệu khen phải vội đi thẳng và o nhà trong nói với Từ thị:
- Tôi có việc vô cùng trá»ng yến muốn bà n vá»›i hiá»n thê.
Từ thị há»i:
- Chẳng hay phu quân muốn bà n việc chi xin cứ dạy.
Hùng Hiệu thong thả ngồi xuống ghế, thuáºt hết tình hình giặc Phiên lợi hại thế nà o cho Từ thị nghe và nói:
- Tôi muốn cùng nghÄ©a đệ Lữ Lăng Ä‘i tầm tiên há»c thuáºt, chá» sau nà y có cÆ¡ há»™i Ä‘i dẹp giặc láºp công cho đặng phong thê ấm tá», nhưng Lữ Lăng lại sợ e hiá»n thê không bằng lòng nên tôi phải và o bà n vá»›i hiá»n thê xem ý kiến cá»§a hiá»n thê như thế nà o.
Từ thị nói:
- Pháºn nam nhi việc tang bồng hồ thỉ tôi đâu dám ngăn trở. Nhưng nay tôi Ä‘ang mang thai nghén trong mình, chẳng biết ngà y nà o hoa nở nhụy, chỉ sợ không ai trông nom, lại thêm việc nhà vô cùng báºn rá»™n không biết á»§y thác cho ai đó thôi.
Hùng Hiệu nói:
- Khi nà o hiá»n thê lâm sản, đã có nhạc mẫu trông nom, còn việc trong nhà ta đã có Lữ Trung coi sóc, lão ta là má»™t tay đắc lá»±c lại trung thà nh, có lo chi. Tuy váºy, tôi ra Ä‘i cÅ©ng phải nhỠđến nhạc phụ thưá»ng lui tá»›i kiểm soát thì chắc được vẹn toà n.
Từ thị nói:
- Phu quân tÃnh váºy cÅ©ng khéo léo lắm, song cần phải thưa lại vá»›i song thân thiếp để các ngưá»i góp phần liệu định má»›i xong.
Hùng Hiệu gáºt đầu đáp:
- Hiá»n thê nói phải lắm, thế nà o tôi cÅ©ng má»i nhạc phụ và nhạc mẫu để thưa cho hai ngưá»i rõ má»i việc rồi má»›i khởi hà nh.
Rồi Hùng Hiệu gá»i gia nhÆ¡n sai Ä‘i má»i vợ chồng Từ NhÆ¡n Thiện đến.
Lá»i Bình:
- Thá»i bấy giá» con gái Trung Hoa, quanh năm ở trong phòng khuê không bước ra khá»i cá»a. Những kẻ con nhà phiệt duyệt danh gia Ä‘á»u bó chân lại từ lúc còn bé, nên khi lá»›n lên đôi chân nhá» xÃu Ä‘i đứng không vững mà bảo cải dạng nam trang ra tay giết loà i cưá»ng bạo là m chá»§ má»™t nhóm lâu la, tháºt là khó tin váºy.
- Hùng Hiệu cùng Thiếu Hoa Ä‘á»u là những tay võ dõng cao cưá»ng, nhưng nháºn thấy rằng dù có luyện táºp khổ nhá»c đến đâu cÅ©ng không sao chống nổi tà thuáºt quân Phiên. Äã biết mình biết địch như váºy quả là má»™t kẻ trà thức, nhưng dắt nhau Ä‘i tầm tiên há»c thuáºt quả là má»™t việc là m táo bạo. Những kẻ có óc thá»±c tiá»…n không bao giá» dám nghÄ© đến việc ấy.
|

23-09-2008, 07:32 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi thứ Muá»i Lăm
Vì chữ công danh, anh hùng chịu gian khổ,
Tưởng tình chị em, Hoà ng háºu cố tâu bà y.
.
Chỉ má»™t lát sau, hai ông bà nhạc cá»§a Hùng Hiệu đến, Hùng Hiệu tiếp và o, lá»… phép má»i ngồi rồi hối gia nhÆ¡n pha trà dâng lên.
Từ NhÆ¡n Thiện há»i:
- Chẳng hay hiá»n tế má»i hai ta qua đây có việc chi?
Hùng Hiệu liá»n trình bà y ý định mình muốn tầm tiên há»c thuáºt và cáºy nhạc phụ trông coi việc nhà há»™ cho mình, đồng thá»i gởi gắm vợ nhà cho nhạc mẫu.
Từ NhÆ¡n Thiện nghe xong chưa kịp mở lá»i thì vợ là Hồ thị đã vá»™i nói:
- Hiá»n tế đã thi Ä‘áºu võ cá» nhÆ¡n rồi có lo gì không láºp đặng công danh, cần gì phải Ä‘i há»c tiên thuáºt? Vả lại, cái sản nghiệp cá»§a hiá»n tế vô cùng lá»›n lao, khó mà chá»n nguá»i quản lý được, hÆ¡n nữa lúc nà y vợ nhà đang có thai mà bá» Ä‘i sao đà nh, cứ như ý nghÄ© cá»§a ta thì hiá»n tế nên ở nhà an dưỡng phú quà thì hÆ¡n.
Hùng Hiệu phân trần:
- Nhạc mẫu chưa rõ đó thôi chứ cái công danh trong nghá» khoa cá» tháºt khó ná»—i hiển vinh, may mà con Ä‘i bình được giặc Phiên thì chẳng những bản thân cùng thân quyến được vinh hiển mà thôi, ngưá»i Ä‘á»i lại xem con là báºc trượng phu có tà i kinh thiên vÄ© địa váºy.
Hồ thị nói:
- Nếu hiá»n tế đã quyết định như váºy thì để ta bà n vá»›i con gái ta xem ý nói thế nà o đã.
Hùng Hiệu nghe nói liá»n lui ra, Hồ thị gá»i con gái mình đến há»i:
- Chồng con có ý định như thế, ý con nghĩ sao?
Từ thị thưa:
- Thưa mẹ, theo con nghĩ thì việc là m của chồng con là một việc là m vẻ vang cho tổ tiên, nên để cho chà ng đi mới phải.
Hùng Hiệu nghe vợ nói mừng rỡ Ä‘i gá»i gia nhÆ¡n dá»n rượu thịt lên má»i vợ chồng Từ NhÆ¡n Thiện ăn uống.
Từ Nhơn Thiện vừa nhắp rượu vừa nói:
- Hiá»n tế Ä‘i tìm dị nhÆ¡n, may ra có gặp được, há»c tiên thuáºt rồi nên trở vá» ngay đặng láºp công danh, chá»› nên cháºm trá»….
- Dạ, con xin vâng lá»i nhạc phụ.
- Thế con định lúc nà o lên đưá»ng?
- Nay công việc nhà đã sắp đặt xong thì chỉ Ãt hôm nữa chúng con lên đưá»ng.
CÆ¡m nước xong, vợ chồng Từ NhÆ¡n Thiện kiếu từ ra vá». Trước khi Ä‘i, ông bà nhạc không quên chúc rể mình thượng lá»™ bình an và hứa sẽ trông coi việc nhà chu đáo.
Khi vợ chồng Từ NhÆ¡n Thiện vá» rồi, Hùng Hiệu má»›i định chắc năm ngà y sau sẽ khởi hà nh. Trong thá»i gian nà y, Hùng Hiệu lo phân công cho từng ngưá»i trong gia đình, sắp đặt đâu và o đó rồi sáng hôm ấy Hùng Hiệu cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa khăn gói lên đưá»ng tháºt sá»›m.
Äi chẳng mấy ngà y đã đến thà nh Võ Xương; khi hai ngưá»i qua khá»i Nam môn chừng trăm dặm thì đến đồng quê quạnh quẽ, không má»™t hà ng quán nà o cả, hai ngưá»i phải và o trong xóm để xin ngá»§ nhá», đồng thá»i dá» xem tin tức dị nhÆ¡n.
Sau khi há»i qua mấy ngưá»i trong xóm, ai cÅ©ng bảo rằng “Câu chuyện vá» dị nhÆ¡n thì ai cÅ©ng có nghe nói, nhưng chúng tôi ở đây đã lâu mà không Ä‘á»i nà o trông thấy dị nhÆ¡n cảâ€.
Má»™t cụ già mỉm cưá»i nhìn hai ngưá»i, nói:
- Ta khuyên hai ngưá»i nên lui gót là hÆ¡n, chá»› nên Ä‘i tìm uổng công vô Ãch.
Hùng Hiệu và Hoà ng Phủ Thiếu Hoa vẫn không nản chà đáp:
- Chúng tôi đã quyết chà đi cầu tiên thuáºt thì dù có hay không và khổ nhá»c cách nà o chúng tôi cÅ©ng không từ.
Má»i ngưá»i thấy váºy Ä‘á»u cưá»i rá»™ lên nói:
- Chúng tôi thấy hai ông là m má»™t việc hoà i công vô Ãch nên lấy lá»i thà nh tháºt khuyên hai ông mà hai ông không nghe thì tùy ý váºy.
Hùng Hiệu nói:
- Không phải tôi không tin lá»i các ngưá»i, nhưng tấm lòng cầu đạo cá»§a anh em chúng tôi khẩn thiết lắm, không thể nà o bá» qua được.
Sáng hôm sau, hai ngưá»i thức dáºy tháºt sá»›m. CÆ¡m nước xong, quảy gói lên đưá»ng, băng và o con đưá»ng vô cùng vắng vẻ, chỉ nghe xung quanh toà n là tiếng chim kêu vượn hú. Äi đến má»i gối không gặp má»™t bóng ngưá»i và cÅ©ng không thấy thần tiên đâu cả.
Tuy váºy, hai ngưá»i cÅ©ng bá»n chà đi mãi; há»… đói, giở cÆ¡m khô ra ăn, khát xuống khe uống, tối đến, tìm cá»™i cây mà ngá»§, dầu gặp phải hổ lang rắn rÃt cÅ©ng chẳng sá»n lòng.
Hai ngưá»i trèo đèo vượt núi chẳng biết bao nhiêu mà kể, chẳng tìm thấy hang động gì cả, chỉ thấy trước mặt mình toà n là cây đá, rừng hoang cá» ráºm mà thôi.
Trải qua tám, chÃn ngà y trưá»ng, cả hai đã má»i mệt, bước Ä‘i đã khó khăn. Bá»—ng má»™t buổi trưa, hai ngưá»i trông thấy trước mặt có má»™t hòn núi cao lá»›n khác thưá»ng, lại thêm cây cối xinh tươi, bông hoa Ä‘ua nở, phong cảnh đẹp đẽ vô cùng.
Hùng Hiệu mừng rỡ quay lại nói với Thiếu Hoa:
- Äã mấy ngà y ròng hai ta không tìm thấy Ä‘iá»u chi lạ, nay gặp quả núi nà y phong cảnh khác thưá»ng, có lẽ thần tiên đã cảm mến tấm lòng thà nh tầm tiên há»c đạo cá»§a ta mà hiển hiện ra đó chăng?
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng phụ há»a:
- Tôi xem núi nà y cảnh trà hữu tình chắc là nÆ¡i trú ngụ cá»§a báºc chân tu, váºy chúng ta hãy cố gắng lên đó xem, may ra có gặp dị nhÆ¡n không?
Hùng Hiệu gáºt đầu đồng ý hai ngưá»i cố gắng nhảy từ gá»™p đá nà y sang gá»™p đá khác, Ä‘i riết hồi lâu xảy thấy má»™t tên đạo đồng đứng giữa lưng chừng núi, trạc độ mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, đầu cạo chừa hai miếng tóc, vẻ mặt tươi vui; vừa trông thấy hai ngưá»i, hắn đã chúm chÃm miệng cưá»i há»i:
- Ai đó? Có phải Hùng Hữu Hạc và Hoà ng Phủ Thiếu Hoa không?
Hai ngưá»i nghe há»i Ä‘Ãch danh thì thất kinh, vá»™i chắp tay và đồng thanh nói:
- Thưa phải! Chúng tôi chÃnh là Hùng Hiệu và Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đây. Chúng tôi đã thà nh tâm lặn lá»™i đến đây cầu tiên thuáºt xin ngưá»i ra Æ¡n chỉ giáo cho!
Tên đạo đồng liá»n chắp tay vái lại và nói:
- Xin nhị vị chá»› nháºn lầm! Tôi đây chỉ là tên đạo đồng Ä‘ang hầu sư phụ tôi, ngưá»i bảo tôi phải xuống núi đón tiếp nhị vị, vì váºy má»›i biết rõ danh tánh nhị vị, xin nhị vị hãy theo tôi lên núi yết kiến sư phụ.
Hai ngưá»i nghe nói mừng rỡ bước theo tên đạo đồng bén gót. ÄÆ°á»ng Ä‘i khúc khuá»·u quanh co, hồi lâu má»›i đến má»™t ngôi chùa phÃa trước có tấm biển đỠba chữ và ng lá»›n: “Hoà ng Hạc Lâuâ€.
Qua khá»i cá»a, tên đạo đồng dắt hai ngưá»i qua má»™t con đưá»ng lót toà n đá trắng, hai bên trông rất nhiá»u kỳ hoa dị thảo, mùi hương bay phảng phất khiến cả hai cảm thấy như mình đã lạc và o chốn bồng lai.
Äến đây, tên đạo đồng quay lại bảo hai ngưá»i đứng chỠđể hắn và o báo tin.
Một lát sau hắn chạy ra nói:
- Sư phụ cho má»i nhị vị và o.
Nói rồi, đạo đồng dắt hai ngưá»i và o trong. Bên trong, lầu cao vòi vá»i sÆ¡n son thếp và ng rá»±c rỡ, giữa nhà có má»™t vị đạo nhÆ¡n cốt cách khác phà m Ä‘ang ngồi trên má»™t cái sáºp bát quái, đôi mắt sáng như sao, đầu đội mão thất tinh, mình mặc bạch hạc hà o. Hai ngưá»i liá»n quì xuống đồng thnah nói:
- Chúng tôi má»™t lòng muốn láºp công danh nên cố tâm tìm đến đây, mong sư phụ rá»™ng lòng chỉ giáo.
Hoà ng Hạc Äạo nhÆ¡n thong thả má»i hai nguá»i ngồi rồi bảo:
- Hai ngưá»i đã có lòng vì nước, ta vô cùng mến phục, váºy hãy ở đây cùng ta luyện táºp Ãt ngà y rồi ta trao bá»u bối cho đặng vá» láºp công danh. Nhưng ta rất cảm thương rồi đây sắt cầm biệt Ä‘iệu.
(Sở dÄ© Hoà ng Hạc Äạo nhÆ¡n nói váºy là ngưá»i đã biết rằng: rồi đây vợ cá»§a Hùng Hiệu bị chết yểu, tuy sanh đặng má»™t đứa con trai là Hùng Khởi Phụng sau thi đỗ võ Trạng nguyên, nhưng khi lâm bồn, nà ng tạ thế, không gặp mặt Hùng Hiệu trong giá» lâm chung, nên ngưá»i má»›i nói câu “sắt cầm biệt Ä‘iệuâ€).
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghe Äạo nhÆ¡n nói váºy là m lạ vá»™i há»i:
- Sư phụ dạy như váºy chắc là vợ tôi sau nà y cải giá lấy ngưá»i khác phải không?
Hoà ng Hạc Äạo nhÆ¡n lắc đầu bảo:
- Không phải váºy đâu, há» Mạnh vốn ngưá»i con gái bá»n lòng trinh liệt, ngươi chá»› nên lo ngại.
Nghe váºy, Hùng Hiệu trong lòng nghi hoặc liá»n xen và o há»i:
- Sư phụ nói váºy thì chắc vợ tôi ở nhà có việc chi bất trắc rồi chăng?
Hoà ng Hạc Äạo nhÆ¡n nói:
- Ngươi cÅ©ng không nên Ä‘i sâu và o vấn đỠấy là m gì, vì thiên cÆ¡ bất khả láºu, để ngà y sau rồi sẽ biết.
Từ đó, hai ngưá»i an tâm ở lại chuyên cần há»c đạo và luyện táºp võ nghệ.
Xin nhắc qua việc Lưu Tiệp âm mưu là m cho triá»u đình nghi kỵ sai quan Ä‘i bắt gia quyến Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘em vá» kinh gia hình, lão ta mừng lắm, vá»™i viết thư vá» nhà tá» cho con thứ mình là Lưu Khuê BÃch biết.
Lưu Khuê BÃch lòng mừng khấp khởi, liá»n Ä‘em việc nà y thuáºt lại cho cả nhà nghe. Giang Tam Tẩu nghe được tin ấy giá»±t mình kinh hãi, vá»™i vã chạy thẳng đến Hiển Vân các cho Lưu Yến Ngá»c hay và bảo:
- Lạ tháºt, không biết vì sao linh hồn thân mẫu cá»§a tiểu thÆ¡ lại báo má»™ng bảo tiểu thÆ¡ hãy kết duyên cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa mà bây giá» nhà Hoà ng Phá»§ lại tan nát, là m cho lương duyên cá»§a tiểu thÆ¡ dang dở thế nà y?
Lưu Yến Ngá»c nghe qua ngồi chết Ä‘iếng hồi lâu, đôi dòng lệ tá»± nhiên tuôn xuống như mưa, nà ng khóc tức tưởi nói:
- Không dè mẹ tôi báo má»™ng để hại Ä‘á»i tôi!
Giang Tam Tẩu thấy thế tá» lá»i khuyên nhá»§:
- Thôi, tiểu thÆ¡ cÅ©ng không nên lo lắng là m gì, vì việc nà y ngoà i mẹ con tôi ra thì không ai hay biết cả. Thế nà o sau nà y Cố Phu nhÆ¡n cÅ©ng kén chá»n cho tiểu thÆ¡ má»™t nÆ¡i nương tá»±a xứng đáng.
Lưu Yến Ngá»c lại khóc lá»›n lên nói:
- NhÅ© mẫu nói như thế là lầm rồi! Tôi đây cÅ©ng có há»c sách thánh hiá»n há lại không biết câu “tùng nhứt nhi chung†hay sao? Vả lại, tôi đã vâng lá»i mẫu thân tôi kết duyên cùng Hoà ng Phá»§ Công tá», mà nay công tá» rá»§i ro bị hại, tôi không chết theo ngưá»i được cÅ©ng là bất nghÄ©a lắm rồi, sao lại Ä‘i lấy ngưá»i khác? Nhứt định tôi nguyện thá»§ tiết thá» chồng nhưng không biết Mạnh Tiểu thÆ¡ có thá»§ tiết đặng hay không?
Giang Tam Tẩu nói:
- Sao Tiểu thÆ¡i lại và mình vá»›i Mạnh Tiểu thÆ¡? Vả chăng, Mạnh Tiểu thÆ¡ Ä‘Ãnh uá»›c kết thân vá»›i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa giữa công thiên, còn tiểu thÆ¡ chẳng qua Ä‘Ãnh ước vá»›i nhau trong bóng tối mà thôi. Nếu sau nà y Lưu Quốc trượng cùng Cố Phu nhÆ¡n gạn há»i tại sao tiểu thÆ¡ lại thá»§ tiết thì tiểu thÆ¡ sẽ trả lá»i ra sao?
Bằng má»™t giá»ng Ä‘anh thép, Yến Ngá»c nói:
- Cùng cá»±c mà song thân tôi có gạn há»i thì nhất định tôi chịu chết chứ không Ä‘á»i nà o tôi chịu thất tiết.
Giang Tam Tẩu thấy Yến Ngá»c là kẻ khà tiết như váºy, sợ nà ng có thể liá»u mình tá»± tá» nên tá» lá»i khuyên giải:
- Tiểu thÆ¡ đã có lòng chung thá»§y như váºy thì lẽ nà o trá»i lại không giúp đỡ. Biết đâu Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa may mắn biết trước trốn Ä‘i được rồi sau nà y cùng tiểu thÆ¡ há»™i ngá»™, xin tiểu thÆ¡ chá»› nên phiá»n não mà hao tổn tấm thân.
Lá»i nói cá»§a Giang Tam Tẩu như má»™t liá»u thuốc hồi sinh, khiến Lưu Yến Ngá»c đặt bao nhiêu hy vá»ng ở tương lai. Từ đó nà ng cầu trá»i khẩn pháºt phò há»™ cho Thiếu Hoa được bình yên để cho toại lòng mong đợi.
Cách Ãt lâu sau, nhân ngà y Nguyên đánh, các quan đến chúc thá» Cố Phu nhÆ¡n rất đông. Khi các quan vá» hết, Cố Phu nhÆ¡n sá»±c nghÄ© má»™t việc, nhìn Lưu Khuê BÃch lắc đầu than:
- Năm nay con đã mưá»i bảy tuổi đầu mà không biết gì cả, mẹ nghÄ© rất buồn.
Lưu Khuê BÃch ngạc nhiên há»i:
- Mẫu thân nói như váºy là nghÄ©a gì, tháºt con không hiểu nổi.
Cố Phu nhÆ¡n giải thÃch:
- Nhà ta vốn là nhà công hầu hiển đạt, mấy năm trước con còn nhỠchẳng nói là m chi, chứ bây giỠcon đã trưởng thà nh, lại sắp đến tiết Nguyên tiêu, sao con không kêu thợ mả là m đèn để tổ chức cuộc hoa đăng mua vui cho rỡ rà ng thiên hạ? Con vẫn mặc nhiên là m lơ, tức là con không biết gì cả?
Lưu Khuê BÃch lại nói:
- Con cÅ©ng đã nghÄ© đến việc ấy. Nhưng con chỉ sợ ngưá»i ta chê cưá»i rằng nhà ta không xứng đáng bà y cuá»™c hoa đăng đó thôi.
Cố Phu nhÆ¡n nghe nói lá»a giáºn bốc lên, bà hằn há»c:
- Äã nhiá»u lần ta muốn há»i vợ cho con mà chá»— nà o con cÅ©ng không bằng lòng cho nên mãi đến nay vẫn chưa có dâu, tháºt là hổ thẹn, nay con lại tá»± hạ giá trị nhà mình như váºy nữa, tháºt là kẻ bất trị.
Lưu Khuê BÃch phân trần:
- Thưa mẹ, không phải con không muốn cưới vợ, song con đã quyết chÃ, nếu chẳng được cùng Mạnh Lệ Quân kết duyên cầm sắt thì thà con bá» quá má»™t Ä‘á»i xuân xanh chứ không thèm Ä‘i cưới nÆ¡i nà o nữa cả.
Cố Phu nhÆ¡n nghe con nói cÅ©ng muốn chiá»u lòng con, nhưng lại nghÄ© thầm:
“ Nay gia quyến cá»§a Hoà ng Phá»§ KÃnh bị hại, nhưng Mạnh SÄ© Nguyên vốn dòng thi lá»…, Ä‘á»i nà o chịu cải giá cho con? Mà nếu ngưá»i không bằng lòng cải giá thì là m khổ cho Ä‘á»i con ta biết baoâ€.
Rồi bà lại nghĩ:
“Chi bằng ta tâu phứt vá»›i triá»u đình, nhá» triá»u đình giáng chỉ tứ hôn cho Mạnh Lệ Quân kết duyên cùng con ta thì há» Mạnh kia cÅ©ng tránh khá»i được tai tiếngâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, bà nói vá»›i Lưu Khuê BÃch:
- Con đã mến nhan sắc cá»§a Mạnh Lệ Quân và quyết lấy nà ng thì mẹ cÅ©ng chiá»u lòng con. Thôi để mẹ bảo chị con tâu xin Hoà ng thượng ngá»± bút tứ hôn cho Mạnh Lệ Quân được kết duyên cùng con chẳng biết con nghÄ© sao?
Lưu Khuê BÃch mừng rỡ đáp:
- Nếu con cưới được Mạnh Lệ Quân thì còn gì mãn nguyện cho bằng, nhưng thân mẫu co dâng biểu vá» triá»u thì chá»› nên nói đến việc bắn sai cá»§a con mà mất thể diện. Thân mẫu cứ bảo rằng con và Thiếu Hoa Ä‘á»u bắn trúng Ä‘Ãch cả ba phát, song Mạnh SÄ© Nguyên lại sợ oai phong cá»§a Hoà ng Phá»§ KÃnh nên Ä‘em gả con cho nhà Hoà ng Phá»§, và nhá» triá»u đình đứng trên lẽ công bằng mà giải quyết cho.
Cố Phu nhÆ¡n gáºt đầu rồi theo lá»i Lưu Khuê BÃch thảo ra má»™t tá» biểu đồng thá»i viết má»™t bức thư riêng gởi cho Lưu Tiệp, dặn Lưu Tiệp bảo con gái là Lưu Hoà ng háºu tâu vá»›i Thiên tá».
Bà ta viết biểu xong, Lưu Khuê BÃch xem qua lấy là m hả dạ, liá»n gá»i tên gia Ä‘inh Lưu Thăng và o trao cho hắn tiá»n lá»™ phà rất nhiá»u và căn dặn:
- Ngươi hãy lãnh biểu và thư nà y láºp tức đến kinh đô trao cho phụ thân ta và nhá»› khi và o yết kiến ngưá»i, ngươi hãy nói rằng ta cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cả hai Ä‘á»u bắn trúng Ä‘Ãch ba mÅ©i tên mà Mạnh SÄ© Nguyên lại hứa gả con cho nhà Hoà ng Phá»§, chá»› đừng nói tháºt ra nhé!
Lưu Thăng lãnh mạng rồi lên ngựa ra roi chạy thẳng vỠkinh.
Khi Lưu Thăng đến kinh thà nh, tìm đến Lưu phủ xin và o yết kiến cùng Lưu Tiệp. Lưu Tiệp cho và o, Lưu Thăng và o quì lạy rồi dâng biểu và thư lên.
Lưu Tiệp tiếp lấy xem qua hồi lâu rồi hớn hở bảo:
- Ừ, phải là m như váºy má»›i rõ cái thế lá»±c cá»§a nhà hầu tước chứ!
Rồi truyá»n cho Lưu Thăng ra háºu dinh nghỉ ngÆ¡i, Ä‘oạn và o tá» lại sá»± tình cho Ngô Thục nương nghe và bảo Ngô Thục nương phải và o cung nói vá»›i Lưu Hoà ng háºu. Ngô Thục nương vâng lá»i, sáng hôm sau mang tá» biểu và o cung. Lưu Hoà ng háºu ân cần chà o há»i và tiếp đãi trà nước vô cùng trá»ng háºu.
Hoà ng háºu há»i:
- Gia đình mình độ nà y có bình an không? Tôi ở trong nà y nhớ nhung lắm nhưng không thể ra thăm được.
Ngô Thục nương nói:
- Cả nhà đá»u được bình yên cả, duy chỉ có nhị đệ quốc cá»±u chưa chốn định hôn nên Cố Phu nhÆ¡n phải bảo tôi và o đây nhá» Hoà ng háºu tâu cùng Thiên tá», cáºy ngưá»i ngá»± bút tứ hôn cho.
Vừa nói, Thục nương vừa lấy tá» biểu ra trao cho Hoà ng háºu. Hoà ng háºu tiếp lấy, vừa xem qua má»™t Ä‘oạn đầu đã cau mà y há»i:
- Sao thân mẫu tôi không sá»›m lo liệu để cho nhị đệ đã mưá»i bảy tuổi đầu mà chưa định nhÆ¡n duyên?
Ngô Thục nương nói:
- Xin Hoà ng háºu hãy bình tÄ©nh xem cho hết tá» biểu sẽ rõ chÆ¡n tình.
Hoà ng háºu xem xong, ra vẻ nghÄ© ngợi. Vá»›i trà thông minh, Hoà ng háºu cÅ©ng Ä‘oán chắc rằng Lưu Khuê BÃch không bắn Ä‘Ãch đủ ba phát tên cho nên Mạnh SÄ© Nguyên má»›i hứa gả con cho nhà Hoà ng Phá»§.
Tuy nghÄ© váºy nhưng Hoà ng háºu thương hại cho em mình, bèn nói vá»›i Ngô Thục nương:
- Ta Ä‘oán chắc việc nà y do nhị đệ ta quá mê cái nhan sắc cá»§a con gái nhà há» Mạnh, nhưng nay Hoà ng Phá»§ KÃnh đã đầu hà ng quân giặc, cả nhà phải mang trá»ng tá»™i. Mạnh SÄ© Nguyên đã hứa gả lầm là m dang dở cho cuá»™c Ä‘á»i con gái mình, váºy để tôi tâu cùng Thiên tá» ngá»± bút tứ hôn cho Mạnh Lệ Quân kết duyên cùng nhị đệ, cho nhị đệ ta thá»a lòng.
Ngô Thục nương thấy Hoà ng háºu đã bằng lòng, liá»n cáo từ lui gót. Hoà ng háºu nói:
- Hãy ở nán lại đây dự yến tiệc với tôi cho vui sao lại vỠvội thế?
Ngô Thục nương đáp:
- Tôi rất cảm tạ tấm lòng trá»ng đại cá»§a Hoà ng háºu, song chỉ sợ ở lâu Quốc trượng ở nhà trông đợi.
Nói rồi giã từ ra vỠngay.
Hôm ấy, khi vua Thà nh Tôn bãi triá»u vá» cung, Lưu Hoà ng háºu niá»m nở ra tiếp rước và o rồi khiến thế nữ dâng trà . Vua vừa bưng chén trà , Hoà ng háºu đã nhìn vua mở miệng cưá»i chúm chÃm, vua lấy là m lạ há»i:
- Chẳng hay Hoà ng háºu cưá»i chi váºy?
Lưu Hoà ng háºu đứng dáºy nói:
- Vừa rồi lão mẫu tôi ở Vân Nam có dâng biểu vá» tâu xin bệ hạ má»™t việc nhưng tôi lại e ngại không dám dâng lên, nên chỉ biết cưá»i mà thôi.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Việc gì, Hoà ng háºu cứ nói cho trẫm biết xem nà o.
Lưu Hoà ng háºu lại nói:
- Nếu bệ hạ vui lòng xá tội thì thần thiếp mới dám tâu.
- ÄÆ°á»£c rồi, không bao giá» trẫm bắt tá»™i Hoà ng háºu đâu.
Lưu Hoà ng háºu thấy váºy, liá»n lấy biểu dâng lên và là m ra vẻ ngại ngùng. Vua Thà nh Tôn tiếp lấy mở ra xem rồi cưá»i gằn nói:
- Lá»i lẽ trong biểu văn nà y không tháºt thà chút nà o cả, vì Mạnh SÄ© Nguyên đã ra là m quan đến chức Binh bá»™ Thượng thÆ¡ há lại không biết rõ cái oai phong cá»§a Lưu Quốc trượng to lá»›n đến bá»±c nà o sao, sao lại Ä‘em con gả cho Hoà ng Phá»§ KÃnh? Nếu Lưu Khuê BÃch mà bắn trúng Ä‘Ãch cả ba phát thì nhất định Mạnh SÄ© Nguyên phải gả con cho Lưu Khuê BÃch rồi… Căn cứ theo biểu văn nà y thì trẫm hiểu ngay Lưu Khuê BÃch không tà i nà o bắn Ä‘Ãch cả ba phát. Vì váºy, Mạnh SÄ© Nguyên má»›i dám Ä‘em con gái gả cho Hoà ng Phá»§. Quả tháºt lá»i tâu trong biểu văn nà y dối trá!
Lưu Hoà ng háºu nghe vua nói, sợ hãi tâu:
- Bệ hạ nói váºy quả tháºt là má»™t bá»±c thánh minh, chÃnh lúc nãy thần thiếp vừa tiếp được bức biểu văn cá»§a lão mẫu cÅ©ng có ý nghi ngá», nhưng thần thiếp trá»™m nghÄ©, tháºt đáng thương cho Mạnh Lệ Quân vì lầm mà đÃnh hôn vá»›i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là dở dang má»™t Ä‘á»i con gái. Váºy nay bệ hạ hãy thương tình cho đứa em cá»§a tôi quá say mê nà ng há» Mạnh mà hạ bút tứ hôn cho kết duyên cùng Mạnh Lệ Quân thì cả nhà thần thiếp vô cùng đội Æ¡n.
Lá»i Bình:
- Tâm lý cá»§a ngưá»i đà n bà không gì là m cho há» khổ tâm cho bằng trong lúc há» mang thai mà chồng phải bá» Ä‘i xa, nhất là lúc lâm bồn mà vắng mặt chồng lại là m cho há» Ä‘au đớn hÆ¡n nữa. Chỉ có những bá»±c gái phi thưá»ng như Từ thị má»›i quan niệm được sá»± quan trá»ng trong việc ra Ä‘i cá»§a chồng, nên má»›i đà nh lòng hy sinh hoà n cảnh cá»§a mình cho chồng đó thôi.
- Hoà ng Hạc Äạo nhÆ¡n là má»™t vì tiên đã từng xuất hiện chốn trần gian để chỉ bảo cho báºc trung lương tháºt lòng vì nước, vì váºy kẻ nà o có chà lắm má»›i có thể gặp được. Những cảnh trà trong hồi nà y là do vì tiên Hoà ng Hạc Äạo nhÆ¡n tá»± tạo ra chứ không phải thá»±c cảnh, cho nên Hùng Hiệu và Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đã thà nh tâm tìm sá»± há»c đạo thì dù Ä‘i má»™t hướng khác cÅ©ng có thể gặp tiên ông được, chứ không nhất thiết phải đến Võ Xương.
- Ở Ä‘á»i con gà ghét nhau vì tiếng gáy, con ngưá»i ghét nhau vì thua sút chút tà i ba. Lưu Khuê BÃch là con nhà quyá»n quà cao sang lại thêm đẹp trai hiếm có thì Ä‘i tìm vợ đẹp có khó chi? Thế mà y nhất định cưới Mạnh Lệ Quân cho bằng được, mà tháºt ra Khuê BÃch chưa từng trông thấy mặt vị tiểu thÆ¡ há» Mạnh kia như thế nà o, chỉ có trong lúc thi tiá»…n chà ng thoáng thấy Tô Yến Tuyết thôi, nhưng cÅ©ng chỉ nhìn thấy bóng gương lấp ló trong mà nh, thế mà chà ng yêu mê yêu mệt. Do đó, ta hiểu rằng không phải Khuê BÃch yêu Mạnh Lệ Quân mà là ganh tị anh chà ng Hoà ng Phá»§ kia thôi.
Cho hay là m thân con gái muốn kén chồng không nên bà y cuá»™c tranh già nh để chạm lòng tá»± ái kẻ khác, ngược lại con trai cÅ©ng đừng nên sao và o vòng ấy mà gây thù kết háºn rất nguy hiểm.
|
 |
|
| |