 |
|

16-10-2008, 10:17 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 11
Sư tỠcái ở là ng
Tuy nhiên, sau khi đã sá»a xong những chá»— xá»™c xệch trong quần áo cá»§a mình và trang bị cá»§a con ngá»±a do chuyến Ä‘i gây ra, khi đã trèo lên lưng con Xám và được ngưá»i ta chỉ cho đưá»ng đến Fourche, anh nghÄ© là không thể lùi lại được nữa, và cần phải quên Ä‘i cái đêm náo động ấy, như quên má»™t giấc mÆ¡ nguy hiểm váºy.
Anh thấy bác Léonard ở trước cá»a ngôi nhà mà u trắng cá»§a bác, Ä‘ang ngồi trên má»™t cái ghế dà i đẹp bằng gá»— sÆ¡n mà u xanh rau. Thá»m nhà gồm sáu báºc bằng đá khiến ngưá»i ta biết là trong nhà có má»™t hầm rượu. Tưá»ng bao quanh vưá»n được trát bằng vữa. Äây là má»™t ngôi nhà đẹp; thiếu chút nữa thì ngưá»i ta đã tưởng đây là nhà cá»§a má»™t ông tư sản.
Ông bố vợ tương lai Ä‘i đến trước mặt Ger-main, và sau khi đã há»i thăm, trong năm phút, vá» tình hình tất cả gia đình anh, ông nói thêm má»™t câu thưá»ng được dùng để há»i má»™t cách lịch sá»± những ngưá»i mình gặp vá» mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i cá»§a há»: Váºy là anh đến để dạo chÆ¡i ở nÆ¡i đây, phải không?
- Cháu đến để thăm bác, - anh thợ cà y trả lá»i, - và biếu bác chút quà nhá» cá»§a ông bố vợ cháu và cÅ©ng để thay mặt ông, thưa vá»›i bác rằng chắc hẳn bác đã biết cháu đến nhà ta hôm nay là có ý định gì chứ ạ?
- à ! à ! - Bác Léonard vừa nói vừa cưá»i và vá»— và o cái bụng phưỡn ra cá»§a mình. - Bác thấy, bác hiểu, bác biết rồi! - Rồi nháy mắt má»™t cái bác nói thêm: - Anh sẽ không phải là ngưá»i duy nhất đến thăm há»i đâu, chà ng trai ạ. ở nhà đã có ba ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang chỠđợi như anh. Bác thì bác chẳng Ä‘uổi ai hết, mà bác cÅ©ng rất lúng túng, chẳng dám bảo ai hay ai dở vì toà n là những đám tốt cả. Tuy nhiên, vì bác Maurice và vì những thá»a đất tốt anh Ä‘ang cà y bừa, bác muốn giá là anh thì hÆ¡n. Nhưng con gái ta đã đủ tuổi thà nh niên và là chá»§ tà i sản cá»§a nó; vì váºy nó sẽ hà nh động theo ý nó. Má»i anh và o và tá»± giá»›i thiệu mình; bác chúc anh sẽ là ngưá»i tốt số! - Xin lá»—i bác, xin bác tha thứ. - Germain trả lá»i, vô cùng sá»ng sốt thấy mình lại thuá»™c số dư ở nÆ¡i mà anh đã tưởng là chỉ có má»™t mình mình.
- Cháu không biết là cô nhà ta đã có nhiá»u ngưá»i dạm há»i như thế, và cháu không đến đây để tranh già nh vá»›i những ngưá»i khác đâu ạ.
- Nếu vì anh đến muá»™n, - bác Léonard trả lá»i, giá»ng vẫn vui vẻ, - mà anh nghÄ© là con gái bác chưa có ai dạm há»i thì anh nhầm to đấy, chà ng trai ạ. Con bé Catherine có những cái để thu hút những ngưá»i dạm há»i và chỉ lúng túng vì chưa biết chá»n ai thôi. Nhưng kìa, anh hãy và o nhà đã, và đừng vá»™i mất can đảm. Äó là má»™t ngưá»i đà n bà đáng để ngưá»i ta phải tranh già nh.
Rồi bác lấy vai mình đẩy Germain đi một cách vui vẻ nhưng thô lỗ:
- Catherine nà y, - bác vừa bước và o nhà vừa kêu lên, - lại thêm một anh nữa đây nà y!
Thấy mình được giá»›i thiệu vá»›i cô gái góa má»™t cách vui vẻ nhưng thô lá»— như váºy trước mặt những kẻ theo Ä‘uổi khác, anh thợ cà y lại cà ng lúng túng và không hà i lòng. Anh cảm thấy mình vụng vá» và ỳ ra má»™t lúc, không dám ngước mắt nhìn ngưá»i đẹp và những kẻ xun x quanh cô.
Cô gái góa Guérin có thân hình rất cân đối và không kém phần tươi tắn. Nhưng vẻ mặt và cách ăn mặc cá»§a cô ngay từ đầu đã là m cho Ger-main không thÃch. Cô có vẻ táo bạo và tá»± mãn, rồi cái mÅ© bà xÆ¡ Ä‘iểm ba hà ng đăng ten cá»§a cô, cái áo choà ng bằng lụa cá»§a cô, và cái khăn trùm bằng đăng ten Ä‘en cá»§a cô Ä‘á»u tháºt khác xa vá»›i ý nghÄ© cá»§a anh vá» má»™t cô gái góa đứng đắn và ná»n nếp.
Cách ăn mặc cầu kỳ và phong cách tá»± do ấy khiến anh thấy cô có vẻ già và xấu, mặc dù cô không già , cÅ©ng chẳng xấu. Anh nghÄ© là cách là m Ä‘á»m và những Ä‘iệu bá»™ vui vẻ hồn nhiên như thế có lẽ hợp vá»›i tuổi và óc tế nhị cá»§a cô bé Marie hÆ¡n, đằng nà y cô gái góa ấy lại có má»™t lối nói đùa vô duyên không đúng lúc, và lại mang những đồ trang sức đẹp, nhưng thiếu trang nhã.
Ba anh chà ng dạm há»i ngồi ở má»™t cái bà n chất đầy rượu vang và thịt để ở đấy cho há» dùng, trong suốt buổi sáng ngà y chá»§ nháºt; vì bác Léonard thÃch phô trương sá»± già u có cá»§a mình, mà cô gái góa cÅ©ng không bá»±c mình, khi được trưng bà y bá»™ bát đĩa đẹp cá»§a mình và ngồi đãi khách như má»™t bà sống bằng tô tức. Germain, bản chất má»™c mạc và dá»… tin ngưá»i, vẫn có những.nháºn xét khá thấu đáo vá» má»i váºt, và lần đầu tiên trong Ä‘á»i anh giữ thế thá»§ trong khi chạm cốc. Bác Léonard đã buá»™c anh ngồi cùng các đối thá»§ cá»§a anh, rồi bác cÅ©ng ngồi xuống đối diện vá»›i anh, hết sức trá»ng đãi anh và ưu tiên chăm sóc đến anh. Món quà váºt săn, mặc dù đã bị Germain khoét cho mình má»™t miếng, vẫn còn khá thịnh soạn, nên cÅ©ng tạo được hiệu quả. Cô gái góa nhìn thấy có vẻ cảm động, còn mấy chà ng dạm há»i thì liếc nhìn má»™t cách dè bỉu.
Germain cảm thấy khó chịu vì phải ngồi chung bà n vá»›i há» nên ăn uống cÅ©ng không tháºt lòng. bác Léonard nói đùa:
- Kìa, trông anh buồn quá, - bác nói vá»›i anh, - ai lại Ä‘i dá»—i vá»›i cái cốc cá»§a mình thế! Không nên để tình yêu là m mình ăn mất ngon, vì má»™t ngưá»i tình bụng trống lòng không sẽ chẳng tìm ra nổi nhiá»u lá»i hay ý đẹp, như má»™t kẻ biết là m cho ý nghÄ© cá»§a mình sáng suốt, nhá» má»™t chút rượu đâu!
Bị ngưá»i ta cho là mình đã si mê, anh cảm thấy như bị hà nh hạ nhục nhã, và dáng vẻ Ä‘iệu bá»™ cá»§a cô gái góa, cứ nhìn xuống mà mỉm cưá»i như má»™t kẻ tin chắc và o việc là m cá»§a mình, khiến anh muốn lên tiếng phản kháng lại ý kiến cho là anh đã thất bại; nhưng anh lại sợ mang tiếng bất lịch sá»±, nên đà nh mỉm cưá»i nhẫn nại.
Theo anh, ba ngưá»i tình cá»§a cô gái góa tá» ra là những kẻ cục cằn. Chắc là há» phải già u lắm nên cô má»›i chấp nháºn tham vá»ng cá»§a há». Má»™t ngưá»i đã ngoà i bốn mươi tuổi và to béo gần bằng bác Léonard; má»™t ngưá»i nữa chá»™t má»™t mắt và uống rượu nhiá»u quá đến thà nh đần độn; ngưá»i thứ ba thì còn trẻ và khá xinh trai; nhưng anh ta luôn muốn tá» ra mình có tà i trà và nói những chuyện nhạt nhẽo quá, khiến ngưá»i ta thấy thương hại. Váºy mà cô gái góa vẫn cưá»i, như thán phục những Ä‘iá»u ngốc nghếch ấy, và như thế cô đã tá» ra là mình không có óc thẩm mỹ.
Má»›i đầu Germain tưởng cô ta thÃch anh chà ng đó; nhưng chẳng mấy lúc anh nháºn ra rằng chÃnh mình cÅ©ng được khuyến khÃch má»™t cách đặc biệt và ngưá»i ta Ä‘ang mong muốn mình đầu hà ng thêm nữa. Äó là má»™t lý do khiến anh cà ng cảm thấy và muốn tá» ra lạnh lùng hÆ¡n và nghiêm nghị hÆ¡n.
Äã đến giá» lá»… mi-xa, ngưá»i ta rá»i khá»i bà n để cùng đến dá»±. Phải Ä‘i đến táºn Maasyh, cách đó đến ná»a dặm mà Germain thì mệt quá, chỉ mong được là m má»™t giấc ngá»§ trước đã; nhưng.anh không quen bá» buổi lá»…, nên cÅ©ng ra Ä‘i vá»›i má»i ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Ä‘i cháºt nÃch những ngưá»i và cô gái góa bước Ä‘i có vẻ hãnh diện vá»›i ba chà ng dạm há»i há»™ tống, lúc thì đưa tay cho anh nà y khoác, lúc lại đưa tay cho anh kia khoác, ngá»±c ưỡn ra và đầu ngẩng cao. Cô rất mong được giá»›i thiệu ngưá»i thứ tư vá»›i khách Ä‘i đưá»ng; nhưng Germain thấy để cho má»™t mụ đà n bà kéo Ä‘i thà nh Ä‘oà n như thế trước mắt má»i ngưá»i, thì tháºt là quá lố bịch, nên anh tìm cách Ä‘i cách má»™t quãng vừa phải để trò chuyện vá»›i bác Léonard, là m sao cho đầu óc bác vừa được giải trÃ, vừa phải báºn rá»™n, đủ để hai ngưá»i không có vẻ gì là tham gia và o cái Ä‘oà n kia.
|

16-10-2008, 10:17 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 12
ông chủ
Khi má»i ngưá»i đến là ng, cô gái góa đứng lại để đợi há». Cô nhất quyết muốn Ä‘i và o vá»›i tất cả những ngưá»i cá»§a mình; nhưng Germain từ chối không chiá»u theo ý cô, tách khá»i bác Léonard, bắt chuyện vá»›i nhiá»u ngưá»i quen rồi bước và o nhà thá» bằng má»™t cá»a khác. Cô gái góa thấy bá»±c mình vá» việc đó.
Sau lá»… mi xa, cô tá» ra mình chiến thắng khắp nÆ¡i, trên thảm cá» cô mở mà n cuá»™c khiêu vÅ© lần lượt vá»›i ba anh chà ng dạm há»i. Germain đứng xem cô và thấy cô nhảy giá»i, nhưng có vẻ kiểu cách.
- Nà y! - Bác Léonard vừa nói vừa vá»— và o vai anh. - Váºy là anh không má»i con gái bác nhảy ư? Anh quá nhút nhát đấy!
- Từ ngà y vợ cháu mất, cháu không nhảy nữa. - Anh thợ cà y trả lá»i..- Thế thì nà y! Vì anh Ä‘ang tìm má»™t ngưá»i vợ khác, thì là đã hết tang cả ở trong lòng lẫn trên quần áo rồi chứ!
- Äó không phải là má»™t lý do, bác Léonard ạ; vả lại cháu tá»± thấy mình già quá, cháu không thÃch nhảy nữa.
- Nghe đây, - Léonard vừa nói tiếp vừa kéo anh và o má»™t chá»— khuất, - anh đã bá»±c mình khi và o nhà bác vì thấy vị trà đã bị nhiá»u kẻ vây hãm, và bác thấy là anh rất kiêu; thế là không đúng, chà ng trai ạ. Con gái bác đã quen được ve vãn, nhất là từ hai năm nay, sau khi đã hết tang và nó không phải là kẻ phải đến gặp anh trước đâu.
- Cô nhà ta đã kén chồng được hai năm rồi mà vẫn chưa chá»n được ngưá»i nà o ư? - Germain nói.
- Nó không muốn vá»™i và ng, mà như váºy là đúng. Mặc dù nó là ngưá»i lanh lợi và có lẽ đối vá»›i anh nó có vẻ Ãt suy nghÄ©, nhưng thá»±c sá»± nó là má»™t ngưá»i đà n bà có đầy đủ ý thức và hiểu rất rõ việc mình là m.
- Hình như không phải thế, - Germain nói má»™t cách ngây thÆ¡, - vì cô ấy có ba ngưá»i tình theo Ä‘uổi, mà nếu hiểu mình muốn gì thì cô ấy phải thấy là Ãt nhất cÅ©ng thừa hai ngưá»i, và yêu cầu hỠở tại nhà mình đừng đến nữa.
- Tại sao váºy? Anh chẳng hiểu gì cả, Germain ạ. Nó chẳng thÃch cả tay già , tay chá»™t, lẫn tay trẻ, bác gần như biết chắc là thế; nhưng nếu nó Ä‘uổi há» Ä‘i thì ngưá»i ta sẽ nghÄ© là nó muốn ở váºy và sẽ chẳng có ai đến nữa.
- à phải! HỠđược dùng như những tấm biển quảng cáo!
- Äúng như anh nói. Có hại gì đâu nếu việc đó hợp vá»›i há»?
- Má»—i ngưá»i có má»™t ý thÃch! - Germain nói.
- Bác thấy có lẽ đó không phải là ý thÃch cá»§a anh. Nhưng nà y, ta có thể hiểu nhau, giả thá» anh là ngưá»i được chá»n: thì ngưá»i ta sẽ dà nh chá»— cho anh.
- Vâng, giả thá» như thế! Và trong khi chỠđợi để biết Ä‘iá»u ấy thì cứ phải ngÆ¡ ngác nhìn lên trá»i trong bao nhiêu lâu nữa?
- Cái đó tùy anh thôi, bác nghÄ© váºy, tùy tà i ăn nói và thuyết phục cá»§a anh. Cho đến bây giá» con gái bác đã hiểu rất rõ là thá»i gian đẹp nhất cá»§a Ä‘á»i nó sẽ là thá»i gian được má»i ngưá»i ve vãn, nên nó chẳng vá»™i trở thà nh đầy tá»› cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông khi nó vẫn còn có thể chỉ huy.nhiá»u ngưá»i. Thế là , chừng nà o trò chÆ¡i còn là m cho nó vui thÃch thì nó vẫn có thể tiêu khiển; nhưng nếu nó thÃch anh hÆ¡n trò chÆ¡i, thì trò chÆ¡i sẽ có thể chấm dứt. Anh chỉ cần đừng dá»… chán nản. Chá»§ nháºt nà o anh cÅ©ng trở lại đây, anh má»i nó nhảy, anh cho nó biết là anh cÅ©ng xếp hà ng, và nếu nó thấy anh đáng yêu hÆ¡n và có giáo dục hÆ¡n những ngưá»i khác thì chắc hẳn má»™t ngà y nà o đó nó sẽ nói vá»›i anh Ä‘iá»u đó.
- Cháu xin lá»—i bác Léonard, cô nhà ta có quyá»n hà nh động theo cách cá»§a mình, cháu không dám trách cô ấy. Nhưng nếu ở địa vị cô ấy, cháu sẽ là m khác; cháu sẽ tháºt thà hÆ¡n và sẽ không là m mất thì giá» cá»§a những ngưá»i đà n ông, chắc là cÅ©ng cần là m má»™t việc gì đó tốt hÆ¡n là quay quanh má»™t ngưá»i đà n bà cứ chế giá»…u há».
Nhưng rốt cuá»™c, nếu cô ấy tìm thấy niá»m vui và hạnh phúc cá»§a mình trong việc đó thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng không liên quan gì đến cháu. Song cháu cần nói vá»›i bác má»™t Ä‘iá»u nó là m cháu hÆ¡i lúng túng, không thú tháºt được vá»›i bác ngay từ sáng hôm nay, đó là m ngay từ đầu, bác đã hiểu nhầm ý định cá»§a cháu, và chưa để cháu có thì giá» trả lá»i bác; đến ná»—i bác tin và o má»™t Ä‘iá»u không há» có tháºt. Váºy xin bác hiểu cho là cháu đến đây không phải nhằm mục Ä‘Ãch xin bác gả cô nhà ta cho cháu, mà là để nói vá»›i bác bán cho má»™t đôi bò mà bác định Ä‘em đến há»™i chợ trong tuần tá»›i, và bố vợ cháu cho là có thể dùng được.
- Bác hiểu, Germain ạ, - Léonard trả lá»i hoà n toà n bình thản, - anh đã thay đổi ý kiến khi nhìn thấy con gái bác vá»›i những ngưá»i yêu nó. Thôi thì tùy anh. Hình như cái gì lôi cuốn ngưá»i nà y thì lại là m nản lòng ngưá»i kia, và anh có quyá»n rút lui vì cÅ©ng còn tốt là anh chưa nói gì. Nếu tháºt sá»± anh muốn mua bò cá»§a bác thì cứ ra bãi chăn nuôi mà xem; chúng ta sẽ nói chuyện và dù có là m được giao kèo hay không, cÅ©ng má»i anh đến ăn bữa tối vá»›i má»i ngưá»i trước khi quay vá».
- Cháu không muốn quấy rầy bác, - Germain lại nói, - có lẽ ở đây bác cÅ©ng có việc phải là m; cháu thì cứ xem ngưá»i ta nhảy và chẳng là m gì cÅ©ng thấy hÆ¡i chán. Cháu sẽ Ä‘i xem những gia súc cá»§a bác, rồi sẽ đến nhà gặp bác sau.
Nói đến đó Germain chuồn nhanh, tiến vá» phÃa đồng cá», ở đấy quả thá»±c có má»™t số gia súc cá»§a Léonard mà bác ta đã chỉ cho anh thấy từ xa. Äúng là bố Maurice Ä‘ang cần mua bò tháºt, và Germain nghÄ© nếu mình Ä‘em vá» cho ông được má»™t đôi bò đẹp vá»›i giá phải chăng thì anh sẽ.là m cho ông dá»… dà ng tha thứ cho mình hÆ¡n, vá» tá»™i đã cố ý không là m đúng mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i.
Anh bước nhanh và chẳng mấy chốc đã đến gần Ormeaux. Thế là anh cảm thấy cần hôn con trai mình và cả thăm cô bé Marie, mặc dù anh đã mất hy vá»ng và đuổi khá»i đầu mình ý nghÄ© xây dá»±ng hạnh phúc vá»›i cô. Tất cả những Ä‘iá»u anh vừa nhìn thấy và nghe thấy, ngưá»i đà n bà thÃch là m Ä‘á»m và phù phiếm ấy, cái ông bố xảo trá và thiển cáºn cứ khuyến khÃch con gái Ä‘i và o những thói kiêu căng và không tháºt thà ấy, cái xa xỉ kiểu thà nh thị hình như đã là m băng hoại phẩm cách cá»§a các phong tục nÆ¡i đồng quê ấy, cái thá»i giỠđể mất và o những lá»i nói phù phiếm và ngốc nghếch ấy, cái cảnh bên trong khác hẳn ở nhà mình ấy, và nhất là ná»—i khó chịu sâu xa mà con ngưá»i ở đồng quê cảm thấy khi ra khá»i những thói quen cần cù cá»§a mình ấy, tất cả những gì buồn chán và ngượng ngùng mà anh đã phải chịu đựng trong mấy tiếng đồng hồ, đã khiến Germain muốn được gặp lại đứa con và cô hà ng xóm bé nhá» cá»§a mình. Cho dù anh không mê say cô Ä‘i nữa, thì anh vẫn cứ muốn tìm gặp cô để được khuây khá»a và trở lại vá»›i những cảm nghÄ© quen thuá»™c cá»§a mình.
Nhưng anh đã nhìn ra những đồng cá» xung quanh má»™t cách vô Ãch, anh chẳng thấy cả cô bé Marie lẫn thằng Cu-Pierre: thế mà giá» nà y là lúc các mục đồng Ä‘á»u phải ở ngoà i đồng. Trong má»™t ná»™i cá» có má»™t đà n gia súc lá»›n; anh há»i má»™t cáºu bé Ä‘ang trông chúng xem có phải đó là đà n cừu cá»§a trại lÄ©nh canh Ormeaux không.
- Phải ạ. - Cáºu bé nói.
- Cáºu có phải là ngưá»i chăn cừu không? Có phải ở chá»— cáºu, con trai là những ngưá»i trông cừu cho các trại lÄ©nh canh không?
- Không ạ. Hôm nay em trông chúng là vì cô chăn cừu đã đi rồi: cô ấy bị ốm.
- Thế chẳng phải là đã có một cô chăn cừu mới đến đây từ sáng nay sao?
- à ! Äúng là có! Cô ấy cÅ©ng Ä‘i rồi.
- Sao, đi rồi ư? Có phải có một đứa bé cùng đi với cô ấy không?
- Dạ phải, một thằng bé nó cứ khóc lóc. Sau hai tiếng đồng hồ, cả hai đã ra đi.
- Äi cả rồi, nhưng Ä‘i đâu?
- Có vẻ là nÆ¡i từ đó hỠđã đến. Em cÅ©ng không há»i..- Nhưng tại sao há» lại ra Ä‘i như thế ? - Ger-main há»i má»—i lúc má»™t lo lắng thêm.
- Chà ! Em là m sao biết được?
- Có phải vì không thá»a thuáºn được vá» giá công không? Äó là má»™t Ä‘iá»u lẽ ra phải thá»a thuáºn từ trước.
- Em chẳng thể nói gì vá» Ä‘iá»u đó. Em đã nhìn thấy há» và o, rồi lại ra, thế thôi.
Germain Ä‘i vá» phÃa trang trại và há»i những ngưá»i lÄ©nh canh. Không có ai giải thÃch được cho anh; nhưng có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn là sau khi đã nói chuyện vá»›i ông chá»§ trại, thì ngưá»i con gái chẳng nói chẳng rằng đã bá» Ä‘i, Ä‘em theo đứa bé Ä‘ang khóc lóc.
- Liệu ngưá»i ta có hà nh hạ con trai mình không? - Germain kêu lên, hai mắt sáng rá»±c.
- Váºy ra đó là con anh à ? Sao nó lại Ä‘i vá»›i cô bé ấy? Thế anh ở đâu đến và tên anh là gì?
Germain thấy rằng, theo táºp quán vùng nà y, ngưá»i ta lại sắp trả lá»i những câu há»i cá»§a anh bằng những câu há»i khác, anh sốt ruá»™t giáºm chân xuống đất và xin được nói chuyện vá»›i ông chá»§.
Ông chủ không có ở đấy: ông không có thói quen ở lại cả ngà y mỗi khi đến trại. ông đã lên ngựa và không biết là đã đi đến trại nà o khác của mình.
- Nhưng rốt cuộc, - bị một nỗi lo lắng mãnh liệt già y vò, Germain nói, - anh có biết tại sao cô bé ấy lại bỠđi thế không?
Ngưá»i lÄ©nh canh trao đổi má»™t nụ cưá»i khó hiểu vá»›i vợ, rồi trả lá»i là anh không biết gì vá» việc đó và việc đó không liên quan đến anh. Tất cả những gì mà Germain có thể biết được là cô con gái và đứa bé đã Ä‘i vá» phÃa Fourche. Anh chạy ngay đến Fourche: cô gái góa và các ngưá»i yêu cô và chưa vá», cả bác Léonard cÅ©ng váºy.
Ngưá»i đầy tá»› gái bảo anh là có má»™t cô gái và má»™t đứa bé đã đến đây tìm anh, nhưng vì không biết há» là ai nên đã không muốn tiếp đón há», và đã khuyên hỠđến Mers.
- Thế tại sao cô lại từ chối không tiếp h�
- Germain nói, giá»ng bá»±c bá»™i. - Váºy ra ở vùng nà y ngưá»i ta Ä‘a nghi quá, không mở cá»a cho đồng bà o cá»§a mình ư?
- ối chà ! - Ngưá»i đầy tá»› gái trả lá»i. - Trong má»™t nhà già u như nhà nà y, ngưá»i ta có lý do để đỠcao cảnh giác. Tôi chịu trách nhiệm hoà n toà n khi các ông chá»§ vắng mặt, và không thể mở cá»a cho bất cứ ai..- Äó là má»™t táºp quán xấu, - Germain nói, nên tôi thÃch nghèo khổ còn hÆ¡n phải sống trong sợ hãi như váºy. Thôi vÄ©nh biệt cô gái! VÄ©nh biệt cái xứ sở xấu xa cá»§a cô!
Anh đến những nhà xung quanh để há»i thăm.
Ngưá»i ta bảo có trông thấy cô gái chăn cừu và đứa bé. Vì thằng bé đã bất ngá» Ä‘i khá»i Belair, không có trang phục gì, chỉ có cái áo choà ng hÆ¡i rách và mảnh da chiên bé nhá» trên ngưá»i; vì cả cô bé Marie tứ thá»i ăn mặc quá tồi tà n, ta đã biết vì sao, nên ngưá»i ta đã tưởng há» là những kẻ ăn xin. Ngưá»i ta đã cho há» bánh mì; cô gái đã nháºn má»™t miếng cho đứa bé Ä‘ang đói, rồi ra Ä‘i rất nhanh cùng vá»›i nó và đã và o trong rừng.
Germain suy nghÄ© má»™t lát, rồi há»i xem ông chá»§ trại Ormeaux có đến Fourche không.
- Có đấy, - ngưá»i ta trả lá»i, - ông ấy đã Ä‘i bằng ngá»±a, sau cô bé má»™t chút.
- Có phải ông ta đuổi theo cô ấy không?
- à ! Thế ra anh cÅ©ng biết ông ta ư? - Má»™t chá»§ quán rượu ở địa phương, khi nghe anh há»i vừa cưá»i vừa nói. - Nhất định là thế rồi; đó là má»™t anh chà ng lém lỉnh, như bị ma ám, luôn chạy theo các cô gái. Nhưng tôi không tin là anh ta có thể bắt được cô bé; mặc dù rốt cuá»™c nếu hắn đã trông thấy cô ấy...
- Thế là đủ, xin cảm Æ¡n! - Và anh chạy, nhưng gần như bay, đến chuồng ngá»±a cá»§a bác Léonard. Anh ném cái yên thồ lên lưng con Xám, nhảy lên rồi phi nước đại vá» phÃa rừng Chan-teloube.
Quả tim anh như nhảy lên vì lo lắng và giáºn dữ, trán anh vã mồ hôi. Anh là m cho hai bên sưá»n con Xám phải rá»›m máu, tuy con nà y thấy Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i vá» chuồng mình, nên không cần ngưá»i ta yêu cầu nó cÅ©ng chạy rất nhanh..
|

16-10-2008, 10:18 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 13
Bà lão
Chẳng mấy chốc Germain đã thấy mình ở chá»— anh đã qua đêm, bên bá» ao. Lá»a vẫn còn bốc khói; má»™t bà cụ già đang nhặt nhạnh những cái còn lại trong đống cá»§i dá»± trữ mà cô bé Marie đã chất đầy ở đó. Germain dừng lại để há»i thăm.
Bà lão bị Ä‘iếc nên hiểu sai những câu há»i cá»§a anh:
- Phải, chà ng trai ạ, - bà nói, - đây chÃnh là cái Ao Ma. Äây là má»™t nÆ¡i độc hại, và ta không nên lại gần mà không ném ba hòn đá xuống đấy bằng tay trái cá»§a mình, trong khi đồng thá»i tay phải thì là m dấu thánh giá: là m thế để xua Ä‘uổi ma quá»·. Nếu không là m thế thì những ai Ä‘i vòng quanh ao sẽ phải gặp tai há»a.
- Cháu không nói vỠchuyện đó! - Germain vừa lại gần bà lão vừa nói như hét lên đến đinh tai nhức óc, - bà có nhìn thấy một cô gái và một đứa bé đi qua rừng không?
- Có, - bà lão nói, - có một đứa bé bị chết đuối!
Toà n thân Germain run lên. Nhưng may bà lão còn nói thêm:
- Từ lâu lắm rồi; để ghi nhá»› tai nạn ấy, ngưá»i ta đã trồng ở đấy má»™t cây thánh giá đẹp; nhưng và o má»™t đêm giông lá»›n tệ hại, ma quá»· đã ném nó xuống nước. Ngưá»i ta vẫn còn nhìn thấy má»™t đầu mẩu. Nếu có ai chẳng may dừng lại đây và o ban đêm, chắc chắn là ngưá»i ấy sẽ chẳng bao giá» ra khá»i được đây trước khi trá»i sáng. Ngưá»i ấy sẽ có thể cứ Ä‘i, Ä‘i nữa, Ä‘i mãi đến hai trăm dặm trong rừng, mà vẫn luôn luôn thấy mình ở chá»— cÅ©.
Những Ä‘iá»u nghe thấy tác động mạnh đến trà tưởng tượng cá»§a anh thợ cà y, mặc dù anh không muốn thế và ý nghÄ© vá» tai há»a sẽ phải đến để chứng thá»±c đầy đủ cho những lá»i nói cá»§a bà lão trà n ngáºp đầu anh, khiến anh cảm thấy lạnh toát cả ngưá»i. Không hy vá»ng lượm thêm được tin tức gì khác, anh lại lên ngá»±a và lại bắt đầu Ä‘i khắp khu rừng, vừa ra sức gá»i Pierre, vừa huýt sáo lại vừa vụt roi Ä‘en đét, bẻ gãy cà nh cây để là m cho khu rừng vang động tiếng mình Ä‘i, rồi lắng nghe xem có tiếng ai trả lá»i mình không;.nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng nhạc cá»§a những con bò cái rải rác trong rừng ráºm, và tiếng kêu hoang dại cá»§a những con lợn tranh nhau nhặt quả sồi.
Cuối cùng Germain nghe thấy đằng sau có tiếng ngá»±a chạy theo mình, rồi má»™t ngưá»i đà n ông tuổi trung niên, vạm vỡ, ăn mặc như má»™t nhà tư sản loại nhá» gá»i anh đứng lại. Germain chưa gặp chá»§ trại Ormeaux bao giá»; nhưng má»™t bản năng Ä‘iên dại là m anh Ä‘oán được ngay là hắn. Anh quay lại và khinh bỉ nhìn hắn từ đầu đến chân, đợi xem hắn muốn nói gì.
- Anh có thấy má»™t cô gái khoảng mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi Ä‘i qua đây, cùng vá»›i má»™t thằng bé không? - Gã chá»§ trại vừa nói vừa là m ra vẻ không để ý gì lắm, mặc dù rõ rà ng là hắn Ä‘ang xúc động.
- Thế ông muốn gì ở cô ấy? - Germain trả lá»i, không buồn che giấu sá»± tức giáºn cá»§a mình.
- Có lẽ tôi phải nói rằng Ä‘iá»u đó không liên quan gì đến anh, anh bạn ạ! Nhưng vì tôi cÅ©ng chẳng cần giấu là m gì, tôi xin nói vá»›i anh rằng đó là má»™t cô chăn cừu mà tôi đã thuê cho năm nay, tuy không quen biết cô ấy... Khi cô ấy đến tôi thấy cô ấy có vẻ trẻ quá và yếu quá cho công việc cá»§a trại. Tôi đã cảm Æ¡n cô ấy, và muốn trả cô tiá»n phà tổn cá»§a chuyến Ä‘i, và cô ấy đã giáºn dá»—i bá» Ä‘i, khi tôi quay lưng lại... Cô ấy vá»™i quá đến ná»—i quên cả má»™t số quần áo và túi tiá»n, chắc trong cÅ©ng chẳng có gì nhiá»u, chắc là và i đồng xu... nhưng sau cùng, vì tôi có việc phải qua đây, tôi nghÄ© là sẽ gặp cô ấy và trao lại những thứ cô bá» quên và khoản tiá»n tôi còn chịu cô.
Lòng Germain quá tháºt thà khiến anh không thể không phân vân khi nghe câu chuyện ấy, nó không có vẻ đúng sá»± tháºt lắm nhưng cÅ©ng có thể xảy ra được. Anh đưa cặp mắt sắc nhìn thẳng và o gã chá»§ trại và hắn đã chịu đựng cái nhìn dò xét ấy má»™t cách rất trâng tráo hoặc rất chân tháºt.
"Mình muốn biết rõ rà ng, Ä‘Ãch xác", - Ger-main tá»± nhá»§ rồi cố nén ná»—i bất bình cá»§a mình:
- Äó là má»™t cô gái ở chá»— chúng tôi, - anh nói, - tôi biết cô ấy. Chắc là cô ấy phải ở quanh đây... Nà o, ta cùng tiến... chắc là sẽ tìm được cô ấy.
- Anh nói có lý, - gã chá»§ trại nói. - Nà o, tiến lên... nhưng nếu ta không thấy cô ấy ở đầu đại lá»™ thì tôi cÅ©ng xin thôi... vì tôi cần phải Ä‘i theo con đưá»ng đến Ardentes.."ồ! - Anh thợ cà y nghÄ©. - Ta sẽ chẳng rá»i ngươi đâu! Ngay cả khi có phải cùng ngươi Ä‘i vòng quanh cái Ao Ma suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ Ä‘i nữa!" - Äợi đấy đã! - Bất thình lình Germain vừa nói vừa dán mắt nhìn và o má»™t khóm Ä‘áºu kim Ä‘ang lay động má»™t cách kỳ dị: - Nà o! Nà o! Cu-Pierre, có phải con đấy không, con cá»§a bố đấy phải không?
Äứa bé, nháºn ra tiếng bố nó, nhảy ngay ra khá»i những cây Ä‘áºu kim như má»™t con hoẵng, nhưng khi trông thấy bố mình cùng Ä‘i vá»›i gã chá»§ trại, nó đứng lại như sợ hãi và lưỡng lá»±.
- Lại đây, Pierre của bố! Lại đây bố đây mà !
- Anh thợ cà y vừa kêu lên, vừa chạy theo nó, rồi nhảy xuống ngựa để giữ lấy nó trong hai cánh tay của mình: Thế còn cô bé Marie đâu?
- Cô ấy kia, cô Ä‘ang nấp vì cô sợ cái ngưá»i đà n ông xấu xa mặc đồ Ä‘en kia, cả con cÅ©ng sợ.
- Nà y! Cứ yên tâm, anh ở đây... Marie! Marie!
Anh đây mà ...
Marie bò lại gần rồi vừa nhìn thấy anh và tên chủ trại theo sát anh, cô bèn chạy lại gieo mình và o cánh tay anh; rồi bám chặt lấy anh như một cô con gái bám và o bố mình.
- Ôi! Anh Germain dũng cảm của em, - cô nói với anh, - anh che chở cho em, em không sợ anh.
Germain run lên. Anh nhìn Marie: mặt cô tái nhợt, quần áo bị gai cà o rách, vì như má»™t con nai bị bá»n thợ săn dồn Ä‘uổi, cô đã phải chạy Ä‘i tìm má»™t lùm cây. Nhưng mặt cô chẳng có vẻ gì là xấu hổ hoặc tuyệt vá»ng cả.
- ông chủ của cô muốn nói gì với cô đấy.
- Anh vừa bảo cô vừa nháºn xét nét mặt cô.
- ông chá»§ cá»§a em ư! - Cô nói, giá»ng kiêu hãnh. - Con ngưá»i nà y đâu có phải là chá»§ cá»§a em, và sẽ không bao giá» là chá»§ cá»§a em cả!...
ChÃnh anh, anh Germain ạ, má»›i là chá»§ cá»§a em.
Em muốn anh đưa em đi với anh... Em sẽ phục vụ anh không cần lấy công!
Gã chủ trại đã tiến lên, giả vỠnhư hơi sốt ruột.
- ‰ nà y cô bé! - Hắn nói. - Cô đã bá» quên váºt gì ở nhà tôi, tôi mang đến cho cô đây nà y.
- Chẳng có gì đâu, ông ạ, - cô bé Marie trả lá»i, - tôi chẳng quên gì cả, mà cÅ©ng chẳng cần xin ông cái gì...
- Hãy nghe một tý đã nà o, - gã chủ trại nói tiếp, - tôi thì tôi lại có chuyện muốn nói với cô!
Nà o! Äừng sợ... chỉ hai câu thôi mà ...
- Thế thì ông cứ nói tháºt to lên... Tôi chẳng có gì bà máºt vá»›i ông cả.
- Ãt nhất cô hãy đến lấy tiá»n cá»§a cô Ä‘i đã.
- Tiá»n cá»§a tôi ư? ›n Chúa! ông chẳng nợ tôi đồng nà o cả!
- Anh thấy nghi lắm, - Germain khẽ nói, -nhưng không sao, Marie ạ... Em cứ nghe xem hắn muốn nói gì với em... vì anh thì anh thấy tò mò muốn biết. Em sẽ nói với anh sau; anh là m thế là có lý do đấy. Em hãy đến gần con ngựa của hắn đi... anh vẫn nhìn theo em mà .
Marie bước ba bước vá» phÃa gã chá»§ trại; hắn vừa nói vừa cúi xuống quả táo ở đầu yên ngá»±a và hạ thấp giá»ng:
- Cô bé nà y, đây là má»™t đồng lu-y và ng đẹp cho em! Em đừng nói gì, nghe không? Tôi sẽ nói là tôi thấy em yếu quá, không là m được việc ở trại cá»§a tôi... Và tôi sẽ không nói đến chuyện ấy nữa... Má»™t ngà y nà o đó, tôi sẽ lại Ä‘i qua nhà em; mà nếu em chưa nói gì, tôi sẽ còn cho em má»™t cái gì đó nữa... Thế rồi, nếu em hiểu biết, thì em chỉ cần nói ra: tôi sẽ đưa em vá» nhà tôi, hoặc là tôi sẽ Ä‘i trò chuyện vá»›i em, và o lúc chiá»u tối ở ngoà i đồng cá». Em muốn tôi sẽ mang đến tặng em món quà gì nà o?
- Còn đây, thưa ông, là món quà cá»§a tôi tặng ông, chÃnh tôi! - Cô bé Marie vừa cất cao giá»ng trả lá»i vừa ném khá mạnh đồng lu-y và ng và o mặt hắn. - Tôi cảm Æ¡n ông rất nhiá»u, và mong ông khi nà o lại Ä‘i qua chá»— tôi thì báo trước cho tôi biết: tất cả bá»n con trai chá»— tôi sẽ ra đón tiếp ông, vì ở chá»— tôi ngưá»i ta rất yêu quý những nhà tư sản nà o thÃch lừa dối các cô gái nghèo!
Ông sẽ thấy Ä‘iá»u đó, ngưá»i ta sẽ đợi ông.
- Cô là một kẻ dối trá và nói năng ngu ngốc!
- Gã chá»§ trại nổi giáºn, vừa nói vừa giÆ¡ gáºy lên dá»a. - Cô muốn là m ngưá»i ta tin và o Ä‘iá»u nói dối cá»§a cô, nhưng đừng hòng moi được tiá»n cá»§a tôi: không ai lạ gì loại ngưá»i như cô!
Marie hốt hoảng lùi lại; nhưng Germain đã lao đến gần cương ngá»±a cá»§a gã chá»§ trại, rồi lay hắn tháºt mạnh:
- Bây giá» thì hiểu rồi! - Anh nói. - Và ta thấy là hắn ở đâu vá»... Xuống đất ngay! Xin má»i ngà i! Xuống đất ngay! Rồi hai ta sẽ nói chuyện! Gã chá»§ trại chẳng dại gì mà và o cuá»™c: hắn thúc Ä‘inh và o ngá»±a để tháo thân, rồi định lấy gáºy đánh và o hai tay anh thợ cà y để anh buông mình ra; nhưng Germain đã tránh được đầu gáºy và nắm lấy chân hắn khiến hắn rá»i khá»i mình ngá»±a, ngã quáºt xuống đám dương xỉ, tuy nhiên sau đó hắn lại đứng dáºy được và chống trả quyết liệt. Khi đã đè được lên ngưá»i hắn, anh bảo hắn:
- Con ngưá»i táng táºn lương tâm! Nếu ta muốn, ta có thể nện cho ngươi má»™t tráºn nhừ tá»!
Nhưng ta không muốn là m Ä‘iá»u ác, mà vả lại chẳng có sá»± trừng phạt nà o có thể sá»a chữa nổi cái tâm địa cá»§a ngươi... Song ngươi sẽ không được rá»i khá»i đây chừng nà o ngươi chưa quỳ xuống xin lá»—i cô gái nà y.
Gã chủ trại vốn đã quen với những sự việc loại nà y, muốn biến câu chuyện thà nh trò đùa.
Hắn cho là tá»™i cá»§a hắn không đến ná»—i nặng vì chỉ là lá»i nói thôi, và hắn rất muốn xin lá»—i vá»›i Ä‘iá»u kiện là được ôm hôn cô gái, được Ä‘i uống má»™t chút rượu ở cái quán gần đó và được chia tay nhau như những ngưá»i bạn tốt.
- Ngươi là m ta thương hại! - Germain vừa trả lá»i vừa ấn mặt hắn sát đất. - Và ta chỉ muốn nhanh chóng không phải nhìn cái mặt độc ác cá»§a ngươi nữa. Nà y, hãy đỠmặt lên, nếu ngươi còn có thể đỠmặt, và hãy cố Ä‘i theo con đưá»ng ăn năn chuá»™c tá»™i, khi nà o ngươi Ä‘i qua chá»— chúng ta.
Anh nhặt cái gáºy nhá»±a ruồi cá»§a gã chá»§ trại, tỳ lên đầu gối mình và bẻ gãy, để hắn thấy sức mạnh cá»§a hai tay mình, rồi ném các mảnh vụn ra xa má»™t cách khinh bỉ.
Rồi một tay dắt con mình và tay kia dắt cô bé Marie, anh bỠđi, toà n thân vẫn run lên vì bất bình.
|

16-10-2008, 10:18 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 14
Trở vỠtrang trại
Sau mưá»i lăm phút, hỠđã vượt qua những cái truông. Há» Ä‘i nước kiệu trên đưá»ng cái và con Xám hý lên má»—i khi nhìn thấy váºt gì quen thuá»™c. Cu-Pierre kể lại vá»›i bố nó những gì nó hiểu được trong những chuyện đã xảy ra.
- Hai cô cháu con vừa tá»›i, - nó nói, - ngưá»i đà n ông đó đã đến nói chuyện vá»›i cô Marie cá»§a con trong chuồng cừu, là nÆ¡i hai cô cháu đã có mặt ngay để ngắm những con cừu đẹp. Con thì con đã trèo lên cái máng ăn để chÆ¡i, nên ngưá»i đà n ông đó không nhìn thấy con. Thế là ông ta đã chà o cô Marie cá»§a con, rồi hôn cô.
- Em đã để cho hắn hôn ư, Marie? - Germain nói, toà n thân run lên vì giáºn dữ.
- Em cứ tưởng đó là do chân thà nh, má»™t táºp quán cá»§a nÆ¡i đó đối vá»›i vá»›i các cô má»›i đến, cÅ©ng như ở nhà chúng ta, các cô gái má»›i đến là m thưá»ng được bà ôm hôn, để chứng tá» là mình đã nháºn các cô và o là m và sẽ coi các cô như con đẻ cá»§a mình.
- Thế rồi, - Cu-Pierre lại nói, nó lấy là m hãnh diện được kể lại má»™t sá»± cố, - ngưá»i đà n ông đó đã nói vá»›i cô má»™t Ä‘iá»u gì đó xấu xa, má»™t Ä‘iá»u gì đó mà cô bảo con là đừng bao giá» nhắc lại và cÅ©ng đừng nhá»› đến nữa: vì thế con cÅ©ng quên ngay. Song, nếu như bố muốn con nói đó là điá»u gì...
- Không, Pierre của bố ạ, bố không muốn nghe đâu, và bố muốn là con cũng đừng bao giỠnhớ đến nữa.
- Nếu váºy con sẽ còn quên nữa, - đứa bé nói tiếp. - Và thế rồi ngưá»i đà n ông đó có vẻ bá»±c mình vì cô Marie bảo cô sẽ bá» Ä‘i. ông ta bảo cô muốn bất cứ cái gì ông ta cÅ©ng sẽ cho, má»™t trăm phÆ¡-răng! Rồi cô Marie cá»§a con cÅ©ng lại bá»±c mình. Thế là ông ta đến sát bên cô, như thể muốn là m hại cô. Con thấy sợ nên đã lao ngay và o ngưá»i cô Marie và kêu lên. Thế là ngưá»i đà n ông đó đã nói như thế nà y: "Thế nà y là thế nà o? Äứa bé nà y ở đâu ra? ÄÆ°a nó ra ngoà i kia cho ta." Rồi ông ta giÆ¡ gáºy lên để đánh con.
Nhưng cô Marie cá»§a con đã ngăn ông ta lại, rồi bảo ông ta thế nà y: "Thưa ông, chúng ta sẽ nói.chuyện sau; bây giá» tôi còn phải đưa đứa bé nà y đến Fourche, rồi tôi sẽ quay lại." Rồi ngay sau khi ra khá»i chuồng cừu, cô Marie cá»§a con đã bảo con như thế nà y: "Ta phải chạy trốn ngay, Pierre cá»§a cô ạ, ta phải ra khá»i đây tháºt nhanh, vì ngưá»i đà n ông đó độc ác, ông ấy chỉ là m hại chúng ta thôi." Thế là hai cô cháu con đã tạt ra sau các vá»±a lúa, Ä‘i qua má»™t đồng cá» nhá», rồi đến Fourche để tìm bố. Nhưng bố không có ở đấy và ngưá»i ta không muốn cho hai cô cháu đợi.
Và thế là ngưá»i đà n ông đó đã nhảy lên con ngá»±a ô cá»§a ông ta, đến ngay đằng sau hai cô cháu, nên hai ngưá»i lại phải chạy xa hÆ¡n, thế rồi phải và o ẩn nấp trong rừng. Thế rồi, ông ta cÅ©ng đến, và khi nghe thấy ông ta đến, hai cô cháu lại phải tìm chá»— nấp. Thế rồi, khi ông ta đã Ä‘i khá»i, hai ngưá»i lại bắt đầu chạy để vá» nhà ; thế rồi, cuối cùng bố đã đến và đã tìm thấy hai cô cháu; đó, tất cả đã xảy ra như thế. Có phải không, hả cô Marie, có phải cháu chẳng quên gì không?
- Cháu chẳng quên gì, Pierre cá»§a cô ạ, và đó là sá»± tháºt. Bây giá» thì anh Germain ạ, anh sẽ là m chứng cho em và nói vá»›i má»i ngưá»i ở nhà rằng, nếu em không thể ở lại nÆ¡i đó được thì không phải vì em thiếu can đảm và không muốn là m việc.
- Còn em, Marie ạ, - Germain nói, - anh xin em hãy tá»± há»i mình xem, khi cần bảo vệ má»™t phụ nữ và trừng phạt má»™t kẻ láo xược, thì má»™t ngưá»i đà n ông hai mươi tám tuổi đã phải là già quá chưa? Thá» há»i Bastien hoặc bất cứ chà ng trẻ tuổi xinh trai nà o khác, có cái vinh dá»± là kém anh mưá»i tuổi, xem liệu có bị ngưá»i đà n ông đó, như cách nói cá»§a Cu-Pierre, đè bẹp hay không; em nghÄ© sao?
- Em nghÄ©, anh Germain ạ, là anh đã giúp em má»™t việc lá»›n, và em sẽ nhá»› Æ¡n anh suốt Ä‘á»i em.
- Tất cả có thế!
- Bố yêu quý ạ, - đứa bé nói, - con chưa nói được vá»›i cô Marie Ä‘iá»u con đã hứa vá»›i bố. Con chưa có thì giá», nhưng vá» nhà con sẽ nói, và con sẽ nói vá»›i cả bà nữa.
Rốt cuá»™c, lá»i hứa cá»§a con anh khiến Germain phải suy nghÄ©. Vấn đỠbây giá» là phải giải thÃch cho bố mẹ hiểu, và trong khi phà n nà n vá» cô gái góa Guérin, không nên nói đến những ý nghÄ© nà o khác đã là m cho mình sáng suốt và nghiêm khắc đến thế. Khi ngưá»i ta sung sướng và tá»± hà o, thì hình như ngưá»i ta dá»… mạnh dạn là m cho má»i.ngưá»i chấp nháºn hạnh phúc cá»§a mình; nhưng khi ở phÃa nà y thì bị từ chối, ở phÃa kia lại bị chê trách, thì đó không phải là má»™t tình huống dá»… chịu lắm.
May mà Cu-Pierre đã ngá»§, khi há» vỠđến trại lÄ©nh canh, Germain đặt nó lên giưá»ng, không là m cho nó thức dáºy. Rồi anh Ä‘i và o giải thÃch má»i chuyện vá»›i tất cả khả năng cá»§a mình. Bác Maurice, ngồi trên cái ghế đẩu ba chân cá»§a mình, ngay lối và o nhà , nghiêm trang nghe anh nói, rồi mặc dù bác không hà i lòng vá» kết quả chuyến Ä‘i, nhưng khi Germain kể vá» những cung cách là m Ä‘á»m cá»§a cô gái góa và há»i bố vợ mình là liệu anh có thá»i gian để dà nh cả năm mươi hai ngà y chá»§ nháºt và o việc Ä‘i tán tỉnh cô ta, mà vẫn có nguy cÆ¡ bị Ä‘uổi vá», sau má»™t năm không, thì ông vừa cúi đầu tá» vẻ đồng ý, vừa trả lá»i:
- Con không sai, Germain ạ; không thể là m thế được.
Rồi sau đó, khi Germain kể vá» việc anh đã buá»™c phải đưa cô bé Marie vá» cho tháºt nhanh, để cứu cô thoát khá»i những lá»i mắng nhiếc, và có thể cả những hà nh vi thô bạo cá»§a má»™t tên chá»§ độc ác như thế nà o, bác Maurice lại vừa cúi đầu tán đồng, vừa nói:
- Con đã không sai, Germain ạ; phải là m như thế thôi.
Khi Germain đã kể xong câu chuyện và đưa ra tất cả những lý lẽ cá»§a mình, ông bố vợ và bà mẹ vợ vừa nhìn nhau vừa cùng phát ra má»™t tiếng thở dà i to, đầy vẻ nhẫn nhục. Rồi ông chá»§ gia đình vừa đứng dáºy vừa nói:
- Thôi! Äà nh thuáºn theo ý Chúa! Tình thân ái đâu có phải ra lệnh mà được!
- Anh và o ăn tối Ä‘i, Germain. - Bà mẹ vợ nói. - Tháºt khổ là chuyện đó không dà n xếp được tốt hÆ¡n; nhưng rốt cuá»™c là có vẻ Chúa không muốn thế. Phải tìm chá»— khác thôi.
- Phải, - ông già nói thêm, - đúng như bà nói, ta sẽ tìm chỗ khác thôi.
Trong nhà không còn tiếng động nà o khác, rồi ngà y hôm sau, và o lúc rạng sáng, khi ngá»§ dáºy cùng vá»›i lÅ© chim chiá»n chiện, Cu-Pierre không còn bị kÃch động vì những biến cố khác thưá»ng cá»§a các ngà y trước đó nữa, nó lại trở lại tình trạng uể oải cá»§a những trẻ con nông thôn cùng lứa tuổi, quên hết tất cả những gì đã luẩn quẩn trong đầu óc nó, và chỉ nghÄ© đến chÆ¡i đùa vá»›i các anh em mình và là m ngưá»i lá»›n vá»›i lÅ© bò và ngá»±a. Germain cÅ©ng cố quên, lại đắm mình trong công việc; nhưng anh trở nên buồn quá và đãng trà quá, đến ná»—i ai cÅ©ng nháºn thấy thế. Anh không nói vá»›i cô bé Marie, không nhìn cô nữa; tuy váºy nếu có ai há»i anh cô Ä‘ang ở đồng cá» nà o, và cô đã Ä‘i theo con đưá»ng nà o, thì trong bất cứ thá»i Ä‘iểm nà o trong ngà y, anh cÅ©ng có thể nói được, nếu như anh muốn trả lá»i. Anh không dám xin bố mẹ nháºn cô và o trại trong mùa đông, và tuy váºy, anh vẫn biết rõ là nhất định cô phải khổ vì nghèo túng. Nhưng cô lại không khổ và mẹ Guil-lette không bao giá» có thể hiểu được là m thế nà o mà chá»— cá»§i dá»± trữ Ãt á»i cá»§a mình không há» bá»›t Ä‘i tý nà o, và là m thế nà o mà nhà kho cá»§a mình cứ sáng ra lại đầy ắp, trong khi nó hầu như rá»—ng không và o buổi tối. Vá» lúa mỳ và khoai tây cÅ©ng váºy. Có ngưá»i nà o đó đã Ä‘i qua cá»a sổ tầng áp mái, và đổ má»™t túi xuống ná»n nhà mà không là m ai thức dáºy, cÅ©ng chẳng để lại dấu vết gì. Bà lão vừa lo sợ vừa mừng rỡ; bà bắt con gái không được nói gì vá» chuyện đó, bảo nhỡ có ai biết đến phép mầu ở nhà mình, há» sẽ cho bà là phù thá»§y.
Bà nghÄ© chắc hẳn có ma quá»· dÃnh dáng và o việc nà y, nhưng bà không vá»™i và ng bất hòa vá»›i chúng, bằng cách nhá» cha xứ là m phép trừ tà cho nhà mình; bà tá»± nhá»§ là rồi sẽ đến lúc quá»· Satan đến đòi linh hồn mình để đổi lại những việc thiện nó đã là m cho mình.
Cô bé Marie hiểu rõ sá»± tháºt hÆ¡n, nhưng không dám nói vá»›i Germain, vì sợ anh trở lại chuyện cưới xin, nên giả vá» vá»›i anh là mình chẳng nháºn thấy gì cả..
|

16-10-2008, 10:19 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 15
Mẹ Maurice
Má»™t hôm, mẹ Maurice thấy chỉ có mình mình trong vưá»n quả vá»›i Germain, bèn thân máºt nói vá»›i anh:
- Tá»™i nghiệp con rể cá»§a mẹ, mẹ nghÄ© rằng anh không được khá»e. Anh không ăn được nhiá»u bằng má»i khi, anh chẳng cưá»i nữa, cà ng ngà y anh cà ng Ãt chuyện trò. Có phải ai đó ở nhà bố mẹ, hoặc chÃnh là bố mẹ đã là m cho anh buồn, mà không biết và cÅ©ng chẳng muốn thế không?
- Không phải, mẹ ạ, - Germain trả lá»i, - mẹ vẫn tốt vá»›i con, chẳng khác gì mẹ đẻ cá»§a con, thế mà con còn than phiá»n vá» mẹ, hoặc vá» bố, hoặc vá» bất cứ ai trong nhà , thì chẳng hóa ra con lại là má»™t kẻ bá»™i bạc hay sao.
- Nếu thế thì con ạ, chắc là anh lại buồn vì cái chết cá»§a vợ anh đấy thôi. Lẽ ra cùng vá»›i thá»i gian anh phải thấy khuây khá»a, đằng nà y ná»—i buồn cá»§a anh lại nặng ná» thêm, nên anh nhất định phải là m theo lá»i khuyên rất khôn ngoan cá»§a bố vợ anh: là phải lấy vợ kế Ä‘i.
- Phải đấy, mẹ ạ, con cÅ©ng nghÄ© thế; nhưng những ngưá»i mà bố mẹ đã khuyên con chá»n là m vợ Ä‘á»u không hợp vá»›i con. Khi nhìn thấy há», lẽ ra con phải quên Catherine cá»§a con Ä‘i, thì con lại cà ng nhá»› đến cô ấy hÆ¡n.
- Thế là cứ nhìn bên ngoà i, Germain ạ, bố mẹ chưa Ä‘oán được đúng ý thÃch cá»§a anh. Váºy anh phải giúp bố mẹ, nói tháºt vá»›i bố mẹ. Chắc chắn là ở đâu đó phải có má»™t ngưá»i vợ tạo ra cho anh, vì Chúa lòng là nh chẳng tạo ra ai mà lại không dà nh cho ngưá»i ấy má»™t niá»m hạnh phúc, có thể tìm thấy được trong má»™t ngưá»i khác.
Váºy nếu anh biết ngưá»i vợ cần cho anh ấy, có thể lấy được ở đâu thì anh cứ lấy; và dù cô ấy đẹp hay xấu, trẻ hay già , già u hay nghèo thì bố vợ anh và mẹ đây, cả hai ngưá»i đã nhất quyết đồng ý vá»›i anh; vì nhìn thấy anh buồn bố mẹ cÅ©ng rất mệt, và bố mẹ không thể yên lòng được nếu chÃnh anh không được yên lòng.
- Mẹ ạ, mẹ cÅ©ng tốt như Chúa lòng là nh váºy, mà cả bố mẹ cÅ©ng thế, - Germain trả lá»i, - nhưng dù bố mẹ có thương con, bố mẹ cÅ©ng không chữa được bệnh buồn chán cho con: vì ngưá»i con.gái con muốn lấy lại chẳng Ä‘oái hoà i gì đến con cả.
- Váºy là nó còn trẻ quá phải không? DÃnh lÃu vá»›i má»™t đứa còn trẻ đối vá»›i anh là trái lẽ thưá»ng đấy.
- Äúng là thế! Mẹ ạ, con đã Ä‘iên rồ dÃnh lÃu vá»›i má»™t cô còn trẻ, và con vẫn tá»± trách mình vá» Ä‘iá»u ấy. Con tìm má»i cách để không nghÄ© đến cô ta nữa; nhưng khi là m việc cÅ©ng như khi nghỉ ngÆ¡i, khi Ä‘i lá»… cÅ©ng như khi nằm trong giưá»ng, ở cạnh các con con hay cạnh bố mẹ, con vẫn luôn nghÄ© đến cô ấy, không thể nghÄ© đến cái gì khác được.
- Thế thì khác nà o ngưá»i ta đã niệm thần chú để hại anh rồi, phải không Germain? Nếu váºy thì chỉ có má»™t phương thuốc, đó là là m thế nà o để cô gái đó thay đổi ý kiến và chịu nghe theo anh mà thôi. Váºy mẹ sẽ phải can thiệp và o, để xem có thể được không. Anh cho mẹ biết cô ấy ở đâu và tên là gì.
- Ôi! Mẹ thân yêu, con chẳng dám đâu, -Germain nói, - vì mẹ sẽ chế giễu con mất.
- Mẹ sẽ không chế giễu anh đâu, Germain ạ, vì anh đang buồn, và mẹ chẳng muốn là m anh phải buồn thêm. Nhất định không phải là con Franchette rồi?
- Không, mẹ ạ, nhất định không phải rồi.
- Hay là con Rosette?
- Không phải ạ.
- Váºy anh nói Ä‘i, vì nếu phải kể tên tất cả con gái vùng nà y thì mẹ sẽ không bao giá» kể hết được.
Germain cúi đầu xuống và không biết trả lá»i thế nà o.
- Thôi! - Mẹ Maurice nói. - Hôm nay mẹ hãy để cho anh được bình tâm; có thể ngà y mai anh sẽ tin mẹ hÆ¡n, hoặc là em dâu anh sẽ có cách há»i anh khéo léo hÆ¡n chăng.
Rồi bà nhặt cái giỠđể Ä‘i phÆ¡i quần áo lên các bụi ráºm.
Germain cÅ©ng giống trẻ con, chúng thưá»ng chỉ quyết định khi thấy má»i ngưá»i không để ý đến chúng nữa. Anh bước theo mẹ vợ, rồi cuối cùng vừa nói vừa run, kể tên cô bé Marie nhà mẹ Guillette.
Mẹ Maurice sá»ng sốt vô cùng: đó là cô gái cuối cùng mà mẹ có thể nghÄ© đến. Nhưng mẹ tế nhị không kêu to lên, mà chỉ bình phẩm trong.đầu thôi. Rồi nháºn thấy sá»± im lặng cá»§a mình đè nặng lên lòng Germain, mẹ đưa anh cái giá» và nói:
- Thế nà o, đó không phải là một lý do để anh không giúp đỡ mẹ trong công việc đấy chứ?
Mang hộ mẹ cái nà y, rồi đến nói chuyện với mẹ.
Anh đã nghÄ© kỹ chưa, Germain? Äã tháºt nhất quyết chưa?
- Chao ôi! Không thể nói như thế được, mẹ thân yêu ạ: con chỉ có thể nhất quyết nếu con có thể thà nh công thôi; đằng nà y ngưá»i ta có nghe con đâu, nên con chỉ nhất quyết chữa cho mình khá»i bệnh, nếu chữa được, thôi.
- Và nếu anh không chữa được thì sao?
- Cái gì cÅ©ng có thá»i hạn cá»§a nó, mẹ Maurice ạ: khi con ngá»±a mang quá nặng, nó sẽ quỵ; và khi con bò chẳng có gì ăn, nó sẽ chết.
- Nói váºy là anh sẽ chết, nếu không thà nh công ư? Äã có Trá»i, Germain ạ! Mẹ không thÃch má»™t ngưá»i đà n ông như anh nói những chuyện ấy, bởi vì khi ngưá»i ta nói thế nà o thì ngưá»i ta nghÄ© thế ấy. Anh rất can đảm, mà sá»± yếu Ä‘uối tháºt nguy hiểm ở những ngưá»i mạnh. Thôi nà o, cứ hy vá»ng Ä‘i. Mẹ không nghÄ© rằng má»™t cô gái sống trong cảnh nghèo túng, được anh tìm đến và đem đến biết bao nhiêu vinh dá»±, lại có thể khước từ anh được.
- Váºy mà đó là sá»± tháºt, cô ấy khước từ con.
- Thế cô ta viện lý do gì để là m thế?
- Cô ấy bảo là vì mẹ luôn là m Ä‘iá»u tốt cho cô ấy, là gia đình cô chịu Æ¡n gia đình mình nhiá»u, nên cô không muốn là m phiá»n lòng mẹ khi vì cô mà con bỠý định lấy má»™t ngưá»i vợ già u.
- Nó nói thế, chứng tá» nó là con ngưá»i tốt và là nó tháºt thà . Nhưng Germain nà y, khi nói thế vá»›i anh, nó chẳng há» là m cho anh khá»i bệnh, vì chắc nó phải bảo là nó yêu anh và sẽ lấy anh, nếu bố mẹ đồng ý chứ?
- Äây đúng là điá»u tệ hại! Cô ấy bảo trái tim cô ấy không há» hướng vá» con.
- Nếu nó lại nói Ä‘iá»u nó không nghÄ©, nhằm là m cho anh xa lánh nó dá»… dà ng, thì đó tháºt là má»™t con bé xứng đáng được chúng ta yêu quý và được chúng ta bá» qua cái tuổi còn non ná»›t cá»§a nó, vì nó hiểu lẽ phải má»™t cách già dặn.
- Thế ạ? - Germain nói, bất chợt thấy hé ra má»™t niá»m hy vá»ng mà anh chưa từng thấy: - Cô ta tháºt khôn ngoan và cư xá» tháºt là phải lẽ!
Nhưng nếu quả cô ấy biết Ä‘iá»u như váºy, thì con lại rất sợ là vì mình không vừa ý cô ấy..- Germain nà y, - mẹ Maurice nói, - anh phải hứa vá»›i mẹ sẽ giữ yên lặng trong cả tuần nà y, sẽ không tá»± già y vò mình tý nà o, sẽ ăn ngá»§ và vui vẻ như xưa. Còn mẹ, mẹ sẽ nói vá»›i bố anh, và nếu bố anh đồng ý, thì khi đó anh sẽ được biết tình cảm thá»±c sá»± cá»§a ngưá»i con gái đối vá»›i anh.
Germain hứa, và tuần lá»… đã trôi qua mà không thấy bố Maurice nói riêng vá»›i anh má»™t lá»i nà o và có vẻ như cÅ©ng không nghi ngá» gì cả.
Anh thợ cà y cố gắng tỠvẻ yên lặng, nhưng anh lại cà ng xanh xao hơn và băn khoăn hơn.
|
 |
|
| |