Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 07-04-2008, 08:58 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 11

Thiên lý truy tung



Nhạc Nhạn Linh vội nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói :
- Nếu hai vị dồi dào tình cảm thì hãy lo cho chúng sinh thiên hạ thì hơn!
Äoạn nghiêng ngưá»i lách qua Thiên Phụng bang chá»§, bước nhanh vào trong hang động.
Thiên Phụng bang chủ buông một tiếng thở dài não ruột, đôi môi mím chặt, bỗng ngoảnh lại thiếu nữ áo tím thành khẩn nói :
- Má»™t khách không phiá»n hai chá»§, xin Äông Lệnh hãy chuyển cáo vá»›i quý Lệnh chá»§, tương lai võ lâm má»™t mình quý lệnh gánh vác được rồi.
Dứt lá»i liá»n vá»™i vã Ä‘uổi theo vào trong hang động.
Nhạc Nhạn Linh đã khuất dạng.
Thiếu nữ áo tím kinh ngạc thừ ngưá»i ra má»™t hồi thầm nhá»§ :
- “Cần gì Äông Lệnh này phải chuyển cáo!â€
Äoạn ngoảnh lại bốn nữ tỳ, đưa tay chỉ Cá»­u Văn Long nói :
- Các ngươi hãy giải huyệt cho y, sau đó trở vá» bẩm báo vá»›i Lệnh chá»§, nếu trong vòng ba hôm mà Äông Lệnh không trở vá» thì có lẽ từ nay Äông Lệnh sẽ không còn phục vụ Lệnh chá»§ được nữa!
Dứt lá»i liá»n tung mình vào trong hang động.
Lòng dạ phụ nữ thật là khó thể nắm bắt.
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh. Sau khi vào hang động, chàng thấy bên trong hết sức rá»™ng rãi, vách động bóng loáng như gương, hiển nhiên đã do bàn tay con ngưá»i tạo nên.
Nhạc Nhạn Linh rẽ qua bốn khúc quanh, theo ước tính đã vào sâu bốn mươi trượng, nhưng không hỠtrông thấy có ngã rẽ và mật thất, lòng hết sức lấy làm lạ.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe có tiếng chuyện trò từ trong vá»ng ra, má»™t giá»ng rắn rá»i nói :
- Theo ánh nắng thì trá»i đã trưa, sao còn chưa thấy mang cÆ¡m đến, chả lẽ muốn cho chúng ta chết đói hay sao?
Má»™t giá»ng lạnh tanh tiếp lá»i :
- Dù hỠthật sự cho chúng ta chết đói thì sao nào?
Ngưá»i trước cưá»i gằn :
- Hừ, bá»n há» dám ư?
- Sao không dám, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào ngươi tuy khi xưa là má»™t nhân vật từng làm khiếp đảm võ lâm, nhưng hiện tại ở trong tay há», ngay cả má»™t đứa bé lên ba cÅ©ng chả sợ ngươi!
Ngưá»i trước tức giận gầm vang :
- Lãnh Vân bảo chủ, ngươi muốn nếm mùi lợi hại của lão phu phải không?
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i khảy :
- Ngươi tưởng lão phu sợ ngươi hay sao?
Bá»—ng má»™t tiếng nói khác xen lá»i :
- A Di Äà Phật! Hai vị thí chá»§, trong những năm qua hai vị đã đánh nhau má»™t năm má»™t lần, đã khó phân thắng bại thì tá»™i gì lại phí sức nữa chứ?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào như là ngưá»i rất ngang ngược, nghe vậy liá»n nói :
- Äúng, đúng! Cổ Phật, trong bao năm qua lão phu chưa từng đánh nhau vá»›i đại sư. Nào đến đây, chúng ta hãy so tài má»™t phen, để xem ai thắng ai bại!
Ngưá»i được gá»i là Cổ Phật trầm giá»ng :
- Lão phu tự biết không phải là địch thủ của thí chủ!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào thách thức :
- Lão phu vẫn theo quy định trước, không dùng độc chiêu, chỉ so công lực!
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe có Cổ Phật trong ấy, liá»n tức huyết mạch căng phồng, phi thân vá» phía phát ra tiếng nói.
Lại rẽ qua ba khúc quanh nữa, trước mặt bừng sáng, thì ra là má»™t gian thạch thất rá»™ng chừng hai mươi trượng, bên phải có má»™t đưá»ng hầm, chẳng rõ thông đến đâu, tiếng nói phát ra từ sau má»™t bức vách đá màu trắng ở bên trái.
Nhạc Nhạn Linh liá»n bước nhanh vá» phía trái.
Thốt nhiên, một tiếng nói lạnh lùng vang lên :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ rõ là muốn chết!
Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang má»™t lòng chú tâm tìm nÆ¡i tàng thân cá»§a Cổ Phật, nghe tiếng bất giác giật thót ngưá»i, quay phắt lại, song chưởng đưa lên trước ngá»±c. Äịnh thần nhìn, thì ra Thiên Phụng bang chá»§ vá»›i thiếu nữ áo tím Ä‘ang sóng vai đứng trước mặt chàng chừng năm thước.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Hai vị đến đây vì Nhạc mỗ phải không?
Thiên Phụng bang chủ gật đầu :
- Äúng vậy!
- Chả lẽ giữa chúng ta nhất định phải một mất một còn hay sao?
Thiên Phụng bang chá»§ giá»ng não ná» :
- Chả lẽ giữa chúng ta ngoài chết chóc, không thể còn gì khác ư?
Trong khi nói ánh mắt ngập đầy há»n oán. Nhạc Nhạn Linh không ngốc không Ä‘iên, đương nhiên hiểu rõ thâm ý cá»§a nàng song chàng giả vá» không hiểu, thá» Æ¡ nói :
- Nếu hai vị không phải đến đây tìm Nhạc má»— giao đấu thì tốt hÆ¡n hãy rá»i khá»i ngay, tương lai võ lâm vẫn gắn liá»n vá»›i hai vị, khinh suất mạo hiểm thế này thật không đáng!
Dứt lá»i liá»n quay ngưá»i Ä‘i vá» phía vách đá phía trái.
Thiếu nữ áo tím buột miệng nói :
- Các hạ định phá vỡ vách đá đó ư?
- Không sai!
- Các hạ có biết trong ấy có những ngưá»i nào không?
Nhạc Nhạn Linh dừng bước :
- Äá»™c Thánh Công Tôn Äào, Lãnh Vân bảo chá»§ và Cổ Phật!
Hai tiếng Cổ Phật chàng nhấn giá»ng rất mạnh.
Thiên Phụng bang chá»§ tiếp lá»i :
- Các hạ từng nghe câu “Äá»™c Thánh thiên hạ kinh, Lãnh Vân kiếm như thần†bao giá» chưa?
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy thoáng trĩu lòng, nghĩ thầm :
- “Có lẽ mình sẽ gặp phải khó khăn rất to lá»›n!â€
Song ngoài mặt vẫn thản nhiên nói :
- Tuy câu ấy khiến ngưá»i kinh tâm khiếp đởm, nhưng Nhạc má»— quyết phải vào đó má»›i được!
Thiên Phụng bang chá»§ nghe vậy vá»™i tung mình đến cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh, trầm giá»ng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ luôn miệng bảo vì tương lai võ lâm Trung Nguyên, vậy các hạ có nghÄ© đến hậu quả sau khi Äá»™c Thánh ra tay không?
Nhạc Nhạn Linh ngá»› ngưá»i, chàng quả là chưa há» nghÄ© đến hậu quả, bởi chàng vẫn không biết con ngưá»i cá»§a Äá»™c Thánh Công Tôn Äào như thế nào.
Nhạc Nhạn Linh đứng thừ ra ngần nghÄ©. Lúc này bên kia vách đá đã im bặt, hiển nhiên những ngưá»i kia đã nghe tiếng nói cá»§a há».
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn hai nàng vừa như nói với hỠvừa như lẩm bẩm một mình :
- Nhưng có Cổ Phật trong ấy, tại hạ phải vào mới được!
Thiên Phụng bang chá»§ thấy Nhạc Nhạn Linh ý chí đã có phần lung lay, bèn vá»™i tiếp lá»i :
- Các hạ vì thù oán riêng để khiến toàn võ lâm thỠhại, lương tâm của các hạ chấp nhận được không?
Những lá»i ấy tuy tác động mạnh đến trái tim lương thiện cá»§a Nhạc Nhạn Linh, song chàng đã thá» quyết lấy mạng Cổ Phật, sao có thể bá» Ä‘i thế này được?
Ranh giới giữa công và tư, giữa tình và thù xung đột dữ dội trong lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng hết sức hoang mang, khó xử....
Ngay khi ấy, bên kia vang lên tiếng Äá»™c Thánh Công Tôn Äào nói :
- Ngưá»i nào tên là Nhạc Nhạn Linh gì đó, nếu thả lão phu ra được, lão phu có thể chấp nhận ngươi ba Ä‘iá»u kiện!
Nhạc Nhạn Linh liá»n há»i :
- Tôn giá nói thật chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào này bình sanh chưa từng nói dối ná»­a lá»i!
Nhạc Nhạn Linh không hiểu con ngưá»i cá»§a Äá»™c Thánh Công Tôn Äào, bèn đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chá»§ dá» há»i.
Thiên Phụng bang chủ băn khoăn nói :
- Äá»™c Thánh Công Tôn Äào tuy chưa bao giá» nói dối, nhưng lão rất thâm hiểm. Chỉ sợ rằng sau khi thả lão ra, lão sẽ giở trò không hay!
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe Äá»™c Thánh Công Tôn Äào không bao giá» nói dối, lòng liá»n có quyết định, trầm giá»ng nói :
- Äiá»u kiện thuá»™c loại nào?
- Bất kỳ việc gì nằm trong phạm vi khả năng của lão phu, ngoại trừ bảo lão phu chết!
Ngưá»i này quả là lợi hại, luôn dá»± phònhg bị rÆ¡i vào cạm bẫy cá»§a kẻ khác.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu :
- ÄÆ°á»£c, nhất ngôn vi định!
Äoạn liá»n vung chưởng phá vách.
Thiên Phụng bang chủ lo lắng và quan tâm nói :
- Các hạ hãy nên nghĩ đến sự an toàn của bản thân!
Nhạc Nhạn Linh thoáng nghe lòng ấm áp, nhưng chàng nghÄ© đến ná»­a năm sống ngắn ngá»§i cá»§a mình, ná»—i ấm áp ấy liá»n tan biến, chàng nhếch môi cưá»i nói :
- Hiện lão đang cần đến Nhạc mỗ, hẳn không đến nỗi gây bất lợi cho Nhạc mỗ đâu!
Thiếu nữ áo tím tiếp lá»i :
- Nhưng sau khi giải thoát há», há» không còn cần đến các hạ thì sao?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i :
- Ta sẽ thá»a thuận xong Ä‘iá»u kiện trước khi giải thoát há»!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào lại lên tiếng giục :
- Mau lên, chả lẽ ngươi không phá vỡ được vách đá sao?
Nhạc Nhạn Linh chau mày :
- Xin hai vị lui sang bên cho!
Äoạn liá»n vung chưởng vá»›i chiêu “Lá»±c Bình NgÅ© Nhạc†bổ vào vách đá.
Chỉ nghe “ầm†một tiếng vang dội, cát đá bay mù mịt, vách đá đã thủng một lỗ cỡ ba thước.
Nhạc Nhạn Linh tung mình đến lỗ thủng, bỗng nghe hương phong ập đến. Chàng ngoảnh lại nhìn, hai vị cô nương đã chia nhau đứng hai bên.
Ngay khi ấy, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i vang :
- Ha ha... Lão phu đã được tự do rồi, lão phu đã tự do rồi ha ha...
Trong tiếng cưá»i vang, tiếng xích sắt khua loảng xoảng.
Hai nàng cùng đưa mắt nhìn, lập tức tung mình lùi ra sau hệt như gặp phải rắn rết.
Nhạc Nhạn Linh sá»­ng sốt, định thần nhìn, liá»n tức vỡ lẽ.
Chỉ thấy một lão nhân tóc bạc dài chấm đất, hai mắt sâu hoắm, mặt đầy râu dài rất khó nhận dạng, hai sợi xích sắt to lớn xuyên qua xương vai và gắn trên vách đá, y phục trên mình đã rách tơi tả, cơ hồ không thể che thân.
Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên kia là má»™t gian thạch thất khúc khuá»·u, nếu không có má»™t cánh cá»­a đá thì hệt như má»™t đưá»ng hầm. Trong thạch thất nặc mùi ẩm mốc hết sức khó chịu, nhưng chàng không thấy hai ngưá»i kia đâu, ngạc nhiên thoáng do dá»±, sau đó cất bước Ä‘i vào.
Lão nhân tá»± nãy giá» vẫn chằm chặp nhìn vào mặt Nhạc Nhạn Linh, khi Nhạc Nhạn Linh bước vào, lão liá»n cưá»i nói :
- Trong bao năm qua, cuối cùng lão phu cũng đã chỠcơ hội thoát thân!
Giá»ng Ä‘iệu hết sức vui mừng đắc ý, như thể Nhạc Nhạn Linh bắt buá»™c phải giải thoát cho lão vậy.
Nhạc Nhạn Linh tiến tá»›i hai bước, lạnh lùng há»i :
- Tôn giá là ai trong ba vị? Còn hai vị kia đâu?
Lão nhân cưá»i âm trầm :
- Lão phu chính là Äá»™c Thánh Công Tôn Äào, ngươi sợ không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Äừng nói tôn giá còn bị xiá»ng xích, dù tôn giá tá»± do thì tại hạ cÅ©ng không sợ!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào mắt tinh quang cưá»i :
- Lão phu đã sắp tự do rồi!
Nhạc Nhạn Linh nói :
- Tôn giá nghĩ là tại hạ chắc chắn giải cứu cho tôn giá ư?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào như biết trước Nhạc Nhạn Linh sẽ nói như vậy, thản nhiên cưá»i nói :
- Lão phu đã biết trước ngươi sẽ nói câu ấy rồi!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng, buột miệng nói :
- Tôn giá không nên tự tin như vậy!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i lạnh lùng :
- Tiểu tá»­, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào này nếu ngay ngươi mà cÅ©ng đấu không lại thì còn đứng chân trên giang hồ thế nào được nữa?
Äoạn buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... Bây giá» lão phu thành thật cho ngươi biết, ngay khi vách đá bị phá vỡ, các ngươi thảy Ä‘á»u trúng độc cả rồi!
Nhạc Nhạn Linh giật mình kinh hãi, song liá»n cưá»i nói :
- Kế này của tôn giá khá lắm!
- Kế gì?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Kế không thành!
- Ha ha... Ngươi hãy thá»­ vận khí xem, bình sanh lão phu không bao giá» làm Ä‘iá»u gì mà không chắc chắn, huống hồ trong lúc gay go này!
Nhạc Nhạn Linh lòng hết sức hoài nghi bởi khi phá vách đá, chàng không há» ngá»­i thấy mùi gì khác lạ, bèn y lá»i thá»­ vận công liá»n cảm thấy huyết khí đột biến, sát khí dần hiện lên mặt, cất bước tiến tá»›i, giá»ng sắc lạnh nói :
- Äá»™c Thánh, Ä‘iá»u này hẳn tôn giá không nghÄ© đến chứ gì?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào vẫn Ä‘iá»m nhiên cưá»i :
- Lão phu đã nói rồi, bình sanh không bao giá» lão phu làm việc gì không chắc chắn, Ä‘iá»u này hẳn nhiên đã tiên liệu rồi!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác lạnh ngưá»i :
- Sau khi tôn giá chết, tại hạ dĩ nhiên sẽ lục soát được trên mình tôn giá!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i vang :
- Ha ha... Nếu ngươi muốn, không cần lục soát, lão phu lấy ra cho ngươi chá»n!
Äoạn chỉ thấy lão bốc lung tung khắp ngưá»i, trong chốc lát đã lấy ra gần hai mươi chiếc lỠđủ màu đủ cỡ và đủ loại, đặt xuống trước mặt nói :
- Trong mưá»i lăm chiếc lá» này có mưá»i ba chiếc chứa đựng kịch độc, chạm vào là chết ngay, má»™t lá» là độc tố mãn phát, chỉ má»™t lá» là thuốc giải, nếu ngươi đủ can đảm muốn thá»­ thá»i vận thì lão phu cam nguyện xuôi tay chịu chết!
Nhạc Nhạn Linh thật chẳng ngỠcó vậy. Bất giác thừ ra tại chỗ.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i nói tiếp :
- Ngươi khá»i phải động não nữa, nếu trên cõi Ä‘á»i này mà có ngưá»i nhận ra được thuốc độc cá»§a lão phu thì lão phu đâu xứng đáng vá»›i danh hiệu Äá»™c Thánh?
Nhạc Nhạn Linh chợt nảy ý, vừa định lên tiếng thì Äá»™c Thánh Công Tôn Äào đã tranh nói trước :
- Không sai, ngươi có thể dùng động vật để thá»­ trước, nhưng trong vòng má»™t giá» ba khắc e ngươi chẳng thể tìm được mưá»i lăm con thú!
Ngưá»i này quả là tinh khôn, má»i sá»± đã nghÄ© trước kẻ khác.
Äến đây, Nhạc Nhạn Linh đã biết là vô phương, bèn cưá»i khảy nói :
- Tôn giá quả là độc đáo!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i đắc ý :
- Bây giỠngươi phóng thích lão phu được rồi chứ?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng muốn gặp Cổ Phật, bèn lắc đầu há»i :
- Còn hai ngưá»i kia đâu?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào ngạc nhiên :
- Ngươi cũng định thả hỠra ư?
Nhạc Nhạn Linh chưa kịp đáp, Lãnh Vân bảo chủ ở phía trong đã lên tiếng :
- Sao? Công Tôn Äào ngươi không phục ư?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào quắc mắc :
- Không sai, lão phu quả là không phục, bởi vì tính mạng cá»§a lão phu đã được trao đổi bằng ba Ä‘iá»u kiện!
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i khảy :
- Lăng Tiêu này đâu phải hạng ngưá»i hưởng không cá»§a kẻ khác, ngươi chấp nhận ba Ä‘iá»u kiện cá»§a y thì lão phu cÅ©ng có thể chấp nhận ba Ä‘iá»u kiện, ngươi còn gì để nói nữa?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i ha hả :
- Vậy là Công Tôn mỗ đã hẹp lượng rồi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Thả tôn giá ra trước cÅ©ng chẳng há» gì, nhưng chúng ta phải thá»a thuận Ä‘iá»u kiện đã!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào giá»ng trịnh trá»ng :
- Ngươi nói đi!
Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghĩ chốc lát mới nói :
- Thứ nhất, từ nay không được giết ngưá»i trong giá»›i võ lâm Trung Nguyên!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào trố mắt :
- Không giết nam hay nữ?
- Nam nữ cũng không được giết!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào lắc đầu :
- Äó là hai Ä‘iá»u kiện!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày :
- Tôn giá định giở quẻ ư?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào thản nhiên :
- Con ngưá»i có nam có nữ, mà nam nữ hoàn toàn khác biệt nhau, vậy đương nhiên là hai Ä‘iá»u kiện rồi!
Nhạc Nhạn Linh mắt lướt qua sát cơ như định động thủ.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào thấy vậy thoáng trÄ©u lòng, song ngoài mặt vẫn Ä‘iá»m nhiên cưá»i nói :
- Nếu giết lão phu là các ngưá»i chỉ có chết mà thôi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Tôn giá tưởng là tại hạ sợ chết ư?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào ung dung cưá»i :
- Lão phu biết ngươi không sợ chết, và hai nàng kia cũng không sợ chết, nhưng hỠmà chết thì chốn giang hồ ắt sẽ đại loạn!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy, biết là cuá»™c đối thoại giữa mình vá»›i hai nàng khi nãy đã bị lão ta nghe lá»m hết, sát cÆ¡ liá»n dần tan biến, lòng thở dài, gật đầu nói :
- Thôi được, kể như hai Ä‘iá»u kiện!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào đắc ý cưá»i :
- Ngươi mau mắn lắm!
- Thuốc giải thì sao?
- Ngươi chưa thả lão phu ra kia mà!
- Tại hạ phải xem thuốc giải có đủ hay không trước đã!
- Phần cá»§a má»™t ngưá»i, cho dù đáy lá» cÅ©ng đủ!
Nhạc Nhạn Linh trầm giá»ng :
- Còn ba ngưá»i thì sao?
- Äó là đã vượt qua ba Ä‘iá»u kiện!
Nhạc Nhạn Linh mắt liá»n ngập sát cÆ¡, giá»ng sắc lạnh :
- Công Tôn lão nhi, đó là lão muốn chết!
Dứt lá»i, song chưởng đã đưa lên trước ngá»±c toan động thá»§.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #12  
Old 07-04-2008, 08:58 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 12

Äá»™c Thánh - Cổ Phật



Äá»™c Thánh Công Tôn Äào xảo quyệt dưá»ng nào, thấy vậy liá»n cân nhắc, biết nếu không cứu hai thiếu nữ kia, Nhạc Nhạn Linh sẽ thí mạng vá»›i mình, bèn vá»™i nói :
- Thôi ba ngưá»i cÅ©ng được, lão phu đặc biệt khai ân má»™t lần vậy!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy, buông hai tay xuống nói :
- Tại hạ phải xem thuốc giải trước đã!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào mắt lóe hàn quang :
- Ngươi không tin lão phu ư?
Nhạc Nhạn Linh trầm giá»ng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể tin được!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào tức giận cưá»i gằn :
- Ngươi không có tín nhiệm thì chỉ có chết, dù lão phu chết già tại đây cũng không trao thuốc giải cho ngươi trước!
Dứt lá»i liá»n nhắm mắt lại.
Nhạc Nhạn Linh thấy lá»i lẽ lão ta kiên quyết như vậy, biết không phải giả vá», bèn nói :
- Thôi được, Nhạc má»— tin lá»i lão!
Äoạn cất bước Ä‘i đến gần Äá»™c Thánh.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào vừa nghe Nhạc Nhạn Linh tin cậy mình, mắt liá»n ánh lên vẻ vui mừng, đó là xuất phát từ ná»™i tâm, đã biến mất trong Ä‘á»i lão từ nhiá»u năm qua.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào giÆ¡ sợi xích sắt trên ngưá»i lên nói :
- Sợi xích này buá»™c vào vách đá. Trong vách đá có máy móc nên lão phu bị giam nhiá»u năm mà không dám kéo mạnh. Nào, ngươi kéo đầu kia, lão phu kéo đầu này cho sợi xích đứt ra!
Nhạc Nhạn Linh y lá»i đón lấy đầu sợi xích nói :
- Kéo đi!
- Ngươi đủ công lực không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Äá»§ hay không khi nào lão thoát khá»i xiá»ng xích rồi hẵng thá»­ cÅ©ng chẳng muá»™n!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i nói :
- Dù ngươi không nói thì lão phu cũng chẳng buông tha ngươi được!
Äoạn không chá» Nhạc Nhạn Linh nói tiếp, quát to :
- Kéo!
Dứt tiếng liá»n kéo mạnh ra sau, chỉ nghe “phá»±t†má»™t tiếng, sợi xích sắt to cỡ ngón tay cái đã đứt làm đôi.
Nhạc Nhạn Linh và Äá»™c Thánh Công Tôn Äào Ä‘á»u lùi ra sau má»™t bước, lòng cùng kinh hãi thầm nhá»§ :
- “Ngưá»i này công lá»±c quả nhiên bất phàm!â€
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào lòng càng kinh ngạc hÆ¡n Nhạc Nhạn Linh gấp mấy lần, trên mặt không chút vẻ vui mừng, ngược lại cõi lòng như càng nặng ná» hÆ¡n.
Má»™t hồi thật lâu, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào má»›i đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Công lá»±c cá»§a ngươi cao hÆ¡n trên mưá»i lần lão phu đã nghÄ©!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng :
- Tại hạ rất lấy làm vinh hạnh!
Äoạn cất bước Ä‘i vào trong, chỉ mấy bước đã trông thấy má»™t gian thạch thất rá»™ng chừng mưá»i trượng vuông, hai lão nhân cÅ©ng thảm não như Äá»™c Thánh Ä‘ang đưa mắt nhìn vá» hướng chàng.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào nhìn theo bóng sau lưng Nhạc Nhạn Linh, bá»—ng cưá»i sắc lạnh quát :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi định cứu hỠthật ư?
Nhạc Nhạn Linh quay phắt ngưá»i lại, nói :
- Lão định ngăn cản ư?
- Quả đúng như vậy!
Lãnh Vân bảo chủ thấy vậy hết sức lo lắng, vội nói khích :
- Kết liá»…u ngưá»i này xong là ngươi có thể nuốt lá»i được rồi!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i khảy :
- Lăng huynh, trước khi thoát giam, Lăng huynh đừng uổng phí tâm cơ là hơn!
Lãnh Vân bảo chá»§ thấy Äá»™c Thánh Công Tôn Äào không bị mắc lừa, dá»± liệu má»™t cuá»™c ác chiến khó thể tránh khá»i, lòng thầm nghÄ© dù Nhạc Nhạn Linh không thắng nổi Äá»™c Thánh, song vẫn có hy vá»ng vạn nhất, bèn cưá»i nói :
- Ngươi chỉ cần giở ra những độc phẩm đã nhỠđó thành danh kia là miễn được một trận ác đấu chứ gì?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i nói :
- Lăng huynh đánh giá ngưá»i cao quá, đối vá»›i Lăng huynh, lão phu còn không dùng độc, huống hồ là y?
Quay sang Nhạc Nhạn Linh nói tiếp :
- Tiểu tá»­, ngươi hãy yên tâm, cùng lắm là lão phu đả thương ngươi, chứ không lấy mạng ngươi, bởi vì lão phu chưa thá»±c hành lá»i hứa!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Lão cứ yên tâm, trước khi giải trừ độc tố cho hai vị cô nương kia, Nhạc mỗ không lấy mạng lão đâu!
Lãnh Vân bảo chủ nghe vậy thì sửng sốt thầm nhủ :
- “Tiểu tá»­ này thật quá ngông cuồng!â€
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào đâu chịu nổi sá»± khinh bỉ thế này, liá»n phừng phừng lá»­a giận, mắt lóe hàn quang lạnh lùng quát :
- Ngươi muốn chết à?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng tìm gặp Cổ Phật, không muốn kéo dài thá»i gian, bèn vung song chưởng lên quát :
- Tiếp chiêu đây!
Dứt lá»i đã xuất chưởng, vá»›i chiêu “Nhạc Lạc Bình Sa†nhanh như chá»›p bổ vào ngá»±c Äá»™c Thánh.
Khi Nhạc Nhạn Linh kéo đứt dây xích, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào đã biết chàng công lá»±c chẳng phải tầm thưá»ng, nên lá»i lẽ tuy luôn tá» ra chẳng xem Nhạc Nhạn Linh ra gì, nhưng thá»±c ra trong lòng hết sức giá»›i bị, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh xuất thá»§, vá»™i vá»›i thế Thừa Long Kỵ Phụng tung mình ra sau ba thước, không chá» Nhạc Nhạn Linh đổi chiêu đã thi triển chiêu “Long Phi Phụng Vũ†phản kích vào mạn sưá»n trái Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh không ngỠđối phương công lá»±c và chiêu thức lại xuất thần nhập hóa thế này, má»™t chiêu khinh suất liá»n rÆ¡i vào thế bị động.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào má»™t chiêu vãn hồi tiên cÆ¡, hùng tâm liá»n tăng gấp bá»™i, chiêu này nối tiếp chiêu kia tá»›i tấp, khiến ngưá»i không thể nào hoàn thá»§.
Lãnh Vân bảo chá»§ trán bắt đầu toát mồ hôi, chẳng phải lão lo cho sá»± an nguy sống chết cá»§a Nhạc Nhạn Linh, mà là nếu Nhạc Nhạn Linh bại, bản thân lão dù không chết dưới tay Äá»™c Thánh thì kiếp này không còn có cÆ¡ há»™i thoát giam. Con ngưá»i, ai là không vị ká»· kia chứ?
Trong thoáng chốc, hai ngưá»i đã giao thá»§ mưá»i mấy chiêu. Nhạc Nhạn Linh bởi hoạt động nên khiến cho độc tố lan nhanh hÆ¡n, lúc này chàng đã cảm thấy trong ngưá»i khác lạ, bất giác kinh hãi thầm nhá»§ :
- “Nếu tiếp tục giao thá»§, e rằng mình sẽ thua bại mất!â€
Bèn buông tiếng quát to :
- Hãy khoan!
Äồng thá»i tung mình ra khá»i vòng chiến.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào tưởng là Nhạc Nhạn Linh tá»± biết không phải địch thá»§ nên má»›i bảo mình dừng tay, lão đã không muốn lấy mạng Nhạc Nhạn Linh, nhân cÆ¡ há»™i này tá» ra cao thượng cÅ©ng tốt, bèn thu chiêu lùi sau ba bước, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Ngươi sợ rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i nói :
- Bởi không thể giết lão nên Nhạc mỗ mới phải bảo lão dừng tay đó thôi!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào kinh ngạc :
- Ngươi nói để cho ai nghe vậy?
- Nói cho lão nghe!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i phá lên :
- Lão phu hiểu rồi, ngươi sợ mang nhục dưới tay lão phu chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh giá»ng sắc lạnh :
- Lão đã hiểu quá sớm rồi đấy!
Äoạn đưa song chưởng đỠnhư máu lên, cưá»i khảy nói tiếp :
- Lão hãy xem đây là gì?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào kinh hoàng lùi sau má»™t bước, mặt mày tái ngắt, hồi lâu má»›i trở lại bình thưá»ng, âm trầm nói :
- Nhạc Nhạn Linh, lần sau gặp lại có lẽ lão phu sẽ không còn chỉ bằng vào võ công thủ thắng nữa đâu!
Nhạc Nhạn Linh buông một tiếng hừ lạnh lùng :
- Lần sau gặp lại có lẽ lão cÅ©ng chẳng đủ thá»i gian để mà dùng độc nữa đâu!
Äoạn quay ngưá»i Ä‘i vá» phía Lãnh Vân bảo chá»§, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào lúc này Ä‘ang băn khoăn suy nghÄ©.
Sau hai tiếng xích đứt, Lãnh Vân bảo chá»§ cùng má»™t lão nhân mặc tăng bào, tóc dài phá»§ vai và mặt chằng chịt vết sẹo đã được khôi phục tá»± do. Trong ba ngưá»i, chỉ có lão nhân mặt sẹo là không hứa hẹn Ä‘iá»u kiện vá»›i Nhạc Nhạn Linh.
Mái tóc dài thượt đã che phá»§ diện mạo cá»§a há», ngoại trừ phân biệt qua y phục, ba ngưá»i cÆ¡ hồ không có Ä‘iểm nào khác nhau.
Lãnh Vân bảo chủ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Nhạc lão đệ bây giá» yêu cầu Ä‘iá»u kiện được rồi!
Nhạc Nhạn Linh ơ hỠnhìn lão nói :
- Tại hạ không có yêu cầu gì cả!
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i :
- Vậy Nhạc lão đệ không thấy quá thiệt thòi ư?
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn khắp thạch thất, lắc đầu nói :
- Tại hạ không nghĩ như vậy!
Äoạn bá»—ng lạnh lùng há»i :
- Cổ Phật đâu?
Lão nhân mặt sẹo mặc tăng bào chầm chậm tiến tới một bước nói :
- Cổ Phật Thiên Si chính là lão nạp!
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i, ngưá»i này hoàn toàn khác vá»›i Cổ Phật mà chàng đã gặp, bèn nghi hoặc há»i :
- Trong võ lâm Trung Nguyên thật ra có bao nhiêu Cổ Phật?
Lão tăng mặt sẹo buông tiếng thở dài trĩu nặng :
- Chỉ mỗi mình lão nạp là Cổ Phật thôi!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Ngưá»i tại hạ đã từng gặp là má»™t ngưá»i khác, đại sư có thể đưa hữu chưởng cho tại hạ xem chăng?
Lão tăng mặt sẹo liá»n động tâm thầm nhá»§ :
- “Ngưá»i ấy chả lẽ là y?â€
Äoạn liá»n tiến tá»›i má»™t bước nữa, thản nhiên đưa tay phải ra trước mặt Nhạc Nhạn Linh, giá»ng nặng ná» nói :
- Nhạc thí chủ có lẽ đã từng nhìn thấy diện mạo khi xưa của lão nạp rồi!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn bàn tay phải Cổ Phật, thất vá»ng lắc đầu nói :
- Äa tạ đại sư!
Trên mặt bỗng lướt qua một chút vẻ áy náy.
Cổ Phật thu tay phải vá», trầm giá»ng nói :
- Diện mạo cá»§a lão nạp đã bị há»§y hoại mưá»i lăm năm vá» trước rồi, có lẽ trong mưá»i lăm năm qua, sá»± há»§y dung cá»§a lão nạp đã gây ra rất nhiá»u tá»™i nghiệt.
Nhạc Nhạn Linh thất vá»ng quay ngưá»i Ä‘i vá» phía Äá»™c Thánh Công Tôn Äào nói :
- Hãy trao thuốc giải đây!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào trao ra má»™t hoàn thuốc màu Ä‘en, chẳng ai trông thấy lão lấy từ chiếc bình nào ra, tâm kế ngưá»i này quả là chu mật.
Nhạc Nhạn Linh chẳng chút do dá»± nuốt hoàn thuốc vào, Äá»™c Thánh Công Tôn Äào thấy vậy ngạc nhiên há»i :
- Ngươi không sợ lão phu giở trò sao?
- Nhạc mỗ sợ thì cũng chẳng làm sao được!
Äá»™c Thánh cưá»i :
- Ngươi thông minh lắm!
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe phía bên phải vá»ng đến má»™t tiếng động khẽ. Nhạc Nhạn Linh vừa định ngoảnh nhìn, bá»—ng nghe Äá»™c Thánh Công Tôn Äào lạnh lùng quát :
- Các ngươi nằm xuống ngay!
Dứt lá»i đã không thấy bóng dáng lão đâu nữa, tiếp theo trong cốc vang lên hai tiếng há»± khẽ.
Nhạc Nhạn Linh quay ngưá»i, chỉ thấy từ trong thạch thất lúc này đã có thêm hai tá»­ thi và thức ăn rÆ¡i đầy mặt đất, hiển nhiên hai ngưá»i này đã mang bữa ăn đến.
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i nói :
- Công Tôn huynh thân pháp nhanh thật!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i to :
- Không dám, không dám, có Ä‘iá»u là lão phu đã làm mất bữa ăn tối cá»§a hai vị rồi!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn hang động phía sau hai tá»­ thi, chợt động tâm quay sang Äá»™c Thánh nói :
- Còn các Ä‘iá»u kiện kia thì sao?
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào nói :
- Nhưng hiện còn chưa thoát thân!
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng hừ lạnh lùng :
- Lão đừng quên là hiện đang ở chốn Trung Nguyên, bây giỠhãy đến giải độc cho hai vị cô nương kia đi nào!
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i :
- Nhạc lão đệ quan tâm cho há» quá, tình nghÄ©a này quả là hiếm có trên Ä‘á»i!
Nhạc Nhạn Linh tuy hiểu ý Lãnh Vân bảo chá»§ Lăng Tiêu, song chàng không phản bác, chỉ nhếch môi cưá»i nói :
- Há» rất đáng được tất cả má»i ngưá»i trong giá»›i võ lâm quan tâm!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cởi chiếc áo dài trên mình má»™t tá»­ thi, mặc vào nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta Ä‘i thôi!
Äoạn liá»n dẫn trước Ä‘i ra ngoài, Lãnh Vân bảo chá»§ theo sau, cuối cùng là Cổ Phật.
Cổ Phật Ä‘i được vài bước, không nghe động tÄ©nh cá»§a Nhạc Nhạn Linh, bèn chững bước quay lại há»i :
- Nhạc thí chá»§ không rá»i khá»i đây ư?
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn động sâu kia nói :
- Lát nữa tại hạ sẽ rá»i khá»i!
Cổ Phật lắc đầu thở dài :
- Trong Äoạn Hồn cốc ngá»a hổ tàng long, lão nạp vá»›i Công Tôn và Lăng thí chá»§ ba ngưá»i hợp lá»±c mà còn bị bắt giữ, Nhạc thí chá»§ không nên mạo hiểm là hÆ¡n!
Nhạc Nhạn Linh cảm kích nói :
- Äa tạ đại sư đã quan tâm, mong đại sư hãy khuyên hai vị cô nương sá»›m rá»i khá»i đây hầu lo cho tương lai võ lâm Trung Nguyên!
- Nhạc thí chá»§ không rá»i khá»i, hai vị cô nương ấy có chịu rá»i khá»i hay không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i nhạt nhẽo :
- Có lẽ hỠmong tại hạ chết càng sớm càng tốt!
- Thật vậy ư?
Nhạc Nhạn Linh quay ngưá»i lại nói :
- Khi gặp hỠrồi đại sư sẽ rõ, tại hạ hiện lòng rất rối, xin đại sư đi ngay cho!
Cổ Phật cảm nhận thấy chàng thiếu niên này dưá»ng như lòng đầy tâm sá»± không sao bày tỠđược vá»›i ngưá»i, bèn trầm giá»ng nói :
- Nhạc thí chá»§ hãy nên hết sức thận trá»ng!
Äoạn cất bước Ä‘i ra khá»i thạch thất.
Cổ Phật ra đến bên ngoài, hít sâu vào má»™t hÆ¡i không khí tá»± do, bá»—ng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng, má»™t tiếng nói trong trẻo đã vang lên :
- Nhạc Nhạn Linh đâu?
Tiếng nói đầy sốt ruột và lo âu, chính là Thiên Phụng bang chủ...
Cổ Phật định thần nhìn, bất giác thầm nhủ :
- “A Di Äà Phật! Thiếu nữ này quả là dung nhan cái thế!â€
Bèn liá»n cất tiếng há»i :
- Hai vị cô nương đã uống thuốc giải chưa?
Thiên Phụng bang chủ gật đầu :
- Rồi, Nhạc Nhạn Linh đâu?
- Nhạc thí chủ ở trong thạch thất!
Thiếu nữ áo tím Äông Lệnh nghe vậy há»i :
- Sao còn chưa ra, y ở trong ấy làm gì vậy đại sư?
Cổ Phật thấy vậy hết sức lấy làm lạ thầm nhủ :
- “Qua dáng vẻ lo lắng cá»§a hai nàng đâu có dấu hiệu là mong Nhạc Nhạn Linh chết sá»›mâ€.
Äoạn nghiêm giá»ng nói :
- NÆ¡i này không nên nấn ná lâu, Nhạc thí chá»§ bảo lão nạp nói vá»›i hai vị, vì tương lai võ lâm, hai vị hãy sá»›m rá»i khá»i nÆ¡i đây là hÆ¡n.
Hai nàng nghe vậy lòng liá»n nảy sinh linh cảm chẳng lành, Thiên Phụng bang chá»§ vá»™i há»i :
- Y định má»™t mình xâm nhập Äoạn Hồn cốc ư?
Cổ Phật buông tiếng thở dài trĩu nặng :
- Mong là Nhạc thí chủ sẽ đổi ý!
Hai nàng cùng bật lên má»™t tiếng kinh hãi. Thiên Phụng bang chá»§ giá»ng bi thiết nói :
- Nhạc Nhạn Linh, chàng không nên một mình mạo hiểm như vậy, bổn Bang chủ đâu có căm hận chàng bao gi�
Dứt lá»i liá»n phi thân vào trong thạch thất. Äông Lệnh cÅ©ng vá»™i theo sau ngay.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cùng Lãnh Vân bảo chá»§ và Cổ Phật vừa nghe tiếng nói bi thiết cá»§a Thiên Phụng bang chá»§, bất giác cùng động lòng, quay ngưá»i trở vào thạch thất.
Tài sản của phamduy88

  #13  
Old 07-04-2008, 09:00 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 13

Long đàm hổ huyệt



Ba ngưá»i vào đến thạch thất, chỉ thấy hai thiếu nữ Ä‘ang đứng thừ ra như kẻ mất hồn, mặt đầy vẻ bi thương.
Lãnh Vân bảo chá»§ nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, thấy cánh cá»­a đá đưa cÆ¡m hằng ngày lúc này đã đóng chặt, liá»n hiểu ngay việc gì đã xảy ra, bèn cất tiếng nói :
- Nhạc Nhạn Linh đã tiến vào Äoạn Hồn cốc, chúng ta không cần thiết ở lại đây nữa, Ä‘i thôi!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào cưá»i khảy tiếp lá»i :
- Äúng rồi, ở lại đây lâu không chừng bị giam thêm mưá»i lăm năm nữa!
Lãnh Vân bảo chá»§ liá»n trả đũa :
- Công Tôn huynh cÅ©ng nhát gan quá nhưng mà má»—i ngưá»i có chí hướng riêng, lão phu không dám ép buá»™c. Nếu Công Tôn huynh muốn bá» Ä‘i thì xin cứ tá»± tiện!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào tức giận :
- Lăng huynh bảo kẻ khác nhát gan rõ là miệng mình méo mà lại cứ khăng khăng nói là ấm trà thủng!
Cổ Phật Thiên Si thấy hai ngưá»i đỠmặt tía tai, biết nếu tiếp tục cãi vã ắt sẽ động thá»§. Lúc này há» Ä‘ang ở trong đầm rồng hang hổ, nếu động can qua khác nào tá»± đào huyệt chôn mình.
Cổ Phật vội cất tiếng khuyên giải :
- Hai vị thí chá»§ tuy lòng nặng thành kiến vá»›i nhau, nhưng lão nạp tin là thành kiến ấy hẳn không bằng ná»—i nhục bị giam mưá»i lăm năm cá»§a chúng ta, hai vị nghÄ© có đúng không?
Hai ngưá»i nghe vậy Ä‘á»u giật mình, cùng đưa mắt nhìn nhau, Ä‘oạn đồng thành nói :
- Äại sư nói rất phải!
Cổ Phật Thiên Si mỉm cưá»i, quay sang Thiên Phụng bang chá»§ trầm giá»ng nói :
- Bang chá»§, theo lão nạp thì chúng ta nên rá»i khá»i đây là hÆ¡n!
Thiên Phụng bang chá»§ quay ngưá»i há»i :
- Nhạc Nhạn Linh đã vào Äoạn Hồn cốc theo lối nào vậy?
Giá»ng nói hết sức ai oán, chẳng rõ từ bao giá» mặt nàng đã ràn rụa nước mắt.
Cổ Phật chợt động tâm, trang nghiêm nói :
- Nhạc thí chá»§ luôn miệng nói vá»›i lão nạp, Bang chá»§ là ngưá»i lãnh đạo võ lâm Trung Nguyên, bảo Bang chá»§ tức tốc rá»i khá»i, đủ thấy sá»± quan tâm cá»§a Nhạc thí chá»§ dành cho Bang chá»§ chẳng kém gì Bang chá»§ dành cho Nhạc thí chá»§. Nếu Bang chá»§ nhất quyết vào Äoạn Hồn cốc, vậy chẳng phải trái vá»›i hảo ý cá»§a Nhạc thí chá»§ hay sao?
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i chua xót lắc đầu :
- Y chẳng phải quan tâm cho bổn Bang chủ mà là quan tâm cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên!
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào nghe vậy nhá»§ thầm :
- “Thật chẳng ngá» tiểu tá»­ này lại có lòng thánh thiện như vậy!â€
Lãnh Vân bảo chủ cũng thầm nhủ :
- “Thật là má»™t ngưá»i giàu lòng nhân nghÄ©a!â€
Thế nhưng, ý nghÄ© ấy lóe lên trong lòng há» chỉ trong khoảnh khắc lập tức tan biến ngay, bởi vì trong lòng há» Ä‘á»u có sá»± toan tính riêng mình.
Cổ Phật Thiên Si nói :
- Bang chá»§ nhất quyết tiến vào Äoạn Hồn cốc ư?
Thiên Phụng bang chủ gật đầu :
- Lối vào ở đâu?
Cổ Phật lắc đầu :
- Lão nạp cũng không biết Nhạc thí chủ đã vào từ lối nào!
ÄÆ°a tay chỉ hai tá»­ thi dưới đất, nói tiếp :
- Có lẽ lúc hai ngưá»i này vào đây, Nhạc thí chá»§ đã phát hiện ra lối vào cốc!
Äông Lệnh bá»—ng xen lá»i :
- Äã có cá»­a là hẳn tìm ra được, xin má»i ba vị rá»i khá»i đây ngay!
Dứt lá»i liá»n cất bước Ä‘i vào, đảo mắt tìm kiếm.
Cổ Phật trầm giá»ng nói :
- Hai vị nữ thí chủ nhận thấy võ công của lão nạp thế nào?
Thiên Phụng bang chủ thoáng ngạc, rồi nói :
- Rất xứng là một cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm!
Cổ Phật gật đầu :
- Vậy mà lão nạp ba ngưá»i hợp sức vẫn bị bắt giam tại đây ngót mưá»i năm trá»i. Qua đó đủ rõ võ công cá»§a chá»§ nhân tại đây, theo lão nạp suy Ä‘oán, chá»§ nhân tại đâu nếu không muốn sát hại Nhạc thí chá»§ thì thôi, còn như muốn sát hại, e rằng lúc này Nhạc thí chá»§ đã sá»›m táng mạng rồi!
Cổ Phật nói vậy tuy chỉ có ý định dá»a cản, song đó cÅ©ng là sá»± thật.
Thế nhưng, lá»i nói cá»§a Cổ Phật đã phản tác dụng, trái lại càng khiến hai nàng quyết tâm tìm Nhạc Nhạn Linh hÆ¡n.
Thiên Phụng bang chủ kiên quyết nói :
- Cho dù Nhạc Nhạn Linh chết thì chúng tôi quyết tìm bằng được thi thể!
Dứt lá»i liá»n cất bước Ä‘i vá» phía ngược lại vá»›i Äông Lệnh, quét mắt tìm kiếm lối vào.
Cổ Phật đến đây đã hết phương, đứng thừ ra tại chỗ, lắc đầu không ngớt buông tiếng thở dài.
Lãnh Vân bảo chủ Lăng Tiêu quét mắt nhìn hai nàng, bỗng cất tiếng nói :
- Hai vị tìm thế này, e rằng đến tối cÅ©ng chẳng tìm ra được. Theo ý bổn Bảo chá»§, chi bằng hãy theo lối vào động cá»§a lão phu ba ngưá»i khi xưa mà vào thì hÆ¡n.
Hai nàng tìm khắp thạch thất cÅ©ng không phát hiện ra chá»— nào khả nghi, nghe vậy liá»n dừng lại đồng thanh há»i :
- Cách đây chừng bao xa?
Lãnh Vân bảo chủ đưa tay chỉ :
- Phải vượt qua ngá»n núi này, theo cước trình cá»§a chúng ta đây, có lẽ chưa đầy ná»­a giá» là đến.
Cổ Phật thắc mắc thầm nhủ :
- “Hồi mưá»i lăm năm trước rõ ràng là ba ngưá»i đã vào từ lối này, bên kia núi làm gì có lối vào chứ?â€
Äá»™c Thánh Công Tôn Äào lòng thầm cưá»i khảy nói :
- “Cái kế Man Thiên Quá Hải này quả là Công Tôn má»— đã không nghÄ© đến!â€
Hai thiếu nữ lòng Ä‘ang rối như tÆ¡ vò, đâu còn tâm trí nghÄ© nhiá»u, đã không tìm ra lối vào, bèn gởi gắm hết hy vá»ng vào Lãnh Vân bảo chá»§, liá»n nói :
- Vậy chúng ta đi mau!
Lãnh Vân bảo chủ gật đầu :
- Cứu ngưá»i như cứu há»a, chúng ta Ä‘i ngay!
Äoạn liá»n cất bước dẫn trước Ä‘i ra khá»i thạch thất, hai thiếu nữ theo sát lưng, tiếp đến là Äá»™c Thánh Công Tôn Äào.
Cổ Phật suy ngẫm một hồi, bỗng vỡ lẽ, thở dài gật gù nói :
- A Di Äà Phật, có lẽ đây là má»™t việc thiện duy nhất mà Lăng thí chá»§ đã làm trong Ä‘á»i.
Äoạn cất bước Ä‘i sau cùng.
* * * * *
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh, sau khi Cổ Phật ra khá»i thạch thất, chàng lập tức tiến vào hang động.
Nhạc Nhạn Linh là ngưá»i thông minh, chẳng phải không biết Äoạn Hồn cốc là chốn ngá»a hổ tàng long, má»™t mình Ä‘i vào ắt sẽ thập tá»­ nhất sinh. Nhưng Cổ Phật là manh mối duy nhất mà chàng đã phát hiện từ trước khi bước chân vào chốn giang hồ. HÆ¡n nữa thá»i gian sống cá»§a chàng có hạn, nếu bá» qua manh mối duy nhất ấy, e rằng khó thể phát hiện ra manh mối tiếp theo, cho nên... Sau khi đắn Ä‘o suy nghÄ©, chàng đã quyết tâm mạo hiểm xâm nhập vào Äoạn Hồn cốc.
Khi tiến vào hang động, Ä‘i được chừng bốn năm thước, bá»—ng nghe “ầm†má»™t tiếng rá»n rÄ© vang lên từ sau lưng. Nhạc Nhạn Linh bất giác chững bước ngoảnh lại nhìn, thì ra cá»­a hang động đã đóng chặt.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cưá»i khảy, lẩm bẩm :
- Dù các ngưá»i không đóng cá»­a, Äoạn Hồn cốc chưa tiêu tan thì Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng không bao giá» rá»i khá»i!
Äoạn lại cất bước tiến vào trong.
Nhạc Nhạn Linh vừa đi được một bước, bỗng nghe có tiếng nói quen thuộc :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc thầm nhủ :
- “Tiếng nói này quen quá, dưá»ng như đã nghe ở đâu thì phải!â€
Nhưng trong nhất thá»i không sao nghÄ© ra được đó là ai.
Nhạc Nhạn Linh ngưng thần nhận định hướng phát ra tiếng nói, đồng thá»i đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên vách đá bóng loáng có rất nhiá»u lá»— nhá» như tổ ong, hiển nhiên tiếng nói kia đã truyá»n qua từ những lá»— nhỠấy.
Nhạc Nhạn Linh chú mắt nhìn vỠphía xa, lạnh lùng nói :
- Tôn giá tiếng nói rất quen, nhưng chẳng rõ là bạn hay địch?
- Trên cõi Ä‘á»i bạc bẽo này, mạnh được yếu thua, đâu có phân biệt bạn hay thù, ngươi chá»› uổng phí tâm cÆ¡!
Tiếng nói nặng nỠnhưng vô vàn cảm khái.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Nhận xét cá»§a tại hạ khác, ngưá»i trên cõi Ä‘á»i không phải bạn tức là thù!
Tiếng nói kia cưá»i :
- Ngươi thiên khích cÅ©ng như lão phu, vậy theo lá»i ngươi, có lẽ lão phu là kẻ địch cá»§a ngươi rồi!
Dứt lá»i buông tiếng thở dài trÄ©u nặng.
Qua lá»i ngưá»i ấy, Nhạc Nhạn Linh biết nói nhiá»u cÅ©ng vô ích, bèn cưá»i sắc lạnh nói :
- Nhưng tại hạ sẽ có thể gặp tôn giá tại đâu để quyết một phen sinh tử?
Chàng hết sức căm thù ngưá»i trong Äoạn Hồn cốc, nên mở miệng là đòi quyết sinh tá»­ ngay.
- Trong khu vá»±c NgÅ© Lý Vân Vụ, lão phu sẽ tá»± gặp ngươi... Khi ngươi Ä‘i ngang qua Di Ngôn Äài, lão phu tuy không chắc có thể lo liệu theo lá»i ngươi, nhưng trong khả năng lão phu sẽ nhất định hết lòng.
Dứt lá»i buông tiếng thở dài trÄ©u nặng, dần biến mất trong đưá»ng hầm tăm tối.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác thoáng trÄ©u lòng, do bởi giá»ng Ä‘iệu ngưá»i kia chẳng chút khoa trương hù doạ, nên chàng biết chuyến Ä‘i này ắt dữ nhiá»u lành ít.
Nhạc Nhạn Linh mắt rực hàn quang ghê rợn, thầm nhủ :
- “Nhạc Nhạn Linh này dù có di ngôn thì cÅ©ng đâu thể cho bá»n tặc tá»­ các ngươi biết!â€
Äoạn mạnh dạn cất bước Ä‘i vào. ÄÆ°á»ng hầm tối lạnh và ẩm ướt, ngập đầy vẻ ghê rợn. Song lúc này Nhạc Nhạn Linh lòng đầy lá»­a giận, chỉ biết báo thù chứ không nghÄ© đến Ä‘iá»u gì khác. Không thì dù chàng gan dạ đến mấy cÅ©ng phải khiếp hãi chùn bước.
Con đưá»ng hầm nhá» hẹp như không bao giá» dứt, thân pháp nhanh như Nhạc Nhạn Linh mà Ä‘i suốt thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m vẫn chưa thấy má»™t chút ánh sáng, chẳng biết bao giá» má»›i tá»›i được nÆ¡i tận cùng.
Thế nhưng, Ä‘iá»u kỳ lạ là Nhạc Nhạn Linh tiến vào lâu thế này, ngoại trừ lúc đầu nghe tiếng nói ngưá»i kia, từ đó không còn phát hiện thêm gì khác nữa. Trong đưá»ng hầm rất nhiá»u khúc quanh, cÆ¡ hồ khúc quanh nào cÅ©ng là vị trí mai phục thuận lợi, vậy mà Nhạc Nhạn Linh không há» gặp Ä‘iểm mai phục nào cả.
Có lẽ hỠkhông xem Nhạc Nhạn Linh ra gì và có lẽ hỠđã nắm chắc phần thắng, cho nên là không cần thiết phải mai phục.
Nhạc Nhạn Linh lại rẽ qua ba khúc quanh nữa, bá»—ng trước mặt bừng sáng. Chàng đã đến má»™t gian thạch thất nhá», bốn vách gắn đầy trân châu sáng choang.
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Cuối cùng cÅ©ng đã đến nÆ¡i!â€
Äoạn đưa mắt nhìn, chỉ thấy chính giữa gian thạch thất có má»™t chiếc bàn đá nho nhá» và má»™t chiếc thạch đôn, trên bàn đầy đủ văn phòng tứ bá»­u, ngoài ra không còn gì khác.
Nhạc Nhạn Linh đến gần bàn đá, chỉ thấy trên mặt bàn có bốn chữ “Äể lại di ngôn†đỠnhư máu.
Nhạc Nhạn Linh bất giác phừng lửa giận, tung chân đá vào bàn đá, chỉ nghe “rầm†một tiếng, chiếc bàn đá bay bổng và rơi xuống đất vỡ tan, giấy má rơi đầy mặt đất.
Ngay khi ấy, tiếng nói khi nãy bỗng lại vang lên :
- Ôi! Nhạc Nhạn Linh, ngươi thật quá cuồng ngạo!
Nhạc Nhạn Linh sửng sốt thầm nghĩ :
- “Vậy là má»i hành động cá»§a mình Ä‘á»u nằm trong sá»± giám sát cá»§a ngưá»i ấyâ€.
Nghĩ đoạn, hai mắt bỗng rực sát cơ, lạnh lùng quát :
- Còn bao xa nữa thì đến nÆ¡i chúng ta gặp gỡ? Giở trò quái quá»· gì trong bóng tối thế này tưởng có thể dá»a được Nhạc má»— hay sao?
- Vậy là ngươi chưa hỠbình tâm tĩnh khí suy nghĩ, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại xem!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khẩy nói :
- Trước khi vào đây nếu Nhạc má»— mà không suy nghÄ© kỹ thì đâu khinh cá»­ vá»ng động thế này!
- Vậy là không cần suy nghĩ lại nữa ư?
- Rõ là lôi thôi!
- Thôi được, phía trước chừng năm mươi trượng chính là khu vực Ngũ Lý Vân Vụ!
Dứt lá»i liá»n nghe “cách†má»™t tiếng, tiếp theo là tiếng “kèn kẹt†vang lên, phía trước thạch thất lá»™ ra má»™t đưá»ng hầm.
Nhạc Nhạn Linh hít sâu một hơi rồi cất bước tiến tới.
Lúc này tuy ngoài mặt chàng không có vẻ gì khác lạ, nhưng trong lòng hết sức hồi há»™p, bởi chàng Ä‘ang ở tình thế địch tối ta sáng, nguy cÆ¡ vây phá»§ bốn bá».
Nhạc Nhạn Linh vừa bước vào đưá»ng hầm, liá»n nghe “ầm†má»™t tiếng, cá»­a đưá»ng hầm đã đóng kín chặt.
Lúc này gió lạnh từng cơn thổi tạt vào mặt, phía trước sương khói mông lung, không khí xung quanh hết sức ngột ngạt và ẩm thấp.
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Äây có lẽ là bên ven khu vá»±c NgÅ© Lý Vân Vụ rồi!â€
Äoạn liá»n giở khinh công phóng Ä‘i như bay. Càng tiến tá»›i sương mù càng dày đặc và ánh sáng cÅ©ng dần yếu á»›t, hệt như dấn thân vào ảo cảnh hư vô.
Nhạc Nhạn Linh ngưng tụ thị lực nhìn quanh, tầm mắt chỉ nhìn được ba trượng, xa hơn nữa toàn bộ một màu trắng xóa.
Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã đặt chân trên một khoảng đất rộng, nơi đây sương mù dày đặc, tầm mắt không sao vượt qua phạm vi một trượng.
Nhạc Nhạn Linh dừng bước, đảo mắt xem xét chung quanh.
Ngay khi ấy, sau lưng chàng bá»—ng vang lên má»™t tiếng động khẽ như lá rÆ¡i. Tai mắt Nhạc Nhạn Linh rất minh mẫn, hÆ¡n nữa lại trong đầm rồng hang hổ, lòng cảnh giác dÄ© nhiên cao hÆ¡n bình thưá»ng, tiếng động ấy sao có thể qua được tai mắt chàng.
Nhạc Nhạn Linh quay phắt lại nhìn, lập tức nghe lòng trĩu xuống và biến sắc mặt.
Chỉ thấy má»™t lão nhân áo vàng tuổi ngoài ngÅ© tuần, mặt mày xanh xao đứng cách chàng chừng năm thước, qua đôi mắt sáng quắc cÅ©ng biết ngưá»i này võ công có lẽ còn cao hÆ¡n Huyết Ma Vương.
Thế nhưng, Ä‘iá»u khiến Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc không phải vì võ công cá»§a lão nhân áo vàng này, mà là...
Nhạc Nhạn Linh hít sâu một hơi chân khí, ổn định lại nỗi lòng rối rắm, khom mình thi lễ nói :
- Äiệt nhi tham kiến Vương sư bá!
Lão nhân áo vàng cưá»i lạnh nhạt :
- Khi nãy ngươi đã nói rồi, không phải bạn tức là địch, lão phu không phải là bạn ngươi, vậy dĩ nhiên là địch của ngươi. Hai tiếng sư bá e rằng lão phu không dám nhận được nữa rồi!
Thì ra là nhân áo vàng này chính là ngưá»i đã ở trong bóng tối nói chuyện vá»›i chàng khi nãy.
Nhạc Nhạn Linh thoáng đỠmặt, thấp giá»ng nói :
- Khi nãy tiểu điệt không biết là sư bá!
Lão nhân áo vàng nghiêm mặt :
- Dù biết cũng vậy thôi, bởi vì lão phu quả đã không phải là bạn của ngươi nữa rồi!
Nhạc Nhạn Linh rúng động trong lòng, buột miệng nói :
- Nhưng cũng không phải là kẻ địch!
Lão nhân áo vàng bá»—ng buông tiếng cưá»i khảy, trầm giá»ng nói :
- Không, ta chính là kẻ địch của ngươi!
Nhạc Nhạn Linh bất giác lùi ra sau má»™t bước, nhìn chốt vào mặt lão nhân áo vàng há»i :
- Vậy gia mẫu với gia tỷ đâu?
- Äã trở thành tù nhân trong Äoạn Hồn cốc rồi!
Nhạc Nhạn Linh nghe như sấm nổ bên tai, đầu óc choáng váng, gương mặt hồng hào lập tức trở nên trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lòng vô vàn chua xót.
Lão nhân áo vàng lòng thoáng gợn chút xúc động và thương hại, song lặng thinh không nói gì.
Bầu không khí trở nên như chết lặng, hai ngưá»i cÆ¡ hồ Ä‘á»u nghe rõ tiếng tim đập cá»§a mình.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt dần trở lại hồng hào rồi đỠnhư máu, ánh mắt ngập đầy thù hận và sát cơ.
Chàng cất bước nặng ná» tiến đến gần lão nhân áo vàng, giá»ng sắc lạnh nói :
- Tiểu điệt rất mong được biết nguyên nhân cái chết của gia phụ!
Thần thái lạnh lùng ghê rợn của Nhạc Nhạn Linh khiến lão nhân áo vàng bất giác thoái lùi hai bước, lạnh lùng nói :
- Lão phu làm sao biết được?
Nhạc Nhạn Linh há»i dồn :
- Vậy sao sư bá lại nương tá»±a vào Äoạn Hồn cốc?
Lão nhân áo vào sa sầm mặt :
- Sao ngươi biết lão phu là nương tựa?
- Bởi vì võ công cá»§a sư bá chưa xứng đáng là ngưá»i lãnh đạo trong Äoạn Hồn cốc.
Tài sản của phamduy88

  #14  
Old 07-04-2008, 09:00 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 14

Trong năm dặm xương mây



Lá»i lẽ cá»§a Nhạc Nhạn Linh hiển nhiên đã làm thương tổn lòng tá»± tôn cá»§a lão nhân áo vàng. Chỉ thấy lão mắt rá»±c hàn quang ghê rợn, nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, lạnh lùng quát :
- Äó là thái độ đúng đắn cá»§a ngươi đối vá»›i trưởng bối hả?
Nhạc Nhạn Linh kể từ lúc nghe mẫu thân và tá»· tá»· đã bị giam cầm trong Äoạn Hồn cốc, lòng đã vô cùng căm hận ngưá»i sư bá khi xưa đã bằng lòng trông nom cho mẫu thân và tá»· tá»· này, đâu còn tình nghÄ©a gì nữa. Nghe vậy liá»n ngá»­a mặt cưá»i vang, nghiến răng nói :
- Trưởng bối ư? Ha ha... Mại hữu cầu vinh, bội tín vi ước, Nhạc Nhạn Linh này có một trưởng bối như vậy thật là vô cùng nhục nhã!
Lão nhân áo vàng chẳng rõ bị lương tâm cắn rứt hay là khiếp hãi bởi thần sắc ghê rợn của Nhạc Nhạn Linh, lão không tự chủ được buột miệng nói :
- Tàn sát phụ thân ngươi và bức bách ngươi không phải chỉ một mình lão phu!
Lão như muốn qua đó giảm nhẹ tội ác của bản thân.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy lòng càng cuồng giận, sấn tá»›i má»™t bước gằn giá»ng quát :
- Lão thất phu đã làm gì mẫu thân và tỷ tỷ của Nhạc mỗ rồi?
Tiếng quát Ä‘inh tai nhức óc như sấm rá»n, khiến lão nhân áo vàng giật nẩy mình, thần trí hôn mê liá»n tỉnh táo, kinh hãi thầm nhá»§ :
- “Hôm nay sao lại thần hồn nát thần tính thế này? CÅ©ng may là chưa nói nhiá»u, không thì hậu quả thật chẳng sao gánh vác nổi.â€
Äoạn liá»n nghiêm mặt nói :
- Nếu lão phu không nói ra, chả lẽ ngươi dám động thủ với lão phu hay sao?
Nhạc Nhạn Linh lại tiến tá»›i hai bước, gằn giá»ng nói :
- Nhạc má»— chẳng những động thá»§ mà còn phải khiến cho kẻ mặt ngưá»i lòng thú như lão phÆ¡i xác tại đây...
Lão nhân áo vàng liên tiếp bị Nhạc Nhạn Linh nhục mạ, chút niá»m ray rứt trong lòng bá»—ng chốc tiêu tan, thầm nhá»§ :
- “Diệt cá» không trừ gốc, xuân đến sẽ má»c lại. Vì sá»± an toàn cá»§a bản thân, mình phải sá»›m thu xếp ổn thá»a má»›i được!â€
NghÄ© đến sá»± lợi hại cá»§a bản thân, lòng trừ diệt Nhạc Nhạn Linh liá»n tức tăng lên gấp trăm lần, bèn nói :
- Ngươi chớ trách lão phu đã không niệm tình cố nhân. Nào, ngươi hãy xuất thủ đi!
Trong khi nói đã vận tụ công lực toàn thân vào song chưởng, chỠđợi Nhạc Nhạn Linh xuất thủ.
Nhạc Nhạn Linh cân nhắc tình thế, biết hôm nay nếu không chế ngá»± lão nhân áo vàng này sẽ rất khó Ä‘iá»u tra được tin tức cá»§a mẫu thân và tá»· tá»·. Nghe vậy liá»n chẳng chút do dá»±, lướt tá»›i vung chưởng, vá»›i chiêu “Lôi Äiện Giao Gia†nhanh như chá»›p công vào giữa ngá»±c và bụng lão nhân áo vàng, đồng thá»i quát to :
- Vậy thì hãy thử xem!
Lão nhanh áo vàng võ công còn cao hơn song thân Nhạc Nhạn Linh, đương nhiên đâu xem Nhạc Nhạn Linh ra gì.
Song khi vừa thấy Nhạc Nhạn Linh xuất thá»§ thần tốc như vậy, liá»n giật mình kinh hãi thầm nhá»§ :
- “Tiểu tá»­ này thân pháp sao nhanh khá»§ng khiếp thế này?â€
Äồng thá»i vá»™i lướt lùi ra sau năm thước, định tránh khá»i chiêu này rồi thừa cÆ¡ hoàn kích.
Nhạc Nhạn Linh vốn biết rất rõ võ công cá»§a lão nhân áo vàng, nhưng không ngá» tuổi lão cao vậy mà trong mấy năm ngắn ngá»§i lại tinh tiến kinh ngưá»i thế này, khiến chàng má»™t chiêu Ä‘inh ninh đắc thá»§ đã rÆ¡i vào khoảng không, do đó chàng bất giác chững ngưá»i.
Lão nhân áo vàng ngay khi lui tránh đã dồn công lá»±c vào song chưởng. Nhạc Nhạn Linh vừa chững ngưá»i, thật là má»™t cÆ¡ há»™i tốt để phản kích, lão liá»n buông tiếng quát to :
- Ngươi cũng tiếp lão phu một chưởng thử xem!
Äồng thá»i vá»›i chiêu “Phong Quyển Toàn Văn†toàn lá»±c má»™t chưởng bổ ra. Chỉ thấy cuồng phong như bài sÆ¡n đảo hải phá»§ khắp năm trượng, hiển nhiên lão định má»™t chưởng hạ sát Nhạc Nhạn Linh tại chá»—.
Nhạc Nhạn Linh tuy má»›i bước chân vào chốn giang hồ chưa lâu, thiếu kinh nghiệm đối địch, nhưng chàng phản ứng rất nhạy bén. Ngay khi chưởng phong đối phương vừa đến gần, chàng lẹ làng vá»›i thế “Äẩu Chuyển Tinh Di†tạt ngưá»i sang phải, vừa vặn tránh khá»i, đồng thá»i hữu chưởng vá»›i chiêu “Kình Äào Liệt Ngạn†chá»›p nhoáng bổ vào mạn sưá»n phải lão nhân áo vàng.
Lão nhân áo vàng giật mình kinh hãi, không ngá» khinh công cá»§a Nhạc Nhạn Linh lại cao đến vậy, liá»n tức hùng tâm bừng dậy, quát to :
- Khá lắm!
Rồi thì lẹ làng quay ngưá»i sang trái, vung chưởng vá»›i chiêu “Lá»±c Bình NgÅ© Nhạc†thẳng thừng nghênh tiếp thế chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy buông tiếng cưá»i khảy, lập tức tăng thêm mấy thành công lá»±c.
Lão nhân áo vàng thấy chưởng lá»±c cá»§a mình không bị cản trở, bèn thầm cưá»i nhá»§ :
- “Äom đóm mà cÅ©ng dám tranh sáng vá»›i vầng trăng, rõ là tá»± chuốc lấy cái chết...â€
Nào ngá» ngay khi ấy má»™t luồng kình lá»±c vô hình xuyên qua chưởng phong cá»§a lão, ập thẳng đến ngá»±c, đồng thá»i chưởng lá»±c cá»§a lão như chạm vào má»™t bức tưá»ng sắt vô hình không sao qua được.
Lão nhân áo vàng liá»n cảm thấy không ổn, song đã muá»™n, chưa kịp phản ứng thì chưởng phong cá»§a lão đã va chạm vá»›i lá»±c đạo vô hình cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
“Bùng†má»™t tiếng long trá»i lở đất, hồi âm vang vá»ng, sương mù cuồn cuá»™n, lão nhân áo vàng bật lùi năm bước, hai tay ê ẩm buông thõng xuống, nÆ¡i ngá»±c huyết khí sôi sục, chân khí ách tắc, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Chỉ thấy chàng vẫn đứng nguyên chá»— cÅ©, mặt ngập đầy sát cÆ¡ ghê rợn, mắt chòng chá»c nhìn vào mình.
Lão vá»™i nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, trong lòng đã khiếp sợ chịu thua. Song ngặt vì bị ngưá»i kiá»m chế nên không dám bày tá» sá»± thật.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i sắc lạnh nói :
- Vương Bá Tu, lão là ngưá»i thức thá»i vụ, không nên tá»± chuốc khổ vào thân là hÆ¡n...
Thì ra lão nhân áo vàng này chính là Vương Bá Tu, lão nhị trong Thái SÆ¡n tam nghÄ©a đã uy chấn Trung Nguyên hồi mưá»i mấy năm trước.
Qua mấy chiêu giao thủ, hiển nhiên Vương Bá Tu không phải là địch thủ của Nhạc Nhạn Linh, nhưng lão sao có thể chịu thua hàng phục?
Vì vậy, lão hít sâu một hơi chân khí, cố trấn tĩnh nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi chớ vội đắc ý. Hiện ngươi đang ở trong đầm rồng hang hổ, trong vài chiêu ngươi chẳng làm gì được lão phu thì chỉ táng thân tại đây thôi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Nếu Nhạc mỗ trong một chiêu chế ngự được lão thì sao?
Vương Bá Tu ngẩn ngưá»i, song liá»n buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... Vậy thì lão phu đành tùy ngươi sắp đặt rồi nhưng ngươi tự tin có được khả năng đó chăng?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng lo cho sá»± an nguy cá»§a mẫu thân vả tá»· tá»·, không muốn nói nhiá»u mất thá»i gian, bèn đưa hữu chưởng lên quát :
- Vương Bá Tu, lão có biết chưởng lực này không?
Vương Bá Tu ngước mắt nhìn, liá»n tức kinh hãi tái mặt, liên tiếp thoái lui mấy bước, bàng hoàng nói :
- Huyết chưởng... Ngươi đã luyện thành Huyết chưởng ư?
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm cất bước tiến đến gần Vương Bá Tu, Vương Bá Tu từng bước thoái lui...
Vương Bá Tu vốn đã đỠtụ công lá»±c chuẩn bị ứng phó vá»›i Nhạc Nhạn Linh hầu kéo dài thá»i gian chá» viện thá»§, nhưng khi trông thấy Huyết chưởng liá»n kinh hồn phách tán, biết khó thể bảo toàn tính mạng dưới Huyết chưởng.
Lúc này đầu óc lão xoay nhanh, cố suy nghÄ© cách giữ mình. Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, bầu không khí như chết lặng, chỉ có tiếng thở nặng ná» cá»§a Vương Bá Tu.
Vương Bá Tu Ä‘ang thoái lui, bá»—ng ngưá»i chao đảo má»™t cái, mặt liá»n biến sắc, mồ hôi nhá»… nhại, không cần ngoảnh lại nhìn lão cÅ©ng biết mình đã lui đến bên bá» vá»±c thẳm.
Không sai, sau lưng lão chính là vực thẳm sương mù dày đặc, không sao thấy được là bao sâu.
Nhạc Nhạn Linh vẫn từng bước tiến tá»›i. Vương Bá Tu lúc này đã không còn đưá»ng thoái lui, trái tim kinh hoàng cá»§a lão má»—i lúc càng đập manh hÆ¡n theo từng bước chân tiến đến gần cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
Ngưá»i quẫn trí sinh liá»u. Ngay khi Nhạc Nhạn Linh còn cách Vương Bá Tu chừng ba thước, Vương Bá Tu bá»—ng nảy ý, liá»n quát to :
- Nhạc Nhạn Linh, nếu như ngươi muốn mẫu thân ngươi chết trong Äoạn Hồn cốc này thì hãy cứ tiến thêm bước nữa!
Câu nói ấy quả nhiên có hiệu quả. Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác dừng ngưá»i đứng lại.
Vương Bá Tu chầm chậm thở phào một hơi dài, cố trấn tĩnh nói :
- Thế nào? Ngươi chẳng phải định hạ thủ hay sao?
Nhạc Nhạn Linh mắt giảm dần sát cÆ¡, cưá»i khảy nói :
- Lão định hù dá»a Nhạc má»— ư?
Vương Bá Tu Ä‘iá»m nhiên cưá»i to :
- Hù doạ... Nếu ngươi cho là hù dá»a thì sao không hạ thá»§?
Tiếng cưá»i thoáng có vẻ run rẩy, song đáng tiếc lúc này Nhạc Nhạn Linh lòng Ä‘ang rối rắm nên đã không lưu ý.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Trước khi bức hại gia mẫu, Nhạc mỗ có thể lấy mạng lão bất kỳ lúc nào.
Vương Bá Tu nảy sinh độc niệm, giả vá» quét mắt nhìn ra sau, cưá»i khảy nói :
- Ngươi tưởng nơi đây chỉ có ngươi với lão phu thôi ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Nhạc mỗ đã dám vào đây thì chẳng xem các ngươi vào đâu cả!
Vương Bá Tu cưá»i phá lên :
- Äó là việc cá»§a ngươi, vấn đỠlà nếu lão phu mà chết, mẫu thân ngươi cÅ©ng sẽ mất mạng sau không quá ná»­a khắc!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, bởi lá»i nói cá»§a Vương Bá Tu rất hợp tình hợp lý, khó mà hoài nghi có sá»± dối trá.
Nhưng thá»i gian có hạn, Nhạc Nhạn Linh nhất thá»i không sao nghÄ© ra được phương pháp lưỡng toàn, lòng bất giác nóng như thiêu đốt.
Vương Bá Tu nhè nhẹ tiến tá»›i má»™t bước, trầm giá»ng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, giá» chỉ còn hai con đưá»ng tùy ngươi chá»n lá»±a.
Nhạc Nhạn Linh lòng rối bá»i, nghe vậy liá»n buá»™t miệng há»i :
- Hai con đưá»ng gì?
Vương Bá Tu cưá»i đắc ý :
- E là ngươi sẽ không chấp nhận!
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt :
- Lão định kéo dài thá»i gian chứ gì?
Vương Bá Tu thản nhiên cưá»i :
- Lão phu chẳng cần phải kéo dài thá»i gian, bởi vì ngươi là má»™t hiếu tá»­, không bao giá» hành động thiếu suy xét.
Nhạc Nhạn Linh đau khổ thầm nhủ :
- “Thật không ngá» Nhạc Nhạn Linh này cÅ©ng bị lá»t vào tay bá»n há», chả lẽ nhà há» Nhạc đến đây là kết thúc ư?â€
Nghĩ vậy, mắt chàng bất giác ngập vẻ bi thiết, buông tiếng thở dài trĩu nặng nói :
- Vậy lão nói mau đi!
Vương Bá Tu nói ngay :
- Con đưá»ng thứ nhất là nếu ngươi nhất quyết tiến vào Äoạn Hồn cốc thì cái giá phải trả là tính mạng cá»§a mẫu thân ngươi!
- Con đưá»ng thứ hai thì sao?
Vương Bá Tu mắt lóa độc quang :
- Chấp nhận chịu giam chung với mẫu thân ngươi trong sơn động!
Câu nói ấy như hàng vạn tên nhá»n ghim vào lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng Ä‘au đớn đến toàn thân run rẩy.
Má»™t hồi lâu, Nhạc Nhạn Linh má»›i run giá»ng nói :
- Lão... thật là tàn nhẫn!
Vương Bá Tu cưá»i nham hiểm :
- Äó là vì ngươi!
- Vì Nhạc mỗ ư?
- Không sai, bởi ngưá»i cá»§a nhà há» Nhạc chỉ có ngươi là tá»± do!
Nhạc Nhạn Linh mắt rướm lệ, giá»ng nặng ná» :
- Sơn động đó ở đâu?
Vương Bá Tu ngoảnh ra sau nhìn vỠphía đối diện :
- Ở phía đối diện chừng hơn năm trượng, ngươi định đến đó phải không?
Nhạc Nhạn Linh nặng nỠgật đầu, lúc này chàng đã mất hết đấu chí.
Vương Bá Tu cưá»i :
- Sau khi đến đó, có lẽ các ngươi sẽ được đối xá»­ tá»­ tế hÆ¡n, bởi từ nay nhà há» Nhạc sẽ không bao giá» có ngưá»i tá»± do nữa. Tuy nhiên, ngươi đừng nuôi ý định bá» trốn. Xung quanh sÆ¡n động ấy Ä‘á»u có bố trí máy móc giết ngưá»i. Niệm tình cố nhân, lão phu chẳng thể không cảnh cáo ngươi trước.
Äoạn quay ngưá»i Ä‘i sang phía phải và nói :
- Hãy đi theo lão phu!
Nhạc Nhạn Linh lẳng lặng đi theo sau. Chàng như đã mất tri giác, lòng mỠmịt như sương mù trước mắt.
Vương Bá Tu đi được chừng năm trượng, bỗng dừng lại sau một phiến đá trắng, ngoảnh lại nói :
- Chính là ở phía trước kia!
Äoạn chỉ tay vá» phía đối diện phiến đá trắng há»i :
- Ngươi phóng qua nổi không?
Nhạc Nhạn Linh đỠđẫn gật đầu, vừa định tung mình phóng qua, bỗng Vương Bá Tu lại nói :
- Khoan đã! Bên kia có cÆ¡ quan mai phục, lão phu chưa phá bá»!
Äoạn liá»n di chuyển phiến đá trắng sang phải, trong sương mù quả nhiên vang lên tiếng chuyển động kèn kẹt.
Tiếng động ngưng, Vương Bá Tu trang trá»ng nói :
- Bây giá» phóng qua được rồi, nhưng nhá»› là không được qua khá»i sáu trượng. Không thì lão phu chẳng bảo đảm an toàn cho ngươi được đâu.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn vỠphía xa mịt mùng, thở dài nói :
- Thật không ngá» gia phụ khi xưa kết giao biết bao bằng hữu kim lan, thảy Ä‘á»u là phưá»ng bạc nghÄ©a vô luân!
Vương Bá Tu phá lên cưá»i :
- Ha ha... đó gá»i là thế thái lạnh như băng, nhân tình má»ng như giấy!
Nhạc Nhạn Linh mắt lộ vẻ phẩn hận nhìn chốt vào mặt Vương Bá Tu, nghiến răng nói :
- Äúng vậy, thế thái lạnh như băng, nhân tình má»ng như giấy!
Dứt lá»i liá»n tung mình vào trong sương mù...
Vương Bá Tu bàng hoàng lùi sau hai bước, trong khoảng khắc ấy, trong lòng lão đã gợn lên một chút hối hận.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng lạnh toát nói :
- Vương Bá Tu, Nhạc Nhạn Linh đâu rồi?
Vương Bá Tu quay phát lại, cưá»i nói :
- Ồ, ra là đại ca! Nhạc Nhạn Linh đã xuống dưới rồi!
Vừa nói vừa đưa tay chỉ ra phía sau.
Ngưá»i vừa lên tiếng mặc áo màu giống như Vương Bá Tu, tuổi trạc ngÅ© tuần, gương mặt xương xẩu, mày rậm mắt bé, râu ngắn lưa thưa, thần sắc nghiêm lạnh.
Lão nhân má»›i xuất hiện cưá»i khảy nói :
- Cốc chủ đã sắp đến đây rồi!
Vương Bá Tu tái mặt :
- Việc ở đây tiểu đệ đã giải quyết xong rồi, lão nhân gia đến đây làm gì?
Lão nhân giá»ng nói vẫn lạnh toát :
- Lão nhân gia không bao giỠra mặt nếu không thật cần thiết, hẳn là ngươi hiểu vì sao lão nhân gia đến đây?
Vương Bá Tu bá»—ng lá»™ vẻ lo âu há»i :
- Chả lẽ lão nhân gia không yên tâm ư?
- Việc Nhạc Nhạn Linh bị gạt xuống vực thẳm, lão nhân gia đã hay biết nhưng đã đến muộn một bước.
- Lão nhân gia chẳng phải muốn lấy mạng hắn sao?
Lão nhan cưá»i khảy :
- Lão nhân gia có nói vậy với ngươi ư?
Vương Bá Tu cả kinh, giỠlão đã hiểu ra dụng ý của Cốc chủ, sợ hãi nói :
- Không phải bạn tức là địch, Nhạc Nhạn Linh....
Lão nhân cưá»i lạnh lùng ngắt lá»i :
- Nhạc Nhạn Linh võ công cao hơn ngươi, sự cống hiến đối với bổn cốc dĩ nhiên cũng to lớn hơn ngươi!
Vương Bá Tu giỠđã hiểu hoàn toàn tính nghiêm trá»ng cá»§a sá»± việc.
Vì sinh mạng, lão đâu còn màng đến sĩ diện, vội năn nỉ :
- Äại ca, xin hãy niệm tình kết nghÄ©a giữa chúng ta mà cứu giúp tiểu đệ má»™t phen!
Lão nhân chẳng chút xúc động :
- Bổn Cốc chủ chỉ luận công và tội, không luận giao tình, xin thứ cho lão phu vô phương trợ giúp!
Vương Bá Tu đảo mắt liên hồi, bá»—ng tung mình vá» phía đưá»ng hầm.
Ngay khi ấy, bỗng một tiếng lạnh lùng quát :
- Äứng lại!
Tài sản của phamduy88

  #15  
Old 07-04-2008, 09:00 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 15

Äoạt Hồn cốc chá»§



Tiếng quát vừa dứt, trước mặt Vương Bá Tu chừng năm thước đã xuất hiện má»™t ngưá»i bịt mặt khăn Ä‘á», ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Vương Bá Tu, tá»±a hồ thù sâu như biển, hận cao như núi.
Vương Bá Tu khi nghe tiếng quát đã hồn phi phách tán, giá» thấy ngưá»i cản đưá»ng, vá»™i chững ngưá»i tung mình sang trái.
Nào ngá» ngưá»i vừa động, lại nghe má»™t tiếng sắc lạnh quát :
- Äứng lại!
Trước mặt chừng năm thước lại xuất hiện má»™t ngưá»i bịt mặt khăn Ä‘á».
Lúc này Vương Bá Tu má»›i biết mình đã bị hãm thân trong trùng vây, nhưng hai mắt vẫn đảo nhìn bốn phía như cố tìm đưá»ng thoát thân.
Thế nhưng, ngoài những đôi mắt sắc lạnh kia ra, không còn đưá»ng thoát thân nào khác, thậm chí tuyệt lá»™ xuống vá»±c thẳm cÅ©ng bị má»™t ngưá»i bịt mặt khăn đỠchặn lại.
Trong tâm trạng hoàn toàn tuyệt vá»ng, ná»—i ghê rợn chết chóc nhanh chóng tràn ngập lòng Vương Bá Tu. Trên mặt lão lúc này đầy vẻ sợ hãi.
Lão hít sâu má»™t hÆ¡i chân khí, vá»›i giá»ng gần như van xin nói :
- Chư vị huynh đệ, Vương mỗ tự xét mình trước nay không hỠđắc tội với chư vị, sao chư vị lại quyết hạ sát Vương mỗ thế này?
Xung quanh chỉ vang lên tiếng cưá»i sắc lạnh, chẳng những không há» xúc động mà còn có vẻ khoái trá trước những lá»i van xin cá»§a Vương Bá Tu.
Vương Bá Tu biết rõ ngưá»i trong Äoạn Hồn cốc thảy đỠhung ác bạo tàn, không thể nào dùng lá»i mà thuyết phục, lòng liá»u mạng liá»n tức nổi dậy, bèn trầm giá»ng nói :
- Nếu các vị còn bức bách thế này thì chá»› trách huynh đệ liá»u mạng quyết chiến!
Những ngưá»i bịt mặt xung quanh lại buông tiếng cưá»i khảy, cùng vận công vào song chưởng, sẵn sàng chá» Vương Bá Tu động thá»§.
Vương Bá Tu biết không còn sá»± lá»±a chá»n nào khác, bèn nhá»§ thầm :
- “Giết má»™t tên hay má»™t tên, đằng nào cÅ©ng hÆ¡n là xuôi tay chịu chết!â€
NghÄ© Ä‘oạn vừa định xuất thá»§. Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng nghiêm lạnh nói :
- Vương huynh thật là oai phong!
Tiếng nói rất bình thản, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến ngưá»i khiếp đởm kinh tâm.
Vương Bá Tu bất giác rùng mình nổi gai ốc, công lực vận tụ nơi song chưởng cũng bỗng dưng tiêu tan, mắt ngập đầy vẻ khiếp sợ nhìn vỠphía phát ra tiếng nói, hệt như một tử tội chỠán tử hình, không hỠdám phản kháng.
Chỉ thấy má»™t lão nhân áo bào trắng mặt đỠau, râu bạc phá»§ ngá»±c Ä‘ang đứng cách chừng năm trượng lặng nhìn Vương Bá Tu, dáng vẻ trông hết sức hiá»n từ.
Vương Bá Tu vừa chạm vào ánh mắt lão nhân ấy, bất giác giật thót mình như chạm Ä‘iện, run giá»ng nói :
- Kính chào Cốc chủ!
Lão nhân râu bạc gật đầu cưá»i :
- Vừa rồi Vương huynh dưá»ng như muốn rá»i khá»i bổn cốc Ä‘i nÆ¡i khác, chẳng hay bổn cốc có gì không hài lòng Vương huynh vậy?
Vương Bá Tu hoảng kinh :
- Äệ tá»­ không dám!
- Vậy là lão phu đa nghi rồi, nhưng vì sao hỠlại bao vây Vương huynh thế này?
Giá»ng nói cá»§a lão nhân râu bạc nặng ná» hÆ¡n trước nhiá»u, khiến ngưá»i có cảm giác ngá»™t ngạt.
Vương Bá Tu rợn ngưá»i, buá»™t miệng nói :
- Äệ tá»­ đã phạm sai lầm!
Lão nhân râu bạc cưá»i :
- Nên định đào tẩu chứ gì?
Vương Bá Tu cứng há»ng, chầm chậm cúi đầu xuống.
Lão nhân râu bạc mắt bá»—ng ánh lên sắc lạnh, cưá»i thâm hiểm nói :
- Vương huynh còn nhá»› đến Ä‘iá»u cấm thứ ba cá»§a bổn cốc chăng?
Vương Bá Tu vụt ngẩng đầu lên, mắt ánh lên vẻ ghê rợn, cố bào chữa :
- Äệ tá»­ gạt giết Nhạc Nhạn Linh là vì sá»± an toàn cá»§a bổn cốc trong tương lai, vì... vì...
- Vì sao nữa?
Vương Bá Tu gom hết can đảm nói tiếp :
- Vì Nhạc Nhạn Linh hận thấu xương Äoạn Hồn cốc nên đệ tá»­ nghÄ© là không bao giá» hắn chịu quy thuận bổn cốc, vì vậy...
Lão nhân râu bạc dịu giá»ng hÆ¡n :
- Vì vậy Vương huynh mới hạ độc thủ phải không?
Vương Bá Tu cảm thấy nhẹ ngưá»i, gật đầu nói :
- Vâng!
- Vương huynh không có vì tình riêng che chở cho hắn chứ?
Vương Bá Tu quả quyết lắc đầu :
- Không, tuyệt đối không!
- Theo Vương huynh thì Nhạc Nhạn Linh đã chết hay còn sống?
- Vực cao đến trăm trượng, đâu thể nào sống được!
- Chẳng hay hiện giỠdưới ấy nước sông cao hay thấp?
Vương Bá Tu chẳng chút suy nghĩ đáp :
- Cao!
Nói rồi má»›i sá»±c nhá»›, bất giác lặng ngưá»i, thầm kêu lên :
- Thôi chết, mình đã quên mất Ä‘iá»u ấy!
Lão nhân râu bạc bỗng đanh mặt :
- Nghe đâu Nhạc Nhạn Linh rất giá»i thá»§y tính, chẳng rõ thật hay không?
Trong khi nói, ánh mắt hệt như dao sắc nhìn thẳng vào mặt Vương Bá Tu, tựa hồ muốn nhìn thấu tim gan lão.
Vương Bá Tu mặt xám ngắt, giá»ng run run :
- Quả thật là vậy, đệ tử biết tội rồi!
Lão nhân râu bạc cưá»i khảy :
- Do đó có ngưá»i nói là Vương huynh đã cố ý thả Nhạc Nhạn Linh, có đúng vậy không?
Vương Bá Tu lắc đầu :
- Äệ tá»­ đã bán đứng mẫu thân và tá»· tá»· hắn, dù muốn đới công chuá»™c tá»™i cÅ©ng chưa chắc Nhạc Nhạn Linh chấp nhận, huống hồ....
- Huống hồ Vương huynh má»™t dạ trung thành vá»›i Äoạn Hồn cốc chứ gì?
Vương Bá Tu gật đầu :
- Quả đó là tấm lòng chân thật của đệ tử!
Lão nhân râu bạc trên gương mặt thay đổi bất thưá»ng bá»—ng hé nở nụ cưá»i nói :
- Trong Ä‘á»i lão phu có má»™t giá»›i Ä‘iá»u bất thành văn, chẳng hay Vương huynh biết không?
Vương Bá Tu không sao hiểu nổi ý của đối phương, ngơ ngẩn lắc đầu :
- Xin thứ cho đệ tử ngu muội không hiểu ý Cốc chủ!
- Không cần khách sáo, lão phu cho Vương huynh biết đây!
Lão nhân râu bạc ngưng lá»i, mắt bá»—ng rá»±c lên sắc lạnh, trầm giá»ng nói tiếp :
- Lão phu bình sanh hành sá»± giết oan chín mươi chín ngưá»i tốt chứ không bá» qua má»™t kẻ xấu!
Vương Bá Tu tái mặt, ngập ngừng hồi lâu chẳng thốt nên lá»i.
Lão nhân râu bạc quắc mắt há»i :
- Theo Vương huynh thì giá»›i Ä‘iá»u cá»§a lão phu đúng hay không?
Ngưá»i này quả là tàn bạo đến mức không còn chút nhân tính. Muốn giết ngưá»i mà còn buá»™c kẻ bị giết phải chấp nhận là đúng.
Vương Bá Tu biết hôm nay tuyệt đối không thể sống còn được nữa, lòng bá»—ng trở nên bình tÄ©nh hÆ¡n nhiá»u. Bấy giá» Ä‘iá»u duy nhất lão cần suy nghÄ© là tìm cách để được chết nhanh chóng nữa thôi.
Vương Bá Tu ngẫm nghĩ một hồi, bỗng cất tiếng nói :
- Trước khi nhận chịu hình phạt trong cốc, đệ tá»­ còn có má»™t Ä‘iá»u thỉnh cầu mạo muá»™i, chẳng hay Cốc chá»§ có thể khai ân chấp thuận cho không?
Lão nhân râu bạc gật đầu cưá»i :
- Niệm tình Vương huynh can đảm thế này, lẽ nào lão phu không chấp thuận. Vương huynh cứ nói!
Vương Bá Tu thầm nhủ :
- “Trước khi chết Vương má»— phải xem thá»­ ngươi xảo quyệt đến mức nào!â€
Äoạn trầm giá»ng nói :
- Trên giang hồ ai cũng biết Thiên Diện Nhân võ công cái thế, thiên hạ vô địch, nhưng chưa một ai được trông thấy mặt thật. Trước khi chết đệ tử muốn một lần được chứng kiến bộ mặt thật của Cốc chủ.
Thiên Diện Nhân mắt lóe hàn quang nhưng chỉ trong khoảnh khắc liá»n biến mất, buông tiếng cưá»i rá»™ nói :
- Äó có gì là khó, hãy xem đây!
Äoạn chỉ thấy lão đưa tay vuốt nhẹ lên mặt, lập tức gương mặt đỠau đã biến thành má»™t ngưá»i trung niên mặt trắng bệch không chút sắc máu.
Những ngưá»i hiện diện thảy Ä‘á»u sững sá». Thì ra đây là lần đầu tiên há» má»›i được chứng kiến bá»™ mặt thứ hai này cá»§a Cốc chá»§.
Vương Bá Tu nhếch môi cưá»i :
- Äa tạ Cốc chá»§ đã thi ân khiến cho đệ tá»­ được mở rá»™ng tầm mắt.
Thế nhưng....
- Nhưng sao?
- Cốc chá»§ được gá»i là Thiên Diện Nhân, đệ tá»­ tin là đây vẫn chưa phải là mặt thật!
Má»i ngưá»i nghe Vương Bá Tu nói năng cả gan như vậy thảy Ä‘á»u giật mình kinh hãi, bởi vì xưa nay chưa má»™t ai dám thốt ra ná»­a lá»i không tín nhiệm vá»›i Cốc chá»§.
Thiên Diện Nhân mắt lóe sát cÆ¡, song lại dằn nén, gật đầu cưá»i nói :
- Trước nay lão phu đã bỠsót mất nhãn lực của Vương huynh rồi!
Vương Bá Tu tin là mình chết chắc, chẳng chút e dè nói :
- Không dám, Cốc chủ quá khen!
Äoạn Hồn cốc chá»§ Thiên Diện Nhân lại đưa tay vuốt mặt, ngước mắt há»i :
- Vương huynh hài lòng rồi chứ?
Lúc này lão đã biến thành một lão nhà quê đầy nếp nhăn.
Vương Bá Tu lắc đầu :
- Vẫn là giả!
Thiên Diện Nhân cưá»i khảy :
- Vương huynh muốn lão phu lột da mặt hay sao?
Trong khi nói hai mắt đã ngập đầy sát cơ.
Vương Bá Tu thầm nhủ :
- “Xem ra lúc này mà không tá»± tuyệt e sẽ không còn cÆ¡ há»™i nữa!â€
Äoạn bèn giả vá» cưá»i khảy nói :
- Äã được gá»i là Thiên Diện Nhân, dù không có ngàn chiếc mặt nạ thì cÅ©ng phải có từ mưá»i chiếc trở lên. Lão phu lâu năm bôn tẩu giang hồ, đâu dá»… bị đánh lừa thế này.
Lá»i lẽ hết sức không khách sáo, hiển nhiên là cố ý khích ná»™ Thiên Diện Nhân.
Thiên Diện Nhân thoạt tiên hết sức tức giận, nhưng chợt động tâm, cưá»i khảy thầm nhá»§ :
- “Ngươi định giở trò trước mặt lão phu, nhưng rất tiếc là ngươi đã chá»n lầm đối tượng rồi!â€
Song lão vẫn giả vỠgiận dữ nói :
- Vương Bá Tu, ngươi tưởng mình xứng đáng để xem mặt thật...
Chưa dứt lá»i, tay phải bất thần vung ra, tốc độ nhanh đến mức khiến ngưá»i không dám tin.
Chỉ nghe “bình†má»™t tiếng, thân ngưá»i cao to cá»§a Vương Bá Tu đã ngã xuống đất. Bàn tay phải vừa đặt trên thiên linh cái, hiển nhiên toan tá»± đánh vỡ sá» mà chết.
Hành động cá»§a Thiên Diện Nhân khiến những ngưá»i hiện diện thảy Ä‘á»u khiếp đởm, lập tức gieo vào lòng há» má»™t ấn tượng hãi hùng.
Thiên Diện Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, hắng giá»ng nói :
- Vương Bá Tu, giá»›i Ä‘iá»u do lão phu lập ra, ngươi đâu thể phá hoại được!
Äoạn buông tiếng cưá»i đắc ý, quay sang hai ngưá»i bịt mặt đứng cạnh nói tiếp :
- Mang y đến Hình đưá»ng giao cho ÄÆ°á»ng chá»§ Hình đưá»ng!
Hai ngưá»i bịt mặt vá»™i cung kính đáp :
- Tuân lệnh!
Äoạn đến khiêng Vương Bá Tu lên Ä‘i vào trong động, thoáng chốc đã mất dạng trong sương trắng mịt mùng.
Thiên Diện Nhân đưa mắt nhìn lão đại trong Thái SÆ¡n tam nghÄ©a, trầm giá»ng nói :
- Hoàng Minh Nghĩa, theo lão huynh thì Nhạc Nhạn Linh có chết dưới vực hay không?
Hoàng Minh Nghĩa vội đáp :
- Bất luận chết hay sống thì cÅ©ng phải Ä‘iá»u tra cho rõ ràng!
Thiên Diện Nhân gập đầu :
- Phải lắm, nhưng nếu chúng ta phát hiện hắn chưa chết thì phải làm sao?
Hoàng Minh Nghĩa ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
- Theo đệ tử thì nên cảnh cáo hắn, khiến hắn từ nay không tái xâm phạm đến bổn cốc, gây trở ngại cho sự phát triển của bổn cốc nữa!
Thiên Diện Nhân gật đầu :
- Cao kiến của Hoàng huynh thật đáng bội phục, nhưng chẳng hay nên cảnh cáo hắn bằng phương cách gì?
Hoàng Minh Nghĩa thầm lo lắng, chẳng phải lão không nghĩ ra phương cách, mà là chẳng thể làm như vậy. Nhưng ngoài vậy ra, lão không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để ngăn cản thủ đoạn tàn độc của Thiên Diện Nhân.
Thiên Diện Nhân trầm giá»ng :
- Hoàng huynh đã nghĩ là phải cảnh cáo Nhạc Nhạn Linh, hẳn cũng phải biết phương pháp cảnh cáo có thể chỉ giáo lão phu chăng?
Trong khi nói lão nhìn chốt vào mặt Hoàng Minh NghÄ©a như muốn tìm ra Ä‘iá»u khả nghi gì đó.
Hoàng Minh Nghĩa tim đập dữ dội, cố trấn tĩnh nói :
- Theo đệ tá»­ thì Cốc chá»§ có thể viết má»™t bức thư, phái ngưá»i mang trao cho Nhạc Nhạn Linh, cho hắn biết hiện nay mẫu thân và tá»· tá»· cá»§a hắn Ä‘á»u nằm trong tay chúng ta. Nếu hắn mà dám đến đây lần nữa thì sẽ xá»­ tá»­ hai ngưá»i, Cốc chá»§ thấy sao?
Thiên Diện Nhân lắc đầu :
- Vậy cũng được, nhưng tiêu cực quá!
Hoàng Minh Nghĩa trĩu lòng, thầm cầu khấn :
- “Cầu xin trá»i cao có mắt phù há»™ cho há»!â€
Lòng tuy nghĩ vậy nhưng không dám chậm trễ nói :
- Theo ý Cốc chủ thì sao?
Thiên Diện Nhân lạnh lùng :
- Giết Nhạc Vân Phụng, đem thi thể cho Nhạc Nhạn Linh xem, nếu hắn còn dám chống đối bổn cốc, mẫu thân hắn sẽ noi theo gương ấy!
Hoàng Minh NghÄ©a bất giác lùi sau ba bước, đó hoàn toàn là phản ứng do tâm lý, không thể nào kiá»m chế được.
Thiên Diện Nhân chòng chá»c nhìn vào mặt Hoàng Minh NghÄ©a, giá»ng sắc lạnh nói :
- Hoàng huynh không được khá»e ư?
Hoàng Minh Nghĩa giật mình, vội nói :
- Không, không, đệ tử chỉ là sợ Nhạc Nhạn Linh đó thôi!
Thiên Diện Nhân vẻ hoài nghi :
- Sợ hắn ư? Sợ hắn gì nào?
- Vạn nhất hắn biết mẫu thân hắn đã...
Thiên Diện Nhân phá lên cưá»i :
- Ha ha... Từ khi hắn xa cách mẫu thân và tỷ tỷ là đã không còn biết gì vỠtin tức của hỠnữa rồi. Sự sống chết lại càng chẳng rõ, Hoàng huynh đã quá lo xa rồi!
Hoàng Minh NghÄ©a gượng cưá»i :
- Äệ tá»­ đã khiến bổn Cốc chá»§ cưá»i cho!
Nhưng lòng thầm khấn cáo :
- “NghÄ©a đệ hãy lượng thứ cho vị nghÄ©a huynh bất tài này đã không bảo vệ được Ä‘iệt nữ, nhưng Hoàng Minh NghÄ©a này má»™t ngày còn sống quyết sẽ không buông tha cho lão tặc này!â€
Thiên Diện Nhân bá»—ng há»i :
- Hoàng huynh thấy kế sách ấy thế nào?
Hoàng Minh Nghĩa vội đáp :
- Kế sách ấy tuyệt diệu, đệ tử sẽ thi hành ngay!
Thiên Diện Nhân nghe vậy, lòng hoài nghi liá»n tan biến, lắc đầu nói :
- Hoàng huynh túc trí đa mưu, bổn Cốc chủ không thể nào thiếu vắng Hoàng huynh, công việc vất vả này hãy để cho kẻ khác lo liệu được rồi!
- Äa tạ Cốc chá»§ đã sá»§ng ái, vậy hãy giao việc hành hình cho đệ tá»­ cÅ©ng được!
Thiên Diện Nhân tiến đến vỗ vai Hoàng Minh Nghĩa nói :
- Dẫu sao Hoàng huynh cũng có tình bá điệt với ả ta, hạ thủ cũng có phần bất tiện, giao kẻ khác thi hành được rồi. Lão phu còn có đại sự khác cần bàn với Hoàng huynh, Hoàng huynh hãy vào trong thất trước chỠlão phu. Xong việc ở đây lão phu sẽ đến ngay.
Dứt lá»i đẩy nhẹ Hoàng Minh NghÄ©a má»™t cái.
Hoàng Minh Nghĩa khom mình thi lễ nói :
- Äa ta Cốc chá»§ đã hậu ái!
Äoạn cất bước Ä‘i vào trong động. Vừa má»›i quay ngưá»i, hai giá»t nước mắt đã không còn ká»m chế được nữa, từ trong mắt cá»§a ông đã lăn dài xuống má. Và trên khóe môi thoáng run rẩy cÅ©ng từ từ rỉ ra máu tươi.
Lúc này bốn bỠsương trắng mỠmịt, mắt tuy nhìn xa hơn năm trượng, nhưng ông như trông thấy nghĩa đệ đang trừng mắt giận dữ nhìn mình, lạnh lùng nói :
- Chả lẽ đại ca đã quên tình kết nghĩa giữa chúng ta rồi ư?
Hoàng Minh Nghĩa đưa tay dụi mắt, trước mặt vẫn một mày trắng xóa, không trông thấy gì cả. Ông đau khổ lắc mạnh đầu, lẩm bẩm :
- Không quên được, không bao giỠquên được!
Äoạn đưa tay áo lên lau Ä‘i vết máu, lại lẩm bẩm :
- Thù sâu như biển, hận cao như núi. Tam đệ, mong hiá»n Ä‘iệt hãy lượng thứ cho nhị đệ. Y đã gặp quả báo thích đáng rồi. Hãy niệm tình kết nghÄ©a lượng thức cho y!
Sương mù vẫn mỗi lúc càng dày đặc, nhưng lúc này trên bỠvực hết sức tĩnh lặng.
Ngay khi Thiên Diện Nhân dặn bảo thuá»™c hạ hành sá»± xong, vừa quay ngưá»i trở vào động, trong đưá»ng hầm bá»—ng có má»™t thiếu nữ nhanh nhẹn lướt qua, tiến vá» phía lao thất giam giữ Nhạc Vân Phụng.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, áîóëèíã, äóøåâûå, huyet chuong thanh tam, that da tuyet vnthuquan



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™