 |
|

19-10-2008, 09:35 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 10
Giảng tam thừa, diá»…n thuyết Toà n-ChÆ¡n Äạo,
Tổn diện dung, cam tác xá»§ láºu nhÆ¡n
Nghĩa là :
Giảng bá»±c tam thừa, diá»…n nói Äạo Toà n-ChÆ¡n,
Là m lở mặt mà y, mà chịu ngưá»i xấu xa.
Có bà i kệ rằng:
Äã đặng chÆ¡n truyá»n đạo khá tu,
Tam thừa pháp diệu tại ngưá»i cầu,
Huyên-Trinh khi đó hư mà y mặt,
Äổi đặng thân và ng hưởng muôn thu.
Khi đó Tôn-Bất-Nhị nghe mấy lá»i Mã-ÄÆ¡n-Dương nói, cÅ©ng như má»™t tay phá bể lưới mê, vui mừng tỉnh ngá»™, chẳng khác chiêm bao má»›i tỉnh. Than rằng:
- Phải không có sư huynh chỉ dạy chắc bị lầm việc lá»›n. Tôi khi bình thưá»ng việc hiểu cÅ©ng nhiá»u, sao nay há»c Äạo lại kém hÆ¡n sư huynh? ÄÆ¡n-Dương nói:
- Chẳng phải đạo hữu thua tôi, vì đạo hữu không chịu tìm há»c, nên chẳng thấu. Sách có nói: Thông minh phản bị thông minh ngá»™; hứa Ä‘a thông minh ngá»™ tá»± thân. NghÄ©a là : Ngưá»i thông minh phải giữ phép, trở lại bị cái thông minh mà lầm; biết bao nhiêu ngưá»i thông minh là m hại cho mình. Váºy cÅ©ng tại mình tá»± thị quá. Bởi việc chi, trong thiên hạ có há»c rồi má»›i biết, sanh ra mà biết đâu có mấy ngưá»i?
Tôn-Bất-Nhị nghe dứt, tạ Æ¡n rằng: Tôi nay tuân lá»i thầy dạy, từ nay đến sau tôi phải hết lòng há»c há»i.
ÄÆ¡n-Dương nghe nói vui mừng, liá»n trở vá» phòng an nghỉ.
Qua Ãt ngà y, ÄÆ¡n-Dương muốn đến nhà ngưá»i cáºu đặng mừng lá»… chúc thá», rồi thưa cho thầy hay, lại má»i Tôn-đạo-hữu Ä‘i. Tôn-Bất-Nhị giả nói có bịnh Ä‘i không đặng. Rồi ÄÆ¡n-Dương biểu gia đồng sắm sanh lá»… váºt Ä‘i trước, ông cỡi lừa theo sau.
Nói qua bà Tôn-Bất-Nhị ở nhà nghÄ© lại mấy lá»i ÄÆ¡n-Dương nói bà chẳng chịu lãnh há»c, nên không biết Äạo hay, trong lòng thưá»ng nhá»› hằng lo. Nay thấy ông không có ở nhà , tá»› bạn Ä‘á»u Ä‘i chÆ¡i hết, má»™t mình Ä‘i đến mao-am, thấy thầy ngồi công phu, quì trước thưa rằng: Äệ-tá» tâm tánh ngu mê, không rõ việc chà lý nên hai phen lầm lá»—i, may nhá» sư huynh mở dạy má»›i biết mấy lá»i trước cá»§a thầy nói đạo, tá»± hối chẳng kịp. Xin thầy miá»…n chấp, chỉ dạy cho tôi, thiệt dưá»ng Æ¡n tái tạo.
Trùng-Dương nói:
- Thôi trò đứng dáºy, ta nói cho trò nghe.
Vì Äạo có ba bá»±c, phải lượng theo sức mình mà tu. Phà m ngưá»i há»c Äạo, chẳng kể việc sống thác, má»›i đặng là m ngưá»i không chết. Bá»±c thượng thừa là chá»— đạo hư vô mảy tÆ¡ chẳng dÃnh, má»™t trần chẳng nhiá»…m, như trăng tá» vá»i-vá»i, muôn dặm không may. Duy có má»™t Ä‘iểm linh căn má»›i Ä‘oạt đặng tạo-hóa cá»§a Trá»i Äất. Phải biết việc chánh lý cá»§a âm dương, dụng phép mà luyện theo đó, lấy chá»— có mà qui vá» chá»— không, chá»— không mà sanh ra chá»— có, má»›i đặng cùng Trá»i Äất đồng bá»n, cùng nhá»±t nguyệt đồng tu, đó là đạo thượng-phẩm Thiên-Tiên!
Còn tu trung thừa là giữ lòng thà nh trai giá»›i, bái Pháºt tụng kinh, má»™t lòng theo thiệt, muôn niệm Ä‘á»u thanh, trên cảm Pháºt Trá»i, muôn linh xem xét, má»™t Ä‘iểm chÆ¡n linh chẳng muá»™i. Äến lúc liá»…u đạo biết chá»— xuất thần, vá» tá»›i hư không thì sánh bá»±c Tiên ban chẳng mất. Còn tu bá»±c hạ thừa, ban đầu tÃch công là m việc phương tiện giúp ngưá»i lợi váºt, bồi thêm việc là nh, thưá»ng tưởng xét việc lầm lá»—i, tánh chÆ¡n chẳng mất, thì linh-quang má»›i đặng hiển thông. Hoặc ẩn hoặc hiện như Tiên không khác, đó là bá»±c hạ thừa. Trò có chà muốn há»c bá»±c nà o tôi sẽ dạy cho chÆ¡n khuyết?
Tôn-Bất-Nhị thưa:
- Äệ tá» muốn há»c thượng thừa Thiên-Tiên. Trùng-Dương cưá»i rằng:
- Như váºy thì trò chà đặng lá»›n. Tôn-Bất-Nhị thưa rằng:
- Tôi lòng chẳng đặng lá»›n mà chà rất kiên bá»n, dẫu thân nầy có chết, chà tôi không mất đặng.
Trùng-Dương nghe qua biết ngưá»i căn lá»›n, nói rằng:
- Phà m ngưá»i ra tu há»c Äạo thì phải tìm chá»— sÆ¡n-xuyên linh khÃ, chá»n chá»— địa lợi mà ở an. Nay ở xứ Äông-Äá»™, huyện Lạc-Dương linh khà đương thạnh chắc là có ra mấy vị ChÆ¡n Tiên. Như đến xứ đó tu chừng 12 năm, sẽ đặng thà nh đạo. Trò dám Ä‘i hay không? Tôn-Bất-Nhị thưa rằng:
- Äệ tá» nguyện chịu Ä‘i. Trùng-Dương ngó Tôn-Bất-Nhị rồi lắc đầu nói:
- Chắc đi không đặng! Tôn-Bất-Nhị thưa:
- Äệ tá» bá» chết quên sống, không sợ việc sanh tá», sao mà đi không đặng? Tiên-sanh nói:
- Chết có Ãch thì nên chết, lợi ngưá»i lợi váºt cÅ©ng đáng, bằng chết không Ãch thì uổng cho tánh mạng. Từ đây đến Lạc-Dương xa hÆ¡n ngà n dặm, trên đưá»ng nhiá»u ngưá»i phong-lưu lãng-tá», đứa hung chẳng Ãt, bằng nó thấy trò hình dung còn niên thiếu, sợ nó động tâm. Việc nhá» thì cuồng ngôn ghẹo chá»c, việc lá»›n thì hãm hiếp thất thân. Trò là ngưá»i trinh liệt, nà o chịu để cho nó là m nhÆ¡, thà chết mà trá»n tiết, trò muốn cầu trưá»ng sanh lại trở bị táng mạng, nên tôi chắc Ä‘i không đặng!
Tôn-Bất-Nhị nghe thầy nói, thầm nghÄ© hồi lâu cÅ©ng chẳng chối từ, liá»n ra mao-am xông và o nhà bếp, biểu mấy ngưá»i nấu ăn Ä‘i ra, rồi bà nhen lá»a bắt chảo lấy dầu đổ vô chụm sôi, tay bưng chén nước đổ và o, dầu sôi gặp nước phừng lên, liá»n úp mặt và o bị dầu phá»ng hết. Tôn-Bất-Nhị cam chịu Ä‘au khổ, vì mình muốn đổi sắc cho xấu, chá»› há» than thở. Liá»n ra thưa thầy rằng:
- Äệ tá» nay Ä‘i đặng không? Trùng-Dương thấy váºy vá»— tay cưá»i rằng:
- Là nh thay! Là nh thay! Trong thế gian nà o ai có chà lớn như vầy; thiệt không uổng công ta đến đây mấy phen.
Ông nói rồi Ä‘em việc âm dương diệu lý, tạo-hóa huyá»n-cÆ¡ công phu, luyện âm thà nh dương, siêu phà m nháºp thánh, truyá»n hết cho Tôn-Bất-Nhị. Ông truyá»n rồi nói rằng:
- Ngưá»i tu Äại-Äạo phải giả như kẻ chẳng biết chẳng hay, cÅ©ng như ngưá»i phong Ä‘iên, má»›i trốn đặng con mắt thiên hạ, khiến ngưá»i không biết mình công phu tu hà nh có Äạo. Äến chừng đạt công thà nh rồi má»›i khá hiện thân thuyết pháp. Trò đợi trên mặt là nh rồi, mau qua Lạc-Dương mà tu, cÅ©ng đừng lạy từ ta, đợi trò công viên quả mãn lên há»™i Bà n-Äà o sẽ gặp. Ông liá»n ngồi tịnh nữa.
Tôn-Bất-Nhị lạy thầy tạ Æ¡n, mau ra khá»i mao-am, gặp mấy ngưá»i tá»› gái thấy mặt bà phá»ng hết, Ä‘á»u há»i duyên cá»› sao váºy? Bà đáp rằng:
- Muốn chiên bánh cho thầy ăn, sợ tay bây chẳng sạch, nên biểu bây ra ngoà i chÆ¡i cho tao chiên, rá»§i tay nước đổ nhằm dầu, phừng vô mặt tránh không kịp nên phá»ng như váºy. CÅ©ng tại cái tai nạn cá»§a tao, không há» chi, thôi bây Ä‘i là m công chuyện.
Bà nói rồi liá»n vô phòng đóng cá»a. Xét tưởng việc công phu cá»§a thầy truyá»n, là m theo khẩu khuyết, thiệt chá»— huyá»n diệu. Cách hai bữa sau, Mã-ÄÆ¡n-Dương vá», mấy đứa tá»› Ä‘em việc dầu sôi phá»ng mặt bà nói cho ông hay. ÄÆ¡n-Dương nghe nói than thở, rồi thẳng trước mao-am thưa cho thầy hay. Chẳng ngá» Trùng-Dương tiên-sanh hay trước. ÄÆ¡n-Dương láºt Ä‘áºt và o phòng bà , thấy mặt phá»ng há»i rằng:
- Tại sao bà là m mặt như thế? Äạo hữu sao không coi chừng để dầu phá»ng như váºy? Nói chưa dứt lá»i, Tôn-Bất-Nhị trợn mắt ngó ông ÄÆ¡n-Dương cưá»i hoà i không nghỉ, chạy lại nắm tay ông nói rằng:
- Mầy phải đồng nhi của Tây-Vương-Mẫu không? Tao với mầy đi lên Thiên Cung! Mau mau! Nói rồi nhảy lên ghế giữa, tay bơi chơn nhảy hụt chơn té xuống, rên la chẳng xiết.
Mã-ÄÆ¡n-Dương láºt Ä‘áºt đỡ dáºy ná»a cưá»i ná»a khóc, phần thấy hình dung cá»§a bà như váºy trong lòng rất thương xót, chạy qua am thầy thưa rằng:
- Tôn-đạo hữu tưởng thà nh Tiên đặng, nay phát bịnh phong điên rồi! Tiên-sanh nói:
- Chẳng phong điên, chẳng thà nh Tiên.
ÄÆ¡n-Dương muốn há»i nữa, thấy thầy ngồi tịnh là m thinh, nên không dám há»i. Liá»n trở ra trước nhà , buồn bá»±c chẳng an. Tôn-Bất-Nhị lại thấy ÄÆ¡n-Dương sao còn ở đó nên là má»™t hồi, cứ kêu:
- Phong điên! Phong điên!
Là m như váºy cho ông Ä‘i ra đặng bà thanh tịnh cho dá»…, bà luyện cho đến tánh thể viên minh, thiệt hay vô cùng, trong lòng cà ng sáng-láng, má»›i biết là đạo chà huyá»n chà diệu. Bà lại lấy kiếng soi coi thấy mặt phá»ng đã là nh, chá»— đỠchá»— Ä‘en, rất vui mừng khá»i lo ai chá»c, chắc là giữ đặng thỉ chung.
Cách hÆ¡n má»™t tháng bà cÅ©ng không tắm gá»™i rá»a ráy, tóc bá» rối nùi, hình giống như ma, mặt mà y tợ quỉ, nà o ai mà biết bà là bà viên-ngoại! Chừng trong lòng vững và ng, chắc là chá»— Lạc Dương đặng tá»›i. Rồi bà lại Ä‘em quần áo xé rách, buá»™c nhÃu từ đùm, lấy lá» bôi trên mặt, la nói dữ-dằn, chạy ra trước cá»a la lối om-sòm, kinh động mấy đầy tá»› Ä‘á»u chạy ra ngoà i. Chúng nó thấy váºy muốn lại kéo bà , rồi bà tay đánh miệng cắn, có má»™t đứa thương bà nắm hoà i không buông, bà cắn trên mặt nó má»™t miếng, thất kinh buông ra, bà chạy khá»i. Bá»n tá»› thấy bà là m hung không dám theo nữa, chạy báo cho ông ÄÆ¡n-Dương hay. ÄÆ¡n-Dương lúc ấy đương ngồi công phu, xảy nghe ngoà i kêu vang láºt Ä‘áºt ra coi. Äứa tá»› bảo rằng:
- Bà nay trở bịnh phong Ä‘iên nhiá»u quá, chạy ra ngoà i rồi.
ÄÆ¡n-Dương nghe nói sợ e có hại, liá»n sai gia nhÆ¡n chạy theo, ông cÅ©ng chạy theo, lại thấy Tôn-Bất-Nhị chạy thẳng ra xóm, mấy ngưá»i trong xóm chạy ra nhìn không biết bà là ai, nên bà chạy khá»i má»™t đỗi ngó lại thấy ngưá»i ta chạy theo, chắc trốn không khá»i; thá»i may có đống cá» khô, chun và o mà trốn. Mã-ÄÆ¡n-Dương cùng gia-nhÆ¡n theo hồi lâu không biết bà chạy ngõ nà o nên Ä‘á»u trở lại. Tôn-Bất-Nhị dòm thấy mấy ngưá»i Ä‘i xa, bà lén chun ra, rồi nhắm ngay hướng Äông mà đi. Ban ngà y kiếm xóm xin ăn, ban đêm kiếm chùa an nghỉ. Gặp chá»— vắng-vẻ không ngưá»i, thì bà núp bóng cây nghỉ mát, có gặp ai há»i thăm thì bà nói việc trên trá»i dưới đất, không nhằm chi hết; hoặc cưá»i hoặc khóc, ai cÅ©ng tưởng là ngưá»i phong Ä‘iên, bá» qua không há»i, nhá» váºy mà đi đưá»ng đặng bình an, khá»i ai chá»c ghẹo.
Bà thấy ngưá»i nà o tá»-tế má»›i dám há»i thăm đưá»ng Ä‘i. Cách hÆ¡n 2 tháng, tá»›i huyện Lạc-Dương.
Tháºt là :
Một xuồng lá nhỠdu biển lớn,
Muôn trượng sóng dồi chẳng sợ kinh.
|

19-10-2008, 09:38 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 11
Giáng băng bà o, thiên công hộ pháp,
Thiên diệu toán, chơn-nhơn chỉ mê
Nghĩa là :
Mưa tuyết lá»›n, trên trá»i há»™ pháp,
Thi tÃnh hay, chÆ¡n-nhÆ¡n chỉ đưá»ng mê.
Có bà i kệ rằng:
Sa đắm trầm-luân có mấy xe,
Ãi hà lá»™n lá»™n sóng không dè,
Tu hà nh mới đặng lên cao bực,
Nà o đợi trong vòng mới kiếm nghe.
Nói vá» bà Tôn-Bất-Nhị ra khá»i nhà há» Mã rồi giả là m phong Ä‘iên Ä‘i đặng 2 tháng tá»›i huyện Lạc-Dương. Ngoà i thà nh có cái lò gạch bể, bà ở tại đó, thưá»ng bữa vô thà nh xin ăn, là m như ngưá»i phong Ä‘iên, má»—i ngà y mấy đứa nhá» chạy theo chÆ¡i giỡn, kêu bà là “Phong-Bà †luôn luôn. Vì váºy mà ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u biết, nói bà là gái Ä‘iên, không ai dám phá, bà má»›i đặng an lòng luyện Äạo. Thiệt y theo lá»i Trùng-Dương tiên-sanh nói: Äại-Äạo phải ẩn, giả là m phong Ä‘iên má»›i đặng an tịnh. Khi đó trong thà nh Lạc-Dương có hai tên du-côn, không kể phải quấy chi hết tên là Trương-Tam và Lý-Tứ. Thấy bà Tôn-Bất-Nhị ở trong chợ xin ăn, tuy là trên mặt xấu xa, chá»› cÅ©ng là ngưá»i yểu Ä‘iệu, răng trắng môi son; nếu mặt không có mấy chá»— phá»ng thiệt đáng khách má hồng chẳng kém. Hai đứa côn-đồ xem thấy nhá»› hoà i trong lòng.
Äêm đó, gió mát trăng thanh, Ä‘i đến xóm là ng lưá»ng gạt cá»§a dân, ăn uống say sưa vá» ngang lò gạch, Trương-Tam nói vá»›i Lý-Tứ rằng:
- Bá»n mình vô lò gạch cùng Phong-Bà là m cuá»™c vui chÆ¡i! Lý-Tứ nói:
-Ta thưá»ng nghe ngưá»i nói, ai mà phá Phong-Bà chÆ¡i Ä‘iá»u quấy thì má»™t Ä‘á»i là m ăn chẳng đặng.
Trương-Tam nói:
- Mình là ngưá»i Trá»i Äất chẳng thân, Thánh Thần chẳng chịu, kể gì là thá»i váºn khà số dà i vắn?
Nói rồi liá»n vô lò gạch. Lý-Tứ thấy váºy cÅ©ng Ä‘i theo. Hai đà ng Ä‘i tá»›i lò gạch còn chừng Ãt bước, liá»n thấy trên đầu có đám mây Ä‘en thinh không nổ má»™t tiếng như núi lở đất sáºp trên đầu hai ngưá»i. Trương-Tam và Lý-Tứ hồn phi phách tán sợ run. Kế đó đám mây Ä‘en tan ra trá»i đất tối tăm mù mịt, ngá»a tay chẳng thấy, dông gió ầm ầm, hai ngưá»i lạnh thấu ruá»™t gan. Còn trên đầu nổ như trống đánh nhức nhối cùng mình. Lý-Tứ lấy tay che trên đầu bị hạt mưa rá»›t sưng tay, má»›i biết là chẳng phải mưa. Lúc ấy không phương chạy trốn. Lý-Tứ má»›i la lá»›n lên má»™t tiếng:
- Quả báo thiệt! Quả báo thiệt! Tôi biểu đừng Ä‘i không nghe lá»i, rõ rà ng không sai!
Trương-Tam nghe Lý-Tứ trách, trong lòng nổi giáºn rồi xây xẩm chóng mặt, như có ngưá»i xô, té hÆ¡n mấy lần lổ đầu xưng mặt, máu chảy dầm dá», rồi la và kêu Trá»i nói: Tôi không dám nữa. Má»™t hồi lâu, mưa dứt mây tan, y nhiên trăng sáng. Lý-Tứ tuy bị mưa lá»›n mà không sao, còn Trương-Tam bị té mấy lần lổ đầu, xưng mặt rồi nói:
- Chẳng nên! Chẳng khá phạm Phong-Bà ! Má»›i tÃnh trong lòng mà bị như vầy, thiệt là linh quá! Lý-Tứ nói: - Váºy má»›i biết linh sao? Từ đây đến sau đừng có phạm nữa. Trương-Tam nói:
- Tới chết tôi cũng không dám phạm bà nầy! Lý-Tứ nói:
- Dầu ai cÅ©ng không nên phạm, chẳng luáºn Phong Bà mà thôi.
Hai ngưá»i vá» tá»›i nhà , Lý-Tứ má»›i Ä‘em việc thuáºt cho mấy đứa côn-đồ khác nghe, truyá»n hÆ¡n hai trăm ngưá»i, bá»n ấy nghe Ä‘á»u kinh hãi. NhÆ¡n vì đó mà vá» sau mấy đứa côn-đồ không dám đến lò gạch nữa. Nên bà ở tại Lạc-Dương được 12 năm tham thiá»n luyện Äạo, không ai dám là m quấy, cÅ©ng nhá» Lý-Tứ và Trương-Tam truyá»n ra. Trương-Tam và Lý-Tứ vá» nhà tá»± hối ăn năn, biết mình đã lầm rồi, là m sao mà chuá»™c tá»™i? Äêm rằm tháng giêng ná», hai ngưá»i nguyện cải lá»—i, liá»n ra lò gạch lạy bà , chịu hối xin theo há»c là m là nh. Bà thấy hai ngưá»i vạm-vỡ không phương chạy trốn. Lý-Tứ thấy bà sợ bèn kêu rằng:
- Thưa bà , tôi là ngưá»i muốn tìm há»c chuyện là nh, xin bà an tâm.
Chừng ấy Tôn-Bất-Nhị trong lòng má»›i tỉnh, há»i rằng:
- Hai anh ở đâu đến đây? Lý-Tứ nói:
- Xin bà dung thứ, anh em tôi hôm trước tÃnh Ä‘iá»u chẳng phải, nên bị Trá»i phạt, mưa lá»›n trợt té lổ đầu, cả mình Ä‘au nhức. Vì ý niệm sai má»™t chút mà báo ứng chẳng lầm; thiệt là Trá»i cao có mắt, nhà tối có Thần. Äến nay, biết ăn-năn tu tỉnh, xin bà thứ tá»™i.
Tôn-Bất-Nhị nghe nói không rõ nguyên cá»›, há»i rằng:
- Hai anh có là m Ä‘iá»u chi quấy vá»›i tôi mà xin tá»™i?
Hai ngưá»i má»›i thuáºt chuyện ấy cho bà nghe v.v... Phân vừa dứt lá»i thì Tôn-Bất-Nhị má»›i rõ, rồi bà cÅ©ng ngồi mặc niệm giây phút nói rằng:
- Hai anh phân nãy giá» biết là có chá»— sai, hai anh lại đây xin lá»—i tôi, ăn-năn muốn há»c Ä‘iá»u là nh, thì phải trước sau cho trá»n, má»›i chuá»™c tá»™i ấy đặng. Lý-Tứ đứng dáºy thưa rằng:
- Bà dạy trước sau cho trá»n, là nghÄ©a là m sao? Tôn-Bất-Nhị nói:
- Trước là biết lá»—i phải cải, từ việc lá»›n chà nhá», chuyện phải thì là m, chuyện quấy thì trừ, lá»i hư chẳng nói, ý quấy chẳng sanh, và phải trưá»ng-trai giá»›i sát. Bà nói tá»›i đó, Lý-Tứ há»i rằng:
- Thưa bà trưá»ng-trai giá»›i sát nghÄ©a lý tôi chưa thấu, xin bà chỉ dạy. Bà nói:
- Hai ngưá»i hãy nghe cho kỹ: Trưá»ng-trai là ăn chay. NhÆ¡n cái chay là má»™t váºt thanh khÃ, sách có nói: “Thượng phù giả vi thiên, khà chi khinh thanh. Hạ ngưng giả vi địa, khà chi trá»ng trượcâ€, nghÄ©a là : Khà nhẹ nổi bay lên trên là m trá»i; khà nặng trược chìm xuống thà nh đất. Cho nên ăn chay là lấy lòng nhÆ¡n cá»§a Trá»i, dung dưỡng thảo má»™c là váºt thanh khÃ, đặng dằn sá»a cái tánh phà m, vì tánh phà m hay sân-si táºt-đố, danh-lợi, dâm-dục, vá»ng các Ä‘iá»u quấy, là nhÆ¡n thá» khà bẩm chất trược cá»§a cha mẹ, nên không đặng minh mẫn.
Äến nay hai ngưá»i gặp kỳ đại há»™i, các đạo hoằng khai; cÅ©ng vì có sá»± quấy trước mà thức tỉnh hồi đầu, đó là cÅ©ng như chay cái lòng, cải Ä‘iá»u quấy trước. Nên há»… ngưá»i ăn chay, trong chay thì ngoà i cÅ©ng chay: gá»i là trưá»ng-trai.
Còn giá»›i sát là : chẳng dám hại con váºt. Nên có câu: “NhÆ¡n váºt giữ đồngâ€, nghÄ©a là ngưá»i váºt đồng nhau, cÅ©ng biết ham sống sợ chết, mừng giáºn thương yêu không khác. Vì mình ngà y trước biết là m Ä‘iá»u phải, may má»›i trở đặng nên ngưá»i linh hÆ¡n muôn váºt, mà nỡ nà o á»· mạnh hiếp yếu, ép lẫn ăn nhau để nuôi đây mà giết đó. Có câu: “Kiến kỳ sanh bất nhẫn kiến kỳ tá», văn kỳ thinh bất nhẫn thá»±c kỳ nhục. Cố quân viện ư bà o trùâ€. NghÄ©a là : “Thấy nó sống chẳng đà nh giết chết, nghe tiếng kêu chẳng đà nh ăn thịt. Cho nên ngưá»i quân tá» chẳng khá Ä‘em các giống thịt và o bếp mà nấuâ€. Äó là ngưá»i tu lấy lòng trắc ẩn như váºy. Nhưng mà việc giá»›i sát ấy cÅ©ng chưa trá»n, đó là giá»›i sát bá» ngoà i mà thôi.
Còn cái tâm phà m thưá»ng hay lừng lẫy tÃnh việc hÆ¡n thua; hoặc tham lam trá»™m cướp, á»· chúng hiếp cô; hoặc lòn thưng tráo đấu, dâm-dục ép là nh. Nói cho hết cái tâm phà m thì không phương xiết kể. Nên ngưá»i tu phải sát cái tâm-phà m trước thì các việc má»›i đặng trá»n bác-ái. Váºy kêu là : giá»›i sát. Chá»› không phải ăn chay cữ sát sanh là đủ. Cữ sát loà i váºt mà tâm mình không cữ thì có chá»— nà o là tu? Hoặc ăn chay mà lòng muốn vợ chồng, ân ái, mưu thâm ý độc, sang Ä‘oạt cá»§a ngưá»i, lấy vợ con ngưá»i, ý muốn lòng tham; hoặc mắt dòm miệng chá»c, các việc Ä‘á»u vá»ng chuyện quấy, thì mình phải sát nó cho chết. Phà m-tâm tiêu rồi thì đạo-tâm má»›i sanh đặng, lẽ sâu kÃn cá»§a đạo má»›i thấy đặng. Chá»› không phải nói ngưá»i có đạo là đủ. Bởi cái Tâm là nịnh thần, kêu là “Äòn xóc hai đầuâ€, nay tÃnh phải, mai tÃnh quấy. Là m Pháºt là m Tiên cÅ©ng tại nó; là m ngưá»i là m thú cÅ©ng tại nó; vua tôi xa nhau cÅ©ng tại nó; cha con, anh em, vợ chồng rá»i rã, báºu bạn chẳng thiệt cÅ©ng tại nó. Vì nó mà là m chìm đắm linh hồn cá»§a ngưá»i. Nay hai ngưá»i biết tu hà nh thì láºp bản dạng cho đạo, ông bà đặng tiếng ngợi khen, hai ngưá»i cÅ©ng danh thÆ¡m tại thế. Như muốn tinh tấn thì phải nghe lá»i ta dặn lần nữa.
Äiá»u thứ nhứt: Trước ăn chay phải nhá»› hồng nguyện mà giữ qui-cá»§ là m theo, trên dạy phải vưng. Thưá»ng ngà y quì hương, tụng kinh, phà m-tâm thâu buá»™c; xét lá»i đạo-đức, sá»a lá»—i ngà y xưa, thầm nghÄ© má»™t mình mà sợ trong nhà kÃn có Thần, ngưá»i không thấy chá»› Thánh Thần soi thấu thì tá»± nhiên tá»™i hết tai tiêu.
Äiá»u thứ nhì: Hoặc có khi thầy thấy việc quấy, rầy la nói hiếp, cÅ©ng không nên đối đáp trả lá»i; hoặc ông bà cha mẹ nói Ä‘iá»u chi không vừa, chẳng nên trái ý. Ai ai cÅ©ng đồng chẳng nên khinh dá»… nặng lá»i; dầu lỡ nói phạm, thì cải hối ăn-năn. Äừng là m cho cha mẹ buồn rầu mà tổn khuyết công tu luyện.
Äiá»u thứ ba: Hoặc anh em, chị em có khi trái phải gây việc hÆ¡n thua, thì đêm hôm tăm tối sá»a dạy cùng nhau, em quấy chị rầy, chị hư em gián, tuân theo Ä‘iá»u luáºt lấy lá»… nghÄ©a mà phân, không nên tranh đấu om-sòm mất chá»— bản dạng, ngưá»i ngoà i dòm ngó mà thối chà không tu, ngưá»i trong đạo buồn lòng ngã theo Tà i Sắc, khiến kẻ sau không dám nương theo. Như váºy thì tại mình là m hạnh xấu mà ngăn lấp mối là nh, tá»™i ấy phải bị Ä‘á»a địa ngục.
Äiá»u thứ tư: Há»… các ngưá»i trong đạo ta phải là m theo lá»i ta, trên thì dạy dưới. Như việc ăn mặc, tùy duyên an pháºn, quần vải áo bô, che ấm qua ngà y mà nương theo thá»i-thế, chá»› không nên nhởn-nha Ä‘ua sánh mà lãng phà cá»§a trá»i. Kẻ trước sai má»™t phân thì ngưá»i sau sai má»™t tấc mà hư mối đạo cá»§a ta. Ta không lẽ khoe mình, nhắc đến việc cá»§a ta thì không phương phân xiết.
Hai ngưá»i nghe bà nói liá»n đứng dáºy thưa rằng:
- Thưa bà có việc chi xin bà cho chúng tôi biết?
Tôn-Bất-Nhị thấy hai ngưá»i há»i hoà i, nên bà thuáºt đầu Ä‘uôi việc cá»§a bà cho hai ngưá»i nghe v.v... Hai ngưá»i nghe bà nói các việc tâm phúc cả hai Ä‘á»u sa nước mắt, liá»n lạy tạ Æ¡n. Rồi bà biểu hai ngưá»i đứng dáºy nói rằng: Nầy Lý-Tứ và Trương-Tam, vì ta biết hai ngưá»i có lòng lo tu, chắc là muốn nối giá»ng mối cá»§a ta phải chăng? Hai ngưá»i nói:
- Thưa bà phải, anh em tôi muốn giữ giá»ng mối cho bà và láºp bản dạng cho anh em tôi đặng ngà y sau khá»i tái sanh đưá»ng ái dục. Tôn-Bất-Nhị nói:
- Vì ta biết sức ta tuy tuổi nhá», mà chắc sống không đặng mấy năm. Váºy các ngưá»i y lá»i ta dặn dò ở chá»— nầy: Anh em rán tu cho trá»n thỉ trá»n chung, ngà y sau tu lâu có đức cảm đặng lòng ngưá»i. Như cô khôn đạo phát tâm, ta còn mạnh thì ta coi, chẳng may ta mãn rồi thì anh em chị em cứ lấy qui-cá»§ mà sá»a mình. Nam nữ phải tỵ hiá»m riêng, trai gái giữ lòng, đừng để phóng tâm. Má»™t chút ham vui mà đá»a lạc nhÆ¡ danh ngà n thuở. Thôi công việc ta phân sá»›m giá», hai ngưá»i phải ghi tâm tạc dạ, dẫu mà còn má»™t tấm tranh cÅ©ng ở đây đến chết mà thôi. Hoặc anh em có cay đắng thế nà o, cÅ©ng nhẫn vá»›i nhau mà ở, đừng có phân tâm chấp trách, kẻ Bắc ngưá»i Nam thì bá» lòng ta mà mang chữ bất trung bất hiếu.
Hai ngưá»i nghe bà phân dứt lá»i liá»n như chiêm bao má»›i tỉnh, nói thầm trong lòng rằng:
- Theo như mấy lá»i bà phân đây thì nghÄ© mình tá»± nhỠđến lá»›n, tá»™i lá»—i biết chá»— đâu mà chất cho hết. Liá»n đứng dáºy lạy bà , xin bà láºp thế bà y cho anh em tôi là m ăn mà tu qua buổi sống.
Tôn-Bất-Nhị nghe phân như váºy, biết há» thiệt tá»± hối thế nà o cÅ©ng ở chá»— nầy, bèn nói:
- Như hai ngưá»i biết ăn-năn sá»a mình thì phải chịu cá»±c má»›i đặng. Bây giá» phải vô rừng cắt tranh cất má»™t cái chòi, đặng có chá»— ở riêng, chuyên nghá» cắt bà ng đổi gạo sống qua ngà y, hai ngưá»i chịu không?
Hai ngưá»i đứng dáºy thưa rằng:
- Anh em tôi vưng lá»i bà . Hai ngưá»i nói rồi và o rừng cắt tranh và lợp má»™t cái chòi rồi cÅ©ng chuyên nghỠấy là m ăn, đặng hÆ¡n má»™t năm có hÆ¡i tấn phát. Ban ngà y cắt bà ng đổi gạo, tối vá» sám hối quì hương.
Bữa ná» trở vá» chá»— cÅ©, gặp anh em hồi trước biện nói công việc ấy cho anh em nghe, thì mấy ngưá»i bạn cÅ© tiá»n căn có sẵn, chịu theo 50 ngưá»i, còn mấy mươi không chịu. Chừng ấy Lý-Tứ dắt vá» chòi tranh, ở hÆ¡n mưá»i ngà y, tương dưa khổ hạnh mà mấy ngưá»i Ä‘á»u vui như hồi còn rượu thịt.
Qua bữa sau, Lý-Tứ dắt mấy ngưá»i và o lò gạch thưa cho bà hay. Tôn-Bất-Nhị há»i:
- Mấy ngưá»i ở đâu? Lý-Tứ đứng dáºy thưa rằng:
- Thưa bà , mấy ngưá»i hồi trước đón đưá»ng ăn cướp vá»›i tôi má»™t chá»—. Äến chừng tôi Ä‘i thì mấy ngưá»i không hay là đi đâu. Cách hÆ¡n mưá»i ngà y nay, tôi có trở vá» gặp mấy ảnh thuáºt chuyện đạo-đức, luân-hồi quả báo, tá»™i phước cho mấy anh nghe, biểu mấy ảnh cải dữ theo là nh, thá»i may Trá»i Äất xui khiến 50 ngưá»i Ä‘á»u ưng chịu ăn chay, xin tôi dẫn vỠđây thưa bà hay, xin bà thâu dạy.
Tôn-Bất-Nhị nghe Lý-Tứ nói mấy ngưá»i đặng tá»± tỉnh, nói rằng:
- Là nh thay! Là nh thay! Biển lá»›n không bá», trở đầu tá»›i mé. Váºy mấy ngưá»i rán giữ lòng ăn chay, còn chuyện đạo ngà y sau bà n tá»›i. Lý-Tứ nghe bà nói, trong lòng nghÄ© rằng:
- Vì thầy là đà n bà , tá»›i lui thưá»ng cÅ©ng ngại, nay đã sẵn có mấy ngưá»i má»›i vô ăn chay mà chưa nghe được việc đạo, sợ e lâu ngà y nản lòng mà ngã, hoặc nghỉ ăn chay, hoặc ra có vợ, thì cÅ©ng uổng. Äể gắng xin bà giảng Ãt Ä‘iá»u cho mấy ngưá»i nghe, liá»n thưa rằng: Thưa bà từ-bi miá»…n chấp, vì tôi cùng mấy anh má»›i ăn chay chưa thấu việc đạo, xin bà dạy Ãt Ä‘iá»u đặng anh em tôi noi dấu. Bà há»i:
- Ngươi muốn há»i Ä‘iá»u chi? Lý-Tứ thưa:
- Tôi thấy cÅ©ng ngán, chẳng hay từ xưa đến nay tại duyên cá»› chi mà ngưá»i tu trong đại-đạo, có ngưá»i ăn chay đã lâu năm mà cÅ©ng ngã? Xin bà chỉ dạy.
Äáp rằng: Ngưá»i ăn chay lâu năm mà ngã cÅ©ng có duyên cá»› máºt nhiệm, ngươi khá hiểu mà giữ mình.
Bởi ngưá»i ăn chay thì ý nhứt quyết thoát đưá»ng ái dục, cho khá»i kết oan-trái ngà y sau đặng tìm ngõ Thiên-ÄÆ°á»ng mà thoát tam-đồ khổ là : trấn nước, đốt lá»a, chặt bằm. Các việc ấy đã biết rồi, nhưng mà do nÆ¡i đây. Vì nhÆ¡n duyên tiá»n kiếp sát hại oan oan tương báo, hồn oan còn chá» nÆ¡i âm-phá»§ đặng trả há»n ngà y xưa. Äến nay may gặp Tam-Kỳ khai há»™i biết thức tỉnh hồi đầu, nguyện trưá»ng-trai giá»›i sát, thì có thiên-thần há»™-pháp Ä‘á»u hay, tâu lên Thiên-Äình, nói tên ấy ăn-năn cải hối.
Còn ngưá»i nháºp môn thì sá»› dưng lên. Nên Ngá»c-Äế chấp chưởng cho sắc U-Minh hay. U-Minh Giáo-Chá»§ tiếp đặng sắc cá»§a Ngá»c-Äế, liá»n kêu phán-quan giở bá»™ coi mấy tên đó có hay không. Phán-quan coi thấy rõ rà ng, bèn gạt sổ bá» tên. U-Minh Giáo-Chá»§ phất ba-tiêu kêu các oan hồn tá»±u đến rằng: Tên Xoà i từ khi chuyển biến nhiá»u kiếp, sát hại các ngươi, có kẻ tá»›i số, ngưá»i chưa tá»›i số oan ức rất nhiá»u. Äến nay ta đặng sắc Ngá»c-Äế nói tên ấy đầu nháºp Pháºt-môn, nên ta cho các ngươi hay. Nó ở thế gian nguyện trưá»ng-trai giá»›i sát, theo vá» dân Pháºt, váºy các ngưá»i ai còn oan ức, kết cừu vá»›i nó thì ta cho Ä‘i, chá»› từ nay đến sau nó không còn trở lại đây nữa. Như ai muốn rá»a há»n thì Ä‘i, bằng không Ä‘i ngà y khác trả không đặng chẳng nên trách ta dung dị.
Các oan hồn nghe U-Minh Giáo-Chá»§ phân Ä‘á»u đứng dáºy thưa rằng: Váºy Ngà i cho anh em tôi lên trả oán cách nà o? U-Minh Giáo-Chá»§ nói: Ta cho phép tá»± do, muốn trả thế nà o tá»± ý. Ngà y trước nó là m nhiá»u việc oan ức mà các ngưá»i không thế chống đương thì bây giá» trả cho vừa ý. Chá»› ta không dung ép hai đà ng, nếu như dung kẻ nầy chế kẻ kia thì mất chá»— công bình cá»§a ta hay sao? Các oan hồn chịu Ä‘i hết. U-Minh Giáo-Chá»§ nói rằng: Các ngươi nghe ta dặn: má»—i ngưá»i phải lãnh má»™t tá» nầy, giữ cho kỹ chẳng khá để mất. Rồi trở lên thế gian khảo nó chừng nà o nó ngã thì hai đà ng ngà y khác là m sao tá»± ý. Bằng như khảo không đặng đến ngà y nó xuất Tánh vá» Trá»i thì các ngươi trở lại trả tá» cho ta, ta cho qua Äông Nhạc đầu thai hết thảy. Äó rồi các oan hồn lãnh tá» cả thảy Ä‘á»u Ä‘i lên thế gian, nháºp khiến ngưá»i ăn chay tung hoà nh sá»a tánh, khiến cho kẻ ăn mặn, ngưá»i thì muốn sắc; hoặc tham danh lợi, hỉ ná»™ sân si, hoặc khi dể ông bà cha mẹ, cô bác, chị em; á»· chúng hiếp cô, ép ngưá»i lấy cá»§a; hoặc khiến tham Ä‘iá»u ân-ái phá vợ con ngưá»i; hoặc ý niệm âm thầm, tuy không lá»™ ra, mà tình ý đã niệm trước; hoặc khiến trai thì rượu trà hút xách, kẻ ép ngưá»i khuyên, say sưa nhiá»u lẽ. Chừng ấy khi đã say rồi thì mặn lạt nà o hay, kể chi là mặn chay... xấu hổ. Lại khiến gái thì son Ä‘iểm phấn dồi, quần nầy áo ná», kẻ thì sá»a dạng thuyá»n-quyên; ngưá»i lại soi gương đánh phấn. Xấu lại là m cho đẹp, thiếu ăn lại thể ngưá»i già u.
Vì váºy mà lâu ngà y phà m-tâm xui dẫn má»›i bỠăn chay. Nên ngưá»i tu phải cho tỉnh, phà m việc chi trái lý đạo, tức là oan ma khiến dắt là m cho mình buồn giáºn, trách phiá»n mà bỠđạo, ấy cÅ©ng tại nó muốn trả há»n ngà y trước, váºy mà có ai biết chăng?
Lý-Tứ nghe bà phân dứt, thấu đặng, thưa rằng:
- Các việc anh em tôi vưng nghe, cầu bà từ-bi cho tôi há»i thêm đặng há»c. Chẳng hay có ngưá»i biết chá»— tu hà nh tuyệt dục là đứng ban đầu, quà hÆ¡n muôn việc. CÅ©ng có nghe: Trai tiên không vợ, gái ngá»c không chồng, sánh đặng bá»±c Tiên Thánh thì phải rồi. Vì sao giữ đặng mấy năm cÅ©ng ngã?
Bà đáp: NhÆ¡n việc nầy thiệt khó tá» hết đặng. Vì cái Äạo là chà quà chà trá»ng sanh Trá»i sanh Äất, sanh ngưá»i sanh thú, thảo má»™c các loà i. Bởi ai cÅ©ng biết chá»— ái tình dâm-dục là má»™t việc tồi bại, hổ thẹn vá»›i Ä‘á»i, mà sao ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u muốn và o chá»— đó? NhÆ¡n nguyên-căn cá»§a dâm-dục đã lâu, từ ông bà mà truyá»n sanh cha mẹ, cha mẹ mà gieo xuống đến mình, giống trước thì phải gây ra giống trước. Tá»· như cây đắng thì sanh trái đắng, có chi lạ. Äến nay mình đặng gặp kỳ hạ-nguÆ¡n mở há»™i tiếp dẫn nguyên-nhân, may mà biết thức tỉnh hồi đầu, cùng nghe việc luân hồi quả báo, các việc chÆ¡n giả má»›i đổi tánh ăn-năn. Dám đến trước Pháºt tiá»n láºp hồng thệ đại nguyện, trưá»ng-trai giá»›i sát, lãnh qui giá»›i tinh nghiêm tá»± thỉ chà chung chẳng dám đổi lòng.
Từ đó đến sau thì ông bà ở suối và ng có chá»— an nghỉ, hoặc được siêu thăng Thiên-ÄÆ°á»ng, như váºy cÅ©ng là má»™t việc quà báu cho ngưá»i tu. Bằng như ngà y sau khai trai phá giá»›i thì chịu thân nầy vÄ©nh Ä‘á»a địa ngục.
Bởi chẳng qua tình ý niệm sai, tánh cà ng ngà y cà ng đổi, bá» công phu quì hương, lo Ä‘iá»u tà i sắc, đạo-đức không ham. Do đó mà lần lần dá»i tánh: hoặc trai lụy chá»— sắc, gái lụy chá»— tà i, há»… trai thấy gái phải lòng thì liếc trừng trêu giỡn, bà y chuyện nguyệt hoa. Còn gái thấy trai vừa ý thì sá»a dạng sá»a hình, qua lại đẩy đưa, không giữ nết na trau mình, đạo tâm chẳng cố. Äến chừng phóng ý ra rồi không ai can dứt cho đặng. Chừng ấy Thánh Thần chẳng há»™, thiên hạ Ä‘á»u chê, dưới chÃn suối cá»u-huyá»n thất tổ trở lại địa ngục mà chịu khổ như xưa.
Than ôi! NhÆ¡n việc ấy mà từ xưa đến nay, hư trong đạo biết bao! Thẹn cho ngưá»i là nh biết mấy! Ta lại thấy nhiá»u ngưá»i thân ở trong đạo mà lòng ra ngoà i Ä‘á»i, bá» chá»— công mà lo chá»— tư, là m cho mối đạo bại hoại, mất chá»— bản dạng biết mấy! Hoặc là m việc tư lý mà dẫn dụ kẻ sau, như váºy thì tá»™i lá»—i nà o xiết kể! Ấy cÅ©ng tại ngưá»i là m đầu mà hư há»ng trong bản dạng, không tỉnh lấy mình. Lại nói: Ai là m quấy có phần, chá»› theo phép có câu: “Tá»™i hữu sở khuy, tá»™i qui vu trưởngâ€, nghÄ©a là : Ngưá»i lá»›n trong đạo không giữ mình, là m Ä‘iá»u chẳng phải cho ngưá»i nhá» noi gương theo, thì tá»™i đổ vá» ngưá»i lá»›n. Vì lá»›n chẳng chánh, chẳng thể đưá»ng ngay, không giữ qui trình cá»§a Pháºt, lại là m gương xấu cho kẻ háºu há»c hư luôn. Như váºy mà nói độ ngưá»i, độ mình, thay mặt cho Trá»i, thế lá»i cho Pháºt, chẳng phải thẹn vá»›i vô hình lắm sao? Nên ngưá»i tu hà nh nguyện và o cá»a Pháºt thì cÅ©ng như gởi thân cho Pháºt, sống thác tá»± Trá»i. Dẫu ngà n cay muôn đắng, khảo trở thế nà o cÅ©ng cam, lại còn sợ có tá»™i ngà y trước, thì cà ng vui lắm váºy! Tá»· như mình có bịnh mà rán uống thuốc đắng má»›i hết bịnh.
Vì váºy ngưá»i tu phải hay chịu nhịn, chịu ép các việc nặng ná», oan ức, mà láºp chà cho kẻ sau bắt chước thì má»›i đáng ngưá»i thay mặt cho Pháºt. Chá»› như nói tu mà là m gương xấu thì lẽ nà o trốn cho khá»i luáºt Thiên-Tà o. Hiện nay trái ý thầy nghịch ý ngưá»i, còn dưới u-minh thì ông bà thẹn thầm nÆ¡i chÃn suối là m sao gá»i là ngưá»i tu? CÅ©ng có ngưá»i nói: Như lá»›n không là m quấy, mà nhá» có ngã đó rồi ngưá»i lá»›n cÅ©ng tá»™i hay sao? Không, nghÄ©a là buá»™c ngưá»i lá»›n cho chánh, đặng là m bản dạng, còn kẻ nhá» nó là m quấy thì nó chịu, ai có tá»™i nấy bị hà nh, không ai chịu thế đặng.
Còn mấy lá»i ta nói đây, như ngưá»i xuất gia phải hết lòng trung vá»›i đạo. Chà tá» bất biến, thá»§ tá» thiện đạo. NghÄ©a là khảo chết chẳng đổi lòng, đạo là nh không xao lãng. Ngưá»i tại gia cÅ©ng váºy, lúc chưa tu thì vợ chồng, còn buổi và o cá»a Pháºt, thì lòng ai nấy giữ, đạo ai nấy lo, thế nà o cÅ©ng thà nh đặng. Tôn-Bất-Nhị phân dứt rồi khen rằng:
- Là nh thay! Là nh thay! Lý-Tứ là ngưá»i tiên căn đạo cốt, nên biết chá»— há»i mà để mấy lá»i thức tỉnh cho háºu há»c giữ mình, chắc từ đây đến sau mối đạo vững đặng. Chư hiá»n coi thấy chá»— nầy khá quyết thoát luân-hồi, việc trưá»ng-trai giá»›i sát thế nà o cÅ©ng rán giữ cho trá»n thỉ trá»n chung thì má»›i không phụ công Æ¡n cá»§a Lý-Tứ biết há»i. Có câu rằng: “Äắc ngôn nhứt ngữ, thắng thiên kimâ€. NghÄ©a là : Äặng má»™t lá»i nói hay thức tỉnh cho Ä‘á»i, tuy đặng ngà n và ng chá»› khó mua lá»i quà báu.
Bà giảng hết mấy Ä‘iá»u liá»n kêu mấy ngưá»i há»i rằng:
- Váºy các ngưá»i nghe qua mấy lá»i cá»§a Lý-Tứ há»i đó có thức tỉnh hay chăng? Mấy ngưá»i thưa rằng:
- Anh em tôi nghe các lá»i cá»§a sư huynh nên biết ăn-năn cải-hối theo vỠđến đây. Nay Trá»i khiến nên đặng nghe mấy lá»i bà diá»…n giải quà hÆ¡n và ng ngá»c, anh em tôi đồng nguyện sống thác má»™t lòng xin bà thâu dạy.
Tôn-Bất-Nhị thấy mấy ngưá»i đồng tâm, liá»n sai Lý-Tứ lên chợ mua Ãt lá»… má»n, còn bà ở nhà lo việc sá»› sách, qua ngà y sau thiết láºp trai-đà n tại lò gạch, cầu đạo cho má»—i ngưá»i, truyá»n ban khẩu quyết rồi giao công việc cho Lý-Tứ dẫn vá» chòi tranh, anh em cÅ©ng đồng tâm mua đổi, độ nhá»±t qua ngà y, tuy lao lá»±c tương rau chá»› đạo ai nấy giữ. Bữa ná» có má»™t ngưá»i vạm vỡ há»i bà rằng:
- Như tôi ăn chay thì cũng đặng; nghỠnà o cũng là nghỠlà m ăn, xin bà cho tôi trở ra theo nghỠcũ, thế có đặng chăng? Tôn-Bất-Nhị nghe nói biết tên ấy chưa thấu cơ đạo mà còn háo thắng bèn nói rằng:
- Ngưá»i nói như váºy, thôi để ta há»i ngươi: Vả chăng ngươi là má»™t ngưá»i anh hùng, ai ai cÅ©ng kiêng sợ. Tá»· như ngươi ở trên núi, nghe có cá»p dữ trong rừng, không ai dám đánh thì ngươi là m sao?
Ngưá»i ấy tánh hay háo thắng lên tay nói rằng:
- Thưa bà , tôi nghe thì liá»n lấy dao đến trừ loà i độc, chá»› để nó là m chi mà hại thiên hạ. Bà nói:
- Như váºy cÅ©ng phải rồi! Còn như ngươi nghe có má»™t vị Pháºt trong hang rồi ngươi là m sao?
Thưa rằng: Há»… tôi nghe có Pháºt, thì tôi mau mau sắm lá»… Ä‘i thỉnh Ä‘em vá» thá».
Bà cưá»i nói: Như váºy thì ngươi cÅ©ng không nên là m nghá» cÅ© nữa!
Há»i rằng: Tại sao không nên là m?
Bà đáp: Ngươi đã biết cá»p dữ mau mau Ä‘em dao trừ giết chẳng muốn để nó sống là m hại ngưá»i ta. Còn ngươi muốn trở là m nghá» cÅ© Ä‘i trá»™m cướp lấy cá»§a ngưá»i ta. Như váºy thì có ai dung tha ngươi đâu? Còn như ngươi nghe có Pháºt trong hang, ngươi mau sắm lá»… thỉnh vá» thá». Váºy thì ngươi hãy thể như ông Pháºt là tốt hÆ¡n! Ngưá»i ấy nghe mấy lá»i dưá»ng như say má»›i tỉnh, lạy mà chịu lá»—i, tá»± hối ăn-năn, nói:
- Tôi từ đây sắp sau lo tu bÄ© theo việc đạo đức, không dám vá»ng lòng quấy nữa.
Kế đó có má»™t ngưá»i tuy hung mà tánh tình chÆ¡n chất, có nhiá»u chứng bịnh ngầm, y sợ tu không đặng nên thưa thiệt cùng bà rằng:
- Thưa bà , vì con cũng có lòng muốn tu hà nh, mà sao có tánh hay xao lãng, xin cầu bà chỉ dạy.
Tôn-Bất-Nhị há»i: Váºy chá»› trò có tánh xao lãng mà xao lãng việc chi? Nói cho ta biết ta sẽ chỉ dạy.
Thưa rằng: Thứ nhứt, ý con hay niệm tưởng các Ä‘iá»u quấy chẳng sót việc nà o mà không niệm. Có lúc ghét thầy, khi đạo, muốn việc ái-ân; hoặc thấy ai bóng sắc ý còn tư-tưởng; hoặc khiến tham lam tiá»n bạc. CÅ©ng có khi không muốn quì hương công phu, hoặc tranh việc hÆ¡n thua, ai chê chẳng chịu. Có khi cha mẹ nói chẳng vừa ý, muốn sân si, ai can chẳng kể, hoặc có khi muốn trở vá» trần. Hoặc có việc oan-ức, ý không dằn đặng muốn là m sao trả há»n mà thôi. Váºy cầu bà có thế chi cứu giùm tôi, tôi đội Æ¡n bà ngà n thuở.
Tôn-Bất-Nhị cưá»i rằng:
- Việc ấy tại ngươi, mà thà nh bại siêu Ä‘á»a cÅ©ng tại ngươi! Váºy ngươi nghe ta nói: Các bịnh cá»§a con ngưá»i, vì ban sÆ¡ cÅ©ng muốn tu cho thà nh đạo, chẳng mến cuá»™c trần. Lần lần lâu ngà y ở trong chùa không đặng thong thả, hoặc ăn mặc thua ngưá»i, tiá»n bạc có Ãt không đủ trang Ä‘iểm tiêu xà i, hoặc có việc hÆ¡n thua vá»›i ngưá»i, không đặng tranh Ä‘ua phải quấy. Rồi từ đó má»›i sanh nhiá»u tạp niệm. Trai thì sanh Ä‘iếm đà ng cá» bạc, gái thì trang Ä‘iểm phấn son, há»… các việc nhiá»…m rồi thì không phương thoát khá»i. Nay ngươi biết tỉnh ăn-năn sá»›m như vầy cÅ©ng là có chà lá»›n. Váºy ngươi muốn trừ bịnh ấy, thì là m như vầy: Trước mình phải há»i lòng mình: “Ta đã muốn tu mà trả Æ¡n cá»u-huyá»n, tránh đưá»ng luân chuyển; ngà y trước ta không đủ trÃ, khá» dại, nhiá»…m theo Ä‘iá»u quấy vì trong chá»— ái-ân mà chịu khổ muôn kiếp Ä‘á»i Ä‘á»i, không phương nhắc kể! Äến nay ta muốn lánh các Ä‘iá»u khổ, thì mầy theo ý tao má»›i phải, sao mầy lại xúi giục tao và o chá»— quấy thì tao đâu chịu việc thẹn nhÆ¡, dầu mầy ép thế nà o tao cÅ©ng nguyện: Sống thì tu, thác thì vá», các việc ấy tao không há» nhiá»…m đếnâ€. Rồi đó ngươi tá»± lấy ý mà cá»±; hoặc muốn sắc thì cá»± sắc. Suy nghÄ© như vầy: Việc ấy chẳng qua là đưá»ng thầm nẻo tối, dÆ¡ không xiết kể, sống thì tốt tươi, chết không ai dám cáºn! Có chá»— nà o mà vui tưởng việc sắc đặng? Hoặc muốn tà i thì lấy tà i mà cá»±. Tá»· rằng: Vì ngươi mà ta phải anh em xa biệt, máu thịt rã rá»i, vì ngươi mà khiến giục cho ta phải dầm sương phản mại, đêm tÃnh ngà y lo. Äến nay ta đặng tỉnh rồi, thì ta coi ngươi là má»™t đứa bạc-bẽo vô tình biết mấy! Nay ở ngưá»i nầy, mai sang ngưá»i khác, váºy ta cÅ©ng chẳng há» tùng theo ngươi đâu.
Việc nà o muốn nhiá»…m và o lòng ngươi, ngươi biết việc ấy là hại mà cá»± không lại, thì vô bà n Pháºt cầu nguyện; hoặc nhịn đói mà trừ việc ấy; hoặc quì hương phạt mình, đặng việc nà o cá»± đặng thì ép, miá»…n cho mình là m chá»§ thì thôi. Ãt lâu như váºy thấu cảm không trung, cho âm-thần bảo há»™. Còn các oan trái biết mình minh chánh, chà đáng trượng phu nó trở lại há»™ mình, thì tá»± nhiên các bịnh ấy Ä‘á»u dứt hết. Kêu là : “Trì kỳ chÃ, vô bạo kỳ khÃâ€. NghÄ©a là : Ta sợ giữ không đặng cái chà cá»§a ta, chá»› như ta là m chá»§ cho ta, thì khó ai lấn đặng. Chá»› cái khà là việc giáºn há»n cÅ©ng có thể ép đặng.
Tên ấy còn tham tà i, nghe dứt liá»n há»i: Thưa bà , không biết là m sao mà cầu đặng phước?
Tôn-Bất-Nhị nói:
- Phước đâu mà cầu? Mình là m phải thì đặng phước gặp phước, chá»› không nên cầu phước. Nếu nói như ngươi ai muốn cầu cÅ©ng đặng, chắc là cả thảy cÅ©ng đặng già u sang! Có câu: “Là m là nh đặng phước, là m dữ mắc há»aâ€. Äó là lẽ tá»± nhiên cá»§a Trá»i Äất định rồi. Há»a phước tá»± mình là m, cÅ©ng như: “Há»c thì nên, không há»c thì dốtâ€. Sách không há»c, mà biết chữ sao đặng? Ta nói nhón Ãt Ä‘iá»u chắc lẽ ngươi cÅ©ng thấu.
Tên ấy nghe nói, quì lạy tá»± tỉnh, từ ấy đến sau anh em ở đó tu luyện đặng hÆ¡n mưá»i năm, kẻ trước ngưá»i sau qui lần, Ä‘á»u đặng siêu thăng hết thảy. Sau ngưá»i coi tá»›i chá»— đó có là m thi rằng:
ChÆ¡n nhÆ¡n ở đó há»c huyá»n-công,
Äá»™ đặng côn-đồ chà rất thông,
Bởi tại ép mình trừ độc dữ,
NhỠơn Hộ-Pháp với Thiên-Công.
* * * * *
Việc bà Tôn-Bất-Nhị còn dà i, đây nói qua Trùng-Dương tiên sanh ở tại nhà ông Mã-ÄÆ¡n-Dương hÆ¡n má»™t năm, trong xóm có ngưá»i bà n luáºn rằng:
- Mã-viên-ngoại chẳng biết hưởng phước, khi không mà đem gia tà i cho ngưá»i ta, là m cho bà buồn rầu phải Ä‘iên, không biết chạy xứ nà o. Có má»™t ngưá»i chừng hÆ¡n 50 tuổi tên là Äoà n-An-NhÆ¡n nói rằng:
- Tôi lúc trước có đến thăm viên-ngoại không thấy ngưá»i đà n bà nà o ở đó, chỉ có đà n ông mà thôi. Tôi há»i ông viên-ngoại Ä‘i đâu? Mấy ngưá»i nói:
- “ở sau mao-am nghe thầy giảng đạoâ€. Tôi liá»n Ä‘i thẳng và o, thấy Trùng-Dương cùng viên-ngoại ngồi nói chuyện. Viên ngoại thấy tôi tiếp há»i dẫn ra nhà trước, tôi há»i thăm bà đâu? Viên-ngoại nói: Bà có việc tu cá»§a bà , tôi có việc đạo cá»§a tôi, đâu biết đặng. Rồi tôi há»i mấy ngưá»i tá»› gái sao không có ở thì viên-ngoại nói: Trai cho cưới vợ, gái cho cưới chồng, Ä‘á»u riêng tư pháºn. Tôi há»i: Cất mấy cái mao-am là m chi? Viên-ngoại nói: Äể cho mấy ngưá»i tu hà nh đến ở. Tôi há»i: Trùng-Dương tiên-sanh sao không thấy ra ngoà i? Viên-ngoại nói: Thầy tôi lo tịnh dưỡng chẳng chịu nói việc tục.
Rồi tôi chà o ra vá» lại gặp Mã-Hưng má»i tôi lại nhà chÆ¡i.
Tôi há»i: Nhà nầy khi trước vui lắm, nay sao vắng vẻ, giống in cái chùa? Mã-Hưng nói:
- Chú không biết, nhà nầy bây giá» có ông Trùng-Dương tiên-sanh là ngưá»i Thần Tiên sống, chẳng ham việc vui chÆ¡i, muốn Ä‘iá»u thanh tịnh. Từ khi bà viên-ngoại Ä‘i rồi mấy ngưá»i tá»› gái Ä‘á»u cho vá» hết, để bạn tôi ở đây coi giữ, nên vắng vẻ. Tôi lại há»i:
- Là m sao mà biết Trùng-Dương tiên-sanh là Thần Tiên sống? Mã-Hưng đáp:
- Phà m việc chi trong ngoà i không ai cho hay mà ông cÅ©ng biết hết. Còn việc chi chưa đến hoặc ngà y nà o nắng mưa ông cÅ©ng biết đặng. Như váºy chẳng phải là Thần Tiên sống hay sao?
Äoà n-An-NhÆ¡n Ä‘em mấy việc nói hết cho mấy ngưá»i nghe, lại có ngưá»i há» Phan nói:
- Như y lá»i chú nói, là ông chắc biết việc quá khứ vị lai. Nay trong xóm mình bị hạn đã lâu không mưa, sao không ai há»i ông chừng nà o mưa? Mấy ông kia Ä‘á»u nói:
- Phải, như lá»i ông lão nói thì chắc đặng; váºy anh em mình đến nhà viên-ngoại đặng tá» việc ấy cho ông hay. Nói rồi mấy ngưá»i Ä‘i đến nhà viên-ngoại. Viên-ngoại dẫn ra mao-am, cầu Trùng-Dương tiên-sanh. Thưa rằng:
- Vì xóm tôi bị hạn đã lâu, nhÆ¡n dân Ä‘á»u khổ, là m ăn không đặng. Nay nghe tiên-sanh tu hà nh có đức, biết việc quá-khứ vị-lai, xin Ngà i từ-bi nói dùm chừng nà o mưa cho anh em tôi mừng, cám Æ¡n Ngà i ngà n thuở.
Trùng-Dương nói:
- Việc nầy nhá» Æ¡n trên, chá»› tôi siển bạc lắm, không dám lãnh việc quá-khứ vị-lai, nhưng mà tôi biết đâu chỉ đó. Dứt lá»i Trùng-Dương ngồi máºt niệm hồi lâu rồi nói:
- Như mấy ông muốn biết thì qua xóm bên Äông, có má»™t cái miá»…u Thổ-Äịa, trên vách có định ngà y mưa, đến đó thì biết. Mấy ông nghe nói lấy là m vui-vẻ, rồi tạ Æ¡n trở ra thẳng qua phÃa Äông, tá»›i miá»…u Thổ-Äịa, quả thấy trên vách có mấy hà ng chữ, Phan lão liá»n Ä‘á»c cho mấy ngưá»i nghe:
NhÆ¡n vương diện tiá»n nhứt đối qua,
Nhứt lản trâu châu chiếu Vương gia,
Nhị tháºp tam, thiên hạ đại võ,
Hòa thượng khấu, lý thổ nê ba.
Ở sau có 1 câu chữ nhá» ra thai, Phan lão coi rồi cưá»i rằng: Mấy câu nầy há»c trò con nÃt nó biên 4 câu thai chÆ¡i, có kỳ mưa gì đâu? Mấy ngưá»i kia há»i: Nó viết chữ gì mà ông không bà n đặng? Phan lão nói: Trên chữ NhÆ¡n, dưới chữ Vương, thêm 2 chấm là Kim. — Chữ Vương thêm 1 Ä‘iểm là chữ Ngá»c. — Nhị tháºp tam hạ võ, kết lại là chữ Mãng. — Hòa Thượng, bá» chữ Hòa để chữ Thượng; Nê Ba là Äất, Äất là Thổ, chữ Thượng thêm chữ Thổ là chữ ÄÆ°á»ng. Rõ rà ng 4 chữ “Kim, Ngá»c, Mãng, ÄÆ°á»ng†nà o có chá»— kỳ mưa?
Äoà n-An-NhÆ¡n chạy lại chỉ câu: “Nhị tháºp tam, thiên hạ đại võ†đây nói rõ rà ng kỳ ngà y 23 mưa lá»›n! Ông già cưá»i nói không có. Äoà n-An-NhÆ¡n lại nói: Tuy mấy câu lá»i bà n chá»› trong đó cÅ©ng có chá»— bà nghiệm, ông nói không chắc thì thôi hôm nay là 19, cách 23 không mấy bữa, để coi ngà y 23 có mưa hay không? Chừng đó biết ông linh cùng không linh. Mấy ngưá»i kia nói:
- Anh nói phải, để đến chừng đó sẽ biết! Nói dứt lá»i Ä‘á»u trở vá» hết.
Äến ngà y 23, mây Ä‘en đầy trá»i, mưa dầm dá», từ mÆ¡i đến chiá»u không dứt. Trong xóm ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u tin Trùng-Dương tiên-sanh là Thần Tiên, chừng ấy tiếng đồn khắp nÆ¡i.
Kế có ngưá»i ở phÃa Bắc, mất má»™t con trâu kiếm không đặng, đến cầu ông chỉ giùm. Tiên-sanh nói: Trâu cá»§a ngươi ở xóm bên Nam, nằm trong ổ quạ tại trên cây lá»›n, muốn kiếm trở vá» trèo lên cây thì gặp.
Ngưá»i ấy nghe nói tức cưá»i há»i rằng: Con trâu lá»›n mà sao lên đặng trên ổ quạ? Tiên-sanh nói:
- Lại đó kiếm thì chắc đặng! Chẳng khá nói nhiá»u.
Ngưá»i ấy nghe trở vá» qua phÃa Nam thấy có cây lá»›n, ngó trên ngá»n thấy có ổ quạ, láºt Ä‘áºt trèo lên coi, thấy có ổ không, giáºn lấy liệng xuống. Chẳng may nhánh cây khô rá»›t trên mặt liá»n gục đầu ngó xuống thấy trong xóm có cái nhà trống buá»™c con trâu, nhìn thiệt quả trâu mình, bốn phÃa cá» che, thầm tưởng rằng:
- May quá! Phải không trèo lên cây cao ngó xuống là m sao thấy đặng.
Liá»n láºt Ä‘áºt trèo xuống vô xóm đó. Lại nhá»› xóm nầy có ngưá»i ăn trá»™m trâu, phải không nhá» tiên-sanh chỉ nói đêm nay có dắt Ä‘i xa, là m sao tầm đặng. Rồi Ä‘i thẳng vô nhà trống dắt trâu vá».
Qua bữa sau, xóm bên Tây có mấy ngưá»i lại há»i tiên-sanh công việc nhà , có má»™t đứa 14 tuổi há»i rằng:
- Anh tôi Ä‘i buôn bán xa, mấy tháng nay không vá». Xin ông là m Æ¡n mách giùm chừng nà o anh tôi vá»?
Tiên-sanh đáp:
- Vá» há»i tay cá»§a mẹ ngươi thì biết. Thằng nhá» nghe qua tức cưá»i nói:
- Anh tôi Ä‘i buôn bán đã lâu, chẳng biết Ä‘i gần xa, nên mẹ tôi biểu đến đây cầu ông chỉ giùm, mà ông lại biểu vá» há»i tay mẹ tôi, là m sao biết đặng? Tiên-sanh nói:
- Ngươi cứ nghe lá»i ta, đừng nói nhiá»u chuyện.
Thằng nhá» nghe rầy không dám há»i nữa, liá»n xá ra vá».
Khi vỠđến nhà , thấy mẹ nó cầm cái thơ trong tay nói:
- Anh mầy ở Lai-Châu buôn bán, có gởi thÆ¡ vá» tao má»›i đặng đây, váºy mầy Ä‘á»c cho tao nghe. Thằng nhá» lấy thÆ¡ Ä‘á»c rằng:
“ Con kÃnh lá»i thăm mẹ đặng mạnh giá»i. Từ khi cha quá vãng rồi, nhá» mẹ dạy nuôi đến đặng nên ngưá»i. Nay con theo chà cá»§a cha khi trước, buôn bán cÅ©ng đặng thạnh lợi. Vì có bán chịu thâu chưa đủ nên trá»…, xin mẹ an lòng. Äợi chừng mùa Thu con má»›i vỠđặng. Váºy em ở nhà phụng dưỡng mẫu thân.â€
Thằng nhá» coi rồi cưá»i rằng:
- Thiệt rất linh nghiệm! Mẹ nó muốn há»i việc chi linh nghiệm, bá»—ng thấy trước cá»a có mấy ngưá»i đến.
|

19-10-2008, 09:41 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 12
Chỉ tá»a công, phân minh diệu lý,
Há»c chÆ¡n đạo, hỉ phùng minh sư
Nghĩa là :
Chỉ ngồi công-phu, bà y tỠchỗ diệu lý,
Há»c đạo chÆ¡n, mừng gặp thầy minh-sư.
Có bà i kệ rằng:
Ân ái buộc rà ng giải chẳng khai,
Ngà y kia thân bỠkhổ bao nà i,
Nay đã buông tay không trở nệ,
Thẳng đến Diêu-Trì Bạch-Ngá»c giai.
Lại nói thằng nhỠđương muốn nói thầy biểu vá» há»i cái tay cá»§a mẹ cho mẹ nó nghe, liá»n thấy mấy ngưá»i Ä‘i đến há»i thăm nhà há» Mã, thằng nhá» há»i: Mấy ông há»i thăm nhà há» Mã đặng tầm ông Tiên sống phải chăng? Mấy ngưá»i nói:
- Phải.
Thằng nhá» liá»n dắt Ä‘i, hồi lâu tá»›i nhà há» Mã, may gặp Mã ÄÆ¡n-Dương ở trước nhà , thấy mấy ngưá»i đến, má»i vô há»i mấy anh đến có việc chi? Mấy ngưá»i nói:
- Tôi đến cầu há»c Äạo.
Mã-ÄÆ¡n-Dương nghe nói, liá»n dẫn ra mắt thầy. Có má»™t ngưá»i há» Äà m tên Xá»-Äoan, hiệu Trưá»ng-ChÆ¡n-Tá», năm trước có bịnh trầm kha. Trùng-Dương tiên-sanh lúc má»›i đến SÆ¡n Äông xin ăn, có dạy việc trừ bịnh cho y, chừng bịnh mạnh rồi vui lòng ham Äạo, tìm há»i thầy mà không biết ở đâu. Nay nghe ngưá»i nói tại nhà há» Mã có má»™t vị Thần Tiên sống tên là Trùng Dương, nên má»›i biết thầy ở đây; và có dẫn má»™t ngưá»i cÅ©ng ham há»c đạo, há» XÃch tên Thái-Thông, hiệu là Thái-Cổ, cÅ©ng ở chung má»™t phá»§. Còn mấy ngưá»i kia cÅ©ng ham há»c Äạo, nói chẳng hết tên há». Khi đó, Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n lạy thầy tạ Æ¡n ngà y trước trừ hết bịnh rồi nay há»i cầu há»c Äạo. Trùng-Dương nói:
- Pháp môn mở rá»™ng cá»a, ai có tá»›i thì tá»›i, có Ä‘i thì Ä‘i, ta cÅ©ng không dám cầm.
Liá»n biểu Mã-ÄÆ¡n-Dương dẫn mấy ngưá»i ra mao-am thứ nhì ở đó. Cách Ãt ngà y, cÅ©ng có Ãt ngưá»i đến há»c Äạo, tên Lưu-Xá» Huyá»n, hiệu Trưá»ng-Sanh-Tá»; ngưá»i khác tên Vương-Xứ-Nhất, hiệu Ngá»c-Dương-Tá», cÅ©ng ngưá»i SÆ¡n-Äông. Mã-ÄÆ¡n-Dương tiếp há»i, cÅ©ng nói cầu há»c Äạo. Liá»n dẫn hai ngưá»i ra mắt thầy, rồi Trùng-Dương tiên-sanh biểu Ä‘em ở mao-am thứ ba.
Bá»—ng đâu thấy bên Äông tá»›i má»™t ngưá»i, bên Tây má»™t ngưá»i, chừng má»™t tháng tá»›i hÆ¡n mấy mươi. Trùng-Dương thấy váºy biểu Mã-ÄÆ¡n-Dương chỉ đạo, dạy má»—i ngưá»i công phu, phân việc đâu đó thứ tá»±. Các việc xong xuôi rồi tiên-sanh định ngà y Ä‘em việc đạo giảng dạy chá»— tu hà nh công-phu cho mấy ngưá»i nghe, rồi sắp đệ tỠđứng hai bên cung thân nghe giảng. Tiên sanh nói:
- Thân ngưá»i lấy Khà là m bổn, lấy Tâm là m căn, lấy Tánh là m mạng má»›i phát ra đặng. Còn Trá»i Äất cách nhau tám muôn bốn ngà n dặm, ngưá»i thì cái tâm tháºn cách nhau tám tấc bốn phân. Tháºn ở trong dưới rún má»™t tấc ba phân, kết liá»n má»™t mạch mà thông hÆ¡i thở trên dưới. Mối thông trăm mạch há»… thở, thở vô trăm mạch Ä‘á»u bế. Trá»i Äất tạo-hóa xây vần cÅ©ng không khá»i hai mối hô-hấp. Há»… ngưá»i hô-hấp trong tâm tháºn thì khà huyết Ä‘á»u thuáºn nguÆ¡n-khà đặng vững, thất tình chẳng động, trăm bịnh chẳng trị mà tiêu.
Còn phép ngồi công-phu má»—i ngà y: Tý, Ngá», Mẹo, Dáºu bốn giỠở trong tịnh thất, ngồi niệm cho dà y, ngồi kiết dà , hồi quang phản chiếu đơn-Ä‘iá»n, lấy bông nhét lá»— tai, dứt việc lo tưởng, ý tùy hô-hấp, váºt-vá»ng váºt-trợ, miệng mÅ©i Ä‘á»u không thở. Ngồi chừng má»™t giỠđồng hồ rồi nằm nghỉ, chẳng khá lao nhá»c, đừng cho phiá»n giáºn mà tổn công-phu thì hại cái ChÆ¡n-Khà (Ai muốn biết tìm thầy chỉ thì rõ).
Có bà i kệ rằng:
Ngồi nghỉ công-phu chẳng dụng đa,
Trá»n nhá» luyện khà vá»›i trừ ma,
Phải Ä‘em chướng ngại Ä‘á»u bá» hết,
Chớ để tâm đầu có võng la.
Chướng ngại không tu phiá»n não tụ,
Võng la không giải khổ ta-bà ,
Rõ rà ng chÃ-lý trao truyá»n đủ,
Äừng để má»™t hồi lại bá» qua.
Tiên-sanh giảng nói việc công-phu, rồi xuống phòng an nghỉ, các đệ tỠai vỠphòng nấy.
Lại nói tỉnh SÆ¡n-Äông có má»™t ngưá»i há» Khưu, tên Xá»-CÆ¡, hiệu Khải-Phát, anh em ba ngưá»i, cha mẹ Ä‘á»u mãn sá»›m, Khải Phát nhá» anh chị thương cho há»c biết là m thi phú, mà không muốn việc công danh, ham tịnh dưỡng, có khi không muốn nói chuyện, dưá»ng như trong lòng có chá»— vui mà không ai biết. Nhiá»u khi anh chị khuyên láºp công danh, Khải-Phát thưa rằng:
- Tôi nguyện há»c cùng cứu chá»— thân tâm, không muốn việc công danh. Anh chị khuyên cưới vợ thì Khải-Phát từ rằng:
- Em chà chưa đặng láºp thà nh, há dám rà ng buá»™c sá»± nhá»c; để cho em thong thả. Lại thưá»ng hay cùng anh chị giảng nói:
- Ngưá»i sanh ở Ä‘á»i chẳng tìm đưá»ng giải thoát khó khá»i việc buồn, trá»n ngà y tranh danh Ä‘oạt lợi tham luyến vợ con. Có khi vô-thưá»ng đến bắt thì muôn việc Ä‘á»u không; ngưá»i gá»i cuá»™c Ä‘á»i là chÆ¡n, chá»› như tôi thấy dưá»ng như mây nổi sương bay, tỉ như giấc chiêm bao, bá»t nước!
Có má»™t lúc ná» anh em trong nhà không đặng hòa thuáºn, hai anh muốn tách ra Ä‘i. Khải-Phát nhiá»u khi can gián không đặng, liá»n má»i hai anh ngồi thưa rằng:
- Xin hai anh an tâm, vì cha mẹ có ba anh em, chẳng may cha mẹ khuất sá»›m, lòng em hằng má»™ Ä‘i tu, váºy hai anh ở chung vá»›i nhau má»›i phải, để sanh ý không hòa, chẳng sợ cha mẹ phiá»n muá»™n sao? Xin hai anh nghe nhắc sá»± tÃch:
Có má»™t ông ná» sanh năm ngưá»i con, ba trai hai gái, nuôi đặng nên ngưá»i, cưới gã Ä‘á»u đủ, lại để gia tà i chừng 2000 lượng bạc, chưa láºp tương phân. Chẳng may hai ông bà bất hạnh sá»›m. Anh em đồng tâm mai táng, công việc xong rồi bốn ngưá»i em đòi tương phân gia tà i đặng ở riêng. Ngưá»i anh cÅ©ng nghe lá»i bốn em chia gia tà i sá»± sản, kêu em nói rằng: Nầy mấy em, vì cha mẹ sanh có năm anh em, cha mẹ khuất sá»›m có để lại má»™t chút Ãt, đến nay mấy em muốn chia, thì anh cÅ©ng y lá»i các em chia xong rồi. Nay anh muốn tá» bà y cùng mấy em như vầy, có em nà o vui lòng không?
Bốn em thưa rằng: Xin anh có việc chi cứ phân tá».
Ngưá»i anh nói: Ruá»™t đất tiá»n bạc thì chia cÅ©ng phải, còn chuyện ở riêng, anh xin bốn em ở chung cho vui. Vì cha mẹ má»›i mãn mà anh em tư phân thì thiên hạ chê cưá»i. Nói vừa dứt lá»i hai ngưá»i gái và má»™t ngưá»i trai nói rằng: Không, bá» nà o cÅ©ng nhà ai nấy ở dá»… hÆ¡n. Ngưá»i anh nghe nói rất buồn, phân dứt mấy lần không đặng tá»§i thân sa nước mắt, bèn và o bà n thá» cha mẹ quì lạy than thở má»™t hồi rồi kêu mấy em nói: Nầy mấy em, cha mẹ sanh mình lúc còn nhá» thưá»ng ngà y chÆ¡i vui giỡn, có cái chi tốt, ngon cÅ©ng ăn chung. Äến nay cha mẹ khuất rồi, anh em cÅ©ng ở như váºy má»›i phải là tình cốt nhục thuáºn hòa, dẫu cha mẹ ở chốn suối và ng cÅ©ng đặng ngáºm cưá»i, còn mình ở tại thế thì đặng danh thÆ¡m mỹ mục. Sao mấy em không chịu ở chung? Váºy xin mấy em nghÄ© coi: Hang kiến kia bao lá»›n mà cả hÆ¡n ngà n muôn con lên xuống tranh đấu, há»… con trước Ä‘i đâu, con sau theo đó. Con nầy kiếm đặng gạo, con kia kiếm đặng cÆ¡m, thảy không ăn riêng, Ä‘á»u Ä‘em vá» hang mà ăn chung vá»›i nhau. NghÄ© lại: nó là má»™t con váºt nhá» nhÃt, tuy không biết nói mà còn có tánh thương nhau. Anh kiếm nuôi em nhá» dại còn đặng, huống chi anh em mình linh hÆ¡n muôn váºt, lẽ đâu kẻ Nam ngưá»i Bắc, góc biển chÆ¡n trá»i, há chẳng thẹn cùng váºt nhá»?
Bốn em nghe anh thức tỉnh Ä‘á»u lạy anh xin lá»—i, rồi cÅ©ng ở chung như thưá»ng, lo việc là m ăn, em quấy anh rầy, anh sai em nhắc, đêm hôm tăm tối giảng nhau. ở hÆ¡n bốn Ä‘á»i khá»i tranh má»™t lá»i xá» Ä‘oán. Hỡi ôi! Gương ấy tu cùng không tu cÅ©ng rán coi mà bắt chước. Lá»›n thì phải thương nhá», lấy lá»i khuyên nhá»§ trẻ em, hoặc thầy, hoặc cha, hoặc anh, Ä‘á»u nên thương kẻ dưới tay. Minh-Thánh Kinh nói: “Bất sức văn thần quá, bất diệu võ tướng công. Ká»· lục văn hoa Ä‘iện, cá» hạch kiến chương cungâ€. NghÄ©a là : Chẳng khá ép kẻ văn thần có lá»—i, không nên dung võ tướng có công; vì kẻ có lá»—i trong chá»— lá»—i cÅ©ng có công, còn ngưá»i có công trong chá»— công cÅ©ng có lá»—i. Nên là m lá»›n phải châm chế, như có thưởng phạt thì Ä‘em hiện trước huê Ä‘iện mà thưởng phạt, cho hai đà ng thấy minh bạch công bình. Há»… em nhá» phải nhượng kÃnh bá» trên, chịu trên sai khiến, hoặc trên lá»—i phải chiá»u lòng giảng dứt, chẳng nên nặng lá»i mà tổn đức bình sanh. Hoặc trên xá» dạy dưới thì lấy chá»— lá»… nghi mà răn trị, không đặng ép quyá»n vì có câu: “Thượng huấn hạ dÄ© lá»…, hạ gián thượng dÄ© quÃâ€. NghÄ©a là : Trên dạy dưới lấy lá»… mà dạy, dưới gián trên lấy qui trình mà can, thì khá»i chá»— hư hại nhÆ¡n-đạo cùng thiên-đạo.
Khải-Phát nhắc mấy lá»i cho hai anh nghe, từ đó đến sau y nhiên ở chung mấy Ä‘á»i, không tranh lá»i hÆ¡n thua. Khi đó Khải-Phát nghe nhà há» Mã ở huyện Ninh-Hải có ông Trùng-Dương tiên-sanh đạo-đức tu hà nh, lại có ngưá»i há»c Äạo ở đó. Khải-Phát bình sanh ham việc đạo-đức, nghe nói ý muốn thưa anh chị hay, mà sợ không cho Ä‘i, nên sá»a soạn tiá»n bạc, Ä‘em theo quần áo lén ra khá»i nhà , Ä‘i đến huyện Ninh-Hải. Tá»›i nhà há» Mã, gặp ngay ÄÆ¡n-Dương há»i rà nh việc Äạo, cùng nói tên há» Ä‘em vô sổ. Lại có mấy ông: Äà m, Lưu, Vương, XÃch, thấy Khải-Phát cÅ©ng vui mừng nói rằng:
- Tuổi còn nhá» mà phát tâm há»c Äạo, thiệt cÅ©ng Ãt ngưá»i có, liá»n dắt ra mắt thầy, rồi ÄÆ¡n-Dương thuáºt công việc cho thầy hay. Trùng-Dương nghe nói ngó Khải-Phát má»™t hồi nói rằng:
- Thằng nầy há»c Äạo không đặng! Vì nó lanh lợi thái quá, tâm ý tạp niệm rất nhiá»u, khó đặng thà nh đạo, mau sá»›m trở vá». Khải-Phát quỳ lạy thưa rằng:
- Con tuy nhá», chá»› quyết má»™t lòng há»c Äạo, không có hai ý, xin thầy cho con ở lại há»c. ÄÆ¡n Dương cÅ©ng xin dùm mà thầy chẳng chịu, nói rằng: Chẳng phải ta bá» nó, vì nó khổ căn lá»›n nạn, sợ ma nạn chịu không nổi mà sanh thối chÃ. Chẳng bằng không thâu hay hÆ¡n!
Khải-Phát muốn thưa cầu nữa, vừa cúi đầu lạy thì Trùng Dương tiên-sanh bá» Ä‘i ra ngoà i. ÄÆ¡n-Dương cùng mấy ông thấy váºy không biết là m sao, bèn dẫn Khải-Phát đến nhà trước chỉ là m công việc. Qua bữa sau, Khải-Phát lạy thầy xin nữa, tiên-sanh há»i rằng: Sức ngươi nhá» mà muốn gánh đồ nặng, thế ngươi chịu nổi không? Khải-Phát thưa rằng:
- Thầy dạy ý chi tôi không rõ? Tiên-sanh nói:
- Ta nói ngươi sức nhá» mà gánh nặng không nổi là nói: Äạo lá»›n như Trá»i Äất, còn sức ngươi phước Ãt chà hẹp nên sợ tu không đặng, ná»a chừng trở ra mà hư trong mối Äạo, ngươi cÅ©ng mang tá»™i trong Pháºt-môn, nên ý ta chẳng cho. Khải-Phát nghe mấy lá»i thầy nói trong lòng thấu đặng, thưa rằng:
- Tuy tôi sức nhá» khó gánh nặng váºt lá»›n, nhưng mà lòng muốn thì tôi lấy ý-chà liệu dùng cÅ©ng có khi là m nổi.
Tiên-sanh nghe nói biết là ngưá»i có chà quyết tu, nên nói: Như trò muốn tu, việc còn lâu ngà y. Nói vừa dứt lá»i, trở vô phòng đóng cá»a. Còn Khải-Phát cứ là m công chuyện như thưá»ng. Qua ngà y sau, Khải-Phát lạy ÄÆ¡n-Dương thưa rằng: Vì tiên-sanh không chịu thâu tôi, váºy xin lạy ông là m thầy. ÄÆ¡n-Dương nói:
- Không đặng! Cầu, phải cầu ngưá»i đại nhÆ¡n; há»c thầy, phải tìm minh-sư. Tôi chẳng qua hiểu chút Ãt đạo lý, chưa đặng thấu hết! Trò phải an lòng ở đây láºp công, tôi cÅ©ng lần dắt cho trá»n toà n.
Khải-Phát nghe nói rất mừng, ngà y là m đêm há»c, cúng nước quỳ hương không sót, sám kinh giá» khắc không rá»i, công việc lẹ là ng chẳng má»i, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u khen. Bữa ná» Ä‘i theo mấy sư hữu đến chá»— am thầy, thấy Trùng-Dương tiên-sanh ngồi giữa, đệ tá» sắp đứng hai bên. Tiên-sanh nói:
- Ta từ ngà y đến đây, hết lòng độ ngưá»i, dạy ngưá»i không má»i, muốn cho cả thảy đặng giác tỉnh đừng mê, khá»i vòng biển ái. Vì ta bình sanh ham Äạo, lúc nhá» ngây dại, lá»›n lên cách ra vui việc thần thông. Ngưá»i Ä‘á»u nói ta là dị-nhÆ¡n, mà ta nà o phải dị-nhÆ¡n! Chẳng qua là như dại, như khá», như ngu váºy thôi. Ta sao gá»i là ngu? Vì ta chẳng ham, tưởng, muốn. Như đứa khá», không có trà lo biết Ä‘iá»u khéo vụng, chẳng theo đưá»ng tục, muốn việc an thân. Vì ngưá»i Ä‘á»i không hay, lại nói ta khá» ngu, ngây dại, ta khá thương cho ngưá»i rất lầm mê chẳng hiểu, mà không biết sá»a mình.
Nay ta lấy chá»— đạo ngu-xuẩn, dại-dá»™t cá»§a ta mà tỉnh cho thiên hạ. Ai nấy chẳng biết cái lòng mình ở đâu, cÅ©ng không biết cái thân mình ở đâu. Khi cha mẹ chưa giao cảm, thì chưa biết mình ở đâu. Khi có cái thân rồi má»›i biết sá»± khôn dại, xấu tốt, tham muốn, giáºn há»n. Äến buổi tam thốn khà đoạn, thây nằm tại đó thì cÅ©ng không hiểu sá»± khôn dại lúc sống là đi đâu! Như váºy là m sao biết đặng đạo-tâm? Ta rất thương cho ngưá»i Ä‘á»i khôn lanh chót lưỡi, thương cho ngưá»i tu hà nh há»c đạo lầm sai trong giây phút mà mất nẻo Thiên-ÄÆ°á»ng, lạc và o chá»— tối. Váºy các ngưá»i phải nghe vì các ngưá»i Ä‘á»u có Äạo, trước phải luyện cái Tâm. Khi chưa phát, qui tại nÆ¡i đương phát hoặc thương muốn, ái-dục tạp niệm, mà mình tá»± nhiên đừng động, thì má»›i đặng giữ lòng. Còn định ý khi nó đương động, phải thâu cho mau giữ cho bá»n, định cho lâu, thì Tâm tá»± nhiên phải chá»§ má»™t, đừng để động rồi mà thâu, thì không có Ãch chi hết. Äó là cá»a Äạo cá»§a ta chá»— phép luyện Tâm.
Nên ngưá»i tu phải khiến cái Tâm không không. NhÆ¡n cái Tâm là khà thiên-nhiên, chÆ¡n-dương kết thà nh (vì Tâm thuá»™c Há»a, chẳng phải thuần dương mà không âm). Trong cái dương có chÆ¡n âm, cái hình chữ Tâm, trên có 3 Ä‘iểm ( ), dưới có yến nguyệt ( ) trở lên. Nên má»›i biết dương không âm chẳng lá»›n, âm không dương chẳng sanh. ChÆ¡n-âm tùng chÆ¡n-dương, nên gá»i là Tâm. Há»… động má»™t niệm thì trong Tâm bá»›t má»™t phần chÆ¡n-khÃ. Có việc nháºp vô Tâm thì thêm má»™t móng ma-chướng. Nếu các việc xen vô thì chẳng phải là tên Tâm, thiệt là tên Niệm. Bởi hình chữ Niệm là “NhÆ¡n†có “Nhị Tâm†như ngưá»i có hai lòng, chẳng đặng chuyên má»™t việc. Vì Äạo là giữ má»™t, nên Tâm phải giữ má»™t má»›i phù hạp âm dương. Còn ngưá»i tu tÃnh trăm việc thì sao cho đặng thà nh Äạo? Äó là nói: Trước phải giữ cái Tâm, còn việc Äạo lại xa nữa!
Trùng-Dương tiên-sanh nói:
- Tâm là chá»§ cái Thân, có má»™t việc không hai, bằng khởi nhị Tâm, gá»i là Niệm, thì không biết bao nhiêu việc hư quấy. Chừng đó Tâm chẳng đặng là m chá»§, khiến thân mình chìm đắm, trầm nịch và o biển khổ, thì thấy Ä‘á»a trước mắt. Than ôi! như váºy cứu độ sao đặng! Như ngưá»i tu có đáng tìm chá»— phóng tâm đó hay không? Thầy đương nói giảng thoát nghe Khưu-Khải-Phát la lá»›n rằng:
- “Hay lắm! Hay lắm!â€. Vì Khải-Phát nghe lá»i diệu mầu nên la như váºy.
Tiên-sanh nghe Khải-Phát la lá»›n không nói nữa vì há»n Khải Phát tánh không dè-dặt, miệng chẳng kÃn, tâm buông khÆ¡i, không sợ thiên hạ hồ nghi, nên là m thinh không nói nữa. Mấy ông thấy váºy trách Khải-Phát rằng: Bị trò nên thầy không giảng nữa. Khải-Phát nghe nói giả như không biết không hay, miá»…n nghe được lá»i thầy thì thôi, ai quở trách mặc lòng, không há»n không giáºn. Thầm tưởng rằng: Lá»i thầy nói việc luyện Tâm chắc là có chá»— khuyết luyện Äạo trong đó. Việc luyện Äạo nếu trước chẳng Ä‘em luyện cái Tâm cho hết chá»— niệm, đến chừng mình có Äạo cÅ©ng luyện không đặng. Váºy nay mình muốn há»c Äạo mà chưa nghe đặng Äạo, thôi để mình luyện cái Tâm trước, ngà y đêm ta thưá»ng giữ lòng ta không cho tưởng quấy, không nhá»› đến quấy. Ta phải trừ giữ con mắt, không nhìn sắc gái, tai chẳng nghe lá»i dâm, miệng chẳng nói tiếng tục, má»§i chẳng ngá»i mùi quấy, thân chẳng ngồi chá»— quấy, ý chẳng tư niệm quấy. Ta thưá»ng há»i ý ta hay là m việc quấy, tư tưởng vá»ng niệm Ä‘á»u quấy váºy có hiểu biết đó là quấy hay không? Như biết quấy thì mau mau trừ bá». Khải-Phát nhá» tư-tưởng trong chá»— tối mà sá»a mình nên có không trung á»§ng há»™. Bữa ná» thấy mấy mươi anh em đạo hữu chẳng có trước nhà chắc là ra am cá»§a thầy nghe Äạo. Khải-Phát liá»n chạy theo.
Trong thiên hạ thiệt không việc khó,
Chỉ sợ trên Ä‘á»i ngưá»i có Tâm.
|

19-10-2008, 09:46 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 13
Tán đạo trưá»ng, há»c nhÆ¡n qui gia khứ,
Hoán đạo trạng, sư đồ vãng Nam lai.
Nghĩa là :
Tán đạo trà ng, ngưá»i há»c vá» nhà hết,
Thầy trò đổi áo đạo, qua tá»›i phÃa Nam.
Có bà i kệ rằng:
Than tiếc ngưá»i phà m chẳng tỉnh cùng,
Mê hoa ham tá»u sÃnh anh hùng,
Äêm xuân tổn khà lao thần lệ,
Năm tháng lâu dà i chết chẳng dung.
Lá»™ng xảo thưá»ng như mèo bắt chuá»™t,
Ngà y giỠmau tợ tiễn ly cung,
Äêm hay khiến hết tinh thần sạch,
Chôn bỠthân mình tại đất Trung.
Nói vá» Khưu-Khải-Phát, thấy trong đạo không có ai ở nhà trước, chắc ra mao-am nghe giảng Äạo; láºt Ä‘áºt chạy đến mao am, thấy thầy ngồi giảng Äạo, đạo hữu đứng hai bên. Khải-Phát không dám vô trong, núp ở ngoà i cá»a lóng nghe thầy nói:
- Việc tu hà nh chá»— niệm, phải đừng có má»™t vá»ng tư, trong lòng không có chút cặn. Như có má»™t chút lòng dục thì trong lòng thêm việc ma chướng, như mà tư dục khởi ra ắt Tiên-thiên phải mất. Nên ngưá»i tu phải khá» trừ việc niệm tưởng thì Tiên-thiên má»›i còn. Vì Tiên-thiên là má»™t khà Vô-Cá»±c, há»… tư dục muốn ra thì há»a phát động rồi khà tán nà o có Tiên-thiên, là m sao xét đặng há»a hầu?
Còn há»… tưởng nhiá»u thì khà hư, nà o đặng phục chá»— linh cÆ¡? Lòng dục nhiá»u thì khà khô, là m sao có huyá»n diệu? NghÄ© cÆ¡ quan như váºy, việc tư dục đáng trừ hay không trừ? Việc vá»ng tưởng đáng bá» hay không bá»? Như ngưá»i có lòng tu niệm mà quyết thoát chá»— biển mê, thì nghe lá»i ta trước đó mau phải giá»›i trừ, ý vá»ng tưởng phải tuyệt, dưỡng cho đặng lặng lẽ không động. Rồi sau cái niệm má»›i dứt. Há»… niệm dứt thì việc tư dục tiêu hết, tư dục tiêu hết thì các mối Ä‘á»u sạch, khà dương đặng thuần, khà dương thuần thì khà âm phải tiêu. Nên từ xưa đến nay, các vị Tiên Pháºt lá»›n cÅ©ng Ä‘á»u do nÆ¡i đó mà thà nh. Nay các ngươi muốn theo bá»±c Tiên Pháºt, thì phải gìn giữ chá»— niệm tưởng là m đầu, siêu Ä‘á»a tại chá»— con mắt, lá»— tai, cái ý, chẳng khá coi việc đó là thưá»ng. Trùng-Dương giảng nói tá»›i chá»— diệu mầu, Khải-Phát núp ngoà i cá»a nghe mấy lá»i hay cá»§a thầy dưá»ng như quên hết việc nhà , việc quở, la lá»›n rằng:
- “Hay lắm! Hay lắm!†Tiên-sanh ngó mấy ngưá»i đệ tá» nói rằng: Trong nhà thuyết pháp, ngoà i cá»a ngưá»i nghe, há»i thá» mấy ngưá»i váºy có ai là ngưá»i tri âm ở ngoà i chăng? Thầy nói dứt lá»i, Mã-ÄÆ¡n-Dương ra ngoà i thấy Khải Phát liá»n kêu vô trong. Trùng-Dương thấy trách ÄÆ¡n-Dương rằng:
- Ta đã dặn, biểu nó Ä‘i vá», sao còn để ở đây? Ông nói vừa rồi, có Lưu-Trưá»ng-Sanh, XÃch-Thái-Cổ, Vương-Ngá»c-Dương, Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n thưa rằng: Xin thầy từ bi, vì Khải-Phát tuổi nhá» mà không mến việc trần. Nhiá»u khi nói vỠđạo đức có chá»— háºu nghÄ©a, hoặc anh em quở trách cÅ©ng không giáºn, thầy Ä‘uổi nhiá»u lúc cÅ©ng không buồn. Váºy cÅ©ng là má»™t việc nhẫn. Nay anh em tôi xin thầy cho y cầu Äạo, lo việc Pháºt-môn, có bá»n tôi dìu dắt. Tiên-sanh nói:
- Không phải ta ghét nó, vì sợ nó còn nhá» tánh chưa đặng chÆ¡n thiệt, gặp lúc ma khảo, chịu không nổi trở lòng thối chÃ, chừng đó Äạo cÅ©ng chẳng thà nh, lại bị tá»™i lá»—i. Äể nó láºp công đắp ná»n cho chắc, sau sẽ cầu không muá»™n.
Mấy ông nghe nói than thiết ai cầu, còn Khải-Phát lạy hoà i không dáºy. Trùng-Dương nói:
- Mấy ngưá»i nhiá»u lần tiến dẫn, nà o ta chẳng an tâm. Theo phép thì lấy luáºt công bình! Thôi váºy, Khưu-Khải-Phát quỳ nghe ta dạy: Bởi ngưá»i từ ngà y đến đây tá»›i nay, ăn chay đã lâu mà tánh chưa thuần háºu, ta lại thấy tướng ngưá»i có nhiá»u chá»— xấu, ta sợ ngà y sau chịu khảo không đặng mà bá» Äạo. Nay ta thấy ý ngươi có chá»— cần quyết tu, váºy ngươi muốn tu thà nh Tiên hay là muốn tu đặng sau là m ngưá»i già u có?
Khải-Phát thưa:
- Tôi muốn tu thà nh Tiên.
Tiên-sanh nghe nói biết ngưá»i có căn sâu, lại há»i rằng:
- Há»… ngươi muốn thà nh Tiên thì chẳng sợ Ä‘au sợ chết. Chá»› ta coi tướng ngươi chắc phải gặp các việc ấy. Váºy bây giá» ngươi chịu Ä‘au đặng không? Khải-Phát thưa:
- Miá»…n cho thà nh Tiên thì thôi, Ä‘au thế nà o tôi cÅ©ng chịu đặng. Trùng-Dương liá»n lấy cây nhang lá»›n trên bà n châm và o mặt Khải-Phát ba lần, tá»± nhiên không nhúc nhÃch. Khải-Phát đứng dáºy là m lá»… thầy thưa rằng:
- Bấy lâu tôi theo Äạo mà không hiểu việc Äạo, nay nhá» thầy thiệt công hÆ¡n sanh thà nh!
Tiên-sanh nghe Khải-Phát nói như váºy, há»i rằng:
- Thế trong ý ngươi giáºn ta châm lá»a và o mặt ngươi nên ngươi nói ta công hÆ¡n sanh thà nh?
Khải-Phát thưa:
- Tôi không dám há»n giáºn thầy, vì tôi muốn há»c Tiên mà thầy lấy chá»— tiên chỉ tôi, cho nên tôi không giáºn vì là thầy thương tôi.
Trùng-Dương nghe Khải-Phát nói biết ý ngá»™ đặng phép mầu, vá»— tay cưá»i ngất. Rồi đó Khải-Phát cầu thầy cho đạo danh. Trùng-Dương nói:
- Äể ta đặt pháp danh ngươi là Khưu-Trưá»ng-Xuân. Khải-Phát thưa:
- Thưa thầy, đặt tên tôi là Trưá»ng-Xuân xin thầy tá» nghÄ©a hai chữ cho tôi hiểu. Trùng-Dương nói:
- Chữ Trưá»ng là “Trưá»ng-Cá»uâ€, chẳng sanh chẳng diệt. Còn Xuân là “Xuân bất lãoâ€, nghÄ©a là cái Äạo ta sống hoà i không chết. Khải-Phát nghe rồi đà nh lòng như nguyện, liá»n lạy thầy rồi má»i mấy ông tiếp dẫn tạ Æ¡n, thầy trò Ä‘á»u an nghỉ.
Cách hÆ¡n má»™t tháng, Trùng-Dương kêu hết trong đạo đến Giảng-Kinh-Sở (nhà giảng Kinh) nghe thuyết pháp. Mấy ngưá»i đồng đến thỉnh thầy lên đà n thuyết pháp, các đệ tá» bà y bà n ngay thẳng. Trùng-Dương nói: Äạo ta dạy lấy việc Tịnh là m chá»§. Chữ Tịnh, trên khá lấy xét tá» việc sanh hóa dưỡng dục, dưới cÅ©ng khá lấy bao hà m vạn váºt. Nay ta Ä‘em việc Tịnh giảng nói cho các trò nghe. Chẳng luáºn là ngưá»i tu hà nh biết Äạo má»›i khá dùng mà thôi, hoặc cho tá» gia trị quốc cÅ©ng chẳng bỠđặng. Bởi việc Tịnh nghÄ©a lý mầu diệu vô cùng, có khi ngưá»i nói Tịnh thì nhiá»u, còn biết Tịnh thì Ãt. Hoặc muốn Tịnh mà Tịnh không đặng, vì chưa tìm đặng nguyên căn, nên chẳng rõ nguồn gốc tại đâu mà Tịnh.
Váºy ta chỉ chá»— căn Tịnh, trước phải coi thấu việc Ä‘á»i muôn việc Ä‘á»u Không. Trong việc Tịnh phải tùng chá»— chẳng Tịnh mà láºp chÃ, hoặc ở tại chá»— sắc, tà i, lợi, ân-ái, thì mình biết chá»— ấy là chá»— hại cho thân, dắt dẫn và o đưá»ng tối mà chôn mất tánh linh cá»§a ta. Phải coi các việc ấy như thù nghịch thì sao lại dứt mối ấy không đặng? Ngưá»i tu phải coi chá»— động như không không. Chừng lúc Tịnh phải giữ chá»— phép; há»… niệm muốn khởi liá»n phải dứt tuyệt, hoặc dứt đó, sanh đó, mình đừng cho nó sanh, thì cái sanh ấy dứt liá»n. Thà như má»™t ông giám-sát kia, muốn giết kẻ tá»™i ác, thì chém không kịp nháy mắt, như váºy mình giết cái tâm phà m má»›i đặng. Chừng ấy, là m đặng rồi, không Tịnh cÅ©ng như Tịnh, tá»± nhiên như nhiên. Tuy không nói Tịnh, nhưng mà ở trong có Tịnh, đến chừng Tịnh thấu chá»— chà thiện, dẫu núi Thái SÆ¡n rã trước mặt cÅ©ng không sợ. Thiệt chẳng phải không sợ, nhưng mà nó rã trước mắt ta cÅ©ng coi như không có. Còn Nữ Sắc đứng gần bên ta mà chẳng động. Thiệt chẳng phải chẳng động, song nó đứng gần ta mà ta coi như không có váºy. Äến khi Ä‘i đứng mà động, thì ta cÅ©ng lấy giá»›i luáºt cá»§a ta mà trừ. Ấy là ngưá»i tu phải có oai-khà hết sức giáºn dữ, như váºy má»›i gá»i đại hùng đại lá»±c (nên ngưá»i tu phải giáºn phải ghét, phải có hỉ ná»™ là nghÄ©a đó).
Còn nói má»—i việc chi là m ra, thưá»ng giữ cho Tịnh thì à tá»± nhiên, tuy là m mà chẳng cố, hoặc cha mẹ thấy váºy nói ngu chẳng chịu, đặng cảm bá» trên; anh em có dứt cÅ©ng hòa thuáºn, mà dạy dưới; vợ con chẳng chịu cÅ©ng xuôi, đặng mà sá»a trị ở trong. Bạn hữu chê bai cÅ©ng vui, mà dạy ở ngoà i. Ngưá»i tục chê khá» cÅ©ng đà nh; ngưá»i Nho bà y biếm phải giấu đặng giữ mình, đạo thưá»ng là m, chà thưá»ng giữ, chẳng nói Tịnh mà Tịnh, không động mà động, dẫu động, Tịnh gì cÅ©ng Tịnh, thì Äạo má»›i thà nh. Äó là biểu giá» nà o cÅ©ng Tịnh. Nên Pháºt nói: “Minh Tâm kiến Tánhâ€. Chẳng Tịnh thì chẳng đặng minh kiến, sáng tá». Nho nói: “Cùng lý táºn tánhâ€. Chẳng Tịnh thì không đặng cùng táºn thấu hết. Äạo nói: “Tu chÆ¡n dưỡng tánhâ€. Chẳng Tịnh thì không đặng tu dưỡng (trau sá»a bá» trong).
Vì việc Tịnh là mối cá»§a Tam-Giáo, chẳng phải bao nhiêu mà thôi. Tá»· coi trong má»™t ngà y kia, há»… ban ngà y động thì ban đêm phải Tịnh. Còn mùa Äông Tịnh thì mùa Xuân má»›i phát sanh. Nên gốc Tịnh cá»§a Äạo là lẽ tá»± nhiên như váºy. Nếu ngưá»i tu bá» việc Tịnh, thì tùng đâu mà và o cá»a?Trùng-Dương tiên-sanh giảng nói việc Tịnh, thiệt là trong Tam-Giáo chẳng lìa chá»— công phu. Äến ngưá»i SÄ©, Nông, Công, Thương, Vương-hầu khanh-tướng phải do chá»— Tịnh là m trước, sau má»›i đặng an bà i. Äặng an bà i thì phải lo xét, lo xét má»›i đặng việc. Cha mẹ hay Tịnh con má»›i đặng hiếu; Vua hay Tịnh tôi má»›i biết trung; anh em hay Tịnh việc đặng hòa mục; bạn hữu hay Tịnh má»›i đặng tin thiệt; vợ chồng hay Tịnh thì được thuáºn hòa.
Thầy Ä‘em việc Tịnh nói cho đệ tá» nghe. Duy có Khưu, Lưu, Vương, Äà m, Mã, XÃch biết lá»i thầy nói chá»— Äạo huyá»n diệu, còn mấy ngưá»i kia, ban đầu cần, sau là m biếng, hữu thỉ vô chung, chẳng quyết chà tu hà nh. Từ đó đến sau lại tÃnh việc danh lợi, ngưá»i thì táºt đố sân si, tham lam trá»™m cướp. Ông cÅ©ng biết mấy ngưá»i ấy chẳng đặng bá»n lòng, mà việc Äạo phải nói, nên Ä‘em các Ä‘iá»u Tịnh bà y tá» cho mấy ngưá»i nghe, muốn cho ngưá»i ngưá»i đặng chá»— công-phu, tiêu bá»›t việc tráo trở, ai quyết chà thi hà nh, tuy không đặng siêu phà m nháºp thánh, cÅ©ng lấy chá»— tu thấu tá» gia, chẳng mất căn là nh, không uổng ngưá»i đến đây há»c Äạo.
Khi đó Khưu-Trưá»ng-Xuân nghe thầy giảng việc Tịnh, hiểu thấu vui mừng, ngồi đứng chẳng yên, thưá»ng hay vá»— tay dáºm chÆ¡n, bị thầy thấy, kêu nói rằng: Ngươi là ngưá»i nghe Äạo chẳng thấu, biết lý chẳng tỉnh, gá»i mình thông minh, bà y lá»™ cái danh lợi, không biết ẩn mình lấy xảo là m tệ, chẳng phải ngưá»i há»c Äạo. Ta mấy lần thuyết pháp cÅ©ng bị ngươi mà phạm trong Ä‘iá»u luáºt. Ta phải xa ngươi lánh ngươi trốn qua Äông-Nam, đặng khá»i ngươi khuấy loạn. Nói dứt lá»i liá»n kêu Mã-ÄÆ¡n-Dương nói rằng: Ngà y mai ta qua Giang-Nam giảng đạo. Lưu-Trưá»ng-Sanh, Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n, XÃch-Thái-Cổ và Vương-Ngá»c-Dương bốn ngưá»i theo ta. Khưu-Trưá»ng-Xuân thì ở lại coi sóc nhà cá»a. Còn mấy ngưá»i kia muốn vá» hay ở tá»± ý, ta Ä‘i kỳ nầy mau cÅ©ng má»™t năm.
Tiên-sanh nói, là m náo động mấy ngưá»i giả tu, rồi ngưá»i thì nhá»› nhà , kẻ muốn vá» thăm cha mẹ, có ngưá»i nhá»› con cháu nhà cá»a, lại có ngưá»i tÃnh buôn bán là m ăn. Äêm ấy soạn quần áo váºt kiện, đợi sáng nói cùng ÄÆ¡n-Dương đặng vá». ÄÆ¡n-Dương thấy váºy cÅ©ng muốn đưa Ä‘i cho rồi. Lúc ná» mấy mươi ngưá»i cung tay từ biệt, coi bá»™ hân hoan. Còn Mã-ÄÆ¡n Dương trở vá» mao-am lấy ra năm cái áo bà o, năm cái bồ Ä‘oà n và tiá»n bạc thảo hà i, bầu cÆ¡m các việc Ä‘á»u đủ.
Trùng-Dương tiên-sanh cùng bốn ngưá»i thay mặc áo đạo, đợi trá»i sáng Ä‘i ra khá»i nhà . ÄÆ¡n-Dương đưa thầy Ä‘i rồi lại bá»—ng thấy Khưu-Trưá»ng-Xuân bèn há»i Ä‘i đâu thì Trưá»ng-Xuân nói:
- Tôi Ä‘i theo thầy. ÄÆ¡n-Dương nói:
- Thầy đã không chịu ông má»›i lánh mà đi, bằng ông Ä‘i theo chắc bị khảo nữa. Khưu-Trưá»ng-Xuân nói:
- Thầy đâu có giáºn tôi, vì thầy nguyện cho tôi há»c phải, má»›i chỉ chá»— Thần Tiên cho tôi; như tôi không theo thầy, chẳng là bá» thầy. Sư huynh để tôi Ä‘i, dẫu thầy có khảo trừng thế nà o cÅ©ng như cha dạy con thì phải đánh. Nói rồi liá»n chạy theo, ÄÆ¡n-Dương kéo biểu trở lại cho tôi dặn.
Thảy ngưá»i nhá»› nhà đá»u vá» hết,
Trưá»ng-Xuân thương thầy chạy theo sau.
|

19-10-2008, 09:51 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 14
Thi phà m tâm lũ thi xất trách,
Thuáºn sư ý thưá»ng bỉnh quy y
Nghĩa là :
Thá» cái phà m tâm thưá»ng hay rắn trách,
Thuáºn theo ý thầy thưá»ng chịu quy y.
Có bà i kệ rằng:
Trừ dữ cũng như gỡ mối tơ,
Dằn lòng chắc đặng gỡ không ngơ,
Bằng đem dụng sái nơi ý lực,
Muôn kiếp ngà n sanh khó hết giá».
Nói vá» Mã-ÄÆ¡n-Dương kêu Khưu-Trưá»ng-Xuân trở lại nói rằng:
- Thầy cùng mấy sư huynh Ä‘á»u cải đổi áo mão theo đạo má»›i Ä‘i đặng xa, trò mặc áo theo như ngưá»i tục là m sao Ä‘i đặng? Tôi có áo nạp y mão đạo, cho trò lấy mặc đội Ä‘i theo má»›i đặng.
Trưá»ng-Xuân nghe nói mừng rỡ, trở lại lấy áo mão mặc và o. Rồi Mã-ÄÆ¡n-Dương Ä‘em bồ-Ä‘oà n và bầu và o đưa cho. Trưá»ng Xuân chạy theo thầy má»™t hồi xa thấy mấy ngưá»i Ä‘i trước vá»›i thầy. Trưá»ng-Xuân thấy mấy ngưá»i trong xóm ngưá»i ta ăn cÆ¡m mai, trong lòng tưởng rằng: mình Ä‘i sá»›m chưa ăn cÆ¡m, thôi để Ä‘i xin cÆ¡m chay Ä‘em lại cúng dưá»ng cho thầy ăn, ngặt chưa nay chưa có ra xin, nên không biết là m sao xin. NghÄ© má»™t hồi rồi cÅ©ng Ä‘i đến nhà ná», tay cầm bầu đứng trước cá»a ngõ. Chó chạy ra sá»§a, ngưá»i nhà ra thấy ông Khưu, rồi trở vô xúc má»™t chén cÆ¡m nguá»™i Ä‘em ra đổ trong bầu. Ông Khưu mừng lắm, rồi xin thêm hai nhà nữa cho đầy bầu, hai tay bưng chạy theo thầy. Lại nói vá» Trùng-Dương tiên-sanh Ä‘i má»™t hồi đến má»™t gốc cây lá»›n ngồi nghỉ, há»i Lưu, XÃch:
- Mấy ông có Ä‘em tiá»n sở phà theo không? Lưu-Trưá»ng-Sanh thưa:
- Vì thầy Ä‘i quá gấp, anh em tôi láºt Ä‘áºt chưa kịp há»i Mã sư-huynh xin tiá»n. Thầy nói:
- Như không có tiá»n mấy ngưá»i phải Ä‘i xin. Trùng-Dương tiên-sanh ngồi má»™t mình dưới gốc cây thấy Khưu-Trưá»ng-Xuân Ä‘em má»™t bầu cÆ¡m dưng cho thầy ăn. Tiên-sanh trách rằng:
- Ai biểu ngươi theo phá ta, ta chẳng chịu đồ cá»§a ngưá»i cúng dưá»ng. Ông Khưu má»i thỉnh đôi ba lần, thầy chẳng thèm nói tá»›i. Má»™t lát mấy ông Lưu, XÃch, xin cÆ¡m Ä‘em vá» thỉnh thầy ăn. Tiên-sanh lấy cÆ¡m cá»§a Lưu Trưá»ng-Sanh mà ăn, còn dư lại mấy ngưá»i ăn hết. Ä‚n xong thầy trò ra Ä‘i hÆ¡n mưá»i mấy dặm, trá»i tối thấy bên đưá»ng có má»™t cái miểu, bèn và o miểu quét sạch, trải bồ-Ä‘oà n nghỉ má»™t đêm. Bữa sau thầy trò năm ngưá»i Ä‘i trước, Khưu-Trưá»ng-Xuân ở sau xin cÆ¡m, gặp má»™t nhà hiá»n là nh biểu ông ăn cÆ¡m. Trưá»ng-Xuân nói: Có thầy tôi Ä‘i trước chưa ăn, tôi không dám ăn trước. Vị thiện-nhÆ¡n nói:
- Việc đó không sao, ông ăn Ä‘i, tôi có để má»™t bầu cÆ¡m sạch sẽ, rồi ông Ä‘em cúng thầy ăn không muá»™n. Trưá»ng-Xuân thấy ông nói cÅ©ng phải, liá»n ngồi ăn, rồi tạ Æ¡n, kế thấy má»™t bầu cÆ¡m chay đựng riêng, hai tay bưng chạy theo thấy thầy Ä‘i cách chẳng xa, liá»n kêu thầy đợi tôi Ä‘em cÆ¡m lại ăn, Trùng-Dương tiên-sanh giả không nghe, Ä‘i hoà i. Trưá»ng-Xuân chạy theo kịp Ä‘em cÆ¡m dưng cho thầy ăn. Tiên-sanh ngó mà nói rằng:
- CÆ¡m đó cá»§a má»™t nhà , ta không công nà o dám ăn. Há chẳng nghe sách có câu: “Nhứt biến thiên gia phạn, cô thân vạn lý duâ€. NghÄ©a là : Má»™t bầu cÆ¡m ngà n nhà cho má»™t mình ăn chÆ¡i muôn dặm.
Trưá»ng-Xuân nghe quở không dám trả lá»i; thầy nói rồi Ä‘i liá»n. Trưá»ng-Xuân trong lòng sợ muốn Ä‘em cÆ¡m trả lại cho chá»§, ngặt trở lại thì xa, muốn ăn hết mà đã no rồi, không biết là m sao, hai tay bưng bầu cÆ¡m má»i rụng, mồ hôi há»™t ướt mình, Ä‘i tá»›i thấy thầy cùng mấy anh ngồi trên đá ăn cÆ¡m. Vì bữa đó xin Ãt nên ăn hết cÆ¡m cá»§a ông Khưu. Äêm đó cÅ©ng ngá»§ tại cổ miếu. Trưá»ng-Xuân tánh thương thầy, trong lòng thầm tưởng: Thầy mình là ngưá»i Xiểm-Tây, Ãt chịu ăn cÆ¡m, thÃch ăn bánh mạch (lúa mì), để mai mình xin bánh mạch vá» cúng dưá»ng cho thầy.
Bữa sau Ä‘i xin đặng mấy cái bánh mạch Ä‘em dưng cho thầy. Trùng-Dương tiên-sanh giáºn nói: Ta đã nói không ăn đồ cá»§a ngưá»i xin, sao cứ theo phá ta hoà i váºy? Nói rồi giá»±t cái bầu quăng dưới đất, bánh rá»›t xuống mương. Trưá»ng-Xuân láºt Ä‘áºt lấy lên lượm bánh bá» trong bầu, thấy thầy Ä‘i xa liá»n chạy theo khóc hoà i. (Äá»c-giả biết tại sao mà Trùng-Dương tiên-sanh là m nhục Trưá»ng-Xuân lắm váºy chăng? Là vì ông Khưu tuổi còn nhá», Ä‘i ra há»c Äạo chẳng phải như mấy ngưá»i kia, tánh chất chịu rồi, nếu chẳng gia khảo trở dồi mà i như thế, thá»i là m sao đặng món đồ tốt? Nên phải trau dồi cái Tánh. Còn Trưá»ng-Xuân căn sâu dà y lắm, thưá»ng bị răn trách mà không biết buồn phiá»n, thiệt ngưá»i có căn sâu.) Lại nói mấy thầy trò Trùng-Dương tiên-sanh Ä‘i hÆ¡n hai tháng đến xứ Giang-Nam, có cái chợ lá»›n, sau chợ có cái miá»…u kêu là “Há»±u-Thánh-Quanâ€. Thầy trò sáu ngưá»i và o ở nhá» trong miá»…u. Miá»…u ấy không có đạo-sÄ© hay thầy chùa, chỉ có má»™t ngưá»i già là m từ ở đốt nhang mà thôi. Ngưá»i ấy cÅ©ng là thông thái, cho thầy trò ở đó. Qua ngà y sau, Trùng-Dương tiên-sanh nói: Ta muốn ăn thịt. Rồi mấy ngưá»i liá»n Ä‘i mua má»™t cân thịt Ä‘em vá», tiên-sanh thấy thịt nói: Ta nay chẳng muốn ăn. Trưá»ng Xuân nghe thầy nói liá»n Ä‘em treo trên vách rồi cùng mấy ông và o xóm xin cÆ¡m.
Tiên-sanh thấy mấy ngưá»i Ä‘i hết, má»›i lấy cân thịt đưa cho ông từ, rồi kêu Bạch-Hạc-Tiên ở núi Bồng-Lai ngáºm Ä‘em má»™t miếng cá» Linh-chi giống như thịt, tiên-sanh tiếp lấy thổi má»™t hÆ¡i hóa ra thịt heo, Ä‘em treo trên vách. Má»™t lát mấy ngưá»i vá» thầy biểu Ä‘em thịt nấu ăn, Trưá»ng-Xuân lấy thịt xuống, hÆ¡i hôi khó chịu, thưa cùng thầy rằng: Thịt hôi rồi, ăn không đặng, thôi để tôi mua thịt khác cho thầy ăn. Tiên-sanh giáºn nói:
- Bá»n bây là đồ tạo nghiệt, Ä‘em cá»§a tháºp phương vá» há»§y hoại váºy sao? Äã mua thịt sao chẳng nấu ăn, để cho thúi hôi rồi lại bá»? Ta nay cÅ©ng không phạt trách, song bá»n ngươi phải ăn sống cho hết. Thầy nói dứt lá»i, Lưu-Trưá»ng-Sanh, XÃch-Thái-Cổ, Vương-Ngá»c-Dương và Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n bốn ngưá»i Ä‘á»u thất sắc. Khưu-Trưá»ng-Xuân thầm nghÄ© mấy sư huynh là ngưá»i văn chất là m sao ăn đặng thịt sống? Thà mình ăn hết, dẫu có hôi thúi khá»i ai oán háºn đến thầy. Chá»§ ý định rồi liá»n lấy miếng thịt kê bên mÅ©i thiệt hôi khó chịu, nÃn hÆ¡i cắn má»™t miếng nhai thá» mà không nghe mùi thịt lại giống mùi cá»§ cải sống, bùi ngá»t, không há»i liá»n ăn hết thịt ấy, nghe trong mình dưá»ng như thêm tinh thần khá»e mạnh.
(Vì Khưu-Trưá»ng-Xuân sau có nạn nhịn đói mấy chục lần, thầy sợ ổng thà nh bịnh lao, nên hóa ra miếng thịt đó cho ổng ăn, ngà y sau không sanh bịnh, đặng thà nh Kim-Tiên cÅ©ng nhá» sức miếng thịt đó.)
Lại nói Lưu, XÃch mấy ông thấy Trưá»ng-Xuân ăn hết thịt rồi trong lòng má»›i mừng. Lúc đó nhằm mùa lạnh, mấy ông và o xóm xin đặng Ãt bó cá»§i khô. Äêm đó mưa tuyết lạnh lùng, mấy ông lấy cá»§i khô đốt hÆ¡. Tiên-sanh thấy váºy không bằng lòng, lấy cá»§i quăng hết vô lá»a phát cháy, khói bay mù mịt, rồi lấy vá thiếc Ä‘áºp tắt, mấy ngưá»i nghẹt hÆ¡i không chá»— trốn. Trong miá»…u cháºt hẹp, phần gió ngoà i bay vô, ông nà o cÅ©ng chảy nước mắt, Ä‘á»u chạy ra hết.
Thầy thấy mấy ông chạy ra, liá»n đóng cá»a lại, rồi lấy bồ Ä‘oà n ngồi tại cá»a ngăn đó. Mấy ông đứng ngoà i đợi má»™t hồi hết khói má»›i vô tránh lạnh. Chừng lại xô cá»a không đặng mà không dám kêu, phải ngồi ngoà i mà chịu. Chẳng may gặp tráºn gió tuyết bay lại, mấy ông Ä‘á»u lạnh run. Lưu-Trưá»ng-Sanh nói:
- Thầy có truyá»n “Há»a-Háºuâ€, anh em mình luyện thá» coi bá»›t lạnh chăng? Khưu-Trưá»ng-Xuân cùng mấy ông ngồi lại công-phu Ä‘iá»u hÆ¡i váºn khÃ, luyện má»™t hồi chẳng những hết lạnh, lại thêm hÆ¡i ná»±c. Hồi lâu hừng sáng, thấy cá»a chùa mở ra, mấy ông bước và o thấy thầy ngồi trên bồ-Ä‘oà n, nói rằng: Các ngươi ghét lạnh sợ ná»±c, tham sanh phạ tá», bá» chÆ¡n cầu giả, ham dùng lá»a giả chẳng chịu váºn lá»a chÆ¡n, biếng-nhác chẳng chịu công phu. Như váºy là m sao tu cho thà nh Äạo? Nếu không phạt đánh, ắt ngà y khác trước cần sau lại dãi-đải. Thầy nói rồi liá»n biểu Vương Ngá»c-Dương Ä‘em thước bảng phạt đánh má»—i ngưá»i hai chục đặng ngà y sau đừng có váºy nữa. Lưu, XÃch mấy ông nghe nói chẳng dám trả lá»i. Khưu Trưá»ng-Xuân quì trước mặt thầy thưa rằng: Việc đó lá»—i tại tôi chẳng can mấy anh, để má»™t mình tôi chịu phạt, tha hết mấy anh.
Thầy nghe nói há»i rằng:
- Ngươi thiệt dám chịu cho mấy ngưá»i hết sao? Trưá»ng-Xuân thưa:
- Xin chịu hết. Thầy nói:
- Như ngươi dám chịu hết, má»—i ngưá»i phạt đánh 20 bảng, năm ngưá»i cá»™ng lại là 100 bảng.
Lưu, XÃch mấy ông nghe nói Ä‘á»u lại cầu xin. Tiên-sanh nói:
- Mấy ngưá»i Ä‘á»u cầu xin không lẽ ta không tha, như váºy sau đừng là m biếng nữa mà lầm lá»—i việc tu. Thầy nói rồi quăng thước bảng nói cùng Lưu-Trưá»ng-Sanh:
- Ta khi đó muốn Nam du, nay hết muốn Ä‘i nữa, muốn trở vá» bên Bắc, phải tÃnh Ä‘i liá»n chẳng trá»… nải.
Thầy nói rồi ra Ä‘i. Khưu, Lưu mấy ông láºt Ä‘áºt thâu cuốn bồ-Ä‘oà n và lấy bầu rồi tạ Æ¡n ông từ, liá»n Ä‘i theo thầy, cÅ©ng do đưá»ng cÅ© trở vá» SÆ¡n-Äông. Äi mấy bữa vỠđến nhà Mã-viên-ngoại. Trưá»ng-Xuân Ä‘i trước báo cho viên ngoại hay, viên-ngoại láºt Ä‘áºt ra tiếp rước thầy vô, má»i đến mao am tu dưỡng không có việc chi, thiệt là thanh tịnh. Cách chừng má»™t tháng mấy ngưá»i đệ tá» nghe nói thầy vá» Ä‘á»u tá»›i há»c đạo nữa, cÅ©ng đặng đông đảo như trước. Thầy thấy váºy láºp ra má»™t kế hay, muốn dá»i mấy ngưá»i giả tu đó tan hết.
Chẳng Ä‘em giả ý dá»i ra hết,
Sao đặng chơn tâm ngộ đạo lai.
|
 |
|
| |