25-12-2008, 08:16 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương IX: Thứ sáu, ngà y 17 tháng 6
Nhìn từ trên cao, con đưá»ng chạy ven núi mảnh như sợi chỉ. Duy nhất má»™t chiếc Toyota Crown lấm bụi đưá»ng đơn độc như chú kiến lạc bầy. Trá»i đã vá» chiá»u, và những vách núi và ng sáºm lại dưới ánh tà .
Bách nhấn phanh. Anh trải sÆ¡ đồ lên vô lăng. Bây giá» Bách có thể khẳng định rằng mình đã bị lạc đưá»ng. Anh dò số trên Ä‘iện thoại và bấm cầu may và o ô mà u xanh. Tiếng rÃt vô vá»ng nổi lên đến chói tai. Tất nhiên, Ä‘iện thoại cá»§a Bách đã không còn má»™t vạch sóng từ cách đây và i chục cây số. Anh không thể nhá»› nổi kể từ lúc rá»i khá»i thị trấn, lần cuối cùng anh còn nhìn thấy chiếc xe Jeep cá»§a tay Mạnh là ở quãng nà o. Bách quan sát chiếc bản đồ. Trên con đưá»ng ven núi rất dà i nà y, có má»™t lối rẽ, và lối rẽ đó sẽ dẫn đến Trại Hoa Äá». Bách miết ngón tay lên lá»›p giấy, có má»™t váºt khá to tô mà u Ä‘en ở cạnh khúc ngoặt. Nó có vẻ như má»™t pho tượng và là váºt đánh dấu dá»… tìm kiếm. Tuy nhiên, suốt quãng đưá»ng vừa rồi, anh chưa há» nhìn thấy váºt nà y.
Chiá»u hôm qua, Sương đã đưa cho anh tấm bản đồ, má»™t tá» giấy in khổ A3 kiểu phô tô hà ng loạt theo má»™t bản vẽ sÆ¡ sà i. Lúc ấy Bách Ä‘ang ngồi ăn cÆ¡m trưa vá»›i các đồng nghiệp trong phòng, và Sương gá»i cho anh.
- Anh Bách, nhìn thấy thằng em mà không má»i ăn trưa?
- Mà y đang ở đâu đấy?
Tức thì Bách nhìn thấy Sương bước và o phòng, tay vẫn áp Ä‘iện thoại và o tai và cưá»i khoe hà m răng Ä‘en xỉn. Hắn tá»± tiện kéo ghế ngồi và tá»± giá»›i thiệu. Tay Mạnh chuyển cho Sương má»™t vại bia lá»›n và cụng li vẻ thân thiết, rồi cả hai cưá»i ha hả như đã quen biết nhau từ lâu lắm. Thái độ đó là m Bách rất khó chịu. Anh giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
- Mà y đến đây có việc gì?
- Em đi ngang qua đây, tình cỠnhìn thấy xe của anh nên rẽ và o, đoán là anh đang ngồi ăn trong quán.
- Mà y theo dõi tao hay sao mà nhá»› cả biển số xe cá»§a tao thế. – Bách đùa nhưng khuôn mặt không cưá»i.
- Äâu có, ai dám theo dõi các sếp phòng hình sá»±. Em vừa chợt nhá»› ra cái giấy má»i đã gá»i anh hôm ná».
- Tao vứt Ä‘i rồi. – Trong khoảnh khắc, Bách buá»™t miệng hết sức tháºt thà .
Sương có vẻ chạnh lòng. Lần đầu tiên Bách thấy cái mặt trơ tráo của hắn xị ra. Hắn nói dỗi.
- Anh là m thằng em tá»± ái đấy. Tại sao anh lại vứt giấy má»i cá»§a em Ä‘i.
- Vì tao thấy nó chẳng liên quan gì đến tao cả. Mà có vẻ cái lễ khánh thà nh ấy ở rất xa, tao bao nhiêu việc đi là m sao được.
- Thôi nà o. – Sương nhếch miệng cưá»i - Chỉ ngốn mất cá»§a ông anh hai ngà y cuối tuần thôi mà . Sếp em rất quý mến và trân trá»ng anh, nên má»›i nhắn em phải thuyết phục anh có mặt cho bằng được.
Nhắc đến Lưu, Bách tỠvẻ quan tâm.
- Cáºu ấy nói thế tháºt à ?
- Tất nhiên. Việc đưa giấy má»i cho anh là ý nguyện cá»§a sếp.
- Má»i Ä‘i đâu thế? - Mạnh đặt vại bia xuống bà n, không nén nổi tò mò.
- À thế nà y. – Sương có vẻ mừng rỡ - Bên công ty bá»n em vừa má»›i xây dá»±ng má»™t trang trại, thá»±c ra nó là sở hữu cá»§a sếp em nhưng em cÅ©ng có má»™t cổ phần nho nhá» trong đó, nên em rất hân hạnh nếu chiá»u thứ sáu nà y các quý anh bá»›t chút thá»i gian đến tham dá»± lá»… khánh thà nh.
- Cảm Æ¡n lá»i má»i cá»§a cáºu. – Bình trả lá»i xã giao.
- Không, đây là em má»i tháºt lòng. – Sương móc túi áo vét ra má»™t xấp giấy má»i. Hắn chuyển cho từng ngưá»i trên bà n ăn bằng hai tay. - Các anh chỉ việc khởi hà nh từ chiá»u thứ sáu và sau khi dá»± lá»… khánh thà nh xong sẽ vá» thà nh phố và o ngà y hôm sau. Xe cá»™ để thằng em lo hết.
Mạnh nghiên cứu kỹ bốn mặt cá»§a tá» giấy má»i, miệng lẩm bẩm.
- Mẹ, bá»n nhà già u lắm tiá»n giá» xây trang trại ở khắp nÆ¡i để là m Ä‘á»m. Thằng em rể tao cÅ©ng má»›i có má»™t cái cách đây hai chục cây, toà n ao mương gà qué, bẩn thỉu đến phát tởm lên.
- á»’ không, đây là má»™t trang trại độc nhất vô nhị. Các quý anh có thể tìm thấy má»i thứ ở nÆ¡i biệt láºp vá»›i thế giá»›i bên ngoà i nà y. – Sương toét miệng cưá»i, khuôn mặt cố là m vẻ bà ẩn đầy hứa hẹn.
- Cám Æ¡n cáºu, nhưng chúng tôi báºn lắm, cuối tuần cÅ©ng ngáºp đầu lên. Äể khi khác váºy. – Bình đáp lịch sá»±.
- Xem nà o, nhưng dám bá» tiá»n xây trang trại ở khu vá»±c hoang vu, khỉ ho cò gáy nà y thì cÅ©ng bản lÄ©nh đấy. ChÆ¡i trá»™i như thế chắc cÅ©ng phải có nhiá»u trò hấp dẫn. - Mạnh nhìn gã Sương dò xét.
- Äúng rồi. – Sương cuống quýt. – Anh Bách thá» thuyết phục má»i ngưá»i xem. Xả hÆ¡i cuối tuần mà , tá»™i tình gì mà phải là m cả ngà y thứ bảy.
Từ nãy đến giá» Bách táºp trung và o đĩa cÆ¡m. Anh muốn kết thúc nhanh bữa trưa để đứng lên. Cái mà n kịch vụng vá» cá»§a thằng Sương cà ng lúc cà ng là m anh khó chịu. Và giá» thì anh có quyá»n nghi ngá» rằng tay Sương đã theo dõi anh để rình đúng lúc có mặt đông đủ các đồng nghiệp cá»§a Bách má»›i tung ra chiêu là m thân quen thuá»™c. Tay Sương luôn cố gắng thân thiết vá»›i bất cứ ai có lợi cho công việc và có vẻ như má»™t gã cảnh sát cứng nhắc như Bách không giúp được gì nhiá»u cho hắn.
- Cáºu thá» thuyết phục má»i ngưá»i xem. Tôi chịu. – Bách tá» ra dá»ng dưng.
- Các anh thấy thế nà o. – Sương nói vẻ chỠđợi. – Em sẽ cho xe đón và o chiá»u thứ sáu và nếu gấp quá, các anh có thể quay vá» và o sáng sá»›m ngà y thứ bảy.
- Vụ nà y được đấy. - Mạnh phấn khởi. - Giá»i thì phòng mình rá»§ thêm cả ngưá»i đẹp “Băng Băng†đi nữa.
- Thôi, để nà ng ấy ở nhà . - Quyết kêu lên - Phải có ngưá»i trá»±c chứ Ä‘i hết là m sao được.
- Mà ai dám mở miệng vá»›i “Băng Băng†cÆ¡ chứ. Chắc chỉ có đại ca Mạnh thôi. – Giang cưá»i ha hả.
- Các anh đồng ý hết rồi nhé? - Mạnh liếc nhìn Bách chỠđợi.
- Ãồng ý. - Mạnh giÆ¡ cao vại bia. - Ãi chÆ¡i bá»i hú hà chứ Ä‘i cà y đâu mà không đồng ý.
Và Mạnh trịnh trá»ng tuyên bố.
- à Mạnh là ý Chúa. Nhưng cáºu không cần phải cho xe đón chúng tôi. Anh em Ä‘á»u có xe cả.
Thằng Sương quả là giá»i thuyết phục. Nhìn ráng chiá»u đã là m sẫm cả con đưá»ng ven núi và những nhà nh cá» dại lÆ¡ thÆ¡ phun ra từ khe đá, Bách không ngá»›t lá»i nguyá»n rá»§a gã. Anh châm má»™t Ä‘iếu thuốc. Con đưá»ng từ thị trấn đến đây chỉ có hai khúc rẽ. Bách nhắm mắt cố nhá»› lại. Qua đến khúc rẽ thứ hai Bách vẫn còn nhìn thấy chiếc xe Jeep sÆ¡n xanh lốm đốm cá»§a Mạnh lấp ló đằng sau. Kể từ lúc đó, chưa lần nà o Bách thấy Mạnh vượt lên trước. Như váºy nghÄ©a là chá»— ngoặt có pho tượng mà u Ä‘en tô Ä‘áºm trong bản đồ đã xuất hiện ở trên quãng đưá»ng vừa rồi và chiếc xe cá»§a Mạnh đã rẽ và o đó. Còn Bách, có thể do lÆ¡ đãng nên đã bá» qua mà không hay biết. Anh nổ máy và quay đầu trở lại. Lần nà y Bách Ä‘i tháºt cháºm để không bá» qua chá»— ngoặt má»™t lần nữa. Lúc khởi hà nh từ thà nh phố, Bình và Giang ngồi trên xe cá»§a Bách, còn xe kia chỉ có Quyết và Mạnh. Quãng ba giá» chiá»u, há» dừng lại thị trấn để ăn trưa. Bình và Giang nói đùa rằng trên đưá»ng Ä‘i, suýt tà nữa Bách đã đưa há» vá» nhà bằng con đưá»ng nhanh nhất là trèo lên nóc tá»§. Khi rá»i khá»i quán cÆ¡m, Bách giả đò dá»—i và nổ máy xe chạy trước, để mặc hai đồng nghiệp Ä‘i cùng trên chiếc xe Jeep xanh. Những ngưá»i kia đã quen vá»›i tÃnh khà thất thưá»ng cá»§a Bách trong suốt thá»i gian vừa rồi nên từ cá»a xe cá»§a Mạnh thỉnh thoảng còn thò tay ra vẫy Bách. Kỳ thá»±c, phải ngồi chung vá»›i bất kỳ ai trên suốt chặng đưá»ng dà i dằng dặc Ä‘á»u khiến Bách cảm thấy ngá»™t ngạt. Kể từ buổi chiá»u muá»™n hôm đó, anh luôn bị ám ảnh bởi câu há»i: Kẻ đó là ai trong số những con ngưá»i nà y? Hắn Ä‘i lại, nói năng, ăn uống và hÃt thở bầu không khà chung vá»›i tất cả những ngưá»i khác, nhưng á»§ kÃn trong đầu những ý nghÄ© bẩn thỉu. Hắn chưa xuất đầu lá»™ diện, nhưng anh sẽ tìm ra kẻ đó, mặc dù biết rằng đôi khi tìm má»™t tên tá»™i phạm trong số tám chục triệu dân còn dá»… dà ng hÆ¡n má»™t trong số những kẻ ở ngay sát nách mình.
Những hạt nước to đùng rÆ¡i lá»™p bá»™p lên mặt kÃnh trước xe và đồng thá»i tiếng ầm ì xa xa báo hiệu má»™t cÆ¡n mưa rà o Ä‘ang áºp tá»›i. Bách báºt cần gạt. Mà u sắc nhợt nhạt cá»§a bầu trá»i trước má»™t cÆ¡n bão rừng khiến anh thấy ngưá»i gai lạnh. Bách vÆ¡ bừa má»™t chiếc CD trong cốp nhá» và báºt nút play. Tiếng saxophone réo rắt và ká» sau quãng dạo là giá»ng Khánh Ly não ná». “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra Ä‘i. Ãi đâu loanh quanh cho Ä‘á»i má»i mệt. Trên hai vai ta đôi vầng nháºt nguyệt. Rá»i suốt trăm năm má»™t cõi Ä‘i vá»â€. Bách thấy ngá»±c trái cá»§a mình quặn lên. Anh vá»™i và ng nhấn stop. Hầu hết đĩa CD để trên xe Ä‘á»u là cá»§a Huy. Bách Ãt khi nghe nhạc, và anh thưá»ng chỉ nghe những lúc Huy nghe. Khi anh và Huy mua chiếc xe nà y, má»™t chiếc Toyota Crown mà u trắng sản xuất từ tháºp niên 80 đã rụng hết cả gương háºu và tay quay kÃnh cá»a, Huy nhất định không để cho anh góp tiá»n. Cáºu ta nói rằng xe là cá»§a chung nhưng cáºu ta sẽ tạm ứng thanh toán trước. Sau đó, Bách đã thá» rằng anh sẽ không đụng đến chiếc xe chừng nà o Huy chịu cho anh chung “cổ phầnâ€. Tất nhiên Huy đã phải nhượng bá»™ và dùng hết toà n bá»™ “cổ phần†cá»§a Bách để trang Ä‘iểm lại cho chiếc Vương miện*, trong đó có bá»™ bá»c da ghế sau và gối xe cá»±c xịn để phục vụ táºt ngá»§ ngà y cá»§a Huy. Nhiá»u lúc tình cá» chạm mắt và o gương chiếu háºu trong xe, Bách giáºt mình phanh giúi dụi. Anh hốt hoảng quay đầu lại, nhưng chiếc ghế bá»c da nâu vẫn chỉ có bá»™ gối đồng mà u trên đó và sấp tà i liệu cá»§a Bình để quên ban nãy. Bách lắc mạnh đầu cho xe chạy tiếp, nhưng chỉ được má»™t Ä‘oạn, bất cứ khi nà o quay sang chiếc gương, Bách lại nhìn thấy Huy ở đằng sau, lúc vá»›i đôi mắt nâu ngái ngá»§, lúc là mái tóc quăn Ä‘ang vùi và o chiếc gối, và có lần… đôi mắt Huy mở trừng trừng vá»›i vết thương toác rá»™ng từ trên cổ.
Bách nhá»› lại, hà nh động thứ hai sau tiếng gà o đến rách cổ cá»§a anh là chạy như bay xuống tầng má»™t, khuỵu xuống ná»n đá hoa lạnh toát và nôn thốc nôn tháo. Sau chừng ná»a tiếng hầu như mất hết tri giác, Bách má»›i quay lên tầng trên, tắt vòi nước đã dá»nh ra khắp hà nh lang và chảy xuống táºn chân cầu thang, nắm lấy bà n tay còn chút hÆ¡i ấm cá»§a bạn và khẽ vuốt đôi mắt giỠđã cứng Ä‘á». Bách từng tiếp xúc vá»›i những thi thể nạn nhân còn kinh khá»§ng hÆ¡n nhiá»u nhưng chưa lần nà o khiến anh rùng mình như khi nhìn thấy những tia máu tuôn ra xối xả từ trên cổ Huy. Có lẽ suốt cuá»™c Ä‘á»i, anh sẽ không bao giá» tá»± tha thứ cho mình vì Ä‘iá»u nà y. Kẻ sát nhân đã ở trong phòng Huy khi Bách dắt chiếc xe xịt lốp cá»§a anh và o trong nhà , và điá»m nhiên thoát ra ngoà i lúc Bách lên tầng ba để đóng cánh cá»a sổ. Hắn đã giết Huy và o lúc nà o? Biết đâu khi Bách đứng trước cá»a phòng Huy, nghe tiếng nhạc văng vẳng vá»ng ra từ chiếc đĩa hát, bạn anh vẫn còn sống, còn thoải mái xả nước trong buồng tắm và đang nghÄ© đến bản báo cáo ngà y mai. à nghÄ© đó liên tục quay vá» và trở Ä‘i trở lại khiến Bách Ä‘au nhói. Giám định pháp y chỉ kết luáºn nạn nhân bị giết trong khoảng 0 giá», nhưng có thể, chỉ là má»™t khoảnh khắc cá»§a định mệnh, khi là n gió thốc lên đỉnh đầu Bách qua cá»a sổ tầng ba, anh đã quay lên, bá» mặc bạn và kẻ thá»§ ác Ä‘ang nấp sẵn sau cánh cá»a buồng tắm.
Ngay sau hôm dá»± xong lá»… tang u ám cá»§a Huy, Bách lên căn phòng mà thưá»ng ngà y không bao giá» anh muốn có mặt ở đó.
- Sếp cho em lĩnh vụ nà y.
- Cáºu không thể. - Con ngưá»i sắt đá lạnh lùng nhìn Bách.
- Tại sao? - Bách nghiến chặt hai hà m răng.
- Cáºu chưa đủ tố chất.
Cái tố chất đó là cái chết tiệt gì váºy? Bách muốn gà o lên và đáºp phá căn phòng cÅ©ng gá»n ghẽ như chá»§ nhân cá»§a nó. Con ngưá»i có đủ tố chất cá»§a ông đã bị giết mất rồi, vì má»™t nhiệm vụ bà máºt nà o đó mà cáºu ta ưu ái được nháºn. Nhưng trước vẻ lạnh nhạt cố hữu cá»§a ngưá»i đối diện, Bách hầu như đã đầu hà ng. Anh cố vá»›t vát má»™t cách yếu á»›t.
- Em có thể biết trước khi chết Huy được nháºn vụ gì không thưa sếp?
- Nếu cáºu quyết tâm và có đủ tố chất, cáºu có thể tá»± tìm hiểu lấy.
Có tiếng chuông Ä‘iện thoại và ông ta dụi Ä‘iếu thuốc vừa má»›i châm để bốc máy trả lá»i. Bách lùi dần ra ngoà i. Anh đóng cá»a lại, nhưng nó cứ trượt ra khá»i ổ chốt. Bách lấy hết sức bình sinh để dồn toà n bá»™ cÆ¡n giáºn và o cánh cá»a gá»— cÅ© kỹ. Nó rầm lên má»™t tiếng khiến chÃnh Bách cÅ©ng phải giáºt mình. Tức thì cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u quen thuá»™c vá»ng ra từ bên trong:
- Cứ để đấy, chốt bị há»ng rồi không đóng được đâu. Ãể sáng mai tôi gá»i thợ khoá.
Và Bách, hết sức tình cá», đã phát hiện ra má»™t phần cá»§a sá»± việc và o ngay chiá»u ngà y hôm sau. Lúc đó anh đã vá» gần đến nhà , song chợt nhá»› ra má»™t táºp tà i liệu quan trá»ng còn bá» quên trên bà n là m việc. Bách quay xe lại. Hoan bảo vệ vá»™i và ng ra đỡ xe cho Bách, không quên cố tình chạm và o cánh tay trần cá»§a anh. Bách mở khoá, lấy táºp tà i liệu xong xuôi khoá cá»a phòng lại cẩn tháºn. Lúc chuẩn bị quay xuống, anh nhìn thấy vẫn còn ánh sáng ở tầng trên. Bách liếc nhìn đồng hồ. Ãã gần 7 giá» tối. Sau và i phút ngần ngừ, anh bước lên những báºc thang gá»— bằng động tác rất nhẹ nhà ng để không gây tiếng động. Hà nh lang bên trên vắng tanh, nhưng từ phÃa căn phòng mà hôm qua anh trót dồn hết cÆ¡n cáu giáºn và o cánh cá»a bị há»ng vẫn hắt ra ánh đèn. Bách tiến lại gần và tiếng ngưá»i nói chuyện từ bên trong khiến anh theo phản xạ đứng nép và o mặt tưá»ng. Có tiếng cưá»i khan.
- Anh cho rằng trong phòng có nội gián?
- Tôi khẳng định là như thế. - Giá»ng quen thuá»™c vá»ng ra. Nó không còn vẻ lạnh lùng mà trầm hẳn xuống. - Nhiệm vụ cá»§a cáºu Huy, không má»™t ai được biết ngoà i tôi.
- à anh là …
- Có thể do sÆ¡ hở cá»§a tôi mà còn má»™t ngưá»i thứ ba nữa ngoà i tôi và cáºu Huy biết vụ nà y.
- Anh phá»ng Ä‘oán con sâu đó là ai?
- Tôi không thể khẳng định. - Giá»ng nói quen thuá»™c hạ thấp đến ná»—i Bách phải nhÃch sát táºn bản lá» cá»a, tuy nhiên anh vẫn không thể nghe hết câu – Trong trưá»ng hợp… tôi buá»™c phải nghi ngá» tất cả…
- Anh ở trong tình trạng rối như canh hẹ rồi.
Lần nà y Bách nghe rõ tiếng thở dà i.
- Vụ trước lẽ ra tôi không nên can thiệp và o. Cứ để bên ấy há» là m. Còn vá»â€¦ vụ án mạng cá»§a đại uý Äá»— Quang Huy, lần nà y sẽ chỉ có tôi và “cô ấy†tham gia.
Bách nhá»› lại đưá»ng Ä‘i cá»§a mặt trá»i ban nãy và anh đồ rằng mình Ä‘ang quay trở lại phÃa Bắc. CÆ¡n mưa áºp xuống nhanh chóng và chiếc cần gạt gần như bất lá»±c. Bách hầu như không nhìn thấy gì. Anh lái xe tháºt cháºm, cố bám và o rìa núi để không bị rÆ¡i xuống vá»±c thẳm. Bách báºt radio, biết đâu anh sẽ tìm được má»™t dá»± báo thá»i tiết vá» khu vá»±c nà y. Bách hy vá»ng đây không phải cÆ¡n bão rừng mà chỉ là má»™t cÆ¡n mưa rà o giữa hè mà thôi. Nhưng radio chỉ ré lên những âm thanh chói tai. Bách văng tục. Vùng đất nà y hoang vu như thể nÆ¡i táºn cùng cá»§a thế giá»›i. Vì lý do quái quá»· gì mà há» lại kéo nhau lên táºn đây để xây trang trại? Mưa vẫn bao phá»§ chiếc xe cá»§a Bách. Lúc nà y anh vô cùng biết Æ¡n Huy đã gá»i chiếc xe lên xưởng đại tu toà n bá»™ máy móc chỉ trước cái ngà y khá»§ng khiếp đó có má»™t tuần. Trước đây, chiếc Vương miện hay bị ì lại giữa đưá»ng má»™t cách rất tuỳ hứng như má»™t chú lừa già lẩm cẩm. Và nếu như bây giá» nó lại tiếp tục giở thói quen cÅ© giữa nÆ¡i núi cao rừng thẳm nà y, không má»™t bóng dáng con ngưá»i, không má»™t phương tiện liên lạc văn minh và trong mà n mưa dà y đặc, Bách rùng mình. Má»™t ánh chá»›p kéo theo tiếng sấm dồn và chiếc cổ nghẹo sang má»™t bên cá»§a Huy hiện rõ mồn má»™t trong gương. Bách phanh khá»±ng lại. Mồ hôi túa ra như tắm.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi Huy ạ. Cáºu cứ ngá»§ ngon Ä‘i. – Bách lẩm bẩm như ngưá»i má»™ng du. - Mình sẽ tìm ra hắn. Rồi mình sẽ có cách.
Bách hứa hẹn, nhưng quả thá»±c anh chưa có cách nà o. Kể từ hôm quay lại phòng lấy táºp tà i liệu bá» quên, Bách hầu như phần nà o lý giải được thái độ kÃn đáo cá»§a “con ngưá»i lạnh lùng†và “cô ấyâ€, má»™t đồng nghiệp má»›i cá»§a anh chuyển từ bên Viện kiểm sát vá». Cô ta không bao giá» trao đổi vá»›i các bạn trong phòng cá»§a anh má»™t câu nà o ngoà i công việc. Mai Thanh không đẹp, như hầu hết các nhân viên nữ trong ngà nh, song cô có má»™t gương mặt thông minh và hÆ¡i kiêu kỳ. Tuy nhiên, mấy gã đồng nghiệp cá»§a Bách cÅ©ng như bắt được và ng, bất cứ lúc nà o nhìn thấy Mai Thanh bước qua bà n Ä‘á»u buông lá»i tán tỉnh. Và biệt hiệu “Băng Băng†là kết quả cá»§a má»™t lần cô đỠmặt lên và ánh mắt long lanh giáºn giữ khi tay Mạnh “vô tình†chạm và o cổ áo cá»§a cô.
- Con bé còn trẻ mà lạnh như băng, ế chồng đến nÆ¡i. Phụ nữ thưá»ng mắc bệnh huyá»…n tưởng, cho rằng mình là kỳ đại mỹ nhân. - Mạnh tá» vẻ ngán ngẩm giả tạo rồi đưa mắt má»™t vòng tìm sá»± hưởng ứng.
Còn Bách gần như chưa nói chuyện vá»›i Mai Thanh lần nà o. Cô ta kÃn đáo vá»›i cả phòng, dá»… hiểu thôi, giỠđối vá»›i cô ta, ngay cả Bách cÅ©ng bị đóng ngoặc thà nh má»™t tên tá»™i phạm giả định.
Bách vẫn dừng xe. Anh không thể nhìn thấy bất cứ váºt gì quá hai bước chân. Bất ngá», má»™t ánh chá»›p nữa loà lên, soi rõ toà n bá»™ khung cảnh ở vị trà mà Bách Ä‘ang đỗ xe. Lối ngoặt hiện ra chỉ cách mÅ©i xe cá»§a anh chừng hÆ¡n chục mét và phÃa đằng xa, má»™t váºt Ä‘en sẫm nổi trên ná»n trá»i Ä‘ang nhằng nhịt những tia chá»›p. Bức tượng hình ngưá»i cụt đầu, hai tay Ä‘ang đỡ lấy phần cổ má»™t cách tuyệt vá»ng, chÃnh là dấu hiệu tô Ä‘en trên tấm bản đồ. Chỉ trong khoảnh khắc hiện lên dưới ánh chá»›p, nó như má»™t bức phù Ä‘iêu thiên nhiên, cô độc và ai oán giữa đại ngà n. Bách giáºt mình. Nếu như vừa rồi không có ánh chá»›p nà y, hẳn anh lại bá» qua lối dẫn và o Trại Hoa Äá» và sẽ lạc đưá»ng thêm lần nữa. Có khi đến sáng hôm sau vẫn loanh quanh giữa những dãy núi đá nà y. Bách đánh tay lái và o lối mòn. Ãnh đèn pha quét má»™t vệt sáng dẫn đưá»ng. Chiếc cần gạt nước vẫn hoạt động hết công suất nhưng tấm kÃnh trong dần. Không phải vì trá»i đã ngá»›t mưa mà do phÃa trên, những tán cây cổ thụ Ä‘an kÃn đặc khiến mà n nước tai ác bị cản lại phần nà o. Äồng hồ Ä‘iện tá» trên xe chỉ số 19. Bách thấy hối háºn khi nháºn lá»i má»i cá»§a gã Sương. Anh nắm chặt vô lăng và giữ Ä‘á»u tốc độ. Trên bản đồ, Trại Hoa Äá» nằm ở táºn cùng con đưá»ng nhưng lối mòn nà y, như thể kéo dà i vô táºn. Tuy nhiên Bách bắt đầu thấy lác đác những bụi hoa đỠnhoè nhoẹt nước bên vệ đưá»ng. Anh chợt nhá»› ra tên gá»i cá»§a trang trại. Chắc sắp đến nÆ¡i rồi. Bách mừng thầm. Anh Ä‘ang mÆ¡ đến má»™t chá»— ngồi có thể duá»—i thẳng hai chân. Bách tìm chiếc báºt lá»a trong túi quần và châm má»™t Ä‘iếu thuốc, anh thoải mái rÃt má»™t hÆ¡i dà i và lim dim mắt nhả khói. Khi Bách ngẩng lên, anh kêu thất thanh và phanh má»™t cú kinh hồn. Tay lái cá»§a anh bị lạng mạnh, chúi ngang sang vệ đưá»ng và nghiến lên những bụi hoa đỠđang lả Ä‘i dưới cÆ¡n mưa nặng hạt.
Cái bóng ngay trước mÅ©i xe vẫn bất động. Tấm kÃnh má» hÆ¡i nước khiến Bách thấy váºt đối diện má» má» nhân ảnh. Nó tiến sát lại cá»a xe bên phải và áp mặt và o tấm kÃnh, đôi mắt dữ tợn nhưng hÆ¡i dà i dại, mái tóc rối bết nước cà i đầy hoa Ä‘á». Sau và i giây sững sá», Bách nhấn còi rồi rú mạnh ga. Chỉ hai phút sau, anh đã thấy mình ở trước má»™t chiếc cổng lá»›n. TRẠI HOA ÄỎ.
Bách như lá»t và o má»™t thế giá»›i khác, khắp nÆ¡i chăng đèn rá»±c rỡ và tiếng nhạc vá»ng ra văng vẳng. Chiếc cầu nhân tạo bắc trên hồ nước được viá»n bởi hà ng trăm bóng đèn và ng nhá» xÃu, lấp lánh như má»™t đêm dạ vÅ© giữa nÆ¡i đô há»™i và phÃa đằng xa là khu vưá»n kÃnh khổng lồ sáng choang vá»›i đủ loại hoa ngÅ© sắc. Quả thá»±c, Bách chưa bao giỠđược nhìn thấy cảnh nà y, nhất là khi anh vừa phải trải qua má»™t quãng đưá»ng hoang vu, lạnh lẽo thì Trại Hoa Äá» thá»±c sá»± như má»™t giấc mÆ¡. Bách đỠmắt cho đến khi có hai bóng ngưá»i cầm ô chạy ra sát cá»a xe. Má»™t ngưá»i ra hiệu cho Bách đánh tay lái và o khu vá»±c sân bên cạnh vá»›i hai dãy xe dà i dằng dặc đã Ä‘áºu sẵn ở đó. Anh nhìn thấy chiếc Jeep xanh cá»§a Mạnh đỗ ở vị trà cuối cùng. Bách cÅ©ng cho mÅ©i xe và o quãng kế tiếp và mang túi hà nh lý nhá» xÃu ra ngoà i. Giá» anh má»›i nháºn ra ngưá»i vừa rồi là Sương. Hắn cưá»i toe toét rồi đứng thẳng ngưá»i trước cá»a xe ra dáng chà o đón quan khách. Ngưá»i kia ngay tức thì chìa chiếc ô to bản cho Bách ngay khi anh bước ra ngoà i, còn bản thân anh ta thì phÆ¡i mình dưới mưa. Bách luống cuống.
- Cáºu cÅ©ng phải chui và o ô Ä‘i chứ.
- Kệ nó, – Sương gạt Ä‘i – nhân viên phục vụ trang trại cá»§a bá»n em đấy. A Cách, mà y phải che sát và o cho khách chứ. Anh là m em lo quá, cứ nghÄ© anh bị lạc đưá»ng.
- Tao lạc tháºt đấy, – Bách vẫn không thể rá»i mắt khá»i ngưá»i thanh niên mặc bá»™ đồ dân tá»™c Ä‘ang lùa bà n tay trước mặt để vuốt nước. – Ä‘i quá lên kia đến sáu chục cây.
- Lá»—i tại anh không chịu Ä‘i cùng xe thằng em đấy nhá. Thôi má»i anh lên nhà dá»± tiệc luôn. Anh là vị khách cuối cùng cá»§a ngà y hôm nay đấy.
Cả ba bước qua chiếc cầu và đi lên nhà sà n. Lưu đã đứng sẵn ở cá»a và chìa tay cho Bách.
- Chà o mừng anh đã đến vá»›i Trại Hoa Äá». Hôm nay là má»™t ngà y ẩm ướt nhưng không vì thế mà anh Bách thấy phiá»n chứ.
- Trại Hoa Äá» hiếu khách sẽ là m anh phấn chấn ngay bây giỠđây. – Sương chen lên trước và vá»™i và ng ra hiệu gì đó, tức thì có và i cô gái ùa ra cá»a.
- Ôi, anh Bách. - Những cô gái nhao lên.
Má»™t cô đỡ cho anh chiếc ô và không quên chạm nhẹ bá»™ ngá»±c và o cánh tay anh. Nháºn ra cô gái hôm ná» mồi shisha trong quán Äêm Ả Ráºp, Bách cưá»i xã giao và quay sang nắm tay Lưu tháºt chặt.
- Cảm Æ¡n anh vì lá»i má»i. Trại Hoa Äá» là má»™t nÆ¡i nghỉ dưỡng tuyệt vá»i. Cách bà i trà bên ngoà i chứng tá» chá»§ nhân rất có khiếu thẩm mỹ.
- Xin má»i anh. – Lưu đưa tay kiểu cách. Khi Ä‘i qua sát mặt Lưu, Bách thấy đôi mắt anh ta thâm quầng, và dáng Ä‘iệu có vẻ má»i mệt.
Bách bước và o nhà trong, vốn không quen vá»›i đám đông và những buổi tiệc tùng, anh hÆ¡i chững lại bởi những vị khách dáng vẻ sang trá»ng cầm trên tay những ly sâm panh mà thứ cồn nhẹ trong đó Ä‘ang ánh lên dưới những ngá»n đèn và ng rá»±c rỡ.
- Xin giá»›i thiệu đây là anh Phan Äăng Bách, má»™t cảnh sát hình sá»± có hạng và hôm nay anh Bách đã phải dứt bá» những công việc lút đầu để đến tham dá»± lá»… khánh thà nh Trại Hoa Äá». Äiá»u nà y tháºt vô cùng vinh dá»± cho chúng tôi.
Toà n bá»™ khách má»i quay ra nhìn Bách và gian nhà sà n rá»™ng lá»›n im phăng phắc. Bách muốn hoặc là độn thổ hoặc vả và o cái mặt Ä‘ang tươi tỉnh cá»§a thằng Sương.
- À, ngưá»i hùng đây rồi. Bá»n nà y cứ tưởng cáºu lạc và o má»™t bản nà o đó tắm tiên vá»›i các thiếu nữ xinh đẹp rồi chứ. - Mạnh bước ra từ giữa đám đông, cưá»i ha hả và chìa cho Bách má»™t ly sâm panh, không quên ghé sát tai Bách thầm thì. - Cáºu trông váºy mà hoà nh tráng, toà n giao du vá»›i các ngưá»i đẹp và đại gia.
Mặc dù rất lá»™n ruá»™t vá»›i những câu đùa vô duyên cá»§a Mạnh nhưng lúc nà y Bách thấy mừng vì sá»± có mặt cá»§a gã khiến anh cảm thấy đỡ sượng ngưá»i trước đám đông. Bách túm lấy Mạnh há»i những câu không đầu không cuối.
- Ban nãy các ông bị lạc đưá»ng à ? Sao không gá»i Ä‘iện cho tôi? Äến đây lâu chưa? Bá»n Bình, Giang, Quyết đâu rồi?
- Các ông không lạc đưá»ng mà chÃnh ngưá»i hùng má»›i bị lạc đưá»ng. Äiện thoại đếch có sóng mà gá»i. Äến được hai tiếng rồi. Bá»n nó Ä‘ang tán gái đằng kia.- Trả lá»i xong má»™t mạch bốn câu há»i cá»§a Bách, Mạnh bá» ra chá»— mấy cô gái Ä‘ang chuẩn bị khay rượu và đùa má»™t câu gì đó khiến há» cưá»i ré lên. Bách nhìn thấy các bạn đồng hà nh cá»§a anh cÅ©ng Ä‘ang đứng gần đấy.
- Äây là Thu Minh, bà xã tương lai cá»§a em. Em Thu Minh sẽ tiếp chuyện anh đến sáng mai. Có gì cần anh cứ bảo Thu Minh nhé. – Sương nháy mắt rồi bá» ra chúc rượu đám khách Ä‘ang túm tụm.
Bách tò mò nhìn cô gái tóc quăn tÃt, đôi mắt to Ä‘en và cái mÅ©i hÆ¡i hếch lên. Cô ta xẻ sâm panh cá»§a Bách và o ly cá»§a mình vá»›i vẻ cố là m cho thân máºt.
- Công việc của anh chắc cũng ly kỳ lắm đấy nhì?
- CÅ©ng bình thưá»ng thôi, không có gì giống như phim hà nh động cá»§a Mỹ đâu.
- Cụ thể công việc của anh là gì? – Thu Minh mở to đôi mắt.
Bách bỗng muốn trêu cô gái nà y đôi chút. Anh thản nhiên.
- Nghiên cứu các xác chết, truy tìm những kẻ giết ngưá»i hà ng loạt và đôi khi để đạt được mục Ä‘Ãch, phải ngá»§ chung phòng khách sạn vá»›i những tên sát nhân.
- Thế… những lúc như thế anh có sợ không? – Thu Minh nắm chặt ly sâm panh.
- Không, tôi thÃch thú vá»›i những công việc ấy, cÅ©ng như thợ may hứng thú vá»›i kim chỉ và ca sỹ thì thăng hoa dưới ánh đèn sân khấu ấy mà .
- Cũng phải có vụ án nà o khiến anh thấy sợ hãi nhất chứ, ý em là … vụ án ấn tượng nhất ấy.
- Có chứ, có và i vụ, tá»· dụ như cái gã thợ xây hồi năm ngoái đã chặt vụn cô bạn gái má»›i quen rồi bá» từng phần và o ngăn tá»§ lạnh. Hôm đó tôi là má»™t trong những ngưá»i đầu tiên có mặt tại hiện trưá»ng.
- Thế rồi anh là m gì?
- Chả phải là m gì, chỉ việc nhặt những mẩu vụn đó cho và o túi, niêm phong lại và mang lên phòng giám định pháp y.
- Cho và o túi bằng gì?
- Bằng tay.
- Tay anh á?
- Tất nhiên. Cô có muốn uống nốt ly sâm panh nà y của tôi không. – Bách đưa mắt nhìn chiếc ly không của Thu Minh.
- Không… à … ý em là … em hÆ¡i đói nên sẽ ăn má»™t chút gì đó, uống nhiá»u chất cồn má»™t lúc rất dá»… bị say. – Cô ta ngần ngại nhìn những ngón tay Bách Ä‘ang đỡ lấy chân ly rồi cố gượng cưá»i. – Em phải Ä‘i lấy chút đồ ăn, có gì cần anh cứ gá»i em nhé.
Bách tá»§m tỉm cưá»i nhìn theo cái dáng tròn lẳn cá»§a Thu Minh Ä‘ang Ä‘i vá» cuối nhà sà n. “Má»™t cô gái dá»… thươngâ€, Bách nghÄ© thầm “tại sao lại quan hệ vá»›i má»™t kẻ thô thiển như thằng Sương nhỉ?â€.
- Anh Bách, xin giới thiệu với anh đây là vợ tôi, Diên Vĩ.
Mải quan sát Thu Minh, Bách không để ý Lưu đã đứng cạnh anh từ lúc nà o. Anh vá»™i và ng quay lại. Äối diện vá»›i anh là má»™t phụ nữ trẻ đặc biệt xinh đẹp, mái tóc búi cao khoe toà n phần khuôn mặt lịch lãm và thanh tú.
- Diên VÄ©. – Lưu nhắc lại. – Äây là anh Bách, phòng hình sá»± cá»§a thà nh phố.
- Rất hân hạnh được biết anh. – Diên VÄ© chá»§ động lên tiếng, miệng mỉm cưá»i, nhưng giá» Bách má»›i nháºn thấy cô ta xanh xao đến ná»—i lá»›p phấn hồng trên mặt cÅ©ng không che giấu được Ä‘iá»u đó.
- Tôi má»›i gặp Lưu má»™t lần nhưng vô cùng kÃnh trá»ng. Chị là má»™t ngưá»i vợ may mắn, và … Trại Hoa Äá» cÅ©ng rất tuyệt vá»i. – Bách muốn nhấn mạnh hai lần ý nghÄ©a cá»§a từ “may mắn†khi chìa tay vá» phÃa Diên VÄ©. Anh hÆ¡i giáºt mình vì bà n tay cô lạnh toát và há» hững trái ngược vá»›i nụ cưá»i thân thiện vừa rồi.
- Còn đây là cáºu nhóc nhà tôi. – Lưu xoa đầu má»™t thằng bé Ä‘ang đứng cạnh.
Bách suýt tà nữa thì buột miệng “Thằng nhóc nhà anh chả giống bố mẹ tẹo nà o†nhưng vội kìm lại được.
- Cháu tên là gì?
- Trần Hoà ng Bảo ạ. - Thằng bé khoanh tay cúi chà o Bách rồi ngước đôi mắt một mà tròn xoe. – Chú là cảnh sát hình sự ạ?
- Ừ, chú là cảnh sát.
- Lát nữa chú cho cháu số điện thoại được không?
- Cháu cần là m gì thế cáºu bé?
- Biết đâu có ngà y cháu bắt được kẻ trá»™m sẽ gá»i Ä‘iện cho chú. - Bảo nhìn Bách bằng đôi mắt tò mò và thán phục. - Chú bắt được nhiá»u cướp không?
- Thỉnh thoảng thôi. Cháu biết ông tướng cướp nà o à ?
- Hiện giá» thì cháu chưa biết, nhưng nếu cháu phát hiện ra sẽ gá»i Ä‘iện ngay cho chú. Chú có biết bắn súng và cưỡi ngá»±a không?
- Thôi nà o, con trai, để cho chú nghỉ ngÆ¡i. – Lưu mỉm cưá»i. – Anh là thần tượng cá»§a nhiá»u ngưá»i lắm đấy.
Biết là Lưu không có ý gì đặc biệt nhưng Bách vẫn thấy mặt hÆ¡i nóng lên. HÆ¡n nữa, chợt nháºn ra vẻ lÆ¡ đãng cá»§a Diên VÄ©, Bách chìa tay:
- Rất vui được quen biết gia đình. Anh chị còn phải tiếp khách, cứ tá»± nhiên, tôi sẽ Ä‘i chá»n đồ ăn bây giá».
- Vâng, nhiá»u khẩu vị lắm, anh cứ thoải mái nhé. Vợ tôi mấy hôm nay hÆ¡i mệt nên chỉ ra chà o khách rồi phải vá» phòng nghỉ.
Diên VÄ© mỉm cưá»i vá»›i Bách rồi quay Ä‘i. LúcVÄ© xoay ngưá»i, Bách thấy nụ cưá»i cá»§a cô tắt ngay láºp tức và khuôn mặt lá»™ vẻ sầu muá»™n. Nhưng cái dạ dà y Ä‘ang sôi réo không cho phép anh suy luáºn nhiá»u hÆ¡n, Bách nháºp và o hà ng ngưá»i Ä‘ang Ä‘i dá»c quầy buffet để chá»n đồ ăn.
***
- KÃnh thưa quý vị, tôi hy vá»ng những món ăn vừa rồi hợp vá»›i khẩu vị cá»§a các ngà i. Quý vị sẽ chuẩn bị trải qua má»™t đêm trắng tuyệt vá»i ở Trại Hoa Äá» vá»›i những tiết mục biểu diá»…n đặc sắc, và nếu quý vị nà o thấy cần má»™t chá»— ngả lưng, nhân viên cá»§a Trại Hoa Äá» sẽ đưa quý vị lên từng khu nhà sà n riêng biệt dà nh cho khách. Ngay sáng ngà y mai, chúng tôi sẽ đưa quý vị thăm quan toà n cảnh Trại Hoa Äá» và thưởng thức bữa tiệc thú rừng ngoà i trá»i. Quý vị có thể lưu lại đây đến chừng nà o chán ngấy Trại Hoa Äá», còn bây giá»â€¦ má»i quý vị hãy táºn hưởng không gian hoang dã và nguyên sÆ¡ cá»§a vùng đất nà y. – Sương kết thúc bà i diá»…n văn bằng việc chìa tay kiểu cách ra giữa khu vá»±c trung tâm.
Tức thì có năm thanh niên tiến ra từ các góc nhà sà n. Há» Ä‘á»u cởi trần, chỉ quấn má»™t manh xà cạp có tua ở phần hông, cÆ¡ thể lá»±c lưỡng bôi dầu bóng khiến nước da nâu loáng lên. Má»™t ngưá»i vung cánh tay khá»e mạnh lên mặt trống và những thổ dân đóng giả còn lại châm lá»a và o má»™t chiếc nùi. Há» múa may những động tác hoang dại và lần lượt đưa những nùi lá»a và o miệng. Mà n nuốt lá»a nà y khiến khu nhà sà n ngáºp má»™t mùi dầu tây khét lẹt. Tiếng trống âm âm giữa đêm khuya thanh vắng, những tiếng hú dà i và ánh lá»a loang loáng quả có hiệu ứng ngay láºp tức. Những vị khách sững sá» quên cả việc nhấc ly rượu mạnh trên khay mà những cô lá»… tân xinh đẹp vừa mang đến. Ngay cả Bách cÅ©ng bị thôi miên bởi mà n múa lá»a nà y. Mãi đến khi có má»™t nắm tay nhá» bé cứ kéo mạnh vạt áo anh, Bách má»›i sá»±c tỉnh.
- Gì váºy cháu?
- Chú ghi cho cháu số Ä‘iện thoại? - Cáºu con trai cá»§a Lưu vẫn không quên việc mà Bách hứa hẹn hồi nãy, Ä‘ang kiên nhẫn chìa ra má»™t tá» giấy.
Bách vá»™i và ng ghi vá»™i số Ä‘iện thoại rồi tiếp tục theo dõi mà n trình diá»…n, trước khi bị mất táºp trung bởi má»™t ý nghÄ© vừa thoảng qua “Mắt má»™t mà là dấu hiệu di truyá»n Ä‘áºm nét nhất. Thằng nhóc nà y tháºt kỳ lạ, có đôi mắt má»™t mà trong khi bố mẹ Ä‘á»u có mà rõ rà ngâ€.
- Cáºu đừng quấy rầy khách cá»§a bố cáºu. Những đứa trẻ hư sẽ bị ma rừng quấy quả, có biết không nà o.
Bách giáºt mình vì má»™t giá»ng lÆ¡ lá»› mang vẻ dá»a dẫm. Má»™t phụ nữ mặc bá»™ đồ dân tá»™c Ä‘ang bưng lên bà n má»™t xô đá vừa quay ra cằn nhằn bé Bảo, nhưng cáºu bé nháy mắt rồi chạy vá»t Ä‘i. Rõ rà ng nó Ä‘ang rất hà i lòng vá»›i tá» giấy ghi số Ä‘iện thoại cá»§a Bách. Anh ngạc nhiên.
- Sao chị lại dá»a thằng bé thế, nó có là m gì đâu nà o?
- Bá»n trẻ con là chúa phá quấy. Có khi cả bữa tiệc quan trá»ng bị há»ng chỉ vì má»™t thằng nhóc con. - Chị ta là u bà u.
Bách cà ng ngạc nhiên. Ngưá»i phụ nữ nà y có vẻ trung thà nh hÆ¡n mức bình thưá»ng. Chị ta thá»±c sá»± quan tâm đến hiệu quả cá»§a bữa tiệc chứ không chỉ phục vụ cho xong như hầu hết những ngưá»i là m thuê Ãt há»c khác.
- Chị Ráy, cho tôi và i viên đá nà o. – Lưu đứng cách đó một khoảng khoát khoát tay ra hiệu.
Ngưá»i phụ nữ vá»™i và ng gắp đá thả và o ly rượu mạnh cá»§a Lưu. Chợt nháºn ra Bách cÅ©ng đứng gần đấy, Lưu mỉm cưá»i và khẽ giÆ¡ cao chiếc ly. Bách cÅ©ng giÆ¡ lên đáp lá»… và uống cạn ly rượu. HÆ¡i men cá»§a rượu cognac là m Bách hÆ¡i la đà . Anh loáng thoáng thấy những cô gái ban nãy tiến ra giữa nhà vá»›i mà n múa bụng quen thuá»™c. Từng phần cÆ¡ thể há» chuyển động đầy khiêu khÃch trong tiếng nhạc gấp gáp. Äám thá»±c khách vá»— tay ầm Ä©. Khách má»i phần lá»›n là nam giá»›i, chỉ có má»™t số Ãt quý bà thì có lẽ vì chặng đưá»ng dà i nên đã vá» khu nhà sà n để nghỉ trước. Bách thấy Sương lắc lư phần hông má»™t cách kỳ cục và đôi mắt Ä‘ang nheo nheo hà i lòng. Cái đầu Sương đột ngá»™t tách ra rồi nháºp và o cùng những đầu ngưá»i lố nhố khác. Bách lắc mạnh. Anh say mất rồi. Bách lùi lại rồi dá»±a lưng và o cá»a sổ. Cá»a sổ nhà sà n thấp táºn đầu gối. Bên ngoà i mưa đã tạnh từ lúc nà o và ánh đèn vẫn lấp lánh như sao sa, tạo nên má»™t cảnh tượng huy hoà ng nhưng hoang vu và lạnh lẽo. Bất chợt Bách nghe thấy tiếng má»™t cô gái rú lên. Äám thá»±c khách lao xao và dạt lùi vá» má»™t phÃa. Má»™t hình nhân Ä‘en đúa nhảy vá»t và o trong phòng và gà o thét bằng những âm thanh khó hiểu. Chẳng khó khăn gì để nháºn ra bóng ngưá»i đã là m anh mất tay lái lúc gần và o đến cổng Trại Hoa Äá». Gã Ä‘iên gà o lên bằng thổ ngữ, đôi mắt hằn những tia hoang dại. Ngay láºp tức, có và i ngưá»i nhao ra giữ chặt lấy gã. Há» Ä‘á»u là dân bản: hai ông lão già nua, má»™t bà cụ, má»™t chị phụ nữ còn trẻ và ngưá»i thanh niên ban nãy che ô cho Bách. Nhưng gã Ä‘iên khoẻ kinh ngưá»i, hắn vùng ra và tiếp tục lao và o đám đông. Bách thì thà o.
- Hắn nói gì thế?
- Hắn bảo hắn biết ai là kẻ giết chị hắn. - Ngưá»i phụ nữ tên Ráy phiên dịch lại. Chị ta thản nhiên như đứng xem má»™t mà n kịch đã quá quen thuá»™c.
- Ai giết? Chị hắn là ai?
Tay Sương đã đặt ly rượu lên bà n và tiến lại gần gã Ä‘iên, đôi môi báºm lại. Hắn xoắn chặt má»› tóc bết nước mưa và o lòng bà n tay khiến cần cổ cá»§a gã bị áºt ra đằng sau. Kẻ phá hoại vùng vẫy má»™t cách Ä‘iên cuồng nhưng vô Ãch, đầu cá»§a gã đã bị túm chặt và lôi xá»nh xệch ra phÃa cá»™t nhà . Và Sương, như Ä‘ang biểu diá»…n má»™t cảnh quay man rợ thá»i trung cổ, kéo lùi những sợi tóc ra để lấy đà rồi Ä‘áºp mạnh cả má»› bùng nhùng đó và o cá»™t nhà . Tức thì hình nhân lả xuống chân cá»™t. Bách lại nghe thấy má»™t tiếng kêu nữa và có bóng ngưá»i nhà o ra.
- Không được là m như thế. Ngưá»i ta Ä‘iên mà , đâu có biết gì.
- Äúng rồi. – Äám đông ồ lên - Thằng Ä‘iên ấy mà , việc gì phải là m thế. Trán nó chảy máu rồi kia kìa.
Ngưá»i lao ra vừa rồi là Diên VÄ©. Cô vá»™i và ng tháo chiếc khăn lụa trên cổ để thắt ga rô ngăn dòng máu Ä‘ang chảy ra từ vết thương trên trán gã Ä‘iên. Bách vá»™i tiến lại gần để giúp má»™t tay.
- Chắc nó chỉ bị choáng thôi. ÄÆ°a nó vá» nhà nằm nghỉ. – Bách gợi ý, không quên liếc mắt nhìn Diên VÄ© đầy ngạc nhiên. Sá»± sốt sắng cá»§a cô đã vượt quá lòng trắc ẩn bình thưá»ng cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ.
- Kệ nó, không phải đưa. Vứt xuống sân kia là được rồi, rồi tá»± mà bò vá» nhà . – Tay Sương dưá»ng như vẫn chưa hết cÆ¡n tức, tu ừng á»±c ly rượu mạnh để giải khát và tuôn ra má»™t trà ng chá»i rá»§a.
- Mà y im Ä‘i. Hà nh hạ má»™t ngưá»i Ä‘iên là dã man. Äể lưá»ng trước Ä‘iá»u nà y, đáng lẽ mà y phải cá» ngưá»i trông nom nó. – Bách chợt nhá»› ra cách đây và i tiếng đồng hồ anh đã suýt cán phải gã.
- Tại anh Lưu thôi. – Sương cưá»i khẩy – Con ngưá»i nhân háºu hiếm thấy. Em thì đã tống cái đồ bẩn thỉu nà y ra khá»i trang trại từ lâu rồi.
Liá»n lúc đó, Bách thấy ngưá»i thanh niên tên A Cách cúi xuống thì thà o và i câu gì đó bằng thổ ngữ và o tai gã Ä‘iên và xốc gã dáºy. A Cách ra hiệu cho Bách đỡ gã Ä‘iên lên lưng mình rồi vá»™i vã cõng xuống dưới nhà . Nhạc lại báºt lên và đám đông trở lại bình thưá»ng vá»›i các tiết mục trình diá»…n. Bách để ý thấy Diên VÄ© vá»™i vã Ä‘i theo A Cách và gã Ä‘iên. Cùng lúc đó, Lưu cÅ©ng cháºm rãi uống cạn ly rượu và nhìn theo Diên VÄ©. Bất ngá» chạm ánh mắt cá»§a Bách, Lưu khẽ mỉm cưá»i và nhún vai như muốn nói “Phụ nữ quả là má»™t thá»±c thể khó hiểuâ€.
***
Bách tỉnh giấc bởi ánh mặt trá»i lá»t qua khe cá»a rá»i thẳng và o mi mắt anh nóng rá»±c. Anh thấy đầu nặng chình chịch. Bách nhá»› lại, Thu Minh đã đưa anh vá» căn nhà gá»— nà y và o lúc má»™t giá» sáng khi mà bữa tiệc má»›i chỉ vừa bắt đầu. Mặt sà n gá»— mát lạnh khiến anh ngá»§ ngay láºp tức. Giấc ngá»§ sâu không má»™ng mị lẽ ra phải là m cho Bách thấy nhẹ nhõm, tuy nhiên mắt anh cay xè. Bách liếc nhìn đồng hồ thấy đã hÆ¡n mưá»i giá». Cùng lúc đó có tiếng chân chạy lên báºc cầu thang bên ngoà i và ká» theo là tiếng Ä‘áºp cá»a gấp gáp.
- Bách, Bách ơi.
Anh nháºn ra cái giá»ng khà n khà n như phụ nữ cá»§a Giang.
- Gì váºy? Tôi còn chưa dáºy.
- Mở cá»a mau lên.
- Chá» tÃ.
Bách xá» vá»™i chân và o chiếc quần dà i và kéo then cà i cá»a. Cái đầu bù xù và đôi mắt thâm quầng thiếu ngá»§ cá»§a Giang đã ká» sát cá»a ra và o.
- Mau lên, vừa phát hiện ra một xác chết.
***
- Ở đâu?
- Tôi cũng không biết, trang trại đang nháo nhác cả lên.
Cả hai chạy theo hướng Ä‘i cá»§a những đám đông ngưá»i. Phần lá»›n Ä‘á»u chỉ chợp mắt được và i tiếng sau bữa tiệc thâu đêm vừa rồi. Những quý bà sang trá»ng ngà y hôm qua để nguyên bá»™ mặt không trang Ä‘iểm và xống áo ngá»§ nhà u nát Ä‘i xuống con dốc phÃa sau nhà kÃnh. Con dốc hẹp, khá dà i dẫn đến má»™t khoảng đất rá»™ng. Äám đông Ä‘ang xúm lại và o nhau để chỠđợi Ä‘iá»u gì đó. Giang quát to.
- Giãn ra cho chúng tôi đi nà o.
Tức thì má»™t và i ngưá»i miá»…n cưỡng nhÃch ra, để lá»™ miệng vá»±c sâu hoắm vá»›i lổn nhổn dương xỉ và cây dại. A Cách Ä‘ang Ä‘u đưa ở dưới bằng sợi chão dà y và cạnh anh ta là má»™t thân thể Ä‘ang được ròng lên bởi má»™t sợi chão khác. “Hắn chết rồi à ?â€, Bách buá»™t miệng. Cái xác được kéo dần lên cao, má»™t thân hình dáºp nát đầy máu vá»›i má»› tóc Ä‘en dà i bết bùn đất.
- Äặt nó lên đây nà o. Bây giá» má»i má»i ngưá»i giãn ra. - Mạnh kêu to.
Thân thể bầm dáºp cá»§a gã Ä‘iên được để giữa khoảnh đất. Những tiếng kêu sợ hãi vừa thoát ra từ má»™t và i phụ nữ đã bị Mạnh chặn ngay lại.
- Tốt nhất là phụ nữ và trẻ con không nên nhìn cảnh nà y. Không có gì đâu, má»i má»i ngưá»i quay vá» trang trại.
Tuy nhiên không ai tá» thái độ muốn quay vá», cho dù khuôn mặt gá»›m ghiếc cá»§a xác chết vừa được ròng lên từ dưới vá»±c dá»… khiến những kẻ yếu tim gặp ác má»™ng đến cả tháng sau. Äôi mắt cá»§a ngưá»i đã chết vẫn mở trừng trừng và khuôn mặt hầu như nát bấy. Má»™t bà già cổ quái vá»›i mái tóc trắng xổ tung lao và o cái xác và rên rỉ những tiếng âm ư trong cổ há»ng.
- Kéo bà ấy ra. - Mạnh quát lên, rút từ trong xắc tay ra một chiếc nhiệt kế.
Nhìn thấy Bình và Quyết đang loay hoay rà soát khắp mặt đất, Giang nhún vai.
- Vô Ãch thôi, nước mưa xoá sạch má»i dấu vết rồi, chân ngưá»i thì dà y xéo khắp nÆ¡i. Vá»›i lại, thằng nà y bị ngã xuống vá»±c thôi mà . Nó bị Ä‘iên, Ä‘i đứng không cẩn tháºn, hoặc ná»a đêm bị má»™ng du nhảy tót xuống vá»±c cÅ©ng nên, biết đâu nó cứ Ä‘inh ninh rằng ở dưới ấy có Ä‘iá»u gì thú vị. à kiến cá»§a ông thế nà o?
Bách quay đi chỗ khác.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Không phải thế, anh ta bị giết.
Cả Bách và Giang Ä‘á»u giáºt mình. Câu nói vừa rồi là cá»§a Diên VÄ©. Giá» há» má»›i để ý thấy cô đứng cách ra má»™t khoảng, mắt không rá»i cái xác. VÄ© vẫn báºn nguyên bá»™ đồ dạ há»™i từ hôm qua. Khuôn mặt xanh xao hốc hác nói lên rằng cả đêm qua cô không há» chợp mắt.
- Chị nói gì? - Giang ngạc nhiên.
- Không có gì. – VÄ© lắc đầu – à tôi là không phải anh ta bị ngã xuống vá»±c. Anh ta luôn ý thức được rằng chá»— đó rất nguy hiểm và đã nhắc nhở tôi Ä‘iá»u đó.
Bách lắc đầu khó hiểu. Anh đà nh lái sang má»™t câu há»i khác.
- Ai phát hiện ra việc nà y đầu tiên thế?
- Thu Minh, sáng nay cô ấy dẫn một số khách nữ đi dạo.
- Cô ấy đâu rồi?
- VỠphòng nghỉ rồi. Con bé sợ quá.
Bình và Quyết đã hoà n tất công việc cá»§a mình, há» tiến vá» phÃa Bách.
- Có gì không? – Giang há»i.
- Không tìm được gì. – Bình lắc đầu - Chỉ là vá» mặt nguyên tắc thôi. Chắc thằng cha nà y ná»a đêm nổi hứng mò Ä‘i chÆ¡i rồi ngã xuống vá»±c.
- Ban nãy đã nhá» ngưá»i dịch để lấy lá»i khai từ bà cô, bà ta bảo sau khi A Cách đưa hắn và o giưá»ng, hắn đã ngá»§ yên, nhưng sau đó bà ta có thấy thằng cháu Ä‘i ra khá»i nhà . Tất cả ngưá»i dân ở đây Ä‘á»u khẳng định rằng thỉnh thoảng nó vẫn nổi hứng Ä‘i lại trong bản và o lúc ná»a đêm. - Quyết tháo chiếc găng tay nilon đầy bùn đất rồi vứt toẹt và o bụi ráºm.
- Xong rồi. - Mạnh vung vẩy chiếc nhiệt kế. - Nhiệt độ thi thể còn 280C, nạn nhân ngừng thở quãng từ hai rưỡi đến ba giá» sáng, trên cÆ¡ thể ngoà i những vết rách do Ä‘áºp và o đá, tuyệt nhiên không có thương tÃch có chá»§ ý nà o. Phá»ng Ä‘oán là nạn nhân do sÆ¡ ý nên xảy chân rÆ¡i xuống vá»±c. Äấy, chuyển biên chế cho Mạnh sang phòng giám định pháp y được chưa. May mà còn có má»™t gỠđá nhô ra giữa chừng nên má»›i bị mắc lại đấy, không thì nó đã rÆ¡i thẳng xuống đáy vá»±c mất xác rồi.
Mạnh gá»i Sương, lúc nà y Ä‘ang đứng cạnh và i ngưá»i dân bản để chỉ huy việc mai táng ngưá»i chết.
- Sương, chuyện không may thôi, việc nà y cứ để đấy cho anh em phục vụ là m. Cáºu chỉ đạo nhóm lá»… tân chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng tôi còn vá» sá»›m.
Sương hớt hải chạy lại, khuôn mặt tái mét.
- Phiá»n các anh quá, có ngỠđâu lại ra như thế, tháºt là xui xẻo. Nó chết lúc nà o không chết, lại nhè đúng và o ngà y khánh thà nh.
- Không sao, - Mạnh vá»— vai Sương an á»§i. – đêm hôm qua thế là thà nh công rồi. Má»™t tiếng nữa là chúng tôi sẽ rá»i khá»i đây.
Tất cả đã lục tục trở vá» trang trại. Nhìn thấy VÄ© vẫn đứng bất động cạnh mô đá, Bách định tiến lại gần an á»§i cô và i câu, phụ nữ vốn hay hoảng sợ trước những cảnh nà y, Bách biết thế. Nhưng chợt nháºn ra Lưu cÅ©ng đã Ä‘i vá» phÃa vợ, Bách liá»n bước thẳng ra chân dốc. Khi Ä‘i qua chá»— hỠđứng, anh nhìn thấy Lưu choà ng tay qua ngưá»i VÄ©, giá»ng anh ta thầm thì.
- Má»i chuyện kết thúc rồi. Ngay chiá»u hôm nay, anh sẽ đưa em và Bảo vá» thà nh phố. NÆ¡i nà y quả là đáng sợ. Anh xin lá»—i, Trại Hoa Äá» không phải chá»— dà nh cho chúng ta.
- Không. Em sẽ không vá» thà nh phố. Em ở lại đây, ở lại Trại Hoa Äá».
Trả lá»i ngay kèm theo trÃch dẫn nà y
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
Chữ ký cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:19 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương X: Bà máºt cá»§a Di
- Em nên suy nghĩ cho kỹ.
- Em suy nghÄ© kỹ rồi. Em ở lại đây cùng Bảo cho đến hết hè. Khi nà o con quay trở lại trưá»ng há»c, em sẽ đưa con vá». - Giá»ng VÄ© uể oải song kiên quyết.
- Anh còn nhiá»u việc ở nhà , không thể cứ ở đây mãi được.
- Em đang nói rằng em ở lại đây cùng bé Bảo. Anh có thể vỠlo công việc.
- Còn anh nói rằng anh không thể để hai mẹ con ở cái vùng đất hoang vu nà y, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, không khà chết chóc đã bao phá»§ khắp Trại Hoa Äá». Lá»—i là ở anh, đừng giáºn anh vì việc đó.
- Em sẽ không sao, kẻ hay đe doạ em đã chết rồi. Ở đây không khà trong là nh, em sẽ rất ổn. Anh chẳng đã nói thế là gì.
- Còn ngưá»i đã hại em. Giá» nà y lão Ä‘ang lẩn khuất ở má»™t xó xỉnh nà o đó có Chúa má»›i biết được, và sẵn sà ng nhảy xổ ra bất cứ lúc nà o. Anh không thể để em ở lại đây mà không có ngưá»i bảo vệ.
- Trại Hoa Äá» rất đông ngưá»i. – VÄ© mỉm cưá»i. – Em biết cách tá»± bảo vệ mình, không phải lo cho em.
- Em Ä‘iên rồi. – Lưu dưá»ng như đã mất hết kiên nhẫn. - Tuỳ em quyết định. Anh phải quay vá» thà nh phố ngay chiá»u nay. Ở công ty Ä‘ang rất nhiá»u việc, Sương nhắn tin cho anh liên tục vì Ä‘iện thoại không gá»i được.
- Vâng. Äể em chuẩn bị quần áo cho anh. – VÄ© vá»™i và ng đứng dáºy để tránh bị Lưu thuyết phục thêm lần nữa.
Kể từ đêm khánh thà nh Trại Hoa Äá», VÄ© như ngưá»i mất hồn. Tuy nhiên trạng thái suy sụp trong cô dần biến đổi. Chỉ và i ngà y trước thôi, không khà thù địch vô hình ở cái trang trại nà y như muốn xua VÄ© vá» thà nh phố, nhưng giá» cÅ©ng lại chÃnh nó nÃu kéo cô ở lại. VÄ© biết mình sẽ phải là m gì nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Cô vừa suy nghÄ© vừa gấp những chiếc áo sÆ¡ mi cho Lưu rồi xếp ngay ngắn và o vali. Má»™t cÆ¡n quặn lại nổi lên. VÄ© xoắn chặt chiếc áo sÆ¡ mi rồi gáºp ngưá»i lại vì Ä‘au. Äã mưá»i ngà y trôi qua, thỉnh thoảng cÆ¡n co thắt vẫn truyá»n ná»—i Ä‘au từ bụng dưới lên phÃa ngá»±c trái rồi dừng lại rất lâu ở đó. Nó nhắc nhở cô rằng sá»± mất mát là có tháºt, không phải má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Khi Ráy Ä‘un cho cô má»™t bát nước lá vá»›i mùi vị khá»§ng khiếp, chị ta nói giá»ng lạnh tanh.
- Tôi đã nhìn thấy Ä‘iá»u đó.
- Chị đã nhìn thấy gì? – Vĩ thấy âm thanh phát ra từ chị ta u ám đến rợn tóc gáy.
- Nó sẽ rá»i bá» cô. Nhưng Ngà i cÅ©ng mách vá»›i tôi rằng Ä‘iá»u đó sẽ tốt đẹp hÆ¡n cho cô. – Ráy ngá»a cổ lên trần nhà , đôi mắt trợn trừng.
- Chị nói Ä‘iá»u quái gở gì thế? Tại sao lại tốt hÆ¡n cho tôi? – VÄ© thở hổn hển.
- ChÃnh tôi cÅ©ng không biết. – Ráy lúng túng, nhìn thẳng và o mắt VÄ©. – Tôi chỉ nghe thấy Ngà i bảo tôi thế.
- Ngà i là ai?
- Giá»ng nói Ä‘ang phát ra từ trong đầu tôi. Nó đã bảo vá»›i tôi Ä‘iá»u đó từ lúc tôi nhìn thấy cô.
- Ngà i… còn nói gì nữa?
- Ngà i bảo cô phải nhanh lên, không còn kịp nữa rồi.
- Kịp cho Ä‘iá»u gì?
- Tôi không biết. Ngà i cũng chỉ cho tôi bóng đen đang bao phủ xung quanh cô, ngà y cà ng dà y đặc, và một bóng đen đang đứng ngay đằng sau lưng cô. Nó đứng rất gần và sẵn sà ng ra tay bất cứ lúc nà o.
Giá»ng thì thà o và vẻ mặt cá»§a Ráy khiến cô giáºt mình quay lại đằng sau ngay láºp tức, nhưng chỉ thấy đống chăn gối to tướng Ä‘ang vứt lá»™n xá»™n.
- Không phải, bóng Ä‘en đó là vô hình. – Ráy giải thÃch.
- Trông nó như thế nà o? – VÄ© nÃn thở.
- Tôi không biết. Tôi đã cố gắng, mà không thể nhìn thấy nó. – Ráy mở to tròng mắt trắng dã vẻ bất lực.
- Nó không chỉ Ä‘e doạ mình cô, mà đe dá»a tất cả những ai Ä‘ang đứng trước mặt cô. Nó cÅ©ng chÃnh là cái bóng cá»§a cô, phần còn lại cá»§a cô. ChÃnh cô Ä‘ang dẫn dắt nó, nhưng cÅ©ng chÃnh cô có thể kiá»m chế nó.
- Tôi chưa hiểu. NghÄ©a rằng nó chÃnh là tôi?
- Không phải thế, một bản thể hoà n toà n khác, sẵn sà ng đâm dao và o cổ cô bất cứ lúc nà o nếu cô quay lại nhìn nó.
CÆ¡ thể Ráy bắt đầu rùng rùng như trong má»™t cÆ¡n co giáºt vô thức. VÄ© nhá»› lại rằng bất cứ khi nà o Ráy đưa ra những lá»i tiên Ä‘oán, giá»ng chị ta khác hẳn. Nó thông thái hÆ¡n vẻ cục mịch thừơng ngà y cá»§a Ráy, như thể cá»§a má»™t ngưá»i hoà n toà n khác. VÄ© đã từng nghe những chuyện nháºp đồng và rất có thể Ráy có khả năng dẫn nháºp. Quả nhiên, sau đó trạng thái cá»§a Ráy trở lại bình thưá»ng. Ráy nhắc nhở cô uống thuốc và cằn nhằn rằng công sức Ä‘un thuốc cá»§a chị ta không phải để đổ xuống cống, và VÄ© nên tá» lòng biết Æ¡n bằng cách uống hết bát thuốc có mùi vị phát ói đó. VÄ© đã uống hết sạch mưá»i hai bát thuốc sắc cá»§a Ráy chỉ để là m chị ta hà i lòng và táºn dụng thá»i gian há»i thêm vá» những Ä‘iá»u mà chị ta nhìn thấy. Nhưng tuyệt nhiên sau báºn đó Ráy chẳng nhìn thêm được “bóng Ä‘en†nà o nữa. Những hình ảnh Ráy đưa ra khiến VÄ© liên tưởng tá»›i trò chÆ¡i Rồng rắn lên mây mà lần nà y cô đóng vai kẻ Ä‘i đầu, tha theo đằng sau má»™t lÅ© rồng rắn nữa, cả cái Ä‘uôi có bá»™ mặt hắc ám Ä‘ang nấp sau lưng mà cô không thể nhìn thấy.
VÄ© nghe vá»ng những âm thanh văng vẳng từ rất xa rồi vang khắp căn nhà sà n. Cô thấy mình tách khá»i cÆ¡ thể và ngay tức thì nhìn thấy khuôn mặt cá»§a chÃnh cô Ä‘ang dẫn đầu Ä‘oà n rồng rắn. Khuôn mặt cô sợ hãi, nhăn nhúm đến khổ sở, nó không phải là khuôn mặt cá»§a đứa trẻ 12 tuổi, nó đúng là cô bây giá», Ä‘ang dang hai tay che chắn cho cái Ä‘uôi rất dà i phÃa sau. Những tiếng cưá»i khanh khách nổi lên, tiếng bước chân nện thình thịch lên mặt sà n và nó dá»™i và o ngá»±c là m cô Ä‘au đớn. LÅ© trẻ bắt đầu Ä‘á»c đồng thanh.
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nắc
Có nhà khiển binh
Há»i thăm thầy thuốc có nhà hay không?
Bóng ngưá»i đứng cuối hà ng Ä‘ang nấp sau thân hình cá»§a chÃnh cô khiến cô không thể nhìn rõ mặt. Nó ẩn hiện là m cô hoa mắt. VÄ© thấy máu dồn lên đỉnh đầu, má cô nóng bừng. Cô muốn túm lấy nó nhưng chÃnh cÆ¡ thể Ä‘ang che chắn cho nó đã cản cô lại. Äúng lúc ấy tiếng gá»i cá»§a Lưu lẫn và o giữa âm thanh ồn ã đó. VÄ© vá»™i quá» tay và o chiếc túi xách. Cô cuống cuồng lục tìm và láºp cáºp vá»›i chai nước tu ừng á»±c. Lưu mở cá»a phòng.
- Äã xong chưa em?
- Sắp xong rồi, em đang tìm cho anh chiếc áo ngủ.
- Em uống thuốc gì váºy? – Lưu nhìn chiếc lá» mà u và ng cam trên tay cô nghi ngá».
- Vitamin. – VÄ© mỉm cưá»i. – Em hÆ¡i chóng mặt nên uống và i viên Vitamin tổng hợp.
- Ừ, em nên dùng thuốc bổ. Em chuẩn bị ra ăn trưa nhé. Chị Ráy chuẩn bị xong rồi. – Lưu nói xong đóng cá»a phòng lại.
VÄ© gấp thêm cho Lưu hai chiếc sÆ¡ mi nữa, cố kéo dà i thá»i gian tháºt cháºm chạp. Cô thấy hÆ¡i thở ổn định trở lại. Những âm thanh ồn ã ban nãy đã biến mất. Äúng lúc đó, VÄ© thoáng thấy má»™t váºt chuyển động bên mắt phải. Cô nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Ngưá»i phụ nữ đứng dưới sân Ä‘ang vẫy tay ra hiệu cho VÄ©, chị ta có ý muốn nói chuyện vá»›i cô. Cô gáºt đầu, ý nói liệu có thể chá» má»™t lát cho cô xong việc nà y được không. Ngưá»i kia chỉ tay lên nhà lầu và quay Ä‘i.
Hôm ná», khi tìm thấy bé Bảo Ä‘ang chÆ¡i ở ngôi nhà gá»— dán giấy sặc sỡ, VÄ© má»›i biết rằng chị ta cÅ©ng có thể báºp bẹ được má»™t Ãt tiếng Kinh.
- Tôi tên là Di. - Chị ta tự giới thiệu. - Bảo ngoan lắm
Di nhìn Bảo bằng đôi mắt long lanh kỳ lạ và VÄ© để ý chị ta luôn chiá»u theo má»i ý thÃch cá»§a thằng bé.
- Tại sao chị không Ä‘i cùng má»i ngưá»i? – VÄ© há»i câu mà cô đã muốn há»i từ hôm nhìn thấy chị ta phục vụ xiên bê và giÆ¡ tay cùng những ngưá»i ở lại.
- Tôi quý bé Bảo lắm. Nó rất ngoan. – Di vẫn không rá»i mắt khá»i Bảo.
- Nghe Ráy nói chị cũng có con trai.
- Nó chết rồi. – Äôi mắt chị ta đỠhoe.
- Tôi xin lỗi, nhưng vì sao cháu…?
- Bị ma rừng bắt mất.
- Tôi không hiểu.
- Má»™t hôm tôi Ä‘i hái lá thuốc. Nó Ä‘i cùng, chỉ chÆ¡i bên cạnh nhưng khi tôi quay lại không thấy nữa. Nó bị ma rừng bắt mất, thầy mo bảo thế, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bảo thế.
- Tại sao chị không đi tìm, biết đâu thằng bé chỉ bị lạc thôi.
- Tôi tìm rồi, tìm má»™t tháng không thấy. Chắc chắn ma rừng đã bắt nó. Bản nà y bị mất nhiá»u trẻ con như thế. Chúng ốm bệnh rồi chết, còn nhiá»u đứa khác bị ma rừng bắt.
- Thảo nà o tôi thấy trong bản không có trẻ con. – VÄ© kinh ngạc. – Con trai chị bị mất tÃch từ bao giá»?
Có vẻ như Di không hiểu lắm ý nghÄ©a cá»§a từ “mất tÃch†nên chị ta im lặng.
- à tôi là ma rừng đã bắt con trai chị từ khi nà o?
- Ba năm trước. Nếu còn sống thì nó cũng lớn như Bảo. Chồng tôi chết sớm nên mất nó rồi, tôi không còn gì nữa. – Di khóc nấc lên.
- Tôi xin lỗi.
VÄ© hoà n toà n thương cảm, nhưng để an á»§i ngưá»i phụ nữ nà y tháºt khó khăn. Cô chỉ biết ngồi yên đó và miệng liên tục “xin lá»—iâ€. Sau đó Di lấy cho VÄ© xem má»™t bức ảnh hình vuông gói trong chiếc khăn thêu. Äó là kiểu ảnh “lấy ngay†mà có lẽ má»™t vị khách nước ngoà i nà o đó từng mò mẫm đến vùng nà y hảo tâm tặng cho má»—i ngưá»i má»™t chiếc. Nó không nét lắm nhưng vẫn rõ mặt mÅ©i má»™t đứa bé chạc bốn tuổi, đôi mắt ngÆ¡ ngác trên khuôn mặt Ä‘en nhẻm và mái tóc lưa thưa cháy nắng. VÄ© xót xa. Äúng là nếu còn sống đến giá» nà y thì cáºu con trai Di khoảng bằng bé Bảo. Äó chÃnh là lý do khiến Di quấn lấy thằng bé. VÄ© thấy xao lòng. Cô ngắm bé Bảo Ä‘ang chÆ¡i những mẩu gá»— ở gần đó. Váºy mà đã có lúc…
- Mẹ, ba chỠlâu rồi.
Bảo mở cá»a phòng và cất giá»ng giục giã vẻ ngưá»i lá»›n.
- Ừ, mẹ ra ngay đây.
- Có phải chỉ mình ba vỠthà nh phố còn mẹ con mình được ở lại không mẹ?
- Ừ, mẹ và con ở lại.
Bảo hét lên sung sướng.
- Thế mà con cứ tưởng ba trêu con.
Hôm đó Di đã thì thà o với cô một câu sởn tóc gáy.
- Bản nà y bị ma ám. Nếu chị muốn “là m tốt†cho tất cả má»i ngưá»i, tôi cho chị mượn cái nà y.
Di đưa cho cô má»™t hình ná»™m độn bằng cá» khô. Trông nó giống má»™t thứ đồ chÆ¡i cá»§a trẻ con nhưng khi chị ta nói ra công dụng cá»§a nó, VÄ© thấy ghê ngưá»i. Nhưng cuối cùng cô vẫn cầm, vì phép lịch sá»±. VÄ© hiểu từ “là m tốt†cá»§a chị ta nghÄ©a là “giữ an toà nâ€.
- Xong rồi chứ em? – Lưu giả là m bá»™ mặt đói lả khi VÄ© mở cá»a phòng bước ra. – Anh phải ăn để còn vá» sá»›m.
- Hai bố con cứ ăn trước. Em xuống nhà rá»a mặt má»™t lát. - Vẫn canh cánh vá» lá»i hẹn ban nãy vá»›i Di, VÄ© nói dối.
Cô đi xuống sân và bước thẳng ra nhà lầu. Di đã ngồi sẵn ở đó chỠcô, lưng xây lại, đầu hơi cúi xuống.
- Chị Di, chị muốn nói chuyện với tôi?
Di giáºt mình xoay ngưá»i lại. VÄ© thấy khuôn mặt cá»§a chị ta có vẻ bị kÃch động và hồi há»™p. Hai bà n tay Di nắm chặt lấy chiếc khăn thêu trên cổ.
- Có chuyện gì váºy? – VÄ© hÆ¡i lo lắng.
- Tôi muốn chỉ cho chị cái nà y?
- Ở đâu?
- Nó ở xa đây.
- Nó là cái gì?
- Äó là … - Di im lặng như muốn tìm từ để diá»…n tả.
VÄ© mở to mắt chỠđợi, vốn tiếng Kinh cá»§a Di không nhiá»u nhưng cô Ä‘oán rằng “nó†ở đây là má»™t váºt gì đó rất đặc biệt, rất quan trá»ng và Di Ä‘ang cố gắng giải thÃch rõ cho cô hiểu. Tuy nhiên, VÄ© chưa biết “nó†thuá»™c phạm trù gì để có thể gợi ý từ cho Di.
- Äó là má»™t… - Di khoát đôi bà n tay. - Tôi tìm thấy, tôi sợ quá. Chết… chết… chết rồi.
- Ai chết? – VÄ© há»i dồn. Cô thấy chân mình run lẩy bẩy.
- Tôi không biết. – Äôi mắt Di sợ hãi, nhưng là vẻ sợ hãi cá»§a má»™t ngưá»i ấu trÄ©. - Tôi nghÄ© cô biết. Tôi không muốn kể cho ai. Ngà i sẽ là m tôi chết.
- Ai sẽ là m cô chết? Cô sợ ai?
- Ma rừng. Ngà i đã bắt hết chúng tôi. Cô đừng kể vá»›i ai. Nếu ngưá»i khác biết chuyện nà y và kể lại vá»›i ma rừng, Ngà i sẽ…. – Di im bặt. Chị ta dưá»ng như sợ hãi thứ gì đó đằng sau lưng VÄ©.
Theo phản xạ, Vĩ quay ngoắt lại, nhưng dưới sân chỉ có hai vợ chồng gìa đang chăm sóc luống cây. Bà già đang ngẩng lên nhà lầu, thấy Vĩ nhìn xúông vội và ng ngoảnh mặt đi. Bà ta sợ gì chứ? Còn Di sợ gì? Cô quay lại, nhìn thẳng và o mắt Di.
- Cô kể lại cho tôi từ đầu. Tôi không hiểu gì hết, nhưng cô hãy tin ở tôi. Tôi sẽ không kể cho ai khác.
Nhưng Di nhất định không chịu nói thêm câu nà o. Chị ta đang trong cơn sợ hãi cực độ. Di lấy ra một tỠgiấy và vẽ nguệch ngoạc lên đó.
- Tôi chỠchị ở đây. Tôi sẽ chỉ cho chị xem.
Những đưá»ng nét cá»§a Di dẫn từ con dốc hẹp xuống khoảng đất trống mà lần đầu tiên cô lạc mất bé Bảo, là nÆ¡i cô bị lão thầy mo săn Ä‘uổi và cÅ©ng là nÆ¡i ngưá»i cứu cô đã được tìm thấy từ dưới vá»±c. Ngòi bút chì tiếp tục vẽ ra con đưá»ng ven núi. Chị ta vẽ vách núi và tô nó rất Ä‘áºm. VÄ© buá»™t miệng.
- Bức tượng hình ngưá»i cụt đầu.
Di không hiểu ý nghÄ©a cá»§a cụm từ đó nhưng cÅ©ng gáºt đầu.
- Tôi ra đó bây giá». Nếu chị chưa ăn cÆ¡m thì ra sau cÅ©ng được.
VÄ© ngạc nhiên. Hiển nhiên là Di Ä‘ang sợ hãi, nhưng nếu chị ta vừa tìm thấy má»™t xác chết thì không thể thong thả như váºy được. Logic thông thưá»ng vá»›i bất kỳ má»™t ngưá»i có đầu óc bình thưá»ng nà o khi vừa phát hiện ra má»™t xác chết sẽ mặt cắt không còn há»™t máu và hô hà o má»i ngưá»i Ä‘i theo mình ngay láºp tức. Còn Di dưá»ng như không vá»™i vã lắm. Äiá»u đó cà ng là m VÄ© ngạc nhiên. Cô gáºt đầu đồng ý rồi tất tả quay vá» nhà sà n. Lưu đã ăn xong, mặc quần áo chỉnh tá» và va li để ở bên cạnh. Nhìn thấy VÄ©, anh có vẻ không hà i lòng.
- Em đi đâu mà lâu thế? Anh chỠem vỠđể tiễn anh ra cổng.
- Em kiểm tra mấy luống hoa dưới sân bị dáºp nát hết cả. LÅ© gà cứ bị sổng ra ngoà i thì phải.
- Em có sao không? – Lưu quan sát khuôn mặt Vĩ.
Cô đưa tay lên trán lau mồ hôi. Hẳn là sau cuá»™c gặp vừa rồi, nét mặt VÄ© hết sức không bình thưá»ng. VÄ© cố mỉm cưá»i.
- Không, em có sao đâu.
- Em chắc không? Anh vẫn chỠđợi em vỠcùng bây giỠđây.
- Không, anh cứ vá» trước. Em nói thể thôi, có thể chỉ ở đây và i ngà y nữa là em cÅ©ng vá».
- Anh hy vá»ng thế. Em ở đây má»™t mình anh không yên tâm.
- Em đâu có một mình. Còn Bảo nữa mà .
- Cáºu nhóc ấy à ? – Lưu phì cưá»i.
- Con đâu rồi anh?
- Ban nãy thấy kêu đau bụng chui và o phòng nằm rồi.
- Nó có sao không? – Vĩ lo lắng.
- Chắc cũng không sao. Ngủ rồi. Anh đi nhé. Chà o em.
- Không, để em xúông tiễn anh.
VÄ© xách bá»›t cho Lưu má»™t chiếc túi nhẹ. Cô đứng ngoà i cổng gá»— cho đến khi xe Lưu tiến dần ra cổng. Lưu dừng lại, anh thò cổ ra ngoà i và hôn phá»›t lên má VÄ©. Äôi môi anh lạnh toát nhưng trán thì lấm tấm mồ hôi.
- Sá»›m vá» nhé. Anh chá».
- Vâng. Thỉnh thoảng gá»i Ä‘iện cho em nhé.
- Nếu có sóng. – Lưu mỉm cưá»i rồi kéo dần cá»a kÃnh lên.
VÄ© quên khuất mất cái cảnh Ä‘iện thoại hầu như không bao giá» có sóng, cô cÅ©ng báºt cưá»i rồi giÆ¡ tay vẫy cho đến khi chiếc xe cá»§a Lưu khuất sau rừng lá má»›i quay và o. VÄ© chợt chững lại. Chữ Trại Hoa Äá» trên tấm biển gá»— bị nước mưa mấy hôm vừa rồi ngấm và o khiến sÆ¡n tróc từng dòng đỠngầu. Nó hoen loang lổ hệt như những vệt máu rỉ ra từ trên thái dương cá»§a xác chết được tìm thấy dưới vá»±c. VÄ© thấy hoa mắt, cô vá»™i và ng bước và o sân trong.
VÄ© đứng bần thần má»™t lúc lâu. Sân trang trại vắng tanh vắng ngắt. Cô nhá»› ra cuá»™c hẹn kỳ quặc vá»›i Di. Cô không tin Di phát hiện ra má»™t xác chết nà o đó nữa nhưng qua thái độ cá»§a chị ta, VÄ© cho rằng hẳn có chuyện gì đó nghiêm trá»ng và cô cÅ©ng rất tò mò muốn biết Di đã tìm thấy cái gì. Bụng đói meo, nhưng VÄ© vẫn Ä‘i vá» phÃa triá»n dốc. Chợt cô nghe thấy Bảo gá»i tên cô.
- Mẹ ơi, con đau quá. - Bảo thò đầu ra từ nhà sà n.
- Sao váºy con? – VÄ© hốt hoảng.
Cô vá»™i và ng chạy lên thang và mở cá»a phòng.
- Con bị đau bụng.
- Äau thế nà o?
- Ở đây? - Thằng bé chỉ lung tung các phÃa, mặt nó tái lại vì Ä‘au. Nhưng sau đó cÆ¡n Ä‘au có vẻ dịu Ä‘i, nó lại lim dim mắt ngá»§. Tuy nhiên má»™t lúc sau lại thổn thức trong giấc mÆ¡.
VÄ© không yên tâm. Cô ngồi lại bên thằng bé và vuốt mái tóc nâu óng. Nước mắt cô chảy ướt má. NÓ đã không còn nữa. NÓ tách khá»i cÆ¡ thể cô rồi. Chừng ná»a tiếng sau, VÄ© chỉnh lại gối cho Bảo khi thấy tiếng ngáy cá»§a nó nhè nhẹ an bình. Cô lặng lẽ đứng lên và đi ra ngoà i, khép cá»a phòng lại. Cô cảm thấy hÆ¡i ngại vì đã để Di phải chá» quá lâu. Nhưng chỉ và i phút sau, VÄ© đã quay trở lại phòng mình, cô láºt gối, lấy ra con dao nhá»n bé tà xÃu mà Ráy khuyên cô nên để dưới đỠphòng tà ma.
- Những đứa trẻ không thà nh hình thưá»ng quay vá» và o lúc ná»a đêm để quấy quả bố mẹ chúng. - Chị ta nói.
- Tôi mong cho nó quay trở lại. Tôi muốn được nhìn thấy nó, không rõ hình hà i cũng được.
- Cô Ä‘iên rồi, nó không thà nh ngưá»i nữa, cÅ©ng chẳng ra ma. Nó đã bị ma rừng bắt mất phần hồn để sai khiến như nô lệ.
- Chị má»›i tháºt sá»± là điên rồ, tôi không nghe những câu chuyện bệnh hoạn ấy. – VÄ© giáºn dữ và cô lấy cá»› mệt để Ä‘uối Ráy ra ngoà i.
Tuy nhiên, Ráy vẫn lừa lúc cô ngủ say để nhét con dao xuống dưới gối.
VÄ© tháºn trá»ng bước từng bước xuống con dốc. Cô không thấy đói nhưng hÆ¡i lả Ä‘i. Nếu nán lại ăn cÆ¡m thì e rằng Di sẽ phải đợi quá lâu, và chưa biết chừng đầu óc ấu trÄ© cá»§a chị ta lại xui khiến là m những chuyện kỳ quặc gì đó cÅ©ng nên. Cô cần phải biết Di đã nhìn thấy cái gì, và điá»u gì luôn là m chị ta cÅ©ng như những ngưá»i khác ở trang trại nà y sợ hãi đến như váºy. VÄ© thấy thái độ cá»§a chị ta, cả hai vợ chồng già , cả A Cách và cả Ráy Ä‘á»u có Ä‘iá»u gì đó khuất tất. Rõ rà ng đó không phải là ma rừng, nhưng là cái gì thì VÄ© chưa biết. Cô cảm thấy trước mặt mình có má»™t tấm mà n Ä‘en bịt kÃn, nó lay động vá»›i đầy những Ä‘e dá»a đằng sau. Chỉ cần cô vén lên, thì sẽ nhìn thấy nó. Chỉ cần vén lên thôi. VÄ© đã xuống tá»›i khoảng đất trống. Cô đứng ra giữa và cứ đứng nguyên đó má»™t lúc. VÄ© nhìn thấy mình nằm ngay trên mặt đất, chết lịm vá»›i khuôn mặt khả ố cá»§a lão thà y mo ở phÃa trên, rồi cô nhìn thấy cái xác dáºp nát đầy máu được đặt trên ná»n đất. Máu loang ra là m cô chóng mặt. Äá»™t nhiên, cô nghe có tiếng soạt khẽ từ trong bụi ráºm. VÄ© quay phắt lại. Cô lùi dần ra gần mép vá»±c, đôi mắt cô căng tứ phÃa và bà n tay nắm chặt con dao gá»t hoa quả. GiỠđây mép vá»±c là điểm an toà n nhất, nó không cho phép cô lùi lại nhưng cÅ©ng đảm bảo rằng chẳng có thứ gì nhảy tót lên từ dưới đáy vá»±c được. Ngay cái hôm khá»§ng khiếp ấy, lão thầy mo đã biến mất. Cô và Lưu đã tÃnh đến các trưá»ng hợp lão sống lẩn lút xung quanh đây, nhưng rồi lại thống nhất rằng lão là m việc đó chẳng để là m gì. Äây là má»™t nÆ¡i không dá»… sống nếu như không có chà Ãt là má»™t căn nhà dá»™t nát để chui ra chui và o. Và VÄ© cÅ©ng cho rằng lão chả tá»™i gì ôm má»™t đống và ng để sống chui rúc như thá»i tiá»n sá». Tuy nhiên, bây giá» suy luáºn đó cá»§a cô đã có phần lung lay. Bà n tay cô nhá»›p mồ hôi ra cái chuôi gá»— cá»§a con dao. Có nó, cô cảm thấy vững tâm hÆ¡n. Tiếng sá»™t soạt lại nổi lên, lần nà y gần hÆ¡n. Bất thình lình, má»™t cái bóng Ä‘en đúa nhảy xổ ra khá»i bụi ráºm, VÄ© hét lên thất thanh. Cái bóng Ä‘en khá»±ng lại, đôi mắt ánh lên tia sáng xanh lè như được phản quang. Là má»™t con chó rừng, cô giáºt mình nhìn kỹ, nó Ä‘en tuyá»n, trông quen quen. Lạy Chúa, nó là con chó mà lần đầu tiên đến trang trại cô đã nhìn thấy. Tại sao nó lại đến được táºn đây? Hay nó vẫn còn thù gia đình cô vì đã chẹt chết ngưá»i bạn kia cá»§a nó. VÄ© huÆ¡ con dao lên. Con chó có vẻ sợ hãi, nó nguẩy đầu rồi quặp Ä‘uôi chạy biến và o trong bụi ráºm. VÄ© không thÃch bất cứ con váºt nà o mà u Ä‘en, những con váºt Ä‘en luôn gợi lên má»™t Ä‘iá»u gì đó chẳng là nh. Cô thõng hai tay xuống và cảm thấy mất hết cả sức lá»±c. Rồi cô nghe thấy má»™t âm thanh mÆ¡ hồ quen thuá»™c, nó rõ dần, tiếng sáo vẫn an á»§i tâm trà cô giá» trở nên gấp gáp và ai oán. Kỳ lạ tháºt, ngưá»i đà n bà cô gặp trong ngôi nhà cổ cứ thỉnh thoảng lại thổi sáo. Cô muốn gặp lại chị ta má»™t lần nữa. VÄ© chợt quên khuấy mất lý do cô Ä‘i xuống đây. Cô vá»™i vã men theo đưá»ng ven núi. Cô cần chị ta lý giải vá» tiếng sáo kỳ quặc nà y. Cả tiếng sáo nữa, nó cÅ©ng không bình thưá»ng chút nà o. Má»i thứ ở đây Ä‘á»u không bình thưá»ng, cứ như thể má»™t căn phòng đã lâu không có ngưá»i ở nên chá»§ nhân phải phá»§ vải bá»c lên toà n bá»™ đồ đạc trong phòng. VÄ© muốn hất tung những tấm vải đó lên. Khi bức tượng hình ngưá»i cụt đầu hiện ra trước mắt cô, VÄ© hÆ¡i khá»±ng lại, lần nà o nhìn thấy nó, VÄ© cÅ©ng thấy rùng mình. Có thể vì nó to lá»›n và đen sáºm, mà u Ä‘en như không phải cá»§a đá núi mà tÃch tụ bóng đêm cá»§a hư vô và những là n khóc bốc lên từ vá»±c thẳm để trát thà nh má»™t hình nhân ai oán. Cô chợt nhá»› ra cuá»™c hẹn vá»›i Di, VÄ© rảo bước nhanh hÆ¡n. Chị ta đã chá» VÄ© đến hÆ¡n bốn mươi phút rồi. Tiếng sáo vẫn thúc giục nhưng VÄ© không để ý, cô chưa nhìn thấy Di, có lẽ chị ta chá» lâu quá nên đã bá» vá» rồi. Nếu đúng như lá»i hẹn thì VÄ© đã phải nhìn thấy chị ta ngay khi bức tượng hiện ra trước tầm mắt, cho dù so vá»›i tảng đá núi khổng lồ đó, chị ta chỉ như má»™t chấm Ä‘en nhá» xÃu. VÄ© đã bước đến sát chân tượng, hÆ¡i lạnh từ trong lòng hang đá phả ra khiến lá»›p mồ hôi trên da VÄ© dưá»ng như muốn đông cứng lại. Chị ta không thể vá», nếu chị ta vá» VÄ© đã phải gặp trên đưá»ng. Rõ rà ng là có chuyện quan trá»ng Di má»›i hẹn cô ra đây, hay chị ta lừa VÄ©. Bất giác, cô hÆ¡i lùi lại rồi nắm chặt lấy phần gố má»™c cá»§a con dao. CÅ©ng dám lắm, chị ta cÅ©ng không có thái độ gì là bình thưá»ng, nhưng chị ta trốn ở đâu được?
- Diiiiii. Chị Di, tôi đến rồi đấy.
Tiếng gá»i cá»§a cô vá»ng và o lòng hang đá rồi luồn ra thà nh những âm thanh rá»n rÄ© y như hôm bé Bảo đùa nghịch hét và o đó. VÄ© băn khoăn, cô nhìn và o trong hang đá tối Ä‘en. Chả có lý do gì để cho rằng Di Ä‘ang nấp ở đó. PhÃa trên vách núi trống trÆ¡n, và bên nà y là vá»±c thẳm. VÄ© cúi thấp xuống dưới bức tượng để Ä‘i sang phÃa bên kia. Con đưá»ng dốc lên trước tuyệt nhiên không má»™t bóng ngưá»i. Tiếng sáo đột ngá»™t im bặt. Vì nó tá»± nhiên ngừng lại nên VÄ© má»›i nhá»› ra ngưá»i đà n bà vẫn kiên nhẫn thổi sáo từ nãy đến giá», kiên nhẫn thổi Ä‘i thổi lại má»™t bản nhạc kỳ dị. Bầu trá»i đột ngá»™t tối sầm do mặt trá»i vừa chui sau má»™t đám mây dà y. Không có tiếng sáo, không gian yên tÄ©nh má»™t cách đáng ngá». Cả khu rừng như đã chết, những vách núi đá như đã chết, và những cÆ¡n gió rừng cÅ©ng nÃn lặng theo cho dù chúng không có linh hồn để có thể chết Ä‘i được. VÄ© cắn chặt môi, giá» cô chỉ còn nghe thấy tiếng thở và nhịp tim Ä‘áºp cá»§a chÃnh mình. Không có gì cả. Tuy nhiên… VÄ© vừa cảm thấy má»™t cái gì đó. Nó là m cho cô thấy bất an. Nó khiến gáy cá»§a cô, là n da đầu phÃa sau cô tê rần, trÄ©u nặng. VÄ© từ từ quay đầu lại. Cô xoay đầu, không xoay ngưá»i, đôi con mắt bất động. Và khi má»›i chỉ xoay má»™t góc chÃn mươi độ, máu trong ngưá»i VÄ© dưá»ng đông đặc lại. Lần đầu tiên cô biết đến cÆ¡n tá»™t cùng cá»§a sợ hãi. Nó như chiếc vòi bạch tuá»™c Ä‘u đưa từ dưới đáy vá»±c và rút hết nguồn sinh lá»±c trong cÆ¡ thể cô từ lòng bà n chân cho đến táºn đỉnh đầu. VÄ© há miệng để há»›p không khÃ.
- Ôi, mẹ ơi.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:21 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương XI: Những xác chết câm lặng
Quán bia Legend vá»›i tiếng ồn à o không thể thoát ra ngoà i dá»… khiến những ngưá»i không quen phải ngợp tai. Quán thụt sâu xuống so vá»›i mặt đất bên ngoà i chừng ná»a mét cho ra vẻ giống cái hầm, và những thùng bia khổng lồ trắng bạc dá»±ng trong góc hoà n tất má»™t cảnh quan thi vị cho những con ghiá»n. Äã hai giá» trưa nhưng dưá»ng như chưa ai muốn rá»i khá»i vại bia Ä‘en sánh ngá»n trước mặt để vá» cÆ¡ quan. Ngoà i kia nắng nóng như đổ lá»a. Cái nóng cuối tháng sáu đặc biệt gắt gao và ngá»™t ngạt là m ngưá»i ta đến khó thở. Trong nà y có Ä‘iá»u hoà mát lạnh, có món chân giò sốt kem kiểu Äức và đặc biệt là những cốc bia ná»a lÃt và ng như máºt ong, so vá»›i bà n giấy tẻ ngắt ở văn phòng tháºt khác má»™t trá»i má»™t vá»±c. Bách thấy ngưá»i lâng lâng dá»… chịu, anh kiên quyết không uống thêm ly bia nà o nữa vì cứ đà nà y thì đến chiá»u anh sẽ muốn khoanh tròn ở má»™t góc bà n cÆ¡ quan mà ngáy như kéo gá»— mất. Hôm nay không biết vì lý do gì mà Mai Thanh má»i cả phòng Ä‘i uống bia. Tất nhiên là cÅ©ng có má»™t lý do danh chÃnh ngôn thuáºn khiến những gã đà n ông lóng ngóng phân công nhau mua má»™t bó hoa gói sẵn có mà u và ng và ng đỠđỠtrá»™n lẫn và o nhau: Ngà y sinh nháºt cô. Tuy nhiên, Bách biết mưá»i mươi không phải thế. Mai Thanh chuốc bia đến say mèm và những kẻ vụng vá» cùng bà n cứ uống lên uống xuống rồi nói năng chẳng ra là m sao. Bách nhìn cô nghi ngá». Mai Thanh thay đổi chiến thuáºt, cô ta muốn cái gì đây? Ngưá»i đẹp “Băng Băng†cÅ©ng đưa mắt nhìn Bách nghi ngá». Anh không há» uống những cốc bia mà cô rót, trái lại cứ nhìn cô chằm chằm. Anh ta muốn cái gì đây? Äá»™t nhiên mà n hình trên Ä‘iện thoại cá»§a Bách loé sáng, má»™t số di động không lưu trong phonebook. Anh ngần ngừ rồi nhấc máy. Äầu bên kia rú rÃt như bị loạn sóng. Bách a lô hồi lâu rồi má»›i cúp. Chưa đầy má»™t giây sau, số Ä‘iện thoại nà y lại hiện lên. Lần nà y, âm thanh sạch sẽ nhưng đầu dây bên kia im bặt không nói năng gì. Äến lần thứ ba, Bách cáu tiết quát lên.
- Có chuyện gì thì nói nhanh lên. Mất thá»i giá» quá.
- Anh Bách phải không ạ? - Má»™t giá»ng phụ nữ hÆ¡i gấp gáp.
- Äúng, tôi là Bách đây ạ. – Anh hạ giá»ng.
- Tôi là Diên VÄ©, vợ anh Trần Hoà ng Lưu, chá»§ trại Hoa Äá». – Âm thanh đã bắt đầu ồ ồ nhiá»…u sóng.
- Ồ… chà o chị. – Bách hÆ¡i ngạc nhiên và hối háºn vì câu nói sẵng lúc đầu. – Ban nãy tôi cứ ngỡ có ngưá»i nhầm máy.
- Tôi muốn nhỠanh một việc.
- Chị cứ nói, có thể giúp được gì cho chị, tôi sẽ giúp hết lòng.
Äối vá»›i vợ chồng Trần Hoà ng Lưu, Bách cứ thấy cần thiết phải thay đổi giá»ng như thể Ä‘ang tiếp chuyện vá»›i má»™t trong những gia đình quý tá»™c thá»i Pháp thuá»™c. Tháºm chà anh nói rất cháºm, vừa nghÄ© vừa nói, như sợ cái cung cách bá»— bã hà ng ngà y cá»§a mình sẽ khiến những ngưá»i lịch lãm như Lưu và VÄ© phải tổn thương.
- Anh có thể có mặt ở Trại Hoa Äá» trong chiá»u nay được không?
- Chị… có thể nói rõ hơn?
- Lại vừa có má»™t ngưá»i chết.
- Ai chết?
- Một dân bản.
- Äà n ông hay đà n bà , già hay trẻ?
- Phụ nữ.
- Chết vì lý do gì?
- Thắt cổ tá» tá».
- Ở đâu?
- Ngay cá»a hang, chỗ… bức tượng hình ngưá»i cụt đầu. Nhưng tôi e rằng, không phải chị ta… tá»± tá».
- à chị là má»™t vụ giết ngưá»i.
- Tôi không biết, chuyện nà y rất khó hiểu, vô cùng khó hiểu. Tôi hoà n toà n không hiểu chuyện gì từ khi tôi đến đây.
- Thế nà y, chị Diên VÄ© ạ. Chị nên báo cho công an huyện trá»±c thuá»™c. Những vụ như thế nà y không cần phải đến thà nh phố. Nếu bá»™ pháºn công an sở tại thấy có Ä‘iá»u gì nghi vấn hoặc cần thiết phải trợ giúp Ä‘iá»u tra thêm sẽ chuyển hồ sÆ¡ lên tỉnh. Ngay bây giỠđây tôi sẽ cho chị số máy cần gá»i, chỉ cần chị dáºp máy…
- Chuyện nà y không đơn giản như thế, tôi cho rằng công an ở đây không giúp được gì. Trang trại đầy rẫy những bà ẩn, những Ä‘iá»u tôi sắp kể ra… há» sẽ… há» sẽ cho rằng tôi bị Ä‘iên. Rồi há» cÅ©ng lại kết luáºn chị ta tá»± sát, như tất cả những ngưá»i khác. Há» sẽ lại cho chị ta và o má»™t thân cây đục rá»—ng, Ä‘em bá» và o rừng và tất cả sẽ tiếp tục trong…câm lặng.
- Tôi rất muốn giúp chị, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, đây không phải nguyên tắc do tá»± cá nhân tôi đỠra mà toà n ngà nh phải tuân theo. Và thá» có bất cứ vụ án nà o thuá»™c pháºn sá»± phòng chúng tôi giải quyết, cÅ©ng phải chá» công văn chỉ thị và sá»± phân công cá»§a cấp trên, không phải ai muốn tá»± ý Ä‘iá»u tra ở đâu cÅ©ng được. Sau khi nháºn nhiệm vụ rồi, ngưá»i được phân công sẽ phải…
- Anh là má»™t tên cảnh sát cứng ngắc. - Äầu dây bên kia hét lên và những âm thannh nhiá»…u sóng bắt đầu chen và o khiến giá»ng nói đứt quãng như đứa trẻ vừa nói vừa khóc. – Tôi biết … bạn …chồng tôi, nên … nhỠ… nhiá»u ngưá»i chết nữa… chị ta… chết… nói… xác chết nữa.
- Sao, chị nói lại tôi nghe, sóng kém quá.
- …
- Chị nói lại đi.
Nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Bách bấm lại số vừa rồi nhưng tổng đà i báo số thuê bao ngoà i vùng phá»§ sóng. Anh đặt máy xuống bà n. Giá» Bách má»›i để ý tất cả những ngưá»i xung quanh đã im lặng từ lúc anh bắt đầu nhấc máy. Cả những bà n xung quanh đó cÅ©ng nhìn anh chăm chú, mặc dù cả “gian hầm†vẫn ầm ì những âm thanh bị nhốt kÃn. Bách nhún vai vẻ như không có gì, đừng để ý và những kẻ bà n bên thôi không nhìn anh nữa. Vì cú Ä‘iện thoại đột ngá»™t quá nên Bách quên không ra ngoà i nghe máy như má»i khi. Tháºt chẳng hay ho gì khi cứ để những ngưá»i không quen biết phải nghe thấy anh nói vỠ“xác chếtâ€, “thắt cổ†và “giết ngưá»i†trên Ä‘iện thoại như thể ngưá»i ta bà n chuyện công văn giấy tá».
- Có chuyện gì thế? - Mạnh ngước đôi mắt đỠquạch lên nhìn Bách. - Vụ gì nữa đây?
- Ở Trại… à không, chuyện vá»› vẩn ấy mà . Thôi, uống tiếp nà o. - Tá»± nhiên có Ä‘iá»u gì đó khiến Bách kìm lại và anh nâng cao cốc bia lên rồi uống cạn. - Má»i ngưá»i cứ vui Ä‘i nhé, tôi phải chạy vá» cÆ¡ quan trước.
- Sao thế, chá» tà rồi má»i ngưá»i cùng vá». - Tất cả nhao lên.
- Rồi, tôi còn phải chạy qua đây tÃ.
Bách nói xong vá»™i vã xách cặp ra ngoà i lấy xe. Lúc anh đưa vé cho ngưá»i trông xe cá»§a quán, Mai Thanh từ đâu vòng ra trước mặt anh.
- Có vụ gì váºy anh Bách? Tôi giúp được gì không?
- Không, tôi chỉ phải chạy qua chá»— hà ng máy tÃnh lấy cái máy hôm qua Ä‘i sá»a.
- Giấu giếm đồng nghiệp là không tốt đâu nhé. – Mai Thanh cưá»i múm mÃm nhưng mắt cô không cưá»i.
- Còn cô thì sao, cô Ä‘ang giấu chúng tôi những gì. Cô cứ việc theo Ä‘uổi cái mà n Ä‘iá»u tra khoanh vùng và dùng phương pháp loại trừ cá»§a cô Ä‘i. Hừ, tôi chá»§ mưu giết thằng Huy, thằng bạn thân nhất cá»§a tôi đấy, tôi là m ná»™i gián bán thông tin cho bá»n xã há»™i Ä‘en để đổi lấy tiá»n bẩn đấy. Cô vừa lòng chưa. Và bây giá» cô là m Æ¡n biến ra khá»i mÅ©i xe tôi cùng vá»›i khuôn mặt “Băng Băng†đẹp đẽ cá»§a cô Ä‘i. – Bách tuôn ra má»™t trà ng như thể Mai Thanh là nguồn cÆ¡n cá»§a má»i Ä‘au khổ mà anh phải hứng chịu suốt tháng vừa rồi, sau rốt anh cưá»i sằng sặc như hoá rồ.
- Anh say rồi. – Mai Thanh kinh ngạc nhìn Bách. Cho dù đã được trau dồi nghiệp vụ vá» cách ứng phó vá»›i má»i tâm lý tá»™i phạm nhưng Phan Äăng Bách không phải là tá»™i phạm, hay chưa phải là má»™t tên tá»™i phạm như cô mong muốn, nên cô không biết phải xá» trà như thế nà o. Cuối cùng mắt cô đỠlên như bị cay nắng.
- Cô muốn thế mà , cô muốn cả lÅ© chúng tôi say bà tỉ mà . Cô và o mà moi tin những thằng Ä‘ang nốc bia trong kia. Có má»™t tên bẩn thỉu trong đó đấy. Nói tháºt, từ thuở bé tôi chưa thấy ai Ä‘iá»u tra kiểu nà y bao giá», chuốc bia cho đồng nghiệp say bà tỉ, cô tưởng cô Ä‘ang đóng phim xã há»™i Ä‘en Hồng Kông cấp ba chắc. Thằng Mạnh ấy mà , cô có chuốc cho nó thêm má»™t thùng bia nữa nó vẫn tỉnh như sáo sáºu, vẫn sáng suốt tìm cách để thò tay và o ngá»±c áo cá»§a cô thôi.
Mai Thanh giơ phắt cánh tay phải lên. Bách nhún vai.
- Tát đi, lựa đúng cái má tôi ấy, không chừng vớ phải mũ bảo hiểm loại xịn của tôi là sưng tay lên đấy.
Cô đồng nghiệp cá»§a Bách đứng trân trân giữa trá»i nắng hệt má»™t bức tượng, trông đáng thương hết sức, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, má đỠá»ng lên và khoé mắt đã long lanh má»™t giá»t nước, tay cô vẫn để nguyên vị trà lÆ¡ lá»ng giữa không trung. Bách nhảy tót lên xe rồi rồ máy. CÆ¡n giáºn và những lá»i nói khoái trá vừa rồi khiến sá»± căng thẳng bấy lâu cá»§a Bách được giải toả, nhưng giá» ngưá»i anh má»m nhÅ©n, hai cánh tay bải hoải. Vừa lúc đó Ä‘iện thoại cá»§a Bách rung lên bần báºt báo hiệu có cuá»™c gá»i. Anh cuống quýt rút máy ra nhưng rồi thất vá»ng, đó là số nhà anh.
- Con đây.
- Chiá»u vá» sá»›m con nhé. Có đám giá»— nhà bác Thông, bác Thông là anh ruá»™t bác Thoáng, ngưá»i mà lần trước con gặp ở trước cá»a ấy, bác Thoáng là con cá»§a em há» bà ngoại con. Nếu mồ ma bố bác Thoáng còn sống thì con phải gá»i bằng ông trẻ, còn bác Thoáng con gá»i là …
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, con sẽ cố gắng vá» sá»›m, nếu vá» không kịp…
- Không, con phải vá» dá»±, há» hà ng ngưá»i ta đến đông đủ cả…
- Rồi, rồi, con sẽ vá». Con Ä‘ang báºn quá. Chà o mẹ nhé.
Bách cúp máy trước vì biết mẹ anh sẽ diá»…n giải cho có ngá»n ngà nh tá»›i mươi phút không thôi. Anh không hiểu sao những ngưá»i già lại nặng tình cảm vá»›i há» hà ng xa xôi đến thế, những ngưá»i mà phải định thần má»™t lúc má»›i nhá»› nổi mối quan hệ huyết thống giữa đôi bên. Äối vá»›i anh, những ngưá»i như Huy, tuy không máu má»§ ruá»™t rà lại hiểu nhau đến hÆ¡n cả anh em ruá»™t. Và kể từ ngà y ấy, Bách cảm thấy như má»™t phần thân thể mình cÅ©ng vÄ©nh viá»…n bị vùi xuống đất Ä‘en theo Huy mất rồi. Chết, cái chết tháºt đáng sợ, chỉ trong má»™t tÃch tắc, con ngưá»i còn Ä‘ang đầy sức sống và tham vá»ng đã chỉ còn là má»™t cái thây ma lạnh toát. Bách chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó, anh vá»™i lấy Ä‘iện thoại và bấm và o hình ống nghe mà u xanh. Máy đổ má»™t hồi dà i. “May quá, có sóngâ€, Bách nghÄ© thầm. Äầu dây bên kia có tiếng thở dà i.
- Tôi đây.
- Diên Vĩ, ban nãy tôi nghe không rõ câu cuối của cô. Cô nhắc lại được không?
- …
- Tôi xin lỗi, nếu không biết rõ chi tiết, tôi không thể giúp gì cho cô.
- Chị Di có hẹn tôi ở chá»— bức tượng hình ngưá»i cụt đầu, chị ấy muốn cho tôi xem má»™t thứ gì đó, tôi không chắc có phải là má»™t cái xác chết hay không. Nhưng khi đến nÆ¡i thì chị ấy đã thắt cổ tá»± tá» rồi.
- Äã có ai biết chuyện nà y chưa?
- Chưa. Tôi muốn giữ nguyên má»i thứ. Tôi nghÄ© ra anh. Chỉ có anh là có thể giải đáp được Ä‘iá»u nà y.
- ÄÆ°á»£c rồi, chị cứ để nguyên như thế và chá» tôi đến nhé. Bây giá» hãy cứ bình tÄ©nh, không có gì phải sợ cả. – Bách nhắc nhở theo thói quen, nhưng anh cảm thấy Ä‘iá»u đó là thừa. Diên VÄ© hoà n toà n bình tÄ©nh. Cô ta chỉ kÃch động má»™t chút khi bị Bách từ chối.
- Vâng, rất cảm Æ¡n anh. Anh đừng báo cho chồng tôi hay bất kỳ ai biết nhé. Tôi không muốn vì chuyện nà y mà ảnh hưởng tá»›i công việc cá»§a má»i ngưá»i.
- Lưu không có ở đó?
- Không, anh ấy đã vỠtừ trưa rồi.
- Ok, hẹn gặp lại chị.
Bách cúp máy rồi nhìn đồng hồ. Bây giá» là 14h10. Anh sẽ đến gara lấy xe mất 10 phút. Từ ná»™i thà nh đến thị trấn đưá»ng khá đẹp, anh sẽ chạy vá»›i tốc độ 80km/h, chỉ 15h30 là tá»›i nÆ¡i, nhưng chặng còn lại đưá»ng núi quanh co, phải mất tá»›i tiếng rưỡi má»›i tá»›i nÆ¡i. Mùa nà y mặt trá»i Ä‘i cháºm, sáu giá» trá»i vẫn còn nắng chang chang, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tá»›i công việc cá»§a Bách. NghÄ© xong Ä‘iá»u đó anh phóng thẳng xe vá» nhà . Bách vẫn gá»i ô tô ở má»™t sân trưá»ng tiểu há»c chỉ cách đó hÆ¡n trăm mét, nhưng anh không dám vá» nhà để cất xe máy mà định sẽ gá»i lại ông bảo vệ trưá»ng. Anh ngại nhất trên Ä‘á»i là phải thoả thuáºn và đôi co vá»›i bà mẹ mau nước mắt.
***
Äúng 15h30, Bách đã đến thị trấn hôm anh và các đồng nghiệp dừng lại để ăn trưa. Bách cho xe Ä‘i hết địa pháºn cá»§a cái thị trấn ảm đạm nà y và bắt đầu gảim tốc độ trên chặng đưá»ng đồi núi. Äúng lúc đó, Ä‘iện thoại cá»§a Bách đổ má»™t hồi dà i.
- Sao giá» nà y vẫn chưa vá» hả con. Má»i ngưá»i chuẩn bị ăn hết rồi.
- Mẹ và các bác cứ ăn trước Ä‘i, con còn Ä‘ang báºn há»p, sẽ vá» ngay bây giá» .
- Các bác đang trách con đây nà y…
- Con sẽ…
Bách không kịp nói nốt câu, má»™t bóng Ä‘en đã lao thẳng và o xe cá»§a anh. Bách chỉ kịp vừa phanh vừa đánh tay lái sang bên phải là vá»±c sâu hun hút. Khi anh kịp định thần lại những gì đã xảy ra, mồ hôi trên trán, trên ngá»±c, trên tay Bách túa ra như tắm. Anh tháºn trá»ng mở cá»a xe, đúng như những gì dá»± Ä‘oán, má»™t ná»a bánh trước bên phải đã ngấp nghé ngoà i vá»±c thẳm. Bách rùng mình, cảm giác như vừa ngoi lên từ miệng âm phá»§. Thằng lái xe kia có lẽ tưởng con đưá»ng hoang vu độc đạo nà y chỉ có má»™t mình hắn má»™t đưá»ng nên má»›i lái kiểu ấy. Nhưng rõ rà ng chặng nà y thẳng tăm tắp không ngoắt ngoéo, nghÄ©a là lái xe đôi bên Ä‘á»u có thể nhìn thấy nhau từ đằng xa, váºy mà nó cứ lao như bò tót nhìn thấy tấm vải Ä‘á». Bách ngoái lại, con đưá»ng vắng lặng không má»™t bóng ngưá»i. Chiếc xe đã biến mất dưới ánh mặt trá»i như bị phù phép. Äúng là má»™t chiếc xe ma, hoặc gá»i là má»™t chiếc xe Ä‘iên cÅ©ng được. Bây giá» thiếu gì kẻ Ä‘iên húc cả xe lên vỉa hè để hoá ra ma cả chục ngưá»i vô tá»™i. Bách chui trở lại và o xe, từ tốn cà i số lùi, bánh xe bị gợn đà quay tÃt. Nó tá»± á»§i chiếc xe nhÃch thêm má»™t chút nữa ra miệng vá»±c. Giá» mÅ©i xe kênh hẳn vá» phÃa trước. Ngưá»i Bách ướt đẫm, anh lẩm bẩm.
- Huy Æ¡i, cáºu ngồi đằng sau nhá»› thắt dây an toà n và o nhé, lần nà y mình sẽ cẩu nó lên.
Bất thần, chiếc xe rệu rã rú lên má»™t tiếng kinh hồn rồi báºt lại đằng sau. Bách phanh khá»±ng lại, anh nhìn thấy mình đã ở chÃnh giữa mặt đưá»ng.
- Cảm Æ¡n cáºu, giá» thì cáºu ngá»§ tiếp Ä‘i nhé.
Bách quệt mồ hôi trán, anh cúi nhặt chiếc Ä‘iện thoại đã văng táºn dưới gầm ghế bên kia và nhét và o túi. Anh và o số má»™t, chiếc xe như nấc lên rồi bon bon lao Ä‘i trên con đưá»ng gồ ghá» sá»i đá.
17h15, Bách đã có mặt ở cổng Trại Hoa Äá». Anh nhìn thấy Diên VÄ© Ä‘i Ä‘i lại lại vẻ sốt ruá»™t ở sân trước. Bách mở cá»a xe.
- Tôi cũng vừa hút chết đấy chị ạ. Xác chết ở đâu?
17h35, Bách và Diên VÄ© đứng dưới chân bức tượng hình ngưá»i cụt đầu.
- Sao chị bảo ở đây? – Bách băn khoăn.
- Không, phÃa bên nà y.
Anh bắt chước theo Diên VÄ©, cúi mình luồn xuống chân bức tượng, và thoắt cái hai ngưá»i đã sang tá»›i mặt tượng bên kia. Mặc dù đã được báo trước, Bách không khá»i giáºt mình khi nhìn thấy má»™t thân ngưá»i thõng thượt phÃa trên. Trông nó tháºt kinh khá»§ng, đôi bà n tay chân thòi ra tÃm tái dưới bá»™ váy dân tá»™c và dưới ánh chiá»u tà , mái tóc xổ tung ra phất phÆ¡ tô Ä‘iểm thêm phần kinh dị cho hình ảnh chết chóc nà y. Xác ngưá»i phụ nữ bị buá»™c bởi chÃnh chiếc khăn vấn đầu cá»§a chị ta, đầu kia treo trên má»™t má»m đá nhá»n xù xì. Rất lâu sau, Bách má»›i cất lá»i.
- Chị giúp tôi hạ cái xác nà y xuống.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:23 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Trang trại - Chương 11 - Phần 2
Phần tiếp theo
- Trá»i Æ¡i, tôi không là m được. – VÄ© quay mặt Ä‘i.
- Má»™t mình tôi không hạ nó xuống được. – Bách nhìn lên cái xác, nếu anh trèo lên để tháo chiếc thòng lá»ng, hẳn nó sẽ lăn lông lốc xuống dưới. - Hoặc chị trèo lên tháo dây buá»™c và tôi giữ cái xác ở dưới, hoặc ta sẽ là m ngược lại.
Vẻ hãi hùng hiện lên trên khuôn mặt Vĩ.
- Không, tôi sẽ lên tháo dây buộc.
- Chá» chút đã. - Bách vá»™i trèo lên phần nút buá»™c phÃa trên xem xét rồi vòng trở xuống. - Chị có thể leo lên được rồi.
VÄ© nhìn lên như để ước lượng độ cao rồi nhanh nhẹn tháo đôi già y đế má»m. PhÃa mé bên bức tượng hình ngưá»i cụt đầu có những má»m đá nhô ra đủ cho hai ngưá»i ngồi, và chúng tá»± xếp thà nh hình báºc thang như để dà nh sẵn cho những ngưá»i có ý định treo cổ tá»± tá». PhÃa trên cùng là má»™t má»m đá rất dà i, cÅ©ng là vị trà buá»™c chiếc dây thòng lá»ng. Tuy váºy, để leo lên được đó cÅ©ng không dá»… dà ng gì, Ãt ra nó cÅ©ng không phải là báºc thang gá»— nhà sà n. Trái vá»›i hình dung cá»§a Bách, VÄ© leo lên thoăn thoắt má»™t cách đáng ngạc nhiên. Khác vá»›i thân hình mảnh mai tá»±a hồ chỉ có thể Ä‘i dạo quanh công viên và bồn nước, cô đặt đôi chân trần vững chãi trên từng báºc đá rồi thoáng cái đã lên đến báºc trên cùng.
- Bây giỠthế nà o? – Vĩ cúi xuống, bà n chân cô đã ngang mặt cái xác, nhưng rõ rà ng là cô tránh không nhìn và o nó.
- Chị tháo mối buộc ra rồi tôi giữ ở dưới.
- Anh giữ luôn đi nhé.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Bách hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi túm lấy đôi chân còn Ä‘ang lá»§ng lẳng phÃa trên. Cái xác vẫn còn chút hÆ¡i ấm nhưng đã có phần cứng lại. Anh giục.
- Tháo nhanh lên, tôi giữ lâu không nổi đâu.
Nhưng Bách chưa nói hết câu thì tay anh đã nặng trÄ©u. Cái xác đổ áºp lên vai Bách. Anh vá»™i và ng đặt nó xuống đất.
- Tà i tháºt, là m thế nà o mà chị tháo được nút buá»™c nhanh thế, tôi thấy nó thắt rất rắc rối.
Vĩ nhún vai.
- Tôi cũng không biết.
Anh bắt đầu cúi xuống cái xác. Ngưá»i chết không nhắm mắt, theo như VÄ© nói thì từ hôm cô chứng kiến những cái chết ở Trại Hoa Äá», chưa má»™t cái xác nà o nhắm được mắt cả. VÄ© đã lùi ra má»™t mô đá cách đó khá xa và ngồi quay lưng lại. Cô cứ ngồi bất động như váºy cho đến khi nghe thấy Bách gá»i.
- Có chuyện gì váºy?
- Chị có thể quay vỠtrang trại để đón các cán bộ được rồi.
- Cán bộ nà o? – Vĩ ngơ ngác.
- Tôi đã báo cho công an địa phương. Tôi cần sá»± trợ giúp, hÆ¡n nữa, vá» danh chÃnh ngôn thuáºn, đây cÅ©ng không phải việc cá»§a tôi. Tôi tiến hà nh Ä‘iá»u tra là sai quy cách. – Bách nhìn đồng hồ. – Trên đưá»ng đến đây tôi đã báo cho há» rồi, bây giá» có thể há» cÅ©ng đã tá»›i nÆ¡i.
- Váºy sá»± có mặt cá»§a anh ở đây chẳng giúp gì được sao? – VÄ© thất vá»ng. - Nếu phải nhỠđến mấy tay cảnh sát vưá»n thì tôi cÅ©ng chẳng gá»i cho anh là m gì?
- Ấy chết, chị không được loạn ngôn. Äã là cảnh sát thì ai cÅ©ng cao quý như nhau. Là để cho chÃnh tắc thôi, còn thông tin tôi đã nắm được sÆ¡ sÆ¡ rồi.
- Như thế nà o? - Mắt Vĩ vụt sáng lên.
- Nạn nhân đã tắt thở lúc 12h30, chết do bị chèn ép đưá»ng thở.
- à tôi là … chị ta chết vì lý do gì. – Vĩ liếc nhanh cái xác. – à là … có phải do tự chị ta…
- Tôi đã nói rằng, nạn nhân chết do bị chèn ép đưá»ng thở, không phải chết do bị chèn ép động mạch hay tÄ©nh mạch cổ, da mặt cÅ©ng không tÃm tái hay bị phù. Dưới vết treo hÆ¡i chếch lên trên còn có má»™t vệt nằm ngang rất má». Äiá»u nà y rất có thể không phải do nạn nhân tá»± treo cổ mà chết do bị siết cổ.
- Nghĩa là … chị ta bị giết.
- Tôi phá»ng Ä‘oán thế. Vết rất má» kia có thể do má»™t sợi dây khác gây ra, rồi sau khi nạn nhân tắt thở má»›i bị treo lên lần hai. Nhưng tôi không chắn chắn lắm, nếu thá»i gian nạn nhân bị siết cổ và sau đó bị treo lên không cách xa nhau thì những dấu vết nà y là rất khó xác định. HÆ¡n nữa, có nhiá»u trưá»ng hợp nạn nhân tá»± treo cổ sẽ chết do phản xạ ức chế thần kinh, các dấu hiệu cÅ©ng tương tá»± như thế nà y.
- Anh phải cho má»™t đáp số chÃnh xác Ä‘i chứ. Chị ta bị giết hay tá»± tá»? – VÄ© hÆ¡i gắt lên.
- Tôi không thể. Chỉ trong má»™t phút mà tôi có thể giải được má»i ẩn số vá» những cái chết thì… - Bách nghÄ© đến hình ảnh khá»§ng khiếp trong ngôi biệt thá»± Pháp cổ. - đặc biệt khi hung thá»§ lại là những tên tá»™i phạm chuyên nghiệp.
- Tá»™i phạm chuyên nghiệp ư? Tá»™i phạm chuyên nghiệp ở Trại Hoa ÄỠư? – VÄ© mở to mắt hãi hùng.
- Tôi không có ý thế, nếu không, nếu giả thuyết cá»§a tôi đúng, kẻ nà y cÅ©ng phải là má»™t tên sát nhân máu lạnh, tÃnh toán đến từng đưá»ng Ä‘i nước bước má»™t cách cá»±c kỳ khôn ngoan.
- NghÄ©a là anh nghiêng vá» giả thuyết chị ta bị giết? - Dưá»ng như VÄ© Ä‘ang cố hết sức để dồn ép Bách có má»™t câu trả lá»i.
- Tôi dựa và o… trực giác của tôi.
Bách chợt giáºt mình đánh thót. Anh chợt nhá»› ra cái từ mình vừa thốt ra là hết sức quen thuá»™c. Con ngưá»i khắc nghiệt luôn nhắc Ä‘i nhắc lại từ nà y là m anh phát Ä‘iên. Trá»±c giác, trá»±c giác là cái gì váºy? Ông ta đã mỉm cưá»i.
- Má»™t bác sỹ tìm ra tác nhân Ä‘ang hoà nh hà nh trong cÆ¡ thể con bệnh, má»™t tên thợ khoá dò ra viên bi bị lá»ng má»™t cách oái oăm trong ổ khoá, tất cả, không phải do há»c hà nh, do thá»±c hà nh nhiá»u mà được. Là m bất cứ nghá» gì cÅ©ng phải cần đến má»™t thứ trá»±c giác đặc biệt. Äó không phải là cảm tÃnh, mà là thiên bẩm, là khả năng mà ông Trá»i trao tặng cho má»—i con ngưá»i.
Ông ta lại còn nhắc đến ông Trá»i, lúc ấy Bách hÆ¡i nhếch mép. Cái nhếch mép chua chát hà m ý coi thưá»ng cá»§a Bách dá»… nháºn thấy đến ná»—i ông ta nhún vai, và quay Ä‘i để tiếp tục… trả lá»i Ä‘iện thoại. Nói như váºy, nghÄ©a là trá»±c giác cá»§a anh giá» má»›i “phát tácâ€. Không phải bất kỳ trưá»ng hợp nà o cÅ©ng có thể căn cứ và o các dấu hiệu. Váºy thì, nếu trá»±c giác lần nà y cá»§a anh đúng, nghÄ©a là những gì VÄ© nói là đúng, những cái chết trong Trại Hoa Äá» Ä‘á»u là bất thưá»ng.
- Váºy… kẻ đó… giết chị Di nhằm mục Ä‘Ãch gì? – VÄ© tiếp tục.
- Câu nà y tôi phải há»i chị má»›i đúng, chẳng phải lúc gá»i Ä‘iện chị có nói ngưá»i nà y hẹn chị ra đây để muốn nói má»™t Ä‘iá»u gì đó. Hình như chị ta vừa phát hiện được thứ gì?
- Tôi cÅ©ng không biết đó là cái gì, chị ta có nhắc đến từ “chết†nhưng tôi cho rằng đấy không phải là má»™t xác chết. Nếu anh phát hiện ra má»™t xác chết thì liệu anh có đủ bình tÄ©nh để hẹn má»™t ngưá»i nà o đó ra để chứng kiến hay không?
Bách gáºt đầu.
- Chị nói rất chÃnh xác. Váºy theo chị “thứ đó†là cái gì?
- Tôi không biết. Chỉ có Ä‘iá»u chị ta rất hay nhắc đến ma rừng, chị ta sợ ngoà i tôi ra, nếu có ngưá»i thứ hai nghe được sẽ kể cho ma rừng biết và ma rừng sẽ bắt hồn cá»§a chị ta. Ma rừng đã bắt mất con trai chị ta rồi.
- Bắt ai? – Bách nhÃu mà y.
- Con trai chị ta, bị ma rừng bắt mất hồi nó mới chạc tuổi thằng Bảo con tôi.
Bách đưa mắt nhìn VÄ© nghi ngá». Anh bắt đầu thấy ngưá»i phụ nữ nà y kỳ quặc. Dưá»ng như cô ta tuyệt đối tin tưởng và o những câu chuyện hoang đưá»ng đó và tá»± kinh hoà ng vá» chúng. Bầu trá»i đỠbầm máu vá» phÃa đằng tây, những ánh và ng suá»™m như muốn nÃu kéo nốt và i tia huy hoà ng còn sót lại trước khi ngà y tà n khiến khuôn mặt ngưá»i chết cÅ©ng và ng ệch Ä‘i má»™t cách quái đản. Và i tiếng kêu kỳ dị cá»§a má»™t loà i chim rừng nà o đó thỉnh thoảng nổi lên giữa thinh không bổ sung thêm phần u tịch. Bách dưá»ng như cÅ©ng Ä‘ang bị VÄ© dẫn dụ và o những câu chuyện dị kỳ kia. Anh im lặng không nói gì. Bất thần, má»™t tiếng cưá»i ré man dại ngay trên đầu Bách. Anh rùng mình á»›n lạnh. VÄ© cÅ©ng giáºt bắn mình. Há» cùng ngẩng đầu lên, má»™t váºt to lá»›n, Ä‘en sì Ä‘áºu ngay trên má»m đá mà ban nãy là vị trà cá»§a nút buá»™c thòng lá»ng. Äôi con mắt đỠlòm đầy sát khÃ.
- Loà i chim Chết. – Vĩ thì thầm.
- Cái gì?
- Chim Chết. Nếu ai không may nghe phải tiếng kêu cá»§a nó, ắt sau đó sẽ gặp phải chuyện chết chóc. Tiếng kêu cá»§a chim Chết không bao giá» mang lại Ä‘iá»m là nh.
- Thì mình chả gặp chuyện chết chóc đây còn gì. Xác chết Ä‘ang ở ngay trước mặt. – Bách gượng cưá»i pha trò, kỳ thá»±c cảnh nà y chẳng khiến ai có thể cưá»i nổi.
- Không phải thế. – VÄ© vẫn thì thà o như sợ con ác là kia nghe thấy. – Hôm ná» tôi đã nghe thấy tiếng nó ở trong ngôi nhà cổ. Ngưá»i kia đã bảo tôi thế.
- Ngưá»i kia là ai?
- Ngưá»i đà n bà thổi sáo. Chị ta luôn thổi sáo và o bất kể giá» nà o. Ôi… - VÄ© chợt ôm mặt.
- Sao váºy? – Bách hốt hoảng. - Chị có sao không?
- Không. Tôi vừa chợt nhá»› ra, bất cứ khi nà o tôi nghe thấy tiếng sáo, thì y như rằng chẳng bao lâu sau lại xuất hiện má»™t xác chết. Lúc trên đưá»ng xuống đây, tôi cÅ©ng nghe thấy tiếng sáo. Tôi đã ngá» ngợ, tôi đã cảm thấy má»™t sá»± chẳng là nh, không ngá» Ä‘iá»u đó lại là sá»± tháºt. – VÄ© nấc lên. – Anh Bách, tôi thấy sợ quá, tôi thá»±c sá»± thấy sợ quá.
Bách không biết là m thế nà o, anh vá»— vá»— vai ngưá»i phụ nữ, tức thì cô ta túm chặt lấy tay anh, bà n tay cô lạnh toát.
- Nhất định là có Ä‘iá»u gì đó không bình thưá»ng. Anh phải Ä‘iá»u tra cho ra.
Bách suýt buá»™t miệng “Äiá»u không bình thưá»ng là ở cô đấy. Chim Chết. Tiếng sáo. Ma rừng. Tháºt tôi chưa hiểu ra là m sao cảâ€, nhưng thấy dáng Ä‘iệu thê thảm cá»§a VÄ©, anh lại mÃm miệng lại, nhưng VÄ© như hiểu hết câu nói vừa rồi trong đầu Bách, cô thốt lên, giá»ng giáºn dữ.
- Anh nghÄ© là tôi bị Ä‘iên đúng không? Tôi biết, rồi thế nà o anh cÅ©ng lại nghÄ© như váºy. Tôi bị Ä‘iên đúng không?
Câu cuối cùng VÄ© hét to lên, mắt long sòng sá»c như được gắn bởi đôi mắt cá»§a má»™t ngưá»i khác, khoé môi cô rung rung. Bách lúng túng.
- Tôi không há» nghÄ© như thế. Quả tháºt…
- Anh đã nghÄ© như thế. – VÄ© báºt khóc. – Tôi đã tin tưởng ở anh.
Trong phút chốc VÄ© như biến thà nh má»™t con ngưá»i khác, cô mất hết cả vẻ Ä‘iá»m đạm quý phái thưá»ng thấy. Giá» cô ta ngồi sụp xuống đất, mặt mÅ©i méo xệch và tóc tai bê bết. Tay Mạnh vẫn suốt ngà y lải nhải “Phụ nữ chỉ đẹp khi há» cố tình là m đẹp†chắc là có ý nà y. Bách thở dà i, anh lái câu chuyện sang má»™t chá»§ đỠkhác.
- Thôi được rồi, chỉ là vì tôi chưa hiểu rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện, rồi cô sẽ kể lại hết cho tôi nghe. Bây giá» tôi há»i cô má»™t câu cuối cùng, ở trang trại nà y, hay nói chung, cô có ý nghi ngá» ai không?
Vĩ nói luôn không cần suy nghĩ.
- Hôm cô gái tá»± tá» chết, tôi đã nghÄ© ngay đến A Cách vì hôm trước bắt gặp hai ngưá»i cãi lá»™n rất hăng trong ma tráºn. Khi nhìn thấy tôi, thái độ cá»§a há» hết sức không bình thưá»ng. A Cách yêu cô gái đó, tôi biết thế, nhưng hôm cô ta chết, tôi lại không há» nhìn thấy anh ta ở đó. Còn ngưá»i Ä‘iên kia, tôi lại cho rằng có thể vì cứu tôi mà anh ta phải chết.
- Tôi chưa hiểu.
- Có thể vì cứu tôi mà lão thầy mo đã giết anh ta chết.
- Lão thầy mo là ai? – Nhưng ngay sau đó Bách lại nhìn đồng hồ. - Chết tháºt, chị quay vỠđón mấy ngưá»i kia giúp tôi, tôi sẽ ở lại đây canh chừng. Còn những câu chuyện cá»§a chị, có quá nhiá»u tình tiết nên tôi e là ngay tức thì sẽ không truyá»n đạt hết được. Vá»›i lại tôi cÅ©ng cần phải ghi chép nữa. Giá» thì chị Ä‘i luôn Ä‘i.
- Anh muốn ở lại đây một mình? – Vĩ ngạc nhiên, khuôn mặt hốc hác nhoè nhoẹt nước.
- Tất nhiên là cÅ©ng chẳng hay ho gì. – Bách gượng cưá»i. – Nhưng đây là công việc cá»§a tôi mà , chị đã gá»i tôi đến đây, còn há»i tôi câu ấy hay sao.
VÄ© cÅ©ng mỉm cưá»i.
- Cảm ơn anh, tôi quay lên nhé.
VÄ© vừa Ä‘i được và i bước bằng dáng Ä‘iệu hết sức nhanh nhẹn, rồi như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, cô quay lại, khuôn mặt thản nhiên đến lạnh lùng, hoà n toà n mất hết dáng vẻ bối rối khi nãy.
- Anh có thể chưa vội tiết lộ việc nà y với chồng tôi được không?
- Tại sao?
- Anh ấy sẽ bắt tôi trở vá» thà nh phố ngay láºp tức.
- Chị vẫn cứ muốn ở lại đây, sau tất cả má»i chuyện? – Bách kinh ngạc.
- Äúng thế. Tôi chưa thể quay vỠđược. Äó là số mệnh.
- Số mệnh nà o cÆ¡? – Bách cà ng sá»ng sốt.
Nhưng VÄ© đã chui qua chân bức tượng và biến mất sau khối đá Ä‘en sì. Ngưá»i phụ nữ nà y tháºt là kỳ lạ, kỳ lạ hệt cái trang trại nà y. Bách tiến ra sát mép vá»±c, ngó đầu xuống dưới như thể tìm thấy tất cả má»i đáp số cho hà ng loạt câu há»i lÅ© lượt má»c ra trong đầu anh từ lúc bắt đầu Ä‘i qua thị trấn. Nếu có má»™t kẻ giết ngưá»i ở cái trang trại xinh đẹp nà y, Ä‘iá»u đó tháºt vô cùng kinh khá»§ng.
***
Hai vị cán bá»™ lần lượt bắt tay Bách. Ngưá»i có hà m răng và ng khè và chiếc áo sÆ¡ mi mà u cháo lòng hồ hởi vá»— vai anh má»™t cách thân thiện, đôi lúc nhìn Bách đầy kÃnh nể sau khi anh đưa thẻ ra giá»›i thiệu.
- Mình tên là Phả, hà m trung tá. Mình có đứa em cÅ©ng chạc tuổi cáºu nhưng nó lại Ä‘ang buôn sắt thép xi măng ở trên tỉnh.
Sá»± so sánh chả ăn nháºp và o đâu cá»§a ngưá»i đồng nghiệp là m Bách thấy buồn cưá»i. Tuy nhiên, ngưá»i kia hÆ¡n Bách chừng năm tuổi, nhìn anh vẻ khinh khỉnh và hÆ¡i khó chịu khi Bách tá»± giá»›i thiệu.
- Äây là pháºn sá»± cá»§a chúng tôi, sao phải phiá»n quan anh xuống táºn đây?
- Cô Diên VÄ©, là chá»§ Trại Hoa Äá» có nhắn tin cho tôi. Chúng tôi là bạn bè và tôi luôn có pháºn sá»± qua lại, thăm há»i cô ấy má»—i khi có chuyện.
- À ra thế. – Gã kia nheo mắt và mỉm cưá»i vẻ như đã hiểu. Tuy nhiên, Bách thấy rõ là anh ta đã hiểu sang má»™t ý khác.
- Thá»±c ra, cô ấy là vợ cá»§a cáºu bạn tôi.
Nhưng những cán bá»™ công an địa phương có vẻ không quan tâm, há» bắt đầu công tác khám nghiệm hiện trưá»ng. Há» cÅ©ng Ä‘i quanh khu vá»±c nạn nhân treo cổ trong vòng bán kÃnh ba mét để tìm kiếm tang váºt rồi xem xét qua loa tá» thi Ä‘ang được đặt trên ná»n đất, sau đó ghi chép. Bách thấy má»™t thanh niên Ä‘i cùng mặc áo pull quần ka ki Ä‘ang ngồi đợi cách đấy khá xa, anh tò mò há»i.
- Ngưá»i kia là ai váºy?
- Phiên dịch. – Gã trẻ hÆ¡n vẫn cắm cúi ghi chép. - Bố ai mà nói chuyện được vá»›i cái bá»n thiểu số nà y. Tiếng Mưá»ng chúng tôi còn báºp bẹ được chứ…
- Tưởng khu vá»±c nà y cá»§a tá»™c Mưá»ng hết.
- Vá» cÆ¡ bản thì là thế nhưng cái bản heo hút nà y có từ lâu Ä‘á»i rồi, cá»§a má»™t dòng há» lâu Ä‘á»i từ đâu di dân đến đây, có thể là tá»™c Tà y. Mà sao lại có thằng hâm hấp đến táºn đây xây trang trại. Bây giá» tôi má»›i biết đấy. Äến tôi và o đây mà còn bị lạc đưá»ng.
- Tôi thì chả thÃch và o đây tà nà o. - Ngưá»i đồng nghiệp thân thiện cá»§a anh lên tiếng. – Kinh lắm, toà n hồn ma bóng quế.
- Ông bảo gì? – Bách giáºt mình.
- Cái tá»™c ngưá»i nà y lạ lắm, chả Ä‘i lại giao du bao giá», nhưng cách đây hai mươi năm, hồi tôi má»›i và o nghá», xấp xỉ tuổi anh bây giá», có thằng tù vượt ngục trốn lay lắt đến táºn bản nà y để trú tạm. DÄ© nhiên là chả ai tìm thấy nó. Nhưng rồi có lần ngưá»i ta phát hiện thấy nó đứng ngÆ¡ ngÆ¡ giữa đưá»ng trên thị trấn, thế là bị tóm liá»n. Sau nó má»›i kể đủ chuyện ma quá»· kinh hồn ở đây. Äến má»™t đêm trăng thượng tuần thì thằng bé hết chịu nổi, cắm đầu chạy má»™t mạch suốt đêm. Nó bảo chui lại và o tù còn sướng hÆ¡n.
- Ma quỷ thế nà o?
- Ôi giá»i, nó kể nhiá»u lắm, chúng tôi suốt ngà y lấy là m chuyện ngồi lê những lần trá»±c đêm. Chả biết có tin được không nhưng cứ kể vui thế, ghê nhất là nó kể cái đêm nó bá» chạy ấy, có má»™t bóng đà n bà lướt qua cá»a sổ, nhưng… ngưá»i đầy máu, chảy ra tong tá»ng từ hà ng trăm lá»— thá»§ng trên ngưá»i.
- Thôi Ä‘ang là m việc, ông cứ kể kinh bá» mẹ. Xác chết thì lù lù ra đây. Nó lại chả ngồi dáºy bây giỠấy.
Ngưá»i đà n ông kia im bặt. Không ai bảo ai nhưng ngay cả những ngưá»i công tác trong ngà nh an ninh luôn sẵn sà ng đối diện vá»›i cái chết và xác chết Ä‘á»u cảm thấy không khà cá»§a rừng núi quanh đây lẩn khuất đầy những ám khÃ.
- Xong rồi, bây giỠthế nà o? – Anh cán bộ trẻ hơn gắt lên.
- Bảo tụi dân bản khuân vá» mà chôn thôi. - Ngưá»i vừa kể chuyện ma gại gại chân ná» và o chân kia.
- Khoan đã. – Bách ngạc nhiên. – Các anh không tiến hà nh thầm vấn à ?
- Thẩm vấn ai? - Cả hai đồng thanh kêu lên.
- Thì… thẩm vấn theo nguyên tắc Ä‘iá»u tra.
- Có gì mà phải Ä‘iá»u tra. Mụ nà y treo cổ tá»± tá». Chúng tôi là m biên bản rồi, cứ việc vá» mà chôn thôi. Mà ông cÅ©ng lắm chuyện, đã có ông ở đây là yên tâm rồi, thấy sá»± việc thế thì cứ thế mà tiến hà nh, chôn Ä‘i là xong, còn phải gá»i chúng tôi đến đây. Rồi thì xăng xe, rồi thì công sức, chúng tôi có được cấp công tác phà cho những việc thế nà y đâu. Giá» mò vỠđến nhà cÅ©ng phải ná»a đêm chứ tưởng à . Mụ vợ nó lại đá cho tung ngưá»i. – Anh ta tuôn ra má»™t trà ng rồi cưá»i hi hà như tá»± xua bá»±c bá»™i trong lòng.
- Không được, nhỡ đây là án mạng thì sao. Các anh phải thẩm vấn cho kỹ. Dù là tá»± tá» cÅ©ng vẫn phải ghi biên bản lá»i khai cá»§a những ngưá»i là m chứng, đó là nguyên tắc.
Ngưá»i kia thôi cưá»i, anh ta tiến lại gần Bách, miệng anh ta phả ra mùi thuốc là o nồng nặc.
- Sao? Ông tưởng ông là cái gì mà đến đây dạy bảo chúng tôi. Tôi nói cho mà biết nhá. Phép vua thua lệ là ng nhá. Ông có nguyên tắc cá»§a ông, chúng tôi có nguyên tắc cá»§a chúng tôi. Chúng tôi đã đến đây láºp biên bản, xem xét thi thể nạn nhân thấy không có Ä‘iá»u gì khả nghi, thế thì chôn thôi. Cứ đúng nguyên tắc mà là m.
- Nhưng các anh đã biết vì lý do gì mà chị ta tự tỠchưa?
- Ôi dà o, cần gì phải lý do, bá»n thiểu số có cả nghìn lý do, thất tình, bị chồng đánh cho má»™t tráºn cÅ©ng uống thuốc trừ sâu tá»± tá». Lúc nà o cáºu tạm cất nguyên tắc cá»§a cáºu rồi lên phòng tôi cho xem cả xấp hồ sÆ¡. Có con bé bị cả năm thằng cưỡng hiếp thì mặt vẫn vui phÆ¡i phá»›i, vá» nhà ngưá»i yêu tát cho má»™t cái lại đùng đùng nổi giáºn trèo lên ngá»n cây rồi lao đầu xuống đất.
- Dù lý do gì thì anh vẫn cứ phải ghi biên bản lá»i khai để bổ sung và o hồ sÆ¡. Äôi khi, hung thá»§ lá»t tá»™i chỉ vì những tắc trách đơn giản như thế nà y.
Tức thì mùi thuốc là o hôi rình cà ng bốc lên táºn óc Bách.
- Anh bảo chúng tôi tắc trách, anh là cái quái gì ở đây mà tinh tướng. Ở thà nh phố thì anh là kinh, ở đây có khi ra đưá»ng còn bị lạc. Chỉ có nghiệp vụ cá»§a anh kém chứ không phải chúng tôi tắc trách. Vụ tá»± tá» sá» sá» ra đấy lại bảo là giết ngưá»i, giết mụ nà y để trấn lá»™t chắc, hay là …
- Thôi, Hùng, ngưá»i ta đã chết rồi, anh nà y nói cÅ©ng có ý đúng, nhưng tiếc là chúng tôi có Ãt thá»i gian quá, từ đây lên đến huyện phải mất hai tiếng, tối trá»i thế nà y có lẽ phải ba tiếng hÆ¡n má»›i vá» tá»›i nhà . Sáng mai lại có cuá»™c há»p sá»›m trên tỉnh. Ngưá»i nà y được chúng tôi xác định chắc chắn là tá»± tá» rồi, có lấy thêm lá»i khai là m chứng cÅ©ng chỉ là … nguyên tắc thôi, nên tốt nhất cứ tiến hà nh Ä‘em chôn cho đỡ tá»™i ngưá»i ta.
Bách biết rằng có đôi co vá»›i những ngưá»i nà y cÅ©ng chẳng được thêm Ãch lợi gì. Rõ rà ng há» tin đây là má»™t vụ tá»± tá», nếu không có thứ trá»±c giác bất ngá» kia xuất hiện mà chỉ căn cứ và o các dấu hiệu và hoà n cảnh khách quan ở má»™t trang trại hẻo lánh, rất có thể Bách cÅ©ng coi đây là má»™t vụ tá»± tá». Anh đà nh hạ giá»ng nhún nhưá»ng.
- Thì tôi cÅ©ng biết các anh có lý, nhưng chả lẽ má»i các anh đến đây rồi mà không là m cho hết lý, và bà chá»§ cá»§a Trại Hoa Äá» cÅ©ng có ý má»i các anh ở lại dùng bữa rồi sáng mai vá» sá»›m. Äằng nà o cÅ©ng váºy rồi, có thể tối nay các anh lấy lá»i khai cho xong việc.
Hai đồng nghiệp xa lạ của Bách có vẻ băn khoăn, trung tá Phả hình như xuôi tai, có lẽ ông ta nhớ tới khuôn mặt khả ái của nữ chủ nhân.
- Thôi thì cÅ©ng được, nể lá»i ông cán bá»™ thà nh phố, chúng tôi ở lại lấy lá»i khai cho hết nhẽ váºy. Bảo bà chá»§ chuẩn bị cÆ¡m nhạt, canh nhạt sá»›m để chúng tôi còn là m việc nhé.
- Ăn uống ở đây kinh bỠmẹ, vừa ăn vừa nghe kèn đám ma à . – Gã công an tên Hùng là u bà u trong miệng nhưng cũng không thấy cau có nữa.
- Lúc nà o các anh lấy lá»i khai cho phép tôi ngồi dá»± nhé. – Bách ướm lá»i.
- Rất hân hạnh, và thỠđể anh là m việc đó luôn há»™ chúng tôi thì cà ng tốt. – Trung tá Phả lại cưá»i toe phô hà m răng và ng xỉn.
***
Khi cả ba vá» tá»›i sân trước, bóng đêm đã phá»§ dà y lên Trại Hoa Äá». Bách thấy VÄ© ngồi bất động trên má»™t báºc cầu thang. Nhìn thấy anh, VÄ© giáºt mình đứng dáºy rồi luống cuống gá»i to “A Cách, báºt đèn, báºt đènâ€. Ngưá»i thanh niên hôm trước mang ô ra đón anh vá»™i đặt hai xô nước xuống đất và chạy và o má»™t cái lán gá»— nhá» xÃu gần khu nhà kÃnh, tức thì cả sân trang trại sáng rá»±c. Cùng lúc đó, tiếng máy nổ vang lên ồ ồ. Khung cảnh giống hệt đêm đầu tiên anh đến dá»± lá»… khánh thà nh. Tháºt kinh khá»§ng, ngà y hôm đó anh đã phải nhìn thấy má»™t xác chết và hôm nay lại là má»™t xác chết thứ hai, cách nhau chưa đầy ná»a tháng.
- Hai cán bá»™ đây chuẩn bị lấy lá»i khai cá»§a toà n bá»™ những ngưá»i trong trang trại, vì đưá»ng xá xa xôi, công việc lại nhiá»u nên đến mai há» má»›i vỠđược. Chị bảo ngưá»i chuẩn bị bữa ăn tối cho chúng tôi. – Bách nói như thể anh Ä‘ang Ä‘iá»u hà nh cái trang trại nà y váºy.
- Tôi sẽ bảo ngưá»i chuẩn bị ngay. Tôi còn phải là m gì nữa không?
- Trước hết, chúng tôi muốn “thăm quan†nÆ¡i ở cá»§a nạn nhân. – Trung tá Phả đỠnghị. – Trong khi đó cô cÅ©ng bảo ngưá»i cá»§a cô mang cái xác kia vá» khâm liệm được rồi.
VÄ© ngay láºp tức Ä‘i vá» phÃa cuối trang trại và chừng mươi phút sau má»›i quay trở lại.
- Má»i các anh Ä‘i theo tôi.
- Chú Bách.
Vừa dợm bước Ä‘i, Bách đã nhìn thấy má»™t bóng bé nhá» chạy vá» phÃa mình và gá»i vang tên Bách. Phải định thần và i giây Bách má»›i nhá»› được tên thằng bé.
- Chà o ông chá»§ nhá», cháu Ä‘ang là m gì đấy?
- Cháu đang cho gấu ăn ạ.
- Nguy hiểm quá.
- Nó ăn máºt ong. Cháu bôi máºt ong lên má»™t cái que rồi nhét qua khe cho nó. Chú đến đây để Ä‘iá»u tra à ? - Mắt Bảo sáng lên háo hức.
Bách giáºt mình. Sao thằng bé lại biết? Nhưng VÄ© áng chừng hiểu, cô xua tay.
- Nó vẫn cứ tưởng tượng ra anh là thám tá» siêu nhân như trong phim hoạt hình. Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó có kẻ gian. Äừng là m phiá»n chú nữa con, chú đến chÆ¡i thôi.
- Chắc chú lại muốn Ä‘iá»u tra vỠông Ä‘iên bị rÆ¡i xuống vá»±c hôm ná». - Bảo nÃu lấy tay Bách.
- Thôi nà o Bảo. – Vĩ quát lên. – Ai cho phép con nhắc đến những chuyện ấy. Lên nhà và ngồi yên đó chỠmẹ.
- Con trai em đấy à ? – Hùng nheo mắt. – Sao em trẻ mà đã có con lớn thế, mà trông nó chẳng giống gì em cả.
- Nó giống bố. – Vĩ kéo tay Bảo lên nhà sà n.
“Nó cÅ©ng chẳng giống bố tẹo nà oâ€, Bách nghÄ© bụng. Có lẽ đã bắt được thằng bé ngồi im má»™t chá»—, bà mẹ trẻ quầy quả quay trở lại. Cả ba ngưá»i Ä‘i theo VÄ©, khi băng qua sân sau, Bách thấy A Cách và ngưá»i phụ nữ lần trước lôi ma rừng ra dá»a Bảo Ä‘ang vá»™i vã chạy Ä‘i. Chắc hỠđã được VÄ© báo cho biết sá»± việc khá»§ng khiếp kia.
- Trang trại nà y hiện có mấy ngưá»i ở? – Bách đột ngá»™t há»i.
- Ngoà i gia đình tôi và những ngưá»i… đã chết thì Trại Hoa Äá» có bốn ngưá»i là m: Ráy, A Cách, và hai vợ chồng già . Ngoà i ra, ông trưởng bản là linh hồn cá»§a bản, chúng tôi không coi ông ấy là ngưá»i là m. Ông ấy không muốn xa nÆ¡i nà y nên vẫn ở đây. Vá»›i lại, còn má»™t bà già nữa, bà cô cá»§a cô gái trước đây tá»± tá», nhưng bà ấy không phải ngưá»i phục vụ trang trại mà do không chịu dá»i nhà đi nên chồng tôi cho cả gia đình hỠở lại. Giá» hai ngưá»i cháu đã chết, bà ta ở má»™t mình trong căn nhà cÅ© tÃt dưới kia.
- Còn ai nữa không?
- Còn… lão thầy mo, nhưng lão trốn Ä‘i ngay trong hôm xảy ra chuyện, nên tôi cÅ©ng không coi lão là ngưá»i cá»§a Trại Hoa Äá» nữa. – VÄ© báºm môi lại.
HỠđã đứng trước ngôi nhà gá»— cá»§a Di, nó tối om và trá»™n lẫn và o bóng Ä‘en cá»§a khu rừng nhân tạo. VÄ© bước và o trước, báºt đèn, rồi đứng nép sang má»™t góc. Căn nhà xinh xắn, ngăn nắp. Bách và hai ngưá»i đồng nghiệp địa phương chia nhau kiểm tra các hòm xiểng trong ngôi nhà . Chỉ mưá»i phút là hỠđã xong việc vì đồ đạc cá»§a ngưá»i quá cố chẳng có gì nhiá»u, chỉ là má»™t chiếc hòm gá»— đựng và i bá»™ quần áo kiểu dân tá»™c, và i thứ đồ trang sức lặt vặt và những túi đựng lá cây khô treo lúc lỉu trên xà nhà . Trong chiếc hòm kê ở góc nhà , Bách tìm thấy hai thứ là m cho anh chú ý: má»™t hình ná»™m bằng rÆ¡m bé như quả dưa chuá»™t, mà u khô mốc, trên lấm tấm những vết Ä‘en đặc quánh không biết là chất gì và má»™t bức ảnh được gói trong chiếc khăn thêu.
- Äấy là con trai chị ấy, bị mất tÃch cách đây ba năm. – VÄ© giải thÃch.
- Ngưá»i mà chị bảo rằng bị ma rừng bắt mất?
- Äấy là chị ta bảo thế. – VÄ© gắt lên.
- Äúng rồi, bản nà y có nhiá»u trẻ con bị mất tÃch, từ lâu rồi. – Trung tá Phả lên tiếng. – Trên phòng chúng tôi còn lưu trữ nhiá»u hồ sÆ¡. Từ lúc má»›i và o nghá» tôi đã thấy có hồ sÆ¡ lưu vá» những vụ trẻ con mất tÃch ở ...
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:23 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Trang trại - Chương 11 - Phần 2
Phần tiếp theo
- Trá»i Æ¡i, tôi không là m được. – VÄ© quay mặt Ä‘i.
- Má»™t mình tôi không hạ nó xuống được. – Bách nhìn lên cái xác, nếu anh trèo lên để tháo chiếc thòng lá»ng, hẳn nó sẽ lăn lông lốc xuống dưới. - Hoặc chị trèo lên tháo dây buá»™c và tôi giữ cái xác ở dưới, hoặc ta sẽ là m ngược lại.
Vẻ hãi hùng hiện lên trên khuôn mặt Vĩ.
- Không, tôi sẽ lên tháo dây buộc.
- Chá» chút đã. - Bách vá»™i trèo lên phần nút buá»™c phÃa trên xem xét rồi vòng trở xuống. - Chị có thể leo lên được rồi.
VÄ© nhìn lên như để ước lượng độ cao rồi nhanh nhẹn tháo đôi già y đế má»m. PhÃa mé bên bức tượng hình ngưá»i cụt đầu có những má»m đá nhô ra đủ cho hai ngưá»i ngồi, và chúng tá»± xếp thà nh hình báºc thang như để dà nh sẵn cho những ngưá»i có ý định treo cổ tá»± tá». PhÃa trên cùng là má»™t má»m đá rất dà i, cÅ©ng là vị trà buá»™c chiếc dây thòng lá»ng. Tuy váºy, để leo lên được đó cÅ©ng không dá»… dà ng gì, Ãt ra nó cÅ©ng không phải là báºc thang gá»— nhà sà n. Trái vá»›i hình dung cá»§a Bách, VÄ© leo lên thoăn thoắt má»™t cách đáng ngạc nhiên. Khác vá»›i thân hình mảnh mai tá»±a hồ chỉ có thể Ä‘i dạo quanh công viên và bồn nước, cô đặt đôi chân trần vững chãi trên từng báºc đá rồi thoáng cái đã lên đến báºc trên cùng.
- Bây giỠthế nà o? – Vĩ cúi xuống, bà n chân cô đã ngang mặt cái xác, nhưng rõ rà ng là cô tránh không nhìn và o nó.
- Chị tháo mối buộc ra rồi tôi giữ ở dưới.
- Anh giữ luôn đi nhé.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Bách hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi túm lấy đôi chân còn Ä‘ang lá»§ng lẳng phÃa trên. Cái xác vẫn còn chút hÆ¡i ấm nhưng đã có phần cứng lại. Anh giục.
- Tháo nhanh lên, tôi giữ lâu không nổi đâu.
Nhưng Bách chưa nói hết câu thì tay anh đã nặng trÄ©u. Cái xác đổ áºp lên vai Bách. Anh vá»™i và ng đặt nó xuống đất.
- Tà i tháºt, là m thế nà o mà chị tháo được nút buá»™c nhanh thế, tôi thấy nó thắt rất rắc rối.
Vĩ nhún vai.
- Tôi cũng không biết.
Anh bắt đầu cúi xuống cái xác. Ngưá»i chết không nhắm mắt, theo như VÄ© nói thì từ hôm cô chứng kiến những cái chết ở Trại Hoa Äá», chưa má»™t cái xác nà o nhắm được mắt cả. VÄ© đã lùi ra má»™t mô đá cách đó khá xa và ngồi quay lưng lại. Cô cứ ngồi bất động như váºy cho đến khi nghe thấy Bách gá»i.
- Có chuyện gì váºy?
- Chị có thể quay vỠtrang trại để đón các cán bộ được rồi.
- Cán bộ nà o? – Vĩ ngơ ngác.
- Tôi đã báo cho công an địa phương. Tôi cần sá»± trợ giúp, hÆ¡n nữa, vá» danh chÃnh ngôn thuáºn, đây cÅ©ng không phải việc cá»§a tôi. Tôi tiến hà nh Ä‘iá»u tra là sai quy cách. – Bách nhìn đồng hồ. – Trên đưá»ng đến đây tôi đã báo cho há» rồi, bây giá» có thể há» cÅ©ng đã tá»›i nÆ¡i.
- Váºy sá»± có mặt cá»§a anh ở đây chẳng giúp gì được sao? – VÄ© thất vá»ng. - Nếu phải nhỠđến mấy tay cảnh sát vưá»n thì tôi cÅ©ng chẳng gá»i cho anh là m gì?
- Ấy chết, chị không được loạn ngôn. Äã là cảnh sát thì ai cÅ©ng cao quý như nhau. Là để cho chÃnh tắc thôi, còn thông tin tôi đã nắm được sÆ¡ sÆ¡ rồi.
- Như thế nà o? - Mắt Vĩ vụt sáng lên.
- Nạn nhân đã tắt thở lúc 12h30, chết do bị chèn ép đưá»ng thở.
- à tôi là … chị ta chết vì lý do gì. – Vĩ liếc nhanh cái xác. – à là … có phải do tự chị ta…
- Tôi đã nói rằng, nạn nhân chết do bị chèn ép đưá»ng thở, không phải chết do bị chèn ép động mạch hay tÄ©nh mạch cổ, da mặt cÅ©ng không tÃm tái hay bị phù. Dưới vết treo hÆ¡i chếch lên trên còn có má»™t vệt nằm ngang rất má». Äiá»u nà y rất có thể không phải do nạn nhân tá»± treo cổ mà chết do bị siết cổ.
- Nghĩa là … chị ta bị giết.
- Tôi phá»ng Ä‘oán thế. Vết rất má» kia có thể do má»™t sợi dây khác gây ra, rồi sau khi nạn nhân tắt thở má»›i bị treo lên lần hai. Nhưng tôi không chắn chắn lắm, nếu thá»i gian nạn nhân bị siết cổ và sau đó bị treo lên không cách xa nhau thì những dấu vết nà y là rất khó xác định. HÆ¡n nữa, có nhiá»u trưá»ng hợp nạn nhân tá»± treo cổ sẽ chết do phản xạ ức chế thần kinh, các dấu hiệu cÅ©ng tương tá»± như thế nà y.
- Anh phải cho má»™t đáp số chÃnh xác Ä‘i chứ. Chị ta bị giết hay tá»± tá»? – VÄ© hÆ¡i gắt lên.
- Tôi không thể. Chỉ trong má»™t phút mà tôi có thể giải được má»i ẩn số vá» những cái chết thì… - Bách nghÄ© đến hình ảnh khá»§ng khiếp trong ngôi biệt thá»± Pháp cổ. - đặc biệt khi hung thá»§ lại là những tên tá»™i phạm chuyên nghiệp.
- Tá»™i phạm chuyên nghiệp ư? Tá»™i phạm chuyên nghiệp ở Trại Hoa ÄỠư? – VÄ© mở to mắt hãi hùng.
- Tôi không có ý thế, nếu không, nếu giả thuyết cá»§a tôi đúng, kẻ nà y cÅ©ng phải là má»™t tên sát nhân máu lạnh, tÃnh toán đến từng đưá»ng Ä‘i nước bước má»™t cách cá»±c kỳ khôn ngoan.
- NghÄ©a là anh nghiêng vá» giả thuyết chị ta bị giết? - Dưá»ng như VÄ© Ä‘ang cố hết sức để dồn ép Bách có má»™t câu trả lá»i.
- Tôi dựa và o… trực giác của tôi.
Bách chợt giáºt mình đánh thót. Anh chợt nhá»› ra cái từ mình vừa thốt ra là hết sức quen thuá»™c. Con ngưá»i khắc nghiệt luôn nhắc Ä‘i nhắc lại từ nà y là m anh phát Ä‘iên. Trá»±c giác, trá»±c giác là cái gì váºy? Ông ta đã mỉm cưá»i.
- Má»™t bác sỹ tìm ra tác nhân Ä‘ang hoà nh hà nh trong cÆ¡ thể con bệnh, má»™t tên thợ khoá dò ra viên bi bị lá»ng má»™t cách oái oăm trong ổ khoá, tất cả, không phải do há»c hà nh, do thá»±c hà nh nhiá»u mà được. Là m bất cứ nghá» gì cÅ©ng phải cần đến má»™t thứ trá»±c giác đặc biệt. Äó không phải là cảm tÃnh, mà là thiên bẩm, là khả năng mà ông Trá»i trao tặng cho má»—i con ngưá»i.
Ông ta lại còn nhắc đến ông Trá»i, lúc ấy Bách hÆ¡i nhếch mép. Cái nhếch mép chua chát hà m ý coi thưá»ng cá»§a Bách dá»… nháºn thấy đến ná»—i ông ta nhún vai, và quay Ä‘i để tiếp tục… trả lá»i Ä‘iện thoại. Nói như váºy, nghÄ©a là trá»±c giác cá»§a anh giá» má»›i “phát tácâ€. Không phải bất kỳ trưá»ng hợp nà o cÅ©ng có thể căn cứ và o các dấu hiệu. Váºy thì, nếu trá»±c giác lần nà y cá»§a anh đúng, nghÄ©a là những gì VÄ© nói là đúng, những cái chết trong Trại Hoa Äá» Ä‘á»u là bất thưá»ng.
- Váºy… kẻ đó… giết chị Di nhằm mục Ä‘Ãch gì? – VÄ© tiếp tục.
- Câu nà y tôi phải há»i chị má»›i đúng, chẳng phải lúc gá»i Ä‘iện chị có nói ngưá»i nà y hẹn chị ra đây để muốn nói má»™t Ä‘iá»u gì đó. Hình như chị ta vừa phát hiện được thứ gì?
- Tôi cÅ©ng không biết đó là cái gì, chị ta có nhắc đến từ “chết†nhưng tôi cho rằng đấy không phải là má»™t xác chết. Nếu anh phát hiện ra má»™t xác chết thì liệu anh có đủ bình tÄ©nh để hẹn má»™t ngưá»i nà o đó ra để chứng kiến hay không?
Bách gáºt đầu.
- Chị nói rất chÃnh xác. Váºy theo chị “thứ đó†là cái gì?
- Tôi không biết. Chỉ có Ä‘iá»u chị ta rất hay nhắc đến ma rừng, chị ta sợ ngoà i tôi ra, nếu có ngưá»i thứ hai nghe được sẽ kể cho ma rừng biết và ma rừng sẽ bắt hồn cá»§a chị ta. Ma rừng đã bắt mất con trai chị ta rồi.
- Bắt ai? – Bách nhÃu mà y.
- Con trai chị ta, bị ma rừng bắt mất hồi nó mới chạc tuổi thằng Bảo con tôi.
Bách đưa mắt nhìn VÄ© nghi ngá». Anh bắt đầu thấy ngưá»i phụ nữ nà y kỳ quặc. Dưá»ng như cô ta tuyệt đối tin tưởng và o những câu chuyện hoang đưá»ng đó và tá»± kinh hoà ng vá» chúng. Bầu trá»i đỠbầm máu vá» phÃa đằng tây, những ánh và ng suá»™m như muốn nÃu kéo nốt và i tia huy hoà ng còn sót lại trước khi ngà y tà n khiến khuôn mặt ngưá»i chết cÅ©ng và ng ệch Ä‘i má»™t cách quái đản. Và i tiếng kêu kỳ dị cá»§a má»™t loà i chim rừng nà o đó thỉnh thoảng nổi lên giữa thinh không bổ sung thêm phần u tịch. Bách dưá»ng như cÅ©ng Ä‘ang bị VÄ© dẫn dụ và o những câu chuyện dị kỳ kia. Anh im lặng không nói gì. Bất thần, má»™t tiếng cưá»i ré man dại ngay trên đầu Bách. Anh rùng mình á»›n lạnh. VÄ© cÅ©ng giáºt bắn mình. Há» cùng ngẩng đầu lên, má»™t váºt to lá»›n, Ä‘en sì Ä‘áºu ngay trên má»m đá mà ban nãy là vị trà cá»§a nút buá»™c thòng lá»ng. Äôi con mắt đỠlòm đầy sát khÃ.
- Loà i chim Chết. – Vĩ thì thầm.
- Cái gì?
- Chim Chết. Nếu ai không may nghe phải tiếng kêu cá»§a nó, ắt sau đó sẽ gặp phải chuyện chết chóc. Tiếng kêu cá»§a chim Chết không bao giá» mang lại Ä‘iá»m là nh.
- Thì mình chả gặp chuyện chết chóc đây còn gì. Xác chết Ä‘ang ở ngay trước mặt. – Bách gượng cưá»i pha trò, kỳ thá»±c cảnh nà y chẳng khiến ai có thể cưá»i nổi.
- Không phải thế. – VÄ© vẫn thì thà o như sợ con ác là kia nghe thấy. – Hôm ná» tôi đã nghe thấy tiếng nó ở trong ngôi nhà cổ. Ngưá»i kia đã bảo tôi thế.
- Ngưá»i kia là ai?
- Ngưá»i đà n bà thổi sáo. Chị ta luôn thổi sáo và o bất kể giá» nà o. Ôi… - VÄ© chợt ôm mặt.
- Sao váºy? – Bách hốt hoảng. - Chị có sao không?
- Không. Tôi vừa chợt nhá»› ra, bất cứ khi nà o tôi nghe thấy tiếng sáo, thì y như rằng chẳng bao lâu sau lại xuất hiện má»™t xác chết. Lúc trên đưá»ng xuống đây, tôi cÅ©ng nghe thấy tiếng sáo. Tôi đã ngá» ngợ, tôi đã cảm thấy má»™t sá»± chẳng là nh, không ngá» Ä‘iá»u đó lại là sá»± tháºt. – VÄ© nấc lên. – Anh Bách, tôi thấy sợ quá, tôi thá»±c sá»± thấy sợ quá.
Bách không biết là m thế nà o, anh vá»— vá»— vai ngưá»i phụ nữ, tức thì cô ta túm chặt lấy tay anh, bà n tay cô lạnh toát.
- Nhất định là có Ä‘iá»u gì đó không bình thưá»ng. Anh phải Ä‘iá»u tra cho ra.
Bách suýt buá»™t miệng “Äiá»u không bình thưá»ng là ở cô đấy. Chim Chết. Tiếng sáo. Ma rừng. Tháºt tôi chưa hiểu ra là m sao cảâ€, nhưng thấy dáng Ä‘iệu thê thảm cá»§a VÄ©, anh lại mÃm miệng lại, nhưng VÄ© như hiểu hết câu nói vừa rồi trong đầu Bách, cô thốt lên, giá»ng giáºn dữ.
- Anh nghÄ© là tôi bị Ä‘iên đúng không? Tôi biết, rồi thế nà o anh cÅ©ng lại nghÄ© như váºy. Tôi bị Ä‘iên đúng không?
Câu cuối cùng VÄ© hét to lên, mắt long sòng sá»c như được gắn bởi đôi mắt cá»§a má»™t ngưá»i khác, khoé môi cô rung rung. Bách lúng túng.
- Tôi không há» nghÄ© như thế. Quả tháºt…
- Anh đã nghÄ© như thế. – VÄ© báºt khóc. – Tôi đã tin tưởng ở anh.
Trong phút chốc VÄ© như biến thà nh má»™t con ngưá»i khác, cô mất hết cả vẻ Ä‘iá»m đạm quý phái thưá»ng thấy. Giá» cô ta ngồi sụp xuống đất, mặt mÅ©i méo xệch và tóc tai bê bết. Tay Mạnh vẫn suốt ngà y lải nhải “Phụ nữ chỉ đẹp khi há» cố tình là m đẹp†chắc là có ý nà y. Bách thở dà i, anh lái câu chuyện sang má»™t chá»§ đỠkhác.
- Thôi được rồi, chỉ là vì tôi chưa hiểu rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện, rồi cô sẽ kể lại hết cho tôi nghe. Bây giá» tôi há»i cô má»™t câu cuối cùng, ở trang trại nà y, hay nói chung, cô có ý nghi ngá» ai không?
Vĩ nói luôn không cần suy nghĩ.
- Hôm cô gái tá»± tá» chết, tôi đã nghÄ© ngay đến A Cách vì hôm trước bắt gặp hai ngưá»i cãi lá»™n rất hăng trong ma tráºn. Khi nhìn thấy tôi, thái độ cá»§a há» hết sức không bình thưá»ng. A Cách yêu cô gái đó, tôi biết thế, nhưng hôm cô ta chết, tôi lại không há» nhìn thấy anh ta ở đó. Còn ngưá»i Ä‘iên kia, tôi lại cho rằng có thể vì cứu tôi mà anh ta phải chết.
- Tôi chưa hiểu.
- Có thể vì cứu tôi mà lão thầy mo đã giết anh ta chết.
- Lão thầy mo là ai? – Nhưng ngay sau đó Bách lại nhìn đồng hồ. - Chết tháºt, chị quay vỠđón mấy ngưá»i kia giúp tôi, tôi sẽ ở lại đây canh chừng. Còn những câu chuyện cá»§a chị, có quá nhiá»u tình tiết nên tôi e là ngay tức thì sẽ không truyá»n đạt hết được. Vá»›i lại tôi cÅ©ng cần phải ghi chép nữa. Giá» thì chị Ä‘i luôn Ä‘i.
- Anh muốn ở lại đây một mình? – Vĩ ngạc nhiên, khuôn mặt hốc hác nhoè nhoẹt nước.
- Tất nhiên là cÅ©ng chẳng hay ho gì. – Bách gượng cưá»i. – Nhưng đây là công việc cá»§a tôi mà , chị đã gá»i tôi đến đây, còn há»i tôi câu ấy hay sao.
VÄ© cÅ©ng mỉm cưá»i.
- Cảm ơn anh, tôi quay lên nhé.
VÄ© vừa Ä‘i được và i bước bằng dáng Ä‘iệu hết sức nhanh nhẹn, rồi như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, cô quay lại, khuôn mặt thản nhiên đến lạnh lùng, hoà n toà n mất hết dáng vẻ bối rối khi nãy.
- Anh có thể chưa vội tiết lộ việc nà y với chồng tôi được không?
- Tại sao?
- Anh ấy sẽ bắt tôi trở vá» thà nh phố ngay láºp tức.
- Chị vẫn cứ muốn ở lại đây, sau tất cả má»i chuyện? – Bách kinh ngạc.
- Äúng thế. Tôi chưa thể quay vỠđược. Äó là số mệnh.
- Số mệnh nà o cÆ¡? – Bách cà ng sá»ng sốt.
Nhưng VÄ© đã chui qua chân bức tượng và biến mất sau khối đá Ä‘en sì. Ngưá»i phụ nữ nà y tháºt là kỳ lạ, kỳ lạ hệt cái trang trại nà y. Bách tiến ra sát mép vá»±c, ngó đầu xuống dưới như thể tìm thấy tất cả má»i đáp số cho hà ng loạt câu há»i lÅ© lượt má»c ra trong đầu anh từ lúc bắt đầu Ä‘i qua thị trấn. Nếu có má»™t kẻ giết ngưá»i ở cái trang trại xinh đẹp nà y, Ä‘iá»u đó tháºt vô cùng kinh khá»§ng.
***
Hai vị cán bá»™ lần lượt bắt tay Bách. Ngưá»i có hà m răng và ng khè và chiếc áo sÆ¡ mi mà u cháo lòng hồ hởi vá»— vai anh má»™t cách thân thiện, đôi lúc nhìn Bách đầy kÃnh nể sau khi anh đưa thẻ ra giá»›i thiệu.
- Mình tên là Phả, hà m trung tá. Mình có đứa em cÅ©ng chạc tuổi cáºu nhưng nó lại Ä‘ang buôn sắt thép xi măng ở trên tỉnh.
Sá»± so sánh chả ăn nháºp và o đâu cá»§a ngưá»i đồng nghiệp là m Bách thấy buồn cưá»i. Tuy nhiên, ngưá»i kia hÆ¡n Bách chừng năm tuổi, nhìn anh vẻ khinh khỉnh và hÆ¡i khó chịu khi Bách tá»± giá»›i thiệu.
- Äây là pháºn sá»± cá»§a chúng tôi, sao phải phiá»n quan anh xuống táºn đây?
- Cô Diên VÄ©, là chá»§ Trại Hoa Äá» có nhắn tin cho tôi. Chúng tôi là bạn bè và tôi luôn có pháºn sá»± qua lại, thăm há»i cô ấy má»—i khi có chuyện.
- À ra thế. – Gã kia nheo mắt và mỉm cưá»i vẻ như đã hiểu. Tuy nhiên, Bách thấy rõ là anh ta đã hiểu sang má»™t ý khác.
- Thá»±c ra, cô ấy là vợ cá»§a cáºu bạn tôi.
Nhưng những cán bá»™ công an địa phương có vẻ không quan tâm, há» bắt đầu công tác khám nghiệm hiện trưá»ng. Há» cÅ©ng Ä‘i quanh khu vá»±c nạn nhân treo cổ trong vòng bán kÃnh ba mét để tìm kiếm tang váºt rồi xem xét qua loa tá» thi Ä‘ang được đặt trên ná»n đất, sau đó ghi chép. Bách thấy má»™t thanh niên Ä‘i cùng mặc áo pull quần ka ki Ä‘ang ngồi đợi cách đấy khá xa, anh tò mò há»i.
- Ngưá»i kia là ai váºy?
- Phiên dịch. – Gã trẻ hÆ¡n vẫn cắm cúi ghi chép. - Bố ai mà nói chuyện được vá»›i cái bá»n thiểu số nà y. Tiếng Mưá»ng chúng tôi còn báºp bẹ được chứ…
- Tưởng khu vá»±c nà y cá»§a tá»™c Mưá»ng hết.
- Vá» cÆ¡ bản thì là thế nhưng cái bản heo hút nà y có từ lâu Ä‘á»i rồi, cá»§a má»™t dòng há» lâu Ä‘á»i từ đâu di dân đến đây, có thể là tá»™c Tà y. Mà sao lại có thằng hâm hấp đến táºn đây xây trang trại. Bây giá» tôi má»›i biết đấy. Äến tôi và o đây mà còn bị lạc đưá»ng.
- Tôi thì chả thÃch và o đây tà nà o. - Ngưá»i đồng nghiệp thân thiện cá»§a anh lên tiếng. – Kinh lắm, toà n hồn ma bóng quế.
- Ông bảo gì? – Bách giáºt mình.
- Cái tá»™c ngưá»i nà y lạ lắm, chả Ä‘i lại giao du bao giá», nhưng cách đây hai mươi năm, hồi tôi má»›i và o nghá», xấp xỉ tuổi anh bây giá», có thằng tù vượt ngục trốn lay lắt đến táºn bản nà y để trú tạm. DÄ© nhiên là chả ai tìm thấy nó. Nhưng rồi có lần ngưá»i ta phát hiện thấy nó đứng ngÆ¡ ngÆ¡ giữa đưá»ng trên thị trấn, thế là bị tóm liá»n. Sau nó má»›i kể đủ chuyện ma quá»· kinh hồn ở đây. Äến má»™t đêm trăng thượng tuần thì thằng bé hết chịu nổi, cắm đầu chạy má»™t mạch suốt đêm. Nó bảo chui lại và o tù còn sướng hÆ¡n.
- Ma quỷ thế nà o?
- Ôi giá»i, nó kể nhiá»u lắm, chúng tôi suốt ngà y lấy là m chuyện ngồi lê những lần trá»±c đêm. Chả biết có tin được không nhưng cứ kể vui thế, ghê nhất là nó kể cái đêm nó bá» chạy ấy, có má»™t bóng đà n bà lướt qua cá»a sổ, nhưng… ngưá»i đầy máu, chảy ra tong tá»ng từ hà ng trăm lá»— thá»§ng trên ngưá»i.
- Thôi Ä‘ang là m việc, ông cứ kể kinh bá» mẹ. Xác chết thì lù lù ra đây. Nó lại chả ngồi dáºy bây giỠấy.
Ngưá»i đà n ông kia im bặt. Không ai bảo ai nhưng ngay cả những ngưá»i công tác trong ngà nh an ninh luôn sẵn sà ng đối diện vá»›i cái chết và xác chết Ä‘á»u cảm thấy không khà cá»§a rừng núi quanh đây lẩn khuất đầy những ám khÃ.
- Xong rồi, bây giỠthế nà o? – Anh cán bộ trẻ hơn gắt lên.
- Bảo tụi dân bản khuân vá» mà chôn thôi. - Ngưá»i vừa kể chuyện ma gại gại chân ná» và o chân kia.
- Khoan đã. – Bách ngạc nhiên. – Các anh không tiến hà nh thầm vấn à ?
- Thẩm vấn ai? - Cả hai đồng thanh kêu lên.
- Thì… thẩm vấn theo nguyên tắc Ä‘iá»u tra.
- Có gì mà phải Ä‘iá»u tra. Mụ nà y treo cổ tá»± tá». Chúng tôi là m biên bản rồi, cứ việc vá» mà chôn thôi. Mà ông cÅ©ng lắm chuyện, đã có ông ở đây là yên tâm rồi, thấy sá»± việc thế thì cứ thế mà tiến hà nh, chôn Ä‘i là xong, còn phải gá»i chúng tôi đến đây. Rồi thì xăng xe, rồi thì công sức, chúng tôi có được cấp công tác phà cho những việc thế nà y đâu. Giá» mò vỠđến nhà cÅ©ng phải ná»a đêm chứ tưởng à . Mụ vợ nó lại đá cho tung ngưá»i. – Anh ta tuôn ra má»™t trà ng rồi cưá»i hi hà như tá»± xua bá»±c bá»™i trong lòng.
- Không được, nhỡ đây là án mạng thì sao. Các anh phải thẩm vấn cho kỹ. Dù là tá»± tá» cÅ©ng vẫn phải ghi biên bản lá»i khai cá»§a những ngưá»i là m chứng, đó là nguyên tắc.
Ngưá»i kia thôi cưá»i, anh ta tiến lại gần Bách, miệng anh ta phả ra mùi thuốc là o nồng nặc.
- Sao? Ông tưởng ông là cái gì mà đến đây dạy bảo chúng tôi. Tôi nói cho mà biết nhá. Phép vua thua lệ là ng nhá. Ông có nguyên tắc cá»§a ông, chúng tôi có nguyên tắc cá»§a chúng tôi. Chúng tôi đã đến đây láºp biên bản, xem xét thi thể nạn nhân thấy không có Ä‘iá»u gì khả nghi, thế thì chôn thôi. Cứ đúng nguyên tắc mà là m.
- Nhưng các anh đã biết vì lý do gì mà chị ta tự tỠchưa?
- Ôi dà o, cần gì phải lý do, bá»n thiểu số có cả nghìn lý do, thất tình, bị chồng đánh cho má»™t tráºn cÅ©ng uống thuốc trừ sâu tá»± tá». Lúc nà o cáºu tạm cất nguyên tắc cá»§a cáºu rồi lên phòng tôi cho xem cả xấp hồ sÆ¡. Có con bé bị cả năm thằng cưỡng hiếp thì mặt vẫn vui phÆ¡i phá»›i, vá» nhà ngưá»i yêu tát cho má»™t cái lại đùng đùng nổi giáºn trèo lên ngá»n cây rồi lao đầu xuống đất.
- Dù lý do gì thì anh vẫn cứ phải ghi biên bản lá»i khai để bổ sung và o hồ sÆ¡. Äôi khi, hung thá»§ lá»t tá»™i chỉ vì những tắc trách đơn giản như thế nà y.
Tức thì mùi thuốc là o hôi rình cà ng bốc lên táºn óc Bách.
- Anh bảo chúng tôi tắc trách, anh là cái quái gì ở đây mà tinh tướng. Ở thà nh phố thì anh là kinh, ở đây có khi ra đưá»ng còn bị lạc. Chỉ có nghiệp vụ cá»§a anh kém chứ không phải chúng tôi tắc trách. Vụ tá»± tá» sá» sá» ra đấy lại bảo là giết ngưá»i, giết mụ nà y để trấn lá»™t chắc, hay là …
- Thôi, Hùng, ngưá»i ta đã chết rồi, anh nà y nói cÅ©ng có ý đúng, nhưng tiếc là chúng tôi có Ãt thá»i gian quá, từ đây lên đến huyện phải mất hai tiếng, tối trá»i thế nà y có lẽ phải ba tiếng hÆ¡n má»›i vá» tá»›i nhà . Sáng mai lại có cuá»™c há»p sá»›m trên tỉnh. Ngưá»i nà y được chúng tôi xác định chắc chắn là tá»± tá» rồi, có lấy thêm lá»i khai là m chứng cÅ©ng chỉ là … nguyên tắc thôi, nên tốt nhất cứ tiến hà nh Ä‘em chôn cho đỡ tá»™i ngưá»i ta.
Bách biết rằng có đôi co vá»›i những ngưá»i nà y cÅ©ng chẳng được thêm Ãch lợi gì. Rõ rà ng há» tin đây là má»™t vụ tá»± tá», nếu không có thứ trá»±c giác bất ngá» kia xuất hiện mà chỉ căn cứ và o các dấu hiệu và hoà n cảnh khách quan ở má»™t trang trại hẻo lánh, rất có thể Bách cÅ©ng coi đây là má»™t vụ tá»± tá». Anh đà nh hạ giá»ng nhún nhưá»ng.
- Thì tôi cÅ©ng biết các anh có lý, nhưng chả lẽ má»i các anh đến đây rồi mà không là m cho hết lý, và bà chá»§ cá»§a Trại Hoa Äá» cÅ©ng có ý má»i các anh ở lại dùng bữa rồi sáng mai vá» sá»›m. Äằng nà o cÅ©ng váºy rồi, có thể tối nay các anh lấy lá»i khai cho xong việc.
Hai đồng nghiệp xa lạ của Bách có vẻ băn khoăn, trung tá Phả hình như xuôi tai, có lẽ ông ta nhớ tới khuôn mặt khả ái của nữ chủ nhân.
- Thôi thì cÅ©ng được, nể lá»i ông cán bá»™ thà nh phố, chúng tôi ở lại lấy lá»i khai cho hết nhẽ váºy. Bảo bà chá»§ chuẩn bị cÆ¡m nhạt, canh nhạt sá»›m để chúng tôi còn là m việc nhé.
- Ăn uống ở đây kinh bỠmẹ, vừa ăn vừa nghe kèn đám ma à . – Gã công an tên Hùng là u bà u trong miệng nhưng cũng không thấy cau có nữa.
- Lúc nà o các anh lấy lá»i khai cho phép tôi ngồi dá»± nhé. – Bách ướm lá»i.
- Rất hân hạnh, và thỠđể anh là m việc đó luôn há»™ chúng tôi thì cà ng tốt. – Trung tá Phả lại cưá»i toe phô hà m răng và ng xỉn.
***
Khi cả ba vá» tá»›i sân trước, bóng đêm đã phá»§ dà y lên Trại Hoa Äá». Bách thấy VÄ© ngồi bất động trên má»™t báºc cầu thang. Nhìn thấy anh, VÄ© giáºt mình đứng dáºy rồi luống cuống gá»i to “A Cách, báºt đèn, báºt đènâ€. Ngưá»i thanh niên hôm trước mang ô ra đón anh vá»™i đặt hai xô nước xuống đất và chạy và o má»™t cái lán gá»— nhá» xÃu gần khu nhà kÃnh, tức thì cả sân trang trại sáng rá»±c. Cùng lúc đó, tiếng máy nổ vang lên ồ ồ. Khung cảnh giống hệt đêm đầu tiên anh đến dá»± lá»… khánh thà nh. Tháºt kinh khá»§ng, ngà y hôm đó anh đã phải nhìn thấy má»™t xác chết và hôm nay lại là má»™t xác chết thứ hai, cách nhau chưa đầy ná»a tháng.
- Hai cán bá»™ đây chuẩn bị lấy lá»i khai cá»§a toà n bá»™ những ngưá»i trong trang trại, vì đưá»ng xá xa xôi, công việc lại nhiá»u nên đến mai há» má»›i vỠđược. Chị bảo ngưá»i chuẩn bị bữa ăn tối cho chúng tôi. – Bách nói như thể anh Ä‘ang Ä‘iá»u hà nh cái trang trại nà y váºy.
- Tôi sẽ bảo ngưá»i chuẩn bị ngay. Tôi còn phải là m gì nữa không?
- Trước hết, chúng tôi muốn “thăm quan†nÆ¡i ở cá»§a nạn nhân. – Trung tá Phả đỠnghị. – Trong khi đó cô cÅ©ng bảo ngưá»i cá»§a cô mang cái xác kia vá» khâm liệm được rồi.
VÄ© ngay láºp tức Ä‘i vá» phÃa cuối trang trại và chừng mươi phút sau má»›i quay trở lại.
- Má»i các anh Ä‘i theo tôi.
- Chú Bách.
Vừa dợm bước Ä‘i, Bách đã nhìn thấy má»™t bóng bé nhá» chạy vá» phÃa mình và gá»i vang tên Bách. Phải định thần và i giây Bách má»›i nhá»› được tên thằng bé.
- Chà o ông chá»§ nhá», cháu Ä‘ang là m gì đấy?
- Cháu đang cho gấu ăn ạ.
- Nguy hiểm quá.
- Nó ăn máºt ong. Cháu bôi máºt ong lên má»™t cái que rồi nhét qua khe cho nó. Chú đến đây để Ä‘iá»u tra à ? - Mắt Bảo sáng lên háo hức.
Bách giáºt mình. Sao thằng bé lại biết? Nhưng VÄ© áng chừng hiểu, cô xua tay.
- Nó vẫn cứ tưởng tượng ra anh là thám tá» siêu nhân như trong phim hoạt hình. Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó có kẻ gian. Äừng là m phiá»n chú nữa con, chú đến chÆ¡i thôi.
- Chắc chú lại muốn Ä‘iá»u tra vỠông Ä‘iên bị rÆ¡i xuống vá»±c hôm ná». - Bảo nÃu lấy tay Bách.
- Thôi nà o Bảo. – Vĩ quát lên. – Ai cho phép con nhắc đến những chuyện ấy. Lên nhà và ngồi yên đó chỠmẹ.
- Con trai em đấy à ? – Hùng nheo mắt. – Sao em trẻ mà đã có con lớn thế, mà trông nó chẳng giống gì em cả.
- Nó giống bố. – Vĩ kéo tay Bảo lên nhà sà n.
“Nó cÅ©ng chẳng giống bố tẹo nà oâ€, Bách nghÄ© bụng. Có lẽ đã bắt được thằng bé ngồi im má»™t chá»—, bà mẹ trẻ quầy quả quay trở lại. Cả ba ngưá»i Ä‘i theo VÄ©, khi băng qua sân sau, Bách thấy A Cách và ngưá»i phụ nữ lần trước lôi ma rừng ra dá»a Bảo Ä‘ang vá»™i vã chạy Ä‘i. Chắc hỠđã được VÄ© báo cho biết sá»± việc khá»§ng khiếp kia.
- Trang trại nà y hiện có mấy ngưá»i ở? – Bách đột ngá»™t há»i.
- Ngoà i gia đình tôi và những ngưá»i… đã chết thì Trại Hoa Äá» có bốn ngưá»i là m: Ráy, A Cách, và hai vợ chồng già . Ngoà i ra, ông trưởng bản là linh hồn cá»§a bản, chúng tôi không coi ông ấy là ngưá»i là m. Ông ấy không muốn xa nÆ¡i nà y nên vẫn ở đây. Vá»›i lại, còn má»™t bà già nữa, bà cô cá»§a cô gái trước đây tá»± tá», nhưng bà ấy không phải ngưá»i phục vụ trang trại mà do không chịu dá»i nhà đi nên chồng tôi cho cả gia đình hỠở lại. Giá» hai ngưá»i cháu đã chết, bà ta ở má»™t mình trong căn nhà cÅ© tÃt dưới kia.
- Còn ai nữa không?
- Còn… lão thầy mo, nhưng lão trốn Ä‘i ngay trong hôm xảy ra chuyện, nên tôi cÅ©ng không coi lão là ngưá»i cá»§a Trại Hoa Äá» nữa. – VÄ© báºm môi lại.
HỠđã đứng trước ngôi nhà gá»— cá»§a Di, nó tối om và trá»™n lẫn và o bóng Ä‘en cá»§a khu rừng nhân tạo. VÄ© bước và o trước, báºt đèn, rồi đứng nép sang má»™t góc. Căn nhà xinh xắn, ngăn nắp. Bách và hai ngưá»i đồng nghiệp địa phương chia nhau kiểm tra các hòm xiểng trong ngôi nhà . Chỉ mưá»i phút là hỠđã xong việc vì đồ đạc cá»§a ngưá»i quá cố chẳng có gì nhiá»u, chỉ là má»™t chiếc hòm gá»— đựng và i bá»™ quần áo kiểu dân tá»™c, và i thứ đồ trang sức lặt vặt và những túi đựng lá cây khô treo lúc lỉu trên xà nhà . Trong chiếc hòm kê ở góc nhà , Bách tìm thấy hai thứ là m cho anh chú ý: má»™t hình ná»™m bằng rÆ¡m bé như quả dưa chuá»™t, mà u khô mốc, trên lấm tấm những vết Ä‘en đặc quánh không biết là chất gì và má»™t bức ảnh được gói trong chiếc khăn thêu.
- Äấy là con trai chị ấy, bị mất tÃch cách đây ba năm. – VÄ© giải thÃch.
- Ngưá»i mà chị bảo rằng bị ma rừng bắt mất?
- Äấy là chị ta bảo thế. – VÄ© gắt lên.
- Äúng rồi, bản nà y có nhiá»u trẻ con bị mất tÃch, từ lâu rồi. – Trung tá Phả lên tiếng. – Trên phòng chúng tôi còn lưu trữ nhiá»u hồ sÆ¡. Từ lúc má»›i và o nghá» tôi đã thấy có hồ sÆ¡ lưu vá» những vụ trẻ con mất tÃch ở ...
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình