 |
|

23-12-2008, 10:05 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 11: Thúy Lam cải dạng trả thù cha
Kỳ Kinh liá»n há»i ngay :
- Sao Phùng huynh lại biết đấy là một trong những thứ bà bảo ở phủ Lang Nha?
Phùng Thông đáp :
- Vì tại hạ nhìn thấy trên mặt há»™p sắt kia khắc năm chữ bằng lối cổ truyá»n "Lang Nha phá»§ Äan kinh" nên má»›i biết thế.
Kỳ Kinh trầm ngâm má»™t lúc rồi lại há»i :
- HÆ¡n hai trăm năm nay những cái bà máºt tại phá»§ Lang Nha kế tiếp xuất hiện ở nhân gian. Äáng tiếc là những váºt xuất hiện lần nà o cÅ©ng hồ đồ, chỉ có Phùng huynh kiến văn quảng bác, nhãn lá»±c cao thâm dÄ© nhiên tìm được chứng cá»› thì má»›i có thể tin là sá»± váºt đến tay mình không phải là giả tạo. Có Ä‘iá»u tiểu đệ chưa hiểu Phùng huynh căn cứ và o Ä‘iểm nà o để phán Ä‘oán?
Phùng Thông nghe hắn há»i như váºy trong lòng không khá»i khâm phục, bụng bảo dạ : - Thằng cha nà y quả là tay lão luyện giang hồ. Hắn đã mở miệng há»i là trúng ngay và o mấu chốt khẩn yếu. Lão đáp :
- Tại hạ chỉ căn cứ và o má»™t Ä‘iểm là chiếc há»™p sắt nà y không sao mở ra được mà tin là cá»§a tháºt.
Kỳ Kinh ồ lên má»™t tiếng rồi há»i :
- Phùng huynh có thấy lỗ chìa khóa không?
Phùng Thông đáp :
- Dĩ nhiên là có. Tại hạ chưa rảnh để kiểm tra cho kỹ được, nhưng cũng biết rằng khóa hộp không han rỉ, cũng chưa bị hủy hoại mà cách chế tạo khóa ngầm lại cực kỳ tinh xảo. Nếu không đúng chìa khóa của nó thì khó lòng mở ra được.
Kỳ Kinh gáºt đầu lia lịa nói :
- Phùng huynh đã nhiá»u kinh nghiệm lại thừa từng trải mà còn không mở được khóa thì dÄ© nhiên nó là má»™t cá»§a báu bà máºt ở phá»§ Lang Nha rồi.
Hai ngưá»i nói chuyện tá»›i đây thì Phùng Thúy Lam đã quay vá». Trong tay nà ng cầm má»™t chiếc há»™p dẹp mầu Ä‘en dà i chừng thước rưỡi, rá»™ng chừng 7, 8 tấc, cạnh dầy 4 tấc. Phùng Thúy Lam đưa cái há»™p cho phụ thân. Phùng Thông lại đưa cho Kỳ Kinh. Kỳ Kinh đón lấy, xoay Ä‘i xoay lại coi rất kỹ. Lúc chuyển động, cái há»™p quả nhiên có đựng váºt gì nhưng nghe thanh âm không tà i nà o Ä‘oán ra được. Kỳ Kinh coi má»™t lúc rồi há»i :
- Phùng huynh đã thỠdùng toà n lực để mở khóa ra bao giỠchưa.
Phùng Thông đáp :
- Tại hạ đã phà ná»a ngà y trá»i và mất bao nhiêu tâm lá»±c mà vẫn thất bại. Chẳng phải tại hạ nói khoác đâu : Nếu là thứ khóa thông thưá»ng thì tại hạ quyết mở được chẳng khó khăn gì.
Kỳ Kinh đáp :
- Phùng huynh nói thế là không sai rồi. Bây giá» chỉ còn cách Ä‘i kiếm những ngưá»i thợ danh tiếng hoặc giả có thể mở ra được.
Phùng Thông há»i :
- à kiến đó rất hay! Nhưng không hiểu ở đâu có thợ giá»i?
Kỳ Kinh trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Vá» chuyện nà y tiểu đệ cô láºu không hiểu mấy, nhưng theo tình lý mà nói thì e rằng chỉ có cách mang há»™p đến kinh sư má»›i mong tìm được thợ khép.
Phùng Thông ngá» lá»i cảm Æ¡n. Kỳ Kinh lá»™ vẻ không để ý dòm dỠđến cái há»™p liá»n cáo từ thượng lá»™. Hắn cùng A Liệt ra đưá»ng lá»›n rồi cho ngá»±a Ä‘i song song không mau mà cÅ©ng không cháºm. A Liệt không nhịn được cất tiếng há»i :
- Kỳ đại thúc! Cái há»™p sắt đó liệu có đáng khiến cho má»i ngưá»i Ä‘em tÃnh mạng ra mà tranh Ä‘oạt không?
Kỳ Kinh đáp :
- Nếu nó đúng là cá»§a báu bà máºt ở phá»§ Lang Nha thì dÄ© nhiên đáng lắm.
A Liệt lại há»i :
- Phủ Lang Nha ở đâu?
Kỳ Kinh đáp :
- Phá»§ Lang Nha ở Chư Thà nh tỉnh SÆ¡n Äông. Nhưng đó là việc từ 200 năm trước đây, chứ bây giá» không còn di tÃch gì nữa.
A Liệt há»i :
- Theo nháºn xét cá»§a Kỳ đại thúc thì cái há»™p đó có phải là cá»§a tháºt không?
Kỳ Kinh đáp :
- Theo nháºn xét cá»§a ta thì mưá»i phần có đến tám là tháºt. Phừng Thông chỉ nói vá» má»™t Ä‘iểm là khóa há»™p rất tinh xảo khó lòng mở ra được, nhưng ta còn phát giác ra cái há»™p sắt nà y so vá»›i há»™p sắt thưá»ng cùng má»™t thể tÃch thì nó nặng hÆ¡n nhiá»u. Như váºy đủ tá» há»™p sắt nà y có Ä‘iá»u khác lạ không phải là việc thông thưá»ng.
A Liệt liá»n há»i đến chá»— hoà i nghi tối háºu :
- Váºy sao Kỳ đại thúc lại không Ä‘oạt lấy?
Kỳ Kinh chỉ tá»§m tỉm cưá»i, vẻ mặt rất thần bÃ, chứ không trả lá»i. Trá»i xế chiá»u hai ngưá»i vừa tá»›i Lạc Dương. Kỳ Kinh và o thà nh mua cho chà ng má»™t cái rương dà i hai thước và má»™t Ãt quần áo bá» và o đó. A Liệt ăn cÆ¡m chiá»u xong, tắm rá»a thay áo rồi lên giưá»ng ngá»§ ngay vì chà ng Ä‘i đưá»ng nhá»c mệt. Và o khoảng ná»a đêm không hiểu vì sao chà ng đột nhiên thức giấc. Chà ng dương mắt lên nhìn thấy ánh đèn chiếu và o tưá»ng vách liá»n nhá»› ra đây là má»™t khách sạn. Chà ng liá»n nổi lòng nhá»› mến quê hương cùng là tưởng niệm mẫu thân bị thảm tá» rồi trằng trá»c không ngÅ© nữa được. Äá»™t nhiên có tiếng ngưá»i nói chuyện rất khẽ lá»t và o tai. Chà ng liá»n chú ý lắng tai nghe thì thanh âm rất quen thuá»™c cá»§a Kỳ Kinh. Bá»—ng nghe hắn khẽ nói :
- Không cần đâu! Thằng nhá» nà y má»›i ra khá»i nhà lần đầu mà bị má»™t phen mệt muốn chết, nó ngá»§ say chẳng khi nà o tỉnh giấc đâu.
A Liệt bụng bảo dạ : - Lần nà y hắn Ä‘oán tráºt rồi. NgỠđâu ta lại thức giấc và o đúng lúc nà y. Váºy ta phải lắng lặng nghe xem hắn cùng ai bà n chuyện gì? Má»™t ngưá»i khác há»i lại :
- Ngươi có nháºn kỹ đó là cái há»™p sắt tháºt không?
Thanh âm nà y lạ lắm. A Liệt chưa từng nghe thấy bao giá». Kỳ Kinh đáp :
- Nhất định không sai rồi. Äại ca thá» nghÄ© coi cái há»™p nà y, trên khắc năm chữ cổ truyá»n "Lan Nha phá»§ Äan kinh". Cái đó thì không sai rồi. Tiểu đệ chỉ muốn biết lúc các vị đại ca hạ thá»§ tình hình ra sao?
A Liệt nghÄ© thầm trong bụng : - Ngưá»i mà hắn kêu bằng đại ca kia chắc là anh cả trong Bắc Mang Tam Xà . Ta nhá»› rõ bá»n chúng đã nhắc tá»›i hắn tên là Tháºp Bá»™ Äoạn Trưá»ng Äồ Äại KÃnh. Cái ngoại hiệu nà y nghe còn khá»§ng khiếp hÆ¡n cả XÃch Luyện Xà Kỳ Kinh, không phải hà nh động má»™t mình thì ngưá»i đà n bà tất là Äệ nhị độc xà . Chà ng không biết trong Bắc Mang Tam Xà lão nhị tên là gì mà chỉ gá»i là Äệ nhị độc xà . Bá»—ng nghe Äồ Äại KÃnh nói :
- Ta cùng lão nhị theo sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a ngươi đến đón ở con đưá»ng tắt trên núi thì quả nhiên không ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a ngươi, Phùng Thông Ä‘i rất gấp. Chúng ta cướp được há»™p rồi toan đến Bảo Phong ngay để kiếm má»™t tay thợ khóa là nh nghá» là Trịnh Khánh mở há»™p cho.
Kỳ Kinh nói :
- à kiến nà y rất hay, sao đại ca lại không đi ngay? Sau nà y chúng ta mới kiếm y thì khó lòng che mắt được kẻ khác.
Äồ Äại KÃnh đáp :
- Cái đó lẽ nà o ta không nghÄ© tá»›i? Nhưng lúc bá»n ta ra tay táºp kÃch Phùng Thông thì đột nhiên có ngưá»i Ä‘i quạ Dù chúng ta đã cải trang và che mặt nhưng cÅ©ng không dám coi thưá»ng, phai? chia nhau má»—i ngưá»i chạy má»™t ngả.
Kỳ Kinh há»i :
- Ngưá»i qua đưá»ng đó phải chăng là má»™t kẻ sÄ© nổi danh trong võ lâm? Nếu không thế thì dù các vị có gấp rút chạy trốn, e rằng cÅ©ng bị lá»™ tẩy mất.
Äồ Äại KÃnh đáp :
- Äúng thế! Nhưng ngươi khó mà đoán được ngưá»i đớ là ai? Y chÃnh là Thiên Phong kiếm khách Trình Huyá»n Äạo trong Phong Há»a Song Kiếm ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng.
Kỳ Kinh lá»™ vẻ ngạc nhiên há»i:
Ủa! Thiệt tiểu đệ không đoán ra được! Các vị có giao đấu với y không?
Äồ Äại Kinh đáp :
- Lão nhị đấu vá»›i y được 5, 6 hiệp. Lúc đó tuy ta thừa thì giỠđể giết ngưá»i cướp cá»§a báu váºt, nhưng ta không đánh chết Phùng Thông ngay đưá»ng trưá»ng mà chỉ Ä‘iểm và o kỳ kinh đại huyệt cá»§a hắn để hắn rên rỉ nằm đó rồi ta kêu lão nhị cùng chạy trốn.
Kỳ Kinh nói :
- Hà nh động cá»§a đại ca như váºy tháºt là cao minh. Thiên Phong kiếm khách Trình Huyá»n Äạo là má»™t tay đại hiệp đương thá»i, dÄ© nhiên y lấy việc cứu ngưá»i là m trá»ng mà tất phải bá» qua các vị để cứu ngưá»i trước. Khi y đã hiểu ra tình trạng cá»§a Phùng Thông biết là không còn cách nà o cứu trị được thì hai vị đã xa chạy cao bay rồi.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nhưng phái Võ ÄÆ°Æ¡ng rất nhiá»u kỹ thuáºt bà hiểm lại có linh dược thần diệu vô cùng. Giả tá»· há» cứu sống được Phùng Thông thì e rằng vụ anh em chúng ta cướp báu váºt nà y sẽ đồn đại ra khắp giang hồ rất mau chóng.
Äồ Äại KÃnh trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Không có đâu. Thiên Phong kiếm khách Trình Huyá»n Äạo mà cứu sống được Phùng Thông thì chúng ta chỉ còn nước là ẩn lánh suốt Ä‘á»i.
Kỳ Kinh nói :
- Tiểu đệ cÅ©ng lo xa như váºy mà thôi. Có Ä‘iá»u lúc đó mà gặp Thạch Há»a kiếm khách Hà Huyá»n Thức thì háºu quả chưa biết đến đâu mà lưá»ng.
Äồ Äại KÃnh nói :
- Chúng ta má»›i lần đầu qua lại mấy chiêu vá»›i tay cao thá»§ phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, nhưng cÅ©ng nháºn ra bá»n Phong Há»a Song Kiếm quả là danh hư bất hư truyá»n. Nếu lấy má»™t chá»i má»™t nhất định chúng ta sẽ bị thất bại. Sau nà y mình có chạm trán bá»n há» phải cẩn tháºn lắm má»›i được. Hay hÆ¡n hết là chúng ta đừng động thá»§ vá»›i há».
Kỳ Kinh nói :
- Tiểu đệ ghi nhớ rồi.
Äồ Äại KÃnh lại nói :
- Lão nhị đã qua lại mấy chiêu vá»›i Trình Huyá»n Äạo, chắc y không hiểu được lai lịch bá»n tạ Có Ä‘iá»u bất cứ việc gì cÅ©ng phải cẩn tháºn. Ta phải nghe ngóng tình hình xem sao đã rồi sẽ xá» trà báu váºt cá»§a phá»§ Lang Nha cÅ©ng chưa muá»™n.
Kỳ Kinh há»i :
- Äại ca định Ä‘em cất dấu váºt đó và o đâu?
Äồ Äại KÃnh đáp :
- Ta đã nghÄ© kỹ thì váºt báu nà y phải tìm má»™t nÆ¡i rất ổn thá»a mà lúc nà o muốn lấy là được ngay má»›i xong. Theo ta nghÄ© thì cứ để nó bên mình thằng nhá» kia là ổn hÆ¡n hết.
A Liệt trong lòng kinh hãi nghĩ thầm :
- Cái há»™p sắt đó khá lá»›n mà để trong mình ta tất bị ngưá»i ngoà i trông thấy. Nếu há» tưởng ta đánh cắp thì là m thế nà o? Äồng thá»i chà ng nhá»› tá»›i Phùng Thúy Lam, nà ng thiếu nữ xinh đẹp mà đối vá»›i chà ng rất tá» tế. Nay nà ng đã mất phụ thân thì lâm và o tình trạng rất đáng sợ.Kỳ Kinh bá»—ng báºt tiếng cưá»i khiến chà ng lại chú ý lắng tai nghe thì thấy hắn bảo :
- Tiểu đệ đã nghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y, nên lúc và o thà nh mua cho thằng nhá» má»™t cái rương bé và đã thu xếp đâu và o đó rồi. Äáy rương có hai tầng. Tầng dưới để há»™p thì vÄ©nh viá»…n gã cÅ©ng không biết.
A Liệt lẩm bẩm :
- Các ngươi cứ việc mà đắc ý Ä‘i! Hiện giá» ta đã biết hết rồi. Hừ! Sá»›m muá»™n gì rồi ta sẽ quẳng cái rương đó xuống sông Hoà ng Hà thá» xem bá»n ngươi còn kiếm lại được chăng? Bá»—ng nghe Äồ Äại KÃnh nói :
- Nếu thế thì hay tuyệt! Thằng nhá» nà y hiện nay có ngưá»i bảy môn phái lá»›n ngấm ngầm há»™ vệ. Tháºt là chẳng có chá»— nà o ổn định hÆ¡n được. Bá»n chúng mở rương cất há»™p sắt và o.
Äồ Äại KÃnh lại nói :
- Dá»c đưá»ng ta cùng lão nhị ngấm ngầm chiếu cố, váºy ngươi cứ yên lòng.
Lát sau đèn lá»a vụt tắt. A Liệt biết là Äồ Äại KÃnh đã len lén rút Ä‘i rồi, nhưng là n sóng tư tưởng cá»§a chà ng không ngá»›t nhô lên hụp xuống trong cõi lòng. Chà ng nghÄ© lui nghÄ© tá»›i hồi lâu rồi ngá»§ Ä‘i lúc nà o không biết. Từ hôm đó chà ng giả vá» chẳng để ý gì đến cái rương kia. Kỳ Kinh cá»™t rương lên yên cho chà ng má»™t cách rất chắc chắn. Giả tá»· ná»a đêm hôm đó mà chà ng không thức giấc nghe lá»m được câu chuyện bà máºt kia thì nhất định cho là Kỳ Kinh rất quan tâm đến mình, trông nom cho từng ly từng tý. Bá»n há» nhắm vá» phÃa Tây mà đi. Äến ngà y thứ tư thì đến má»™t tòa cổ thà nh. Dá»c đưá»ng A Liệt vẫn lưu tâm xem có cÆ¡ há»™i nà o là liệng rương xuống sông Hồng Hà , nhưng chẳng có dịp nà o cả. Chà ng cÅ©ng không nghe há» nói chuyện gì liên quan tá»›i Phùng Thông nữa. Ở lại thà nh Tây An má»™t ngà y. A Liệt nghe Vương lão phu tá» nói cố đô Hà m Dương có nhiá»u nÆ¡i cổ tÃch danh thắng, chà ng rất muốn Ä‘i coi, nhưng Kỳ Kinh không cho chà ng ra khá»i cá»a má»™t mình, nên chà ng rất lấy là m thất vá»ng. Sáng sá»›m hôm sau. A Liệt dùng Ä‘iểm tâm rồi quay ra nói chuyện vá»›i má»™t tên Ä‘iếm tiểu nhị vá» những nÆ¡i cổ tÃch trong khu vá»±c nà y, thì nÆ¡i nà o tiểu nhị cÅ©ng biết hết và nói cho chà ng nghe. Kỳ Kinh cÅ©ng ngồi đó nghe má»™t lúc rồi đứng dáºy ra chá»— khác. Gã tiểu nhị liá»n có thái độ úp mở nói :
- Tiểu gia có má»™t vị khách quan ở viện phÃa đông Ä‘ang chỠđó.
A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Ai váºy?
Tiểu nhị đáp :
- YcÅ©ng là má»™t vị thiếu gia rất diêm dúa tÃnh tìnhg khoán đạt. Công tá» qua đó coi sẽ biết.
A Liệt cà ng kinh dị hÆ¡n, tá»± há»i : - Bình sinh ta là má»™t đứa nhá» nghèo nà n khổ sở, có quen biết vị thiếu gia sang trá»ng nà o bao giỠđâu? Chà ng liá»n đáp :
- Thế thì y nháºn lầm ngưá»i đó.
Tiểu nhị vội nói :
- Không phải! Không phải! Y bảo rõ rà ng công tá» cứ gặp y là sẽ biết ngaỵ Váºy công tá» hãy qua đó coi xem có mất mát gì đâu.
A Liệt nổi tÃnh hiếu kỳ, ý niệm nà y vượt lên trên ná»—i nguy nan, liá»n cất bước Ä‘i ngaỵ Khi chà ng khoa chân bước và o cá»a viện, sá»±c nhá»› tá»›i vụ mẫu thân bị thảm tá» mà tên hung thá»§ kia, theo những tin tức nháºn được, còn muốn sát hại cả chà ng nữa, nên chà ng Ä‘i gặp ngưá»i lạ mặt không khá»i e dè. Biết đâu vị thiếu gia nà o đó chẳng phải là hung thá»§ giả trang. Khi tá»›i nÆ¡i sẽ đối phó bằng cách nà o? Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì cả chân thứ hai cÅ©ng đã bước và o viện. Lúc nà y chà ng muốn rút lui cho lẹ thì má»™t bà n tay ở bên cạnh vươn ra nắm lấy chà ng. Chà ng bị bóp mạnh quá cÆ¡ hồ gãy xương cánh tay, Ä‘au Ä‘iếng cả ngưá»i. Miệng há hốc mà không kêu thà nh tiếng được. Chà ng bị kéo tuá»™t và o trong, ngưá»i bên ngoà i không trông thấy nữa. Thế đã hết đâu! A Liệt tưởng chừng như Ä‘ang đằng vân giá vÅ© rồi được Ä‘em và o má»™t gian phòng. Äến bây giá» mà chà ng vẫn chưa biết mặt mÅ©i ngưá»i ám toán mình. A Liệt la thầm trong bụng :
- Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ta đến đây là hết! Chà ng chỉ còn chá» Ä‘ao phá»§ đến chặt đầu. Dè đâu luồng lá»±c đạo nắm lấy tay chà ng đột nhiên biến mất. Ná»—i Ä‘au khổ cÅ©ng không còn. Bất giác chà ng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i rồi ngoảnh đầu nhìn ra. Giữa lúc ấy trước mắt chà ng hiện ra má»™t lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§, hà n quang lấp loáng. MÅ©i Ä‘ao nhá»n từ từ Ä‘ua tá»›i gần chà và o cổ há»ng chà ng rồi dừng lại không cỠđộng. Tình trạng nà y khiến cho chà ng bở vÃa, toà n thân toát mồ hôi lạnh ngắt.
Chà ng tá»± há»i :
- Quả nhiên ngưá»i nà y định giết ta, nhưng không biết há» là ai. Chà ng lại nhá»› tá»›i cái chết cá»§a mẫu thân rồi cho ngưá»i nà y là tên hung thá»§ đó không còn nghi ngá» gì nữa.
Bất giác chà ng lẩm bẩm một mình :
- Chẳng lẽ ta lại chết dưới lưỡi Ä‘ao oan nghiệt cá»§a hung thá»§ má»™t cách mỠám thế nà y? Là m sao hung thá»§ sắp hạ sát mà không cho ta thấy mặt má»™t lần. Lá»a cừu háºn khÃch động dùng khà chà ng bốc lên ầm âm. Äá»™t nhiên chà ng ngoảnh đầu trông ra thì thấy đối phương đứng đó. Chà ng coi rất rõ rà ng quả nhiên tiểu nhị không nói dối. Äối phương là má»™t chà ng trẻ tuổi diêm dúa, quần áo rất hoa lệ trông chẳng khác má»™t vị thiếu gia giầu sang. Mặt mÅ©i đối phương chà ng coi rất quen thuá»™c nhưng trong lúc thảng thốt chà ng nghÄ© không ra là đã gặp y ở đâu?
A Liệt nghiến răng há»i :
- Ngươi là ai? Mẫu thân ta cũng bị ngươi hạ sát phải không?
Gã thiếu niên xinh đẹp kia dương cặp mặt thao láo ra rồi lắc đầu quà y quạy, hạ thấp giá»ng xuống đáp :
- Việc giết mẫu thân ngươi không liên quan gì đến tạ Ta chỉ định giết ngươi mà thôi.
A Liệt háºm há»±c nói :
- Äồ hèn nhát! Không dám nói thiệt.
Thiếu niên xinh đẹp chau mà y đáp :
- Nếu quả tháºt ta giết mẫu thân ngươi thì khi nà o lại không dám nháºn? Chẳng lẽ ta nói ra còn sợ ngươi là m gì được ta chăng? Tháºt là tức cưá»i!
A Liệt nói :
- DÄ© nhiên là ngươi sợ hãi, nên sát nhân rồi không dám thừa nháºn.
Thiếu niên xinh đẹp há»i :
- Việc gì ta phải sợ ngươi?
A Liệt đáp :
- Những ngưá»i bảy môn phái lá»›n kiếm được ngươi hay không ta chẳng cần biết, nhưng ngươi sợ thừa nháºn rồi ta đây sẽ biến thà nh lệ quá»· đến kiếm ngươi để xá» trÃ.
Thiếu niên xinh đẹp trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i :
- Thôi đừng nói trăng nói cuá»™i nữá! Ngươi có nháºn được ta là ai không?
A Liệt trừng mặt lên nhìn đối phương một lúc rồi lắc đầu đáp :
- Ta trông quen lắm, nhưng không nhớ được đã gặp ngươi ở đâu.
Thiếu niên xinh đẹp dùng thanh âm thưá»ng nháºt cá»§a mình há»i lại :
- Ngươi không nháºn được ta tháºt ư?
A Liệt sá»ng sốt la lên :
- Ủa! Té ra là cô!
Nguyên thiếu niên xinh đẹp nà y thanh âm rất lá»t taỵ Y là má»™t cô gái. Bây giá» A Liệt má»›i nháºn ra là Phùng Thúy Lam đã cải dạng nam trang. Bất giác chà ng run sợ nên nghÄ© bụng :
- May mà là nà ng, chứ nếu mụ đà n bà búi tóc cao thì cái mạng ta xong Ä‘á»i rồi. Nhưng chà ng lạc quang không khá»i có chút quá sá»›m, vì lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ cá»§a Phùng Thúy Lam vẫn chÄ© và o nÆ¡i yếu hại trên cổ há»ng chà ng. MÅ©i Ä‘ao sắc nhá»n, chà ng cảm thấy lạnh buốt và hÆ¡i Ä‘au. Phùng Thúy Lam nói :
- Hay lắm! Bây giá» ngươi đã nháºn ra ta, váºy ta muốn giết ngươi.
A Liệt kinh ngạc há»i :
- Tại sao váºy?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Ta tự biết mình không địch nổi Kỳ Kinh nên phải tìm ngươi để là m một tên tỠquỷ thay hắn.
A Liệt nói :
- Té ra là thế! Nhưng ta với hắn.
Chà ng vừa nói tá»›i đây bá»—ng bên ngoà i có tiếng bước chân vá»ng lại. A Liệt cảm thấy dưới nách bị tê chồn. Miệng chà ng không phát thanh được nÅ©a. Tiếng bước chân Ä‘i khá»i rồi, Phùng Thúy Lam má»›i lạnh lùng nói :
- Tuy ta không muốn đối phó vá»›i ngươi bằng cách nà y, nhưng vì mối thù cá»§a phụ thân bắt buá»™c ta phải xá» trà như váºy má»›i xong.
Thanh âm nà ng cá»±c kỳ lạnh lẽo tá» ra sát khà rất mãnh liệt. A Liệt nghe xong ngưá»i run bần báºt, nhưng khổ ở chá»— nói không ra tiếng. Chà ng la thầm :
- Trá»i Æ¡i! Ta tháºt chết oan rồi. Nhưng Phùng cô nương biết ná»™i tình nên trút háºn lên đầu tạ Ta chẳng thể trách nà ng được. Chà ng thất đối phương đầy lá»a háºn thù phát ra giá»ng nói biết là mình sẽ bị chết uổng trong nháy mắt. Nà ng chỉ khẽ chỉ mÅ©i Ä‘ao thêm má»™t cái là sinh mạng chà ng không còn nữa. Giữa lúc cái sống và cái chết chỉ khẽ chừng sợi tóc, chà ng phát giác tuy mình không lên tiếng được nhưng đầu mà y khoé mắt vẫn còn chuyển động. Phùng Thúy Lam phát giác ra A Liệt có vẻ quái dị, tá»· như chà ng nhÃu cặp lông mà y. Tròng mắt đưa lên đưa xuống hoặc liếc ngang liếc dá»c. Nà ng không khá»i lấy là m kỳ, chú ý nhìn xem thì thấy tròng mắt chuyển cà ng mau, trán toát mồ hôi. Phùng Thúy Lam nhÃu cặp lông mà y, giÆ¡ tay ra vá»— má»™t cái, miệng khẽ quát há»i :
- Ngươi có Ä‘iá»u chi muốn nói phải không?
A Liệt thở má»™t hÆ¡i thấy đã có thể thốt nên lá»i, liá»n nói ngay :
- Trá»i Æ¡i! Xuýt nữa thì cô nương giết lầm ngưá»i, cô có biết không?
Phùng Thúy Lam há»i lại :
- Sao lại lầm được? Ngươi không phải là A Liệt chăng?
A Liệt đáp :
- Tại hạ là A Liệt.
Nhưng... Chà ng chưa nói hết thì đột nhiên má»™t luồng cương khà nổi lên đút lấy cổ há»ng không thốt ra lá»i được nữa. Phùng Thúy Lam cưá»i lạt nói :
- Ngươi là A Liệt thì được rồÃ! Ngươi có Ä‘iá»u chi xuống dưới Diêm vương mà nói.
A Liệt không ngá» vừa ra khá»i Quá»· môn quan được hai bước lại bị kéo và o, mà lần nà y không còn cách nà o thoát nữa. Lòng chà ng chán nản, nhắm mắt lại, chẳng buồn nghÄ© gì đến nà ng nữa.Giả tá»· chà ng lại dương mắt liếc mà y thì Phùng Thúy Lam nhất định không chịu buông thạ Nhưng chà ng đột nhiên nhắm mắt chá» chết lại khiến cho nà ng rất lấy là m kỳ tá»± há»i :
- Gã không sợ chết chăng? Hay còn nguyên nhân nà o khác?
Nà ng liá»n đưa ngón tay ngá»c giải khai huyệt đạo cho A Liệt và trầm giá»ng há»i :
- Ngươi có biết bá»n Kỳ Kinh đã là m việc gì không?
A Liệt chỉ lắc đầu, chà ng cÅ©ng không mở mắt nữa. Chẳng phải chà ng phá»§ nháºn vụ bá»n anh em Kỳ Kinh giết chết Phùng Thông mà chỉ tá» ra không lý gì đến nà ng nữa. Phùng Thúy Lam phát giác ra A Liệt có vẻ oán háºn thì vừa tức mình vừa nghi ngá», xẳng giá»ng nói :
- Dù ngươi không biết nhưng ngươi cũng đồng đảng với chúng thì ta giết ngưoi cũng như chặt chân tay chúng.
A Liệt không nhịn được nữa dương cặp mắt tức giáºn lên há»i :
- Ai là đồng đảng vá»i bá»n ác nhân đó? ChÃnh hắn đã mấy lần chá»±c hạ sát ta mà chưa có cÆ¡ há»™i. Hừ! Giả tá»· ta có võ công cao cưá»ng thì ta quyết tìm hắn để rá»a háºn.
|

23-12-2008, 10:25 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 12: Trình Huyá»n Äạo đại chiến Kỳ Kinh
Phùng Thúy Lam chợt tỉnh ngá»™ há»i :
- Bữa trước ngươi có nói muốn bái má»™t ngưá»i võ công so vá»›i Kỳ Kinh còn cao thâm hÆ¡n là m sư phụ há»c nghá» phải chăng là để trả thù hắn?
A Liệt đáp :
- Hắn khinh khi tại hạ hay đánh Ä‘áºp, tại hạ còn chịu được, nhưng mối thù sát hại mẫu thân thì nhất định phải trả, vì thế mà cần võ công cao hÆ¡n bá»n hắn má»›i được.
Giá»ng nói cá»§a chà ng đầy vẽ cừu háºn, quyết không phải là lá»i gian trá. Phùng Thúy Lam mưá»i phần đã tin đến tám, nà ng liá»n há»i :
- Ngươi nói "bá»n hắn", váºy ngoà i Kỳ Kinh còn ai nữa?
A Liệt đáp :
- Bá»n ngưá»i bảy môn phái lá»›n Ä‘á»u có dá»± phần.
Rồi chà ng kể luôn tên hỠnhững tay cao thủ trong bảy phái lớn ra cho Phùng Thúy Lam nghe. Sau chà ng nói tiếp :
- Hiện giá» tại hạ chưa biết rõ hung thá»§ là ai. Hoặc giả không phải bá»n nà y mà là ngưá»i khác cÅ©ng chưa biết chừng.
Phùng Thúy Lam nghe những tên chà ng kể rồi lắc đầu nói :
- Äã đà nh mối thù giết hại song thân là mối thù chẳng đội trá»i chung, nhưng những ngưá»i đó Ä‘á»u là nhân váºt tuyệt đỉnh võ lâm hiện naỵ Ta nháºn thấy trong thiên hạ chưa má»™t ai dám nói là thắng nổi bá»n há», vì thế ta khuyên ngươi nên dẹp bỠý định đó Ä‘i.
A Liệt nghiến răng nói :
- Không được! Tại hạ dù chỉ còn một hơi thở cũng quyết không thay đổi chà nguyện báo thù.
Phùng Thúy Lam thu đao trủy thủ vỠnói :
- Dù ngươi có luyện được võ công đến trình độ tối cao thì Ãt ra là phải và i ba chục năm nữa. Khi ấy những ngưá»i kia dù chưa chết thì há» cÅ©ng biến thà nh những đại trưởng lão các phái. Nếu ngươi kiếm há» trả thù tức là gây chiến vá»›i cả môn phái há», nên ta dám nói là ngưá»i chẳng có chút hy vá»ng gì thà nh công được.
A Liệt ngắt lá»i :
- Có công mà i sắt có ngà y nên kim. Tại hạ mà võ công thâm háºu thì trừ phi bá»n há» giết chết ngay tại hạ, bằng không tại hạ tin rằng có chà thì nên.
Phùng Thúy Lam lại há»i :
- Ngươi đã Ä‘á»c sách chưa?
A Liệt đáp :
- Tại hạ nhá» Vương lão phu tá» ngà y ngà y giảng giải nên có biết được đôi chút Ãt.
Phùng Thúy Lam há»i :
- Bá»n ngưá»i bảy môn phái lá»›n tìm đến nhà ngươi là m chi?
A Liệt đáp :
- Äây tháºt là cÆ¡n tai bay vạ gió.
Rồi chà ng lược thuáºt chuyện Huyết VÅ© thư cho Phùng Thúy Lam nghe. Song cái chết cá»§a mẫu thân chà ng tại sao lại có liên quan đến những ngưá»i đó thì nà ng không hiểu rõ. Nhung nà ng có biết má»™t việc liá»n há»i A Liệt :
- Hiện giá» ngươi ở và o tình trạng cá»±c kỳ nguy hiểm. Kỳ Kinh bá» ngoà i ra mặt bảo vệ ngươi, đồng thá»i lại còn những tay cao thá»§ khác phái khác ám trợ tá»±a hồ không sÆ¡ hở chút nà o, mà tháºt ra bá»n há» dùng ngươi là m cái mồi câu để rình xem ai hạ thá»§ ngươi đó. Ngươi có hiểu không?
A Liệt trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Giả tá»· hung thá»§ là má»™t ngưá»i trong những phái nà y thì tất nhiên há» chẳng dám ra tay gia hại tại hạ.
Phùng Thúy Lam nói :
- Ngươi nghÄ© thế thì lầm lắm! Bá»n há» muốn ám sát ngươi tháºt dá»… như trở bà n tay mà há» vẫn bố trà như ngưá»i ngoà i hạ thá»§. Ngươi có chết cÅ©ng chỉ toi mạng mà thôi.
A Liệt thấy Phùng Thúy Lam nói có lý liá»n há»i :
- Váºy thì tại hạ nên là m thế nà o cho được?
Phùng Thúy Lam trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Trước nay ngươi chưa từng lá»™ ý muốn thì chắc là há» không ngá» và đồng thá»i việc đỠphòng cÅ©ng sÆ¡ hở. Vì lẽ đó ngươi có thể tìm cÆ¡ há»™i tẩu thoát
. Nà ng thấy A Liệt ra chiá»u khó nghÄ© liá»n nói tiếp :
- Ngươi đừng lo! Ở Tây An Phá»§ đây, gia phụ có má»™t căn phòng dùng là m nÆ¡i bà máºt, lại có mấy tên tỳ bá»™c có thể tin cáºy được. Nếu ngươi muốn tá»›i đó ẩn lánh trong vòng bảy, tám tháng hay má»™t và i năm cho vụ nà y lắng xuống rồi hãy tìm thầy há»c nghá» thì ta quyết bảo đảm bảy môn phái lá»›n không tìm đến ngươi được.
A Liệt nghe Phùng Thúy Lam bầy kế cho mình thì trong lòng rất cảm kÃch nhưng chà ng chưa hết dạ hoà i nghi, tá»± há»i :
- Tại sao y lại tá» tế vá»›i ta như thế nà y? Nên biết chà ng từ thá»a nhỠở và o cảnh nghèo nà n, hiểu rõ Ä‘á»i sống rất khó khăn và đã bị ngưá»i ta đả kÃch khinh bỉ nhiá»u rồi. Vì thế nên so vá»›i những đứa nhá» cùng tuổi là con nhà no ấm thì chà ng hiểu việc hÆ¡n nhiá»u. Huống chi những chuyện xảy ra gần đây khiến chà ng có ấn tượng xấu xa đối vá»›i ngưá»i Ä‘á»i. Do đó chà ng nghÄ© tá»›i mình đã không có chá»— nà o để ngưá»i lợi dụng thì sao Phùng Thúy Lam đối vá»›i mình lại tá» tế đến thế? Chẳng lẽ những hà nh vi cá»§a nà ng Ä‘á»u có dạ đồng tình vá»›i chà ng? Dù sao chà ng cÅ©ng cảm thấy cần ra thoát khá»i bà n tay Kỳ Kinh là hay hÆ¡n hết. Còn kết quả sau nà y bất luáºn Ä‘i tá»›i đâu chà ng cÅ©ng vui lòng mạo hiểm. Chà ng trầm ngâm má»™t chút rồi há»i : - Nếu tại hạ quả có nÆ¡i ẩn mình thuáºn lợi thì nhất định cả bảy phái lá»›n phải cuống cuồng. Nhất là Kỳ Kinh sẽ tức đến chết ngưá»i vì mất mặt. Có đúng thế không? Phùng Thúy Lam đáp : - Cái đó lẹ là còn phải nói? Có Ä‘iá»u vụ nà y không phải chuyện chÆ¡i. Ngươi ẩn lánh nên cẩn tháºn lắm má»›i được, nếu không có ngà y kia bị chúng bắt vá», thì nhất định ngươi phải chết. A Liệt nghÄ© thầm :
- Nếu thế nà y thì mình hoà n toà n bị cô nà y nắm giữ không phản kháng chút nà o. Nhưng sau khi cảnh giác chà ng vẫn nguyện ý thà chịu nằm trong tay Phùng Thúy Lam còn hÆ¡n là ở vá»›i XÃch Luyện Xà Kỳ Kinh. Vì thế chà ng cả quyết chịu lá»i trốn Ä‘i. Phùng Thúy Lam bèn nghÄ© cách giúp chà ng đà o tẩu. Còn A Liệt đầu óc vẫn hoang mang, chà ng lo váºt báu phá»§ Lang Nha sẽ ra sao?
Phùng Thúy Lam nghĩ ra được biện pháp rồi nói :
- Ngươi hãy chú ý nghe ta nói. Tối nay lúc các ngươi ăn cÆ¡m xong mà vẫn còn ở khách sạn nà y thì ta ra cá»a sau chỠđợi. Ngươi giả vá» Ä‘au bụng tìm ra cầu tiêu để trốn chạy. Nếu Kỳ Kinh chú ý đến ngươi thì ngươi chá»› có vá»ng động. Phải chá» lúc vá» quán trá» rồi Ä‘ang Ä‘i đưá»ng phố lá»›n ở mé Nam hay mé Tây, nhân lúc đông ngưá»i ngưoi chay thẳng ra mé Tây. Ta sẽ ngấm ngầm theo dõi. Trưá»ng hợp mà không có ngưá»i chú ý đến ngươi thì ta kêu ngươi ngay vá» Ä‘ia phương đó. Nếu tình thế không thuáºn tiện thì ta không ra nữa và ngươi giả vá» mãi xem phong cảnh náo nhiệt rồi Ä‘i lầm đưá»ng.
A Liệt gáºt đầu lia lịa đáp :
- Tại hạ nhớ rồi.
Phùng Thúy Lam có vẻ bất mãn nói :
- Vụ nà y là má»™t chuyện tầy đình có liên quan đến sá»± sinh tá» cá»§a ngươi. Nếu ngươi nhá»› tráºt má»™t Ä‘iểm thì háºu quả khó mà lưá»ng được chứ chẳng phải chuyện chÆ¡i mà nháºn bừa được?
A Liệt đáp :
- Tại hạ nhá»› kỹ tháºt rồi. Cô nương chưa biết tại hạ từ thá»a nhỠđã có trà nhá»› dai đặc biệt. Bất luân ai nói câu chuyện gì, tại hạ chỉ nghe qua rồi sau bao lâu vẫn. kể lại được không sai má»™t chữ. Hai ba năm trước tức là lúc còn nhá» hÆ¡n ngà y nay, nhiá»u câu chuyện tại hạ không hiểu nhưng cÅ©ng kể lại được.
Phùng Thúy Lam ná»a tin ná»a ngá» nguýt chà ng nói :
- Lần nà y ta hy vá»ng ngươi còn giữ bản lÄ©nh đó thì hay lắm!
A Liệt nói :
- Cô nương cứ yên lòng. Nhưng tại hạ trốn rồi còn cái rương của tại hạ thì sao?
Phùng Thúy Lam có vẻ không bằng lòng há»i lại :
- Cái rương của ngươi giá đáng bao nhiêu? Sau nà y sẽ mua không được hay sao?
A Liệt không nói đến chuyện bà máºt vá» "Lang Nha phá»§ Äan kinh" chà ng còn đợi xem há»… Phùng Thúy Lam tháºt dạ không có chá»— dụng tâm nà o khác sẽ Ä‘em váºt kia trả lại cho nà ng. Chà ng liá»m hăm hở đáp :
- Cái rương thì váºt thá» có là mấy? Nhưng quần áo trong rương Ä‘á»u do chÃnh tay tiên mẫu may cho, tại hạ không nỡ dá»i bá».
A Liệt nhắc tá»›i mẫu thân lại động lòng trẻ thÆ¡, đột nhiên hai hà ng nước mắt trà o ra. Phùng Thúy Lam thấy thế không khá»i ngẩn ngưá»i rồi nà ng rất cảm động, Ä‘ua tay ra vá»— vai chà ng dịu dà ng nói :
- Thôi được! Bây giá» không phải là lúc để cho ngươi phiá»n lòng. Ta sẽ tÃnh lại coi.
Nà ng ngẫm nghĩ rồi nói :
- Thôi đà nh thế nà y váºy. Ta dùng nhiá»u tiá»n để đút lót cho tên trà phòng, bảo gã chá» lúc ngươi ra khá»i phòng sẽ ăn cắp cái rương đó và ta sẽ phái ngưá»i khác mang rương Ä‘i cho.
A Liệt lau nước mắt há»i :
- Cách đó liệu là m được không?
Phùng Thúy Lam cưá»i đáp :
- ChÃnh kẻ coi đồ ăn cắp thì ai mà đỠphòng cho được?
A Liệt há»i :
- Nếu bá»n há» có chút mối nghi ngá» lên đầu tên trà phòng và đánh Ä‘áºp tra tấn bắt gã khai ra hết thì là m sao?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Ngưá»i ta ai mà dại thế? Chẳng lẽ gã không biết xin phép mấy giỠđể lánh Ä‘i má»™t nÆ¡i, chỠđến đêm tối sẽ quay vá» Ä‘iếm hạ thá»§ thì còn ai nghÄ© gã nữa?
A Liệt gáºt đầu lia lịa đáp :
- Trưá»ng hợp nà y tất bá»n Kỳ Kinh sẽ Ä‘oán ra có ngưá»i ngoà i giúp cho tại hạ trốn chạy.
Phùng Thúy Lam cưá»i đáp :
- Ta e rằng há» không nghÄ© váºy mà thôi. Bá»n há» rất đông ngưá»i bà n Ä‘i tán lại thì cà ng có lợi cho chúng ta.
Nà ng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Khi đã Ä‘em rương quần áo Ä‘i rồi thì ngươi phải trốn ra ngay đêm má»›i được. Bằng không sẽ bị lá»™ tẩy và tÃnh mạng ngươi cÅ©ng khó lòng an toà n được.
Dứt lá»i nà ng giục A Liệt trở vá» phòng.A Liệt từ giã còn há»i phòng nà ng ở đâu rồi má»›i láºt Ä‘áºt trở vá» phòng mình. Lúc nà y Kỳ Kinh đã ngá»§ má»™t giấc rồi. A Liệt cố ý nhìn hắn há»i :
- Kỳ đại thúc. Äại thúc không cho tiểu Ä‘iệt ra ngoà i thà nh coi những nÆ¡i danh thắng. Trong thà nh nà y cÅ©ng có nhiá»u cổ tÃch. Äại thúc có cho Ä‘i coi không?
Kỳ Kinh đáp :
- Chá» hai bữa nữa sẽ tÃnh.
Hắn nghÄ© thầm trong bụng : - Thằng lá»i nà y chắc là nghe tên trà phòng nói huênh hoang khiến gã động lòng. Giữa hai ngưá»i chả có chuyện gì mà nói nữa. Kỳ Kinh toan ngồi luyện công thì đột nhiên má»™t tên trà phòng gõ cá»a và o đưa cho hắn má»™t tấm danh thiếp. A Liệt đảo mắt nhìn thấy trên tâm thiếp đỠtên "Luyện sÄ© Trình Huyá»n Äạo ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng" Lòng chà ng khấp khởi mừng thầm vì chà ng đã nghe nói Thiên Phong kiếm hiệp Trình Huyá»n Äạo là má»™t trong Phong Há»a Song Kiếm ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng và là má»™t trong những ngưá»i có thể thắng được Bắc Mang Tam Xà . Chà ng đã có ý bái Trình Huyá»n Äạo là m sư phụ thì đây là cÆ¡ há»™i để chà ng được gặp lão, trách nà o chà ng chẳng vui mừng. Kỳ Kinh lá»›n tiếng nói :
- Äại giá Trình chân nhân đã tá»›Ã! Tiểu nhị đâu? Mau mau dẫn ta nghinh tiếp.
Bỗng ngoà i phòng có tiếng lão già quắc thước cất lên :
- Kỳ huynh dáºy quá lá»i! Bần đạo được ra mắt Kỳ huynh đã lấy là m vinh hạnh lắm rồi.
Thanh âm vừa dứt, má»™t ngưá»i quyá»n môn vÅ© sÄ© đã đứng ở trước cá»a. Lão và o khoảng năm sáu chục tuổi, mặt mÅ©i tuấn tú khà vÅ© hiên ngang mà lại có vẻ phong lưu tiêu sái. Tay lão cầm má»™t cây thất trần chuá»—i bằng bạch ngá»c. Lão không Ä‘eo kiếm bên mình. A Liệt vừa ngó thấy đã Ä‘em lòng sùng kÃnh. Kỳ Kinh tiến lại thi lá»…. Hai ngưá»i hà n huyên mấy câu rồi ngồi xuống. Thiên Phong kiếm khách Trình Huyá»n Äạo đảo mắt nhìn A Liệt há»i :
- Thằng nhỠnà y phải chăng là một tên có liên quan với Huyết Vũ thư?
Kỳ Kinh đáp :
- ChÃnh là gã. A Liệt! Vị nà y là đại kiếm khách Trình chân nhân ở trong võ lâm hiện naỵ Ngươi lại mà thi lá»… Ä‘i!
A Liệt lẳng lặng tiến ra thi lá»… rồi lùi lại ngaỵ CỠđộng nà y cá»§a chà ng là dụng tâm để Trình Huyá»n Äạo chú ý đến mình. Nguyên chà ng nghe Vương lão phu tá» kể cho nghe thiên cố sá»± vá» má»™t ngưá»i văn sÄ© biết hà nh động khiến ngưá»i chú ý rồi được nổi danh. Vì thế mà chà ng không nói má»™t câu gì khiến Trình Huyá»n Äạo động tÃnh hiếu kỳ và có ấn tượng sâu xa vá» con ngưá»i chà ng đê sau nà y có gặp mặt sẽ dá»… bá» nói chuyện. Trình Huyá»n Äạo quả nhiên nhìn kỹ chà ng má»™t lúc rồi nói :
- Thằng nhá» nà y tuy tướng mạo không xinh đẹp, thân thể lại bạc nhược, nhưng bà n vá» căn cốt luyện võ trá»i phú cho thì trên Ä‘á»i cÅ©ng không được mấy ngưá»i như gã.
Kỳ Kinh cưá»i lạt. Nhưng lòng hắn cÅ©ng có ý muốn thu chà ng là m độ đệ. Hắn liá»n há»i sang chuyện khác :
- Trình chân nhân đột nhiên qua đâ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Trình Huyá»n Äạo thá»§ng thẳng đáp :
- Bần đạo là kẻ xuất gia, không tiện nói quanh cá» Bần đạo đến đây là vì vụ Äan kinh cá»§a phá»§ Lang Nhạ Chắc Kỳ huynh cÅ©ng hiểu ý tứ cá»§a bần đạo.
Kỳ Kinh là m bá»™ ngạc nhiên há»i :
- Trình chân nhân được tin tức vỠvụ nà y ra sao?
Trình Huyá»n Äạo đáp :
- Chúng ta nên bá»›t những lá»i lẽ khách sáo vô vị. Bà bảo nà y đã lá»t và o tay quý phái. Bần đạo nhân không kiếm thấy Äồ Äại KÃnh huynh, nên tìm tá»›i Kỳ huynh để nói chuyện.
Kỳ Kinh nói :
- Nghe giá»ng chân nhân thì dưá»ng như Phùng Thông đã mất bảo váºt đó mà chân nhân tưởng ngưá»i tệ phái lấy được. Nhưng tiểu đệ chưa được tin gì hết, nên thá»±c tình không biết gì vá» vụ nà y.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Vụ nà y tệ đồng môn đã biết rõ thì đúng là sá»± thá»±c, chẳng giấu diếm chân nhân là m chi nữa. Nhưng không hiểu tại sao chân nhân lại nghi ngá» cho tệ phái? Cứ địa vị và danh vá»ng cá»§a chân nhân thì dÄ© nhiên chân nhân đã nắm được bằng chứng má»›i tá»›i há»i tiểu đệ. Váºy tiểu đệ muốn há»i cho biết rõ.
Hắn không thừa nháºn mà cÅ©ng không phá»§ nháºn. Tháºm chà hắn nói :
- Vụ nà y đã bà máºt cáo tri cho đồng môn. Vì thế mà Trình Huyá»n Äạo cà ng sinh có lòng hoà i nghị Nhưng nếu Trình Huyá»n Äạo mà không đưa được chứng cá»› ra thì hắn có thể chê cưá»i lão được. Thá»§ Ä‘oạn xảo nguyệt man trá cá»§a hắn tháºt là cao minh Ãt ngưá»i bì kịp. Trình Huyá»n Äạo chẳng lá»™ vẻ gì băn khoăn. Lão thá»§ng thẳng đáp :
- Hoặc giả Kỳ huynh có Ä‘iá»u chưa rõ. Trong những báºc tiên tổ ở phá»§ Lang Nha có má»™t vị rất nổi danh vá» môn há»c tiên đạo. Bản Äan kinh nà y là má»™t bà lục để luyện Ä‘an, tu đạo. Ngưá»i ngoà i bắt được thì hoà n toà n vô dụng. Nhưng ngưá»i trong Huyá»n môn mà được pho kinh nà y lại rất có Ãch lợi.
Kỳ Kinh gáºt đầu nói :
- Tiểu đệ cÅ©ng tin như váºy. Vì thế mà hôm đó không có ý dòm dá». Dù trong bản Äan kinh nà y chép cả những bà thuáºt vá» võ há»c thượng thặng cá»§a phá»§ Lang Nha thì tiểu đệ có lấy được cÅ©ng bằng vô dụng. Chẳng lẽ tiểu đệ đã từng nà y tuổi đầu còn phế bá» cÆ¡ sở trước kia để há»c lấy cái má»›i? Chân nhân nghÄ© xem có đúng thế không?
Hắn nói câu nà y không có chá»— nà o sÆ¡ hở để đối phương đánh và o được.Trình Huyá»n Äạo gáºt đầu lia lịa đáp :
- Bần đạo cÅ©ng nghÄ© thế. Có Ä‘iá»u bữa trước giữa lúc Phùng Thông bị cướp, bần đạo cá»§ng Ä‘i qua đó. Thấy hai bên Ä‘ang liá»u mạng chiến đấu, bần đạo có ra tay Ä‘iá»u giải. Sau nghe từ miệng Phùng Thông nói ra cho biết rõ đầu Ä‘uôi. Äồng thá»i bần đạo lại quan sát theo thá»§ pháp võ công thì hiểu ngay đối phương là các vị đồng môn vá»›i Kỳ huynh. Kỳ huynh đã không biết rõ ná»™i vụ. Váºy bần đạo không dám là m phiá»n.
Lão nói mấy câu rất khiêm cung lịch sá»±. Kỳ Kinh dÄ© nhiên rất đỗi ngạc nhiên, mà A Liệt cÅ©ng lấy là m thất vá»ng, bụng bảo dạ. - Lão Thiên Phong kiếm khách nà y đối vá»›i ngưá»i cÅ©ng thế, không muốn đắc tá»™i cùng phái Bắc Mang, chứ chẳng phải là má»™t tay hiệp khách chá»§ trương chÃnh nghÄ©a. Thiếu chút nữa chà ng lá»™ vẻ buồn rầu, tức bá»±c. Còn Kỳ Kinh lại mừng rỡ nói :
- Chân nháºn dạy quá lá»i! Tiểu đệ mà nháºn được thông báo tất xin trình bà y hết gốc ngá»n để đáp lại mối thịnh tình cá»§a chân nhân đối vá»›i tiểu đệ.
lão ngồi nói chuyện vá»›i Kỳ Kinh má»™t lúc vá» việc khác. Khi đỠcáºp tá»›i chuyện võ công, lão là m như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n nói :
- Qúy phái dùng Ä‘ao pháp độc bá»™ theo hình con rắn để hÆ¡n thiên hạ. Bần đạo tuy có lòng hâm má»™ từ lâu, nhưng trước nay chưa có cÆ¡ há»™i chiêm ngưỡng món tuyệt nghệ nà y. Nếu Kỳ huynh tha cho tá»™i đưá»ng đột thì bần đạo rất mong được thỉnh giáo mấy chiêu để là m ká»· niệm cho cuá»™c gặp gỡ cá»§a chúng ta hôm nay và để chứng minh xem nháºn xét cá»§a bần đạo có lầm lẫn không.
Kỳ Kinh vui vẻ chịu lá»i. Hắn nghÄ© bụng :
- Äồ lão đại đã nói hôm ấy có đấu vá»›i lão mấy chiêu thì trước tình thế lúc ấy tất bá»n há» hết sức dấu diếm võ công bản môn. Lần nà y lão đối chiêu để kiểm lại thì có lợi cho mình chứ không có hại. Nếu lão chứng nghiệm. không phải ngưá»i bản môn tranh Ä‘oạt báu váºt vá»›i Phùng Thông thì vụ công án nà y không đổ lên đầu bản phái nữa. Hắn liá»n vá»›i lấy thanh Ä‘ao treo trên vách và rút ra khá»i vỠđánh soạt má»™t tiếng. Thanh kiếm phóng ra khà lạnh ghê ngưá»i. Trình Huyá»n Äạo không Ä‘eo kiếm. Lão khoa cây phất trần lên để tá» ra dùng cái đó là m binh khÃ. Hai ngưá»i lại nói mấy câu khách sáo. Bá»—ng Trình Huyá»n Äạo hô lên :
- Bần đạo đà nh đắc tội!
Chân bước theo đưá»ng cá»u cung, lão tiến vá» phÃa Kỳ Kinh. Tay cầm cây phất trần đâm thẳng tá»›i trước mặt đối phương. Cây phất trần nà y biến thà nh cứng như thanh kiếm rÃt lên veo véo, đủ tá» công lá»±c cá»§a Trình Huyá»n Äạo cá»±c kỳ thâm háºu. Nhất là vá» kiếm thuáºt lão cà ng cao thâm khôn lưá»ng. Vì thế lão dùng váºt khác thay kiếm cÅ©ng có uy lá»±c như cầm kiếm tháºt sá»±. Thanh trưá»ng Ä‘ao cá»§a Kỳ Kinh vòng vèo phóng ra. Chiêu thức cÅ©ng bất kỳ ảo ác độc. Ná»™i lá»±c váºn đủ mưá»i thà nh và o thanh Ä‘ao, quả nhiên hắn có phong độ má»™t danh giạ. Chiêu nà y hai bên thá» công lá»±c cá»§a nhau rồi láºp tức biến đổi cấp bách. Bá»—ng thấy hai ngưá»i ở trong phạm vi 7, 8 thước vuông qua lại thấy thoáng. Thân pháp Ä‘á»u mau lẹ khiến ngưá»i coi trong hoa cả mắt. Cả hai bên cùng thi triển mấy chiêu thá»§ pháp đánh xáp lá cà , vừa hung hiểm vừa ngoạn mục. Trình Huyá»n Äạo tưởng chừng muốn hạ sát đối phương ngaỵ Cây phất trần cá»§a lão không rá»i những yếu huyệt cá»§a Kỳ Kinh. Má»›i qua lại hÆ¡n chục chiêu, Kỳ Kinh rất đỗi hoang mang vì biết là đối phương chẳng tá» tế gì. Nếu mình lỡ tay má»™t chút là mất mạng ngay đưá»ng trưá»ng. Hắn vừa kinh hãi vừa tức giáºn. Thanh trưá»ng Ä‘ao cầm trong tay vÅ©ng váºn dụng toà n lá»±c để thi triển Ä‘ao pháp bà truyá»n cá»±c kỳ hiểm độc liá»u mạng phản kÃch. Hắn đã định bụng dù bữa nay hắn không địch ná»—i mà phải chết cÅ©ng phải để chút ká»· niệm gì cho đối phương. Con ngưá»i khi chá»§ ý đánh liá»u mạng thì kiêu dÅ©ng phi thưá»ng. Cuá»™c chiến đấu vô cùng nguy hiểm. Nhưng má»™t là Trình Huyá»n Äạo tấn công trước đã chiếm được tiên cợ Hai là công lá»±c lão còn thâm háºu hÆ¡n Kỳ Kinh, vì thế mà Kỳ Kinh lâm và o tình trạng dữ nhiá»u là nh Ãt. Còn Trình Huyá»n Äạo thì hiển nhiên có vẻ ung dung hÆ¡n. Sau khi chiếu đấu hồi lâu và đã qua lại ngoà i trăm chiêu. Trình Huyá»n Äạo vẫn dai sức. Ná»™i lá»±c má»—i lúc má»™t mạnh thêm chứ không giảm sút. Kỳ Kinh cà ng đánh lâu cà ng giảm chà phấn đấu. Trừ khi hắn thi triển những chiêu liá»u mạng đưa đến thế hai bên cùng chết thì má»›i có hy vá»ng đả thương được đối phương. Nhưng đến bây giá» thì e rằng đã cháºm mất rồi. Nên biết tuy Kỳ Kinh đã có ý liá»u mạng. Nhưng "liá»u mạng" vá»›i "hai bên cùng chết" còn cách nhau má»™t khoảng xạ Hai bên cùng chết tức là không kể gì đến chiêu thức cá»§a đối phương, cứ vung Ä‘ao phản kÃch. Phép đánh nà y trừ khi đối phương võ công cao hÆ¡n rất nhiá»u, còn bằng suýt soát nhau thì chỉ trong vòng năm ba chiêu là đi đến kết quả. A Liệt coi hai bên chiến đấu hoa cả mắt, nhưng chà ng cÅ©ng nhìn ra là Trình Huyá»n Äạo rất thắng thế thì trong lòng khoan khoái không bút nà o tả xiết. Chà ng phải cố nÃn nhịn không thì đã báºt lên tiếng reo hò. Khắp gian phòng, chá»— nà o cÅ©ng có những luồng kình phong quét tá»›i. A Liệt bị luồng đại lá»±c xô đẩy cứ phải lùi dần. Lúc nà y chà ng co và o góc nhà . Thỉnh thoảng chà ng cảm thấy như bị nghẹt thở. Hai ngưá»i Ä‘ang kịch đấu đột nhiên lùi ra. A Liệt không bị những luồng kình lá»±c vô hình xô đẩy nữa. Nhưng lòng chà ng lại nổi lên bao niá»m thất vá»ng vì thấy Thiên Phong kiếm khách nhảy ra ngoà i vòng chiến rồi không động thá»§ nữa, mà Kỳ Kinh vẫn đứng trÆ¡ đó, trong ngưá»i hắn chẳng bị thương tÃch chi hết. Trình Huyá»n Äạo cúi đầu nói :
Äao pháp cá»§a Kỳ huynh thá»±c là tuyệt thiên hạ. Cà ng đánh cà ng mạnh. Bần đạo rất lấy là m bá»™i phục. Nếu có chá»— nà o đắc tá»™i, xin Kỳ huynh lượng thứ.
Kỳ Kinh lá»a giáºn bốc lên ầm ầm, háºn mình không thể má»™t Ä‘ao chém chết tươi lão đạo nà y, vì hắn tá»± biết mình không địch nổi lão. Hắn cố ý là m bá»™ ung dung chắp tay nói :
- Chân nhân quá khen rồi! Há»c nghệ cá»§a tiểu đệ chưa được tinh thâm, tá»± lấy là m xấu hổ không thể tá»›i chá»— tâm pháp cá»§a sư môn. Xin chân nhân phê bình chỉ giáo. Giả tá»· gặp sư huynh đệ Ở đây thì may ra chân nhân má»›i được vừa ý.
Hắn biết rõ đối phương có ý muốn giết mình, nhất là môn ná»™i gia kiếm pháp cá»§a lão mà xá» tá»›i chá»— tinh vì thì địch thá»§ khó mà chuyển bước. Cuá»™c chiến đấu diá»…n ra trong căn nhà nhá» bé. Trình Huyá»n Äạo đã chiếm được nhiá»u tiện nghị Giả tá»· lão có ý giết ngưá»i thì chỉ đấu thêm trăm chiêu nữa là được như ý. Nhưng lão lại đình thá»§ bãi chiến. Äó là má»™t Ä‘iểm đáng ngá», lại khiến cho Kỳ Kinh cảm thấy má»™t Ä‘iá»u rất may mắn cho mình. DÄ© nhiên hắn không dám đắc tá»™i vá»›i đối phương. HÆ¡n nữa trong lòng hắn vẫn ghi nhá»› lá»i cảnh giá»›i cá»§a Tháºp Bá»™ Äoạn Trưá»ng Äồ Äại Kinh là không được vá»ng động.
Trình Huyá»n Äạo cưá»i khà khà nói :
- Bần đạo đã là m mất nhiá»u thì giá» cá»§a Kỳ huynh váºy xin cáo biệt.
Tay đại kiếm khách phái Võ ÄÆ°Æ¡ng Ä‘i khá»i rồi, Kỳ Kinh chìm đắm và o trong mối trầm tư mặc tưởng.
|

23-12-2008, 11:34 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 13: Nghe lá»m chuyện A Liệt kinh hồn
A Liệt thất vá»ng ngồi co ro trong ngóc nhà không biết đã bao lâu. Bá»—ng nghe Kỳ Kinh nói :
- A Liệt! Lão mũi trâu đó muốn giết ta.
A Liệt trong lòng rất mong có ngưá»i giết chết Kỳ Kinh, nhưng chà ng phản ứng mau lẹ, là m bá»™ kinh ngạc há»i :
- Tháºt thế ư? Sao đại thúc còn để lão Ä‘i.
Kỳ Kinh dương cặp mắt gà chá»i tá»±a hồ nhìn ra chá»— khác mà kỳ thá»±c hắn chú ý quan sắt vẻ mặt A Liệt đáp :
- Hắn không giết được ta mà ta cũng không thắng nổi hắn.
A Liệt nói :
- Váºy đại thúc mau kiếm ngưá»i giúp đỡ. Chắc lão đạo đó còn trở lại.
Kỳ Kinh nói :
- Äối phó vá»›i lão còn là việc thứ yếu. Ta há»i ngươi : Vừa rồi chúng ta động thá»§, ngươi coi tình hình ra sao? Hắn vừa há»i vừa nghÄ© bụng : - Nếu gã nhìn thấy ta không thắng nổi Trình Huyá»n Äạo thì khi nà o gã chịu bái ta là m sư phụ.
A Liệt khôn ngoan né tránh cạm bẫy, liá»n đáp :
- Tiểu đệ không hiểu. Vừa rồi tiểu đệ mắt hoa và cảm thấy mũi miệng cơ hồ nghẹt thở.
Kỳ Kinh nghe chà ng nói váºy thì tin là tháºt. Hắn nói :
- Lão mÅ©i trâu đó là tay đại kiếm khách toà n quốc Ä‘á»u biết tiếng. Nhưng hắn muốn thắng ta không phải chuyện dá»… dà ng.
A Liệt không hiểu hắn khoác lác và có dụng ý gì, nhưng chà ng cÅ©ng theo lá»i phụ há»a cho xuôi chuyện. Kỳ Kinh lại nói :
- Mấy bữa nay ta coi tư cách ngươi tuy nhá» máºt, nhưng nhân phẩm khá lắm. Giả tá»· ngươi không muốn bị ngưá»i khác khinh khi thì cần há»c lấy chút võ nghệ để phòng thân. Hoặc giả ta có thể truyá»n thụ cho ngươi mấy món quyá»n cước. Váºy ngươi thá» nghÄ© coi.
A Liệt chấn động tâm thần, tự nhỠ:
- Té ra hắn muốn thu ta là m đồ đệ. Chà chà ! Chẳng thà ta là kẻ không biết võ công, quyết không khi nà o chịu tôn kẻ ác lên là m sư phụ. Nguyên chà ng thù hắn đến cá»±c Ä‘iểm nên nghÄ© váºy chẳng có chi là lạ. Kỳ Kinh để cho A Liệt thá»§ng thẳng ngẫm nghÄ© chứ không thúc giục chà ng trả lá»i. Vì thế mà đến lúc ra khá»i quán trá» tìm chá»— ăn cÆ¡m tối chà ng vẫn chưa trả lá»i. Nguyên A Liệt dã nghÄ© tá»›i kế hoạch chạy trốn, chà ng chỉ mong bá» Ä‘i cho xong, nên không muốn trả lá»i. Nhưng lúc hai ngưá»i ra khá»i quán,
Kỳ Kinh lại nhắc tá»›i vấn đỠkia. Hắn tá» ra rất ôn hòa há»i :
- A Liệt! Ngươi đã nghĩ tới vụ dùng võ chưa?
Äá»™t nhiên hắn biến thà nh con ngưá»i ôn hòa, đủ biết lúc ở trong nhà hắn đã nghÄ© kỹ và quyết tâm thu A Liệt là m đồ đệ. A Liệt không ngần ngừ gì đáp ngay :
- Hay lắm! Nếu tiểu Ä‘iệt mà há»c thì không lo gì bị ngưá»i ta khinh rẻ, chà đạp.
Kỳ Kinh nói :
- Äúng thế! Váºy ngươi bái ta là m thầy, ta sẽ bảo đảm từ nay ngươi qua lại giang hồ, không để bất cứ má»™t ai khi phụ ngươi nữa.
A Liệt lá»™ vẻ nghi ngá» há»i :
- Như váºy thì kẻ hung thá»§ ở Hóa Huyết môn gì đó mà muốn giết tiểu Ä‘iệt, liệu tiểu Ä‘iệt há»c võ rồi có đánh được hắn không?
Kỳ Kinh báºt cưá»i. Cặp mắt gà chá»i cá»§a hắn chiếu ra những tia sáng xảo quyệt, đáp :
- Chỉ cần há»c hết tâm pháp cá»§a phái Bắc Mang ta thì dù có gặp tay cao thá»§ ở Hóa Huyết môn cÅ©ng không đáng ngại. Có Ä‘iá»u cần biết là thá»i gian ngắn nhất cÅ©ng phải mất Ãt nhất bốn năm má»›i thà nh công được.
A Liệt há»i :
- Nếu váºy thì tiểu diệt đến già má»›i qua lại giang hồ hay sao?
Kỳ Kinh đáp :
- Ta đã nghÄ© vấn đỠđó cho ngươi. Tên hung thá»§ ở Hóa Huyết môn tuy đã gặp ngươi nhưng trong vòng bốn năm hay sáu năm ngươi lá»›n lên ăn mặc cho hoà n toà n cải tiến, chẳng còn ai nháºn ra được. Có đúng thế không?
A Liệt nói :
- Phải rồi! Tiểu đệ không nghĩ tới điểm nà y.
Kỳ Kinh nói :
- Khi đó bản lãnh ngươi tuy không bằng đối phương, nhưng mình ở trong bóng tối mà địch ở ngoà i sáng, rất có thể dùng nhiá»u phương pháp giết chết hắn, đặng báo thù cho mẫu thân ngươi.
A Liệt đầu nóng lên suýt nữa chà ng sụp lạy Kỳ Kinh là m thầy. Nhưng chà ng định thần lại, không xúc động nữa liá»n nói :
- Tiểu Ä‘iệt e rằng biển ngưá»i má» mịt, không biết đâu mà tìm cho được tông tÃch tên ác nhân kia.
Kỳ Kinh nói :
- Trừ khi hắn vÄ©nh viá»…n không ló mặt ra ngoà i giang hồ chẳng nói là m chị Hắn mà còn qua lại võ lâm thì thế nà o cÅ©ng gặp. Huống chi phái Bắc Mang chúng ta thế lá»±c khá lá»›n, rất nhiá»u tai mắt. ChÃnh ta sẽ thân hà nh giúp ngươi việc nà y thì nhất định phải bắt cho được tên hung thá»§.
A Liệt nghĩ thầm :
- Ta không thể vì việc báo thù mà quên nghÄ© cách thoát ra khá»i chá»— dụng tâm cá»§a hắn.Chà ng liá»n nói :
- Những môn phái khác Ä‘á»u muốn tìm ra tên ác ma kia, lo gì chẳng có ngưá»i giúp đỡ.
Kỳ Kinh đáp :
- Không được! Nếu chúng ta tìm ra tên ác hán thì dừng để cho các phái khác hay biết. Vì lẽ gì thì ta sẽ cho ngươi biết sau.
A Liệt rất lấy là m thất vá»ng. Chà ng còn phải chá» má»™t lúc nữa má»›i có cÆ¡ há»™i chạy trốn. Nếu bây giá» không do thám ná»™i tình thì sau nà y khó có dịp nà o nữa.
Chà ng liá»n há»i ngay :
- Tại sao lại không thể để ngưá»i ngoà i biết được?
Kỳ Kinh đáp :
- ChỠngươi lớn lên rồi ta sẽ cho hay cũng chưa muộn.
A Liệt phưỡn ngực ra nói :
- Bây giỠtiểu điệt cũng không phải bé nhỠnữa rồi.
Kỳ Kinh cưá»i nói :
- Ta cho ngươi biết khi chúng ta kiếm được tên ác hán đó, ngoà i việc trả thù cho ngươi còn có thể tra há»i Hóa Huyết chân kinh lạc lá»ng nÆ¡i đâu. Báu váºt đó mà lá»t và o tay chúng ta thì phái Bắc Mang chỉ trong vòng hai mươi năm sẽ trở thà nh môn phái lá»›n nhất trong võ lâm, cả Thiếu Lâm, Võ ÄÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải cúi đầu thần phục.
A Liệt láºp tức phát giác ra chá»— sÆ¡ hở liá»n há»i :
- Thế sao nhà hỠTra ở Hóa Huyết môn trước kia lại không thà nh một môn phái lớn nhất trong thiên hạ?
Kỳ Kinh thấy chà ng há»i váºy biết là mình đã tiết lá»™ thêm má»™t Ä‘iá»u bà máºt, liá»n đáp :
- Vì nhà há» Tra trước nà y Ä‘á»i ná» truyá»n sang Ä‘á»i kia má»™t cách rất bà máºt, vÄ©nh viá»…n không truyá»n ra há» ngoà i nên không thể mở rá»™ng môn phái được. Ngà y trước bảy môn phái lá»›n hợp lá»±c tiêu diệt nhà há» Tra đã Ä‘Ãnh ước vá»›i nhau má»™t Ä‘iá»u kiện là sau khi thà nh công và tìm ra được Hóa Huyết chân kinh phải chia là m bảy phần để phái nà o cÅ©ng có môn võ công nà y,phái ná» không thể hÆ¡n phái kia được.
A Liệt nói :
- Té ra là thế?
Chà ng nghÄ© bụng : - Hôm trước Ấu Dương Tinh đã đỠcáºp đến Hóa Huyết chân kinh. Nà ng nói là theo lá»i gia gia thì Hóa Huyết chân kinh là váºt báu võ lâm, ai lấy được kinh đó có thể thà nh bá chá»§ thiên hạ. Nà ng tá» ra không hiểu ở chá»— chá»§ nhân nhà há» Tra tuy Ãt ngưá»i không đủ địch lại số đồng mà vẫn có thể phá vòng vây trốn thoát. Ấu là đem vấn đỠnà y ra há»i Kỳ Kinh. Chà ng nghÄ© váºy liá»n há»i :
- Nếu Hóa huyết chân kinh quả cao minh như váºy thì là m sao ngà y trước các vị lại giết được chá»§ nhân nhà há» Tra?
Kỳ Kinh đáp :
- Ãi chà ! Äầu óc ngươi quả nhiên không phải tầm thưá»ng. Ta cho ngươi hay là má»™t Ä‘iá»u rất bà máºt. Ngươi nên nhá»› là không tiết lá»™ ra ngoà i,
Hắn tưởng coi A Liệt như đồ đệ và chịu nói ra chuyện bà máºt tất chà ng ưng thuáºn ngay, nên hắn lắng tai nghe xem chà ng phản ứng thế nà o. Hồi lâu hắn không thấy chà ng đáp liá»n tiếp :
- Vụ nà y nói ra tháºt là kỳ lạ! Mấy Ä‘á»i nhà há» Tra chỉ truyá»n cho má»™t ngưá»i và đá»i nà o cÅ©ng chỉ có má»™t đứa con. Mưá»i sáu năm trước đây lão chá»§ nhân nhà há» Tra là ngưá»i phong lưu, đà ng Ä‘iếm Ä‘i tá»›i đâu là để duyên nợ tá»›i đó. Khi lão bị trá»ng bệnh nguy kịch đến nÆ¡i thì đại thiếu gia nhà nà y tư chất bình thương, chưa từng luyện được tâm pháp gia truyá»n.
A Liệt ngắt lá»i :
- Äại thúc vừa nói là nhà há» Tra truyá»n thụ võ công má»™t cách rất bà máºt thì ngưá»i ngoà i là m sao hiểu đại thiếu gia nhà ấy võ công tầm thưá»ng?
Kỳ Kinh vỗ vai A Liệt đáp :
- Khá khen cho ngươi tư chất thông minh ra ngoà i sá»± tiên liện cá»§a tạ Tuy vị đại thiếu gia đó là Tra Nhược Ấn không tá»± miệng nói ra cho má»i ngưá»i nghe, nhưng y ham mê nữ sắc. Há»… ngưá»i đà n bà có nhan sắc thì bất luáºn lai lịch thế nà o, y cÅ©ng dẫn dụ chÆ¡i bá»i. Vì thế mà y gây nên thù háºn vá»›i nhiá»u ngưá»i. Bảy môn phái lá»›n cÅ©ng nhân lý do đó mà thù oán y.
Kỳ Kinh thấy A Liệt mở miệng toan nói, vội giơ tay ngăn lại rồi tiếp :
- Ta đã biết trong lòng ngươi lại nảy ra nghi vấn gì rồi. Äó là ngươi nghÄ© đến đệ tá» phái Thiếu Lâm toà n thể là nhà sư mà phái Nga Mi Ä‘á»u là đạo sÄ© thì sao lại dÃnh lÃu tá»›i chuyện đà n bà ? Có đúng thế không? Nhưng ngươi có chưa hiểu là ngưá»i hai phái nà y tuy bản thân không lấy vợ song thiếu gì chị em hay cháu gái các đệ tá» tục gia. Tra Nhược Vân dan dÃu vá»›i bá»n nà y, há» ngấm ngầm nhịn nhục không nói ra. Trong số đó nhiá»u ngưá»i không chịu ô nhục được mà tá»± sát. Mối cừu háºn dù là kẻ xuất gia cÅ©ng không nhịn được.
A Liệt tỉnh ngộ nói :
- Té ra là thế!
Kỳ Kinh háºm há»±c nói :
- Tra Nhược Vân tá»™i đáng phanh thây. Thưá»ng thưá»ng có ngưá»i kiếm hắn để báo thù mà không là m gì được, nhưng cÅ©ng phát giác ra võ công hắn chưa đến trình độ thần sầu quá»· khốc. Có Ä‘iá»u ngưá»i đương thá»i Ä‘á»u úy kỵ lão chá»§ nhân nhà há» Tra vì ai cÅ©ng công nháºn lão là má»™t tay cao thá»§ thiên hạ vô địch, nên chẳng ai dám tìm đến táºn nhà để báo thù. Mãi tá»›i khi lão chá»§ nhân mắc bệnh nặng lâm nguy, bảy môn phái lá»›n má»›i liên hiệp lại, phát động Thanh Long Lệnh, Ä‘iá»u động mấy chục tay cao thá»§ đến giết hết nhà há» Tra trong má»™t đêm.
A Liệt lẳng lặng không nói gì, Kỳ Kinh lại tiếp :
- Khi ấy vừa đúng lúc lão chá»§ nhân nhà há» Tra tắt thở. Tra Nhược Vân cÅ©ng là má»™t tên tiểu tá». Hắn khóc lóc ngất Ä‘i từng hồi, thần trà mê man. Do đó phe mình hà nh động cà ng thuáºn lợi. Sau khi xong việc, kiểm ngưá»i bị giết thì đúng vá»›i số mục đã Ä‘iá»u tra từ trước. Ai cÅ©ng tin rằng mối háºu hoạn đã bị tiêu diệt.
A Liệt gáºt đầu há»i :
- Phải rồÃ! Nhưng đã bảo không còn mối háºu hoạn thì sao lại còn kẻ lá»t lưới?
Kỳ Kinh cưá»i lạt đáp :
- Cho đến bây giá» ta vẫn chưa tin. Nên biết trong bảy môn phái lá»›n dầu sao được má»™t bản Hóa Huyết chân kinh. Äoạn đầu là bà i "Huyết VÅ© hịch" Tháºt là má»™t thá»§ pháp kỳ công. Ngà y ấy pho chân kinh nà y được Hoa Quang trưởng lão chùa Thiếu Lâm giám định. Chiếu theo quy định lão chỉ cho coi tiết thứ nhất, nên chưa thể phát giác ra những tiết sau Ä‘á»u là ngụy tạo. Có Ä‘iá»u "Huyết VÅ© hịch" là sá»± thá»±c và bảy môn phái lá»›n Ä‘á»u có thể thi triển thá»§ pháp nà y.
Kỳ Kinh ngá»a mặt lên ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi tiếp :
- Vì duyên cá»› kể trên mà việc má»›i xảy ra gần đây biến thà nh phúc tạp vô cùng! Cố nhiên nhà há» Tra ở Hoá Huyết môn đã không còn mối lo gì nữa, nhưng việc Ä‘á»i tháºt khó nói! Không chừng sá»± tháºt có kẻ lá»t lưới. Nhất là ngươi đã nhìn thấy tên ác hán kia, bá» ngoà i rất giống ngưá»i ở Hóa Huyết môn. Nếu chúng ta theo manh mối nà y lấy được Hóa Huyết chân kinh thì phái Bắc Mang ta cao trá»™i hÆ¡n hết sẽ đứng là m lãnh tụ chÃn môn phái lÆ¡n, ban lệnh cho thiên hạ, còn ai dám chẳng tuân theo.
A Liệt nghĩ thầm :
- Nếu váºy thì nay ta có quy hà ng là m môn hạ chÃn phái lá»›n cÅ©ng nghÄ© tá»›i thân thế mình. Có thể chà ng dÃnh lÃu tá»›i nhà há» Tra ở Hóa Huyết môn. Chà ng sá»±c nhá»› tá»›i hôm trước mẫu thân chà ng Ä‘ang nhắc đến chuyện Lương đại thúc thì bị Ấu Dương Tinh tá»›i nÆ¡i cắt đứt câu chuyện. Kế đó mẫu thân chà ng bị hại. Váºy vụ bà máºt nà y chỉ há»i được Lương đại thúc má»›i biết rõ. Chà ng tá»± nhá»§ : - Giả tá»· mình có liên quan vá»›i nhà há» Tra ở Hóa Huyết môn thì mình tìm há»c võ công gia truyá»n đó là việc danh chÃnh ngôn thuáºn mà còn có thể trả mối thù cả nhà bị trừ diệt. Bá»—ng nghe Kỳ Kinh nói :
- Chúng ta Ä‘i thôi! Trá»i tối rồi, chúng ta hãy đến phạm Ä‘iếm ăn cÆ¡m đã.
Hai ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng phố, chá»— nà o cÅ©ng đèn lá»a sáng trưng ngưá»i qua lại rất đông đảo. Và o phạm Ä‘iếm rồi, A liệt nhân lúc Kỳ Kinh gá»i lấy đồ ăn liá»n đứng dáºy. Kỳ Kinh khẽ quát :
- Ngồi xuống đi.
A Liệt kinh hãi tá»± há»i :
- Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy mình có ý muốn chống đối? Chà ng liá»n riu rÃu ngồi xuống. Kỳ Kinh gá»i tiểu nhị lấy món ăn. Tiểu nhị Ä‘i rồi, hắn há»i :
- Ngươi định đi đâu?
A Liệt đánh bạo đáp :
- Tiểu diệt thấy bụng đau cần phải đi tiêu.
Kỳ Kinh nói :
- Không được! Ngươi chá»› rá»i khá»i nÆ¡i đây má»™t bước.
A Liệ không dám nói gì nữa. Chà ng không ngá»›t chau mà y ra chiá»u nóng nảy.Sau má»™t lúc Kỳ Kinh bảo chà ng :
- Nếu ngươi không nÃn được thì ta phải Ä‘i theo ngươi.
Hắn nói rồi đúng dáºy.A Liệt thấy thế không Ä‘i không được. Trong cầu tiêu vừa tối tăm lại vừa hôi thúi. A Liệt và o ngồi má»™t lúc. Kỳ Kinh đứng ngoà i bá»—ng lên tiếng :
- Lúc chúng ta ở nhà trá» tá»›i đây, dưá»ng như có ngưá»i theo dõi, nên không thể để ngươi Ä‘i má»™t mình, sợ xảy chuyện bất trắc. Ngươi đã hiểu ý ta chưa?
A Liệt đáp :
- Tiểu điệt hiểu rồi!
Trong lòng chà ng ngấm ngầm hồi há»™p vì Phùng Thúy Lam chá» chà ng ở cá»a ngoà i nhất định Ä‘ang bồn chồn. Chà ng nghÄ© bụng : - May ta còn hai cÆ¡ há»™i để tẩu thoát là sau khi ăn cÆ¡m và lúc trở vá» khách Ä‘iếm. Rồi chà ng phấn khởi tinh thần chuẩn bị đà o tẩu. Lúc ra khá»i phạm Ä‘iếm Kỳ Kinh vẫn theo sát A Liệt. Gặp chá»— đông ngưá»i, hắn giục chà ng Ä‘i lên trước để đỠphòng có ngưá»i ra tay đánh lén, hắn kịp bảo vệ. A Liệt cả kinh nghÄ© thầm : - Giả tá»· hắn cứ chú ý đến mình không còn cÆ¡ há»™i thoát thân thì sau khi vá» quán trá», hắn phát giác chiếc rương bị mất tất phanh phui ra vụ mình dá»± bị chạy trốn và sẽ mắc và o độc thá»§ cá»§a hắn, không còn nghi ngá» gì nữa. Chà ng Ä‘ang xoay chuyển ý nghÄ© thì Ä‘i tá»›i phố lá»›n ở mé tâ và mé nam giao nhau. Chà ng dừng bước trước cá»a má»™t tiệm hà ng ngó lui ngó tá»›i, đồng thá»i chú ý xem Kỳ Kinh có phát giác ra Ä‘iá»u gì không? Nhưng chà ng vừa dừng bước thì Kỳ Kinh đã nắm tay chà ng kéo Ä‘i và nhìn chà ng nói :
- Chá»— nà y đông ngưá»i rất là nguy hiểm, cần Ä‘i mau để tránh xa.
A Liệt tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống vì chà ng đã mất cÆ¡ há»™i để trốn thoát. Có Ä‘iá»u chà ng vẫn đỠcao cảnh giác, không dám lá»™ ra Ä‘iá»u gì khả nghi. Chà ng Ä‘i tá»›i trước cá»a quán trỠđể Kỳ Kinh bước và o quán trước cố ý Ä‘i cháºm lại. Kỳ Kinh đột nhiên quay lại nắm lấy tay chà ng kéo và o trong quán. Hắn tá» vẻ không bằng lòng đáp :
- Sao mà ngươi vô ý thế? Ngưá»i ta chỉ liệng má»™t viên đá nhá» xÃu là đủ biết ngươi. Mau vá» phòng Ä‘i thôi! A Liệt kinh tâm động phách, cùng Kỳ Kinh Ä‘i và o phòng. Chà ng đưa mắt nhìn xuống gầm giưá»ng quả nhiên không thấy chiếc rương nữa, thì á»›n lạnh xương sống nằm xuống giưá»ng ngay mong Kỳ Kinh không chú ý tá»›i gầm giưá»ng.
Kỳ Kinh lá»™ vẻ quan tâm há»i :
- Ngươi là m sao thế? A Liệt đáp : - Tiểu diệt thấy trong ngưá»i khó chịu.
Kỳ Kinh lại sá» trán chà ng há»i :
- Nét mặt ngươi xanh lướt, hay là lại Ä‘au bụng? Nhưng không sao đâu, cứ ngá»§ Ä‘i má»™t giấc là khá»i. A Liệt nhắm mắt giả vá» ngá»§. Lúc nà y chà ng khác nà o con chim trong lồng, con cá mắc lưới, đà nh chá» váºn mệnh an bà i. Chà ng không dám nhìn sá»± thá»±c nguy hiểm nữa, vùi đầu trong chăn nhắm mắt lại, để mặc số pháºn run rá»§i muốn ra sao thì ra, không nghÄ© tá»›i nữa. Bá»—ng chà ng nghe tiếng bước chân cá»§a Kỳ Kinh, dưá»ng như hắn Ä‘ang Ä‘i vòng quanh trong phòng. Äó là má»™t Ä‘iá»u chà ng chưa từng thấy bao giá». A Liệt còn cảm thấy Kỳ Kinh thỉnh thoảng lại ngó xuống gầm giưá»ng và chà ng tá»± há»i : - Bây giá» chắc hắn đã phát giác cái rương mất tÃch mà sao chưa thấy động thá»§ hại mình? A Liệt chuyển động thân hình thò tay và o bá»c lấy ra má»™t con Ä‘ao mÅ©i nhá»n, chà ng định bụng : - Nếu hắn hạ độc thá»§ đánh Ä‘áºp hay giết mình thì mình đâm cổ tá»± sát còn hay hÆ¡n. Äá»™t nhiên chà ng nghe phÃa ngoà i cá»a sổ có tiếng gõ lách cách.Tiếp theo Kỳ Kinh trầm giá»ng nói :
- Và o Ä‘i! Cá»a sổ kẹt mở.
Kỳ Kinh lại nói :
- Äại ca! Tiểu đệ bất đắc dÄ© mà phải để đại ca mạo hiểm xuất hiện. Äại ca hãy coi.
Có tiếng ngưá»i "á»’" lên rồi há»i :
- Không thấy rõ rồi ư? Kỳ Kinh đáp :
- Tiểu đệ đã tra xét khắp nÆ¡i thì không thấy vết tÃch gì. Chắc đây là má»™t hà nh vi cá»§a má»™t tay cao thá»§. A Liệt nháºn ra âm thanh ngưá»i kia là Äồ Äại KÃnh mà chà ng đã gặp lúc ban chiá»u. Äồ Äại KÃnh lại há»i :
- Thằng nhỠkia ngủ rồi ư? Chúng ta nói chuyện cần phải coi chừng.
Kỳ Kinh đáp :
- Gã khó chịu trong ngưá»i, đã cảm thấy Ä‘au bụng ngay lúc còn ở quán cÆ¡m, chắc không có chuyện gì lạ. Bây giá» gã ngá»§ rồi.
Äồ Äại KÃnh há»i :
- Sao cái rương đó lại mất rồi? Theo lẽ thì trong rương chỉ có mấy bá»™ quần áo cùng và i thứ cần dùng chẳng đáng gì. Trừ phi hỠđã biết chuyện bà máºt cá»§a chúng ta.
Hai ngưá»i lẳng lặng không nói gì. Hiển nhiên chúng Ä‘ang suy nghÄ© vá» chuyện bà máºt. Sau môt lúc Kỳ Kinh lại lên tiếng :
- Tiểu đệ chưa dám Ä‘oán chắc các vị có lấy Ä‘i hay không. Bây giá» má»›i biết là không phải các vị. Váºy có hai trưá»ng hợp khả nghi : má»™t là ngưá»i nhà há» Phùng, hai là ngưá»i phái Võ ÄÆ°Æ¡ng.
Äồ Äại KÃnh há»i :
- Vấn đỠkhông còn ở chá»— ai đã hà nh động, mà là tại sao đối phương lại hiểu chuyện bà máºt cá»§a chúng tả Có lẽ hồi chiá»u lúc chúng ta thương nghị bị kẻ nghe trá»™m. Lúc đó chỉ có mình thằng nhá» nà y phải không?
A Liệt nghe nói tá»›i đây cá»±c kỳ kinh hãi, trán toát mồ hôi. Kỳ Kinh ngẫm nghÄ© dưá»ng như để hồi tưởng lại những tình trạng đêm trước. Sau má»™t lúc hắn má»›i đáp :
- Tiểu đệ còn nhá»› được là đêm hôm ấy đại ca đã ngăn trở không để tiểu đệ ra tay Ä‘iểm huyệt gã vì đại ca cho là thằng nhá» nà y đã ngá»§ say rồi không lo gì gã nghe lá»m nữa.
Äồ Äại KÃnh vừa gáºt đầu vừa cất bước Ä‘i tá»›i bên giưá»ng. Cặp mắt hắn chiếu ra những tia hà o quang để tra xét tình hình A Liệt. Äá»™t nhiên Äồ Äại KÃnh vươn tay ra Ä‘áºp xuống đầu A Liệt. Kỳ Kinh giáºt mình há»i :
- Äại ca! Äại ca là m gì váºy?
Äồ Äại KÃnh đáp :
- Không phải ta giết gã mà muốn coi xem vì lẽ gì trán gã toát mồ hôi?
Kỳ Kinh "á»’" lên má»™t tiếng. Äồ Äại KÃnh sá» lên trán A Liệt. Chà ng than thầm : - Phen nà y chắc chết. Chà ng không dám mở mắt, nhưng không nhịn được hÆ¡i thở trầm trá»ng. A Liệt tưởng hà nh tung cá»§a mình đã bị bại lá»™, chắc không còn cách nà o thoát khá»i độc thá»§. Bá»—ng nghe Kỳ Kinh há»i :
- Thế nà o?
Äồ Äại KÃnh hắng dặng má»™t tiếng rồi đáp :
- Ngưá»i gã phát nhiệt nhưng không sao.
Nguyên A Liệt đã nÃn hÆ¡i mà ngưòi lại trùm chăn nên nhiệt độ trong mình lên cao. Äồ Äại KÃnh thấy ngưá»i chà ng nóng thì không nghi ngá» gì nữa. Hắn quay lại thương nghị vá»›i Kỳ Kinh, Ä‘i đến kết quả nháºn định là vụ nà y liên quan đến Thiên Phong kiếm khách Trình Huyá»n Äạo phái Võ ÄÆ°Æ¡ng. Kỳ Kinh ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói :
- Nếu đây là hà nh vi cá»§a Trình Huyá»n Äạo thì hắn quả là má»™t tay thâm độc. Chúng ta đã nói không hiểu Äan kinh lạc lá»ng nÆ¡i đâu, thì nay chẳng thể ra mặt cướp lại. HÆ¡n nữa thế lá»±c phái Võ ÄÆ°Æ¡ng rất lá»›n, chúng ta không nên trở mặt vá»›i há». Äại ca nghÄ© có phải không?
Äồ Äại KÃnh đáp :
- Chúng ta ở ngoà i ánh sáng không là m gì được thì lui và o bóng tối theo dõi. Äể ta nghÄ© coi lão đạo nà y có chá»— yếu Ä‘iểm nà o không?
Kỳ Kinh nói :
- Thằng cha mÅ©i trâu đó nổi tiếng hà o hiệp, lại là ngưá»i xuất gia rất má»±c thước thì là m thế nà o tìm ra nhược Ä‘iểm cá»§a hắn được?
Äồ Äại KÃnh ngá»a mặt lên ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói :
- Lão đạo nà y tuy coi bước đưá»ng công danh như mây trôi, coi giầu sang như cá» rác. Xiá»ng xÃch danh lợi không rà ng buá»™c được hắn. Nhưng hắn cÅ©ng còn có chá»— bị thiếu.
Kỳ Kinh nói :
- Tiểu đệ còn nhá»› Thiên Phong kiếm khách Trình Huyá»n Äạo dưá»ng như nổi tiếng chÆ¡i hoa. Nhưng thị hiếu đó là điá»u phong nhã e rằng không lợi dụng được.
Äồ Äại KÃnh nói :
- Chẳng những hắn thÃch chÆ¡i hoa mà mê nhất là mẫu Ä‘on. Nếu chúng ta kiếm được má»™t cháºu mẫu đơn rất quý cho lão thấy thì nhất định lão cố tìm cách lấy cho bằng được.
Kỳ Kinh nói :
- Vụ nà y có thể là m được. Chỉ cần cho hắn mê man, say sưa. Nếu hắn không chịu trao đổi thì chúng ta có thể má»i hắn ngoạn thưởng mà ngấm ngầm ám toán. Má»™t khi bắt được hắn rồi thì lo gì phái Võ ÄÆ°Æ¡ng không Ä‘em bà bảo đưa cho chúng ta.
Äồ Äại KÃnh nói :
- ChÃnh là thế đó! Hiện giỠở Tây Kinh có má»™t khu vưá»n gá»i là Hà m Hương Äiêu, nổi tiếng trồng nhiá»u hoa lạ thứ nhất thiên hạ.
|

24-12-2008, 07:57 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 14: Huyá»n Thức lo mưu cứu A Liệt
- Nếu Trình lão đạo là ngưá»i trong đưá»ng lối nà y, tất hắn nháºn ra. Chúng ta lấy ở Hà m Hương Viên. Váºy chúng ta phải kiếm ngưá»i ra mặt đối phó vá»›i hắn.
Äồ Äại KÃnh nói :
- Äó là chi tiết nhá» má»n có thể giải quyết như trở bà n taỵ Chừng ta chỉ quan tâm ở chá»— lão đạo kia có Ä‘i và o chá»— say mê hay không? Nếu không thì chẳng là m gì được lão. Tối nay không có cách nà o tá»›i Hà m Hương Viên để lấy hoa được, đà nh chỠđến tối mai và ngà y mốt là biết rõ.
Lão lại thảo luáºn vá»›i Kỳ Kinh mấy câu nữa rồi bá» Ä‘i. Suốt sáng hôm sau Kỳ Kinh không có động tÄ©nh gì. Äến chiếu đột nhiên hắn bảo A Liệt :
- Ngươi đã thÃch thưởng ngoạn những nÆ¡i cổ tÃch danh thắng bây giá» chúng ta Ä‘i chÆ¡i má»™t chuyến.
A Liệt gáºt đầu. Chà ng nghÄ© thầm trong bụng :
- Ra Ä‘i du ngoạn cà ng Ä‘em lại nhiá»u cÆ¡ há»™i bá» trốn. Còn Ä‘iá»u mình khó mà biết được có thể liên lạc kịp thá»i vá»›i Phùng cô nương không. Trước hết hai ngưá»i đến chùa Từ Ấn. Chùa nà y có tháp Äại Nhạc. Những tiến sÄ© Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng Ä‘á»u đỠtên và o nên nó thà nh má»™t nÆ¡i trứ danh để Ä‘iểm số. Những ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ ai cÅ©ng muốn đến coi. A Liệt đã được theo há»c Phương lão phu tá» mấy năm, dÄ© nhiên chà ng cÅ©ng nghe nói tá»›i. Tháp Äại nhạc hình vuông có bảy từng là má»™t tòa cổ tháp trang nghiêm. A Liệt tá»›i nÆ¡i mải mê thưởng ngoạn, quên cả chuyện đà o tẩu. Hôm nay đẹp trá»i, du khách rất nhiá»u, dÄ© nhiên số đông là văn nhân. Kỳ Kinh vốn chẳng ưa gì thưởng ngoạn danh thắng cùng cổ tÃch, nhưng hắn nghe A Liệt nói thao thao bất tuyệt, nên cÅ©ng lắng tai nghe. Sau hắn thấy bá»n văn sÄ© tá» hợp bạn kéo vá» phÃa Äông Nam liá»n há»i :
- Nẻo đó mình đã Ä‘i qua chả thấy có gì hay đẹp, không hiểu tại sao bá»n ngưá»i kia lại ra chiá»u thÃch thú Ä‘i vá» nẻo đưá»ng đó.
A Liệt đáp :
- Cách đây chừng hai dặm có ao Khúc Trì nổi danh, Ä‘á»i ÄÆ°á»ng những tân kha tiến sÄ© Ä‘á»u tá»›i đó xem sao. Khi tá»›i nÆ¡i chỉ thấy đồn Ä‘iá»n bát ngát, lúa mạch xanh om, chẳng có sông ngòi đầm ao chi hết.
Kỳ Kinh ngắm nghÃa má»™t lúc rồi chau mà y há»i :
- Có phải chỗ nà y không?
A Liệt đáp :
- Äúng rồà tiểu Ä‘iệt còn nhá»› trong sách có nói vua ÄÆ°á»ng Huyá»n Tôn mở rá»™ng ao nà y chu vi tá»›i bảy dặm và trồng toà n hoa lạ, lại dá»±ng rất nhiá»u lâu đà i.
Kỳ Kinh nói :
- Nhưng bây giá».
A Liệt lắc đầu ngắt lá»i :
- Äại thúc không nên nói tá»›i nữa. Bá»n văn nhân sÄ© tá» Ä‘á»u tá» vẻ trầm ngâm ra chiá»u luyến tiếc phong cảnh ngà y xưa mà cảm khái cho cuá»™c tang thương biến ảo. Ngưá»i nà o cÅ©ng lắc đầu lắc cổ Ä‘i tá»›i chá»— ná»n lát đá vuông, chắc là di tÃch còn sót lại cá»§a lâu đà i ngà y trước.
Há» bảo tiểu đồng lấy rượu thịt ra ngồi ăn uống và bà y giấy bút ý chừng để vịnh thÆ¡ hoà i cổ. A Liệt dừng bước nhìn đám sÄ© tá». Kỳ Kinh khẽ bảo A Liệt :
- Ngươi hãy ở đây trà trá»™n vá»›i há» má»™t lúc. Ta phải Ä‘i có việc má»™t lát sẽ trở lại. Ngươi cần nhá»› kỹ đừng có rá»i xa, lỡ gặp hung thá»§ thì nguy đấy.
A Liệt biết là hắn đã nháºn được tin gì cá»§a đồng môn phải Ä‘i gặp há». Chà ng liá»n vâng lá»i cất bước tiến và o đám thư sinh nhá» tuổi. Chà ng áo quần sạch sẽ mà lại nhá» tuổi nên không ai để ý. Kỳ Kinh láºt Ä‘áºt chạy Ä‘i. Chỉ trong chá»›p mắt thân hình hắn bị bóng cây che khuất. Giữa lúc ấy bá»—ng thấy má»™t chà ng sÄ© tá» thanh niên dẫn má»™t tên thư đồng trắng trẻo xinh xắn từ phÃa đưá»ng lá»›n chạy tá»›i. A Liệt nhìn rõ diện mạo thanh niên nà y thì trống ngá»±c đánh thình thịch. Chà ng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm : Nguyên chà ng sÄ© tá» nà y chÃnh là Phùng Thúy Lam. Hiển nhiên nà ng đã nhìn thấy A Liệt mà vẫn lá» Ä‘i như không biết. A Liệt cÅ©ng tinh quái, không để ý nhìn nà ng. Phùng Thúy Lam mặt hướng vá» trái núi khẽ há»i :
- A Liệt! Ngươi không có việc gì ư?
A Liệt cũng nhìn ra chỗ khác đáp :
- Tại hạ chẳng còn chuyện gì cả. "Ông bạn" có biết Hà m Hương Viên ở chỗ nà o không?
Phùng Thúy Lam ngạc nhiên đáp :
- Ở bên cạnh nhà chúng ta chỉ các có má»™t bức tưá»ng.
A Liệt nói :
- Bá»n há» muốn lấy cắp thứ mẫu đơn quý giá nhất tại Hà m Hương Viên để đánh bẫy Trình chân nhân ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng. Chúng bảo Trình chân nhân rất thÃch mẫu đơn.
Phùng Thúy Lam khẽ nói :
- Biết rồi! Từ nay trở Ä‘i ngươi ăn cÆ¡m tối rồi, nếu trong quán có cá»a sau mà ngươi gặp cÆ¡ há»™i thì cứ lén ra. Ta đón ngươi ở đó.
Nà ng dặn xong liá»n dẫn tên thư đồng từ từ bước Ä‘i. Dù là ngưá»i đứng gần cÅ©ng không tà i nà o phát giác ra hai ngưá»i đứng quay lưng và o nhau đã trao đổi tin tức cho nhau. Giữa lúc ấy Kỳ Kinh trở vá», hắn nói :
- Chúng ta vá» thà nh ăn cÆ¡m Ä‘i! Ở đây không ai bán thá»±c váºt cả.
Hắn nói câu nà y tá» ra khinh bỉ bá»n ngưá»i Ä‘i coi thắng cảnh toà n là đồ ngốc. Lên đưá»ng lá»›n rồi Kỳ Kinh há»i A Liệt :
- Trên đưá»ng lá»›n nà y còn nhiá»u danh thắng hÆ¡n chá»— đó, ngươi có biết không?
Dĩ nhiên câu nà y hắn muốn nói đùa, nhưng A Liệt thản nhiên đáp :
- Trong bà i sá» tứ cá»§a Lý Thái Bạch có nói đến cảnh thu trên Lạc Du Nguyên, từng ca tụng những cổ đạo ở thà nh Hà m Dương. NÆ¡i đây chÃnh là Lạc Du Nguyên mà con đưá»ng nà y chÃnh là cổ đạo ở Hà m Dương. NÆ¡i đây đã có từ Ä‘á»i Tần Hán, dÄ© nhiên còn cổ kÃnh hÆ¡n Khúc Giang Trì.
Kỳ Kinh thấy chà ng diễn giải theo sách thì ngạc nhiên nói :
- Ngươi má»›i 13 tuổi mà đã biết nhiá»u hiểu rá»™ng. Äáng là thần đồng. A Liệt nghÄ© bụng :
- Ta đã 15 tuổi rồi chứ đâu phải 13. Tuy chà ng nghÄ© váºy nhưng không nói ra. Hai ngưá»i vá» thà nh ăn uống xong lại vá» quán trá» nghỉ ngÆ¡i. A Liệt biết Kỳ Kinh còn chá» tin tức cá»§a bá»n Äồ Äại KÃnh, chà ng cÅ©ng không xin Ä‘i đâu. Äến tối, Kỳ Kinh theo má»™t ngưá»i Ä‘i ra ngoà i má»™t lúc lại trở vá» dẫn A Liệt Ä‘i ăn cÆ¡m. Lần nà y hai ngưá»i đến đưá»ng lá»›n ở phÃa Äông và o ăn ở má»™t tiệm bán thịt dê. A Liệt đã ăn qua hai lần. Lần nà y chà ng vẫn ăn nhiá»u, bụng chướng lên phải đưa tay xoa không ngá»›t. Kỳ Kinh báºt cưá»i nói
- Thịt dê không ăn nhiá»u để nó chướng bụng lên thì khó chịu lắm.
A Liệt nói :
- Trá»i Æ¡i! Bụng tiểu Ä‘iệt phình ra muốn chết luôn.
Chà ng muốn mượn cÆ¡ há»™i nà y để Ä‘i rá»a tay, nhưng quán bán thịt dê cá»a sau trông rất rõ không che mắt Kỳ Kinh được, nên chà ng đà nh bỠý nghÄ© đó. Chiá»u hôm sau Kỳ Kinh đưa A Liệt đến rừng Du Bà i. NÆ¡i đây sÄ© tá» cà ng nhiá»u hÆ¡n. A Liệt chỉ quanh quẩn ở chá»— ngưá»i ta bán bìa và bán thiệp. Chà ng vừa coi vừa để ý nghe ngưá»i giảng lấy là m thÃch thú vô cùng. Giữa lúc ấy má»™t văn sÄ© đứng tuổi cầm lấy má»™t nắm thiếp coi rồi lắc đầu nói :
- Không phải! Tại hạ muốn mua tấm thiếp có bốn chữ "Không vương khả thác".
Chủ tiệm đáp :
- Có... có...
Rồi y lấy một tấm đưa cho văn sĩ nói :
- Lão gia quả là tay sà nh sá»i nhưng tấm nà y giá tiá»n hÆ¡i đắt.
Văn sÄ© trung niên đón lấy coi, há»i giá rồi trả tiá»n ngaỵ Bá»—ng hắn đưa mắt nhìn A Liệt. A Liệt ngấm ngầm kinh hãi la thầm :
- Nguy rồÃ!
Nguyên mục quan văn sÄ© nà y rất sắc bén. Gần đây A Liệt đã nhìn quen những tay cao thá»§ võ lâm nên vừa coi ngưá»i nà y đã biết ngay là má»™t tay ná»™i công rất tinh thâm, chứ không phải ngưá»i Ä‘á»c sách. Chà ng vừa lảng ra chá»— khác thì văn sÄ© cất tiếng há»i :
- Tiểu bằng hữu! Có phải ngươi là Tra Tư Liệt không?
A Liệt không nháºn không được. Chà ng đưa mắt nhìn thì không thấy Kỳ Kinh ở trong quán nữa. Trông ngá»±c đánh thình thình, chà ng tá»± há»i :
- Phải chăng ngưá»i nà y là hung thá»§ đã sát hại mẫu thân tả Bây giá» chắc hắn lại muốn giết ta.
Văn sĩ trung niên nói :
- Ngươi hãy theo ta!
Rồi hắn cất bước tiến đến chá»— có hai giá lá»›n bà y đầy những tấm thiếp. Thanh âm ngưá»i nà y có má»™t lá»±c lượng khiến cho A Liệt phải Ä‘i theo liá»n. Văn sÄ© trung niên nói :
- Ngươi cứ tự tiện vừa lấy thiếp coi vừa nói chuyện. Có thế thì lúc Kỳ Kinh trở lại mới không phát giác ra được chúng ta đã trò chuyện với nhau.
A Liệt nghe văn sÄ© nói váºy, chà ng trấn tÄ©nh lại, vừa cầm thiếp coi vừa há»i :
- Các hạ là ai? Sao lại biết tên tiểu t�
Văn sĩ trung niên đáp :
- Ta há» Hà tên gá»i Huyá»n Thức. Chắc ngươi chưa từng nghe thấy ai nói tá»›i.
A Liệt ngạc nhiên nhìn văn sÄ© há»i :
- Phải chăng các hạ là Thạch Há»a kiếm khách trong Phong Há»a Song Kiếm ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng? Tiểu tỠđã nghe bá»n há» nói tá»›i.
Hà Huyá»n Thức ra chiá»u an á»§i gáºt đầu nói :
- ChÃnh là tại hạ. Phùng cô nương đã nói chuyện cá»§a chú vá»›i tạ Vì thế mà ta tìm cách nói chuyện vá»›i chú. Lúc nà y chắc Kỳ Kinh ra ngoà i lấy tin tức. Hôm nay có ngưá»i đã ước hẹn vá»›i tệ sư huynh là Trình Huyá»n Äạo Ä‘i coi mẫu đơn. Bá»n ta đã được tin rồi, nên tệ sư huynh sẽ dùng kế phá kế cá»§a há».
Äá»™t nhiên văn sÄ© hạ thấp giá»ng xuống há»i :
- Chú có biết bá»n há» cất giấu mẫu đơn ở đâu không?
A Liệt muốn nói cho văn sÄ© hay mà không hiểu tại sao miệng chà ng không thốt ra lá»i, chỉ lắc đầu quầy quáºy. Hà Huyá»n Thức trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Thế nà y thì tháºt là kỳ!... Không hiểu sao.
A Liệt lại cất tiếng há»i :
- Phải chăng các hạ muốn nói thứ bà bảo ở phủ Lang Nha?
Hà Huyá»n Thức vá»™i đáp :
- Äúng rồi! Chú có biết hỠđể đâu không?
A Liệt nói :
- Các hạ cứ há»i Phùng cô nương sẽ biết.
Hà Huyá»n Thức ngó A Liệt rồi há»i :
- Y đã mất bảo váºt nà y rồi, chú không biết hay sao?
A Liệt nói :
- Mấy bữa trước tiểu tá» còn thấy ở trong nhà cá»™ Bây giá» mất tháºt rồi ư?
Hà Huyá»n Thức nói :
- Theo chá»— ta biết thì báu váºt đó đã bị bá»n Kỳ Kinh Ä‘oạt mất rồi.
A Liệt há»i :
- Váºy để tiểu tá» ngấm ngầm tìm kiếm. Nếu thấy sẽ trả lại cho Phùng cô nương. Vì cái đó là cá»§a nhà cô, phải váºy không?
Hà Huyá»n Thức đáp :
- Nếu chú mà kiếm được thì giao cho ta cÅ©ng thế. Phùng cô nương có lấy váºt nà y cÅ©ng bằng vô dụng. Ta mà được báu váºt nà y thì chú muốn Ä‘iá»u chi ta cÅ©ng ưng ngay.
A Liệt xúc động há»i :
- Tiểu tá» muốn há»c võ nghệ được chăng?
Hà Huyá»n Thức sững sá» má»™t chút rồi đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta sẽ giá»›i thiệu má»™t nÆ¡i để chú bái sư há»c nghệ.
A Liệt nói :
- Không được! Tiểu tá» nhất định được các hạ hoặc Trình chân nhân truyá»n thụ má»›i xong, vì bản lãnh cá»§a các vị cao thâm hÆ¡n ngưá»i khác.
Hà Huyá»n Thức chau mà y ngẫm nghÄ© rồi đáp :
- Hay lắm! Vụ nà y tuy hÆ¡i phiá»n má»™t chút, nhưng cốt cách cá»§a ngươi khá lắm, chắc Trình sư huynh sẽ đồng ý.
Văn sÄ© đảo mắt nhìn quanh không thấy ai chú ý tá»›i mình liá»n há»i tiếp :
- A Liệt! Ngươi định há»c võ công là m chi?
A Liệt đáp :
- Gia mẫu bị ngưá»i giết chết. Tiểu tá» cần phải trả thù.
Hà Huyá»n Thức há»i :
- Ngươi có biết hung thủ là ai không?
A Liệt đáp :
- Tiểu tá» không biết, nhưng nghe ngưá»i ta nói thì có thể là ngưá»i nhà há» Tra ở Hóa Huyết môn, không thì là ngưá»i trong bảy môn phái lá»›n.
Hà Huyá»n Thức nói :
- Nếu là má»™t tay cao thá»§ trong bảy môn phái lá»›n thì việc báo thù sẽ gây nên cuá»™c tranh chấp giữa các môn phái, vì thế nên Ä‘iá»u nà y bị cấm ngặt. Ta cần nói rõ cho ngươi biết trước để sau nà y ngưá»i đừng oán háºn ta.
A Liệt ngá»ng đầu nhìn lên, thấy văn sÄ© phong tư tuấn tú, lá»™ vẻ thà nh khẩn. Tình trạng nà y khiến cho A Liệt ngần ngừ, tá»± há»i :
- Giả tá»· ta bị cấm không được trả thù thì há»c võ công để là m gì?
Hà Huyá»n Thức nói tiếp :
- Ngươi hãy nghÄ© kỹ Ä‘i, mấy ngà y nữa sẽ trả lá»i cÅ©ng được.
A Liệt đột nhiên quyết định chủ ý nói :
- Nếu tiểu tá» không trả được oán thù vì bảy môn phái là hung thá»§ thì tiểu tá» không bái sư há»c nghệ nữa. Hà Huyá»n Thức há»i :
- Ngoà i chuyện nà y, chúng ta còn có thể giúp ngươi được Ä‘iá»u gì nữa không?
A Liệt đột nhiên nghÄ© tá»›i chuyện chạy trốn liá»n há»i lại :
- Tiểu tỠmuốn ngấm ngầm trốn đi, không ở với Kỳ đại thúc nữa, các hạ có thể giúp tiểu tỠđược không?
Hà Huyá»n Thức trầm ngâm nghÄ© bụng :
- Vụ nà y tuy gây ra nhiá»u chuyện phiá»n phức, nhưng nếu bá»n ta không ưng lá»i tất bị thằng nhá» coi thưá»ng, cho là phái Võ ÄÆ°Æ¡ng mình nhát gan, việc gì cÅ©ng sợ.
Y nghÄ© váºy liá»n đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi! Nhưng sau khi trốn thoát ngươi định là m gì? Bá»n há» ghê gá»›m lắm1 Trừ phi ngươi lên ẩn mình trên núi Võ ÄÆ°Æ¡ng cá»§a chúng ta còn ngoà i ra bất cứ ngươi tá»›i đâu cÅ©ng bị há» Ä‘iá»u tra đến đó được. A Liệt nói :
- Tiểu tỠđã có cách lánh mình không để hỠtìm tới nơi.
Hà Huyá»n Thức thấy A Liệt không muốn nói rõ cÅ©ng không há»i nữa, gáºt đầu há»i :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta đến đón ngươi và o lúc nà o?
Y đã tưởng nhất định A Liệt hẹn mình và o khoảng ná»a đêm sẽ đến đón chà ng Ä‘i trốn. NgỠđâu chà ng đáp :
- Tiểu tỠđịnh và o lúc ăn cơm tối sẽ tùy cơ chạy trốn và cần chỠcác hạ giúp đỡ. Hễ khi nà o y không để ý là tiểu tỠđi ngay.
Hà Huyá»n Thức kinh ngạc nghÄ© thầm :
- Té ra gã đã có kế hoạch từ trước. Ta e rằng thá»i gian quá ngắn gã khó mà đi được tá»›i nÆ¡i ẩn lánh.
Bất giác lão lẩm bẩm :
- À phải rồi! Chắc gã chỉ ẩn lánh quanh quần trong thà nh nà y. Äây là thà nh thị to lá»›n thì trong vòng má»™t năm y cứ ở trong nhà không bước chân ra khá»i cá»a, quả khó lòng tìm thấy gã. Lão liá»n gáºt đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta sẽ tùy cÆ¡ hà nh động.
Lão nói rồi Ä‘i lảng ra. A Liệt bá»—ng gá»i giá»±t lại :
- Hà tiên sinh!...
Hà Huyá»n Thức quay lại há»i :
- Còn chuyện gì nữa?
A Liệt há»i :
- Tiểu tá» xin há»i tiên sinh má»™t câu nữa : Trong thiên hạ liệu còn nhân váºt nà o bản lãnh cÅ©ng cao thâm như tiên sinh không?
Hà Huyá»n Thức cưá»i đáp :
- Trong thiên hạ thiếu gì cao nhân hiệp sÄ©. Ngay trong võ lâm cÅ©ng chẳng thiếu gì tay bản lãnh cao thâm hÆ¡n bá»n ta nhiá»u.
A Liệt nói :
- Tiểu tá» nghe nói phái Võ ÄÆ°Æ¡ng các vị là lợi hại hÆ¡n hết.
Hà Huyá»n Thức nói :
- Cái đó khó mà tin được, nhân số phái Võ ÄÆ°Æ¡ng ta rất nhiá»u, khắp thiên hạ đâu đâu cÅ©ng có. Hiện nay những tay kỳ cá»±u hÆ¡n ta còn nhiá»u, nhưng các vị tuổi già cân lá»±c suy yếu không qua lại giang hồ nữa. Có vị nghiên cứu đạo pháp, có ngưá»i muốn thanh tÄ©nh, chẳng chịu để ngưá»i Ä‘á»i biết đến. Còn anh em ta có công việc phải qua lại giang hồ, nhiá»u ngưá»i quen biết nói váºy mà thôi. Trừ những báºc lão thà nh, ngay bá»n thiếu niên háºu tiến, tà i ba lá»—i lạc, không chứng bản lÄ©nh kiếm thuáºt cao hÆ¡n chúng ta nhiá»u, nhưng chưa gặp cÆ¡ há»™i phô trương tà i nghệ. Chúng ta còn chưa biết thì ngưá»i ngoà i hiểu thế nà o được?
A Liệt nói :
- Té ra là thế!...
Hà Huyá»n Thức láºt Ä‘áºt bỠđị, Lát sau Kỳ Kinh đến bên A Liệt há»i :
- A Liệt! Ngươi muốn gì thì cứ bảo ta.
A Liệt nghÄ© bụng : - Mình không muốn chịu Æ¡n huệ cá»§a hắn nữa. Chà ng liá»n lắc đầu đáp :
- Äể tiểu diệt quay vá» há»i Vương lão phu tá» má»›i biết được.
Kỳ Kinh cưá»i nói :
- Ngưoi ngu quá! ÄÆ°á»ng xá xa xôi như váºy há phải má»—i lúc chạy Ä‘i chạy vỠđược? Ngươi tùy thÃch lá»±a lấy má»™t và i chục tấm mà mua.
A Liệt sợ hắn sinh lòng ngá» vá»±c, liá»n là m bá»™ sung sướng mua má»™t tấm Trạch sÆ¡n vi, má»™t cuốn Thiên tá»± văn bằng chữ Triện, cùng mấy cuốn táºp để há»c viết thư bút thiếp cá»§a Äá»— Thống, chữ Triện cá»§a Äặng Thạch Nhá»± Sau đó hai ngưá»i Ä‘i ăn cÆ¡m. Thế là lại mất má»™t ngà y nữa. Kỳ Kinh dẫn A Liệt đến quán cÆ¡m má»i ngà y. A Liệt vừa mừng thầm vừa hồi há»™p. Lúc chà ng gắp mấy miếng thịt dê lá»›n nướng mà ăn, bá»—ng cả thấy Kỳ Kinh vẻ mặt có chiá»u khác lạ. Chà ng ngá»ng đầu trông ra thì thấy bốn đại hán võ phục rảo bước tiến và o trong quán. Bốn đại hán la gá»i lấy rượu thịt om sòm, chúng ngồi xuống bà n bên cạnh và nói chuyện oang oang. A Liệt chú ý lắng tai nghe thì thỉnh thoảng thấy chúng lại nhắc tá»›i tên Kỳ Kinh. Chà ng động tâm nghÄ© thầm : - Nhất định mấy ngưá»i nà y cá»§a Hà tiên sinh phái đến. Chà ng liá»n đặt đũa xuống nhìn Kỳ Kinh nói :
- Kỳ đại thúc! Tiểu diệt lại thấy bụng nôn nao, cần ra sau một chút.
Kỳ Kinh hừ một tiếng rồi đáp :
- Äi lẹ lên rồi ra ngay. A Liệt vừa đứng lên, tai còn nghe má»™t đại hán cưá»i hố hố nói :
- Con mẹ gã Kỳ Kinh chó chết! Lại má»™t ngưá»i khác nói :
- Bá»n Bắc Mang chỉ có hư danh mà thôi. A Liệt Ä‘i ra đằng sau, Kỳ Kinh chất vấn bá»n chúng :
- Nà y! Các ông bạn đã biết Kỳ Kinh rồi ư?
Một đại hán đáp :
- Biết rồi thằng cha đó ngoại hiệu là XÃch Luyện Xà , khét tiếng là tay anh chị. NgỠđâu chỉ là cái bị thịt. Ha ha!...
Kỳ Kinh đảo mắt nhìn bá»n nà y rồi há»i :
- Tiểu đệ cÅ©ng là ngưá»i luyện võ, xem chừng lão ca đã luyện thá»§ pháp Ưng Trảo công, có đúng thế không?
Äại hán kia đáp :
- Tôn giá quả là tay có nhãn lá»±c phi thưá»ng!
Kỳ Kinh sà sầm nét mặt nói :
- Mắt tiểu đệ tuy lỠmỠnhưng còn dùng được.
Äại hán kia nói ngay :
- Tôn giá đừng hiểu lầm. Tiểu đệ muốn nói là tôn giá mới trông bỠngoà i đã biết công phu của tiểu đệ. Ưng Trảo công quả là một công phu rât cao minh.
Kỳ Kinh hững hỠnói :
- Bây giỠtiểu đệ cũng dùng thủ pháp Ưng Trảo công để bóp cổ ông bạn. Ông bạn hãy coi. Nó thế nà y đây.
Hắn vừa đứng lên, nhoà i ngưá»i vươn tay từ từ chụp và o cổ há»ng đại hán. Äại hán muốn ra tay đỡ gạt, nhưng năm ngón tay cá»§a Kỳ Kinh biến ảo phi thưá»ng. Äối phương đỡ gạt cách nà o cÅ©ng bị kiá»m chế. Äại hán thấy mình không phát chiêu được, thà nh ra ngÆ¡ ngẩn để cho địch thá»§ áp bức đến gần. Ngưá»i ngoà i coi thấy đại hán vươn cổ rao tá»±a hồ để chỠđối phương chụp tá»›i Ä‘á»u chẳng hiểu ra sao, nhưng bá» há» cÅ©ng không tiện dúng tay và o. Chỉ trong chá»›p mắt, thá»§ thế cá»§a Kỳ Kinh biến thà nh mau lẹ, chụp cổ há»ng đối phương như chá»›p. Äại hán không nhúc nhÃch được, cặp mắt trắng dã, mÅ©i thở khìn khịt. Kỳ Kinh cất giá»ng lạnh như băng nói :
- Tên tiểu tá» ngu ngốc nà y! Mở mắt to ra mà coi. Lão gia chÃnh là Kỳ Kinh, đệ tá» phái Bắc Mang đây!
Hắn nói câu nà y khiến cho má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh dị, không thốt nên lá»i. Kỳ Kinh buông tay ra. Äại hán kia vừa thở hồng há»™c vừa giÆ¡ tay lên nắn bóp cổ há»ng. Kỳ Kinh dương cặp mắt nhìn bá»n nà y, nhưng cặp mắt gà chá»i cá»§a hắn không ai nháºn ra được là hắn nhìn ngưá»i nà o nên nó mất hết hiệu lá»±c uy hiếp. Äại hán mé tả nói :
- Các hạ là Kỳ tiá»n bối thì ra hồi trưa bá»n tại hạ gặp phải má»™t tên đã giả mạo đại danh. Nếu tiá»n bối miá»…n trách cho thì tại hạ muốn được coi môn "Giảo Chiá»u tháºp thức" lừng thiên hạ cá»§a quý phái. Chẳng hiểu tiá»n bối có chịu cho bá»n tại hạ biết má»™t và i chiêu chăng?
Kỳ Kinh hắng đặng một tiếng, ngồi xuống ghế đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm! Ông bạn đứng lên ra tay Ä‘i.
Äại hán kia ngần ngừ đáp :
- Nếu tiá»n bối có lòng chỉ giáo, tại hạ tưởng phải ra ngoà i chá»— rá»™ng rãi và vắng ngưá»i má»›i được. - Thá»§ pháp nà y cá»§a bản môn dù toà n thân bị trói, chỉ còn má»™t cánh tay cỠđộng cÅ©ng có thể khác địch chế thắng. Hà tất phải tìm nÆ¡i khác?
Äại hán bị Kỳ Kinh tỠý khinh khi thì lá»a giáºn bốc lên, đứng phắt dáºy nói :
- Tiá»n bối hãy coi chừng!
Äại hán hÃt má»™t hÆ¡i chân khà đột nhiên vung quyá»n đánh tá»›i trước mặt Kỳ Kinh. Thôi quyá»n nà y lá»±c lượng rất hùng háºu. Tiếng gió rÃt lên vù vù. Hiển nhiên là má»™t nhân váºt sở trưá»ng vá» quyá»n cước, rèn luyện cả ná»™i công lẫn ngoại công. Kỳ Kinh thấy quyá»n lá»±c cá»§a đối phương trầm trá»ng, thá»§ pháp lại kỳ diệu thì trong lòng ngấm ngầm hối háºn, vì hắn biết đại hán nà y quả là môn hạ danh gia, bản lãnh không phải tầm thưá»ng. Nếu hắn chỉ sÆ¡ ý lỡ tay má»™t chú thì thanh danh má»™t Ä‘á»i tất phải trôi theo giòng nước. Nhưng hiện đã thà nh thế cưỡi hổ hắn đưa tay trái ra chụp tá»›i má»™t cách rất thần tốc. Äá»™ng tác cá»§a hắn nhanh như chá»›p nhoáng, mà cánh tay tá» ra má»m mại, kình lá»±c nhu hòa. Äại hán phải rụt tay vá», nhưng lại tiến thêm má»™t bước. Gã biến quyá»n thà nh chưởng chém xéo tá»›i. Phát chưởng nà y vừa phóng ra liá»n cảm thấy không có chá»— nà o đánh và o được. Äại hán thay đổi phương vị đồng thá»i biến cải thế chưởng thà nh phép cầm nã. Äại hán má»™t hÆ¡i dùng ba loại thá»§ pháp biến hóa thà nh sáu bảy chiêu vẫn chưa thá»§ thắng, nhưng cÅ©ng không bị năm ngón tay cá»§a Kỳ Kinh chụp và o cổ được.
|

25-12-2008, 01:18 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 15: Cách chữa bệnh công phu của lão Ngôn
Ngưá»i chung quanh náo loạn má»™t hồi. Äại hán vẫn để hết tinh thần tá»· đấu vá»›i Kỳ Kinh. Äá»™t nhiên gã vung chưởng đánh xuống đầu đối phương rất mau lẹ. Không ngá» Kỳ Kinh còn mau lẹ hÆ¡n. Năm ngón tay cá»§a hắn đã chụp được cổ tay đại hán. Hắn lạnh lùng quát :
- Cút đi! Rồi hất tay mạnh một cái, đại hán bị đẩy ra đụng và o ba, bốn cái bà n.
Chén bát rá»›t xuống đất vỡ loảng choảng. Kỳ Kinh đã ra chiêu "Trần Diên TrÃch Quả" trong Giáo Chiá»u tháºp thức kiá»m chế được đại hán và hất gã lăn Ä‘i. Ba đại hán kia cả kinh thất sắc, vá»±c đồng bạn lên rồi xin lá»—i Kỳ Kinh và xin bồi thưá»ng tổn hại cho chá»§ quán, Ä‘oạn kéo nhau láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay. Bá»n đại hán đã bị mất mặt, dÄ© nhiên không thể ngồi lại tiếp tục ăn uống là lẽ thưá»ng. Những Kỳ Kinh chá» hồi lâu không thấy A Liệt trở ra thì trong lòng biết là có chuyện.Hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên. Khẽ bảo tiểu nhị ra đằng sau coi thì quả nhiên không thấy A Liệt đâu nữa.
Hắn cưá»i lạt nghÄ© thầm :
- Bốn gã đại hán nà y hiển nhiên đã có dá»± mưu từ trước. Chúng là m cho mình chú ý và o bá»n chúng để thừa cÆ¡ cướp A Liệt Ä‘em Ä‘i. Giả tá»· A Liệt không Ä‘i tiêu thì bá»n chúng cÅ©ng tìm cách khiêu khÃch cho mình ra khá»i quán để đồng đảng cá»§a chúng cướp ngưá»i. Nhưng A Liá»…t lại Ä‘i tiêu khiến bá»n chúng gặp được cÆ¡ há»™i rất may. Kỳ Kinh ngẫm nghÄ© má»™t lúc, trong lòng hắn không nóng nảy hoang mang. Hắn biết rằng đám cướp nà o cÅ©ng có động cợ Váºy phải theo đầu mối mà điá»u tra má»›i ra được. Huống chi phÃa sau hắn còn có bảy môn phái á»§ng há»™ thì bá»n kia khó mà là m gì được A Liệt. Giả tá»· Kỳ Kinh không nóng lòng thu A Liệt là m đồ đệ thì chắc hắn chẳng để ý Ä‘iá»u tra ra là m chị NgỠđâu vụ công án nà y lại rất bà máºt. Mấy bữa sau những tay cao thá»§ trong bảy phái lá»›n Ä‘á»u mở cuá»™c Ä‘iá»u tra mà không được manh mối chi hết. Tối hôm ấy A Liệt được đưa đến chá»— bà máºt cá»§a Phùng Thúy Lam. Chà ng ẩn luôn ba, bốn ngà y, nhưng từ tối hôm ấy chà ng cÅ©ng chẳng thấy Phùng Thúy Lam đâu nữa. A Liệt chỉ muốn Ä‘em chuyện bà máºt trong rương nói cho Phùng Thúy Lam hay nhưng không thấy nà ng trở lại. Chà ng ngồi buồn không có việc gì. Hà ng ngà y chà ng chỉ ra vưá»n hoa phÆ¡i nắng, táºp tưới hao để tiêu diệt thá»i giá». Ngưá»i nhà trong Phùng phá»§ thưá»ng ngay chiếu cố cho A Liệt rất chu đáo. Trong Ä‘á»i chà ng, đây là những ngà y thư thái nhất. Ban đầu chà ng cản thấy bịn rịn nóng lòng, hà ng ngà y tiêu khiển ở vưá»n hoa . Sau bảy, tám ngà y chà ng cÅ©ng quen Ä‘i. Má»™t hôm chà ng Ä‘ang ở trong vưá»n hoa tỉa khóm Hải ÄÆ°á»ng thì đột nhiên ngoà i tưá»ng có ngưá»i thò đầu và o kêu chà ng má»™t tiếng. A Liệt ngá»ng đầu nhìn lên, khi nháºn ra ngưá»i đó, chà ng giáºt mình kinh hãi khôn xiết! Nguyên Phùng Thúy Lam lúc ra Ä‘i đã căn dặn chà ng đừng bao giỠđể ngưá»i ngoà i nhìn thấy. Nà ng không nói đến chuyện giao tiếp vá»›i há», nhưng đã không được chạm mặt ngưá»i lạ, thì dÄ© nhiên không thể nói vá»›i hỠđược. A Liệt khiếp quá, hai mắt trợn lên như con thá» phải tên. Ngưá»i ngoà i tươi cưá»i nói :
- Hà i tá»! Äừng sợ chi hết! Ta là ngưá»i hà ng xóm, há» Ngôn.
A Liệt định thần thấy ngưá»i nà y đầu tóc bạc phÆ¡, nết mặt hiá»n hoà vui vẻ, nhưng cặp mắt chiếu ra những tia sắc bén khác hẳn vá»›i lão già bình thưá»ng. A Liệt đà nh phải mở miệng đáp :
- Tiểu tá» là A Liệt. Ngôn lão bá! Bên lão bá có vưá»n hoa không?
Lão Ngôn vui vẻ đáp :
- Té ra ngươi cÅ©ng biết rồi. Ta thấy ngươi ngà y ngà y ở trong vưá»n chắc là thÃch hoa lắm.
A Liệt chỉ vâng dạ cho xuôi chuyện. Lão Ngôn nói :
- Bên ta có rất nhiá»u phẩm váºt trân quý, ngươi có muốn coi thì sang đây.
Lão nói bằng má»™t giá»ng rất thà nh khẩn. A Liệt nghÄ© bụng :
- Nếu ta cố ý khước từ tất lão sinh lòng ngá» vá»±c. Do đó lão sẽ Ä‘em chuyện nà y nói vá»›i ngưá»i khác thì việc mình ẩn lánh trong nà y sẽ bị bại lá»™. Chà ng liá»n thẳng thắn đáp :
- Tiểu tỠđa tạ lão bá.
Rồi chà ng chui giáºu sang ngaỵ Chà ng thấy vưá»n hoa bên nhà lão rất tươi và rá»™ng lá»›n. Tuy chà ng không hiểu vá» hoa cá» và cách trồng tỉa, nhưng trong lòng cÅ©ng nảy ra ấn tượng tao nhã. Lão Ngôn ngưá»i cao mà gầy. Lưng vẫn thẳng. Lão tá»§m tỉm cưá»i há»i :
- Không ngá» bữa nay lão phu lại được giao kết vá»›i chú bạn nhá». Chú thấy bên nà y ra sao?
A Liệt đáp :
- Tiểu tỠkhông hiểu chi hết. Xin lão bá nói lại.
Lão Ngôn mỉm cưá»i. A Liệt không nhịn được nói tiếp :
- Nhưng tiểu tá» cÅ©ng biết phong cảnh bên lão bá rất u nhã, khiến cho ngưá»i ta khoan khoái trong lòng.
Lão Ngôn không cưá»i đáp :
- Không dám! Äây là duyên pháºn. Trên Ä‘á»i biết bao nhiêu ngưá»i phải khổ công tìm tòi má»›i hiểu nhau được. Nguyên má»™t Ä‘iểm nà y, chúng ta đã thà nh đôi bạn rồi.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Lão phu không để tâm nghiên cứu vá» cách sắp đặt viện đình mà bình sinh chỉ ưa hoa cá». Vì thế má»›i sưu tầm kỳ hoa dị thảo nhất thiên hạ Ä‘em vỠđây trồng.
Lão dắt tay A Liệt cất bước nhảy qua bá» tưá»ng thấp đên má»™t nÆ¡i rá»™ng chừng má»™t mẫu. NÆ¡i đây hoa đẹp như gấm, phô trương vẻ thắm. Trong biển hoa nà y. Có thứ trồng trong cháºu. Có thứ trồng xuống đất. A Liệt nhìn kỹ thấy rất nhiá»u loại không sao đếm xiết. Lòng chà ng nảy mối hoà i nghi cất tiếng há»i :
- Trong những thứ hoa nà y có nhiá»u thứ không phải thá»i tiết sao lão bá cÅ©ng là m cho trổ bông được?
Lão Ngôn đáp :
- Câu há»i cá»§a ngươi tháºt là có lý. Vụ nà y giản dị lắm. Vì lão phu đã đặt biệt nghÄ© ra toà nhà ấm áp và bón cho nó bằng dược váºt rất tốt nên có thể biến đổi thá»i thiết. Chá»— nà y có nhiá»u cháºu hoa mà khi nắng mặt trá»i không đủ, cần phải Ä‘em và o trong tòa nhà ấm áp kia. A Liệt đứng trước phong cảnh kỳ dị, liá»n sinh lòng kÃnh trá»ng lão Ngôn. Chà ng coi má»™t hồi nữa, lão lại dẫn chà ng và o trong thất. NÆ¡i đây chà ng phát giác ngoà i chá»— vưá»n hoa nà y, nÆ¡i khác tuy đất rá»™ng mà không thấy nhiá»u hoa cá». Hai ngưá»i và o ôn thất coi cách trang bị má»™t lúc rồi lại ra vưá»n. Bắt đầu từ hôm ấy, ngà y nà o A Liệt cÅ©ng qua Hà m Hương Viên để nghe lão Ngôn giảng giải vá» cách trồng hoa. Sau mưá»i mấy bữa, A Liệt được rá»—ng thêm phần kiến thức nhỠở tư chất thông tuệ và trà nhÆ¡ cưá»ng kiện. Tuy có chá»— chà ng không hiểu song những câu lão Ngôn nói chà ng cÅ©ng ghi được hết và o lòng. Má»™t hôm A Liệt Ä‘ang thung thăng Ä‘i lại trong Hà m Hương Viện, vô tình chà ng Ä‘i tá»›i má»™t nÆ¡i bá»—ng dừng chân lại. Chà ng ngá»ng đầu nhìn ra thì đó là má»™t tòa viện bên ngoà i tòa viện, chẳng còn gì khác lạ, các ôn Thất và khắp nÆ¡i trong Hà m Hương Viên Ä‘á»u có vết chân chà ng. Chỉ có toà viện nà y là chưa và o bao giá», nên chà ng dừng bước. Lão Ngôn cÅ©ng chưa đỠcáºp tá»›i quang cảnh trong viện. Cổng viện đóng kÃn nên không rõ tình hình bên trong. Chà ng nghÄ© ngay đến viện nà y tất có Ä‘iá»u chi bà máºt. A Liệt ngần ngừ không dám tiện sấn và o. Chà ng còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, bá»—ng thấy má»™t đà n chim mà u lông sặc sỡ không hiểu từ đâu bay đến sà xuống. Trong đà n chim nà y có má»™t con đứng trên bá» tưá»ng. A Liệt má»›i nhìn tưởng là con Anh VÅ©, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải. Con chim mà u sắc rữc rỡ Ä‘i gần lại. Lông Ä‘uôi nó xòe dà i chừng ná»a thước. Tuy lông nó không sặc sỡ bằng con công, nhưng có nhiá»u Ä‘iểm tương tá»±. Lông Ä‘uôi nó xòe ra cụp và o báºt lên những tiếng lách cách. Äà n chim đã sà xuống viện bây giá» lại bay lên liệng vòng tròn ở không gian. A Liệt rất lấy là m kỳ tá»± há»i :
- Con chim sặc sỡ nà y lúc xòe Ä‘uôi và cụp lại báºt lên tiếng lách cách, phải chăng đó là ám hiệu để kêu đồng bá»n trốn Ä‘i. Vụ nà y tháºt là kỳ dị! Không hiểu chim nà y là loại gì? Con chim đứng trên mặt tưá»ng sù lông cổ, kêu quác quác tá»±a hồ nó tức giáºn Ä‘iá»u chi. A Liệt bụng bảo dạ :
- Mình không dại mà dây dưa vá»›i nó, biết đâu nó không mổ mắt cho mình Ä‘ui mù. Coi hình tÃch đà n chim mà y rất khả nghi, dưá»ng như muốn đánh cắp váºt gì. Chắc trước nó đã đến đây và bị Ngôn lão bá đánh Ä‘uổi, nên bây giá» nó phải e dè. Rồi chà ng tá»± nhá»§ :
- Ta không thể bá» qua vụ nà y, vì Ngôn lão bá đối vá»›i ta nữa là thầy trò, nữa là bạn hữu. Ta đã đến đây mà để đà n chim ăn cắp thức váºt gì quý trá»ng thá»±c là không phải đạo. Chà ng liá»n đẩy cổng viện, nhưng trong cổng cà i then, chà ng không biết phải là m thế nà o để mở ra. Äà n chim vẫn bay liệng trên không dưá»ng như để chá» chà ng bá» Ä‘i rồi chúng má»›i sà xuống. Chà ng cho là việc quái dị, nhất định theo dõi đến cùng để xem cứu cánh. Chà ng tìm tá»›i góc tưá»ng trèo lên ngoảnh đầu trông và o thì trong sân viện cá» má»c xanh ngắt, cao tá»›i má»™t thước, coi rất ngoạn mục. A Liệt nghÄ© tá»›i lão Ngôn bảo vệ đám cá» công phu như vây, tất nó không phải thứ cá» tầm thưá»ng. Chà ng kiếm má»™t cây gáºy chống và o tưá»ng để trèo và o trong. Vạn nhất đà n chim sà xuống mổ thì trong tay cầm gạch liệng có phần chắc ăn hÆ¡n. A Liệt tiến gần và o đám cá», chà ng phát giác ra hai Ä‘iểm là trong là n cá» có dá»±ng những phiến đá để bước chân Ä‘i và o khá»i giẫm lên cá». Hai là đám cá» nà y đã kết rất nhiá»u trái mà vẫn xanh nên đứng ngoà i nhìn không rõ.
A Liệt chau mà y ngó con chim trên tưá»ng vung gáºy lên quát :
- Phải chăng bá»n mi muốn ăn cắp những trái cá» nà y?
Con chim quay lại ngó chà ng. Äám lông ở cổ lúc sù ra lúc cụp lại không hiểu nó mừng hay nó giáºn. A Liệt thấy con chim không dám sà xuống má»›i hÆ¡i yên dạ. Chà ng cúi xuống ngó đám cá» thì thấy hình như chưa bị chim xéo lên cho gãy nát.Chà ng liá»n bước lên những phiến đá Ä‘i nhìn khắp đám cá» má»™t lượt. Bá»—ng nghe chim vá»— cánh phà nh phạch, chà ng ngá»ng đầu trông thì thấy con chim ở trên tưá»ng đã sà xuống đám cá» mổ lấy má»™t trái rồi láºp tức bay vá» mặt tưá»ng. A Liệt nổi giáºn vung gáºy quát mắng :
- Mi mà còn ăn cắp lần nữa là ta không tha đâu.
Lạ thay! Con chim đứng ở đấu tưá»ng kêu lên má»™t tiếng như tiếng chuông đồng nghe rất lá»t tai. Nhưng nó vá»— cánh bay Ä‘i không thấy đâu nữa. Äà n chim kia cÅ©ng bay theo rồi mất hút và o phương trá»i xa tắp. A Liệt ngẩn ngưá»i ra, miệng lẩm bẩm :
- Giống chim nà y tháºt là kỳ! Tiếng hót rất lá»t tai, dưá»ng như không phải loại ác Ä‘iểu. Chà ng từ từ lui ra khá»i đám cỠđứng nhìn má»™t lúc nữa. Äá»™t nhiên cánh cổng kẹt mở, lão Ngôn láºt Ä‘áºt chạy và o. Bữa nay vẻ mặt lão trong rất khó coi. Lão sừng sá»±c đến gần trợn mắt lên nhìn chà ng. A Liệt thấy vẻ mặt lão hung hăng thì kinh hãi vô cùng. Chà ng vá»™i giải thÃch :
- Xin lỗi lão bá! Tiểu tỠđã vô tình tiến và o đây.
Lão Ngôn kịt mÅ©i mấy tiếng rồi ngá»ng đầu nhìn bốn phÃa. A Liệt cả kinh nghÄ© thầm :
- Té ra lão bá thÃch đà n chim kia mà bị ta Ä‘uổi Ä‘i hết rồi. Vòm trá»i xanh ngắt cao xa muôn dặm, lão Ngôn Ä‘oái trông bốn phÃa mà bầy chim sặc sỡ đã biệt tÃch. Lão quay lại ngó A Liệt bằng cặp mắt hằn há»c. A Liệt tuy rất đỗi băn khoăn, nhưng chà ng chẳng thể im tiếng liá»n nghiêng mình thi lá»… nói :
- Tiểu tá» thấy trong viện nà y trồng toà n cá» lạ và đã kết trái. Tiểu tá» nghÄ© rằng đó là váºt trân quý vô cùng cá»§a lão bá, chỉ sợ bầy chim sà xuống ăn hết, nên vượt tưá»ng và o đây.
Lão Ngôn tức quá chỉ lắc đầu quầy quáºy. A Liệt lại nói tiếp :
- Giả tá»· tiểu tá» biết lão bá mong bầy chim nà y đến ăn trái cá» thì dù lá»›n máºt đến đâu cÅ©ng không dám quấy nhiá»…u. Nét mặt chà ng lá»™ vẻ vừa khiếp sợ vừ a thà nh thá»±c hối háºn.
Lão Ngôn thấy váºy cÅ©ng bá»›t giáºn được và i phần, gục gặt cái đầu buông tiếng thở dà i, hồi lâu má»›i lên tiếng :
- Bầy chim nà y mà u sắc khác thưá»ng là loại chim sinh sản ở miá»n Äông Hải, Ãt khi chúng bay và o cõi nhân hà n. Trong cổ thư chép chúng là thứ Thái Vân, bản tÃnh thông linh, lại hiểu tiếng ngưá»i.A Liệt ồ lên má»™t tiếng ngắt lá»i :
- Té ra chúng hiểu tiếng ngưá»i, nên nghe tiểu tá» quát mắng mà bay Ä‘i.
Lão Ngôn nói :
- DÄ© nhiên là thế! Chim Thái Vân cá»±c kỳ lợi hại. Bách Ä‘iểu Ä‘á»u sợ chúng. Ngươi mà vác gạch liệng chúng thì nhất định chúng mổ lòi con mắt ra.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Ta đã coi biết bao nhiêu kinh Ä‘iển má»›i hiểu giống cá» BÃch Chi có thể khiến cho loà i chim Thái Vân từ ngoà i ngà n dặm bay và o lấy trái ăn. Äó là nguyên nhân đã khiến ta kiếm cá» BÃch Chi vỠđây trồng.
A Liệt đỠmặt lên nói :
- Xin lỗi lão bá! Xin lỗi lão bá!
Chà ng biết vụ nà y nghiêm trá»ng không phải chỉ nói câu xin lá»—i là xong, nhưng chà ng không biết là m thế nà o đà nh lên tiếng xin lá»—i để tá» lòng hối háºn. Lão Ngôn đột nhiên mỉm cưá»i nói :
-ÄÆ°á»£c rồi! Äây là ý trá»›i. Ngưá»i tÃnh không bằng trá»i định. Ta chẳng thể trách ngươi được. Lão đảo mắt nhìn đám cá» rồi tiếp :
- Bầy chim Thái Vân tháºt là rá»§i quá! Chúng từ cõi xa xăm bay tá»›i mà không kiếm được bữa ăn.
A Liệt sợ hãi khép nép há»i :
- Liệu bá»n chúng còn trở lại nữa không?
Lão Ngôn đáp :
- Giống Thái Vân một khi đã bay đi vĩnh viễn không bao giỠtrở lại nữa.
Lão vỗ vai A Liệt, an ủi chà ng :
- Sá»± thá»±c thì chim Thái Vân bay tá»›i đây, nhưng nguyện vá»ng cá»§a ta vẫn không chắc có đạt được. Váºy ngươi cÅ©ng đừng băn khoăn vá» vụ nà y.
A Liệt há»i :
- Bá»n chúng đã bay tá»›i mà sao nguyện vá»ng cá»§a lão bá lại chưa chắc đã đạt được?
Lão Ngôn đáp :
- Theo chá»— ta biết thì dù chim Thái Vân bay tá»›i đây, nhưng còn trong và o khà váºn có tuyệt hảo thì má»›i đạt nguyện vá»ng. Ngưá»i nên biết không phải ta mong chúng bay đến để coi loại chim kỳ di, mà ta mong lợi dung chúng nên má»›i trồng thứ cá» lạ nà y.
A Liệt há»i :
- Lão bá muốn lợi dụng chúng Ä‘iá»u gì?
Lão Ngôn đáp :
- Ta có trồng má»™t thứ cây kỳ dị là NgÅ© Sắc Tiên Äà m. Mấy trăm năm nay đã nhiá»u báºc tiá»n bối trồng thá» mà đá»u thất bại. Váºy lần nà y ta vẫn năm phần thất bại nhiá»u hÆ¡n là thà nh công.
A Liệt há»i :
- Phải chăng thứ NgÅ© Sắc Tiên Äà m cần có chim Thái Vân bay tá»›i má»›i trồng được?
Lão Ngôn đáp :
- Không phải thế! Trồng cây thì không phải là má»™t chuyện khó, nhưng muốn cho NgÅ© Sắc Tiên Äà m nở hoa, cần phải có má»™t thứ cá»§a chim Thái Vân.
A Liệt há»i :
- Váºy lão bá cần bắt má»™t con hay sao?
Lão Ngôn lắc đầu đáp :
- Thái Vân là má»™t thứ chim tinh khôn phi thưá»ng. Bất cứ cạm lưới hay tưá»ng đồng vách sắt không giữ được nó. Ngưá»i Ä‘á»i đừng hòng cạm bẫy giống chim nà y.
A Liệt không hiểu lại há»i : -
Nếu lão bá không bắt được thì là m sao lấy được váºt gì trong mình nó? Có phải lão bá định bắn chết nó chăng? Lão Ngôn đáp :
- CÅ©ng không phải. Má»™t là không ai giết chết được giống chim nà y. Hai là nó chết rồi sẽ thà nh vô dụng. Ta cho ngươi hay là ta chỉ mong nó ăn trái cá» BÃch Chi rồi là sẽ ra phân. Phân chim nà y là má»™t thứ đồ bón rất tốt cho NgÅ© Sắc Tiên Äà m và có thể khiến cho cây trổ bông.
A Liệt gáºt đầu nói :
- Té ra là thế! Thảo nà o khi giết chết nó thà nh vô dụng.
Lão Ngôn lại nói tiếp :
- Nếu NgÅ© Sắc Tiên Äà m trổ bông thì may ra có thể chữa bệnh cho ta khá»i chết và ngươi cÅ©ng có thể nhân cÆ¡ duyên nà y mà thoát thai hoán cốt . Hỡi Æ¡i!... A
Liệt nhảy lên há»i :
- Lão bá bảo sao?
Lão Ngôn đáp :
- Ngươi có biết vì lẽ gì ta đã Ä‘em hết những Ä‘iá»u sở há»c truyá»n thụ cho ngươi không? ChÃnh vì lẽ ta tá»± biết mình không thể sống qua năm nay mà ta không muốn để những Ä‘iá»u mình đã há»c được bị thất truyá»n, nên ta là m ra sách vở, đồng thá»i lá»±a ngưá»i truyá»n thụ. DÄ© nhiên khi NgÅ© Sắc Tiên Äà m trổ bông cÅ©ng cần có ngưá»i hiểu biết ở bên giúp đõ và ngươi là ngưá»i hợp tư cách nhất. A Liệt cả kinh há»i :
- Hiện nay thân thể lão bá vẫn bình yên, sao lão bá lại thốt ra những lá»i bất tưá»ng?
Lão Ngôn đáp :
- Äáng lý ta phải chết trước đây hai chục năm rồi, nhưng nhỠở tinh thông nghá» thuốc và kiếm hà ng trăm thứ kỳ hoa dị thảo vá» trồng má»›i kéo dà i thá» mạng được đến ngà y nay
. A Liệt há»i :
- Lão bá mắc chứng bịnh gì?
Lão Ngôn trầm lặng một lúc rồi đáp :
- Hai chục năm trước ta tá»± chẩn mạch nháºn ra trong phổi má»c mụn. Mụn nhá»t nà y bất luáºn thuốc gì cÅ©ng không trừ được. Nếu không biết cách kiá»m chế cho nó ở nguyên tình trạng cố định thì phải uổng mạng.
Lão thở dà i nói tiếp :
- Từ ngà y ấy ta phải Ä‘em hết tinh lá»±c nghiên cứu cách đối phó vá»›i mụn nhá»t trong phổi rồi má»™t phần nhá» thuốc, má»™t phần nhá» hương vị cá»§a các loại kỳ hoa dị thảo má»›i kéo dà i được mạng sống cho tá»›i bây giá».
A Liệt lúc trước mặt đỠvì hối háºn bẽ bà ng, bây giá» biến thà nh xám ngắt. Chà ng sợ hãi há»i :
- Lão bá có biết liệu còn thỠđược bao lâu nữa không? Lão Ngôn đáp :
- Ta đã gần 70 tuổi, kể ra chẳng còn non yểu gì nữa. Váºy ngươi bất tất phải quan tâm đến chuyện bữa naỵ Nhưng ngươi há»i thì ta cÅ©ng nói cho ngươi hay là tánh mạng ta nguy ngáºp bất thình lình. Bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể lăn đùng ra chết.
Lão nhẹ buông tiếng thở dà i cầm tay A Liệt dẫn chà ng qua dẫy hà nh lang, đẩy của gian phòng nói :
- Äây là NgÅ© Sắc Tiên Äà m. Trong phòng nà y mùi thÆ¡m Ä‘ua lên sá»±c nức khiến ngưá»i hÃt và o tâm thần khoan khoái. A Liệt nhìn lên giá gá»— vuông thấy có đặt má»™t chiếc cháºu lá»›n bằng kim thuá»™c loại trồng hoa. Cháºu nà y đưá»ng kÃnh chừng hai thước. Trong cháºu chứa đầy đất cát, trồng má»™t thứ cây mầu xanh biếc, hình dạng giống cây hoa Äà m thông thưá»ng, nhưng nhìn kỹ thì cây hoa Äà m nà y mầu xanh như ngá»c phà thúy. Lá nó tá»a ra má»™t mùi hương thanh nhã, ai ngá»i và o cÅ©ng biết ngay là váºt trân quý phi thưá»ng.A Liệt đảo mắt nhìn bên cá»a sổ thấy hai giá sách dà i. Ngoà i sách vở giấy bút còn có má»™t cái rương trổ chạm rất tinh vi để ở mé tả.
- Äây toà n là những sách vá» y dược. Lão cầm lấy má»™t cuốn ở khoảng giữa nói tiếp :
- Cuốn nà y ta đã sưu tầm thà nh má»™t bà lục nói vá» chim Thái Vân và cây NgÅ© Sắc Tiên Äà m. Ngươi có cao hứng thì mở mà coi.
A Liệt đón lấy sách Ä‘ang mở coi lão Ngôn lại há»i :
- Chắc ngươi không thể Ä‘oán được trong cái rương kia có những váºt gì?
A Liệt bâng khuâng lắc đầu há»i lại :
- Phải chăng đó là những thứ dược váºt trân quý?
Lão Ngôn đáp :
- Không phải! Äây toà n là dao kéo, kìm móc mà ta đã tốn công chế tạo.
A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Lão bá lại thÃch nghá» may cắt y phục chăng?
Lão Ngôn đáp :
- DÄ© nhiên không phải. Những dụng cụ nà y định dùng và o việc mổ bụng cắt phổi Ä‘i trừ bá» mụn nhá»t Ä‘i.
A Liệt nghe nói, rùng mình há»i :
- Có thể mổ bụng và o đến phế phủ được ư?
Lão Ngôn đáp :
- Ta nháºn ra có thể là m được, nhưng đáng tiếc là mình chưa gặp cÆ¡ há»™i nà o để thà nghiệm thá».
A Liệt kinh hãi vô cùng nghĩ bụng :
- Nếu lão bá không thể chÃnh tay mình động thá»§ mà bảo ta là m việc nà y thì tháºt rắc rối.
Chà ng run rẩy há»i :
- Lão bá tự cầm dao mổ ngực mình được chăng? Lão Ngôn đáp :
- Dỉ nhiên không được. A Liệt trống ngực đánh thình thịch lẩm bẩm :
- Bất luân lão bá muốn nói thế nà o thì nói, ta quyết không vâng lá»i lão được.
Chà ng nhìn lão Ngôn ấp úng há»i :
- Lão bá mà không tự mình ra tay động thủ thì chế tạo món dụng cụ nà y để là m gì? Lão Ngôn đáp :
- Ta mong có ngưá»i được ta truyá»n thụ y dược rồi ta sẽ truyá»n luôn cả bà thuáºt giải phẩu cho ỵ Như váºy sao lại chẳng có ngưá»i mổ dùm ta? A Liệt rất sợ lão nói câu nà y. Chà ng giáºt bắn ngưòi lên, mặt xám như tro tà n. Lão Ngôn thấy váºy không khá»i quan tâm lão há»i :
- A Liệt! Ngươi có việc gì không? Ta coi vẻ mặt ngưá»i đã thất sắc.
A Liệt đáp :
- Tiểu tá» vẫn bình yên, có Ä‘iá»u trong lòng sợ hãi quá mà thôi.
Lão Ngôn nói :
- Ha Ha! Có phải ngươi sợ ta bảo ngươi động thá»§ không? Nhưng ta nói cho ngươi hay đó chỉ là ý nghÄ© ngà y trước cá»§a ta mà thôi. Nay ta đã tuổi già mà không sống được khá»e mạnh thì cÅ©ng chẳng tiếc gì Ä‘á»i nữa, nên ta quyết không yêu cầu ngươi động thá»§ đâu. A Liệt nghe lão nói váºy má»›i thở phà o má»™t cái. Mặt chà ng bây giá» má»›i có chút huyết sắc. Nhưng chà ng lại rất quan tâm đến sá»± yên nguy cá»§a đối phương liá»n há»i :
- Nhưng nếu không mổ thì e rằng lão bá không sống thêm được nữa, biết là m thế nà o?
Lão Ngôn đáp :
- Ngoà i ra chẳng có biện pháp nà o khác, vả lại ta đã nói nay mình đã già rồi thì sống thêm mấy tuổi nữa hay chết trước mươi năm cÅ©ng váºy mà thôi, chẳng có gì đáng tiếc.
|
 |
|
| |