28-05-2009, 06:24 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 11
SỰ PHÂN THÂN CỦA IVAN
Cánh rừng nhá» bên sông đối diện, má»™t tiếng đồng hồ trước đây còn ngáºp trong ánh nắng mặt trá»i tháng Năm, giá» chuyển sang mà u thẫm đục, nhòa Ä‘i rồi tan biến.
Nước chảy thà nh má»™t bức tưá»ng dà y đặc ngoà i cá»a sổ. Trên bầu trá»i thỉnh thoảng những dải chá»›p như sợi thừng xoắn ngoằn ngoèo lại lóe bừng lên, không trung như nổ tung, căn phòng cá»§a ngưá»i bệnh chói lòa là n ánh sáng run rẩy đầy hăm dá»a.
Ivan ngồi trên giưá»ng, nhìn ra con sông sá»§i bong bóng đục ngầu và lặng lẽ khóc. Cứ má»—i tiếng sấm vang, anh lại kêu lên rên rỉ và hai tay ôm lấy mặt. Những tá» giấy chi chÃt chữ cá»§a Ivan bị ngá»n gió nổi lên trước cÆ¡n giông thổi và o phòng là m bay tứ tung, giá» nằm vương vãi dưới sà n nhà .
Những cố gắng cá»§a nhà thÆ¡ nhằm viết xong bản khai vá» gã chuyên gia khá»§ng khiếp nỠđến giá» vẫn chưa thà nh. Vừa nháºn được từ tay bà y sÄ© to béo – có tên gá»i là Praskovia Phedorovna - má»™t mẩu bút chỉ và tá» giấy trắng, anh nhanh nhẹn lau hai tay và vá»™i vã ngồi và o bà n, Ä‘oạn mở đầu anh viết khá nhanh:
“ Gá»i các đồng chà công an. Tá» khai cá»§a Ivan Nikolaievich Bezdomnưi, há»™i viên MASSOLIT. Chiá»u hôm qua tôi cùng vá»›i M.A. Berlioz quá cố Ä‘i đến công viên hồ Pat’riarsi…â€
Viết đến đây láºp tức nhà thÆ¡ cảm thấy bối rối, mà cÆ¡ bản là vì cái từ “quá cốâ€. Chá»— nà y hoá ra má»™t sá»± vô nghÄ©a: là m sao mà có thể Ä‘i vá»›i ngưá»i “quá cố†được? Ngưá»i đã quá cố thì không thể còn Ä‘i lại. Tháºt thế, biết đâu ngưá»i ta lại cho mình là thằng Ä‘iên!
NghÄ© như thế rồi, Ivan Nikolaievich bắt đầu chữa lại những câu đã viết thà nh: “… cùng vá»›i M.A.Berlioz, vá» sau trở thà nh quá cố…†Nhưng như thế nà y vẫn chưa thá»a mãn tác giả. Anh tiếp tục chữa thêm lần thứ ba, nhưng lần nà y lại còn tồi tệ hÆ¡n hai lần trước: “…Berlioz, ngưá»i sau đó bị tà u Ä‘iện cán chết…†– thêm và o đó ở đây lại còn dá»… nhầm lẫn vá»›i cái tay nhạc sÄ© cùng há» không ai biết đến kia nữa, và vì thế buá»™c phải chua thêm: “…không phải nhạc sĩ…â€
Váºt vã má»™t lúc vá»›i hai ông Berlioz nà y chán rồi, Ivan Nikolaievich xóa Ä‘i tất cả và quyết định bắt đầu ngay từ má»™t chá»— nà o đó tháºt mãnh liệt, gay cấn để thu hút tức khắc sá»± chú ý cá»§a ngưá»i Ä‘á»c, và vì váºy anh viết vá» con mèo leo lên tà u Ä‘iện, rồi sau đó quay trở lại vá»›i chi tiết vá» chiếc đầu bị cắt rá»i. Chiếc đầu đó và lá»i Ä‘oán trước cá»§a tay chuyên gia dẫn dắt anh tá»›i những ý nghÄ© vá» Ponti Pilat; và để cho tháºt có sức thuyết phục, Ivan quyết định kể lại đầy đủ toà n bá»™ câu chuyện vá» viên quan tổng trấn bắt đầu từ chá»— ông ta mặc chiếc áo choà ng mà u trắng vá»›i lần vải lót đỠnhư máu bước ra hà ng hiên cá»™t tròn cá»§a cung Ä‘iện Herod Äại đế.
Ivan là m việc say sưa, nà o gạch bá» những phần đã viết , nà o viết thêm những lá»i má»›i, và tháºm chà anh còn định vẽ lại cả Ponti Pilat, cả con mèo Ä‘i bằng hai chân sau. Nhưng những bức vẽ cÅ©ng không giúp được gì, và má»—i lúc tá» khai cá»§a nhà thÆ¡ cà ng trở nên rối rắm khó hiểu hÆ¡n.
Cho đến khi đám mây Ä‘en đáng sợ vá»›i những mép viá»n như bốc khói xuất hiện ở phÃa xa nÆ¡i chân trá»i kéo đến trùm lấp đám rừng nhá» bên sông và gió nổi lên, Ivan cảm thấy rằng mình đã kiệt sức, không thể nà o viết xong được tá» khai, anh không nhặt những tá» giấy bay vương dưới sà n lên nữa, mà ngồi khóc lặng lẽ và cay đắng.
Bà y sÄ© Praskovia Phedorovna tốt bụng đến thăm nhà thÆ¡ trong thá»i gian cÆ¡n giông, trông thấy anh khóc, liá»n lo lắng kéo mà n che lại để những tia chá»›p không là m cho ngưá»i bệnh sợ hãi, nhặt những tá» giấy rÆ¡i dưới sà n lên và cầm chạy Ä‘i gá»i bác sÄ©.
Bác sÄ© đến, tiêm cho Ivan má»™t mÅ©i và o cánh tay và an á»§i anh, rằng anh sẽ không khóc nữa, rằng bây giá» tất cả sẽ qua khá»i, tất cả sẽ thay đổi và tất cả sẽ bị lãng quên Ä‘i.
Ngưá»i bác sÄ© nói đúng. Má»™t chốc sau, cánh rừng con bên bá» sông đã trở lại như cÅ©. Nó hiện lên rõ đến từng thân cây má»™t dưới vòm trá»i được rá»a sạch xanh biếc như trước khi có cÆ¡n giông, và dòng sông lại thầm lặng chảy hiá»n hoà . Ná»—i buồn rá»i khá»i lòng Ivan ngay sau khi tiêm xong, và bây giá» nhà thÆ¡ lặng lẽ nằm, mắt nhìn lên chiếc cầu vồng vắt ngang bầu trá»i.
Cứ thế cho đến chiá»u, tháºm chà anh cÅ©ng không nháºn thấy cầu vồng đã tan Ä‘i từ lúc nà o, bầu trá»i dần chuyển sang mà u bạc thếch và đượm buồn, cánh rừng ven sông cÅ©ng trở nên Ä‘en thẫm.
Uống xong cốc sữa nóng, Ivan lại nằm xuống giưá»ng và chÃnh anh cÅ©ng ngạc nhiên trứơc những thay đổi trong ý nghÄ© cá»§a mình. Trong trà nhá»› cá»§a anh, con mèo ma quái ná» dưá»ng như bá»›t dữ tợn, mái đầu bị cắt rá»i không là m cho anh sợ; và thôi không nhá»› đến nó, Ivan bắt đầu nghÄ© rằng thá»±c ra ở trong bệnh viện nà y cÅ©ng không đến ná»—i tồi, rằng St’ravinski là má»™t con ngưá»i thông minh danh tiếng, được tiếp xúc vá»›i ông ta tháºt vô cùng dá»… chịu, thêm và o đó bầu không khà buổi chiá»u sau cÆ¡n giông tháºt sảng khoái và tươi mát.
Ngôi nhà thương đã Ä‘i và o giấc ngá»§. Trong các hà nh lang, lặng lẽ những ngá»n đèn trắng đục đã được tắt Ä‘i, thay và o đó theo quy định là những chiếc đèn ngá»§ mà u xanh yếu dịu, phÃa ngoà i những cánh cá»a má»—i lúc má»™t Ãt nghe hÆ¡n tiếng bước chân nhẹ nhà ng cá»§a các y tá, y sÄ© trên lá»›p sà n nhá»±a hà nh lang.
Bây giá» Ivan nằm trong cÆ¡n mÆ¡ mà ng ngá»t ngà o, mắt nhìn khi thì lên bóng đèn Ä‘iện nhá» dưới chao đèn tá»a lan ánh sáng mát dịu từ trên trần nhà xuống, khi thì lên mảnh trăng vừa ló ra phÃa sau cánh rừng con Ä‘en thẫm, và nói chuyện vá»›i chÃnh mình.
- Thá»±c ra mà nói, tại sao mình lại xúc động đến váºy trước việc Berlioz rÆ¡i và o dưới bánh tà u Ä‘iện ? –Nhà thÆ¡ biện luáºn – Nói cho cùng thì mặc xác anh ta chứ ! Quả tháºt, mình là gì vá»›i anh ta, anh em chẳng phải, ruá»™t thịt thì không. Nếu nhìn thẳng và o vấn Ä‘á», thì thá»±c ra mình nà o có biết vá» anh ta nhiá»u nhặn gì cho lắm. Quả váºy, mình biết gì vá» anh ta nà o ? Hoà n toà n không, ngoà i má»—i chuyện anh ta hói trán và hùng biện đến kinh ngưá»i. Rồi tiếp nữa, thưa các ngà i, - Ivan tiếp tục bà i nói cá»§a mình vá»›i má»™t ai đó, - chúng ta thá» phân tÃch xem: tại sao mà tôi, các anh hãy giải thÃch há»™, lại phát Ä‘iên lên vá»›i cái tay giáo sư chuyên gia ảo thuáºt bà ẩn vá»›i má»™t con mắt Ä‘en và trống rá»—ng kia ? Cái việc tôi mặc quần lót tay cầm nến Ä‘uổi theo ông ta má»™t cách vô nghÄ©a, rồi sau đó là tráºn xô xát man rợ ở tiệm ăn kia – là để là m gì ?
- Nà y khoan đã, - con ngưá»i Ivan cÅ© trước đây bá»—ng nghiêm khắc cất tiếng nói vá»›i Ivan má»›i, tiếng nói vang lên ở má»™t nÆ¡i nà o đó, không hẳn là bên trong, cÅ©ng không hẳn là bên tai, - dù sao thì ông ta vẫn biết trước vá» chuyện cái đầu cá»§a Berlioz sẽ bị cắt đứt kia mà ! Là m sao lại không xúc động lo lắng được ?
- Nhưng đồng chà nói gì váºy ? – Ivan má»›i phản bác lại Ivan cÅ©, - việc ở đây có ma quá»· dÃnh dáng thì đã rõ rồi, đến đứa bé con cÅ©ng hiểu, ông ta là má»™t con ngưá»i khác thưá»ng và bà ẩn má»™t trăm phần trăm. Nhưng chÃnh đấy lại là điá»u thú vị nhất ! Má»™t con ngưá»i trá»±c tiếp quen biết Ponti Pilat, các ngà i còn cần cái gì thú vị hÆ¡n ? Và thay vì là m ồn à o lên má»™t cách tháºt ngu ngốc ở công viên hồ Pat’riarsi, thì có thông minh hÆ¡n chăng là lịch sá»± há»i ông ta vá» những gì sau đó đã xảy ra tiếp theo vá»›i Ponti Pilat và ngưá»i tù Ha-Notxri ?
Thế mà mình có ma quá»· má»›i biết được đã là m gì ! Cứ tưởng rằng cái quan trá»ng nhất là Tổng biên táºp tạp chà bị chẹt chết ! Vì thế mà tá» tạp chà phải đóng cá»a chăng ? Hừ, biết là m sao được: con ngưá»i thì phải chết, mà như có kẻ đã nói má»™t cách rất đúng, phải chết má»™t cách bất ngá». Thì cầu cho vong hồn anh ta được yên nghÄ© ! Rồi sẽ có má»™t tổng biên táºp khác, mà biết đâu đấy, tháºm chà còn hùng biện hÆ¡n cả ngưá»i tiá»n nhiệm cá»§a mình.
MÆ¡ mà ng má»™t lúc, Ivan má»›i nói vá»›i Ivan cÅ© má»™t cách châm chá»c:
- Tóm lại tôi là ngưá»i như thế nà o trong trưá»ng hợp nà y ?
- Thằng ngu ! - ở má»™t nÆ¡i nà o đó vang lên rất rõ má»™t giá»ng nam trầm không thuá»™c bất kỳ má»™t ai trong số hai Ivan và cá»±c kỳ giống cái giá»ng trầm cá»§a tay chuyên gia ná».
Ivan, không hiểu sao, không há» tá»± ái bởi cái từ “thẳng ngu†đó, mà ngược lại, còn ngạc nhiên má»™t cách dá»… chịu, cưá»i khẩy rồi nằm yên lặng trong cÆ¡n mÆ¡ mà ng. Giấc ngá»§ Ä‘ang kéo dần đến vá»›i Ivan, anh đã bắt đầu chiêm bao thấy những cây cỠđứng trên chân voi, má»™t con mèo Ä‘i ngang qua – nó không đáng sợ, mà vui vẻ - tóm lại, Ivan sắp chìm đắm và o giấc ngá»§, thì chấn song cá»a sổ bá»—ng chuyển dịch sang bên không tiếng động, và trên ban công xuất hiện má»™t bóng ngưá»i bà ẩn nép mình tránh ánh trăng và đưa má»™t ngón tay lên dá»a Ivan.
Ivan không chút nà o sợ hãi, nhá»m dáºy trên giưá»ng và trông thấy ngoà i ban công có má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang đứng. Ngưá»i đà n ông đó đưa ngón tay lên áp và o môi, khẽ thì thầm:
- Xuỵt !
Tà i sản của leminhchau
Chữ ký của leminhchau
28-05-2009, 06:34 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 12
HẮC ẢO THUẬT VÀ SỰ LẬT TẨY NÓ
Má»™t ngưá»i đà n ông nhá» thó đội mÅ© nồi và ng rách vá»›i chiếc mÅ©i đỠnhư huyết dụ hình trái lê, mặc quần dà i kẻ ô, chân Ä‘i đôi á»§ng đánh xi bóng lá»™n lăn ra sân khấu nhà hát Tạp Kỹ trên chiếc xe đạp hai bánh bình thưá»ng. Trong tiếng nhạc phost’rot anh ta Ä‘i má»™t vòng, rồi hét lên má»™t tiếng đắc thắng, và chiếc xe dá»±ng đứng lên. Äi bằng má»™t bánh sau, anh ta chổng hai chân lên trá»i, khéo léo vừa Ä‘i vừa tháo bánh trước ra, ném nó và o sau tấm mà n háºu sân khấu, rồi dùng hai tay quay pêđan tiếp tục di chuyển trên má»™t bánh xe.
Má»™t phụ nữ đẫy đà tóc bạch kim, mặc áo tricot, và váy lấp lánh những ngôi sao bạc, xuất hiện trên má»™t bánh xe có cá»c yên bằng kim loại rất cao và bắt đầu Ä‘i vòng tròn trên sân khấu. Má»—i lúc hai ngưá»i gặp nhau, ngưá»i đà n ông lại hét lên những tiếng chà o và dùng chân bá» chiếc mÅ© nồi ở trên đầu xuống.
Cuối cùng, cáºu bé chừng tám tuổi vá»›i bá»™ mặt má»™t ông già phóng ra và lượn vòng vèo giữa hai ngưá»i lá»›n trên chiếc xe đạp hai bánh bé tà được gắn ổ còi ô tô rất lá»›n.
Lượn Ä‘i lượn lại mấy vòng, cả nhóm ba ngưá»i trong tiếng trống rá»™n rã cá»§a dà n nhạc cùng phóng đến táºn bên mép sân khấu, các khán giả ngồi ở dãy hà ng đầu hét lên và co rúm ngưá»i lại - há» tưởng rằng cả bá»™ ba cùng những chiếc xe cá»§a mình sẽ rÆ¡i thẳng xuống đầu dà n nhạc ngồi ở dưới.
Nhưng cả ba chiếc xe đạp đã dừng sững lại đúng và o cái khoảnh khắc khi các bánh trước cá»§a chúng sắp sá»a trượt xuống đầu các nhạc công ở phÃa dưới hố sâu. Các diá»…n viên xe đạp đồng thanh hô to lên má»™t tiếng “ hốp!†và nhảy xuống đất cúi mình chà o; hÆ¡n nữa, ngưá»i phụ nữ tóc bạch kim còn gá»i đến các khán giả vô số chiếc hôn gió, và cáºu bé thì bấm những tiếng còi xe hÆ¡i tháºt ngá»™ nghÄ©nh.
Tiếng vá»— tay rung chuyển cả tòa nhà , tấm mà n xanh từ hai phÃa kéo đến che khuất các diá»…n viên xe đạp, những ngá»n đèn xanh vá»›i dòng chữ “ lối ra’ ở các cánh cá»a vụt tắt, và trong mạng nhện những chiếc thang dây dưới mái vòm báºt sáng lên những quả cầu trắng như mặt trá»i. Bắt đầu giá» nghỉ giải lao trước khi và o phần cuối cùng cá»§a chương trình.
Có má»™t ngưá»i duy nhất hoà n toà n không quan tâm đến những tiết mục kỳ diệu trong kỹ thuáºt Ä‘i xe đạp cá»§a gia đình Giunli, - ngưá»i đó là Grigori Danilovich Rimski. Ông ta ngồi má»™t mình trong phòng là m việc, cắn chặt cặp môi má»ng dÃnh và trên mặt thỉnh thoảng lại có bóng cá»§a má»™t cÆ¡n co giáºt. Tiếp theo sá»± biến mất kỳ quái cá»§a Likhodeev là sá»± biến mất hoà n toà n không ngá» trước cá»§a trưởng phòng quản trị Varenukha.
Rimski biết rõ Varenukha đi đâu, nhưng anh ta đi và …không thấy trở vỠnữa ! Rimski nhún vai, thì thầm nói với mình:
- Nhưng vì sao ?!
Và kể cÅ©ng lạ, má»™t con ngưá»i tháo vát như phó giám đốc tà i chÃnh có khó khăn gì trong việc gá»i dây nói đến và há»i xem chuyện gì đã xảy ra, thế mà mãi cho đến táºn mưá»i giá» tối ông ta vẫn không thể nà o buá»™c mình là m được Ä‘iá»u đó.
Äến mưá»i giá», sau khi phải ná»— lá»±c cưỡng bức mình tháºt sá»±, Rimski nhấc ống nghe lên và láºp tức hiểu rằng Ä‘iện thoại cá»§a mình không là m việc. Nhân viên văn thư báo cáo rằng tất cả những máy khác trong tòa nhà cÅ©ng Ä‘á»u bị há»ng. Cái Ä‘iá»u tất nhiên là khó chịu nhưng dù sao cÅ©ng chưa phải là siêu thưá»ng nà y không hiểu sao đã là m phó giám đốc tà i chÃnh chấn động tháºt sá»±, nhưng đồng thá»i lại là m ông ta vui mừng: cái khả năng phải gá»i Ä‘iện thoại như váºy là không còn tồn tại nữa.
Và o đúng lúc phÃa trên đầu phó giám đốc nhấp nháy ngá»n đèn đỠbáo bắt đầu giá» nghỉ giải lao, ngưá»i nhân viên văn thư bước và o và thông báo rằng nhà nghệ sÄ© nước ngoà i đã đến. Phó giám đốc tà i chÃnh không hiểu sao như bị Ä‘iện giáºt, mặt mà y sầm xuống á»§ dá»™t hÆ¡n đám mây giông, ông ta Ä‘i và o háºu trưá»ng để tiếp vị khách đến biểu diá»…n, vì quả là không còn ai khác để là m việc đó nữa.
Rất nhiá»u những kẻ tò mò – các nhà ảo thuáºt mặc áo choà ng sặc sở đội khăn xếp, má»™t váºn động viên trượt bang mặc áo blu bằng vải len Ä‘an, ngưá»i dẫn chuyện mặt thoa phấn trắng bệch và má»™t chuyêngia hóa trang, - tìm má»i cá»› khác nhau để từ ngoà i dãy hà nh lang , nÆ¡i đã bắt đầu vanglên những hồi chuông hiệu, ló đầu nhìn và o gian phòng hóa trang rá»™ng lá»›n.
Nhà nghệ sÄ© danh tiếng vừa má»›i đến là m cho tất cả phải kinh ngạc bởi chiếc áo Ä‘uôi tôm may rất lạ dà i chưa ai thấy bao giá», và bởi việc ông ta đến đây trong chiếc mặt nạ Ä‘en che kÃn ná»a mặt. Nhưng lạ lùng hÆ¡n cả là hai kẻ đồng hà nh cá»§a nhà hắc ảo thuáºt: má»™t ngưá»i dà i ngoẵng mặc đồ kẻ ô Ä‘eo kÃnh vỡ mặt và má»™t con mèo Ä‘en rất béo; vừa bước và o phòng hóa trang bằng hai chân sau, con mèo đã hoà n toà n tá»± nhiên ngồi xuống Ä‘ivăng, nheo nheo mắt nhìn lên những bóng đèn hóa trang không có chao đèn.
Rimski cố tạo ra trên mặt mình má»™t nụ cưá»i – nhưng vì thế mà mặt ông ta chỉ trở nên thêm nhăn nhó và dữ tợn - khẽ nghiêng mình chà o nhà ảo thuáºt im lặng ngồi cạnh con mèo trên Ä‘i văng. Không có bắt tay, mà thay và o đó ngưá»i mặc áo quần kẻ ô suồng sã tiến đến tá»± giá»›i thiệu mình vá»›i phó giám đốc tà i chÃnh là “trợ lý cá»§a ngà i nghệ sÄ© đâyâ€. Äiá»u nà y là m cho Rimski ngạc nhiên và khó chịu: trong bả hợp đồng hoà toà n không nói gì đến trợ lý nà o cả.
Má»™t cách khá gượng gạo và khô khan, Grigori Danilovich há»i tay trợ lý áo kẻ ô không biết từ đâu rÆ¡i xuống đầu ông ta là đạo cụ cá»§a nghệ sÄ© ở đâu ?
- Ôi viên ngá»c trá»i cho cá»§a tôi, ôi ngà i phó giám đốc vô ngần yêu quý, - tay trợ lý cá»§a nhà ảo thuáºt đáp bằng giá»ng ngân rè rè, - đạo cụ cá»§a chúng tôi luôn luôn bên mình. Nó đây ! Ây, xvây, Ä‘rây ! – và , huÆ¡ huÆ¡ những ngón tay khòng khoèo trước mặt Rimski, gã bất ngá» lấy từ sau tai cá»§a con mèo ra chiếc đồng hồ mạ và ng có dây Ä‘eo, đó là chiếc đồng hồ cá»§a chÃnh Rimski mà cho đến phút trước đây, vẫn nằm yên trong túi áo gilê cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh phÃa dưới áo vét cà i chặt hết các cúc và lại còn móc chặt dây Ä‘eo và o khuyết áo nữa.
Bất giác Rimski đưa tay chá»™p lấy bụng, những ngưá»i đứng xung quanh thốt lên ngạc nhiên, còn ngưá»i hoá trang ló cổ nhìn và o cá»a thì cưá»i ằng ặc thán phục.
- Äồng hồ cá»§a ngà i phải không ạ? Xin ngà i nháºn lấy cho, - gã mặc áo kẻ ô suồng sã mỉm cưá»i ngá»a bà n tay cáu bẩn trả lại cho Rimski Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngác trước váºt sở hữu riêng cá»§a ông ta.
- Äi tà u Ä‘iện thì phải tránh xa cái loại ngưá»i nà y, - ngưá»i dẫn chuyện vui vẻ nói khẽ và o tai ngưá»i hóa trang.
Nhưng con mèo đã trình diá»…n má»™t tiết mục còn ngoạn mục hÆ¡n cái trò thó đồng hồ cá»§a ngưá»i khác. Äá»™t ngá»™t rá»i Ä‘ivăng đứng dáºy, nó Ä‘i bằng hai chân sau đến bên chiếc bà n cạnh tấm gương đứng, dùng má»™t chi trước rút chiếc nắp ra khá»i bình đựng nước, rót nước ra cốc, uống cạn, rồi đặt nắp bình và o chá»— cÅ©, lấy khăn hoá trang lau mấy sợi ria ướt.
Lần nà y tất cả chỉ đứng há hốc mồm, không ai thốt lên lá»i nà o, chỉ có nhà hoá trang thì thà o thán phục:
- Ôi, cực kỳ !
Tiếng chuông rá»™n rã vang lên lần thứ ba, và tất cả má»i ngưá»i, hà o hứng sôi nổi đón chá» những tiết mục hấp dẫn, ùa ra khá»i phòng hóa trang.
Má»™t phút sau, những quả cầu trong phòng khán giả vụt tắt, dãy đèn trước sân khấu báºt ánh sáng đỠchiếu lên phần dưới cá»§a tấm mà n, và ở khe giữa cá»§a tấm mà n hiện lên trước mặt các khán giả má»™t ngưá»i đẫy đà , vui vẻ như đứa trẻ, vá»›i bá»™ mặt cạo nhẵn nhụi, mặc áo Ä‘uôi tôm nhà u nát và chiếc sÆ¡ mi lót trong từ lâu chưa giặt. Äó là George Belganski, ngưá»i dẫn chương trình chuyên nghiệp nổi tiếng khắp Moskva.
- Thưa quý vị đồng bà o – Beiganski mỉm má»™t nụ cưá»i con trẻ và cất tiếng nói – bây giá» trình diá»…n hầu quý vị sẽ là … - nói đến đây, Belganski tá»± dừng lá»i mình và đổi sang nói bằng má»™t giá»ng khác. - Tôi thấy là sang phần ba cá»§a chương trình hình như khán giả cà ng đông hÆ¡n? Hôm nay phải đến má»™t ná»a thà nh phố tá»›i đây ! Mấy hôm trước tôi gặp má»™t ngưá»i bạn và há»i anh ta: “Là m sao cáºu không đến chá»— tá»›? Hôm qua cả má»™t ná»a thà nh phố đến chá»— tá»› đấy.†Còn anh ta đáp: “ Nhưng tá»› sống ở má»™t ná»a thà nh phố khác !†– Belgalski ngừng lá»i, chá» má»™t tráºn cưá»i sẽ nổ ra, nhưng vì không thấy ai cưá»i, anh ta đà nh tiếp tục. - …Thưa quý vị, ngưá»i biểu diá»…n: ngà i nghệ sÄ© nước ngoà i nổi tiếng Voland, vá»›i các tiết mục hắc ảo thuáºt ! Tất nhiên, chúng ta Ä‘á»u hiểu rằng, - Belganski mìm má»™t nụ cưá»i thông thái, - nói chung, nó, cái gá»i là hắc ảo thuáºt không tồn tại trên thế giá»›i nà y, và thá»±c chất nó chẳng phải cái gì khác ngoà i những trò mê tÃn, ở đây chỉ đơn giản là nhà nghệ sÄ© báºc thầy Voland có má»™t trình độ kỹ thuáºt ảo thuáºt rất hoà n bị, Ä‘iá»u đó chúng ta sẽ thấy rõ trong phần thú vị nhất cá»§a chương trình, tức là phần láºt tẩy cái kỹ thuáºt đó, và vì tất cả chúng ta ai cÅ©ng như ai Ä‘á»u vừa khao khát đươc trá»±c tiếp mục kÃch cả kỹ thuáºt lẫn sá»± láºt tẩy kỹ thuáºt đó, xin má»i quý ngà i Voland !
Nói xong má»™t má»› nhảm nhÃ, Belganski áp hai bà n tay và o nhau và cởi mở vung vá» phÃa khe hở giữa tấm mà n, tấm mà n khẽ kêu sá»™t soạt dịch chuyển sang hai bên.
Sá»± xuất hiện nhà ảo thuáºt vá»›i tay trợ lý dà i ngoẵng và con mèo ( nó bước lên sân khấu bằng hai chân sau) là m cho các khán giả vô cùng thÃch thú.
- Ghế bà nh lại đây ! – Voland khẽ ra lệnh,và ngay láºp tức, và o đúng giây đồng hồ ấy, không hiểu từ đâu và bằng cách nà o, trên sân khấu xuất hiện má»™t chiếc ghế bà nh. Nhà ảo thuáºt ngồi và o đó, nói:
- Nà y, Phagot thân mến, - Voland há»i tay trợ lý há» mặc áo kẻ ô (như váºy là ngoà i cái tên “Koroviev†ra, gã còn có má»™t tên khác nữa), - hãy nói ta nghe, theo ngươi, dân Moskva thay đổi nhiá»u lắm phải không ?
Nhà ảo thuáºt nhìn xuống đám khán giả Ä‘ang lặng ngắt, sững sá» trước sá»± xuất hiện cá»§a chiếc ghế bà nh từ trong khôngkhÃ.
- Thưa messir, đúng thế ạ, - Phagot-Koroviev đáp khẽ.
- Ngươi nói đúng, dân thà nh thị thay đổi nhiá»u vá» bá» ngoà i, cÅ©ng như bản thân thà nh phố ấy. Vá» trang phục thì không nói là m gì, nhưng đã xuất hiện những …chúng gá»i là gì nhỉ ?...tà u Ä‘iện, xe hÆ¡i…
- Ôtô buýt, - Phagot kÃnh cẩn nhắc.
Khán giả chăm chú lắng nghe Ä‘oạn đối thoại đó, cho rằng nó là khúc dạo đầu cho những trò ảo thuáºt lạ lùng. PhÃa sau tấm phông háºu trưá»ng cháºt nÃch các diá»…n viên và công nhân phục vụ sân khấu, và giữa những bá»™ mặt cá»§a há» nổi lên bá»™ mặt căng thẳng, tái nhợt cá»§a Rimski.
Trên nét mặt cá»§a Belganski đứng cạnh sân khấu bắt đầu xuất hiện vẻ ngÆ¡ ngác. HÆ¡i nhướng cặp lông mà y, lợi dụng khoảng nghỉ trong câu chuyện cá»§a hai ngưá»i, anh ta cất tiếng:
- Nhà nghệ sÄ© nước ngoà i bà y tá» sá»± khâm phục đối vá»›i thà nh phố Moskva đã phát triển mạnh mẽ vá» mặt kỹ thuáºt, cÅ©ng như đối vá»›i những ngưá»i dân Moskva, - nói đến đây, Belganski mỉm cưá»i hai lần, lúc đầu hướng vá» gian chÃnh ở phÃa dưới, sau là vá»›i các tầng gác ở trên.
Voland, Phagot và con mèo Ä‘á»u quay đầu nhìn vá» phÃa ngưá»i dẫn chương trình.
- Chẳng lẽ ta bà y tá» sá»± thán phục sao ? – nhà ảo thuáºt há»i Phagot.
- Hoà n toà n không, thưa messir, ngà i không hỠbà y tỠsự thán phục nà o cả ạ, - gã đáp.
- Thế ngưá»i kia nói cái gì ?
- Hắn ta nói láo ấy mà ! – Tay trợ lý áo kẻ ô hét vang cả nhà hát, rồi quay lại phÃa Belganski – Xin chúc mừng, xin chúc mừng ngà i đã nói láo.
Từ trên gác có tiếng cưá»i ồ lên, còn Belganski giáºt mình, trố mắt.
- Nhưng cái là m ta quan tâm không chỉ là ôtôbuýt, điện thoại và các thứ…
- Máy móc khác! – gã áo kẻ ô nhắc.
- Hoà n toà n đúng thế, cảm Æ¡n, - nhà ảo thuáºt cháºm rãi nói bằng giá»ng trầm và nặng, - mà có má»™t vấn đỠkhác quan trá»ng hÆ¡n: há», những ngưá»i dân thà nh phố nà y, bên trong có thay đổi không ?
- Äó là má»™t vấn đỠcá»±c kỳ quan trá»ng, thưa messir.
Sau há»™i trưá»ng, má»i ngưá»i bắt đầu nhìn nhau và nhún vai. Belganski đứng, mặt đỠtÃa, còn mặt Rimski thì trắng bệch. Nhưng lúc đó, như Ä‘oán được nổi sốt ruá»™t bắt đầu xuất hiện cá»§a má»i ngưá»i, nhà ảo thuáºt nói:
- Nhưng chúng ta quá mãi nói chuyện, Phagot thân mến ạ, còn khán giả đã bắt đầu chán. Ngươi hãy là m một cái gì đó đơn giản để bắt đầu đi.
Phòng xem cá»±a mình nhẹ nhõm. Phagot và con mèo tản vá» hai bên cá»§a dãy đèn trước sân khấu. Phagot báºt ngón tay, hét to vẻ ngang tà ng:
- Ba, bốn ! – và giơ tay bắt từ trong không khà một bộ bà i, xáo quân rồi ném rãi thà nh một dải băng cho con mèo. Mèo đón lấy dải băng rồi ném trả lại. Con rắn giấy nhẳn mượt phát ra tiếng phì phì, Phagot há miệng như một con chim non và nuốt cả bộ bà i hết quân nà y đến quân khác.
Liá»n đó, con mèo khuỳnh chi sau bên phải, nghiêng ngưá»i chà o, gây nên má»™t trà ng vá»— tay nồng nhiệt.
- Giá»i, giá»i lắm ! - từ sau háºu trưá»ng vang lên những tiếng kêu thán phục.
Còn Phagot chỉ ngón tay xuống phÃa khán giả ở tầng dưới và tuyên bố:
- Cá»— bà i bây giá», thưa quý vị, Ä‘ang ở hà ng thứ bảy trong túi cá»§a công dân Partrevski ngay giữa tá» giấy bạc ba rúp và tá» giấy gá»i ra toà vá» việc trả tiá»n cấp dưỡng cho nữ công dân Gienkova.
Má»i ngưá»i ở tầng dưới xôn xao, nhấp nhổm đứng dáºy nhìn, và cuối cùng má»™t ngưá»i đà n ông – đúng tên là Partrevski - cả ngưá»i đỠlá»±ng lên vì kinh ngạc, lôi từ trong và ra cổ bà i, và không biết phải là m gì vá»›i nó, chá»c chá»c và o không khÃ.
- Anh cứ giữ nó lại để là m ká»· niệm ! – Phagot hét to. – ChÃnh anh chiá»u qua lúc ăn tối đã nói rằng, nếu như không có trò chÆ¡i bà i thì cuá»™c sống cá»§a các anh ở Moskva chắc phải chán không chịu được đấy thôi.
- Tiết mục cÅ© rồi, - từ tầng gác có tÃếng vá»ng xuống, - cái ngưá»i ngồi dưới đó là cùng há»™i vá»›i các anh !
- Anh cho thế à ? – Phagot hét lên, mắt nheo nheo nhìn lên tầng gác, - nếu thế thì anh cÅ©ng cùng bá»n vá»›i chúng tôi vì trong túi anh cÅ©ng có !
Tầng trên nhốn nháo, rồi vang lên má»™t giá»ng mừng rỡ:
- Äúng rồi ! Có tháºt !...Khoan! mà đây là giấy bạc !
Những ngưá»i ngồi ở tầng dưới quay đầu lại nhìn. Ở tầng gác trên, má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó ngÆ¡ ngác tìm thấy trong túi áo cá»§a mình má»™t gói giấy được buá»™c kỹ theo lối ngân hà ng vá»›i dòng chữ đỠngoà i: “ Má»™t nghìn rúpâ€.
Những ngưá»i ngồi bên vươn ngưá»i vá» phÃa ông ta, còn ông ta kinh ngạc dùng móng tay chá»c lá»›p vá», cố nháºn biết đó là tiá»n tháºt hay chỉ là những tá» giấy phù phép.
- Ê, tiá»n tháºt ! Toà n giấy mưá»i rúp ! – trên tầng gác vang lên những tiếng hét mừng rỡ.
- Hãy là m với tôi một gói như thế đi ! - Một ông ta béo ngồi hà ng giữa tầng dưới vui vẻ đỠnghị.
- Avec plaisir (1), - Phagot hét lên đáp – nhưng tại sao lại chỉ vá»›i má»™t mình quý vị? Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sẽ tÃch cá»±c tham gia ! – Và gã hô - Má»i nhìn lên trên ! Má»™t!- - trong tay gã hiện ra khẩu súng lục – Hai! – Nòng súng chÄ©a lên cao. – Ba ! - Má»™t ánh chá»›p, má»™t tiếng nổ bục , và tức khắc từ trên mái vòm, chá»›i vá»›i giữa những thanh dóng lả tả rÆ¡i xuống phòng xem vô số tá» giấy trắng.
Những tá» giấy quay đảo, bay tung ra bốn phÃa, rÆ¡i xuống cả tầng gác trên, cả hầm dà n nhạc, cả sân khấu. Sau mấy giây tráºn mưa giấy bạc má»—i lúc má»™t dà y đặc thêm, đã rÆ¡i xuống táºn các dãy ghế ngồi và ngưá»i xem bắt đầu Ä‘ua nhau đón bắt.
Hà ng trăm cánh tay huÆ¡ lên, má»i ngưởi soi những tá» giấy bạc vá» phÃa ánh sáng trên sân khấu và trông thấy những dấu chìm hiển nhiên và quý báu nhất. Cả cái mùi cá»§a chúng cÅ©ng không cho phép có má»™t nghi ngá» nà o, đó là cái mùi tuyệt vá»i không có gì so sánh nổi cá»§a những tá» giấy bạc má»›i in. Thoạt đầu là sá»± vui vẻ, rồi sau là sá»± kinh ngạc bao trùm lấy cả nhà hát. Äâu đâu cÅ©ng vang lên từ “mưá»i rúp, mưá»i rúpâ€, những tiếng hô cảm thán “ Ôi chà !†và tiếng cưá»i vui vẻ... Má»™t và i kẻ đã bò giữa lối Ä‘i, sá» soạn dưới các chân ghế. Nhiá»u ngưá»i đứng lên trên mặt ghế, vươn tay đón bắt những tá» giấy chao đảo, chá»n vá»n.
Trên mặt cá»§a những ngưá»i công an dần dần lá»™ vẻ phân vân, còn các diá»…n viên bắt đầu công khai thò đầu khá»i tấm phông háºu trưá»ng ngó ra.
Từ trên ban công vẳng xuống giá»ng nói: “ Anh chá»™p cái gì thế hả ? Äây là cá»§a tôi ! Nó bay đến chá»— tôi!†và má»™t giá»ng nói khác: “ Nà y anh kia, đừng có mà xô, tá»± tôi cÅ©ng xô cho bây giá» !â€. Rồi bá»—ng nghe có tiếng đánh huỵch, ngay láºp tức trên ban công xuất hiện chiếc mÅ© công an, và má»™t ngưá»i nà o đó bị dẫn Ä‘i khá»i ban công.
Nói chung, sá»± huyên náo má»—i lúc má»™t tăng và không biết là nó sẽ biến thà nh cái gì nếu như Phagot không đột ngá»™t thổi má»™t cái và o không khÃ, chấm dứt tráºn mưa tiá»n.
Hai chà ng thanh niên, sau khi trao đổi vá»›i nhau má»™t cái nhìn nhiá»u hà m ý và vui vẻ, liá»n rá»i khá»i chá»— và đi thẳng xuống quầy ăn. Trong nhà hát ồn à o như ong vỡ tổ, mắt cá»§a tất cả các khán giả Ä‘á»u long lanh đầy kÃch động. Vâng, vâng, không biết là tất cả những cái đó sẽ biến thà nh cái gì nếu như Belganski không thu dồn hết sức lá»±c cá»§a mình và bắt đầu hoạt động. Cố tá»± chá»§ lại, anh ta theo thói quen xoa hai tay và o nhau, bằng má»™t giá»ng nói oang oang cất tiếng:
- Thế đấy, thưa đồng bà o, chúng tôi và quý vị vừa trông thấy má»™t trưá»ng hợp cá»§a cái gá»i là thôi miên táºp thể. Má»™t thà nghiệm khoa há»c thuần túy, nó chứng minh má»™t cách không có gì tốt hÆ¡n là không há» có các phép lạ và ma thuáºt nà o cả. Chúng ta xin đỠnghị đại pháp sư Voland láºt tẩy cái thà nghiệm nà y. Bây giá», thưa đồng bà o, quý vị sẽ thấy rằng những tá» có vẻ như là giấy bạc nà y sẽ biến mất cÅ©ng đột ngá»™t như chúng đã xuất hiện.
Nói đến đây anh ta vá»— tay, nhưng tiếng vá»— tay cá»§a Bengalski vang lên hoà n toà n đơn độc, và tuy trên mặt anh ta rạng rỡ má»™t nụ cưá»i tá»± tin, nhưng trong cặp mắt hoà n toà n không có sá»± tá»± tin đó, còn cái mà chúng để lá»™ lại gần như má»™t sá»± cầu khẩn thì đúng hÆ¡n.
Khán giả không thÃch những lá»i nói cá»§a Bengalski. Má»™t sá»± im lặng tuyệt đối bao trùm nhà hát, nó bị phá vỡ bởi giá»ng nói cá»§a Phagot mặc áo kẻ ô.
- Äây lại là má»™t trưá»ng há»p cá»§a cái gá»i là nói láo, - gã lá»›n tiếng tuyên bố bằng giá»ng tênô dê đực – thưa quý vị, đây chÃnh là tiá»n tháºt đấy !
- Äúng thế, - má»™t giá»ng trầm gầm lên ở đâu đó trên cao.
- HÆ¡n nữa, cái tay nà y, - Phagot chỉ tay và o Bengalski, - đã là m cho tôi phát ngán lên rồi. Cứ chõ miệng và o những nÆ¡i không có ai khiến, bằng những nháºn xét giả dối là m há»ng cả chương trình ! Chúng ta biết là m gì vá»›i hắn bây giá» ?
- Vặn đầu hắn Ä‘i ! - Má»™t ngưá»i nà o đó ở trên tầng gác nghiêm khắc nói.
- Anh nói sao, hả ? – Phagot láºp tức hưởng ứng cái đỠnghị tồi tệ kia. – Vặn đầu Ä‘i hả ? Má»™t ý kiến hay lắm ! Beghemot(2) ! – gã quát con mèo, - là m Ä‘i ! Ây, xvây, Ä‘rây !
Và lúc đó đã xảy ra má»™t việc chưa từng thấy. Lông trên mình con mèo Ä‘en bá»—ng dá»±ng ngược, nó ngao lên má»™t tiếng tháºt rùng rợn, thu nhá» mình lại thà nh khối tròn, rồi như má»™t con báo báºt phóng thẳng lên ngá»±c Bengalski, rồi từ ngá»±c nhảy lên đầu. Vừa phát ra những tiếng gầm gừ, con mèo vừa quắp những cặp chi mÅ©m mÄ©m và o mái tóc lÆ¡ thÆ¡ cá»§a ngưá»i dẫn chương trình, rồi rú lên man dại, chỉ sau hai vòng quay đã vặn đứt mái đầu đó ra khá»i chiếc cổ đầy đặn.
Hai nghìn rưỡi con ngưá»i ngồi trong rạp nhất loạt thốt lên má»™t tiếng kêu. Máu bắn vá»t lên cao thà nh vòi phun từ những động mạch bị đứt trên cổ rồi rÆ¡i xuống nhuá»™m đỠáo sÆ¡ mi trước ngá»±c và chiếc áo Ä‘uôi tôm. Tấm thân không đầu lảo đảo chèo đôi chân má»™t cách ngá»› ngẩn rồi ngã ngồi xuống sà n sân khấu. Dưới phòng xem nổi lên những tiếng rú Ä‘iên dại cá»§a phụ nữ. Con mèo trao thá»§ cấp cho Phagot, gã túm lấy tóc nhấc lên và giÆ¡ ra cho khán giả xem; chiếc đầu kinh hoà ng hét vang khắp cả nhà hát:
- Bác sĩ !
- Ngươi có còn ăn nói đủ má»i chuyện nhảm nhà như váºy nữa không ? – Phagot dữ tợn há»i chiếc đầu Ä‘ang khóc nức nở.
- Không dám nữa ạ ! - chiếc đầu rÃt lên.
- Lạy trá»i, đừng hà nh hạ anh ta nữa ! - Äá»™t nhiên có má»™t giá»ng phụ nữ từ các hà ng ghế lô vang lên át những tiếng ồn à o náo loạn, và nhà ảo thuáºt quay nhìn vá» phÃa có giá»ng nói đó.
- Váºy thì thế nà o đây, thưa quý vị, tha thứ cho hắn à ? – Phagot hướng xuống phòng xem há»i.
- Tha Ä‘i ! Tha Ä‘i ! – Lúc đầu vang lên những tiếng rá»i rạc, chá»§ yếu là cá»§a phụ nữ, nhưng sau chúng hòa và o má»™t bản đồng ca cá»§a giá»ng đà n ông.
- Thưa messir, ngà i ra lệnh thế nà o ạ ? – Phagot há»i nhà ảo thuáºt vá»›i ná»a mặt che kÃn.
- Thôi được, - ông ta trầm ngâm đáp- há» vẫn chỉ là ngưá»i thôi mà . Há» thÃch tiá»n, nhưng Ä‘iá»u đó thì bao giá» vẫn váºy...Loà i ngưá»i thÃch tiá»n, dù cho tiá»n được là m bằng gì Ä‘i nữa - bằng da, bằng giấy, bằng đồng hay bằng và ng. Ừ, thì há» nông nổi... nhưng...đôi khi lòng từ tâm cÅ©ng nổi lên trong lòng há»...những con ngưá»i bình thưá»ng...nói chung cÅ©ng giống như những ngưá»i trước kia...chỉ có vấn đỠnhà cá»a là m cho há» hư há»ng... – và ông ta nói to ra lệnh - Lắp đầu và o.
Con mèo, sau khi ngắm nghÃa cẩn tháºn, cắm chiếc đầu và o cổ ngưá»i dẫn chương trình; chiếc đầu gắn chặt và o chá»— cá»§a mình hệt như chưa bao giá» bị tách ra cả, và căn bản là tháºm chà không thấy có má»™t vết đứt sẹo nà o trên cổ. Con mèo lại dùng chân phá»§i lên chiếc áo Ä‘uôi tôm và cổ áo sÆ¡mi là hồ cứng cá»§a Benganski, các vết máu liá»n biến mất. Phagot nhấc Bengalski Ä‘ang ngồi trên sà n đứng dáºy, nhét và o túi áo Ä‘uôi tôm cho anh ta má»™t táºp giấy bạc mưá»i rúp và hét Ä‘uổi khá»i sân khấu:
- Biến khá»i đây Ä‘i ! Không có ngươi sẽ vui vẻ hÆ¡n !
NgÆ¡ ngác nhìn quanh, lảo đảo, ngưá»i dẫn chương trình chỉ bước đến bên buồng cứu há»a thì kiệt sức hét lên thảm thiết.
- Äầu cá»§a tôi ! Ôi đầu cá»§a tôi !
Rimski cùng mấy ngưá»i khác chạy đến đỡ. Bengalski òa lên khóc hai tay bắt má»™t cái gì đó trong không khÃ, miệng lẩm bẩm:
- Trả đầu cá»§a tôi đây ! Trả đầu đây ! Các ngưá»i cứ lấy nhà đi, lấy tranh Ä‘i, nhưng hãy trả đầu đây !
Má»™t nhân viên văn thư chạy Ä‘i gá»i bác sÄ©. Má»i ngưá»i định đặt Bengalski nằm trên Ä‘ivăng, nhưng anh ta vùng vẫy, tá» ra dữ tợn. Buá»™c phải gá»i xe đến. Khi anh chà ng dẫn chương trình bất hạnh đã được chở Ä‘i, Rimski chạy trở ra sân khấu và trông thấy ở đấy Ä‘ang diá»…n ra những trò kỳ lạ má»›i. Và cÅ©ng đúng và o lúc đó, hay sá»›m hÆ¡n má»™t chút, nhà ảo thuáºt cùng vá»›i chiếc ghế bà nh bạc thếch cá»§a mình đã biến khá»i sân khấu, đồng thá»i cần phải nói thêm rằng : các khán giả, Ä‘ang mải mê vá»›i những chuyện khác thưá»ng mà Phagot gây ra trên sân khấu, không nháºn thấy Ä‘iá»u đó.
Phagot, sau khi Ä‘uổi ngưá»i dẫn chương trình khốn khổ Ä‘i khá»i, liá»n tuyên bố vá»›i khán giả như sau:
- Còn bây giá», khi đã tống cổ được cái tay gây chuyện chán ngắt kia, chúng ta sẽ mở má»™t cá»a hiệu nữ trang !
Thế là ngay tức khắc sà n sân khấu được phá»§ bằng những tấm thảm Ba Tư, xuất hiện má»™t dãy gương lá»›n hai bên được chiếu bằng những ống đèn mà u xanh, và giữa những chiếc gương là các quầy bán hà ng mẫu. Trong má»™t quầy, khán giả kinh ngạc và vui vẻ trông thấy những tấm áo dà i nữ Paris đủ kiểu cách đủ mà u sắc; trong quầy khác là hà ng trăm chiếc mÅ© phụ nữ, cắm lông chim và không cắm lông chim, có khóa và không có khóa; hà ng trăm đôi già y - Ä‘en, trắng, và ng, bằng da thuá»™c, da láng, da mịn, có Ä‘ai móc, có ngá»c Ä‘Ãnh. Giữa những đôi già y nổi lên vô số há»™p, bên trong là các lá» pha lê đựng nước hoa lấp lánh. Hà ng núi vÃ, túi xách bằng da sÆ¡n dương, da hưu mịn, bằng lụa. và giữa chúng là những đống lá»›n các há»™p dà i mạ và ng đựng các thá»i son môi.
Có quá»· nà o biết bá»—ng từ đâu xuất hiện má»™t cô gái tóc hung váºn phục sức buổi tối mà u Ä‘en, má»™t cô gái xinh đẹp má»i bá», nếu như không có vết sẹo kỳ quái trên cổ là m xấu Ä‘i; cô ta đứng cạnh quầy hà ng mỉm cưá»i theo lối bà chá»§.
Phagot, vá»›i nụ cưá»i ngá»t ngà o, thông báo rằng hãng sẽ tổ chức má»™t cuá»™c trao đổi hoà n toà n không mất tiá»n cho những ai đổi áo dà i, già y dép cÅ© lấy áo và già y mốt Paris. gã cÅ©ng nói thêm tương tá»± như váºy vá» túi, vÃ. nước hoa và các thứ khác.
Con mèo bắt đầu huÆ¡ chân sau trên sà n, khuỵu xuống chà o, đồng thá»i chân trước là m những động tác giống như động tác cá»§a những ngưá»i bảo vệ mở cá»a má»i khách và o.
Cô gái cất giá»ng tuy hÆ¡i khà n khà n, nhưng khá ngá»t ngà o, ngá»ng nghịu nói những câu gì đó khó hiểu, nhưng nếu xét theo vẻ mặt những ngưá»i đà n bà ngồi dưới phòng xem, chắc là rất hấp dẫn;
- Herlen, Sanel số năm, Misuco Narcis Nuar, áo dà i dạ hội, áo dà i để dự tiệc coctai...
Phagot uốn éo, con mèo liên tục gáºp ngưá»i cúi chà o, còn cô gái mở các cánh cá»a gương cá»§a tá»§ hà ng.
- Xin má»i ! Phagot gà o lên, - xin má»i, cứ hoà n toà n mạnh dạn và tá»± nhiên !
Khán giả hồi há»™p, xôn xao, nhưng lúc nà y còn chưa có ai dám lên sân khấu. Cuối cùng, má»™t ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en bước ra khá»i hà ng ghế thứ mưá»i, mỉm cưá»i vá»›i vẻ mặt thây kệ tất cả và nhổ toẹt và o tất cả, Ä‘i theo báºc tam cấp bên cạnh lên sân khấu.
- Hoan hô ! – Phagot hét, - xin chà o bà khách đầu tiên ! Beghemot, mang ghế lại ! Thưa madam, bắt đầu từ già y ạ
Ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en ngồi và o chiếc ghế bà nh,và Phagot láºp tức quẳng xuống thảm trước mặt chị ta cả má»™t đống già y.
Ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en cởi chiếc già y bên chân phải cá»§a mình, Ä‘i thá» má»™t chiêếc mà u hoa cà , giẫm giẫm lên thảm, xem xét đế.
- Chúng có siết và o chân không đấy? - chị ta há»i vẻ nghÄ© ngợi.
Phagot đáp lại đầy tự ái:
- Äâu có, đâu có ! – Và con mèo cÅ©ng ngao lên vẻ không bằng lòng.
- Tôi lấy đôi nà y, thưa mexừ, - ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en kiêu kỳ nói và xá» nốt chiếc thứ hai và o chân..
Äôi già y cÅ© cá»§a ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en đã bị ném và o sau mà n háºu, cả chị ta cÅ©ng Ä‘i theo và o đó cùng cô gái tóc hung và Phagot vá»›i mấy chiếc áo dà i mẫu trên vai. Con mèo xăng xái chạy Ä‘i chạy lại và vắt lên cổ má»™t chiếc thước dây để là m ra vẻ thêm phần quan trong.
Má»™t phút sau ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en bước từ bức mà n háºu ra, trên ngưá»i báºn má»™t chiếc áo dà i gợi nên tiếng thở dà i chạy suốt các hà ng ghế khán giả. Ngưá»i đà n bà dÅ©ng cảm, trở nên xinh đẹp đến kỳ lạ, bước tá»›i đứng trước gương, cỠđộng cặp vai trần. sá»a lại búi tóc trên gáy và quay đầu, cố nhìn rõ lưng mình.
- Hãng xin maÄ‘am nháºn váºt nà y là m ká»· niệm – Phagot nói và trao cho ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en má»™t há»™p để mở đựng lá» nước hoa.
- Merci ! - Ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en kiêu kỳ đáp và bước xuống báºc tam cấp cá»§a sân khấu Ä‘i vá» chá»— ngồi. Trong khi chị ta Ä‘ang bước Ä‘i, nhiá»u khán giả nhá»m dáºy, chạm tay sá» và o chiếc há»™p.
Äến đây thì phòng xem nổ bùng lên như ong vỡ tổ, phụ nữ từ má»i hướng đổ xô lên sân khấu. Trong tiếng thở dà i, cưá»i nói kÃch động chung vang lên má»™t giá»ng đà n ông: “ Tôi không cho phép cô!†– Và giá»ng đà n bà : “ Äồ độc tà i thị dân, đừng có bẻ gãy tay tôi như thế !†Những ngưá»i đà n bà biến mất và o phÃa sau tấm mà n háºu, bá» lại ở đó áo váy cÅ© cá»§a mình và bước ra trong những bá»™ trang phục má»›i. Trên những chiếc ghế đẩu chân mạ và ng, các bà , các chị ngồi thà nh hà ng, mạnh mẽ giẫm những đôi chân Ä‘i già y má»›i xuống thảm. Phagot quỳ xuống sà n, giúp các bà các chị Ä‘i già y; con mèo còng ngưá»i mang hà ng đống túi xách, và và già y từ quầy đến và ngược lại; cô gái vá»›i chiếc cổ bị vết sẹo cắt ngang lúc xuất hiện, lúc biến mất và bây giỠđã nói toà n bằng tiếng Pháp, nhưng má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ là tất cả những ngưá»i đà n bà , kể cả những ngưá»i không biết lấy má»™t từ tiếng Pháp nà o, cÅ©ng láºp tức hiểu cô ta ngay từ ná»a lá»i.
Má»™t ngưá»i đà n ông chen lên sân khấu đã là m cho tất cả phải kinh ngạc. Ông ta thông báo rằng bà vợ cá»§a ông ta bị cúm, vì váºy xin chuyển qua ông ta cho vợ má»™t cái gì đó. Äể chứng minh rằng ông ta có vợ tháºt, ngưá»i đà n ông sẳn sà ng đưa há»™ chiếu ra trình. Lá»i tuyên bố cá»§a ngưá»i chồng chu đáo gợi nên má»™t tráºn cưá»i ầm Ä©. Phagot gà o lên rằng gã tin ông ta như tin chÃnh bản thân mình, không cần há»™ chiếu, và trao cho ngưá»i đà n ông hai đôi tất lụa dà i, vá» phần mình con mèo cÅ©ng tặng thêm má»™t há»™p son môi.
Những ngưá»i đà n bà cháºm chân chen nhau xô lên sân khấu; từ sân khấu chảy xuống là dòng ngưá»i mặt mà y rạng rỡ mặc áo dà i dạ há»™i, áo Pyjama thêu hình con rồng, áo vét lá»… phục nghiêm túc, mÅ© đội lệch sang má»™t bên đầu.
Lúc đó Phagot tuyên bố rằng vì đã quá khuya nên cá»a hiệu sau má»™t phút nữa sẽ đóng cá»a cho đến tối mai, và trên sân khấu diá»…n ra má»™t cảnh tá»™t cùng há»—n loạn chưa từng thấy. Các bà , các cô vá»™i và ng cuống quýt, không cần Ä‘o ngắm, tranh nhau chá»™p lấy già y. Má»™t bà xông và o sau tấm mà n háºu như má»™t cÆ¡n gió lốc, tụt áo quần cá»§a mình ném xuống đó rồi quấn lên ngưá»i cái váºt gì vá»› được đầu tiên - chiếc áo choà ng lụa thêu hoa lá»›n, và ngoà i ra còn túm thêm được hai lá» nước hoa.
Äúng má»™t phút sau, má»™t tiếng súng lục vang lên, những tấm gương biến mất, các quầy hà ng và ghế đẩu biệt tăm, thảm trải sà n và mà n che tan biến trong không khÃ. Cái biến mất sau cùng là núi áo quần và già y dép cÅ© cao ngất; sân khấu lại trở nên trần trụi, trống trải và nghiêm trang như trước.
Äến lúc nà y có má»™t nhân váºt má»›i can thiệp và o sá»± việc.
Má»™t giá»ng bariton dá»… nghe, âm vang và rất khoan thai vang lên từ hà ng ghế lô số hai.
- Dù sao thì cÅ©ng đỠnghị, thưa ngà i nghệ sÄ©, là ngà i ngay láºp tức láºt tẩy cái kỹ thuáºt dá»±ng tiết mục ảo thuáºt cá»§a các ngà i, đặc biệt là cái tiết mục vá»›i những tá» giấy bạc. Äồng thá»i cÅ©ng đỠnghị cho ngưá»i dẫn chương trình trở lại sân khấu. Khán giả rất lo lắng cho số pháºn cá»§a anh ấy.
Giá»ng bariton đó không phải cá»§a ai khác, mà là cá»§a Arkadi Apollonovich Sempleiarov, chá»§ tịch Há»™i đồng âm thanh các nhà hát Moskva, ngưá»i khách danh dá»± cá»§a buổi diá»…n hôm nay.
Arkadi Apollonovich ngồi trong khoang lô vá»›i hai ngưá»i đà n bà : má»™t đã đứng tuổi, ăn váºn rất mốt và đắt tiá»n, má»™t còn trẻ và xinh đẹp, ăn váºn giản dị hÆ¡n. Ngưá»i thứ nhất, như sau nà y được biết trong khi láºp biên bản, là phu nhân cá»§a Arkadi Apollonovich, còn ngưá»i thứ hai là bà con há» xa cá»§a ông, má»™t diá»…n viên trẻ má»›i bắt đầu và o nghá» và có nhiá»u triển vá»ng, má»›i từ Saratov đến, hiện Ä‘ang sống trong căn há»™ cá»§a vợ chồng Arkadi Apollonovich.
- Pardon ! – Phagot đáp lá»i, - tôi xin lá»—i, ở đây không có gì phải láºt tẩy cả, tất cả Ä‘á»u rõ rà ng.
- Không, xin lá»—i ! Việc láºt tẩy là hoà n toà n cần thiết. Nếu không thì những tiết mục xuất sắc cá»§a các ngà i sẽ để lại ấn tượng nặng ná». Quần chúng khán giả yêu cầu phải giải thÃch.
- Quần chúng khán giả, - gã há» Phagot táo tợn cắt ngang lá»i cá»§a Sempleiarov, - hình như không có ý kiến gì thì phải? Nhưng để đáp ứng cái ý nguyện vô cùng đáng kÃnh cá»§a ngà i, thưa ngà i Arkadi Apollonovich, tôi sẽ thá»±c hiện sá»± láºt tẩy. Nhưng để là m Ä‘iá»u đó, xin ngà i cho phép thêm má»™t tiết mục nhá» nữa, được không ạ ?
- Tất nhiên rồi, - Arkadi Apollonovich đáp vá»›i vẻ bao dung, - nhưng nhất thiết phải kèm theo sá»± láºt tẩy.
- Xin tuân lệnh, xin tuân lệnh. Váºy là cho phép tôi được há»i, tối hôm qua ngà i ở đâu, thưa ngà i Arkadi Apollonovich ?
Nghe cái câu há»i không đúng chá»—, tháºm chà còn là vô lá»…, đểu cáng nà y, vẻ mặt Arkadi Apollonovich láºp tức thay đổi, và thay đổi rất rõ, rất nhiá»u là đà ng khác.
- Ngà i Arkadi Apollonovich tối qua Ä‘i dá»± má»™t cuá»™c há»p cá»§a Há»™i đồng âm thanh, - bà phu nhân cá»§a Arkadi Apollonovich tuyên bố má»™t cách hết sức kênh kiệu, - nhưng tôi không hiểu Ä‘iá»u đó thì có quan hệ gì tá»›i các trò ảo thuáºt ở đây ?
- Úi, maÄ‘am ! – Phagot đáp, - dÄ© nhiên là bà không thể hiểu được. Vá» chuyện cuá»™c há»p ná» thì bà hoà n toà n lầm. Sau khi đến địa Ä‘iểm cá»§a cuá»™c há»p được nhắc tá»›i trên (mà nhân thể nói thêm, và o ngà y hôm qua nói chung nó không hỠđược triệu táºp), đến cạnh ngôi nhà trụ sở cá»§a Há»™i đồng âm thanh ở Hồ Nước Trong (cả nhà hát nÃn thở), Arkadi Apollonovich cho lái xe cá»§a mình vá», còn tá»± mình lên ôtôbúyt Ä‘i đến phố Elokhovskaia thăm nữ diá»…n viên Militsa Andreevna Polobà tko cá»§a nhà hát lưu động quáºn, và lưu lại là m khách ở đó gần bốn tiếng đồng hồ.
- Ôi ! – Có ai đó kêu lên một cách đau khổ trong sự im lặng tuyệt đối.
Còn ngưá»i đà n bà trẻ tuổi há» hà ng cá»§a Arkadi Apollonovich bá»—ng phá ra cưá»i bằng má»™t giá»ng rất trầm và đáng sợ.
- Ra thế đấy ! – cô ta hét lên, - mà tôi đã ngá» ngợ Ä‘iá»u đó từ lâu rồi. Bây giá» thì tôi hiểu vì sao cái cô ả bất tà i đó lại được đóng vai Luiza !
Và , bất ngá» vung chiếc ô mà u tÃm ngắn nhưng khá nặng, cô ta vụt mạnh nó lên đầu Arkadi Apollonovich.
Còn gã Phagot đểu cáng, hắn đồng thá»i cÅ©ng là Koroviev, hét tướng lên:
- Thấy chưa, thưa các quý vị kÃnh mến, đây là má»™t trưá»ng hợp cá»§a sá»± láºt tẩy mà ngà i Arkadi Apollonovich kiên trì đòi há»i !
- Äồ mất dạy, sao mà y lại dám động đến Arkadi Apollonovich hả ? – phu nhân cá»§a Arkadi Apollonovich hùng hổ cất tiếng há»i và sừng sững đứng thẳng dáºy trong khoang lô vá»›i toà n bá»™ tầm vóc đồ sá»™ cá»§a mình.
Má»™t tráºn cưá»i Ä‘iên loạn ngắn thứ hai lại rung chuyển ngưá»i đà n bà trẻ tuổi há» hà ng cá»§a Arkadi Apollonovich.
- Ai không biết chứ tôi thì phải có quyá»n chạm tá»›i chứ, - vừa cưá»i sằng sặc, cô ta vừa đáp, và lần thứ hai lại vang lên tiếng va Ä‘áºp khô khốc cá»§a đầu cán ô văng ra khá»i mái đầu Arkadi Apollonovich.
- Công an ! bắt lấy nó ! – Bà vợ cá»§a Arkadi Apollonovich hét lên bằng má»™t giá»ng khá»§ng khiếp đến nổi nhiá»u ngưá»i cảm thấy tim lạnh buốt.
Lại còn đúng lúc đó con mèo nhảy vá»t ra táºn mép sân khấu và bằng giá»ng ngưá»i hét váng cả nhà hát:
- Buổi biểu diá»…n đã kết thúc ! Äại pháp sư ! Hà nh khúc, gà o lên !
Nhạc trưởng choáng váng, không hiểu là mình Ä‘ang là m gì, vung gáºy chỉ huy lên, thế rồi dà n nhạc, không phải chÆ¡i, tháºm chà không phải rá»™, và tháºm chà cÅ©ng không phải nổ bùng, mà quả là , đúng như cách diá»…n đạt đáng tởm lợm cá»§a con mèo, rống gà o lên má»™t Ä‘iệu hà nh khúc nà o đó suồng sã đến không tưởng tượng nổi.
Trong má»™t thoáng có cảm tưởng như trước đây và o má»™t lúc nà o đó dưới ánh sao cá»§a bầu trá»i phương Nam trong má»™t café- chantant đã từng nghe những lá»i khó hiểu, mù quáng, nhưng ngang tà ng cá»§a bản hà nh khúc nà y:
Äức ông đáng quý
Yêu thÃch gia cầm
Và thÃch bảo trợ
Các nà ng mỹ nhân !!!
Mà cÅ©ng có thể không có lá»i nà o như thế cả, mà lại là những lá»i khác cùng má»™t giai Ä‘iệu nà y, những lá»i hết sức tục tÄ©u. Nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng không phải là cái đó, Ä‘iá»u quan trá»ng là sau tất cả những sá»± việc trên, ở nhà Tạp Kỹ đã diá»…n ra má»™t sá»± há»—n loạn không tưởng nổi. Công an vá»™i vả chạy đến khoang lô cá»§a gia đình Sempleiarov, những ngưá»i tò mò trèo lên cả hà ng rà o chắn, khắp nÆ¡i nổ ra những tráºn cưá»i, những tiếng la hét Ä‘iên loạn bị át Ä‘i bởi tiếng thanh la cá»§a dà n nhạc vẫn tiếp tục chÆ¡i.
Rõ rà ng là sân khấu bá»—ng trở nên trống trải, và gã Phagot bịp bợm lẫn con mèo Beghemot trÆ¡ tráo đã tan biến và o không khÃ, cÅ©ng hệt như trước đó nhà ảo thuáºt ngồi trong chiếc ghế bà nh vá»›i lá»›p vải bá»c sá»n bạc đã biến mất tá»± lúc nà o.
-------------------------
CHÚ THÃCH
(1) Rất vui lòng (tiếng Pháp).
(2) Theo mê tÃn dân gian mèo là bạn đưá»ng cá»§a ma quá»·. Tên gá»i Beghemot (có nghÄ©a là con Hà Mã) cÅ©ng có nguồn gốc từ quan niệm dân gian cho Beghemot là quá»·. Beghemot là con váºt huyá»n thoại trong Kinh Thánh và truyá»n thuyết má»™t số dân tá»™c, tượng trưng cho sức mạnh bản năng, hoang dã.
Tà i sản của leminhchau
Last edited by leminhchau; 01-06-2009 at 10:26 PM .
01-06-2009, 10:21 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 13
NHÂN VẬT XUẤT HIỆN
Và thế là , ngưá»i khách lạ mặt đưa ngón tay lên doạ Ivan và thì thầmâ€Xuỵt !â€
Ivan buông chân xuống giưá»ng, đưa mắt nhìn kỹ. Từ ngoà i ban công tháºn trá»ng ngó và o phòng là má»™t ngưá»i đà n ông chừng ba mươi tám tuổi, tóc Ä‘en, râu cạo nhẵn, mÅ©i nhá»n, vá»›i cặp mắt có vẻ lo lắng và má»™t món tóc rá»§ lòa xòa xuống trán.
Sau khi lắng nghe kỹ lưỡng và tin chắc rằng Ivan chỉ có má»™t mình, ngưá»i khách bà ẩn trở nên bạo dạn và bước và o phòng. Äến lúc nà y, Ivan nháºn thấy ngưá»i vừa má»›i đến cÅ©ng mặc bá»™ đồ bệnh viện: quần áo dùng trong nhà , chân Ä‘i già y vải không tất, trên vai khoác chiếc áo khoác vải nâu.
Ngưá»i bước và o nháy mắt vá»›i Ivan, giấu chùm chìa khoá và o túi, thì thầm há»i: “ Có thể ngồi được chứ ?†– và , sau khi nháºn được cái gáºt đầu đồng ý, anh ta thả ngưá»i xuống chiếc ghế bà nh.
- Là m sao anh và o được đây ? – tuân theo ngón tay dá»a phải imlặng cá»§a ngưá»i khách, Ivan thì thầm há»i, - vì lưới chắn bancông bị khóa kia mà ?
- Lưới thì bị khóa, - ngưá»i khách đáp, - cònPraskovia Phedorovna là má»™t ngưá»i cá»±c kỳ dá»… thương, nhưng than ôi, lại đãng trÃ. Má»™t tháng trước đây tôi cuá»—m cá»§a chị ta chùm chìa khóa nà y, nhá» váºy có được khả năng ra bancông chung, mà nó thì kéo dà i suốt cả tầng, nên tôi thỉnh thoảng có thể sang thăm ngưá»i láng giá»ng được.
- Nếu như anh đã có thể ra bancông, thì anh cÅ©ng có thể trốn được. Hay là cao quá ? – Ivan tò mò há»i.
- Không, - ngưá»i khách quả quyết đáp, - tôi không thể trốn khá»i đây không phải vì cao quá, mà vì tôi không biết trốn Ä‘i đâu cả. - Ngừng má»™t lát anh ta nói thêm: - Thế nà o, chúng ta ngồi vá»›i nhau má»™t lát chứ ?
- Vâng, ta ngồi má»™t lát, - Ivan đáp và nhìn sâu và o cặp mắt nâu và có vẻ rất bồn chồn cá»§a ngưá»i khách.
- Thế đấy…- ngưá»i khách chợt tá» vẻ hốt hoảng, - nhưng anh, tôi hy vá»ng anh không phải là ngưá»i hay gây sá»± ồn à o đó chứ ? Còn không thì, anh biết không, tôi không chịu nổi sá»± ồn à o, nhốn nháo, bạo lá»±c và tất cả những chưyện tương tá»±. Äặc biệt tôi rất ghét tiếng ngưá»i kêu la, dù cho đó là tiếng kêu Ä‘au khổ, giáºn dữ hay bất kỳ má»™t thứ tiếng kêu nà o khác. Anh hãy nói cho tôi yên tâm Ä‘i, là anh không hay gây sá»± chứ?
- Tối qua ở tiệm ăn tôi đã choảng và o mõm má»™t tay, - nhà thÆ¡ đã được biến cãi dÅ©ng cảm thú nháºn.
- Duyên cá»› ?- ngưá»i khách nghiêm khắc há»i.
- Nói tháºt ra, chẳng có duyên cá»› nà o cả, - Ivan ngượng nghịu đáp.
- Tồi tệ quá, - ngưá»i khách phê phán Ivan rồi nói thêm: - Và ngoà i ra, sao anh lại diá»…n đạt như thế: choảng và o mõm? Bởi vì chưa biết rõ cái gì ở con ngưá»i, mõm hay mặt. Và có lẽ dù sao cÅ©ng là mặt chứ. Váºy cho nên, anh biết không, bằng nắm đấm…không, Ä‘iá»u đó thì từ nay vá» sau anh phải bá» hẳn Ä‘i.
Sau má»™t lúc lên lá»›p Ivan bằng cách đó, ngưá»i khách lại há»i:
- NghỠnghiệp ?
- Nhà thÆ¡, - không hiểu sao, Ivan thú nháºn má»™t cách miá»…n cưỡng.
Ngưá»i khách tá» vẻ thất vá»ng.
- Ôi, tôi tháºt không may ! – Anh ta thốt lên, nhưng láºp tức nhá»› ra, xin lá»—i rồi há»i: - Thế há» cá»§a anh là gì >
- Bezdomnưi. (1)
- Ô, ô, - ngưá»i khách nhăn mặt nói.
- Thế nà o, không thÃch thÆ¡ cá»§a tôi à ? – Ivan tò mò há»i.
- Không thÃch tà nà o.
- Anh đã Ä‘á»c những bà i nà o rồi
- Tôi chưa Ä‘á»c bà i nà o cá»§a anh cả! - ngưá»i khách nóng nảy kêu lên.
- Thế sao anh lại nói như thế ?
- Thì như váºy có sao, - ngưá»i khách đáp, - là m như tôi không Ä‘á»c cá»§a ngưá»i khác ấy à ? Mà thêm và o đó, chẳng lẽ ở đấy có gì là kỳ quái? Thôi được, tôi sẳn sà ng tin anh. Anh hãy tá»± mình nói Ä‘i, thÆ¡ cá»§a anh hay lắm à ?
- Khủng khiếp ! – Ivan bỗng dũng cảm và chân thà nh nói to.
- Anh đừng viết thêm nữa ! - ngưá»i khách nói má»™t cách khẩn khoản.
- Tôi xin hứa và xin thá» ! – Ivan long trá»ng thốt lên.
Hai ngưá»i bắt tay để chứng thá»±c lá»i thá». Vừa lúc đó ngoà i hà nh lang nghe có tiếng ngưá»i và tiếng bước chân khe khẽ.
- Xuỵt ! - ngưá»i khách thì thà o và nhảy ra bancông, khép tấm lưới lại sau lưng mình.
Praskovia Phedorovna ló đầu và o thăm tình hình sức khá»e cá»§a Ivan và há»i anh muốn ngá»§ trong tối hay để đèn sáng. Ivan xin cứ để đèn và Praskovia Phedorovna chúc ngưá»i bệnh ngá»§ ngon rồi bá» Ä‘i. Khi tất cả trở nên yên lặng, ngưá»i khách lại quay trở và o.
Anh ta thì thầm thông báo vá»›i Ivan rằng ở phòng 119 ngưá»i ta vừa mang tá»›i má»™t bệnh nhân má»›i, má»™t ông béo vá»›i bá»™ mặt đỠlá»±ng, cứ luôn miệng lảm nhảm vá» những tá» ngoại tệ nà o đó ở trong ống thông gió và thá» thồt rằng ở trên phố Sadovaia cá»§a ông ta có ma quá»· đến ở. Ông ta chá»i rá»§a tháºm tệ Puskin và liên tục hét: “ Kurolesov, bis, bis !†- ngưá»i khách nói, bồn chồn cá»±a quáºy. Má»™t lát sau bình tÄ©nh lại, anh ta ngồi xuống nói: - mà thá»±c ra, mặc xác ông ta vá»›i quá»· sứ, - rồi tiếp tục câu chuyện bá» dở vá»›i Ivan: - Thế vì chuyện gì mà anh lại rÆ¡i và o đây ?â€
- Vì Ponti Pilat! - ủ rũ nhìn xuống sà n nhà , Ivan đáp.
- Sao ?! – quên cả sá»± tháºn trá»ng, ngưá»i khách thốt lên và vá»™i và ng đưa bà n tay bịt miệng lại. - Má»™t sá»± trùng hợp đáng kinh ngạc ! Tôi xin, tôi xin anh hãy kể lại Ä‘i !
Không hiểu sao cảm thấy tin tưởng đối vá»›i ngưá»i khách lạ, lúc đầu còn nói lắp bắp và rụt rè, nhưng sau mạnh dạn dần, Ivan bắt đầu kể lại câu chuyện xảy ra hôm qua ở hồ Pat’riarsi. Äúng là Ivan Nil\kolaievich đã tìm thấy ở kẻ đánh cắp chìa khóa nà y má»™t ngưá»i nghe như ý ! Anh ta không gá»i Ivan là mất trÃ, mà thể hiện má»™t sá»± chăm chú tá»™t độ đối vá»›i câu chuyện Ivan kể, cuối cùng thì tá» ra tháºt sá»± khoái trÃ, thỉnh thoảng lại ngắt lá»i Ivan bằng những tiếng kêu cảm kÃch:
- Chà , thế đấy ! Tiếp đi, kể tiếp đi, tôi xin anh ! Nhưng vì Chúa thiêng liêng, anh đừng bỠsót gì hết đấy !
Ivan không há» bá» sót gì hết, chÃnh anh cÅ©ng cảm thấy việc kể lại tháºt dá»… dà ng và dần dần câu chuyện đã Ä‘i đến chá»— Ponti Pilat khoác áo choà ng trắng vá»›i lần vải lót đỠnhư máu bước ra bancông.
Lúc đó ngưá»i khách chắp hai tay lại vá»›i nhau như cầu ngưyện và thì thà o:
- Ôi, đúng như tôi đoán ! Ôi, đúng như tôi đoán!
Äoạn mô tả vá» cái chết cá»§a Berlioz được ngưá»i nghe đệm kèm theo má»™t nháºn xét khó hiểu, đồng thá»i cặp mắt anh ta bừng lên tia giáºn dữ.
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u tôi tiếc, là không phải nhà phê bình Latunski hay nhà văn Mastilav Lavrovich ở chá»— Berlioz, - rồi anh ta hét tiếp, nóng nảy nhưng không thà nh tiếng: - Tiếp tục !
Äoạn kể vá» con mèo biết trả tiá»n cho ngưá»i bán vé là m ngưá»i khách đặc biệt thÃch thú, và cố nén tiếng cưá»i khe khẽ, anh ta nhìn Ivan; anh nà y, phấn khởi vì thà nh công cá»§a câu chuyện kể, Ä‘ang nhảy ngồi trên hai chân sau bắt chước con mèo vá»›i đồng mưá»i kôpếch cạnh bá»™ ria.
- Thế đấy, - kể xong chuyện xảy ra ở nhà Griboedov, Ivna buồn bả và uể oải kết thúc: - và tôi rơi và o đây.
Ngưá»i khách thông cảm đặt bà n tay lên vai Ivan và nói:
- Ôi nhà thÆ¡ bất hạnh! Nhưng chÃnh anh, anh bạn thân mến ạ, có lá»—i trong má»i chuyện. Không nên tá» ra suồng sã và tháºm chà hÆ¡i há»—n láo vá»›i há» như váºy. Vì thế mà anh phải trả giá đấy, và cần phải cảm Æ¡n là má»i chuyện kết thúc vá»›i anh tương đối nhẹ.
- Nhưng mà rốt cuá»™c thì ông ta là ai má»›i được chứ? – Trong cÆ¡n kÃch động, Ivan vung vẩy nắm đấm, há»i.
Ngưá»i khách nhìn kỹ Ivan và đáp lại bằng câu há»i:
- Nhưng liệu anh có hoảng hốt không đấy? Tất cả chúng ta ở đây Ä‘á»u là những ngưá»i không được vững và ng cho lắm…Sẽ không gá»i bác sÄ©, phải tiêm và những thứ phiá»n toái khác chứ ?
- Không, không ! – Ivan thốt lên. – Anh hãy nói đi, ông ta là ai ?
- Thôi được, - ngưá»i khách đáp và nói chắc chắn, rõ rà ng từng lá»i má»™t: - Hôm qua ở hồ Pat’riarsi anh đã gặp Chúa quá»· Satan.
Ivan không hốt hoảng, như đã hứa trước, nhưng dù sao cÅ©ng vô cùng sá»ng sốt:
- Không thể như thế được ! Nó không tồn tại.
- Xin anh! Ai khác chứ anh thì không thể nói như thế được ! Có lẽ anh là má»™t trong những ngưá»i đầu tiên bị rÆ¡i và o tay ông ta. Anh Ä‘ang ngồi, như anh cÅ©ng biết đấy, trong nhà thương tâm thần, thế mà vẫn cứ nói là không tồn tại quá»· Satan ! Quả là kỳ quặc !
Ivan bối rối im lặng.
- Anh chỉ vừa má»›i bắt đầu tả lại ông ta, - ngưá»i khách nói tiếp, - là tôi đã Ä‘oán ra hôm qua anh được may mắn nói chuyện vá»›i ai rồi. Và , thú tháºt, tôi ngạc nhiên vá»›i cái ông Berlioz đấy. Anh thì, tất nhiên, là má»™t ngưá»i còn ngây thÆ¡. – nói đến đây ngưá»i khách lại xin lá»—i, - nhưng còn Berlioz, tôi đã nghe nói vỠông ta bao nhiêu, dù sao thì ông ta cÅ©ng đã Ä‘á»c má»™t cái gì đó chứ ! Những câu nói đầu tiên cá»§a viên giáo sư nà y đã là m tan biến má»i nghi ngá» cá»§a tôi. Không thể không nháºn ra ông ta, anh bạn thân mến ạ. Nhưng hóa ra, anh …dù sao cÅ©ng xin anh bá» quá cho, như tôi không lầm, anh lại là ngưá»i kém văn hóa ?
- Äúng thế, - Ivan, đã thay đổi đến không nháºn ra được, đồng ý.
- Thế đấy…bởi vì cái ngưá»i mà anh mô tả…có những con mắt, lông mà y khác nhau! Xin lá»—i, có thể, tháºm chà cả vở nhạc kịch Faust anh cÅ©ng chưa xem?
Ivan không hiểu sao, tỠra vô cùng xấu hổ, mặt đỠbừng, lúng búng vỠmột chuyến đi nà o đó đến nhà an dưỡng Italia…
- Thế đấy, thế đấy…Không có gì là lạ lùng cả ! Còn Berlioz, tôi nhắc lại, là m cho tôi ngạc nhiên đấy, ông ta là má»™t ngưá»i không chỉ Ä‘á»c nhiá»u, mà còn rất khôn ngoan. Mặc dù để bà o chữa cho ông ta, tôi cần phải nói rằng, tất nhiên, Voland có thể lỡm gạt cả những con ngưá»i còn khôn ngoan hÆ¡n nhiá»u.
- Sao? – Bây giỠđến lượt Ivan kêu thốt lên.
- Khẽ chứ !
Ivan vung tay vá»— mạnh lên trán mình và rÃt lên khà n khà n.
- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. HỠông ta trên danh thiếp bắt đầu bằng chữ cái “Vâ€. Ôi, ôi, ôi, thì ra là thế đấy ! – Anh im lặng má»™t lúc lâu trong cÆ¡n kÃch động bối rối, mắt nhìn chằm chằm lên mặt trăng trôi ngoà i cá»a sổ, rồi lại nói tiếp: - Như thế nghÄ©a là ông ta quả có thể gặp Ponti Pilat tháºt. Bởi vì lúc đó ông ta đã sinh ra rồi chứ ? Thế mà ngưá»i ta lại gá»i tôi là điên ! – Ivan nói thêm, phẫn ná»™ giÆ¡ tay chỉ ra ngoà i cá»a.
Trên môi ngưá»i khách hằn lên má»™t nét cay đắng.
- Chúng ta hãy nhìn thẳng và o sá»± tháºt, - ngưá»i khách quay mặt vá» phÃa khối nguyệt cầu Ä‘ang chạy xuyên qua những đám mây - Cả tôi, cả anh Ä‘á»u là ngưá»i Ä‘iên cả, chối cãi là m gì ? Anh thấy đấy, ông ta quay cho má»™t hồi và anh phát Ä‘iên lên, mất trÃ, bởi vì hình như ở anh có những cÆ¡ sở thÃch hợp cho việc đó. Tất cả những gì anh kể rõ rà ng là có tháºt. Nhưng Ä‘iá»u đó khác thưá»ng đến ná»—i cả St’ravinski, má»™t nhà tâm thần há»c thiên tà i, cÅ©ng không thể tin anh được – đó cÅ©ng là tất nhiên thôi. Ông ấy đã khám cho anh rồi chứ ? (Ivan gáºt đầu). Ngưá»i hôm qua vừa nói chuyện vá»›i anh đã từng gặp Pilat, đã có mặt trong bữa ăn sáng cá»§a Kant và bây giỠông ta đến thăm Moskva!
- Nhưng mà ông ta sẽ gây ra những chuyện gì ở đây ! Phải tìm cách nà o để bắt giữ lại Ä‘i chứ ? – tuy không tháºt tá»± tin lắm, nhưng con ngưá»i Ivan cÅ©, hãy còn chưa bị đánh gục hoà n toà n lại đã ngóc đầu dáºy trong con ngưá»i Ivan má»›i.
- Thì anh đã thá» rồi đấy, và như thế đối vá»›i anh chắc đã đủ, - ngưá»i khách cưá»i nhạt đáp. – Tôi cÅ©ng không khuyên những ngưá»i khác là m Ä‘iá»u đó. Còn ông ta sẽ gây chuyện, thì xin anh cứ yên tâm ! Ôi, ôi ! Nhưng tôi rất buồn, rằng ngưá»i gặp ông ta lại là anh chứ không phải tôi ! Dù cho tất cả đã cháy rụi và tất cả đã bị tro phá»§ lấp, tôi vẫn xin thá» là để có được cuá»™c gặp gỡ đó, tôi sẵn sà ng đánh đổi chùm chìa khóa cá»§a Praskovia Phedorovna nà y - bởi vì ngoà i ra tôi không còn gì hÆ¡n để đổi nữa. Tôi là má»™t kẻ ăn mà y !
- Thế anh cần ông ta để là m gì?
Ngưá»i khách ngồi lặng buồn bã má»™t lúc lâu, ngưá»i co giáºt, nhưng cuối cùng cÅ©ng lên tiếng:
- Anh biết không, câu chuyện kỳ quặc lắm, tôi phải và o đây là cÅ©ng vì má»™t nguyên nhân như anh, cụ thể cÅ©ng là vì Ponti Pilat, - ngưá»i khách sợ sệt nhìn quanh rồi nói tiếp: - Sá»± thể là , má»™t năm trước đây tôi đã viết xong cuốn tiểu thuyết vá» Ponti Pilat.
- Anh là nhà văn à ? – Ivan tò mò há»i.
Ngưá»i khách sầm mặt lại, đưa nắm tay ra dá»a Ivan, rồi nói:
- Tôi là Nghệ Nhân, - ngưá»i khách nghiêm mặt nói và rút từ trong túi áo choà ng bệnh viện ra má»™t chiếc mÅ© lông Ä‘en bị lấm dầu mỡ vá»›i chữ cái “N†bằng lụa và ng được thêu Ä‘Ãnh lên đó. Anh đội chiếc mÅ© lên cho Ivan trông thẳng phÃa trước mặt rồi trông nghiêng, để chứng tá» rằng anh là Nghệ Nhân. – ChÃnh nà ng tá»± tay mình khâu cho tôi đấy, - anh nói tiếp vá»›i vẻ bà ẩn.
- Thế hỠcủa anh là gì ?
- Tôi không còn có há» nữa, - ngưá»i khách lạ lùng nói vá»›i vẻ khinh bỉ ảm đạm, - Tôi đã chối bá» nó, cÅ©ng như nói chung đã từ bá» cuá»™c Ä‘á»i. Chúng ta hãy quên nó Ä‘i.
- Anh hãy kể vỠcuốn tiểu thuyết của anh đi, - Ivan đỠnghị một cách lịch thiệp.
- Xin sẵn lòng. Câu chuyện cá»§a tôi quả tháºt là không hoà n toà n bình thưá»ng lắm, -
ngưá»i khách nói.
… ÄÆ°á»£c đà o tạo chuyên ngà nh là sá» há»c, má»›i hai năm trước đây anh còn là m việc ở má»™t trong những viện bảo tà ng Moskva; ngoà i ra, anh còn dịch sách nữa.
- Anh dịch từ tiếng nà o? – Ivan tò mò há»i.
- Tôi biết năm thứ tiếng, ngoà i tiếng mẹ đẻ, - ngưá»i khách đáp, - tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Äức, tiếng La tinh, tiếng Hy lạp. Thêm và o đó, tôi còn Ä‘á»c được Ãt nhiá»u bằng tiếng Italia.
- Ãi chà ! – Ivan thì thầm thốt lên đầy ghen tỵ.
… nhà sá» há»c sống cô đơn, không ở đâu còn há» hà ng ruá»™t thịt và hầu như không có bạn bè ở Moskva. Và , anh thá» tưởng tượng xem, má»™t lần đã trúng số má»™t trăm ngà n rúp.
- Anh hãy hình dung sá»± kinh ngạc cá»§a tôi, - ngưá»i khách đội chiếc mÅ© Ä‘en thì thầm, - khi tôi thò tay và o giỠáo quần bẩn và nhìn thấy: trong tay cÅ©ng cùng má»™t số được in trên báo ! Tá» phiếu công trái mà , - anh giải thÃch, - ở viện bảo tà ng ngưá»i ta phân cho tôi.
Sau khi trúng má»™t trăm nghìn rúp, ngưá»i khách bà ẩn cá»§a Ivan là m như sau: mua sách, bá» căn phòng cá»§a mình ở phố Miasnitskaia…
- Ô, ô, má»™t cái lá»— đáng nguyá»n rá»§a, - ngưá»i khách gầm gừ.
…và thuê của một tay chủ thầu xây dựng ở ngõ nhỠgần Arbat.
- Anh có biết bá»n chá»§ thầu xây dá»±ng là cái gì không ? - ngưá»i khách há»i Ivan và lại giải thÃch ngay: - Äó là má»™t nhóm côn đồ Ãt á»i không biết bằng cách nà o còn sót lại ở Moskva
… Thuê cá»§a tay chá»§ thầu xây dá»±ng hai phòng ở tầng hầm cá»§a ngôi nhà nhá» nằm trong má»™t khu vưá»n. Tôi bá» việc ở Viện bảo tà ng và bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết vá» Ponti Pilat.
- Ôi, đó là má»™t thá»i kỳ hoà ng kim, - mắt ngưá»i kể chuyện long lanh sáng rá»±c lên, anh thì thầm: - má»™t căn há»™ hoà n toà n biệt láºp, có cả phòng ngoà i, ở đó còn có bồn rá»a mặt, - không hiểu sao anh nhấn mạnh Ä‘iá»u đó má»™t cách tá»± hà o, - những ô cá»a sổ nhá» ngay trên mặt hè nhá»±a chạy thẳng từ cổng vưá»n và o. Äối diện, cách bốn bước chân, dưới hà ng dáºu, là hoa tá» Ä‘inh hương, lipa, phong. Ôi, ôi, ôi ! Vá» mùa đông, tôi rất Ãt khi trông thấy qua ô cá»a sổ những đôi chân Ä‘en cá»§a ai đó và nghe thấy tiếng tuyết kêu lạo xạo dưới bước chân. Trong lò sưởi cá»§a tôi lá»a bao giá» cÅ©ng đỠ! Nhưng rồi mùa xuân đến đột ngá»™t, và qua tấm kÃnh đục cá»§a cá»a sổ tôi trông thấy những bụi tá» Ä‘inh hương thoạt đầu còn trần trụi, nhưng dần dần được phá»§ lá xanh. Và chÃnh lúc đó, và o mùa xuân năm ngoái, đã xảy ra má»™t việc còn tuyệt vá»i hÆ¡n nhiá»u so vá»›i chuyện được trúng má»™t trăm ngà n rúp. Mà đó, chắc anh cÅ©ng đồng ý, là má»™t số tiá»n khổng lồ !
- Äúng thế, - Ivan nghe rất chăm chú, xác nháºn.
- Tôi mở các cá»a sổ và ngồi ở căn phòng thứ hai, má»™t căn phòng bé tẹo, - ngưá»i khách giÆ¡ tay ra hiệu, - thế nà y, đây là đivăng, còn đối diện là má»™t chiếc Ä‘ivăng khác, giữa chúng là chiếc bà n nhá», và trên bà n - má»™t ngá»n đèn đêm tuyệt vá»i. Cạnh cá»a sổ là sách, ở đó có má»™t chiếc bà n viết nhá», còn ở trong căn phòng kia - má»™t gian phòng lá»›n, mưá»i bốn mét vuông, - là sách, sách, và má»™t lò sưởi. Ôi hai gian phòng cá»§a tôi má»›i tuyệt là m sao !
Hoa tá» Ä‘inh hương thÆ¡m ngát khác thưá»ng ! Mái đầu tôi trở nên nhẹ hẫng vì mệt má»i, và đến Ä‘oạn cuối Pilat bay tá»›i…
- Ão choà ng trắng, vải lót đỠnhư máu ! Tôi hiểu ! – Ivan thốt lên.
- Äúng thế ! Äến Ä‘oạn cuối, đến chá»— kết thúc Pilat bay tá»›i và tôi đã biết rằng những lá»i cuối cùng cá»§a cuốn tiểu thuyết sẽ là “ …Quan tổng trấn thứ năm cá»§a Giudea, kỵ sÄ© Ponti Pilatâ€. Và , tất nhiên, tôi thưá»ng Ä‘i dạo chÆ¡i. Má»™t trăm ngà n rúp là má»™t khoản tiá»n lá»›n, tôi có má»™t bá»™ comlê mà u xám tuyệt vá»i. Hoặc đến ăn trưa ở tiệm ăn loà ng xoà ng nà o đấy. Ở trên đại lá»™ Arbat có tiệm ăn rất tuyệt, không biết bây giá» nó có còn ở đấy nữa không.
Nói đến đây, đôi mắt ngưá»i khách mở rá»™ng và anh ngước nhìn lên mặt trăng, kể tiếp:
- Nà ng ôm má»™t bó hoa mà u và ng rất xấu xÃ, nó gợi lên má»™t cảm giác bất yên khó tả. Chẳng ai biết tên cá»§a loà i hoa nà y là gì, nhưng không hiểu sao nó lại xuất hiện sá»›m nhất ở Moskva. Và những bông hoa đó nổi lên rất rõ trên ná»n Ä‘en cá»§a chiếc áo măng tô xuân nà ng mặc. Nà ng ôm những bông hoa và ng ! Cái mà u chẳng tốt là nh gì. Nà ng rá»i phố Tverskaia rẽ và o má»™t ngõ nhá» và quay đầu nhìn lại. Chắc anh phải biết phố Tverskaia chứ? Trên đưá»ng phố có hà ng nghìn ngưá»i qua lại, nhưng tôi Ä‘oan chắc vá»›i anh rằng nà ng chỉ nhìn thấy má»™t mình tôi. Ãnh mắt cá»§a nà ng không chỉ lá»™ vẻ lo âu. Mà tháºm chà còn gần như bệnh hoạn. Và cái là m tôi kinh ngạc không chỉ là sắc đẹp khác thưá»ng cá»§a nà ng, mà còn là sá»± cô đơn vô hạn trong đôi mắt.
Tuân theo cái dấu hiệu mà u và ng đó, tôi cÅ©ng rẽ và o ngõ nhá» Ä‘i theo nà ng. Chúng tôi im lặng Ä‘i dá»c ngõ phố vòng vèo và buồn tẻ, không nói má»™t lá»i nà o, tôi Ä‘i má»™t bên hè, nà ng Ä‘i bên kia. Và trong ngõ, anh thá» hình dung xem, không há» có lấy má»™t bóng ngưá»i nà o cả. Tôi cảm thấy rằng mình nhất thiết phải nói chuyện vá»›i nà ng, và điá»u đó là m tôi day dứt già y vò. Tôi lo lắng mình sẽ không nói được vá»›i nà ng lá»i nà o, nà ng sẽ Ä‘i mất, tôi sẽ không còn bao giá» gặp lại nà ng nữa.
Thế rồi, anh tưởng tượng xem, nà ng bỗng cất tiếng:
- Anh có thÃch những bông hoa nà y không ?
Äến giá» tôi còn nhá»› rất rõ giá»ng cá»§a nà ng trầm trầm, nhưng hÆ¡i bị lạc Ä‘i, và tuy Ä‘iá»u nà y tháºt ngá»› ngẩn, tôi cảm tưởng như có tiếng vá»ng dá»™i lại trong ngõ nhá», Ä‘áºp và o những bức tưá»ng mà u và ng cáu bẩn. Tôi vá»™i và ng bước qua đưá»ng, đến bên nà ng, đáp:
- Không !
Nà ng ngạc nhiên nhìn tôi, và tôi đột nhiên, hoà n toà n bất ngá», hiểu ra rằng tôi đã suốt Ä‘á»i yêu thÃch ngưá»i đà n bà nà y ! Chuyện tháºt kỳ lạ, phải không ? Tất nhiên anh sẽ nói tôi đúng là thằng Ä‘iên !
- Tôi không nói gì cả, - Ivan thốt lên và nói thêm – Xin anh cứ kể tiếp đi !
Và ngưá»i khách lại kể tiếp:
- Vâng, nà ng ngạc nhiên nhìn tôi, và sau đó há»i:
- Anh nói chung không thÃch hoa à ?
Trong giá»ng nói cá»§a nà ng, như tôi cảm thấy, có vẻ thù địch. Tôi Ä‘i bên cạnh nà ng, cố bước cùng nhịp vá»›i nà ng, và tháºt lạ lùng, hoà n toà n không cảm thấy ngượng nghịu.
- Không, tôi thÃch hoa, nhưng không thÃch loại như thế nà y, - tôi nói.
- Thế anh thÃch loại nà o ?
- Tôi thÃch hoa hồng.
Nói xong,tôi má»›i tiếc là đã nói ra Ä‘iá»u đó, vì nà ng mỉm cưá»i vẻ có lá»—i và ném những bông hoa cá»§a mình xuống rãnh bên đưá»ng. Bối rối mất má»™t lúc, rồi tôi cÅ©ng cúi xuống nhặt chúng lên, trao lại cho nà ng, nhưng nà ng cưá»i nhẹ đẩy chúng ra, và thế là tôi cầm những bông hoa đó trong tay Ä‘i theo nà ng.
Chúng tôi cứ im lặng Ä‘i như thế má»™t lúc lâu, cho đến khi nà ng cầm lấy bó hoa trên tay tôi, ném xuống mặt đưá»ng nhá»±a, rồi đưa bà n tay Ä‘i găng Ä‘en cá»§a nà ng khoác lấy tay tôi, và chúng tôi bước Ä‘i bên cạnh nhau.
- Kể tiếp đi, - Ivan giục, - và xin anh đừng bỠsót chuyện gì cả.
- Kể tiếp à ? - ngưá»i khách há»i lại, - Phần tiếp thì tá»± anh cÅ©ng Ä‘oán ra được. - Ngưá»i khách bá»—ng lấy ống tay áo phải chùi má»™t giá»t nước mắt bất ngá» trà o ra, rồi nói tiếp; - Tình yêu vụt hiện ra trước mắt chúng tôi, như má»™t tên giết ngưá»i vụt hiện từ dưới đất lên trong ngõ hẻm, và láºp tức quáºt gục cả hai chúng tôi! Như má»™t tia chá»›p chói lòa, như má»™t con dao bén ngá»t ! Còn nà ng sau nà y lại nói rằng Ä‘iá»u đó không phải như váºy, rằng chúng tôi, tất nhiên, đã yêu nhau từ lâu, rất lâu rồi mà không biết nhau, chưa bao giá» trông thấy mặt nhau, và nà ng sống vá»›i má»™t ngưá»i khác, còn tôi lúc đó vá»›i…vá»›i…tên cô ta là gì nhỉ…
- Vá»›i ai ? – Ivan Bezdomnưi há»i.
- Vá»›i…hừ, vá»›i, hừ…- ngưá»i khách đáp và báºt ngón tay.
- Anh đã có vợ rồi ư ?
- À, vâng, vì thế tôi má»›i báºt ngón tay như thế nà y…Cô ta…Varenka, Maneska…không phải, Varenka…chiếc áo dà i kẻ sá»c…viện bảo tà ng…mà tôi không còn nhá»› nữa.
…Thế là nà ng nói rằng ngà y hôm đó nà ng ôm hoa và ng Ä‘i ngoà i phố là để tôi cuối cùng nhìn thấy nà ng, và nếu Ä‘iá»u đó không xảy ra, thì nà ng sẽ tá»± tá», vì rằng cuá»™c Ä‘á»i nà ng trống rá»—ng.
Vâng, thế đấy, tình yêu đã khuất phục chúng tôi tức khắc. Tôi hiểu ra Ä‘iá»u ấy ngay trong ngà y hôm ấy, khi má»™t giá» sau, không nháºn thấy thà nh phố xung quanh, chúng tôi đã đến chân tưá»ng Kremli trên bá» sông.
Chúng tôi nói chuyện vá»›i nhau như thể hai ngưá»i vừa chia tay nhau chiá»u qua, như thể chúng tôi đã biết nhau nhiá»u năm rồi. Chúng tôi hẹn nhau ngà y hôm sau sẽ gặp lại cÅ©ng ở chá»— đó, trên bá» sông Moskva, và chúng tôi đã lại gặp nhau. Mặt trá»i tháng Năm rá»±c rỡ trên đầu chúng tôi. Rồi Ãt lâu sau, Ãt lâu sau ngưá»i đà n bà đó đã trở thà nh ngưá»i vợ bà máºt cá»§a tôi.
Nà ng đến nhà tôi hà ng ngà y, và tôi đợi nà ng ngay từ sáng sá»›m. Sá»± chỠđợi đó thể hiện ở chá»— tôi xếp Ä‘i xếp lại vị trà các đồ váºt trên bà n. Trước mưá»i phút, tôi ra ngồi bên cá»a sổ và lắng nghe tiếng Ä‘áºp cá»§a cánh cổng vưá»n cÅ© kỹ. Và tháºt lạ lùng: cho đến trước khi gặp nà ng, tháºt hiếm có ngưá»i nà o, hoặc nói đơn giản ra, là không có ngưá»i nà o, Ä‘i và o mảnh sân nhá» cá»§a chúng tôi, còn bây giá» thì tôi có cảm tưởng như cả thà nh phố Ä‘á»u dồn vỠđây. Tiếng cánh cổng vưá»n Ä‘áºp, tiếng tim Ä‘áºp, và anh hãy tưởng tượng xem, phÃa ngoà i ô cá»a sổ ở ngay tầm mắt tôi nhất định là má»™t đôi á»§ng lấm bẩn cá»§a ai đó. Ông thợ mà i. Thế đấy, trong ngôi nhà cá»§a chúng tôi có ai cần đến thợ mà i ? Mà i cái gì? Dao nà o mà mà i?
Nà ng bước và o cánh cổng chỉ có má»™t lần, mà trước đó tim tôi phải Ä‘áºp dồn dáºp hà ng chục lần là Ãt. Tôi không nói ngoa đâu. Rồi sau đó, khi đã tá»›i giá» nà ng đến và kim đồng hồ chỉ đúng mưá»i hai giá», nó vẫn không chịu dịu bá»›t Ä‘i, cho đến lúc hầu như không tiếng động, ngoà i ô cá»a sổ hiện ra đôi già y phụ nữ vá»›i dải băng móc bằng da hưu mịn Ä‘en có những vòng khóa bằng thép.
Äôi lúc nà ng đùa nghịch, dừng lại ở cá»a sổ thứ hai, dùng mÅ©i già y gõ và o cá»a sổ. Tôi láºp tức nhảy đến bên cá»a sổ đó, nhưng chiếc già y biến mất, tấm lụa Ä‘en ngăn không cho ánh sáng lá»t và o biến mất, và tôi ra mở cá»a cho nà ng.
Không ai biết vá» mối quan hệ giữa tôi và nà ng, tôi dám Ä‘oan chắc vá»›i anh như váºy, mặc dù Ä‘iá»u đó thưá»ng không bao giá» có. Chồng nà ng không biết, những ngưá»i quen cÅ©ng không biết. Trong ngôi biệt thá»± cÅ©, nÆ¡i tôi ở trong gian nhà hầm, tất nhiên ngưá»i ta có biết, có thấy má»™t ngưá»i phụ nữ nà o đó thưá»ng đến vá»›i tôi, nhưng há» không biết tên nà ng.
- Thế cô ấy là ai thế ? – Ivan, bị cuốn hút cao độ bởi câu chuyện tình, há»i cắt ngang.
Ngưá»i khách là m má»™t cá» chỉ tỠý rằng anh không bao giá» nói ra Ä‘iá»u đó vá»›i ai cả, và lại kể tiếp câu chuyện cá»§a mình.
Ivan được biết rằng Nghệ Nhân và ngưá»i đà n bà nỠđã yêu nhau say đắm đến mức hoà n toà n không thể rá»i nhau ra nữa. Ivan cÅ©ng đã hình dung ra rất rõ hai căn phòng trong tầng hầm cá»§a ngôi biệt thá»±, nÆ¡i bao giá» cÅ©ng tối má» má» như hoà ng hôn vì bị những khóm tá» Ä‘inh hương ngoà i bá» rà o che kÃn. Những thứ đồ gá»— qúy đã cÅ© sá»n, bà n viết, phÃa trên là chiếc đồng hồ cứ ná»a giá» lại thả chuông, và sách, sách chất từ mặt sà n gá»— sÆ¡n lên đến táºn trần nhà ám khói, và má»™t chiếc lò sưởi…
Ivan được biết rằng ngưá»i khách cá»§a anh cùng bạn tình bà máºt ngay từ những ngà y đầu tiên quen biết đã hiểu rằng chÃnh số pháºn xui khiến há» gặp nhau ở góc phố Tverskaia rẽ và o ngõ nhá» và hỠđược sinh ra là để thuá»™c vá» nhau suốt Ä‘á»i.
Qua lá»i kể cá»§a ngưá»i khách, Ivan được biết cặp tình nhân là m gì trong ngà y. Nà ng đến, và việc đầu tiên là khoác tạp dá» và o, rồi trong gian nhà ngoà i cháºt hẹp, nÆ¡i có chiếc bồn rá»a mặt mà không hiểu sao ngưá»i bệnh tá»™i nghiệp lại rất tá»± hà o, châm chiếc bếp dầu há»a đặt trên bà n gá»— và chuẩn bị bữa sáng; sau đó nà ng dá»n bữa ăn lên chiếc bà n hình ôvan đặt ở căn phòng thứ nhất. Và o mùa giông bão tháng Năm, khi dòng nước mưa chảy cuồn cuá»™n phÃa ngoà i mặt kÃnh cá»a sổ mỠđục ra phÃa cổng và đe dá»a sẽ trà n và o là m ngáºp cả nÆ¡i trú ẩn cuối cùng, cặp tình nhân đốt lò lên và nướng khoai tây. Những cá»§ khoai tây nướng chÃn bốc khói thÆ¡m phức, những miếng vá» khoai cháy Ä‘en dÃnh và o ngón tay. Trong gian hầm vang lên tiếng cưá»i, cây cối ngoà i vưá»n trút bá» những cà nh gãy lá rụng sau cÆ¡n mưa. Khi mùa giông bảo kết thúc và bắt đầu tiết hè oi bức, trên bình hoa xuất hiện những bông hồng hai ngưá»i Ä‘á»u ưa thÃch và mong đợi.
Hà ng ngà y, ngưá»i tá»± xưng là Nghệ Nhân là m việc bên bà n; còn nà ng, luồn những ngón tay thon nhá» móng chuốt nhá»n và o mái tóc, ngồi Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những trang anh vừa viết xong; khi đã Ä‘á»c hết, nà ng ngồi khâu chÃnh cái mÅ© nà y đây. Có những khi nà ng ngồi xổm trên gót chân cạnh các ngăn dưới thấp hoặc đứng trên ghế vá»›i tay lên những ngăn trên caodùng giẽ lau sạch hà ng trăm gáy sách phá»§ đầy bụi. Nà ng tiên Ä‘oán vinh quang, nà ng thôi thúc anh, và rồi chÃnh nà ng đã gá»i anh là Nghệ Nhân. Nà ng ngóng chá» những lá»i cuối cùng anh đã hứa vá» viên quan tổng trấn thứ năm cá»§a Giudea, ngâm nga Ä‘á»c to những câu nà ng thÃch, nà ng nói rằng trong cuốn tiểu thuyết nà y là cá»§ cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nà ng.
Cuốn tiểu thuyết hoà n thà nh và o tháng Tám, được đưa Ä‘i nhá» má»™t cô đánh máy không ai biết đánh thà nh năm bản, Và cuối cùng, đã đến ngà y phải rá»i bá» cái chốn trú ẩn bà máºt để bước và o cuá»™c Ä‘á»i.
- Tôi đã bước và o cuá»™c Ä‘á»i, ôm cuốn tiểu thuyết trong tay, và lúc đó cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi chấm dứt, - Nghệ Nhân thì thầm, đầu cúi gục xuống, chiếc mÅ© Ä‘en buồn Ä‘au vá»›i chữ cái “N†mà u và ng lắc lư qua lại má»™t lúc lâu. Anh kể tiếp câu chuyện cá»§a mình, nhưng giỠđây nó trở nên rá»i rạc. Chỉ có thể hiểu được má»™t Ä‘iá»u, là vá»›i ngưá»i khách cá»§a Ivan đã xảy ra má»™t thảm há»a nà o đó.
- Lần đầu tiên tôi rÆ¡i và o thế giá»›i văn chương, nhưng bây giá», khi tất cả đã kết thúc và cái chết cá»§a tôi đã nhãn tiá»n, tôi nhá»› lại ông ta vá»›i má»™t ná»—i khá»§ng khiếp ! - Nghệ Nhân thì thầm vá»›i vẻ trang trá»ng và giÆ¡ má»™t cánh tay lên. – Vâng, ông ta đã là m cho tôi kinh hoà ng đến cá»±c Ä‘iểm, ôi, tháºt kinh hoà ng !
- Ai thế? – Ivan thì thầm gần như không thà nh tiếng, sợ là m đứt mạch cá»§a ngưá»i kể chuyện Ä‘ang cÆ¡n kÃch động
- Tay biên táºp viên ấy mà , tôi nói vá» tay biên táºp viên ấy. Vâng, ông ta đã Ä‘á»c táºp bản thảo cá»§a tôi. Ông ta nhìn tôi như thể má cá»§a tôi bị mụn nhá»t lở lói, rồi không hiểu sao ngó lảng và o góc phòng và tháºm chà còn cưá»i khì khì vá»›i vẻ gượng gạo, vô cá»› vò nhà u táºp bản thảo và thở ằng ặc. Những câu ông ta há»i tôi, theo tôi, tháºt Ä‘iên rồ. Không nói gì vá» thá»±c chất cuốn tiểu thuyết, ông ta há»i tôi đủ chuyện, nà o tôi là ai, tôi từ đâu đến, tôi viết đã lâu chưa, và tại sao trước đây không nghe nói gì vá» tôi cả. Tháºm chà ông ta còn há»i má»™t câu mà theo quan Ä‘iểm cá»§a tôi là tháºm ngu ngốc: ai đã xúi tôi sáng tác cuốn tiểu thuyết vá» cái đỠtà i kỳ quặc nà y ?
Cuối cùng, ông ta đã là m cho tôi phát ngấy. Tôi há»i thẳng là ông ta có định in cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi hay không ?
Lúc đó ông ta tá» ra luống cuống, bắt đầu lắp bắp những câu gì đó và tuyên bố rằng ông ta không thể giải quyết vấn đỠnà y má»™t mình được, rằng những thà nh viên khác cá»§a tòa soạn - mà cụ thể là các nhà phê bình Latunski và Ariman cùng nhà văn Mstilav Lavrovich - sẽ phải Ä‘á»c tác phẩm cá»§a tôi. Ông ta hẹn tôi đến sau hai tuần.
Sau hai tuần tôi đến, tiếp tôi là má»™t cô gái vá»›i hai con mắt chạy lệch xuống mÅ©i vì thưá»ng xuyên nói dối.
- Äó là Lavsionnikova, thư ký ban biên táºp, - Ivan cưá»i khẩy nói, anh vốn rất quen biết cái thế giá»›i vừa được ngưá»i khách cá»§a anh mô tả má»™t cách phẩn ná»™ đến váºy.
- Có thể thế, - ngưá»i khách cắt ngang, - thế rồi cô ta hoà n lại cho tôi cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi đã bị lấm lem và tÆ¡i tả Ä‘i khá nhiá»u. Cố tránh không nhìn thẳng và o mắt tôi, Lavsionnikova thông báo rằng hiện nay ban biên táºp đã đủ bản thảo cho cả hai năm vá» sau và vì váºy cái khả năng để in cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi, như cô ta diá»…n đạt, là bị loại trừ.
- Tôi còn nhá»› gì sau đó nữa ? - Nghệ Nhân lẩm bẩm, đưa tay xoa thái dương. – Vâng, tôi chỉ nhá»› những cánh hoa rụng đỠtrên trang bìa phụ và đôi mắt ngưá»i bạn gái cá»§a tôi. Vâng, đôi mắt đó đến giá» tôi vẫn nhá»›.
Câu chuyện cá»§a ngưá»i khách má»—i lúc má»™t trở nên rối rắm, má»—i lúc má»™t nhiá»u thêm những câu nói bá» dở. Anh nói gì đó vỠ“cÆ¡n mưa tạt xiên†(2) và ná»—i tuyệt vá»ng trong chốn trú thân ở dưới tầng hầm, vá» việc anh còn chạy đến má»™t số nÆ¡i nà o đó nữa. Anh thì thầm hét lên rằng anh hoà n toà n tuyệt đối không đổ lá»—i cho ngưá»i phụ nữ đã hối thúc anh đấu tranh !
- Tôi nhá»›, tôi còn nhá»› cái trang phụ trương đáng nguyá»n rá»§a ấy cá»§a tá» báo, - ngưá»i khách lẩm bẩm và đưa hai ngón tay vẽ trong không khà hình trang báo, và Ivan Ä‘oán được từ những câu tiếp theo rối rắm và rá»i rạc cá»§a anh ta rằng có má»™t ông biên táºp nà o khác đã cho in má»™t Ä‘oạn dà i trÃch từ cuốn tiểu thuyết cá»§a ngưá»i tá»± xưng mình là Nghệ Nhân.
Theo lá»i ngưá»i khách, sau chưa đầy hai ngà y, trên má»™t tá» báo khác xuất hiện bà i cá»§a nhà phê bình Ariman vá»›i đầu Ä‘á»: “ Kẻ thù núp dưới cánh biên táºp viênâ€, trong đó nói rằng ngươi khách cá»§a Ivan, lợi dụng sá»± ngây thÆ¡ và dốt nát cá»§a biên táºp viên, đã tìm cách tống lên mặt báo những lá»i biện há»™ cho Giêsu Christ.
- À, tôi nhớ, tôi nhớ! – Ivan thốt lên. – Nhưng tôi lại quên mất hỠcủa anh !
- Tôi nhắc lại, đừng động đến há» cá»§a tôi, nó không còn nữa, - ngưá»i khách nói. - Sá»± việc không phải là ở đó. Má»™t ngà y sau, trên tá» báo khác lại xuất hiện bà i báo ký tên Mstislav Lavrovich, trong đó tác giả đòi phải đánh, đánh tháºt mạnh, và o cái “chá»§ nghÄ©a Pilat†và kẻ sùng Chúa định tống (lại cái từ đáng nguyá»n rá»§a đó !) nó lên mặt báo.
Sá»ng sốt trước cái từ “chá»§ nghÄ©a Pilatâ€, tôi mở tá» báo thứ ba ra. Ở đây có hai bà i: má»™t cá»§a Latunski, bà i thứ hai ký bằng hai chữ cái “N.Eâ€. Tôi bảo đảm vá»›i anh rằng so vá»›i bà i cá»§a Latunski; thì các tác phẩm cá»§a Ariman và Lavrovich có thể coi là chuyện đùa giỡn. Chỉ cần nói vá»›i anh rằng bà i báo cá»§a Latunski có đầu đỠ“ Má»™t tÃn đồ cá»±u giáo gây gổ†là đủ. Tôi mải Ä‘á»c các bà i báo viết vá» mình đến ná»—i không nháºn thấy nà ng đã bước và o đứng trước mặt tôi từ bao giá» vá»›i chiếc ô ướt và những tá» báo cÅ©ng ướt sÅ©ng trên tay. Cặp mắt nà ng như bắn ra những tia lá»a, hai tay run rẩy và lạnh buốt. Trước hết nà ng xô đến ôm tôi hôn, sau đó vừa đấm tay xuống mặt bà n vừa nói bằng giá»ng khản đặt rằng nà ng sẽ bá» thuốc độc giết chết Latunski.
Ivan không hiểu sao thốt lên ầm ừ một cách ngượng nghịu, nhưng không nói gì.
- Rồi bắt đầu những ngà y tháºt ảm đạm. Cuốn tiểu thuyết đã viết xong, không còn việc gì để là m nữa, và cả hai chúng tôi sống bằng cách ngồi trên tấm thảm trải sà n cạnh lò sưởi và nhìn ngá»n lá»a. HÆ¡n nữa, bây giá» chúng tôi Ãt ở bên nhau hÆ¡n so vá»›i trước kia. Nà ng thưá»ng hay Ä‘i dạo. Và vá»›i tôi lại xảy ra chuyện kỳ quặc, như thưá»ng vẫn váºy trong Ä‘á»i tôi…Tôi bất ngá» có má»™t ngưá»i bạn. Äúng, đúng thế, anh thá» hình dung xem, tôi nói chung không thÃch giao thiệp vá»›i má»i ngưá»i, ở tôi có má»™t đặc tÃnh kỳ quặc là rất khó tiếp xúc vá»›i ngưá»i khác, tôi Ä‘a nghi. Và – anh có tưởng tượng nổi không – trong lúc đó nhất thiết lại có má»™t ngưá»i nà o đấy không biết trước, bất ngá» và vẻ ngoà i có ma nà o biết được là giống cái gì, lại chui và o tâm hồn tôi; và đó là ngưá»i mà tôi mến chuá»™ng nhất.
Thế là đúng và o cái thá»i gian đáng nguyá»n rá»§a ấy cánh cổng vưá»n nhà chúng tôi mở ra; ngà y hôm đó tôi còn nhá»›, là và o tiết thu, ấm áp và dá»… chịu. Nà ng không có nhà .Má»™t ngưá»i đà n ông bước và o cổng vưá»n, Ä‘i lên nhà trên gặp tay chá»§ thầu xây dá»±ng có việc gì ấy. Sau đó anh ta Ä‘i xuống vưá»n và rất nhanh chóng bắt quen vá»›i tôi, tá»± giá»›i thiệu vá»›i tôi là nhà báo. Tôi thÃch anh ta đến mức, anh tưởng tượng được không, cho đến táºn bây giá» tôi vẫn thỉnh thoảng nhắc đến và buồn nhá»› anh ta. Cà ng ngà y anh ta cà ng ghé đến tôi nhiá»u hÆ¡n. Tôi được biết rằng anh ta sống độc thân, ở gần nhà tôi, cÅ©ng trong má»™t căn há»™ giống như căn há»™ cá»§a tôi, nhưng ở chá»— anh ta cháºt chá»™i, và vân vân. Chẳng hiểu sao anh ta không má»i tôi đến chÆ¡i nhà mình. Còn vợ tôi thì không ưa anh ta đến cùng cá»±c. Nhưng tôi bênh anh ta. Nà ng nói:
- Anh muốn là m gì tùy anh, nhưng em nói vá»›i anh là cái con ngưá»i nà y gây cho em má»™t ấn tượng khó chịu.
Tôi cưá»i. Tuy nhiên, thá»±c ra mà nói, anh ta có gì hấp dẫn tôi ? Sá»± thể có lẽ là ở chá»— nói chung con ngưá»i sẽ chán ngắt, sẽ không thú vị gì nếu như bên trong, trong đầu anh ta, không có Ä‘iá»u gì đó bất ngá». Aloyzi (vâng, tôi quên chưa nói ngưá»i quen má»›i cá»§a tôi tên là Aloyzi Mogarưt) có những Ä‘iá»u bất ngá» như váºy trong đầu. Cụ thể là , trước đó tôi chưa bao giá» gặp, má»™t ngưá»i nà o có đầu óc thông minh như Aloyzi. Nếu như tôi không hiểu ý nghÄ©a má»™t Ä‘oạn nà o đó trên báo, Aloyzi giảng giải cho tôi hiểu chỉ trong vòng má»™t phút, không hÆ¡n, thêm nữa, có thể thấy rõ là anh ta là m Ä‘iá»u đó má»™t cách vô cùng dá»… dà ng. CÅ©ng tương tá»± như váºy vá»›i các hiện tượng và các vấn đỠcá»§a cuá»™c sống thưá»ng ngà y. Nhưng không chỉ có thế, Aloyzi còn chinh phục tôi bởi lòng say mê văn há»c cá»§a mình. Anh ta chưa chịu yên cho đến khi nà o chưa đòi được tôi Ä‘á»c cho anh ta nghe toà n bá»™ cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi từ dòng đầu đến dòng cuối; nghe xong anh ta nháºn xét vá» cuốn tiểu thuyết bằng những lá»i rất tốt đẹp, nhưng vá»›i má»™t sá»± chÃnh xác đến kinh ngạc, dưá»ng như chÃnh anh ta có mặt lúc đó kể cho tôi nghe toà n bá»™ những nháºn xét cá»§a tay biên táºp viên liên quan đến cuốn tiểu thuyết nà y. Anh ta nói trăm Ä‘iá»u đúng cả trăm. Ngoà i ra, anh ta còn giải thÃch vá»›i tôi má»™t cách tuyệt đối chÃnh xác, tại sao tiểu thuyết cá»§a tôi không thể Ä‘em in được và tôi đóan là điá»u đó không lầm. Anh ta nói thẳng: chương nà y, chuÆ¡ng ná» là không thể chấp nháºn…
Các bà i báo vẫn không chấm dứt. Vá»›i những bà i đầu tiên, tôi chỉ cưá»i giá»…u. Nhưng chúng xuất hiện cà ng nhiá»u, thái độ cá»§a tôi đối vá»›i chúng cà ng thay đổi. Giai Ä‘oạn thứ hai là giai Ä‘oạn ngạc nhiên. Có má»™t cái gì đấy rất gượng gạo và thiếu tá»± tin toát ra trong từng dòng má»™t cá»§a các bà i báo đó, mặc dù giá»ng Ä‘iệu cá»§a chúng có vẻ rất hùng hổ và tá»± tin. Tôi có cảm tưởng rằng – và tôi không thể nà o dứt bỠđược cái cảm tưởng đó – tác giả cá»§a các bà i báo nà y viết không phải những Ä‘iá»u há» muốn nói, và sá»± giáºn dữ cá»§a há» là do chÃnh Ä‘iá»u đó gây ra. Rồi tiếp theo đấy, anh hiểu không, bắt đầu giai Ä‘oạn thứ ba – giai Ä‘oạn kinh sợ. Không, không phải sợ những bà i báo đó, anh hiểu cho, mà là má»™t ná»—i kinh hoà ng trước những sá»± việc khác, hoà n toà n không có liên quan gì tá»›i các bà i báo hoặc cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi. Chẳng hạn, tôi cảm thấy sợ bóng tối. Tóm lại, bắt đầu giai Ä‘oạn bị bệnh tâm thần.. Chỉ cần vừa tắt đèn trong căn buồng nhá», là tôi cảm thấy như có má»™t con bạch tuá»™c nà o đó vá»›i những chiếc vòi rất dà i và lạnh buốt chui và o cá»a sổ, mặc dù cá»a được đóng kÃn. Và tôi phải ngá»§ không tắt đèn.
Ngưá»i yêu cá»§a tôi thay đổi rất nhiá»u (tất nhiên là tôi không nói vá»›i nà ng vá» chuyện con bạch tuá»™c, nhưng nà ng vẫn thấy có má»™t chuyện gì đó không ổn xảy ra vá»›i tôi), nà ng gầy sút Ä‘i và trở nên xanh xao, ngừng bặt tiếng cưá»i và cứ cầu xin tôi tha thứ việc nà ng đã khuyên tôi trÃch đăng má»™t Ä‘oạn cá»§a cuốn tiểu thuyết. Nà ng nà i nỉ tôi hãy vứt bá» hết má»i thứ, Ä‘i xuống miá»n Nam, đến Biển Äen, Ä‘em tiêu hết số tiá»n còn lại cá»§a má»™t trăm ngà n rúp kia cho chuyến Ä‘i nà y.
Nà ng nà i nỉ rất dai dẳng; và tôi, để khá»i tranh cãi (có má»™t cái gì đấy mách vá»›i tôi rằng tôi sẽ không Ä‘i xuống Biển Äen được), đã hứa vá»›i nà ng là tôi sẽ thá»±c hiện Ä‘iá»u đó trong mấy ngà y tá»›i. Nà ng nói rằng nà ng sẽ tá»± mình Ä‘i lấy vé cho tôi. Thế là tôi rút toà n bá»™ số tiá»n cá»§a tôi, tức là khoảng mưá»i ngà n rúp, và trao hết cho nà ng.
- Sao lại nhiá»u thế? – nà ng ngạc nhiên.
Tôi nói vá»›i nà ng má»™t Ä‘iá»u gì đó đại loại như tôi sợ kẻ trá»™m và nhá» nà ng giữ há»™ số tiá»n đó cho đến khi tôi lên đưá»ng. Nà ng cầm tiá»n, bá» và o vÃ, hôn tôi và nói rằng đối vá»›i nà ng được chết còn nhẹ nhà ng hÆ¡n là bá» tôi má»™t mình trong tình trạng như thế nà y, nhưng ở nhà đang đợi nà ng, và nà ng phải khuất phục sá»± cần thiết, ngà y mai nà ng sẽ đến. Nà ng khẩn cầu tôi đừng sợ hãi gì cả.
Lúc đó là hoà ng hôn cá»§a má»™t ngà y giữa tháng Mưá»i. Nà ng Ä‘i khá»i, tôi nằm xuống Ä‘ivăng rồi thiếp Ä‘i không báºt đèn. Tôi tỉnh dáºy bởi cái cảm giác rằng con bạch tuá»™c đã ở trong phòng tôi. Sá» soạng trong bóng tối, mãi tôi má»›i báºt được đèn. Äồng hồ chỉ hai giỠđêm. Khi Ä‘i nằm tôi bắt đầu nhuốm bệnh, còn khi tỉnh dáºy tôi đã là ngưá»i ốm thá»±c sá»±. Tôi bá»—ng có cảm giác như mà n đêm Ä‘en mùa thu sẽ ép vỡ kÃnh cá»a sổ, chảy trà n và o phòng, và tôi sẽ sặc sụa trong đó như trong má»™t biển má»±c. Tôi trở dáºy thà nh ngưá»i không còn ká»m chế nổi bản thân mình. Tôi hét lên, trong đầu tôi nảy sinh ra ý nghÄ© phải chạy đến vá»›i má»™t ai đó, dù cho là đến vá»›i tay chá»§ thầu xây dá»±ng ở nhà trên. Tôi váºt lá»™n vá»›i mình như má»™t kẻ mất trÃ. Phải cố lắm tôi má»›i đủ sức để lê đến bên lò sưởi và đốt cá»§i lên. Khi lá»a đã bén và reo báºp bùng trong lò, tôi bá»—ng nhiên cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n. Tôi chạy ra phòng ngoà i và báºt đèn, tìm thấy ở đó má»™t chai rượu vang trắng, mở nút uống thẳng từ miệng chai. NhỠđó mà ná»—i sợ hãi dịu bá»›t Ä‘i má»™t chút, đến mức Ãt ra thì tôi cÅ©ng không còn phải chạy đến vá»›i tay chá»§ thầu xây dá»±ng ở nhà trên, mà quay lại bên lò sưởi. Tôi mở cá»a lò, hÆ¡i nóng tá»a ra rát bá»ng mặt và tay tôi, và tôi thì thầm.:
- Em hãy Ä‘oán ra rằng anh Ä‘ang gặp tai há»a. Em hãy đến ngay, hãt đến, hãy đến ngay Ä‘i !
Nhưng không ai đến cả. Ngá»n lá»a reo trong lò sưởi, mưa quất và o cá»a sổ. Và lúc đó đã xảy ra Ä‘iá»u cuối cùng. Tôi rút từ trong ngăn bà n ra những táºp bản thảo đánh máy cá»§a cuốn tiểu thuyết và những cuốn vở chép tay rồi bắt đầu đốt. Là m việc đó khó đến khá»§ng khiếp, vì những tá» giấy dà y đặc chữ rất khó cháy. Toạc cả móng tay, tôi cà o xé từng trang giấy, đặt chúng dá»±ng đứng giữa những thanh cá»§i và dùng que thông lò khá»u Ä‘i láºt lại. Thỉnh thoảng tro lại như ngăn cản tôi, là m tắt lá»a, nhưng tôi váºt lá»™n vá»›i nó, và cuốn tiểu thuyết, mặc dù cưỡng lại rất kịch liệt, cuối cùng cÅ©ng đã phải chết. Những từ quen thuá»™c thấp thoáng hiện trước mắt tôi, ngá»n lá»a và ng không gì cưỡng nổi cứ bốc cao dần lên trên từng trang giấy, nhưng những từ, những chữ dù sao vẫn hiện ra…Chúng chỉ biến mất khi tá» giấy đã cháy Ä‘en và tôi dùng que thông lò Ä‘iên khùng Ä‘áºp tro cho tÆ¡i vụng ra.
Và o lúc đó có má»™t ngưá»i nà o đấy cà o nhẹ và o mặt kÃnh cá»a sổ. Tim tôi vá»t lên, tôi nhét vá»™i cuốn vở cuối cùng và o lò, nhảy bổ ra mở cá»a. Nối từ gian nhà hầm lên cá»a dẫn ra sân là những báºc tam cấp bằng gạch. Vừa vấp. tôi vừa chạy ra khẽ há»i:
- Ai đó ?
Má»™t giá»ng nói, giá»ng cá»§a nà ng, đáp lá»i tôi:
- Em đây !
Không hiểu bằng cách nà o tôi mở được ổ khóa. Vừa bước qua cá»a và o trong nhà , nà ng ngã và o tôi, cả ngưá»i ướt sÅ©ng, run rẩy, lạnh buốt, tóc sổ tung. Tôi chỉ có thể thốt lên nổi má»™t lá»i:
- Em… em ? – và giá»ng tôi ngất lịm Ä‘i.
Rồi chúng tôi chạy xuống dưới tầng hầm. Ở phòng ngoà i nà ng cởi nhanh áo măng tô, và chúng tôi vá»™i vả bước và o phòng thứ nhất. Khẽ hét lên má»™t tiếng, nà ng thò đôi tay trần và o lò lá»a, ném ra sà n cái cuối cùng còn lại trong đó, má»™t táºp vở đã bắt đầu bắt lá»a phÃa dưới. Khói láºp tức bốc lên mù mịt khắp phòng. Tôi dùng chân dáºp tắt ngá»n lá»a, còn nà ng ngã xuống Ä‘ivăng và đột ngá»™t òa lên khóc nức nở, tiếng khóc không kìm lại được.
Khi nà ng đã dịu đi, tôi nói:
- Anh căm thù cuốn tiểu thuyết nà y, và anh sợ. Anh ốm rồi. Anh sợ.
Nà ng ngồi dáºy và nói:
- Ôi, lạy Chúa, anh ốm quá. Mà vì sao lại thế nà y, vì sao? Nhưng em sẽ cứu anh, em sẽ cứu anh. Tại sao lại thế nà y ?
Tôi trông thấy cặp mắt sưng má»ng vì khói và nước mắt cá»§a nà ng, cảm thấy bà n tay lạnh giá cá»§a nà ng vuốt ve trên trán tôi.
- Em sẽ chữa cho anh, em sẽ chữa cho anh khá»i, - nà ng lắp bắp, bám chặt lấy vai tôi, - rồi anh sẽ khôi phục lại cuốn tiểu thuyết. Ôi, tại sao, tại sao em lại không giữ lại ở chá»— em má»™t bản !
Nà ng nhe răng ra vì cáu giáºn, bất lá»±c, nói thêm má»™t Ä‘iá»u gì đó không rõ, rồi mÃm chặt đôi môi, bắt đầu thu dá»n và vuốt phẳng những tá» giấy đã bị cháy dở. Phần còn lại là má»™t chương nà o đó ở giữa cuốn tiểu thuyết, nhưng tôi không nhá»› là chương nà o nữa. Nà ng cẩn tháºn xếp những trang cháy dở thà nh má»™t táºp, lấy giấy gói kỹ, buá»™c lại bằng má»™t dải nÆ¡. Tất cả những cỠđộng cá»§a nà ng chứng tá» rằng nà ng rất cương quyết và là m chá»§ mình. Nà ng đòi rượu vang ; uống xong má»™t cốc, nà ng cất tiếng nói đã bình tÄ©nh hÆ¡n:
- Chúng ta đã phải trả giá cho sá»± dối trá như thế đấy, - nà ng nói, - và em không muốn chúng mình dối trá thêm nữa. Em có thể ở lại vá»›i anh bây giá», nhưng em không muốn là m Ä‘iá»u ấy bằng cách như thế nà y. Em không muốn cho ngưá»i đó suốt Ä‘á»i nghÄ© rằng em đã trốn Ä‘i ban đêm. Ngưá»i đó chưa bao giá» là m Ä‘iá»u gì ác vá»›i em. Anh ấy bị gá»i Ä‘i bất ngá», ở nhà máy xảy ra đám cháy. Nhưng anh ấy sắp trở vá». Em sẽ thú nháºn tất cả vá»›i anh ấy sáng mai, em sẽ nói rằng em yêu ngưá»i khác, và em sẽ trở lại vá»›i anh, trở lại vÄ©nh viá»…n. Anh hãy trả lá»i Ä‘i, hay là anh không muốn em là m Ä‘iá»u đó?
- Ôi em tá»™i nghiệp cá»§a anh, em yêu quý, - tôi nói vá»›i nà ng, - anh sẽ không để cho em là m như thế đâu. Anh sẽ gặp những tai há»a lá»›n, và anh không muốn để em phải chết cùng anh.
- Chỉ có nguyên nhân ấy thôi ư ? – nà ng há»i và ghé sát cặp mắt cá»§a mình và o mắt tôi.
- Chỉ có nguyên nhân ấy.
Nà ng sôi nổi hẳn lên, vòng tay qua cổ ghì chặt lấy tôi, nói:
- Em sẽ chết cùng anh. Sáng mai em sẽ đến với anh.
Và rồi cái cuối cùng mà tôi nhá»› trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi, là má»™t dải ánh sáng hắt ra từ căn phòng ngoà i, và trong dải ánh sáng đó là mái tóc nà ng chảy xoã, chiếc mÅ© bêrê và đôi mắt đầy quả quyết cá»§a nà ng. Tôi còn nhá»› bóng nà ng nổi Ä‘en thẫm trên ngưỡng cá»a và gói giấy trắng nà ng cầm trong tay.
- Anh muốn tiá»…n em vá», nhưng anh không còn đủ sức để quay lại đây má»™t mình, anh sợ.
- Anh đừng sợ. Anh hãy gắng chịu và i giá» nữa. Sáng mai em sẽ đến vá»›i anh. – Äó là những lá»i cuối cùng cá»§a nà ng trong cuá»™c Ä‘á»i tôi…
- Xuỵt ! - ngưá»i khách bá»—ng cắt ngang lá»i mình và giÆ¡ ngón tay lên. – Äêm trăng hôm nay xao động quá.
Ngưá»i khách ra khuất ngoà i bancông. Ivan nghe có tiếng bánh xe lăn trên hà nh lang, tiếng ai đó kêu rên hoặc khóc nức nở.
Khi tất cả đã yên lặng, ngưá»i khách quay lại và thông báo, rằng phòng 120 đã có ngưá»i ở. Ngưá»i ta vừa chở đến má»™t ngưá»i cứ luôn mồm đòi trả lại đầu. Hai ngưá»i bệnh cùng im lặng má»™t lúc lâu đầy lo lắng, nhưng rồi há» cÅ©ng bình tÄ©nh trở lại và tiếp tục câu chuyện bá» dở. Ngưá»i khách đã bắt đầu mở miệng, nhưng cái đêm hôm nay quả là xao động, trong hà nh lang vẫn còn nghe có tiếng ngưá»i, và anh nói và o tai Ivan khẽ đến ná»—i những gì anh kể ra, chỉ có má»™t mình nhà thÆ¡ được biết, nếu không kể câu đầu tiên sau đây:
- Äúng mưá»i lăm phút sau khi nà ng ra vá», có tiếng ngưá»i gõ và o cá»a sổ phòng tôi…
Có vẻ như những Ä‘iá»u ngưá»i bệnh thì thầm kể là rất xúc động đối vá»›i anh. Những cÆ¡ mặt anh chốc chốc lại giần giáºt. Äôi mắt anh lá»™ vẻ kinh hoà ng và căm giáºn. Ngưá»i kể chuyện chỉ tay vá» má»™t nÆ¡i nà o đó phÃa mặt trăng (mà nó đã từ lâu lặn khuất khá»i bancông). Chỉ đến khi không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nà o từ ngoà i vá»ng và o nÅ©a, ngưá»i khách má»›i lùi ra xa Ivan má»™t chút và cất giá»ng to hÆ¡n:
- Vâng, thế là và o má»™t đêm giữa tháng Giêng, cÅ©ng mặc chiếc áo măng tô đó nhưng đã mất hết cúc (3), tôi co quắp ngưá»i vì lạnh đứng trong mảnh sân nhà mình. PhÃa sau tôi là những đống tuyết phá»§ lấp tất cả các bụi tá» Ä‘inh hương, còn trước mặt và phÃa dưới là những ô cá»a sổ được chiếu ánh sáng yếu á»›t và bị mà n che kÃn; tôi quỳ sát xuống chiếc cá»a sổ đầu tiên và lắng nghe – trong các gian phòng cá»§a tôi vang lên tiếng máy hát. Äó là tất cả những gì tôi nghe được. Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả. Äứng ở đó má»™t lúc, tôi bước qua cổng vưá»n Ä‘i ra ngõ phố nhá». Bão tuyết. Má»™t con chó chạy xô và o chân tôi là m tôi hoảng sợ. Tôi chạy sang phÃa bên kia đưá»ng. Cái lạnh và ná»—i sợ hãi trở thà nh ngưá»i bạn đồng hà nh thưá»ng xuyên cá»§a tôi, đã là m cho tôi phát Ä‘iên lên. Tôi không còn nÆ¡i nà o để Ä‘i nữa, và điá»u đơn giản nhất, tất nhiên, là đâm đầu xuống dưới bánh tầu Ä‘iện ở ngay trên đưá»ng phố mà con ngõ hẻm cá»§a tôi đổ ra. Từ xa, tôi đã trông thấy những chiếc há»™p đóng băng sáng trưng đó và nghe tiếng rÃt rùng rợn cá»§a chúng trên đưá»ng thép giá lạnh. Nhưng anh bạn hà ng xóm thân mến ạ, ná»—i sợ đã thấm và o từng tế bà o cÆ¡ thể cá»§a tôi. Và tôi cÅ©ng sợ tà u Ä‘iện hệt như sợ con chó kia. Äúng váºy, trong cả khu nhà nà y không má»™t ai có bệnh nặng hÆ¡n căn bệnh cá»§a tôi, tôi xin cam Ä‘oan như váºy vá»›i anh.
- Nhưng anh có thể cho cô ấy biết tin, - Ivan nói, tá» vẻ thông cảm vá»›i ngưá»i bệnh đáng thương, - hÆ¡n nữa, cô ấy còn giữ tiá»n cá»§a anh kia mà ? Cô ấy tất nhiên vẫn còn giữ chứ?
- Äiá»u đó anh không phải nghi ngá», tất nhiên nà ng vẫn còn giữ. Nhưng hình như anh vẫn chưa hiểu tôi ? Hay là đúng hÆ¡n, tôi đã mất Ä‘i cái khả năng mô tả má»™t Ä‘iá»u gì đó, cái khả năng mà tôi đã từng có trước đây. HÆ¡n nữa, tôi tháºt không tiếc nó lắm, vì rằng nó không cần cho tôi nữa. Nếu như tôi viết, thì trước mặt nà ng, - ngưá»i khách sùng kÃnh nhìn ra phÃa bóng đêm, - sẽ là lá thư từ nhà thương Ä‘iên đến. Chẳng lẽ có thể gá»i thư Ä‘i từ má»™t địa chỉ như váºy sao? Má»™t ngưá»i bị bệnh Ä‘iên ? Anh đùa đấy, anh bạn ạ ! Là m cho nà ng thêm bất hạnh ư ? Không, tôi không đủ sức để là m chuyện ấy.
Ivan không thể phản bác Ä‘iá»u đó được, nhà thÆ¡ chỉ im lặng thông cảm vá»›i ngưá»i khách, cùng Ä‘au khổ vá»›i anh. Còn Nghệ Nhân, trong ná»—i Ä‘au cá»§a những kỹ niệm cá»§a mình ngồi lắc lư mái đầu đội chiếc mÅ© Ä‘en và nói:
- Má»™t ngưá»i đà n bà bất hạnh ! Nhưng thá»±c ra, tôi hy vá»ng là nà ng đã quên tôi rồi!
- Nhưng anh có thể là nh bệnh… - Ivan rụt rè nói.
- Bệnh tôi không thể chữa khá»i, - ngưá»i khách bình thản đáp, - khi St’ravinski nói rằng sẽ trả tôi lại cho cuá»™c sống, tôi không tin anh ấy. Anh ấy nhân đạo và muốn an á»§i tôi. Tôi cÅ©ng không phá»§ nháºn là bây giá» tôi có khá hÆ¡n nhiá»u. Mà tôi dừng lại ở chá»— nà o rồi nhỉ ? ..Băng giá, những toa tà u Ä‘iện phóng như bay…tôi được biết rằng bệnh viện nà y đã mở cá»a, và tôi Ä‘i bá»™ qua suốt thà nh phố để đến đây. Tháºt là má»™t việc Ä‘iên rồ ! Có lẽ tôi đã phải chết cóng khi ra khá»i thà nh phố, nếu như không có má»™t sá»± tình cỠđã cứu thoát tôi. Cách trạm gát và o thà nh phố bốn cây số có má»™t chiếc xe tải bị há»ng má»™t cái gì đó, và tôi đến gặp lái xe, cÅ©ng tháºt đáng ngạc nhiên là anh ta đã thương tình tôi. Chiếc xe Ä‘i đến đây, anh ta cho tôi Ä‘i nhá». Tôi chỉ bị cóng chết mất mấy ngón chân trái. Nhưng cái đó ngưá»i ta đã chữa là nh cho tôi rồi. Tôi ở đây đã được bốn tháng, và anh biết không, tôi thấy là nÆ¡i nà y cÅ©ng không đến ná»—i tồi. Äừng vẽ vá»i ra cho mình những kế hoạch quá lá»›n, ngưá»i láng giá»ng quý mến ạ, đúng thế ! Tôi chẳng hạn, tôi đã từng muốn Ä‘i vòng quanh khắp cả quả địa cầu. Nhưng hóa ra số pháºn không chiá»u mình. Tôi chỉ được thấy má»™t mẩu không lấy gì là m lá»›n lắm cá»§a cái địa cầu đó. Tôi nghÄ© rằng nÆ¡i đây chưa phải là chốn tốt đẹp nhất trên mặt đất nà y, nhưng tôi nhắc lại, nó cÅ©ng không đến ná»—i tồi lắm. Mùa hè sắp tá»›i rồi, và trên bancông những dây trưá»ng xuân sẽ vươn cà nh sum suê như Praskovia Phedorovna đã hứa hẹn. Chùm chìa khóa nà y sẽ mở rá»™ng khả năng cá»§a tôi. Äêm đêm sẽ có trăng. á»’, nó đã Ä‘i khuất mất rồi ! Không khà dần dần trở nên mát mẻ. Trá»i đã quá ná»a đêm. Thôi, tôi phải vỠđây.
- Anh hãy nói cho tôi biết Ä‘i, rồi cái gì xảy ra vá»›i Iesua và Pilat sau đó ? – Ivan há»i. – Tôi cầu xin đấy, tôi muốn biết.
- á»’ không, không, - mặt ngưá»i khách bá»—ng nhiên co giáºt má»™t cách Ä‘au đớn, - tôi không thể nhá»› lại cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi mà không cảm thấy hãi hùng. Mà ngưá»i quen cá»§a anh ở công viên hồ Pat’riarsi sẽ là m Ä‘iá»u đó tốt hÆ¡n tôi. Cảm Æ¡n anh đã cùng tôi nói chuyện. Chà o anh.
Ivan còn chưa kịp định thần thì tấm lưới thép trên bancông đã khép lại vá»›i má»™t tiếng vang khe khẽ, và ngưá»i khách biến mất.
------------------
CHÚ THÃCH
(1) Bezdomnưi: tiếng Nga có nghÄ©a là kẻ không nhà . Thá»i đó các văn nghệ sÄ© hay lấy bút danh theo… “tinh thần thá»i đại†như váºy, chẳng hạn như: Bednưi (nghèo khổ), Gorki (Ä‘au khổ), Golodnưi (đói khổ), Bezưmenski (kẻ không tên)…
(2) CÆ¡n mưa tạt xiên : hình ảnh trong bà i thÆ¡ “ Trở vá»â€ cá»§a nhà thÆ¡ Maiakovski:
“Tôi muốn cho đất nước hiểu tôi
Äất nước không hiểu - biết là m sao đà nh váºy
Äất nước thân yêu tôi lánh sang bên
Như giá»t mưa rà o gió tạt xiên.â€
(3) “…đã mất hết cúcâ€: chi tiết nà y ngụ ý rằng Nghệ Nhân đã bị bắt ngay đêm đó và ở tù má»›i ra. Vì và o thá»i đó ở nhà tù, những ngưá»i bị bắt Ä‘á»u bị cắt hết cúc trên áo quần. Liên hệ chi tiết nà y vá»›i chi tiết “…có tiếng ngưá»i gõ và o cá»a sổ phòng tôi…†ở trên.
Tà i sản của leminhchau
02-06-2009, 07:57 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 14
KHà KHEN THAY GÀ TRá»NG !
Thần kinh không chịu đựng nổi, như ngưá»i ta nói, và Rimski không đợi đến khi biên bản được láºp xong, chạy vá»™i vá» phòng là m việc cá»§a mình. Ông ta ngồi xuống sau bà n và đưa cặp mắt như bốc lá»a nhìn những tá» giấy bạc mưá»i rúp ma quái nằm trước mặt. Äầu óc phó giám đốc tà i chÃnh như bị mụ mẫm Ä‘i. Từ phÃa ngoà i vá»ng đến tiếng ồn Ä© Ä‘á»u Ä‘á»u. Ngưá»i xem từ trong nhà hát Tạp Kỹ ùa nhau đổ ra đưá»ng phố. Cái thÃnh giác đã trở nên cá»±c nhạy cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh bá»—ng bắt được má»™t hồi còi chói tai cá»§a công an. Riêng bản thân nó cÅ©ng đã chưa bao giá» hứa hẹn Ä‘iá»u gì tốt là nh, còn khi nó được láºp lại và cùng vá»›i nó là má»™t hồi còi khác nổi lên, đầy quyá»n uy và kéo dà i hÆ¡n, rồi tiếp theo đó hoà nháºp và o vá»›i chúng là những tiếng cưá»i hô hố nghe rất rõ, tháºm chà cả những tiếng hò la chế giá»…u, thì Rimski láºp tức hiểu ra rằng ngoà i phố Ä‘ang diá»…n ra má»™t cái gì đó còn bê bối, còn tồi tệ hÆ¡n nhiá»u. Và rằng cái gì đó nà y, dù ông ta có muốn mặc xác nó đến mấy, vẫn cứ có liên quan hết sức chặt chẽ tá»i buổi biểu diá»…n vừa rồi cá»§a nhà ảo thuáºt và các trợ lý cá»§a ông ta. Phó giám đốc tà i chÃnh thÃnh nhạy quả đã không lầm tà nà o.
Chỉ vừa nhìn qua cá»a sổ xuống đưá»ng Sadovaia, khuôn mặt Rimski bá»—ng méo xệch Ä‘i, và ông ta không còn thì thầm nữa, mà rÃt lên:
- Ta đã biết mà !
Trong là n ánh sáng cá»§a những ngá»n đèn đưá»ng cá»±c mạnh, Rimski trông thấy trên vÄ©a hè ngay phÃa dưới cá»a sổ cá»§a mình má»™t ngưá»i đà n bà mặc độc áo cánh lót, quần đùi mà u tÃm than. Trên đầu chị ta, thá»±c ra mà nói, còn có má»™t chiếc mÅ©, và ngoà i ra tay cầm cây ô.
Xung quanh ngưá»i đà n bà đang ở trong trạng thái hoảng loạn đến cá»±c Ä‘iểm, khi thì ngồi thụp xuống đưá»ng, khi thì tìm cách bá» chạy Ä‘i đâu đó, là má»™t đám đông nhốn nháo phát ra chÃnh cái tiếng cưá»i hô hố ná» là m cho phó giám đốc tà i chÃnh lạnh toát cả sống lưng. Má»™t ngưá»i đà n ông chạy cuống quÃt quanh chị ta, cố cởi ra khá»i ngưá»i mình chiếc áo măng tô mùa hè nhưng vì quá nôn nóng nên không thể nà o thoát khá»i ống áo bị vướng nÆ¡i tay.
Tiếng kêu la và tiếng cưá»i còn vang lên ở má»™t chá»— khác, cụ thể là ở cạnh cổng ra và o bên trái. Quay đầu sang phÃa đó, Grigori Danilovich Rimski trông thấy má»™t ngưá»i đà n bà thứ hai trên mình mặc bá»™ đồ mà u hồng. Cô ta nhảy từ lòng phố lên vÄ©a hè, tìm cách chạy trốn và o cổng cá»§a ngôi nhà , nhưng bị đông ngưá»i xem từ phÃa trong chạy ra cháºn mất đưá»ng, và chị chà ng nạn nhân cá»§a sá»± nhẹ dạ cá»§a chÃnh mình và cá»§a lòng ham thÃch ăn chÆ¡i, bị đánh lừa bởi hãng buôn cá»§a tay Phagot độc địa, lúc nà y chỉ mÆ¡ ước có má»™t Ä‘iá»u: được chui khuất xuống đất. Má»™t ngưá»i công an vừa chạy vá» phÃa ngưá»i đà n bà bất hạnh ná» vừa thổi còi váng tai, còn chạy theo sau anh ta là má»™t đám thanh niên đội mÅ© lưỡi trai dáng Ä‘iệu vui vẻ - chÃnh há» Ä‘ang phát ra những tiếng cưá»i hô hố và tiếng hò la chế giá»…u.
Má»™t tay xà Ãch gầy gò để râu phóng như bay đến bên ngưá»i đà n bà ở trần thứ nhất, dừng sững con ngá»±a xương xẩu mệt lá» ngay trước mặt chị ta. Khuôn mặt ngưá»i xà Ãch nhếch lên trong má»™t nụ cưá»i đắc ý.
Rimski nắm tay Ä‘áºp lên đầu mình, nhổ má»™t bãi nước bá»t và nhảy lùi khá»i cá»a sổ.
Ông ta ngồi má»™t lúc cạnh bà n, lắng nghe âm thanh ngoà i phố. Tiếng còi vang lên ở những chá»— khác nhau đã đạt đến tá»™t Ä‘iểm, rồi sau đó bắt đầu lắng dần xuống, Rimski ngạc nhiên trước vụ việc lá»™n xá»™n được dẹp Ä‘i quá chóng vánh đến mức bất ngá».
Äã đến lúc phải hà nh động, phải uống cạn cái chén đắng cay cá»§a trách nhiệm. Máy Ä‘iện thoại đã được sá»a chữa trong thá»i gian diá»…n ra phần ba cá»§a chương trình biểu diá»…n, cần phải gá»i, phải thông báo vá» sá»± việc vừa xảy ra, phải cầu xin giúp đỡ, trốn bá» trách nhiệm, đổ tất cả lên đầu Likhodeev, che chắn cho mình và vân vân…Tháºt là quá»· quái ! Viên phó giám đốc bối rối đã hai lần đặt tay lên ống nghe rồi lại hai lần bá» tay ra. Bá»—ng nhiên, trong sá»± im lặng tuyệt đối cá»§a gian phòng là m việc, cá»— máy Ä‘iện thoại tá»± mình đột ngá»™t réo chuông thẳng và o mặt phó giám đốc tà i chÃnh, và ông ta rùng mình lạnh toát ngưá»i, “Thần kinh mình quả là đã nhảo ra mất rồiâ€, - Rimski thoáng nghÄ© và nhấc ông nghe lên. Nhưng ngay láºp tức ông ta giáºt bắn ngưá»i, mặt trắng bệch ra như tá» giấy. Má»™t giá»ng đà n bà khe khẽ nhưng đồng thá»i suồng sã và hư đốn thì thà o trong ốngnghe:
- Rimski, đừng có gá»i Ä‘iện thoại Ä‘i đâu cả, không thì khốn đấy !
Rồi ống nghe láºp tức im lặng như tá». Cảm thấy sống lưng nổi gai ốc, phó giám đốc tà i chÃnh đặt ống nghe xuống và không hiểu sao lại đưa mắt liếc nhìn ra ô cá»a sổ phÃa sau lưng. Qua những cà nh cây phong thưa thá»›t và còn Ãt lá xanh, ông ta trông thấy mặt trăng Ä‘ang trôi trong má»™t đám mây trong suốt.
Không hiểu vì sao mắt cứ dán chặt và o những cà nh cây, Rimski nhìn mãi lên đó và cà ng nhìn, ông ta cà ng cảm thấy nỗi sợ hãi mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Cố táºp trung hết nghị lá»±c, phó giám đốc tà i chÃnh cuối cùng cÅ©ng quay ngưá»i khá»i ô cá»a sổ sáng ánh trăng và đứng dáºy. Bây giá» hoà n toà n không thể nói gì đến chuyện gá»i Ä‘iện thoại Ä‘i đâu nữa, bây giỠông ta chỉ nghÄ© đến má»—i má»™t Ä‘iá»u - là m thế nà o để nhanh chóng rá»i khá»i nhà hát.
Phó giám đốc tà i chÃnh lắng tai nghe, cả toà nhà im lìm. Rimski hiểu rằng đã từ lâu ông ta chỉ còn lại má»™t mình trên khắp cả tầng hai, và khi nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, Rimski cảm thấy má»™t ná»—i sợ hãi trẻ con không cưỡng nổi bao trùm toà n thân. Phó giám đốc tà i chÃnh không thể không rùng mình khi hình dung rằng ông ta sẽ phải má»™t mình theo những hà nh lang vắng vẻ Ä‘i xuống dưới theo cầu thang. Ông ta hối hả túm lấy những tá» mưá»i rúp ma quái nằm trên bà n, nhét chúng và o cặp và hắng giá»ng ho, cố bằng cách đó là m cho mình mạnh bạo lên, dù chỉ là Ãt nhiá»u. Tiếng ho nghe khà n khà n, yếu á»›t. Äúng lúc đó, Rimski bá»—ng cảm thấy như có mùi ẩm ướt hÆ¡i bùn mục lùa và o từ phÃa dưới cánh cá»a phòng là m việc.. Sống lưng phó giám đốc tà i chÃnh lạnh toát. Thêm và o đó, đồng hồ lại còn đột ngá»™t gõ chuông, báo hiệu rằng đã ná»a đêm. Äến cả tiếng chuông cÅ©ng là m Rimski run lên. Nhưng tim cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh tháºt sá»± như ngưng Ä‘áºp khi anh ta nghe có tiếng chìa khóa quay nhẹ trong ổ khóa cá»a. Bấu chặt hai bà n tay lạnh toát và đẫm mồ hôi và o chiếc cặp, Rimski cảm thấy rằng nếu cái tiếng động khẽ kia trong ổ khóa còn kéo dà i dù chỉ thêm má»™t chút nữa, thì ông ta sẽ không chịu nổi và hét lên thất thanh.
Cuối cùng cánh cá»a cÅ©ng phải lùi bước trước sức mạnh cá»§a ai đó, mở ra, và Varennukha bước và o phòng không má»™t tiếng động. Rimski Ä‘ang đứng, buông phịch ngưá»i xuống chiếc ghế bà nh, vì đôi chân tá»± nó khuỵu gục xuống. HÃt má»™t hÆ¡i và o ngá»±c, ông ta nặn ra má»™t nụ cưá»i méo mó và khẽ nói:
- Lạy Chúa, cáºu là m tá»› hết hồn.
Äúng thế, sá»± xuất hiện bất ngỠđó có thể là m hết hồn bất kỳ ngưá»i nà o, dầu váºy trong lúc nà y nó đồng thá»i cÅ©ng là niá»m vui lá»›n đối vá»›i Rimski. Ãt ra thì cÅ©ng thòi ra được má»™t đầu mối trong cái chuyện cá»±c kỳ rối rắm nà y.
- Nà o, nói nhanh lên! Nà o! Nà o! – Rimski rÃt lên cố bám lấy cái đầu mối vừa thòi ra nà y. - Tất cả những chuyện nà y nghÄ©a là thế nà o?
- Xin lá»—i anh, - Varenukha bước hẳn và o, đóng cá»a lại, đáp bằng má»™t giá»ng khà n khà n, - tôi nghÄ© rằng anh đã Ä‘i vá» nhà rồi.
Nói xong, không cởi mÅ©, Varenukha Ä‘i đến phÃa bên kia bà n, ngồi xuống chiếc ghế bà nh đối diện.
Cần phải nói rằng, trong câu trả lá»i cá»§a Varenukha có má»™t và i Ä‘iểm kỳ quặc mà phó giám đốc tà i chÃnh, ngưá»i có độ thÃnh nhạy đủ sức so sánh vá»›i bất kỳ trạm Ä‘o địa chấn nà o cá»§a thế giá»›i, láºp tức cảm thấy ngay. Tại sao lại như thế ? Varenukha đến phòng là m việc cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh là m gì, nếu như đã biết rằng Rimski không còn ở đây nữa ? Varenukha cÅ©ng có phòng là m việc riêng cá»§a mình kia mà ? Äó là má»™t Ä‘iểm. Äiểm thứ hai: dù cho Varenukha có và o nhà theo bất cứ lối cá»a nà o, anh ta nhất thiết cÅ©ng phải gặp má»™t trong số những ngưá»i gác đêm, mà tất cả bá»n há» Ä‘á»u đã được thông báo rằng hôm nay Grigori Danilovich Rimski sẽ ở nán lại trong phòng là m việc cá»§a mình má»™t lúc.
Nhưng phó giám đốc tà i chÃnh lần nà y đã không để tâm suy nghÄ© nhiá»u vá» những Ä‘iá»u lạ lùng đó. Không phải lúc.
- Tại sao cáºu không gá»i Ä‘iện vá» ? Toà n bá»™ cái trò vá»› vẩn vá»›i Italia kia nghÄ©a là gì ?
- Thì đấy, chÃnh là cái tôi đã nói vá»›i anh rồi mà , - trưởng phòng quản trị chắt lưỡi như bị Ä‘au răng, đáp, - đã tìm thấy lão ta trong má»™t quán rượu ở thị trấn Puskino.
- Sao lại ở Puskino? Äó là ngoại ô Moskva ấy à ? Còn những bức Ä‘iện gá»i từ Italia ?
- Italia quái quá»· gì ở đây? Lão ta chuốc say tay Ä‘iện báo viên ở Puskino, rồi cả hai bắt đầu bà y trò, kể cả gá»i Ä‘iện mạo địa chỉ gốc “Italiaâ€.
- À ra thế, ra thế...Thôi được rồi, được rồi... – Rimski, không phải nói nữa, mà ngâm nga như hát. Äôi mắt ông ta phát ra những tia sáng và ng và ng. Trong đầu hiện lên má»™t viá»…n cảnh khả quan cá»§a việc cách chức Likhodeev...Má»™t sá»± giải phóng ! Má»™t sá»± giải phóng mà phó giám đốc tà i chÃnh mong đợi từ lâu, giải phóng khá»i cái tai há»a mà Likhodeev là hiện thân ! Biết đâu Stepan Bogdanovich sẽ được hưởng má»™t cái gì đó còn tồi tệ hÆ¡n là cách chức... - Kể lại tỉ mỉ nà o ! - Äáºp cái bà n thấm xuống mặt bà n viết, Rimski ra lệnh cho Varenukha.
Và Varenukha bắt đầu kể lại tỉ mỉ. Vừa có mặt ở cái nÆ¡i được phó giám đốc tà i chÃnh phái đến, anh ta láºp tức được đón tiếp và lắng nghe cá»±c kỳ chăm chú. Không má»™t ai, tất nhiên, nghÄ© đến chuyện Stepan hiện giá» Ä‘ang ở Italia. Tất cả ngay tức khắc Ä‘á»u đồng ý vá»›i Varenukha rằng Likhodeev, tất nhiên, Ä‘ang ở quán rượu “ Italia†ở Puskino.
- Thế anh ta giỠở đâu ? – phó giám đốc tà i chÃnh hồi há»™p há»i cắt ngang lá»i trưởng phòng quản trị.
- Thì lão ta còn ở đâu được nữa, - trưởng phòng quản trị cưá»i nhạt đáp, - hiển nhiên là ở phòng “hồi tỉnh†rồi!
- À, thế ! Ôi, cảm ơn !
Varenukha lại tiếp tục câu chuyện cá»§a mình. và anh ta cà ng kể, trước mắt phó giám đốc tà i chÃnh cà ng hiện lên rõ rà ng hÆ¡n má»™t chuá»—i tá»™t cùng dà i những hà nh động sai lầm và trắng trợn cá»§a giám đốc nhà hát Tạp Kỹ, và má»—i má»™t móc xÃch tiếp theo sau trong cái chuá»—i dà i những hà nh động đó cà ng má»™t thêm tồi tệ hÆ¡n. Cái giá nà o sẽ phải trả cho Ä‘iệu nhảy say má»m vá»›i ngưá»i nhân viên Ä‘iện báo giữa bãi cá» trước nhà bưu Ä‘iện thị trấn Puskino trong tiếng đệm đà n gió cá»§a má»™t tay vô công rồi nghá» nà o đó ! Rồi cuá»™c rượt Ä‘uổi theo những bà , những cô vừa chạy, vừa la hét vì kinh hoà ng ! Rồi vụ gây gá»— vá»›i nhân viên bán hà ng ở ngay quán ăn “Italia†! Rồi những nắm hà nh ném tung tóe ra khắp sà n nhà cá»§a chÃnh cái quán “Italia†ấy. Rồi tám chai vang trắng “Ai-Danil†bị Ä‘áºp vỡ. Rồi chiếc máy tÃnh tiá»n bị hư nặng trong chiếc xe taxi cá»§a ngưá»i tà i xế không muốn chở Stepan. Rồi sá»± Ä‘e dá»a bắt bá» tù tất cả những ai định ngăn cản hà nh động là m loạn cá»§a ông ta. Tóm lại, má»™t má»› khá»§ng khiếp!
Stepan là má»™t kẻ nổi danh trong giá»›i nhà hát Moskva, và tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rằng ông ta đâu phải hạng hiá»n là nh. Nhưng dù sao thì những gì trưởng phòng quản trị kể vỠông ta cÅ©ng có vẻ quá đáng, quá đáng ngay cả vá»›i Stepan. Vâng, quá đáng. Tháºm chà rất quá đáng nữa là khác...
Äôi mắt sắc nhá»n như gai cá»§a Rimski cắm chặt và o bá»™ mặt cá»§a trưởng phòng quản trị ngồi ở bên kia bà n, và Varenukha cà ng nói bao nhiêu thì đôi mắt đó cà ng tối sầm lại bấy nhiêu. Những chi tiết xấu xa mà trưởng phòng quản trị tô Ä‘iểm cho câu chuyện cá»§a mình cà ng sinh động và nhiá»u mà u sắc bao nhiêu...thì phó giám đốc tà i chÃnh cà ng Ãt tin ngưá»i kể chuyện bấy nhiêu. Khi Varenukha thông báo rằng Stepan trở nên táo tợn đến mức dám chống lại những ngưá»i đến để bắt ông ta vá» Moskva thì Rimski đã biết má»™t cách chắc chắn rằng tất cả những gì mà tay trưởng phòng quản trị trở vá» nhà hát và o lúc ná»a đêm nà y kể cho ông ta nghe Ä‘á»u là dối trá ! Dối trá từ đầu đến cuối !
Varenukha không hỠđến Puskino, và cả Stepan cÅ©ng không có mặt ở Puskino. Không có cả ngưá»i nhân viên Ä‘iện báo say mèm. không có những chiếc chai vỡ ở quán ăn, Stepan không bị trói bằng giây thừng...không có gì hết...
Phó giám đốc tà i chÃnh vừa má»›i khẳng định trong ý nghÄ© rằng trưởng phòng quản trị nói dối mình, thì má»™t ná»—i sợ hãi bá»—ng bò dá»c thân thể ông ta, bắt đầu từ chân, và đã hai lần phó giám đốc tà i chÃnh cảm thấy có mùi bùn mục ẩm bốc lên từ sà n nhà . Không má»™t giây nà o rá»i mắt khá»i tay trưởng phòng quản trị - Varenukha không hiểu sao cứ vặn vẹo ngưá»i má»™t cách kỳ quặc trên chiếc ghế bà nh, luôn luôn tìm cách ẩn mình trong bóng tối xanh thẩm cá»§a ngá»n đèn bà n và dùng tá» báo cố che mặt như thể bị ánh sáng cá»§a ngá»n đèn là m khó chịu, - phó giám đốc tà i chÃnh chỉ nhẫm Ä‘i nghÄ© lại má»—i má»™t Ä‘iá»u: Tất cả những cái nà y nghÄ©a là gì ? Tại sao tay trưởng phòng quản trị trở vá» gặp ông ta muá»™n mà ng như thế nà y, lại nói dối má»™t cách trắng trợn như váºy trong ngôi nhà vắng vẻ và im lặng như tá» nà y? Rồi linh cảm vá» má»™t mối nguy hiểm, má»™t mối nguy hiểm chưa rõ rà ng nhưng đáng sợ, bắt đầu len và o ngá»±c phó giám đốc tà i chÃnh. Là m ra bá»™ không nháºn thấy những câu lươn lẹo cùng cái trò ảo thuáºt vá»›i tá» báo cá»§a trưởng phòng quản trị, Rimski chăm chú nhìn kỹ mặt anh ta, gần như không nghe Varenukha nói liếng láo những gì nữa. Có má»™t cái gì đó phó giám đốc tà i chÃnh cảm thấy còn khó giải thÃch hÆ¡n là câu chuyện bịa đặt ra không hiểu để là m gì vá» những trò phiêu lưu ở Puskino, và “cái gì đó’ chÃnh là những thay đổi ở vẻ ngoà i và trong cá» chỉ, nói năng cá»§a tay trưởng phòng quản trị.
Dù Varenukha có cố kéo chiếc mÅ© lưỡi trai sụp xuống để che tối bá»™ mặt cá»§a mình, dù cho anh ta có xoay tá» báo như thế nà o Ä‘i nữa, phó giám đốc tà i chÃnh vẫn nhìn thấy được trên mặt anh ta má»™t vết tÃm bầm to tướng ở bên má phải ngay cạnh mÅ©i. Ngoà i ra, tay trưởng phòng quản trị vốn thưá»ng ngà y hồng hà o, nay bá»—ng trở nên tái nhợt má»™t mà u phấn trắng bệnh táºt, và và o cái đêm oi bức nà y trên cổ anh ta lại quấn má»™t tấm khăn quà ng cÅ© kẻ sá»c không hiểu để là m gì. Rồi nếu như cá»™ng thêm và o đó cái thói xấu chép miệng chắt lưỡi vừa má»›i xuất hiện ở anh ta trong thá»i gian vắng mặt vừa qua, sá»± thay đổi đột ngá»™t cá»§a giá»ng nói trở nên khà n khà n và thô kệch, vẻ lén lút, sợ sệt trong đôi mắt, - thì có thể mạnh dạn mà nói rằng Ivan Savelievich Varenukha đã biến đổi đến mức không thể nà o nháºn ra được.
Còn thêm má»™t cái gì đó là m phó giám đốc tà i chÃnh lo sợ, nhưng cụ thể là cái gì thì Rimski không hiểu được dù cho ông ta có căng bá»™ não đã bốc lá»a lên đến mấy, và dù cho có nhìn kỹ và o bá»™ mặt cá»§a Varenukha đến mấy. Ông ta chỉ có thể khẳng định má»™t Ä‘iá»u, là có má»™t cái gì đó chưa từng thấy, trái tá»± nhiên trong sá»± kết hợp tay trưởng phòng quản trị vá»›i chiếc ghế bà nh quá quen thuá»™c kia.
- … Thế rồi cuối cùng má»i ngưá»i cÅ©ng trói được lão ta, cho lên xe, - Varenukha kể tiếp, mắt nhìn ra từ sau tá» báo và lấy bà n tay che chá»— bầm trên má.
Rimski bá»—ng chìa tay ra và là m như vô tình, những ngón tay vẫn gõ gõ trên mặt bà n, dùng lòng bà n tay ấn và o chiếc nút chuông Ä‘iện, và ông ta bá»—ng sững ngưá»i lại.
Äáng lẽ ra trong ngôi nhà vắng lặng nà y phải đột ngá»™t réo lên tiếng chuông gay gắt. Nhưng không há» có tiếng chuông nà o réo lên cả, và chiếc nút má»m nhÅ©n tụt sâu xuống mặt bà n. Chiếc nút chết. Hệ thống chuông há»ng.
Cái mưu mẹo cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh không lá»t qua nổi con mắt Varenukha. Anh ta hÆ¡i co giáºt đôi má, trong mắt ánh lên má»™t tia giáºn dữ:
- Anh ấn chuông là m gì thế ?
- Vô tình lỡ tay ấy mà , - phó giám đốc tà i chÃnh khà n giá»ng đáp và rụt tay lại; rồi đến lượt mình, ông ta há»i bằng giá»ng yếu á»›t; - Mà cái gì ở trên mặt cáºu thế ?
- Khi xe giáºt mạnh, tôi bị Ä‘áºp mặt và o cánh cá»a, - Varenukha nhìn Ä‘i nÆ¡i khác đáp.
“ Nói láo !†– phó giám đốc tà i chÃnh thầm thốt lên. Và o cái khoảnh khắc đó, cặp mắt cá»§a Rimski chợt trợn tròn lên và trở nên hoà n toà n mất trÃ, ông ta nhìn trừng trừng và o lưng ghế.
PhÃa sau chiếc ghế bà nh trên sà n nhà , có hai chiếc bóng nằm chéo nhau, má»™t bóng Ä‘áºm và đen hÆ¡n, còn bóng kia nhạt hÆ¡n và có mà u xám. Trên sà n nhà trông rõ bóng lưng tá»±a cá»§a ghế bà nh và hai cặp chân nhá»n phÃa dưới cá»§a nó, nhưng phÃa trên lưng ghế không trông thấy bóng đầu cá»§a Varenukha, cÅ©ng như phÃa dưới chân ghế không có bóng chân cá»§a tay trưởng phòng quản trị nà y.
“ Hắn ta không có bóng !â€(1) – Rimski kinh hoà ng thầm thốt lên trong đầu. Toà n thân phó giám đốc tà i chÃnh run bắn lên.
Varenukha lấm lét nhìn ra phÃa sau lưng ghế, theo hướng cái nhìn mất trà cá»§a Rimski, và hiểu rằng mình đã bị lá»™ tẩy.
Trưởng phòng quản trị đứng báºt dáºy khá»i ghế bà nh (và phó giám đốc tà i chÃnh cÅ©ng là m đúng như váºy, lùi khá»i bà n má»™t bước, tay ôm chặt chiếc cặp).
- Äã đóan ra rồi, đồ thổ tả ! Bao giá» cÅ©ng khôn ngoan, - Varenukha nói nhanh, cưá»i nhạo má»™t cách độc địa thẳng và o mặt phó giám đốc tà i chÃnh, rồi bất ngá» nhảy từ ghế bà nh đến bên cá»a ra và o, nhanh nhẹn kéo chốt ổ khóa xuống phÃa dưới, khóa trái cá»a lại. Phó giám đốc tà i chÃnh tuyệt vá»ng nhìn quanh, lùi vá» phÃa cá»a sổ mở ra vưá»n; và trong ô cá»a sổ trà n đầy ánh trăng đó, ông ta trông thấy bá»™ mặt áp chặt và o tấm kÃnh cá»a cá»§a má»™t cô gái trần truồng, cánh tay cá»§a cô ta thò qua ô nhá» thông gió ở phÃa trên cố tìm cách mở cái chốt dưới cá»§a cánh cá»a. Chốt trên đã bị mở từ trước.
Rimski cảm thấy ánh sáng cá»§a ngá»n đèn bà n chợt má» Ä‘i và mặt bà n viết nghiêng xuống. Ông ta như bị má»™t là n sóng lạnh băng bao trùm lấy, nhưng tháºt may mắn cho phó giám đốc tà i chÃnh, ông ta đã gắng hết sức bình sinh để không ngã xuống. Phần sức lá»±c còn lại cá»§a Rimski chỉ đủ để thì thà o, chứ không kêu lên thà nh tiếng được nữa:
- Cứu tôi với…
Varenukha, đứng giữa lối ra và o, nhảy choi choi cạnh cánh cá»a, ngưá»i lÆ¡ lá»ng, lắc lư rất lâu trong không khÃ, vung những ngón tay co quắp vá» phÃa Rimski, chép mồm, chắt lưỡi, nháy mắt vá»›i cô gái trần truồng ngoà i cá»a sổ.
Cô ta vá»™i vã thò đầu qua lá»— thông hÆ¡i, vươn dà i cánh tay, dùng những móng tay nhá»n cà o cấu thanh chốt dưới và lắc mạnh khung cá»a sổ. Cánh tay cô ta bắt đầu duá»—i dà i ra như bằng cao su, phá»§ má»™t lá»›p mà u xanh xám ngoét như ở xác chết. Cuối cùng thì những ngón tay xanh xám cá»§a tá» thi đó đã tìm được đầu chốt cá»a, quay ngang, và khung cá»a bắt đầu mở ra. Rimski rú lên má»™t tiếng yếu á»›t, dá»±a lưng và o tưá»ng và giÆ¡ chiếc cặp ra phÃa trước như tấm lá chắn. Ông ta hiểu rằng cái chết cá»§a mình Ä‘ang đến.
Khung cá»a sổ đã được mở rá»™ng, nhưng thay vì là n không khà ban đêm mát mẽ và hương thÆ¡m cá»§a cây lipa, ùa và o phòng là mùi thối mục cá»§a nhà mồ. Cô gái xác chết leo lên bệ cá»a sổ. Rimski trông thấy rõ rà ng những vết thối rữa trên ngá»±c cô ta.
Và o đúng lúc đó vang lên má»™t tiếng gà gáy bất ngá» và vui mừng cá»§a con gà trống ở dưới khu vưá»n, từ ngôi nhà thấp phÃa sau trưá»ng bắn bia, nÆ¡i nhốt những loà i chim tham gia và o các tiết mục biểu diá»…n. Con gà trống, được huấn luyện có giá»ng rất trầm, đã cất tiếng báo tin rằng bình minh từ Phương Äông Ä‘ang tiến gần đến thà nh phố Moskva.
Má»™t cÆ¡n giáºn dữ Ä‘iên cuồng là m bá»™ mặt cô gái méo xệch Ä‘i, cô ta tuôn ra má»™t trà ng chưởi rá»§a khà n khà n, và Varenukha Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trong không khà cạnh cá»a ra và o rÃt lên và đổ ụp xuống sà n nhà .
Tiếng gà gáy lặp lại má»™t lần nữa, cô gái nghiến răng nghe đánh cạch, những sợi tóc hung trên đầu dá»±ng ngược cả lên. Sau tiếng gà thứ ba, cô ta quay ngưá»i và bay Ä‘i mất hút. Theo sau cô ta, Varenukha nhảy vá»t lên và vươn dà i ngưá»i ra theo phương nằm ngang trong không khà giống như thần Cupidon Ä‘ang bay, chầm cháºm trôi trên mặt bà n viết ra cá»a sổ.
Má»™t ông già đầu bạc trắng như tuyết, không có lấy má»™t sợi tóc Ä‘en nà o, ngưá»i vừa má»›i đây còn là Rimski, nhảy vá»™i đến bên cá»a, kéo khóa, mở cá»a và chạy dá»c theo dãy hà nh lang tối tăm. Äến chá»— rẽ xuống cầu thang, ông ta rÃt lên kinh hoà ng, sá» soạng công tắc, báºt đèn, và cầu thang sáng rá»±c lên. Ông già run lẩy bẩy khuỵu gối ngã gục xuống cầu thang, vì ông ta cảm thấy như bị Varenukha từ phÃa trên nhẹ nhà ng nhảy xuống đầu mình.
Chạy xuống phÃa dưới, Rimski trông thấy ngưá»i gác cổng Ä‘ang gục xuống ngá»§ trên chiếc ghế cạnh quầy bán vé ở tiá»n sảnh. Rimski nhón chân Ä‘i qua và luồn ra cá»a chÃnh. Ở ngoà i phố, phó giám đốc tà i chÃnh cảm thấy Ãt nhiá»u hoà n hồn lại. Ông ta đã hoà n hồn đến múc khi ôm hai tay lên đầu, Ä‘oán ngay được là chiếc mÅ© cá»§a mình đã bị bá» quên trong phòng là m việc.
DÄ© nhiên là Rimski không quay trở lên để lấy mÅ©, mà ngược lại, vừa thở hổn hển vừa chạy qua đưá»ng phố rá»™ng sang góc đối diện cạnh rạp chiếu bóng, nÆ¡i có má»™t ánh đèn đỠmá» má» nhấp nháy. Sau má»™t phút, ông ta đã ở bên cạnh chiếc taxi.
- Äến ga tà u nhanh Ä‘i Leningrad, tôi trả háºu, - thở nặng nhá»c, tay ôm lấy ngá»±c, ông già nói.
- Tôi Ä‘i vá» gara đây, - ngưá»i tà i xế nói vá»›i vẻ căm ghét và ngoảnh mặt Ä‘i.
Rimski liá»n mở cặp, rút ra năm mươi rúp và chìa cho ngưá»i lái xe qua ô cá»a trước để ngá».
Mấy giây sau, như má»™t cÆ¡n lốc, chiếc xe taxi kêu lá»c xá»c đã bay dá»c theo phố Sadovaia. Ông già tóc bạc nhảy chồm chồm trên ghế ngồi,và trong mảnh gương treo trước mặt lái xe, Rimski khi thì trông thấy cặp mắt sung sướng cá»§a lái xe, khi thì cặp mắt Ä‘iên dại cá»§a chÃnh mình.
Nhảy ra khá»i xe ngay trước nhà ga, Rimski hét bảo ngưá»i đà n ông Ä‘eo tạp dá» trắng vá»›i tấm kim loại găm trước ngá»±c mà ông ta gặp đầu tiên:
- Má»™t vé toa hạng nhất, tôi trả ba chục rúp, - vừa rút từ trong cặp ra những tá» giấy bạc mưá»i rúp, Rimski vừa nói: - Nếu không có hạng nhất, lấy hạng hai, nếu không có hạng hai thì toa đứng cÅ©ng được.
Ngưá»i mặc áo tạp dá» nhìn lướt lên chiếc đồng hồ dạ quang, chá»™p vá»™i lấy tá» giấy bạc từ trong tay Rimski.
Năm phút sau, chuyến tà u nhanh chui ra khá»i tháp kÃnh cá»§a nhà ga và biến mất và o bóng tối. Và biến mất cùng vá»›i nó là Rimski.
-----------------------
CHÚ THÃCH
(1) “ …không có bóng†: theo mê tÃn dân gian, má»™t trong những đặc Ä‘iểm để nháºn biết ma quá»· là không có bóng, những ngưá»i bán linh hồn cho quá»· cÅ©ng bị mất bóng vì không còn là chÃnh mình nữa.
Tà i sản của leminhchau
06-06-2009, 08:46 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 15
GIẤCMÆ CỦA NIKANOR IVANOVICH
Có thể Ä‘oán ra má»™t cách dá»… dà ng rằng ngưá»i đà n ông vá»›i bá»™ mặt đỠlá»±ng vừa má»›i được đưa đến bệnh viện ở phòng 119 chÃnh là Nikanor Ivanovich Bosoi.
Nhưng ông ta không đến thẳng chỗ giáo sư St’ravinski ngay mà trước đó còn ở một nơi khác đã.
Cái “nơi khác†đó hầu như không được giữ lại gì trong tâm trà của Nikanor Ivanovich, ông ta chỉ nhớ mỗi bộ bà n viết, chiếc tủ và chiếc ghế đivăng.
Ở đó Nikanor Ivaniovich, mắt như má» Ä‘i vì máu bốc lên đầu và vì tâm thần kÃch động, được mấy ngưá»i nà o đó há»i chuyện, nhưng câu chuyện có má»™t vẻ kỳ quặc rối rắm thế nà o ấy, hoặc nói đúng hÆ¡n, hoà n toà n không thà nh chuyện.
Câu đầu tiên mà ngưá»i ta há»i Nikanor Ivanovich là :
- Anh là Nikanor Ivanovich Bosoi, chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a ngôi nhà số 302-bis ở phố Sadovaia phải không ?
Nghe xong câu há»i đó, Nikanor Ivanovich ném ra má»™t trà ng cưá»i dữ dá»™i, và trả lá»i chÃnh xác từng lá»i như sau:
- Tôi là Nikanor, tất nhiên, tôi là Nikanor! Nhưng , quỷ tha ma bắt tôi đi, chủ tịch chủ tiếc gì tôi !
- NghÄ©a là sao? - mấy ngưá»i kia nheo nheo mắt lại há»i Nikanor Ivanovich.
- Thế đấy, - ông ta đáp, - nếu như tôi là chá»§ tịch thì tôi cần phải xác định được ngay láºp tức rằng hắn là quá»· sứ! Không phải quá»· sứ thì là cái gì ? KÃnh vỡ má»™t mắt…áo quần tÆ¡i tả…Là m sao hắn ta có thể là phiên dịch cho ngưá»i nước ngoà i được cÆ¡ chứ!
- Anh nói vá» ai thế ? - ngưá»i ta há»i Nikanor Ivanovich.
- Koroviev ! - Nikanor Ivanovich hét to, - Hắn đang ở căn hộ số 50 chỗ chúng tôi ! các anh viết đi: Koroviev. Cần phải bắt giữ hắn ta ngay! Các anh ghi và o: cầu thang số sáu, hắn đang ở đó.
- Anh lấy ngoại tệ ở đâu ra ? - ngưá»i ta thân máºt há»i Nikanor Ivanovich.
- Äức Chúa nhân từ, đức Chúa toà n năng sẽ thấy hết, - Nikanor Ivanovich nói, - mà con đưá»ng cá»§a tôi thì trước sau rồi cÅ©ng tá»›i đó. Tôi chưa bao giỠđược cầm và o tay và cÅ©ng không há» biết ngoại tệ là cái gì hết ! Äức Chúa Trá»i trừng phạt tôi vì tá»™i lá»—i cá»§a tôi đấy ! - Nikanor Ivanovich xúc động nói, tay hết đóng lại mở cúc chiếc áo sÆ¡ mi, chốc chốc lại là m dấu thánh.- Tôi quả có nháºn ! Có nháºn, nhưng là nháºn tiá»n Xô viết cá»§a chúng ta ! Tôi đôi lúc cÅ©ng có nháºn tiá»n, không dám giấu! Mà tay thư ký Prolejnev cá»§a chúng tôi cÅ©ng hay há»›m lắm, khá»i phải nói ! Nói thẳng ra là trong ban quản lý nhà cá»a toà n má»™t lÅ© ăn cắp! Nhưng ngoại tệ thì tôi không nháºn!
Äáp lại lá»i yêu cầu đừng là m bá»™ ngá»› ngẩn, mà hãy kể lại bằng cách nà o những đồng đô la lại nằm được trong ống thông gió, Nikanor Ivanovich quỳ xuống sà n, lắc lư ngưá»i, há miệng ra dưá»ng như muốn gáºm những thanh gá»— lát sà n nhà .
- Các anh có muốn tôi ăn đất mà thá» rằng tôi không nháºn không ? – Nikanor Ivanovich gà o lên. – Còn Koroviev thì đúng là quá»· sứ !
Bất kỳ sá»± kiên nhẫn nà o cÅ©ng có giá»›i hạn, và sau bà n má»i ngưá»i đã cao giá»ng nhắc Nikanor Ivanovich rằng ông ta đã đến lúc ăn nói cho ra ngôn ngữ cá»§a con ngưá»i.
Vừa lúc đó căn phòng có chiếc Ä‘i văng bá»—ng ngáºp đầy tiếng thét mang dại cá»§a Nikanor Ivanovich, ông ta Ä‘ang quỳ chợt nhảy vá»t dáºy:
- Hắn kia! Äằng sau cái tá»§ ấy! Hắn Ä‘ang cưá»i nhạo ấy ! Và cặp kÃnh cá»§a hắn. Giữ hắn
lại ! Vẩy nước tẩy căn phòng đi !
Mặt tái nhợt cắt không còn giá»t máu, Nikanor Ivanovich vừa run rẩy là m dấu thánh giá trong không khÃ, vừa chạy bổ ra cá»a rồi lại chạy và o, miệng ê a má»™t bà i kinh cầu nguyện nà o đó, và cuối cùng thì nói lảm nhảm hoà n toà n.
Lúc bấy giá» má»i ngưá»i thấy rõ rằng không thể nà o nói chuyện được vá»›i Nikanor Ivanovich nữa. Ông ta được đưa và o má»™t căn phòng riêng, ở đó Nikanor Ivanovich dịu Ä‘i Ãt nhiá»u, chỉ lẩm bẩm cầu nguyện và thỉnh thoảng lại nấc lên.
Tất nhiên, láºp tức có má»™t phái Ä‘oà n được cỠđến căn há»™ số 50 phố Sadovaia, nhưng tại đó không tìm thấy Koroviev, và cÅ©ng không má»™t ai ở trong ngôi nhà đó thấy hoặc nghe vá» má»™t Koroviev nà o cả. Căn há»™ cá»§a Berlioz quá cố và giám đốc Likhodeev – lúc đó Ä‘ang ở Italia – hoà n toà n không có ngưá»i, trên các cánh cá»a tá»§ trong phòng là m việc những tấm dấu xi niêm phong không bị ai động đến vẫn nằm nguyên hiá»n là nh, Phái Ä‘oà n liá»n rá»i khá»i Sadovaia, Ä‘i theo cùng vá»›i há» là thư ký há»™i đồng nhà cá»a Prolejnev, vẻ mặt ngÆ¡ ngác và ủ rá»§.
Äến chiá»u, Nikanor Ivanovich được đưa tá»›i bệnh viện cá»§a St’raviski. Ở đó, chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a tá» ra phá phách đến ná»—i phải tiêm cho ông ta má»™t mÅ©i theo chỉ định cá»§a St’ravinski, và mãi sau má»™t giỠđêm Nikanor Ivanovich má»›i thiếp Ä‘i trong phòng số 119, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm gừ Ä‘au khổ nặng ná».
Nhưng giấc ngá»§ cá»§a Nikanor Ivanovich má»—i lúc má»™t trở nên nhẹ nhà ng hÆ¡n. Ông ta thôi váºt vã, kêu rên, thở sâu và đá»u dần, và ngưá»i ta để Nikanor Ivanovich nằm lại má»™t mình.
Và đêm hôm đó, Nikanor Ivanovich lạc và o má»™t giấc mÆ¡, mà cÆ¡ sở cá»§a nó , hoà n toà n không nghi ngá» gì, là những ấn tượng ông ta phải trải qua trong ngà y. Nó bắt đầu từ cảnh Nikanor Ivanovich thấy mình được những ngưá»i nà o đó vá»›i những ống kèn và ng trong tay rất long trá»ng dẫn đến má»™t cánh cổng sÆ¡n đồ sá»™. Cạnh cánh cổng nà y, những ngưá»i cùng Ä‘i dưá»ng như tấu má»™t khúc nhạc mừng chà o Nikanor Ivanovich, rồi tiếp đó má»™t giá»ng trầm âm vang từ trên trá»i vui vẻ vá»ng xuống:
- Xin hân hạnh đón chà o đồng chà Nikanor Ivanovich ! Äồng chà ná»™p ngoại tệ Ä‘i !
Vô cùng kinh ngạc, Nikanor Ivanovich ngước mắt nhìn lên và thấy ngay trên đầu mình một chiếc loa phóng thanh đen ngòm.
Rồi không hiểu sao, Nikanor Ivanovich thấy mình Ä‘ang ở trong nhà hát, nÆ¡i có những chùm đèn bằng pha lê rá»±c rỡ treo dưới mái vòm mạ và ng, còn trên các bức tưá»ng là những há»™p đèn ốp. Tất cả hệt như trong má»™t nhà hát tuy không lá»›n lắm, nhưng rất sang trá»ng. Sân khấu được che bằng má»™t tấm mà n nhung, trên ná»n đỠthẫm cá»§a tấm mà n, như những ngôi sao, in hình những đồng mưá»i rúp và ng phóng to. Có cả buồng nhắc vở, tháºm chà có cả khán giả nữa.
Má»™t Ä‘iá»u là m cho Nikanor Ivanovich ngạc nhiên, là toà n bá»™ đám khán giả nà y Ä‘á»u thuá»™c má»™t giá»›i đà n ông, và không hiểu sao tất cả Ä‘á»u có râu. Thêm và o đó, cÅ©ng không kém phần lạ lùng , là trong phòng xem không có ghế, toà n bá»™ số khán giả nà y Ä‘á»u ngồi trên mặt sà n trÆ¡n bóng được lau rất kỹ.
Cảm thấy bối rối trong má»™t đám đông má»›i lạ, Nikanor Ivanovich ngáºp ngừng má»™t lát rồi cÅ©ng bắt chước má»i ngưá»i ngồi xuống, chân xếp bằng trên mặt sà n gá»—, giữa má»™t tay há»™ pháp tóc hung râu ráºm và má»™t ngưá»i đà n ông khác da tái nhợt tóc râu che kÃn mặt. Không ai trong đám khán giả ngồi trên sà n chú ý tá»›i ngưá»i má»›i xuất hiện.
Vừa lúc đó vang lên má»™t tiếng chuông nghe rất êm tai, đèn trong phòng tắt dần, tấm mà n che từ từ chạy sang hai bên, để hiện ra khoảng sân khấu được chiếu sáng vá»›i má»™t chiếc ghế bà nh, má»™t chiếc bà n, trên bà n đặt má»™t quả chuông và ng nhá», và phÃa sau sân khấu là bức phông háºu bằng nhung Ä‘en dầy.
Từ phÃa sau bức phông háºu bước ra má»™t nghệ sÄ© trẻ, mặc áo smoking, mặt cạo kỹ lưỡng, tóc chải ngôi, nét mặt rất dá»… chịu. Khán giả trong phòng sôi nổi hẳn lên, tất cả quay mặt vá» sân khấu. Ngưá»i nghệ sÄ© trẻ bước đến mép ngoà i sân khấu, xoa xoa hai bà n tay và o nhau:
- Các anh vẫn ngồi đấy à ? – anh ta há»i bằng giá»ng bariton má»m mại và mỉm cưá»i vá»›i đám khán giả ngồi dưới phòng.
- Vẫn ngồi, vẫn ngồi đây, - những giá»ng tênô và giá»ng trầm từ dưới phòng đáp lại lá»i anh ta.
- Hừm… - nghệ sÄ© trầm ngâm nói, - mà tôi không hiểu là m sao các anh không chán nhỉ ? Tất cả Ä‘á»u là ngưá»i, bây giá» ngưá»i ta Ä‘i lại ngoà i phố, thưởng thức nắng ấm mùa Xuân, còn các anh cứ lăn lóc ở đây trong gian phòng nóng ná»±c ! Chẳng lẽ chương trình biểu diá»…n lại thú vị đến thế ư ? Nhưng thá»±c ra, má»—i ngưá»i má»™t ý thÃch, - nghệ sÄ© kết thúc má»™t cách triết lý.
Rồi anh ta thay đổi âm lượng giá»ng nói và ngữ Ä‘iệu, lanh lảnh tuyên bố má»™t cách vui vẻ:
- Tiết mục tiếp theo trong chương trình cá»§a chúng ta: Nikanor Ivanovich Bosoi, chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a và chá»§ nhiệm nhà ăn theo chế độ kiêng khem. Xin má»i Nikanor Ivanovich !
Äáp lại lá»i nghệ sÄ© là má»™t trà ng vá»— tay sôi nổi. Nikanor Ivanovich ngÆ¡ ngác trố mắt nhìn quanh, còn ngưá»i nghệ sÄ© giá»›i thiệu chương trình, lấy tay che ánh sáng cá»§a dãy đèn trước sân khấu hắt lên, đưa mắt tìm Nikanor Ivanovich trong đám ngưá»i ngồi trên sà n, dùng má»™t ngón tay dịu dà ng vẫy gá»i ông ta lên sân khấu. Và Nikanor Ivanovich, không nhá»› bằng cách nà o, đã thấy mình ở trên sân khấu.
Từ phÃa dưới và phÃa trước mặt, những luồng ánh sáng mà u chiếu thẳng và o mắt Nikanor Ivanovich, là m cho cả gian phòng vá»›i đám khán giả chìm và o bóng tối.
- Nikanor Ivanovich, xin anh là m gương cho chúng tôi, - nhà nghệ sÄ© trẻ thân máºt nói, - và ná»™p ngoại tệ !
Tất cả lặng đi. Nikanor Ivanovich cố trấn tĩnh, cất tiếng:
- Tôi xin thỠcó Chúa, là …
Nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu thì cả gian phòng đã nổi lên những tiếng la ó phẫn nộ, Nikanor Ivanovich bối rối đứng lặng.
- Trong chừng má»±c tôi hiểu được, - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình nói, - thì anh muốn thá» rằng anh không có ngoại tệ phải không ? – và anh ta nhìn Nikanor Ivanovich vá»›i vẻ thông cảm.
- Quả đúng như thế, không có, - Nikanor Ivanovich đáp.
- Thế đấy, - nghệ sÄ© nói tiếp, - xin anh bá» qua cho sá»± thiếu tế nhị: nếu thế thì từ đâu ra bốn trăm đô la tìm thấy trong phòng vệ sinh cá»§a căn há»™ mà những ngưá»i chá»§ nhà duy nhất là anh và phu nhân?
- Cá»§a phù thá»§y ấy mà , - má»™t ngưá»i nà o đó ngồi trong gian phòng tối nói vá»ng lên vá»›i vẻ giá»…u cợt lá»™ rõ.
- Äúng thế, cá»§a phù thá»§y đấy ạ, - Nikanor Ivanovich đáp, không hẳn hướng vá» nghệ sÄ©, cÅ©ng không hẳn hướng vá» những ngưá»i dưới phòng tối, và giải thÃch thêm: - Má»™t con quá»·, cái tay phiên dịch mặc áo kẻ ô bá» và o đấy.
Gian phòng lại la ó phẫn ná»™. Khi im lặng trở lại, nghệ sÄ© Ä‘iá»u khiển chương trình nói:
- Tôi lại phải nghe những câu chuyện ngụ ngôn cá»§a Laphôngten như thế đấy ! Bá» và o nhà ngưá»i khác bốn trăm đô la ! Tất cả các anh ở đấy Ä‘á»u là những ngưá»i đầu cÆ¡ ngoại tệ. Tôi xin há»i các anh vá»›i tư cách là các chuyên gia: việc đó là có thể có được không ?
- Chúng tôi không đầu cÆ¡ ngoại tệ, - trong nhà hát vang lên đây đó má»™t và i giá»ng nói pháºt lòng, - nhưng Ä‘iá»u đó là không thể có được.
- Tôi hoà n toà n đồng ý vá»›i ý kiến nà y, - nghệ sÄ© quả quyết nói, - và tôi xin há»i: ngưá»i ta có thể bá» và o nhà ngưá»i khác cái gì ?
- Con hoang ! - má»™t ngưá»i nà o đó ở dưới phòng hét lên.
- Tuyệt đối đúng, - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình khẳng định, - má»™t đứa con hoang, má»™t bức thư nặc danh, truyá»n đơn, tạc đạn, và còn vô khối thứ khác, nhưng sẽ không có ai Ä‘em bốn trăm đô la Ä‘i bá» và o nhà ngưá»i khác hết, bởi vì trong tá»± nhiên không há» tồn tại má»™t kẻ ngu ngốc như váºy. - Rồi quay vá» phÃa Nikanor Ivanovich, nhà nghệ sÄ© nói thêm, vẻ trách móc buồn rầu: - Anh là m tôi thất vá»ng đấy, Nikanor Ivanovich ạ ! Thế mà tôi đã trông chỠở anh. Váºy là , tiết mục cá»§a chúng ta không thà nh!
Trong phòng vang lên những tiếng huýt gió nhằm và o Nikanor Ivanovich.
- Hắn ta đầu cÆ¡ ngoại tệ ! - nhiá»u ngưá»i gà o lên. – Vì những kẻ như hắn mà chúng ta phải chịu oan đây.
- Äừng chá»i anh ta nữa, - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình nhẹ nhà ng nói, - anh ta sẽ hối háºn. – Quay vá» phÃa Nikanor Ivanovich cặp mắt xanh biếc đầy nước mắt, anh ta tiếp: - Thôi nà o, Nikanor Ivanovich, anh vá» chá»— Ä‘i !
Sau đó, nhà nghệ sĩ rung chuông và tuyên bố lớn rằng:
- Nghỉ giải lao, lũ mạt kiếp ạ !
NgÆ¡ ngác, sững sá», bất ngá» trở thà nh ngưá»i tham gia trong má»™t chương trình biểu diá»…n nà o đó, Nikanor Ivanovich lại quay vá» chá»— cÅ© cá»§a mình trên sà n nhà . Äến đây ông ta mÆ¡ thấy gian phòng như chìm lấp trong má»™t bóng tối dà y đặc và trên các bức tưá»ng nhảy nhót hiện ra những hà ng chữ đỠrá»±c: “Hãy ná»™p hết ngoại tệ !†Rồi tấm mà n lại được kéo mở ra, và ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình tuyên bố:
- Xin má»i Sergei Gherardovich Duntril lên sân khấu.
Duntril là má»™t ngưá»i đà n ông chừng năm chục tuổi, dáng Ä‘iệu phong nhã, nhưng phá» phạc.
- Anh Sergei Gherardovich, - ngưá»i giá»›i thiệu chương trình nói vá»›i ông ta, - đã hÆ¡n tháng rưỡi nay anh ngồi ở đây, cứ khăng khăng không chịu ná»™p số ngoại tệ anh còn giữ lại. Trong lúc đất nước Ä‘ang cần ngoại tệ, còn anh thì chẳng có thể là m gìđược vá»›i nó cả, mà anh vẫn cứ ngang bướng. Anh là má»™t con ngưá»i trà thức, anh hiểu rất rõ Ä‘iá»u đó, thế nhưng anh vẫn không muốn đáp ứng những đòi há»i cá»§a tôi.
- Tháºt tiếc là tôi không thể là m gì được, vì tôi không còn ngoại tệ nữa, - Duntril thản nhiên đáp.
- Thế kim cương cÅ©ng không còn nữa à ? - nghệ sÄ© há»i.
- Kim cương cũng không.
Nghệ sÄ© nghiêng đầu ra dáng suy nghÄ©, rồi vá»— mạnh hai tay và o nhau. Từ sau sân khấu bước ra má»™t ngưá»i đà n bà ăn váºn theo thá»i trang, nghÄ©a là mặc áo măng tô không cổ và đội chiếc mÅ© bé tà tẹo. Ngưá»i đà n bà có vẻ lo lắng, còn Duntril nhìn bà ta, nét mặt vẫn không thay đổi.
- Bà đây là ai ? - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình há»i Duntril.
- Äây là vợ tôi. – Duntril đà ng hoà ng đáp và nhìn lên cái cổ dà i ngoẵng cá»§a ngưá»i đà n bà vá»›i vẻ Ãt nhiá»u khó chịu.
- Chúng tôi phiá»n chị, - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình nói vá»›i bà ta, - má»™t việc như sau. Chúng tôi muốn há»i chị: chồng chị có còn giữ ngoại tệ không ?
- Anh ấy lần đó đã nộp hết rồi, - bà vợ Duntril bối rối đáp.
- Váºy là , - nghệ sÄ© nói, - thôi được, nếu như thế thì ta cứ cho là như thế Ä‘i. Nếu như đã ná»™p hết, thì chúng ta phải ngay láºp tức chia tay vá»›i Sergei Gherardovich thôi, biết là m sao được ! Nếu anh muốn, Sergei Gherardovich ạ, anh có thể rá»i nhà hát, - và nghê sÄ© lám má»™t cá» chỉ rất trang trá»ng,
Duntril bình tÄ©nh và đà ng hoà ng quay lưng, bước vá» phÃa háºu trưá»ng.
- Xin nán thêm má»™t chút nữa ! - ngưá»i giá»›i thiệu chương trình chợt dừng ông ta lại. – Xin phép trước lúc chia tay được trình diá»…n hầu anh má»™t tiết mục nhá» nữa trong chương trình cá»§a chúng tôi, - và anh ta lại vá»— mạnh hai tay và o nhau.
Tấm mà n háºu mà u Ä‘en ở phÃa sau tách ra hai bên, và má»™t ngưá»i đà n bà trẻ rất xinh đẹp báºn trang phục vÅ© há»™i bước ra sân khấu, tay bưng chiếc khai nhá» bằng và ng mạ đựng má»™t gói giấy thắt dải nÆ¡ hoa và má»™t chuá»—i kim cương phát ra những tia lá»a Ä‘á», xanh, và ng óng ánh.
Duntril lùi lại má»™t bước, mặt ông ta như phá»§ lá»›p sÆ¡n xanh nhợt. Cả phòng im lặng như tá».
- Mưá»i tám ngà n đô la và chuá»—i kim cương bốn mươi ngà n rúp và ng, nghệ sÄ© cao giá»ng tuyên bố, - Sergei Gherardovich cất giữ ở thà nh phố Kharkov tại ngôi nhà cá»§a cô nhân tình Gherkulanovna Vors, ngưá»i mà chúng ta Ä‘ang được may mắn trông thấy trước mặt mình và đã là m Æ¡n giúp đỡ chúng tôi trong việc phát hiện ra cái kho báu quý vô giá nhưng lại là vô dụng trong tay tư nhân nà y. Chị Ida Gherkulanovna, rất cám Æ¡n chị.
Ngưá»i đẹp mỉm cưá»i để lá»™ hà m răng trắng bóng, và cặp lông mi dà i cá»§a chị ta run run.
- Còn dưới cái vá» bá»c đầy cao đạo cá»§a anh, - nghệ sÄ© hướng sang Duntril, - lại ẩn kÃn má»™t con nhện tham lam, má»™t kẻ dối trá và lừa lá»c ăn bám. Anh đã hà nh hạ tất cả má»i ngưá»i suốt tháng rưỡi nay bằng sá»± bướng bỉnh cá»§a mình. Bây giá» anh hãy vá» nhà đi, và cứ để cho cái địa ngục mà bà vợ cá»§a anh sẽ tạo ra trừng phạt anh.
Duntril lảo đảo như sắp ngã, nhưng những cánh tay trắc ẩn của ai đó đã đỡ lấy ông ta.
Rồi tấm mà n buông xuống, che khuất tất cả trên sân khấu.
Những trà ng vá»— tay Ä‘iên cuồng rung chuyển gian phòng đến mức Nikanor Ivanovich có cảm tưởng như những ngá»n lá»a trong các chùm đèn treo trên trần cÅ©ng nhảy nhót theo. Và khi tấm mà n Ä‘en ở trước sân khấu được nâng lên cao, trên sân khấu không còn ai ngoà i nhà nghệ sÄ© đứng má»™t mình đơn độc. Anh ta cắt ngang đợt sóng vá»— tay má»›i, cúi ngưá»i chà o và nói:
- Qua vai cá»§a gã Duntril vừa rồi chúng ta đã thấy trong chương trình cá»§a chúng ta má»™t con lừa Ä‘iển hình. Bởi vì hôm qua tôi đã có dịp nói vá»›i các anh rằng cất giấu ngoại tệ là má»™t việc là m vô nghÄ©a. Tôi cam Ä‘oan vá»›i các anh rằng không má»™t ai có thể sá» dụng được nó trong bất kỳ trưá»ng hợp nà o. Cứ lấy tay Duntril nà y là m thà dụ. Anh ta có lương cao, sống không thiếu thứ gì. Anh ta có căn há»™ tuyệt vá»i, má»™t vợ và má»™t nhân tình xinh đẹp. Nhưng không, thay và o chá»— ná»™p hết ngoại tệ và đá quý để sống thanh thản và yên là nh, không phải lo Ä‘iá»u gì khó chịu thì cái tay ngu ngốc và tham lam nà y lại muốn để cho bị vạch mặt ra trước tất cả má»i ngưá»i, thêm và o đó hứng chịu má»™t vụ bê bối gia đình khá»§ng khiếp. Váºy là , ai sẽ ná»™p nữa ? Có ai tình nguyện không ? Nếu thế thì tiết mục tiếp theo cá»§a chương trình chúng ta - nghệ sÄ© Kurolesov Sava Potapovich, má»™t diá»…n viên kịch tà i năng nổi tiếng, được chúng tôi má»i đến đây trình diá»…n má»™t số trÃch Ä‘oạn trong vở diá»…n “ Hiệp sÄ© keo kiệt†cá»§a nhà thÆ¡ Puskin.
Kurolesov xuất hiện ngay trên sân khấu. Äó là má»™t ngưá»i đà n ông cao to, đẫy đà , râu cạn nhẵn, mặc áo Ä‘uôi tôm, thắt cà vạt.
Không má»™t lá»i mà o đầu, anh ta lấy ngay vẻ mặt ảm đạm, nhÃu hai hà ng lông mà y và nói bằng má»™t giá»ng không phải cá»§a mình, mắt liếc nhìn quả chuông và ng:
- “ Như một tay ăn chơi trẻ tuổi
hẹn hò vá»›i má»™t nà ng mất nết hư thân…â€
Và Kurolesov bắt đầu kể vá» mình nhiá»u chuyện xấu xa. Nikanor Ivanovich nghe Kurolesov thú nháºn rằng có má»™t ngưá»i đà n bà góa bất hạnh nà o đó quỳ gối than khóc dưới mưa trước mặt anh ta, nhưng chị ta không thể là m rung động được trái tim chai lì cá»§a nhà nghệ sÄ©. Cho đến trước giấc mÆ¡ nà y, Nikanor Ivanovich hoà n toà n không biết má»™t tác phẩm nà o cá»§a nhà thÆ¡ Puskin, nhưng lại biết bản thân nhà thÆ¡ rất rõ và ngà y nà o cÅ©ng mấy lần nhắc Ä‘i nhắc lại những câu đại loại như: “ Thế tiá»n nhà , Puskin sẽ trả cho à ?†hay “ Äèn ở ngoà i cầu thang, Puskin đã lắp và o cho đấy chắc ?â€, “ Hay là Puskin sẽ mua dầu cho anh ?â€â€¦
Còn bây giá», khi đã là m quen vá»›i má»™t trong những tác phẩm cá»§a Puskin, Nikanor Ivanovich chợt cảm thấy buồn, hình dung ra trong đầu mình ngưá»i đà n bà góa vá»›i những đứa con côi cút quỳ gối dưới trá»i mưa, và bất giác ông ta nghÄ© thầm: “ Mà cái tay Kurolesov nà y cÅ©ng quá tệ tháºt.â€
Còn ngưá»i diá»…n viên kịch má»—i lúc má»™t thêm cao giá»ng, tiếp tục ăn năn, và cuối cùng là m cho Nikanor Ivanovich rối trà tháºt sá»± vì anh ta bá»—ng nhiên bắt đầu trò chuyện vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó không có mặt trên sân khấu và lại tá»± trả lá»i mình thay cho cái ngưá»i vắng mặt ná», thêm và o đó còn tá»± gá»i mình khi thì “ đức ôngâ€, khi thì “quý ngà iâ€, khi thì “bốâ€, khi thì “conâ€, khi gá»iâ€Ã´ngâ€, khi gá»i “mà yâ€â€¦
Nikanor Ivanovich chỉ hiểu má»—i má»™t Ä‘iá»u, là nhà nghệ sÄ© đã chết má»™t cái chết bất đắc kỳ tá», sau khi hét lên: “ Chìa khóa, chìa khóa cá»§a ta đâu !†– và ngã gục xuống sà n, vừa thở hổn hển vừa tháºn trá»ng cởi cà vạt ra.
Chết xong, Kurolesov đứng dáºy, phá»§i bụi trên bá»™ quần áo Ä‘uôi tôm, mỉm má»™t nụ cưá»i giả tạo, cúi chà o khán giả rồi rá»i sân khấu trong tiếng vá»— tay lẻ tẻ. Còn ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình bước ra nói những lá»i như sau:
- Chúng ta vừa được nghe kịch “ Hiệp sÄ© keo kiệt†qua diá»…n xuất tuyệt vá»i cá»§a Sava Potapovich. Tay hiệp sÄ© nà y hy vá»ng là những nà ng tiên tinh nhanh sẽ chạy đổ xô đến vá»›i hắn ta và sẽ còn xảy ra nhiá»u Ä‘iá»u khoái lạc khác tương tá»±. Nhưng, các anh thấy đấy, không há» xảy ra má»™t cái gì như váºy cả, không có má»™t nà ng tiên nà o đến vá»›i hắn, các nữ thần không ngó ngà ng gì đến hắn, và hắn không xây được bất kỳ cung Ä‘iện, lâu đà i nà o, mà ngược lại, Ä‘á»i hắn kết thúc rất hèn mạt, chết vì bị vỡ tim trên chiếc hòm đựng ngoại tệ và đá quà cá»§a mình. Tôi báo trước, vá»›i các anh rồi cÅ©ng sẽ xảy ra má»™t cái gì đó tương tá»±, nếu như không tồi hÆ¡n, má»™t khi các anh không chịu ná»™p hết ngoại tệ !
Không biết do thi ca cá»§a Puskin hay những câu văn xuôi cá»§a ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình đã gây má»™t ấn tượng mạnh, chỉ biết rằng từ dưới phòng xem bất ngá» vang lên má»™t giá»ng nói rụt rè:
- Tôi xin nộp ngoại tệ.
- Xin má»i lên sân khấu! - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình nhìn xuống phòng xem nhã nhặn cất tiếng má»i.
Và trên sân khấu xuất hiện má»™t gã đà n ông tóc bạch kim, vóc ngưá»i thấp bé, xét qua bá»™ mặt có thể Ä‘oán là đã gần ba tuần nay chưa cạo râu.
- Xin lá»—i, há» tên cá»§a anh là gì ạ ? - ngưá»i Ä‘iểu khiển chương trình há»i.
- Kanavkin Nikolai, - gã đà n ông ngượng nghịu đáp.
- á»’, rất hân hạnh, thưa công dân Kanavkin !Váºy là ?..
- Tôi xin nộp, - Kanavkin nói khẽ.
- Bao nhiêu ?
- Một nghìn đô la và hai mươi đồng rúp và ng.
- Tốt lắm ! Äó là tất cả số anh có ?
Ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình nhìn thẳng và o mắt Kanavkin, và Nikanor Ivanovich có cảm tưởng như đôi mắt cá»§a anh ta phát ra những tia sáng như những tia rÆ¡nghen cắm xuyên qua ngưá»i Kanavkin. Trong phòng má»i ngưá»i như ngừng thở.
- Tôi tin ! - cuối cùng nhà nghệ sÄ© tắt ánh mắt cá»§a mình và kêu lên: - Tôi tin ! Äôi mắt nà y không nói dối. Äã bao lần tôi nói vá»›i vá»›i các anh rằng, cái sai lầm chÃnh cá»§a các anh là ở chá»— các anh không đánh giá đúng ý nghÄ©a cá»§a cặp mắt con ngưá»i. Các anh nên hiểu rằng cái lưỡi có thể giấu giếm sá»± tháºt, còn cặp mắt thì không bao giá» ! Ngưá»i ta há»i anh má»™t câu bất ngá» nà o đó, anh tháºm chà không giáºt mình, trong má»™t giây anh tá»± chá»§ được và biết rằng cần phải nói gì để che giấu sá»± tháºt; và anh nói má»™t cách khá thuyết phục, không má»™t thá»› gân nà o trên mặt anh thay đổi, nhưng than ôi, cái sá»± tháºt đã bị câu há»i kia đánh động từ đáy sâu tâm hồn cá»§a anh trong má»™t thoáng nổi lên lá»™ ra trong đôi mắt anh, và thế là hết ! Ngưá»i ta sẽ nháºn thấy nó, cái sá»± tháºt ấy, và anh lá»™ tẩy!
Sau khi nói má»™t cách sôi nổi bà i diá»…n giảng hùng hồn đó, nhà nghệ sÄ© dịu dà ng há»i Kanavkin:
- Anh giấu ở đâu ?
- Ở chỗ bà cô của tôi trên phố Pretristenka…
- À ! Äó là …hượm đã …đó là bà Klavdia Ilinichna Porokovnikova phải không ?
- Vâng!
- á»’, đúng, đúng, đúng ! Có phải là ngôi biệt thá»± nhá» ? Äối diện còn má»™t khu vưá»n nhá» phải không ? á»’, tôi biết, tôi biết ! Thế anh nhét và o đâu ở đấy ?
- Dưới hầm, trong há»™p bÃchcốt “Einemâ€â€¦
Nhà nghệ sĩ vung hai tay kinh ngạc.
- Các anh đã thấy chưa ? – anh ta Ä‘au khổ thốt lên, - Ở đó thì chúng bị ẩm, mục nát mất ! Chẳng lẽ lại giao ngoại tệ cho những ngưá»i như váºy được sao ? Hả? Tháºt đúng là trẻ con !
Bản thân Kanavkin cÅ©ng hiểu là mình đã là m Ä‘iá»u dại dá»™t và đáng phải chịu phạt, ông ta á»§ rÅ© cúi thấp mái đầu bù xù cá»§a mình xuống.
- Tiá»n bạc phải được bảo quản ở ngân hà ng nhà nước, - nhà nghệ sÄ© nói, - ở trong các gian phòng khô ráo đặc biệt và được bảo quản cẩn máºt, chứ không thể để dưới hầm nhà bà cô được, nÆ¡i chúng có thể bị, nói thà dụ, lÅ© chuá»™t gáºm há»ng ! Äúng là xấu hổ quá, anh Kanavkin ! Mà anh là ngưá»i lá»›n đấy !
Kanavkin không biết trốn mặt đi đâu, mấy ngón tay dứt dứt vạt áo vét của mình.
- Thôi được, - nhà nghệ sÄ© dịu giá»ng xuống, - ai nhắc lại lá»—i lầm cũ… - và anh ta bá»—ng bất ngá» há»i thêm: - Mà nhân thể, để khá»i phà công mở máy…bà cô cá»§a anh cÅ©ng có chứ? Hả ?
Kanavkin hoà n toà n không chỠđợi sá»± việc lại xoay chuyển như váºy, giáºt mình. Cả nhà hát lại im lặng.
- Ê, Kanavkin, - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình nói vừa dịu dà ng, vừa trách móc, - thế mà tôi còn Ä‘i khen anh ta ! Hoá ra anh ta lại còn định giấu giếm nữa ! Vô Ãch, Kanavkin ạ ! Tôi vừa nói xong vỠđôi mắt đấy thôi. Mà rõ rà ng là bà cô cá»§a anh có…Nà o, sao anh cứ hà nh hạ chúng tôi vô Ãch thế ?
- Có ! – Kanavkin hét lên vẻ hùng hổ.
- Tốt lắm ! - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình kêu lên.
- Tốt lắm ! - cả phòng gà o lên dữ dội.
Khi trong phòng đã dịu Ä‘i, ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình chúc mừng Kanavkin, bắt tay ông ta, đỠnghị cho xe chở vá» nhà trong thà nh phố, ra lệnh cho má»™t ngưá»i nà o đó ở phÃa sau háºu trưá»ng đến đón bà cô cÅ©ng trên chiếc xe đó và má»i bà ta đến tham gia chương trình ở nhà hát nữ.
- À, tôi còn muốn há»i, bà cô có nói là bà ta giấu tiá»n cá»§a mình ở đâu không ? - ngưá»i Ä‘iá»u khiển chương trình há»i và lịch sá»± đưa má»i Kanavkin Ä‘iếu thuốc và que diêm đã báºt sẵn. Ông ta vừa châm lá»a vừa nhăn mặt cưá»i khẩy vẻ buồn bã.
- Tôi tin, tôi tin, - nhà nghệ sÄ© thở dà i đáp, - cái mụ già keo bẩn nà y không bao giá» hé Ä‘iá»u đó ra cả vá»›i quá»· sứ chứ đừng nói gì cháu há». Nhưng thôi được, chúng ta sẽ thá» khÆ¡i dáºy trong lòng bà ta những tình cảm cá»§a con ngưá»i. CÅ©ng có thể chưa phải tất cả các sợi dây đà n Ä‘á»u đã mục nát hết trong cái tâm hồn đầu cÆ¡ buôn láºu nà y. Kanavkin, chúc anh vạn sá»± tốt là nh.
Anh chà ng Kanavkin Ä‘i khá»i. Nhà nghệ sÄ© lại há»i còn có ai tá»± nguyện ná»™p ngoại tệ nữa không, nhưng đáp lại chỉ nháºn được sá»± im lặng cá»§a gian phòng.
- Hừ, quả là những kẻ kỳ quặc, - nghệ sĩ nhún vai nói, và tấm mà n hạ xuống che khuất anh ta.
Những ngá»n đèn phụt tắt, bóng tối bao phá»§ gian phòng má»™t lúc, và nghe vẳng lại từ xa má»™t giá»ng têno giáºn dữ:
“ Ở nÆ¡i đó có những núi và ng, và tất cả chúng thuá»™c vá» ta !â€
Rồi từ đâu đó hai lần nghe vẳng lại tiếng vỗ tay.
- Ở nhà hát nữ có má»™t chị chà ng nà o đó Ä‘ang ná»™p, - ngưá»i đà n ông ráºm râu tóc hung ngồi bên cạnh Nikanor Ivanovich bất ngá» thốt lên rồi thở dà i, nói tiếp: - Ôi, giá như tôi không mắc những con ngá»—ng ! Số là , anh bạn ạ, tôi có những con ngá»—ng chá»i ở Lianodovo. Tôi sợ không có tôi chúng chết mất. Giống chim nà y ngá» nghệch lắm, cần phải có ngưá»i chăm sóc… Ôi giá như không vướng những con ngá»—ng nà y ! Puskin thì chẳng là m tôi ngạc nhiên được đâu, - và ông ta thở dà i.
Vừa lúc đó gian phòng lại được chiếu sáng rá»±c rỡ, Nikanor Ivanovich lại mÆ¡ thấy từ tất cả các cá»a chạy và o là những ngưá»i đầu bếp tay cầm môi lá»›n, đầu đội mÅ© vải trắng. Há» mang và o phòng má»™t thùng súp và má»™t khai bánh mì Ä‘en cắt thà nh lát. Ngưá»i xem sôi nổi hẳn lên. Những ngưá»i đầu bếp vui vẻ Ä‘i lại giữa đám ngưá»i mê nhà hát, múc súp và o những chiếc bát lá»›n và phân phát bánh mì.
- Ä‚n Ä‘i, các bạn, - những ngưá»i đầu bếp hò hét, - và ná»™p hết ngoại tệ Ä‘i! Các anh ngồi phà công ở đây là m gì? Báu gì húp cái cá»§a nợ nà y, vá» nhà mà ăn uống cho đà ng hoà ng có phải tốt hÆ¡n không ?
- Mà bố già nà y ngồi ở đây là m gì ? - má»™t ngưá»i đầu bếp to béo vá»›i chiếc cổ đỠlá»±ng há»i và chìa cho Nikanor Ivanovich bát nước lá»ng, trong đó trôi nổi cô đơn má»™t mẩu lá cải bắp.
- Không có! Không có! Tôi không có! – Nikanor Ivanovich hét lên bằng má»™t giá»ng khiếp đảm, - anh hiểu không, không có.
- Không có? - ngưá»i đầu bếp gầm lên bằng giá»ng trầm dữ dá»™i. – Không có ? – ông ta há»i bằng giá»ng phụ nữ dịu dà ng. – Không có, không có, - ông ta lẩm bẩm vá»— vá» và biến thà nh bà y sÄ© Praskovia Phedorovna.
Bà nhẹ nhà ng lay vai Nikanor Ivanovich Ä‘ang rên rỉ trong giấc mÆ¡. Và lúc đó tất cả những ngưá»i đầu bếp cùng nhà hát vá»›i tấm mà n Ä‘en tan biến. Qua những giá»t nước mắt, Nikanor Ivanovich nhìn thấy căn phòng cá»§a mình ở nhà thương và hai ngưá»i mặc áo choà ng trắng, nhưng há» không phải là những ngưá»i đầu bếp suồng sã cứ xoắn xuýt lấy ngưá»i khác vá»›i những lá»i khuyên bảo cá»§a mình, mà là viên bác sÄ© và bà y sÄ© Praskovia Phedorovna tay cầm không phải chiếc bát đựng thức ăn mà là chiếc đĩa nhá» phá»§ tấm gạc trắng vá»›i bá»™ xÆ¡ranh nằm trên.
- Nhưng mà tại sao lại thế. - Nikanor Ivanovich cay đắng nói trong khi viên bác sÄ© tiêm cho ông ta, - tôi không có, không có nữa! Cứ để Puskin ná»™p ngoại tệ cho há»! Tôi không có!
- Không có, không có, - bà Praskovia Phedorovna nhân từ âu yếm vá»— vá», - không có thì thôi chứ có là m sao.
Tiêm xong, Nikanor Ivanovich cảm thấy nhẹ nhõm, và ông ta thiếp Ä‘i không còn gặp chiêm bao má»™ng mị gì nữa. Nhưng nhá» những tiếng thét cá»§a ông ta mà ná»—i lo lắng đã được truyá»n sang phòng 120, nÆ¡i ngưá»i bệnh tỉnh dáºy Ä‘i sục tìm chiếc đầu cá»§a mình, và sang phòng 118, nÆ¡i chà ng Nghệ Nhân vô danh chợt cảm thấy lòng xao xuyến bất yên, hai tay vặn và o nhau trong cÆ¡n buồn bã nhìn lên mặt trăng và nhá»› lại cái đêm mùa Thu cay đắng, đêm cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình, nhá»› lại dải sáng dà i dưới khe cá»a trong căn há»™ ở tầng hầm và mái tóc sổ tung bay.
Từ phòng 118, ná»—i lo lắng theo ban công bay sang vá»›i Ivan Bezdomnưi, là m anh tỉnh dáºy và òa lên khóc.
Nhưng bác sÄ© đã nhanh chóng trấn an tất cả những ngưá»i Ä‘au buồn, lo lắng, và há» lại chìm sâu và o quên lãng. Ngưá»i thiếp Ä‘i sau cùng là Ivan, khi trên sông bình minh đã bắt đầu á»ng Ä‘á». Sau khi thuốc thấm khắp cÆ¡ thể Ivan, sá»± bình tâm đã đến vá»›i anh, như ngá»n sóng dâng lên bao phá»§. Thân thể anh trở nên nhẹ bá»—ng, và đầu óc anh được má»™t ngá»n gió ấm mÆ¡ mà ng thổi và o. Anh thiếp Ä‘i, và cái cuối cùng anh nghe thấy trước lúc chìm và o giấc ngá»§, là tiếng lÃu lo chà o đón bình minh cá»§a đà n chim ở bên cánh rừng. Nhưng má»™t chốc sau chúng cÅ©ng dần im tiếng, và anh mÆ¡ thấy MẶT TRỜI Äà BẮT ÄẦU HẠTHẤP XUá»NG TRÊN NGỌN NÚI TRỌC, VÀ NGỌN Äá»’I NÀY Äà BỊ VÂY BỌC BỞI HAI LỚP QUÂN LÃNH.
Tà i sản của leminhchau