Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 28-04-2008, 07:13 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Chuơng 8 - Chú thích

Chú thích:
13161317 Trích từ cặp câu: Cô vân xuất tụ, khứ lưu nhất vô sở hệ; Lãng cảnh huyá»n không, tÄ©nh táo lưỡng bất tương can. Dịch nghÄ©a là: Cụm mây lẻ bay ra khá»i sÆ¡n cốc, Ä‘i hay ở chẳng liên can đến ai. Vầng trăng sáng treo trên trá»i cao, không dính dáng gì đến sá»± yên tÄ©nh hay náo loạn cá»§a trần thế.
Cặp câu này trích trong bài “Thái căn đàm†cá»§a Hồng Ứng Minh thá»i nhà Minh, thuá»™c loại văn Ä‘á»c để tu tâm dưỡng tính, tương tá»± U Má»™ng Ảnh cá»§a Trương Trào sau này.
Cô vân xuất tụ ngày nay thưá»ng được dùng vá»›i nghÄ©a là tuyệt giao, từ bá» không màng đến ai hay việc gì nữa.
13241325 Còn gá»i là Hán thá»§y, là sông nhánh bên tả cá»§a Trưá»ng Giang.
13281329 Äây là bài thứ 5 trong chín bài Tuyệt cú mạn hứng cá»§a Äá»— Phá»§. Bản dịch thÆ¡ cá»§a Lãng Xẹt Tá»­.
Phiên âm Hán – Việt như sau:
Trưá»ng Ä‘oạn giang xuân dục tận đầu
Trượng lê từ bộ lập phương châu.
Äiên cuồng liá»…u nhứ tùy phong khứ
Khinh bạc đào hoa trục thủy lưu.
13421343 Liên minh cá»§a các ngưá»i hùng
13461347 Hội những con gấu chó
13501351 “MÅ©i trâu†là từ tục chỉ các đạo sÄ©, nguồn gốc cá»§a cách gá»i này đến nay chưa rõ ràng, có ngưá»i nói do cha đẻ cá»§a Äạo giáo hay cưỡi trâu xanh, có ngưá»i lại nói do cái mÅ© cá»§a các đạo sÄ© có cái sừng như sừng con trâu…
13541355 Hương Dương chắc là địa danh nào đó, tôi vẫn đang tra. Xú Dương là chơi chữ (Hương là thơm, Xú là thối).
13581359 Danh hiệu của La Tùng là La đoạn thạch bởi y luyện công phu phá đá. Ở đây đạo sĩ chơi chữ.
13621363 Ném gạch kéo ngá»c
13661367 Dá»±a ý thÆ¡ trong bài Sứ chí tái thượng (Sứ giả đến vùng tái ngoại) cá»§a Vương Duy: “Äại mạc cô yên trá»±c, Trưá»ng hà lạc nhật viên†(Ngá»n khói tá»a trên sa mạc lá»›n, Mặt trá»i lặn dần xuống sông dài)
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #12  
Old 28-04-2008, 07:26 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Chương 9

Dịch giả: Alex
Nguồn: Việt Nam thư quán


Chương 9


Tuyết vÅ© Phượng tưá»ng [1]


Hôm ấy há» vượt qua má»™t cái lạch trên sông Trưá»ng Giang, tiến vào địa phận Hồ Bắc. Văn TÄ©nh nhận ra thuyá»n nhà binh cắm đầy mặt sông, lại gặp rất nhiá»u nhân vật giang hồ cắp Ä‘ao mang giáo. Y để tâm nghe ngóng má»›i biết sau khi Mông Ca chết, Hốt Tất Liệt đánh bại ấu đệ A Lí Bất Ca, Ä‘oạt lấy tước hãn Mông Cổ, đổi quốc hiệu là Äại Nguyên, đóng đô ở Bắc Kinh đã mấy năm rồi. Gần đây, theo kế sách cá»§a hàng tướng nhà Tống là Lưu Chỉnh, ông ta sai bỠđại doanh ở Lục Bàn sÆ¡n, di chuyển quân đội từ Ba Thục đến Tương Phàn2. Quân Tống đóng ở Tương Phàn liên tiếp cấp báo vá» triá»u, sau đấy, không chỉ triá»u đình rầm rá»™ tăng binh mà Môn chá»§ Thần Ưng môn là Thiên nhãn Äiêu vương Vân Vạn Trình cÅ©ng phát thiếp võ lâm, hiệu triệu giang hồ lập “Quần Anh minh†chiêu tập nghÄ©a quân chống giặc.
Văn TÄ©nh hiểu ra nguyên do cá»§a sá»± nhá»™n nhịp ấy, ngẫm nghÄ©: “Thục đạo hiểm trở, thuận lợi vỠđịa thế. Tương Phàn bằng phẳng rá»™ng rãi, chính là chá»— tung hoành cá»§a thiết kỵ Mông Cổ. Lưu Chỉnh xuất thân thá»§y quân Äại Tống, tinh thông thá»§y chiến, hắn theo bên kia đã mưá»i năm, Mông Cổ ngày nay nói riêng thá»§y sư thì chưa biết thế nào, song nếu há» kết hợp cả hai đưá»ng thá»§y bá»™ thì quân mình khó bá» chống đỡ …†Lại nghÄ© sắp đánh nhau to, sinh linh lầm than, Văn TÄ©nh đâm ra buồn bã. Trong khi đó mẹ con Ngá»c Linh chỉ náo nức những chuyện ồn ã, nằng nặc đòi Ä‘i xem Quần Anh minh bằng được.
Từ sau trận Hợp Châu, Văn TÄ©nh đã phát ốm lên vì nợ nước thù nhà, chẳng hứng thú đâu mà bận tâm đến cái đại há»™i ấy, huống hồ ở đó đông ngưá»i lắm tai mắt, ngá»™ nhỡ gặp phải ngưá»i quen đất Thục thì rắc rối to, nên thoạt tiên y kiên quyết phản đối, song chống đỡ được hai hôm, không chịu nổi vợ con eo sèo, cuối cùng y đành đồng ý Ä‘i xem, nhưng định rõ quy tắc: chỉ được quan sát, không được sinh sá»±. Hai mẹ con há»›n hở hứa hẹn, nhưng Lương Tiêu bản tính khó sá»­a, chưa được má»™t ngày đã xô xát vá»›i hai đạo sÄ©.
Lúc này thấy con trai gây vạ còn chối bay chối biến, Văn TÄ©nh rất bá»±c, song nhận ra hai đạo sÄ© cÅ©ng chẳng phải hạng tá»­ tế gì, bị Lương Tiêu chá»c ghẹo kể như ác giả ác báo mà thôi, nên y không nói không rằng, chỉ lãnh đạm quan sát.
Äạo sÄ© mặt trắng hÆ¡i lúng túng, liếc nhìn vợ chồng Văn TÄ©nh, hừ mÅ©i:
- ÄÆ°á»£c lắm! Các ngưá»i dám vô lá»… vá»›i đạo gia, vậy hãy báo tên hiệu, đạo gia sẽ ghi nợ.
Văn TÄ©nh còn cân nhắc xem nên trả lá»i thế nào, Lương Tiêu đã cưá»i đáp:
- Cha ta tên Triển Thích, mẹ ta tên Cát Nữu, còn tên ta là Bích Tử.
Văn TÄ©nh ngạc nhiên nghÄ© bụng, thằng nhóc lá»™n xá»™n quá, nói cái quái gì thế không biết? Äạo sÄ© mặt trắng lặp lại:
- Triển Thích, Cát Nữu, Tị Tử3, hừm, cái tên này thì hơi kỳ cục …
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Có gì đâu mà kỳ cục, tại ngươi là một lão mũi trâu đó thôi.
Má»i ngưá»i ngẩn ra, rồi phá lên cưá»i khoái trá. Äạo sÄ© mặt Ä‘en mắc lỡm, trừng mắt quát:
- Äồ lá»™n giống…
Ngá»c Linh từ từ đứng dậy, há»i:
- Tên mũi trâu, ngươi chửi ai đấy?
Dung mạo nàng cực đẹp, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh vô cùng, đạo sĩ mặt trắng cảm thấy bất ổn, cung tay nói lớn:
- Non nước còn đây, ngày sau tất có dịp tái ngộ ba vị. – nói đoạn, hắn kéo sư đệ chạy vù ra cửa.
Văn Tĩnh quay lại giải huyệt cho La Tùng, nhìn sang Hàn Tranh đã cứng miệng, hôn mê bất tỉnh, y bất giác cau mày:
- Vị nhân huynh này bị thương nặng đấy!
La Tùng hậm hực:
- Tên đạo sÄ© khốn kiếp xuất cước thá»±c tàn độc… - cùng vá»›i lá»i nói, khuôn mặt y đổi ra ảm đạm vô cùng.
Văn TÄ©nh chìa tay vá» phía Ngá»c Linh. Phu phụ tâm đầu ý hợp, Ngá»c Linh hiểu ngay, lưá»m chồng bảo:
- Lại muốn làm ngưá»i tốt nữa kia… - miệng thì lầu bầu vậy, song nàng vẫn lấy ra má»™t bình ngá»c mỡ dê, đổ hai viên Huyết Ngá»c Hoàn Dương Ä‘an vào tay Văn TÄ©nh.
Văn TÄ©nh ấn huyệt Äản trung cá»§a Hàn Tranh, đẩy Hạo nhiên chính khí sang. Há»ng Hàn Tranh phát ra tiếng lục khục, rồi y kêu “A!â€, hàm má»m Ä‘i, Văn TÄ©nh tống má»™t viên Ä‘an dược vào, lại dùng ná»™i lá»±c đánh tan thuốc. Chừng thá»i gian cạn má»™t tuần trà, sắc mặt Hàn Tranh hồng lên, gã từ từ mở mắt.
La Tùng mừng rỡ vô kể, Ä‘ang định tạ Æ¡n, chợt thấy hai bóng ngưá»i lướt vào quán. Ngưá»i Ä‘i đầu cất tiếng gá»i:
- Hàn lão đệ!
Hàn Tranh vừa hân hoan vừa ngạc nhiên, bất chấp thương tích gắng gượng nhổm dậy đáp:
- Cận Phi huynh! – rồi nhìn ra mé sau Cận Phi, y càng hớn hở, - Vân công tử cũng đến ư?
Cận Phi tuổi ước ba mươi, mặt chữ Ä‘iá»n, vai rá»™ng tay dài, khí phách hùng dÅ©ng. Vị tiểu hậu chá»§ sau lưng y xem ra chưa đến mưá»i lăm, dung mạo anh tuấn, nghe Hàn Tranh gá»i, khuôn mặt trắng trẻo hÆ¡i đỠlên, cậu thẹn thùng đáp:
- Hàn đại ca, lâu quá rồi không gặp!
Cấn Phi nhìn sắc mặt nhợt nhạt cá»§a Hàn Tranh, ngạc nhiên há»i:
- Hàn lão đệ, ai làm đệ bị thương vậy?
Hàn Tranh nhớ lại chuyện lúc trước, vừa thẹn vừa căm, đập chân nói:
- Con mẹ nó, thằng má»i mÅ©i trâu chết băm chết vằm!
Gã vừa bị thương bất tỉnh, giá» lại chá»­i ngưá»i ta đâu ra đấy, làn hÆ¡i sung mãn, chính gã chưa cảm thấy lạ, nhưng La Tùng thì hết sức kinh ngạc, liếc Văn TÄ©nh tá»± nhá»§:
- Äan dược cá»§a ngưá»i này thật thần kỳ.
Cận Phi nhướng đôi mày rậm:
- Thằng má»i mÅ©i trâu? à Hàn đệ nói đến má»™t đạo sÄ© mặt Ä‘en?
Hàn Tranh kinh ngạc:
- Sao kia? Cận Phi huynh cũng chạm mặt tên đó rồi?
Cận Phi lắc đầu:
- Tôi Ä‘ang vâng mệnh sư phụ tìm bắt hắn. Äạo sÄ© mặt Ä‘en ấy Ä‘i lẫn vá»›i vài đứa tùng đảng khác, nhưng được cái dá»… nhận diện. Trên đưá»ng lên bắc, hắn đã đánh bị thương nhiá»u đồng đạo tá»›i phó há»™i. Sư phụ sai tôi dẫn các sư đệ tá»a Ä‘i khắp nÆ¡i chặn bắt, nhất định phải tóm được chúng. – y nhìn sang La Tùng, - Vị này là ai?
Hàn Tranh cưá»i:
- Äây là La Tùng huynh.
Cận Phi hơi đổi sắc mặt, vòng tay nói:
- Thì ra là La Äoạn thạch. Cá»­u ngưỡng! Cá»­u ngưỡng!
La Tùng đáp lễ:
- Không dám, không dám! Uy danh Cận huynh như sấm động bên tai.
Cận Phi nghiêm chỉnh đáp:
- Cận Phi thô lậu, chút danh phận hèn má»n trên giang hồ nào đáng kể chi! La huynh đã từng tham gia chiến dịch Hợp Châu, anh dÅ©ng không tiếc thân, giết giặc như chẻ tre má»›i thá»±c sá»± đáng nể. Dạo ấy thầy tôi có việc bận nên không kịp đến Hợp Châu, giỠđây má»—i lần nhắc tá»›i La huynh Ä‘á»u luôn miệng khen ngợi!
Trận Hợp Châu là sá»± kiện tâm đắc nhất trong Ä‘á»i La Tùng, khổ ná»—i lần đầu ra sa trưá»ng đã trúng má»™t Ä‘ao, sau đó nằm liệt giưá»ng cả tháng trá»i, khi ngồi dậy Ä‘i lại được thì chiến dịch cÅ©ng kết thúc rồi, làm gì đến mức anh dÅ©ng không tiếc thân, giết giặc như chẻ tre, nay nghe Cận Phi ca tụng y vừa sướng vừa ngượng, lúng túng bảo:
- Thá»±c hổ thẹn, La má»— ngu dốt chậm chạp, không đáng nhận lãnh lá»i khen vàng ngá»c cá»§a Vân Äiêu vương, – Ä‘ang mải chuyện thì thoáng trông thấy cả nhà Văn TÄ©nh dợm bước ra cá»­a, y gá»i giật giá»ng. – Xin đừng Ä‘i!
Vừa nghe kể La Tùng đã từng tham chiến ở Hợp Châu, Văn TÄ©nh đã bở vía, vá»™i vá»™i vàng vàng dắt vợ con bá» Ä‘i. Lúc nghe La Tùng gá»i, y càng rảo chân cho nhanh, nào ngá» má»›i được mấy bước thì má»™t bóng ngưá»i bá»—ng đâu xẹt tá»›i trước mặt. Thiếu niên há» Vân chắn ngang đưá»ng.
- Bảo các hạ dừng lại, không nghe thấy hả? – cậu ta khum các ngón trái thành trảo, chộp vào vai Văn Tĩnh.
Thế trảo hung dữ quá, Văn TÄ©nh không kịp tránh, lập tức rùn vai xuống. Tay áo y phồng lên, phất qua ngá»±c thiếu niên. Cảm nhận được luồng kình phong lướt sát ngưá»i, đè trÄ©u trên ngá»±c, thiếu niên thét to:
- ÄÆ°á»£c! – rồi xoay chân đáp sang bên cạnh Văn TÄ©nh, thò trảo chá»™p ngược lại. Văn TÄ©nh quan sát thân pháp cậu bé, ồ lên kinh ngạc, Ä‘oạn y phẩy tay áo rá»™ng ra sau, mượn trảo kình trôi lên phía trước. Thiếu niên quát:
- Muốn chạy ư? – cậu ta dịch trái ba bước, dịch phải ba bước, bám sát Văn Tĩnh như bóng theo hình, các ngón tay khum khum như móc câu, nhăm nhăm đâm vào huyệt Thận du của Văn Tĩnh.
Huyệt Thận du là yếu huyệt trên cÆ¡ thể ngưá»i, là nÆ¡i dồn tụ tinh khí tiên thiên. Thiếu niên phát trảo rất kín, dùng toàn chiêu số có thể khiến ngưá»i ta tuyệt hậu. Văn TÄ©nh hết sức bất bình: “Kẻ hậu sinh này trông thì yếu á»›t mà xuất thá»§ quá tàn độc!†Y lập tức trở mình, thi triển công phu Thiên toàn địa chuyển. Thiếu niên chụp hụt, lại bị đối phương kéo bật lên phía trước, chưa kịp đứng vững bá»—ng thấy cổ tay căng mạnh, thì ra đã bị Văn TÄ©nh nắm lấy. Thiếu niên kinh hãi, tay trái vận kình giật vá», trảo phải xoay tròn, mổ vào huyệt Kỳ môn trước ngá»±c Văn TÄ©nh.
Cậu bé xuất thủ quá độc ác. Văn Tĩnh tức giận vô cùng, y không lắc mình tránh nữa mà vung chưởng cự lại. Chưởng đôi bên giao nhau, thiếu niên nhận thấy nội lực đối phương cuồn cuộn dồn sang như thác đổ, chợt hự lên một tiếng, giật lui ba bước, khí huyết trào ngược trong ngực, mặt đỠbầm tựa trát máu.
Mãi má»›i tìm được má»™t lúc trận đấu chững lại, La Tùng vá»™i chen vào giữa hai ngưá»i nói to:
- Xin các vị dừng tay!
Văn TÄ©nh nhìn cậu bé, cau mày há»i:
- Ai dạy ngươi Tam tam bộ vậy?
Thiếu niên há» Vân nghe ngưá»i ta gá»i đúng công phu cá»§a mình thì rất ngạc nhiên:
- Phượng Tưá»ng tiên sinh!
Văn TÄ©nh gật gật đầu, xoay mình bá» Ä‘i. Cậu bé liá»n chạy ào lên chặn đưá»ng:
- Äi đâu? – rồi giÆ¡ tay cản. Hai ngưá»i xô vào nhau, không rõ Văn TÄ©nh dùng thá»§ pháp gì, chỉ thấy thiếu niên ná» lá»™n nhào trở lại, mặt đỠlá»±ng như uống rượu, đứng loạng choạng không vững. Cận Phi lao lên đỡ, vừa chạm vào ngưá»i cậu bé đã thấy lá»±c đạo ùn ùn đổ sang, cÅ©ng may hạ bàn cá»§a y khá chắc nên không ngã ra đất, y hãi hùng ngẩng đầu nhìn. Văn TÄ©nh đã dắt vợ bế con Ä‘i xa rồi, La Tùng giậm chân kêu khổ:
- Vân công tử, sao cậu lỗ mãng như vậy?
Thiếu niên há» Vân ngây ngưá»i:
- Hắn ta không phải là đồng bá»n cá»§a đạo sÄ© mặt Ä‘en ư?
La Tùng nhìn Hàn Tranh. Hàn Tranh đỠmặt, ho khan đáp:
- Làm gì có chuyện ấy! Vân công tử hiểu lầm rồi, ông ấy là ân nhân của Hàn mỗ!
Thiếu niên hỠVân kinh ngạc:
- Ân nhân ư? Thế… thế là thế nào vậy?
Hàn Tranh thở dài, kể vắn tắt đầu Ä‘uôi câu chuyện. Cận Phi nghe xong buồn phiá»n vô cùng, trừng mắt trách thiếu niên:
- Vân Thù, sao em không há»i cho rõ ràng trắng Ä‘en mà đã xuất thá»§ bừa bãi?
Vân Thù đỠmặt, đỠđến tận mang tai, lúng búng đáp:
- Em, em…
Cận Phi nói:
- Em em cái gì, Ä‘uổi theo mau! Nhất định phải tạ lá»—i vá»›i ngưá»i ta.
Vân Thù vâng dạ luôn miệng. Äúng lúc ấy, ngoài cá»­a bá»—ng có má»™t nhà nho già lao vù vào, toàn thân ướt đẫm, mặt trắng nhợt, kêu la liên hồi:
- Có ma, có ma!
Chủ quán tức giận:
- Lão Diệp, lão lên cơn gì thế? Có ma! Có ma! Có con ma cái mẹ lão ấy.
Nhà nho ngẩn ra, bỗng khóc ồ ồ:
- Äúng là đã gặp ma mà, ghê lắm! Cho tôi má»™t bát rượu Ä‘i, lạnh quá, lạnh quá!
Chủ quán xua tay gắt:
- Cút cút! Uống mà lưá»i trả, ai dây vào lão cÅ©ng xúi quẩy hết.
Vân Thù sắp ra khá»i cá»­a, chợt cau mày quay lại, móc má»™t đĩnh bạc ném cho chá»§ quán, cưá»i nhạt:
- Miếng bạc này có đủ mua một bát rượu không?
Chủ quán tươi mặt, giơ tay đón lấy, luôn miệng nói:
- Quá đủ, quá đủ ạ!
Vân Thù nói:
- Äá»§ thì tốt! Lấy cho tiên sinh đây hai bát rượu, chá»— thừa thì mua giúp ông ấy má»™t bá»™ quần áo sạch sẽ. – nói rồi cậu quay mình chá»±c Ä‘i, ai dè nhà nho già nắm lại, trợn mắt bảo:
- Tôi… tôi gặp ma thật mà, cháu tin không?
Vân Thù vốn tính cả thẹn, thấy ông già có vẻ Ä‘iên Ä‘iên, cậu đỠmặt, không nói được gì. Mấy tay phục vụ trong quán tiến đến gần, lôi nhà nho Ä‘i, cúi mình cưá»i bảo:
- Vợ ông ấy bá» theo ngưá»i ta nên ông ấy cứ dở Ä‘iên dở dại, xin công tá»­ đừng để bụng.
Vân Thù nhìn nhà nho già, khẽ thở dài, quay mình bước ra cá»­a. Cận Phi, Hàn Tranh và La Tùng đương đứng chá» bên ngoài. Má»—i ngưá»i má»™t ngá»±a, phi suốt má»™t thôi đưá»ng mà chẳng thấy bóng dáng nhà há» Lương đâu. Cận Phi thất vá»ng dừng ngá»±a há»i:
- Vân Thù, khi Ä‘i ngưá»i đàn ông ấy đã nói gì vậy?
Vân Thù đáp:
- Ông ta há»i vá» thân pháp cá»§a em.
Cận Phi cau mày nói:
- Ờ nhỉ, thân pháp em dùng lúc đó không giống võ công của Thần Ưng môn. – y quắc mắt, vẻ nghiêm khắc.
Vân Thù nóng bừng mặt, cúi đầu:
- Äó… đó là võ công cá»§a Phượng Tưá»ng tiên sinh!
Cận Phi sắc mắc:
- Phượng Tưá»ng tiên sinh là ai?
Vân Thù lưỡng lự:
- Phải bắt đầu kể từ ngày ba mươi tháng chạp năm ngoái. Hôm ấy trá»i đầy tuyết, em và Phùng Tú tài, Chu Tú tài lá»™i tuyết đến Huệ sÆ¡n…
Cận Phi sầm mặt, hừ mũi:
- Lại Phùng Tú tài, Chu Tú tài! Hai tên há»§ nho văn dốt võ dát, chỉ giá»i kêu rên bất mãn, ngâm ngợi thÆ¡ thẩn thối tha, em cứ cặp kè vá»›i những quân khốn kiếp ấy thì có tiá»n đồ gì được hả?... Mà thôi, em kể tiếp Ä‘i.
Vân Thù ngượng ngùng đáp:
- Vâng… Hôm ấy trá»i rét cắt ruá»™t, mặt đất đông cứng, tuyết rÆ¡i tá»±a lông ngá»—ng, vỡ vụn dưới gót chân, chúng em đến khu suối trong Huệ sÆ¡n, ở đấy mặt nước đã đóng băng cả rồi. Phùng Tú tài nổi hứng nói muốn khoét má»™t lá»— lấy nước nấu trà. Vì vậy em tuốt kiếm đục băng để dẫn nước. Chu Tú tài nhìn suối tuôn ào ào, sá»±c nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, bá»—ng ngâm rằng: “Tuyá»n, tuyá»n, tuyá»n4!†vốn định tức cảnh làm má»™t bài thÆ¡, ai ngá» vừa ngâm xong câu ấy đã đứt mất tứ. Em và Phùng Tú tài Ä‘á»u nghÄ©, ba chữ “tuyá»n†nghe thì bình dị chứ thá»±c chất khí vận rất dào dạt, không phải cứ nhét bừa câu nào vào cÅ©ng phối được. Chúng em đương buồn phiá»n, thình lình có ngưá»i sang sảng Ä‘á»c nối: “Tuyá»n, tuyá»n, tuyá»n, Bính xuất cá cá trân châu viên, Ngá»c phá»§ phách xuất ngoan thạch tá»§y, Kim câu đáp xuất lão long diên5!â€
La Tùng tuy chẳng phải dân tinh thông bút mực, nhưng nghe xong cũng phải vỗ đùi tán thưởng:
- Thơ hay!
Vân Thù được lá»i như cởi tấm lòng, bèn mỉm cưá»i vá»›i y. Cận Phi há»i:
- Ngưá»i Ä‘á»c thÆ¡ chắc là Phượng Tưá»ng tiên sinh chứ gì?
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #13  
Old 28-04-2008, 07:27 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn luân - Chương 9 (2)

Vân Thù gật đầu:
- Sư huynh Ä‘oán đúng lắm, chính là Phượng Tưá»ng tiên sinh! Chúng em nghe thÆ¡ là phục ngay, bèn há»i tên hiệu, má»i ông lại ngồi cùng. Phượng Tưá»ng tiên sinh cá»­ chỉ đưá»ng hoàng, ăn uống chẳng há» khách sáo, cao đàm khoát luận khiến ai nấy ngưỡng má»™. Cứ thế, má»i ngưá»i nhóm lá»­a trên đất tuyết, uống trà bình thÆ¡, ôi, thá»i gian như tên bắn, thoáng chốc đã đến giá» ngá», Chu Tú tài nhìn nắng đổ xuống tuyết, cao hứng vô cùng, lại ngâm: “Tuyết, tuyết, tuyết!†Dứt câu ấy cÅ©ng mất tứ.
Hàn Tranh phì cưá»i:
- Äầu voi Ä‘uôi chuá»™t, đúng là má»™t tên vứt Ä‘i.
Vân Thù sầm mặt, lạnh lùng bảo:
- Hàn đại ca, anh mắng tôi không sao, nhưng anh mà chửi bạn bè tôi, Vân Thù này sẽ tính sổ đến nơi đến chốn.
Hàn Tranh ngá»› ngưá»i, nín cưá»i bảo:
- Vân công tá»­ chá»› trách, Hàn má»— có tiếng ruá»™t để ngoài da, cậu cứ coi như mồm tôi má»c ngược, nói chuyện thối như đánh rắm ấy!
Lá»i lẽ y thô tục, song lại thuận tai Cận Phi và La Tùng, cả hai phá lên cưá»i ha hả.
Vân Thù nghe Hàn Tranh tự trách, cảm thấy bất an, vội xoa dịu:
- Hàn đại ca đừng nói vậy kẻo tôi đây hổ thẹn.
Hàn Tranh và La Tùng nhìn nhau, mắt Ä‘á»u ánh lên vẻ giá»…u cợt, cùng nghÄ©:
- Cái cậu Vân Thù này xuất thân thế gia võ lâm, sao lại ưa thích văn vẻ như vậy?
Vân Thù kể tiếp:
- Nghe Chu Tú tài Ä‘á»c ba chữ Tuyết, chúng tôi Ä‘á»u cảm thấy rất đột ngá»™t, không há»a theo được, đành ngong ngóng nhìn sang Phượng Tưá»ng tiên sinh. Tiên sinh mỉm cưá»i, dõng dạc Ä‘á»c: “Tuyết, tuyết, tuyết, Xứ xứ quang huy minh hiệu hạo, Hoàng Hà tá»a đông tuyệt tiêm lưu, Hách hách nhật quan tu bính liệt.â€
La Tùng vỗ đùi đánh đét, khen ngợi:
- Khí phách làm sao!
Vân Thù mỉm cưá»i:
- La huynh nói phải lắm, khí phách trong bài thơ này quả tình rất hiếm có.
Cận Phi xuất thân hàn vi, cô lậu quả văn, nghe vậy phát sốt phát rét, cau mày giục:
- Vân Thù! Em hãy nói vào ý chính, đừng lan man thơ thẩn nhăng cuội nữa!
Vân Thù cụt hứng:
- Vâng, vá» sau cÅ©ng chẳng còn gì nữa đâu, Phượng Tưá»ng tiên sinh ngâm thÆ¡ xong thì đứng dậy bá» Ä‘i.
Cận Phi ngạc nhiên:
- á»i, ông ta bá» Ä‘i như thế, làm sao dạy em võ công được?
Vân Thù cưá»i đáp:
- Sư huynh đừng sốt ruá»™t, em còn chưa kể hết! Thấy Phượng Tưá»ng tiên sinh mặc áo má»ng, sợ ông nhiá»…m lạnh sinh bệnh, em bèn cởi áo choàng Ä‘iêu thá»­ ra, thi triển khinh công Ä‘uổi theo, khoác lên vai cho ông.
Cận Phi cưá»i khẩy:
- Hay nhỉ! Tấm áo lông Ä‘iêu sư nương tá»± tay may mà em Ä‘em cho ngưá»i ta dá»… dàng thế? Hừ, chả trách lúc quay vá» em lại nói dối sư nương, bảo là qua sông trôi mất! Khéo trí trá thá»±c!
Vân Thù xấu hổ lí nhí:
- Cha dạy phải biết cứu khốn phò nguy. Ngưá»i ta chịu lạnh, mình đâu thể ngoảnh mặt làm ngÆ¡?
Cận Phi cưá»i nhạt:
- Em xem ông ta ăn mặc phong phanh nhưng vẫn Ä‘i lại đứng ngồi, ung dung nói cưá»i trong gió tuyết, có ngưá»i bình thưá»ng nào sánh được không?
Vân Thù toát mồ hôi, nuốt nước bá»t đánh á»±c:
- Sư huynh nói phải, nhưng em bị khuất phục bởi phong thái cá»§a ông nên lúc ấy chẳng suy nghÄ© sâu xa gì cả. Vá» nhà rồi, em còn mãi hồi tưởng cảnh tượng ban ngày đến ná»—i đêm trằn trá»c không sao ngá»§ được. Hôm sau đẩy cá»­a trông ra thấy tuyết vẫn mù mịt, lòng lại rạo rá»±c, em bèn khoác áo vào rồi Ä‘i má»™t mình đến Huệ sÆ¡n, chỉ mong gặp được Phượng Tưá»ng tiên sinh. Vừa tá»›i nÆ¡i đã thấy tiên sinh đứng ngay trước núi, như thể Ä‘oán được rằng em sẽ trở lại. Trông thấy em, ông cưá»i: “Ngươi đến đấy à? Ha, hôm qua ngươi má»i ta thưởng trà, hôm nay ta má»i ngươi uống rượu.†Nói rồi ông cầm má»™t cái hồ lô bảo: “Ta Ä‘em chiếc áo da ngươi cho đổi lấy bầu rượu này, chúng ta đừng nên uống nhanh quá.†á»i sư huynh Æ¡i, tấm áo choàng to tướng bằng lông Ä‘iêu đáng giá nghìn vàng mà ông ấy Ä‘em đổi chác vá»›i má»™t bầu rượu, thá»±c khổ, chả biết cao thấp gì cả.
Cận Phi hừ mũi, mặt tối sầm.
Vân Thù hoang mang, lắp bắp kể tiếp:
- Thế là, em vá»›i ông ấy ngồi xuống. Hai bên cạn xong má»™t chén, Phượng Tưá»ng tiên sinh than: “Tiếc thá»±c, có rượu mà thiếu mồi, không nhâm nhi được hết cái ngon.†Ông nghÄ© ngợi rồi móc ống tay áo ra má»™t cái triện vàng đầu sư tá»­, cưá»i bảo: “Äây là ấn quan cá»§a tri phá»§ Bình Giang Phàn Chương Khôi, tên cẩu quan há» Phàn đó chỉ ưa luồn cúi leo cao, tham ô biển thá»§, đục khoét cá»§a dân, chật vật mãi má»›i mua được phẩm hàm tri phá»§ này. Vừa khéo hai hôm trước là dịp ngá»± sá»­ đến tuần sát, ta bèn tiện tay nhấc luôn cái ấn cá»§a hắn. Theo hình luật Äại Tống, ngưá»i nào để mất ấn quan, nặng thì xá»­ trảm, nhẹ thì bãi chức. Bá»™ dạng tên cẩu quan ấy lúc này chắc là buồn cưá»i lắm, ha ha, khoái thật khoái thật, cạn chén nào!†Nói rồi tiên sinh cụng vá»›i em má»™t chung. Ông thuật chuyện rất dá»­ng dưng, em nghe mà kinh ngạc, nghÄ© bụng nha môn tri phá»§ tuy chẳng phải đầm rồng hang hổ song cÅ©ng không phải nÆ¡i có thể tùy ý vào ra, lại ngắm ông già ngồi trong màn tuyết, mình mặc tấm áo đơn đã rách thòi cả ruá»™t, bất giác em sá»±c hiểu, đó là má»™t dị nhân giang hồ.
Hàn Tranh và La Tùng bật cưá»i, Cận Phi thì hầm hầm. Vân Thù nín bặt, thấp thá»m liếc sư huynh, mặt như gấc chín.
Cận Phi mỉa mai:
- Em đã dám làm mà còn sợ ngưá»i ta cưá»i ư? Sau đó thì sao?
Vân Thù đành tiếp tục:
- Tiên sinh uống vá»›i em thêm chung nữa, rồi lấy ra má»™t tập văn tá»± cầm cố, bảo rằng: “Ngưu Bách Vạn6 ở Vu Hồ vừa tham vừa ác, không chỉ đầu cÆ¡ tích trữ mà còn cho vay nặng lãi, lợi tức cá»±c cao, khiến bao ngưá»i khuynh gia bại sản, bán vợ đợ con. Sáu hôm trước, ta ôm sạch giấy nợ, khế ước ruá»™ng đất và vàng bạc châu báu cá»§a hắn Ä‘i, châu báu thì phân phát cho dân chúng, còn văn tá»± ruá»™ng đất này…†Tiên sinh vừa nói vừa vò trong tay, tập giấy liá»n nát vụn, ông nhếch mép: “Từ giá» trở Ä‘i, gia tài cá»§a Ngưu Bách Vạn đã mất đến chín mươi chín phần trăm, hắn yêu sá»± sản như mạng sống, ắt hẳn tan nát ruá»™t gan, muốn chết cho rồi. Ha ha, cái tên Ngưu Bách Vạn lòng lang dạ sói này! Chúng ta lại cạn má»™t chén nào.†Tiên sinh nói xong, bèn uống vá»›i em má»™t chén. Chứng kiến ná»™i lá»±c cá»§a ông lúc nghiến tay, em càng cảm thấy kinh lạ. Cha mình bản lÄ©nh rất cao, tuy cÅ©ng có thể làm như vậy, nhưng chưa chắc đã thong dong tiêu sái bằng.
Cận Phi trầm ngâm:
- Hai chuyện em kể, ta Ä‘á»u có nghe đồn. Cái ông Phượng Tưá»ng ấy, tuy nói năng hành xá»­ theo chiá»u hướng nghÄ©a hiệp, song cách thá»±c hiện thì quanh co ngóc ngách, không được thẳng thắn.
Hàn Tranh tiếp lá»i:
- Äúng đấy! Tham quan ác nhân thì chém luôn má»™t Ä‘ao cho chết mẹ nó Ä‘i, hà tất bày vẽ rắc rối?
Vân Thù phật ý:
- Phàn Chương Khôi chỉ thích bợ đỡ để tiến thân, Ngưu Bách Vạn yêu tiá»n bạc như tính mạng, đối vá»›i chúng thì mất quan tước cá»§a cải còn khổ sở hÆ¡n là bị giết ấy chứ.
La Tùng cưá»i:
- Vân công tá»­ nói đúng lắm. Hai đứa đó cả Ä‘á»i vun vén, má»™t sá»›m má»™t chiá»u hóa trắng tay, chúng sẽ khốn đốn biết chừng nào!
Vân Thù được y phụ há»a, bật cưá»i:
- La huynh thá»±c rất hiểu lòng ngưá»i.
Cận Phi lạnh lùng nói:
- La huynh rất hiểu lòng ngưá»i, còn ta thì là đầu đất hả? Hừ, bắt vào chuyện chính Ä‘i!
Vân Tùng nhợt mặt, lập cập đáp:
- Vâng, vâng. Là thế này, Phượng Tưá»ng tiên sinh cứ kể xong má»™t chuyện hành hiệp tâm đắc là lại cụng vá»›i em má»™t ly, chẳng bao lâu rượu đã sạch bách. Sau đó ông đứng dậy, ngưá»i nhuốm hÆ¡i men, chân bước liêu xiêu trên tuyết, vừa bước vừa nói cái lẽ tam tài, tiên thiên dịch số gì ấy, nghe rất sâu xa ảo diệu. CÅ©ng may Chu Tú tài tinh thông dịch lý, ngày thưá»ng em theo há»c đã nắm được cả, nay biết Phượng Tưá»ng tiên sinh võ nghệ đầy mình, lại thấy bá»™ pháp cá»§a ông độc đáo quá nên em âm thầm theo dõi. Ông bước không nhanh cÅ©ng không chậm, như Ä‘i dạo trong vưá»n thôi, nhưng lạ là sá»± dịch chuyển ấy lại gây ra gió, khiến tuyết rÆ¡i xuống Ä‘á»u bị cuốn chùm, quay rất lâu phía trên đầu ông như má»™t lá cá» tiết lá»›n màu trắng.
Ba ngưá»i kia giật mình nhìn nhau, cùng nghÄ©:
- Chỉ bước Ä‘i mà kéo theo gió xoáy khiến hoa tuyết ngưng tụ, thá»±c chưa nghe đến thứ võ công như thế bao giá». Mà chẳng rõ có phải thật không, hay thằng bé này hứng chí nói càn, khoa trương khoác lác? – Ai nấy cùng đăm chiêu, tá» vẻ nghi hoặc.
Vân Thù vẫn kể:
- Phượng Tưá»ng tiên sinh di chuyển như vậy khoảng má»™t canh giá» má»›i dừng chân, cưá»i há»i: “Ngươi nhìn rõ được mấy phần kiểu Ä‘i cá»§a ta?†Em cứ thá»±c tình đáp: “Chưa được má»™t phần mưá»i.†Phượng Tưá»ng tiên sinh gật đầu: “Giá»i, giá»i lắm.†Ông trầm ngâm má»™t lúc, lại nói: “Mấy năm nay, ta mải tìm hai ngưá»i. Má»™t ngưá»i lẽ ra là vợ ta, nhưng nàng đã lìa xa, trốn tránh ta khắp má»i nÆ¡i. Má»™t ngưá»i nữa lẽ ra là đồ đệ ta, nhưng năm xưa vì má»™t chút suy nghÄ© sai lệch, vô duyên vô cá»› mà bá» qua nó, ôi, đáng tiếc.†Nói xong ông nhìn em bảo “Äã hụt má»™t lần thì cÅ©ng đành vậy, nhưng để hụt lần thứ hai thì má»›i thá»±c là đáng trách.â€
Cận Phi cau rúm mày. La Tùng cưá»i nói:
- Vân công tá»­, chúc mừng cậu! Äoan chắc Phượng Tưá»ng tiên sinh đã có ý thu nhận cậu làm há»c trò.
Vân Thù lúng túng:
- La huynh khách sáo quá. Tôi cÅ©ng nhận ra ý tiên sinh. Song nước có phép nước, nhà có luật nhà, võ lâm có quy cá»§ cá»§a võ lâm, tôi chưa bẩm vá»›i cha, làm sao dám tá»± tiện bái sư? Vì vậy tôi lặng thinh. Tiên sinh áng chừng Ä‘á»c được ý tứ cá»§a tôi, bèn đứng dậy cưá»i bảo: “Thôi, còn chưa mất hẳn hi vá»ng, ta tiếp tục tìm kiếm tên đồ đệ ngày xưa vậy. Nếu vẫn không tìm thấy, rằm tháng tám này, ta sẽ sang dãy Bạch Sa ở Yên sÆ¡n.†Nói rồi ông phất hai tay, cưá»i lá»›n bá» Ä‘i.
Cận Phi thở phào, nói rằng:
- Sư đệ! Suy cho cùng em cÅ©ng đã làm má»™t việc đúng. Khoan bàn em có tá»± tiện bái sư hay không, cứ nhắc đến võ công Thần Ưng môn nhà ta cái đã. Võ công Thần Ưng môn bác đại tinh thâm, anh em mình hiện chưa xong nhập môn thì đành vậy, chứ mai này luyện tập cao hÆ¡n, chắc đâu đã thua kém Phượng Tưá»ng tiên sinh. Huống hồ ông ta hành xá»­ quái đản, không phải là quân tá»­ đưá»ng hoàng, cứ tránh cho xa thì hÆ¡n.
Vân Thù ngoài miệng vâng dạ, trong bụng lại nghĩ thầm:
- Quân tá»­ đưá»ng hoàng thế nào chẳng biết, nhưng nhất định không thú vị bằng Phượng Tưá»ng tiên sinh. - Ä‘ang mải nghÄ©, chợt nghe thấy Cận Phi nói:
- La huynh! Hàn lão đệ! Sắp đến giá» tụ há»™i rồi, mình không theo kịp nhà hỠđâu. Äây cÅ©ng gần Bách Trượng Bình, chúng ta thong thả Ä‘i Ä‘i.
Sau một thoáng trầm ngâm, La Tùng nói:
- Cận lão đệ! Ta cứ băn khoăn mãi, không biết có nên nói ra hay không. Ngưá»i đàn ông áo vải đó quả thá»±c… quả thá»±c rất giống má»™t ngưá»i!
Cận Phi tỠvẻ chăm chú:
- Ai?
La Tùng kỠtai y nói khẽ một cái tên. Cận Phi kinh ngạc buột mồm:
- Có thể nào? Chẳng phải ông ta đã ốm chết từ lâu rồi hay sao?
La Tùng lắc đầu:
- Theo ta được biết, vụ ốm chết chỉ là do quan phủ nói thác thế thôi. Chưa chừng ông ta còn sống đấy.
Cận Phi nhướng đôi mày rậm, cao giá»ng nói:
- Ngày nay triá»u cương thối nát, gian thần lá»™ng hành, nếu ngưá»i đó còn sống thì vì cá»› gì không ra mặt?
La Tùng thở dài:
- Cận lão đệ! Äại anh hùng đại hào kiệt suy nghÄ© có chá»— khác biệt, hạng phàm phu tục tá»­ như hai ta làm sao hiểu được?
Cận Phi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bảo:
- La huynh nói phải. Việc đã quan trá»ng như thế, mình phải chia ra tìm hỠđể há»i cho ngá»n ngành. Nhưng chẳng may nhỡ giá» liên minh thì thầy tôi sẽ không vui đâu. Vì vậy các vị đừng Ä‘i xa quá, há»… nghe thấy hiệu lệnh thì phải nhanh chóng vá» Bách Trượng Bình nhé.
Dặn dò đâu đấy, bốn ngưá»i chia hướng lùng tìm. Vân Thù theo hướng đông, ngại sẽ khó xá»­ khi gặp Văn TÄ©nh nên cố ý lá»ng cương, ruổi ngá»±a Ä‘i dá»nh dàng. Bá»—ng chốc nghe thấy phía xa có tiếng nhạc sáo u u vá»ng tá»›i, lòng động hiếu kỳ, cậu nghÄ© bụng: “Tiếng sáo sậy này ở đâu ra đây? Ngưá»i thá»i ÄÆ°á»ng có thÆ¡ rằng:
Trước núi Hồi, cát dưá»ng tuyết phá»§ ,
Bên thành Thụ, trăng ngỡ sương sa .
Sáo lau đâu đó nghe văng vẳng ,
Äêm thâu lữ khách ngóng quê nhà7
Sáo bằng ống sậy là nhạc cụ vùng Tái Bắc8, nÆ¡i đây sao lại có âm thanh mạn ngoài thế này? Ừm, giai Ä‘iệu nghe buồn nhá»›, phải chăng ngưá»i thổi sáo gặp ná»—i phiá»n muá»™n nào?†Vân Thù ưa làm việc nghÄ©a hiệp, liá»n lần mò Ä‘i theo tiếng nhạc. Lát sau, đến gần má»™t gò đất, cậu trông thấy má»™t ngưá»i áo Ä‘en ngồi trên đỉnh gò, lưng quay vá» phía mình, mặt quay vá» hướng nam.
Vân Thù xuống ngá»±a, cao giá»ng gá»i:
- Tiên sinh thổi nghe thê thiết quá! Chắc ông gặp chuyện gì đau lòng phải không?
Tiếng sáo im bặt, ngưá»i áo Ä‘en hừ mÅ©i, lạnh lùng nói:
- Trá»i cao đất rá»™ng, xưa nay vẫn là cái lò nung nấu thế nhân. Hai chữ Ä‘au lòng, trong Ä‘á»i ngưá»i có ai thoát nổi? – Giá»ng nói Ä‘á»u Ä‘á»u, không chút âm sắc, nghe rất khó chịu.
Vân Thù trẻ ngưá»i non dạ, chưa thấm thía ná»—i khổ trần ai, không biết đối đáp ra sao trước những lá»i lẽ kỳ quái ấy. Chợt loáng thoáng đằng xa có tiếng tù và, cậu đổi sắc mặt, hấp tấp nói:
- Tiên sinh! Tôi bận chút việc, không thù tiếp được nữa. – đoạn quay đi, chạy mấy bước rồi bật cao, đáp xuống lưng ngựa.
Vân Thù chưa ngồi vững, má»™t tiếng rít khẽ bá»—ng vang lên, nghe như tiếng mÅ©i tên xé gió. Cậu bé còn đương thắc mắc thì lại thấy con ngá»±a mình cưỡi vụt hí lên thê thảm, ngã vật xuống. Cậu vá»™i lá»™n khá»i mình ngá»±a, trụ vững rồi đưa mắt nhìn kỹ, trên cổ ngá»±a có má»™t lá»— nhá» xíu, máu đương òng á»c chảy ra. Vân Thù ngó quanh, ở nÆ¡i đây ngoài ngưá»i áo Ä‘en thì không còn ai khác, cậu nổi giận:
- Tiên sinh, tại sao tự nhiên ông giết con ngựa của tôi?
Ngưá»i áo Ä‘en lạnh lùng hừ má»™t tiếng, chậm rãi đứng dậy. Vóc ngưá»i ông ta không cao, nhưng đứng trên gò nên trông khí thế rất oai phong, đầu đội trá»i chân đạp đất.
Ông ta thoáng ngẫm nghÄ©, giá»ng chợt trầm xuống, ná»­a há»i ná»­a đáp:
- Thằng ranh, ngươi là đệ tử của Vân Vạn Trình hay là môn nhân của lão Cùng nho?
Vân Thù ngạc nhiên:
- Vân Vạn Trình là cha tôi. Còn lão Cùng nho là ai, tôi có quen đâu?
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt:
- Giả bộ ngơ ngác lừa gạt hả? Tư thế tung mình lên ngựa của ngươi là Xuyên Vân túng của Thần Ưng môn, nhưng mấy bước trước đó thì là gì?
Vân Thù sực hiểu:
- Ông muốn nói đến Phượng Tưá»ng tiên sinh phải không?
Ngưá»i kia tức giận hừ mÅ©i:
- Phượng phượng gà gà cái khỉ gì? Thằng oắt con nhà ngươi thực gian dối! – ông ta vụt dịch ra sau một bước, lúc trụ bộ thì đã ở dưới chân gò.
Thấy ngưá»i ta giật lùi mà có thể bước xa đến mấy trượng như thế, Vân Thù đâm hoảng, chưa kịp định thần thì ngưá»i đó đã đến ngay trước mặt, lật tay vá» sau tóm vào ngá»±c cậu.
Vân Thù luống cuống vung chưởng chặt cánh tay ngưá»i đó, chưởng vá»— trúng trảo, hung mãnh lạ thưá»ng, nhưng ngưá»i áo Ä‘en không há» né tránh. Rìa chưởng chém tay như thể va vào thép nguá»™i, Vân Thù vá»™i vàng chuyển thế ưng trảo mổ xuống mạch môn đối phương, trảo lá»±c cÅ©ng chứa vài phần há»a hầu, sức phạt đứt tứ chi. Nào ngá» cổ tay ngưá»i kia trÆ¡n như xoa mỡ, chuồi qua các đầu ngón tay Vân Thù, tốc độ không suy suyển, xỉa thẳng đến ngá»±c cậu bé.
Vân Thù thi triển Tam tam bá»™ vá»™i vã thoái lui, nhưng ngưá»i kia cÅ©ng tiếp tục chạy lùi nhanh như gió. Bất kể cậu bé biến hóa ra sao, năm ngón tay cá»§a ngưá»i áo Ä‘en vẫn Ä‘á»u đặn ép dần đến từng tấc, từng tấc má»™t. Khi Vân Thù lùi tá»›i bước thứ mưá»i cÅ©ng là lúc bị trảo đối phương chụp vào ngá»±c. Nguy cấp quá, cậu thét lên má»™t tiếng thật to, tung chân phải đá lên thắt lưng ngưá»i áo Ä‘en, thá»±c không ngá» vừa đá là trúng liá»n. Cậu bé mừng rỡ, song lập tức nhận ra chá»— chạm chân Ä‘ang má»m nhÅ©n Ä‘i, như thể chìm lút vào má»™t đống bông. Cậu còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngưá»i áo Ä‘en lại hừ khẽ, da thịt ông ta thình lình đàn hồi, lún chá»— này nảy chá»— kia, nhanh khôn tả. Vân Thù chỉ kịp nghe thấy má»™t tiếng rắc, rồi cảm giác Ä‘au nhói chạy lan từ bẹn, chắc hẳn đùi phải đột ngá»™t bật ngược nên đã bị chấn gãy rồi.
Cậu kêu lên thảng thốt, giật lui ra sau. Ngưá»i áo Ä‘en nhoài tay theo, tóm lấy ngá»±c áo cậu, bá»—ng dưng ngÆ¡ ngẩn, lẩm bẩm nói:
- Ngươi chỉ há»c được chút màu mè bên ngoài thế thôi há»­? – Giá»ng nói thoáng vẻ bất ngá», rồi ông ta vụt lăng tay, quẳng Vân Thù xuống đất, thét:
- Thế còn Tam tài Quy nguyên chưởng đâu?
Vân Thù ngã chúi xuống bùn, mặt mũi lấm bẩn, máu chảy ròng ròng, nghe vậy nhịn đau đáp:
- Tam tài Quy nguyên chưởng là cái gì? Tôi không biết.
Ngưá»i kia cưá»i nhạt:
- Thằng này bộ dạng gian giảo, cùng một hạng như lão Cùng nho kia. Hừ, ngươi nói Vân Vạn Trình là cha ngươi, phải không?
Thoạt tiên giá»ng ông ta rất kích động, nhưng nói được mấy câu lại khôi phục âm Ä‘iệu lành lạnh Ä‘á»u Ä‘á»u, nghe không biết là vui hay giận. Thêm vào đó ông ta vẫn má»™t má»±c quay lưng lại cậu bé, Vân Thù chưa nhìn rõ nhân dạng lần nào, buá»™t miệng há»i:
- Ông là ai? Có thù với cha tôi hay sao?
Ngưá»i áo Ä‘en hừ mÅ©i, bá»—ng phá lên cưá»i ha hả. Vân Thù nghe giá»ng cưá»i ồ ạt như nước triá»u, màng nhÄ© chấn động, má»™t luồng máu nóng phụt lên đỉnh đầu như muốn phá óc lao ra. Ngạt thở. Rồi tiếng cưá»i lại thình lình tắt ngấm, ngưá»i áo Ä‘en ngá»­a đầu nhìn trá»i, lạnh lùng nói:
- Ngươi há»i ta là ai ư? Hà, lão phu lâu ngày không xuất thế, xem ra thiên hạ đã quên ta rồi! – Äoạn lại hừ mÅ©i, cao giá»ng há»i – Hôm nay Vân Vạn Trình tổ chức đại há»™i ở Bách Trượng Bình phải không?
Vân Thù nhấm nhẳn:
- Phải thì sao?
Ngưá»i kia nói:
- Hay lắm! Cái lão Cùng nho dạy ngươi võ công chắc cũng đến Bách Trượng Bình đấy nhỉ?
Vân Thù sực hiểu, nghĩ bụng:
- Lão cứ má»™t Ä‘iá»u Cùng nho hai Ä‘iá»u Cùng nho, lại há»i bá»™ pháp cá»§a ta, phải chăng ngưá»i lão Ä‘ang tìm chính là Phượng Tưá»ng tiên sinh? Võ công lão cao cưá»ng như thế, không chắc tiên sinh thắng được. Làm ngưá»i phải trá»ng chữ NghÄ©a, Phượng Tưá»ng tiên sinh vá»›i ta tâm đầu ý hợp, Vân Thù dẫu chỉ còn má»™t hÆ¡i thở, cÅ©ng quyết không làm những việc lá»—i đạo bạn bè. Tên độc ác này càng ép ta khai nÆ¡i ở cá»§a tiên sinh, ta càng không thốt ra ná»­a chữ. – nghÄ© vậy, cậu nói to – Võ công cá»§a ta Ä‘á»u do phụ thân dạy, không liên quan gì đến ngưá»i khác, cÅ©ng chẳng có Cùng nho nào ở Bách Trượng Bình cả.
Ngưá»i kia nổi giận, định bụng tra khảo, song tính tình cao ngạo, không muốn dùng phương pháp hạ lưu đó, thầm nghÄ©: “Thằng ranh cứ lải nhải Phượng Tưá»ng tiên sinh, lại khăng khăng rằng ngoài Vân Vạn Trình ra không còn ai dạy công phu cho nó. Chỉ toàn Ä‘iá»u dối trá, chẳng câu nào đáng tin. Hừ, ngươi bảo lão Cùng nho không ở Bách Trượng Bình, vậy sá»± thá»±c chắc là ngược lại rồi. Nhưng mà, võ công cá»§a lão già ấy rất cao, xung quanh còn nanh vuốt cá»§a bao nhiêu tên ngưá»i Tống nữa, nếu ta đưá»ng đột xông vào thì hung hiểm quá. Hừ, nhưng thế thì sao? Dẫu là đầm rồng hang hổ, lão phu cÅ©ng không coi vào đâu.†NghÄ© rồi cưá»i khẩy: â€œÄÆ°á»£c, lão phu sẽ Ä‘i lật tung cái cá»§a khỉ Bách Trượng Bình ấy lên.â€
Vân Thù tức ngá»±c, tá»± nhá»§ nếu để liên lụy đến cha thì thá»±c là bất hiếu, nhưng nếu nói ra nÆ¡i hạ lạc cá»§a Phượng Tưá»ng tiên sinh thì bất nghÄ©a rõ ràng. Cậu còn đương bối rối chưa quyết, bá»—ng má»™t làn gió tanh cá»±c kỳ khó ngá»­i xá»™c vào mÅ©i, kế đó là cảm giác lạ lùng sởn gai ốc chạy lan xuống từ đỉnh đầu, Ä‘á»ng lại ở thắt lưng; cuối cùng là cÆ¡n lạnh rá»n rợn bò lên dá»c cá»™t sống. Vân Thù cảm thấy má»—i tấc da Ä‘á»u run rẩy tê dại, nhưng khốn ná»—i huyệt Äản trung đã bị khống chế, không làm sao quay đầu nhìn được, chỉ biết cÆ¡n gió tanh càng lúc càng nồng, rồi luồng khí nóng dày nặng thốc từng đợt vào tai. Cậu bé không nén được ná»—i sợ hãi, lệ hoen đầy mi hòa vá»›i máu chảy ra từ mÅ©i và miệng, rá» xuống đất.

Hết chương 9
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #14  
Old 28-04-2008, 07:29 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Chương 9 (chú thích)

Chú thích:
13961397 Tuyết múa phượng bay.
14001401 Tức Tương Dương.
14041405 Bích Tá»­ và Tị Tá»­ phát âm tiếng Hán từa tá»±a nhau, Bích là màu xanh ngá»c. Tị là cái mÅ©i. Äạo sÄ© nghe nhầm.
14081409 Suối, suối, suối.
14121413 Bài thÆ¡ này trích trong Tây Hồ Du lãm chí. Tác giả là Quán Vân Thạch, ngưá»i Tiá»n ÄÆ°á»ng. Truyện kể lúc uống rượu ông thưá»ng có hứng làm thÆ¡. Má»™t hôm, mấy nhân sÄ© cùng ngoạn cảnh, uống rượu ngâm thÆ¡, muốn lấy Tuyá»n (suối) đặt vận để làm má»™t bài. Ai đó ngâm được mấy chữ Tuyá»n, tuyá»n, tuyá»n rồi tắc. Chợt có ngưá»i chống gậy tá»›i, nghe vậy ứng khẩu ngâm rằng: “Tuyá»n, tuyá»n, tuyá»n, Bính xuất cá cá trân châu viên, Ngá»c phá»§ phách xuất ngoan thạch tá»§y, Kim câu đáp xuất lão long diên.†Má»i ngưá»i nói: “Ngài chắc chắn là Quán công chứ không sai.†Quán Vân Thạch bèn Ä‘á»c tiếp: “Nhiên nhiên nhiên.†(Tất nhiên rồi!). Sau đó cả bá»n má»i rượu, há» Quán uống say rồi Ä‘i. Tích này vá» sau được thuật lại trong Từ uyển tụy biên, do Phùng Kim Bá thá»i nhà Thanh soạn.
Dịch nghÄ©a tạm: Suối suối suối, Tuôn ra hạt nào hạt nấy như trân châu, Rìu ngá»c bá»­a đá cứng, Câu vàng múc dãi rồng.
14181419 Ngày nay Ngưu Bách Vạn được dùng như một danh từ chỉ hạng đại gia, nhà giàu. Ở đây có lẽ chỉ riêng vào một cá nhân nào đó. Tôi sẽ kiểm chứng nếu còn các đoạn liên quan vỠsau.
14221423 Bài thÆ¡ Dạ thướng Thụ Hàng thành văn địch (Äêm lên núi Thụ Hàng nghe tiếng sáo) cá»§a Lý Ãch Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. Bản dịch thÆ¡ trên là cá»§a Phụng Hà.
Nguyên văn Hán Việt:
Hồi Nhạc phong tiá»n sa tá»± tuyết
Thụ Hàng thành ngoại nguyệt như sương
Bất tri hà xứ xuy lô địch
Nhất dạ chinh nhân tận vá»ng hương
Dịch nghĩa:
Cát ở trước ngá»n Hồi Nhạc trông như tuyết
Ãnh trăng ngoài thành Thụ Hàng như sương
Không biết ai thổi sáo sậy từ đâu
Làm cho lữ khách cả đêm nhớ nhà
14581459 Tái Bắc nằm ở phía bắc Trưá»ng Thành, gồm khu tá»± trị Ná»™i Mông Cổ, khu tá»± trị ngưá»i Hồi Ninh Hạ và tỉnh Cam Túc ngày nay.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #15  
Old 28-04-2008, 07:49 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Chương 10

Dịch giả: Alex
Nguồn: Việt Nam thư quán

Chương 10

MI GIAN QUẢI KIẾM


Khi nhà há» Lương đến Bách Trượng Bình, ngưá»i ngá»±a Ä‘ang qua lại ồn ào náo nhiệt. Khu vá»±c này có ba mặt giáp núi, mặt còn lại giáp rừng tùng Ä‘en kịt, má»™t con đưá»ng đất đỠkhông rá»™ng không hẹp chạy xuyên qua rừng, in đầy những dấu chân ngưá»i và ngá»±a.
Giá» ngá». Ba hồi tù và vừa dứt, đám đông tá» tá»±u lại quanh đài gá»— ở giữa Bách Trượng Bình, âm thanh ồn ào lao xao không ngá»›t, rất nhiá»u ngưá»i là bạn cÅ© lâu ngày má»›i gặp, há» bá vai bá cổ, trò chuyện thân mật vô cùng.
Văn TÄ©nh đứng tá»±a lưng vào má»™t cây tùng già, đầu đội nón lá2, mặt mÅ©i ỉu xìu. Sau sá»± việc ở quán rượu, y rối gan rối ruá»™t chỉ muốn rá»i khá»i đây ngay, hiá»m ná»—i tính tình má»m yếu, không cưỡng lại được vợ con, đành mua lấy ba cái nón, má»—i ngưá»i đội má»™t cái để không ai nhận diện được.
Cái nón rất to, che lấp gương mặt nhá» cá»§a Lương Tiêu, khiến nó thi thoảng phải giÆ¡ tay đẩy lên, phiá»n phức vô cùng. Thằng bé nhìn ngó chốc lát, chợt gá»i:
- Cha ơi! Ông kia sao oai phong thế!
Văn TÄ©nh nhìn theo hướng con chỉ, trông thấy trên đài gá»— có má»™t ngưá»i đàn ông chừng ngÅ© tuần, đầu đội khăn chữ “vạnâ€3, mÅ©i khoằm, miệng rá»™ng, râu quai nón Ä‘en sì rậm rịt, mình vận áo trắng, cá»­a tay và vạt áo viá»n vàng, trên ngá»±c thêu cảnh nước trá»i và má»™t con chim ưng sải cánh xòe vuốt, bay thấp thoáng giữa đám mây mù. Văn TÄ©nh gật đầu:
- Chắc là Vân Vạn Trình. Thiên nhãn Äiêu vương, danh bất hư truyá»n.
Ngá»c Linh hừ mÅ©i:
- Danh bất hư truyá»n cóc khô gì. Có câu “Ngưá»i đẹp vì lụa, lúa tốt vì phânâ€, bữa nào em cÅ©ng may cho mình má»™t bá»™ y hệt, mặc vào rồi lên đứng trên bệ như thế, đảm bảo oai vệ hÆ¡n hẳn lão vứt Ä‘i kia.
Văn TÄ©nh ngoảnh nhìn vợ, khuôn mặt nàng thanh tú, nụ cưá»i dịu hiá»n, y chợt thấy ấm lòng, cưá»i bảo:
- Thế sao em hay mắng tôi dù khoác cái gì lên ngưá»i cÅ©ng vẫn là má»™t gã quê mùa?
Ngá»c Linh lưá»m y:
- Em nói gì mình tin nấy à? Em nói mình là con lừa ngu xuẩn, nhưng thực tế mình có như vậy không?
Văn Tĩnh tủm tỉm:
- Tất nhiên là không. Vì ngày thưá»ng em toàn nói tôi còn ngu hÆ¡n lừa cÆ¡!
Ngá»c Linh sắp gắt lên tá»›i nÆ¡i, bá»—ng nhận ra vẻ cợt đùa cá»§a chồng, bèn càu nhàu:
- Hay nhỉ, khá» khạo như mình mà cÅ©ng biết nói năng vòng vo rồi đấy? Nhưng dẫu mình có ngốc nghếch đến đâu cÅ©ng vẫn hÆ¡n đứt lão há» Vân kia. Mình còn nhá»› chứ, hôm ở trên đầu thành, mình vận khôi giáp, trông uy nghi nổi bật… - chợt nhận ra sắc mặt chồng sầm tối, biết y không muốn nhắc lại chuyện xưa, nàng cưá»i cưá»i, bá» lá»­ng không nói nữa.
Mưá»i năm nay, hai vợ chồng tuy đầu gối tay ấp, vai tá»±a má ká», song riêng chuyện giữ thành dạo ấy thì chẳng ai muốn nhắc đến. Ngá»c Linh cao hứng nhất thá»i nên vô tình gợi lại, khiến Văn TÄ©nh nhá»› ngay tá»›i ngưá»i cha quá cố, lòng buồn rầu vô hạn. Bá»—ng Lương Tiêu kêu:
- Cha ơi, chúng ta tới gần thêm một tí được không? Ở đây chẳng thấy rõ gì cả. – nó vừa kêu vừa che tay trên mắt, nhướng trông ra xa.
Văn Tĩnh tức giận nhìn con, nói vẻ dữ tợn:
- Không được! Con là cái thứ vui đâu chầu đấy, đến chá»— đông ngưá»i thể nào chả gây chuyện!
Lương Tiêu bặm môi, đưa mắt sang mẹ cầu cứu. Ngá»c Linh cưá»i, ghé tai nó bảo:
- Con ngoan, hôm nay cha con đã gặp đủ phiá»n phức rồi, ta không dám chá»c giận ông ấy nữa đâu.
Lương Tiêu thất vá»ng vô cùng, á»§ rÅ© nghÄ©:
- Mẹ sợ cha ư? Hèm, việc này còn quái gở hơn cả việc gà trống đẻ trứng nữa.
Văn TÄ©nh ngẫm nghÄ© chốc lát rồi há»i:
- Ngá»c Linh, theo em lúc nãy anh có làm nó bị thương không?
Ngá»c Linh thắc mắc:
- Ai bị thương cơ?
Văn Tĩnh đáp:
- Thì thằng bé hỠVân đó. Anh chỉ mong thoát thân nên ra tay hơi nặng.
Ngá»c Linh giá»…u:
- Äánh thì cÅ©ng đánh rồi, mình sợ lão Cùng nho sẽ tìm mình tính sổ hay sao?
Văn TÄ©nh cưá»i:
- Vậy là em cũng nhận ra?
Ngá»c Linh đáp:
- Kẻ ngốc má»›i không nhận ra. Chỉ lạ má»™t Ä‘iá»u, lão Cùng nho đưá»ng đưá»ng chính chính, vì sao lại đổi tên thành Phượng Tưá»ng tiên sinh?
Văn Tĩnh nói:
- Chắc là tên giả để ngưá»i du hí phong trần. Trong Phượng và Hoàng thì Phượng là con trống, Hoàng là con mái…
Ngá»c Linh ngắt lá»i:
- Trống vá»›i mái, tương tá»± đực4 vá»›i cái! Mình nói thế là em hiểu rồi, Phượng là trống, Tưá»ng chiết tá»± ra chính là hai chữ Dương và VÅ©. – nàng lưá»m Văn TÄ©nh, ấm ức bảo. – Dạo ấy lão quay em đến khổ, mình cÅ©ng là tòng phạm, Ä‘á»u đáng bị ấn dúi xuống quất cho má»™t trận.
Văn Tình không ngá» chuyện đã nhiá»u năm mà nàng còn ghi hận trong lòng, y cưá»i xòa:
- Em muốn quất thì quất anh đây này.
Ngá»c Linh hăm he:
- ÄÆ°á»£c, mình nghÄ© em nói đùa hả? – Ä‘oạn giÆ¡ tay toan đánh, thấy Văn TÄ©nh cá»­ động như muốn né tránh, nàng bèn thu tay vá», cưá»i bảo:
- Em chẳng muốn đánh mình đâu, da cứng thịt dày, đánh đau tay lắm.
Lương Tiêu vẫn thản nhiên quan sát, đến lúc ấy chợt chen vào:
- Không phải mẹ không muốn, mà là không nỡ.
Văn TÄ©nh đỠbừng mặt. Ngá»c Linh phát con má»™t cái, nghiến răng dá»a:
- Nhóc này, con thì hiểu cái gì! Ngứa ngáy muốn ăn roi hả?
Thằng bé cưá»i khanh khách:
- Con ngứa đấy, con ngứa đấy. – rồi vừa cưá»i vừa cù loạn lên trong lòng mẹ nó.
Có ngưá»i ngoái lại nhìn, Ngá»c Linh đâm ngượng, khẽ bảo:
- Ngoan nào, mẹ không bế nữa bây giá».
Lương Tiêu sợ bị buông xuống, ngưá»i nhá» chân ngắn làm sao mà theo dõi được cảnh nhá»™n nhịp đằng kia, nó vá»™i vã chỉnh đốn tư thế, nhìn thẳng ra phía trước.
Vân Vạn Trình đứng trên đài, trông xuống đám đông chen vai thích cánh bên dưới, cảm thấy nhiệt tình trào dâng trong lồng ngá»±c: “Ngưá»i ta nói mưá»i năm nay Äại Tống đã quá quen vá»›i cuá»™c sống thái bình, ngá»±a tốt để béo bệu, cung cứng để rã dây, lòng ngưá»i không được như xưa nữa. Nhưng cảnh Bách Trượng Bình đây làm gì đến ná»—i thế?†Y đưa mắt ngó quanh, không thấy Cận Phi và Vân Thù đâu, khó chịu hừ má»™t tiếng, lại nhìn lên đài, ngấm ngầm buồn rầu. “Ba vị lão hữu vẫn chưa tá»›i, phải chăng trên đưá»ng đã xảy ra chuyện gì?â€
Má»™t ông già râu bạc đứng mé trái chừng như nhìn ra tâm tư cá»§a Vân Vạn Trình, cưá»i bảo:
- Lão Äiêu nhi, đã đến giá» rồi, không thể thất tín vá»›i hào kiệt trong thiên hạ. Ai vắng mặt thì thôi, mình không đợi nữa. Ha ha, lão già này sốt ruá»™t lắm, muốn uống bốn bát rượu thỠđây!
Vân Vạn Trình kinh ngạc:
- Ca ca đùa hả? Rượu thỠchỉ một bát là đủ, đâu cần những bốn bát?
Ông già râu bạc cưá»i:
- Nói chuyện vá»›i lão Äiêu nhi này chẳng thú vị chút nào! Äệ nghÄ© xem, Nam thiên Tam Kỳ đến muá»™n nhé, có phải là đáng phạt nặng hay không? Kể vỠđả đấu, ngưá»i ta thưá»ng nói “Nam thiên Tam Kỳ, mãn nhị vô địch5â€, nếu ba ngưá»i đến cả, chắc đệ không dám phạt roi, còn phạt rượu thì lại đúng vá»›i ước mong cá»§a há» quá. Vì vậy lão già này cứ giành uống mấy chén rượu thá» cá»§a cái đám ấy cho chúng trố mắt lên, tá»›i nÆ¡i mà không nhấp được má»™t giá»t rượu nào, ha ha, bá»n Nam thiên Tam Kỳ ấy sẽ tức bằng chết.
Vân Vạn Trình nghe vô lý quá, nghÄ© bụng: “Rượu thá» làm gì có chuyện uống thay?â€
Biết lão già này chỉ đùa cợt thế thôi, lá»i lẽ không lấy gì làm thật, y cưá»i cưá»i, đưa mắt nhìn khắp đám đông, xua xua hai tay. Má»i ngưá»i tức thì im lặng. Vân Vạn Trình trầm giá»ng nói:
- Các vị lặn lá»™i đưá»ng xa tá»›i đây, Vân má»— đón tiếp có phần sÆ¡ suất, thá»±c hổ thẹn vô cùng. Nay nhắc lại trận chiến Hợp Châu mưá»i năm vá» trước! Dạo ấy nguyên má»™t cÆ¡n giận Hoài An mà khiến Thiên Kiêu6 ngã ngá»±a, trá»i chuyển đất rung. Tiếc ná»—i hiá»n vương đã cưỡi hạc vân du, chẳng biết vá» sau ra sao nữa. Quân Thát xem thưá»ng nước ta, vẫn chú ý rèn quân nuôi ngá»±a, rắp tâm càn quét phương nam.
Ngá»c Linh bất giác đưa mắt liếc Văn TÄ©nh, thấy y cúi đầu trầm ngâm, hiểu rằng những lá»i nói kia đã gợi y nhá»› lại chuyện cÅ©, nàng thở dài, nắm lấy tay chồng.
Vân Vạn Trình vẫn nói:
- Lần này quân Thát đã chuẩn bị binh lá»±c tinh nhuệ, không đến thì thôi, mà đến thì thế tấn công tất như vÅ© bão. Chúng ta tuy chỉ là những kẻ bỉ phu thảo mãng, nhưng Ä‘á»u sinh ra và lá»›n lên ở đất Tống. Thá»­ há»i, các vị có thể nào giương mắt nhìn bá»n Thát phá thành trì, há»§y xã tắc, dẫm nát ruá»™ng đồng, giết hại bách tính cá»§a chúng ta chăng? – Những lá»i này được nói ra vá»›i giá»ng hùng hồn, các hào kiệt Ä‘á»u sôi máu, nhao nhao hét:
- Không thể.
- ÄÆ°á»£c! – Vân Vạn Trình bật má»™t tiếng như sấm nổ, trấn áp má»i tiếng hét xung quanh. Y vẫy tay – Mang rượu lên!
Mấy chục ngưá»i đàn ông vạm vỡ ở trần khiêng tá»›i mưá»i vò mỹ tá»­u, đặt cạch xuống đất. Rượu bắn tung tóe, hương men đê mê tá»a lan ngào ngạt.
Vân Vạn Trình huÆ¡ Ä‘ao cứa ngón tay giữa, lần lượt nhá» mưá»i giá»t máu vào mưá»i vò rượu. Các anh hùng hào kiệt cÅ©ng tiến lên cắt máu. Äúng lúc ấy, có ba kỵ mã sấp ngá»­a phóng tá»›i. Cận Phi tung mình xuống ngá»±a, chạy ào lên trước đài. Vân Vạn Trình nhướng mày, gay gắt há»i:
- Sao giá» má»›i vá»?
Cận Phi hoảng sợ vái lạy:
- Sư phụ bớt giận, có việc đột xuất xảy ra nên chúng con đến muộn.
Vân Vạn Trình cau mày, chá»±c tra xét cho kỹ càng, song còn ngần ngại vì đông ngưá»i quá, lão già râu bạc ná» cưá»i bảo:
- Thôi, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, lão Äiêu nhi đừng vá»™i vặn vẹo. Thằng bé Cận Phi này lá»›n lên trước mắt ta, nói năng làm việc xưa nay Ä‘á»u rất thật thà!
Vân Vạn Trình cau có:
- Ca ca đừng nuông nó. Bây giỠmới chỉ là liên minh, nhược bằng giao chiến thật, chậm một chút há chẳng để lỡ quân cơ hay sao?
Ông già cưá»i:
- Môn quy cá»§a đệ nghiêm khắc quá, ta nghÄ© không ổn. Mà thôi, đệ muốn đánh muốn giết thế nào thì tùy, ta không ý kiến ý cò gì nữa. – nghe là nghe vậy, song nể vai vế cá»§a lão, Vân Vạn Trình cÅ©ng phải nhượng lá»i, thở dài bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, Cận Phi, tha cho con lần này. Ờ mà, Vân Thù đâu?
Cận Phi kinh ngạc há»i:
- Sư đệ vẫn chưa quay vỠạ?
Vân Vạn Trình hừ má»™t tiếng, hai mắt lạnh hẳn Ä‘i. Cận Phi lúng túng, toan giãi bày thay sư đệ mấy câu, nhưng Vân Vạn Trình đã quay sang chá»— khác, chăm chú nhìn má»™t hán tá»­ gầy Ä‘en, há»i to:
- Huynh đài cũng đến liên minh phải không?
Ngưá»i đàn ông ná» giật mình, trả lá»i bằng má»™t giá»ng rất Ä‘anh:
- Không liên minh thì làm gì?
Vân Vạn Trình mỉm cưá»i:
- ÄÆ°á»£c lắm, các hạ có thiếp má»i không?
Ngưá»i đàn ông trừng mắt, cưá»i nhạt:
- Không có thiếp thì không đến được ư? Ngươi đã gửi cho ta chưa?
Mắt loé sáng, Vân Vạn Trình kéo dài giá»ng:
- Äại Tống còn nhiá»u chân nhân bất lá»™ tướng, phát sót thiếp là Ä‘iá»u khó tránh khá»i. Các hạ không mang thiếp đến thì thôi, cá»› sao lại giấu thuốc bá»™t trong tay áo?
Ngưá»i đàn ông Ä‘en gầy nhướng đôi mày nhá», giật lui vài bước, cưá»i ha ha má»™t tràng dài rồi tung mình lên, nhấp nhô mấy cái lướt qua đám đông, thân pháp cá»±c kỳ nhanh. Lão già râu bạc kêu the thé:
- Con thỠđế kia, chạy rồi ư? – lão toan bay theo, chợt thấy má»™t cái bóng xẹt ngang trước mặt. Vân Vạn Trình xé gió bay Ä‘i, nhắm theo hậu tâm hán tá»­ ná». Thình lình tên ấy thét vang, xoay vụt má»™t cái giữa lưng chừng không, tống ngược song chưởng lại. Chiêu thức mạnh mẽ, có tính toán, đủ thấy công lá»±c rất cao. Vân Vạn Trình bị chưởng phong đánh thốc mặt, đà phóng hÆ¡i chậm Ä‘i. Không ngá» võ công cá»§a gã gian tế lợi hại như vậy, ai nấy la lối á»m tá»i. Vân Vạn Trình rÅ© hai tay áo vá» phía sau như chim ưng xếp cánh, phóng vút qua không trung theo má»™t đưá»ng bán nguyệt, vòng xuống sau lưng đối phương. Hán tá»­ ná» phát chưởng hụt, thầm kêu bất diệu, chưa kịp biến chiêu, đã nghe thấy Vân Vạn Trình thét to:
- Trở lại mau! – liá»n đó hậu tâm Ä‘au nhói, toàn thân tê nhÅ©n, hắn bắn vù vá» chá»— mấy vò rượu, rÆ¡i bịch xuống. Cận Phi lao đến ấn dúi hắn xuống, rung cho bá»™t trắng rÆ¡i khá»i tay áo, lại tuốt mặt hắn, lá»™t sạch hai hàng râu giả Ä‘i.
Trong đám đông có ngưá»i tinh mắt, nhận ra diện mạo cá»§a tên gian tế liá»n la thất thanh:
- Ma thiên Diêu tử7, Ma thiên Diêu tử đây mà!
Quần hào ồ lên. “Ma thiên Diêu tử†là má»™t đại đạo độc hành ở Xuyên trung, khinh công cá»±c cao, má»™t đêm Ä‘i ngàn dặm, giết ngưá»i cướp cá»§a, thá»§ Ä‘oạn độc ác. Giá»›i hành hiệp suốt năm châu quận vùng Xuyên Thiểm đã mấy lần liên thá»§ bắt hắn nhưng Ä‘á»u hao binh tổn tướng, tay trắng ra vá». Không ngá» hắn lại làm gián Ä‘iệp cho ngưá»i Nguyên.
Trong đám đông có kẻ cưá»i nhạt:
- Diá»u hâu suy cho cùng cÅ©ng chỉ là má»™t con chim con trong lá»—, không bằng cả con ó, đâu đã biết mùi uy phong cá»§a đại ưng.
Má»™t ngưá»i khác cưá»i tiếp lá»i:
- Phải đó, huống hồ còn là vua trong loài ưng, chao lượn thần tốc, thiên nhãn tinh tưá»ng!
Màn lăng không truy đuổi vừa rồi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc nhưng thần tốc vô cùng, thao tác y hệt chim ưng bắt sẻ. Lại thêm ban nãy tình thế nhộn nhạo như vậy mà Vân Vạn Trình vẫn để ý được từng chân tơ kẽ tóc, nhận ra gian tế, hai chữ “Thiên nhãn†kể cũng không ngoa.
Chẳng bao lâu, máu thỠđã nhá» xong, mưá»i vò mỹ tá»­u đỠsẫm sóng sánh. Cận Phi cùng các đệ tá»­ Thần Ưng môn rót rượu chia cho má»i ngưá»i. Vân Vạn Trình nâng cao bát, dõng dạc tuyên thệ:
- Hôm nay, tại đây, Vân Vạn Trình xin thá» vá»›i trá»i đất, dâng tấm thân hèn bảo vệ Äại Tống, ngưá»i còn nước còn, quyết tá»­ cùng tổ quốc. – Y nói sao, quần hào nói vậy, trăm ngưá»i như má»™t, khí thế tràn mây.
Lập thệ xong, Vân Vạn Trình lại nói:
- Việc liên minh hôm nay đã vẹn, giỠphải tuyển ra một minh chủ…
Ngay lập tức có ngưá»i hô.
– Suy tôn Vân đại hiệp làm Minh chủ.
Má»i ngưá»i liá»n nhao nhao hùa theo.
Vân Vạn Trình xua tay:
- Phương lão ca đức cao vá»ng trá»ng, danh động Giang Nam, bất kể là võ công hay tiếng tăm Ä‘á»u trên Vân mỗ…
Ông già râu bạc đảo mắt:
- Khoan hẵng nào! Vá» tiếng tăm, lão phu và đệ kể cÅ©ng tám lạng ná»­a cân, còn võ công mà trên đệ á, nhắm mắt nói mò hay sao thế? Lão Äiêu nhi, đừng rưá»m lá»i nữa, chức vị Minh chá»§ này ngoài đệ ra thì còn ai vào đây.
Vân Vạn Trình từ chối:
- Vân má»— tài hèn đức má»ng, dù ca ca không nhận thì võ lâm rá»™ng lá»›n, tất có ngưá»i cáng đáng được.
Ông già râu bạc cưá»i nhạt:
- à đệ là Nam thiên Tam Kỳ hả? Ba đứa ấy xưa nay phóng túng bừa bãi, lần này còn công nhiên đến muá»™n, thá»±c khiến ngưá»i ta thất vá»ng. Chúng nó mà làm Minh chá»§ thì lão già này bất phục đầu tiên.
Vân Vạn Trình lắc đầu:
- Vân má»— khởi xướng không phải để rắp ranh ngôi to. Cứ tùy má»i ngưá»i bàn bạc rồi quyết định.
Lão già thổi phù một cái, râu bạc bay lơ phơ, nói lẫy:
- Thương lượng cái của khỉ gì, việc này quyết định sớm rồi giải tán sớm, lão đương mong uống rượu đây.
Äám đông bên dưới cưá»i rá»™, má»™t kẻ nói:
- Phải đấy, quyết định sá»›m giải tán sá»›m, má»—i ngưá»i uống ba chén cho thoải mái.
Kẻ khác lại nói:
- Ba chén ít quá, uống ba ngày ba đêm má»›i gá»i là thống khoái.
Lão già râu bạc cưá»i:
- Hay! Lần này lão đã kéo tá»›i mưá»i xe rượu quý, xin được má»i má»i ngưá»i má»™t chầu túy lúy.
Nghe nói trước sau gì cÅ©ng có rượu uống, tất cả cùng rầm rá»™ hưởng ứng, má»™t ngưá»i gợi ý:
- Thế này đi! Hai vị cứ tỉ võ đoạt soái, ai thắng thì làm minh chủ.
Ngưá»i khác tỠý khinh bỉ:
- Äại Tống ta trá»ng lá»… nghi, đâu thể động võ suy cá»­, hành xá»­ như bá»n Thát thế được.
Ngưá»i lúc trước hô lên rằng:
- Chúng ta là con nhà võ, không tỉ võ thì viết chữ vẽ tranh à?
Ở đây toàn những kẻ hành tẩu giang hồ đã lâu, phần lá»›n Ä‘á»u má»™t phưá»ng hiếu sá»±, thích xem những chuyện náo nhiệt, nghe vậy cưá»i ồ:
- Phải phải, tỉ võ đoạt soái.
Lão già râu bạc mắng:
- Kệ các ngươi muốn nói gì thì nói, lão già này không Ä‘á»i nào mắc lừa đâu, thắng thì lằng nhằng, thua lại mất mặt!
Vân Vạn Trình nghe trên dưới Ä‘ua nhau léo nhéo, tá»± nhá»§: “Việc quan trá»ng như vậy mà láo nháo chẳng khác gì phưá»ng chèo. Cái lÅ© ô hợp này không rèn bằng binh pháp thì làm sao ra chiến trưá»ng được.â€
Ngá»c Linh hào hứng theo dõi, cưá»i nói:
- Ngốc ơi! Sắp tỉ võ đoạt soái kìa, chi bằng mình cũng lên động chân động tay, nhỡ đâu vớ được cái minh chủ.
Lương Tiêu vá»— tay khen phải. Văn TÄ©nh nín lặng, Ngá»c Linh lại gá»i:
- Ê, ngốc ơi, mình bảo trông em thế này có làm được minh chủ…
Nàng đương dở câu thì có bốn tiếng tạch tạch rất nhanh như tiếng pháo nổ vang lên. Những ngưá»i khác cÅ©ng ngoái đầu nhìn. Bốn cây tùng già thân to đến má»™t vòng ôm đột ngá»™t gãy rạp vào nhau, rồi má»™t sức mạnh ghê gá»›m nào đó lôi chúng Ä‘i xá»nh xệch, xếp thành má»™t bức tưá»ng như xếp chồng bài cá»­u8 cao hÆ¡n hai trượng, chẹn cứng lấy con đưá»ng đất đỠchạy qua rừng.
Má»i ngưá»i kinh ngạc theo dõi, chợt hoa cả mắt. Má»™t con hổ khổng lồ bá»—ng đâu hiện ra trên bá» tưá»ng cây, hai mắt lập lòe tá»±a lá»­a ma trÆ¡i, mõm ngậm má»™t ngưá»i oặt đầu tóc tai bá»i rối, chẳng rõ còn sống hay đã chết.
Trên lưng con hổ tá»± dưng má»c lên má»™t ngưá»i, áo Ä‘en như pha má»±c, mắt sâu mÅ©i cao, mặt trắng bệch, đôi mày xếch như hai lưỡi kiếm má»ng dần vá» thái dương, bá»™ dạng hung hãn.
Thoáng thấy ngưá»i đó, Ngá»c Linh tắt cưá»i. Văn TÄ©nh nhận ra tay nàng lạnh hẳn Ä‘i, ngạc nhiên há»i:
- Em sao thế?
Ngá»c Linh thất thần, môi run run, không nói năng gì.
Con hổ Ä‘en nhún má»™t cái nhảy khá»i tưá»ng cây, tiếp đất êm ru rồi lừ lừ tiến vá» phía má»i ngưá»i. Ai nấy Ä‘á»u lá»™ vẻ lạ lùng, con hổ Ä‘i tá»›i đâu, há» tá»± động giãn ra nhưá»ng đưá»ng tá»›i đấy. Äến trước đài, con hổ dừng lại, ngưá»i áo Ä‘en tuá»™t xuống đất, ánh mắt như hai luồng chá»›p chÄ©a vào đám đông. Lão già râu bạc cau đôi màu rậm, thu lại vẻ cưá»i cợt ban nãy, nhướng mày cất giá»ng sang sảng gá»i:
- Tiêu Thiên Tuyệt, lâu nay vẫn khá»e chứ?
Van TÄ©nh đã lá» má» Ä‘oán ra lai lịch cá»§a ngưá»i vừa xuất hiện, nhưng đến lúc nghe lão già râu bạc khẳng định thì má»›i thá»±c choáng váng, mặt tái Ä‘i.
Tiêu Thiên Tuyệt đảo mắt, lạnh lùng há»i:
- Ngươi là ai?
Lão già râu bạc cưá»i:
- Phương Lan9 bất tài, năm xưa đã từng có duyên hội ngộ các hạ ở núi Thiên Trụ.
Tiêu Thiên Tuyệt ngẩn ngưá»i:
- Núi Thiên Trụ? Hứ, chả nhớ nữa.
Phương Lan nóng mặt, buông má»™t tiếng cưá»i khẩy.
Ngá»c Linh cứ run lên từng chặp. Lương Tiêu ngồi trong lòng nàng, ngạc nhiên há»i:
- Mẹ mệt hả?
Ngá»c Linh cắn chặt môi, khẽ lắc đầu. Lương Tiêu thầm lấy làm lạ: “Lão áo Ä‘en vừa xuất hiện là mẹ ta khác hẳn, chẳng hiểu vì sao? Con mèo mun kia oai quá, lát nữa nghÄ© cách xin mẹ thương lượng vá»›i lão cho ta cưỡi nhá» má»™t lúc.†Nó chưa gặp hổ bao giá», nhất là giống hổ Ä‘en dị chá»§ng như thế, nên tưởng là mèo to, thấy Tiêu Thiên Tuyệt cưỡi “mèo†thì sinh lòng ngưỡng má»™, vừa dán mắt vào con thú vừa ngẫm nghÄ© xem làm sao để mẹ đồng ý Ä‘i thuyết phục ngưá»i ta cho mình cưỡi con “mèo to†ấy.
Cận Phi nhìn ngưá»i mắc trong hàm hổ, càng nhìn càng thấy quen thuá»™c, bất giác tim đập dồn dập, bật kêu:
- Tiểu sư đệ?
Ngưá»i đó run khẽ, nghẹn ngào đáp:
- Äại sư huynh… - giá»ng nói khàn đặc, chẳng rõ kinh ngạc hay vui mừng, song vừa cất tiếng thì động đến vết thương, máu tươi tí tách theo xương trán chảy xuống. Hãi hùng và giận dữ, Cận Phi nhảy ào tá»›i trước, chợt thấy vai bị níu lại. Vân Vạn Trình nắm y đẩy sang má»™t bên, vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh, cất giá»ng chào:
- Tiêu tiên sinh đại giá quang lâm, chẳng hay có việc gì?
Lãnh đạm dửng dưng như thể chưa nghe thấy, Tiêu Thiên Tuyệt đưa mắt quét khắp lượt đám đông, nhướng cao đôi mày lưỡi mác, thét to:
- Lão Cùng nho, ra đây. – tiếng hét như sấm nổ, như lốc tuyết, dá»™i vào óc má»i ngưá»i khiến tất cả thần hồn chao đảo.
Khi không khí lắng lại, ai nấy cùng lấy làm lạ, chẳng hiểu lão gào lên như thế là ý gì. Tiêu Thiên Tuyệt đợi hồi lâu không nghe trả lá»i, đâm sốt ruá»™t, tiếp tục thét:
- Tiêu má»— ở đây! Lão Cùng nho, ra ta xem! – Lần này tiếng thét càng dữ dá»™i, hồi vá»ng khắp bốn mặt núi, vô số âm thanh cùng bật lại:
- Ra ta xem! Ra ta xeeeeeeeeem!....
Ai cÅ©ng cảm thấy ù tai nặng ngá»±c, khó chịu vô cùng. Bá»—ng có ngưá»i rú lên Ä‘au đớn. Tất cả ngoảnh đầu nhìn, trông thấy Hàn Tranh hai mắt lồi tướng, máu ri rỉ tuôn ra bên mép, chúi vá» trước ngã sấp mặt xuống. La Tùng kinh hoảng đến gần, chạm vào mÅ©i miệng gã thì thấy đã Ä‘oạn khí. Lúc trước Hàn Tranh bị đạo sÄ© mặt Ä‘en đả thương, bệnh tình chưa khá»i, nay nghe tiếng thét lá»™ng óc cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, ná»™i thương tái phát nên há»™c máu mà chết.
Không ai trả lá»i, Tiêu Thiên Tuyệt đâm nóng nảy: “Ta đã bài binh bố trận xong xuôi, tại sao Cùng nho không ra mặt? Hắn ta càng ngày càng nhát hay quả thá»±c là không đến đây?†Lão nghÄ© ngợi má»™t lúc, đưa mắt nhìn Vân Thù, nghiêm nghị bảo:
- Thằng ôn mặt sứa gan lim! Nếu mày không khai lão ấy hiện ở đâu, ta vớ được đứa nào sẽ giết luôn đứa đó, giết bằng sạch mới thôi.
Vân Thù nghiến răng nhắm mắt, chẳng nói chẳng rằng.
Phương Lan vuốt râu:
- Tiêu lão quái này, ông nói năng thá»±c quái gở, thá»±c là đại ngôn trÆ¡ tráo. Ngưá»i ở đây chẳng má»™t nghìn thì cÅ©ng tám trăm, riêng mình ông giết nổi chăng?
Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng hừ mũi, con hổ đen ngẩng đầu, nhả Vân Thù vào tay lão.
Lão già không nói trắng ra nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu, nếu động thá»§ thì Vân Thù sẽ phải thí mạng đầu tiên. Vân Vạn Trình siết chặt nắm tay, biết lúc này đây không được tá» vẻ yếu má»m nên chỉ cưá»i nhạt. Phương Lan ngại y tuôn ra những lá»i nặng ná» khiến hai bên càng thêm căng thẳng nên nói tranh:
- Tiêu lão quái, ông chẳng gì cũng là cao thủ đương thế, bắt một đứa nhỠlàm con tin mà không sợ mất mặt à?
Tiêu Thiên Tuyệt liếc hỠPhương, lạnh lùng nói:
- Thằng già này lôi thôi quá. ÄÆ°á»£c, ta hẵng thịt ngươi để tế cá».
Nhìn lão ta mắt rá»±c hung quang, Phương Lan đâm chợn, ngưá»i lạnh toát. Tiêu Thiên Tuyệt nhếch mép, chuẩn bị ra tay, chợt có tiếng vó ngá»±a lá»™p bá»™p xa xa trên con đưá»ng đất Ä‘á», lão giật mình: “Phi ngá»±a mà vẫn giữ được nhịp Ä‘iệu cá»§a bá»™ pháp, hẳn là cao thá»§.†bèn nhướng cặp mày lưỡi mác, liếc mắt trông.
Má»™t tràng cưá»i vút cao, kế đó là má»™t giá»ng ngâm hào sảng:
- Phong há»a liên thiên lá»™, Thiển thảo má»™t mã Ä‘á»10.
Lá»i ngâm chưa dứt, giá»ng khác đã nối theo:
- Tế Vũ thương cố quốc, Lạc Hồng tiếu ngã si11.
Trong đám đông có ngưá»i reo to, vẻ hoan hỉ:
- Nam thiên Tam Kỳ!
Lại má»™t tràng cưá»i, rồi má»™t ánh bạc lướt qua vòm không, bốn cây tùng chắn đưá»ng gãy gập, hai con tuấn mã theo nhau phá tưá»ng lao ra. Ngưá»i Ä‘i trước áo trắng ngá»±a trắng, tay cầm má»™t cây ngân há»a kích dài hai trượng, khăn Ä‘ai phấp phá»›i, uy phong lẫm liệt. Ai đó trách rằng:
- Äã là Nam thiên Tam Kỳ, sao chỉ có hai ngưá»i đến?
Kẻ khác giễu cợt:
- Hai ngưá»i là đủ rồi, anh chưa nghe thấy câu: Nam thiên Tam Kỳ, mãn nhị vô địch hả…
Tiêu Thiên Tuyệt lá»™ vẻ thất vá»ng rõ rệt, hừ mÅ©i, chống nạnh ngâm to:
- Nam thiên Tam Kỳ, mãn tam mãn tứ, Ä‘á»u là rắm chó!
Tiếng ngâm văng vẳng bay Ä‘i. Kỵ sÄ© dẫn đầu bật cưá»i, con ngá»±a trắng y cưỡi chợt phi nhanh hẳn lên, hai tai rạp ra sau, gió lùa qua bốn móng. Phương Lan chá»™t dạ quát:
- Cơ Lạc Hồng, đừng hấp tấp!
Lão chưa dứt lá»i, kỵ sÄ© và tuấn mã đã phóng thốc đến gần, CÆ¡ Lạc Hồng trợn đôi mắt đẹp, hú vang:
- Tiêu lão quái nói năng bậy bạ, ăn kích của ta đây!
Y xoay há»a kích vù vù, tiếng gió quạt ra vun vút. Trong vòng mưá»i trượng chung quanh, ai cÅ©ng thấy nặng ngá»±c ngạt thở.
Tiêu Thiên Tuyệt tay trái xách Vân Thù, nhìn cây thiết kích lao tá»›i, bá»™ dạng thản nhiên như không. Xem chừng lão ta không đỡ nổi, má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ vui mừng, cất tiếng reo hò, ai ngá» nhìn lại đã thấy Tiêu Thiên Tuyệt nắm tay phải vào cán kích tá»± khi nào, trừng mắt hô:
- Dừng! – rồi khẽ lắc ngưá»i, hai chân lún đất đến ná»­a thước.
CÆ¡ Lạc Hồng cảm nhận được má»™t dòng lá»±c tuôn theo cán kích xối thẳng vào phế phá»§ mình, kế đó chảy xuống con ngá»±a. Sau tiếng xương xô lạo rạo, hai đùi y gãy rá»i, ngưá»i bắn vút Ä‘i như sao băng, húc gãy hai cây tùng xanh, máu hắt ra, vấy đỠtấm áo trắng muốt. Con tuấn mã Äại Uyển vẫn phi như cÅ©, nhưng đến cách Tiêu Thiên Tuyệt ba thước, bá»—ng dưng bốn vó má»m oặt, nó gục xuống chết, chưa kịp cả lần hí cuối cùng. Lúc này má»i ngưá»i má»›i thốt thành tiếng, nhưng không phải reo hò nữa mà đã đổi ra kinh hãi.
Từ con ngá»±a thứ hai, má»™t bóng ngưá»i xám má» bật lên, kéo theo tiếng rít lanh lảnh.
Thuyá»n kiếm12 Mạc Tế VÅ©!
Y phóng thốc tá»›i, tay áo vạt áo bay phần phật, nhuyá»…n kiếm láy ra mưa ảnh mịt mùng. Lá»™ kiếm pháp này có tên Phù dung Dạ vÅ©, là tuyệt há»c bình sinh cá»§a y, tiêu sái huyá»n mặc, hệt như má»™t bài thÆ¡ mô tả:
Tùy phong tiá»m nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh!13
Chứng kiến CÆ¡ Lạc Hồng thua bại chỉ sau má»™t chiêu, Vân Vạn Trình đã đủ buồn bá»±c, nay thấy Mạc Tế VÅ© lại vá»ng động xuất thá»§, y bèn gá»i giật:
- Khoan đã Mạc huynh! – rồi toan băng lên ngăn cản. Phương Lan đột nhiên níu lại. Vân Vạn Trình kinh ngạc:
- Ca ca…
Phương Lan lắc đầu, mắt thoáng nét đau đớn:
- Nam thiên Tam Kỳ, võ công thua nhưng nhân cách không thua!
Vân Vạn Trình thẫn thá», nhá»› ra ba ngưá»i bản tính cô ngạo, há»… xuất thá»§ là quyết không nhận tương trợ, bất kể cá»§a tri ká»· hay ngưá»i ngoài, y đành dừng bước, thở dài buồn bã.
Tiêu Thiên Tuyệt đứng chắc như đóng Ä‘inh, đợi màn mưa kiếm hắt tá»›i, lão hà khẽ má»™t tiếng, trở đầu kích sắt ra múa. Má»i ngưá»i nhìn thấy không khá»i kinh ngạc, áng chừng lão già định sá»­ kiếm pháp bằng chính thứ binh khí ká»nh càng nặng sáu mươi cân ấy, vậy mà trông linh hoạt nhẹ nhàng không kém gì thanh nhuyá»…n kiếm má»ng như cánh ve cá»§a Mạc Tế VÅ©. Ngưá»i ta thưá»ng nói “dài tấc nào lợi tấc đóâ€, lợi thế độ dài Ä‘ang được phát huy thuần thục đến cá»±c Ä‘iểm trong tay lão già. Trước mắt má»i ngưá»i, Phích thiên kích trông như má»™t cái que dài để dính ve, còn Mạc Tế VÅ© là má»™t con ve xám Ä‘ang giãy loạn trên đầu gậy. Y chá»n vá»n đến trước mặt đối thá»§ hòng cướp lại Vân Thù, nhưng Ä‘á»u bị Tiêu Thiên Tuyệt đẩy lui.
HÆ¡n mưá»i chiêu trôi qua, chợt kiếm kích va nhau xoang xoảng. Thuyá»n kiếm gãy làm bốn khúc. Tiêu Thiên Tuyệt thét vang, đâm xoẹt ngá»n kích vào bụng dưới Mạc Tế VÅ©, chưa ai kịp định thần, đà kình đã đẩy văng y Ä‘i cùng cây kích cắm nguyên trên bụng. “Keng†má»™t tiếng, Phích thiên kích đâm lút vào má»™t phiến đá xanh, ghim luôn y ở đó. Cả Bách Trượng Bình vụt tịch mịch như chết, quần hào sá»­ng sốt quên cả thở.
Mạc Tế VÅ© khạc máu, nắm cả hai tay nhổ há»a kích ra, cắm phập nó xuống đất, bật ngón cái lên cưá»i giòn:
- Nước đen cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ. Tiêu lão quái, tài lắm!
Y thảm bại mà vẫn tán dương đối thá»§, má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy làm lạ. Tiêu Thiên Tuyệt hừ mÅ©i, ngước mắt lên trá»i, vẻ mặt lãnh đạm. Vân Thù nghe ngá»±c Ä‘au nhói, kêu ré lên:
- Mạc đại thúc! Cơ bá bá!... Con… con… - chưa dứt câu, nước mắt cậu đã chảy ròng ròng.
Mạc Tế VÅ© cưá»i nhẹ, lÆ¡ đãng nói:
- Con ngốc, còn nhá»› kiếm pháp ta dạy con dạo trước không? – Trong lúc y nói, máu từ vết thương to như cái bát ở ổ bụng cứ tuôn ra xối xả, nhuá»™m sẫm ná»n đất Ä‘en.
Tá»± dưng nghe y há»i câu ấy, Vân Thù ngẩn ngưá»i, nghẹn ngào đáp:
- Con nhớ hết, không quên một chiêu nào.
Vân Thù vốn ưa thÆ¡ văn, gặp được CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© chung sở thích, thi thoảng lại cùng nhau xướng há»a, tương đắc vô cùng. Lạc Hồng và Tế VÅ© vốn tính phóng khoáng, bình sinh không thu đồ đệ, nhân lúc cao hứng bèn truyá»n chút ít võ công cho Vân Thù. Nay thấy hai ngưá»i bị thương chí mạng, Vân Thù hoài niệm ân tình cÅ©, lòng Ä‘au như cắt, chỉ muốn mình cÅ©ng chết phứt cho rồi.
Mạc Tế Vũ mắng:
- Ngốc quá, khóc gì mà khóc? Ngưá»i ta sống ở trên Ä‘á»i, có ai là không chết? Chỉ tiếc Mạc đại thúc bản lÄ©nh không đủ, không cứu được con. Hà, đáng tiếc, đáng tiếc!
CÆ¡ Lạc Hồng vịn vào má»™t cái cây gãy, bá»—ng phá lên cưá»i:
- Mạc lão tam, đệ chưa chết ư?
Mạc Tế Vũ cau mày:
- Lão nát rượu nhà anh còn chưa chết, tôi đã chết sao được?
Cơ Lạc Hồng nói:
- Nếu chưa chết, cá»› gì lại lèm bèm những Ä‘iá»u thoái chí ấy? – Y ngừng lá»i, lạnh nhạt. – Không sợ mất mặt ư?
Mạc Tế VÅ© ngá»› ra, rồi phì cưá»i:
- Lão nát rượu nhà anh nói có lý. Còn một hơi thở, còn phải chiến đấu.
Cơ Lạc Hồng bật ngón tay tán thưởng:
- Äúng, đó má»›i là khẩu khí nam nhi. - Nói Ä‘oạn y giãy giụa nhá»m dậy, bước lên mấy bước, Mạc Tế VÅ© thấy y lảo đảo chá»±c ngã, bèn chống thiết kích lại đỡ lấy y. CÆ¡ Lạc Hồng nhướng mày há»i to:
- Tiêu lão quái, có phải ngươi đã đánh Long lão đại bị thương?
Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt:
- Long Nhập Hải ấy hả?
- Äúng. - CÆ¡ Lạc Hồng đáp.
Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng nói:
- Ở Hoàng Hạc lâu, y xuất khẩu cuồng ngôn, vô lá»… vá»›i ta. Hai bên đấu nhau ba chưởng, thằng nhãi ấy cứng cá»i không ngã, ná»™i lá»±c cÅ©ng được.
CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© phát hoảng. Long Nhập Hải là ngưá»i đứng đầu trong Nam thiên Tam Kỳ, danh hiệu Thương khiêu đông nam14, thương pháp độc bá»™ thá»i nay, chưởng lá»±c vô địch khắp vùng đông nam. Ba ngưá»i đã hẹn gặp mặt tại Hoàng Hạc lâu để cùng Ä‘i Bách Trượng Bình, không ngá» hôm qua khi há» tìm thấy y thì Long Nhập Hải Ä‘ang nằm lăn lóc trước lầu, hôn mê bất tỉnh, nhìn thương tích thì dưá»ng như là do võ công cá»§a phái Hắc Thá»§y gây ra. Hai ngưá»i cứu chữa rồi sắp xếp chá»— nghỉ cho y nên đến muá»™n. Tiêu Thiên Tuyệt còn nói Long Nhập Hải chỉ đỡ được ba chưởng, quả thật khiến ngưá»i ta nản lòng, nhưng không ai chú ý rằng, bốn chữ “ná»™i lá»±c cÅ©ng được†có thể coi là lá»i bình phẩm cao nhất cá»§a lão già luôn ngạo nghá»… vá»›i Ä‘á»i kia, ngưá»i xứng vá»›i bốn chữ ấy cá»§a lão có nhiá»u đâu.
CÆ¡ Lạc Hồng thoáng thẫn thá», ngoảnh sang nhìn Tế VÅ©:
- Mạc lão tam, đệ còn đi nổi không?
Mạc Tế Vũ cằn nhằn:
- Nói gì vậy? Dẫu có liá»u cái mạng già này thì cÅ©ng phải cứu bằng được thằng bé chứ.
CÆ¡ Lạc Hồng cưá»i:
- Hay lắm, nhân thể đòi lại công bằng cho Long lão đại luôn.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i chống thiết kích, tập tá»…nh Ä‘i vá» phía Tiêu Thiên Tuyệt. Quần hào Ä‘á»u lá»™ vẻ bi phẫn, sùng sục dợm chân xông vào, Cận Phi còn bước hẳn lên, tóc tai dá»±ng đứng, nhưng Vân Vạn Trình khoát tay ngăn lại, nghiêm khắc quát:
- Không được.
Cùng vá»›i tiếng quát, tay phải y siết thành quyá»n kêu răng rắc, móng tay cắm rách cả da, chảy cả máu.
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn hai ngưá»i đến gần, mắt lóe sáng, Ä‘iá»m tÄ©nh há»i:
- Các ngươi muốn cứu thằng bé hỠVân này hử?
Cơ Lạc Hồng đáp:
- Äúng.
Tiêu Thiên Tuyệt gật đầu, bá»—ng cao giá»ng:
- Ừ! Vậy ta trả ngươi cho xong! - Äoạn lão trở tay ném má»™t cái, phóng Vân Thù vá» phía Vân Vạn Trình. Vân Vạn Trình ngá» có sá»± giả trá nên xuống tấn, giÆ¡ hai tay đỡ lấy con, nhưng không thấy kình lá»±c gì hết, tá»± dưng đâm hoang mang.
Cơ Lạc Hồng và Mạc Tế Vũ ngẩn ra. Cơ Lạc Hồng chợt cảm thán:
- Lão quái khá lắm!
Mạc Tế Vũ cũng tấm tắc:
- Hôm nay thua thật thống khoái!
Cơ Lạc Hồng lắc đầu bảo:
- Äáng tiếc đáng tiếc, thống khoái mà thiếu mất rượu.
Mạc Tế VÅ© cưá»i ha hả:
- Äúng đúng, đánh sướng thế này thì thá»±c nên uống má»™t chầu to.
Hai anh em cứ ngưá»i tung kẻ hứng như không, chẳng coi chuyện thắng thua sống chết vào đâu cả.
Phương Lan gá»i:
- Cận Phi!
Cận Phi hiểu ý, rót ra hai bát rượu thá», khom mình đưa lên. Lạc Hồng và Tế VÅ© đón lấy uống cạn rồi quăng bát Ä‘i, nhìn nhau cưá»i lá»›n, Ä‘ang cưá»i chợt nín bặt, hai tấm thân cùng tá»±a vào cây thiết kích lạnh ngắt, chết trong tư thế đứng thẳng hiên ngang.
Tiêu Thiên Tuyệt theo dõi, vầng trán thoáng nét ảm đạm. Trông bá» ngoài lão thô lá»— vậy thôi, kỳ thá»±c hành động rất tinh tế. Vừa rồi lão chặt cây bít đưá»ng, thoạt tiên áp đảo những tay võ phu tầm thưá»ng, tiếp đó đưa Vân Thù ra làm con tin, buá»™c các cao thá»§ không dám liên công vây đánh, cuối cùng sẽ dùng phương pháp đơn đả độc đấu, giết chết từng ngưá»i má»™t, ép Vân Thù phải khai thật tung tích Công Dương VÅ©, có thể gá»i là kế xuất liên hoàn, mưu định kín kẽ. Ai ngá» CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© cứng cá»i đến thế, lão già sinh dạ bùi ngùi, thả Vân Thù vá» cho hỠđược yên lòng nhắm mắt. Tình hình hiện tại thành thá»­ đã thay đổi hẳn, Tiêu Thiên Tuyệt lợi hại đến đâu thì cÅ©ng chỉ má»™t thân má»™t mình, trong khi liên minh kia ngưá»i đông thế mạnh, lại thêm các hảo thá»§ bậc nhất như Vân Vạn Trình, Phương Lan, dù lão dốc sức liá»u mạng, kết cục cÅ©ng chưa biết thế nào.
Nhận ra Ä‘iá»u ấy, Văn TÄ©nh lá»™ vẻ trầm ngâm. Ngá»c Linh chợt nghiến răng, thả Lương Tiêu xuống đất, gá»i nhá»:
- Ngốc này!
Văn Tĩnh giật mình:
- Gì vậy em?
Ngá»c Linh nói:
- Nếu xảy ra loạn đả, mình phải dắt Tiêu nhi đi ngay nhé.
Văn Tĩnh thắc mắc:
- Tại sao?
Ngá»c Linh nói, mắt đỠhoe:
- Dốt thế nhỉ, ông ấy là sư phụ em, nếu ông ấy bị ngưá»i ta vây đánh, em có thể khoanh tay đứng nhìn không?
Văn Tĩnh vội nói:
- Vậy sao được? Äã cùng đến thì phải cùng Ä‘i, hoặc ít nhất là cùng chết chứ.
Ngá»c Linh giận Ä‘iên, rít lên:
- Thế còn Tiêu nhi, mình bảo làm sao với nó đây?
Văn TÄ©nh tức thì cứng há»ng, chưa biết nên quyết thế nào.
Hai vợ chồng nhìn nhau, ruá»™t rối như tÆ¡ vò. Lương Tiêu thấy cha mẹ ghé tai thì thầm rồi cùng lá»™ vẻ buồn rầu thì lạ lắm. Äứng mãi dưới đất không nhìn được những gì Ä‘ang diá»…n ra, nó đâm sốt ruá»™t bèn len vào đám đông, chui qua rừng chân cẳng, lách lên hàng đầu thò cổ xem.
Vân Vạn Trình mặt mày tái nhợt, trước tiên giải huyệt cho con, sau đó nắn xương khớp nó lại tử tế. Vân Thù hổ thẹn vô cùng, ấp úng nói:
- Cha ơi… con…
Ông bố vụt vung tay, tát thằng con má»™t cái lệch ngưá»i, nói giá»ng sắc gá»n:
- Äồ tá»™i nợ, vì cái mạng hèn má»n cá»§a mày mà tao mất hai ngưá»i anh em.
Vân Thù hứng cái tát, tối tăm mặt mÅ©i đứng chết sững tại chá»—. Vân Vạn Trình trầm giá»ng tiếp:
- Lão ta khăng khăng bắt mày khai thật, rốt cuộc mày giấu chuyện gì vậy?
Vân Thù máy môi, nhưng chẳng biết mở lá»i thế nào, nghÄ© bụng, nếu nói ra tung tích Phượng Tưá»ng tiên sinh thì thật bất nghÄ©a, mà không đáp lá»i cha thì lại thật bất hiếu. Vân Vạn Trình từng trải đã nhiá»u, nhìn Vân Thù cứ ngập ngừng chá»±c nói lại thôi, tá»± nhiên cÅ©ng Ä‘oán được nguồn cÆ¡n, bèn xua tay bảo:
- Nếu nói ra là bất nghÄ©a thì không cần nói nữa! – Äoạn y sải bước tá»›i trước, nhẹ nhàng ôm lấy CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ©, đặt nằm xuống đất, nghÄ© tá»›i lúc cùng hai ngưá»i hâm rượu hò hát, bàn văn luận võ, không kìm được rÆ¡m rá»›m nước mắt. Xong y quay lại, vẻ mặt nghiêm trang, cao giá»ng nói. – Tiêu lão quái! Vân má»— bất tài, mong được lÄ©nh giáo tuyệt há»c cá»§a phái Hắc Thá»§y!
Quần hùng tức đầy má»™t bụng, la lối á»m tá»i. La Tùng nói to:
- Lão tặc này chả phải ba đầu sáu tay, bên ta thì có đến mấy trăm mấy ngàn cây thịt, há không đè chết được lão ư?
Lá»i nói như tảng đá ném xuống làm dồn lên bao đợt sóng, Vân Vạn Trình chưa kịp ngăn cản, má»i ngưá»i đã hùng hổ tuốt phăng Ä‘ao kiếm ra. La Tùng xông lên trước tiên, Tiêu Thiên Tuyệt không đợi y xuất thá»§, lập tức vẫy tay áo như quạt gió. La Tùng liá»n bắn vút ra ngoài mấy trượng, mắt đỠtrệ, cổ đứt sát gốc, đầu lăn lông lốc đến trước mặt Lương Tiêu, còn nguyên cái mồm há hốc và cặp mắt tức giận. Thằng bé hoảng hốt nhảy phắt Ä‘i, ngoạc miệng suýt khóc.
- Lão già dùng ám khí… – Có ai đó nói. Bá»—ng con hổ Ä‘en gầm vang chồm tá»›i, ấn dúi hắn xuống, tát má»™t cú cắt lìa cuống há»ng. Quần hào lập tức tản rá»™ng, phi Ä‘ao, giáo, đá, bi sắt… lăm lăm trong tay. Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt, lắc mình phóng vụt vào đám đông, vá»— má»™t phát, khiến đầu má»™t ngưá»i tụt thẳng xuống lồng ngá»±c. Lão già cứ thế di chuyển giữa biển ngưá»i, ai nấy Ä‘á»u sợ đánh nhầm chiến hữu nên không dám ném ám khí, để lão má»™t ngưá»i má»™t hổ tung hoành, nhanh chóng quật ngã bảy tám đối thá»§ nữa.
Thấy sư phụ bị vây, Ngá»c Linh thét lá»›n băng lên. Văn TÄ©nh chợt kêu:
- Tiêu nhi đâu?
Ngá»c Linh giật mình cúi xuống nhìn. Cậu con trai đã biến mất tăm. Nàng kinh hoảng vô cùng, dáo dác ngó trông thì thấy Lương Tiêu Ä‘ang lăn lá»™n bò toài giữa đám đông, ngưá»i đầy đất cát, chân tay luống cuống. CÅ©ng may nó nhá» bé, ai nấy bận chiến đấu nên tạm thá»i chưa nhận ra. Ngá»c Linh cuống quýt khóc nói:
- Chết rồi, làm sao bây giá», làm sao bây giá»â€¦
Văn TÄ©nh lạng mình xuyên vào đám đông, triển khai Tam tam bá»™, bước Ä‘i giữa trận há»—n chiến hệt như vào chá»— không ngưá»i, chỉ chốc lát đã đến cạnh Lương Tiêu, ôm lấy thằng bé rồi lướt lùi ra như hành vân lưu thá»§y.
Tiêu Thiên Tuyệt liếc mắt trông thấy, thoáng ngạc nhiên, bèn chuyển mình Ä‘uổi theo. Chợt má»™t bóng trắng loáng sáng. Vân Vạn Trình lăng không chụp xuống, Tiêu Thiên Tuyệt ngá»­a tay đón lên, trảo chưởng giao nhau, phát tiếng gió rít. Vân Vạn Trình lá»™n ngưá»i trở vá». Tiêu Thiên Tuyệt nhăn mày, chống nạnh thét:
- ÄÆ°á»£c! Lại hết cả đây, lão phu giết cho thống khoái!
Vân Vạn Trình giang tay thét to hơn, nghe như sấm động:
- Dừng!
Quần hào hết sức kinh ngạc, lần lượt hạ đao kiếm.
- Sao thế? - Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i khẩy.
Vân Vạn Trình quét mắt khắp lượt, cất cao giá»ng:
- Ỷ đông đánh ít không phải là hành động của hảo hán. Việc hôm nay cứ để Vân mỗ giải quyết, ai nhúng tay vào sẽ trở thành kẻ địch của Thần Ưng môn.
Trước những lá»i nói đầy ắp hào khí ấy, quần hùng Ä‘ang hăng máu bá»—ng đổi ra ỉu xìu, thả hết binh khí xuống. Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt. Phương Lan chen vào:
- Lão Äiêu nhi, có mặt Minh chá»§ ta ở đây, há đến lượt ngươi ra lệnh sao? – Ä‘oạn cưá»i hì hì. – Tiêu lão quái, lại đây nào, chúng mình thá»­ mấy chiêu.
Vân Vạn Trình sửng sốt:
- Ca ca!!
Phương Lan nói:
- Phương má»— là minh chá»§, bất kể việc gì Ä‘á»u phải gánh vác trước tiên. Nếu cả ta mà cÅ©ng thua Tiêu lão quái thì các ngươi càng không phải là đối thá»§, đến lúc ấy hẵng tạm dẹp hết oán cừu hôm nay, vá» luyện tập cho vững vàng hẹn ngày tái chiến. Tiêu lão quái, ông có đồng ý không? Nếu ông không đồng ý thì hãy bá» ngoài tai những lá»i ta vừa nói, và không thá»a thuận được thì chúng tôi đành ká» vai sát cánh đấu vá»›i ông đến cùng.
Tiêu Thiên Tuyệt ngẫm nghÄ©: “Mình thả Vân Thù vì cái hứng nhất thá»i, không thể làm gì nó được nữa. Như vậy chỉ còn cách rung cây dá»a khỉ, đại khai sát giá»›i má»™t phen cho lão nhà nho ấy biết. Hắn ta có giao tình vá»›i Vân Thù, nghe tin này ắt đến tìm mình tính sổ. Song giết cái loại tầm thưá»ng thế kia thì vô vị quá, phải hạ nhiá»u nhiá»u cao thá»§ má»›i hiển lá»™ được bản lÄ©nh.†Tính toán đâu đấy xong, lão đưa mắt nhìn khắp lượt, cưá»i khẩy bảo:
- CÅ©ng được! Hạng sâu bá» này, giết chỉ tổ chuốc thẹn vào ngưá»i.
Quần hào bị khinh thưá»ng, Ä‘á»u miết tay lên binh khí, lá»­a giận phừng phừng.
Phương Lan phất tay áo, chuẩn bị động thá»§. Vân Vạn Trình bá»—ng gá»i to:
- Khoan đã! Phương lão ca, huynh làm minh chủ từ bao giỠvậy?
Phương Lan phì một cái, râu bạc lơ phơ bay, trợn mắt tức giận nói:
- Lão Äiêu nhi, trí nhá»› đệ thế nào ấy nhỉ? Chẳng phải đệ bảo ta làm minh chá»§ đó ư? Sao, minh chá»§ nói mà đệ không vâng lá»i hả?
Vân Vạn Trình cưá»i đáp:
- Tiểu đệ là ngưá»i khởi sá»±, xét vá» lý, chức minh chá»§ phải do đệ nắm má»›i đúng.
Phương Lan càu nhàu:
- Có một dúm tuổi mà đòi làm minh chủ? Nói như dở hơi ấy!
Cùng má»™t ngôi vị mà hai anh em lúc trước đùn đẩy, bây giá» lại tranh giành, má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy làm lạ. Chỉ có số ít nhạy bén má»›i Ä‘oán ra tâm ý cá»§a há». Hôm nay Tiêu Thiên Tuyệt vô cá»› giết chết các nhân sÄ© tham gia liên minh, vá» lý là không ai nuốt trôi được cục hận này, song nếu quần hùng ồ ạt xông vào tấn công, nhất định thương vong sẽ rất nặng ná»; biết vậy nhưng nói trắng ra thì mất thể diện, còn đơn đả độc đấu thì chẳng ai xứng là đối thá»§ cá»§a lão ta. Phương Lan nhân hậu hiệp nghÄ©a, thấy Vân Vạn Trình định ra mặt, không nỡ nhìn y tiếp tục đâm đầu vào chá»— chết như hai ngưá»i trong Nam thiên Tam Kỳ vừa rồi, bèn dứt khoát hi sinh tấm thân già để tạm thá»i kết thúc chuyện này, ngày sau tìm được cao nhân trợ giúp rồi báo thù cÅ©ng chưa muá»™n. Vân Vạn Trình Ä‘á»c thấu tâm tư ngưá»i anh em, tất nhiên không Ä‘á»i nào đồng ý.
Cứ thế chẳng ai nhưá»ng ai, Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng bảo:
- Thôi cả hai đứa cùng lên, lão phu thành toàn cho một lượt.
Nhìn lão già mắt rá»±c hung quang, Phương Lan sá»±c nghÄ© ra má»™t kế, cưá»i ha hả mà rằng:
- ÄÆ°á»£c, lão Äiêu nhi, chúng ta tỉ võ Ä‘oạt soái. – Ä‘oạn vung quyá»n sá»­ chiêu Khiếu phong kinh vân, quyá»n trái như rồng, quyá»n phải như hổ.
Vân Vạn Trình Ä‘iểm nhanh chân xuống đất rồi bật vút lên không. “Rắc†má»™t tiếng, lá cá» lá»›n phía sau chá»— y vừa đứng bị quyá»n phong quật gãy làm đôi. Vân Vạn Trình khen “Hay!†đoạn vươn hai tay chá»™p xuống vai Phương Lan, thi triển chiêu Ngốc thứu thám trảo15. Phương Lan co mình cho trảo thức sượt qua ngưá»i rồi đẩy song quyá»n lên, sá»­ chiêu Nhàn vân dã hạc. Quyá»n trảo chạm nhau, kình lá»±c tá»a ra ràn rạt.
Hai ngưá»i Ä‘á»u là nhân tài cá»§a võ lâm miá»n nam, hôm nay má»™t bay má»™t đứng toàn lá»±c xuất thá»§, thá»±c như chim ưng và cáo già, bất phân thắng bại. Quần hùng trố mắt theo dõi, hò la ầm Ä©, vô tình quên bẵng nguy cÆ¡ Ä‘ang bày trước mặt. Công phu cá»§a Thần Ưng môn rất trá»ng khí thế, ưu tiên khí thế, chiêu thức ồ ạt như sóng biển, sức tấn công bất khả đương cá»±. Vân Vạn Trình đã nắm vững má»i biến hóa cá»§a võ công bản môn, cứ thế từ tầm cao đánh xuống, gây áp lá»±c lên toàn thân đối thá»§. Sau mấy vòng xoay vù vù, y ép được Phương Lan bá»™c lá»™ sÆ¡ hở, rồi lập tức lắc mình, phóng thật nhanh song trảo vào đó.
Bị trảo phong đè trÄ©u đỉnh đầu, Phương Lan nghẹt thở, tấn bá»™ trầm xuống, lão vá»™i vung chưởng che kín bên trên. Trảo chạm chưởng nghe như tiếng gá»— nện đá, vừa đục vừa nặng. Thể trá»ng cá»§a Vân Vạn Trình cá»™ng thêm trảo lá»±c ngàn cân lừng lững dồn xuống, lại “rắc†má»™t tiếng, ná»n đài gá»— dưới chân Phương Lan không gánh nổi giảo lá»±c cá»§a hai ngưá»i, bục má»™t lá»— lá»›n. Phương Lan bị thụt cả hai chân, toan vùng vẫy bật lên thì nghe thấy Vân Vạn Trình cưá»i khẽ bên tai:
- Ca ca! Äắc tá»™i vậy! – Ä‘oạn y nắm lấy huyệt Äại chùy cá»§a Phương Lan. Lão già cảm thấy tê dại, toan mở miệng chá»­i rằng: “Äồ xấu xa nhá…†nhưng khi bật thành lá»i thì lại đổi ra má»™t tiếng thở dài:
- Lão phu đã ngần này tuổi, đệ còn tranh với giành làm gì?
Vân Vạn Trình im lặng không đáp, đảo mắt quát to:
- Cận Phi nghe lệnh!
Cận Phi gạt đám đông chạy lên, cúi mình chỠđợi. Vân Vạn Trình móc trong ngá»±c áo ra má»™t con chim ưng đúc bằng sắt, trầm giá»ng nói:
- Từ hôm nay trở Ä‘i, con là chưởng môn Ä‘á»i thứ chín cá»§a Thần Ưng môn!
Cận Phi choáng váng ngẩng đầu, mắt hoen lệ, nhưng không tiếp lệnh. Vân Vạn Trình nhướng đôi mày rậm, dữ tợn quát:
- Muốn chống đối hả?
Cận Phi cắn răng đón lấy lệnh bài Thần Ưng, nghẹn ngào đáp:
- Äệ tá»­ xin thá», nhất định không phụ công ngưá»i dạy dá»—!
Nhìn ngưá»i há»c trò quyết Ä‘oán nhanh nhẹn, Vân Vạn Trình than thầm:
- Kể vỠphong thái đại tướng, Phi nhi vượt xa Thù nhi! – rồi y quay nhìn, các đệ tử Thần ưng môn đang quỳ lạy lũ lượt, quây thành một vòng quanh thầy, xem chừng muốn khóc nhưng không dám, ai nấy im lặng, chỉ nét mặt là không giấu nổi bi thương.
Vân Thù thình lình thét to:
- Má»i ngưá»i không cần đấu đá gì nữa! Tiêu Thiên Tuyệt, ta… ta sẽ nói cho ngươi biết Phượng Tưá»ng tiên sinh Ä‘ang ở đâu. Tháng tám ông ấy…
Vân Vạn Trình biến sắc, tung chân đá ngã con trai, quát lên hung dữ:
- Giá»i cho thằng hèn nhát, lúc trước lão ấy ép buá»™c, sao mày không nói ngay?
Vân Thù ngẩn ngưá»i, cúi đầu lí nhí:
- Lão… lão ấy là kẻ thù cá»§a Phượng Tưá»ng tiên sinh, con dẫu chậm chạp ngu dốt cÅ©ng không thể bán rẻ bằng hữu.
Vân Vạn Trình hơi dịu nét mặt, gật gù:
- Äúng! Phải nhá»› kỹ những câu ấy, chết cÅ©ng không được quên.
Vân Thù hổ thẹn gật đầu, khóe mắt ứa lệ.
Lại nói Văn TÄ©nh mang Lương Tiêu quay vá», Ngá»c Linh ôm chầm lấy con, sợ run cầm cập, luôn miệng há»i:
- Tiêu nhi, con có bị thương không?
Mặt mÅ©i lấm lem bụi đất, Lương Tiêu cố sức trấn áp trái tim Ä‘ang đập thình thịch, nhoẻn cưá»i:
- Không sao mẹ ạ.
Ngá»c Linh tức giận mắng:
- Không sao cái gì! Con còn chưa biết sợ ư?
Lương Tiêu cưá»i hì hì, mồ hôi đã ướt sÅ©ng lần áo trong, nhưng vẫn nói cứng:
- Con không sợ mà.
Ngá»c Linh bồn chồn bảo chồng:
- ÄÆ°Æ¡ng gia, bây giá» làm sao đây? Sư phụ nghi ngá» rồi, chúng ta mau lỉnh Ä‘i thôi!
Văn TÄ©nh dán mắt vào trưá»ng đấu, lắc đầu:
- Äã đến thì cứ xem cho trá»n vẹn hẵng.
Trước vẻ mặt khác lạ cá»§a chồng, Ngá»c Linh không hiểu ra sao.
Nguyên là Văn TÄ©nh thấy Tiêu Thiên Tuyệt coi mạng ngưá»i như cá» rác thì sinh lòng căm phẫn, khổ ná»—i có vợ bên cạnh nên chưa tiện ra mặt, nay nghe Vân Vạn Trình nói lá»i giã từ vá»›i con trai, vụt nhá»› lại cảnh cha quyết biệt năm xưa ở thành Hợp Châu, máu trong ngưá»i sôi sục, y vùng bước lên. Ngá»c Linh đã có bụng đỠphòng, liá»n giữ tay y há»i vá»™i:
- Mình định làm gì?
Văn Tĩnh ngoái đầu nhìn, thấy vợ lộ vẻ lo sợ, đôi mắt đẹp rướm lệ, y bỗng nhói ngực, hào khí tiêu tan cả, xong đưa mắt sang con trai, thấy mặt mày nó ngơ ngác, hai chân y bỗng cứng đơ, đứng sững lại.
Vân Vạn Trình nhìn Vân Thù má»™t lúc rồi dứt khoát tiến lên, ôm quyá»n nói:
- Tiêu tiên sinh, xin má»i!
Tiêu Thiên Tuyệt ngắm y một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng bảo:
- ÄÆ°á»£c, nể sá»± gan dạ cá»§a ngươi, lão phu nhượng ngươi ba chiêu.
Vân Vạn Trình cưá»i nhạt, đảo mắt liếc vá» phía Phương Lan, ông ta đương ngồi duá»—i chân dưới đất, mắt ngập ná»—i lo lắng, y bất giác nghe nghèn nghẹn nÆ¡i cổ, hú má»™t tràng lanh lảnh, tung mình lên phóng trảo, trảo cuốn gió rít chụp xuống Tiêu Thiên Tuyệt.
Cận Phi theo dõi, tinh thần phấn chấn, buột miệng reo:
- Ưng hồn cửu đại thức!
Vân Thù vá»™i há»i:
- Äại sư huynh, Ưng hồn cá»­u đại thức là gì?
Cận Phi đáp:
- Äó là tuyệt kỹ trấn phái cá»§a Thần Ưng môn chúng ta, ná»™i lá»±c em chưa đủ nên chưa há»c được. – Y lá»™ vẻ chăm chú, chậm rãi nói. – Äây là Lạc nhạn thức, lá»™ thứ nhất.
Vân Thù ngưng thần quan sát. Vân Vạn Trình hoặc chụp hoặc vá»—, trảo thức ẩn chứa chưởng pháp, chiêu này tiếp chiêu kia, liên miên dày đặc. Y lao vút lên trá»i như chim ưng đập cánh, nhào lượn giữa vòm không, nhưng Tiêu Thiên Tuyệt chỉ lạnh lùng nhìn hướng trảo rồi dịch trái má»™t bước, dịch phải má»™t bước, tưởng tiến lại lùi, biến thành má»™t vệt bóng má» trước trảo đối thá»§. Quần hào theo dõi mà táng đởm kinh hồn, có kẻ không nhịn được phải thì thào:
- Cứ như gặp ma giữa ban ngày!
Ngá»c Linh nghe thấy, nói nhá»:
- Ngốc ơi, đây chính là cảnh giới U linh ảo ảnh, Bạch trú di hình của sư phụ…
Văn Tĩnh gật đầu, “Quả nhiên xuất thần nhập hóa, không để lộ chút dấu vết nào cả.†Nghĩ vậy, y bất giác lo thay cho Vân Vạn Trình.
Vân Vạn Trình chân không chạm đất, đánh má»™t hÆ¡i suốt mưá»i mấy trượng mà chẳng đụng nổi má»™t chéo áo cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt. Äến lúc cảm thấy tức ngá»±c, máu dồn lên hai má, biết đã núng thế, y thét lá»›n, Ä‘iểm chân xuống đất, xoay mình sá»­ Trích tinh thức, bóng trảo tràn ra mù mịt, mưá»i ngón tay xé gió rin rít. Tiêu Thiên Tuyệt quay tít quanh mình y. Vân Vạn Trình nhìn thấy mấy Tiêu Thiên Tuyệt liá»n, vá»™i vã định thần, lại biến trảo như hải âu đùa sóng, xuất lá»™ Trầm ngư thức, kình lá»±c nhồi đầy các đầu ngón tay, trong công có thá»§, tùy cÆ¡ ứng biến.
Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt, hô lá»›n:
- Hết ba chiêu rồi! – Ä‘oạn thò song thá»§ ra khá»i tay áo.
Phương Lan lo cuống thét gá»i:
- Lão Äiêu nhi, cẩn thận!
Vân Vạn Trình giật mình, tập trung tinh thần theo dõi. Tiêu Thiên Tuyệt vung hai bàn tay xanh xao, biến hóa má»—i lúc má»™t nhanh, thoạt đầu như sen trắng xòe cánh, thoáng chốc lại chụm hình hoa mai. Vân Vạn Trình chứng kiến, cảm thấy rạo rá»±c khoan khoái, hào khí bình sinh trá»—i dậy, y cất tiếng hú dài, liên tục biến trảo, Tê nham thức, Xung tiêu thức, Xuyên lâm thức, Tróc nguyệt thức, Thâu thiên thức, tát, chụp, quắp, kéo, có lúc còn lao vút lên như bay. Tiêu Thiên Tuyệt thì vẫn ung dung, xuất thá»§ cá»±c êm. Hai ngưá»i thoắt tiến thoắt lui, chiết giải vô cùng tinh diệu, quần hào nô nức khen hay.
Nhận ra ngưá»i áo Ä‘en xuất sá»­ Như à Ảo Ma thá»§, Lương Tiêu hết sức kinh ngạc. Lá»™ chưởng pháp này thuá»™c dạng tầm thưá»ng trong võ công cá»§a phái Hắc Thá»§y, nó há»c được lâu rồi, song Tiêu Thiên Tuyệt đã luyện tá»›i cảnh giá»›i cá»±c cao, cá»­ động nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, lá»›p lang thứ tá»±, má»—i chiêu má»—i thức Ä‘á»u rất rõ ràng. Lương Tiêu luyện võ nhưng chưa há» vận dụng thá»±c sá»±, kể cả khi chiết giải vá»›i mẹ cÅ©ng Ä‘á»u được nương tay nhưá»ng nhịn, chưa từng phải thi triển thá»±c há»c. Hôm nay bá»—ng dưng nhìn thấy có ngưá»i dùng võ công nhà mình quyết má»™t trận sống mái vá»›i ngưá»i khác, lòng nó xốn xang khó tả, bất giác đặt mình vào vị trí cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, mưá»ng tượng nếu mình ở tình thế kia thì sẽ chiết chiêu thế nào, khắc địch chế thắng thế nào, nên theo dõi rất phấn khởi say sưa. Thằng bé đương mê mải xem, Văn TÄ©nh chợt thở dài:
- Sắp phân định rồi, Vân Vạn Trình sẽ bại thôi!
Lương Tiêu không tán thành, dảu môi lên cãi:
- Chưa chắc, con thấy ngưá»i áo Ä‘en má»›i có vẻ chật vật…
Äúng lúc ấy Vân Vạn Trình xuất lá»™ cuối cùng Hoán nhật thức trong Ưng hồn cá»­u đại thức, y khum song trảo vào trong, chuẩn bị đẩy bật ra ngoài, Tiêu Thiên Tuyệt bá»—ng cưá»i khành khạch:
- Ưng hồn cửu thức cũng chỉ đến thế mà thôi!
Lão thét vang như sấm nổ, khiến má»i ngưá»i ù cả tai. Vân Vạn Trình thốt hoa mắt, Tiêu Thiên Tuyệt chuyển chưởng thành trảo, đâm thẳng vào mặt y. Hai mươi đầu ngón tay chạm nhau, phát ra má»™t tràng ken két. Vân Vạn Trình lảo đảo giật lui, lúc đứng vững lại, hai sợi máu ứa ra khá»i mắt y, chảy xuống mặt.
Văn Tĩnh thầm kêu khổ, nhắm mắt không nỡ nhìn, Lương Tiêu bỗng hét tướng:
- Khiêu tự quyết hay quá!
Biến cố bất ngá» xảy ra, má»i ngưá»i đương nín thở theo dõi thì tiếng hét cá»§a thằng bé vang lên, cái giá»ng non ná»›t nghe đặc biệt lảnh lót trong không khí im ắng. Chẳng ai biết nó nói gì, song Tiêu Thiên Tuyệt thì hiểu rõ, chiêu thức lão dùng để chá»c mù hai mắt Vân Vạn Trình chính là Khiêu tá»± quyết thuá»™c Như à Ảo Ma thá»§, lão tức thì dừng bước, ngoái đầu nhìn xem.
Ngá»c Linh sợ mất mật, xẹt ra sau lưng Văn TÄ©nh, ngưá»i run cầm cập, bình thưá»ng nàng không tin quá»· thần, thế mà lúc này tá»± dưng phải cầu thần khấn Phật, chỉ mong sư phụ đừng trông thấy mình. Lương Tiêu không nhìn được những gì Ä‘ang diá»…n ra trong vòng đấu, định càu nhàu thì bị mẹ thò tay bịt miệng lại. Văn TÄ©nh cÅ©ng chẳng biết làm thế nào, hai vợ chồng áp lưng vào nhau, Ä‘á»u nghe được tiếng tim đập dữ dá»™i cá»§a ngưá»i kia, lưng đầm đìa mồ hôi.
Nào ngá» Tiêu Thiên Tuyệt chỉ liếc má»™t cái rồi phẩy tay áo bá» Ä‘i. Vân Vạn Trình hai mắt máu chảy ròng ròng nhưng tai còn thính, nghe bước chân đối thá»§ xa dần liá»n réo há»i:
- Tiêu Thiên Tuyệt, vì sao ngươi không giết ta?
Tiêu Thiên Tuyệt không ngoảnh đầu, lạnh lùng đáp:
- Ngươi khoác danh Thiên nhãn Äiêu vương, vậy ta há»§y cặp vuốt ngươi, chá»c mù đôi mắt ngươi, xem ngươi còn hành tẩu giang hồ nhá» cái gì nữa?
Chân không chạm đất, lão già lướt Ä‘i như má»™t cánh bướm Ä‘en, má»—i lúc má»™t xa, con hổ gầm rít chạy theo, má»™t ngưá»i má»™t thú mau chóng biến thành hai bóng má» tối, khuất dạng ở phía cuối con đưá»ng.
Vân Vạn Trình đứng thẫn thá» má»™t lúc, bá»—ng phá lên cưá»i thê thảm. Vân Thù đến gần đỡ lấy y, Ä‘au đớn nói:
- Cha, cha đừng cá»­ động mạnh, để con Ä‘i má»i đại phu. – Ä‘oạn há»i to. – Ai có thuốc cầm máu, ai có thuốc cầm máu không?
Các hào kiệt sá»±c tỉnh, cùng thò tay vào ngá»±c áo lấy thuốc trị thương. Äúng lúc ấy, thình lình có má»™t tiếng động trầm đục, Vân Thù thót tim ngoảnh lại nhìn, đầu Vân Vạn Trình đã nứt toác, máu hắt ra như mưa. Y bẩm tính cứng cá»i, nay mắt mù ngón tay gãy, áng chừng không chịu nổi nhục nên nhân lúc con trai quay Ä‘i há»i han đã vung chưởng tá»± đập vỡ óc, chết ngay tại chá»—. Ai nấy trông thấy Ä‘á»u kinh hãi cứng đơ cả ngưá»i.
Vân Thù sửng sốt, ôm xác cha khóc nức nở. Cận Phi đặt tay lên vai sư đệ, nước mắt giàn giụa, muốn an ủi mấy câu nhưng không biết nên nói thế nào. Phương Lan đã giải được huyệt, đứng lên, mặt mũi xám xanh, nhướng mày sải bước đến gần, lôi Vân Thù dậy nghiêm khắc quát:
- Khóc cái gì? Khóc có giết được Tiêu Thiên Tuyệt không? – rồi lão trừng mắt nhìn Cận Phi. – Ngươi cũng thế, từ nay vỠsau ngươi đã là tông chủ một phái, phải nằm gai nếm mật, khổ luyện võ công, báo thù cho sư phụ!
Phương Lan xưa nay tính hay khôi hài, không ngá» lúc nghiêm khắc trông lại có vẻ uy nghi đặc biệt. Cận Phi sững sá», cắn răng gạt nước mắt:
- Tiá»n bối dạy phải!
Vân Thù bóp hai nắm tay kêu răng rắc, vẫn khóc:
- Cha còn thua lão ma đầu ấy, chúng ta làm sao mà thắng được?
Cận Phi nghe thế cÅ©ng cảm thấy nản lòng. Phương Lan cưá»i khẩy:
- Chưa chắc. Lão Äiêu nhi có món trảo công lợi hại, song vẫn chưa phải là tuyệt đỉnh cao thá»§ Ä‘á»i nay.
Vân Thù và Cận Phi Ä‘á»u tá» vẻ bất phục, nhưng hồi tưởng võ nghệ cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, mặt bá»—ng u ám, không nói năng gì được nữa. Phương Lan nhìn thấu tâm tư há» bèn bảo rằng:
- Các cháu đừng ấm ức, lão già này nói thật đấy. Các cháu đã nghe thấy câu Tung cánh ngang trá»i, bay cao muôn trượng bao giá» chưa?
Cận Phi rất thạo giai thoại giang hồ nên đáp ngay:
- Phương tiá»n bối, ý bác là Cùng nho Công Dương VÅ© phải không? Ông ấy võ công cá»±c cao nhưng tính tình quái đản, rất khó gần…
Phương Lan gật đầu:
- Kể ra Công Dương Vũ tính hơi kỳ cục, nhưng lại là oan gia kiếp trước, địch thủ kiếp này của Tiêu lão quái. Nếu biết Tiêu Thiên Tuyệt xuất sơn, ông ta nhất định sẽ không dằn lòng được mà đi tìm lão, may ra có cách …
Cận Phi cau mày nghÄ© bụng, việc này thá»±c vô lý, đừng nói Công Dương VÅ© hành tung bất định, mà dù có tìm được ông ta thì sao, mượn tay ngưá»i khác trả thù cho sư phụ chẳng hóa đệ tá»­ Thần Ưng môn bất tài lắm u? Y đương nghÄ© ngợi lung tung, Vân Thù bá»—ng lẩm bẩm, giá»ng run run:
- Phượng Tưá»ng tiên sinh, Phượng Tưá»ng tiên sinh…
Cận Phi nhìn sư đệ ngơ ngẩn, sợ gã buồn quá hóa lẫn, bèn khuyên nhủ:
- Vân sư đệ, hãy bớt đau thương…
Vân Thù không nói gì, vụt quay phắt đi, tập tễnh chạy đến gần một con ngựa, tung mình lên yên phi như bay vỠhướng bắc. Phương Lan, Cận Phi cùng la lên:
- Vân Thù, đi đâu thế?
Vân Thù không quay đầu, cứ thúc ngựa phóng điên cuồng, mỗi lúc một xa.

Hết chương 10
Chú thích:
24522453 Ngàn cân treo sợi tóc
24562457 Xem hình, đôi khi còn phủ thêm một cái mạng.
24642465 Má»™t thứ mÅ© đội đầu, chế ra thá»i nhà Tống, trên hẹp dưới rá»™ng, hình thù như chữ Vạn ([font="ms mincho, ï½ï½“ 明æœ, monospace"]è¬). Xem hình.
24782479 Như má»™t lần lâu lâu trước đây đã giải thích, công dương trong Công Dương VÅ© có nghÄ©a là “dê đựcâ€, theo đó chữ công là chỉ giống đực.
24822483 Trá»i nam có ba kỳ nhân, chỉ cần hai trong số đó là đủ đánh bại tất cả những ngưá»i khác.
24862487 Ngưá»i thá»i Hán gá»i Hung Nô ở phương bắc là Thiên chi kiêu tá»­ (quân ngá»— ngược), gá»i tắt là Thiên Kiêu, ngưá»i Ä‘á»i sau dùng từ này để chỉ các dân tá»™c hung hăng ở phương bắc hoặc ngưá»i đứng đầu cá»§a các dân tá»™c ấy.
24902491 Diá»u hâu trên trá»i cao.
24942495 Bài cửu tức đô mi nô
24982499 Chữ Lan mang nghÄ©a “sóng biểnâ€, không phải là “hoa lan†như phụ nữ hay đặt.
25022503 Lá»­a trận suốt dá»c đưá»ng, cá» sá»n không dấu ngá»±a
25062507 Tế VÅ© thương cố quốc, Lạc Hồng cưá»i ta ngây
25102511 Thuyá»n kiếm là tên thanh nhuyá»…n kiếm cá»§a Mạc Tế VÅ©, đồng thá»i là biệt hiệu giang hồ cá»§a y. Chữ “thuyá»n†ở đây có nghÄ©a là “veâ€.
25142515 Theo gió lẩn vào đêm, Êm tiếng thấm vào má»i vật
25182519 Múa thương thách thức cả miá»n đông nam
25222523 Ká»n ká»n xòe vuốt
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àëòûí, Ä‘oc truyen con luan, bia truyen con luan, bo truyen con luan, côn lôn phượng ca, côn luân, côn luân chương 132, côn luân phần 1, côn luân phượng ca, côn luân phượngca, côn luân phương ca, côn luân tron bo, côn luân-phương ca, chuyen loai luan, con lon cua phuong ca, con lon phuong ca, con lon phuong ca 4vn, con lon tron bo, con luan, con luan ( phuong ca ), con luan ca, con luan chuong 132, con luan cua phuong ca, con luan du bo, con luan long du quyển, con luan phan 2, con luan phan bo sung, con luan phan cuoi, con luan phuog ca, con luan phuong ca, con luan phuong ca 132, con luan phuong ca 133, con luan phuong ca 2012, con luan phuong ca 4vn, con luan phuong ca audio, con luan phuong ca full, con luan phuong ca hoan, con luan phuong ca wiki, con luan site:4vn.eu, con luan tap 7 phuong ca, con luan tron bo, con luan tron bo day du, con luan truyen, con luan-phuong ca, con luan-phuong ca full, con luan_phuong ca, con luoan phuong ca, con luon by phuong ca, conluan, conluan tron bo, conluan truyen tron bo, cwuu ai nan man, doc con luan phuong ca, doc con luan tron bo, doc tieu thuyet con luan, doc toan bo con luan, doc tron bo con luan, doc truyen con luan, du bo truyen con luan, ïåäàãîãè÷åñêèõ, ìîíèòîð, kiep ba quyen - con luan, kiep ba quyen con luan, long du quyỂn, long du quyen, nghe truyen con luan, òþìåíü, phan ket truyen con luan, phuongca, tom tat con luan, tom tat truyen con luan, tron bo con luan, tron bo truyen con lon, truyen con luan, truyen con luan du bo, truyen con luan phan bo, truyen con luan tron bo, truyen con luon, truyen conluan, truyn con luan, www.truyen con luan, [côn luân] phuong ca, æèâîòíûìè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™