Dịch giả: Alex
Nguồn: Việt Nam thư quán
Chương 10
MI GIAN QUẢI KIẾM
Khi nhà há» Lương đến Bách Trượng Bình, ngưá»i ngá»±a Ä‘ang qua lại ồn à o náo nhiệt. Khu vá»±c nà y có ba mặt giáp núi, mặt còn lại giáp rừng tùng Ä‘en kịt, má»™t con đưá»ng đất đỠkhông rá»™ng không hẹp chạy xuyên qua rừng, in đầy những dấu chân ngưá»i và ngá»±a.
Giá» ngá». Ba hồi tù và vừa dứt, đám đông tá» tá»±u lại quanh đà i gá»— ở giữa Bách Trượng Bình, âm thanh ồn à o lao xao không ngá»›t, rất nhiá»u ngưá»i là bạn cÅ© lâu ngà y má»›i gặp, há» bá vai bá cổ, trò chuyện thân máºt vô cùng.
Văn TÄ©nh đứng tá»±a lưng và o má»™t cây tùng già , đầu đội nón lá2, mặt mÅ©i ỉu xìu. Sau sá»± việc ở quán rượu, y rối gan rối ruá»™t chỉ muốn rá»i khá»i đây ngay, hiá»m ná»—i tÃnh tình má»m yếu, không cưỡng lại được vợ con, đà nh mua lấy ba cái nón, má»—i ngưá»i đội má»™t cái để không ai nháºn diện được.
Cái nón rất to, che lấp gương mặt nhá» cá»§a Lương Tiêu, khiến nó thi thoảng phải giÆ¡ tay đẩy lên, phiá»n phức vô cùng. Thằng bé nhìn ngó chốc lát, chợt gá»i:
- Cha ơi! Ông kia sao oai phong thế!
Văn TÄ©nh nhìn theo hướng con chỉ, trông thấy trên đà i gá»— có má»™t ngưá»i đà n ông chừng ngÅ© tuần, đầu đội khăn chữ “vạnâ€3, mÅ©i khoằm, miệng rá»™ng, râu quai nón Ä‘en sì ráºm rịt, mình váºn áo trắng, cá»a tay và vạt áo viá»n và ng, trên ngá»±c thêu cảnh nước trá»i và má»™t con chim ưng sải cánh xòe vuốt, bay thấp thoáng giữa đám mây mù. Văn TÄ©nh gáºt đầu:
- Chắc là Vân Vạn Trình. Thiên nhãn Äiêu vương, danh bất hư truyá»n.
Ngá»c Linh hừ mÅ©i:
- Danh bất hư truyá»n cóc khô gì. Có câu “Ngưá»i đẹp vì lụa, lúa tốt vì phânâ€, bữa nà o em cÅ©ng may cho mình má»™t bá»™ y hệt, mặc và o rồi lên đứng trên bệ như thế, đảm bảo oai vệ hÆ¡n hẳn lão vứt Ä‘i kia.
Văn TÄ©nh ngoảnh nhìn vợ, khuôn mặt nà ng thanh tú, nụ cưá»i dịu hiá»n, y chợt thấy ấm lòng, cưá»i bảo:
- Thế sao em hay mắng tôi dù khoác cái gì lên ngưá»i cÅ©ng vẫn là má»™t gã quê mùa?
Ngá»c Linh lưá»m y:
- Em nói gì mình tin nấy à ? Em nói mình là con lừa ngu xuẩn, nhưng thá»±c tế mình có như váºy không?
Văn Tĩnh tủm tỉm:
- Tất nhiên là không. Vì ngà y thưá»ng em toà n nói tôi còn ngu hÆ¡n lừa cÆ¡!
Ngá»c Linh sắp gắt lên tá»›i nÆ¡i, bá»—ng nháºn ra vẻ cợt đùa cá»§a chồng, bèn cà u nhà u:
- Hay nhỉ, khá» khạo như mình mà cÅ©ng biết nói năng vòng vo rồi đấy? Nhưng dẫu mình có ngốc nghếch đến đâu cÅ©ng vẫn hÆ¡n đứt lão há» Vân kia. Mình còn nhá»› chứ, hôm ở trên đầu thà nh, mình váºn khôi giáp, trông uy nghi nổi báºt… - chợt nháºn ra sắc mặt chồng sầm tối, biết y không muốn nhắc lại chuyện xưa, nà ng cưá»i cưá»i, bá» lá»ng không nói nữa.
Mưá»i năm nay, hai vợ chồng tuy đầu gối tay ấp, vai tá»±a má ká», song riêng chuyện giữ thà nh dạo ấy thì chẳng ai muốn nhắc đến. Ngá»c Linh cao hứng nhất thá»i nên vô tình gợi lại, khiến Văn TÄ©nh nhá»› ngay tá»›i ngưá»i cha quá cố, lòng buồn rầu vô hạn. Bá»—ng Lương Tiêu kêu:
- Cha ơi, chúng ta tới gần thêm một tà được không? Ở đây chẳng thấy rõ gì cả. – nó vừa kêu vừa che tay trên mắt, nhướng trông ra xa.
Văn TÄ©nh tức giáºn nhìn con, nói vẻ dữ tợn:
- Không được! Con là cái thứ vui đâu chầu đấy, đến chá»— đông ngưá»i thể nà o chả gây chuyện!
Lương Tiêu bặm môi, đưa mắt sang mẹ cầu cứu. Ngá»c Linh cưá»i, ghé tai nó bảo:
- Con ngoan, hôm nay cha con đã gặp đủ phiá»n phức rồi, ta không dám chá»c giáºn ông ấy nữa đâu.
Lương Tiêu thất vá»ng vô cùng, á»§ rÅ© nghÄ©:
- Mẹ sợ cha ư? Hèm, việc nà y còn quái gở hơn cả việc gà trống đẻ trứng nữa.
Văn TÄ©nh ngẫm nghÄ© chốc lát rồi há»i:
- Ngá»c Linh, theo em lúc nãy anh có là m nó bị thương không?
Ngá»c Linh thắc mắc:
- Ai bị thương cơ?
Văn Tĩnh đáp:
- Thì thằng bé hỠVân đó. Anh chỉ mong thoát thân nên ra tay hơi nặng.
Ngá»c Linh giá»…u:
- Äánh thì cÅ©ng đánh rồi, mình sợ lão Cùng nho sẽ tìm mình tÃnh sổ hay sao?
Văn TÄ©nh cưá»i:
- Váºy là em cÅ©ng nháºn ra?
Ngá»c Linh đáp:
- Kẻ ngốc má»›i không nháºn ra. Chỉ lạ má»™t Ä‘iá»u, lão Cùng nho đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, vì sao lại đổi tên thà nh Phượng Tưá»ng tiên sinh?
Văn Tĩnh nói:
- Chắc là tên giả để ngưá»i du hà phong trần. Trong Phượng và Hoà ng thì Phượng là con trống, Hoà ng là con mái…
Ngá»c Linh ngắt lá»i:
- Trống vá»›i mái, tương tá»± đực4 vá»›i cái! Mình nói thế là em hiểu rồi, Phượng là trống, Tưá»ng chiết tá»± ra chÃnh là hai chữ Dương và VÅ©. – nà ng lưá»m Văn TÄ©nh, ấm ức bảo. – Dạo ấy lão quay em đến khổ, mình cÅ©ng là tòng phạm, Ä‘á»u đáng bị ấn dúi xuống quất cho má»™t tráºn.
Văn Tình không ngá» chuyện đã nhiá»u năm mà nà ng còn ghi háºn trong lòng, y cưá»i xòa:
- Em muốn quất thì quất anh đây nà y.
Ngá»c Linh hăm he:
- ÄÆ°á»£c, mình nghÄ© em nói đùa hả? – Ä‘oạn giÆ¡ tay toan đánh, thấy Văn TÄ©nh cỠđộng như muốn né tránh, nà ng bèn thu tay vá», cưá»i bảo:
- Em chẳng muốn đánh mình đâu, da cứng thịt dà y, đánh đau tay lắm.
Lương Tiêu vẫn thản nhiên quan sát, đến lúc ấy chợt chen và o:
- Không phải mẹ không muốn, mà là không nỡ.
Văn TÄ©nh đỠbừng mặt. Ngá»c Linh phát con má»™t cái, nghiến răng dá»a:
- Nhóc nà y, con thì hiểu cái gì! Ngứa ngáy muốn ăn roi hả?
Thằng bé cưá»i khanh khách:
- Con ngứa đấy, con ngứa đấy. – rồi vừa cưá»i vừa cù loạn lên trong lòng mẹ nó.
Có ngưá»i ngoái lại nhìn, Ngá»c Linh đâm ngượng, khẽ bảo:
- Ngoan nà o, mẹ không bế nữa bây giá».
Lương Tiêu sợ bị buông xuống, ngưá»i nhá» chân ngắn là m sao mà theo dõi được cảnh nhá»™n nhịp đằng kia, nó vá»™i vã chỉnh đốn tư thế, nhìn thẳng ra phÃa trước.
Vân Vạn Trình đứng trên đà i, trông xuống đám đông chen vai thÃch cánh bên dưới, cảm thấy nhiệt tình trà o dâng trong lồng ngá»±c: “Ngưá»i ta nói mưá»i năm nay Äại Tống đã quá quen vá»›i cuá»™c sống thái bình, ngá»±a tốt để béo bệu, cung cứng để rã dây, lòng ngưá»i không được như xưa nữa. Nhưng cảnh Bách Trượng Bình đây là m gì đến ná»—i thế?†Y đưa mắt ngó quanh, không thấy Cáºn Phi và Vân Thù đâu, khó chịu hừ má»™t tiếng, lại nhìn lên đà i, ngấm ngầm buồn rầu. “Ba vị lão hữu vẫn chưa tá»›i, phải chăng trên đưá»ng đã xảy ra chuyện gì?â€
Má»™t ông già râu bạc đứng mé trái chừng như nhìn ra tâm tư cá»§a Vân Vạn Trình, cưá»i bảo:
- Lão Äiêu nhi, đã đến giá» rồi, không thể thất tÃn vá»›i hà o kiệt trong thiên hạ. Ai vắng mặt thì thôi, mình không đợi nữa. Ha ha, lão già nà y sốt ruá»™t lắm, muốn uống bốn bát rượu thỠđây!
Vân Vạn Trình kinh ngạc:
- Ca ca đùa hả? Rượu thỠchỉ một bát là đủ, đâu cần những bốn bát?
Ông già râu bạc cưá»i:
- Nói chuyện vá»›i lão Äiêu nhi nà y chẳng thú vị chút nà o! Äệ nghÄ© xem, Nam thiên Tam Kỳ đến muá»™n nhé, có phải là đáng phạt nặng hay không? Kể vỠđả đấu, ngưá»i ta thưá»ng nói “Nam thiên Tam Kỳ, mãn nhị vô địch5â€, nếu ba ngưá»i đến cả, chắc đệ không dám phạt roi, còn phạt rượu thì lại đúng vá»›i ước mong cá»§a há» quá. Vì váºy lão già nà y cứ già nh uống mấy chén rượu thá» cá»§a cái đám ấy cho chúng trố mắt lên, tá»›i nÆ¡i mà không nhấp được má»™t giá»t rượu nà o, ha ha, bá»n Nam thiên Tam Kỳ ấy sẽ tức bằng chết.
Vân Vạn Trình nghe vô lý quá, nghÄ© bụng: “Rượu thá» là m gì có chuyện uống thay?â€
Biết lão già nà y chỉ đùa cợt thế thôi, lá»i lẽ không lấy gì là m tháºt, y cưá»i cưá»i, đưa mắt nhìn khắp đám đông, xua xua hai tay. Má»i ngưá»i tức thì im lặng. Vân Vạn Trình trầm giá»ng nói:
- Các vị lặn lá»™i đưá»ng xa tá»›i đây, Vân má»— đón tiếp có phần sÆ¡ suất, thá»±c hổ thẹn vô cùng. Nay nhắc lại tráºn chiến Hợp Châu mưá»i năm vá» trước! Dạo ấy nguyên má»™t cÆ¡n giáºn Hoà i An mà khiến Thiên Kiêu6 ngã ngá»±a, trá»i chuyển đất rung. Tiếc ná»—i hiá»n vương đã cưỡi hạc vân du, chẳng biết vá» sau ra sao nữa. Quân Thát xem thưá»ng nước ta, vẫn chú ý rèn quân nuôi ngá»±a, rắp tâm cà n quét phương nam.
Ngá»c Linh bất giác đưa mắt liếc Văn TÄ©nh, thấy y cúi đầu trầm ngâm, hiểu rằng những lá»i nói kia đã gợi y nhá»› lại chuyện cÅ©, nà ng thở dà i, nắm lấy tay chồng.
Vân Vạn Trình vẫn nói:
- Lần nà y quân Thát đã chuẩn bị binh lá»±c tinh nhuệ, không đến thì thôi, mà đến thì thế tấn công tất như vÅ© bão. Chúng ta tuy chỉ là những kẻ bỉ phu thảo mãng, nhưng Ä‘á»u sinh ra và lá»›n lên ở đất Tống. Thá» há»i, các vị có thể nà o giương mắt nhìn bá»n Thát phá thà nh trì, há»§y xã tắc, dẫm nát ruá»™ng đồng, giết hại bách tÃnh cá»§a chúng ta chăng? – Những lá»i nà y được nói ra vá»›i giá»ng hùng hồn, các hà o kiệt Ä‘á»u sôi máu, nhao nhao hét:
- Không thể.
- ÄÆ°á»£c! – Vân Vạn Trình báºt má»™t tiếng như sấm nổ, trấn áp má»i tiếng hét xung quanh. Y vẫy tay – Mang rượu lên!
Mấy chục ngưá»i đà n ông vạm vỡ ở trần khiêng tá»›i mưá»i vò mỹ tá»u, đặt cạch xuống đất. Rượu bắn tung tóe, hương men đê mê tá»a lan ngà o ngạt.
Vân Vạn Trình huÆ¡ Ä‘ao cứa ngón tay giữa, lần lượt nhá» mưá»i giá»t máu và o mưá»i vò rượu. Các anh hùng hà o kiệt cÅ©ng tiến lên cắt máu. Äúng lúc ấy, có ba kỵ mã sấp ngá»a phóng tá»›i. Cáºn Phi tung mình xuống ngá»±a, chạy à o lên trước đà i. Vân Vạn Trình nhướng mà y, gay gắt há»i:
- Sao giá» má»›i vá»?
Cáºn Phi hoảng sợ vái lạy:
- Sư phụ bá»›t giáºn, có việc đột xuất xảy ra nên chúng con đến muá»™n.
Vân Vạn Trình cau mà y, chá»±c tra xét cho kỹ cà ng, song còn ngần ngại vì đông ngưá»i quá, lão già râu bạc ná» cưá»i bảo:
- Thôi, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, lão Äiêu nhi đừng vá»™i vặn vẹo. Thằng bé Cáºn Phi nà y lá»›n lên trước mắt ta, nói năng là m việc xưa nay Ä‘á»u rất tháºt thà !
Vân Vạn Trình cau có:
- Ca ca đừng nuông nó. Bây giá» má»›i chỉ là liên minh, nhược bằng giao chiến tháºt, cháºm má»™t chút há chẳng để lỡ quân cÆ¡ hay sao?
Ông già cưá»i:
- Môn quy cá»§a đệ nghiêm khắc quá, ta nghÄ© không ổn. Mà thôi, đệ muốn đánh muốn giết thế nà o thì tùy, ta không ý kiến ý cò gì nữa. – nghe là nghe váºy, song nể vai vế cá»§a lão, Vân Vạn Trình cÅ©ng phải nhượng lá»i, thở dà i bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, Cáºn Phi, tha cho con lần nà y. Ờ mà , Vân Thù đâu?
Cáºn Phi kinh ngạc há»i:
- Sư đệ vẫn chưa quay vỠạ?
Vân Vạn Trình hừ má»™t tiếng, hai mắt lạnh hẳn Ä‘i. Cáºn Phi lúng túng, toan giãi bà y thay sư đệ mấy câu, nhưng Vân Vạn Trình đã quay sang chá»— khác, chăm chú nhìn má»™t hán tá» gầy Ä‘en, há»i to:
- Huynh đà i cũng đến liên minh phải không?
Ngưá»i đà n ông ná» giáºt mình, trả lá»i bằng má»™t giá»ng rất Ä‘anh:
- Không liên minh thì là m gì?
Vân Vạn Trình mỉm cưá»i:
- ÄÆ°á»£c lắm, các hạ có thiếp má»i không?
Ngưá»i đà n ông trừng mắt, cưá»i nhạt:
- Không có thiếp thì không đến được ư? Ngươi đã gá»i cho ta chưa?
Mắt loé sáng, Vân Vạn Trình kéo dà i giá»ng:
- Äại Tống còn nhiá»u chân nhân bất lá»™ tướng, phát sót thiếp là điá»u khó tránh khá»i. Các hạ không mang thiếp đến thì thôi, cá»› sao lại giấu thuốc bá»™t trong tay áo?
Ngưá»i đà n ông Ä‘en gầy nhướng đôi mà y nhá», giáºt lui và i bước, cưá»i ha ha má»™t trà ng dà i rồi tung mình lên, nhấp nhô mấy cái lướt qua đám đông, thân pháp cá»±c kỳ nhanh. Lão già râu bạc kêu the thé:
- Con thỠđế kia, chạy rồi ư? – lão toan bay theo, chợt thấy má»™t cái bóng xẹt ngang trước mặt. Vân Vạn Trình xé gió bay Ä‘i, nhắm theo háºu tâm hán tá» ná». Thình lình tên ấy thét vang, xoay vụt má»™t cái giữa lưng chừng không, tống ngược song chưởng lại. Chiêu thức mạnh mẽ, có tÃnh toán, đủ thấy công lá»±c rất cao. Vân Vạn Trình bị chưởng phong đánh thốc mặt, đà phóng hÆ¡i cháºm Ä‘i. Không ngá» võ công cá»§a gã gian tế lợi hại như váºy, ai nấy la lối á»m tá»i. Vân Vạn Trình rÅ© hai tay áo vá» phÃa sau như chim ưng xếp cánh, phóng vút qua không trung theo má»™t đưá»ng bán nguyệt, vòng xuống sau lưng đối phương. Hán tá» ná» phát chưởng hụt, thầm kêu bất diệu, chưa kịp biến chiêu, đã nghe thấy Vân Vạn Trình thét to:
- Trở lại mau! – liá»n đó háºu tâm Ä‘au nhói, toà n thân tê nhÅ©n, hắn bắn vù vá» chá»— mấy vò rượu, rÆ¡i bịch xuống. Cáºn Phi lao đến ấn dúi hắn xuống, rung cho bá»™t trắng rÆ¡i khá»i tay áo, lại tuốt mặt hắn, lá»™t sạch hai hà ng râu giả Ä‘i.
Trong đám đông có ngưá»i tinh mắt, nháºn ra diện mạo cá»§a tên gian tế liá»n la thất thanh:
- Ma thiên Diêu tá»7, Ma thiên Diêu tỠđây mà !
Quần hà o ồ lên. “Ma thiên Diêu tá»â€ là má»™t đại đạo độc hà nh ở Xuyên trung, khinh công cá»±c cao, má»™t đêm Ä‘i ngà n dặm, giết ngưá»i cướp cá»§a, thá»§ Ä‘oạn độc ác. Giá»›i hà nh hiệp suốt năm châu quáºn vùng Xuyên Thiểm đã mấy lần liên thá»§ bắt hắn nhưng Ä‘á»u hao binh tổn tướng, tay trắng ra vá». Không ngá» hắn lại là m gián Ä‘iệp cho ngưá»i Nguyên.
Trong đám đông có kẻ cưá»i nhạt:
- Diá»u hâu suy cho cùng cÅ©ng chỉ là má»™t con chim con trong lá»—, không bằng cả con ó, đâu đã biết mùi uy phong cá»§a đại ưng.
Má»™t ngưá»i khác cưá»i tiếp lá»i:
- Phải đó, huống hồ còn là vua trong loà i ưng, chao lượn thần tốc, thiên nhãn tinh tưá»ng!
Mà n lăng không truy Ä‘uổi vừa rồi chỉ diá»…n ra trong khoảnh khắc nhưng thần tốc vô cùng, thao tác y hệt chim ưng bắt sẻ. Lại thêm ban nãy tình thế nhá»™n nhạo như váºy mà Vân Vạn Trình vẫn để ý được từng chân tÆ¡ kẽ tóc, nháºn ra gian tế, hai chữ “Thiên nhãn†kể cÅ©ng không ngoa.
Chẳng bao lâu, máu thỠđã nhá» xong, mưá»i vò mỹ tá»u đỠsẫm sóng sánh. Cáºn Phi cùng các đệ tá» Thần Ưng môn rót rượu chia cho má»i ngưá»i. Vân Vạn Trình nâng cao bát, dõng dạc tuyên thệ:
- Hôm nay, tại đây, Vân Vạn Trình xin thá» vá»›i trá»i đất, dâng tấm thân hèn bảo vệ Äại Tống, ngưá»i còn nước còn, quyết tá» cùng tổ quốc. – Y nói sao, quần hà o nói váºy, trăm ngưá»i như má»™t, khà thế trà n mây.
Láºp thệ xong, Vân Vạn Trình lại nói:
- Việc liên minh hôm nay đã vẹn, giỠphải tuyển ra một minh chủ…
Ngay láºp tức có ngưá»i hô.
– Suy tôn Vân đại hiệp là m Minh chủ.
Má»i ngưá»i liá»n nhao nhao hùa theo.
Vân Vạn Trình xua tay:
- Phương lão ca đức cao vá»ng trá»ng, danh động Giang Nam, bất kể là võ công hay tiếng tăm Ä‘á»u trên Vân mỗ…
Ông già râu bạc đảo mắt:
- Khoan hẵng nà o! Vá» tiếng tăm, lão phu và đệ kể cÅ©ng tám lạng ná»a cân, còn võ công mà trên đệ á, nhắm mắt nói mò hay sao thế? Lão Äiêu nhi, đừng rưá»m lá»i nữa, chức vị Minh chá»§ nà y ngoà i đệ ra thì còn ai và o đây.
Vân Vạn Trình từ chối:
- Vân má»— tà i hèn đức má»ng, dù ca ca không nháºn thì võ lâm rá»™ng lá»›n, tất có ngưá»i cáng đáng được.
Ông già râu bạc cưá»i nhạt:
- à đệ là Nam thiên Tam Kỳ hả? Ba đứa ấy xưa nay phóng túng bừa bãi, lần nà y còn công nhiên đến muá»™n, thá»±c khiến ngưá»i ta thất vá»ng. Chúng nó mà là m Minh chá»§ thì lão già nà y bất phục đầu tiên.
Vân Vạn Trình lắc đầu:
- Vân má»— khởi xướng không phải để rắp ranh ngôi to. Cứ tùy má»i ngưá»i bà n bạc rồi quyết định.
Lão già thổi phù một cái, râu bạc bay lơ phơ, nói lẫy:
- Thương lượng cái của khỉ gì, việc nà y quyết định sớm rồi giải tán sớm, lão đương mong uống rượu đây.
Äám đông bên dưới cưá»i rá»™, má»™t kẻ nói:
- Phải đấy, quyết định sá»›m giải tán sá»›m, má»—i ngưá»i uống ba chén cho thoải mái.
Kẻ khác lại nói:
- Ba chén Ãt quá, uống ba ngà y ba đêm má»›i gá»i là thống khoái.
Lão già râu bạc cưá»i:
- Hay! Lần nà y lão đã kéo tá»›i mưá»i xe rượu quý, xin được má»i má»i ngưá»i má»™t chầu túy lúy.
Nghe nói trước sau gì cÅ©ng có rượu uống, tất cả cùng rầm rá»™ hưởng ứng, má»™t ngưá»i gợi ý:
- Thế nà y đi! Hai vị cứ tỉ võ đoạt soái, ai thắng thì là m minh chủ.
Ngưá»i khác tỠý khinh bỉ:
- Äại Tống ta trá»ng lá»… nghi, đâu thể động võ suy cá», hà nh xá» như bá»n Thát thế được.
Ngưá»i lúc trước hô lên rằng:
- Chúng ta là con nhà võ, không tỉ võ thì viết chữ vẽ tranh à ?
Ở đây toà n những kẻ hà nh tẩu giang hồ đã lâu, phần lá»›n Ä‘á»u má»™t phưá»ng hiếu sá»±, thÃch xem những chuyện náo nhiệt, nghe váºy cưá»i ồ:
- Phải phải, tỉ võ đoạt soái.
Lão già râu bạc mắng:
- Kệ các ngươi muốn nói gì thì nói, lão già nà y không Ä‘á»i nà o mắc lừa đâu, thắng thì lằng nhằng, thua lại mất mặt!
Vân Vạn Trình nghe trên dưới Ä‘ua nhau léo nhéo, tá»± nhá»§: “Việc quan trá»ng như váºy mà láo nháo chẳng khác gì phưá»ng chèo. Cái lÅ© ô hợp nà y không rèn bằng binh pháp thì là m sao ra chiến trưá»ng được.â€
Ngá»c Linh hà o hứng theo dõi, cưá»i nói:
- Ngốc ơi! Sắp tỉ võ đoạt soái kìa, chi bằng mình cũng lên động chân động tay, nhỡ đâu vớ được cái minh chủ.
Lương Tiêu vá»— tay khen phải. Văn TÄ©nh nÃn lặng, Ngá»c Linh lại gá»i:
- Ê, ngốc ơi, mình bảo trông em thế nà y có là m được minh chủ…
Nà ng đương dở câu thì có bốn tiếng tạch tạch rất nhanh như tiếng pháo nổ vang lên. Những ngưá»i khác cÅ©ng ngoái đầu nhìn. Bốn cây tùng già thân to đến má»™t vòng ôm đột ngá»™t gãy rạp và o nhau, rồi má»™t sức mạnh ghê gá»›m nà o đó lôi chúng Ä‘i xá»nh xệch, xếp thà nh má»™t bức tưá»ng như xếp chồng bà i cá»u8 cao hÆ¡n hai trượng, chẹn cứng lấy con đưá»ng đất đỠchạy qua rừng.
Má»i ngưá»i kinh ngạc theo dõi, chợt hoa cả mắt. Má»™t con hổ khổng lồ bá»—ng đâu hiện ra trên bá» tưá»ng cây, hai mắt láºp lòe tá»±a lá»a ma trÆ¡i, mõm ngáºm má»™t ngưá»i oặt đầu tóc tai bá»i rối, chẳng rõ còn sống hay đã chết.
Trên lưng con hổ tá»± dưng má»c lên má»™t ngưá»i, áo Ä‘en như pha má»±c, mắt sâu mÅ©i cao, mặt trắng bệch, đôi mà y xếch như hai lưỡi kiếm má»ng dần vá» thái dương, bá»™ dạng hung hãn.
Thoáng thấy ngưá»i đó, Ngá»c Linh tắt cưá»i. Văn TÄ©nh nháºn ra tay nà ng lạnh hẳn Ä‘i, ngạc nhiên há»i:
- Em sao thế?
Ngá»c Linh thất thần, môi run run, không nói năng gì.
Con hổ Ä‘en nhún má»™t cái nhảy khá»i tưá»ng cây, tiếp đất êm ru rồi lừ lừ tiến vá» phÃa má»i ngưá»i. Ai nấy Ä‘á»u lá»™ vẻ lạ lùng, con hổ Ä‘i tá»›i đâu, há» tá»± động giãn ra nhưá»ng đưá»ng tá»›i đấy. Äến trước đà i, con hổ dừng lại, ngưá»i áo Ä‘en tuá»™t xuống đất, ánh mắt như hai luồng chá»›p chÄ©a và o đám đông. Lão già râu bạc cau đôi mà u ráºm, thu lại vẻ cưá»i cợt ban nãy, nhướng mà y cất giá»ng sang sảng gá»i:
- Tiêu Thiên Tuyệt, lâu nay vẫn khá»e chứ?
Van TÄ©nh đã lá» má» Ä‘oán ra lai lịch cá»§a ngưá»i vừa xuất hiện, nhưng đến lúc nghe lão già râu bạc khẳng định thì má»›i thá»±c choáng váng, mặt tái Ä‘i.
Tiêu Thiên Tuyệt đảo mắt, lạnh lùng há»i:
- Ngươi là ai?
Lão già râu bạc cưá»i:
- Phương Lan9 bất tà i, năm xưa đã từng có duyên hội ngộ các hạ ở núi Thiên Trụ.
Tiêu Thiên Tuyệt ngẩn ngưá»i:
- Núi Thiên Trụ? Hứ, chả nhớ nữa.
Phương Lan nóng mặt, buông má»™t tiếng cưá»i khẩy.
Ngá»c Linh cứ run lên từng chặp. Lương Tiêu ngồi trong lòng nà ng, ngạc nhiên há»i:
- Mẹ mệt hả?
Ngá»c Linh cắn chặt môi, khẽ lắc đầu. Lương Tiêu thầm lấy là m lạ: “Lão áo Ä‘en vừa xuất hiện là mẹ ta khác hẳn, chẳng hiểu vì sao? Con mèo mun kia oai quá, lát nữa nghÄ© cách xin mẹ thương lượng vá»›i lão cho ta cưỡi nhá» má»™t lúc.†Nó chưa gặp hổ bao giá», nhất là giống hổ Ä‘en dị chá»§ng như thế, nên tưởng là mèo to, thấy Tiêu Thiên Tuyệt cưỡi “mèo†thì sinh lòng ngưỡng má»™, vừa dán mắt và o con thú vừa ngẫm nghÄ© xem là m sao để mẹ đồng ý Ä‘i thuyết phục ngưá»i ta cho mình cưỡi con “mèo to†ấy.
Cáºn Phi nhìn ngưá»i mắc trong hà m hổ, cà ng nhìn cà ng thấy quen thuá»™c, bất giác tim Ä‘áºp dồn dáºp, báºt kêu:
- Tiểu sư đệ?
Ngưá»i đó run khẽ, nghẹn ngà o đáp:
- Äại sư huynh… - giá»ng nói khà n đặc, chẳng rõ kinh ngạc hay vui mừng, song vừa cất tiếng thì động đến vết thương, máu tươi tà tách theo xương trán chảy xuống. Hãi hùng và giáºn dữ, Cáºn Phi nhảy à o tá»›i trước, chợt thấy vai bị nÃu lại. Vân Vạn Trình nắm y đẩy sang má»™t bên, vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh, cất giá»ng chà o:
- Tiêu tiên sinh đại giá quang lâm, chẳng hay có việc gì?
Lãnh đạm dá»ng dưng như thể chưa nghe thấy, Tiêu Thiên Tuyệt đưa mắt quét khắp lượt đám đông, nhướng cao đôi mà y lưỡi mác, thét to:
- Lão Cùng nho, ra đây. – tiếng hét như sấm nổ, như lốc tuyết, dá»™i và o óc má»i ngưá»i khiến tất cả thần hồn chao đảo.
Khi không khà lắng lại, ai nấy cùng lấy là m lạ, chẳng hiểu lão gà o lên như thế là ý gì. Tiêu Thiên Tuyệt đợi hồi lâu không nghe trả lá»i, đâm sốt ruá»™t, tiếp tục thét:
- Tiêu má»— ở đây! Lão Cùng nho, ra ta xem! – Lần nà y tiếng thét cà ng dữ dá»™i, hồi vá»ng khắp bốn mặt núi, vô số âm thanh cùng báºt lại:
- Ra ta xem! Ra ta xeeeeeeeeem!....
Ai cÅ©ng cảm thấy ù tai nặng ngá»±c, khó chịu vô cùng. Bá»—ng có ngưá»i rú lên Ä‘au đớn. Tất cả ngoảnh đầu nhìn, trông thấy Hà n Tranh hai mắt lồi tướng, máu ri rỉ tuôn ra bên mép, chúi vá» trước ngã sấp mặt xuống. La Tùng kinh hoảng đến gần, chạm và o mÅ©i miệng gã thì thấy đã Ä‘oạn khÃ. Lúc trước Hà n Tranh bị đạo sÄ© mặt Ä‘en đả thương, bệnh tình chưa khá»i, nay nghe tiếng thét lá»™ng óc cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, ná»™i thương tái phát nên há»™c máu mà chết.
Không ai trả lá»i, Tiêu Thiên Tuyệt đâm nóng nảy: “Ta đã bà i binh bố tráºn xong xuôi, tại sao Cùng nho không ra mặt? Hắn ta cà ng ngà y cà ng nhát hay quả thá»±c là không đến đây?†Lão nghÄ© ngợi má»™t lúc, đưa mắt nhìn Vân Thù, nghiêm nghị bảo:
- Thằng ôn mặt sứa gan lim! Nếu mà y không khai lão ấy hiện ở đâu, ta vớ được đứa nà o sẽ giết luôn đứa đó, giết bằng sạch mới thôi.
Vân Thù nghiến răng nhắm mắt, chẳng nói chẳng rằng.
Phương Lan vuốt râu:
- Tiêu lão quái nà y, ông nói năng thá»±c quái gở, thá»±c là đại ngôn trÆ¡ tráo. Ngưá»i ở đây chẳng má»™t nghìn thì cÅ©ng tám trăm, riêng mình ông giết nổi chăng?
Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng hừ mũi, con hổ đen ngẩng đầu, nhả Vân Thù và o tay lão.
Lão già không nói trắng ra nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu, nếu động thá»§ thì Vân Thù sẽ phải thà mạng đầu tiên. Vân Vạn Trình siết chặt nắm tay, biết lúc nà y đây không được tá» vẻ yếu má»m nên chỉ cưá»i nhạt. Phương Lan ngại y tuôn ra những lá»i nặng ná» khiến hai bên cà ng thêm căng thẳng nên nói tranh:
- Tiêu lão quái, ông chẳng gì cũng là cao thủ đương thế, bắt một đứa nhỠlà m con tin mà không sợ mất mặt à ?
Tiêu Thiên Tuyệt liếc hỠPhương, lạnh lùng nói:
- Thằng già nà y lôi thôi quá. ÄÆ°á»£c, ta hẵng thịt ngươi để tế cá».
Nhìn lão ta mắt rá»±c hung quang, Phương Lan đâm chợn, ngưá»i lạnh toát. Tiêu Thiên Tuyệt nhếch mép, chuẩn bị ra tay, chợt có tiếng vó ngá»±a lá»™p bá»™p xa xa trên con đưá»ng đất Ä‘á», lão giáºt mình: “Phi ngá»±a mà vẫn giữ được nhịp Ä‘iệu cá»§a bá»™ pháp, hẳn là cao thá»§.†bèn nhướng cặp mà y lưỡi mác, liếc mắt trông.
Má»™t trà ng cưá»i vút cao, kế đó là má»™t giá»ng ngâm hà o sảng:
- Phong há»a liên thiên lá»™, Thiển thảo má»™t mã Ä‘á»10.
Lá»i ngâm chưa dứt, giá»ng khác đã nối theo:
- Tế Vũ thương cố quốc, Lạc Hồng tiếu ngã si11.
Trong đám đông có ngưá»i reo to, vẻ hoan hỉ:
- Nam thiên Tam Kỳ!
Lại má»™t trà ng cưá»i, rồi má»™t ánh bạc lướt qua vòm không, bốn cây tùng chắn đưá»ng gãy gáºp, hai con tuấn mã theo nhau phá tưá»ng lao ra. Ngưá»i Ä‘i trước áo trắng ngá»±a trắng, tay cầm má»™t cây ngân há»a kÃch dà i hai trượng, khăn Ä‘ai phấp phá»›i, uy phong lẫm liệt. Ai đó trách rằng:
- Äã là Nam thiên Tam Kỳ, sao chỉ có hai ngưá»i đến?
Kẻ khác giễu cợt:
- Hai ngưá»i là đủ rồi, anh chưa nghe thấy câu: Nam thiên Tam Kỳ, mãn nhị vô địch hả…
Tiêu Thiên Tuyệt lá»™ vẻ thất vá»ng rõ rệt, hừ mÅ©i, chống nạnh ngâm to:
- Nam thiên Tam Kỳ, mãn tam mãn tứ, Ä‘á»u là rắm chó!
Tiếng ngâm văng vẳng bay Ä‘i. Kỵ sÄ© dẫn đầu báºt cưá»i, con ngá»±a trắng y cưỡi chợt phi nhanh hẳn lên, hai tai rạp ra sau, gió lùa qua bốn móng. Phương Lan chá»™t dạ quát:
- Cơ Lạc Hồng, đừng hấp tấp!
Lão chưa dứt lá»i, kỵ sÄ© và tuấn mã đã phóng thốc đến gần, CÆ¡ Lạc Hồng trợn đôi mắt đẹp, hú vang:
- Tiêu lão quái nói năng báºy bạ, ăn kÃch cá»§a ta đây!
Y xoay há»a kÃch vù vù, tiếng gió quạt ra vun vút. Trong vòng mưá»i trượng chung quanh, ai cÅ©ng thấy nặng ngá»±c ngạt thở.
Tiêu Thiên Tuyệt tay trái xách Vân Thù, nhìn cây thiết kÃch lao tá»›i, bá»™ dạng thản nhiên như không. Xem chừng lão ta không đỡ nổi, má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ vui mừng, cất tiếng reo hò, ai ngá» nhìn lại đã thấy Tiêu Thiên Tuyệt nắm tay phải và o cán kÃch tá»± khi nà o, trừng mắt hô:
- Dừng! – rồi khẽ lắc ngưá»i, hai chân lún đất đến ná»a thước.
CÆ¡ Lạc Hồng cảm nháºn được má»™t dòng lá»±c tuôn theo cán kÃch xối thẳng và o phế phá»§ mình, kế đó chảy xuống con ngá»±a. Sau tiếng xương xô lạo rạo, hai đùi y gãy rá»i, ngưá»i bắn vút Ä‘i như sao băng, húc gãy hai cây tùng xanh, máu hắt ra, vấy đỠtấm áo trắng muốt. Con tuấn mã Äại Uyển vẫn phi như cÅ©, nhưng đến cách Tiêu Thiên Tuyệt ba thước, bá»—ng dưng bốn vó má»m oặt, nó gục xuống chết, chưa kịp cả lần hà cuối cùng. Lúc nà y má»i ngưá»i má»›i thốt thà nh tiếng, nhưng không phải reo hò nữa mà đã đổi ra kinh hãi.
Từ con ngá»±a thứ hai, má»™t bóng ngưá»i xám má» báºt lên, kéo theo tiếng rÃt lanh lảnh.
Thuyá»n kiếm12 Mạc Tế VÅ©!
Y phóng thốc tá»›i, tay áo vạt áo bay phần pháºt, nhuyá»…n kiếm láy ra mưa ảnh mịt mùng. Lá»™ kiếm pháp nà y có tên Phù dung Dạ vÅ©, là tuyệt há»c bình sinh cá»§a y, tiêu sái huyá»n mặc, hệt như má»™t bà i thÆ¡ mô tả:
Tùy phong tiá»m nháºp dạ,
Nhuáºn váºt tế vô thanh!13
Chứng kiến CÆ¡ Lạc Hồng thua bại chỉ sau má»™t chiêu, Vân Vạn Trình đã đủ buồn bá»±c, nay thấy Mạc Tế VÅ© lại vá»ng động xuất thá»§, y bèn gá»i giáºt:
- Khoan đã Mạc huynh! – rồi toan băng lên ngăn cản. Phương Lan đột nhiên nÃu lại. Vân Vạn Trình kinh ngạc:
- Ca ca…
Phương Lan lắc đầu, mắt thoáng nét đau đớn:
- Nam thiên Tam Kỳ, võ công thua nhưng nhân cách không thua!
Vân Vạn Trình thẫn thá», nhá»› ra ba ngưá»i bản tÃnh cô ngạo, há»… xuất thá»§ là quyết không nháºn tương trợ, bất kể cá»§a tri ká»· hay ngưá»i ngoà i, y đà nh dừng bước, thở dà i buồn bã.
Tiêu Thiên Tuyệt đứng chắc như đóng Ä‘inh, đợi mà n mưa kiếm hắt tá»›i, lão hà khẽ má»™t tiếng, trở đầu kÃch sắt ra múa. Má»i ngưá»i nhìn thấy không khá»i kinh ngạc, áng chừng lão già định sá» kiếm pháp bằng chÃnh thứ binh khà ká»nh cà ng nặng sáu mươi cân ấy, váºy mà trông linh hoạt nhẹ nhà ng không kém gì thanh nhuyá»…n kiếm má»ng như cánh ve cá»§a Mạc Tế VÅ©. Ngưá»i ta thưá»ng nói “dà i tấc nà o lợi tấc đóâ€, lợi thế độ dà i Ä‘ang được phát huy thuần thục đến cá»±c Ä‘iểm trong tay lão già . Trước mắt má»i ngưá»i, PhÃch thiên kÃch trông như má»™t cái que dà i để dÃnh ve, còn Mạc Tế VÅ© là má»™t con ve xám Ä‘ang giãy loạn trên đầu gáºy. Y chá»n vá»n đến trước mặt đối thá»§ hòng cướp lại Vân Thù, nhưng Ä‘á»u bị Tiêu Thiên Tuyệt đẩy lui.
HÆ¡n mưá»i chiêu trôi qua, chợt kiếm kÃch va nhau xoang xoảng. Thuyá»n kiếm gãy là m bốn khúc. Tiêu Thiên Tuyệt thét vang, đâm xoẹt ngá»n kÃch và o bụng dưới Mạc Tế VÅ©, chưa ai kịp định thần, đà kình đã đẩy văng y Ä‘i cùng cây kÃch cắm nguyên trên bụng. “Keng†má»™t tiếng, PhÃch thiên kÃch đâm lút và o má»™t phiến đá xanh, ghim luôn y ở đó. Cả Bách Trượng Bình vụt tịch mịch như chết, quần hà o sá»ng sốt quên cả thở.
Mạc Tế VÅ© khạc máu, nắm cả hai tay nhổ há»a kÃch ra, cắm pháºp nó xuống đất, báºt ngón cái lên cưá»i giòn:
- Nước Ä‘en cuồn cuá»™n, ngáºp khắp thiên hạ. Tiêu lão quái, tà i lắm!
Y thảm bại mà vẫn tán dương đối thá»§, má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ. Tiêu Thiên Tuyệt hừ mÅ©i, ngước mắt lên trá»i, vẻ mặt lãnh đạm. Vân Thù nghe ngá»±c Ä‘au nhói, kêu ré lên:
- Mạc đại thúc! CÆ¡ bá bá!... Con… con… - chưa dứt câu, nước mắt cáºu đã chảy ròng ròng.
Mạc Tế VÅ© cưá»i nhẹ, lÆ¡ đãng nói:
- Con ngốc, còn nhá»› kiếm pháp ta dạy con dạo trước không? – Trong lúc y nói, máu từ vết thương to như cái bát ở ổ bụng cứ tuôn ra xối xả, nhuá»™m sẫm ná»n đất Ä‘en.
Tá»± dưng nghe y há»i câu ấy, Vân Thù ngẩn ngưá»i, nghẹn ngà o đáp:
- Con nhớ hết, không quên một chiêu nà o.
Vân Thù vốn ưa thÆ¡ văn, gặp được CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© chung sở thÃch, thi thoảng lại cùng nhau xướng há»a, tương đắc vô cùng. Lạc Hồng và Tế VÅ© vốn tÃnh phóng khoáng, bình sinh không thu đồ đệ, nhân lúc cao hứng bèn truyá»n chút Ãt võ công cho Vân Thù. Nay thấy hai ngưá»i bị thương chà mạng, Vân Thù hoà i niệm ân tình cÅ©, lòng Ä‘au như cắt, chỉ muốn mình cÅ©ng chết phứt cho rồi.
Mạc Tế Vũ mắng:
- Ngốc quá, khóc gì mà khóc? Ngưá»i ta sống ở trên Ä‘á»i, có ai là không chết? Chỉ tiếc Mạc đại thúc bản lÄ©nh không đủ, không cứu được con. Hà , đáng tiếc, đáng tiếc!
CÆ¡ Lạc Hồng vịn và o má»™t cái cây gãy, bá»—ng phá lên cưá»i:
- Mạc lão tam, đệ chưa chết ư?
Mạc Tế Vũ cau mà y:
- Lão nát rượu nhà anh còn chưa chết, tôi đã chết sao được?
Cơ Lạc Hồng nói:
- Nếu chưa chết, cá»› gì lại lèm bèm những Ä‘iá»u thoái chà ấy? – Y ngừng lá»i, lạnh nhạt. – Không sợ mất mặt ư?
Mạc Tế VÅ© ngá»› ra, rồi phì cưá»i:
- Lão nát rượu nhà anh nói có lý. Còn một hơi thở, còn phải chiến đấu.
CÆ¡ Lạc Hồng báºt ngón tay tán thưởng:
- Äúng, đó má»›i là khẩu khà nam nhi. - Nói Ä‘oạn y giãy giụa nhá»m dáºy, bước lên mấy bước, Mạc Tế VÅ© thấy y lảo đảo chá»±c ngã, bèn chống thiết kÃch lại đỡ lấy y. CÆ¡ Lạc Hồng nhướng mà y há»i to:
- Tiêu lão quái, có phải ngươi đã đánh Long lão đại bị thương?
Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt:
- Long Nháºp Hải ấy hả?
- Äúng. - CÆ¡ Lạc Hồng đáp.
Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng nói:
- Ở Hoà ng Hạc lâu, y xuất khẩu cuồng ngôn, vô lá»… vá»›i ta. Hai bên đấu nhau ba chưởng, thằng nhãi ấy cứng cá»i không ngã, ná»™i lá»±c cÅ©ng được.
CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© phát hoảng. Long Nháºp Hải là ngưá»i đứng đầu trong Nam thiên Tam Kỳ, danh hiệu Thương khiêu đông nam14, thương pháp độc bá»™ thá»i nay, chưởng lá»±c vô địch khắp vùng đông nam. Ba ngưá»i đã hẹn gặp mặt tại Hoà ng Hạc lâu để cùng Ä‘i Bách Trượng Bình, không ngá» hôm qua khi há» tìm thấy y thì Long Nháºp Hải Ä‘ang nằm lăn lóc trước lầu, hôn mê bất tỉnh, nhìn thương tÃch thì dưá»ng như là do võ công cá»§a phái Hắc Thá»§y gây ra. Hai ngưá»i cứu chữa rồi sắp xếp chá»— nghỉ cho y nên đến muá»™n. Tiêu Thiên Tuyệt còn nói Long Nháºp Hải chỉ đỡ được ba chưởng, quả tháºt khiến ngưá»i ta nản lòng, nhưng không ai chú ý rằng, bốn chữ “ná»™i lá»±c cÅ©ng được†có thể coi là lá»i bình phẩm cao nhất cá»§a lão già luôn ngạo nghá»… vá»›i Ä‘á»i kia, ngưá»i xứng vá»›i bốn chữ ấy cá»§a lão có nhiá»u đâu.
CÆ¡ Lạc Hồng thoáng thẫn thá», ngoảnh sang nhìn Tế VÅ©:
- Mạc lão tam, đệ còn đi nổi không?
Mạc Tế Vũ cằn nhằn:
- Nói gì váºy? Dẫu có liá»u cái mạng già nà y thì cÅ©ng phải cứu bằng được thằng bé chứ.
CÆ¡ Lạc Hồng cưá»i:
- Hay lắm, nhân thể đòi lại công bằng cho Long lão đại luôn.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i chống thiết kÃch, táºp tá»…nh Ä‘i vá» phÃa Tiêu Thiên Tuyệt. Quần hà o Ä‘á»u lá»™ vẻ bi phẫn, sùng sục dợm chân xông và o, Cáºn Phi còn bước hẳn lên, tóc tai dá»±ng đứng, nhưng Vân Vạn Trình khoát tay ngăn lại, nghiêm khắc quát:
- Không được.
Cùng vá»›i tiếng quát, tay phải y siết thà nh quyá»n kêu răng rắc, móng tay cắm rách cả da, chảy cả máu.
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn hai ngưá»i đến gần, mắt lóe sáng, Ä‘iá»m tÄ©nh há»i:
- Các ngươi muốn cứu thằng bé hỠVân nà y h�
Cơ Lạc Hồng đáp:
- Äúng.
Tiêu Thiên Tuyệt gáºt đầu, bá»—ng cao giá»ng:
- Ừ! Váºy ta trả ngươi cho xong! - Äoạn lão trở tay ném má»™t cái, phóng Vân Thù vá» phÃa Vân Vạn Trình. Vân Vạn Trình ngá» có sá»± giả trá nên xuống tấn, giÆ¡ hai tay đỡ lấy con, nhưng không thấy kình lá»±c gì hết, tá»± dưng đâm hoang mang.
Cơ Lạc Hồng và Mạc Tế Vũ ngẩn ra. Cơ Lạc Hồng chợt cảm thán:
- Lão quái khá lắm!
Mạc Tế Vũ cũng tấm tắc:
- Hôm nay thua tháºt thống khoái!
Cơ Lạc Hồng lắc đầu bảo:
- Äáng tiếc đáng tiếc, thống khoái mà thiếu mất rượu.
Mạc Tế VÅ© cưá»i ha hả:
- Äúng đúng, đánh sướng thế nà y thì thá»±c nên uống má»™t chầu to.
Hai anh em cứ ngưá»i tung kẻ hứng như không, chẳng coi chuyện thắng thua sống chết và o đâu cả.
Phương Lan gá»i:
- Cáºn Phi!
Cáºn Phi hiểu ý, rót ra hai bát rượu thá», khom mình đưa lên. Lạc Hồng và Tế VÅ© đón lấy uống cạn rồi quăng bát Ä‘i, nhìn nhau cưá»i lá»›n, Ä‘ang cưá»i chợt nÃn bặt, hai tấm thân cùng tá»±a và o cây thiết kÃch lạnh ngắt, chết trong tư thế đứng thẳng hiên ngang.
Tiêu Thiên Tuyệt theo dõi, vầng trán thoáng nét ảm đạm. Trông bá» ngoà i lão thô lá»— váºy thôi, kỳ thá»±c hà nh động rất tinh tế. Vừa rồi lão chặt cây bÃt đưá»ng, thoạt tiên áp đảo những tay võ phu tầm thưá»ng, tiếp đó đưa Vân Thù ra là m con tin, buá»™c các cao thá»§ không dám liên công vây đánh, cuối cùng sẽ dùng phương pháp đơn đả độc đấu, giết chết từng ngưá»i má»™t, ép Vân Thù phải khai tháºt tung tÃch Công Dương VÅ©, có thể gá»i là kế xuất liên hoà n, mưu định kÃn kẽ. Ai ngá» CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© cứng cá»i đến thế, lão già sinh dạ bùi ngùi, thả Vân Thù vá» cho hỠđược yên lòng nhắm mắt. Tình hình hiện tại thà nh thỠđã thay đổi hẳn, Tiêu Thiên Tuyệt lợi hại đến đâu thì cÅ©ng chỉ má»™t thân má»™t mình, trong khi liên minh kia ngưá»i đông thế mạnh, lại thêm các hảo thá»§ báºc nhất như Vân Vạn Trình, Phương Lan, dù lão dốc sức liá»u mạng, kết cục cÅ©ng chưa biết thế nà o.
Nháºn ra Ä‘iá»u ấy, Văn TÄ©nh lá»™ vẻ trầm ngâm. Ngá»c Linh chợt nghiến răng, thả Lương Tiêu xuống đất, gá»i nhá»:
- Ngốc nà y!
Văn TÄ©nh giáºt mình:
- Gì váºy em?
Ngá»c Linh nói:
- Nếu xảy ra loạn đả, mình phải dắt Tiêu nhi đi ngay nhé.
Văn Tĩnh thắc mắc:
- Tại sao?
Ngá»c Linh nói, mắt đỠhoe:
- Dốt thế nhỉ, ông ấy là sư phụ em, nếu ông ấy bị ngưá»i ta vây đánh, em có thể khoanh tay đứng nhìn không?
Văn Tĩnh vội nói:
- Váºy sao được? Äã cùng đến thì phải cùng Ä‘i, hoặc Ãt nhất là cùng chết chứ.
Ngá»c Linh giáºn Ä‘iên, rÃt lên:
- Thế còn Tiêu nhi, mình bảo là m sao với nó đây?
Văn TÄ©nh tức thì cứng há»ng, chưa biết nên quyết thế nà o.
Hai vợ chồng nhìn nhau, ruá»™t rối như tÆ¡ vò. Lương Tiêu thấy cha mẹ ghé tai thì thầm rồi cùng lá»™ vẻ buồn rầu thì lạ lắm. Äứng mãi dưới đất không nhìn được những gì Ä‘ang diá»…n ra, nó đâm sốt ruá»™t bèn len và o đám đông, chui qua rừng chân cẳng, lách lên hà ng đầu thò cổ xem.
Vân Vạn Trình mặt mà y tái nhợt, trước tiên giải huyệt cho con, sau đó nắn xương khớp nó lại tỠtế. Vân Thù hổ thẹn vô cùng, ấp úng nói:
- Cha ơi… con…
Ông bố vụt vung tay, tát thằng con má»™t cái lệch ngưá»i, nói giá»ng sắc gá»n:
- Äồ tá»™i nợ, vì cái mạng hèn má»n cá»§a mà y mà tao mất hai ngưá»i anh em.
Vân Thù hứng cái tát, tối tăm mặt mÅ©i đứng chết sững tại chá»—. Vân Vạn Trình trầm giá»ng tiếp:
- Lão ta khăng khăng bắt mà y khai tháºt, rốt cuá»™c mà y giấu chuyện gì váºy?
Vân Thù máy môi, nhưng chẳng biết mở lá»i thế nà o, nghÄ© bụng, nếu nói ra tung tÃch Phượng Tưá»ng tiên sinh thì tháºt bất nghÄ©a, mà không đáp lá»i cha thì lại tháºt bất hiếu. Vân Vạn Trình từng trải đã nhiá»u, nhìn Vân Thù cứ ngáºp ngừng chá»±c nói lại thôi, tá»± nhiên cÅ©ng Ä‘oán được nguồn cÆ¡n, bèn xua tay bảo:
- Nếu nói ra là bất nghÄ©a thì không cần nói nữa! – Äoạn y sải bước tá»›i trước, nhẹ nhà ng ôm lấy CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ©, đặt nằm xuống đất, nghÄ© tá»›i lúc cùng hai ngưá»i hâm rượu hò hát, bà n văn luáºn võ, không kìm được rÆ¡m rá»›m nước mắt. Xong y quay lại, vẻ mặt nghiêm trang, cao giá»ng nói. – Tiêu lão quái! Vân má»— bất tà i, mong được lÄ©nh giáo tuyệt há»c cá»§a phái Hắc Thá»§y!
Quần hùng tức đầy má»™t bụng, la lối á»m tá»i. La Tùng nói to:
- Lão tặc nà y chả phải ba đầu sáu tay, bên ta thì có đến mấy trăm mấy ngà n cây thịt, há không đè chết được lão ư?
Lá»i nói như tảng đá ném xuống là m dồn lên bao đợt sóng, Vân Vạn Trình chưa kịp ngăn cản, má»i ngưá»i đã hùng hổ tuốt phăng Ä‘ao kiếm ra. La Tùng xông lên trước tiên, Tiêu Thiên Tuyệt không đợi y xuất thá»§, láºp tức vẫy tay áo như quạt gió. La Tùng liá»n bắn vút ra ngoà i mấy trượng, mắt đỠtrệ, cổ đứt sát gốc, đầu lăn lông lốc đến trước mặt Lương Tiêu, còn nguyên cái mồm há hốc và cặp mắt tức giáºn. Thằng bé hoảng hốt nhảy phắt Ä‘i, ngoạc miệng suýt khóc.
- Lão già dùng ám khÃ… – Có ai đó nói. Bá»—ng con hổ Ä‘en gầm vang chồm tá»›i, ấn dúi hắn xuống, tát má»™t cú cắt lìa cuống há»ng. Quần hà o láºp tức tản rá»™ng, phi Ä‘ao, giáo, đá, bi sắt… lăm lăm trong tay. Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt, lắc mình phóng vụt và o đám đông, vá»— má»™t phát, khiến đầu má»™t ngưá»i tụt thẳng xuống lồng ngá»±c. Lão già cứ thế di chuyển giữa biển ngưá»i, ai nấy Ä‘á»u sợ đánh nhầm chiến hữu nên không dám ném ám khÃ, để lão má»™t ngưá»i má»™t hổ tung hoà nh, nhanh chóng quáºt ngã bảy tám đối thá»§ nữa.
Thấy sư phụ bị vây, Ngá»c Linh thét lá»›n băng lên. Văn TÄ©nh chợt kêu:
- Tiêu nhi đâu?
Ngá»c Linh giáºt mình cúi xuống nhìn. Cáºu con trai đã biến mất tăm. Nà ng kinh hoảng vô cùng, dáo dác ngó trông thì thấy Lương Tiêu Ä‘ang lăn lá»™n bò toà i giữa đám đông, ngưá»i đầy đất cát, chân tay luống cuống. CÅ©ng may nó nhá» bé, ai nấy báºn chiến đấu nên tạm thá»i chưa nháºn ra. Ngá»c Linh cuống quýt khóc nói:
- Chết rồi, là m sao bây giá», là m sao bây giá»â€¦
Văn TÄ©nh lạng mình xuyên và o đám đông, triển khai Tam tam bá»™, bước Ä‘i giữa tráºn há»—n chiến hệt như và o chá»— không ngưá»i, chỉ chốc lát đã đến cạnh Lương Tiêu, ôm lấy thằng bé rồi lướt lùi ra như hà nh vân lưu thá»§y.
Tiêu Thiên Tuyệt liếc mắt trông thấy, thoáng ngạc nhiên, bèn chuyển mình Ä‘uổi theo. Chợt má»™t bóng trắng loáng sáng. Vân Vạn Trình lăng không chụp xuống, Tiêu Thiên Tuyệt ngá»a tay đón lên, trảo chưởng giao nhau, phát tiếng gió rÃt. Vân Vạn Trình lá»™n ngưá»i trở vá». Tiêu Thiên Tuyệt nhăn mà y, chống nạnh thét:
- ÄÆ°á»£c! Lại hết cả đây, lão phu giết cho thống khoái!
Vân Vạn Trình giang tay thét to hơn, nghe như sấm động:
- Dừng!
Quần hà o hết sức kinh ngạc, lần lượt hạ đao kiếm.
- Sao thế? - Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i khẩy.
Vân Vạn Trình quét mắt khắp lượt, cất cao giá»ng:
- á»¶ đông đánh Ãt không phải là hà nh động cá»§a hảo hán. Việc hôm nay cứ để Vân má»— giải quyết, ai nhúng tay và o sẽ trở thà nh kẻ địch cá»§a Thần Ưng môn.
Trước những lá»i nói đầy ắp hà o khà ấy, quần hùng Ä‘ang hăng máu bá»—ng đổi ra ỉu xìu, thả hết binh khà xuống. Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt. Phương Lan chen và o:
- Lão Äiêu nhi, có mặt Minh chá»§ ta ở đây, há đến lượt ngươi ra lệnh sao? – Ä‘oạn cưá»i hì hì. – Tiêu lão quái, lại đây nà o, chúng mình thá» mấy chiêu.
Vân Vạn Trình sá»ng sốt:
- Ca ca!!
Phương Lan nói:
- Phương má»— là minh chá»§, bất kể việc gì Ä‘á»u phải gánh vác trước tiên. Nếu cả ta mà cÅ©ng thua Tiêu lão quái thì các ngươi cà ng không phải là đối thá»§, đến lúc ấy hẵng tạm dẹp hết oán cừu hôm nay, vá» luyện táºp cho vững và ng hẹn ngà y tái chiến. Tiêu lão quái, ông có đồng ý không? Nếu ông không đồng ý thì hãy bá» ngoà i tai những lá»i ta vừa nói, và không thá»a thuáºn được thì chúng tôi đà nh ká» vai sát cánh đấu vá»›i ông đến cùng.
Tiêu Thiên Tuyệt ngẫm nghÄ©: “Mình thả Vân Thù vì cái hứng nhất thá»i, không thể là m gì nó được nữa. Như váºy chỉ còn cách rung cây dá»a khỉ, đại khai sát giá»›i má»™t phen cho lão nhà nho ấy biết. Hắn ta có giao tình vá»›i Vân Thù, nghe tin nà y ắt đến tìm mình tÃnh sổ. Song giết cái loại tầm thưá»ng thế kia thì vô vị quá, phải hạ nhiá»u nhiá»u cao thá»§ má»›i hiển lá»™ được bản lÄ©nh.†TÃnh toán đâu đấy xong, lão đưa mắt nhìn khắp lượt, cưá»i khẩy bảo:
- CÅ©ng được! Hạng sâu bá» nà y, giết chỉ tổ chuốc thẹn và o ngưá»i.
Quần hà o bị khinh thưá»ng, Ä‘á»u miết tay lên binh khÃ, lá»a giáºn phừng phừng.
Phương Lan phất tay áo, chuẩn bị động thá»§. Vân Vạn Trình bá»—ng gá»i to:
- Khoan đã! Phương lão ca, huynh là m minh chá»§ từ bao giá» váºy?
Phương Lan phì má»™t cái, râu bạc lÆ¡ phÆ¡ bay, trợn mắt tức giáºn nói:
- Lão Äiêu nhi, trà nhá»› đệ thế nà o ấy nhỉ? Chẳng phải đệ bảo ta là m minh chá»§ đó ư? Sao, minh chá»§ nói mà đệ không vâng lá»i hả?
Vân Vạn Trình cưá»i đáp:
- Tiểu đệ là ngưá»i khởi sá»±, xét vá» lý, chức minh chá»§ phải do đệ nắm má»›i đúng.
Phương Lan cà u nhà u:
- Có một dúm tuổi mà đòi là m minh chủ? Nói như dở hơi ấy!
Cùng má»™t ngôi vị mà hai anh em lúc trước đùn đẩy, bây giá» lại tranh già nh, má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ. Chỉ có số Ãt nhạy bén má»›i Ä‘oán ra tâm ý cá»§a há». Hôm nay Tiêu Thiên Tuyệt vô cá»› giết chết các nhân sÄ© tham gia liên minh, vá» lý là không ai nuốt trôi được cục háºn nà y, song nếu quần hùng ồ ạt xông và o tấn công, nhất định thương vong sẽ rất nặng ná»; biết váºy nhưng nói trắng ra thì mất thể diện, còn đơn đả độc đấu thì chẳng ai xứng là đối thá»§ cá»§a lão ta. Phương Lan nhân háºu hiệp nghÄ©a, thấy Vân Vạn Trình định ra mặt, không nỡ nhìn y tiếp tục đâm đầu và o chá»— chết như hai ngưá»i trong Nam thiên Tam Kỳ vừa rồi, bèn dứt khoát hi sinh tấm thân già để tạm thá»i kết thúc chuyện nà y, ngà y sau tìm được cao nhân trợ giúp rồi báo thù cÅ©ng chưa muá»™n. Vân Vạn Trình Ä‘á»c thấu tâm tư ngưá»i anh em, tất nhiên không Ä‘á»i nà o đồng ý.
Cứ thế chẳng ai nhưá»ng ai, Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng bảo:
- Thôi cả hai đứa cùng lên, lão phu thà nh toà n cho một lượt.
Nhìn lão già mắt rá»±c hung quang, Phương Lan sá»±c nghÄ© ra má»™t kế, cưá»i ha hả mà rằng:
- ÄÆ°á»£c, lão Äiêu nhi, chúng ta tỉ võ Ä‘oạt soái. – Ä‘oạn vung quyá»n sá» chiêu Khiếu phong kinh vân, quyá»n trái như rồng, quyá»n phải như hổ.
Vân Vạn Trình Ä‘iểm nhanh chân xuống đất rồi báºt vút lên không. “Rắc†má»™t tiếng, lá cá» lá»›n phÃa sau chá»— y vừa đứng bị quyá»n phong quáºt gãy là m đôi. Vân Vạn Trình khen “Hay!†đoạn vươn hai tay chá»™p xuống vai Phương Lan, thi triển chiêu Ngốc thứu thám trảo15. Phương Lan co mình cho trảo thức sượt qua ngưá»i rồi đẩy song quyá»n lên, sá» chiêu Nhà n vân dã hạc. Quyá»n trảo chạm nhau, kình lá»±c tá»a ra rà n rạt.
Hai ngưá»i Ä‘á»u là nhân tà i cá»§a võ lâm miá»n nam, hôm nay má»™t bay má»™t đứng toà n lá»±c xuất thá»§, thá»±c như chim ưng và cáo già , bất phân thắng bại. Quần hùng trố mắt theo dõi, hò la ầm Ä©, vô tình quên bẵng nguy cÆ¡ Ä‘ang bà y trước mặt. Công phu cá»§a Thần Ưng môn rất trá»ng khà thế, ưu tiên khà thế, chiêu thức ồ ạt như sóng biển, sức tấn công bất khả đương cá»±. Vân Vạn Trình đã nắm vững má»i biến hóa cá»§a võ công bản môn, cứ thế từ tầm cao đánh xuống, gây áp lá»±c lên toà n thân đối thá»§. Sau mấy vòng xoay vù vù, y ép được Phương Lan bá»™c lá»™ sÆ¡ hở, rồi láºp tức lắc mình, phóng tháºt nhanh song trảo và o đó.
Bị trảo phong đè trÄ©u đỉnh đầu, Phương Lan nghẹt thở, tấn bá»™ trầm xuống, lão vá»™i vung chưởng che kÃn bên trên. Trảo chạm chưởng nghe như tiếng gá»— nện đá, vừa đục vừa nặng. Thể trá»ng cá»§a Vân Vạn Trình cá»™ng thêm trảo lá»±c ngà n cân lừng lững dồn xuống, lại “rắc†má»™t tiếng, ná»n đà i gá»— dưới chân Phương Lan không gánh nổi giảo lá»±c cá»§a hai ngưá»i, bục má»™t lá»— lá»›n. Phương Lan bị thụt cả hai chân, toan vùng vẫy báºt lên thì nghe thấy Vân Vạn Trình cưá»i khẽ bên tai:
- Ca ca! Äắc tá»™i váºy! – Ä‘oạn y nắm lấy huyệt Äại chùy cá»§a Phương Lan. Lão già cảm thấy tê dại, toan mở miệng chá»i rằng: “Äồ xấu xa nhá…†nhưng khi báºt thà nh lá»i thì lại đổi ra má»™t tiếng thở dà i:
- Lão phu đã ngần nà y tuổi, đệ còn tranh với già nh là m gì?
Vân Vạn Trình im lặng không đáp, đảo mắt quát to:
- Cáºn Phi nghe lệnh!
Cáºn Phi gạt đám đông chạy lên, cúi mình chỠđợi. Vân Vạn Trình móc trong ngá»±c áo ra má»™t con chim ưng đúc bằng sắt, trầm giá»ng nói:
- Từ hôm nay trở Ä‘i, con là chưởng môn Ä‘á»i thứ chÃn cá»§a Thần Ưng môn!
Cáºn Phi choáng váng ngẩng đầu, mắt hoen lệ, nhưng không tiếp lệnh. Vân Vạn Trình nhướng đôi mà y ráºm, dữ tợn quát:
- Muốn chống đối hả?
Cáºn Phi cắn răng đón lấy lệnh bà i Thần Ưng, nghẹn ngà o đáp:
- Äệ tá» xin thá», nhất định không phụ công ngưá»i dạy dá»—!
Nhìn ngưá»i há»c trò quyết Ä‘oán nhanh nhẹn, Vân Vạn Trình than thầm:
- Kể vỠphong thái đại tướng, Phi nhi vượt xa Thù nhi! – rồi y quay nhìn, các đệ tỠThần ưng môn đang quỳ lạy lũ lượt, quây thà nh một vòng quanh thầy, xem chừng muốn khóc nhưng không dám, ai nấy im lặng, chỉ nét mặt là không giấu nổi bi thương.
Vân Thù thình lình thét to:
- Má»i ngưá»i không cần đấu đá gì nữa! Tiêu Thiên Tuyệt, ta… ta sẽ nói cho ngươi biết Phượng Tưá»ng tiên sinh Ä‘ang ở đâu. Tháng tám ông ấy…
Vân Vạn Trình biến sắc, tung chân đá ngã con trai, quát lên hung dữ:
- Giá»i cho thằng hèn nhát, lúc trước lão ấy ép buá»™c, sao mà y không nói ngay?
Vân Thù ngẩn ngưá»i, cúi đầu là nhÃ:
- Lão… lão ấy là kẻ thù cá»§a Phượng Tưá»ng tiên sinh, con dẫu cháºm chạp ngu dốt cÅ©ng không thể bán rẻ bằng hữu.
Vân Vạn Trình hÆ¡i dịu nét mặt, gáºt gù:
- Äúng! Phải nhá»› kỹ những câu ấy, chết cÅ©ng không được quên.
Vân Thù hổ thẹn gáºt đầu, khóe mắt ứa lệ.
Lại nói Văn TÄ©nh mang Lương Tiêu quay vá», Ngá»c Linh ôm chầm lấy con, sợ run cầm cáºp, luôn miệng há»i:
- Tiêu nhi, con có bị thương không?
Mặt mÅ©i lấm lem bụi đất, Lương Tiêu cố sức trấn áp trái tim Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch, nhoẻn cưá»i:
- Không sao mẹ ạ.
Ngá»c Linh tức giáºn mắng:
- Không sao cái gì! Con còn chưa biết sợ ư?
Lương Tiêu cưá»i hì hì, mồ hôi đã ướt sÅ©ng lần áo trong, nhưng vẫn nói cứng:
- Con không sợ mà .
Ngá»c Linh bồn chồn bảo chồng:
- ÄÆ°Æ¡ng gia, bây giá» là m sao đây? Sư phụ nghi ngá» rồi, chúng ta mau lỉnh Ä‘i thôi!
Văn TÄ©nh dán mắt và o trưá»ng đấu, lắc đầu:
- Äã đến thì cứ xem cho trá»n vẹn hẵng.
Trước vẻ mặt khác lạ cá»§a chồng, Ngá»c Linh không hiểu ra sao.
Nguyên là Văn TÄ©nh thấy Tiêu Thiên Tuyệt coi mạng ngưá»i như cá» rác thì sinh lòng căm phẫn, khổ ná»—i có vợ bên cạnh nên chưa tiện ra mặt, nay nghe Vân Vạn Trình nói lá»i giã từ vá»›i con trai, vụt nhá»› lại cảnh cha quyết biệt năm xưa ở thà nh Hợp Châu, máu trong ngưá»i sôi sục, y vùng bước lên. Ngá»c Linh đã có bụng đỠphòng, liá»n giữ tay y há»i vá»™i:
- Mình định là m gì?
Văn Tĩnh ngoái đầu nhìn, thấy vợ lộ vẻ lo sợ, đôi mắt đẹp rướm lệ, y bỗng nhói ngực, hà o khà tiêu tan cả, xong đưa mắt sang con trai, thấy mặt mà y nó ngơ ngác, hai chân y bỗng cứng đơ, đứng sững lại.
Vân Vạn Trình nhìn Vân Thù má»™t lúc rồi dứt khoát tiến lên, ôm quyá»n nói:
- Tiêu tiên sinh, xin má»i!
Tiêu Thiên Tuyệt ngắm y một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng bảo:
- ÄÆ°á»£c, nể sá»± gan dạ cá»§a ngươi, lão phu nhượng ngươi ba chiêu.
Vân Vạn Trình cưá»i nhạt, đảo mắt liếc vá» phÃa Phương Lan, ông ta đương ngồi duá»—i chân dưới đất, mắt ngáºp ná»—i lo lắng, y bất giác nghe nghèn nghẹn nÆ¡i cổ, hú má»™t trà ng lanh lảnh, tung mình lên phóng trảo, trảo cuốn gió rÃt chụp xuống Tiêu Thiên Tuyệt.
Cáºn Phi theo dõi, tinh thần phấn chấn, buá»™t miệng reo:
- Ưng hồn cá»u đại thức!
Vân Thù vá»™i há»i:
- Äại sư huynh, Ưng hồn cá»u đại thức là gì?
Cáºn Phi đáp:
- Äó là tuyệt kỹ trấn phái cá»§a Thần Ưng môn chúng ta, ná»™i lá»±c em chưa đủ nên chưa há»c được. – Y lá»™ vẻ chăm chú, cháºm rãi nói. – Äây là Lạc nhạn thức, lá»™ thứ nhất.
Vân Thù ngưng thần quan sát. Vân Vạn Trình hoặc chụp hoặc vá»—, trảo thức ẩn chứa chưởng pháp, chiêu nà y tiếp chiêu kia, liên miên dà y đặc. Y lao vút lên trá»i như chim ưng Ä‘áºp cánh, nhà o lượn giữa vòm không, nhưng Tiêu Thiên Tuyệt chỉ lạnh lùng nhìn hướng trảo rồi dịch trái má»™t bước, dịch phải má»™t bước, tưởng tiến lại lùi, biến thà nh má»™t vệt bóng má» trước trảo đối thá»§. Quần hà o theo dõi mà táng đởm kinh hồn, có kẻ không nhịn được phải thì thà o:
- Cứ như gặp ma giữa ban ngà y!
Ngá»c Linh nghe thấy, nói nhá»:
- Ngốc Æ¡i, đây chÃnh là cảnh giá»›i U linh ảo ảnh, Bạch trú di hình cá»§a sư phụ…
Văn TÄ©nh gáºt đầu, “Quả nhiên xuất thần nháºp hóa, không để lá»™ chút dấu vết nà o cả.†NghÄ© váºy, y bất giác lo thay cho Vân Vạn Trình.
Vân Vạn Trình chân không chạm đất, đánh má»™t hÆ¡i suốt mưá»i mấy trượng mà chẳng đụng nổi má»™t chéo áo cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt. Äến lúc cảm thấy tức ngá»±c, máu dồn lên hai má, biết đã núng thế, y thét lá»›n, Ä‘iểm chân xuống đất, xoay mình sá» TrÃch tinh thức, bóng trảo trà n ra mù mịt, mưá»i ngón tay xé gió rin rÃt. Tiêu Thiên Tuyệt quay tÃt quanh mình y. Vân Vạn Trình nhìn thấy mấy Tiêu Thiên Tuyệt liá»n, vá»™i vã định thần, lại biến trảo như hải âu đùa sóng, xuất lá»™ Trầm ngư thức, kình lá»±c nhồi đầy các đầu ngón tay, trong công có thá»§, tùy cÆ¡ ứng biến.
Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt, hô lá»›n:
- Hết ba chiêu rồi! – Ä‘oạn thò song thá»§ ra khá»i tay áo.
Phương Lan lo cuống thét gá»i:
- Lão Äiêu nhi, cẩn tháºn!
Vân Vạn Trình giáºt mình, táºp trung tinh thần theo dõi. Tiêu Thiên Tuyệt vung hai bà n tay xanh xao, biến hóa má»—i lúc má»™t nhanh, thoạt đầu như sen trắng xòe cánh, thoáng chốc lại chụm hình hoa mai. Vân Vạn Trình chứng kiến, cảm thấy rạo rá»±c khoan khoái, hà o khà bình sinh trá»—i dáºy, y cất tiếng hú dà i, liên tục biến trảo, Tê nham thức, Xung tiêu thức, Xuyên lâm thức, Tróc nguyệt thức, Thâu thiên thức, tát, chụp, quắp, kéo, có lúc còn lao vút lên như bay. Tiêu Thiên Tuyệt thì vẫn ung dung, xuất thá»§ cá»±c êm. Hai ngưá»i thoắt tiến thoắt lui, chiết giải vô cùng tinh diệu, quần hà o nô nức khen hay.
Nháºn ra ngưá»i áo Ä‘en xuất sá» Như à Ảo Ma thá»§, Lương Tiêu hết sức kinh ngạc. Lá»™ chưởng pháp nà y thuá»™c dạng tầm thưá»ng trong võ công cá»§a phái Hắc Thá»§y, nó há»c được lâu rồi, song Tiêu Thiên Tuyệt đã luyện tá»›i cảnh giá»›i cá»±c cao, cỠđộng nhẹ nhà ng nhưng đầy sức nặng, lá»›p lang thứ tá»±, má»—i chiêu má»—i thức Ä‘á»u rất rõ rà ng. Lương Tiêu luyện võ nhưng chưa há» váºn dụng thá»±c sá»±, kể cả khi chiết giải vá»›i mẹ cÅ©ng Ä‘á»u được nương tay nhưá»ng nhịn, chưa từng phải thi triển thá»±c há»c. Hôm nay bá»—ng dưng nhìn thấy có ngưá»i dùng võ công nhà mình quyết má»™t tráºn sống mái vá»›i ngưá»i khác, lòng nó xốn xang khó tả, bất giác đặt mình và o vị trà cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, mưá»ng tượng nếu mình ở tình thế kia thì sẽ chiết chiêu thế nà o, khắc địch chế thắng thế nà o, nên theo dõi rất phấn khởi say sưa. Thằng bé đương mê mải xem, Văn TÄ©nh chợt thở dà i:
- Sắp phân định rồi, Vân Vạn Trình sẽ bại thôi!
Lương Tiêu không tán thà nh, dảu môi lên cãi:
- Chưa chắc, con thấy ngưá»i áo Ä‘en má»›i có vẻ cháºt váºt…
Äúng lúc ấy Vân Vạn Trình xuất lá»™ cuối cùng Hoán nháºt thức trong Ưng hồn cá»u đại thức, y khum song trảo và o trong, chuẩn bị đẩy báºt ra ngoà i, Tiêu Thiên Tuyệt bá»—ng cưá»i khà nh khạch:
- Ưng hồn cá»u thức cÅ©ng chỉ đến thế mà thôi!
Lão thét vang như sấm nổ, khiến má»i ngưá»i ù cả tai. Vân Vạn Trình thốt hoa mắt, Tiêu Thiên Tuyệt chuyển chưởng thà nh trảo, đâm thẳng và o mặt y. Hai mươi đầu ngón tay chạm nhau, phát ra má»™t trà ng ken két. Vân Vạn Trình lảo đảo giáºt lui, lúc đứng vững lại, hai sợi máu ứa ra khá»i mắt y, chảy xuống mặt.
Văn Tĩnh thầm kêu khổ, nhắm mắt không nỡ nhìn, Lương Tiêu bỗng hét tướng:
- Khiêu tự quyết hay quá!
Biến cố bất ngá» xảy ra, má»i ngưá»i đương nÃn thở theo dõi thì tiếng hét cá»§a thằng bé vang lên, cái giá»ng non ná»›t nghe đặc biệt lảnh lót trong không khà im ắng. Chẳng ai biết nó nói gì, song Tiêu Thiên Tuyệt thì hiểu rõ, chiêu thức lão dùng để chá»c mù hai mắt Vân Vạn Trình chÃnh là Khiêu tá»± quyết thuá»™c Như à Ảo Ma thá»§, lão tức thì dừng bước, ngoái đầu nhìn xem.
Ngá»c Linh sợ mất máºt, xẹt ra sau lưng Văn TÄ©nh, ngưá»i run cầm cáºp, bình thưá»ng nà ng không tin quá»· thần, thế mà lúc nà y tá»± dưng phải cầu thần khấn Pháºt, chỉ mong sư phụ đừng trông thấy mình. Lương Tiêu không nhìn được những gì Ä‘ang diá»…n ra trong vòng đấu, định cà u nhà u thì bị mẹ thò tay bịt miệng lại. Văn TÄ©nh cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o, hai vợ chồng áp lưng và o nhau, Ä‘á»u nghe được tiếng tim Ä‘áºp dữ dá»™i cá»§a ngưá»i kia, lưng đầm đìa mồ hôi.
Nà o ngá» Tiêu Thiên Tuyệt chỉ liếc má»™t cái rồi phẩy tay áo bá» Ä‘i. Vân Vạn Trình hai mắt máu chảy ròng ròng nhưng tai còn thÃnh, nghe bước chân đối thá»§ xa dần liá»n réo há»i:
- Tiêu Thiên Tuyệt, vì sao ngươi không giết ta?
Tiêu Thiên Tuyệt không ngoảnh đầu, lạnh lùng đáp:
- Ngươi khoác danh Thiên nhãn Äiêu vương, váºy ta há»§y cặp vuốt ngươi, chá»c mù đôi mắt ngươi, xem ngươi còn hà nh tẩu giang hồ nhá» cái gì nữa?
Chân không chạm đất, lão già lướt Ä‘i như má»™t cánh bướm Ä‘en, má»—i lúc má»™t xa, con hổ gầm rÃt chạy theo, má»™t ngưá»i má»™t thú mau chóng biến thà nh hai bóng má» tối, khuất dạng ở phÃa cuối con đưá»ng.
Vân Vạn Trình đứng thẫn thá» má»™t lúc, bá»—ng phá lên cưá»i thê thảm. Vân Thù đến gần đỡ lấy y, Ä‘au đớn nói:
- Cha, cha đừng cỠđộng mạnh, để con Ä‘i má»i đại phu. – Ä‘oạn há»i to. – Ai có thuốc cầm máu, ai có thuốc cầm máu không?
Các hà o kiệt sá»±c tỉnh, cùng thò tay và o ngá»±c áo lấy thuốc trị thương. Äúng lúc ấy, thình lình có má»™t tiếng động trầm đục, Vân Thù thót tim ngoảnh lại nhìn, đầu Vân Vạn Trình đã nứt toác, máu hắt ra như mưa. Y bẩm tÃnh cứng cá»i, nay mắt mù ngón tay gãy, áng chừng không chịu nổi nhục nên nhân lúc con trai quay Ä‘i há»i han đã vung chưởng tá»± Ä‘áºp vỡ óc, chết ngay tại chá»—. Ai nấy trông thấy Ä‘á»u kinh hãi cứng đơ cả ngưá»i.
Vân Thù sá»ng sốt, ôm xác cha khóc nức nở. Cáºn Phi đặt tay lên vai sư đệ, nước mắt già n giụa, muốn an á»§i mấy câu nhưng không biết nên nói thế nà o. Phương Lan đã giải được huyệt, đứng lên, mặt mÅ©i xám xanh, nhướng mà y sải bước đến gần, lôi Vân Thù dáºy nghiêm khắc quát:
- Khóc cái gì? Khóc có giết được Tiêu Thiên Tuyệt không? – rồi lão trừng mắt nhìn Cáºn Phi. – Ngươi cÅ©ng thế, từ nay vá» sau ngươi đã là tông chá»§ má»™t phái, phải nằm gai nếm máºt, khổ luyện võ công, báo thù cho sư phụ!
Phương Lan xưa nay tÃnh hay khôi hà i, không ngá» lúc nghiêm khắc trông lại có vẻ uy nghi đặc biệt. Cáºn Phi sững sá», cắn răng gạt nước mắt:
- Tiá»n bối dạy phải!
Vân Thù bóp hai nắm tay kêu răng rắc, vẫn khóc:
- Cha còn thua lão ma đầu ấy, chúng ta là m sao mà thắng được?
Cáºn Phi nghe thế cÅ©ng cảm thấy nản lòng. Phương Lan cưá»i khẩy:
- Chưa chắc. Lão Äiêu nhi có món trảo công lợi hại, song vẫn chưa phải là tuyệt đỉnh cao thá»§ Ä‘á»i nay.
Vân Thù và Cáºn Phi Ä‘á»u tá» vẻ bất phục, nhưng hồi tưởng võ nghệ cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, mặt bá»—ng u ám, không nói năng gì được nữa. Phương Lan nhìn thấu tâm tư há» bèn bảo rằng:
- Các cháu đừng ấm ức, lão già nà y nói tháºt đấy. Các cháu đã nghe thấy câu Tung cánh ngang trá»i, bay cao muôn trượng bao giá» chưa?
Cáºn Phi rất thạo giai thoại giang hồ nên đáp ngay:
- Phương tiá»n bối, ý bác là Cùng nho Công Dương VÅ© phải không? Ông ấy võ công cá»±c cao nhưng tÃnh tình quái đản, rất khó gần…
Phương Lan gáºt đầu:
- Kể ra Công Dương VÅ© tÃnh hÆ¡i kỳ cục, nhưng lại là oan gia kiếp trước, địch thá»§ kiếp nà y cá»§a Tiêu lão quái. Nếu biết Tiêu Thiên Tuyệt xuất sÆ¡n, ông ta nhất định sẽ không dằn lòng được mà đi tìm lão, may ra có cách …
Cáºn Phi cau mà y nghÄ© bụng, việc nà y thá»±c vô lý, đừng nói Công Dương VÅ© hà nh tung bất định, mà dù có tìm được ông ta thì sao, mượn tay ngưá»i khác trả thù cho sư phụ chẳng hóa đệ tá» Thần Ưng môn bất tà i lắm u? Y đương nghÄ© ngợi lung tung, Vân Thù bá»—ng lẩm bẩm, giá»ng run run:
- Phượng Tưá»ng tiên sinh, Phượng Tưá»ng tiên sinh…
Cáºn Phi nhìn sư đệ ngÆ¡ ngẩn, sợ gã buồn quá hóa lẫn, bèn khuyên nhá»§:
- Vân sư đệ, hãy bớt đau thương…
Vân Thù không nói gì, vụt quay phắt Ä‘i, táºp tá»…nh chạy đến gần má»™t con ngá»±a, tung mình lên yên phi như bay vá» hướng bắc. Phương Lan, Cáºn Phi cùng la lên:
- Vân Thù, đi đâu thế?
Vân Thù không quay đầu, cứ thúc ngựa phóng điên cuồng, mỗi lúc một xa.
Hết chương 10
Chú thÃch:
24522453 Ngà n cân treo sợi tóc
24562457 Xem hình, đôi khi còn phủ thêm một cái mạng.
24642465 Má»™t thứ mÅ© đội đầu, chế ra thá»i nhà Tống, trên hẹp dưới rá»™ng, hình thù như chữ Vạn ([font="ms mincho, ï½ï½“ 明æœ, monospace"]è¬). Xem hình.
24782479 Như má»™t lần lâu lâu trước đây đã giải thÃch, công dương trong Công Dương VÅ© có nghÄ©a là “dê đựcâ€, theo đó chữ công là chỉ giống đực.
24822483 Trá»i nam có ba kỳ nhân, chỉ cần hai trong số đó là đủ đánh bại tất cả những ngưá»i khác.
24862487 Ngưá»i thá»i Hán gá»i Hung Nô ở phương bắc là Thiên chi kiêu tá» (quân ngá»— ngược), gá»i tắt là Thiên Kiêu, ngưá»i Ä‘á»i sau dùng từ nà y để chỉ các dân tá»™c hung hăng ở phương bắc hoặc ngưá»i đứng đầu cá»§a các dân tá»™c ấy.
24902491 Diá»u hâu trên trá»i cao.
24942495 Bà i cá»u tức đô mi nô
24982499 Chữ Lan mang nghÄ©a “sóng biểnâ€, không phải là “hoa lan†như phụ nữ hay đặt.
25022503 Lá»a tráºn suốt dá»c đưá»ng, cá» sá»n không dấu ngá»±a
25062507 Tế VÅ© thương cố quốc, Lạc Hồng cưá»i ta ngây
25102511 Thuyá»n kiếm là tên thanh nhuyá»…n kiếm cá»§a Mạc Tế VÅ©, đồng thá»i là biệt hiệu giang hồ cá»§a y. Chữ “thuyá»n†ở đây có nghÄ©a là “veâ€.
25142515 Theo gió lẩn và o đêm, Êm tiếng thấm và o má»i váºt
25182519 Múa thương thách thức cả miá»n đông nam
25222523 Ká»n ká»n xòe vuốt