 |
|

01-06-2008, 11:32 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 10
Hôm ấy tháºt khuya, Tiểu Song má»›i vá» tá»›i nhà . Tôi Ä‘ang ngoà i trước bà n há»c, vá»›i quyển Kế Hoạch Tuyến TÃnh và quyển sổ ghi chú, mà vẫn không có má»™t chữ trong đầu. Vì tôi Ä‘ang đợi Tiểu Song. Tiểu Song bước và o da mặt rám nắng, môi đó. Trong chiếc áo khác mà u tÃm nhạt, chiếc quần ống loe mà u trắng tróc dà i xõa vai vá»›i cánh hoa trắng trên tóc. Còn đúng mấy hôm nữa là xả tang. Tiểu Song đếm ngón tay nói vá»›i tôi. Thế thì nhanh tháºt. Tiểu Song đến nhà tôi gần giáp năm. Còn nhá»› lúc má»›i đến. Cô ấy vá»›i tôi bá»™ quần mà u Ä‘en dáng gầy còm đứng giữa phòng khách so vá»›i bây gá» thì khác xa Vì cái nhất cá» nhất động bây giá» là cá»§a mùa xuân chứ không phải muà đông lạnh giá nữa..
Tiểu Song nhìn tôi há»i:
-- Chị Binh sao giỠnay còn chưa ngủ
Tôi giả vỠthỠơ:
-- Äi Tân Trúc chÆ¡i vui không? Gặp bạn chứ? Hẳn là má»™t ngưá»i có tên tuổi.
Tiểu Song đặt tất cả chìa khoá cá»a, túi vÃ, xách tay lên bà n vừa cưá»i vừa nói.
-- Äâu có. Chúng em không gặp ai hết, vì anh Hữu Văn chẳng có bạn ở Tân Trúc.
Tôi há»i -- Sao váºy Rõ rà ng giấy để lại cá»§a Tiểu Song nói thế cÆ¡ mà ?
Tiểu Song đến bên giưá»ng, cởi giầy rồi năm lăn ra, cô bé nói:
-- Sá»± tháºt thế nà y nà ỵ Mấy ngà y hôm nay anh Hữu Văn chẳng viết được gì hết. Viết trang nà o xong anh ấy lại xé, vì không hà i lòng. Tối hôm qua anh ấy nói là m việc kiệt sức quál. Tôi cÅ©ng thấy Ä‘iá»u đó. Con ngưá»i chứ đâu phải chiếc máy đâu mà cứ nhốt mình trong gác vá»›i giấy bút hoà i phải không? Chị thấy đó, truá»›c kia Jack London viết được quyển Sói Biển là nhỠông ta có kinh nghiệm thuá»· thụ Còn Hemingway viết Chuông Gá»i Hồn Ai cÅ©ng nhá» sông qua mấy năm ở tráºn mạc. Viết văn không thế tách rá»i kinh nghiệm cuá»™c sống, nếu để anh ấy giam mãi trong nhà thì cao lắm là chỉ viêt được Ký Sá»± vá» lÅ© chuá»™t phà m ăn mà thôi.
Tôi buộc miệng :
-- Không ngỠmới đây mà cô đã trở thà nh nhà nghiên cứu tiểu thuyết rồi.
Tiểu Song cưá»i, đưa mấy ngón tay vẽ vẽ trên thà nh giưá»ng:
-- Nhá» em nghe anh Hữu Văn nói, anh ấy cái gì cÅ©ng biết, nhất là vá» thân thế và sá»± nghiệp các nhà văn. Có nhiá»u lúc em cÅ©ng nghÄ© không hiểu sao óc anh lại chứa được nhiá»u đến thế.
Tôi cưá»i buồn:
-- Nói rằng nhà văn phải có kinh nghiệm sống má»›i viết được tác phẩm, váºy không lẽ nhà văn Pháp Alexandre Dumas khi viết Trà Hoa Nữ phải Ä‘i là m Ä‘iếm qua ư?
Tiểu Song cưá»i:
-- Chị chỉ khéo nói nhảm, Alexandre Dumas là đà n ông là m sao là m điếm được.
-- Còn Tolstoi phải là đà n bà má»›i viết được cuốn Anna Karenine Còn Jack London ngoaì kinh nghiệm thá»§y thá»§ ra phải có kinh nghiệm là m chó má»›i viết được quyển Tiếng Gá»i NÆ¡i hoang Dã, Hemingway phải là ngư ông má»›i viết được Ngư Ông và Biển Cả, ngay cả nhà văn Ngô Thừa Ân cá»§a chúng ta phải có kinh nghiệm là m khỉ
Tiểu Song ngơ ngác nhìn tôi:
-- Ngô Thừa Ân là ai váºy
-- Là tác giả Tây Du Ký đấỵ Nếu không là khỉ thì là m sao ông ta tạo được nhân váºt xuất sắc như Tá» Thiên Äại Thánh được.
Tiểu Song cưá»i lá»›n.
-- Chị có óc trà o phúng khá lắm, tôi ngần hiểu chị không ưa anh Hữu Văn nên lúc nà o cÅ©ng ở phÃa đối láºp, và câu nà o cá»§a anh ấy nói ra chị cÅ©ng vặn lại được.
Tôi nhún vai:
-- Không bao giá» có chuyện đó. Thôi được rồi nãy giá» Song dà i dòng vá» Jack London Hemingway nhưng những ngưá»i nà y có dÃnh dáng gì đến chuyến Ä‘i Tân Trúc cá»§a cổ
Tiểu Song quay lại nhìn tôi:
-- Em chỉ lấy má»™t và i và dụ để minh chứng cho việc trước tác, không phải là má»™t vấn đỠkhép kÃn, nó phải phản ảnh thá»±c tế Và dụ như anh Hữu Văn lúc gần đây không đủ hứng để viết nên em đỠnghị anh ấy Ä‘i nÆ¡i nà y nÆ¡i kia vừa giảm bá»›t sá»± căng thẳng vừa kiếm thêm má»™t chút tư liệu, biết đâu nhá» thế chẳng viết được? CÅ©ng vì thế mà hôm nay chúng em đến hồ Thanh Thảo, đến núi Sư Tá» Ä‘i mệt phá» ngưá»i.
Tiểu Song vuốt lấy mái tóc, tuy mệt má»i, nhưng cô bé vẫn có vẻ rạng rỡ
-- Hôm nay thá»i tiết quá tốt, không nóng quá cÅ©ng không lạnh, không hiểu sao các anh chị lại đóng kÃn cá»a trong nhà không Ä‘i ra ngòai chÆ¡i, mùa thu là mùa lý tưởng cho picnic cÆ¡ ma
À thì ra cô bé cÅ©ng thưá»ng Ä‘i picnic, nhưng có Ä‘i thì Ä‘i cần gì phải lý lÅ©áºn dà i dòng như thế, tôi nhún vai:
-- Thì cứ nói đại đi chơi cần gì phải nói đi thăm bạn bè
Tiểu Song vẫn cãi:
-- Äâu phải hoà n toà n Ä‘i chÆ¡i đâu, mà theo lá»i anh Hữu Văn là đi bắt lấy nguồn cảm hứng.
Tôi cưá»i nhẹ:
-- Như váºy từ sáng đến giá», ông ấy hẳn đã bắt đầy má»™t giá» rồi chứ?
Tiểu Song cưá»i và ngượng ngùng úp mặt và o gốị Chợt nhiên tôi cảm thấy không cần phải để cho cô ấy bị chuyện anh Thi Nghiêu tâm huyết sắp xếp má»™t chương trình cho bản nhạc Bên Dòng Nước. Bây giò có nói cÅ©ng chẳng ý nghÄ©a gì Tiểu Song báºn rá»™n quá, vừa dạy há»c, chuẩn bị giấy bút, rồi chép bản thảo ïphải Ä‘i theo trỡ lá»±c dể bắt nguồn cảm hứng...
Thế thì cô ta còn thì giỠđâu nữa mà để ý bản nhạc Bên Dòng Nước kia ? Vì nghÄ© thế, nên tối hôm ấy, tôi không há» nhắc tá»›i chuyện anh Nghiêu là m. Mấy hôm sau bản nhạc Bên Dòng Nước lại được phát lại má»™t lần nữa.. Tiểu Song vẫn không há» hay biết. Äến lần phát lại thứ ba rồi thứ tư thì Tiểu Song má»›i khám phá ra, đó là trung tuần tháng mưá»i má»™t.
Hôm ấy chương trình ca nhạc kéo dà i đến táºn khuyạ Tình cá» Tiểu Song ở nhà . Nà ng ta dang cùng ná»™i há»c Ä‘an áỠChiếc aó mà u chocolat cổ cao. Nhìn chiếc aó là tôi biết Tiểu Song Ä‘an cho Hữu Văn. Tiểu Song vừa Ä‘an áo vừa xem ti vị Lư hữu Văn hôm ấy cÅ©ng có đến, nhưng ngồi được má»™t chút, nói là báºn viết má»™t truyện ngắn nên cáo từ vá» trước, chị Thi Tinh và anh Lý Khiêm thì báºn Ä‘i sắm sữa đồ đạc chuẩn bị cho nhà má»›i, để xây dá»±ng gia đình, nên cÅ©ng không có ở nhà , mẹ và cha ở phòng riêng.
Phòng khách chỉ còn tôi, VÅ© Nông, Tiểu Song và nộị Anh Thi Nghiêu giam mình trong phòng, lúc gần đây anh ấy cà ng ngà y tá»± cô láºp mình trong phòng riêng. Khi bản nhac. Bên Dòng Nước hiên ra trên mà n ảnh Tiểu Song đã giáºt mình. Nà ng như bị cuốn hút.
Nội nói:
-- Cái ngưá»i hát hôm nay sao lạ quá! Ná»™i thì chỉ biết có má»™t và i ca si quen thuá»™c. Lần nà y ngưá»i trình bà y bà i hát nà y không phải là nữ, mà là giá»ng nam. Và trên nà m ảnh, không giống cả như mấy lần trước. Lần nà y ca si xuất hiện trước ống kÃnh. Chỉ có bối cảnh sau lưng cá»§a ông ta là hình ảnh má»™t thiếu nữ, mặc aó dà i trắng, tóc dà i, đứng giữa trá»i nước mênh mông như má»™t ảo ảnh. Khi nam ca si hát hết Ä‘oạn "Ngưá»i con gái cÅ© giá» như nước, trôi giữa dòng Ä‘á»i mắt đắng cay" thì Tiểu Song quay lại nhìn tôi , mặt tái hẳn. Nà ng có vẻ xúc động lắm.
Tiểu Song trách:
-- Chị Binh, sao chị không cho em biết? Anh Thi Nghiêu cũng thế?
Tôi há»i
-- Cho em biết để là m gì? Cho em biết là hôm nay có bản Bên Dòng Nước ư? Chị không biết và cả anh Thi Nghiêu cÅ©ng chưa hẳn biết, vì bản nhạc naỳ không phải má»›i hat' lần đầu. Lần đầu lúc má»›i phát, anh Nghiêu có bảo tôi nói lại cho Tiểu Song nghe, nhưng lúc bấy giá» Tiểu Song báºn cùng Hữu Văn Ä‘i bắt nguồn cảm hứng. Những lần kế tiếp anh Nghiêu không cho biết nữa.. Còn Tiểu Song, thì suốt ngà y có ở nhà đâu Tiểu Song lại chẳng quan tâm lắm đến truyá»n hình. Còn âm nhạc ư? Âm nhạc chẳng qua chỉ là trò giải trà nhảm nhà Có cho Tiểu Song biết cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì
Tiểu Song nhìn tôi, tháºt lâu không nói. Sau đó nà ng lẳng lặng thu dá»n kim Ä‘an và len rồi Ä‘i và o phòng.
VÅ© Nông ngồi cạnh, nÃu aó tôi khẽ:
-- Thôi em đừng xen và o chuyện ngưá»i ta nữa.. Dù gì đâu cÅ©ng và o đó cả rồi, không dảo ngược được lại đâu
Tôi trừng mắt:
-- Vây anh còn lo lắng gì nữa.. Khi mà má»i sá»± đã đâu và o đấy
Nội nhìn chúng tôi, rồi nhìn và o tivị
-- Hôm nay con Binh là m sao thế? Ba hồi gây vá»›i Tiểu Song , rồi ba hồi lại gây vá»›i VÅ© Nông? Con gái cà ng ngà y cà ng lá»›n, được nuông chiá»u riết rồi sinh há»±
Tôi nổi giáºn
-- Nội chẳng hiểu ất giáp gì cứ la hoà i, kệ con đi!
Nội nói.
-- Thấy chưa. Bây giỠmà y gây cả với tao nữa ư? Thôi để tao vỠphòng, ngôi đây mà y nhìn thấy chướng mắt.
Tôi hối háºn, vá»™i bước tá»›i nắm tay ngưá»i:
- Ná»™i... ná»™i là m gì thế... Con có giáºn ná»™i bao giá» dâu, ná»™i nói oan con thế
Ná»™i lấy tay vuốt mÅ©i tôi vá»›i nụ cưá»i:
-- Äừng tưởng ná»™i chẳng hiểu gì cã. Cái gì ná»™i cÅ©ng biết hết con a Trong đám con cái nhà nà y, con là đứa có tâm hồn trong trắng và yêu ngưá»i hÆ¡n hết, vì váºy mà con hay là m chuyện bao đồng, ngu xuẩn. Ná»™i cho con biết nhe ở Ä‘á»i cái gì cÅ©ng có định số. Ngưá»i tÃnh không bằng ông trá»i tÃnh. Con muốn cãi lại, ná»™i muốn cãi lại cÅ©ng không được, con hiểu không?
Tôi cưá»i gượng lắc đầu và nép ngưá»i và o vai ná»™i. Ná»™i nhìn tôi vá»›i đôi mắt tháºt hiá»n và sau đó nguá»i bá» vá»phòng riêng. Tôi tắt tivi, ngồi xuống ghế tá»±a thẫn thá» Tám giá» sáng mai VÅ© Nông báºn ra toà để xá» má»™t vụ án kỳ cục Ông già chồng cáo nà ng dâu bá» bê. Nên chà ng cÅ©ng không thế ở lại chÆ¡i lâụ Nông bước tá»›i vuốt mái tóc tôi, nói:
-- Thôi đừng mãi lo chuyện ngưá»i nữa, nếu có thá»i gian dư thừa em hãy nghÄ© đến cũốc sống mai sau cá»§a đôi ta.
Tôi miá»…n cưỡng vá»›i nụ cưá»i, lòng man mác không hiểu vì sao. VÅ© Nông Ä‘i rồi, tôi vẫn ngồi đó, mông lung suy nghị Nghi gì? Vẩn vợ Chị Thi TInh Ä‘i chÆ¡i vá» và đi thẳng và o phòng, chị có vẻ mệt má»i Tôi không buồn ngá»§ nên vẫn ngồi yên trong phòng khách. Tháºt lâu sau đó, Tiểu Song từ phòng ngá»§ bước ra:
-- Chị Thi Binh, chị không đi ngủ di? Tôi ngước lên.
Äôi mắt Tiểu Song còn Ä‘á», hình như cô ấy vừa má»›i khóc. Tại sao? Tại sao cô ấy lại khóc? Vì bản nhạc Bên Dòng Nước ư? Má»™t công trình cá»§a anh Thi Nghieu? Tôi không biết và cÅ©ng không muốn biết. Tôi đứng dáºy Ä‘i và o phòng và lên giương. Chúng tôi chẳng nói gì vá»›i nhau nữa cã. Má»™t đêm mấy ngà y sau đó, khi tôi Ä‘ang báºn là m bà i vá» chế độ kế toán, và Tiểu Song Ä‘ang Ä‘an áo thì đột nhiên có tiếng gõ cá»áº¡ Tôi chưa lên tiếng thì cá»a đã mở và anh Thi Nghiêu xuất hiện. Mặt anh đỠgay, mùi rươu nồng nặc. Anh ấy đã uống rươụ Khuya thế nà y mà còn uống rượu ư? Ký ức tôi ghi nháºn anh Nghiêu không biết uống rượu cÆ¡ mà ?
Tôi đứng lên:
-- Anh Nghiêu!
Anh Nghiêu có vẻ không để ý đến tôi. Mắt anh chằm chằm nhìn vá» phÃa Tiểu Song. Cô ấy Ä‘ang bối rối. Anh bước và o kéo chiếc ghế ban nãy tôi vừa ngồi vá» phÃa Tiểu Song :
-- Tiểu Song .
Anh nói và ngồi đối diện với nà ng:
-- Tôi có má»™t món quà muốn tặng cho Tiểu Song. Món quà nà y có Ãch cho cả cô và Hữu Văn nữa..
Và anh Nghiêu móc trong tuà ra một mảnh giấy đặt lên bà n. Tôi nhìn theo đó là một tấm chi phiếu. Tiểu Song ngơ ngác, mắt tròn nhìn anh Nghiêu:
-- Thế nà y là thế nà o
Anh Nghiêu nói.
-- Tấm chi phiếu một vạn đồng. Cô có thế mang đến ngân hà ng và lãnh bất cứ lúc nà o
Mặt Tiểu Song tái hẳn.
-- Anh..Anh nghÄ© lạ Anh nghÄ© là tụi tôi không có tiá»n tiêu ư?
Thi Nghiêu trịnh trá»ng nói.
-- Vâng tôi hiểu chứ Tôi còn biết má»—i ngà y cô phải Ä‘i bá»™ bốn mươi phút đến nhà Hữu Văn. Trên Ä‘uá»ng còn phải ghé mua bánh lót lòng cho Văn. Bữa ăn trua cá»§a mấy ngưá»i là mì ăn liá»n. Rồi sau đó, cô phải Ä‘i bá»™ đến trưá»ng dạy nhạc vì Ä‘oạn Ä‘uá»ng nà y không có xe bus. Tan giá» cô phải mua thêm bánh mì, jambon, bÆ¡ Ä‘áºu phá»ng...Äể mang lại nhà Hữu Văn. Dù lương cô đã được tăng, má»—i tháng cÅ©ng chỉ có bốn ngà n đồng. Má»™t ngà n rưỡi đã đưa cho mẹ tôi, cô còn lại được bao nhiêu chứ?
Tiểu Song thất sắc. Nà ng có vẻ giáºn dá»±
-- Anh theo dõi tôi ư?
Anh Thi Nghiêu nói.
-- Chuyện đó cũng không có gì
Không khà trong phòng đầy ngáºp mùi thuốc súng.
Tôi thấy đầu căng thẳng. Anh Thi Nghiêu say tháºt rồi, say đến độ anh ấy không biết mình Ä‘ang nói gì
-- Vì những Ä‘iá»u tôi nói chỉ là sá»± tháºt, đúng không? Vì váºy vá»›i số tiá»n mưá»i ngà n đồng nà y, cô có thế ngồi Taxi hoặc đưa bạn trai cô Ä‘i ăn cÆ¡m tiệm...
Tiểu Song ngồi thẳng lưng, mắt mở to trừng trừng, giá»ng giáºn dữ, run rẩy:
-- Vì chúng tôi nghèo, nên anh có quyá»n sỉ nhục ư? Vì anh Văn mê viết lách nên anh xem rẻ Chúng tôi cố phấn đấu kiếm sống...Nghèo, không có tiá»n, nên anh tá»± cho mình có quyá»n bố thÃ, ban Æ¡n cho chúng tôi, phải không?
Anh Thi Nghiêu cắt ngang.
-- Äừng nói váºy? Thi Nghiêu nà y có ngu có khùng, có lùng bùng cỡ nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng không đến ná»—i Ä‘em tiá»n cho không kẻ tình địch cÅ©a mình, cô nên nhá»› Ä‘iá»u đó!
Tiểu Song chau mà ỵ
-- Thế Số tiá»n ở trong chi phiếu nà y ở đâu ra?
Anh Thi Nghiêu hét.
-- Äó là tiá»n cá»§a cô. Tôi đã tranh đấu hết sức mình, để đòi cho được tiá»n bản quyá»n bản nhạc Bên Dòng Nước. Công ty Rừng Nhạc đã mua tác quyá»n, tất cả được má»™t vạn đồng. Tôi không là m sao đòi há» trả cao hÆ¡n được. Tôi đã là m hết sức mình rồi cô hiểu chưa. Äây là tiá»n cá»§a cô, là di sản cá»§a cha cô để lại cho cô, chứ không phải cá»§a tôi. Vá»›i con ngưá»i cao ngạo, tá»± kiêu như cô là m sao tôi dám sỉ nhục, dám bố thÃ, dám đưa má»™t cắc bạc cho cô.
Tiểu Song ngớ ra. Những câu nói cuối cùng của anh Thi Nghiêu, khiến Tiểu Song bà ng hoà ng, nà ng ấp úng.
-- Không, không thế như váºy được, anh Nghiêu.
Anh Thi Nghiêu nắm lấy tay Tiểu Song, mắt long lên:
-- Sao váºy? Sao lại không được? Cô nghÄ© là hãng Rừng Nhạc không có quyá»n mua tác quyá»n bản nhạc đó ư?
Mắt Tiểu Song long lanh nước mắt:
-- Không phải thế, em không nói hãng Rừng Nhạc mà là nói anh. Anh không được phép vì em, nghÄ© đến em nhiá»u như thế, em không tin.
Chợt nhiên anh Thi Nghiêu nâng cằm Tiểu Song lên, xúc động:
-- Em phải tin, phải tin. Tiểu Song ạ! Anh đã sai lầm nhiá»u thứ, anh là má»™t thằng ngu vô cùng má»›i để cho Hữu Văn chen và o Ä‘á»i em. Từ khi em bước và o nhà đến nay, anh chẳng là m được gì cả, anh...Hãy tin anh Ä‘i em. Cuá»™c Ä‘á»i anh chưa bao giá» Ä‘au khổ hÆ¡n lúc nà ỵ
Tiểu Song ngồi yên, cố ngăn những dòng lệ chảy ra mắt nà ng không nói gì hết. Trong khi anh Nghieu lại kéo Tiểu Song gần hơn:
-- Tiểu Song, hãy tin anh.
Tiểu Song cố tránh ra, nà ng nhìn lên:
-- Anh Nghiêu Em... Em nà o thấy anh nói năng gì đâu, em cứ ngỡ ngưá»i anh yêu quý là cô Huỳnh Lệ
Thi Nghiêu xúc động nói.
-- Sao em khá» thế? Thi Binh mẹ anh và ngay cả Ná»™i cÅ©ng Ä‘á»u biết, thế mà em.. Em lại dám nói là mình không biết?
Tiểu Song nói như trách.
--Tại sao em phải biết? Lúc nà o anh cÅ©ng lạnh lùng cao ngạo, tỉnh bÆ¡ Nhiá»u lúc em nghÄ© là tất cả chỉ là má»™t sá»± hiểu lầm cá»§a chị Thi Binh.
Anh Thi Nghiêu run run giá»ng.
-- Váºy thì Váºy thì bây giá» anh nói, anh bà y tá» hẳn chưa muá»™n chứ? Phải không Tiểu Song ?
Tiểu Song không đáp, nà ng như cố tìm cách thoát khá»i cảnh bối rối. Trong khi anh Thi Nghiêu vẫn tiếp tục nói vá»›i má»™t giá»ng xúc động.
-- Tiểu Song, có thế anh là thằng ngu, thằng khá», má»™t thằng không biết cách bà y tá» lòng mình, nhưng vá»›i em, vá»›i em thị Anh biết nói là m sao bây giỠđể em hiểu Lần đầu tiên em bước và o nhà anh, anh còn nhá»›. Hôm ấy em mặc nguyên bá»™ áo quần mà u Ä‘en, đứng giữa phòng khách, sá»± hiện diện cá»§a em đã khiến anh choáng từ đầu. Anh bối rối, anh buồn, anh tá»± ti. Em giống như má»™t thiên thần nhá»›. Qua ngà y hôm sau Em ngồi đà n, em thá» anh. Vá»›i má»™t ngưá»i nà o khác là anh đã không giáºn nhưng là vì em. Má»™t dáng dấp thanh cao thuần khiết, khiến anh có mặc cảm, anh nghÄ© là em xem thưá»ng anh, và anh nổi giáºn. Thế đó cứ nhứt cá» nhứt động, cà ng lúc anh cà ng tạo nên hiểu lầm. Em cà ng lôi cuốn, anh cà ng chống tra. Anh cÅ©ngkhông biết tại sao mình lại là m thê Tiểu Song ..Tiểu Song ..Em hãy tha thứ cho anh...Tại anh chưa có kinh nghiệm cá»§a tình..anh chưa há» biết được tình yêu.
Tiểu Song vẫn yên lặng. Căn phòng trà n ngáºp trong yên lặng, ngoà i tiéng thở hổ hển cá»§a anh Nghiêu. Tôi đứng đó mà sá»± hiện diện cá»§a tôi như là má»™t số không to tướng...Má»™t số không biết xúc động.
Một lúc, tôi nghe Tiểu Song nói.
-- Anh Nghiêu, em không thế. không thế.
Anh Thi Nghiêu cắt ngang.
-- Tiểu Song , Nếu em mà nói không thì tốt nhất đừng nói gì cã. Em hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i. Anh không phải là hạng ngưá»i đến sau, biết em đã có ngưá»i yêu rồi cố già nh giá»±t ...Mà anh là má»™t thằng ngu, thằng khá», tá»± ái dá»m..Anh yêu em không dám tá» bà ỵ
-- Anh Thi Nghiêu!
Tiểu Song cắt ngang, không để anh Nghiêu nói tiếp. Và tôi thấy anh Nghiêu buông thá»ng hai tay, dáng tuyệt vá»ng má»™t cách tá»™i nghiệp. Anh ấy giống như má»™t ngưá»i sắp chết Ä‘uối, cố nắm lấy thanh gá»— mục không dám buông ra.
Anh Nghiêu há»i má»™t cách tuyệt vá»ng.
-- Váºy thì Tiểu Song , em hãy cho tôi biết, tôi phải là m gì? Là m gì để em đừng ghét bá» tôỉ
Tiểu Song nhỠnhẹ
-- Em không hỠghét anh. Từ xưa đến nay và mãi sau nà y chẳng bao giỠcó chuyện đó
Anh Nghiêu hy vong:
-- Váºy thì Em hãy để anh được quyá»n chăm sóc em, yêu em, Ä‘em cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình ra bảo bá»c lo lắng cho em chứ?
Mắt Tiểu Song má» lệ: - Không..Không..Không được..Anh Thi Nghiêu ..Hẳn anh cÅ©ng không thÃch là m bạn gì vá»›i má»™t..đứa con gái ăn ở hai lòng...
-- Anh không hiểu?
Tiểu Song kiên quyết.
-- Anh Nghiêu. Em rất xúc động trước sá»± chăm sóc cá»§a anh. Em cảm Æ¡n anh lắm, cảm Æ¡n suốt Ä‘á»i em. Anh có biết không, hôm nghe đà i hát bản Bên Dòng Nước em đã xúc động dưá»ng nà o không? Nhưng mà em không thế chấp nháºn lá»i tá» tình cá»§a anh, vì em không có quyá»n. Khi mà em đã nháºn lá»i yêu má»™t ngưá»i khác. Là m thân con gái không thế có hai chồng!
Anh Thi Nghiêu đứng lặng tháºt lâu:
-- Em muốn nói lạ Ngưá»i em yêu là Hữu Văn chứ chăng phải anh, phải không?
Tim tôi chợt nhói đau. Ông anh đáng thuong của tôi. tôi có thế giúp gì cho anh chứ?
Bên tai tôi là lá»i nói nhẹ đầy lá»i buồn cá»§a Tiểu Song .
-- Vâng, anh Nghiêu, em không dám giấu anh. Em yêu Văn, và bây giỠkhông còn cách nà o khác...
Gian phòng chìm trong yên lặng. Tôi ngẩng đầu lên. Anh Thi Nghiêu như biến thà nh một pho tượng đá
Tiểu Song, cô tà n nhẫn lắm, cô tà n nhẫn quá. Äừng! Äừng! Tiểu Song ...Tôi đứng chÆ¡ vÆ¡, lòng kêu gà o, nhưng chẳng biết phải phản ứng thế nà o. Mắt anh Thi Nghiêu chợt đỠlên, tôi hình như trông thấy cả những tia chỉ mà u máu trong mắt.
Anh Thi Nghiêu nói.
-- Äuợc rồi Tiểu Song , Váºy thì hai ngưá»i hãy là m đám cưới Ä‘i, hãy lấy nhau Ä‘i! Hãy lấy ông nhà vắn sắp lãnh giải Nobel văn há»c cá»§a cô ...Rồi cô sẽ thấỵ Cô hãy theo hắn...Mong rằng suốt Ä‘á»i tôi sẽ không thấy được cô nữa..
Nói xong, như má»™t chiếc tà u há»a, anh xồng xá»™c ra khá»i cá»a Tiểu Song chợt oà lên khóc, nà ng ngã và o lòng tôi.
-- Chị Thi Binh, Tại sao anh Nghiêu lại tà n nhẫn như váºy? Tại sao? Sao không chấp nháºn tình bạn còn lại cá»§a em dà nh cho anh ấy?
Tôi chợt buồn thêm. Tiểu Song, cô má»›i tháºt là tà n nhẫn. Tói nói trong lòng. Tình yêu là má»™t cuá»™c chiến bại Ä‘ang gà o thét, phát tiết những âm thanh cuối cùng cá»§a cuá»™c tình mình. Anh ấy chỉ có thế là m như váºy thôi.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:56 PM.
|

02-06-2008, 08:39 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 11
Mấy ngà y liá»n sau đó, Tiểu Song sáng Ä‘i tối mịt má»›i vá». Chúng tôi Ãt khi gặp được Tiểu Song. Ngay cả tôi cÅ©ng váºá»µ Khi Tiểu Song ra cá»a, tôi còn ngÅ© Còn đến lúc Tiểu Song vá» thì tôi đã ngá»§ khò Äôi lần gặp nhau, khi nghe tôi há»i "Sao báºn rá»™n gì thế?"
Thì Tiểu Song chỉ trả lá»i ngắn gá»n:
-- Không có gì cả
Nghe váºy, là không có lý do nà o ta há»i thêm. Tuy không há»i nhưng tôi cÅ©ng biết rằng dù cho bầu trá»i đã và o đông dù lò sưởi đã bắt đầu được khởi nóng đêm đêm và bên ngoà i mưa lạnh lất phất, thì ở táºn cùng cá»§a ngôi lầu bốn tần ná», trong ngôi nhà gá»— lụp sụp, mùa xuân vẫn ngáºp đầy, vẫn ấm áp.
Tiểu Song vắng nhà suốt ngà y là m cho cha tôi không vui, ngưá»i nói vá»›i mẹ, vá»›i Ná»™i:
-- Có chuyện gì mà con bé vắng nhà suốt ngà y thế Quý vị là m bà , là m bác đừng bao giá» nghÄ© là nó há» Äá»— chá»› không phải há» Chu mà hất há»§i nó nghe
Nội tôi kêu lên.
-- Lam cái gì có chuyện đó, Nó đáng tá»™i đáng thương hon lÅ© trẻ nhà nà y nhiá»u, ai lại không thương. Có Ä‘iá»u con gái lá»›n rồi có ban trai thì tÃnh tình đương nhiên đổi khác. Nó cÅ©ng nà o phải há» Chu đâu mà dám mang bạn trai vá» nhà như mấy đứa trong nhà nà ỵ Äó còn chưa nói là tại vị tại vị
Ná»™i chỉ nói đến đó rồi thở dà i. Tôi hiểu tiếng thở dà i đó, nó phải là "Tại vì trong nhà nà y còn có má»™t thằng Ä‘ang thất tình" đó là ông anh tôi. Äâu phải Thi Binh, Thi Tinh đâu Mang bạn trai vá» nhà lam nhà vui hÆ¡n. Còn Tiểu Song mang vá» chỉ tổ là m cho má»™t ngưá»i thêm Ä‘au khá»™
Äó là lý do Tiểu Song phải mang "nguá»i ta" Ä‘i noi khác. Cha tôi nhìn má»i ngưá»i há»i:
-- Sao? Có bạn trai rồi ư? Tiểu Song đã yêu? Ai váºy? Lư Hữu Văn ư?
Vũ Nông đáp.
-- Vâng, Äúng là Lư hữu Văn .
Cha tôi gáºt gù, má»™t chut nói tiếp.
-- Ai chứ thằng đó cÅ©ng được, tuy nghèo nhưng có ý chÃ, có tà i, lại chịu khó Vá»›i những đứa như váºy sẽ là m nên. Má»™t đứa thì mồ côi cha mẹ không chiụ tìm chá»— già u sang nương tá»±a, mà lại yêu má»™t thằng rá»›t mồng tÆ¡i như thế, cÅ©ng hiếm có.
Tôi nghị
-- Di nhiên như váºy thôi. Không yêu má»™t phó giám đốc đà i truyá»n hình, trẻ tuổi tà i cao, lại yêu má»™t tay như váºá»µ Hạnh phúc ư? Phép la Nhưng dù sao cÅ©ng mong là há» sẽ hanh phúc.
Mấy ngà y đó, gia đình tôi Ä‘á»u báºn rá»™n, tôi cÅ©ng lo thi há»c kỳ nên không còn thá»i gian đâu lưu ý chuyện Tiểu Song . Má»™t buổi tối Tiểu Song nói.
-- Hôm nay, anh Hữu Văn dá»n nhà .
-- Hư? Tôi ngạc nhiên. Tiểu Song nói tiếp:
-- Lúc nà y, trá»i lạnh quá, cái nhà nhá» lại nằm tuốt trên sân thượng khiến cho má»—i lần gió thổi và o là giống như ngồi trong tá»§ đá, nếu cứ ở mãi trong tình trạng đó rất dá»… sinh bệnh.
Tiểu Song ngần ngừ một tà rồi lại tiếp:
-- Vì váºy, không thế không dá»n Ä‘i chá»— khác được. Anh Văn sẽ dá»n đến ở gần khu Äại há»c sư phạm, nÆ¡i ấy có má»™t ngôi nhà nhá», lúc đầu chá»§ nhà định phá vỡ để xây cất chung cư nhưng đất hẹp quá mà nhà kế bên lại không hợp tác nên đà nh bá» trống, bá» trống thì uổng nên há» lại cho thuệ Anh Văn muá»›n được nÆ¡i nà y tuy hẹp nhưng vẫn tốt hÆ¡n nÆ¡i ở cÅ©, bây giá» chỉ cần sắp xếp lại, trồng thêm má»™t Ãt hoa là khung cảnh sẽ hết sức thÃch hợp cho việc viết lách.
Tôi há»i:
-- Tiá»n nhà má»—i tháng là bao nhiêu?
-- Tám trăm đồng, thế chân thêm năm ngà n đồng nữa.. Tám trăm đồng! Äối vá»›i nhiá»u ngưá»i đó là má»™t con số nhá».
Nhưng đối vá»›i Lư hữu Văn là má»™t con số rất to, đó là chưa kể năm ngà n tiá»n thế chân. Ở đâu Lu hữu Văn có Nhưng rồi tôi nhá»› đến Tiểu Song. Số tiá»n mưá»i ngà n đồng tác quyá»n cá»§a bản nhạc. Váºy là Tiểu Song có cách sá» dụng. Cá»§a anh hoặc cá»§a em cÅ©ng thế. Có Ä‘iá»u tôi chợt thấy buồn. Cái ông anh khá» khạo cá»§a tôi khéo lo, anh đã nghÄ© sai khi tưởng rằng vá»›i số tiá»n đó Tiểu Song sẽ được ăn ngon hon, lên xe xuống ngá»±a đỡ phải vất vã Nhưng số tiá»n đó đã được sá» dụng bằng phương thức khác.
Nhừng ngà y kế tiếp, Tiểu Song tá» ra báºn rá»™n hÆ¡n. Má»™t bữa tối dưới ánh đèn, tôi thấy Tiểu Song Ä‘ang may mà n cá»a bằng kim tay, mà n cá»a mà u đỠbằng má»™t loại vải dà ỵ
Tôi nói:
-- Sao không đem cho mẹ may bằng máy?
Tiểu Song đỠmặt:
-- Cũng không cần, em may xong rồi.
Thì ra cô nà ng vẫn ngại. Ngôi nhà má»›i cá»§a Lư hữu Văn vá»›i toà n bá»™ thiết ké Ä‘á»u là do Tiểu Song Ä‘Ãch thân bà y trị Nhìn cô bé tôi thấy tá»™i nghiệp quá! Tôi mong rằng Lư hữu Văn sẽ không để cho Tiểu Song dá»n dẹp cả đống cá» ngoà i sân. Nhưng rồi hai hôm sau khi Tiểu Song trở vá» tôi thấy trên ngón tay nà ng được băng kÃn bằng vảị
Tôi há»i:
-- Sao thế?
Tiểu Song cưá»i nói:
-- CÅ©ng không có gì, em không ngá» cái liá»m nó lại bén như váºá»µ Hôm ấy cÅ©ng tháºt tình cá» anh Thi Nghiêu tan sở sá»›m. Anh vá»›i Tiểu Song chạy đụng nhau tại phòng khách, đây là lần đầu tiên hai ngưá»i gặp nhau, kể từ khi có chuyện xảy ra trong phòng ngÅ© Há» muốn tránh né nhau, nhưng bất ngá» lại đụng và o nhau và tháºt tình cá» anh Nghiêu lại đụng trúng ngóng tay bị thương cá»§a Tiểu Song, cô nà ng Ä‘au quá hét lên "Ui da" má»™t tiếng.
Anh Thi Nghiêu hết hồn nắm lấy ngón tay bị thương của Tiểu Song :
-- Là m sao thế Em bị thương à ?
Tiểu Song đỠmặt rút tay lại:
-- Cũng không có chi.
Rồi nhanh chóng Tiểu Song bá» vá» phòng ngá»§, anh Thi Nghiêu đứng ngần ngừ má»™t chút má»›i lê gót vá» phòng riêng. Tôi nghe có tiếng thở dà i cá»§a mẹ và tiếng ho cá»§a Ná»™i trong phòng khách. Tối hôm ấy tôi kiếm cá»› và o phòng cá»§a anh Thi Nghiêu thấy anh nằm trên giưá»ng mắt dán lên trần nhà .
Tôi thở dà i nói:
-- Anh Nghiêu nà y đừng ngá»› ngẩn nữa, cô ấy vì ngưá»i khác mà bị thương mắc má»› gì anh phải Ä‘au lòng cho cô ta.
Anh Thi Nghiêu cắn nhẹ môi nói:
-- Cái thằng Lư hữu Văn chết bầm kia, không biết sao lại để cho Tiểu Song bị thương như váºá»µ
Tôi thấy tội nghiệp cho ông anh của tôi.
-- Kỳ cục không? Chuyện đó không lẽ Lư hữu Văn cố tình muốn, đó chăng qua chỉ là má»™t sá»± xui xẻo, có ai thÃch váºy đâu
Anh Thi Nghiêu vẫn có vẻ buồn buồn:
-- Không cần biết, tôi không muốn thấy Tiểu Song bị thương. Nếu Tiểu Song là ngưá»i yêu cá»§a anh, thì anh sẽ không bao giỠđể cô ấy bị Ä‘au đến má»™t cá»ng tóc.
Tôi nhìn anh Nghiêu rồi đột nhiên nhớ đến chuyện không thế cứu chữa nữa rồi. Mấy hôm sau rồi tôi khám phá ra là trên mái tóc dà i của Tiểu Song không còn kẹp đóa hoa trắng.
Tôi tròn mắt:
-- Ủa bộ mãn tang rồi ả
Tiểu Song nói khẽ
-- Äá»§ má»™t năm rồi. Em đã đến chùa lạy ba lạy coi như xong lá»…. Em không biết là ngưá»i chết rồi sẽ Ä‘i dâu, chỉ mong rằng dưới suối và ng cha sẽ hiểu cho và ở cạnh em để giúp đỡ chỉ bảo, để Ä‘á»i em không còn khiến ai buồn nữa..
Nghe Tiểu Song nói. Rồi nhìn và o mắt nà ng, tôi cảm thấy như Tiểu Song có rất nhiá»u tâm sá»±, nhưng chá» mãi vẫn không thấy nà ng nói gì nữa.. Và rồi những ngà y thi cuối năm cÅ©ng trôi qua và má»™t buổi tối chá»§ nháºt Tiểu Song đột ngá»™t cùng Lư hữu Văn đến nhà . Äó là má»™t chuyện la, cÅ©ng tình cá» hôm ấy cả nhà đá»u đông đủ.
Anh Thi Nghiêu thì vừa nhìn thấy Lư hữu Văn là miá»…n cưỡng gáºt đầu rồi dá»± tÃnh rút lui. Không ngá» Tiểu Song đưa tay ngăn lại vá»›i nụ cưá»i:
-- Anh ở lại Anh Nghiêu, được chứ?
Nụ cưá»i cá»§a Tiểu Song rất dịu dà ng khiến anh Thi Nghiêu không thế không ngồi xuống ghế trở lại và đốt má»™t Ä‘iếu thuốc. Tiểu Song hôm nay mặc rất đẹp chiếc robe mà u phấn hồng, mặt trang Ä‘iểm khéo, còn Lư hữu Văn trong bá»™ âu phục mà u Ä‘en, áo chemise trắng trông rất lịch sá»±, hai ngưá»i như Ä‘i dá»± dạ há»™i và tôi liếc khéo vá» phÃa anh Thi Nghiêu, hình như anh có vẻ bối rối, Tiểu Song đứng giữa phòng khách trịnh trá»ng nói:
-- Thưa Ná»™i, thưa hai bác cùng các anh chị, trước hết con xin rất cám Æ¡n tất cả đã giúp đỡ và nuôi nấng con trong má»™t năm quá. Æ n đó con không bao giá» quên...
Nội có vẻ không hiểu được:
-- Tiểu Song , là m gì con trịnh trá»ng thế. Con định đóng phim ư?
Tất cả chúng tôi Ä‘á»u kinh ngạc. Tôi không hiểu Tiểu Song định là m gì, chỉ có mẹ là có vẻ hiểu tâm lý đà n bạ Ngưá»i nói.
-- Tiểu Song có chuyện gì con cứ nói. Gia đình nà y rất thoải mái con đừng ngại gì ca
Tiểu Song đỠmặt
-- Con biết hai bác Ä‘á»u rá»™ng rãị Vì váºy có gì không phải xin hai bác tha thứ cho
Cha tôi khuyến khÃch.
-- Thì con cứ nói Ä‘i. Tiểu Song nhìn hết má»i ngưá»i trong phòng rồi nói:
-- Thưa bác, con và Hữu Văn má»›i ký giấy hết hôn chiá»u naỵ
Cả phòng khách chợt nhiên chùng hẳn xuống, má»i ngưá»i nhìn nhau, chẳng ai tin đó là sá»± tháºt nhất là anh Thi Nghiêu. Tôi ở chung má»™t phòng vá»›i Tiểu Song lại thân nhau thế mà tôi chẳng hay biết gì cã. Tôi thấy tức giáºn bước tá»›i nắm tay Tiểu Song, nói:
-- Sao là m chuyện kỳ cục váºy? Song muốn lấy chồng có ai cấm đâu Nhưng Tiểu Song phải biết là Song đã và o đây ở vá»›i chúng tôi, đã là má»™t thà nh viên trong gia đình chúng tôi váºy mà cái chuyện kết hôn Tiểu Song lại lén lút không cho chúng tôi biết. Chúng tôi không đáng được uống má»™t ly rượu mừng ư? Tháºt là kỳ!
Nội cũng có vẻ không vui:
-- Tiểu Song , chuyện hôn nhân là chuyện hệ trá»ng chứ không phải là má»™t trò đùa. Sao con lại là m như thế
Lư hữu Văn buớc tới, cúi đầu chà o cha mẹ rồi nói:
-- Xin hai bác hãy bá»›t giáºn, tất cả là đá»u do tôi xướng cả, hai bác có trách, trách tôi chứ không phải Tiểu Song .
Nội nói:
-- Có nghÄ©a tháºt sá»± hai ngưá»i đã lấy nhau
Lư hữu Văn nói:
-- Vâng. Tụi con đã đăng ký kết hôn tại Toà án địa phương. Nếu quà vị không tin, chứng thư đây ne
Chúng tôi nhìn thấy chứng thư kết hôn má»›i tinh, là sá»± tháºt. Láºp tức cả phòng vang lên tiếng xì xà o bình luáºn. Tôi quay sang nhìn anh Thi Nghiêu hình như anh Ä‘ang bối rối và tôi quay sang VÅ© Nông .
-- Hay tháºt! Anh Nông là m việc ở toà án địa phương váºy mà hỠđến đấy đăng ký kết hôn anh lại không biết hay là anh muốn giấu?
Vũ Nông kêu oan:
-- Em lầm rồi, toà án nó rá»™ng như váºá»µ Anh lại báºn ghi ở phiên toà xá», trong khi hỠđăng ký kết hôn Æ¡ phòng khách, thì là m sao anh biết được.
Tiểu Song bước tới bên tôi:
-- Chị Thi Binh chị đừng giáºn anh ấỵ Nghe em nói nà y, ngà y em mất cha, bác Chu đã Ä‘em em vỠđây nuôi, má»™t năm qua vá» phương diện ăn mặc em Ä‘á»u được sung sướng vá»›i chị và chị Thi Tinh. Äó là má»™t năm mà mãi mãi không bao giá» quên, em tháºt có lá»—i, em là đứa vô tình vô nghÄ©a được cư xỠđầy như thế mà chuyện lá»›n như lấy chồng em lại không há»i ý kiến hai bác, lại tá»± ý Ä‘i là m, xin hai bác và tất cả anh chi thứ lỗị Có Ä‘iá»u em thấy sau khi quen vá»›i Lư hữu Văn định mệnh đã an bà ỵ Anh ấy cÅ©ng là má»™t đứa con mồ côi không cha không em., con may tốt phước hÆ¡n anh ấy nhưng dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t đứa con côi, lúc nà o cÅ©ng mặc cảm vá»›i thân ăn nho ở Ä‘áºu, giữa hai đứa trẻ mồ coi chúng con đã cảm thông và đến hôn nhân. Con biết bác rất thương anh Hữu Văn và con nghÄ© chắc bác cÅ©ng không phản đối chuyện con lấy anh Văn chứ?
Cha tôi nhìn Tiểu Song gáºt đầu và Tiểu Song lại tiêp:
-- Bác thá» nghÄ© xem, hai bác đã coi con như con ruá»™t thì con đưa ý kiến láºp gia đình bác sẽ không bao giỠđể con kiếm hai ngưá»i chứng dến toà án là m hôn thú má»™t cách đơn giản như vầy chắc chắn là bác sẽ là m linh đình hÆ¡n bác má»›i yên tâm. Nhưng nếu là m như thế con sẽ bứt rứt. HÆ¡n má»™t năm qua tình cảm bác dà nh cho con từ tinh thần đến váºt chất, nghÄ©a nặng ân dà y, bây giỠđể bác phải nặng lo chuyên. hôn nhân nữa là m sao con yên tâm . Anh Văn cÅ©ng nghÄ© như con. Hôn nhân là chuyện riêng cá»§a hai ngưá»i yêu nhau lấy nhau, niá»m tin vá»›i lá»i thá» cá»™ng thêm thá»§ tục ph'ap lý cho hợp lệ là đu . Chúng con không cần hình thức. Tình yêu trên hết và tình yêu má»›i vinh cữụ Xin hai bác hãy tha thứ cho chúng con vá» tá»™i qua mặt. Nếu bác và anh chị đây hãy còn thương con thì đừng trách mắng gì con, mà hãy chúc mừng hai con.
Tiểu Song nói má»™t hÆ¡i, chúng tôi cứ ngẩn ra nhìn mà không biết xá» trà ra sao. Cuối cùng cha là ngưá»i phá vỡ cái không khà ngỡ ngà ng đó:
-- Thôi được rồi, ta xin chúc mừng các con, ta cũng mong hai đứa nên phấn dấu để vươn lên và yêu nhau đến lúc bạc đầu.
Tiếp theo lá»i cha tôi là những tiếng vá»— taỵ Tôi kéo Tiểu Song vá» phÃa mình nói:
-- Mi hư tháºt, chuyện quan trá»ng váºy mà dám giấu diếm cả nhà .
Trong khi Vũ Nông kéo Hữu Văn qua một bên nói:
-- Ê, Hữu Văn, mà y chưa trả lễ cái công là m mai của tao nhẹ
Chị Thi Tinh thì há»i:
-- Nhà má»›i ở đâu váºy? Tại sao không đưa tụi nà y đến xem.
Anh Lý Khiêm cũng nói và o:
-- Chúng ta không được uống rượu, không được tham gia nghi thức hôn lá»… Váºy thì kéo nhau đến phá nhà má»›i Ä‘i!
Giữa tiếng cưá»i nói ồn à o thì Ná»™i chen và o nắm tay Tiểu Song nói:
-- Tụi bây báºy quá. Ná»™i chẳng hà i lòng tà nà o trước má»™t lá»… cưới đơn giản như váºy nhưng lỡ rồi, Ná»™i cÅ©ng không thế trách các con. Ná»™i chỉ biết mừng cho các con, con có nhá»› ngà y đầu tiên con đến đây, lúc đó Ná»™i đã nói con là đứa cháu thứ ba cá»§a Nộị Khi Ná»™i còn trẻ gia đình rất dư giả nhưng sau cuá»™c chiến chạy đến Äà i Loan nà y Ná»™i hoà n toà n tay trắng. Tà i sản cá»§a Ná»™i chỉ vá»n vẹn có má»™t đôi xuyến và má»™t chiếc mặt ngá»c. Äôi xuyến thì Ná»™i đã định cho Thi Tinh và Thi Binh má»—i đứa má»™t chiếc còn mặt ngá»c nà y Ná»™i dà nh cho con.
Nói xong Ná»™i tôi tháo sợi dây chuyá»n trên cổ và mở ra lấy chiếc mặt ngá»c gói và o miếng bông đưa cho Tiểu Song . Äó là chiếc mặt ngá»c cẩm thạch khắc hình hai chú cá.
-- Äây là món nữ trang rất cổ. Ná»™i tôi mang trong ngưá»i đã mưá»i mấy năm, Ná»™i không biết vá»›i trà o lưu hiện đại nó có còn đúng giá không, nhưng Ná»™i có cái tin tưởng là nó có thế trừ được tà ma, vì váºy Tiểu Song hãy mang nó trong ngưá»i Ná»™i mong rằng nó sẽ vinh viá»…n trên ngưá»i con, đừng là m mất, coi như là má»™t váºt kỹ niệm.
Tiểu Song cầm chiếc mặt ngá»c có vẻ bối rối:
-- Nội ơi không được đâu Nội hãy giữ lấy nó mà mang.
Ná»™i tôi nghiêm giá»ng:
-- Con không muốn coi Nội là Nội của con ư?
Tiểu Song xúc động, nà ng chỉ kêu lên một tiếng:
-- Ná»™i!
Rôì không nói được nên lá»i và sà và o lòng ngưá»i. Ná»™i tôi vuốt lấy tóc Tiểu Song nói:
-- Tá»™i nghiệp cháu tôi vô phước, không mẹ không cha, bây giá» lại lấy chồng, má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i Ä‘ang bắt đầu, mong rằng từ đâ vá» sau con sẽ không còn khổ nữa..
Và hai ngưá»i cứ thế ôm nhau vá»›i nước mắt, mẹ tôi bước tá»›i gỡ tay Ná»™i ra nói:
-- Thôi hôm nay là ngà y vui không được phép khóc, dù gì cÅ©ng là ngà y lấy chồng cá»§a Tiểu Song, chúng ta không có chuân bị gì hết nhưng cÆ¡m tối qua cÅ©ng lâu rồi. Tôi đỠnghị cả nhà đến nhà hà ng Cà nh Mai kêu má»™t chai rượu và và i món ăn gá»i là để mừng cho Tiểu Song, má»i ngưá»i thấy thế nà o
Äá» nghị cá»§a mẹ láºp tức được má»i ngưá»i hoan hô, tôi nhìn sang anh Thi Nghiêu ngưá»i từ đầu đến cuối chỉ yên lặng hút thuốc, bây giỠđã đứng dáºá»µ
Anh Nghiêu nói:
-- Mẹ nói đúng, chúng ta phải ăn mừng. Phải ăn mừng cái vui từ trên trá»i rá»›t xuống.
Tôi cảm thấy lá»i nói cá»§a anh Thi Nghiêu không được tá»± nhiên, chưa biết là m gì, thì mẹ đã lên tiếng:
-- Nà y, Thi Nghiêu, hình như sáng mai con báºn việc , váºy con ở nhà trông cá»a nhé
Thi Nghiêu ngạc nhiên nhìn mẹ. rồi bước đến trước mặt Tiểu Song :
-- Có phải là tôi không có quyá»n uống rượu mừng cá»§a cô phải không?
Tiểu Song bối rối:
-- Sao lại có chuyện đó.
Anh Thi Nghiêu đưa mắt nhìn má»i ngưá»i há»i
-- Váºy thị Còn ai phản đối chuyện tôi Ä‘i uống rươu nữa không?
Không khà có căng thẳng, Nội đã gỡ rối bằng cách vỗ tay nói:
-- Thôi chúng ta đi nà o. Hôm nay là ngà y mà không cho phép bất cứ một ai vắng mặt.
Thế là chúng tôi ùa nhau vá» phòng riêng sữa soạn, và kéo rốc đến nhà hà ng, tổng số cÅ©ng vừa ngồi đủ cháºt má»™t bà n.
Vừa an vị thì anh Nghiêu gá»i cô hầu bà n lại:
-- Cho tôi năm chai ruou Chiêu Hưng. Tối nay ai không say không cho phép vá».
Tôi nhìn mẹ không biết tình hình rồi sẽ diá»…n biến ra sao, cô hầu bà n đã mang rưá»u ra, anh Nghiêu láºp tức rót cho má»—i ngưá»i má»™t ly, nâng lên anh nhìn vá» phÃa Lư hữu Văn nói:
-- Cuá»™c Ä‘á»i giống như má»™t bãi chiến trưá»ng phải không cáºu Văn ?
Lu hữu Văn đáp lại bằng nụ cưá»i rất lịch sá»±, nụ cưá»i kẻ chiến thắng. Không khà trên bà n tiệc rất căng, chúng tôi chưa biết là m gì thì cha lên tiếng:
-- Là m gì ky cục thế, chưa gá»i thức ăn mà đã chuốc rượu
Anh Thi Nghiêu tảng lỠnhư chẳng nghe thấy, nói với Hữu Văn .
-- Chúng ta thi nhau uống nà o Xem thá» tữu lượng cá»§a cáºu có mạnh như những thứ khác không?
Lư hữu Văn vẫn cưá»i má»™t cách rất quân tá»:
-- Có cần thiết phải như váºy không? Tôi không chuyên nghiệp vá» rượu lắm.
Và nhìn vá» phÃa Tiểu Song, Văn lại tiếp:
-- Hôm nay không cần rượu, tôi cũng đã say rồi.
Câu nói cá»§a Hữu Văn khiến lòng Thi Nghiêu bốc lá»a. Tôi đã nhìn thấy phản ứng trên tròng mắt anh Nghiêu. Anh đứng dáºy, Ä‘ang định nói gì đó, thì Tiểu Song cÅ©ng đã dứng lên. Trong tay Tiểu Song má»™t ly rượu lá»›n. Tiểu Song nhìn anh Nghiêu bằng ánh mắt van lÆ¡n nhịn nhục:
-- Anh Nghiêu nà y, xưa đến nay em không biết uống rượu, nhưng hôm nay xin phép anh cho em kÃnh anh má»™t ly gá»i là để Ä‘a tạ sá»± giúp đỡ và chăm sóc lâu nay cá»§a anh. Nếu thá»i gian qua em có là m gì không phải, cÅ©ng xin anh tha thứ.
Nói xong, Tiểu Song nâng ly lên uống ngaỵ Nhưng chỉ mơà hai ngụm, Tiểu Song đã bị sặc. Anh Nghiêu tái mặt. Äua tay cháºn lại:
-- Thôi đủ rồi, Tiểu Song a
Giá»ng anh run run. Và tôi nhìn thấy nét giáºn lúc đầu cá»§a anh Nghiêu đã biếtn mất, thay và o đó là má»™t thoáng buồn.
Anh cũng nâng ly lên nói với Hữu Văn .
- Xin chúc mừng cáºu, cáºu Văn mong là cáºu sẽ thay gia đình tôi chăm sóc, yêu thương và lo lắng cho Tiểu Song .
Nội vỗ tay nói:
-- Hoan hô, nà o goị thức ăn đi. Nội đói rồi đây nà ỵ Ai muốn uống rượu thì một tà nữa hãy uống. Còn bây giỠxem naò, nhà hà ng nà y có món cá hương ngon lắm, ngoà i cá hương ra không biết có món tôm hùm không? Hôm nay ngà y vui phải dùng món đặc biệt.
Không khà bà n tiệc cởi mở hÆ¡n, vui hÆ¡n. Và bữa cÆ¡m hôm ấy cÅ©ng đánh dấu được má»™t cuá»™c tình trong giai Ä‘oạn má»›i. Tiểu Song đã lấy chồng như váºy đó. Nà ng rá»i gia đình tôi vá» vá»›i tổ âm. Äến cÅ©ng đột ngá»™t rồi Ä‘i cÅ©ng đột ngá»™t. Äêm ấy cÅ©ng là đêm đầu tiên, sau má»™t năm dà i, bây giá» ngá»§ má»™t mình tôi không là m sao ngá»§ được. Äồ đạc cá»§a Tiểu Song vần còn để trong phòng. Cuá»™c hôn nhân quá bà máºt, nên chưa kịp mang Ä‘i. Nhìn quần aó đồ đạc cá»§a nà ng để lại, rồi nghÄ© đến những vui buồn má»™t năm sống chung, lòng tôi bồi hồi trăn trỡ Tôi ngồi dáºy, khoác áo và đi vá» phÃa phòng cá»§a anh Thi Nghiêu. Äèn phòng cá»§a anh Nghiêu vẫn sáng, chứng tá» anh cÅ©ng không ngÅ© Tôi đẩy cá»a bước và o. Anh Ä‘ang ngồi bên bà n, vá»›i giấy và bút.
Thấy tôi, anh vẫn yên lặng. Tôi bước tới:
-- Anh Nghiêu nà ỵ
Anh quay lại nhìn tôi:
-- Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh đã sai ngay từ đầu.
Tôi kêu lên:
-- Anh Nghiêu. Sao anh cứ tá»± trách mình thế Äó chẳng qua là định mệnh. Cuá»™c hôn nhân nà y trá»i đã định từ lâu rồi anh.
Anh Thi Nghiêu vẫn tiếp tục nguệch ngoạc trên giấy, giá»ng buồn:
-- Anh sai nhiá»u thứ. ChÃnh anh kêu cô ấy lấy chồng, anh bức cô ta lấy chồng. Vì Tiểu Song cảm thấy không còn chá»— đứng trong gia đình nà y nữa.. Tại anh, anh không há» tá» rõ mình yêu Tiểu Song, mà anh chỉ bức bách Tiểu Song.
Tôi xúc động bước tá»›i nắm tay anh Nghiêu, bà n tay tháºt lạnh.
-- Anh Nghiêu, anh nghe em nà y, đừng nghÄ© ngợi gì nữa, nếu hôm dó không có chuyện cãi nhau giữa anh vá»›i Tiểu Song thì em nghÄ© la Tiểu Song rồi cÅ©ng lấy Hữu Văn. Äó là má»™t sá»± tháºt.
Anh Thi Nghiêu nhìn lên vá»›i đôi mắt đó. Anh không trả lá»i tôi, anh lại cúi xuống vá»› cây viết và tá» giấỵ Những con số nằm theo đủ má»i hướng...Con số 378.
Tôi ngạc nhiên há»i
-- Con số gì thế anh? Số nhà của hỠư?
Anh Nghiêu lắc đầu:
-- 378! Tất cả là 378 ngà y! Từ ngà y đầu tiên đặt chân và o nhà ta cho đến lúc bay mất. Anh đã là m sổng mất 378 cơ hộị
Tôi thở dà i nhìn anh Nghiêu. Trá»i Æ¡i! Má»™t ngưá»i tình sị Từ đây vá» sau sẽ chẳng bao giá» tôi dám nghÄ© thÆ¡ Xuân Diệu là má»™t câu sáo rá»—ng không thá»±c rồi!
Ngưá»i si muôn kiếp là hoa núi,
Uống nhụy lòng tươi tặng khách thơ
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:56 PM.
|

02-06-2008, 09:16 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 12
Tiểu Song lấy chồng được ba hôm. Tôi Ä‘ang thu dá»n toà n bá»™ đồ đạc cá»§a cô ấy lại chuẩn bị gởi vá» nhà má»›i thì chị Thi Tinh tá»›i nói:
- Thi Binh nà ỵ Chị đã tÃnh vá»›i anh Lý Khiêm rồi, chuyện Tiểu Song lấy chồng, bất cứ lý do gì, ta cÅ©ng không có quyá»n là m ngÆ¡, ta nên có má»™t cái gì gá»i là ká»· niệm.
Tôi tán đồng ngay:
-- Vâng. Hoan hộ Nhưng... nhưng mà đám cưới đã xong rồi, là m sao
Anh Vũ Nông nói:
-- Theo tôi thì bây giá» không phải là phút bà y tá» lòng yêu quý cá»§a mình. Hoà n cảnh cá»§a Hữu Văn thế nà o tôi hiểu rá» Cáºu ấy nghèo đến độ khố rách áo ôm. Còn Tiểu Song , má»i ngưá»i đã thấỵ Há» yêu nhau bằng tình uoÃng nước lã nói chuyện tình yêụ Vì váºy tôi đỠnghị chúng ta ở đây má»—i ngưá»i bá» ra má»™t Ãt, hùn lại cho Thi Binh mang Ä‘i. Thi Binh hẳn khéo nói, để cô ấy nháºn tiá»n mà không tá»± áị
Anh Lý Khiêm nói.
-- Hay lắm. Váºy tiến hà nh ngay Ä‘i.
Thế là chúng tôi bắt đầu đóng góp. Tiếc má»™t Ä‘iá»u ai cÅ©ng Ä‘á»u nghèo nên tổng số không được bao nhiêụ Giữa lúc chúng tôi Ä‘ang bà n tán, thì mẹ gá»i tôi và o phòng ngưá»i.
-- Nghe nói tụi con Ä‘ang góp tiá»n cho Tiểu Song ư?
Tôi nói.
- Vâng. Gom hết mà chỉ má»›i có hai ngà n đồng, sá»›m biết váºy, tháng trước con không may aá»
Mẹ yên lặng một chút nói.
-- Thi Binh, mẹ vá»›i cha con cÅ©ng đã bà n tÃnh. Nhà ta mấy năm nay cÅ©ng đủ ăn đủ mặc, tuy không có dư giả gì, lại lo đám cưới cho Thi Tinh nên không còn tiá»n mặt, con Ä‘em sợi dây chuyá»n nà y cho Tiểu Song .
-- Vâng, quý lắm rồi, nãy giá» con chỉ sợ Ãt quá coi không được.
Mẹ nói và lấy trong tủ ra một túi vảị
-- Còn nữa.. Äây là số tiá»n mà hà ng tháng Tiểu Song đưa cho mẹ, mẹ không xà i tÃch lÅ©y lại, con đưa cho Tiểu Song luôn nhẹ
Tôi cảm động.
- Vâng. Mẹ con tháºt tuyệt vá»i, con yêu mẹ
Mẹ cưá»i:
- Xem kiạ Con lớn rồi. Nhưng thấy mẹ lo cho Tiểu Song thế nà y, con không ganh ư?
Tôi cưá»i nói:
- Không đâu mẹ Không bao giá», vì con khác Tiểu Song . Con có mẹ yêu, có cha lo lắng và Ná»™i nuông chìu còn Tiểu Song mồ côi không có gì cã.
Mẹ gáºt gụ
- Con gái mẹ biết nói như váºy là tốt. Con có phúc vì có cha có mẹ thôi được rồi, con Ä‘i Ä‘i.
Thế là tôi mang hÆ¡n mưá»i lăm ngà n bạc, nữ trang và cả đồ đạc, cho Tiểu Song ra cá»a, vừa định Ä‘i thì anh Thi Nghiêu Ä‘uổi theo nói.
- Thi Binh, bộ cô tưởng tôi nhỠnhoi đến độ không có quà cưới được ư?
Tôi bối rối.
- Äâu phải, tại em nghÄ© là bao nhiêu đây cÅ©ng đủ rồi em đưa cho Tiểu Song và nói vá»›i cô ấy là đóng góp cá»§a cả nhà ta chứ không là riêng cá»§a ai hết.
Anh Thi Nghiêu đưa một phong thư dà y cộm cho tôi:
- Äua thêm cái nà y cho cô ấỵ
Tôi lùi lại khoát taỵ
- Äừng anh Nghiêu, ngưá»i ta dù sao cÅ©ng đã có chồng, không dám đưa thu đâu
Anh Nghiêu lắc đầu.
- Anh thỠđây không phải là thư tình đâu
- Váºy cái nà y, có thế đưa truá»›c mặt Hữu Văn không?
- Không nên.
- Váºy thì em không Ä‘uạ
Anh Nghiêu suy nghĩ môt. chút rồi nói.
- Thôi được, em cứ đưa truá»›c mặt Hữu Văn, nói là cá»§a anh, nếu Tiểu Song không nháºn cứ ra vá».
Tôi nghĩ ngơ.
- Anh cứ cho biết cái gì trong ấỵ Nếu là m trò cưá»i em sẽ không nháºn đâu
Anh Nghiêu thất vá»ng.
- Không lẽ anh là m trò cưá»i cho hỠả
- Là m sao em biê't?
Anh Nghiêu có vẻ giáºn.
- Thôi được rồi, không cần, mai Ä‘Ãch thân anh mang Ä‘i.
Tôi nghĩ chắc không có gì đâu, nên nói.
- Váºy đưa đây em mang cho.
Và tôi mang tất cả ra Ä‘uá»ng, đón xe Taxi Ä‘em dến cho Tiểu Song. Xe ngừng trước môt. con hẻm ở Ä‘uá»ng Phổ Thà nh và nhanh chóng tìm ra địa chỉ nhà Tiểu Song . Chung quanh hầu như Ä‘á»u là nhà bốn tầng, chỉ có má»™t và i căn nhà gá»— lạc lõng. Tôi bấm chuông và Tiểu Song ra cổng vá»›i ánh mắt ngạc nhiên:
- á»’! Chị Thi Binh, không ngá» chị đến, em Ä‘ang tÃnh mai rá»§ chị và Thi Tinh đến chÆ¡i, không ngá» chị đến trước.
- Thôi mau mang đồ đạc cô và o Ä‘i, chá» cô đến rước chắc má»i cá»™
Tiểu Song mang đồ đạc, chăn má»n và o, cô ta có vẻ ngạc nhiên.
- Ủa, sao có cả những thứ nà y nữa
- Thì cái nà o của cô đã xà i tôi đêù mang đến hết, vì bỠở nhà cũng đâu có ai xà i đâu, để đó cuối năm sẽ có xà ị
- Tại sao cuối năm có xà ỉ
- Thì có thêm một tà nhau.
Tiểu Song nói một cách ngượng ngùng.
- Ồ! Chị nà ỵ
Tôi đưa mắt nhin` quanh ngắm nghÃạ Căn nhà lá hẹp. Nhưng được cái có khoảng sân ngoà i sân, trồng chuối, và cây hoa hồng và cá» dạị Và o phòng khách, là thấy ngay Hữu Văn ngồi bên bà n giấy bút, bản thảo, tách tra. Chiếm hết mặt bà n.
Hữu Văn quay lại nhìn tôi nói.
- Äang viết đến Ä‘á»an gay cấn nhất, để khá»i bị ngắt Ä‘á»an cảm hứng, chị ngồi chÆ¡i vá»›i Tiểu Song, đừng buồn nhẹ
- Không, không sao đâu
Tôi nói và được Tiểu Song kéo và o nhà trong.Căn nhà vách gá»— nà y lâu nay chưa được tu sữa nên rất á»p ẹp, má»—i bước Ä‘á»u gây thà nh tiếng động. Trong phòng chỉ có má»™t chiếc giưá»ng má»›i sắm. Ngoà i giưá»ng ra, còn má»™t tá»§ áo, hai chiếc ghế, má»™t chiếc bà n. Trên bà n đặt má»™t lá» hoa và má»™t tấm kÃnh có lẽ dùng để trang Ä‘iểm. Mùi mốc và mùi gá»— mục đâu đấỵ
Tiểu Song nói như phân buạ
- Nhà vừa nhá» lại vừa cÅ©, nhưng được cái chúng em cÅ©ng không đòi há»i, miá»…n qua ngà y là được.
Tôi há»i
- Anh Hữu Văn lúc gần đây viết lách có thu nháºp được gì không?
Tiểu Song vá»›i tay ở đâu giuá»ng lấy má»™t quyển tạp chị Quyển nà y có lẽ đã được láºt xem nhiá»u lần nên vừa cÅ© vừa rách. Tiểu Song láºt đưa tôi xem má»™t trang, đó là má»™t truyện ngắn có tá»±a đỠlà Dưới Ngưỡng Cá»a Äá»i và ký tên Lư Hữu Văn.
Tôi nói.
- Cái tựa nghe cũng được quá hợ
Tiểu Song vừa gáºt đầu nà ng có vẻ hãnh diện tôi định há»i viết má»™t truyện ngắn như váºy được bao nhiêu tiá»n nhưng rồi lại thôi vì vá»›i những ngưá»i yêu văn nghê. mà đụng tà đem tiá»n ra nói có vẻ trần tục quá.
Tôi cưá»i và lấy từ trong và ra gói quà cá»§a chúng tôi và sợi dây chuyá»n cá»§a mẹ
- Dây chuyá»n nà y cá»§a mẹ cho Tiểu Song, ngưá»i nói tuy nói không đáng giá nhưng là má»™t váºt ká»· niệm, còn gói quà nà y là cá»§a cả nhà . Tôi biết Tiểu Song vá»›i Văn rất coi thưá»ng váºt chất, nhưng cuá»™c sống bao giá» cÅ©ng là cuá»™c sống, ta không thế thiếu gạo mắm muối nước tương. Ta phải thá»±c tệ Vì váºy xin gá»i cho Tiểu Song ...
Tiểu Song nhìn tôi bối rối. Cô nà ng có vẻ khó xỠtrà Tôi phải nói thêm và o.
- Tháºt ra chúng tôi cÅ©ng nghì là Tiểu Song Ä‘ang cần tiá»n nên thay vì mua quà đãnh mang tiá»n mặt đến cho Tiểu Song, đừng có tá»± áị
Tiểu Song nắm lấy tay tôi nước mắt rưng rưng.
- Sao các anh chị lại tốt với chúng em như thế
Tôi an ủi:
- Chỉ cần em hiểu và nháºn là chúng tôi đã vui rồi.
- Em không nháºn cÅ©ng không được. Thú tháºt vá»›i chị con ngưá»i sống không thế trốn tránh thá»±c tế phải không? Hiện em rất khá»™
Bá»—ng nhiên tôi thấy bối rối, là m sao tôi không biết là cuá»™c sống cá»§a Tiểu Song thiếu thốn, nhưng vá»›i đông lương bốn ngà n ở trưá»ng dạy nhạc cá»™ng thêm số tiá»n viết lách cá»§a Hữu Văn. Äó là chưa kể đến số tiá»n mưá»i ngà n cá»§a anh Thi Nghiêu đưa, thì cÅ©ng còn chút đỉnh dá»± trá»± Váºy tại sao khổ
Trong lúc tôi còn suy nghÄ© thì chợt Tiểu Song cưá»i nói:
- á»’! Quên, nãy giá» quên má»i chị dùng nước để em Ä‘i lấy tra.
Tôi ngăn lại
- Khoan hãy đi, còn một món nà y nữa nẹ
Tiểu Song quay lại
- Gì nữa. Nhiá»u quá em không nháºn đâu
Tôi kéo Song ngồi xuống mép giưá»ng nói:
- Ngồi xuống đâỵ Cái món nà y là cái gì tôi cũng không biết, của anh Nghiêu bảo tôi đưa cho Tiểu Song .
Tiểu Song nhìn phong thư mặt tái hẳn.
- Chị Binh, hãy Ä‘em vá» Ä‘i. Không cần biết bên trong có chưa gì nhưng nó là cá»§a anh Nghiêu thì em không nháºn. Em lấy anh Văn vì chúng em yêu nhau, có cá»±c khổ thế nà o em cÅ©ng chịu. Em quyết không bao giỠđể chồng em hiểu lầm mình.
Lá»i cá»§a Tiểu Song là m tôi thấy xấu há»™ Sá»›m biết thế nà y tôi sẽ không nháºn lá»i là m há»™ anh Nghiêu.
Tôi đứng dáºy nói.
- Thôi Ä‘uoc. rồi để tôi vá».
- Khoan đá Chị ở lại uống vá»›i em tách nước. Chị giáºn em đấy ả
Thế là tôi không có lý do gì để bá» Ä‘i, tôi ngồi lại để Tiểu Song ra ngoà i rót nước mang và o. Tôi há»i:
- Chúng ta nói chuyện lớn tiếng thế nà y có ảnh hưởng gì đến việc viết lách của anh Văn không?
Tiểu Song cưá»i nói.
- Không đâu Anh ấy mới vưa cho biết là hôm nay viết rất hứng khởi, được hơn hai ngà n chự Anh bảo tôi giữ chị lại chơi
Tôi chẵng hiểu gì vá» văn chương nên há»i
- Thế nhưng anh Hữu Văn bình thưá»ng má»—i ngà y viết được bao nhiêu chứ?
- Cái đó không nhất định. Việc viết lách phải tuỳ cảm hứng, có ngà y viết được và i ngà n chữ, nhưng đôi khi cả tháng lại không được chữ nà o.
Tôi khù khá» rồi há»i:
- Váºy thá»i gian cá»§a Hữu Văn , hứng hay không hứng nhiá»u hÆ¡n?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thiếu cảm hứng nhiá»u hÆ¡n. Chị không thấy có nhiá»u nhà văn suốt cuá»™c Ä‘á»i viết có được má»™t tác phẩm hay sao?
Tôi tò mò lấy táºp san có truyện ngắn Dưới Ngưỡng Cá»a Äá»i cá»§a Văn ra xem, Tiểu Song ngồi cạnh cưá»i nói.
- Có lẽ chị không thÃch tiểu thuyết loại nà y đâu
- Tại sao váºy?
- Chị Ä‘á»c Ä‘i sẽ rõ.
Và tôi Ä‘á»c, chuyện chỉ dà i khoảng tám ngà n chữ, không có tình tiết nà o phức tạp. Chá»§ yếu tả chuyện má»™t đứa con gái ngưá»i thợ má», yêu má»™t anh sinh viên. Cô cứ nghÄ© rằng anh sinh viên có trình độ đại há»c đương nhiên là phải cao thượng và cư xá» lịch thiệp hÆ¡n các phu thợ mò. Thế rồi má»™t buổi tối anh sinh viên hẹn cô ra má»™t khu vưá»n bá» hoang, anh chà ng như con thú dữ vồ mồi thá»c tay và o áo con gái ngưá»i thợ má», cô gái phải vùng vẫy má»›i thoát thân được và lúc bấy giá» cô má»›i giác ngá»™ ra rằng "LÅ© đà n ông chúng Ä‘á»u giống nhau".
Äợi tôi Ä‘á»c xong Tiểu Song há»i:
- Chị thấy thế nà o
Tôi nhún vaị
- Tạm được, nhưng chẳng có gì xuất sắc. Tôi nghĩ là tốt hơn Hữu Văn nên cho. đỠtà i khác.
- Tại sao?
- Vì tôi cÅ©ng Ä‘á»c qua má»™t số tạp chà văn há»c trong và ngoà i nước. Tôi thấy Văn nên chá»n má»™t đỠtà i nà o cụ thế. Và dụ như hiện nay thì tốt nhất nên viết vá» tình yêụ Miêu tả được cái tình yêu say đắm thánh thiện mà Tiểu Song đã dà nh cho anh ấy nó sẽ tuyệt vá»i hÆ¡n, là mô tả "Cái thá»c tay và o ngá»±c cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ"
Tiểu Song cưá»i:
- Em đã nghÄ© là chị không thÃch, vì chị là ngưá»i yêu cái đẹp, cái thánh thiện, nhưng cuá»™c Ä‘á»i đâu phải thế.
Tôi nổi nóng.
- Cuá»™c Ä‘á»i thì sao? Có phải lần đầu Lư hữu Văn gặp cô đã thá»c tay và o ngá»±c cô Ã
- Chị nà y, lúc nà o chị cÅ©ng nghÄ© xấu cho ngưá»i khác, dù sao thì ngưá»i ta cÅ©ng là nhà văn.
Tôi nhún vaị
- Thì nhà văn má»›i cần phải hiện thá»±c, tôi còn nhá»› lần Lư hữu Văn đến nhà nói chuyện văn chương anh ấy đỠcáºp đến "Văn chương cần phải sinh động hoá" thì ra là như váºá»µ
- Tôi không ngỠThi Binh lại nghiên cứu vỠvăn chương thế.
Có tiếng cá»§a Lư hữu Văn. Anh ta đứng ngay cá»a như váºy là nãy giỠđã theo dõi cuá»™c nói chuyện giữa tôi và Tiểu Song. Tôi nói.
- Có nghiên cứu gì đâu? Biết lõm bõm cho vui vá»›i Ä‘á»i váºy mạ
Tiểu Song trông thấy Hữu Văn, nét vui thoáng hiện, nà ng như một cánh én lượn ngay đến bên Văn .
- Anh viết xong rồi à ? Äể em rót ly trà nóng cho anh nhé! Và Song biến ra khá»i phòng.
Hữu Văn nhìn theo lắc đầu.
- Tiểu Song dại quá! Lấy chi má»™t thằng Ä‘iên như tôi để cho cuá»™c Ä‘á»i phải khá»™
Tôi cưá»i.
- Anh là thằng điên à ?
- Vâng, có hà ng trăm công việc hái ra tiá»n mà chẳng là m, để ôm bụng đói viết lách không phải Ä‘iên thì là gì?
Có tiếng Tiểu Song dịu dà ng ở phÃa sau.
- Anh không phải là điên, anh là một thiên tà ị
Hữu Văn nhún vai, với thái độ tự hà o.
- Giữa thiên tà i vá»›i ngưá»i Ä‘iên khoảng cách không lá»›n lắm. Tôi nghÄ© là chắc có lẽ mình nên viết má»™t quyển sách có tá»±a đỠlà Thiên tà i và điên lá»an biết đâu chả Ä‘á»at được giải Nobel.
Tiểu Song nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i kiêu hãnh.
- Äó chị thấy không? Äầu ông ấy lúc nà o cÅ©ng chỉ nghÄ© đến việc viết vá»›i viết.
Chợt Lư hữu Văn nghiêm mặt.
- Không phải váºy đâu Tiểu Song. Trong đầu anh còn có hình bóng cá»§a em. Ngà y mai anh phải Ä‘i tìm việc là m, chuyện viết lách không đổi được gạo mà ta cần sống, phải ăn...
Tiểu Song cắt ngang.
- Anh Văn. Anh hãy lo việc viết lách của mình, đừng bân. tâm chuyện đó.
Và để là m loãng cái không khà căng thẳng, Tiểu Song nói:
- Anh Văn nà y, cả nhà cá»§a Thi Binh góp lại cho chútn ta má»™t vạn đồng quà cưới và sợi dây chuyá»n nà ỵ Lư hữu Văn nhìn sợi dây chuyá»n ngá»› ra, nụ cưá»i biến mất, chà ng lầu bầu cái gì trong miệng rồi bá» Ä‘i vá» phòng viết.
Tiểu Song cÅ©ng có vẻ bối rối. Tôi há»i:
- Tiá»n nhuáºn bút cá»§a anh ấy có khá không?
Tiểu Song nhìn vá» phÃa tá» tạp chà ban nãy thở dà i.
- Loại tạp chà nà y không cho tiá»n nhuáºn bút.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế các nhà văn tên tuổi lúc chưa nổi danh hỠsống bằng cách nà o
Tiểu Song nói.
- Thì cÅ©ng giống như Văn thôi. Anh Văn lại kén viết lắm, nên tác phẩm cÅ©ng chẳng nhiá»u.
Rồi quay sang tôi, đôt. nhiên Tiểu Song há»i:
- Chị biết ở đâu có bán đà n dương cầm cÅ© không? Em định dà nh dụm tiá»n mua má»™t chiếc, để ở nhà thu dạy há»c trá»
Tôi ngạc nhiên:
- Thế còn trưá»ng dạy nhạc, cô nghỉ rồi ả
Tiểu Song nói.
- Trưá»ng dạy há»c cuối tháng nà y đóng cá»a Ông chá»§ bảo là lá»i Ãt quá nên dẹp tiệm và em coi như thất nghiệp.
- Hèn gì! HỠcó vẻ túng quẫn.
Tiểu Song cưá»i gượng vá»›i tôi.
- Äúng ra em cÅ©ng không khổ thế nà ỵ Nhưng chị biết anh Hữu Văn, truá»›c kia sống độc thân không là m ra tiá»n, anh ấy lại nợ tùm lum. Gần ngà y cưới em má»›i biết được chá»— nà y má»™t trăm chá»— kia hai trăm, nhưng em đã trả được tất.
Tôi gáºt gù, còn biết nói gì hÆ¡n, má»—i ngưá»i có má»™t định số, má»™t sá»± lá»±a chá»n. Tiểu Song đã chá»n Văn nếu đát được niá»m vui thì đã là hạnh phúc. Tối hôm ấy trở vá» nhà , lòng tôi mênh mang bao thứ Ä‘i ngang qua phòng anh Thi Nghiêu tôi lẳng lặng đặt phong thư lên bà n, anh đưa mắt nhìn tôi thăm dò
- HỠcũng không buồn xé ra xem ư?
- Vâng. Suýt chút hỠđã giáºn cả tôi.
Anh Nghiêu im lặng lấy phong thư xé ra, bên trong là má»™t xấp giấy giống như giấy hoa đổ xuống sà n nhà , trong đó có má»™t mảnh giấy lá»›n đẹp mắt, tôi to` mò cầm lên. Äó là đơn đặt hà ng cá»§a hãng dương cầm Yamaha bên trên có dòng chữ nhá» cá»§a anh Nghiêu. Ngưá»i xưa tặng kiếm báu cho hiệp sÄ© Phấn hồng cho giai nhân. Còn tôi xin tặng chiếc đà n dương cầm nà y cho ngưá»i tri âm.
Anh Thi Nghiêu giáºt lấy đơn đặt hà ng đó và xé nát ném tung qua cá»áº¡
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:56 PM.
|

02-06-2008, 09:38 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 13
Sau khi lấy chồng Tiểu Song rất Ãt vá» nhà chúng tôi. Còn nhà tôi thì sao? Ngà y má»™t tháng năm sẽ là ngà y đám cưới cho chị Thi Tịnh. Công việc cá»§a anh VÅ© Nông ở Tòa án cÅ©ng ngà y cà ng báºn rá»™n, anh phải chuẩn bị cho cuá»™c thi và o Luáºt sư Ä‘oà n. Anh Lý Khiêm thì đã chánh thức phụ trách biên táºp cho Äà i truyá»n hình, anh Thi Nghiêu lên chức Giám đốc và công việc cà ng bá» bá»™n hÆ¡n truóc, mẹ và Ná»™i gần như suốt ngà y cùng chị Thi Tịnh mua vải may wần áo, sắm sữa gia dụng trong nhà cho chị Tôi cÅ©ng báºn tất báºt, nà o là luáºn án tốt nghiệp, rồi thá»±c táºp kế toán tại Ngân hà ng. Có lẽ vì sá»± báºn rá»™n cá»§a cả nhà nên tình cảm giữa chúng tôi và Tiểu Song cÅ©ng há»i hợt Ä‘i. Có má»™t đôi lần, Ná»™i vá»›i mẹ gh'e wa Tiểu Song, lúc trở vá» Ná»™i có vẻ buồn buồn, nói:
_Tá»™i nghiệp con nhá», cái thân ốm yếu như váºy mà phải gánh biết bao cá»±c khá»™
Mẹ thì không nói gì hết, nguòi chỉ ngồi yên lặng. Truóc hôm cá» hà nh hôn lá»… cá»§a chị Thi Tỉnh má»™t ngà y Tiểu Song có ghé qua, lúc đó đã chiá»u tối. Chị Thi Tỉnh và anh Lý Khiêm báºn sắm sá»a, không có nhà . Cha thì Ä‘i dá»± tiệc, những nguòi còn lại có mặt đầy đủ, sá»± xuất hiện cá»§a Tiểu Song là m tôi thÃch thụ Ná»™i buóc tá»›i ôm lấy cô ta mà ngắm nghÃa:
_Thế nà y không Ä‘uá»c nghe Tiểu song, máºp lên má»™t chút chá»± Nguòi tay lấy chồng thì máºp ra mà con lại cà ng lúc cà ng gầy?
Hôm đó Tiểu Song vẫn mặc chiếc áo truóc kia nà ng hay mặc. Äó là bá»™ âu phụïc mà y Ä‘en, nà ng không trang Ä‘iểm, mái tóc xõa dà i, nuóc da xanh xao như ngà y đầu tiên đến vá»›i chúng tôi. Tiểu Song cũòi chà o hết má»i nguòi trong nhà , khi đến truóc mặt anh Thi Nghiêu, nà ng nói má»™t câu rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe thấỵ
- Cám ơn món quà anh đã tặng cho tôi.
Món quà gì thế Tôi thắc mắc. Còn nhá»› cách đây không bao lâu Tiểu Song đã thẳng thắn từ chối tặng phẩm cá»§a anh Thi Nghiêu cÆ¡ mà ? Thế là thế nà o Tôi liếc nhanh vá» phÃá anh Thi Nghiêu, anh có vẻ bối rối má»™t chút:
- Xà i được không?
- Dạ tốt lắm! Em thu được mưá»i há»c sinh.
Tôi tò mò, nhìn Tiểu Song rồi nhìn anh Thi Nghiêu:
- Anh tặng cho Tiểu Song cái gì đấy
Tôi tò mò nhìn Tiểu Song rồi nhìn anh Nghiêu:
- Anh tặng cho Tiểu Song cái gì đấy
Tiểu Song đáp thay:
- Má»™t chiếc đà n duong cầm. Chúa nháºt tuần truóc khi vừa thức dáºy tôi thấy nguòi ta khiêng chiếc đà n ấy và o nhà . Tôi rất ngỡ ngà ng không biết đó là má»™ng hay thá»±c, mãi đến khi nghe anh Hữu Văn há»i tôi ở đâu có, tôi nhìn lên tấm danh thiếp trên đà n má»›i biết là phần thưởng rút thăm trong công ty anh Thi Nghiêu.
Nhìn sang anh Thi Nghiêu, Tiểu Song há»i:
- Giải thưởng lá»›n như váºy? không có rút thăm mà ở đâu anh có
Anh Thi Nghiêu có vẻ bối rối, anh nói:
- À! Cái đó, cái đó là thông lệ cá»§a công ty chúng tôi, nếu hà ng không rút thăm thì được phát cho nhân viên cao cấp để thay cho tiá»n thưởng, mà nhà tôi đã có má»™t chiếc đà n rồi, có lấy thêm má»™t chiếc nữa, thừa ư?
Tiểu Song gáºt đầu nhìn mẹ và Ná»™i rồi nói:
- Con mang Æ¡n ở nhà nà y nhiá»u quá! Tháºt ra thì, mặc dù chiếc đà n là cá»§a công ty cho riêng anh Thi Nghiêu, không phải tốn tiá»n mua Nhưng con chẳng co công mà được hưởng, thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng không đúng, có Ä‘iá»u....
Tiểu Song thở dà i nói
-- Con Ä‘ang cần má»™t chiếc đà n, sau khi truòng dạy nhạc đóng cá»a, con không có việc gì là m cÅ©ng buồn, có đà n con rất vui, con cÅ©ng thu thêm được má»™t số há»c sinh... Con mang Æ¡n anh Thi Nghiêu vô cùng.
Lá»i cá»§a Tiểu Song là m cho anh Thi Nghiêu vui hẳn lên, anh ngồi cưá»i và nói:
- Tiểu Song đừng khách sáo như váºá»µ Tôi biết truóc kia tôi đã sai lầm nhiá»u thứ. Tiểu Song có bá» quá Ä‘iá»u đó cho tôi không?
Tiểu Song nói với đôi má hồng:
- Anh nhắc những Ä‘iá»u ấy là m gì? Anh em ruá»™t thịt đôi khi còn ngá»™ nháºn, em cÅ©ng nhá» vả quá nhiá»u và o gia đình anh là m sao dám buồn dám giáºn? Nguá»c lại thì có.
Tôi nhìn hai nguòi chợt thấy tá»™i cho ông anh cá»§a tôi, ông ấy vẫn không quên, chỉ có Tiểu Song là nguòi hưởng lợi nhiá»u nhất.
Mẹ nãy giỠngồi yên mãi cho đến anh Thi Nghiêu biện bạch vỠxuất xứ của chiếc đà n duong cầm, mẹ mới lắc đầu thở dà i. Anh Thi Nghiêu thì duòng như không nghe thấy, anh đang phấn chấn:
- Còn một món quà nữa tôi muốn tặng cho cộ
Anh nói và láºp tức Tiểu Song chau mà y:
- Tôi không thế nháºn thêm bất cứ cái gì cá»§a anh nữa..
- Nhưng món quà nà y lại khác. Cô không thế không nháºn.
Anh Thi Nghiêu nói và láºp tức xông và o phòng. Tiểu Song có vẻ bối rối nhìn tôi, má»i nguòi chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, thì anh Nghiêu đã quay trở ra vá»›i miếng bìa cứng trên tay, đó là má»™t Ä‘ia hát. Tôi nhìn lên bao Ä‘ia và chợt nhiên hiểu ra. Ãó là đia hát có tên gá»i BÊN DÃ’NG NUÓC. Tiểu Song xúc động há»i:
- Cho em muá»n máy má»™t chút nhé. Nhà không máy vá» sẽ không nghe được.
Anh Thi Nghiêu mở máỵ Tiểu Song yên lặng lắng nghẹ Hai nguòi ngồi cạnh đó. Trong phòng không má»™t tiếng động. Chỉ có lá»i cá»§a bản nhạc . Bản nhạc vừa dứt, anh Thi Nghiêu cho hát lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Sau đó Tiểu Song trịnh trá»ng lấy Ä‘ia hát ra phûi nhẹ trên mặt Ä‘ia, dù chẳng có má»™t hạt bụi nà o bám trên ấỵ Anh Thi Nghiêu có vẻ nặng tình:
- Tiểu Song, có nhá»› lá»i hứa cá»§a em hôm truóc không?
- Hứa gì?
- Em đã hứa là sẽ phổ lá»i và o nhạc cá»§a cha em, để anh Ä‘em lên đà i trình diá»…n? Bản Bên dòng nước bây giá» nổi tiếng em biết không?
- Thế à Em thì suốt ngà y trong nhà , nên chẳng biết gì hết.
Thi Nghiêu say sưa nói:
- Rồi ngà y nà o đó. Ãầu Ä‘uòng xó chợ đâu đâu Tiểu Song cÅ©ng nghe hát bà i đó. Do tình trạng hiện nay, Ä‘i chấn chỉnh phong hóạ Nhà nuóc đã cấm hết mấy bản nhạc có lá»i ca thô tục, kém văn hoa. Nên nhạc hay nhạc tốt rất hiếm. Ãây là cÆ¡ hộị Tiểu Song nên bắt tay và o việc, vừa có thêm thu nháºp lại là m vui lòng cha Tiểu Song nÆ¡i chÃn suốị
Tiểu Song chăm chú nghe, nà ng gáºt gù tán đồng:
- Vâng, bây giá» em đã có đà n, em sẽ cố soạn nhạc , có thá»i gian là em sẽ bắt tay và o việc ngaỵ
Thi Nghiêu nói:
- Em nên nhớ là lúc nà o tôi cũng theo dõi, em phải bắt tay ngay và o việc.
Tiểu Song cưá»i, tôi nắm lấy chéo áo cá»§a VÅ© Nông kéo mạnh, anh VÅ© Nông như chợt tỉnh, há»i:
- Chị Tiểu Song, lúc nà y anh Hữu Văn thế nà o Mà chẳng thấy cùng Ä‘i vá»›i chị váºy?
Câu há»i cá»§a anh Nông đột ngá»™t là m anh Nghiêu mất vui. Sá»± say sưa thảo luáºn biến mất, anh lặng lẽ rút lÅ©i vá» phÃa ghế salon ngồi xuống. Tiểu Song thì lúng túng:
- Ờ! Anh ấy rất báºn, lúc nà o anh ấy cÅ©ng rất báºn.
Tôi chen và o:
- Quyển KẺ ÃIÊN LOẠN VỚI THIÊN TÀI anh ấy viết tá»›i đâu rồi
Tiểu Song nhìn tôi cưá»i:
- -Dến giỠnà y em cũng không rõ anh ấy là thiên tà i hay chỉ là kẻ điên loạn.
Nội không hiểu gì cả nói:
- Tiểu Song nầỵ Nhà nà y thì chỉ mua mỗi ngà y có một tỠLiên Hiệp. không biết Hữu Văn nó đăng tiểu thuyết ở báo nà o, mà Nội chẳng thấy cái tên nó ở đâu cã.
Vũ Nông phải nói:
- Tại Ná»™i không hiểu, chứ viết tiểu thuyết, mấy ông nhà văn thuòng sá» dụng bút danh chứ đâu để tên tháºt đâủ
- Váºy bút danh cá»§a Hữu Văn là gì? Nó có viết báo Liên Hiệp không?
Ná»™i há»i, khiến Tiểu Song đỠmặt:
- Dạ, Ná»™i Æ¡i! hiện nay anh ấy báºn viết má»™t truyện dà i. Mà chuyện dà i không phải là má»™t sá»›m má»™t chiá»u, có khi phải viết từ tám tá»›i mưá»i năm. Trong khi viết, anh ấy cÅ©ng không dám bà n chuyện gì khác, vì như váºy khi nguồn cảm hứng bị phân tán, không táºp trung... ChÃnh vì thế mà Ná»™i sẽ không thấy bất cứ bà i nà o cá»§a anh ấy trên báo cã.
Nội thở ra:
- Trá»i! Rồi nhà báo há» có phát lương cho nó không?
Tôi vá»™i đỡ lá»i cho Tiểu Song:
- Ná»™i không hiểu gì cã. Nhà văn ai lại lãnh lương? Nguòi ta chỉ lãnh tiá»n nhuáºn bút thôi, mà tiá»n nhuáºn bút thì có bà i đăng ra má»›i có tiá»n.
Nội vẫn thắc mắc:
- Váºy thì ngồi đó tám năm, mưá»i năm má»›i viết xong má»™t cuốn truyện rồi lấy gì mà ăn? Lấy gì sống?
- Bởi váºy là m nhà văn đâu phải dể Phải chịu khó, nhẫn nại và can đảm.
Tôi nói, nhưng Nội vẫn chưa hiểu:
- Như váºy là m nhà văn là m gì? Bao nhiêu công việc khác không là m, đút đầu và o cái nghá» khổ như váºy là m chỉ
Mẹ tôi nói với Nội:
- Má»—i nguòi há» có cái chà riêng cá»§a há» cã. Mẹ ạ, mẹ không nghe ngà y xưa nguòi ta hay nói "Tháºp niên song hạ vô nhân tri, nhất cá» thà nh danh thiên hạ hiểu" Hữu Văn hiện Ä‘ang ở giai Ä‘oạn "Tháºp niên song hạ" đấy, rồi sẽ có ngà y cáºu ấy nổi danh.
Nội tôi như giác ngộ ra:
- À, thì ra cáºu ấy định là m quán chứ gì?
Tiểu Song cưá»i, chúng tôi cÅ©ng không nhịn được cưá»i Ná»™i lẩm bẩm, nhìn chúng tôi quá đôi kÃnh lãá»
- Tuá»ng tao không biết ư? Nó muốn được là m Quan No bị ở mà ?
- Quan No Bị Ở ?
Tiểu Song không hiểu, tôi chợt nhá»› ra cưá»i lá»›n:
- Giải Nobel ấy!
Thế là tiếng cưá»i rá»™ tiếp theo, tôi nhìn Tiểu Song và thấy ra trong cái cưá»i kia có má»™t chút gì ngượng ngáºp. Hay là Tiểu Song hiểu lầm lầm chúng tôi Ä‘ang cưá»i ngạo Hữu Văn .
Tối hôm ấy, sau khi Tiểu Song vỠrồi, tôi và o phòng anh Thi Nghiêu.
- Chiếc đà n duong cầm đó sao váºy? anh nói tháºt em nghe Ä‘i
Anh Thi Nghiêu nhìn tôi cháºm rãi:
- Thì cô không giúp được, tôi một mình hà nh động thôi.
Tôi nói:
- À thì ra đó là chiếc đà n duong cầm Yamaha! Ãuong nhiên không phải là giải rút thăm cá»§a đà i truyá»n hình. Nhưng anh lấy tiá»n ra mua váºy?
Anh Thi Nghiêu yên lặng, tôi nổi nóng:
- Một chiếc đà n duong cầm không phải rẹ Hay là anh thâm lạm công quỷ
Anh Thi Nghiêu châu mà y:
- không bao giá» có chuyện đó. Chẳng quá mấy năm rồi, tiá»n thưởng cá»§a công ty hÆ¡i khá
Tôi cắt ngang:
- Hèn gì nghe mẹ than, năm nay khó khăn quá , ngay tiá»n thưởng cuối năm cá»§a anh cÅ©ng không có.
Anh Thi Nghiêu chỉ ngồi yên lặng, anh lấy viết ra nguệch ngoạc trên giấỵ Tôi nhìn qua, không phải là những con số mà chỉ là câu:
Sóng nuóc mây mù cỠnon xanh .
Có nguòi con gái đứng bên dòng.
Ãứng bên dòng... bên kia dòng.
Rõ rà ng nguòi đẹp cá»§a anh Thi Nghiêu nhà tôi Ä‘ang đứng ở bên kia dòng nuóc. Má»™t khoảng cách tháºt xa lắc xa lợ
Ãầu tháng năm, đám cưới cá»§a chị Thi Tỉnh vá»›i anh Lý Khiêm. Ngôi nhà má»›i cá»§a há» là apartment rá»™ng khoảng ba muoi mét gồm năm phòng cả thảy, trang trà đẹp lắm ở Ä‘uòng Nhân Ãị Hôm đám cưới, Tiểu Song vá»›i Hữu Văn cÅ©ng có đến dá»± Hữu Văn vẫn đẹp trai, vẫn láng, còn Tiểu Song thì ốm và xấu Ä‘i thấy rá» Trong bữa tiệc, má»™t nhà đạo diá»…n bạn cá»§a anh tôi còn há»i:
- Ê, cáºu đà ng kia là ai váºy, há»i thá» xem anh ta chịu đóng phim không?
Anh Thi Nghiêu trợn mắt:
- Ãừng nói năng lá»™n xá»™n chạm tá»± ái bây giợ Nguòi ta là nhà văn đó.
Anh đáo diễn vẫn không hiểu:
- Nhà văn thì nhà văn chứ, viết văn là là m nghê. thuáºt, còn là m Ä‘iện ảnh là tổng hợp nghê. thuáºt. Nguòi là m nghê. thuáºt đóng phim cÅ©ng đâu có gì xấu hổ đâu?
CÅ©ng chÃnh vì chuyện đó mà , sau lá»… cưới cá»§a chị Thi Tỉnh, chúng tôi thuòng Ä‘em ra đùạ Anh VÅ© Nông vá»— vai Hữu Văn nói:
- Nà o, Hữu Văn đổi nghỠđóng phim Ä‘i. Cáºu không thấy cáºu viết văn cả năm nay có đồng xu nà o không?
- Nà o, Hữu Văn đổi nghỠđóng phim Ä‘i. Cáºu không thấy cáºu viết văn cả năm nay có đồng xu nà o không? Nhà cá»a thì trống vắng, gió thổi vi vụ Còn cáºu xem nà y các tà i tá» như Tần Tuòng Lâm, Ãặng Quang Vinh... Chỉ đóng má»™t cuốn phim là có mấy trăm ngà n. Thá»i đại đã thay đổi rồi cáºu ạ Chuyện viết lách bây giá» không có thá»i gian. Hữu Văn đẩy VÅ© Nông quá má»™t bên:
- -Dừng đùa, muốn tôi đóng phim ư? CÅ©ng được thôi, vá»›i Ä‘iá»u kiện là phim đó phải phóng tác từ tiểu thuyết cá»§a tôi viết.
- Tiểu thuyết cá»§a cáºu
- Vâng, đang viết dở mà !
Và Hữu Văn Ä‘ang bám chặt việc viết lách. Mặc phê phán mặc má»i nguòi không dem chuyện đó ra đùạ Tôi cÅ©ng phải phục lăn.
Mùa hè đến. Tôi tốt nghiệp đại há»c và láºp tức có chân kế toán trong ngân hà ng ngaỵ Tôi rất báºn. không phải bây giá» mà truóc khi ra truòng. Nạp luáºn văn tốt nghiệp, thá»±c táºp rồi thi cá»± Bây giá» thì Ä‘i là m. Nên rất Ãt ghé quá Tiểu Song. Trung tuần tháng có má»™t bữa rảnh rá»—i, tôi tạt ngang. Lúc đó trá»i đã tối, vừa tá»›i cá»a có tiếng đà n không liên tục từ trong vá»ng ra. Váºy là Tiểu Song Ä‘ang dạy đà n.
Tôi bấm chuông. Tiểu Song ra mở cá»a vá»›i nụ cưá»i:
- á»’, chị Thi Bình, váºy mà em cứ ngỡ là chị quên em luôn rồi chá»±
- Cô quên thì có. Cô không biết là tôi báºn duòng nà o ư? Váºy mà cÅ©ng không ghé quá, Ná»™i cứ nhắc mấy nguòi luôn đấỵ
Tiểu Song có vẻ bối rối:
- Em... Em nà o có quên đâu chỉ tại chỉ tại
Tôi cưá»i:
- Nói chÆ¡i váºy thôi. Chứ lúc gần đây ai chẳng công việc lÅ© bù, là m sao rảnh rỗị
Chúng tôi Ä‘i và o phòng khách. Lư Hữu Văn Ä‘ang ngồi viết quay lại chà ỠTôi định buóc tá»›i nói mấy câu, nhưng Tiểu Song đã kéo tôi vá» phòng ngÅ© Bấy giá» tôi má»›i thấy là chiếc đà n duong cầm đặt trong phòng ngá»§ chứ không phải ở phòng khách. Có má»™t cô bé khoảng tám tuổi máºp mạp Ä‘ang ngồi đà n. Tiểu Song khép cá»a lại rồi má»›i nói vá»›i tôi:
- Mấy ngà y nay, anh ấy lại viết không thuáºn tay, nên hÆ¡i nóng nảỵ Em phải đặt đà n trong phòng ngá»§ để khá»i là m ồn anh ấỵ Chị Thi Bình chị ngồi chÆ¡i má»™t chút, để em dạy con bé nà y xong mình sẽ nói chuyện sau nhẻ
- Cứ lo chuyện của Tiểu Song đi.
Tôi nói, và tá»± ý ngồi tá»±a và o thà nh giưá»ng, vá»›i tay lấy quyển tạp chà ở đầu giưá»ng xuống xem. Vẫn là quyển báo cÅ© có truyện ngắn Duói Nguõng Cá»a Ãá»i cá»§a Hữu Văn . Tôi láºt quá láºt lại cÅ©ng không có gì để Ä‘á»c. Tiếng đà n Vang lên. Tiểu Song vừa đà n vừa cố gắng giải thÃch cho cô bé:
- Sao con hiểu không?
Cô bé lắc đầu, Tiểu Song đà n lại:
- Con hiểu rồi chứ?
Cô bé cứ lắc đầu. Tiểu Song cầm tay cô bé đặt lên phÃm đà n. Những ngón tay giống như những khúc gá»™ Tôi chăm chú theo dõi đến bá»±c m`inh. Nếu là há»c trò cá»§a tôi, nãy giá» chắc tôi đã đẩy nó ra khá»i phòng. Ãà n khảy tai trâu đã là má»™t Ä‘au khổ mà Dạy Trâu khảy đà n lại còn bi đát hon.
Tôi Ä‘ang định nói Ä‘iá»u đó cho Tiểu Song nghe, thì có má»™t tiếng ho trong phòng khách, rồi tiếng kéo ghế vá»ng và o,Tiểu Song chợt ngưng đà n. Chưa biết xảy ra chuyện gì, thì cá»a mỡ Hữu Văn vá»›i khuôn mặt hầm hầm xuất hiện:
- Tiểu Song, tôi đã nói với cô mấy lần rồi
Tiểu Song vá»™i đứng dáºy nói:
- Anh Văn. Em dạy xong rồi, tối nay không dạy nữa đâu Bữa nay có chị Thi Bình đến.
- Tôi biết chuyện đó.
Hữu Văn cắt ngang, liếc nhanh vá» phÃá tôi rồi quáy sang Tiểu Song.
- Tôi đã bảo em hà ng trăm lần rồi, sao em không nghe? Muốn dạy đà n, thì đi đâu đó mà dạy, cứ tối ngà y ồn à o như vầy là m sao tôi viết??
Và quay sang cô bé há»c đà n, Văn hét:
- Ãi, Ä‘i Ä‘i. Cái con nhá» ngu nà y, đần thế mà cÅ©ng bà y đặt há»c đà n, ra khá»i đây ngaỵ
Tiểu Song sợ hãi kéo cô bé và o lòng:
- Anh đừng nói thế mẹ nó nghe. Em bé nà y không đần đâu, từ từ dạy nó sẽ biết. Có ai không há»c mà biết đà n ngay đâu
Hữu Văn vẫn hét:
- Ãi, tôi bảo phải cho nó cút Ä‘i!
Cô bé sợ hãi khóc thét lên. Tiểu Song phải vá»— vá».
- Ly Ly đừng khóc con. Chú Ä‘ang giáºn Ä‘ang nóng, con đừng buồn chú ấy nhẹ
Cô bé tên Ly Ly cà ng khóc lớn:
- Không, không, cho con vỠvới mẹ đi, mẹ ơi, mẹ
Lư Hữu Văn kéo cô bé đẩy ra cá»áº¡
- Ãi, Ä‘i! Vá» vá»›i mẹ mà y Ä‘i, bắt đầu từ ngà y mai cấm đến nhá»› đấy nhé!
Cô bé khóc bù lũ bù loa chạy tuốt vỠnhà . còn lại Tiểu Song ngồi lặng bên đà n.
- Thế nà y là anh hà i lòng rồi nhé, anh đã Ä‘uổi đứa há»c trò cuối cùng cá»§a em.
Lư Hữu Văn vẫn còn nổi nóng:
- Haì lòng, hà i lòng! Em phải biết từ khi em mang chiếc đà n quỹ yêu nà y vỠđâỵ Tôi không viết được một chữ nà o hết, hiểu không?
Tiểu Song nhìn lên, cháºm rãi:
- -Dâu phải chỉ khi mang đà n vể Truóc khi mang vỠanh cũng có viết được chữ nà o đâu?
Hữu Văn trừng mắt nhìn Tiểu Song, những tia lá»a đỠtrong lòng mắt:
- Em nói thế là thế nà o Có phải em muốn nói là tôi chẳng viết được gì hết? Em khi dể tôi phải không? Ãừng giấu gì hết. Muốn gì cứ nói ra Ä‘i!
Tiểu Song chẳng dám nhìn thẳng mắt Văn, nà ng đưa mắt nhìn lên nắp đà n:
- Từ lâu em kÃnh trá»ng anh, sùng bái anh, yêu anh... ChÃnh vì váºy mà em má»›i lấy anh.. Em biết anh có lý tuá»ng, có chà lá»›n, nhiá»u ước mÆ¡. Nhưng ước mÆ¡ vá»›i thá»±c tế là hai vấn Ä‘á», để giải quyết cuá»™c sống, không có gì khác hÆ¡n, em phải dạy đà n...
Hữu Văn hét:
- Em nông c.an lắm. Lúc nà o cũng nghe em nói tới gạo củi nước mắm. Tại sao không biết nhìn xa hơn, anh không muốn em so sánh em với những hạng nguòi tầm thuòng.
Tiểu Song trầm giá»ng:
- Em lúc nà o lại không sống bằng hy vá»ng sáng lạn mai sau. Nhưng nhiá»u lúc em phải lo lắng khi cái tuong lai sáng lạn chưa kịp đến, thì chúng ta đã chết đóị
Hữu Văn nghiến răng:
- Tiểu Song, tháºt tôi không ngá» cô thá»±c dụng như váºy, nhá» nhoi, Ãch ká»·, nông cạn... Cô chỉ là con đà n bà sống bằng cái hà o nhoáng bá» ngoà i.
Tiểu Song nói:
- Anh nói mà không nghị Anh cho rằng min`h hÆ¡n nguòi, anh không muốn so sánh vá»›i những con nguòi tầm thuòng, nhưng anh vẫn phải ăn, phải uống, phải mặc như bao nguòi khác? Anh và em Ä‘á»u chẳng phải là thần thánh tiên pháºt... rồi còn con cá»§a chúng ta.
Tiểu Song bắt đầu rớt nước mắt. Tôi ngẩn ra, bây giỠtôi mới chú ý đến chiếc áo rộng phụøng phình của Tiểu Song. Thì ra cô nà ng đã sắp sữa là m mẹ Tôi lại quay sang nhìn Văn. Quả nhiên câu nói của Tiểu Song đã khiến anh thay đổi. Anh không còn hùng hổ như lúc đầu nữa.. Một chút suy nghĩ, rồi anh bước tới nắm lấy tay Tiểu Song.
- Anh xin lá»—i em, anh nóng quáï Anh má»›i Ãch ká»·, hẹp hòi, anh có trăm thứ tá»™i vì để em khá»™
Tiểu Song ngã và o lòng Hữu Văn
- không, không có gì đâu anh! Tại em hết, đúng ra em không nên nói như váºy, em đã là m anh buồn.
Hữu Văn rung rung nước mắt.
- Em không có lá»—i gì hết. Tất cả tại anh. Từ ngà y lấy anh đến nay, không có ngà y nà o em vui. Anh phải Ä‘i tìm việc là m. Em nói đúng. Mặc dù ta có kỳ vá»ng ở má»™t tuong lai sáng lạn, thì cÅ©ng không quên thá»±c tế phổ cuá»™c sống. Anh không thế để em đói, em khổ vì anh.... -Dó là chưa nói đến Ä‘uá con trong bụng em. Hữu Văn nầy không nuôi được vợ con thì có còn là đà n ông nữa không? Tiểu Song, em nên yên tâm Ä‘i, đừng buồn nữa, anh không phải là hạng nguoì biết nổ mà không biết là m. Anh thá» vá»›i em, bắt đầu từ hôm naỵ
Nói xong, Hữu Văn lấy bút ra, viết lên phần trắng cá»§a tá» tạp chà để trên đầu giưá»ng mấy hà ng chá»± Rồi chỉ và o đó, nói vá»›i tôi và Tiểu Song.
- Ở đây có chị Thi Bình là m chứng, đây là lá»i thá» cá»§a tôi và bây giá», tôi Ä‘i!
Hữu Văn nói xong bá» ra ngoà i. Tiểu Song gá»i theo:
- Anh Văn, anh Văn. Anh đi đâu đấy
Văn không quay lại nói:
- Ãến gặp thầy há»c cÅ© cá»§a anh ở đại há»c, nhỠông ấy tìm việc là m!
Còn lại tôi và Tiểu Song, cô ấy đã lau khô nước mắt. Nà ng nhìn vá»›i nụ cưá»i guá»ng gạo nói:
- Báºy quá, lâu lâu chị ghé thăm, để chị thấy cái cảnh không haỵ
Tôi choà ng tay quá ôm Tiểu Song, nói:
- Phải nói là má»™t cảnh rất cảm động. Thôi đừng buồn, thế gian nà y có cặp vợ chồng nà o không má»™t lần cãi nhaá»§ Anh ấy còn gởi lá»i thá» cho cô nà y, chịu chưa, nguòi sắp là m mẻ
Tiểu Song đỠmặt, tôi lại nói:
- Sao má»™t chuyện quán trá»ng như váºy mà chẳng cho nhà biết váºy? Bao giá» sinh?
- còn sớm mạ chắc có lẽ cuối tháng hai sang năm.
Tôi cưá»i:
- Thế nà y là Ná»™i sẽ báºn cho bằng thÃch.
Rồi chợt nhá»› đến lá»i thá» ban nãy cá»§a Hữu Văn , tôi tò mò lấy quyển tạp chà lên. Bút tÃch cá»§a Hữu Văn như rồng bay phụá»ng múa:
Tôi xin từ giã cái linh hồn quá khứ tôi, tôi ném nó lại đằng sau như ném má»™t vỠốc. Cuá»™c Ä‘á»i chẳng quá chỉ là má»™t chuá»—i chết Ä‘i và sống lại Lư Hữu Văn nầy, thôi thì ta hãy chết Ä‘i rồi sống lại sau.
Tôi Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại mấy lần, bất giác thở dà i:
- Tiểu Song Ä‘á»c mấy hà ng chữ nầỵ Tôi thấy nếu sau nầy mà Hữu Văn không trở thà nh văn hà o thì tháºt vô lỵ Tiểu Song xem nầy, má»›i phóng bút có mấy hà ng mà văn chương lại súc tÃch như vầỵ Văn đã sá» dụng ngôn ngữ quá tuyệt diệụ
Tiểu Song cầm quyển tạp chà tôi đưa, liếc nhanh rồi trả lại cho tôi nói:
- Văn chương thì hay tháºt, nhưng ông ấy đã viết thế nà y cho em không biết mấy trăm lần, em đã thuá»™c là ụ Má»—i lần Văn cảm thấy cần tìm việc là m là lại viết.
Tiểu Song ngưng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Câu văn nà y đâu phải của Văn đâu? Nó là câu cuối trong quyển Jean Christopher của Romain Roland, anh ấy chỉ thay chữ Christopher bằng chữ Hữu Văn mà thôi.
Tôi ngẩn ra, ngÆ¡ ngác. Chợt nhiên tôi cảm thấy ná»—i xót xa cay đắng trong câu nói cá»§a Tiểu Song. Tôi hiểu Nà ng đã cố chịu đựng, che giấu lâu rồi. Nà ng đã váºt vã trong ná»—i phiá»n muá»™n giấu kÃn tất cã. tất cã. Tôi nhìn thấy nà ng cưá»i
Ôi má»i thứ trong ngôi nhà nà y tất cả chỉ là má»™t sá»± lừa dối trắng trợn. không có lấy má»™t sá»± tháºt! Kể cả nụ cưá»i cá»§a Tiểu Song.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:57 PM.
|

02-06-2008, 09:55 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 14
Từ nhà Tiểu Song trở vá». Tôi im thin thÃt, không dám để lại cho ai biết chuyện vợ chồng hỠđã cãi nhau. Tôi chỉ cho mẹ và Ná»™i biết là Tiểu Song đã có bầụ Thế là Ná»™i tôi nhảy dá»±ng lên.
- Thấy chưa, con nguòi ta nhá» hÆ¡n Thi Tỉnh, Thi Bình mà đã là m mẹ rồi. Coi như đã Ä‘oạt giải Nobel rồi đấỵ Nhưng mạ Ờ!.. còn nhá» quá, không có biết cách lo cho con không? Ãiệu nà y Ná»™i phải quá bên đó chỉ bảá»
Tôi cảnh cáo:
- Nè nè Nội đứng trước mặt Hữu Văn với Tiểu Song, nhớ không được nói đến giải Nobel cả nhẹ
Nội có vẻ không hiểu:
- Sao váºy? Bá»™ cái chữ đó xúi quÃ¥y lắm ư? Sao tao thấy Hữu Văn nhắc hoà i váºy, mà má»—i lần Ä‘á»u nhắc má»™t cách kiêu hãnh?
Tôi không biết phải giải thÃch thế nà o vá»›i Ná»™i, nên nói:
- Thì con bảo đừng nhắc là Nội cứ không nhắc là xong.
Nội là nguoì nhanh nhẹn, việc gì nói là m là là m ngaỵ Thế là quá ngà y sau, nguòi tới ngay nhà Tiểu Song. Và vừa vỠtới nhà nguòi đã thở ra:
- Tháºt tức chết Ä‘i thôi, tức tháºt đó.
Mẹ tôi há»i:
- Sao váºy? Tiểu Song nó cÅ©ng lá»… độ lắm mà , nó là m mẹ giáºn ư?
Nội vừa thở vừa nói:
- không phải Tiểu Song. Tao vừa vô nhà mà y biết tao thấy gì không? Cái con nhỠđó nó bò duói sà n lau nhà , mồ hôi mồ kê nhá»… nhại Tao kéo nói lại rầy, có nghén không được là m chuyện nặng như váºá»µ Nó chỉ cưá»i bảo váºn động má»™t chút cho khá»áº¹
Mẹ tức quá nói:
-- Váºy sao không để cho Hữu Văn váºn động má»™t chút? Nó không chịu nói, chuyện nà y là chuyện cá»§a đà n bà là m, mà y thấy giáºn không?
Anh Thi Nghiêu đứng gần đó, há»i:
- Thế lúc Nội nói chuyện, Hữu Văn đứng ở đâu?
Nội nói:
- Thì thằng đó vắng nhà . Cái con Tiểu Song mở miệng ra là tá»™i nghiệp ảnh. Con là m khổ ảnh. -Dúng ra ảnh phải dà nh hết cuá»™c Ä‘á»i mình để lo chuyện viết lách, không phải Ä‘i là m, thế mà vì có con... Tóm lại, lúc nà o Tiểu Song cÅ©ng bao che, lo lắng, còn chồng nó tỉnh bÆ¡. Ãâu phải chỉ váºy không? Mấy con biết không, khi Ná»™i chưa kịp ngồi xuống thì có má»™t nguòi đà n bà máºp Æ¡i là máºp... Coi coi lá»›n khoảng gấp đôi Nộị
Tôi tò mò:
- Bà ấy là m gì?
Nội không chịu được nên bước tới nói:
- Nguòi ta đã xin lá»—i, đã chịu hoà n tiá»n má»™t phần cho bà đủ rồi, bà còn đòi há»i gì nữa chứ? Ná»™i chỉ má»›i nói có mấy câu thì bà ta hùng hổ nói: " Rồi sao mấy nguòi định đánh tôi phải không?" Tiểu Song phải chạy tá»›i can nói: "Bác Æ¡i con lạy bác, thôi con xin hoà n lại cả ba tháng tiá»n há»c cho con bác. Bác cho con hẹn mấy ngà y con sẽ trả, như váºy má»›i yên.
Anh Thi Nghiêu vẫn chưa hả giáºn:
- Nhà bà ta ở số mấy? Con tá»›i đó cho bả má»™t tráºn biết taỵ
Nội nói.
- Thôị đụng vá»›i mấy bà như váºy chỉ thiệt mình. Chuyện cÅ©ng chưa hết.
- Sao váºy?
- Lúc Hữu Văn vá», Ná»™i thấy tức quá má»›i kể lại cho Hữu Văn nghe, Tiểu Song không chịu đứng bên cứ kéo tay kéo chân Nộị Ná»™i đã không ngá» chuyện là m cá»§a mình cà ng gây thêm rắc rối.
Anh Thi Nghiêu nói:
- Con biết rồi, có phải Hữu Văn nghe nói đã nổi nóng và đi tìm nguòi đà n bà máºp kia gây sá»± không?
Nội nhìn anh Thi Nghiêu:
- Mâỳ chỉ nói đúng có một nữa đúng là Lư Hữu Văn nổi sùng lên, nhưng nó lại quay sang gây với Tiểu Song mới tức chự
Tôi ngạc nhiên:
- Sao kỳ váºy?
- Tụi con không biết Ná»™i lúc đó giáºn run lên, thằng Hữu Văn nó vừa chỉ Tiểu Song vừa chứ?i: "Tôi đã bảo cô rồi mà tối ngà y chỉ giá»i kiếm chuyện không hạ Vá»›i những đứa ngu và những bà lắm mồm như thế thì đừng có đụng và o? Tôi có bảo cô dạy đà n, thu nháºn há»c sinh đâu? Cô là m tôi mất mặt quá!" Tụi con biết không, tá»™i nghiệp con nhò. Tiểu Song chỉ biết đứng đó rà n rụa nước mắt, nó vừa thút thÃt vừa nói: " Em chỉ muốn kiếm tiá»n'. Nhưng không ngá» câu nói là m Hữu Văn nổi nóng thêm. Nó nhảy dá»±ng lên nói: "Ai bảo cô kiếm tiá»n, cô định trước mặt Ná»™i cá»§a Thi Bình là m xấu tôi ư? Lư Hữu Văn nà y nghèo tháºt, không có tiá»n, chuyện đó ai cÅ©ng biết. Tại sao lúc cô lấy tôi, cô nói là cô có thế chịu được, cô không chịu khổ nổi thì cô lấy tôi là m gì? Lư Hữu Văn nà y không cần phải bám và o cái nghá» dạy há»c cá»§a cô má»›i sống nổi" Các con biết không nó vừa nói vừa hét. Tao đứng đó mà tay chân tao giáºn run. Tao định lên tiếng, tá»™i nghiệp con Tiểu Song nắm lấy tao Van nà i: "Xin Ná»™i đừng nói gì anh ấy hết, tại anh ấy Ä‘ang giáºn đấy, bình thuòng anh ấy rất tốt vá»›i con..." đứng trước cảnh như váºy tao biết nói sao. Thôi thì đà nh háºm há»±c bá» vá».
Lá»i kể cá»§a Ná»™i là m không khà trong phòng nặng ná», má»™t lúc lâu má»›i nghe tiếng mẹ thở dà i:
- Tội nghiệp sao con nhỠnà y nó khổ quá!
Anh Thi Nghiêu đứng dáºy bá» vá» phòng, tôi thấy trên mặt anh thoáng nét buồn, tôi yên lặng bước theo anh, thấy anh buoc' tá»›i bên bà n cầm má»™t cây bút chì lên bẻ đôị Tôi bước tá»›i, anh ngẩng đầu lên nhìn lạnh lùng:
- Cô giá»i lắm Thi Bình !
Tôi ngẩn ra. á»’! Khi không sao lại trút cÆ¡n giáºn lên đầu tôi, không lẽ Tiểu Song bị ức hiếp rồi tôi phải lãnh? Tôi nói:
- Em có là m gì nên tội đâu anh?
Anh Thi Nghiêu rÃt lên:
- Tại sao cô giấu tôỉ Cô biết mà cái gì cô cũng giấu Tiểu Song đang sống trong điạ ngục mà cô cũng giấu?
Tôi há»i:
- Theo anh thì sá»± khác biệt nhau giữa địa ngục vá»›i thiên đà ng ở chá»— nà o Anh tuá»ng cô ấy Ä‘ang ở địa ngục, nhưng cô ta lại cho rằng mình Ä‘ang ở thiên đà ng thì sao? Vì váºy, anh Nghiêu, em nghÄ© là anh khéo lo.
Anh Thi Nghiêu trừng mắt, những sợi gân xanh như hằn lên trán anh, anh ném tháºt mạnh cây bút chì gãy trong tay lên vách và hét lá»›n:
- Tôi là m được gì đây hỡi trá»i?
Tôi nghiêm nghị nói:
- Anh không thế là m được gì cả! nguòi ta đã là đà n bà có chồng lại sắp là m mẹ Cái mà anh cần là m nhất hiện nay là là m sao xóa Ä‘i hình ảnh cá»§a Tiểu Song trong đầu anh, đừng nghÄ© đến cô ấy nữa, chuyện Tiểu Song có hạnh phụùc hay bất hạnh thì cÅ©ng chỉ là chuyện cá»§a cô ấy, Ä‘iá»u anh nên là m hiện nay là nên Ä‘i tìm má»™t nguòi bạn gái má»›i, lấy vợ đẻ con cho ba mẹ, anh cÅ©ng đừng tuá»ng rằng Ná»™i đã được giải phóng khá»i quán niêm cÅ©, Ná»™i hiện nay rất cần cháu chắt đấy anh Æ¡i
Anh Thi Nghiêu tròn mắt nhìn tôi. Anh nhìn tôi như nhìn má»™t con quái váºt, anh nghiến răng nói:
- Thi Bình, cô đúng là má»™t thứ không có lương tâm, má»™t động váºt máu lạnh, không tình cảm.
Tôi quáy lưng định đi ra ngoà i và nói:
- Tốt lắm. Em chỉ là má»™t con váºt máu lạnh thì để xem động váºt máu nóng anh sẽ là m được gì trong chuyện nà ỵ
Anh Thi Nghiêu nắm tôi kéo lại:
- Khoan hãy đi!
Tôi đứng lại Anh nhìn tôi với đôi mắt đỠngầu:
- Thi Bình , em là m ơn giúp anh một việc, nếu không anh cũng không biết là m sao.
- Anh muốn em là m gì?
- Em hãy giúp anh sắp xếp thế nà o, để anh được gặp riêng Tiểu Song má»™t lần, anh có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i cô ấy, Thi Bình em hãy là m Æ¡n.
Tôi lắc đầu:
- không. không thế được. Anh không có quyá»n là m thế anh ạ em cÅ©ng không thế giúp được anh là m chuyện đó, như Ä‘iá»u anh đã nói, anh đã đánh mất ba trăm bảy muoi tám cÆ¡ há»™i, và bây giá» trá»… tháºt rồi. Nếu muốn, tại sao những ngà y đầu tiên cô ấy đến nhà ta, khi Lư Hữu Văn chưa xuất hiện, khi há» chưa yêu nhau, anh lại không nhá» em. Em rất sẵn sà ng để sắp xếp, nhưng bây giá» thì tuyệt đối không, không thế được.
Anh Thi Nghiêu giữ chặc lấy tay tôi giá»ng xúc động:
- Thi Bình , em phải giúp anh. Anh biết má»i sá»± Ä‘á»u trá»… hết rồi. Anh cÅ©ng không phải gặp cô ấy để tá» tình, em cÅ©ng biết con nguòi cá»§a anh cao ngạo đến chừng nà o, thế mà bây giá» anh cô đơn như má»™t thanh gá»— mục. Anh biết mình đã mất Ä‘i cái quyá»n tán tỉnh Tiểu Song. Anh chỉ muốn gặp cô ấy để nói vá»›i cô ta là , lúc naò anh cÅ©ng bên cạnh, cÅ©ng sẵn sà ng gÃup đỡ và là m má»i thứ, anh muốn Tiểu Song hiểu anh, hiểu tháºt rõ vá» con nguòi cá»§a anh....
Tôi nghiêm túc:
- Anh Nghiêụ Tất cả những gì anh muốn nói em biết, Tiểu Song Ä‘á»u hiểu cả, bây giá» tốt nhất em nghÄ© là anh không nên là m gì cã. Vì nếu anh hà nh động chỉ có thế gây Ä‘au khổ thêm cho Tiểu Song mà thôi.
Anh Thi Nghiêu đứng lặng nhìn tôi. Cả hai anh em tôi yên lặng nhìn nhau. Mắt anh ấy ngáºp đầy ná»—i buồn tuyệt vá»ng, cô đơn, anh buông tay tôi ra và buông nguòi xuống giưá»ng.
- Em nói đúng, anh sẽ không là m gì cả, nhưng mạ
Anh Nghiêu chợt nghiến răng.
- Nếu cái thằng chết bầm Lư Hữu Văn mà còn ức hiếp Tiểu Song nữa thì anh sẽ giết nó.
Tôi bước tới ngồi xuống cạnh anh:
- Anh Nghiêu, anh đừng có Ä‘iên như váºy, không lẽ anh không hiểu là Tiểu Song đã yêu Lư Hữu Văn đến độ nà o ư? Dù Hữu Văn bạc đãi thế nà o thì Tiểu Song vẫn yêu chồng, em dám bảo đảm vá»›i anh là nếu anh đụng đến má»™t sợi lông chân cá»§a Hữu Văn thì nguòi Ä‘au khổ chÃnh là Tiểu Song chứ không ai khác.
Anh Nghiêu trừng mắt nhìn tôi:
- C'ai thằng Hữu Văn kia lại đáng hưởng má»™t tình yêu như váºy ả
Tôi buồn buồn nói:
- Em cÅ©ng không biết. Có Ä‘iá»u em hiểu là Tiểu Song chỉ vui khi Hữu Văn vui và buồn khi chồng cô ấy buồn.
Anh Thi Nghiêu nằm quay mặt và o trong, không nói thêm một tiếng nà o nua, và tôi bỠra ngoà i.
Qua lá»i kể cá»§a Ná»™i và má»™t loạt những sá»± thăm dò cá»§a tôi, má»i nguòi trong nhà đá»u biết là , cuá»™c hôn nhân cá»§a Tiểu Song không đẹp như má»i nguòi tuá»ng. Nhưng gia đình nà o lại chẳng có bứt rứt cá»§a nó, trên quáû đất nà y cÅ©ng không thế tìm được hạnh phụùc vẹn toà n, chúng tôi nghÄ© như váºy, chúng tôi Ä‘au khổ cho Tiểu Song. Nhưng còn bản thân Song cô ấy có hối tiếc vá» cuá»™c hôn nhân cá»§a mình chăng? Ãiá»u ấy không ai biết, và má»™t tháng sau khi chuyện xảy ra, chúng tôi còn Ä‘ang uu tu, thì Tiểu Song má»™t mình đến trong bá»™ y phụïc tươm tất. Lúc đó là buổi tối, cả nhà có mặt đông đủ, Tiểu Song trong chiếc áo mà u hồng váy đén tóc xoã ngang vai, mặt được Ä‘iểm má»™t tà phấn hồng nên trông rất tuoị Anh Thi Nghiêu vừa nhìn thấy Tiểu Song và o là ngồi báºt dáºy như má»™t sợi dây thun, anh ấy chăm chú nhìn Tiểu Song đến độ cô ấy phát ngượng, há»i:
- Bữa nay chẳng có ai ra phố cả ả
Nội thì nắm lấy tay của Tiểu Song âu yếm:
- Hôm nay trá»i tốt con Ä‘i đó Ä‘i đây thế nà y phải lắm, chứ tối ngà y là m việc nặng nhá»c như lau nhà là chẳng được nha.
Tiểu Song nhìn Ná»™i cưá»i:
- Lâu lâu là m một lần bị Nội bắt gặp, chứ con ở nhà rất hiếm khi đụng tay đến việc đó.
- Con Hữu Văn ở nhà viết văn ư?
Anh VÅ© Nông há»i Anh cÅ©ng có má»™t chút mặc cảm phạm tá»™i vì nghÄ© rằng mình là nguòi đã giá»›i thiệu Văn vá»›i Tiểu Song. Tiểu Song quay sang vui vẻ:
- Anh Nông biết không? Anh Hữu Văn đã tìm được việc là m.
Vũ Nông trỡn tròn mắt.
- Ãi là m hả ? Là m ở đâu thế
- Ở má»™t công ty thương mạị Anh ấy giữ chức nghiên cứu thư văn bằng tiếng Anh, ngà y là m tám tiếng. Má»›i di là m nên cÅ©ng chưa quen vá» bữa nà o cÅ©ng than nhức má»i, Ä‘au bụng.
Tôi tò mò:
- Ủa là m việc sao lại đau bụng?
Tiểu Song cưá»i và nói rất tuoị
- Anh ấy bảo là , phải cong lưng nhiá»u quá nên ảnh hưởng đến bụng.
Lâu lắm rồi tôi mới được thấy cô ấy vui như thế.
- Dù sao thì anh ấy cũng đã chịu đi là m, bảo anh ấy đi là m còn khó hơn bảo anh ấy uống thuốc chuột.
VÅ© Nông há»i:
- Váºy còn việc viết lách cá»§a ông ấy ra sao?
Tiểu Song nói với một chút bối rối.
- Thì cÅ©ng vẫn viết, nhưng tối đến má»›i viết. Anh VÅ© Nông. không biết anh thấy thế nà o, chứ em thấy anh Hữu Văn tuy có tà i nhưng anh ấy không thế là m má»™t nhà văn chuyên nghiệp vì anh ấy thiếu sá»± nhạy bén, em đã từng nghiên cứu rất nhiá»u vá» chuyện viết lách cá»§a anh ấy, em cÅ©ng đã thắc mắc tại sao ở Ãà i Loan co quá nhiá»u nhà văn chuyên nghiệp kiếm được tiá»n mà anh ấy lại không kiếm được má»™t đồng? Rồi em cÅ©ng tìm được kết luáºn, gạt tất cả những nhà văn tên tuổi quá má»™t bên, chỉ đỠcáºp đến nhà văn má»›i thôi, má»—i tháng há» viết từ tám đến muoì truyện ngắn, giả sá» phân nữa bị bá» và o sá»t rác, thì cÅ©ng còn bốn năm chuyện, như váºy cÅ©ng còn chút đỉnh tiá»n, đà ng nà y anh Hữu Văn , anh ấy chỉ thÃch ngồi đấy suy nghÄ©, nghÄ© chán rồi viết xong lại xẹ Cứ thế cả má»™t tháng trá»i, viết chưa được má»™t ngà n chữ, há»i như váºy là m sao là m nhà văn chuyện nghiệp được?
Tôi há»i:
- Tiểu Song. Tôi há»i tháºt nhé, từ lúc quen Hữu Văn hồi tháng bảy năm ngoái đến nay tÃnh ra đã hÆ¡n năm ruỡị Trong năm ruõi đó Hữu Văn viết được bao nhiêu tác phẩm rồi
Tiểu Song tháºt thà :
- Tháºt ra viết cÅ©ng nhiá»u lắm, nhưng anh ấy đã xé hết.
Ná»™i không hiểu há»i:
- Tại sao lại Ä‘em xé, Ä‘em những thứ đó lên đăng báo cÅ©ng kiếm được tiá»n váºy?
Tiểu Song nói:
- Dạ tại anh ấy đòi há»i khá cao. Anh Hữu Văn muốn tác phẩm cá»§a mình phải đát được sá»± đánh giá cao cá»§a độc giả, nên thấy cái nà o không hợp lòng thì anh ấy lại xẹ Từ ngà y con quen anh ấy đến giá», anh chỉ cho đăng má»™t truyện ngắn có tá»±a Duói Nguõng Cá»a Ãá»i, truyện nà y lại không có nhuáºn bút.
Và quáy sang anh Vũ Nông nói như phân bua:
- Anh VÅ© Nông biết không, anh Hữu Văn nhà tôi Ãt khi nà o chịu đỠcáºp đến chuyện tiá»n bạc. Anh ấy nói: Nếu Ä‘em nhuáºn bút ra để đánh gÃa tác phẩm là là m nhục anh ấỵ Anh Văn nói không muốn Ä‘em văn chương ra đổi lấy cái ăn, mà văn chương thì để lưu văn háºu thế. Chắc quà vị ở đây cÅ©ng nghe quá cách lý luáºn đó.
Tiểu Song cưá»i nói tiếp
- Vì váºy khuyến khÃch anh ấy Ä‘i là m là cả má»™t vấn đệ
Tôi há»i:
- Thế cô động viên bằng cách nà o thế
Tiểu Song thở dà i:
- À cÅ©ng khó lắm. Trước kia tôi cÅ©ng không muốn để anh ấy báºn tâm vá» vấn đỠtiá»n bạc, nhưng kéo daì mãi cÅ©ng khá» Thi Bình biết không? Tháng nà y công ty Ä‘iện lá»±c xuống cắt Ä‘iện, anh ấy vẫn ngoan cố thắp đèn cầy viết, nhưng rồi tiếp đó thá»§y cục xuống đòi cắt nước, mà nếu không có nước là m sao ta nhịn uống được? Em phải Ä‘i xách nước má»™t bữa, má»›i quãy đôi thùng đến trước cá»a em đã trượt té.
Nội kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Con muốn giỡn chÆ¡i ư? Bầu bì như váºy mà còn gánh nước, rồi có là m sao không?
Tiểu Song đỠmặt:
- Lúc đó Ä‘au quá con ngất Ä‘i, lúc tỉnh dáºy thấy mình nằm trên giưá»ng, được chÃch thuốc an thai, nên cÅ©ng không sao. Anh Hữu Văn hoảng lên thá» là anh ấy sẽ cố gắng kiếm tiá»n để lo lắng cho gia đình. Anh ấy cÅ©ng Ä‘em cái lá»i hứa cÅ© rÃch " Sẽ từ giã cái linh hồn cÅ©, sống lại má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i." Con tuá»ng là anh ấy chỉ hứa suông, không ngá» lần nà y là m thiệt, tháºt khó tin.
Tôi nói:
- CÅ©ng nhá» cái truá»t ngã cá»§a Tiểu Song đấỵ Nói tháºt nhé, Tiểu Song biết không, tôi thấy là dù Hữu Văn có là thiên tà i cỡ nà o thì cáºu ấy cÅ©ng phải có má»™t công việc tháºt sá»± để là m, đà n ông không thế.
Nhưng cha tôi nãy giỠngồi yên, đã cắt ngang:
- Nói như váºy cÅ©ng không đúng. Viết văn cÅ©ng là má»™t công việc đấy chá»± Có Ä‘iá»u không được "Nổ cho nhiá»u mà là m chẳng bao nhiêu". Phê bình nguòi khác thì tháºt hay, nhưng khi đụng tay và o việc thì chẳng nên tÃch sá»± Cuá»™c Ä‘á»i không đơn giản.
Tiểu Song nói:
- Bác đừng nói câu nà y cho Hữu Văn nghe nhé, anh ấy kị nhất là khi nghe phê phán " Chà lớn tà i hèn".
Tôi nhanh miệng:
- Nhưng rõ là như váºy cÆ¡ mà ?
Tiểu Song biện bạch.
- không phải đâu Anh ấy có tà i, chỉ vì còn trẻ quá, chưa quá tôi lÅ©yện, nên thiếu kinh nghiệm Ä‘á»i Em đã khuyên nhá»§ nhiá»u lần. Nói cho anh ấy thấm là ở các nhà văn lá»›n há» cÅ©ng phải ăn má»›i sống.
Cha tôi gáºt gù:
- Cáºu Văn cÅ©ng tốt đấy chứ, cái sai cá»§a cáºu ấy chỉ là mÆ¡ má»™ng nhiá»u quá nên quên thá»±c tệ
Tiểu Song cưá»i vá»›i nụ cưá»i tháºt ngá»t, má»™t nụ cưá»i hạnh phúc hiếm thấỵ
- Bây giá» thì anh ấy thá»±c tế lắm rồi bác ạ Nhưng cÅ©ng tá»™i cho anh ấy, anh ấy phải hi sinh nhiá»u quá vì con.
Anh Thi Nghiêu buột miệng:
- Thế mà cÅ©ng nói được! bổn pháºn nguòi chồng là phải lo lắng cho gia đình, vợ con, cái đó đâu phải là sá»± hi sinh!
Tiểu Song quay sang nhìn anh Thi Nghiêu. Tôi tuá»ng nà ng định biện bạch, nhưng không phải, nà ng chỉ cưá»i và quay sang đỠtà i khác.
- Anh Nghiêu, hôm nà y em đến đây là để gặp anh.
- À
Anh Thi Nghiêu có vẻ ngạc nhiên. Chợt nhiên tôi thấy anh lúng túng, Tiểu Song lấy xấp giấy trong túi xách ra, đưa cho anh vá»›i nụ cưá»i:
- Em đã soạn được hai bản nhạc cá»§a cha, lá»i em viết. Anh Văn Ä‘á»c chê là lẩm cẩm, nhưng anh ấy không chịu viết cho em. Anh cứ xem thá» Ä‘i, nếu sá» dụng được thì sá» dụng, có nhiá»u chá»— hÆ¡i ngượng, nhưng em không biết sữa thế nà o, nhá» anh.
Anh Thi Nghiêu Ä‘á»c sÆ¡ quá, rồi đứng dáºy mở nắp đà n duong cầm, vui vẻ:
- Váºy Tiểu Song đà n Ä‘i, hát Ä‘i, nếu có chá»— nà o trục trặc, ta sẽ bà n lại và sữa ngay tại chá»—, được chứ?
Tiểu Song ngoan ngoãn ngồi xuống ghê. Anh Thi Nghiêu đứng cạnh bên vá»›i ánh măt dịu dà ng, trìu mến. Ãối vá»›i anh, Tiểu Song vẫn là Tiểu Song ngà y nà o, chứ không phải là má»™t nguòi đà n bà sắp là m mẹ. Bà n tay Tiểu Song dạo nhẹ trên phÃm . Nà ng nói:
- Bản nhạc nà y có tên là Má»™ng. Anh nghe lá»i nhạc có gì không phải đừng cưá»i nhé...
Và nà ng bắt đầu hát, cả nhà cùng lắng nghe:
- Tối qua gặp ai trong mộng
Tay trong tay chẳng thà nh lá»i
Sáng nay thức dáºy má»™ng không còn
Nguòi hỡi nguoì, sao khép vội chi
Tối quá nhìn nhau trong mộng
Bao nhiêu câu chẳng thà nh lá»i
Sáng nay thức dáºy nhá»› nguoì
Mong rằng rồi lại gặp mơ
Tối quá gặp nhau trong mộng
Tình yêu sao lắm ngá»t bùi
Sáng nay thức giấc tan rồi
Giấc mộng chỉ là mơ thôi.
Tiếng hát cá»§a Tiểu Song tháºt ngá»t. Lá»i cÅ©ng khá haỵ Chúng tôi ngồi yên thưởng thức. Và di nhiên, thấm nhất là anh Thi Nghiêu. Tôi nghÄ© thế, vì tôi thấy ông anh tôi thẫn thá» như kẻ má»™ng du.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:57 PM.
|
 |
|
| |