Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 146 Bị ép buộc bất đắc dĩ
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Thuế vệ sinh và thuế môi trường!
Lâm Tề và Long Thành bước chầm chậm đến trước của số một đường Thánh Huy, nghe thấy vài tên quan thuế trang nghiêm nói ra hai loại tên thuế này, hai người tí nữa thì ôm bụng cười, tên tiểu tử Đề Hương kia quả nhiên của không phải là người dân lương thiện gì, hai loại thuế này thực sự là tự ý thêm vào.
Làm con của Phó tướng đế quốc, Đề Hương tự nhiên có ảnh hưởng lớn trong hệ thống quan văn của đế quốc, không biết có bao nhiêu quan văn muốn nịnh bợ hắn. Làm cháu của Tài chính Đại thần đế quốc, Đề Hương càng đối với bộ thuế vụ nắm trong tay thế lực đáng sợ, thậm chí quan Thuế vụ cao nhất của sở Đế Đô, cũng chính là do Đề Hương tự tay sắp đặt hắn đảm nhiệm tiểu tình nhân nào đó của phụ thân.
Cho nên vài tên quan thuế vụ này xuất hiện ở đây, đó là lợp lẽ.
Đêm hôm qua Lâm Tề đã nói với Đề Hương, Nếu El Hamdaoui bọn họ dường như đang lâm vào khủng hoảng tài chính, như vậy thừa lúc bọn họ vẫn chưa giải quyết phiền phức lớn trước mắt này, giậu đổ bìm leo, làm cho tiền bạc của bọn chúng khô héo đi, làm cho bọn hắn phiền toái, các loại phiền toái, làm cho bọn họ không thể không cúi đầu trước Đề Hương.
Nếu bọn họ không cúi đầu trước Đề Hương, mà lựa chọn rời khỏi Đế Đô, như thế là niềm vui của Lâm Tề —— Đại thúc Baar và đại thẩm Lyly chiến đấu ở ngoài vùng ngoại ô hoang vu, cũng không phải người thường có thể so sánh được. Hơn nữa ở vùng ngoại ô hoang vu không có Long kỵ bịnh và mũ đồng vướng chân vướng tay, Lâm Tề có thể ung dung diệt trừ tận gốc đám nam nữ có tâm ý xấu với mình.
Cửa chính số một đường Thánh Huy từ từ mở ra, một nam tử tuấn tú mặc chiếc trường bào dài màu đen từ lỗ cửa nhỏ thò nửa người ra, người đàn ông này chính là pháp sư ở nhà trọ Lục Khôi đã từng sử dụng pháp thuật băng sương, cũng là Tolin pháp sư thứ nhất của EL Hamdaoui.
Mắt lạnh lùng nhìn mấy tên quan thuế vụ, xung quanh người Tolin toát ra khí lạnh làm cho mấy tên quan thuế giật mình lạnh rùng mình.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Tiếng của Tolin và vẻ mặt của hắn lạnh như băng vậy.
Tên quan thuế đứng đầu trầm thấp giọng uy nghiêm nói:
- Chúng ta thuộc quan thuế vụ của Đế Đô, đặc biệt đến thu hai ngàn tiền vàng thuế vệ sinh. Thuế môi trường mười hai vạn tiền vàng, tổng cộng là mười hai vạn hai ngàn tiền vàng, đề nghị các ngươi lập tức đóng thuế, đừng làm lãng phí thời gian của chúng ta.
Tolin ngây dại ra, ánh mắt hắn đờ ra đứng một chỗ không nhúc nhích, không lâu sau, Tolin mới lắp ba láp bắp hỏi:
- Cái gì? Thuế vệ sinh đặc biệt gì? Thuế môi trường gì? Đây là loại gì vậy? Các ngài đang đùa sao?
Tên quan thuế vụ kia uy nghiêm nói:
- Tuyệt đối không đùa, người thanh niên, hay mời chủ nhân của ngươi nhanh chóng nộp thuế. Nếu không tòa án địa phương Đế Đô sẽ kiện các ngươi tội chống lại thuế quan, các ngươi sẽ khó tránh khỏi phiền phúc lớn đấy.
Môi của Tolin trở nên xám trắng lại, hắn lớn tiếng quát:
- Từ trước đến giờ ta chưa nghe thấy thuế vệ sinh và thuế môi trường đặc biệt gì cả, khắp trốn Tây phương đại lục, chưa bao giờ nghe thấy có loại thuế này cả!
Quan thuế vụ nghiêm nghị nhìn Tolin. Hắn thản nhiên nói:
- Người thanh niên, đây là bộ thuế vụ đế quốc vừa hôm qua mới định ra loại thuế mới. Hiện giờ mùa đông, tuyết đọng rất dầy, thành phố Đế Đô phải mời nhân công vệ sinh để duy trì sạch sẽ cho đường Thánh Huy, trên mặt đất đến một chút tuyết đọng cũng không có, thuế vệ sinh đặc biết chính là tăng lương cho bọn họ và tiền phúc lợi.
Hừ lạnh một tiếng, viên quan thuế nghiêm nghị nói:
- Con đường Thánh Huy dài thế này, cả mùa đông đều có thể duy trì không chút bẩn nào. Chỗ chi phí này chẳng lẽ lại để Đế quốc chi trả cho các ngươi nữa sao? Mỗi hộ dùng thuế vệ sinh đặc biệt hai ngàn tiền vàng, tất cả cư dân ở trên trục đường chính Thánh Huy này đều phải nộp thuế này.
Tolin ngỡ ngàng, hình như điều này rất có lý, không chỉ có trục đường lớn Thánh Huy, mà đến mười mấy cái đường nhánh nhỏ cũng đểu được dọn sạch sẽ không có một chút tuyết đọng lại. Mùa đông rét lạnh ở phương Tây đại lục, thường thổi bão tuyết trong cái thời tiết quái quỷ có thể làm được điểm này, tòa thị chính đầu tư nhân lực và vật lực đều cực kỳ lớn.
Trưng thu khoản thuế này, quả thực là có lý.
Thuở nhỏ đã tiếp nhận kiểu giáo dục tinh anh khép kín. Từ trước đến giờ chưa từng nhìn nhận trong lòng người nham hiểm Tolin ngỡ ngàng hỏi:
- Vậy thì, thuế môi trường nữa?
Quan thuế vụ cười dè dặt, nhìn thấy vẻ mặt này của Tolin hắn biết, tên tiểu tử này đã tiếp nhận cách nói thuế vệ sinh đặc biệt này rồi, như vậy việc còn lại càng dễ giải quyết, hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Thuế môi trường sao, toàn bộ đường lớn Thánh Huy, chính là số một đường Thánh Huy và sau lưng số hai sát với vườn bách thảo Vạn Quốc, rất rõ ràng, vườn bách thảo Vạn Quốc đã trở thành hậu viện của hai hộ nhà ngươi!
Tolin lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, dường như rất có lý? Hậu viện của số một đường lớn Thánh Huy và vườn bách thảo Vạn Quốc căn bản là thông nhau, cổ mộc hai bên đểu là cành lá xen nhau. Xưa nay tuy hai là một, thường ngày đứng trên sân phơi ở số một đường lớn Thánh Huy, vừa nhìn đã thấy vườn bách thảo Vạn Quốc cây cối xanh um tùm, nhưng đó là cảnh đẹp ý vui.
- Cho nên, ngài đã hiểu? Để duy trì cây cối xanh tốt trong mùa đông này, đế quốc cũng cần đầu tư khoản tài chính không nhỏ. Việc hai vườn số một và số hai đường lớn Thánh Huy được hưởng lợi ích của vườn bách thảo Vạn Quốc, các ngươi bắt buộc phải đóng thuế môi trường. Các ngươi bắt buộc vì các ngươi được hưởng môi trường cây xanh nên phải đóng thuế!
Quan thuế vụ dương dương đắc ý dùng gậy ba toong gõ vào gót giầy, cười mắt híp lại thành một đường thẳng.
Trong lúc Tolin không biết phải làm sao, cửa lớn của đường chính số hai Thánh Huy đột nhiên mở ra, một lão nhân ung dung áo mũ sạch sẽ vài tên đi theo bảo vệ bước chậm đến, đến bên mấy người quan thuế vụ, người lão nhân này từ trong túi tiền rút ra chi phiếu mười hai vạn hai ngàn tiền vàng đưa cho quan thuế vụ:
- Nghe nói bộ thuế vụ đế quốc cần trưng thu thuế vệ sinh đặc biệt và thuế môi trường? Làm công dân đế quốc, chúng ta cần lấy mình làm gương tán thành quyết định chính xác của đế quốc.
Lão nhân gật đầu cười nói:
- Hai loại khoản thuế này, nên thu từ lâu rồi. Mấy vị đại quan, sau này khoản thuế nộp xin gửi tới phòng làm việc của ta, chẳng phải các ngày đã biết địa chỉ phòng làm việc của ta sao?
Lão nhân cười nhìn về phía Tolin gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu giống như con gà trống kiêu ngạo, hậu vệ vây chặt bước chậm châm rời khỏi.
Tolin ngây dại hoàn toàn, người lão nhân này có thể chủ động đến nộp khoản thuế mười hai vạn hai ngàn tiền vàng, rõ ràng mấy tên quan thuế vụ này không hề nói dối, đế quốc quả thực bắt đầu trưng thu hai loại thuế đặc biệt này. Nhưng gặp quỷ, El Hamdaoui bọn họ kiếm đâu được mười hai vạn tiền vàng bây giờ?
Nhã và Linh đã làm mất toàn bộ kinh phí của bọn họ rồi, sự việc này còn trong tình trạng tuyệt đối giữ bí mật, bọn họ không hề nói cho bất kỳ ai sự việc này.
Phải làm sao? Phải làm sao đây? Lẽ nào phải cầu viện trong nhà sao? Trời ạ, các huynh đệ tỷ muội, còn cả những đối thủ cạnh tranh, bọn chúng sẽ đối xử thế nào với El Hamdaoui đám người này của hắn? Vừa rời khỏi nhà chưa đến mấy ngày đã suy bại thế này, bọn họ sẽ không thể ngóc đầu lên được nữa.
Nhưng, khoản thuế mười hai vạn hai ngàn tiền vàng!
Tolin đau đầu một lúc, hắt bất lực nói:
- Xin chờ chút, tôi, tôi đi, tôi đi thông báo một tiếng.
Phía sau hàng bụi rậm bên kia đường, Lâm Tề cười ngặt nghẽo không đứng thẳng được.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 148: Bạo lực lẻn vào
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Một chiếc xa ngựa bốn bánh, bốn người gồm El Hamdaoui, Nhã và Linh, Tolin ngồi trên xe ngựa của khách sạn Hoa Hồng Xanh được hai người trẻ tuổi cầm kiếm đi hộ vệ hai bên, đoàn người rời khỏi đường Thánh Huy số 1, không nửa câu giải thích với đám quan viên thuế vụ kia. Mà đám quan viên thuế vụ kia cũng không hé răng, bọn họ nghếch vành mũ lên hỏi thăm xe ngựa kia, sau đó cũng lập tức quất ngựa rời khỏi.
Bọn họ tới đây là để ép đám El Hamdaoui, hiện tại chính chủ đã đi rồi, mà mặc kệ bọn họ đi cầu xin ai giúp đỡ, chẳng liên quan gì đến đám quan viên thuế vụ này cả. Nếu đám người kia cầu xin Đề Hương giúp đỡ, vậy thì sau này bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Nếu bốn người kia đi cầu xin người khác giúp đỡ, vậy thì bọn họ lại đến, có gì khó khăn đâu chứ?
Những người nhàn rỗi bốn phía nhìn thoáng qua nhau, rồi nhanh chóng làm động tác đứng lên. Bọn họ chạy về phía nơi quán trà, khách sạn xa xa, đem chuyện mấy người El Hamdaoui thông báo ra. Có một số xe ngựa của con ông cháu cha nhằm vào đám người El Hamdaoui, đại khái có ba mươi mấy chiếc xe ngựa lao tới thẳng về hướng cung Thắng Lợi.
Lâm Tề ra sức vỗ tay, hắn ngẩng đầu lên nhìn màu của bầu trời, ngậm ngón tay vào miệng một chút, dính nước miếng sau đó vẽ một đường cong ở trong không khí:
- Quá - tuyệt – vời, đêm nay gió tuyết sẽ gia tăng, ta có thể ngửi thấy vị gió tuyết. Gió tuyết lớn, không thể tốt hơn!
Long Thành hé miệng nhe răng cười độc ác:
- Đêm đen dễ giết người, ta thích trận gió tuyết này! Đại tuyết mãn cung đao, ha ha!
Hai người đối diện cười, lười biếng đứng lên, khom lưng từ xa xa đi vào, rất nhanh biến mất giữa trời chiều. Những kẻ nhàn rỗi giống như hai người họ tại đây thật sự rất nhiều, căn bản không ai chú ý tới họ.
Hai mươi phút sau, sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống. Ngọn đèn dầu tạp dịch của tòa thị chính từng chiếc từng chiếc đã thắp sáng đường Thánh Huy và đèn đường gần đó. Dưới sự nỗ lực của bọn họ, đường Thánh Huy dần dần bị ánh sáng bao trùm. Nhưng căn nhà tại đường Thánh Huy số 1 lại khác với những tòa nhà khác là được cây cuốn dày đặc che phủ trạch viện khiến cho ánh đèn không chiếu tới được, làm nó dường như bao phủ trong bóng đêm.
Đám người El Hamdaoui vừa mới đi được một lát, chỉ sợ là bốn người đó chưa kịp tới gia tộc Hoa Lê Thị gần Cung Thắng Lợi, thì Lâm Tề và Long Thành đã mang theo hai mươi hắc y nam tử quỷ dị lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập vào sau vườn thực vật Vạn Quốc của đường Thánh Huy số 1.
Long Thành thân pháp rất giỏi, hành động nhanh nhẹn, hai mươi nam tử áo đen kia lại như âm hồn ẩn hiện trong đêm, không hề nói một câu, bọn họ thậm chí còn như không tồn tại. Chỉ có Lâm Tề là cơ thể hơi mập mạp, nện từng bước nặng nề nhưng Long Thành đi bên cạnh hắn thò tay kéo hắn một chút, hắn cũng không phát ra âm thanh gì.
Vườn thực vật Vạn Quốc chiếm diện tích rất lớn, trong vườn thực vật lớn như vậy mà hàng ngày chỉ có mấy người chăm sóc, cho nên đến buổi tói, trong vườn thực vật to như vậy lại tối như mực không một bóng người. Chính vì vậy, vườn thực vật này là nơi hẹn hò vô cùng tốt của các tiểu thư công tử, bốn phía đều là kỳ hoa dị thảo, một chiếc xe ngựa bốn bánh đỗ ở một nơi rất âm u, đủ để suy diễn một cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ.
Cũng bởi vì có những tiểu thư công tử lãng mạn này tồn tại, nhân viên công tác vườn thực vật ban đêm sẽ không tới đây làm loạn, bởi vì từng có người xâm nhập vào nơi hẹn hò của con trai vị công tước nào đó, kết quả là bị đánh gãy hai tay hai chân, vết xe đổ ở đây, còn ai dám vào trong vườn này vào ban đêm nữa.
Cho nên đoàn người Lâm Tề lặng lẽ đi vào trong bóng cây, không hề kinh động tới bất cứ ai đang lẻn vào nơi hàng rào hậu viện đường Thánh huy số 1.
Nhìn ra được vị đại thần nội chính trước đó rất quan tâm đối với sự an toàn của tòa nhà lớn đế quốc Gaul khi xây dựng lên, hậu viện và trong vườn hoa của ông ta có hàng rào cao tám mét, được thiết kế bằng thép to như cánh tay đứa trẻ, không chỉ có chuột, mà ngay cả các sinh vật khác cũng khó mà chui qua được. Trong hàng rào còn trồng rất nhiều một lọai cây Tiên nhân chưởng rậm rạp đến từ Địa tinh đại lục sa mạc những loài hoa có thể phát triển cao hơn mười thước, mặt trên mọc đầy những gai độc đen sắc to bằng ngón tay giữa, không chỉ sắc bén như dao, còn vô cùng kịch độc.
Nhưng loại cây hoa này không thể ngăn cản được bước chân của bọn Lâm Tề. Long Thành ôm lấy Lâm Tề từ dưới mặt đất như đám mây khẽ bay lên cao hơn mười thước rồi đã lặng yên dừng ở trong viện.
Mười hai nam tử áo đen thuộc gia tộc Lâm Tề thân hình cũng vặn vẹo rồi như làn khói bay vút qua hàng rào đầy gai độc. Những hàng rào thép gai và hoa độc này như không hề tồn tại, bọn họ dễ dàng vượt qua chướng ngại vật đi vào trong viện. Thậm chí bọn họ còn vào sân lúc Long Thành còn cách mặt đất bảy tám mét, tốc độ của bọn họ nhanh có thể nhanh hơn Long Thành rất nhiều.
- Giỏi!
Ánh mắt Long Thành lóe lên:
- Thích khách như vậy, ngay cả dưới trướng của ta cũng chí có ba trăm người, không thể ngờ trong nhà cậu cũng có thể đào tạo ra được loại thích khách tiêu chuẩn này
Lâm Tề khó hiểu nhìn Long Thành. Mười hai hắc y thích khách này là Râu Đen cố ý sắp xếp cho hắn, còn về phần họ là ai, từ đâu tới, có phải là thuộc hạ của gia tộc hay không, Lâm Tề hoàn toàn không biết. Hắn thậm chí còn không biết thực lực của đám người áo đen này mạnh như thế nào, cho nên lần này tuy hắn để đám người này tham gia hành động lần này, kỳ thật cũng không biết rốt cuộc thực lực của họ đến đâu.
Thấy bộ dạng mù mờ của Lâm Tề, Long Thành vô cùng xem thường.
Loại thích khách có thể biến người thành ảo ảnh như này, có thể nói là tuyệt phẩm, ở Phương Đông thích khách đỉnh cao như vậy cũng không nhiều lắm. Loại thích khách có trình độ này chỉ ra tay một lần, chủ yếu là làm việc lớn cho các gia tộc đại thần vương công nào đó. Bên cạnh Lâm Tề không ngờ lại có mười hai thích khách đỉnh cao này đi theo, vận khí của tiểu tử này cũng thật là tốt, huống chi nơi này vẫn là một quốc gia của những kẻ chưa khai hóa, thì càng thêm hiếm thấy.
Lắc đầu, Long Thành chỉ về ba nóc đại lầu trước mặt. Lâm Tề gật đầu, phất phất tay với mười hai thích khách kia.
Thân hình của tám thích khách nhoáng lên một cái rồi biến mất trong gió, bốn thích khách còn lại chặt chẽ vây Lâm Tề vào giữa, một tấc cũng không rời khỏi hắn.
Chợt nghe có tiếng bước chân vang lên, hai gã nam tử mặc nhuyễn giáp, trên người khoác áo choàng đang từ đại lầu thứ nhất đi ra, hai thích khách đột ngột xuất hiện phía sau lưng họ, bọn họ cầm hai ống trúc cẩn thận cho vào miệng, dùng sức thổi một cái, hai chiếc kim nhỏ như lông trâu bay ra chuẩn xác cắm vào sau ót của hai nam tử kia.
Thuốc tê mạnh mẽ trên kim châm lập tức phát tác, cơ thể hai gã nam tử cứng đờ, ngã lăn xuống đất.
Hai thích khách xông tới bên hai gã đỡ lấy thân thể họ rồi sau đó đánh một chưởng vào sau ót. Thấy động tác của thích khách nhanh nhẹn, quyết đoán như vậy, Long Thành cũng phải giật mình.
Rất lão luyện, rất thuần thục, giống như bọn họ vẫn hay thường xuyên xâm nhập vào các tòa nhà tư nhân.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 149: Cướp sạch trắng trợn.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Tám cái bóng đen luồnvào trong ba tòa nhà lầu lớn, hai người một nhóm mà nhanh chóng qua lại không ngừng trong tòa lầu.
Nói ra cũng kỳ lạ, Khu nhà cao cấp số 1 đường Thánh Huy này, thế nào cũng phải có ba năm trăm tôi tớ bảo vệ mới đúng. Nhưng hiện giờ trong tòa nhà to lớn nhường này, tổng cộng chỉ có đôi nam nữ tôi tớ hai người, bảo vệ trông coi cũng chỉ có vỏn vẹn hơn mười người.
Đôi người hầu nam nữ đều là người bình thường, dễ dàng bị tám tên thích khách lật úp xuống đất. Còn lại mười mấy người bảo vệ, tên yếu nhất trong bọn chúng cũng có địa vị của trình độ bậc trung. Kẻ mạnh nhất trong bọn chúng thậm chí cũng đã bước vào ngưỡng cửa Thiên Vị. Thế nhưng tám tên thích khách im lặng không một tiếng động mà dùng các loại ám khí và các thứ thuốc để tập kích từ phía sau, đám bảo vệ này không thể phát ra tẹo tiếng động nào thì đã ngã gục xuống.
Thời gian uống một tách trà ngắn ngủi, tất cả những người trong ba tòa nhà lớn đều đã hôn mê bất tỉnh, người đeo mặt nạ là Lâm Tề và Long Thành ngông nghênh mà đi từ cửa chính vào trong tòa nhà chính, đĩnh đạc đi qua lại trong phòng khách.
Bó hoa lớn bị vứt xuống đất, Lâm Tề cứ như con sói đói bổ nhào tới cái bình hoa đen kịt có kích thước ước chừng bằng với eo người. Bình hoa có hoa văn đen nhánh phía dưới, phần trên có bức họa thần bí cổ xưa được khắc họa bằng men sứ màu đỏ sẫm, chiếc bình hoa lưu truyền từ thời hắc ám đây mà!
Điều khó có hơn nữa chính là, trải qua mưa gió ít nhất mấy ngàn năm, bình hoa này láng bóng như mới, căn bản là không có chút tỳ vết nào. Lâm Tề ham hố vuốt ve đường cong khiến người ta rung động của bình hoa này, nước miếng suýt tí nữa là chảy khắp nhà. Lưu luyến vuốt ve một hồi, hắn nhanh như chớp cởi bỏ giày và tất, nhét thẳng cổ chân trái vào bình hoa.
Người đứng kế bên chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối là Long Thành suýt tí nữa là bất tỉnh nhân sự——cái tên nhóc này không ngờ lại có một pháp khí không gian? Càng khổ nổi là, cái gã này lại sọt cổ chân mình vào trong cái pháp khí không gian quý báu? Cái này coi sao chứ? Tên nhóc này cũng quá không tôn trọng các bậc sư tổ người có thể chế tạo ra pháp khí không gian này rồi!
Long Thành ở Phương Đông có thân phận tôn kính, xuất thân cao quý, loại vật như pháp khí không gian này gã cũng có, chỉ là lần này đánh cược với người ta, đối phương hạn chế điều kiện, do vậy không thể mang theo ra ngoài. Chính bởi vì bản thân cũng có pháp khí không gian, Long Thành mới biết loại vật này quý báu và hiếm có đến nhường nào, trừ phi là thế lực có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với mấy vị pháp sư không gian hùng mạnh, pháp khí không gian căn bản không thể nào lọt ra ngoài được.
Bất kỳ một cái pháp khí không gian nào thì giá trị của nó cũng cao ngất ngưỡng. Nhà quý tộc lớn thông thường không thể nào thấy được loại đạo cụ hiếm có này. Nhưng còn Lâm Tề thì sao? Hắn không ngờ lại đem sọt cả cổ chân vào một cái pháp khí không gian.
- Hy vọng hắn không bị bệnh hôi chân.
Long Thành chửi rủa độc địa nói:
- Hy vọng đại sự chế tạo ra pháp khí này sẽ không nhìn thấy cảnh này, nếu không tên nhãi này chắc chắn sẽ xui xẻo rồi, ta dám thề, hắn nhất định sẽ gặp xui xẻo đấy!
Một mặt lẩm ba lẩm bẩm gửi lời hỏi thăm đến Lâm Tề. Long Thành chạy tán loạn trong đại sảnh như gió cuốn mây tan vậy. Những vật giá trị đắt đỏ nhưng thể tích quá lớn đó thì gã không có cách nào mang đi được, thế nhưng trong đại sảnh cũng có không ít những vật có giá trị to lớn nhưng thể tích cực nhỏ.
Ví dụ như nói đến một góc quanh khu ghế sô pha, hộp thuốc xì gà được đặt trên bàn trà kia, tầng trong của hộp được chống đỡ bởi gỗ già ngàn năm, mà mặt trên hộp được khảm một viên đá quý màu xanh biển to ước chừng một nắm tay của trẻ sơ sinh. Ngọc quý to bằng nắm tay của đứa trẻ, tay nghề thiết kế gần như hoàn mỹ, ánh sáng màu sắc thuần túy không có chút tỳ vết nào, xanh trong tựa như màu của biển vậy.
- Giá trị cả triệu!
Long Thành nhanh chóng tính ra giá trị cho cái hộp thuốc xì gà này, gã một tay nắm lấy cái hộp nhỏ chỉ có nửa thước vuông, vô cùng hài lòng mà bỏ nó vào trong túi vải sau lưng. Đáng thương cho gã không mang theo pháp khí không gian, chỉ có thể chọn lựa những vật có thể tích nhỏ nhưng giá trị cao để mà mang theo thôi.
Lâm Tề đã như cơn gió mùa thu cuốn sạch lá vàng vậy, càng quét hết tất cả những vật bày trí có giá trị cao nhất trong đại sảnh, hắn đem những vật phẩm có thể tích tương đối nhỏ nhưng đáng tiền đem nhét vào trong bốn bình hoa, sau đó đem bốn bình hoa nhét vào trong lắc chân. Cũng có tám tên thích khách vác túi lớn màu đen sau lưng, đang ở một bên tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp mà vơ vét những vật đáng giá trong đại sảnh.
Ngoại trừ những đồ cổ có thể tích quá ư khổng lồ nên không ai đả động đến chúng, chưa tới thời gian uống một tách trà thì tất cả những hàng đáng giá trong đại sảnh đều bị cướp đoạt sạch sẽ. Thậm chí những châu báu đính trên đồ cổ cũng đều bị người tay chân lanh lẹ là Long Thành gỡ xuống hết.
Đại sảnh bị quét sạch trống rỗng, một đoàn người tít tốc ùa lên lầu hai. Lâm Tề chạy thẳng tới phòng tiếp khách được thiết kế bằng cây mun sáng loáng, thô lỗ mà dã man, một kiếm chém văng một miếng gỗ mun rớt xuống dưới đất. Tám tên thích khách thân thủ như gió, bọn chúng nhanh chóng phối hợp với Lâm Tề, lần lượt gỡ từng miếng gỗ mun xuống. Dùng dây buột chặt một cách ngay ngắn gọn gang, sau đó nhanh chóng mang ra sau vườn.
Hàng rào sau vườn đã bị người ta khoét một lỗ lớn, một mảng cây hoa lớn cũng bị san bằng một cách thô bạo. Một đám trai tráng dũng mãnh bịt mặt với lớp vải màu đen, mang theo mười hai chiếc xe ngựa được nối dài thêm xe hàng bốn bánh phía sau đang ẩn mình dưới bóng cây để tiếp ứng, nhanh chóng đem của cải mà bọn thích khách mang ra bỏ vào trong xe ngựa.
Lâm Tề bọn họ đang vơ vét nhiệt tình bên trong tòa lầu, hai mươi mấy gã đàn ông vạm vỡ đang tiếp ứng ở sau vườn cũng gia nhập vào hàng ngũ vơ vét, bọn họ tàn sát bừa bãi trong tòa lầu tựa như là cơn lốc xoáy vậy, tuy nhiên ba mươi phút sau thì đã vơ vét sạch sẽ tất cả của cải thuận tiện mang theo ở bên trong tòa nhà chính. Thậm chí là dụng cụ nấu ăn bằng vàng bạc tinh khiết ở trong phòng bếp kia, ngay cả cái gáo múc canh cũng không chừa.
Tòa nhà chính vơ vét sạch sẽ rồi thì đến tòa nhà phụ, hai tòa nhà phụ cũng cực kỳ xa hoa, một căn phòng ngủ trong số hai tòa nhà phụ, thật không ngờ còn dùng cả ngà voi của loài voi ma mút khổng lồ thời tiền sử để làm vật liệu xây dựng; Một căn phòng khách bên trong tòa nhà phụ phía đối diện, thì dùng khung xương của cá voi một sừng làm vật liệu chính để xây dựng nên.
Lâm Tề bọn họ mừng rỡ như điên, dỡ những vật liệu này xuống một cách thô bạo, kể cả những bức tranh cổ cuộn tròn kia, tất cả các vật bày trí toàn bộ chất hết lên xe.
Mùa Đông, Lâm Tề làm tới đổ mồ hôi đầy đầu. Những của cải quý báu nhất đều bị hắn cho vào trong lắc chân, ánh mắt của hắn cũng đang phát ra ánh hoàng kim, phát tài rồi, phát tài rồi, nếu như có thể đổi những của cải ngay hôm nay thành nhân dân tệ, có lẽ Lâm Tề hắn chưa được coi là người giàu có nhất đại lục, nhưng tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ một trong số hai trăm cái tên giàu có nhất đại lục.
Trong mắt Lâm Tề đã có một quan tài ánh kim đang lấp lánh, đợi khi hắn chết đi, ít nhất đã kiếm đủ tiền cho một cổ quan tài bằng vàng thuần khiết.
Thở hổn ha hổn hển mà tiếp tục làm việc, Lâm Tề hài long thỏa dạ mà vơ vét hết các vật phẩm trưng bày trong phòng trưng bày, đột nhiên một tay thích khách cứ như âm hồn vậy chui ra từ kế bên người hắn:
- Thiếu gia, chúng tôi phát hiện một đường hầm bí mật ở phía dưới tòa lầu chính, ngài muốn đi xem qua không?
Căn phòng bí mật phía dưới tòa nhà chính ư? Lâm Tề nhanh chóng móc nối giữa tin này với thứ đại loại như bảo tang, hắn chùi chùi mồ hôi trên trán, cắn răng quát:
- Đương nhiên phải đi xem sao, ừm, cẩn thận cơ quan, kêu Long Thành cùng đi, để cậu ta mở đường là đúng rồi.
Đồ đạc của hai tòa nhà phụ đều đã bị vơ vét gần hết rồi, Lâm Tề nhanh chóng dẫn người đi xuống con đường ngầm thông đến căn phòng bí mật đó.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 150: Phá quan dũng đạo
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Hành lang thuộc lầu chính đã bị một thích khách tìm kiếm tỉ mỉ phát hiện ra.
Ở Phương tây đại lục, bất luận là thích khách gì cũng có công năng đạo tặc, bọn họ luôn có thể phát hiện các loại cơ quan, phát hiện ra các loại mai phục ám khí, bọn họ cũng có bản lĩnh tháo gỡ các cạm bẫy và đủ loại cơ quan, một thích khách hùng mạnh sẽ không bị cạm bẫy mai phục mà ảnh hưởng đến bước chân ám sát của người đó.
Lâm Tề và đám thích khách này lúc đi vơ vét tài sản sạch sanh tại các căn lầu đã phát hiện ra. Đầu tiên là gã đi vòng quanh lầu chính hai vòng, sau đó lại đi vòng quanh bên trong lầu chính một vòng, gã lập tức phát hiện dựa theo mức độ dày của bức tường cùng với diện tích chiếm đất thì toàn bộ phòng khách lầu chính hẳn là còn có một không gian chừng mấy mét vuông.
Gã lập tức ở trong đại sảnh lầu một tỉ mỉ tra xét một lượt, cuối cùng tại trong bức tường tại lò sưởi phát hiện một chiếc vòng kéo tinh xảo, gã khẽ kéo chiếc vòng bí mật này, phía dưới lầu thang của lầu chính đi thông qua lầu hai lập tức xuất hiện một cửa đường hầm đi xuống phía dưới.
Đám người Lâm Tề lúc này đang ở trong địa đạo, bên ngoài có thích khách tay cầm cường nỏ của gia tộc đứng canh gác, Long Thành khiêng một tấm chắn đi trước nhất, đoàn người đi theo cầu thang hình xoắn ốc đi xuống phía dưới, xuống đến phía dưới chừng ba mươi mét sâu, cuối cùng thì một hành lang sạch sẽ mở ra.
Hành lang này đều được lát bằng "Minh quang thánh thạch", đây là một loại đá trân quý chứa nhiều thánh thạch được giáo hội phong làm thánh thạch. Minh quang thánh thạch tốt nhất trong suốt như thủy tinh, bên trong ẩn chứa lực lượng quang minh cực kỳ vô cùng cường mạnh và tinh thuần, là tài nguyên mà thế lực thần hệ Bình Minh lớn mạnh nhất của giáo hội rất coi trọng.
Quang minh thánh thạch được rải ở nơi này đương nhiên là không thể nào được chế tạo bởi loại bảo thạch cực phẩm có chứa năng lượng ma trượng chính yếu mà bên trong nó vẫn trộn lẫn tạp chất, nhìn độ mờ của thủy tinh nửa trong suốt là có thể thấy đó là quang minh thánh thạch loại trung phẩm. Tuy rằng là loại trung phẩm nhưng những tảng đá này vẫn ẩn chứa lực lượng quang minh rất lớn.Tuy rằng không có đèn dầu nhưng cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chẳng khác gì ban ngày.
Hành lang cao, rộng chừng ba thước, độ dài chừng trăm mét, đứng ở cửa vào hành lang, có thể thấy phần dưới cùng là một cổng chính kim loại bằng đồng đen. Hành lang vô cùng sạch sẽ không chút bụi bẩn nào, đây cũng chính là đặc tính của lực lượng quang minh, nơi nào có ánh áng quang minh chiếu vào, nơi đó bị loại bỏ hết những thuộc tính của mọi thực thể và lực lượng khác.
Bốn vách tường của hành lang đều có đồ án pháp trận tinh xảo phức tạp, pháp trận mơ hồ tỏa ra khí tức bất ổn, nhất là những trận pháp này nhìn xa giống như là hàng trăm mắt người hun hút toát lên khí tức khiến người khác bất an.
- Ai đi thăm dò đường?
Long Thành quay đầu lại hỏi một câu.
- Mọi người cùng đi đi!
Lâm Tề cười đẩy nhẹ Long Thành về phía trước, hắn cười nói:
- Huynh còn muốn tìm hiểu tin tức từ ta mà, không phải sao?
Mặt Long Thành trở nên khó coi, y nhìn đám thích khách kia và Lâm Tề một chút, tất cả mọi người đều không chút sứt mẻ gì, Lâm Tề nói để Long Thành đi dò đường, vậy thì những thuộc hạ này của Lâm Tề sẽ tuyệt đối không có những hành động thiếu suy nghĩ, nếu như để bọn họ đi dò đường, vậy chẳng phải là khinh thường đại cao thủ Long Thành này hay sao?
Long Thành tức giận đến mức mồm méo xệch, y lắc đầu, lấy đồng bạc từ trong tay áo ra, khẽ ném vào trong hành lang.
Tiếng "leng keng "vang lên, đồng bạc vừa rơi xuống đất, một pháp trận gần đồng bạc nhất đột nhiên phóng ra ánh sáng rất mạnh, giống như con mắt to đột ngột mở ra, từ trung tâm trận pháp, cũng chính là nơi mà có luồng bạch quang thật mảnh nhỏ như sợi tóc lóe lên, đồng bạc "phụt" một tiếng rồi bốc hơi lên như không khí, không còn chút cặn bã gì.
Lâm Tề như hít phải luồng khí lạnh, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Thật là ác độc! Vậy bọn chúng đi qua bằng cách nào?
Long Thành cũng lắc đầu, y khẽ rủa:
- Thật là một đám dã hầu tử thủ đoạn độc ác. Ô, đây là bẫy rập thần thuật của Phương tây các ngươi, ta đối với linh thuật Phương đông chỉ biết chút ít, hai nơi tuy rằng cơ bản giống nhau, nhưng nhỏ cũng trở thành lớn, ta thật không dám mạo hiểm.
Trong hành lang trầm mặc, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào hành lang dài chưa tới trăm mét.
Một lúc lâu sau, một thích khách trầm giọng nói:
- Công tử, loại bẫy rập thần thuật này phải là người mang theo thần thuật mới có thể đi qua bình an được. Nói cách khác, nếu là người có thần lực trong người, bọn họ căn bản không cần làm gì cũng có thể bình an đi qua. Nếu như là chúng ta, thì nhất định phải phá hủy bẫy rập mới có thể đi qua được.
Lâm Tề xòe hai tay ra, cười khổ nói:
- Vấn đề ở chỗ, ai có thể phá được loại bẫy rập này?
Một thích khách vóc người nhỏ bé đi ra, gã lạnh lùng nói:
- Cùng một lúc phá hủy trung tâm của toàn bộ pháp trận, thì có thể nắm chắc bảy thành phá hủy được bẩy rập ma pháp của dũng đạo này. Nhưng ở đây có mấy trăm pháp trận quy mô giống nhau, chúng ta không thể cùng lúc phá hủy hết chúng đi được!
Vừa dứt lời, Long Thành đã móc ra một xấp đồng bạc dầy quăng vào đó, y trầm giọng hét:
- Mạn thiên hoa vũ, câu hồn đoạt phách, đi!
Mấy trăm đồng bạc giống như cánh hoa mềm mại lay động trong cuồng phong, phe phẩy bay về phía trước. Ngay lúc bắn ra, trung tâm của toàn bộ pháp trận cũng đồng thời bị một đồng bạc bắn trúng, chỉ nghe những âm thanh "leng keng" không dứt bên tại, trận pháp này vỡ ra, hành lang được lót bởi quang minh thánh thạch cùng đồng thời bị nứt ra vô số khe nhỏ.
Những luồng ánh sáng trắng dày đặc từ trong khe tuôn trào ra, bao phủ lấy đám người Lâm Tề, nóng rực như hỏa thiêu, thực lực của ai hơi yếu sẽ bị đốt chảy cả nước. Long Thành hừ một tiếng, luồng luồng sáng tím tại mi tâm của y bắn ra mang theo hàn khí quét sạch bốn phía, luồng ánh sáng trắng diễm lệ lập tức bị luồng sáng tím của y diệt cho sạch sẽ.
Sắc mặt Long Thần hơi tái, y trầm giọng nói:
- Cuối cùng ở đây đã bị phá rồi, tiếp tục đi vào.
Lâm Tề kinh hãi nhìn về phía Long Thành, lần đầu tiên trên biển khi nhìn thấy Long Thành, hắn đã phát hiện mi tâm của Long Thành có luồng sáng tím phát ra, lúc đó Lâm Tề còn nghi ngờ y chính là quái thai của thể pháp song tu ở trong truyền thuyết. Hôm nay chứng kiến, quả nhiên y đúng là quái vật cùng tu luyện đấu khí và pháp thuật, hơn nữa còn tu luyện đến tiêu chuẩn thiên vị trung giai rồi!
Khó trách y dám đánh cược cùng người ta như vậy, Lâm Tề cứ liên tục lắc đầu.
Sau vài phút bùi ngùi cảm khái, khi nhìn lên thì đã thấy Long Thành đi tới đầu bên kia của hành lang, Lâm Tề vội vàng phân phó vài người trấn giữ ở đây, còn mình và những người khác cùng đuổi theo Long Thành.
Cửa sắt bằng đồng đen rộng ba trước rất nặng nề mang phong cách cổ xưa, ở giữa có một huy hiệu thánh thập tự rất lớn.
Huy hiệu thánh thập tự là huy hiệu thánh thập tự nguyên thủy không hề có bất luận hoa văn gì, trên dưới trái phải của nó được phân biệt bằng một vòng tròn được điêu khắc, ở giữa tâm cũng có một vòng tròn nho nhỏ, phía dưới huy chương là một kim chúc tự lớn có thể hoạt động.
Nhìn kim chúc tự có thể hoạt động này, Lâm Tề rơi vào trầm tư. Rõ ràng, phải có những kim chúc tự bỏ vào năm vòng tròn này mới có thể mở tấm cửa lớn này ra được. Đây là bẫy rập ma pháp tinh xảo, nhưng ai mà biết được trong năm vòng tròn này sẽ phóng ra cái gì?
Đối với một số điển cố của giáo hội, Lâm Tề lại dốt đặc cán mai!