Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 146: Nguy cơ thành kỳ ngộ
Dịch: A Miu Miu Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc rất hài lòng với tình hình diễn tra trước mắt. Chủ lực của bộ tộc Bỉ Mông đến giờ phút này vẫn chưa có ý định xuất quân, chỉ để cho vẻn vẹn bảy vạn quân đi vòng vèo công kích.
Mà lãnh binh Tướng quân của chi Thú Nhân quân đội này hầu như chẳng biết quái gì về tấn công lẫn phòng ngự. Xem ra chi Thú Nhân quân đội này chẳng có tí uy hiếp nào, nói trắng ra là một lũ áo giá túi cơm (vô dụng).
Đợi quân hắn nuốt trọn chi quân đội bảy vạn người này thì Thú Nhân tộc phản ứng cũng đã muộn.
Những gia tộc phụ thuộc vào Thú Thần gia tộc cũng sẽ chẳng ngồi yên được nữa. Chỉ cần thu thập được nhiều Thú Nhân bộ tộc tìm nơi nương tựa thì lúc đó việc Kim Cương gia nhập vào chiến sự Thú Nhân tộc là sự đã rồi. Đến lúc ấy thì cục diện đã hình thành không phải thế vạc ba chân nữa mà là vạc bốn năm chân ấy chứ.
Tề Bắc dựa lưng vào tường thành ngắm nhín núi non phía xa xa, trong lòng âm thầm tính toán.
Đang lúc này, bất chợt phía xa vang lên tiếng kèn lệnh ô ô. Tề Bắc quay đầu lại nhìn.
- Tước gia. Mấy vạn quân đội Bỉ Mông kia bắt đầu công kích rồi.
Hỏa Liệt chạy đến trước mặt Tề Bắc báo cáo.
- Có vấn đề gì sao?
Tề Bắc cười hỏi.
- Chi Thú Nhân quân đội này chiến lực rất mạnh nhưng mà tướng quân thống lĩnh chính là một con heo không hơn. Nhìn cái cách bày binh bố trận thì cho hắn hai mươi vạn quân cũng không xong việc.
Hỏa Liệt tự tin mà lăng nhục đối phương.
- Đi coi một chút. Có cơ hội thì để cho năm ngàn người Thiết Bối Thú ra ngoài phát tiết một chút. Trong lòng có cừu hận thì chiến đấu mới hung hãn không sợ chết, nhưng mà cừu hận sâu quá thì dễ mất khống chế…
Tề Bắc nói.
- Vâng! Tước gia.
Hỏa Liệt xoay người đi chỉ huy chiến đấu.
Bỗng chợt tim Tề Bắc bỗng đập nhanh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy mấy đạo bạch quang lao đến phương hướng của hắn.
Trong nháy mắt, mười một kỵ sĩ đáp vào trong thành. Toàn bộ đám kỵ sĩ kia trang bị Quang Minh Giáp, cầm đầu là một nữ kỵ sĩ cả người tỏa ra Thánh Quang nhu hòa.
Thần Long quân trong thành phản ứng cực nhanh. Trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng vây đám người lại.
- Quang Minh phổ chiếu, Thánh Huy vĩnh hằng, Quang Minh Thần điện Thẩm phán kỵ sĩ đến điều tra chuyện Vong Linh bạo động. Ai là chủ sự ở đây?
Nữ kỵ sĩ ôn tồn nói. Giọng điệu của nàng tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo uy nghiêm không thể nào kháng cự.
Con mắt Tề Bắc khẽ giật giật mấy cái. Quang Minh thần điện đã mò được tới đây rồi, chẳng nhẽ đã đoán ra mình làm?
Không đúng! Nếu đã biết mình làm thì đã lao vào sống chết rồi.
Nghĩ tới đây trái tim treo cao của Tề Bắc khẽ thả lỏng. Hắn nhanh chóng đi tới.
- Nguyên là Thẩm Phán kỵ sĩ tôn quý của Quang Minh thần điện. Vong Linh bạo động chúng ta cũng đã nghe qua, không biết chúng ta phải phối hợp như thế nào?
Tề Bắc cao giọng hỏi.
Nữ kị sĩ nhìn qua Tề Bắc. Đôi mắt nàng như một cái máy cắt lớp, có thể nhìn thấu linh hồn mọi người.
Thần Long lạc ấn trong lòng bàn tay hắn nóng rực một trận. Nội lực Thần Long quyết trong cơ thể tự động thúc dục tiến hành phản kích sắc bén.
Hai mắt Tề Bắc tỏa ra kim mang nhàn nhạt. Một cỗ khí thế uy nghiêm khổng lồ tỏa ra.
Nữ kị sĩ giật mình, ánh mắt hiện lên một tia kinh dị.
- Chân Long huyết mạch.
Nhan Thánh Y trong lòng kinh ngạc. Tựa hồ đây cũng không phải là Chân Long huyết mạch thông thường. Chịu được uy áp của Quang Minh thần uy đã thế còn tự hành phản kích như vậy đây chính là một loại tồn tại huyết mạch cao quý, bản thân nó không chịu được sự xâm phạm nói cách khác Chân Long huyết mạch của hắn không sợ Quang Minh thần uy.
- Ngươi là ai?
Nhan Thánh Y thu hồi Quang Minh thần uy, vội hỏi.
- Ta là chủ sự nơi này.
Tề Bắc thản nhiên nói. Kim quang trong mắt cũng thối lui. Nhưng sâu trong ánh mắt chính là sự kinh ngạc cùng hưng phấn. Vạn lần không ngờ nữ Thẩm Phán kỵ sĩ kia lại có nguyên âm thân thể.
- Ta hỏi tên của ngươi cùng thân phận.
Nhan Thánh Y nói.
- Ngươi chưa nói cho ta biết tên và thân phận của ngươi trước, đây là thiếu lịch sự.
Tề Bắc thản nhiên nói.
Nhan Thánh Y ngó chừng Tề Bắc một lúc rồi mới đủng đỉnh đáp lời:
- Nhan Thánh Y. Đệ nhất Chánh án Quang Minh thần điện.
Đệ nhất Chánh án? Địa vị thật là cao, thực lực nhất định phải là Thiên phẩm cường giả, xem ra rất khó đối phó đây. Tề Bắc thầm nghĩ trong lòng.
Nhan Thánh Y đương nhiên không biết Tề Bắc vừa gặp mặt đã đánh chủ ý đến nàng như vậy. Nếu như nàng biết được thì không biết sẽ phản ứng ra sao đây.
- Nặc Đức Tề Bắc. Thành chủ Tây Linh thành.
Tề Bắc cũng đáp lời. Quang Minh thần điện cũng giống như Ngũ Đại Thánh Địa chắc không quản chuyện phân tranh quyền thế nơi thế tục. Nói cho nàng ít thông tin cũng chẳng sao.
- Chuyện tình Vong Linh bạo động vài tuần trước ngươi biết bao nhiêu đây?
Nhan Thánh Y hỏi.
- Ta có nghe chuyện này nhưng không hề thấy tận mắt.
Tề Bắc nhún nhún vai. Kẻ đầu têu chuyện này chính là hắn, hiển nhiên hắn chẳng đời nào bán đứng chính mình.
- Có người báo cho ta biết trong đám các ngươi có người của Hắc Ám trận doanh cấu kết với Vong Linh pháp sư.
Nhan Thánh Y nói.
- Ha ha. Chỉ sợ là có người muốn đổ oan cho ta. Ta nghĩ đối phương trong lòng có quỷ.
Tề Bắc nghĩ lại liền đoán trúng kẻ chủ mưu là Lạp Lý bên kia. Hắn nhất định đã nhìn ra mối liên hệ giữa chuyện Vong Linh bạo động cùng với việc năm thành của Thiết Bối Thú Nhân bị đánh úp liền muốn mượn đao giết người.
- Liên quan hay không liên quan chúng ta sẽ phải điều tra các ngươi.
Nhan Thánh Y nói xong liền quay lưng bước đi không thèm ngó Tề Bắc nửa cái. Nàng nói gì đó với đội ký sĩ phía sau rồi tám tên kỵ sĩ phân chia ra bay về các hướng trong thành.
Lúc này kịch chiến ngoài thành đang đến đoạn cao trào. Sáu vạn quân trong tay Lạp Bố không biết được uống xuân dược gì mà trở nên vô cùng hung hãn. Không hề sợ chết cũng chẳng hề đau đớn, cho dù có đứt tay, xổ ruột nhưng vẫn điên cuồng gào thét xông lên.
Cứ như vậy, đại quân bỏ hơn vạn người lót đường để đột phá hai trạm kiểm soát, giết thẳng tới năm tòa thành trì.
Nhưng đám Thẩm Phản kỵ sĩ cũng chẳng thèm nhìn, có lẽ bọn hắn cho rằng đây cũng chỉ là đám kiến hôi đang chém giết nhau thôi.
Tề Bắc ở một bên ngó chừng hai tên Thẩm Phán Kỵ Sĩ còn ở lại bên cạnh Nhan Thánh Y. Hai gã đồng thời lấy ra hai viên hạt châu trắng noãn. Trong miệng lầm bầm chú ngữ, hai hạt châu bắt đầu tỏa sáng dìu dịu, khí tức thánh khiết bắt đầu tràn ngập.
Đột ngột từ hai hạt châu, hai đạo Thánh Quang trụ phóng thẳng lên cao.
Cùng lúc đó các đạo Thánh Quang trụ ở các hướng trong thành cũng phóng thẳng lên trời.
Mười đạo Thánh Quang trụ hội tụ ở trên không bỗng hóa thành một vòm Thánh Quang khổng lồ bao bọc lấy cả năm tòa thành thị.
Mà đúng lúc này, Nhan Thánh Y cưỡi quang minh thú bay thẳng đến đỉnh cao nhất của vòm Thánh Quang. Thẩm Phán chi kiếm trong tay đại biểu cho cơn giận của Quang Minh thần điểm vào trong Thánh Quang đang bao bọc.
Trong phút chốc mấy tia sáng trong vòm Thánh Quang chui thẳng vào từng người trong thành.
Ánh mắt Tề Bắc chợt lóe lên một cái. Cả người hắn tỏa ra kim quang, một cái Thần Long hư ảnh như ẩn như hiện cản lại toàn bộ những tia sáng muốn chui vào người hắn.
Nhưng chỉ một lúc sau những tia sáng này cũng đột phá được vòng bảo về, tiến vào trong cơ thể hắn.
Từng điểm sáng mang theo Quang Minh thần lực, ẩn chứa khí tức của Quang Minh thần.
Tề Bắc chợt phát hiện những điểm sáng có chứa Quang Minh thần lực này lúc tiến vào cơ thể hắn lại giúp gia tăng nội lực cho Thần Long quyết, hơn nữa cực dương khí cũng không vì thế mà gia tăng.
Cho nên Tề Bắc vội vàng ngồi xếp bằng điên cuông thu nạp những điểm sáng “bổ dưỡng” kia.
Nhan Thánh Y dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tề Bắc. Những tia sáng ẩn chứa Quang Minh thần lực đến như nàng cũng không thể hấp thu nhưng mà hắn lại làm được a.
Thần lực! Cái gì là Thần lực? Chính là lực lượng của chúng thần. Nếu như chưa bước chân vào cảnh giới Thần cấp thì làm sao có thể hấp thu thần lực?
Nhưng rõ ràng Tề Bắc làm được, hơn nữa lại còn có vẻ hết sức dễ dàng. Hắn đang điên cuồng hấp thu thần lực rồi chuyển hóa thành lực lượng của bản thân mình.
Lúc này, trong một gian nhà đá, Lãnh Tùy Phong cũng đang ngồi xếp bằng. Cả người hắn như biến thành tượng đá không hề có chút dấu hiệu của sinh mạng, tùy ý để cho những tia sáng kia rót vào cơ thể, mà băng hồn thì lại ẩn nặc nơi kín đáo nhất trong tâm hồn.
Cùng thời điểm, chiến sự hỗn loạn máu tanh ngoài kia cũng tạm lắng. Thần Long quân tự động lui binh, mang theo chút ít ý thức kinh sợ nhìn những điểm sáng này rơi vào trong cơ thể.
Mà mấy vạn quân của bộ tộc Bỉ Mông đến công thành cũng trở nên ngây ngốc. Từng điểm sáng nhỏ tiến vào trong cơ thể bọn họ trrafn ngập rồi lại đi ra ngoài.
Tin tức truyền đến lập tức thu hút sự chú ý của Nhan Thánh Y. Trong thâm tâm nàng lạnh lùng nói:
- Hắc Ám ma dược! Xem ra đúng là Tề Bắc bị người ta vu họa.
- Thẩm phán kỵ sĩ, ngay lập tức tìm ra thủ lĩnh đại quân kia, tìm luôn cả người trong Hắc Ám trận doanh đang ẩn nặc.
Nhan Thánh Y phát lệnh.
- Vâng! Chánh án.
Mười tên Thẩm phán kỵ sĩ nhanh chóng bay lên nhận lệnh sau đó tiến thẳng đến đại doanh chỉ huy của Lạp Bố.
- Này này! Ta hỏi ngài Chánh án, những binh lính Thú Nhân này nên xử lý làm sao?
Tề Bắc ngó chừng Nhan Thánh Y muốn chạy mất vội vàng chỉ vào quân đoàn Thú Nhân đang ngơ ngác kia mà hỏi.
- Bọn họ phục dụng Hắc Ám ma dược, một ngày sau là thuốc hết công hiệu.
Nhan Thánh Y trong nháy mắt đã đi xa nhưng âm thanh trong trẻo vẫn truyền đến tai Tề Bắc.
Tề Bắc cười cười. Thẩm Phán kỵ sĩ của Quang Minh thần điện lại vô tình giúp hắn một cái đại ân.
Vốn là đến để điều tra tên đầu têu là hắn nhưng lại phát hiện ra quân đội Thú Nhân bên kia lại có người Hắc Ám trận doanh cho đại quân dùng ma thuốc kích phát sức chiến đấu kết quả là dẫn phiền phức vào thân.
Những tên Thú Nhân ngơ ngác kia lại kích thích bản chất con buôn trong lòng hắn. Làm sao mà bỏ qua thứ đồ tốt như vậy? Những tên kia khi tỉnh lại liền có thể bổ sung vào quân đội của hắn rồi.
- Hỏa Liệt đi trói hết đám kia lại, rồi chờ cho chúng tỉnh táo lại thì chia lẻ ra rồi ném vào trong đại quân.
Tề Bắc ra lệnh.
- Tước gia. Chúng ta chỉ có hơn năm vạn người a. Nếu xảy ra binh biến thì vô cùng vui đó…
Hỏa Liệt có chút lo lắng nói.
- Yên tâm. Chờ bọn chúng tỉnh lại chúng ta sẽ dùng công tác tuyên truyền tư tưởng cho bọn chúng. Để cho bọn chúng giác ngộ bị tướng lãnh đối xử ra làm sao, Thần Long quân chúng ra phong thái ra làm sao, đem hi vọng của bọn chúng đập tan nát. Tên nào cậy mạnh bất tuân thì cho nó “ra đảo”.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Vâng! Tước gia.
Hỏa Liệt lĩnh mệnh chạy đi.
Thời điểm này, Lãnh Tùy Phong đã bước ra từ trong nhà đá. Hắn mồ hôi lạnh chảy đầy người. Khuôn mặt vốn tái nhợt, giờ đây lại càng thiếu huyết sắc. cả người lộ ra mỏi mệt hư thoát.
Tề Bắc nhớ ra Lãnh Tùy Phong sinh ra từ chi địa Băng Hồn vì thế để chống đỡ những điểm sáng vừa rồi hắn đã hao phí sức lực rất nhiều.
- Không sao chứ hả?
Tề Bắc hỏi.
- Những tên Thẩm phán kỵ sĩ kia phối hợp bày ra Quang Minh pháp thuật biến thái, thiếu chút nữa là ta cầm cự hết nổi.
Lãnh Tùy Phong nói.
Tề Bắc trong lòng thoáng lạnh đi. Nếu Lãnh Tùy Phong không chống đỡ nổi thì kẻ gặp phiền toái lớn chính là hắn.
Hoàn hảo là phiền toái bây giờ lại trút lên đầu bộ tộc Bỉ Mông rồi.
Bộ tộc Bỉ Mông đúng là phiền toái, Thẩm Phán Ky Sĩ của Quang Minh thần điện đã đến tận cửa, mới tìm ra được mấy vị tướng bí mật về trận doanh Hắc Ám.
Vì vậy mà đại quân trăm vạn của bộ tộc Bỉ Mông đành lui binh, bỏ qua việc cướp đoạt thảo nguyên Phỉ Thúy.
Bởi vì lúc này Thẩm Phán kỵ sĩ còn muốn tra xét kỹ càng mọi việc, bắt hết dư đảng U Minh, cho nên cuộc chiến này không cách nào tiếp tục đánh.
Tam hoàng tử Khốc Tây của Bỉ Mông cực kỳ tức giận, chém đầu Lạp Bố tại chỗ. Còn về những tướng lĩnh biến chất kia đều bị Thẩm Phán kỵ sĩ khống chế. Chính bọn chúng đã lặng lẽ hạ Hắc Ám ma dược cho đại quân, khiến bọn họ trở nên điên cuồng hũng hãn không sợ chết.
Bộ tộc Độc Giác Tê dành được quyền khống chế thảo nguyên Phỉ Thúy, nhưng cũng không có tiếp tục hạ năm thành của Thiết Bối Thú Nhân, mà phái người đến đàm phán, chắc là muốn cùng kết đồng minh với Kim Cương.
Dưới ý chỉ của Tề Bắc, Kim Cương từ chối kết đồng minh, bởi vì lúc nãy đã có rất nhiều bộ tộc Thú Nhân tới tìm họ nương tựa.
Kim Cương tiếp tục dẫn quân đánh hạ mấy chục thành thị của Thú Nhân, trong thời gian ngắn đã gom được mấy chục vạn đại quân Thú Nhân. Mà theo số lượng các tộc Thú Nhân tới tìm hắn để nương tựa ngày càng tăng, thực lực của hắn lại tiếp tục tăng lên.
Đại quân Thú Nhân bởi vì có Thẩm Phán kỵ sĩ gia nhập điều tra về chuyện Hắc Ám trận doanh cho nên tạm thời bình tĩnh lại. Lúc này, Thú Nhân tộc trở thành thế chân vạc, chiến sự dần lắng.
Trong thời gian ngắn sẽ không có chiến đấu quy mô lớn xảy ra, nhưng chiến tranh quy mô nhỏ chắc chắn vẫn sẽ có.
Tề Bắc nhờ bất ngờ tham gia nội chiến của Thú Nhân mà bất ngờ thuận lợi hoàn thành mục đích, để Thần Long quân không bị tổn thương quá nặng nhưng vẫn được chiến tranh tôi luyện, làm hắn rất hài lòng.
- Thiếu gia, người muốn đi...
Kim Cương tìm đến Tề Bắc, ồm ồm hỏi.
- Đúng, cần phải đi, sẽ rất nhanh, rời khỏi Tây Thành đã ba tháng rồi, cũng đến lúc phải trở về rồi.
Tề Bắc liền nói.
Kim Cương có chút lúng túng, trải qua một thời gian đi theo Tề Bắc, nhờ có Tề Bắc chữa trị mà sau khi cuồng hóa hắn không còn bị mất đi lý trí nữa, cũng chính Tề Bắc đã trợ giúp hắn giành được căn cơ bây giờ. Lúc này hắn phải tự lập một mình rồi, cho nên trong lòng có chút lo lắng.
Tề Bắc đấm vài cái lên bộ ngực rắn chắc của Kim Cương, nói :
- Kim Cương, đã đến lúc ngươi phải học tự mình lo liệu một phương. Mấy ngày qua ngươi đã làm rất khá, lúc này chỉ cần từ từ tiêu hóa những địa bàn và quân đội đã chiếm được, đem chúng thành thực lực chân chính của mình.
Bất ngờ Kim Cương quỳ xuống, nói :
- Thiếu gia, bất kể tương lai sau này như thế nào đi nữa, Kim Cương vẫn viễn vẫn là tùy tùng của người.
Tề Bắc liền khoác vai Kim Cương, nói :
- Vì vây mà ngươi cần phải trở nên cường đại, bản thiếu gia không muốn có tùy tùng yếu đuối đâu.
- Vâng, thiếu gia yên tâm, Kim Cương nhất định sẽ không để người phải thất vọng.
Kim Cương liền kiên định nói.
Tề Bắc cười lớn gật đầu, gọi :
- Huyễn Ảnh, xuất hiện đi.
Một thân ảnh liền xuất hiện, đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tề Bắc.
- Huyễn Ảnh, ngươi ở lại cùng đại ca của ngươi hay là cùng đi theo bản thiếu gia?
Tề Bắc liền hỏi.
- Huyễn Ảnh là nô tỳ của thiếu gia, thiếu gia ở đâu thì Huyễn Ảnh sẽ ở đó.
Huyễn Ảnh ôn nhu nhìn Tề Bắc nói. Bất kể là nữ nhân hay nô tỳ thì nàng cũng đều đi theo hắn, đến chết cũng theo.
………………………
Một thương đội cỡ lớn chậm rãi đi về hướng Tây Linh, có khoảng một ngàn chiếc xe ngựa chở đủ loại hàng hóa, có khoảng một vạn Dong Binh hộ vệ, trên mặt mỗi người Dong Binh đều có sát khí, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền biết là đã từng trải trăm trận.
Thương đội lớn như thế này thường rất ít gặp đạo tặc đánh cướp, vì những Dong Binh hộ vệ những thương đoàn như thế đều là những Dong Binh Đoàn lớn, thực lực rất mạnh.
Chưa nói đến việc thương đội này cắm lá cờ của hiệp hội buôn bán Tát gia liên minh Thánh Á Na.
Hiệp hội buôn bán Tát gia chính là sở hữu của Tát gia, một trong mười lăm thế lực lớn của liên minh Thánh Á Na.
Vì vậy mà dọc đường đi đến đây đều bình an.
Một chiếc xe ngựa nhìn rất bình thường giữa đội hình, rèn được vén lên, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp lộ ra, một đôi mắt như hồ thu đang đánh giá tòa thành thị sừng sững trước mặt.
Dưới ánh tịch dương, thành Tây Linh như được phủ thêm một ánh sáng đỏ lờ mờ, nhưng dù vậy nhìn nó cũng không có vẻ nhu mì hiền lành chút nào, mà càng giống như một con cự thú toàn thân nhiễm đỏ đang giương nanh vuốt ra vậy.
Quay người vào trong xe, tựa lên đệm đặ chết từ lông Tuyết Hồ mềm mại, bây giờ hóa ra ở bên trong chiếc xe ngựa này được trang trí cực kỳ xa hoa, khác ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài của nó.
- Rốt cuộc là thành chủ thành Tây Linh này, có ma lực gì mà để cho tỷ tỷ quyết một lòng đi theo không chịu trở về gia tộc vậy.
Tát Kỳ Nhi đúng như Tát Linh Linh đã nói, cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là đệ nhất.
Thân hình vừa phải, ngũ quan tinh sảo, chỉ cần một động tác nhỏ của nàng cũng đã tràn ngập mị lực.
Không lâu sau thương đội buôn bán của Tát gia đã đi đến cửa thành Tây Linh. Tát Kỳ Nhi lại vén rèm nhìn ra ngoài lần nữa, sau khi nhìn thấy hai hàng thành vệ quân uy vũ hung hãn đứng bất động như núi, đôi mắt đẹp liền lóe dị quang, từ mặt tiền một tòa thành đã có thể thấy được một ít nội tình bên trong.
Mặc dù là lần đầu đến đây, nhưng cũng không phải lần đầu Tát Kỳ Nhi nghe được danh hiệu hỗn loạn chi thành.
Vậy mà với hai năm ngắn ngủi, thành chủ Tề Bắc đã biến nó trở thành như ngày nay. Mặc kệ dùng cách gì thì cũng khiến nàng khó tin, trong lòng càng thêm tò mò với Tề Bắc.
Sau khi vào thành, Tát Kỳ Nhi liền phát hiện ở hai bên mới xây lên hai cái đình viện, ở trên viết nơi hỏi đáp, liền cho người đi dò hỏi, mới biết đây chính là nơi thành Tây Linh cung cấp trợ giúp cho thương đội buôn bán và các Mạo Hiểm Giả .
Bố trí tinh tế như vậy khiến cho hai mắt Tát Kỳ Nhi tỏa sáng, nàng rất nhạy cảm trong việc buôn bán, nếu ở tất cả các nơi khác đều áp dụng cách này, vậy thì tác dụng sẽ rất lớn.
Trong thành Tây Linh vô cùng phồn vinh, đường phố rộng rãi sạch đẹp, cửa hàng san sát không thấy điểm cuối, ở trên đường phố dòng người qua lại liên tục. Ở đây rất dễ bắt gặp được rất nhiều chủng tộc khác nhau.
Nhưng khác với các địa phương khác, người đi đường ở đây rất có trật tự.
Phải biết rằng, nơi này chính là căn cứ của Mạo Hiểm Giả, những người đều đã trải quá cuộc sống chém giết sinh tử, chỉ cần một cuộc cãi vã đều sẵn sàng lao vào tử chiến.
Nhưng lúc này, Tát Kỳ Nhi thấy mặc dù có không ít Mạo Hiểm Giả toàn thân đều sát khí, nhưng khi xảy ra xung đột đều cố gắng bình tĩnh, không hề động thủ tại chỗ.
Nhớ đến quy định dán ở cửa thành, Tát Kỳ Nhi liền hiểu ra. Trước thành có dán quy định trong thành không được ẩu đả, hèn gì có vài người ở ngoài thành chém giết tưng bừng, nhưng khi vào thành thì lại như chưa từng có gì xảy ra.
Thành quy như vậy, đừng nói là ở căn cứ của Mạo Hiểm Giả, mà là ỏ bất kỳ thành thị bình thường nào cũng khó thực hiện được. Nhưng ở nơi này, thật kỳ tích là nó lại được chấp hành.
Điều này cần gì? Chính là cần phải có võ lực và uy tín cực lớn mới có thể làm được.
Hiệp hội buôn bán Tát gia đã sớm đặt nhà trọ tốt nhất. Nơi Tát Kỳ Nhi ở chính là nhà trọ sa hoa mới khai trương không lâu tửu lâu Tề Thiên.
Tòa tửu lâu này có mười tầng, phía sau còn có mười mấy tòa nhà cao từ hai đến tám tầng, đường mòn hai bên đều trồng hoa tương, ở giữa còn có vòi phun nước, bố trí cực kỳ xa hoa.
Nơi Tát Kỳ Nhi ở chính là tầng lầu cao nhất, nàng thích ở nơi cao, mặc dù vẫn có chút sợ độ cao.
Gian phòng không có gì để chê, mặc dù là tửu lâu tốt nhất của nhà nàng cũng không thể so sánh bằng.
Đẩy cửa sổ ra, Tát Kỳ Nhi có thể ngắm nhìn hơn nửa cảnh sắc của thành Tây Linh.
Lúc này nhìn xuống phía dưới chi chít đầu người. Bất ngờ nàng cảm thấy hoảng sợ, đầu óc choáng váng, hai tay liền nắm chặt bệ cửa.
Đây chính là biểu hiện của chứng sợ độ cao.
- Phù!
Thật lâu sau nàng mới bình tĩnh lại được, thở dài.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tát Kỳ Nhi liền mở cửa ra.
Cửa vửa mở, một bóng người đã lao đến ôm chặt nàng.
- Tiểu muội, cuối cùng ngươi đã tới, tại sao lại lâu vậy chứ?
Người vừa ôm lấy nàng chính là Tát Linh Linh.
Tát Kỳ Nhi ôm lấy tỉ tỉ cùng một mẹ sinh ra của mình, trong lòng mặc dù rất vui vẻ nhưng biểu hiện vẫn rất rụt rè.
- Vài ngày trước không phải ở Tây Bắc có Vong Linh bạo động sao? Gia tộc trưởng lão hội cho người truyền tin đến, muốn ta không được đi tới, phải đợi tình hình bình thường lại mới tiếp tục di chuyển.
Thân phận của Tát Kỳ Nhi ở Tát gia rất quan trọng, cho nên cần phải cẩn thận.
Hai tỉ muội liền ngồi xuống, lúc này so sánh hai tỉ muội với nhau liền hiểu rõ vì sao trong lòng Tát Linh Linh luôn tự ti mặc cảm.
Một người thì vô cùng bình thường, một người lại là quốc sắc thiên hương.
- Tỷ, ngươi thật sự muốn ở bên cạnh thành chủ Tề Bắc sao?
Tát Kỳ Nhi hỏi.
- Ừ!
Tát Kỳ Nhi kiên định đáp.
- Ngươi có phải là yêu thích hắn hay không ?
Tát Kỳ Nhi liền hỏi, trừ lý do này ra nàng không còn tìm được lý do nào thay thế nữa.
- Thích thì có thích, chẳng qua không phải loại giữa nam với nữ kia, hắn làm sao có thể thích ta chứ?
Tát Linh Linh tự giễu nói.
Tát Kỳ Nhi nhìn Tát Linh Linh nói :
- Nữ nhân chỉ cần có một nam nhân để yêu thích là đủ vui rồi. Ngươi đây là tự ti, cho nên mới không dám nghĩ đến mà thôi.
Tát Linh Linh im lặng một lát mới nói :
- Ở bên cạnh hắn có quá nhiều nữ nhân, sợ là không ít người thích hắn, nhưng bản thân ta vẫn rõ ràng, ta đối với hắn khâm phục nhiều hơn là thích.
Tát Kỳ Nhi liền sửng sốt, nàng biết mặc dù tỷ tỷ của mình lớn lên bình thường một chút, nhưng tầm mắt rất cao, trong lòng nàng cũng rất kiêu ngạo.
Đánh giá của Tát Linh Linh vừa rồi khiến cho trong lòng nàng càng thêm tò mò về Tề Bắc.
Chẳng qua nàng cũng không ôm quá nhiều mơ mộng. Trước kia nàng cũng từng ôm lòng hiếu kỳ về những thanh niên tuấn kiệt, nhưng cuối cùng kết quả đều là thất vọng.
Theo một tiếng thở dài, thân thể Huyễn Ảnh vô lực nằm trên ngực Tề Bắc, cả thân mình vẫn khẽ run rẩy.
- Thiếu gia, ngươi có tâm sự sao?
Một lát sau, Huyễn Ảnh mới lấy lại tinh thần sau đợt cao triều, nhẹ giọng hỏi. Trong lúc ân ái vừa rồi nàng cảm giác được trong lòng Tề Bắc có chút buồn bực.
Tề Bắc khẽ vuốt ve cái lưng bóng loáng của Huyễn Ảnh, thở dài nói :
- Không biết tại sao, từ sau khi trở về ta luôn cảm thấy buồn bực trong lòng, giống như có chuyện gì đó bất thường sắp xảy ra vậy.
Chiếc đuôi màu bạc của Huyễn Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi Tề Bắc. Vừa nãy khi lên đỉnh, nàng không kìm được mà thú hóa. Mà nàng cũng biết, thật ra Tề Bắc càng thích ân ái với nàng lúc thú hóa hơn, trong lúc đó sẽ tạo cho hắn cảm giác kích thích mới lạ.
- Thiếu gia, bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa thì Huyễn Ảnh tin tưởng thiếu gia vẫn xử lý được. Mà cho dù là lên trời hay xuống đất, Huyễn Ảnh cũng sẽ đi cùng thiếu gia.
Huyễn Ảnh liền nói.
Tề Bắc cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt chùm lông mao lún phún nơi động đào dụ hoặc của Huyễn Ảnh, may mà nữ nhân động lòng người Huyễn Ảnh luôn bên cạnh hắn, hắn cảm giác được bản thân mình thật sự rất may mắn.
Lại là những điểm sáng nhẹ nhàng tràn ngập trong hư không, Tề Bắc nhin xung quanh, một lần nữa hắn tiến vào mộng cảnh, chỉ khác là những điểm sáng này hình như đã nhiều và sáng thêm một ít.
Làn trước, ở đây hắn đã thấy được bức họa một cô gái, kết quả là linh hồn của hắn giống như đột phá một tầng xiềng xích nào đó mà tiến hóa.
Ngoại trừ tinh thần trở nên mạnh mẽ hơn, còn những nơi khác hình như không có gì thay đổi.
Nhưng Tề Bắc không biết là, linh hồn đột phá không phải chỉ có tinh thần lớn mạnh hơn, mà là toàn bộ linh hồn đều trở nên mạnh mẽ.
Nơi hắn đang đứng chính là bên trong linh hồn của mình, còn những điểm sáng kia chính là hồn lực của linh hồn.
Không lâu sau, cô gái áo xanh lại xuất hiện phía trước, cả người lơ lửng trong hư không.
Cô gái quay mặt về phía hắn, vẫn là đôi tròng mắt sáng như sao, nhìn về phía Tề Bắc như muốn nói gì đó.
Lần này cô gái đã đến rất gần chứ không ở phía xa nữa.
Nhưng khi bàn tay của Tề Bắc sắp chạm vào thì thân hình của nàng bất ngờ biến thành hàng vạn điểm sáng tiêu biến.
- Nàng là ai? Tại sao có thể xuất hiện lúc mình ở trong thế giới dục vọng, giúp mình tỉnh táo lại nhỉ?
Tề Bắc lẩm nhẩm, tiếp tục đi tới trước.
Đúng lúc này thì bất ngờ Tề Bắc phát hiện trong vô số điểm sáng đó xuất hiện một cái quang đoàn, tâm niệm khẽ động, quang đoàn này liền tự trôi về phía hắn.
- Ồ!
Tề Bắc kinh ngạc nhìn ngắm quang đoàn, phát hiện bên trong mơ hồ có bóng dáng năm người.
- Người nào lại ở trong này chứ?
Tề Bắc muốn nhìn rõ hơn một chút không ngờ trong đầu đau nhói, hàng tỉ điểm sáng nhanh chóng tán loạn.
Chỉ có thể mơ hồ nghe được thanh âm la lớn :
- Không nên đi, thả chúng ta ra ngoài, thả chúng ta ra ngoài.
Bất ngờ, Tề Bắc mở mắt, nhớ lại một chút tình hình trong mơ, lắc lắc đầu.
Lúc này, bên trong hư không bị phong ấn, năm người đang dùng hết sức hét lớn, những người này chính là Phong trưởng lão, Lãnh Hàn Ly, sư phụ của Yêu Nhiêu, Ngu Khánh Hầu cùng với cô gái xinh đẹp không biết tên.
- Có người vừa thăm dò chúng ta, nhất định không sai đâu!
Phong trưởng lão nói.
- Hơn nữa, người thăm dò vừa rồi còn có thể nắm giữ sinh tử của chúng ta trong tay !
Lãnh Hàn Ly tiếp lời.
- Chẳng lẽ là một vị thần linh khác?
Cô gái xinh đẹp kia khẽ chau mày nói.
- Bây giờ suy đoán cũng vô ích, đợi sau này hắn đến chúng ta hãy hỏi rõ ràng là được.
Sự phụ của Yêu Nhiêu nói.
…………………….
Bên trong thành bảo, Tề Bắc đang tổ chức đón tiếp Tát Kỳ Nhi. Hắn đang đánh giá thiếu nữ nổi danh thiên tài buôn bán này, đúng như Tát Linh Linh đã nói, cực kỳ xinh đẹp.
Tát Kỳ Nhi cũng đang đánh giá Tề Bắc, ánh mắt của nàng có chút bất ngờ. Thật đúng là một nam nhân tuấn tú, nụ cười ấm áp cùng ánh mắt trong suốt khiến người vừa gặp đã có hảo cảm, rát khó liên hệ người như vậy với thành chủ của thành Tây Linh.
Vốn là, Tát Kỳ Nhi suy nghĩ, một người có thể dùng máu tanh thanh trừ các thế lực phức tạp ở thành Tây Linh, lại còn dùng sức mạnh phổ biến thành quy trong thành Tây Linh, còn hai lần chiến đấu với đại quân Thú Nhân mà đều toàn thắng, một người như vậy chắc phải vô cùng khôi ngô dũng mãnh, cả người tràn ngập sát khí uy nghiêm mới phải.
Không những thế, thành chủ này còn xâm nhập Man Hoang Vực. Theo Tát Linh Linh nói thì thực lực của hắn rất mạnh, hơn nữa còn vì cứu đồng bạn mà tình nguyện hy sinh tính mạng chính mình.
Những thứ này làm sao có thể hợp với một người đang tươi cười hiền lành như nam tử nhà bên chứ.
- Tề Bắc Nặc Đức, thật hân hạnh gặp được thiên tài nổi tiếng Tát hội trưởng.
Tề Bắc lên tiếng trước, tươi cười đưa tay ra.
- Tát Kỳ Nhi, ta cũng rất hân hạnh khi được gặp thành chủ đại nhân.
Tát Kỳ Nhi cũng mỉm cười nhẹ nàng, vươn bàn tay mềm mại ra cùng Tề Bắc bắt tay.
Tề Bắc giống như bị điện giật, hơi bất ngờ nhìn về phía Tát Kỳ Nhi.
Nguyên âm thân thể, không ngờ nàng lại là cực phẩm nguyên âm thân thể.
Nhớ lại trước đó không lâu, thẩm phán trưởng Nhan Thánh Y của Quang Minh thần điện cũng là cực phẩm nguyên âm thân thể, nhưng trước mắt thì hắn chỉ có thể kính cẩn nhìn lên mà thôi, thật không ngờ hôm nay lại gặp một cái nữa, xem ra ngươi đến số thì té một cái cũng có thể nhặt được vàng.
Tát Kỳ Nhi thấy Tề Bắc nắm chặt không chịu thả tay nàng ra, trong bụng liền thất vọng, đúng là không thể ôm quá nhiều kỳ vọng vào một người đàn ông.
Tề Bắc tỉnh táo lại, thấy được Tát Kỳ Nhi mặc dù vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt đã có chút lạnh lùng, liền buông tay ra, cười nói :
- Xin lỗi, Tát hội trưởng quá xinh đẹp rồi, khiến cho bản thảnh chủ cũng phải thất thần.
Tề Bắc liền thành thật nói. Hắn biết, một khi đã để lại ấn tượng xấu ban đầu thì rất khó sửa lại được, cho nên hắn cứ thẳng thắn mà nói thật là tốt nhất.
Quả nhiên, nụ cười của Tát Kỳ Nhi đã bớt chút lạnh lùng, so với dối trá thì nàng thích sự thẳng thắn hơn.
- Nghe chị của ta nói thì ngươi muốn bàn chuyện làm ăn với ta?
Tát Kỳ Nhi vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề chính.
- Đúng vậy, ta muốn cung hiệp hội buôn bán Tát gia các ngươi thành lập quan hệ hợp tác chặt chẽ lâu dài.
Tề Bắc cười nói.
Tề Bắc cố tình nhấn mạnh mấy từ lâu dài, chặt chẽ.
Vốn ban đầu, Tát Kỳ Nhi muốn báo đáp ân cứu mạng của Tề Bắc với tỷ tỷ của mình, cho nên muốn cấp cho hắn chút lợi ích nhỏ, chỉ cần không quá lớn là được, coi như là đưa một ân tình vậy.
Nhưng hợp tác lâu dài và chặt chẽ, nếu không có lợi ích cực lớn trộn lẫn vào, thì hiệp hội buôn bán Tát gia rất có khả năng sẽ từ chối. Cho dù nàng đồng ý, thì những cổ đông lớn bé khác trong hiệp hội buôn bán cũng sẽ không đồng ý.
Tề Bắc thấy được vẻ mặt của Tát Kỳ Nhi liền cười nói:
- Tất nhiên ta sẽ không tay không bắt sói rồi. Nếu ta đã nói là làm ăn vậy thì tất nhiên có chuyện làm ăn mà bất kỳ hiệp hội buôn bán nào cũng sẽ có hứng tham gia.
Lúc này Tát Kỳ Nhi mới nghiêm túc, nói :
- Mời thành chủ đại nhân nói.
Tề Bắc lấy mấy đồ vật nhỏ mà Mễ Kỹ làm được ra, đây chính là đồ của thời đại văn minh Địa Tinh.
Tát Kỳ Nhi thấy được mấy mòn đồ này, ánh mắt liền sáng lên, nhạy cảm phát hiện được lợi nhuận khổng lồ từ chúng.
Hai người nói chuyện suốt một ngày bên trong thành bảo, mới sơ bộ định ra việc hợp tác, còn chi tiết thì phải cần thêm thời gian mới quyết định được.
Tát Kỳ Nhi cần lợi nhuận, còn Tề Bắc ngoài lợi nhuận thì còn cần dựa vào nền tảng không lổ của hiệp hội buôn bán Tát gia.
Mưu tính cuối cùng của Tề Bắc, chính là muốn lợi dụng sản nghiệp buôn bán rộng lớn của Tát gia ở các nước, đem thế lực của mình ẩn giấu vào từng quốc gia đó, tất nhiên là mục đích này của hắn sẽ không nói rõ với Tát Kỳ Nhi.
- Đã muộn thế này, ta mời Tát hội trưởng cùng đi ăn bữa tối nhé!
Tề Bắc liền đứng lên nói.
- Đó là vinh hạnh của ta !
Tát Kỳ Nhi liền cười nói. Kiếm được vụ làm ăn với mối lợi khổng lồ cho nên tâm trạng của nàng rất tốt.
Không lâu sau, Tát Kỳ Nhi cùng với Tề Bắc đã đi bộ trên đường cái thành Tây Linh, trong lòng nàng có chút cổ quái. Nhìn Tề Bắc bên cạnh đang mặc áo bào tầm thường, trên khóe miệng dán hai phiến râu hình chữ bát, không ngừng tức cười.
Mà Tát Kỳ Nhi cũng mặc vào áo quần bình thường thay cho trang phục lộng lẫy, đồ trang sức trên tóc cũng được gỡ xuống, mái tóc thật dài chỉ được trói thành đuôi ngựa phía sau, nhìn tràn ngập vẻ thanh xuân lộng lẫy.
Tát Kỳ Nhi tưởng Tề Bắc sẽ mời mình ăn đại tiệc, không ngờ lại là cải trang xuống đường xen lẫn trong dòng người, nhưng điều này cũng khiến nàng cảm thấy rất mới lạ.
- Kỳ Nhi, bản thiếu gia nó cho ngươi biết, thức ăn ngon thật sự không ở những đại tửu lâu lớn đâu, mà là ở trong những hẻm nhỏ. Bí mật này người bình thường ta sẽ không tiết lộ đâu đó!
Tề Bắc cười hì hì nói.
Tát Kỳ Nhi hơi tức giận đối với việc Tề Bắc thân mật gọi nàng là Kỳ Nhi, nàng mơ hồ lộ ý phản đối, nhưng Tề Bắc này lại giả ngơ không biết, nên đành mặc kệ hắn.
- Thật sao? Nếu như ăn không ngon vậy thì lợi nhuận của ngươi cần phải giảm đi một thành.
Tát Kỳ Nhi liền nói.
Tề Bắc liếc nàng một cái, cô nàng này trong mắt đúng là chỉ có tiền, nói cái gì cũng có dính dáng đến lợi ích. Theo đuổi một nữ nhân như thế, không biết sau này có vì lợi ích mà đem mình bán không nữa?
- Đồ này ăn ngon hay không cũng không phải do ngươi quyết định là được, không thể tính như thế được.
Tề Bắc liền lắc đầu phản đối.
Rất nhanh, Tề Bắc đã dẫn nàng đến một cái hẻm nhỏ, nhìn đầu người bên trong xếp hàng dày đặc, rất nhiều Mạo Hiểm Giả đều cởi trần ăn uống quên cả trời đất, nàng liền muốn trở về rồi, chẳng lẽ lại phải xen lẫn trong đám người này sao?
Tề Bắc đã chen đến một nhà bán thịt ma thỏ nướng, mua được hai xâu thịt ma thỏ nướng xong, liền đi ra ngoài đưa cho Tát Kỳ Nhi một xâu, thấy nàng có vẻ do dự , cắn một miếng cười nói:
- Không ăn thì đừng có hối hận đó!
Lúc này Tát Kỳ Nhi mới hé miệng khẽ cắn một miếng nhỏ.
Trên mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, mùi vị rất ngon. Thịt non mềm, bên ngoài lại giòn giòn, từ trước đến giờ nàng chưa từng ăn được món thịt nướng nào ngon như thế.
- Ăn ngon, ngươi có phải mua ở nhà đằng kia không?
Tát Kỳ Nhi liền hỏi.
Tề Bắc gật đầu, chẳng lẽ nàng còn muốn mua thêm, không phải xâu thịt trong tay nàng còn đầy sao?
- Ngày mai ta cho người đến đây mua cách chế biến, món ăn ngon như thế này phải để nó phổ biến rộng rãi khắp nơi chứ.
Tát Kỳ Nhi liền nói, trước mắt như có một đống kim tệ bay quanh.
Tề Bắc không khỏi tâm phục khẩu phục, xứng đáng là thiên tài buôn bán mà, không bao giờ quên đến buôn bán, mình có nên dùng kim tệ trực tiếp tán nàng không nhỉ?
- Tề Bắc, mau dẫn ta đến nơi nào còn đồ ăn ngon đi!
Trong một con hẻm nhỏ, thành Tây Linh, một quán nước do bán Tinh Linh mở, Tát Kỳ Nhi và Tề bắc ngồi trước một mặt bàn phía trên loang lỗ vết bẩn, đang vỗ cái bụng nhỏ tròn vo đánh ợ một cái.
-Ăn ngon, ăn ngon thật. Cách chế biến của nhà này ta cũng
muốn mua..
Trên mặt Tát Kỳ Nhi vẫn tiếc nuối, nếu không phải bụng nàng đã không thể chứa nổi nữa, thì nhất định nàng sẽ phải ăn thử hết tất cả quán nhỏ trong thành Tây Linh này.
- Những nơi này đều là ta dẫn ngươi tìm ra, có phải là nên cho ta một ít tiền hoa hồng không nhỉ ?
Tề Bắc cười nói, ánh mắt vẫn dính vào cặp mông vểnh cao của thiếu nữ Tinh Linh.
- Cùng lắm thì cho ngươi hai kim tệ !
Tát Kỳ Nhi lấy ra một chiếc khăn tay không tương xứng với quần áo đang mặc, khẽ lau miệng, chợt phát hiện ánh mắt Tề Bắc đang gắn chặt lên mông thiếu nữ bán Tinh Linh, trong lòng liền nổi hứng đùa nghịch, nói lớn :
Này, ngươi không biết xấu hổ sao, ánh mắt sao cứ dính chặt lên mông đít con gái nhà người ta thế kia !
Thiếu nữ bán tinh linh xoay người lại, liếc Tề Bắc, khuôn mặt hơi đỏ, nhưng cũng không nói gì mà quay lại tiếp tục làm việc.
Tề Bắc vẫn bình tĩnh tiếp tục ngắm nhìn, nói :
Kỳ Nhi ơi, ngươi thật không hiểu gì, ngươi nhìn ánh mắt mấy am nhân xung quanh đi rồi sẽ thấy ánh mắt của ta chả là gì, ta đây chính là ngắm nhìn thưởng thức mà thôi, còn bọn họ mới chính là đam mê dục vọng.
Tát Kỳ Nhi liếc nhìn một vòng xung quanh, đúng thật là ánh mắt những khách nam xung quanh khi đều nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bán tinh linh kia, thậm chí còn có người chảy cả nước dãi.
Tát Kỳ Nhi liền hơi chu môi, ngày nào cô gái này cũng bị một đám nam nhân nhìn bằng ánh mắt háu đói như vậy mà vẫn chịu được sao ? Nghĩ đến đây, Tát Kỳ Nhi hơi chút ác cảm với vợ chồng bán tinh linh này.
Trong suy nghĩ của một thiên tài buôn bán như Tát Kỳ Nhi, thì đây chính là cách để câu khách của hai vợ chồng chủ quầy.
Tề Bắc nhìn liền hiểu được suy nghĩ của Tát Kỳ Nhi, chậm rãi nói :
-Ngươi nghĩ quá nhiều, chuyện này thật ra rất đơn giản, hai vợ chồng này mở quầy buôn bán để kiếm sống, còn những khách hàng này chẳng quá là đến ngắm nhìn một người đẹp, chuyện chỉ là vậy chứ không có xấu xa, dơ bẩn gì đâu.
- Nhưng rõ ràng, ánh mắt của bọn họ và ngươi, đều là muốn đem cô ta đè xuống dưới người còn gì.
Tát Kỳ Nhi vẫn khó chịu nói.
- Kỳ Nhi, ngươi xinh đẹp như thế này, lại là hội trưởng hiệp hội buôn bán Tát gia, tiếp xúc rất nhiều loại người, vậy có khi nào ngươi gặp tình trạng như thế này chưa ?
Tề Bắc bất ngờ hỏi.
Tát Kỳ Nhi ngạc nhiên một chút, nói :
Tất nhiên là có, nhưng bọn chúng đều không dám đụng đến ta, mà nói lại, tiện nghi của ta cũng không dễ chiếm vậy đâu.
- Vậy thì không phải cả hai đều giống nhau rồi sao, đám người này đều chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ không dám thật sự ra tay, nếu dám thì chắc chắn sẽ bị thành quy sử lý. Hơn nữa, cả hai bọn người đều ở hai thế giới khác nhau, vì vậy mà suy nghĩ của ngươi và cô gái bán tinh linh ấy cũng khác nhau. Với cô gái bán tinh linh kia, thì chẳng việc gì phải tỏ ra khó chịu, tức giận với ánh mắt của đám nam nhân cả, bởi vì cô ấy không dư sức lực làm những việc đó.
Tề Bắc thản nhiên nói.
Tát Kỳ Nhi sửng sốt, mặc dù cảm thấy những lời Tề Bắc đều là ngụy biên, nhưng không tìm ra lời để nói lại.
Đúng lúc này, thiếu nữ bán tinh linh kia bất ngờ bưng hai chén trà tới, nói :
-Đây là trà ô mai, uống vào có thể tiêu thực giải khát.
- Chúng ta đâu có gọi đâu !
Tát Kỳ Nhi liền nói.
- Đây là tặng thêm.
Thiếu nữ bán tinh linh trừng mắt nhìn Tề Bắc một cái, nói.
- Cám ơn, hôm nay nhìn ngươi thật xinh đẹp.
Tề Bắc khẽ vuốt vuốt chòm râu giả dưới miệng, cười nói.
Thiếu nữ bán tinh linh ngượng ngùng cười khẽ, xoay người lắc lắc eo nhỏ rời đi.
Tát Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng, nam nhân đúng là không có ai tốt, ăn trong chén nhưng vẫn nhìn trong nồi.
Á ! Tát Kỳ Nhi bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái ? Dù hắn cùng thiếu nữ bán tinh linh này làm chuyện gì thì cũng đâu liên quan đến mình chứ ?
- Muộn rồi, ta muốn về nghỉ.
Tát Kỳ Nhi vừa nói vừa đứng dậy.
Hai người Tề Bắc và Tát Kỳ Nhi cùng đi bộ trở về tửu lâu Tề Thiên.
- Nghỉ ngơi tốt nhé !
Tề Bắc chào tạm biệt.
Tán gái giống như câu cá vậy, cần phải kiên nhẫn, không được nôn nóng, cho dù cá đã cắn câu thì cũng phải từ từ không được lập tức giật cần.
Hoàng thành Kim Diệp, gia tộc Nặc Đức.
Lão Kha Đế nữa tỉnh nữa mê ngồi trên xích đu, đang nghe hai vị thị nữ hát dân ca.
- Gia chủ, bệ hạ đến !
Lúc này, quản sự của gia tộc Nặc Đức nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng nói bên tai lão Kha Đế.
- Để hắn vào đi !
Lão Kha Đế cũng không có ý đứng dậy ra đón, khẽ phất tay ra hiệu cho hai thị nữ kia lui xuống
Một lát sau, Mặc Tư Đại Đế mạnh mẽ, uy vũ tiến vào, thấy được lão Kha Đế đang nhàn nhã ngồi nghỉ, cũng không để ý, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống.
- Bệ hạ, lão thần thân thể không khỏe, không thể nào làm lễ được, xin bệ hạ tha lỗi !
Lão Kha Đế yếu ớt nói, thật giống như chỉ còn mấy ngày nữa là xuống mồ rồi.
- Đừng lo lắng, ta cũng đã nghe nói bệnh tình của ngươi rồi, cho nên bây giờ mới đến thăm, Lão Kha Đế à, ngươi chính là trụ cột của triều đình đó, nhất định phải cố gắng vượt qua nha!
Hãn Mạc Tư Đại Đế đau thương nói.
- Cám ơn bệ hạ thương tình, lão thần sống cũng đủ lâu rồi, cho dù bây giờ có ra đi cũng chẳng tiếc nuối điều gì.
Nói láo, chắc chắn là nói láo, Lão Hồ Ly ! Trong lòng Hãn Mạc Tư Đại Đế thầm nhủ, đã nhiều năm rồi lão Hồ Ly vẫn là bộ dáng sắp xuống mồ này, nhưng vẫn sống rất tốt.
- Lão Kha Đế, gần đây thế lực của Hắc Ám trận doanh ở kim Diệp đế quốc chúng ta hết sức lộng hành, đã khiến cho năm đại Thánh Địa với Thần Điện chú ý, Lão Kha Đế à, ngươi nghĩ xem có cách nào giải quyết tốt không ?
Hãn Mặc Tư Đại Đế nói
- Bệ hạ, lão thần vẫn là hữu tâm vô lực, bệ hạ anh minh thần võ, những chuyện nhỏ nhặt này chắc chắn không thể làm khó ngài được.
Lão Kha Đế yếu ớt nói.
- Nhưng bản hoàng nghe nói, lần này manh mối tìm được từ các dư nghiệt của Hắc Ám trận doanh đề chỉ về phía gia tộc Nặc Đức các ngươi.
Hãn Mặc Tư Đại Đế bất ngờ nói.
Nhưng đúng lúc này, đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của lão Kha Đế, chắc là đã ngủ quên mất rồi.
Hãn Mạc Tư Đại Đế liền cảm thấy bực tức, giống như dồn sức đấm một cú lại trúng vào đấm bông mềm không phản ứng gì, hắn nặng nề hừ một cái, xoay người rời đi.
Sau khi Hãn Mạc Tư Đại Đế rời đi một lúc, lão Kha Đế cũng mở mắt ra, nói :
Phát tộc lệnh cho các chi nhánh của gia tộc Nặc Đức, cùng với tất cả đệ từ dòng chính đang ở bên ngoài, đại tế tám trăm năm của gia tộc sắp đến, thông báo cho tất cả trở về Kim Diệp Hoàng Thành
- Vâng, chủ nhân.
Một thanh âm chợt vang lên, sau đó xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Lúc này, vốn là trời quang không mây bất ngờ mây đen ở đâu kéo đến, gió lớn cũng nổi lên.
Tề Bắc cùng Tát Kỳ Nhi chưa bàn đến các vấn đề chi tiết, chỉ đang bàn bạc đến các vấn đề sơ bộ.
Rất vất vả mới quyết định được một phần, hai bên liền tạm dừng.
- Ngươi không thể tỏ ra thân sĩ một chút sao ?
Tát Kỳ Nhi nũng níu nhìn Tề Bắc nói.
- Vậy ngươi không thể tỏ ra thục nữ một chút sao ?
Tề Bắc liền nhún vai cười, nói.
- Ta chính là đại biểu lợi ích của cả hiệp hội buôn bán.
Tát Kỳ Nhi nói.
- Ta đại biểu cho lợi ích cả cả thành Tây Linh.
Tề Bắc cũng nói.
Hai người liền trừng mắt nhìn nhau, rồi bất ngờ cũng cất tiếng cười.
Tốc độ đàm phán của hai người mấy ngày nay khá chậm.
Trong chuyện này thì một phần lớn là do Tề Bắc cố tình.
Bởi vì nếu đàm phán quá tốt, vậy thì sau khi đàm phán xong cũng là lúc Tát Kỳ Nhi phải rời đi.
Thêm nữa, Tề Bắc biết muốn theo đuổi được nàng cũng không phải là phải nhượng bộ nàng khi đàm phán, mà là khi hắn càng kiên trì nguyên tắc của bản thân, vậy thì nàng sẽ càng coi trọng ngươi hơn.
Sự thật đã chứng minh điều này là chính xác, bởi vì qua mấy ngày đám phán Tát Kỳ Nhi cũng không ghét hắn, mà ngược lại, quan hệ của cả hai càng thân thiết hơn.
- Đi ăn cơm thôi!
Tề Bắc nói.
- Chờ chút, đợi ta...
Tát Kỳ Nhi còn chưa nói xong đã vội vàng chạy về hướng nhà vệ sinh bên cạnh, trong lúc đàm phán nàng uống không ít nước cho nên cần phải đi giải quyết rồi.
Đợi được một lát, bất ngờ Tề Bắc nghe tiếng “loảng xoảng” bên trong, sau đó là tiếng kêu đau của Tát Kỳ Nhi.
- Kỳ Nhi...
Tề Bắc liền giật mình, chạy đến gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.
Đến lúc này thì hắn cũng không quan tâm nhiều nữa, đá văng cánh cửa xông vào bên trong. Bên trong, Tát Kỳ Nhi đang nằm dưới sàn nhà, quần lót chỉ kéo lên một nửa, cặp mông trắng trẻo lộ ra hơn nửa.
Nhưng, lúc này Tề Bắc cũng không rảnh để ngắm nhìn, hắn lập tức dìu Tát Kỳ Nhi dậy, phát hiện mặt nàng tái nhợt, trên trán còn dấu vết va chạm sưng đỏ, có có vết máu ứa ra.
Tề Bắc gọi mấy tiếng nhưng nàng vẫn không phản ứng gì, hắn liền dùng tay đặt lên trán của nàng, đưa một tia nội lực vào bên trong, phát hiện cũng không có gì khác thường, chỉ là khi chạm đến ý thức hải của nàng thì mới phát hiện có chút khác thường.
Đúng lúc này thì Tát Kỳ Nhi chợt mở mắt, hít một hơi dài, bàn tay khẽ vô lên vết thương trên trán, nói :
-Đau chết mất !
Tỉnh dậy là tốt rồi, Tề Bắc liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt liền khẽ lướt xuống dưới, hai con ngươi chợt mở lớn, yết hầu co rút, nuốt từng ngụm nước miếng.
Chỉ thấy được dưới bụng nhỏ của nàng, nơi một nửa quần lót bị lộ, một đám cỏ non xoăn tít chói mắt xuất hiện.
Mình rất lấy làm tiếc phải thông báo đội Nòng Nọc ngừng dịch bộ này
Vì một số lý do, tác giả đã phải ngừng viết ở chương 527.
Cám ơn toàn bộ mọi người đã theo dõi và ủng hộ
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết