Ngày mai phải thức tỉnh dị năng Hỏa Phượng Hoàng. Dương Vũ nhớ rõ loại phương pháp này Chu Tước từng nói qua cho mình. Nghĩ đến Chu Tước, Dương Vũ lúc này mới nhớ Chu tước đã lâu rồi không xuất hiện.
Nghĩ đến Chu Tước, Dương Vũ lại nhớ tới mình trong khoãng thời gian gần đây. Dù cũng không tiếp xúc qua dị năng nhân sĩ. Nhưng hiện tại mình đối với chuyện dị năng giới hiểu biết đã nhiếu hơn.
Đây là nguyên nhân gì? Không thầy mà biết ư? Dương Vũ cảm thấy kỳ quái. Theo thời gian, hiểu biết của hắn xác thật ngày càng nhiều. Tựa hồ tri thức này nguyên bản đã tồn tại trong đầu hắn, theo thời gian mà dần dần giải khai.
Kỳ thật, Dương Vũ sở dĩ biến thành như vậy, nguyên nhân hoàn toàn bởi vì Chu Tước. Trước đây đã từng nói, Chu Tước cùng Cùng Kỳ sau khi chiến đấu, còn lại một mảnh tàn hồn xuyên thời không chui vào trên người Dương Vũ. Cuối cùng, dưới sự trùng hợp cùng lực lượng cường đại không ngờ đã làm cho Dương Vũ sống lại.
Nhưng Chu Tước sau khi chui vào người Dương Vũ. Tàn hồn của nàng ẩn chứa lực lượng cũng không nhiều lắm. Vì không muốn mình biến mất từ đó trên đời trên, nàng chỉ có thể lựa chọn cùng Dương Vũ linh hồn dung hợp.
Nhưng linh hồn Chu Tước cho dù vẻn vẹn chỉ còn lại một mảnh tàn hồn cũng ẩn chứa lực lượng cực lớn. Đối với nhân loại bình thường mà nói đó là lực lượng hủy thiên diệt địa.
Bởi vì Chu Tước cùng Dương Vũ linh hồn đã dần kết hợp. Đương nhiên, trí nhớ Chu Tước cũng dần dần kết hợp cùng trí nhớ Dương Vũ. Dương Vũ tự nhiên cũng có được trí nhớ Chu Tước. Nhưng bởi vì nguyên nhân dung hợp không hoàn toàn cho nên Dương Vũ hiện tại lấy được trí nhớ cũng không nhiều.
Bất quá, được toàn bộ trí nhớ Chu Tước cũng là chuyện sớm hay muộn.
Hiện tại, Dương Vũ biết phương pháp giúp Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh dị năng cũng là một bộ phận trí nhớ Chu Tước.
Sáng ngày hôm sau. Hỏa Phượng Hoàng tới phía dưới khách sạn Dương Vũ thật sớm. Đợi sau khi Dương Vũ đi ra, Hỏa Phượng Hoàng liền lái xe chở Dương Vũ tới dãy núi ở phía bắc Tân trấn.
Nơi này có một ngôi nhà lớn đã cũ. "Đây là căn nhà của gia đình tôi ở trước kia, nhưng bây giờ đã bỏ. Nơi này tuyệt đối yên tĩnh, không có người tới quấy rầy." Sau khi lái xe vào trong, Hỏa Phượng Hoàng cười nói.
Sau khi nhìn chung quanh một lần, Dương Vũ hài lòng. Nơi này ít dấu chân người, đúng là nơi tốt giúp Hỏa Phượng Hoàng kích hoạt dị năng. "Cô tìm nơi thật không sai." Dương vũ hài lòng cười. Nguyên nhân vì dị năng Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ không dám mạo hiểm thức tỉnh dị năng của nàng ở thành phố. Một khi Hỏa Phượng Hoàng giác tỉnh e rằng cũng giống như hắn lúc trước, như vậy quá mức kinh thế hãi tục.
"Nhớ kỹ, lúc kích hoạt có lẽ sẽ rất thống khổ, nhưng tôi hy vọng vô luận thống khổ như thế nào, cô đều phải cắn răng chịu đựng, không thành công không được được bỏ cuộc. Đây là một chuyện phi thường nguy hiểm. Một khi thất bại, tôi không dám đảm bảo cô không có nguy hiểm." Trước lúc bắt đầu, Dương Vũ sắc mặt nghiêm túc nói với Hỏa Phượng Hoàng.
Trước đây, lúc Dương Vũ dị năng giác tỉnh thật không có cảm giác thống khổ, bởi vì lúc ấy hắn ở trong trạng thái phẫn nộ cực điểm mà thôi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng kiên định gật đầu.
"Tốt, chúng ta bắt đầu đi." Trong phòng ở lầu hai, hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất. Dương Vũ ngồi xếp bằng phía sau Hỏa Phượng Hoàng, hai tay để phía sau lưng Hỏa Phượng Hoàng.
Tay cảm nhận làn da mềm mại. Nhưng Dương Vũ cũng không có chút tà niệm. Đem tinh thần lực tăng lên tới cực hạn, tiến nhập trong cơ thể.
"Thả lỏng, vô luận tôi làm cái gì cũng không được kháng cự." Dương vũ thấp giọng nói xong, đồng thời khống chế dị năng của mình thông qua hai tay chậm rãi tiến nhập vào trong cơ thể Hỏa Phượng Hoàng.
Mới vừa tiến nhập vào trong cơ thể Hỏa Phượng Hoàng, Dương vũ đã hoảng sợ. Hỏa Phượng Hoàng trong cơ thể hỏa năng thật sự là quá mức nồng đậm. Trong cơ thể nàng giống như một đống lửa đang hừng hực thiêu đốt. Tuy rằng nàng bên trong hỏa dị năng tràn đầy vô cùng. Nhưng thân thể Hỏa Phượng Hoàng lại giống như một cái lọ, đem dị năng của nàng cùng tinh thần cắt đứt. Tinh thần không thể liên hệ dị năng, tự nhiên, Hỏa Phượng Hoàng cũng không có thể khống chế dị năng trong cơ thể.
Sau khi tinh thần lực dạo qua một vòng trong cơ thể Hỏa Phượng Hoàng. Dương vũ trên mặt mĩm cười. Trên thực tế, để thức tỉnh dị năng Hỏa Phượng Hoàng cũng không phải khó như trong tưởng tượng. Hiện tại, chỉ cần hắn tìm được một điểm đột phá, để tinh thần lực Hỏa Phượng Hoàng cùng dị năng của nàng liên hệ là được rồi.
"Tâm tùy ý, cô cứ theo sự dẩn dắt của tôi là được." Dương Vũ thấp giọng nói một câu, liền phân ra một bộ phận tinh thần lực đi tới đại não Hỏa Phượng Hoàng. "Thử không chế tinh thần lực của cô từ trong đại não đi."
Hỏa Phượng Hoàng gật đầu, theo biện pháp khống chế tinh thần lực Dương Vũ, thử khống chế tinh thần lực chính mình. Sau một phen cố gắng, Hỏa Phượng Hoàng rốt cục đem tinh thần lực chính mình ra bên ngoài cơ thể.
"Bây giờ, thử dùng tinh thần lực câu thông cùng hỏa dị năng. Thử khống chế hỏa dị năng. Sau khi câu thông cô có thể tùy tâm sở dục khống chế hỏa dị năng, dùng chúng tùy ý tiến hành công kích."
"Tốt lắm, cô chậm rãi trải nghiệm. Nhớ kỹ, việc không thể nóng nảy mất bình tĩnh. Hết thảy từ từ sẽ đến." Nói xong, Dương Vũ liền rời khỏi Hỏa Phượng Hoàng, đi tới phía sau ngôi nhà.
Rất nhanh, mấy mấy giờ đã trôi qua. Sắc trời cũng đã chạng vạng tối.
"Không biết nàng thế nào." Dương vũ nghĩ trong lòng, muốn đi vào. Nhưng ngay lúc hắn vừa định đi vào, dị biến phát sinh!
"Uỳnh uỳnh!" Một tiếng vang thật lớn từ bên trong nhà truyền ra. Tiếp theo, Dương Vũ trợn mắt há mồm nhìn ngôi nhà trước mắt nổ tung, một đóa hỏa cầu thật lớn lấy ngôi nhà làm trung tâm bùng nổ ra bốn phương tám hướng.
"Ta kháo!" Dương vũ thấp giọng quát một tiếng, ý niệm vừa động, liền xuất ra một đạo Hỏa Tường. "Chẳng lẽ là dị năng Hỏa Phượng Hoàng đã hoàn toàn thức tỉnh rồi?" Dương Vũ trong lòng cả mừng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Sau khi tạo ra Hỏa Tường phòng ngự, vô số mảnh vụn gạch đá bay tới tấp đánh vào bức tường phòng ngự của Dương Vũ, rồi vỡ vụn. Nhưng Hỏa Tường phòng ngự của Dương Vũ có thể ngăn cản các mảnh vụn công kích cũng không thể chống cự lực khủng bố ùn ùn kéo đến. Cuối cùng Dương Vũ chỉ có thể lui về phía sau một khoảng cách mới có thể tránh làn sóng xung kích.
Vụ nổ diển ra rất nhanh, biến mất cũng nhanh! Trong chốc lát dư âm liền biến mất. Đợi đến lúc tro bụi tan đi, Dương Vũ liền tiến đến ngôi nhà phía trước.
Kỳ thật, ngôi nhà đã bị vụ nổ vừa rồi công kích hoàn toàn sụp xuống. Cái gọi là ngôi nhà đã sớm bị lực lượng kinh khủng biến thành một mảnh phế tích.
"Không biết Hỏa Phượng Hoàng ra sao." Nhìn không thấy Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ trong lòng như có lửa đốt. Tuy rằng vừa rồi dị năng Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh tuôn ra lực lượng khủng bố. Nhưng Dương Vũ biết, dị năng thức tỉnh nháy mắt tuy rằng sẽ rất mạnh. Nhưng sau đó thân thể sẽ trở nên phi thường hư nhược.
Giống như lúc trước Dương Vũ phải nằm mê man trong bệnh viện một thời gian dài.
Nguyên bản ngôi nhà hai tầng này diện tích rất lớn. Sau vụ nổ các mảnh vụn gổ đá chồng chất lên nhau. Dương vũ bước nhanh tới. Dương Vũ lấy làm lo lắng, bên trong không thấy bóng dáng Hỏa Phượng Hoàng.
"Kỳ quái, cô nàng chạy đi đâu rồi? Không phải là bị chôn dưới đống này chứ?" Dương vũ lo lắng lầu bầu, nhảy từ đống phế tích lên phía trước có mấy thước.
"Anh không được lại đây." Dương Vũ mới vừa nhảy đến, liền nghe giọng nói thẹn thùng của Hỏa Phượng Hoàng từ bên cạnh truyền tới.
"Uy, cô không sao chứ?" Dương Vũ theo thanh âm nhìn tới. Nhưng không thấy Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng có thể ở phía sau đống gạch vụn. Dương Vũ định bước tới.
"Anh không được lại đây." Nghe tiếng bước chân của Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng lại thẹn thùng nói.
"Cô rốt cuộc làm sao vậy?" Dương Vũ dừng bước, kỳ quái hỏi. Nghe giọng nói Hỏa Phượng Hoàng, nàng tựa hồ không có bị thương. Nhưng có vẻ hơi suy yếu. Chính là không biết vì sao nàng ta lại không cho mình đi tới?
"Tôi không sao, anh không cần lại đây là được." Hỏa Phượng Hoàng tiếp tục nói.
"Ah, tôi biết rồi." Trầm ngâm một lúc, Dương Vũ trên mặt hốt nhiên tươi cười. Sau đó Dương Vũ liền cởi y phục của mình ném qua.
"Mặc quần áo của tôi vào đi." Giọng Dương Vũ hơi có ý cười truyền vào trong tai Hỏa Phượng Hoàng đang núp ở phía sau đống gạch vụn, làm nàng xấu hổ đến mặt mủi đỏ bừng.
Hỏa Phượng Hoàng không thể tưởng được, dị năng mình thức tỉnh lại tạo thành động tĩnh thật lớn như thế! Đột nhiên bộc phát ra lực lượng khủng bố không chỉ trong nháy làm nổ tung cả ngôi nhà. Mà Hỏa Phượng Hoàng còn không ngờ ngọn lửa trên người mình còn đem toàn bộ quần áo đốt sạch.
Nhưng cũng may, Hỏa Phượng Hoàng cảm thấy vui mừng vì trên người ngoại trừ quần áo bị đốt sạch, còn lại đều hoàn hảo không tổn hao gì. Bằng không, nếu như ngay cả đầu tóc, lông mi các đồ vật này nọ cũng bị thiêu hủy, vậy thật sự là khổ rồi.
Đợi đến khi Hỏa Phượng Hoàng kịp bình tỉnh, bỗng nghe tiếng Dương Vũ đang đi tới. Nàng hiện tại toàn thân trần truồng như nhộng, toàn thân lõa lồ, làm sao có thể để Dương Vũ nhìn thấy? Bất đắc dĩ, Hỏa Phượng Hoàng chỉ có thể tìm một nơi kín đáo ẩn nấp.
Vốn Hỏa Phượng Hoàng còn không biết mình nên mở miệng nói với Dương Vũ tình trạng của mình như thế nào. Nhưng hiện tại không cần giải thích. Dương vũ cũng đã đem y phục của hắn ném qua.
Cầm y phục Dương Vũ ném tới. Hỏa Phượng Hoàng cũng không để ý, nhanh chóng mặc vào. Tuy rằng vừa mặc vào có chút cảm giác khó chịu. Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trần truồng.
"Dương Vũ, anh còn ở đó không?" Hỏa Phượng Hoàng cẩn thận ló đầu ra ngoài dò xét.
"Mặc quần áo cho tử tế rồi ra đây." Dương Vũ cười nói. Nghe Dương Vũ vừa nói vừa cười. Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt không tự chủ bỗng đỏ bừng. Sau đó từ chổ nấp đi ra.
"Không thể tưởng được, quần áo của tôi mặc ở trên người của cô nhìn cũng hấp dẩn lắm." Dương Vũ nhìn thoáng qua Hỏa Phượng Hoàng mặc quần áo của mình, tiếp tục cười nói.
"Hừ." Hỏa Phượng Hoàng trợn mắt liếc Dương Vũ, hừ một tiếng. Tuy Hỏa Phượng Hoàng bình thường mặc hở hang, thái độ làm người cũng tùy tiện, nhưng nội tâm của nàng không giống như vẻ bề ngoài. Lúc này, dù đã mặc quần áo của Dương Vũ, nhưng đứng trước mặt hắn nàng vẫn như cũ, cảm giác hết sức xấu hổ.
"Ngượng ngùng gì, việc này tôi cũng đã sớm nghĩ đến." Dương Vũ giải thích. Trên thực tế, Dương Vũ quả thật có nghĩ tới chuyện Hỏa Phượng Hoàng sẽ bị cháy sạch quần áo. Bởi vì lúc dị năng của hắn giác tỉnh cũng bị như vậy.
"Tốt lắm, chúng ta đi về đi." Nhìn thần tình xấu hổ của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ lại cười rồi bước ra phía bên ngoài.
Nhìn quang cảnh Dương Vũ bước đi. Không biết vì cái gì, lúc này Hỏa Phượng Hoàng trong lòng có một chút cảm động. Dương Vũ kia cũng không cao lớn, nhưng bây giờ trong lòng nàng, bóng dáng hắn như càng ngày càng cao lớn.
"Dương Vũ, chờ tôi với." Hỏa Phượng Hoàng gọi Dương Vũ một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy theo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
“Dương Vũ, chờ tôi với.” Hỏa Phượng Hoàng vừa gọi vừa nhanh chân đuổi theo Dương Vũ.
“Có gì không?” Dương Vũ dừng bước nhìn Hỏa Phượng Hoàng hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
“Sư phụ, cám ơn anh.” nhìn Dương Vũ một lúc, Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên cảm kích nói một câu làm cho Dương Vũ ngạc nhiên.
“Đừng, đừng gọi tôi là sư phụ.” Sau khi sửng sốt, Dương Vũ vội vàng cự tuyệt Hỏa Phượng Hoàng.
“Là anh đã giúp dị năng của tôi thức tỉnh. Nếu không có anh, có lẽ suốt đời tôi chỉ có thể là ‘người đặc dị công năng’. Nếu không có anh, tôi …Tóm lại, tôi đã nhận anh làm sư phụ của tôi rồi.” Hỏa Phượng Hoàng vẻ mặt kiên quyết, nhìn Dương Vũ nói từng chử.
“Đừng nói vậy. Tôi không muốn làm sư phụ, cũng không có tư cách làm sư phụ của cô.” Dương Vũ đau khổ nhìn Hỏa Phượng Hoàng nói.
“Tôi mặc kệ. Nếu không có anh, dị năng của tôi sẽ không thể thức tỉnh.” Hỏa Phượng Hoàng nhìn Dương Vũ, quật cường nói.
“Tóm lại tôi sẽ không làm sư phụ của cô.” Dương Vũ cũng kiên quyết không kém. Hắn chưa hề nghĩ đến chuyện nhận Hỏa Phượng Hoàng làm đệ tử. Hơn nữa, với trình độ nữa mùa như hắn thì làm sao có thể làm sư phụ của Hỏa Phượng Hoàng?
‘Sư phụ’ tuy chỉ hai chử, nhưng trách nhiệm trọng đại a. Hiện tại thì Dương Vũ không có tư cách làm sự phụ người nào. Hắn giúp Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh dị năng cũng không phải vì muốn thu nhận nàng làm đồ đệ. Dương Vũ muốn không phải là điều này.
“Tôi mặc kệ.” Hỏa Phượng Hoàng vẫn không buông tha.
Dương Vũ bực mình. Thì ra bị bắt buộc làm sư phụ cũng là một chuyện khó chịu. Dù sao đi chăng nữa, Dương Vũ kiên quyết không làm sư phụ của Hỏa Phượng Hoàng.
“Không được.” Dương Vũ cự tuyệt một lần nữa. Dừng một lát, Dương Vũ nói tiếp: “Cô phải biết là cho dù không có sự giúp đỡ của tôi, sớm muộn gì dị năng của cô cũng sẽ thức tỉnh. Sự xuất hiện của tôi và sự giúp đỡ của tôi chẳng qua làm dị năng của cô thức tỉnh sớm hơn một chút. Nói cách khác, không có tôi, cô sớm muộn cũng sẽ trở nên cường đại.”
“Hơn nữa, cô đừng có nhìn bề ngoài mà đánh giá. Thật ra bản lãnh tôi cũng chỉ ‘nữa mùa’ mà thôi. Trăm ngàn lần, tôi không thể làm sư phụ của cô được. Thật đó.” Dương Vũ khẩn khoản giải thích với Hỏa Phượng Hoàng.
“Tôi mặc kệ. Dù sao tôi đã nhận định anh làm sư phụ của tôi rồi.” Bất luận Dương Vũ có nói như thế nào, Hỏa Phượng Hoàng cũng đã chủ tâm chọn Dương Vũ làm sư phụ, nhất quyết không tha làm cho Dương Vũ khó chịu cực độ.
“Hay là vậy đi, mình hãy thử thương lượng một chút?” Dương Vũ thật sự là bị Hỏa Phượng Hoàng đánh bại.
Hỏa Phượng Hoàng không nói gì, chỉ nhìn Dương Vũ chờ hắn nói tiếp. “Sau này cô cứ gọi tôi là đại ca là được. Về phần sư phụ gì đó, xin miễn cho.”
“Đại ca?” Hỏa Phương Hoàng nghi ngờ nhìn Dương Vũ. “Đúng vậy. Cô nhận tôi làm đại ca rồi thì sau này tôi sẽ đem những gì tôi biết dạy lại cho cô. Vậy là cô không cần nhận tôi làm sư phụ. Chuyện đó thật không cần thiết mà.” Dương Vũ chăm chú nhìn Hỏa Phượng Hoàng nói.
“Được rồi.” Suy nghĩ một lát rồi Hỏa Phượng Hoàng rốt cuộc đồng ý. “Tốt!” Dương Vũ cười sảng khoái. Nhìn bộ dạng cao hứng của Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng có chút nghi ngờ, cảm giác như mình đã lên phải thuyền giặc.
Dương Vũ sở dĩ cao hứng là vì Hỏa Phượng Hoàng cuối cùng vẫn phải “mắc mưu”. Kể từ sau khi Dương Vũ gặp mặt, hắn đã có ý thu phục Hỏa Phượng Hoàng. Hiện tại, sau một phen cố gắng, hắn rốt cuộc cũng thu phục được Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Phượng Hoàng trở thành ‘tiểu đệ’ đầu tiên của Dương Vũ. Sau này, trong cuộc sống mạo hiểm, Hỏa Phượng Hoàng sẽ là một trợ thủ đắc lực.
“Chu Dĩnh, chúng ta về thôi.” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng cười nói.
“Đại ca, anh cũng đừng xa lạ như vậy. Cứ như ba của em, gọi em tiểu Dĩnh là được.” Hỏa Phượng Hoàng cũng cười nói.
“Tốt. Đi thôi tiểu Dĩnh.” Dương Vũ vô tư gật đầu.
“Ai da, hỏng rồi.” Khi đến chỗ đậu xe, thì chiếc xe đã bị đá vụn của vụ nổ làm hư hại.
“Không biết còn có thể dùng được không.” Dương Vũ bối rối nhìn Hỏa Phượng Hoàng đang đứng bên cạnh.
“Hì hì. Tới đó thử một chút là sẽ biết thôi.” Hỏa Phượng Hoàng đánh mắt nhìn Dương Vũ. Nghe Hỏa Phượng Hoàng nói vậy, Dương Vũ ra vẻ xấu hổ. “Vậy thì em cứ thử đi, anh không biết lái xe.”
“Hì hì, thì ra là anh không biết lái xe à.” Hỏa Phượng Hoàng nhìn Dương Vũ, sau đó đến bên cạnh chiếc xe. “Cho dù xe còn có thể chạy, nhưng chúng ta cũng không vào trong được.” Chiếc xe đã bị đè bẹp rồi
Vất vả mới lấy được xách tay trong xe ra, Hỏa Phượng Hoàng đi đến bên cạnh Dương Vũ. Không còn cách nào khác, họ đành phải đi bộ về.
“Em còn đi được sao? Hay lại như lần trước, đi được nửa đường thì anh lại phải ẳm về.” Mặc dù Hỏa Phượng Hoàng nhìn không có gì khác thường, nhưng sắc mặc tái nhợt Dương Vũ có thể thấy được Hỏa Phượng Hoàng còn đang yếu.
Dương Vũ cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc trước khi mình thức tỉnh thì không phải đã mê man suốt một tuần lễ trong bệnh viện sao? Bây giờ Hỏa Phượng Hoàng xem ra chỉ có suy nhược một chút. Kỳ quái hơn nữa chính là lúc dị năng của Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh thì động tỉnh so với mình còn mãnh liệt hơn nhiều. Nhưng tác dụng phụ thì lại ít hơn?
“Thật là kỳ quái.” Bất luận Dương Vũ nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Biên: Từ chương này Chu Dĩnh sẽ gọi Dương Vũ là đại ca (hoặc anh xưng em và ngược lại)
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đang đi trên đường, Dương Vũ bỗng nhiên cười một tiếng. Nghe Dương Vũ cười, Hỏa Phượng Hoàng đang đi bên cạnh cảm thấy có gì đó không ổn. Quay đầu nhìn về phía Dương Vũ, khuôn mặt nàng đầy vẻ nghi ngờ.
“Anh cười cái gì?” Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ hỏi.
“Đâu có cười cái gì.” Mặc dù Dương Vũ nói là không cười gì nhưng lúc trả lời hắn vẫn còn đang cười. “Kì lạ.” Thấy Dương Vũ không nói, Hỏa Phượng Hoàng liếc Dương Vũ một cái, thì thầm lẩm bẩm.
Thật ra, Dương Vũ đột nhiên nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây khi hắn vào Tân trấn.
Trước là gặp vụ cướp ngân hàng, mình đã đại triển thân thủ hóa giải nguy cơ. Sau đó là vụ Tiêu Ngọc bị bắt cóc. Mấy ngày qua lại gặp được Hỏa Phượng Hoàng cùng với gã thanh niên của Giang Đông bang. Bây giờ thì trợ giúp Hỏa Phượng Hoàng đánh thức dị năng.
Thật là mệnh khổ a. Dương Vũ cảm thán một tiếng. Bất quá, những chuyện này không phải là nguyên nhân làm hắn cười. Nguyên nhân chính là sau khi đến Tân trấn được vài ngày ngắn ngủi, thì Dương Vũ đã ba lần bị lột trần ở ngoài đường.
Lần đầu tiên là đem áo cho Tiêu Ngọc. Lần thứ hai là xé áo băng bó vết thương của Hỏa Phượng Hoàng. Và lần thứ ba cũng là cho Hỏa Phượng Hoàng.
“Không biết còn xảy ra nữa hay không.” Dương Vũ buồn cười nghĩ, nhưng sau đó lại có chút cảm thán. Hắn chỉ tới Tân trấn mới có mấy ngày thôi mà đã lắm chuyện xảy ra. Đổi lại là kiếp trước mà nói, thì không thể nào. Cho dù là cả đời Dương Vũ cũng sẽ không gặp được mấy chuyện xảy ra vừa qua. Nhưng bây giờ, tất cả lại xảy ra cùng một lúc.
Hơn nữa, Dương Vũ còn biết, những chuyện này cũng chỉ là mở đầu mà thôi.
“Làm sao rồi?” Sau khi đi được một đoạn đường thì Dương Vũ nhận ra Hỏa Phượng Hoàng không được bình thường. “Có phải lạnh không?” Tuy bây giờ là mùa thu nhưng là vì ban đêm, gió núi hay thổi xuống nên có cảm giác lạnh lạnh. Huống hồ, hiện tại toàn thân Hỏa Phượng Hoàng chỉ có mặc một chiếc áo của Dương Vũ mà thôi.
“Không phải.” Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng đã tái nhợt hơn lúc nãy. Chính vì thấy sắc mặt trắng bệch của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ mới nghĩ là nàng lạnh.
“Mệt à?” Dương Vũ thoáng nghi ngờ rồi sực nhớ. Tình huống của Hỏa Phượng Hoàng bây giờ nhất định là do tác dụng phụ lúc thức tỉnh dị năng.
“Không lo sao được?” Dương Vũ đi tới. “Đưa tay cho anh.” Vừa nói, Dương Vũ cầm lấy tay của Hỏa Phượng Hoàng. Sau đó Dương Vũ dùng tinh thần lực dò xét Hỏa Phượng Hoàng.
Một lát sau, Dương Vũ cười khổ. Lúc trước, trong cơ thể Hỏa Phượng Hoàng tràn đầy Hỏa hệ dị năng mà bây giờ thì lại không còn bao nhiêu. Nghĩ lại, trong quá trình thức tỉnh, di năng trong cơ thể nàng đã tiêu hao quá độ. Hỏa Phượng Hoàng không giống Dương Vũ lúc trước, lập tức bị hôn mê mà bây giờ mới bắt đầu.
“Dị năng của em tiêu hao nhiều lắm.” Dương Vũ bỏ tay ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hỏa Phượng Hoàng nói.
“Không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi em từ từ khôi phục. Có lẽ em nên sớm tu luyện. Em bây giờ tốt nhất là nên nghĩ ngơi, khôi phục tình thần lực trước đã.” Dương Vũ cũng không có cách nào. Hao tổn dị năng chỉ có thể tự mình khôi phục, hoặc tự tu luyện để khôi phục. Người khác muốn giúp cũng không giúp được.
“Em còn có thể đi được nữa không?” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng hỏi. Nếu như không thể đi, thì Dương Vũ chỉ có thể làm như lần trước.
“Còn đi được. Không sao đâu.” Hỏa Phượng Hoàng vẻ mặt kiên định nói, đột ngột đứng lên. Nhưng thân hình nàng lảo đảo té xuống đất.
“Không được thì đừng có ráng sức.” Dương Vũ tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ nàng, trách cứ nói.
“Hay là để anh ẳm em về.”
“Ai da.” Hỏa Phượng Hoàng bỗng nhiên la lên một tiếng. Thì ra lúc Dương Vũ nói chuyện, hắn đã ôm Hỏa Phượng Hoàng vào người rồi.
Bị Dương Vũ bất thình lình ôm lấy, Hỏa Phượng Hoàng sợ hãi kêu lên. Thoạt nhìn, Hỏa Phượng Hoàng bề ngoài như là một cô gái phóng túng. Tuy nhiên, nàng cũng như những thiếu nữ khác, là một cô gái rụt rè, nhút nhát.
Tuy rằng lần trước đã được Dương Vũ chăm sóc. Nhưng lúc đó Hỏa Phượng Hoàng đang trong tình trạng hôn mê nên dù bị Dương Vũ ôm, nàng căn bản là không cảm giác được. Thậm chí có thể nói, đầu óc Hỏa Phượng Hoàng không suy nghĩ đến vấn đề này.
Bây giờ thì khác, Hỏa Phượng Hoàng đang rất tỉnh táo. Tuy là với Dương Vũ cũng đã quen thuộc, hắn bây giờ cũng chính là đại ca của mình. Nhưng dù sao Dương Vũ cũng là người khác phái, một người đàn ông trưởng thành. Ngửi được mùi nam nhân trên người Dương Vũ phát ra, khuôn mặt Hỏa Phượng Hoàng chợt đỏ bừng.
“Đi thôi.” Dương Vũ lên tiếng, rồi cất bước đi về phía trước.
Trong vòng tay của Dương Vũ, ngửi được hơi thở đặc biệt truyền đến từ trên người của hắn, sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng đỏ bừng, còn tim thì đập bình bịch như hươu chạy loạn. Loại cảm giác này thật sự là quái lạ. Hỏa Phượng Hoàng chưa từng nghĩ tới khi bị một người khác phái ôm sẽ có một thứ cảm giác như vậy.
Thứ cảm giác như được che chở, cảm giác được ôm, cảm giác… Trong lúc này đây, nằm trong vòng tay Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng cảm giác rất an toàn
Nhưng mặt khác, Hỏa Phượng Hoàng lại có cảm giác không được tự nhiên nên cựa quậy thân hình một chút. Nhưng chính vì Hỏa Phượng Hoàng uốn éo lại sinh ra lớn chuyện.
* Tác giả chắc là nhầm tên chương
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
“Em không nên cựa quậy.” Hỏa Phượng Hoàng vừa mới nhúc nhích thì Dương Vũ vội vàng nói. Vốn ôm ấp một mỹ nữ có thân hình bốc lửa trong lòng đã làm cho Dương Vũ một phen khổ sở rồi. Huống hồ mỹ nữ này không những dáng người nóng bỏng, điểm làm chết người là toàn thân cao thấp chỉ được che đậy bởi chiếc áo mỏng manh của Dương Vũ.
Áo vốn đã mỏng, Dương Vũ lại ôm Hỏa Phượng Hoàng trong tay. Chổ thân thể tiếp xúc, hai người đều cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương.
Càng chết hơn nữa chính là mặt Hỏa Phượng Hoàng quay vào trong lòng Dương Vũ ... Bị Dương Vũ ôm chặc, chiếc áo mỏng manh căn bản là không thể che dấu dáng người khiêu gợi của Hỏa Phượng Hoàng. Hai gò gực của nàng gắt gao dán sát vào ngực Dương Vũ. Thậm chí, Dương Vũ còn có thể cảm giác được hai đầu nhủ hoa.
Dưới tình huống chảy máu mủi như vậy. Dương Vũ không phải là thánh nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ mà chỉ là một nam nhân bình thường. Gặp tình huống như vậy tất nhiên cũng có phản ứng nam nhân. Nhưng đây thuần túy chỉ là phản ứng của thân thể.
Dương Vũ cố gắng không để ý đến Hỏa phượng Hoàng. Nhưng cho dù là vậy, thân thể của Dương Vũ vẫn nổi dậy phản ứng mãnh liệt.
Mà bây giờ, Hỏa Phượng Hoàng lại vặn vẹo thân thể, làm cho Dương Vũ phản ứng càng mạnh hơn. Lúc mới bắt đầu đi, Dương Vũ cố đi một mạch không nói gì. Nhưng Hỏa Phượng Hoàng cứ vặn vẹo trong lòng càng lúc càng lợi hại, cuối cùng Dương Vũ mới đánh tiếng bảo Hỏa Phượng Hoàng nằm yên.
Nếu nàng tiếp tục cựa quậy, Dương Vũ không dám bảo đảm là mình sẽ làm ra chuyện gì.
Lúc này, sắc mặc Hỏa Phượng Hoàng đã đỏ bừng. Cảm nhận được khí tức nam nhân từ trên người của Dương Vũ ngày càng mãnh liệt, Hỏa Phượng Hoàng lại càng không được tự nhiên, thân hình vặn vẹo càng lúc càng lợi hại. Nhưng sau khi bị Dương Vũ nhắc nhở, Hỏa Phượng Hoàng quả thực nằm yên. Nàng cũng cảm giác làm như vậy có gì đó không ổn.
“Em cũng thật là nặng.” Dương Vũ bỗng nhiên nói với Hỏa Phượng Hoàng, muốn mượn chuyện này phân tán chú ý của hai người, tránh tình trạng xấu hổ như vừa rồi.
“Em rất nặng sao?” Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Dương Vũ. Nàng tựa hồ cảm giác mình không nặng. Bởi vì lúc này mặt Dương Vũ không đỏ, hơi thở không gấp, bế nàng như không có dùng chút sức nào. Nếu như nàng thật sự là nặng thì e rằng Dương vũ phải dùng nhiều mới đúng.
“Cũng không hẳn. Lần trước anh bế em đi qua Tân trấn. Hai tay như muốn liệt luôn” Dương Vũ cười nói. Có điều hắn hơi khoa trương một chút. Mặc dù lúc đó cánh tay hắn có chút tê dại, nhưng chút tê dại này làm sao có thể làm khó được người có dị năng như Dương Vũ. Chỉ cần lưu chuyển dị năng, cảm giác tê dại nơi cánh tay lập tức sẽ biến mất.
“Anh bế em đi ngang qua Tân trấn?” Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn Dương Vũ hỏi. Nàng biết Dương Vũ lần trước đã đưa nàng trở về nhà, nhưng không hề nghĩ Dương Vũ đã bế mình về. Dương Vũ cũng chẳng có nói với bất cứ ai, hiển nhiên người khác sẽ cho rằng Dương Vũ đã thuê xe đưa về.
“Cũng không phải. Lúc đó cả người em máu chảy đầm đìa, xe taxi đi ngang đều không dám dừng lại. Anh chỉ có thể bế em về.” Dương Vũ tùy ý nói.
“Cảm ơn anh!” Mặc dù Dương Vũ nói như không có gì, nhưng cũng đủ làm cho Hỏa Phượng Hoàng bội phần cảm động. Lúc đó, hai người bọn họ mới gặp mặt nhau lần đầu, có thể nói là bình thủy tương phùng. Dương Vũ vốn có thể bỏ mặt nàng, nhưng không những Dương Vũ cứu nàng, mà còn không ngại đường xa đưa nàng về nhà. Làm sao Hỏa Phượng Hoàng lại không cảm động cho được.
“Em lại nữa rồi. Chúng ta có quan hệ gì chứ? Chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.” Dương Vũ thản nhiên nói.
“Được rồi. Chúng ta đón xe về đi. Chắc chắn bây giờ sẽ không có người nào từ chối.” Sau khi đi được một đoạn, hai người bọn họ đã ra tới ngoài đường lộ. Từ Tân trấn đi đến các nơi khác đều phải đi qua con đường này. Trên đường xe cộ tấp nập, không ngừng qua lại.
Vừa đặt Hỏa Phượng Hoàng xuống đất thì đúng lúc có một xe taxi chạy tới, Dương Vũ đưa tay vẫy xe.
May mắn, tuy chủ xe cũng có chút kỳ quái nhìn hai người, nhưng cuối cùng cũng dừng xe lại.
“Đi…”
“Không nên đến nhà em.” Dương Vũ vừa định bảo tài xế chở đến nhà Hỏa Phượng Hoàng thì nàng đã vội vàng cắt ngang. Dương Vũ quay lại không hiểu, nhìn Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Với tình trạng của em như vậy làm sao có thể về gặp họ được? Nếu như bị ba em biết, ông nhất định sẽ cho rằng em cùng với anh … Cái kia ..” Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt đỏ bừng, liếc Dương Vũ ấp úng.
“Vậy chứ đi đâu?” Dương Vũ đảo cặp mắt trẳng dã. “Đương nhiên là đi tới chỗ của anh.” Hỏa Phượng Hoàng cười hì hì.
“Lại đi đến chỗ của anh?” Dương Vũ thất kinh kêu lên.
“Tại sao anh lại phản ứng như vậy?” Hỏa Phượng Hoàng thắc mắc nhìn Dương Vũ hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng trên người chỉ mặc chiếc áo của mình liếc một cái, rồi quay sang nói tên khách sạn với tài xế, Nhưng trong lòng thầm nói: “Lần này bất luận như thế nào cũng không đi.” Dương Vũ lại nghĩ đến lần đi mua đồ lót khi Tiêu Ngọc đến chỗ mình.
Bây giờ chuyện này lại tái diễn. Nhưng cho dù có đánh chết Dương Vũ nhất định cũng sẽ không đi mua đồ lót cho Hỏa Phượng Hoàng. Chuyện mắc cỡ như vậy, Dương Vũ không muốn một lần nữa xảy ra trên người mình.
Vừa bước vào đại sảnh khách sạn, Dương Vũ đã cảm giác được có nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình. Đặc biệt là ánh mắt của hai cô gái kia càng làm cho Dương Vũ mất tự nhiên. Lần trước mình bị lột trần mang theo Tiêu Ngọc trở về cũng gặp phải hai cô này..
“Đi nhanh lên.” Dương Vũ lúng túng kéo theo Hỏa Phượng Hoàng chạy vào trong thang máy, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đang lộ vẽ kỳ quá
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo