"Gần đây anh không đọc báo à?" Người đàn ông để trần cười hỏi.
"Có xem. Nhưng có một số tin tức sẽ không để ý tới". Bạch Phá Cục nói.
" Colombia đoạn thời gian trước phát hiện một loại thuốc phiện tẩy não, loại thuốc phiện này có thể xóa tự do, ý chí cùng trí nhớ của con người, biến người thành người gỗ bị phần tử phạm tội khống chế". Người đàn ông để trần giải thích. "Hình như gần giống miêu cổ?"
Nhắc tới miêu cổ, trên mặt của hắn liền hiện ra vẻ ác độc, nói: "Đương nhiên, người gỗ gặp loại thuốc phiện này khống chế, độ trung thành của bọn họ là tuyệt đối có thể tin".
"Nó tên là Hô hấp ma quỷ?" Bạch Phá Cục hỏi. Trong đầu đã bắt đầu tính toán làm sao dùng loại vật này để thực hiện mục đích của mình.
" Loại độc phẩm này được gọi là Đông Lang Đãng Dảm, còn gọi là Hô hấp ma quỷ, có tác dụng thôi miên rất mạnh. Là lấy ra từ trên cây thường gặp tên là Borrachero ở Châu Nam Mỹ. Trước kia cũng từng xuất hiện phần tử tội phạm phun Hô hấp ma quỷ ở trên mặt người bị hại ở đầu đường, hoặc là lén pha nó vào trong đồ uống cho người bị hại uống".
Hắn thay đổi một tư thế dễ chịu, tiếp theo diễn giải: "Trong vòng mấy phút, người bị hại sẽ biến thành người gỗ hoàn toàn bị phần tử tội phạm khống chế. Hơn nữa ở sau khi khôi phục bình thường, đối với hành động của mình ở dưới tác dụng của thuốc phiện hoàn toàn không nhớ gì".
"Ở dưới ảnh hưởng của Hô hấp ma quỷ, có người gặp phải cưỡng gian, có người lấy tất cả tiền trong tài khoản ngân hàng của mình đưa cho phần tử phạm tội. Một người bị hại thậm chí dẫn tội phạm về nhà, giúp hắn đóng gói tất cả mọi thức trong nhà mang đi..."
"Em cảm thấy cái này có thể đối phó Tần Lạc?" Bạch Phá Cục không xác định mà hỏi. Hắn biết, Tần Lạc là chuyên gia thuốc trung y. Ngay cả virut nghịch thiên như Hỏa Diễm cũng được hắn giải quyết, còn có độc tố gì là hắn giải không được?
"Nếu chỉ là Hô hấp ma quỷ chợ đen lưu hành, chỉ sợ không được". Người đàn ông để trần nói. "Nhưng mà, nếu đặc biệt cải tiến thì sao? Con ả Hà Trí Tuệ kia mặc dù ngu muốn chết, nhưng thiên phú chế tạo độc dược của cô ta vẫn đáng khen ngợi".
"Nếu chúng ta dùng hô hấp ma quỷ để khống chế Lâm Hoán Khê hoặc là bất cứ người nào bên cạnh Tần Lạc, Tần Lạc còn dễ dàng chạy trốn như vậy à?"
"Hy vọng như thế đi ". Bạch Phá Cục nói.
"Anh em đồng tâm, đủ lực chặt sắt. Chúng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, bất hòa nhiều năm như vậy. Đơn giản chỉ là diễn một trò hay cho người ta xem mà thôi. Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, đây là an bài của ông. Sao có thể sẽ thất bại?"
Mặc dù Bạch Phá Cục vẫn lo lắng trong lòng, nhưng vẫn giơ ly rượu lên, nói: "Cụng ly vì thắng lợi".
Ly rượu hai người cụng nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe...
Người lái xe thường xuyên sẽ gặp phải tình huống như vậy, ở lúc xe của anh dừng ở giữa đường cái chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên xông lên một người già hoặc là một đứa nhỏ ăn xin, bọn họ ân cần lau chùi mấy cái ở đầu xe hoặc là trên cửa kính xe anh mấy cái, sau đó liền chìa tay xin anh.
Đối mặt tình huống như thế, anh phải làm sao bây giờ?
Đại đa số người lựa chọn đưa tiền. Bởi vì nếu anh không trả tiền sẽ không có cách gì đi tiếp. Lúc này bọn họ đang đứng ở phía trước xe của anh đó.
Đây là một loại lừa gạt lợi dụng thân phận yếu thế của mình, mặc dù vậy cũng không có cách gì quản lý. Đương nhiên, đại bộ phận cũng sẽ làm như không thấy.
Giống với ngày thường, nàng từ trong túi xách tìm hai tờ tiền, sau đó đè cửa kính xe xuống định đưa ra.
Nhưng mà, cô bé ăn xin kia cũng không có đưa tay nhận tiền Lâm Hoán Khê đưa qua, mà lại cầm một thiết bị phun nhỏ phun vào hai má Lâm Hoán Khê.
Lâm Hoán Khê mở to mắt, khẽ nhếch miệng lại không biết như thế nào cho phải.
Động tác đối phương nhanh như vậy, thân thể của nàng còn đeo giây nịt an toàn, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không được.
Đương nhiên, không cần phải nói trốn, nàng ngay cả thời gian xoay người cũng không đủ...
Ba...
Cánh tay ăn xin đột nhiên trúng đạn, ống phun trong tay còn chưa kịp phun độc ra đã rơi xuống ở trên người Lâm Hoán Khê.
Phản ứng của cô bé cũng đủ nhanh, biết tình huống có biến, xoay người đã nghĩ chui vào giữa đám người.
Đáng tiếc, nàng chạy tới nhanh, lui về lại càng nhanh hơn.
Bởi vì, từ trong đám người lao ra một người đàn ông tóc vàng thân hình cao lớn, đang quơ quả đấm cực lớn của hắn nên lên đầu đứa ăn xin.
Nếu bị một quyền hắn đánh trúng, cái đầu nhỏ kia không nát bét mới lạ.
"Đáng chết". Nàng mắng.
Hai chân dùng sức đạp ở trên bậc thang một cái, thân thể liền lợi dụng phản lực lui về.
Thân thể của nàng nhỏ xinh như thế, động tác nhanh nhẹn như thế, làm cho người ta xem mà than thở.
Jesus quả thật rất giật mình.
Hắn nhận sự phó thác của Tần Lạc âm thầm bảo vệ Lâm Hoán Khê, nhưng không ngờ ở trên đường này gặp phải sát thủ.
Từ lúc ăn xin bắt đầu xuất hiện, hắn đã âm thầm đề phòng.
Hắn cũng là sát thủ, hắn từ trong động tác tên ăn xin lau cửa sổ ngửi được mùi quen thuộc.
Đơn giản. Trực tiếp. Nhanh chóng.
Nếu dùng động tác như vậy, tốc độ như vậy đi giết người, tình huống sẽ như thế nào?
Vì vậy, hắn móc ra súng lục hoàng kim âm thầm đề phòng. Chỉ cần nàng hơi gây hại, hắn sẽ bóp cò.
Quả nhiên, ở sau khi cửa kính xe của Lâm Hoán Khê mở ra, đứa ăn xin kia có động tác mới.
Ở khắc hắn định đánh nát đầu nàng, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý...
Rất rõ ràng. Đứa ăn xin chặn Lâm Hoán Khê cũng không phải là muốn mạng của nàng, nếu không, nàng lấy ra chính là súng chứ không phải là ống phun.
Vì vậy, hắn định bắt người sống.
Nếu vậy, Tần Lạc có thể hỏi từ trong miệng đứa ăn xin này một vài thứ.
Sau khi hắn bắn ra một phát, lập tức liền luồn vào bầy người đối diện.
Không ngoài dự liệu, ăn xin sau khi trúng đạn cũng muốn chạy vào trong đám người. Nàng muốn dùng dòng người để che dấu bản thân chạy trốn.
Vì vậy, Jesus liền ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị để bắt nàng.
Chỉ không ngờ là, kế hoạch của hắn không ngờ lại thất bại.
Bởi vì tốc độ của đứa ăn xin quá nhanh, nhanh đến độ khiến hắn cũng không có cách gì đuổi theo.
Có điều, nếu cứ để nàng chạy như vậy, đây không phải là phong cách của Jesus, hắn cũng không làm ra chuyện mất mặt như vậy được.
Hai chân của hắn sau khi chạm đất, mũi chân lại điểm đất, liền nhảy lên tay vịn ven đường.
Thân hình cao lớn của hắn đứng ở trên tay vịn, có thể từ trên cao nhìn xuống thấy tình cảnh chung quanh mấy chục mét.
Thấy ăn xin luồn giữa mấy chiếc xe, chạy về phía đối diện đường cái, hắn nhảy mạnh lên, liền nhảy lên mui xe của Lâm Hoán Khê.
Rất nhanh, hắn và bóng dáng đứa ăn xin đã kéo gần lại.
Sau đó, ở trong tiếng kinh hô của vô số người, hắn đá một cước, đá mạnh vào sau lưng đứa ăn xin.
Thân thể đứa ăn xin linh hoạt, nhưng do nhỏ gầy, cũng kém chịu lực.
Bị Jesus đá trúng một cước, cả người đều văng lên.
Jesus lại nhảy lên, sau đó cả người bắn lên, ở giữa không trung bắt lấy cánh tay ăn xin đang văng lên.
Vừa kéo một cái, ăn xin liền cùng hắn rơi xuống đất.
Đợi đến khi bọn họ đứng trên mặt đất, cổ ăn xin đã bị hắn giữ trong tay.
" Nếu không muốn chết, hãy cùng tôi trở về". Jesus vừa cười vừa nói.
Ăn xin không có phản kháng, bởi vì nàng đã chứng kiến lực lượng của người đàn ông tóc vàng này.
Bởi vì trên xe có người già với trẻ nhỏ, tài xế của Lâm Thanh Nguyên liền cố ý lái xe vô cùng chậm.
An toàn là số 1, dù sao bọn họ cũng không gấp.
Hắn trốn nguy hiểm, nhưng nguy hiểm hết lần này tới lần khác lại chủ động tìm tới cửa.
Khi hắn quẹo vào phía bên trái, một chiếc xe tải phía sau đột nhiên xông lên.
Hắn vội vặn tay lái, nhưng vẫn chậm một bước, hai chiếc xe va mạnh vào nhau.
Loảng xoảng...
Cũng may hắn kinh nghiệm phong phú, phản ứng linh hoạt, trước tiên giẫm lên phanh xe, sau đó tắt khởi động.
" Viện trưởng, ông không sao chứ?" Tài xế gấp giọng hô.
Lâm Thanh Nguyên không trả lời tài xế, mà vội kiểm tra Bối Bối lúc thời khắc nguy hiểm tới được lão ôm trong lòng, sốt ruột hỏi: "Bối Bối, Bối Bối, cháu không sao chứ? Bối Bối, cháu mau nói đi, không nên dọa ông..."
"Ông, đầu của cháu rất choáng". Bối Bối từ trong lòng Lâm Thanh Nguyên bò dậy, bất mãn nói.
"A. Choáng váng đầu hả? Thế chúng ta mau đi bệnh viện". Lâm Thanh Nguyên nói. Lão lo đầu đứa nhỏ đụng ở chỗ nào đó, muốn đi bệnh viện làm kiểm tra.
"Mau đi bệnh viện". Lâm Thanh Nguyên nói. Vào lúc này cũng không nghĩ tới truy cứu trách nhiệm chiếc xe gây chuyện.
Tài xế lại khởi động xe, định quay lại trở về bệnh viện.
Bọn họ muốn đi, nhưng chiếc xe gây chuyện lại không đồng ý.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông chỉ vào tài xế chửi ầm lên: "Các người mắt chó hả? Sao lái xe thế? Biết rất rõ phía sau có xe theo còn quẹo gấp như vậy làm gì? Chạy đi đầu thai à?"
"Tôi nói cho các người biết, các người phải bồi thường, nếu không chuyện này tôi không để yên cho các người đâu..."
Last edited by ♎ Sói Ngây Thơ; 18-07-2013 at 06:38 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Tài xế thấy những người này hung ác như thế, không thể không thỉnh cầu Lâm Thanh Nguyên, hỏi: "Viện trưởng, làm sao bây giờ? "
" Lái xe ". Lâm Thanh Nguyên giận đến sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng là xe của bọn họ đi ở phía trước, là xe phía sau giành lên mới va vào nhau. Bây giờ thái độ những người này dã man thô bạo, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người bọn họ. Mặc dù Lâm Thanh Nguyên không phải là quan viên chính phủ cao cấp, nhưng cũng là trưởng một viện. Bình thường đi đâu đều được người khác tôn trọng, có lúc nào chịu người khác khi nhục như vậy?
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc động khí cùng những lưu manh này. So với giải quyết mâu thuẫn, lão càng thêm lo lắng thân thể Bối Bối.
" Đi bệnh viện ". Lâm Thanh Nguyên nói. "Ngoặt từ bên phải".
Tài xế liền định quay đầu xe lại, không ngờ những người đó không thuận theo không buông tha.
Thấy xe Lâm Thanh Nguyên muốn chạy đi, lại có hai người xông đến phía trước xe của bọn họ, bộ dạng nếu ông muốn chạy liền đè qua người tôi đi.
Bọn họ không chỉ miệng mắng chửi, còn bắt đầu động thủ đánh cửa kính xe cùng kéo tay kéo cửa.
"Mở cửa, mở cửa... phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi".
"Đụng xe còn muốn chạy? Không có cửa đâu".
" Nhất định phải bồi thường, nếu không các người cứ mơ mà rời đi".
" Viện trưởng. Tôi xuống lý luận với bọn họ". Tài xế cũng là người trẻ tuổi, đầu nóng lên, định mở cửa xe nói rõ lý lẽ với những người này.
"Không cần xuống". Lâm Thanh Nguyên ngăn cản nói. "Những người này đều là du thủ du thực. Tôi đã nhìn ra, bọn họ chính là cố ý lừa bịp tống tiền... Gọi điện thoại báo cảnh sát. Đợi đến khi tới chúng ta lại xuống xe".
Tài xế gật đầu, lấy ra điện thoại di động từ trong túi gọi điện cho cảnh sát.
"Một nhóm đàn ông như vậy bắt nạt một ông già, một đứa bé thì có bản lãnh gì?" Có người ở sau lưng xem thường nói.
Mấy người cùng xoay lại, thấy sau lưng không biết từ khi nào đứng một cô bé mặc áo trắng mang giày đỏ.
Trên cổ cô bé đeo một vòng bạc, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Người đàn ông mắt híp cầm đầu thấy cô bé, mắt hơi nheo lại, lặng lẽ ra hiệu cho đồng bọn hắn.
Sau đó, có hai người đàn ông từ phía trước đầu xe quay ngược lại, cùng mắt híp tạo thành thế vây cô bé áo trắng.
"Bắt nạt tôi mới đúng sao". Cô bé áo trắng không có chút cảm giác giác ngộ nguy hiểm nào.
"Lên". Người đàn ông mắt híp vung tay lên, là người đầu tiên đánh về phía cô bé.
Hắn biết lợi hại của cô bé này, cho nên, vừa ra tay chính là sát chiêu, gắng đạt tới một kích có thể mất mạng.
Song thủ ác quyền, một chiêu Đại phi quải đơn giản nhất cũng sắc bén nhất.
Phong cách sát thủ điển hiền, là động tác giản dị, nhưng có thể mang tới cho người ta thương tổn cực lớn.
Hai đồng bọn khác của mắt híp thấy lão đại đã lao ra, bọn họ cũng nhanh chóng bổ vị, tốc độ cũng nhanh đến kinh người.
Ba người dùng hình tam giác đánh úp tới, đang gặp công kích đồng thời phía trước cùng hai bên trái phải, nếu là người bình thường, chỉ sợ phản ứng đầu tiên là xoay người chạy trốn.
Nhưng mà, cô bé áo trắng không phải là người bình thường.
Nàng là Cổ vương.
Nàng đứng ở tại chỗ, không tránh không né.
Cười tủm tỉm mà nhìn những sát thủ vọt tới nàng, khóe miệng mang theo khinh thường nồng đậm.
Tới gần.
Gần nữa.
Khi ba người kia đồng thời tới vị trí công kích, sau đó cùng vung quyền đánh tới mặt nàng, sườn trái, cổ bên phải, nàng rốt cuộc động.
Hai chân xoay 180 độ, hai tay vung lên, sau đó, một cổ bột phấn màu trắng liền được nàng vung khắp bốn phía.
Bột phấn màu trắng dày đặc, cho dù ai thấy đều có cảm giác kinh hãi lạnh mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
" Mau lui lại ". Tốc độ phản ứng của người đàn ông mắt híp nhanh nhất. Sau khi thấy Hồng Phu ra tay, vừa xoay người thoát chiến vừa lên tiếng cảnh báo. "Là phấn độc".
Sát thủ bên trái cũng phát hiện tình huống không đúng, lấy tay áo bịt mũi lăn liên tục trên mặt đất, cuối cùng thoát khỏi sự bao trùm cũng những phấn độc này.
Sát thủ bên phải tương đối tham lam, vị trí công kích quyền kia của hắn là cổ Hồng Phu.
Giống như là dân cờ bạc đánh cuộc, ở trước khi chưa lật bài, cho dù như thế nào cũng không cam lòng rời khỏi chiếu bạc.
Quả đấm của hắn cách cái cổ trắng mịn của Hồng Phu gần như vậy, gần như vậy, chỉ cần vươn về trước một chút, một chút nữa...
Bùm...
Đầu gối của hắn mềm nhũn, thân thể đã ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt đen tím, không ngờ đã trúng độc nặng.
Chỉ ném ra ngoài một nắm bột phấn đã có thể tiêu diệt một kình địch, năng lực như vậy cũng chỉ có Cổ vương có thể làm được.
" Mục tiêu khó xơi". Mắt híp nhìn đồng bọn té trên mặt đất co quắp, vẻ mặt âm trầm nói. "Mọi người chú ý một chút".
Trong lúc nói chuyện, hắn sờ tay vào ngực lấy ra một khẩu súng.
Súng lục của hắn vừa lấy ra, còn chưa kịp nhắm vào Hồng Phu, một cái roi dài giống như có mắt cuốn qua súng trong tay hắn.
Mắt híp kinh hãi, nhanh chóng lui về sau.
Hắn nhanh, tốc độ roi đuổi kia càng nhanh hơn.
Mũi roi không chỉ muốn đoạt súng, còn cuốn về phần eo của hắn.
" Nổ súng ". Mắt híp rống lớn với đồng bạn của hắn. Đối thủ quá mạnh mẽ, hắn lo mình rơi vào tay đối phương. Với hiểu biết của hắn với cô gái này, rơi vào tay nàng thật sự là sống không bằng chết... Bởi vì nàng có rất nhiều thủ đoạn để trừng phạt cùng thẩm vấn.
Sâu độc.
Nhớ tới thứ khiến cho thân người nổi da gà. Nếu tự mình thử nghiệm, chỉ sợ càng thêm kinh khủng.
Ba người khác thấy lão đại gặp nạn, đều rút súng bắn Hồng Phu.
Roi dài của Hồng Phu quấn lấy phần eo mắt híp, cũng trói hai tay hắn vào.
Sau đó, cổ tay của nàng kéo mạnh một cái, đã lôi mắt híp trở về.
Lại dùng lực run lên, thân thể mắt híp liền thành bia thịt, nhanh chóng chặn đạn của mấy người kia.
Cho dù như thế nào, những sát thủ này cũng không thể hạ thủ đối với người mình.
Một chiêu của Hồng Phu bức lui bọn họ, tay trái giương lên không trung, vô số phi trùng thật nhỏ màu đen bay múa đầy trời.
Những phi trùng này giống như là có linh tính, kêu ong ong vọt tới mấy du côn dùng súng kia.
"A..."
Có người trúng chiêu, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Cứu mạng..."
Lại có người kêu lên. Hiển nhiên, hắn cũng bị phi trùng cắn bị thương.
Thấy đồng bạn của mình liên tục hao tổn, người may mắn còn sống sót liền cất bước bỏ chạy.
Hồng Phu đâu chịu để tội phạm chạy thoát dễ dàng?
Roi trong tay nàng run lên, thân thể mắt híp đã bị nàng ném vào chỗ phi trùng dày dặc nhất.
Sau đó, thân thể của nàng vọt lên, nhảy lên mui xe của Lâm Thanh Nguyên, thân thể phóng tới trước, hai chân chạy trên không trung, phảng phất như trong không khí có điểm tựa...
Ba...
Thân thể của nàng còn ở giữa không trung, roi dài trong tay đã phóng ra ngoài.
Roi dài giống như trường xà phóng về phía hai chân kẻ địch, sau đó dùng lực kéo một cái, kẻ kia liền bổ nhào xuống đất giống chó ăn phân.
Hắn rút ra một thanh dao găm từ chỗ bắp chân, định cắt đứt roi dài.
Một đao, hai đao, ba đao...
"Không cần tốn sức". Hồng Phu đứng ở đàng kia nhìn hắn lạnh lùng. "Muốn cắt đứt roi này, cần ít nhất nửa tiếng..."
Sát thủ không tin, tiếp tục cắt.
Bốn đao, năm đao...
Ba...
Roi đột nhiên buông ra khỏi đùi hắn, sau đó một roi đánh lên người hắn.
Ba...
Một cái.
Ba...
Hai cái...
Ba...
Ba...
Ba...
Đã nói không nên cắt rồi, người này hết lần này tới lần khác không nghe lời.
Hắn cắt roi mấy đao, Hồng Phu liền dùng roi quất hắn chừng đó.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, mấy sát thủ thân thủ không kém kia đã toàn quân bị diệt.
Tài xế nắm tay lái lộ vẻ ngơ ngác nhìn bên ngoài, ngay cả tiếng alo alo trong điện thoại cũng không có trả lời.
Hắn còn chưa kịp nói vị trí của mình, chuyện ở đây đã giải quyết xong.
Hồng Phu thắt roi ở bên hông, liền thành một đai lưng xinh đẹp.
Nàng đi tới gõ gõ cửa sổ xe, tài xế sau khi nhận được cho phép của Lâm Thanh Nguyên mới cẩn thận mà ấn mở cửa kính xe.
"Ông, chào ông. Cháu là bạn của Tần Lạc". Hồng Phu vẻ mặt ngọt ngào mà cười với Lâm Thanh Nguyên.
"Cô gái... chào cháu". Lâm Thanh Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hồng Phu. Vừa rồi lúc đánh người lợi hại như thế, sao trong nháy mắt liền cười hồn nhiên đáng yêu như vậy?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Thanh Nguyên thật sự không có cách gì tin cô bé này sẽ có lực sát thương lớn như vậy.
"Cháu được sự ủy thác của Tần Lạc tới bảo vệ các người". Hồng Phu cười hì hì nói. "Bây giờ không có việc gì nữa. Các người mau về nhà đi".
"Tôi muốn đi bệnh viện". Lâm Thanh Nguyên nói. "Vừa rồi bọn họ đụng phải xe của tôi, tôi lo Bối Bối bị thương".
"Vậy thì đi bệnh viện đi". Hồng Phu nói. "Cháu cùng đi với các người".
"Cảm ơn cô gái". Lâm Thanh Nguyên cao hứng nói. Đã xảy ra chuyện như vậy, nếu có một cao thủ bảo vệ ở bên người, lão vẫn rất thích.
"Nhưng mà chuyện bên này..." Lâm Thanh Nguyên nhìn mấy thi thể dưới đất, lo lắng nói.
Hồng Phu chỉ chỉ tài xế, vừa cười vừa nói: "Hắn có thể lưu lại làm chứng mà... cứ nói có một bầy ong mật đột nhiên công kích bọn họ. Dù sao cũng không có cách gì bắt những ong mật này về lần lượt thẩm vấn".
Last edited by ♎ Sói Ngây Thơ; 18-07-2013 at 06:39 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Cha mẹ chăm sóc con mình đã vất vả, cha mẹ chăm sóc con của người khác càng vất vả hơn.
Người Lâm Thanh Nguyên mang theo dù sao không phải là cháu gái ruột của mình, một mặt, lão không thể tiếp nhận sự thật Bối Bối bị thương ở trên mặt cảm tình. Một mặt khác, lão mang theo chính là con nhà người ta, nếu xảy ra chuyện gì, lão giải thích như thế nào?
Có Hồng Phu làm bạn, trên đường đi sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.
Lâm Thanh Nguyên cũng không đi bệnh viện mà mình làm việc, mà lại tìm một bệnh viện nhân dân số 1 gần đó, sau khi chào hỏi viện trưởng bệnh viện số 1, liền có chuyên gia khoa não giỏi nhất vội tới làm kiểm tra cho Bối Bối.
Lâm Thanh Nguyên công tác vài chục năm ở hệ thống vệ sinh, nhân mạch rộng cũng không phải người bình thường có thể đạt tới. Nguồn: http://truyenyy.com
Lúc Bối Bối còn đang ở bên trong làm kiểm tra, Tần Lạc liền dẫn theo Đầu to vội vội vàng vàng chạy tới.
Thấy Lâm Thanh Nguyên ngồi ở trên ghế dài mặt đầy lo lắng đợi chờ, Tần Lạc lên tiếng hỏi: "Tình huống Bối Bối như thế nào? Bị thương có nghiêm trọng hay không?"
"Còn đang kiểm tra ". Lâm Thanh Nguyên nói. "Sau đó nó vẫn nói chuyện với ông, mạch lạch rõ ràng, hẳn là không có vấn đề gì. Có điều, vẫn nên kiểm tra một chút đi..."
Tần Lạc liếc Hồng Phu một cái, nói: "Hẳn là không có chuyện gì".
Một người đàn ông trung niên mái đầu bóng loáng ở bên cạnh Lâm Thanh Nguyên chủ động vươn tay ra với Tần Lạc, vừa cười vừa nói: "Bác sĩ Tần, chào cậu. Tôi là viện trưởng của viện 1 Lý Quang Minh".
" Lý viện trưởng chào ông". Tần Lạc đưa tay bắt Lý Quang Minh. Hắn biết đại danh của lão, Lý Quang Minh ở trong ngành cũng có chút danh tiếng. Có điều, hắn thuộc về Tây y, kỹ thuật ngược lại rất tốt, đã làm nhiều lần giải phẫu mang tính kỹ thuật cực cao.
" Lần này cần cảm ơn Lý viện trưởng giúp". Lâm Thanh Nguyên ở bên cạnh giúp Lý Quang Minh nói tốt. Lão biết, mặc dù Lý Quang Minh bây giờ là viện trưởng viện 1, quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt Tần Lạc thật đúng là không có tư cách gì kiêu ngạo.
không có biện pháp, Tần Lạc thật quá nghịch thiên. Mấy chuyện hắn làm kia, không phải bác sĩ bình thường đủ khả năng làm được.
Hơn nữa, từ một khía cạnh khác mà nói, chỉ cần là người ở trong hệ thống này đều biết một sự thật... Tần Lạc là tâm phúc trong Bộ trưởng bộ vệ sinh Thái Công Dân, là nhân vật có một đôi bát đũa ở trong nhà Thái bộ trưởng.
Nếu như có thể làm tốt quan hệ với người như vậy, sau này thông qua hắn đi tuyến Thái Công Dân kia, trên con đường làm quan cũng rất có ích.
" Lâm viện trưởng quá khách khí". Lý Quang Minh khiêm tốn nói. "Anh là tiền bối, một ít việc nhỏ này cũng đáng lấy ra nói sao? Hơn nữa, Bối Bối là con của bác sĩ chúng ta, chúng ta cả ngày vội vã trị bệnh cứu người, chẳng lẽ không thể đối tốt với con mình hơn một chút?"
" Cám ơn Lý viện trưởng ". Tần Lạc vẫn thành khẩn nói cám ơn. Mặc kệ nhân tình lớn nhỏ, hắn cuối cùng vẫn thiếu nợ người ta một cái nhân tình.
"Bác sĩ Tần, nói như vậy liền quá khách khí. Nhưng tôi đúng là ngưỡng mộ cậu đã lâu đó. Hôm nay có thể gặp mặt, đây là vinh hạnh của tôi". Lý Quang Minh nói. "Thời cơ hôm nay không thích hợp. Đợi đến khi Bối Bối bình phục, tôi ở khách sạn Kim Tinh bày một bàn tiệc chúc mừng cô bé".
"Nên là tôi bày bàn rượu cảm tạ Lý viện trưởng mới phải". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Lý Quang Minh lại cùng Tần Lạc hàn huyên mấy câu, ở trước mặt bọn họ dặn dò chủ nhiệm khoa não theo bên cạnh cần phải dùng thái độ chuyên nghiệp đối đãi người bệnh xong, lúc này mới cáo từ rời đi.
" Không phải là một người không biết điều". Đây là đánh giá trong lòng Tần Lạc đối với hắn.
Tần Lạc dẫn Hồng Phu đi tới một bên, nhỏ giọng hỏi: "Động thủ ở vị trí nào?"
" Đường Hồng Tinh". Hồng Phu nói. "Cảm thấy bọn họ có hiềm nghi, liền lái xe đi theo".
"Vậy sao còn để xe bọn họ đâm vào?" Tần Lạc buồn bực nói.
Hồng Phu ngẩng đầu liếc Tần Lạc một cái, đỏ mặt nói: "Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt lắm..."
"..."
Hồng Phu là ở sự dặn dò của Tần Lạc đi thi bằng lái xe, một sát thủ, sao có thể không biết sử dụng phương tiện giao thông hiện đại?
Thời gian thi bằng lái xe không lâu, bình thường cơ hội để nàng lái xe cũng không nhiều. Cho nên, đúng như nàng nói, kỹ thuật của nàng không tốt lắm.
"Mấy người?"
"Năm".
Tần Lạc cười lạnh: "Thật đúng là món tiền lớn".
"Cho bọn họ ăn ong mật rồi". Hồng Phu nói hời hợt.
Tần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Thật cũng không có tiện nghi cho bọn họ".
Dưới ban ngày ban mặt, trên đường cái giết người dù sao vẫn là hành vi phạm pháp.
Nếu bọn họ là bị một đám ong mật đột nhiên đốt chết, vậy thì không cần phải bàn nữa.
Biện pháp của Hồng Phu là biện pháp xử lý tốt nhất. Cô bé này càng ngày càng có thể dung hợp vào xã hội hiện đại.
Đúng lúc này, Lâm Hoán Khê mang theo Jesus chạy tới.
Thấy Lâm Thanh Nguyên liền hỏi: "Ông, Bối Bối thế nào?"
" Còn đang bên trong ". Lâm Thanh Nguyên trả lời.
Cửa phòng kiểm tra mở ra, mấy bác sĩ đi ra, mỉm cười báo tin vui với Lâm Thanh Nguyên, nói: "Lâm viện trưởng, trải qua hệ thống chúng tôi kiểm tra toàn diện, thân thể người bạn nhỏ không có bất kỳ tổn thương nào".
"Đầu thì sao? Đầu cũng không có chuyện gì chứ?" Đây mới là vấn đề Lâm Thanh Nguyên quan tâm nhất.
"Đầu cũng không có chuyện gì". Một bác sĩ đeo kính nói. Hắn đưa hình ảnh kiểm tra cùng kết quả trong tay tới, nói: "Lâm viện trưởng mời xem, hết thảy đều rất bình thường".
"Vậy thì tốt. Vậy thì tốt". Lâm Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hoán Khê chạy vào thăm Bối Bối, Tần Lạc cũng đi theo vào.
Cô bé lần đầu tiên làm kiểm tra như vậy, không có sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.
Tần Lạc ôm Bối Bối trong chốc lát, nói với Lâm Hoán Khê: "Anh bảo người đưa các em về. Anh còn có một số việc phải làm".
"Anh cẩn thận một chút". Lâm Hoán Khê nói. Những người đó vừa công kích mình vừa công kích Bối Bối, chứng tỏ mục tiêu của bọn họ chính là Tần Lạc.
Tần Lạc ngay bây giờ đi ra ngoài, nhất định là muốn tính sổ với bọn họ.
" Không có việc gì". Tần Lạc cầm tay Lâm Hoán Khê, vừa cười vừa nói.
Tần Lạc từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, ba người Jesus, Hồng Phu cùng đầu to tất cả đều vây quanh tới.
" Jesus, anh cùng Hồng Phu đưa bọn họ trở về ". Tần Lạc tuyên bố hiệu lệnh. "Cho dù như thế nào, đều phải bảo đảm an toàn của bọn họ".
"Tần. Hồng Phu là đủ rồi ". Jesus phản đối nói. "Bên cạnh của anh càng cần người giúp".
"Yên tâm đi". Tần Lạc tràn đầy lòng tin nói. "Nhân thủ của chúng tôi vậy là đủ rồi".
Hắn đi lên tiếng chào hỏi với Lâm Thanh Nguyên, sau đó dẫn đầu to vội vàng rời đi...
Ba...
Một cái di động định chế giá trị xa xỉ bị nện ở trên vách tường rơi nát bét.
" Phế vật. Đều là một đám phế vật ". Người đàn ông tức giận rít gào.
Cửa gian phòng bị người từ bên ngoài đẩy vào, trong phòng âm u lập tức tràn vào một mảng ánh sáng.
"Thất bại rồi?" Bạch Phá Cục đứng ở cửa hỏi. Hắn không có rời đi, một mực ở lại đây chờ tin tức.
"Hai nhóm người mất đi liên lạc. Một nhóm người khác không có cơ hội động thủ". Người đàn ông áo sơ mi trắng khóe miệng co giật nói: "Em cùng bọn họ có phương thức liên lạc đặc biệt. Ước định trong vòng ba tiếng, cho dù nhiệm vụ thành công thất bại đều phải liên lạc một lần. Mãi tới bây giờ, ngoại trừ một tổ không có cơ hội động thủ, hai tổ khác còn chưa cách gì liên lạc được".
" Vậy thì chứng minh bọn họ bị bắt hoặc là đã chết ". Bạch Phá Cục nói.
"Phải đó". Người đàn ông cười buồn. "Xem ra hắn luôn không tin tưởng anh".
"Hắn không tin ai cả". Bạch Phá Cục nói. "Em đi đi. Lập tức rời đi".
"Đi chỗ nào? Bây giờ còn có chỗ nào có thể đi?"
" Tùy tiện đi bất cứ nơi nào". Bạch Phá Cục nói.
"Em không thể đi ". Người đàn ông lắc đầu. "Nếu bọn họ đã sớm có phòng bị, sao có thể không tiến hành theo dõi chứ? Chỉ sợ em vừa ra khỏi cửa, liền sẽ bị người của hắn bắt".
Bạch Phá Cục im lặng.
Hắn biết, gã nói là chính xác.
Hắn vừa đi ra ngoài, thì có thể rơi vào tay Tần Lạc.
Khi đó, tin tức hắn chưa chết sẽ truyền khắp Yến Kinh. Còn Bạch gia... cũng vì vậy mà thanh danh mất sạch.
"Chuyện như chết giả, làm sao có thể để ngoại giới biết?"
Nhưng mà, là một người anh cả, là anh của gã, hắn vẫn hy vọng cho gã một lần cơ hội.
Bởi vì, gã đã vì Bạch gia chết một lần.
"Đi thôi". Bạch Phá Cục trầm giọng nói. "Đồng Tước đài có đường ngầm. Anh dẫn em từ chỗ đó rời đi".
Người đàn ông không đáp.
Hắn tự tay lấy hai ly, sau khi rót hai chén rượu vang, vừa cười vừa nói: "Anh em chúng ta đã lâu không cùng uống rượu nhỉ?"
"Ừ". Bạch Phá Cục đáp.
" Một chén này, em mời anh". Người đàn ông đưa một ly chứa rượu vang cho Bạch Phá Cục. "Kính anh".
"Kính em". Bạch Phá Cục cùng hắn cụng cụng, hai người đều một hơi cạn sạch rượu trong ly.
"Thống khoái". Người đàn ông lau vết rượu khóe miệng cười lớn nói. "Kế hoạch của em thất bại, Tần Lạc nhất định sẽ gấp gáp trả thù... Nếu như có thể khiến hắn trả thù sớm, phần thắng của anh có mấy thành?"
" Ngay bây giờ tiền mặt trong tay bọn họ còn chưa đủ nhiều. Anh có bốn thành cơ hội". Bạch Phá Cục nói.
"Nếu lại cho hắn thời gian một tháng thì sao?" Người đàn ông hỏi.
"Cứ cho hắn thêm một tuần, phần thắng của anh liền giảm một thành". Bạch Phá Cục nói.
Người đàn ông khẽ gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy... em đây sẽ chết một lần nữa đi".
Last edited by ♎ Sói Ngây Thơ; 18-07-2013 at 06:39 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
"Ông đã sớm nói, chúng ta một ở ngoài sáng, một ở trong tối ". Người đàn ông vừa cười vừa nói. "Nếu anh chết, ai tới cứu Bạch gia đây?"
"Hơn nữa, cũng chỉ có em chết mới có thể hết tội. Tất cả chuyện này đều không có liên quan tới anh, hắn tìm không ra chút gì dính dáng tới anh. Em cũng không tin, hắn còn dám dẫn người tới công Đồng Tước đài này? Bạch gia chúng ta còn chưa có luân lạc tới mức như vậy..."
Bạch Phá Cục nhìn người đàn ông lại lần nữa rót đầy một ly rượu vang cho mình, sau đó một hơi cạn sạch, nói: "Có lẽ có thể chạy thoát".
" Nếu không thoát thì sao?" Người đàn ông ngửa mặt hỏi lại.
Bạch Phá Cục không nói.
Nếu như có thể rời khỏi dĩ nhiên tốt, nhưng Tần Lạc tìm tới cửa cũng không thể tránh được.
Vấn đề là, nếu hắn không chạy được, mà lại lọt vào tay Tần Lạc, như vậy... Hắn chính là miếng bom hẹn giờ, nổ tất cả uy tín tồn dư mà Bạch gia tích lũy nát bấy.
Điều này đối với hai anh em bọn họ mà nói đều là một cặp nan đề.
Chừa anh em một đường sống? Hay là tiêu trừ tai hoạ ngầm giữ hắn lại?
Lựa chọn này thật sự quá khó khăn.
Người đàn ông lại cạn một ly rượu đỏ, giống như là một tửu quỷ thích rượu.
Hắn để ly rượu xuống, nói: "Chúng ta hát một bài đi".
Đồng Tước đài là một động tiêu hồn, loại địa phương này sao có thể không có thiết bị giải trí chứ?
Nói xong, hắn đi thẳng tới chọn một ca khúc.
"Anh em". Người đàn ông nói. "Cùng hát nha?"
Bạch Phá Cục lắc đầu.
Hắn không hát.
Người đàn ông cũng không miễn cưỡng.
Tiết tấu dài dằng dặc qua đi, hắn hát một mình.
"Gió nhẹ nhàng, giống như thanh âm giấc mơ cũ".
"Không phải tôi không đủ kiên cường, là thực tế quá nghiệt ngã..."
Cho dù là người tốt hay là người xấu, bọn họ đều có quyến luyến đối với sinh mạng vô hạn.
Bạch Phá Cục ngồi ở trong góc sô pha uống rượu, mặt không chút thay đổi, ánh mắt đau thương.
Ca khúc còn chưa kết thúc, di động trong túi áo Bạch Phá Cục vang lên.
Hắn từ trong ngực lấy di động ra ấn nút nghe, sau đó lại cúp điện thoại không nói một lời.
Bạch Phá Cục một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, nói: "Hắn tới rồi. Anh đi xem thử".
"Có kiếp này làm anh em, không thể kiếp sau còn nhớ anh". Người đàn ông phất phất tay, chăm chú ca hát.
Bạch Phá Cục nhìn hắn thật sâu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở cửa, có hơn mười người đàn ông áo đen tụ lại ở đó.
Tần Lạc đứng ở sau đám người xa xa, giống như là những chuyện này hoàn toàn không có quan hệ với hắn, hắn chỉ là một người xem náo nhiệt.
Ánh mắt Bạch Phá Cục nhìn sang, hắn rất lễ phép gật đầu mỉm cười.
Người đàn ông đeo kính đen cầm đầu móc ra giấy chứng nhận của mình đưa cho Bạch Phá Cục, nói: "Chúng tôi là người ở quốc an. Nhận được tuyến báo, chúng tôi hoài nghi có một tên nghi phạm trọng đại trốn ở Đồng Tước đài".
Ánh mắt Bạch Phá Cục nhìn hắn sáng quắc, cũng không lập tức thối lui, mà trầm giọng nói: "Nghi phạm gì?"
" Cấu kết phần tử nguy hiểm ý đồ thương tổn nhân viên công tác đặc biệt của quốc gia". Người đàn ông đeo kính râm nói đơn giản.
"Tuyến báo của ai?"
"Chúng tôi có trách nhiệm giữ bí mật người cung cấp tình báo". Người đàn ông nói. "Bạch Phá Cục, cho bọn tôi vào".
Bạch Phá Cục trầm mặc.
" Bạch Phá Cục, anh nên biết hậu quả của việc từ chối". Người đàn ông đeo kính râm lộ vẻ không vui nói.
Bạch Phá Cục nhếch môi nở nụ cười, nói: "Tôi nói từ chối lúc nào? Tôi chỉ là đang nghĩ, chỗ nào trong Đồng Tước đài này mới có thể che dấu nghi phạm trọng đại, tôi vô cùng tích cực phối hợp các vị làm việc".
"Coi như anh biết điều". Người đàn ông kính râm hừ lạnh nói. Hắn biết Bạch Phá Cục này có trọng lượng, nhưng mà, hắn là nghe lệnh mà đến, liền nhất định phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, hậu đài hai bên cũng không phải là người cùng đường. Không cần phải khách khí như vậy. Nếu quá mức khách khí, thằng nhãi sau lưng mỉm cười vô hại kia chạy đi nói thầm mấy câu với người Vương gia, mình cũng gặp tai ương theo.
Người đàn ông kính râm vung tay lên, hô: "Đi vào lục soát".
Rầm rập...
Mười mấy người theo hắn xông vào.
Tần Lạc lúc này mới dẫn đầu to đi lên, nhìn Bạch Phá Cục cố ý chờ ở cửa, tiếc nuối nói: "Vốn là còn muốn cùng Bạch đại thiếu gia đàm luận chút lý tưởng nhân sinh, phong hoa tuyết nguyệt. Không ngờ gặp phải chuyện như vậy... nơi này thật chứa nghi phạm trọng đại?"
"Sao có thể có chuyện đó?" Bạch Phá Cục cười phủ nhận. "Cây to đón gió. Nhất định là có tiểu nhân hèn hạ cảm thấy Bạch gia gần đây xuôi gió xuôi nước cho nên sinh lòng đố kỵ, lúc này mới sử ra thủ đoạn hạ lưu này để hãm hại chúng tôi. Để cho bọn họ lục soát cũng tốt, bọn họ sẽ cho tôi trong sạch".
"Sao có thể mắng người khác là tiểu nhân hèn hạ chứ?" Tần Lạc có chút tức giận nói. "Có lẽ người đó quả thật có tư liệu có thể tin gì đó, mà Bạch đại thiếu gia lại chẳng hay biết gì thì sao? Mượn chuyện Tần Túng Hoành kia mà nói, nếu không phải là cuối cùng quốc an tra tìm được tội chứng của hắn, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện như vậy?"
Hắn lắc đầu thở dài, nói: "Bây giờ lòng người thật xấu. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng".
Trong lòng Bạch Phá Cục thầm hận không thôi.
Thằng nhãi này chạy đi tố cáo thì thôi, mình mắng mấy câu, hắn còn có mặt mũi thay bản thân rửa oan?
"Tôi tin ánh mắt cùng năng lực của tôi". Bạch Phá Cục có chút cường thế nói. "Có lẽ, chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên người kẻ khác. Nhưng sẽ không xảy ra ở trên người Bạch Phá Cục tôi".
" Vậy thì tốt ". Tần Lạc cười gật đầu. "Như vậy thì tôi an tâm".
"Cậu Tần bây giờ còn có hứng thú vào ngồi tâm sự chút lý tưởng nhân sinh, phong hoa tuyết nguyệt không?" Bạch Phá Cục làm ra tư thế mời.
" Mặc dù biết thời gian bây giờ không phải là rất thích hợp". Tần Lạc nói. "Nhưng anh Bạch đã mời nhiệt tình, tôi tất nhiên phải nể mặt rồi".
"Mời".
Bạch Phá Cục làm tư thế mời, sau đó liền chủ động đi ở phía trước dẫn đường.
Tần Lạc cùng đầu to nháy mắt ra hiệu, hai người theo sát sau lưng Bạch Phá Cục.
Đúng lúc này, hậu viện Đồng Tước đài đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Sau đó liền nghe được có người la to, còn có tiếng khóc của con gái.
Bạch Phá Cục với khuôn mặt cừu hận của Tần Lạc làm như không thấy, nhìn vị trí khói cuồn cuộn dày đặc phía xa, thản nhiên nói: "Xem ra tôi không có cách gì cùng cậu Tần nói chuyện phiếm rồi".
"Bạch đại thiếu gia đúng là thủ đoạn tốt". Tần Lạc cười lạnh nói. "Ngay cả em ruột của mình cũng xuống tay được".
Bạch Phá Cục đột nhiên xoay người, con mắt sung huyết mà nhìn chằm chằm Tần Lạc. Nói gằn từng chữ: "Tôi không xuống tay được. Cậu cũng biết".
Nói xong, không hề để ý tới Tần Lạc nữa, đi thẳng về phía trước.
Tần Lạc đứng ở tại chỗ trong chốc lát, sau đó lại híp mắt nở nụ cười, nói: "Nếu mọi người là bạn bè, chúng ta vẫn nên đi xem thử đi. Nếu không, thể hiện người bạn như tôi quá không đủ tư cách".
Nói xong, hắn cũng chạy tới điểm cháy.
Cháy không phải là cao ốc, mà là mấy nhà xung quanh.
Cũng không biết cháy vì nguyên nhân gì, thế lửa ngập trời. Lúc kiến trúc phòng ở sử dụng phần lớn là gỗ, trong phòng lại để vật phẩm dễ cháy như thảm. Lửa mượn gió thổi, bốc cháy ngùn ngụt.
Mặc dù biết người bọn họ muốn tìm ở bên trong, nhưng cũng không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ tòa nhà nào.
Người chỗ cục Quốc an cũng chạy tới địa điểm cháy, cả đám vẻ mặt âm trầm.
Bọn họ biết, nhiệm vụ của bọn họ thất bại.
Lửa lớn như vậy, bọn họ sao đi vào dẫn người?
Đợi đến khi lửa tắt, chỉ sợ bọn họ ngay cả tro cũng tìm không ra.
Trong lòng Tần Lạc cũng tiếc hận vô cùng.
Người Bạch gia thật ác độc.
Hung ác với người khác, cũng hung ác với chính mình.
Lão Nhị Bạch gia được gọi là người điên kia một chút cũng không điên, ngược lại là một người trung hiếu.
Hắn sinh ra chính là một bi kịch. Bởi vì hắn vẫn luôn sống ở trong cái bóng lưng cao lớn của Bạch Phá Cục.
Bạch Phá Cục đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, nhìn nhân viên Đồng Tước đài chạy tới chạy lui, dùng thiết bị như bình chữa lửa hoặc là ống nước cứu hoả, im lặng trầm mặc.
Thật lâu sau.
Thật lâu sau.
Một trận khói đặc thổi tới, hắn đỏ tròng mắt.
Last edited by ♎ Sói Ngây Thơ; 18-07-2013 at 06:39 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thế lửa càng lúc càng lớn, cứu viện đã tới không kịp.
Rất nhanh, mấy cao ốc liền đốt đến biến dạng.
Mặc dù biết trong nhà chứa phạm nhân quan trọng, nhưng mà, ngay bây giờ cũng không có ai dám vào bắt người.
Nếu một người ngay cả mạng cũng có thể không cần, còn có thứ gì có thể uy hiếp được hắn chứ?
Có người báo cảnh sát, cho dù vị trí Đồng Tước đài ở vùng ngoại thành vắng vẻ, xe cứu hỏa vẫn dùng tốc độ vượt mức bình thường chạy tới. Bạch gia bây giờ như mặt trời ban trưa, người bình thường nào dám đắc tội bọn họ?
Người đàn ông đeo kính râm cục Quốc an ở trong quá trình này luôn nhìn chằm chằm vào Bạch Phá Cục, nhưng mà đối phương giống như là hoàn toàn sa vào ở trong tình cảm của mình, thậm chí cũng không có chú ý tới ánh mắt của hắn.
Thật lâu sau, người đàn ông đeo kính râm vung tay lên, quát: "Lục soát".
Mặc dù hỏa thiêu mấy tòa nhà, nhưng Đồng Tước đài còn có những nơi kinh doanh khác. Cho dù biết người cùng tư liệu quan trọng có thể cũng biến mất ở trong biển lửa này, nhưng bọn họ vẫn có chút không cam lòng... đã tới đây, luôn phải làm chút gì đó. Bọn họ cũng không sợ đắc tội Bạch Phá Cục. Càng đắc tội, người phía sau hắn càng vui vẻ.
Bạch Phá Cục rốt cuộc thu hồi tâm thần, nhìn Tần Lạc một cái, không nói một lời mà đi về ra.
Bây giờ hắn ngay cả sức diễn qua loa cũng không có, chỉ muốn một mình tĩnh lặng hoặc tìm cách phát tiết lửa giận trong lòng một chút.
Hắn đã chết, táng thân biển lửa.
Nhưng mà, hắn vì sao chết?
Là bị Tần Lạc bức tử.
Thù này, chỉ có thể ghi tạc trên đầu Tần Lạc.
"Thật không thú vị". Tần Lạc lắc đầu thở dài. "Kết cục không giống với tôi nghĩ".
Đầu to không có tiếp lời, chỉ tận chức tận trách mà làm tốt công việc cảnh giới.
Hắn biết, vị trí bọn họ đứng thoạt nhìn trống rỗng, thật ra đã sớm bị người ta bao vây hết rồi. Chỉ là, có người Quốc an đang ở đây, bọn họ cũng không có gan động thủ mà thôi...
Tần Lạc chạy tới cao ốc Hoàn Cầu, là Mã Duyệt ở cửa thang máy nghênh đón.
Tần Lạc cẩn thận chú ý vẻ mặt Mã Duyệt, thấy nàng cũng không vì Điền Loa chết đi mà thương tâm quá độ, mặt không chút thay đổi, giống với lúc Tần Lạc thấy nàng lần đầu tiên.
Có điều, đây là một cô gái biết che dấu tâm sự. Từ việc nàng trở thành nằm vùng có thể ở bên cạnh người máy thế giới nội tâm như Văn Nhân Mục Nguyệt để theo dõi nhiều năm như vậy là có thể biết rõ.
Thế giới nội tâm của nàng rốt cuộc là màu gì, chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng tinh tường.
" Gần đây có khỏe không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Cũng tốt". Mã Duyệt lãnh đạm trả lời. Giống như Tần Lạc là một người theo đuổi rất không được nàng hoan nghênh.
"Vậy thì tốt". Tần Lạc nhẹ gật đầu.
Hắn có chút đồng tình với anh em Mã Duyệt. Điền Loa là ân nhân của hắn, nếu không phải hắn trước khi chết đưa tặng hàng mẫu virut Hỏa Diễm, Tần Lạc cũng không dễ dàng giải mê virut Hỏa Diễm như vậy. Mã Duyệt là trợ thụ Văn Nhân Mục Nguyệt tín nhiệm, cũng là cô gái hắn cảm thấy thú vị vô cùng.
Cho nên, lúc gặp nàng liền không nhịn được hỏi một câu tình hình gần đây của nàng.
Tần Lạc đẩy cửa phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt ra, Văn Nhân Mục Nguyệt đang gọi điện thoại.
"Sao thấy anh tới liền cố ý nói nhỏ vậy? Là người theo đuổi em à?" Tần Lạc trêu chọc. Quan hệ giữa hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt rơi vào giai cảnh, nói chuyện cũng càng ngày càng tùy ý.
"Đây là chuyện đương nhiên". Văn Nhân Mục Nguyệt nói vô cùng tự phụ.
"Ừ. Chúng ta đều quá ưu tú rồi". Tần Lạc mày dạn mặt dày nói. "Người theo đuổi anh cũng rất nhiều".
Văn Nhân Mục Nguyệt liền quay đi không thèm nhìn hắn.
"Mình có tính là người theo đuổi hắn không?" Văn Nhân Mục Nguyệt thầm nghĩ ở trong lòng.
"Chuyện xảy ra hôm nay em hẳn đã biết?" Tần Lạc kéo ghế xoay ngồi ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn mặt nghiêng tinh xảo lãnh diễm của nàng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Cô gái giống như nữ thần này cũng lọt mắt xanh mình, đời người thật đúng là không có gì tiếc nuối.
"Biết". Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu. Mặc dù nàng không có ở hiện trường Đồng Tước đài, nhưng với mạng lưới ngầm gia tộc Văn Nhân phân bố khắp Yến Kinh, chỉ sợ không có chuyện gì có thể gạt được nàng.
"Em thấy sao?" Tần Lạc hỏi.
"Bọn họ làm chuyện bọn họ nên làm". Văn Nhân Mục Nguyệt bình luận. "Biểu hiện hoàn mỹ".
"Ừ". Tần Lạc khẽ thở dài. "Bọn họ hung ác với người khác, còn ác với mình hơn... sao lại có thể làm được việc tự thiêu mình chứ?"
"Nếu hắn không làm như vậy". Người Văn Nhân Mục Nguyệt nằm ngửa ở trên ghế da mềm, áo sơ mi màu trắng bó sát người liền nâng bộ ngực thành một đường cong u nhã. "Bạch gia sẽ bị hắn thiêu hủy".
"Ừ. Cũng vì bọn họ biết hậu quả thân phận bại lộ, cho nên mới làm ra lựa chọn như vậy... Bạch Tàn Phổ cũng thật xui xẻo. Hai anh em hao tâm tốn sức diễn trò, vốn cho là chết giả có thể núp sau lưng cho người khác một kích trí mạng. Đáng tiếc, một kích này không khiến người khác trí mạng, mà lại đánh mất mạng mình..."
" Không nên xem thường đối thủ của anh". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Chỉ số thông minh của anh em Bạch gia không kém, lại cực biết nhẫn nhịn... Thời khắc mấu chốt, bọn họ lại càng có thể làm ra lựa chọn có lợi nhất. Nếu không phải bởi vì anh một mực không tin Bạch Phá Cục, cũng sẽ không giấu diếm cao thủ ở bên cạnh tất cả người thân mình... Nếu để cho trong tay hắn nắm được con tin. Bây giờ, bọn họ mới là người thắng".
"Ừ. Một người ngay cả em mình cũng có thể giết chết, làm sao có thể làm cho người ta tin tưởng chứ?" Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Tuy nhiên lúc đó mục đích Bạch Tàn Phổ bị giết là vì cho anh một công đạo".
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc Tần Lạc một cái, nhàn nhạt nói: "Cho nên, anh mới là người đàn ông bụng đen nhất Yến Kinh".
Tần Lạc híp mắt nở nụ cười, hỏi: "Đây là khen ngợi anh sao?"
" Không phải". Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời dứt khoát.
"Đó là ca ngợi anh?"
"Anh nghĩ quá rồi".
"..."
Nữ thần cao cao tại thượng làm nũng, bộ dạng quyến rũ kia đúng là đáng yêu mê người.
" Bạch Tàn Phổ đã chết, giữa anh và Bạch Phá Cục không còn có bất kỳ chỗ giảm xóc nào. Hắn tất sẽ đứng đầu tự mình so chiêu với anh... hắn là một đối thủ đáng giá coi trọng".
"Đợi một chút". Tần Lạc cắt lời Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Sao không phải là em với Bạch Phá Cục? Lại anh đại biểu cho Văn Nhân gia tộc chứ".
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc Tần Lạc một cái, nói: "Hắn căn bản không hề xem em là đối thủ".
"Mạng của anh thật khổ". Tần Lạc nói. "Có điều, hắn thiếu anh nhiều khoản nợ như vậy, cũng là lúc phải thu hồi lại rồi".
"Hắn sẽ không chờ quá lâu. Bởi vì mỗi một ngày chờ, phần thắng của hắn liền ít đi một phần".
"Anh cũng nghĩ như vậy". Tần Lạc nói. "Còn một vấn đề khác em từng nghĩ tới chưa?"
" Vấn đề gì?"
Tần Lạc ngồi thẳng người, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Nếu anh thắng. Sẽ như thế nào?"
Quả nhiên, vẻ mặt Văn Nhân Mục Nguyệt cũng trở nên ngưng trọng lên.
Nàng biết Tần Lạc không có nói giỡn, đây mới là nan đề lớn nhất bọn họ gặp phải.
Tần gia đại biểu là Tần Túng Hoành trước kia thực lực đại tổn, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Nếu Tần Lạc cùng Bạch Phá Cục đại chiến, Tần Lạc lại thắng Bạch Phá Cục. Như vậy, cả Trung Quốc cực kỳ có tài lực chính là hai người Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt... Điểm chết người nhất chính là, hai người bọn họ còn là quan hệ tình nhân thân mật.
Cục diện như vậy, làm sao có thể khiến người khác yên tâm?
Có một số đối thủ là có thể chiến thắng. Có một số đối thủ lại khó có thể chiến thắng.
Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ thở dài, nói: "Chúng ta nhất định phải là đối thủ".
Tần Lạc lắc đầu, nói: "Nhưng anh không hạ thủ với em được".
Dừng một chút, lại hỏi: "Đây có phải tính là độc cô cầu bại không?" Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra, Văn Nhân Chiếu thò đầu vào, hỏi: "Chị, Mã Duyệt đâu?"
Thấy Tần Lạc ngồi ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, mặt đầy vui sướng hô: "Anh rể, anh đang ở đây à".
Tần Lạc nhẹ gật đầu, nhìn Văn Nhân Chiếu hỏi: "Cậu tìm Mã Duyệt làm cái gì?"
"Em tìm cô ấy thương lượng một việc". Văn Nhân Chiếu nói. "Chị, anh rể, hai người nói chuyện đi. Em không quấy rầy nữa".
Nói xong, xoay người bỏ chạy mất.
Tần Lạc cười cười, nói:
"Nếu không, anh cùng Văn Nhân Chiếu làm đối thủ?"
Last edited by ♎ Sói Ngây Thơ; 18-07-2013 at 06:40 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ