Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 151: Hiểu Lầm Lớn (thượng)
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Giống như một tên trộm, Dương Vũ kéo Hỏa Phượng Hoàng chạy thẳng một mạch vào bên trong phòng của mình.(lúc này Hỏa phượng hoàng đã phục hồi một chút khí lực, mà Dương Vũ lại không muốn việc mình ôm Hỏa Phượng Hoàng bị đem rêu rao khắp nơi.)
"Mệt vãi." Vừa bước vào phòng, Hỏa Phượng Hoàng lập tức bổ nhào thẳng lên giường. Sau khi nằm lăn ra, nàng mới rên một tiếng thoải mái.
"Uy, anh còn muốn ngủ trên chiếc giường này, em đừng làm bẩn nó." Dương Vũ nhìn cơ thể Hỏa Phượng Hoàng, liền hướng Hỏa Phượng Hoàng nói.
"Cái gì ? Cơ thể em bẩn lắm sao?" Hỏa Phượng Hoàng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái, sau đó liền nhìn lại cơ thể của mình. Lúc nàng nhìn lại cơ thể của mình mới phát hiện mình chỉ mặc một chiếc áo lót của Dương Vũ. Mà hiện tại bản thân lại nằm lăn trên giường, lập tức xuân quang nhiều chỗ bị lộ hàng. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cảnh xuân chợt tiết!
Trong nháy mắt, sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng xấu hổ đỏ mặt lên, vội vàng kéo chăn, trùm lên thân thể của mình.
Nhìn bộ dạng Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ hết chỗ nói rồi. Hắn vốn muốn nhắc nhở Hỏa Phượng Hoàng, muốn nàng đi tắm rửa trước. Lại chưa từng nghĩ, Hỏa Phượng Hoàng cũng xem nặng vấn đề này như thế.
"Anh muốn nói em có phải là nên đi tắm trước hay không? Em như vậy khiến anh cũng không có chỗ nằm nghỉ." Dương Vũ bất đắc dĩ nói.
"Được rồi." Đến sau khi Dương Vũ nói ra những lời này, Hỏa Phượng Hoàng mới cảm thấy cơ thể mình nhơ nhớp cực kỳ."Bất quá..." Nhưng ngay sau đó Hỏa Phượng Hoàng liền nhíu mày.
"Được, anh biết em muốn nói gì, em cứ gọi điện thoại để người của em mang quần áo đến đây." Không đợi Hỏa Phượng Hoàng nói chuyện, Dương Vũ liền lập tức cướp lời nói. Hắn sợ Hỏa Phượng Hoàng muốn hắn đi mua đồ lót dùm nàng. Đó là việc Dương Vũ không thể vác mặt đi làm.
"Di, làm sao anh biết em muốn nói những lời này?" Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn Dương Vũ, nói tiếp: "Chẳng lẻ anh đã từng giúp người khác đi mua đồ lót ?" Hỏa Phượng Hoàng cũng là người thông minh, lúc này liền từ sắc mặt của Dương Vũ nhìn ra điều gì đó. Cho nên hỏi như vậy.
Nghe được câu hỏi của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ nhất thời lúng túng. Tựa hồ lại nhớ tới sự cố nội y ngày đó.
Nhìn sắc mặt của Dương Vũ , Hỏa Phượng Hoàng lập tức hiểu ra Dương Vũ nhất định đã trãi qua chuyện này, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện sắc mặt như thế. Lúc này, Hỏa Phượng Hoàng liền nở nụ cười nhìn Dương Vũ tiếp tục nói: "Người kia là ai vậy? Có phải bạn gái của anh không? Nàng nhất định rất đẹp, nhất định rất có mị lực?"
"Nhanh đi tắm đi. Chuyện của người lớn con nít đừng hỏi nhiều." Dương Vũ lập tức nghiêm mặt nói với Hỏa Phượng Hoàng.
"Mặc dù anh là đại ca của em, nhưng anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu đâu, hừ, còn giả bộ nghiêm túc để dọa người." Hỏa Phượng Hoàng lập tức nói thầm.
“ Em nói gì?" Mặc dù Hỏa Phượng Hoàng nói thầm, nhưng Dương Vũ vẫn nghe rất rõ.
"Không có gì." Hỏa Phượng Hoàng cười trừ, cầm lấy chiếc điện thoại cạnh bàn gọi đi. Một lát sau, Hỏa Phượng Hoàng liền buông điện thoại, nhìn về phía rồi Dương Vũ, đồng thời nói: "Em muốn đi tắm rồi, anh không được nhìn lén."
"Nhanh đi nhanh đi, đứa con nít đầu óc bậy bạ như em, anh không có hứng thú chút nào." Dương Vũ thúc giục nói. Bất quá, nói thì như thế, Dương Vũ vẫn không nhịn được càn trên quét dưới body bốc lửa của Hỏa Phượng Hoàng. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Độ tuổi của Hỏa Phượng Hoàng không chênh lệch với hắn là bao. Nhưng thân hình của nàng cực kỳ bốc lửa. Vóc dáng của Hỏa Phượng Hoàng chính là một trong những cơ thể đẹp nhất mà Dương Vũ đã nhìn thấy của nữ giới. Về phần Tiêu ngọc, thân hình của nàng không thể so bì với Hỏa Phượng Hoàng .
"Tôi nhỏ chỗ nào?" Hỏa Phượng Hoàng bầy ra tư thế show hàng, nhìn Dương Vũ hỏi.
Nhìn cơ thể của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ thật sự khó có thể cầm lòng. Cho nên lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Hỏa Phượng Hoàng. Hai tay nắm bả vai của nàng, đẩy nàng về hướng nhà tắm.
"Nếu bây giờ em không đi tắm.. có tin là anh sẽ giúp em tắm một chút không?” Dương Vũ vừa đẩy vừa uy hiếp. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Em cầu còn không được, dù sao lúc này em cũng mệt gần chết, anh giúp em kỳ cọ một chút cũng không sao." Hỏa Phượng Hoàng cười hì hì nhìn Dương Vũ nói.
Dương Vũ hết chỗ nói rồi. Hoàn toàn bị Hỏa Phượng Hoàng đánh bại.
"Em đi tắm trước đi, chờ lát nữa quần áo tới anh sẽ chuyển vào cho." Vừa nói Dương Vũ "Phanh" một tiếng liền đóng sầm cánh cửa lại. Lúc rời đi, Dương Vũ còn nghe được Hỏa Phượng Hoàng đứng trong cười haha. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Thật là hại người a." Dương Vũ lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Không lâu sau, liền có người gõ cửa. Dương Vũ mở cửa thấy một phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt, trong tay còn mang theo một cái túi.
"Tiểu thư của chúng tôi thật sự ở trong căn phòng này?" Phụ nữ trung niên nhìn Dương Vũ hỏi.
"Đúng vậy, cô là người mang y phục tới sao?" Dương Vũ đánh giá người phụ nữ trung niên một chút, cảm thấy cô ta hẳn là người giúp việc của Chu gia .... Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Đúng vậy. Đây chính là y phục mà tiểu thư muốn..., tôi giao cho cậu, tạm biệt. "
"Đi thong thả, không tiễn." Dương Vũ đóng cửa lại , có chút kỳ quái, "Chẳng lẽ bọn họ không có chút hiếu kỳ vì sao tiểu thư bọn họ lại ở chỗ này? Vì sao mình cũng ở chỗ này?"
"Mở cửa, y phục của em đây." Dương Vũ gõ cửa nói với Hỏa Phượng Hoàng.
"Chờ một chút." Hỏa Phượng Hoàng ở bên trong đáp một tiếng, một lát sau, cửa liền hé cửa mở ra một chút, Hỏa Phượng Hoàng thò đầu ra ngoài.
"Đồ của em đây." Vừa nói Dương Vũ trực tiếp đem toàn bộ cái túi đưa tới.
"Đem đến nhanh vậy sao?" Hỏa Phượng Hoàng nhận lấy túi, lầm bầm lầu bầu nói một tiếng. Sau đó liền nhìn về phía rồi Dương Vũ, "Đại ca, có muốn vào cùng nhau một chút không?"
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 152: Hiểu Lầm Lớn (hạ)
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
"Em tính đêm nay ngủ ở chỗ của anh?" Dương Vũ tắm rửa xong, sau khi từ phòng tắm đi ra thấy Hỏa Phượng Hoàng đang nằm ngữa trên giường xem TV nên Dương Vũ đành hỏi.
"Đúng vậy a, có gì không ổn?" Hỏa Phượng Hoàng mở to đôi mắt, nhìn Dương Vũ nghi ngờ hỏi.
"Vô cùng không ổn." Dương Vũ buồn bực ngồi xuống. Vốn hắn cứ tưởng Hỏa Phượng Hoàng sau khi tắm rửa thay y phục xong sẽ về nhà, chưa từng nghĩ đến nàng sẽ nghĩ lại nơi này. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Làm sao không ổn rồi? Chẳng lẻ anh có chuyện gì mờ ám không thể cho người khác biết? Nếu như thế em càng không thể trở về." Hỏa Phượng Hoàng nở nụ cười nhìn Dương Vũ nói.
"Anh làm gì có chuyện mờ ám nào? Còn không phải bởi vì chúng ta cô nam quả nữ ở chung một căn phòng rất bất tiện. Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em sau này?"
"Chỉ cần anh không nói em không nói, người khác làm sao biết được? Huống chi em lại cảm thấy chuyện này chả có gì bất tiện cả. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm đuổi em trở về sao?" Hỏa Phượng Hoàng vừa nói vừa bày ra bộ dạng đáng thương. Khiến Dương Vũ nhìn cảm thấy rất quái dị. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Tóm lại tối nay em vẫn không thể ở chỗ anh." Dương Vũ buồn bực.
"Hiện tại em không muốn về, Đang mệt muốn chết đây, toàn thân vô lực." Hỏa Phượng Hoàng tựa hồ nhất định phải ở lại chỗ này cho bằng được. Vô luận Dương Vũ nói như thế nào, nàng cũng không đi.
"Được rồi, thế tối nay anh lại nằm đất." Dương Vũ buồn bực nói."Đúng rồi, cảm giác hiện tại của em ra sao?" Dương Vũ nói đến dị năng của Hỏa Phượng Hoàng.
"Rất tốt, em có cảm giác dị năng còn mạnh hơn so với trước kia. Cả người cũng có một cảm giác mạnh mẽ. Trước kia chưa từng có cảm giác như vậy." Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng cao hứng nói.
"Ừ, hiện tại dị năng của em tiêu hao nhiều lắm. Chờ sau khi em khôi phục, cảm giác mạnh hơn mới càng rõ rệt. Nhớ, sau này mỗi ngày phải bỏ chút thời gian tu luyện dị năng. Chỉ có kiên trì tu luyện, dị năng mới càng thêm cường đại"
"Tu luyện thế nào?" Hỏa Phượng Hoàng vội vàng nói.
"Chờ một chút anh dạy cho. Đúng rồi, sau này ngoại trừ tu luyện dị năng trong cơ thể, em cũng có thể luyện tập một vài thủ đoạn công kích bằng dị năng. Làm quen một chút với chúng."
"Thủ đoạn công kích của dị năng không có bất cứ chiêu thức nào. Em nghĩ như thế nào thì công kích như ấy, mỗi người đều có tuyệt chiêu riêng của mình. Nếu có thời gian rãnh rỗi em nên luyện tập nhiều hơn, tự sáng tạo phương thức công kích cho riêng bản thân." Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng nói.
Hỏa Phượng Hoàng gật đầu. Tỏ vẻ biết rồi.
Sau đó, Dương Vũ liền nói cho Hỏa Phượng Hoàng làm sao tu luyện dị năng. Như thế nào mới có thể làm cho dị năng trong cơ thể đi ra ngoài biến thành công kích. Dị năng vận dụng thật ra chính là cách vận dụng tinh thần lực. Dị năng cùng tinh thần lực không thể tách biệt ra được.
Đợi đến Dương Vũ giải thích xong. Trên mặt Hỏa Phượng Hoàng lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
"Tạm dừng." Nhìn sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ biết Hỏa Phượng Hoàng đang muốn làm gì. Cho nên vội vàng ngăn cản Hỏa Phượng Hoàng nói: "Không nên tập dị năng ở chỗ này. Phải biết rằng, dị năng của em là hệ hỏa, không cẩn thận chỗ này sẽ cháy hết." Dương Vũ lo lắng không phải là không có nguyên nhân .
Ban đầu, lúc Dương Vũ mới bắt đầu luyện tập dị năng, hắn cũng không thể khống chế dị năng của mình, sau khi phát ra ngọn lửa liền lập tức chạy trốn. Nếu như lúc ấy Dương Vũ không phải là ở công viên Tháp sơn mà ở trong phòng thì đã sớm gây ra hỏa hoạn nặng. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dương Vũ không tin Hỏa Phượng Hoàng ở lần đầu tiên có thể khống chế được dị năng của mình.
"Lúc em còn chưa chắc có thể khống chế dị năng của bản thân, thì nên kiếm nơi nào đó trống trãi để luyện tập, tốt nhất là nơi không có ai lui tới." Dương Vũ dặn dò.
"Như vậy a." Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng lập tức mất hứng. Vốn là nàng quả thật muốn lập tức thí nghiệm dị năng ngay ở chỗ này.
"Tốt lắm, em có thể tu luyện dị năng. Anh muốn ngủ." Dương Vũ từ trên giường cầm lấy một cái chăn và cái gối, sau đó trải xuống mặt đất.
Hỏa Phượng Hoàng còn lại là y theo phương pháp Dương Vũ đã dạy, bắt đầu tu luyện dị năng
Một đêm vô sự, trời rất nhanh đã sáng. Không biết lúc nào, Dương Vũ nghe thấy tiếng gõ cửa từ trong mộng. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Ai đấy? Ra ngay." Dương Vũ lầu bầu một câu, không tình nguyện mở mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, Hỏa Phượng Hoàng cũng đã tỉnh giấc. Lúc này đang mắt nhắm mắt mở, ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa.
" Đại ca, có phải bằng hữu của anh tới tìm hay không? Còn không mau đi mở cửa?" Hỏa Phượng Hoàng ngáp nói.
"Người nào lại tới sớm như vậy? Thiệt là." Dương Vũ không tình nguyện rời khỏi chỗ nằm, đi ra ngoài, mở cửa.
"Dương Vũ!" Phía ngoài truyền đến một âm thanh theo đó là nụ cười quen thuộc.
"Tiêu Ngọc?" Dương Vũ lập tức kinh hô. Sau đó khuôn mặt của hắn lập tức biến sắc.
"Vui không?" Tiêu Ngọc cười, đi đến bên cạnh Dương Vũ.
"Vui…, vui lắm." Trong lòng Dương Vũ biết đã hỏng chuyện, mới vừa muốn ngăn cản Tiêu Ngọc đi vào, đã thấy Tiêu Ngọc nhanh hơn hắn một nhịp tiến vào trong.
"Dương Vũ, em..." Tiêu Ngọc cao hứng nói, nhưng những lời này vừa thốt ra một nữa thì giọng nói đột nhiên dừng lại.
"Các người? Các người?" Thấy Hỏa Phượng Hoàng nữa nằm nữa ngồi trên giường, Tiêu Ngọc quay đầu, thả cánh tay đang cầm Dương Vũ. Không nghi ngờ chút nào nữa, Tiêu Ngọc đã nhận định hai người Dương Vũ đã qua đêm cùng nhau
"Dương Vũ..." Ánh mắt Tiêu Dao nhìn Dương Vũ, trên mặt lộ ra thần sắc không tin, hoài nghi, ủy khuất, thương tâm, tuyệt vọng... Trong đôi mắt Tiêu Ngọc cũng lập tức tràn ngập những giọt nước mắt trong suốt. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Tiêu Ngọc, không phải như em nghĩ ." Trong lòng Dương Vũ thầm hô hỏng bét, đồng thời vội vàng hướng về Tiêu Ngọc giải thích
"Thật xin lỗi, quấy rầy hai người." Tiêu Ngọc cắn răng chịu đựng ngăn không cho những giọt nước mắt rơi xuống, lạnh lùng quăng cho Dương Vũ một câu, sau đó xoay người chạy ra cửa.
"Tiêu Ngọc, không phải là như vậy , em hãy nghe anh giải thích." Dương Vũ vội vàng lớn tiếng nói. Nhưng Tiêu Ngọc cũng mặc kệ, chạy thẳng vào thang máy.
"Ôi thôi xong, chuyến này hiểu lầm lớn a." Vẻ mặt Dương Vũ khổ sở lầu bầu
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 153: Một giọt nước mắt trong suốt
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
"Di, cô ấy không phải là người đã ở nhà hàng Đông Phương hôm qua sao? Hình như gọi là Tiêu Ngọc đúng không?" Hỏa Phượng Hoàng nửa nằm ở trên giường, nhìn Dương Vũ hỏi. Trong giọng nói tựa hồ có một chút nghi ngờ.
Nghe Hỏa Phượng Hoàng nói, Dương Vũ không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Hỏa Phượng Hoàng một cái. Nếu như không phải Hỏa Phượng Hoàng ở lại chỗ này, có lẽ Tiêu Dao cũng sẽ không hiểu lầm hắn. Chẳng qua là… lần này không biết nên giải thích thế nào. Dương Vũ "Ầm!" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Nhìn khuôn mặt buồn khổ của Dương Vũ. Trong lòng Hỏa Phượng Hoàng có chút không đành lòng. Đồng thời , nàng cũng cảm thấy Dương Vũ có chút ngu ngu. Cho nên liền mở miệng nói: "Ngu ngốc, anh còn không nhanh đuổi theo?"
"Đúng nha!" Bị một câu nhắc nhở này của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ mới có phản ứng. Lập tức mặc quần áo, mở cửa phóng nhanh ra ngoài. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Chút nữa tự em trở về đi." Dương Vũ phân phó Hỏa Phượng Hoàng một tiếng, liền xoay người lại, chạy xuống.
"Trở về?" Hỏa Phượng Hoàng cười một tiếng, "Tôi vẫn ngủ chưa đủ." Vừa nói Hỏa Phượng Hoàng cũng nặng nề lăn ra giường một cái. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Cặp mắt tràn đầy nước mắt rốt cuộc cũng nhịn không được mà men theo khóe mắt chảy xuống, lăn dài theo khuôn mặt, rớt xuống mặt đất , "Tích" một tiếng vô số âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên.
Tim Tiêu Ngọc cũng tan nát như ngàn vạn giọt nước mắt tan vỡ kia.
"Tại sao mình lại cảm thấy đau lòng." Trong đầu Tiêu Ngọc không tự chủ được nhớ lại khoảnh khắc Dương Vũ mở cửa. Trên giường có một cô gái nằm hớ hênh. Chỉ cần có đầu óc một chút là sẽ liên tưởng ngay đến việc tối qua họ đã làm gì. Tiêu Ngọc dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Một khắc kia, lòng của nàng tan nát. Không biết tại sao, nhưng chính là tan nát cõi lòng! Tim nàng cảm thấy đau đớn! Trái tim mơ mộng đau nhói. Tiêu Ngọc nhẹ nhàng lấy tay che ngực, nàng tựa như cảm giác được tim mình đã vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh rồi.
Cảm giác duy nhất lúc này là đau thấu tâm can
"Mình tại sao phải thương tâm? Mình tại sao phải rơi lệ? Chẳng lẽ mình đã yêu hắn?" Ánh mắt Tiêu Ngọc mơ hồ, thậm chí ngay cả cửa thang máy mở ra cũng không hay. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Không, làm sao mình có thể có yêu hắn." Trong nháy mắt Tiêu Dao liền bác bỏ suy nghĩ có chút buồn cười này."Nhưng mà.. tại sao mình lại thương tâm?" Tựa hồ cảm giác được cửa thang máy mở ra, Tiêu Dao cất bước đi ra ngoài.
"Hắn ở chung một chỗ với cô ta có liên quan gì đến mình. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề nói qua lời thích mình. Chẳng lẻ do bản thân tự đa tình sao." Tiêu Ngọc càng nghĩ càng thấy thương tâm. Chẳng qua là, trong đầu nàng hình ảnh của Dương Vũ và cô gái kia như những thước phim quay chậm, hiện rõ ra trong tâm trí.
Ở trường học chạm vào nhau, lúc bị bắt cóc, Dương Vũ liều chết cứu giúp, thậm chí vì mình mà hắn quỳ gối trước bọn tội phạm, hình ảnh thật cả động. Dương Vũ còn vì mình mà đi mua áo lót. Những giây phút đẹp như thế từ từ hiện lên trong đầu Tiêu ngọc như những thước phim quay chậm.
Nhưng Tiêu Ngọc càng nghĩ đến, lại càng cảm thấy đau lòng. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vết thương trong lòng Tiêu Ngọc như thế, nhưng lúc này nàng vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình đã yêu Dương Vũ! Nếu như không phải là đã yêu Dương Vũ, nàng cần gì phải nhìn thấy Dương Vũ ở cùng một chỗ với Hỏa Phượng Hoàng lại có biểu hiện thương tâm như vậy? Nếu như không phải là đã yêu Dương Vũ, nàng làm sao có thể liên tiếp đón nhận những việc Dương Vũ đã làm vì nàng?
Khi đi khỏi khách sạn, Tiêu Ngọc ngừng lại, lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống không ngừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau.
Nàng đang mong đợi cái gì ? Nàng đang đợi chuyện gì?
Một phút đồng hồ trôi qua. Phía sau không có ai đi ra ngoài. Hai phút đồng hồ trôi qua, phía sau vẫn không có một người. Phút thứ ba, phía sau không có người nào đi ra.
Sau ba phút! trong mắt Tiêu Ngọc lộ rõ vẻ tuyệt vọng Chậm rãi xoay đầu lại, cất bước đi về hướng khác. Nhưng trong nháy mắt nàng quay đầu đó, có một giọt nước mắt lăn xuống mà nếu ai không chú ý thì không thể thấy được, trên không trung nhẹ nhàng bay, cuối cùng rơi trên mặt đất, hóa thành hư vô.
Chạy như tên bay, Dương Vũ dùng tốc độ nhanh nhất vọt từ trên lầu xuống. Nhưng khi hắn xuống tới trước cửa khách sạn đã không còn thấy bóng dáng của Tiêu Ngọc đâu nữa.
Không suy nghĩ nhiều, Dương Vũ nhanh chóng chọn một hướng chạy đi. Nhưng không lâu sau, Dương Vũ lại một lần nữa trở lại đứng dưới nhà hàng, rồi lại chạy theo hướng khác. Chẳng qua là, Dương Vũ đi khắp mấy khu quanh đó vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Ngọc ở đâu. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vẻ mặt Dương Vũ vội vàng, ra sức tìm kiếm khu vực xung quanh. Trong lòng hết sức vội vàng, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này Tiêu Ngọc có thể đi đến đâu? Dương Vũ đã dùng tốc độ nhanh nhất tìm hết một vòng xung quanh khu này. Nhưng ngay cả bóng dáng Tiêu Ngọc hắn cũng không thấy đâu.
"Ta thật là ngu ngốc, đáng chết!" Dương Vũ bỗng nhiên đụng phải chiếc di động trong tay! Âm thầm tự mắng một tiếng, rồi gọi cho Tiêu Ngọc.
"Ngàn vạn không nên tắt điện thoại, ngàn vạn không nên tắt điện thoại!" Dương Vũ một bên cầu xin, một bên nhìn vào màn hình di động.
"Đô!" một tiếng, Tiêu Ngọc quả nhiên bắt máy. Nhưng Dương Vũ còn chưa cất tiếng thì bên kia đầu dây đã cúp máy. Đến khi Dương Vũ gọi cuộc thứ hai thì điện thoại của đối phương đã tắt máy hoàn toàn!
Sắc mặt Dương Vũ ngày càng vội. Hắn biết, lúc này Tiêu ngọc nhất định vô cùng đau lòng.
"Không được, ta nhất định phải tìm được nàng." Vẻ mặt Dương vũ kiên quyết, nhìn thoáng xung quanh, quyết định cất bước đuổi theo hướng Tiêu Dao vừa rời đi
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 154: Chốn tao ngộ ngày xưa
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tiêu Ngọc liền đi thẳng vào một con hẻm bên cạnh, rồi từ hẻm nhỏ đi ra một con đường khác, cuối cùng đi vu vơ trên đường không mục đích.
Vừa đi, vừa nhớ đến hình ảnh của Dương Vũ, khiến từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Tuy nói thời gian nàng và Dương Vũ quen nhau không quá lâu, chẳng qua là gặp nhau được vài ngày mà thôi. Nhưng chỉ với mấy ngày đó, giữa hai người bọn họ đã phát sinh những chuyện mà đa số những người khác không thể gặp.
Vốn những chuyện này không thể nào xảy ra, Tiêu Ngọc đã cố quên, dù sao bị bắt cóc cũng không phải là một câu chuyện đẹp. Nhưng nàng vẫn không thể nào quên được.
Cảm giác rung động lần đầu gặp nhau. Lúc bị bắt cóc, Dương Vũ vì mình quỳ xuống, vì mình mà mua quần áo. Những ký ức này có lẽ cả đời nàng cũng không thể quên được.
Có người nói, nữ nhân là động vật cảm tính. Cho dù một chuyện thoạt nhìn rất nhỏ, có lẽ là vài động tác lơ đãng cũng có thể khiến họ cảm động. Mà sau khi cảm động họ sẽ sinh ra hảo cảm, rồi sẽ sinh ra tình cảm.
Tiêu Ngọc lại là một cô gái như vậy. Nàng hiện tại bị “lời nói dối” của Dương Vũ hấp dẫn. Sau đó lại phát sinh một loạt sự kiện, mỗi một việc đều khiến Tiêu Ngọc cảm động. Tiêu Ngọc có lẽ không thừa nhận, nhưng trên thực tế nàng đã yêu Dương Vũ.
Nàng cũng không biết bản thân đã nảy sinh tình cảm với Dương Vũ lúc nào. Có lẽ là sau khi Dương Vũ lộ ra chân tình. Lần đó nàng giả bộ ngủ, Dương Vũ đã thẳng thắng nói hết thảy. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nghe xong tâm sự của Dương Vũ, Tiêu Ngọc lúc ấy rất cảm động. Nghe được ra những lời tâm can của Dươg Vũ, nàng nghĩ Dương Vũ thật là một gã si tình, một nam nhân chuyên tình chân chính. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Có lẽ từ một khắc kia, Tiêu Ngọc đã có tình cảm với Dương Vũ, và có lẽ ở khoảnh khắc kia, Tiêu Ngọc cũng đã yêu Dương Vũ.
Bất luận là căn cứ vào tình cảm hay lý trí. Dù sao, Tiêu Ngọc thật sự đã yêu Dương Vũ. Đây là chuyện không thể chối cãi!
"Đại bịp bợm, đại phôi đản, anh cũng dám gạt em . !" Đi không mục đích trên con đường, trong lòng Tiêu Ngọc bỗng nhiên thét gào. Nhưng nước mắt của nàng cũng không ngừng lăn dài trên gương mặt.
"Đại bịp bợm, anh còn dám nói mình là một người chân tình, nhưng sao lại làm ra những chuyện như thế." Tiêu Ngọc là nghĩ tới lúc Dương Vũ tâm sự rồi lại nhớ đến cảnh vừa thấy lúc nãy.
"Nam nhân, quả nhiên là không thể tin ." Tiêu Ngọc càng nghĩ càng thấy thương tâm, càng thương tâm, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn.
"Đại phôi đản, anh dám gạt em, sau này không tin anh nữa." Tiêu Ngọc thương tâm nói.
"Rốt cuộc là em đi đâu?" Dọc theo đường đi, sắc mặt Dương Vũ rất gấp gáp, cất bước chạy nhanh, vừa chạy vừa gọi điện thoại choTiêu Ngọc. Nhưng điện thoại Tiêu Ngọc vẫn trong trạng thái tắt nguồn.
“Chắc là đau lòng lắm đây!?” Càng nghĩ Dương Vũ càng cảm thấy gấp gáp. Hắn biết tính cách của Tiêu Ngọc, một khi bị nàng hiểu lầm sẽ không thể biết được nàng làm nên những chuyện gì, nhưng chắc chắn con tim nàng sẽ rất đau đớn.
Nghĩ đến bộ dạng đau lòng của Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ đau nhói. Đồng thời cũng dâng lên niềm hối hận.
"Haizz..." Dương Vũ thở dài một hơi. Lúc này hắn đã chạy được một quảng khá xa rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Ngọc đâu.
Dừng ở bên đường Dương Vũ khẽ nhíu mày, nếu trên đường tìm không được, thì Tiêu Ngọc rất có thể đi đến nơi nào rồi.
Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dương Vũ tương đối hiểu rõ Tiêu Ngọc. Nếu như hắn nghĩ không sai, Tiêu Ngọc bình thường sẽ đi đên một nơi nào đó. Mà lúc này Dương Vũ đã tìm đến vài nơi, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra Tiêu Ngọc. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Bỗng nhiên, ánh mắt Dương Vũ sáng lên, vẻ vui mừng chợt lóe lên trên mặt. Bởi vì hắn nghĩ tới một nơi, mà chỗ đó hắn vẫn chưa tìm tới.
Nghĩ tới đây, Dương Vũ lập tức liền xoay người chạy nhanh.
…….
Tiêu Ngọc đã đi trên đường thật lâu. Đột nhiên, Tiêu Ngọc cảm thấy có chút mệt mỏi. Đảo mắt nhìn, bên cạnh vừa lúc có một chòi nghỉ mát. Không suy nghĩ nhiều, Tiêu Ngọc lập tức đi tới. Sau đó, Tiêu Ngọc mới nhìn chung quanh, cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc, tựa hồ là... Trường học?
"Sao lại đi tới đây ta? Tiêu Ngọc có chút kỳ quái.
Leo qua bức tường quen thuộc, vẻ mặt Dương Vũ lo lắng, vội vả chạy về phía trước. Bỗng nhiên hắn dừng bước, trong mắt dần hiện ra thần sắc mừng rỡ, nhìn một căn chòi phía trước, có một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra trong mắt hắn. Truyện Long Tổ (龙组) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chẳng qua lúc này bóng lưng kia hiện ra một vẻ cô đơn, thê lương đầy thương cảm.
Nhìn bóng lưng cô đơn kia, trong lòng Dương Vũ dâng lên nỗi đau đớn không tự chủ được. Sau đó hướng căn chòi bước nhanh tới.
"Tiêu Ngọc, cuối cùng anh cũng tìm được em." Đi tới cạnh Tiêu Ngọc, Dương Vũ khẩn trương nói.
Đang trầm tư, Tiêu Ngọc bỗng nhiên bị giọng nói của Dương Vũ đánh thức. Khi nàng thấy Dương Vũ đi tới, trong mắt không kiềm chế được mà phát ra một tia mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó là thay vào là thần sắc lạnh lùng.
"Anh tới nơi này làm gì?" Khuôn mặt Tiêu Ngọc lạnh lùng nói.
"Anh, anh tới giải thích với em ." Nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ đau xót vội vàng nói.
"Giải thích? Anh cần sao?" Vẻ lạnh lùng trên mặt Tiêu Ngọc biến mất, thay vào đó là thần sắc bi thương cực độ, tựa như đã tuyệt vọng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 155: Là cái gì làm tầm mắt của ta mơ hồ?
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nhìn thần sắc gần như tuyệt vọng của Tiêu Ngọc, lòng Dương Vũ quặn đau như đao cắt. Hắn biết Tiêu Ngọc sở dĩ như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn.
" Tiêu Ngọc, em nghe anh giải thích." Dương Vũ đi tới trước mặt Tiêu Ngọc, vẻ mặt thành khẩn nhìn Tiêu Ngọc nói.
Tiêu Ngọc cười thê lương, đứng lên liếc Dương Vũ một cái, giọng nói lạnh lùng: "Giải thích? Tại sao anh phải giải thích với em? Cần sao? Em đâu là gì của anh."
Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa bỏ đi ra ngoài.
Dương Vũ thấy thế vội vàng kéo tay Tiêu Ngọc lại. Dương Vũ hôm nay nhất định phải giải thích rõ mọi chuyện với Tiêu Ngọc.
" Tiêu Ngọc, chẳng lẽ em không hiểu lòng anh sao?" Kéo tay Tiêu Ngọc, Dương Vũ nhìn nàng với anh mắt chân tình nói.
Tiêu Ngọc dừng một chút, sau đó liền lắc đầu. Liếc Dương Vũ một cái, nói: "Em hiểu. Nhưng chuyện của anh không liên quan gì đến em." Vẻ mặt ảm đạm, tựa hồ quả thật không liên quan tí gì đến nàng. Dừng một chút, Tiêu Ngọc tiếp tục nói: "Anh buông ra, em phải về nhà."
"Nếu như em không nghe lời giải thích của anh, anh sẽ tuyệt đối không buông tay, cả đời này anh cũng tuyệt đối không buông!" Vẻ mặt Dương Vũ kiên định.
Có lẽ là nghe Dương Vũ nói, hay là nghĩ tới điều gì, lòng Tiêu Ngọc mềm nhũn ra. Nhìn Dương Vũ một cái, không từ chối.
Dương Vũ vui mừng, biết Tiêu Ngọc mềm lòng, cho nên nói: "Chuyện của anh và Hỏa Phượng Hoàng không như em nghĩ , anh và cô ta chưa xảy ra chuyện gì cả." Dương Vũ vội vàng giải thích nói.
"Các người đã ngủ cùng chỗ với nhau mà còn bảo không có chuyện gì?" Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ, khi nói tới chỗ này thì lòng nàng cảm thấy đau xót, ánh mắt đỏ lên, trên khóe mắt nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Anh với cô ta quả thật không xảy ra chuyện gì, tối hôm qua anh ngủ dưới đất ." Dương Vũ đưa tay thay Tiêu Ngọc xóa đi dòng lệ trên khóe mắt, một bên nhìn Tiêu Ngọc, ánh mắt thành khẩn nói.
Nhìn thấy Dương Vũ muốn lau nước mắt thay mình, Tiêu Ngọc vội vàng từ chối . Bất quá, cuối cùng vẫn bất động, tùy ý Dương Vũ lau dòng nước mắt đang chảy trên khuôn mặt. Chẳng qua là nước mắt càng chảy càng nhiều hơn.
" Tiêu Ngọc, có lẽ em không biết, người anh thích là em, yêu cũng là em. Anh với Chu Dĩnh tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ quyết định đem trọn chuyện này nói ra. Nếu như, hôm nay Tiêu Ngọc không nghe hắn giải thích..., thì hắn làm cam lòng, điều này tuyệt đối không được xảy ra .
"Hừ, ai biết anh nói là thật hay giả?" Tiêu Ngọc lắc đầu, nhìn Dương Vũ nói.
"Anh nói toàn sự thật, nếu là có một câu nói dối, anh sẽ chết không tử tế, bị thiên lôi đánh xuống địa ngục!" Dương Vũ bình thường không bao giờ thề thốt, nhưng hiện tại hắn cũng xài chiêu này.
"Nhưng cho dù anh và cô ta không có quan hệ gì với nhau thì có liên quan gì đến em?" Tiêu Ngọc tựa hồ tin câu chuyện của Dương Vũ, nhưng sau đó đưa ra bộ dạng bất cần nói với Dương Vũ.
"Em còn không biết sao? Anh yêu Em. Anh lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây cũng chỉ vì em!" Vì để cho Tiêu Ngọc bài trừ nghi ngờ, Dương Vũ thậm chí nói thẳng ra mọi chuyện.
"Dương Vũ, anh hiểu lầm rồi. Thật xin lỗi, em phải đi." Tiêu Ngọc thờ ơ đối với câu chuyện của Dương Vũ, sau đó lạnh lùng nói với Dương Vũ.
"Em nói gì? Anh lầm chuyện gì?" Dương Vũ nhất thời hoảng hốt, kéo Tiêu Ngọc, không muốn nàng rời khỏi.
"Tôi nói anh hiểu lầm rồi. Lúc nãy thấy hai người, em rời đi vì không muốn quấy rầy chuyện tốt của các vị, cũng không phải có nguyên nhân gì khác, quả là ngại thật, anh làm đau tay tôi rồi, mời thả ra?" Tiêu Ngọc vẻ mặt lạnh lùng.
Đến khi Dương Vũ hoàn toàn buông tay, trong lòng Tiêu Ngọc nhất thời xông lên một cảm giác mất mác vô hạn. Nhưng sau đó mang vẻ mặt lạnh lùng rời đi, ngay cả một cái nhìn cho Dương Vũ cũng không.
Nhìn Tiêu Ngọc mang vẻ mặt lạnh lùng quay đi, thậm chí cũng không nhìn mình một cái, Dương Vũ chỉ cảm thấy lòng đau nhức như dao cắt.
"Tại sao? Tại sao em lại nói như vậy" Nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc, Dương Vũ lẩm bẩm tự nói nói.
Nghe được câu nói của Dương Vũ, trên mặt Tiêu Ngọc lộ ra một tia không đành lòng. Thân hình theo đó cũng khựng lại một chút. Bất quá, sau đó vẫn cất bước rời đi.
Nhìn thân ảnh dứt khoát rời đi của Tiêu Ngọc. Tim Dương Vũ càng thêm đau. Không biết tại sao, Dương Vũ bắt đầu cảm giác được tầm nhìn của mình bắt đầu nhòa đi.
Cái gì làm nhòa tầm nhìn của ta? Dương Vũ thậm chí không biết hốc mắt mình từ khi nào đã ngưng tụ hơi nước. Hắn lúc này, chỉ có một loại cảm giác —— đau! Lòng đau quặn như đao cắt! Từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía chòi nghỉ mát, tiếp theo tầm mắt Dương Vũ phóng về dãy phòng học cách đó không xa.
Trong lòng Dương Vũ vừa động. Tiếp theo liền quay đầu nhìn về phía chung quanh. Sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
"Em nói dối!" Nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc, Dương Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó, Dương Vũ liền vọt nhanh tới hướng nàng.
"Em nói dối, em gạt anh!" Dương Vũ một tay kéo Tiêu Ngọc, khiến Tiêu Ngọc đối diện với hắn, tiếp đó Dương Vũ lập tức ôm nàng vào lòng. Sau đó dùng lực ôm Tiêu Ngọc thật chặc.
"Anh làm cái gì?" Tiêu Ngọc bị dọa hết hồn, Nàng còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì đã bị Dương Vũ ôm vào lòng."Mau buông." Tiêu Ngọc chống cự. (DG: chống cự bụng bự)
"Anh không buông tay, kiếp này trừ phi anh chết, nếu không anh tuyệt đối sẽ không buông tay!" Vừa nói Dương Vũ càng xiết chặc vòng tay đang ôm Tiêu Ngọc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo