Mấy người Diệp Trần nhìn về hướng giọng nói phát ra, thấy một nam tử trung niên cường tráng đang bước về phía mấy người.
- Là một hội trưởng khác, Hắc Ám Bàng Hoàng, lúc trước đã từng hợp tác chung nhiệm vụ.
Nhất Thế Yêu Nhiêu thấp giọng giải thích trong kênh đội ngũ.
- Bàng Hoàng hội trưởng, đã lâu không gặp!
Giải thích xong cho mọi người, Nhất Thế Yêu Nhiêu liền cười, chào hỏi với Hắc Ám Bàng Hoàng.
Hắc Ám Bàng Hoàng không khỏi ngẩn người khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Nhất Thế Yêu Nhiêu. Lúc trước gặp nàng, nàng có vẻ rất ngang bướng, ai cũng không phục, một bộ dạng “trời sập có ta đỡ”, hiện tại hình như cải biến không ít.
Nếu là quá khứ, Nhất Thế Yêu Nhiêu tuy rằng vẫn lịch sự chào hỏi hắn như vậy, nhưng nụ cười của nàng sẽ không bao giờ tự nhiên đến thế.
Cái gì khiến nàng thay đổi vậy nhỉ?
- Đúng vậy, lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi cũng đến khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp. À, đúng rồi, ngươi tới là vì Huân chương khiêu chiến giả.
Hắc Ám Bàng Hoàng tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt không lộ ra một chút nào, một gương mặt thành thật, sáng sủa như đang được chiếu trong ánh mặt trời.
- Lão đại, gia hỏa này hình như muốn tán Yêu Nhiêu tỷ!
Pháp Hào không nhiều bổn sự, chỉ có mỗi ánh mắt lợi hại, nhìn vào đôi mắt của Hắc Ám Bàng Hoàng, hắn đã nhận ra gia hỏa này tiếp cận Nhất Thế Yêu Nhiêu, là có mục đích không muốn cho ai biết. Tên khốn nạn, muốn đào góc tường nhà Lão Đại hắn, muốn chết sao?
- Yên tâm, Yêu Nhiêu tỷ của ngươi còn chướng mắt với hắn nữa kìa!
Diệp Trần lười biếng nói.
Một khi Pháp Hào đã nhìn ra được, thì với cảm giác nhạy bén của Nhất Thế Yêu Nhiêu, không có khả năng không biết gia hỏa này đang muốn gì. Chắc là lúc trước đã giúp qua Nhất Thế Yêu Nhiêu, nên nàng mới không thèm làm khó khắn với hắn. Nàng vốn là người ân oán phân minh mà.
- Nhưng lão đại à! Đến Yêu Nhiêu tỷ còn biết, ngươi không thể thấy người ta tán bạn gái ngươi mà ngươi không thèm lên tiếng thế chứ?
- Không nghĩ ra ngươi còn là một người biết suy nghĩ cơ đấy!
Diệp Trần cười hắc hắc nói, hắn đương nhiên không có khả năng mặc kệ không thèm để ý như vậy rồi.
- Yêu Nhiêu, vị huynh đệ kia là ai vậy?
Diệp Trần đứng lên, chạy hai ba bước tới gần Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhìn vào Hắc Ám Bàng Hoàng, tò mò hỏi.
- Hắc Ám Bàng Hoàng, hội trưởng Hắc Ám Tinh Quang.
Nhất Thế Yêu Nhiêu nhịn không được, trợn mắt nhìn tên vô xỉ này, rõ ràng nàng vừa nói dứt mồm, gia hỏa này lại làm bộ không biết, rõ ràng mang chủ đích xấu mà.
- Thì ra là hội trưởng của Hắc Ám Tinh Quang công hội. Ngưỡng mộ đã lâu.
Diệp Trần cười ha ha nói, ngưỡng mộ cái chết thí, đến tên công hội hắn còn chửa nghe bao giờ, càng không phải nói đến gã Hắc Ám Bàng Hoàng này.
- Không dám, không dám, không biết vị huynh đệ này xưng hô thế nào?
Nhìn thấy Diệp Trần cười rất nhiệt tình, Hắc Ám Bàng Hoàng nhất thời tưởng thật, cảm giác khá vui sướng hỏi lại.
- Ta gọi là Nhất Hiệt Trần Ai, là bạn trai của Yêu Nhiêu!
Diệp Trần cười ha ha tự giới thiệu.
- Nhất Hiệt Trần Ai huynh đệ,xin chỉ….
Hắc Ám Bàng Hoàng cười đang định nói xin Diệp Trần chỉ giáo nhiều hơn, nhưng mới đến một nửa, hắn mới giật mình.
Nhất Thế Yêu Nhiêu nghe thấy lời giới thiệu của Diệp Trần, lập tức trừng mắt, pm nói.
- Là giả thôi, cũng không phải là lần đầu tiên, ta giúp ngươi thoát khỏi gia hỏa này, bớt phiền toái còn gì!
Diệp Trần rất nhanh hồi đáp.
- Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì!
Nhất Thế Yêu Nhiêu hừ lạnh một tiếng.
- Biết là được rồi!
Ngươi không biết, ta mới đau đầu đó.
Bàng Hoàng hội trưởng, đội ngũ chúng ta lần đầu tới khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, còn có không ít vấn đề cần thảo luận, tạm thời không thể tán gẫu cùng ngươi được, Yêu Nhiêu, trở về thảo luận nốt vấn đề ban nãy nào!
Diệp Trần khẽ cười, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Nhất Thế Yêu Nhiêu về phía sau.
- Được, được!
Hắc Ám Bàng Hoàng thấy Diệp Trần kéo tay Nhất Thế Yêu Nhiêu mà nàng không có một chút kháng cự, trên mặt trầm xuống, bất quá người ngoài có lẽ nhìn không ra.
Hắc Ám Bàng Hoàng khá uất ức, hắn biết Nhất Thế Yêu Nhiêu từ lâu rồi, tên nhóc kia còn không biết đang đùa nghịch ở nơi nào, nhưng hiện tại gia hỏa này lại chạy ra cướp tay trên Nhất Thế Yêu Nhiêu của hắn.
Dựa theo tính cách của Nhất Thế Yêu Nhiêu, hắn biết chuyện của nàng không thể vội vàng, cho nên hắn mới lợi dụng mọi cơ hội để có thể từng bước, từng bước tiếp xúc với nàng. Rồi sau đó thành công chiếm đoạt trái tim của mỹ nhân.
Nhưng hắn nào có thể ngờ, dĩ nhiên lại có người có thể thuần phục được một người bướng bỉnh bất tuân như Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Từ chuyển biến lúc trước của Nhất Thế Yêu Nhiêu, đến lúc nàng bị kéo tay mà không hề phản kháng, Hắc Ám Bàng Hoàng đã đoán được phần nào.
Tính cách của Nhất Thế Yêu Nhiêu hắn biết rất rõ, một khi nàng đã nhận định một sự tình nào đó, trên cơ bản không có khả năng thay đổi, hắn muốn đoạt Nhất Thế Yêu Nhiêu từ trong tay gia hỏa này, phỏng chừng như vô vọng.
Nhưng có thù không báo, có khí không ra ( nguyên văn, nhiều nghĩa, t định cắt, nhưng để cho anh em tưởng tượng) thì không phải là tính cách của hắn. Tất cả những người khiến hắn phải thù oán, hắn nhất định trả đầy đủ, tên gia hỏa trước mắt cũng chắc chắn sẽ phải chịu đau khổ trước hắn.
Gia hỏa này cấp bao nhiêu nhỉ ?
Hắc Ám Bàng Hoàng không biết Diệp Trần bao nhiêu cấp, bất quá hắn là bạn tốt của Nhất Thế Yêu Nhiêu, từ hảo hữu tin tức, hắn kinh ngạc khi thấy Nhất Thế Yêu Nhiêu đã lên tới 45 cấp.
Tốc độ thăng cấp thật kinh người.
Cho dù nữ nhân dùng tiền mà thăng cấp, cũng không nên thăng nhanh đến thế chứ?
Khi hắn 46 cấp, nàng mới 37, hiện tại hắn 49 cấp, hơn nữa tốc độ thăng cấp của hắn cũng không đến nỗi nào, Nhất Thế Yêu Nhiêu sao có thể thăng cấp nhanh đến vậy? Theo đạo lý mà nói, Nhất Thế Yêu Nhiêu tối đa chỉ có thể tăng đến 42, 43 cấp là cực hạn rồi.
Hắc Ám Bàng Hoàng có chút nghi hoặc, nhưng ngay lập tức hắn bỏ ra khỏi đầu, bởi vì như vậy mới là tốt, Nhất Thế Yêu Nhiêu mới 45 cấp, như vậy cấp bậc bình quân của đội ngũ này rất có khả năng chỉ hơn 45 cấp một chút.
Các đội ngũ khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp không thể cách nhau quá 5 cấp bậc, hơn nữa khi tham gia đấu loại, mỗi đội ngũ cách nhau 5 cấp sẽ được phân thành các khu vực khác nhau, trong đó 40 đến 45 cấp trong cùng một bản đồ, từ 45 đến 49 cấp trong cùng một bản đồ, đội ngũ của Hắc Ám Bàng Hoàng bình quân là 48 cấp, như vậy sẽ cùng bản đồ với đội ngũ của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Nhưng hắn không muốn trở mặt cùng Nhất Thế Yêu Nhiêu, dù sao thì công hội của nàng có tiềm lực rất lớn, cho nên chắc chắn hắn sẽ không ngu ngốc tự mình động thủ, lần này tham dự có rất nhiều bằng hữu cấp độ không sai biệt với hắn.
Quyết định xong chủ ý, Hắc Ám Bàng Hoàng cũng không thèm quay đầu lại, đi thẳng về đội ngũ của mình, đồng thời bắt đầu liên lạc với bằng hữu của hắn.
- Hắn đi rồi, sao còn không buông tay ra?
Hắc Ám Bàng Hoàng rời đi, Nhất Thế Yêu Nhiêu vội vàng bỏ tay Diệp Trần ra. Nhưng đám người Pháp Hào nãy giờ đứng ở một bên đã nhìn thấy toàn bộ.
- Được rồi, đến đây thảo luận phương án tác chiến nào!
Diệp Trần cũng không dây dưa vấn đề vừa rồi nữa, đuổi Hắc Ám Bàng Hoàng xong là xong, khuôn mặt lúc này trở nên nghiêm túc, mở tác chiến hội nghị. Mấy người thấy Diệp Trần nghiêm túc bèn vây quanh hắn.
Trên thực tế, hắn làm mắm có nói cái gì mà cần tác với cả chiến, địch nhân không rõ, chỉ có tùy cơ ứng biến mới là vương đạo. Mấy người nghe thấy vậy, đều biết bị tên gia hỏa này lừa rồi.
Đấu loại không có gì cần phải nói, hắn muốn nói là chuyện sau khi đi vào Vinh Dự Chi Tháp cần chú ý những thứ gì, hơn nữa vừa nói cũng mất không ít thời gian.
- Được rồi, chuẩn bị chiến đấu nào, nhưng nhớ cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương đó.
Xem thời gian, sắp đến 5h, Diệp Trần không nói thêm gì nữa, mà khiến mọi người chuẩn bị thủ tục đấu loại.
Mấy người kiểm tra lại một chút vật phẩm trong ba lô, xác định không quên vật gì, bèn bắt đầu đứng im chờ đợi.
Thời gian trôi nhanh, đã tới 5h.
Bên trong Vinh Dự Chi Thành, giờ phút này, vô số bạch quanh nhấp nhoáng, cả thành trong nháy mắt mất đi tới bảy thành người chơi, thành thị lập tức trở lên trống trải hẳn ra.
Cảnh sắc trước mặt sáu người chợt biến đổi, bọn họ đã xuất hiện trong một quặng mỏ âm u.
Bản đồ của mỗi đội ngũ là random, trước trận đấu không ai có thể biết trước được điều gì, chính vì vậy nó mới tạo thành sự hứng thú bất ngờ cho mọi người.
- Tiêu diệt 3 đội ngũ, có thể đạt được tư cách khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp. 3 đội ngũ là 18 người, quy tắc đơn giản, nhanh chóng giết xong đê, còn đi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp nữa!
Diệp Trần liếc nhìn thấy quy tắc đấu loại, thấy “quá là điều bình thường nuôn”, nên hắn cũng chẳng buồn để ý.
Tuy rằng cấp bậc của bọn họ là thấp nhất trong bản đồ 45 -49 cấp này, nhưng Diệp Trần biết, chỉ cần đối phương không phải quá nhiều người, đội ngũ của bọn họ có thể quét ngang trong này.
Dựa vào cái gì á?
Chỉ bằng bọn họ có thực lực sống sót dưới sự vây công của vô tận khô lâu, bằng sáu người bọn họ có thể xử lý Bạch Cốt Khô Lâu Vương là đủ.
Rất nhanh có một đội ngũ xuất hiện trước mặt sáu người.
Đội ngũ này xem ra rất có kinh nghiệm, vừa thấy sáu người Diệp Trần, rất nhanh chia làm hai hướng, một trái, một phải tấn công, động tác thập phần nhanh nhẹn, mục đích muốn nhanh chóng tiếp cận, tiêu diệt viễn trình công kích của đội ngũ Diệp Trần.
- Giết!
Diệp Trần đợn giản ra lệnh, sáu người đồng thời xuất thủ.
Không gian cầm cố của Dạ Sắc Nữ Vương lập tức khóa được 2 người, Pháp Hào thì khuyến mại Lưu Linh Vũ Tiễn. Một thân Khô Lâu Sáo Trang có thể so sánh với hoàng kim trang bị, lực công kích của Lưu Tinh Vũ Tiễn vốn đã rất mạnh, nay còn được Khô Lâu Sáo Trang cung thủ gia tăng, khiến cho lượng HP của hai người bị khóa kia tụt giảm nghiêm trọng.
Thêm thank đi bạn ơi, đọc xong một lượt, thank một nhát xem nào, có mất gì đâu, lượt view thì lắm, lượt thank thì lèo tèo nản quá!
Đội ngũ này chưa kịp tiếp cận mấy người Diệp Trần, đã bị công kích mãnh liệt như vậy, cả sáu người đần mặt, ai ngờ được mấy tên này lại khó chơi đến thế chứ?
Nhưng chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, sau Lưu Tinh Vũ Tiễn của Pháp Hào, là “Mưa tên” của Vô Danh, Dạ Sắc Nữ Vương lại tiếp tục bồi thêm Hư Không Ba Văn, gần như ngay lập tức, hai người bị nhốt lúc trước đã nằm trên mặt đất.
- Vãi, biến thái quá! Té mau!
Bị mấy người Diệp Trần lấy thế “lôi dình vạn quân” trong nháy mắt giết chết hai người, bốn ngời còn lại nào dám ham chiến, trong lòng thầm than xui xẻo, mang theo ba người còn lại lập tức chạy về phía sau.
Nhưng Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu cũng đã chuẩn bị từ trước, Diệp Trần tung ra một gốc Lục bình thảo đuổi theo, Nhất Thế Yêu Nhiêu thì trực tiếp là một chiêu Trùng Phong, tiếp đó là Ảnh trảm, 1 kiếm chém vào một người.
- Giết bà nương này trước!
Bốn người vốn đang định bỏ chạy, nhưng lại thấy Nhất Thế Yêu Nhiêu cách quá xa đội ngũ, một thân một mình lao tới, liền thay đổi chủ ý, muốn giết nàng để báo thù cho bạn.
Bốn người quần công nữ nhân này, không quá hai giấy có thể miễn phí mời nàng về thành.
Xoát, xoát xoát…
Bốn người động tác dũng mãnh, mỗi người một kiếm chém vào trên thân Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhưng khi thấy thương tổn hiện lên, cả lũ ngơ ngác, không còn gì để nói.
- Cái bà nội con gấu! Là Khô Lâu Sáo Trang!
Một người trong đội ngũ cuối cùng cũng nhận ra một thân trang bị của Nhất Thế Yêu Nhiêu là Khô Lâu Sáo Trang vô cùng hiếm thấy. Trang bị đầy đủ Khô Lâu Sáo Trang tuy rằng chỉ thêm kỹ năng bị động “ Thấu cốt”, nhưng thuộc tính gia tăng thì cũng không phải bàn, khiến cho bộ sáo trang này còn cao hơn một chút so với Hoàng Kim trang bình thường.
Người chơi có thể mang một bộ Hoàng Kim Trang, tuyệt đối không phải là thứ mà người chơi thích dây vào đâu.
- Đen vãi…! Rút mau!
Nhìn thấy địch nhân trang bị tốt như vậy, trong chốc lát không thể giết được nàng, cả bốn người trong lòng chán nản.
Bỗng, một gốc cây kỳ quái to lớn, mọc lên ở giữa bốn người và Nhất Thế Yêu Nhiêu. Lưu Liên Tạc Đạn Thụ xuất hiện, rất nhiều Lưu Liên Tạc Đạn rơi xuống như mưa, trên đầu cả bốn người hiện lên hàng dãy thương tổn chỉ số. Cả bốn người kinh hãi, vội vàng muốn lùi lại.
- Bát Hoang Liệt Diễm!
Ngay lúc đó, Nhất Thế Yêu Nhiêu đã thay xong vũ khí trong ba lo- Hoàng Kim Liệt Diễm Kiếm, nàng lập tức sử dụng kỹ năng kèm theo.
Hoàng Kim Liệt Diễm kiếm cắm trên mặt đất, tám đạo hỏa diễm từ trên mặt đất nhanh chóng lan ra bốn phía., mà trong đó có bốn đạo lao thẳng vào bốn người.
Dưới sự công kích của Lưu Liên Tạc Đạn Thụ và Bát Hoang Liệt Diễm, HP của bốn người đã gần tới đáy, khổ nỗi, phúc bất song hành, họa vô dơn chí, Khô Lâu Cung trong tay Pháp Hào vừa động, “ Mưa tên” lại xuất hiện.
Biết phải nói thế nào nhỉ? À, bốn người chết không nhắm mắt!
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, tổng cộng không quá 10 giây thời gian ( Mợ gõ mất gần 15 phút), Toàn đội đã bị tiêu diệt.
Nghĩ lại, sáu người đều im lặng không biết nói gì!
Đội ngũ của bọn họ chủ yếu là cận chiến chức nghiệp, thực lực thuộc dạng trung bình khá, tuy rằng không dám nói bất bại trong tràng đấu loại này, nhưng cho dù chết thế nào cũng chưa bao giờ thảm hại như lúc này.
Mấy tên biến thái này từ đâu mọc ra vậy?
Sáu người đều buồn bực trong lòng.
Những người tới tham gia đấu loại ngày một nhiều hơn, nhưng đối với những người thường xuyên tham gia, tất nhiên sẽ xuất hiện một số mối quan hệ, một khi có đội ngũ nào lợi hai xuất hiện, bọn họ đều có thể có chút thông tin, nhưng bọn họ đối với mấy người này hoàn toàn lạ lẫm, xem gia mới tham dự lần đầu.
Nghĩ tới đây, mấy người lại càng than xui xẻo, đen vê lờ đen luôn, tỷ lệ nhỏ như vậy mà họ vẫn gặp phải.
- Ok, giết thêm 12 mạng nữa là xong!
Mấy người Diệp Trần cũng không hề để ý đến sáu người này, mà chọn đại một phương hướng trong quặng mỏ đi tới.
Chẳng mấy chốc, sáu người đi tới một ngã ba, tại đây họ lại gặp một đội ngũ khác.
Khi chạm mặt, cả hai đội ngũ đều ngẩn người.
Chẳng biết có phải là oan gia ngõ hẹp hay không, Hắc Ám Bàng Hoàng cùng với Diệp Trần đã gặp mặt nhau nhanh như vậy?
- Ha Ha, Yêu Nhiêu hội trưởng, thật trùng hợp!
Hắc Ám Bàng Hoàng cười nói với Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Bản đồ rộng như vậy mà có thể gặp được nhau, không biết nàng có muốn cùng nhau hành động, tiện bề chiếu cố nhau hơn?
- Không cần đâu, bản đồ quặng mỏ này rất nhỏ, cùng nhau hành động chỉ khiến người khác dễ dàng công kích mà thôi!
Nhất Thế Yêu Nhiêu chưa kịp trả lời, Diệp Trần đã lập tức cự tuyệt.
- Cũng được, vậy ta đi bên này, các ngươi cẩn thận một chút, bản đồ âm u thế này, có gì ký quái xuất hiện cũng không phải là chuyện hiếm đâu.
Hắc Ám Bàng Hoàng không để ý tới hành động cúa Diệp Trần, chỉ cười, rồi mang đội ngũ của hắn đi về phương hướng khác.
- Lão đại, gia hỏa này có địch ý với ngươi!
Pháp Hào nhìn theo thân ảnh của Hắc Ám Bàng Hoàng, nhỏ giọng nói.
- Đương nhiên, không có mới là lạ, ta đang suy nghĩ không biết có nên đánh lén bọn họ, đỡ phải lo lắng về sau!
Diệp Trần nghiêm túc nói.
- Uy, ngươi muốn hãm hại ta đúng không?
Nhất Thế Yêu Nhiêu trừng mắt nói, nếu Diệp Trần làm chuyện như vậy, nàng chẳng phải sẽ biến thành một người vong ân phụ nghĩa?
- Ha ha, đỉ giỡn chút thôi!
Diệp Trần gượng cười.
Tử Cảm Lãm ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, nghe thấy lời Diệp Trần, không nhìn được khẽ liếc hắn một cái, gia hỏa này, vẻ mặt ban nãy nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn lại còn.
Tử Cảm Lãm không hề nhìn lầm, trong lòng Diệp Trần lúc này đang cân nhắc tìm phương pháp có thể giết chết Hắc Ám Bàng Hoàng kia.
- Quên đi, đi tìm giết nốt mấy người cho xong nào!
Bất quá, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn thật sự cũng chưa tìm ra được phương pháp, bèn dẫn đội ngũ đi về hướng còn lại.
Thêm một đoạn, mấy người Diệp Trần lại thấy có người xuất hiện.
Hơn nữa lại còn xuất hiện hai đội ngũ đang chiến đâu. Hiện tại trên mặt đất đã nằm xuống ba người của cùng một đội ngũ, còn lại chin người đang chiến đấu, thực lực của đội ngũ còn lại thoạt nhìn không đến nỗi nào, cơ hồ giết đội bên kia đến không có lực hoàn thủ, nếu mấy người Diệp Trần đến muộn hơn một chút, không chừng chiến đấu đã kết thúc rồi.
- Vận khí không tệ!
Gặp một lúc tận 9 người, giết xong, chỉ cần thêm ba người nữa là hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động truyền tống bọn hắn ra ngoài, rồi lập tức có thể đi khiêu chiên Vinh Dự Chi Tháp.
Sáu người vội vàng chạy qua, tiếp cận gần hơn một chút, Diệp Trần có chút kinh ngạc khi phát hiện, đội ngũ chiếm thượng phong kia không ngờ toàn bộ đều là thích khách.
Đội ngũ toàn bộ là thích khách, khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp rất khó lấy được thành tích tốt, nhưng trong tràng đấu loại lại không hề hiếm thấy.
Bởi vì những đội ngũ bình thường muốn có thành tích tốt khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, gần như không tổ đội với người chơi thích khách, cho nên những người chơi thích khách thường tập trung tổ đội với nhau.
Sau người thích khách một tổ, tuy rằng ít khi đạt được thành tích cao khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, nhưng trong vòng đấu loại lại giết người rất lợi hại, chỉ cần không gặp phải đội ngũ có cảm giác quá cao, mấy tổ đội thích khách tinh khiết này cơ hồ đều có thể dễ dàng đạt được tư cách khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp.
Đội ngũ khác đụng phải tổ đội thích khách này, bình thường đều hết to rằng xui xẻo, nhưng mấy người Diệp Trần lại hét to rằng thật may mắn!
Đội ngũ này vừa mới rời khỏi trạng thái tiềm hành, giết được ba người của đối phương, nhất thời không thể trở lại trạng thái tiềm hành, có thể nói là “mời anh xơi” rồi.
Thích khách công cao, phòng thấp, hơn nữa lại còn máu giấy, lấy năng lực cường hãn của đội ngũ Diệp Trần, mỗi người phát ra một kỹ năng, sáu người này rất có thể bị toàn diệt.
Nhưng khi đến gần, Diệp Trần bỗng nhìn thấy một thân anh quen thuộc.
Tên này không là là thích khách của Thương Dăng sao? Lúc trước bị Diệp Trần phản sát cho n lần, sau khi rời khỏi Thương Dăng, rồi lại làm bảo tiêu thất bại Hoa Tiền Nguyệt Hạ à?
Diệp Trần vừa thấy người chơi này, trong lòng vui vẻ, bỗng nãy ra một chủ ý xấu xa.
Đen đủi như vậy, chỉ có Dạ Phong Lưu đồng học mà thôi.
Trước kia, làm bảo tiêu cho Hoa Tiền Nguyệt Hạ, Dạ Phong Lưu tất nhiên là hắn hối hận không thôi, nhưng công việc đó thật sự rất tốt, sau này muốn kiếm được một công việc như vậy nữa cũng đâu phải dễ dàng gì? Từ lúc đó Dạ Phong Lưu cũng bắt đầu nhận ra, vận đen của hắn hình như đã kết thúc rồi, hắn may mắn nhạn liền được 2 nhiệm vụ thế giới có khen thưởng vô cùng phong phú. Làm xong 2 nhiệm vụ này, cấp bậc của hắn tăng lên điên cuồng không nói, còn chiếm được một kiện Hoàng kim trang có thuộc tính khá tốt, hắn bán đi được hơn 1 vạn kim tệ, hóa đơn trong hiện thực cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết.
Không nợ nhẹ người, Dạ Phong Lưu tâm tình sung sướng, bắt đầu nghĩ tới những ngày gian khổ lúc trước, bèn muốn tăng lên thực lực của chính mình, sau đó giết người cướp của bán lấy tiền, để khỏi phải bị các hóa đơn tiền nợ trong hiện thực thúc giục nữa.
Mà muốn tăng lên thực lực, đối với cấp bậc hiện tại của hắn, không cách nào nhanh bằng đi bằng có được một cái Huân Chương Khiêu chiến cả. Vì vậy Dạ Phong Lưu muốn cùng mấy người lập một tổ đội khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, dù sao nơi này dù sớm hay muộn, hắn cũng phải khiêu chiến mà thôi.
Nhưng đội ngũ bình thường sẽ không bao giờ tổ đội cùng với một thích khách lạ lẫm cả, những người Dạ Phong Lưu quen biết cơ hồ đều là thích khách, nghĩ tới nghĩ lui, hắn không còn cách nào, đành tổ đội một đội ngũ thích khách tinh khiết tiến vào.
Bọn họ đều có kinh nghiệm PK hơn người, kỹ thuật cũng không tệ, sau khi vào, rất nhanh đã gặp được một đội ngũ khác, hơn nữa còn chuẩn bị tiêu diệt được toàn bộ đối phương.
Nhưng cái mụ nội nó chớ, tại thời điểm trọng yếu như thế này, tại sao lại xuất hiện tên kia ở đây chứ?
Nhìn thấy Diệp Trần từ xa hùng hổ chảy tới, Dạ Phong Lưu khóc không ra nước mắt.
Chắc chắc là hệ thống muốn hắn bị gia hỏa này tiếp tục ngược đãi, cho nên mới cho hắn tiếp nhận hai cái nhiệm vụ thăng cấp nhanh chóng đến vậy, bằng không cấp bậc hắn thấp hơn một chút làm sao có thể gặp được gia hỏa này cơ chứ?
Trong nháy mắt, Dạ Phong Lưu hoài nghi may mắn trước đây của mình liệu có phải là do ăn ở không ra gì hay không!!!
“ ***, chết thì chết, dù sao ông cũng không phải chết lần đầu tiên!”
Sau đó, Dạ Phong Lưu liều mạng nghĩ.
Tớ nhờ các bạn một chút nhé. Chẳng là tớ bị thằng bạn dụ dỗ, đang chơi 1 webgame. Giới thiệu người đăng ký thì nhận được 100G. Các bạn làm ơn vào link :http://www.nutaku.net/signup/invite/id/369621/ đăng ký rồi active mail hộ mình nhé Cảm ơn các bạn.
Thấy Diệp Trần, Dạ Phong Lưu đã cảm thây bi kịch rồi, nhưng khi Diệp Trần thấy hắn, trong lòng đã có chủ ý xấu xa, vội vàng bảo đội ngũ :
- Đừng giết đội ngũ thích khách, ta có việc tìm bọn họ, trước giết tạm ba người còn lại đã nói tiếp, đội ngũ thích khách nếu làm xằng bậy, giết cũng chả sao!
Mấy người Pháp Hào đang chuẩn bị xuất quần công kỹ năng, định một mẻ tiêu diệt cả 9 người, nghe thấy Diệp Trần nói vậy, tuy không hiểu lý do, nhưng cũng đều chuyển sang đơn thể công kích.
Cứ như vậy, ba người chơi còn lại kia chả khác nào bị 12 người công kích một lúc, vốn cũng chẳng còn bao nhiêu máu, trong nháy mắt lập tức về 0.
Sau khi giết 3 người kia, mấy người Pháp Hào không ra tay nữa nhìn bọn Dạ Phong Lưu.
Dạ Phong Lưu vốn đang chờ chết, lúc này thấy bọn Diệp Trần không ra tay bèn kỳ quái nhìn sang.
- Cooldown tiềm hành sắp hoàn tất, mọi người cẩn thận một chút, giết nốt đám người này, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Dạ Phong Lưu không ra tay, không đại biểu cho những người còn lại cũng vậy. Mấy người thấy hành động kỳ quái của bọn Diệp Trần, tuy rang hơi lạ, nhưng cũng không thèm nghĩ quá nhiều, mà tản ra, chuẩn bị xuất thủ tiêu diệt mấy người Diệp Trần.
- Đừng đừng, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ đâu!
Dạ Phong Lưu nghe thấy vây, vội vàng ngăn cản.
Lúc trước, hắn đã nhìn thấy thương tổn của mấy người Pháp Hào gây ra, biết rằng ba tên này không phải dạng vừa đâu, mà Nhất Thế Yêu Nhiêu lại là một thân VND chiến sĩ, càng không rõ là yếu ở chỗ nào.
Lần trước, cả đám bọn họ đối phó mình Diệp Trần còn chả xong, lần này lại còn có cả đồng bọn, giờ mà lao qua, thuần túy là tìm hành mà ăn mà.
- Ha ha, huynh đệ, đừng vội ra tay, ta đang muốn nhờ ngươi hỗ trợ giết một người, chỉ cần ngươi đáp ứng, bất kể ngươi có thể giết hắn hay không, ân oán lúc trước của chúng ta coi như xóa bỏ, ngươi xem thế nào?
Diệp Trần cũng không muốn cùng những thích khách này động thủ, một khi khi động thủ chắc chắn là phải chết người, bèn vội vàng nói ra, đối tượng tất nhiên là Dạ Phong Lưu rồi.
- Thật sao?
Dạ Phong Lưu nghe thấy vậy, tức khắc động tâm rồi.
Dạ Phong Lưu không sợ chết, trong trò chơi, chết thêm vài lần cũng chả sao cả.
Nhưng không thể không nói rằng, gia hỏa Diệp Trần này đã tạo thành bóng ma trong lòng hắn, mỗi lần nhìn thấy Diệp Trần, hắn không nhịn được cảm thấy bi kịch trong lòng. Hiện tại nghe Diệp Trần nói xóa bỏ chuyện trước kia, Dạ Phong Lưu rất muốn như vậy, chỉ có trời mới biết từ nay về sau còn gặp gia hỏa này bao nhiêu lần, nếu mỗi lần gặp mà đều bị gia hỏa này hành con bà hạ, chắc hắn phát điên lên mất.
- Đương nhiên, ta và ngươi không có thù oán gì mà không thể hóa giải, giết ngươi ta cũng chẳng được chỗ tốt gì, sao ta phải lừa ngươi?
Diệp Trần hắc hắc cười nói.
Dạ Phong Lưu ngẫm lại cũng phải, người ta giết hắn cũng chỉ là thuận tay, không giết cũng chẳng sao cả.
- Được, vậy ngươi muốn ta giúp ngươi giết ai? Ngươi phải cho ta vị trí mới được, ta cũng không có bổn sự ở trong này có thể tìm người mà ngươi muốn giết đâu!
Dạ Phong Lưu trong nháy mắt đã ra quyết định, có thể giải quyết ân oán với tên này, cho dù nguy hiểm một chút cũng đáng giá, không phải nói đến bây giờ Diệp Trần nhờ hắn làm cho dù nguy hiểm hơn thì hắn cũng chỉ phải chết, hơn nữa không có bất luận tổn thất nào.
- Ha ha, huynh đệ sảng khoái lắm, vậy đi đường sau chúng ta, thấy một cái ngã ba, rẽ phải, mục tiêu là tổ đội 1 chiến sĩ, 1 mục sư, 1 cung thủ, 3 pháp sư, chiến sĩ là một người trung niên có khuôn mặt sáng lạng đó.
- Ok!
- Dạ Phong Lưu gật đầu, sau đó trong kênh đội ngũ nói.
- Các huynh đệ, giúp tiểu đệ một chút chuyện được không, đi giết tổ đội ở đằng kia, tiểu đệ cảm kích vô cùng!
- Vô sờ ti! Giết ai mà chả được! Mà Dạ Phong Lưu này, gia hỏa kia có quan hệ gì với người ? Tại sao ngươi phải giúp hắn giết người?
Mấy thích khách đều đáp ứng, đi theo Dạ Phong Lưu đi về phía người lại, nhanh chóng hướng về ngã ba chạy tới, đồng thời có người thắc mắc hỏi.
- Chắc các người đã nghe qua Thương Dăng công hội chứ?
Bị hỏi điều này, Dạ Phong Lưu liền cười khổ nói.
- Ta hình như từng nghe rồi thì phải, tổ chức này rất lợi hai, hình như còn không nhận người bình thường nữa cơ!
Có một thích khách suy nghĩ rồi nói, mấy người còn lại thì dỏng tai nghe.
- Kỳ thật trước kia ta từng là một thành viên của Thương Dăng, hơn nữa còn tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Thực Vật Sư kia!
- Ngươi giết hắn, rồi bị hắn mang thù với ngươi?
Một thích khách vội vàng hỏi.
- Khụ khụ!
Dạ Phong Lưu nghe vậy ho sặc sụa.
- Nào có thể như vậy! Chúng ta ban đầu có mấy chục người đuổi giết hắn, nhưng hắn giết tới hơn một nửa. Chức nghiệp bình thường không thể nào tiếp cận được hắn, lúc sau ta cùng mấy thích khách nữa bèn tiếp tục ám sát hắn, nhưng kết quả ban đầu có mười thích khách, chẳng bao lâu chỉ còn ta và hai người nữa, hơn nữa mỗi lần ám sát đều bị hắn phản sát ngược lại!
Nhớ tới chuyện không hay trước kia, Dạ Phong Lưu cười khổ, thổn thức nói.
- Không phải chứ? Biến thái đến vậy sao?
Mấy người còn lại nghe thấy vậy hoảng hốt nói.
Khó trách Dạ Phong Lưu ban nãy ngăn cản bọn họ xuất thủ, bằng không chắc toàn bộ đã bị về thành miễn phí rồi.
….
Diệp Trần nhờ mấy người Dạ Phong Lưu giết Hắc Ám Bàng Hoàng, mà Hắc Ám Bàng Hoàng cũng liên hệ với bằng hữu trong quặng mỏ ngay sau khi rời khỏi mấy người Diệp Trần.
Lần này đi cùng với Hắc Ám Bàng Hoàng có trên 10 đội ngũ, Hắc Ám Bàng Hoàng liên hệ bọn hắn, xác định tọa độ, rồi tìm được một đội ngũ có khả năng đụng độ đội ngũ Diệp Trần vô cùng lớn.
- Sự tình xin kính nhờ lão Hổ huynh đệ!
Hắc Ám Bàng Hoàng cười nói.
- Đừng khách khí, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, ta sẽ giúp ngươi xả giận!
Bên kia, một người có tên Bạo Lực Lão Hổ cười lớn trả lời.
- Được, vậy ta sẽ chờ tin tốt của ngươi!
Hắc Ám Bàng Hoàng chấm dứt liên lạc, trên mặt xuất hiện một chút đắc ý, thầm nghĩ. “ Xem ngươi có chết không, đội ngũ của Bạo Lực Lão Hổ không phải là người bình thường có thể đối phó!”
Đội ngũ của Bạo Lực Lão Hổ không phải là đội ngũ giống bình thường, mà chỉ có 1 mục sư, tất cả còn lại đều là triệu hoán sư.
Thời gian tiền kỳ, Triệu Hoán Sư không phải là chức nghiệp dễ lăn lộn, nhưng vẫn khá hơn Thực Vật Sư rất nhiều, xét về nhân số chắc chắn nhiều hơn Thực Vật Sư, mà Bạo Lực Lão Hổ quen biết khá nhiều Triệu Hoán Sư tạo thành một đội ngũ, mỗi người trong đó đều mang kỹ năng lợi hại, đội ngũ bình thường gặp phải bọn họ, đủ hành để ăn trong khá lâu.
- Phía trước có đội ngũ xuất hiện!
Sau khi Hắc Ám Bàng Hoàng chấm dứt liên lạc cùng Bạo Lực Lão Hổ, một lát sau, bỗng xuất hiện một đội ngũ phía trước.
Đây chỉ là một đội ngũ bình thường, mà đội ngũ của Hắc Ám Bàng Hoàng lại tinh anh của Hắc Dạ Tinh Quang công hội. Chẳng qua do nhân số quá ít, những tinh anh so với những tinh anh chân chính còn kém khá nhiều, nhưng cũng không phải những người chơi bình thường có thể so sánh.
Hai đội ngũ bắt đầu giao chiến, đội ngũ của Hắc Ám Bàng Hoàng rất nhanh chiếm thế thượng phong, qua một lát đã giết được 1 người.
Đối phương thiếu một người, khiến cho bọn họ càng chiếm ưu thế, trận đầu này rất nhanh đã tới hồi kết thúc.
Nhưng lúc này, Hắc Ám Bàng Hoàng đột nhiên thấy sau lưng tê rần.
Hắn bị choáng do “Tạc Kích” của thích khách!
Không chỉ có vậy, trong khoảnh khắc hắn bị choáng, 3 thích khách khác đồng thời xuất thủ với hắn.
Hắc Ám Bàng Hoàng tuy rằng trang bị không tệ, nhưng 4 người vây công, lại còn có 3 thích khách công cao nữa, 2-3s sau, hắn đã nằm trên mặt đất.
Nằm trên đất, Hắc Ám Bàng Hoàng buồn bực phát hiện, đội ngũ thích khách này không ngờ nhằm vào đội ngũ của hắn, rất nhanh hắn đã có bạn đi cùng.
Còn lại 4 người, đối mặt với 6 thích khách và 5 người chơi liên thủ, lại càng không thể chống đỡ, chốc lát bọn hắn đã bị đoàn diệt.
- Xui xẻo!
Đoàn diệt, bọn hắn có tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa, Hắc Ám Bàng Hoàng đành buồn bực lựa chọn hồi sinh.
Trong khi giao chiến bị một đội ngũ thích khách đánh lén, chỉ có thể tự trách bọn họ xui xẻo mà thôi.
- Bàng Hoàng huynh, người ngươi muốn giết ta gặp rồi, ta lâp tức giết bọn họ đây!
Bất quá, vừa phục sinh không lâu, Hắc Ám Bàng Hoàng nhận được tin tốt của Bạo Lực Lão Hổ.
Nghe thấy vậy, tâm tình của hắn tốt lên không ít.
- Lão Hổ huynh, giết mạnh vào, hung hăng giết toàn bộ chúng cho ta!
- Ok!
Bạo Lực Lão Hổ đáp 1 tiếng, rồi không thấy nói gì nữa, chắc là bắt đầu giết người rồi.
Hắc Ám Bàng Hoàng thành thật chờ một lát, khi ước lượng chiến đấu đã kết thúc, hắn lại pm cho Bạo Lực Lão Hổ:
- Lão Hổ huynh thế nào rồi? Giết bọn hắn đẹp mắt chứ?
- Đoàn, đoàn diệt…!
Bên kia Bạo Lực Lão Hổ vã mồ hôi trả lời cho Hắc Ám Bàng Hoàng.
- Ha ha, diệt hay lắm, diệt hay lắm, không hổ là Lão Hổ huynh!
Hắc Ám Bàng Hoàng nghe vậy, tức khắc vô cùng sảng khoái.
- Hay cái con mợ ngươi! Là chúng ta bị đoàn diệt, ngươi tìm đâu ra đối thủ lợi hại như vậy, chúng ta không chống cự nổi 20s đã chết sạch sẽ rồi, ngươi không xỏ ta đấy chứ?
Bạo Lực Lão Hổ đang buồn bực, nghe Hắc Ám Bàng Hoàng cười vui vẻ tức khắc giận dữ mắng.
….
Tuy đội ngũ của Bạo Lực Lão Hổ triệu hồi rất nhiều quái vật mạnh : Tuyết Nhân, Hỏa Lang, Nham thạch cự nhân… Mấy người đều có kỹ năng triệu hồi không tệ, nhưng đáng tiếc bọn họ gặp phải đội ngũ của Diệp Trần.
Triều hồi đội ngũ này, thoạt nhìn vô cùng hung hãn, đội ngũ bình thường nhìn thấy da đầu đã tê dại rồi, nhưng mấy người Diệp Trần đều cảm thấy sảng khoái vô cùng, toàn bộ đều là cận chiến mục tiêu, quả thực là bia ngắm sống cho bọn họ mà!
Kỹ năng mấy người nện xuống, mấy triệu hoán thú trong có vẻ rất lợi hại, lập tức ngã xuống rầm rầm. Mấy tên Triệu Hoán Sư mắt trợn trừng, rồi quay người định chạy, nhưng Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu nhanh chóng áp sát, ngay sau đó là “ Và như thế em đi!”
Tớ nhờ các bạn một chút nhé. Chẳng là tớ bị thằng bạn dụ dỗ, đang chơi 1 webgame. Giới thiệu người đăng ký thì nhận được 100G. Các bạn làm ơn vào link :http://www.nutaku.net/signup/invite/id/369621/ đăng ký rồi active mail hộ mình nhé Cảm ơn các bạn. Mấy bạn bên truyenhixx ơi, tớ nhờ thì các bạn cứ để link giúp tớ xem nào? Khó khăn đến thế? Tớ nhờ có 1 cái link thì mất bao nhiêu của các bạn? Vừa phải thôi chứ
Giết chết mấy người Bạo Lực Lão Hổ, sáu người chỉ cần tiếp tục thịt thêm một đội ngũ nữa là có thể đạt được tư cách khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp.
Trên đường tìm kiến đội ngũ cuối cùng, Nhất Thế Yêu Nhiêu pm mật cho Diệp Trần :
- Ngươi á, thật là hư hỏng đó!
- Đâu mà, bình thường, bình thường thôi!
Diệp Trần biết rõ Nhất Thế Yêu Nhiêu đang nói về việc ban nãy hắn sai sử Dạ Phong Lưu giết mấy ngươi Hắc Ám Bàng Hoàng. Nên đành khiêm tốn nói.
- Bình thường, hừ hừ!!!
Nhất Thế Yêu Nhiêu cười lạnh.
- Trên đời này chỉ có người xấu mới có thể sống tốt mà thôi, không xấu sao được. Ban nãy ta còn tưởng ngươi định ngăn cản ta nữa cơ!
- Ngăn cản ngươi? Ngươi nghe sao? Không xuất thủ với Hắc Ám Bàng Hoàng nữa chứ ?
- Sẽ không!
Diệp Trần thành thật trả lời.
- Vậy còn nói làm gì, ta vốn là người không hề thích làm những việc vô ích. Đàng nào nói ngươi cũng chẳng nghe, ta tốn công được gì chứ ?
Nhất Thế Yêu Nhiêu dừng một chút rồi trả lời.
Đoàn người tiếp tục lang thang trong quặng mỏ, không bao lâu đã gặp được một đội ngũ xui xẻo ở phía trước, sáu người chẳng mất bao nhiêu khí lực đã xử lý xong đội ngũ này.
Hệ thống thông báo: “ Chúc mừng đội ngũ của các ngươi đã đạt được tư cách khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp. Tư cách này có hiệu lực tới 24h hôm nay. Quá thời gian, tư cách tự động hủy bỏ.
Giết đủ số đội ngũ cần thiết, hệ thống vang lên một thông báo, sau đó cả sáu người đều được truyền tống ra khỏi bản đồ.
- Ok, tiếp tục khiêu chiến nào!
Vinh Dự Chi Tháp nằm ở phía tây bên ngoài Vinh Dự Chi Thành, cao mấy trăm tầng. Mấy người Diệp Trần cho dù đứng ở trong thành vẫn thấy Vinh Dự Chi Tháp sừng sững như một cây cột chống trời màu xám trắng chọc thẳng lên trời cao, như đang đỡ bầu trời xanh thăm thẳm kia, nhìn không thấy đỉnh.
Trong thành, những người chơi lấy được tư cách khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp thì ít ỏi, những người tử vông về thành lại chiếm đại đa số. Cho nên nhìn qua, trong thành cũng không trống rỗng như trước kia.
Bất quá, sáu người Diệp Trần vừa ra khỏi Vinh Dự Chi Thành, chạy thẳng về phía tây, trên đường đi, chẳng gặp một ma nào cả, xem ra, hôm nay mấy người Diệp Trần là những người đầu tiên đạt được tư cách thì phải.
Trong Vinh Dự Chi Thành nhìn ra thì có vẻ như Vinh Dự Chi Tháp nằm cách đó không xa, nhưng trên thực tế một chút cũng không gần, sáu người chạy hết tốc lực hơn 10 phút, đi qua một rừng cây nhỏ, mới thấy được Vinh Dự Chi Tháp nằm cao sừng sững trước mắt.
- Oa, thật cao, thật lớn nha….!
Từ phía xa nhìn thì Vinh Dự Chi Tháp trông giống như một cây gậy trúc màu xám trắng, lại gần, Pháp Hào mới phát hiện ra Vinh Dự Chi Tháp lại to ra phết.
Ở dưới chân tháp, đã có một số người đang đứng vây quanh bia thông báo.
Tuy rằng bọ họ không phải là đội ngũ đạt được tư cách khiêu chiến nhanh nhất, nhưng còn có không ít nhưng người tham gia ba lần đều tự động đạt được tư cách, bọn họ đã sớm đến nơi này, hơn nữa đã tiến vào trong tháp.
- Đây là bảng xếp hạng!
Chứng kiến mấy tấm bia thông báo này, ngoại trừ Diệp Trần, mấy người còn lại đều tiến đến quan sát.
Bọn họ đều là lần đầu tiên đến đây, đều ngạc nhiên trước bảng xếp hạng này.
Trong vài tấm bia này, có những tấm có vẻ xưa cũ, tang thương. Làm bằng từ đá đen đó là bảng xếp hạng S cấp, làm bằng đá trắng thì là bảng xếp hạng A cấp, làm bằng đá bình thường thì là B cấp, bằng gỗ là C cấp.
Bốn tấm bia thông báo này, có kích thước khác nhau, cùng với những quy tắc bất đồng.
Bảng xếp hạng C cấp mỗi ngày đều reset một lần. Mỗi ngày đều có một đội ngũ đầu tiên trong khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp đạt được C cấp đánh giá, đội ngũ này sẽ được đứng ở vị trí đầu tiên trên bảng, đội ngũ khác nhau có điểm số khác nhau, đội ngũ khác nếu cũng đạt được C cấp đánh giá, sẽ được căn cứ vào số điểm đạt được mà phân thứ hạng. Mỗi ngày bảng xếp hạng C cấp chỉ hiện lên top 30.
Bảng xếp hạng B cấp có quy tắc cũng không khác lắm với C cấp, việc bất đồng khác nhau chính là những đội ngũ có thể đạt được thứ hạng có thể kéo dài 1 tuần, hơn nữa chỉ có thể hiên Top 20.
Bảng xếp hạng C cấp bình thường cũng chẳng có bao nhiêu người chơi để ý, mà B cấp thì được người người chú mục, Những đội ngũ có thể nằm trên B cấp bảng xếp hạng đều được những người chơi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp đến sau chú ý.
Quy tắc ở A cấp thì vẫn vậy chẳng qua thời gian là 1 tháng, và chỉ hiện Top 10 mà thôi. Những đội ngũ đạt được A cấp đánh giá sẽ được hệ thống vinh danh trong toàn khu vực Vinh Dự Chi Tháp. Đây là một loại vinh dự mà mọi người chơi khi đến khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp đều mong muốn đạt được.
Còn S cấp thì chỉ có thể chứa được 1 đội ngũ duy nhất, những đội ngũ có được đánh giá S cấp đều có cơ hội này, nhưng vấn đề ở đây là nếu có một đội ngũ khác đạt được S cấp đánh giá thì đội ngũ cũ lập tức bị đá xuống, hơn nữa còn được thông cáo toàn khu vực 3 lượt. Nếu không có ai đẩy được đội ngũ trên bảng xuống thì bảng xếp hạng này có thể tồn tại được tối đa 3 tháng.
- Chuẩn bị, sắp tiến vào rồi!
Chờ mấy người nhìn thêm một lúc, Diệp Trần bèn đối thoại với NPC dưới chân tháp, sau đó cả sáu người đều hóa thành bạch quang, xuất hiện tại một đại sảnh to lớn.
Bản đồ và quái vật trong Vinh Dự Chi Tháp là random. Muốn có thể quen thuộc với từng tầng, phát hiện ra cách qua ải rồi để đạt được thành tích cao là không thể.
- Cẩn thận, số lượng quái nhiều vô số, chuẩn bị toàn lực công kích!
Tầng 1 là quái cấp 1, nhưng Diệp Trần cũng không dám khinh thường chút nào.
Hiện tại trước mặt bọn họ là 1 đám Tiểu Bạch Thỏ 1 cấp, lấy lực công kích của bọn họ, công kích bừa cũng có thể giết được 1 đám, nhưng khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp không phải đơn giản như thế.
Đầu tiên, những người chơi trong Vinh Dự Chi Tháp vĩnh viễn không có cấp bậc áp chế đối với quái vật, tức là gần như khi bị quái đánh MISS là không xảy ra, hơn nữa người chơi không hề có phòng ngự tuyệt đối trước quái vật. Trừ khi có thể sử dụng kỹ năng nào giảm thiểu thương tổn, bằng không điểm thương tổn tối thiểu là 10 điểm. Người chơi cấp độ cao khi đối mặt với quái vật cấp độ thấp, thì số lượng quái càng nhiều.
3 quy tắc này đều được thông báo rõ rang đến mỗi người chơi. Muốn đạt được thành tích cao mà coi thường quái thấp ở tầng thấp này thì quên đi!
Đại lượng quái vật lao xuống, cho dù là quái vật chỉ có thể tạo thành 10 điểm thương tổn đối với người chơi, người chơi có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa còn bị hệ thống khấu trừ điểm thành tích.
- Pháp Hào, các ngươi tận lực đừng để bị quái đánh trúng, có quái tới gần, Yêu Nhiêu, ngươi đỡ nhé!
Vì theo đuổi một đánh giá hoàn mỹ , mấy người Diệp Trần tận lực không để quái đánh trúng. Vạn bất đắc dĩ mới đễ Nhất Thế Yêu Nhiêu lao lên ngạnh kháng.
Đây cũng không phải là chỉ có Nhất Thế Yêu Nhiêu mới có thể ngạnh khác, mà chủ yếu là thương tổn của quái gây ra đối với cận chiến người chơi giảm đi rất nhiều so với viễn trình người chơi.
Nhưng một đám Tiểu Bạch Thỏ cũng không gây uy hiếp gì đối với sáu người, dưới kỹ năng cường đại của mọi người, gần 300 Tiểu Bạch Thỏ tuy không ngừng tiến tới, nhưng không một con nào có khả năng tiếp cận bọn họ. Sáu người không bị chút hao tổn nào qua cửa thứ nhất.
Tầng thứ 2 số lượng Thanh Oa ( ếch) xấp xỉ như Tiểu Bạch Thỏ ở tầng thứ nhất, sáu người không tốn bao nhiêu thời gian, không chút hao tổn qua ải.
Tầng thứ 3…
Tầng thứ 4….
Tầng thứ 5….
……
Sáu người có kỹ thuật, hơn nữa lại có kế hoạch phối hợp với nhau, đối mặt với quái vật không lộ ra một chút sơ hở nào, ngoại trừ Nhất Thế Yêu Nhiêu ngăn cản 3 lượt công kích, còn lại toàn bộ mọi người không hao tổn chút nào qua 9 ải, có thể nói là hoàn mỹ.
Kế tiếp là tầng thứ 10, mọi ngươi hơi xốc lại tinh thần một chút.
Bên trong Vinh Dự Chi Tháp, mỗi 10 tầng là một con BOSS, cho dù cấp bậc thấp một chút cũng là BOSS cả, hơn nữa có BOSS còn có một số kỹ năng đặc thù, không thể coi thường một chút nào.
- Bà mợ nó chứ! Là Hắc Mao Lang Vương ( Sói lông đen) !
Mấy người Diệp Trần Pháp Hào đều bị dính Lang Tộc Nguyền rủa, vừa thấy BOSS là Lang vương đều chửi um, thầm than vận khí xui xẻo.
- Cũng may, gia hỏa này cấp bậc quá thấp, thuộc tính của chúng ta có giảm 30 cũng không ảnh hưởng bao nhiêu!
May là gia hỏa này là cấp thấp, hơn nữa còn là công kích vật lý, mấy người Diệp Trần cũng không sợ lắm.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Trần, khi Diệp Trần dùng Lưu Liên Tạc Đạn Thụ hấp dẫn cừu hận của Lang Vương, mấy người Pháp Hào ở phía sau toàn lực công kích.
Nếu là Lang Vương cấp cao hơn một chút, máy người Diệp Trần khẳng định là không dễ chịu chút nào, bất quá, Lang vương này dù sao cấp bậc cũng quá thấp, thuộc tính so với mấy tên biến thái này có muốn so cũng không nổi, sau một hồi bị chơi thả diều, lăn ra chết mà không gây được cho mấy người Diệp Trần một chút phiền toái nào.
- Lên luôn!
Khôi phục một chút MP, Diệp Trần vung tay, sáu người tiếp tục chạy lên tầng tiếp theo.
Mà lúc này những người đạt được tư cách khiêu chiến đã càng ngày càng nhiều, bên dưới tháp là một mảng náo nhiệt.
- A cấp đánh giá thật khó khắn, đã 2 ngày liền không có đội ngũ nào đạt được A cấp đánh giá rồi, xem ra chúng ta không có hi vọng rồi!
Từng đám vây quanh từng bảng một, có người nhìn A cấp Bài Hành Bảng, thở dài uể oải nói.
- Nói nhảm, ngươi đạt được B cấp đánh giá đi đã, ở đó mà than với thở!
Đồng bạn ở xung quanh nghe thấy lời hắn, không nhịn được mắng.
Nhưng lúc này, tại tầng 55 Vinh Dự Chi Tháp, có một đội ngũ lấy tốc độ kinh người đang tiêu diệt quái vật ở tầng này.
- Ha ha, được lắm, mọi người tiếp tục, duy trì trạng thái này, A cấp đánh giá là tối thiểu rồi!
Tiếng cười có vẻ như không có bất kỳ sự cố kỵ nào, mà người phát ra tiếng cười là một thanh niên trông rất liều lĩnh.
Ánh mắt thanh niên trở nên cuồng nhiệt khi nhìn thấy một đám quái vật lớn trên thảo nguyên, trên không trung có một con Phượng Hoàng sủng vật lượn vòng quanh. Đột nhiên, Phượng Hoàng quạt cánh, một mảng lớn hỏa diễm từ trên trời rơi xuống.
Đám quái vật này chủ yếu là công kích vật lý, không thể làm gì với Hỏa Phượng Hoàng bay lượn trên không, hơn nữa công kích Hỏa Phượng Hoàng cũng vô cùng khủng bố, HP của đám quái vật bên dưới nhanh chóng giảm bớt dưới sự thiêu đốt của muôn vàn hỏa diễm.
Nhưng dường như Hỏa Phượng Hoàng đã phải thiêu đốt sinh mệnh của chính mình để phóng thích kỹ năng này, khi hỏa diễm ở bên dưới bắt đầu cháy thì HP của nó cũng không ngừng giảm bớt.
- Lam Lam, mau rat ay, đừng để Hỏa Phượng Hoàng chết!
Thanh niên thấy vậy, vội vàng nói với nữ Mục Sư mang áo bào màu trắng.
- Đã biết, Cuồng Thiếu!
Lam Lam gật đầu, pháp trượng khẽ động, Sủng vật hình người “ Thần Thánh tế tự” phía sau nàng chậm rãi bước về phía trước.
Trong các loại sủng vật, thì Thần Thánh Tế Tự là một trong những loại sủng vật cực phẩm. Nó liên thủ với mục sư có thể tạo nên những hiệu quả không tưởng.
Thần Thánh Tế Tự của Lam Lam sau khi nhận được lệnh, ngẩng mặt lên, nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng đang chuẩn bị hết đỡ nổi.
“ Sinh mệnh cách ly”
Âm thanh khàn khàn từ trong miệng hắn thốt lên, pháp trượng của hắn khẽ giơ lên, một quang quyển màu lam từ đầu pháp trượng bay lên bao vây Hỏa Phượng Hoàng.
Dưới tác dụng của quang quyển ( các bợn cứ hình dung là một khối khí nhá), HP của Hỏa Phượng Hoàng đang điên cuồng tụt giảm, bỗng nhiên đình chỉ, mà hỏa diễm ở bên dưới không có chút dấu hiệu suy yếu nào.
- Hay lắm, cùng tấn công nào,mau giết hết lũ quái vật này còn lên tầng nữa!
Thanh niên thấy vậy, vẻ mặt sảng khoái vô cùng, cầm trường kiếm màu lam sẫm ra lệnh cho đoàn đội rồi vọt tới.
Thanh kiếm này, vừa nhìn thấy đã biết là không phải bình thường, mà nhìn kỹ, trên người thanh niên này toàn bộ là Hoàng Kim Trang bị.
Trừ hắn ra, những người còn lại cũng không thua kém chút nào, trang bị dị thường ưu tú, sau mỗi người lại có một sủng vật cực phẩm, vô cùng hiếm thấy.
Mỗi người mang theo sủng vật của mình lao vào đám quái còn sót lại dưới sự thiêu đốt của Hỏa Phượng Hoàng, như sói nhập bầy dê, dùng một tốc độ kinh người tiêu diệt quái vật còn sót lại.
Giết xong đám quái, bỗng một thanh niên dáng người kiện tráng, có tên trò chơi là Chiến Phong, vốn một mực im lặng bỗng nói.
- Được rồi, ta biết phải làm thế nào, không cần ngươi dạy!
Thanh niên kia nghe thấy vậy, bèn không khách khí trả lời.
- Chiến Phong, thôi bỏ đi, nói hắn có nghe đâu mà!
Lam Lam ở một bên thấy vậy bèn pm mật cho Chiến Phong. Hắn thấy vậy cũng chẳng buồn nói gì thêm, chỉ khẽ lắc tay, yên lặng dẫn theo sủng vật Nham Thạch Cự Nhân đi sang một bên.
Chẳng bao lâu, bọn họ được truyền tống lên tầng tiếp theo.
Không thể không nói, đội ngũ mà thanh niên này dẫn dắt, ngoại trừ chính hắn, mọi người còn lại đều là cao thủ, cho dù ba pháp sư ít nói kia, kỹ thuật cùng với ý thức phối hợp cũng hơn người bình thường rất nhiều.
Mà thanh niên kia thực lực tuy kém hơn một chút, nhưng dựa vào một thân cực phẩm trang bị, quái vật bình thường chỉ có thể để hắn chà đạp. Năm người còn lại thì trang bị hơi kém hơn một chút, nhưng kỹ thuật bù lại, khiến tốc độ đội ngũ của bọn họ trong Vinh Dự Chi Tháp tương đối kinh người.
Từng tầng, từng tầng đội ngũ này không ngừng đột pháp.
- Cuồng thiếu, tầng thứ 55 rồi, khoảng cách đến tầng 60 không còn xa nữa. Chúng ta mới chỉ 60 cấp, cẩn thận một chút, quái vật về sau khó đối phó hơn rất nhiều!
Vẫn tiếp tục giết quái, nhưng Chiến Phong không nhịn được đành nhắc nhở một phen.
- Biết rồi, khổ lắm nói mãi!
Nhưng thanh niên kia lại trừng mắt nhìn Chiến Phong. Hắn chán nản, không thèm nói thêm lời nào nữa.
Sự tình giống như lời nói của Chiến Phong. Quái vật về sau lợi hại hơn rất nhiều. Thanh niên kia do bản tính liều lĩnh nên chiến đấu hơi có vẻ hỗn loạn, mấy người còn lại đều lấy hắn làm trung tâm, cố gắng tiêu diệt quái vật.
Chiến Phong một bên giết quái, một bên khẽ thở dài. Nếu Cuồng thiếu chú ý hơn một chút, nghe lời khuyên bảo của hắn, lấy kỹ thuật cùng trang bị kỹ năng của đội ngũ bọn họ, kiếm được A cấp đánh giá chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù cố lên S cấp cũng không phải là chuyện đùa.
…..
- Oa, oa, lão Đại, quá thuận lợi, ngươi nói xem chúng ta có khả năng kiếm được S cấp đánh giá không?
Khi đội ngũ của thanh niên kia không ngừng hướng lên tầng cao của vdtct, thì đội ngũ của Diệp Trần cũng dùng tốc độ khiến người hoảng sợ lao về phía trước.
Bây giờ, bọn họ đã giết xong BOSS ở tầng 40, Boss này so với Hắc Mao Lang Vương đã cường đại hơn rất nhiều, nhưng dưới sự ăn ý của mọi người cơ hồ không chút hao tổn nào đã có thể giết được. Họ chuẩn bị lên tầng 41 ( câu chữ trắng trợn)
Dọc đường đi, bọn họ vô cùng thuận lợi, số lần bị quái đánh trúng rất ít, Pháp Hào mơ hồ cảm thấy, cho dù bọn họ có thể đạt được S cấp đánh giá cũng không phải là không có khả năng.
S cấp đánh giá đấy
Nghe nói tại Vinh Dự Chi Tháp, đã 4 tháng không có ai đạt được S cấp đánh giá rồi. Pháp Hào tưởng tưởng khi đội ngũ của mình có tên trên bảng kia, sừng sững 3 tháng trời, mợ nó chứ, chỉ nghĩ thôi đã sướng run cả người.
- S cấp đánh giá nào có đơn giản như vậy!
Diệp Trần lắc đầu, nếu S cấp đánh giá mà kiếm được đơn giản như vậy thì không đến nỗi 4 tháng trời mà không có nổi một cái tên.
- Ài, vậy sao!
Pháp Hào tiếc nuối thở dài, hắn rất muốn có tên trên bảng S cấp. Nguyên nhân sao? À, thì , là , mà, nếu hắn có tên, thì công việc tán gái dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần báo tên là gái theo ầm ầm rồi.
- Sau tầng 40 chú ý cẩn thận, không cần tốc độ, chỉ cần đừng để bị thương là được rồi!
Sau tầng 40, độ khó các tầng sẽ tăng lên rất nhiều. Diệp Trần dặn dò một chút rồi, dẫn mọi người lên tầng 41.
Tầng 41 đến tầng 49, đều là quái bình thường, sáu người cẩn thận phối hợp, tất nhiên không có vấn đề gì lớn xảy ra.
Sau đó, bạch quang chợt lóe. Sáu người xuất hiện tại tầng thứ 50!
Chỉ cần thuận lợi thông qua tầng này, không bị trừ quá nhiều điểm, Diệp Trần biết A cấp đánh giá là việc đã định rồi.
Còn về S cấp mà Pháp Hào nói, Diệp Trần cảm thấy chưa chắc đã không thể.
Nhưng tiêu chuẩn để đánh giá S cấp là gì, Diệp Trần cũng không rõ, tuy rằng trong trò chơi ngẫu nhiên sẽ có đội ngũ đạt được S cấp đánh giá, nhưng muốn nói làm sao có thể đạt được nó, thì trong trò chơi ai cũng không thể biết được, Diệp Trần cũng vậy
Tầng 50 – BOSS.
Boss nào sẽ xuất hiện đối với đánh giá của đội ngũ đóng một vai trò quyết định. Nhất là với năng lực của mấy người Diệp Trần thì đụng phải BOSS dạng gì cũng là một vấn đề quan trọng.
Sau khi mọi thứ rõ ràng, sáu người phát hiện mình đang ở trong một mảnh phế tích.
- Phế tích này??
Liếc mắt nhìn mảnh phế tích này, Diệp Trần thấy có cảm giác quen thuộc.
Hơn 3 năm trước, hắn hình như đã đánh BOSS ở bản đồ này rồi thì phải.
Sáu người dường như xuất hiện tại một góc nhỏ của bản đồ, liếc mắt nhìn xung quanh chỉ thấy toàn là gạch đá vụn lộn xộn, vương vãi khắp nơi.
Nhưng kiến trúc này cũng không làm từ đất đá bình thường, mà toàn bộ bằng kim loại, cũng chẳng biết nó có từ bao giờ mà kim loại khắp nơi đã từ bỏ đi vẻ sáng chói vốn có, khoác lên trên mình vẻ hoang tàn của thời gian.
- Địa phương này thật cổ quái, dường như chúng ta đi vào một di tích nào đó!
Không thể không nói, mảnh phế tích này làm cho bọn họ có cảm giác cực gì cổ quái, dường như giống hệt với lúc bọn họ đi vào di tích Thụ thế giới.
- Đúng vậy!
Nhất Thế Yêu Nhiêu cúi người nhặt một khối kim loại dưới đất lên, khẽ miết, kim loại dĩ nhiên hóa thành bụi rơi lả tả trên mặt đất .
- Không phải là giống như, mà là chính xác. Đây là “ Kim chúc di tích” bản đồ có BOSS chung cực Thủ Hộ Giả.
Tử Cảm Lãm mấy người đối với lời nói của Pháp Hào đều tràn ngập hi vọng. Diệp Trần nói 1 câu khiến toàn bộ mọi người kinh ngạc.
- Lão đại, ngươi từng đến đây rồi à?
Pháp Hào kì quái hỏi, nếu vậy. Boss này có vẻ dễ xử lý rồi đây.
- Không, lúc đó cấp bậc của ta đã sớm vượt qua hạn chế của di tích này, nghe người ta nói. Nhưng trong Vinh Dự Chi Tháp, ta đã từng đánh qua BOSS này rồi.
Diệp Trần liếc về phía trung ương của mảnh phế tích, nơi mà BOSS đang đứng.
Cước bộ di chuyển, Diệp Trần dẫn mấy người về hướng BOSS.
- Vậy BOSS này có khó đánh không ?
Pháp Hào vội hỏi.
- Lấy thực lực của chúng ta hiện tại, không phải là rất khó đánh, nhưng BOSS này rất khó chơi.
Diệp Trần vừa đi vừa trả lời. Dẫn mọi người tới một nơi khá cao trong Kim Chúc Phế Tích.
Đứng tại nơi này, tầm nhìn trống trải, nhìn theo hướng của Diệp Trần. Năm người Pháp Hào nhìn thấy phía trước bọn họ, tại trung tâm bản đồ, có một gốc cây to lớn, mang hình thù kì lạ.
Một gốc cây do rất nhiều kim loại ngưng tụ thành. Cơ Giới Thụ.
Các bạn muốn truyện ra nhanh thì làm với mình nào Mỗi người 1 tay, chả mấy đâu mà