Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #151  
Old 20-05-2008, 11:43 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bến Phà Ãen lặng gió
Tác giả: Triệu Bôn

Bà Ãà thưá»ng Ä‘i làm từ sáng sá»›m, chiá»u chạng vạng má»›i vá». Chiếc khăn thâm trùm cách nào đó mà bịt kín cả gáy cả cổ, ngoài cái khe rất nhá» dành cho hai con mắt lấp loáng nhìn ra.

Dẫu là má»™t ngưá»i đẹp lá»™ng lẫy mà trùm bịt như thế cÅ©ng thành khó hiểu, huống chi bà Ãà là con ngưá»i có thân hình cứng cá»i, vai ngang dáng đàn ông, mà tính nết cứ mưa, nắng, nắng mưa luân chuyển nhau không ngừng.

Chiá»u nào không thấy đồ nghá» cá»§a ông Ãà - chiếc gánh toòng teng má»™t bên đựng bốn, năm hòn đá mài các loại, và má»™t bên là cái chậu đồng sứt vành dùng đựng nước - để ngoài hè, bà Ãà liá»n rít lên:

- Mất thây mất xác ở đâu giá» này chưa chịu vác mặt vá»!

Còn như, nếu thấy ông Ãà ngồi hút thuốc lào trên cái giưá»ng do mấy tấm ván thùng kê sát nhau, việc đầu tiên cá»§a bà Ãà là lấy từ chiếc túi xách ra chai rượu, thuồi xuống trước mặt ông, kèm theo má»™t lá»i Ä‘ay đả:

- Này mồ hồi của tôi đấy. Nước mắt của tôi đấy. Nốc đi!

Không mấy khi bà để cho ông uống rượu suông, mà thưá»ng có thêm vài thứ nhắm đạm bạc; miếng đậu phụ bôi nghệ nướng lem nhem, má»™t miếng vó bò quăn queo như vá» cây, năm thì mưá»i há»a còn có quả trứng vịt lá»™n hoặc bá»™ lòng gà.

Má»—i tá»™i thức nhắm càng ngon, ông Ãà càng phải nghe nhiá»u lá»i nhiếc móc cá»§a vợ.

- Ãá»™i thúng than từ xà lan lên bãi được mấy, ông biết không? Ba hào! Thế mà má»™t quả trứng vịt lá»™n những năm đồng. Không nhá» cái đận phát tiá»n năng suất thì có khối ra đấy mà hốc. - Bà Ãà vừa nói chồng sa sả vừa móc túi lên vách, cởi khăn trùm, nhen bếp, bắc nồi, lấy gạo Ä‘i vo... Công việc thoăn thoắt trôi chẩy qua đôi bàn tay ngấm bụi than Ä‘en kịt cá»§a bà.

Chai rượu trước mặt ông Ãà cạn, vừa lúc bà Ãà bưng mâm cÆ¡m lên, hai vợ chồng cùng ăn. Bấy giá» bà Ãà dù có nói trá»i nói đất, ông Ãà cÅ©ng không lấy làm Ä‘iá»u, thậm chí ông còn thấy khoái nữa. Nhịn đói suốt ngày, má»i rạc cẳng Ä‘i diá»…u qua các phố xá, được nhấm chút rượu là chất men chạy rần rật như kiến bò mưá»i đầu ngón tay ngón chân và làm tê dại mang tai ông, khiến ngưá»i ông lâng lâng.

Tuy vậy đã vài bận ông Ãà xô cả mâm cÆ¡m xuống đất rồi xông vào bà vợ khốn khổ mà đấm đá túi bụi. Ãó là những lần bà Ãà nhiếc ông là giết chết con để ăn má»™t mình cho sướng mồm.

Cánh đàn ông hàng xóm tuy không phải là lÅ© ác bụng nhưng Ä‘á»u đồng thanh á»§ng há»™ ông Ãà thẳng tay trừng trị bà vợ tai quái.

- Thế! Giã nữa!

- Vợ tôi mà thế tôi tẩn nhừ xương!

- Ãem mà trôi sông cái cá»§a nợ ấy Ä‘i!

Trước sá»± "chi viện" nhiệt tình ấy, ông Ãà quắc mắt đáp lại:

- Việc nhà tôi, ai mượn các ông chõ vào? Ngưá»i ta khổ quá rồi phải để ngưá»i ta nói cho hả bá»›t cái khổ Ä‘i chứ!

Nói vậy nhưng sau má»—i lần xô xát, ông Ãà sợ, không dám nhìn vào mặt vợ mấy ngày liá»n.

"... Cái năm Nhật kéo sang ta, ông Ãà đương làm anh chân sào trên má»™t chiếc thuyá»n Ä‘inh bá» thế chẳng kém ngôi nhà ngói năm gian. Cứ bẩy ngày má»™t lần ông chá»§ lại chất đầy gạo, muối, dầu tây, vải, lụa lên thuyá»n, cho nhổ sào ở bến Lục Dầu để ngược lên mạn Ãồng Trâu, Hố Sếu, qua Ngàn Trâu Danh, lên tận Bãi Thải. Ãến Bãi Thải, nhiá»u khi dỡ hàng xong không kịp nghỉ, đã nhận khách vá»™i vàng để bắt con nước trở xuôi luôn.

Cánh chân sào thuyá»n gồm mưá»i tay trai lá»±c lưỡng, năm ngưá»i chạy be tả, năm ngưá»i chạy be hữu. Công việc bao giá» cÅ©ng bắt đầu từ phía mÅ©i thuyá»n, hai hàng ngưá»i nhất tá» lao phập những cây sào trẩy dài đầu bịt sắt xuống lòng sông, Ä‘uôi sào tỳ vào hõm vai, má»™t ngưá»i cất giá»ng: "Bá»› dô hò..." chín ngưá»i kia "dô huậy", mặt nước trước mÅ©i thuyá»n rẽ thành hai làn sóng trắng hình mÅ©i tên, mấy ngưá»i chân sào cúi gầm mặt, gò lưng bước xuôi để con thuyá»n nặng ná» lao ngược dòng. Tá»›i Ä‘uôi thuyá»n, tất cả lại nhất tá» rút sào, trở vỠđằng mÅ©i, và lại bắt đầu đúng y như thế.

Má»™t buổi sáng thuyá»n vỠđến bến Lục Dầu, hành khách chen nhau qua mảnh ván cầu để lên chợ, có má»™t cô gái cứ quẩn quanh dưới khoang. Ãà bước lại gần cô, cất tiếng há»i:

- Nhà chị này có hàng nặng, không ai đỡ, hử?

- Không không - Cô gái giật mình hoảng hốt - Tôi có hàng gì đâu!

- Sao còn loanh quanh mãi?

Cô gái bỗng òa khóc:

- Tôi sợ...

- Sợ gì?

- Sợ ngưá»i ta đón bắt tôi trên ấy...

Ãà hiểu ngay ra tình thế cá»§a cô gái:

- à. Lại trốn chúa lộn chồng chứ gì? Phải thế cứ nói thật thì tôi giúp...

Việc nên vợ nên chồng giữa hai ngưá»i đã bắt đầu má»™t cách rất đơn sÆ¡. Tá»›i năm giáp khởi nghÄ©a, gặp nạn đói khá»§ng khiếp, khắp nÆ¡i ngưá»i chết xếp chồng đống thì đứa con trai đầu lòng cá»§a vợ chồng ông Ãà đã biết chạy lon ton theo bố mẹ Ä‘i xin ăn.

Vợ chồng ông Ãà dẫn cu Thấn - tên đứa con - phiêu dạt từ Phả Lại lên Bắc Ninh, Bắc Giang, rồi quay xuống Hà Ná»™i. Há» uống nước lã cầm hÆ¡i nằm ở sân ga má»™t đêm, má»™t ngày.

Tối hôm sau bà Ãà nói vá»›i chồng:

- Cái chết là cầm chắc rồi. Nhà xem còn cách nào cứu lấy con?

Ông Ãà lẳng lặng đứng dậy bá» Ä‘i. Ông vào má»™t cá»­a hàng ăn trước cá»­a ga đèn Ä‘iện sáng trưng, đứng xòe hai bàn tay đợi hồi lâu không thấy ai cho mình chút gì. Ông đành liá»u thò tay vào thúng bún cá»§a chị chá»§ hàng, chá»™p má»™t nắm. Nhưng ông vừa quay ra được vài bước, chưa xuống khá»i vỉa hè, đã ngã sấp mặt vì má»™t cái ghế ném theo đúng giữa lưng. Vốc bún trên tay ông, không hiểu bị những ngưá»i ăn mày chung quanh xô lại cướp hay bị chá»§ hàng giật lại lúc nào ông không hay.

Lê lết vỠđược chá»— vợ con nằm, ông Ãà nghÄ© ra được má»™t kế để há»a may cứu sống được bé Thấn. Ông bế nó đến giữa chá»— đông hàng quán nhất, cắn con má»™t miếng chảy máu ở má rồi bá» nó lại, vùng chạy.

Suốt mấy chục năm, từ thá»i Nhật rồi Việt Minh, rồi Pháp tạm chiếm, tá»›i ngày thá»§ đô được giải phóng và mãi tận bây giá» bà Ãà trở thành công nhân ở cảng than, còn ông Ãà vẫn chỉ làm độc má»™t cái nghá» Ä‘i mài dao thuê.

Chẳng ai nghÄ© chuyện làm giầu bằng cái nghá» nhá» má»n này. Nhưng vá»›i ông Ãà thì lại không thể bá» mà tìm công việc khác. Ngoài cÆ¡m gạo ra, vợ chồng ông còn phải nuôi sống lẫn nhau bằng má»™t nguồn hy vá»ng. Sáng sáng, ông quẩy chiếc gánh nhẹ tênh, má»™t bên đá mài má»™t bên chậu nước, thả bước đến khắp má»i ngõ ngách trong thành phố, gặp bất kỳ ngưá»i đàn ông trai tráng nào vào trạc tuổi bé Thấn năm xưa ông cÅ©ng nhìm chằm chằm vào bên má phải cá»§a há».

Bé Thấn "khi xưa" giống mẹ nhiá»u nên nó cao lá»›n, vai hÆ¡i ngang, mắt lá răm, khi cưá»i có má»™t lúm đồng tiá»n ở bên má bị bố cắn, chắc là thành sẹo.

Hai mẹ con giống nhau ở cái dáng đi lúc nào cũng vội vàng "chân không bén đất".

Ông Ãà tin vào câu tục ngữ "trai giống mẹ thì khó ba Ä‘á»i". Nếu trá»i để bé Thấn qua cái nạn đói kinh sợ ấy mà còn tá»›i ngày nay, may mắn nó chỉ đủ tay vo miệng lốm như bố mẹ nó là cùng. Vì vậy, há»… thấy có ngưá»i đàn ông nào ăn mặc sang trá»ng lại có chút gì hao hao giống vợ mình là ông run lẩy bẩy vì hồi há»™p. Ông như bị thôi miên, chân chạy theo, mắt nhìn, miệng lắp bắp: "Lạy trá»i! Biết đâu!..." DÄ© nhiên lát sau ông Ãà lại ỉu xìu và tá»± nhá»§: mình mÆ¡ tưởng thế làm gì, nên để mắt vào đám làm thuê làm mướn, chữa xe đạp, đánh xe trâu, quạt bá»… lò rèn, gác cổng, thợ ná», thợ má»™c... thì hÆ¡n.

Chẳng bao lâu kể từ khi ông Ãà cất tiếng rao "Mài dao, mài kéo đây", ông đã có cả má»™t đội ngÅ© bạn "áo ngắn" rải rác từ Gia Lâm xuống tá»›i Ngã Tư Vá»ng, từ dốc VÄ©nh Tuy lên tá»›i làng Láng, làng Cót. Ông lân la nhá» các "chiến hữu" tìm thằng cu Thấn há»™ mình. Những đứa trẻ bị cha mẹ bán, hoặc bị cha mẹ bỠđưá»ng bá» chợ trong nạn đói ất Dậu tá»›i nay còn nhiá»u lắm, há» Ä‘á»u đã phương trưởng và đã có bố mẹ anh em gặp lại nhau. Duy có thằng cu Thấn màu da trắng, vai hÆ¡i ngang, và có nốt răng cá»§a bố để lại trên má, chưa ai gặp.

Ông Ãà vẫn rong ruổi qua các phố xá ná»™i thành, cả những làng ngoại ô. Buổi sáng, vợ chồng ông má»—i ngưá»i má»—i ngả ra khá»i nhà vá»›i chút hy vá»ng cầu may, để rồi buổi chiá»u vá» thấy căn nhà lợp giấy dầu vẫn trống lạnh như xưa, làm bà Ãà lại nổi tam bành, nhè ông chồng mà trút hết những lá»i cay độc.

Lâu dần hàng xóm đâm quen. Ãám đàn ông thôi làm hậu thuẫn cho ông Ãà "thi hành những biện pháp cứng rắn" đối vá»›i bà. Vài ngưá»i phụ nữ vô công rồi nghá» cÅ©ng thưa dần câu chuyện vá» bà trong những cuá»™c ngồi lê đôi mách. Mặc dù, khi tuổi má»—i ngày má»™t nhiá»u thì sá»± căng thẳng giữa vợ chồng ông Ãà lại càng ngày càng khó gỡ hÆ¡n.

Má»™t ngày chá»§ nhật, bà Ãà ở nhà má»™t mình, ông vẫn quẩy gánh Ä‘i như má»i khi. Thoạt tiên bà lẩm bẩm nhiếc móc cho riêng mình nghe, sau đó ngá»n lá»­a ma quái xông lên ngá»±c bà, thế là bà bá» hết má»i việc ngồi ghé mép giưá»ng mặc sức réo tên ông ra mà nguyá»n rá»§a.

"Cứ vác mặt vỠđây. Chuyến này thì bà xé xác!" - Bà tuyên án vắng mặt ông như thế, và nhăm nhăm đợi mặt trá»i chóng lặn để ông "vác mặt" vá».

Bà Ãà chẳng phải đợi lâu. Xế chiá»u hôm ấy ông Ãà đã lá»­ khá»­ quẩy cái gánh thợ mài dao vá». Ném cho bà má»™t nắm tiá»n lẻ toàn loại năm xu, má»™t hào, rồi ông Ä‘i nằm. Bà Ãà thấy chồng khang khác, không những đã quên những lá»i Ä‘ay nghiến được mài dÅ©a suốt từ sáng, bà còn sá» tay lên trán ông. Ngưá»i ông Ãà nóng chín, làm bà Ãà cuống cuồng. Mấy chục năm nay, đây là lần đầu bà Ãà nói ra những lá»i dịu dàng vá»›i chồng:

- Nhà ơi. Tôi nấu cho nhà bát cháo đậu xanh ăn cho nó giã sốt, nhé?

Ông lắc đầu, mắt vẫn nhắm nghiá»n. Bà lại vuốt ve bá»™ râu lởm chởm bạc gần hết trên cằm ông.

- Dậy tôi bảo này! Chịu khó uống chén rượu. Nhé? Nhà bị cảm nắng đấy!

Ông Ãà thương vợ, ứa hai hàng nước mắt. Ông muốn ngồi dậy nhích nhắc tay chân cho bà vui, nhưng sức ông Ä‘uối quá rồi.

Sáng hôm sau thì ông "Ä‘i". Bà Ãà bật ngá»n Ä‘iện tù mù ở giữa nhà, ôm lấy thi hài ông mà lay, lắc, nhày nhã như Ä‘ang đánh vật. Lúc đã kiệt sức mà vẫn không sao làm cho chồng sống lại được, bà Ãà rú lên:

- Ông Æ¡i là ông! Chai rượu tôi mua còn kia. Từ nay mua cho ai uống nữa hở trá»i!

Tiếng khóc xé ruá»™t gan cá»§a bà Ãà cất lên từ lúc còn tối đất. Nghe giá»ng bà, hàng xóm ngỡ ông bà lại xảy ra chuyện gì, nhiá»u ngưá»i lẩm bẩm rá»§a bà vài tiếng rồi lại ngá»§. Mãi lúc nghe kỹ, biết ông Ãà đã chết, má»i ngưá»i má»›i choàng dậy chạy túa sang.

Xưa nay cái cảnh góa bụa vẫn thưá»ng xảy ra cho loài ngưá»i. Ná»—i Ä‘au dá»™i lên, uất lên má»™t thá»i gian rồi dịu dần. Sá»± quên lãng là má»™t trong những bản năng tá»± vệ giúp cho con ngưá»i tồn tại được.

Nhưng hình như ở bà không có cái "bản năng tá»± vệ" ấy. Liá»n mấy tháng, đêm nào bà cÅ©ng kêu thét gá»i ông suốt từ đầu hôm đến sáng. Trá»i thì đã sang đông, gió lạnh từ mặt sông Hồng thổi thốc vào căn nhà giấy dầu thá»§ng tan hoang do chính tay chá»§ nhân cá»§a nó xô, đập, cào, xé.

Sang tá»›i mùa xuân, giữa lúc cá» cây đến con ngưá»i Ä‘á»u xanh tươi trở lại thì bà Ãà chỉ còn da bá»c xương. Má»™t đêm không nghe tiếng bà kêu thét, sáng hôm sau hàng xóm chạy sang đã thấy bà nằm bất tỉnh giữa những mảnh chăn rách, trên mình chỉ má»™t tấm áo dệt kim đã mốc meo và chiếc quần bảo há»™ lao động bạc phếch.

ở bệnh viện ngưá»i ta hết lòng cứu chữa cho bà Ãà. Vài ngày sau, bà tỉnh lại biết thá»u thào cảm Æ¡n những ngưá»i hàng xóm đã mang cam, mang đưá»ng và luân phiên vào chăm sóc bà.

"Khổ đến thế. Con ngưá»i cay cá»±c suốt Ä‘á»i. Khi cái sung sướng nằm trong tay thì lại lăn ra chết" - Cả khu phố bá» sông tá»›i nay má»—i khi nhá»› đến bà Ãà, bà con lại chép miệng nói thế.

Số là, ở nÆ¡i bệnh viện bà Ãà nằm cấp cứu, có má»™t bác sÄ© trưởng khoa tên là DÅ©ng, tuổi xấp xỉ bốn mươi, vai hÆ¡i ngang, nước da trắng và đôi mắt dài rất linh lợi. Má»™t lần, khi bà Ãà đã qua khá»i cÆ¡n nguy kịch, bác sÄ© DÅ©ng đến khám bệnh cho bà theo thưá»ng lệ trong ngày. Bác sÄ© bảo bà tháo áo để đặt ống nghe vào ngá»±c bà. Anh Ä‘ang chăm chú nghe tiếng tim dá»™i thì thụp tá»± dưng bà già cứ nhổm ngưá»i vừa nhìn sát mặt anh vừa sá» lên vết sẹo trên má anh. Bảo bà nằm yên mấy lần không được, bác sÄ© DÅ©ng phát bá»±c gắt:

- Cụ làm sao thế!

Bà già không trả lá»i bác sÄ© DÅ©ng mà thét lên má»™t tiếng: "Con!" làm cho cả phòng bệnh giật mình. Rồi bà tắt thở. Má»i cách cứu chữa cá»§a bệnh viện Ä‘á»u vô hiệu.

Khi phải tá»± thú nhận mình hoàn toàn bất lá»±c, bác sÄ© DÅ©ng ngồi cạnh bà Ãà, ôm mặt khóc rưng rức.

DÅ©ng là con nuôi cá»§a má»™t cán bá»™ trong quân đội. Ông có tá»›i sáu ngưá»i con, thêm DÅ©ng là bảy. Những khi gia đình tụ há»™i, con cháu chật nhà, ông vẫn kín đáo dành riêng cho DÅ©ng chút chăm sóc đặc biệt. Tuy nhiên, càng lá»›n lên DÅ©ng càng thấy mình Ä‘ang âm thầm ngóng đợi má»™t con ngưá»i, dù sá»›m muá»™n thế nào sẽ có má»™t ngày con ngưá»i ấy tìm ra anh...

Nhiá»u năm vá» sau, vào những ngày giá»— ông bà Ãà, bác sÄ© DÅ©ng thưá»ng đưa vợ con vá» thăm những gia đình hàng xóm cá»§a ông bà, và thế nào anh cÅ©ng có quà đến thăm há»i những ngưá»i là bạn "hạt gạo cắn đôi" cá»§a bà Ãà hiện Ä‘ang nghỉ hưu trong khu tập thể cá»§a cảng.

Những ngưá»i bạn cá»§a bà Ãà Ä‘á»u gá»i DÅ©ng bằng con, và đối xá»­ vá»›i anh đúng như cách xưng hô. Mặc dù bà Ãà không còn, nhưng tình thương bầu bạn bà để lại vẫn còn khắp nÆ¡i nÆ¡i. Ngày nay há»… nhắc đến bà là những ngưá»i bạn già cá»§a bà lại nghẹn ngào.

Há» kể rằng: vào tiết đông và tiết xuân, lòng sông Hồng cạn rặc, những cồn cát nổi vá» vá» bên dưới mặt nước lắng trong dần dần, ấy là những ngày trá»i đất gió thổi vô hồi. Cứ sáng ra, những ngưá»i công nhân phát khổ lên vì những ngá»n gió lạnh như dao cắt vào da thịt. "ấy nhưng mà cháu ạ - Các bà già nói vá»›i bác sÄ© DÅ©ng - cái buổi sáng mẹ cháu "Ä‘i", trên mặt sông cÅ©ng như trên bến cảng, trá»i bá»—ng dưng lặng phắc, không má»™t hồi gió.

Như thế là hồn thiêng lắm!".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #152  
Old 20-05-2008, 11:45 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bây GiỠCon Mới Hiểu
Tác giả: Y Ban

Khoanh tròn trong chiếc kén thiếu nữ cá»§a ngày cuối cùng, tôi nhìn theo mẹ. Mẹ còn trẻ quá. Tóc mẹ chưa bạc sợi nào. Lưng mẹ thẳng và dáng Ä‘i nhanh nhẹn. Mẹ trân trá»ng bưng lá»… vật để lên bàn thá» bố. Mắt mẹ dịu dàng vô biên. Và má»™t nét cưá»i bừng lên trong ánh mắt mẹ - "Con gái chúng mình Ä‘i lấy chồng rồi đấy". Rồi đột ngá»™t nước mắt đã lại dâng đầy. Mẹ quay nhìn xuống ngá»±c mình, rồi mẹ nhìn trải khắp gian phòng. Ngày mai, khi tôi chui ra khá»i kén, tôi thành ngài, sinh con đẻ trứng, mẹ sẽ chỉ còn lại má»™t mình vá»›i căn phòng trống vắng. Mẹ còn trẻ quá, ná»—i cô quạnh trùm lên mẹ trong quãng Ä‘á»i còn lại. Ai sẽ làm thay đổi được Ä‘iá»u đó?

Sẽ chẳng thay đổi được số phận đâu. Chiến tranh qua Ä‘i để lại muôn vàn những góa phụ như mẹ tôi. Nhưng có lẽ má»™t đứa con, má»™t giá»t máu thương yêu để lại giữa hai Ä‘iểm ngắm sẽ làm dịu bá»›t phần nào. Và chính tôi, má»™t con bé bảy tuổi ngày ấy đã không mang lại cho mẹ má»™t cÆ¡ may cuối cùng.

*
* *

Bố nhập ngÅ© tôi còn bé lắm. Ná»—i nhá»› bố chỉ cất thành tiếng khóc chứ chưa biết nói lên lá»i. Ngưá»i vợ trẻ nhá»› chồng không biết san sẻ cùng ai cÅ©ng hòa thành tiếng khóc.

Hai mẹ con sống trong má»™t căn há»™ tập thể. Ban ngày mẹ Ä‘i làm, tối vá» hai mẹ con thá»§ thỉ nói chuyện vá» bố. Tôi lá»›n hÆ¡n má»™t chút, mẹ thưá»ng mang tập album ra chỉ cho tôi ảnh bố. Cứ như bố vừa sang hàng xóm và sắp vỠđó thôi. Sá»± thá»±c thì hai mẹ con mang hai ná»—i niá»m nhá»› thương bố khắc khoải.

Buổi trưa hôm ấy bố vỠnhà đột ngột. Hai mẹ con đang ngồi ăn cơm. Mẹ sững sỠbuông rơi chiếc bát. Con trân trân nhìn bố một lúc. Thấy đúng bố rồi, òa reo lên nhưng vẫn bẽn lẽn nấp vào vai mẹ. Bố bế bổng con lên, quay cuồng.

- Chao ôi, lớn thế này rồi kia à? Mà bảy tuổi rồi phải không? Bố vẫn đếm mà!

Rồi bố ôm lấy mẹ. Bố hít mãi vào tóc mẹ, thì thầm: - "Hai giỠthôi em ạ. Tàu đỗ ngoài ga, hai tiếng nữa.

Mẹ rối rít cứ chạy xung quanh bố. Mẹ bế lấy con rồi lại đưa cho bố. Ngoài cá»­a có mấy ngưá»i Ä‘i qua thì thào:

- Hình như chú Quân nhà cô Nga vỠthì phải?

Mẹ như sực tỉnh. Mẹ chạy ra đóng chặt cửa.

Tôi ngồi trong lòng bố sung sướng. Ná»—i sung sướng muốn trào ra ngoài. Tôi muốn chạy ra báo cho cái Hoa, thằng Tú biết rằng bố đã vá». Tôi tụt xuống khá»i lòng bố. Tôi chạy ra mở cá»­a. Mẹ không bằng lòng kéo tay tôi lên. Mẹ bế tôi ôm chặt vào lòng ngồi xuống bên cạnh bố. Mẹ áp vào lưng bố. Bố ôm mẹ vào ngá»±c. Mẹ thổn thức.

- Ãừng khóc em ạ.

Tôi ngÆ¡ ngác nhìn mẹ. Sao phải khóc kia chứ. Vì sao lại đóng cá»­a thế kia. Mở to ra cho các bác hàng xóm vào chÆ¡i uống nước. Các bác ấy cưá»i nói vui lắm, mẹ sẽ hết khóc ngay. Con sẽ ngồi vào giữa lòng bố thế này, cho cái Hương hết hãnh diện nhé. Nó làm như chỉ có mình bố nó vá» hôm ná».

- Sao mẹ lại khóc. Con chạy ra mở cá»­a gá»i các bác hàng xóm sang chÆ¡i cho mẹ vui nhé.

Xong tôi tụt ngay khá»i lòng mẹ chạy ra mở cá»­a. Mẹ chạy theo định nắm tay tôi lại - Ãừng con! Rồi như mẹ chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì đó:

- A, mẹ cho con năm hào này. Con sang rủ cái Hoa ra đầu phố mua kem mà ăn.

- Vâng ạ.

Tôi cầm tiá»n vung vẩy chạy. Cái kem trong phút chốc làm cho tôi quên mất bố. Tôi chạy ù sang rá»§ cái Hoa. Hai đứa vừa ra đến cổng gặp ngay bà bán kem rong. Tôi mua cho nó má»™t chiếc, tôi má»™t chiếc. Tôi đưa kem lên miệng rồi chợt nghÄ© ra.

- Bố tớ vỠrồi đấy!

- Bố cậu vỠà? Sao không gá»i cho tá»› biết vá»›i.

- Vừa vỠxong. Sang nhà tớ đi.

- Ãể tá»› vá» bảo cho mẹ tá»› biết đã.

Thế rồi mồm nó hét toáng lên từ cổng.

- Mẹ ơi! Bố bạn Loan vỠrồi. Chú Quân đi bộ đội vỠrồi.

Tôi cÅ©ng chạy ào vá» nhà. Tôi muốn chạy vào lòng bố ngồi chá»…m chệ trước khi má»i ngưá»i đến. Tôi muốn má»i ngưá»i biết rằng, tôi có bố đây này, bố tôi vỠđây này. Bao nhiêu lần tôi thèm cái cảnh cái Hương ngồi giữa lòng bố nó.

Cánh cá»­a đóng kín sững trước mắt tôi. Tôi đẩy cá»­a, cá»­a chốt từ bên trong. Tôi đẩy cá»­a sổ, cá»­a sổ cÅ©ng cài kín. Tôi căng mắt nhìn qua lá»— khóa. Trong nhà tối om, tôi không sao nhìn thấy gì. Tôi đứng im băn khoăn, hay là bố mẹ Ä‘i vắng. Tôi nhìn chiếc khóa vẫn lá»§ng lẳng má»™t bên. Nếu bố mẹ Ä‘i đâu sẽ phải khóa cá»­a chứ. Tôi áp tai vào cá»­a nghe ngóng. Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ nho nhá». Thế là tôi biết bố mẹ vẫn ở trong nhà. Má»™t ná»—i dá»—i há»n con trẻ áp vào lòng tôi. Tôi bị bá» rÆ¡i. Tôi đập vào cánh cá»­a.

- Mẹ ơi, mở cửa cho con vào với.

Im lặng.

Tôi đập mạnh hơn.

- Mẹ ơi, mở cửa cho con.

Im lặng.

Tôi gào lên và chợt nhớ ra có cả bố ở trong ấy nữa.

- Bố mẹ ơi, mở cửa cho con vào nhà với.

Cái Hoa đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Nó ngơ ngác nhìn tôi.

- Sao bố mẹ cậu lại đóng chặt cửa không cho "ấy" vào.

Loáng thoáng vài ba ngưá»i hàng xóm Ä‘i qua trước cá»­a nhà xem có chuyện gì. Tôi uất ức trào nước mắt. Tôi khóc ầm lên.

- Bố mẹ ơi cho con vào với.

Bố chạy xô ra trước. Bố ôm lấy tôi, úp mặt vào bụng tôi cù. Tôi đẩy bố ra. Mẹ Ä‘ang vấn lại tóc cho gá»n, rồi mẹ chạy ra mở toang cá»­a. Mẹ nhìn thấy cái Hoa Ä‘ang ngÆ¡ ngác nhìn mẹ và mấy ngưá»i hàng xóm nhìn mẹ cưá»i. Mẹ cáu bất ngá». Mẹ xông vào tôi phát lấy phát để rồi òa khóc. Thế là hai mẹ con tôi cùng khóc. Cái Hoa thấy thế cÅ©ng chạy lại bên bố tôi khóc. Bố bật cưá»i gỡ mẹ ra.

- Bình tĩnh lại nào, con có lỗi gì đâu.

Mẹ ôm mặt khóc nức nở. Tôi bá»—ng sợ hãi. Tôi không khóc nữa. Tôi ngước mắt nhìn bố. Mặt bố sạm Ä‘en sắt lại như Ä‘ang dồn nén má»™t Ä‘iá»u gì đó. Bố bá»—ng nhìn ra xa, vụt ra khá»i cá»­a. Tôi khẽ kéo áo bố. Bố như bừng tỉnh. Bố cúi xuống cưá»i vá»›i tôi.

- Con ngoan của bố, con có nhớ bố không?

- Con yêu bố.

Mẹ vẫn khóc. Bố quàng tay ôm mẹ vào ngá»±c. Bố ôm gá»n cả mẹ và tôi.

- Ãừng khóc nữa nào. Em yêu cá»§a anh. Sắp đến giá» anh phải Ä‘i rồi. Ãừng làm cho con sợ.

- Em mong anh từng ngày. Em muốn có thêm một thằng cu... bom đạn nhỡ anh có mệnh hệ nào. Con bé này lớn lên sẽ đi lấy chồng... Còn có một mình em...

Bố cưá»i rất tươi, bố thì thầm rất nhá» vào tai mẹ:

- Anh sẽ quay vỠkhi em còn rất trẻ. Sẽ không lâu nữa đâu.

- Vâng, lần trước anh cÅ©ng bảo thế. Vậy mà đã năm năm rồi. Năm năm nữa em sẽ ba hai. Bố lại cưá»i:

- "Gái ba mươi tuổi đang xoan".

- Anh, mẹ dúi đầu vào ngá»±c bố cưá»i.

- Nào chúng ta cùng vui lên chứ.

Bố vòng tay kéo đầu con, đầu mẹ vào đầu bố, ba cái đầu đập nhẹ vào nhau. Cả nhà phá lên cưá»i. Như chá» có tiếng cưá»i ấy, hàng xóm bắt đầu kéo nhau vào. HỠđã ngấp nghé cả ở ngoài. Phút chốc cả nhà đầy ắp tiếng cưá»i nói vui vẻ. Má»—i ngưá»i góp má»™t câu. Mắt mẹ long lanh sung sướng.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua như má»™t cÆ¡n mÆ¡. Mẹ thảng thốt không biết xếp thêm thứ gì vào ba lô cho bố. Bố bế tôi và hàng xóm đưa tiá»…n, cả má»™t Ä‘oàn ngưá»i dài. Mẹ con tôi Ä‘i vá»›i bố ra tận bến tàu. Bố cứ liếc mẹ như định nói má»™t Ä‘iá»u gì, mẹ lại đưa mắt nhìn tôi, nên bố chỉ cưá»i. Lúc bố lên tàu mẹ lại òa khóc. Tôi an á»§i mẹ:

- Mẹ khóc làm gì, bố không chết đâu.

- Em nghe thấy không? Anh không chết được đâu. Lá»i nói con trẻ như lá»i tiên tri em ạ. Chá» anh nhé.

Rồi bố giơ ngón tay cái sát mặt mẹ:

- Một thằng con trai!

Chiến tranh không có ngoại lệ. Bố ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n. Thế là đã ba lần năm năm bố không vá» nhà và đấy cÅ©ng chính là thá»i gian để tôi đã lá»›n khôn.

Sẽ trá»n mưá»i lần, hai mươi lần năm năm nữa, bố mãi mãi không bao giá» trở vỠđể lại mẹ suốt Ä‘á»i vá»›i má»™t niá»m khao khát thiếu phụ dở dang.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #153  
Old 20-05-2008, 11:46 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bán Chữ
Tác giả: Bùi Ãức Ba
Ãẩy cá»­a bước vào nhà gặp thầy Trá»ng, chẳng chá» má»i ngồi, Kiếm nói:

- Vừa ở trưá»ng xem thông báo kết quả. Môn văn thầy dạy tôi xÆ¡i ngá»—ng. Thế là tôi tốt nghiệp phổ thông.

Nhìn xoi mói vào cặp kính cận lồi lồi cá»§a thầy Trá»ng, mắt nó nhướng lên, đôi lông mày xếch nhá»n hình lưỡi kiếm. Rồi, kéo mạnh chiếc ghế tá»±a, ngồi chỉnh chệm đối diện vá»›i thầy Trá»ng, Kiếm nói rành rẽ:

- Thầy nhận lá»i, đến nhà làm gia sư, cày môn văn cho tôi thi tốt nghiệp. Giá cao. Hợp đồng đấy. Giá» thì đổ bể. - Nó dằn giá»ng : - Tôi nói thế có phải không thầy?

Thầy Trá»ng lẳng lặng nghe, đầu lẵc lắc, mắt chá»›p chá»›p. Hồng cầu trên mặt thầy vá»™i vã di tản để cho nước da mái mái trong khoảnh khắc đổi màu tai tái. Kiếm xô ghế đứng dậy, tiến đến tấm lịch, nhìn ngày tháng, bóc má»™t tá» lịch đánh "soạt" rồi nói:

- Ngày 20 tháng 6, thầy nhớ cho, hợp đồng phải được xét lại cho sòng phẳng.

Nó gằn giá»ng:

- Tiá»n thằng Ä‘iên cÅ©ng hám.

Kiếm đút tá» lịch vào túi ngá»±c, to giá»ng: "Chào thầy" rồi quay đít, mở cá»­a bước ra, đầu gật gù, dẩu mồm huýt sáo: "Chưa có bao giỠđẹp như hôm nay, chưa có bao giá» lòng ta mê say..."

Lần đầu tiên trong Ä‘á»i nhà giáo, thầy Trá»ng được nghe cái giá»ng lạ lùng cá»§a má»™t há»c trò như thế. Chao ôi! Thằng Kiếm trân trân nhìn vào mặt mình. Nó dám nói rằng có hợp đồng rồi, phải xem xét lại hợp đồng, giá»ng chá»­i đổng: "Tiá»n thằng Ä‘iên cÅ©ng hám". à... mà nó không bịa... Ãó là hợp đồng. Mà cái gì chán chưá»ng, rệu rã trong ngưá»i, sao mà đắng ngắt ở đầu lưỡi? Thầy Trá»ng cắm Ä‘iếu thuốc lá vào miệng, châm lá»­a, hít má»™t hÆ¡i rõ sâu, phả ra mùi khói khen khét cá»§a loại thuốc rẻ tiá»n, làn khói má» mịt tuôn ra vật vá» bay trước mặt.

*

HÆ¡n chục năm nay ở trưá»ng này, lá»›p lá»›p há»c sinh đã há»c môn văn thầy Trá»ng. Giá» giảng, lá»i sôi động dập dồn như hÆ¡i thở cá»§a áng văn hùng hồn, lúc ấm áp chậm rãi, lắng sâu như Ä‘i vào nguồn mạch cá»§a hÆ¡i văn trữ tình. Nó rót vào tai, hút lấy đôi mắt trong trẻo cá»§a đám há»c trò yêu văn. Há»c lá»›p thầy, há»c sinh đỗ cao, có há»c sinh lá»t vào đội tuyển, thi há»c sinh giá»i cấp thành phố, cấp quốc gia. Há»c sinh bảo thầy Trá»ng "dạy siêu". Phụ huynh có ngưá»i ngỡ tên thầy là Siêu nên khi gặp vẻ kính cẩn, miệng "Chào thầy Siêu". Thầy Trá»ng đỠmặt mà vui vui.

Ãầu năm há»c, trò Kiếm được lên lá»›p 12, không ít ngưá»i ngạc nhiên.

Giáo viên nói "Kiếm ngồi nhầm lá»›p", ý ngưá»i ta bảo, kiến thức cá»§a nó Ä‘uối lắm, ù ù cạc cạc, không theo nổi lá»›p 12. Giáo viên toán bảo: "Trình độ cá»§a nó làm bốn phép tính cá»™ng, trừ, nhân, chia còn chưa thạo, chỉ tài quay cóp". Có ngưá»i xì xào: "Gõ cá»­a nhà thầy cô giáo, giá»t nước mắt cá»§a mẹ nó rá»›t ra, làm má»§i lòng ngưá»i". Ngưá»i khác lại nói: "Gói quà to tướng cá»§a mẹ nó đặt cạnh mâm cÆ¡m nhiá»u rau ít đậu cá»§a thầy. Từ chối sao đây? Thế là Ä‘iểm ma được mấy cấy tua tá»§a vào sổ Ä‘iểm cho nó. Kết quả Ä‘iểm tổng kết cuối năm, vượt năm phẩy, được lên lá»›p theo đúng quy chế cá»§a Bá»™".

ở lá»›p 12, Kiếm nổi danh là tay lãng tá»­, chịu chÆ¡i. Nhà giàu. Cặp sách thưá»ng sẵn bao ba số 5. Giá» ra chÆ¡i, vắng bóng giáo viên, nó xòe lá»­a ga, phì phèo thuốc lá. Nó sành bia, khen Tai gÆ¡ "uống đã", bia hÆ¡i mát bổ. Ngày sinh nhật, Kiếm rá»§ bạn Ä‘i chÆ¡i bằng xe taxi, lên phá»§ Tây Hồ ăn đặc sản rồi đến sàn nhảy tá»›i đêm khuya.

Vợ chồng bà Quý băn khoăn vá» thằng Kiếm, đứa con má»™t cá»§a mình. Băn khoăn vá» sá»± xài tiá»n cá»§a nó má»™t phần, băn khoăn nhiá»u hÆ¡n là cái sá»± há»c cá»§a nó. Nó há»c tài tá»­, chẳng mấy khi ngó ngàng đến sách vở.

Giữa há»c kỳ má»™t, nhằm ngày chá»§ nhật, Kiếm có nhà, vợ chồng bà Quý bàn chuyện há»c hành vá»›i con. Bà Quý thẽ thá»t:

- Sức há»c mày Ä‘uối lắm, gay go đấy, phải cố gắng con ạ. Chăm chỉ vào. Lá»›p 12 cuối năm phải thi rồi cố thi đại há»c nữa chứ.

- Bà già chỉ lo xa, hát mãi cái Ä‘iệp khúc "Cố gắng" "Chăm chỉ". Ãầu năm cứ tằng tằng, cuối năm dốc sức, lo gì.

- Bây giá» không há»c, đầu óc rá»—ng tuếch, cuối năm dốc sức, sao kịp?

- Bố yên tâm đi, con đã có bài bản...

Bà Quý tò mò, cắt ngang:

- Nói tao coi nào.

- LÅ© bạn con cùng vần K, thằng Khánh, thằng Khôi, thằng Kính, chúng nó há»c siêu các môn tá»± nhiên và ngoại ngữ. Xếp số báo danh sẽ có đứa ngồi cạnh con. LÄ©nh suất ăn theo, mắt con kém gì máy phô-tô Ä‘á»i má»›i. Các môn ấy thế nào mà chẳng Ä‘iểm 5, đủ tốt nghiệp.

Bố nó vặn há»i:

- Chỉ có thi môn tự nhiên và ngoại ngữ thôi à?

Kiếm thủng thẳng nói:

- Thi văn nữa ông già ạ. Cái môn chết tiệt ấy, dài dòng chữ nghĩa, phải thuộc thơ văn lại phân tích lằng nhằng. Rồi, còn phải chấm câu, viết đúng chính tả, rách chuyện.

Bà Quý quay sang nói với chồng:

- Thế là gay go rồi, vướng đấy, chẳng dễ nuốt đâu, phải tính nước cho con ông ạ, không vô tâm được đâu.

- Tôi lăn lá»™n lo kiếm tiá»n, bà ở nhà rá»—i việc, ngưá»i ta nói nhiá»u lò luyện thi lắm mà. Phí tổn chẳng lo, khoán việc ấy cho bà đấy.

Bà Quý chép miệng, cái sá»± há»c cá»§a nó lại phải thi má»›i khổ. Ông chồng bà thì vô tâm, đùn đẩy việc lo há»c cá»§a thằng Kiếm cho bà, lại vắng nhà như cÆ¡m bữa, vá» nhà như khách vãng lai, bảo rằng nó lên lá»›p 12 là giá»i, thưởng cho nó năm trăm nghìn.

Thế rồi cả tuần bà Quý cưỡi chiếc Dream II, lần tìm đến bao nhiêu là lò luyện thi. úi chao ôi! Sao mà nhiá»u lò luyện thi đến thế. Lò to, lò nhá». Lò há»c ở há»™i trưá»ng, lò há»c trong ngõ. Lò há»c có bàn, lò há»c ngồi xổm. Giá tiá»n há»c ở các lò như giá hàng ở chợ trá»i! Ba nghìn, mưá»i nhìn, hai mươi nghìn má»™t buổi, có cả. Bà hoang mang, đắn Ä‘o, chẳng biết nên gá»­i thằng Kiếm vào lò nào. Thằng Kiếm lại đòi há»c ở cái lò cỡ đại, ở há»™i trưá»ng, đông hai trăm há»c sinh, má»—i buổi há»c hai tiết, giá ba nghìn rưỡi má»™t buổi. Nó bảo vá»›i bà:

- Thầy giá»i lừng danh, lá»›p đông vui, giá má»m!

- Lá»›p há»c đông như chợ phiên, mày dá»ng tai nghe giảng há»a chăng được chữ đực chữ cái, rồi lại chuyện riêng, cấu chí nhau. Há»ng. Há»ng. Vô tích sá»±.

CÅ©ng may bà Quý tình cỠđược nghe mấy đứa bạn cá»§a thằng Kiếm há»c cùng trưá»ng, khác lá»›p, nói chuyện vá» thầy giáo dạy văn. Chúng nói: "Thầy Trá»ng siêu, dạy hết ý". Lắng nghe, bà tiếc cho thằng Kiếm không được há»c thầy giá»i. Bà Quý nghÄ© ra, con bà dốt, đụt nhất lá»›p lại mải chÆ¡i, phải má»i thầy Trá»ng đến nhà kèm riêng. Má»™t thầy, má»™t trò, tốn kém má»™t chút, chẳng đáng ngại. Bà thở phào như ngưá»i chÆ¡i cá», gỡ được nước bí.

Tìm đến nhà thầy Trá»ng, bà kể vỠông chồng vô tâm, nhà dư giả mà con dốt chữ. Bà than thở vá» ná»—i khổ tâm cá»§a ngưá»i mẹ. Bà Quý nhìn thầy Trá»ng như lôi như kéo, như con chiên khẩn cầu đức cha, bà nói: "Nhá» thầy giúp em kèm cặp cháu Kiếm thi đỗ năm nay. Æ n thầy như trá»i biển, hàng tháng em xin bồi dưỡng có giá để thầy không thua thiệt, gia đình đỡ khó khăn.

Bà cưá»i, ná»­a đùa, ná»­a thật:

- Hợp đồng với mẹ con em, thầy nhé!

Cái giữ "giá" rồi "thua thiệt" rót đến tai, làm da mặt, vành tai thầy Trá»ng á»­ng Ä‘á». Thế nhưng cái giá»ng nài nỉ khẩn cầu kia lại làm động lòng thầy. Nó êm êm, mÆ¡n man xoa dịu cái mầu á»­ng hồng cá»§a thầy. Thầy Trá»ng nghÄ© mông lung khói thuốc phun mù mịt. Rồi thầy hạ giá»ng:

- Chị để tôi nghĩ đã.

*
* *

Gia cảnh thầy Trá»ng năm nay chẳng được may mắn. Vợ thầy làm nghá» thêu ren, hai năm nay mặt hàng ế ẩm, công ty giải thể, mất việc. Bệnh thấp khá»›p chạy vào tim cứ Ä‘eo đẳng, hành hạ ngưá»i vợ tá»™i nghiệp, má»™t năm hai ba lần nằm viện dài dài. Vợ nằm viện lần này, thầy Trá»ng đến vay tiá»n thầy Hào, giáo viên toán. Hào nói:

- Lại vay tiá»n à... Tôi khuyên ông mở lò luyện thi Ä‘i. Mấy năm nay nhá» mở lò, tôi má»›i có Dream, nhà lên tầng, sống lên ngưá»i lại có tiá»n cho ông vay.

Hào lại bảo:

- NghỠgiáo mà chỉ sống bằng đồng lương là một hành động kỳ quặc. Chán cho ông, có tài mà vùi trong cát.

- Mình nhận dạy phụ đạo cho các em trong "đội gà nòi" thi há»c sinh giá»i cá»§a trưá»ng đấy, phụ đạo cả cho các em há»c sinh yếu kém do nhà trưá»ng tổ chức mà.

- Phụ đạo kiểu bán công bán tư ấy, nhà trưá»ng bồi dưỡng bèo bá»t lắm. Ngưá»i lao động như ông được mấy, dạy như thế đâu phải mở lò.

Trá»ng biết, mấy năm nay lò luyện thi má»c lên như nấm, má»™t buổi dạy thu vài trăm nghìn, rẻ cÅ©ng năm bảy chục nghìn. Anh đăm chiêu buông lá»i:

- Nghá» thầy mở lò khác chi ngưá»i mở hàng bán chữ tôi không hứng.

- Vấn đỠđâu phải là hứng. Quên cái hứng nghệ sÄ© Ä‘i, không đủ tiá»n nuôi miệng, nuôi con, buá»™c phải mở lò dạy thêm ông ạ.

Hào chậm rãi:

- Cuá»™c sống là má»™t bài toán, phải tìm cách giải. Cứ sống cao đạo, tá»± hào ná»™i tâm, suốt Ä‘á»i làm bạn vá»›i nhếch nhác, đói nghèo.

Là thân vay nợ, Trá»ng thấy mình Ä‘uối lý. Anh lẳng lặng nghÄ© ngợi mắt nhìn trân trân qua cặp kính cận lồi lồi. Nhìn Trá»ng, mắt Hảo trở nên linh lợi khác thưá»ng, như nhà thương nghiệp vừa tìm ra má»™t quy luật thương trưá»ng anh sôi nổi thuyết phục Trá»ng vá» cái thị trưá»ng mênh mông cá»§a lò dạy thêm:

- Trò dốt, trò lưá»i, bố mẹ dúi con vào lò dạy thêm. Muốn đỗ tốt nghiệp, đại há»c, cao đẳng ư? CÅ©ng vào lò dạy thêm. Lò luyện thi má»™t trò, lò luyện thi 10 trò, lò luyện thi 100 trò. Ông thừa biết bá»™ đỠthi cá»§a các bố ấy như đánh đố há»c trò. Ông và tôi vã mồ hôi há»™t má»›i giải nổi. Vậy là các bố ấy mở thị trưá»ng cho cánh mình bán chữ đấy.

Hào triết lý:

- Dạy thêm là hành động để tồn tại, "thế thá»i phải thế" để xóa đói giảm nghèo.

Cầm đồng tiá»n vay nợ, Trá»ng thấy tui tá»§i, bất giác nghÄ© đến thÆ¡ Tú Xương: "Vạy nợ lắm khi trào nước mắt".

Thầy Trá»ng không mở lò mà má»™t tuần ba buổi đến kèm cặp môn văn cho thằng Kiếm theo thá»i gian biểu cố định từ 7 giá» tối. Thế nhưng chẳng mấy buổi há»c đúng giá». Kiếm Ä‘i chÆ¡i vá» muá»™n như cÆ¡m bữa. Vào giá» há»c nó thưá»ng ngái ngá»§, ngáp liá»n mấy cái, 8 giá» rồi, thầy Trá»ng rút Ä‘iếu thuốc ba số 5 mà bà Quý để sẵn trên bàn, châm lá»­a hút, nhẫn nại chá» thằng Kiếm. Còn đâu những giá» dạy văn đầy cảm hứng. Nào là lặng im để tâm thế nhập cuá»™c vào giá» giảng, nhập thản vào cái phập phồng hÆ¡i thở cá»§a chữ nghÄ©a, vá»›i ná»—i buồn vui cá»§a nhà văn. Rồi, con mắt trong trẻo cá»§a đám há»c trò lên men say cho giá»ng Ä‘iệu cá»§a thầy... Cái phút nhẫn nại cá»§a thầy Trá»ng chá» trò Kiếm tá»± nhiên dắt suy nghÄ© cá»§a thầy vá» vá»›i những hồi ức trong những giá» giảng ngày nào. Lòng rưng rưng vá»›i thân phận cá»§a nàng Kiá»u, mắt nặng nước vá»›i cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Nguyá»…n Trãi vá»›i áng văn Nguyá»…n Ãình Chiểu... Chao ôi! Ông Nguyá»…n Tuân viết vá» ngưá»i tá»­ tù Huấn Cao cho chữ. Ãạo lý làm ngưá»i, làm thầy đấy. Còn mình bán chữ kiếm tiá»n. ý nghÄ© ấy làm thầy Trá»ng ngán ngẩm, buá»™t thở dài. Cặp kính cá»§a thầy chẳng nhìn vào bá»™ đèn chùm pha lê lóng lánh, chẳng để mắt vào những chai rượu thẫm mầu trong tá»§ kính kia mà nhìn vào khung cá»­a kính nhạt nhòa ánh đèn. Tất cả những cá»­ chỉ u hoài và trầm mặc ấy cá»§a thầy Trá»ng dưá»ng như không lá»t qua mắt bà Quý. Nhiá»u lần bà Quý để ý đến đôi mắt buồn bã qua cặp kính cận trong trong và đã nhiá»u lần bà tá» rõ thái độ và tình cảm cá»§a mình. Bà Quý muốn san sẻ, an á»§i. Bà nhích ká» sát sạt bên thầy như đôi tình nhân, cầm cốc nước cam trao tận tay cho thầy.

8 giá» 30, Kiếm đẩy cá»­a bước vào. Cá»­ chỉ ân cần cá»§a mẹ lá»t vào cặp mắt ranh mãnh cá»§a con. Nó liếc xéo nhìn mẹ và gá»m gá»m nhìn thầy Trá»ng, buông lá»i:

- Tôi vá» muá»™n là để hai ngưá»i tình cảm cho đỡ buồn...

Da mặt thầy Trá»ng á»­ng đỠrồi chuyển màu trắng nhợt, tai tái. Thầy đáp:

- Em lầm lẫn. Nói năng phải đúng mực.

Tim thầy nhoi nhói, nó đập loạn xạ, có cái gì nghèn nghẹt, tưng tức trong lồng ngực. Nhịp thở gấp gáp như hắt hơi ra dù rằng thầy đã cắn chặt làn môi mím lại. Mẹ nó, mặt biến sắc, nói:

- Thằng láo. Bà ngượng ngập nhìn con, thèn thẹn liếc nhìn thầy Trá»ng. Nhưng rồi bà Quý sợ con thổi phồng chuyện này vá»›i bố nó. Tối hôm ấy bà ngon ngá»t:

- Con đừng bép xép, điêu toa chuyện này với bố.

Nó cưá»i khẩy:

- Con chẳng điêu toa. Thôi được. Nhưng mẹ phải thoáng với con. Hợp đồng đấy.

Kiếm thò tay móc xấp tiá»n trong túi mẹ nó má»™t cách công khai, nói:

- Thá»a thuận đấy!

*

Cuối năm há»c, sắp đến ngày thi mà Kiếm vẫn chứng nào tật ấy. Giá» há»c nó ngáp vặt, mặt mÅ©i đỠđẫn, mắt đỠvằn vện. Chuyện nó hít hêrôin, mẹ nó không hay, thầy Trá»ng cÅ©ng chẳng biết.

Dạy nó thế nào đây? Phương pháp sư phạm khÆ¡i hứng thú ư? Vô hiệu. Dắt dẫn, khÆ¡i gợi? Nó rá»—ng kiến thức, đành chịu. Lá»±a cách để nó tích cá»±c, chá»§ động làm bài? Nó lim dim ngá»§. Thá»i gian gấp gáp, thầy Trá»ng buá»™c phải Ä‘á»c bài giải sẵn, nó chép lia lịa. Thầy nhồi cho nó bao nhiêu là kiến thức mà đầu nó vẫn rá»—ng không.

Sau ngày há»ng thi tốt nghiệp, cứ năm bữa, ná»­a tháng, Kiếm lại tìm đến nhà thầy Trá»ng. Có hôm nó rá»§ bạn nó cùng đến như để phô trương thanh thế, dá»… bá» Ä‘e dá»a.

Lần đầu đến, tay nó mân mê tỠlịch in ngày 20-6 rồi đặt xuống mặt bàn nói?

- Há»ng thi, Ä‘á»i buồn, cần tiá»n tiêu vặt, thầy thanh toán giúp.

Mặt thầy Trá»ng tái dại, môi mím chặt, bá»±c dá»c, dằn giá»ng:

- Anh cần đòi bao nhiêu?

- Cần vô biên, càng nhiá»u càng ít. Nhưng, rách như thầy, tôi nể tình, bao nhiêu cÅ©ng ô kê.

Thầy Trá»ng sục tay vào túi, móc tiá»n rồi quăng đánh bẹt xấp tiá»n lẫn lá»™n các tá» 5 nghìn, 2 nghìn, 1 nghìn, 5 trăm, 2 trăm lên mặt bàn. Kiếm vÆ¡ nhanh, tay tá»· mẩn đếm:

- Tiá»n cám, năm sá»i bá».

Những lần sau Kiếm đến, thầy Trá»ng chẳng nói chẳng rằng, vứt tiá»n ra mặt bàn, lúc hai chục, lúc ba chục, lúc năm chục nghìn. Thằng Kiếm vÆ¡ vá»™i, hẹn lần sau gặp lại rồi ra vá», miệng huýt sáo giai Ä‘iệu "Chưa có bao giỠđẹp như hôm nay, chưa có bao giá» lòng ta mê say".

Ná»­a năm sau, trò Kiếm không đến nhà thầy Trá»ng nữa. Nó bị công an tóm cùng vá»›i lÅ© bạn hút hêrôin, tham gia vụ án giết ngưá»i cướp cá»§a, bị kết án tù giam.

Thầy Trá»ng vẫn đến trưá»ng, dáng khòng khòng hÆ¡n trước, vai nhô cao, mặt hốc hác. Trống vào lá»›p, chân thầy uể oải như chán má»i bước đến lá»›p. Cặp kính cận lồi lồi vẫn không che được ánh mắt ngÆ¡ ngác, đỠđẫn, dài dại. Chỉ khi bước vào lá»›p thầy má»›i trở nên linh hoạt như xưa. Cầm viên phấn, đứng trước tấm bảng và chính ánh mắt trong trẻo cá»§a đám há»c trò ở lá»›p như có luồng Ä‘iện thần diệu dẫn đến cái huyệt tâm linh cá»§a nghá» thầy đích thá»±c. Giá»ng thầy lại ấm áp, lúc truyá»n cảm tha thiết lúc hào sảng sôi động, hút lấy đám há»c trò yêu văn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #154  
Old 20-05-2008, 11:47 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bài Hát Biệt Ly
Tác giả: Phan Cao Toại

Căn phòng ấy có bốn ngưá»i. Bốn ngưá»i vô tá»™i bị tá»­ thần nhập vào bằng những bệnh thập tá»­ nhất sinh. Nghá» nghiệp cá»§a bốn ngưá»i khác nhau. Tuổi tác khác nhau. Quê quán khác nhau. Há» gặp nhau tình cá» trong căn phòng cấp cứu hai mươi bốn mét vuông vá»›i máy móc lỉnh kỉnh, thuốc men đủ loại, những vÅ© khí cá»§a con ngưá»i dùng chiến đấu chống thần chết.

Phía cá»­a Ä‘i vào, ngay bên trái là cô gái còn trẻ. Nhà cô ở làng hoa. Sáng sáng, không chồng cô thì em gái mang vào phòng những cánh hoa tươi. Hoa được chia Ä‘á»u cho bốn bình trên bốn đầu giưá»ng. Ngưá»i đàn ông nằm đối diện vá»›i cô bị ung thư dạ dày. Khuôn mặt ông khi nào cÅ©ng thiểu não. Há»… ngá»§ thì thôi, chứ thức là ông rên. Rên ư á»­ cả ngày cho đến khi không còn sức để rên, ông thiếp Ä‘i. Vợ con vào thăm có phật ý gì là ông Ä‘uổi. Ông không đủ sức mạnh để quát lên như khi còn khá»e, nhưng vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt xanh xao cá»§a ông, vợ con phải biết ý mà chuồn. ÃÆ°á»£c cái ông rá»™ng rãi. Ngưá»i nhà thăm ông đồng quà tấm bánh, ông chia Ä‘á»u cho cả phòng. Ngay cả đối vá»›i tôi, bác sÄ© Ä‘iá»u trị cho căn phòng đặc biệt ấy nhiá»u khi cÅ©ng được dành phần. Ông bảo, căn phòng đó nhá» như má»™t gia đình, má»i ngưá»i phải như anh em trong má»™t nhà, vui buồn có nhau. Có hôm tôi đến, ông cầm tay tôi nở nụ cưá»i khó nhá»c chào tôi, than vãn: "Bao giỠông giá»i má»›i dẫn tôi Ä‘i. Chá» lâu quá tiêu hết tiá»n hết cá»§a, khổ vợ, khổ con, phiá»n bệnh viện". Tôi cưá»i không dám trả lá»i ông. Và tôi, ngưá»i cứu chữa cho ông có phần xấu hổ vì sá»± bất lá»±c cá»§a y há»c trước những căn bệnh hiểm nghèo.

Giưá»ng phía trong, bên trái là má»™t cụ bà trên bảy mươi. Cụ bị liệt ná»­a ngưá»i. Con cháu vào thăm, cụ vẫn tươi cưá»i: "Thất thập là thá» lắm rồi, có "Ä‘i" cÅ©ng không ân hận". Cụ chăm chút lo toan, lặng lẽ chá» phút qui tiên. Ngưá»i cuối cùng trong phòng là chị Lệ, Ä‘ang bị xÆ¡ gan cổ trướng, có chồng là nhạc sÄ©, anh Tôn Hoàng.

Những hôm trá»±c đêm, tôi thưá»ng xuyên có mặt trong phòng này. Vào thá»i Ä‘iểm đêm và ngày giao nhau, ánh hoàng hôn đỠthẫm phía xa xa hiện qua cá»­a sổ căn phòng như má»™t bức tranh tuyệt diệu cá»§a thiên nhiên. Tôi thưá»ng đứng bên cá»­a sổ ngắm những con chim sẻ bay vá»™i vã vào các mái nhà, và những tán lá xanh trong khuôn viên bệnh viện Ä‘ang chuyển thành mầu tím. Tôi muốn để bệnh nhân có chút thì giá» yên tÄ©nh bên thân nhân cá»§a há». Thói quen ngắm trá»i chiá»u cá»§a tôi và những giây phút im lặng kia bị phá vỡ từ khi chị Lệ vào Ä‘iá»u trị tại phòng này.

Tôi Ä‘ang ngồi bên bàn Ä‘á»c những sóng Ä‘iện tim màu tím trên ná»n giấy ca rô trắng vừa Ä‘o cho chị, bá»—ng sau lưng có tiếng ai Ä‘ang hát. Tiếng hát trầm đục lại bị nén xuống thành má»™t âm thanh là lạ như được phát ra từ ống bÆ¡ rỉ. Tuy ngưá»i hát cố rất nhá» nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu, nhồn nhá»™t như cảm giác con mèo dùng bá»™ móng sắc nhá»n cào lên da thịt, như má»™t chiếc dùi thô thiển gõ lên mặt trống im lặng cá»§a căn phòng. Tôi quay lại. Má»™t ngưá»i đàn ông thấp đậm, tóc lốm đốm màu tro, ăn mặc xuyá»nh xoàng trông rất cục mịch Ä‘ang vừa hát vừa nhịp tay lên cá»­a sổ. Chị Lệ chau mày khi thấy tôi nhìn ngưá»i đàn ông. Chị gượng cưá»i, giá»›i thiệu:

- Nhà em đấy, bác sĩ ạ.

Quả thật, tôi được coi là ngưá»i dá»… tính nhất bệnh viện nhưng vẫn bị dị ứng vá»›i tiếng hát cá»§a chồng chị. Vá»›i quyá»n hạn cá»§a ngưá»i bác sÄ© trá»±c, tôi có thể nhắc nhở để "cảnh cáo" thậm chí có thể "má»i" vị ấy ra để trả lại sá»± yên tÄ©nh cho phòng bệnh. Trong ba mươi phút ngắn ngá»§i ngưá»i nhà được gần thân nhân, anh Tôn Hoàng đứng ngay phía đầu giưá»ng cá»§a vợ hát trá»n ba mươi phút rồi trao tá» giấy chép nhạc cho chị. Chị mỉm cưá»i, hàm ý cảm Æ¡n rồi rướn mình nâng cánh tay khẳng khiu bá» bài hát vào ngăn tá»§ đầu giưá»ng. Ãành rằng anh Hoàng chỉ hát cho má»™t ngưá»i nghe, tôi cảm thấy cần tìm cách vặn tắt chiếc đài biết Ä‘i kia. Ngưá»i bệnh cần yên tÄ©nh cần sá»± chăm sóc dịu dàng thì anh Hoàng lại hát. Chướng quá!

Tôi đã nghe ý kiến phản ảnh cá»§a bệnh nhân trong căn phòng ấy. Ngưá»i đàn ông khó tính má»—i lần tôi Ä‘i khám bệnh là than phiá»n vá» anh Hoàng bằng những lá»i lẽ cay độc:

- NhỠbác làm ơn tống cổ cái anh chàng nhạc sĩ hấp hơi ấy. Không lẽ ông ta thi vị hóa bệnh tật, đau đớn thành tiếng hát. Thật là một anh chàng dở hơi!

Ông bày tá» thái độ vá»›i tôi nhưng giá»ng rất nhá», vẻ khó chịu chỉ hiện ra bằng những rung động cá»§a các thá»› cÆ¡ trên mặt. Còn cô hàng hoa thì mách lại vá»›i chồng. Anh chồng kéo tôi ra ngoài hành lang, nói vá»›i giá»ng đầy giận dữ:

- Thật không hiểu nổi! Ngưá»i ốm cần thuốc men, cần đưá»ng sữa, cần cam, cần chuối chứ không ai cần nghe hát. Xin bác sÄ© ra tay cho. Lão ấy vào đây là lên cÆ¡n tâm thần. Tôi ngưá»i khá»e mạnh mà cÅ©ng không sao chịu được. Nói chi ngưá»i ốm liệt giưá»ng.

Tôi há»i thăm má»™t số ngưá»i quen bên há»™i văn nghệ, há» cÅ©ng không biết nhạc sÄ© "Tôn Hoàng" là ai. Hay là, danh hiệu nhạc sÄ© cá»§a anh là danh hiệu ngưá»i nào đó vinh dá»± nghe anh hát rồi hứng lên phong bừa cho anh? Nếu đúng như vậy, nhạc sÄ© Tôn Hoàng chiá»u nào cÅ©ng có má»™t sáng tác má»›i, chẳng qua là anh nhạc sÄ© rởm, đúng như lá»i than phiá»n cá»§a các bệnh nhân đã phải nghe anh hát?

Khi khám bệnh cho chị Lệ, tôi định tìm cách trao đổi vá»›i chị để chị nói lại vá»›i anh rằng, anh đừng... hát nữa. Nhưng tính tôi cả nể, nhiá»u lần định nói, lại thôi. Thấy tôi có lúc ngồi lâu bên chị, vẻ như lưỡng lá»±, đắn Ä‘o định nói Ä‘iá»u gì mà không nói, chị Lệ ít nhiá»u hiểu ra câu chuyện. Chị nói vá»›i tôi rất chân thành:

- Anh nhà em tính khí vẫn vậy. Thích nhạc, thích hát lắm. Lúc trước, anh là anh chàng kỹ sư công binh lầm lì. Dạo ấy em là thanh niên xung phong trên đưá»ng 15B. Anh ấy quen em cÅ©ng vì má»™t hôm Mỹ thả bom từ trưá»ng. ÃÆ°á»ng tắc, xe ùn lại. Anh ấy được cá»­ đến phá bom. Tiểu đội em cá»­ em ra hát động viên anh ấy. Có hy sinh cho có đôi!

Nghe chị nói, tôi càng ngạc nhiên. Ngưá»i kỹ sư công binh năm ấy vì sao hôm nay mang trên mình danh hiệu nhạc sÄ©? Giữa công binh, vÅ© khí, cầu đưá»ng, những lÄ©nh vá»±c cá»§a khoa há»c chính xác cách rất xa tính bay bổng, lãng mạn cá»§a âm nhạc, nếu không muốn nói trái ngược vá»›i âm nhạc. Tôi tò mò há»i:

- Thế sao bây giỠanh ấy lại là nhạc sĩ?

Chị nở nụ cưá»i kín đáo và tôi biết chị Ä‘ang vui, Ä‘ang trong cÆ¡n xúc động vá» sá»± hồi tưởng:

- Thế rồi, anh ấy "cảm" tiếng hát cá»§a em. Trong tiểu Ä‘oàn công binh cá»§a anh có má»™t anh giá»i nhạc. Em Ä‘oán anh Hoàng đã há»c mót anh ấy. Má»™t tuần lá»… sau, các anh ấy Ä‘i vào phía trong, em chợt nhận được má»™t lá thư. Mở ra, đó là má»™t bản nhạc. Phía dưới, anh Hoàng ký tên mình, và tái bút dặn, bài hát ấy anh viết cho riêng em, mong em đừng cưá»i và đừng cho bạn bè xem vì đó là bài hát đầu tiên trong Ä‘á»i cá»§a anh.

Em cÅ©ng biết chút ít vá» xướng âm liá»n nhẩm hát. Cách viết ấy rõ ràng cá»§a ngưá»i không sành nhạc, khập khá»…nh lắm. Nhiá»u chá»— viết sai. Nhưng bài hát anh ấy viết cho em, em vẫn hát. Sau này, đã thành bài hát chung cá»§a cả tiểu đội. Nhân có má»™t anh nhà thÆ¡ Ä‘i qua, tụi em má»›i biết anh ấy phổ thÆ¡ cá»§a má»™t nhà thÆ¡ nước Nga. Thảo nào nghe hay và "mùi" đến thế. Giá»ng cá»§a em cÅ©ng nghe được cá»™ng vá»›i ý thÆ¡ hay cá»§a nhà thÆ¡ Nga, hát lên nghe thích lắm: Em Æ¡i đợi anh vá». Mưa có rÆ¡i dầm dá». Ngày có dài lê thê. Thì em Æ¡i cứ đợi.

Vá» sau, anh ấy vào sâu trong chiến trưá»ng, em vẫn nhận Ä‘á»u đặn những bài hát má»›i anh gá»­i cho em. Bài nào anh cÅ©ng dặn anh chỉ viết cho riêng em...

Và tôi, má»™t ngưá»i không ưa gì anh Tôn Hoàng vá»›i những bài hát không thể nào hiểu được cá»§a anh bá»—ng bùi ngùi, trân trá»ng quá khứ cá»§a anh. Tôi bắt đầu thông cảm vá»›i anh, tìm cách giải thích cho những bệnh nhân khác trong phòng để há» thông cảm vá»›i anh.

Anh Tôn Hoàng chiá»u nào cÅ©ng vào thăm vợ vá»›i những bài hát má»›i cá»§a mình. Anh viết rất khá»e, hình như sau ba mươi phút buổi chiá»u vào thăm vợ trong bệnh viện, thá»i gian còn lại anh dồn tâm lá»±c cho những bài hát má»›i. Bài hát nào cá»§a anh cÅ©ng kèm theo những lá»i giải thích:

- Bài này tả cảnh quân Ä‘i. Anh sẽ thấy có bá»™ đội, thanh niên xung phong, xe tăng, xe tải. Tôi viết theo nhịp má»™t (anh cưá»i). Không phải má»™t hai, má»™t hai Ä‘i Ä‘á»u bước đâu nhé. Hành quân vào chiến trưá»ng mà Ä‘i má»™t hai thì như duyệt binh. Nhịp má»™t má»™t, Ä‘i tá»± do mà. Bài này đệm gì cÅ©ng được.

Hôm sau, có bài hát mới, anh lại giải thích theo cách khác:

- Bài này viết vá» các cô gái thanh niên xung phong ở trá»ng Ä‘iểm. Tả tiếng bom rÆ¡i tôi dùng nốt la. La... la... Là... la. Ngưá»i hát phải có dàn nhạc có đàn giây để tạo tiếng rít...

Hôm sau nữa, cầm bài hát trong tay, anh lại giải thích:

- Bài này, tôi viết vá» tâm trạng má»™t cô gái Ä‘ang ngồi bên bá» suối, gá»­i lòng mình nhá» dòng nước mang đến ngưá»i yêu. Rê mi... rê mi... rê mi... nghe như tiếng suối róc rách chảy. Bài này tiết tấu má»m mại, nhạc đệm phải có đàn violon kết hợp vá»›i bá»™ gõ Tây Nguyên.

Tôi và những ngưá»i bệnh nhân trong phòng quen dần vá»›i sá»± có mặt và giá»ng hát cá»§a anh Hoàng. Ngưá»i đàn ông khó tính nhất, từ chá»— ghét anh Hoàng, há»… thấy là muốn xúc đổ Ä‘i, đã mỉm cưá»i khi nghe anh hát. Cô hàng hoa phía ngoài đỠnghị anh hát to hÆ¡n để cô nằm xa nghe cho rõ.

Má»™t chiá»u không thấy anh Hoàng vào thăm vợ. Tôi cÅ©ng lại trá»±c đêm. Không thấy tiếng hát và dáng Ä‘iệu nghệ sỹ khô khan cá»§a anh khi anh đưa tay bày tá» cảm xúc. Má»™t sá»± vắng lặng dâng tràn. Tôi vẫn đứng nhìn khung trá»i và hoàng hôn tím sẫm ngoài cá»­a sổ. Má»i ngày, anh Hoàng vẫn hát vào lúc này. Khi anh cất tiếng hát cÅ©ng là khi chim sẻ từng đôi trên ngá»n phi lao ríu rít sà vào những tổ ấm cá»§a chúng dưới mái ngói cá»§a những ngôi nhà. Ngưá»i phát hiện anh Hoàng vắng mặt là ngưá»i đàn ông khó tính:

- Quái, cái lão hấp hơi hôm nay không thấy vào!

Cô gái làm nghá» trồng hoa phía ngoài dành riêng má»™t bông hồng rất đẹp chá» anh hát xong là cô sẽ tặng. Dạo này, theo đỠnghị ấy lúc đầu cÅ©ng không dá»… dàng gì, bởi như anh nói anh viết cho vui, viết cho riêng chị Lệ nên ngưá»i khác nghe có thể thấy chẳng hay chút nào. Song anh Hoàng vẫn chấp nhận đỠnghị cá»§a má»i ngưá»i. CÅ©ng như đối vá»›i tôi, anh giải thích rất kỹ vá» chá»§ đỠbài hát, xuất xứ cá»§a bài hát, loại nhạc cụ gì đệm kèm theo vá»›i hy vá»ng khi nghe, má»i ngưá»i cảm nhận thêm cái hay, cái đẹp. Cô hàng hoa đã nghe quen tiếng hát cá»§a anh Hoàng nên sá»± vắng mặt cá»§a anh làm cho cô chỠđợi. Cuối cùng cô phải há»i chị Lệ sau má»™t phút đắn Ä‘o:

- Chị Lệ ơi, sao hôm nay anh Hoàng không vào?

Tôi Ä‘oán mò, trả lá»i thay chị Lệ:

- Chắc anh ấy bận.

- Thế là bông hồng em để dành tặng cho nhạc sĩ sẽ héo mất thôi!

Tôi ngồi xuống cạnh giưá»ng chị Lệ. Ngưá»i phụ nữ chưa đầy năm mươi tuổi teo tóp trong má»™t tấm chăn má»ng, bụng như má»™t chiếc trống lùm lên. Chị bùi ngùi:

- Chiá»u nay giá»— mẹ em. Anh ấy phải vá» dưới quê thắp hương cho mẹ...

Chị ngừng lại để lấy thêm sức vì chị quá yếu không thể nói một hồi dài:

- Em nghĩ mà thương anh Hoàng. Anh ấy vụng vỠlắm. Tụi em lại không con không cái, rủi em "đi", lấy ai chăm sóc...

Mắt chị rơm rớm:

- Không có bàn tay phụ nữ, không biết anh ấy sẽ sống ra sao. Em bảo sau khi em mất, anh tìm ngưá»i khác ngưá»i ta đỡ đần cho. Nhưng anh ấy cứ khăng khăng từ chối. Anh ấy là kỹ sư, giá» vá» mất sức nhưng kiếm tiá»n cÅ©ng khá. Má»—i tá»™i không biết nấu ăn, Ä‘i chợ búa không biết mặc cả.

Giá»ng chị nhá» dần. Tôi thông cảm vá»›i những lo toan cá»§a chị, tâm trạng cá»§a má»™t ngưá»i sắp vÄ©nh viá»…n chia ly ngưá»i thân yêu cá»§a mình. Tôi cÅ©ng hiểu và thông cảm vá»›i hoàn cảnh cá»§a anh Hoàng vá» ná»—i khắc khoải cá»§a ngưá»i chồng sẽ không còn được bao lâu nữa bên vợ. Tiếng hát cá»§a anh cứ văng vẳng bên tai tôi, tiếng con chim trống sắp mất bạn nghe sao mà thương cảm thế.

Tôi nghỉ trá»±c má»™t ngày. Tôi ở nhà mà lòng dạ bồn chồn. Thông thưá»ng, có chút thá»i gian rảnh rá»—i, tôi cùng vợ con Ä‘i chÆ¡i phố rồi cả nhà ghé vào má»™t quán cÆ¡m bụi nào đó cho bà xã nhà tôi khá»i phải nấu nướng. Lần đầu tiên tôi nghỉ mà nằm lỳ ở nhà. Ngưá»i tôi cứ nao nao. Vợ tôi tưởng tôi mệt ra chợ mua thức ăn rồi xuống bếp trổ tài nấu nướng. CÆ¡m dá»n ra, hai đứa con khen lấy khen để món giò hầm măng còn ngon hÆ¡n cả trong nhà hàng... Tôi ngồi vào mâm cÆ¡m, không thiết tha gì ăn uống mà vÆ¡ vẩn nghÄ© vá» khoảnh khắc cá»§a đêm và ngày giao nhau, khung trá»i và hoàng hôn tím sẫm ngoài cá»­a sổ, vá» những cánh chim bay vá»™i vá» tổ, vá» tiếng hát cá»§a anh Hoàng và nụ cưá»i trên khuôn mặt chỉ còn da bá»c xương cá»§a ngưá»i vợ bất hạnh Ä‘ang lắng nghe chồng hát. Lòng tôi cứ cồn lên những ý nghÄ© vẩn vÆ¡, mong sao cho chóng sáng.

Linh cảm cá»§a tôi đã không nhầm. Vừa đến cổng bệnh viện, anh Hoàng đã đứng đợi tôi ở đó. Mặt anh dại Ä‘i, mắt đỠđẫn như không có linh hồn, áo quần xá»™c xệch... Và vá»›i nhạy bén cá»§a ngưá»i thầy thuốc, tôi Ä‘oán Ä‘iá»u gì đã xảy ra. Tôi chạy tá»›i ôm chầm lấy anh và không há»i gì thêm...

Tôi dìu anh bước vào căn phòng quen thuá»™c. Vẫn bốn chiếc giưá»ng kê bốn góc. Vẫn cô gái làng hoa, ngưá»i đàn ông và cụ già nằm đó. Tất cả Ä‘á»u im lặng. Chiếc giưá»ng trống trong cùng chỉ còn lại má»™t màu trắng tang tóc. Trên chiếc bàn con, ngưá»i nhà cô gái làng hoa vẫn cắm vào chiếc lá» quen thuá»™c má»™t bông hồng má»›i nở. Khung trá»i màu xanh ngoài cá»­a sổ, từng đôi chim se sẻ Ä‘ang ríu rít bay Ä‘i.

Tôi và anh Hoàng ngồi lại bên giưá»ng chị Lệ, y như lúc chị còn sống. Cả căn phòng không má»™t âm thanh. Chợt anh Hoàng lên tiếng phá tan không khí lạnh lẽo Ä‘ang băng giá cả căn phòng.

- Nhà tôi đi thanh thản lắm. Nhà tôi đưa tay cho tôi nắm, mơ màng nghe tiếng hát của tôi rồi dần dần đi vào giấc ngủ, như không hỠcó cuộc chia tay vĩnh viễn. Lúc ấy tôi đang hát cho nhà tôi nghe bài hát tôi mới viết.

Tôi nhìn anh. Trong mắt anh như còn đậm nét hình ảnh cuối cùng cá»§a ngưá»i vợ thân yêu. Mãi sau, tôi má»›i dám đụng vào vết thương cá»§a anh, vết thương tôi tin chẳng bao giá» thành sẹo:

- Hình như bài hát hôm qua là bài hát cuối cùng anh viết cho chị?

Giá»ng anh trầm xuống:

- Không. Ãó không phải là bài hát cuối cùng. Bài hát cuối cùng tôi viết cách đây hai năm. Khi tôi biết tin nhà tôi lâm bệnh nặng. Tôi biết tai há»a sẽ ập đến gia đình tôi. Vì thế tôi đã viết "bài hát biệt ly". Nhưng Ä‘iá»u ân hận cá»§a tôi là tôi không đủ nghị lá»±c để hát bài hát ấy cho nhà tôi nghe.

Anh đưa tay vá»›i chiếc ghi ta đã cÅ©, hàng ngày anh vẫn để bên giưá»ng cá»§a chị, so lại dây đàn và trên khuôn mặt đớn Ä‘au cá»§a anh, những nếp nhăn bá»—ng má» Ä‘i khi anh lấy hết can đảm cất lên tiếng hát: "Em Æ¡i đừng sợ lá thu rÆ¡i.

Ãừng vá»™i tắt nụ cưá»i. Em trong anh không bao giá» ly biệt.

Tình yêu của chúng mình như dòng sông chảy miết....

Tôi lặng Ä‘i trong tiếng hát. Anh Hoàng hát xong khi nào tôi cÅ©ng không hay. Trước đây, khi anh hát xong, dá»±ng cây đàn ghi ta bên đầu giưá»ng cá»§a chị, anh nhận được bông hoa rất tươi cá»§a cô gái làng hoa, tiếng vá»— tay nhè nhẹ cá»§a ngưá»i đàn ông khó tính, nụ cưá»i yếu á»›t cá»§a cụ già. Hôm nay, tất cả Ä‘á»u im lặng. Mãi đến khi cô gái làng hoa bật lên tiếng khóc, tâm tưởng cá»§a tôi má»›i trở vá» vá»›i hiện tại. Tôi xin anh Hoàng hát cho chúng tôi nghe má»™t lần nữa, vì tôi biết anh sẽ không còn dịp trở lại căn phòng này. Lần này, anh hát to hÆ¡n, đầy xúc cảm đúng vá»›i giá»ng bình thưá»ng cá»§a ngưá»i ca sÄ©.

Tiếng hát của anh ngân lên. Những tia nắng ban mai chiếu xiên qua cửa, sưởi ấm căn phòng. Và tôi nhận ra, tiếng hát ấy chỉ có thể phát ra từ tấm lòng của một nghệ sĩ lớn. Anh Hoàng là một nhạc sĩ tài năng.

Ngoài kia, nắng trải vàng trên những lối Ä‘i và những đôi chim sẻ Ä‘ang ríu rít chuyá»n cành.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #155  
Old 20-05-2008, 11:49 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bão Lạc Mùa
Tác giả: Ngô Tự Lập

Những ngưá»i dân Hòn NhÄ© nhá»› mãi trận bão năm 192... không phải vì nó lạ, cÅ©ng không phải vì nó mạnh, mặc dù nó đích thá»±c là má»™t cÆ¡n bão lạ... Ãổ vào đúng ngày ba mươi Tết, khi mùa bão đã chấm dứt từ lâu - Và đích thá»±c là má»™t cÆ¡n bão mạnh - Sau khi dừng chân trên đảo nó tràn vào đất liá»n, đã yếu Ä‘i mà vẫn còn quật đổ hàng vạn cây cối, hàng nghìn ngôi nhà, ném hàng trăm tàu thuyá»n lên bá», nhấn chìm cả má»™t vùng đồng bằng xuống biển. Dân đảo Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp sinh ra và lá»›n lên giữa lòng biển cả, há» chẳng còn ngạc nhiên trước những Ä‘iá»u kỳ lạ cÅ©ng như sức mạnh ghê gá»›m cá»§a thiên nhiên. Ãiá»u làm cho há» nhá»› là ngoài những cây cối, xác ngưá»i và súc vật, mảnh tàu đắm cùng đủ thứ rác rưởi khác, cÆ¡n bão còn ném lên đảo má»™t ngưá»i dân má»›i - thằng Ba Nghệch.

Thá»±c ra Ba Nghệch cÅ©ng là má»™t thứ rác rưởi mà thôi, mặc dù trước khi trở thành dân Hòn NhÄ© hắn đã làm việc trên chiếc "Hải Mã" do tôi làm thuyá»n trưởng.

Năm ấy Ba Nghệch hai bốn tuổi, cao to, Ä‘en nhẻm, mặt vuông, trán thấp, cằm bạnh như mang rắn hổ - Ãúng là má»™t con bò đực đần độn nhưng trung thá»±c. Quê hắn ở SÆ¡n Hạ, vùng quê cá»§a thuốc lào Ä‘en và những tay thuyá»n trưởng nổi tiếng ngổ ngáo mà Ä‘a tình. Ba Nghệch không cha không mẹ. Hắn lá»›n lên như thế nào chẳng ai hay. Khi ngưá»i ta bắt đầu để ý đến hắn cÅ©ng là khi ngưá»i ta bắt đầu kinh sợ hắn. Má»›i mưá»i tám tuổi đầu Ba Nghệch đã khét tiếng là má»™t tay ăn trá»™m liá»u mạng, đến ná»—i ngay cả những phưá»ng đã bạc đầu trong nghỠđào tưá»ng khoét gạch cÅ©ng phải kiá»ng mà nhưá»ng hắn làm đại ca. Thế nhưng cÅ©ng có ngưá»i nói rằng Ba Nghệch vẫn còn biết thương ngưá»i, rằng có những bà già độc thân, những kẻ lâm nạn được hắn cứu giúp. Má»—i ngưá»i nói má»™t đằng, chẳng rõ đúng sai ra sao nhưng ai cÅ©ng sợ hắn.

Hai lá»i đồn đại hóa ra Ä‘á»u là đúng cả. Ba Nghệch đúng là má»™t tay trá»™m cắp chuyên nghiệp liá»u mạng, có Ä‘iá»u hắn hoàn toàn không ý thức được tính chất cá»§a công việc ấy. Chưa bao giá» hắn suy ngẫm xem hành động mình làm là đúng hay sai. Thì có ai dạy hắn bao giỠđâu! Hắn đã không chết yểu, đã lá»›n lên được là nhá» những đồ ăn cắp, bắt đầu từ miếng bánh bắp ngô, sau đến cái quần manh áo rồi đồ vàng bạc. Hắn ăn cắp má»™t cách tá»± nhiên, ăn cắp để sống và khuây khá»a. Ãó là công việc làm ăn cá»§a hắn. Trong tiá»m thức hắn thấy công việc ấy cÅ©ng chính đáng như công việc cá»§a bất kỳ ai.

Những con thú dù tranh nhau ăn vẫn không mất lòng thương đồng loại. Ba Nghệch cÅ©ng là má»™t con thú trÆ¡ trá»i giữa loài ngưá»i. Hắn sống đến đâu hay đến đó, trá»™m cắp được thì ăn xài phung phí, gặp kẻ nghèo hèn thì cưu mang. Hắn chẳng ham giàu, không sợ chết - Chỉ có bá»n ham giàu má»›i sợ chết - Thành ra hắn liá»u. Liá»u thì được ngưá»i ta sợ, bí quyết cá»§a hắn chỉ có vậy.

Có lẽ cuá»™c Ä‘á»i Ba Nghệch sẽ cứ thế mà trôi Ä‘i cho đến khi chết vì rượu ở má»™t xó xỉnh nào đó nếu hắn không vô phúc (hay có phúc) mà gặp được Vân Lùn, tức Vân Lì, tức Vân Cá Mập, ngưá»i vá» sau đã giá»›i thiệu hắn lên tàu tôi.

Trước đó, khi Vân Lì còn làm thuyá»n trưởng chiếc "Dragon" năm trăm ngá»±a tốt nhất Tùng Quảng, chúng tôi đã từng có má»™t thá»i gian dài mánh mung vá»›i nhau. Cứ hai tháng má»™t lần chúng tôi hẹn nhau ở Hòn Ãôi, "Hả Mã" bốc sang "Dragon" các loại hàng xa xỉ, vải, gạo và trái cây khô để nhận dầu, than cục và đồng vụn. Cha này hÆ¡n tôi đúng má»™t giáp, ngưá»i lùn tịt, vai rá»™ng, chân vòng kiá»ng, mặt gãy và lạnh tanh như đá cuá»™i, cả ngày không mở miệng trừ khi phát giá hàng và ra khẩu lệnh. Làm ăn vá»›i nhau thật nhưng gặp ông ra tôi luôn cảm giác rá»n rợn. Nghe nói Vân Lì đã từng nện gãy cổ má»™t thằng Mạch lô (1) vì tá»™i ngá»§ quên giữa phiên gác khi tàu neo ở Vụng Giải. Vụ ấy đã làm chá»§ tàu tốn khá nhiá»u tiá»n cá»§a má»›i bít Ä‘i được. Tuy vậy ông ta không dám thải Vân. Là chá»§ tàu nhưng ông ta vẫn nể và có phần sợ Vân. Kiếm được má»™t tay thuyá»n trưởng như vậy đâu phải dá»… - Vân Lì thuá»™c lòng từng viên đá, từng doi cát ngầm dưới đáy biển suốt từ Thuận Bình đến Trà Hoa. Ngoài ra còn má»™t lý do nữa buá»™c chá»§ tàu phải giữ Vân lại: cÅ©ng như hầu hết các tay thuyá»n trưởng gốc gác ở SÆ¡n Hạ, Vân Lì khét tiếng vá»›i những ngón đòn hiểm hóc khiến tất cả đám dân anh chị ở Hòn Chông Ä‘á»u kiá»ng mặt. Trong cuá»™c cạnh tranh đến chóng mặt giữa các hãng tàu, cái tên Vân Lì sẽ là lá»i cảnh cáo cá»§a ông ta đối vá»›i những đối thá»§ Ä‘ang nảy nòi đông đúc như ruồi.

Cuá»™c Ä‘á»i riêng cá»§a Vân Lì tôi chỉ biết qua những lá»i đồn đại. Nói cho công bằng thì tuy vẻ ngoài lì lợm nhưng chưa bao giá» Vân tá» ra hung bạo, ít ra là chưa bao giá» tôi trông thấy. Có ngưá»i nhận xét: Cá mập ngấy thịt ngưá»i rồi thì còn hiá»n quá cá heo ! CÅ©ng có lý!

Vân còn có biệt hiệu là Cá Mập. Ãiá»u này hoàn toàn không phải vì Vân có tài săn cá mập, mặc dù tôi biết chắc chắn ông ta đã từng vật lá»™n vá»›i chúng không chỉ má»™t lần, mà vì Vân luôn luôn Ä‘eo bên mình chiếc vuốt hổ có khắc hình cá mập. Ãó là bùa há»™ mệnh cá»§a ông. Việc Ä‘eo bùa há»™ mệnh bây giá» có vẻ lạ lẫm nhưng thá»i đó chẳng làm ai ngạc nhiên. Dân biển ai cÅ©ng có má»™t chiếc bùa há»™ mệnh và được gá»i bằng má»™t biệt danh gắn liá»n vá»›i nó. Bùa há»™ mệnh cá»§a tôi chẳng hạn, là chiếc móng quạ.

Má»™t lần tôi để ý thấy con số 60 trên cái vuốt hổ cá»§a Vân Lì, bèn há»i nó có nghÄ©a gì. Vân bảo "Tao sống đến sáu mươi tuổi". Tưởng nói chÆ¡i nhưng đến năm năm mươi nhăm tuổi Vân Lì đột nhiên tuyên bố từ giã nghá» Ä‘i biển.

- Lênh đênh thế đủ rồi, năm năm cuối Ä‘á»i tao vá» quê cha đất tổ - Ông nói vậy rồi sau bữa rượu ngán (2) chần, gói chiếc áo vằn vá»›i hai chục đồng bạc, trở vá» SÆ¡n Hạ, giÅ© bá» tất cả: biển khÆ¡i, con tàu, tuổi xuân, sức lá»±c và những lá»i đồn đại.

Bây giá», biết chuyện tôi chỉ thấy ná»±c cưá»i. Ãúng là lão gàn, đầu hai thứ tóc rồi mà còn tin những chuyện nhảm nhí. Mà dù có tin thì cÅ©ng cứ ở lại vá»›i biển, sống chết trên sóng nước cho thá»a, việc gì phải mò vỠđể rục xương ở cái xứ khỉ ho cò gáy cá»§a ông ta! Phải mãi sau này tôi má»›i hiểu ra rằng má»i thứ Ä‘á»u có cá»™i nguồn. Con ngưá»i cÅ©ng vậy, cuối cùng sẽ phải trở vá» nÆ¡i đã sinh ra há».

Ngôi nhà cá»§a Vân Lì nằm trên sưá»n đồi, tận rìa làng, mái lợp cá» tranh, tưá»ng trình đất Ä‘á», xung quanh có rào đá bao bá»c, kiểu thưá»ng thấy ở những vùng bán sÆ¡n địa. Sau trận đậu mùa trước đó ba năm há» hàng thân thích cá»§a ông chỉ còn lại đứa cháu gái ngoài ba mươi tuổi, gá»i Vân bằng chú, thân hình gầy đét, mặt rá»— như tổ ong, không chồng, suốt ngày quàu quạu. Nếp sống cá»§a Vân Lì thay đổi hẳn. Ông vận quần áo bằng vải thô, do đứa cháu gái tá»± dệt và nhuá»™m chàm, từ sáng sá»›m đến tối mịt cặm cụi làm vưá»n, sá»­a nhà như má»™t lão nông thá»±c thụ. Chỉ có rượu là ông không bá», có lẽ không muốn bá». Ông uống rượu như uống nước, uống rượu thay nước. Những khi nhá»› biển, rượu Ä‘em lại cho ông cái cảm giác bồng bá»nh quen thuá»™c. Ông thưá»ng uống rượu vào buổi chiá»u, sau má»™t ngày làm lụng quần quật như trâu lăn, mặc chiếc áo vằn, ngồi bắt chân chữ ngÅ© trên mảnh chiếu con ở đầu hè, mắt đăm đăm nhìn đồng lúa rập rá»n như sóng. Lúc đó ông có trông thấy thằng Ba Nghệch lảng vảng qua lại hay không? Có lẽ là có, nhưng rõ ràng là ông chẳng thèm để ý đến hắn. Cổng rả vẫn để tanh bành ra đấy, thậm chí khi đứa cháu gái thì thào Vân Lì cÅ©ng cứ phá»›t như không.

Chuyện ấy không lá»t qua mắt những ngưá»i thóc mách. Dân làng thấp thá»m chá» cuá»™c đụng độ.

Thế rồi má»™t hôm Vân Lì say rượu, đập vỡ cóng tương ở gốc cau và thượng cẳng chân, hạ cẳng tay vá»›i đứa cháu gái. Hàng xóm biết vậy vì thấy cô ta mặt mày thâm tím, ngá»±c lấm tấm nước tương, sang xin vôi và lá khoai, chắc làm thuốc giã rượu. Ãứa cháu dìu chú vào nhà, đặt nằm trên chiếc phản má»™c, bôi vôi vào gan bàn chân và đổ nước lá khoai vào cái miệng Ä‘ang thở phì phì. Chỉ có cô ta biết rằng chiếc áo vằn không cánh mà bay.

Ná»­a đêm hàng xóm đột nhiên kinh động vì má»™t tiếng rú rùng rợn, ngắn và lạnh như cật nứa cứ vào bắp thịt. Ngưá»i ta nhận ra giá»ng Ba Nghệch và lá» má» hiểu ra má»i chuyện. Cho đến sáng không ai chợp mắt nhưng cÅ©ng chẳng dám ra đưá»ng, chỉ cài chặt then cá»­a, Ä‘oán già Ä‘oán non và thì thào vá» Vân Lì đủ chuyện: Những miếng võ bí truyá»n, những cuá»™c trả thù tàn khốc. Vá» quýt dày có móng tay nhá»n. Ãáng Ä‘á»i Ba Nghệch, vô phúc vá»› phải tay không vừa. Có lẽ những câu chuyện ấy Ä‘á»u được thêu dệt thêm cho li kỳ, nhưng tính công bằng nghiệt ngã cá»§a Vân Lì có thật, tôi biết rõ như vậy. Ba Nghệch Ä‘ang sống đêm cuối cùng cá»§a Ä‘á»i hắn.

Nhưng Ba Nghệch không hay biết Ä‘iá»u đó, mặc dù hắn không há» ngá»§. Khi bị ném như má»™t bó cá»§i xuống sàn và nghe tiếng chốt cá»­a lạch cạch đóng lại, hắn sá» tay lên ngá»±c. Máu từ vết thương ở xương quai sanh vẫn còn ri rỉ, thấm đẫm chiếc áo vằn lính thá»§y. Con thú lần đầu bị cầm tù chợt hiểu ra tình thế, thở hồng há»™c, lồng lá»™n má»™t cách tuyệt vá»ng trên sàn nhà xây bằng đá há»™c. MÅ©i hắn ngá»­i thấy mùi nước đái ngá»±a nồng nặc, chân hắn đạp lên những đống phân khô, tai hắn nghe ong ong tiếng muá»—i đàn, tay hắn sá» soạng trên bốn bức tưá»ng ghép bằng gá»— nguyên cây, chỉ bóc vá», vẫn còn chìa ra những vấu lá»›n xù xì. Húc bằng đầu không nổi, nắm đấm như cái vồ cá»§a hắn cÅ©ng chẳng làm những khúc gá»— suy suyển chút nào. Ba Nghệch bèn lấy móng tay mà cào. Những móng tay cá»§a hắn dày, cứng như mảnh sành, nếu bình tÄ©nh mà tách từng thá»› gá»— thì cÅ©ng khá được việc. Nhưng đầu hắn làm gì có óc mà nghÄ©. Hắn cứ hùng hục cào như ngưá»i ta dùng bàn cạo mà cạo gỉ. Vài cá»ng xÆ¡ gá»— rÆ¡i xuống chân càng khích lệ hắn. Hắn làm việc như Ä‘iên như dại, cho đến khi móng tay trá» tuá»™t phá»±t ra, mắc lại trong đám sợi gá»— bá»m xÆ¡m. Hắn nấc lên vì Ä‘au đớn, vá»™i đưa ngón tay mất móng lên mồm mà hút. Dòng máu mằn mặn tứa ra mồm khiến hắn bình tÄ©nh lại và sá»±c nhá»› đến hàm răng.

Buổi sáng, khi Vân Lì lại gần chuồng ngựa thì Ba Nghệch đã dùng răng cắn xé, mở được một khe hở đủ để thò đầu ra ngoài. Cảnh tượng thật khủng khiếp: một cái đầu bù xù như tổ quạ, những cái răng chìa ra to như răng ngựa, hai hàng lợi bị gỗ cào rách tướp vẫn đang ròng ròng máu.

Mắt Vân Lì sáng lên vì phấn chấn. Những thợ săn cá mập lão luyện cũng phấn chấn như thế khi gặp được một con mồi dữ tợn. Ông từ từ tiến lại gần.

Nhưng mặt khi đối mặt vá»›i Ba Nghệch, khi ánh mắt ông chạm phải ánh mắt hắn thì Vân Lì giật mình lùi lại, không tin vào mắt mình. Trước mặt ông là cặp mắt cá»§a má»™t ngưá»i vô tá»™i. Trong cuá»™c Ä‘á»i bôn ba, ngang dá»c, Vân chưa từng gặp cái nhìn nào như thế, mặc dù đã chạm trán vá»›i đủ loại kẻ thù, nhiá»u lắm, ông không thể nhá»› nổi, cÅ©ng như không sao nhá»› nổi trong Ä‘á»i mình có bao nhiêu chuyến ra khÆ¡i. Tất cả những cặp măt ấy - dù căm giận hay khiếp nhược, đần độn hay gian giảo - Ä‘á»u ngập trong những tia hối hận chỉ làm ông khinh bỉ. Chúng, lÅ© súc vật ấy, ý thức hoàn toàn rõ ràng vá» việc làm cá»§a mình, nhưng lòng tham và tâm địa tàn bạo khiến chúng má» mắt, tá»± giác lao vào tá»™i ác. Chính vì thế mà khi bị sa lưới chúng hối hận, van xin.

Vân Lì tiến lại, Ba Nghệch vẫn lồng lá»™n nhìn ông, răng nghiến ken két, mắt vằn lên những tia máu đỠngầu. Ãúng, ông không nhầm. Ãó là đôi mắt cá»§a má»™t con thú dữ, hung hãn nhưng vô tá»™i.

Ông ném con dao xuống đất và mở cửa.

*
* *

Chẳng biết Vân Lì đã giảng giải cho Ba Nghệch những gì vá» nhân cách nhưng khi ông ta dẫn hắn đến giao cho tôi thì Ba Nghệch đã trở thành má»™t gã đàn ông hiá»n như đất. Trên tàu, ngoài tôi ra không ai biết gì vá» quá khứ u mê và bẩn thỉu mà chính hắn đã quyết má»™t lòng Ä‘oạn tuỵệt. Có ngưá»i bảo Ba Nghệch dở hÆ¡i, kẻ khác lại nói hắn lại cái. Hãy thá»­ tưởng tượng má»™t thằng mạch lô không rượu, không thuốc, không cá» bạc, cÅ©ng chẳng thèm để ý đến những ả chèo thuyá»n "mua má»i thứ cần bán, bán má»i thứ cần mua", lả lÆ¡i và sấn sổ như quá»· cái giữa đám đàn ông bá»— bã và sấn sổ như quá»· đực. Những lúc ấy Ba Nghệch lẳng lặng bá» ra ngồi má»™t góc, cặm cụi há»c chầu dây hoặc những công việc thá»§y nghiệp khác. Hắn tập chăm chỉ đến ná»—i không ai nỡ cáu giận khi thấy sá»± vụng vá» cá»§a hắn, mà dù có cáu thì hắn cÅ©ng không phật ý, chỉ nhe răng, không biết cưá»i hay mếu, càng nhẫn nại hÆ¡n. Cuối cùng tôi hiểu rằng, cái đầu cá»§ chuối cá»§a hắn không thể tiếp thu những kiến thức dù sÆ¡ đẳng ấy. Ba Nghệch không thể trở thành thá»§y thá»§ được. Hắn chỉ có ích má»—i khi xảy ra ẩu đả vá»›i đám đàn ông say rượu ở các cảng, mà đó là chuyện cÆ¡m bữa, nguyên nhân nhiá»u khi rất ngá»› ngẩn, phần lá»›n có liên quan đến mấy ả bán ô-vi-lÆ¡(3) và ngán chần.

Bấy giá» Ba Nghệch đã ở trên tàu được non má»™t năm. Chiá»u hăm tám Tết "Hải Mã" nhổ neo ở mÅ©i Ba Gà, định rấn má»™t mạch vá» Hòn Chông trước giao thừa. Trá»i mù, biển cÅ©ng động rồi, sóng không dưới cấp sáu. Nhưng chúng tôi không ngán. Máu vỠăn Tết át Ä‘i má»i lo ngại. Vào dịp cuối năm nhưng con tàu đã rã rá»i vì sóng gió bị cuốn hút vá» bến cảng chẳng khác gì lÅ© chim má»i cánh bị hút vá» tổ lúc hoàng hôn.

Trong lịch sá»­ ngành hàng hải đã có bao nhiêu thuyá»n trưởng chôn vùi sá»± nghiệp cá»§a mình dưới đáy biển vì những cái tặc lưỡi như vậy?

Vừa Ä‘i khá»i doi cát ngầm, tá»›i chính ngang Hòn Diá»u, tôi cho tàu nhằm hướng chính bắc, quất hết tốc lá»±c. "Hải Mã" rung lên, thở hồng há»™c. Những dãy núi ven bá» nhòa Ä‘i nhanh chóng. Sóng má»—i lúc má»™t mạnh. Từ trên đài chỉ huy tôi lo ngại nhìn mÅ©i tàu chốc chốc lại chìm Ä‘i dưới đám bá»t nước trắng xóa. Dù sao cÅ©ng không thể nghÄ© đến chuyện quay lại.

Cả ngày hôm sau thá»i tiết không khá hÆ¡n. Tàu Ä‘i chậm đến sốt ruá»™t vì ngược gió, ngược nước.

Gần trưa ngày ba mươi sương mù dần dần tan. Mặt trá»i hiện ra, đỠngầu như máu. Biển chuyển sang mầu nước dưa.

- Bão mất rồi - Ãám mạch lô kêu lên khi trông thấy cá heo xuất hiện hàng đàn cách tàu chưa đầy năm chục mét.

Làm gì có bão vào mùa này nhỉ? Nhưng bão Ä‘ang đến gần thật. Má»™t đám mây lạ xuất hiện phía chân trá»i rồi nhanh chóng tá»a ra hình nan quạt. Không khí bá»—ng chốc ngá»™t ngạt và nóng bức như giữa mùa hè.

Lúc đó "Hải Mã" Ä‘ang ở giữa mÅ©i Sào và Hòn Cóc. Tiến thoái lưỡng nan, cách duy nhất là chạy vào Hòn NhÄ©, má»™t cù lao nhá» cách tuyến hàng hải chừng mưá»i lăm hải lý vá» phía tây. Tôi chưa lần nào đến đó. Tránh bão ở má»™t nÆ¡i xa lạ thì thật mạo hiểm, nhưng dù sao cÅ©ng còn hÆ¡n là phÆ¡i lưng giữa biển. Tôi cho tàu quay mÅ©i. Có kịp không? Chỉ có trá»i má»›i biết. Bá»n mạch lô huýt sáo và cưá»i đùa vui vẻ. Cưá»i đùa trong nguy hiểm đấy là biểu hiện tuyệt vá»ng. Dân biển lúc bình an thì uống rượu và văng tục, gặp việc dá»… thì cãi cá» phồng mang trợn mắt, có khó khăn thì mắm môi im lặng, còn khi tuyệt vá»ng thì vui vẻ cưá»i đùa - Lúc đó còn bụng dạ nào nữa mà uống rượu và văng tục, có cách giải quyết nào đâu mà bàn cãi, còn im lặng thì khá»§ng khiếp quá, vậy biết để làm gì?

*
* *

Con tàu, cÆ¡n bão và bóng đêm đến Hòn NhÄ© cÅ©ng má»™t lúc. Trong trưá»ng hợp này chá»› có dại thả neo. Chẳng có xích neo nào chịu đựng nổi những cú giật ghê ngưá»i như thế. Tôi lợi dụng ánh chá»›p để xác định vị trí, cho tàu chạy vòng quanh đảo. Ãó là trò chÆ¡i Ä‘uổi bắt căng thẳng và không cân sức. Hòn đảo ở giữa, má»™t bên là con tàu nhá» nhoi, bên kia cÆ¡n bão như má»™t gã khổng lồ đáng sợ. Chúng tôi chèo chống, vật lá»™n, kinh hãi và tuyệt vá»ng. Tôi không nhá»› được gì cụ thể. Tất cả như má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Vá» sau tôi lấy làm kinh ngạc: tại sao chúng tôi thoát chết?

Không biết cÆ¡n bão kéo dài bao lâu, nhưng đột nhiên nó dừng lại, dưá»ng như sá»±c nhá»› là đã vướng chân ở hòn đảo nhá» vá»›i con tàu bướng bỉnh này quá lâu, bèn hướng vào đất liá»n, giận dữ lao Ä‘i, để lại má»™t trận mưa sầm sập như trút nước.

Tôi không dám cho tắt máy ngay, cá»­ ngưá»i kiểm tra kỹ các khoang, chỉ tin chắc rằng cÆ¡n bão đã tan hẳn má»›i hạ lệnh cho thả neo, tàu bị hư hại nhẹ, hÆ¡n nữa giao thừa cÅ©ng đã qua rồi, tôi quyết định ở lại.

*
* *





Hôm sau trá»i tạnh ráo và ấm áp. Ãó cÅ©ng là Ä‘iá»u bình thưá»ng ở vùng này - Thá»i tiết đã sang xuân. Hòn đảo nằm phÆ¡i mình dưới nắng. Nếu không kể những thứ rác rưởi ngổn ngang trên bãi cát thì phong cảnh bình yên như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.

CÅ©ng như tất cả các đảo cát ở miá»n trung mà tôi có dịp ghé qua, Hòn NhÄ© có rất ít mầu xanh. Tôi trông thấy thấp thoáng vài tàu dừa xÆ¡ xác. Má»™t nhóm nhá», thưa thá»›t mấy ngôi nhà vách đất thấp lè tè, mái lợp lá dừa, được chèn kỹ bằng đủ thứ gá»—, ván và cây cá»c để chống chá»i vá»›i gió bão. Má»™t đám đông chừng hai chục ngưá»i, phần lá»›n là đàn bà và trẻ con, mặc những cái quần ống rá»™ng, áo nhuá»™m chàm, tụ tập sát mép nước, chỉ trá» vá» phía tàu, Ä‘iệu bá»™ rất tò mò. Mấy đứa con trai táo tợn nhất nhảy ùm xuống nước, mặc cho những bà mẹ huÆ¡ tay lên trá»i giận dữ, bÆ¡i ra tận tàu, quẫy nước tung toé như cá heo, bám lấy xích neo và hét váng lên bằng tiếng địa phương trá» trẹ rất khó nghe:

- Ãầu tàu ở đằng nào các chú há»?

Trên bỠđám ngưá»i đông dần đến khoảng bốn chục, sau đó tản bá»›t Ä‘i, nhưng cÅ©ng chỉ có ngưá»i lá»›n ra vá», còn lÅ© trẻ vẫn ở lại, tiếp tục la hét đến tối mịt. Vá» sau tôi biết rằng đó là gần như toàn bá»™ dân cư trên đảo.

Sá»± tò mò cá»§a dân đảo là chuyện dá»… hiểu, tôi cÅ©ng đã gặp nhiá»u lần. Dân đảo trừ những ngưá»i đàn ông thưá»ng phải Ä‘i khÆ¡i xa và thỉnh thoảng ghé vào đất liá»n, suốt Ä‘á»i không rá»i hòn đảo. Hòn NhÄ© xa tuyến hàng hải, lại ở giữa hai cảng lá»›n Ba Gà và Hòn Cóc, nên tàu bè ít khi ghé vào. Có lẽ đó là lần đầu tiên hỠđược trông thấy má»™t chiếc tàu to như vậy.

Dân Hòn NhÄ© sống bằng nghỠđánh cá. Ãó là má»™t nghá» hết sức bấp bênh và nguy hiểm. Hằng năm những ngưá»i đàn ông trên đảo ra khÆ¡i từ giữa tháng giêng đến cuối thu. Hầu như vụ cá nào cÅ©ng có ngưá»i thiệt mạng. Ãảo luôn luôn thiếu đàn ông, má»—i ngưá»i phải nuôi năm sáu miệng ăn. Ãàn bà chỉ việc đẻ đái, nuôi con và muối cá. Hết vụ cá, dân đảo chất cá muối lên thuyá»n, chở vào đất liá»n đổi lấy khoai ngô, muối, dầu, vải và những đồ dùng cần thiết khác, chỉ để lại cá nhâm, loại cá mình dẹt, lắm xương và nhiá»u vảy. Ãá»i sống cá»§a dân đảo rất kham khổ, quanh năm chỉ có khoai, ngô vá»›i cá nhâm muối. Những năm thá»i vụ không thuận lợi, khoai ngô cÅ©ng không đủ. Gạo là thứ xa xỉ chỉ dành cho ngưá»i ốm và dịp giá»— Tết.

Năm ấy coi như không có Tết. Ngay từ hôm mồng má»™t chúng tôi đã bắt tay vào công việc. Chỉ cần sá»­a chữa những gì không thể trì hoãn để tiếp tục hành trình. Ra bắc, rằm tháng Giêng ăn Tết lại. Sau đó hẵng hay. Số thá»±c phẩm dá»± trữ được bảo quản cẩn thận là thế mà vẫn bị nước mặn làm há»ng phần lá»›n, rượu cÅ©ng đã hết. Việc bổ sung tôi giao cho Ba Nghệch. Chính việc này đã dẫn hắn đến vá»›i Chắt.

Chắt là má»™t ngưá»i đàn bà ba mươi mốt tuổi vá»›i những nét đặc trưng cá»§a dân miá»n biển: da Ä‘en, môi dày, đôi vai rá»™ng, quen gánh vác những công việc nặng nhá»c. Vì Chắt cao lá»›n và có dáng Ä‘i lừng lững như đàn ông nên dân đảo gá»i cô là "Chắt Ãá»±c" để phân biệt vá»›i cô Chắt khác là Chắt Còi. Nhà Chắt Ãá»±c ở cuối xóm. Cô sống bằng nghá» nấu rượu, hoạn lợn và muối cá thuê. Nghá» muối cá đàn bà trên đảo ai cÅ©ng làm, còn hai nghá» kia vá»›i ngôi nhà là những thứ cô thừa hưởng cá»§a ngưá»i cha đã chết vì đắm thuyá»n tám năm vá» trước, khi cô má»›i hai ba tuổi. Mẹ "Chắt Ãá»±c" chết từ khi cô còn ẵm ngá»­a.

Hôm ấy Chắt cùng đám đàn bà con gái Ä‘i xem tàu vá», Ä‘ang định rá»§ nhau đến nhà cụ Chòm xem các ông bà già chÆ¡i tam cúc. Ba Nghệch vừa dưới xuồng lên, vai khoác chiếc bao tải, tay xách thùng rượu bằng gá»— có quai đồng, bước huỳnh huỵnh theo sưá»n đảo thoai thoải dốc. Chắt bảo:

- Anh gì có mua cá má»u không ná»?

Ba Nghệch ngẩn ngưá»i. Chắt bảo:

- Ãây này! - nói rồi vá»— bá»™p vào con "cá má»u" cá»§a cô bạn đứng bên cạnh và cưá»i ré lên.

Ba Nghệch đỠbừng mặt nhưng thinh thích. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i Ba Nghệch đỠmặt. Lối đùa tục tÄ©u và chân thật cá»§a Chắt khÆ¡i dậy trong lòng hắn bản năng giống đực. Ãã bao giá» hắn được đàn bà chòng ghẹo như vậy đâu: Ngưá»i ta chỉ khiếp sợ hoặc kinh tởm hắn. Hai cách xá»­ sá»± này kích thích tính man rợ ở cả con thú lẫn con ngưá»i.

Ba Nghệch lí nhí:

- Tôi mua rượu, mới lại gà, mới lại rau.

Chắt bảo:

- ở đây không có rau, gà phải đến cụ Chòm, còn rượu thì theo tôi.

Chắt nói rồi xăm xăm Ä‘i trước. Ba Nghệch theo sau. Dá»c đưá»ng hắn nhìn Ä‘uôi tóc bé tí tẹo, vàng như lông bò trên lưng Chắt, lại nhìn bá» vai vạm vỡ, lại nhìn hai cái mông bè bè, đâm bối rối.

Vào nhà, Chắt bảo Ba Nghệch ngồi xuống cái ghế con rồi nói:

- Chẳng mấy khi anh đến chÆ¡i nhà, lại ngày Tết ngày nhất, má»i anh uống rượu, ăn bánh vá»›i tôi cho vui! - Nói rồi Ä‘i xuống bếp. Ba Nghệch đảo mắt nhìn quanh. Ãồ đạc trong nhà chẳng có gì ngoài hai cái chum to, má»™t cái đã vỡ, phải hàn lại bằng thứ keo gì đó mầu vàng xỉn. Giữa nhà có bàn thỠđắp bằng đất, trên đặt hai cặp bánh chưng, chùm dừa xanh, giữa bày bát hương đã tắt hết. Má»™t con mèo già gần trụi hết lông Ä‘ang ngá»§ say sưa trên chiếc phản nứt nẻ kê bên trái bàn thá». Dưới gầm phản có cái chậu gá»— đựng con dao nhá», cái kéo, cái kim lá»›n đã xá» dây và lá» thuốc. Ãó là đồ nghá» hoạn lợn.

Chắt bê lên má»™t cái hÅ© nút lá dừa khô, hai cái bát sành, má»™t đĩa tôm kho, trên rắc mấy ngá»n rau tá»±a như rau ngổ, sau đó lấy má»™t chiếc bánh trên bàn thá» xuống, đặt trên ghế con, rót rượu ra bát. Ba Nghệch chối đây đẩy:

- Tôi không uống rượu đâu!

Chắt cứ chìa cho Ba Nghệch một bát:

- Anh đừng từ chối, giông đấy! - Nói rồi cũng bưng một bát, uống ừng ực. Rượu khoai chua loét, đục như nước gạo, không lấy gì làm nặng, nhưng đã lâu không uống rượu nên Ba Nghệch cũng thấy lâng lâng. Hắn bạo lên, bảo:

- Chị uống được nhiá»u nhỉ.

Chắt đáp:

- Làm nghỠnào ăn nghỠnấy.

Ba Nghệch liếc trộm vào ngực Chắt:

- Chị xinh gớm!

Chắt đỠbừng mặt, nguýt:

- Nhà anh cÅ©ng khá»e gá»›m.

Ba Nghệch ngồi im một lúc rồi đột ngột bảo:

- Này!

Chắt ngẩng lên. Ba Nghệch ôm choàng lấy thân hình vạm vỡ của Chắt, vật ngửa cô ta ra đất. Chắt không chống cự, chỉ ú ớ gì đó không rõ. Một lúc sau hai đứa hổn hển đứng dậy. Chắt khép ngực áo đứt cúc, bảo:

- à quên, chưa bóc bánh - Nói rồi bóc bánh, cắt làm tư, lấy đũa xiên cho Ba Nghệch một miếng.

Bánh độn khoai, nhân chỉ có vài hạt vừng. Ba Nghệch ăn hết hai miếng ngon lành. Chắt há»i:

- Anh lấy tôi chứ?

Ba Nghệch đáp như mất hồn:

- Ãể xem đã.

Thá»±c ra ngay từ lúc đó Ba Nghệch đã gắn bó Ä‘á»i mình vá»›i Chắt, ngưá»i đàn bà đã Ä‘em đến cho hắn niá»m hạnh phúc bình đẳng làm ngưá»i và tình yêu chân thật.

*
* *

Công việc sá»­a chữa tưởng ít, ai dè kéo dài đến mồng chín má»›i hòm hòm. Buổi sáng Ba Nghệch chèo thuyá»n vào bá», đổi được má»™t con lợn gầy dÆ¡ xương, nặng gần ba chục ký. Tôi cho giết thịt và quyết định sáng hôm sau, mồng mưá»i, sẽ nhổ neo ra bắc. Ãám mạch lô thảy Ä‘á»u hồ hởi- Chúng đã chán ngấy tận cổ hòn đảo cằn cá»—i và thứ rượu khoai chua loét rồi. Riêng Ba Nghệch không nói năng gì, chỉ cau có và văng tục. Ãiá»u ấy chẳng khiến ai để ý- lầm lì và cục súc là bản tính cá»§a hắn. Vì vậy ai nấy Ä‘á»u bất ngá» khi hắn xin ở lại đảo cưới vợ.

- Lại bão đến nÆ¡i rồi, Ba Nghệch đã biết nói đùa! - Bá»n mạch lô ồ cả lên. Nhưng tôi nhìn vào mắt Ba Nghệch, nhận thấy sá»± biến đổi lá»›n lao và hiểu rằng hắn không đùa. Má»™t chút dịu dàng trên bá»™ mặt to bè, má»™t tia vui trong đôi mắt trắng dã, má»™t thoáng run rẩy cá»§a cặp môi dày nứt nẻ- Tất cả Ä‘á»u nói lên hạnh phúc.

Thôi cÅ©ng mừng cho hắn. Số mệnh đã làm má»™t sá»± lá»±a chá»n tuyệt vá»i khi ném Ba Nghệch lên Hòn NhÄ©. Không có nÆ¡i nào thích hợp hÆ¡n vá»›i hắn. Cù lao nhá» xa đất liá»n này sẽ giúp hắn quên hẳn quá khứ. Nhưng công việc nặng nhá»c và đơn giản phù hợp vá»›i sức vóc cưá»ng tráng và cái đầu đần độn cá»§a hắn. Nhưng còn má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng nhất : ở đây hắn sẽ được sống giữa những con ngưá»i lương thiện, tốt bụng và chân thật. Trên các cù lao khắc khổ cá»§a miá»n trung này dân cư sống vá»›i nhau như trong những gia đình lá»›n. Từ nhà nỠđến nhà kia không há» có rào giậu, cổng rả gì, thành ra câu tục ngữ "yêu nhau rào dậu cho kín" hóa ra vô nghÄ©a. Hòn NhÄ© đã từ lâu không xảy ra trá»™m cắp vặt. Tôi đã có dịp trò chuyện vá»›i cụ Chòm, ngưá»i đàn ông cao tuổi nhất đảo, đã từng làm phu má» trong đất liá»n, lại Ä‘i lính cho Pháp, cái gì cÅ©ng biết, bây giá» suốt ngày khò khè trong xó bếp vì bệnh hen. Cụ Chòm kể:

- Hồi tôi má»›i lên chín mưá»i tuổi được xem dân đảo hành hình Tảo Chá»™t: Tảo Chá»™t cÅ©ng là dân chài, thế mà đột nhiên ăn trá»™m rượu cá»§a ông Lai Kỳ, tức là cụ cá»§a con bé Chắt Ãá»±c bây giá». Ngưá»i ta cắt gân gót chân Tảo Chá»™t, buá»™c đá vào cổ rồi thả xuống biển - Cụ Chòm đưa bàn tay xương xẩu mô tả kích thước hòn đá rồi chép miệng: - Quân ấy sống thì thế nào cÅ©ng đẻ ra quá»· sứ thôi!

Chuyện ấy dân đảo nghe đi nghe lại đến thuộc lòng; thậm chí còn bắt chước cả cách chép miệng của cụ Chòm.

Thá»±c ra tốt bụng và chân thá»±c là những đức tính chung cá»§a dân miá»n biển. Trong cuá»™c sống khắc nghiệt giữa thiên nhiên hung bạo, sá»± giả dối và ích ká»·, xưa nay vốn đồng nghÄ©a vá»›i nguồn gốc chia rẽ, là những Ä‘iá»u không thể nào tha thứ được. Nó sẽ dẫn đến cái chết cá»§a cả cá»™ng đồng.

Tôi hoãn nhổ neo và ngày hôm đó theo Ba Nghệch lên bá». Các thá»§ tục được tiến hành chóng vánh. Dân đảo không cầu kỳ, nếu không kể việc bắt cô dâu chú rể phải tuyên thệ bằng má»™t bài đồng dao hết sức ngô nghê. Sau đám cưới rất to đối vá»›i dân đảo - Ai cÅ©ng được chén thá»a thuê cÆ¡m, rượu và mỡ lợn -Nhưng quá nhỠđối vá»›i dân tàu - Vì chỉ có ngần ấy thứ - Chúng tôi để lại cho vợ chồng Ba Nghệch má»™t số đồ dùng rồi nhổ neo. Tất cả cư dân trên đảo ra tiá»…n. Ba Nghệch dắt vợ lá»™i xuống nước, khóc hu hu. Tàu Ä‘i xa rồi tôi lấy ống nhòm nhìn lại vẫn thấy vợ chồng hắn đứng ngâm mình dưới nước. Tôi thầm cầu chúa phù há»™ cho hắn. Mong sao cuá»™c sống lương thiện sẽ gá»™t rá»­a quá khứ khá»i Ä‘á»i hắn như nước biển trong xanh gá»™t rá»­a những rác rưởi trên bãi cát trắng sau lưng hắn kia.

đoạn kết

Sau chuyến đó "Hải Mã" thôi chạy tuyến Bắc - Nam vì thế tôi không có dịp ghé vào Hòn NhÄ©. Tuy vậy thỉnh thoảng tôi cÅ©ng dò há»i được đôi chút tin tức vá» Ba Nghệch. Hai vợ chồng hắn sống hòa thuận, cần cù, lại có sức khá»e nên càng ngày càng khấm khá. Hình như hạnh phúc cÅ©ng có thể góp phần mở mang trí tuệ con ngưá»i. Ba Nghệch đã há»c được nghá» Ä‘i biển. Hai vợ chồng sắm má»™t chiếc thuyá»n. Ãến vụ Ba Nghệch Ä‘i khÆ¡i cùng đàn ông trên đảo. Chắt vẫn nấu rượu, lại nuôi được đàn lợn, Ä‘á»i sống chẳng có gì đáng phàn nàn.

Bốn năm sau, có mối hàng má»›i, "Hải Mã" trở lại tuyến cÅ©. Tôi quyết định ghé thăm vợ chồng Ba Nghệch. Thật bất ngá», tôi được nghe má»™t kết cục bi thảm sau đây:

Lấy nhau được hÆ¡n hai năm thì Chắt có thai. Hai vợ chồng mừng rỡ đón chỠđứa con đầu lòng. Chắt đã gần băm tư má»›i có thai lần đầu, yếu lắm, ngưá»i mệt má»i, xanh rá»›t. Ba Nghệch bảo vợ ở nhà, má»™t mình gánh vác má»i việc.

Má»™t hôm Ä‘ang ăn cÆ¡m Chắt chợt để ý đến ngón tay trá» tuá»™t móng cá»§a chồng, há»i bị làm sao. Ba Nghệch đã lâu quên bẵng chuyện cÅ©, nghe há»i giật bắn mình, buông bát. Chắt im lặng nhưng hôm sau lại há»i, lần này vá» vết sẹo ở xương quai xanh. Ba Nghệch càng thêm lúng túng. Hắn đã nhiá»u lần được nghe câu chuyện cá»§a cụ Chòm, biết rõ định kiến cá»§a dân đảo nên hiểu rằng không thể nào nói thật. Nhưng hắn cÅ©ng không biết nói dối. Hắn văng tục, tránh nhìn vợ, bá» ra khá»i nhà.

Thái độ cá»§a chồng làm Chắt sinh nghi. Thói xấu tò mò khiến ngưá»i ta suy diá»…n. Ãàn bà chá»­a lại hay hoang tưởng, ná»—i ngá» vá»±c cá»§a Chắt dần biến thành sá»± sợ hãi. Chắt ngày đêm nÆ¡m ná»›p, thưá»ng mÆ¡ thấy mình đẻ ra quá»· sứ ba đầu sáu tay. Càng gần đến ngày sinh Chắt càng thêm hoảng loạn, nhiá»u lúc như Ä‘iên dại, khóc lóc, van vỉ chồng nói sá»± thật. Ngược lại Ba Nghệch ngày càng lì lợm cục cằn.

Hôm ấy Ba Nghệch vá» nhà không thấy vợ đâu. Linh tính mách bảo hắn chạy ra bến buá»™c thuyá»n. Chắt khi đó đã có chá»­a tháng thứ bảy, bước Ä‘i lảo đảo như ngưá»i má»™ng du. Ba Nghệch Ä‘uổi kịp vợ trên sưá»n đảo, đúng chá»— ngày nào Chắt đã chòng ghẹo hắn.

- Mình đi đâu ? - Hắn ngăn vợ lại.

- Sơn Hạ! - Chắt đáp.

Ba Nghệch ngã phịch xuống như một cây chuối đổ.

*
* *

Ba Nghệch lại uống rượu - Thứ rượu khoai mà Chắt đã cất trước lúc ra Ä‘i. Bây giá» hắn uống nhiá»u hÆ¡n cả khi còn ở SÆ¡n Hạ.

ÃÆ°á»£c bốn ngày thì rượu hết, còn Ä‘á»i hắn kéo dài hÆ¡n má»™t ngày. Hôm sau dân đảo cắt gân gót chân Ba Nghệch, buá»™c đá vào cổ và ném xuống biển.

- Ãáng kiếp ! - Cụ Chòm chép miệng và ai nấy Ä‘á»u chép miệng theo: - Quân ấy sống thì thế nào cÅ©ng đẻ ra quá»· sứ thôi.


(1) Thá»§y thá»§.

(2) Một loài hỠtrai hến đặc sản biển.

(3) Hột vịt lộn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™