Tạo Thần
Tác giả : Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Chương 157: Thượng Phẩm Linh Khí
Nguồn: Sưu Tầm
- Linh binh! Linh giáp.... - Sắc mặt Dư Tử khẽ thay đổi, lão thấp giọng nói.
Đám người Lục Mặc cũng khẽ gật đầu, khi bọn họ nhìn thấy tầng ánh sáng kia thì đã hiểu một chuyện. Đặng Hạ sở dĩ có thể đem bọn họ trở ra không chút tổn thương quả thật là bằng vào thực lực của cả nhóm.
Chẳng qua, khi nhìn thấy những kiện linh khí này ngay cả Lục Mặc và Trình Tân cũng đều không tự chủ được nói thầm trong lòng: "Liệt Hỏa Đường ra tay cũng quá hào phóng đi, Đặng lão nhân cho dù có yêu thương tôn tử đi nữa cũng không thể dung túng như thế chứ."
Mỗi người một kiện linh binh thì không nói làm gì, nhưng mỗi người một chiếc linh giáp, hơn nữa còn là loại linh giáp bằng da khó có được, thật sự là có chút quá đáng a.
Dư Tử nghiêm túc quan sát một vòng, đột nhiên nói với Đặng Hạ:
- Lão phu muốn xem qua linh binh và linh giáp của bọn chúng, không biết....
Đặng Hạ nhoẻn miệng cười, nói:
- Các sư huynh đệ! Đưa linh binh và linh giáp cho Dư sư thúc xem.
Mọi người mặc dù có chút không cam lòng, nhưng lại chẳng người nào dám làm trái lời Đặng Hạ.
Hàn Chánh cởi chiếc linh giáp da trên người xuống gấp gọn lại, rồi đặt thanh linh khí lên trên, lưu luyến đưa tới.
Tuy rằng hắn biết giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Dư Tử không có khả năng tham ô linh khí của hắn, nhưng loại tư vị đem đồ mình yêu thích cho người khác thật khổ sở.
Dư Tử cẩn thận kiểm tra một phen, vẻ mặt hơi cổ quái nói:
- Sĩ cấp thượng phẩm.
Linh binh và linh giáp trong tay Hàn Chánh không ngờ lại đều là sĩ cấp thượng phẩm linh khí, điều này làm cho đám người Lục Mặc hơi giật mình.
Những tên đệ tử của Chấp Pháp Đường vẻ mặt đều hiện lên một tia quái dị.
Thượng phẩm linh binh thì thôi không nói, nhưng thượng phẩm linh giáp bằng da thì rất khó gặp.
Người có thiên phú linh sư bình thường trải qua nhiều năm huấn luyện có thể ngưng tụ lực lượng tinh thần Quán Linh cho áo giáp sắt bình thường. Nhưng mà, muốn thành công quán linh cho linh giáp bằng da, hơn nữa còn đạt tới thượng phẩm thì sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
Khí Đạo Tông mặc dù gia tài phong phú, nhưng đệ tử cũng rất nhiều, bọn họ sở hữu linh giáp bằng sắt tuy rằng rất nhiều, nhưng linh giáp bằng da thì số lượng có hạn. Huống chi, ở trong tay Hàn Chánh lại có một kiện thượng phẩm linh giáp da, loại linh giáp bằng da có phẩm cấp như thế này ngay cả là ở trong tông môn mấy năm, thậm chí cả những đệ tử ở trong Chấp Pháp Đường chục năm thì cũng chưa chắc đã có được một kiện.
Cho nên, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hàn Chánh không thoát khỏi sự hâm mộ và đố kỵ.
Tiếp nhận linh giáp và linh binh do Dư Tử trả lại, Hàn Chánh mau chóng mặc nó lên người, đồ tốt như vậy hắn thời khắc nào cũng không muốn để ở chỗ khác.
Dư Tử đảo qua tám người trong nhóm Đặng Hạ, lão đi qua từng người đều kiểm tra trang bị của họ. Một vòng đi qua, lão thở dài một hơi, nói:
- Tám kiện sĩ cấp thượng phẩm linh giáp da, năm kiện thượng phẩm linh binh, ba kiện sĩ cấp hạ phẩm linh binh. - Hắn nhìn Đặng Hạ, nói:
- Lão phu tin, bằng vào phần lớn linh khí này các ngươi có thể an toàn mở một đường máu thoát ra.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều hít sâu một hơi, lúc này mới biết được linh giáp da trên người tám người này đều là sĩ cấp thượng phẩm.
Lục Mặc cười khổ một tiếng, nói:
- Đặng hiền chất! Đặng lão gia tử thật đúng là hào phóng a.
Đặng lão gia tử trong miệng lão chính là Đường chủ Liệt Hỏa Đường, Đặng Hạ không chỉ là trưởng tôn của hắn, hơn nữa còn bồi dưỡng làm người nối nghiệp, được xưng tụng là người kiệt xuất nhất của Đặng gia thế hệ kế tiếp.
Cho nên, Đặng Hạ dẫn đội đi thí luyện tự nhiên là được ban thưởng chút bảo vật dùng để phòng thân. Nhưng, trang bị xa hoa như thế cũng làm cho người ta khó có thể tin được.
Vào giờ khắc này, đám người Lục Mặc, Trình Tân ánh mắt nhìn về phía tám người Hàn Chánh khó tránh khỏi có chút ngờ vực vô canh cứ. Hay tám người này lai lịch đều không đơn giản? Nếu không Đặng lão gia tử làm như vậy chẳng phải là muốn khiến cho những người còn lại trong Liệt Hỏa Đường bất mãn sao?
Vẻ mặt Đặng Hạ thoáng hiện lên một nụ cười mỉm, hắn khẽ lắc đầu, nói:
- Lục sư thúc! Tám vị sư đệ này vừa mới gia nhập tông môn không lâu, tiểu chất cũng lần đầu tiên dẫn bọn họ ra ngoài thí luyện, gia tổ làm sao lại dám ban thưởng trọng bảo như thế chứ.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Linh khí trên người bọn họ và Liệt Hỏa Đường không có quan hệ gì.
Trong lòng Lục Mặc thoáng rùng mình, Trình Tân lại hỏi:
- Đặng hiền chất! Ngươi còn chưa giới thiệu cho chúng ta lại lịch những hiền chất này.
Khi nghe những lời Đặng Hạ nói, tất cả mọi người đều sinh ra một loại ảo giác.
Tám người này lai lịch tuyệt đối không đơn giản, ở sau lưng bọn họ khẳng định đều có người chống lưng. Nếu không với tu vi chất khí thất, bát tầng võ sĩ như vậy thì sao có thể sở hữu linh binh và linh giáp thượng phẩm.
Đặng Hạ bật cười, hắn cũng không giải thích, chỉ có điều đem tên tuổi từng người nói ra.
Đám người Lục Mặc thoáng nhăn mặt lại, trong lòng cảm thấy buồn bực khó hiểu.
Tên tuổi những bọn họ dường như chưa từng nghe qua bao giờ.
Ngoại trừ Doanh Hải Đào và Doanh Thừa Phong có quan hệ thân thích, những người còn lại tuyệt đối là vô danh tiểu tốt. Mà trọng yếu nhất chính là trong trí nhớ của bọn họ, làm sao cũng không thể nghĩ ra được đám người này có quan hệ với vị đại lão nào trong tông môn.
Trầm ngâm trong chốc lát, Trình Tân nói:
- Đặng hiền chất! Nếu linh giáp và linh binh này không có quan hệ gì tới Liệt Hỏa Đường, như vậy chúng ở đâu ra?
Đặng Hạ thản nhiên nói:
- Những kiện linh khí này đều xuất phát từ trong tay Doanh Thừa Phong - Doanh huynh.
Trình Tân cũng bị chấn động, lão bị tin tức này làm so hoảng sợ, mà Trương Học Lâm vẻ mặt dường như cả vạn năm vẫn ôn hòa tươi cười cũng cứng ngắc lại trong một khắc.
Đặng Hạ ôm quyền làm lễ, nói:
- Chúng ta và Doanh huynh sau khi gặp nhau lập tức bị đàn dơi điên cuồng tập kích. Vì thế chúng ta tìm một vách động rộng lớn làm chỗ ẩn thân rồi thay nhau phòng thủ ngoài cửa động. Khi đó bên người bọn đệ tử phần lớn là binh khí và áo giáp da bình thường mà thôi, ban đầu tính toán là cố thủ chờ viện binh tới. Nhưng không nghĩ tới Doanh huynh ở trên Linh Đạo lại có tạo nghệ sâu như thế, không ngờ lại chủ động ra tay quán linh binh khí và áo giáp da cho mọi người. - Hắn thật lòng nói:
- Kết quả như thế nào mọi người có thể thấy được, bọn đệ tử sở dĩ toàn thân trở ra là nhờ vào phúc của Doanh huynh.
Lục Mặc và Trình Tân liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người cực kỳ quái dị.
Doanh Thừa Phong được Phong Huống sư thúc coi trọng thì bọn họ đã biết. Bản thân Doanh Thừa Phong có lực lượng tinh thần ẩn chứa sát khí, Phong Huống sư thúc sớm muốn truyền y bát cho hắn, bọn họ cũng biết.
Nhưng mà, thiếu niên nhỏ tuổi này không ngờ trên Linh Đạo lại đạt tới trình độ khó tin như vậy, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Lục Mặc hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:
- Tám người, tám chiếc thượng phẩm linh giáp da, năm chiếc thượng phẩm linh binh, ba chiếc hạ phẩm linh binh....
Đặng Hạ vội vàng nói:
- Lục sư thúc! Ngài nói sai rồi.
- Cái gì? - Lục Mặc khó hiểu hỏi lại.
- Ba thanh hạ phẩm linh binh kia đều không phải do Doanh huynh làm. - Đặng Hạ nói tiếp không sợ sẽ khiến người khác hoảng sợ:
- Ba thanh linh binh đó là do ba vị sư huynh đệ có từ trước đó, phàm là những thứ xuất phát từ tay Doanh huynh, bất kể là linh giáp hay linh binh đều là thượng phẩm.
Lục Mặc hơi nhếch môi, chỉ cảm thấy cả người hơi run lên.
Tiểu tử Doanh Thừa Phong này lại có thể trăm phần trăm rèn ra được thượng phẩm linh khí sao?
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Doanh Thừa Phong, bọn họ cuối cùng đã hiểu được vì sao Phong Huống lại làm chỗ dựa cho hắn.
Thiên tài linh đạo như vậy đừng nói trên người hắn có tinh thần lực lượng ẩn chứa sát khí, cho dù không có thì Phong Huống cũng tuyệt đối coi hắn giống như bảo vật.
Không. Không chỉ có một mình Phong Huống, chỉ sợ cả nội đường Chú Tạo Đường sẽ đều như thế.
Gương mặt Trương Học Lâm mau chóng biến đổi hai lượt, lúc này trong lòng hắn cuối cùng xuất hiện một tia hối hận.
Thiên phú của Doanh Thừa Phong quá mạnh, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, một nhân vật như vậy nhất định sẽ được môn phái quan trọng, nếu một lần đánh lén không thành công thì chỉ sợ lần sau cũng khó có thêm cơ hội.
"Hừ! Cũng không biết đám ngu ngốc nào làm, đã vậy còn phóng thích Dẫn Bức Hương. Đám tiểu tử đó nếu từ bỏ mạng sống để đồng quy vu tận với tiểu tử này và Đặng Hạ thì tốt."
Lúc này, hắn chỉ biết nén giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, nếu mình ở vào trường hợp tương tự thì bản thân hắn liệu có đồng ý làm như thế không?
Lục Mặc nhìn Doanh Thừa Phong một lúc mới trầm giọng nói:
- Thừa Phong! Linh giáp và linh binh này đều do ngươi chế tạo ra?
- Vâng ạ. - Doanh Thừa Phong biết mình không thể nói dối được, hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ dấu diếm việc này nên thoải mái gật đầu thừa nhận.
- Tốt. Ngươi.... Mỗi một kiện linh binh và linh giáp ngươi phải rèn mấy lần? - Lục Mặc cuối cùng không nhận được hỏi.
Doanh Thừa Phong chắp hai tay thi lễ nói:
- Dưới tình huống đó, trên người bọn họ chỉ mang theo một bộ mà thôi, đệ tử ngay cả muốn rèn hai lần cũng không có nguyên liệu để sử dụng a.
Hai mắt Lục Mặc tỏa sáng lên, nói:
- Nói như vậy ngươi liên tiếp rèn tám chiếc linh giáp và tám chiếc linh binh, hơn nữa còn một lần thành công.
Doanh Thừa Phong sảng khoái gật đầu.
- Tốt! Tốt! Tốt....
Lục Mặc liên tiếp nói ba từ "tốt", lão cất tiếng cười dài, có thể khó che dấu được niềm vui trong lòng.
Bất kể kết quả phán quyết cuối cùng hôm nay là gì, trong tông môn đều có thể thêm một thiên tài Linh Đạo, đây chính là việc đáng vui mừng.
Thật lâu sau, Lục Mặc mới thu hồi lại nụ cười của mình, hắn đột nhiên xoay người nói:
- Trương huynh! Đặng huynh! Mời hai vị ra đây.
Lúc sau trong đại sảnh có hai trung niên nam tử chậm rãi đi ra.
Hai người bước đi oai vệ, tràn ngập khí thế. Chỉ có điều, vẻ mặt hai người bọn họ lúc này cũng không giống nhau.
Một người thì vẻ mặt tươi cười, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong tràn ngập thiện ý, mà người kia thì mắt không chớp lấy một cái, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Đám người Doanh Thừa Phong lúc này mới biết, bên trong đại sảnh vẫn còn có hai người đang quan sát.
Lục Mặc ôm quyền thi lễ, nói:
- Hai vị! Hai người ở bên ngoài nghe một hồi lâu, không biết có cao kiến gì không?
Một người thân hình thấp hơn cười nói:
- Lục huynh làm việc từ trước đến nay vẫn luôn công bình, mời Lục huynh tiếp tục làm chủ.
Người còn lại hơi chần chờ một chút, cuối cùng cũng đành gật đầu.
Lục Mặc gật đầu nói:
- Được! Đã như vậy tiểu đệ xin vượt quyền. - Lão trầm giọng nói:
- Nếu Doanh Thừa Phong và đám người Đặng Hạ ngửi được mùi hương lạ, như vậy mời Trương huynh mau chóng hồi phủ mang một lọ Dẫn Bức Hương tới đây.
Lão dừng lại một chút, nói:
- Tiểu đệ sẽ lưu họ ở lại Chấp Pháp Đường làm khách ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ tiếp tục xử.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tròng lòng đều nghĩ: "Lục Mặc làm việc quả nhiên là cẩn thận."
Chẳng qua, ba ngày sau phải xem Trương gia sẽ trả lời như thế nào.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tạo Thần
Tác giả : Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Chương 158: Mục Đích
Nguồn: Sưu Tầm
- Các vị! Gia sư có lệnh, mời các vị chịu khó bị oan khuất ba ngày. - Một tên đệ tử Chấp Pháp Đường mỉm cười nói:
- Tiểu đệ là Hải Húc, trong ba ngày này nếu các vị có yêu cầu gì đều có thể nói với tiểu đệ, tiểu đệ cam đoan sẽ thỏa mãn hết sức.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Hải Húc, mọi người ngay cả có tràn ngập lửa giận trong lòng thì cũng không thể trút xuống. Huống chi lần này Lục Mặc an bài như vậy đã tiêu hao rất nhiều tâm tư, đem biệt viện của Chấp Pháp Đường nhường ra một chỗ. Tuy rằng, hoàn cảnh ở đây không thể so sánh với Phong phủ, nhưng so với Cửu Khúc Thập Bát Loan thì vẫn như trên trời với dưới đất.
- Không dám, không dám. - Đặng Hạ khẽ cười nói:
- Chúng ta sẽ ở lại đây ba ngày, tuyệt đối không ai ra ngoài, cũng không gặp người ngoài, nhưng sau ba ngày....
Sắc mặt Hải Húc thoáng cứng lại, trầm giọng nói:
- Ba ngày sau, bất kể Trương tiền bối có mang Dẫn Bức Hương về hay không, mọi người đều có thể tự do rời đi.
Đám người Doanh Thừa Phong không khỏi âm thầm ủng hộ, Hải Húc này đúng là có vài phần giống Lục Mặc trưởng lão, dám làm dám chịu.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Hải Húc cũng cáo từ rời di, ngay cả bản thân hắn cũng không dám ở quá lâu với đám người Doanh Thừa Phong.
Nhìn người này rời đi, Đặng Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh huynh! Lần này chúng ta có thể dễ dàng chiếm thượng phong, khiến cho Lục sư thúc phải đưa ra quyết định, hơn nữa áp chế Trương gia một bậc đều có quan hệ tới Doanh huynh a.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Việc này có quan hệ với tiểu đệ như thế nào?
Hắn tuy rằng thông minh, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, nhưng thời gian gia nhập tông môn dù sao cũng quá ngắn, một số việc không thể lý giải được.
Đặng Hạ đảo mắt một vòng nói:
- Mọi người vừa về nên đi nghỉ ngơi đi, chẳng lẽ còn chờ ta tự mình trải giường xếp chăn cho sao?
Đám người Hàn Chánh như đàn ong vỡ tổ rời đi, ở trong biệt viện tự tìm cho mình một gian phòng.
Tuy rằng bọn họ đều muốn nghe Đặng Hạ nói những gì với Doanh Thừa Phong, nhưng lại càng không giám chọc cho Đặng lão đại tức giận.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Đặng huynh! Hơn nửa năm ở chung, Đặng huynh đã khiến bọn họ khuất phục toàn bộ, ngay cả nhị ca của tiểu đệ cũng thế a.
Đặng Hạ vừa mở miệng mọi người lập tức rời đi, ngay cả Doanh Hải Đào cũng không ngoại lệ.
Bởi vậy có thể thấy được, Đặng Hạ là người rất có thủ đoạn, có thể làm cho những võ sĩ này phải một mực kính phục cũng không thể chỉ bằng vào vũ lực bản thân là làm được.
Đặng Hạ khẽ lắc đầu nói:
- Chúng ta ở chung lâu ngày cho nên đại đa số mọi người mới nguyện ý bán cho ta vài phần nhân tình. Nhưng Doanh huynh thì không giống, chỉ cần ngươi vừa ra tay như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể được một cường giả trung thành đi theo.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, Linh Sư ở trên thế giới này là nhân vật tầng lớp cao, bọn họ tự nhiên có những đặc quyền mà những người luyện võ không thể có.
Đặc biệt giống như Doanh Thừa Phong vậy, ở trên Linh Đạo có thiên phú rất mạnh, tuổi lại nhỏ, cho nên càng dễ dàng được người khác nguyện trung thành.
Đặng Hạ trầm ngâm chỉ chốc lát nói:
- Trương gia lần này đã sớm có sắp xếp, không ngờ lại để một vị trưởng lão hạch tâm của gia tộc đi vào Chấp Pháp Đường nghe xét hỏi. Ha ha... Nếu không có Đặng mỗ đem chiến tích của Doanh huynh để lộ ra ngoài, Lục sư thúc còn chưa hẳn đã nguyện ý đắc tội với vị trưởng lão hạch tâm của Trương gia.
Doanh Thừa Phong nhẹ giọng nói:
- Lục trưởng lão thái độ làm người chính trực, cho dù lấy việc luận việc, người cuối cùng khẳng định cũng sẽ làm ra phán quyết như thế.
Đặng Hạ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta tin thái độ làm người của Lục Mặc trưởng lão, nhưng nếu không có ngươi ở đây, như vậy chuyện này nhất định sẽ có tranh chấp, cuối cùng không giải quyết được chuyện gì.
- Làm sao nhìn ra được?
- Bởi vì Trương gia và Đặng gia chúng ta ở trong tông môn đều là một trong những thế lực cường đại, nếu như hai nhà chúng ta sống mái với nhau thì cả tông môn sẽ chẳng có gì tốt cả. Lục sư thúc ánh mắt nhìn rất chuẩn, cho nên nhất định sẽ hóa có thành không.
Doanh Thừa Phong nhíu mày nói:
- Lục mặc sư thúc làm như vậy chẳng phải là sẽ làm cho người ta chê cười sao?
Đặng Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Cái này cũng không có biện pháp, Chấp Pháp Đường tuy rằng nhìn thì uy phong lẫm liệt, nhưng chỉ cần là người sẽ có thất tình lục dục, sẽ có đủ loại bất đắc dĩ. Lục sư thúc làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi lắc đầu, nói:
- Chấp Pháp Đường là nơi theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu như phải kiêng kỵ trong lúc làm việc thì còn làm được gì?
Mặt Đặng Hạ không chút thay đổi, nói:
- Đương nhiên không phải. Chấp Pháp Đường tồn tại là vì để uy hiếp những môn hạ đệ tử bình thường, về phần những người có cỗ dựa vững chắc sau lưng.... Ha ha.... Trừ khi là tới tay Đường Chủ hoặc Dư Tử sư thúc - Có thanh danh truyền xa trong tông môn.... Khục khụ... Vị sư thúc này có tiếng thiết diện vô tư trong Chấp Pháp Đường, nếu không hiếm có người nào có thể khiển trách được bọn họ.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi cong lên, Đặng Hạ đánh giá Dư Tử sư thúc như vậy thật sự là lập luận sắc sảo.
Chẳng qua, tâm tư hắn vừa chuyển, lập tức nghĩ tới chấp pháp ở đời trước mà trong lòng cũng lạnh đi vài phần.
Xem ra bất kỳ là người ở thế giới này cũng thế, một cỗ thế lực khi thành lập cơ quan chấp pháp thì bản chất đều giống nhau.
- Quên đi. Không nói chuyện mất hứng này nữa. - Đặng Hạ vung tay lên, nói:
- Lục trưởng lão nguyên bản là kiêng kỵ Trương gia, nhưng khi chứng kiến trình độ Linh Đạo của Doanh huynh thì lập tức thay đổi chủ ý, rõ ràng thiên về chúng ta.
Khí Đạo Tông dù sao cũng lấy Linh Sư làm căn bản.
Doanh Thừa Phong trước kia chỉ là được Phong Huống coi trọng, cũng không người nào biết trình độ và thiên phú của hắn trên Linh Đạo đạt tới mức nào. Lục Mặc sở dĩ đối tốt với hắn hoàn toàn là nể mặt mũi Phong Huống.
Nhưng khi biết được tiểu tử này có thể trăm phần trăm dùng vũ khí chế tạo bằng tinh cương và đồ phòng hộ bằng da thành thượng phẩm linh khí, thái độ của bọn hắn lập tức xảy ra thay đổi.
Bởi vì bất luận kẻ nào cũng đều có thể đoán được, tiểu tử Doanh Thừa Phong này một khi phát triển đầy đủ thì tiền đồ không thể đo lường được.
- A.... - Doanh Thừa Phong nghi ngờ hỏi:
- Đệ không nhìn ra Lục trưởng lão có chỗ nào thiên về chúng ta.
- Ha ha... - Đặng Hạ cười nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh huynh! Trương gia có một vị trưởng lão hạch tâm và cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Trương gia ở nơi này, nếu nói cả hai người không thể lấy ra được một lọ Dẫn Bức Hương ngươi có tin không?
Doanh Thừa Phong hơi suy nghĩ nói:
- Không tin.
Đặng Hạ gật đầu nói:
- Không sai. Ta cũng không tin, Lục trưởng lão cũng sẽ không tin. Nhưng Lục trưởng lão lại để cho Trương gia thời gian ba ngày, hừ... Nếu Đặng mỗ đoán không nhầm, ba ngày này cũng không phải là để Trương gia lấy thuốc, mà là để cho bọn họ tìm kiếm quan hệ xung quanh, nghĩ biện pháp bình ổn lửa giận của Phong Huống sư tổ và gia tổ. Chỉ cần có thể khiến cho hai vị lão nhân gia này không truy cứu nữa, như vậy việc này có thể chìm xuống.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đa tạ Đặng huynh chỉ điểm.
Kỳ thật, thời điểm Lục Mặc đưa ra quyết định này Doanh Thừa Phong đã đoán được ý của hắn.
Mặc dù tận sâu trong lòng có chút không phục, nhưng hắn lại không thể làm gì được.
Chỉ bằng vào một mùi hương mà muốn đối phó với Trương Học Lâm đó là chuyện si tâm vọng tưởng. Chẳng qua, mượn cơ hội này để cho Trương gia xuất huyết một lần cũng được a.
Đặng Hạ hơi khoanh tay lại, hắn tiêu phí nhiều lời như vậy để giải thích cho Doanh Thừa Phong chính là muốn mượn cơ hội này để giao hảo với kẻ có thiên phú Linh Sư tiền đồ vô lượng này. Lúc này đạt được mục đích, hắn tự nhiên là rất vui mừng.
**************
Choang.....
Chén trà tinh xảo rơi xuống mặt đỡ, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, vẻ mặt vốn luôn tao nhã của Trương Học Lâm đã được thay thế thành vẻ dữ tợn.
- Cái đám vô dụng đó nếu đã tìm được bọn chúng rồi, hơn nữa còn phóng thích Dẫn Bức Hương, vậy mà còn để cho bọn chúng thoát khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan, thật đáng chết.
Hắn tuy rằng đã giảm thấp âm thanh xuống, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra cỗ hàn khí lạnh lẽo.
Ở bên cạnh hắn, một trung niên ma tử có vài phần tương tự với hắn, đây chính là trưởng lão Chấp Pháp Đường hạch tâm của Trương gia.
Hắn nhăn chặt mày lại, nói:
- Hiền chất an tâm, chớ nóng nảy. Dẫn Bức Hương bá đạo vô cùng nếu như chẳng may dính vào thân mình như vậy thì chẳng có đường chạy thoát. Ài! Chỉ là không có người nào nghĩ tới Doanh Thừa Phong kia lại lợi hại như vậy, dưới tình huống đó là có thể rèn ra nhiều thượng phẩm linh khí. - Trong ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, nói:
- Thiên phú như vậy đáng tiếc lại không phải người của Trương gia chúng ta.
Sắc mặt Trương Học Lâm trở nên âm trầm nói:
- Nhị thúc! Tiểu chất hận chính là đám thực hiện nhiệm vụ kia, Doanh Thừa Phong và Đặng Hạ đã rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan lâu như vậy mà chúng vẫn không hề hay biết để báo trước lại tin tức cho chúng ta biết. Hừ! Để bây giờ chúng ta trở tay không kịp, đám người làm như vậy còn để lại làm gì?
Sắc mặt trung niên nam tử cũng âm trầm, nói:
- Hiền chất yên tâm. Ta sẽ hạ lệnh tra xem đến tột cùng là tổ nào lại làm việc sơ suất như thế. Ài! Trương gia chúng ta ôn hòa đã lâu, làm việc không chịu chú ý vì vậy mà phải trả giá lớn.
Sắc mặt Trương Học Lâm hơi hòa hoãn lại, nói:
- Chính là như thế.
Hai người thúc cháu bọn họ lúc này ở trong nhà không ngừng bàn luận, nhưng bọn hắn lại chẳng thể nào nghĩ được đội ngũ phóng thích Dẫn Bức Hương đã hoàn toàn bị Doanh Thừa Phong dùng Phách Vương Thương giết chết toàn bộ, đốt toàn bộ thành tro tàn.
Ngay cả bọn họ lật tung toàn bộ Cửu Khúc Thập Bát Loan lên cũng đừng mơ tưởng tìm được dấu vết của Đan Siêu.
Sau một lát, hai thúc cháu Trương gia cũng tỉnh táo lại.
Trương Học Lâm trầm giọng nói:
- Thúc thúc! Lục Mặc trưởng lão cho chúng ta thời gian ba ngày, ngài xem phải làm gì?
Trung niên nam tử cười khổ một tiếng, nói:
- Ba ngày này chúng ta phải làm sao bình ổn được lửa giận của Phong sư thúc và Đặng sư thúc.
Trương Học Lâm trầm ngâm một chút, nói:
- Nhị thúc! Chỉ bằng vào hai tiểu bối chúng ta thì không thể nào làm được chuyện này, ngay cả nỗ lực làm được thì cũng khiến cho lợi ích của gia tộc bị tổn thất rất lớn.
Trung niên nam tử hơi giật mình, nói:
- Ý của ngươi là....
- Mời tổ phụ ra mặt. - Trương Học Lâm trầm giọng nói:
- Việc đã đến nước này, không kinh động lão nhân gia thì không được rồi.
Sắc mặt Trung niên nam tử trở nên căng thẳng, tựa hồ đối với phụ thân thân sinh của mình rất kiêng kỵ.
Trương Học Lâm than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhị thúc! Việc này do tiểu chất tạo ra, nếu nhưng không có tiểu chất ra lệnh ám toán Doanh Thừa Phong, cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Cho nên, lần này để cháu đi cầu tổ phụ ra mặt.
Trung niên nam tử lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, Trương Học Lâm ở Trương gia có địa vị tương đối đặc biệt, là người do lão tổ tông dốc lòng bồi dưỡng, có hắn ra mặt thì có thể dễ dàng bình ổn lửa giận lão tổ tông.
Gật đầu một cái, trung niên nam tử xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trương Học Lâm thầm cười lạnh một tiếng, làm việc lưỡng lự, lại không dám chịu trách nhiệm, trách sao nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là sư cấp cường giả, vẫn không thể tiến thêm một bước.
Hắn quay đầu, ánh mắt thay đổi không ngừng, dần trở nên âm trầm.
Doanh Thừa Phong! Đặng Hạ! Lần này để cho các ngươi thắng một lần, chẳng qua chúng ta sẽ rất nhanh giao phong thêm lần nữa.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tạo Thần
Tác giả : Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Chương 159
Nguồn: Sưu Tầm
Đêm tối yên tĩnh, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào trong đình viện, thi thoảng xung quanh đình viện lại vang lên những tiếng kêu rả rích của côn trùng, làm cho không gian tràn ngập sinh cơ.
Phong Huống ngồi im trong đình nhỏ giữa sân, hai mắt khép hờ, một bàn tay không ngừng gõ nhịp lên đùi, tựa hồ như đang tự hỏi cái gì đó.
Bỗng nhiên, lão dừng tất cả các động tác của mình, nói:
- Trương huynh! Đã đến đây thì xuất hiện đi, đừng giấu đầu hở đuôi như vậy muốn để lão phu cười vào mặt sao?
- Ha ha.... - Một đạo tiếng cười khẽ vang lên, nói:
- Sớm biết không thể gạt được cảm ứng của ngươi, Linh Sư chính là Linh Sư, ở phương diện này chiếm tiện nghi rất lớn so với chúng ta.
Một vị lão giả từ trong bóng tối đi ra, lão tiến vào trong tiểu đình, không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh Phong Huống.
- Hừ! Lục Mặc để cho các ngươi thời gian ba ngày, ngươi mãi hôm nay mới đến tìm lão phu, thực là không có thành ý. - Phong Huống bất mãn nói.
Vị lão nhân kia cười khổ một tiếng, nói:
- Lão phu khi nhận được tin tức thì lập tức chạy tới đây, trừ ngươi ra còn có Đặng lão nhân cũng phải thu xếp, ngươi còn nói là không có thành ý sao?
Phong Huống vung tay lên, nói:
- Ít nói nhảm, chuyện này ngươi tính giải quyết thế nào?
Lão già kia than nhẹ một tiếng, nói:
- Cho dù những người đó ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan ngửi được Dẫn Bức Hương, nhưng cũng chưa chắc đã do người Trương gia chúng ta phóng thích. - Lão ngẩng đầu lên, nói:
- Trăm năm qua, Trương gia chúng ta tuy rằng kiệt lực khống chế, nhưng vẫn không thể tránh được có một ít Dẫn Bức Hương thoát ra ngoài. Trong đó còn có một ít rơi vào trong những môn phái đối địch, điều này ngươi không thể phủ nhận a.
Phong Huống mặt lạnh nói:
- Nói như vậy ngươi tính toán phủi toàn bộ trách nhiệm?
Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Lão phu biết ngươi và Đặng lão nhân không dễ nói chuyện, nhưng lão phu cũng có điều muốn nhắc nhở các ngươi. Nếu thật có người vu oan giá họa ba nhà chúng ta tranh đấu, như vậy tông môn sẽ không có chỗ tốt. Hơn nữa.... - Lão đột nhiên dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Huống chi, sắp tới Truyền Thừa Tháp sắp mở ra, đây chính là chuyện đại sự trăm năm qua của bổn tông, liên quan tới sự hưng thịnh của tông môn, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này mới tốt a.
Sắc mặt Phong Huống cũng dần dịu xuống, nói:
- Cũng đúng. Muỗn lão phu không truy cứu nữa cũng được, nhưng phải đưa cho ta một ít đồ. - Cổ tay lão rung lên, từ trong ống tay áo có một tờ giấy trắng bay ra, rơi xuống trước mặt lão nhân kia.
Lão già cầm tờ giấy lên nhìn, cơ mặt hơi co rúm lại.
Trong lòng lão thầm mắng: "lão già này quả nhiên không dễ nói chuyện, hắn nhất định là sớm có tính toán."
Chẳng qua, việc đã như thế này cũng không thể không chấp nhận, lão chỉ đành cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi. Lão phu đáp ứng ngươi.
Vẻ mặt Phong Huống cuối cùng cũng hiện ra nụ cười, nói:
- Vậy đa tạ Trương huynh. Ha ha... Trời đã tối rồi, lão phu cũng không lưu Trương huynh lại nữa.
Lão già lắc đầu không nói gì, thân hình nhoáng lên cái đã biến mất giống như quỷ mị.
*************
Ngày tiếp theo, Doanh Thừa Phong từ trong biệt viện của Chấp Pháp Đường quay trở về Phong phủ.
Sự việc lần này ở Chấp Pháp Đường chỉ là sấm to mưa nhỏ, tuy rằng mọi người đều nhận ra Dẫn Bức Hương, nhưng Trương gia lại phủi sạch trách nhiệm. Đám người Đặng Hạ cũng không lấy ra được chứng cứ, cho nên Lục Mặc đem việc này ép xuống.
Doanh Thừa Phong và đám người Đặng Hạ mặc dù trong lòng không phục, nhưng bên ngoài cũng chẳng nói gì.
Vào giờ khắc này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có chút hối hận, nếu như có thể bắt sống tên sĩ cấp cường giả họ Trương hoặc là Đan Siêu mang về, như vậy cục diện bây giờ sẽ khác.
Tuy nhiên, lúc đấy dưới tình huống đàn dơi đầy trời không ngừng công kích, hắn không thể nào làm được điều đó.
Về tới phòng nhỏ của mình trong Phong phủ, hắn tự nhốt mình trong phòng, dường như đang giận dỗi điều gì. Nhưng trên thức tế, Doanh Thừa Phong từ lúc quay trở về tông môn thì hắn đã đoán được kết quả này. Có một số việc cũng không phải là dựa vào suy nghĩ của hắn là làm được, hiện tại thực lực của hắn còn quá yếu, thậm chí còn không có tư cách bước lên bàn cờ.
Chẳng qua, sẽ có một ngày hắn làm cho tất cả mọi người không dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn nữa.
"Cốp... Cốp... Cốp..."
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng *** đứt suy nghĩ của hắn.
Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, mở cửa ra, Phong Huống đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa.
- Chỉ là hoài nghi. - Chẳng qua trong lòng hắn cũng thầm nghĩ: "Đáng nhẽ, ta cũng có chứng cứ rõ ràng, nhưng đáng tiếc rằng tất cả đều đã chết."
Phong Huống mỉm cười, nói:
- Trương gia có nội tình thâm sâu, chỉ bằng vào phán đoán của ngươi căn bản không thể vặn ngã bọn họ a.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt đau khổ, nói:
- Sư tổ! Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho bọn họ sao?
Phong Huống cười lớn, lão vung tay áo nói:
- Mang vào đây.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, mấy người bê theo mấy cái hộp vào, cẩn thận đặt chúng lên mặt bàn, rồi mới cung kính lui xuống.
Phong Huống phất tay một chút, nói:
- Đây là lễ vật Trương gia bồi tội, ngươi hãy xem đi, còn oán hận gì nữa không?
Doanh Thừa Phong thoáng động, hắn tiến lên, mở chiếc hộp thứ nhất ra.
Bên trong cái hộp này đặt ba trăm bình ngọc, hắn mở một chiếc bình ra, mùi hương quen thuộc mau chóng xộc vào mũi của hắn.
Trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, cỗ này không ngờ lại có tới ba nghìn viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Đảo ánh mắt một vòng, những đan dược này đối với hắn mà nói thì không tính là cái gì. Nhưng nếu đưa cho chú của hắn, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với lão nhân gia và những môn hạ của mình.
Bên trong chiếc hộp thứ hai vẻn vẹn chỉ có mười chiếc bình ngọc.
Doanh Thừa Phong mở một chiếc bình ngọc ra, bên trong đó là thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, số lượng lên tới một trăm, ngoài ra còn có ba viên cực phẩm và một viên đan dược màu vàng sẫm mà hắn không thể nhận ra được.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong đối với Đan Đạo cũng không hiểu biết bao nhiêu, cũng chưa từng thấy qua siêu phẩm đan dược trong truyền thuyết. Nhưng hắn cũng hiểu được, viên đan dược kia tuyệt đối không phải là Dưỡng Sinh Đan.
Bởi vì viên đan dược này cũng không có mùi hương như Dưỡng Sinh Đan, nhưng hắn cũng biết đan dược này tuyệt đối có giá trị cao hơn rất nhiều so với đống đan dược kia cộng lại.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Doanh Thừa Phong, Phong Huống mỉm cười, nói:
- Đây là sĩ cấp Tạo Hóa Đan.
Thân hình Doanh Thừa Phong khẽ run lên, nói:
- Tạo Hóa Đan....
Loại đan dược này như sấm ở bên tai, đối với tất cả sĩ cấp thập tầng chân khí mà nói, bọn họ nguyện ý trả giá hết thảy mọi thứ để có thể đổi được một viên đan dược này.
Bởi vì khi dùng viên đan dược này, lúc tấn công bức tường chướng ngại cuối cùng của sĩ cấp lên sư cấp cường giả sẽ làm tỷ lệ thành công tăng thêm năm thành.
Với tư chất tu luyện của Doanh Thừa Phong, nếu muốn tấn chức sư cấp cường giả thì khẳng định phải dùng loại đan dược này, hơn nữa một viên còn chưa chắc đã đủ cho hắn thuận lợi đột phá.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói:
- Đan Dược Đường của bổn tông hàng năm đều có thể luyện chế ra một đám Tạo Hóa Đan, nó ngoại trừ dùng để cung cấp làm thù lao cho đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, còn phân một ít cho một vài thế lực lớn trong tông môn. Với bộ mặt của lão phu cũng có thể vì ngươi mà đòi nội đường Chú Tạo Đường đòi được một viên, nhưng đáng tiếc là, bổn môn có một luật lệ, một người nhiều nhất chỉ có thể lĩnh một viên Tạo Hóa Đan. Bất kể là thành công hay thất bại ngươi cũng không thể lĩnh thêm viên thứ hai.
Doanh Thừa Phong giờ mới hiểu được sự khổ tâm của lão nhân gia ông ấy, hắn hướng về phía Phong Huống vái một cái thật sâu, thấp giọng nói:
- Thừa Phong! Tạo Hóa Đan tuy rằng vẻn vẹn chỉ là sĩ cấp đan dược, nhưng là đan dược khiến cho tất cả các thế lực trong tông môn thèm thuồng nhất. Ha ha.... Lão phu từ tay Trương lão nhi kia lấy được một viên cũng đủ để hắn đau lòng rồi.
Doanh Thừa Phong bất cười, chẳng qua Phong Huống nói cũng không sai.
Một viên Tạo Hóa Đan có thể tạo thành sư cấp trưởng lão thực lực cường đại a.
Sĩ cấp và sư cấp kỳ thực có chênh lệch rất lớn, địa vị ở trong tông môn cũng hoàn toàn bất đồng. Trương gia làm như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu có thể mà nói thì tin tưởng rằng bọn họ tình nguyện xuất ra cả vạn viên Dưỡng Sinh Đan chứ không muốn lấy ra Tạo Hóa Đan.
- Còn có hai hộp, ngươi mở ra nhìn xem, xem có hài lòng hay không. - Phong Huống khẽ vuốt râu mỉm cười nói.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, đem hai cái hộp còn lại mở ra.
Ở trong hai cái hộp này, để một khối sắt màu đỏ, cùng với một hòn đá màu xanh nhàn nhạt trông rất mê người.
- Sư tổ! Cái này.... - Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, hắn tự nhiên nhận ra hòn đá nhò nhỏ này nhất định là một viên Phong Linh Thạch có thuộc tính quý hiếm, còn khối sắt kia cũng không biết là cái gì.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Lão phu xem qua cây trường thương của ngươi, thanh trường thương đó rất tốt, vô luận là thiết kế linh văn hay phối hợp linh lực thuốc tính đều có thể nói là cực phẩm. Chẳng qua, chúng đều có chỗ thiếu hụt.
Thân hình Doanh Thừa Phong hơi cứng lại, nói:
- Mời sư tổ chỉ điểm.
Phách Vương Thương ở trong tay hắn tuyệt đối là con bài lớn nhất chưa lật, hắn chính bằng vào uy lực của một thương này mà có thể chém giết cường địch trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. Nếu như có thể làm cho thanh trường thương này càng thêm hoàn mỹ, hắn tuyệt đối không tiếc phải trả giá.
- Thanh trường thương này cái duy nhất thiếu sót chính là nguyên liệu chế tạo. - Phong Huống mỉm cười nói:
- Nguyên liệu chế tạo thanh trường thương này chẳng qua chỉ là tinh cương bình thường mà thôi, mặc dù là tinh cương tốt nhất nhưng dù sao cũng còn xa mới có thể so sánh được với những tài liệu đặc thù. - Lão chỉ vào tàng sắt màu đỏ, nói:
- Vật này chính là Hỏa Vân Thạch, bẩn thân nó có Hỏa hệ lực lượng cường đại, nếu dung nhập vào trong trường thương như vậy có thể nâng cao uy lực của nó lên mấy lần.
- Mấy lần? - Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh, trái tim của hắn không ngừng đập mạnh.
- Không sai. Hơn nữa sau khi dung nhập Hỏa Vân Thạch vào bên trong, lão phu còn có thể truyền cho ngươi bí pháp. Ha ha.... Nếu vận may tốt, trường thương của ngươi có lẽ có thể thêm một loại thuộc tính.
Doanh Thừa Phong quá vui mừng, chút bất mãn trong lòng đã ném lên chín tầng mây.
Dùng chuyện lần này để đổi lấy nhiều bảo vật như vậy thì tuyệt đối đáng giá.
Chỉ có điều, nội tình Trương gia thâm hậu như vậy, thì ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải để cho bọn họ xuất thêm nhiều máu một chút.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tạo Thần
Tác giả : Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Chương 160: Sinh Linh Chi Thạch
Nguồn: Sưu Tầm
Nhìn thấy vẻ mặt Doanh Thừa Phong không che dấu được sự vui mừng, Phong Huống cũng cảm thấy an lòng. Lão cười nói:
- Thừa Phong! Trong hộp cuối cùng này chứa Phong Linh Thạch cũng là một trong những thiên hạ kỳ trân, nhưng đáng tiếc chính là linh tính lực lượng ẩn chứa trong nó không có bao nhiêu, gần như chẳng có ích nào, cho dù là lão phu tự mình xuất thủ cũng chưa chắc có thể thành công.
Tâm thần Doanh Thừa Phong chấn động, nói:
- Sư Tổ! Đây là linh thạch có thuộc tính gì?
Đôi mắt của hắn sáng rực lên, tim thoáng đập nhanh hơn vài lần.
Quát Linh Thạch! Đây chính là Quát Linh Thạch a.
Đối với một linh sư mà nói, Phong Linh Thạch thuộc tính mặc dù trọng yếu, nhưng linh tính lực lượng ẩn chứa bên trong nhiều hay ít cũng rất trọng yếu.
Tuy nhiên, với Doanh Thừa Phong thì khác, bởi vì có sự tồn tại của Trí Linh, cho nên chỉ cần hắn có một khối Quát Linh Thạch ẩn chứa chỉ một tơ linh tính lực lượng hắn cũng có thể tạo ra thêm nhiều linh tính lực lượng tương tự.
Phong Huống mỉm cười nói:
- Viên Phong Linh Thạch này ẩn chứa linh tính đỉnh đỉnh đại danh, so với Thiết Linh Chi Thạch cũng không hề thua kém, thậm chí còn tốt hơn.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên, hắn kinh hô lên:
- Sinh Linh Chi Thạch? - Phong Huống ngạc nhiên nhìn hắn, cười nói:
- Thừa Phong! Ngươi biết được không ít thứ a. Đây quả thật là Sinh Linh Chi Thạch.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời lên như sao.
Sinh Linh Chi Thạch có tác dụng tương tự với Thiết Linh Chi Thạch. Chẳng qua, Thiết Linh Chi Thạch là hấp thu sinh mệnh huyết nhục của các sinh linh chuyển hóa thành chân khí, còn Sinh Linh Chi Thạch trong truyền thuyết thì chuyển hóa thành sinh mệnh lực lượng của bản thân.
Nghe nói, dù một người bị một kiếm xuyên tim, chỉ cần đầu còn chưa đứt hẳn xuống, bản thân không bị tắt thở như vậy Sinh Linh Chi Thạch còn có thể hấp thu sinh mệnh lực lượng của sinh linh để làm cho bản thân chậm rãi khôi phục lại.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Đừng nói là linh tính Sinh Linh này rất hiếm thấy, cho dù là có được nó để dung nhập vào trong linh khí thì cũng không người nào dám thử nghiệm.
Phong Huống khẽ vuốt chùm râu dài của mình, nói:
- Thừa Phong! Lão phu yêu cầu vật này là muốn cho ngươi có thể thêm một chút kiến thức, nếu ngày sau có thể có được loại Phong Linh Thạch như thế này nữa thì ngàn vạn lần không được bỏ qua. Tuy rằng linh tính lực lượng ẩn chứa bên trong chúng quá ít, ngay cả lão phu tự thân xuất thủ cũng chưa chắc có thể quán linh thành công cho linh khí, cho nên ngươi không cần hy vọng xa vời làm gì.
Thần tình Doanh Thừa Phong trở nên ngưng trọng, vội vàng nói:
- Vâng! Đệ tử hiểu.
Miệng của hắn tuy rằng nói hiểu, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì không một ai biết được.
Phong Huống hài lòng nói:
- Thừa Phong! Mấy ngày này ngươi hãy ở trong nhà tu luyện cho tốt đi, nếu có thể làm cho trường thương tăng thêm uy lực, ngươi hãy tới Long Đầu Nham, tranh thủ làm cho tu vi chân khí tăng lên tới cửu tầng.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Phong Huống vốn chưa bao giờ quan tâm tới tình huống tu vi chân khí của hắn, bởi vì chỉ cần có được thiên phú Linh Sư cường đại, như vậy tông môn sẽ không ngừng cung cấp đan dược, để cho hắn có được tài nguyên sung túc mà tu luyện chân khí.
Ngoại trừ bảo vật nghịch thiên như Tạo Hóa Đan, những đan dược bình thường còn lại Doanh Thừa Phong không cần phải đau đầu tìm kiếm, cho nên Phong Huống đối với tu vi chân khí của hắn cũng không hề coi trọng.
Nhưng hôm nay, Phong Huống dường như có chút khác thường.
Lão không chỉ quan tâm tới tu vi chân khí của hắn, hơn nữa còn trăm phương ngàn kế muốn nâng cao uy lực của Phách Vương Thương.
Nếu người bình thường thì có lẽ không cảm nhận được điều gì, nhưng Doanh Thừa Phong đã sống hai kiếp làm sao lại không phát hiện ra.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Sư tổ! Tu vi chân khí của đệ tử tấn thăng nhanh cũng chưa chắc đã là chuyện tốt a.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Không tồi. Tiểu tử ngươi có thể kiên nhẫn và nhận thức như vậy thì quả thật không tồi. - Nhẹ nhàng vỗ bả vai Doanh Thừa Phong vài cái, lão nói:
- Kỳ thực ban đầu lão phu cũng không có suy nghĩ này, nhưng khi chân khí của ngươi tấn thăng tới bát tầng thì ý nghĩ này mới xuất hiện, có lẽ ngươi hẳn là có thể đi thử một chút.
Doanh Thừa Phong khó hiểu hỏi:
- Sư tổ! Người để đệ tử đi thử cái gì?
Phong Huống thản nhiên nói:
- Ta phải nghĩ biện pháp để cho ngươi tiến vào Truyền Thừa Tháp, xem có thể đạt được truyền thừa cường đại nào không.
Doanh Thừa Phong mở lớn hai mắt, trong đó như ghi rõ hai chữ "không hiểu".
Phong Huống khẽ lắc đầu, nói:
- Việc này ngày sau sẽ nói, dù sau khoảng cách tới lúc mở Truyền Thừa Tháp vẫn còn một năm, ngay cả là tuyển chọn trong tông môn cũng còn nửa năm nữa mới tới. Chỉ cần ngươi trong khoảng thời gian này có thể tiến thêm một bước, tấn thăng cửu tầng chân khí như vậy sẽ có đủ tư cách tham gia.
Doanh Thừa Phong tuy rằng không biết Truyền Thừa Tháp là cái gì, nhưng chỉ cần xem biểu hiện của Phong Huống là biết đó nhất định là một hồi kỳ ngộ khó cầu.
Loại tình huống giống như đột nhiên nhặt được tiền này Doanh Thừa Phong tuyệt đối không bao giờ buông tha.
Chỉ có điều, nghe khẩu khí của Phong Huống, Truyền Thừa Tháp này có liên quan tới vũ lực, đã như vậy hắn sẽ phải chuẩn bị thật tốt.
- Sư tổ! Người truyền thụ cho đệ tử phương pháp dung nhập Hỏa Vân Thạch vào binh khí bình thường đi. - Doanh Thừa Phong cung kính nói:
- Đệ tử sẽ tận tâm tận lực học tập không làm cho sư tổ thất vọng...
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nhìn Doanh Thừa Phong trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Tuy rằng hắn bây giờ mới cố gắng, cơ hội tiến vào Truyền Thừa Tháp cũng không lớn, nhưng có mình làm hậu thuẫn thì có thể thử một chút."
Dù sao, Linh Sư ở một vài phương diện có thiên phú hơn xa người luyện võ bình thường có tể bằng được, nếu toàn lực tài bồi... Chưa chắc đã không thể đem một số thứ truyền thụ cho Doanh Thừa Phong. Lần này, hắn ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan thu hoạch được rất nhiều thứ, lão nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong nói:
- Hiện tại ngươi xem qua quyển sách này, chẳng qua, ngươi phải nhớ kỹ chỉ được xem chứ không được làm thử.
Doanh Thừa Phong bị ánh mắt của lão nhìn thẳng vào mình thì toàn thân lập tức cảm giác không thoải mái, Phong Huống sư tổ dường như đã nhìn ra được một chút gì đó. Chẳng qua chuyện này cũng không hề kỳ quái, Doanh Thừa Phong trước đó đã đem một phần hành trình xảy ra trong Cửu Khúc Thập Bát Loan kể lại cho lão, với nhãn lực của lão thì tự nhiên có thể biết được tường tận thực lực của Doanh Thừa Phong. Vô luận là tu vi chân khí hay trình độ mạnh mẽ của sát khí cũng không thể giấu diễm được lão nhân gia.
Hơn một tháng này, tu vi chân khí và cường độ sát khí của Doanh Thừa Phong đã tăng lên một biên độ lớn, tốc độ gia tăng hơn xa so với tốc độ bình thường. Phong Huống mặc dù không hỏi hắn, nhưng cũng biết Doanh Thừa Phong gặp được kỳ ngộ khác, hơn nữa kỳ ngộ này hẳn là quan hệ với người của Trương gia. Chính vì như vậy cho nên lão khi đối mặt với Trương gia lão tổ tông chỉ đòi một ít đồ vật rồi lập tức buông tha.
Chẳng qua, lão cũng khá nhẫn tâm, những đồ lão đòi được đủ để cho lão gia hỏa kia phải đau lòng mấy năm. Vẻ mặt vốn ngưng trọng của Phong Huống đột nhiên xuất hiện nụ cười, lão nói:
- Lục Mặc tiểu tử kia tới tìm lão phu, có lẽ là vì báo cáo phán quyết chuyện lần này, trước tiên ngươi cứ xem qua quyển sách kia đi. Lão phu đi ra ngoài một chút sẽ quay trở lại.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong cung kính tiễn chân Phong Huống ra ngoài, trong lòng hắn dần yên tĩnh trở lại. Bất kể Phong Huống đối với hắn có hoài nghi hay không, nhưng lòng bảo hộ đối với hắn vẫn không thay đổi. Đa như vậy thì không phải nghĩ nữa, Doanh Thừa Phong cầm quyển sách lên, hắn lật sách ra xem.
Ở trong quyển sách này ghi lại cũng không phải là vũ kỹ mà là phương pháp rèn linh khí. Sử dụng bí pháp này để rèn căn bản không cần đem linh khí nấu chảy ra rồi đúc lại, mà chỉ cần đem tài liệu đặc thù và linh binh thả vào một chỗ, làm cho chúng dần dung nhập với nhau thành một thể. Sau khi dung nhập, linh khí tự nhiên sẽ có được năng lực đặc thù của tài liệu kia. Loại phương pháp này vô cùng kỳ diệu, nếu ở kiếp trước hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng được sẽ có biện pháp này, càng ngạc nhiên chính là bí pháp này có hạn chế rất nhiều.
Đầu tiên là loại thủ pháp này chỉ có thể thi triển trên linh khí, bởi vì chỉ cần là linh binh thì đều có một bộ phận linh lực thần bí, loại linh lực này khi được một thủ pháp đặc thù dẫn động mới có thể đem vật chất đặc thù dung nhập vào một cách hoàn mỹ. Tiếp theo, vật chất đặc thù khi bị hòa tan ra không thể xung đột với linh tính thuộc tính trong linh khí. Ví dụ như trong Phách Vương Thương có ẩn chứa Hỏa hệ lực lượng khổng lồ, nếu muốn dung nhập tài liệu đặc thù như vậy loại tài liệu đó phải thuộc Hỏa hệ. Nếu dụng một khối tài liệu Băng hệ như vậy cho dù là Phong Huống tự tay xuất thủ cũng đừng mong có thể dung nhập hai thứ vào với nhau.
Hiển nhiên, sử dụng thủ pháp này để rèn linh khí có rất nhiều chỗ tốt. Nếu thất bại thì không cần nói tiếp, nhưng nếu nói tiếp như vậy không chỉ uy lực của linh binh sẽ tăng lên rất lớn, hơn nữa bởi vì có vật liệu đặc thù gia nhập vào làm cho linh binh sẽ có cơ hội gia tăng thêm một loại thuộc tính mới. Chậm rãi khép quyển sách lại, Doanh Thừa Phong nhắm mắt, trong lòng thì hỏi:
- Trí Linh! Ngươi đã xem qua chưa?
- Đã xem qua.
- Cảm giác thế nào?
- Rất tốt.
- Có nắm chắc không?
- Không biết. Cái này phải thử mới được.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi cau lại, nói thật nếu để cho bản thân hắn tự mình xuất thủ thì không hề nắm chắc. Đừng nói là có thể dung nhập chúng lại với nhau để tạo ra chỗ chứa cho một thuộc tính mới, cho dù là muốn đem Phách Vương Thương và Hỏa Vân Thạch dung nhập lại một chỗ cũng là chuyện tương đối khó.
Nhưng Trí Linh thì khác, nó có năng lực tính toán cường đại trợ giúp có lẽ có thể hoàn thành được việc này. Đương nhiên, có thể hay không làm cho Phách Vương Thương thêm một chỗ trống cho thuộc tính mới thì không biết được. Chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong nhanh chóng tiêu hao, từ trên người hắn lập tức tràn ra ngoài một cỗ lực lượng tinh thần quét qua Hỏa Vân Thạch và Sinh Linh Chi Thạch, sau đó bao trùm lấy chúng. Một lúc lâu sau, cỗ tinh thần lực này giống như thủy triều rút đi, mà ở trong đầu Doanh Thừa Phong lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh Phách Vương Thương và Hỏa Vân Thạch. Chúng nó ở cạnh nhau, từ từ Hỏa Vân Thạch càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tan biến mất, mà phách Vương Thương thì càng ngày càng đỏ lên, nhiệt độ mỗi lúc một cao, gần như biến thành một ngọn lửa đang cháy. Khi thấy được cảnh này, Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, ánh mắt hắn dần trở nên kiên quyết. Đưa một tay tay cầm lấy chiếc hộp dài đựng Phách Vương Thương, lấy ba đoạn thương ở bên trong ra ghép lại thành một thanh linh binh hoàn chỉnh, tay còn lại thì cầm lấy Hỏa Vân Thạch, cảm khái ngàn vạn lần nói:
- Trí Linh! Thành hay không thành thì phải xem tính toán của ngươi....
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tạo Thần
Tác giả : Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Chương 161
Nguồn: Sưu Tầm
Một luồng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt chợt xuất hiện ở trong phòng, nó giống như ánh sáng của ngọn nến đang cháy bập bùng đột nhiên sáng ngời lên.
Từ từ, một luồng ánh sáng bắt đầu khuếch tán ra ngoài, hơn nữa còn tràn ngập khắp trong phòng.
Mà ở giữa phòng, nơi phát ra ánh sáng kia, vẻ mặt Doanh Thừa Phong vô cùng ngưng trọng đem Hỏa Vân Thạch đặt lên đầu Phách Vương Thương.
Ở trong ba đoạn trường kia, nơi đầu thương không nghi ngời gì chính là chỗ quan trọng nhất, cũng là chỗ sắc bén nhất.
Tương tự, linh văn ở trên đầu mũi trường thương cũng là cỗ quan trọng nhất của bộ đồ án linh văn.
Muốn đem Hỏa Vân Thạch thành công dung nhập vào trong Phách Vương Thương, lựa chọn bắt đầu từ chỗ đầu mũi thương không nghi ngờ gì chính là thích hợp nhất.
Chân khí của Doanh Thừa Phong mạnh mẽ tiến vào trong thanh trường thương, Hỏa hệ lực lượng ẩn giấu ở trong thanh trường thương bị cỗ lực lượng này kích phát, hóa thành từng đạo Hỏa hệ lực lượng khác thường phóng thích ra ngoài.
Dựa theo phương pháp Phong Huống ghi lại trong sách, muốn hoàn thành hành động dung hợp vĩ đại này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng bởi vì trong đầu hắn có Trí Linh, có thể đem chân khí phát huy tới mức tận cùng, cho nên Doanh Thừa Phong mới có thể vào thời khắc này để thử nghiệm.
Lực lượng tinh thần khống chế được chân khí, dựa theo Trí Linh cung cấp lộ tuyến mà bắt đầu vận chuyển.
Từ đầu trường thương xuất hiện một cỗ chân khí mạnh mẽ như thủy triều tràn sang Hỏa Vân Thạch.
Tảng đá kia quả thật giống như lời Phong Huống nói, đây quả thật là một bảo vật cực kỳ quý báu, khi bị Hỏa hệ lực lượng cường đại tấn công, thể tích của nó dần thu nhỏ lại với tốc độ rất thong thả.
Giống như có một thanh đao vô hình đang cạo tảng đá, những mảnh vụn rơi ra hóa thành một loại lực lượng thần kỳ tiến vào trong Phách Vương Thương.
Linh tính! Giờ phút này Doanh Thừa Phong có thể cảm ứng được một cỗ linh tính lực lượng khổng lồ. Cỗ lực lượng này so với lực lượng phong ấn bên trong Phong Linh Thạch còn mãnh liệt hơn vài phần.
Đó cũng không phải là cỗ lực lượng này tăng lên, mà chính là phẩm chất của chúng được nâng cao.
Khi dung nhập loại lực lượng này, uy lực của toàn bộ Phách Vương Thương sẽ đề cao lên rất nhiều.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng mừng thầm, Phong Huống sư tổ quả nhiên là một Linh Sư cường đại, lão nhân gia cung cấp phương pháp quả thực vô cùng hữu hiệu.
Nhưng mà ngay vào thời khắc hắn hoàn toàn trầm mình vào trong khoái cảm rèn lại linh khí, bên ngoài Phong Huống quỷ dị xuất hiện, hơn nữa còn dùng loại ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn vào trong phong của hắn.
- Phong sư thúc! - Lục Mặc cười khổ nói:
- Đều là tiểu chất không tới đúng thời điểm, quấy rầy ngài và Thừa Phong nói chuyện.
Phong Huống hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cũng không cần giải vây cho tiểu tử đó. Hừ.... Tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng không ngờ lại muốn dùng chính lực lượng của mình để dung hợp tài liệu đặc biệt. Thật sự là.... Không biết tự lượng sức mình.
Lục Mặc trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử Doanh Thừa Phong kia thiên phú trên Linh Đạo quả thật kinh người, nhưng dù sao cũng bị giới hạn bởi tuổi tác và kiến thức, làm sao hiểu được nhiều như vậy. Nếu như lão nhân gia ngài không đưa đồ vật kia ra, hơn nữa còn không có nói rõ ràng, hắn làm sao dám lỗ mãng làm việc như thế?
Chỉ có điều, những lời này có đánh chết hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Ho nhẹ một tiếng, Lục Mặc khuyên giải, nói:
- Phong sư thúc! Doanh Thừa Phong đối với Linh Đạo cực kỳ mong chờ, khi gặp được một loại kỹ xảo mới lập tức không nhịn được mà muốn làm thử, đây cũng không phải là điều gì đáng trách. Dù sao, có ngài ở bên cạnh thì nhiều nhất chỉ là thành phẩm thất bại, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Phong Huống quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sát khí trên người hơi thoát ra lại lập tức thu lại, nói:
- Nói hươu nói vượn.
Sát khí do lão phóng thích ra tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn như trước làm Lục Mặc giảm giác được một trận hàn ý, thậm chí cả người nổi lên một tầng da gà.
Ánh mắt Phong Huống dừng lại ở trên cánh cửa đóng chặt trước mặt, lão thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc. Khối Hỏa Vân Thạch này ở trong tay Trương lão nhi kia cả mấy chục năm, được coi như bảo bối, lần này bị lão phu nhân cơ hội lấy được, vậy mà không nghĩ tới lại bị tiểu tử này lãng phí. Ài! Thật sư là người tính không bằng trời tính, định mệnh chú định a.
Khóe miệng Lục Mặc hơi giật giật vài cái, trong lòng âm thầm khinh miệt: "Hóa ra lão nhân gia ngài hùng hổ ra mặt vì Doanh Thừa Phong kỳ thật mục đích chính là bảo vật trong tay Trương gia lão tổ tông a."
Chẳng qua, bảo vật trân quý như vậy vào tay cuối cùng vẫn là tiện nghi cho Doanh Thừa Phong.
Ngay cả với lòng dạ của Lục Mặc, thì ở sâu trong tâm hồn hắn cũng không khỏi hâm mộ sự may mắn của Doanh Thừa Phong.
Hắn cũng thở dài một tiếng, an ủi nói:
- Phong sư thúc! Doanh Thừa Phong ở trên Linh Đạo thật sự có thiên phú rất lớn, sử dụng tinh cương và áo giáp bằng da bình thường có thể rèn ra linh khí, không ngờ lại toàn bộ đều là thượng phẩm. Có lẽ, lúc này đây hắn sẽ mang tới cho ngài một sự kinh hỉ.
Phong Huống chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt không tốt đánh giá Lục Mặc, trầm giọng nói:
- Ngươi.... Tin tưởng sao?
Lục Mặc cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta tin mới là có quỷ a."
Doanh Thừa Phong dù sao cũng chỉ là con người chứ không phải là thần.
Lấy tu vi chân khí của hắn cùng với học thức trên Linh Đạo làm sao có khả năng hoàn thành loại bí pháp mà ngay cả Linh Sư chính thức cũng cảm thấy khó có thể học tập nổi.
Phải biết rằng, Phong Huống khi truyền thụ loại bí pháp này cho Doanh Thừa Phong cũng không phải là để cho hắn tự tay động thủ, mà là muốn tiểu tử này có một cái ấn tượng, để khi bản thân ở một bên quan sát có thể tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng mà, không nghĩ tới lão vừa mới ra ngoài gặp Lục Mặc, Doanh Thừa Phong lại to gan lớn mật tự mình luyện chế.
Thật sự cũng không biết là tiểu tử này đến tận cùng là ăn gan hùm hay sao mà lại dám làm việc lỗ mãng như thế.
Bỗng nhiên, sắc mặt Phong Huống trở nên ngưng trọng, dường như phát hiện ra chuyện gì khó tin vậy.
Trong phòng, ngoại trừ chân khí biến hóa ra còn có tinh thần lực lượng đặc biệt mà Linh Sư sở hữu đang lởn vởn, cho nên Lục Mặc cũng vô pháp cảm ứng được tình hình thực tế ở bên trong.
Nhưng Phong Huống thì không giống với hắn, lão tuy rằng cũng ở ngoài cửa nhưng lại có thể cảm ứng được mọi biến hóa ở trong phòng.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của lão là biết trong gian phòng đó nhất định đang xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn của lão.
Bất kể Doanh Thừa Phong sao lại lớn gan làm loạn, nhưng hắn ở trên Linh Đạo lại có thiên phú không ai so sánh nổi. Người tài giỏi như thế chính là trân bảo của toàn bộ Khí Đạo Tông, mặc kệ như thế nào cũng không thể để bị hại.
Cho nên, thanh âm của Lục Mặc cũng có vài phần xao động.
Phong Huống nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng hiện lên vẻ cổ quái.
Thật lâu sau, lão mới đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Lục Mặc! Không ngờ ánh mắt của ngươi lại chuẩn như vậy.
- A.....
Lục Mặc há to miệng kêu lên một tiếng, làm như thế nào cũng không nghĩ ra được lại từ trong miệng Phong sư thúc nghe được một câu không đầu không đũa như vậy.
Ánh mắt Phong Huống hiện lên tia sáng khác thường, lão thì thào nói:
- Tiểu tử này có lẽ thật sự sẽ mang tới cho lão phu ngạc nhiên và vui mừng rất lớn.
"Hít...." Trong miệng Lục Mặc vang lên một tiếng hít sâu.
Hắn vừa rồi chẳng qua là nói lung tung mà thôi, cốt yếu là làm giảm lửa giận của Phong Huống xuống, nhưng từ sâu trong lòng hắn lại không từng hy vọng Doanh Thừa Phong lại có thể thành công.
Thế nhưng, Phong Huống sư thúc không ngờ nói tiểu tử này có lẽ thật sự có thể mang tới cho bọn họ ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Loại bí pháp dung hợp này ngay cả toàn bộ Khí Đạo Tông cũng không có bao nhiêu người có thể làm được. Vậy mà Doanh Thừa Phong chỉ bằng vào thực lực của người có thiên phú Linh Sư chẳng lẽ lại có thể làm được sao?
Nếu tiểu tử này thật sự làm được, như vậy thiên phú của hắn ở trên Linh Đạo sợ rằng đạt tới mức vô cùng đáng sợ a.....
*****************
Được chân khí cường đại kích phát, Hỏa hệ lực lượng trong Phách Vương Thương cuồn cuộn không dứt, tuy rằng tốc độ không mau, nhưng lại liên tục không ngừng, làm cho Hỏa Vân Thạch chậm rãi mềm ra, hơn nữa dần bị thanh trường thương hấp thu.
Từng chút bột phấn từ trên Hỏa Vân Thạch dung nhập vào trong Phách Vương Thương, khiến cho thanh trường thương xảy ra biến hóa tinh tế.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng âm thầm kêu khổ không ngừng.
Chân khí của hắn do vận chuyển với cường độ cao, tốc độ tiêu hao thật quá mức kinh người.
Hỏa Vân Thạch chỉ mới hòa tan một chút nhưng chân khí trong cơ thể hắn đã vơi đi mất một nửa. Nếu dựa theo tốc độ này thì dù hắn đem toàn bộ lực lượng của mình ra cũng vô pháp hoàn thành toàn bộ quá trình dung hợp.
Tuy nói trong tay hắn có vô số đan dược, nhưng khi dùng lại bị hạn chế số lượng, hắn cũng không phải là cái động không đáy, dùng bao nhiêu cũng được.
Lúc này, trong lòng hắn xuất hiện một tia hối hận.
Bản thân hắn vẫn còn ít quan sát những kỹ xảo do các Linh Sư khác thi triển.
- Phương án thứ hai bắt đầu. - Bỗng nhiên, ở trong đầu hắn đột ngột vang lên thanh âm quen thuộc của Trí Linh.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lập tức cảm ứng được, dưới sự khống chế của chân khí của mình Phách Vương Thương đã xảy ra biến hóa tinh tế.
Từ trên Phách Vương Thương phóng thích ra Hỏa hệ lực lượng cũng không có không giới hạn như trước, khiến ho khuếch trương ra ngoài, mà là khi đạt tới phạm vi thích hợp lập tức quay trở về.
Từ từ, tất cả lực lượng tạo thành một lộ tuyến quỷ dị quay trở lại, lấy Doanh Thừa Phong và Phách Vương Thương làm trung tâm, trong vòng bán kính ba thước không ngờ lại tạo thành một tình cảnh rất cổ quái.
Khi tình cảnh này hình thành, luồng ánh sáng phát tán rộng ra xung quanh cũng chậm rãi thu liễm lại, hơn nữa khoảng chừng trong vòng ba thước mới chậm rãi dừng hẳn.
Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày lên, tuy rằng lúc này cũng không phải là hắn khống chế chân khí, nhưng bởi vì chân khí do bản thân cung cấp cho nên có thể cảm ứng được rõ ràng những biến hóa ở bên trong.
Lưới lửa - Trí Linh khi khống chế chân khí đã tham khảo cách vận chuyển của Lưới Lửa, nó đem chân khí đưa vào trong Phách Vương Thương, kích phát ra Hỏa hệ lực lượng trong trường thương. Hỏa hệ lực lượng phóng thích ra ngoài tạo thành một tấm lưới lửa, hơn nữa còn tạo ra một đường quay trở về.
Lộ luyến quay về của lưới lửa này kết thúc chính là thân thể Doanh Thừa Phong, chính xác hơn là đan điền ở trong cơ thể hắn.
Đặc điểm lớn nhất của lưới lửa này chính là nó vận chuyển không ngừng, như vậy tiêu hao chân khí sẽ giảm tới mức thấp nhất. Với tu vi chân khí bát tầng của hắn tuyệt đối có thể duy trì được tiêu hao chân khí của lưới lửa này.
Kể từ đó, bất kể Doanh Thừa Phong cung cấp nhiều ít bao nhiêu chân khí cho Phách Vương Thương, trong đó tuyệt đại bộ phận sẽ thông qua con đường này quay trở về đan điền của Doanh Thừa Phong.
Cách làm như vậy có thể nói là rất tài tình, so với biện pháp trong sách của Phong Huống ghi cho hắn thì còn cao minh hơn rất nhiều.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.