Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái, không biết Trương Hắc Ngưu lúc đầu kiên quyết như thế giờ lại bắt đầu đổi ý, chẳng lẽ là thật sự vì không muốn muốn chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài. Cho dù bịt miệng được Lý Nhất Sinh thì chúng tăng cũng là nhiều người nhiều miệng, chưa chắc nha. Bạch Kim Nguyệt nhìn Trương Hắc Ngưu nhưng thủy chung vẫn không hỏi. trên đường về, Trương Hắc Ngưu nhìn mông lung ra ngoài, tựa hồ là phát hiện cái gì, Bạch Kim Nguyệt không hiểu nói:
- Trương đại ca, này phía ngoài có cái gì hấp dẫn chàng sao?
Lúc này hai người ngồi ở trên xe ngựa, được gia đinh Lý gia hộ vệ dẫn về khách sạn.
Trương Hắc Ngưu thu hồi ánh mắt:
- Dọc theo đường đi tổng cộng có hai mươi ba người theo dõi nhìn trộm chúng ta, trong đó mười một người người từng đổi qua ba lần y phục, mười người đổi hai lần y phục, hai người đổi một lần y phục!
Bạch Kim Nguyệt nghe vậy cả kinh, vội vàng ló đầu ra bên ngoài nhưng nàng không phát hiện ra điều gì dị thường, phía ngoài chỉ có tiểu thương và tiểu thương, người đi đường và người đi đường.
- Trương đại ca làm sao phát hiện?
Bạch Kim Nguyệt kỳ quái hỏi.
- Như thế nào phát hiện?
Trương Hắc Ngưu tựa hồ không biết rõ Bạch Kim Nguyệt tại sao phải hỏi như vậy:
- Vừa nhìn là biết, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Bạch Kim Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói, mình cũng không phải là thứ quái vật như hắn, làm sao có thể nhìn ra.
Xe ngựa chậm rãi đi vào, mặc dù phát hiện có người đi theo nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không nghĩ sẽ bắt lại, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, sau đó chỉ ra mấy người cho Bạch Kim Nguyệt thấy làm nàng mở rộng tầm mắt.
Trong đình viện, bên cạnh một chiếc bàn đá, một mỹ nhân tuyệt mỹ lẳng lặng ngồi thêu một đồ án gì đó. Nàng ngồi đó an tĩnh và tường hòa, vô cùng ung dung cao quý, tràn đầy khí tức làm người ta trầm mê, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh, trở thành tiêu điểm của mọi người, chẳng qua là thân là tiêu điểm nhưng nàng lại tựa hồ như cái gì cũng không biết , chìm đắm trong thế giới của mình, tuyệt đối độc lập.
Ánh mắt của mọi người mặc dù tập trung vào nàng nhưng không hề có ý tứ hân thưởng. Trừ ba kiếm thủ, vừa rồi lại thêm mấy người hy sinh, thậm chí bao gồm cả tiểu nhị đi vào đưa nước, vô luận là người nào, chỉ cần vượt qua chu vi một trượng xung quanh nàng là bị nàng dùng kim khâu trong tay nhanh như tia chớp chế trụ bất động. Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, bao gồm cả Vân Quan Nguyệt cũng không muốn tiến lên. Trên mặt Quỷ kiếm lộ ra nụ cười thần bí, người này tới vừa đúng lúc, bất quá nàng không phải là......
Chu Bất Đồng cảm giác mình sắp phát điên. Trong đình viện cao thủ nhiều như vậy mà lại bị một nữ tử nhìn qua vô cùng nhu nhược, phảng phất là thiên kim đại tiểu thư luôn ở khuê môn vây khốn, Chu Bất Đồng đứng ngồi không yên, hết nhìn nữ tử trong đình viện lại quay sang Trần Tiểu Thúy đang ngồi phía sau, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nữ tử thần bí này rốt cuộc là tới làm gì?
Vân Quan Nguyệt nhíu mày, một hộ vệ đi lên xin chỉ thị:
- Trương quản gia, chúng ta bây giờ phải làm gì?
Mắt thấy ba kiếm thủ mạnh như vậy cũng bị chế trụ, nhiều đồng liêu cũng bị đánh bại, chủ nhân Trương Hắc Ngưu vừa không có ở đây, mấy hộ vệ cũng chỉ biết trông vào chủ ý của Vân Quan Nguyệt.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến!
Vương Đạo Thống ghé sát bên cạnh Vân Quan Nguyệt:
- Thật sự là người kia?
Vân Quan Nguyệt gật đầu:
- Không có sai! Chính là người kia! Nhưng nàng không phải là điên rồi sao?
- Điên rồi mới đáng sợ hơn!
Quỷ kiếm trong lúc bất chợt lên tiếng, nụ cười trở nên trắng bệch, dường như nhớ ra chuyện gì đó trọng yếu, thân thể khẽ run.
- Đúng rồi! Mẹ của nàng chính là Bàng gia! Ngươi mới vừa rồi nói gì điên rồi mới đáng sợ hơn?
Vân Quan Nguyệt kỳ quái hỏi.
- Sau cuộc chiến hoàng thành thì nàng đã thất tung, không ngờ là trở về nhà mẹ đẻ!
Vương Đạo Thống có được tình báo trọng yếu.
- Nàng...... Nàng...... Bây giờ đang thêu hoa......
Quỷ kiếm mới vừa rồi mới nhớ tới tin tức trọng yếu này. Đã một thời gian rất lâu không thấy người kia nên có chút quên lãng, một giọt mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Mọi người nhìn Quỷ kiếm không dám tin tưởng, lão có thể ở trong vòng vây của ba kiếm thủ vẫn hết sức trấn định, sao bây giờ lại thành như vậy. Nữ tử thần bí này có gì đáng sợ mà làm lão khẩn trương đến vậy.
- Đúng nha! Chúng ta cũng nhìn thấy, nàng bây giờ đang thêu hoa!
Vương Đạo Thống nói.
- Nhưng là nàng...... Một khi thêu xong......
Cánh tay Quỷ kiếm bắt đầu run rẩy lên, thanh âm chợt cao lên:
- Sẽ............ Giết...... Người!
Mấy chữ cuối cùng lão nói the thé khiến người ta cực kỳ khó chịu.
- Giết người?
Vân Quan Nguyệt cùng Vương Đạo Thống biến sắc vì bọn họ biết rõ sự lợi hại của người này .
Chúng hộ vệ cũng tái mặt, mặc dù không biết đại danh của người này nhưng đã thấy qua thân thủ. Một hộ vệ đã bắt đầu chuẩn bị cung nỏ, lại bị Vân Quan Nguyệt ngăn lại:
- Như vậy cũng sẽ càng thêm chọc giận nàng!
- Ta......
Lần trước, tận mắt nhìn thấy nàng thêu sau đó suýt nữa đem đầu Nhị gia bổ xuống! Nếu không có nhiều trưởng lão kịp xuất thủ......
Quỷ kiếm tựa hồ là có chút dọa sợ.
- Vậy chúng ta phải làm gì?
Vương Đạo Thống vội la lên, người này võ công cực cao, vượt xa cả trí tưởng tượng của mình. Thân là một kẻ cắp chuyên nghiệp, bảo vệ tốt mình mới là chuyện trọng yếu nhất, nhìn chằm chằm vào Quỷ kiếm.
- Chạy nhanh lên!
Quỷ kiếm cũng không hai lời, chỉ vào cửa tường phía sau. Vương Đạo Thống lập tức hướng cửa sau vọt tới nhưng vẫn không hô với Vân Quan Nguyệt:
- Trương huynh, chúng ta đi nhanh lên thôi, chết vớ vẩn trong tay một người điên không phải là chuyện tốt!
Vân Quan Nguyệt khẽ do dự , thân là một kiếm khách đứng đầu chánh đạo, hành động như vậy thật sự là có chút mất mặt. Bất quá nghĩ lại bản thân mình đang giả trang, nếu có mất mặt cũng không là gì, vội vàng cũng theo Vương Đạo Thống chạy về cửa sau. Những người khác càng không phải nói, cũng nhanh chóng rút lui theo hai người. Chỉ còn lại Chu Bất Đồng trong phòng là không biết làm sao, gian phòng này không có cửa sau, y lại không dám mạo hiểm xông ra. Mặc dù nữ tử thần bí chẳng qua đem người tiến vào chung quanh một trượng chế trụ, nhưng cũng không đủ bảo đảm nàng sẽ đột nhiên nổi đóa chế trụ hết thảy.
Vừa lúc đó, động tác của nữ tử thần bí chợt dừng lại, kim thêu trong tay phải chậm rãi đâm ra mũi cuối cùng rồi tựa hồ như gút lại, dùng răng khẽ cắn sợi chỉ vô hình. Mọi người cũng cảm thấy trong lòng chấn động mạnh một cái, nữ tử thần bí tựa hồ hết sức hài lòng đem chiếc khung tròn kia lên cẩn thận ngắm nhìn, ánh mắt vô cùng chú ý, nhưng chỉ sau một khắc, thân thể nàng chợt rung lên, một luồng kình khí vô cùng mãnh liệt từ trên người lấy xu thế cuồng mãnh vượt quá tưởng tượng thổi ra bốn phía. Bàn đá trên mặt đất lẫn ba kiếm thủ trong nháy mắt bị bắn vào vách tường.
Quỷ kiếm khẽ than một tiếng:
- Bắt đầu!
Mọi người vội vàng nối đuôi nhau chui ra từ cửa sổ phía sau. Sắc mặt Chu Bất Đồng trắng bệch. Uy thế kinh khủng phát ra trong nháy mắt của nữ tử kia đã đánh tan ý thức phản kháng của y.
Trong mắt nữ tử thần bí lóe sáng tinh quang, phảng phất có hai luồng ngọn lửa bốc cháy, lạnh lùng nhìn khung tròn trong tay, không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ trong vài ba nhịp thở, chiếc khung tròn trong tay nàng biến thành bụi nhỏ, phiêu tán ra bốn hướng. Sợi tơ dài buộc nó nhờ vào kình khí cũng tung bay như một vật có sinh mệnh. Nữ tử lạnh lùng nhìn một vòng, phảng phất xuyên thấu vách tường, xuyên thấu y phục, xuyên thấu lòng người, hung hăng xuyên vào tâm linh, nói giọng lạnh băng khiến người ta như rơi vào địa ngục:
- Bọn thái giám các ngươi, tất cả đều đáng chết!
Mọi người rúng động, Vương Đạo Thống kỳ quái hỏi Quỷ kiếm:
- Nàng đang nói cái gì...... thái giám?
Quỷ kiếm vừa quay đầu lại thì thấy nữ tử thần bí đang lấy ra một thanh trường kiếm mỏng mảnh sau lưng thì khẩn trương:
- Nàng còn tưởng rằng đang ở trong cuộc chiến hoàng thành, trầm mê trong ảo mộng không cách nào khống chế!
Vân Quan Nguyệt khẽ sững lại, y không tham dự cuộc chiến hoàng thành ngày đó, chẳng qua nghe kể lại sự thảm liệt của nó. Với thân thủ của người này còn rơi vào hoàn cảnh như vậy, Vân Quan Nguyệt khẽ thở dài, không cách nào tưởng tượng lúc ấy xảy ra những gì.
Đó là một kiếm mảnh khảnh tinh tế nhưng trong tay nữ tử lại thêm vào mấy phần điên cuồng. Nữ tử chậm rãi bạt kiếm làm vang lên một tiếng kêu nhẹ nhàng ưu mĩ, thân kiếm chỉ lớn hơn nhành trúc một chút, cực kỳ sắc bén, theo nội kình quán chú phát ra quang hoa vô cùng hoa mĩ.
- Thiên nữ thêu hoa kiếm!
Quỷ kiếm nhỏ giọng.
Nữ tử thần bí cầm kiếm đưa sang một bên, nhìn vào Chu Bất Đồng ở gần nhất. Chu Bất Đồng chợt run lên, theo bản năng cầm lấy đại đao nhưng sợ nhũn cả ra, không biết làm thế nào cho phải!
- Hỏng rồi!
Vân Quan Nguyệt nhớ tới Chu Bất Đồng, vội vàng định quay ngược lại thì bị Vương Đạo Thống kéo nói:
- Sinh tử tùy mạng, giàu sang do trời! Trương huynh cần gì tự đi chịu chết!
- Có cái nên làm có việc không nên làm!
Vân Quan Nguyệt lắc đầu, thật sự là không muốn đối mặt người này, hơn nữa người này còn bị điên.
Kiếm thế nữ tử thần bí chậm rãi phát động, chung quanh thân thể phảng phất có một luồng khí vô hình lưu động không ngừng, tạo thành vô số bông hoa xinh đẹp trong không gian bao quanh thân thể. Trông nữ tử thần bí lúc này tựa như tiên tử trong hoa, xinh đẹp tuyệt luân.
Nữ tử thần bí chậm rãi giương kiếm, đang lúc này phía ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng rồi một giọng nữ ôn nhu vang lên:
- Không biết Tiểu Thúy tỉnh hay chưa? Tư vị đó quả thật là vô cùng khó chịu!
Lặng yên không một tiếng động, không có một tiếng bước chân nhưng lại có một giọng thô kệch trả lời:
- Tỉnh là tốt rồi, còn chưa tỉnh mà nói cũng phải là tỉnh rồi chứ! bằng không...... Y...... Hộ vệ giữ cửa làm sao nằm ở trên mặt đất!
Ngoài cửa vang lên một cước đá vào người nằm trên mặt đất rồi tiếng một người khẽ rên lên.
- Trương đại ca......
Giọng nữ khẽ cả kinh.
Hộ vệ trên mặt đất bò dậy, hét lớn:
- Đại nhân, có cao thủ không rõ xông vào!
- Cao thủ?
Giọng nam hừ một tiếng:
- Cao bao nhiêu, chẳng lẽ còn cao hơn so với phòng này?
Vừa nói thân hình đã xuất hiện ở phía ngoài đình viện, bên cạnh là một mỹ phụ ung dung cao quý, bên hông đeo một thanh kiếm dát đầy vàng ngọc, chính là Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt.
Nữ nhân thần bí quay đầu lại, lực chú ý tập trung vào hai người, những người khác trong đình viện cũng thở phào, Chu Bất Đồng lại càng toàn thân hư thoát ngồi phịch trên mặt đất, mồ hôi ướt đầm thân thể. Lực uy hiếp của nữ tử kia làm y cảm giác kiệt sức, phảng phất tuổi thọ ngắn đi mấy năm.
- Đây là......
Bạch Kim Nguyệt và nữ nhân thần bí ngước nhìn nhau, Bạch Kim Nguyệt chấn động, nữ nhân trước mắt xinh đẹp kinh nhân, tựa như không phải là tinh linh trên thế gian, mà là một tiên tử ở trong bách hoa của thiên địa. Nàng lặng lẽ đứng trong đình viện, phảng phất như dạo chơi giữa biển hoa, bên cạnh còn trôi nổi vô số đóa hoa ẩn hiện, dường như linh hồn và ý niệm bách hoa đang bảo vệ thân thể, khiến người nhìn vào trầm mê.
Chờ một chút! Bạch Kim Nguyệt dùng sức dụ mắt nhìn những đóa hoa trôi nổi quanh người nữ tử không phải là hư ảo mà là thật. Hơn nữa thanh kiếm mảnh mai như một nhành trúc đang tán mát kiếm quang kinh người chứng tỏ chủ nhân là một tuyệt thế kiếm thủ võ đạo siêu cường. Những đóa hoa trôi bên cạnh không phải là hoa thật mà là kiếm hoa tạo thành từ kiếm khí, Bạch Kim Nguyệt theo ý thức lui lại một bước.
Nữ nhân thần bí thấy Bạch Kim Nguyệt cũng tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng trong khoảnh khắc lại nhìn vào thanh kiếm hoa lệ đeo bên hông nàng, trong mắt chợt lóe lên. Trương Hắc Ngưu cũng bước tới, nhìn sững vào nữ tử xinh đẹp như hoa tiên đứng đó. Vẻ xinh đẹp của nàng vượt qua cả Bạch Kim Nguyệt, võ lực vượt qua Vân Quan Nguyệt, không biết là thần thánh phương nào, hắn hỏi hộ vệ bên cạnh:
- Nàng chính là cao thủ không rõ?
Hộ vệ gật đầu:
- Chính là nàng, không biết dùng thứ gì đâm thuộc hạ một cái rồi cả người vô lực nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi!
Thoạt nhìn hết sức không tệ a! Trương Hắc Ngưu nhìn một vòng đánh giá nữ tử thần bí xinh đẹp này, ánh mắt tập trung vào thanh trường kiếm trong tay nàng, cũng thấy nói là một danh kiếm không tệ.
- Sư muội. Ngươi cũng tới!
Nữ nhân thần bí bất chợt nói ra một câu kỳ lạ, đối tượng là Bạch Kim Nguyệt trước mặt. Bạch Kim Nguyệt ngẩn ra, thấy nữ nhân nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng khẩn trương không biết nên như thế nào cho phả.
- A......
Bạch Kim Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng.
- Người này......
Nữ tử thần bí chỉ vào Trương Hắc Ngưu:
- Không biết đây là danh gia cao thủ phái nào, nói mới thấy kỳ quái, có thể cùng sư muội đến đây dĩ nhiên phải là cao thủ trên giang hồ đều biết, vì sao sư tỷ ta chưa từng thấy qua!
Nữ nhân thần bí khẽ chau mày, trong lúc vô tình phát ra vẻ phong tình của nữ tử thành thục, nếu không phải là mọi người đang bị chấn nhiếp thì chắc đã trầm mê vào trong đó.
- Cái này......
Bạch Kim Nguyệt có chút rõ ràng, nữ tử này tựa hồ đem mình coi là sư muội của nàng, trong đầu vừa chuyển nghĩ có thể lợi dụng.
Trương Hắc Ngưu cảm giác đã thấy qua nữ tử này, trong đầu hiện ra một thân ảnh của một nữ kiếm khách, không phải là ký ức tự thân mà là ký ức của Vi Tiểu Trác Tử.
- Sư muội ngươi làm sao vậy? Không phải là tới trợ giúp ta tiêu diệt bọn thái giám này sao?
Thấy Bạch Kim Nguyệt nhìn mình kỳ lạ, nữ nhân thần bí nghi ngờ chất vấn, sau đó chỉ vào mọi người chung quanh, cuối cùng dừng lại hộ vệ vừa nằm trước cửa:
- Tên hoạn quan kia là sư muội giải khai cấm chế, dùng để dẫn đường đấy sao? Sư muội quả nhiên thông minh, sư tỷ ta đang lo tìm không được chỗ thủ lĩnh bọn thái giám ẩn nấp đấy!
Hộ vệ kia biến sắc, mình từ lúc nào trở thành hoạn quan rồi, bất quá trong lòng cũng hiểu rõ, người này ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Hơn nữa cũng không nên tranh giành miệng lưỡi để làm kinh động Trương Hắc Ngưu đang không biết suy nghĩ cái gì?
- A! Tự nhiên là đấy!
Bạch Kim Nguyệt kịp phản ứng gật đầu, nhìn ba kiếm thủ nằm trên mặt đất , biết này nữ nhân thần bí võ công cường hãn vượt quá tưởng tượng của mình:
- Bất quá sư tỷ tựa hồ hiểu lầm, người ở đây đâu phải là bọn thái giám!
- Không phải!
Nữ nhân thần gằn giọng:
- Không thể nào! Không thể nào! Làm sao là không phải, rõ ràng là phải!
- Nhìn này...... Người này trên mặt còn có râu mép!
Bạch Kim Nguyệt chỉ vào một hộ vệ trên mặt đất.
- Râu mép?
Nữ nhân thần bí hỏi:
- Đó là cái gì!
Bạch Kim Nguyệt ngơ ngác, chẳng lẽ tinh thần nữ nhân này có chút vấn đề?
Trương Hắc Ngưu đột nhiên nhớ ra đã gặp nữ nhân này ở đâu. Đó là trận chiến trong hoàng cung, mình chém giết vô số cao thủ, tuy nhiên hết lần này tới lần khác buông tha một nữ kiếm khách, mặc dù ấn tượng không sâu nhưng bây giờ nhìn lại thì vẫn nhớ ra, tại sao vẫn còn hô chém giết hoạn quan?
Mấy người chung quanh cũng cảm thấy kỳ lạ, đám người Vân Quan Nguyệt vừa dừng bước, có một hộ vệ kỳ quái hỏi:
- Nữ nhân sao vậy, tựa hồ là nhận lầm phu nhân với người khác?
Vương Đạo Thống cũng nhẹ nhàng vỗ tay một cái:
- Người này xuất thân Yên Hồng Môn, mặc dù không có bằng hữu gì nhưng trong môn phái vẫn luôn giao hảo với một vị sư muội, nhưng tại sao lại nhìn lầm?
Vân Quan Nguyệt cũng hỏi:
- Đúng nha......Số tuổi sư muội kia cũng khác biệt không ít với Bạch phu nhân, làm sao lại như vậy?
Quỷ kiếm có vẻ hiểu ra:
- Đó là do danh kiếm Kim ngọc điêu linh đeo bên hông nữ nhân kia, danh kiếm này là phỏng chế theo bội kiếm của sư muội kia!
- Thì ra là như vậy! Mặc dù người đã vong nhưng vẫn không quên kiếm! Quả nhiên là không hổ là nữ danh gia kiếm thuật trên giang hồ!
Vân Quan Nguyệt tán thán.
Nữ nhân thần bí tựa hồ tức giận:
- Sư muội, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì đấy! Những người này đều là hoạn quan, toàn bộ phải giết không còn một mống! Nơi này tất cả mọi người không thể sống rời đi!
Nàng vừa nói thì kình khí lấy người làm trung tâm bốc lên cuồn cuộn, Bạch Kim Nguyệt cảm nhận được biến hóa, sắc mặt hơi tái, không chịu nổi áp lực vô cùng mãnh liệt lui về phía sau. Trương Hắc Ngưu khẽ động chấn trụ lại kình khí, nhíu mày:
- Ngươi vẫn ngoan cố sao!
- Ngươi là ai!
Nữ tử thần bí hung dữ nhìn Trương Hắc Ngưu, sau đó nhìn qua Bạch Kim Nguyệt sau lưng hắn:
- Sư muội, công lực của ngươi làm sao giảm xuống, chẳng lẽ là phá thân, chẳng lẽ ngươi đã quên lời dặn của sư phụ, công lực chưa đủ tuyệt đối không thể cùng nam nhân thân mật sao? Y...... Người này đã thân mật với ngươi sao?
Bạch Kim Nguyệt trợn to hai mắt, nữ nhân này nói ra lời không thể tưởng tượng nổi, bất quá từ trong lời nói vẫn có thể nghe ra nàng thật sự xem mình là sư muội.
Vương Đạo Thống hỏi:
- Yên Hồng Môn có môn quy như vậy sao?
Y là kẻ cắp chuyên nghiệp, đối với bảo vật còn quen thuộc hơn võ công. Hơn nữa Yên Hồng Môn là đại phái trong giang hồ, môn quy rất nhiều, Vương Đạo Thống cũng không rõ lắm.
Bất quá Vân Quan Nguyệt cũng xuất thân từ đại phái dụng kiếm gật đầu:
- Sư tỷ muội hai người các nàng tu luyện một loại võ học thần bí học trong Yên Hồng Môn, cho nên người này mặc dù cũng sớm đã thành thân, nhưng lại thủy chung không có phá thân, chính là vì chờ một ngày thần công đại thành!
- Chết tiệt! Nếu sư muội thích hắn thì cũng phải kiềm chế, làm sao nhẫn tâm hủy hoại một thân công lực khó nhọc tu hành hủy đi trong chốc lát!
Nữ nhân thần bí bất chợt vô cùng tức giận, trường kiếm trong tay khẽ run lên, kiếm quang vốn có chút ảm đạm chợt bừng lên, chiến ý bốc lên ngùn ngụt:
- Nam nhân có thể thân mật với ngươi, ta cũng phải vì sư muội giáo huấn một chút!
Nói xong nhẹ nhàng nâng gót sen một bước, dưới chân nở rộ vô số hoa sen do kình khí tạo thành như ẩn như hiện, phảng phất đang bước trên thảm hoa.
Bạch Kim Nguyệt quát to một tiếng:
- Không nên!
Mọi người chung quanh thoáng cái đã chạy tới nhìn qua cửa sổ đình viện thò đầu vào để xem một trường long tranh hổ đấu. Tất cả đều cực kỳ hưng phấn, một bên là kiếm đạo đại sư danh chấn giang hồ, một bên là mãnh hán thần bí khó lường, võ lực vô song, hai người va chạm tất nhiên sẽ là một trường ác liệt. Trương Hắc Ngưu vẫn một vẻ thờ ơ.
Nữ nhân thần bí đâm ra một kiếm, trong nháy mắt kiếm quang bộc phát vô cùng cường liệt nhưng cũng vô cùng ưu mĩ, chiếu rọi cả không gian, khuếch tán ra bốn hướng hình thành điểm điểm quang hoa, như một bức tranh xinh đẹp.
- Đây chính là kiếm thuật được xưng tối mĩ lệ nhất trên đời ......Dùng toàn thân để dụng kiếm, có thể nói là kiếm thuật tuyệt diệu!
Vân Quan Nguyệt cảm thán:
- Có thể là mạnh nhất đương thời, thiên tư trác tuyệt nhất, cũng là nữ kiếm thủ xinh đẹp nhất, đây là may mắn bậc nào!
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn vô số đóa hoa đang bao vây xung quanh nữ nhân chậm rãi phóng ra bốn hướng, bất giác thừa nhận lời của Vân Quan Nguyệt không sai.
- Quả nhiên không hổ là cao thủ kiếm thuật mạnh nhất Xá Tử Yên Hồng Môn!
Quỷ kiếm cũng than thở, bất quá cảm thấy may mắn vì cảnh tượng tráng lệ này hướng vào người khác. Lão không thể tưởng tượng được sẽ phản ứng với kiếm hoa này thế nào, có thể đang lúc mê say đã bị kiếm quang xéo nát.
Bạch Kim Nguyệt ngây người, đây mới thật là kiếm thuật sao? Nàng hoài nghi đây không phải là kiếm thuật xuất hiện ở thế gian. Đang ngơ ngác thì bị đầu vai của Trương Hắc Ngưu khẽ chạm vào bắn ra mấy trượng, mấy hộ vệ bên cạnh cảm nhận được kiếm khí đập vào mặt cũng vọt ra nhanh như chớp.
Trương Hắc Ngưu duỗi ngón tay bắn ra một chỉ vào vùng kiếm hoa huyễn lệ.
- Đinh! một tiếng, thanh âm thoáng cái đã truyền khắp thiên địa như rồng ngâm phượng hót, quanh quẩn hồi lâu trong không trung.
Quang hoa do kiếm khí mãnh liệt tạo thành trong nháy mắt mai một, nữ nhân kia giật mình. Trường kiếm trong tay bị một chỉ của Trương Hắc Ngưu bắn ra cong vòng lại rồi theo lực đàn hồi duỗi trở lại, một xung lượng cường đại vô cùng truyền đến, thân thể nữ nhân thần bí chợt lui về phía sau, nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất một cái nhưng chấn thành một dấu chân thật sâu trên mặt nền đá hậu viện. Nền đá kia kêu ầm một tiếng rồi lún sập, trên mặt nữ nhân kia toát lên vẻ quái dị, ánh mắt phiêu hốt không ngừng, gân xanh nổi trên trán vặn vẹo, trường kiếm trong tay đâm mạnh xuống nền, dùng sức ôm chặt lấy đầu mình, rên lên thống khổ.
Tại sao lại vậy? Trương Hắc Ngưu khó hiểu, một chỉ vừa rồi bắn ra chỉ phá kiếm thế nhưng không hề phạm tới thân thể của nàng, vậy tại sao nàng lại biến đổi thành như vậy.
- Không tốt, phát bệnh rồi!
Quỷ kiếm kêu lên.
- Phát bệnh gì?
Vương Đạo Thống kỳ quái hỏi.
Quỷ kiếm biến sắc:
- Là si mê! (Cuồng trai ^^)
- Cái gì!
Mọi người không thể tin được kêu lên, kêu lớn nhất là Vân Quan Nguyệt, y không thể nào tưởng tượng nổi một nữ kiếm đạo đại sư siêu cấp nổi danh giang hồ khi si mê sẽ thành thế nào, hơn nữa cũng không muốn tưởng tượng, điều này thật sự là...... Vân Quan Nguyệt không lời nào để nói.
Chu Bất Đồng lúc này cũng dễ dàng hơn, tựa như đứng xem náo nhiệt, trong lòng tự nhủ. Bảo ngươi cuồng, đại nhân trở lại, ngươi còn cuồng hay không cuồng? Bây giờ xong chưa, bị làm cho sợ đến nhức đầu đi! mới vừa rồi lại dám hù dọa lão tử, bây giờ thì ngược lại, để lão tử rình rập ngươi!
- Nàng sao vậy?
Bạch Kim Nguyệt cẩn thận đi tới bên người Trương Hắc Ngưu. Nàng hãy còn run sợ bộ dạng điên cuồng vừa rồi của nữ nhân thần bí. Đồ án kiếm hoa kia mặc dù cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ kinh khủng, chỉ cần đụng vào thì sẽ bị chém nát không thể nghi ngờ.
Trương Hắc Ngưu đưa tay khẽ vuốt ve bờ vai nàng, ra giọng chuyên gia:
- Chắc là có vấn đề về tinh thần.
Với sự chuyên tâm nghiên cứu mấy ngày này của hắn về tinh thần lực, đây nhất định là trên tinh thần xuất hiện vấn đề. Bất quá võ công nữ nhân này xem ra còn cao hơn Vân Quan Nguyệt, tâm trí dĩ nhiên cực kỳ kiên định. Bây giờ bị vây ở cảnh giới kinh khủng như vậy là do cái gì tạo thành, Trương Hắc Ngưu hết sức kỳ quái, nhưng không biết mình mới là nguyên nhân chân chính.
Nữ nhân thần bí ngồi xổm trên mặt đất phát ra tiếng khóc như trẻ con, cả người kịch liệt run rẩy, cũng không để ý tới chung quanh, trầm mê vào tiểu thế giới của mình.
- A! Tú Hoa tiểu thư ở chỗ này! Ta thấy được kiếm quang đặc biệt của nàng rồi! mau!
Có người ở phụ cận hô to rồi có tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận chỗ đình viện của đám người Trương Hắc Ngưu.
- Có thật không?
Một người khác kêu lên, mấy người tới đây công lực cũng không tệ, trung khí mười phần, thanh âm sang sảng khiến mọi người đang đứng trong đình viện cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
- Mau báo cho lão gia!
Người thứ ba lớn tiếng kêu lên, trong nháy mắt lại có tiếng bước chân người thứ tư từ cách đó không xa chạy tới mang theo thanh âm bén nhọn rồi có một vật gì đó vút lên giữa không trung. Mọi người trong đình viện nhìn lên thì thấy trên cao có một tiếng nổ phát ra rồi một luồng sương màu đỏ bốc ra, tạo thành một đám mây nhỏ quanh quẩn rất lâu.
- Là đạn cảnh báo của Bàng gia chúng ta bắn ra!
Quỷ kiếm thuận miệng nói, giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người, mọi người bừng tỉnh đại ngộ đồng thời biến sắc, Vương Đạo Thống cả kinh:
- Cái gì! Người Bàng gia tới?
Ba kiếm thủ tuổi chừng ba mươi, hai mắt có thần, thân thủ linh hoạt, cước bộ nhẹ nhàng, một thân công lực cũng tương đối không tệ tiến vào trong nội viện. Bọn họ vừa tiến vào thì tập trung nhìn cả vào nữ nhân đang ngồi trên mặt đất, một người lập tức đem một cái ống đồng trong tay nhắm thẳng lên trời kéo mạnh một cái làm phát ra một tiếng vang nhỏ trên cao. Một đám mây đỏ như vừa rồi lại xuất hiện trên đầu mọi người. Sau đó cả mấy tên coi như không thấy đám người Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt, rút trường kiếm ra cầm trong tay rồi bao vây nữ nhân kia.
Nữ nhân thần bí thấy tiếng nổ trên bầu trời thì chợt run lên, tựa hồ bị đánh thức từ trong mộng đẹp, chậm rãi đứng lên. Lúc này dáng vẻ của nàng hoàn toàn đổi khác, từ vẻ thanh khiết như Bách hoa tiên tử trong nháy mắt chuyển thành mỹ phụ phong tình vạn chủng, ánh mắt lưu động, mị lực bắn ra bốn phía, thân thể khẽ chuyện làm lộ ra phong tình vô hạn câu dẫn một đám nam nhân nuốt nước miếng ừng ực.
Mấy kiếm thủ đang bao vây bất giác cũng bị hấp dẫn, trường kiếm trong tay khẽ run, một người trong đó vội vàng hô to:
- Ổn định, ổn định, cẩn thận Tú Hoa tiểu thư đột nhiên làm khó dễ, tất cả mọi người khó giữ được đầu!
Mọi người đều xốc lại tinh thần, một kiếm thủ ngoài cùng nhìn đám người Trương Hắc Ngưu, quát lên:
- Bàng gia làm việc, người rảnh rỗi tránh ra!
Trương Hắc Ngưu khó hiểu, những người này cũng không biết là từ đâu tới đây, làm gì cũng không nói rồi bảo chủ nhân đình viện là mình tránh ra, quả nhiên là trong mắt không có người. Chuyện này mình vẫn thường làm vậy mà giờ lại có kẻ công khai trình diễn trước mặt.
- Chờ một chút!
Một kiếm thủ chỉ vào Long Hổ Báo đang nằm trên mặt đất:
- Ngươi nhìn, ba huynh đệ bọn họ làm sao cũng ở nơi đây?
- Y...... Cự hán này!
Một kiếm thủ khác cũng nhìn kỹ lại Trương Hắc Ngưu làm hắn cảm thấy hơi nhột nhạt.
Chúng kiếm thủ nhìn huynh đệ Long Hổ Báo rồi nhìn lại Trương Hắc Ngưu, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, có người kêu lên:
- Cự hán này chẳng lẽ chính là ......
- A!
Có người kêu to, trường kiếm trong tay chúng kiếm thủ trong nháy mắt đổi qua chỉ về hai người Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt. Lúc này bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, bất quá thanh âm phiêu hốt, hiển nhiên công lực vượt xa các kiếm thủ ở đây, ngoài cửa xuất hiện mấy lão nhân có hình dáng khác nhau, khẩn trương kêu lên:
- Thật phát hiện Tiểu Tú Hoa rồi!
Một lão giả vóc người tương đối cường tráng nhìn thấy đầu tiên nữ nhân đang đứng trong đình viện thì kích động định chạy tới, lại bị mấy lão giả bên cạnh kéo lại:
- Ngươi không muốn sống nữa sao!
Lão giả kia khẽ do dự dừng lại, lẩm bẩm:
- Y...... Bây giờ Tiểu Tú Hoa hình như là tiến vào trạng thái Tú Hoa phu nhân?
- Đúng vậy! Bất quá lúc này ngươi cũng không thể đi tới nha, nếu là bắt lấy ngươi rồi si mê thì mặt mũi Bàng gia mất hết!
Một lão giả kêu lên.
- Đúng nha! Vạn nhất còn là trạng thái Tú Hoa nương thì với võ công của ngươi căn bản không trụ được một chiêu hai thức của nàng, hay là chờ người đến đông đủ rồi hãy nói sao!
Lại có một lão giả nói.
Nghe mấy người nói rõ, đám người Trương Hắc Ngưu mê hoặc, cái gì Tiểu Tú Hoa, Tú Hoa phu nhân, lại là Tú Hoa nương, đúng là khó hiểu.
Mấy người Vân Quan Nguyệt nhìn về Quỷ kiếm, Quỷ kiếm ắc đầu:
- Có liên quan đến danh dự Bàng gia , Chu mỗ ta tuyệt đối không thể nói!
Mọi người khinh thường hừ một cái.
- Các ngươi còn không nhanh lên tản đi! Chẳng lẽ nghĩ chiếm tiện nghi Tiểu Tú Hoa sao?
Lão giả cường tráng tức giận chỉ vào ba kiếm thủ kia, cả đám vội vàng triệt thoái về phía lão giả.
- Còn các ngươi nữa! Cũng nhanh lui ra!
Lão giả chỉ tiếp vào hai người Trương Hắc Ngưu rồi hỏi một lão giả phía sau:
- Đạo hỏi lúc nào có thể đến đông đủ?
- Đến cái gì đủ?
Một lão giả kêu lên:
- Vô luận là Tú Hoa nương hay là Tú Hoa phu nhân, chúng ta cũng đỡ không nổi nàng, chỉ cần đợi nàng khôi phục trạng thái Minh Tú, chúng ta mới có thể!
Lão giả cường tráng thở dài một hơi:
- Thật là đáng chết, thật tốt một kiếm thủ thiên tài kiệt xuất nhất của Bàng gia từ trước tới nay vậy mà thành ra bộ dạng bây giờ! Quỳ hoa thái tổ thật là hại người rất nặng!
Trương Hắc Ngưu nghe vậy kỳ quái, làm sao lại nhắc đến mình.
Vốn đình viện cũng khá rộng rãi, bây giờ vì mấy khách không mời này lại đâm ra chật chội. Tuy nhiên vùng không gian bên cạnh nữ nhân thần bí vẫn không ai dám đến gần, hơn nữa người đến vẫn còn gia tăng, liên tiếp có thêm mấy lão giả nhìn thân phận không tầm thường. Còn có một ít kiếm thủ bộ dạng như hộ vệ mà đám người Trương Hắc Ngưu đã thấy trước trong đình viện.
Lão giả cường tráng tức giận:
- Các ngươi làm sao còn không mau đi, chẳng lẽ thật phải chờ tới lão phu tự mình đuổi đi sao? Tên lớn xác kia, đúng......Đừng có ngó nghiêng đi đâu nữa, ta đang nói ngươi...... Cho là mình vóc dáng cao lớn nên dám không nghe lời lão phu...... Vạn nhất Tiểu Tú Hoa nổi cơn điên, cho dù người lớn xác thì có thể chống đỡ được mấy kiếm của nàng?
Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên nhìn lão giả cường tráng, mình đâu ngó nghiêng, vẫn một mực nhìn chằm chằm vào lão vậy mà không biết tại sao lão lại nói vậy. Lão giả cường tráng nhìn thấy bộ dạng Trương Hắc Ngưu, hiển nhiên không đem lời mình lọt vào tai nên chuyển mục tiêu sang Bạch Kim Nguyệt:
- Tiểu cô nương, nhanh lên đi, nơi này cũng không phải là chỗ cho các ngươi đứng!
Bạch Kim Nguyệt nghe vậy liếc sang Trương Hắc Ngưu, không biết nên làm thế nào.
- Các ngươi rốt cuộc là người nào làm chủ?
Lão giả cường tráng giận dữ, lúc này có một kiếm thủ đi tới bên tai lão ghé vào nói hai câu khiến lão chấn động. Ánh mắt của lão nhìn vào Trương Hắc Ngưu hoàn toàn thay đổi, đã không phải là bình tĩnh và khinh thị như mới vừa rồi mà trở nên tràn đầy tức giận, cừu hận và sợ hãi, thân thể chợt lui về phía sau, đụng phải một lão giả khác làm lão này kêu lên một tiếng:
- Ngươi làm gì!
- Là..... Là.....
Lão giả cường tráng khẩn trương chỉ vào Trương Hắc Ngưu, lão giả phía sau không nhịn được:
- Là cái gì?
- Là người kia!
Lão giả cường tráng chỉ vào Trương Hắc Ngưu, lão giả phía sau vẫn chưa hiểu:
- Người nào nha?
- Chính là tên đã giết chết Gia Hào!
Lão giả cường tráng chợt kêu lên, mọi người lập tức nhìn dồn vào Trương Hắc Ngưu với vẻ kinh dị, bàn tay vô thức đặt lên vũ khí tùy thân.
- Không nên gấp gáp động thủ!
Lão giả cường tráng ngăn lại:
- Đối thủ lai lịch thần bí, võ công lại càng chí cường...... Hơn nữa đại cừu nhân giết chết Gia Hào còn chưa lộ diện! Bao vây nơi này, đợi nhân thủ đến đông đủ!
Mọi người hiểu rõ thì nhất tề lui về phía sau, để đám người Trương Hắc Ngưu lưu tại trong đình viện, ở một bên nhìn chằm chằm, không động thủ nhưng cũng không rời đi, tạo thành một trận thế vững vàng vây lại.
- Thật sự là...... Người giết chết Gia Hào đang ở nơi nào?
Có người hỏi, mọi người nhìn chung quanh một vòng rồi nhìn vào Vân Quan Nguyệt. Căn cứ theo bọn thủ hạ miêu tả thì chắc là lão giả trung niên nhìn qua già nua nhưng thân thể lại tràn đầy tinh lực này. Vân Quan Nguyệt khẽ cau mày, y không muốn giao thủ với nữ nhân thần bí nhưng đối với những người của Bàng gia thì không coi vào mắt.
- Nhị gia đến...... Nhị gia đến......
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân một số lớn nhân mã. Có một người chạy đến rất nhanh tới cửa kêu lên, sắc mặt mọi người lộ vẻ vui mừng, tựa hồ đang chờ một nhóm lớn viện binh. Bàng gia Nhị gia cũng chính là lão giả động thủ đêm qua với Trương Hắc Ngưu, sau khi nhận được tình báo mà hộ vệ khẩn cấp chạy tới báo cho mình nên vội vàng chạy tới. Lão vừa bước vào là nhìn Trương Hắc Ngưu đầu tiên, sau đó nhìn vào thanh Kim ngọc điêu linh kiếm đeo bên hông Bạch Kim Nguyệt, lại nhìn vào Vân Quan Nguyệt đã bước ra khỏi phòng, hai mắt nhất thời đỏ ngầu. Phía sau xuất hiện thêm mấy lão giả mắt lóe tinh quang, công lực cực kỳ cao siêu tạo thành một dãy chặn trước cửa.
- Động thủ sao?
Một lão giả tiến tới bên tai Bàng gia Nhị gia hỏi, phía sau đông đảo cao thủ Bàng gia cũng bắt đầu rục rịch. Bàng gia Nhị gia vừa muốn hét lớn một tiếng để tru diệt đối phương thì chợt giật mình vì bản thân lão cũng không quá đồng ý giao thủ với đoàn thể cao thủ lai lịch thần bí này, nguy hiểm thật sự quá lớn. Mới vừa rồi là bởi vì liếc thấy cừu nhân mà lửa giận hướng đầu, nhưng bản thân là người nhiều năm vẫn lấy lợi ích gia tộc lên trên hết nên bắt đầu tính toán được mất. Nơi này có thể nói là tập trung hơn phân nửa thực lực Bàng gia nhưng sự cường đại của đối thủ thì bản thân cũng đã thử qua, một khi thất thủ thì tổn thất gây ra cho gia tộc đúng là không thể đền bù .
Bàng gia Nhị gia chậm rãi lắc đầu, vươn tay đem người phía sau ngăn lại:
- Chờ một chút!
- Còn chờ!
Lão giả cường tráng hỏi:
- Chẳng lẽ chờ gia chủ tới sao?
- Không...... Chẳng qua là thời cơ chưa tới!
Bàng gia Nhị gia lui về phía sau một bước, những người khác cũng chỉ có thể theo đó mà lui.
Bạch Kim Nguyệt khẩn trương kéo tay áo Trương Hắc Ngưu:
- Làm sao bây giờ?
Trương Hắc Ngưu nhìn lướt qua mọi người của Bàng gia, đại khái không có cao thủ nào đáng chú ý, không khỏi có chút thất vọng, nhìn lại trong đó có mấy kiếm thủ tư chất còn được thì nghĩ thầm có nên bắt hay không, nghe thấy Bạch Kim Nguyệt hỏi thì trả lời:
- Lát nữa nàng vào trong phòng
Chuyện gì xảy ra đều có ta ở đây!
- A!
Bạch Kim Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng, yên tâm dựa vào người Trương Hắc Ngưu.
Nữ nhân thần bí nhẹ nhàng quay đầu, cặp mắt như lưu quang quét hết một vòng, phàm là những ai nàng nhìn vào đều cảm thấy tê dại, tựa hồ như bị điện giật. Cả đám người Bàng gia lại bất giác lui về sau, nữ nhân thần bí phát ra tiếng cười quyến rũ đem toàn bộ vẻ thành thục phóng ra khiến mọi người đều không chịu được, ngay cả Bạch Kim Nguyệt là nữ nhân cũng nổi da gà.
- Sư muội, ngươi muốn đoạt nam nhân với sư tỷ!
Nữ nhân thần bí cao ngạo khiêu khích uy hiếp Bạch Kim Nguyệt phát ra, Bạch Kim Nguyệt mở to hai mắt, nữ nhân này đã nhìn trúng Trương Hắc Ngưu rồi?
Người của Bàng gia loạn thành một đoàn, lão giả cường tráng kêu lên:
- Không xong, Tiểu Tú Hoa nhìn trúng tên đen này rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có động thủ hay không?
- Cái này?
Bàng gia Nhị gia còn đang do dự, cái này thật sự lão khó có thể lựa chọn:
- Hay là để xem một chút......
- Tiểu Tú Hoa nếu phát bệnh si mê đi theo tên đen kia thì danh dự Bàng gia chúng ta mất hết!
Có người kêu lên.
- Động thủ đi! Động thủ đi!
- Động cái rắm! Bây giờ động thủ là ép Tiểu Tú Hoa giết sạch chúng ta, ngươi là đối thủ Tiểu Tú Hoa sao?
- Chờ một chút! Thêm chút nữa! Các ngươi câm miệng hết cho ta!
Bàng gia Nhị gia nói giọng trầm thấp nhưng cực kỳ có lực đè ép mọi người, chăm chú nhìn vào mấy người trong sân.
- Hừ...... Hồ ly tinh này, ngay từ lúc trong sư môn đã là một dạng hồ mị, cũng biết lấy lòng sư phụ, đối nghịch với ta, ta học cái gì ngươi cũng học theo cái đó. Bất quá đến cuối cùng không phải là không sánh bằng ta sao? Ta là thập đại cao thủ chánh đạo, võ công kiếm thuật đều đã trò giỏi hơn thầy, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi thì sao? Chỉ biết ngoài mặt giả trang một bộ dạng băng thanh ngọc khiết câu dẫn nam nhân, ngay cả thân thể trong sạch cũng phá hư rồi...... Ha ha ha......Tư vị đó thế nào! Xem ngươi bây giờ công lực yếu thế có thể ngăn chặn một kiếm của ta?
Nữ nhân thần bí nói một tràng, ngọc thủ chộp một trảo về thanh trường kiếm mảnh mai đang nằm trên mặt đất khiến nó ngân lên một tiếng rồi bay về trong tay. Nàng nhẹ nhàng cầm kiếm vung lên làm không gian bắt đầu băng liệt.
Bạch Kim Nguyệt vội vàng nấp sau Trương Hắc Ngưu, nữ nhân kinh khủng này lại có thể bắt đầu tranh giành tình nhân với mình rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Kim Nguyệt , nữ nhân thần bí nhẹ nhàng điểm ngón tay như hoa, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dài:
- Sư muội nha, sư muội, sư tỷ ghét nhất đúng là điểm này của ngươi, ra bộ đáng thương nép vào người khác để người ta thương hại. Chẳng lẽ ngươi quên mình cũng là xuất thân là nữ kiếm khách kiệt xuất của một trong thiên hạ thập đại danh môn Xá tử Yên Hồng Môn? Ngươi làm một đệ tử Xá tử Yên Hồng Môn, làm một nữ kiếm khách kiệt xuất, tôn nghiêm đều vất đi đâu rồi! Chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia cũng chỉ bảo ngươi núp ở phía sau nam nhân sao?
Nữ nhân thần bí cảm xúc vô cùng kích động:
- Có lẽ ngươi đã quên mất thân phận thật sự của mình rốt cuộc là gì......
Bạch Kim Nguyệt tự nhủ những điều này có quan hệ gì với mình, võ công kiếm thuật của ngươi đã đến cảnh giới siêu tuyệt , mình cũng không phải là đứa ngốc, căn bản không ngăn được một kiếm trông nhẹ nhàng kia, không trốn đến phía sau Trương Hắc Ngưu chẳng lẽ muốn tìm chết .
Mọi người trong phòng cũng ngơ ngác không biết lời của nữ nhân thần bí là thật hay giả, bởi vì theo đó thì sư muội của nàng trong giang hồ cũng là một nữ kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy , mặc dù kiếm thuật bản thân không so được với nàng nhưng danh vọng không kém. Vân Quan Nguyệt liếc Quỷ kiếm một cái, tựa hồ là để chứng thực. Y hết sức tôn kính với nữ nhân có thiên tư không bằng nam nhân nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ kiếm thuật như thế, chỉ là sư muội của nàng thì không được vậy, dĩ nhiên là về phương diện võ công.
Quỷ kiếm lắc đầu:
- Những chuyện này là cơ mật, tại hạ thân phân thấp kém không thể nào biết được!
Đám người Vân Quan Nguyệt khẽ thất vọng.
- Nàng vào đi!
Trương Hắc Ngưu nói với Bạch Kim Nguyệt, mắt thấy chiến ý của nữ nhân thần bí bộc phát, chỉ sợ sẽ có chiến đấu diễn ra, dư âm có thể thương tổn tới Bạch Kim Nguyệt. Bạch Kim Nguyệt nghe vậy vội vàng gật đầu, đại khái cũng biết chuyện nghiêm trọng. Cao thủ như thế một khi giao thủ thì chính là hủy lầu san quán, nếu chẳng may chạm vào thân thể mình thì bất hạnh rồi nên lui về gian phòng của Chu Bất Đồng.
Nữ nhân thần bí khẽ lay động thân hình thướt tha bạo tán ra quang hoa đầy trời, bước chân di chuyển liên tục trong nháy mắt đã ở trước mặt Bạch Kim Nguyệt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:
- Sư muội, ngươi quá làm ta thất vọng!
Nàng vừa nói xong thì một kiếm đâm về mi tâm Bạch Kim Nguyệt .
Vốn đình viện cũng khá rộng rãi, bây giờ vì mấy khách không mời này lại đâm ra chật chội. Tuy nhiên vùng không gian bên cạnh nữ nhân thần bí vẫn không ai dám đến gần, hơn nữa người đến vẫn còn gia tăng, liên tiếp có thêm mấy lão giả nhìn thân phận không tầm thường. Còn có một ít kiếm thủ bộ dạng như hộ vệ mà đám người Trương Hắc Ngưu đã thấy trước trong đình viện.
Lão giả cường tráng tức giận:
- Các ngươi làm sao còn không mau đi, chẳng lẽ thật phải chờ tới lão phu tự mình đuổi đi sao? Tên lớn xác kia, đúng......Đừng có ngó nghiêng đi đâu nữa, ta đang nói ngươi...... Cho là mình vóc dáng cao lớn nên dám không nghe lời lão phu...... Vạn nhất Tiểu Tú Hoa nổi cơn điên, cho dù người lớn xác thì có thể chống đỡ được mấy kiếm của nàng?
Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên nhìn lão giả cường tráng, mình đâu ngó nghiêng, vẫn một mực nhìn chằm chằm vào lão vậy mà không biết tại sao lão lại nói vậy. Lão giả cường tráng nhìn thấy bộ dạng Trương Hắc Ngưu, hiển nhiên không đem lời mình lọt vào tai nên chuyển mục tiêu sang Bạch Kim Nguyệt:
- Tiểu cô nương, nhanh lên đi, nơi này cũng không phải là chỗ cho các ngươi đứng!
Bạch Kim Nguyệt nghe vậy liếc sang Trương Hắc Ngưu, không biết nên làm thế nào.
- Các ngươi rốt cuộc là người nào làm chủ?
Lão giả cường tráng giận dữ, lúc này có một kiếm thủ đi tới bên tai lão ghé vào nói hai câu khiến lão chấn động. Ánh mắt của lão nhìn vào Trương Hắc Ngưu hoàn toàn thay đổi, đã không phải là bình tĩnh và khinh thị như mới vừa rồi mà trở nên tràn đầy tức giận, cừu hận và sợ hãi, thân thể chợt lui về phía sau, đụng phải một lão giả khác làm lão này kêu lên một tiếng:
- Ngươi làm gì!
- Là..... Là.....
Lão giả cường tráng khẩn trương chỉ vào Trương Hắc Ngưu, lão giả phía sau không nhịn được:
- Là cái gì?
- Là người kia!
Lão giả cường tráng chỉ vào Trương Hắc Ngưu, lão giả phía sau vẫn chưa hiểu:
- Người nào nha?
- Chính là tên đã giết chết Gia Hào!
Lão giả cường tráng chợt kêu lên, mọi người lập tức nhìn dồn vào Trương Hắc Ngưu với vẻ kinh dị, bàn tay vô thức đặt lên vũ khí tùy thân.
- Không nên gấp gáp động thủ!
Lão giả cường tráng ngăn lại:
- Đối thủ lai lịch thần bí, võ công lại càng chí cường...... Hơn nữa đại cừu nhân giết chết Gia Hào còn chưa lộ diện! Bao vây nơi này, đợi nhân thủ đến đông đủ!
Mọi người hiểu rõ thì nhất tề lui về phía sau, để đám người Trương Hắc Ngưu lưu tại trong đình viện, ở một bên nhìn chằm chằm, không động thủ nhưng cũng không rời đi, tạo thành một trận thế vững vàng vây lại.
- Thật sự là...... Người giết chết Gia Hào đang ở nơi nào?
Có người hỏi, mọi người nhìn chung quanh một vòng rồi nhìn vào Vân Quan Nguyệt. Căn cứ theo bọn thủ hạ miêu tả thì chắc là lão giả trung niên nhìn qua già nua nhưng thân thể lại tràn đầy tinh lực này. Vân Quan Nguyệt khẽ cau mày, y không muốn giao thủ với nữ nhân thần bí nhưng đối với những người của Bàng gia thì không coi vào mắt.
- Nhị gia đến...... Nhị gia đến......
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân một số lớn nhân mã. Có một người chạy đến rất nhanh tới cửa kêu lên, sắc mặt mọi người lộ vẻ vui mừng, tựa hồ đang chờ một nhóm lớn viện binh. Bàng gia Nhị gia cũng chính là lão giả động thủ đêm qua với Trương Hắc Ngưu, sau khi nhận được tình báo mà hộ vệ khẩn cấp chạy tới báo cho mình nên vội vàng chạy tới. Lão vừa bước vào là nhìn Trương Hắc Ngưu đầu tiên, sau đó nhìn vào thanh Kim ngọc điêu linh kiếm đeo bên hông Bạch Kim Nguyệt, lại nhìn vào Vân Quan Nguyệt đã bước ra khỏi phòng, hai mắt nhất thời đỏ ngầu. Phía sau xuất hiện thêm mấy lão giả mắt lóe tinh quang, công lực cực kỳ cao siêu tạo thành một dãy chặn trước cửa.
- Động thủ sao?
Một lão giả tiến tới bên tai Bàng gia Nhị gia hỏi, phía sau đông đảo cao thủ Bàng gia cũng bắt đầu rục rịch. Bàng gia Nhị gia vừa muốn hét lớn một tiếng để tru diệt đối phương thì chợt giật mình vì bản thân lão cũng không quá đồng ý giao thủ với đoàn thể cao thủ lai lịch thần bí này, nguy hiểm thật sự quá lớn. Mới vừa rồi là bởi vì liếc thấy cừu nhân mà lửa giận hướng đầu, nhưng bản thân là người nhiều năm vẫn lấy lợi ích gia tộc lên trên hết nên bắt đầu tính toán được mất. Nơi này có thể nói là tập trung hơn phân nửa thực lực Bàng gia nhưng sự cường đại của đối thủ thì bản thân cũng đã thử qua, một khi thất thủ thì tổn thất gây ra cho gia tộc đúng là không thể đền bù .
Bàng gia Nhị gia chậm rãi lắc đầu, vươn tay đem người phía sau ngăn lại:
- Chờ một chút!
- Còn chờ!
Lão giả cường tráng hỏi:
- Chẳng lẽ chờ gia chủ tới sao?
- Không...... Chẳng qua là thời cơ chưa tới!
Bàng gia Nhị gia lui về phía sau một bước, những người khác cũng chỉ có thể theo đó mà lui.
Bạch Kim Nguyệt khẩn trương kéo tay áo Trương Hắc Ngưu:
- Làm sao bây giờ?
Trương Hắc Ngưu nhìn lướt qua mọi người của Bàng gia, đại khái không có cao thủ nào đáng chú ý, không khỏi có chút thất vọng, nhìn lại trong đó có mấy kiếm thủ tư chất còn được thì nghĩ thầm có nên bắt hay không, nghe thấy Bạch Kim Nguyệt hỏi thì trả lời:
- Lát nữa nàng vào trong phòng
Chuyện gì xảy ra đều có ta ở đây!
- A!
Bạch Kim Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng, yên tâm dựa vào người Trương Hắc Ngưu.
Nữ nhân thần bí nhẹ nhàng quay đầu, cặp mắt như lưu quang quét hết một vòng, phàm là những ai nàng nhìn vào đều cảm thấy tê dại, tựa hồ như bị điện giật. Cả đám người Bàng gia lại bất giác lui về sau, nữ nhân thần bí phát ra tiếng cười quyến rũ đem toàn bộ vẻ thành thục phóng ra khiến mọi người đều không chịu được, ngay cả Bạch Kim Nguyệt là nữ nhân cũng nổi da gà.
- Sư muội, ngươi muốn đoạt nam nhân với sư tỷ!
Nữ nhân thần bí cao ngạo khiêu khích uy hiếp Bạch Kim Nguyệt phát ra, Bạch Kim Nguyệt mở to hai mắt, nữ nhân này đã nhìn trúng Trương Hắc Ngưu rồi?
Người của Bàng gia loạn thành một đoàn, lão giả cường tráng kêu lên:
- Không xong, Tiểu Tú Hoa nhìn trúng tên đen này rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có động thủ hay không?
- Cái này?
Bàng gia Nhị gia còn đang do dự, cái này thật sự lão khó có thể lựa chọn:
- Hay là để xem một chút......
- Tiểu Tú Hoa nếu phát bệnh si mê đi theo tên đen kia thì danh dự Bàng gia chúng ta mất hết!
Có người kêu lên.
- Động thủ đi! Động thủ đi!
- Động cái rắm! Bây giờ động thủ là ép Tiểu Tú Hoa giết sạch chúng ta, ngươi là đối thủ Tiểu Tú Hoa sao?
- Chờ một chút! Thêm chút nữa! Các ngươi câm miệng hết cho ta!
Bàng gia Nhị gia nói giọng trầm thấp nhưng cực kỳ có lực đè ép mọi người, chăm chú nhìn vào mấy người trong sân.
- Hừ...... Hồ ly tinh này, ngay từ lúc trong sư môn đã là một dạng hồ mị, cũng biết lấy lòng sư phụ, đối nghịch với ta, ta học cái gì ngươi cũng học theo cái đó. Bất quá đến cuối cùng không phải là không sánh bằng ta sao? Ta là thập đại cao thủ chánh đạo, võ công kiếm thuật đều đã trò giỏi hơn thầy, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi thì sao? Chỉ biết ngoài mặt giả trang một bộ dạng băng thanh ngọc khiết câu dẫn nam nhân, ngay cả thân thể trong sạch cũng phá hư rồi...... Ha ha ha......Tư vị đó thế nào! Xem ngươi bây giờ công lực yếu thế có thể ngăn chặn một kiếm của ta?
Nữ nhân thần bí nói một tràng, ngọc thủ chộp một trảo về thanh trường kiếm mảnh mai đang nằm trên mặt đất khiến nó ngân lên một tiếng rồi bay về trong tay. Nàng nhẹ nhàng cầm kiếm vung lên làm không gian bắt đầu băng liệt.
Bạch Kim Nguyệt vội vàng nấp sau Trương Hắc Ngưu, nữ nhân kinh khủng này lại có thể bắt đầu tranh giành tình nhân với mình rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Kim Nguyệt , nữ nhân thần bí nhẹ nhàng điểm ngón tay như hoa, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dài:
- Sư muội nha, sư muội, sư tỷ ghét nhất đúng là điểm này của ngươi, ra bộ đáng thương nép vào người khác để người ta thương hại. Chẳng lẽ ngươi quên mình cũng là xuất thân là nữ kiếm khách kiệt xuất của một trong thiên hạ thập đại danh môn Xá tử Yên Hồng Môn? Ngươi làm một đệ tử Xá tử Yên Hồng Môn, làm một nữ kiếm khách kiệt xuất, tôn nghiêm đều vất đi đâu rồi! Chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia cũng chỉ bảo ngươi núp ở phía sau nam nhân sao?
Nữ nhân thần bí cảm xúc vô cùng kích động:
- Có lẽ ngươi đã quên mất thân phận thật sự của mình rốt cuộc là gì......
Bạch Kim Nguyệt tự nhủ những điều này có quan hệ gì với mình, võ công kiếm thuật của ngươi đã đến cảnh giới siêu tuyệt , mình cũng không phải là đứa ngốc, căn bản không ngăn được một kiếm trông nhẹ nhàng kia, không trốn đến phía sau Trương Hắc Ngưu chẳng lẽ muốn tìm chết .
Mọi người trong phòng cũng ngơ ngác không biết lời của nữ nhân thần bí là thật hay giả, bởi vì theo đó thì sư muội của nàng trong giang hồ cũng là một nữ kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy , mặc dù kiếm thuật bản thân không so được với nàng nhưng danh vọng không kém. Vân Quan Nguyệt liếc Quỷ kiếm một cái, tựa hồ là để chứng thực. Y hết sức tôn kính với nữ nhân có thiên tư không bằng nam nhân nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ kiếm thuật như thế, chỉ là sư muội của nàng thì không được vậy, dĩ nhiên là về phương diện võ công.
Quỷ kiếm lắc đầu:
- Những chuyện này là cơ mật, tại hạ thân phân thấp kém không thể nào biết được!
Đám người Vân Quan Nguyệt khẽ thất vọng.
- Nàng vào đi!
Trương Hắc Ngưu nói với Bạch Kim Nguyệt, mắt thấy chiến ý của nữ nhân thần bí bộc phát, chỉ sợ sẽ có chiến đấu diễn ra, dư âm có thể thương tổn tới Bạch Kim Nguyệt. Bạch Kim Nguyệt nghe vậy vội vàng gật đầu, đại khái cũng biết chuyện nghiêm trọng. Cao thủ như thế một khi giao thủ thì chính là hủy lầu san quán, nếu chẳng may chạm vào thân thể mình thì bất hạnh rồi nên lui về gian phòng của Chu Bất Đồng.
Nữ nhân thần bí khẽ lay động thân hình thướt tha bạo tán ra quang hoa đầy trời, bước chân di chuyển liên tục trong nháy mắt đã ở trước mặt Bạch Kim Nguyệt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:
- Sư muội, ngươi quá làm ta thất vọng!
Nàng vừa nói xong thì một kiếm đâm về mi tâm Bạch Kim Nguyệt .