Thiệu Cảnh chau mày, im lặng trầm mặc, không nói thêm gì nữa mà cũng không biết phải nói gì bây giờ, vẫn là suy nghĩ một lát và mặc cho Tạ Tiểu Vũ khóc nức nở. Chờ đợi một lát sau thì tà dương ngoài bầu trời xa xa rốt cục cũng bị núi cao che lấp, ánh chiều tà rời đi mất rồi, Tạ Tiểu Vũ dần dần lau đi nước mắt ở khóe mắt, chợt ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy lại tràn đầy bi thương. Thiệu Cảnh cũng cứ lặng im như vậy nhìn nét mặt bi thương của nàng, chưa từng nói một lời. Cuối cùng Tạ Tiểu Vũ than nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:"Chúng ta trở về đi, lúc này có lẽ ca ca đã trở về rồi." Nàng dứt lời liền sửa sang lại quần áo.
Mùa thu lạnh giá, từng cơn gió gào thét ùa về từ phía trời chiều lặn ở đằng tây khiến Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy từng cơn rét lạnh, nhìn qua áo quần mỏng manh của Tạ Tiểu Vũ và lên tiếng:"Ừ được."
Dứt lời, hai người lại bước đi giống như lúc đầu đi lên núi, người trước người sau, chầm chậm đi xuống chân núi.
Trên đường, Thiệu Cảnh một mực vẫn không nói gì, nhìn bộ dáng của hắn như đang tự hỏi cái gì, nghĩ lại khi ấy Tạ Tiểu Vũ thì thầm trong lúc khóc nức nở khiến hắn suy nghĩ sâu xa rồi tinh tế ngẫm nghĩ một hồi. Thiệu Cảnh không khỏi âm thầm thì thầm:"Cổ tu động phủ, Thiên Thư, Thanh Vân Sơn, Thánh Linh Cung, Tạ Vân Long, ở trong đó đến cùng có bí mật gì?"
Bầu trời bắt đầu tối dần, đến khi hai người trở về, mở cửa đi vào trong nhà thì Tạ Vân Long đã ngồi ngay ngắn trong phòng, trong tay hắn cầm một vật và nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn qua thì đó là một một món trang sức hình rồng lớn cỡ bàn tay. Lại cẩn thận nhìn kỹ hơn thì thấy, chẳng biết từ lúc nào trong tay Tạ Vân Long đã có thêm một chiếc nhẫn, chỉ là thấy hai người trở về thì hắn lại chậm rãi cất đi.
Tạ Vân Long cười, nói:"Hai người trở về rồi. Tới đây, Thiệu huynh đệ ngồi đi, ta muốn bàn với đệ một chuyện."
Thiệu Cảnh gật đầu đồng ý và lại gần, ngồi ở đối diện Tạ Vân Long.
Đợi Thiệu Cảnh ngồi xuống thì Tạ Vân Long nhẹ thở dài một cái, nói:"Thiệu huynh đệ, ta đem Tiểu Vũ giao phó cho đệ, thực sự là làm khó đệ rồi, ta biết trong lòng đệ có rất nhiều nghi vấn, ta đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cục vẫn quyết định nói cho đệ biết sự thật, cũng tốt cho đệ và Tiểu Vũ không phải đắn đo gì cả, an tâm rời khỏi nơi này."
Thiệu Cảnh gật đầu nói:"Tiểu đệ thực sự có rất nhiều nghi vấn, nghĩ mãi không thông, kính xin Tạ đại ca giải đáp cho tiểu đệ."
Tạ Vân Long thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng kéo Tạ Tiểu Vũ ngồi xuống bên người, huynh muội hai người nhìn nhau, hắn đập nhè nhẹ vào bàn tay như ngọc trắng của Tạ Tiểu Vũ, nói:"Kỳ thực Tiểu Vũ cũng biết rất ít về chuyện này, muội ấy chỉ biết là ta muốn hoàn thành một cái sứ mạng, hơn nữa lần này đi lành ít dữ nhiều nhưng lại không biết rốt cục cái sứ mạng này của ta là cái gì, vì vậy nếu ta không nói ra thì những chuyện này không còn ai biết nữa rồi." Tạ Vân Long ngập ngừng một chút, lại thở phào một hơi, nói:"Thiệu sư đệ đã từng được nghe gì về Phục Long Đỉnh chưa?"
Thiệu Cảnh bị bất ngờ, đồng tử mở lớn và âm thầm cả kinh trong lòng. Thời điểm tửu quỷ sư phó kể chuyện về Thanh Vân Môn đã từng không chỉ một lần đề cập đến thần vật này của Ma Đạo, mà hắn đã từng đọc qua một vài cuốn sách cổ ghi lại những thiên sử viết về Phục Long Đỉnh, chỉ là thần vật ấy bị thất lạc, đã mấy ngàn năm rồi không còn xuất hiện trở lại, gần như cũng không còn người nào trong dân gian nhớ tới sự tồn tại của thần vật này. Nhưng hôm nay hắn lại nghe thấy Tạ Vân Long nhắc lại thần vật này, quả thực bị giật mình không nhỏ. Thiệu Cảnh hơi ngẫm nghĩ một lát, nét mặt nghi hoặc không có vẻ gì khác thường, lắc lắc đầu nói:"Đệ chưa từng nghe qua."
Tạ Vân Long khe khẽ thở dài dưới ánh nến yếu ớt, nói:"Vậy Thiệu huynh đệ đã bao giờ được nghe kể về Thanh Vân Môn chưa?"
Thiệu Cảnh lại càng cả kinh, chợt nói:"Môn phái này thì ngược lại, đệ đã từng được nghe qua."
Tạ Vân Long gật đầu, nói:"Chuyện này cần phải nhắc đến Thanh Vân Môn và Thánh Môn của ta. Vài ngàn năm trước, Thanh Vân Môn đứng đầu chính đạo trong thiên hạ, cậy người đông thế mạnh xua đuổi Thánh Môn ra khỏi thần châu hạo thổ giàu có và đông đúc, về sau, trong nhất mạch Quỷ Vương Tông của Thánh Giáo xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ, mang theo thần vật Phục Long Đỉnh của Thánh Môn đi đại chiến với Thanh Vân Môn trên Thanh Vân Sơn. Kết quả lúc ấy bị một vị Thiên Tung vừa chính vừa tà cầm chí bảo Tru Tiên cổ kiếm của Thanh Vân Môn đánh bại. Về sau Quỷ Vương Tông bại trận, lại qua hơn trăm năm, trong nhất mạch Vạn Độc Môn của Thánh Giáo lại xuất hiện thêm một nhân vật mạnh mẽ, hắn trọng chỉnh Thánh Giáo, chẳng biết vì sao lại một lần nữa đạt được Phục Long Đỉnh, lại một lần nữa khiêu chiến với Thanh Vân Môn. Mà trong trận đại chiến này còn có thêm một dị bảo khác tham chiến, đó là Huyền Hỏa Giám của Phần Hương Cốc, cũng là một môn phái chính đạo cự phách. Không lâu sau, Phục Long Đỉnh tái chiến Tru Tiên cổ kiếm, một lần nữa lại bị bại trận, trận đại chiến giữa Phục Long Đỉnh và Tru Tiên cổ kiếm vừa mới kết thúc thì đúng lúc đó Cốc chủ của Phần Hương Cốc mang theo Huyền Hỏa Giám đột nhiên lao vào, hắn thừa dịp hai bên tổn thương rồi lại triển khai trận chiến khoáng thế cổ kim với Tru Tiên cổ kiếm. Sau trận chiến, không ai biết trận chiến này ai thắng ai bại, cũng không có người nào biết diễn biến trận chiến, bởi vì phàm là người tham dự đại chiến thì cả hai lộ đệ tử chính tà đều bị chết trong uy lực của tam đại thần binh, chẳng có người nào còn sống. Sau trận đại chiến khoáng cổ thước kinh này thì tung tích của tam đại thần binh đều biến mất khỏi trời đất, chỉ có rất ít người biết được một chút sự thật.
Tạ Vân Long nói xong liền nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói:"Mà tổ tiên của ta lại là một trong số rất ít những người biết rõ tường tận tình hình lúc đó. Bởi vì tổ tiên ta và vị Thiên Tung vừa chính vừa tà ấy có chút giao tình, nhận sự nhờ vả của hắn, sau đó hứa với hắn một lời hứa, lời hứa ấy là sứ mạng mà ca không thể không hoàn thành. Trên thực tế sứ mạng này có liên quan mật thiết với Phục Long Đỉnh. Hơn nữa tổ tiên từ chỗ của hắn đã lĩnh ngộ được một bộ cổ tu công pháp tinh thâm để truyền cho hậu nhân, đó chính là Thái Cực Hợp Thủ Ấn."
Tạ Vân Long nói xong, chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra cái vật trang sức kia rồi bắt đầu vuốt ve, sắc mặt thâm trầm.
Thiệu Cảnh nghe xong, vừa muốn nói chuyện, nào biết Tạ Vân Long đang vuốt lại gồng sức cầm chặt vật trang sức hình rồng trong tay lại, lông mày cau chặt xuống, nói::"Địa điểm xảy ra trận đại chiến khoáng thế cổ kim ấy chính là nơi này, bây giờ đã bị đổi tên thành Thiên Thanh Sơn, mà Phục Long Đỉnh cũng xuất thế ở nơi này. Phục Long Đỉnh sắp xuất thế, cổ tu động phủ cũng tùy theo mà trồi lên khỏi lòng đất, như vậy chỉ có một khả năng thôi, đó chính là địch nhân không đội trời chung của nó, Tru Tiên cổ kiếm lúc này cũng sắp sửa trồi lên rồi."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì chấn động toàn thân, bất giác run rẩy:"Phục Long Đỉnh sắp xuất thế? Thần vật đã nhiều lần khiến cho hào phú cự phái hùng cứ mấy ngàn năm không ngã như Thanh Vân Môn bị chìm vào nguy hiểm, sắp xuất thế ở vùng núi Thiên Thanh Sơn nho nhỏ này? Càng làm hắn kinh hãi hơn, đó là chí bảo Tru Tiên cổ kiếm của Thanh Vân Môn, thiên ngoại thần binh lẽ ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại cũng muốn xuất hiện ở chỗ này?" Đầu ông ông tác hưởng, trong nội tâm Thiệu Cảnh nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn. Hắn căn bản không thể tin được lời nói của Tạ Vân Long, nhưng nhìn thấy biểu lộ trịnh trọng của hắn lại giống như không hề nói dối, huống hồ, hắn vì lý do gì lại phải đi lừa gạt một kẻ vô danh tiểu tốt như mình.
Nét mặt Thiệu Cảnh cực kỳ mất tự nhiên, mặc dù hết lần lần đến lần khác hắn đều cố gắng dìm xuống sự kinh hãi tràn lên như nước thủy triều nhưng vẫn không tài nào lấy lại bình tĩnh. Khóe miệng giật giật như muốn nói gì đó nhưng rồi cục lại nuốt xuống, không có nói ra.
Tạ Vân Long dứt lời, chậm rãi đứng dậy rồi lại gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài và sờ vào chiếc nhẫn ở trong tay, nói:"Thời gian không sai biệt lắm, Thiệu huynh đệ, ta muốn dẫn đệ đi đến một nơi."
Hắn xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt xuôi mái tóc bên người Tạ Tiểu Vũ xuống áo choàng rồi thở một hơi thật dài, nói:"Nguyện vọng lớn nhất của người của người tu đạo không ai không phải là tu đạo thành công, có điều nếu có được một kiện pháp bảo như ý nguyện, dù cho không có được kiện pháp bảo vừa lòng mình thì được nhìn thấy những kiện tuyệt thế thần binh kia thì cũng coi như là không sống uổng cuộc đời này rồi, ta sẽ dẫn đệ đi xem Phục Long Đỉnh, coi như là phần lễ vật cuối cùng trước khi giao phó Tiểu Vũ cho đệ vậy."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiệu Cảnh nghe xong lời Tạ Vân Long nói mà run rẩy cả người, hai tay không nhịn được mà nắm thật chặt rồi nhất thời lại từ từ buông ra, miệng há hốc, cả buổi không nói được một câu lên lời. Đôi mắt đẹp của Tạ Tiểu Vũ trợn tròn, chăm chú nhìn Tạ Vân Long, sau một lúc lâu, khóe miệng nàng giật giật rồi nói ra mấy chữ:"Ca ca, huynh."
Tạ Vân Long cầm chặt bàn tay của muội muội, dùng thêm vài phần lực rồi lại từ từ buông ra, cũng không nói chuyện mà chỉ nhìn Tạ Tiểu Vũ và nhẹ gật đầu.
Ánh nến chập trờn, không khí trong phòng tĩnh lặng đến kỳ lạ, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của cả ba người. Bàn tay Thiệu Cảnh rồi sờ vào túi Lưu Vân mà run rẩy lẩy bẩy, thầm nói trong lòng ba chữ:"Phục Long Đỉnh." Giây lát sau mới từ từ phục hồi lại tinh thần, yết hầu giật giật, nói:"Tạ đại ca, chuyện này là sự thật?"
Tạ Vân Long xoay đầu lại, nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay rồi nắm chặt hai tay lại, nghiêm mặt nói:"Hoàn toàn chắc chắn."
Làng mạc dần dần hiện lên nhờ ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu dưới màn đêm thăm thẳm, từng cơn gió thu thổi qua vù vù, bây giờ những người nông dân chất phác vất vả cả ngày đã say trong giấc ngủ, bỗng dưng có tiếng chó sủa xé rách sự im lặng của màn đêm, sau tiếng chó sủa có hai bóng người chậm rãi bước đi, từ từ đi ra khỏi làng, ở sau lưng hai người ấy có một thiếu nữ thanh lệ xuất trần mặc áo tơ trắng dựa cửa mà đứng, cứ mãi nhìn theo tới khi bóng hai người biến mất trong màn đêm thì lại hậm hực quay người vào nhà.
Lúc chạng vạng tối, một bóng hình xinh đẹp đang đứng ở trên tầng cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian, đôi mắt xuất thần nhìn về phương xa. Tuyết Diên đứng lặng người sau lưng thiếu nữ tựa như một pho tượng, không hề cử động chút nào. Ánh mắt sáng ngời, cứ như vậy nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp ở phía trước, thủy chung không có bất kỳ động tác nào.
Phong Nhã ngắm nhìn tà dương và ráng đỏ ở chân trời dần dần lặn về phía tây như có điều suy nghĩ, bất giác lại cầm mặt kình trong tay ra ngắm nhìn tinh tế một lần, lại lặng im như suy nghĩ xuất thần. Chợt khóe môi hé mở nhưng lại không biết nàng đang nói thầm điều gì.
Cái tầng cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian này ngoại trừ Phong Nhã, Nguyệt Công và Bạch Thế Hân thì bình thường không một ai dám đặt chân tới nửa bước, vì vậy lúc Phong Nhã và Tuyết Diên đều không nói lời nào thì nơi này rất tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió vù vù.
Trái lại với dưới lầu, cả tửu lầu tất nhiên đã có đông đảo thủ vệ canh gác tầng tầng lớp lớp, gió thổi không lọt, người qua đường đi qua nơi này đều không dám nhìn lâu vào trong này. Mấy ngày gần đây, đủ loại suy đoán linh tinh về Thiên Thượng Nhân Gian đã lan truyền nhanh chóng trong Bạch Hổ thành, truyền đi xôn xao nhưng thủy chung vẫn không có người biết được nguyên nhân ẩn trong đó. Ngày xưa Thiên Thượng Nhân Gian hối hả rộn ràng, ngày hôm nay lại giăng lưới bắt chim trước cửa, các loại sinh ý trong lầu cũng bị rút khỏi, làm cho người khác có nghĩ thế nào cũng không thông, Bạch gia đến tột cùng là đang mưu tính làm chuyện gì. Chỉ có điều những người sáng suốt đều đã đoán được mười phần rồi, biến hóa hôm nay của Thiên Thượng Nhân Gian chắc chắn có quan hệ với đại thương hội Thần Tiên hội sắp sửa tiếp nhập vào Bạch Hổ thành.
Mái lầu an tĩnh bình thản như mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng, nhưng rất nhanh lại bị một hồi tiếng bước chân lên lầu đánh vỡ.
Phong Nhã nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang lên lầu liền phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía cầu thang ở giữa lầu.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ thấy hai bị lão giả một trước một sau chậm rãi bước đi, một người râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, hơi có vẻ già nua nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần ấm áp khiến cho người khác có cảm giác ôn hòa êm dịu, ngoài ra còn có một loại khí chất nghiêm nghị không khỏi khiến cho người nhìn thấy phải kính nể. Người còn lại thì tướng mạo hoàn toàn khác với người phía trước, đúng là một trời một vực, mắt lộ hung quanh không nói, chỉ riêng bộ râu quai nón dài rậm đã khiến cho nội tâm của người trông đợi cảm thấy phát lạnh, hơn nữa thân hình to lớn tựa lưng hùm vai gấu, trời sinh bộ dáng hung thần ác sát, lớn lên quả thức làm cho người ta không dám lấy lòng.
Đợi đến khi hai người lên trên lầu thì sắc mặt Phong Nhã nghiêm cẩn lại, trên mặt lộ vẻ cung kính, khom người về phía lão nhân râu quai nón và nói:"Sư tôn." Chợt chuyển hướng lão giả tóc bạc và nói:"Đệ tử Phong Nhã bát kiến Chuyên Húc đại tiên. Đệ tử không biết nhị vị đã đến, không kịp thời nghênh đón từ xa, thỉnh đại tiên trách phạt."
Chuyên Húc khoát khoát tay, truyền ra một làn lực lượng vô hình nhẹ nhàng đem Phong Nhã còn khom người nâng dậy, cười nói:"Nhã Nhi không cần đa lễ." Lại nhìn thoáng qua lão nhân râu quai nón ở bên cạnh, cười nói:"Lần nào nhìn thấy Nhã Nhi ta cũng phải hâm mộ ngươi, cái lão già này sao lại thu được đồ đệ xuất sắc như vậy chứ."
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Bệ Ngạn thoáng hiện lên vẻ vui mừng, đáp:"Dù sao vẫn còn thua kém tiểu tử Lôi Lệ, môn hạ của huynh trưởng, lại nói tiếp, vẫn là huynh trưởng có ánh mắt độc ác."
Chuyên Húc ha ha cười cười, không thể xua tay phủ nhận, đành vuốt ve râu dài, nở nụ cười giả tạo, nói:"Hiền đệ quá khiêm nhường rồi. Có điều, dưỡng nữ không bằng dưỡng nhi, nói không chừng ít ngày nữa Nhã Nhi đi lấy chồng, hiền đệ uổng công nuôi dưỡng à nha."
Nghe vậy, trên mặt Bệ Ngạn run rẩy một hồi, nói chuyện không đâu mà da mặt đã run rẩy, nói:"Lời ấy của huynh trưởng sai rồi, nữ nhi hướng ngoại, cái này không sai, nhưng cái này còn phải xem ý tứ của Nhã Nhi, nếu như nàng không muốn thì đệ cũng không thể thay nàng làm chủ được" Dứt lời, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
Nghe được lời nói của hai vị trưởng bối mà lông mày Phong Nhã chau lại nhưng không dám nói lời nào.
Bệ Ngạn lại quan sát Chuyên Húc, nghiêm mặt nói:"Chúng ta vẫn là nói chánh sự trước đi."
Dứt lời, nhìn về phía Phong Nhã hỏi:"Nhã Nhi, tìm kiếm được điều gì rồi?"
Phong Nhã trước hết mời hai người ngồi xuống, tự mình ngâm nước pha hai chén trà rồi bưng lên, đợi sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình thì cung kính nói:"Thủ hạ dưới quyền đệ tử đã toàn lực tìm kiếm, Thương Lang đã đi vào Nam Sơn thành điều tra vị thiếu niên họ Thiệu, Phi Ưng và Hỏa Hồ đã đi điều tra Thiên Âm Môn, theo hồi báo thì bọn họ đều đã gặt hái được rất nhiều kết quả, giờ phút này đang trên đường chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian." Trong ngôn ngữ của nàng đúng là một chữ cũng không đề cập tới chuyện mình đã tìm thấy được hành tung của Thiệu Cảnh, Tuyết Diên đứng bên cạnh nàng lông mày chau rồi lại chau nhưng lại không nói chuyện.
Chuyên Húc nhấp một ngụm trà, gật đầu nói:"Trà ngon, trà ngon, không thể tưởng được cái vùng núi xa xôi cằn cỗi còn có bậc nầy trà ngon, không tệ không tệ."
Bệ Ngạn nhìn nhìn Chuyên Húc, một ngụm đem nước trà uống đi một nửa nhưng lại không cảm thấy ngon gì cả, lại nhìn một chút nước trà còn sót lại trong chén và nhướng mày. Vừa định nói chuyện thì lại thấy Chuyên Húc nhấp thêm một ngụm trà, mở miệng nói:"Còn chuyện cổ tu động phủ và Cửu Long Hóa Đỉnh thì sao?"
"Đệ tử đã tự mình đi trước điều tra, bố trí xuống Vạn Linh trận, đã hỏi đám phi cầm tẩu thú ở nơi đó và tìm thấy vị trí của cổ tu động phủ. Về phần Cửu Long Hóa Đỉnh thì dị tượng này quả thực là có thật."
Chung Húc đột nhiên uống một ngụm cạn hết nước trà trong chén, quay đầu trừng mắt nhìn Bệ Ngạn, trong mắt hiện ra tinh quang, nghiêm nghị nói:"Phục Long Đỉnh, thật sự muốn xuất hiện sao."
Sắc trời đen tối báo hiệu cảnh sắc đã vào đêm, giữa lúc ba người nói chuyện với nhau thì có một hồi tiếng bước chân vang lên, không bao lâu sau có một người đi lên từ cầu thang bên dưới, đúng là một trong những nam tử ngày đó đi theo bên người Phong Nhã. Vị nam tử lên lầu, nhìn thấy hai vị Chuyên Húc đại tiên và Bệ Ngạn đại thần đang ngồi ngay ngắn thưởng thức trà thì không khỏi run rẩy toàn thân, vội vã quỳ một chân xuống mặt đất, chắp tay nói:"Đệ tử Thương Lang bát kiến nhị vị lão thần tiên."
Chuyên Húc nhẹ khẽ đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:"Đứng lên đi, ngươi đã điều tra được những chuyện gì rồi."
Thương Lang cúi đầu lên tiếng, cung kính nói:"Đệ tử đi vào Nam Sơn thành mà thiếu niên kia từng lăn lộn, sử dụng bí kỹ men theo hương vị từ chỗ ở của vị thiếu niên thì tìm được một ngôi miếu hoang đổ nát nằm trên núi, sau đó đệ tử đã tìm được một vật ở trong ngôi miếu đổ nát đó. Đó chính là bài vị được cung phụng ở trong ngôi miếu đổ nát." Hắn dứt lời liền dâng lên bài vị bằng hai tay.
Chuyên Húc cầm lấy bài vị, lơ đãng nhìn qua thì nhất thời khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào bài vị sau nửa ngày, trong mắt lộ đầy sự kinh ngạc.
Bệ Ngạn nhìn thấy sắc mặt của hắn kỳ lạ, vội la lên:"Sao vậy, không lẽ cái bài vị này có cái gì không ổn?"
Chuyên Húc chậm rãi đem bài vị chuyển hướng trước mặt Bệ Ngạn và Phong Nhã. Hai người nhìn thấy bốn chữ lớn mạnh mẽ hữu lực bên trên tấm bài vị mà đồng thời khẽ giật mình, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Bệ Ngạn cau mày, thì thầm:"Thanh Vân tổ sư?"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
từng cơn gió cuối thu vù vù thổi qua không khỏi khiến cho ba người phải cảm thấy giá lạnh, Thiên Thượng Nhân Gian vốn là đại lầu cao ngất tầng mây, hôm nữa gió lạnh mùa thu rét thấm vào người, thật là âm lãnh, mà giờ khắc này trong nội tâm của mấy người ở trong nhà cũng đều lạnh ngắt như gió rét mùa thu, trong lầu lặng ngắt như tờ, Chuyên Húc và Bệ Ngạn lâm vào trầm từ còn bọn người Phong Nhã im lặng, không dám lên tiếng quấy rầy.
Mấy đầu ngón tay của Chuyên Húc đang gõ xuống mặt bàn thì đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Bệ Ngạn, vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói:"Tru Tiên Kiếm, Phục Long Đỉnh, Thanh Vân Môn, ở trong đó nhất định là có liên hệ gì đó, chỉ là hiện tại chúng ta nắm giữ được quá ít thông tin mà thôi, không đủ để biết được nội tình trong đó." Hắn dừng một, chuyển hướng Phong Nhã, lạnh lùng nói:"Nhã Nhi, toàn lực điều tra gã thiếu niên họ Thiệu, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải bắt bằng được hắn về cho ta."
Phong Nhã đang nhìn tấm bài vị kia có chút hoảng hốt xuất thần, vẻ mặt kinh hãi, nghe được mệnh lệnh của Chuyên Húc nhưng vẫn bị ngây dại một lúc, sau đó đạp lời tuân mệnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào tấm bài vị, trong tay nắm lấy cái gương chẳng biết từ lúc nào, mà càng nắm càng chặt.
Tuyết Diên đứng bên người nàng khẽ chau mày, khóe môi giật giật như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra thành lời, nào biết Phong Nhã đột nhiên quay ánh mắt ngoan lệ trông lại, lạnh lùng ép lời nói đến miệng Tuyết Diên phải nuốt trở về, cũng không dám làm ra chút động tác.
Vị kỷ, đúng lúc này lại có hai người vội vã chạy lên lầu nhanh như gió, vừa nhìn thấy Chuyên Húc và Ngục thật thì cả hai người đều cả kinh, lập tức quỳ một chân xuống y hệt như Thương Lang vừa rồi, cùng cung kính kêu lên:"Đệ tử Phi Ưng bái kiến nhị vị lão thần tiên, đệ tử Hỏa Hồ bái kiến nhị vị lão thần tiên."
Bệ Ngạn "Ừ" một tiếng rồi hỏi:"Hai ngươi điều tra được gì về bọn Thiên Âm Môn rồi?"
Hỏa Hồ liếc qua Phong Nhã rồi chợt đáp:"Hai người đệ tử lần theo dấu vết một chi mạch lớn nhất của Ma Giáo ở Vạn Yêu Cốc thì phát hiện hai môn phái Bách Độc Giáo và Thiên Âm Môn có liên hệ mật thiết với nhau, sau đó tiếp tục tìm hiểu căn nguyên, bắt được một tên đệ tử tầng dưới cùng của Thiên Âm Môn, tra khảo đánh đập thì đã gặt hái được khá nhiều tin tức, ngoài ra, chúng đệ tử đã đạt được một vài tin tức đang tin cậy từ trong miệng của tên đệ tử đó."
"Ừ? Tin tức gì?" Chuyên Húc lạnh lùng hỏi.
"Đúng vào giờ tý tối nay, Thiên Âm Môn sẽ lại tiến hành việc tế tự thần bí kia, mà địa điểm thì nằm ở trong một ngọn núi sâu ở vị trí cách nơi này chưa đến hai trăm dặm, người trong Ma Giáo gọi vùng đất đó là Huyết Tế Cốc. Tục truyền, vùng đất đó là nơi sinh sống của độc vật yêu thú nên hung hiểm dị thường, người bình thường không ai dám đặt chân vào nửa bước, mà Huyết Tế Cốc lại nằm sâu trong một ngọn núi thuộc khu vực Vạn Yêu Cốc.
Sau khi nghe xong, Bệ Ngạn hừ lạnh một tiếng và nói:"Cái gì Huyết Tế Cốc, cái gì hung hiểm dị thường, lũ ma giáo tôm tép nhãi nhép lẩn trốn trong cốc mà cũng muốn giả thần giả quỷ lừa gạt người khác.
Chuyên Húc nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu dài bạc trắng, trên mặt thoáng hiện lên sự vui vẻ nho nhỏ, thì thầm:"Tế tự thần bí của ma giáo, Huyết Tế Cốc, Phục Long Đỉnh, rốt cục đã có chút dấu vết rồi." Chợt biến giận, lạnh lùng nói:"Phong Nhã, tối nay con hãy đi cái mà bọn chúng gọi là Huyết Tế Cốc, nhìn một lượt xem lũ ma giáo yêu nhân đang làm trò bịp bợm gì." Dừng thoáng một phát, nở nụ cười giả tạo và nói:"Nhớ lấy, không được đánh rắn động cỏ, con cứ âm thầm làm việc là được, cố gắng tìm hiểu về phương pháp tìm kiếm Phục Long Đỉnh mà chỉ có bọn hắn mới biết, đợi đến khi bọn hắn gặt hái được thành quả thì Thần Tiên hội chúng ta sẽ đến làm chim sẻ núp đằng sau, ngồi mát ăn bát vàng.
Bệ Ngạn lập tức liếc xéo mắt sang Chuyên Húc, gật đầu nói:"Huynh trưởng nói không sai." Lại chuyển hướng Phong Nhã nói:"Nhã Nhi, con mau đi chiếu cố trò hề của lũ ma giáo yêu nhân đi."
Phong Nhã chắp tay, lên tiếng nói:"Đệ tử tuân mệnh." Nói xong, không cần phải nhiều lời nữa liền quay người đi xuống cầu thang, Tuyết Diên từ từ đi sau lưng nàng, biến mất ở dưới bậc cầu thang. Phương Lang, Phi Ưng, Hỏa Hồ ba mặt nhìn nhau, cùng kêu lên, nói:"Chúng ta đi theo bảo Phong Thần đại nhân."
Ba người nói xong, vừa muốn quay người thì Chuyên Húc khoát tay chặn lại, nói:"Không cần, lần này đi ít người tránh nghi ngờ. Nhiều người không cẩn thận thì dễ bị chú ý, bạo lộ hành tung, các ngươi đều đã hiểu thủ đoạn của Phong Nhã, lúc này cứ thoải mái chờ đêm đến." Chuyên Húc dứt lời liền nâng chén trà lên, tinh tế thưởng thức hương trà thơm dịu. Hình như Bệ Ngạn không hề có hứng thú thưởng trà liền uống một hơi hết sạch nước trà trong chén, cũng không nói chuyện mà đứng dậy đi về phía cửa sổ ở đằng trước, đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn đám mây đen xa xa trên bầu trời.
Lúc này trời đã vào đêm nhưng Bạch Hổ thành vẫn phi thường náo nhiệt, hối hả, vẫn còn rất nhiều người ăn ở những hàng quán ở vên đường, trong đám người đó chợt có hai bóng hình xinh đẹp lóe lên, bước chân nhẹ nhàng nhưng lại nhanh như gió, lướt qua khiến cho không ít người phải ngơ ngẩn quay đầu nhìn lại nhưng không còn thấy hình bóng của hai người, chỉ còn mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Trên đường, hai bóng hình xinh đẹp chưa từng tán chuyện cười đùa, Tuyết Diên như có tâm sự không nói ra thì bức bối trong lòng, rốt cục nhịn không được hỏi:"Phong Thần đại nhân, Tuyết Diên có một chuyện khó hiểu, thỉnh Phong Thần đại nhân chỉ rõ."
Bộ pháp của Phong Nhã chậm lại vài phần, sờ lên tấm gương trong tay và nói:"Ta biết ngươi có nhiều nghi vấn trong lòng."
Nàng suy nghĩ một lát lại nói:"Nếu ta không chịu nói rõ ràng cho ngươi hiểu thì ngươi sẽ canh cánh trong lòng phải không?" Nàng nói xong, nhẹ thở dài một cái, nói:"Kỳ thực là ta cố ý giấu kín sự tình của tên Thiệu Cảnh kia, hắn tuyệt không phải là kẻ đơn giản như chúng ta đã từng chứng kiến, những thứ khác không nói, chỉ riêng con tiểu trư cổ quái ở bên cạnh hắn đã không bình thường rồi, mà ngay cả ta cũng không nhìn ra lai lịch của nó, tuyệt đối không thể tìm ra con thứ hai giống như con tiểu trư ấy trong trời đất này, trên người của nó ta lại không thể cảm ứng một chút mảy may khí tức của sinh khí nào trên người của nó, mà tựa như là một con vật đã chết vậy, nhưng rõ ràng nó lại có thể cảm ứng được tinh thần của ta, lại còn có thể chống cự ta đến cùng, hơn nữa còn không hề thua kém ta chút nào. Phàm là tất cả những loài còn sống trong trời đất thì ta đều có thể cảm giác được khí tức, thậm chí cho dù là thần thú trong truyền thuyết cũng không thể là ngoại lệ, nhưng hình như con tiểu trư ấy lại không ở trong đám này, thật là cổ quái, vì vậy mà ta cảm thấy có rất nhiều hứng thú với nó. Đó là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai, ngươi có chú ý tới tấm gương nằm trong tay của hắn không?"
Tuyết Diên chau mày, gật đầu nói:"Có."
"Tấm gương trong tay hắn là cùng một dạng với Thái Âm Kính trong tay của ta, là một mặt khác của thần khí Âm Dương Kính lưu truyền từ thời thượng cổ, tên gọi là Thuần Dương Kính, lại có người gọi nó là Dương Kính, chính là một trong những kỳ vật không thuộc về thế gian này, trong đó truyền thừa bí mật mà không muốn có người khác biết. Khi ta còn nhỏ, chưa bái nhập Thần Tiên Hội thì vô tình gặp được một lão nhân làm nghề thầy tướng số, lúc lão đưa tặng ta chiếc gương này thì đã kể cho ta nghe một chuyện, cũng chính vì lời nói ấy mà ta có rất nhiều băn khoăn khó hiểu với vị thiếu niên kia."
Phong Nhã dứt lời thì đột ngột dừng bước, nhìn Tuyết Diên và nhẹ nhàng kéo tay của nàng, nghiêm mặt nói:"Tuyết Diên, ta và ngươi từ nhỏ tình như tỷ muội, tuy trước mặt người khác xưng hô chủ tớ nhưng thực sự hữu danh vô thực, phàm là có chuyện gì, ta đều không có lừa gạt ngươi. Đúng không?"
Tuyết Diên nhẹ gật đầu, đáp:"Phong Thần đại nhân đối với Tuyết Diên ân trọng như núi, Tuyết Diên khắc trong tâm khảm, không hề dám quên."
Phong Nhã cười nhạt một tiếng, lại nói:"Chẳng biết vì sao, ta lại có một cảm giác kỳ quái mà chính mình cũng không hiểu, không muốn đẩy thiếu niên cầm Thuần Dương Kính trong tay vào nơi nguy hiểm, vì vậy, xin ngươi hãy giấu kín bí mật này cho ta, được không nào?"
Tuyết Diên thở phào một cái, hé miệng cười nhẹ yếu ớt, nhìn qua Phong Nhã và gật đầu nói:"Được, mặc kệ ngài muốn làm chuyện gì thì Tuyết Diên cũng sẽ không phản bội ngài, cho dù phải chết vì Phong Thần đại nhân Tuyết Diên còn không hối tiếc thì giấu kín bí mật nho nhỏ này đâu có là gì?" Dứt lời, Phong Nhã và Tuyết Diên đều cười đùa hiểu ý nhau, cũng không nói thêm cái gì mà quay người chạy vội vào trong cảnh đêm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đêm đã khuya, ở một chỗ sâu trong khu rừng có ba đạo thân ảnh đang vội vàng tháo chạy về phương hướng sơn cốc, đột nhiên "Xíu!" Một tiếng, một tia ánh sáng màu trắng ngần hiện lên rồi lập tức khiến một đạo thân ảnh trong đó ngã bịch xuống đất, không há miệng kêu to một tiếng.
"Chuyện gì xảy ra?" Hai người phía trước phát giác sự khác thường vội vàng quay đầu lại xem xét.
Ngay sau khi nhìn thấy đồng bạn bị té xuống đất thì cả hai người đều bị kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau rồi một người vội la lên:"Chạy."
Lời vừa nói ra thì lại có một tia sáng màu trắng ngần phóng tới, cũng giống như lúc trước, không có bất kỳ tiếng kêu và sự giãy dụa nào, người nọ ngã xuống đất bịch một tiếng và không dậy nổi, đi đời nhà ma.
Cuối cùng chỉ còn lại một người ngơ ngác nhìn hai thi thể của đồng bạn đang nằm trên mặt đất, không dám vọng động, toàn thân run rẩy không thôi. Không biết đã qua bao lâu thì có hai người chậm rãi đi ra từ trong rừng cây, tinh tế nhìn qua thì đó là hai vị nữ nử, khuôn mặt người thiếu nữ đi trước lãnh diễm động lòng người, nói là chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường cũng không đủ.
Đợi đến khi hai người chậm rãi đến gần thì người nữ tử đi trước lạnh lùng cất tiếng lạnh như băng:"Ngươi là người của Thiên Âm Môn?"
Người nọ kinh ngạc nhìn qua hai nữ tử mà thân thể run rẩy lẩy bẩy, trên mặt không biết là đang biểu lộ cái gì, hoảng sợ nói:"Vâng."
"Vậy thì tốt. Ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái đấy." Nữ tử lạnh nhạt nhìn hai thi thể trên mặt đất rồi lãnh đạm nói.
Người nọ gật đầu liên tục, run rẩy nói:"Chỉ cần các người không giết ta, ta cái gì cũng nói cho các người."
Trong mắt Tuyết Diên hiện lên sự coi thường chẳng giấu diếm, khẽ hé cười và nói:"Chỉ cần câu trả lời của ngươi để cho chúng ta mãn ý thì dĩ nhiên là chúng ta sẽ thả người đi." Chợt hỏi:"Mà các ngươi đang định chạy vào trong kia tham dự tế tự thần bí của Thiên Âm Môn hả?
"Vâng."
"Cái tế tự thần bí này có bao nhiêu người tham dự? Bọn chúng là những kẻ nào?
Người nọ thở phào một cái, đáp:"Số người tham dự trong mỗi lần tế tự đều đồng đều, nhiều thì năm sáu trăm người, ít thì ba bốn trăm người, nhưng phàm là nhập môn để tử thì dù có địa vị cao hay thấp trong bổn môn đều phải tham gia, ngoài ra cũng thường có một số vị đạo hạnh cao thâm từ những môn phái khác trong Thánh Giáo tham dự. Về phần những người đó là ai thì mấy người chúng ta chỉ là đệ tử tầng dưới chót, căn bản không thể nào biết được."
Phong Nhã lạnh lùng nhìn người nọ một cái, nhìn thẳng vào mắt khiến hắn cảm thấy giá lạnh trong lòng, không dám liếc nhìn nàng thêm nữa rồi vội vàng cúi đầu run rẩy. Tuyết Diên lại tiếp tục hỏi:"Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một chiếc đại đỉnh xuất hiện ở bên trong đám tế tự của Thiên Âm Môn chưa?"
Người nọ nghe vậy thì thân thể liền run rẩy, nói:"Tiểu nhân quả thực đã được nhìn thấy một chiếc đại đỉnh trong tế tự, mỗi khi gần kết thúc việc tế tự thì đại đỉnh lại chậm rãi hiển linh, huyết quang đại chấn, khí thế bàng bạc, lần nào cũng khiến cho những đệ tử đạo hạnh thấp kém như chúng ta khí huyết bốc lên, nhưng mà thời gian đại đỉnh xuất hiện không đến nửa canh giờ thì lại chậm rãi biến mất.
Nghe xong người nọ trả lời thì Tuyết Diên liếc nhìn Phong Nhã và lui qua một bên, im lặng không hỏi thêm chuyện gì nữa. Phong Nhã cũng không nói chuyện như đang nghĩ đến cái gì đó. Một lát sau, yết hầu người nọ giật giật rồi cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Tiểu nhân biết cái gì thì cũng đều nói cho nhị vị rồi, nếu như nhị vị không còn vấn đề gì muốn hỏi lại tiểu nhân, vậy bây giờ tiểu nhân có thể ..."
Lời còn chưt dứt thì một tia sáng màu trắng ngần đã đâm thủng ngực mà qua, người nọ kinh hãi nhìn chằm chằm vào ngực mình rồi khốn khổ giờ tay lên chỉ vào hai nữ tử, nói đứt quãng:"Các người... Các người... Không phải các người nói..."
Đêm dài người im lặng, gió lạnh gào thét, ba cái mạng người cứ như vậy mà bị chôn vùi ở nơi rừng sâu núi hiểm dưới màn đêm này, không hề nhấc lên được một gợn sóng hay sự khác thường nào. sau khi hai bóng hình xinh đẹp biến mất ở sau màn đên thì lại có hai đạo nhân ảnh lao tới Huyết Tế Cốc từ một phương hướng khác, đợi đến khi họ lại gần bên ngoài cốc thì người thanh niên đi ở phía trước nhìn qua ánh lửa cháy bập bùng ở một vách thâm cốc rồi nói:" Thiệu huynh đệ, phía trước là Huyết Tế Cốc rồi, thần vật Phục Long Đỉnh trong truyền thuyết sẽ xuất thế ở đâu đó gần nơi này." Hắn dứt lời liền vỗ vỗ bả vai Thiệu Cảnh rồi lại nói:"Lát nữa đi vào trong cốc, nếu có kẻ định hỏi đệ chuyện gì thì huynh sẽ cản hắn lại giúp đệ, đệ chỉ cần nói đệ là sư đệ đồng môn của huynh là được, không được nhiều lời. Đệ nhớ kỹ chưa?"
Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu đồng ý và không nói thêm gì nữa, rồi đi theo Tạ Vân Long và bước vào bên trong cốc.
Trên đường, cánh rừng bạo động một hồi, động vật ùn ùn tháo chạy về cùng một phương hướng như thủy triều. Tạ Vân Long phát giác được sự khác thường nhưng lại không có nhìn kỹ, cũng không để ý nhiều, chỉ nói một câu lạnh nhạt:"Giờ này lẽ ra mấy con chim thú đó phải ngủ rồi chứ, sao hôm nay lại hoạt động mạnh như vậy, lạ thật."
Thiệu Cảnh cũng phát giác được sự khác thường nhưng lúc đầu cũng không có chú ý mấy, sau đó đột nhiên thân thể run lên rồi dừng lại nhìn qua hai phía trái phải trong rừng, làm như nghĩ đến cái gì đó rồi lông mày nhăn lại, âm thầm nói:"Hay cho cái cảm giác quen thuộc!" Chợt nghĩ đến nữ tử thanh lệ xuất trần cầm tấm gương trong tay mà không khỏi lâm vào suy nghĩ thất thần, bất giác hé miệng thì thầm:"Phong Nhã?"
"Thiệu huynh đệ, ngươi đang nói gì vậy?" Tạ Vân Long hình như nghe được Thiệu Cảnh thì thầm cái gì đó nhưng lại không nghe rõ, liền quay ra hỏi."
Thiệu Cảnh à một cái và lắc đầu nói:"Không có gì, chỉ là cảm thấy đám động vật này nửa đêm còn chạy loạn, đệ cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."
Tạ Vân Long nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì và tiếp tục đi đầu, dẫn Thiệu Cảnh đi về phía trước.
Huyết Tế Cốc nổi danh là một trong những nơi hung hiểm nhất, người miền núi sống ở phụ cận cũng không biết tên gọi nơi này là Huyết Tế Cốc mà chỉ loáng thoáng biết có một cái địa phương như vậy, mà bọn họ cũng không đặt tên cho nó, bởi vì đám người miền núi như bọn họ chỉ biết nơi này là một vùng đất nguy hiểm chứ chưa có người nào dám đặt chân vào nơi này nửa bước, mấy trăm năm qua, phàm là người miền núi có đảm lượng đến gần sơn cốc này đều lặng yên không một tiếng động mà bốc hơi khỏi nhân gian, không có ai trở về, vì vậy không có người dám lại gần nơi này, cũng không có người nguyện ý đề cập tới nó. Dần dà, nơi này đã trở thành ngọn núi vô danh, chỉ là chẳng biết vì sao chi mạch Thiên Âm Môn của Ma giáo lại kéo về đây và đặt tên cho nó, gọi là Huyết Tế Cốc.
Con đường trong Cốc bị hai mặt núi vây quanh, trong hai mặt còn lại thì một mặt là của vào còn một mặt là vách núi đá dựng đứng. Cốc dài ước chừng hơn mười dặm, trong lòng rộng hơn mười dặm, mặc dù trong cốc bằng phảng nhưng bởi vì địa thế ở chỗ trũng nên ẩm ướt đầy khí độc, thu hút nhiều sinh vật âm hàn, độc vật âm lãnh sinh sống, e rằng chỉ có những người thần bí quỷ dị thuộc ma giáo hiểu biết về nơi này mới có thể qua lại.
Lúc này đã vào giờ tý, Tạ Vân Long dẫn theo Thiệu Cảnh đi vội đến cửa vào của sơn cốc, vừa định bước vào trong sơn cốc thì trong bóng tối có một tiếng quát chói tai vang lên:"Người ở phương nào lại muốn đến nơi đây?" Chợt có hai gã đại hán đứng chặn ở cửa vào, không biết là vừa nhảy ra từ chỗ nào.
Tạ Vân Long người chưa tới mà âm thanh đã tới trước:"Thanh Long." Đợi tới khi lại gần miệng hang thì lại nói:"Được Thanh Long mời đến nơi này."
Một gã đại hán thấy rõ bộ dáng của Tạ Vân Long thì lập tức cung kính nói:"Thì ra là ngài truyền nhân của Thánh sứ Thánh giáo Thanh Long đại nhân thời thượng cổ, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin Thanh Long đại nhân tha lỗi."
Tạ Vân Long nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì liền dẫn theo Thiệu Cảnh đang muốn bước vào sơn cốc thì bị đại hán ngăn lại, quan sát Thiệu Cảnh và hỏi:"Vị này chính là?"
"Hắn là sư đệ đồng môn của kẻ hèn này."
Đại hán cẩn thận nhìn kỹ Thiệu Cảnh và nghi hoặc nói:"Thứ lỗi cho tiểu nhân mạo muội, theo tiểu nhân biết thì hình như Thanh Long đại nhân không có sư đệ đồng môn."
Sát cơ lập tức hiển hiện trong mắt Tạ Vân Long, chiếc nhẫn đeo trên ngón tay lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh lập lòe, nhìn chằm chằm vào đại hán rồi nói:"Môn chủ Tần Lãng của Thiên Âm Môn các ngươi còn không dám nghi ngờ bản sứ, ngươi là ai? Còn nhiều lời như vậy nữ thì đừng trách bản sứ ra tay độc ác vô tình."
Đại hán nghe vậy và nhìn thấy vẻ mặt đầy giận giữ của Tạ Vân Long thì thầm hoảng sợ trong lòng, da mặt run rẩy, rồi không dám nói nhiều hơn một câu, yếu hầu giật giật rồi nuốt ực một ngụm nước miếng, khom người nói:"Thanh Long đại nhân bớt giận, tiểu nhân cũng vì làm theo thông lệ, xin Thanh Long đại nhân đừng so đo với kẻ hèn như tiểu nhân." Dứt lời lại nhìn Thiệu Cảnh một chút, chau mày nhưng rốt cục vẫn không dám hỏi thêm nữa, vội vàng mở lối con đường và khom người nói:"Thanh Long đại nhân, thỉnh."
Tạ Vân Long hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo Thiệu Cảnh xoải bước đi vào sơn cốc.
Thiệu Cảnh nhìn thấy bực này tràng cảnh thì âm thầm kinh hãi trong lòng, hít phải một hơi khí lạnh. Nhìn bộ dáng của đại hán kia thì xem ra địa vị của Tạ Vân Long ở ở trong cái gọi là Thánh Môn này không thấp, nhưng vì sao hắn phải ở ẩn trong Huyền Thiên tông? Vì sao lại phải che dấu sâu đến như thế? Đến tột cùng là hắn có điều bí mật gì không thể cho ai biết? Chẳng lẽ bí mật này có quan hệ với cái mà hắn gọi là sứ mạng kia? Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không thể đoán được chút ẩn ý nào càng khiến cho Thiệu Cảnh phải lau mắt mà nhìn vị sư huynh Tạ Vân Long đang đi ở trước mặt, không khỏi im lặng thì thầm hai chữ trong đáy lòng :"Thanh Long?" Chợt hai hàng lông mày cau hẳn xuống, vừa đi theo phía sau vừa nhìn chăm chú vào Tạ Vân Long, trong nội tâm lại cân nhắc tất cả những gì có quan hệ với Tạ Vân Long rồi lông mày càng cau chặt hơn, tự nhủ trong lòng:"Tạ Vân Long, lòng dạ của ngươi thật sâu à."
Đợi sau khi Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh đi rồi thì tên đại hán đứng ở cửa mời giơ tay lau đi từng dòng mồ hôi lạnh chảy trên trán và thở dài một hơi, hắn đang định quay người đi vào trong bóng tối thì gã đại hán nãy giờ im lặng không nhịn được và hỏi:"Ngưu sư huynh, người vừa rồi có địa vị gì mà lại có thể ngang ngước ở trên địa bàn của Thiên Âm Môn chúng ta như vây."
Đại hán họ Ngưu nhổ một ngụm trọc khí và thản nhiên nói:"Mã sư đệ, thời gian ngươi nhập môn ngắn ngủi, rất nhiều sự tình trong Thánh Môn ngươi không biết được."
Đại hán thở dốc một hơi, ánh mắt lộ ra một tia sùng kính và nói:"Người này là truyền nhân của một trong tứ đại Thánh sứ thời thượng cổ của Thánh Môn chúng ta, tên là Thanh Long Thánh sứ, vị Thánh sứ này chính là một trong những nhân vật mạnh mẽ nhất thời bấy giờ, hắn là người có quan hệ lớn lao với vị tổ sư sáng lập ra môn phái Thánh Linh Cung hùng cứ trên Thanh Vân Sơn, danh chấn thiên hạ ngày hôm nay. Mấy ngàn năm trước, tổ sư của Thánh Linh Cung muốn cùng với hai vị Thanh Long, Chu Tước Thánh sứ cộng đồng thống nhất Thánh Môn, chẳng hiểu vì sao hai vị Thánh sứ ấy lại không màng công danh lợi lộc mà đi vào thế tục, ngao du khắp thần châu hạo thổ, mà mỗi một thời đại thì Thánh sứ chỉ lấy một gã đệ tử, noi theo danh tiếng Thánh sứ. Khi đó, vị tổ sư của Thánh Linh Cung liền truyền lệnh nói rõ với toàn bộ đệ tử của Thánh Môn, người trong Thánh Môn không được đối địch với tứ đại Thánh sứ, nhất là hai vị Thanh Long và Chu Tước, thậm chí, quy củ bất thành văn này đã được ghi vào trong môn chỉ của Thánh Linh Cung. Mấy ngàn năm nay, chỉ cần Thánh Linh cung còn tồn tại thì không một người dám đánh chủ ý với tứ đại Thánh sứ." Đại hán ngẫm nghĩ một lát lại nói:"Ta ngẫu nhiên được nghe chưởng môn đề cập qua, gần mấy trăm năm nay, tứ đại thánh sứ đều chưa từng xuất hiện lại trên thế gian nhưng mấy năm trước, người vừa rồi cầm tín vật của Thanh Long Thánh sứ đến lãnh địa của Thiên Âm Môn, nói rằng rất có hứng thú với tế tự của bản môn, hi vọng được đến đây quan sát, môn chủ thấy tín vật kia, lại thấy hắn thi triển một thân khổ tu công pháp, thật đúng là bí mật bất truyền của Thanh Long Thánh sứ thì không dám lãnh đạm, liền tùy ý để hắn ra vào Thiên Âm Môn, hơn nữa những năm gần đây dứt khoát cũng không có xảy ra chuyện nhiễu loạn hay rắc rối gì nên chẳng còn ai hỏi về người này rồi."
Sau khi nghe xong thì đại hán họ Mã, đệ tử của Thiên Âm Môn liền "À" lên một tiếng, sau đó không khỏi nhìn về phương hướng Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh biến mất bằng ánh mắt sùng kính.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra ở ngay trước mắt quả thức đã khiến cho Thiệu Cảnh bị giật mình kinh sợ không nhỏ, đúng là thật lâu vẫn chưa thể bình phục lại. Chung quanh mọi người vẫn nhìn không chớp mắt vào tế đàn và huyết trì, chẳng có một ai chú ý tới biểu lộ khác thường của hắn, thậm chí ngay cả bóng hình xinh đẹp kia tựa hồ cũng đang rất kích động mà nhìn chằm chằm vào nữ tử yêu mị đứng trên tế đàn, không hề nhận ra ánh mắt khác thường của Thiệu Cảnh.
Những người mặc quần áo đỏ tươi như máu bị coi là "Tế phẩm" đang không ngừng thả người xuống huyết trì, ánh mắt trống rỗng vô hồn, cột sáng đỏ như máu lao thẳng lên trời, phảng phất như muốn xâm nhiễm vào bầu trời đen kịt, sâu thăm thẳm rồi từ từ nhuốm đỏ tất cả. Mà trong huyết trì cũng không ngừng truyền ra từng hồi tiếng rồng ngâm trầm thấp như có như không, sau khi người thứ ba mươi sáu thả người rơi vào trong huyết trì thì tế đàn bắt đầu chấn động kịch liệt, máu tươi trong huyết trì sôi sùng sục, quay cuồng như sóng cả đập vào thành huyết trì như muốn bắn tung tóe lên cả huyết trì nhưng lại không có một giọt máu nào tràn ra.
Tất cả mọi người ở đây rõ ràng đều cảm thấy biến hóa, kể cả năm người đi ra từ trong bóng tối cũng vậy, gần như là đồng thời nhìn về phía huyết trì.
Trong mắt Tần Lãng hiện lên màu sắc điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tế đàn, động dung nói:Mau giải khai Bạch Hổ ấn."
Càng ngày tế đàn càng bị rung động nghiêm trọng, ở giữa biển máu tươi sôi sùng sục chậm rãi ngưng tụ thành một con rồng máu, con rồng máu này phảng phất có được sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ, điên cuồng gầm rú trong huyết trì, bay lượn phiêu đằng, đợi cho tới cuối cùng thì đột nhiên truyền ra từng hồi rồng ngâm điếc tai nhức óc.
"Gừgào!" Đột nhiên con rồng máu từ trong huyết trì bay thẳng lên trời, bay lên bầu trời đêm, bay lượn xung quanh bên trên huyết trì và điên cuồng gầm rú, giống như con mãnh thú bị vây khốn đã lâu lại một lần nữa đạt được tự do, cực kỳ hưng phấn.
Sau khi con rồng máu bay lên mây xanh thì tế đàn nhất thời đình chỉ cơn chấn động. Ngay sau đó, việc hiến tế lại bắt đầ, lại có một người thả người vào huyết trì vang bịch một tiếng, mà lúc này trong huyết trì lại nổi lên từng làn ánh sáng đỏ máu.
Ở nơi này, việc tế tự đã được tiến hành đâu vào đấy, ở một chỗ trong rừng rậm cách đó không xa có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm mắt, khoanh chân mà ngồi, trong tay đan bện thành một cái kết ấn. Ở bên cạnh nàng có một thiếu nữ đang cầm kiếm mà đứng làm hộ pháp cho nàng. Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu thì thiếu nữ chầm chậm mở mắt.
Tuyết Diên thấy Phong Nhã tự nhiên là bỏ dở thuật pháp giữa chừng mà mở mắt ra thì vội hỏi:"Phong Thần đại nhân, làm sao vậy?"
Phong Nhã cau mày, nói:"Yêu nhân của Thiên Âm Môn lại có thể dùng tính mạng của mấy chục người sống để hiến tế, thủ đoạn thật ác độc." Chợt lại nói:"Nơi này ngọa hổ tàng long, lại có thêm hai lão giả đạo hạnh cao thâm ta nhìn không thấu, nếu ta cứ cố dò xét sâu hơn thì sợ rằng sẽ bị hắn phát giác."
Phong Nhã dứt lời liền cau mày lại, bối rối không biết phải làm sao. Mặc dù Vạn Linh trận của nàng có thể dùng để điều khiển các loại chim thú ong bướm, nhờ tai mắt của bọn chúng để nhìn và nghe lén nhưng nếu gặp phải cao thủ đạo hạnh cao thâm, thủ đoạn cay độc thì tuyệt đối không phải không có chút sơ hở nào, nếu bọn họ nhận ra rồi truy theo hành tung thì quả là không tốt rồi. Phong Nhã cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một lần rồi trong tay lại biến ảo thành ấn quyêt, bắt đầu thi pháp một lần nữa.
Lông mày Tuyết Diên chau lại, hỏi:"Hai tên lão giả kia như thế nào, nếu Phong Thần đại nhân cho rằng không thể ứng phó được thì vẫn nên tạm thời rút lui thì hơn, đại nhân không cần phải dùng thân mạo hiểm."
Phong Nhã vừa thi pháp vừa đáp:"Chỉ sợ với đạo hạnh của bọn họ tùy ý chọn một người cũng có thể sánh vai với sư tôn." Nàng chợt ngừng tay ấn, liếc nhìn Tuyết Diên và cười nhạt, nói:"Không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận mà." Dứt lời thì thủ ấn đã kết xong, chầm chậm nhắm mắt lại.
Dưới tế đàn, từ trong bóng tối đi ra năm người, lúc hai vị lão giả nhìn thấy con rồng máu bay lên trời thì trên sắc mặt không thể giấu được sự vui mừng, một vị trong đó cười ha ha, nói:"Lão Tam, Cửu Long Hóa Đỉnh đã thấy hình thức ban đầu, Tứ Tượng Huyền Ấn đã cởi bỏ được hai ấn, hôm nay Bạch Hổ ấn cũng sắp bị giải khai rồi, cuối cùng tâm huyết bao năm nay của chúng ta đã không bị uổng phí."
Vị lão giả còn lại cũng cười ha hả, nói:"Phục Long Đỉnh, cuối cùng cũng nằm trong lòng bàn tay của Thánh Linh Cung chúng ta." Lão giả lại liếc nhìn ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ ở bên cạnh và nói:"Đã tới lúc bảo cái kẻ gọi là Thanh Long Thánh sứ giao ra món đồ vật kia rồi."
Người trẻ tuổi cầm chiếc quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạy xếp, cười yếu ớt nói:"Tiểu chất thấy hay là chúng ta cướp đồ của hắn thì phù hợp hơn, tiểu chất trong lúc vô tình đã đánh qua với hắn một chút, người này hình như không phải là loại dễ nghe lời..." Hắn nói xong liền liếc qua thiếu nữ yêu mị ở bên cạnh rồi lại nói:"Muốn hắn ngoan ngoãn giao ra thứ đồ vật kia thì e rằng phải làm ngược lại."
Nghe thấy ngụ ý của hắn rõ ràng là ý hữu sở chỉ. Thiếu nữ ấy nghe được chuyện đó liền lộ ra ánh mắt khinh thường, nhẹ khẽ hữ một tiếng, nói:"U Hồn, ngươi đừng có cái kiểu cứ có cơ hội là vội châm chọc bổn cô nương, cũng không phải bởi vì bổn cô nương gai mắt cái loại nhân yêu nam chả ra nam, nữ chẳng như ngươi đâu nha. Bổn cô nương tốt xấu gì cũng đã cởi bỏ được Chu Tước ấn. Ngươi ở chỗ này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì cẩn thận bị rơi xuống đáy bùn đó nha."
Nam tử nghe vậy thì cười nhạt, lắc đầu nói:"Nói thật, cái loại thiếu nữ như ngươi vẫn chưa đủ tư cách khiến ta phải động tâm, ngươi ngược lại tự đánh giá mình hơi cao đấy.
Hai vị lão giả dường như đã quá quen với việc hai người nam tử và thiếu nữ này mỉa mai bóng gió nhau nên chẳng thèm để ý. Một vị trong đó thản nhiên nói:"Nghe Tần Lãng nói, tên Thanh Long Thánh sứ này một mực để ý tới việc hiến tế để cởi bỏ Tứ Tượng huyền ấn, không biết hắn có mục đích gì? Các ngươi đi tìm hắn nói cho rõ ràng, Thánh Linh Cung muốn đồ vật ở trong tay hắn, đưa thì thôi, nếu không chịu đưa thì cứng rắn đoạt về cho ta."
Vừa dứt lời thì chợt có một con gió thổi cỏ cây lay động ở trong khu rừng đen kịt, hai vị lão giả đồng thời hừ lạnh một tiếng, một người trong đó lập tức giơ tay trảo tới khu rừng, lập tức hút mọi thứ bay vút lên. Không chờ mọi người kịp phản ứng thì trong tay lão giả đã có thêm một con chim ưng. Hai lão giả nhìn con chim ưng như cảm thấy cái gì đó, nhìn nhau không nói gì rồi lại xem xét con chim ưng nằm trong tay.
Hai vị lão giả vừa muốn nói chuyện thì con khỉ ngồi trên vai U Hồn đột nhiên hú lên quái dị, kêu lên chi chi vài tiếng rồi đột ngột mở con mắt ở trên trán ra, sau đó nhảy xuống mặt đất rồi chạy về phương hướng nằm bên ngoài cốc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào