Bên ngoài gió rú lên từng chập, thỉnh thoảng lại có bóng lá in lên trên khung cửa giấy trắng.
Vốn tất cả đều chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng giờ đây, trong mắt Vương Dương Lâm, chúng lại hoàn toàn bất thường, khiến hắn không thể không khẩn trương.
Vương Dương Lâm nhíu chặt mày một lúc, sau đó mới bẻ bẻ cổ để mình bình tĩnh lại, rồi không khỏi tự giễu một tiếng.
Trên đời này sao có quỷ được chứ. Huống hồ các sư huynh đệ đều đang ở xung quanh, cho dù là quỷ xuất hiện thì cũng phải bị diệt.
Tiếp đó, Vương Dương Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khoanh chân ngồi trên giường, tiến nhập trạng thái tu luyện.
Bên ngoài bỗng thật im lặng, không có dù chỉ là một tiếng lá rơi.
Thế nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên cảm giác ngoài phòng hình như có vật gì đó, cho nên lập tức mở mắt.
Mà vừa mở mắt, Vương Dương Lâm đã bị dọa đến run cả người. Nhìn từ trong qua lớp cửa sổ dán giấy, giống như là có một bóng người đang đứng yên ở bên ngoài không nhúc nhích…
- Ai…
Vương Dương Lâm trầm giọng quát.
Có điều bóng người kia vẫn không hề lên tiếng, cũng không hề di động.
Vương Dương Lâm hồi hộp hít thở từng ngụm, tim đập thình thịch, cuối cùng cắn răng một cái, lao tới đẩy mạnh cửa phòng ra.
Hắn muốn nhìn rốt cuộc là người nào dám giả thần giả quỷ ở chỗ này.
Thế nhưng bên ngoại lại không có một ai, mà bóng đen hằn lên cửa cũng đã mất tăm.
Vương Dương Lâm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ghé đầu để nhìn cửa sổ từ trong phòng, lại hoảng sợ phát hiện, bóng đen vẫn còn in nguyên trên giấy.
Thậm chí bóng đen kia còn đang di động, phảng phất như là nghiêng cổ rồi vươn cái lưỡi thật dài ra.
- Sư huynh, làm sao vậy?
Tiếng hét này đã kinh động đến những người khác.
- Không có gì.
Vương Dương Lâm dần dần bình tâm trở lại.
- Sư đệ, chỗ của đệ có cái gì bất thường không?
- Không có a.
Tên đệ tử kia nghi hoặc lắc đầu nói, sau đó đi tới trước mặt Vương Dương Lâm, hỏi:
- Sư huynh, có phải là huynh quá căng thẳng không?
- Không…
Vương Dương Lâm thở phào một cái, cũng nghĩ rằng do mình quá căng thẳng. Thế nhưng vừa lúc đó, hắn trợn to mắt lên, bởi vì ở phía sau lưng sư đệ của hắn bỗng xuất hiện một cái bóng trắng có khuôn mặt bị mái tóc đen dài che khuất.
Vương Dương Lâm hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, mở trừng hai mắt, nhưng cái bóng trắng kia lại chợt mất tăm.
- Sư huynh, huynh sao vậy…
Vương Dương Lâm hít thở dồn dập:
- Không có, là ta nhìn lầm thôi, quá căng thẳng…
- À, vậy sư huynh nghỉ ngơi sớm đi, bình tĩnh lại nhé.
- Ừ.
. . . .
Sau khi trở vào phòng đóng cửa lại, Vương Dương Lâm tự rót cho mình một chén trà, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên phát hiện nước trà có màu đỏ như máu.
Vương Dương Lâm run lên, ấm trà rơi xuống, ‘choang’ một tiếng vỡ thành bốn năm mảnh trên mặt đất.
Mà càng làm cho Vương Dương Lâm hoảng sợ là trên giường của hắn lại xuất hiện mấy chữ màu đỏ tươi.
"Ta chết oan uổng lắm…"
Vương Dương Lâm hoảng hốt lùi về sau, mặt trắng bệch nhìn những việc trước mắt.
Bóng quỷ, trà máu, chữ kêu oan, tất cả khiến trong lòng Vương Dương Lâm không thể nào bình tĩnh nổi.
Lâm Phàm dưới trạng thái ẩn thân nhìn thần sắc kinh hoàng của Vương Dương Lâm thì cố lắm mới nhịn được không cười phá lên.
Trò này vui thật, phải tìm người khác chơi tiếp mới được.
Còn Vương Dương Lâm thì trải qua một lần kinh hoàng này nên buổi tối không dám ngủ, luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Một đêm này thật dài, cũng trở thành một đêm kinh tâm động phách với một số đệ tử Cửu Tiêu Tông…
Hôm sau.
Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất chính thức bắt đầu.
Địa điểm diễn ra các trận thi đấu là ở Trung Thiên phong, nơi có đài tỷ võ lớn nhất trong Thánh Tông.
Bốn phía đài tỷ võ đều được thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong tự mình bố trí trận pháp, tránh dư lực trong quá trình quyết đấu trên đài lan ra xung quanh.
Hiện giờ, trên Trung Thiên phong tấp nập những người là người. Quyết đấu thiên kiêu mạnh nhất ba năm mới có một lần, các đệ tử đương nhiên đều rất chờ mong. Họ không chỉ có hy vọng tông môn có thể thắng lợi, càng là muốn nhìn tư thế oai hùng của các sư huynh cùng tông.
Lúc này Lâm Phàm đang bàn bạc vài chuyện cùng với thái thượng trưởng lão Vô Nhai ở một căn phòng kín. Lâm Phàm vốn không muốn tham gia trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này, nhưng thái thượng trưởng lão Vô Nhai lại nhất định muốn hắn lên sân đấu.
- Lâm Phàm à, hôm qua đã nói đệ là đệ tử thiên kiêu của tông môn, cho nên lần này chỉ đành để đệ vất vả, lên sân đấu vậy.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nói.
Lâm Phàm nhìn Vô Nhai:
- Trưởng lão, ngài làm thế này là hóa ám chỉ đã mất hết hy vọng với đệ tử tông môn đấy.
Trưởng lão Vô Nhai híp mắt nhìn Lâm Phàm, ý tứ là: đệ đã biết quá nhiều rồi.
- Người của Cửu Tiêu Tông đến.
Lát sau, đám người nhao nhao lên, tự giác đứng tránh ra một lối đi.
Đoàn người của Cửu Tiêu Tông tiến đến, dẫn đầu là trưởng lão Lương Dịch Sơ.
Thế nhưng khiến đệ tử Thánh Tông có chút kinh ngạc là một vài đệ tử của Cửu Tiêu Tông lại trông giống như mấy ngày không có nghỉ ngơi, vẻ mặt uể oải tiền tuỵ.
- Ô, mọi người xem, sao đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lại giống như là mệt sắp chết vậy nhỉ?
- Không biết nữa, mà nhìn bộ dáng đúng là như sắp ngất tới nơi vậy.
. . . .
Vương Dương Lâm cũng ở trong đội ngũ, cả người phờ phạc. Chuyện hôm qua để hắn không thể ngủ được chút nào, cả đêm trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Lâm Phàm nhìn bộ dáng của Vương Dương Lâm thì cũng có chút bất đắc dĩ. Hàng này có tu vi không tồi, thế nhưng độ nhát gan lại càng không kém gì tu vi.
Sợ ma? Nói ra có khi khiến người ta cười chết.
Tiếp đến, Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, đi tới chỗ của đệ tử thiên kiêu nội môn Thánh Tông.
Tông Hận Thiên đang ngồi không nhúc nhích nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.
- Thế nào?
Lâm Phàm tiến lên, vỗ vai Tông Hận Thiên, hỏi.
- Sư thúc, tạm được ạ.
Tông Hận Thiên hiện giờ cũng có chút căng thẳng, nhất là khi thấy Tân Phong kia khí thế bức người.
. . . .
Trên đài cao tại Trung Thiên phong.
Tông chủ Thánh Tông ngồi ngay ngắn phía trên, nhẹ giọng hỏi:
- Vô Nhai sư đệ, lần này Thánh Tông có hy vọng gì không?
- Yên tâm đi sư huynh. Tối hôm qua đệ đã để khách nghỉ tại Vô Danh phong.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nở một nụ cười khó có thể gọi là lương thiện.
- Ừm…
Yến tông chủ nghe thế thì thỏa mãn gật gật đầu:
- Để bản tọa tự mình nghênh đón, thể hiện tôn trọng với Cửu Tiêu Tông.
. . . .
Vô Nhai trưởng lão đi cạnh tông chủ. Lần tỷ thí này, Thánh Tông nhất định phải thắng. Tuy hiện giờ đệ tử thiên kiêu trong tông không bằng tông người ta, nhưng thắng thua có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào mưu kế.
An bài Cửu Tiêu Tông ở Vô Danh phong, tiểu tử Lâm Phàm kia còn không chiêu đãi “thật tốt” một phen mới lạ!
- Dịch Sơ huynh, đêm qua nghỉ ngơi được không?
Yến tông chủ tự mình tiến đến, Lương Dịch Sơ đương nhiên cũng đủ lễ nghĩa mà đối đãi.
- Làm phiền tông chủ quan tâm, đêm qua mọi chuyện đều tốt.
Lương Dịch Sơ nói, thế nhưng trong lòng lại thắc mắc không hiểu vì sao vài đệ tử của nhà mình lại lờ đờ uể oải, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng cũng không sao cả, chỉ cần đệ tử thân truyền của mình bình an, giành được thứ hạng đầu tiên trong trận chiến thiên kiêu mạnh nhất là được.
. . . .
Lâm Phàm chờ đợi ở bên trong nhóm đệ tử thiên kiêu. Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này là rất quan trọng với hai tông, không chỉ vì tuân theo ước định của lão tổ mà còn vì nó đã thành một loại so đấu của đệ tử hai bên.
"Coonggggg…"
Giờ phút này, một tiếng cồng vang lên. Vô Nhai đứng trên đài cao, nói lớn:
- Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất lần thứ 1000 chính thức bắt đầu. Theo quy tắc cũ, mười đệ tử của Thánh Tông sẽ đấu với mười đệ tử của Cửu Tiêu Tông. Đệ tử mỗi bên sẽ bốc thăm số thứ tự, sau đó lần lượt đệ tử bốc được số 1 của Thánh Tông đấu với đệ tử bốc được số 1 của Cửu Tiêu Tông cho đến hết. Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai, không thể tổn thương tính mạng đối phương. Người thắng cuối cùng sẽ được công nhận là thiên kiêu mạnh nhất. Hiện tại bắt đầu bốc thăm.
- Sư thúc, đi bốc số thôi ạ.
Tông Hận Thiên đứng dậy nói.
- Được.
Giữa đài tỷ vỏ có hai cái hộp lớn, đệ tử hai tông lên đài, thò tay vào hộp để bốc số.
Lâm Phàm đi lên trên đài, vẫy vẫy tay với các đệ tử Thánh Tông tới làm khán giả.
- Sư thúc tất thắng…
Vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu phất cao lá cờ mà hắn tự chế tạo đêm qua, lớn giọng cổ vũ, càng khiến các đệ tử khác hưng phấn gào lớn thêm:
- Sư thúc tất thắng…
Năm nay Thánh Tông làm chủ nhà, khí thế mãnh liệt từ cả vạn người như vậy đã áp đảo Cửu Tiêu Tông, làm đối phương sinh lòng sợ hãi.
Trên đài cao, Yến tông chủ tươi cười nhìn tình cảnh trước mắt.
- Dịch Sơ huynh, huynh thấy đệ tử Thánh Tông có phải là rất có sức sống không?
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai cười hỏi.
Lương Dịch Sơ nhìn thoáng qua Vô Nhai, bất đắc dĩ tặc lưỡi:
- Tạm được.
Lương Dịch Sơ không thể không thừa nhận, thế nhưng cũng ghi nhớ một màn này ở trong lòng, đợi tới lần sau Cửu Tiêu Tông làm chủ nhà, nhất định phải để Thánh Tông biết một chút về sức sống của Cửu Tiêu Tông.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
- Vâng.
Cừu Thiên Nhiên gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nhảy lên đài.
Bên phía Cửu Tiêu Tông lại vô cùng an tĩnh. Tân Phong bình thản lên đài chờ đợi. Đối thủ của hắn chỉ có Lâm Phàm, còn những người khác chưa lọt nổi mắt hắn.
Khán giả bên dưới bắt đầu vì sư huynh tông môn của mình mà hò hét.
- Ta không muốn tổn thương ngươi, ngươi nhận thua đi.
Tân Phong đứng ở trên đài, thần sắc hờ hững nói.
- Tân Phong sư huynh, sư đệ biết không phải là đối thủ của sư huynh, nhưng chưa chiến đã bỏ cuộc là không thể nào.
Cừu Thiên Nhiên nói.
Tân Phong hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Thi đấu bắt đầuuuu…
Vị trưởng lão kia quát lớn một tiếng, ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
- Sư huynh, đắc tội.
Cừu Thiên Nhiên tăng vọt khí thế, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kích.
Các đệ tử đang quan sát không khỏi ồ lên một tiếng, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh.
- Đứa nhỏ này quả thật không tệ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn tình huống dưới đài, gật đầu nói.
- Thế nhưng còn chưa đủ.
Lương Dịch Sơ cười nói.
- Hừ.
Vô Nhai hừ một tiếng, lão gia hỏa Dịch Sơ này vẫn luôn thích khoe mẽ như vậy.
- Cửu Long Diệt.
Cừu Thiên Nhiên quát to, toàn thân bùng lên ánh vàng, phóng ra chín con rồng vàng quấn quanh trên trường kích rồi đâm tới Tân Phong.
Tân Phong vẫn chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ, chợt nâng tay phải, duỗi một ngón ra.
- Phá.
Trong một sát na, không gian giống như đông lại.
Trường kích của Cừu Thiên Nhiên va chạm với ngón tay của Tân Phong thì lập tức bị dừng lại. Chín con rồng vàng quấn quanh trường kích giống như gặp một cỗ lực lượng không thể thừa nhận, kêu thảm một tiếng rồi dần tan biến.
Tiếp đó, một luồng sáng đen lóe lên.
Cừu Thiên Nhiên chỉ cảm giác trái tim của mình giống như bị bóp chặt, tới khi phản ứng lại được thì đã phát hiện một đầu ngón tay đang đặt trên trán mình.
Giờ khắc này, Cừu Thiên Nhiên chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác tử vong quanh quẩn trong lòng.
- Ngươi bại rồi.
Tân Phong thu tay về nói, sau đó quay lưng đi xuống.
Cừu Thiên Nhiên đờ đẫn một lúc mới phản ứng lại, cúi đầu, ôm quyền nói:
- Đa tạ sư huynh thủ hạ lưu tình.
Các đệ tử Thánh Tông đang quan chiến kinh ngạc đến không thốt được lời nào. Bọn họ không nhờ trận thứ nhất phe mình lại thua nhanh như vậy.
Trái lại, bên Cửu Tiêu Tông vang lên từng đợt hoan hô, giống như búa tạ hung hăng đánh mạnh lên niềm hưng phấn của các đệ tử Thánh Tông, khiến nó tan thành từng mảnh nhỏ.
- Vô Nhai huynh, thế nào? Một chỉ phá vạn pháp, cảnh giới tối cao của kiếm đạo.
Lương Dịch Sơ cười nói.
- Hừ…
Vô Nhai không thèm trả lời, chỉ liếc đối phương một cái.
- Trận đầu, Cửu Tiêu Tông Tân Phong thắng lợi.
- Trận thứ hai, Cửu Tiêu Tông số 2 Phong Tiếu Linh đấu với Thánh Tông số 2 Tông Hận Thiên.
- Là hắn…
Giờ khắc này, Tông Hận Thiên nhìn thấy bóng người đã đứng lên bên phía Cửu Tiêu Tông thì thần sắc biến đổi.
- Hắn là ai vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Hắn là một gã thiên kiêu có thực lực rất cường đại của Cửu Tiêu Tông. Trước kia sư điệt từng gặp hắn trong một lần lịch lãm cấm địa, rất mạnh.
Tông Hận Thiên căng thẳng nói.
- Xin lỗi các vị sư huynh đệ, ta không thể thắng.
Giờ phút này Cừu Thiên Nhiên đã cúi đầu trở lại, vẻ mặt thất lạc, hiển nhiên là canh cánh trong lòng với việc mình thua trận.
- Sư đệ, không cần tự trách. Tân Phong này chỉ sợ chỉ có sư thúc mới có thể đối kháng. Đệ có dũng khí đánh với hắn một trận đã là thắng lợi lớn nhất rồi.
Tông Hận Thiên nói.
- Vâng.
Cừu Thiên Nhiên nhìn Tông Hận Thiên, sau đó gật gật đầu:
- Sư huynh, trận tiếp theo đến huynh, cố lên.
Tông Hận Thiên gật gật đầu, thế nhưng cũng không quá nắm chắc.
Lâm Phàm nhìn Phong Tiếu Linh bên Cửu Tiêu Tông. Lấy thực lực của Tông Hận Thiên hiện giờ, muốn thắng được trận này đúng là rất khó, xác suất rất nhỏ.
Con bà nó chứ! Lâm Phàm càng nhìn càng tức khí. Thánh Tông làm sao mà so sánh với đệ tử nào của người ta cũng yếu hơn vậy.
Thế nhưng nghĩ tới Diệt Cùng Kỳ, Lâm Phàm coi như minh bạch rồi.
Nếu Diệt Cùng Kỳ không phạm sai lầm, chỉ sợ đã là tồn tại vô địch trong lứa đệ tử thiên kiêu đời này.
- Vô Nhai huynh, Phong Tiếu Linh này tuy không bằng đệ tử thân truyền của ta, nhưng cũng thuộc hạng nhất nhì trong tông môn, chỉ sợ đệ tử kia của quý tông lại thua thôi.
Lương Dịch Sơ cười nói.
Vô Nhai nhìn thoáng qua tông chủ, thấy tông chủ vẫn ôn hòa bình tĩnh, không hề có chút biến đổi nào vì đệ tử Thánh Tông thua trận thì chỉ biết thở dài:
- Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu. Dịch Sơ huynh, cẩn thận lật thuyền trong mương đấy.
- Sao có thể chứ.
Lương Dịch Sơ khoát tay áo. Lấy tu vi của bọn họ, ai mạnh ai yếu vừa xem hiểu ngay.
. . . .
- Hận Thiên, ngươi có mấy thành nắm chắc có thể chiến thắng?
Lâm Phàm hỏi.
- Ba thành ạ!
Tông Hận Thiên do dự một chút, cuối cùng báo ra con số lớn nhất.
Tông Hận Thiên không phải người khiêm tốn, nếu có thể thắng, tự nhiên là không lo lắng như vậy. Nhưng mấu chốt là hắn lại không nắm chắc.
- Bản sư thúc có thể khiến ngươi thắng, nhưng phải chịu khổ một chút.
Tuy Lâm Phàm nhận trọng trách chính, nhưng cũng không thể để thua liên tiếp được. Bất kể thế nào cũng phải có thế hòa.
- Sư thúc, chỉ cần có thể thắng, khổ gì sư điệt cũng có thể chịu.
Tông Hận Thiên kích động nhìn Lâm Phàm. Chỉ cần có thể thắng, cho dù khổ một chút đã sao.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt kiên định của Tông Hận Thiên, cuối cùng gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay:
- Lại đây, các ngươi mau vây lấy chúng ta.
Những đệ tử thiên kiêu khác tuy không rõ Lâm sư thúc có ý gì, nhưng cũng theo lời mà vây tròn lấy Lâm Phàm và Tông Hận Thiên vào giữa, không để người ngoài nhìn thấy tình huống bên trong.
Lâm Phàm xé một góc áo rồi nhét vào miệng Tông Hận Thiên:
- Ngậm lấy, không được kêu.
Giờ khắc này Lâm Phàm chuẩn bị đại khai sát giới, ra tay cả với người mình.
"Liêu Đản Cước" có hai loại công hiệu. Loại thứ nhất là khiến đối phương lập tức mất đi sức chiến đấu, còn một loại khác đó là nếu lực không đủ sẽ khiến đối phương lâm vào trạng thái điên cuồng, phát huy ra thực lực vượt mức.
Chẳng qua là tuy có hai loại công hiệu khác nhau, nhưng cảm giác đau đớn thì lại giống nhau như đúc.
Tông Hận Thiên thấy Lâm sư thúc không có vẻ gì là nói giỡn thì cũng hít sâu một hơi, nhét miếng vải vào miệng, sau đó gật gật đầu, ý bảo Lâm sư thúc đến đi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nghiêm túc hẳn lên, hai mắt dừng chỗ đũng quần của Tông Hận Thiên.
Đại não lập tức vận chuyển, bắt đầu tính toán góc độ, lực sút v.v…
Tông Hận Thiên thấy thế thì hồi hộp đến độ đổ mồ hôi, không biết Lâm sư thúc chuẩn bị làm gì với mình.
- Được rồi, cắn chặt răng!
Ngay một khắc này, mắt Lâm Phàm lóe sáng, chân phải mang theo uy thế vô thượng giơ cao ra sau rồi sút một phát thật mạnh vào chỗ đũng quần của Tông Hận Thiên.
"Bốp…."
Một âm thanh trầm đục vang lên. Toàn thân Tông Hận Thiên run lên bần bật.
Khuôn mặt vốn hồng hào của Tông Hận Thiên tức thì biến thành đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, tròng mắt dày đặc tơ máu, thậm chí hít thở đứt đoạn.
Tông Hận Thiên từ từ phun mảnh vải trong miệng ra, sau đó khép hai chân lại, cong người xuống, miệng há to, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại đau đến độ không thốt nổi tiếng nào.
- Tốt, nhịn xuống, chịu đựng cơn đau này, xông lên trước, làm thịt đối phương.
Lâm Phàm biết Tông Hận Thiên giờ phút này khẳng định rất đau, nhưng nếu muốn thắng lợi, như vậy nhất định phải nhịn xuống.
- Mời hai vị lên sân đấu.
Trưởng lão đảm nhiệm chức trọng tài hô lớn nói.
Phong Tiếu Linh khẽ cười, tiêu sái bay lên đài. Mái tóc dài của hắn tung bay theo gió, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, tay khẽ phe phẩy chiếc quạt trắng.
Tư thế này, phong thái này, khiến vô số người phải mặc cảm.
Nữ đệ tử của Thánh Tông đương nhiên cổ vũ cho các sư huynh nhà mình, nhưng giờ nhìn thấy nam nhân như nam thần này thì đều không tự chủ được bị mê luyến.
- Thiếu niên tuấn tú thật.
Lữ Minh Dương ngồi ngay ngắn tại trên đài, không khỏi cảm thán nói.
Lương Dịch Sơ nghe thế thì cười cười:
- Đây là đệ tử có phong tư hàng đầu của bản tông, là bạn lữ lý tưởng của vô số nữ đệ tử, thực lực và dung mạo đều kiêm, thuộc loại đệ tử hoàn mỹ.
Thấy Lương Dịch Sơ đắc ý như vậy, thái thượng trưởng lão Vô Nhai trừng mắt liếc Lữ Minh Dương, đây không phải là nâng chí khí người khác, diệt uy phong của mình sao?
Lữ Minh Dương nhìn thấy ánh mắt của Vô Nhai sư huynh thì cũng biết lỗi cười trừ.
Mà lúc này, Tông Hận Thiên lên sàn.
Thế nhưng một màn làm người ta kinh ngạc lại phát sinh.
Tông Hận Thiên khép chặt hai chân, đi nhích dần lên đài, bộ dạng như người tiêu chảy đang nhịn, vô cùng buồn cười, làm mặt thái thượng trưởng lão Vô Nhai tối sầm lại.
Quá mất mặt, mặt mũi tông môn đều bị mất hết rồi.
- Vô Nhai huynh, đệ tử của quý tông lấy tư thế xuất tràng đặc biệt thật đấy, quả là ngàn năm khó gặp.
Lương Dịch Sơ cười lớn nói.
- Ha ha ha, tên kia có bệnh hay không vậy?
Đệ tử của Cửu Tiêu Tông cũng chỉ vào Tông Hận Thiên mà cười ầm lên.
- Thánh Tông quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp a.
. . . .
Giờ phút này, Tông Hận Thiên cảm giác mình chỉ có khép hai chân lại mới có thể xoa dịu một chút thống khổ.
Tông Hận Thiên vẫn chưa rõ phương pháp của Lâm sư thúc có tác dụng gì, bởi vì ngoại trừ đau đớn ra, hắn không cảm thấy bất kỳ điều gì khác biệt.
Nhưng hắn tin tưởng sư thúc không lừa gạt mình.
Theo lời sư thúc, ngay một khắc hắn đứng thẳng lên, vùng trời này sẽ chỉ thuộc về một mình Tông Hận Thiên hắn…
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Hai vị đệ tử thiên kiêu, vốn mỗi người mỗi vẻ, nhưng hôm nay Tông Hận Thiên có bộ dáng như vậy thì lập tức bị tư thế oai hùng của Phong Tiếu Linh biến thành nhân vật phụ.
- Ở Cửu Tiêu Tông, ta có nghe qua tên của ngươi, là một trong những đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông đương đại.
Phong Tiếu Linh khen ngợi nói, thế nhưng lập tức đổi giọng:
- Có điều nghe danh không bằng gặp mặt, thật khiến người thất vọng cực kỳ. Ngươi cẳn bản không xứng nổi danh cùng ta.
Phong Tiếu Linh thong dong phe phẩy cây quạt, hoàn toàn không để Tông Hận Thiên vào mắt, thậm chí ánh mắt cao ngạo còn lộ rõ vẻ xem thường.
Giờ phút này, Tông Hận Thiên rất muốn hung hăng nghiền áp đối phương, thế nhưng đau đớn chỗ đũng quần lại để hắn không thể mở miệng, bởi vì hắn sợ mình vừa lên tiếng sẽ không nhịn được mà ngất đi.
Biện pháp của Lâm sư thúc thật sự quá độc ác. Nếu để Tông Hận Thiên biết trước như thế, hắn tình nguyện thua chứ không muốn chịu đau như vậy.
- Tông sư huynh cố lênnnn…
Bên dưới, các sư huynh đệ trong nhóm thiên kiêu tham gia thi đấu nhìn nhau một cái, sau đó cùng giơ cao nắm tay cổ vũ cho Tông Hận Thiên.
Bất kể thế nào, Tông Hận Thiên cũng là sư huynh của bọn họ. Dù hiện giờ mất hết mặt mũi, cũng hy vọng Tông sư huynh có thể thắng.
- Trận đất bắt đầu…
Trọng tài nhìn thoáng qua Tông Hận Thiên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đệ tử tông môn hôm nay làm sao cả vậy không biết.
Chẳng lẽ năm nay phải thảm bại?
- Vô Nhai huynh, ván này xem ra Cửu Tiêu Tông lại thắng rồi.
Lương Dịch Sơ nhìn tình huống trên đài, cười toe toét quay sang Vô Nhai, nói.
Vô Nhai không nói gì, ánh mắt dừng trên đài tỷ võ, cũng không biết phản bác ra sao.
Giờ khắc này, Phong Tiếu Linh xếp quạt lại, chỉ vào Tông Hận Thiên:
- Ra chiêu đi, ta sợ ta ra tay thì ngươi không có một chút cơ hội múa may nào đâu.
Phong Tiếu Linh vừa dứt lời, các đệ tử Thánh Tông đã tức đến đỏ bừng mặt, căm giận nghiến răng nghiến lợi.
- Kẻ này thật sự quá kiêu ngạo, còn tinh tướng hơn cả Tân Phong kia.
- Tuy không biết Tông sư huynh hôm nay bị sao, nhưng cũng không phải bọn hắn có thể xem thường như vậy.
- Tông sư huynh chính là một trong những thiên kiêu mạnh nhất của tông chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà dám coi khinh Tông sư huynh như vậy chứ.
- Tông sư huynh cố lên, để cho đám người kia biết sự lợi hại của Thánh Tông chúng ta.
. . . .
Tông Hận Thiên dùng đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Phong Tiếu Linh. Hiện giờ ngoài đau ra hắn không còn nghĩ được điều gì nữa. Tuy kẻ trước mắt rất hung hăng càn quấy, thế nhưng so sánh với chỗ đũng quần của mình thì chưa đáng để bận tâm.
- Ra tay đi, đừng lãng phí thời gian.
Phong Tiếu Linh chắp tay sau lưng, nhìn Tông Hận Thiên, khiêu khích.
- Đứng lên đi, nhanh giải quyết một chút, phần sau còn rất nhiều cuộc tranh tài.
Giờ phút này Lâm Phàm thúc giục nói.
Trong mắt Lâm Phàm, ngay một khắc Tông Hận Thiên bạo phát, Phong Tiếu Linh không thể là đối thủ.
Tuy hắn chưa bao giờ dùng Liêu Đản Cước “buff” cho người khác, thế nhưng hắn tin tưởng, sản phẩm của hệ thống nhất định đều là tinh phẩm.
- Đồng môn của ngươi thật có ý tứ, biết ngươi sẽ thua nên thúc giục nhanh chấm dứt kìa. Ta nghĩ ngươi nên nhận thua đi, dù sao cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.
Phong Tiếu Linh cười nói.
- Ngươi sai rồi…
Đúng lúc này, Tông Hận Thiên hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói.
- Hả?
Phong Tiếu Linh hơi đổi sắc.
Chỉ thấy Tông Hận Thiên run rẩy chậm rãi đứng thẳng, cũng hơi tách hai chân ra. Ngay khoảnh khắc này, khí huyết trong cơ thể Tông Hận Thiên bị dồn ép đến cực hạn, khiến hắn gầm rú ra thành tiếng.
- Aaaaaaa…
Mặt Tông Hận Thiên vặn vẹo đến dữ tợn, mắt đỏ quạch lên, khí thế tăng vọt rồi đạt tới đỉnh phong trong nháy mắt.
- Ta chịu không nổi, chiến…
Hắn quát lên, tu vi bạo phát ra toàn bộ, khiến cho các đệ tử tu vi thấp một chút bị chấn lùi ra sau vài bước.
Lâm Phàm kinh ngạc đến đờ đẫn mà nhìn một màn trên đài.
Hắn không nghĩ tới Liêu Đản Cước lại có hiệu quả buff mãnh liệt như vậy. Tông Hận Thiên hiện giờ so với lúc trước hoàn toàn là một trời một vực.
- Sao có thể chứ?
Trên đài cao, Lương Dịch Sơ biến sắc, có chút không dám tin nhìn phía dưới.
- Ô…
Vô Nhai vốn không có bao nhiêu hy vọng, giờ cũng phải ngạc nhiên kêu một tiếng. Hắn đã cảm nhận rõ ràng biến hóa trên người Tông Hận Thiên.
Cỗ khí tức này còn mạnh hơn Tông Hận Thiên lúc thường ngày nhiều lắm.
- Tới đâyyyyy….
Tông Hận Thiên rống lên, hai tay nắm thật chặt, muốn lập tức phát tiết cảm giác đau đớn kinh khủng nơi đũng quần qua quyền cước.
Phong Tiếu Linh cũng đã biến sắc, thậm chí muốn không chịu nổi khí tức cuồng bạo thổi quét tất cả từ trên người Tông Hận Thiên.
- Nhận một chưởng của ta.
Tông Hận Thiên đi tới từng bước, mỗi một bước đều mạnh mẽ đến độ rung chuyển cả mặt đất, tạo ra những âm thanh nặng nề.
Một chưởng bao trùm chân nguyên, mang theo lực cuồng bạo không thể ngăn cản đánh tới Phong Tiếu Linh.
Phong Tiếu Linh biến sắc, vận chuyển chân nguyên toàn thân:
- Cứng đối cứng, ta thích.
Phong Tiếu Linh đồng dạng đánh ra một chưởng, muốn so với Tông Hận Thiên xem ai mạnh hơn.
Lâm Phàm nhìn một màn này, cười khẽ:
- Thắng bại đã định, không cần xem nữa.
"Ầm…"
Trong một sát na, một tiếng nổ lớn vang lên. Hai luồng chân nguyên ngưng tụ thành cự chưởng va chạm lẫn nhau rồi nổ tung, khiến cát bụi bay mù mịt.
- Cũng không hơn gì cái này…
Phong Tiếu Linh cười lạnh một tiếng, thế nhưng chỉ tích tắc sau hắn đã lần nữa biến sắc, không dám tin kinh hô:
- Sao có thể như thế chứ?!
Giờ phút này, sắc mặt Tông Hận Thiên đỏ bừng, từng luồng khói trắng xì ra từ trên đỉnh đầu hắn.
"Ầm…"
Tông Hận Thiên lại chém ra một chưởng vừa nhanh vừa mạnh. Phong Tiếu Linh giống như như diều đứt dây bắn ra xa rồi ngã xuống dưới đài.
Giờ khắc này toàn trường ồ lên.
Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đưa mắt nhìn nhau, không dám tin sự thật trước mắt.
Trên đài, Lương Dịch Sơ đứng bật dậy, trợn mắt há hốc mồm, thậm chí muốn điên cuồng hét lên một tiếng: “không có khả năng”.
- Dịch Sơ huynh, ngại quá, bên ta thắng.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai đã từ kinh ngạc phản ứng lại, cười một tiếng, nói.
Yến tông chủ không nói gì, thế nhưng cũng khẽ cười nhẹ.
Mà các đệ tử đang quan chiến, giờ khắc này cũng điên cuồng hoan hô lên.
- Thắng… Thắng rồi…
- Ha ha, không ngờ thắng nhẹ nhàng như vậy.
- Tông sư huynh không hổ là Tông sư huynh. Gã kia vừa rồi rất hùng hổ, còn không phải bị sư huynh của chúng ta đập một chưởng bay ra ngoài.
Thậm chí cả một ít nữ đệ tử cũng lộ vẻ xem thường trên mặt, kẻ kia đẹp mã mà không dùng được, không nghĩ lại yếu như vậy.
- Trận thứ hai, đệ tử thiên kiêu Thánh Tông Tông Hận Thiên thắng.
. . . .
- Trở lại đi…
Tông Hận Thiên nhìn Phong Tiếu Linh, điên cuồng hét lên.
Hai chưởng vừa rồi hắn dồn toàn lực, khiến toàn thân mồ hôi đầm đìa, thế nhưng đánh xong lại cảm giác đau đơn giảm bớt cho nên muốn chiến tiếp.
Dưới đài, Phong Tiếu Linh gian nan đứng lên, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tông Hận Thiên. Đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ cái gì phát sinh, tại sao mình lại bại dễ dàng như vậy…
Mà khi Phong Tiếu Linh chứng kiến ánh mắt của các đệ tử xung quanh thì khuôn mặt anh tuấn bất phàm nhất thời đỏ lên, cảm giác có chút mất mặt.
Tông Hận Thiên gầm rú trên đài một lúc, cuối cùng Lâm Phàm phải nhảy lên tóm hắn xuống.
. . . .
- Tông sư huynh thật lợi hại.
Lâm Phàm cùng Tông Hận Thiên đi xuống thì lập tức được nhóm thiên kiêu vây quanh chúc mừng. Tuy trận đầu bại, nhưng Tông sư huynh ở trận thứ hai đã mạnh mẽ nghiền áp, thắng trở về một ván, khiến lòng người phấn chấn.
Tông Hận Thiên ngồi về chỗ, đã hơi bình tĩnh lại, ánh mắt sùng bái nhìn Lâm Phàm:
- Tất cả chuyện này đều là công lao của Lâm sư thúc. Nếu không có Lâm sư thúc, ta chưa chắc đã là đối thủ của tên kia.
- Lâm sư thúc, kia rốt cuộc là bí kỹ gì vậy ạ?
Tông Hận Thiên nghi ngờ hỏi. Hắn còn chưa từng nghe qua có công pháp như vậy.
- Đây không phải là công pháp, chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi, cảm giác thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Rất đau, hiện tại sư điệt cảm giác giác toàn thân vô lực, giống như tinh khí thần đều bị vét sạch vậy.
Tông Hận Thiên nói.
Lâm Phàm nghe thế cũng có phỏng đoán đại khái trong lòng. Nhìn bộ dáng Tông Hận Thiên, hẳn là sau khi hết thời gian buff thì toàn thân sẽ mất sạch sức lực. Chỉ là không biết Liêu Đản Cước có hữu hiệu với chính bản thân mình không nữa?
Có điều ý tưởng này vừa nảy ra đã bị Lâm Phàm dập tắt. Cứ đùa, chính mình đá mình kiểu gì chứ, hơn nữa ca còn chưa điên!
- Các ngươi thì sao? Có muốn thử một lần không?
Lâm Phàm nhìn sang các tiểu sư điệt xung quanh, cười hỏi.
Những đệ tử thiên kiêu này vừa nghe thế thì lập tức xua tay.
- Sư thúc, không cần đâu ạ. Thắng thua cũng không sao, cứ hết sức là tốt rồi.
- Đúng đúng, chỉ cần sư thúc giành được danh hiệu đệ nhất thiên kiêu cuối cùng là đủ, bọn sư điệt làm hết sức đã là thành công rồi.
. . . .
Đừng giỡn, bọn hắn nhìn rõ bộ dạng vừa rồi của Tông sư huynh, vẻ thống khổ lẫn thần sắc dữ tợn kia đều để lại một bóng ma thật sâu trong lòng bọn hắn.
Nhất là cái tư thế khép chân đi nhích nhích kia nữa, tuyệt đối không thể để mình giống vậy được, nếu không mặt mũi mất sạch, sau này tìm bạn gái thế nào đây?
Lâm Phàm bĩu môi liếc nhìn cả đám một cái. Hắn đang định thử nghiệm thêm vài lần nữa để phân tích hiệu quả, nhưng giờ xem ra không thể rồi.
. . . .
Tiếp theo, thi đấu có thua có thắng, nhưng tổng thể thì do Cửu Tiêu Tông chiếm ưu thế.
Lâm Phàm cũng xuất tràng một lần, đương nhiên kết quả là hắn toàn thắng một cách dễ dàng.
Lâm Phàm vừa lên đài, tức thì phóng ra bức khí, chỉ riêng khí thế thôi đã hơn đối phương một bậc, khiến đối phương không có chút tâm tư phản kháng nào, hết thảy đều là nước chảy thành sông, không có bất cứ vấn đề gì.
Đến hiện tại, chỉ còn năm người tiếp tục quyết đấu.
Ba đệ tử của Cửu Tiêu Tông và hai đệ tử của Thánh Tông.
- Vô Nhai huynh, ta thấy phía các huynh khó mà thắng lắm đó.
Lương Dịch Sơ tạm vừa lòng với kết quả này, tuy rằng nó có chút chênh lệch so với chờ mong ban đầu.
Theo tính toán của hắn, quyết chiến cuối cùng đáng ra chỉ nên còn toàn là đệ tử của Cửu Tiêu Tông.
Chẳng qua nhìn tình huống trước mắt thì Cửu Tiêu Tông tất thắng rồi.
- Còn chưa nhất định đâu.
Vô Nhai mỉm cười nói nói.
- Vô Nhai huynh, nhìn đệ tử kia của huynh kìa, hai chân run lên, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, không tính cũng được. Vậy tức là ba đấu với một đó.
Lương Dịch Sơ cười nói.
- Ha ha…
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai không nói gì thêm, chỉ cười trừ đáp lễ đối phương.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Sư thúc, sư điệt không được rồi.
Tông Hận Thiên tiếc nuối nói.
Từ sau khi được “buff”, Tông Hân Thiên vẫn chưa khôi phục nổi khí lực, có thể đứng cũng đã là rất cố gắng rồi.
- Không có việc gì…
Lâm Phàm khoát tay áo, bình thản nói.
Tông Hận Thiên thấy sư thúc bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng ổn định lại. Xem Lâm sư thúc như vậy, nhất định là có nắm chắc thắng lợi.
Về phần có mình hay không, hẳn là đã không sao cả.
Giờ phút này Lâm Phàm nhìn ba đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, trong lòng cũng thấy lúng túng. Lần này hố to rồi.
Dựa theo thực lực của cả ba đệ tử này, một người hắn cũng không đánh nổi.
Mặc dù hắn cũng không thể bại vì không sợ nhận đòn, thế nhưng chẳng lẽ cứ đứng im cho đối phương đánh?
Đợi lát nữa nếu lên sân đấu mình nên làm cái gì bây giờ?
Giờ phút này, khán giả cũng xì xào bàn tán. Ai nấy đều nhìn ra Thánh Tông đang rất bất lợi.
- Mọi người nói kết quả sẽ thế nào?
- Không biết, ba gã đệ tử Cửu Tiêu Tông kia đều rất mạnh.
- Ừm, mà Tông sư huynh lại giống như kiệt sức rồi, chỉ còn một mình Lâm sư thúc chống đỡ, tình huống có vẻ không ổn.
- Đúng rồi, các ngươi có biết Lâm sư thúc tu vi thế nào không?
Một gã đệ tử tò mò hỏi.
- Ặc… Không biết…
. . . .
Lâm Phàm biết mình nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó, tuyệt đối không thể đối cứng với cả ba gã này.
Nhất định phải tìm cách để chỉ phải đánh với Tân Phong, lúc ấy may ra còn có cửa.
Lâm Phàm tiến lên một bước, khẽ ngẩng đầu:
- Tân Phong, chúng ta đều là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất, cũng đừng có lãng phí thời gian nữa, hai chúng ta lên sân đấu đánh một trận luôn đi?
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, căm giận đáp:
- Được!
Lâm Phàm nói như vậy, đệ tử Cửu Tiêu Tông không ai có câu oán hận nào. Đúng như lời Lâm Phàm, Tân Phong chính là thiên kiêu mạnh nhất của Cửu Tiêu Tông, không ai dám phản bác chuyện này.
Tiếp tục lãng phí thời gian, không bằng lập tức để hai người bọn họ quyết đấu thắng thua.
- Vô Nhai huynh, đệ tử này của huynh cũng thông minh đấy, biết tính cách đồ đệ ta mà gài. Nhưng đây chẳng qua là khôn vặt thôi, lát nữa cũng vẫn sẽ thua.
Lương Dịch Sơ nói.
- Vậy huynh cho rằng đấu bình thường tiếp kết quả sẽ thế nào? Còn có gì khác sao? Như thế không phải lãng phí thời gian?
Vô Nhai nói.
. . . .
Giờ phút này Lâm Phàm và Tân Phong đứng đối diện nhau ở trên đài tỷ võ, nhìn chằm chằm lên đối phương.
- Việc hôm qua là do ta quá sơ suất, hôm nay ngươi đừng hòng thực hiện được.
Tân Phong vẫn luôn canh cánh chuyện hôm qua trong lòng, cũng nhớ rõ viên gạch kia rất cổ quái, bởi vậy lần này hắn tuyệt đối sẽ không để đối phương có cơ hội tiến lại gần mình.
- Ài, Phong huynh, việc hôm qua cũng là do ta quá đáng. Sau khi trở về, ta cũng đã tự kiểm điểm mình thật nhiều, xin lỗi huynh.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nói.
- Hừ, nhiều lời vô ích, đệ tử thiên kiêu mạnh nhất nhất định là Tân Phong ta.
Tân Phong quát lớn.
Lâm Phàm thấy ánh mắt thề không bỏ qua của Tân Phong thì lập tức vận chuyển đại não, nhanh chóng nghĩ cách.
Giờ khắc này, trận chiến thiên kiêu mạnh nhất cuối cùng rốt cuộc bắt đầu.
Vô số đệ tử ngừng cả hô hấp, nhìn không chớp mắt lên đài tỷ võ.
Trên đó là hai vị phong tư trác tuyệt, đại biểu cho đệ tử thiên kiêu mạnh nhất của hai tông.
Một trận chiến này tới cùng như thế nào? Ai thua ai thắng, bọn họ đều chờ mong vạn phần.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy không khí tại hiện trường đã trở nên áp lực vô cùng. Trên đài tỷ võ phảng phất có hai tia sét đang va chạm lẫn nhau, phát ra khí tức làm lòng người kinh hãi.
Lương Dịch Sơ và Vô Nhai liếc nhau rồi cùng cười, không hề có cảnh tượng tranh cãi lúc trước, phảng phất như là đang chờ mong cái gì đó.
- Dịch Sơ huynh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là trên đài tỷ võ nhỉ?
Vô Nhai cười hỏi.
- Đúng vậy. Nháy mắt một cái đã một trăm năm, thời gian trôi nhanh thật. Thế nhưng cảnh tượng lúc đó ta vẫn còn nhớ như in. Lúc ấy huynh bị ta đánh đến phát khóc, cứ nhớ lại là lại thấy buồn cười.
Lương Dịch Sơ nhớ lại chuyện cũ nói.
- Cũng một trăm năm rồi mà tính xấu của huynh vẫn không đổi, lúc ấy ai đánh khóc ai chắc không cần ta nói đi.
Vô Nhai liếc mắt một cái, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.
- Vô Nhai huynh, huynh đừng có già lão hồ đồ. Nếu năm đó không có Yến tông chủ thì ngôi thiên kiêu mạnh nhất đã thuộc về ta rồi.
Lương Dịch Sơ nói.
- Được rồi, không tranh luận với huynh nữa. Lần này Cửu Tiêu Tông của huynh nhất định phải thua.
- Nói cứ như thật.
. . . .
Giờ phút này, trên đài tỷ võ.
- Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng.
- Phong huynh, Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông là bạn tốt của nhau, hai người chúng ta chớ phá hủy quan hệ này. Có điều một trận chiến này là không thể tránh, cho nên xin mời huynh ra chiêu.
- Hừ.
Tân Phong hừ lạnh một tiếng, toàn thân khí thế tăng vọt, từng đạo kiếm ý ngưng tụ thành sáu thanh trường kiếm chói lọi, sắc bén vô cùng, toát ra uy thế vô thượng mà trôi nổi phía sau hắn.
Lâm Phàm tiến lên từng bước, hờ hững nói:
- Đến đây đi…
Hiện giờ Lâm Phàm mới là cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, chiến lực cao nhất đại khái khoảng Nhập Thần đỉnh, làm sao đánh nổi Tân Phong là Tiểu Thiên Vị cao giai chứ.
Thế nhưng có đôi khi thực lực không phải tất cả, mà mấu chốt là ở đầu óc.
- Ta sẽ không lấy tính mệnh của ngươi.
Tân Phong lạnh lùng nói, ngón tay vung lên, một thanh trường kiếm từ kiếm ý ngưng tụ ở phía sau hắn phóng ra, rít gió mà đâm tới Lâm Phàm.
- Dịch Sơ huynh, ngộ tính đệ tử thân truyền này của huynh thuộc hàng đầu đấy, không ngờ đã tu luyện Thương Thiên Kiếm tới cảnh giới Hư Không Kiếm.
Vô Nhai cảm thán nói.
Lương Dịch Sơ cười cười:
- Đương nhiên, nhưng vẫn phải tôi luyện thêm. Cảnh giới đủ, còn ý cảnh vẫn kém một chút.
Thanh trường kiếm kia vẽ ra một luồng sáng tuyệt đẹp trong hư không, khí thế lăng lệ đến độ các đệ tử đang quan sát dưới đài cũng có thể cảm nhận được kiếm ý mãnh liệt trong đó.
- Lâm sư thúc làm sao vậy? Tại sao vẫn không nhúc nhích?
Các đệ tử thấy Lâm Phàm vẫn đứng im thì kinh hô lên.
Thương Thiên Kiếm là kiếm pháp mà Lương Dịch Sơ thu được từ một di tích thượng cổ, lấy số chín làm cực hạn, tu luyện tới cảnh giới cao nhất sẽ có thể cô đọng thành chín thanh trường kiếm trong hư không.
Hiện giờ Tân Phong cô đọng sáu thanh trường kiếm, đã đạt tới cảnh giới Hư Không Kiếm.
Mà lúc này trường kiếm ngưng tụ thành kiếm ý kia đã bay sát tới ngực Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm lại vẫn không nhúc nhích.
Ngay tích tắc kiếm chạm trúng, Lâm Phàm không nghe tiếng hệ thống nhắc nhở exp tăng lên, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng đang ở thời khắc mấu chốt, hắn cũng không có thì giờ tiếc nuối lâu, lập tức giả vờ lùi thân về sau rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này tất cả mọi người dại ra.
Không một ai dám tin, Lâm Phàm lại cứng rắn đỡ lấy một kích này.
Yến tông chủ và Vô Nhai cũng phải đổi sắc mặt.
- Vì sao ngươi không đỡ?
Tân Phong phẫn nộ quát.
- Chẳng lẽ ngươi lại muốn nhục nhã ta?
Lâm Phàm lau máu tươi vương ở khóe miệng, đứng thẳng người dậy:
- Việc hôm qua, ta nhận một kiếm để tạ tội với huynh.
Tân Phong nghe thế, vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt lạnh băng:
- Ngươi…
Hắn thật không ngờ đối phương lại vì muốn xin lỗi mình mà cứng rắn chịu một kiếm của mình…
- Phong huynh, còn có năm kiếm, đến đây đi.
Lâm Phàm ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc nói.
Vẻ mặt vô hối kia làm cho các đệ tử đang quan chiến không khỏi động dung.
Mà nét mặt của các đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông cũng phát sinh biến hóa. Bọn họ không nghĩ gã mà bọn họ ghét nhất lại có hào khí ngất trời như thế.
Giờ phút này Tân Phong cũng có chút động dung, nhưng vừa nhớ tới binh khí theo mình bao nhiêu lâu bị người này hủy diệt thì lại bốc lên lửa giận.
- Hừ, ta khuyên ngươi tốt nhất đánh trả, nếu không chết cũng đừng trách ta.
Tân Phong lạnh lùng nói.
- Sư thúc, đánh lại đi.
Tông Hận Thiên hô lớn.
- Sư thúc, đánh trả đi…
Các đệ tử Thánh Tông cũng hô to lên.
- Ngươi nghe thấy đồng môn của ngươi khuyên gì chưa. Tốt nhất là ngươi nghe theo bọn hắn, một kiếm vừa rồi là kiếm yếu nhất…
Tân Phong nói.
Lâm Phàm đứng im tại chỗ, lắc lắc đầu:
- Sáu kiếm là sáu kiếm, ta bất cẩn hủy mất binh khí của Phong huynh nên luôn áy náy trong lòng, nhất định phải nhận sáu kiếm để bồi tội. Cho dù ta có chết thì cũng là gây tội phải chịu tội.
. . . .
- Yến tông chủ, Vô Nhai huynh, hai người xem…
Lương Dịch Sơ có chút khó xử nói.
- Đồ đệ của ta tuy mới luyện tới cảnh giới Hư Không Kiếm, nhưng càng về sau thế kiếm lại càng mạnh, lấy thân thể ngạnh kháng, chỉ sợ…
Hắn chưa nói hết câu, kiếm thứ hai mang kiếm ý còn mãnh liệt hơn kiếm thứ nhất đã phá không mà ra.
- Phụtttttt…
Giờ khắc này, Lâm Phàm lại ngã xuống đất, máu tươi phun lên đầy trời.
- Kiếm thứ ba…
Lâm Phàm lại đứng lên, tiến về phía trước, đối diện với Tân Phong.
- Phong huynh, huynh không cần lưu thủ. Ta biết trong lòng huynh có hận ý với ta, cứ việc phát tiết ra đi, ta có thể thừa nhận.
Vừa dứt câu, Lâm Phàm lại phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa.
- Sư thúc…
Các đệ tử Thánh Tông sốt ruột kêu lên.
Đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông cũng nhìn nhau, trong mắt cùng lóe lên vẻ khiếp sợ thật sâu.
Người này là chân hán tử…
Dần dần, thái độ của bọn họ với Lâm Phàm đã thay đổi.
Đây là một người đáng để được tôn kính.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Ngươi thật sự không sợ chết sao?
Tân Phong hỏi.
Hắn từng có cảm giác thấy được đồng đạo khi gặp Lâm Phàm, thậm chí còn muốn kết giao. Nhưng chuyện sau đó để hắn phẫn nộ cho tới tận bây giờ.
Có điều tình huống hiện tại lại làm hắn do dự.
Lâm Phàm lau vết máu trên khóe miệng:
- Phong huynh, đến đây đi, kiếm thứ ba.
- Ngươi…
Tân Phong thấy đối phương như vậy thì trong lòng bắt đầu dao động.
Nhìn biểu cảm coi thường cái chết trên mặt đối phương, Tân Phong cảm giác mình không nên hạ thủ, bằng không sẽ hối hận suốt đời.
Giờ phút này, trên đài cao.
Vô Nhai và Yến tông chủ truyền âm nói chuyện.
- Tông chủ, sao đệ cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề nhỉ?
Vô Nhai nhìn tình huống trên đài, cảm thấy không đúng lắm. Từ khi bọn họ thu nhận tiểu tử Lâm Phàm này thì đã luôn âm thầm quan sát.
Cuối cùng đưa một một kết luận, đó là:
Gian manh, xảo trá, thích trang bức v.v…
Tất cả đều là tính từ xấu, không chỉ có thần thần bí bí, hơn nữa còn rất hèn mọn.
Đối với kiểu người coi trọng mạng nhỏ này thì làm sao có thể có vẻ mặt thấy chết không sờn được chứ?
- Chiến thuật quyết định hết thảy, chờ đợi kết quả đi.
Mặt Yến tông chủ không đổi sắc, truyền âm qua.
Lữ Minh Dương không biết tình huống của Lâm Phàm, thấy tông chủ và Vô Nhai sư huynh đều không nóng vội thì chỉ biết nghi hoặc trong lòng.
Giờ khắc này, Lâm Phàm tiến lên từng bước:
- Kiếm thứ ba, đến đi, chớ để ta áy náy cả đời. Suốt ba ngàn năm nay, Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông luôn hỗ trợ ủng hộ lẫn nhau, đừng để tới đời này, vì hai người chúng ta sinh lòng khúc mắc mà hai tông chặt đứt quan hệ, như thế Lâm Phàm ta sẽ là tội nhân của tông môn…
Lâm Phàm gầm lên lạc cả giọng, khiến thiên địa như cũng bị cảm nhiễm, bầu trời đang trong xanh lại dần nổi lên một chút mây đen.
Vẻ mặt của đệ tử Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông cũng kịch liệt biến đổi sau khi nghe hết mấy lời này.
Đúng vậy, suốt ba ngàn năm nay, Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông vẫn luôn thân thiết như người nhà.
Đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông nhìn về phía đệ tử Thánh Tông. Kể từ lúc tới đây, bọn hắn luôn có chút khinh thường với Thánh Tông.
Mà mấy lời của Lâm Phàm lại giống như sấm sét rền vang đánh vào lòng bọn hắn, để bọn hắn cảm thấy áy náy thật sâu.
Tông Hận Thiên và Phong Tiếu Linh đứng từ xa nhìn nhau, tiếp đến yên lặng cúi đầu, cuối cùng ngẩng lên, mặt mang vẻ tươi cười.
Ở một khắc này, giống như tất cả khúc mắc lúc trước đều đã tan thành mây khói.
- Thánh Tông, Lâm Phàm, ta đã ghi tạc trong lòng.
- Ta cũng vậy, Thánh Tông là minh hữu của Cửu Tiêu Tông chúng ta, mà người này, ta nhất định sẽ đem đại danh của hắn truyền khắp toàn bộ Cửu Tiêu Tông, để cho các sư huynh đệ biết, ở Thánh Tông có một người như vậy.
- Ta hy vọng Tân Phong sư huynh sẽ không xuất kiếm.
- Không, ngươi không hiểu, một kiếm này nhất định ra, bởi vì Tân Phong sư huynh còn lưu tâm tới người này hơn cả chúng ta.
. . . .
- Vô Nhai huynh, nếu không lần này coi như xong đi.
Lương Dịch Sơ lúc này nói.
- Dịch Sơ huynh, huynh không để ý tới danh hiệu đệ nhất nữa sao?
Vô Nhai cười khẽ nói.
Lương Dịch Sơ lắc lắc đầu:
- Vô Nhai huynh, huynh tự hiểu được, cần gì phải hỏi ta. Cuộc chiến thiên kiêu mạnh nhất là do các lão tổ muốn giữ vững quan hệ của hai tông mà lập thành, ai được thứ nhất có quan trọng gì đâu. Nhất là ta không muốn đệ tử này của Thánh Tông chết yểu tại đây, như thế là một tổn thất lớn với cả Thánh Tông lẫn Cửu Tiêu Tông.
- Thậm chí, đó sẽ còn là một cánh cửa ngăn trở vĩnh viễn với đồ đệ của ta.
Vô Nhai nhìn đài tỷ võ, than nhẹ một tiếng:
- Dịch Sơ huynh, chuyện cho tới bây giờ, tốt nhất là không nên ngăn cản. Không ra một kiếm này thì đồ đệ của huynh càng không qua được cánh cửa đóng. Tỷ như năm đó, nếu không phải là ta đánh huynh khóc thì chúng ta có thể như hiện nay sao?
Lương Dịch Sơ cũng cảm khái, thế nhưng đột nhiên phát hiện lời kia có chỗ không đúng, bèn hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới Vô Nhai nữa:
- Tùy huynh, nếu người chết thì huynh đừng có khóc.
. . . .
- Đến đi…
Lâm Phàm quát lên.
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, thân mình khẽ run lên:
- Tốt, bất kể như thế nào, Tân Phong ta cũng nhận ngươi là bằng hữu.
- Kiếm thứ ba, bắt đầu từ hôm nay, sẽ gọi là Mạc Nghịch Kiếm.
(Mạc nghịch: tri kỷ, tâm đầu ý hợp)
Giờ khắc này, kiếm quang chiếu rọi hư không. Tân Phong khẽ động, cánh tay nắm chặt lấy trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý tên Mạc Nghịch, nhằm phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
Một kiếm này phát ra hào quang rực rỡ hơn cả hai kiếm trước gộp lại, thậm chí hai thanh trường kiếm bằng kiếm ý còn sau lưng Tân Phong cũng bắt đầu bị Mạch Nghịch Kiếm ảnh hưởng mà chấn động lên.
Tiếp đến, chúng hóa thành hai luồng sáng, dũng mãnh nhập vào kiếm thứ ba này.
Lương Dịch Sơ đứng bật dậy, thần sắc lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Đây là đột phá.
Đệ tử của hai tông cũng hồi hộp tới đứng cả lên, trong mắt ai cũng mang theo vẻ lo lắng.
Nhất định đừng xảy ra chuyện gì!
Lâm Phàm hơi đổi sắc, hắn cũng phát hiện Tân Phong đột phá.
Kiếm thứ ba này giống như sinh biến hóa, khí thế còn cường đại hơn lúc trước.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Phàm lại không hề cảm thấy hoảng hốt.
Ngay khoảnh khắc kiếm thứ ba chạm tới ngực Lâm Phàm, lại cũng không có cảnh tượng máu chảy người bay, mà kiếm thứ ba lại chợt nổ tung rồi tan biến.
- Mạc Nghịch Kiếm, không tổn thương bằng hữu tri kỷ.
Tân Phong đặt bàn tay lên vai Lâm Phàm, nở một nụ cười chân thành nhất từ khi sinh ra tới nay.
Lâm Phàm cũng cười, đồng dạng đặt tay lên vai Tân Phong.
- Phong huynh.
- Lâm huynh…
Hai người đứng đối diện nhau, cất tiếng gọi rồi cùng bật cười ha hả.
- Phong huynh, hôm nay có thể quen được bằng hữu như huynh chính là may mắn của Lâm Phàm ta. Cuộc chiến thiên kiêu mạnh nhất này tuy chỉ là một lần thi đấu nhỏ, nhưng muốn nó tiếp tục truyền tới đời sau thì nhất định phải có một người xếp thứ nhất. Bởi vậy, ta xin nhận thua, danh hiệu đệ nhất lần này do Phong huynh đảm nhận.
Lâm Phàm chân thành nói.
- Không, Lâm huynh, huynh không cần rời khỏi. Tân Phong ta không có bằng hữu, hôm nay có thể quen được một tri kỷ như huynh đã là quá đủ, còn ai thứ nhất không quan trọng nữa. Ta xin lui.
Tân Phong ngăn Lâm Phàm lại, nói.
- Không được… Ta lui mới đúng.
Lâm Phàm nói.
- Lâm huynh, ta lui, huynh đừng tranh với ta, nếu không tức là huynh không muốn nhận người bằng hữu này.
Tân Phong nói.
- Phong huynh…
Lâm Phàm định nói thêm gì đó, thế nhưng Tân Phong lại đã quyết đoán nhảy xuống võ đài.
Cuối cùng chỉ để lại một mình Lâm Phàm đứng trên đài.
- Cuộc chiến thiên kiêu mạnh nhất lần thứ 1000, người thắng sau cùng là Thánh Tông Lâm Phàm.
Vị trưởng lão đảm nhiệm chức trọng tại tóm lấy cánh tay của Lâm Phàm, giơ lên cao rồi hô lớn.
- Thánh Tông vạn tuế.
- Cửu Tiêu Tông vạn tuế.
. . . .
Các đệ tử của cả hai tông đồng loạt hô to lên. Giờ khắc này, không khí nơi đây chính thức đạt tới cao trào nhất.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong, lại nhìn đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông.
"Bốp bốp bốp…"
Tân Phong và các đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông đều đang nhiệt liệt mà vỗ tay để ủng hộ Lâm Phàm.
Lâm Phàm len lén lau khóe mắt, ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xăm.
Ngày hôm nay thật sự là một ngày tuyệt vời với hắn.
Không chỉ có chiếm được hạng đầu, còn khiến đối phương cam tâm tình nguyện vỗ tay cổ vũ mình, thậm chí lại đạt được một tình hữu nghị vô cùng trân quý.
Giờ khắc này, Lâm Phàm mới thật sự được trải nghiệm cái gọi là một mũi tên trúng ba con chim.
Trên đài cao.
- Vô Nhai huynh, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Lương Dịch Sơ xoa xoa cái đầu bóng, có chút nghi ngờ hỏi.
Vô Nhai cũng đang vỗ tay, nghe vậy cười cười:
- Không có, tất cả đều rất viên mãn, Thánh Tông đệ nhất.
Lương Dịch Sơ:
- . . . .
Vốn là sau khi cuộc thi đấu chấm dứt thì đệ tử Cửu Tiêu Tông sẽ ra về ngay, nhưng lúc này mọi người đều vui vẻ và hưng phấn vô cùng, cho nên Lương Dịch Sơ quyết định ở lại thêm một đêm.
Đến hiện giờ Lương Dịch Sơ mới kịp phản ứng chuyện Cửu Tiêu Tông lại lần nữa thua Thánh Tông.
Tuy nói là ai xếp thứ nhất cũng không sao cả, nhưng liên tiếp hai lần đều bị Thánh Tông chiếm ghế trên cũng khó mà bàn giao được với tông môn khi trở về.
Bóng đêm lại bao phủ.
Vô Danh phong phi thường náo nhiệt, đệ tử thiên kiêu của Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông tụ họp cả nơi đây, ngồi quanh lửa trại mà cùng uống rượu, nướng thịt, chuyện trò.
- Hung thú này hẳn là Tuyết Vương Sư?
Lúc này Thái Chỉ Kiều ôm Tuyết Vương Sư ngồi ở trong lòng Lâm Phàm. Tân Phong nhìn về phía Tuyết Vương Sư con rồi hỏi.
- Ừ, là một con Tuyết Vương Sư con, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì nên để nó trở thành sủng thú cho tiểu đồ đệ, để cả hai trông nom lẫn nhau.
Lâm Phàm cười nói.
Trải qua cuộc chiến kia, hai người đã trở thành bằng hữu. Tuy mới biết nhau, thế nhưng không ảnh hưởng tới sự thân thiết.
- Đây là một quyển công pháp có tác dụng kích phát huyết mạch hung thú mà ta lấy được từ trong một cấm địa. Dùng nó có lẽ sẽ khiến con Tuyết Vương Sư con này kích phát được huyết mạch thượng cổ đấy.
Tân Phong đưa một quyển công pháp cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười cười, cũng không khách khí mà cầm lấy:
- Chỉ Kiều, tạ ơn thúc thúc.
- Lâm huynh, ta mới hai mươi mấy tuổi, gọi như vậy nghe già quá.
Tân Phong hôm nay có lẽ cười còn nhiều hơn cả năm trong lúc thường, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo cũng hòa hoãn đi không ít.
Thái Chỉ Kiều chớp chớp mắt nhìn sư phụ:
- Sư phụ, vậy con kêu sư thúc nhé…
Thấy tiểu đồ đệ của mình thông minh như vậy, Lâm Phàm cười càng tươi:
- Được rồi, vậy kêu sư thúc đi.
Tân Phong nhìn Thái Chỉ Kiều rồi xoa đầu cô bé, mỉm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta được người khác gọi là sư thúc đấy.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†