14-06-2011, 01:28 AM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 4: Tình Quy
ChÆ°Æ¡ng 164: Hắc Ãm Loạn Nhân Tâm
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, trong bóng tối, hai ngÆ°á»i truyá»n tống ná»™i công, may mà Phượng Cô chá»n được chá»— nà y đủ kÃn đáo để ẩn nấp, hÆ¡n nữa mÆ°u kế hắn vạch ra cÅ©ng quá tinh diệu
NgÆ°á»i của Tuyết Liên Phái cứ cho là bá»n há» chạy trốn cùng đám ngÆ°á»i Hoà ng Kỳ, vì váºy táºp trung toà n lá»±c Ä‘uổi theo xuống táºn chân núi Thiên SÆ¡n, chỉ có má»™t số rất Ãt ở lại Thiên SÆ¡n lục soát, nhÆ°ng đến khi trá»i tối thì tất cả cùng quay vá» Tuyết Liên Phái .
Từng khắc từng khắc trôi qua, rốt cục đến lúc quá ngá» (ngá» : 11h-13h), việc truyá»n ná»™i công cÅ©ng xong, Phượng Cô suy yếu chống má»™t tay xuống, tay kia, nhẹ nhà ng đỡ lấy Vãn Thanh đã hôn mê vì nháºn quá nhiá»u ná»™i lá»±c trong thá»i gian ngắn.
Chỉ tiếc hắn lúc nà y cÅ©ng tòan thân vô lá»±c, đến cả khà lá»±c để nhặt quần áo lên mặc và o cho nà ng cÅ©ng không có, chỉ có thể nhẹ nhà ng mà ôm nà ng, mang theo máºp má», lẳng lặng chá» nà ng tỉnh lại.
Tá»±a và o vách tÆ°á»ng, không còn ná»™i công chống đỡ, chỉ má»™t chốc sau, toà n thân Phượng Cô bắt đầu run rẩy, trên tÆ°á»ng có má»™t lá»›p băng má»ng, da thịt hắn áp và o băng, cái lạnh khiến hắn Ä‘au nhÆ° bị kim châm, má»™t lúc lâu sau thân thể hắn bắt đầu tê rần, rồi sau đó là hà n ý kịch liệt từ bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng trà n và o cÆ¡ thể.
Lúc nà y, Vãn Thanh Ä‘ang trong cÆ¡n hôn mê từ từ chuyển tỉnh, nà ng mở mắt, mông lung nhìn bốn phÃa, thất thần trong chốc lát, rồi sau đó nhá»› lại chuyện truyá»n ná»™i công trÆ°á»›c khi hôn mê.
Vừa nhấc đầu, liá»n thấy Phượng Cô Ä‘ang ôm cả ngÆ°á»i mình và o lồng ngá»±c, trong bóng tối, ánh mắt của hắn sáng chói nhÆ° sao, nhÆ° hai ngá»n lá»a nhá», khiến nà ng bị dá»a cho hoảng sợ.
Vãn Thanh giáºt ngÆ°á»i má»™t cái báºt ngÆ°á»i ra cách Phượng Cô cả thÆ°á»›c, rồi sau đó lại cảm giác được bản thân phản ứng kịch liệt quá mức, nhất thá»i gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘á» lên, lúc nà y má»›i nhá»› ra bản thân Ä‘ang không mặc gì, vá»™i và ng kéo quần áo ở bên cạnh, trong bóng tối, lung tung mặc và o, không biết do quá tối, hay vì bản thân khẩn trÆ°Æ¡ng quá mức, mò mẫm má»™t hồi vẫn không thấy tay áo để mặc và o.
Cà ng khẩn cấp cà ng mất tự nhiên, cà ng không tìm được ống tay áo, đột nhiên Vãn Thanh dùng lực một chút, chỉ cảm thấy nội lực hừng hực xuyên qua huyết mạch, đi ra từ bà n tay hóa thà nh chưởng pháp.
Vì váºy, quần áo vang lên tiếng xé rá»et rá»et.
Nhìn tất cả, nà ng đúng là có chút dở khóc dở cÆ°á»i, giÆ°Æ¡ng mắt nhìn Phượng Cô, lại nhìn y phục…
Mặc dù nà ng có được nội lực của hắn, nhưng đáng tiếc lúc trước võ công nà ng không cao, lúc nà y không có khả năng kiểm soát, căn bản vô phương phát huy một cách thuần thục, thế nên mới vô tình dùng sức là m rách y phục.
Phượng Cô lẳng lặng nhìn nà ng, lúc nà y, khà lá»±c trên ngÆ°á»i rốt cục cÅ©ng đã trở vá», nhìn vẻ mặt nà ng khẩn trÆ°Æ¡ng bá»™ dạng mất tá»± nhiên, vừa giáºn lại vừa thấy buồn cÆ°á»i.
Toà n thân trên dưới của nà ng có chỗ nà o là hắn chưa nhìn , bây giỠnà ng mới khẩn trương che đi, có phải đã quá muộn không?
HÆ¡n nữa ngà y thÆ°á»ng nà ng bình tÄ©nh nhÆ° thế, gặp phải chuyện nà y, dÄ© nhiên lại vô thố đến mức đấy, khiến trong lòng hắn dâng lên sá»± trìu mến, trong bóng đêm, đôi mắt dịu dà ng của hắn dừng trên ngÆ°á»i nà ng…
Trong bóng tối, hắn không nhìn thấy mặt nà ng rõ rà ng, nhÆ°ng dù cho có nhắm mắt lại, lúc nà y hắn cÅ©ng có thể cảm nháºn được vẻ đẹp của nà ng, đôi mắt trong veo nhÆ° nÆ°á»›c suối, tròn to thÆ¡ ngây nhÆ° má»™t con nai con, đôi môi đẹp đẽ, nhất định là đang mÃm lại, có và i phần buồn bá»±c. . . Nhất định là cá»±c kỳ dụ dá»— ngÆ°á»i ta, bá» môi Ä‘á» má»ng, dáng vẻ kiá»u diá»…m nhÆ° nÆ°á»›c.
Trên ngÆ°á»i Phượng Cô, trà o lên má»™t luồng nhiệt khà không bình thÆ°á»ng…
Tay hắn, nhẹ nhà ng Ä‘Æ°a vá» phÃa nà ng…
Môi, mang theo và i phần chỠmong. . . Mang theo và i phần sợ hãi. . . Mang theo và i phần bối rối. . . Nhẹ nhà ng. . . Nhẹ nhà ng kỠsát nà ng…
Vãn Thanh nhìn gÆ°Æ¡ng mặt tuấn tú cà ng lúc cà ng tá»›i gần, trong lòng nà ng dÆ°á»ng nhÆ° hiểu chuyện gì Ä‘ang xảy ra, nhÆ°ng trái tim vẫn không ngừng bối rối, không ngừng Ä‘áºp loạn, không nói được gì, đầu óc cÅ©ng bắt đầu trống rá»—ng …
Là bởi vì trong động quá tối, hay bởi vì lẽ gì khác? Nà ng, dĩ nhiên quên cả chuyện phải cự tuyệt nam tỠtrước mắt. . .
Thấy nà ng không đẩy ra, trong lòng Phượng Cô vui sÆ°á»›ng nhÆ° ngáºm máºt. . . Trong ấm áp lá»™ ra má»™t tia mát lạnh, hắn thá» hôn dò xét lên môi nà ng, nhẹ nhà ng trăn trở. . .
Vãn Thanh có chút bối rối có chút bất lá»±c, tay dùng sức lôi kéo quần áo, nhÆ°ng không có, đẩy ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt ra chỉ khiến hắn tà n sát môi nà ng bừa bãi hÆ¡n.
Phượng Cô thấy Vãn Thanh không có hà nh Ä‘á»™ng kháng cá»±, vì váºy dần dần hôn sâu hÆ¡n, đầu lưỡi nhÆ° linh xà , tiến và o tìm kiếm. . .
Má»™t tay, nhẹ nhà ng vòng qua bả vai của nà ng, đặt lên gáy nà ng, để hôn được sâu hÆ¡n, ngá»n lá»a trong ngÆ°á»i, nhÆ° bị đốt thêm, vô phÆ°Æ¡ng khắc chế.
Nụ hôn của hắn, cà ng ngà y cà ng cuồng liệt, cà ng ngà y cà ng kÃch Ä‘á»™ng, mang theo sá»± bá đạo ngạo khà trÆ°á»›c sau nhÆ° má»™t của hắn, mạnh mẽ nhÆ° cuồng phong, nhÆ° muốn nuốt chá»ng má»i suy nghÄ© của kiá»u nhan
Vãn Thanh là m sao chịu Ä‘á»±ng được sá»± khiêu khÃch đó của hắn, đã sá»›m xụi lÆ¡ trong ngá»±c hắn, yếu á»›t thở dốc, bất lá»±c, nhÆ° thuyá»n nhá» chòng chà nh trong sóng, chỉ có thể bám lấy cánh tay hắn, để bản thân không bị nhấn chìm. . .
Thân thể, cà ng không ngừng run rẩy. . .
Má»™t thanh âm yêu kiá»u, nhẹ nhà ng truyá»n ra. . .
Äá»™t nhiên, tiếng thở dốc nà y, dá»a nà ng giáºt mình, đôi mắt mở to, dÆ°á»ng nhÆ° xuất hiện sá»± thanh tÄ©nh ngắn ngủi, hiểu bản thân Ä‘ang là m cái gì, nà ng cÅ©ng biết nà ng phải là m gì má»›i đúng, cần phải đẩy hắn ra -. . .
Vì váºy Vãn Thanh khẽ giẫy giụa. . .
NhÆ°ng Phượng Cô lúc nà y, dục há»a đã bị nhóm lên, là m sao có thể dừng lại, tay phải, dùng sức ấn và o gáy Vãn Thanh, tay trái nhẹ nhà ng xoa lÆ°ng nà ng, nụ hôn cà ng lúc cà ng Ä‘iên cuồng, cà ng lúc cà ng cuồng dã. . .
Dần dần Vãn Thanh cÅ©ng nhÅ©n ngÆ°á»i trong sá»± nhiệt tình của hắn. . .
Äôi môi hắn ấm áp, nụ hôn của hắn len lá»i khắp má»i ngóc ngách trong miệng nà ng, lại cháºm rãi dá»i lên mắt, lên lông mà y, lên trán, rồi sau đó nhẹ nhà ng cắn và nh tai nà ng, khéo léo Ä‘Æ°a đẩy cảm giác, khiến Vãn Thanh có cảm giác sợ run, thân thể không tá»± chủ được bắt đầu run rẩy nhẹ. . .
Äôi môi hắn nhÆ° có ma lá»±c, hôn xong và nh tai thì cháºm rãi hôn xuống phần gáy mẫn cảm của nà ng, xÆ°Æ¡ng quai xanh đẹp đẽ, Ä‘á»u Ä‘á»u mà tinh tế, khiến hắn say mê vô cùng. . .
Ngoà i động, tuyết rơi rất mau. . .
Trong động, cảm xúc mãnh liệt vô hạn. . .
Äây là lần đầu tiên chân chÃnh của hắn và nà ng…
Lần đầu tiên chân chÃnh, thân và tâm – tÆ°Æ¡ng giao…
… … …
Äến khi tỉnh lại, đã quá ná»a đêm , Vãn Thanh nhẹ nhà ng dịch ngÆ°á»i, toà n thân khô nóng, không ngá» nà ng và hắn, dÄ© nhiên tháºt sá»± xảy ra chuyện đó. . .
Cầm lấy quần áo, cháºm rãi mặc và o, trái tim không cách nà o bình tÄ©nh được.
Phượng Cô nhẹ nhà ng giữ cánh tay nà ng Ä‘ang mặc quần áo: “Thanh nhi. . .â€
“Sao. . . Là m sao váºy?†Dù Ä‘ang trong bóng tối, căn bản là không nhìn rõ, nhÆ°ng Vãn Thanh vẫn không dám đối mặt trá»±c tiếp vá»›i hắn, nhÆ° thể bản thân Ä‘ang trần truồng trÆ°á»›c mắt hắn.
“Ta nghÄ©, Ä‘á»i nà y, không thoát được lÆ°á»›i tình do nà ng giăng ra . . .†Thanh âm từ tÃnh, dịu dà ng phun ra, má»™t đôi phượng nhãn, trong đêm Ä‘en, lóe ánh sáng, nhÆ° đôi mắt của loà i sói trong đêm, nhìn cô gái trÆ°á»›c mắt chăm chú.
Rất lâu sau nà ng vẫn không nói gì, Ä‘á»™t nhiên, có cảm giác không biết phải trả lá»i thế nà o má»›i phải.
Rốt cục, nhẹ nhà ng trả lá»i: “Có đúng không?†Thanh âm thản nhiên lạnh lùng, phảng phất nhÆ° không mang chút cảm xúc nà o, gá»n gà ng không lôi thôi, khiến Phượng Cô có chút hoà i nghi, nữ tá» vừa cùng hắn hoan ái cuồng nhiệt, không phải nữ tá» Ä‘ang ở trÆ°á»›c mắt hắn lúc nà y .
Rõ rà ng, vừa má»›i đây thôi, nà ng còn lá»™ vẻ ngượng ngùng yêu kiá»u, tại sao chỉ trong nháy mắt, lại hồi phục bá»™ dạng bình tÄ©nh ngà y thÆ°á»ng, mặc dù hắn thÃch dáng vẻ thản nhiên nhÆ° gió của nà ng, nhÆ°ng hắn vẫn thÃch dáng vẻ yêu kiá»u má»m mại yếu Ä‘uối của nà ng hÆ¡n.
Sá» sá» mÅ©i, có chút không thú vị, má»™t câu nói thâm tình nhÆ° thế, rốt cuá»™c chỉ nháºn lại được má»™t câu lạnh lùng của nà ng, tháºt đúng là đụng phải tro bụi , được, lần nà y hắn sẽ đổi câu khác sâu sắc hÆ¡n, xem nà ng giả vá» trấn định thế nà o: “Là tháºt, Ä‘á»i nà y, không có nà ng, ta sợ là không sống nổi nữa.â€
“NÆ¡i nà y nguy hiểm nhÆ° váºy, chúng ta phải thừa dịp trá»i còn tối nhanh chóng xuống núi, dù sao chá»— nà y không có cái gì che chắn, cá»±c dá»… dà ng để bị phát hiện, trong Ä‘á»™ng nà y không có đồ ăn thức uống, trốn được nhất thá»i, không trốn được mấy ngà y, nhanh chóng xuống núi má»›i an toà n.†Vãn Thanh không để ý đến câu nói đầy tình ý của Phượng Cô. Nà ng đã mặc quần áo xong xuôi, may là cái áo bị nà ng là m rách là áo lót, mặc và o cÅ©ng không bị lá»™, nà ng tỉ mỉ nhìn ngoà i Ä‘á»™ng, căn bản không để ý đến lá»i Phượng Cô nói, chỉ khẩn trÆ°Æ¡ng nói má»™t mạch.
Phượng Cô vừa nghe xong, thì mặt tối Ä‘en hÆ¡n phân ná»a, không ngá» hắn nói má»™t câu thâm tình nhÆ° thế, nà ng lại là m nhÆ° không nghe thấy, chỉ để tâm và o chuyện trốn chạy. Xoay ngÆ°á»i má»™t cái, hắn nặng ná» mặc quần áo, không rên lấy má»™t tiếng.
Qua má»™t lát sau, rốt cục Vãn Thanh cÅ©ng phát hiện Phượng Cô có vấn Ä‘á» gì đó, vì váºy quay đầu lại há»i: “NgÆ°á»i là m sao váºy?â€
Hắn cà ng giáºn dữ, bất ngá» ká» sát ngÆ°á»i nà ng, đôi môi nóng bá»ng mang theo sá»± trừng phạt, hung hăng hôn lên môi nà ng.
Phượng Cô vừa hôn vừa cắn, hôn đến mức Vãn Thanh suýt nữa không thở nổi, đến khi sắp hôn mê, má»›i dùng sức đẩy hắn ra, bà n tay trắng nõn Ä‘Æ°a lên xoa xoa đôi môi bị hắn hôn đến sÆ°ng Ä‘á», nà ng giáºn dữ há»i: “Phượng Cô, ngÆ°Æ¡i cho rằng ta là cái gì!â€
“Nà ng là nữ nhân của ta!†Phượng Cô cÅ©ng tức giáºn không thôi, phát tiết sá»± tức giáºn dồn nén mà hắn chÆ°a thể nuốt trôi.
Äôi mắt Vãn Thanh hiện lên má»™t tia ngượng ngùng, hai chữ ‘ nữ nhân ’, khiến nà ng nhá»› ra nà ng chỉ là thiếp của hắn, nhá»› ra những chuyện trÆ°á»›c kia, nà ng chuyển thà nh vẻ mặt giáºn dữ, thanh âm lạnh nhÆ° băng nhẹ nhà ng vang lên: “Chuyện lúc chiá»u, không có ý nghÄ©a gì cả, chẳng qua là cô nam quả nữ, củi khô bốc lá»a, không phải chuyện gì lá»›n lao, quá khứ là quá khứ, ta, cÅ©ng không phải nữ nhân của ngÆ°Æ¡i.â€
Lá»i của nà ng, hung hăng đâm bị thÆ°Æ¡ng trái tim hắn.
Hắn cho là , nà ng đã đón nháºn hắn , nhÆ°ng không ngá» nà ng không đón nháºn hắn má»™t cách chân chÃnh, nhÆ° váºy tại sao lúc chiá»u nà ng lại. . . Vì sao phải cùng hắn. . . Chẳng lẽ, tháºt sá»± chỉ là do tình dục trá»—i dáºy thôi sao?
Äôi mắt bị thÆ°Æ¡ng của hắn, hÆ¡i hÆ¡i nhắm lại, đến khi mở ra, đã nhạt Ä‘i rất nhiá»u tâm tình: “Thượng Quan Vãn Thanh, nà ng tháºt tà n nhẫn!â€
Nà ng vẫn không mở miệng.
Nà ng tháºt sá»± nhẫn tâm đến thế sao?
Có lẽ!
Nà ng phải bảo vệ tốt chÃnh bản thân mình, thế nên , nà ng phải tà n nhẫn hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Trong lòng, có chút chua xót. . . NhÆ° má»™t dòng nÆ°á»›c, cháºm rãi chảy qua ngá»±c. . .
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Chữ ký của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿ Thịt trôi qua cổ.
Pháºt vẫn tại tâm.
Không xao xuyến lòng.
Hẳn thà nh chánh quả.
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 15-07-2011 at 10:42 AM .
14-06-2011, 01:29 AM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 4: Tình Quy
ChÆ°Æ¡ng 165: Tâm CÆ¡ Nho Nhá»
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Äêm trên núi tuyết, tÄ©nh lặng và lạnh lẽo má»™t cách sâu sắc.
Hà i ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i má»™t trÆ°á»›c má»™t sau, bị bao phủ bởi thứ hà o khà lãnh liệt nhÆ° băng, chân thá»±c nhÆ° có má»™t lá»›p băng tháºt sá»±.
Phượng Cô mang vẻ mặt ngạo nghá»… phẫn khÃ, Ä‘i trÆ°á»›c, không quay đầu lại nhìn Vãn Thanh lấy má»™t cái, mà Vãn Thanh, chỉ cháºm rãi Ä‘i sau, cÅ©ng không nói lá»i nà o, nhìn vẻ mặt Phượng Cô bi thÆ°Æ¡ng phẫn ná»™ bị tổn thÆ°Æ¡ng, nà ng cÅ©ng hiểu được, những lá»i nà ng vừa nói, dÆ°á»ng nhÆ° có phần quá lá»i.
NhÆ°ng không nói nhÆ° váºy, thì phải nói thế nà o?
Hai con ngÆ°á»i nếu muốn ở bên nhau, cần rất nhiá»u yếu tố, nhiá»u lắm, mà bá»n há», vẫn chÆ°a có được hết các yếu tố đó…
Vá» phần Phượng Cô, hắn cà ng lúc cà ng phẫn ná»™, lại không thể phát tiết, chỉ có thể trÆ¡ mắt nhìn phÃa trÆ°á»›c, Ä‘i má»™t mạch không ngừng nghỉ, má»™t ngÆ°á»i chỉ còn hai phần công lá»±c, hết lần nà y tá»›i lần khác lại Ä‘i nhanh nhÆ° váºy, còn không thèm nghỉ tá»›i má»™t phút, váºy mà hắn lại không cảm thấy chút mệt má»i nà o
Tháºt là má»™t chuyện lạ.
Không có ai biết, chẳng qua chỉ vì hắn ôm một bụng phẫn nộ, lại không có chỗ phát tiết!
… …
Má»™c Cáp NhÄ© ngà y ngà y đến chân núi Thiên SÆ¡n đứng chá», rốt cục, khi nhìn thấy nam tá» mặc bá»™ trÆ°á»ng bà o mà u má»±c tà u, gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘á» bừng nở má»™t nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng.
Bá» mặc con chó săn, Má»™c Cáp NhÄ© chạy thẳng vá» phÃa Phượng Cô, ngá»t ngà o hô lên: “Phượng đại ca, các ngÆ°Æ¡i đã trở vá»!â€
Phượng Cô thấy Má»™c Cáp NhÄ©, nhếch đôi môi má»ng lên đáp má»™t tiếng: “Uhm.â€
Trước đây đáp ứng cô ta chuyện sẽ gặp lại cô ta có hơi dở, may là gặp ở đây luôn , nếu không, hắn sẽ đi thẳng vỠVân Quốc .
Äối vá»›i ngÆ°á»i hắn không quan tâm, từ trÆ°á»›c đến giá» hắn không bao giá» dụng tâm.
NhÆ°ng hết lần nà y tá»›i lần khác, ngÆ°á»i mà hắn thà nh tâm đối tốt, lại đối vá»›i hắn không chút tình nghÄ©a, Phượng Cô dá»i mắt vá» phÃa nữ tá» phÃa sau, nà ng mặc áo mà u tuyết lam, thanh lệ nhÆ° vÅ©, gÆ°Æ¡ng mặt trắng nõn, vÄ©nh viá»…n bình tÄ©nh trầm mặc, tại sao, nà ng không thể vì hắn mà điên cuồng dù chỉ má»™t lần?
Tỉnh táo bình tÄ©nh nhÆ° váºy, tốt lắm sao?
“Phượng đại ca!†Má»™c Cáp NhÄ© nhìn Phượng Cô Ä‘ang nhìn Thượng Quan Vãn Thanh chăm chú, trong lòng không vui, nhÆ°ng không biểu hiện ra ngoà i, kéo tay Phượng Cô –, vá»™i la lên: “Phượng đại ca, các ngÆ°Æ¡i nhanh theo ta kiếm chá»— trốn Ä‘i! Gần đây Tuyết Liên Phái cho ngÆ°á»i tìm hai ngÆ°á»i, chá»› ở chá»— nà y để bị bá»n chúng bắt được!â€
Vừa nói vừa lôi kéo Phượng Cô và o phòng.
Vãn Thanh đi theo sau, trong lòng, dĩ nhiên có chút khó chịu.
Cảm giác khó chịu chÆ°a từng xuất hiện, lên men trong lòng nà ng, nà ng chỉ cảm thấy, nhìn Má»™c Cáp NhÄ© lôi kéo Phượng Cô, nà ng cá»±c kỳ không vui, còn có sá»± kÃch Ä‘á»™ng muốn gỡ cánh tay khiến nà ng chÆ°á»›ng mắt đó ra.
Äáng háºn là Phượng Cô để mặc cô ta lôi kéo, không há» gỡ tay cô ta ra.
NhÆ°ng tại sao… nà ng lại để ý những Ä‘iá»u nà y?
Trong lòng tức giáºn khiến nà ng chỉ có thể là m mặt lạnh, Ä‘i sau Phượng Cô và Má»™c Cáp NhÄ©, không thể là m bất cứ hà nh Ä‘á»™ng gì.
Hai ngÆ°á»i trở lại ngôi nhà gá»— lần trÆ°á»›c, chỉ có Ä‘iá»u lần nà y, ngÆ°á»i ngồi trên cái giÆ°á»ng duy nhất, không phải là nà ng nữa, mà là Phượng Cô.
Má»™c Cáp NhÄ© ấn Phượng Cô ngồi xuống giÆ°á»ng, rồi sau chu đáo nói: “Phượng đại ca, ngÆ°á»i nhất định là đói bụng rồi? Trên núi tuyết không có gì để ăn -, nhìn ngÆ°á»i gầy Ä‘i rất nhiá»u, ta Ä‘i lấy chút gì cho ngÆ°á»i ăn.â€
Vừa nói vừa nhanh chóng chạy ra ngoà i, mà từ đầu tới đuôi, nà ng chỉ như không khà xung quanh, lẳng lặng đứng một bên.
Nhìn bá»™ dạng Má»™c Cáp NhÄ© –, trong lòng nà ng thầm than thở, mị lá»±c của Phượng Cô –, vẫn còn lá»›n lắm! Nà ng cÅ©ng chÆ°a thấy Phượng Cô đầu mà y cuối mắt vá»›i Má»™c Cáp NhÄ© chút nà o, váºy mà tiểu cô nÆ°Æ¡ng, đã Ä‘iên đảo thần hồn .
Không thÃch thì nên cá»± tuyệt, nhÆ°ng bá»™ dạng nà y của Phượng Cô, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng là m hại tiểu cô nÆ°Æ¡ng nhà ngÆ°á»i ta!
“NgÆ°á»i thÃch cô ta sao?†Không biết vì sao, những lá»i nà y, Ä‘á»™t nhiên ra khá»i miệng nà ng, vừa ra khá»i miệng, thì bản thân nà ng cÅ©ng thấy sợ hãi, nà ng Ä‘ang bị là m sao váºy, tại sao lại há»i má»™t câu nhÆ° thế chứ, nhÆ°ng đã nói ra rồi, muốn thu hồi, dÆ°á»ng nhÆ° là quá khó khăn .
Phượng Cô dùng đôi phượng nhãn hẹp dà i liếc nhìn nà ng, bá»™ dạng ý vị thâm trÆ°á»ng –, đôi môi má»ng khẽ cong lên, rõ rà ng nghe ra giá»ng nói của nà ng mang theo chút mùi dấm chua.
Trong lòng hắn mừng như điên, nhưng mặt vẫn không thể hiện chút cảm xúc nà o.
Chỉ nhìn nà ng như đang suy nghĩ, không mở miệng.
Vãn Thanh nhất thá»i lâm và o thế cưỡi hổ khó xuống, vì váºy lên tiếng giải thÃch: “Ta chỉ muốn nói, nếu không thÃch, cÅ©ng đừng trêu chá»c tiểu cô nÆ°Æ¡ng nhà ngÆ°á»i khác, sẽ là m tổn thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i ta.â€
Lá»i nà y, có vẻ nhÆ° kiểu cà ng bôi cà ng Ä‘en, hình nhÆ° nà ng không có là do gì quản chuyện của hắn.
Vẻ mất tự tin dầng dâng lên.
Ai ngá» Phượng Cô chỉ nhếch đôi môi má»ng cÆ°á»i má»™t tiếng, dÄ© nhiên không thèm là m khó nà ng, chỉ nhẹ nhà ng mà nói: “Ta biết rồi, chiá»u nay nghỉ lại đây má»™t đêm, ngà y mai chúng ta sẽ Ä‘i ngay.â€
“Uhm.†Vãn Thanh hơi hơi cúi đầu, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đơn giản chỉ vì một câu nói kia của hắn.
Cảm giác khó hiểu đó, khiến nà ng có chút kinh ngạc, nhưng không phản cảm.
Lúc nà y, Má»™c Cáp NhÄ© bê má»™t bát canh nóng đến, má»›i đến ngoà i cá»a, những lá»i nà y liá»n Ä‘i thẳng và o tai, mặt cô ta nhanh chóng biến sắc.
Phượng Cô, là nam nhân đầu tiên cô ta Ä‘em lòng yêu thÆ°Æ¡ng từ nhá» tá»›i giá», cô ta không hiểu những chuyện khác. Cô ta chỉ biết cha từng nói, nếu thÃch phải cố gắng tranh thủ, thế nên, cô ta không thể để Phượng Cô rá»i Ä‘i, bởi vì…lần nà y hắn Ä‘i, chỉ sợ cô ta vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không còn cÆ¡ há»™i .
Nhưng phải là m gì bây gi�
Suy nghĩ mãi, rốt cục, cô ta hạ quyết tâm, móc ra một răng nanh đeo trên cổ, rồi sau đó nhẹ nhà ng đẩy ra hai bên, đến khi thấy một chút phấn vụn, thì rắc và o trong canh.
Thần sắc trên mặt bình tÄ©nh trở lại, rồi sau đó cô ta cháºm rãi Ä‘i và o, cÆ°á»i má»™t tiếng, Ä‘Æ°a thẳng cho Phượng Cô: “Phượng đại ca, đây là canh thịt thú rừng, có hÆ¡i tanh má»™t chút, nhÆ°ng bất quá có thể là m ấm ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nhanh uống Ä‘i!â€
“Äể Vãn Thanh uống Ä‘i! Thân thể nà ng Ä‘Æ¡n bạc. †Phượng Cô đảo mắt nhìn Vãn Thanh, cÆ°á»i má»™t tiếng, rồi sau đó nói.
Má»™c Cáp NhÄ© vừa nghe thế, mặt liá»n biến sắc, nói: “Ta Ä‘i là m cho ngÆ°Æ¡i má»™t bát khác!â€
“Không cần , ta không quen mùi của thứ nà y, đợi lát nữa má»i Má»™c cô nÆ°Æ¡ng dẫn ta xuống bếp, ta là m chút đồ ăn nhẹ là được.†Vãn Thanh cÅ©ng lên tiếng.
Phượng Cô nghe Vãn Thanh nói xong, biết Ä‘Ãch thá»±c là nà ng không quen uống thứ canh mùi vị nặng thế nà y, vì váºy nháºn bát canh từ tay Má»™c Cáp NhÄ©, nhẹ nhà ng thổi thổi, uống má»™t há»›p, mùi vị, có chút cổ quái, hắn cau mà y: “Mùi vị nà y?â€
“Äây là con váºt rÆ¡i từ trên núi xuống, không biết là thịt gì, ta nhìn thấy trong nhà bếp có miếng thịt, vì váºy nấu lên thà nh canh, có phải là tanh lắm không ?†Má»™c Cáp NhÄ© cÆ°á»i má»™t tiếng, lòng nhÆ° bị sét đánh, vẫn gắng gượng cÆ°á»i, may mà trá»i sinh cô ta mặt tròn, ngà y thÆ°á»ng đối vá»›i Phượng Cô lại có mấy phần xấu hổ.
“Không.†Phượng Cô đúng là không nhìn ra vẻ mặt cô ta có gì khác lạ, hÆ¡n nữa nghÄ© thầm cô ta có tâm ý vá»›i mình, sẽ không hạ Ä‘á»™c hắn, hÆ¡n nữa mùi vị kia mặc dù quái dị, nhÆ°ng không giống mùi vị của Ä‘á»™c dược, vì váºy nhất thá»i không bắt bẻ nữa.
Phượng Cô uống được má»™t ná»a, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy, ánh mắt Má»™c Cáp NhÄ© nhìn hắn uống canh vô cùng bất bình thÆ°á»ng, có má»™t ý đồ gì đó rất mãnh liệt, khiến trong lòng hắn nổi lên cảnh giá»›i, chỉ háºn bản thân nhất thá»i sÆ¡ ý, đã uống quá ná»a bát canh.
Mộc Cáp Nhĩ theo dõi hắn ăn canh, như thể sợ hắn không uống.
Mắt Phượng Cô xẹt lên má»™t tia buồn bã, nhÆ°ng không lên tiếng, chỉ đẩy bát canh ra: “Mùi tanh đúng là hÆ¡i tanh quá, không uống được nữa.â€
“Phượng đại ca, uống thế cÅ©ng được rồi, để ta nấu cho ngÆ°á»i má»™t bát canh nhẹ nhà ng dá»… tiêu -.†Má»™c Cáp NhÄ© thấy Phượng Cô uống xong, cÆ°á»i rất vui vẻ, dÆ°á»ng nhÆ° là rất cao hứng, rồi sau đó lại quay đầu nói vá»›i Vãn Thanh: “Ta cÅ©ng nấu cho ngÆ°Æ¡i má»™t bát canh nhẹ nhà ng dá»… tiêu -, các ngÆ°Æ¡i chá» má»™t chút.â€
Chỉ có Ä‘iá»u thái Ä‘á»™ lại nhÆ° thể của hai ngÆ°á»i khác nhau , là m cho ngÆ°á»i ta không thể hiểu.
Vãn Thanh ngồi má»™t bên, từ thần sắc Phượng Cô, dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng nhìn ra tình huống có chút không bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, nhìn bá» ngoà i của Má»™c Cáp NhÄ©, không giống loại ác nhân, hÆ¡n nữa tình ý cô ta đối vá»›i Phượng Cô , cÅ©ng không giống giả vá» -, má»™t nữ tá», nếu có tình vá»›i má»™t nam tá» khác, nhất định sẽ không hại hắn -.
Nếu muốn khá» ai đó, thì phải là ra tay trên ngÆ°á»i nà ng má»›i hợp lý.
Bát canh vừa rồi của cô ta, cÅ©ng là cố ý Ä‘Æ°a cho Phượng Cô uống, khiến ngÆ°á»i khác khó hiểu.
Äợi cho Má»™c Cáp NhÄ© Ä‘i xa, Vãn Thanh má»›i nhá» giá»ng há»i: “Bát canh có vấn Ä‘á»?â€
Phượng Cô gáºt đầu.
“NgÆ°á»i không sao chứ!†Vãn Thanh khẩn trÆ°Æ¡ng nhìn Phượng Cô: “Ta Ä‘Æ°a ngÆ°á»i nhanh chóng rá»i Ä‘i.â€
“Không được.†Phượng Cô nhẹ nhà ng cầm tay Vãn Thanh, nói: “Hiện tại không phải lúc, rốt cục là có vấn Ä‘á» gì, ta còn chÆ°a rõ rà ng, bởi vì không giống có Ä‘á»™c, nếu là độc thông thÆ°á»ng, ta Ä‘á»u Ä‘oán được, huống chi là còn uống và o mồm, nhÆ°ng vừa rồi ta không nháºn ra vị của Ä‘á»™c dược. Ãt nhất cÅ©ng phải biết được là chuyện gì đã.â€
“Uhm.†Vãn Thanh gáºt đầu, mặt lá»™ vẻ lo lắng: “Hy vá»ng cô ta không phải ngÆ°á»i ác Ä‘á»™c. , nếu ngÆ°á»i cảm thấy có chá»— nà o không thoải mái, nhất định phải nói ra ngay! Ta sẽ không để ngÆ°á»i gặp chuyện bất trắc.â€
Mặc dù, để má»™t nữ tá» nói câu đó vá»›i mình, cảm giác được bản thân cá»±c kỳ không có khà phách, nhÆ°ng Phượng Cô, vẫn cảm thấy bá»›t Ä‘au khổ hÆ¡n rất nhiá»u.
Ãt nhất, chứng minh được Vãn Thanh quan tâm hắn -.
Ngẫu nhiên, nháºn được sá»± quan tâm bảo há»™ của nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng không tệ -.
Bất quá, hắn không hy vá»ng cả Ä‘á»i nà y mãi phụ thuá»™c nà ng nhÆ° váºy -, hắn muốn -, có thể bảo vệ nữ nhân của mình, thế nên, nhất định phải nhanh chóng luyện lại võ công.
Bất quá, không phù hợp vá»›i cá tÃnh của hắn trÆ°á»›c kia, nói cho cùng thì lúc nà y không có võ công, nói chuyện kiểu má»m mại rất phù hợp, cÅ©ng có thể kÃch khởi sá»± quan tâm của nà ng -: “Nếu ta gặp chuyện bất trắc, nà ng nên nhanh chóng chạy trốn! Mặc dù nà ng có được ná»™i công của ta, nhÆ°ng dù sao Ä‘i nữa võ công chiêu số vẫn còn thiếu sót, bất quá nếu chạy trốn, má»™t mình nà ng vẫn ứng phó được.â€
“Thượng Quan Vãn Thanh ta là m sao có thể là loại ngÆ°á»i nhÆ° thế, đừng nói là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, huống chi là ngÆ°á»i… NgÆ°á»i…†NgÆ°á»i cái gì, đúng là vẫn không chịu nói ra hết.
Äằng sau chữ “ngÆ°á»i†đó là gì nữa?
Phượng Cô dùng đôi phượng nhãn nóng bá»ng nhìn nà ng chăm chú, đáng tiếc Vãn Thanh không chịu nói gì thêm.
Gương mặt thản nhiên, chỉ lộ một chút đỠbừng rất khả nghi.
“Cám Æ¡n nà ng, Vãn Thanh…†Phượng Cô nhẹ nhà ng nói, tay, mượn nhiệt kéo tay Vãn Thanh, giá»ng nói nhu nhược, nhÆ°ng sâu trong đôi mắt phượng Ä‘ang cúi xuống ẩn chút vẻ xảo trá.
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 15-07-2011 at 10:42 AM .
14-06-2011, 01:30 AM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 4: Tình Quy
Chương 166: Yên Nhiên Như Thế
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Trá»i ngả vỠđêm, tất cả, vẫn bình thÆ°á»ng nhÆ° thế.
Phượng Cô không cảm thấy thân thể có bất cứ Ä‘iá»u gì dị thÆ°á»ng, vì váºy có chút yên tâm. NhÆ°ng vẫn không dám sÆ¡ ý, dù sao vẻ mặt Má»™c Cáp NhÄ© cÅ©ng quá mức kỳ quái .
Lấy nhiá»u năm kinh nghiệm của Phượng Cô mà nói, không có khả năng không có vấn Ä‘á». NhÆ°ng rốt cục thì vấn Ä‘á» nằm ở chá»— nà o? Nếu là trúng Ä‘á»™c, thì hắn lại không cảm thấy bản thân không khá»e ở chá»— nà o, vừa rồi hắn lấy trâm chÃch máu, cÅ©ng không nghiệm ra vấn Ä‘á» gì.
“Phượng đại ca!†Lúc nà y, Má»™c Cáp NhÄ© Ä‘i và o, nở nụ cÆ°á»i ngá»t ngà o nhÆ° hoa.
Phượng Cô cÆ°á»i má»™t tiếng, nhÆ°ng chỉ có Vãn Thanh đứng bên cạnh là nháºn ra, mặc dù hắn giả vá» rất tốt, nhÆ°ng đôi mắt không có má»™t ý cÆ°á»i nà o.
“Là m sao váºy, Má»™c Cáp NhÄ©?â€
“Phượng đại ca, ta có thể hay không… Có thể hay không…†Mộc Cáp Nhĩ mới nói mà tai đã đỠbừng, đầu hơi cúi xuống, nhăn nhó hồi lâu, mãi không nói hết câu.
Bá»™ dạng nà y của cô ta so vá»›i ngà y thÆ°á»ng thì khác rất nhiá»u, có dáng vẻ thẹn thùng của má»™t đại cô nÆ°Æ¡ng.
Nhìn xuôi nhìn ngược thế nà o, cÅ©ng không giống loại nữ tá» có thể hạ Ä‘á»™c ngÆ°á»i khác!
Câu đó đồng thá»i hiện lên trong đầu Phượng Cô và Vãn Thanh.
“Là m sao váºy? Má»™c Cáp NhÄ©, ngÆ°Æ¡i chÆ°a bao giá» là má»™t nữ tá» thÃch nhăn nhó?†Phượng Cô nhẹ nhà ng nói, dùng ánh mắt khÃch lệ nhìn cô ta.
Má»™c Cáp NhÄ© nhìn hắn, lá»™ vẻ vui sÆ°á»›ng, hoan hỉ nói: “Phượng đại ca, ta muốn má»i ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoà i má»™t chút?â€
Äôi mắt đầy vẻ chỠđợi nhìn Phượng Cô chăm chú.
Lá»i vừa nói ra, Vãn Thanh cùng Phượng Cô Ä‘á»u thất kinh, không ngá», chuyện cô ta muốn, lại là …. chuyện nà y.
Vãn Thanh thầm Ä‘oán, rốt cục, Phượng Cô có nháºn lá»i cô ta không?
Hoà ng hôn thưởng hà (黄æ˜èµéœž thưởng thức ráng trá»i buổi hoà ng hôn), chắc hẳn, tản bá»™ dÆ°á»›i ánh tà dÆ°Æ¡ng trên tuyết là má»™t chuyện rất thi vị? Không biết vì sao, nghÄ© đến hai bóng ngÆ°á»i Ä‘i cạnh nhau dÆ°á»›i ánh tà dÆ°Æ¡ng, trong lòng nà ng cảm thấy chua xót.
Thấy Phượng Cô nhìn mình, ánh mắt sắc bén lợi hại, khiến nà ng cảm thấy tâm tÆ° của mình nhÆ° trần truồng bại lá»™ hoà n toà n trÆ°á»›c mặt hắn, vì váºy mặt liá»n biến sắc, đổi sang trạng thái đạm mạc và không cần.
Äôi mắt Phượng Cô toát lên vẻ thất vá»ng, vì váºy gáºt đầu: “Äược rồi, ta cùng ngÆ°Æ¡i Ä‘i ra ngoà i má»™t chút, lên núi tuyết đã mấy ngà y, nhÆ°ng tháºt sá»± là chÆ°a có má»™t khắc nà o để thưởng thức cảnh váºt núi tuyết má»™t cách chân chÃnh.â€
Vừa nói vừa đứng lên, đứng mũi chịu sà o đi ra ngoà i.
Má»™c Cáp NhÄ© Ä‘i sau hắn, trên mặt không giấu được nụ cÆ°á»i.
Hoà ng hôn trên Thiên Sơn, đúng là rất đẹp, vầng hà o quang mà u đỠtươi, chiếu lên núi tuyết trắng xóa, tráng lệ mà lại đẹp đẽ nho nhã.
Chỉ có Ä‘iá»u cảnh tuy đẹp, nhÆ°ng hắn chẳng có tâm tÆ° nà o để ngắm, Má»™c Cáp NhÄ© hẹn hắn ra đây, nhất định không chỉ Ä‘Æ¡n giản là ngắm cảnh.
Có lẽ cô ta có tình ý với hắn -.
NhÆ°ng tình ý đó chỉ khiến hắn cà ng thêm lo lắng, tình yêu của nữ tá», có thể là điá»u ngá»t ngà o nhất thế gian, cÅ©ng có thể là liá»u Ä‘á»™c dược mạnh nhất trần Ä‘á»i. Hắn đã nháºn ra đạo lý nà y từ lâu.
Phượng Cô nhẹ nhà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn Má»™c Cáp NhÄ©, mặc dù dáng vẻ cô ta vô cùng Ä‘Æ¡n thuần khả ái, nhÆ°ng cà ng là ngÆ°á»i Ä‘Æ¡n thuần bao nhiêu, cà ng có khả năng là m ra những việc bất ngá» bấy nhiêu.
Cô ra đã không mở miệng, thì hắn cũng sẽ không lên tiếng.
Rốt cục, Má»™c Cáp NhÄ© cÅ©ng mở miệng trÆ°á»›c : “Phượng đại ca, Ä‘i cùng ta ra đây, nhất định ngÆ°á»i cảm thấy không vui vẻ, đúng không?â€
“Không thể nà o, ngÆ°Æ¡i suy nghÄ© nhiá»u rồi.†Phượng Cô nói. Nhìn thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c, khiến Má»™c Cáp NhÄ© không thể đóan được tâm tÆ° của hắn.
Phượng Cô, từ trÆ°á»›c tá»›i giá» vẫn là má»™t ngÆ°á»i có khả năng che giấu tâm tÆ° của mình.
“Phượng đại ca, nếu như… Nếu như… bảo ngÆ°á»i ở lại Tuyêt Thôn cả Ä‘á»i, ngÆ°Æ¡i có cảm thấy cá»±c kỳ không vui không?†Má»™c Cáp NhÄ© dè dặt nói.
Phượng Cô nghe xong lá»i cô ta nói , gáºt đầu ngay láºp tức: “Có.â€
Má»™c Cáp NhÄ© nghe hắn trả lá»i váºy, hai má vốn Ä‘á» bừng chuyển mà u trắng bệch, gÆ°Æ¡ng mặt tròn tròn lá»™ vẻ giãy dụa, cúi đầu nhìn mÅ©i chân.
Phượng Cô quay ngÆ°á»i lại, nhẹ nhà ng nói vá»›i cô ta: “Có những lúc, miá»…n cưỡng sẽ không chiếm được hạnh phúc -, ngÆ°Æ¡i là má»™t cô bé tốt, hẳn là rõ đạo lý nà y -, Tuyết Thôn rất đẹp, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng rất khả ái, nhÆ°ng ta có con Ä‘Æ°á»ng mà ta muốn Ä‘i -, hiểu không?†Hiếm có lúc hắn không tà n nhẫn, mà lại kiên nhẫn khuyên nhủ.
Lúc nà y hắn không còn sá»± hung ác của ngà y xÆ°a, sẽ không hở chút là là m tổn thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i khác. Trái tim hắn sá»›m đã bị tình yêu lấp đầy, trong đầu hắn hiện giá» chỉ có nữ tá» thanh lệ kia.
Nhìn bá»™ dạng Phượng Cô, Má»™c Cáp NhÄ© chầm cháºm ngẩng mặt lên, có và i phần hối háºn, má»›i mở miệng định nói gì, má»›i phát hiện, Phượng Cô đã té thẳng xuống đất.
Có má»™t số việc, má»™t khi đã là m, sẽ rất khó để cải biến, Má»™c Cáp NhÄ© sợ hãi khóc rống lên: “Phượng đại ca…â€
… …
Vãn Thanh ngồi trong nhà gá»—, trong lòng Ä‘á»™t nhiên cảm thấy vô cùng bất an, mà mắt không ngừng giáºt giáºt, nhÆ° thể có chuyện gì đó đã xảy ra.
Chẳng lẽ là Phượng Cô gặp chuyện gì bất trắc?
Vãn Thanh quyết định không ngồi nữa, đứng lên má»™t cách dứt khoát, không do dá»±, trá»±c tiếp đẩy cá»a Ä‘i tìm hắn
Lúc nà y nà ng má»›i phát hiện, hắn cùng vá»›i Má»™c Cáp NhÄ© Ä‘ang thân máºt tình tứ Ä‘i vá» phÃa nà ng.
Dáng vẻ nà y, mặt mà y ẩn tình, xuân ý nhÆ° nÆ°á»›c, nhÆ°ng nhìn ngang nhìn dá»c thế nà o cÅ©ng không giống Phượng Cô ngà y thÆ°á»ng, bởi vì đôi mắt ẩn tình thiếu tà khÃ, thiếu khà phách, lá»™ ra cảm giác trống rá»—ng.
Trong lòng nà ng dâng lên dự cảm bất hảo.
NhÆ°ng Vãn Thanh không biểu lá»™ lên mặt, chỉ cÆ°á»i má»™t tiếng, tháºt thản nhiên để che dấu sá»± phòng bị trong mắt: “Các ngÆ°Æ¡i đã trở vá» rồi sao?â€
“Äúng váºy, Thượng Quan cô nÆ°Æ¡ng.†Má»™c Cáp NhÄ© gáºt đầu, rồi sau đó ôn nhu trốn và o trong lòng Phượng Cô –,vô cùng thẹn thùng, Phượng Cô Ä‘ang đứng bên cạnh, cÅ©ng cá»±c kỳ thân thiết ôm cô ta và o lòng
Hắn nhấc đầu, nhìn nà ng má»™t chút, giống nhÆ° nhá»› ra chuyện gì, lại dÆ°á»ng nhÆ° quên mất chuyện gì, đôi phượng nhãn lóe lóe, nhìn Vãn Thanh tháºt lâu, rồi chỉ nói: “Chúng ta đã trở vá».â€
Rồi sau đó ôm lấy Mộc Cáp Nhĩ cùng nhau đi và o nhà .
Vãn Thanh Ä‘i sau hai ngÆ°á»i, cÅ©ng đã cảm thấy không đúng , Phượng Cô, giống nhÆ° là đang trúng tà , biến đổi cả con ngÆ°á»i .
Trong lúc nhất thá»i, không khà trong phòng trở nên mất tá»± nhiên, đối vá»›i Vãn Thanh mà nói, rất nên nhÆ° váºy, nà ng lẳng lặng đứng má»™t bên, chỉ thấy Phượng Cô vừa và o phòng đã rót má»™t chén nÆ°á»›c Ä‘Æ°a cho Má»™c Cáp NhÄ©, vẻ mặt ôn nhu: “Uống chén nÆ°á»›c cho ấm ngÆ°á»i Ä‘i! Nhìn xem, lạnh đến mức hai má Ä‘á»u đỠ– !â€
Vừa nói mấy ngón tay thon dà i vừa Ä‘Æ°a lên mÆ¡n trá»›n hai má Má»™c Cáp NhÄ© (ta phun >_<), Ä‘á»™ng tác vô cùng thân máºt, mà Má»™c Cáp NhÄ©, vì thẹn thùng khiến hai má cà ng Ä‘á», chỉ chá»›p chá»›p mắt nhìn Vãn Thanh, có chút cổ quái.
Mặc dù tình huống có chá»— không đúng, nhÆ°ng lúc nà y căn bản là không thể phân tÃch xem tình huống nà y là kiểu gì, hà nh Ä‘á»™ng thiếu suy nghÄ© cÅ©ng không ổn.
Vãn Thanh chỉ trầm tư chốc lát, sau đó nhẹ nhà ng ngồi xuống một bên, giống như vô không có chuyện gì, cầm bình trà , thản nhiên rót một chén tự uồng lên.
NÆ°á»›c má»›i Ä‘un sôi -, mang theo nhiệt khÃ, tá»a má»™t là n hÆ¡i má»ng mảnh trong bóng đêm lạnh nhÆ° băng, khà trá»i lạnh lẽo nà y, má»™t chén nÆ°á»›c ấm nhất định khiến ngÆ°á»i ta cảm thấy ấm áp hÆ¡n nhiá»u.
Nhẹ nhà ng uống má»™t ngụm, mặc dù Ä‘ang uống nÆ°á»›c, nhÆ°ng tâm tÆ° của nà ng đặt hết lên hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt, Phượng Cô, từ đầu đến cuối, không quay đầu lại liếc nhìn nà ng dù chỉ má»™t cái, chỉ tỉ mỉ phủi tuyết trên quần áo Má»™c Cáp NhÄ©, còn vuốt lại chá»— tóc rối, bá»™ dạng thân máºt khăng khÃt, thá»at nhìn y hệt vợ chồng son.
“Cảnh bên ngoà i đẹp không?†Vãn Thanh nhẹ nhà ng phun ra má»™t câu, có chút ấm má»m, có chút lÆ¡ đãng, ánh mắt cÅ©ng Ä‘ang nhìn Phượng Cô.
“CÅ©ng không tệ lắm, cảnh tà dÆ°Æ¡ng trên núi tuyết đúng là diá»…m lệ, là cảnh đẹp khó gặp –.†Phượng Cô gáºt đầu đáp, rồi sau đó Ä‘á»™t nhiên phun ra má»™t câu khiến Vãn Thanh giáºt cả mình: “Cô nÆ°Æ¡ng có rãnh rá»—i cÅ©ng nên ra ngoà i nhìn má»™t chút -.â€
Cô nương?
Äây là kiểu xÆ°ng hô gì, nhìn bá»™ dạng của hắn, hình nhÆ° đã quên nà ng là ai .
Nhìn phÃa Má»™c Cáp NhÄ©, lại thấy ánh mắt Má»™c Cáp NhÄ© chợt lóe, rồi không dám mở mắt nhìn nà ng nữa.
“Phượng Cô!†Vì váºy quay đầu, trá»±c tiếp gá»i tên Phượng Cô.
Nghe thấy nà ng kêu lá»›n, hắn quay đầu, nhìn nà ng lần nữa, vẻ mặt không hiểu: “Cô nÆ°Æ¡ng có việc gì sao?â€
“NgÆ°Æ¡á»i không nháºn ra ta là ai?†Vãn Thanh há»i.
“Ta cần phải biết cô nÆ°Æ¡ng sao?†Phượng Cô mÃm đôi môi má»ng, có chút ý cÆ°á»i, há»i ngược lại.
“ÄÃch thá»±c là ngÆ°á»i phải biết ta.†Vãn Thanh gáºt đầu,– đôi mắt thanh lệ, nhìn thẳng và o Phượng Cô, giống nhÆ° muốn nhìn thẳng và o linh hồn hắn.
Nà ng từng Ä‘á»c sách Ngân Diện sÆ°u tầm, trong má»™t số quyển có ghi lại, má»™t và i dân tá»™c thiểu số biết dùng vu thuáºt cổ thuáºt, có thể mê loạn nhân tâm, là m cho ngÆ°á»i ta chịu sá»± khống chế.
Trùng hợp là có má»™t loại cổ tÆ°Æ¡ng tá»± vá»›i tình huống trÆ°á»›c mắt nà ng hiện giá».
Tình cổ, ngÆ°á»i bị trúng cổ sẽ yêu ngÆ°á»i hạ cổ, hÆ¡n nữa, trà nhá»› không có biến hóa gì lá»›n, biến hóa duy nhất-, chỉ liên quan đến ngÆ°á»i hắn yêu, toà n bá»™ ký ức vá» ngÆ°á»i hắn yêu sẽ biến mất không còn gì .
“Äáng tiếc, ta tháºt sá»± không nháºn ra cô nÆ°Æ¡ng.†Phượng Cô cÆ°á»i má»™t tiếng rồi nói, mặc dù hắn cảm giác được cô gái trÆ°á»›c mắt vô cùng quen thuá»™c, nhÆ°ng hắn lại không có bất cứ ấn tượng gì
“Má»™c cô nÆ°Æ¡ng, chuyện nà y là thế nà o?†Vãn Thanh quay sang trá»±c tiếp há»i Má»™c Cáp NhÄ©.
Má»™c Cáp NhÄ© sững sá», vẻ mặt giãy dụa, có thể nhìn ra cô ta có chút do dá»±, vì váºy Vãn Thanh hạ giá»ng khuyên nhủ: “Má»™c cô nÆ°Æ¡ng, có má»™t số việc, cưỡng cầu không có kết quả tốt -.â€
Má»™c Cáp NhÄ© nhìn nà ng, rồi sau đó lại nhìn Phượng Cô ôn nhu bên cạnh, cuối cùng chá»›p mắt, trá»±c tiếp nói: “Thượng Quan cô nÆ°Æ¡ng, ta không rõ ngÆ°Æ¡i Ä‘ang nói gì.â€
Äôi mắt hiện vẻ buồn bã, Vãn Thanh có chút thất vá»ng, cuối cùng, Má»™c Cáp NhÄ© cÅ©ng không thoát được má»™t chữ tình, chỉ có Ä‘iá»u, dùng phÆ°Æ¡ng pháp nhÆ° thế để có được tình yêu, tháºt sá»± có Ãch sao?
“Äược rồi, Thượng Quan cô nÆ°Æ¡ng, ta đã thu xếp cho ngÆ°Æ¡i ở căn phòng bên cạnh, buổi tối ngÆ°Æ¡i có thể qua đó nghỉ ngÆ¡i.†Má»™c Cáp NhÄ© nhẹ nhà ng nói, không dám Ä‘Æ°a mắt nhìn Vãn Thanh nữa.
Vãn Thanh, thở dà i má»™t hÆ¡i tháºt sâu, cÅ©ng không thể tránh được, nà ng biết tác dụng của tình cổ, cà ng biết phÆ°Æ¡ng pháp giải cổ thế nà o, chỉ có hai cách, má»™t là ngÆ°á»i trúng cổ tá»± mình tỉnh lại, cách còn lại là ngÆ°á»i hạ cổ tá»± giải cổ.
Theo tình hình nà y, trong hai cách chỉ có cách thứ nhất là khả thi , vì Má»™c Cáp NhÄ© đã nháºn được sá»± ôn nhu của Phượng Cô, chỉ sợ cà ng không chịu buông tay -.
Vãn Thanh nhìn Phượng Cô tháºt sâu, mang theo ý vị thâm trÆ°á»ng, rồi sau đó cháºm rãi Ä‘i ra ngòai, lúc nà y nà ng cầng tỉnh táo tá»± há»i bản thân, nhÆ° thế nà o, má»›i có thể khiến Phượng Cô nhá»› lại tất cả.
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 15-07-2011 at 10:42 AM .
14-06-2011, 01:30 AM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 4: Tình Quy
Chương 167: Tuyết Dạ
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Vãn Thanh cảm thấy có chút bá»±c bá»™i, nà ng chÆ°a bao giá» gặp chuyện nhÆ° váºy. Äối vá»›i tình cổ, nà ng cÅ©ng chÆ°a hiểu má»™t cách rõ rà ng, nếu không phải trÆ°á»›c kia Ä‘á»c sách của Ngân Diện, có lẽ nà ng còn không biết trên Ä‘á»i nà y có chuyện nhÆ° váºy.
Tình huống nà y, so vá»›i việc giải Ä‘á»™c thì nan giải hÆ¡n rất nhiá»u!
Xem ra, chỉ có cách tìm cơ hội nói chuyện riêng với Phượng Cô, xem tình cổ khiến hắn bị mất bao nhiêu trà nhớ.
Biết ngÆ°á»i biết ta, má»›i có thể trăm tráºn trăm thắng.
Trá»i tối rất nhanh, lúc nà y, đã là cuối thu , chỉ có Ä‘iá»u trên núi tuyết không có bốn mùa, nếu còn ở trong thà nh, nhất định có thể thấy má»™t trá»i lá rụng, và ng úa thê lÆ°Æ¡ng, tiêu Ä‘iá»u mà tuyệt mỹ
Nhìn xuyên qua khe cá»a, chỉ thấy Má»™c Cáp NhÄ© Ä‘i ra ngoà i, không chút suy nghÄ©, Vãn Thanh nhẹ nhà ng nhảy má»™t cái, Ä‘i sau Má»™c Cáp NhÄ©.
Chỗ cô ta đi, Vãn Thanh biết, là nhà của thôn trưởng Tuyết Thôn, cũng là nhà của phụ thân Mộc Cáp Nhĩ , khi mới tới Tuyết Thôn, nà ng đã từng đến đây một lần.
Chỉ thấy Má»™c Cáp NhÄ© đứng ở cá»a rất lâu, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang nghÄ© Ä‘iá»u gì đó, cuối cùng nhÆ° đã hạ được quyết tâm, trá»±c tiếp đẩy cá»a.
Vãn Thanh không dám Ä‘i và o theo, vì váºy nhảy lên nóc nhà , may Ä‘ang là đêm khuya, có thể che dấu bóng dáng của nà ng, nếu không, vá»›i khinh công của nà ng, rất dá»… bị địch nhân phát hiện.
Vãn Thanh nhẹ nhà ng gục xuống nóc nhà , nghe cuộc đối thoại bên trong:
“A cha….. “
“Äã trở vá».â€
“Vâng.â€
“Ăn cÆ¡m Ä‘i.â€
“Vâng … . A cha. . . Con có việc muốn há»i.â€
“Chuyện gì?â€
“A cha từng nói qua, con gái có thể tá»± chá»n nam tá» mà con thÃch.â€
“Uhm, con tìm được rồi sao?â€
“Äúng váºy.â€
“Là ….. Phượng Cô kia?â€
“Là m sao A cha biết?†Cuối cùng thì cuá»™c đối thoại cÅ©ng có Ä‘á»™ lên xuống, Ä‘á»™ bằng phẳng ban đầu của nó khiến Vãn Thanh nảy sinh hoà i nghi, hai ngÆ°á»i nà y, Ä‘á»u có thể bình tÄ©nh nhÆ° váºy sao?
“Tâm tÆ° của con, là m sao A cha lại không biết! Chỉ có Ä‘iá»u….. Phượng Cô kia, chỉ sợ không phải má»™t ngÆ°á»i Ä‘Æ¡n giản, hÆ¡n nữa dÆ°á»ng nhÆ° hắn rất thÃch cô gái bên cạnh hắn.â€
Ông già nhẹ nhà ng nói chầm cháºm, Ä‘á»™t nhiên lên giá»ng: “Con. . . Con dùng Lang Nha (nanh sói) rồi?â€
“Äúng váºy, A cha.â€
“Xem ra con tháºt sá»± đã Ä‘á»™ng tâm , đứng lên Ä‘i! Nếu đã nhÆ° thế, váºy phải nhanh chóng thà nh thân, miá»…n cho đêm dà i lắm má»™ng, đợi gạo nấu thà nh cÆ¡m rồi thì đâu khắc có đó.â€
“A cha không giáºn Cáp NhÄ©?â€
“Nếu giáºn, thì lúc đầu đã không Ä‘Æ°a Lang Nha cho con , chỉ không ngá», rốt cục con cÅ©ng dùng đến nó tháºt .â€
“Cám Æ¡n A cha.â€
…
Nghe cha con bá»n há» nói chuyện, Vãn Thanh chỉ cảm thấy vã mồ hôi lạnh, không ngá», thôn trưởng Tuyết Thôn, thoạt nhìn chÃnh trá»±c thiện lÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng bụng dạ của ông ta so vá»›i cô con gái Má»™c Cáp NhÄ© còn Ä‘en tối hÆ¡n, trên Ä‘á»i nà y lại có loại phụ thân, ủng há»™ con gái là m ra chuyện nhÆ° váºy.
Trong lòng nà ng cà ng thêm phiá»n muá»™n.
Giải pháp duy nhất trong lúc nà y, chỉ có láºp tức Ä‘Æ°a Phượng Cô trở vá» Vân Quốc, sau đó tìm biện pháp giải tình cổ trên ngÆ°á»i hắn, nếu không là m thế, tình thế sẽ trở nên phức tạp vô cùng.
HÆ¡n nữa, nà ng tin tưởng, bá»n há» sẽ không cho nà ng ở lại nÆ¡i nà y lâu -.
Vãn Thanh vá»™i phi thân vá» nhà gá»—, tiến thẳng đến cá»a phòng Phượng Cô, nà ng trá»±c tiếp đẩy cá»a, chỉ thấy Phượng Cô Ä‘ang cởi quần áo, chuẩn bị Ä‘i ngủ, nhìn thấy nà ng Ä‘i và o, sắc mặt biến âm u, lạnh lùng nói: “Cô nÆ°Æ¡ng, hà nh vi của ngÆ°Æ¡i là sao váºy?â€
“Có thể đi ra ngoà i nói và i câu không?†thanh âm Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng, trong bóng đêm cho cảm giác băng giá.
Phượng Cô nhìn qua, vốn định nói không -, nhÆ°ng không biết vì sao, nhìn nữ tỠđứng quay lÆ°ng và o vầng trăng, mặt mÅ©i trong trẻo lạnh lùng –, thanh khiết nhÆ° trăng rằm, thanh tú lại cho hắn cảm giác quyến luyến, má»™t chữ “Äược†bò lên từ trái tim hắn rồi ra khá»i mồm.
Tháºt là chuyện vô cùng khó hiểu.
“Váºy thì Ä‘i.†Vãn Thanh nói xong liá»n quay đầu, Ä‘i trÆ°á»›c.
Phượng Cô khoác lại quần áo, đi sau nà ng, không dừng lại.
Hai ngÆ°á»i cà ng lúc cà ng cách xa Tuyết Thôn, Vãn Thanh chỉ hi vá»ng, hắn sẽ không mở miệng há»i gì, chỉ má»™t má»±c Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c.
NhÆ°ng cuối cùng hắn vẫn mở miệng , cho dù lúc nà y hắn trúng tình cổ, cÅ©ng không có nghÄ©a Ä‘iá»u đó sẽ ảnh hưởng đến trà lá»±c của hắn: “Äủ xa rồi, cô nÆ°Æ¡ng có gì cần nói thì nói ở đây là được rồi.â€
Vãn Thanh quay đầu, nhìn hắn: “Phượng Cô, đối vá»›i chuyện giữa ta và ngÆ°á»i từ trÆ°á»›c đến giá» , ngÆ°á»i tháºt sá»± không nhá»› má»™t chút nà o ?â€
“TrÆ°á»›c đến giá» chúng ta tháºt sá»± có chuyện gì sao?†Phượng Cô lạnh lùng cÆ°á»i má»™t tiếng, nhìn cô gái trÆ°á»›c mắt, có và i phần khinh thÆ°á»ng.
Äáy mắt Vãn Thanh buồn bã, nhìn bá»™ dạng nà y của hắn, dÆ°á»ng nhÆ° nà ng lại nhá»› ra má»™t nam nhân lãnh huyết vô tình , Phượng Cô, trừ ngÆ°á»i hắn thÃch, đối vá»›i ngÆ°á»i khác, vẫn má»™t má»±c lãnh khốc-.
“Chúng ta trÆ°á»›c kia, từng có rất nhiá»u.†Thanh âm ám ách, câu nói nà y, không chỉ Ä‘Æ¡n thuần nói chuyện trÆ°á»›c kia, là để diá»…n tả sá»± chua xót khổ sở trong lòng nà ng.
Không biết vì sao, nghe thanh âm ám ách đau lòng của nà ng, không hiểu vì sao -, trong lòng Phượng Cô, chỉ cảm thấy như bị ai đó bóp chặt một cái, đau đớn vô cùng.
Hắn dùng đôi phượng nhãn nhìn chăm chú nữ tá» Ä‘ang đứng trong bóng tối ngược vá»›i ánh trăng, lẽ ra hắn không nhìn được nà ng -, nhÆ°ng hết lần nà y tá»›i lần khác, trong lòng hắn có cảm giác, hẳn là hắn biết nà ng -, hÆ¡n nữa, dÆ°á»ng nhÆ° đúng nhÆ° nà ng nói -, giữa bá»n há», từng xảy ra rất nhiá»u chuyện
NhÆ°ng tại sao hắn không có nổi dù chỉ là ná»a Ä‘iểm ấn tượng?
Phượng Cô thầm suy nghÄ©, chỉ có Ä‘iá»u chuyện đó chỉ diá»…n ra trong giây lát, trong đầu của hắn, lại nổi lên gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp của Má»™c Cáp NhÄ©, đúng váºy, ngÆ°á»i hắn thÃch, là Má»™c Cáp NhÄ©, quyết không thể nà o là cô gái trÆ°á»›c mắt.
“Lá»i nói vô căn cứ!†Phượng Cô vung ống tay áo, xoay ngÆ°á»i muốn trở vá», nhÆ°ng tháºt ra lá»i Vãn Thanh nói đã ở lại trong lòng hắn .
Hắn cảm giác được, đối vá»›i Vãn Thanh, hắn có má»™t tình cảm rất sâu sắc, chỉ có Ä‘iá»u tình cảm đó nhÆ° Ä‘ang bị giam cầm.
“Bởi vì ngÆ°á»i trúng tình cổ, má»›i có thể nhÆ° thế!†Thấy hắn xoay ngÆ°á»i muốn chạy, Vãn Thanh hô: “Phượng Cô, từ trÆ°á»›c đến giá» ngÆ°á»i là ngÆ°á»i thông minh, có rất nhiá»u chuyện, ta không cần nhiá»u lá»i, ngÆ°á»i ngẫm lại tỉ mỉ sẽ hiểu ngay -.â€
Tình cổ?
Trong lòng Phượng Cô chấn Ä‘á»™ng, hắn biết có thứ cổ thuáºt nhÆ° thế-, chỉ có Ä‘iá»u không thể nà o tin nổi, bản thân sẽ trúng cổ. Ãnh mắt hắn biến lạnh, nếu tháºt sá»± nhÆ° thế, hắn nhất định sẽ giết …. kẻ đã hạ cổ lên ngÆ°á»i hắn, bình sinh, hắn háºn nhất là chuyện bị ngÆ°á»i khác khống chế!
“Ta sẽ tra rõ chuyện nà y -, bất luáºn kẻ nà o, cÅ©ng đừng mÆ¡ tưởng gạt ta!†Phượng Cô lạnh lùng nói, nhếch môi tạo thà nh má»™t nụ cÆ°á»i tà mị, nhÆ°ng không chút vui vẻ: “Giá» phút nà y, ta phải Ä‘i vá» .â€
Rõ rà ng là nói vá»›i nà ng, đừng vá»ng tưởng chuyện lừa gạt hắn.
Nam tá» cuồng vá»ng nà y, xem ra, căn bản là hắn không há» thay đổi tÃnh tình chút nà o -.
Chỉ có Ä‘iá»u, là m sao nà ng có thể để hắn trở vá»?
Nếu hắn còn trở vá» nhà gá»—, chuyện sẽ khó giải quyết hÆ¡n rất nhiá»u!
Mặc dù nà ng nhìn ra được hắn đã có chút hoà i nghi, nhÆ°ng nà ng không thể đảm bảo cha con Má»™c Cáp NhÄ© sẽ không dùng mÆ°u kế bức hôn, thế nên, bá»n há» phải rá»i khá»i đây.
“NgÆ°á»i cho rằng ta lừa ngÆ°á»i?†Vãn Thanh dùng thái Ä‘á»™ hòa hõan há»i, có chút yêu kiá»u nỉ non, hÆ¡i hÆ¡i ủy khuất, trong bóng đêm, đúng là rất Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i.
Vãn Thanh cháºm rãi Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt hắn, nhẹ nhà ng đặt tay lên vai hắn. Kế sách duy nhất và o thá»i Ä‘iểm nà y, chỉ có Ä‘iểm huyệt hắn, mang hắn Ä‘i.
Trong lòng, âm thầm tư nhớ lại lúc Tà Phong điểm huỵêt nà ng, mượn bóng đêm để đến bên hắn, chỉ đánh cuộc hắn hoà n toà n chưa hết tình cảm với nà ng, dù sao tình cảm không phải thứ muốn là khống chế được -.
Ai ngá», tay nà ng vừa dùng lá»±c má»™t chút, đã bị Phượng Cô đè xuống.
Sắc mặt Phượng Cô không thay đổi, chỉ nắm tay nà ng, cÆ°á»i lạnh: “Muốn cùng ta chÆ¡i đùa sao? Hình nhÆ° ngÆ°Æ¡i vẫn còn hÆ¡i non!â€
Nói xong, môi hắn mang theo lạnh lẽo của bóng đêm, hôn lên môi nà ng, như đang trừng phạt-, thô bạo không chút tình cảm, hung hăng chà đạp.
Rồi sau đó, cháºm rãi dá»i Ä‘i, khẽ cÆ°á»i lạnh: “Mùi vị không tệ, đáng tiếc, ta không thÃch ngÆ°Æ¡i!â€
Lạnh lùng phun ra câu đó xong, Phượng Cô hất tay nà ng, xoay ngÆ°á»i muốn Ä‘i.
Vãn Thanh đứng ở trong gió đêm, cÆ¡n giáºn bùng nổ, …….Phượng Cô nà y!
Thầm váºn ná»™i công, phi thân Ä‘uổi theo, nếu má»m không được thì Ä‘Ã nh phải cứng – , dù có phải trói thì cÅ©ng phải trói hắn Ä‘i khá»i nÆ¡i thị phi nà y.
Vãn Thanh Ä‘Æ°a tay, đánh thẳng và o lÆ°ng Phượng Cô, mặc dù Phượng Cô chỉ còn lại hai thà nh công lá»±c, nhÆ°ng chiêu số rất giá»i, hÆ¡n nữa hắn trá»i sinh nhanh nhạy, tai vừa nghe thấy tiếng gió, tay đã Ä‘Æ°a ra chặn chiêu của nà ng.
Trong tráºn tuyết rÆ¡i buổi đêm, hai ngÆ°á»i giao chiến, đáng tiếc, mặc dù ná»™i công Vãn Thanh Ä‘á»™t phá, nhÆ°ng chiêu số không nhiá»u, lại không dám dùng toà n bá»™ ná»™i lá»±c, sợ là m bị thÆ°Æ¡ng hắn.
Trong hoà n cảnh trói chân trói tay…, Vãn Thanh trở nên vụng vỠvô cùng, rơi xuống thế hạ phong.
Sắc mặt Vãn Thanh trở nên khẩn cấp, má»™t tay đánh xuống, má»™t tay quét qua, Phượng Cô khom ngÆ°á»i ôm cả ngÆ°á»i nà ng và o lòng.
Vãn Thanh giãy dụa muốn thoát, má»›i phát hiện, tay chân Ä‘á»u bị hắn kìm hãm, tức giáºn cắn chặt răng, lòng cà ng khẩn cấp.
“Không cần náo loạn nữa, nếu có gì, ngÆ°á»i khó coi là ngÆ°Æ¡i!†Phượng Cô lạnh lùng phun ra má»™t câu, mắt không ngừng lóe hà n quang
“Tất cả những gì ta là m Ä‘á»u là vì muốn tốt cho ngÆ°á»i! NgÆ°á»i tin cÅ©ng được, không tin cÅ©ng được! Äiá»u ta có thể là m cÅ©ng chỉ có nhÆ° thế , nếu tÆ°Æ¡ng lai ngÆ°á»i có tỉnh lại biết tất cả, Ãt nhất ta cÅ©ng đã cố gắng hết sức .†Tay Vãn Thanh bị hắn nắm đến phát Ä‘au, mặt cÅ©ng trắng bệch hÆ¡n phân ná»a, cắn răng nói từng chữ từng chữ má»™t.
Nhìn dáng vẻ chịu Ä‘au của nà ng, trong lòng hắn, dÄ© nhiên nảy sinh cảm giác không nỡ buông tay, hắn có chút hoà i nghi bản thân lúc nà y Ä‘ang xảy ra chuyện gì , tại sao lại dá»… dà ng lặp Ä‘i lặp lại chuyện tha thứ cho nữ tá» nà y, nếu là ngà y thÆ°á»ng, chỉ sợ nà ng đã sá»›m không chết cÅ©ng mất ná»a mạng.
“Có lẽ lá»i ngÆ°Æ¡i nói có lý, bất quá, mặc kệ nhÆ° thế nà o, ta phải biết rõ tình huống đã -.†Hắn nhẹ nhà ng nói, rồi sau đó thả nà ng.
“Tháºt sao?†Vãn Thanh há»i, chỉ cần hắn có thể duy trì sá»± nghi ngá», nà ng tin tưởng, bất luáºn kẻ nà o, cÅ©ng đừng mÆ¡ tưởng thoát được ánh mắt của hắn -.
Dù sao, Phượng Cô cÅ©ng là ngÆ°á»i tà i trÃ-. Chỉ cần hắn có thể tin lá»i nà ng dù chỉ má»™t ná»a, nhÆ° váºy nhất định hắn sẽ Ä‘i thăm dò cho rõ rà ng -, nhất định hắn sẽ không để bản thân rÆ¡i và o cảnh không hay biết gì -.
Phượng Cô nghe được câu há»i của nà ng, đôi phượng nhãn hẹp dà i nhÃu lại, dÆ°á»ng nhÆ° có chút phẫn ná»™, lá»i của hắn, từ khi nà o lại có ngÆ°á»i dám chất vấn ?
Vãn Thanh biết tÃnh hắn, không nói gì nữa, chỉ nói: “Ta biết, từ trÆ°á»›c đến giá» ngÆ°á»i luôn biết giữ chữ tÃn!†Trong lòng chỉ trầm tÆ°, nếu hắn vẫn không thể nhá»› lại, nhÆ° váºy, chỉ có thể dùng Ä‘á»™c , may là , đối vá»›i dược thảo gây hôn mê nà ng biết khá nhiá»u. ( đêm mai, Ngân Diện lại lên sân khấu má»™t cách long trá»ng ~~~~~lá»i tác giả)
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 15-07-2011 at 10:43 AM .
14-06-2011, 01:31 AM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 4: Tình Quy
ChÆ°Æ¡ng 168: Ngân Diện Äoạn Tâm
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Äẩy cá»a ra, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, suốt má»™t đêm Vãn Thanh ngủ không ngon, nà ng vốn là ngÆ°á»i ngủ không sâu, lại thêm tâm sá»± trong lòng, trằn trá»c thế nà o cÅ©ng không ngủ được, hÆ¡n nữa hoà n cảnh lúc nà y, khiến nà ng không dám sÆ¡ ý chút nà o.
Ngoà i cá»a sổ hoà n toà n tÄ©nh lặng, tháºm chÃ, đến cả tuyết cÅ©ng nhÆ° rÆ¡i cháºm hÆ¡n.
Gió rất nhẹ rất nhẹ, nhưng nhưng vẫn đủ để thổi tuyết bay bay.
Cảnh trà tÄ©nh lặng thế nà y, không dÃnh chút bụi trần, lại khiến nà ng yêu thÃch vô cùng, phủ thêm áo ngoà i, đẩy cá»a Ä‘i ra ngoà i trá»i tuyết.
Vãn Thanh vÆ°Æ¡n tay, đón được má»™t bông tuyết,– cảm giác là nh lạnh, là m cho nà ng cảm thấy thanh tÄ©nh, thần thanh khà sảng, dÆ°á»ng nhÆ° trong lúc nhất thá»i có thể quên hết phiá»n não.
Trong lòng thầm cảm thán:
“Thùy thuyết đông nháºt bất phi hoa
Sắc tuyệt giai , ngá»c vô hÃ
Mạn thiên phi vũ , thiên nữ tát kỳ ba
Vô hạn tinh oánh thùy khả bỉ
Lâm song vá»ng , lạc khinh sa (đại ý là tả cảnh đẹp ngà y đông)â€
Sở vị cảnh mỹ, dã yếu phối thượng mỹ nhân mỹ (cảnh chỉ đẹp khi phối cùng ngÆ°á»i đẹp)
Thiên nhân hợp nhất, thị vi cá»±c trÃ. (ngÆ°á»i và cảnh hợp nhất, má»›i là cá»±c hạn của cái đẹp)
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Ngân Diện cảm nháºn được thâm ý của câu đó.
Nữ tỠđứng đằng xa, mặc áo mà u xanh Ä‘áºm, đứng má»™t mình giữa trá»i tuyết, phảng phất nhÆ° thiên địa vạn váºt chỉ còn lại má»™t mình nà ng.
Bà n tay trắng nõn nhÆ° ngá»c đón má»™t bông tuyết lóng lánh, thanh âm thanh thúy –, trong suốt tinh khiết , nhẹ nhà ng ngâm thÆ¡
Hắn đứng đằng xa , không dám đến gần, dÆ°á»ng nhÆ° sợ đây chỉ là má»™t giấc má»™ng, sợ đánh vỡ cảnh đẹp nà y
Vì váºy, hắn, chỉ đứng nhìn từ xa, đứng nhìn từ xa.
Chỉ thế thôi trái tim hắn đã thấy thá»a mãn rồi .
Vãn Thanh Ä‘á»™t nhiên có má»™t cảm giác không hiểu được, thúc giục nà ng nhẹ nhà ng quay đầu, vì váºy liá»n thấy giữa trá»i tuyết, má»™t thân tuyết trắng trÆ°á»ng bà o, ngá»c thụ lâm phong – Ngân Diện.
Vãn Thanh hà o hứng nở má»™t nụ cÆ°á»i, nhẹ nhà ng Ä‘i vá» phÃa hắn.
“Sao ngÆ°Æ¡i lại tá»›i đây?†Nà ng há»i. Lúc nà y hắn hẳn là phải Ä‘ang ở kinh thà nh phó mệnh má»›i đúng, hÆ¡n nữa không phải đối phó vá»›i đám ngÆ°á»i của Hoà ng háºu sao? Vì sao lại đến đây?
Không phải là nà ng đang mơ đi -.
“Lo lắng cho nà ng, vì váºy tá»›i.†Thanh âm lạnh lùng, cháºm rãi truyá»n đến, nhÆ°ng vẫn truyá»n cho nà ng cảm giác ấm áp.
“Chuyện ở kinh thà nh sao rồi?†Nà ng há»i. Không muốn hắn vì nà ng mà lỡ việc của mình, vì giá» phút nà y , hắn chuẩn bị đã rất lâu, nà ng biết, đây là ý nghÄ© duy nhất của hắn trong suốt má»™t thá»i gian dà i.
“Chuyện của kinh thà nh, ta đã an bà i thá»a đáng , lần nà y Ä‘Æ°a nà ng đến má»™t chá»— an toà n, là kế hoạch của ta có thể áp dụng .†Ngân Diện nói má»™t cách qua loa.
Chỉ có Ä‘iá»u Vãn Thanh nà o biết, vì Ä‘uổi theo nà ng đến đây, hắn đã không ngủ má»™t cách tá» tế nhiá»u ngà y , đêm nà o cÅ©ng không ngừng giục ngá»±a.
Giao phó và bố trà má»i chuyện, còn phải cùng Hoà ng thượng thu xếp thá»a đáng các vụ máºt án, còn có an bà i chuyện trong giang hồ, vừa là m xong là hắn không ngừng thúc ngá»±a chạy lên Thiên SÆ¡n
Hắn từng hứa sẽ chiếu cố nà ng tháºt tốt -, nhÆ°ng vì phát sinh má»™t lá»at tình huống, khiến hắn không thể bảo vệ nà ng nhÆ° đã hứa
Hắn, chỉ có thể là m hết những gì có thể.
May là , nà ng bình an vô sự.
Có lẽ nà ng không biết, khoảnh khắc má»›i gặp lại nà ng, trái tim vốn không ngừng Ä‘áºp loạn nhịp của hắn , Ä‘á»™t nhiên có cảm giác an tÄ©nh, nhÆ° được trở lại vá»›i cảm giác ấm áp của gia đình.
“Cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i.†Vãn Thanh biết, hắn không muốn nghe những lá»i nà y, nhÆ°ng không nói những lá»i nà y, nà ng còn biết nói gì?â€Mặc dù ngÆ°Æ¡i đã nói không cần, nhÆ°ng ta không thể không nói, bởi vì, ta đã nháºn quá nhiá»u ân tình từ ngÆ°á»i.â€
“Nà ng không cần nháºn ân tình của ta, ta nguyện ý vì nà ng nhÆ° thế.†Ngân Diện thản nhiên nói, gÆ°Æ¡ng mặt ẩn sau mặt nạ mà u bạc có chút rung Ä‘á»™ng.
“Tại sao sáng sá»›m đã ra đây?†Ngân Diện há»i, vừa nói vừa cởi áo choà ng, nhẹ nhà ng phủ lên vai nà ng, buá»™c áo choà ng cho nà ng, cánh tay mạnh mẽ hữu lá»±c, trong lòng có chút thÆ°Æ¡ng tiếc, mặc dù hắn đã được tứ tỳ của Phượng Cô kể chuyện đã xảy ra, biết nà ng có được ná»™i lá»±c của Phượng Cô, lúc nà y nhất định không yếu Ä‘uối nhÆ° xÆ°a.
Nhưng hắn vẫn như trước, không muốn nhìn thân thể đơn bạc của nà ng chịu lạnh.
Äó là má»™t cảm giác Ä‘au lòng tồn tại má»™t cách dai dẳng.
“NgÆ°Æ¡i vẫn biết từ trÆ°á»›c đến giá» ta ngủ không sâu, hÆ¡n nữa trong lòng có tâm sá»±, vì váºy không ngủ được, nên dáºy sá»›m thế nà y .†Vãn Thanh nói nhá», Ä‘Æ°a mắt nhìn hắn.
Bất quá lúc nà y, trong lòng nà ng lại nghÄ© ra má»™t biện pháp, có lẽ có thể kÃch khởi trà nhá»› của Phượng Cô –, khiến hắn nhá»› ra nà ng.
Chỉ có Ä‘iá»u , phÆ°Æ¡ng pháp nà y, không biết Ngân Diện có nguyện ý không.
“Chuyện gì váºy? Äược rồi, vì sao không thấy Phượng Cô? Tại sao hai ngÆ°á»i còn chÆ°a nhanh chóng trở vá» Vân Quốc?†Ngân Diện há»i, cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyết, hắn không thể phải Ä‘i đến táºn đây má»›i gặp nà ng, hÆ¡n nữa nhìn dáng vẻ Vãn Thanh, không giống ngÆ°á»i Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng chút nà o, dÆ°á»›i chân núi tuyết vẫn chÆ°a thể coi là an toà n chân chÃnh, vì sao bá»n há» vẫn ở lại đây?
“Chuyện nà y nói ra rất dà i dòng…†Vãn Thanh cháºm rãi vừa Ä‘i vừa nói cho Ngân Diện nghe chuyện đã xảy ra.
“Phượng Cô dÄ© nhiên trúng tình cổ?†Ngân Diện há»i.
“Äúng váºy.†Vãn Thanh gáºt đầu.
Ngân Diện nhÃu mà y trầm tÆ°, trong lòng, Ä‘á»™t nhiên nảy ra má»™t ý nghÄ© Ãch ká»·, hắn rất muốn để mặc Phượng Cô thà nh thân cùng Má»™c Cáp NhÄ© kia, mà hắn, có thể mang Vãn Thanh trở vá».
Lần nà y gặp lại nà ng, từ lá»i nói của nà ng, hắn cảm nháºn má»™t cách sâu sắc, Vãn Thanh, đã cách hắn cà ng ngà y cà ng xa , trong má»—i câu nói của nà ng Ä‘á»u có bóng dáng của Phượng Cô má»™t cách vô thức.
Hơn nữa nếu là trước kia, nếu Phượng Cô trúng tình cổ, nà ng vị tất sẽ ở lại giải tình cổ cho hắn.
NhÆ°ng hôm nay, nà ng vì Phượng Cô, không thể yên lòng, không cho hắn mang Ä‘i, Ä‘iá»u đó mang ý nghÄ©a gì, hắn biết rõ
NhÆ°ng cuối cùng hắn vẫn không thá»±c hiện ý nghÄ© Ãch kỉ đó.
Hắn rất hiểu, tình yêu, không phải chuyện của riêng má»™t ngÆ°á»i.
Hắn có sự kiêu ngạo của hắn-, hắn không muốn có được trái tim Vãn Thanh bằng những thủ đoạn khuất tất.
Cái hắn cần là tình yêu từ cả hai phÃa, có lẽ, bản thân hắn vẫn chÆ°a đủ cố gắng, má»›i khiến trái tim Vãn Thanh đến bên Phượng Cô
“Váºy nà ng có ý kiến gì không?†Ngân Diện nói, tình cổ không phải dá»… giải, trừ phi ngÆ°á»i hạ cổ nguyện ý giải cổ, nếu không, chỉ có thể khiến ngÆ°á»i trúng cổ tá»± mình tỉnh lại.
“Ta hôm nay cÅ©ng vô kế khả thi.†Vãn Thanh cháºm rãi cúi mặt.
“Dù gì nà ng cÅ©ng phải dẫn hắn rá»i Ä‘i sao? Nếu tháºt sá»± vô phÆ°Æ¡ng, để hắn lại đây, cÅ©ng không phải chuyện gì tồi tệ?†Ngân Diện nói, nhìn thẳng và o mắt nà ng, hắn dá»± Ä‘oán được, nà ng …sẽ trả lá»i thế nà o.
Chưa bao giỠnghĩ đến vấn đỠnà y, nà ng chỉ cảm thấy, nếu đi nà ng phải đi cùng Phượng Cô , thế nên, trong lòng của nà ng, chưa bao giỠcó ý nghĩ để Phượng Cô lại.
Dù sao, Má»™c Cáp NhÄ© chỉ là thÃch hắn, không có ý muốn thÆ°Æ¡ng tổn hắn, để hắn ở lại cÅ©ng không phải là không thể
TrÆ°á»›c đây không lâu nà ng còn háºn hắn, để hắn ở đây hay không có lẽ cÅ©ng không quá quan trá»ng.
Trong lòng, xuất hiện cảm giác bối rối và không giải thÃch được.
Chỉ thở dà i, có lẽ, là bởi vì hắn vì cứu nà ng mà lâm và o hoà n cảnh nà y -, nà ng không phải ngÆ°á»i vô tình vô nghÄ©a, không thể buông tay mặc kệ hắn ở đây -.
Nhìn ánh mắt mê mang của nà ng–,trong lòng Ngân Diện, âm thầm thở dà i, phát hiện, cô gái trước mắt, cách hắn cà ng ngà y cà ng xa .
“Dù sao hắn cÅ©ng vì ta mà lâm và o tình trạng hôm nay, vô luáºn nhÆ° thế nà o, ta cÅ©ng không thể bá» mặc hắn ở đây.†Vãn Thanh nhẹ nhà ng nói, tháºt sá»± chỉ vì thế thôi sao?
Có lẽ, trong lòng nà ng và Ngân Diện Ä‘á»u hiểu, không chỉ có nhÆ° thế -.
“Ta có má»™t biện pháp, có lẽ có thể kÃch khởi trà nhá»› của hắn –.†Ngân Diện nhẹ nhà ng nói.
“PhÆ°Æ¡ng pháp gì?†Vãn Thanh ngẩng đầu há»i, không biết vì sao, trong lòng nà ng mÆ¡ hồ nhìn ra, có lẽ, phÆ°Æ¡ng pháp nà y của Ngân Diện –, có lẽ đúng là ý nghÄ© trong lòng nà ng, bởi vì trong hoà n cảnh nà y, có thể kÃch khởi trà nhá»› của Phượng Cô chỉ có phÆ°Æ¡ng pháp đó .
“PhÆ°Æ¡ng pháp nà y, không chỉ có thể cứu hắn, còn có thể nhìn ra, tình cảm hắn dà nh cho nà ng sâu Ä‘áºm tá»›i đâu. Có vẻ hắn vô cùng yêu nà ng, má»™t ngÆ°á»i nếu tháºt sá»± yêu má»™t ngÆ°á»i khác, là cảm giác của ná»™i tâm, không dược váºt gì xóa nhòa được-, ta và nà ng diá»…n má»™t vở kịch, xem xem tình cổ lợi hại, hay tình yêu của Phượng Cô sâu sắc hÆ¡n.†Ngân Diện cháºm rãi nói. Có lẽ, lúc Vãn Thanh thấy được tình cảm sâu sắc của Phượng Cô, cÅ©ng là lúc hắn chân chÃnh mất Ä‘i Vãn Thanh, nhÆ°ng có thể nhìn nà ng hạnh phúc, hắn cÅ©ng đã thá»a mãn rồi.
Nếu Phượng Cô thá»±c sá»± yêu, váºy thì Phượng Cô cà ng có thể cho Vãn Thanh nhiá»u hạnh phúc hÆ¡n là hắn có thể cho nà ng, dù sao, Phượng Cô, so vá»›i hắn, Ãt bị rà ng buá»™c hÆ¡n nhiá»u.
Không ngá» phÆ°Æ¡ng pháp Ngân Diện Ä‘Æ°a ra, tháºt sá»± giống hệt phÆ°Æ¡ng pháp nà ng nghÄ© trong lòng.
Nhưng nghĩ đến chuyện diễn kịch cùng hắn, đối với hắn có phải là không thể chịu đựng nổi không ?
“Ta còn muốn suy nghÄ©!†Vãn Thanh nhẹ nhà ng nói, nà ng không thể, lợi dụng Ngân Diện nhÆ° váºy -.
“Chẳng lẽ nà ng không chịu diá»…n kịch cùng ta sao? Hay nà ng cảm thấy phÆ°Æ¡ng pháp nà y không hay?†Ngân Diện cố ý kÃch nà ng, hắn biết Ä‘iá»u Vãn Thanh Ä‘ang nghÄ©, nhÆ°ng chỉ có phÆ°Æ¡ng pháp nà y là khả thi .
“Không phải, Ngân Diện, ngÆ°Æ¡i hiểu lầm rồi !†Vãn Thanh vá»™i la lên: “PhÆ°Æ¡ng pháp nà y vô cùng tốt, ta cÅ©ng không phải là không muốn diá»…n kịch vá»›i ngÆ°Æ¡i, chỉ có Ä‘iá»u … chỉ có Ä‘iá»u…â€
“Chỉ có Ä‘iá»u gì?†Ngân Diện nhẹ nhà ng nói: “Cứ quyết định nhÆ° váºy Ä‘i! Äi thôi, cùng vá» thôi! Lúc nà y, chắc bá»n hỠđã rá»i giÆ°á»ng .â€
Nà ng cũng biết, khi nói ra phương pháp nà y, trái tim hắn đau đến chừng nà o.
Nhưng là vì nà ng, hắn nguyện ý.
Sống trên Ä‘á»i, chỉ cần thế là đủ!
“Ngân Diện…†Vãn Thanh Ä‘i sau, thanh âm nhẹ nhà ng cháºm chạp mang theo sá»± sầu não: “Cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i…â€
Cho tá»›i nay, dÆ°á»ng nhÆ° câu nà ng hay nói vá»›i hắn nhất, chÃnh là câu nà y …
Hắn đối với nà ng, luôn nỗ lực toà n tâm toà n ý như thế.
Nà ng biết, hắn thÃch nà ng, nhÆ°ng lòng của nà ng, hết lần nà y đến lần khác không thể tiếp nháºn hắn, luôn khiến nà ng ăn năn!
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 15-07-2011 at 10:43 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , àâòîìàòû , àêêóìóëÿòîð , áóõãàëòåðñêèé , casido cam phuchim com , dinh cap luu manh , ebook that than lamthiep , ëþñòðû , ïåðâûé , ïîðíî , òåñòû , pham nhan tu tien , photo kiên trần , than than lam thiep 4vn , that than lam thiep 38 , that than lam thiep 4vn , that than lam thiep 99 , that than lam tiep , y nghia cua so 599368 , ðàáî÷åãî