Nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra ở ngay trước mắt quả thức đã khiến cho Thiệu Cảnh bị giật mình kinh sợ không nhỏ, đúng là thật lâu vẫn chưa thể bình phục lại. Chung quanh mọi người vẫn nhìn không chớp mắt vào tế đàn và huyết trì, chẳng có một ai chú ý tới biểu lộ khác thường của hắn, thậm chí ngay cả bóng hình xinh đẹp kia tựa hồ cũng đang rất kích động mà nhìn chằm chằm vào nữ tử yêu mị đứng trên tế đàn, không hề nhận ra ánh mắt khác thường của Thiệu Cảnh.
Những người mặc quần áo đỏ tươi như máu bị coi là "Tế phẩm" đang không ngừng thả người xuống huyết trì, ánh mắt trống rỗng vô hồn, cột sáng đỏ như máu lao thẳng lên trời, phảng phất như muốn xâm nhiễm vào bầu trời đen kịt, sâu thăm thẳm rồi từ từ nhuốm đỏ tất cả. Mà trong huyết trì cũng không ngừng truyền ra từng hồi tiếng rồng ngâm trầm thấp như có như không, sau khi người thứ ba mươi sáu thả người rơi vào trong huyết trì thì tế đàn bắt đầu chấn động kịch liệt, máu tươi trong huyết trì sôi sùng sục, quay cuồng như sóng cả đập vào thành huyết trì như muốn bắn tung tóe lên cả huyết trì nhưng lại không có một giọt máu nào tràn ra.
Tất cả mọi người ở đây rõ ràng đều cảm thấy biến hóa, kể cả năm người đi ra từ trong bóng tối cũng vậy, gần như là đồng thời nhìn về phía huyết trì.
Trong mắt Tần Lãng hiện lên màu sắc điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tế đàn, động dung nói:Mau giải khai Bạch Hổ ấn."
Càng ngày tế đàn càng bị rung động nghiêm trọng, ở giữa biển máu tươi sôi sùng sục chậm rãi ngưng tụ thành một con rồng máu, con rồng máu này phảng phất có được sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ, điên cuồng gầm rú trong huyết trì, bay lượn phiêu đằng, đợi cho tới cuối cùng thì đột nhiên truyền ra từng hồi rồng ngâm điếc tai nhức óc.
"Gừgào!" Đột nhiên con rồng máu từ trong huyết trì bay thẳng lên trời, bay lên bầu trời đêm, bay lượn xung quanh bên trên huyết trì và điên cuồng gầm rú, giống như con mãnh thú bị vây khốn đã lâu lại một lần nữa đạt được tự do, cực kỳ hưng phấn.
Sau khi con rồng máu bay lên mây xanh thì tế đàn nhất thời đình chỉ cơn chấn động. Ngay sau đó, việc hiến tế lại bắt đầ, lại có một người thả người vào huyết trì vang bịch một tiếng, mà lúc này trong huyết trì lại nổi lên từng làn ánh sáng đỏ máu.
Ở nơi này, việc tế tự đã được tiến hành đâu vào đấy, ở một chỗ trong rừng rậm cách đó không xa có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm mắt, khoanh chân mà ngồi, trong tay đan bện thành một cái kết ấn. Ở bên cạnh nàng có một thiếu nữ đang cầm kiếm mà đứng làm hộ pháp cho nàng. Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu thì thiếu nữ chầm chậm mở mắt.
Tuyết Diên thấy Phong Nhã tự nhiên là bỏ dở thuật pháp giữa chừng mà mở mắt ra thì vội hỏi:"Phong Thần đại nhân, làm sao vậy?"
Phong Nhã cau mày, nói:"Yêu nhân của Thiên Âm Môn lại có thể dùng tính mạng của mấy chục người sống để hiến tế, thủ đoạn thật ác độc." Chợt lại nói:"Nơi này ngọa hổ tàng long, lại có thêm hai lão giả đạo hạnh cao thâm ta nhìn không thấu, nếu ta cứ cố dò xét sâu hơn thì sợ rằng sẽ bị hắn phát giác."
Phong Nhã dứt lời liền cau mày lại, bối rối không biết phải làm sao. Mặc dù Vạn Linh trận của nàng có thể dùng để điều khiển các loại chim thú ong bướm, nhờ tai mắt của bọn chúng để nhìn và nghe lén nhưng nếu gặp phải cao thủ đạo hạnh cao thâm, thủ đoạn cay độc thì tuyệt đối không phải không có chút sơ hở nào, nếu bọn họ nhận ra rồi truy theo hành tung thì quả là không tốt rồi. Phong Nhã cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một lần rồi trong tay lại biến ảo thành ấn quyêt, bắt đầu thi pháp một lần nữa.
Lông mày Tuyết Diên chau lại, hỏi:"Hai tên lão giả kia như thế nào, nếu Phong Thần đại nhân cho rằng không thể ứng phó được thì vẫn nên tạm thời rút lui thì hơn, đại nhân không cần phải dùng thân mạo hiểm."
Phong Nhã vừa thi pháp vừa đáp:"Chỉ sợ với đạo hạnh của bọn họ tùy ý chọn một người cũng có thể sánh vai với sư tôn." Nàng chợt ngừng tay ấn, liếc nhìn Tuyết Diên và cười nhạt, nói:"Không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận mà." Dứt lời thì thủ ấn đã kết xong, chầm chậm nhắm mắt lại.
Dưới tế đàn, từ trong bóng tối đi ra năm người, lúc hai vị lão giả nhìn thấy con rồng máu bay lên trời thì trên sắc mặt không thể giấu được sự vui mừng, một vị trong đó cười ha ha, nói:"Lão Tam, Cửu Long Hóa Đỉnh đã thấy hình thức ban đầu, Tứ Tượng Huyền Ấn đã cởi bỏ được hai ấn, hôm nay Bạch Hổ ấn cũng sắp bị giải khai rồi, cuối cùng tâm huyết bao năm nay của chúng ta đã không bị uổng phí."
Vị lão giả còn lại cũng cười ha hả, nói:"Phục Long Đỉnh, cuối cùng cũng nằm trong lòng bàn tay của Thánh Linh Cung chúng ta." Lão giả lại liếc nhìn ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ ở bên cạnh và nói:"Đã tới lúc bảo cái kẻ gọi là Thanh Long Thánh sứ giao ra món đồ vật kia rồi."
Người trẻ tuổi cầm chiếc quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạy xếp, cười yếu ớt nói:"Tiểu chất thấy hay là chúng ta cướp đồ của hắn thì phù hợp hơn, tiểu chất trong lúc vô tình đã đánh qua với hắn một chút, người này hình như không phải là loại dễ nghe lời..." Hắn nói xong liền liếc qua thiếu nữ yêu mị ở bên cạnh rồi lại nói:"Muốn hắn ngoan ngoãn giao ra thứ đồ vật kia thì e rằng phải làm ngược lại."
Nghe thấy ngụ ý của hắn rõ ràng là ý hữu sở chỉ. Thiếu nữ ấy nghe được chuyện đó liền lộ ra ánh mắt khinh thường, nhẹ khẽ hữ một tiếng, nói:"U Hồn, ngươi đừng có cái kiểu cứ có cơ hội là vội châm chọc bổn cô nương, cũng không phải bởi vì bổn cô nương gai mắt cái loại nhân yêu nam chả ra nam, nữ chẳng như ngươi đâu nha. Bổn cô nương tốt xấu gì cũng đã cởi bỏ được Chu Tước ấn. Ngươi ở chỗ này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì cẩn thận bị rơi xuống đáy bùn đó nha."
Nam tử nghe vậy thì cười nhạt, lắc đầu nói:"Nói thật, cái loại thiếu nữ như ngươi vẫn chưa đủ tư cách khiến ta phải động tâm, ngươi ngược lại tự đánh giá mình hơi cao đấy.
Hai vị lão giả dường như đã quá quen với việc hai người nam tử và thiếu nữ này mỉa mai bóng gió nhau nên chẳng thèm để ý. Một vị trong đó thản nhiên nói:"Nghe Tần Lãng nói, tên Thanh Long Thánh sứ này một mực để ý tới việc hiến tế để cởi bỏ Tứ Tượng huyền ấn, không biết hắn có mục đích gì? Các ngươi đi tìm hắn nói cho rõ ràng, Thánh Linh Cung muốn đồ vật ở trong tay hắn, đưa thì thôi, nếu không chịu đưa thì cứng rắn đoạt về cho ta."
Vừa dứt lời thì chợt có một con gió thổi cỏ cây lay động ở trong khu rừng đen kịt, hai vị lão giả đồng thời hừ lạnh một tiếng, một người trong đó lập tức giơ tay trảo tới khu rừng, lập tức hút mọi thứ bay vút lên. Không chờ mọi người kịp phản ứng thì trong tay lão giả đã có thêm một con chim ưng. Hai lão giả nhìn con chim ưng như cảm thấy cái gì đó, nhìn nhau không nói gì rồi lại xem xét con chim ưng nằm trong tay.
Hai vị lão giả vừa muốn nói chuyện thì con khỉ ngồi trên vai U Hồn đột nhiên hú lên quái dị, kêu lên chi chi vài tiếng rồi đột ngột mở con mắt ở trên trán ra, sau đó nhảy xuống mặt đất rồi chạy về phương hướng nằm bên ngoài cốc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
U Hồn đột nhiên nhìn thấy con mắt thứ ba trên trán Tiểu Hôi mở ra thì vô cùng hoảng sợ, không nói hai lời đã vội chạy theo truy đuổi, hai vị lão giả cảm thấy có chuyện cổ quái liền đưa tay ra cản lại, hỏi:"Chuyện gì xảy ra?"
U Hồn chau mày ngẫm nghĩ, cắn răng một cái rồi nói bằng ngữ khí vô cùng sợ hãi:"Có chút không đúng, hai vị thúc bá có chỗ không biết, con khỉ này của tiểu chất chính là tam nhãn linh hầu, linh thú rất kỳ lạ trong trời đất. Tiểu chất cũng không biết nó đã sống ở trên Thanh Vân Sơn bao nhiêu năm trời nhưng chỉ khi nó gặp phải đại địch thì mới mở con mắt thứ ba ra, hơn nữa, địch nhân có thể làm cho nó phải mở mắt phải có đạo hạnh cực kỳ cao thâm, sợ rằng cả thiên hạ này cũng không có mấy người sánh bằng." Hắn nói đến từ cuối cùng thì ngữ khí nặng nề hơn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai vị lão giả nhìn nhau rồi lại nhìn con chim ưng trong tay rồi thì thầm bằng ý niệm:"Điều khiển chim ưng làm tai mắt của hắn? Rất lâu rồi chưa gặp qua thủ đoạn này. Đúng là khiến mình nhớ lại chuyện năm xưa. Nhân vật có đạo hạnh cực kỳ cao thâm? Chẳng lẽ là nàng sao?" Chợt trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, trên tay truyền ra một làn ám kình, con chim ưng nằm trong tay nhẹ nhàng giãy dụa một cái rồi từ từ tan trong hư vô, chỉ còn một ít bột mịn màu đen chậm rãi rơi xuống từ khoảng trống giữa các ngón tay của vị lão giả.
Lão giả phủi tay, phủi đi ít bột mịn màu đen còn bám lại và nghiêm mặt nói:"Ta và U Hồn sẽ đi điều tra kẻ thù xâm nhập từ bên ngoài, các ngươi lưu lại nơi này, đợi đến khi Cửu Long Hóa Đỉnh kết thúc thì mới được cởi bỏ Bạch hổ ấn, khi đó không được phạm phải bất cứ sai lầm nào." Lão giả nói xong, suy tư một lát rồi lãnh đạm nói:"Lão Tam, ngươi và Tần Lãng cẩn thận điều tra đám người trong cốc, phàm là kẻ nào có chỗ khả nghi, giết không tha."
Lão giả nói xong liền bước nhanh như gió đi về hướng con khỉ vừa chạy đi, mất hút sau đám người kia, U Hồn theo sát phía sau, vốn là khuôn mặt trắng bóc mà giờ phút này lại tái bệch, không còn một tia huyết sắc.
Ngoại trừ mấy người bọn họ thì không có ai nhận ra có điều gì khác thường, mấy trăm tên đệ tử của Thiên Âm Môn đều nhìn chằm chằm vào biến hóa trên tế đàn đầy máu và huyết trì tanh tưởi, mà việc hiến tế vẫn tiến hành không ngừng, sau khi con rồng máu đầu tiên lao ra khỏi huyết trì thì ngay sau đó lại có thêm con thứ hai, con thứ ba, cứ như vậy liên tục lao lên.
Vị lão giả bị gọi là Lão Tam kia liền gọi Tần Lãng lại gần rồi nói nhỏ với hắn một lát. Sau đó Tần Lãng liền đứng về chỗ cũ, chắp tay nhìn về phía đám người bên dưới, sặc mặt hiện lên đầy sự hung tàn ác độc, khẽ hừ lạnh một tiếng, lập tức có khoảng mười đạo nhân ảnh vọt lên tế đàn, đứng ngay ngắn trước mặt rồi chắp tay nói:"Môn chủ." Tần Lãng thấp giọng nói nhỏ với người thủ lĩnh của đám người ấy một lát, người nọ lập tức cả kinh, không dám chậm trễ, liền sai bọn thủ hạ tản ra, tán về từng cái khu vực một ở trong cốc.
Tạ Vân Long đứng ở xa xa, sắc mặt âm trầm, có vẻ không được tự nhiên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy người đang đi ra từ bóng tối, khi thấy người trẻ tuổi cầm chiếc quạt xếp trong tay thì âm thầm giật mình trong lòng. Khi hắn nhìn sang thiếu nữ yêu mị đi đằng sau thì trong lòng càng nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn, trên mặt không biết là cái gì biểu lộ, càng không nói đến người trẻ tuổi kia, chỉ riêng thiếu nữ hình dáng cơ hồ giống như đúc Tô Thanh Dung này đã khiến cho hắn cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm rồi. Nhưng giờ phút này, mặc dù hắn kinh hãi trong lòng nhưng vẫn còn đè ép cảm xúc, chỉ là tình huống xuất hiện ngay sau đó đã khiến hắn không nhịn được mà toàn thân run rẩy kịch liệt.
Khi nhìn thấy con mắt thứ ba mở ra trên trán con khỉ đang nhảy về phía này thì sắc mặt Tạ Vân Long hoảng sợ, hai tay run rẩy, trong miệng bất giác thì thầm:"Tam nhãn . . . . . Tam nhãn linh hầu.? Con khỉ kia dĩ nhiên lại là tam nhãn linh hầu, đây không phải ... .." Lời còn chưa dứt thì hắn đã nhìn thấy hai người một già một trẻ đi theo con khỉ, lại thấy Tần Lãng triệu tập thủ hạ thì đồng tử lập tức co rụt lại, đột nhiên giữ chặt tay Thiệu Cảnh và nói:"Sự tình không đúng, Thiệu huynh đệ, đi."
Thiệu Cảnh còn đang mắc vào hai người thiếu nữ có hình dáng cơ hồ giống nhau như đúng thì đột nhiên bị Tạ Vân Long kéo mạnh một phát liền phụt hồi tinh thần lại, hắn còn chưa kịp trả lời thì đã bị Tạ Vân Long lôi kéo chạy về phía bên ngoài cốc.
Hai người chạy đi cùng một lúc, hai gã đệ tử của Thiên Âm Môn hình như phát giác được cái gì đó, vừa định ra tay ngăn cản thì hai hàng lông mày của Tạ Vân Long đã dựng lên, không nói hai lời và cũng không dám chần chờ, một làn ánh sáng xanh lè lập tức lóe lên từ chiếc nhẫn đeo trên tay, hai gã đệ tử chưa kịp nói gì thì đã lảo đảo xuống như diều đứt dây.
Phát giác được dị động ở dưới tế đàn nên một đám đệ tử của Thiên Âm Môn lập tức xoay đầu nhìn lại. Tần Lãng và tên lão giả bị gọi là Lão Tam dĩ nhiên là những người đầu tiên xoay người nhìn qua, mắt thấy hai gã đệ tử của mình đã ngã xuống đất và tắt thở thì không khỏi cau mày.
Tần Lãng mắt lộ hung quang, vừa định đứng lên đuổi theo thì lão giả đứng bên cạnh liền giơ tay ngăn hắn lại, nói:"Ngươi không phải là đối thủ của hắn." Lão siết chặt nắm tay lại và lãnh đạm nói:"Hắn là Thanh Long Thánh sứ, nếu không có dị bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới trong truyền thuyết của Thánh Môn ở trong tay thì ngươi còn có thể tương tranh với hắn, nhưng lúc này hắn đã lấy ra Càn Khôn Thanh Quang Giới thì trong đám người ở nơi này, chỉ có mình Đại hộ pháp và lão phu có thể đánh bại hắn." Lão giả lại hung hăng nói:"Bây giờ việc cởi bỏ Bạch Hổ ấn mới là chuyện quan trọng, chuyện khác để sau hãy nói, bọn ngươi phải bảo hộ cho việc hiến tế phải được tiến hành bình thường."
Da mặt Tần Lãng run rẩy trên khuôn mặt tái nhợt, hậm hực nhìn về bóng tối ở phía trước rồi trong mắt bắn ra hàn quang, chỉ là rất nhanh sau đó đã trở lại thái độ thường, chắp tay nói:"Vâng, Tam Đài hộ pháp." Dứt lời liền quay người đi trở về tế đàn.
Tam Đài nhìn theo phương hướng Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh bỏ chạy và cười lành lạnh, nói:"Càn Khôn Thanh Quang Giới sao, Thanh Long, Thánh Linh Cung mấy ngàn năm nay vẫn chưa từng để ý tới ngươi, ngươi thực tưởng rằng bởi vì di huấn của tổ sư sao?"
Thiệu Cảnh đột nhiên bị Tạ Vân Long lôi kéo chạy ra ngoài, trên đường còn thấy hắn đồng thời giết một lúc hai người, vậy mà không kịp nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, không khỏi âm thầm giận mình, như thế nào cũng không nghĩ vì sao đạo hạnh của Tạ Vân Long lại cao như thế, không khỏi cảm thấy chột dạ. Ánh mắt rơi xuống mặt chiếc nhẫn nằm trong tay hắn và lại cảm thấy khó hiểu, nhân vật lợi hại như vậy sao lại phải ẩn núp ở trong môn phái tầm thường, không lớn mà cũng không nhỏ như Huyền Thiên tông, đến tột cùng là vì cái gì? Mặc dù trong nội tâm đầy kinh ngạc và nghi vấn nhưng hắn lại không nói gì, chỉ là nơm nớp lo sợ mà hỏi:"Tạ đại ca, làm sao vậy?"
Tạ Vân Long vẻ mặt âm trầm, thản nhiên nói:"Chúng ta đi xác nhận một chuyện."
"Hả? Chuyện gì?"
Tạ Vân Long không trả lời mà chỉ quay đầu lại nhìn rồi lại dẫn Thiệu Cảnh chạy lên phía trước.
Bên ngoài cốc, một cơn gió rét lạnh thổi qua trong rừng sâu khiến Tuyết Diên cảm thấy gió mạnh như đang đánh úp lại, thân thể nàng không biết đã run rẩy vì rét từ bao giờ, nhưng vẫn đứng bảo hộ cho Phong Nhã đang nhắm mắt kết ấn. Từ khi Phong Nhã thi pháp lần nữa đến bây giờ đã trôi qua nửa nén hương nhưng nhìn qua bộ dáng của nàng thì hình như không hề có ý tự định cởi bỏ thuật pháp. Phong Nhã lại thi pháp một lần nữa quả thực đã khiến cho Tuyết Diên cảm thấy lo lắng, nếu như bị hai vị lảo giả đạo hạnh cao thâm ở trong cốc phát hiện được điều gỉ rồi tìm đến thì .... cho dù Phong Nhã là một nhân vật đạo hạnh cao hiếm thấy trong thế hệ trẻ tuổi thì sợ rằng cũng chạy không thoát được sự đuổi giết của hai vị cao thủ có tu vị cùng một cái cấp bậc với hai vị Bệ Ngạn, Chuyên Húc.
Đúng vào lúc Tuyêt Diên thấp thỏm lo âu khiến cho sắc mặt nàng ngày càng lo lắng thì đột nhiên đôi mắt đẹp của Phong Nhã mở ra, vẻ mặt kinh ngạc, vốn là khuôn mặt lãnh diễm, xinh đẹp động lòng người giờ phú này ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, tái nhợt như tờ giấy, thân thể bất giác giật giật, khóe miệng nhẹ nhàng run run.
Tuyết Diên thấy biểu lộ của nàng như vậy thì cả kinh, nói:"Phong Thần đại nhân, làm sao vậy?"
Đồng tử Phong Nhã mở lớn, mắt to sóng sánh nước hiện lên sự kinh hãi không nói lên lời, nói ngập ngừng đứt quảng từng chữ một:"Ta cảm ứng được rồi, có một con thần .... thần thú, hơn nữa .... linh lực trên nó đã cường đại đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn đã sống qua cả vạn năm rồi. Mà chẳng biết vì sao, ở trên người nó, ta lại có một cảm giác quen thuộc.
Phong Nhã dứt lời, cưỡng ép kinh hãi trong lồng ngực, thở ra một hơi thật dài, lại nói:"Nó cảm ứng được ta, mà hai lão giả kia cũng phát giác được sự hiện hữu của ta... , một trong hai lão giả đó sắp chạy đến nơi này rồi."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thân thể Tuyết Diên run rẩy rồi ngây người một lát, còn Phong Nhã thì trái lại, nàng không hề có ý từ muốn chạy trốn mà vẫn một mực ngồi như vậy, cũng không nói chuyện, Tuyết Diên quýnh lên, nói:"Phong Thần đại nhân, mau chạy thôi." Phong Nhã lấy lại bình tĩnh rồi liếc nhìn bóng tối ở phía trước, lãnh đạm nói:"Đi không thoát được, bọn hắn đã đến rồi."
Lời vừa dứt lời thì đã có một con khỉ nhảy xuống từ trên bụi cây, sau đó nhảy lên một cành cây rồi ngồi xổm trên ngọn cây, bộ lông màu xám trên người dựng hơn phân nửa, nhe răng trừng mắt nhìn Phong Nhã như đang muốn lộ ra bộ dáng hung ác. Con mắt trên trán tỏa ra kim quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Phong Nhã chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào con khỉ, thầm lẩm bẩm trong miệng trong chốc lát rồi nhìn con khỉ thản nhiên nói:"Hình như chúng ta từng quen nhau. Ngươi không cần phải như thế, ta biết ngươi không có ác ý đâu."
Con khỉ hình kêu chi chi hai tiếng như hiểu được lời Phong Nhã nói rồi nhảy xuống ngọn cây, bộ lông đang dựng lên từ từ khôi phục sự mềm mượt lúc trước, giương một đôi mắt tròn vo lên nhìn nàng, lại gãi gãi đầu, nhìn bộ dáng của nó hình như vẫn chưa nhớ ra được gì cả, sau khi gãi đầu một lúc thì khoanh hai tay ở trước ngực, lại trừng đôi mắt to tròn vo lên nhìn Phong Nhã, chỉ là trong mắt lại lộ ra vẻ nghi hoặc bối rối. Mà con mắt thứ ba lóng lánh kim quang ở trên chán giờ phút này lại không lóe kim quang như trước nữa, tối đi rồi âm tình bất định.
Phong Nhã thấy con khỉ này quả thật có thể thông linh, có thể hiểu được lời nói của nàng, trong mơ hồ lại cảm giác hình như mình với nó thân quen vô cùng mà không hiểu về sau, thích thú ngắm nhìn nó và không khỏi mỉm cười.
Tuyết Diên lúc đầu thấy con khỉ này có bộ dáng hung ác thì không có chút hảo cảm nào cả, ngay sau khi nó xuất hiện thì nàng đã giương Bạch Vũ trong tay lên rồi, cảnh giác lại gần bên người Phong Nhã, chau mày hỏi:"Phong Thần đại nhân, đây là con thần thú mà ngài nói sao?"
Phong Nhã nhẹ gật đầu nhưng lại không nói chuyện, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống đất và vươn ngọc thủ về phía con khỉ, nhìn bộ dáng của nàng là muốn lấy lòng của con khỉ đây mà. Con khỉ gãi gãi đầu, xê dịch thân thể rồi kêu chi chi hai tiếng, sau đó liền nhảy lại gần Phong Nhã. Đợi đến khi tới gần bên người Phong Nhã thì từ từ vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay của nàng rồi rụt về ngay, sau mấy lần thử đi thử lại như vậy mới đem tay đặt vào lòng bàn tay Phong Nhã.
Thấy con khỉ tiêu trừ cảnh giác thì Phong Nhã nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của con khỉ, tay kia duỗi ra nhẹ nhàng sờ lên đầu con khỉ, thật là dịu dàng. Con khỉ kêu lên vài tiếng chi chi chi, đối với sự vuốt ve của Phong Nhã rất là hưởng thụ, vui mừng lộ ra ngoài và ánh kim quang lấp lóe trên trán từ từ tiêu tán.
Phong Nhã ngắm nhìn con khỉ rồi cười dịu dàng, nói với con khỉ:"Ngươi cũng cảm thấy a, hình như giữa chúng ta có cảm giác từng quen biết phải không?"
Con khỉ mở to mắt kêu chi chi hai tiếng rồi gật đầu thật mạnh.
"Người cũng cảm thấy rất kỳ lạ đúng không? Vậy thì để chúng ta cùng một chỗ nhìn xem, đến tột cùng là giữa chúng ta có bí mật gì a?"
Con khỉ lại gật đầu thật nhiều.
Phong Nhã cười tươi và cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của con khỉ rồi từ từ nhắm mắt lại, con khỉ thấy Phong Nhã nhắm mắt thì thở ra một hơi, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Tuyết Diên chau mày, nhìn thấy một màn cử động quái dị của một người một khỉ mà chả hiểu được gì. Mặc dù không biết vì sao Phong Nhã không để ý tới lão giả đạo hạnh cao thâm sắp chạy đến mà lại dây dưa với con khỉ ở chỗ này nhưng lại không dám quấy rấy Phong Nhã và con khỉ. Nàng chỉ dám trừng mắt nhìn bọn hắn, trong khi nàng đang bực tức thì một màn quỷ dị chầm chậm hiện lên ở ngay trước mắt nàng.
Chỉ thấy ở nơi hai tay Phong Nhã và con khỉ nắm chặt lại với nhau lại từ từ lóe lên ánh sáng màu vàng.
Bóng đêm tràn ngập khắp nơi, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, gió lạnh gào thét trong khu rừng sâu trong núi như đám yêu ma đang tung hoành dưới chốn âm phủ. Đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng bay thẳng lên trời, xuyên thấu qua bầu trời đêm u ám mà thâm thúy, luồng sáng chậm rãi tản ra trên bầu trời đêm, một ít tràng cảnh hư ảo như ẩn như hiện từ tư xuất hiện ở trong luồng ánh sáng màu vàng, giống như quanh cảnh của một thung lũng khổng lồ... Chỉ là trường cảnh ấy vô cùng mờ ảo khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
Luồng sáng bay thẳng lên trời khiến hai đạo nhân ảnh đang chạy trong đêm tối đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, một vị lão giả cả kinh nói:"Đây là cái gì?"
Người trẻ tuổi đứng bên cạnh cau mày nói:'Tiểu chất cũng không biết nhưng từ phương hướng kia thì hẳn là địa phương tam nhãn linh hầu vừa chạy tới."
Lão giả quay đầu lại nhìn U Hồn, lạnh lùng nói:"Ngự kiếm bay đến." Dứt lời liền thả người nhảy lên bầu trời, bỗng nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện ở dưới chân, "Vù!" một tiếng đã lao thẳng đến phương hướng có luồng ánh sáng màu vàng. U Hồn tung quạt xếp lên trời rồi ngự quạt bay theo phía sau, chìm vào trong bầu trời đêm.
Tuyết Diên ngây dại nhìn về phía Phong Nhã và con khỉ, trong lòng nàng cảm thấy kinh hãi vô cùng, như thế nào cũng không thể nghĩ ra khi hai người bọn họ vừa chạm tay vào nhau thì lại xuất hiện ra dị tượng quỷ dị như vậy. Lại cúi đầu nhìn biểu lộ của một người một khỉ mà thấp thỏm lo âu.
Hai mắt Phong Nhã nhắm nghiền, mồ hôi lạnh trên trán nàng rơi xuống như mưa xuân không thể ngăn cản, vẻ mặt tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi, khuôn mặt lãnh diễm nhăn nhúm, thân thể thì run rẩy không thôi. Lại xem con khỉ kia thì lông lá toàn thần trên người nó dựng ngược lên, trên trán giờ phút này lóe đầy kim quang lóng lánh, mà ánh sáng của kim quang càng ngày càng chói lọi.
Tuyết Diên đứng nhìn mà hãi hùng khiến vía, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Phong Nhã sẽ gặp phải tổn thương, nàng chưa bao giờ thấy biểu lộ của Phong Nhã như giờ phút này, cho dù là thời khắc nguy nan nhất nàng cũng chưa bao giờ phải nhìn thấy khuôn mặt Phong Nhã lộ ra một chút sợ hãi. Đúng vào lúc Tuyết Diên bối rối không biết làm gì thì đột nhiên có hai đạo nhân ảnh vạch phá bầu trời lao tới, đột nhiên bay xuống ở cách đó không xa.
Hai người vừa mới bay xuống đất thì lão giả đã chắp tay quan sát biểu lộ của Phong Nhã và con khỉ, trong mắt đầy nghi hoặc nhưng lại không làm ra động tác gì. Ánh mắt lão giả chỉ nhìn vào Phong Nhã rồi bất giác sững sờ, lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt Phong Nhã hơn, ánh mắt không có ý tứ muốn rời đi chút nào.
U Hồn thấy Tiểu Hôi gặp tình huống như vậy thì trong lòng quýnh quáng cả lên, vội vàng kêu lên:"Tiểu Hôi."
Mặc dù tiếng kêu này không lớn nhưng rõ ràng đã quấy nhiều đến luồng kim quang bao phủ quanh người Phong Nhã và tiểu Hôi. Đột nhiên một người một khỉ lập tức mở hai mắt cùng một lúc, mà hào quang của luồng kim quanh xông thẳng lên trời cùng lập tức nhạt đi, thoáng cái đã biến mất trong bầu trời đêm.
Sau đó Phong Nhã và Tiểu Hôi bốn mắt nhìn nhau chăm chú một lúc, trong mất đều hiển hiện sự kinh hãi vô cùng, nhất là Phong Nhã, thậm chí ánh mắt nàng còn có mấy phần trống rỗng và thất thần. Trong miệng lẩm bẩm, nói:"Đó là cái .... .. cái gì?" Mà kim quang trên trán Tiểu Hôi giờ phút này sáng lên chói lọi, mắt đầy sợ hãi, hú lên quái dị, sợ hãi định quay đầu lao vào trong bóng tối.
U Hồn kinh hãi, gào một tiếng "Tiểu Hôi" rồi liền nhảy tới phía trước đưa tay ngăn trở tiểu hôi. Mặc dù Tiểu Hôi biết người kia vừa kêu gào gọi nó lại nhưng vẫn không quan tâm mà vẫn lao về phía trước, U Hồn chưa kịp chạm đến thân thể Tiểu Hôi thì đã bị một luồng linh lực khổng lồ bay quanh mình Tiểu Hôi bức lui, không thể tiếp tục lại gần với nó thêm nửa bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chìm vào trong đêm tối. U Hồn cau mày, đang muốn đuổi theo Tiểu Hôi thì bỗng dưng lão giả giơ tay ngăn lại mà không biết vì sao, lãnh đạm nói:"U Hồn, chính sự quan trọng hơn." U Hồn nghe vậy, mặc dù không cam lòng nhìn về phương hướng Tiểu Hôi tháo chạy nhưng vẫn phải nắm chặt quạt xếp trong tay rồi đi trở về bên người lão giả/
Tuyết Diên cầm chắc Bạch Vũ trong tay rồi nhảy đến trước người Phong Nhã, sắc mặt âm trầm, đột nhiên nàng xuất hiện ở trước mặt hai người, ngăn lại cho Phong Nhã ở phía sau.
Phong Nhã miệng nhỏ thở hổn hển, sự kinh hãi trên mặt còn chưa được giảm đi. Ánh mắt ngốc trệ, không hề biết rằng có hai người một già một trẻ đang đứng đối diện trước mặt mình.
Lão giả nhìn chằm chằm vào Phong Nhã, sau một lúc lâu thì cau mày nói:"Nữ oa nhi, ngươi chính là kẻ sử dụng Khu Thú thuật để nhìn trộm tế tự của Thánh Môn ta?"
Phong Nhã nghe thấy lão giả lên tiếng thì từ từ phục hồi lại tinh thần, yết hầu giật giật, lại lau đi mồ hôi lạnh trên tránh rồi đứng dậy nhìn thấy hai người ở trước mặt, lông mày không khỏi cau lại, thản nhiên nói:"Không sai."
"Vì sao bây giờ ngươi lại muốn dò xét tin tức về tế tự của Thánh Môn?"
Phong Nhã đã bình tĩnh lại sau sợ hài, mạnh mẽ dìm sự sợ hãi trong lòng xuống và hừ lạnh một tiếng, nói:"Ma giáo yêu nhân, ai cũng được quyền chém giết." Nàng nói xong liền âm thầm cầm chặt Thái Âm Kính.
Lão giả hít vào một hơi rồi "Ồ" lên một tiếng rồi cẩn thận đánh giá Phong Nhã một lát, bộ dáng như đang suy tư, sau đó bàn tay khẽ động rồi từ từ rút thanh trường kiếm ở trong tay ra, lại hỏi:"Ngươi có thể nhận ra thanh kiếm này không?"
Phong Nhã cảm thấy rất khó hiểu, bằng đạo hạnh của lão giả này rõ ràng có thể sánh vai với sư tôn Bệ Ngạn của nàng, theo lý thuyết, lão giả này phát hiện ra nàng đến đây dò hỏi tin tức, còn tìm được đến tận nơi này, lẽ ra lão giả này phải rút kiếm ra chém chết nàng từ lâu rồi chứ, sao lão lại chậm chạp không có ra tay vậy, lại còn hỏi mấy vấn đề vớ va vớ vẩn, quả thực là khiến Phong Nhã cảm thấy khó hiểu.
Phong Nhã để ý thấy thanh trường kiếm trong tay lão giả có màu lửa đỏ, liếc qua là nhận ra thanh kiếm này chắc hẳn là một pháp bảo bất phàm nhưng lại không hiểu biết gì, liền lãnh đạm lại mà nói:"Không biết."
"Ủa? Ngươi thực sự không biết thanh kiếm này? Vậy thì chắc hẳn ngươi cũng không biết được lai lịch của thanh kiếm này rồi." Lão giả dứt lời, trên mặt lộ ra một tia thất vọng, ngẫm nghĩ rồi thở dài, nhìn lên bầu trời đêm và nói:"Thanh kiếm này tên là Hỏa Kỳ Lân."
"Hỏa Kỳ Lâm?" Phong Nhã nghe vậy thì thân thể khẽ run, cả kinh nói. Chợt siết chặt hơn Thái Âm Kinh trong tay rồi nghiêm mặt nói:"Ngươi dĩ nhiên lại là tứ đại hộ pháp đứng đầu lũ ma giáo Thánh Linh Cung, Không Trần?"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
"Không Trần?" Trong lúc Phong Nhã còn đang hoảng sợ thì đột nhiên có một giọng nói rất nhỏ vang lên ở trong rừng cây.
"Ai? Lăn ra đây cho lão phu." Không Trần vừa dứt lời thì liệt diễm đã bùng lên từ trên lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân rồi hung hăng bổ về phía bụi cây trong bóng tối. Lập tức ngọn lửa bùng lên và điên cuồng lao tới, ngọn lửa điên cuồng lao đi, nơi liệt diễm lướt qua cây cỏ tiêu điều, rơi rụng lả tả.
Liệt diễm chồm vào trong bụi cây như yêu thú, người đứng trong bóng tối thấy liệt diễm đã lao đến trước người thì đột nhiên bay ra khỏi biển lửa, nhìn bộ dạng chật vật của hắn hình như bị người ta ném ra ngoài thì đúng hơn, sau khi hạ xuống đất thì ho nhẹ hai tiếng rồi xoay người trốn ra sau một cây đại thụ. Trong ngọn lửa có một thanh âm nhàn nhạt vang lên:"Thiệu huynh đệ, đệ đi trước đi, người này đệ không ứng phó được." Lại nhìn trong biển lửa thì chợt có một làn ánh sáng màu xanh lóe lên lóng lánh, khuếch tán ra bốn phía nhanh như gió, nhanh đến mức mà dễ dàng có thể nhìn thấy tốc đọ liệt diễm bị dập tắt bằng mắt thường. Ánh sáng màu xanh qua đi cũng là lúc liệt diễm chỉ còn sót lại những tàn lửa rơi rụng, một đạo thân ảnh mạnh mẽ bước ra từ trong đó, cẩn thận nhìn kỹ thì đó chính là Tạ Vân Long chứ không phải ai khác.
Không Trần nhìn thấy cảnh đó thì mặt già run run, một tay phụ ở sau lưng, lãnh đạm nói:"Càn Khôn Thanh Quang Giới, Thanh Long Thánh sứ?"
(có lẽ mấy bạn cũng hiểu phải không, thôi cứ giải thích, càn khôn thanh quang giới là chiếc nhẫn chứa vầng sáng màu xanh của trời đất.)
Tạ Vân Long sa sầm mặt, chậm rãi đi ra rồi nhìn ngó chung quanh, khi không tìm được bóng dáng của con khỉ kia thì lông mày không khỏi cau lại, lộ ra có chút thất vọng, lại nhìn Không Trần rồi nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn, lạnh nhạt nói:"Tứ đại hộ pháp đứng đầu Thánh Linh Cung, Không Trần."
Không Trần nhẹ nhàng giơ thanh kiếm Hỏa Kỳ lân chỉ vào Tạ Vân Long và thản nhiên nói:"Thanh Long, Thánh Linh Cung vốn không muốn đối địch của ngươi nhưng nếu đã ngươi nhúng tay vào sự tình Phục Long Đỉnh thì ngươi không trách lão phu được rồi." Không Trần dừng thoáng một lát rồi lại nói:"Trong tay ngươi có đồ vật mà Thánh Linh Cung muốn, vốn lão phu còn nghĩ rằng ngươi sẽ không giao ra trọng bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới trong truyền thuyết nhưng hôm nay ngươi lại tới nơi này, vậy thì vừa vặn, ngươi giao thứ đó ra đây hay là lão phu phải tự mình đoạt lấy." Hắn dứt lời thì lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân liền dấy lên liệt diễm.
Không Trần lại liếc nhìn U Hồn, thấp giọng:"Đối phó hai con nữ oa kia."
U Hồn nhìn Tạ Vân Long đứng ở xa xa một lát, không hiểu đang nghĩ cái gì rồi liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Nhã.
Thiệu Cảnh nấp ở phía sau thân cây đại thụ nhìn thấy cảnh bốn người giương cung bạt kiếm mà âm thầm kinh hãi, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi trên người cô gái băng lãnh, cả kinh nói:"Phong Nhã! Đúng là nàng rồi."
Giờ phút này, Tạ Vân Long nhìn chằm chằm vào Không Trần, cau mày và thản nhiên nói:"Ta cũng không muốn phải đối địch với Thánh Linh Cung, chỉ là đồ vật ngươi muốn hiện tại ta không để đưa cho ngươi."
Tạ Vân Long dứt lời lại nhìn chằm chằm vào Không Trần. Không Trần nhăn mày lại, nhấc thanh Hỏa Kỳ Lân lên rồi nói:"Vậy nghĩa là ngươi muốn lão phu phải tự mình đoạt lấy!"
Không Trần vừa mới dứt lời, định động thủ thì đúng vào thời khắc này, Phong Nhã đứng cách đó thân thể khẽ dịch về phía sau, đột nhiên nhảy lên và quát:"Tuyết Diên, đi". Dứt lời liền bỏ đi, hai người Tuyết Diên đã nhảy xa hai trượng.
"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy, phải hỏi xem Lưu Tinh phiến của ta có đồng ý không đã." U Hồn khẽ cười nói, khẽ phẩy quạt một cái thì hàn quang bùng lên, biển phi châm phô thiên cái địa lóe ánh sáng màu trắng đánh về phía hai người, U Hồn cũng nương theo thế hàn quang mà phóng lên, chạy về phía Phong Nhã.
Biển phi châm buông xuống, Phong Nhã hừ lạnh một tiếng thì lập tức có một ngọn lửa màu tím bùng lên từ trên Thái Âm kính, độ ấm quanh mình lập tức bị giảm xuống lạnh đến cực điểm, nhất thời ngưng tụ một bức tường băng quanh người Phong Nhã, phi châm lóe ánh sáng màu trắng đánh đến tường trắng thì tiếng phá băng thanh thúy không ngừng vang lên bên tai. Phi châm tiêu tán, tường băng sụp đổ, nhưng thân ảnh U Hồn quá nhanh đã lao tới ngay phía sau Phong Nhã, lập tức vung tay thúc dục tia ánh sáng màu trắng lóe trên mặt Lưu Tinh phiến, nhất thời một lưỡi đao ánh sáng bắn thẳng vào cái cổ trắng ngần của Phong Nhã. Phong Nhã âm thầm giật mình, gã U Hồn này nhìn tưởng yếu đuối nhưng tốc độ lại nhanh kinh người. Dưới sự kinh hãi, hàm răng khẽ cắn rồi xoay người rơi xuống đất, tránh thoát được lưỡi đao của U Hồn, chợt quát:"Tuyết Diên mau chạy, trở về báo tin."
Tuyết Diên đang bay né tránh thì thân hình dừng lại, sắc mặt âm trầm, vừa muốn quay đầu trở lại bên người Phong Nhã thì Phong Nhã lại quát một lần nữa:"Chạy mau, đây là mệnh lệnh, một lát nữa ta sẽ theo sau." Nghe được tiếng quát của Phong Nhã, Tuyết Diên mắt điếc tai ngơ, lông mày chau lại rồi giương Bạch Vũ lên, bắn thẳng một mũi tên về phía U Hồn. U Hồn thấy mũi tên ánh sáng lao tới nhưng lại không hề né tránh, nhẹ nhàng vung Lưu Tinh phiến lên, không có bất cứ động tĩnh gì, cứ như vậy mũi tên ánh sáng bắn ra từ Bạch Vũ bị chôn vùi trong cây quạt. Tuyết Diên thừa cơ chạy vội đến bên cạnh Phong Nhã, nghiêm mặt nói:"Tuyết Diên nào có thể bỏ Phong Thần đại nhân mà đi một mình, để ta ngăn trở người này, Phong Thần đại nhân đi trước đi." Nàng dứt lời lại giương Bạch Vũ lên, cung cong hóa thành kiếm thẳng, định đánh về phía U Hồn.
Bạch Vũ vừa mới được nâng lên thì lông mày Phong Nhã chau lại, thở dài một hơi rồi kéo Tuyết Diên về phía sau, lãnh đạm nói:"Ngươi không phải là đối thủ của hắn, ngươi đã không đi, vậy thì đứng ở một bên xem ta bức lui người này." Phong Nhã dứt lời thì sát cơ hiển lộ trong mắt, nói với Tuyết Diên:"Người này đạo hạnh rất cao, ta muốn sư dụng độc chiêu, ngươi lui về phía sau đi." Nàng nói xong thì một lần nữa ngọn lửa màu tím lại bùng lên bên trên Thái Âm Kính, lẩm bẩm trong miệng, mặt Thái Âm Kính ngắm ngay U Hồn, thì thầm:"Hàn Phong Tiêu Tiêu, Nhược Thủy Hàn Băng."
Phong Nhã niệm xong thì đột nhiên đè Thái Âm Kính xuống dưới đất, lập tức tất cả thiên nhiên ở phạm vi mười trượng phía trước nhanh chóng bị đóng băng, sinh cơ bỗng nhiên nhạt nhòa, U Hồn thấy thế liền bật cười lớn, nói:"Chút tài mọn mà thôi. Nhìn ta đập tan băng sương của ngươi đây." Ngưng cười liền giơ Lưu Tinh phiến lên định thi triển pháp quyết thì khẽ giật mình, đứng ngơ ngẩn ở nguyên một chỗ, đột nhiên trên người không thể cảm nhận được một tia linh lực nào, âm thầm giật mình:"Chuyện gì xảy ra? Linh lực của ta? Lại bị đông lại rồi." U Hồn thấy trên người truyền đến sự đau đớn lạnh lẽo, hoảng sợ vừa muốn lui lại phía sau thì lại phát hiện thân thể không thế nhúc nhích được, thì ra lúc này quanh mình đã ngưng tụ dày đặc tầng tầng băng sương. Sau cơn sợ hãi mới kịp phản ứng, hóa ra nữ tử này sử dụng Ngũ Hành thuật pháp, chỉ là nàng không có sử dụng bất luận cái gì liên quan đến lá bùa, phù triện mà chỉ bằng một cái gương đã có thể sử dụng được Ngũ hành thuật pháp có uy lực lớn như vậy, hơn nữa còn là thuật pháp cao cấp cổ quái, có thể đông lại linh lực, chỉ lúc lúc này mới phát hiện ra thì đã muộn rồi, quả thật là tiến thối lưỡng nan. Nếu như ngay từ đầu đã phát hiện được bí mật của nữ tử này rồi bày ra đề phòng, tùy thời đề phòng nàng thi triển thuật pháp thì hắn chẳng thèm để mắt cái loại ám chiêu thuật pháp vớ vẩn này. U Hồn hối hận trong lồng ngực, tiếc rằng lúc này đã vô kế khả thi. Bây giờ chẳng những hai chân không thể nhúc nhích mà ngay cả hai tay cũng rất nhanh sắp bị băng sương bao trùm rồi, có muốn cử động cũng không thể.
Trái lại thì khóe miệng Phong Nhã khẽ hé một nụ cười lạnh lùng, từ từ giơ lên Thái Âm Kính đang bùng cháy ngọn lửa màu tím, băng sương ở đằng trước kính ngưng tụ thành một thanh băng kiếm, không nói hai lời liền đâm vào U Hồn.
Băng kiến như con ngựa hoang bị đứt dây cương, nhanh chóng, mãnh liệt mà băng lãnh đâm thẳng vào chổ hiểm của U Hồn. Đồng tử U Hồn mở lớn, chẳng lẽ U Hồn ta anh minh cả đời, cứ như vậy mà chết trong tay một con nha đầu miệng còn hôi sữa? Trong mắt lại lóe ra một tia tuyệt vọng.
Không Trần trông thấy sinh mạng của U Hồn gặp nguy hiểm như chỉ mành treo chuông thì hừ lạnh một tiếng, nói với Tạ Vân Long:"Thanh Long, lão phu về trước." Dứt lời, liệt diễm trên lưỡi Hỏa Kỳ Lân xông thẳng lên trời, Không Trần hét lớn một tiếng rồi nhảy vụt lên, bay người đến giữa không trung rồi hung hăng bổ một kiếm cách không vềmảnh đất bị ngưng tụ thành tường băng gần Phong Nhã. Liệt diễm thế như lũ quét chồm tới, hóa thành một con dã thú, cẩn thận nhìn kỹ thì nó có hình dáng giống hệt thần thú kỳ lân trong truyền thuyết, "Gừ gào", nó gầm một tiếng to khiến tất cả tường băng, băng sương vỡ vụn, mà thanh băng kiếm đâm nửa đường về phía U Hồn cũng vang tiếng rắc rắc rồi vỡ nát thành từng mảnh.
Sau khi liệt diễm như thần thú hỏa kỳ lân đi qua thì tường băng vừa ngưng tụ trên mảnh đất nhanh chóng bị hòa tan, cây cối hoa cỏ xung quanh đó trong khoảng khắc bị hóa thành to tàn. Khi liệt diễm lại tới trước mặt Phong Nhã lại nhẹ nhàng tiêu tán, hình như cố tình né tránh Phong Nhã.
Thanh thế to lớn của một kiếm này của Phong Thần gần như khiến tất cả những người ở nơi này bị giật mình rồi đứng ngơ ngác tại chỗ, trong mắt Phong Nhã vẫn còn dư quang của ánh lửa, đôi mắt to, trong veo như nước bị sợ hãi mà thất thần. Thật lâu nàng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Tường băng trên người U Hồn giảm bớt thì mắt lộ sát cơ, giơ Lưu Tinh phiến lên định lao tới đánh úp Phong Nhã.
"U Hồn, lui ra!" U Hồn còn chưa kịp động thủ thì Không Trần đã quạt lạnh một tiếng. Sau đó thả lỏng Hỏa Kỳ Lân rồi thò tay bổ một chưởng xuống người Phong Nhã.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thời khắc nguy hiểm tới quá bất ngờ, Phong Nhã trở tay không kịp, hoàn toàn không kịp né tránh, nàng đành trơ mắt nhìn Không Trần lao đến ngày càng gần
Phong Nhã nhè nhẹ thở hắt ra, đôi mắt thanh lệ từ từ nhắm lại như dê đợi làm thịt, không hề làm ra bất luận phản kháng nào.
Trong khoảng khắc mơ hồ đó thấp thoáng bỗng có một đạo nhân ảnh đột ngột hiện lên, ngăn cản ở trước người nàng. Chỉ nghe được một tiếng khục rất nhỏ truyền vào trong tai rồi tắt lịm, thân thể Phong Nhã run lên rồi đột ngột mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt Phong Nhã đã đứng bần thần tại chỗ, ngây dại nhìn thân ảnh chắn trước người, bối rối không biết làm sao.
"Tuyết Diên, ngươi!"
Sắc mặt Tuyết Diên vẫn thung dung, khóe miệng khốn khổ run rẩy, ngập ngừng nói đứt quãng từng chữ:"Phong... Thần.... đại nhân. Chạy đi!", một dòng máu tươi chầm chậm lăn từ khóe miệng, rơi xuống yếu hầu đang giật giật, hình như nàng muốn nói nữa nhưng thủy chung lại không nói lên lời, rốt cục thân thể chấn động rồi run rẩy kịch liệt, yết hầu ngòn ngọt , kêu "A" một tiếng và phun ra một ngụm máu tươi, ngắm nhìn Phong Nhã lần cuối rồi từ từ ngã xuống đất.
Từng giọt máu tươi mà Tuyết Diên phun ra chậm rãi lăn dài trên gò má Phong Nhã, hai tay nàng ôm chặt lấy thân thể Tuyết Diên đang từ từ ngã xuống đất rồi cẩn thận đặt Tuyết Diên nằm trên mặt đất, đôi mắt nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt Tuyết Diên bây giờ đã không rõ sinh tử, trong mắt nói không hết nỗi bi thương và thê lương.
Một khắc này, thiếu nữ băng lãnh ấy khóc nức nở, thì thầm:"Vì sao?" Hình như nàng đang hỏi thiếu nữ nằm trong ngực, mà hình như cũng tự hỏi chính mình, hoặc là cũng đang hỏi lảo giả cầm kiếm đỏ lửa đứng ở trước người.
Khoảng giữa lông mày Không Trần dựng lên, thản nhiên nói:"Yên tâm đi, nàng không chết được vì lão phu không có ý định giết ngươi, chỉ dùng ba phần lực thôi." Chợt lại nói:"Lão phu còn có chuyện muốn hỏi ngươi, hãy cùng lão phu trở về Thánh Linh Cung, lão phu bảo đảm ngươi sau này tiền đồ vô lượng, ngươi thấy thế nào?"
Phong Nhã phảng phất như không hề nghe thấy những gì Không Trần vừa nói, sau một hồi khóc nức nở và thấp giọng thì thầm với Tuyết Diên thì thân thể khẽ run lên, ngọn lửa tím chậm rãi bốc cháy trong đôi mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Trần, lại cúi đầu ngắm nhìn Tuyết Diên nằm trong ngực, mà bất giác xung quanh nàng lại có ngọn lửa tím bùng lên bao phủ khắp nơi, ngọn lửa tím bất thình lình lấy thân hình Phong Nhã làm trung tâm rồi nhen nhóm và bùng lên như bấc đèn của ánh nến, quanh quẩn trên tay nàng và bốc cháy hừng hực.
Không Trần nhìn thấy trên người Phong Nhã biến hóa quỷ dị như vậy thì đồng tử co rút lại, bất giác cầm thặt chặt chuôi Hỏa Kỳ Lân trong tay hơn, cẩn thận nhìn một lát thì da mặt giần giật, ánh mắt đầy nghi hoặc và sợ hãi, khóe miệng run rẩy, thì thầm:"Chẳng lẽ, không phải ta đoán sai ...."
Lời còn chưa dứt thì trong ngọn lửa tím bốc cháy trên người Phong Nhã đã bay lên một một ngọn lửa đen kỳ dị.
Không Trần nhìn thấy hình dáng của ngọn lửa thì sợ hãi vô cùng nhưng ngay sau đó trong mắt lại lấp lánh sự vui mừng khó có thể che dấu, nhịn không được nói:"Đúng rồi, đúng rồi...." Nói được một nửa thì bật cười ha hả, trong mắt hiện lên một vòng điên cuồng, đứt quãng nói:"Đúng là nàng, Ngọc Nữ?"
Một trận bão gió bỗng nhiên nổi lên, khi thổi qua thân thể Phong Nhã thì bão gió cuốn lại thành hình lốc xoáy và quay ầm ầm xung quanh thân thể của nàng, điên cuồng xoay tròn. Phong Nhã chậm rãi đứng dậy, trong mắt ngọn lửa màu đen giao với ngọn lửa màu tím. Khi Không Trần nhìn thấy biến hóa quỷ dị trên người Phong Nhã thì bỗng nhiên lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân trong tay hắn đã bắt đầu kịch liệt rung động, ngọn lửa màu đỏ điên cuồng bùng lên, hình như những biến hóa trên người Phong Nhã cũng khiến cho nó vô cùng hưng phấn.
Không Trần vui mừng và bật cười lớn, ngọn lửa màu đỏ cháy trên Hỏa Kỳ Lân lập tức chồm lên, cười nói:"Hỏa Kỳ Lân, lão bằng hữu của ngươi đã ở ngay trước mắt." Nói xong, không thể che dấu hết sắc mặt vui mừng và thì thầm:"Luân hồi, đây chính là luân hồi?" Không Trần nói xong thì cười điên cuồng, giơ Hỏa Kỳ Lân lên rồi mạnh mẽ bổ xuống một kiếm.
Một kiếm này mang theo thanh thế to lớn, so với một kiếm vừa rồi thì chỉ mạnh lên chứ không yếu đi. Ngọn lửa màu đỏ bên trên Hỏa Kỳ Lân điên cuồng chồm tới đánh úp Phong Nhã, nhưng Phong Nhã lại không cần né tránh, lập tức nhảy vọt lên rồi nhấc Thái Âm Kính lên đập mạnh vào Hỏa Kỳ Lân.
Dưới một kích này, lực phản chấn khổng lồ trong va chạm đột ngột bắn ra khắp mọi nơi, lại nhấc lên một hồi trùng kích cực lớn, khiến cây cối quanh mình bị bật rễ rung chuyển, lắc lư không thôi, mà hết thảy mọi thứ ở dưới chân hai người đã lập tức bị tan thành tro bụi, không còn tồn tại.
Một kiếm qua đi, Phong Nhã bị đẩy lui hơn hai trường, thân thể khẽ run run rồi lập tức ổn định thân hình, lửa tím và lửa đen cháy trên thân thể bị yếu đi vài phần, lại nắm chặt Thái Âm Kính, vừa định lao đến đánh Không Trần thì khẽ nhìn kỹ bộ dáng của hắn, ánh mắt vô hồn như không còn tri giác, hình như bị cái gì đó thao túng và đã mất linh hồn vậy.
Không Trần gầm lớn một tiếng, lập tức một con mãnh thú Kỳ Lân chồm ra khỏi thân kiếm Hỏa Kỳ Lân, mang theo liệt diễm đập vào người Phong Nhã, Phong Nhã vẫn không cần tránh né như trước mà đang định phản kích, chỉ là đột nhiên con mãnh thú Kỳ Lân lại nhảy lướt qua bên người nàng.
Không Trần lạnh lùng cười cười, khóe môi hé ra nụ cười quỷ dị. Đúng là nhẹ nhàng cầm lỏng kiếm Hỏa Kỳ Lân ra phía sau chứ không động thủ lần nữa.
Chỉ thấy sau khi con mãnh thú Kỳ Lân nhảy lướt qua người Phong Nhã thì lửa tím và lửa đen đang bùng cháy trên người nàng lập tức bị dập tắt, giống như là bị cái gì đó ăn mất vậy. Ngay giây lát sau đó thì toàn thân Phong Nhã đã trở lại trạng thái bình thường, sắc mặt nàng tái nhợt và đứng ngây ngốc, ánh mắt đầy bối rối, lộ ra là nàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lại ngơ ngẩn nhìn Thái Âm Kính nhưng không hiểu được gì cả. Chỉ là nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Không Trần đã bổ xuống một chưởng từ phía trước, bổ xuống bờ vai, Phong Nhã rên lên một tiếng rồi nằm xụi lơ xuống mặt đất, không còn khí lực để giãy dụa.
Không Trần cười ha hả, hắn không thể che dấu hết được niềm hưng phấn ở trong lòng, ngắm nhìn Phong Nhã một lát và thả nhiên nói:"Lần này xem ngươi còn chạy được không." Cuối cùng lại quay ra nhìn U Hồn, nói:"U Hồn, trông chừng nàng, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mình ngươi chịu tội." Không Trần nói xong thì nhìn thật sâu trong mắt Phong Nhã, đôi mắt say mê ẩn chứa thê lương, chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong miệng khe khẽ thở dài:"Bắc Đẩu, Ngọc Nữ, ta vẫn đi tìm nàng."
U Hồn lên tiếng đồng ý rồi hậm hực đi tới, đôi mắt đầy oán độc nhìn Phong Nhã. Phong Nhã nhìn thấy U Hồn thì hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, ôm Tuyết Diên và không nói thêm gì nữa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh đứng nhìn còn chưa kịp hành động gì thì Không Trần đã quay người lại.
Chỉ thấy hắn than thở cái gì đó rồi xoay người, chạy lại gần Tạ Vân Long rồi đứng lại và lãnh đạm nói:"Thanh Long, bây giờ hãy giải quyết chuyện của chúng ta."
"Ta nói rồi, đồ vật đó, ta không thể cho ngươi."
"Vậy thì lão phu phải tự mình đoạt về." Không Trần nói xong liền đánh úp về phía Tạ Vân Long.
Ánh sáng màu xanh lập tức lóe lên trên tay Tạ Vân Long, hắn liền nhảy ngay về phía sau, sau khi hạ xuống thì nói với người ở sau cây đại thụ:"Thiệu huynh đệ, chạy đi, nhớ kỹ lời đệ đã nhận lời ta đấy, phải chăm sóc Tiểu Vũ cho tốt." Tạ Vân Long nói xong liền hét lên một tiếng rồi tiếp một chiêu của Không Trần, sau đó lại lui về phía sau mấy bước.
Không Trần nhướng mày, quát:"U Hồn, người đã ở nơi này thì một kẻ cũng không được đi."
"Vâng." U hồn dứt lời thì thân hình đã biến mất, phóng đến bên cạnh cây đại thụ, tốc độ cực nhanh của hắn khiến cho người khác khó có thể nhận ra. Mặc dù Thiệu Cảnh đã nắm chặt Thuần Dương Kính trong tay nhưng còn chưa kịp xuất thủ thì U Hồn đã đánh úp vào một trảo. Thiệu Cảnh còn chưa kịp né tránh thì vai trái đã nằm trong tay U Hồn, chợt bị hắn nhấc lên như con gà trống rồi ném ra bên ngoài, kêu "A" một tiếng và rơi xuống bên cạnh Phong Nhã.
Sắc mặt Phong Nhã tái nhợt, nàng nghe thấy có tiếng vang bên người thì không nhịn được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sắc mặt Thiệu Cảnh u ám, một tay ôm vai trái, người đầy bụi đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phong Nhã.
Bốn mắt nhìn nhau, Phong Nhã ngây dại, cả kinh nói:"Thiệu Cảnh? Sao lại là ngươi?"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào