Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 166: Gặp lại kẻ thù
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Cẩn thận đứng trước gương tô lại chút lông mày, chỉnh sửa lại ria mép đã được gắn lên, Lâm Tề cẩn thận nghiêng đầu nhìn kỹ mình trong gương một chút, tóc khô vàng, hốc mắt hãm sâu, làn da hơi biến thành màu đen, ánh mắt không có tinh thần híp lại thành một đường kẻ, từ trong kẽ con ngươi màu xám hở lộ ra luồng sáng điên cuồng.
Giả dạng thành một con bạc chuyên sống về đêm quá độ dẫn tới thiếu thốn tinh lực quả thật trông rất sống động. Lâm Tề ở Duner đã gặp hầu hết đám ma bài bạc mục nát này, bọn họ giống như chết vậy, buồn bã xỉu xìu như quả cam bị vắt sạch nước, đồng thời hai tròng mắt đỏ ngầu giống như trong mắt ẩn chứa núi lửa điên cuồng.
- Thật giống bộ dạng của cao thủ đánh bạc!
Lâm Tề xoay thắt lưng, cười hỏi Vu Liên:
- Cho dù ta tháo mặt nạ xuống, bọn họ cũng không nhận ra ta đúng không?
Vu Liên vuốt cằm, nhìn kỹ Lâm Tề với bộ dạng mới, chậm rãi gật đầu:
- Thủ lĩnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận ra ngươi. Dù sao đêm nay tụ hội rất nhiều tiết mục, đánh bài tuy rằng quan trọng nhưng ta nghĩ hai cô gái nhỏ kia sẽ không đến xem đánh bài đâu.
Lâm Tề nhún nhún vai, hài lòng tậc lưỡi phát ra tiếng giòn vang. Hắn nhìn Long Thanh đang đứng bên cạnh, vị hậu duệ quý tộc Đông Phương tóc đen mắt đen này cũng đã thay hình đổi dạng, biến thành một người có bộ mặt trắng bệch, gương mặt gần như trong suốt, hai gò má hãm sâu giống như quỷ bệnh, màu đỏ tươi từ hai tròng mắt lóe ra sự sắc lạnh khiến người ta không rét mà run, mái tóc dài lộn xộn giống như vô số con rắn ở sau đầu.
Hiện tại Long Thành nhìn giống như ác ma hút máu người thường đi lại trong bóng đêm, quanh người y tỏa ra luồng lạnh ẩn ngầm sẽ khiến người khác liên tưởng đến điểm này. Dưới tài nghệ hóa trang tổ truyền tinh diệu của Lâm Tề, hơn nữa với công pháp tự thân tuyệt diệu của Long Thành có thể khống chế cơ thể và huyết khí di chuyển mới có thể có được bộ mặt tuyệt diệu như thế.
- Được rồi, ta cũng không phải sợ bọn họ!
Lâm Tề đắc ý giơ hai tay lên:
- Chỉ có điều trước khi các nàng ở lên giường với Đề Hương, trước khi chúng ta phải lấy được hai triệu tiền vàng treo thưởng, và trước khi bề trên của Vu Liên chính thức được năm vị trí kia đã, chúng ta không thể mạo hiểm. Không thể để cho bọn họ biết chúng ta đã về tới đế đô, nhất định phải giữ bí mật, chúng ta tuyệt đối phải giữ bí mật!
Long Thành không nói gì gục gặc cổ, tự tán thưởng khuôn mặt mới của mình một chút, y hơi suy sụp lắc đầu:
- Thật sự là vì ép một nữ nhân với một ác quỷ phong lưu, ta phải thay đổi thành bộ dáng thế này sao? Tuy nhiên thôi được, ngươi xác định đêm nay ta có thể trong buổi tụ hợp chết tiệt kia mà biết được tin tức ta cần chứ?
Long Thành muốn biết hành trình an bài của hoàng đế đế quốc.Tin tức này người bình thường căn bản không thể nào biết được, Long Thành mới đến dù có đi khắp ngõ cũng không thể tìm hiểu được tin tức này, thậm chí y cũng không biết là y nên bắt cóc ai để tra hỏi tin tức này.
Cho nên, đêm nay Lâm Tề dẫn y tham gia buổi tụ hợp bí mật chính là hy vọng lớn nhất của Long Thành. Y phải nhanh chóng nắm giữ hướng đi của Hoàng đế đế quốc, sau đó hoàn thành một số điều kiện đặt ra trong cuộc đánh cược giữa y và người Đông Phương nào đó, sau đó nhanh chóng trở về Đông Phương.
Lâm Tề vỗ vỗ bả vai Long Thành, mỉm cười lên tiếng:
- Yên tâm đi, không có gì đáng lo. Ô, tin tức ngươi muốn biết kia ngay đêm nay sẽ có, ngươi yên tâm! Vu Liên, ngươi nói xem, những người tới tham với Đề Hướng các hạ đều là những người có thân phận đúng không?
Vu Liên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng vậy, đêm nay tham gia tụ hợp tại câu lạc bộ tư nhân của Đề Hương các hạ đều là những nhân vật lớn có thân phận tương đương với Đề Hương các hạ. Tin tức bọn họ linh thông, không có chuyện gì ở đế đô giấu được bọn họ. Chỉ cần một vài kỹ thuật hỏi khéo léo, không gì chúng ta không nghe được.
Hài lòng gật đầu, Long Thành ưỡn ngực, thở dài:
- Vậy thì, cùng các ngươi giúp tên tiểu tử làm bậy làm bừa một lần. Ồ, dường như mấy ngày này ta đến phương Tây, hình như đã làm không ít việc xằng bậy?
Lắc đầu, Long Thành lại thở dài thật sâu, có vẻ như chua xót bản phu quân ta bị buộc làm kẻ tặc.
Bận rộn một trận xong, ba người Lâm Tề, Long Thành, Vu Liên ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên chiếc xe ngựa do Đề Hương phái tới, chậm rì rì đến câu lạc bộ tư nhân của Đề Hương bên ngoài thành. Về phần Enzo, xui xẻo vì lập được quân công lớn, bị quân đội gửi công văn khen ngợi và liên quan đến việc tặng thưởng huân chương quân công, hai ngày nay y thành người tâm phúc trong mắt huấn luyện viên, ngày nào cũng có nhiều huấn luyện viên nhàn rỗi cả người ngứa ngáy đi tìm y, hoặc là phái y đi tuần tra, hoặc là phái y đi dọn dẹp ký túc xá, hoặc là bắt y đi tới sân thao luyện.
Cho nên buổi tụ hợp đêm nay Enzo không có cách nào tham gia, mà sự việc đêm nay, thật ra Enzo cũng không có tác dụng gì.
Xe ngựa bốn bánh nhẹ nhàng chạy trên đường phố đế đô sạch sẽ, đường cái đế đô này là đường chuyên dành cho các quan to quý nhân đế đô, cho nên không sợ bão tuyết lớn, đường phố này được rửa dọn sạch sẽ. Không có tuyết đọng quấy rối nên không đến một giờ, đoàn người Lâm Tề đã từ cửa đông ra khỏi đế đô, sau đó đi về hướng đông bắc chuyển vào một con đường bóng cây nhỏ, lại đi hơn nửa giờ đến một vịnh sông lớn của sông Thain.
Vịnh sông lớn này khu vực rất rộng, nhìn quả thật không giống như hồ nước, bốn phía đều có núi nhỏ che, là một nơi bí mật rất tốt để che giấu, cho dù là bão tuyết bên ngoài tàn sát bừa bãi, nơi này vẫn yên lặng như cảnh tiên thế ngoại.
Ở nơi này trồng nhiều loại cây cảnh và loại hoa quý hiếm, một tòa lầu nhỏ ba tầng ẩn trong vườn cây xanh rờn, một số người đàn ông mặc trang phục xếp thành hàng không một tiếng động đi qua đường mòn, mỗi một người đàn ông vạm vỡ đều cầm theo một con chó đấu hung mãnh, làm nơi này một con kiến cũng không lọt qua được.
Nơi này chính là cứ điểm bí mật của Đề Hương, được tốn một chi phí rất cao để xây dựng. Đề Hương thường xuyên tổ chức các loại buổi tụ hợp bí mât ở đây, đủ loại nhân vật muôn hình muôn vẻ xuất nhập trong này, một số thì vô cùng xa hoa, một số là công tử được hưởng tiếng tăm từ con ông cháu cha tại đế đô.
Một đội đàn ông chặn xe ngựa lại, ba người Lâm Tề đành phải xuống xe đi bộ. Không chỉ có bọn họ, bất cứ kẻ nào tới nơi này đều phải xuống xe, xuống ngựa, theo đường mòn đặc biệt đi vào. Đây cũng là do Đề Hương cố ý làm một vài thủ đoạn đề phòng, phòng ngừa một số người mang theo những người không thích hợp hoặc những gì đó cổ quái tiến vào địa bàn của y.
Mấy năm trước, một nơi tư nhân cũng có tính chất gần như vậy ở gần đế đô đã bị người ta dùng xe ngựa mang một ma thú bậc cao đi vào, hậu quả có thể tưởng tượng, đó thật sự là một cơn ác mộng.
Ba người vừa đi được vào bước, sau lưng vọng đến một tiếng quát lớn.
- Đó là ai vậy? Chẳng phải là con chó săn Vu Liên sa cơ thất thế vừa được Đề Hương thu nhận đó sao?
Lâm Tề phẫn nộ ngạc nhiên quay đầu lại, thấy bên trong một chiếc xe ngựa xa hoa, Bối Á mặc trang phục nặng nề đang bước tới bên này.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 167: Hết sức đỏ mắt
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Mấy ngày trước nhà mình bị ma thú hung dữ vồ cắn, Bối Á bị thương không nhẹ.
Nhưng thân là cháu ruột duy nhất của Bối An, một trong tam đại nguyên soái của đế quốc, Bối Á đương nhiên được chăm sóc và trị liệu kỹ lưỡng, chỉ mất thời gian hai ngày gã đã vui vẻ xuất hiện trước mặt đoàn người Lâm Tề.
Vẫn là chiếc áo giáp vàng rực như trước, lúc này trên người Bối Á còn khoác thêm chiếc áo hoàng màu đỏ thuần. Chiếc áo choàng dài đón gió bay phần phật, Lâm Tề mắt tinh thấy được bên trong lớp áo choàng đã được dùng lớp tơ vàng thêu ma pháp thành trận phòng ngự. Rất rõ ràng, lần trước Bối Á bị ma thú cường mạnh dập nát áo giáp, lần này y không chỉ thay đổi một bộ áo giáp ma khác, mà còn dùng áo choàng ma pháp này hộ thân.
Bối Á nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Lâm Tề, cái mũi gần như là dí sát vào mũi Vu Liên, tức giận rít gào:
- Vu Liên, tên ti tiện này, ngươi có tư cách gì mà ở trong này? Đây là nơi mà ngươi được tới sao?
Lâm Tề và Long Thành bộ dạng rất bình thường, tay của hai người giấu ở trong tay áo, nghển cổ nhìn sang động tĩnh bên này. Hai người đều không hé răng, cũng không ra tay, đương nhiên, nếu Bối Á dám có bất luận hành động gì quá phận với Vu Liên, Lâm Tề sẽ không chút do dự bị lộ diện mạo thật mà bổ ra một búa cho hắn ta đầu rơi máu chảy.
Vu Liên cũng không hé răng, y nhún nhún vai, lui về sau một bước, nhưng Bối Á từng bước tiếp cận sát tới, vẫn đối mặt sát với Vu Liên, rít gào:
- Loại người suy tàn như người, là sự sỉ nhục của toàn bộ quý tộc đại lục, chim sẻ muốn ngóc đầu lên lợi dụng người khác, thật là kẻ không có liêm sỉ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Bối Á mắng quá khó nghe, Vu Liên cũng không thể không tức giận. Tuy rằng Bối Á có chỗ dựa vững chắc, nhưng dù sao hiện giờ Vu Liên cũng là người bên cạnh Đề Hương, nếu Vu Liên cứ để Bối Á nhục mạ như vậy, không chỉ làm mất hết mặt mũi gia tộc, còn liên lụy tới thể diện của Đề Hương.
Thể diện quý tộc vô cùng nặng, nếu Vu Liên đối mặt với sự vô duyên cớ rít gào nhục mạ của Bối Á mà không đáp trả lại gì, y sẽ lập tức bị tất cả giới quý tộc bài xích, ngay cả Đề Hương cũng tuyệt đối sẽ không dám đứng ra bảo vệ một kẻ rác rưởi bên cạnh mình.
Cho nên Vu Liên cầm chuôi kiếm, một tia đấu khi không ngừng rót vào trong chuôi kiếm ma pháp mà Lâm Tề đưa cho gã. Con ngươi màu xanh lam hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, Vu Liên quát Bối Á:
- Bối Á các hạ, ngài thật giống là một con chó điên hung hăng cắn người lung tung, thế mà là quý tộc vinh quang sao? Ngươi mới là kẻ làm mất hết thể diện của tất cả quý tộc! Có quý tộc nào điên cuồng giống như ngài không?
Bối Á bị lời của Vu Liên làm cho tức giận, y phẫn nộ nhìn Vu Liên, tay phải cũng cầm chuôi kiếm, rất có thể bị kích động một kiếm đâm chết Vu Liên. Lâm Tề đứng ở bên cạnh Vu Liên chậm rãi tiến lên một bước, chân trái động động, tay phải đã nắm chặt lại, chỉ cần Bối Á dám đâm, Lâm Tề cũng dám xử lý. Nguyên soái Bối An hàng năm trấn thủ chiến bảo Normand, mấy con trai ông ta cũng không ở đế đô, Bối Á chỉ lẻ loi một mình ở đế đô, Lâm Tề có phần nắm chắc sẽ không làm kinh động tới bất cứ kẻ nào.
Đơn giản là giết quý tộc mà thôi!
Lâm Tề âm u mỉm cười vài tiếng, lạnh lẽo đến mức khiến Bối Á chấn động như chim sẻ vội lui ra sau mấy bước, kinh ngạc nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tề. Lâm Tề vừa mới cười vài tiếng âm hiểm, còn có sát khí trên người hắn khiến Bối Á cực kỳ khó chịu, y cảm giác cả người mình giống như bị kim đâm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lâm Tề tấn công.
Kinh ngạc nghi hoặc nhìn Lâm Tề một cái, Bối Á mặt biến sắc liên tục lui về sau, hơn mười đàn ông mặc áo giáp bac nhanh chóng đi tới, bảo vệ Bối Á vào giữa. Long Thành đột nhiên bật cười thành tiếng:
- Thật sự là một quý tộc dũng cảm không sợ hãi, mặc nguyên bộ áo giáp, không ngờ bởi vì câu nói của dân chúng lương thiện chúng ta tay không tấc sắt mà lại sợ hãi rụt về!
Câu châm biếm của Long Thành khiến Bối Á tức giận mặt xanh mét, y phẫn nộ định xông lên giáo huấn Long Thành một trận, nhưng Vu Liên không sợ hãi rút kiếm ra, đấu khí nhẹ nhàng và khéo léo đã bắt đầu khởi động, trong thân kiếm bắt đầu kích thích lực lượng ma pháp bộc phát ra.
Nhẹ nhàng vung trường kiếm lên, kiếm phong tạo nên quang ảnh mỹ lệ giống như hài đồng trong tiên cảnh mộng ảo, hàn khí lạnh buốt đến thấu xương ẩn giấu trong ảo ảnh, tuy rằng Vu Liên chỉ vung trường kiếm một lần nhưng lại giống như gã đã đồng thời múa về phía trước hơn mười kiếm.
Kiếm quang mỹ lệ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu kỹ thuật mỹ kiếm hiện nay của các quý tộc. Các đó không xa vài công tử từ trong xe ngựa đi ra đều vỗ tay hoan hô khen ngợi. Có một thiếu nữ mặc áo choàng bạch kim mỉm cười:
- Bối Á, chẳng phải ngươi được xưng là chiến sĩ mạnh nhất trẻ tuổi nhất đế đô sao? Đánh thắng hắn ta, ta sẽ đồng ý hẹn hò với ngươi!
Bối Á xanh mặt vẫn đứng yên tại chỗ, y chằm chằm nhìn trường kiếm trên tay Vu Liên, tay phải cầm kiếm chợt căng thẳng.
Vu Liên không ngờ chỉ dùng một thanh binh khí ma pháp, hơn nữa thấy kiếm quang của thanh trường kiếm lại tà dị mỹ lệ như vậy, rõ ràng ma pháp trận khắc trên đó vô cùng cao cấp, chứ không phải loại vũ khí ma pháp tầm thường. Một gia tộc Nam tước suy tàn sao có thể có được loại vũ khí quý báu mà tiền vàng không thể mua được này? Tổ tiên Vu Liên cũng chưa từng là tướng lĩnh đại tướng xuất binh gì cả, loại mặt hàng cao cấp này không thể nào là binh khí tổ truyền của hắn được.
Ra tay giáo huấn Vu Liên?
Lâm Tề và Long Thành lại đều tỏa ra hàn ý dày đặc, khiến Bối Á không dám vọng động, nhất là Long Thành đứng bên cạnh mang vẻ mặt châm biếm, chẳng khác gì ác long gây chiến, tạo cho Bối Á sự uy áp về tinh thần, y không dám vọng động, một chút cũng không dám vọng động.
Ngay khi Bối Á chưa biết nên làm gì, thì đã có tấp nập con ông cháu cha đế đô tụ tâp tới, phẫn nộ rít gào.
- Vu Liên, tên đê tiện vô sỉ này! Enzo đâu? Tên Enzo đê tiện tiểu nhân ở đâu? Tên Lâm Tề khốn kiếp ở đâu? Nói cho bọn họ biết, ta muốn khiêu chiến với chúng!
Một đôi bao tay từ trong đám đông bay ra, bắn thật mạnh vào mặt Vu Liên.
Bị Lâm Tề đùa giỡn đã mất mặt cực lớn, lại hại đến đám người bạn tâm phúc bị buộc phải rời khỏi Học viện lục quân. Hắc Mã Hào Tư (Black Ô House) tức giận ngút trời vọt ra từ trong đám đông, vằn mắt đỏ lên phẫn nộ rít gào, đứng thẳng tắp bên cạnh Bối Á.
Cung kính hành lễ thật sâu với Bối Á, Hắc Mã Hào Tư lên tiếng rít gào:
- Bối Á các hạ, xin ngài hãy tặng cơ hội này cho ta, để ta dạy cho tên tiểu nhân vô sỉ này một bài học!
Bối Á vui vẻ, y chậm rãi gật đầu, ra sức vỗ vỗ bả vai Hắc Mã Hào Tư :
- Hào Tư, ngươi rất vũ dũng, ta biết mà. Ta cho ngươi cơ hội này!
Hắc Mã Hào Tư xoay người, nhìn chằm chằm Vu Liên, cười lạnh nói:
- Nói cho đám đê tiện tiểu nhân Enzo biết, đây là ta khiêu chiến với đám vô sỉ các ngươi. Sau khai giảng, Học viện lục quân chúng ta vào năm cuối có diễn luyện thực chiến, ta khiêu chiến với các ngươi!
Ngón tay cái chĩa vào ngực mình, Hắc Mã Hào Tư ngạo nghễ:
- Các ngươi, có dám không?
Vu Liên cười khổ quay sang nhìn Lâm Tề.
Lâm Tề chậm rãi gật đầu.
Diễn luyện thực chiến? Ai sợ ai chứ?
(Có một số tên tiếng Anh, mình sẽ chuyển sang tên phiên âm tiếng Trung cho tiện nhé. Ví dụ như Black Ô House, các tập trước đã xuất hiện, giờ mình sẽ để là Hắc Mã Hào Tư)
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 168: Cơn tức
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Tất cả học viên năm tư của học viện quân sự đế quốc Gaul đều có truyền thống như vậy, cũng chính là vào năm học cuối cùng của bọn họ tại học viện, khi mùa xuân hoa nở là lúc bắt đầu năm học, hoc viên năm tư sẽ dựa theo ý nguyên mà tự chia làm từng nhóm tiếp cận tiến hành diễn tập thao luyện thực chiến.
Điều kiện luyện tập thao diễn không giống với thi triển, nhóm học viên năm tư phải bộc lộ tất cả những thứ mà họ học được trong bốn năm qua. Nếu biểu hiện của bọn họ tốt, bọn họ sẽ được tướng lĩnh quân đội khen thưởng, từ đó về sau một bước lên mây. Nếu bọn họ xuất hiện sai lọt gì, vậy thì trong năm học cuối cùng huấn luyện viên bọn họ sẽ dùng thời gian một năm đề bù lại sai lọt đó, để bọn họ không đến mức bị vứt bỏ tính mạng trên chiến trường thật sự.
Mỗi một nhóm học viên tham gia diễn luyện thực chiến ít nhất năm mươi người, nhiều nhất một trăm người, đồng thời có thể mời giáo viên bên ngoài học viện không quá mười người tham gia diễn tập. Nhưng bên ngoài viện cũng có hạn chế nhất định, như là: giáo viên ngoài viện đã từng tham gia diễn tập thực chiến, không được tham gia lần thứ hai; người biên chế chính quy trong quân đội không được tham gia; hộ vệ tư binh gia tộc quý tộc, chỉ cần là thành viên có trong danh sách đế quốc lập ra không được tham gia.
Sở dĩ cho phép người ngoài viện tham gia diễn luyện là bởi vì có thể mời được người dũng mãnh bên ngoài viện cũng là một cách tổng hợp thực lực cho học viên tốt nghiệp. Nếu như lúc Enzo tham gia buổi diễn luyện thực chiến, giả thiết nói, gã có thể mời ba vị kỵ sĩ Địa vị tham gia diễn tập, mà ba vị kỵ sĩ Địa vị này từ trước tới giờ chưa từng tham gia diễn tập thực chiến, không phải quân đội chính quy đế quốc, cũng không phải là hộ vệ tư binh đăng ký chính thức trong gia tộc quý tộc nào đó của đế quốc, vậy thì ba kỵ sĩ này có giá trị lớn bao nhiêu?
Mà bản thân Enzo thông qua ba kỵ sĩ này giành được thể hiện hoàn mỹ, chứng tỏ gã giao du rộng lớn, chứng minh được mạng lưới quan hệ của gã. Mà ba vi kỵ sĩ này nếu có thể vì Enzo tham gia diễn luyện thực chiến, vậy thì trong tương lai khi Enzo chính thức nhập ngũ, bọn họ có lẽ sẽ trở thành thân vệ hay thân binh cho Enzo?
Nếu là thật, đây chẳng phải là vô hình chung tăng thêm thực lực quân sự cho đế quốc sao?
Nói trắng ra, cho phép người bên ngoài học viện tham gia diễn luyện thực chiến cũng chính là một trong các thủ đoạn đế quốc cướp đoạt nhân tài ẩn giấu trong nhân gian một cách tốt nhất! Dù sao diễn luyện thực chiến hết thảy đều căn cứ vào thực chiến, nếu một kỵ sĩ bậc cao có thể biểu hiện xuất chúng trong diễn luyện thực chiến, đương nhiên người đó sẽ được tướng lĩnh quân đội ưu ái, nhanh chóng được đề bạt trọng dụng.
Nhưng cái gọi là trong thực chiến hết thảy điều gì cũng có thể xảy ra, cho nên hàng năm thủ đô đế quốc cho phép học viện quân sự tại các trường đại học tỷ lệ tử vong là 10%. Đây là một con số đáng sợ, giống như Enzo cùng với học viên của Học viện lục quân có hơn hai ngàn người, vậy chính là trong diễn luyện thực chiến đế quốc cho phép bỏ mình nhiều nhất ba trăm người.
Đây không phải binh lính bình thường, mà là những quan quân tinh anh mà đế quốc tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng hết thảy xuất phát từ thực chiến, đế quốc lại cho phép tỷ lệ tử vong cao như vậy, là bởi vì trong diễn luyện thực chiến bất cứ lúc nào cũng có thể chết, cho nên, nếu học viên tại học viện quân sự các trường đại học của đế quốc thuận lợi tốt nghiệp, một khi bọn họ ra chiến trường, bọn họ sẽ không sợ tử vong, bởi vì bọn họ đã từng trực tiếp đối mặt với tử vong!
Không thể nghi ngờ đây cũng là nơi tốt nhất để các học viên học viện quân sự giải quyết ân oán cá nhân, ngươi có thể hợp tình hợp lý hợp pháp giết kẻ đối đầu ngươi. Chỉ cần ngươi có thể không giết chết hết kẻ thù của ngươi trên thực chiến giống như trên chiến trường, vậy thì không ai sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi.
Hắc Mã Hào Tư ở ngay trước mặt nhiều công tử quý tộc như vậy đề xuất khiêu chiến với Vu Liên, chính là y muốn Vu Liên không có đường rút lui.
Nếu Vu Liên không dám ứng chiến, không chỉ có Vu Liên, mà ngay cả Enzo cũng bị liên lụy. Một khi không dám nhận khiêu chiến của học viên Học viện lục quân trong diễn luyện thực chiến, cho dù người đó được vào quân đội chính quy cũng sẽ bị đồng nghiệp bài xích, quân đội không để tâm sự tồn tại của cuồng ma giết người, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ bài xích hết thảy những kẻ nhát gan!
Cho nên Vu Liên chụp lấy bộ găng tay của Hắc Mã Hào Tư ở trên không, ném xuống đất dùng sức dẫm chân thật mạnh trên đó, khinh miệt phun một bãi nước bọt lên nó. Vu Liên dựng ngón trỏ lên, hướng về phía Hắc Mã Hào Tư lắc lắc:
- Ta đại diện cho Enzo đồng ý lời khiêu chiến của ngươi, Hắc Mã Hào Tư? Chúng ta chờ xem!
Cười lạnh một tiếng, Vu Liên cũng tháo găng tay mình ra ném thật mạnh vào mặt Hắc Mã Hào Tư.
Hắc Mã Hào Tư không né tránh, y để mặc bộ găng tay kia ném trúng mặt mình. Y hưng phấn nhìn Vu Liên, là thế đấy, y thích khiêu khích và làm nhục Vu Liên, hành động của Vu liên khiến thù hận giữa bọn họ không thể nào hóa giải được nữa, đã chuyển biến thành khiêu chiến quyết đấu!
Ở Học viện lúc quân ngày thứ ba sau ngày khai giảng, nhóm học viên năm tư đã tự tổ chức thành nhóm, tiến vào buổi diễn luyện thực chiến, tiến nhập vào sân bãi diễn luyện đặc biệt nơi tiến hành diễn luyện thực chiến trong một tháng. Hắc Mã Hào Tư vì đám người Lâm Tề mà chuẩn bị một sự kinh ngạc bất ngờ cực lớn, y muốn cho toàn bộ đám du côn lưu manh Thiết Quyền Huynh Đệ Hội toàn quân bị diệt.
Thở mạnh ra một hơi, Hào Tư nắm chặt tay lại.
Bối Á khẽ khàng kích động thêm, gã trầm giọng nói:
- Hào Tư, làm tốt lắm, ta đã muốn giáo huấn đám bại hoại này rồi. Chờ lúc các ngươi bắt đầu diễn luyện thực chiến, ta sẽ đi trợ uy cho ngươi.
Bối Á cười tươi rất cổ quái, gã không chỉ là muốn trợ uy không thôi, gã càng muốn viện trợ cho Hắc mã Hào Tư. Vu Liên này sa cơ thất thế, không ngờ hắn ta trở thành chó săn cho Đề Hương? Vốn Bối Á và Vu Liên không oán không thù, nhưng ai kêu Đề Hương có quan hệ với hai tiểu mỹ nhân Nhã và Linh kia chứ? Thuận lý thành chương xử lý Vu Liên này cũng là dằn mặt Đề Hương kia.
Thấy vẻ đắc ý dạt dào của Hắc Mã Hào Tư và Bối Á, Lâm Tề khẽ khàng lắc đầu.
Chậm rãi đi tới trước mặt Hắc Mã Hào Tư, Lâm Tề khàn giọng cười cười:
- Khục khục, quý tộc thật là người dũng cảm quyết chiến, vậy đêm nay có dám đánh một ván bài với chúng ta không?
Lắc đầu, Lâm Tề cười rất cổ quái:
- Không dám ư, công tử bột ngươi sao có can đảm!
Không thèm nhìn Hắc Mã Hào Tư đang tức giận đến tím mặt, Lâm Tề ngoắc ngón tay với Bối Á:
- Nhìn ngươi có vẻ giống nhân vật lớn gì đó, vậy thì ngươi thật sự là quý tộc đích thực của Đế quốc Gaul, là quý tộc kiêu ngạo, vậy thì, tối nay chúng ta đánh một ván chứ?
Lâm Tề lấy một chiếc khăn tay màu đen, ra sức lau lau cái mũi, sau đó ném trước chân của Bối Á.
- Không phải khiêu chiến, lại càng không phải quyết đấu, chỉ là mời Bối Á các hạ tôn quý, ngươi có dám đánh một ván với chúng ta không?
Mắt Bối Á đỏ ngầu, là Lâm Tề làm nhục gã sao?
Bối Á cao ngạo tự phụ chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy? Gã phẫn nộ rít gào, đạp một cước thật mạnh lên chiếc khăn lụa của Lâm Tề ném dưới chân.
- Đồ ngu xuẩn vô tri, vậy đến đây đi! Chẳng lẽ ta sợ sự khiêu chiến của các ngươi sao?
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 169: Đối tượng đánh cược
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Sau một trận phong ba, Bối Á và Hắc Mã Hào Tư sóng vai đi vào tiểu lầu.
Nhận ra được, biểu hiện vừa rồi của Hắc Mã Hào Tư khiến Bối Á vô cùng hài lòng. Hai người nói chuyện vô cùng thân mật. Lâm Tề nhìn hai người đi xa, không khỏi liên tục gật đầu. Điểm này cũng không kỳ lạ, Bối Á và Hắc mã Hào Tư đều là quý tộc quân sự, đơn giản chỉ là thế lực quân đội của gia tộc Bối Á hùng mạnh hơn gia tộc Hắc Mã Hào Tư.
Thậm chí Lâm Tề có thể tưởng tượng ra, có lẽ gia tộc Hắc Mã Hào Tư chính là phụ thuộc vào gia tộc Bối Á, điều này rất có khả năng.
Quân đội, máu và đao đã rèn luyện ra quái thú bạo lực, tại địa ngục máu tanh kia, sinh vật giống đực đã cùng nhau nhỏ máu liều mạng cực kỳ dễ bồi dưỡng ra giao tình thâm sâu không thể phá vỡ. Loai giao tình này theo năm tháng trôi lại càng trở nên thuần hậu, thậm chí còn ảnh hưởng đến giao tình của con cháu đời sau.
Bối Á và Hắc Mã Hào Tư đều chưa từng qua chiến trường, nhưng việc này cũng không gây trở ngại giao tình của bọn họ.
Ít nhất vừa rồi đúng lúc Hắc Mã Hào Tư ra mặt cứu Bối Á một trận, đây rất khó nói là trùng hợp hay là cố ý.
Nhìn thật sâu theo Bối Á và Hắc Mã Hào Tư, Lâm Tề cười lạnh vài tiếng. Các công tử và tiểu thư thiên kim con ông cháu cha gần đó đều tò mò liếc nhìn Lâm Tề và Long Thành, khóe mắt lại đảo qua Vu Liên, bọn họ khẽ cười, kiêu ngạo dưới sự bảo vệ của hộ vệ đi về phía tiểu lầu ở sâu trong bóng cây.
Tối nay là Đề Hương triệu tập tụ hợp, gần như tất cả con cháu dòng họ có cấp bậc ở đế đô đều đến tham dự. Buổi tụ hội tối nay không chỉ có hát hay múa giỏi, không chỉ có ăn uống linh đình, mà quan trọng hơn là đánh bài, mà con cháu quý tộc đế đô biết rõ đó ván bài gì.
Đằng sau ván bài này quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng bề ngoài, ván bài này quyết định quyền sở hữu của cửa hàng “Ngân Loan nguyệt” đứng thứ ba ở đế đô. Nếu ván bài tối nay Đề Hương thắng, vậy thì y sẽ chiếm được quyền sở hữu cửa hàng Ngân Loan Nguyên, lợi nhuận hàng năm hàng ngàn vạn kim tệ rất lớn đều thuộc về Đề Hương.
Nếu đêm nay Đề Hương thua ván bài này, vậy thì y sẽ phải trả giá bằng toàn bộ tất cả cửa hàng cũng mấy trang viên ngoài thành và hai nơi trong thành đứng tên của y, tổn thất như vậy cũng là con số hàng ngàn vạn.
Lỗ tai Long Thành giống như tai ngựa tự do chuyển động, y nghe được rõ ràng những lời nói nhỏ nhẹ của thanh niên quý tộc ở đây, y mỉm cười:
- Rất thú vị, Đề Hương kia rất có can đảm, ván bài quan trọng như này mà hắn ta lại giao cho đám người chỉ quen vài ngày?
Nhĩ lực của Lâm Tề cũng rất nhạy bén, hắn cũng nghe được hết những âm thanh của đám người đó nói, hắn nhún nhún vai, ra sức vỗ vào ngực mình:
- Nhìn bộ dạng của ta là biết, ta vô cùng đáng tín nhiệm! Ồ, tuy nhiên cũng thật kỳ ạ, hắn ta thật sự yên tâm về ta sao?
Lắc đầu, Lâm Tề đang định tiếp đón Long Thành và Vu Liên đi lên tiểu lầu, thì ba chiếc xe ngựa màu vàng đã yên lặng không một tiếng động đi đến. Năm mươi cấm vệ cung đình mặc quần màu trắng bó sát người, bên trên là áo đỏ bó sát người, giáp trụ màu đồng thau bảo vệ xung quanh ba chiếc xe này, cưỡi ngựa ngạo nghễ đi tới.
Hộ vệ vừa bắt các công tử quý tộc đế đô xuống xe lại không ngăn cản ba chiếc xe ngựa này, bọn họ kính cẩn rẽ ra hai bên đường, khom người thật sâu về phía ba chiếc xe ngựa. Ba chiếc xe ngựa châm rãi đi vào đường nhỏ, lúc đi qua ba người Lâm Tề, dường như có người khẽ nói một câu, cấm vệ cung đình cưỡi tuấn mã cùng chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại.
Tấm rèm xe ngựa được vén lên, một thanh niên có khuôn mặt dịu dàng khiến người khác vừa thấy đã cảm thấy thân thiết cười vẫy tay về hướng Vu Liên.Vu Liên vội vàng đi tới, cung kính vái chào thanh niên kia theo lễ tiết cung đình:
- Lạp Đồ Tư điện hạ!
Lạp Đồ Tư khẽ cười, nhìn lướt qua Lâm Tề và Long Thành, chậm rãi gật đầu:
- Hai vi kia chính là người mà Đề Hương đã nói với ta sao?
Lâm Tề tiến lên một bước, hơi cúi người hành lễ với Lạp Đồ Tư:
- Điện hạ, rất vinh hạnh được gặp ngài!
Long Thành thì kiêu căng khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Lạp Đồ Tư. Vu Liên gọi Lạp Đồ Tư là điện hạ, rõ ràng Lạp Đồ Tư là thành viên hoàng thất đế quốc, hơn nữa lại quen biết với Đề Hương, vậy thì khẳng định hắn ta chính là thành viên hoàng thất dòng chính của đế quốc. Nhưng đối với Long Thành mà nói, thành viên hoàng thất ở trong mắt y chẳng khác gì con kiến dưới đất.
Đến từ đế quốc cổ xưa Đông Phương hùng mạnh, Long Thành thật sự khinh thường đám khỉ biến hóa thành người của quốc gia chưa được khai hóa này. Cho dù là thành viên hoàng thất trong đám khỉ con, thì cũng chỉ là khỉ con hơi cường tráng đẹp đẽ chút thôi.
Lạp Đồ Tư cười nhìn Long Thành một cái, lại nói với Vu Liên mấy câu, lúc này mới khẽ vỗ cửa kính xe, vì thế ba chiếc xe lại cùng khởi động.
Ba chiếc xe ngựa đã đi xa, Vu Liên đi tới bên cạnh Lâm Tề, giới thiệu một chút về thân phận của Lạp Đồ Tư:
- Lạp Đô Tư điện hạ là tam hoàng tử của Bệ hạ. Tam Hoàng tử thụ phong làm Đại công tước Phổ La Ngang, đại nhân Hoa Lê Thị có quan hệ rất tốt với Lạp Đồ Tư điện hạ, cũng là người lớn lên từ nhỏ với Đề Hương các hạ.
Lâm Tề như thoáng chút suy nghĩ gật đầu. Long Thành đứng bên cạnh phì một cái khinh thường:
- Nói như vậy, Thủ tướng tiền nhiệm Hoa Lê Thị là muốn đào tạo Tam hoàng tử đăng cơ? Xem ra nhóc con Lạp Đồ Tư kia thật giống khuôn mặt của gà chết, cha con bọn họ hẳn là đều ủng hộ hệ thống quan văn, phản đối thế lực quân đội?
Vu Liên kinh ngạc nhìn Long Thành, lời nói của y tuy khó nghe nhưng thật sự đúng điểm mấu chốt.
Long Thành còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa mang theo trận cuồng phong gào thét ập đến, một kỵ sĩ mặc giáp trụ màu đen, đầu đội mũ sừng trâu kín mít, dưới sự bảo vệ của gần trăm cấm vệ cung đình thân hình cao lớn cưỡi ngựa lao như điên đến. Mấy gã hộ vệ dưới trướng Đề Hương né tránh hơi chút chậm chễ đã bị kỵ sĩ giáp đen kia giơ tay vung roi da vút xuống thật mạnh.
Những tiếng kêu thê lương không ngừng vọng đến, hộ vệ bị đánh giãy dụa điên cuồng co giật trên mặt đất, ngọn roi kia ngập thật sâu vào da thịt y, miệng vết thương toác ra dài hai thước sâu ba tấc vô cùng thê thảm. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra, trên mặt đất đã bị nhuộm đẫm máu một mảng lớn.
Khóe mắt Lâm Tề co giật, hắn thấy rõ roi da trên tay của kỵ sĩ giáp đen kia, đó là roi da sao? Kia rõ ràng là vũ khí giết người lợi hại, roi da dài hơn một thước thô to bằng hai đầu ngón tay, mặt trên được khảm rất nhiêu gai sắt ba cạnh sắc nhọn, đó căn bản là vật dùng để giết người tàn độc.
Cả người Vu Liên run rẩy, gã thấp giọng thì thầm:
- Đi mau, đừng để hắn gặp phải. Đây là Đại hoàng tử Mã Thụy Tư Điện hạ, hắn và Bối Á là bạn tốt, đây chính là kẻ đánh cược với Đề Hương các hạ!
Hung thần như thế không ngờ là Hoàng tử Đế quốc?
Lâm Tề như hít phải ngụm khí lạnh, hắn lắc đầu, kéo Long Thành đi. Hắn đột nhiên hiểu được, chỉ sợ trận đánh bài hôm nay không hề đơn giản, đây có thể liên quan đến sự tranh đấu trong hoàng thất.
Nhưng Đề Hương, hắn ta lại nhẹ nhàng dẫn dắt mình thế thân hắn ta xuất chiến?
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 170: Kiêu ngạo như thế
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Bước nhanh thong thả, ba người Lâm Tề đi vào câu lạc bộ tư nhân của Đề Hương trước khi Mã Thụy Tư đuổi kịp.
Đề Hương dùng số tiền lớn tạo ra nơi xã giao này, các loại thiết bị của câu lạc bộ nho nhỏ này đều hết sức xa hoa. Tuy rằng loại xa hoa không thể vượt qua sự xa hoa lãng phí gần như ma ảo không thể tưởng tượng được của đường Thánh Huy số 1, nhưng hết thảy nơi này đều hoa lệ phong lưu mà không phải những quý tộc nhỏ bình thường có thể có được.
Nói cách khác, chỉ là ở cửa vào, người khoác áo lụa mỏng ra nghênh đón khách không ngờ là mỹ nữ Hắc Linh đại lục.
Thân hình cao gầy, vẻ mặt đen đúa khác với nữ tử phương tây đại lục, những nữ tử Hắc Linh đại lục này thật giống như con báo mạnh mẽ, cả người toát lên hơi thở dũng mạnh vũ dũng. Trên Hắc Linh đại lục nổi danh không chỉ có chiến sĩ tổ linh bọn họ, nữ chiến sĩ nữ bộ tộc bọn họ cũng là một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ không nhỏ.
Nhưng gần trăm nữ tử Hắc Linh trước mắt này trên cổ đều được quấn vòng cổ ru- bi toát lên luồng sáng lạnh nguy hiểm, đây chính là vòng giam cầm toàn bộ lực lượng của các nàng, áp chế toàn bộ dã tính của các nàng, khiến các nàng ngoan ngoãn nghe lời, ở trong này miễn cưỡng làm thị nữ cười vui tiếp khách.
- Thật thú vị!
Long Thành kinh ngạc mở to mắt nhìn nữ tử Hắc Linh mạnh mẽ kia. Y không chút kiêng kị dùng tinh thần lực đảo qua những nữ tử này, không ngờ trong đó có mười mấy người có thực lực Địa vị bậc cao. Có được thực lực như vậy mà lại bị bắt làm thị nữ tiếp khách, thủ đoạn của Đề Hương cũng được coi là cực lớn.
Hơn nữa không ngờ bên trong còn có một nữ tử có hơi thở vô cùng cổ quái, như có như không, thời khắc hơi thở này tỏa ra hơi lạnh âm u lạnh lẽo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kết nối với thế giới thần bí tồn tại bên ngoài. Nếu Long Thành đoán không sai, nữ tử này rõ ràng là một chiến sĩ tổ linh.
Tuy rằng trên người nàng chỉ có thực lực cấp bậc Nhân vị, nhưng nàng đích thực là chiến sĩ tổ linh.
- Rất – thú - vị!
Long Thành lại mỉm cười ác liệt:
- Xem ra ta cũng nên học tập chủ nhân ở đây, dùng nữ nhân Hắc Linh làm thị nữ? Ổ, nói vậy sẽ rất chấn động nhỉ? Đúng vậy, năm đó cái tên không biết trời cao đất rộng cùng ta đấu phú, không ngờ một tay xuất ra mười hai nữ tử yêu tinh! Lần sau ta sẽ xách ra ba mươi sáu chiến sĩ tổ linh ra ngoài, chắc sẽ hù chết cả đám người đi chứ?
Lâm Tề chán ngán lắc đầu, Long Thành này có lối suy nghĩ thật sự không giống bình thường. Lúc này là lúc nào, không ngờ y còn nghĩ đến chuyện y và người ta đấu phú? Tuy nhiên, vừa rồi y nói gì nhỉ? Một tay xuất ra mười hai nữ yêu tinh? Đây cũng thật là một khoản kinh phí cực lớn!
Ba nữ tử Hắc Linh cao gầy chậm rãi đi tới bên cạnh ba người, một luồng hơi thở nồng nặc mùi thảo mộc đập vào mặt. Khác với mùi hương son phấn của các vị tiểu thư phương tây đại lục, trên người những nữ tử Hắc Linh đại lục này mang đến hơi thở thuần khiết từ thổ địa đen, tự nhiên linh động khiến người khác sảng khoái cả người. Các nàng yên lặng hơi quỳ gối thi lễ, ra hiệu ba người đi theo các nàng.
Đi theo những nữ tử Hắc Linh qua đám đông ở đại sảnh ồn ào, ba người đi lên một cầu thang, đi lên tòa nhà cao ngất.
Vừa mới đi vào lầu ba, hai Hôi địa tinh người cao hai thước nhảy lên nhảy xuống chạy tới, trên tay bọn họ nâng một chiếc khay bạc thuần khiết tinh xảo, trên đó bày ly rượu sáng màu xán lạn tựa như bảo thạch.
Lâm Tề mở to hai mắt nhìn, đây là Hôi địa tinh trong truyền thuyết mà lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.
Các loại Địa tinh khác Lâm Tề đã thấy không ít, ví dụ như Hắc địa tinh thích ăn cắp vặt được xưng là đoàn thể ăn trộm lớn nhất đại lục; Huyết địa tinh tính tình bạo ngược hung tàn chuyên giết người cướp của đốt nhà, là lực lượng nòng cốt của nhiều đạo tặc; còn có Ám địa tinh thần bí khó lường, tà ác quỷ bí, tinh thông đủ loại tà thuật và pháp thuật hắc ám. Ở khu cảng Duner, những địa tinh cổ quái cần gì có đó.
Nhưng Hôi địa tinh trong truyền thuyết tinh thông vô số mỹ thực, có thể hóa mục thần kỳ, cho họ một nắm gạo và một chén nước có thể sản xuất ra loại rượu ngon tuyệt phẩm thì đây là lần đầu tiên Lâm Tề gặp. Hôi địa tinh này vóc người thấp bé, có khuôn mặt dịu dàng, cả người bao trùm một tầng lông màu xám bạc mỏng mảnh mềm mại, trên đầu có hai lỗ tai lớn rũ xuống, nhìn mặt mày có vẻ nhăn nhó nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc họ phối ra được loại rượu có hương vị cực ngon.
Hưng phấn bưng lên một ly rượu đỏ ngon uống một hơi cạn sạch, một luồng nhiệt nóng lưu chuyển quay cuồng rồi ầm ầm nổ tung trong bụng, luồng nhiệt cuồn cuộn chuyển hóa thành hương thơm từ lỗ mũi, miệng bốc ra, tiếp theo cả người đều nồng đậm mùi rượu.
Lâm Tề không khỏi than thở:
- Tuyệt vời, đám tiểu tử này quả nhiên là danh bất hư truyền!
Tiện tay móc mấy mấy đồng bạc đặt lên trên khay thưởng cho Hôi địa tinh. Hôi địa tinh thích tiền, nếu như thưởng thức thức ăn ngon của bọn họ làm ra và thưởng cho họ, lần sau họ sẽ có động lực lớn hơn nữa để chế biến ra những đồ ăn và đồ uống đẹp hơn ngon hơn. Nhưng Lâm Tề càng thích tiền tài hơn, hắn có thể lấy vài đồng bạc ra thưởng, điều này rất không phải là chuyện dễ dàng.
Long Thành cũng cầm lên cốc rượu uống vào, mắt y chợt mở to tướng, y lúc lắc đầu thưởng thức một hồi, sau đó lấy từ trong tay mấy viên ru- bi to bằng hạt đậu tương đặt lên khay.
Lâm Tề lập tức tỏ ra khinh thường, hắn chỉ bỏ vài đồng bạc, Long Thành lại bỏ ra mấy viên ru- bi có giá trị ngàn kim tiền. Gặp quỷ à, khó trách y lại cứ nghèo nhanh đến vậy? Thì ra ra y tiêu tiền như thế.
Đang âm thầm oán thán Long Thành xứng đáng bị buộc phải đến tiệm cầm đồ bán áo khoác, cách đó không xa vọng đến tiếng cười của Đề Hương.
- Lạp Đồ Tư, hai vị này là người mà hôm nay chuẩn bị xuất chiến thay ra. Đừng xem thường bọn họ, một buổi chiều mà ta đã thua hơn hai trăm vạn.
Lâm Tề ngẩng lên nhìn qua đó, lầu ba tiểu lầu này chính là một gian đại sảnh cực lớn, giờ phút này trong đại sản đã đèn đuốc sáng trưng, trên sô pha bốn phía đã ngồi không ít thanh niên nam nữ. Ở giữa đại sảnh bày một chiếc bàn gỗ hình trứng, hai người đàn ông trung niên mặt quần áo nịt, sắc mặt nghiêm khắc cứng nhắc đang đứng bên cạnh bàn gỗ, bên họ bày đặt chồng bài lớn rất dày.
Đề Hương và Lạp Đồ Tư an vị ở một tấm sô pha dành cho hai người ngồi ở gần bàn gỗ nhất. Lạp Đồ Tư nhìn Lâm Tề cười, Đề Hương cũng cười ngoắc đám người Lâm Tề.
Lâm Tề vẻ mặt tươi cười, ba người đi đến trước mặt Đề Hương và Lạp Đồ Tư.
Lạp Đồ Tư đánh giá Lâm Tề một chút, tò mò nhìn sang Long Thành, mỉm cười gật đầu:
- Vái bài hôm nay kính nhờ hai vị. Song phương chúng ta các ra mười triệu tiền vàng, ai thua hết mười triệu coi là như vứt bỏ ván bài, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng!
Lạp Đồ Tư còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến âm thanh rít gào trầm thấp:
- Lạp Đồ Tư, đêm nay chắc chắn ngươi thua rồi, còn gì để nói không? Ha ha ha, ai dám thắng đồ vật từ tay ta chứ?
Mọi người đều nhíu mày lại, lời này thật quá kiêu ngạo.