Đi đi dừng dừng, trên đường cũng không gặp phiền phức, rốt cuộc Tiêu Hùng chọn những đường tương đối an toàn, thêm nữa mấy người Thác Bạt Xảo Vân đều ít lộ diện, đoàn người nhìn cũng không có gì đáng chú ý.
Bước chân bọn dần dần về phía tây, những con đường cũng dần trở nên vắng vẻ, thời tiến cũng lạnh thêm, khi Tiêu Hùng nhìn thấy phiến bông tuyết đầu tiên, Thác Bạt Xảo Vân nói cho Tiêu Hùng biết, lúc này mới thực sự tiến vào địa giới của Tây Hoang yêu tộc.
Gió thổi vù vù trên khuôn mặt Tiêu Hùng, mang thêm vài phần rét buốt, trong lòng Tiêu Hùng âm thầm cân nhắc, đây mới tiến vào địa giới Tây Hoang yêu tộc, hoàn cảnh đã ác liệt như vậy, chả trách Tây Hoang yêu tộc vẫn đều tranh đấu, muốn thoát khôi hoàn cảnh khắc nghiệt này, cũng khó trách bọn họ hình thành tính cách cứng còi đặc thù, trong hoàn cảnh này, căn bản không có chỗ cho đàn ông yếu đuối.
“Hoàn cảnh khắc nghiệt vậy, Tây Hoang yêu tộc bọn cô lấy gì mà sinh sống?”
Không biết từ khi nào, Thác Bạt Xảo Vân thò đầu ra ngoài, đang vươn tay đón những cánh hoa tuyết phiêu dạt trong không trung, trên mặt lộ ra sự vui mừng, cũng có một cỗ hương vị thánh khiết.
Nghe những lời ấy của Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân quay đầu lại nói: “Ờ một số dãi đất có thể trồng thực vật chống đỡ được giá lạnh, nhưng phần lớn Tây Hoang yêu tộc đều dựa vào săn bắn, bắt cá, quả dại... cũng có một bộ phận Tây Hoang yêu tộc thuần dưỡng một số động vật có thể sống trong giá lạnh.”
Tiêu Hùng đưa mắt nhìn một vùng đất rộng lớn hoang vu, trong lòng chấn động, quả nhiên là chủng tộc giống như đá vậy, sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, quả là không dễ dàng gì.
“Bởi vì giá lạnh và thực vật, mùa đông mỗi năm, đều có một số lượng Tây Hoang yêu tộc bị đông lạnh chết.”
Trong tiếng nói của Thác Bạt Xảo Vân ngập tràn sự ai oán bi thương, làm Tiêu Hùng nhất thời cũng ảm đạm theo, vì cuộc sống bi thương của Tây Hoang yêu tộc mà nảy sinh tâm đồng tình.
Đường đi ngày một hoang vu, từ đầu chí cuối không gặp một bóng người, Tiêu Hùng giương mắt nìn xung quanh, quay đầu cười khổ nói: “Hôm nay xem ra phải ăn ngủ nơi hoang dã.”
Thác Bạt Xảo Vân nhẹ gật đầu, trên mặt cũng không có gì là không vui, ngượi lại thở dài nói: “Đây mới là cuộc sống của Tây Hoang yêu tộc”.
Tiêu Hùng đang muốn nói chuyện, đột nhiên quay đầu lại nhìn ra xa xa, thấp giọng nói: “Có người”.
Thác Bạt Xảo Vân nhanh chóng trở vào trong xe, buông rèm xuống.Tiêu Hùng bình tĩnh đánh xe, trên sơn lộ một bóng người chậm rãi đến gần.
Đợi đến khi Tiêu Hùng nhìn rõ người đàn ông đang dần dần đến gần, trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Đây là một nam nhân tráng kiện thân cao hai thước, toàn thân khoác bộ y phụ vô cùng mỏng manh, thậm chí ở ống quần và cổ tay đã bị sờn không còn hình dạng, gió lạnh mang theo những bông tuyết bám vào người hắn, nhưng hắn dường như không biết lạnh.
Tóc hắn rối bù, dùng một sợi dây không biết là dây gì tùy tiện quấn lên, một khuôn mặt râu ria, trời lạnh vậy nhưng hai chân hắn để trần, cứ như vậy từng bước đi ở trên tuyết.
Hai mắt hắn cũng không sáng ngời, thậm chí mang theo vài phần tăm tối, rõ ràng có chút cô đơn, trên hắn khoác một thanh đại kiếm màu đen làm người ta ớn lạnh, thanh đại'kiếm nọ rộng ít nhất hai mươi phân, dài tầm mét bảy mét tám, lưỡi kiếm sắc bén lộ ra hàn khí so với thời tiết còn muốn rét lạnh hơn vài phần.
Hắn chừng ba mươi tuổi, miệng mím chặt, rõ ràng lộ vẻ không muốn trò chuyện với Tiêu Hùng, hắn chỉ liếc nhìn Tiêu Hùng rồi cắm cúi bước đi, nhưng hắn lại đi cùng hướng với đám người Tiêu Hùng.
Dù chỉ là một ánh mắt, nhưng Tiêu Hùng dường như nhìn thấy một tia chớp xẹt qua, ánh mắt sắc bén giống như kiếm quang, mang cho người ta cảm giác muốn phá hủy tất cả.
Nam nhân này, rất mạnh!
Trên đường phủ kín tuyết trắng, xe ngựa chạy cũng không nhanh, thậm chí tốc độ của người đàn ông và xe ngựa xấp xi nhau chạy về phía trước, nhìn người đán ông từng bước, từng bước đi về trước, trong lòng Tiêu Hùng tràn đầy sự khâm phục.
Thời tiết lạnh giá như thế, mặc mỏng manh như vậy, hai chân trần đi trên tuyết, điều này cần nghị lực rất lớn.
Biết được đặc thù tồn tại lúc bắt đầu của Tây Hoang yêu tộc, đối với địa phương này Tiêu Hùng càng có cảm tình đặc biệt, có lẽ đó là sự kính phục, hoặc là một sự thương tiếc hỗn hợp cùng một chỗ. Khi nhìn gã hán tử lặng lẽ đi trên tuyết, Tiêu Hùng không nhịn được chủ động chào hỏi.
“Vị đại ca này, nếu đã gặp cũng là có duyên, chỉ bằng cùng ngồi lên xe đi?”
Bước chân của nam nhân nọ hơi ngừng lại một chút, nhưng không dừng hẳn, Tiêu Hùng thấy đối phương không để ý tới mình cũng không lấy làm thất vọng, tiếp tục nói: “Dù sao cũng là cùng đường, các hạ cần gì phải xa lạ vậy, mọi người cùng ngồi uống vài ngụm rượu, đuổi cái lạnh...”
Gã nam nhân dừng bước, quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiêu Hùng nói: “Ngươi có rượu?”
Tiêu Hùng thấy gã nam nhân cuối cùng cũng để ý tới minh, trong lòng không khôi vui mừng, từ trong huyết giới không gian lấy ra một võ mỹ tửu đặt trên càng xe: “Rượu, rất nhiều, đủ uống”.
Gã nam nhân chằm chằm nhìn rượu, nhẹ giọng nói: “Được, ta tới”.
Cùng với âm thanh của gã nam nhân, Tiêu Hùng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, gã nam nhân vốn dĩ đang đứng trên tuyết đã ngồi trên càng xe, ngồi bên cạnh Tiêu Hùng, thanh đại kiếm băng lạnh đang đặt ngay cạnh, Tiêu Hùng giật mình kinh ngạc, thân pháp thật nhanh!
“Thân pháp các hạ thật nhanh!”
Tiêu Hùng thuận miệng tán dương, rồi đem mở võ rượu, hương rượu trong võ bay ra, Tiêu Hùng đưa võ rượu cho gà nam nhân cười nói: “Nếu không chê, thì uống bình này đi”.
Gã nam nhân gật đâu, cũng không chối từ, cầm võ rượu uống một hơi, không rớt giọt nào, Tiêu Hùng trong lòng thầm bội phục, đối với hán tử hào sảng này đã có vài phần thích thú.
“Ngươi không phải Tây Hoang yêu tộc”.
Tiêu Hùng thản nhiên gật đầu: “Ta là Á Ma Tây yêu tộc, ừm. cũng là chủng tộc sinh sống ở nơi thâm sơn cùng cốc sắp tuyệt chủng”.
“Ngươi tới nơi này làm gì?”
“Đưa một vị bằng hữu về nhà, ta tuy rằng không phải Tây Hoang yêu tộc, nhưng bằng hữu của ta thì phải”.
Nam nhân gật gật đầu, hắn tự nhiên có thể nhận ra trong xe là hai nữ nhân cùng một cái tiểu hài tử, hắn cũng không có hỏi lại, chỉ nói: “Tây Hoang khó đi, ngươi phải cẩn thận”.
Tiêu Hùng cười gật đầu, lại thuận miệng hỏi: “Đại ca ngươi là muốn đi đâu?”
Nam nhân mím miệng, sau một lúc lâu mới thổ ra hai chữ: “Giết người”.
Tiêu Hùng lắp bắp kinh hãi, chuyện này nam nhân nói như đinh đóng cột, hiển nhiên không phải nói đùa, theo bản năng Tiêu Hùng hỏi: “Giết ai?
Nam nhân hơi nhắm hai mắt, lại sau một lúc lâu mới thổ ra một câu: “Người đáng chết”.
Tiêu Hùng chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Mặc kệ chúng ta là đưa người, hay là giết người, hôm nay có thể ở nơi này gặp được, cũng là duyên phận, chuyện ngay mai ngày mai hãy nói, hôm nay cứ uống rượu cho sảng khoái, không nói chuyện chết chóc”.
Nam nhân hơi có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng, thu hồi ánh mắt, bắt lấy bình rượu, lại uống một hơi dài, sau đó lẳng lặng tựa vào càng xe, ngửa đầu nhìn thiên không giống như một pho tượng.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Trong và ngoài xe đều không người nói chuyện, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng vó ngựa đặt chân trên mặt đất, còn có tiếng bánh xe nghiền qua mặt đất.
Sắc trời đã tối, Tiêu Hùng quay đầu cười nói: “Trời đã tối , tìm một chỗ nghi tạm đi”.
Nam nhân lắc đầu, nhảy xuống dưới, thản nhiên nói: “Ta còn có việc phải đi trước, hôm nay uống rượu của ngươi, ta thiếu ngươi một món nhân tình, ngày khác nếu còn có thể gặp lại, trả lại ngươi nhân tình này”.
Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười: “Một chút rượu nhắc tới làm gì, ngược lại có thể quen một hào kiệt như huynh cũng là chuyện không tồi”.
Nam nhân mạnh chân bước về phía trước, trong không khí truyền đến âm thanh Ồm Ồm của hắn: “Ta gọi là Yến Xích Phi”.
Yến Xích Phi?
Tiêu Hùng yên lặng nhắc lại tên này một lần, sau đó đem tên này ghi tạc trong lòng, tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng Tiêu Hùng dường như dám khẳng định, mình và người kia nhất định còn có thể gặp lại.
Người này không chỉ có thực lực mạnh, tác phong làm việc tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, làm cho người ta rất có cảm tình.
Là một nhân vật hào hiệp
“Yến Xích Phi, thì ra là hắn!”
Khi Tiêu Hùng thu hồi ánh mắt nhìn bóng ảnh đã xa của Yến Xích Phi, bỗng nhiên trong xe Thác Bạt Xảo Vân thốt lên một tiếng nhỒ,
“Sao? Cô có biết hắn?”
Thác Bạt Xảo Vân vén rèm xe lên, thò đầu nhìn gã nam nhân phía xa hầu như đã không còn nhìn thấy, nhẹ giọng thở dài: “Tây Hoang yêu tộc có thể độc lập tồn tại, một là vì nơi xa xôi lạnh khủng khiếp các yêu tộc khác không tranh chấp, thứ hai là bởi vì Tây Hoang yêu tộc cũng có cũng đủ thực lực, sự kiêu ngạo, trong lịch sử Tây Hoang yêu tộc, cường giả phần lớn xuất thân từ Tây Hoang thần điện, nhưng những bậc đại thiên tài lại không phải xuất thân từ Tây Hoang thần điện...”
Tiêu Hùng chuyển ánh mắt nhìn, nhìn phía xa đã trở nên một đường đen tối: “Yến Xích Phi là một trong số đó sao?”
Thác Bạt Xảo Vân gật gật đầu nói: “Yến Xích Phi chưa đến ba mươi tuổi, đã danh chấn Tây Hoang, một mặt bởi vì hắn có thực lực rất mạnh, thứ hai bởi vì hắn có một sư phụ mà mọi người đều biết”.
Thác Bạt Xảo Vân cười khổ nói: “Có thể chiến đấu với Yêu hoàng mà không rơi vào thế hạ phong, ngươi nói người như thế có lợi hại hay không?”
Tiêu Hùng chấn động, không thể ngờ được gã Yến Xích Phi này lại có một sư phụ lợi hại như vậy.
“Còn Yến Xích Phi thực lực thế nào?”
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân sáng ngời như có thần, dường như rất kinh ngạc khi hôm nay có thể gặp được Yến Xích Phi ở nơi hoang dã thế này: “Yến Xích Phi bái sư muộn, nghe nói tới 21 tuổi mới bái sư, sau ba năm bái sư, hắn đã như hôm nay chân trần hành tẩu thiên hạ, dựa vào thanh đại kiếm nọ đánh ra uy danh thật lớn, ba năm trước hắn đã trở thành võ giả Chiến Thánh, hôm nay sau ba năm e rằng thực lực so với lúc trước đã càng mạnh lên không ít.”
Trong ánh mắt Tiêu Hùng lộ ra vẻ khâm phục: “Nói như vậy, hắn chỉ học với sư phụ có ba năm? Thời gian còn lại, toàn bộ đều là tự mình khổ tu?”
Thác Bạt Xảo Vân khẳng định gật đầu: “Đúng, hận và sư phụ giống nhau, cũng là một khổ hành tăng chân trần hành tẩu thiên hạ , có lẽ phương pháp tu hành này sư phụ hắn dạy hắn, chỉ là phương pháp tu hành này không phải mỗi người đều kiên trì tới cùng được”.
Đêm trăng, tuyết trắng
Nam tử chân trần, đại kiếm đen thui...
Tiêu Hùng trong đầu nghĩ tới cảnh tượng kỳ dị vừa rồi cuối cùng nhìn thấy, trong lòng càng có cảm tình với đại hán hào sảng mới lần đầu gặp mặt, nghĩ tới tất cả những gì hắn nói, trong lòng bỗng dưng tò mò: “Hắn nói hắn đi giết người, cũng không biết giết ai?”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu, nhưng trong ánh măt không che dấu sự nóng bỏng: “Bất luận hắn đi giết ai, người bị giét nhất định là kẻ đáng chết, sư phụ hắn là người thủ hộ của toàn bộ Tây Hoang yêu tộc bọn ta, Tây Hoang thần điện đã từng mời ông gánh trách nhiệm đại trưởng lão Tây Hoang thần điện nhưng lại bị ông ta cự tuyệt, ông ta luôn lặng lẽ thủ vệ toàn bộ Tây Hoang yêu tộc”.
Tiêu Hùng nghĩ tới vị cường giả trong miệng Thác Bạt Xảo Vân, nhất thời thả trôi cảm xúc, cường giả như vậy thì ở cảnh giới nào?
…
“Nơi đó là Tây Hoang thần điện”.
Thác Bạt Xảo Vân vươn ngón tay tinh tế, chỉ vào một tòa đinh núi xa xa đắm chìm trong ánh mặt trời phảng phất như kim quang bao phủ, trên mặt có vài phần hưng phấn che dấu không được.
Tiêu Hùng hơi nheo mắt, nhìn phía xa xa, một tòa núi không biết chiếm bao nhiêu diện tích, một con đường đá kéo lên tận đinh núi, ở trên đinh ngọn núi kia, có một mảng kiến trúc liên miên, như là cung điện, cao lớn khí phái, dưới ánh mặt trời, lại tòa ra hào quang màu vàng.
Từ sau khi gặp được Yến Xích Phi, dọc đường đi cũng gặp không ít Tây Hoang yêu tộc, nhưng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Bọn Tiêu Hùng lặng lẽ tiến về Thần Quang trấn dưới Tây Hoang thần điện.
Vây quanh Tây Hoang thần điện là một ngọn núi cao, vô số người sinh sống ở đây, hình thành nên một thị trấn, mỗi năm thị trấn này không ngừng mở rộng, đến ngày hôm nay, đã có tới vạn người sinh sống, vi có sự che chở của Tây Hoang thần điện, bọn họ không còn phải lo lắng chuyện an toàn, vấn đề quan tâm duy nhất là lương thực.
Mỗi ngày, đều đã có vô số Tây Hoang yêu tộc tụ tập ở Thần quang trấn, phủ phục trên mặt đất, hướng về ánh mặt trời trong Tây Hoang thần điện tiến hành cầu nguỵện, Tây Hoang thần điện đó là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ, là đồ đằng tâm linh của bọn họ.
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Trước tiên ở Thần quang trấn tìm một chỗ trú ngụ, nghe ngóng xem trong vài tháng gần đây Tây Hoang thần điện có xảy ra chuyện rồi nói sau. Mặt khác, ta còn muốn liên lạc với một người của Tây Hoang thần điện”.
Tiêu Hùng liếc mắt nhìn Thác Bạt Xảo Vân, nhẹ nhàng cười nói: “Cô cũng rất cẩn thận”.
Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng nói: “Chuyện sống chết không thể không cẩn thận, ngươi cũng không muốn vô duyên vô cớ mất đi tính mạng chứ”.
Tiêu Hùng nhún nhún vai bàng: “Đương nhiên không muốn, hiện tại tôi đã đưa cô về tới Tây Hoang thần điện, Tỉnh linh thang tôi vẫn còn chưa nhận được”.
Thác Bạt Xảo Vân bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ sinh động cười nói: “Biết rồi, biết rồi, không cần quanh co lòng vòng nhắc nhở ta, ta sẽ không quên, ngươi yên tâm đi, Tỉnh linh thang tuy rằng quý giá, nhưng thân là Thánh nữ, ta có quyền chỉ phối nhất định, lúc trước ta có một phần vẫn để trong phòng ta...”
Tiêu Hùng nhất thời tinh thần kích động: “Vậy thật tốt quá, cô muốn tìm ai, là phái người truyền tin, hay là tự mình đi?”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn tinh thần phấn chấn của Tiêu Hùng, nhịn không được cười trêu nói: “Ngươi xem ngươi, vừa nói tới Tỉnh linh thang, tinh thần đã phấn chấn lên rồi, dáng vẻ uể oải ban nãy đâu rồi...”
Tiêu Hùng đương nhiên không thèm để ý lời trêu đùa của Thác Bạt Xảo Vân, cười hì hì hồi đáp: “Điều đó là đương nhiên, vất vả bôn ba như vậy, không phải là vì nó sao?” Thác Bạt Xảo Vân ra vẻ mếu máo, một bộ dạng rất là bi thương: “Tốt xấu gì ta cũng là tuyệt sắc giai nhân, ngươi không thể vì ta mà dối trá một chút sao?”
Xem ra tâm tình của Thác Bạt Xảo Vân cũng rất tốt, có lẽ là vi Tây Hoang thần điện đã cận kề trước mặt, nên mới chủ động trêu đùa cùng Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng quả quyết lắc đầu: “Đẹp thì đẹp nhưng đầy gai giống con nhím vậy, không tốt xuống tay”.
Thác Bạt Xảo Vân hé miệng, vui vẻ cười lớn, dù mang chiếc khăn đen che mặt, nhưng đôi mắt kia cười mê hoặc giống như ánh mắt hồ ly, tràn ngập sự phong tình làm người ta khó cưỡng lại.
“Này, cái này cho ngươi, ngươi đi Tây Hoang thần điện tìm một nữ võ giả tên A Thất, tự tay đưa cho cô ấy, sau đó đưa cô ấy tới gặp ta là tốt rồi .
Tiêu Hùng nhận miếng ngọc bội từ Thác Bạt Xảo Vân, miếng ngọc bội này vốn dĩ cô vẫn đeo trên cổ, đặt vào tay Tiêu Hùng rồi vẫn còn vài phần ấm áp, trong lòng Tiêu Hùng không khỏi rung động, phải biết rằng cái ngọc bội này vị trí nguyên bản vừa vặn là ở trong bộ ngực đầy đặn của nàng ta...
Thác Bạt Xảo Vân nhìn Tiêu Hùng sửng sốt, trên mặt hiện lên vài phần khác thường, bỗng nhiên cô có chút hiểu ra, trên mặt nhất thời cũng có vài phần hơi hơi ừng hồng.
“Ngươi ngây người gì đó, mau đi tìm chỗ nghi đi”.
Tiêu Hùng phục hồi tinh thần, thoáng có chút xấu hổ cười ha ha: “Miếng ngọc bội này thật không tồi, xem ra là ngọc tốt...”
Thác Bạt Xảo Vân nghe qua lời Tiêu Hùng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Hùng một cái, từ cửa sổ lùi đầu vê.
Tiêu Hùng đánh xe ngựa, tìm được một nhà khách sạn trên trấn, sau khi để cho Thác Bạt Xảo Vân lặng yên vào trong phòng, ở ngoài cửa gọi hòa kế, thuận tay đưa cho hắn ít kim tệ cười nói: “Hỏi ngươi chút chuyện...”
Tiêu Hùng làm bộ như không thèm để ý hỏi: “Ta đường xa tới đây, muốn đi Tây Hoang thần điện cầu nguyện một chuyến, không biết có thể nhìn thấy Thánh nữ hay không...”
Tiêu Hùng bởi vỉ mang theo chiếc mù lớn, che cả mang tai, thế cho nên tên hòa kế nhất thời cũng không nhận ra hắn không phải là người Tây Hoang yêu tộc, thở dài một tiếng nói: “Tiên sinh ngài muốn đi cầu nguyện, chuyện đó không thành vấn đề, nhưng muốn thấy Thánh nữ thì là chuyện không thể nào”.
Tiêu Hùng làm bộ dạng như cực độ thất vọng : “Ồ, tại sao có thể như vậy, thật sự làm cho người ta thất vọng rồi, là Thánh nữ không tham gia nghi thức cầu nguyện sao?”
Tên hòa kế gật gật đầu, lại nhìn xung quanh, rồi mới nhẹ thở dài: “Đã nhiều tháng nay không nghe thấy tin tức Thánh nữ , có người đồn đại Thánh nữ đã xảy ra chuyện, lại thấy có tin, hiện tại thần điện chuẩn bị một lần nữa tuyển lập Thánh nữ, cũng không biết là thật hay giả...”
Tiêu Hùng thật sự kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Một lần nữa tuyển lập Thánh nữ, đây là chuyện gì vậy, Thánh nữ không phải mới tuyển lập ra không lâu sao, sao lại muôn tuyển lập lần nữa?”
Tên hòa kế cau mày cười khổ: “Việc này sao tôi biết được, đây cũng là nghe người khác nói, cũng không biết thật hay giả, chỉ là nghe nói Thánh nữ trước đây đi ra ngoài làm việc, đã gặp trọng thương ngoài ý muốn, đến nay vẫn dưỡng bệnh, đến nay truyền ra tin tuyển Thánh nữ, e rằng bệnh tình Thánh nữ khó hồi phục, cho nên mới tuyển lập Thánh nữ mới”.
“Vẫn đang dưỡng bệnh?”
Tiêu Hùng trong lòng cười lạnh, chuyện này chỉ e là lời đối phó của Tây Hoang thần điện đối với người khac. như vậy mấy tháng qua, cho dù là tìm kiếm hay hi vọng cũng đều chỉ có thất vọng mà thôi, cho nên mới tuyển lập Thánh nữ mới.
Chỉ là không biết chuyện tuyển lập Thánh nữ với chuyện Thác Bạt Xảo Vân bị tập kích có liên quan gì với nhau không?
Tên hòa kế dù sao cũng chỉ là nghe ngóng, không cách gì biết là đúng hay sai, sau khi hỏi han, Tiêu Hùng đem tin tức của tên hỏa kế trở về phòng.
Thác Bạt Xảo Vân vốn dĩ tựa ở cửa phòng nghe hai người nói chuyện, nhìn Tiêu Hùng đi vào, cô cười khổ nói: “Xem ra chuyện dường như có chút phức tạp.”
Tiêu Hùng lắc đầu nói: “Vốn dĩ là có chút phức tạp, nhưng mà cô đã trờ lại, sẽ không còn nữa phức tạp nữa”.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn chằm chằm Tiêu Hùng, ánh mắt sáng lên: “Xin chỉ giáo cho?”
Tiêu Hùng hơi nhíu mày nói: “Hiện tại Tây Hoang thần điện che giấu tin tức cô bị thương mất tích, mặc kệ là vì thời gian quá dài không tìm thấy hoặc là người khác có ý muốn tuyển lập Thánh nữ mới, kết quả đều giống nhau, tôi cho rằng cô bây giờ nên dùng một cách đặc thù, nói cho tất cả mọi người biết, bao gồm cả người của Tây Hoang thần điện, Thánh nữ cô vẫn còn sống.”
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân phát sáng, chằm chằm nhìn Tiêu Hùng thản nhiên cười nói: “Ngươi dường như có kế hoạch gì tốt?”
Tiêu Hùng mỉm cười nói: “Tây Hoang yêu tộc ở trong trấn cũng không biết nội tình, bọn họ chỉ biết Thánh nữ bệnh nặng, nhưng nếu như Thánh nữ bỗng nhiên hồi phục, xuất hiện trước mặt mọi người, dẫn tới một cơn địa chấn, vì thế kích động Tây Hoang thần điện, vậy cô nói thử nói xem người của Tây Hoang thần điện vui cũng được, buồn bực cũng được, liệu có thể tìm lý do tuyển lập Thánh nừ mới hay không?”
Trên mặt Thác Bạt Xảo Vân lộ ra vài phần kinh ngạc, vô cùng tán thường nhìn Tiêu Hùng nói: “Chiêu đập nồi dìm thuyền này quả nhiên không tồi, chỉ cần khuếch trương thanh thế, Thần quang trấn không người không biết, lời đồn Thánh nữ bệnh nặng hoặc mất đi tự nhiên sụp đổ, ta vẫn còn thì tự nhiên không thể tuyển lập Thánh nữ, thậm chí cả vạn cư dân của Thần quang trấn, bọn họ nhìn thấy ta vẫn sống khôe mạnh, tự nhiên không thể nghĩ tới cái khác...”
“Còn về người trong thần điện, chuyện phát triển tới bược này, ngay có bọn họ có lòng muốn giấu diểm. muốn làm một số chuyện cũng không thể làm gì được.”
Tiêu Hùng gật đầu nói: “Đúng, đúng là như vậy, nếu bây giờ cô mạo muội trở lại Tây Hoang thần điện, nói không chừng cô liền thực bị bệnh nặng...”
Thác Bạt Xảo Vân chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Hùng, ngón tay chỉ nhẹ vào tim Tiêu Hùng: “Ngươi cũng là một trái thất khiếu linh lung tâm, chỉ chớp mắt liền nghĩ tới một biện pháp tốt, chỉ là biện pháp này, hẳn nên thực hiện như thế nào đây?”
Tiêu Hùng nhún vai, buông tay nói: “Làm Thánh nữ để cho mọi người thờ phụng, chuyện này so với tôi cô làm giòi hơn nhiều, sẽ không cần phải hỏi tới tôi”.
Thác Bạt Xảo Vân cười cười: “Ngươi vẫn phải tìm A Thất tới đây, A Thất là thị nữ tâm phúc của ta, ngày thường cầu phúc, cầu nguyện hoặc là vì dân chúng chữa bệnh, đều mang theo cô ấy, nếu muốn xếp đặt thì xếp đặt cho giống không thì.”
Tiêu Hùng thoáng có chút ngạc nhiên hỏi: “Cô còn có thể chữa bệnh?”
Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng nói: “Ngươi cho Thánh nữ bất tài chuyện gì cũng không biết làm sao, đối với y thuật ta có nghiên cứu, hàng năm đều phải vì phần đông Tây Hoang yêu tộc chữa bệnh miễn phí, vì mọi người cầu nguyện cầu phúc...”
Tiêu Hùng ồ một tiếng, cười nói: “Chữa bệnh miễn phí, trái tim nhân hậu, để ngưng tụ lòng người, cũng đem nhiều cái tốt cho dân chúng, như thế cũng không tồi.”
“Được rồi, cô cứ nghĩ xem chuyện này phải làm sao mới tốt, tôi đi tìm A Thất, đúng rồi, Tây Hoang thần điện không dễ đi, tôi lại không phải người Tây Hoang yêu tộc, có thể vừa đi đã bị coi như gian tế và bắt giữ lại...”
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Nếu ngươi muốn gặp điện chủ trưởng lào. điều đó khẳng định rất khó, nhưng A Thất chỉ là thị nữ của ta, hẳn là không thành vấn đề”.
Trong lòng Tiêu Hùng thật ra có chút lo lắng mơ hồ, tình cảnh của Thác Bạt Xảo Vân không ổn, A Thất là thị nữ tâm phúc của cô e rằng đã bị giám sát.
Chỉ có điều bất luận thế nào cũng phải thử một chuyến.
Tiêu Hùng yên lặng rời khôi khách sạn, đi lên Tây Hoang thần điện trên ngọn núi cao cao nọ, ngọn núi này có tên gọi rất có khí thế - Kim quang phong.
Khi mặt trời chiếu trên Kim quang phong, các loại đá, có có trên đinh núi phản chiếu những sắc vàng rự rỡ, làm cho toàn ngọn núi phảng phất nhưu đắm chìm trong ánh mặt trời thánh khiết, làm người ta muốn quỳ xuống cầu nguyện.
Tây Hoang thần điện ở nơi cao nhất của Kim quang phong, và trên Kim quang phong lại có rất nhiều quảng trường lớn, quảng trường này đó là nơi Tây Hoang yêu tộc đến từ các nơi cúng bái cùng cầu nguyện, ngày thường, người Tây Hoang thần điện, cũng sẽ tại quảng trường này làm chút bài ưu giải nạn, chữa bệnh chữa thương cho dân chúng bình thường.
Tại các quảng trường này, đều có một đài cao, trên đài cao có một viên đá nhìn qua vô cùng kỳ lạ.
Thác Bạt Xảo Vân từng nói, loại đá này rất hiếm, chúng rơi xuống từ trên trời, cứng rắn vô cùng, dù thời gian cũng khó lưu lại vết tích trên bề mặt của chúng, mối khi mặt trời chiếu rọi, những hòn đá sẽ phát ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng mỹ lệ.
Cái tảng đá này, đại biểu cho bất khuất không buông tha bền gan vừng chí của Tây Hoang yêu tộc, tinh thần chùy cũng không đánh nứt vỡ được.
Toàn bộ Tây Hoang yêu tộc, đều tự nhận ương ngạnh giống như tảng đá này, mặc kệ cuồng phong, hay là mưa to, đều không thể ăn mòn linh hồn kiên cường của bọn họ, chỉ cần nơi có ánh mặt trời chiếu rọi, Tây Hoang yêu tộc liền có thể nở rộ ra hào quang xinh đẹp.
Tây Hoang yêu tộc thờ phụng cường giả, nhưng mà càng thờ phụng tự do, niềm tin kiên cường bất khuất
Tiêu Hùng vượt qua vài quảng trường, vẫn hướng lên trên trèo lên, khi tới nửa sườn núi, đã bị một tốp hộ vệ Tây Hoang thần điện ngăn lại.
“Các vị đại ca, tôi muốn gặp Liễu Toa Toa, ở đây cô ấy không gọi là Liễu Toa Toa mà gọi là A Thất, là thị nữ thân tín của Thánh nữ.”
Tiêu Hùng làm bộ mặt lấy lòng các hộ vệ của thần điện, đem những ti tức Thác Bạt Xảo Vân cung cấp cho mình nói ra: “Tôi là Liễu Đơn, đường ca của cô ấy, trong nhà xảy ra chuyện.”
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của hộ vệ thần điện dịu đi vài phần, A Thất thị nữ thân tín của Thánh nữ, những người này đều biết, cá biệt còn có người cũng biết trong nhà cô quả có đường ca, lập tức có người nói: “Trong thần điện, không được tùy tiện, ngươi đợi ở đây, ta đi báo tin hộ ngươi...”
Tiêu Hùng liên tục nói lời cảm tạ, sau đó đi qua một bên, im lặng chờ đợi.
Những lời Tiêu Hùng nói đều là sự thật, Liễu Toa Toa là tên thật của A Thất, cô cũng thật sự có một đường ca, cũng vì thế mới không dẫn tới sự nghi ngờ.
Không lâu sau, một cô gái mặc áo trắng, từ thần điện đi ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Hùng, Tiêu Hùng sợ người khác sinh nghi bèn bước nhanh lại, lại bộ ngạc nhiên vui mừng nói: “Đường muội, cuối cùng ta cũng tìm thấy muội...”
Thác Bạt Xảo Vân đã miêu tả hình dáng của A Thất cho Tiêu Hùng, nên vừa nhìn Tiêu Hùng đã nhận ra ngay A Thất, A Thất nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ đang bước tới, đang định hỏi, lại nhìn thấy đối phương đưa lưng về phía hộ vệ thần điện, trong lòng bàn tay đối với chính mình nhoáng lên một cái, ở trong lòng bàn tay hắn có một cái ngọc bội.
Ánh mắt A Thất thay đổi, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Đường ca, sao huynh lại tới đây?”
Tiêu Hùng thở phào nhẹ nhỏm, hắn vẫn lo lắng A Thất phản ứng thái quá, như vậy thì thật phiền phức.
Xoa xoa tay, nhìn nhưng hộ vệ thần điện xung quanh, thần sắc có vài phần xấu hổ, những hộ vệ thần điện thấy dáng vẻ như vậy cười ha ha rồi bước về phía bên cạnh.
A Thất lôi kéo tay áo Tiêu Hùng, đi tới một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi có miếng ngọc bội này?”
Tiêu Hùng mỉm cười nói: “Thánh nữ đang ở Thần quang trấn, cô ấy muốn gặp cô, bí mật”.
A Thất không che dấu được niềm vui trên khuôn mặt, nhưng ngay lập tức lại xuất hiện vài phần lo lắng: “Chuyện thần điện, các người đều biết rồi chứ?”
Tiêu Hùng hỏi ngược lại: “Không rõ lắm, chỉ nghe nói chuẩn bị tuyển Thánh nữ mới...”
A Thất gật đầu nói: “Đúng, là do Thánh nữ vẫn bặt vô âm tín, cho nên nhiều trưởng lão đưa ra ý kiến tuyển Thánh nữ mới, chuyện này bây giờ đã bắt đầu, có lẽ Thánh nữ mới còn vài ngày nữa là tuyển được, nhưng nói là tuyển, thật ra đã sớm định từ lâu..”
Tiêu Hùng nhíu mày nói: “Chúng ta nên tranh thủ thời gian, cô hiện tại có thể lặng lẽ xuống núi không?”
A Thất nhìn Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không phải đường ca của ta sao, nhà ta có chuyện, ta dĩ nhiên phải trở về, dù sao trong mắt bọn họ, ta chỉ là một tiểu thị nữ không có gì đáng chú ý...”
Tiêu Hùng thở phào nhẹ nhỏm một hơi: “Vậy là tốt rồi, đi theo ta”.
A Thất quay đầu nhìn thần điện hộ vệ xa xa, thấp giọng nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta cần trở về bẩm báo một tiếng, bằng không dễ dẫn tới người ta nghi ngờ”.
A Thất quay lại thần điện, rất nhanh lại đi ra, cùng Tiêu Hùng đi xuống Kim quang phong.
Trong khách sạn, A Thất nhìn thầy Thác Bạt Xảo Vân mở cửa, trên khuôn mặt vô cùng kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người không có chuyện gì, vậy tốt quá rồi!”.
Tiêu Hùng theo sau đi vào phòng, cười nói: “Thời gian đã rất cấp bách, chúng ta phải tranh thủ mới được”.
Thác Bạt Xảo Vân đưa ánh mắt đẹp nhìn lại, trong ánh mắt có sự nghi hoặc, Tiêu Hùng chỉ Chỉ Thác Bạt Xảo Vân: “Thánh nữ mới đã định, chỉ là chưa tuyên bố ra ngoài, có lẽ chỉ vài ngày nữa là công bố thôi...”
Thác Bạt Xảo Vân lập tức hiểu thời gian cấp Tiêu Hùng nói, kéo tay A Thất trở về chiếc ghế trong phòng: “A Thất, ngươi đem những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây nói cho ta biết.”
A Thất có chút do dự nhìn Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân cười nói: “Không cần hoài nghi, ta có thể trở về hoàn toàn dựa vào hắn, chờ ta trở lại Tây Hoang thần điện, hắn sẽ là người thủ hộ cho ta”.
A Thất đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tiêu Hùng, lại quay đầu nhìn Thác Bạt Xảo Vân, Ánh mắt kinh ngạc nhất thời làm cho Tiêu Hùng cảm thấy có gì không thích hợp.
“Không phải chỉ là người thủ hộ thôi sao, cô sao lại bộ dáng kinh ngạc như vậy?”
Tiêu Hùng buồn bực nhìn A Thất, rồi lại nhìn Thác Bạt Xảo Vân, rồi nhận ra trên mặt Thác Bạt Xảo Vân đã có vài phần ửng đỒ,
Đây là chuyện gì?
A Thất nghe Tiêu Hùng hỏi, trên mặt càng thêm kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Tiêu Hùng càng thêm buồn bực: “Biết cái gì, ta nói Thác Bạt Xảo Vân, cô phải chăng giấu ta điều gì, cô như vậy cũng không đúng.”
A Thất nghe Tiêu Hùng gọi thẳng tên Thác Bạt Xảo Vân, trên mặt lộ vẻ kỳ quái, thấp giọng nói: “Lẽ nào ngươi không biết, người thủ hộ chính là trượng phu tương lai của Thánh nữ sao?”
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm A Thất, ngay sau đó lại không tin tưởng quay đầu nhìn về Thác Bạt Xảo Vân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc, không phải người thủ hộ sao? Sao lại quan hệ tới trượng phu?
Thác Bạt Xảo Vân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Hùng, sự ngượng ngùng trong lòng bỗng biến mất, thay vào đó là tức giận không thể áp lực được: “Sao nào, ta không xứng với ngươi sao?”
Tiêu Hùng ngạc nhiên lắc đầu, không biết vì sao Thác Bạt Xảo Vân bỗng nhiên cảm xúc mãnh liệt như thế, nên phát biểu ý kiến không phải nên là chính mình sao?
“Chuyện này, dường như cô chưa từng nói cho tôi biết.”
Nhìn ánh mắt của Thác Bạt Xảo Vân lại có chút không thích hợp, Tiêu Hùng giơ tay ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi...”
A Thất nhìn hai người Tiêu Hùng và Thác Bạt Xảo Vân nói chuyện, lông mày càng dựng lên, trong lòng cô, Thánh nữ tôn kính vô cùng, nhưng trước mặt người thanh niên này, đối với Thánh nữ dường như không có ý tứ tôn sùng gì nhiều cho lắm.
“Được rồi, được rồi, cho ta giải thích”.
Tiêu Hùng nhìn ánh mắt động lòng người của Thác Bạt Xảo Vân, không biết phải nói thế nào: “Tôi cũng không nghĩ đến bỗng nhiên thêm một thê tử, hơn nữa lại là Thánh nữ Tây Hoang thần điện.”
Thác Bạt Xảo Vân có chút buồn bực nói: “Ngươi nghĩ thật đẹp, chỉ là có khả năng mà thôi, cũng không nhất định ta phải gả cho ngươi”.
Tiêu Hùng nhướn lông mày lên, tựa như thở phào nhẹ nhỏm: “Ồ, như vậy cũng tốt...”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn bộ dạng Tiêu Hùng, cơn tức trong lòng vừa biến mất ngay lập tực lại nổi lên, không biết vì sao, như dáng vẻ Tiêu Hùng, nàng lại tức mà không có chỗ đánh được.
Bất luận là thân phận hay diện mạo, Thác Bạt Xảo Vân đều có tự tin mãnh liệt, chỉ là trước người thanh niên này, cô dường như không có ý tưởng gì nhiều, hơn nữa tựa như căn bản không muốn cùng nàng có quan hệ gì vậy, giống như nàng chính là độc xà mãnh thú vậy.
Người thủ hộ Thánh nữ cả đời hộ vệ Thánh nữ, cho dù là hi sinh tính mạng bản thân, hắn phải là dũng sỹ trung thành nhất, có trái tim trung thành nhất, đương nhiên cũng chỉ có dũng sỹ như vậy mới xứng đáng với Thánh nữ, sau khi Thánh nữ đem vị trí truyền thừa cho vị Thánh nữ tiếp theo, liền có thể kết hôn, mà người thủ hộ Thánh nữ đó là người lý tưởng nhất”.
“Dù nói vậy, Thánh nữ không nhất định phải gả cho người thủ hộ nhưng truyền thống bao năm nay, khi Thánh nữ tuyển người thủ hộ, về cơ bản đều cân nhắc chuyện này, cũng có thể nói tuyển chọn người thủ hộ chính là tuyển chọn trượng phu tương lai của chính mình.”
A Thất thản nhiên giải thích, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hùng tràn đầy sự soi mói và bất mãn, hiển nhiên đối với người thủ hộ tương lai này, quả thật A Thất không thể hài lòng.
Chỉ có điều A Thất không có quyền chọn lữa. cô chỉ là thị nữ của Thánh nữ mà thôi, nếu không thì e rằng việc đầu tiên A Thất làm là gạt bỏ Tiêu Hùng ra ngoài.
Tuyển chọn người thủ hộ là quyền của Thánh nữ, cũng chỉ có Thánh nữ có quyền đó, người khác không có quyền phủ quyết.
“Ô, ồ là như thế này, tôi muốn hỏi thông thường là làm bao lâu, ý tôi là cần làm Thánh nữ bao lâu mới có thể... có thể không làm Thánh nữ...”
A Thất thản nhiên trả lời: “Chuyện này không biết trước được, nhanh thì mười năm, lâu thì hai ba mươi năm”.
Tiêu Hùng cười ha hả nói: “Hóa ra là như vậy, chuyện về sau thì để sau hày nói, bây giờ vẫn còn sớm, lo chuyện trước mắt đã, vị trí Thánh nữ của cô đã có người nhỏm ngó, không nhanh lên sẽ không còn đâu.”
Thác Bạt Xảo Vân oán giận nhìn nam nhân trước mắt, thấp giọng nói: “Ta thực nghi ngờ trái tim ngươi, phải chăng toàn là đá.”
Ánh mặt trời ban mai, đang nổi lên từ đường chân trời xa xa.
Ánh nắng vàng chiếu trên vùng đất hoang vu, cũng chiếu trên Kim quang phong, rất nhiều Tây Hoang yêu tộc từ các nơi trong Thần quang trấn đổ ra, tụ tập ngay ngắn trên con đường không rộng lắm, hai gối quỳ dưới đất, hay tay rạp trên mặt đất, vô cùng thành kính hướng lên mặt trời cầu nguyện.
Hàng nghìn hàng vạn người tụ tập, hướng về bốn phía vùng đất hoang vu truyền đi tiếng cầu nguyện thì thầm.
Toàn bộ Thần quang trấn ngập chìm trong tiếng cầu nguyện, trang nghiêm mà thần thánh.
Đột nhiên có người hô lớn: “Thánh nữ!”
Nghe thấy âm thanh nà, mọi người đều vui mừng ngẩng đầu, hai bóng người mặt áo trắng, đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi từ xa xa đi lại.
“Thánh nữ!”
“Trời, Thánh nữ!”
Từng đợt tiếng kêu ngạc nhiên ở các nơi vang lên, mọi người nguyên bản lẳng lặng nằm úp sấp ở ngã tư đường cầu nguyện bắt đầu trở nên oanh động hẳn lên, mỗi người đều truyền bá đi tin tức Thánh nữ xuất hiện.
Thánh nữ đã thất tung mấy tháng nay, vẫn có lời đồn Thánh nữ lâm trọng bệnh, điều này làm toàn bộ người của Thần quang trấn rất lo lắng.
Thánh nữ những năm gần đây, bi thiên mẫn nhân, không ngừng giúp đỡ bất kỳ người Tây Hoang nào cần giúp đỡ bất kể là kẻ sang hèn hay kẻ ti tiện, cô giống như thiên sứ trên trời, dùng ánh sáng huy hoàng của cô chiếu sáng mỗi người, cũng sưởi ấm những lồng ngực lạnh giá của người Tây Hoang.
Tiêu Hùng nhìn ra xa cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút chấn động, với Tiêu Hùng thấy, Thánh nữ Tây Hoang thần điện hầu như là một loại tinh thần ngưng tụ tín ngưỡng, giống như là một kiểu tín ngường tôn giáo, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn lại nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Những người bình thường của Tây Hoang yêu tộc, bọn họ bất kể là nam nữ già trẻ, nhìn Thác Bạt Xảo Vân với ánh mắt tràn đầy sự hân hoan, đó không phải tín ngưỡng mù quáng mà là sự yêu thương phát ra tự đáy lòng.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhìn về những Tây Hoang yêu tộc bình thường này, ánh mắt này lúc trước Tiêu Hùng chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt ngập tràn sự buồn thương giống như ánh mắt của từ mẫu.
Tiêu Hùng hơi nhíu mày, là mình vẫn chưa thật sự hiểu về Thác Bạt Xảo Vân sao?
Hoặc là mình vẫn chưa thật sự hiểu đặc thù của dân tộc Tây Hoang yêu tộc?
Thác Bạt Xảo Vân vừa đi ra, thinh thoảng dừng lại, nói dăm ba câu với những con người bình thường này, nhưng không dừng lại nhiều, cho dù là như vậy, cô vẫn một đường đi tới, phía sau cô cả nghìn người Tây Hoang yêu tộc bước theo, thậm chí số người không ngừng tăng lên.
Cư dân Thần quang trấn phát ra tiếng hoan hô vang động, người vây quanh Thác Bạt Xảo Vân, nhưng không chật chội mà ngược lại là sự trang trọng khác thường.
Tiêu Hùng chậc lưỡi, quay đầu nhìn Vương Yên Yên: “Ma lực của mẹ cháu quả thật kinh người.”
Tâm tính Vương Yên Yên vẫn là đứa trẻ, dù không biết mẫu thân vì sao bỗng nhiên trở thành một người khác, nhưng nhìn mẫu thân được hoan nghênh như thế, nó vẫn vui mừng ói: “Điều đó là đương nhiên, mẹ cháu vẫn là người đẹp nhất”.
Tiêu Hùng nhất thời không nói được gì, Thác Bạt Xảo Vân quả thực rất đẹp, nhưng có được danh vọng như vậy đâu chỉ đơn giản có sắc đẹp là làm được.
Tại nơi hoang vắng này, ấm áp, thực vật mới là nhu cầu mong mỏi của phần lớn dân chúng.
Cũng chỉ có đáp ứng được mong mỏi của bọn , mới có thể có được sự ủng hộ của bọn họ.
Vương Yên Yên nhìn đám người xa xa vây quanh, giống như là các vì sao vây quanh mặt trăng, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Thúc thúc, mẹ cháu phải chăng không cần cháu nữa?”
Tiêu Hùng đưa tay xoa xoa đầu Vương Ngữ Yên cười nói: “Đương nhiên là không, mẹ cháu ấy yêu cháu như thế, sao lại không cần cháu, bây giờ chỉ là mẹ cháu đang cần lấy một chút đồ, như thế mẹ cháu và cháu mới có thể sống tốt được”.
Vương Yên Yên nghe Tiêu Hùng nói như thế, bỗng chốc cao hứng cười hì hì nói: “Có người cướp đồ của mẹ cháu, thúc giúp mẹ đánh bọn họ có được không?”
Tiêu Hùng lại là một trận không nói gì, vậy cũng phải ta đánh lại người ta mới được chứ...
Thác Bạt Xảo Vân xuất hiện, đương nhiên là kết quả thương lượng của bọn Tiêu Hùng, xuất hiện nhân lúc tất cả Tây Hoang yêu tộc ở Thần quang trấn cầu nguyện, tự nhiên sẽ gây tiếng vang lớn, thêm vào đó khi cả vạn người cầu bái, Thác Bạt Xảo Vân đi ra từ ánh mặt trời, hiệu quả của sự thánh khiết sẽ tăng thêm một bước.
Tiêu Hùng vẫn xem sự xuất hiện của Thác Bạt Xảo Vân như là đấu tranh chính trị, như là một sách lược, nhưng khi nhìn thấy trên khuôn mặt Thác Bạt Xảo Vân tràn đầy sự chân thành thương yêu, Tiêu Hùng lại có chút không xác định được...
Thác Bạt Xảo Vân lcứiền như vậy một đường đi Tây Hoang thần điện, Tiêu Hùng không đi theo cô, cảnh tượng hôm nay tạm thời để cô là vai chính, nếu hắn và Vương Yên Yên xuất hiện, e rằng gây ra nhiều phiền phức, vẫn phải đợi thanh thế của cô đủ lớn, trở về Tây Hoang thần điện hẵng nói tiếp.
Từ trong lời của A Thất, Thác Bạt Xảo Vân và bọn người Tiêu Hùng đã biết, dù trong Tây Hoang thần điện có vài vị trưởng lão đưa ra ý tuyển lập Thánh nữ mới, thậm chí đã định sẵn Thánh nữ mới, nhưng tuyệt đại đa số vẫn ủng hộ Thác Bạt Xảo Vân, không ít người nói chưa biết Thác Bạt Xảo Vân sống chết thế nào, đợi một thời gian hãy tính, chỉ là Thánh nữ Tây Hoang thần điện trước nay vẫn là tín ngưỡng trong lòng dân chúng, không thể để khuyết được.
Theo lý giải của Tiêu Hùng, Tây Hoang yêu tộc sinh sống ở nơi vô cùng gian khổ, muốn vật chất không có vật chất, chỉ có nói tinh thần, nói tín ngường. ngoài vật chất chỉ có tinh thần và tín ngưỡng mới có thể làm những người nghèo khổ của Tây Hoang yêu tộc có được sự độc lập trong linh hồn, không còn phải nay đây mai đó, trở thành chủng tộc ti tiện chân chính.
Chủng tộc không có ti tiện, chỉ cần linh hồn chủng tộc này còn đó, vậy thì chủng tộc đó đang sống.
Ngược lại, một dân tộc không có linh hồn, dù cho nhân khẩu nhiều, cuộc sống vật chất no đủ, dân tộc đó cũng chỉ là dân tộc chết.
Khi Thác Bạt Xảo Vân lên đến quảng trường trên Kim quang phong, khi đó mặt trời lên quá sườn núi, lúc đó phần đông Tây Hoang yêu tộc cầu nguyện ở quảng trường đều hưng phấn hoan hô lên, tiếng hô thẳng chấn bầu trời.
Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng cũng kinh động Tây Hoang thần điện.
Trong Tây Hoang thần điện chạy ra vô số người, từ trên đinh núi nhìn ngàn vạn Tây Hoang yêu tộc giữa sườn núi đang tụ tập cùng một chỗ hoan hô, một đám hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ đang huyên náo gì thế?”
Một lão giả mặc áo bào đen viền đỏ nhíu nhíu mày, chỉ xuống đám người đông như kiến dưới núi hỏi người bên cạnh.
Rất nhanh đã có một người đi xuống nghe ngóng, vui mừng trở về bẩm báo: “Thánh nữ! Là Thánh nữ trở ve rồi!”
“Cái gì, Thánh nữ đã trở lại?”
“Thánh nữ!”
Cửa điện phủ Tây Hoang thần điện, phần đông nhân sĩ quyền uy chấp chưởng vận mệnh Tây Hoang yêu tộc, trên mặt lộ ra đủ loại vẻ mặt, hoặc vui mừng, hoặc khó có thể tin, hoặc hưng phấn, hoặc âm trầm...
Tiêu Hùng đứng phía sau đoàn người, nhìn Thác Bạt Xảo Vân bị một toán hộ vệ của thần điện vây lấy, sau đó cung kính đón cô lên trên, trong lòng mới thở phào nhẹ nhỏm.
Dù cho có người muốn ám toán Thác Bạt Xảo Vân, hôm nay cô trở về hoa lệ như vậy, vang động như vậy cũng đủ làm cho trong lòng rất nhiều người sinh úy kỵ, huống hồ trong Tây Hoang thần điện vẫn còn có rất nhiều người hi vọng Thác Bạt Xảo Vân bình an, hi vọng cô trở về, hơn nữa đứng về phía cô.
Kế tiếp Tiêu Hùng và Vương Yên Yên đợi hộ vệ thần điện, bọn họ không phải đợi lâu, ước chừng sau giờ ngọ, có mấy hộ vệ của thần điện tới Thần quang trấn mời Tiêu Hùng về Tây Hoang thần điện.
Tiêu Hùng dắt theo Vương Yên Yên, trên đường cũng không quá căng thẳng, nay Thác Bạt Xảo Vân đã an toàn, bản thân cũng không còn mạo hiểm gì.
Chỉ cần có thể lấy được Tỉnh linh thang thì lần đi thần điện này cũng không tệ.
Nếu có thể nhận được sự thừa nhận của Tây Hoang thần điện, hơn nữa trờ thành người thủ hộ của Thác Bạt Xảo Vân, vậy thì về sau tới thành Phi Nguyệt lại có thêm một đạo thân phận hộ thân.
Trên khuôn mặt những hộ vệ tiếp dẫn Tiêu Hùng lộ vài phần hiếu kỳ, Thánh nữ thất tung mấy tháng, khi trở về lại đem theo người thanh niên này, mang theo một tiểu cô nương, dù biết đứa bé không phải là của Thánh nữ nhưng vẫn làm người ta có cảm giác khác thường.
Đối với ánh mắt hiếu kỳ của hộ vệ thần điện, Tiêu Hùng vẫn cứ thản nhiên, muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng chẳng mất gì.
Trong một gian phòng lớn, Tiêu Hùng lại Thác Bạt Xảo Vân, Thác Bạt Xảo Vân toàn thân áo trắng, đầu mang thêm chiếc mù trắng, trong tay cầm cây gậy màu ữắng, khuôn mặt điềm tĩnh mà xinh đẹp, toàn thân tòa ra sự thánh khiết.
Trong phòng ngoài Thác Bạt Xảo Vân là A Thất, Tiêu Hùng nhìn hộ vệ thần điện lui ra ngoài, nhìn Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hình dáng này, xem thế nào, sao lại có chút xa lạ kỳ quái?”
Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười, trên mặt hiện lên nụ cười quen thuộc với Tiêu Hùng: “Sao lại xa lạ, ta không phải ta sao?”
Tiêu Hùng cười nói: “Không, cảm giác không giống nhau, cô không biết, lúc sáng khi nhìn cô đi trong đoàn người, cảm giác đó rất mãnh liệt, xem ra Thánh nữ cô rất được lòng người”.
Thác Bạt Xảo Vân khẽ thở dài: “Tây Hoang rất nghèo khổ, chỉ cần một chút quan tâm, bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, trong lòng mỗi người luôn cần có hi vọng, luôn cần có một ngọn lửa, không phải vậy sao?”
Tiêu Hùng trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng, cô nói tôi đồng ý, nhìn trên mặt bọn họ toát ra sự yêu thương và ủng hộ từ trong lòng, tôi phát giác tôi đã xem nhẹ cô”.
Thác Bạt Xảo Vân hướng về Yên Yên vẫy vẫy tay, nó vẫn có chút sợ hãi nhìn Thác Bạt Xảo Vân, rồi vui mừng chạy lên, Thác Bạt Xảo Vân xoa xoa đầu Yên Yên nói: “Ta đã kể chuyện trước đây cho bọn họ nghe, bọn họ sẽ gặp mọi người, đặc biệt là con.”
Tiêu Hùng vuốt vuốt mũi: “Bởi vì ta sẽ trở thành Người thủ hộ Thánh nữ?”
Thác Bạt Xảo Vân cười nói: “Có thể, không phải ai cũng đảm đương được vị trí Người thủ hộ Thánh nữ”
Tiêu Hùng cười khổ nói: “Tựa như vị trí người thủ hộ tới với ta rất dễ, không mất chút sức lực nào.”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Không, chỉ cần là một cái ngươi thức tinh lại trí nhớ cho ta, thì điều đó cũng đủ ân tình.”
“ừm ừm...” Tiêu Hùng nhăn nhó, cười tủm vươn tay ra: “Bất luận nói thế nào, cô đã trở về Tây Hoang thần điện, cũng khôi phục thân phận Thánh nữ, vậy phải chăng cô nên trả thù lao?”
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tiêu Hùng giơ hay tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta cũng là liều mạng, không có đáp đền cũng được, suy cho cùng ta cũng không phải người Tây Hoang các cô.”
Tiêu Hùng vốn dĩ muốn nói thêm dăm ba câu, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của A Thất đứng bên, rốt cuộc cũng nhịn xuống, dù biết A Thất không ra ngoài nói linh tinh, nhưng ánh mắt nha đầu này nhìn mình, luôn tràn đầy sự bất mãn, tốt hơn không nên gây chuyện chọc tới nàng.
Dù sao chỉ cần mình lấy được thứ mình muốn, vậy là đủ rồi.
Thác Bạt Xảo Vân lấy ra một bình nhỏ từ trong người đưa cho hắn: “Biết việc đầu tiên nhất định là ngươi hỏi Tỉnh linh thang, ta đã chuẩn bị xong xuôi cho ngươi”.
Ánh mắt Tiêu Hùng sáng lên, không chút do dự cầm lấy, lắc nhẹ, nhìn bình sứ không lớn lắm trước mặt, có chút do dự nói: “Đây là Tỉnh linh thang, có thể giúp người thức tinh huyết mạch lần ba sao? chỉ có một chút như vậy?”
Thác Bạt Xảo Vân không khách khí nói: “Ngươi nghĩ như là ăn cơm ăn càng nhiều càng tốt sao, Tỉnh linh thang nhiều như vậy, đủ cho ngươi hoàn thành thức tinh huyết mạch, nếu ngươi không cần trả lại đây cho ta!”
Nhìn Thác Bạt Xảo Vân đưa đôi bàn tay trắng như tuyết ra, Tiêu Hùng cười nói: “Sao lại không cần chứ, chỉ là tôi chưa từng thấy qua, nên tò mò chút thôi, tò mò chút thôi”.
Nhìn Tiêu Hùng một bộ dáng mặt dày, Thác Bạt Xảo Vân cũng không biết nên làm sao, lắc đầu nói: “Thức tinh huyết mạch lần này không cần thời gian quá nhiều, ngươi đi nghi đi, dùng Tỉnh linh thang, thức tinh huyết mạch xong xuôi hãy đi gặp bọn họ.”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu, trên khuôn mặt có vài phần bất đắc dĩ: “Nguy hiểm lớn thì không có, nhưng cũng có một chút khó dễ”.
“Gây khó dễ, ai?”
Thác Bạt Xảo Vân không nói, nhưng A Thất đứng bên không nhịn được hừ giọng nói: “Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, không biết có bao nhiêu người muốn trở thành Người thủ hộ Thánh nữ, nhìn bộ dạng không biết quý trọng của ngươi.”
Tiêu Hùng không chút tức giận, cười cười như có chút hiểu được nói: “Lẽ nào cô nói làm khó dễ, là chỉ... ừm, tình địch của tôi?”
Khuôn mặt Thác Bạt Xảo Vân bỗng chốc ừng đò, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Hùng: “Gần như vậy, bọn họ nghe tin ta đã chọn hộ vệ, người người đều tức giận không thôi, nói sẽ gây khó dễ đối với ngươi, nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám quá đáng đâu.”
Tiêu Hùng nhất thời cười khổ nói: “Đây là chuyện gì vậy? Hay là cô nói với bọn họ, chuyện này... tôi là người thủ hộ chỉ là tạm thời, vệ sau bọn họ hãy tới?”
Thác Bạt Xảo Vân tức giận không nói gì, A Thất đã lại lần nữa vọt lại, nước miếng đều thiểu chút nữa phun đến trên mặt Tiêu Hùng: “Ngươi cho là ra chợ mua mớ rau à, nói không cần là không cần sao, con người ngươi không phải là quá vô si một chút sao.”
Tiêu Hùng giơ hai tay, bất đắc dĩ nói: “Không phải các cô từng nói, Thánh nữ tuyển người thủ hộ, cũng chỉ có khả năng gả cho người thủ hộ mà thôi, cũng có khả năng không lấy làm chồng.”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn chằm chằm Tiêu Hùng: “Ta không có mị lực như vậy, xem bộ dáng của ngươi, thật giống như rất sợ ta gả cho ngươi vậy...”
Tiêu Hùng thành thực gật đầu nói: “Lấy được mỹ nữ đương nhiên là chuyện tốt, vấn đề ở đây là mỹ nữ cô có quá nhiều phiền phức, huống hồ đợi cô hai ba mươi năm sau, đã không còn là mỹ nữ, ừm. cho dù là mỹ nữ cũng là lão mỹ nữ.”
Thác Bạt Xảo Vân nghe Tiêu Hùng nói, lông mày càng dựng lên, đến lúc cuối cùng không nhịn được, nắm lấy thứ đồ ở bên quẳng tới: “Cái thứ khốn kiếp nhà ngươi!”
Tiêu Hùng đưa tay đón vật, vừa nhìn đã nhận ra là một chiếc gối, Tiêu Hùng im lặng không nói, đưa cái gối cho A Thất cũng đang bộ dạng bực tức đứng bên cạnh, phảng phất chuyện gì cũng không có phát sinh bình thường hỏi: “Phòng tôi ở đâu, cô đã nói vậy tôi cũng phải mau hoàn thành thức tinh huyết mạch, bằng không mà nói, tôi bị người đánh thành đầu heo, cô là Thánh nữ trên mặt cũng thật mất mặt không phải sao?”
Thác Bạt Xảo Vân vẫn còn tức giận, nổi giận đùng đùng nói: “Ngay tại cách vách!”
Tiêu Hùng chạy bước đi: “ừm, tốt, đợi tôi hoàn thành thức tinh huyết mạch lại tới tìm cô”.
Nhìn bóng dáng Tiêu Hùng biến mất ngoài cửa, Thác Bạt Xảo Vân vẫn còn tức giận nhìn theo, lồng ngực vẫn đập thình thịch, hiển nhiên bị Tiêu Hùng chọc giận không nhẹ.
Thân là Thánh nữ Tây Hoang thần điện, khi nào lại bị người ta nói như thế?
Cái gì mà lão mỹ nữ...
Khó nghe muốn chết.
A Thất nhìn bộ dạng Thác Bạt Xảo Vân, cau mày nói: “Tiểu thư, người thật quyết định để hắn làm người thủ hộ sao? Trong Tây Hoang thần điện nhiều người mạnh hơn hắn, hơn nữa hắn không phải ngươi Tây Hoang yêu tộc, cũng không giống một kẻ toàn tâm toàn ý làm người thủ hộ cho tiểu thư, hắn chỉ giống như một con buôn mà thôi.”
Thác Bạt Xảo Vân thu hồi ánh mắt, nhìn bộ mặt khó ưa của Tiêu Hùng, trê mặt bỗng nhiên tươi tinh: “Nhưng ngươi không cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Thú vị?
A Thất nhíu mày, hiển nhiên không hiểu ý tứ của Thác Bạt Xảo Vân.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân lộ ra vài phần khác thường: “Đúng, trong Tây Hoang thần điện quả có rất nhiều người muốn làm Người thủ hộ Thánh nữ, thực lực cũng mạnh hơn hắn, nhưng bọn họ giống như con sư tử trong lồng sắt, ta luôn cảm thấy thiếu gì đó, ừm. có lẽ là tức giận đi, làm Thánh nữ phải chịu đủ khuôn phép, nếu bên cạnh lại thêm một người khuôn phép nữa, vậy thì ngày tháng trôi đi thật nhàm chán phải không...”
“Huống hồ thực lực vị tất đã yếu như ngươi nghĩ, khi hắn mạo hiểm ở trong rừng, bị thủ hạ Tôn Nhị Lôi truy sát, hắn với thực lực Chiến hồn cửu trọng lại đánh bại được bốn người truy sát, trong đó bao gồm ba Chiến Linh, lợi hại nhất trong đó đã đạt tới Chiến Linh tam trọng, đợi hắn tấn thăng Chiến Linh, sức chiến đấu tất nhiên sẽ được nâng cao.”
A Thất trợn mắt kinh ngạc: “Giết chết bốn kẻ truy sát, chỉ bằng hắn?”
Thác Bạt Xảo Vân chân thật gật đầu: “Hắn là truyền nhân Nguyệt thần tiễn, ngươi không biết Nguyệt thần tiễn cho nên không biết sự đáng sợ của Nguyệt thần tiên, ngươi chỉ cần biết, tiễn thuật của Nguyệt thần tiễn còn cao minh hơn Lạc nhật tiễn là đủ rồi”.
A Thất tuy thân ở Tây Hoang yêu tộc, nhưng là một người của yêu tộc, đối với uy danh của Lạc nhật tiễn cũng vô cùng rõ ràng, đến nay nghe được, cái gã thanh niên vô si, nhìn lếch tha lếch thếch này lại là truyền nhân Nguyệt thần tiễn, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người.
“Tiểu thư, thật sự cô coi trọng hắn, thực sự muốn lấy hắn?”
Thác Bạt Xảo Vân cười nói: “Không phải hắn cũng nói rồi sao? Chuyện này còn lâu lắm, vậy tạm thời cứ gác lại, trước mắt vẫn phải cân nhắc nên hợp tác với hắn thế nào, thực lực của hắn càng mạnh, trở thành một thành viên của Tây Hoang, khi chúng ta đưa ra điều kiện có lợi cho hắn, hắn cũng phải đưa ra sự giúp đỡ Tây Hoang yêu tộc chúng ta, hơn nữa, cùng với sự lớn mạnh của hắn, sự trợ giúp cũng sẽ càng lúc càng lớn”.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin