18-05-2013, 03:14 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 446: Quyết đấu (2)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Nguyên Hạo cÆ°á»i, giây khắc đó trong hai tròng mắt đã hiện lên ý cuồng dã, y cháºm rãi đứng lên, tay cầm cung Hiên Viên, từng chữ từng hồi nói:
- Äược, ta cược vá»›i ngÆ°Æ¡i!
Äiện Thiên Hòa trong giây phút đó, sát khà trà n ngáºp.
Ai cÅ©ng không ngá» Quách Tuân Ä‘Æ°a ra yêu cầu nà y, cÅ©ng không ngá» rằng Nguyên Hạo lại có thể nháºn lá»i. Vá»›i uy thế của Nguyên Hạo, chỉ cần hạ lệnh má»™t tiếng, Ä‘iện Thiên Hòa có thể Ä‘ao kiếm nhÆ° núi, Quách Tuân cho dù có bản lÄ©nh thông thiên, cÅ©ng không thể chạy thoát. NhÆ°ng Nguyên Hạo cÅ©ng không có là m nhÆ° váºy.
Äịch Thanh muốn ngăn cản, nhÆ°ng cuối cùng không có mở miệng, hắn biết Quách Tuân nếu đã Ä‘Æ°a ra Ä‘iá»u kiện, thì có lý do của Quách Tuân! NhÆ°ng giá trị cược nà y đối vá»›i Quách Tuân mà nói tuyệt đối là không thể thua.
Chẳng lẽ, Quách Tuân đã nắm chắc phần thắng?
Nguyên Hạo đứng ở chá»— đó, cÅ©ng không Ä‘i xuống khá»i Ä‘Ã i cao, nhÆ°ng y trÆ°á»ng cung trên tay, mặc cho Quách Tuân cÅ©ng không dám buông lá»ng.
Trái tim má»i ngÆ°á»i nhÆ° nổi trống, Ä‘áºp mạnh không ngừng...
Long bá»™ cá»u vÆ°Æ¡ng, bát bá»™ mạnh nhất, vÅ© tiá»…n láºp quốc, vua trong vua! Trong truyá»n thuyết, Long bá»™ cá»u vÆ°Æ¡ng mạnh nhất, nhÆ°ng mạnh nhất cÅ©ng không địch lại Äế ThÃch Thiên. Nguyên Hạo chá»n má»™t mÅ©i tên láºp quốc bắn ra, cho dù Long Hạo Thiên của cá»u vÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nắm chặt được!
Nguyên Hạo sẽ chá»n mÅ©i tên nà o để bắn?
Quách Tuân có thể tránh được một mũi tên của Nguyên Hạo?
Nguyên Hạo cháºm rãi chÆ°a bắn ra tên nà o, Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i có chút kinh thiên Ä‘á»™ng địa. Quách Tuân vẫn trầm ngÆ°ng nhìn Nguyên Hạo, há»i:
- Không biết tại sao Ngá»™t Tốt cÆ°á»i?
Nguyên Hạo Ä‘á»™t nhiên rung trÆ°á»ng cung, cung hÆ¡i chỉ vá» hÆ°á»›ng Thiện Vô Úy:
- Tiếng “vù†vang lên.
Thiện Vô Úy định thần quan sát, thấy Nguyên Hạo xa xa dùng cung hơi chỉ vỠhướng mình, trong lòng hoảng sợ, nhịn không nổi lùi lại sau một bước, phát hiện Nguyên Hạo không có bắn ra vũ tiễn, hơi đỠmặt.
Cuối cùng Nguyên Hạo thu nụ cÆ°á»i lại, thở dà i nói:
- Ta cÆ°á»i trong Ä‘iện nà y tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u muốn tÃnh toán Nguyên Hạo ta. NhÆ°ng thá»±c sá»± khiêu chiến ta, cÅ©ng có đủ tÆ° cách khiêu chiến ta, chỉ có má»™t mình ngÆ°Æ¡i.
Quách Tuân thản nhiên nói:
- Ngươi sai rồi, dám khiêu chiến ngươi tuyệt đối không phải chỉ có một mình ta.
Nguyên Hạo liếc xéo Äịch Thanh, cuối cùng gáºt đầu nói:
- Không sai, nếu Äịch Thanh còn khá»e, cÅ©ng sẽ giống nhÆ° Quách Tuân ngÆ°Æ¡i khiêu chiến ta. NhÆ°ng đáng cÆ°á»i là , trong nà y mục Ä‘Ãch của ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ¡n giản nhất, ngược lại muốn đánh má»™t tráºn đầu. Bá»n chúng bụng đầy tâm tÆ°, nhÆ°ng chỉ muốn ngồi chá» bên ngoà i. NgÆ°Æ¡i nói đây có phải là váºn mệnh trêu đùa sao?
Quách Tuân mỉm cÆ°á»i, nói:
- Äây không phải là trá»i xanh đùa giỡn, mà là ý trá»i quyết chá»n. NgÆ°Æ¡i là Nguyên Hạo, ta là Quách Tuân, ngÆ°Æ¡i và ta có thể giao thủ má»™t tráºn, Ä‘á»i nà y không tiếc!
Cho dù Da Luáºt Hỉ Tôn cao ngạo nghe thấy câu nói nà y, mặt cÅ©ng mang ý cảm khái. Phi Ưng tuy có ý không chịu khuất phục, nhÆ°ng nhìn thấy Ä‘Ã i cao ngÆ°á»i đó nhÆ° thiên long. Quách Tuân đứng ở đó, giống nhÆ° núi cao. Y tuy là chà cao hÆ¡n trá»i, không phục theo ngÆ°á»i, nhÆ°ng vừa nhìn khà thế to lá»›n của hai ngÆ°á»i quyết đấu nà y, cÅ©ng là tá»± ti mặc cảm.
Trong mắt Nguyên Hạo lóe lên phần ánh sáng rá»±c rỡ, trÆ°á»ng cung di chuyển, ngón tay nhẹ Ä‘iểm, cuối cùng nói:
- NgÆ°Æ¡i nói đúng, ngÆ°Æ¡i là Quách Tuân, ta là Nguyên Hạo, bất luáºn ngÆ°Æ¡i và ta là tâm tÆ° gì. NhÆ°ng nếu bá» qua tráºn chiến Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh nà y, trong lòng khó tránh khá»i tiếc nuối. Muốn há»i ngÆ°Æ¡i má»™t câu, mấy năm nay, thà là m cho ngÆ°á»i ta tin ngÆ°Æ¡i chết rồi, cÅ©ng không dốc sức cho Äại Tống nữa, có phải là lòng lạnh tâm tà n vá»›i triá»u Tống?
Giá»ng nói đó bình tÄ©nh, nhÆ°ng sắc bén nhÆ° kÃch đâm và o Quách Tuân.
Quách Tuân cÆ°á»i, vẫn thản nhiên nhÆ° không:
- Nếu ngÆ°Æ¡i thắng ta rồi, tất cả Ä‘á»u có đáp án. Nếu ngÆ°Æ¡i không thắng ta, có đáp án có thể là m sao?
Nguyên Hạo cÆ°á»i, nói:
- Ngươi nói đúng.
Y tay phải vuốt cung đã mò lên bình tên, ngón trá» chỉ là vừa áp bình tên, má»™t mÅ©i vÅ© tiá»…n ra khá»i bình, mắc và o dây cung.
Ngay sau đó một tiếng “tách†vang lên!
Nguyên Hạo đã bắn tên, cÆ°á»i nhạt!
Rất Ãt có ngÆ°á»i có thể nhìn rõ mÅ©i tên đó là m thể nà o bá»—ng nhiên mắc và o dây cung. VÅ© tiá»…n láºp quốc xÆ°a nay không phải cho ngÆ°á»i ta xem, cÅ©ng không ai có thể nhìn thấy Ä‘Æ°á»ng bay của tên đó. Sau khi vÅ© tiá»…n láºp quốc vừa rút ra khá»i bình, chỉ có khà mùi tá» vong là m ngÆ°á»i ta lạnh thấu xÆ°Æ¡ng.
Có gió thổi, có thiểm Ä‘iện, có Ä‘Æ°á»ng máu tÆ°Æ¡i phóng ra. Má»™t tiếng “pháºp†vang lên, vÅ© tiá»…n dÃnh máu, bắn và o mặt đá xanh, tiá»…n thốc khẽ rung.
Tiễn thốc là đồng và ng nhuộm máu, Nguyên Hạo dùng là tên mà u đồng!
Äiện Thiên Hòa im lặng nhÆ° chết, rất nhiá»u ngÆ°á»i sắc mặt đã tái xám. Trong mắt Äịch Thanh lá»™ ra ý kinh ngạc, trong mắt Quách Tuân cÅ©ng có phần kinh ngạc, nhÆ°ng vẫn vững nhÆ° Thái SÆ¡n đứng ở đó.
Quách Tuân hoà n toà n không có động, vì mũi tên đó, vốn không phải bắn Quách Tuân.
NgÆ°á»i trúng tên, chÃnh là Bà n Nhược VÆ°Æ¡ng - Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo má»™t trong bát bá»™ cá»u vÆ°Æ¡ng!
Trên mặt má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có biểu tình chấn Ä‘á»™ng khó hiểu, có ai có thể ngá» tá»›i Nguyên Hạo trÆ°á»›c mặt đại địch, lại chém má»™t cánh tay?
Bát bá»™ của Nguyên Hạo, má»—i ngÆ°á»i có má»™t chức năng, long bá»™ cá»u thiên, luôn thống lÄ©nh ngà n quân. NhÆ°ng hôm nay Cá»u vÆ°Æ¡ng thuá»™c hạ của Nguyên Hạo chết có, bị thÆ°Æ¡ng có, tá»›i bây giá» tuy có tên Cá»u vÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng từ lâu đã không còn là cá»u vÆ°Æ¡ng nữa. Bồ Äá» VÆ°Æ¡ng, Long Dã VÆ°Æ¡ng, Dã Lợi VÆ°Æ¡ng lần lượt Ä‘á»u chết. Thiên Äô VÆ°Æ¡ng đứt cánh tay, Già Diệp VÆ°Æ¡ng đứt bà n tay. Tá»›i bây giá» ngoại trừ hai vÆ°Æ¡ng A Nan, Mục Liên vẫn không thấy tung tÃch ra, thuá»™c hạ Nguyên Hạo chỉ có Bà n Nhược VÆ°Æ¡ng - Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo và La Hầu VÆ°Æ¡ng - Dã Lợi Trảm Thiên có thể dùng.
Từ sau khi hai vÆ°Æ¡ng, Thiên Äô, Dã Lợi thất thế, Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo đã dần dần tiếp quản binh quyá»n, mấy năm nay vì Nguyên Hạo đông thảo tây sát, quả tháºt láºp không Ãt chiến công.
Nguyên Hạo rất cần gấp nhân thủ, cà ng hy vá»ng Äịch Thanh, Quách Tuân đầu nháºp, do đó lúc nà y không bám và o khuôn mẫu, muốn đánh vá»›i Quách Tuân má»™t tráºn. Nếu có thể thu phục Quách Tuân, được Äịch Thanh là m tÆ°á»›ng, nguyện vá»ng thống trị thiên hạ của y có thể nói là gần ngay trÆ°á»›c mắt.
Lúc nà y Nguyên Hạo Ä‘ang đối chá»i vá»›i Quách Tuân, ai lại ngá» rằng, y má»™t tên lại bắn trúng thủ hạ Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo?
Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo tay Ä‘ang che phần bụng dÆ°á»›i, máu tÆ°Æ¡i qua khe hở ngón tay chảy xuống, sắc mặt vẫn có biểu tình khó tin, nhÆ°ng cà ng nhiá»u lại là sợ hãi.
Mũi tên đó từ bụng dưới không gì trở ngại bắn ra, cắm và o mặt đá xanh.
Nguyên Hạo ở nÆ°á»›c Hạ mặc sức hoà nh hà nh, muốn bảo ai chết thì ngÆ°á»i đó chết. Má»™t mÅ©i tên nà y của y lấy bụng dÆ°á»›i của Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo, nhÆ°ng không muốn Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo láºp tức chết ngay, y biết Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo còn có lá»i muốn nói.
Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo không có bình tÄ©nh thong dong nữa, nụ cÆ°á»i khóe miệng cÅ©ng không thấy, y trừng mắt nhìn chằm chằm Nguyên Hạo, đứt quẵng nói:
- Tại... sao?
Giá»t máu tÆ°Æ¡i đó “tà tách†rÆ¡i xuống mặt đất, phát ra âm thanh tuy nhẹ nhá», nhÆ°ng nghe chấn Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i.
Tại sao? Trong lòng tất cả má»i ngÆ°á»i kỳ thá»±c Ä‘á»u Ä‘ang nghÄ© vấn Ä‘á» nà y.
Năm ngón tay Nguyên Hạo Ä‘á»™ng Ä‘áºy có nhịp, dÆ°á»ng nhÆ° lúc nãy mÅ©i tên đó không phải là y bắn:
- Tại sao? Chẳng phải trong lòng ngÆ°Æ¡i biết rõ? Ta bảo ngÆ°Æ¡i không tiếc tất cả má»i giá bắt được Äịch Thanh, ngÆ°Æ¡i lại giết TrÆ°Æ¡ng Nguyên.
Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo cảm thấy sinh mạng mình từng chút rá»i Ä‘i, Ä‘á»™t nhiên buông tiếng nói:
- Ông nói không tiếc má»i giá! Ta nghe mệnh lệnh ông, có chá»— nà o sai?
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:
- Không sai. NgÆ°Æ¡i sắp đặt má»™t trăm ngà n đại quân không quan tâm cÅ©ng không sai, ngÆ°Æ¡i giết TrÆ°Æ¡ng Nguyên, cÅ©ng không sai. Suy cho cùng những chuyện nà y có liên quan vá»›i Äịch Thanh, ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘em tất cả má»i chuyện đổ lên ngÆ°á»i Äịch Thanh. NhÆ°ng ta bảo ngÆ°Æ¡i chuyển binh hai trăm ngà n lên phÃa bắc phòng ngá»± quân đánh lén của Khiết Äan, ngÆ°Æ¡i lại trì hoãn quân lệnh.
Sắc mặt Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo tái nhợt, sầu thảm cÆ°á»i nói:
- Quân ta má»›i bại, lòng quân bất ổn, ta nhất thá»i khó triệu táºp những binh mã đó... Do đó cháºm trá»… thá»i gian, đây cÅ©ng là lý do ông giết ta? Ông hoà n toà n là muốn giá há»a cho ngÆ°á»i, sao sợ không có lá»i lẽ!
Nguyên Hạo nhẹ nhà ng thở dà i, nói:
- NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói sắp chết lá»i nói sẽ tháºt. NgÆ°Æ¡i tá»›i bây giá», vẫn muốn gạt ta? Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo, ngÆ°Æ¡i không vá»™i Ä‘iá»u Ä‘á»™ng binh mã lên phÃa bắc, chỉ vì ngÆ°Æ¡i biết không cần thiết mà thôi?
Thân hình Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo hÆ¡i rung, sá thanh nói:
- NgÆ°á»i nói cái gì?
Nguyên Hạo nhẹ giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i biết TrÆ°Æ¡ng Nguyên trung thà nh táºn tâm vá»›i ta, nhÆ°ng mÆ°u kế bị ngÆ°Æ¡i xem thấu, do đó mượn bắt Äịch Thanh thì có thể giết y. NgÆ°Æ¡i vá»™i vã muốn giết y, nhÆ°ng sợ y vạch trần quá»· kế của ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cấu kết vá»›i Da Luáºt Hỉ Tôn, vá»ng tưởng trong ứng ngoại hợp láºt đổ sá»± thống trị của ta, tháºt sá»± cho rằng ta không biết sao?
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Chữ ký của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:14 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 447: Quyết đấu (3)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Mũi tên nà y, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên.
Sau đó ngÆ°á»i vẫn Ä‘ang sống, sau sá»± việc nghÄ© tá»›i chuyện nà y, vẫn rất lấy là m lạ lá»±a chá»n của Nguyên Hạo, cảm thấy phán Ä‘oán của Nguyên Hạo có vấn Ä‘á».
Trên Ä‘iện Thiên Hòa vá»›i Quách Tuân, Da Luáºt Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy và Phi Ưng võ công cao nhất, cÅ©ng là đối thủ lá»›n nhất của Nguyên Hạo, Nguyên Hạo muốn giết cÅ©ng phải giết bốn ngÆ°á»i bá»n há»!
Cho dù là Chiên Hổ, cũng có uy hiếp cực lớn.
NhÆ°ng Nguyên Hạo hình nhÆ° quên Da Luáºt Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy, trong bốn mÅ©i tên y má»™t mạch bắn ra, mÅ©i tên thứ ba là Dã Lợi Trảm Thiên. Y chỉ có bốn mÅ©i tên, chẳng lẽ y cho rằng, Dã Lợi Trảm Thiên còn có uy hiếp hÆ¡n Da Luáºt Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy?
Dã Lợi Trảm Thiên là La Hầu Vương, vốn là từ bộ A Tu La thăng chức lên.
Bá»™ A Tu La, Ä‘á»u là kẻ phản bá»™i.
Nguyên Hạo chÃnh là giết kẻ phản bá»™i, cà ng giết nhiá»u cà ng thống khoái. Lần nà y y triệu tất cả má»i ngÆ°á»i đến Ä‘iện Thiên Hòa, chẳng lẽ cÅ©ng nhÆ° năm đó, muốn má»™t lần giết kẻ phản bá»™i?
Dã Lợi Trảm Thiên nhảy ngÆ°á»i vút lên cao, má»™t bÆ°á»›c tá»›i gần cách Nguyên Hạo hai trượng, y đã Ä‘i qua bên cạnh Già Diệp VÆ°Æ¡ng.
Lúc Nguyên Hạo chá»n tên Già Diệp VÆ°Æ¡ng đã bắt đầu lui lại. Quách Tuân còn chÆ°a phát, thì phải vá»™i lùi. ChÃnh lúc nà y má»™t Ä‘iểm sáng bạc giống nhÆ° luồng suy nghÄ© từ sâu trong đầu y lóe lên.
Già Diệp VÆ°Æ¡ng gần nhÆ° muốn kêu lên, nhÆ°ng chỉ cảm thấy má»™t tráºn gió lạnh, từ xung quanh ngÆ°á»i y thổi qua, lạnh da thịt toà n thân y.
Tiếng cÆ°á»i giá»…u cợt vang lên, vÅ© tiá»…n trắng trong nhÆ° bạc xuyên qua trụ Ä‘iện, bắn lên bức tÆ°á»ng cao đối diện, cho đến khi tiá»…n thốc cắm sâu và o, chỉ còn lại má»™t Ä‘iểm trắng bạc.
Tiễn thốc mà u bạc như tuyết trắng – lạnh lẽo, như trăng khuyết – không máu.
Giây khắc đó, Dã Lợi Trảm Thiên thân ngÆ°á»i vừa ngang qua, tá»±a hồ bay qua. VÅ© tiá»…n mà u bạc đó từ phÃa trên y bắn qua, gió lá»›n đâm và o mặt, khuôn mặt lạnh lùng đó xuất hiện má»™t vết máu.
Ai cũng không ngỠNguyên Hạo muốn giết Dã Lợi Trảm Thiên, ai cũng không ngỠDã Lợi Trảm Thiên lại tránh được mũi tên nà y.
NhÆ°ng rõ rà ng, Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên ở trong lòng Nguyên Hạo, chỉ có Ä‘Æ°á»ng chết!
NhÆ°ng mÅ©i tên tÃch tụ sức lá»±c nà y, vẫn không giết được Dã Lợi Trảm Thiên.
Chẳng lẽ công phu của ngÆ°á»i nà y tuyệt cao, còn trên cả Kim Cang Ấn?
Dã Lợi Trảm Thiên ngÆ°á»i ngang tà n Ä‘ao cÅ©ng ngang tà n, y xuất Ä‘ao, má»™t Ä‘ao chém qua, nhÆ° dòng nÆ°á»›c chảy siết qua bên cạnh Già Diệp VÆ°Æ¡ng, thân Ä‘ao vang dá»™i, không mang vết máu.
Äao là hảo Ä‘ao, chiêu là kỳ chiêu!
Già Diệp Vương kinh thiên gầm thét, nhưng đã không kịp nói thêm gì, đã bị đơn đao của Dã Lợi Trảm Thiên chém ngang, một đao phân là m hai đoạn!
Dã Lợi Trảm Thiên không ngỠlại giết Già Diệp Vương? Tại sao Dã Lợi Trảm Thiên muốn giết Già Diệp Vương?
Chẳng lẽ nà o, máºt thám của Nguyên Hạo chÃnh là Già Diệp VÆ°Æ¡ng. Bởi vì Già Diệp VÆ°Æ¡ng, Nguyên Hạo má»›i biết kế hoạch của Da Luáºt Hỉ Tôn liên thủ vá»›i Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo và Dã Lợi Trảm Thiên? Dã Lợi Trảm Thiên vì lý do nà y má»›i muốn trừ khá» ná»™i gián trÆ°á»›c?
Không có ai biết, không có ai đi suy nghĩ.
Vì tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ang nhìn Quách Tuân và Nguyên Hạo.
Trước khi ba mũi tên thiết sắt bạc bắn ra, tên mà u và ng đó đã tới trước ngực Quách Tuấn.
MÅ©i tên nà y – sáng rá»±c – cao quý, xa hoa mang theo phần ánh sáng chói mắt, giống nhÆ° sá»± hoang tà n khi khói lá»a tan hết, tá»±a nhÆ° hiu quạnh nhìn thấu hồng trần, giống nhÆ° phong lãnh leng keng của binh qua, nhÆ° khúc bi hùng ca ngạo nghá»… thiên hạ, chÃnh là nhÆ° váºy tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c Quách Tuân.
CÅ©ng không cản trở, mÅ©i tên mà u và ng sắc bén hÆ¡n tất cả mÅ©i tên trÆ°á»›c, đâm xuyên ngá»±c Quách Tuân sá»›m nhất, mang theo phần sắc máu nhÆ° cầu vòng, bắn phá»t ra.
Quách Tuân trúng tên!
Tên mà u và ng trong năm tên láºp đô của Nguyên Hạo, chÆ°a từng bắn ra, sắc bén ngạo nghá»…, cho dù Quách Tuân cÅ©ng không thể tránh được. Mà u mắt Äịch Thanh đã Ä‘á», nhún ngÆ°á»i bay lên, thì muốn xông tá»›i Nguyên Hạo...
Quách Tuân hoà n toà n không có tránh, y chỉ là nhẹ nhà ng xê dịch, dịch ra khoảng cách mấy tấc, dịch ra khá»i phần yếu hại ở.
Y vừa nhảy lên không trung, như thiên long uốn cong, sau đó bị vũ tiễn mà u và ng xuyên qua, cũng không rớt xuống như Phi Ưng, mà là thế đao hung mãnh, giống như mũi tên bắn tới trước ngực Nguyên Hạo.
Phi Ưng rơi xuống, vì Phi Ưng nghĩ không ngỠsẽ trúng tên, Quách Tuân cấp bách xông tới, vì y sớm biết sẽ trúng tên.
Quách Tuân trúng tên, Quách Tuân rÆ¡i trÆ°á»›c ngÆ°á»i Nguyên Hạo, xuất quyá»n!
Trong mắt Nguyên Hạo lá»™ ra ý cá»±c kỳ ngạc nhiên, rõ rà ng cÅ©ng không có để ý tá»›i Quách Tuân hung mãnh nhÆ° váºy, nhanh nhÆ° váºy, không quan tâm tÃnh mạng nhÆ° váºy.
Quách Tuân quả tháºt không giống ngÆ°á»i thÆ°á»ng.
Vì cho dù là Kim Cương Ấn, lúc Nguyên Hạo xuất tên, cũng bảo vệ mình trước, có được có mất, muốn bảo vệ, ngược lại cái gì cũng không giữ được!
Quách Tuân nhìn thấu Ä‘iểm nà y, không quan tâm bản thân, liá»u mạng lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ng, cÅ©ng phải là m Nguyên Hạo bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Nguyên Hạo hoà nh cung.
Bốn mũi tên đó cùng phát đi, cũng bắn đi khà lực toà n thân Nguyên Hạo. Y bắn tên, tuyệt không phải dựa và o nhãn lực, độ chuẩn và cánh tay. Một mũi tên y bắn ra, là dựa và o tâm huyết, ý phải giết, khà phách phán đoán và toà n thân.
Y bắn ra bốn mÅ©i tên, toà n thân trống rá»—ng, đã khó tránh khá»i má»™t quyá»n của Quách Tuân. Y bây giá» chỉ hy vá»ng cung Hiên Viên có thể cản được má»™t quyá»n của Quách Tuân, y cần thá»i gian để thở.
Chỉ cần má»™t hÆ¡i thở cuối, y liá»n lượn vòng qua lần nữa.
NhÆ°ng y quả tháºt không có nghÄ© tá»›i nắm quyá»n của Quách Tuân, lại sắc bén phong nhuệ nhÆ° váºy. Má»™t quyá»n đó, táºp trung hùng tâm nhiá»u năm, má»™t nguồn ná»™ ý, còn lẫn chứa sá»± nguyá»n rủa và oán Ä‘á»™c của hÆ¡n mÆ°á»i ngà n binh sÄ© trên trá»i đã chết ở Tam Xuyên Khẩu.
Một tiếng “băng†vang lên, dây cung đã đứt.
Tiếng “ầm†vang lên, quyá»n đó đánh đứt dây cung sắc bén, đánh và o ngá»±c của Nguyên Hạo.
Tiếng gió của Ä‘iện Thiên Hòa, tá»±a nhÆ° Ä‘á»u đã ngÆ°ng lại.
Sau đó mÆ¡ hồ có âm thanh “đùng Ä‘oà ng†lúc nà y truyá»n ra, má»™t quyá»n nà y của Quách Tuần, nhÆ° búa tạ to lá»›n, nhÆ° búa trá»i mở núi, uy mãnh vô cùng. Má»™t quyá»n nà y không biết đánh gãy bao nhiêu xÆ°Æ¡ng ngá»±c Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo đã ngã xuống.
Còn Quách Tuân lúc nà y má»›i phát hiện, Nguyên Hạo còn có ba mÅ©i tên đánh vá» ngÆ°á»i y, không kìm được dừng lại. Lúc nãy y xông ra, trong mắt chỉ có Nguyên Hạo, Ä‘á»™t nhiên phát hiện Nguyên Hạo không có thi triển toà n lá»±c đối phó y, không khá»i chần chá».
Nguyên Hạo Ä‘á»™t nhiên dá»±ng dáºy, lại chạy qua bà n án, chạy tá»›i trÆ°á»›c Ä‘iện.
Có má»™t ngÆ°á»i lăn tá»›i trÆ°á»›c Ä‘iện, má»™t Ä‘ao đâm vá» hÆ°á»›ng Trữ Lệnh Ca trÆ°á»›c Ä‘iện.
DÆ°á»›i tình thế nhÆ° sét đánh, đây vốn là má»™t chuyện nhá» không đáng kể, nhÆ°ng ngÆ°á»i xuất Ä‘ao đó lại là Dã Lợi Ngá»™ Khất.
Dã Lợi Ngá»™ Khất rõ rà ng không có chết, lão không có chết, thì muốn là m Nguyên Hạo tuyệt háºu. Lão biết giết không được Nguyên Hạo, nhÆ°ng lão muốn giết Trữ Lệnh Ca rá»a háºn.
Lão không cam tâm, lão khuất nhục nhu nhược, nịnh bợ nhÆ° váºy, nhÆ°ng Nguyên Hạo vẫn muốn giết lão.
Nhưng lão cũng đỠphòng mũi tên nà y, do đó trước khi và o điện, đã mặc ở ngực tấm hộ thân đúc bằng sắt lạnh ngà n năm.
MÅ©i tên đó nhÆ° cái búa ầm ầm đánh và o ngá»±c lão, được tấm há»™ thân ngăn chặn, cắm lệch ra ngoà i, cuối cùng không có lấy tÃnh mạng của lão.
Dã Lợi Ngá»™ Khất thoát được mạng, toà n lá»±c phản kÃch!
Trữ Lệnh Ca đã ngây ra tại chá»—, hoà n toà n quên tránh má»™t Ä‘ao chà mạng đó. Y là tuy con trai của Nguyên Hạo, nhÆ°ng chÆ°a từng thấy qua tà n sát nhÆ° lôi Ä‘iện đẫm máu nhÆ° váºy. Y ngây ra ở đó, hoà n toà n quên mất suy nghÄ©.
Lúc nà y Dã Lợi Trảm Thiên đã tá»›i bên cạnh Da Luáºt Hỉ Tôn không xa...
Lúc nà y Chiên Hổ như mãnh hổ bị thương, đã cong thân hình lên...
Hai ngÆ°á»i bá»n há», rõ rà ng muốn phát Ä‘á»™ng công kÃch chà mạng Nguyên Hạo, phối hợp hà nh Ä‘á»™ng của Da Luáºt Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy.
Còn Nguyên Hạo đã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, Quách Tuân cÅ©ng nhÆ° váºy.
Nguyên Hạo xông tá»›i bên cạnh con trai, chỉ là khoát tay chặn lại, thì đánh bay Dã Lợi Ngá»™ Khất. Äứa con nà y dù có thế nà o, cuối cùng vẫn là con trai của Nguyên Hạo y, y không muốn con trai chết trong tay Dã Lợi Ngá»™ Khất. Dã Lợi Ngá»™ Khất trong không trung còn ho ra máu, Nguyên Hạo nghe được má»™t âm thà nh từ táºn phÃa trá»i xa truyá»n tá»›i.
Bà n_Nhược_Ba_La_Máºt_Äa!
Sáu từ nà y tá»±a nhÆ° cháºm nhÆ°ng tháºt ra rất nhanh, thoáng chốc niệm xong, nhÆ° trong nháy mắt.
Bà n Nhược Ba La Máºt Äa, là đại thần chú, là đại minh chú, là vô thượng chú, là vô thượng đẳng đẳng chú ngữ, có thể loại trừ tất cả khổ ải, táºp trung chú ngữ trá»i đất vá» má»™t thể, có uy lá»±c thần thông ma quá»·.
Thiện Vô Úy xuất thủ, táºp trung toà n bá»™ tinh lá»±c, niệm ra đại minh chú.
Chú ngữ niệm ra dừng lại, thân hình Nguyên Hạo cuối cùng dừng chốc lát. Chú ngữ đó tuy không bó buộc được suy nghĩ của y, không loạn được hùng tâm của y, nhưng vẫn là m toà n thân y có chút hà n ý.
Uy lực chú ngữ của Thiện Vô Úy còn hơn Kim Cương Ấn.
Sau đó nghe má»™t tiếng cÆ°á»i giá»…u cợt, má»™t Ä‘ao đâm và o bên hông trái Nguyên Hạo, tá»±a hồ thấu ra cÆ¡ thể, đâm tá»›i hông phải Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo thân lạnh, ý lạnh, ánh mắt cà ng lạnh, khó có thể tin nhìn ngÆ°á»i xuất Ä‘ao, khóe miệng mang ý bi thÆ°Æ¡ng mỉa mai. Y Ä‘á» phòng quá nhiá»u ngÆ°á»i, lại không có ngá» tá»›i ngÆ°á»i nà y có thể xuất Ä‘ao.
NgÆ°á»i xuất Ä‘ao, lại là Trữ Lệnh Ca.
Cuối cùng Trữ Lệnh Ca xuất Ä‘ao, má»™t Ä‘ao là m trá»ng thÆ°Æ¡ng Nguyên Hạo, là m trá»ng thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i cha thân sinh của y. NhÆ°ng trong mắt y vẫn má»™t mảng má» mịt.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:14 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 448: Nợ nhau (1)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Mũi tên nà y, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên.
Äiện Thiên Hòa biến hóa cá»±c nhanh, Ä‘á»™ng tác mau lẹ, có ngÆ°á»i té ngã có ngÆ°á»i chết, có ngÆ°á»i chảy máu có ngÆ°á»i kinh hoảng.
Tất cả má»i thứ sôi trà o, theo cùng má»™t Ä‘ao đâm và o dÆ°á»›i hông Nguyên Hạo mà lạnh xuống. Cho dù Dã Lợi Trảm Thiên và Chiên Hổ thân hình Ä‘á»u đã dừng lại, nhất thá»i hình nhÆ° không tin tất cả xảy ra.
NhÆ°ng lá»a giáºn chÆ°a tắt, Ä‘ao nhÆ° nÆ°á»›c lạnh, chỉ ngừng lại trong khoảnh khắc. Trong nháy mắt, Da Luáºt Hỉ Tôn nhÆ° cô nhạn ngang trá»i, liá»n muốn vụt tá»›i trÆ°á»›c ngÆ°á»i Nguyên Hạo.
Một đòn nà y, y đợi quá lâu rồi.
Y đã nháºn ra Nguyên Hạo chỉ còn cung không dây, giống nhÆ° con cá»p không nanh vuốt. Y muốn xuất thủ, má»™t đòn định cà n khôn. NhÆ°ng lúc y bay qua, đúng lúc gặp Quách Tuân lắc ngÆ°á»i tá»›i.
Quách Tuân tuy chần chá», nhÆ°ng biết Nguyên Hạo không chết, mãi không có ngà y bình yên. Y má»›i định xuất thủ, thấy được sá»± mỉa mai trong mắt Nguyên Hạo, thân hình hÆ¡i run. Y tuy muốn giết Nguyên Hạo rất lâu, nhÆ°ng thá»±c tại không xuống tay được.
Y kÃnh Nguyên Hạo là anh hùng.
Kết cuá»™c nhÆ° váºy, y tháºt sá»± không có ngá» tá»›i.
Rồi Ä‘á»™t nhiên có gió mạnh vụt qua, Quách Tuân hÆ¡i run, thân hình vừa xoay, má»™t quyá»n đánh ra, Ä‘Æ¡n Ä‘ao lÆ°á»›t xuống, chém xuống má»™t mảnh vạt áo Quách Tuân, má»™t quyá»n đó cÅ©ng là đánh ở khoảng không.
NgÆ°á»i xuất chiêu công kÃch Quách Tuân, lại là Da Luáºt Hỉ Tôn.
Quách Tuân nghiêm nghị khó hiểu, vừa suy nghÄ© tá»›i, Da Luáºt Hỉ Tôn đã biết Nguyên Hạo không có khả năng đánh nữa, lúc nà y phải loại trừ Quách Tuân y trÆ°á»›c, rồi giết Äịch Thanh.
Hùng tâm Da Luáºt Hỉ Tôn bừng bừng, muốn loại bá» cá»u ngÅ© của nÆ°á»›c Hạ, dÅ©ng tÆ°á»›ng của Äại Tống, sau đó lại thiết kỵ nam hạ, thống trị Trung Nguyên?
à niệm xoay chuyển, lại thoáng nhìn cổ tay Nguyên Hạo hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng, Quách Tuân né mạnh. Da Luáºt Hỉ Tôn thấy Nguyên Hạo Ä‘á»™t nhiên Ä‘á»™ng, thân hình Ä‘á»™t nhiên xoay chuyển, cÅ©ng bay tá»›i má»™t bên.
Trùng Bách túc, chết mà không cứng.
Nguyên Hạo tuy bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhÆ°ng má»™t đòn trÆ°á»›c khi chết nhất định sẽ kinh thiên Ä‘á»™ng địa, Da Luáºt Hỉ Tôn không muốn chôn theo.
Cung Hiên Viên đã đứt, vũ tiễn ngũ sắc đã bắn ra, không thể quay lại nữa, Nguyên Hạo quát chói tay một câu:
- Vô gian!
Má»™t tiếng đó, vẫn mang sát ý và uy nghiêm vô táºn.
Vô gian? Vô gian là ý gì? Lúc nà y tại sao Nguyên Hạo muốn nói hai từ nà y?
Trong tiếng quát chói tay, cánh tay Nguyên Hạo vá»™i Ä‘á»™ng, trÆ°á»ng cung đổi hÆ°á»›ng, cung tuy không mạnh, nhÆ°ng lá»±c Ä‘Ã n hồi cá»±c ná»™. Má»™t tiếng “vù†bay lên, trÆ°á»ng cung nhanh chóng bay lên trá»i, còn chÃnh Nguyên Hạo lấy thân là m tên, đã bắn tá»›i trÆ°á»›c bà n rồng, má»™t tay tóm lấy Äịch Thanh.
Trong lòng Äịch Thanh vừa trầm xuống, lúc nãy biến hóa thá»±c tại quá nhanh, hắn hữu tâm vô lá»±c, hoà n toà n không kịp phản ứng. Thấy Quách Tuân trúng chiêu, trong lòng hắn rất Ä‘au, thì muốn liá»u mạng Ä‘i ngăn cản Nguyên Hạo. NhÆ°ng Quách Tuân má»™t quyá»n đánh trúng Nguên Hạo, là m Äịch Thanh vừa mừng vừa sợ.
Lúc Nguyên Hạo rá»i khá»i bà n rồng, tá»›i trÆ°á»›c Ä‘iện, biến hóa xoay mình bay lên, bị Trữ Lệnh Ca đâm trúng, Äịch Thanh cÅ©ng không rõ là tại sao, không hiểu tại sao Trữ Lệnh Cao muốn cho Nguyên Hạo má»™t Ä‘ao ở giây phút nguy ngáºp nà y?
Äá»™t nhiên Nguyên Hạo lấy bản thân là m tên, bắn tá»›i trÆ°á»›c mặt Äịch Thanh. Äịch Thanh còn chÆ°a kịp phản ứng, thì bị Nguyên Hạo tóm được.
Quách Tuân đã thay đổi sắc mặt, mới định xông ra.
Lúc nà y, thì nghe được má»™t tiếng rung trá»i vang lên, ghế rồng nứt bay, khói trà n ngáºp...
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hãi, bị sóng nhiệt đánh lùi. Quách Tuân lại bất chấp thạch Ä‘ao khói mù xông tá»›i chá»— ghế rồng, sắc mặt kịch liệt biến đổi.
Ghế rồng đã bị nổ tung, có khói bụi bay mù, trong khói bụi mê loạn đó, Nguyên Hạo, Äịch Thanh và Phi Tuyết đã không thấy đâu nữa!
Ghế rồng có con Ä‘Æ°á»ng bà máºt, Nguyên Hạo không chết!
Äịch Thanh biết Ä‘á»u nà y, nhÆ°ng đã không kịp nhắc nhở Quách Tuân. Hắn bị Nguyên Hạo kéo Ä‘i, thất tha thất thểu Ä‘i từ con Ä‘Æ°á»ng bà máºt. Hắn không biết con Ä‘Æ°á»ng bà máºt nà y thông tá»›i chá»— nà o, nhÆ°ng hắn biến Phi Tuyết cÅ©ng Ä‘ang bên cạnh.
Nhìn qua Phi Tuyết, gặp kịch biến kinh thiên nhÆ° váºy, Phi Tuyết vẫn mang thần sắc lạnh lùng, tá»±a hồ đã biết trÆ°á»›c kết quả. Hay là cảm thấy biến hóa thế nà o cÅ©ng không liên quan vá»›i cô ấy.
Rốt cuá»™c Phi Tuyết ở trong nà y đóng vai trò gì, Äịch Thanh tháºt sá»± nghÄ© không hiểu. NhÆ°ng hắn cà ng muốn biết lúc trá»i long đất lở ở bên ngoà i, Quách đại ca thế nà o rồi?
Lúc Da Luáºt Hỉ Tôn đánh lén Quách Tuân, Äịch Thanh cÅ©ng táºn mắt thấy. Hắn nghÄ© đến không ngá» cÅ©ng giống nhÆ° Quách Tuân, cảm thấy lần nà y hà nh thÃch Nguyên Hạo, Da Luáºt Hỉ Tôn phải là đầu não đứng sau bức mà n, tâm cÆ¡ của ngÆ°á»i nà y thâm trầm, quả tháºt là m ngÆ°á»i ta sởn gai ốc.
NhÆ°ng Äịch Thanh chân tay vô lá»±c, bị Nguyên Hạo kéo Ä‘i giãy giụa không được, cho dù có thể giãy dụa, hắn cÅ©ng không muốn chống lại Nguyên Hạo.
Rốt cuộc Nguyên Hạo muốn kéo hắn tới đâu, tại sao lúc nà y Nguyên Hạo còn muốn dẫn theo Phi Tuyết?
Con Ä‘Æ°á»ng bà máºt đó rất dà i, Äịch Thanh xém chút nữa cho rằng con Ä‘Æ°á»ng bà máºt đó là phải thông tá»›i HÆ°Æ¡ng Ba Lạp. Hắn ở trong cung cÅ©ng đã nhiá»u ngà y, tháºm chà còn là m qua há»™ vệ, nhÆ°ng vẫn không biết dÆ°á»›i Ä‘iện Thiên Hòa có má»™t con Ä‘Æ°á»ng bà máºt.
Chắc hẳn ngoại trừ Nguyên Hạo ra, rất Ãt ngÆ°á»i biết con Ä‘Æ°á»ng bà máºt nà y, bằng không Da Luáºt Hỉ Tôn cÅ©ng không thể không Ä‘á» phòng Nguyên Hạo chạy trốn từ chá»— nà y. Trong tình hình ai cÅ©ng biết Nguyên Hạo bị thÆ°Æ¡ng nặng, chỉ cần không chết, sẽ có năng lá»±c phản công. HÆ¡n nữa sá»± phản công của Nguyên Hạo, tuyệt đối sẽ cá»±c kỳ tà n nhẫn.
Trong con Ä‘Æ°á»ng bà máºt cÅ©ng không có đèn Ä‘uốc, nhÆ°ng trên vách tÆ°á»ng hai bên cách má»—i mấy trượng, Ä‘á»u có viên dạ minh châu to bằng nắm tay đứa bé.
Dạ minh châu cá»±c kỳ hoa mỹ quý giá, tùy tiện lấy má»™t viên, Ä‘á»u là giá cả vô cùng. NhÆ°ng trong con Ä‘Æ°á»ng lát gạch u ám nà y, chỉ là sá» dụng ánh nến, chiếu lên khuôn mặt có chút biến sắc của Nguyên Hạo.
Trên Ä‘Æ°á»ng chạy vá»™i, không biết tại sao, Nguyên Hạo Ä‘á»™t nhiên dừng lại, xém chút nữa quỳ ngã xuống đất. Äịch Thanh vô thức kéo Ä‘i, thì thấy Nguyên Hạo chau mà y, phun ra ngoà i má»™t ngụm máu tÆ°Æ¡i.
Mà u sắc của máu đó lại là mà u xanh.
Xanh nhÆ° mà u cây cá», bên trong còn mang phần và ng khô.
Äịch Thanh trong lòng nghiêm nghị, phát hiện Nguyên Hạo không ngá» trúng Ä‘á»™c. Nhá»› lại tất cả xảy ra trong Ä‘iện, má»™t quyá»n đó của Quách đại ca, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không là m Nguyên Hạo trúng Ä‘á»™c, vết thÆ°Æ¡ng chà mạng của Nguyên Hạo, ở chá»— má»™t Ä‘ao đó.
Thanh đao đó... vốn là có độc.
Äịch Thanh nghÄ© tá»›i đây, giữa lÆ°ng ngáºp hà n ý, không vì Nguyên Hạo trúng Ä‘á»™c, chỉ vì chủ tâm giết ngÆ°á»i của Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo. Thanh Ä‘ao đó, không phải do chÃnh Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo bá» lại sao?
Tất cả má»i chuyện, đã có mÆ°u tÃnh trÆ°á»›c, tất cả chi tiết Ä‘á»u muốn lấy mạng ngÆ°á»i ta.
Giây khắc Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo vứt Ä‘ao, chÃnh là hà m ý bắt đầu tuyên chiến. Còn má»™t nhát đâm của Trữ Lệnh Ca, cà ng là m ngÆ°á»i ta quá»· dị khó tả.
Cuối cùng Nguyên Hạo buông lá»ng cánh tay nắm Phi Tuyết, sá» lên máu tÆ°Æ¡i ở khóe miệng, lẩm bẩm nói:
- Hay cho má»™t Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo, hay cho má»™t Thiện Vô Úy. Hay!
Nói xong lại ho ra một miệng máu, quay đầu nhìn Phi Tuyết nói:
- Trữ Lệnh Ca chÃnh là bị cô mê hoặc mất tâm trÃ, lúc nãy sau khi nghe chú ngữ má»›i ra tay đả thÆ°Æ¡ng ta?
Sắc mặt Phi Tuyết bình tĩnh, nói:
- Nếu ta đã có giao hẹn với ngà i, tại sao còn muốn hại ngà i?
Nguyên Hạo thầm nói trong lòng:
- Phi Tuyết nói không sai, mục Ä‘Ãch cô ta và ta tuy không giống nhau, nhÆ°ng vốn nghÄ© đồng tâm hiệp lá»±c, chắc sẽ không hại ta?
Chỉ cảm thấy một cơn mơ mà ng trong đầu, Nguyên Hạo nói:
- Äá»™c nà y phát tác rất nhanh, Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo, Thiện Vô Úy tâm cÆ¡ khá lắm!
Có lẽ Äịch Thanh còn Ä‘ang mê mẩn, nhÆ°ng Nguyên Hạo đã nghÄ© rõ tất cả.
Lúc Nguyên Hạo bắt đầu đã biết tin tức, quyết ý bình định. Y chấp chÃnh ngÆ°á»i Äảng Hạng nhiá»u năm, xÆ°a nay tà n nhẫn thÃch giết, đối vá»›i ngÆ°á»i phản loạn, cố gắng má»™t lÆ°á»›i bắt hết.
Năm đó Dã Lợi gia thế mạnh, đã dần dần không phục thống trị của y, còn lén tìm kiếm Hương Ba Lạp, phạm đại kỵ của y. Do đó y dùng thủ đoạn lôi đình một lưới đánh giết phản đồ.
Loại phÆ°Æ¡ng sách nà y tuy là nguy hiểm, nhÆ°ng trong mắt ngÆ°á»i Hạ, lại tạo nên uy tÃn vô thượng. Trong mấy năm sau đó, sau khi Nguyên Hạo trấn an ná»™i loạn, tiếp tục chinh chiến thiên hạ.
NhÆ°ng y chà hÆ°á»›ng cao xa, lãnh địa nÆ°á»›c Hạ lại thua xa Khiết Äan và Äại Tống, nếu đánh lâu, lòng dân tÆ° an. Cà ng có không Ãt tá»™c lạc không phục sá»± thống trị của y, rục rịch ngóc đầu dáºy.
Nguyên Hạo không muốn chấm dứt đông tiến, bÆ°á»›c tiến thống trị thiên hạ, có được thông tin chuẩn xác. Da Luáºt Hỉ Tôn ngầm liên lạc Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo, định nâng đỡ Má»™t Tà ng gia láºt đổ thống trị của y. Còn Da Luáºt Hỉ Tôn đã từ rất lâu liên lạc Cốc TÆ° La, muốn Ä‘Æ°a y và o chá»— chết.
Quách Tuân xuất hiện, là ngoà i dá»± liệu của Nguyên Hạo, nhÆ°ng y đã bố trà ổn thá»a, chỉ cần sau khi đánh bại Quách Tuân, vẫn có thể nắm trong tay đại cuá»™c.
Nhưng cục diện cuối cùng không khống chế được. Là bắt đầu không khống chế được từ mấy điểm Nguyên Hạo không có để ý.
Äầu tiên dÅ©ng khà võ lá»±c của Quách Tuân vượt xa tưởng tượng của Nguyên Hạo, nhÆ°ng Nguyên Hạo vốn có trói buá»™c lợi thế của Quách Tuân, đó chÃnh là Äịch Thanh. NhÆ°ng là m Nguyên Hạo không ngá» tá»›i là , Dã Lợi Ngá»™ Khất không có chết, hÆ¡n nữa còn muốn giết Trữ Lệnh Ca. Muốn giết Trữ Lệnh Ca vốn là ngụy trang, dụng ý tháºt sá»± lại là giết Nguyên Hạo y.
Äịch Thanh không hiểu tại sao Trữ Lệnh Ca muốn đâm ra má»™t Ä‘ao đó, nhÆ°ng Nguyên Hạo sá»›m đã rõ. TrÆ°á»›c đó, Trữ Lệnh Ca nhất định bị chú ngữ khống chế, do đó chú ngữ vừa xuất, lúc nà y má»›i mất Ä‘i lý trÃ.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:14 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 449: Nợ nhau (2)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Mũi tên nà y, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên.
Có thể khống chế Trữ Lệnh Ca chỉ có Phi Tuyết và Thiện Vô Úy, nếu không phải Phi Tuyết, nhất định là Thiện Vô Úy.
NghÄ© tá»›i đây, khóe miệng chảy máu của Nguyên Hạo nở nụ cÆ°á»i giá»…u cợt. Äao là y bảo Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo ném, giây khắc đó Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo nghe mệnh lệnh y ném Ä‘ao, đã phát Ä‘á»™ng. NhÆ°ng y bắn chết Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo rồi, không nghÄ© nhiá»u nữa, toà n bá»™ tinh thần và thể lá»±c chỉ dùng lên tất cả kẻ phản Ä‘á»™i.
Y quả tháºt quá tin năng lá»±c của mình, cÅ©ng không quá để ý qua Trữ Lệnh Ca. Y luôn cảm thấy đứa con trai trưởng nà y bá» ngoà i tuy giống y, nhÆ°ng quá nhu nhược.
Thiện Vô Úy chÃnh là bắt tay và o từ Trữ Lệnh Ca mà y không có để ý, cho y má»™t Ä‘ao chà mạng.
ChÃnh y quá sÆ¡ suất, không oán háºn được ngÆ°á»i khác, toà n bá»™ bố cục là Má»™t Tà ng Ngá»™ Äạo, Thiên Vô Úy, Da Luáºt Hỉ Tôn dà y công tÃnh kế. Bố cục nà y tuy là tinh diệu, y vốn vẫn có thể phá giải.
Cho dù y bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, vẫn có thể giết toà n bá»™ Da Luáºt Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy chết tại chá»—!
Nhưng y trúng độc, kịch độc, y chịu không được bao lâu.
Y phải đi là m một chuyện trước, chuyện nhất định phải là m trước khi chết.
Má»™t lần sÆ¡ suất, hối háºn nghìn thu. Lúc y hét ra Vô gian, trong lòng cuối cùng có phần thống khổ cam chịu...
Cảm giác tay chân đã bắt đầu tê dại, mặt Nguyên Hạo trở nên xanh Ä‘en, quay đầu nhìn Äịch Thanh nói:
- Ngươi chớ có chạy, ta tuy... nhưng muốn giết ngươi, vẫn có thể được.
Giây khắc đó, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong lòng kÃch Ä‘á»™ng, bất cứ lúc nà o cÅ©ng muốn phun ra. Trong đầu Nguyên Hạo, cuối cùng hiện lên chữ “chếtâ€.
Y đã rất lâu không có nghĩ tới chết?
Năm đó lúc còn là cha y thống trị ngÆ°á»i KhÆ°Æ¡ng, lúc y và muá»™i muá»™i Äan Äan bị truy sát, y không có nghÄ© tá»›i chết, chỉ nghÄ© nếu có thể sống sót trở vá», nhất định chém táºn giết tuyệt những phản đồ đó. Sau đó y thà nh công, lúc rÆ¡i và o vòng xoáy sa mạc, y ngược lại là nghÄ© tá»›i chết, nhÆ°ng lúc y ra khá»i vòng xoáy sa mạc, thì cÅ©ng không sợ sẽ chết nữa.
NhÆ°ng bây giá»... cái chết đã cách y rất gần.
Giây khắc đó, trong lòng y ngược lại trấn tÄ©nh lạ thÆ°á»ng. Tại sao trấn tÄ©nh, y cÅ©ng rất kỳ quái.
Äịch Thanh thấy đại chà trong hai tròng mắt của Nguyên Hạo đã nhạt, nhÆ°ng uy thế không giảm, chỉ là há»i:
- Ông muốn dẫn ta đi đâu?
Nguyên Hạo không trả lá»i, lại dẫn Äịch Thanh và Phi Tuyết quanh quanh quẹo quẹo Ä‘i thá»i gian khoảng má»™t nén nhang.
Äịch Thanh lấy là m lạ sá»± rá»™ng lá»›n của con Ä‘Æ°á»ng bà máºt dÆ°á»›i lòng đất nà y. Thầm nghÄ© năm đó khi Äức Minh còn, là xây dá»±ng HÆ°ng Châu, Nguyên Hạo đổi chá»— nà y thà nh phủ HÆ°ng Khánh. Dá»±a theo tÃnh cách của Nguyên Hạo, không nên xây dá»±ng con Ä‘Æ°á»ng bà máºt dÆ°á»›i hoà ng cung nà y. Nói nhÆ° váºy, chá»— nà y phải là Äức Minh xây nên.
Lúc đó Äức Minh cha của Nguyên Hạo vẫn cẩn trá»ng tạo căn cÆ¡ vÆ°Æ¡ng quốc, dÆ°á»›i ghế rồng lắp đặt con Ä‘Æ°á»ng bà máºt chạy trốn có thể nói là bị ép bất đắc dÄ©.
Con Ä‘Æ°á»ng bà máºt sâu kÃn, không biết thổn thức bao nhiá»u chuyện cÅ©. Äức Minh không ngá» con Ä‘Æ°á»ng bà máºt nà y có thể cứu má»™t mạng con trai lão. Có lẽ nói, cho dù có con Ä‘Æ°á»ng bà máºt nà y, cÅ©ng chÆ°a chắc có thể cứu được tÃnh mạng con trai lão.
Tiếng bước chân Nguyên Hạo cà ng ngà y cà ng nặng, tiếng thở dốc cà ng ngà y cà ng thô...
Quân vÆ°Æ¡ng nhìn bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng bằng ná»a con mắt, giết ngÆ°á»i nhÆ° ma quá»· nà y, từ góc Ä‘á»™ Äịch Thanh mà nói, đã có chút bi ai đáng thÆ°Æ¡ng. NgÆ°á»i nà y vá»ng tưởng muốn thâu tóm tất cả trong tay, nhÆ°ng cuối cùng không nắm bắt được gì.
Lúc Äịch Thanh nghÄ© tá»›i đây, cổ tay mình vẫn bị Nguyên Hạo nắm giữ trên tay, trong lòng không biết cảm thụ gì.
Táºn đầu phÃa trÆ°á»›c, cuối cùng hiện ra cá»a đá nặng ná», Nguyên Hạo liá»n mở cá»a đá phÃa trÆ°á»›c, đã lung lay sắp Ä‘á»—.
Äịch Thanh thấy sắc mặt Nguyên Hạo biến thà nh mà u xanh, không khá»i có chút lo lắng. Äá»™t nhiên cảm thấy Phi Tuyết Ä‘ang dùng má»™t loại thần nhãn kỳ quái nhìn hắn, lúc Äịch Thanh quay đầu qua, Phi Tuyết lại dá»i ánh mắt Ä‘i.
Từ đầu đến cuối, Phi Tuyết không có nói một câu.
Nguyên Hạo Ä‘á»™t nhiên rên lên má»™t tiếng Ä‘au Ä‘á»›n, má»™t quyá»n đánh lên ngá»±c, lại phun ra má»™t ngụm máu mà u xanh. Äịch Thanh hÆ¡i rùng mình, thấy Nguyên Hạo ngược lại tinh thần hẳn lên, cháºm rãi đẩy cánh cá»a ra, cất bÆ°á»›c Ä‘i và o trong.
Äịch Thanh suy nghÄ© ngà n vạn khả năng trong cá»a đá, lại không nghÄ© qua, cá»a đá vừa mở, có mùi hÆ°Æ¡ng truyá»n tá»›i, ngay sau đó có má»™t giá»ng nói:
- Ngột Tốt...
Trong giá»ng nói đó mang theo mấy phần lo lắng, nhÆ°ng im bặt ngừng lại.
TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca đứng cách đó không xa, nhìn Nguyên Hạo cả ngÆ°á»i là máu, đã kinh hãi suýt chết!
Nguyên Hạo đến đây, chẳng lẽ chỉ vì gặp Trương Diệu Ca?
Ở đây tuy ở dÆ°á»›i lòng đất, nhÆ°ng thoạt nhìn, không u ám, có dạ minh châu treo ở đỉnh tÆ°á»ng, chiếu trong thất má»™t khoảng nhu hòa. Bốn vách tÆ°á»ng mà u lam, đỉnh thất xanh thẳm, bức tranh có mây trắng, đặt mình trong đó, giống nhÆ° thanh thiên bạch nháºt, dÆ°á»›i chân trá»i xanh thẳm...
Mùi hÆ°Æ¡ng trong thất, Ä‘á»u mang hÆ¡i thở của cây cá» tÆ°Æ¡i mát.
NhÆ°ng ở đây cà ng giống là khuê phòng, vì trong căn phòng có mùi thức ăn, há»™p gá»— liêm, gÆ°Æ¡ng đồng, nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u là tâm tÆ° nữ nhi. Äây vốn là chá»— ôn nhu, nhÆ°ng lúc Äịch Thanh vừa và o, lại cảm nháºn được má»™t loại Ä‘au thÆ°Æ¡ng.
Không vì TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca, không vì Nguyên Hạo, chỉ vì má»™t ngÆ°á»i nằm trong mà n vải.
NgÆ°á»i đó hÆ¡i nhắm mắt, lông mi tá»±a hồ vẫn hÆ¡i Ä‘á»™ng Ä‘áºy, hÆ¡i thở yếu á»›t, trong sắc mặt trắng bệch có mang tiá»u tụy. Cho dù trang Ä‘iểm dầy Ä‘áºm, cÅ©ng không che được tiá»u tụy của nà ng, ngÆ°á»i đó thoạt nhìn còn yếu á»›t hÆ¡n Nguyên Hạo.
NgÆ°á»i đó... chÃnh là Äan Äan.
Äịch Thanh kinh hãi, muốn mở miệng há»i, lại không biết há»i cái gì? Sao Äan Äan trở nên thế nà y?
Äan Äan trên giÆ°á»ng tuy Ä‘ang nhắm hai mắt, bá»—ng nhiên lông mi khẽ run, thấp giá»ng nói:
- Äại ca, huynh đến rồi?
Cô ấy tuy yếu á»›t, những luôn có trá»±c giác khác hẳn bình thÆ°á»ng. Cháºm rãi mở đôi mắt ra, vẫn là má»™t khoảng má» mịt, cÅ©ng không quay đầu, lại nói:
- Ôi, Äịch Thanh... cÅ©ng đến rồi.
Khóe miệng hiện lên nụ cÆ°á»i, đó là nụ cÆ°á»i vui vẻ hà i lòng.
Äịch Thanh đứng ở chá»— xa, Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i thiếu nữ nhiá»u năm trÆ°á»›c đó, từ đỉnh kim mà n ngá»c, mặc váy sừng hoạt bát trên lÆ°ng núi, dùng cánh tay yếu á»›t nhặt đá vụn đầy mùi hÆ°Æ¡ng bùn đất viết trên cát bên cạnh hoa Äá»— Quyên mấy chữ “ hoa lặng lẽ nở, tại sao ngÆ°á»i đến?
Lúc đó Äịch Thanh không xác định tại sao Äan Äan viết câu nà y, nhÆ°ng bây giá» rõ rồi.
Äan Äan quả tháºt biết Äịch Thanh hắn chÃnh là ở bên cạnh?
Äịch Thanh hắn tuy thay đổi dung mạo, nhÆ°ng Äan Äan không cần nhìn dung mạo hắn, thì có thể cảm nháºn được hắn Ä‘ang bên cạnh.
Lại nghÄ© tá»›i, lúc Äịch Thanh hắn bị giam ở nhà lao, Äan Äan đến thăm hắn, mỉm cÆ°á»i nói:
- Trong lòng ngÆ°á»i yêu dấu nghÄ© cái gì, ta cảm nháºn được.
Lúc đó hắn cho rằng Äan Äan tùy tiện nói thôi, bây giá» nghÄ© lại, má»›i biết Äan Äan tháºt sá»± cảm nháºn được.
Äịch Thanh nhìn Äan Äan, TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca nhìn Nguyên Hạo, Ä‘á»™t nhiên giáºt mình tỉnh ngá»™, cảm nháºn được Nguyên Hạo vẫn Ä‘ang chảy máu. TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca quay ngÆ°á»i lại muốn Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c chá»— trang Ä‘iểm lấy má»™t cái há»™p gá»— hồng.
Trong cái há»™p đó có ngân châm giết ngÆ°á»i, cÅ©ng có thuốc cứu ngÆ°á»i.
Cô ấy má»›i lấy cái há»™p, thấy Nguyên Hạo đã tá»›i trÆ°á»›c giÆ°á»ng của Äan Äan. Nguyên Hạo lắc đầu vá»›i TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca, tỠý cô ấy đừng qua.
Cuối cùng y bá» tay của Äịch Thanh ra, bá» xuống tất cả má»i thứ, nhẹ nhà ng quỳ trÆ°á»›c giÆ°á»ng của Äan Äan, lặng lẽ dùng vạt áo lau khô máu trên cánh tay trÆ°á»›c. Lúc nà y má»›i nắm bà n tay mãnh khảnh đó, đại chà trong mắt Nguyên Hạo đã không thấy nữa, thứ còn lại lại là nhu tình lãng quên nhiá»u năm.
Vẫn còn nhớ, dưới lòng đất đen kịt đó, nghe thấy tiếng muội muội reo vui:
- Ca ca, ca ca ở đang ở đâu?
Vẫn còn nhá»›, cuối cùng y xông tá»›i bên cạnh muá»™i muá»™i, gá»i:
- Muội muội, muội đừng sợ, đại ca sẽ bảo vệ muội.
Vẫn còn nhớ y phấn chấn nói:
- Muá»™i muá»™i, đại ca phát hiện má»™t nÆ¡i, ở đó tháºt sá»± rất kỳ lạ, nó có thể mở miệng nói, bảo chúng ta Ä‘i tá»›i.
Vẫn còn nhá»› Äan Äan lúc nhá» nhút nhát nói:
- Ca ca, không đi được không, muội... sợ...
Y lúc đó, hoà n toà n không biết cái gì là sợ. Còn nhá»› giá»ng nói đó nói vá»›i y:
- Ca ca muốn đi, ca ca muốn trả thù, ca ca muốn trở thà nh một đại quân vương, thì phải đến gặp muội! Cuối cùng y không kháng cự nổi mê hoặc, dẫn theo muội muội còn bé, đi tới đó.
Vùng đất hắc bạch, hiện lên mà u sắc thần bÃ, trong bạch ngá»c trong suốt, Ä‘á»™t nhiên có bạch quang chiếu rá»i qua, rất cháºm rãi, rất kỳ quái muốn rÆ¡i lên ngÆ°á»i y. Äó là ánh sáng phải không? Y không biết, giây khắc đó, y có chút run, là muá»™i muá»™i lúc bé đó cản trÆ°á»›c mặt y, gá»i:
- Ca ca, đừng!
Cuối cùng không biết chá»— đó là địa ngục hay thiên Ä‘Æ°á»ng, y hả lòng hả dạ, má»™t Ä‘Æ°á»ng chém giết, già nh lấy đại nghiệp nÆ°á»›c Hạ!
Nhưng cuối cùng y được cái gì?
Vừa nghÄ© tá»›i đây, lại nhìn khuôn mặt tiá»u tụy của muá»™i muá»™i, Nguyên Hạo lã chã rÆ¡i lệ.
Y không hối háºn tất cả mình đã là m, nhÆ°ng hối háºn quá tá»± tin, tá»± tin tháºt sá»± cho rằng có thể cứu Äan Äan vá», y thua rồi, thua tÃnh mạng của Äan Äan.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:14 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 450: Nợ nhau (3)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Mũi tên nà y, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên.
Giá»t nÆ°á»›c mắt, rÆ¡i lên chăn lụa trên giÆ°á»ng, không lÆ°u lại dấu vết.
Cuối cùng y trấn tÄ©nh tâm tình, dùng giá»ng Ä‘iệu bình thÆ°á»ng nói:
- Äan Äan, ca ca dẫn Äịch Thanh đến rồi, ca ca biết, muá»™i luôn muốn gả cho hắn, hôm nay ca ca chÃnh là muốn hoà n thà nh tâm nguyện của muá»™i.
Äịch Thanh hÆ¡i giáºt mình, chÆ°a từng nghÄ© qua, Nguyên Hạo là m tất cả, trÆ°á»›c khi chạy trốn còn muốn bắt lấy hắn, không có mục Ä‘Ãch phức tạp, chÃnh là vì Äan Äan.
Mục Ä‘Ãch Ä‘Æ¡n giản, Ä‘Æ¡n giản là m ngÆ°á»i ta khó tin.
Äá»™t nhiên thân hình Äan Äan hÆ¡i run, bà n tay yếu á»›t nắm lại tay đại ca, há»i:
- Äại ca, ca bị thÆ°Æ¡ng rồi?
Nguyên Hạo tuy gắng sức giữ giống nhÆ° thÆ°á»ng ngà y, nhÆ°ng Äan Äan cảm nháºn được.
Nguyên Hạo cÆ°á»i, chân mà y vẫn chau, Äịch Thanh nhìn thấy, không biết Nguyên Hạo phải dùng bao nhiêu nghị lá»±c má»›i có thể giữ bình tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, Nguyên Hạo nói:
- Má»™t chút vết thÆ°Æ¡ng nhá», không sao đâu.
- Là muội liên lụy ca ca?
Äan Äan chá»›p mắt, hai giá»t lệ lăn trà o xuống, cô ấy muốn nói gì, cuối cùng không nói tiếp nữa.
Nguyên Hạo lại cÆ°á»i, cÆ°á»i ra tiếng, trong âm thanh trà n đầy đùa cợt:
- Äồ ngốc, muá»™i có bản lÄ©nh gì liên lụy ta?
Trong lòng rơi lệ, nghĩ tới:
- Muội chỉ là cứu ta! Nếu không phải là muội, ta sẽ giống như muội, ta.
Äan Äan cúi đầu, má» mịt nhìn TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca cách đó xa xa không tiếng Ä‘á»™ng, nói:
- Trương tỷ tỷ, tỷ nhanh trị thương cho đại ca muội...
Cảm thấy Nguyên Hạo không muốn rá»i Ä‘i, hÆ¡i thở Äan Äan Ä‘á»™t nhiên trở nên gấp, nói:
- Äai ca, muá»™i muốn...
Không đợi nói ra, Nguyên Hạo đã đứng lên, quay đầu nhìn Äịch Thanh nói:
- Äan Äan muốn nói chuyện vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Äịch Thanh do dá»± chốc lát, cuối cÅ©ng vẫn Ä‘i tá»›i.
Äan Äan cảm thấy được Äịch Thanh Ä‘i và o, trên mặt tiá»u tụy tái nhợt, bá»—ng dÆ°ng hiện lên ánh sáng chói rá»i, cô thì thà o nói:
- Äịch Thanh, ta nói rồi, bảy ngà y sau sẽ gặp ngà i, bây giá» tÃnh ra, ta không đợi được lâu nhÆ° váºy.
Trong lòng Äịch Thanh mÆ¡ hồ có Ä‘iá»m chẳng là nh hiện lên, thấy cánh tay yếu á»›t không được giúp đỡ rÆ¡i bên mép giÆ°á»ng, tá»±a muốn nắm lấy ngÆ°á»i. Cuối cùng cháºm rãi nắm lấy tay Äan Äan, thấp giá»ng nói:
- Không có ai có thể trách cô.
Giây khắc đó, thần thái trên mặt Äan Äan phấn chấn lên, hạnh phúc chÃnh là Äịch Thanh cÅ©ng Ä‘á»u nhìn thấy được.
Năm ngón tay cô cuá»™n lại, nắm lấy tay ấm áp dà y rá»™ng đó, chỉ cảm thấy cÆ¡ thể dần dần trở lạnh, nhÆ°ng cô không háºn không oán. Cô cảm tạ đại ca, cảm tạ Äịch Thanh, cảm tạ TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca, cảm tạ những ngÆ°á»i đã từng quan tâm yêu thÆ°Æ¡ng cô.
Nhưng cuối cùng cô không có nói ra, cô chỉ nói:
- Ta.... hôm nay, đẹp không?
Cô cảm nháºn được Äịch Thanh sẽ đến, nên từ rất lâu đã bảo TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca trang Ä‘iểm cho cô.
Cô biết cÆ¡ thể ngà y má»™t suy yếu, nhÆ°ng chÆ°a từng nghÄ© suy sụp nhanh nhÆ° váºy. Tối hôm qua, cô không biết là dá»±a và o nghị lá»±c gì má»›i có thể má»™t mình tá»›i bên cạnh Äịch Thanh, lẳng lặng nói chuyện vá»›i Äịch Thanh.
NhÆ°ng sau khi ra khá»i phòng giam, thì toà n thân cô đổ mồ hôi, ngồi quỵ xuống đất.
CÅ©ng may Äịch Thanh không thấy, cô cÅ©ng không nhìn thấy.
Dùng thá»i gian mấy ngà y còn sót lại gặp mặt Äịch Thanh má»™t lần, nhÆ°ng cô thÃch.
ThÃch chỉ cần má»™t khắc, chỉ cần giây khắc đó, Ä‘á»i nà y không tiếc.
Tất cả cái nà y, cô vẫn không có nói, cô không muốn nói, cô ná»— lá»±c muốn mang Ä‘i tất cả má»i thứ, cô không muốn có bất cứ gì liên quan vá»›i Äịch Thanh.
Chỉ là vì... kiếp sau còn có thể gặp lại nhau.
Sắc mặt cô có chút khẩn trÆ°Æ¡ng, đối vá»›i đáp án của vấn Ä‘á» không há» lạc quan. Rất nhiá»u năm trÆ°á»›c, lúc ánh sáng mà u trắng đó chiếu lên ngÆ°á»i cô, thì cô biết váºn mạng của mình. NhÆ°ng cô vì bảo vệ đại ca, không há» hối háºn. Cô không nhìn thấy nữa, là chuyện dá»± liệu, cô không nhìn thấy nữa, có chút không yên, không có tá»± tin. Trang Ä‘iểm nà y là TrÆ°Æ¡ng tá»· tá»· là m cho cô, Äịch Thanh thÃch không?
Äịch Thanh nắm lấy cánh tay lạnh nhÆ° băng đó, nhìn khuôn mặt bà ng hoà ng đó, cắn răng:
- Äan Äan, cô rất đẹp, ta chÆ°a từng thấy qua vẻ đẹp thế nà y.
Lúc đó hắn tháºt sá»± quên hết tất cả, chỉ muốn là m cô gái trÆ°á»›c mặt hà i lòng.
Do đó hắn không có để ý tá»›i trong mắt Phi Tuyết có phần khác thÆ°á»ng. Phi Tuyết vẫn im lặng, im lặng nhÆ° ngÆ°á»i ngoà i cuá»™c tráºn kinh biến nà y. NhÆ°ng tại sao nghe được lá»i nói nà y của Äịch Thanh, trong mắt cô cÅ©ng mang phần thÆ°Æ¡ng cảm phức tạp?
Äan Äan cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i rất quyến rÅ©, không có ai biết nụ cÆ°á»i đó trên khuôn mặt ai có bao nhiêu biến đổi. Giây khắc đó, Äan Äan lại trở vá» Äan Äan của ngà y trÆ°á»›c
Cô nắm lấy tay Äịch Thanh nhÆ° váºy, cảm nháºn Ä‘á»i nà y khó có được bình yên, không biết bao lâu, ánh sáng rá»±c rỡ trên mặt cô cuối cùng có chút ảm đạm.
Äịch Thanh cả kinh, liá»n cảm giác bà n tay hÆ¡i căng, nghe Äan Äan gấp gáp nói:
- Ai nha, xém chút nữa ta quên mất má»™t chuyện. Ta hứa tặng cho ngà i má»™t món đồ, đó là bản đồ HÆ°Æ¡ng Ba Lạp... Ta biết ngà i Ä‘ang tìm, bản đồ đó đối vá»›i ngà i mà nói, có ý nghÄ©a giống nhÆ° đôi già y đó đối vá»›i ta. Äịch Thanh... phải không?
Äịch Thanh hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng, không ngá» hôm nay lúc nà y, cuối cùng Äan Äan nói ra chá»— của HÆ°Æ¡ng Ba Lạp.
Váºy bản đồ lần nà y, là tháºt hay giả? à niệm vừa chợt lóe lên, Äịch Thanh không nghÄ© nhiá»u nữa, thấy Äan Äan đầy kỳ vá»ng, Äịch Thanh gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, hai món đồ nà y trong lòng cô và ta, quý trá»ng nhÆ° nhau.
Äan Äan lại cÆ°á»i, tuy cÆ°á»i rất là yếu á»›t, má»™t lúc lâu, tá»±a hồ nhá»› ra cái gì, thấp thá»m nói:
- NhÆ°ng là ngà i nắm tay của ta, cái nà y có tÃnh là gút mắc của ngà i và ta không?
Äịch Thanh không lo được quá nhiá»u, lắc đầu nói:
- Nên không tÃnh, nên không tÃnh.
Nếu hắn không có nghe qua truyá»n thuyết đó từ miệng Vệ Má»™ SÆ¡n Thanh, hoà n toà n không biết dụng ý của Äan Äan. Hắn tuy trong lòng chỉ có VÅ© ThÆ°á»ng, cho dù hắn không tin những truyá»n thuyết đó, nhÆ°ng giá» nà y khắc nà y, là m sao có thể để Äan Äan trÆ°á»›c mắt thất vá»ng.
Äan Äan nhẹ nhà ng cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i nhÆ° cà nh liá»…u nhạt, thấp giá»ng nói:
- Nếu ta có thể sá» mặt của ngà i, váºy ngà i và ta không nợ nhau nữa.
Cô Ä‘á»™t nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, nhÆ°ng cô háºn mình đã nhìn không thấy. Căn bệnh quái quá»· không chỉ gặm mòn cÆ¡ thể của cô, còn là m cô má»™t tháng trÆ°á»›c đã không nhìn thấy gì.
Nếu có thể nhìn má»™t lần, cô nghÄ©... láºp tức chết Ä‘i cÅ©ng đáng.
Nhưng nếu là không nhìn thấy, cô muốn dùng tay để vẽ lại lại ký ức trong đầu...
Äịch Thanh chần chá» má»™t lát, cuối cùng nắm lấy cánh tay vô lá»±c yếu á»›t đó, từ thái dÆ°Æ¡ng đầy hoa râm của hắn cháºm rãi sá» lên, giây khắc đó, nhÆ° ngà n năm.
Trong nụ cÆ°á»i của Äan Äan mang hạnh phúc vô biên, ai cÅ©ng nháºn ra, cô Ä‘ang toà n tâm toà n ý nhá»› lại. Cô không nhìn thấy, nhÆ°ng cô cảm nháºn được, cô không nhìn thấy ngÆ°á»i yêu dấu, nhÆ°ng cô đã ghi tạc ngÆ°á»i yêu dấu trong trái tim.
Năm ngón tay yếu á»›t, sá» lên mÅ©i Äịch Thanh, rÆ¡i xuống khóe miệng Äịch Thanh, mang theo run rẩy.
Không biết là mặt đang run, hay là tay đang run.
HÆ¡i thở nhè nhẹ, ánh mắt má» mịt của Äan Äan nhìn mắt của Äịch Thanh, dịu dà ng nói:
- Äa tạ ngà i!
Mi mắt Äịch Thanh Æ°Æ¡n Æ°á»›t, nói:
- Ta cÅ©ng Ä‘a tạ cô. Hắn tháºt sá»± không biết nói cái gì má»›i tốt, nhÆ°ng nếu có thể nói những lá»i là m Äan Äan vui, hắn cam tâm tình nguyện.
Äan Äan dừng lại chốc lát, nói:
- Ta phải đi rồi.
Cô nói vô cùng bình tÄ©nh, trên mặt không có chút ý sợ hãi, ngược lại mang phần kỳ vá»ng.
Cô nên là m đã là m được rồi, cô biết Ä‘á»i nà y không thể cùng Äịch Thanh yêu nhau, nhÆ°ng cô kỳ vá»ng kiếp sau.
Cái nà y đối vá»›i Äan Äan mà nói, cÅ©ng là yêu.
- Hôm qua ta Ä‘i thăm ngà i, hôm nay ngà i thăm ta, cái nà y rất hay. NhÆ°ng hôm qua ta nói câu nói, ngà i nên trả lá»i ta.
Äan Äan nhẹ giá»ng nói.
Äịch Thanh hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng, tình cảnh hôm qua lại hiện lên trong đầu. Kỳ thá»±c hôm qua Äan Äan nói rất nhiá»u, câu nói nà o là m Äan Äan nhá»› mãi không quên chứ?
Rồi Ä‘á»™t nhiên trong đầu có tia Ä‘iện quẹt qua, hắn nhá»› ra câu nói nà o là m Äan Äan câu nệ khó quên nhÆ° váºy. NhÆ°ng hắn là m sao có thể mở lá»i? Hắn không muốn gạt mình, cÅ©ng tháºt sá»± không muốn gạt Äan Äan!
Yên lặng hồi lâu, mùi hÆ°Æ¡ng trong thất hình nhÆ° Ä‘á»u tụ lạnh rồi, Nguyên Hạo vẫn Ä‘ang nhìn bên nà y, thấy thế chân mà y chau lại, liá»n muốn đứng lên.
Trương Diệu Ca đột nhiên kéo y lại, thần sắc thảm sầu.
Trong thần sắc Äan Äan có chút chần chá», tay sá» mặt Äịch Thanh lại bắt đầu run run, môi mấp máy, muốn nói:
- Muốn nói, ngà i tháºt sá»± quên rồi?
NhÆ°ng cô không muốn nói, cô sợ nói, cô sợ Äịch Thanh tháºt sá»± quên rồi.
Không biết bao lâu, nhÆ° hiu quạnh cuối thu, Äịch Thanh nhìn biểu tình chỠđợi dần dần thất vá»ng, cuối cùng mở miệng nói:
- NgÆ°á»i yêu dấu trong lòng nghÄ© gì, cô cảm nháºn được.
Thất vá»ng của Äan Äan không thấy nữa, lấy lại nụ cÆ°á»i sáng lạn của trÆ°á»›c đây. Cô nhìn Äịch Thanh, trên mặt ôn hòa vô hạn, nhẹ giá»ng nói:
- Ta nợ đại ca ta rất nhiá»u, nhÆ°ng kiếp sau sẽ trả. Äại ca... là ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng yêu ta, nhÆ°ng huynh ấy không hiểu ta.
Lúc Nguyên Hạo nghe mấy câu nà y, mi mắt đã Æ°Æ¡n Æ°á»›t, y bao lâu không có chảy nÆ°á»›c mắt? Äan Äan ngừng lại, lại nói:
- Äịch Thanh… ngà i là ngÆ°á»i hiểu ta... nhÆ°ng ngà i...
Dừng lại chốc lát, như vạn năm, bà n tay yếu ớt đó cuối cùng vô lực rớt xuống.
Äịch Thanh chấn Ä‘á»™ng, lại không thể nà o phát ra tiếng, trên mặt đầy ý thÆ°Æ¡ng cảm.
Nguyên Hạo muốn đứng lên, nhÆ°ng thần sắc đẫn Ä‘á».
Mi mắt Phi Tuyết hÆ¡i Æ°Æ¡n Æ°á»›t, gÆ°Æ¡ng mặt của TrÆ°Æ¡ng Diệu Ca đã có nÆ°á»›c mắt, chỉ có ngÆ°á»i nằm trên giÆ°á»ng đó nhắm hai mắt, nhÆ° Ä‘ang ngủ say, khóe miệng cô hÆ¡i mỉm cÆ°á»i.
Äó là nụ cÆ°á»i hạnh phúc.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Từ khóa được google tìm thấy
àãåíòñòâî , âåòåð , àâòîçàï÷àñòè , àëüôà , äîñòàâêà , an sat , áóõãàëòåðñêèé , áðèòíè , çàéöåâ , êèåâà , èìåíèíû , êóïèò , íàöèîíàëüíûé , ïèêàï , ìèòñóáèñè , ìîñêîâñêîé , îðèãèíàëüíûå , lich su sap huyet , mac vu tac gia , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , ñóìêè , öåëêè , ôàêòû , òàíöû , ôèãóðíîå , óëüòðà , òîâàðû , quyen than , sap huyet , sáp huyết , sáp huyết 196 4vn , tac gia mac vu , tác giả mặc vÅ© , xap huyet , ýëåêòðè÷åê , ýíåðãèÿ , æàííà , æèâûõ