Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 48: Sự quan tâm của sư tỷ.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Do bên dịch post nhầm chương lên mình ko muốn sửa lại mà để nguyên như vậy, thực ra chương 48 là chương 47 ( vì chương 47 bên kia nhầm về tận đầu truyện thế nên các bạn đừng thắc mắc nhé. Sai chương nhưng nội dung vẫn liền mạch ko bị đứt quãng đâu
Chương 48: Sự quan tâm của sư tỷ.
- Được rồi, ta biết đệ rất có niềm tin.
Hư Tử Uyên nói:
- Ta đi Long Nha Cốc hai long nha thảo, đệ nhớ chăm chỉ luyện tập luyện đan thuật đấy.
- Ừm, chào sư tỷ...
Hư Tử Uyên hóa thành một đường lục mang, biến mất nơi chân trời phía Nam, Cổ Thần thu ánh mắt, mỉm cười, tự nói với mình:
- Hoàng Phủ Cực ơi Hoàng Phủ Cực, sao ngươi lại muốn khiêu chiến luyện đan thuật với ta? Ngươi thật đúng là biết cách từ chuốc rắc rối?
Cổ Thần khổ tiếu, một thằng nhóc mới học luyện đan lại đi khiêu chiến với một đan dược tông sư. Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Quá ngu ngốc...
Cổ Thần quay về phòng, đóng cửa lại, Tiểu Bạch lập tức nhảy ra, hai tay đập mạnh xuống đất, cười lớn nói:
- Ha ha ha ha... Buồn cười quá, ha ha ha ha... Lại có người đến khiêu chiến luyện đan thuật với Cổ Thần, ha ha ha ha...
Tiểu Bạch vừa cười vừa lăn lộn mấy cái trên mặt đất, cho đến khi cười không nổi nữa mới bò dậy, nói:
- Cổ Thần có thể luyện ra nguyên linh đan cực phẩm, xét thập phẩm, có lẽ cũng là đan dược sư lục phẩm.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ừm, đan dược sư lục phẩm.
Tiểu Bạch hỏi:
- Tiểu Bạch nhớ Cổ Thần từng luyện một viên tẩy trần đan, nó là đan dược cấp mấy?
- Ha ha ha ha.... Đan dược sư thập phẩm, ha ha ha ha...
Tiểu Bạch lại cười lăn lộn.
Cổ Thần không phải luyện tập luyện đan thuật gì, sau khi vào phòng, hắn bắt đầu tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, một tháng trước Cổ Thần đã luyện đến tầng thứ năm, bây giờ thân thể hắn hoàn toàn có thể sánh ngang với tu sĩ kết thành đạo thai, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Bây giờ chỉ cần tu luyện chăm chỉ Linh Kình Thuấn Tức quyết là có thể đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong, chạm vào bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng chín, đến lúc đó đột phá Thần Hải cảnh chỉ là chuyện đơn giản.
Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có một lượng lớn huyết ô, âm chi, dương chi, thiên hòa hoa các loại chủ dược, hơn nữa còn có dược liệu trưởng thành hơn ngàn năm, dùng để luyện Trúc thai đan, mỗi loại linh thảo một gốc, chí ít cũng phải luyện ta ba viên Trúc thai đan trở lên.
Cho dù tiên căn của Cổ Thần là hạ phẩm, vậy thì có thể thông qua số lượng Trúc thai đan bù đắp tốc độ trúc thanh đạo thai.
Nếu như tiên căn thượng phẩm chỉ cần uống một viên Trúc thai đan, nửa năm sau là có thể trúc thành đạo thai vậu Cổ Thần uống năm viên, uống mười viên, uống mười lăm viên, có lẽ ba tháng kết thành đạo thai cũng không biết chừng.
Thứ khác không biết chứ linh dược nghìn năm thì Cổ Thần có rất nhiều, thân là đan dược tông sư, đan dược trong thiên hạ này có gì mà hắn không luyện được.
Linh Kình Thuấn Tức quyết tu luyện càng lúc càng thâm hậu, một hơi thở của Cổ Thần càng lúc càng dài, đây mới chỉ là tu luyện, nếu như hắn cố ý kéo dài, một hơi thậm chí có thể duy trì một ngày một đêm.
Hít vào.... Thở ra...
Một tiếng sấm nhỏ vang lên, Cổ Thần lại phun ra một đường khí tiễn, hóa thành cương khí, xuyên qua nóc nhà, bay thẳng vài chục trượng rồi mới dần tiêu tán. Cổ Thần mở mắt, ánh mặt trời từ đằng đông xuyên qua cửa sổ, lại sang một ngày mới.
Nếu cứ tiếp tục tu luyện thế này, thời gian ba ngày sẽ chỉ như một cái chớp mắt.
Sáng hôm đó, Cổ Thần chăm sóc vườn hoa một lượt, đang định vào phòng tu luyện thì một đường lục quang từ đỉnh Bắc hạ xuống, Cổ Thần mừng rỡ ra mặt, độn quang tiêu tán, Hư Tử Uyên xuất hiện trước mặt Cổ Thần.
Cổ Thần hớn hở nói:
- Sư tỷ, không phải tỷ phải luyện Trúc thai đan, chuẩn bị cho Trúc Thai kỳ sao? Sao lại có thời gian đến đây?
Hư Tử Uyên cười nói:
- Sao? Không lẽ ta không thể đến thăm đệ à?
- Đương nhiên không phải, sư tỷ đến đây ta mừng còn không kịp nữa là.
Cổ Thần cười nói.
- Thế mới đúng chứ.
Hư Tử Uyên nói:
- Dù sao vận mệnh đã định, dựa vào chút tu luyện cũng không làm được gì, hơn nữa ta vẫn chưa chạm đến bình cảnh tầng chín, chi bằng đến đây dạy đệ luyện đan thuật.
Cổ Thần đương nhiên biết Hư Tử Uyên nói vận mệnh là có ý gì, bây giờ nàng mới mười bảy tuổi, đến ba mươi ba tuổi còn mười sáu năm nữa, mười sáu năm để bước vào Mệnh Tuyền chi cảnh, nghe chẳng khác gì kẻ ngốc nói mơ.
Hơn nữa, cho dù nàng có bước vào Mệnh Tuyền chi cảnh, với huyền âm tuyệt mạch trong người, cùng lắm nàng cũng chỉ sống thêm được mười năm nữa. Cho dù là tu sĩ khác, mười người thì chín người biến mất trong dòng sông thời gian, nàng chỉ thêm mười năm tuổi thọ, sao kịp bước vào đại đạo? Sao kịp thoát khỏi sự hạn chế của thọ mệnh?
Mặc dù Hư Tử Uyên nói mặc kệ, nhưng Cổ Thần nghe mà không khỏi cảm thấy đau lòng, ba mươi ba tuổi, chỉ còn mười sáu năm nữa.
Bản thân hắn chết rồi mà còn có thể trùng sinh, vậy thì Hư Tử Uyên huyền âm tuyệt mạch, cũng có thể cứu được.
Kiếp này, nhất định không được để Hư Tử Uyên phải nuối tiếc điều gì.
“Còn mười sáu năm nữa, kiếp này mình nhất định phải bảo vệ sư tỷ, tìm cách cứu trừ huyền âm tuyệt mạch, cho dù phải đi khắp ngũ hoang tứ hải mình cũng không hối tiếc.”
Cổ Thần nghĩ thầm.
- Đúng vậy... Ta không muốn thấy đệ thất bại trước Hoàng Phủ sư đệ, nếu như ta dạy đệ thuật pháp mà đệ còn thua người khác thì bản thân ta cũng thấy xấu hổ.
Hư Tử Uyên gật đầu nói.
- Chuyện này... Haizzz... Nói về luyện đan thuật...
- Đệ còn đứng đó lắp bắp gì nữa? Hư Viêm Quyết đệ đã luyện tương đối tốt, bây giờ chỉ nên tập trùng vào luyện đan thuật. Nếu như bản thân đệ đã có kinh nghiệm luyện đan, vậy thì nửa năm tới, đệ nhất phải vượt qua Hoàng Phủ sư đệ, nào...
Hư Tử Uyên kéo Cổ Thần đi vào trong phòng.
Sau khi đóng chặt cửa phòng, Tiểu Bạch mới từ tay áo nhảy ra, lao vào lòng Hư Tử Uyên.
Hư Tử Uyên đặt Tiểu Bạch lên giường, nói:
- Tiểu Bạch, hôm nay ta phải dạy Cổ sư đệ luyện đan thuật, ngươi tự chơi một mình nhé.
Nói đoạn, Hư Tử Uyên vẫy tay, một chiếc dược đỉnh xuất hiện giữa phòng.
- Tử Uyên tỷ tỷ dạy Cổ Thần luyện đan? Ha ha ha ha...
Tiểu Bạch như đang nghe chuyện gì buồn cười lắm, nhất thời ngã ra giường, cười lăn lộn.
Hư Tử Uyên ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch, không hiểu tại sao Tiểu Bạch lại cười như vậy.
- Tiểu Bạch...
Cổ Thần trừng mắt, sau đó quay sang dược đỉnh, vội vàng chuyển đề tài, nói:
- Sư tỷ, dược đỉnh này không tệ, là một món pháp khí cực phẩm?
Hư Tử Uyên gật đầu nói:
- Ừm, đây là Ngọc Vương Đỉnh mà sư phụ cho ta, luyện đan bằng Ngọc Vương Đỉnh có tỷ lệ thành công rất cao, số lần luyện thành công nhiều, đương nhiên kinh nghiệm cũng nhiều.
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Được...
Hư Tử Uyên giơ tay, một gốc hoàng huyết thảo, một gốc băng mộng thảo, một gốc tuyết liên hoa lập tức xuất hiện trong tay nàng, đồng thời, tay còn lại cũng xuất hiện những nguyên liệu phụ: hoàng cầm, hoàng liên, chích đông hoa, phục linh.
Hư Tử Uyên nói:
- Đây là chủ dược năm mươi năm, có thể luyện ra tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, là đan dược nhất phẩm, ta sẽ dạy đệ một lượt trước, sau đó đệ có thể tự mình luyện ra tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, vậy đã là đan dược sư nhất phẩm rồi.
- Cái này đệ biết luyện, sư tỷ, tỷ nhìn đệ luyện nhé.
Cổ Thần nói, nếu như cái này cũng dạy thì những thứ phải dạy sẽ rất nhiếu.
- Đệ biết luyện thật chứ?
Hư Tử Uyên hỏi.
Cổ Thần gật gật đầu, nhận linh dược từ tay Hư Tử Uyên, đặt năm loại nguyên liệu phụ vào trong đỉnh, sau đó tay trái đặt dưới đỉnh, thi triển Hư Viêm Quyết, một ngọn hỏa diệm lập tức xuất hiện nơi lòng bàn tay, rất nhanh năm loại dược liệu phụ bị ngọn lửa làm cho tan chảy, Cổ Thần nhanh chóng bỏ băng mộng thảo vào trong dược đỉnh.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 49: Thiên tài đan dược sư.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Chương 49: Thiên tài đan dược sư.
Băng mộng thảo nhanh chóng biến thành dịch thể, trong suốt lấp lánh, lưu động như thủy tinh, Cổ Thần thản nhiên nhìn băng mộng thảo hóa thành dịch thể, đột nhiên, tay thoáng động, bỏ một gốc hoàng huyết thảo vào trong dược đỉnh.
Dịch thể của băng huyết thảo nhìn thì có vẻ lạnh lẽo nhưng trên thực tế lại rất ấm, hoàng huyết thảo vừa chạm vào, lập tức dung hòa, hóa thành mối khối dịch thể đỏ như máu, tuôn trào như nước trôi, quằn quại điên cuồng.
Dần dần, hoàng huyết thảo dần dần nhuộm dịch thể trong suốt như thủy tinh của băng mộng thảo thành màu đỏ máu, cả khối dịch thể hoàn toàn sôi sục, giống như chuẩn bị hóa thành không khí, phiêu tán ra ngoài, thể tích biến lớn vô số lần.
Cổ Thần lại vung tay, một gốc tuyết liên hoa rơi vào trong dược đỉnh, tuyết liên hoa lập tức dung hòa, biến thành dịch thể màu trắng, máu sắc có chút giống như băng mộng thảo, nhưng không lấp lánh bằng mà trầm hậu hơn.
Dịch thể tuyết liên hoa tiếp xúc với huyết hoa đang sôi trào, dịch thể màu đỏ máu nhanh chóng thu nhỏ lại, hồi phục lại nguyên trạng, biến thành chỉ còn bằng một nửa bàn tay, dịch thể tuyết liên hoa và băng mộng thảo, hoàng huyết thảo tương dung với nhau, trong trắng có đỏ, trong suốt lấp lánh, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Sư tỷ, thiên phú của ta được chứ.
Hư Tử Uyên kinh ngạc nói:
- Cổ sư đệ, đệ đúng là thiên tài... Sao lại biết nắm bắt thời cơ như vậy? Phải biết, hỏa lực của Hư Viêm Quyết thất trùng mà đệ thi triển, luyện tụ nguyên linh dịch, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể mắc sai lầm, dược liệu trong dược đỉnh sẽ cháy hết toàn bộ.
- Ta cảm thấy rất đơn giản?
Cổ Thần nhún nhún vai, nói. Lúc hắn còn ở Cổ gia, dùng loại đỉnh bình thường, cũng có thể dễ dàng luyện ra, bây giờ có Ngọc Vương Đỉnh của Hư Tử Uyên, luyện một phần tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, hỏi có khó khăn gì?
Cho dù Cổ Thần muốn làm chậm một chút, cũng khó có thể chậm được.
- Rất đơn giản?
Hư Tử Uyên ngạc nhiên nói:
- Cổ sư đệ, ta chí ít phải đến đan dược sư tam phẩm mới có thể dử dụng thất trùng Hư Viêm Quyết luyện tụ nguyên linh dịch hạ phẩm....
- Hắc hắc...
Cổ Thần hắc hắc cười, nói:
- Đệ nói đệ rất có thiên phú luyện đan mà.
Hư Tử Uyên gật đầu nói:
- Đệ đâu chỉ có thiên phú mà chính là luyện đan yêu nghiệt, có thiên phú yêu nghiệt này, chuyện vượt qua Hoàng Phủ sư đệ là điều chắc chắn, sau này sư tỷ cũng không thể bằng được đệ.
- Đệ đâu có bằng sư tỷ, nhưng trừ sư tỷ ra người khác chắc chắn không thể bằng được ta.
Cổ Thần cười nói.
Cổ Thần không hề nói dối, kiếp trước mặc dù có rất có thiên phú luyện đan thuật, nhưng vẫn không thể vượt qua Hư Tử Uyên, chỉ là sau này tu vi cao hơn, sống lâu hơn luyện đan thuật mới từ từ siêu việt, nếu như không có kí ức kiếp trước, bây giờ luyện đan thuật của hắn đâu có bằng Hư Tử Uyên?
Hư Tử Uyên mỉm cười, nói:
- Thật không nhìn ra, đệ cũng có lúc khiêm tốn, đệ luyện tụ nguyên linh dịch hạ phẩm thành thạo như vậy, tụ nguyên linh dịch trung phẩm chắc cũng có thể luyện được chứ?
Tụ nguyên linh dịch trung phẩm so với tụ nguyên linh dịch hạ phẩm khó gấp đôi, hàm lượng linh khí ẩn hàm trong linh dược càng nhiều, đan dược luyện thành càng khó.
Tu sĩ tu luyện, cơ bản đều là hấp thu linh thạch và linh khí trong trời đất, bởi vì, đó là linh khí thuần túy, rất ít tu sĩ dùng linh dược hấp thu linh khí, trừ một số linh dược đặc biệt, phần lớn linh dược, linh khí ẩn hàm đều không thuần, giống như thuốc nổ loại mạnh, linh dược khác nhau thì có linh khí khác nhau, rất khó tương dung.
Nên, trực tiếp uống linh dược hấp thu linh khí sẽ có hiệu quả rất kém, nhất định phải luyện linh dược thành linh dược, linh khí mới thuần túy, hiệu quả tu luyện so với trực tiếp dùng linh dược cao hơn không chỉ mười lần.
Linh dược không giống nhau tính chất linh khí cũng khác, linh khí tương cận còn đỡ, có thể dung nạp làm một, linh khí tương xích nếu cứ miễn cưỡng gộp lại, sẽ nổ tung như thuốc nộ hạng nặng, đan dược sư luyện đan thuật không cao, lúc luyện đan những tình huống kiểu đó thường xuyên xảy ra.
Linh khí trong linh thảo càng nhiều, tỷ lệ phát nổ càng lớn, hơn nữa, uy lực phát ra càng mạnh, bởi vậy, hàm lượng linh khí trong linh thảo càng nhiều, luyện thành đan dược càng khó.
Đan dược sư chính là dựa vào hàm lượng linh khí trong linh thảo ít hay nhiều, phân thành mười giai đoạn, đan dược luyện ra cũng phân mười phẩm, đương nhiên thân phận đan dược sư cũng phân mười phẩm.
Đan dược nhị phẩm, so với đan dược nhất phẩm, khó hơn mười lần.
Mặc dù luyện tụ nguyên linh dịch trung phẩm và tụ nguyên linh dịch hạ phẩm nguyên liệu như nhau, phương pháp như nhau, nhưng, bởi vì số tuổi linh dược khác nhau, hàm lược linh khí không giống nên độ khó đương nhiên cũng nâng lên.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đan dược nhị phẩm? Để ta thử xem sao.
Hư Tử Uyên lại lấy băng mộng thảo, hoàng huyết thảo, tuyết liên hoa mỗi loại một gốc, cùng đầy đủ năm ngoại nguyên liệu phụ, lần này, ba loại chủ dược mỗi loại đều không dưới một trăm năm.
Với trình tự như trước, Cổ Thần bắt đầu luyện tụ nguyên linh dịch trung phẩm, lần này Cổ Thần chỉ sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết tam trùng, nửa canh giờ sau mới luyện ra tụ nguyên linh dịch trung phẩm đúng tiêu chuẩn.
Trong quá trình luyện đan, Cổ Thần cố ý sơ sẩy hai lần, mặc dù kịp thời sửa chữa nhưng xem ra vẫn có chút lóng ngóng.
Quả nhiên, tụ nguyên linh dịch trung phẩm luyện thành không khiến Hư Tử Uyên hài lòng như vừa rồi, nói:
- Mặc dù có chút sai sót, nhưng tổng quan thì vẫn không thất bại, đệ cố gắng luyện tập bằng Ngọc Vương Đỉnh vài lần, đan dược nhị phẩm chắc đệ cơ bản đều được.
Hư Tử Uyên lấy mấy gốc băng mộng thảo, hoàng huyết thảo, tuyết liên hoa hơn một trăm tuổi và một số nguyên liệu phụ, nói:
- Đệ luyện tụ nguyên linh dịch trung phẩm thêm hai ba ngày nữa, ba ngày sau, ta sẽ đến dạy đệ đan dược tam phẩm, tụ nguyên linh dịch thượng phẩm.
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Sư tỷ, ta sẽ chăm chỉ luyện tập, nhưng luyện hai ba lần nữa là được rồi, ngày mai tỷ hãy dạy đệ đan dược tam phẩm đi.
- Luyện đan quan trọng nhất là luyện tập nhiều để lấy kinh nghiệm, những đệ tử khác không có nhiều linh dược để luyện tập, hơn nữa, có Ngọc Vương Đỉnh có thể giúp đệ nâng cao tỷ lệ thành công, đây là cơ hội hiếm có, đệ phải biết tranh thủ, luyện đan dược nhị phẩm cho thành thục rồi nói...
Thấy Cổ Thần có ý cầu tiến, Hư Tử Uyên khuyên nói.
Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, hôm nay đệ sẽ luyện thêm vài lần nữa, ngày mai tỷ xem đệ luyện thế nào? Nếu như cảm thấy ổn, tỷ hãy dạy đệ luyện đan dược tam phẩm, nếu như cảm thấy không ổn, đệ sẽ tiếp tục luyện đan dược nhị phẩm.
- Được rồi... hôm nay đệ không được lười biếng đâu đấy.
Hư Tử Uyên gật đầu nói.
Để Ngọc Vương Đỉnh lại cho Cổ Thần, Hư Tử Uyên quay về chỗ ở của mình.
Hư Tử Uyên rời đi rồi, Cổ Thần thu Ngọc Vương Đỉnh lại, lập tức quay sang Linh Kình Thuấn Tức quyết của mình.
Ngày thứ hai, Hư Tử Uyên quả nhiên đến, trước mặt nàng Cổ Thần luyện tụ nguyên linh dịch trung phẩm một lần, lần này Cổ Thần lại sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng luyện ra tụ nguyên linh dịch trung phẩm, cả quá trình như hành vân lưu thủy, không hề có một chút sai sót.
Hư Tử Uyên há hốc miệng đứng nhìn, dụi dụi mắt, có chút không dám tin, chỉ một ngày mà Cổ Thần đã luyện được tụ nguyên linh dịch trung phẩm nhuần nhuyễn như luyện tụ nguyên linh dịch hạ phẩm?
- Thế nào, sư tỷ, tỷ có thể dạy đệ luyện đan dược tam phẩm được chưa?
Cổ Thần cười nói.
- Cổ sư đệ, đệ đúng là một thiên tài đan dược sư yêu nghiệt...
Hư Tử Uyên kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, Cổ Thần là lợi hại nhất, ha ha ha ha...
Tiểu Bạch đột nhiên nói, nói xong, lại nằm lăn ra giường cười điên cuồng, từ lúc Cổ Thần học luyện đan đến giờ cứ thấy Tiểu Bạch cười mãi.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 50: Huyền âm tuyệt mạch (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Chương 50: Huyền âm tuyệt mạch (thượng).
Thấy tụ nguyên linh dịch trung phẩm mà Cổ Thần luyện ra đã đạt đến độ thuần thanh, Hư Tử Uyên bắt đầu dạy hắn luyện đan dược tam phẩm.
Hư Tử Uyên dạy xong một lần, Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, về cơ bản đệ đã biết rồi.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, để Cổ Thần tự làm một lần, Cổ Thần dùng Hư Viêm Quyết nhất trùng hỏa quyết, luyện nửa canh giờ, cuối cùng cũng luyện ra tụ nguyên linh dịch thượng phẩm.
Mặc dù tốc độ còn rất chậm, nhưng trong mắt Hư Tử Uyên vẫn không giấu nổi vẻ chấn động, mỗi một đan dược sư, khi học một luyện đan thuật mới, đều phải trải qua mười mấy lần thất bại, người mới lần đầu đã luyện thành công, Bách Thảo Phong chỉ có một...
- Hắn quả nhiên là một đan dược sư thiên tài....
Hư Tử Uyên thầm nghĩ.
Thời gian sau đó, ngày nào Hư Tử Uyên cũng đến xem Cổ Thần luyện đan một lần, trước mặt Hư Tử Uyên, Cổ Thần chỉ luyện một lần, ngày đầu tiên sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết nhất trùng, ngày thứ hai, sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết nhị trùng...
Cứ như vậy mười ngày sau, Cổ Thần bắt đầu dùng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, nửa khắc sau đã luyện ra tụ nguyên linh dịch thượng phẩm.
Chỉ mười ngày, Cổ Thần đã luyện ra đan dược tam phẩm, đạt đến trình độ mà các đan dược sư khác phải dày công tu luyện mới có.
- Hắn không chỉ là thiên tài, mà chính xác là một tên yêu nghiệt...
Hư Tử Uyên đặt cho Cổ Thần một biệt hiệu: Yêu nghiệt đan dược sư.
Dễ dàng luyện xong đan dược tam phẩm, Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, có thể dạy đệ đan dược tứ phẩm được chưa...
Hư Tử Uyên lắc lắc đầu, nói:
- Từ tam phẩm đến tứ phẩm, mặc dù chỉ cách nhau một cấp nhưng độ khó chênh lệch là rất nhiều, từ nhất phẩm đến tam phẩm là luyện linh dịch, từ tứ phẩm trở lên là luyện linh dược, kĩ xảo luyện đan thuật của đệ cần phải sâu thêm một chút, tụ nguyên linh dịch cực phẩm là dùng hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa trưởng thành luyện thành, mặc dù cũng là đan dược tam phẩm, nhưng...
- Nhưng, luyện tụ nguyên linh dịch cực phẩm, so với tụ nguyên linh dịch thượng phẩm khó hơn rất nhiều, đệ cứ luyện tụ nguyên linh dịch cực phẩm cho thuần thục trước rồi nói... Với thiên phú luyện đan yêu nghiệt của đệ, có lẽ không cần quá nhiều thời gian là đã có thể học xong.
...
Hư Tử Uyên nói không sai, cũng giống như luyện tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, lần đầu tiên luyện tụ nguyên linh dịch cực phẩm Cổ Thần đã thành công, mười ngày sau đó, Cổ Thần bắt đầu dùng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, nửa khắc sau đã hoàn toàn luyện xong tụ nguyên linh dịch cực phẩm.
Sau đó, Hư Tử Uyên bắt đầu dạy Cổ Thần đan dược tứ phẩm phương thức luyện nguyên linh đan hạ phẩm. Luyện nguyên linh đan so với tụ nguyên linh dịch khó khăn hơn rất nhiều, Cổ Thần kéo dài thời gian học ra một tháng, một tháng sau, Cổ Thần sử dụng Hư Viêm Quyết thất trùng hỏa lực luyện ra nguyên linh đan hạ phẩm.
Chưa đến hai tháng thời gian, Cổ Thần nhẹ nhàng luyện xuất đan dược tứ phẩm, Hư Tử Uyên hoàn toàn chấn động, không nói đệ tử hiện tại, ngay cả lịch sử Bách Thảo Phong, cũng chưa có kì tài luyện đan nào tốc độ nhanh như vậy.
- Sư tỷ, nguyên linh đan hạ phẩm đã luyện ra rồi, tỷ có thể dạy ta nguyên linh đan trung phẩm được chưa?
Luyện xong nguyên linh đan hạ phẩm, Cổ Thần nhún nhún vai cười nói.
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần như nhìn quái vật, nói:
- Cổ sư đệ, đệ đúng là thiên tài số một của Bách Thảo Phong, ta chưa từng gặp hoặc nghe nói, có đan dược sư nào luyện ra đan dược tứ phẩm trong vòng chưa đến hai tháng... Hơn nữa...
Hư Tử Uyên hít sâu hai hơi, nói:
- Đệ còn sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, trong vòng một khắc luyện ra nguyên linh đan hạ phẩm. Để đạt đến trình độ hiện tại của đệ, ta phải chờ đến khi trở thành lục phẩm đan dược sư mới có thể làm được, ta bắt đầu học luyện đan từ năm mười tuổi, phải mất ba năm ta mới trở thành lục phẩm đan dược sư.
Vậy mà đệ... chỉ dùng chưa đến thời gian hai tháng, đã có thể sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, luyện ra nguyên linh đan hạ phẩm... đúng là... đúng là.... cái này... ta cũng không thể hình dung được.
Hư Tử Uyên đứng dậy, xoa xoa đầu Cổ Thần, kinh ngạc nói:
- Ta không biết trong đầu đệ rốt cục có gì? Sao đệ có thể làm được những thứ đó?
Cổ Thần cười nói:
- Thiên phú mà thôi, ha ha... Thiên phú mà thôi.
Trong bụng nghĩ thâm:
“Mình đường đường đan dược tông sư, cố ý kéo dài gần hai tháng mới được học luyện đan dược tứ phẩm, đã là khổ sở lắm rồi.”
- Cổ sư đệ, ta muốn nói thiên phú của đệ cho sư phụ nghe, đệ có thiên phú như vậy, thành tựu sau này rất có khả năng còn vượt qua sư phụ, ta thấy, chỉ có sư phụ lão nhân gia mới có thể dạy đệ, nếu như cứ để ta dạy tiếp, không lâu nữa đệ sẽ còn vượt qua ta...
Hư Tử Uyên kích động nói, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, định tìm Hoàng Dược Tiên.
- Sư tỷ...
Cổ Thần vội vàng đứng dậy, kéo tay Hư Tử Uyên, nói:
- Trước mắt tỷ đừng nói gì với thủ tọa sư bá, đợi đệ tham gia đại hội luyện đan xong, giải quyết chuyện khiêu chiến của Hoàng Phủ Cực, đến lúc đó thủ tọa đại nhân tự nhiên sẽ biết thiên phú của đệ.
Hư Tử Uyên kích động nói:
- Từ giờ đến đại hội luyện đan còn hơn ba tháng nữa, đệ không thấy đợi lâu như vậy là quá lãng phí thiên phú của mình sao, chi bằng nói với sư ph, để lão nhân gia dạy người, khẳng định tốt hơn ta dạy đệ nhiều, đệ đợi đấy, sư phụ nhất định thu đệ làm đệ tử thân truyền, ra sức dạy đệ luyện đan thuật....
Hư Tử Uyên càng nói càng kích động, hơi thở càng trở nên gấp gáp, đột nhiên từ mũi nàng phun ra hai luồng bạch khí, vì Cổ Thần đang đứng rất gần Hư Tử Uyên nên hai luồng bạch khí nhanh chóng lướt qua mặt hắn.
- Á...
Cổ Thần kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay, nhanh chóng lùi lại phía sau. Hắn chỉ cảm thấy cơ bắp trên mặt không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, một cảm giác tê buốt từ mặt truyền thẳng lên óc.
Lạnh... Lạnh đến cực điểm.
Hư Tử Uyên chỉ mới thở ra hai luồng bạch khí mà đã xém chút nữa biến mặt Cổ Thần thành một bức tượng băng.
Nhưng, mặt dù mặt thì lạnh buốt nhưng trong lòng Cổ Thần lại cảm thấy lo lắng, không phải hắn lo cho mình mà là đang lo cho Hư Tử Uyên...
- Cổ sư đệ... Á...
Hư Tử Uyên kêu lên lo lắng, liền sau đó bản thân nàng cũng lặng giọng vì đau. Khí thoát ra, toàn bộ biến thàng băng sương trắng, trong nháy mắt, lông mày cô kết băng trắng xóa, cả căn phòng trong nháy mắt biến thành phòng băng.
Huyền âm tuyệt mạch phát tác....
Hư Tử Uyên chỉ hơi kích động, huyền âm tuyệt mạch trong thể đã bất ngờ phát tác, huyền âm hàn khí băng lạnh mới chỉ đi theo hơi thở mà đã khiến mặt Cổ Thần suýt đóng băng, không cần nghĩ cũng biết, lạnh đến mức độ nào?
Rầm...
Hư Tử Uyên ngã lăn ra đất, lúc nãy nàng quá kích động, huyền âm tuyệt mạch không hề báo trước đột ngột phát tác, ngay cả dương nguyên đan cũng không kịp uống đã bị huyền âm hàn khí làm cho mất đi khả năng khống chế. Sắc mặt nàng trắng bệch, lông mày, tóc, y phục đều kết thành những tầng băng mỏng.
- Ư....
Cực âm hàn khí băng lạnh đến cực điểm điên cuồng làm càn trong cơ thể, theo những lỗ chân lông, thoát ra bên ngoài, rất nhanh, cả căn phòng đều bị đóng băng.
Cổ Thần xoa xoa mặt, mặc dù vẫn còn chút tê buốt nhưng không có vấn đề gì lớn, nhìn Hư Tử Uyên vẫn đang giãy giụa trên mặt đất, hắn không biết phải làm gì.
- Ư....ư....
Hư Tử Uyên rên rỉ đau đớn. Mỗi một tiếng rên như một lưỡi dao nhọn, đâm vào tim Cổ Thần.
Hư Tử Uyên đau đến nỗi hai mắt ngấn lệ, nhưng, giọt nước mắt chưa kịp chảy ra đã bị huyền âm hàn khí đông thành dải băng, treo trên mặt nàng.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 50: Huyền âm tuyệt mạch (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Chương 50: Huyền âm tuyệt mạch (hạ).
Huyền âm hàn khí như cánh tay tử thần, tàn phá sinh cơ của nàng. Ánh mắt nàng mỗi lúc một trở nên tê dại, miệng rỉ máu, máu tươi cũng bị huyền âm hàn khí đồng thành cục máu, treo nơi khóe miệng.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Hư Tử Uyên, Cổ Thần đau lòng vô cùng, hai mắt không khỏi ngấn lệ, kiếp trước hắn từng vô số lần nhìn thấy Hư Tử Uyên bị huyền âm hàn khí dày vò, nhưng chỉ biết đứng một chỗ không thể làm gì.
Bây giờ, nhìn sư tỷ bị huyền âm hàn khí cắn xé, Cổ Thần vẫn không tìm được ra cách.
Chớp mắt, toàn thân Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí đông thành tượng băng, Cổ Thần muốn lại gần, nhưng hắn chỉ cần tiếp cận một tấc, tay lập tức bị đông kết nhanh chóng, không thể động đậy.
Huyền âm hàn khí, Cổ Thần căn bản không chịu đựng được, cho dù hắn muốn ôm Hư Tử Uyên, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho nàng, cũng không làm được.
Dương nguyên đan.... đúng, dương nguyên đan...
Hai mắt Cổ Thần sáng rực, lúc nãy huyền âm hàn khí đến quá nhanh, Hư Tử Uyên không kịp uống dương nguyên đơn nên thân thể mất đi khả năng khống chế, nếu như không có nguyên âm đơn, Hư Tử Uyên chí ít còn bị huyền âm hàn khí đông kết thêm hai canh giờ nữa.
Trong hai canh giờ đó, huyền âm hàn khí không ngừng dày vò nàng, mặc dù nàng đã bị đông kết thành băng, ý thức rời rạc, nhưng, cảm giác đau đớn không hề suy giảm. Bởi vì, mặc dù nàng đã bị làm cho ngất đi, nhưng, huyền âm hàn khí thì vẫn ngao du trong người nàng, huyền âm hàn khí đi đến đâu, thân thể không ngừng run rẩy đến đấy...
Nếu như uống dương nguyên đan, chỉ cần nửa canh giờ Hư Tử Uyên sẽ có thể được cứu và những đau đớn nàng phải chịu sẽ giảm đi rất nhiều.
- Cổ Thần... Tử Uyên tỷ tỷ... sao vậy?
Tiểu Bạch run lẩy bẩy, trèo lên vai Cổ Thần, ghé sát vào hắn, cố chống lại cái lạnh.
- Tỷ ấy bây giờ rất khó chịu, Tiểu Bạch, ta phải luyện bát phẩm đan dược, ngươi đừng làm phiền ta.
Cổ Thần đi đến bên Ngọc Vương Đỉnh.
- Ồ...
Tiểu Bạch gật gật đầu.
Cổ Thần lấy ra một gốc huyết ô ngàn năm, một gốc dương chi, một góc liệt diễm thảo, một gốc thuần dương hoa... Tay trái đặt xuống Ngọc Vương Đỉnh, thi triển Hư Viêm Quyết, thập nhị trùng...
Nhưng ngọn lửa thi triển ra không có uy lực của thập nhị trùng, Hư Viêm Quyết thập nhị trùng, trong môi trường băng lạnh, cùng lắm chỉ có hiệu quả bát trùng.
Bát trùng Hư Viêm Quyết, mặc dù không nhanh như thập nhị trùng nhưng may là thời gian cùng không dài lắm, hai khắc sau, Cổ Thần đã luyện ra dương nguyên đan.
Cầm dương nguyên đan trong tay, Cổ Thần đến trước mặt Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng, thân thể thì không ngừng run rẩy, chứng minh nàng đang cố chịu sự dày vò của huyền âm hàn khí.
Cổ Thần muốn cho nàng uống dương nguyên đan, nhưng, vấn đề xuất hiện...
Tay Cổ Thần căn bản không thể tiếp cận nàng, nói gì đến chuyện cho nàng uống?
- Sư tỷ... Tỷ tỉnh lại đi, Tử Uyên sư tỷ...
Cổ Thần lo lắng gọi.
Hư Tử Uyên nhíu mày, cũng không biết có nghe được hay không, không thấy trả lời gì, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, huyền âm hàn khí như một lưỡi sao, từng nhát từng nhát cắt vào thân thể nàng, khiến nàng đau đớn vô cùng.
Nghĩ đến tử diễm băng viêm thu phục được trong u động, Cổ Thần lập tức lấy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh ra tay, cầm chung dương nguyên đơn và Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh với nhau, đưa về phía Hư Tử Uyên.
Quả nhiên hiệu quả, mặc dù huyền âm hàn khí lạnh vô cùng, nhưng, Cổ Thần cầm Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trong tay, không còn cảm giác lạnh thấu xương nữa, huyền âm hàn khí gần như không có hiệu quả với Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.
Nhưng, Cổ Thần bây giờ vẫn chưa thể dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, cho nên, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh chỉ có thể phát ra năng lượng bản năng, nếu như Cổ Thần có thể sử dụng, hắn nhất định sẽ thử dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trấn áp huyền âm hàn khí.
Cổ Thần đặt tay bên miệng Hư Tử Uyên, đẩy dương nguyên đan vào miệng nàng.
Nhưng....
Khoảnh khắc tay Cổ Thần vừa chạm vào miệng Hư Tử Uyên, đột nhiên huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên điên cuồng trào sang Cổ Thần, nói một cách chính xác là trào vào tay hắn...
Cổ Thần giật bắn mình, huyền âm hàn khí đến quá nhanh, mặc dù có Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh nhưng huyền âm hàn khí vừa chạm vào người, Cổ Thần vẫn cảm thấy lạnh buốt như dao cắt.
Sắc mặt Cổ Thần vụt biến, thoáng giật mình, định rút tay lại nhưng đã quá muộn, một luồng huyền âm hàn khí từ miệng Hư Tử Uyên truyền vào trong tay Cổ Thần...
Hỏng rồi...
Huyền âm hàn khí bá đạo trong người Hư Tử Uyên đã đạt đến cực điểm, Cổ Thần không ngờ, huyền âm hàn khí cũng có hứng thú với hắn và bắt đầu trào sang người hắn.
Kiếp trước khi huyền âm tuyệt mạch phát tác, Cổ Thần cũng đã từng chạm vào người nàng, nhưng, không có hiện tượng huyền âm hàn khí truyền nhập cơ thể, chỉ là bị đông cứng một tháng sau cũng không ngồi dậy được.
Vậy thì tại sao?
Trong giây lát, Cổ Thần ngộ ra điều gì đó...
Huyền âm hàn khí chỉ lan sang tay Cổ Thần chứ không tràn vào cơ thể hắn, nói một cách chính xác hơn là lan sang lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay Cổ Thần chính là nơi có tử diễm băng viêm.
- Không lẽ... Tử diễm băng viêm có thể thu hút huyền âm hàn khí?
Cổ Thần đột nhiên nghĩ ra, nhất thời mừng rỡ.
Những gì hắn nghĩ hình như không sai, huyền âm hàn khí tiến vào lòng bàn tay, toàn bộ dung nhập trong tử diễm băng viêm, nhẹ nhàng không một tiếng động, chỉ có điều, Cổ Thần cảm thấy, tử diễm băng viêm trong lòng bàn tay hình như lạnh hơn một chút.
Tâm niệm Cổ Thần thoáng động, một khối băng đá màu tím bất ngờ chui ra khỏi lòng bàn tay, chính là tử diễm băng viêm, tử diễm băng viêm vừa xuất hiện, Cổ Thần có thể cảm nhận rõ ràng, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên bắt đầu sục sôi điên loạn, từ khắp nơi trong cơ thể nàng, nhất tề lưu động ra miệng, sau đó truyền nhập vào lòng bàn tay Cổ Thần.
Từng luồng huyền âm hàn khí trắng toát bị tử diễm băng viêm hút nhập vào trong, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, màu sắc của tử diễm băng viêm cũng dần dần nhạt đi đôi chút, màu trắng tinh của huyền âm hàn khí, dùng hòa với màu tím của tử diễm băng viêm, rất nhanh nhập thành một thể.
- Huyền âm hàn khí là cực hàn chi khí, tử diễm băng viêm cũng là cực hàn chi khí, tính chất hai bên tương đồng, bảo sao chúng có thể tương dung với nhau.
Thấy huyền âm hàn khí giao kết với tử diễm băng viêm, Cổ Thần nghĩ.
Nhưng độ lạnh của huyền âm hàn khí không hề thua kém tử diễm băng viêm, huyền âm hàn khí truyền vào càng nhiều, Cổ Thần càng cảm thấy tử diễm băng viêm trở nên lạnh hơn, gần như, đang cố giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Cổ Thần rùng mình, có chút không chịu được hàn khí của tử diễm băng viêm, nhưng vì một lượng lớn huyền âm hàn khí đã được rút ra khỏi cơ thể nên sắc mặt Hư Tử Uyên cũng tốt hơn rất nhiều. Dần dần, tầng băng mỏng trên người bắt đầu tan ra, Hư Tử Uyên dần lấy lại ý thức.
- Cổ sư đệ.... đệ đang làm gì vậy?
Hư Tử Uyên vừa mở mắt đã nhìn thấy bàn tay Cổ Thần đang ấn vào miệng mình, còn huyền âm hàn khí trong cơ thể cô thì đang rục rịch chạy vào lòng bàn tay hắn.
Nói một cách chính xác là chạy vào đóa hỏa diễm màu tím nhạt trong tay Cổ Thần.
- Sư tỷ, sư tỷ tỉnh rồi à...
Thấy Hư Tử Uyên đã tỉnh lại, Cổ Thần mừng rỡ, nói:
- Sư tỷ đừng động đậy,ta đang giúp đệ hút hàn khí ra ngoài...
Hư Tử Uyên tròn mắt nhìn Cổ Thần, tai ù đi, nàng không nghe lầm đấy chứ? Cổ Thần nói muốn hút huyền âm hàn khí ra ngoài?
Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí dày vò từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng không có cách, chỉ có dương nguyên đan mới giúp nàng bớt đau đớn một canh giờ.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 51: Băng và hỏa.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm By Bảo Bảo - 4vn
Chương 51: Băng và hỏa.
Theo như Hoàng Dược Tiên nói, muốn rút huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể cô, trừ phi tiên cương tiên tôn thời đại thái cổ giáng thế, chính là Chư Tử bách thánh thời đại thượng cổ trùng sinh, mới có thể làm được.
Nhưng... Cổ Thần trước mặt lại có thể rút huyền âm hàn khí ra ngoài?
Ư...
Cổ Thần thở hắt, luồng khí vừa thở ra lập tức biến thành sương trắng. Cơ thể hắn mỗi lúc một lạnh, răng cũng bắt đầu va lập cập, nhưng, chưa rút được hết huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể Hư Tử Uyên, Cổ Thần không có ý định dừng lại.
- Cổ sư đệ, mau dừng lại, huyền âm hàn khí hung hãn lắm, đệ không khống chế được, nó sẽ tiến nhập vào trong kinh mạch để, khiến đệ đông cứng đến chết...
Thấy Cổ Thần bắt đầu phun băng sương, Hư Tử Uyên vội vã hét nói.
Cổ Thần lắc đầu, kiên định nói:
- Tử Uyên sư tỷ, ta nhất định chữa khỏi cho tỷ, tỷ yên tâm đi, ta phải hút sạch huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể sư tỷ, để sư tỷ không còn bị nó dày vò nữa,....
Mấy chữ cuối cùng, chỉ còn là những tiếng răng va vào nhau lập cập.
- Không... Mau dừng tay, đệ không hút hết được đâu, cứ thế này bản thân đệ sẽ chết đấy.
Hư Tử Uyên lớn tiếng nói.
- Két két két két....
Răng Cổ Thần lại va vào nhau thêm vài lần nữa, hắn cũng thấy sắp không chịu đựng nổi, thân thể như muốn đóng băng, nhưng, hắn vẫn không dừng lại, đặt Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh lên ngực, bảo vệ trái tim.
Chỉ cần tim không ngừng đập, hắn không sợ bị đông chết. Thân thể nếu như đóng băng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, uống một chút đan dược, dùng Tiên Thiên chân khí đả thông kinh mạch là thân thể sẽ hồi phục.
Hơn nữa, thân thể Cổ Thần mạnh hơn các tu sĩ bình thường khác rất nhiều, lại có một lượng lớn đan dược trong Càn Khôn Trạc, đương nhiên không sợ bị đóng băng.
- Cổ sư đệ... Cổ sư đệ...
Thấy toàn thân Cổ Thần bắt đầu kết băng, hơi thở phát ra biến thành băng sương trắng muốt, sắc mặt cũng dần chuyển sang trắng bệch, thần sắc trong mắt càng lúc càng nhạt, gần như sắp mất đi ý thức, Hư Tử Uyên thấy cay cay sống mũi, nước mắt cứ thế trào ra.
Mặc dù ý thức Cổ Thần đang dần yếu đi, nhưng, hắn vẫn ghi nhớ một tâm niệm, đó chính là: mình phải cứu sư tỷ, mình phải hút hết huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể sư tỷ...
Cho nên, Cổ Thần mặc kệ toàn thân bắt đầu đông cứng, bề mặt cơ thể bắt đều kết băng, tứ chi lạnh buốt như bị dao cắt, hắn vẫn không ngừng hút huyền âm hàn khí.
Cổ Thần càng lạnh, ý thức càng yếu, thân thể Hư Tử Uyên dần dần hồi phục bình thường, ý thức cũng mạnh hơn, đột nhiên như bị quỷ nhập, Hư Tử Uyên đột nhiên không chế thân thể mình, lăn sang một bên, tránh khỏi tay Cổ Thần.
Mất đi mối liên kết, không còn bị huyền âm hàn khí tiến nhập, tử diễm băng viêm lúc này đã chuyển sang màu trắng đột nhiên quay cuồng kịch liệt.
Lúc thì màu tím, lúc thì trắng toát.
Tử diễm băng viêm và huyền âm hàn khí gộp làm một, không phải dung hòa như Cổ Thần tưởng tượng, mà là... nuốt chửng nhau.
Ban đầu tử diễm băng viêm chiếm ưu thế, nên Cổ Thần không cảm thấy gì, sau đó, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, tử diễm băng viêm trở nên yếu thế, hàn khí lạnh lẽo của huyền âm hàn khí dần dần chiếm lĩnh toàn thân Cổ Thần.
Bởi vậy, thân thể Cổ Thần mới trở nên mỗi lúc một lạnh.
Không phải tử diễm băng viêm không chịu để hắn khống chế, mà là tử diễm băng viêm đã bị huyền âm hàn khí không chế.
Nếu như cứ tiếp tục hấp thu, huyền âm hàn khí nhiều đến số lượng nhất định, sẽ nuốt chửng tử diễm băng viêm, đến lúc đó, Cổ Thần chỉ có nước chết chắc...
Nếu như Hư Tử Uyên không khống chế thân thể, tránh khỏi tay Cổ Thần, hậu quả sẽ rất khó nói.
Lúc này, ý thức Cổ Thần đã trở nên mơ hồ, Hư Tử Uyên rời đi rồi mà Cổ Thần vẫn cứ đứng đó, tay giơ ra phía trước, tử diễm băng viêm và huyền âm hàn khí đang giao tranh kịch liệt trong lòng bàn tay hắn, lúc thì màu tím, lúc thì màu trắng, ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại.
Toàn thân Cổ Thần đều đã kết băng, chỉ có chỗ trái tim là được Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh bảo vệ là may mắn tránh được, cũng chính bởi vậy, Cổ Thần mới không bị huyền âm hàn khí trực tiếp đông chết.
Huyền âm hàn khí hung hãn đến nỗi, cho dù là kiếp trước ở thời điểm toàn thịnh nhất, Cổ Thần cũng không thể giải quyết được, huống hồ bây giờ?
Hư Tử Uyên mới lăn một vòng, hàn khí trong người đã hết, không còn cảm thấy lạnh nữa mà ngược lại toàn thân nóng rực...
Cổ Thần cho nàng nuốt một viên dương nguyên đan, hỏa tính của viên dương nguyên đan này cực mạnh, nếu như không phải là một thân thể cực hàn thì không thể uống được.
Nhưng Cổ Thần dùng tử diễm băng viêm, không hiểu thế nào lại hút huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể Hư Tử Uyên, dương nguyên đan căn bản không kịp phát huy tác dụng.
Cảm giác nóng rực ấy đến cực nhanh, nhanh đến nỗi Hư Tử Uyên cảm thấy như vừa rơi xuống một lò lửa, da dẻ toàn thân như muốn nứt ra.
- A...
Hư Tử Uyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, miệng phun khói xanh.
Trong cùng một căn phòng, Cổ Thần thì bị đóng băng, còn Hư Tử Uyên thì nóng như thiêu như đốt... hai cơ thể ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Cảm giác nóng rát khiến Hư Tử Uyên như muốn ngất đi, nàng chỉ cảm thấy xung quanh như một biển lửa, bất luận đứng ở đâu cũng không thoát khỏi cảm giác nóng bỏng.
Xoạt...
Tiếng xé vải vang lên...
Phần tay áo đã bị Hư Tử Uyên xé rác, lộ ra cánh tay trắng như củ sen.
Xoạt...
Lại âm thanh nữa...
Y phục đã bị Hư Tử Uyên xé ra một nửa, lộ ra cái eo thon nhỏ xíu và một chiếc yếm.
Hư Tử Uyên chỉ cảm thấy xung quanh đều là lửa, nàng muốn dập lửa quanh mình, mỗi lần vung tay, lửa lại bị dập đi không ít, đồng thời, y phục trên người nàng lại bị xé ra một mảnh...
Xoat... xoạt... xoạt...
Một loạt những tiếng xé vải vang lên, trong nháy mắt, trên người Hư Tử Uyên chỉ còn lại một chiếc yếm.
Đột nhiên, nàng cảm thấy hình như trước mặt đang có một tảng băng, tảng băng phát ra khí tức mát lạnh, vừa hay trái ngược với khí nóng trên người nàng, theo bản năng, Hư Tử Uyên lao đến chỗ tảng băng, ôm chặt lấy.
Òa...
Cả thế giới yên lặng...
Băng và lửa giao dung, khiến nội tâm nàng trở nên tĩnh lặng, cảm giác nóng rực không còn nữa, dễ chịu đến không sao diễn tả nổi, nàng ôm chặt lấy cột băng một cách vô thức.
Cổ Thần đã gần như hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng, đột nhiên, một cơ thể nóng rực lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, hàn khí lạnh lẽo tan ra trong nháy mắt, cùng cái nóng hóa thành hư vô...
Lớp băng trên người Cổ Thần tan dần, nhiệt độ cơ thể từ từ nâng lên, ý thức cũng dẫn hồi phục.
Nhiệt độ cơ thể Hư Tử Uyên cũng dần hạ xuống, hồi phục bình thường.
- Chuyện gì vậy?
Cổ Thần chỉ cảm thấy mình đang ôm một thứ gì đó mềm mại, trơn nhẵn, hơn nữa, còn có chút ấm nóng.
Ý thức hai người càng lúc càng hồi phục, đồng thời mở trừng hai mắt.
Hai người gần như dính chặt vào nhau, cùng cảm nhận từng tấc da thịt trên cơ thể đối phương, đầu người này dựa lên vai người kia.
Mở mắt, mặc dù không nhìn thấy thân thể đối phương, nhưng....
Mình đang ôm cái gì vậy? Gần như đồng thời, cả hai lập tức nhận ra.
Cổ Thần cảm thấy, Hư Tử Uyên trong lòng, thân thể rõ ràng run lên, không cần nhìn sắc mặt, chắc chắn nàng đang rất sợ hãi.
Băng và hỏa giao dung, khiến cảm giác nóng và lạnh trong cơ thể hai người tan biến, hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường.
Cổ Thần hai tay ôm lấy tấm lưng mịn màng, trắng mượt như tuyết của Hư Tử Uyên, cảm nhận đôi gò bồng đảo mềm mại đang chạm vào ngực mình.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn không khỏi run bắn, sư tỷ... hắn đang ôm sư tỷ trong lòng?