Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 176: Ngoài rìa ván bài
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Lâm Tề, Long Thành và người đàn ông áo đen đều ngồi bên cạnh bàn, ba trăm sáu mươi tấm bài Phan thần mê cung đã được đặt trên mặt bàn, sử dụng sườn ma thú chế tạo thành bộ bài dưới phản xạ của ánh đèn tỏa ra ánh đèn huỳnh quang, ánh đèn huỳnh quang lạnh buốt làm cho những tấm bài này như đao sắc của câu hồn tử thần.
Ba trăm sáu mươi tấm bài ở trong vòng hai canh giờ quyết định quyền sở hữu của hai ngàn vạn kim tệ, quyết định quyền sở hữu của cửa hàng lớn thứ ba ở đế đô và rất nhiều sản nghiệp cửa hàng khác. Lâm Tề quay lại nhìn Đề Hương đang cười, gặp quỷ à, lúc mới đầu Lâm Tề nghĩ đây chỉ là một ván bài bình thường, hắn nằm mộng cũng không ngờ đây lại là ván bài có sự liên hệ vô cùng trọng đại.
Ván bài như vậy, Đề Hương lại dám giao cho Lâm Tề, một người bạn vừa mới kết giao sao?
Ngay trong lúc Lâm Tề đang nghĩ ngợi, Bối Á chậm rãi đứng lên, gã nhìn Lâm Tề, lại khiêu khích cười khinh thường với Đề Hương, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tấm da dê mỏng, chậm rãi đưa tấm da dê này cho một thanh niên đứng bên, Bối Á không chút để tâm xòe hai tay ra.
- Ở bên ngoài thành dưới chân núi Thánh Tuyền có một trang viên, diện tích ước chừng hơi hai ngàn mẫu, bên trong còn có ba con suối thiên nhiên, trong đó có một dòng suối nước nóng. Đề Hương, hai người ngươi mời tới có đáng tin cậy không đó, ta đặt cả trang viên này, ai dám đánh cược cùng ta?
Bối Á cười vô cùng đắc ý:
- Ta cá là Đề Hương sẽ thua.
Lâm Tề và Vu Liên biết, là do lúc ở bên ngoài đã gây ra xung đột với Bối Á, nên lúc này Bối Á cố ý lấy lại thể diện. Nhưng nhìn khế đất trang viên mà gã mang theo có thể thấy là Bối Á đã sớm dự tính hết. Cho dù là đám Lâm Tề không xung đột bất hòa với Bối Á, gã cũng sẽ nhất định dùng khế đất này để đặt cược.
Đề Hương khẽ mỉm cười, không hé răng. Lạp Đồ Tư nhướn mày, khẽ khoát tay, một thanh niên quý tộc mặc quần áo nịt có hoa văn kim điền đứng sau y cười dài lấy ra một tấm da cừu, hắn chậm rãi đi đến cạnh bàn để đánh bài, đặt ở trên bàn rồi chậm rãi mở ra.
- Thật đúng dịp, Bối Á, trang viên của ta vừa đúng bên cạnh trang viên của ngươi, cũng giống y như vậy, mà dường như trang viên của ta còn rộng hơn trang viên của ngươi hơn một trăm mẫu, hơn nữa gần đó còn có một hồ cá bảy màu nhỏ đặc sản, đều đứng tên của ta. Nếu ngươi bằng lòng bổ sung giá chênh lệch, vậy thì ta dùng trang viên này đánh cược với ngươi!
Đám thanh niên quý tộc bốn phía đều kêu lên, trang viên kia của Bối Á, bọn họ đều biết, đó là trang viên thuộc sản nghiệp hoàng thất, hai năm trước Bối Á biểu diễn luyện kiếm trước mặt Hoàng Đế Bệ Hạ được Hoàng đế khen ngợi thưởng trang viên đó cho gã. Trang viên này không chỉ tự bản thân nó có giá trị, mà nó còn đại diện cho sự vinh quang không tầm thường.
Không ngờ Bối Á lấy trang viên đó ra đặt cược, nếu thắng thì không sao, nhưng nếu thua, chỉ sợ không qua được cửa của Hoàng Đế Bệ Hạ.
Nhưng người đánh cược với Bối Á mọi người cũng biết, Linh Già, con trai của đại thần nội chính đương nhiệm của đế quốc, trời sinh kỳ tài buôn bán, cùng với Đề Hương là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, là túi tiền lớn bên cạnh Lạp Đồ Tư. Hôm nay Đề Hương lấy những cửa hàng kia ra đặt cược, kỳ thực vẫn luôn là Linh Già xử lý cho gã, nếu không với cái tính chây lười như Đề Hương kia, không nói những cửa hàng kia chẳng kiếm được tiền, mà cũng sớm bị Đề Hương làm phá sản hết rồi.
Hình như Bối A là đại diện cho thế hệ quý tộc trẻ tuổi của đế quốc, mà Linh Già bất kể là xuất thân hay là cá nhân thì thực lực cũng đủ để sánh với Bối Á. Hai người cùng đánh cược, đây đúng là trò hay. Hai trang viên quy mô lớn đối với đám thanh niên quý tộc chỉ dựa vào sự che chở của gia tộc mà có được cơm ăn mà nói, một khi thua, đây chính là thương gân động cốt.
Ít nhất một sản nghiệp Bối Á đứng tên rất có giá trị, mà trang viên Linh Già đứng tên cũng có giá trị không kém. Hai người này tuy rằng chi phí ăn uống hàng ngày đều là dựa vào tiên do gia tộc hàng tháng phát cho, nhưng nếu bọn họ muốn tiêu phí tiền làm một số chuyện thì thứ đẻ ra từ hai trang viên này giúp bọn hắn rất nhiều.
Bất kỳ người nào nếu thua trang viên này, tương lai trong vài năm chỉ có thể nghèo quắt đau khổ sống qua ngày.
Sau những tiếng kêu, những quý tộc kia lập tức bùng phát, nếu Bối Á và Linh Già đều đã lấy ra số tiền khổng lồ như vậy để đặt cược, vâth bọn họ không đặt vào một tay chẳng phải là đáng tiếc sao? Nhất là Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư ngồi ở chỗ này nhìn mọi người, bọn họ cũng muốn lựa chọn trận tuyến để xếp thành hàng, nếu bọn họ không ra tay thêm rót, chẳng phải là khiến cho Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư tự mượn chính mình?
Bị một thành viên hoàng thất dòng chính hơn mình, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vì thế hơn hai trăm thanh niên quý tộc đều đứng dậy, bọn họ như gà chọi mắt đỏ ngầu, đem những sản nghiệp không nhiều lắm đứng tên mình ra đánh cược. Đây là chuyện được ăn cả ngã về không, bên nào thắng, thì thắng hoàn toàn, nếu bên nào thua, tương lai vài năm nữa những người này anh không ra anh, em không ra em cũng chỉ có thể gặp bánh mỳ đen mà sống.
Nói ví dụ nếu như hôm nay Mã Thụy Tư thua bài, đám thuộc hạ dưới trướng đang khó mà được y tiếp tục nuôi dưỡng, thế lực của y chắc chắn sẽ bị suy yếu, về sau sẽ bị Lạp Đồ Tư chèn ép. Thậm chí căn bản y còn không thể đối mắt với đám thanh niên quý tộc đang đặt tiền ở đây, bởi danh vọng của y ở trong đám quý tộc này cũng xuống dốc không phanh.
Thậm chí thái độ của đám thanh niên quý tộc này cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ trưởng bối của bọn họ, quý tộc nắm trọng quyền trong tay sẽ có ý kiến với Mã Thụy Tư, có thể nghĩ Mã Thụy Tư sẽ không có ngày sống yên, mà y là đứa con trai duy nhất trong hoàng tộc! Cho dù là những đại quý tộc thân cận với Đại Hoàng Tử, bọn họ cũng có thể hoàn toàn vứt bỏ Mã Thụy Tư đã làm hại con mình thua tiền mà đi ủng hộ những người khác.
Vài thư ký cầm bút ghi chép rõ ràng những khoản đặt cược của đám thanh niên quý tộc.
Đợi khi hơn hai trăm thanh niên quý tộc đặt tiền xong, vài viên thư ký đem số tiền kia tính toán, lập tức trên trán bọn họ toát mồ hôi lạnh.
Mấy trăm khu nhà cấp cao trong khu dân cư xa hoa của đế đô, mấy trăm sản nghiệp, hơn trăm trang viên lớn nhỏ ngoại thành cùng với một số tiền mặt đặt cược lên đến gần một trăm triệu!
Hơn hai trăm thanh niên quý tộc quyền quý bậc nhất ở đế đô gần như đã đem toàn bộ gia sản nhà mình đặt vào đó.
Thắng thì thắng hoàn toàn, thua thì bại hoàn toàn là do hai vị thành viên dòng chính hoàng thất đóng giữ chứ không phải những thanh niên quý tộc dốc hết gia sản này.
Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đang định tuyên bố ván bài chính thức bắt đầu, đột nhiên Lâm Tề lại đứng lên.
Lâm Tề khẽ khàng móc từ trong ống tay áo ra một tập kim phiếu rất dày, mỉm cười nhìn về phía Mã Thụy Tư.
- Vậy thì, Mã Thụy Tư điện hạ, còn có ai đồng ý đánh cược với ta không? Chỉ là ba triệu tiền vàng thôi, ta cá là mình thắng, còn ai đặt cược không?
Ánh mắt Mã Thụy Tư lạnh lẽo nhìn Lâm Tề chậm rãi lấy kim phiếu từ trong túi ra.
Nhất định Mã Thụy Tư phải đích thân xuất trận, bởi vì mọi người bên cạnh y, bao gồm cả Bối Á đều đã đem đồng kim tệ cuối cùng trong túi mình ra đặt rồi.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 177: Hồn con ngươi
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Phan thần mê cung, là một loại trò chơi bài đặc biệt của phương tây đại lục, nhưng vẫn bị giáo hội kỳ thị. Phan thần, chính là vị thần linh thượng cổ nào đó trong truyền thuyết, hẳn là cách xưng hô có từ thời lịch Hủy diệt trước Thái cổ lưu truyền cho tới nay, ông ta là người bảo vệ của Mục Dương Nhân, là thần thủ hộ của đàn cừu.
Ba trăm sáu mươi tấm bài thực vật đại diện cho thực vật đặc sản bốn mùa, ngoài những tấm bài đó ra còn có năm tấm dương bài, đại diện cho việc chờ đợi năm loại thực vật nuôi dưỡng các loại cừu khác nhau. Bất luận hai tấm bài thực vật gì cũng đều có thể tạo thành một quân bài hàm nghĩa đặc biệt, phân chia đối ứng năm loại cừu khác nhau tạo ra các loại hiệu quả khác nhau.
Lúc chơi thì năm tấm dương bài đặt ở giữa bàn, mỗi một tay bài đều có thể tùy ý chặn bất luận con cừu nào vừa mới hạ xuống. Song phương phải không ngừng ra các loại bài thực vật tổ hợp nhằm hạ được con dê đầu, dựa theo bài thực vật tổ hợp chặn dê đầu đàn mà nảy sinh hiệu quả quyết địn thắng bại.
Trên tay Lâm Tề và Long Thành mỗi người đều có chín mươi tấm bài ngầm, có thể tạo thành đủ chín mươi tay bài có hiệu quả khác nhau.
Người đàn ông áo đen chỉ có một mình, trên tay gã có chín mươi bài ngầm, sau đó trên mặt bàn còn có chín mươi tấm bài công khai mà ba người có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Tề và Long Thành phối hợp lẫn nhau ra bài, mà người đàn ông áo đen kia chỉ một mình ra bài. Phía bên Lâm Tề phải nghiên cứu sự phối hợp và mức độ ăn ý của hai người, cho nên khó khăn rất lớn. Nhưng người áo đen kia tuy rằng chỉ có một mình ra bài, gã lại có thể phối bài theo đúng ý mình, nhưng nửa số bài của gã đều bị Lâm Tề và Long Thành biết được, cho nên gã cũng gặp khó khăn rất lớn.
Người đàn ông áo đen đề xuất dùng Phan thần mê cung quyết định thắng bại rõ ràng gã cực kỳ tự tin với năng lực và trí nhớ của mình. Còn Lâm Tề lại không hề gì, có cao thủ Long Thành trấn thủ, căn bản Lâm Tề không sợ người đàn ông áo đen đề xuất ra bất cứ kiểu chơi bài gì. Nhất là Phan Thần mê cung tuy rằng là kiểu bài lưu hành ở phương Tây đại lục, nhưng trò này vẫn theo các thủy thủ viễn dương và thương nhân mà hoạt động ở Đông Phương, nên loại trò chơi này cũng truyền đến Đông Phương.
Long Thành là con ông cháu cha có địa vị cao nhất ở Đông Phương, y thông hiểu với bất kỳ loại chơi bài nào, không kiểu nào là không tinh thông. Tuy rằng Phan thần mê cung không lưu hành lắm ở Đông Phương, nhưng y sẽ và không chỉ sẽ mà hơn nữa y còn dùng loại trò chơi này để thắng triệt để số tiền từ trên tay người đối đầu kia.
Cho nên khi người đàn ông áo đen kia vừa mới đề xuất chơi Phan thần mê cung, Lâm Tề nháy mắt ra hiệu với Long Thành, Long Thành không chút do dự mà đồng ý.
Năm tấm dương bài đặt ở giữa bàn, mộc dương, hỏa dương, thổ dương và thủy dương quay chung quanh ở giữa dương bài mẫu, năm bài tẩy ở dưới ngọn đèn tỏa ra vầng sáng ngũ sắc. Ba trăm sáu mươi bài thực vật ở trên tay trên tay hai gã tẩy bài sư giống như chim tước bay lượn, những bài thực vật này dưới ngọn đen tạo nên những tàn ảnh căng dài, dần dần tựa như có mấy nghìn tấm bài đang cùng bay lượn.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm vào động tác của tẩy bài sư, tay của gã nhanh chóng run rẩy, tròng mắt bắt đầu đảo nhanh, rõ ràng gã đang cố nhớ vị trí của quân bài. Long Thành dù bận vẫn ung dung tựa trên ghế, mắt lạnh nhìn ba trăm sáu mươi bài tẩy kia, tinh thần lực hùng mạnh của y đã đem ghi nhớ toàn bộ dấu vết của những quân bài này ở trong đầu, mặc cho hai tẩy bài sư có thủ đoạn biến ảo thế nào, hắn đều nhớ rõ rành mạch tất cả quân bài.
Lạp Đồ Tư đột nhiên mỉm cười:
-Hiện tại có thể chia bài?
Mã Thụy Tư hừ mạnh một tiếng:
-Vậy thì, bắt đầu đi! Ha hả, Lạp Đồ Tư, hy vọng sau hôm nay trở đi ngươi sẽ không khóc nhè.
Lạp Đồ Tư lắc đầu:
-Ai khóc, ai cười, còn chưa biết đâu.
Mã Thụy Tư nhìn chằm chằm Long Thành và Lâm Tè, trong ánh mắt tràn ngập sát khí:
- Ở đế đô, ai dám thắng tiền của ta!
Lâm Tề chẳng chút cảm giác gì đối với sự uy hiếp của Mã Thụy Tư, dù sao khuôn mặt này cũng không phải là mặt thật của hắn, sau này hắn khôi phục lại diện mạo của mình, Mã Thụy Tư tìm ai trút giận đây? Về phần Long Thành thì sao, hắn ta không đi tìm Mã Thụy Tư gây phiền toán chính là may mắn của Mã Thụy Tư, y còn dám chủ động trêu chọc Long Thành ư?
Hai gã tẩy bài sư đem bài tốt chất đống cùng một chỗ, sau đó chia bài cho ba người Lâm Tề.
Trên tay Lâm Tề là chín mươi tấm ám bài, trên tay Long Thành có chín mươi tấm ám bài, trên tay người đàn ông áo đen là chín mươi tấm ám bài, trên bàn trước mặt gã còn đặt công khai chín mươi tấm bài.
Hai tẩy bài sư lui xuống, ba gã công chứng viên vái bài đi lên, trong đó có một người không lên tiếng sờ soạng cái xúc sắc. Lâm Tề và người đàn ông áo đen đoán xúc sắc lẻ chẵn, công chức viên kia bỏ lại xúc xắc, là số lẻ, người đàn ông áo đen đoán trúng, vài bài thứ nhất sẽ do gã chọn lựa dương bài.
Người đàn ông áo đen chọn lựa thủy dương, gã từ trong số quân bài công khai rút ra thủy tiên hoa đặt ở bên cạnh thủy dương, sau đó từ trong ám bài lấy một quân bài đặt bên cạnh thủy tiên hoa. Gã nheo mắt cười nhìn về phía Lâm Tề và Long Thành:
-Như vậy, đã đến lượt hai vị lựa chọn, thủy tiên hoa có thể cùng với ba mươi sáu tấm bài khác nhau tổ hợ thành một đôi thủy dương có lực lượng tẩm bổ cực mạnh. Hai vị lựa chọn không được nhiều, định dùng bài gì để có thể khắc chế được thủy tiên hoa, sau đó đem xử lý thủy dương?
Lâm Tề đang định mở miệng, thì lỗ tai hắn lại nghe được tiếng nói nhỏ bé như muỗi kêu của Long Thành:
-Thủy Tiên Hoa phối hợp với cây Ngưu Bàng, thủ bài nhỏ giá trị tẩm bổ ba điểm. Ở chỗ ta có một tấm Mặc Hoa Sen, ngươi ra một tấm Tulip, vừa đúng là thủ bài thủy dương độc tính giá trị bốn điểm, đã hoàn toàn thắng được hắn mười ngàn tiền vàng lần thứ nhất.
Lâm Tề lẳng lặng rút ra Tulip đặt lên bàn, Long Thành cũng rút ra một tấm bài đặt lên bên cạnh bài tẩy của Lâm Tề, và cũng giống như người áo đen kia đặt con ám bài, thủ bài của Lâm Tề và Long Thành đều đặt mặt trái lên, không lộ mặt bài ra.
Công chứng viên lắc xúc xắc nhìn nhìn song phương nâng tay ra hiệu:
-Bài đã định, mười ngàn tiền vàng đã được đặt sẵn, hai bên có ai thêm khoản không?
Người áo đen híp mắt nhìn con bài mà Lâm Tề và Long Thành đặt lên bàn, sắc mặt gã hơi trầm xuống, định bỏ qua thủ bài đó, gã nhớ mang máng trên tay Lâm Tề và Long Thành có hai bài tẩy này, dường như tổ hợp thành mặt bài cao hơn mình một điểm.
Ngay khi người đàn ông áo đen định bỏ quyền, một gã đàn ông gầy còm mặc áo choàng đen nhỏ đứng phía sau Lạp Đồ Tư đột nhiên khẽ ho một tiếng, người đàn ông áo đen theo bản năng quay sang nhìn về phía đó, gã chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen kịt, hai con ngươi kia tựa như hai hắc động đem tinh thần gã nuốt xuống.
Người đàn ông áo đen cứng đờ người, sau đó gã cười gật đầu:
-Vậy thì, thêm một triệu đi! Đánh bài, tất cả mọi người đều đánh cược vận may!
Tiền vàng nặng trịch được tiếp tiếp đem tới đặt bên cạnh bàn, thanh niên quý tộc song phương đồng thời cũng ngừng hô hấp. Trực tiếp đem một triệu tiền vàng để đánh ư? Gã áo đen do Bối An tìm ra này sao lại có gan lớn như vậy?
Mã Thụy Tư hoảng sợ nhìn sang Bối Á, tổng số tiền chỉ có mười triệu tiền vàng, một ván bài đã đưa ra một triệu, đây có thể tạo nên vài ván bài thua đợt sau.
Trong yên lặng như chết, một gã công chứng viên lật ba tấm ám bài lên.
Mặc Hoa Sen và Tulip tạo thành “Tháng sáu hơi thở buồn tẻ” đã hoàn toàn thắng “Thủy tiên hoa và cây Ngưu Bàng tạo thành “Ba tháng tẩm bổ lực sinh mạng.”
Lạp Đồ Tư cất tiếng cười to, Mã Thụy Tư và Bối Á hoảng sợ biến đổi sắc mặt, toàn bộ đám thanh niên quý tộc trợn tòn mắt.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 178: Giết người cho hả giận
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Ván bài lấy một loại làm phương thức đã chấm dứt khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Mười thủ bài, mỗi thủ bài chỉ đều hao phí không đến thời gian mười lần hít thở. Mười triệu tiền vàng của Mã Thụy Tư thua sạch sẽ. Dựa theo sự đánh cuộc giữa Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư, cửa hàng Ngân Nguyệt Loan đã thuộc sở hữu của Đề Hương, cùng lúc đó, đám thanh niên quý tộc theo phe Mã Thụy Tư chính thức tuyên cáo táng gia bại sản, ít nhất trong vòng ba năm bọn họ sẽ phải nhai trấu nuốt rơm sống qua ngày.
Mã Thụy Tư vẫn mỉm cười ngồi trên sô pha, y vẫn chưa bị kịp ảnh hưởng bởi một kích nặng nề này.
Bối Á thề son sắt với y, người đàn ông áo đen này là cao thủ đánh bạc lừng lẫy nổi danh ở phương tây Đại lục, ở Liên bang Thương mại Villas, gã là vai chính đặc biệt của mười tám sòng bạc dây chuyền lớn, hai mươi năm qua chưa từng bị thua. Có cao thủ đánh bài như vậy tồn tại, Mã Thụy Tư mới có thể được ăn cả ngã về không đánh bạc bằng chiêu thức ấy với Lạp Đồ Tư.
Nhưng Mã Thụy Tư còn chưa kịp phục hồi tinh thần trong mộng đẹp thu được một số lượng lợi nhuận khổng lồ thì ván bài đã chấm dứt, mười triệu tiền vàng đã nằm trong tay Lạp Đồ Tư, là do Mã Thụy Tư mấy năm nay cực khổ tích cóp từng tí một đã bị Lạp Đồ Tư quét sạch không còn đáy.
- Hà, thắng?
Rõ ràng Mã Thụy Tư tạm thời vẫn không thể chấp nhận thay đổi thảm thiết này, y hi hi ha ha mỉm cười.
Cả người Bối Á toát mồ hôi như mưa, sắc mặt xanh mét nhìn người đàn ông áo đen ngồi bên cạnh bàn. Trong đầu Bối Á trống rỗng, căn bản không biết gì cả. Người đàn ông áo đen là số tiền lớn gã đặt cược, lúc này đây ván bài tuy rằng bề ngoài là do La Già xử lý, thực ra rất nhiều chuyện là đích thân Bối Á tự mình chủ trì.
Nhưng hiện tại, thua, thua sạch sẽ, thua rõ đầu đuôi. Thậm chí Bối Á còn đem cả khoản tiền lớn mà phụ thân gã giao cho gã để sau đầu xuân sẽ thay đổi trang bị hộ vệ gia tộc, đó là khoản lớn đủ để trang bị đủ vũ trang cho ba trăm trọng giáp kỵ sĩ!
Vóc dáng Bối Á cường tráng, nhưng thân thể cường tráng của gã chao đảo giống như lá rụng trong gió, cổ họng gã phát ra những tiếng “khanh khách” quái dị, sắc mặt bất chợt tái nhợt, hộc ra ngụm máu, cả người ngã mạnh xuống đất.
Lâm Tề đã sớm bổ nhào vào đống tiền đặt cược to lớn, hắn ôm lấy ba công chứng viên, gào to:
- Kim phiếu của ta, tiền của ta! Ta thắng tiền rồi! Gặp quỷ à, chết tiệt, ba triệu tiền vốn của ta, còn có ba triệu kim phiếu mà Mã Thụy Tư điện hạ tặng cho ta. Nhanh lấy ra cho ta, ta chỉ muốn đánh cuộc!
Ba triệu tiền vàng tự nhiên rơi vào, Lâm Tề phấn khích cả người đầy thịt rung lên, phát tài rồi, phát tài rồi, ba triệu tiền vàng này cũng đủ tạo ra một bồn tắm bằng vàng ròng lớn chứ? Huống chi Đề Hương còn đồng ý, chỉ cần là trên ván bài thắng được tiền, thì tất cả số tiền đó thuộc về Lâm Tề.
Đó là mười triệu tiền vàng! Hẳn mười triệu tiền vàng! Lâm Tề cũng không sợ Đề Hương đổi ý, khoản tiền này là của hắn.
Lăn lộn mấy ngày cùng Lâm Tề, Đề Hương thấy rõ người này tính tình sống muốn tiền chết muốn tiền, gã cười ôn hòa, bước tới bên cạnh bàn chơi bài, ngay trước mặt nhiều thanh niên quý tộc như vậy,từ trong đống tiền lớn đặt cược lấy ra kim phiếu trị giá mười sáu triệu tiền vàng nhét vào trong ngực Lâm Tề.
- Đại sư, cái này chúng ta không cần, chỉ cần ván bài này thắng, tất cả tiền vàng ở đây đều là của đại sư ngài.
Đề Hương cười rất vui vẻ, gã phất phất tay ra sau, trầm giọng ra lệnh:
- Hộ tống hai vị đại sư rời khỏi đây, nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất hộ tống hai vị đại sư ra khỏi đế quốc, đưa bọn họ trở về cố hương.
Mắt Lâm Tề lóe lên, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Đề Hương, hắn vẫy tay với Long Thành, hai người không lên tiếng đi theo đám hộ vệ từ cửa nách ra ngoài, theo một hành lang bí ẩn đi xuống tầng ngầm, Lâm Tề và Long Thành ở trong này khôi phục lại tướng mạo của mình.
Hơn mười xe ngựa gào thét từ trong lầu nhỏ lao ra, trong chớp mắt đã chia làm ba đoàn xe biến mất trong đêm đen.
Chiêu ấy của Đề Hương chơi rất được, xem như Lâm Tề đã không còn buồn phiền ở nhà, cho dù là sau đó Mã Thụy Tư muốn tìm người phát tiết, có tìm khắp thiên hạ thẩm tra hai cao thủ mà Lâm Tề và Long Thành giả trang cũng không hề tra được, không chút nào liên lụy đến Lâm Tề.
Trong đại sảnh lầu ba, vẻ mặt tươi cười của Mã Thụy Tư cuối cùng trong đả kích đã tỉnh táo trở lại.
Run rẩy đứng lên, nhìn Bối Á hộc máu ngã xuống đất, lại nhìn đám thanh niên quý tộc sắc mặt xám như tro tàn giống như cha mẹ chết, sắc mặt Mã THụy Tư cũng càng lúc càng trở nên khó coi, cổ họng y mơ hồ có mùi máu tanh, một ngụm máu đỏ tươi phụt ra.
Y chằm chằm nhìn Lạp Đồ Tư đường quan rộng mở cả ngày, tay run run chỉ về phía Lạp Đồ Tư.
- Lạp Đồ Tư, ngươi tìm ở đâu ra hai tên khốn kiếp kia? Ta phải giết chúng, ta nhất định phải giết chúng!
Lạp Đồ Tư căn bản lười phản ứng với Mã Thụy Tư, hắn chỉ cười với công chứng viên và nhìn đám thanh niên quý tộc ở phe mình đang phân chia chiến lợi phẩm, lúc này đây tất cả mọi người đều có thu hoạch, tài sản người nào cũng tăng gấp đôi, đây chính là một chuyện vui lớn đáng ăn mừng.
Mã Thụy Tư phẫn nộ rít gào, hét lên giận giữ:
- Lạp Đồ Tư!
Lúc này Lạp Đồ Tư mới nhìn về phía Mã Thụy Tư, giọng nói của hắn rất mềm nhẹ, rất là dễ nghe:
- Mã Thụy Tư đường huynh, lúc trước khi đánh bài, chúng ta đã từng thề trước mặt thần Công Lý. Ngươi thua, ta thắng, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trái lời thề đoạt lại số tiền đặt cược sao?
Cười nhẹ nhàng, Lạp Đồ Tư đem một tập khế ước dày cộp nhét vào trong tui da do da ma thú chế tạo thành.
- Mã Thụy Tư đường huynh, chúng ta phải tổ chức tiệc rượu ăn mừng, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia sao?
Cười rất là ôn hòa, Lạp Đồ Tư chỉ vào người đàn ông áo đen đang cứng ngắc không thể động đậy được kia:
- Nếu là Mã Thụy Tư đường huynh, còn có chư vị nào khác muốn tham gia tiệc rượu chúc mừng, đêm nay sẽ được miễn phí?
Khóe miệng Mã Thụy Tư rỉ ra tia máu, y run rẩy nhìn Lạp Đồ Tư, hận không thể một kiếm đâm chết hắn.
Nhưng dù sao Lạp Đồ Tư cũng là em họ của mình, dù sao cũng là thành viên hoàng thất, Mã Thụy Tư dù bạo ngược cũng không dám làm Lạp Đồ Tư bị thương, nỗi giận xộc lên, Mã Thụy Tư hét lên một tiếng, cả người chợt xoay tròn, một đường kiếm quang nhanh như chớp bổ ra, người đàn ông áo đen ngồi ở trên ghế kêu thảm một tiếng, đã bị chém thành hai đoạn.
Điên cuồng cười lên, Mã Thụy Tư rống to:
- Các ngươi ăn mừng đi, chúng ta đi...Đề Hương, ngươi tiễn hai người kia đi, ta sẽ tìm được bọn chúng!
Chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười của Đề Hương, Mã Thụy Tư điên cuồng cười:
- Mặc kệ ngươi đưa bọn chúng đi đâu, ta sẽ tìm được bọn chúng. Ha ha ha, hãy cầu nguyện các Thần đi, cầu nguyện bọn chúng không bị ta bắt được.
Nguyền rủa vài tiếng, Mã Thụy Tư ôm lấy Bối Á đang hôn mê bất tỉnh mang theo một đám thanh niên quý tộc sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi tiểu lầu tầng ba nơi đã khiến y hổ thẹn mất mặt, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 179: Tiệc rượu chúc mừng
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Ha ha!
Long Thành đoạt số lượng kim phiếu lớn ở trong túi tiền của Lâm Tề rồi biến mất trong đêm, Lâm Tề cũng không biết y đi đâu. Lâm Tề cũng không y làm gì, nhưng chắc y cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Dù sao loại người mạnh mẽ như y vậy, hộ vệ dưới trướng Đề Hương không ai bằng y cả.
Thay một chiếc áo choàng đen, đội lên mặt chiếc mặt nạ vàng ròng mấy ngày trước đã sử dụng, Lâm Tề dưới sự bảo vệ của hộ vệ lại đi vào trong đại sảnh. Mười mấy tôi tớ đang ra sức lau vết máu trên mặt đất, mặc kệ những thanh niên quý tộc này đang thoải mái cầm cốc rượu đứng nói chuyện, căn bản không quan tâm đến những vết máu trên nền nhà.
Hiện tại trong đại sảnh đều là những thanh niên quý tộc đứng ở trận tuyến của Lạp Đồ Tư, tất cả mọi người mặt mày hồng hào, hứng trí đến cực điểm.Vừa mới thắng một ván bài, không chỉ có Lạp Đồ Tư chiếm được thương hội Ngân Loan Nguyệt mà y đã mong chiếm đã lâu, mà những người này cũng thắng được một món lời lớn, thử hỏi sao bọn họ không vui được?
Chỉ chờ sàn nhà lau sạch sẽ thì bữa tiệc rượu long trọng sẽ lập tức cử hành.
Rượu ngon, mỹ thực, thanh niên tuấn lãng, mỹ nữ hơn nữa còn mang đến những hầu bao thật dày, yến tiệc này chắc sẽ khiến người ta khó quên. Lúc Lâm Tề đi qua đám đông, hắn phát hiện một số ít thanh niên quý tộc đã thở hổn hển rất kích động, không hề nghi ngờ đêm nay bọn họ sẽ giống như hùng sư động dục đi săn bắt những con mồi, mà các tiểu thư quý tộc tại đây chính là những tế phẩm tốt nhất.
Song phương ngươi tình ta nguyện, ở đêm đông giá lạnh có thể an ủi lẫn nhau, có thể thấy chuyện này vô cùng vui vẻ.
Đoàn người Lạp Đồ Tư, Đề Hương, Linh Già ngồi ở trong góc đại sảnh sáng sủa đang thoải mái trò chuyện gì đó, Lâm Tề mang theo mặt nạ vàng ròng lặng lẽ không tiếng động đi tới. Khi tới gần, Lâm Tề mới phát hiện El Hamdaoui còn có Nhã và Linh đang ngồi bên cạnh Đề Hương, sắc mặt ba người đó có chút khó coi.
Thấy Lâm Tề đi tới, Đề Hương cười gật đầu với Lâm Tề, giới thiệu hắn với mọi người:
-Ta vừa mới bổ nhiệm thư ký viên, một người thần bí vô danh. Ha ha ha, hắn giúp ta rất nhiều, hắn vô cùng có năng lực.
Lâm Tề kiêu ngạo gật đầu chào với mọi người, tròng mắt màu đỏ pha lê nhẹ nhàng đảo qua trên người Nhã và Linh.
Rõ ràng Lạp Đồ Tư biết thân phận của Lâm Tề, càng biết cái quan thư ký này chính là vị “Đại sư” vừa thắng ngàn vạn số tiền lớn ở trên chiếu bạc. Y cười cười gật đầu với Lâm Tề, trên mặt lộ vẻ thưởng thức không chút che giấu:
-Vậy thì, thần bí tiên sinh, ngài có thể trở thành quan thư ký của Đề Hương, tức là người của ta. Hãy giúp sức tốt cho Đề Hương, ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi cái đó!
Đây là sự lôi kéo không chút nào che giấu, Lâm Tề không lên tiếng gật đầu với Lạp Đồ Tư, sau đó ánh mắt lại đặt lên người đàn ông gầy còm mặc áo choàng đen nhỏ phía sau Lạp Đồ Tư.
Cả người đàn ông này có hơi thở sạch sẽ, giống như là mưa châu đêm mùa hạ, không có bất luận hơi thở pha tạp nào. Chính loại sạch sẽ này khiến Lâm Tề cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì một người trưởng thành không thể nào có được hơi thở sạch sẽ như trẻ mới sinh được.
Hơn nữa, hai tròng mắt của người đàn ông này không biết là loại gì, trong hốc mắt gần như là không nhìn thấy tròng mắt, chỉ có một màu đen thâm thúy, so với màn đêm sâu còn thâm thúy đen tối hơn gấp trăm lần, giống như một hắc động chậm rãi xoay tròn, dường như muốn hút hết linh hồn vào đó.
Lâm Tề nhanh chóng quay đầu, hắn không dám nhìn vào tròng mắt của người đàn ông này. Lớn lên ở thế giới hắc ám, Lâm Tề biết rất nhiều thứ mà người bình thường không thể hiểu được.Người đàn ông này rõ ràng là tu luyện thuật con ngươi kỳ dị, đây là bí thuật lưu truyền từ Đông Phương tới, trải qua một số ít thế lực bí ẩn của phương tây đại lục nghiên cứu và phát triển, thuật con ngươi này có được năng lực khó có thể tưởng tượng được, thậm chí ngay cả Thánh Điện Odin Vu Sư còn không tà dị bằng.
Người như thế không nên trêu chọc.
Lâm Tề đột nhiên nghĩ tới màn đánh cuộc vừa rồi của hắn với gã áo đen kia, lúc đó gã đó vừa mới ra bài, Lâm Tề ngồi đối diện đã phát hiện gã đó dường như đã mất đi sự khống chế bản thân, gần như gã cố ý bị ép thua nên ngay cả chưa tới một khắc đã thua sạch sẽ mười triệu tiền vàng của Mã Thụy Tư.
Mà người đàn ông mặc áo choàng đen này hình như lúc ván bài bắt đầu thì mới đứng sau Lạp Đồ Tư? Mà Lạp Đồ Tư lại ngồi sau Lâm Tề, vừa lúc đối mặt với gã đàn ông áo đen kia!
Trong lòng Lâm Tề rung lên, cuối cùng hắn hiểu vì sao Đề Hương khinh địch đem ván bài này giao cho mình chấp hành, căn bản Lạp Đồ Tư và Đề Hưng không quan tâm mình thất bại hay không, bởi vì bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Mặc kệ là ai ngồi trước chiếu bạc, bọn họ chắc chắn sẽ thắng!
Mà Đề Hương còn hào phóng đem mười triệu tiền vàng đăt cược đưa cho mình, trong đó chắc chắn có dụng ý khác! Nhưng rốt cuộc là dụng ý gì? Lâm Tề không biết là mình lại có giá trị lớn với Đề Hương như vậy. Bản thân mình nhiều nhất thì là thủ lĩnh của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, dưới tay có ba trăm tay lưu manh dấm đá, Đề Hương coi trọng ba trăm tên lưu manh đấm đá này sao? Rõ ràng là không!
Vậy thì, vì sao Đề Hương và Lạp Đồ Tư lại đem mười triệu tiền vàng cho mình? Thậm chí Lạp Đồ Tư còn e sợ mình không chịu nhận nên ngay trước mặt nhiều người đem kim phiếu trị giá mười sáu triệu tiền vàng nhét vào trong ngực mình?
Mình đáng giá như vậy ư? Lâm Tề thực không cảm thấy!
Nhưng, rốt cuộc là vì sao?
Lâm Tề nghĩ đến đau đầu mà không nghĩ ra vấn đề rối rắm này, hắn lắc đầu thở dài, đem sự chú ý đặt lên Lạp Đồ Tư. Bộ mặt ôn hòa khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết. Lạp Đồ Tư đang cười nói chuyện với Nhã và Linh:
-Hai vị tiểu thư tôn quý, mặc kệ hai người ở đế đô muốn làm gì, mặc kệ các ngươi gặp phải phiền toái gì, chỉ cần tìm Đề Hương, hắn sẽ giải quyết cho các người.
Trong lòng Lâm Tề thầm vui, từ những lời này có thể nhận ra Mã Thụy Tư kém xa Lạp Đồ Tư.
Bối Á là thân tín tâm phúc của Mã Thụy Tư, lại là đại tướng dưới trướng y, nhưng Mã Thụy Tư biết rõ Bối Á có hứng thú với hai nữ nhân Nhã và Linh này nhưng y lại còn cắm ngang một đao công nhiên theo đuổi Nhã và Linh. Còn Lạp Đồ Tư thì sao, cố nhiên Nhã và Linh là tuyệt mỹ vô song, nhưng Lạp Đồ Tư lại không có tư tâm chút nào, ngược lại còn tạo điều kiện cho Đề Hương.
Chỉ riêng chuyện này có thể nhận ra, tính cách đối nhân xử thế của Mã Thụy Tư thật sự kém xa Lạp Đồ Tư.
Đương nhiên Mã Thụy Tư vũ lực cao cường, khí phách ngang trời, nhưng muốn nói thủ đoạn cao minh và mềm dẻo, Lạp Đồ Tư có thể ném y ra mười con đường.
-Chuyện ở đường Thánh Huy số 1, ta cũng nghe nói. Ở đế đô xảy ra chuyện ác liệt như vậy, một số người phải chịu trách nhiệm.
Lạp Đồ Tư nghiêm túc nhìn Nhã và Linh:
-Ta biết bởi vì chuyện này mà El Hamdaoui các hạ, còn có hai vị tiểu thư tôn quý đã lâm vào chút phiền toái nho nhỏ. Nhưng Đề Hương là một người nhiệt tâm, hắn lại là người tốt, hơn nữa lại có thực lực ở đế đô, bất kể là phiền toái gì, ta nghĩ ở trước mặt hắn không còn là phiền toái nữa.
Đề Hương cười nhìn Lạp Đồ Tư, đây chính là sự khác nhau giữa minh chủ và kẻ ngu. Nếu Lạp Đồ Tư và Mã Thụy Tư giống nhau, cùng có tâm tư với Nhã và Linh, thẳng thắn trực tiếp dùng thủ đoạn để cạnh tranh hai nữ nhân này, và Đề Hương sẽ nhức đầu hơn, đồng thời còn khiến y thương tâm.
Nhưng Lạp Đồ Tư có hành động thật đẹp, không tỏ ra có chút tư tâm gì với hai nữ nhân xinh đẹp này.
Nhã và Linh cùng mở miệng kêu lên:
-Đa tạ hậu ý của Lạp Đồ Tư điện hạ, vậy thì phải làm phiền Đề Hương các hạ.
El Hamdaoui cũng tỏ ra tươi cười:
-Mấy ngày nay đã quấy rầy nhiều, nhưng gia tộc bọn ta đã trên đường đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, trong vòng hai ngày bọn họ sẽ đuổi tới Bolleli. Tạm thời cục diện khốn đốn của chúng ta đến lúc đó sẽ hết, chỉ có điều vụ án mất trộm tại đường Thánh Huy số 1 còn phải nhờ Đề Hương các hạ để tâm nhiều hơn. Trong đó có rất nhiều đồ vật trân quý, là báu vật của bề trên chúng ta, tuyệt đối không thể để thất lạc ở bên ngoài.
Đề Hương ra sức gật đầu:
-Yên tâm đi, hết thảy cứ giao cho ta.
Lâm Tề đứng bên cạnh cười thầm, kẻ trộm thật sự đang ở bên cạnh Đề Hương, trừ phi Đề Hương là thần, nếu không sẽ không thể tìm được vật đã mất về.
Đúng lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc du dương, đám thanh niên quý tộc này đều đã có đôi có cặp khiêu vũ. Tiệc rượu chúc mừng đã bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, ngay cả những người hầu đi theo chủ nhân mình cũng cười rất tươi, đêm nay chủ nhân nhà mình đã thắng được khoản lớn, tiền thưởng tối nay của bọn họ sẽ bằng hai ba năm thu vào.
Lạp Đồ Tư mỉm cười, y vỗ vỗ vai Đề Hương:
-Vậy thì, chuyện của hai vị tiểu thư Nhã và Linh giao cho ngươi. El Hamdaoui các hạ, có bằng lòng cùng ta ra phòng xì gà ngồi không? Ta rất ngạc nhiên vì sao gia tộc Cánh Buồm Vàng lại phái ngươi đến đế quốc Gaul, nếu các ngươi có nhu cầu gì, có lẽ ta có thể xem xét.
Hé miệng cười, Lạp Đồ Tư nói thẳng:
-Không ngại nói cho El Hamdaoui các hạ, quan niệm chính trị của ta chính là phát triển kinh tế, đế quốc giàu có, chắc hẳn gia tộc Cánh Buồm Vàng chính là đối tượng hợp tác tốt nhất của ta.
El Hamdaoui mỉm cười gật đầu, hắn đứng lên, cùng với Lạp Đồ Tư đi tới phòng xì gà. Người đàn ông áo đen ở phía sau Lạp Đồ Tư đi theo sát hai người, một tấc cũng không rời Lạp Đồ Tư.
Lâm Tề nhìn thật sâu người đàn ông mặc áo choàng đen kia, hai tay chậm rãi thăm dò trong tay áo.
Đợi Lạp Đồ Tư rời khỏi, Đề Hương mỉm cười mời Nhã và Linh:
-Xin hỏi ta có được vinh hạnh mời hai vị tiểu thư tôn quý làm bạn nhảy của ta không?
Linh Già đứng bên cạnh bật cười:
-Khục khục, Đề Hương, ngươi chỉ có một, hai vị tiểu thư này sao cùng đồng thời làm bạn nhảy của ngươi được?
Đề Hương nhe răng trợn mắt nhìn Linh Già, một Hắc Linh nữ hầu vô cùng xinh đẹp đang cẩn thận bưng một khay tới, Đề Hương và Linh Gia mỗi người lấy một cốc rượu trên khay, cười ha hả xem ai có thể mời được Nhã và Linh nhảy điệu đầu tiên.
Lâm Tề không có việc gì nhìn về phía đại sảnh, hắn chợt thấy trong đám người hầu có một gương mặt quen thuộc.
Long Thành hóa trang thành một người hầu nam đang đứng bên cạnh đám người quý tộc.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 180: Chim béo Kirk
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Tóc mai nhẹ bay, âm nhạc dịu êm, thanh niên quý tộc đứng về phe Lạp Đồ Tư đang say mê trong rượu ngon, mỹ nhân.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu được một khắc, bắt đầu có những thanh niên nam nữ bất chợt bốc hơi, từng cặp từng cặp kết bạn đi xuống lầu hai, nơi đó có đủ các phòng nhỏ để bọn họ tận tình hưởng thụ một đêm dịu dàng. Dần dần người tại đại sảnh lầu ba cũng chỉ còn không tới ba mươi người.
Lâm Tề nhìn Long Thành hóa trang thành một người hầu đi theo hầu hạ một Đại tiểu thư xinh đẹp đi xuống lầu, về phần bọn họ làm gì, Lâm Tề không cần nghĩ nhiều cho tốn công. Cái đó liên quan gì đến hắn? Đơn giản là Long Thành lại phong lưu với số tiền vừa rồi, nhiều nhất là y lại tiêu hết số tiền trên người y thôi. Nhưng vị tiểu thư quý tộc kia xảy ra chuyện gì? Sao Long Thành lại mặc trang phục tôi tớ, sao nàng lại theo y xuống lầu?
Đợi khi người ít đi, lúc này sự thờ ơ của Nhã và Linh với Đề Hương mới bớtđi, các nàng phân chia cùng nhảy với Đề Hương một khúc. Đương nhiên các nàng không có tiếp xúc thân mật gì với Đề Hương, lựa chọn tốt nhất của các nàng chính là “tứ phương vòng vũ” mà thanh niên quý tộc đế đô lên án là cứng nhắc nhất, bảo thủ nhất.
Có lời nói hài hước, nói “tứ phương vòng vũ” chính là vũ đạo giống như là hai lão già trên đương cái đụng phải nhau, gật đầu thăm hỏi lẫn nhau. Người múa phải cách xa nhau bốn thước, chỉ tiến bước cứng ngắc theo quỹ đạo, mội khi nhạc thay đổi hai người chỉ gật đầu ra hiệu cho nhau, chứ thân thể không hề có chút đụng chạm nào.
Nhã và Linh lựa chọn nhảy vũ điệu bảo thủ cứng nhắc đó với Đề Hương, vũ điệu cứng ngắc của họ khiến Lâm Tề thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Thấy vẻ mặt Đề Hương quái dị giống như ruội bọ đầu to là biết trong lòng Đề Hương vô cùng uất nghẹn thiệt thòi.
Vu Liên lén lút đến phía sau Lâm Tề, khẽ bình luận hai nàng:
- Gặp quỷ à, hai tòa băng sơn kia, thật sự là gặp quỷ mà, xinh đẹp như vậy nhưng tính tình lại lạnh như băng, ai cưới các nàng chắc chịu đủ đây.
Lâm Tề lắc lắc đầu, hắn không biết Nhã và Linh có khác gì với nữ nhân, Lâm Tề cũng không biết nữ nhân nào tốt. So với nữ nhân thần bí linh hoạt như mèo khó nắm bắt được và khó đoán được thì những tiền vàng óng ánh rực rỡ được hắn yêu thích hơn. Pháp lực của màu sắc mê người kia đánh vào thị giác khiến người ta hít thở không thông. Ôi, tiền vàng yêu quý!
Đề Hương với vẻ mặt đau khổ dẫn hai nàng Nhã và Linh quay về chỗ ngồi. Nhã và Linh lại sóng vai nhau ngồi xuống, vẫn duy trì bộ dáng băng sơn mỹ nhân không nói gì. Linh Già ngồi bên cạnh cười đến cơ mặt méo mó. Đề Hương cũng thật chịu được hai mỹ nhân băng sơn như vậy.
Đề Hương chỉ biết nhìn Nhã và Linh, hai tiểu mỹ nhân khiến người ta động tâm nay thật sự chính là hai tòa băng sơn, lại giống như hai hạt châu thủy tinh đổ đầy dầu thật sự không tìm thấy cơ hội xuống tay. Nhưng càng thế này càng khiến gã động tâm. Một khi khó khăn càng lớn càng khiến cảm giác thành tựu của gã càng mạnh.
Gã ngồi trên sô pha đối diện với hai nàng, cười dài với hai nàng. Cứ dựa theo kế hoạch mà Lâm Tề cấp cho thì nhất định sẽ khiến hai nàng chủ động nhào vào ôm lấy gã, đó chính là sự hưởng thụ tốt đẹp nhất thế gian!
Lâm Tề chậm rì rì đi tới bên cạnh Đề Hương, nói nhỏ:
- Bá tước, người ở đây càng ngày càng ít, rất lạnh, chúng ta tìm căn phòng nào đó nghỉ tạm uống một ly đi nhỉ? Hôm nay đúng là gặp vong linh, thật sự là đáng sợ.
Nam nữ thanh niên quý tộc ở đây đều đã đi hưởng thủ thế giới mật ngọt, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn thưa thớt vài bóng người. Nhiều người sau khi đi hết, hiện tại ít người nên trong đại sảnh càng trở nên vắng vẻ lạnh buốt đến khó chịu.
Đề nghị của Lâm Tề thích hợp với suy nghĩ của Đề Hương, phòng nghỉ cá nhân đủ để xúc tiến sự kết nối và giao lưu giữa người và người, hoàn cảnh lại riêng tư, cũng giúp cho Nhã và Linh không có sự cảnh giác với người ngoài. Đề Hương lập tức đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng ra hiệu, vài thị nữ đã chạy đến ân cần đứng bên Nhã và Linh.
- Ngả Nhã, Ngả Linh, ta nhớ có hai bình rượu trái cây đến từ Địa tinh đại lục mộng ảo.
Đề Hương mời:
- Rượu kia chỉ có thể yên lặng nhấm nháp, không biết ta có được vinh hạnh mời hai vị cùng đi giám định và thưởng thức loại hàng cao cấp vô thượng đến từ đại lục đó không?
Linh Già cười đứng lên, y tùy ý ôm một thị nữ Hắc Linh cực cao cười ha hả đi xuống lầu. Rõ ràng Đề Hương là muốn dùng thủ đoạn riêng với Nhã và Linh, ở lại làm gì cho vướng tay vướng chân?
Nhã và Linh suy nghĩ một lát, các nàng nhìn thoáng nhau, không lên tiếng mà đứng lên, rõ ràng các nàng đã nhận lời mời của Đề Hương.
Đề Hương mừng rỡ, gã vội vàng đi trước dẫn đường dẫn Nhã và Linh đi tới một cánh cửa nhỏ trong đại sảnh. Đi qua một hành lang hơn mười thước, đi xuống một cầu thang xoắn ốc thì tới phòng nghỉ mà ngừơi bạn tri kỷ đã chuẩn bị đặc biệt cho Đề Hương.
Lâm Tề và Vu Liên chỉ ở bên ngoài phòng nghỉ liếc vào trong một cái, rồi thuận tiện đi thẳng tới gian phòng bên sườn để nghỉ ngơi. Gian phòng này là nơi Đề Hương dụ dỗ Nhã và Linh, Lâm Tề và Vu Liên không muốn quá gần làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của người khác.
Phòng nghỉ diện tích không lớn, chỉ có mười mét vuông, đập vào mắt là màu vàng chói mắt, bất kể là dụng cụ gì cũng đều được thợ thủ công dùng vàng lá tạo ra hoa văn tulip tuyệt luân tinh mỹ. Thậm chí ngay cả trần nhà cũng được trát một lớp vàng lá cực mỏng, tầng vàng lá này mức độ sáng bóng rõ ràng giống như một tấm kính lớn tỏa ra mầu vàng chói mắt mỹ lệ.
Đề Hương ân cần mới Nhã và Linh ngồi trên sô pha, còn mình thì cười dài ngồi bên cạnh Nhã và Linh, giơ tay phái thị nữ cầm bình pha lê có rượu ngon đến.
Lâm Tề ngồi ở đại sảnh bên cạnh, đương nhiên cũng có thị nữ đưa rượu ngon và thức ăn ngon lên cho hắn và Vu Liên hưởng dụng. Nữ tì xinh đẹp này thậm chí không ngừng ném đôi mắt quyến rũ về phía Lâm Tề và Vu Liên. Khóe miệng Vu Liên bắt đầu chảy nước miếng, gã kiềm chế không được ôm lấy hai nữ tì đi vào trong một phòng nhỏ ở bên cạnh.
Đáng tiếc Lâm Tề lại hoàn toàn miễn dịch đối với đôi mắt quyến rũ đó của Lâm Tề, hắn căn bản không cần quan tâm các nàng, mà chỉ cần biết hưởng dụng rượu ngon thức ăn ngon ở đây mà thôi. Hắn đĩnh đạc gác hai chân trên sô pha, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh vọng đến từ trong phòng nghỉ của Đề Hương.
Dù sao cùng với hai thiếu nữ còn trẻ tuổi ở cùng một phòng, Đề Hương không dám đóng cửa phòng, mà vẫn để lại một khe hở có chiều rộng chừng hai thước, cho nên mỗi tiếng nói của bọn họ đều không thoát khỏi được lỗ tai của Lâm Tề. Lâm Tề nghe giọng nói xum xoe của Đề Hương với hai nữ tử đó, cười thầm trong lòng, chỉ là hai nữ nhân xinh đẹp thôi, có đáng để Đề Hương cúi người nịnh bợ như vậy không?
Uống từng ngụm từng ngụm rượu ngon đáng giá hàng trăm tiền vàng, Lâm Tề ở trong bóng tối âm thầm tự tính tiếp kế hoạch của mình.
Đầu tiên là Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, nhất định phải mau chóng khuếch trương, vì điều này có liên quan đến việc phát triển của gia tộc của hắn trong tương lai.
Tiếp theo là thái độ quái dị của Đề Hương và Lạp Đồ Tư với mình, bọn họ thật sự đem tiền đặt cược kia cho mình hết sao? Là vì sao? Tuy rằng Lâm Tề tham tiền nhưng hắn cũng tự biết mình, hắn không thể tiếp nhận mình thật sự được một số người nào đó đầu tư như vậy.
Tiếp theo là bước vào năm học đầu năm, là cuộc quyết đấu giữa Enzo và Hắc Mã Hào Tư. Diễn luyện thực chiến, tỷ lệ số người bỏ mình...Lâm Tề phải trợ giúp Enzo thắng sạch sẽ lưu loát ván này. Về phần Hắc Mã Hào Tư, thế cục chiến trường thay đổi khó lường, rất có thể hắn ta sẽ bị nguyên nhân gì đó mà bất ngờ bỏ mình thôi.
Sau khi việc này xử lý xong, tiếp theo phải làm thế nào đánh một kích trí mạng vào đám người El Hamdaoui. Mặc kệ thế nào, Lâm Tề cũng không thể để đám người El Hamdaoui sống sót. Bọn chúng cấu kết với Arthur có ý đồ bất lợi đối với mình, Lâm Tề phải ép được giá trị cuối cùng của bọn chúng sau khi đã lợi dụng xong, rồi mới hoàn toàn gạt bỏ bọn chúng.
Ngoại trừ những chuyện phiền lòng này, còn có một chuyện vô cùng vui vẻ, chính là nơi của Khoa Tra đại sư.
Ba nghìn cánh Nguyệt Hoa Thảo, trong đó lẫn không ít Nguyệt Quang Thảo. Đương nhiên, Lâm Tề đã thấy chướng mắt với chút tiền lời giả dối này rồi, hắn sẽ phải nịnh bợ Khoa Tra đại sư để thu được số lợi nhuận ngoài dự đoán này, đây mới là điều Lâm Tề coi trọng.
Những dược vật mà đại sư Khoa Tra luyện vứt bỏ đi đối với ông ta mà nói thì chẳng ra gì, nhưng đối với Lâm Tề mà nói thì lại là bảo bối.
Ngay lúc Lâm Tề đang âm thầm tính toán này nọ, một người đàn ông áo đen vội vàng chạy vào, ông ta cũng không nhìn Lâm Tề, mà lập tức đứng trước cửa phòng nghỉ khẽ khàng bẩm báo:
- Bá tước đại nhân, Kirk tiên sinh, ông chủ của cửa hàng Ngân Loan Nguyệt cầu kiến, ông ta mang đến tất cả tài liệu sở hữu của cửa hàng Ngân Loan Nguyệt!
Tiếng cười đùa trêu trọc của Đề Hương, Nhã và Linh cùng sững lại, mất một lúc gã mới rề rà truyền lệnh:
- Vậy thì mời ông ta vào. Ngả Nhã, Ngả Linh, đợi ta đuổi lão kia đi rồi thì sẽ trở lại. Chờ ta, đừng bao giờ rời khỏi.
Đề Hương ra khỏi phòng nghỉ đi tới một phòng nhỏ, gã thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại, vẫy tay liên tục:
- Mau bảo lão kia vào đây, thật là kỳ lạ, sao lão lại tới vào lúc này chứ? Chẳng lẽ lão ta biết chủ nhân của mình đã thay rồi?
Một lát sau, có tiếng bước chân nặng nề tới, một người giống như quả cầu thịt ôm một đống sổ sách lớn nhỏ chậm rãi đi đến.
Lâm Tề vừa thấy người này, suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Chim béo Kirk, một trong Dạ Minh thập tam hắc y chấp sự, chẳng phải lão ta lựa chọn trở về sào huyệt của lão rồi sao?Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa không phải lão đang buôn lậu ở đường biển phương bắc sao? Từ khi nào lão ta lại biến thành ông chủ cửa hàng Ngân Loan Nguyệt? Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cửa hàng Ngân Loan Nguyệt là cứ điểm tẩu táng của Chim beis Kirk? Chẳng lẽ sau lưng Chim béo Kirk có Mã Thụy Tư ủng hộ?
Nhưng mặc kệ thế nào, Chim béo Kirk không nên xuất hiện ở trong này!