Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cũng biết là huynh đệ của mình đã chết thảm. Một đại hán không nhịn được, hét to một tiếng, thân hình lao ra khỏi chỗ che chắn, người còn ở trên không trung đã bắn ra hai súng, nhưng lập tức bị bốn phát đạn bắn xuyên qua ngực. "Bịch bịch!"Gã đại hán trợn trừng hai mắt, thi thể từ trên không trung rơi xuống. Có điều một phát súng của hắn cũng đã bắn trúng Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông chỉ cảm thấy ngực đau nhói, tiếp theo là cổ họng ngòn ngọt, biết mình sắp thổ huyết. Nhưng hắn cắn chặt răng, cố gắng nuốt ngược bụm máu đó xuống. Một lát sau, hắn mới thở dốc rồi đứng dậy. Thủy Kính ở đằng sau nhìn rõ tất cả, nhỏ giọng hỏi: "Anh Đông, anh không sao chứ?"
Tạ Văn Đông lắc đầu, cười nói: "Ngày xưa chín viện đại bắn lên người tôi còn không sao, huống hồ là chỉ có một viên!"
Lúc này, Ma Phong đang ngồi trong sân xưởng ăn uống nhàn nhã sớm đã không còn thấy bóng dáng, vốn hắn cho rằng Tạ Văn Đông chỉ dẫn theo năm người đến đây, mấy trăm người bên mình là đủ để đưa hắn vào chỗ chết rồi, nhưng không ngờ năm người này lại lợi hại như vậy, đối mắt với mấy trăm người mà vẫn không loạn, phát súng nào cũng trí mạng. Ngay cả hắn đứng ngoài thấy cũng phải lạnh run, thầm trách mình qua lơ là, không tìm người của Hồn tổ tới hỗ trợ. Khi ba gã thủ hạ của hắn bị thương, Ma Phong liền lén lút trốn đi, vốn hắn có một thân bản lĩnh không thấp, ít nhất thì cũng không yếu hơnTạ Văn Đông, thế nhưng khi thực sự đơn độc đối mặt với Tạ Văn Đông, Ma Phong luôn cảm thấy mình lùn đi một nửa, trong lòng luôn có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Đây có thể chính là đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ma Phong vừa chạy, thủ hạ của hắn càng đại loạn, ngoài trừ sáu trợ thủ dắc lực ra, những thủ hạ khác đa số đều là lũ ô hợp, không ai có thể lãnh đạo được. Có điều sáu người thì đã có năm người chết rồi.Lão dại đã chuồn mắt, những người khác không còn lòng dạ nào mà chiến đấu, chẳng ai muốn đem sinh mạng của mình ra để đùa bỡn, nhao nhao chạy trốn.Nhưng cũng có người không chạy trốn, đại hán bị trúng đạn là một trong số đó.Vết thương của hắn không nặng, chỉ là bụng dưới bị bắn thủng, chạy trốn đối với hắn mà nói không phải là chuyện khó. Nhưng hắn không muốn chạy, nhìn các tiểu đệ ở xung quanh chen lấn chạy ra ngoài, hắn thở dài một hơi. Lúc trước hắn luôn coi Ma Phong là anh hùng, là thần tượng trong mắt hắn, nhưng hôm nay vị anh hùng này không ngờ lại lủi nhanh như chuột, để lại huynh đệ bị thương mà không quản, để lại cừu địch huyết hải mà không quan tâm, cứ vậy mà co giò chạy mất.
Đại hán trong lòng nguội lạnh, nhìn về phía Tạ Văn Đông, bất đắc dĩ cười nói: "Xem ra tao quả thực là chọn sai chủ rồi."
Tạ Văn Đông thấy trong mắt hắn không hề có vẻ tức giận, thở dài nói: "Con đường, là tự mình chọn! Sau khi cho rồi cho dù muốn hối hận thì ông trời cũng không cho mày cơ hội để hối hận đâu."
"Mày nói đúng!" Đại hán cười cười, nhấc súng lên, dí vào đầu, cắn chặt răng rồi bóp cò. Tạ Văn Đông lạnh lùng nhìn hắn, đầu gã đại hán bị đạn bắt cho nứt toạc, nhưng hai mắt không hề chớp lấy một cái. Cho dù gã đại hán không tự sát, hắn cũng sẽ không lưu lại người này. Hiện tại tim hắn đang chảy máu, tình cảnh mấy gã đại hán thay nhau hãm hiếp Thu Ngưng Thủy khiến hắn cả đời cũng không thể quên, đây cũng là nỗi đau của cả đời hắn.
Tạ Văn Đông nói với mấy người ở phía sau: "Tìm một người sống cho tao, tao muốn biết chỗ ở của Ma Phong."
Mấy người dạ một tiếng, tản ra tứ phía, tiếng súng thỉnh thoảng lại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của trời đêm.
Thủy Kính đặt Thu Ngưng Thủy xuống, trên mặt cô không tìm ra được một tia tức giận nào, ánh mắt ứ đọng như nước tù, sắc mặt trắng bệch. Tạ Văn Đông hé môi, không biết mình nên nói gì, có lẽ hiện tại bất kỳ lời an ủi nào được nói ra cô ấy cũng sẽ coi là một loại thương hại. Hắn ngồi xuống cạnh Thu Ngưng Thủy, nói khe khẽ: "Tôi sẽ khiến Ma Phong phải trả giá thật đắt."
Thu Ngưng Thủy mặt không có lấy một chút phản ứng, giống như không nghe thấy Tạ Văn Đông nói gì. Tạ Văn Đông biết cô ta vẫn đang nghe, bởi vì khóe mặt có một tia gợn sóng, hắn tiếp tục nói: "Cứ coi nó là một cơn ác mộng đi. Hiện tại trời đã sáng, ác mộng cũng kết thúc rồi. Nếu như cô bằng lòng để cho tôi được chiếu cố cô cả cuộc đời này."
Nước mắt của Thu Ngưng Thủy lăn dài trên mặt, giọng nói khàn khàn: "Đáng tiếc hiện tại em đã không còn xứng với anh nữa rồi, em cũng không cần anh phải thương hại em."
Tạ Văn Đông nắm lấy vai cô, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Lời tôi nói là thật lòng đó."
Thu Ngưng Thủy cúi đầu không nói gì, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Lúc này, đám người Kim Nhãn đã quay về, trong tay còn xách một người, ném tên đó xuống đất rồi nói: "Anh Đông, bọn em bắt được một người sống đây."
Mặt Tạ Văn Đông trở lại như bình thường, túm lấy tên đó, hỏi: "Tao muốn biết Ma Phong đã chạy đi đâu? Nói cho tao biết, tao sẽ thả mày."
Tên đó lắc đầu nói: "Tôi... tôi cũng không biết." Tạ Văn Đông thở dài, vừa muốn mở miệng nói thì bỗng nhiên ngực nóng ran, vội vàng dùng tay bịt miệng, ho kịch liệt hai tiếng, giơ tay ra nhìn, thấy lòng bàn tay đầy là máu. Mặc dù có mặc áo hộ thân, nhưng một súng của đại hán vừa rồi cũng khiến hắn bị thương không nhẹ.Thở dài một hơi, hất đầu về phía Kim Nhãn. Kim Nhãn thấy máu trên tay hắn, vội vàng quan tâm hỏi: "Anh Đông, anh..."
Tạ Văn Đông khoát tay chặn lại, hắn không muốn để những người khác biết mình bị thương, nói: "Không cần quan tâm đến tao, tao không sao." Sau đó chỉ vào tên kia, có chút hư nhược nói: "Bắt hắn phải nói ra chỗ mà Ma Phong ẩn thân." Nói xong, Tạ Văn Đông chậm rãi đứng dậy, dựa vào tường. Kim Nhãn không tiện nói thêm câu gì, tung chân đá tên đó lộn nhào trên đất, nói: "Giúp tao giữ thằng này lại." Mộc Tử và Thổ Sơn cùng lao lên, đè hắn xuống đất. Kim Nhãn rút một thanh cương đao từ sau lưng ra, đung đưa trước mắt tên đó, nói: "Không muốn sống mà chịu tội thì mau nói ra!"
Tên đó đầu đầm đìa mồ hôi, lắc đầu run giọng nói: "Tôi thật sự không biết." Kim Nhãn lạnh lùng nói: "Xem ra không dùng những thủ đoạn phi thường thì mày sẽ không nói rồi." Ngước đầu dậy nói với Mộc Tử: "Đè tay nó ra." Mộc Tử biết hắn muốn làm gì, cười ha ha rồi đè tay tên kia xuống. Kim Nhãn dùng đao chầm chậm dí vào móng tay của hắn, hỏi: " Tao hỏi lại một lần nữa, Ma Phong trốn ở đâu?" Tên đó trong lòng dường như đã hiểu ra hắn định làm gì, khóc lóc thảm thiết nói: "Tôi thực sự không biết mà!"
Kim Nhãn sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh như băng: "Nếu đã vậy thì đừng trách tao." Nói xong lấy mũi đao từ từ đâm vào trong móng tay của tên kia. Động tác của hắn rất chậm, nhưng đối với tên kia mà nói thì giống như đang ở trong mười tám tầng địa ngục. Mười ngón tay liền với tim, nỗi đau đớn khi mũi đao cắm vào trong móng tay không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu nổi. Tên đó gào khóc thảm thiết, hai chân đạp xuống đất, thân hình giãy dụa kịch liệt.Nhưng chỉ phí công mà thôi, khí lực của Mộc Tử và Thổ Sơn đâu có thể dễ dàng làm dao động như vậy.
Tiếng hét của tên đó rất thê thảm, ngay cả Thu Ngưng Thủy vẻ mặt đang ngây dại cũng phải động dung. Tạ Văn Đông lạnh lùng nhìn, thảm trạng muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong của tên này hắn cũng không muốn nhìn thấy, nhưng có lúc không dùng những thủ đoạn này thì rất khó đạt được hiệu quả như ý nguyện. Hắn rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi, khiến cho cơn ho lại ập tới.
Múi đao đã xuyên qua khe móng tay, tay Kim Nhãn hơi dùng lực thêm một chút, lập tức đánh bay móng tay của tên đó. Hắn cười lạnh, nói: "Huynh đệ, tội này không dễ chịu đựng đâu! Mày còn có chín cái móng tay, mười cái móng chân nữa, không muốn để tao lột nó ra hết chứ hả?" Têm đó híp mắt lại, đau đến sắp ngất, thở dốc nói: "Tôi thực sự không biết! Có điều anh Ma có một con bồ ở trong nội thành, có thể anh ấy sẽ chạy tới đó để trốn."
Kim Nhãn quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Đông, Tạ Văn Đông trầm tư một lát rồi nói: "Nói cho tao biết địa chỉ của con đó."
Tên đó suy nghĩ một chút rồi nói ra. Lúc này Mộc Tử và Thổ Sơn cũng buông tay, tên đó đau đớn nằm co quắp trên đất. Kim Nhãn hỏi: "Anh Đông, xử lý thằng này thế nào bây giờ?"
Tạ Văn Đông than: "Nếu như lưu hắn lại, hắn đi báo tin thì làm sao." Kim Nhãn gật đầu, vung đao lên. Tên đó vội vàng nói: "Mày vừa nói là sẽ không giết tao, những gì tao biết tao đều nói hết rồi, tao..." Tạ Văn Đông ngắt lời hắn, bước tới gần, cúi đầu xuống, nói: "Tin vào lời của tên bại hoại, chứng tỏ mày là thằng ngu! Mà thằng ngu thi sống trên đời chẳng có ích gì cả."Tên đó muốn nói tiếp thì Kim Nhãn đã vung đao lên rạch đứt cổ họng của hắn, tên đó trợn trừng mắt, trong miệng phát ra tiếng 'khặc khặc'.
Đám người Tạ Văn Đông bước ra hỏi xưởng chế biến bỏ hoang, lên đường cái rồi bắt mấy chiếc taxi.Tạ Văn Đông đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói với Thủy Kính: "Tiểu Kính, cô đưa Ngưng Thủy tới khách sạn đi, đừng rời khỏi cô ta, tôi sợ cô ta sẽ nghĩ quẩn."
Thủy Kính hỏi: "Anh Đông, vậy bọn anh thì sao?" Tạ Văn Đông nói: "Chúng tôi đi làm chuyện nên làm."
Năm người bọn Tạ Văn Đông án theo địa chỉ mà tên đó đã nói, đi tới một khu dân cư. Nơi này chiếm diện tích cực lớn, có cả khu nhà ở bình thường, có cả biệt thự loại nhỏ, bên trong có sân rộng và vườn hoa, cái loại dụng cụ tập thể hình công cộng đều có tất.
Đám người Tạ Văn Đông đi tới trước một biệt thự màu đất đỏ, nhìn biển số nhà, Kim Nhãn cười nói: "Xem ra chính là nơi này."
Tạ Văn Đông gật đầu, bước tới trước cửa, giấu tay cầm súng ra sau lưng, tay kia nhấn chuống. Một lát sau, bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái: "Ai đó?" Giọng nói không lớn nhưng vô cùng ngọt ngào. Tạ Văn Đông híp mắt lại, cười ha ha nói: "Anh Ma có đây không?"
Cô gái bên trong ghé sát và cửa kính để nhìn, thấy bên ngoài là một người trẻ tuổi mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, tướng mạo thanh tú, hai mắt đang cười cong thành một khe nhỏ. Cô gái thấy hắn tìm Ma Phong, tưởng là thu hạ của gã, trong lòng thấy tiếc thương, người thanh niên này còn trẻ như vậy mà đầu nhập xã hội đen rồi. Tạ Văn Đông tuy tướng mạo không phải là rất đẹp trai, nhưng bộ dạng khi hắn cười mỉm quả thật là rất dễ thương, đương nhiên, đây chỉ là đối với người không quen biết hắn mà thôi. Cô gái này rất cẩn thẩn, chỉ mở hé cửa, nói: "Anh ấy không có ở đây!"
Tạ Văn Đông ồ một tiếng, đưa mắt nhìn, trong lòng thầm khen nhãn quan của Ma Phong.Cô gái này rất xinh đẹp, da trắng nõn non mềm, tạo cho người ta một loại cảm giác chỉ nắm một cái là chảy ra nước, mắt trong veo như nước, e rằng cho dù là đàn bà nhìn thấy cũng không nhịn được mà nhìn thêm một lần. Tạ Văn Đông không phải là đàn ba cho nên chỉ nhìn thoáng qua, hỏi tiếp: "Khi nào anh Ma quay về?" Cô gái thấy mắt hắn trong suốt, hoàn toàn không có loại ánh sáng màu như khi các tên đàn ông khác nhìn mình, cười nói: "Cái này thì tôi cũng không biết, có điều, anh ấy... anh ấy buổi tối sẽ đến." Nói xong, mặt cô ta đỏ rực.
Tạ Văn Đông cười ha hả nói: "Nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa." Nói xong, xoay người bước đi. Khi thân hình hắn vừa quay đi, mắt cấp tốc quét một vòng, do nơi này là khu biệt thự, trên đường rất ít người qua lại. Tạ Văn Đông không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, đột nhiên đá ngược ra sau một cước, lực lượng sung mãn, cửa sắt đã hé mở sao có thể cản được một cước này của hắn, theo đó mà mở toang ra. Tạ Văn Đông bước nhanh vào nhà, đưa tay bịt lấy miệng cô gái. Đám người Kim Nhãn nhao nhao lẻn vào, xoay tay đóng cửa lại.
Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, đừng nói là không ai thấy, cho dù có thấy cũng cho rằng bọn họ là khách của chủ nhân biệt thự.
Tạ Văn Đông bịt miệng cô gái rồi đẩy vào trong phòng, lấy khăn chải giường trói chân tay cô ta lại, sau đó ném lên trên giường, lạnh lùng nói: "Chúng tôi tới đòi nợ Ma Phong." Cô gái trợn tròn đôi mắt đang mang theo vẻ sợ hãi lên, run giọng nói: "Các anh muốn tiền ư? Muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho các anh, chỉ cần càng anh đừng làm tổn thương đến tôi!"
Tạ Văn Đông lạnh lùng nói: "Tiền, tôi có rất nhiều, cái tôi cần chính là mạng của Ma Phong."
Thân thể cô gái chấn động, giả vờ trấn định nói: "Vậy thì các anh đi tìm anh ta đi, chạy tới chỗ tôi làm gì?" Tạ Văn Đông cười híp mắt, nói: "Tôi nghĩ là cô có thể giúp tôi!" Cô gái tức giận nói: "Đừng có nằm mơ!" Tạ Văn Đông thở dài, nắm lấy áo cô ta rồi kéo xuống, bộ ngực trắng nõn ở bên trong lập tức lộ ra. Hắn lạnh lùng nói: "Tôi vừa rồi quên nói với cô, hắn còn nợ bằng hữu của tôi một cái trinh trắng, món nợ này, chỉ có thể tính lên người cô thôi!" Nói xong, hắn lại nhớ tới cảnh ba tên đại hán nhấp nhô trên người Thu Ngưng Thủy, vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng đó, Tạ Văn Đông tim như thắt lại, điều này khiến cho hắn gần như trở nên điên cuồng. Đạo đức luân sỉ gì đó, hiện tại đối với hắn đã không còn quan trọng, hắn chỉ muốn phát tiết.
Mắt hắn đỏ rực, nhanh chóng lột sạch quần áo ra, giống như một ác ma tới từ địa ngục, khóe miệng treo một nụ cười độc ác, quay sang nói với mấy người bọn Kim Nhãn: "Cô ta có đẹp ko?"
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Mấy người bọn Kim Nhãn nhìn cô gái đang nằm trên giường, thở dài một hơi, ai cũng phải công nhận vẻ mỹ lệ của cô ta, gật đầu nói: "Rất đẹp."
Tạ Văn Đông kéo áo ngực của cô gái xuống, để lộ ra hai bầu vũ trắng nõn. Cô gái kêu lên một tiếng kinh hãi, nước mắt tuôn như suối. Cô ta thực sự không ngờ rằng, người thanh niên thanh tú ở trước mặt lại có thể làm ra loại chuyện này. Tạ Văn Đông cười nói: "Nếu cô ta đẹp như vậy, chúng mày có bằng lòng chơi đùa với cô ta không?"
Kim Nhãn nuốt nước bọt, một mỹ nhân nửa người lõa lồ nằm trên giường đúng là một loại mê hoặc, thật khó mà rời mắt sang chỗ khác được, hắn thở dài, nói: "Đáng tiếc là em đã có tiểu Kính rồi, tuy rằng cô ta rất động lòng người, có điều nếu để Thủy Kính biết thì nhất định sẽ tìm em liều mạng."
Mộc tử cười nói: "Anh Kim đúng là sợ vợ có tiếng! Ha ha!" Kim Nhãn trừng mắt nói: "Đây gọi là yêu! Mày hiểu không, mà nói với mày cũng vô dụng." Mộc Tử nói: "Người có gia đình rồi thì đúng là khác hẳn." Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ, bốn người này coi việc giết người phóng hỏa giống như ăn cơm, nhưng bảo bọn họ cưỡng gian một cô gái thì bọn họ mềm chân ngay.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tạ Văn Đông giật mình, nhanh tay nhét áo của cô gái vào trong miệng cô ta, sau đó móc súng bước ra cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy ngoài cửa có bốn người đang đứng, ba nam một nữ, nam thì hắn không nhận ra, nhưng nữ thì không xa lạ gì với hắn. Lần trước khi hắn từ Tam giác vàng trở về đã từng ở lại Côn Minh một đêm, cô ả chính là người đã giả trang làm cave để giết hắn. Có điều lúc đó hắn chỉ lột sạch quần áo của cô ả, chứ không hề động đến, hôm nay lại gặp mặt, chẳng trách Tạ Văn Đông lại buồn cười. Tạ Văn Đông quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho bọn Kim Nhãn rồi lui về phòng ngủ.
Kim Nhãn ra mở cửa ra. Cô ả kia ngây người, hỏi: "Mày là ai?" Kim Nhãn cười khổ nói: "Anh Ma có việc bảo em đến đón chị dâu đi." Cô ả mặt kinh ngạc, nói: "Không đúng! Anh Ma bảo bọn tao đến đón chị dâu cơ mà!" Kim Nhãn nghe xong suýt chút nữa thì cắn cả lưỡi của mình, thầm nghĩ sao mà trùng hợp thế. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, lộ ra vẻ khó xử, nói: "Cô không biết rồi, thôi vào nhà đi rồi tôi từ từ nói cho cô biết!"
Cô ả và ba gã đại hán ngu ngơ bước vào trong biệt thự. Kim Nhãn dẫn bọn họ vào phòng ngủ, vừa tiến vào, cô ả thấy Tạ Văn Đông đang ngồi trên giường híp mắt cười, còn có cả chị dâu đang bị trói gô vứt trên giường, nửa thân trên lõa lồ, lúc này cô ả mới hiểu ra tất cả, nhưng đã muộn rồi. Trong tay Kim Nhãn không biết từ lúc nào đã có thêm một cây súng, dí lên gáy ả, quay đầu lại nhìn ba gã đại hán ở phe mình thì thấy cũng đã bị người ta dùng súng khống chế. Cô ả nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Văn Đông!"
Tạ Văn Đông cười ha hả, nói: "Không sai, là tao!" "Mày..." Cô ả không nói ra lời, vẻ mặt chán nản, đây là lần thứ hai cô ả bị Tạ Văn Đông bắt được, sắc mặt ả đỏ lên, không còn lời nào để nói. Nhưng đột nhiên cô ả hồi cước đá mạnh vào bụng dưới của Kim Nhãn, Tạ Văn Đông thấy vậy đầu tiên là ngẩn người. nhưng sau thì lập tức bật cười, cô ả chơi trò đó với Kim Nhãn thì đúng là tìm sai người rồi. Quả nhiên, Kim Nhãn nhẹ nhàng vung tay lên, đỡ một cước đó, rồi thuận thế bước lên một bước, vung quần đấm một phát lên bụng dưới của cô ả. Ả ta hự một tiếng, cúi gập người rồi ngã xuống đất. Kim Nhãn cũng không khách khí, miệng lầm bầm: "Mày biết điều thì thành thật một chút!" Vừa nói vừa trói gô cô ả lại, sau khi xong việc thì bồi thêm một cước vào mông ả ta.
Cô ả nằm trên mặt đất há miệng chửi to, Mộc Tử tìm một cái khăn nhét vào miệng ả, lần này, cô ả chỉ biết trừng mắt chứ không thể chửi ai được nữa, rồi chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc để lườm Tạ Văn Đông, thấy bộ dạng cười ha ha của hắn, chỉ mong sao hắn đột nhiên chết ngắc trước mặt mình, nếu như, ánh mắt có thể giết người...
Mộc Tử muốn trói luôn cả ba gã đại hán lại thì Tạ Văn Đông khoát tay cản hắn lại, rồi nói với ba gã đại hán: "Chúng mày có hứng thú với cô chị dâu này không?"
Ba người đó nhìn lên giường, hai mắt đột nhiên sáng rực. Vừa rồi lúc tiến vào mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, bọn chúng còn không có thời gian để phản ứng, cho nên căn bản chưa kịp chú ý đến cô gái đang nằm trên giường. Bọn họ đối với cô tình nhân của Ma Phong này có thể nói là dám thèm nhưng không dám sờ, cô gái xinh đẹp như thế này tất nhiên là khiến bọn chúng phải thèm thuồng, nhưng Ma Phong là dạng người gì thì chúng biết rõ nhất. Ba người ngơ ngác, Tạ Văn Đông mỉm cười cầm súng đi đến cạnh ba người, lạnh lùng nói: "Chúng mày đang nói dối, nếu muốn thì làm đi. Ma Phong hiện tại không có ở đây, hơn nữa hắn cách cái chết cũng không còn xa, chúng mày sợ cái gì?"
Ba người nhìn Tạ Văn Đông rồi lại nhìn tình nhân của Ma Phong đang nằm trên giường, không dám tin vào những gì hắn nói, hơn nữa sự uy nhiếp mà Ma Phong đã tạo ra trong lòng chúng không phải là có thể biến mất được ngay. Gái của hắn ai dám đụng vào chứ? Tạ Văn Đông đoán ra được ý nghĩ của chúng, nói: "Cơ hội thế này rất hiếm có, nếu không chúng mày chỉ đành chơi đùa trên đường tới hoàng tuyền thôi!" Nói xong, hắn nhắm súng vào đầu ba người. Ba người quay sang nhìn nhau, tiếng hít thở biến thành ồm ồm, không hẹn mà cùng lao lên giường như phát điên.
"Ha ha!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên trời cười dài, trong mắt phóng ra hồng quang, khiến cho người ta thấy mà kinh hãi. Hắn rút điện thoại ra, nhấn số của Ma Phong, quả nhiên người nhấc điện thoại chính là Ma Phong. Tạ Văn Đông cười nói: "Ma huynh, tôi từ xa tới đây, anh là chủ nhân sao lại chạy nhanh quá vậy?"
Ma Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Tạ Văn Đông, mày đừng cao hứng quá sớm, tao rất nhanh sẽ quay lại tìm mày." Tạ Văn Đông nói: "Vậy ư? Tao hi vọng mày sẽ lập tức quay lại, tình nhân của mày đang bị người ta dày vò đây này, tao không biết có nên giúp cô ta hay không?" Ma Phong biến sắc, vội vàng hét lên: "Mày đang ở đâu?" Tạ Văn Đông hờ hững nói: "Đương nhiên là ở chỗ cô tình nhân của mày, cho mày nghe một thanh âm rất có ý tứ này!" Hắn đặt điện thoại ở cạnh giường, tiếng kêu gào thảm thiết của cô gái, tiếng quần áo bị xé rách, còn có tiếng hô to gọi nhỏ của đàn ông. Ba thủ hạ của Ma Phong sớm đã bị mỹ sắc trước mắt làm cho mê muội, cũng mặc kệ là bên cạnh có người hay không, thú tính đã chiến thắng lý trí.
"Trời ơi! Tao chưa từng thấy cặp vú nào đẹp như thế này!" "Bịt mồm cô ta lại, kêu nhiều làm tao bực quá!" "Mày tránh ra, để tao ngồi lên mặt cô ta!" "Ha ha!"
Ma Phong đầu kêu ong ong, trong lòng sống như có sóng cuộn trào, hét to vào điện thoại: "Tạ Văn Đông, đ*t con mẹ mày!"
Nhưng Tạ Văn Đông không nghe thấy tiếng chửi của hắn mà đang an nhàn ngồi trên ghế. Kim Nhãn có chút không đành lòng, than: "Anh Đông, như thế này có phải là quá đáng quá không?"
Tạ Văn Đông lãnh đạm nói: "Đây là hậu quả phải nhận khi trêu vào tao. Tao cũng không muốn, nhưng có những người lại cứ nhăm nhăm khiêu chiến cực hạn lý trí của tao, nếu khiến tao nổi điên, hậu quả như thế nào thì hắn cũng phải chịu!" Kim Nhãn than: "Nhưng em cảm thấy chúng ta làm thế này sẽ khiến người khác chê cười!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười dài, hai mắt lấp lánh: "Ai dám chê cười! Thực lực chính là đạo lý, chính là pháp luật!"
Ma Phong quả thật rất yêu chiều ả nhân tình này, cho nên hắn không thể không tới, có điều hắn không tới một mình, mà dẫn theo mười người, thuật bắn súng của người này rất giỏi, võ nghệ cũng siêu quân. Những người này thuộc về Hồn tổ, người đi đầu chính là hán tử thanh niên đã bị Tam Nhãn đánh cho phải chạy trốn. Ma Phong rất kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt người này thì lại vô cùng cung kính, tuy trong lòng đang nóng như có lửa đốt nhưng không dám để lộ ra trước mặt thanh niên đó. Khi đám người đi tới trước cửa biệt thự thì trời đã tối, trong biệt thự tối om như mực, không có một chút ánh sáng nào.
Ma Phong trong lòng trầm xuống, xem ra những gì Tạ Văn Đông nói không phải là giả, trong nhà quả thực đã xảy ra chuyện. Nghĩ vậy, mồ hôi trên đầu hắn lập tức túa ra, nói với người thanh niên."Sơn Điền tổ trưởng, đây là nhà của tôi, chúng ta mau vào đi!" Sơn Điền lạnh lùng nói: "Gấp cái gì? Nếu Tạ Văn Đông đã tới rồi thì việc gì phải vội, vạn nhất bên trong có mai phục thì sao?" Nói xong, hắn nói với thủ hạ ở phía sau: "Hai người đi trước, từ cửa sổ sau mà vào, nếu trong phòng có người thì chúng mày đừng đánh, lập tức rút lui!"
Có hai người gật đầu, từ trên xe bước xuống, vòng ra sau biệt thử, nhảy qua tường, rồi mở cửa sổ bò vào. Bên trong lặng im như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ. Hai người nhìn nhau, rút súng ra rồi bước vào bên trong. Đi tới phòng khách, một mùi máu tanh xộc vào mũi, hai người trong lòng kinh hãi, bước về phía phòng ngủ có mùi màu nồng nhất. Cẩn thận đẩy nhẹ cửa phòng, bên trong vô cùng lộn xộn, trên giường có bốn người toàn thân trần truồng đang nằm, vết màu chảy đầy giường.
Hai người trong lòng kinh hãi, vội vàng lui ra ngoài. Do biệt thự không người, bọn họ ít nhiều có chút yên lòng, không bò qua cửa sổ nữa mà trực tiếp từ cửa chính đi ra. Vừa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên cảm thấy đầu cứng đờ, một người vội vàng kéo cánh tay đang định mở toang cửa của người kia lại, chỉ chỉ về phía trước, người đó nhìn lên, sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy trên cửa treo một quả lựu đạn, kíp nổ cố định trên tường, nếu như mở cửa ra, lưa đạn sẽ chuyển động theo cánh cửa, hậu quả sau đó thì thiết tưởng không chịu nổi. Người đó thở hắt ra, cẩn thận gỡ lựu đạn xuống rồi mới mở cửa mà đi ra.
Đúng vào lúc Ma Phong nóng lòng không thể đợi nổi thì hai người chạy lại. Sơn Điền thấy sắc mặt hai người không đúng thì vội hỏi: "Bên trong thế nào?"
Một người trả lời: "Không có ai cả, không, chính xác là không có người sống nào cả, chỉ có bốn cỗ thi thể thôi." Ma Phong không nhịn nổi nửa, gầm lên một tiếng rồi lao vào biệt thự. Khi tới phòng ngủ thì bật đèn lên, tình cảnh bên trong khiến hắn cả người như hóa đá. Chỉ thấy tình nhân của hắn đang nằm trên giường, cả người không một mảnh vải che thân, hạ thân lộn xộn, mi tâm có một lỗ thủng cỡ ngón tay, trên người còn bị một người đàn ông nằm úp lên, bị người ta bắn xuyên qua gáy, nhưng trên mặt vẫn đang mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn tương phản với cô gái đang nằm bên dưới, hai người rõ ràng bị một súng bắn chết, thậm chí còn không kịp giãy dụa, biểu tình trên mặt vẫn hoàn toàn nguyên trạng. Bên cạnh còn có hai tên đàn ông trần truồng cũng bị người ta một súng bắn chết.
Ma Phong ngây ngốc đứng đó, nước mắt bất giác chảy ra. Một lúc sau, hắn mới đá thi thể của tên đàn ông đó xuống giường, phục lên người cô gái mà khóc rống lên.
Sơn Điền đứng ở cửa thở dài, rồi xoay người bước tới phòng khách, thầm khen thủ đoạn lãnh khốc của Tạ Văn Đông. Hồn tổ so với hắn e rằng cũng không ngoan độc bằng. Lúc này hắn nghe thấy tiếng gào thét của Ma Phong: "Tạ Văn Đông...!
Tạ Văn Đông ở ngay trong một góc cách biệt thự không xa, hắn hiện tại đang thở dài, lắc đầu nói: "Đáng tiếc! Đáng tiếc là không nghe thấy tiếng lựu đạn nổ!"
Kim Nhãn gật đầu nói: "Xem ra Hồn tổ có không ít người tài giỏi!" Tạ Văn Đông cười nói: "Bại tướng dưới tay tao mà thôi." Kim Nhãn nói: "Xem ra ngày hôm nay muốn giết Ma Phong cũng không dễ dàng gì rồi." Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn có Hồn tổ hỗ trợ, chúng ta cũng có quân tiếp viện, Huyết Sát rất nhanh sẽ tới thôi. Mạng của hắn, sớm muộn gì tao cũng thu lại." Tạ Văn Đông cười nhạt một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Mộc Tử kéo cô ả bị bắt lại, nói: "Anh Đông, làm gì với con này bây giờ!"
Tạ Văn Đông vỗ vỗ má cô ả, cười nói: "Tao thiếu chút nữa thì quên mất mày."
Cô ả thấy nụ cười của hắn mà lạnh run, nói: "Mày... mày muốn làm gì?"
Tạ Văn Đông mỉm cười đánh giác thân hình của cô ả, cười nói: "Mày bảo nên làm gì?" Cô ả đỏ mặt, tức giận nói: "Đồ bại hoại, thằng rùa đen..." Không đợi cô ả mắng xong, Mộc Tử cầm một cái khăn bẩn nhét vào miệng ả ta, mấy ngày nay Mộc Tử hơi bị cảm, nước mũi đặc biệt nhiều. Tạ Văn Đông thầm nghĩ, mang theo ả này quả thức là một chuyện phiền phức, hơn nữa cũng không tiện, nói với Mộc Tử: "Thả nó đi! Ân oán giữa tao và Ma Phong vốn cũng không muốn liên lụy đến người khác, thế nhưng hắn đã làm thương tổn người bạn và cũng là ân nhân của tao. Mày quay về nói với Ma Phong, không cần hắn tới tìm tao, tao tự nhiên sẽ đi tìm hắn, bảo hắn rửa sạch cái cổ một chút Hơn nữa, đừng tưởng rằng Hồn tổ có thể bảo vệ được hắn, người tao muốn giết, dù có thiên vương lão tử bảo vệ thì tao cũng giết hế!" Nói xong, hắn quay người bước đi.
Mộc Tử cũng có chút hào cảm với cô ả này, rất thích tình tình nóng nảy của ả ta, hắn rút khăn trong miệng cô ả ra rồi nhét vào trong ngực, phất phất tay, cười nói: "Cô em, hẹn gặp lại lần sau! Hi vọng không phải là dưới tình huống em lại bị bọn anh bắt được!"
Cô gái tức giận nói: "Mày đi chết đi? Ê ê ê, mày đợi một tí đã, còn chưa cởi trói cho tao mà." MộcTử bất đắc dĩ nói: "Anh đi tìm chết rồi thì còn cởi trói cái gì?" Nói xong, thoắt một cái đã không thấy bóng dáng của hắn đâu, mơ hồ nghe thấy phía sau có tiếng mắng chửi của con gái: "Mày là đồ bại hoại, đồ rùa đen..."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Huyết Sát tới nhanh hơn so với sự tưởng tượng của Tạ Văn Đông. Người tới không nhiều lắm, chỉ có hai mươi người, nhưng bọn họ đều là tinh ưng, do không có thân phận của bộ chính trị để yểm hộ như Tạ Văn Đông cho nên không thể mang theo vui khí qua sân bay. Tạ Văn Đông rút điện thoại ra gọi cho lão Quỷ, lão vừa hay cũng đang ở Đả Lạc, bị hắn gọi tới Côn Minh.
Sau khi gặp mặt, lão Quỷ mặt mày sầu khổ, nói: "Cậu tim tôi tới nhất định không có chuyện gì tốt!" Tạ Văn Đông cười cười, quan hệ giữa hai người không cần phải khách khí, hắn vào thẳng chính đề: "Tôi cần súng, thật nhiều súng!" Lão Quỷ nuốt nước bọt, nhắc tới súng ống đạn được là mắt hắn lại đỏ rực lên, lớn tiếng nói: "Tôi nói nè lão đệ, cậu tìm tôi lấy súng không phải là tìm nhầm người rồi chứ, quân hỏa của chúng tôi đều do cậu cung ứng mà!" Tạ Văn Đông cười ha hả, nói: "Lần này tới Côn Minh gấp quá, không có thời gian đi đường bộ, không thể vận chuyển quân hỏa theođược, hơn nữa tôi chỉ mượn tạm thôi, sau này sẽ trả lại gấp bội, ông không phải là có thế cũng không chịu giúp chứ?"
Lão Quỷ thở dài, nói: "Tôi đã bảo là gặp cậu nhất định sẽ không có chuyện gì tốt mà! Được rồi, dùng quân hỏa làm gì?Không phải là muốn làm một cuộc 'buôn bán' lớn ở Côn Minh chứ?"
Tạ Văn Đông nhếch mép, mắt trở nên sắc bén, nói: "Tôi muốn mạng của một người!"
Lão Quỷ rùng minh, hắn chưa bao giờ thấy biểu tình này của Tạ Văn Đông, trong lòng kỳ quái, vội vàng hỏi: "Muốn mạng của ai?"
Tạ Văn Đông gằn từng chữ: "Ma Phong!" Lão Quỷ gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đi theo tôi!" Nói xong, lão Quỷ bắt một chiếc taxi, Tạ Văn Đông bước theo hắn. Bốn người Ngũ Hành và Huyết Sát cũng bắt xe đi theo. Tạ Văn Đông thấy sắc mặt không bình thường của lão Quỷ nghe thấy tên Ma Phong, ngữ khí cũng thay đổi, hỏi: "Thế nào? Ma Phong có cừu oán với ông à?"
" Không có!" Lão Quỷ lạnh lùng nói: "Nhưng hắn có cừu oán với những trùm thuốc phiện của Tam giác vàng và Đông Nam Á. Lần trước lúc tụ hội hắn đã một hơi giết mấy vị đại ca và thủ hạ của bọn họ, người ta không oán hận Tam giác vàng của chúng tôi, hơn nữa bang hội của bảy đại khu liên hợp lại, chi ra bảy vạn đô-la mua cái đầu của Ma Phong!"
Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra đầu của hắn đáng giá như vậy!"
Taxi dựa theo chỉ thị của lão Quỷ, sau khi đi quanh co lòng vòng thì tới một khu nhà trệt vắng vẻ, dẫn mọi người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một ngôi nhà. Cửa nhà làm bằng sắt, bên ngoài sơn đen sì, lại dán hai tấm đại môn thần ở trên cửa, trông rất khí phái. Lão Quỷ gõ cửa theo tiết tấu, một lát sau, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn: "Xin hỏi tìm ai?"
Lão Quỷ nói: "Lão Từ, là tôi đây!" Vừa dứt lời thì cửa sắt kẽo kẹt mở ra, bên trong có một lão đầu khoảng hơn sáu mươi tuổi đang đứng, vóc người nhỏ gầy, lưng gù, sắc mặt vàng như nến, tóc hoa râm, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã lão. Người được lão Quỷ gọi là lão Từ thấy bên ngoài có hơn hai mươi người đang đứng, trừ lão Quỷ thì ai cũng đều lạ mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lão Quỷ thấy thế liền bảo: "Không có gì đâu, đều là người của mình cả, vào rồi nói!"
Lão Quỷ dẫn đám người bọn Tạ Văn Đông vào trong sân, nói: "Lão Từ là lão nhân của Tam giác vàng chúng ta, chủ quản vũ khí, trông lão già vậy thôi, nhưng lợi hại lắm đó! Ba bốn người trẻ tuổi cũng đừng hòng tới gần được lão."Tạ Văn Đông biết hắn không phải là người thích khoa trương, người có thể được lão Quỷ tán thưởng chắc chắc không đơn giản, nhịn không được mà nhìn lão đầu thêm vài lần. Lúc này mới phát hiện, lão đầu tuy thân thể yếu ớt, nhưng dáng đi mềm mại, không hề có vẻ lọm khọm, chủ yếu nhất là đôi mắt của lão, trong lúc đó chuyển động, thần quang bắn ra. Lão Từ niên kỷ tuy lớn, nhưng tai vẫn còn rất thính, tiếng nói khe khẽ của lão Quỷ vẫn bị lão nghe thấy, bèn cười nói: "Đừng nghe A Quỷ nói bậy, tuổi trẻ thì có lẽ còn được, nhưng hiện tại tuổi tác đã cao, sớm đã không còn so được với năm đó. Hiện tại là lúc của người trẻ tuổi các cậu rồi!"
Câu cuối cùng là dễ nghe nhất, Tạ Văn Đông cười ha ha, nói: "Gừng, càng già càng cay, người, càng già càng tinh!" Lão đầu mắt sáng lên, cười nói: "Người trẻ tuổi thật là biết nói chuyện."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã tiến vào trong phòng, do diện tích có hạn, những người khác đều đợi ở trong vườn. Trong phòng rất đơn giản, ngay cả thiết bị điện cũng khó thấy, chỉ có một cái giường và một cái ghế. Lão Từ bước tới trước giường, nắm lấy tay vịn, không thấy lão dùng sức như thế này, cả một cái giường sắt mấy chục cân đã bị kéo sang một bên. Ván dưới giường có cửa ngầm, lão Từ kéo lên rồi nhìn xuống dưới. Lão Quỷ tựa hồ như đã quen với cảnh này rồi, trực tiếp nhảy xuống dưới, một lát sau, nghiến răng nghiến lợi kéo một cái rương lên, lão Từ cúi xuống nắm lấy cái rương, cả hai đều dùng sức để lôi nó lên. Một lát sau, lão Quỷ lại lôi lên một cái rương nữa, qua mười phút, trên mặt đầy bày bốn cái rương. Tạ Văn Đông mở ra nhìn, thấy bên trong đều là quân hỏa, súng ngắn, súng tiểu liên, súng trường, súng bắn đạn ghém, đủ các loại. Lựu đạn, thủ pháp cũng có tất.
Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai lão Quỷ, cười nói: "Các ông dùng nhiều quân hỏa như vậy để làm gì? Không phải là muốn tạo phản chứ hả!"
Lão Quỷ cười thần bí, nói: "Cái này là anh nói chứ tôi không hề nói gì đâu nhé!" Tạ Văn Đông hờ hững cười, lão Quỷ vì sao lại chuẩn bị chỗ quân hỏa này thì hắn không quan tâm, cái hắn muốn hiện tại chính là máu của Ma Phong. Tùy tiện cầm lấy một cẩu súng ngắn, thấy rất chắc tay, kéo chốt súng một cái, nghe thấy thanh âm lanh lảnh, liền buột miệng khen: "Không tồi!"
Lão Quỷ cười nói: "Thứ giết người sao có thể qua loa được!" Tạ Văn Đông cười ha hả, gọi mấy huynh đệ tới khiêng các rương quân hỏa ra vườn, nói với mọi người: "Chọn những khẩu súng mà chúng mày cảm thấy vừa tay đi, chúng ta chuẩn bị ngạnh chiến một trận!" Kim Nhãn vừa cầm súng lên ngắm nghía, vừa hỏi: "Anh Đông, chúng ta hiện tại không biết Ma Phong ở đâu, làm thế nào mà tìm hắn tính sổ bây giờ?"
Tạ Văn Đông híp mắt cười nói: "Mày nói xem giờ Ma Phong muốn làm gì nhất?" Kim Nhãn trầm tư một lát, nhìn Tạ Văn Đông rồi cẩn thận nói: "Giết người!" Tạ Văn Đông gật đầu, cười ha hả nói: "Nếu muốn giết tao, trước tiên nhất định phải tìm được tao, chúng ta không cần phải cực khổ đi tìm hắn làm gì, hắn tự nhiên sẽ tìm đến chúng ta thôi, dẫu sao đi nữa thì cơ sở ngầm của hắn ở Côn Minh nhiều hơn chúng ta nhiều!" Kim Nhãn thở dài, nếu ai chọc vào Tạ Văn Đông trở thành địch nhân của hắn, đó thực sự là một chuyện thống khổ.
Tạ Văn Đông nói không sai, bọn họ vừa ngủ lại ở trong một khách sạn thì cơ sở ngầm của Ma Phong lập tức đem tin tức chuẩn xác hồi báo cho hắn.
Ba giờ sáng, vạn vật đều tĩnh lặng, mặt trời lười biếng chưa ló dạng. Đây khẳng định là lúc yên tĩnh nhất trên thế gian, cũng là lúc mà người ta mệt mỏi nhất, bất kể là người quen sinh hoạt buổi sáng hay là quen sinh hoạt buổi đêm, lúc này đều đã say giấc nồng.
Tạ Văn Đông không hề ngủ, nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà.Hắn đang đợi Ma Phong tới giết mình.Tuy rằng mấy ngày qua hắn không có nổi một giấc ngủ ngon nào, tuy rằng ngực vẫn nhâm nhẩm đau, thế nhưng hắn ra lệnh cho mình phải tỉnh táo. Đêm nay, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ tới Thu Ngưng Thủy, nguyên nhân chính là vì mình mà khiến cô ta phải chịu tổn thương lớn như vậy, lỗi là ở mình, nếu như cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, Tạ Văn Đông nguyện ý gánh vác, thậm chí cưới cô ta, bởi vì đây là lỗi lầm của hắn. Hắn nhớ tới Bành Linh, nhớ tới khoảng thời gian hai người ở bên nhau, lúc trước hắn cũng rất hận cô ta, cũng muốn báo thù, nhưng theo thời gian trôi qua, hận ý càng lúc càng mờ, rồi trở thành tình yêu. Người ta đều nói yêu là có thể bao dung tất cả, Tạ Văn Đông cười khổ, lời này hắn tin. Hắn nghĩ tới bang hội của mình, có lúc hắn nghĩ mình rất ích kỷ, vì lý tưởng của mình mà kéo theo cả vạn người liên lụy, vào sinh ra tử, theo hắn đi trên con đường hắc ám không có lối về. Hiện tại Văn Đông hội đã thành một tòa nhà to lớn, còn móng sắt bên dưới chính là xương trắng và máu.
Tạ Văn Đông thở dài, từ trên giường ngồi dậy, vừa móc ra một điếu thuốc thì điện thoại vang lên, đó là Kim Nhãn đang nấp trong bóng tối gọi: "Anh Đông, có ba thằng đang vào khách sạn, tám chín phần mười là sát thủ." "Ừ! Tạ Văn Đông tin vào con mắt của Kim Nhãn, bởi vì hắn chính là xuất thân từ sát thủ. Sát thủ là loại người thần bí, vĩnh viễn trốn trong những góc tối, nếu nói ai có thể hiểu về sát thủ nhất, vậy thì chắc chắn là chính sát thủ. Tạ Văn Đông hỏi: "Ma Phong có tới không?"
Kim Nhãn nói: "Không! Chỉ có ba người, em không nhìn nhầm đâu!"
Tạ Văn Đông nhướn mày, ngẩng mặt lên nhắm mắt một hồi lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đang đoán xem Ma Phong rốt cuộc là đang tính toán cái gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Thả cho bọn chúng vào đi!" Kim Nhãn dạ một tiếng, thông tri cho những huynh đệ đang canh gác khác. Hai mười thành viên Huyết Sát sớm đã mai phục kín đáo trong khách sạn, chờ Ma Phong tới là động thủ, không ngờ cá lớn không mắc câu, chỉ có ba con tôm tép tới.
Ba người không gặp cản trở gì, thuận lợi đi tới trước cửa phòng của Tạ Văn Đông, nhưng vẻ mắt của ba người đó đã không hề có nửa điểm vui mừng, mà lại lộ ra vẻ ngưng trọng. Ba người nhìn nhau, một người trong đó chầm chậm rút súng từ trong ngực ra, lắp ống giảm thanh vào, rồi ra hiệu cho đồng bọn ở bên cạnh, sau đó bắn một phát vào ổ khóa.
"Keng!" Một tiếng động khe khẽ vang lên, khóa cửa bị bắn thủng một lỗ, ba người chen nhau xông vào trong, bất chấp tất cả mà chĩa súng lên giường bắn xối xả. Thế nhưng bên trên làm gì thấy bóng ai. Ba người tựa hồ như sớm đã chuân bị tâm ký, cơ hồ như đồng thời lao ra ngoài phòng.
Hai người thuận lợi đi qua, người thì ba thì không được may mắn như vậy, lúc vừa qua cửa sắt thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị kéo ra, tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng thì người bên trong đã tung ra một cước trúng vào bụng dưới của hắn. Một cước này lực lượng không nhẹ, thân hình sát thủ bay đập vào tường. Còn chưa kịp đợi hắn đứng dậy thì kim quang đã lóe lên, một thanh kim đao dài ba tấc đã đặt lên động mạch cổ của hắn. Căn phòng này đích thực là của Tạ Văn Đông mà hắn cũng quả thật là ở trong phòng, chỉ là sau khi nhận được điện thoại thì trốn trong phòng vệ sinh, nếu ba sát thủ không quá khẩn trương mà kiểm tra cẩn thận căn phòng một lượt, cũng không khó để tìm thấy hắn, đáng tiếc bọn họ không làm vậy, Tạ Văn Đông cũng tính ra là bọn họ sẽ không, cho nên hắn không chút lo lắng ngồi trong phòng vệ sinh hút thuốc.
Hai sát thủ khác cũng không khá hơn tên vừa rồi bao nhiêu, hai người vừa ra khỏi phòng thì chia ra mỗi người chạy một hướng, người chạy theo hướng bên trái vừa xuống tới chỗ ngoặt của hành lang thì đột nhiên có một cánh tay thò ra đánh mạnh lên cổ họng của hắn, tiếp theo là tiếng răng rắc vang lên, thân hình của sát thủ bay ra sau, rơi ra ngoài hai mét, đầu vẹo sang một bên, thân hình không ngừng co giật. Kim Nhãn dựa vào bức tường ở chỗ rẽ, cú đánh vừa rồi chính là hắn tung ra. Chầm chậm bước tới trước mắt tên sát thủ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy tên sát thủ đang trợn trừng hai mắt, khóe miệng trào ra nước bót, xương cổ đã bị một kích của hắn đánh gẫy, thấy đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, cách cái chết không còn xa. Kim Nhãn bĩu môi, nhổ nước bọt, nói: "Phì! Thế này mà còn dám tới giết người à!"
Sát thủ chạy sang phía bên phải so với hắn thì tốt hơn một chút, bị thành viên của Huyết Sát cản lại, vừa nâng súng lên thì bị người ta đá bay. Những hắn còn muốn làm một cái chống đỡ cuối cùng, đối mặt với mọi người mà không chút sợ hãi, sắc mặt dữ tợn, răng cắn chặt vào môi, trái một quyền phải một cước, mỗi lần chiêu đều hét lên một tiếng,đánh rất có màu mè. Huyết Sát vốn còn muốn chơi đùa với hắn, nhưng lại ghét tiếng hét của hắn, càng không hi vọng để cho các người khách khác nghe thấy, cho nên quyết định tốc chiến tốc thắng, một người xông nên né khỏi quyền của hắn, vung tay dùng báng súng đập lên đầu hắn, một tiếng "bốp" vang lên, sát thủ lập tức dừng lại, ngã xuống hôn mê.
Ba sát thủ tới đây, chỉ sau một lát, một chết hai bị bắt. Tạ Văn Đông sai người đem thi thể và người còn đang hôn mê đó vào trong phòng của mình, sau đó kéo một cái ghế vào đặt giữa phòng rồi ngồi lên, nhìn tên sát thủ bị mình bắt được, sắc mặt xám xịt bị người ta bắt quỳ trên đất, Tạ Văn Đông mỉm cười, hỏi: "Mày có phải là thủ hạ của Ma Phong không?"
Tên chớp chớp mắt nhìn Tạ Văn Đông, thở dài rồi lại cúi đầu xuống không nói gì.
Tạ Văn Đông nháy mắt với Kim Nhãn, Kim Nhãn hiểu ý của hắn, tiến tới kéo tay áo của tên sát thủ lên, hình xăm chữ "hồn" trên cánh tay có thể thấy rất rõ ràng. Tạ Văn Đông cười nói: "Những người của Hồn tổ mà tao đã gặp tất cả đều là người dám làm dám chịu!" Tên đó biến sắc, thẳng lưng lên, lớn tiếng nói: "Không sai! Tao là người của Hồn tổ, mày muốn làm gì tao?"Tiếng Trung của tên đó hơi cứng ngắc, có điều nghe thì vẫn có thể hiểu được." "Ừ!" Tạ Văn Đông gật đầu, khen: "Thế mới giống người của Hồn tổ chứ, lời nói ra phải kiên cường, và phải có khí thế bao trùm tất cả!" Sát thủ nghe thấy Tạ Văn Đông khen mình, trái lại có chút ngu ngơ không hiểu. Tạ Văn Đông híp mắt nói: "Vậy mày biết chỗ ở của Ma Phong chứ?"
Tên sát thủ gật đầu, nói: "Tao biết." Tạ Văn Đông rít một hơi thuốc, ngồi bắt chéo chân, hờ hững nói: "Vậy mày nói cho tao biết nó ở đâu đi!" Tên sát thủ nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt chiếu lên người tên đồng bạn, không nói gì. Tạ Văn Đông nhìn ra ý tứ của hắn, chỉ vào tên sát thủ đã hôn mê, cười nói: "Mày sợ hắn biết hà? Đơn giản lắm!" Nói xong búng tay một cái, thành viên Huyết Sát rất cơ linh, lập tức hiểu ý của Tạ Văn Đông, tiến lên bắn một phát vào đầu tên sát thủ đó.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Đáng tiếc.tên sát thủ này lại cứ thế đi lên hoàng tuyền một cách hồ đồ như vậy, ngay cả bản thân mình vì sao mà chết cũng không biết. Tên bị Tạ Văn Đông hỏi cung run bắn người, thầm nghĩ Tạ Văn Đông quả nhiên ngoan độc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Văn Đông, hỏi: "Nếu như tao nói ra rồi thì mày có thể không giết tao không?"
Tạ Văn Đông gật đầu cười. Tên đó nhìn một lúc lâu rồi mới nói: "Cụ thể địa phương đó tên là gì thì tao cũng không biết rõ, có điều tao biết đi thế nào." Tạ Văn Đông đảo mắt, nói: "Vậy mày dẫn chúng tao đi." Nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười mà người khác khó có thể phát hiện, tên sát thủ không nhìn thấy, nhưng Kim Nhãn lại thấy, sao khi kéo tên đó ra, hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh Đông, anh không tin lời tên này à?" Tạ Văn Đông cười khà một tiếng, nói: "Ma Phong không phải là thằng ngu, Hồn tổ cũng vậy, bọn chúng chỉ phái ra ba thằng nhãi nhép tới giết tao, căn bản là không thể. Hơn nữa mày đã gặp qua thằng nào của Hồn tổ mà sợ chết chưa? Dễ dàng nói ra chỗ ẩn thân của Ma Phong như vậy, trong đó nhất định gì đó mập mờ."
Kim Nhãn liên tục gật đầu, nói: "Anh Đông nói đúng! Chúng ta vẫn đi chứ, bọn chúng có thể là đã mai phục từ lâu để đợi chúng ta tới đó!"
Tạ Văn Đông nói: "Vậy thì chúng ta sẽ tương kế tựu kế, phải cho Ma Phong biết rằng cái bẫy được sắp đặt không tốt thì chính mình cũng có thể bị ngã vào."
Đoàn người dưới sự chỉ dẫn của tên sát thủ đi tới một công trường còn đang xây dở ở thành tây. Sắc trời vừa sáng, lờ mờ có thể thấy tòa nhà tàn khuyết bất toàn ở đằng xa, xung quanh dùng tôn rào quanh. Tạ Văn Đông bảo mọi người xuống xe, chỉ vào tòa nhà rồi hỏi tên sát thủ: "Ma Phong ở trong đó hả?"
Tên sát thủ gật đầu, bổ súng: "Ở tầng hai!" Tạ Văn Đông hỏi: "Ỏ tầng hai có mai phục đang chờ tao à?" Tên sát thủ ngây người, hoài nghi có phải là mình đã nghe lầm rồi không, mặt đầy nghi vấn nhìn Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười nói: "Nơi đó nhất định có không ít người đang chờ tao phải không? Có điều có thể hiểu được, trận chiến lần trước đã khiến cho Ma Phong quá sợ hãi rồi."Trán tên sát thủ lập tức túa mồ hôi lạnh, Tạ Văn Đông không nói sai một điểm nào, nơi đó quả thực có không ít người mai phục, trên cơ bản đều là người của Hồn tổ. Trận chiến lần trước khiến Ma Phong đã mất hết lòng tin đối với thuộc hạ của mình, cho nên hắn kỳ thác toàn bộ hi vọng lên Hồn tổ. Kỳ thực Hồn tổ đã bao giờ chiếm đượctiện nghi từ trên người Tạ Văn Đông đâu. Có điều Ma Phong hiện tại cũng không quản nhiều như vậy, giống như một người không biết bơi, đột nhiên ngã xuống nước, thấy một cọng rơm, biết là là nó không thể nâng mình lên, nhưng vẫn cố nắm chặt lấy.
Tên sát thủ thở dài thở dài hiện tại hắn mới biết rằng, muốn giết được Tạ Văn Đông thực sự không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng giờ hắn biết được thì cũng đã muộn rồi. Tạ Văn Đông sẽ không cho hắn cơ hội để hối hận, sau khi hắn ra hiệu, Kim Nhãn vung đạo đâm vào tâm tạng của tên sát thủ, rồi sai ngươi lôi thi thể của hắn đi, sau đó hỏi: "Anh Đông, chúng hiện tại phải làm gì?"
Tạ Văn Đông lúc tới đây cũng đã nghĩ xong đối sách, nói: "Chúng ta trước tiên cứ xử lý bọn 'cô hồn' ở bên ngoài đã!"
Xung quanh tòa nhà có hơn mươi thành viên của Hồn tổ đang mai phục trong bóng tối. Lúc này mặt trời vừa lên, sắc trời sáng dần, khổ cực cả đêm cũng không thấy bóng dáng của Tạ Văn Đông đâu, nhưng chưa nhận được mệnh lệnh cho lui của thượng cấp, thành viên của Hồn tổ không dám rời khỏi vị trí của mình, ngồi ôm súng ngáp ngắn ngáp dài.
Đám người Tạ Văn Đông lặng lẽ đi tới cửa vào của công trường, thân hình nép sát vào tường sắt rồi thò đầu nhìn vào trong, thấy bên trong không có ai, nhưng ở tầng bốn có người đang quan sát. Do nhà chưa được xây xong, cho nên cửa sổ vẫn trống trơn không có bệ, thân hình của tên đang quang sát lộ ra cả ra ngoài. Tạ Văn Đông quay đầu ra hiệu cho Mộc Tử, chỉ chỉ vào toàn nhà, sau đó ngón tay vẽ một vòng. Mộc Tử minh bạch, bỏ súng trường ở sau lưng xuống, lắp ống giảm thanh và kính ngắm lên, nâng súng nhằm về phía tên đang quan sát ở tầng bốn. Tên đó đang cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh, trên phố vắng tanh, chẳng có đến nửa bóng người, hắn ngáp dài một cái, lầu bầu trong miệng rồi đặt kính viễn vọng xuống, vô ý lại nhìn thấy có bóng người lấp loáng ở cửa chính, vội vàng nheo mắt nhìn, chỉ thấy ở cửa chính có một người đang ngồi xổm, tay cầm súng ngắm, mũi súng đen ngòm đang nhắm chuẩn về phái mình.
Tên đó kinh hãi thất sắc, há miệng ra định hét lên thì trong chỉ nghe thấy một tiếng "chíu", kính viễn vọng bị bắn vỡ tung, viện đạn đồng thời cũng bay xuyên qua đầu hắn. Tên quan sát ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, ngã vật xuống.
Tạ Văn Đông ở bên dưới nhìn rất rõ ràng, mỉm cười gật gật đầu, giơ ngón cái lên. Nhưng Mộc Tử vẫyncầm súng không động đậy, Tạ Văn Đông đang lấy làm lạ thì bên cạnh tên quan sát vừa bị bắn chết đó xuất hiện một ngươi, nhìn bộ dạng thì hình như đang kiểm tra xem đồng bạn của mình vì sao đột nhiên lại ngã xuống. Khi hắn nhìn thấy trên mắt của đồng bạn xuất hiện một cái lỗ thì trong lòng hiểu ra tất cả, nhưng Mộc Tử cũng đã nhấn cò súng. Viên đạn rít cao rạch qua đầu hắn, găm lên bức tường ở phía sau. Thân thể của tên đó run lên, ngã xuống đất, giãy dụa muốn đứng lên nhưng trên người lại không còn một chút sức nào, ngay cả sức để hét cũng không có, trên huyệt Thái Dương của gắn đã xuất hiện một lỗ máu to bằng ngón tay.
Mộc Tử lại đợi thêm một lát, không thấy có ai xuất hiện mới thu súng lại, đeo lên lưng.
Tạ Văn Đông trong lòng thầm khen một tiếng, kinh nghiệm của Mộc Tử so với mình thì phong phú hơn nhiều, hắn không ngờ có thể đoán ra rằng người quan sát có hai tên. Nếu như bắn chết tên đầu tiên xong mà tùy tiện lao vào, e rằng tất cả sẽ bị bại lộ. Hắn vỗ vỗ vai Mộc Tử, tỏ ý tán thưởng, sau đó cùng mọi người tiến vào công trường.
Tạ Văn Đông chia binh làm hai đường, một tốp do Mộc Tử chỉ huy xử lý thành viên Hồn tổ ở bên ngoài, còn mình dẫn một tốp vào thẳng tòa nhà.
Trong tòa nhà là một mảng hỗn loạn, tường không quét vôi, tối đen như mực.Trên mặt đất đầy những những đồ vật như báo cũ hoặc vỏ bao xi măng.Tạ Văn Đông nhếch miệng, thầm nghĩ Ma Phong trốn ở nơi này thật đúng là làm khó hắn.Mọi người tíìm tới cầu thang, vừa định đi lên thì nghe thấy có tiếng người đang đi xuống.Đám người Tạ Văn Đông vội vàng nấp vào chỗ tối, lặng lẽ chờ đợi.
Từ trên lâu có hai người đi xuống, đó là thủ hạ tâm phúc của Ma Phong, một người trong đó nói: "Nhìn kìa, trời sáng rồi, tao thấy Tạ Văn Đông tám chín phần mười là sẽ không đến đâu."
Người còn lại giọng rất cao, nói chuyện mà như hét. Hắn làm như rất hiểu Tạ Văn Đông, nói: "Tao thấy chưa chắc! Tạ Văn Đông lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, anh Ma cưỡng gian bạn gái của hắn, hắn có thể không tới báo thù sao?" Ma Phong sở dĩ làm hại Thu Ngưng Thủy là vì cho rằng cô ta là bạn gái của Tạ Văn Đông, việc này cũng ít nhiều phải trách bản thân Tạ Văn Đông. Lần trước hắn tặng hoa cho Thu Ngưng Thủy, sau đó còn đợi cô ta tan ca rồi dẫn đi ăn, bị thủ hạ của Ma Phong nhìn thấy, hồi báo cho hắn để lấy công, người đó lại còn thêm mắm thêm muối, nói rằng hai người bọn họ thân mật như thế nào, quan tâm nhau như thế nào. Ma Phong nghe xong mừng rơn, đoán rằng Thu Ngưng Thủy nhất định là bạn gái của Tạ Văn Đông, lần này có thể tìm được cơ hội báo thù rồi, hắn bèn phái người mai phục trên đường Thu Ngưng Thủy về nhà, nhân lúc cô ta không phòng bị mà bắt gọn.
"Chẳng lẽ Tạ Văn Đông hôm nay còn có thể tới được ư? Trời sáng rồi, nơi này không phải là ngoại ô, người đi lại nhiều như vậy mà hắn dám động thủ ư?" "Hắc hắc, mày chắc chưa từng nghe qua những chuyện trước đây mà Tạ Văn Đông làm rồi, nếu hắn muốn giết người thì mặc kệ là trời tối hay trời sáng, nội thành hay ngoại ô! Trong hắc đạo có thể nói hắn có gan lớn nhất! Nói đi nói lại, nếu như hắn không phải có cái vận rắm chó thì đã chẳng sống nổi tới bây giờ rồi?""Ực! Tao bảo này, nghe nói hắn mới hơn hai mươi tuổi, chưa ráo máu đầu mà sao đã lợi hại vậy nhỉ?" "Hừ, hôm trước hơn một trăm thằng mà không giết được hắn, đáng tiếc là lúc đó tao không có mặt, nếu không, hắc hắc..." Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu. Vừa xuống đến nơi, cả hai đều sững sờ, chỉ thấy ở hai bên cầu thang có hơn mười người đang đứng, mặt ai cũng đang hầm hè, trừng mắt nghiến răng, giống như hung thần ác sát. Hai người ngơ ngác hỏi: "Chúng mày là ai?"
Tạ Văn Đông cười ha hả bước lên, nói: "Tao chính là người có vận rắm chó mà mày nói đó!"
"Hả?" Hai người nhất thời không kịp phản ứng, chỉ chớp chớp mắt nhìn Tạ Văn Đông, Kim Nhãn cũng cười cười, thò tay ra sau lưng rút đao ra, đứng cạnh Tạ Văn Đông vừa cười nói: "Anh ấy tên là Tạ Văn Đông, chính là người mà chúng mày đang đợi đó!"
Hai người kinh ngạc há hốc miệng, chỉ vào người trẻ tuổi ở trước mặt, lắp bắp: "Mày... mày...chính là..." Người có tên như cây có bóng, hai người nói sau lưng thì còn được, khi nhìn thấy Tạ Văn Đông thực sự thì đều nhũn như con chi chi.
Tạ Văn Đông lại cười nói: "Chúng mày cứ tiếp tục nói chuyện đi, coi như tao không có ở đây!"
Hai người nào còn dám nói gì nữa, một người vô cùng trung thành với Ma Phong, gan cũng lớn, mắt nhìn nhìn vào dưới lầu, đột nhiên quỳ xuống, hét lớn: "Anh đông anh tha..." "Mày muốn chết!" Không đợi hắn nói xong, Kim Nhãn biến sắc, thò tay ra bịt miệng hắn lại, đồng thời vung đao lên. Thân đao sáng loáng đâm vào trong yết hầu của tên đó, mũi đao đẫm máu thò cả ra sau ót, tên đó mắt trợn lên lồi cả ra ngoài, mặt biến hình, đáng tiếc là không hét lên được tiếng nào nữa, khí quản đã bị đứt rồi. Kim Nhãn nghiến răng, dùng sức kéo đao ra, múi từ vết thương trên cổ họng của tên đó phun lên mặt hắn. Kim Nhãn quay sang nhìn tên còn lại. Tên đó sớm đã sợ đến ngây ngốc, thất thần ngồn trên đất, ánh mắt lờ lờ nhìn cỗ thi thể đang co giật trên mặt đất, dưới mông đã ươn ướt.
Kim Nhãn vung đao muốn kết liễu tên còn lại thì bên trên truyền tới tiếng hét: "Lão Trương, mày hét cái gì thế? Xảy ra chuyện gì ư?"
Tạ Văn Đông nắm lấy cánh tay của Kim Nhãn, thấp giọng nói với tên đó: "Nói với hắn là không có chuyện gì!"
"Hả?"Tên đó ngơ ngác nhìn Tạ Văn Đông, không hiểu ý của hắn. Tạ Văn Đông tát cho gã một cái, trầm giọng nói: "Bảo cho người bên trên là dưới này không có chuyện gì!" Cái bạt tai này của Tạ Văn Đông khiến hắn tỉnh tảo lại không ít, vội vàng hét lớn: "Không có gì đâu! Lão Trương chỉ vấp ngã một cái thôi!" "Mẹ kiếp, có ngã thôi mà cũng hét to thế..." Người trên lâu lẩm bầm chửi, sau đó thì không nghe thấy tiếng động gì nữa. Tạ Văn Đông cầm súng đợi một lát, thấy không có ai đi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, cười với tên đó, nói: "Mày nên nghỉ ngơi một chút đi!" Nói xong, cầm súng đập cho hắn một nhát vào cổ. Tên đó cho rằng mình chết chắc, nhưng khi thấy Tạ Văn Đông vung súng lên thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nụ cười thư thái mà ngất đi. Có thể giữ được mạng dưới tay Tạ Văn Đông cũng giống như chuyện giết hắn, đều khó khăn như nhau.
Bọn Tạ Văn Đông rón rén bước lên lầu. Khi tới tầng hai, hai bên đều là hành lang dài thượt, ít nhất cũng có hai mươi căn phòng, muốn tìm ra Ma Phong cũng không phải là chuyện đơn giản. Bọn Tạ Văn Đông lần lượt kiểm tra từng phòng, đẩy hé cửa rồi nhìn vào trong nhưng không thấy hắn. Vừa tìm xong hành lang ở phía bên phải thì tiếng súng ở bên ngoài vang lên. Bọn Tạ Văn Đông kinh hãi, xem ra hành tung của Mộc Tử đã bại lộ rồi. Quả nhiên, theo tiếng súng đầu tiên là các tiếng súng khác lần lượt vang lên, không ngừng lọt vào tai.
Các căn phòng trong hành làng ào ào mở ra, người ở bên trong nghe thấy tiếng súng ở bên ngoài là biết Tạ Văn Đông đã tới, chỉ là trong lòng vẫn lấy làm lạ, vì sao thám tử không thông tri trước, vì sao không tợi Tạ Văn Đông đi vào tòa nhà rồi hẵng động thủ. Người vừa đi ra, nghêng đón bọn họ chính là môt loạt đạn, ngay cả người bắn còn chưa thấy rõ, trên người đó nở ra ba bốn đóa hoa hồng đầy máu me. Phòng trong cùng ở hành lang phải mở ra, một đại hán từ bên trong chạy ra, mắt thấy có một người mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đang đứng ở trong hành lang, mắt hẹp dài mà có thần, liền hét lên: "Tạ Văn Đông!"
Tạ Văn Đông quay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra là mày! Lần trước mày chạy nhanh quá, bây giờ cho mày cùng lên đường với Ma Phong!" Nói xong, hắn nâng súng lên, tên đó phản ứng cực nhanh, đồng thời vào lúc Tạ Văn Đông nâng súng, hắn đã lui trở lại căn phòng. Tên này chính là tên đã tập kích Tạ Văn Đông trên đường trở về sau khi giao dịch với Tam giác vàng và sau đó đã chạy trốn. Tạ Văn Đông biết hắn là người của Hồn tổ, cho nên không chút khách khí, thấy hay chạy lại vào phòng thì không chút do dự chạy vào theo. Những người khác sợ hắn có gì sơ xuất, vội vàng chạy theo. Diện tích của căn phòng này rất lớn, ít nhất cũng phải mấy trăm mét vuông, căn phòng này có thể được thiết kế làm phòng họp, bên trong có không ít những cây cột to bằng hai thân người.
Tạ Văn Đông sau khi vào phòng, nhìn rõ bên trong có mấy chục người đang tụ tập, không chỉ có tên đó mà còn có Ma Phong mặt mày đang rất khẩn trương đứng bên cạnh, Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên trời, ha ha cười lớn, sau đó lạnh lùng nói: "Hôm nay, trong này ai cũng đừng hòng rời đi được!"
Last edited by tdvcb44; 26-08-2010 at 11:11 AM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Ma Phong móc súng ra, nói với tên đó: "Sơn Điền, xem ra cái bẫy của chúng ta đã bị Tạ Văn Đông nhìn ra rồi, không bằng liều mạng cùng hắn đi!" Sơn Điền không nói gì, dùng hành động thực tế để biểu đạt quyết định của mình, rút súng ra bắn một tràng về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông lao tới sau cột nhà để né tránh, bọn Kim Nhãn cũng nhao nhao bắn trả. Người mà Tạ Văn Đông dẫn theo có phân nửa đã vào phòng cùng với hắn, phân nửa bảo vệ ở trước cửa, không cho những người ở trong hành lang xông vào. Hai bên đều mày một phát tao một phát, tiếng súng vang lên như tiếng nổ bắp, thỉnh thoảng lại có tiếng người gào lên rồi ngã xuống đất.
Chỉ sau một lát, đạn củ hai bên đều còn lại không nhiều, bắt đầu dùng vũ khí lạnh nguyên thủy để sống mái với nhau. Căn phòng này vốn không nhỏ, nhưng mấy chục ngươi dùng đao kiếm chém nhau ở bên trong thực sự là chật ních. Tạ Văn Đông luôn luôn mang theo một khẩu súng tùy thân, chỉ là không thường sử dụng, hắn biết chỗ yếu của mình, thuật bắt súng thực sự không dám mang ra khoe, lúc này tàng đao rốt cuộc cũng có chỗ dúng. Đao là đao tốt, rộng một thốn rưỡi, ở giữa có rãnh, một mặt là mũi đao, một mặt là răng cưa.
Tạ Văn Đông cầm đao không chém ai mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào Ma Phong, lao về phía hắn mà chém giết. Trong phòng chật kín người, đao quang kiếm ảnh, song phương đều giết tới đỏ mắt, gặp người là chém, máu rơi đầy đất. Ma Phong cũng nhìn thấy Tạ Văn Đông, thấy bộ dạng hai mắt đỏ rực của hắn, trong lòng không khỏi rùng mình ớn lạnh, thò tay ra tóm lấy hai gã thủ hạ ở bên cạnh, hét lớn: "Giết hắn cho ta! Giết chết Tạ Văn Đông đi!"
Hai tên đó không dám không tuân, xách đao lao về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, nhấc đao lên đỡ một kích đó, đao này lực lượng tràn đầy, "keng" một tiếng, Tạ Văn Đông lui ra phía sau nửa bước, vừa hay mượn lực lắc người né tránh một đao chém chéo của tên còn lại.
Tên đó thấy Tạ Văn Đông dễ dàng né tránh, trong lòng cả kinh, đao còn chưa kịp thu lại thì Tạ Văn Đông đã động rồi. Chỉ thấy cánh tay hắn khẽ rung, kim đao rơi vào trong lòng bàn tay, đâm thắng vào cánh tay của tên đó. Tên đó vội vàng muốn rụt tay lại, nào ngờ đây chỉ là hư chiêu của Tạ Văn Đông, đồng thời vào lúc hắn đâm ra, kim đa đã thoát ra khỏi tay, bay một vòng quay cánh tay của tên đó, tên đó vội vàng dùng sức rụt tay lại, Tạ Văn Đông thì lại kéo một cái, cả cánh tay của hắn bị đứt lìa, cánh tay cụt và cương đao đồng thời rơi xuống đất. Tên đó hô thảm một tiếng, che vết thương trên cánh tay cụt, Tạ Văn Đông bước tới trước mặt hắn, hai mắt đỏ như máu, khóe miệng hơi nhếch lên, đâm thêm một phát vào bụng dưới của hắn. Tên đó há hốc miệng nhìn Tạ Văn Đông, trong miệng đầy là bọt máu. Ta Văn Đông nhấc chân đá thi thể của hắn sang một bên rồi thuận thế rút đao ra, răng cưa trên thân dao móc luôn cả ruột của tên đó ra ngoài.
Nói thì chậm nhưng kỳ thực lại rất nhanh. Ta Văn Đông giết hắn chỉ trong chớp mắt, vẩy thanh đao một cái, máu đọng bên trên rơi xuống đấy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía tên còn lại. Tên này thấy rất rõ một màn vừa rồi, không tới ba giây mà đồng bạn của mình đã chết dưới đao của Tạ Văn Đông, trong lòng đã mất đi ý trí chiến đấu, thấy hắn xách đao lao tới thì tim như thắt lại. Hai bên lúc đối chiến điều tối kỵ nhất là sợ hãi, trong lòng sợ hãi tất nhiên sẽ dẫn tới chân tay co cóng, không phát huy được toàn lực. Tên này vốn kém xa Tạ Văn Đông, lại thêm trong lòng sợ hãi, không tới hai chiếu đã bị Tạ Văn Đông chém đứt cổ, ngã ngửa ra sau, lên đường tới hoàng tuyền cùng đồng bạn.
Tạ Văn Đông dùng mũi đao chỉ vào Ma Phong, lãnh đạm nói: "Tới lượt mày!" Ma Phong không ngờ Tạ Văn Đông lại dũng mãnh như vậy, luôn cho rằng hắn chỉ thông minh hơn người, hôm nay mới biết thì ra thân thủ của hắn cũng không tồi, sắc mặt biển đổi, từ từ thò tay ra sau, trên lưng sau của hắn còn cắm một khẩu súng, muốn xuất kỳ bất ý một phát bắn chết Tạ Văn Đông. Khóe miệng Tạ Văn Đông nhếch lên, cười lạnh lùng, hai mắt đầy hồng quang giống như hai thanh đao chực đâm vào tâm tạng của Ma Phong, tựa hồ như nhìn thấy toàn bộ những ý nghĩ trong đầu hắn. Loại khí thế này khiến Ma Phong vô cùng kinh hãi, hắn không nắm chắc có thể giết chết đối phương, nhìn vào hai mắt của Tạ Văn Đông, bản thân mình đã giống như thức ăn trong miệng hổ, tùy thời đều có khả năng bị nhai nát, trong lòng thầm than một tiết, không rút súng ra nữa, nhảy ra ngoài qua cửa sổ ở bên cạnh. Kỳ thực Tạ Văn Đông nhìn ra ý nghĩ trong đầu hắn là chuyện thật, còn vẻ trấn tĩnh bên ngoài là giả. Thấy động tác thò tay ra sau lưng của Ma Phong, Tạ Văn Đông lập tức biết rằng hắn còn có một khẩu súng. Tạ Văn Đông thập phần kiêng kỵ tài bắn súng của hắn, lần trước ở Tam giác vàng, kỹ thuật bắn súng của Ma Phong đã để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu, nếu như lúc này hắn rút súng ra bắn mình, e rằng rất khó có được cơ hội để né tránh. Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biểu cảm nào, dùng kế không thành để dọa Ma Phong.
Ma Phong bỏ chạy, Tạ Văn Đông sao có thể cho hắn thoát, tuy hắn có súng, nhưng thực sự muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Lần này mà bỏ qua cho hắn, về sau muốn tìm thấy tung ảnh của hắn e rằng không dễ dàng. Tạ Văn Đông bám sát theo sau, xách đao nhảy ra ngoài. Kim Nhãn ở bên này vẫn luôn lưu ý tới Tạ Văn Đông, không phải hoài nghi thân thủ của hắn, chỉ là dưới cục diện hỗn loạn như thế này, cao nhân có lợi hại hơn nữa cũng có thể có sơ xuất. Thấy hắn đuổi theo Ma Phong, không suy nghĩ gì, chỉ hét lớn một tiếng: "Anh Đông đợi em với?" Rồi cũng nhảy theo.
Sơn Điền thấy Tạ Văn Đông đuổi theo Ma Phong, cũng không ham chiến với người khác nữa, mục tiêu của hắn chính là Tạ Văn Đông, nhiệm vụ hàng đầu cũng là lấy mạng gã, định đuổi theo nhưng lại bị một thành viên của Huyết Sát giữ chân, Sơn Điều không thể thoát thân, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân bổ ra một đao. Đao này thế như ngàn cân, người của Huyết Sát không dám đón đỡ, đành lách mình né tránh, Sơn Điền nhân cơ hội này nhảy vút ra ngoài. Nào ngờ thân thể của hắn vừa bay ra, không biết từ đâu mọc ra một cách tay nắm lấy vạt áo của hắn, cánh tay này vô cùng to khỏe, hơn nữa chủ nhân của nó cũng tràn đầy khí lực, cắn răng hừ một tiếng, không ngờ lại có thể giật người Sơn Điền lại.
Sơn Điền mạc danh kỳ diệu bị người ta kéo về, ngã ngồi trên mặt đất rồi lăn một vòng, sau đó thuận thế đứng dậy nhìn, chỉ thấy một đại hán vạm vỡ đang đứng ở trước cửa sổ, thân hình cao tới một mét chín, cơ bắp trên người nhô cao, đứng ở đó trông chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ. "Mẹ kiếp!"Sơn Điền tức giận chửi một tiếng, vung đao chém tới. Người này chính là Thổ Sơn, hắn đang bận đối chiến với những người khác, cũng không thấy Tạ Văn Đông và Kim Nhãn đuổi theo Ma Phong, chỉ đánh với những tên khác cho đã nghiền, nhưng dưới tay hắn ai cũng chỉ qua được mấy chiêu là đều ngã gục, hắn vừa đánh vừa nhìn xung quanh, xem xem có ai có thân thủ khá khẩm hơn không, vừa hay thấy có một người tay vung đao Nhật Bản, trông rất uy mãnh. Thổ Sơn nhếch mép cười, thầm nhủ tên này cũng không tệ lắm, hình như cũng có tài, hắn dẹp sạch những tên tiểu lâu la ở trước mặt, lao về phía Sơn Điền. Nào ngờ hắn còn chưa kịp lao tới nơi thì Sơn Điều đã nhảy ra ngoài cửa sổ, Thổ Sơn tưởng hắn muốn chạy, nào có chịu buông tha, ba chân bốn cẳng đuổi theo, tóm lấy áo của Sơn Điền đã nhảy ra ngoài, cứ thế mà lôi ngược vào.
Sơn Điền trong lòng đang nôn nóng, cũng không nói nhiều, vung đao chém Thổ Sơn. Thổ Sơn cười ha hả, giơ tay lên đỡ. Sơn Điền thấy thế cười nhạt trong lòng, tên này nhìn thì vạm vỡ, kỳ thực là một cái 'gậy gỗ', muốn dùng tay để đỡ đao này ư, nằm mơ! Nghĩ xong, hắn tăng thêm lực, muốn chém cả người và cánh tay của đối phương thành hai đoạn.
Chiến đao cách Thổ Sơn càng lúc càng gần, cuối cùng mũi đao cũng chạm vào tay của đối phương, nhưng Sơn Điền lại không có cảm giác sảng khoái khi đao chém vào xương, chỉ nghe thấy một tiếng 'keng', hoa lửa bắn ra tứ phía, hai tay Sơn Điền tê đi, đao Nhật Bản suýt nữa thì vuột khỏi tay, vội vàng lui lại mấy bước rồi nhìn Thổ Sơn, thấy hắn vẫn bất động, chỉ mỉm cười vẫy tay với gã, tỏ ý bảo gã tới đi. Sơn Điền cảm thấy đao của mình vừa rồi không phải đã chém lên thân người mà là chém lên thiết bản, híp mắt lại nhìn, thấy trên cánh tay của Thổ Sơn quả nhiên có hai tấm thép bọc bên trên, chẳng trách hắn không chút sợ hãi ngạnh tiếp một đao đó. Sơn Điền rống lên một tiếng, hoành đao lao tới, lần này hắn không dám lấy cứng chọi cứng nữa mà dùng đao pháp linh hoạt để vây đánh Thổ Sơn. Hai người xoay tròn như con quay, vòng vòng không ngừng, Thổ Sơn thì còn nhẹ nhàng một chút, Sơn Điều do chạy vòng quanh hắn, cho nên thể lực tiêu hao rất nhiều. Vốn cho rằng tên đại hán vạm vỡ như thế này khẳng định là rất nóng nảy, nào ngờ đánh hơn hai chục chiêu, Thổ Sơn vẫn có thủ có công, chiêu pháp không loạn, ngược lại khiến cho hắn không ngừng phải du động.
Sơn Điền càng đánh càng kinh hãi, lén nhìn thủ hạ của mình, hơn nửa đã nằm trên mặt đất, mấy người còn lại cũng đang phải khổ sở chống đỡ, tùy thời đều có thể ngã xuống… Lúc này từ bên ngoài lại có một đám người đang giết vào, trên người đều mặt quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, ai ai trên tay cũng cầm đao, giống như mãnh hổ xuống núi, gặp người của Hồn tổ là chém, đặc biệt là hán từ đi đầu, vóc người gầy gò, nhưng thân thủ vô cùng linh hoạt, trong nháy mắt đã chém chết ba người. Sơn Điền thầm than một tiếng, biết ngày hôm nay khó có được kết quả tốt, vừa đánh vừa lùi về phía cửa sổ. Thổ Sơn thấy hắn muốn chạy, nhếch miệng cười hắc hắc, nói: "Tao đánh đang phê, mày đừng hòng chạy!"
Thổ Sơn vừa nói chuyện vừa gia tăng thế công. Sơn Điền vốn có ý muốn lùi về phía cửa sổ, nhưng Thổ Sơn lại gia tăng sức mạnh như vậy, hắn muốn không lùi cũng không được, thân hình đã tới mép cửa sổ, nhưng hắn thực sự không rảnh để nhảy ra. Một lát sau, thành viên của Hồn tổ ở trong căn phòng đều bị người ta đánh ngã gục, người mà Tạ Văn Đông dẫn tới chầm chậm ép về phía hắn, vẻ mặt không có một chút ý tốt nào, khi hắn đang thầm lo lắng thì vừa hay Thổ Sơn đánh ra một quyền, Sơn Điền hạ quyết tâm, không né tránh mà ưỡn ngực lên tránh một quyền này.
"Hự!" Sơn Điền rên lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy ngực mình như bị xe lửa đâm phải, thân thể bay vút ra ngoài. Có điều một quyền này của Thổ Sơn cũng coi như là gián tiếp cứu hắn, hắn tiếp lực từ cửa sổ nhảy ra, nặng nề rơi xuống đất, hai tay chống xuống đất rồi miễn cưỡng đứng dậy, sau đó lại "ọc" một tiếng phun ra một bụm máu. Một kích này của Thổ Sơn đã đánh gãy hai cái xương sườn của hắn.Sau khi Sơn Điền thổ huyết thì cảm thấy lòng ngực thoải mái hơn một chút, vội vàng chạy chối chết ra bên ngoài.
Nhóm người tiến vào trong phòng về sau chính là Mộc Tử và những thành viên của Huyết Sát do hắn chỉ huy. Hắn tuy không biết Sơn Điền là ai, nhưng nhìn thân thủ của gã là biết người này không tầm thường, thấy hắn chuẩn bị chạy, Mộc tử vội vàng rút súng ngắm ở sau lưng ra, nhắm chuẩn vào hậu tâm của Sơn Điền, vừa nhấn cò súng thì thân thể của Sơn Điền đột nhiên ngã xuống, đạn chỉ sượt qua cánh tay của gã. Mộc Tử muốn bắn thêm một phát thì Sơn Điều đã biến mất trong góc tối trên đường, trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc. Lúc này mới nhớ tới là không thấy Tạ Văn Đông đâu, vội vàng quay sang Thổ Sơn, hỏi: "Anh Đông đâu!"
Thổ Sơn cũng ngớ người, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Văn Đông Kim Nhãn cũng không thấy đầu, gãi gãi đầu, nói: "Tao cũng không biết!"
"Mày đúng là..." Mộc Tử vội vàng sai người đi tìm, nếu Tạ Văn Đông gặp phải nguy hiểm thì chính là xảy ra chuyện lớn rồi.
Tạ Văn Đông lúc này đang đuổi theo Ma Phong, Kim Nhãn theo sát đằng sau, ba người từ mặt trước tòa nhà chạy đến mặt sau tòa nhà, sao đó nhảy qua tường chạy vào ngõ. Tạ Văn Đông cái khác có lẽ không giỏi, nhưng chạy dài thì đúng là sở trường của hắn.Cũng không biết chạy hết bao lâu, Ma Phong ở phía trước đã mệt gần đứt hơn, Tạ Văn Đông thì chỉ hơi thở gấp.Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, Ma Phong thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tạ Văn Đông.
Ma Phong biết không chạy lại hắn, đột nhiên dừng lại rồi quay người, căm hận nhìn Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông nhìn chung quanh một vòng, ở đây vắng vẻ ít người, bốn bề đều là bãi cỏ hoang. Hắn cười lạnh nói: "Phong cảnh ở đây cũng khá đẹp, có thể chết ở chỗ này cũng coi như là mày có phúc khí!"
Ma Phong tức giận nói: "Giữa tao cả mày chưa biết thằng nào sẽ chết đâu! Nói cho mày biết, tao còn một khẩu súng, bên trong vẫn đầy ắp đạn! Còn mày..."
Không đợi hắn nói hết, Tạ Văn Đông vén áo lên, lạnh lùng nói: "Tao cũng có một khẩu súng, bên trong cũng đầy đạn y như của mày." Ma Phong trong lòng cũng kinh hãi, mơ hồ thấy được dưới đoạn áo mà Tạ Văn Đông vén lên quả nhiên có một khẩu súng màu bạc. Hắn nuốt nước bọt, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Nếu vậy thì phải so xem ai bắn nhanh hơn thôi!" Hắn chưa thấy qua thuật bắn súng của Tạ Văn Đông, cũng không biết là có lợi hại hơn mình hay không, có điều nhìn thân thủ của hắn, thì kỹ thuật bắn súng cũng không thể kém được. Có điều lần này Ma Phong đoán sai rồi, thuận bắn súng của Tạ Văn Đông là kém nhất.
Cực ly giữa hai người chỉ là năm bước chân, trong cự ly gần như vậy mà nổ súng thì căn bản là không có khả năng né tránh. Ma Phong trong lòng khẩn trương, Tạ Văn Đông trong lòng còn khẩn trương hơn, không cần động thủ hắn đã biết là mình không nhanh bằng rồi. Có điều lúc này hắn không dám tránh, chỉ cần hơi lộ ra vẻ mặt lo lắng là e rằng đạn trong súng của Ma Phong sẽ lập tức xuyên qua đầu mình. Hắn cố bĩnh tình, hắn đang đợi Kim Nhãn.
Hai người không động đậy đứng ở hai phía, mắt nhìn đối phương không chớp, song phương đều đang tìm cơ hội, tìm sơ hở của đối phương.Song phương cũng đang đợi, đợi đối phương xuất hiện sơ hở trước.Thời gian giống như ngừng trôi, một giây mà dài như cả thế kỷ. Đầu Ma Phong đã đẫm mồ hôi, men theo gò má chảy xuống, rồi chảy vào trong miệng, trong áo hắn. Thế nhưng hắn không dám lau, sát khí trên người Tạ Văn Đông toả ra cũng khiến hắn không dám vọng động.
Lúc này Tạ Văn Đông nghe thấy phía sau có tiếng bước chân rất khẽ, trong lòng rúng động, nghĩ thầm: Tới rồi! Ánh mắt bất giác rời khỏi mặt Ma Phong, liếc ra sau.
Cơ hội tốt! Ma Phong trong lòng thầm kêu một tiêngs, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rút súng ra.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44