Thấy nhiều người đọc xong Tiên Nghịch thì nhận xét hay hơn Phàm Nhân Tu Tiên. Còn người nào bỏ TN giữa chừng thì kêu PNTT hay hơn. Chắc mỗi người có cảm nhận khác nhau nhưng theo mình thì TN rất hay, gần giống như các tác phẩm của Kim Dung wa việc ngộ đạo, hoá phàm. Nói chung Vương Lâm tu luyện thấy cũng khá vất vả chứ ko phải như nhiều bạn nhận xét là VL quá bá đạo, toàn đánh vượt cấp. Cái đó là đương nhiên rồi. VL chết bao nhiêu lần. Lần đầu chết bị biến thành thôn hồn phải đoạt xá để sống chui ra. Sau đó lại phải thai nghén thành Cổ Thần được truyền thừa. Bao nhiêu người muốn giết, cũng trầy da tróc vẩy. Giống như lúc bị tu sĩ cấp thứ 3 tới giết, VL biết mà vẫn đương đầu chiến đấu. Cũng xém chết nếu ko được Lí Thiên Mai tiếp máu suốt 10 năm thì cũng chưa chắc tỉnh lại. Sau đó lúc ra khỏi động phủ cũng xém chết nếu ko được con ruồi cứu. Mỗi lần ku VL này chết đi sống lại thì phải cho nó mạnh hơn những đứa khác là đúng rồi.
Còn cái phần hoá phàm, cảm ngộ thì quá hay rồi. Đọc truyện thấy được cảm giác của những kiếp người. Nhiều bí ẩn từ đầu truyện sau mấy trăm chương vẫn được nhắc lại và giải thích cặn kẽ. Nhân vật chính chỉ yêu 1 người nhưng cũng ko phụ tình với mấy em khác. Ví dụ như mộng đạo làm vợ chồng với 1 em (mẹ của con mình), cho phân thân sống với em kia. Cuối cùng vẫn chung thuỷ với vợ cả. Nói chung cách giải quyết của tác giả như vậy cũng khá hợp lý.
Tiên Nghịch hay hơn.
Với mình hay hơn ở chỗ nào..
Tiên Nghịch lột tả rõ nét nhất thứ cần lột tả của dòng truyện tu tiên, đó là "Nghịch Thiên, chống lại ý trời". Qua đó, thấy rõ được khó khăn của con đường tu tiên, và từ đó thể hiện quyết tâm, bản lĩnh của con người. Trên con đường đó, một ý chí sắt đá "Thuận ta thì sống, chống ta thì chết" của nv chính được miêu tả sinh động. Nhưng, cái nhưng lớn nhất khiến Tiên Nghịch hay hơn với mình, đó là nhân tính trong nvc vẫn còn, và rất đẹp. Anh có thể hy sinh mạng sống của mình vì những chuyện mà anh thấy đáng làm.
Còn về PNTT, PNTT thực sự hay, nhưng chỉ là hay đoạn đầu thôi. Còn về sau thì không gian càng rộng lớn, tác giả càng mê man và lê thê. Tình tiết lặp là quá nhiều. Sự đơn điệu khô khan trong chiến đấu (đoạn sau). Đó là phần bên ngoài. Còn phần bên trong khiến mình thất vọng nhất ở PNTT đó là sự ích kỷ. Nếu có ai đó bảo, tu tiên phải ích kỷ có hệ thống như vậy thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa. Tu tiên phải là chuyện nghịch thiên, nhưng trong PNTT, chuyện thuận thiên nhất là "Người không vì mình, trời tru đất diệt" được lột tả rõ nét nhất. NV nào cũng chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân đầu tiên. Nó làm cho việc xây dựng hình tượng nhân vật quá nhạt nhẽo, kể cả NVC.
vì thế, đọc PNTT để giải trí, giết thời gian thì được. Chứ xem là 1 bộ kỳ thư internet như Tru Tiên thì còn lâu mới bằng được.
Last edited by Túy Hồng Nhan; 06-08-2013 at 10:21 PM.
Phàm nhân tu tiên mềnh đọc đến khi nvc phi thăng thì chán, có lẽ nên kết thúc ở đó thì vừa, đằng này phần tiếp sau kéo dài quá, cà kê dê ngỗng mãi, càng đọc càng loạn hết cả lên chả biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, khúc giữa ra sao.
đọc PNTT mình thấy thoải mái và có thể thư giản được còn đọc cái TN cứ như tự ngược vậy NVC éo ji chết đi sống lại mấy chục lần truyện thì máu me be bét cả ra thấy mấy bạn TN có cái tình m chẳng thấy cái tình đâu cả, NVC VL thì "người của ông chết ông giết cả họ mày" chẳng khác những truyện khác ở chỗ nào. Đấy là quan điểm của mình, chắc tại mình thích truyện yy lên thế, ko bit ông nào như thế không?