Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 162: Tuyệt vọng Hải Uyên
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Dương Diệc Phong mặt vô biểu tình, chỉ còn có bốn giây, trong cơ thể của hắn Kiếm Nguyên đang điên cuồng vận chuyển. Dương Diệc Phong rút ra một tia Kinh Thiên Kiếm Khí nhập vào trong pháp kiếm rồi dùng tốc độ cực hạn chém lên người Ma Phong. Thần thức của Ma Phong vừa thấy Dương Diệc Phong ra tay thì kiếm khí đã đánh lên cơ thể hắn. Lúc này một cỗ tuyệt cường kiếm khí mang theo sự hủy diệt đi vào trong cơ thể hắn rồi xông thẳng đến Ma Anh. Hiện tại Ma Phong không còn đủ Ma Nguyên để chống lại sự hủy diệt này nên quyết tâm đưa Ma Anh thoát khiếu, buông tha thân thể. Thật là đáng thương cho Ma Phong, người sáng tạo ra Thiên Ma Mật Điển bởi vì có Thiên Ma Bất Diệt Thể nên không nghĩ đến việc Ma Anh bỏ chạy . Do đó Ma Anh và thân thể có sự liên hệ chặt chẽ, nếu thiếu một trong hai thứ thì chỉ còn là một phế nhân.
Bây giờ mặc dù Thiên Ma Bất Diệt Thể của Ma Phong chỉ vừa mới luyện thành, Ma Anh và Ma Thể chưa hoàn toàn dung hợp nhưng hắn dùng Ma Anh xuất khiếu, buông tha Ma Thể thì có nghĩa là tâm cơ ngàn năm nay của hắn hoàn toàn uổng phí. Nếu sau này hắn có đoạt xá sống lại cũng chỉ có thể làm lại từ đầu nhưng không bao giờ có thể phục hồi như hiện tại.
Giữ vĩnh bất siêu sinh và buông tha tất cả làm lại từ đầu thì Ma Phong dứt khoát lựa chọn buông tha tất cả . Hắn là người duy nhất luyện thành Thiên Ma Bất Diệt Thể mà buông tha thân thể. Các đại thiên ma của Ma Tông thà rằng chết cũng không buông tha để sống tạm bợ.
Chỉ còn ba giây nên sau khi Dương Diệc Phong chém ra một kiếm cũng không rảnh mà bận tâm đến Ma Phong. Lần thứ hai hắn từ trong bản thể của Kinh Thiên lấy ra một đạo Kinh Thiên Kiếm Khí chém vào vòng ánh sáng. Dưới kiếm của Dương Diệc Phong, phòng ngự kinh người của vòng ánh sáng liền mở ra một vết rách thật lớn nhưng đang khép lại rất nhanh.
- Ngũ ca mau đi.
Chỉ còn có hai giây, Dương Diệc Phong vừa hét vừa chém thêm một kiếm đưa vết rách mở rộng gấp đôi. Huyết Sát cũng không chậm trễ lập tức lao ra ngoài, Dương Diệc Phong lại chém thêm một kiếm thứ ba mở rộng thêm vết rách.
Chỉ còn có một giây, tuy nhiên với Dương Diệc Phong thì đã quá đủ, hắn vừa chém thêm một kiếm vừa lao ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này , một đạo hắc sắc quỷ mang tạo thành xiềng xích trói Dương Diệc Phong lại.
- Tinh Phách Tỏa , Lục đệ cẩn thận …..
Huyết Sát thê lương hô lên nhưng đã chậm , Dương Diệc Phong đã bị trói chặt. Lúc này một giây cuối cùng cũng đã trôi qua, trên mặt đất ngân quang bộc phát vạn trượng làm Huyết Sát không mở được mắt. Lúc này trong tai Huyết Sát chỉ nghe vang lên một câu :
- Giúp ta chiếu cố Yên Nhiên, ta nhất định trở về.
Trong động đã khôi phục lại như cũ, Trấn Long Đỉnh vẫn huyền phù giữa động, xung quanh bảy con rồng ánh sáng vẫn bay vờn, tỏa ra khí tức vô cùng uy nghiêm bất phàm.
Tinh Phách Tỏa là một trong những mật pháp của Ma Tông. Tu La Sát Đạo và Ma Tông quan hệ mật thiết nên có thể biết được mật pháp này . Mật pháp này có thể nói là chiêu thức cuối cùng trước khi Nguyên Anh tự bạo, người tự bạo sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng của nguyên thần tạo thành xiềng xích cuốn lấy đối phương, không cho đối phương chạy trốn. Sau đó mới tự bạo Nguyên Anh để cùng địch nhân đồng quy vu tận . Bởi vì là do nguyên thần lực lượng phát ra nên trói buộc cũng là nguyên thần của đối phương. Cho dù đối phương có cao hơn mình mười lần cũng không thể nào chạy trốn. Huyết Sát đương nhiên không thể nhớ được mật pháp này nên Dương Diệc Phong bị Ma Phong kéo vào Tuyệt Vọng Hải Uyên, trong lòng hắn áy náy không ngớt.
Tuyệt Vọng Hải Uyên cũng là một trong ba đại cấm địa của Tu Chân Giới, nó cũng là nơi thần bí nhất, quỷ dị nhất và đáng sợ nhất , được xưng là cấm địa đứng đầu trong ba đại cấm địa. Những người đã từng vào đây đều thần bí biến mất, sống chết không rõ , thậm chí ngay cả Tiên Nhân trên Tiến Giới khi hạ phàm cũng không dám tiến vào đây. Hắn ngoài tên Tuyệt Vọng Hải Uyên còn có tên là Tuyệt Tiên Tử Hải, có nghĩa là dù Tiên đi vào hải vực này cũng phải tuyệt vọng.
- Ầm ầm ầm.
Một loạt tiếng sấm vang lên trên không gian của một tiểu đảo , tiếng sấm cứ thế vang lên liên tục không biết bao giờ mới ngừng lại. Dương Diệc Phong vận công hong khô y phục ẩm ướt trên người , đồng thời triển khai Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn để sưu tra nơi này. Thế nhưng Dương Diệc Phong thực sự tuyệt vọng, ngoài trừ nước biển và một bầu trời đầy mây đen không ngừng tiếng sấm thì thật sự không còn gì nữa. Ngay cả Ma Phong kéo hắn đến đây cũng không biết đã đi về đâu. Dương Diệc Phong trong bụng không ngừng điên cuồng cầu cho Ma Phong chết không tử thế, cái thằng cha này cũng thật là ngoan độc. Nếu không phải Ma Phong dùng cái chiêu hỗn đản Tinh Phách Tỏa thì giờ này hắn đã được về Ma Tông hưởng phúc hoặc là đã hấp thu Thổ Nguyên Lực để luyện thành giai đoạn ba, tầng thứ hai của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Hiện tại không những không được gì mà còn phải đến nơi quái quỷ này. Không ngờ Ma Phong toàn thân đã bị phế mà còn có khả năng thi triển ra quỷ chiêu Tinh Phách Tỏa này.
Không để ý đến Dương Diệc Phong đang đứng oán giận, Kinh Thiên còn bỏ thêm đá xuống giếng :
- Ngươi thật là đáng đời, một điều quan trọng nhất là không bao giờ được buông lỏng phía sau. Nếu như ngươi lúc đó chú ý đòn đánh lén từ sau thì với tốc độ của ngươi chẳng lẽ không tránh khỏi Tinh Phách Tỏa sao ?
- Ai , thật là không may.
Dương Diệc Phong thở dài một hơi nói rằng.
- Được rồi, việc cấp bách là phải ly khai nơi này, ngươi cứ tìm một nơi mà bay thôi.
Kinh Thiên đề nghị nói.
Dương Diệc Phong gật đầu, từ trong giới chỉ lấy ra một cây Độn Long Mộc đặt trên mặt đất, sau đó buông tay ra cho Độn Long Mộc tùy ý ngã xuống chỉ một hướng. Dương Diệc Phong thu lấy cây gỗ rồi bay theo phương hướng mà Độn Long Mộc đã chỉ.
Kinh Thiên hài hước nói :
- Ngươi thật là thông minh, không ngờ nghĩ ra biện pháp này, bội phục.
Dương Diệc Phong tực tiếp dùng ngón tay giữa đưa qua rồi nói :
- Đừng nhiều lời, biết rằng chúng ta không biết đường , nếu không dùng cách này thì dùng cách gì ? Ta cũng nhác nói chuyện với thằng IQ thấp.
Kinh Thiên thẹn quá hóa giận quát :
- Ngươi nói người nào IQ thấp.
- Người nào nói tiếp thì hắn là thằng IQ thấp.
Dương Diệc Phong nhún vai nói .
- Ngươi ….. Hừ, ta không thèm nói với thằng vừa IQ thấp vừa mù đường.
- ……
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy Dương Diệc Phong trả lời, Kinh Thiên không nhin được mở miệng nói :
- Vì sao không nói lời nào ? Có đúng là tự thừa nhận rồi không?
- Thừa nhận gi? Ngươi đang nói chuyện với ta sao ?
Dương Diệc Phong sau nửa ngày mới ngây ngốc hỏi thăm, trong lòng cười sung sướng.
- ….
Kinh Thiên không còn gì để nói , hắn thở dài rồi nói :
- Không , không có gì ….
- Ha ha ha ha ha
Dương Diệc Phong nhịn không nổi nữa liền cười to lên.
- DƯƠNG …. DIỆC …. PHONG
Kinh Thiên lúc này mới hiểu được mình bị đùa giỡn thì kiến răng nghiến lợi mà quát.
- Ha ha ha ha ha.
Dương Diệc Phong được thể càng cười to, ngay cả tiếng sấm trên bầu trời cũng bị tiếng cuồng tiếu của Dương Diệc Phong đè ép xuống.
Cứ như vậy, Dương Diệc Phong đi theo phương hướng kia, hắn lấy thân hóa kiếm bay hai ngày . Thời gian trôi qua vô cùng buốn chán, Dương Diệc Phong không cùng Kinh Thiên tâm sự thì chọc ghẹo nó, hoặc nghe Kinh Thiên kể chuyện Hồng Hoang . Chán chê Kinh Thiên thì quay sang chơi với hai tiểu thổ đậu khả ái.
Bằng pháp lực hiện tại của Dương Diệc Phong, lấy thân hóa kiếm bay hơn mười ngày. Dưới loại tốc độ này lại thêm mười ngày bay liên tục nhưng trước mặt Dương Diệc Phong vẫn là tử hải mênh mông. Dưới nước không hề có sinh vật nào, chỉ có một mảnh tịch mịch còn trên trời chỉ có tiếng sấm và lôi vân. Thỉnh thoảng từ trong mây phóng xuất ra hàng loạt thiên lôi điên cuồng đánh xuống biển, có nhiều tia set đánh về phía Dương Diệc Phong nhưng Dương Diệc Phong có Mộc Nguyên Lực nên lôi điện không làm gì được hắn. Tuy nhiên hình như lôi điện càng ngày càng nhiều, đồng thời trên biển xuất hiện vòi rồng càng ngày càng mạnh, hấp lực càng ngày càng lớn giống như muốn thôn phệ cả đất trời.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 163: Nguy hiểm đến (Thượng)
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Dương Diệc Phong kiên nhẫn phi hành nửa tháng vẫn không có gì , cảnh sắc vĩnh viễn là như vậy. Trên trời mây giăng chớp giật, tiếng sấm vang trời , uy lực của thiên lôi ngày càng lớn , trong đám mây ẩn chứa một năng lượng cuồng bạo mà Dương Diệc Phong không dám đi thử.
Vòi rồng trên biển càng lúc càng lớn, hấp lực cũng ngày càng kinh khủng. Dù lực lượng phi hành của Dương Diệc Phong vô cùng mạnh nhưng đôi khi cũng suýt chịu không nổi mà vị hút vào.
Càng đi , sắc mặt của Dương Diệc Phong càng thêm trầm trọng, hắn đang hoài nghi xem lúc chọn phương hướng có phải chọn nhầm vào trung tâm của Tuyệt Vọng Hải Uyên hay không? Bây giờ mà cải biến phương hướng cũng chỉ đối mặt với biển rộng vô tận, hơn nữa Dương Diệc Phong không phải là người bỏ ngang giữa chừng. Vì vậy, dù cho có là long đầm hổ huyệt thì Dương Diệc Phong vẫn sẽ đi về phía trước,vĩnh viễn không lui. Càng gian nan lại càng có tính khiêu chiến.
- Kinh Thiên, ngươi nói địa phương này có điều gì kỳ diệu ? có gì nguy hiểm hay không nhỉ?
Dương Diệc Phong buồn chán nói.
- Ta làm sao biết, ta không phải là người toàn năng, thiên địa tự nhiên vô cùng ảo diệu làm sao đoán được. Dù cho có là Thánh Nhân cũng không phải cái gì cũng biết.
Kinh Thiên thành thật nói.
- Thằng vương bát đản Ma Phong không biết đã chết chưa.
- Nếu hắn còn Thiên Ma Bất Diệt Thể thì hẳn không việc gì nhưng hiện tại chỉ còn Ma Anh , lại rơi vào nơi có thiên lôi bao phủ thì chắc chắn là thập tử vô sinh. Phải biết rằng thiên lôi ở đây cũng không thua kém gì Tam Cửu Thiên Kiếp ở Tu Chân Giới, dù có là người tu chân Độ Kiếp Kỳ cũng không chịu nổi.
Kinh Thiên khẳng định.
Dương Diệc Phong gật đầu, có Kinh Thiên chuyên nghiệp dự đoán như vậy thì Ma Phong chắc đến 9 phần đã chết.
Dương Diệc Phong đang đi buỗng nhiên ngừng lại, ổn định thân hình nhìn xung quanh. Sau đó hắn xuất ra một thanh thực thể pháp kiếm cầm trong tay phải, ở nơi nguy hiểm như thế này thì tốt nhất cứ tin theo cảm giác.
Quả nhiên ngay thời điểm Dương Diệc Phong tay cầm trường kiếm thì lôi vân đang yên tĩnh bỗng nhiên trở nên cuồng bạo. Lôi vân càng lúc càng đen, thiên lôi vốn có ánh sáng màu trắng bỗng nhiên chuyển sang màu xanh đen và màu đỏ hồng. Đây chính là hai loại thần lôi tên là Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi .Cho dù Dương Diệc Phong có Mộc Nguyên Lực cũng không thể hoàn toàn miễn dich với thần lôi các hệ bởi vì với pháp lực hiện tại chỉ có thể phát huy được một phần mười tác dụng của Mộc Nguyên Lực. Phổ thông thiên lôi đối với Dương Diệc Phong đương nhiên không sao nhưng hiện tại đối mặt với hai loại thần lôi này thì không còn an toàn nữa. Thanh Minh Ma Lôi là loại thiên lôi đánh xuống khi Tán Ma độ bảy kiếp còn Bắc Đẩu Hỏa Lôi là loại thiên lôi đánh xuống khi Tán Tiên độ bảy kiếp.
Nói thật, Dương Diệc Phong tình nguyện cùng Bảy kiếp Tán Tiên hoặc Tán Ma giao đấu còn hơn đối mặt với hai loại thần lôi này. Nếu thật sự ăn vài đạo thiên lôi thì dù thân thể của hắn được Chúc Tật Thần Hỏa rèn luyện qua cũng chịu không nổi. Cũng may cho Dương Diệc Phong, loại thiên lôi này không phải giống như lúc độ kiếp, chỉ tập trung đánh một người. Hiện tại thiên lôi chỉ giống như sét đánh trong trời mưa, đánh bậy đánh bạ nên Dương Diệc Phong có thể tránh được.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi. Tràng diện tiếp theo càng làm Dương Diệc Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn , trong lòng tự hỏi cái này không phải là quá sức khoa trương hay sao ?
Thì ra ở ngoài khơi xuất hiện một đạo vòi rồng cực lớn, Dương Diệc Phong chỉ cần nhìn cũng có thế thấy nó có khả năng cuốn nát mọi vật. Vòi rồng này giống như một con rồng đang nhìn chằm chằm vào Dương Diệc Phong.
Hơn nữa cái này còn chưa hết, vô số đạo Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi đang điên cuồng đánh xuống vòi rồng. Vòi rồng xoay tròn mang theo lôi điện đỏ đậm và xanh lè , lôi điện từ ngoài mặt đi vào trung tâm của vòi rồng. Cuối cùng vòi rồng và lôi điện tích lũy lại một chỗ, uy lực vô cùng kinh khủng.
- Mẹ nó chứ, có nhầm không vậy ?
Dương Diệc Phong hơn nửa ngày mới phun ra được một câu chửi.
- Ngươi cần phải cẩn thận nha, mấy cái này uy lực không nhỏ, ngươi phải cẩn thận mà ứng phó.
Kinh Thiên lo lắng nhắc nhở.
Dương Diệc Phong vô lực gật đầu , loại chuyện như thế này tại sao lại rơi xuống đầu hắn vậy chứ. Mặc dù oán giận nhưng trong đó cũng chứa một tia hưng phấn, nếu hắn có thể tránh thì sẽ tránh, nếu không tránh được thì sẽ đối mặt. Đối mặt cũng đồng nghĩa khiêu chiến với nguy hiểm, khiêu chiến cực hạn.
Đại cuồng phong thổi trúng da mặt, Dương Diệc Phong cũng cảm thấy rát da. Dương Diệc Phong lúc này giống như con dê con giữa bầy sói, gầy yếu và nhỏ bén. Dương Diệc Phong liền lấy Như Ý Thiên Huyễn Châu biến thành một áo trường bào, trên trường bào là vô số thanh kiếm nhỏ phân bố thành một pháp trận phòng ngự : Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận.
Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận là một Hồng Hoang Cổ Trận được ghi trong Huyền Thiên Thần Lục. Loại trận pháp này công thủ nhất thể, biến ảo vô cùng, uy lực cực mạnh. Hắn không hề thua kém Thập Nhị Thần Sát Đại Trận thời thượng cổ, chỉ là không biểu hiện danh tiếng mà thôi. Lúc Dương Diệc Phong ở trong Nhiệt Luyện Thụ Hải đã muốn bố trí trận này nên mới luyện ra 3600 thanh phi kiếm . Nào ngờ lúc trước tạo nhân, bây giờ thu quả .
Vòi rồng chứa lôi điện giống như muốn tiêu diệt các sinh vật muốn đi qua nơi này, quả nhiên khúc nhạc dạo vừa kết thúc thì vòi rồng hướng về phía Dương Diệc Phong lao đến.
Dương Diệc Phong dùng phương pháp du đấu, nhẹ nhàng nương theo lực lượng của vòi rồng, giống như một chiếc lá trôi lềnh bềnh theo gió. Trên bầu trời, Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi hình như phát hiện ra Dương Diệc Phong là khách không mời mà đến, chúng điên cuồng hướng tới nơi Dương Diệc Phong đang trôi để rải thảm. Dương Diệc Phong không dám đối đầu với hai loại thần lôi này nên hắn tận lực dùng tốc độ tránh né. Tuy nhiên số lượng của lôi điện quá nhiều, không có quy luật gì nên rất khỏ tìm được khe hở.
Dương Diệc Phong cầm trong tay pháp kiếm được tạo ra từ Mộc Nguyên Tinh Khí để chém những thần lôi mà hắn không thể tránh khỏi. Nhưng không ngờ thần lôi không chỉ từ trên đánh xuống mà lâu lâu còn bẻ hướng đánh vào trước mặt , bên hông và sau lưng làm cho Dương Diệc Phong trở tay không kịp. Hắn phải kết hợp giữa thần thức , Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn và kiếm để tránh né thần lôi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 164: Nguy hiểm đến (Hạ)
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Dương Diệc Phong hô to một tiếng rồi bổ kiếm chém vào những thiên lôi không thể tránh, động tác của hắn vô cùng dứt khoát và tinh chuẩn.
Thân hình của Dương Diệc Phong bị xung lượng quăng ra hơn mười mét, vừa kịp tránh một đám thần lôi khác đánh xuống. Thì ra hắn cố ý nương theo cỗ xung lượng tạo ra sau khi chém kiếm để tránh lãng phí lực lui về sau . Sau khi hơn mười đạo Thanh Minh Ma Lôi đi qua, Dương Diệc Phong lại ổn định thân hình rồi dùng kiếm cản một đám Bắc Đẩu Hỏa Lôi. Tiếp theo, thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện cách chỗ củ vài trăm mét.
Cứ như vậy, Dương Diệc Phong ở trong dông tố gian nan đi về phía trước. Một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, tinh thần liên tục tập trung để tránh vô số thần lôi và vòi rồng. Có nhiều lần nếu không phải bị thần lôi bắn trúng thì bị cuốn vào cái vòi rồng cực lớn kia.
Dương Diệc Phong thở hổn hển, đã ba ngày nay hắn căng thẳng tinh thần, không có một phút giây thư giãn. Dù có cường đại bao nhiêu thì Dương Diệc Phong cũng cảm thấy chịu không nổi. Kiếm chống lại xung lực của thần lôi làm cho tay phải của Dương Diệc Phong không ngừng run lên, có lẽ sắp đến cực hạn. Điều buồn phiền nhất là Dương Diệc Phong tuy rằng lợi hại hơn trước nhưng pháp lực lại kém hơn lúc đỉnh phong.
- Kinh Thiên, nếu còn tiếp tục như vậy thì ta tiêu mất. Ma Lôi và Hỏa Lôi này sao mà nhiều vậy chứ ? Ngay cả Nhiệt Luyện Thụ Hải cũng đâu có kinh khủng như vậy ? Ta sắp cực hạn rồi.
Tại hoàn cảnh kinh khủng này mà Dương Diệc Phong có thể chống đỡ được hơn ba ngày cũng đủ ghi vào lịch sử.
- Ái dà , ta cũng không có cách nào khác, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều như thế này mà Tuyệt Vọng Hải Uyên lớn bao nhiêu thì không ai biết.
Kinh Thiên thúc thủ vô sách.
- Bùng
Dương Diệc Phong vừa dùng một kiếm ngăn hơn mười đạo thần lôi, thân hình văng về phía trước hơn vài trăm thước, trước mặt lại bị hơn mười đạo vòi rồng thật lớn cản lối. Lúc này, tay phải của Dương Diệc Phong đã không thể nhấc nổi kiếm, hơn ba ngày nay, mỗi lần xuất kiếm hắn đều phải dùng toàn lực. Có thể kiên trì liên tục ba ngày đã là vô cùng cường hãn.
Hơn mười đạo vòi rồng giống như có linh tinh, phối hợp vô cùng ăn ý kéo đến Dương Diệc Phong. Hơn thế nữa, các phương vị khác cũng bắn ra vô số Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi . Tử thần đã đến trước mặt nhưng với hiện trạng của Dương Diệc Phong là vô pháp huy kiếm dưới lực kéo kinh khủng của vòi rồng.
- Mẹ nó , liều mạng thôi.
Phía sau có truy binh, phía trước không có lối, đằng nào cũng phải chết không bằng liều mạng. Dương Diệc Phong nghịch chuyển Kiếm Nguyên toàn thân, toàn bộ đưa lại vào trong đan điền . Dương Diệc Phong lấy bản thể của Kinh Thiên làm gốc, sau đó cuộn tròn Kiếm Nguyên lại thành nhất thể. Tiếp theo hắn mạnh mẽ phân liệt Kiếm Nguyên thành hai phần, một phần đi theo quỹ tích cũ tiến nhập vào pháp kiếm để vào vòng tuần hoàn. Một cỗ khác bị Dương Diệc Phong dùng nhất tâm nhị dụng khống chế, bắt đầu tạo ra một vòng tuần hoàn mới.
Từ trước đến nay, Dương Diệc Phong đều chỉ dùng tay phải ngưng kiếm, căn bản không có ngưng kiếm bên tay trái. Thứ nhất là bởi vì Dương Diệc Phong quen dùng tay phải. Thứ hai cũng là nguyên nhân chính, Hư Không Ngưng Kiếm Thuật uy lực vô cùng bá đạo, Kiếm Nguyên do nó tạo ra cũng là bá đạo Chân Nguyên. Nếu chỉ có một cổ Kiếm Nguyên tuần hoàn trong cơ thể thì tự nhiên vô sự, cho nên Dương Diệc Phong đã lấy tay phải làm trung tâm , hình thành nên một vòng tuần hoàn ngưng kiếm. Với ý tưởng tạo thành một vòng tuần hoàn tương phản thì Dương Diệc Phong đã có từ lâu nhưng chỉ là Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn hiên tại chưa đủ hỏa hậu . Nếu đủ hỏa hậu thì có thể hoàn toàn khống chế được hai cổ Kiếm Nguyên bá đạo trong cơ thể tạo ra hai vòng tuần hoàn tương phản nhau. Đó chính là nguyên nhân mà cho đến nay Dương Diệc Phong chỉ dùng tay phải ngưng kiếm.
Nhưng bây giờ tử thần đã ở trước mặt, Dương Diệc Phong không thể làm gì khác hơn là tận lực , miễn cưỡng tạo thành Kiếm Nguyên nghịch chuyển. Hắn vô cùng cẩn thận khống chế Kiếm Nguyên tuần hoàn, không dám vội vàng vì nếu có chuyện gì thì kết quả chỉ có một : Thân thể bạo tạc.
Trong lúc nguy cấp nỗ lực thử một lần, tâm thần hắn tập trung cao độ giống như lần đầu tiên ngưng kiếm . Ngay khi vòi rồng đã ở trước mặt thì tay trái hội tụ thiên địa linh khí rồi xuất hiện một thanh kiếm đỏ rực như lửa. Hai tay song kiếm, đồng thời huy kiếm chém ra một đạo kiếm khí thật lớn gào thét bay đi . Chỉ trong chốc lát liền chém tung mười đạo vòi rồng khổng lồ. Dương Diệc Phong nắm chắc cơ hội liền biến mất tại chỗ.
Song kiếm đều xuất hiện, tốc độ hấp thu linh khí bên ngoài cũng tăng gấp đôi, liên tục bổ sung nguyên thần tinh khí . Hơn nữa nghịch phản kết hợp tạo ra cân bằng âm dương đưa tâm thần tiều hao của Dương Diệc Phong bổ sung hoàn tất.
Tuy nhiên cánh tay phải cũng không thể trong thời gian ngắn có thể khôi phục, Dương Diệc Phong dứt khoát tán đi pháp kiếm trong tay phải rồi dùng tay trái để cánh tay phải có thời gian khôi phục. Nhân cơ hội này hắn cũng muốn rèn luyện một chút cho tay trái.
- Dương Diệc Phong thằng tiểu tử làm xằng làm bậy, miễn cưỡng ngưng kiếm là điều tối kỵ nhất của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Vừa rồi nếu không phải do may mắn thì nguyên thần của ngươi đã tán loạn, thân thể bạo tạc mà chết. Nếu vừa rồi không phải ta đem bản thể đè lực phản phệ cho ngươi thì ngươi đã sớm chết. Lần sau ngươi còn dám như vậy ta sẽ xử ngươi.
Kinh Thiên tức giận lớn tiếng mắng, tuy nhiên hắn vẫn rất lo lắng. Vừa rồi nếu không phải Dương Diệc Phong làm như vậy sợ rằng bây giờ đang nằm trong vòi rồng .
- Vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà làm, lần sau không dám nữa ha ha.
Dương Diệc Phong cũng biết là Kinh Thiên lo lắng cho hắn nên đành cười gượng mà xin lỗi.
- Phía trước còn có nhiều nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Kinh Thiên nhắc nhở.
Dương Diệc Phong không nói gì, chỉ nhìn xa về phía trước rồi tiếp tục bay đi , tốc độ lúc nhanh lúc chậm , không ngừng linh hoạt tránh né cơn mưa lôi điện. Tay trái cầm trường kiếm huy động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thuận lợi, càng lúc càng có cảm giác. Loại cảm giác này so với lúc dùng tay phải cầm kiếm thì hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho Dương Diệc Phong có cảm giác rất mới mẻ.
Suốt quảng đường không ngừng dùng tâm cảm giác cảm xúc khi dùng tay trái sử kiếm, Dương Diệc Phong liên tục cải tiến kiếm pháp tay trái của mình.
Tiếng sấm không ngừng, trên biển gió bão liên tục, trong không khí tràn ngập mùi vị của đại dương. Trên trời, từng đạo thần lôi giống như muốn chia đôi trời đất lên tục đánh xuống .
Hiện tại tốc độ dùng kiếm của Dương Diệc Phong đã vượt qua thần thức của Tán Tiên. Dương Diệc Phong không để cho thần lôi đánh đến, hắn liên tục dùng xảo kình đưa thần lôi trượt qua va chạm với các thần lôi khác rồi lấy phản chấn để đi.
Vào đúng lúc này, một đạo lôi điện từ phía chân trời đánh thẳng về phía Dương Diệc Phong, tốc độ nhanh vô cùng. Thần thức của Dương Diệc Phong mặc dù có thể bắt được đạo lôi điện này nhưng thân thể lại không kịp phản ứng, hắn đang dùng tay trái cản thiên lôi khác, căn bản không kịp thu hồi. Tốc độ của đạo thiên lôi này so với những đạo khác gấp 10 lần, Dương Diệc Phong đang quen với tốc độ cũ nên không kịp phản ứng .
Chưa hết, từ trong đạo thần lôi đang đánh đến này bỗng nhiên xuất hiện ra một tiểu lôi chỉ bằng cây đũa nhưng tốc độ siêu nhanh lại đánh đến. Dương Diệc Phong dứt khoát quyết định, đã không tránh được thì dùng thân ngạnh kháng . Nếu người khác nhìn vào sẽ cho rằng đạo thiên lôi nhỏ như vậy chắc chắn uy lực kém nhưng thần thức của Dương Diệc Phong lại cho biết đạo lôi điện này chính là tinh lực của thiên lôi, uy lực so với Bắc Đẩu Hỏa Lôi còn lớn gấp trăm lần.
Ngay lúc Dương Diệc Phong vận chuyển Kiếm Nguyên, tập trung chuẩn bị ngạnh kháng đạo tế lôi này thì bỗng nhiên ngân quang đại thịnh. Từ trên người Dương Diệc Phong, Như Ý Thiên Huyễn Châu phát ra ánh sáng mãnh liệt, đừng đạo hoa văn trên giáp lưu chuyển. Không những vậy, ở vị trí mà đạo tế lôi sắp đánh đến bỗng xuất hiện ba phi kiếm nhỏ, tạo thành thế tam giác chống đở lại đạo tế lôi kia.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 165: Hải vực lại biến đổi
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đạo tinh túy của thiên lôi không ngờ cứ như vậy đã bị ba thanh tiểu kiếm nho nhỏ hấp thu. Sau đó ba thanh tiểu kiếm lại ngân lên hai tiếng hưng phấn rồi ẩn vào Như Ý Thiên Huyễn Châu, ba thanh kiếm này biến thành đồ án tam tài. Các đồ án tương ứng cùng nhau hợp thành một trận thế càng thêm huyền ảo , càng thêm cường đại.
Thật không ngờ Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận ở trên Như Ý Thiên Huyễn Châu lại thần kỳ như vậy. Phòng ngự đã kỳ diệu như vậy thì công kích còn thần kỳ thế nào ?
Dương Diệc Phong vô cùng vui mừng, pháp bảo có khí linh thật không tầm thường, tự động có thể hổ chụ, lại còn biết cách lựa chọn cách ứng phó. Xem ra tại nơi hung hiểm địa phương này mình cũng có chút vốn chống lại, nếu không cần thận thì hình thần câu diệt .
Dương Diệc Phong trong lòng âm thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận, con đường phía trước còn dài , không biết còn gì đợi mình . Hiện nay hắn cũng không phải chỉ có một mình nữa, còn có một hồng nhan đang đợi mình quay về, còn một đống huynh đệ đang lo lắng cho an nguy của mình, hơn nữa hắn còn có tâm nguyện hoàn thiện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật lấy lực chứng đạo còn chưa hoàn thành. Hắn tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây.
Qua hai ngày, Dương Diệc Phong chật vật tránh né những đạo thiên lôi nhỏ bẻ đỏ rực khắp trời, tay không ngừng dùng kiếm chặn những đạo lôi điện lớn. Cách đây một ngày một đêm, ngoài thần lôi to như cổ tay là Thanh Minh Ma Lôi và Bắc Đẩu Hỏa Lôi thì còn có thêm loại lôi điện nhỏ xíu như cây đũa nhưng tốc độ rất nhanh, uy lực lại thêm cường đại.
Dương Diệc Phong dốc toàn bộ tốc độ , mong muốn nhanh chóng ly khai khu vực quái quỷ này. Thực lực của Dương Diệc Phong hôm nay rất khó tránh né hay ngăn cản hồng sắc tật lôi, tuy nhiên cũng may ở đây không còn vòi rồng và hắn laị có Như Ý Thiên Huyễn Châu bảo vệ. Điều làm Dương Diệc Phong khổ não chính là Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận biến ảo vô cùng, mỗi loại biến ảo có một tác dụng khác nhau nhưng pháp lực của Dương Diệc Phong không thể cung cấp cho biến ảo. Mỗi lần biến là làm cho Kiếm Nguyên trong cơ thể Dương Diệc Phong gần khô cạn, nếu hắn không có pháp kiếm hấp thu và chuyển hóa linh khí bên ngoài thì Dương Diệc Phong không biết mình còn đứng đây hay không.
Lúc này, trên người Dương Diệc Phong có hơn mười thanh tiểu kiếm tạo thành một trận pháp phòng ngự đem thiên lôi cản lại, đồng thời còn đưa một chút lôi lực bổ sung cho cơ thể. Đám Hồng Sắc Tế Lôi càng ngày càng như mưa phùn đập lên đám kiếm trận trên người Dương Diệc Phong, phòng ngự kiếm trận không đủ nên hắn phải điên cuồng dùng kiếm ngăn cản hồng lôi đầy trời.
- Mẹ nó, những thằng Hồng Sắc Tế Lôi này khó chơi quá, Kinh Thiên , bây giờ phải làm sao ?
Dương Diệc Phong lo lắng hỏi Kinh Thiên.
- Những đạo Hồng Sắc Tế Lôi này tuy rằng tốc độ cực nhanh, uy lực cực lớn nhưng cũng không thể đánh vỡ Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận của ngươi.
Kinh Thiên bình tĩnh nói.
- Cái này ta biết nhưng pháp lực của ta hiện tại không thể chống đỡ sự biến ảo cảu trận pháp. Nếu kéo dài thêm ta sợ rằng tốc độ bổ sung không kịp với tốc độ tiêu hao, sẽ nhanh chóng lấy hết Kiếm Nguyên toàn thân của ta.
Dương Diệc Phong cấp tốc nói .
- Chưa nghe ta nói xong mà đã tơm hớp, ngươi đừng chống lại những hồng lôi đáng ghét này nữa mà tập trung vào Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận , dùng tốc độ tối đa bay ra khỏi khu vực này.
Kinh Thiên nói.
- Chủ ý không sai nhưng ngươi đừng quên rằng dù pháp lực của ta có ở lúc đỉnh phong cũng không thể duy trì sự biến ảo của trận pháp lâu được. Độ tiêu hao Kiếm Nguyên của nó ta không thể chi trì.
Dương Diệc Phong nói với Kinh Thiên.
- Ngươi ngu quá, ngươi không thể ăn đan dược bổ sung hay sao? Trong Hư Không Thần Giới có vô số linh đan diệu dược, ngươi dùng một ít đan dược bổ sung Chân Nguyên để ăn , sau đó toàn lực chống đỡ biến hóa của Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận rồi lao về phía trước. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao ?
- Ngươi trước tiên lấy ra một hai bình khôi phục chân nguyên vừa đi vừa ăn, thiếu thì lấy thêm. Dùng loại Phục Thần Nguyên Lực Thần Đan ấy.
Kinh Thiên phân phó, Phục Thần Nguyên Lực Thần Đan là loại siêu cấp tiên đan quý hơn cả ngàn lần so với Bích Linh Đan. Bích Linh Đan đối với người tu chân dưới Độ Kiếp Kỳ vô cùng hiệu dụng nhưng nếu đã vượt qua thiên kiếp thì không hiệu dụng, hoặc là đối với Tán Tiên, Tán Ma cũng không có tác dụng. Những người này Chân Nguyên đã chuyển hóa thành loại Chân Nguyên cao cấp hơn là Tiên Nguyên hoặc Ma Nguyên nên không có tác dụng. Đối với Dương Diệc Phong thì hắn không có Chân Nguyên , chỉ có Kiếm Nguyên nên Bích Linh Đan cũng không có tác dụng.
Dương Diệc Phong thu hồi pháp kiếm, hắn theo sự chỉ dẫn của Kinh Thiên lấy ra vài bình Phục Thần Nguyên Lực Thần Đan , đồng thời ngậm sẵn trong miệng vài viên để đối phó với bất cứ tình huống nào. Sao đó hắn vận chuyển pháp lực chống đỡ sự biến hóa của Đại Chu Thiên Phi Tinh Kiếm Trận.
Vốn chỉ có hơn mười thanh phi kiếm phòng thủ thì bây giờ đã có hơn trăm thanh phi kiếm đem Dương Diệc Phong bao lại. Tổng cộng hiện tại có một trăm linh tám tiểu kiếm lóe ngân quang vận chuyển theo một quỹ đạo huyền diệu. Trong chốc lát một vòng ánh sáng bao quanh người Dương Diệc Phong, đem hắn bảo vệ bên trong. Ở bên ngoài, Hồng Sắc Tế Lôi điên cuồng đánh xuống nhưng không thể nào đánh xuyên qua vòng ánh sáng, hơn nữa còn bị vòng ánh sáng hút đi một nửa lực lượng, phần còn lại thì bị hất văng ra.
Lực phòng ngự đích xác kinh người nhưng tốc độ tiêu hao Kiếm Nguyên trong cơ thể Dương Diệc Phong cũng kinh người. May mà là Dương Diệc Phong chứ thay bằng một người Đại Thừa Kỳ thì chỉ ba giây là bị vòng ánh sáng này hấp hết Chân Nguyên. Dù là Dương Diệc Phong cũng chỉ chống đỡ được khoảng sáu mươi giây, qua đó cũng thấy sự kinh khủng của kiếm trận này.
Lúc này Dương Diệc Phong đâu dám chần chừ, hắn bay theo phương hướng đã chọn với tốc độ cao nhất. Cùng lúc đó vừa hấp thu linh khí vừa nuốt thần đan để phục hổi Kiếm Nguyên.
Cứ như vậy, Dương Diệc Phong giống như một “con rùa” , vừa lấy tốc độ cực hạn phi hành, vừa nuốt đan được liên tục. Những thần đan vô cùng trân quý bị Dương Diệc Phong ăn như ăn kẹo, may mà ở đây chỉ có mình hắn chứ để người khác nhìn thấy thì thể nào cũng chửi hắn là thằng xa xỉ.
Dương Diệc Phong vừa bay vừa ăn, lúc này hắn mới nhận ra mình xui xẻo thế nào . Phương hướng mà hắn chọn không ngờ lại là đi sâu vào trong Tuyệt Vọng Hải Uyên . Hiện tại muốn đổi đường đi cũng không còn ý nghĩa gì , hơn nữa ai mà biết thay đổi tuyến đường còn có nguy hiểm gì không? Vì vậy Dương Diệc Phong tiếp tục kiên trì đi về phía trước.
Dương Diệc Phong vừa bay vừa điên cuồng chửi bới Ma Phong, nếu không bị Ma Phong trói lại thì giờ hắn đã tăng cao pháp lực, ôm mỹ nhân quay về Ma Tông. Hiện tại không chừng nằm trong Thiên Ma Cốc uống rượu nghe đàn. Nghĩ đến Mộng Yên Nhiên , Dương Diệc Phong lại cảm thấy đau lòng. Hắn quyết tâm bay thật nhanh về phía trước, dù cho ở trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu hiểm địa hắn cũng phải vượt qua.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 166: Sở Vương băng hà
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Huyết Sát mặt mày hối hận đi về nhà Nam Cung gặp Tà Dương và Mộng Yên Nhiên. Về đến nơi, Huyết Sát không hề dấu diếm mà đem chuyện mấy ngày nay của hắn và Dương Diệc Phong kể cho Mộng Yên Nhiên nghe. Đồng thời, cũng đem câu nói cuối cùng của Dương Diệc Phong nói cho Mộng Yên Nhiên. Hắn vừa kể vừa đặt thần thức lên người Mộng Yên Nhiên, chỉ cần nàng có phản ứng gì không hay là hắn sẽ bay sang ngăn lại ngay.
Mộng Yên Nhiên nghe xong, sắc mặt tái nhợt . Nàng trầm mặc một hồi rồi bình tĩnh lại nói :
- Ngũ ca, Phong ca nói chàng sẽ trở về phải không?
- Đúng, Lục đệ nói rằng hắn nhất định an toàn quay về.
Huyết Sát gật đầu nói .
- Dạ, Phong ca nhất đinh không lừa muội, chàng từ trước đến nay chưa từng lừa muội. Chàng nói càng sẽ an toàn quy về thì nhất đinh sẽ quay về. Ngũ ca cứ yên tâm , muội sẽ bảo trọng mình, đợi chàng quay về.
Mộng Yên Nhiên kiên cường nói.
Huyết Sát cũng cảm thấy nhẹ nhỏm, hắn len lén rời khỏi tiểu trúc lâu, để Mộng Yên Nhiên yên tĩnh một mình.
- Tà Dương , chú ý bảo vệ nàng, nếu có người xa lạ đến đây quấy rối thì cứ giết.
Huyết Sát quay sang Tà Dương nhắc nhở.
- Đạ sư bá, đệ tử rõ rồi.
Tà Dương dứt khoát đáp ứng nói, kỳ thật không cần Huyết Sát phân phó thì hắn cũng sẽ toàn lực bảo vệ sư nương.
Cả ba người quay về Thính Hương Vũ Tạ, Thính Hương Vũ Tạ là thế lực của Ma Tông, Tà Dương là Thánh Môn đệ tử của Ma Tông nên ở đây hắn là chủ đạo.
Bây giờ chúng ta hãy trở về thời điểm mà Sở Vương băng hà …
Hoàng thượng băng hà là đại sự của hoàng thất trong thế tục, các vị quý tộc đều giống như châu chấu trong chảo lửa, nhảy nhót lung tung.
- Báo ……..
Ngày hôm nay trong quân doanh, Lý Lâm Hưng vừa thu được tin tức.
- Bẩm báo Lý tướng quân, trong tin vừa truyền tin ra là hoàng thượng đã băng hà.
Vì sao lại là Lý tướng quân ? Thì ra Sở Vương bệnh càng ngày càng nặng, Lý Lâm Hưng liền cố gắn biểu hiện ra sự trung quân ái quốc của mình. Hắn không chỉ có võ công cái thế mà cũng là một tướng tài, vì Sở Vương lập rất nhiều công lao nên được sự sủng hạnh của Sở Vương. Lý Lâm Hưng được Sở Vương phong làm thống đốc hoàng thành kiêm Binh Bộ Thị Lang, thống lĩnh sáu tầng binh lực trong và ngoài hoàng thành, quyền thế ngập trời. Lý Lâm Hưng vô cùng thông minh, hắn không biểu hiện ra dị tâm lại giữ cho trong ngoài hoàng thành vô cùng yên ổn nên càng được Sở Vương trọng dụng. Hiện tại hắn đã nắm trong tay tám tầng binh quyền trong ngoài hoàng thành và các cùng lân cân. Bởi vì hắn không thuộc phe phái nào nên càng không bị trở ngại , vươn lên thành người vô cùng quyền thế.
Kỳ thực vị trí này, Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long đều đỏ mắt đã lâu, giờ bị Lý Lâm Hưng đoạt mất đương nhiên là không nuốt nổi nên chuyển sang tấn công Lý Lâm Hưng. Kết quả là thách đấu Lý Lâm Hưng trước cửa điện, Lý Lâm Hưng biết vị trí này quan trọng với thập tam vương tử nên bất đắc dĩ phải nhận lời. Kết quả chỉ một chiêu đánh bại hai tên Thần Cấp cao thủ, trong đó có Nhạc Tiến và hơn mười tên Thiên Cấp cao thủ . Vì thế, từ nay không còn ai dám nói.
Lý Lâm Hưng cũng qua đó uy trấn trong ngoài hoàng thành, Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh thấy hắn không phải người mình, cũng không phải là người địch nhân nên cũng không biết làm sao . Chỉ có Hạng Thiên Vũ là vô cùng vui vẻ hô to trời cũng giúp ta.
Lý Lâm Hưng nhận được tin này thì kinh ngạc vô cùng, hắn thấy Sở Vương đã là đèn hết dầu tắt , hồi quang phản chiếu nhưng ít nhất vẫn còn tính mệnh khoảng ba tháng. Không ngờ hôm nay chỉ mới hơn một tháng đã băng hà, vậy không lẽ mình nhìn nhầm ?
Bất quá hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này, Lý Lâm Hưng lập tức không chậm trễ mà chạy về hoàng cung.
Tốc độ của Lý Lâm Hưng vô cùng nhanh, dù đang ẩn tàng thực lực nhưng từ quân doanh về hoàng cung chỉ có một nén hương thời gian.
Đến cửa cung, binh sĩ thủ vệ không ngăn cản mà để Lý Lâm Hưng tiến cung. Hiện tại tám tầng binh lực ở đây đều là thủ hạ của hắn, hơn nữa hắn là tâm phúc bên người hoàng thượng thì ai dám ngăn cản.
Lý Lâm Hưng một đường vội vàng đi đến tẩm cung, toàn bộ tòa cung điện đều bố trí vải trắng. Hàng loạt cung nữ, thái giám, phi tần, quý nhân quỵ một đống, khóc vang trời đất. Lúc này quỳ gối bên tiên hoàng không phải ai khác mà chính là tam vương tử Hạng Thiên Minh, lúc này hắn vẻ mặt đầy bi thương, khóc rung trời rung đất vô cùng cảm động.
Lý Lâm Hưng nhìn thấy nhướng mày , cảm thấy có điểm không thích hợp. Tuy nhiên hắn chưa kịp thắc mắc thì đại vương tử Hạng Thiên Long đến . Lúc này hắn không phải là đại vương tử nữa mà là thái tử mới đúng. Tiên hoàng chết đi thì theo tổ huấn, hắn tự nhiên trở thành thái tử.
Thái tử Hạng Thiên Long đến liền nhanh chóng gục trước thân thể của tiên hoàng mà khóc lớn ;
- Phụ hoàng, tại sao người ra đi như vậy, hài nhi đến chậm không kịp nghe lời cuối của người, hài nhi bất hiếu …
Lý Lâm Hưng nghe xong mới thấy chỗ nào không đúng, bằng thân thủ của hắn thì từ quân doanh đến hoàng cung đã vô cùng nhanh nhưng không ngờ tam vương tử Hạng Thiên Minh đã đến từ trước. Xem ra không những đến trước mà có khi đã đến từ lâu. Phủ của Hạng Thiên Minh cách hoàng cung không gần, cũng tương đương với đoạn đường mình đi .
Lý Lâm Hưng yên lặng đứng một bên, biểu tình đau khổ. Sở Vương là một người anh minh cơ trí, càng có ơn tri ngộ đối với Lý Lâm Hưng. Lý Lâm Hưng có thể từ một đầu mục thăng đến hôm nay cũng nhờ ánh mắt của Sở Vương phối hợp với tài năng của hắn.
Lý Lâm Hưng tuy rằng không thể làm gì nhưng hắn quyết định bảo trụ giang sơn của Đại Sở. Từ khi Dương Diệc Phong bảo hắn đi theo Hạng Thiên Vũ thì hắn đã quan sát rất kỹ. Quả nhiên Hạng Thiên Vũ đích thật là người ưu tú nhất.
- Hải công công, đại vương vì sao quy thiên ? có di ngôn gì không?
Lý Lâm Hưng làm đại lễ trước di hài của Sở Vương rồi quay sang lão thái giám tóc bạc trắng hỏi. Lão thái giám này đã hầu hạ Tiên Hoàng hơn hai mươi năm, là tổng quản nội cung , cũng là tâm phúc của hoàng thượng.
Vị Hải công công còn chưa trả lời thì mấy vương tử còn lại, kể cả Hạng Thiên Vũ đã đến. Như vậy tổng cộng mười ba vị vương tử đã đến không thiếu người nào, hơn nữa vị trí của bọn họ vô cùng phân minh, lấy Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh dẫn đầu đều quỳ hai bên mà khóc. Khóc to đến nổi muốn chết đi sống lại, từ khi bọn họ đến thì tiếng khóc trong cung đã tăng lên gấp ba. Vị trí của Hạng Thiên Vũ vô cùng đặc thù, hắn hiện tại quỳ ở một góc không thuộc về Hạng Thiên Minh cũng không thuộc về Hạng Thiên Minh. Tuy nhiên Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long cũng không để ý bởi vì vị tiểu đệ đệ này là người vô hại nhất. Cho hắn một cái góc đó để quỳ cũng không sao , đối với hai người không tổn thất gì.
- Lý đại nhân, lão nô giống như trước đây hầu hạ đại vương uống thuốc, nhưng thật không ngờ….
Hải công công khóc càng thêm to.
Lý Lâm Hưng không nói gì, tiếp tục chờ đợi. Một lát sau , Hải công công bình tĩnh mà nói :
- Đại vương không có nói gì, chỉ có di thể của ngài và một quyển thánh chỉ này.
Hải công công lấy ra một hộp vàng, mở ra thì thấy một quyển thánh chỉ.
Lý Lâm Hưng cẩn thận nói :
- Công công, đưa tại hạ xem thử.
- Lý đại nhân, xin mời ngài. Ngài là phụ chính đại thần do hoàng thượng đích thân phân phó, đương nhiên có thể đọc.
Hải công công cung kính đưa thánh chỉ cho Lý Lâm Hưng.
Lý Lâm Hưng cầm thánh chỉ, lúc hắn mở ra thì toàn bộ tiếng khóc hạ xuống năm tầng. Nhất là mấy vị vương tử hình như đã quên khóc, còn một số phi tần cũng một tay che mặt, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào quyển thánh chỉ trong tay Lý Lâm Hưng. Lý Lâm Hưng là người thông minh, hơn nữa tu vi ghê gớm nên có thể xem hết biểu tình của mọi người nơi đây, ngay cả Hạng Thiên Vũ cũng đang nhìn vào cuốn thánh chỉ trên tay Lý Lâm Hưng.Nhưng lúc này chỉ có một mình tam vương tử Hạng Thiên Minh là hầu như không nghe thấy , hình như quyển thánh chỉ này không đủ mê hoặc bằng thi thể tiên vương đang nằm đó. Biểu hiện của hắn là một hiếu tử kinh điển.
Lý Lâm Hưng âm thầm nhớ kỹ biểu tình biến hóa của từng người nơi đây, hắn quay sang quyển thánh chỉ đọc qua một lần . Hắn cảm thấy không có gì đáng ngờ, bút tích chính là bút tích của tiên hoàng, lại có ngọc tỷ của Sở Quốc. Tất cả đều vô cùng bình thường, không có một điểm nghi ngờ nào. Trên đó còn ghi giao cho hắn làm phụ chính đại thần, quan tước cực phẩm.
- Đúng, từ kiểu viết, bút tích, con dấu, nội dung đều không có chút gì đáng ngờ , nhưng tại sao ta lại cảm thấy hắn có chút không thích hợp ?
Lý Lâm Hưng trong lòng thầm nghĩ.
Lý Lâm Hưng xem xong cũng không có biểu tình gì, hắn chỉ cung kính đưa thánh chỉ giao cho Hải công công rồi đi đến trước di thể của tiên hoàng quỳ xuống, Lý Lâm Hưng dập đầu ba cái rồi đi ra ngoài.
Ngày thứ hai vào buổi tối, Lý Lâm Hưng và Hạng Thiên Vũ ở trong mất thất. Bên trong có cấm chế do Dương Diệc Phong dạy cho, bên ngoài còn có mười hai thủ hạ thân tín nhất của hắn đang đứng thụ hộ. Có thể nói nơi đây là nơi an toàn nhất trên thế tục này.
- Lý đại nhân, thánh chỉ của phụ hoàng viết gì ?
Hạng Thiên Vũ hỏi ngay.
- Đại vương viết rằng giao cho thái tử Hạng Thiên Long kế vị . Ta, Lục đại nhân, Phủ đại nhân ba người phụ chính.
Lý Lâm Hưng ngưng lại rồi nói tiếp:
- Trên chỉ còn viết rằng nếu ai không phục thì giao cho ta phụ trách tru sát.
Hạng Thiên Vũ nghe xong trầm mặc một hồi, đang muốn mở miệng hỏi cái gì thì bị Lý Lâm Hưng ngắt lời nói :
- Thập tam điện hạ, cứ yên tâm . Tại hạ đã xem xong thánh chỉ thì thấy bút tích, con dấu đều là thật. Hơn nữa ta cũng đã tra qua bệnh tình của bệ hạ thấy cũng không có gì khác.
Hạng Thiên Vũ nói rằng :
- Nếu như vậy, chẳng phải lão đại đã là hoàng đế ? Lẽ nào phải đi nước cờ kia ? Đó kế sách cùng đường nha.
- Không , điện hạ. Chính vì tất cả đều bình thường mới chính là điểm khác thường.
Lý Lâm Hưng nói ra ý tưởng kinh người.
- Lý đại nhân nói , tất cả những điều này chính là do người khác bố trí ?
Hạng Thiên Vũ trí tuệ vô cùng nên nhanh chóng thông.
- Không sai, thập tam điện hạ suy nghĩ một chút đi , điện hạ Hạng Thiên Minh so với thái tử Hạng Thiên Long cao cơ hơn nhiều. Hoàng thượng anh minh cơ trí, ngôi vị hoàng đế không thể truyền cho thái tử.
Lý Lâm Hưng khẳng định nói.
- Không sai, phụ hoàng nhất định không hạ thánh chỉ như vậy.
Hạng Thiên Vũ cũng phi thường khẳng định nói, tuy rằng hắn không thích phụ thân hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận, phụ hoàng hắn là hoàng đế tôt.
- Thập tam điện hạ, coi như đây là sự thật thì ngươi cho là tam điện hạ sẽ để yên cho thái tử leo lên ngôi hoàng đế hay sao ?
Lý Lâm Hưng bình tĩnh nói.
- Ha ha, đúng là lo sợ không đâu, chúng ta đến lúc đó chỉ cần ẩn vào một nơi bí mật để xem kịch vui. Tuy nhiên Lý đại nhân phải nhanh chóng điều tra rõ việc này để chúng ta có thể nắm quyền chủ động.
Hạng Thiên Vũ nở nụ cười.
Lý Lâm Hưng đáp ứng rồi cáo từ rời đi. Tọa sơn quan hổ đấu cũng cần phải có chút vốn liếng, đến lúc hai hổ đánh nhau mới có vũ khí để giết hổ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91